 |
|

18-07-2008, 08:27 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Mưa Tiá»n
(VÅ© tiá»n)
Thư sinh tú tà i xứ Tân Châu Ä‘ang Ä‘á»c sách trong phòng há»c thì có tiếng gõ cữa. Má»™t ông già tóc trắng phÆ¡ phÆ¡, dáng ngưá»i cÅ© kỹ bước và o.
Thư sinh đón má»i và o há»i há» tên. Ông cụ cho biết ông há» Hồ, tên Dưỡng Chân, vốn là hồ tiên, vì mến má»™ chà ng là ngưá»i coa nhã, xin được đến cùng ăn ở sá»›m khuya.
Thư sinh tÃnh khà khoáng đạt cho nên cÅ©ng không nghi ngại gì, hà ng ngà y cùng nhau bà n luáºn cổ kim. Ông cụ đặc biệt uyên bác, nói năng vanh vách như nhả ngá»c phun châu, vá» mặt kinh nghÄ©a lại cà ng sâu sắc. Thư sinh tá»± thấy mình không thể kịp, cà ng kÃnh phục lắm, lưu ông cụ ở lại rất lâu.
Má»™t hôm thư sinh ngá» lá»i tâm tình:
- Cụ thấy tôi là ngưá»i hiá»n là nh, phúc háºu mà lại nghèo khổ thế nà y. Cụ chỉ ra tay má»™t chút là và ng bạc đến ngay, sao cụ không gia Æ¡n cho chút đỉnh?
Ông cụ “hừ†má»™t tiếng, tá»±a như cho là không thể được. Nhưng lát sau lại cưá»i bảo:
- Việc đó cá»±c dá»…! Nhưng phải có mưá»i đồng tiá»n mẹ là m mồi.
Thư sinh đưa ra đủ. Ông cụ dẫn và o má»™t cái buồng kÃn đáo rồi là m phép, bắt quyết Ä‘á»c chú. Chỉ má»™t lát bá»—ng hà ng chục vạn, tặm vạn đồng tiá»n từ trên nóc nhà loảng xoảng rÆ¡i xuống y như mưa rà o váºy. Loáng cái đã ngáºp đến đầu gối ngưá»i đứng dưới, rút chân đứng lên trên tiá»n lại ngáºp đến bắp vế. Má»™t căn nhà rá»™ng mênh mông mà tiá»n ngáºp đến ba, bốn thước.
Ông cụ quay lại há»i chà ng thư sinh:
- Thế nà o, vừa ý anh chưa?
- Thưa đủ rồi - Chà ng hoan hỉ trả lá»i.
Ông cụ vẫy tay má»™t cái mưa tiá»n ngưng lại. Rồi cùng nhau đóng cá»a gà i then Ä‘i ra.
Chà ng thư sinh mừng quá chắc mẩm phen nà y già u nứt đố đổ vách. Lát sau phải và o căn nhà ấy để lấy đồ thì ôi thôi, căn nhà đầy tiá»n đã rá»—ng không. Chỉ còn mưá»i đồng tiá»n mẹ là m mồi, nằm chá»ng chÆ¡ ở đó.
Hy vá»ng thế là tiêu tan, chà ng thư sinh tức Ä‘iên lên, oán trách ông già lừa mình. Ông già nổi giáºn mắng lại:
- Lão nà y vá»›i anh chỉ là bạn văn chương chữ nghÄ©a, chứ không định cùng anh là m giặc. Muốn được như ý cá»§a anh thì phải kết thân vá»›i bá»n trèo tưá»ng khóet vách, chứ lão đây không thể vâng mệnh!
Nói rồi phủi áo bỠđi.
|

18-07-2008, 08:28 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch
Thuáºt Mồm
( Khẩu kỹ)
Có má»™t cô gái tuổi chừng hai bốn, hai nhăm, khoác má»™t túi thuốc đến là ng bán. Ngưá»i đến chữa bệnh, cô gái không biết kê đơn bốc thuốc, khất đợi tối đến há»i thần.
Tối đến, cô ta dá»n dẹp sạch sẽ căn buồng nhá», cà i chặt cá»a bên trong. Má»i ngưá»i xúm đến quanh cá»a sổ nhưng chỉ dám thầm thà o nói nhá» không dám ho. Trong ngoà i lặng ngắt như tá». Khoảng ná»a trống canh sau bá»—ng rèm động, cô hà ng thuốc há»i:
- Cô ChÃn đến đấy ư?
Tiếng con gái đáp:
- Äến đây.
Lại há»i:
- Lạp Mai có theo hầu cô ChÃn đến đây không?
Ả thị tì trả lá»i:
- Äến rồi ạ!
Ba ngưá»i lÃu rÃu trò chuyện. Lát sau, rèm lại động, cô bán thuốc reo lên:
- A! Cô Sáu đến rồi.
Tiếng tÃu tÃt há»i:
- Xuân Mai có bế cáºu nhá» theo không?
Tiếng một ả khác:
- Cáºu cứ khóc không chịu ngá»§, nằng nặc đòi theo nương tá». Gá»›m, nặng đến hà ng tạ, cõng tưởng chết ngưá»i.
Rồi tiếng cô bán thuốc ân cần, tiếng cô ChÃn thăm há»i, tiếng cô Sáu hà n huyên, tiếng hai thị tì rúc rÃch, tiếng cáºu bè cưá»i đùa, tất cả cứ rối rÃt lên. Lại nghe cô hà ng thuốc cưá»i nói:
- Chà ng nhỠnà y nghịch quá xá, xa thế mà còn đem theo cả con mèo.
Sau đó lá»i qua tiếng lại thưa thá»›t dần. Bá»—ng rèm lại động. Gian buồng lại lao nhao lên:
- Cô Bốn sao đến cháºm váºy?
Tiếng má»™t cô bé gái là nhÃ:
- ÄÆ°á»ng xa hÆ¡n nghìn dặm, Ä‘i vá»›i cô bao nhiêu lâu má»›i tá»›i được. Cô Ä‘i hÆ¡i cháºm.
Rồi tiếng nói chuyện dông dà i, tiếng chuyển chá»—, tiếng gá»i lấy thêm ghế, cứ láo nháo là o nhà o, phải chừng giáºp bả trầu má»›i tạm ngá»›t.
Äến lúc cô hà ng thuốc cầu xin đơn thuốc. Cô ChÃn nói phải có sâm. Cô Sáu nói phải có kỳ. Cô Bốn nói phải có truáºt, cùng bà n nhau châm chước. Má»™t lúc có tiếng cô ChÃn lấy bút nghiên, tiếng xé giấy soà n soạt, tiếng đặt cán bút canh cánh, tiếng mà i má»±c rà rách, tiếng cầm bút viết, tiếng chân chạm ghế, rồi tiếng gói thuốc loạt soạt.
Lát sau, cô hà ng thuốc vén rèm gá»i con bệnh nháºn thuốc lấy đơn. Khi cô ta quay và o buồng, tức thì tiếng bà cô cáo biệt, tiếng bà thị tì cáo biệt, tiếng cô bé bi bô, tiếng con mèo meo meo, tất cả lại rá»™ lên. Giá»ng cô ChÃn trong, hÆ¡i cao. Giá»ng cô Sáu cháºm mà buồn. Giá»ng cô Bốn má»m mại dịu dà ng. Gịong ba ả thị tì Ä‘á»u có sắc thái riêng nghe thưá»ng có thể phân biệt.
Dân là ng tin là thần già ng tháºt, song uống thuốc thá» không kiến hiệu.
Äó gá»i là thuáºt mồm, dùng nó để bán thuốc cho chạy. Song ở Ä‘á»i cÅ©ng khối việc kỳ như váºy!
|

18-07-2008, 08:30 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch
Kiếm Khách
( kiếm khách)
Äổng sinh, ngưá»i Từ Châu ưa thÃch kiếm thuáºt thưá»ng hay khoe khoang tá»± phụ. Má»™t hôm Ä‘i cùng đưá»ng vá»›i má»™t ngưá»i lạ. Sinh gợi chuyện là m quen tuôn ra toà n giá»ng an hùng quá đáng. ÄÆ°á»£c biết ngưá»i ấy há» Äổng ở đất Liêu Dương, Sinh há»i ông ta Ä‘i đâu. Ngưá»i ấy đáp:
- Tôi xa nhà lang bạc đã hai mươi năm nay, vừa từ hải ngoại vá».
-Ông ngao du bốn bể, gặp ngưá»i cÅ©ng nhiá»u, có thấy báºc dị nhân nà o không?
- Dị nhân vỠmặt nà o?
Äổng kể sở thÃch cá»§a mình và lấy là m tiếc không được bâc dị nhân nà o truyá»n cho kiếm thuáºt. Ngưá»i lại há»i:
- Ở đâu mà chẳng có dị nhân. Song phải là tôi trung, con hiếu thì má»›i mong được dị nhân truyá»n cho.
Äổng hứng chà huênh hoang là mìn sẽ là m được như thế. Rồi rút gươm ra, vá»— và o gươm mà hát. Nhân đà hưng phấn, Äổng phạt má»™t cây nhá» bên đưá»ng để khoe kiếm sắc. Khách vuốt râu mỉm cưá»i, tiện thể mượn gươm ngắm xem, Äổng đưa cho xem lấy lệ. Khác chê:
- Äây là thứ kiếm xoà ng, thép đã non lại ám mồ hôi. Kẻ hèn nà y tuy chưa nghe vá» kiếm thuáºt nhưng cÅ©ng sẳn có má»™t thanh dùng được.
Nói rồi ông rút trong áo ra má»™t thanh Ä‘oản kiếm chừng má»™t thước, lấy nó gá»t gươm cá»§a Äổng ngá»t như cạo khoai. Tiện tay lại phạt má»™t ô đất chằn chặn như tiện. Äổng phát khiếp nằng nặc đòi xem, rồi lại ngứa ngáy nghá» cầm lấy múa máy trông như phá»§i bụi. Rồi Äổng má»i ngưá»i ná» vá» nhà cố lưu lại má»™t đêm, lân la há»i han vá» kiếm pháp. Khách má»™t má»±c tạ từ không biết. Äổng phải quỳ gối xin, lá»i lẽ vẫn hùng hồn trống rá»—ng. Khách chỉ kÃnh cẩn lặng im ngồi nghe.
Äêm đã khuya. Bá»—ng ở nhà bên-nhà cha mẹ Äổng ở- có tiếng ồn à o mã bắt. Äổng sợ hãi không biết chuyện gì, vá»™i chạy đến sát tưá»ná»™i giámnghe. Có tiếng quát tháo:
- Gá»i con mà y ra chịu tá»™i chết. Nếu không sẽ bắt mà y.
Rồi tiếng đánh Ä‘áºp tá»›i tấp. Tiếng rên rỉ không dứt. Äúng là tiếng cha cá»§a Äổng.
Äổng vá»› lấy ngá»n mác muốn xông sang. Khách ngăn lại:
- Ra khá»i đây, e anh khó thóat chết. Hãy nên xét kỹ được vẹn toà n.
Äổng đâm hoảng xin chỉ giáo cho, khách nói:
- Quân cướp tìm bắt anh là rắp tâm muốn giết anh. Anh không còn ai là cốt nhục ở đây, váºy nên dặn dò trối trăn lại vợ con đã. Tôi sẽ mở cá»a giúp anh trị tá»™i bá»n ấy.
Äổng theo lá»i, và o nói vá»›i vợ. Vợ nÃu lấy áo khóc. Thế là bao “hùng khÆở Äổng bá»—ng chốc xẹp hết. Anh ta theo khách lên lầu, tìm cung, tìm tên để đỠphòng bá»n cướp đánh sang. Anh ta còn hoảng hốt đã nghe tiếng khách trên mái lầu cưá»i ha hả:
- May quá, cướp chạy rồi!
Äổng vá»™i đốt Ä‘uốc lên, thì khách đã biến đâu mất, tháºp thò cổ ngó sang nhìn nhà bên thì Äổng ông Ä‘ang ở hà ng xóm uống rượu. Äốt đèn má»i ông vá» nhà chỉ thấy trên sân đầy cá» may và than bụi.
Má»›i biết ông khách lạ đó chÃnh là dị nhân.
Trung hiếu là quý tÃnh cá»§a ngưá»i xưa. Xưa nay những kẻ là con không thể xả thân vì cha, lúc đầu há không có má»™t chút toan cầm mác xông ra như Äổng ư? Cuối cùng chỉ cần trong nháy mắt lại nhầm lẫn u mê. Ngà y xưa Giả Äại Thân và Phương Hiếu Nhu đã thá» cùng nhau sống chết thế mà sau lại nuốt lá»i (1). Biết đâu khi vá» nhà lại nghe tiếng bạn cầu cứu ở đầu giưá»ng.
Là ng ta có má»™t anh lÃnh thuá»™c loại vô lại. Má»™t hôm Ä‘i đâu trở vá», hắn bắt gặp má»™t chà ng trai trẻ từ trong buồng vợ mình ra. Ngá» vá»±c, căn vặn vợ, vợ khăng khăng chối. Sau hắn bắt được tang chứng gã trai kia để lại ở đầu giưá»ng, vợ không chối được quỳ xuống khóc lóc xin tha tá»™i. Hắn giáºn lắm, vứt cho cuá»™n dáºy bắt phải thắt cổ chết. Vợ xin và o buồng trang Ä‘iểm, hắn ngồi đợi ngoà i, vừa rót rượu uống vừa chá»i mắng thúc giục. Lát sau, cô vợ lá»™ng lẫy trong y phục choáng lá»™n bước ra, nuốt lệ trách:
- Anh nhẫn tâm quá, nỡ bắt tấm thân xấu xa hèn má»n nà y chết tháºt ư?
Hắn vẫ là m vẻ tức giáºn, đùng đùng quát tháo ầm Ä©. Vợ không là m thế nà o được đà nh trở và o buồng, vừa định tròng dây và o cổ thì chồng nâng chén rượu giáºt giá»ng gá»i ra cưá»i há»nh hệch:
- Thôi ra đây ta bảo: Má»™t thằng khăn xanh (2) như ta lẽ nà o bắt ngưá»i khác chết được ư?
Rồi lại ăn ở vá»›i nhau khắn khÃt nồng nà n như thuở ban đầu.
Anh nà y cÅ©ng loại Äại Thân, Äổng Sinh. Äáng buồn cưá»i váºy.
(1) theo Minh sá»: Giả Äại Thần thá»i Hồng VÅ© (Minh Thái Tổ, từ năm 1368) kết nghÄ©a cùng vá»›i má»™t số danh sÄ© trong đó có Hiếu Nhu, thá» sống chết hoạn nạn có nhau. Sau Hiếu Nhu bị phanh thây ngoà i chợ, có và i ngưá»i bạn chết theo, còn phần lá»›n nuốt lá»i là m ngÆ¡.
(2) thá»i Xuân Thu, ở TQ có những kẻ chuyên buôn bán đổi chác vợ kiếm lá»i, gá»i là “xuá»›ng phuâ€. Bá»n nà y phải lấy khăn xanh bịt đầu để phân biệt vá»›i các loại ngưá»i sang. Sau gá»i chung những kẻ bịt đầu xanh (lục đầu cân) là loại ti tiện.
|

19-07-2008, 08:03 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Ngưá»i dịch: Äà o Trinh Nhất
Lấy Vợ Công Chúa
(Vân La công chúa)
An Äại Nghiệp, ngưá»i Lô Long, má»›i lá»t lòng đã biết nói, bà mẹ phải lấy máu chó đổ cho uống má»›i hết. Lá»›n lên đẹp trai, chẳng ai bì kịp, lại thông minh há»c giá»i, nhiá»u nhà già u sang muốn gả con gái cho.
Lúc trước, bà mẹ thưá»ng chiêm bao thần dạy:
- Con mụ sẽ lấy công chúa.
Trong bụng rất tin. Nhưng con đến mưá»i lăm, mưá»i sáu tuổi, chưa thấy linh nghiệm, khiến bà lần hồi ăn năn mình tin thần má»™ng quà ng xiên.
Bữa ná», An ngồi má»™t mình, chợt có mùi thÆ¡m lạ sá»±c nức, rồi má»™t thị nữ đẹp chạy và o nói:
- Công chúa đến.
Vừa nói vừa trải chiếu dà i trên mặt đất, suốt từ ngoà i cổng và o thẳng trong nhà , khÃt bên giưá»ng chà ng ngồi. Chà ng Ä‘ang kinh ngạc hốt hoảng, thấy má»™t thiếu nữ vịn vai gái hầu lững thững bước và o, y phục dung nhan sáng chiếu khắp nhà . Gái hầu lấy gối thêu, nệm gấm lót trên giưá»ng, rồi đỡ thiếu nữ ngồi xuống.
An luýnh quýnh không biết là m sao, vòng tay nói rất cung kÃnh:
- Ngà i là thần tiên ở núi nà o, động nà o, có lòng Ä‘oái tưởng, chịu dá»i gót giáng lâm nhà tôi?
Nà ng mỉm cưá»i, lấy tay áo che miệng không nói gì. Thị nữ nói:
- Äây là công chúa Vân La trong phá»§ Thánh Háºu. Vì Thánh Háºu để ý tá»›i lang quân, muốn cho công chúa kết duyên, nên công chúa tá»± đến xem nhà cá»a đó.
Chà ng mừng quá không nói ra lá»i. Nà ng cÅ©ng cúi đầu, ngồi đối diện nhau là m thinh.
Bình nháºt chà ng vốn thÃch đánh cá», bà n cá» thưá»ng để bên cạnh. Má»™t thị nữ lấy khăn đỠlau bụi sạch sẽ, Ä‘em ra đặt trên bà n và nói:
- Thưá»ng ngà y công chúa ưa cuá»™c tiêu khiển nà y, thá» chÆ¡i vá»›i lang quân xem ai thắng nà o?
Chà ng dá»i ghế gần. Công chúa cưá»i và gáºt đầu ưng thuáºn. Hai ngưá»i qua lại độ ba chục nước, thị nữ thò tay xoá bà n cá» và nói:
- Thôi phò mã thua rồi.
Lượm quân cỠbỠvà o hộp, nói tiếp:
- Có lẽ phò mã là tay cao cỠở phà m trần, công chúa chỉ có thể nhưá»ng sáu con thôi.
Liá»n chá»n sáu con cá» Ä‘em ra bà y lại bà n cá», công chúa cÅ©ng gáºt đầu.
Lúc nà ng ngồi đánh cá», sai thị nữ ngồi dưới, đưa lưng cho nà ng gác cẳng, còn cẳng kia thõng xuống đất, thì má»™t thị nữ khác phục xuống mà đỡ. Hai bên hai con bé đứng hầu. Má»—i lúc An ngẫm nghÄ© nước cá» khó khăn, nà ng co má»™t cánh tay gác lên vai, ngồi đợi.
Ván cỠđánh mãi chưa phân thắng phụ, con hầu nhá» cưá»i nói:
- Phò mã thua một con.
Nhân dịp, thị nữ xen và o, thưa:
- Công chúa đã mệt má»i, nên dẹp Ä‘i thôi.
Nà ng nghiêng mình nói nhá» bên tai thị nữ Ä‘iá»u gì không rõ. Thị nữ chạy ra, giây lát trở lại, đặt ngà n và ng trên giưá»ng và bảo chà ng:
- Má»›i rồi công chúa nói nhà cá»a ẩm thấp, cháºt chá»™i, váºy phiá»n lang quân dùng số tiá»n nà y sá»a sang lại, sá»a xong thì sum há»p đó.
Một thị nữ khác nói:
- Tháng nà y phạm và o sao Thiên Hình, không nên xây dựng gì cả. Qua tháng sau tốt lắm.
Công chúa đứng dáºy, chà ng ra trước mở cá»a. Thị nữ lấy ra má»™t váºt trông giống như cái túi bằng da, liá»n gõ tại đó, tức thì có mây ở bên trong toả ra tứ phÃa rồi thì hợp lại, mù mịt chẳng trông thấy công chúa và bá»n tuỳ tùng đâu nữa.
Mẹ chà ng hay chuyện, ngá» là yêu quái. Nhưng chà ng mÆ¡ tưởng mẩn mê, không sao quên được, lo gấp công việc cất nhà bất chấp ngà y tháng kiêng kị. Chà ng hối thúc thợ là m, không mấy ngà y mà cá»a nhà má»›i hẳn.
Nguyên trước có ngưá»i há»c trò Loan Châu, tên là Viên Äại Dụng, đến trỠở xóm bên, đưa danh thiếp và o táºn nhà chà ng để xin ra mắt. Chà ng vốn Ãt giao du bè bạn, cho nên thác cá»› Ä‘i vắng không tiếp, lại dò được hồi Viên không có ở nhà tá», mà đến chÆ¡i đáp lá»….
HÆ¡n tháng sau, thình lình gặp nhau ngoà i cá»a, té ra Viên là chà ng thiếu niên má»›i ngoà i đôi mươi, y phục thanh nhã. An đứng nói chuyện qua loa, thấy ngưá»i rất đứng đắn, trong bụng khoái lắm, liá»n má»i và o nhà đánh cá» tướng chÆ¡i, má»—i bên Ä‘á»u có hÆ¡n thua. Sau đó bà y rượu ra uống liên miên, chuyện vãn cá»±c tương đắc.
Ngà y hôm sau, Viên má»i chà ng đến nhà trá» mình, cÅ©ng đãi tiệc rượu ân cần tá» tế. Có thằng tiểu đồng lối mưá»i hai, mưá»i ba gõ nhịp ca hát và nhảy múa giúp vui.
Chà ng say quá bước Ä‘i không nổi, Viên sai tiểu đồng cõng vá». Chà ng thấy nó nhá» con, yếu Ä‘uối, sợ không cõng mình đặng, nhưng Viên má»™t hai bảo cứ để nó cõng xem. Quả nhiên nó chà ng vá» nhà khoẻ re. Chà ng lấy là m kì. Hôm sau Ä‘em tiá»n đến thưởng nó, nó chối từ đôi ba phen rồi má»›i chịu lãnh.
Từ đó, Viên vá»›i chà ng giao tình thân máºt, cách đôi ba ngà y lại đến nhà nhau má»™t lần.
Viên có tÃnh sÆ¡ sà i, lặng lẽ, mà khảng khái hay giúp đỡ ngưá»i ta. Trong chợ có kẻ mắc nợ phải bán con gái Ä‘i, Viên trút túi ra chuá»™c giùm, không có vẻ tiếc cá»§a chút nà o. Vì thế An cà ng kÃnh trá»ng.
Cách mấy hôm sau, Viên đến từ giã chà ng, tặng những đũa ngà , kì nam, cả thảy mưá»i món, lại thêm năm trăm đồng bạc để giúp chà ng chữa nhà . Chà ng trả bạc lại, chỉ lấy đồ váºt, và đưa vải lụa tặng lại.
Và i tháng sau đó, ấp Lạc Äình có ngưá»i Ä‘i là m quan xa vá», hòm xiểng đầy nhóc cá»§a cải. Äêm khuya, cướp và o nhà , bắt trói chá»§ nhân mà nung sắt nướng kìm, tra tấn thảm độc, rồi vÆ¡ vét sạch sà nh sanh.
Ngưá»i nhà biết há» Viên là m vụ đó, bèn trình báo quan sở tại. Quan tư giấy khắp nÆ¡i tróc nã.
Lối xóm An có nhà há» Äồ, ngà y thưá»ng vốn xÃch mÃch vá»›i nhà chà ng, nay thấy chà ng xây dá»±ng cá»a nhà to tát, trong bụng âm thầm ghen tức. Sẵn dịp có thằng nhỠở cá»§a chà ng lấy trá»™m đũa ngà , Ä‘em đến nhà Äồ dạm bán. Äồ biết là váºt cá»§a Viên tặng, liá»n báo quan huyện.
Huyện sai lÃnh kéo vá» bao vây nhà chà ng, nhằm lúc chà ng vá»›i tôi tá»› vắng mặt, liá»n bắt mẹ chà ng Ä‘i. Bà cụ già yếu lại bị kinh khá»§ng, thở không ra hÆ¡i, luôn hai ba bữa không ăn uống gì cả, quan huyện thả cho vá».
Chà ng nghe tin mẹ, vá»™i vã trở vá» nhà , thì mẹ đã bệnh nguy rồi, hôm sau qua Ä‘á»i. Thu liệm vừa xong còn chưa kịp chôn, thì chà ng đã bị lÃnh huyện áp giải Ä‘i.
Quan huyện thấy bá»™ tịch trẻ trung nho nhã, thầm nghÄ© chà ng bị vu oan, nhưng bá» ngoà i cÅ©ng là m ra nạt ná»™. Chà ng nói tháºt nguyên do kết bạn vá»›i Viên, không giấu má»™t chút nà o. Quan lại há»i tá»± nhiên phát già u là cá»§a ở đâu, chà ng đáp:
- Mẹ tôi có chôn giấu được Ãt nhiá»u tiá»n cá»§a, nay tôi sắp sá»a lấy vợ, cho nên sá»a sang nhà cá»a, thế thôi.
Quan huyện tin lá»i, liá»n viết tá» bẩm và cho lÃnh đưa chà ng lên quáºn xét nghỉ. Thằng cha hà ng xóm là há» Äồ kia, biết thế nà o lên quáºn chà ng cÅ©ng vô sá»±, bèn Ä‘em nhiá»u tiá»n hối lá»™ cho tụi lÃnh áp giải để chúng giết chà ng ở dá»c đưá»ng là xong.
ÄÆ°á»ng Ä‘i lên quáºn, phải qua núi sâu, lÃnh kéo chà ng đến sưá»n núi lởm chởm, rồi đấy xuống vá»±c sâu là rồi Ä‘á»i. Giữa lúc thiên nguy vạn cấp đó, bá»—ng dưng má»™t con cá»p từ trong bụi ráºm nhảy ra, cắn hai tên lÃnh chết rồi tha chà ng đến má»™t nÆ¡i có lâu đà i nguy nga, bá» nằm ở đó.
Chà ng hồi tỉnh, mở mắt thấy Vân La công chúa vịn vai thị nữ đi tới, nức nở chia buồn với chà ng rồi nói:
- Thiếp muốn giữ lang quân ở lại đây, nhưng nghÄ© lại chà ng còn việc tang bà cụ chưa chôn cất xong, mà dÃnh vá»›i quan nha cÅ©ng Ä‘ang lỡ dở, nên ở lại đây không tiện. Váºy chà ng nên cầm lấy tá» bẩm, lên quáºn tá»± nạp mình, chắc chắn là vô sá»± đó.
Nói Ä‘oạn lấy sợi dây lưng trước bụng chà ng, thắt lại hÆ¡n mưá»i nút, dặn dò chà ng khi đứng trước mặt quan cứ lần mở những nút nà y, tức thì tia qua nạn khá»i.
Chà ng nghe lá»i khuyên bảo, má»™t mình đến quáºn, tá»± đầu. Quan thái thú mừng là ngưá»i thà nh thá»±c, lại xem tá» bẩm, hiểu rõ oan tình, liá»n phê cho chà ng vá».
Vá» ná»a đưá»ng gặp Viên, xuống ngá»±a cầm tay, kể lể tình trạng rắc rối bấy lâu. Viên nghe tức giáºn xám mặt, là m thinh không thốt lá»i. Chà ng nói:
- Vẻ ngưá»i như anh, là m chi tá»›i chuyện trá»™m cướp để tá»± nhÆ¡ xấu danh tiếng.
Viên đáp:
- Tôi giết toà n hạng ngưá»i bất nhân, tôi lấy toà n là tiá»n cá»§a phi nghÄ©a. Không váºy thì cá»§a bá» rÆ¡i ở đưá»ng cÅ©ng không thèm lượm. Äiá»u anh khuyên răn tôi rất phải, nhưng xin há»i thứ ngưá»i như thằng cha lối xóm nhà anh, có nên để nó sống ở trên Ä‘á»i không chá»›?
Nói xong chà o biệt, thúc ngựa đi thẳng.
Chà ng vá» chôn cất mẹ rồi, đóng cá»a tạ khách. Bá»—ng má»™t đêm, trá»™m và o nhà hà ng xóm, cha con trên mưá»i ngưá»i, Ä‘á»u bị giết sạch, chỉ chừa lại má»™t con ở. Giết xong cuốn gói tiá»n cá»§a đồ váºt, chia bá»›t cho tiểu đồng mang xách. Lúc ra Ä‘i, lấy đèn soi mặt và bảo con ở:
- Mi nhìn cho kÄ© nghe. Giết ngưá»i nhà nà y là tao đây, chứ không dÃnh dấp tá»›i ai.
Nói Ä‘oạn không cần mở cá»a, hai thầy trò vá»t lên mái nhà , nhảy qua vách tưá»ng Ä‘i mất.
Hôm sau, vụ án nà y đến quan. Quan ngá» An sinh hay biết, lại bắt chà ng Ä‘i, trừng mắt xem há»i cá»±c nghiêm. Chà ng đứng giữa công đưá»ng, tay rá» và o dây lưng thắt nút, vừa tranh biện vừa cởi nút ra, quan không có chá»— nà o buá»™c tá»™i, lại tha cho vá».
Lần nà y được vá», chà ng lại cà ng giữ gìn, chỉ ở nhà đá»c sách, không Ä‘i đầu ná»a bước, ná»™i nhà chỉ có má»™t vú già kháºp khiá»…ng lo việc cÆ¡m nước mà thôi. Mãn tang mẹ rồi, ngà y ngà y quét dá»n nhà cá»a chỠđợi tin là nh.
Một hôm, mùi hương lạ thơm ngát trong nhà . Chà ng leo lên gác xem, thấy trong ngoà i đã bà y biện khác hăn, cuốn rèm lên thì thấy công chúa đã ngồi chững chạc từ hồi nà o rồi. Chà ng vội và ng vái chà o, nà ng nắm lấy tay và nói:
- Chà ng không tin số, thà nh ra xây dá»±ng nhà cá»a lá»—i thá»i gây nên tai vạ, lại thêm tang tóc, là m trá»… cuá»™c sum há»p cá»§a chúng ta mất ba năm.
Muốn gặp, té ra lại chịu trì hoãn, ấy việc Ä‘á»i đại khái như thế cả.
Chà ng tÃnh lấy tiá»n cho mụ vú Ä‘i chợ, nà ng gạt Ä‘i bảo không cần. Thị nữ lấy trong rương ra các món đồ ăn nóng sốt, như má»›i xà o nấu dưới bếp Ä‘em lên, rượu cÅ©ng thÆ¡m ngon lạ lùng. Hai ngưá»i uống rượu nói chuyện má»™t lúc thì trá»i đã sẩm tối, mấy con hầu đưa lưng cho nà ng gác cẳng Ä‘á»u tản mát Ä‘i hết. Nà ng uể oải tay chân, co duá»—i bắp đùi, dưá»ng như không che Ä‘áºy gì cả. Chà ng liá»n ôm nà ng hôn hÃt. Nà ng nói:
- Khoan đã! Chà ng hãy buông tay ra, em giao hẹn câu nà y. Bây giá» có hai cách, chà ng muốn chá»n cách nà o?
Chà ng ôm cổ nà ng và há»i hai cách nà o. Nà ng đáp:
- Em vá»›i chà ng, nếu kết bạn chén rượu cuá»™c cá», thì được tụ há»p đến ba chục năm, còn nếu kết bạn thú vui chăn gối, thì chỉ được sum há»p sáu năm thôi. Chà ng chá»n cách nà o?
Chà ng cao hứng quá, nói đại:
- Hãy được sáu năm rồi sau lại tÃnh.
Nà ng là m thinh. Hai ngưá»i giao hoan. Nà ng nói:
- Em vốn biết chà ng không sao tránh khá»i thú vui phà m tục, âu cÅ©ng là số mạng khiến váºy.
Rồi đó khuyên chà ng nuôi thêm vú già con hầu, cho ở riêng căn nhà phÃa nam, lo việc thổi nấu cÆ¡m nước và kéo sợi dệt vải là m sinh kế. Còn ở căn nhà phÃa bắc tịnh không khói lá»a, bên trong chỉ có bình rượu bà n cá» mà thôi, cá»a đóng kÃn tối ngà y. Chà ng đẩy nhẹ thì cá»a tá»± mở ra, ngoà i chà ng, không ai được tá»›i đó. Tuy thế những ngưá»i ở căn nhà phÃa nam là m việc chăm chỉ hay trá»… nải, nà ng Ä‘á»u biết rõ, thưá»ng khi bảo chà ng qua rầy mắng ngưá»i nà o, thì ngưá»i ấy phải chịu lá»—i ngay.
Nà ng không nói nhiá»u lá»i, không cưá»i nói lá»›n tiếng, cùng chà ng nói chuyện gì, chỉ cúi đầu cưá»i nụ, há»… sánh vai ngồi thì ưa nghiêng mình dá»±a và o chà ng. Có khi chà ng ẵm nà ng lên đầu gối, thấy nhẹ như ẵm trẻ thÆ¡. Chà ng nói:
- Nà ng nhẹ thế nà y, có thể đứng trên bà n tay ngưá»i ta múa được.
Nà ng trả lá»i:
- Chuyện đó có khó khăn gì đâu, có Ä‘iá»u chỉ là phần việc cá»§a mấy con thị nữ, tôi không thèm là m đó thôi. Và dụ con Phi Yến mà sách vở trần gian vẫn ca tụng đó, nguyên là thị nữ cá»§a chị ChÃn tôi, hay lẳng lÆ¡ mà bị tá»™i, đà y xuống trần gian, lại không biết giữ trinh tiết, cho nên bây giá» Ä‘ang bị nhốt kÃn má»™t nÆ¡i.
Trên gác trải đầy đệm gấm, mùa đông chẳng thấy lạnh, mùa hạ chẳng thấy nóng. Giữa mùa đông lạnh lẽo cắt ruá»™t, nà ng cÅ©ng mặc áo má»ng và nhẹ. Chà ng may áo má»›i, ép nà ng phải mặc, nà ng vì nể, mặc và o chốc lát, cởi ra nói:
- Váºt phà m ô trá»c đè nặng và o xương cốt đến thà nh bệnh lao chết.
Má»™t hôm chà ng ẵm nà ng trên gối bá»—ng thấy nặng khác má»i ngà y, lấy là m lạ. Nà ng cưá»i trá» và o bụng:
- Trong nà y có giống phà m tục rồi.
Cách mấy hôm sau, nà ng ngỠý muốn ăn đồ nấu nướng, chà ng liá»n mua sắm những món lạ cho nà ng ăn. Từ đó nà ng ăn uống không khác gì ngưá»i thưá»ng. Má»™t bữa, nà ng nói:
- Em vốn ốm yếu, không kham nổi việc sinh sản, con thị nữ Phà n Anh khoẻ mạnh, váºy để nó thay em.
Nói Ä‘oạn cởi áo lót mình, mặc và o cho Phà n Anh rồi nhốt nó trong phòng. Giây lát nghe tiếng trẻ khóc, mở cá»a ra coi té ra con trai. Nà ng mừng và bảo:
- Thằng con nà y có phúc tướng, chắc sau thà nh ngưá»i khá to, nên đặt tên là Äại KhÃ.
Nà ng ẵm con trao cho chà ng đưa vá» căn nhà phÃa nam cho vú sữa nuôi. Từ khi nà ng thoát nợ sinh sản, vóc vạc lại nhá» thó như cÅ© và không ăn váºt thá»±c phà m trần nữa. Bá»—ng từ biệt chà ng để vá» thăm nhà . Há»i bao giá» trở lại, nà ng đáp là ba ngà y. Lúc Ä‘i, lại có túi da tuôn mây rồi biến Ä‘i như báºn trước.
Äến kì hẹn, không thấy nà ng vá». HÆ¡n má»™t năm bặt luôn tin tức, chà ng đã tuyệt vá»ng, bèn đóng cá»a Ä‘á»c sách, thi Ä‘áºu cá» nhân, song không chịu lấy vợ, má»—i đêm nằm ngá»§ má»™t mình ở căn nhà phÃa bắc, tắm gá»™i vá»›i hương thừa hãy còn phảng phất.
Äêm ná», thao thức trên giưá»ng không ngá»§, chợt thấy đèn lá»a sáng trưng, rá»i qua cá»a sổ, rồi thì cá»a giữa tá»± mở, bá»n thị nữ xúm đỡ công chúa bước và o. Chà ng mừng hết sức, vùng dáºy chà o há»i và trách lá»—i sai hẹn. Nà ng nói:
- Em có sai hẹn đâu nà o. Trên trá»i má»›i có hai ngà y rưỡi đó thôi.
Chà ng khoe khoang thi đâu, ý hẳn nà ng mừng. Không dè nà ng buồn rầu và nói:
- Ôi! Cái thứ danh vá»ng thoảng qua đó có nghÄ©a là gì đâu. Chẳng qua là m tá»™i ngưá»i ta tổn thá» thì có. NgỠđâu vắng mặt có ba bữa mà chà ng đã vương phải tục luỵ sâu thêm má»™t lá»›p nữa rồi.
Chà ng nghÄ© lá»i vợ nói phải, cho nên từ đó không muốn há»c hà nh thi cá» gì hÆ¡n nữa. Cách mấy tháng nà ng lại đòi vá» thăm nhà . Chà ng bịn rịn không muốn cho vợ Ä‘i, nhưng nà ng năn nỉ bằng được:
- Chuyến nà y em trở vá» mau, không để cho chà ng trông đợi như kì trước. Vả lại, Ä‘á»i ngưá»i biệt li Ä‘á»u có định số, mình xem trá»ng quá thì thấy nó dà i, mặc kệ nó thì thấy nó ngắn mà .
Nà ng ra Ä‘i, hÆ¡n tháng trở lại. Từ đấy thà nh lệ má»™t năm hay ná»a năm, có Ä‘i má»™t kì, chừng và i tháng lại vá», chà ng thấy sá»± thưá»ng, không lạ gì nữa.
Vợ chồng ăn ở với nhau, lại sinh hạ thêm đứa con trai. Nà ng ẵm lên và nói:
- Thằng nà y sà i lang, nên bỠđi, chớ nuôi.
Nhưng chà ng không nỡ lòng bá», cứ để lại nuôi, đặt tên là Khả KhÃ. Vừa má»›i đầy năm, nà ng đã gấp tìm nÆ¡i há»i vợ sẵn sà ng cho nó. Các bà là m mai mách mối, tá»›i lui liá»n liá»n. Nà ng há»i tuổi đứa con gái kÄ© lưỡng, đứa nà o cÅ©ng chê không hợp, than thở rằng:
- Ta có ý muốn mưu sẵn một cái chuồng sắt để nhốt thằng con hùm beo nà y, mà mưu không thà nh, âu cũng là số.
Äoạn, dặn dò chồng:
- Chà ng nhá»› bốn năm sau, Hầu thị sinh đứa con gái, sưá»n bên tả có cái bướu nhá», chÃnh là vợ cá»§a thằng Khả Khà đó. Chà ng nên dạm há»i cho nó, bất chấp nhà gái sang hèn gì cả.
Nà ng nói rồi, buá»™c chà ng chép và o giấy tức thá»i cho khá»i quên. Sau đó nà ng lại vá» thăm nhà . Báºn nà y Ä‘i luôn không trở lại nữa.
Chà ng nhá»› lá»i vợ căn dặn, thưá»ng cáºy bạn thân Ä‘i há»i, quả có Hầu thị sinh ra đứa con gái má»c bướu cạnh sưá»n, nhưng Hầu thị là ngưá»i hèn hạ mà tÃnh tình rất xấu, không ai thèm chÆ¡i vá»›i. Chà ng mặc kệ, cứ việc cáºy mối lái Ä‘i há»i con gái Hầu thị cho thằng Khả KhÃ.
Con trưởng là Äại Khà mưá»i bảy tuổi thi Ä‘áºu, cưới vợ há» Vân. Hai vợ chồng Ä‘á»u hiếu hạnh, chà ng rất yêu chuá»™ng. Còn Khả Khà cà ng ngà y lá»›n lên, xem chừng không thÃch há»c, chỉ lén ăn cắp tiá»n nhà đi cá» bạc vá»›i bá»n vô lại, dần dà lấy trá»™m cả đồ váºt Ä‘em bán để trả nợ chÆ¡i bá»i. Cha giáºn đánh đòn nhiá»u tráºn, nhưng chứng nà o vẫn giữ táºt ấy không chừa. Thế rồi cả nhà bảo nhau đỠphòng, không thể lấy gì được nữa, bèn Ä‘i đêm ăn trá»™m lặt vặt cá»§a ngưá»i ta, bị chá»§ nhà bắt trói dẫn lên huyện. Quan huyện xem rõ tên há», viết danh thiếp cho lÃnh đưa trả vá» nhà , nhưng cha và anh cùng trói lại. Cha lại đánh suýt chết, anh phải lạy lục năn nỉ há»™, cha má»›i chịu tha.
Vì đó cha phẫn uất sinh bệnh, kém ăn, bèn là m tá» chia cá»§a cho hai con. Những nhà lầu, ruá»™ng tốt Ä‘á»u vá» phần Äại KhÃ. Thấy váºy Khả Khà tức tối, ná»a đêm xách dao vô buồng toan giết anh, nhưng chém lầm phải chị dâu. Nguyên trước công chúa có để lại chiếc áo cÅ©, nhẹ và má»m nhuyá»…n, anh giữ là m áo ngá»§, giá» Khả Khà chém và o áo nảy lá»a, cháy láºp loè tứ tung là m hắn ta sợ hãi chạy mất.
Cha hay việc nà y, bệnh nặng thêm, mấy tháng sau thì mất. Khả Khà nghe tin cha qua Ä‘á»i má»›i mò vá». Anh đối đãi tá» tế, nhưng hắn ngà y cà ng hư, chỉ hÆ¡n má»™t năm, phá hết Ä‘iá»n sản cá»§a cha chia cho, rồi là m đơn thưa anh tại quáºn. Quáºn thừa biết là ngưá»i thế nà o cho nên xé đơn Ä‘uổi vá» không xét. Tình nghÄ©a anh em thà nh ra Ä‘oạn tuyệt từ vụ đó.
Cách hÆ¡n năm sau, Khả Khà hai mươi ba tuổi. Hầu nữ mưá»i lăm rồi, anh nhá»› lá»i mẹ dặn dò, muốn gấp cưới vợ cho xong, liá»n kêu Khả Khà vá» nhưá»ng toà nhà đẹp cho ở. Khi cưới vợ vá» nhà , anh lại Ä‘em bao nhiêu ruá»™ng tốt cha để lại, toà n số giao cho và nói vá»›i em dâu rằng:
- Mấy đám ruá»™ng nà y, bấy lâu anh cố sống cố chết giữ gìn há»™, ngà y nay anh giao lại hết đó. Em tôi vốn mất nết, dù cho nó nhiá»u Ãt gì cÅ©ng Ä‘á»u như cá»§a bá». Từ đây vá» sau, nên hay là hư cốt ở nÆ¡i thÃm. Nếu chú nó biết sá»a nết, chịu khó là m ăn, thì chả phải lo đói rét, không váºy thì anh đây cÅ©ng chịu phép không lấy gì mà lấp đầy cái vá»±c sâu không đáy kia đặng.
Hầu nữ tuy là con nhà hèn má»n, nhưng thông minh, có sắc. Khả Khà vừa yêu vừa sợ, nà ng bảo gì cÅ©ng không dám trái ý. Äi đâu, hẹn giá» khắc mà vá» không đúng thì nà ng nhiếc mắng, không thèm ngồi ăn uống chung.
Nhá» váºy, Khả Khà cÅ©ng chừa bá»›t lêu lổng Ãt nhiá»u. HÆ¡n năm sau, sinh đứa con trai, Hầu nữ nói:
- Từ nay, chẳng cầu gì ai. Mấy đám ruộng tốt đó, ta lo cà y cấy, mẹ con no ấm có thừa, bây giỠchẳng có chồng cũng chẳng cần.
Có hôm Khả Khà xúc trá»™m lúa Ä‘i bán để đánh bạc, vợ hay, cầm cung tên đứng chặn ở cá»a để chống cá»±. Khả Khà sợ quá, lẩn trốn mất mặt. Chừng dòm thấy vợ và o trong nhà rồi, lại mon men trở và o, định lấy lúa cho bằng được. Không ngá» vợ xách dao rình sẵn. Khả Khà bá» chạy, vợ rượt theo chém trúng mông, máu tuôn đẫm ướt già y tất, liá»n đến mách vá»›i anh, nhưng anh mặc kệ, đà nh hổ thẹn ra Ä‘i.
Sáng hôm sau lại bò vá», quỳ trước mặt chị dâu mà khóc lóc kêu ca, nhá» chị nói giùm để vợ cho vá» nhà . Vợ nhất định không nghe. Khả Khà nổi xung định giết chết vợ. Anh cÅ©ng mặc kệ, không nói gì. Khả Khà cà ng phẫn, xách ngá»n mác hầm hầm ra Ä‘i. Chị sá»ng sốt, toan chạy theo ngăn lại, nhưng anh đưa mắt ra hiệu bảo đừng, chá» cho Khả Khà đi rồi, má»›i cắt nghÄ©a:
- Nó là m bá»™ tịch váºy đó, cho ăn kẹo cÅ©ng không dám vác mặt vá».
Nói rồi, sai ngưá»i theo dõi, thì Khả Khà đã bước và o trong nhà rồi. Bấy giá» anh má»›i đâm lo tÃnh, chạy theo can gián cho kịp, chẳng dè đến nÆ¡i, thì Khả Khà đã cúi mặt nÃn thÃt Ä‘i ra. Té ra chà ng và o nhà , vợ Ä‘ang đùa giỡn vá»›i con, thoáng trông thấy, liá»n đặt con trên giưá»ng, và o bếp xách con dao bổ cá»§i ra. Chà ng hết hồn hết vÃa, kéo lê ngá»n mác chạy mất. Vợ rượt theo tá»›i ngoà i cổng má»›i chịu lui.
Anh biết rõ sá»± tình như váºy, nhưng là m bá»™ như không biết, cố ý gạn há»i đã đâm vợ chết rồi chưa. Khả Khà chỉ úp mặt và o tưá»ng mà khóc nức nở, hai mắt đỠngầu. Anh động lòng thương, tá»± dắt Khả Khà và o nhà , vợ má»›i chịu tiếp. Chá» anh Ä‘i rồi, phạt chà ng quỳ dưới đất, buá»™c phải thỠđộc, bấy giá» má»›i lấy cÆ¡m đựng và o tô xấu cho ăn.
Từ đó chà ng sá»a nết là m là nh, vợ lại chịu khó chăm nom công việc là m ăn, thà nh ra nhà được phong túc. Chà ng chỉ có việc ngồi ăn sẵn mà thôi. Äến năm bảy mươi tuổi, con cháu đầy nhà , còn có lúc bị vợ nắm râu bạc và bắt quỳ./.
|

19-07-2008, 08:03 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch
Thiên Cung
( Thiên cung)
Quách sinh, ngưá»i kinh đô, tuổi ngoà i hai mươi, dung mạo đẹp đẽ. Má»™t buổi chiá»u tà có bà già mang đến cho má»™t chén rượu. Sinh há»i duyên cá»›, bà già cưá»i bảo: “Không phải há»i, uống Ä‘i, sẽ thấy cảnh tuyệt vá»iâ€. Nói rồi Ä‘i, Sinh nâng chén khẽ nhấp, thấy hương thÆ¡m tá»a khắp. uống và o rồi, say lịm Ä‘i không biết gì nữa.
Tỉnh ra Quách thấy mình nằm vá»›i má»™t ngưá»i. Sá» soạng thấy da thịt má»m mại, mùi hương sá»±c nức, thì ra là con gái. Há»i không nói, chẳng cần biết sấp tẻ. Quách cứ là m tá»›i luôn. Xong rồi, lấy tay sá» mó xung quanh thấy bức vách toà n đá, không khà âm ấm hÆ¡i đất như ở trong má»™ váºy. Hoà ng quá, Quách nghi là quá»· bẫy. Thá»§ thỉ vá»›i cô gái là thần gì, cô gái đáp:
- Ta không phải là thần mà là tiên. Äây là động phá»§. Ta vá»›i anh vốn có túc duyên, xin chá»› ngá» vá»±c, cứ ở lại đây. Và o qua má»™t lần cừa nữa, nÆ¡i có ánh sáng lá»t và o có thể đại tiểu tiện được.
Dặn rồi cô gái trá» dáºy, đóng cá»a Ä‘i mất. lâu sau, bụng Quách đã đói, má»™t cô gái mang bánh bao canh vịt cho ăn. Xung quanh vẫn cứ Ä‘en như má»±c, không biết sá»›m tối. Chỉ khi cô gái và o ngá»§ má»›i Ä‘oán là đêm. Quách bá»±c dá»c bảo:
- Ngà y không ánh nắng mặt trá»i, đêm không tia đèn lá»a, ăn uống không biết mồm ở đâu. Cứ thứ nà y, nà ng Hằng Nga có khác gì mụ La Sát, thiên đưá»ng không phân biệt vá»›i địa ngục.
Cô gái cưá»i an á»§i:
- Vì anh là ngưá»i trần tục hay bép xép cho nên ta không muống lá»™ mặt. Vả lại ăn nằm trong bóng tối, méo tròn đẹp xấu cÅ©ng có thể phân biệt, hà tất phải đèn Ä‘uốc là m gì?
Ở mấy ngà y buồn quá, Quách đòi vá». Cô gái bảo:
- Äêm mai cùng chà ng lên thiên cung rồi sẽ chia tay.
Hôm sau cô tiểu hoà n xách đèn lồng và o bảo:
- Nương tỠđợi chà ng lâu rồi.
Quách Ä‘i theo, trong ánh sao vằng vặc, thấy vô số lầu gác. Qua mấy khúc hà nh lang chạm vẽ thì đến má»™t nÆ¡i: trên thá»m treo rèm châu, đèn Ä‘uốc sáng tá»±a như ban ngà y. Bước và o thấy má»™t mỹ nhân tuổi trạc hai mươi, ngồi quay hướng nam, trang sức cá»± kỳ hoa lệ, đầu Ä‘Ãnh minh châu, áo gấm hoa mắt, quần sa bóng lá»™n, đúng là ngưá»i trá»i. Quách bối rối, ngưá»i như mụ Ä‘i, bất giác quì xuống. Mỹ nhân sai nữ tì đỡ dáºy, dìu và o ghế. Lát sau các món sÆ¡n hà o hải vị bà y la liệt. Mỹ nhân rót rượu má»i:
- Nâng chén rượu nà y để tiá»…n chà ng vá».
Quách gáºp mình thưa thốt:
- Trước đây giáp mặt mà không biết ngưá»i tiên, thá»±c lấy là m xấu hổ. Xin cho chuá»™c lá»—i, được là m kẻ bầy tôi suốt Ä‘á»i không hai lòng.
Mỹ nhân đưa mắt nhìn tì nữ cưá»i má»§m mỉm, sai thu tiệc soạn giưá»ng.
Trong ná»™i thất cÅ©ng thướt tha trướng gấm,, chăn gối nức hương. Mỹ nhân bảo Quách ngồi và o giưá»ng. Trong lúc uống nà ng nhắc mấy lần:
- Chà ng xa nhà lâu, nay vỠcũng được.
Äã hết canh má»™t, Quách vẫn chưa ngõ lá»i từ biệt. mỹ nhân gá»i nữ tỳ xách lồng đèn đưa tiá»…n. Quách nÃn thÃt giả vá» say rượu nằm lăn ra giưá»ng, lay gá»i không dáºy. Nà ng sai các tì nữ cởi quần áo. Má»™t cô gà và o chá»— kÃn cá»§a Quách giỡn:
- Anh chà ng mặt mũi có vẻ ôn nhã mà cái của nà y lại chẳng “văn vẻ†tà nà o!
HỠđưa Quách và o trong giưá»ng khúc khÃch Ä‘i ra. Mỹ nhân cÅ©ng lên giưá»ng. Quách trở mình. Nà ng há»i:
- Say à ?
- Tiểu sinh có say đâu! Chỉ má»›i thấy ngưá»i tiên, thần hồn đã nghiêng ngá»a.
Mỹ nhân dặn:
- Äây là thiên cung, gần sáng phải ra. Và o trong động phá»§ nếu hiá»m không vừa ý, chi bằng sá»›m từ biệt.
Quách gạ khéo:
- Nay có ngưá»i ban đêm nhặt được đóa hoa đẹp, chỉ cầm cánh ngá»i hương mà không thấy sắc mà u thì tình cảnh ấy là m sao chịu được?
Nà ng cưá»i lấy đủ đèn đến, sáng trưng.
Vừa sang canh tư, mỹ nhân đã gá»i nữ tì mang đèn lồng, ôm áo, đưa Quách và o động ngá»§. ở đây các đồ trang sức mà u hồng tinh xảo, nÆ¡i ngá»§ thì nệm da, thảm lông dà y dặn. Quách cởi già y ôm chăn, ả nữ tì còn bần thần quanh quẩn chưa Ä‘i. Quách để ý nhìn kỹ thất phong tươi tốt, liá»n cợt nhả:
- Có phải cô bảo tôi cái của ấy không “văn vẻ†phải không?
Ả cưá»i, lấy chân đá cái gối nói:
- Thôi anh cứ nằm đỠra Ä‘i cho được việc, đừng lắm lá»i nữa.
Nhìn đôi già y cá»§a ả có Ä‘Ãnh ngá»c châu long lanh, to như hạt Ä‘áºu lá»›n, Quách nắm lấy kéo ả và o, ả ngã và o lòng Quách, rồi ôm lấy nhau, hú hà rên rỉ mãi. Quách há»i:
- Bao nhiêu tuổi rồi?
Äáp:
- Mưá»i bảy.
- XỠnữ đã biết thế nà o là tình chưa?
- Em không còn là xỠnữ, song hoang vắng đã ba năm nay rồi.
Quách há»i dò há» tên, tông tÃch tiên nữ bấy lâu chung đụng, ả nữ tì dá»a:
- Chá»› há»i! Không phải là tiên nữ trên thượng giá»›i thì cÅ©ng là dị nhân ở trần gian. Nhược bằng muốn biết tỉ mỉ chuyện đó thì e rằng không có đất mà chôn.
Thấy nói thế, Quách không dám há»i thêm.
Äêm sau nữa nữ nhân lại mang đèn tá»›i, cùng nhau ăn ngá»§ liá»n liá»n như váºy. Má»™t tối, nà ng bảo:
- Những ước được cùng nhau vui vầy mãi mãi, không ngá» tình ngưá»i ngăn trở, nay phải quét dá»n thiên cung, cho nên không thể ăn nằm vá»›i nhau được nữa. Xin cùng chuốc chén từ biệt.
Quách khóc, xin má»™t váºt gì là m ká»· niệm ái ân. Cô gái không cho, chỉ tặng má»™t cân và ng, trăm hạt ngá»c châu.
Hết canh ba, Quách bá»—ng say lịm, tỉnh dáºy thấy tứ chi bị trói rất chặt, chân không thể duá»—i, đầu không thể thò ra, hết sức giãy giụa thì lăn xuống chân giưá»ng. Quách lấy tay sá» Ä‘oán thì biết mình bị nhét và o trong túi chăn gấm, ngoà i nịt chặt dây. Ngồi dáºy đắn Ä‘o suy gẫm, thoáng thấy cái giưá»ng má»›i biết đây là nhà mình.
TÃnh đến bây giá», Quách biệt tÃch đã ba tháng, ngưá»i nhà đá»u cho là anh ta đã chết. Giải thoát được rồi, lúc đầu Quách chưa dám ngá» chuyện cùng ai, chỉ sợ bị tiên trừng phạt. Song mối ngá» vá»±c vẫn day dứt trong lòng, dần dà anh ta thuáºt lại vá»›i bạn. Không ai biết duyên cá»› ra sao. Cái chăn bá»c anh ta vẫn gấp để đầu giưá»ng mùi hương sá»±c nức, giở ra xem kỹ thì đó là loại vải Hồ Châu tẩm hương liệu, liá»n trân trá»ng giấu Ä‘i. Sau có má»™t quý quan biết chuyện ấy, há»i căn há»i vặn đến Ä‘iá»u rồi cưá»i mà bảo:
- Äó là ngón chÆ¡i cá»§a Giả háºu (1) bắt ** đực vỠđấy. Tiên nà o lại như thế. Tuy nhiên phải hết sức giữ kÃn chuyện, lá»™ ra là chết cả há». Có ngưá»i thầy bói thưá»ng ra và o các nhà quyá»n quý, nói rằng hình dạng các lầu gác như Quách kể đúng là dinh Nghiêm Äông (2) rồi không sai.
Quách nghe thấy váºy, vô cùng sợ hãi, vá»™i đưa cả gia đình Ä‘i nÆ¡i khác, Ãt lâu sau Nghiêm bị giết má»›i dám mon men trở vá».
(1) Giả háºu: hoà ng háºu cá»§a Tấn Huệ Äến, là ngưá»i vô cùng dâm đãng, thưá»ng sai các mụ hầu ra ngoà i tìm kiếm các trai tÆ¡ khá»e đẹp mang và o trong cung cấm để thá»a mãn lòng dục.
(2) Nghiêm Äông là tên hiệu cá»§a Nghiêm Thế Phan, con Nghiêm Tung Ä‘á»i Minh. Nhà nà y á»· thế là m quan to ngưá»i quyá»n thế, cho nên nhà cá»a vô cùng xa hoa, Ä‘á»i sống hết sức phóng đãng, dâm dáºt.
|
 |
|
| |