Diên Hồng Điện !
Anh Tông hoàng đế long nhan buồn phiền, dường như đã già đi mấy tuổi cất tiếng nói :
“Sứ đoàn Chiêm Thành vừa đến báo tang, như vậy Huyền Trân em gái trẫm phải làm sao ?”
Bá quan văn võ xôn xao nghị luận. Trần Khắc Chung thở dài, đã giúp thì phải giúp cho trót, bèn đứng ra tâu :
“ Bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng chúng ta nên phái người tới Chiêm Thành để viếng tang, sau đó nghĩ cách đón công chúa trở về “
Một viên quan đứng ra nói :
“ Không thể thưa bệ hạ, nếu chúng ta đón công chúa về thì nhân dân Chiêm Thành sẽ nghĩ sao ? Chữ 'Tín' của Đại Việt để ở đâu, ấy là chưa nói đến việc sang Chiêm đón công chúa còn khó hơn lên trời”
Một viên quan khác nói :
“ Bệ hạ, vi thần biết bệ hạ rất mực yêu thương công chúa, nhưng việc này là việc lớn liên quan đến sơn hà xã tắc, mong bệ hạ lấy đại sự làm trọng “
Trần Khắc Chung nhíu mày nói :
“ Huyền Trân công chúa đã vì giang sơn xa tắc này mới đi tới vùng đất xa xôi ấy, bây giờ Hạ đại nhân lại nói vì sơn hà xã tắc mà bỏ mặc công chúa sao ? Trung đại nhân bàn đến chữ tín, nhưng đại nhân có chắc rằng đón công chúa trở về là thất tín, để người phải tuẫn tang theo Chiêm vương mới là tín ?”
Anh Tông hoàng đế nghe Trần Khắc Chung đứng ra nói vậy thì trong lòng vừa động mừng rỡ hỏi :
“ Đại Hành Khiển có chủ ý gì cứ nói “
Trần Khắc Chung cúi người nói :
“ Bẩm bệ hạ, vi thần vẫn câu nói trước, cử người sang viếng tang rồi âm thầm đón công chúa trở về, nếu ở đây mọi người cho rằng việc này là nhơ bẩn thì vi thần xin tự mình đứng ra lo liệu, mong bệ hạ ân chuẩn “
Anh Tông hoàng đế gật đầu, một tay vỗ mạnh lên long ỷ nói lớn :
“ Tốt, quả không hổ là đại thần mà trẫm luôn tin tưởng, việc này toàn quyền giao cho ái khanh, cần bất cứ điều gì cứ tự tiện. Dù phải đắc tội với Chiêm Thành, dù trẫm có bị lịch sử chỉ trích là hôn quân bất tín trẫm cũng không quan tâm. Trẫm chỉ cần Huyền Trân em gái trẫm bình yên trở Đại Việt. Nếu khanh không đón được công chúa trở về thì khanh cũng không cần về nữa”
Trần Khắc Chung lạy hoàng đế hô lớn :
“ Tạ ơn bệ hạ, vi thần sẽ không nhục mệnh”
Tháng mười một, Đại Thần Trần Khắc Chung làm chánh sứ, phó sứ là an phủ Đặng Vân, dẫn đầu sứ đoàn Đại Việt tới Đồ Bàn viếng tang tiên vương Chế Mân.
Trong điện sứ cạnh hoàng cung kinh đô Đồ Bàn, một gian phòng lớn dành cho sứ giả Đại việt, Đặng Vân lo lắng hỏi :
“ Trần đại nhân, ngài nói xem như thế nào mới cứu công chúa được đây ?”
Trần Khắc Chung không cần suy nghĩ nói :
“ Đương nhiên là cướp “
Đặng Vân bị hù dọa cho tái mặt, một lúc sau mới nói :
“ Đại nhân chắc đang nói đùa chứ ? Cướp hoàng hậu của một nước từ chính kinh đô của người ta? Hạ quan cho rằng Hưng Đạo Đại Vương sống lại đích thân dẫn quân đánh thẳng vào Chiêm Thành may ra mới làm nổi chuyện này “
Trần Khắc Chung lắc đầu nói :
“ Có những việc không phải binh hùng tướng mạnh là có thể giải quyết, mà phải dùng cái đầu “
Đặng Vân lúc này mới hiểu ý Đại Hành Khiển, nhưng vẫn tò mò hỏi :
“ Đại nhân định lập mưu như thế nào ?”
Trần Khắc Chung thở dài nói :
“ Tất cả phải đợi lúc gặp công chúa rồi mới định liệu “
Hậu cung!
Huyền Trân mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt giản dị đứng trước ban công, nhìn ánh bình minh tỏa sáng khắp nơi, ánh mắt nàng mang nỗi buồn như đã trải qua ngàn vạn năm tang thương. Nàng đã từng có một người chồng rất mực thương yêu nàng, dù phải làm dâu xứ lạ cũng làm nàng vơi đi nỗi buồn. Thế mà ông trời lại bất công khiến vợ chồng nàng chỉ có thể chung sống với nhau chưa được một năm. Đứa nhỏ mà nàng mang nặng đẻ đau cũng không một lần được nhìn mặt cha. Nước mắt nàng đã ngừng rơi từ lâu, đã khô cạn từ lâu. Một cô gái yếu đuối như nàng mà ông trời lại đối xử bạc bẽo. Có phải là vì hồng nhan bạc phận ? hay vì nhân gian vốn chỉ là một hồi mộng ảo?
Huyền Trân đang gặm nhấm nỗi buồn thì có tiếng bước chân vang lên, một thị nữ bước vào cung kính nói :
“ Thưa hoàng hậu, Đỗ đại nhân cầu kiến “
Huyền Trân xoay người đi ra, thấy Đăng Phong đang đứng bên ngoài cửa, vẫn tiêu sái hào hoa như ngày nào, nhưng ánh mắt lại mang nỗi buồn vạn cổ, như thể đã nhìn thấu hết thảy trên thế gian này. Nhân gian cũng chỉ là một giấc mộng chóng tàn. Đăng Phong thấy Huyền Trân liền quỳ xuống hành lễ :
“ Hạ thần tham kiến công chúa “
Huyền Trân gắng nở nụ cười. Người thanh niên này xuất hiện trong đời nàng từ lúc nào chẳng hay, trở thành một phần trong đó lúc nào cũng chẳng rõ. Người này trước đây gọi nàng là công chúa, bây giờ vẫn vậy, và có lẽ hằng hà sa số năm sau cũng vẫn không thay đổi. Huyền Trân dơ tay nói :
“ Đỗ đại nhân mời đứng lên, ngài có chuyện gì tìm ta sớm vậy?”
Đăng Phong đứng lên nhìn thoáng qua Huyền Trân, nàng mới mang bầu xong nhưng lại gầy hơn xưa, như chiếc lá mỏng manh yếu đuối, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi. Đăng Phong nói :
“ Sứ đoàn Đại Việt đã tới kinh đô được một tuần, Đại Hành Khiển Trần đại nhân muốn diện kiến công chúa, hình như còn có lời nhắn nhủ của hoàng thượng, mong công chúa ra gặp “
Huyền Trân nói :
“ Được, ngài hãy đi cùng ta”
Trần Khắc Chung cùng Đặng Vân sau khi được sự cho phép của tân vương Chế Chi và hoàng hậu Paramecvari đã được một thị nữ dẫn vào một cung điện nằm sau hoàng cung. Trần Khắc Chung bước vào thì thấy Huyền Trân công chúa đang ngồi trên ghế, đứng một bên là một vị quan trẻ tuổi, ông thầm nói “ Quả nhiên ngươi ở đây “. Hai người vội hành lễ :
“ vi thần bái kiến hoàng hậu “
Huyền Trân ôn hòa nói :
“ Hai vị đại nhân mời đứng dậy “
Lúc này Đăng Phong thấy Khắc Chung cũng bước tới hành lễ :
“ Hạ thần diện kiến Đại Hành Khiển đại nhân “
Đặng Vân nhìn thấy Đăng Phong thì hơi tỏ ra nghi hoặc, nhưng không ai muốn giới thiệu nên ông cũng không tiện hỏi. Trần Khắc Chung nói :
“ Hoàng hậu nương nương, vi thần lần này đến đây một là đại diện triều đình Đại Việt viếng tang tiên vương, hai là chuyển lời của hoàng thượng đến nương nương”
Ông nói xong thì im lặng không nói câu nào nữa. Huyền Trân là người thông minh đương nhiên hiểu ý, khẽ phẩy tay ra hiệu cho thị nữ lui hết. Lúc này chỉ còn bốn người, Khắc Chung lại quỳ xuống một lần nữa nói :
“ Hoàng thượng hạ mật chỉ cho vi thần bằng mọi giá phải đưa hoàng hậu về Đại Việt an toàn, mong hoàng hậu nương nương hãy suy xét”
Đặng Vân thấy Trần Khắc Chung quỳ xuống cũng lập tức dập đầu nói :
“ Mong nương nương suy xét “
Huyền Trân nghe vậy cũng không tỏ ra bất ngờ gì, nàng thở dài nói :
“ Đa tạ hai vị đại nhân đã quan tâm, tuy ta không quan tâm tới chút hư danh của bản thân nhưng vì ta mà gây hiềm khích giữa hai nước, có đáng không ? Mọi cố gắng trước nay đều sẽ xuống sông xuống biển hay sao ? Hơn nữa tiên vương đối xử với ta rất tốt, còn có con trai ta ở đây nữa, hai vị nói xem ta rời đi được sao ?”
Huyền Trân nói xong thì không gian nhất thời im lặng, nhưng một lúc sau người cuối cùng chưa quỳ là Đăng Phong cũng quỳ xuống nói :
“ Hạ thần thỉnh cầu công chúa rời đi. Tiên vương trước khi chết đã căn dặn hạ thần phải đưa công chúa và hoàng tử rời xa mảnh đất thị phi này, đó là mong muốn cuối cùng, là di ngôn của người, mong công chúa hãy nghe theo. Công chúa rời đi mới là hợp ý tiên vương, mới là trọn tình trọn nghĩa với người. Còn mối bang giao giữa hai nước thì đã có Trần đại nhân lo lắng “
Đăng Phong vừa dứt lời thì Trần Khắc Chung không chút chần chừ tiếp lời :
“ Nương nương yên tâm, hạ thần đến đây đương nhiên đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần nương nương hợp tác một chút là mọi chuyện vô cùng suôn sẻ. Không những nương nương trở về bình an mà mối bang giao hai nước cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì. Hoàng thượng và toàn bộ con dân Đại Việt đang chờ người quay về”
…......
Sau một hồi mấy người thay nhau liên tục khuyên giải, cuối cùng Huyền Trân cũng đồng ý quay về. Nàng đã mệt mỏi rồi, nàng muốn được như phụ hoàng, dứt bỏ phàm trần quy y cửa phật. Đặng Vân nghe Huyền Trân đồng ý thì thở phào một hơi, lần này nếu ông không thể đón Huyền Trân công chúa trở về thì ông không giám tưởng tượng tới cơn giận dữ của hoàng thượng. Ông quay sang Khắc Chung nói :
“ Trần đại nhân, có nương nương ở đây hay là ngài nói một chút kế hoạch để nương nương yên lòng, chứ tại hạ thấy chúng ta dù bỏ trốn đường nào cũng gần như là tự sát. Đường bộ thì cho dù trốn lên rừng cũng khó thoát truy binh, mà đường biển thì chúng ta chỉ có thuyền nhỏ, sợ không qua nổi hải quân cực mạnh của Chiêm Thành”
Trần Khắc Chung lướt nhìn Đặng Vân một chút nói :
“ Không phải tại hạ muốn giấu diếm Đặng đại nhân, mà vì trước đây chưa tiện nói ra “
Nói xong ông lấy một tấm bản đồ đã chuẩn bị từ trước ra trải trên bàn, bắt đầu tỉ mỉ nói ra kế hoạch mình đã chuẩn bị. Một kế hoạch ông phải âm thầm chuẩn bị từ lúc quyết định đi đón Huyền Trân công chúa.
Năm tháng sau !
Bờ biển cát trắng trải dài, những con sóng vỗ rì rào, hàng dừa lao xao tắm mình trong nắng sớm. Những cơn gió từ phía đông thổi vào mang theo hương vị mằn mặn của biển cả, ánh bình minh luồn trong màn sương lung linh tràn nhập cả bến cảng Thị Nại. Một tế đàn xây dựng đơn sơ bằng những cây gỗ thô to dựng lên sừng sững chiếm một khoảng bờ biển rộng. Hôm nay là ngày giỗ đầu của tiên vương, Huyền Trân sau khi được sự đồng ý của tân vương Chế Chi đã lập tế đàn làm lễ chiêu hồn cho người. Đây là phong tục đặc biệt của người Đại Việt, cho nên đến dự buổi lễ cũng chỉ có sứ đoàn Đại Việt, Huyền Trân công chúa cùng con nàng và các thị nữ Đại Việt trước nay luôn theo nàng. Đăng Phong thống lĩnh hai ngàn thị vệ bảo vệ khu vực xung quanh tế đàn mười dặm. Huyền Trân một thân áo trắng muốt, đầu đeo khăn trắng bước lên tế đàn, thành tâm thực hiện những nghi lễ cổ xưa. Khi buổi lễ hoàn thành là lúc mặt trời đã lên cao, Huyền Trân hai hàng nước mắt rưng rưng quỳ xuống vái lạy nói :
“ Cầu mong người an nghỉ, tạm biệt người”
Có lẽ đây là những giây phút cuối cùng nàng ở lại đất Chiêm Thành này, ở lại mảnh đất in đầy mồ hôi và máu của chồng nàng.
Một thị nữ dìu Huyền Trân xuống tế đàn, đưa hoàng tử Chế Đa Đa gần tròn năm tuổi cho nàng ẵm. Trần Khắc Chung bước lại cúi người cung kính nói :
“ Nương nương, chúng ta đi thôi”
Huyền Trân ánh mắt xa xăm nhìn về phía kinh đô Đồ Bàn, một lúc rồi thu hồi ánh mắt, gật đầu nói :
“ Trở về thôi “
Hai tháng sau !
Một đội thuyền bốn chiếc chơi vơi giữa mặt biển bao la, giữa một màu xanh liền trời tiếp đất, làm người ta cảm giác vô cùng bé nhỏ khi đứng giữa đại tự nhiên. Cũng may mấy tháng nay trời trong xanh không nổi lên gió bão, đoàn thuyền vẫn bình an lướt trên những con sóng tiễn về phía trước. Trần Khắc Chung áo bào bay phần phật đứng trước mũi thuyền nhìn quanh, khuất nơi tầm mắt vẫn là một màu vô tận, không hề thấy dấu hiệu của đất liền. An phủ sứ Đặng Vân từ trong khoang thuyền bước ra nhướng mày nói :
“ Đại nhân, lương thực tuy còn đủ nhưng nước ngọt chỉ còn đủ duy trì trong vài ngày nữa mà thôi”
Nói xong ông thở dài một hơi nói tiếp :
“ Lần này thật không ngờ người Chiêm Thành lại tức giận như vậy, nếu không có đại nhân dùng kế trì hoãn họ được mấy ngày thì chúng ta có thoát được hay không thật khó nói”
Trần Khắc Chung lắc đầu khổ sở nói :
“ Người Chiêm không tức giận sao được, ban đầu khi ta rước hoàng hậu rời đi coi như đã tát vào mặt họ một cái, trước đó ta đã phải uốn ba tấc lưỡi phân bua thiệt hơn cùng với trả một giá rất đắt họ mới miễn cưỡng mắt nhắm mắt mở cho chúng ta đào tẩu. Nhưng nếu cả hoàng tử của họ cũng bị cướp đi thì khác nào lấy chân bẩn mà đạp vào mặt họ”
Đăng Vân sợ ngây người giật mình hỏi :
“ Ý đại nhân chẳng lẽ cả hoàng tử Chế Đa Đa cũng được đón về? Sao lại như thế được, không phải chúng ta chỉ có thể đón mình công chúa sao ?”
Trân Khắc Chung chậm rãi quay đầu nhìn thẳng Đặng Vân nói :
“ Đặng đại nhân tự hiểu trong lòng là được rồi, Đại Việt chúng ta chỉ đón Huyền Trân công chúa, hoàng tử không liên can gì đến chúng ta, đại nhân hiểu chứ ?”
Đặng Vân bây giờ mới vỡ lẽ, vội vàng gật đầu vâng dạ. Dù sao thì Huyền Trân công chúa cũng không được nhân dân Chiêm Thành chào đón, không lập được công gì cho người Chiêm, ở lại Chiêm Thành ngược lại không có lợi cho hoàng tộc, nên với tài thương thuyết của Trần Đại Nhân có thể khiến hải quân hùng mạnh của Chiêm Thành ngoài mặt thì truy đuổi nhưng thực ra âm thầm tạo điều kiện cho bọn họ nhanh chóng trở về Đại Việt. Nhưng Chế Đa Đa hoàng tử lại là huyết mạch của tiên vương, nếu cướp cả hoàng tử thì hỏi làm sao họ không tức giận, thực sự huy động toàn lực truy bắt. Rất may Trần Đại Nhân liệu kế như thần, đã chuẩn bị rất nhiều thuyền buôn theo đoàn, thực hiện kế ve sầu thoát xác mấy lần trốn thoát, lương thực nước uống cũng được chu cấp đầy đủ. Đại Việt chắc chắn phải phủ nhận mọi việc liên quan đến hoàng tử, nếu không e rằng hai nước sẽ nổ ra đại chiến mất. Nhưng là ai đã cướp hoàng tử ? Chẳng lẽ là người thanh niên thần bí kia ? Chế Đa Đa hoàng tử đang ở đâu ?
Đặng Vân đứng trên mũi thuyền miên man suy nghĩ một lúc thì thấy trước mặt có một đoàn thuyền buôn mười mấy chiếc, ông mừng rỡ ra lệnh quân lính :
“ Mau thổi tù và làm hiệu”
Lập tức tiếng tù và ngân lên, theo một nhịp điệu vô cùng đặc biệt. Bên đội thuyền kia cũng có tiếng tù và cùng nhịp điệu xem như trả lời. Lúc này Trần Khắc Chung từ trong gian thuyền bước ra, Đặng Vân ôm quyền cười nói :
“ Trần đại nhân, đây đã là nhóm thuyền thứ tám”
Trần Khắc Chung mặt lúc này cũng giãn ra cười nói :
“ Thứ tám, vậy là chúng ta đã rất gần Đại Việt rồi, thực hiện ve sầu thoát xác lần cuối, chúng ta về nhà thôi”
Đội thuyền lập tức tiếp cận thuyền buôn, đổi thuyền rồi chầm chậm lướt đi, dễ dàng qua những trạm canh gác cuối cùng của thủy quân Chiêm Thành
Tháng mười một, sứ đoàn đã thành công mang Huyền Trân an toàn về tới kinh thành Thăng Long. Anh Tông hoàng đế long nhan đại hỉ, lập tức mở tiệc khao thưởng và thăng cấp cho những người có công. Huyền Trân ở lại hoàng cung ít lâu rồi quyết định dứt bỏ phàm duyên, quy y cửa phật.
Nhưng có hai người không xuất hiện lúc quay về, dường như họ đã ra khỏi dòng lịch sử !
Ở một con đường vắng dưới chân ngọn núi vô danh, một thanh niên mặc tử y, sau lưng mang một thanh kiếm dài, một tay giữ giây cương ngựa, tay kia bế một đứa bé khoảng chừng hơn một tuổi. Người thanh niên nhìn đứa bé yêu chiều rồi nói :
“ Con trai, ta sẽ đặt tên con là Thiên, chính là những năm tháng qua ta đã ngộ ra được. Tình là ảo, nhân gian là mộng, chỉ có Thiên là vĩnh hằng, từ nay con sẽ là Đỗ Thiên”
Năm năm sau!
Một đứa bé mụ mẫn vô cùng đáng yêu hai tay ôm một đống trái cây đủ loại, không biết kiếm được ở nơi nào, bước về một gian nhà tranh đơn giản nơi sườn núi. Bên ngoài căn nhà đặt một chõng tre, một người đàn ông đang ngồi ngắm nhìn một chiếc trâm cài tóc. Đứa bé tới gần bỏ đống trái cây xuống chõng rồi leo lên lấy một quả màu vàng vàng ăn ngon lành. Đứa bé cứ như không nhìn thấy người đàn ông nọ, hoặc có thể nói người đàn ông nọ bây giờ ngoài trâm cài tóc trên tay thì không còn thấy gì nữa. Từ khi hiểu chuyện đứa bé đã thấy như vậy, cho nên không hề lấy làm lạ. Người đàn ông sau một lúc như tỉnh lại, cất trâm cài vào người, quay sang vuốt đầu đứa bé cưng chiều. Đứa bé hỏi :
“ Cha lại nhớ mẹ sao ?”
Người đàn ông gật đầu, ánh mắt chứa chất yêu thương hoài niệm cả đời nhìn xa xa, như nhìn thấu hết thảy núi non, hết thảy vạn vật, thấy một ngôi chùa mang tên Quảng Nghiêm Tự trên đỉnh Hồ Sơn, thấy một người con gái đang ngồi tụng kinh niệm phật :
“ Năm năm rồi”
Đứa bé ngừng ăn một chút, hỏi một câu mà cậu đã nghe đúng một đáp án suốt mấy năm trời :
“ Mẹ là công chúa sao ?”
Người đàn ông gật đầu nói :
“ Phải, mẹ con là công chúa xinh đẹp nhất trên thế gian này”
Đứa bé lại tò mò hỏi :
“ Sao cha không mang con đi tìm mẹ? “
Người đàn ông im lặng một lúc lâu không nói, sau đó thở dài, quay vào nhà lấy ra một thanh trường kiếm tử sắc. Đứa bé vui mừng reo lên :
“ Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này hả cha ?”
Người đàn ông gật đầu ôn hòa nói :
“ Phải, Thiên nhi, chúng ta sẽ phiêu bạt giang hồ”
Hàn Long Môn, một môn phái có tiếng trong đất phương nam, vừa rồi con gái môn chủ lại lọt vào mắt xanh thiếu chủ Thiên Địa môn, một trong bát đại môn phái đứng đầu thiên hạ nên ngày càng hống hách, thu thuế thương nhân, mở tiêu cục bây giờ chỉ là thứ yếu. Hàn Long Môn gần đây còn mở ra kỹ viện, rồi sai người bắt bớ con gái thường dân vô tội về đó tiếp khách. Quan địa phương dù biết chuyện nhưng cũng sợ hãi mà mắt nhắm mắt mở cho qua. Có thể nói Hàn Long Môn là vương một cõi, không một ai giám chống đối.
Hôm nay, một con ngựa đen bóng khỏe mạnh bước đi chậm rãi, ngồi trên là một thanh niên tuấn tú chừng hai lăm hai sáu tuổi, lưng đeo trường kiếm tử sắc, ngồi trước là một đứa bé chừng sáu tuổi khuôn mặt đáng yêu vô cùng. Hai người vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh. Cuỗi con phố là một biệt thự rộng lớn tường cao hào sâu bao quanh, trước cổng hớn có hai con rồng tạc từ đá trắng vô vùng uy nghiêm đặt hai bên, trên tấm biển treo trước cổng đề ba chữ Hàn Long Môn như rồng bay phượng múa. Đây đúng là tổng đàn Hàn Long môn
Người thanh niên đúng là Đỗ Đăng Phong, và cậu bé vốn phải là hoàng tử Chiêm Thành, nay mang tên Đỗ Thiên. Đỗ Thiên mang trong mình dòng máu của hai người cực kỳ xuất chúng, một vị minh vương hùng tài đại lược, và một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần. Đỗ Thiên chỉ mới sáu tuổi, bên cạnh vẻ ngoài cực kỳ đáng yêu thì còn có một khí chất không nói nên lời, dường như là rồng trong cõi người, sẽ tung bay đến vô hạn.
Hai người một lớn một nhỏ cứ thong thả đi tới Hàn Long Môn. Bên ngoài có bốn gã thủ vệ khi thấy có người tới thì lật tức vây lại, một gã quát hỏi :
“ Ngươi là ai? hai mắt ngươi để làm gì, đến trước Hàn Long Môn còn không mau xuống ngựa”
Đỗ Thiên nhìn mấy gã xung quanh xề môi khinh thường, còn Đăng Phong thì ôn hòa ôm quyền cười nói :
“ Phiền mấy vị vào báo với Lâm môn chủ một tiếng, Đỗ Đăng Phong đợi ở bên ngoài, Lâm môn chủ nếu muốn chịu ít đau khổ thì hãy dẫn toàn bộ cao tầng Hàn Long cùng tại hạ tới huyện quan đại nhân chịu tội”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng nội dung thì làm cho bốn gã thủ vệ nhất thời ngây người, sau đó ôm bụng cười ha ha. Một gã chỉ mặt Đăng Phong mắng:
“ Ngươi chẳng lẽ bệnh nặng hay sao? dẫn theo một thằng nhóc mà đòi tới gây phiền phức cho bổn môn sao? ta phải giáo huấn ngươi một chút”
Nói xong gã rút kiếm bên hông ra hướng hai người chém một nhát. Phập một tiếng gọn gẽ vang lên, sau đó máu tươi bắn tung tóe. Đăng Phong một tay vuốt đầu Đỗ Thiên nói :
“ Thiên nhi phải nhớ, người không phạm ta, ta không phạm người, người muốn giết ta, người phải chết. Muốn hành hiệp trượng nghĩa không thể tránh khỏi hai tay nhuốm máu, con sợ không?”
Đỗ Thiên ánh mắt lóe lên đáp :
“ Con không sợ, đây toàn là những kẻ gây hại cho dân lành, đều đáng chết “
Khi hai người một lớn một nhỏ cất giọng nói chuyện thì ba gã thủ vệ còn lại đứng như tượng gỗ. Chuyện gì đã xảy ra? rõ ràng lão Kiểm chém người ta, sao bây giờ thành ra tự lấy kiếm chém mình thế kia? Ba gã đều nhìn thấy ngay bên ngựa là lão Kiểm nằm xõng xoài, một đường kiếm cắt đứt non nửa cái cổ, máu tươi ồng ộc tràn ra, hai mắt lão trợn trừng. Ba gã rùng mình, không hẹn mà trong lòng đánh thụp một tiếng, ba chữ “ đại cao thủ” tự nhiên hiển hiện trong đầu. Lập tức ba tên hét toáng lên mấy tiếng kinh hoàng rồi chạy vào trong mất dạng. Đăng Phong không hề ra tay ngăn cản, chỉ nhàn nhã đứng chờ
Hôm sau, một tin rung động toàn bộ võ lâm phương nam Đại Việt, Hàn Long Môn bị một kiếm khách tìm tới cửa, tiêu diệt hết những kẻ chống đối, dùng dây thừng trói toàn bộ cao tầng của môn phái giải lên quan phủ chịu tội. Toàn bộ kỹ viện đóng cửa, con gái nhà dân đều được thả về. Một Hàn Long Môn làm mưa làm gió cứ thế biến mất khỏi giang hồ. Nghe nói hôm xử án nhân dân đã đến đứng chật cả nha môn, đều hoan hô rợp trời. Mọi người đồn đãi rằng vị kiếm khách đó thân pháp nhanh như một cơn gió, đúng vậy, như một ngọn Tử Phong, không một cao thủ nào của Hàn Long Môn dưới một chiêu mà sống sót. Tử Phong kiếm khách danh chấn giang hồ lại một lần nữa tái hiện. Chỉ khác so với trước đây, bên cạnh luôn có một cậu bé chừng sáu bảy tuổi !
Phương bắc!
Một con thuyền nhỏ lướt nhẹ trên sông, đứng đầu thuyền là một người trung niên râu quai nón, hay tay chống vào một vật gì khá to và dài dựng thẳng, cuốn đầy vải bên ngoài. Chiếc thuyền từ từ tới một bến đò, nói bến đò nhưng thực chất chỉ là một cái cầu gỗ dài bắc từ bờ xuyên qua đám cỏ lác. Người trung niên nhảy lên cầu, hit một hơi thật sâu rồi bước đi. Trên bờ có một gian nhà làm từ ván gỗ nhỏ, phía trước, một con ngựa đen to khỏe đang gặm cỏ. Người trung niên bước tới bên ngoài gian nhà thì có tiếng nói vang lên :
“ Lục Tuyết Đao dài ba thước năm tấc, được rèn từ một khối thiên ngoại thiết thạch, trải qua mười hai đời trang chủ Lục Ma Trang, gần đây trở thành vũ khí của trang chủ Từ Hội Lâm”
Người trung niên dừng chân, thả vật quấn vải dựng thẳng xuống, mở lớp vải bên ngoài ra, bên trong đúng là một thanh đao cán chạm hình bọ cạp. Người trung niên ánh mắt ngưng trọng nói :
“ Tại hạ cũng đoán rằng sau Chư, Hà hai lão già kia các hạ sẽ tìm đến tại hạ, nhưng không ngờ lại đến sớm vậy, chẳng lẽ cả Trần Quảng - càn khôn kiếm cũng đã bại dưới tay các hạ ?”
Trong nhà gỗ bước ra hai người một lớn một bé, đúng là Đỗ Đăng Phong và Đỗ Thiên, không biết đã tới vùng sông nước phương bắc từ bao giờ. Đăng Phong mỉm cười nói :
“ Tứ đại cao thủ chỉ còn mình Từ huynh là tại hạ vô duyên chưa có cơ hội gặp mặt”
Người được gọi là Từ Hội Lâm ôm quyền hướng Đăng Phong kính phục nói :
“ Tại hạ vẫn ngày đêm luyện kỹ, chờ ngày Tử Phong đại hiệp tìm đến, hôm nay quả là hữu hạnh, nhưng tại hạ còn chút chuyện phải làm, hay các hạ đợi vài ngày nữa”
Đăng Phong cười cười nói :
“ Tại hạ chu du khắp nơi cũng chỉ muốn được giao đấu với anh hùng trong thiên hạ, đương nhiên không bao giờ ép buộc ai. Nếu tại hạ đoán không nhầm thì Từ huynh chuyến này đi hội họp cùng người khác bàn bạc chuyện tiêu diệt đám thổ phỉ Giang Mã Trại trên Yên Thế Sơn ?”
Từ Hội Lâm cũng không suy nghĩ gì gật đầu thú nhận:
“ Đúng vậy, Tử đại hiệp có cao kiến gì chăng ?”
Đăng Phong ôm quyền nói :
“ Cao kiến thì không giám, tại hạ chỉ có một chút chủ ý”
Từ Hội Liêm tò mò hỏi :
“ Các hạ nói thử xem ?”
Đăng Phong hướng về phía ngọn Yên Thế Sơn xa tít phía chân trời nói :
“ Tại hạ nghĩ, hay là tại hạ cùng Từ huynh so tài bằng cách đánh lên Yên Thế, ai bắt sống được trại chủ thì xem như người đó cao tay hơn”
Từ Hội Lâm cũng không hề bất ngờ, cười lớn nói :
“ Ha ha, quả nhiên là phong cách hành sự của Tử Phong kiếm khách, được, tại hạ đáp ứng, nhưng để cuộc so tài thêm vui, tại hạ sẽ mời thêm vài người, không biết ý các hạ ra sao “
Đăng Phong gật đầu nói :
“ Không vấn đề gì”
Lúc này Từ Hội Lâm mới nhìn thấy Đỗ Thiên, buột miệng khen :
“ Hài tử này là con trai Tử Phong đại hiệp sao, quả nhiên cha nào con nấy, đúng là rồng trong loài người”
Hai năm sau, Đỗ Thiên tròn chín tuổi, lại cùng với Đỗ Đăng Phong cưỡi một con ngựa đi trên con đường hoang vu lên núi, một bên là núi cao, một bên là thung lũng đầy lá vàng lá đỏ, cảnh sắc đẹp không sao ta nổi. Trời cao trong xanh, mây trắng lượn lờ, những cơn gió nhẹ thổi qua như vỗ về vạn vật. Hai người đứng trên đỉnh núi cao ngất, toàn bộ giang sơn như thu vào tầm mắt
Một năm nữa, Đỗ Thiên mười tuổi, trên đầu Đăng Phong đã có một số sợi bạc, hai người cùng với thủy thủ đoàn cùng nhau chống trọi với cơn bão biển. Gió to giận dữ, sóng biển cuộn trào, mây đen giăng kín, mưa như trút nước làm con thuyền nhỏ bé như chiếc lá giữa dòng nước lũ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm. Cơn bão qua đi, hai người lại đứng trên mũi thuyền mặc cho gió biển táp vào mặt, mang theo mùi vị mằn mặn của biển cả, đón bình minh và hoàng hôn giữa lòng đại dương bao la.
Lại qua một năm nữa, giữa sa mạc mênh mông chỉ toàn cát và gió, hai người cưỡi trên lạc đà chậm rãi xuyên qua, phía sau là một đoàn buôn lớn người Chiêm Thành. Sa mạc nóng như chảo lửa, hai người mồ hôi nhễ nhãi, song ánh mắt Đỗ Thiên tràn đầy kiên quyết, còn Đăng Phong tay nắm một cái trâm cài tóc tinh xảo mà tâm thần ngẩn ngơ
Ba năm nữa cũng trôi qua, hôm nay hai cha con họ cưỡi hai con ngựa lực lưỡng phi như bay trên một đồng cỏ bạt ngàn, xa xa nhìn chỉ thấy những ngọn núi như ẩn như hiện. Hai người dừng lại bên một dòng sông, đốt lửa nướng cá.
Trong chín năm trời, hầu như khắp mọi miền đều lưu lại dấu chân của hai người, dù là ngọn Hoàng Liên Sơn hùng vỹ, hay thảo nguyên Thương Khung rộng lớn, và kể cả Thái Bình Dương bao la vô tận. Đánh thổ phỉ trên núi cao, diệt cường đạo nơi sông lớn, trừng trị tham quan, giúp đỡ dân nghèo, hầu như không có việc gì hai người chưa từng làm. Cuộc đời này của Đỗ Thiên đã bắt đầu như vậy, một hình bóng đã khắc sâu trong tâm khảm và vạn vạn năm sâu cậu cũng không thể quên. Đó là một người cha vĩ đại !. Đỗ Thiên năm nay mười bốn tuổi, khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ, làn da trắng như đóa hương trà, đôi mắt long lanh đen trắng rõ ràng, dáng người khôi ngô tuấn tú.
Đỗ Đăng Phong năm nay đã ba mươi bốn tuổi, đã bước vào trung tuần, khuôn mặt điển trai đã lưu nhiều dấu vết năm tháng, chỉ có ánh mắt tang thương vạn cổ là không hề thay đổi. Đăng Phong đã đứng trên đỉnh cao của võ học, khiêu chiến anh hùng trong thiên hạ luôn luôn thắng, thỉnh giáo cao nhân ẩn thế chưa bao giờ bại, đã dẫn Đỗ Thiên đi khắp núi cao đèo sâu biển lớn, đã hoàn thành giấc mộng của một cố nhân, và hoàn thành lời hứa với một cố nhân
Lạng Giang Châu nằm ở phía bắc Đại Việt, đất đai đa phần là núi non hùng vĩ, những sơn mạch kéo dài dường như vô tận, mà nơi đây chỉ là một phần nhỏ nơi nó đi qua. Phàm nhân cũng chỉ sinh sống ở chân những ngọn núi nhỏ ngoài rìa sơn mạch, bên trong quanh năm sương mù dày đặc, dù những kẻ gan lỳ nhất muốn đi sâu vào sơn mạch khám phá cũng chỉ bị lạc đường, hoặc là chết đói, hoặc làm thức ăn cho dã thú, chưa một ai sống sót đi ra. Cho nên sơn mạch này và hầu hết những sơn mạch kéo dài vạn dặm khác đều chưa có dấu chân người.
Một Trấn nhỏ dưới chân Cổ Phong Sơn thuộc huyện Cổ Lũng, hai người một lớn một nhỏ dừng ngựa trước một tửu lâu khá sang trọng. Một người tầm ba mươi lăm tuổi, tóc trên đầu đã điểm, gương mặt anh tuấn đã có chút dấu hiệu của thời gian, ánh mắt ẩn chứa tinh quang, sau lưng mang một vật dài cuốn trong vải tím. Người còn lại là một cậu bé chừng mười bốn tuổi, gương mặt vô cùng khả ái, vận bạch y tiêu sái. Đây đúng là Đỗ Đăng Phong và Đỗ Thiên, hai người vừa cưỡi ngựa vừa ngắm cảnh núi non hùng vĩ, suốt mấy ngày mới tới được nơi đây. Một tiểu nhị nhìn thấy hai người khí độ không tầm thường thì vội chạy tới tươi cười nói :
“ Hai vị khách quan từ xa đến sao ? mời hai vị vào trong, bổn lâu có rất nhiều món ngon nổi tiếng”
Đăng Phong mỉm cười ôn hòa nói:
“ Được, hãy chuẩn bị những món ngon nhất của quý lâu đi”
Tiểu nhị nghe vậy thì mừng rỡ, biết đã gặp khách quý, hầu hạ tốt một chút kiểu gì cũng được thưởng. Gã hí hửng trong lòng, lầu một đã chật cứng khách nên mời hai người Đăng Phong đến một bàn trống trên lầu hai. Nơi này bố trí trang nhã hơn phía dưới nhiều, chỉ có sáu bàn, còn tới hai bàn trống. Đỗ Thiên rót ra hai ly trà rồi có chút buồn bã hỏi :
“ Cha định sẽ lui về ở ẩn ở nơi này sao ?”
Đăng Phong nhận lấy chén trà từ tay Đỗ Thiên, nhấp một miếng rồi nói :
“ Cả đời cha coi như đã trải qua nhiều thăng trầm, vốn đã có ý thoái lui ở ẩn, tránh xa ân oán giang hồ. Hai tay cha đã tắm quá nhiều máu, nên sẽ dành phần đời còn lại tụng kinh niệm phật, không cầu đắc đạo, chỉ cầu có thể thanh thản trong lòng. Nơi này núi non hùng vỹ, là một ngơi nghỉ ngơi rất tốt”
Đăng Phong uống xong ly trà nóng thì đã có người bưng thức ăn lên, cùng với một bình rượu, hai người đi suốt mấy ngày liền nên bụng đã đói cồn cào, đều lao vào tiêu diệt đồ ăn một cách tàn bạo. Đăng Phong cho Đỗ Thiên một cuộc sống phiêu bạt giang hồ, đâu đâu cũng có thể là nhà, ăn to nói lớn, cho nên chỉ cần thoải mái là được, không cần để ý gì nhiều. Cách ăn uống của hai người khiến mấy người xung quanh trợn trừng con mắt, còn tiểu nhị thì lắc đầu thầm nghĩ “ Chẳng lẽ mình nhìn nhầm, là hai gã tù trốn trại lâu ngày không được ăn uống sao? “
Đăng Phong rót rượu ra một bát lớn, uống ực một hơi, gạt rượu vương nơi khóe miệng nói :
“ Thiên nhi, con bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, hẳn cũng đã có chí hướng riêng của mình, vài ngày nữa khi cha cắt tóc đi tu, con hãy rời đi”
Đỗ Thiên cảm giác dường như mất mát thứ gì đó vô cùng quan trọng, im lặng một lúc rồi mới trả lời:
“ Đã đến lúc cha cần nghỉ ngơi, nhưng nếu con không thể ở bên phụng dưỡng thì lòng con sẽ không yên, cha hãy để con được bên cha thêm một thời gian nữa “
Đăng Phong nhìn Đỗ Thiên với ánh mắt chứa chan vô vàn yêu thương, như nhìn thấy một người con gái. Trước đến nay chỉ có hình bóng một người con gái in đậm trong tim hắn, và suốt đời này cũng chỉ có mình nàng. Hắn chưa bao giờ nắm tay nàng, chưa bao giờ nói yêu nàng, nhưng những hành động đã nói thay tất cả. Cuộc đời hắn sinh ra là vì nàng, nay khi con trai nàng đã khôn lớn, hắn muốn vì nàng mà gõ mõ tụng kinh trong phần đời còn lại. Đăng Phong nói :
“ Chỉ cần trong lòng con có ta là được, nếu con ở lại, làm sao ta có thể cắt đứt phàm duyên, một lòng cầu đạo ?”
Đỗ Thiên nhìn thấy trong ánh mắt Đăng Phong sự kiên định, sẽ không bao giờ đổi ý nên đành nói :
“ Được, nếu ý cha đã quyết thì con đành chấp nhận “
Đăng Phong cười nói :
“ Con vốn thông minh, có thể chọn đường đèn sách làm quan, tư chất luyện võ con tốt, Thiên Phong Bộ con cũng đã đại thành, cũng có thể trở thành hiệp khách giang hồ, hoặc con cũng có thể trở thành mãnh tướng xông pha trận mạc. Tương lai của con vô cùng rộng lớn”
Hai người ăn uống no say xong lại lên ngựa phi thẳng về phía ngọn Cổ Phong, nơi đó có một ngôi chùa Cổ Phong Tự. Hai ngày sau các đại sư làm lễ cắt tóc cho Đăng Phong. Trong ánh chiều tà trên khoảng sân rộng giữa lòng sơn tự, Đỗ Thiên quỳ xuống vái một vị sư mặc áo màu nâu, hai tay lần tràng hạt, đúng là Đăng Phong đã cắt tóc đi tu. Đỗ Thiên quỳ vái một lúc rồi nói :
“ Con sẽ mãi nhớ thời gian vui vẻ cùng cha ngao du thiên hạ, tạm biệt cha”
Nói xong Đỗ Thiên vái mấy vị sư bên cạnh rồi quay lưng bước đi không hề quay đầu, vì nếu quay đầu nước mắt sẽ rơi. Đợi Đỗ Thiên đi rồi, một vị đại sư nói :
“ Đệ tử không đành lòng sao? “
Đăng Phong ánh mắt nhìn xa xăm nói :
“ A di đà phật, cứ để Đỗ thí chủ tung bay bằng chính đôi cánh của mình thì hơn, quãng đời qua đệ tử đã hiểu ra rằng, nhân gian này chỉ là một hồi mộng ảo “
Đại sư mặc áo cà sa đứng cạnh hai người gật đầu nói :
“ Đúng vậy, nhân gian chỉ là giấc mông mà thôi”