Đỗ Thiên ngồi trên một khối đá lớn trên đỉnh ngọn núi vô danh, nhìn xa xa, thấp thoáng thấy một ngôi chùa cổ kính trên ngọn Cổ Phong ẩn sau tầng lá xanh biếc. Đó là Cổ Phong Tự, nơi phụ thân hắn xuất gia. Hắn hơn mười ngày nay vẫn chưa hề rời khỏi, mà ngày ngày tới ngọn núi này, muốn cho vơi bớt phiền muộn rồi mới rời đi. Hôm nay cũng thế, ánh tịch dương bao phủ không gian, vầng mặt trời đỏ lự đã gác núi, sắp biến mất phía sau những dãy núi trùng trùng điệp điệp của Cổ Phong Sơn Mạch, hoàng hôn mang tư vị cô đơn, buồn man mát. Đỗ Thiên năm nay đã mười bốn tuổi, dáng người khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt đẹp đến khó dùng từ ngữ miêu tả, nếu hắn không phải là nam nhân thì đã là một đại mỹ nhân sắc nước hương trời. Đó là thừa hưởng từ người mẹ mà hắn chưa bao giờ gặp. Đỗ Thiên ánh mắt tịch mịch nhìn chăm chăm phía vầng dương cuối trời, nhớ những ngày tháng tiêu dao tự tại, phiêu bạt khắp giang hồ cùng phụ thân.
Đúng lúc này phía chân trời xuất hiện hai dải ánh sáng chói mắt lướt nhanh trên bầu trời, một trước một sau dường như đang truy đuổi nhau, bay qua bầu trời trên đỉnh đầu Đỗ Thiên rồi tiến sâu vào sơn mạch. Đỗ Thiên mắt trừng to ngạc nhiên, vừa rồi hắn lờ lờ thấy bóng dáng hai người được bao bọc trong màn sáng. Hai người bay sâu vào giữa vùng núi non trùng điệp mất dạng, nhưng sau đó ở phía cực xa, dường như cuối chân trời, những đạo ánh sáng chói mắt bắt đầu bắn ra bốn phía, tiếng ầm ầm như trời rung núi đổ vang tới tai Đỗ Thiên, mặt đất nơi hắn đứng rung lên nhè nhẹ. Đỗ Thiên đứng thẳng người dậy, nhưng lập tức phải lấy tay che mắt vì những đạo hào quang không ngừng tuôn ra, khiến hắn không thể nhìn thẳng. Cuối cùng bên tai Đỗ Thiên văng vẳng một tiếng hét kinh thiên động địa :
“ Ta không có được thì người cũng đừng mơ”
Rồi một tiếng nổ ầm vang lên, mặt đất càng thêm rung chuyển dữ dội. Sau đó là một màn tĩnh lặng, dường như vừa rồi chỉ là một ảo giác. Đỗ Thiên lấy tay lau nơi khóe miệng, một vệt máu tươi chưa kịp khô dính nơi tay hắn. Rõ ràng không phải ảo giác, tiếng thét cuối cùng đó đã làm Đỗ Thiên nội thương, nếu đổi lại là người thường không luyện võ chắc đã khó lòng sống sót. Đỗ Thiên như sực tỉnh, vội vàng nhảy xuống khỏi tảng đá, leo lên con ngựa vốn đang hoảng sợ lao nhanh xuống chân núi, rồi mặc kệ đêm đen đang dần dần bao phủ mọi nơi, hướng nơi sâu trong sơn mạch chỗ hai đạo nhân ảnh kia giao chiến đi tới, miệng lẩm nhẩm :
“ Chẳng lẽ là tiên, ma trong truyền thuyết là có thật “
Đêm tối nhanh chóng bao trùm cả sơn mạch vạn dặm, nhưng Đỗ Thiên vẫn không ngừng chân. Hắn nhảy xuống ngựa, lấy một bọc lớn quần áo và đồ ăn đã chuẩn bị trước rồi thả cho con ngựa chạy đi, một mình tiến sâu vào. Nơi đây hoang vu chưa có dấu chân người, ngựa không thể đi lại được nữa. Trước đây thời gian phiêu bạt cùng phụ thân hắn không ít lần sống trong rừng sâu, thậm chí những sườn núi cheo leo của dãy Hoàng Liên Sơn hùng vĩ cũng in dấu chân hắn, cho nên cũng không có gì sợ hãi. Đỗ Thiên tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng là một cao thủ hiếm thấy, đặc biệt với Thiên Phong Bộ của mình hắn đi trong rừng cũng như đi trên đường lớn. Thiên Phong Bộ là bộ pháp thành danh suốt mười mấy năm của phụ thân hắn, hắn đã luyện tới đại thành, chỉ còn kém hỏa hầu so với phụ thân hắn mà thôi.
Hai ngày sau, cảnh tượng trước mắt khiến Đỗ Thiên nín lặng. Một vùng đáng lẽ phải là cây cối chen chúc thì lại chuyển thành một hố sâu đến mấy trượng, rộng cả mấy trăm trượng như một lòng chảo khổng lồ, cây cối phụ cận như bị cuồng phong cực mạnh quét qua mà nghiên ngả tan nát, thậm chí những cây đại thụ to lớn bật luôn cả rễ. Đỗ Thiên trong lòng cực kỳ rung động, con người làm sao có được sức mạnh to lớn này. Ánh mắt hắn đảo qua cái hố lớn, đất đá bị nghiền thành bột mịn, còn có mùi khét như bị lửa nung. Đỗ Thiên đi một vòng quanh miệng hố, càng nhìn càng kinh hãi, đầu óc xoay chuyển một chút đưa ra nhận định “ Hai người kia dành nhau một vật gì đó, cuối cùng đồng quy vu tận “. Sở dĩ Đỗ Thiên có suy nghĩ như vậy là từ câu nói vang lên lúc cuối cùng kia, cùng với sự tàn phá kinh khủng nơi này, hầu như không thể có dạng tồn tại nào có thể sống sót nổi. Mà rốt cuộc hai người đó là dạng tồn tại gì ? Chẳng lẽ là tiên nhân hay yêu quái thật sự ?
Sau khi nghiên cứu một lúc, đang định rời đi thì ánh mắt Đỗ Thiên dừng lại ở một tảng đá bị vỡ vụn gần đó, hay nói chính xác là một vật kỳ lạ lẫn trong đá vụn. Đó là một vật hình dáng và kích cỡ tương tự như quả trứng gà, nhưng có màu xanh biếc bóng loáng, dù xung quanh đều là đá vụn mà nó chẳng hề bị tổn hại gì. Đỗ Thiên bước lại gần, dùng thanh kiếm cẩn trọng hất vật lạ đó ra khỏi đống đá, chăm chú quan sát. Đột nhiên một ý nghĩ làm tim Đỗ Thiên đập nhanh liên hồi :
“ Chẳng lẽ đây là vật mà hai vị kia tranh nhau đến sống chết”
Sau một lúc xác định là vật này vô hại, Đỗ Thiên cẩn thận lấy nhặt lấy, đưa lên gần mắt ngưng thần quan sát. Khi tay tiếp xúc thì có một cảm giác mát lạnh, hơn nữa bề mặt mềm mại chứ không cứng như tưởng tượng, nhìn kỹ thì bên trong vật này có những gợn sóng màu xanh nhẹ nhàng di chuyển, vô cùng quỷ dị, giống như vật này có sinh mạng vậy. Đỗ Thiên nhét vật này vào bọc hành lý, dù sao nơi này cũng không thích hợp ở lâu. Nhưng hắn vừa mới chuẩn bị rời đi thì phía xa thấp thoáng một người đang dùng kinh công tiến tới, dường như thấy Đỗ Thiên mà chuyển hướng bay về phía hắn. Trong lòng Đỗ Thiên trầm xuống, hàng loạt suy nghĩ nhanh chóng hiện ra trong đầu, nhưng rồi hắn quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, đứng nguyên một chỗ. Dù sao người mới tới khing công xuất thần nhập hóa, chớp động một chút đã đi được mấy chục trượng, dù hắn muốn trốn cũng không kịp. Khing công đạt đến trình độ này lần đầu tiên Đỗ Thiên chứng kiến, đủ để biết người tới không hề tầm thường. Người đến là một lão già mặc áo bào màu vàng đã hoen ố, râu tóc bạc trắng nhưng da thịt lại hồng hào, khiến Đỗ Thiên cũng không đoán nổi tuổi của lão này. Lão già chỉ liếc nhìn Đỗ Thiên một chút rồi ánh mắt ngưng trọng đánh giá cái hố rộng lớn, một lúc sau dường như tự nói một mình :
“ Thần thông to lớn thế này chẳng lẽ là tiền bối kết đan kỳ ? tại sao dạng tồn tại cỡ này lại xuất hiện nơi đây?”
Lão trầm ngâm trong chốc lát rồi mới quay sang nhìn Đỗ Thiên một lượt từ trên xuống dưới, mỉm cười nói :
“ Tiểu hữu, ngươi đến được nơi này chắc có phát hiện gì ?”
Đỗ Thiên ngưng trọng trả lời :
“ Tiền bối, vãn bối hai hôm trước phát hiện có hai đạo ánh sáng bay tới nơi này, sau đó hình như xảy ra đại chiến, vãn bối chỉ là một phàm nhân, vì tò mò mà tới nơi này “
Lão già đương nhiên nhìn ra Đỗ Thiên chỉ là một phàm nhân, nhưng đứng trước uy áp của lão mà mặt mày vẫn bình tĩnh, lão gật đầu tán thưởng, như cười như không nói :
“ Tiểu hữu đúng là có cốt cách, nơi này không phát hiện được gì sao ?”
Đỗ Thiên trong lòng đánh thụp một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định dấu sự việc liên quan đến vật kia, cười khổ nói :
“ Vãn bối đến đây chưa lâu, đã đi một vòng quanh cái hố nhưng không phát hiện gì, ngoài đất đá vỡ vụn, cây cối nghiên ngả, chẳng lẽ đây là do tiên nhân gây ra ?”
Lão già lắc đầu nói :
“ Không tính là tiên nhân, chỉ là tu sĩ mà thôi, nhưng hẳn là tu sĩ có đại thần thông”
Đỗ Thiên lần đầu tiên nghe đến khái niệm này kinh ngạc thốt lên :
“ Tu sĩ ?”
Lão già nhìn Đỗ Thiên cười cười, một lúc nói :
“ Gặp tức là có duyên, hơn nữa nói không chừng tiểu hữu còn có linh căn, thôi thì đã lâu ta không có gặp phàm nhân, nay mời tiểu hữu ghé động phủ một chuyến, có thắc mắc gì ta sẽ giải đáp “
Ánh mắt Đỗ Thiên ngưng lại chốc lát, nhưng rồi vẫn mỉm cười đáp :
" Đa tạ tiền bối, đó là phúc phận của vãn bối "
Đỗ Thiên đành phải đáp ứng vì không muốn lão già trước mặt sinh ra nghi ngờ. Theo như giọng điệu của lão thì lão cũng không phải là người phàm, hắn không thể không cẩn trọng
Lão già gật đầu rồi bước đi trước, Đỗ Thiên không nhanh không chậm theo sau. Lão già cũng không dùng khing công tuyệt thế của mình, hẳn là sợ hắn theo không kịp, mà Đỗ Thiên cũng không dùng thiên phong bộ, dù sao thì chuyến này là phúc hay là họa còn khó nói, hắn vẫn luôn cẩn trọng giữ lại chút vốn để bảo mệnh. Hắn ẩn ẩn cảm giác mình sắp chạm vào một điều gì đó vô cùng to lớn, có thể là cả một thế giới hoàn toàn khác, cho nên bình tâm mà nói hắn thực sự muốn đi theo lão già nghe một chút, tu sĩ là dạng tồn tại gì. Lão già dường như nhìn ra được sự tò mò của Đỗ Thiên, mỉm cười nói :
“ Tiểu hữu có thắc mắc gì lát nữa lão phu sẽ giải đáp tất cả, động phủ của lão phu cũng ở gần đây thôi”
Đỗ Thiên mỉm cười cung kính một tiếng. Đi được chừng nửa canh giờ thì phía trước là một ngọn núi to lớn sừng sững, tới đây lão già lại nhún người một chút đã bay xa cả chục trượng, đứng trên một khối đá, quay lại ra hiệu với Đỗ Thiên :
“ Đây là động phủ của lão phu “
Rồi lão lấy trong người ra một cây cờ nhỏ cỡ bàn tay, khẽ vẫy vẫy phía sườn đá trước mặt. Một màn kỳ diệu xuất hiện, không gian dường như hơi uốn éo, giống như gợn sóng, rồi phía trước rõ ràng là một sườn đá bình thường xuất hiện một cửa động. Nhìn biểu tình Đỗ Thiên miệng chữ “A“ mắt chữ “O“ thì lão không nhịn được có chút đắc ý, cười nói :
“ Chỉ là một trận pháp huyễn thuật đơn giản phòng ngừa dã thú mà thôi, tiểu hữu không cần kinh ngạc”
Đến lúc này thì Đỗ Thiên hoàn toàn có thể khẳng định lão già nhìn hơi tầm thường này là dạng tồn tại tu sĩ như ông ta nói. Những điều kì diệu vừa xảy ra khiến Đỗ Thiên có một cỗ mong muốn cháy bỏng, muốn khám phá cái thế giới của những “ tu sĩ “ này. Đỗ Thiên một lúc sau mới vơi bớt sự rung động, đánh giá xung quanh một chút rồi bước tới cửa động. Lão già bước đi vào trước, phía trong không hề tối mà ngược lại, được những viên đá cỡ ngón cái khảm đầy tường và trần chiếu sáng không thua gì bên ngoài. Đỗ Thiên nhìn những viên đá đó thì càng rung động, những viên đá này toàn bộ đều là dạ minh châu đắt tiền, ở đây có không dưới mấy trăm viên. Ánh mắt Đỗ Thiên nhìn lão già càng thêm cẩn trọng. Ở trong một hang đông nơi núi rừng hoang vắng này, lại có trong tay một gia sản khổng lồ, quả là quái lạ. Đi qua hành lang chừng mười mét là một gian phòng hình chữ nhật khá rộng lớn và đơn giản, có một bàn đá đặt ở giữa cùng với bốn cái ghế xung quanh. Lão già ngồi vào một chiếc ghế rồi ra hiệu cho Đỗ Thiên ngồi xuống nói :
“ Lão phu vừa ra ngoài một chuyến trở về, không ngờ lại có chuyện lớn xảy ra ngay gần động phủ, cũng may nơi này không bị hủy, nào, có thắc mắc gì tiểu hữu cứ hỏi “
Đỗ Thiên đánh giá căn phòng một chút, cũng không thấy gì lạ thường, ngồi xuống rồi bắt đầu hỏi :
“ Xin hỏi tiền bối, tu sĩ là gì ?”
Lão già không cần suy nghĩ trả lời :
“ Tu sĩ hay còn gọi là tu tiên giả là những người có thể câu thông với linh khí trong trời đất, biến chuyển thành linh lực trong cơ thể, dựa vào linh lực mà thi triển được rất nhiều pháp thuật thần thông, tiểu hữu nhìn xem “
Lão vừa nói vừa hai tay bắt quyết trước ngực, đột ngột trước người lão xuất hiện một quả cầu lửa cỡ nắm tay nhẹ nhàng trôi nổi, nhiệt độ trong thạch thất lập tức tăng lên. Lão già chỉ tay về phía một chậu cây cảnh gần đó, hỏa cầu hơi run lên một chút rồi bắn trúng cây cảnh vô danh kia, “ bừng” một tiếng truyền ra, chỉ trong nháy mắt nơi đó chỉ còn một đống tro tàn. Đỗ Thiên nhìn thấy thì tâm thần chấn động, đồng thời cũng vô cùng kiêng kị đối phương. Lão già thấy ánh mắt sợ hãi của Đỗ Thiên thì vuốt râu cười nói :
“ Đó chỉ là sơ cấp pháp thuật mà thôi, đối với tu sĩ cấp cao thì dời non lấp bể cũng không phải là việc khó, tiểu hữu còn gì thắc mắc nữa không ?”
Đỗ Thiên biết mình đã đánh giá thấp lão già trước mặt, bây giờ đã là thế cưỡi hổ, nếu lão già có chủ ý với hắn thì đúng là hắn khó mà thoát. Tính toán một chút, Đỗ Thiên làm như mới vừa rồi bị dọa cho quá khiếp sợ phải mất một lúc mới tỉnh táo, rồi hỏi ngay câu hỏi hắn quan tâm nhất :
“ Làm thế nào để trở thành tu sĩ ?”
Lão già chưa vội trả lời mà hai tay lại bấm quyết, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống, trở nên mát mẻ hẳn, rồi lão mới thu tay trả lời :
“ Vạn vật đều có thể tu tiên, nhưng còn tùy vào nhiều yếu tố, như con người thì cần phải có linh căn và linh khí. Linh căn là gì thì không nói tới lão phu, cho dù là những lão quái nguyên anh kỳ trong truyền thuyết e rằng cũng không rõ, chỉ có thể nói rằng linh căn quyết định tu tiên, không có linh căn thì không thể tu tiên, linh căn phẩm chất tốt hơn thì tu luyện nhanh hơn. Còn linh khí là những tinh hoa của trời đất, có mặt trong không khí, mắt thường không thể thấy, mà phải là những người có linh căn, và có công pháp thích hợp mới câu thông được với linh khí. Linh khí mật độ phân bố không đều, có nơi thì vô cùng sung túc, hình thành nên linh mạch, nhưng có nơi thì rất thưa thớt, hầu như không có. Linh căn và linh khí đều phân làm ngũ hành thuộc tính kim-mộc-thủy-hỏa-thổ, ngoài ra có một số dị linh căn như lôi-phong-băng-ám”
Lão già tuôn ra một tràng kiến thức khiến đầu óc Đỗ Thiên có chút lộn xộn. Hắn sắp xếp lại hệ thống kiến thức của mình mới có được về thế giới gọi là tu tiên giới này một chút. Còn có rất nhiều vấn đề hắn muốn biết, nhưng hắn cũng biết vô công bất thụ lộc, lão già này nói nhiều như vậy sợ rằng muốn cái gì đó ở hắn. Đầu óc xoay chuyển trong chốc lát hắn hỏi tiếp một câu nữa :
“ Từ trước đến nay đây là lần đâu vãn bôi gặp người tu tiên, chẳng lẽ người tu tiên chỉ sống ở phương bắc, trong những cánh rừng hoang vu như thế này ?”
Lão già lắc đầu cười nói :
“ Thực sự chủ nhân chân chính của thế giới này là tu sĩ mới đúng. Như lão phu đã nói, tu luyện phụ thuộc vào linh khí, cho nên tu sĩ sẽ sinh sống ở những nơi có linh khí sung túc, đa phần đều là những sơn mạch kéo dài như thế này. Đại Việt vốn là một tu chân quốc cấp thấp, số lượng tu sĩ rất ít, chỉ có hai, ba môn phái và mấy chục tu chân gia tộc mà thôi, cho nên phàm nhân hầu như không biết đến sự tồn tại của tu sĩ”
Đỗ Thiên gật đầu, rồi nhìn thẳng lão già nói :
“ Vô công bất thụ lộc, nãy giờ tiền bối cho vãn bối biết nhiều chuyện như vậy, tiền bối có yêu cầu gì vãn bối sẽ ra sức ?”
Lão già nhìn Đỗ Thiên một chút rồi ha ha cười lớn :
“ Quả là một đứa trẻ không tầm thường, được, lão phu đã cho tiểu hữu nhiều kiến thức như vậy, nay chỉ cần tiểu hữu để lại một vật là có thể rời đi”
Đỗ Thiên tò mò hỏi :
“ Tiền bối cần vật gì ?”
Lão già đột nhiên ánh mắt lóe lên sát khí nói :
“ Mạng của tiểu hữu “
Đỗ Thiên lập tức đứng bật khỏi ghế lùi lại phía sau, ánh mắt nhanh chóng đảo qua cửa động, miệng thất thanh nói :
“ Tiền bối hiểu lầm gì chăng ? Vãn bối đâu có làm gì ?”
Lão già đứng dậy ánh mắt âm hàn nhìn Đỗ Thiên quái :
“ Tiểu bối ngươi ngĩ rằng có thể qua mắt được ta sao ? Muốn sống thì hãy đưa vật ngươi tìm được ra đây cho ta ! “
Lão già nhìn biểu tình sợ hãi của Đỗ Thiên cùng với anh mắt cứ đảo qua cửa động thì âm thầm cười lạnh. Lão vốn cũng không chắc rằng tiểu tử này có lấy được vật gì hay không, nhưng lão thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Nhưng hành động tiếp theo của Đỗ Thiên làm lão già ngây người rồi trở nên mừng như điên. Chỉ thấy Đỗ Thiên lôi từ trong bọc ra một vật nắm chặt nơi tay, đúng là vật lạ lúc trước. Đỗ Thiên dơ cao vật đó lên nói :
“ Tiền bối muốn vật này ?”
Lão già ánh mắt như dính chặt lấy vật nọ. Đây rõ ràng là một ngọc giản, để hai đại cao thủ kết đan kỳ liều sống liều chết tranh đoạt thì chắc chắn không phải là vật tầm thường. Lão già vốn là một phàm nhân, cơ duyên xảo hợp mà bước trên con đường tu tiên, nhưng linh căn thấp kém nên mấy chục năm qua đi cũng chỉ có tu vi luyện khí kỳ tầng sáu. Nhưng dù sao lão cũng đã là tu tiên giả nên không cam lòng làm phàm nhân, mở ra động phủ này kiên trì tu luyện, hi vọng đạt được cơ duyên mà một bước lên trời. Nhìn ngọc giản nọ ánh mắt lão sáng lên, rõ ràng cơ duyên của lão đã tới.
Đỗ Thiên để ý từng cử chỉ của lão, thấy vậy thì khóe miệng hơi nhếch lên, dường như đang cười khinh thường. Hắn bỗng nhiên ném ngọc giản mạnh về phía sâu trong động rồi co giò chạy nhanh về phía cửa động, miệng hét lên :
“ Vật này xin dâng tiền bối, mong tiền bối tha mạng”
Lão già ánh mắt nhìn theo hướng ngọc giản, thấy nó bay vào sâu trong động phủ của mình thì yên tâm, sát khí tỏa ra càng thịnh, cười lớn nói :
“ Tiểu bối lưu mạng lại “
Lão tuy không phải là kẻ cuồng sát, nhưng biết đâu tiểu bối này còn tìm được vật gì khác nữa, đương nhiên sẽ không dễ dàng để Đỗ Thiên toàn mạng rời khỏi đây. Lão vừa nói vừa vung tay, bốn hỏa cầu cấp tốc xuất hiện trước mặt, tay chỉ phía Đỗ Thiên đang muốn lao ra khỏi động phủ miệng quát : “ đi “
Bốn hỏa cầu hơi run một chút rồi bắn nhanh về phía Đỗ Thiên. Lão cũng khôn quan tâm lắm đến tiểu bối ngu ngốc nọ chết như thế nào, đang định vào trong tìm ngọc giản xem xét một chút rồi tính sau. Nhưng lúc này đột biến lại nổi lên, Đỗ Thiên dường như đang cố sức chạy ra cửa động thì bỗng nhiên di chuyển ngược lại, thân pháp mau lẹ đến không thể ngờ, lách qua hết cả bốn khối hỏa cầu rồi tiếp cận sát lão già. Lão già bị hù dọa hồn vía lên mây, lập tức lùi lại, đang muốn mở ra linh khí thuẫn nhưng đáng tiếc đã muộn. Một thanh đoản kiếm đã gim chặt vào tim lão, khiến lão chỉ kịp trừng mắt lên, miệng nhấc nhấc như muốn nói gì đó nhưng không nổi. Máu tràn ra đầy miệng, lão ngã ầm xuống sàn tuyệt mệnh.
Đỗ Thiên âm thầm lau mồ hôi trên trán, vừa rồi hắn dụng mưu, đắn đo đúng thời cơ, một kích tất sát, nếu để đối phương có cơ hội thi triển pháp thuật thì kết cục của hắn sẽ vô cùng thê thảm. Nếu lão già này lúc đó đi lấy ngọc mà để cho Đỗ Thiên rời đi thì đương nhiên hắn sẽ không ngu gì quay lại trêu chọc lão. Nhưng lòng tham con người vô đáy, vì mạng nhỏ của mình Đỗ Thiên đã chuẩn bị hậu thủ, quả nhiên phải dùng tới. Vừa rồi sự việc xảy ra chỉ trong chốc lát nhưng thực sự vô cùng hung hiểm, mười mấy năm cùng phụ thân lăn lộn giang hồ cũng chưa có khi nào hung hiểm như hôm nay. Trong lòng Đỗ Thiên càng dấy lên một khát khao cháy bỏng :
“ Tu tiên, ta muốn tu tiên “
Đỗ Thiên ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó đi sâu vào động phủ tìm lại ngọc giản nọ, tiện tay lấy hết những đồ vật của lão già kia, rồi sau đó rời khỏi động phủ. Nơi thị phi này tốt nhất không nên ở lâu. Nhưng Đỗ Thiên ra đến cửa động thì như bị một màn sáng vô hình cản lại, dù có dùng sức như thế nào cũng không thể đi ra. Đỗ Thiên lòng trầm xuống nói :
“ Quả nhiên từ đầu lão đã không có ý định cho ta đi ra”
Đỗ Thiên cũng không hề hoảng hốt, lúc đi vào thấy lão cầm một cây tiểu kỳ vẫy vẫy, có thể tác dụng của cây cờ đó giống như chìa khóa vậy. Đỗ Thiên lật xác lão lên tìm kiếm một hồi, tìm được một túi vải nhỏ bên hông, ngoài ra không có vật gì nữa. Đỗ Thiên ngi hoặc tự nói :
“ Kỳ lạ, rõ ràng lão chưa hề đi đâu, cây cờ phải ở trên người mới đúng, như thế nào lại không thấy? Chẳng lẽ nó được giấu trong túi vải này ?”
Đỗ Thiên cầm túi vải lên quan sát một lúc rồi phì cười vì ý nghĩ của mình. Cái túi may bằng vải thô này chỉ to bằng nắm tay, làm sao mà nhét vừa cây cờ được. Đỗ Thiên lắc lắc đầu nhưng một lát sau lập tức như hiểu ra giật mình nói :
“ Không đúng, lão này là tu sĩ, những vật này không thể dùng cách suy nghĩ thông thường mà suy xét được, chẳng lẽ tiểu kỳ đúng là giấu trong này ?”
Đỗ Thiên không khách sáo ngồi xuống ghế đá, bắt đầu tìm hiểu cái túi vải này. Túi rất nhẹ, miệng có dây cùng chất liệu buộc chặt, nhưng cho dù gắng sức như thế nào cũng không thể mở ra được. Phải biết rằng tuy còn nhỏ tuổi nhưng Đỗ Thiên cũng là một cao thủ võ lâm đã tu ra chân khí, khí lực không phải người bình thường có thể so sánh. Sau khi thử mấy lần không được thì Đỗ Thiên ngừng lại, hẳn mở cái túi này không phải là dùng lực. Đỗ Thiên đầu óc xoay chuyển cố đoán xem phải như thế nào mới mở cái túi này ra được, nhưng mãi một lúc vẫn không thể nghĩ ra phương pháp gì. Đỗ Thiên rút đoản kiếm ra cứa mạnh lên miệng túi, kết quả lại làm hắn cứng miệng không nói được lời nào. Đoản kiếm sắc bén như vậy mà ngay cả một vết xước cũng không thể lưu lại. Biết rằng nhất thời không cách nào rời khỏi động phủ này, Đỗ Thiên liền bình tĩnh lại, lôi tất cả những vật đoạt được lấy ra xem xét. Hai cuốn sách bằng da thú một dày một mỏng, một bình đan dược bên trong có năm viên nhỏ cỡ đầu ngón út màu đen bóng, một tấm bản đồ tự vẽ, nét vẽ rất nguệch ngoạc, trong đó có mấy địa điểm đánh dấu và một vùng khoanh tròn ghi “ Xích Diễm Môn”.
Đỗ Thiên đi một lượt tìm kiếm khắp ngóc ngách của động phủ nhưng không còn phát hiện ra gì nữa. Động phủ này có ba gian, gian đại sảnh hắn và lão già nói chuyện là trung bình, hai gian kia một lớn một nhỏ nằm sâu bên trong, trong đó gian lớn trồng một số cây lạ, còn vài ba loại cây ăn quả. Đỗ Thiên lôi xác lão già vứt vào gian còn lại, dù sao tìm hiểu đồ vật trước mặt cố chủ của nó cũng chẳng thể thoải mái được. Sau khi xong xuôi Đỗ Thiên ngồi xuống, trước xem hai cuốn sách rồi nói sau. Một cuốn mỏng ghi bên ngoài mấy chữ “ công pháp cơ sở kim thuộc tính” và một cuốn ghi “ tu tiên ký”, Đỗ Thiên tạm thời để cuốn mỏng xuống, hẳn đây là công pháp tu tiên là lão từng nhắc tới, cuốn tu tiên ký có vẻ giống với sách tổng hợp kiến thức về tu tiên giới, chính là cái mà hắn muốn biết nhất. Cuốn sách bìa vốn có màu vàng như đã bị phai màu thành bạc, nhiều vết hoen ố rõ ràng đã có niên sử khá lâu đời. Đỗ Thiên bắt đầu mở ra nghiên cứu. Quả nhiên như hắn suy nghĩ, cuốn này là những hiểu biết cơ bản về tu tiên giới, những trang đầu tiên giải thích về sự hình thành tu tiên giới, rồi linh căn, linh khí, tu sĩ … đa phần đều giống với lời lão già từng nói, nhưng chi tiết hơn nhiều, hiển nhiên kiến thức của lão già cũng từ cuốn sách này mà ra
Tu tiên giới rộng lớn vô cùng, kể cả những mảnh đại lục không có dấu chân phàm nhân cũng có sự tồn tại của tu sĩ. Tu sĩ chia làm năm đẳng cấp khác nhau, trong đó luyện khí kỳ chính là sơ nhập, bắt đầu có thể thi triển pháp thuật thần thông, đạt tới trúc cơ kỳ thì ngoài thần thông to lớn thì điểm hấp dẫn lớn nhất chính là thọ nguyên gia tăng gấp đôi. Một luyện khí kỳ bình thường có thể sống 100 năm, nếu đặt ở thế tục đã là đại thọ hiếm thấy rồi, nhưng một trúc cơ kỳ cao thủ thì thọ nguyên tới 200 năm, còn kẻ đạt được tu vi kết đan kỳ thông thiên thì thọ nguyên còn khoa trương hơn nữa, tới 500 năm là bình thường. Nguyên Anh Kỳ lão quái vật trong truyền thuyết thọ nguyên lại càng khủng bố, tới hơn ngàn năm. Trên Nguyên anh kỳ là hóa thần kỳ, nhưng loại đẳng cấp này hầu như không tồn tại trong nhân giới nên cũng không rõ thọ nguyên và thần thông ra sao.
Tu tiên chính là đi trái với quy tắc của trời đất, là một quá trình vô cùng gian nan và lâu dài. Phàm nhân luyện võ dù đạt tới cảnh giới nào thì sức mạnh đều tự mình sinh ra, nhưng tu sĩ chính là lợi dụng trời đất để tạo nên sức mạnh cho mình, thân thể chỉ đóng vai trò câu dẫn và chứa đựng mà thôi. Cho nên đứng trước tu sĩ, phàm nhân cũng chỉ nho bé như cành cây ngọn cỏ, không hề có sức hoàn thủ. Nếu để một luyện khí kỳ tầng bảy tầng tám trở lên tự tung tự tác cũng đủ để làm cho thế tục giới hoàn toàn đảo lộn
Tu tiên phụ thuộc vào tốc độ hấp thu chuyển hóa linh khí và mức độ linh khí trong không khí, cho nên tu tiên giả luôn lựa chọn những nơi có linh khí sung túc, cùng với dùng nhiều thứ bổ trợ khác để gia tăng tốc độ hấp thu, ví dụ như đan dược và linh thạch, cả hai đều là những thứ không thể thiếu đối với tu tiên giả. Đan dược chủng loại vô cùng phong phú, hoặc trợ giúp hấp thu, hoặc bản thân ẩn chưa linh khí tinh thuần, chỉ cần luyện hóa thành linh lực. Linh thạch là những viên đá nhỏ chứa linh khí đậm đặc bên trong, tùy theo đó là loại linh khí nào và mức độ đậm nhạt ra sao mà cũng được phân làm ngũ hành thuộc tính và phẩm cấp từ hạ phẩm tới cao nhất là cực phẩm. Linh thạch cũng được dùng như tiền tệ trong giao dịch mua bán ở tu tiên giới
Tu tiên cũng không chỉ có ngồi xuống tu luyện, mà còn có vô vàn những hoạt động khác, gọi là tu tiên bách nghệ. Trận pháp cấm chế, phù lục, luyện đan, luyện khí... đều là những lĩnh vực rất hay gặp, phục vụ cho nhiều nhu cầu khác nhau của tu tiên giả.
Phù lục là một trương giấy đặc biệt, đa số là lấy tài liệu từ yêu thú và một vài loài thực vật đặc biệt chế tạo nên, dùng để phong ấn sức mạnh của tự nhiên hoặc con người vào đó để sử dụng. Có rất nhiều loại phù lục, phẩm cấp cũng chia từ hạ phẩm cho tới cực phẩm, họa tiết đặc thù nhưng cũng vô cùng đa dạng. Chỉ riêng phù chú chi đạo cũng đã vô biên rộng lớn, tất cả đều đồng ý những điều tu tiên giả ngày nay biết đến chỉ là một phần nhỏ của nó mà thôi.
Còn yêu thú thì giống với linh thú đều là những con thú có linh căn, cũng có thể tu tiên, nhưng linh thú là do tu sĩ nuôi dưỡng nên, đã bớt đi nhiều bản tính hoang dã. Thế gian vạn vật đều có thể tu tiên, chỉ cần có thể thành công hấp thu linh khí. Cây cũng có thể tu tiên, thậm chí hòn đá cũng có thể tu tiên, sinh ra linh trí không khác gì con người.
Trận pháp cũng là một lĩnh vực vô biên vô hạn, có nhiều đặc tính và công dụng khác nhau, trong đó có năm loại thường hay gặp trong tu tiên giới là truyền tống trận, vây khốn trận, công kích trận, phòng thủ trận và ảo trận. Trận pháp trừ những trận vô cùng đơn giản ra thì đều cần phải có linh thạch để kích hoạt và duy trì.
Luyện đan luyện khí cũng là hai lĩnh vực không thể thiếu !
Đỗ Thiên say sưa đọc từ sáng cho tới tận đêm khuya, cũng may trong động phủ dạ minh châu không thiếu cho nên đủ ánh sáng cho hắn tìm hiểu thỏa sức tò mò, ngoài ra trong bọc hành lý hắn mang theo không ít lương khô nên vài ba ngày cũng không sợ đói. Đỗ Thiên thở ra một hơi trọc khí, hắn vốn tưởng trước đây hắn và phụ thân đã đứng trên đỉnh cao, hóa ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng, đứng trước tu tiên giả đến sức hoàn thủ cũng không có. Đỗ Thiên lại càng cảm thấy may mắn không thôi, nếu lúc sáng lão già kia không chủ quan khinh địch mà mở ra linh khi thuẫn thì dù hắn có khí lực lớn hơn nữa cũng khó mà đả thương được lão. Linh khí thuẫn, khinh thân thuật và linh nhãn thuật là ba pháp thuật cơ bản nhất của tu tiên giả, trong đó linh khi thuẫn là phóng linh lực ra ngoài cơ thể tạo thành màn sáng bảo vệ, tùy theo tu vi của người thi triển mà lực phòng thủ lớn hay nhỏ, còn khinh thân thuật và linh nhãn thuật là hai pháp thuật phụ trợ, một cái giúp tu sĩ có thể nhảy cao và xa hơn, một cái giúp nhìn xa và rõ hơn.
Trong cuốn tu tiên ký cũng nói tới những đồ vật căn bản nhất của tu tiên giả, trong đó có một vật gọi là túi trữ vật, hình vẽ minh họa vô cùng tương tự với túi vải Đỗ Thiên đoạt được trên người lão già nọ. Túi trữ vật là một pháp khí phụ trợ, có tác dụng chứa đựng đồ vật cho tu sĩ. Túi trữ vật nhìn bên ngoài thì nhỏ nhưng bên trong là cả một không gian rộng, còn rộng bao nhiêu còn tùy vào phẩm cấp của túi trữ vật nữa. Muốn sử dụng túi trữ vật phải có thần thức, là một dạng khả năng mà chỉ có tu sĩ mới có. Thần thức có thể coi như một giác quan đặc biệt của tu sĩ, dù không mở mắt nhưng chỉ cần tỏa thần thức ra là có thể “nhìn” và “nghe” được một khoảng cách nhất định xung quanh mình, thần thức càng mạnh thì khoảng cách đó càng lớn và ngược lại.
Đỗ Thiên đọc tới đây thì hơi dừng lại một chút, rồi quyết định tạm thời ngừng lại. Những kiến thức mới có được rất nhiều và gần như đảo lộn hoàn toàn nhận thức của hắn trước đó, hắn cần phải dành một chút thời gian tiêu hóa tránh tẩu hỏa nhập ma. Đỗ Thiên thì thào :
“ Vậy là trận pháp trước cửa động vừa là ảo trận vừa có tác dụng vây khốn, bây giờ chỉ còn ba cách, một là đợi linh thạch hao hết thì trận pháp sẽ tự giải, nhưng e rằng thời gian sẽ rất lâu, hai là tìm ra trận nhãn và lấy đi linh thạch, việc này coi bộ đơn giản hơn, và ba là tu luyện ra thần thức, dùng nó mở túi trữ vật lấy ra cây tiểu kỳ nọ”
Nơi này còn có một xác chết bên trong không hề thích hợp ở lại lâu, Đỗ Thiên quyết định tìm kỹ càng một lượt nữa, lấy đi linh thạch ở trận nhãn rồi rời đi. Hắn nhất định phải tu tiên, nhưng không phải ở nơi này. Đỗ Thiên sau gần nửa ngày ra soát toàn bộ động phủ cuối cùng cũng phát hiện ra trận nhãn. Đõ là một bát giác nhỏ không rõ chất liệu gì tạo thành, khảm trên tường, bên trong đặt một viên linh thạch mà lúc trước hắn nhầm tưởng là dạ minh châu như xung quanh. Linh thạch là một viên đá nhỏ cỡ gấp rưỡi ngón cái, khá trong suốt, tùy thuộc tính mà màu sắc khác nhau. Viên linh thạch này màu vàng sậm và có linh khí nhàn nhạt rõ ràng là một viên thổ linh thạch hạ phẩm. Sau khi lấy xuống linh thạch thì màn sáng trước cửa động lóe lên một chút rồi hiện ra ba cây tiểu kì nhỏ cỡ bàn tay rớt xuống. Đỗ Thiên không hề do dự lấy luôn cả trận nhãn và ba cây cờ rồi ra ngoài, xác định phương hướng một chút rồi nhanh chóng li khai. Hắn đã ở trong động phủ kia suốt hơn một ngày.
Đỗ Thiên dừng chân tại huyện Cổ Lũng, thuê một phòng trọ rồi ở lại đó hơn mười ngày. Trong mười ngày hắn đã đọc xong cuốn tu tiên ký và có được cái nhìn khái quát về tu tiên giới. Lúc trước khi chia tay phụ thân hắn, người hỏi sau này hắn muốn làm gì hắn không trả lời được, nhưng bây giờ hắn đã có câu trả lời chắc chắn. Tu tiên, hắn nhất định phải đi đến tận cùng của con đường tu tiên mờ mịt này, truy cầu đại đạo, trở thành tiên nhân vĩnh sinh cùng thiên địa. Hắn chưa bao giờ khát khao muốn làm một việc đến điên cuồng như bây giờ.
Đóng cửa lại, hắn khoanh chân ngồi trên giường bắt đầu tính toán một chút. Trong tay hắn bây giờ có một lọ đan dược, nhưng phỏng chừng cũng không phải loại tốt, một viên hạ phẩm linh thạch và một công pháp kim thuộc tính. Chỉ với số vốn ít ỏi như vậy thì hắn muốn trở thành luyện khí kỳ cũng khó chứ chưa nói đến đi xa hơn trên con đường tu tiên. Ngoài những thứ ấy ra thì có một túi trữ vật chưa thể sử dụng và một tấm bản đồ không rõ ràng. Còn thứ hắn cho rằng có giá trị nhất chính là ngọc giản màu xanh nọ, hắn cũng đã tìm hiểu được ngọc giản chính là một loại dụng cụ lưu trữ thông tin của tu tiên giả, giống như sách của phàm nhân, muốn đọc được ngọc giản cũng phải có thần thức. Ngọc giản mà theo như lời lão già nói thì chính là hai tiền bối kết đan kỳ tu vi thông thiên cũng tranh đoạt nhau đến mức đồng quy vu tận, chắc chắn sẽ không phải là thứ bỏ đi.
Đỗ Thiên lấy tấm bản đồ ra nghiên cứu một chút. Ở giữa tấm bản đồ có khoanh tròn một địa điểm, bên cạnh ghi Xích Diễm Môn. Hắn phiêu bạt giang hồ từ nam ra bắc chưa nghe nói có môn phái nào mang tên đó, như vậy đến chín phần đây là một tu chân môn phái. Tấm bản đồ chỉ có mấy nét vẽ thô sơ, hình như vẽ một vùng núi non nào đó. Nghiên cứu một lúc cũng không có kết quả gì Đỗ Thiên đành thở dài thu lại, lấy ra cuốn công pháp kim thuộc tính. Đây cũng không phải lần đầu hắn xem cuốn công pháp này, hắn đã nghiền ngẫm khá nhiều, chỉ là chưa tu luyện thử mà thôi. Đỗ Thiên lẩm nhẩm nói :
“ Linh căn, rốt cuộc ta có linh căn hay không ?”
Đây chính là vấn đề làm Đỗ Thiên lo lắng nhất, vì nếu không có linh căn thì không cần bàn đến chuyện tu tiên nữa. Trong tu tiên ký có nói tỷ lệ phàm nhân mang linh căn rất ít, cả vạn người may ra mới được vài người, tỉ lệ nhỏ bé đến đáng thương. Đỗ Thiên không giám tưởng tượng nếu mình không có linh căn, không thể tu luyện thì sẽ ra sao. Hắn đã nhìn thấy thần thông to lớn của tu sĩ, đã có được cái nhìn về tu tiên giới, cho nên trong mắt hắn thế tục giới đã không còn gì đáng để hắn tiêu phí cả đời này nữa.
Sau khi tìm hiểu công pháp thêm một lần nữa, hắn quyết định thử tu luyện một phen. Đặt cuốn công pháp xuống một bên, hai tay đặt trên đùi, hắn bắt đầu chiếu theo công pháp đả tọa. nửa canh giờ, một canh giờ, hai canh giờ qua đi, Đỗ Thiên một lần nữa mở mắt, nhưng ánh mắt lại tràn đầy thất vọng.ả tuần sau đó cũng chỉ có thất bại, hắn không thể cảm nhận được linh khí dù chỉ là một tia. Sau khi ổn định lại tâm trạng một chút, Đỗ Thiên lại bắt đầu suy ngẫm :
“ Hay là không phải linh căn kim thuộc tính, nếu như vậy làm sao biết linh căn mình thuộc tính gì ? Hay do nơi này không có linh khí, nếu như vậy tìm nơi nào có linh khí bây giờ ?”
Đỗ Thiên có hàng tá câu hỏi mà lại không có lấy một câu trả lời, giá mà có thể gia nhập vào một tu chân môn phái nào đó, có tiền bối chỉ điểm. Theo như lời lão già nói thì Đại Việt cũng có hai, ba tu chân môn phái gì đó, Xích Diễm Môn có khi nào là một trong số đó ? Đỗ Thiên lại lôi tấm bản đồ ra, ngưng thần nhìn kỹ. Tấm bản đồ này đại khái vẽ ra một thông lộ dẫn tới Xích Diễm Môn, nhưng lại không nói rõ là nơi nào, có khi nào nằm sâu bên trong Cổ Phong Sơn Mạch không ? lão già tại sao lại giữ tấm bản đồ này ? Đỗ Thiên đầu óc lại bắt đầu xoay chuyển, đột nhiên sinh ra một giả thiết :
“ Tấm bản đồ này xem ra đã nhiều năm, hay trước đây lão già đã từng xin gia nhập Xích Diễm Môn mà không được, nếu như vậy rất có thể Xích Diễm Môn thực sự ở trong Cổ Phong Sơn Mạch”
Đỗ Thiên càng nhìn càng cảm giác giống Cổ Phong Sơn Mạch, lập tức có quyết định :
“ Được, dù ta có cố gắng bao nhiêu thì tu tiên cũng chỉ có thể nhìn mà không thể chạm, đã như thế đánh cuộc một phen. Ta phải tìm mọi cách gia nhập Xích Diễm Môn, có như vậy mới mong có thể tu tiên được “
Suy nghĩ thông suốt, Đỗ Thiên liền gác lại tất cả đánh một giấc tới sáng, tắm rửa sạch sẽ, dạo một vòng thị trấn mua rất nhiều thứ cần thiết. Dù sao chuyến đi này là đi sâu vào sơn mạch hoang vu chưa có dấu chân người, không ai nói được có nguy hiểm gì đợi sẵn, tất nhiên phải chuẩn bị chu đáo một chút. Sáng sớm tinh mơ mười ngày sau, Đỗ Thiên mua một con ngựa rồi phóng đi vội vã, mục tiêu đúng là Cổ Phong Sơn Mạch
Một tháng sau!
Đỗ Thiên dừng chân trên một sườn núi vô cùng cao, ở đây nhìn ra có thể bao quát được một vùng núi non khá rộng lớn. Hắn ngảy lên một tảng đá to gần đó, lấy tay che ánh mặt trời nhìn xa xa, rồi lôi tấm bản đồ ra xem xét, cuối cùng nhảy lên sung sướng :
“ Ha ha, đoán đúng rồi, quả nhiên Xích Diễm Môn nằm trong này “
Trong tấm bản đồ ký hiệu bốn ngọn núi xếp thành hình chữ “T”, cạnh đó khoanh tròn Xích Diễm Môn, mà trước mắt đúng là có bốn ngọn núi xếp hình tương tự như vậy. Đỗ Thiên không thể nén nổi vui mừng nhưng cũng không hấp tấp, dùng một hòn đá cuội vẽ vẽ trên mặt đất một lúc, sau khi xác định được lộ trình xuống núi và ước chừng khoảng cách một chút để gặp được con đường tô đậm màu đỏ trên bản đồ, chính là con đường dẫn tới Xích Diễm Môn, hắn mới hăng hái xuống núi. Quả nhiên đi theo lộ trình hắn không hề gặp phải độc chướng như những người khác khi đi sâu vào sơn mạch hay gặp, chỉ là rất hay bị dã thú quấy rầy. Đỗ Thiên cũng chẳng phàn nàn gì, dã thú tấn công hắn thì hắn có thịt nướng ăn mà thôi. Với võ công của hắn bây giờ, cùng với Thiên Phong bộ đã đại thành thì rất ít dã thú thương tổn được hắn.
Hai mươi ngày sau, hắn đã đến được điểm tận cùng của thông lộ vẽ trên bản đồ, hắn thở dài một hơi, tìm một mảnh đất bằng phẳng nghỉ ngơi. Hắn tạm thời chỉ có thể chờ đợi nơi này, hi vọng có tu sĩ Xích Diễm Môn nào đó đi qua trông thấy mới có thể xin vào tông môn được. Đây là hi vọng duy nhất của hắn nên dù rất mong manh hắn cũng phải thử. Hắn đọc trong điển tịch đã biết các môn phái tu chân luôn có cấm phái đại trận, lạc bước vào đó thì dù tu sĩ cũng khó sống chứ không nói tới phàm nhân như hắn.
Đỗ Thiên chờ đợi một ngày, hai ngày, mười ngày, một tháng, hai tháng sau vẫn không gặp bất cứ một tu sĩ nào đi qua, hắn buộc phải hoài nghi tính chân thật của tấm bản đồ :
“ Không lẽ bản đồ này là bịa đặt “
Nhưng một lúc sau hắn lại tự lắc đầu phủ nhận :
“ Không đúng, không lý gì lão già kia lại lưu lại một tấm bản đồ vô giá trị, hơn nữa lộ trình trong bản đồ đều giống hệt thực tế, có ai lại rảnh đi lặn lội rừng sâu mà vẽ tấm bản đồ cho vui được”
Ngay khi Đỗ Thiên đang tâm trạng rối bời thì một đạo ánh sáng phía xa xa lướt tới. Đỗ Thiên sững người lại, đạo ánh sáng xoay một vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống cách hắn khoảng vài trượng, lộ ra một thanh niên chừng mười chín hai mươi tuổi.