Đỗ Thiên đứng ở cuối gian phòng, hắn cũng không có rảnh rỗi mà ngưng thần quan sát. Dù sao hắn làm việc ở đây suốt một năm, cho nên nói không chừng còn học hỏi được đôi chút. Một cô gái xinh xắn ở gần hắn đang xử lý một tấm gia thú màu lông trắng như thỏ, chỉ lớn cỡ hai bàn tay. Nàng này rắc một thứ bột màu vàng, màu cam và màu đỏ lên tấm da, sau đó thổi vào một hơi linh lực rồi bắt đầu luyện hóa. Nàng đánh ra một đạo phiêu phù thuật cho tấm da lơ lửng trước mặt rồi khồng ngừng đánh vào đó từng đạo pháp quyết, chừng ba mươi phút sau tấm da đã thu nhỏ lại rất nhiều, đồng thời có màu vàng chói, lớp lông bên ngoài đã biến mất, nhìn tấm gia lúc này không khác gì một mảnh giấy. Nàng này cho tấm da tới gần quan sát tỉ mỉ rồi lại cho thêm một ít phụ gia, tiếp tục luyện hóa, đến khi tấm da hơi chuyển sang màu cam mới dừng lại, gật đầu ưng ý, chuyển sang bước thứ hai luyện hóa mực và họa phù. Bút để vẽ lên phù không phải tùy tiện lấy bút của phàm nhân cũng được, mà là một kiện pháp khí đặc thù, nhưng nhìn cũng không thấy điểm gì đặc biệt. Nàng vỗ túi trữ vật lấy ra một cục máu đã đông cứng, hẳn là máu của một loại yêu thú nào đó, hai tay hơi chập lại, dường như đang thi triển một phép thuật hỏa thuộc tính nào đó. Cục máu đông nhanh chóng chuyển thành dạng lỏng phiêu phù trước mặt, nàng này vô cùng thuần thục rắc lên đó mấy loại phụ liệu nữa, luyện hóa tới khi đoàn máu chuyển sang vàng óng thì dừng lại, xuất ra bút điểm lên đó, bắt đầu quá trình vẽ. Rất nhanh những nét vẽ hoàn thành, những họa đồ vô cùng kỳ lạ hình thành. Phù lục đến đây xem như hoàn thành. Nhưng khi nữ tử nọ chưa kịp vui mừng thì trương phù lại lóe sáng một chút rồi trở lại bình thường, nhưng rõ ràng màu sắc trương phù đã ảm đạm. Phế Phù, luyện chế thất bại. Nàng này thở dài một hơi, hơi đắn đo xem là do quá trình nào mắc lỗi, rồi lại tiếp tục chế phù. Đỗ Thiên nhìn đến hai mắt phát sáng. Quả nhiên xin gia nhập Xích Diễm Môn là một quyết định sáng suốt, tuy hắn nhìn cái hiểu cái không, nhưng nếu ở bên ngoài thì còn lâu mới có cơ hội tận mắt chứng kiến người ta họa phù.
Nhưng hắn cũng chỉ có một ít thời gian quan khán mà thôi, rất nhanh một gã chế phù thất bại, gần hao hết tài liệu đưa tay lên vẫy vẫy. Đỗ Thiên bước tới thì gã đưa ra thẻ bài của mình nói nhanh :
“ mười tấm da hàn thử, hai cân huyết thủy nguyên quy”
Đỗ Thiên gật đầu nhận lấy thẻ bài rồi không một tiếng động rời đi, nhanh chóng chạy tới Phù Khố xin thêm tài liệu. Cũng may Phù Khố lại nằm sát bên Luyện Phù Đường nên không mất mấy thời gian hắn đã lấy xong tài liệu cần thiết và đưa tới cho gã đệ tử nọ. Xích Diễm Môn môn quy sâm nghiêm, cũng không phải ngươi muốn luyện loại phù lục nào là có thể luyện loại đó, mà phải báo với quản sự Phù Phong, được sự đồng ý mới được luyện chế. Tài liệu cần thiết cũng chỉ được cấp trong một khoảng nhất định, nếu luyện chế thất bại quá nhiều sẽ không được cấp tài liệu luyện chế loại phù đó nữa, cho nên mỗi đệ tử được tới đây luyện phù đều có một thẻ bài ghi lại số tài liệu đã lấy và số phù thành phẩm giao lại.
Đỗ Thiên ban đầu còn có chút nhàn nhã nhừng trời càng về chiều thì số lần chạy đi chạy lại càng nhiều, có lúc còn chưa kịp thở đã phải chạy lần nữa. Lại một cánh tay vẫy vẫy, Đỗ Thiên nhanh chóng bước lại. Người vẫy tay hóa ra là Đinh sư tỷ nọ. Nàng mỉm cười với Đỗ Thiên một chút rồi đưa thẻ bài của mình nói :
“ Da cốt viêm lang ba phần, máu viêm ưng một cân, làm phiền sư đệ”
Đỗ Thiên thấy nàng khách khí với mình thì cũng có chút thiện cảm, mỉm cười lại rồi quay đi. Nụ cười đó đối với hắn chỉ là đáp lễ, nhưng lại làm cho Đinh sư tỷ kia tim đập thình thích một hồi
Khi vầng dương đã ngả hẳn về tây, đang muốn trốn sau mấy dãy núi trập trùng xa xa thì mấy đệ tử luyện phù ở Luyện Phù Đường cũng kết thúc một ngày học tập, công việc của Đỗ Thiên lúc này là xác nhận số thành phẩm và số tài liệu đã sử dụng của từng người, hơi mất thời gian nhưng cũng không có gì phức tạp, sau đó hắn cầm túi trữ vật chứa phù thành phẩm và tài liệu còn chưa dùng đến đưa tới thủ khố, dọn dẹp Luyện Phù Đường từ trong ra ngoài, gom toàn bộ phế phù và phế liệu tới vực sâu gần đó vứt xuống. Công việc một ngày cứ như vậy kết thúc. Đến lúc mặt trời đã khuất hẳn cuối núi, đêm đen đang dần bao phủ thì Đỗ Thiên mới trở về thạch thất của mình. Sau khi tắm rửa và ăn một viên ích cốc đan xong, hắn leo lên giường, cầm trên tay mấy trương phế phù lúc trước hắn giữ lại nghiên cứu một chút. Phế phù linh khí đã thoát hết không thể tái luyện lại, chính là phế thải, nhưng nét vẽ thì vẫn có một chút giá trị tham khảo. Nhưng chế phù chi đạo đâu có dễ dàng nắm bắt, Đỗ Thiên xem một lúc lâu cũng chẳng thu hoạch được gì, đành gác lại rồi tiếp tục ra bãi đá cũ tu luyện.
Đỗ Thiên cứ buổi ngày làm tạp vụ ở Luyện Phù Đường, buổi tối ra bãi đá tu luyện, hầu như thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày rất ít, hai tuần rất nhanh đã trôi qua. Đêm nay hắn lại ngồi trên bãi đá tĩnh tu, trời không mây, hàng vạn ngôi sao lấp lánh, gió nhè nhẹ thổi. Đột nhiên màn đêm tĩnh mịch bị phá vỡ bởi tiếng bước chân nện xuống mặt đất, đạp vào lá khô xào xạc. Đỗ Thiên trong đả tọa mở bừng mắt tỉnh dậy, chưa vội vàng đứng lên mà quay đầu nhìn phía sau, thấy một bóng đen cao lớn đang từ từ tiến tới, một điệu cười ghê rợn vang lên :
“ Hà hà, tiểu tử ngươi trốn chỗ này tưởng ta không biết sao, đêm nay, chỗ này, rất thích hợp chôn xác ngươi”
Nghe giọng nói không cần nhìn mặt Đỗ Thiên cũng đã biết kẻ đến là ai. Từ Lập Hưng, trước đây là đệ tử luyện khí phong, khảo hạch không qua bị đuổi khỏi phong, trở thành một tên tạp vụ, hai năm trước, vô cùng hống hách, không ít kẻ đã mềm xương với hắn. Đây là những thông tin mà Đỗ Thiên từ nhiều nguồn thu được, tuy nói hắn không sợ kẻ này, nhưng không có nghĩa là Đỗ Thiên không có chuẩn bị. Đỗ Thiên đứng dậy, hơi vận động các khớp tay nghe răng rắc, bình thản nói :
“ Tại hạ vốn không thù không oán với các hạ, nhưng các hạ hiếp người quá đáng, Đỗ mỗ xin lĩnh giáo “
Từ Lập Hưng lúc này đã bước tới cách Đỗ Thiên khoảng hai trượng, nghe nói vậy thì nhếch môi khinh bỉ :
“ Hiếp người quá đáng ? ngươi chẳng qua chỉ là một gã phàm nhân, vậy mà giám từ chối đề nghị của ta, rõ ràng chán sống rồi, còn bày đặt cái gì lĩnh giáo, cỡ như ngươi ta chỉ dùng một ngón tay”
Gã nói xong cũng không chần chừ, hai tay bắt quyết, trước mặt liền ngưng tụ những đạo phong nhận vô hình xẹt nhanh về phía Đỗ Thiên. Phong nhận thuật, pháp thuật sơ cấp, nhưng nếu so với thần binh lợi khí của thế tục thì còn sắc bén hơn mấy lần. Phong vốn vô hình, nhưng khi di chuyển lại tạo ra tiếng, Đỗ Thiên cũng không giám khinh thường, Thiên Phong Bộ vận chuyển tới cực hạn lách qua những đạo phong nhận bay sát bên người, lưu lại một loạt tàn ảnh, chỉ chốc lát đã tiếp cận trước mặt Từ Lập Hưng, tung ra một quyền như trời giáng. Thiên Phong Bộ là bộ pháp do phụ thân hắn Tử Phong Kiếm Khách lững lẫy giang hồ sáng tạo ra, tuy là võ công thế tục, nhưng vẫn còn có tác dụng đối với tu sĩ cấp thấp. Tu sĩ luyện khí kỳ dù đã được tẩy kinh phạt tủy một lần, nhưng vẫn còn là phàm thể, Từ Lập Hưng bị Đỗ Thiên bất ngờ giáng cho một quyền đổ nhào về phía sau, trượt ra chừng hai mét mới dừng được, nhưng hai cái răng đã không thấy ở trong hàm nữa. Đỗ Thiên ra đòn xong không hề nhân cơ hội đánh tiếp mà lùi lại khoanh tay đứng nhìn. Đối với những kẻ tiểu nhân này phải triệt để làm cho kinh sợ, cho chúng biết rằng chọc vào mình sẽ tự chuốc khổ đau, như vậy chúng mới không còn quấy phá mình nữa.
Từ Lập Hưng choáng váng mất một lúc mới lổm ngổm bò dậy, ánh mắt âm hàn nhìn Đỗ Thiên, nhưng sâu trong đó đã có một tia sợ hãi. Gã lấy tay quẹt máu mơi khóe miệng rồi rít lên :
“ Được lắm, ngươi giám đả thương ta, vậy hãy lưu mạng lại”
Nói như vậy nhưng hắn lại lùi phía sau mấy bước kéo dãn khoảng cách, đồng thời mở ra linh khí thuẫn, sau đó mới là một loạt công kích, băng đạn, thủy tiễn, hỏa cầu, phong nhận... nhất thời từng đoàn từng đoàn hào quang chen chúc mà ra. Nhưng Đỗ Thiên vẫn dựa vào bộ pháp kỳ ảo của mình mà ung dung né tránh, đồng thời tiếp cận Từ Lập Hưng, giáng những quyền như búa nện vào lồng ánh sáng linh thuẫn, lúc đông lúc tây, khi nam khi bắc. Luyện khí kỳ tầng ba cũng chỉ mới được coi là ban đầu sờ mó được một chút thần thông sơ cấp mà thôi, dù linh khí thuẫn huyền diệu nhưng dưới sự tấn công dồn dập của Đỗ Thiên đã có chút chống đỡ không nổi. Lúc này trong lòng Từ Lập Hưng mới chân chính biết rằng kẻ này không dễ trêu chọc, nhưng bây giờ muốn dừng tay cũng đã muộn, chỉ còn cách đau khổ chống đỡ, linh lực cuồn cuộn tuôn vào linh khí thuẫn, hắn đã không thể rảnh tay mà phản kích
Đối phương không thể công kích đối với Đỗ Thiên mà nói không khác gì cá nằm trên thớt, cắt ngang xẻ dọc như thế nào đều do hắn quyết định. “Bụp” một tiếng vang lên, sau một lúc cuối cùng linh thuẫn đã vỡ rát, Đỗ Thiên lại giáng một quyền nữa vào hàm Từ Lập Hưng, tiếng răng rắc vang lên, lại thêm mấy cái răng nữa chu du thiên hạ, bay mất tiêu không thấy đâu nữa. Đỗ Thiên đánh bay đối phương xong lại khoanh tay đứng lại một chỗ. Tu sĩ hơn thua nhau là ở đấu pháp thuật thần thông, nhưng Đỗ Thiên vốn không phải tu sĩ nên không dùng lẽ thường để xét được. Cho dù Từ Lập Phương trong khu tạp vụ có tu vi kinh người thì cũng đã bại dướt tay hắn. Đỗ Thiên trầm giọng nói :
“ Tại hạ chỉ muốn yên ổn tu luyện, người không phạm ta, ta không phạm người, cáo từ! “
Nói xong hắn quay lưng bước đi, trời đã khuya, với lại hắn cũng tiêu hao rất nhiều thể lực, muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi. Từ Lập Hưng ánh mắt nhìn về phía Đỗ Thiên có cừu hận, nhưng cũng có khuất nhục và sợ hãi. Đường đường là một tu sĩ luyện khí kỳ tầng ba mà đánh không lại một gã phàm nhân, nếu việc này lộ ra ngoài thì hắn chỉ còn nước nhảy vực tự sát. Nhưng cũng may mấy tuần sau đó vẫn không có tin tức gì lộ ra ngoài, hắn mới an tâm trở lại, nhưng thói hống hách đã giảm đi nhiều, còn rất ít cười. Đùa sao, bay mất mấy cái răng rồi nhăn miệng ra để thiên hạ nó cười cho à? Đỗ Thiên đương nhiên không làm ba chuyện rêu rao vô bổ, nhưng tin tưởng rằng mọi người chứng kiến xích mích giữa hắn và Từ Lập Phương khi thấy hắn mãi vẫn bình an vô sự thì cũng đoán được một hai. Quả nhiên mấy tháng sau đó không còn kẻ nào trêu chọc hắn nữa.
Ba tháng sau!
Đỗ Thiên đã tới Xích Diễm Môn được nửa năm, tương đương với hắn đã không ngừng tu luyện trong nửa năm, hai tháng đầu thì ngày đêm tu luyện, bốn tháng sau thì ngày làm tạp vụ đêm tu luyên, nhưng kết quả thì làm hắn lắc đầu không thôi. Suốt nửa năm qua hắn chỉ có thể cảm ứng linh khí rõ ràng hơn mà thôi, giống như có một tấm màng mỏng ngăn cách hắn và linh khí, dù cố gắng thế nào cũng không thể thành công hấp thu linh khí. Nhưng hắn vẫn không hề bỏ cuộc, hắn tin có một ngày mình sẽ phá vỡ được màng mỏng này, thành công hấp thu và chuyển hóa linh lực. Tháng này hắn được nghỉ một ngày, Đỗ Thiên suốt nửa năm điên cuồng tu luyện nên muốn dành một ngày này nghỉ ngơi. Sáng sớm hắn tản bộ ra rừng cây gần bãi đá hít thở không khí trong lành. Tuy nói ngoài những cấm địa ra thì đệ tử có thể tùy ý đi lại, nhưng khổ nỗi hắn không thể phi hành, cho nên cũng chỉ có thể tản bộ gần đó mà thôi. Đỗ Thiên vừa bước đi vừa không ngừng suy ngẫm về những kiến thức phù chú mà nửa năm qua thu hoạch được. Hắn hận không kiếm được một bộ pháp khí mà tập chế phù, nhưng đương nhiên đó chỉ là mong ước mà thôi, dù có đủ tài liệu dụng cụ thì kẻ không có linh lực như hắn cũng không thể luyện chế. Mải mê suy nghĩ hắn đã đi sâu vào trong khu rừng rậm rạp lúc nào không hay. Hắn thở dài một hơi, đang đinh quay lưng trở lại thì bỗng nhiên thấy phía trước hình như có người. Khu rừng này rất hoang vu, không ai rảnh mà đi vào nơi này, trừ khi... Đỗ Thiên suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng bám theo, dữ khoảng cách rất xa, hắn sợ tu sĩ phía trước phát ra thần thức dò xét thấy được hắn, chính vì vậy mà hắn không biết phía trước là nam hay nữ, chỉ lờ mờ thấy tà áo màu lục nhạt. Khu rừng này cây cối tương đối rậm rạp nhưng hiển nhiên không có rắn rết dã thú, tất cả đã bị đuổi đi từ lâu, chỉ cần cẩn thận bám theo không gây ra tiếng động là được.
Đỗ Thiên bám theo được chừng nửa giờ đồng hồ thì phía trước xuất hiện một dòng suối hẹp cắt qua, tiếp đó là một thung lũng khá trống trải, hắn đã có thể nhìn rõ người phía trước. Không phải một người mà là hai người, hơn nữa là một nam một nữ, nam mặc áo màu lục nhạt, nữ mặc áo lam tóc bối cao để lộ vùng gáy trắng ngần, hai người dìu dắt vô cùng thân nhật. Đỗ Thiên xem đến đây thì bật cười, xem ra là một đôi nam thanh nữ tú muốn tâm tình với nhau. Hắn lắc đầu, quay người đang muốn trở về thì mạnh mẽ quay đầu lại :
“ Không đúng, nếu tâm tình cần gì kéo nhau ra tận đây, hơn nữa điệu bộ nữ tử kia vô cùng cứng ngắc, không bình thường”
Gã áo lục kia tìm một gò đất rồi xoay người đặt nữ tử nằm xuống, bắt đầu vuốt ve khắp cơ thể nàng ta. Đỗ Thiên khi nhìn thấy khuôn mặt nàng thì lại càng kinh ngạc. Nữ tử kia không ngờ là Đinh sư tỷ hắn từng gặp lần trước, nhưng toàn thân cứng đờ, ánh mắt oán độc nhìn gã thanh niên, rõ ràng đã bị người ta chế trụ. Gã thanh niên lục bào nọ thì Đỗ Thiên chưa gặp bao giờ, có lẽ không phải đệ tử Phù Phong. Gã đưa cặp mắt dâm tà không kiêng nể gì nhìn một lượt từ trên xuống dưới, miệng chậc chậc tỏ vẻ cảm khái nói :
“ Mỹ nữ, Đinh Huyền, muội đúng là vưu vật trời sinh, ngu huynh quả nhiên có phúc khí “
Gã vừa nói vừa lấy tay sờ loạn một hồi khiến khuôn mặt của Đinh Huyền ngày càng ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn thẳng ga oán độc. Nếu ánh mắt có thể giết người thì gã chắc đã chết cả vạn lần rồi. Đỗ Thiên suy nghĩ không ngừng xoay chuyển, Đinh Huyền đã là đệ tử tinh anh thì tu vi nhất định không thấp, vậy mà lại bị gã kia khống chế, rất có thể tu vi gã kia còn thâm hậu hơn nữa, nên giúp nàng ? hay ngoảnh mặt làm ngơ ? Đỗ Thiên với nàng cũng không thân không thích, chỉ mới gặp nhau mấy lần ở Luyện Phù Đường, nếu muốn yên ổn tất nhiên là lặng lẽ rời đi. Nhưng Đỗ Thiên còn chưa biết đến tu tiên giới gió tanh mưa máu, cá lớn nuốt cá bé, hắn vẫn mang trong mình tâm tưởng của một kiếm khách hành hiệp trượng nghĩa, chính vì vậy mới xảy ra đấu tranh tư tưởng như vậy. Nhưng cuối cùng hắn quyết định liều mạng, dù có chết cũng không thẹn với lương tâm. Khi đã có quyết định thì Đỗ Thiên đương nhiên sẽ không lỗ mãng mà lao ra chịu chết. Hắn cần có một kế hoạch, và cần đợi thời cơ.
Gã lục bào thanh niên vẫn không hề phát hiện ra điều gì bất thường, nuốt nướng miếng ừng ực, hay tay vân vê khắp cơ thể nhạy cảm của Đinh Huyền, khuôn mặt gã bày ra vẻ hưởng thụ vô cùng đáng ghét :
“ Chà chà, xem hai trái đào này mới mềm mại làm sao “
Gã dùng hai tay chụp lên ngực của nàng kia vừa nắn bóp vừa kêu lên, nhưng một lúc gã lại buông tay, hơi lùi lại ngắm nghía, có vẻ như muốn trêu đùa một lúc rồi mới “ hành sự “. Đinh huyền hai má đã phớt hồng, làn da cũng đã có chút nóng lên, dù sao thì một nữ tử đang tuổi xuân thì cơ thể cũng rất nhạy cảm. Gã lục bào càng nhìn càng thích thú, hai tay lại phanh áo ngoài của nàng ra để lộ một cái yếm vàng mỏng manh, ẩn ẩn phía dướu là đôi gò bồng vươn cao. Gã lại dùng tay miết miết nhẹ bên ngoài yếm đỏ, nhắm mắt lại cảm nhận sự mềm mại kỳ diệu đang truyền đến đại não từ đôi bàn tay. Gã cảm thấy vô cùng hưng phấn, nhưng vẫn cố kiềm chế lại, tiếp tục đùa giỡn nữ nhân này.
Đỗ Thiên giết chết gã lục bào cứu Đinh Huyền
Hai người nói chuyện thì Đinh Huyền Cho Đỗ Thiên biết về con đường võ nhập đạo, lợi dụng chân khí để trùng quan, tiến vào luyện khí kỳ
Nội dung như vậy nhưng tại hạ đang muốn học hỏi chút sắc hiệp nên để dành chương này sẽ viết lại sau
Sau nửa năm cố gắng nhưng kết quả lại không có chút khả quan, tuy rằng Đỗ Thiên vẫn luôn cố chấp vào con đường tu tiên nhưng cũng làm hắn cảm thấy tương lai vô cùng mờ mịt, nay nghe Đinh Huyền nói tới võ nhập đạo, chỉ cần có linh căn là tỉ lệ thành công 100%, lâu nhất cũng chỉ cần một tuần. Nói cách khác chỉ cần tìm được võ tu đan là hắn có thể trở thành tu sĩ trong thời gian ngắn nhất. Khoảng cách tới luyện khí kỳ tầng một rút ngắn đến vô hạn, dường như chỉ cần hắn vươn tay là có thể chạm đến, điều này làm Đỗ Thiên hưng phấn mất một hồi mới bình tĩnh lại được. Hắn nhìn thẳng Đinh Huyền hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất :
“ Đa tạ Đinh sư tỷ đã chỉ giáo, nhưng không biết tiểu đệ phải tìm võ tu đan ở nơi nào”
Đinh Huyền nhìn Đỗ Thiên mỉm cười ngọt ngào :
“ Vừa lúc ngu tỷ có một hảo hữu ở Luyện Đan Phong, tỷ sẽ nhờ nàng luyện chế ra một viên võ tu đan tặng sư đệ xem như lễ gặp mặt”
Đỗ Thiên nghe vậy thì nhất thời lúng túng. Võ tu đan hắn nhất đinh phải có, nhưng nếu cứ như vậy mà lấy đan dược của Đinh Huyền thì lòng hắn sẽ không thoải mái, hắn nói :
“ Sư tỷ làm vậy sao được, hay sư tỷ nói xem viên đan dược đó cần bao nhiêu linh thạch, tiểu để sẽ cố gắng thu xếp”
Đinh Huyền bỗng nghiêm mặt lại nói :
“ Sư đệ nói vậy là xem thường ngu tỷ rồi, chẳng lẽ sư đệ cho rằng một viên đan dược nho nhỏ đó là tỷ dùng để đền ơn cứu mạng của sư đệ hay sao ?”
Thấy mỹ nhân không vui Đỗ Thiên dù biết nàng đang giả vờ hờn giận cũng phải xua tay liên tục nói :
“ Không phải như vậy, tiểu đệ không có ý đó, chỉ là.. chỉ là...”
Đinh Huyền thấy biểu tình bối rối của Đỗ Thiên thì không nhịn được cười. Người thiếu niên này tuy khuôn mặt còn vương chút non nớt nhưng ở gần lại khiến nàng cảm thấy như được một đại thụ che chở vậy. Tu tiên giới gió tanh mưa máu này hiếm có người nào tốt bụng như vậy, nên dù võ tu đan cực kỳ trân quý, hầu như nàng phải gom hết toàn bộ linh thạch tích trữ trước nay nàng cũng không hề hối tiếc. Nàng nói :
“ Như vậy chuyện này không nhắc lại nữa, chút nữa tỷ sẽ đi Luyện Đan Phong một chuyến, ngày kia gặp lại sư đệ ở Luyện Phù Đường sẽ tặng sư đệ sau. Ơn cứu mạng của sư đệ, ngu tỷ sẽ mãi ghi nhớ”
Đến nước này Đỗ Thiên cũng không còn khách sáo được nữa, thôi thì coi như nợ nàng một món ân tình, sau này sẽ hoàn lại. Con người Đỗ Thiên luôn ân oán phân minh, người tốt với hắn hắn sẽ tốt với người gấp mấy lần. Đỗ Thiên ôm quyền cảm kích :
“ Như vậy tiểu đệ xin đa tạ sư tỷ”
Thấy Đỗ Thiên nhận lời Đinh Huyền cũng vui mừng trong lòng, cùng hắn đàm đạo ít lâu rồi cáo từ rời đi. Dù sao võ tu đan luyện chế cũng không dễ, phải tranh thủ tới Luyện Đan Phong sớm một chút mới chắc chắn được. Đỗ Thiên cũng chỉ mới là phàm nhân, cũng không có nhiều chuyện để nói với nàng ta nên đương nhiên sẽ không giữ lại làm gì. Đợi nàng rời đi rồi Đỗ Thiên không kiềm chế được nhảy lên ha ha cười lớn. Trước sau hắn cũng chỉ mới mười bốn tuổi, dù rất thông minh và từng trải nhưng cũng chưa hết tính trẻ con. Không ngờ một lần xuất thủ làm phúc lại được hồi đáp lớn như vậy, đúng là niềm vui quá bất ngờ khiến Đỗ Thiên đến tối vẫn còn cảm thấy lâng lâng, thậm chí một đêm không thể ngủ.
Hai ngày sau!
Vẫn như thường lệ, Đỗ Thiên sáng sớm tinh sương đã tới Luyên Phù Đường quét dọn, tới Phù Khố lấy tư nguyên cần thiết. Hôm nay ánh mặt trời phía xa hình như đẹp hơn ngày thường, hai chậu cây cảnh có chút xanh tươi hơn, thậm chí đám bụi trong Luyện Phù Đường cũng đáng yêu đến kinh ngạc. Đỗ Thiên hôm nay đến sớm hơn thường lệ, và cũng rất nhanh đã hoàn thành công việc buổi sáng, chỉ còn chờ các đệ tử tới phá hết các tư nguyên nữa mà thôi. Hắn nghĩ vậy cũng không ngoa, chế phù đâu có dễ dàng thực hiện, cả trăm lần thành công được năm sáu lần đã là vô cùng tốt rồi. Chế phù chỉ có quen tay thì tỉ lệ thành công sẽ tự nhiên tăng lên, ngoài ra không có bí quyết nào hết, hơn nữa mỗi loại phù khác nhau lại có cách luyện chế khác nhau, cho nên dù đệ tử này luyện thành thạo một loại phù lục rồi, quay sang luyện chế phù lục khác thì tỷ lệ thành công lập tức lại rớt xuống. Chế phù, luyện đan và luyện khí đều dựa vào kinh nghiệm như vậy hết.
Đỗ Thiên đứng đợi không lâu thì có một đạo độn quang hai màu lam vàng từ phía dưới bay lên, lơ lửng một chút rồi khi phát hiện ra Đỗ Thiên thì lập tức bay lại, đúng là Đinh Huyền. Hôm nay nàng mặc áo màu vàng, tóc không bối cao nữa mà để xõa xuống, dáng người thon thả, khuôn mặt thiên thần, nàng mỉm cười nói :
“ Đỗ sư đệ đến sớm thật “
Đỗ Thiên ôm quyền đáp lễ :
“ Ra mắt Đinh sư tỷ, tiểu đệ còn bận làm tạp vụ cho nên phải đến sớm hơn một chút”
Đinh Huyền thu lại pháp khí hình dải lụa rồi vỗ túi trữ vật, lấy ra một bình đan dược cỡ hai ngón tay đưa cho Đỗ Thiên nói :
“ Trong này có một viên võ tu đan và mười viên hoàng linh đan, sư đệ khi trùng quan thì hãy dùng võ tu đan trước, sau khi thành công thì lập tức phục dụng hoàng linh đan để củng cố cảnh giới”
Đỗ Thiên nhận bình đan dược, hận không thể lập tức ngồi xuống trùng quan, nhưng tất nhiên là không thể được. Đỗ Thiên cất kỹ bình dược vào ngực áo rồi hướng Đinh Huyền ôm quyền :
“ Đa tạ sư tỷ quan tâm, tiểu đệ vô cùng cảm kích”
Hai người trao đổi thêm mấy câu khách sáo thì các đệ tử đã lục đục kéo đến, hai người liền tách ra ai làm việc nấy, dường như không liên quan đến nhau. Hôm đó đối với Đỗ Thiên là một ngày dài, nhưng cũng là một ngày cực kỳ vui vẻ. Buổi tối về tới thạch thất hắn thậm chí không kịp tắm rửa, lập tức ngồi vào bàn lấy bình đan dược ra ngắm nghía. Thực ra bình đan dược tuy có chút tinh xảo nhưng cũng chỉ bình thường thôi, nhưng Đỗ Thiên lại cảm thấy vô cùng thuận mắt. Nhẹ nhàng mở nút, đổ đan dược ra xem xét, đúng như Đinh Huyền nói, có mười viên đan cùng loại hẳn là hoàng linh đan, và một viên đan màu trắng đục lớn cỡ ngón cái, mùi hơi khó ngửi, chắc chắn là võ tu đan không thể nghi ngờ. Trùng quan ít nhất cũng cần vài ngày mà Đỗ Thiên hiện đang phải xử lý tạp vụ nên tất nhiên không thể phục dụng đan dược ngay lúc này được. Đỗ Thiên ngắm nghía võ tu đan một lúc rồi bỏ lại vào bình, xem tiếp hoàng linh đan. Hoàng linh đan cũng giống như tẩy tủy đan đều là đan dược cấp thấp, có tác dụng đối với tu sĩ luyện khí kỳ, nhưng hoàng linh đan dược lực mạnh hơn nhiều, tất hiên tác dụng cũng lớn hơn. Tuy vậy nhưng nếu một viên tẩy tủy đan xuất hiện nơi thế tục cũng đủ để được xưng thần dược rồi. Cất đan dược vào bình sau đó Đỗ Thiên ngồi tính toán. Hắn bây giờ cần chính là thời gian rảnh, sớm trùng quan võ nhập đạo, tiến vào cảnh giới luyện khí kỳ. Ngọc giản thần bí hai kết đan kỳ tiền bối kia tranh nhau đến sống chết trước giờ hắn vẫn cất kỹ, chưa biết được nó sẽ có diệu dụng gì, chỉ cần tiến nhập luyện khí kỳ sẽ tự sinh ra thần thức, lúc đó bí mật sẽ được mở ra. Ngọc giản đó cũng chính là một động lực không nhỏ để Đỗ Thiên kiên trì với việc tu luyện buồn tẻ. Hắn phải lấy một lý do xin nghỉ tạp vụ khoảng một tuần để trùng quan, tu tiên chính là chạy đua với thời gian, hắn không muốn bị vây khốn ở tình trạng phàm nhân quá lâu
Lại kết thúc một ngày làm tạp vụ !
Lần này Đỗ Thiên không lập tức về thạch thất tu luyện như thường ngày mà đi tới phòng quản sự của Chính Các, cũng may lão phụ nhân gương mặt phúc hậu còn chưa nghỉ :
“ Tiền bối có thể cho vãn bối chút thời gian không ?”
Đỗ Thiên cung kính lên tiếng, lão phụ nhân bỏ cuốn sách đang say sưa xem, cũng không tỏ vẻ khó chịu mà ngược lại mỉm cười :
“ Ồ ! tiểu hữu có gì xin cứ nói “
Đỗ Thiên thấy thái độ của lão phụ nhân vô cùng dễ chịu, cũng không dông dài mà nói luôn vào việc chính :
“ Vãn bối muốn tạm nghỉ tạp vụ một tuần có được không ?”
Lão phụ nhân nhíu mày, dường như việc này cũng có chút khó giải quyết :
“ Tiểu hữu vì lý do gì xin nghỉ, có thể nói ra được không, việc này không dễ, lão nhân ta cũng chỉ là người trông coi mà thôi”
Đỗ Thiên suy nghĩ một chút rồi quyết định nói thật, việc này cũng không cần phải dấu diếm :
“ Vãn bối muốn dành một tuần để trùng quan, tiến vào luyện khí kỳ “
Lão phụ nhân không vội từ chối hay nhận lời mà quay lưng ra giá gỗ phía sau, lấy ra một cuốn sách tra xét gì đó rồi nói :
“ Một năm tiểu hữu có sáu ngày nghỉ mà tiểu hữu đã nghỉ mất một ngày, như vậy lão cũng chỉ có thể xê dịch một chút cho tiểu hữu nghỉ năm ngày mà thôi, hơn nữa tạp vụ ở Luyện Phù Đường không thể ngừng được, lão cần thời gian để điều chỉnh, ít nhất cũng cần một tuần, một tuần sau tiểu hữu sẽ có năm ngày nghỉ, được chứ ?“
Đỗ Thiên mừng rỡ ôm quyền : “ Đa tạ tiền bối, vãn bối vô cùng cảm kích”
Nếu có lão phụ nhân giải quyết thì mọi sự vô cùng suôn sẻ, nếu không được thì hắn cũng chỉ còn cách đổi ngày nghỉ cho những tạp vụ đệ tử khác, nhưng sẽ rắc rối và phải tốn kém một khoản đan dược. Lão phụ nhân mỉm cười vẫy tay ra hiệu với Đỗ Thiên rồi tiếp tục cầm cuốn sách lên say sưa đọc. Đỗ Thiên sau khi có được kết quả như ý muốn thì tâm trạng vô cùng tốt, cũng không tiếp tục tu luyện nữa mà về thạch thất ngủ một giấc no say. Dù sao hắn cũng đã tìm được đường tắt đi tới luyện khí kỳ, sẽ không ngu ngốc lãng phí thời gian. Tu luyện chỉ là ngồi xuống đả tọa vô cùng buồn tẻ và đôi khi còn tịch mịch đến muốn phát điên, không phải bất cứ ai cũng có thể chịu được áp lực như vậy. Một tuần cứ ngư vậy trôi qua, buổi ngày làm tạp vụ, buổi tối ngủ kĩ, mệt nhọc cả nửa năm trời cũng vơi đi không ít.
Một tuần sau lan ra một tin chất động tầng lớp tu sĩ cấp thấp Xích Diễm Môn, Lưu Quang Ninh, một tinh anh đệ tử của ngọn Chủ Phong đã mất tích hơn mười ngày, khả năng lớn là đã bị sát hại. Họ Lưu này là họ hàng xa của một trong hai trưởng lão tu vi trúc cơ hậu kỳ, bản thân cũng có tu vi luyện khí kỳ tầng mười một, vậy mà cứ như bốc hơi khỏi thế gian. Theo thủ vệ đại trận báo lại thì những người ra ngoài thời gian này không có người này, rõ ràng hắn đã bị một đệ tử nội sơn giết hại. Điều này làm vị trưởng lão họ Lưu vô cùng tức giận, tuyên bố sẽ điều tra tới cùng chuyện này. Lưu Quang Ninh thường ngày hống hách, gây thù chuốc oán với rất nhiều người, cho nên có một hiện tượng vi diệu xảy ra ở tầng lớp tu sĩ cấp thấp, đó là ngoài mặt thì than ngắn thở dài mà trong lòng thì mừng như mở hội.
Đỗ Thiên vốn là kẻ gây nên trường sóng gió này lại hồn nhiên không biết, hắn hiện tại đang bế quan trùng kích luyện khí kỳ. Tu luyện võ công ở thế tục đến một mức độ hiếm thấy sẽ sinh ra chân khí, đồng thời kỳ kinh bát mạch cũng đã được đả thông một chút, cho nên võ nhập đạo chính là lợi dụng những ưu thế đó để có thể nhẹ nhàng tiến vào cảnh giới tu sĩ
Đỗ Thiên ngồi xếp bằng, lấy ra viên võ tu đan há miệng nuốt vào, bắt đầu nhắm mắt thổ nạp. Đan dược vào miệng chừng mười phút bắt đầu một cỗ nhiệt lưu hình thành, theo sự vận công của Đỗ Thiên chạy một vòng khắp cơ thể, mở rộng các lỗ chân lông, giúp từng tia linh khí từ bên ngoài tiến vào, đồng thời tạp chất bên trong cơ thể cũng theo lỗ chân lông đào thải ra ngoài, ngưng thành từng giọt mồ hôi màu đục. Giai đoạn này đối với Đỗ Thiên trước đây dù cố gắng đến đâu cũng thất bại, nhưng giờ đây nhờ sự trợ giúp của đan dược cùng sự di chuyển chân khí theo một quỹ tích hoàn toàn khác với toàn bộ các công pháp nội công thế tục, từng tia linh khí đã thành công tiến nhập vào cơ thể, tấm màng mỏng ngăn cách trước đây đã hoàn toàn biến mất. Đỗ Thiên đắm chìm trong thổ nạp, dần dần mồ hôi màu đục đã chuyển sang đen, theo lỗ chân lông tuôn ra càng nhiều, từng tia linh khí chạy theo kinh mạch một vòng rồi tập trung tại đan điền, xoắn lấy nhau tạo thành những tia linh lực tinh thuần. Đây chính là thời điểm mấu chốt để chính thức bước vào luyện khí kỳ, chỉ cần vận công di chuyển những tia linh lực này hoàn thành một vòng đại chu thiên, đả thông kinh mạch toàn thân. Đỗ Thiên cũng biết được điều này, nhưng hắn không vội, hắn muốn nhiều thêm mấy tia linh lực nữa mới bắt đầu xung mạch. Lúc đó đau đơn khi xung mạch sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng bên cạnh đó lợi ích đạt được cũng sẽ rất lớn. Chí ít nền tảng tu luyện của hắn cũng sẽ vững chắc hơn, kinh mạch thông suốt hơn, mức độ nhạy cảm với linh khí bên ngoài cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Linh căn của hắn là đầy đủ ngũ hành tạp linh căn cho nên phải như vậy mới mong tốc độ tu luyện nhanh hơn một chút, nói không chừng có thể so với tốc độ của những người tạp linh căn bốn thuộc tính khác. Đỗ Thiên lúc trước tu luyện võ công thế cũng đã từng xung mạch, nên hắn tự tin có thể chịu đựng được.
Tới ngày thứ ba, một luồng linh lực gấp bốn lần trước đây lơ lửng trong huyệt đan điền, nhưng bắt đầu có dấu hiệu tan rã, hắn cũng không thể hấp thu thêm bất kỳ một tia linh khí nào nữa. Đỗ Thiên biết đây đã là cực hạn của mình, hắn hít một hơi thật sâu, ổn định tâm thần, bắt đầu điều khiển luồng linh lực xung mạch.
Rất nhanh, một cảm giác đau đơn như xé gan xẻ thịt truyền tới đại não của Đỗ Thiên, gương mặt gân xanh nổi lên, cố gắng chống cự nỗi đau khó tả này. Luồng linh lực tinh thuần xông qua các kinh mạch, bắt đầu trùng kích vào các huyệt vị. Lúc này Đỗ Thiên gương mặt vặn vẹo, mồ hôi nhễ nhãi, tưởng chừng sắp khuất phục nỗi đau mà ngất đi. Đau đớn này hơn xa so với hắn tưởng tượng, nhưng hắn không cho phép mình bỏ cuộc. Cũng may kinh mạch hắn đã được rèn luyện nên không dẫn đến tình trạng đứt vỡ kinh mạch. Tu tiên là giấc mộng của cả đời hắn, một cỗ ý chí điên cuồng liều mạng chống đỡ nỗi đau thể xác. Đỗ Thiên từng chút một thôi động luồng linh lực đả thông kinh mạch. Bên ngoài, mồ hôi hắn chảy ra lúc này không chỉ là lấm tấm nữa mà tuôn như suối, những dòng mồ hôi đen đúa, chính là những chất cặn bã trong cơ thể, mức độ đào thải bây giờ hơn xa lúc thổ nạp luyện hóa dược lực trước đây. Chẳng mấy chốc y phục của hắn đã bị nhuộm lẫn màu đen, toàn thân màu da cũng chuyển sang đen, một mùi hôi thối bốc lên. Nhưng hắn không quan tâm, hắn cũng chẳng thể quan tâm, toàn bộ tâm trí hắn đã dùng để thúc đẩy luồng linh lực kia, một cỗ ý chí không khuất phục đang chống đỡ cho bản thân hắn.
Mặt trời đỏ rực lặng lẽ chiếu soi những tia nắng cuối ngày, màn đêm buông xuống. Mặt trời lại từ phía đông nhô dần lên, những tia sáng đầu tiên buổi sáng chiếu tới mang theo hơi thở của bình minh, ngày mới bắt đầu. Hai ngày trôi qua, suốt hai ngày đỗ thiên vẫn ngồi không hề cử động, có chăng chỉ là đôi lúc gương mặt đen đúa của hắn vì đau đớn mà nhăn lên, gân xanh nổi lên càng nhiều.