Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 20-07-2008, 05:43 PM
ruarua88 ruarua88 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 26
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Nguyên tác “Flies†của Anthony Vercoe


Thá»i tiết thật xấu, loại thá»i tiết mùa hè tiêu biểu cá»§a nước Anh. Trá»i mưa tầm tã suốt ngày. Nước trên mặt đưá»ng chạy ồ ồ xuống cống. Mái giáo đưá»ng St. Paul bị bao phá»§ bởi những đám mây Ä‘en nghịt và cả bầu trá»i dưá»ng như giận dữ. Khi trá»i nhá nhem, mưa tạnh được má»™t lúc. Từ dưới má»™t mài nhà, tôi ráng bò Ä‘i tìm má»™t chá»— ngá»§ qua đêm.

Trá»i không lạnh, mà ngược lại, có vẻ oi nồng như khí hậu nhiệt đới, và sá»± oi bức má»—i lúc má»™t khó chịu hÆ¡n khi sấm sét gầm gừ nhưng trá»i nhất định không mưa. Tôi đã hầu như kiệt lá»±c vì đói và chỉ cầu mong có cái gì bá» vào miệng trước khi được ngả mình trên má»™t cái giưá»ng êm ái.

Tôi cố lê lết má»™t hồi má»›i vượt qua được con đưá»ng để tá»›i trước căn nhà ở góc đưá»ng Holborn, may mắn không bị chiếc vận tải nào chạy qua cán chết. Có lẽ trá»i muốn tôi sống sót để kể lại cho ông nghe câu chuyện lạ lùng này. Äó là má»™t căn nhà nhá» kiểu cổ, giống như nhiá»u căn nhà khác ở khu này, loại nhà thá»i Elizabeth. Trước cá»­a có gắn má»™t tấm bảng đỠhai chữ “cho mướnâ€. Trá»i đã tối hẳn. Con đưá»ng không má»™t bóng ngưá»i, và đầu tôi nặng trÄ©u như bị đè ép bởi cÆ¡n giông sắp tá»›i. Căn nhà trông thật quyến rÅ©, nhất là khi cÆ¡n mưa lÅ© Ä‘ang Ä‘e dá»a.

Tôi cẩn thận bò tá»›i trước cá»­a. Cá»­a khóa. Tôi bò tá»›i phía dưới cá»­a sổ quan sát những tấm kiếng và than thầm cho sá»± bất hạnh cá»§a mình. Nhưng tôi chợt nhìn thấy má»™t miếng chì ở dưới má»™t khung kiếng bị rá»i ra. Tôi liếc nhìn xung quanh thật lẹ. Ngưá»i cảnh sát ở góc đưá»ng đứng quay lưng vá» phía tôi. Hai cặp vợ chồng vá»™i vã Ä‘i qua. Tôi nhìn quanh má»™t lần nữa. Không ai để ý đến tôi.

Tôi gắng gượng vịn tưá»ng đứng dậy, lấy tay thá»c mạnh vào chá»— chì bị sút. Tấm kiếng rá»›t vào bên trong. Tôi thò tay vào khoảng trống, vặn cái nắm cá»­a sổ bên trong và cánh cá»­a mở ra, má»i má»c.

Tôi bám chặt hai tay vào thành cá»­a sổ, thu hết tàn lá»±c cố Ä‘u ngưá»i lên. Sá»± cố gắng quá độ khiến tôi nằm thở dốc, nhưng cảm thấy như mình vừa chiến thắng vì tôi đã nằm ở bên trong.

Tôi không biết tôi nằm thở bao lâu. Tim tôi đập huỳnh hụych trong lồng ngá»±c. Mạch máu hai bên màng tang cá»§a tôi giá»±t mạnh khiến tôi cảm thấy đầu nhức như búa bổ. Có thể má»™t tiếng đồng hồ. Có thể mưá»i lăm phút. Có thể tôi đã bị ngất xỉu nhưng vẫn nhá»› là chưa có má»™t cái gì vào bụng từ ba hôm nay. Cuối cùng tôi gượng đứng dậy, khép cá»­a sổ lại để tránh sá»± nghi ngá», rồi mò trong túi lấy ra bao diêm.

Khi ánh lá»­a bùng lên, khung cảnh trước mắt khiến tôi suýt đánh rÆ¡i cây diêm xuống đất. Căn phòng đầy đồ đạc kiểu cổ, giống như loại đồ đạc khoảng ba thế ká»· vá» trước! Trên má»™t cái bàn là má»™t chân đèn cầy ba ngá»n. Tôi quên cả mệt má»i, nghiêng mgả bước tá»›i châm lá»­a.

Cầm ngá»n đèn cầy trên tay, tôi tưởng cái đói lưá»ng gạt mình, nhưng không, tôi thá»±c sá»± Ä‘ang ở trong má»™t căn phòng đầy đồ cổ quí giá. Tôi từ từ tiến ra phía cá»­a phòng, nhưng gần tá»›i nÆ¡i, tôi bị má»™t sá»± sợ hãi ào tá»›i chận bước chân tôi lại. Căn nhà mà tôi nhìn thấy bên ngoài có vẻ trống rá»—ng, và tấm bảng “cho mướn†như xác nhận Ä‘iá»u này. Còn căn nhà mà tôi hiện Ä‘ang đứng bên trong lại hoàn toàn khác hẳn. Tôi có cảm tưởng ấm cúng, thoải mái và có cảm giác rõ rệt là căn nhà Ä‘ang có ngưá»i ở. Hay là tôi đã leo cá»­a sổ vào má»™t căn nhà khác? Nếu vậy, tôi sẽ có thể bị lôi thôi vá»›i chá»§ nhà! Cảnh sát viên Ä‘ang đứng ở góc đưá»ng, và tôi chỉ là má»™t tên trá»™m!

Tôi biết rằng những lý do tôi đưa ra khi bị cảnh sát viên bắt vá» bót sẽ không khiến ai tin. Rồi tôi sẽ có thể bị đưa vào khám đưá»ng, nÆ¡i tôi có chá»— ăn chá»— ngá»§ đàng hoàng, tuy nhiên lòng tá»± trá»ng không cho tôi chấp nhận việc đó. Lòng tá»± trá»ng? Tôi mỉm cưá»i cay đắng khi nhá»› lại hoàn cảnh hiện tại cá»§a mình, và đúng lúc đó, tôi nghe thấy những tiếng vo ve dưá»ng như tá»›i từ trong óc tôi khiến tôi tá»± há»i không biết tình trạng sức khá»e suy sụp cá»§a tôi Ä‘ang làm trò gì đây.

Tiếng vo ve tiếp tục, lúc lá»›n lúc nhá» nhưng không bao giá» ngưng. Tôi lắc đầu má»™t cách tuyệt vá»ng trong khi tiến tá»›i sát cá»­a phòng đưa tay đẩy nhẹ. Cánh cá»­a mở ra và tôi đứng trong hành lang. Ngay lúc đó, những tiếng vo ve đột nhiên tắt lịm trong óc tôi.

Qua ánh đèn cầy, tôi nhận thấy có má»™t cái cá»­a nhỠở cuối hành lang, có lẽ dẫn vào bếp. Tôi loạng choạng tiến tá»›i vá»›i ý nghÄ© là trong bếp chắc phải có đồ ăn. CÆ¡n đói khiến tôi không còn sợ bị chá»§ nhà bắt gặp và gá»i cảnh sát nữa. Tôi thận trá»ng đẩy cá»­a nhè nhẹ trước khi bước vào má»™t khoảng hành lang thứ nhì, nhưng qua má»™t cánh cá»­a mở ở bên trái, tôi nhìn thấy nhà bếp. Bên phải là má»™t cá»­a phòng mà tôi nghÄ© là phòng ngá»§ cá»§a chá»§ nhà. Nâng cao ngá»n đèn cầy, tôi bước vào nhà bếp và suýt rú lên khi thấy trên bàn có mấy cái dÄ©a đầy cÆ¡m trắng toát. Äặt đèn cầy xuống bàn, tôi gục đầu vào mấy dÄ©a cÆ¡m nuốt lấy nuốt để.

Trong khi tôi Ä‘ang ngấu nghiến ăn thì tiếng vo ve lại trở lại nhưng lần này không ở trong óc tôi nữa mà hình như vá»ng lại từ phòng ngá»§ cá»§a chá»§ nhà. Tôi lấy má»™t ly nước uống đánh á»±c má»™t cái rồi cầm đèn bước tá»›i trước cá»­a phòng ngá»§ cá»§a chá»§ nhân. Khom mình nhìn qua lá»— khóa, tôi thấy trong phòng tối om, nhưng rõ rệt là những tiếng vo ve từ trong phòng vá»ng ra.

Óc tò mò nổi dậy, tôi quyết định tìm cho ra căn nguyên những tiếng vo ve quái gở này. Tôi đặt tay vào nắm cá»­a mở nhẹ tuy hÆ¡i ngại có thể đánh thức ngưá»i nằm ngá»§ bên trong.

Má»™t lần nữa, tiếng vo ve lại ngưng bặt. Tôi đẩy cánh cá»­a thật nhẹ nhìn vào và tim tôi như ngừng đập. Trên má»™t cái giưá»ng ở má»™t góc phòng, má»™t ngưá»i nằm chết mà thoạt trông tôi tưởng là má»™t ngưá»i da Ä‘en trần truồng.

Thu hết can đảm, tôi tiến tới sát xác chết để quan sát dù tôi ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc. Khi tôi nhìn kỹ vào xác chết một cách hãi hùng thì những tiếng vo ve lại nổi lên và tôi nhận thấy trên cái xác chết rữa nát là một bầy ruồi không biết bao nhiêu con mà kể.

Kinh hoàng, tôi la lên má»™t tiếng rồi vá»™i vã lui ra cá»­a. Äá»™t nhiên chân tôi như vướng phải má»™t cái gì khiến tôi ngã ngá»­a trúng cánh cá»­a khiến cánh cá»­a đóng sập lại, đồng thá»i cây đèn cầy trên tay tôi rá»›t xuống tắt ngấm.

Những tiếng vo ve nổi lên dữ dá»™i và tôi thấy rõ cả đạo binh ruồi Ä‘ang lăn xả vào tôi. Trong bóng tối, tôi cố gắng dùng tay chiến đấu vá»›i cuá»™c tấn công khá»§ng khiếp. Cả căn phòng như sống động vá»›i những tiếng vo ve như vỡ chợ giữa lúc những con vật vá»›i những cái chân nhỠđầy lông lá Ä‘ang cố bám vào da tôi và những cái miệng nhá» vá»›i những cái vòi nhá»n hoắt Ä‘ang ghim vào thịt tôi.

Má»™t con lá»›n hÆ¡n tất cả - tôi cảm thấy sức nặng cá»§a nó trong bóng tối - đậu ngay lên môi tôi và tìm cách chui vào miệng tôi. à nghÄ© để con ruồi ăn thịt ngưá»i chui vào miệng khiến tôi lợm giá»ng. Tôi vá»™i giÆ¡ tay lên đập mạnh. Mình con ruồi béo ngậy dập nát trên miệng tôi. Tôi cảm thấy mằn mặn và tanh tưởi dưá»ng như má»™t vài tia máu và má»™t vài mảnh thịt nát vụn lá»t vào miệng tôi khiến tôi suýt má»­a.

Rồi tôi tìm được nắm cá»­a, mở cánh cá»­a phòng đầy khá»§ng khiếp và chạy vá»t ra ngoài, sập mạnh cánh cá»­a lại phía sau để nhốt đạo binh ruồi. Tá»›i cánh cá»­a ngăn đôi hành lang, tôi nắm tay vặn mở ra nhưng không được. Cánh cá»­a đã bị khóa ở phía ngoài khiến tôi bị kẹt bên trong vá»›i má»™t xác chết rữa nát và má»™t đạo binh ruồi no nê thịt ngưá»i.

Không chịu thua, tôi lao mình vào cánh cá»­a dầy mấy lần nhưng vô hiệu. Nhưng rồi tôi nhá»› tá»›i nhà bếp. Chắc chắn nhà bếp phải có cá»­a sổ và tôi sẽ mở cá»­a sổ leo ra. Chợt cảm thấy như chết Ä‘i sống lại, tôi lần mò trở lại nhà bếp. Äá»™t nhiên tôi cất tiếng cưá»i như Ä‘iên dại khi Ä‘i ngang cá»­a phòng ngưá»i chết. Tôi nắm tay lên dứ dứ Ä‘e dá»a lÅ© ruồi ở bên trong. Bá»n chúng muốn hút máu tôi, muốn rỉa thịt tôi đến chết, nhưng tôi đã chiến đấu và chiến thắng.

Bước vào nhà bếp, tôi nhận thấy ngay ánh trăng vằng vặc rá»i vào qua má»™t khung cá»­a sổ rá»™ng cách mặt đất khoảng má»™t thước rưỡi. Tôi bước tá»›i mở chốt cá»­a, đẩy mạnh. Cánh cá»­a không nhúc nhích. Äẩy mạnh má»™t lần nữa không được, tôi chợt hiểu rằng cánh cá»­a sổ đã bị đóng Ä‘inh chặn bên ngoài! Tại sao?

Giữa lúc Ä‘ang phân vân, tôi chợt nghe tiếng chuông văng vẳng ngoài đưá»ng. Nhìn qua khung cá»­a kiếng, tôi thấy Luân Äôn hoàn toàn khác lạ dưới ánh trăng đêm, má»™t Luân Äôn tôi chưa bao giá» thấy! Những căn nhà đối diện thật sát căn nhà tôi Ä‘ang đứng khiến tôi tá»± há»i tại sao con đưá»ng này vỠđêm lại hẹp lại đến thế khi nhá»› lại rằng hồi chiá»u tôi đã phải bò lết khá lâu má»›i băng qua được.

Rồi tiếng chuông nghe rõ hÆ¡n pha lẫn vá»›i tiếng ngưá»i réo gá»i mà tôi nghe không rõ. Tôi tá»± há»i không hiểu ai Ä‘i rao bán cái gì vào giá» này. Tuy nhiên ngưá»i bán hàng sẽ có thể giúp tôi thoát ra khá»i căn nhà này nếu ông ta trông thấy tôi.

NghÄ© thế, tôi leo lên cái bàn sát cá»­a sổ nhìn ra. Con đưá»ng phía dưới cá»­a sổ thấp hÆ¡n con đưá»ng phía trước khiến tôi nghÄ© rằng nếu có mở được cá»­a sổ, chưa chắc tôi đã dám nhẩy xuống từ chiá»u cao khoảng năm sáu thước. Rồi tôi nghe tiếng bánh xe. Má»™t chiếc xe bò do má»™t con ngá»±a Ä‘en kéo xuất hiện. Má»™t ngưá»i dắt ngá»±a, vừa rung chuông vừa la lá»›n những gì tôi vẫn chưa nghe rõ. Má»™t ngưá»i đàn ông khác ngồi lặng thinh trên xe.

Nhận thấy má»™t cái đèn bão nằm trên tá»§ chén, tôi mò túi lấy ra bao diêm, châm đèn, rồi cầm đèn đưa qua đưa lại trước cá»­a sổ. Rồi há» sẽ thấy tôi, sẽ ngưng xe ngay dưới cá»­a sổ cho tôi nhẩy xuống. Tôi sẽ trở vá» vá»›i lòng phố quen thuá»™c thay vì phải ở trong căn nhà vá»›i má»™t xác chết rữa nát và má»™t bầy ruồi ăn thịt ngưá»i.

À, ông ta đã nhìn lên và thấy tôi. Ông ta nói cái gì thế nhỉ? Tôi mỉm cuá»i ra hiệu cho ông ta tá»›i gần hÆ¡n. Bây giá» tôi nghe rõ ông ta nói gì rồi. Tại sao ông ta biết trong nhà này có ngưá»i chết khi bảo tôi Ä‘em xác ra? Rồi ông ta chỉ vào phía sau xe. Äầy xác chết! Thá»±c ra dưới ánh trăng vằng vặc, tôi nhận thấy má»™t số ngưá»i chưa chết!

Tôi nhìn sang những căn nhà đối diện và như ngá»™p thở khi thấy căn nhà nào trước cá»­a cÅ©ng đánh dấu chữ thập - dấu hiệu cá»§a bệnh dịch! Chiếc xe bò tiến tá»›i và tôi để nó Ä‘i qua. Không lẽ tôi đã Ä‘i ngược giòng thá»i gian tá»›i ba trăm năm khi leo vào căn nhà này? Hay tôi đã chết đói khi nằm trước cá»­a căn nhà và linh hồn tôi Ä‘ang bị hành hạ trong địa ngục?

Rồi tôi lại nghe thấy những tiếng vo ve quái gở! Tôi ngại ngùng rón rén bước ra cá»­a bếp giÆ¡ cao ngá»n đèn lên. Bầu không khí ngoài hành lang như ngưng Ä‘á»ng má»™t cách nặng ná» khiến tôi cảm thấy cần má»™t ly nước.

Trở lại bàn, nhìn vào những dÄ©a cÆ¡m trắng mà tôi má»›i ăn, tôi chợt cảm thấy lợm giá»ng. Phải chăng trong khi gần chết đói tôi đã nuốt chá»­ng những con dòi mà má»™t số còn Ä‘ang cá»±a quậy trong dÄ©a? Hoặc chỉ vài phút sau khi tôi ăn, những dÄ©a cÆ¡m trắng ngần đã biến thành dòi?

Xung quanh tôi những tiếng vo ve lại nổi lên. Tôi nhìn quanh và thấy trên miếng thịt rữa nát trên bàn là một con lằn xanh khổng lồ đang giương mắt nhìn tôi. Rồi một con thứ nhì, một con thứ ba...

Tôi quay lại nhìn sang cá»­a phòng ngưá»i chết và la lên má»™t tiếng hãi hùng khi thấy rõ những con lằn mập mạp Ä‘ang cố chui ra khá»i khe cá»­a, rồi từng con má»™t vá»— cánh bay lên bàn trong nhà bếp, xếp hàng thật trật tá»± sau lưng ba lãnh tụ, giương mắt nhìn tôi. Rõ rệt là chúng Ä‘ang chuẩn bị tung ra má»™t đợt tấn công cuối cùng.

Bây giá», những tiếng vo ve như tràn ngập nhà bếp như những tiếng reo mừng chiến thắng khi chúng Ä‘ang chuẩn bị thế trận để tấn công tôi. Äá»™t nhiên tất cả im lặng khi con cuối cùng nhập bá»n. Rồi chúng đứng thẳng ngưá»i lên má»™t lượt, và những tiếng vá»— cánh nghe rõ mồn má»™t.

La lên má»™t tiếng hãi hùng, tôi buông rÆ¡i cái đèn bão đúng lúc đạo binh ruồi bay lên bám đầy chân tay mặt mÅ©i tôi. Tôi vung hai tay chống cá»± má»™t cách tuyệt vá»ng trước khi nhảy lên mặt bàn kế bên cá»­a sổ. Khoảng cách năm thước không khiến tôi sợ hãi. Trong nhà này có ngưá»i chết vì bệnh dịch. Những con lằn, con ruồi mang theo vi trùng bệnh dịch Ä‘ang truyá»n bệnh cho tôi! Tôi đã ăn những đĩa ròi béo ngậy mà tưởng là cÆ¡m!

Tôi cảm thấy chân tay tôi như bắt đầu nổi cục và cảm thấy chỉ buồn mửa một cách khủng khiếp. Trong khi hai tay tôi đập bể cửa kiếng, đạo binh ruồi vẫn tiếp tục mở cuộc tổng tấn công vào mặt, vào mũi, vào cổ, vào mình, vào chân tay tôi. Tôi tung mình bay ra ngoài cửa sổ mang theo những con còn bám chặt lấy tôi. Và đầu tôi chạm vào mặt đất...

* * *

Vị bác sĩ nói:
- Xe cứu thương lượm được ông ta trên con đưá»ng kế bên đưá»ng Holborn, bị xe vận tải cán gẫy cả hai chân, gần chết đói và Ä‘ang hôn mê. Có lẽ vì thế mà ông ta bị khá»§ng hoảng. Ông không nên tin những chuyện bậy bạ ông ta kể lại. Äêm hôm đó, tôi phân vân không biết có nên tin những chuyện “bậy bạ†đó hay không. Tuy không có dấu hiệu nào cá»§a má»™t căn nhà như vậy tại góc đưá»ng Holborn như kẻ vô gia cư nhắc tá»›i, má»™t nhân viên cao cấp toà đô sảnh cho tôi hay rằng chính ở góc đưá»ng đó là nÆ¡i ba thế ká»· trước, ngưá»i ta đã chôn hàng ngàn ngưá»i chết vì bịnh dịch.
Tài sản của ruarua88

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #7  
Old 20-07-2008, 05:44 PM
ruarua88 ruarua88 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 26
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Nguyên tác “Flies†của Anthony Vercoe


Thá»i tiết thật xấu, loại thá»i tiết mùa hè tiêu biểu cá»§a nước Anh. Trá»i mưa tầm tã suốt ngày. Nước trên mặt đưá»ng chạy ồ ồ xuống cống. Mái giáo đưá»ng St. Paul bị bao phá»§ bởi những đám mây Ä‘en nghịt và cả bầu trá»i dưá»ng như giận dữ. Khi trá»i nhá nhem, mưa tạnh được má»™t lúc. Từ dưới má»™t mài nhà, tôi ráng bò Ä‘i tìm má»™t chá»— ngá»§ qua đêm.

Trá»i không lạnh, mà ngược lại, có vẻ oi nồng như khí hậu nhiệt đới, và sá»± oi bức má»—i lúc má»™t khó chịu hÆ¡n khi sấm sét gầm gừ nhưng trá»i nhất định không mưa. Tôi đã hầu như kiệt lá»±c vì đói và chỉ cầu mong có cái gì bá» vào miệng trước khi được ngả mình trên má»™t cái giưá»ng êm ái.

Tôi cố lê lết má»™t hồi má»›i vượt qua được con đưá»ng để tá»›i trước căn nhà ở góc đưá»ng Holborn, may mắn không bị chiếc vận tải nào chạy qua cán chết. Có lẽ trá»i muốn tôi sống sót để kể lại cho ông nghe câu chuyện lạ lùng này. Äó là má»™t căn nhà nhá» kiểu cổ, giống như nhiá»u căn nhà khác ở khu này, loại nhà thá»i Elizabeth. Trước cá»­a có gắn má»™t tấm bảng đỠhai chữ “cho mướnâ€. Trá»i đã tối hẳn. Con đưá»ng không má»™t bóng ngưá»i, và đầu tôi nặng trÄ©u như bị đè ép bởi cÆ¡n giông sắp tá»›i. Căn nhà trông thật quyến rÅ©, nhất là khi cÆ¡n mưa lÅ© Ä‘ang Ä‘e dá»a.

Tôi cẩn thận bò tá»›i trước cá»­a. Cá»­a khóa. Tôi bò tá»›i phía dưới cá»­a sổ quan sát những tấm kiếng và than thầm cho sá»± bất hạnh cá»§a mình. Nhưng tôi chợt nhìn thấy má»™t miếng chì ở dưới má»™t khung kiếng bị rá»i ra. Tôi liếc nhìn xung quanh thật lẹ. Ngưá»i cảnh sát ở góc đưá»ng đứng quay lưng vá» phía tôi. Hai cặp vợ chồng vá»™i vã Ä‘i qua. Tôi nhìn quanh má»™t lần nữa. Không ai để ý đến tôi.

Tôi gắng gượng vịn tưá»ng đứng dậy, lấy tay thá»c mạnh vào chá»— chì bị sút. Tấm kiếng rá»›t vào bên trong. Tôi thò tay vào khoảng trống, vặn cái nắm cá»­a sổ bên trong và cánh cá»­a mở ra, má»i má»c.

Tôi bám chặt hai tay vào thành cá»­a sổ, thu hết tàn lá»±c cố Ä‘u ngưá»i lên. Sá»± cố gắng quá độ khiến tôi nằm thở dốc, nhưng cảm thấy như mình vừa chiến thắng vì tôi đã nằm ở bên trong.

Tôi không biết tôi nằm thở bao lâu. Tim tôi đập huỳnh hụych trong lồng ngá»±c. Mạch máu hai bên màng tang cá»§a tôi giá»±t mạnh khiến tôi cảm thấy đầu nhức như búa bổ. Có thể má»™t tiếng đồng hồ. Có thể mưá»i lăm phút. Có thể tôi đã bị ngất xỉu nhưng vẫn nhá»› là chưa có má»™t cái gì vào bụng từ ba hôm nay. Cuối cùng tôi gượng đứng dậy, khép cá»­a sổ lại để tránh sá»± nghi ngá», rồi mò trong túi lấy ra bao diêm.

Khi ánh lá»­a bùng lên, khung cảnh trước mắt khiến tôi suýt đánh rÆ¡i cây diêm xuống đất. Căn phòng đầy đồ đạc kiểu cổ, giống như loại đồ đạc khoảng ba thế ká»· vá» trước! Trên má»™t cái bàn là má»™t chân đèn cầy ba ngá»n. Tôi quên cả mệt má»i, nghiêng mgả bước tá»›i châm lá»­a.

Cầm ngá»n đèn cầy trên tay, tôi tưởng cái đói lưá»ng gạt mình, nhưng không, tôi thá»±c sá»± Ä‘ang ở trong má»™t căn phòng đầy đồ cổ quí giá. Tôi từ từ tiến ra phía cá»­a phòng, nhưng gần tá»›i nÆ¡i, tôi bị má»™t sá»± sợ hãi ào tá»›i chận bước chân tôi lại. Căn nhà mà tôi nhìn thấy bên ngoài có vẻ trống rá»—ng, và tấm bảng “cho mướn†như xác nhận Ä‘iá»u này. Còn căn nhà mà tôi hiện Ä‘ang đứng bên trong lại hoàn toàn khác hẳn. Tôi có cảm tưởng ấm cúng, thoải mái và có cảm giác rõ rệt là căn nhà Ä‘ang có ngưá»i ở. Hay là tôi đã leo cá»­a sổ vào má»™t căn nhà khác? Nếu vậy, tôi sẽ có thể bị lôi thôi vá»›i chá»§ nhà! Cảnh sát viên Ä‘ang đứng ở góc đưá»ng, và tôi chỉ là má»™t tên trá»™m!

Tôi biết rằng những lý do tôi đưa ra khi bị cảnh sát viên bắt vá» bót sẽ không khiến ai tin. Rồi tôi sẽ có thể bị đưa vào khám đưá»ng, nÆ¡i tôi có chá»— ăn chá»— ngá»§ đàng hoàng, tuy nhiên lòng tá»± trá»ng không cho tôi chấp nhận việc đó. Lòng tá»± trá»ng? Tôi mỉm cưá»i cay đắng khi nhá»› lại hoàn cảnh hiện tại cá»§a mình, và đúng lúc đó, tôi nghe thấy những tiếng vo ve dưá»ng như tá»›i từ trong óc tôi khiến tôi tá»± há»i không biết tình trạng sức khá»e suy sụp cá»§a tôi Ä‘ang làm trò gì đây.

Tiếng vo ve tiếp tục, lúc lá»›n lúc nhá» nhưng không bao giá» ngưng. Tôi lắc đầu má»™t cách tuyệt vá»ng trong khi tiến tá»›i sát cá»­a phòng đưa tay đẩy nhẹ. Cánh cá»­a mở ra và tôi đứng trong hành lang. Ngay lúc đó, những tiếng vo ve đột nhiên tắt lịm trong óc tôi.

Qua ánh đèn cầy, tôi nhận thấy có má»™t cái cá»­a nhỠở cuối hành lang, có lẽ dẫn vào bếp. Tôi loạng choạng tiến tá»›i vá»›i ý nghÄ© là trong bếp chắc phải có đồ ăn. CÆ¡n đói khiến tôi không còn sợ bị chá»§ nhà bắt gặp và gá»i cảnh sát nữa. Tôi thận trá»ng đẩy cá»­a nhè nhẹ trước khi bước vào má»™t khoảng hành lang thứ nhì, nhưng qua má»™t cánh cá»­a mở ở bên trái, tôi nhìn thấy nhà bếp. Bên phải là má»™t cá»­a phòng mà tôi nghÄ© là phòng ngá»§ cá»§a chá»§ nhà. Nâng cao ngá»n đèn cầy, tôi bước vào nhà bếp và suýt rú lên khi thấy trên bàn có mấy cái dÄ©a đầy cÆ¡m trắng toát. Äặt đèn cầy xuống bàn, tôi gục đầu vào mấy dÄ©a cÆ¡m nuốt lấy nuốt để.

Trong khi tôi Ä‘ang ngấu nghiến ăn thì tiếng vo ve lại trở lại nhưng lần này không ở trong óc tôi nữa mà hình như vá»ng lại từ phòng ngá»§ cá»§a chá»§ nhà. Tôi lấy má»™t ly nước uống đánh á»±c má»™t cái rồi cầm đèn bước tá»›i trước cá»­a phòng ngá»§ cá»§a chá»§ nhân. Khom mình nhìn qua lá»— khóa, tôi thấy trong phòng tối om, nhưng rõ rệt là những tiếng vo ve từ trong phòng vá»ng ra.

Óc tò mò nổi dậy, tôi quyết định tìm cho ra căn nguyên những tiếng vo ve quái gở này. Tôi đặt tay vào nắm cá»­a mở nhẹ tuy hÆ¡i ngại có thể đánh thức ngưá»i nằm ngá»§ bên trong.

Má»™t lần nữa, tiếng vo ve lại ngưng bặt. Tôi đẩy cánh cá»­a thật nhẹ nhìn vào và tim tôi như ngừng đập. Trên má»™t cái giưá»ng ở má»™t góc phòng, má»™t ngưá»i nằm chết mà thoạt trông tôi tưởng là má»™t ngưá»i da Ä‘en trần truồng.

Thu hết can đảm, tôi tiến tới sát xác chết để quan sát dù tôi ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc. Khi tôi nhìn kỹ vào xác chết một cách hãi hùng thì những tiếng vo ve lại nổi lên và tôi nhận thấy trên cái xác chết rữa nát là một bầy ruồi không biết bao nhiêu con mà kể.

Kinh hoàng, tôi la lên má»™t tiếng rồi vá»™i vã lui ra cá»­a. Äá»™t nhiên chân tôi như vướng phải má»™t cái gì khiến tôi ngã ngá»­a trúng cánh cá»­a khiến cánh cá»­a đóng sập lại, đồng thá»i cây đèn cầy trên tay tôi rá»›t xuống tắt ngấm.

Những tiếng vo ve nổi lên dữ dá»™i và tôi thấy rõ cả đạo binh ruồi Ä‘ang lăn xả vào tôi. Trong bóng tối, tôi cố gắng dùng tay chiến đấu vá»›i cuá»™c tấn công khá»§ng khiếp. Cả căn phòng như sống động vá»›i những tiếng vo ve như vỡ chợ giữa lúc những con vật vá»›i những cái chân nhỠđầy lông lá Ä‘ang cố bám vào da tôi và những cái miệng nhá» vá»›i những cái vòi nhá»n hoắt Ä‘ang ghim vào thịt tôi.

Má»™t con lá»›n hÆ¡n tất cả - tôi cảm thấy sức nặng cá»§a nó trong bóng tối - đậu ngay lên môi tôi và tìm cách chui vào miệng tôi. à nghÄ© để con ruồi ăn thịt ngưá»i chui vào miệng khiến tôi lợm giá»ng. Tôi vá»™i giÆ¡ tay lên đập mạnh. Mình con ruồi béo ngậy dập nát trên miệng tôi. Tôi cảm thấy mằn mặn và tanh tưởi dưá»ng như má»™t vài tia máu và má»™t vài mảnh thịt nát vụn lá»t vào miệng tôi khiến tôi suýt má»­a.

Rồi tôi tìm được nắm cá»­a, mở cánh cá»­a phòng đầy khá»§ng khiếp và chạy vá»t ra ngoài, sập mạnh cánh cá»­a lại phía sau để nhốt đạo binh ruồi. Tá»›i cánh cá»­a ngăn đôi hành lang, tôi nắm tay vặn mở ra nhưng không được. Cánh cá»­a đã bị khóa ở phía ngoài khiến tôi bị kẹt bên trong vá»›i má»™t xác chết rữa nát và má»™t đạo binh ruồi no nê thịt ngưá»i.

Không chịu thua, tôi lao mình vào cánh cá»­a dầy mấy lần nhưng vô hiệu. Nhưng rồi tôi nhá»› tá»›i nhà bếp. Chắc chắn nhà bếp phải có cá»­a sổ và tôi sẽ mở cá»­a sổ leo ra. Chợt cảm thấy như chết Ä‘i sống lại, tôi lần mò trở lại nhà bếp. Äá»™t nhiên tôi cất tiếng cưá»i như Ä‘iên dại khi Ä‘i ngang cá»­a phòng ngưá»i chết. Tôi nắm tay lên dứ dứ Ä‘e dá»a lÅ© ruồi ở bên trong. Bá»n chúng muốn hút máu tôi, muốn rỉa thịt tôi đến chết, nhưng tôi đã chiến đấu và chiến thắng.

Bước vào nhà bếp, tôi nhận thấy ngay ánh trăng vằng vặc rá»i vào qua má»™t khung cá»­a sổ rá»™ng cách mặt đất khoảng má»™t thước rưỡi. Tôi bước tá»›i mở chốt cá»­a, đẩy mạnh. Cánh cá»­a không nhúc nhích. Äẩy mạnh má»™t lần nữa không được, tôi chợt hiểu rằng cánh cá»­a sổ đã bị đóng Ä‘inh chặn bên ngoài! Tại sao?

Giữa lúc Ä‘ang phân vân, tôi chợt nghe tiếng chuông văng vẳng ngoài đưá»ng. Nhìn qua khung cá»­a kiếng, tôi thấy Luân Äôn hoàn toàn khác lạ dưới ánh trăng đêm, má»™t Luân Äôn tôi chưa bao giá» thấy! Những căn nhà đối diện thật sát căn nhà tôi Ä‘ang đứng khiến tôi tá»± há»i tại sao con đưá»ng này vỠđêm lại hẹp lại đến thế khi nhá»› lại rằng hồi chiá»u tôi đã phải bò lết khá lâu má»›i băng qua được.

Rồi tiếng chuông nghe rõ hÆ¡n pha lẫn vá»›i tiếng ngưá»i réo gá»i mà tôi nghe không rõ. Tôi tá»± há»i không hiểu ai Ä‘i rao bán cái gì vào giá» này. Tuy nhiên ngưá»i bán hàng sẽ có thể giúp tôi thoát ra khá»i căn nhà này nếu ông ta trông thấy tôi.

NghÄ© thế, tôi leo lên cái bàn sát cá»­a sổ nhìn ra. Con đưá»ng phía dưới cá»­a sổ thấp hÆ¡n con đưá»ng phía trước khiến tôi nghÄ© rằng nếu có mở được cá»­a sổ, chưa chắc tôi đã dám nhẩy xuống từ chiá»u cao khoảng năm sáu thước. Rồi tôi nghe tiếng bánh xe. Má»™t chiếc xe bò do má»™t con ngá»±a Ä‘en kéo xuất hiện. Má»™t ngưá»i dắt ngá»±a, vừa rung chuông vừa la lá»›n những gì tôi vẫn chưa nghe rõ. Má»™t ngưá»i đàn ông khác ngồi lặng thinh trên xe.

Nhận thấy má»™t cái đèn bão nằm trên tá»§ chén, tôi mò túi lấy ra bao diêm, châm đèn, rồi cầm đèn đưa qua đưa lại trước cá»­a sổ. Rồi há» sẽ thấy tôi, sẽ ngưng xe ngay dưới cá»­a sổ cho tôi nhẩy xuống. Tôi sẽ trở vá» vá»›i lòng phố quen thuá»™c thay vì phải ở trong căn nhà vá»›i má»™t xác chết rữa nát và má»™t bầy ruồi ăn thịt ngưá»i.

À, ông ta đã nhìn lên và thấy tôi. Ông ta nói cái gì thế nhỉ? Tôi mỉm cuá»i ra hiệu cho ông ta tá»›i gần hÆ¡n. Bây giá» tôi nghe rõ ông ta nói gì rồi. Tại sao ông ta biết trong nhà này có ngưá»i chết khi bảo tôi Ä‘em xác ra? Rồi ông ta chỉ vào phía sau xe. Äầy xác chết! Thá»±c ra dưới ánh trăng vằng vặc, tôi nhận thấy má»™t số ngưá»i chưa chết!

Tôi nhìn sang những căn nhà đối diện và như ngá»™p thở khi thấy căn nhà nào trước cá»­a cÅ©ng đánh dấu chữ thập - dấu hiệu cá»§a bệnh dịch! Chiếc xe bò tiến tá»›i và tôi để nó Ä‘i qua. Không lẽ tôi đã Ä‘i ngược giòng thá»i gian tá»›i ba trăm năm khi leo vào căn nhà này? Hay tôi đã chết đói khi nằm trước cá»­a căn nhà và linh hồn tôi Ä‘ang bị hành hạ trong địa ngục?

Rồi tôi lại nghe thấy những tiếng vo ve quái gở! Tôi ngại ngùng rón rén bước ra cá»­a bếp giÆ¡ cao ngá»n đèn lên. Bầu không khí ngoài hành lang như ngưng Ä‘á»ng má»™t cách nặng ná» khiến tôi cảm thấy cần má»™t ly nước.

Trở lại bàn, nhìn vào những dÄ©a cÆ¡m trắng mà tôi má»›i ăn, tôi chợt cảm thấy lợm giá»ng. Phải chăng trong khi gần chết đói tôi đã nuốt chá»­ng những con dòi mà má»™t số còn Ä‘ang cá»±a quậy trong dÄ©a? Hoặc chỉ vài phút sau khi tôi ăn, những dÄ©a cÆ¡m trắng ngần đã biến thành dòi?

Xung quanh tôi những tiếng vo ve lại nổi lên. Tôi nhìn quanh và thấy trên miếng thịt rữa nát trên bàn là một con lằn xanh khổng lồ đang giương mắt nhìn tôi. Rồi một con thứ nhì, một con thứ ba...

Tôi quay lại nhìn sang cá»­a phòng ngưá»i chết và la lên má»™t tiếng hãi hùng khi thấy rõ những con lằn mập mạp Ä‘ang cố chui ra khá»i khe cá»­a, rồi từng con má»™t vá»— cánh bay lên bàn trong nhà bếp, xếp hàng thật trật tá»± sau lưng ba lãnh tụ, giương mắt nhìn tôi. Rõ rệt là chúng Ä‘ang chuẩn bị tung ra má»™t đợt tấn công cuối cùng.

Bây giá», những tiếng vo ve như tràn ngập nhà bếp như những tiếng reo mừng chiến thắng khi chúng Ä‘ang chuẩn bị thế trận để tấn công tôi. Äá»™t nhiên tất cả im lặng khi con cuối cùng nhập bá»n. Rồi chúng đứng thẳng ngưá»i lên má»™t lượt, và những tiếng vá»— cánh nghe rõ mồn má»™t.

La lên má»™t tiếng hãi hùng, tôi buông rÆ¡i cái đèn bão đúng lúc đạo binh ruồi bay lên bám đầy chân tay mặt mÅ©i tôi. Tôi vung hai tay chống cá»± má»™t cách tuyệt vá»ng trước khi nhảy lên mặt bàn kế bên cá»­a sổ. Khoảng cách năm thước không khiến tôi sợ hãi. Trong nhà này có ngưá»i chết vì bệnh dịch. Những con lằn, con ruồi mang theo vi trùng bệnh dịch Ä‘ang truyá»n bệnh cho tôi! Tôi đã ăn những đĩa ròi béo ngậy mà tưởng là cÆ¡m!

Tôi cảm thấy chân tay tôi như bắt đầu nổi cục và cảm thấy chỉ buồn mửa một cách khủng khiếp. Trong khi hai tay tôi đập bể cửa kiếng, đạo binh ruồi vẫn tiếp tục mở cuộc tổng tấn công vào mặt, vào mũi, vào cổ, vào mình, vào chân tay tôi. Tôi tung mình bay ra ngoài cửa sổ mang theo những con còn bám chặt lấy tôi. Và đầu tôi chạm vào mặt đất...

* * *

Vị bác sĩ nói:
- Xe cứu thương lượm được ông ta trên con đưá»ng kế bên đưá»ng Holborn, bị xe vận tải cán gẫy cả hai chân, gần chết đói và Ä‘ang hôn mê. Có lẽ vì thế mà ông ta bị khá»§ng hoảng. Ông không nên tin những chuyện bậy bạ ông ta kể lại. Äêm hôm đó, tôi phân vân không biết có nên tin những chuyện “bậy bạ†đó hay không. Tuy không có dấu hiệu nào cá»§a má»™t căn nhà như vậy tại góc đưá»ng Holborn như kẻ vô gia cư nhắc tá»›i, má»™t nhân viên cao cấp toà đô sảnh cho tôi hay rằng chính ở góc đưá»ng đó là nÆ¡i ba thế ká»· trước, ngưá»i ta đã chôn hàng ngàn ngưá»i chết vì bịnh dịch.
Tài sản của ruarua88

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #8  
Old 20-07-2008, 05:48 PM
ruarua88 ruarua88 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 26
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Cái tính hiếu sát cá»§a hắn đã tá» lá»™ rõ ràng hai lần: lần thứ nhất, khi hắn được tập “bay-don-nét†đâm vào những thằng ngưá»i rÆ¡m giả làm quân địch. Hắn tá»± nhiên thấy nóng mắt, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, và tưởng tượng ngay rằng những thằng ngưá»i rÆ¡m đó là những kẻ bằng da bằng thịt... Chính vì thế mà lưỡi “bay-don-nét†nhá»n hoắt và sáng loáng kia, hắn đâm phập vào má»™t cách rất là sung sướng, hÆ¡n nữa, khi rút đầu nhá»n ra, còn có máu nóng nung theo!
Chúng ta cÅ©ng nên công nhận cho hắn rằng trước đây, hắn không bao giá» ngá» rằng mình lại có ý muốn “thích giết ngưá»i†đến như vậy... Lần thứ hai, là trong cuá»™c tập bắn. Má»—i phát súng cá»§a hắn trúng bia, là hắn thấy trong lòng hồi há»™p vô cùng, tưởng tượng ngay rằng hồng tâm ấy chính là trái tim má»™t kẻ trúng đạn ngã xuống và giãy giụa trong vÅ©ng máu. CÅ©ng may là trưá»ng bắn lúc đó đông ngưá»i, chứ không thì rất có thê hắn quay súng chếch Ä‘i, đê nhắm bắn vài ngưá»i bạn đồng ngÅ© đứng không xa bia mấy, cốt đê hô to lên số Ä‘iêm cá»§a ngưá»i tập bắn trúng hay sai đích nhiá»u ít thế nào.
Má»™t ngưá»i lính thưá»ng, có má»™t bá»™ thần kinh lành mạnh tất không bao giá» có những ý tưởng khát máu như hắn. Nhưng có lẽ ông thầy thuốc khi khám sức khá»e cá»§a hắn đã không lưu ý đến cái bệnh "tinh thần" kia cá»§a hắn, nên hắn má»›i có thê khoác được lên ngưá»i bá»™ quân phục, và trong khi tập bắn và tập “bay-don-nét†má»›i có ý nghÄ© ghê gá»›m kia!
Trong thá»i đại chiến thứ nhất - mà các ông "quyá»n" thưá»ng gá»i là thá»i "la ghe đít-ná»›p-săng-cà-cá»™", cái đồn lính Pháp này, đóng sát ngay biên giá»›i, ở má»™t chá»— đèo heo hút gió nhưng được cái không khí trong quân ngÅ© cÅ©ng không lấy gì làm buồn tẻ lắm. Vì ở đây đã thu thập được má»™t số ngưá»i có rất nhiá»u nghá» lạ: anh Vệ Choắt, trước đã Ä‘i theo gánh xiếc có tài thổi kèn “bú-dích†bằng dá»c Ä‘u đủ, và vận hÆ¡i trong bụng nói được thành tiếng rõ ràng, nghe vẳng như tá»± đằng xa đưa lại trong khi hai môi anh không há» mấp máy chút nào... Lại anh Binh Thông, hãy còn ít tuổi mà đã bạc đầu - trước hình như Ä‘i hát tuồng trong má»™t rạp nào ở ngõ Sầm Công hay Tam Thương gì đó - trong lúc hứng chí vẫn ca những bài hát Nam hay hát Khách, vá»›i những Ä‘iệu bá»™ ngẩn ngÆ¡ thì thá»±c khó ai nín cưá»i vá»›i anh được! Lại cả anh Bếp Toóng-đơ nữa, trước có kiêm cả nghá» thầy cúng, thầy tướng, cung văn và kép nhà trò nên anh không bá» lỡ má»™t dịp nào mà không thi thố những sở trưá»ng... Anh em trong đồn săn được má»™t con hoẵng, thế là anh lập tức tổ chức ngay má»™t buổi tế... bà chúa rừng. - Có đủ cả bát âm, hát nhà tư và múa bài bông nữa. Nhá» có bá»n ngưá»i vui tính ấy, nên không khí trong cái đồn biên giá»›i này không bao giá» buồn tẻ, mặc dầu bá»n ngưá»i lìa gia đình này chẳng phải là không có nhiá»u lúc thương nhá»› vợ con...
Äêm hôm đó, - vào hạ tuần tháng mưá»i - đã bắt đầu giá lạnh. Trong đồn, dưới ánh mấy cây nến ấm áp, bá»n Bếp Toóng-đơ đương quây quần lại mà hát cô đầu vá»›i nhau, cưá»i nói giòn giã, thì Ä‘iệu kèn “tắt lá»­a†nổi lên...
Binh Thông buông hai thanh tre dùng làm phách xuống, rồi ra hiệu cho Vệ Choắt tắt nến đi:
- Bá»n ta quấy nhá»™n lắm, xem chừng ngài Äá»™i đã có ý “trùâ€, kèn “tắt lá»­a†rồi mà còn đê nến, khéo mà anh em ăn cÆ¡m muối nhá»c!
Vệ Choắt đã thổi nến, sá»±c nhá»› lại há»i:
- À, mà cậu Cả Hợp mò mẫm đi đâu bây giỠchưa thấy v�
Cả Hợp là má»™t anh lính má»›i, xinh tươi, rất được bá»n các cô “mái†miá»n sÆ¡n cước quý mến... Hợp hiá»n lành, ngoan ngoãn, nên được tất cả các bạn đồng ngÅ© coi như đứa em nhá» và hết sức che chở má»—i khi mắc phải lá»—i lầm. Bếp Toóng-đơ chép miệng mà bảo:
- Tôi thấy thằng Hợp Ä‘i vào trong làng Mưá»ng từ lúc chập tối, chắc nó lại có hò hẹn vá»›i cô nào... Nhưng thằng bé độ này cÅ©ng mảng vui chÆ¡i quá, thưá»ng vá» ngá»§ chậm, thế nào cÅ©ng có má»™t hôm ngài Äá»™i vá»› được lại phải tù sá»›m!
Nhưng không, Bếp Toáng đã quá lo xa... Lần này, dù vắng mặt lâu đến chừng nào, binh Hợp cũng không phải bị phạt.
Vì buổi sá»›m hôm sau, anh gác đã tìm thấy xác Hợp co quắp trên má»™t mô đất nhá», cách đồn không xa mấy. Äầu Hợp bị chém gần lìa khá»i cổ, bằng má»™t lưỡi “bay-don-nétâ€, lưỡi hãy còn sáng loáng má»™t cách rùng rợn, dưới ánh triêu dương hãy còn nặng trÄ©u sương má»!
Hợp bị ám sát má»™t cách bí mật như vậy đã là má»™t lối lo nghÄ© cho các cấp chỉ huy. Cuá»™c Ä‘iá»u tra lập tức được mở ngay, nhưng kết quả cÅ©ng không có gì, thì lại xảy ra má»™t việc khác cÅ©ng tương tá»± như vậy.
Khác hẳn vụ án mạng trước, lần này ngưá»i ta không còn nghi ngá» gì là chuyện thù hằn nữa. Vì kẻ bị giết, anh lính trẻ tuổi Lặc, lại là má»™t ngưá»i ngoan ngoãn hiá»n lành nhất trong cái đồn biên giá»›i này. Lặc má»›i mưá»i chín tuổi, không há» giận ai bao giá», mặc dầu anh em đồng ngÅ© có tinh nghịch mà đặt cho cái biệt hiệu Di Lặc. Vì Lặc tuy còn ít tuổi, nhưng phốp pháp béo tròn. Hai má lúm đồng tiá»n, cái bụng anh phè phè, ai có đùa nhiá»u, chế giêu quá thì anh chỉ đỠmặt mà cưá»i há» há»...
Vậy mà Lặc cÅ©ng bị giết, và cÅ©ng trong má»™t trưá»ng hợp rất dị kỳ. Äêm hôm ấy, Lặc nhân có ngưá»i nhà gởi lên cho má»™t ít tiá»n và quà bánh, đã Ä‘em khao anh em... Má»™t bữa linh đình được tổ chức và nhân những dịp này, các bạn ít có liên lạc gia đình cÅ©ng được chia vui, bá»›t phần buồn bã... Chính bữa ăn linh đình ấy đã giết Lặc. Vì anh em ăn uống xong, Ä‘i ngá»§ quá lúc 1 giỠđêm, Lặc lổm ngổm bò dậy. Ngưá»i bạn nằm bên há»i:
- Di Lặc đêm khuya còn định đi đâu đấy?
Lặc ôm bụng nhăn nhó đáp:
- Nguy quá, anh ạ, tôi đau bụng từng cơn cuồn cuộn, tưởng có thê chết đi được. Tôi đã uống gần nửa chai dầu Nhị Thiên mà cũng không đỡ.
Và Lặc với tay lấy chiếc mũ vải vàng:
- Trá»i bên ngoài lạnh lắm, bây giá» phải ra giải quyết cái vấn đỠ“tiêu hóa†thì thá»±c là buồn...
Lặc ra khá»i phòng, ngưá»i bạn đồng ngÅ© lại còn cưá»i, há»i đùa tiên má»™t câu:
- Liệu đi nhanh nhanh mà vỠnhé, ngồi lâu ngoài ấy, ông “ba mươi†vồ bắt thì lại cũng được một bữa “thương thực†đấy!
Nào có ai ngá» câu nói ấy lại là má»™t lá»i vÄ©nh biệt: Lặc không bị con cá»p vồ, nhưng lại bị ám sát thì cÅ©ng thế... Ngưá»i bạn nói câu ấy sau đó Ä‘i ngá»§, nhưng tá»›i sáng, bừng mắt dậy, vẫn không thấy Lặc đâu cả... Trước hắn còn tưởng cái bệnh Ä‘au bụng cá»§a Lặc chưa khá»i, nhưng đợi mãi má»™t lúc, vẫn không thấy Lặc trở vá», hắn má»›i hoảng hốt Ä‘i báo cho viên Äá»™i.
Thế là trong đồn phút chốc đã náo động vì cái tin Lặc bị ám sát, lần này cÅ©ng bị đâm chết bằng “bay-don-nétâ€. Má»™t Ä‘iá»u đáng chú ý hÆ¡n nữa là Lặc lại bị giết cách chá»— ngưá»i đứng gác không xa là mấy. Theo lá»i ngưá»i gác nói thì hắn đứng gác chá»— cách cây quéo cổ thụ chừng ba mươi thước đúng lệ thưá»ng, cứ ná»­a giỠđồng hồ thì hắn đổi “rá»n†má»™t lần, Ä‘i đến đầu Suối Bạc thì trở vá»... Äêm hôm đó hắn cÅ©ng vẫn theo thưá»ng lệ Ä‘i gác và Ä‘i “rá»n†và cÅ©ng không thấy có Ä‘iá»u gì lạ cả, mãi cho tá»›i khi sáng, lúc thấy trong đồn náo động, hắn má»›i đê ý thấy phía sau gốc cây quéo như có nhiá»u ruồi nhặng bâu quanh má»™t vật gì.
Và đó chính là xác chết của Lặc.
Theo sá»± khám nghiệm cá»§a ông quan ba thầy thuốc thì Lặc bị giết không sá»›m hÆ¡n trước lượt Ä‘i “rá»n†lần thứ ba cá»§a ngưá»i gác là mấy. Cuá»™c Ä‘iá»u tra tiến hành ráo riết và chỉ Ä‘i đến má»™t kết quả là: Lặc đã bị giết má»™t cách thật là oan uổng, có lẽ hung phạm nhằm giết ngưá»i gác kia, đã núp vào sau gốc cây quéo từ lâu lắm, và vô tình, Lặc đã tá»›i đó trước khi ngưá»i gác Ä‘i “rá»n†nên hung phạm nhầm tưởng là hắn mà hạ sát.
Äiá»u này khám phá ra, làm cho những sÄ© quan được lệnh mở cuá»™c Ä‘iá»u tra càng thêm bối rối vì khi hung phạm đã nhằm giết má»™t ngưá»i như vậy, tức là phải có má»™t duyên cá»› xác đáng nào...
Äiá»u đáng chú ý nữa là giữa Hợp, - kẻ bị giết lần trước - vá»›i ngưá»i lính gác, bị giết hụt lần này, không há» có má»™t chút gì dính líu vá»›i nhau cả. Hợp thì có thê ngá» rằng vì chuyện ghen tuông mà bị giết, nhưng đối vá»›i ngưá»i gác chết hụt này thì thá»±c không còn có thê nghi ngá» Ä‘iá»u gì được. Hắn là ngưá»i lính gương mẫu, không há» phạm lá»—i bao giá», đối vá»›i anh em rất là khéo xá»­ lại sẵn sàng giúp đỡ đối vá»›i má»i ngưá»i... Có thê nói rằng ai hắn chỉ có thân ít hoặc thân nhiá»u mà thôi chứ không há» có má»™t kẻ thù..
.
Binh lính trong đồn bàn tán rất nhiá»u vá» việc Lặc bị giết oan uổng, và nhiá»u ngưá»i mê tín lại cho ngay rằng đó là má»™t chuyện tác quái cá»§a con ma cây quéo. Ngưá»i ta xì xào bảo: Cây quéo có má»™t con ma to lắm, là má»™t ngưá»i con gái trước đây đã treo cổ lên cây đó đê tá»± tá»­, và oan hồn lẩn khuất, thưá»ng vẫn mặc áo trắng hiện lên trêu ghẹo má»i ngưá»i...
Nhưng còn Hợp? Bá»n ngưá»i mê tín cÅ©ng buá»™c tá»™i cho con ma cây quéo đã run rá»§i cho Hợp bị giết má»™t cách bất ngá»...
Các nhân viên có nhiệm vụ Ä‘iá»u tra thì nhận xét má»™t cách thiết thá»±c hÆ¡n, nhất là ở chá»— hai ngưá»i bị thiệt mạng cÅ©ng Ä‘á»u bị lưỡi “bay-don-nét†đâm hay chém cả. Như vậy thì hung phạm là má»™t quân nhân ở trong đồn, má»›i quen sá»­ dụng thứ khí giá»›i này và thứ nhất má»›i có thê Ä‘i lại trong khu vá»±c mà những ngưá»i gác không nghi ngá» gì hết.
Äiá»u thứ nhất này làm cho má»™t tá» báo trong quân đội có viết những câu: “Có má»™t con yêu ở ngay trong hàng ngÅ© chúng ta. Nó lặng lẽ, hung tợn, trong đêm tối Ä‘i quanh quẩn rình mò trong trại rồi giết ngưá»i, không vì má»™t mục đích gì... Bởi vậy tuy có hình dáng ngưá»i mà đích thá»±c là má»™t con yêu tinh ghê gá»›m, giết ngưá»i chỉ vì khát máu mà thôi!â€.
Anh em binh sÄ© Ä‘á»c bài báo này chẳng khá»i nhìn nhau mà e ngại. Sá»± thá»±c há» không phải là ngưá»i nhút nhát, ra trận, đối diện vá»›i cái chết, không có gì đáng sợ, đằng này cái chết lại len lá»i má»™t cách ghê tởm, bất ngá»...
Nhưng há» còn ghê tởm hÆ¡n nữa, nếu biết chính con yêu tinh ấy cÅ©ng Ä‘á»c bài báo ấy, sẽ nhếch mép cưá»i má»™t cách rùng rợn, rồi gấp tá» báo lại.
Và trong tuần tá»›i, lại đến lượt viên Cai 73 bị giết, ngay sát cạnh đồn, khi viên này Ä‘i kiêm soát các vá»ng gác. CÅ©ng vẫn mấy nhát “bay-don-nét†gá»n gàng, vẫn không má»™t nguyên cá»› gì tá» ra rằng hung phạm đã giết ngưá»i vì Tiá»n, vì Thù hay vì Tình!
Má»™t lần nữa, cÅ©ng vẫn má»™t con yêu tinh ghê gá»›m kia hành động!Äê cho má»™t tá» nhật báo trong quân ngÅ©, sau khi thuật lại rõ vụ án mạng bí mật này, kết luận bằng má»™t câu há»i làm cho má»i ngưá»i rợn gáy: “Vậy đến bao giá» thì đến lượt anh hay tôi bị giết?â€.
Anh Bếp Toóng-đơ đứng dậy ngáp dài rồi nói:
- Chán quá, tôi đi quanh trại một lúc cho đỡ buồn!
Một bạn nói:
- Trá»i tối như má»±c, có gì ở ngoài ấy mà chÆ¡i vá»›i bá»i... Anh hãy ngồi xuống đây, hát nốt cái bài “ả phiá»n†36 giá»ng ấy cho anh em nghe nhá» vá»›i nào!
Bếp Toóng-đơ vá»›i tay lấy cái mÅ© treo ở trên tưá»ng:
- Sẩm hát mãi mà chẳng có ma nào thưởng gì đâu? Thôi, đê đằng này đi cho đỡ cuồng cẳng một lát, rồi chốc nữa lại vỠhát cho anh em nghe mà...
Vệ Choắt cưá»i bảo:
- Phải, bây giỠanh Toóng-đơ còn phải ra hát cho... con ma cây quéo nghe!
Bốn tiếng ghê gá»›m này làm cho má»i ngưá»i cùng bá»—ng sợ sệt, nín thinh. Có lẽ Bếp Toóng-đơ cÅ©ng thấy rá»n rợn, nhưng chẳng lẽ lại không Ä‘i nữa, sợ sẽ bị anh em cưá»i là nhút nhát, đành nói cứng má»™t câu:
- Này, đừng có dá»a đằng này nhé! CÅ©ng đã từng làm thầy kiá»u thầy cúng cả đây, đủ cả tay ấn, tay quyết, có là... ma cà-lồ thì cÅ©ng chỉ má»™t cái ấn “ngÅ© lôi thần tướng†là tan xác! Thôi, lâu lâu anh chưa trở lại cái tài nói bằng hÆ¡i bụng, vậy bây giá» lại biêu diên Ä‘i cho anh em xem... chốc lát tôi sẽ vá» ngay rồi lại hát!
Bếp Toóng-đơ đã Ä‘i rồi, bị anh em thúc giục, Vệ Choắt đành phải trổ tài má»n khi anh còn theo gánh xiếc Tiên Long: anh ngậm nguyên mồm, môi không mấp máy mà vẫn đóng được cái kịch “hai ông bà già ngồi nói chuyện tâm sá»±, đú đởn vá»›i nhau†giá»ng nói nghe xa văng vẳng, làm cho anh em cưá»i lăn cưá»i lóc.
Trong khi ấy, Bếp Toóng-đơ bước chầm chậm qua mấy rặng cây sim đầy hoa nở, trắng xen vá»›i tím. Bá»—ng có ngưá»i từ phía trước mặt Ä‘i tá»›i há»i:
- Anh Toóng-đơ đi đấy à?
Toóng-đơ nhận ra Thiệp, má»™t ngưá»i lính má»›i, vốn lầm lì, ít nói và hiá»n lành như con gái, trả lá»i:
- Tôi ngồi lâu, cuồng cẳng, Ä‘i chÆ¡i quanh chốc lát, chú cÅ©ng dám ra ngoài trá»i tối này kia à, chắc là đã làm quen được vá»›i con ma cây quéo!
Thiệp nói, giá»ng hÆ¡i khác:
- Tôi chỉ sợ ngưá»i, chứ không sợ ma. Tôi ra mượn anh gác bao diêm cÅ©ng vỠđây, chẳng lẽ gì mà lảng vảng ở đây lâu, nhỡ oan gia thì thiệt mạng!
Thiệp đã quay vá», Toóng-đơ Ä‘i má»™t mình và thấy chá»n chợn! Trong cái bóng tối âm u và huyá»n bí cá»§a núi rừng, mặc dầu chính mình đã từng làm cái nghá» thầy bùa, thầy pháp, Toóng-đơ cÅ©ng vẫn cảm thấy má»™t cái gì ghê gá»›m và rùng rợn! Trá»i hÆ¡i mưa bụi, nhưng Toóng-đơ cÅ©ng cứ Ä‘i. Bá»—ng má»™t tiếng hô đứng lại xé bầu không khí lặng lẽ cá»§a núi rừng, và má»™t mÅ©i “bay-don-nét†nhá»n hoắt cản Toóng-đơ dừng bước. Tiếp đó là tiếng anh lính Hồng đứng gác ở đó nói má»™t cách vui vẻ như trút được gánh nặng:
- Trá»i, anh Toóng-đơ! Chỉ thiếu má»™t ly nữa thì tôi bấm cò súng!
Toóng-đơ cưá»i:
- Chắc anh hoảng tưởng tôi là con ma cây quéo?
Hồng gật đầu:
- Anh đi nhẹ không một tiếng động làm cho tôi sợ quá! Thôi, anh quay vỠđi!
Thấy Toóng-đơ lộ vẻ ngạc nhiên chưa hiêu, Hồng tiếp ngay:
- Äó là lệnh trên! Không má»™t ai được qua ngoài vòng gác!
Toóng-đơ gật đầu:
- Phải, tôi nhớ ra rồi! Số lính gác hình như đã tăng gấp đôi thì phải!
Hồng đáp:
- Tăng gấp ba kia đấy. Chẳng kê con ma cây quéo chứ ma... cây gì cũng khó mà giở trò trống ra bây giỠnữa!
Toóng-đơ quay bước và dặn với lại Hồng:
- Thôi tôi vá»! Mà hê anh thấy có ma thì lập tức cứ bắn luôn nhé!
Hồng cưá»i đáp:
- Äúng rồi, nó không tha chúng mình thì mình tha nó sao được?
Câu chuyện đối đáp này chưa qua được năm phút thì Hồng đến tua Ä‘i “rá»n†qua chá»— vừa đứng nói chuyện vá»›i Toóng-đơ được chừng ba mươi thước thì vấp phải má»™t vật gì nằng nặng má»m má»m...!
Äó chính là xác chết cá»§a anh Bếp Toóng-đơ bị má»™t lưỡi “bay-don-nét†đâm xá»c từ phía sau lưng ra tá»›i phổi, nằm còng queo bên vÅ©ng máu má»›i đông được chừng dăm phút!
Má»™t phen nữa, trong đồn lại líu ríu, náo động chẳng khác gì vừa có tin báo bá»n thổ phỉ vượt qua biên giá»›i sắp sá»­a tấn công... Má»™t vị sÄ© quan có nhiệm vụ mở cuá»™c Ä‘iá»u tra từ mấy tuần nay, ra lệnh:
- Phải lập tức khám xét khu này: Chắc hung phạm chưa thoát ra xa được nÆ¡i tìm thấy xác chết kia... Má»i ngưá»i hãy tập hợp...
Lát sau, viên sÄ© quan tá»›i nÆ¡i tìm thấy thi hài Bếp Toóng ÄÆ¡, thấy Vệ Choắt cùng hai bạn đồng ngÅ© đã ở đấy. Vệ Choắt đứng lên chào, rồi thưa:
- Thưa ngài, lần này cũng vẫn một lưỡi “bay-don-nét†đâm từ đằng sau lại.
Viên sÄ© quan chỉ cúi xem xét thi hài trong chốc lát, rồi lại lập tức cùng bá»n lính gác Ä‘i khắp trong đồn... Những ánh sáng đèn Ä‘iện bấm chiếu trên mặt đất, mong tìm thấy được má»™t vết tích gì cá»§a hung phạm. Nhưng núi rừng bí hiêm vá»›i muôn vàn côn trùng cây cá», vẫn giấu kín những Ä‘iá»u mà thế nhân tò mò muốn biết...
Sừng sững, cây quéo cổ kính cÅ©ng trÆ¡ trÆ¡ đứng đó, vá»›i má»™t con ma ghê gá»›m, hiên hiện rõ ràng trong đầu óc những ngưá»i mê tín dị Ä‘oan?
Từ mấy hôm nay, Vệ Choắt như bận nghÄ© nhiá»u việc, nên ít khi thấy hát há»ng cưá»i đùa. Kê ra thì chúng ta cÅ©ng không lấy làm lạ, và ở đây đã xảy ra nhiá»u chuyện quá lạ lùng... Thần chết như rình nấp quanh quẩn đâu đây... Nhiá»u ngưá»i bạn thân cá»§a há», mấy phút trước còn vui vẻ nói cưá»i mà chốc lát sau, đã chỉ còn là má»™t thây ma bên vÅ©ng máu. Câu há»i rùng rợn cá»§a má»™t tá» báo: “Vậy bao giỠđến lượt chúng ta bị giết?†lại càng làm cho ai nấy má»—i khi bước qua gần cây quéo gá»›m ghiếc lại thấy lành lạnh nÆ¡i lưng...
Tuy vậy, Vệ Choắt càng buồn bã, ít nói cưá»i, hát há»ng, thì lại càng hay Ä‘i quanh quẩn, hoặc ngồi chÆ¡i má»™t mình ở chá»— vắng vẻ. Nhiá»u khi trong đêm tối, Vệ Choắt cÅ©ng cứ vẫn Ä‘i thÆ¡ thẩn bên ngoài lá»u, hầu như quên hẳn đã có ba, bốn ngưá»i vừa má»›i đây đã bị thiệt mạng, cÅ©ng chỉ vì không biết e dè... bóng tối.
Vệ Choắt đương vơ vẩn nghĩ ngợi chợt có tiếng quát:
- Ai đấy, đứng lại!
Má»™t lưỡi “bay-don-nét†chÄ©a ra... Giá»ng ngưá»i hô nghe hÆ¡i run run có lẽ vì sống trong bầu không khí bí mật, không má»™t ngưá»i nào được bình tÄ©nh khi chợt thấy má»™t việc thất thưá»ng xảy đến.
Vệ Choắt ngước nhìn ngưá»i lính gác rồi cưá»i bảo:
- Vệ Choắt đây. Làm gì mà hốt hoảng thế? Sợ à?
- Sợ ai?
- Sợ con ma cây quéo, chứ còn sợ ai nữa! Anh nên nhá»› rằng bẵng ít lâu, anh em mình chưa ai má»›i bị giết thêm, vậy rất có thê lúc này là lúc nó đương tìm má»™t ngưá»i... xấu số!
Thiệp xoa xoa nơi báng súng:
- Mà kẻ xấu số thiệt mạng ấy, rất có thê là anh hay tôi nhỉ!
Vệ Choắt nhìn thẳng vào mặt Thiệp:
- Tôi thì có, chứ anh thì chắc không thê xảy ra Ä‘iá»u gì! Thiệp há»i lại, giá»ng hÆ¡i khác:
- Sao anh lại nói thế?
Vệ Choắt thở dài:
- Vì tôi nghÄ© những ngưá»i như anh thì chưa đáng chết... Tôi trái lại là kẻ đã phong trần, lưu lạc nhiá»u, má»i ná»—i chua cay bùi ngá»t ở Ä‘á»i đã nếm đủ, vậy bây giá» có chết cÅ©ng là đáng Ä‘á»i...
Thiệp lơ đãng tiếp:
- Có lẽ anh nghÄ© rằng... hung phạm hoặc con ma cây quéo kia, lại biết lá»±a chá»n xem kẻ nào nên giết hay không nên giết?
Vệ Choắt không đáp, há»i lại:
- Thế anh nghÄ© rằng “nó†giết là vì thích giết mà thôi, gặp bất cứ ngưá»i nào, miên là trong trưá»ng hợp thuận tiện thì... hạ sát.
Thiệp nín lặng trong chốc lát, như suy nghĩ. Lâu lâu, Thiệp mới lại gật gù đáp:
- Kê ra thì chúng mình cÅ©ng khó căn cứ vào đâu mà Ä‘oán biết được “nó†có khi cÅ©ng lá»±a ngưá»i rồi má»›i giết không chừng. À, anh này, hay là ma?
Vệ Choắt mỉm cưá»i lắc đầu:
- Làm gì có những ma quái ở đây!... Tôi biết chắc kẻ giết ngưá»i chẳng phải là ai xa lạ hết, cÅ©ng là trong bá»n anh em ta thôi...
Ngừng lại một phút, Vệ Choắt tiếp:
- Chúng ta không nên ngạc nhiên một chút nào cả vì “nó†rất có thê là anh hay là tôi, không chừng! Câu nói gớm ghê gieo trong khoảng đêm tối âm u lại càng thêm rùng rợn.
Thiện vén tay áo xem đồng hồ rồi bảo Vệ Choắt:
- Anh có cần vá» lá»u ngay bây giá» không? Hay là cùng Ä‘i “rá»n†vá»›i tôi má»™t tua, cho tôi... đỡ sợ!
Vệ Choắt gật đầu:
- Äi cÅ©ng được, vì sá»± thá»±c, nói ngay đê anh biết: tôi “vào sinh ra tử†đã nhiá»u, nên sá»± sống chết coi rất thưá»ng... Tôi không biết sợ là cái gì!
Thiệp há»i như khiêu khích:
- Kê cả con ma cây quéo?
Vệ Choắt gật đầu:
- Kê cả con ma cây quéo, vì dù nó có ở ngay trước mặt tôi bây giá» tôi cÅ©ng không coi vào đâu! Vì anh nhá»› cho kỹ tôi biết rõ nó lắm rồi... Thiệp im lặng không nói gì, cùng Vệ Choắt song song tiến bước vá» phía cây quéo. Bá»—ng Thiệp dừng lại, há»i Vệ Choắt:
- Anh nói như anh có thê biết rõ được, con ma cây quéo hiện nó ở đâu?
Vệ Choắt Ä‘iá»m nhiên bảo:
- Hiện nó ở đây chứ còn ở đâu nữa!
- Anh biết nó từ bao gi�
Vệ Choắt ung dung đáp:
- Tôi biết nó từ sau vụ án mạng thứ ba...
Tôi đã lập má»™t bản danh sách những ngưá»i vắng mặt trong khi xảy ra vụ giết ngưá»i này...
Thiệp ngắt lá»i:
- Anh vì cá»› gì mà Ä‘oán chắc hung phạm là má»™t ngưá»i trong số anh em ta?
Vệ Choắt gật đầu đáp:
- Không khó khăn gì cả. Má»™t Ä‘iá»u rất dê hiêu là trong mấy vụ án mạng ấy kẻ bị giết trong trưá»ng hợp bất ngá», trong vòng canh gác lại bị giết bằng lưỡi “bay-don-nétâ€! Như vậy, tất nhiên hung phạm phải là má»™t quân nhân, có thế thì má»›i quen sá»­ dụng lưỡi lê, có thê Ä‘i lại tá»± do trong khu canh gác, và có thê lén tá»›i sau lưng kẻ xấu số má»™t cách thản nhiên, dù có xảy ra trưá»ng hợp ngưá»i kia chợt quay lại, hắn cÅ©ng không bị lá»™ hành tích!
Thiệp tươi cưá»i tiếp:
- Tôi không ngá» anh có tài xét Ä‘oán chẳng kém gì má»™t trinh sát nhà nghá». Nhưng bao giá» trong vụ án mạng cÅ©ng có cái cá»› khiến cho hung phạm xuống tay... Vậy trong những vụ trước đây anh bảo hung phạm đã giết ngưá»i vì thù, vì tiá»n, vì tình hay vì cá»› nào khác?
Vệ Choắt lắc đầu:
- Không có gì cả... Tôi kê má»™t ví dụ anh nghe: anh hãy giao cho má»™t đứa bé má»™t khẩu súng lục giả, cho nó chÆ¡i... Tất nhiên anh phải thấy nó cầm khẩu súng ấy rồi tưởng tượng như có kẻ thù đứng trước mặt nó sẽ hô đứng lại, hô giÆ¡ tay lên rồi nhắm bắn... NghÄ©a là khi giao khí giá»›i vào tay đứa bé thì trong trí nó lập tức nghÄ© ngay đến chuyện chém giết má»™t cách tá»± nhiên... Hung phạm cá»§a chúng ta đây thá»±c cÅ©ng giống như đứa bé ấy. Hắn cầm khẩu súng nhìn ánh sáng bạc cá»§a chiếc lưỡi lê nhá»n hoắt là cÅ©ng lập tức nghÄ© ngay đến phải đâm lưỡi lê ấy vào má»™t thân ngưá»i... Hắn bá»—ng thành má»™t kẻ khát máu.
Ngoảnh nhìn thẳng vào mặt Thiệp đương lăm lăm khẩu súng trong tay, Vệ Choắt nói luôn:
- Tôi ví dụ ngay như chính anh bây giá»: có phải vá»›i khẩu súng trong tay, anh hiện cÅ©ng đương muốn giết ngưá»i, muốn giết ngay tôi chẳng hạn!
Thiệp bước lùi một bước, cầm đầu súng chĩa vào Vệ Choắt, nghiến răng bảo:
- Anh nói đúng lắm! Bây giỠtôi thấy rất thích giết anh.
Vệ Choắt Ä‘iá»m nhiên như thưá»ng, há»i lại:
- Chắc anh cÅ©ng sẽ dùng lưỡi lê mà đâm tôi cho giống mấy vụ giết ngưá»i trước cá»§a anh chứ không bắn, vì nổ súng, tiếng động sẽ làm cho anh khó lẩn tránh!
Thiệp lắc đầu:
- Anh tính nhầm rồi, tôi bắn anh cÅ©ng không sao hết, vì anh nên nhá»› rằng hiện tôi có bổn phận canh gác và tôi đã nhận được lệnh rõ ràng: tôi được phép bắn chết bất cứ ai khả nghi nếu tôi hô đứng mà còn cứ tiến. Tôi sẽ bắn chết anh rồi tôi sẽ trình rằng tá»›i đây, tôi thấy anh nấp ở sau cây quéo... Anh định xông ra giết tôi, nên tôi phải bắn... Thế là anh chết má»™t cách thiệt thòi... Từ đây tôi sẽ không giết ai nữa, và ngưá»i ta sẽ yên trí chính anh là con ma cây quéo, có ngỠđâu con ma ấy lại chính là tôi...
Thiệp đã ra lệnh:
- Anh còn muốn nói thêm gì nữa thì nói Ä‘i... Äê tôi còn nổ súng.
Vệ Choắt chợt có một ý nghĩ thần kỳ:
- Tôi không cần nói thêm gì nữa, chỉ cần báo cho anh biết rằng tôi đến đây không phải là có một mình... cùng đi với tôi có cả thầy đội sơ-mèn và ba anh em nữa!... Anh bắn thì cứ bắn nhưng chắc chắn anh sẽ bị tử hình!
Rồi ngoảnh lại phía trái, chá»— có nhiá»u bụi cây sim dại, Vệ Choắt hô lá»›n:
- Các anh em hãy lại cả đây! Ngay lúc ấy, Thiệp vẫn lăm lăm khẩu súng, cưá»i khanh khách:
- Thôi anh hãy bỠcái trò ấy đi! Tôi không phải là trẻ con đâu mà anh hòng nạt nộ!...
Ngay lúc này có tiếng ngưá»i quát:
- Äừng quên, còn có chúng ta đây nữa!
Thiệp giật mình quay lại phía sau...
Và cÅ©ng đúng lúc này, Vệ Choắt nhảy tá»›i, choàng lấy Thiệp. Má»™t lần nữa, cái kinh nghiệm cá»§a Ä‘á»i sống giang hồ lưu lạc đã giúp anh vật ngã Thiệp, tì má»™t đầu gối lên ngá»±c hắn không cho động cá»±a, không khó khăn gì cả.
Thiệp không chối cãi gì cả khi bị đưa ra xá»­ trước tòa án binh. Lúc ông chánh án đã tuyên án tá»­ hình há»i Thiệp có muốn nói thêm gì nữa không thì Thiệp thưa:
- Tôi chỉ muốn biết: Vệ Choắt đã biết trước đâu được rằng tôi định giết hắn mà mang theo mấy ngưá»i há»™ vệ?
Vệ Choắt mỉm cưá»i trả lá»i:
- Sao anh ngây thơ thế? Làm gì có ai ở đấy bao gi� Anh đã quên rằng tôi vẫn có nghỠriêng là nói được thành tiếng bằng cách vặn hơi bụng mà hai môi không mấp máy chút nào!
Tài sản của ruarua88

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #9  
Old 20-07-2008, 05:49 PM
ruarua88 ruarua88 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 26
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Cái tính hiếu sát cá»§a hắn đã tá» lá»™ rõ ràng hai lần: lần thứ nhất, khi hắn được tập “bay-don-nét†đâm vào những thằng ngưá»i rÆ¡m giả làm quân địch. Hắn tá»± nhiên thấy nóng mắt, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, và tưởng tượng ngay rằng những thằng ngưá»i rÆ¡m đó là những kẻ bằng da bằng thịt... Chính vì thế mà lưỡi “bay-don-nét†nhá»n hoắt và sáng loáng kia, hắn đâm phập vào má»™t cách rất là sung sướng, hÆ¡n nữa, khi rút đầu nhá»n ra, còn có máu nóng nung theo!
Chúng ta cÅ©ng nên công nhận cho hắn rằng trước đây, hắn không bao giá» ngá» rằng mình lại có ý muốn “thích giết ngưá»i†đến như vậy... Lần thứ hai, là trong cuá»™c tập bắn. Má»—i phát súng cá»§a hắn trúng bia, là hắn thấy trong lòng hồi há»™p vô cùng, tưởng tượng ngay rằng hồng tâm ấy chính là trái tim má»™t kẻ trúng đạn ngã xuống và giãy giụa trong vÅ©ng máu. CÅ©ng may là trưá»ng bắn lúc đó đông ngưá»i, chứ không thì rất có thê hắn quay súng chếch Ä‘i, đê nhắm bắn vài ngưá»i bạn đồng ngÅ© đứng không xa bia mấy, cốt đê hô to lên số Ä‘iêm cá»§a ngưá»i tập bắn trúng hay sai đích nhiá»u ít thế nào.
Má»™t ngưá»i lính thưá»ng, có má»™t bá»™ thần kinh lành mạnh tất không bao giá» có những ý tưởng khát máu như hắn. Nhưng có lẽ ông thầy thuốc khi khám sức khá»e cá»§a hắn đã không lưu ý đến cái bệnh "tinh thần" kia cá»§a hắn, nên hắn má»›i có thê khoác được lên ngưá»i bá»™ quân phục, và trong khi tập bắn và tập “bay-don-nét†má»›i có ý nghÄ© ghê gá»›m kia!
Trong thá»i đại chiến thứ nhất - mà các ông "quyá»n" thưá»ng gá»i là thá»i "la ghe đít-ná»›p-săng-cà-cá»™", cái đồn lính Pháp này, đóng sát ngay biên giá»›i, ở má»™t chá»— đèo heo hút gió nhưng được cái không khí trong quân ngÅ© cÅ©ng không lấy gì làm buồn tẻ lắm. Vì ở đây đã thu thập được má»™t số ngưá»i có rất nhiá»u nghá» lạ: anh Vệ Choắt, trước đã Ä‘i theo gánh xiếc có tài thổi kèn “bú-dích†bằng dá»c Ä‘u đủ, và vận hÆ¡i trong bụng nói được thành tiếng rõ ràng, nghe vẳng như tá»± đằng xa đưa lại trong khi hai môi anh không há» mấp máy chút nào... Lại anh Binh Thông, hãy còn ít tuổi mà đã bạc đầu - trước hình như Ä‘i hát tuồng trong má»™t rạp nào ở ngõ Sầm Công hay Tam Thương gì đó - trong lúc hứng chí vẫn ca những bài hát Nam hay hát Khách, vá»›i những Ä‘iệu bá»™ ngẩn ngÆ¡ thì thá»±c khó ai nín cưá»i vá»›i anh được! Lại cả anh Bếp Toóng-đơ nữa, trước có kiêm cả nghá» thầy cúng, thầy tướng, cung văn và kép nhà trò nên anh không bá» lỡ má»™t dịp nào mà không thi thố những sở trưá»ng... Anh em trong đồn săn được má»™t con hoẵng, thế là anh lập tức tổ chức ngay má»™t buổi tế... bà chúa rừng. - Có đủ cả bát âm, hát nhà tư và múa bài bông nữa. Nhá» có bá»n ngưá»i vui tính ấy, nên không khí trong cái đồn biên giá»›i này không bao giá» buồn tẻ, mặc dầu bá»n ngưá»i lìa gia đình này chẳng phải là không có nhiá»u lúc thương nhá»› vợ con...
Äêm hôm đó, - vào hạ tuần tháng mưá»i - đã bắt đầu giá lạnh. Trong đồn, dưới ánh mấy cây nến ấm áp, bá»n Bếp Toóng-đơ đương quây quần lại mà hát cô đầu vá»›i nhau, cưá»i nói giòn giã, thì Ä‘iệu kèn “tắt lá»­a†nổi lên...
Binh Thông buông hai thanh tre dùng làm phách xuống, rồi ra hiệu cho Vệ Choắt tắt nến đi:
- Bá»n ta quấy nhá»™n lắm, xem chừng ngài Äá»™i đã có ý “trùâ€, kèn “tắt lá»­a†rồi mà còn đê nến, khéo mà anh em ăn cÆ¡m muối nhá»c!
Vệ Choắt đã thổi nến, sá»±c nhá»› lại há»i:
- À, mà cậu Cả Hợp mò mẫm đi đâu bây giỠchưa thấy v�
Cả Hợp là má»™t anh lính má»›i, xinh tươi, rất được bá»n các cô “mái†miá»n sÆ¡n cước quý mến... Hợp hiá»n lành, ngoan ngoãn, nên được tất cả các bạn đồng ngÅ© coi như đứa em nhá» và hết sức che chở má»—i khi mắc phải lá»—i lầm. Bếp Toóng-đơ chép miệng mà bảo:
- Tôi thấy thằng Hợp Ä‘i vào trong làng Mưá»ng từ lúc chập tối, chắc nó lại có hò hẹn vá»›i cô nào... Nhưng thằng bé độ này cÅ©ng mảng vui chÆ¡i quá, thưá»ng vá» ngá»§ chậm, thế nào cÅ©ng có má»™t hôm ngài Äá»™i vá»› được lại phải tù sá»›m!
Nhưng không, Bếp Toáng đã quá lo xa... Lần này, dù vắng mặt lâu đến chừng nào, binh Hợp cũng không phải bị phạt.
Vì buổi sá»›m hôm sau, anh gác đã tìm thấy xác Hợp co quắp trên má»™t mô đất nhá», cách đồn không xa mấy. Äầu Hợp bị chém gần lìa khá»i cổ, bằng má»™t lưỡi “bay-don-nétâ€, lưỡi hãy còn sáng loáng má»™t cách rùng rợn, dưới ánh triêu dương hãy còn nặng trÄ©u sương má»!
Hợp bị ám sát má»™t cách bí mật như vậy đã là má»™t lối lo nghÄ© cho các cấp chỉ huy. Cuá»™c Ä‘iá»u tra lập tức được mở ngay, nhưng kết quả cÅ©ng không có gì, thì lại xảy ra má»™t việc khác cÅ©ng tương tá»± như vậy.
Khác hẳn vụ án mạng trước, lần này ngưá»i ta không còn nghi ngá» gì là chuyện thù hằn nữa. Vì kẻ bị giết, anh lính trẻ tuổi Lặc, lại là má»™t ngưá»i ngoan ngoãn hiá»n lành nhất trong cái đồn biên giá»›i này. Lặc má»›i mưá»i chín tuổi, không há» giận ai bao giá», mặc dầu anh em đồng ngÅ© có tinh nghịch mà đặt cho cái biệt hiệu Di Lặc. Vì Lặc tuy còn ít tuổi, nhưng phốp pháp béo tròn. Hai má lúm đồng tiá»n, cái bụng anh phè phè, ai có đùa nhiá»u, chế giêu quá thì anh chỉ đỠmặt mà cưá»i há» há»...
Vậy mà Lặc cÅ©ng bị giết, và cÅ©ng trong má»™t trưá»ng hợp rất dị kỳ. Äêm hôm ấy, Lặc nhân có ngưá»i nhà gởi lên cho má»™t ít tiá»n và quà bánh, đã Ä‘em khao anh em... Má»™t bữa linh đình được tổ chức và nhân những dịp này, các bạn ít có liên lạc gia đình cÅ©ng được chia vui, bá»›t phần buồn bã... Chính bữa ăn linh đình ấy đã giết Lặc. Vì anh em ăn uống xong, Ä‘i ngá»§ quá lúc 1 giỠđêm, Lặc lổm ngổm bò dậy. Ngưá»i bạn nằm bên há»i:
- Di Lặc đêm khuya còn định đi đâu đấy?
Lặc ôm bụng nhăn nhó đáp:
- Nguy quá, anh ạ, tôi đau bụng từng cơn cuồn cuộn, tưởng có thê chết đi được. Tôi đã uống gần nửa chai dầu Nhị Thiên mà cũng không đỡ.
Và Lặc với tay lấy chiếc mũ vải vàng:
- Trá»i bên ngoài lạnh lắm, bây giá» phải ra giải quyết cái vấn đỠ“tiêu hóa†thì thá»±c là buồn...
Lặc ra khá»i phòng, ngưá»i bạn đồng ngÅ© lại còn cưá»i, há»i đùa tiên má»™t câu:
- Liệu đi nhanh nhanh mà vỠnhé, ngồi lâu ngoài ấy, ông “ba mươi†vồ bắt thì lại cũng được một bữa “thương thực†đấy!
Nào có ai ngá» câu nói ấy lại là má»™t lá»i vÄ©nh biệt: Lặc không bị con cá»p vồ, nhưng lại bị ám sát thì cÅ©ng thế... Ngưá»i bạn nói câu ấy sau đó Ä‘i ngá»§, nhưng tá»›i sáng, bừng mắt dậy, vẫn không thấy Lặc đâu cả... Trước hắn còn tưởng cái bệnh Ä‘au bụng cá»§a Lặc chưa khá»i, nhưng đợi mãi má»™t lúc, vẫn không thấy Lặc trở vá», hắn má»›i hoảng hốt Ä‘i báo cho viên Äá»™i.
Thế là trong đồn phút chốc đã náo động vì cái tin Lặc bị ám sát, lần này cÅ©ng bị đâm chết bằng “bay-don-nétâ€. Má»™t Ä‘iá»u đáng chú ý hÆ¡n nữa là Lặc lại bị giết cách chá»— ngưá»i đứng gác không xa là mấy. Theo lá»i ngưá»i gác nói thì hắn đứng gác chá»— cách cây quéo cổ thụ chừng ba mươi thước đúng lệ thưá»ng, cứ ná»­a giỠđồng hồ thì hắn đổi “rá»n†má»™t lần, Ä‘i đến đầu Suối Bạc thì trở vá»... Äêm hôm đó hắn cÅ©ng vẫn theo thưá»ng lệ Ä‘i gác và Ä‘i “rá»n†và cÅ©ng không thấy có Ä‘iá»u gì lạ cả, mãi cho tá»›i khi sáng, lúc thấy trong đồn náo động, hắn má»›i đê ý thấy phía sau gốc cây quéo như có nhiá»u ruồi nhặng bâu quanh má»™t vật gì.
Và đó chính là xác chết của Lặc.
Theo sá»± khám nghiệm cá»§a ông quan ba thầy thuốc thì Lặc bị giết không sá»›m hÆ¡n trước lượt Ä‘i “rá»n†lần thứ ba cá»§a ngưá»i gác là mấy. Cuá»™c Ä‘iá»u tra tiến hành ráo riết và chỉ Ä‘i đến má»™t kết quả là: Lặc đã bị giết má»™t cách thật là oan uổng, có lẽ hung phạm nhằm giết ngưá»i gác kia, đã núp vào sau gốc cây quéo từ lâu lắm, và vô tình, Lặc đã tá»›i đó trước khi ngưá»i gác Ä‘i “rá»n†nên hung phạm nhầm tưởng là hắn mà hạ sát.
Äiá»u này khám phá ra, làm cho những sÄ© quan được lệnh mở cuá»™c Ä‘iá»u tra càng thêm bối rối vì khi hung phạm đã nhằm giết má»™t ngưá»i như vậy, tức là phải có má»™t duyên cá»› xác đáng nào...
Äiá»u đáng chú ý nữa là giữa Hợp, - kẻ bị giết lần trước - vá»›i ngưá»i lính gác, bị giết hụt lần này, không há» có má»™t chút gì dính líu vá»›i nhau cả. Hợp thì có thê ngá» rằng vì chuyện ghen tuông mà bị giết, nhưng đối vá»›i ngưá»i gác chết hụt này thì thá»±c không còn có thê nghi ngá» Ä‘iá»u gì được. Hắn là ngưá»i lính gương mẫu, không há» phạm lá»—i bao giá», đối vá»›i anh em rất là khéo xá»­ lại sẵn sàng giúp đỡ đối vá»›i má»i ngưá»i... Có thê nói rằng ai hắn chỉ có thân ít hoặc thân nhiá»u mà thôi chứ không há» có má»™t kẻ thù..
.
Binh lính trong đồn bàn tán rất nhiá»u vá» việc Lặc bị giết oan uổng, và nhiá»u ngưá»i mê tín lại cho ngay rằng đó là má»™t chuyện tác quái cá»§a con ma cây quéo. Ngưá»i ta xì xào bảo: Cây quéo có má»™t con ma to lắm, là má»™t ngưá»i con gái trước đây đã treo cổ lên cây đó đê tá»± tá»­, và oan hồn lẩn khuất, thưá»ng vẫn mặc áo trắng hiện lên trêu ghẹo má»i ngưá»i...
Nhưng còn Hợp? Bá»n ngưá»i mê tín cÅ©ng buá»™c tá»™i cho con ma cây quéo đã run rá»§i cho Hợp bị giết má»™t cách bất ngá»...
Các nhân viên có nhiệm vụ Ä‘iá»u tra thì nhận xét má»™t cách thiết thá»±c hÆ¡n, nhất là ở chá»— hai ngưá»i bị thiệt mạng cÅ©ng Ä‘á»u bị lưỡi “bay-don-nét†đâm hay chém cả. Như vậy thì hung phạm là má»™t quân nhân ở trong đồn, má»›i quen sá»­ dụng thứ khí giá»›i này và thứ nhất má»›i có thê Ä‘i lại trong khu vá»±c mà những ngưá»i gác không nghi ngá» gì hết.
Äiá»u thứ nhất này làm cho má»™t tá» báo trong quân đội có viết những câu: “Có má»™t con yêu ở ngay trong hàng ngÅ© chúng ta. Nó lặng lẽ, hung tợn, trong đêm tối Ä‘i quanh quẩn rình mò trong trại rồi giết ngưá»i, không vì má»™t mục đích gì... Bởi vậy tuy có hình dáng ngưá»i mà đích thá»±c là má»™t con yêu tinh ghê gá»›m, giết ngưá»i chỉ vì khát máu mà thôi!â€.
Anh em binh sÄ© Ä‘á»c bài báo này chẳng khá»i nhìn nhau mà e ngại. Sá»± thá»±c há» không phải là ngưá»i nhút nhát, ra trận, đối diện vá»›i cái chết, không có gì đáng sợ, đằng này cái chết lại len lá»i má»™t cách ghê tởm, bất ngá»...
Nhưng há» còn ghê tởm hÆ¡n nữa, nếu biết chính con yêu tinh ấy cÅ©ng Ä‘á»c bài báo ấy, sẽ nhếch mép cưá»i má»™t cách rùng rợn, rồi gấp tá» báo lại.
Và trong tuần tá»›i, lại đến lượt viên Cai 73 bị giết, ngay sát cạnh đồn, khi viên này Ä‘i kiêm soát các vá»ng gác. CÅ©ng vẫn mấy nhát “bay-don-nét†gá»n gàng, vẫn không má»™t nguyên cá»› gì tá» ra rằng hung phạm đã giết ngưá»i vì Tiá»n, vì Thù hay vì Tình!
Má»™t lần nữa, cÅ©ng vẫn má»™t con yêu tinh ghê gá»›m kia hành động!Äê cho má»™t tá» nhật báo trong quân ngÅ©, sau khi thuật lại rõ vụ án mạng bí mật này, kết luận bằng má»™t câu há»i làm cho má»i ngưá»i rợn gáy: “Vậy đến bao giá» thì đến lượt anh hay tôi bị giết?â€.
Anh Bếp Toóng-đơ đứng dậy ngáp dài rồi nói:
- Chán quá, tôi đi quanh trại một lúc cho đỡ buồn!
Một bạn nói:
- Trá»i tối như má»±c, có gì ở ngoài ấy mà chÆ¡i vá»›i bá»i... Anh hãy ngồi xuống đây, hát nốt cái bài “ả phiá»n†36 giá»ng ấy cho anh em nghe nhá» vá»›i nào!
Bếp Toóng-đơ vá»›i tay lấy cái mÅ© treo ở trên tưá»ng:
- Sẩm hát mãi mà chẳng có ma nào thưởng gì đâu? Thôi, đê đằng này đi cho đỡ cuồng cẳng một lát, rồi chốc nữa lại vỠhát cho anh em nghe mà...
Vệ Choắt cưá»i bảo:
- Phải, bây giỠanh Toóng-đơ còn phải ra hát cho... con ma cây quéo nghe!
Bốn tiếng ghê gá»›m này làm cho má»i ngưá»i cùng bá»—ng sợ sệt, nín thinh. Có lẽ Bếp Toóng-đơ cÅ©ng thấy rá»n rợn, nhưng chẳng lẽ lại không Ä‘i nữa, sợ sẽ bị anh em cưá»i là nhút nhát, đành nói cứng má»™t câu:
- Này, đừng có dá»a đằng này nhé! CÅ©ng đã từng làm thầy kiá»u thầy cúng cả đây, đủ cả tay ấn, tay quyết, có là... ma cà-lồ thì cÅ©ng chỉ má»™t cái ấn “ngÅ© lôi thần tướng†là tan xác! Thôi, lâu lâu anh chưa trở lại cái tài nói bằng hÆ¡i bụng, vậy bây giá» lại biêu diên Ä‘i cho anh em xem... chốc lát tôi sẽ vá» ngay rồi lại hát!
Bếp Toóng-đơ đã Ä‘i rồi, bị anh em thúc giục, Vệ Choắt đành phải trổ tài má»n khi anh còn theo gánh xiếc Tiên Long: anh ngậm nguyên mồm, môi không mấp máy mà vẫn đóng được cái kịch “hai ông bà già ngồi nói chuyện tâm sá»±, đú đởn vá»›i nhau†giá»ng nói nghe xa văng vẳng, làm cho anh em cưá»i lăn cưá»i lóc.
Trong khi ấy, Bếp Toóng-đơ bước chầm chậm qua mấy rặng cây sim đầy hoa nở, trắng xen vá»›i tím. Bá»—ng có ngưá»i từ phía trước mặt Ä‘i tá»›i há»i:
- Anh Toóng-đơ đi đấy à?
Toóng-đơ nhận ra Thiệp, má»™t ngưá»i lính má»›i, vốn lầm lì, ít nói và hiá»n lành như con gái, trả lá»i:
- Tôi ngồi lâu, cuồng cẳng, Ä‘i chÆ¡i quanh chốc lát, chú cÅ©ng dám ra ngoài trá»i tối này kia à, chắc là đã làm quen được vá»›i con ma cây quéo!
Thiệp nói, giá»ng hÆ¡i khác:
- Tôi chỉ sợ ngưá»i, chứ không sợ ma. Tôi ra mượn anh gác bao diêm cÅ©ng vỠđây, chẳng lẽ gì mà lảng vảng ở đây lâu, nhỡ oan gia thì thiệt mạng!
Thiệp đã quay vá», Toóng-đơ Ä‘i má»™t mình và thấy chá»n chợn! Trong cái bóng tối âm u và huyá»n bí cá»§a núi rừng, mặc dầu chính mình đã từng làm cái nghá» thầy bùa, thầy pháp, Toóng-đơ cÅ©ng vẫn cảm thấy má»™t cái gì ghê gá»›m và rùng rợn! Trá»i hÆ¡i mưa bụi, nhưng Toóng-đơ cÅ©ng cứ Ä‘i. Bá»—ng má»™t tiếng hô đứng lại xé bầu không khí lặng lẽ cá»§a núi rừng, và má»™t mÅ©i “bay-don-nét†nhá»n hoắt cản Toóng-đơ dừng bước. Tiếp đó là tiếng anh lính Hồng đứng gác ở đó nói má»™t cách vui vẻ như trút được gánh nặng:
- Trá»i, anh Toóng-đơ! Chỉ thiếu má»™t ly nữa thì tôi bấm cò súng!
Toóng-đơ cưá»i:
- Chắc anh hoảng tưởng tôi là con ma cây quéo?
Hồng gật đầu:
- Anh đi nhẹ không một tiếng động làm cho tôi sợ quá! Thôi, anh quay vỠđi!
Thấy Toóng-đơ lộ vẻ ngạc nhiên chưa hiêu, Hồng tiếp ngay:
- Äó là lệnh trên! Không má»™t ai được qua ngoài vòng gác!
Toóng-đơ gật đầu:
- Phải, tôi nhớ ra rồi! Số lính gác hình như đã tăng gấp đôi thì phải!
Hồng đáp:
- Tăng gấp ba kia đấy. Chẳng kê con ma cây quéo chứ ma... cây gì cũng khó mà giở trò trống ra bây giỠnữa!
Toóng-đơ quay bước và dặn với lại Hồng:
- Thôi tôi vá»! Mà hê anh thấy có ma thì lập tức cứ bắn luôn nhé!
Hồng cưá»i đáp:
- Äúng rồi, nó không tha chúng mình thì mình tha nó sao được?
Câu chuyện đối đáp này chưa qua được năm phút thì Hồng đến tua Ä‘i “rá»n†qua chá»— vừa đứng nói chuyện vá»›i Toóng-đơ được chừng ba mươi thước thì vấp phải má»™t vật gì nằng nặng má»m má»m...!
Äó chính là xác chết cá»§a anh Bếp Toóng-đơ bị má»™t lưỡi “bay-don-nét†đâm xá»c từ phía sau lưng ra tá»›i phổi, nằm còng queo bên vÅ©ng máu má»›i đông được chừng dăm phút!
Má»™t phen nữa, trong đồn lại líu ríu, náo động chẳng khác gì vừa có tin báo bá»n thổ phỉ vượt qua biên giá»›i sắp sá»­a tấn công... Má»™t vị sÄ© quan có nhiệm vụ mở cuá»™c Ä‘iá»u tra từ mấy tuần nay, ra lệnh:
- Phải lập tức khám xét khu này: Chắc hung phạm chưa thoát ra xa được nÆ¡i tìm thấy xác chết kia... Má»i ngưá»i hãy tập hợp...
Lát sau, viên sÄ© quan tá»›i nÆ¡i tìm thấy thi hài Bếp Toóng ÄÆ¡, thấy Vệ Choắt cùng hai bạn đồng ngÅ© đã ở đấy. Vệ Choắt đứng lên chào, rồi thưa:
- Thưa ngài, lần này cũng vẫn một lưỡi “bay-don-nét†đâm từ đằng sau lại.
Viên sÄ© quan chỉ cúi xem xét thi hài trong chốc lát, rồi lại lập tức cùng bá»n lính gác Ä‘i khắp trong đồn... Những ánh sáng đèn Ä‘iện bấm chiếu trên mặt đất, mong tìm thấy được má»™t vết tích gì cá»§a hung phạm. Nhưng núi rừng bí hiêm vá»›i muôn vàn côn trùng cây cá», vẫn giấu kín những Ä‘iá»u mà thế nhân tò mò muốn biết...
Sừng sững, cây quéo cổ kính cÅ©ng trÆ¡ trÆ¡ đứng đó, vá»›i má»™t con ma ghê gá»›m, hiên hiện rõ ràng trong đầu óc những ngưá»i mê tín dị Ä‘oan?
Từ mấy hôm nay, Vệ Choắt như bận nghÄ© nhiá»u việc, nên ít khi thấy hát há»ng cưá»i đùa. Kê ra thì chúng ta cÅ©ng không lấy làm lạ, và ở đây đã xảy ra nhiá»u chuyện quá lạ lùng... Thần chết như rình nấp quanh quẩn đâu đây... Nhiá»u ngưá»i bạn thân cá»§a há», mấy phút trước còn vui vẻ nói cưá»i mà chốc lát sau, đã chỉ còn là má»™t thây ma bên vÅ©ng máu. Câu há»i rùng rợn cá»§a má»™t tá» báo: “Vậy bao giỠđến lượt chúng ta bị giết?†lại càng làm cho ai nấy má»—i khi bước qua gần cây quéo gá»›m ghiếc lại thấy lành lạnh nÆ¡i lưng...
Tuy vậy, Vệ Choắt càng buồn bã, ít nói cưá»i, hát há»ng, thì lại càng hay Ä‘i quanh quẩn, hoặc ngồi chÆ¡i má»™t mình ở chá»— vắng vẻ. Nhiá»u khi trong đêm tối, Vệ Choắt cÅ©ng cứ vẫn Ä‘i thÆ¡ thẩn bên ngoài lá»u, hầu như quên hẳn đã có ba, bốn ngưá»i vừa má»›i đây đã bị thiệt mạng, cÅ©ng chỉ vì không biết e dè... bóng tối.
Vệ Choắt đương vơ vẩn nghĩ ngợi chợt có tiếng quát:
- Ai đấy, đứng lại!
Má»™t lưỡi “bay-don-nét†chÄ©a ra... Giá»ng ngưá»i hô nghe hÆ¡i run run có lẽ vì sống trong bầu không khí bí mật, không má»™t ngưá»i nào được bình tÄ©nh khi chợt thấy má»™t việc thất thưá»ng xảy đến.
Vệ Choắt ngước nhìn ngưá»i lính gác rồi cưá»i bảo:
- Vệ Choắt đây. Làm gì mà hốt hoảng thế? Sợ à?
- Sợ ai?
- Sợ con ma cây quéo, chứ còn sợ ai nữa! Anh nên nhá»› rằng bẵng ít lâu, anh em mình chưa ai má»›i bị giết thêm, vậy rất có thê lúc này là lúc nó đương tìm má»™t ngưá»i... xấu số!
Thiệp xoa xoa nơi báng súng:
- Mà kẻ xấu số thiệt mạng ấy, rất có thê là anh hay tôi nhỉ!
Vệ Choắt nhìn thẳng vào mặt Thiệp:
- Tôi thì có, chứ anh thì chắc không thê xảy ra Ä‘iá»u gì! Thiệp há»i lại, giá»ng hÆ¡i khác:
- Sao anh lại nói thế?
Vệ Choắt thở dài:
- Vì tôi nghÄ© những ngưá»i như anh thì chưa đáng chết... Tôi trái lại là kẻ đã phong trần, lưu lạc nhiá»u, má»i ná»—i chua cay bùi ngá»t ở Ä‘á»i đã nếm đủ, vậy bây giá» có chết cÅ©ng là đáng Ä‘á»i...
Thiệp lơ đãng tiếp:
- Có lẽ anh nghÄ© rằng... hung phạm hoặc con ma cây quéo kia, lại biết lá»±a chá»n xem kẻ nào nên giết hay không nên giết?
Vệ Choắt không đáp, há»i lại:
- Thế anh nghÄ© rằng “nó†giết là vì thích giết mà thôi, gặp bất cứ ngưá»i nào, miên là trong trưá»ng hợp thuận tiện thì... hạ sát.
Thiệp nín lặng trong chốc lát, như suy nghĩ. Lâu lâu, Thiệp mới lại gật gù đáp:
- Kê ra thì chúng mình cÅ©ng khó căn cứ vào đâu mà Ä‘oán biết được “nó†có khi cÅ©ng lá»±a ngưá»i rồi má»›i giết không chừng. À, anh này, hay là ma?
Vệ Choắt mỉm cưá»i lắc đầu:
- Làm gì có những ma quái ở đây!... Tôi biết chắc kẻ giết ngưá»i chẳng phải là ai xa lạ hết, cÅ©ng là trong bá»n anh em ta thôi...
Ngừng lại một phút, Vệ Choắt tiếp:
- Chúng ta không nên ngạc nhiên một chút nào cả vì “nó†rất có thê là anh hay là tôi, không chừng! Câu nói gớm ghê gieo trong khoảng đêm tối âm u lại càng thêm rùng rợn.
Thiện vén tay áo xem đồng hồ rồi bảo Vệ Choắt:
- Anh có cần vá» lá»u ngay bây giá» không? Hay là cùng Ä‘i “rá»n†vá»›i tôi má»™t tua, cho tôi... đỡ sợ!
Vệ Choắt gật đầu:
- Äi cÅ©ng được, vì sá»± thá»±c, nói ngay đê anh biết: tôi “vào sinh ra tử†đã nhiá»u, nên sá»± sống chết coi rất thưá»ng... Tôi không biết sợ là cái gì!
Thiệp há»i như khiêu khích:
- Kê cả con ma cây quéo?
Vệ Choắt gật đầu:
- Kê cả con ma cây quéo, vì dù nó có ở ngay trước mặt tôi bây giá» tôi cÅ©ng không coi vào đâu! Vì anh nhá»› cho kỹ tôi biết rõ nó lắm rồi... Thiệp im lặng không nói gì, cùng Vệ Choắt song song tiến bước vá» phía cây quéo. Bá»—ng Thiệp dừng lại, há»i Vệ Choắt:
- Anh nói như anh có thê biết rõ được, con ma cây quéo hiện nó ở đâu?
Vệ Choắt Ä‘iá»m nhiên bảo:
- Hiện nó ở đây chứ còn ở đâu nữa!
- Anh biết nó từ bao gi�
Vệ Choắt ung dung đáp:
- Tôi biết nó từ sau vụ án mạng thứ ba...
Tôi đã lập má»™t bản danh sách những ngưá»i vắng mặt trong khi xảy ra vụ giết ngưá»i này...
Thiệp ngắt lá»i:
- Anh vì cá»› gì mà Ä‘oán chắc hung phạm là má»™t ngưá»i trong số anh em ta?
Vệ Choắt gật đầu đáp:
- Không khó khăn gì cả. Má»™t Ä‘iá»u rất dê hiêu là trong mấy vụ án mạng ấy kẻ bị giết trong trưá»ng hợp bất ngá», trong vòng canh gác lại bị giết bằng lưỡi “bay-don-nétâ€! Như vậy, tất nhiên hung phạm phải là má»™t quân nhân, có thế thì má»›i quen sá»­ dụng lưỡi lê, có thê Ä‘i lại tá»± do trong khu canh gác, và có thê lén tá»›i sau lưng kẻ xấu số má»™t cách thản nhiên, dù có xảy ra trưá»ng hợp ngưá»i kia chợt quay lại, hắn cÅ©ng không bị lá»™ hành tích!
Thiệp tươi cưá»i tiếp:
- Tôi không ngá» anh có tài xét Ä‘oán chẳng kém gì má»™t trinh sát nhà nghá». Nhưng bao giá» trong vụ án mạng cÅ©ng có cái cá»› khiến cho hung phạm xuống tay... Vậy trong những vụ trước đây anh bảo hung phạm đã giết ngưá»i vì thù, vì tiá»n, vì tình hay vì cá»› nào khác?
Vệ Choắt lắc đầu:
- Không có gì cả... Tôi kê má»™t ví dụ anh nghe: anh hãy giao cho má»™t đứa bé má»™t khẩu súng lục giả, cho nó chÆ¡i... Tất nhiên anh phải thấy nó cầm khẩu súng ấy rồi tưởng tượng như có kẻ thù đứng trước mặt nó sẽ hô đứng lại, hô giÆ¡ tay lên rồi nhắm bắn... NghÄ©a là khi giao khí giá»›i vào tay đứa bé thì trong trí nó lập tức nghÄ© ngay đến chuyện chém giết má»™t cách tá»± nhiên... Hung phạm cá»§a chúng ta đây thá»±c cÅ©ng giống như đứa bé ấy. Hắn cầm khẩu súng nhìn ánh sáng bạc cá»§a chiếc lưỡi lê nhá»n hoắt là cÅ©ng lập tức nghÄ© ngay đến phải đâm lưỡi lê ấy vào má»™t thân ngưá»i... Hắn bá»—ng thành má»™t kẻ khát máu.
Ngoảnh nhìn thẳng vào mặt Thiệp đương lăm lăm khẩu súng trong tay, Vệ Choắt nói luôn:
- Tôi ví dụ ngay như chính anh bây giá»: có phải vá»›i khẩu súng trong tay, anh hiện cÅ©ng đương muốn giết ngưá»i, muốn giết ngay tôi chẳng hạn!
Thiệp bước lùi một bước, cầm đầu súng chĩa vào Vệ Choắt, nghiến răng bảo:
- Anh nói đúng lắm! Bây giỠtôi thấy rất thích giết anh.
Vệ Choắt Ä‘iá»m nhiên như thưá»ng, há»i lại:
- Chắc anh cÅ©ng sẽ dùng lưỡi lê mà đâm tôi cho giống mấy vụ giết ngưá»i trước cá»§a anh chứ không bắn, vì nổ súng, tiếng động sẽ làm cho anh khó lẩn tránh!
Thiệp lắc đầu:
- Anh tính nhầm rồi, tôi bắn anh cÅ©ng không sao hết, vì anh nên nhá»› rằng hiện tôi có bổn phận canh gác và tôi đã nhận được lệnh rõ ràng: tôi được phép bắn chết bất cứ ai khả nghi nếu tôi hô đứng mà còn cứ tiến. Tôi sẽ bắn chết anh rồi tôi sẽ trình rằng tá»›i đây, tôi thấy anh nấp ở sau cây quéo... Anh định xông ra giết tôi, nên tôi phải bắn... Thế là anh chết má»™t cách thiệt thòi... Từ đây tôi sẽ không giết ai nữa, và ngưá»i ta sẽ yên trí chính anh là con ma cây quéo, có ngỠđâu con ma ấy lại chính là tôi...
Thiệp đã ra lệnh:
- Anh còn muốn nói thêm gì nữa thì nói Ä‘i... Äê tôi còn nổ súng.
Vệ Choắt chợt có một ý nghĩ thần kỳ:
- Tôi không cần nói thêm gì nữa, chỉ cần báo cho anh biết rằng tôi đến đây không phải là có một mình... cùng đi với tôi có cả thầy đội sơ-mèn và ba anh em nữa!... Anh bắn thì cứ bắn nhưng chắc chắn anh sẽ bị tử hình!
Rồi ngoảnh lại phía trái, chá»— có nhiá»u bụi cây sim dại, Vệ Choắt hô lá»›n:
- Các anh em hãy lại cả đây! Ngay lúc ấy, Thiệp vẫn lăm lăm khẩu súng, cưá»i khanh khách:
- Thôi anh hãy bỠcái trò ấy đi! Tôi không phải là trẻ con đâu mà anh hòng nạt nộ!...
Ngay lúc này có tiếng ngưá»i quát:
- Äừng quên, còn có chúng ta đây nữa!
Thiệp giật mình quay lại phía sau...
Và cÅ©ng đúng lúc này, Vệ Choắt nhảy tá»›i, choàng lấy Thiệp. Má»™t lần nữa, cái kinh nghiệm cá»§a Ä‘á»i sống giang hồ lưu lạc đã giúp anh vật ngã Thiệp, tì má»™t đầu gối lên ngá»±c hắn không cho động cá»±a, không khó khăn gì cả.
Thiệp không chối cãi gì cả khi bị đưa ra xá»­ trước tòa án binh. Lúc ông chánh án đã tuyên án tá»­ hình há»i Thiệp có muốn nói thêm gì nữa không thì Thiệp thưa:
- Tôi chỉ muốn biết: Vệ Choắt đã biết trước đâu được rằng tôi định giết hắn mà mang theo mấy ngưá»i há»™ vệ?
Vệ Choắt mỉm cưá»i trả lá»i:
- Sao anh ngây thơ thế? Làm gì có ai ở đấy bao gi� Anh đã quên rằng tôi vẫn có nghỠriêng là nói được thành tiếng bằng cách vặn hơi bụng mà hai môi không mấp máy chút nào!
Tài sản của ruarua88

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
àíèìå, êëèòîð, ïåñåí



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™