Bỗng nhiên hai mắt Đỗ Thiên mở ra, từ miệng ứa ra một ngụm máu đen đặc cực kỳ đáng sợ, toàn thân rung lên một chút. Một lúc sau Đỗ Thiên mở mắt ra, nhưng lúc này hắn lại không hề có vẻ gì đau đớn, ngược lại vui mừng khôn xiết nhìn lại thân thể mình. Một cảm giác thoải mái lan tràn toàn thân, đẩy lui đau đớn và mệt mỏi. Hắn thử vận dụng nội thị thuật xem xét cơ thể mình. Nội thị thuật là một pháp thuật cực kỳ đơn giản có ghi trong công pháp cơ sở, chỉ cần có thể ngưng tụ linh lực là có thể thi triển, chỉ có tác dụng xem xét nội thể của bản thân, không có tác dụng với người khác. Đỗ Thiên thấy luồng linh lực kia sau khi đả thông toàn bộ kinh mạch đã hội lại tại đan điền, không còn mơ hồ nữa, mà trở thành một đám mây nhỏ nhẹ nhàng trôi nổi. Hắn đã thành công bước vào luyện khí kỳ.
Tu sĩ luyện khí kỳ dựa vào mức độ linh khí trong cơ thể mà phân làm mười ba cấp, cấp mười ba là cấp cuối cùng nhưng không phải mọi tu sĩ đều sẽ trải qua. Yêu cầu tối thiểu để trúc cơ chỉ là luyện khí kỳ tầng mười mà thôi, chỉ có điều với mức độ linh khí ít ỏi cùng với thần thức yếu kém của tầng mười thì tỉ lệ trúc cơ thành công thấp đến đáng thương, nhưng không phải là không có. Hãy khoan nói đến những điều này, Đỗ Thiên vừa mới trùng quan thành công, ý thức hải trong đầu hắn không còn là một vùng đen tối nữa mà đã có một số điểm sáng tập trung với nhau tạo thành một vùng nhỏ. Đó chính biểu hiện của việc sinh ra thần thức. Thần thức là một khả năng vô cùng đặc biệt mà chỉ có tu sĩ mới có. Bây giờ Đỗ Thiên có một cảm giác vô cùng vi diệu, dường như không cần quay đầu nhìn cũng biết những chuyện xảy ra xung quanh mình hai trượng, dẫu là con kiến bò hay ngọn gió thổi qua đều bị hắn “ quan sát “. Đây là mức thần thức tối thiểu của tu sĩ, nhưng cũng làm hắn vui mừng không thôi. Có thần thức là hắn đã có thể sử dụng được túi trữ vật và biết được bí mật của ngọc giản màu xanh. Đỗ Thiên nhắm mắt lại thử dùng thần thức quét một vòng quanh gian thạch thất, toàn bộ không gian trong căn phòng liền hiện ra trong đầu, chi tiết đến từng chỗ lỗi lõm, nhưng càng xa thì càng không rõ.
Sau khi để ý lớp chất bẩn màu đen trên người, Đỗ Thiên cười phá lên, vui mừng quá quên mất việc nhỏ, may rằng nơi này không còn ai ngoài hắn. Người tu tiên khi trùng quan trong cơ thể sẽ đào thải ra bên ngoài những thứ độc tố, cặn bã, giúp tu sĩ ngày càng thích ứng với thiên địa nguyên khí trong trời đất, phải tới nguyên anh kỳ thì cơ thể mới hoàn toàn thoát xác, không còn liên hệ với phàm thể. Đó chính là lý do những lão quái nguyên anh kỳ trong truyền thuyết lại mạnh mẽ đến khó tin. Đỗ Thiên hơi run rẩy đứng dậy. Ngồi yên suốt mấy ngày làm hắn phải vận động một lúc mới có thể cử động bình thường được. Lúc này bên ngoài trời đã tối, Đỗ Thiên tắm rửa thay quần áo xong quay lại thạch thất ăn một viên ích cốc đan và ngồi tĩnh dưỡng một lúc. Đáng ra bây giờ hắn phải lập tức phục dụng hoàng linh đan củng cố cảnh giới, nhưng cơ thể hắn lúc này đã quá bạc nhược, phải đợi cơ thể hấp thu dưỡng chất trong ích cốc đan bổ khuyết đã mới có thể tu luyện. Từ lúc này tới sáng còn mấy canh giờ nữa, cũng đủ cho hắn củng cố cảnh giới. Bước vào luyện khí kỳ tầng một là đã hoàn thành mục tiêu trước mắt, nhưng con đường tu tiên không có điểm cuối, hắn cũng phải tính toán một chút tương của mình. Cơ thể đã trải qua lần dịch kinh tẩy tủy đầu tiên, tốc độ hấp thu linh khí đã tăng không ít, nhưng chỉ như vậy mà muốn đi xa hơn thì chỉ là người mơ nói mộng. Tư chất hắn quá kém, bây giờ dẫu có thể so sánh với tu sĩ tứ linh căn, nhưng như vậy cũng chẳng thể khiến hắn yêu tâm được. Tứ linh căn cũng vẫn chỉ là phế vật! Cho nên con đường tu luyện của hắn sẽ khác so với những người khác, không những phải tu luyện điên cuồng gấp trăm lần người khác, mà còn phải nghĩ cách kiếm đầy đủ đan dược và linh thạch. Đỗ Thiên suy nghĩ một chút rồi thở dài, e rằng con đường trước mắt vô cùng gian nan. Suy nghĩ một lúc rồi hắn dừng lại, hiện tại hắn đã có thần thức, không ngại xem một chút túi trữ vật và ngọc giản.
Túi trữ vật này là hắn đoạt được của một tên tán tu lúc trước, phỏng chừng cũng không có gì quý giá. Đỗ Thiên dùng thần thức thâm nhập vào túi trữ vật, tay vỗ một cái, muốn lấy ra toàn bộ đồ vật trong đó. Ý nghĩ vừa chuyển thì trong túi trữ vật lóe lên một đoàn ánh sáng rơi xuống giường trước mặt hắn. Đồ vật không nhiều, ba tấm phù lục, một cây tiểu kỳ, mười hai viên linh thạch, ngoài ra còn mấy thứ như đá vụn, phỏng chừng là tài liệu luyện khí nào đó. Linh thạch có đến mười hai viên quả cũng khiến Đỗ Thiên bất ngờ, như hắn làm tạp vụ trong một đại phái mà mỗi năm cũng chỉ được năm viên linh thạch. Còn phù lục thì Đỗ Thiên lại nhận ra, hắn làm tạp vụ ở Luyện Phù Đường cũng không phải là chỉ quét nhà dọn rác. Một tấm hỏa đạn phù công kích và hai tấm thủy tráo phù phòng ngự. Cây tiểu kỳ cùng bộ với lục giác pháp khí và ba tiểu kỳ còn lại, như vậy hắn có thể bày ra một trận pháp đơn giản được rồi. Hiện tại trong tay Đỗ Thiên có mười ba viên hạ phẩm linh thạch, mười viên hoàng linh đan, ba viên tẩy tủy đan, ba tấm phù lục, một bộ trận kỳ. Số tài sản đó nếu ở trên người một gã luyện khí kỳ tầng một thì đã vô cùng lớn rồi. Đúng là song hỉ lâm môn.
Nhưng đó không phải là vốn quan trọng nhất để Đỗ Thiên bước trên con đường tu tiên. Đỗ Thiên thu lại tất cả vào túi trữ vật rồi đeo nó bên hông, sau đó hít một hơi thật sâu thì bàn tay lật lại, trên đó có một vật hình quả trứng gà màu xanh biếc. Đúng là ngọc giản nọ ! Đỗ Thiên lúc này cực kỳ hồi hộp, thứ để kết đan kỳ liều mạng rốt cuộc là cái gì đây ? Hắn đưa ngọc giản áp lên trán rồi cẩn thận đưa thần thức tiến nhập vào đó
Thần thức Đỗ Thiên nhập vào ngọc giản nọ, lập tức đầu ong ong đau nhức, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì khi mở mắt đã thấy mình lạc vào một không gian lạ. Nơi này xung quanh ngập tràn sương trắng, không thể nhìn xa được quá năm mét. Đỗ Thiên giật mình kinh hãi tự nói :
“ Chuyện gì thế này, chỉ là xem xét ngọc giản nọ, tại sao lại xuất hiện ở nơi đây, hay đây là không gian trong ngọc giản ?”
Đỗ Thiên đứng yên không giám đi loạn, lục lọi vốn kiến thức ít ỏi của mình một lúc. Ngọc giản không thể có không gian riêng được, hay đoán sai, vật đó vốn không phải ngọc giản ? Đỗ Thiên đang không ngừng suy xét thì xa xa xuất hiện tiếng nước chảy. Rõ ràng lúc nãy không hề có tiếng nước chảy ! Hắn hít một hơi, cẩn thận cất bước về phía đó, chừng hai mươi bước thì có một dòng suối nhỏ, nước suối lại là một màu xanh biếc giống màu sắc của ngọc giản. Đỗ Thiên ánh mắt đảo xung quanh thì thấy một đứa bé chừng sáu bảy tuổi đang buông cần câu cá ở gần đó. Đỗ Thiên hít một hơi thật sâu bước qua mấy bước, cách tiểu đồng chừng một trượng rồi cất tiếng hỏi :
“ Đây là nơi nào ?”
Tiểu đồng mặc yếm màu đỏ và quần lụa màu đen, gương mặt trắng nõn vô cùng bụ bẫm đáng yêu, quay sang nhìn Đỗ Thiên một chút rồi không để ý đến hắn nữa, tiếp tục câu cá. Đỗ Thiên thấy nơi này vô cùng kỳ quái, đứng lặng một lúc rồi quyết định đi xung quanh xem xét. Nhưng kỳ lạ là dù hắn đi hướng nào thì chốc lát cũng tới chỗ tiểu đồng đang câu cá, kể cả hắn có men theo dòng suối cũng vậy. Lần này Đỗ Thiên không đi loạn nữa mà lại gần chỗ tiểu đồng tử khoanh chân ngồi xuống. Nơi này không hề có linh khí đương nhiên không thể tu luyện, hắn chỉ ngồi tĩnh tọa mà thôi.
Không biết qua bao lâu, có thể là một ngày, một tháng, hoặc cũng có thể là một canh giờ, cuối cùng tiểu đồng tử cũng buông cần quay lại nói :
“ Ngươi là tiểu tử nhàm chán “
Giọng nói thì non nớt nhưng ngữ điệu thì như kẻ bề trên. Lúc này Đỗ Thiên mở mắt ra, hắn cũng chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên, nhìn chằm chằm tiểu đồng không nói. Tiểu đồng khoát tay thở dài nói :
“ Được rồi, không chơi trò này nữa, tiểu tử có gì muốn hỏi cứ hỏi “
“ Đây là nơi nào ?” Đỗ Thiên lặp lại câu hỏi lúc nãy.
Tiểu đồng bước tới gần sát Đỗ Thiên, cũng khoanh chân ngồi xuống đối diện hắn trả lời :
“ Đây là không gian bên trong ngọc giản “
Đúng là không gian bên trong ngọc giản thật, Đỗ Thiên lại hỏi :
“ Ngươi là ai ?”
Tiểu đồng trả lời :
“ Ta là ý thức của ngọc giản này, hoặc cũng có thể nói ta chính là ngọc giản “
“ Ngọc giản cũng có ý thức ?” Đỗ Thiên không ngăn được kinh ngạc thốt lên
“ Ta đang ngồi đây rồi, còn cần phải hỏi nữa sao ? Ngọc giản bình thường đương nhiên không thể sinh ra ý thức, nhưng ta đâu phải ngọc giản bình thường “ Đứa bé tỏ ra bí hiểm cười nói
“ Ngươi là loại ngọc giản gì ? ngươi tên gì ?” Đỗ Thiên hỏi
Đứa bé lắc đầu khoát tay khinh thường nói :
“ Cho dù ta nói ra thì một tiểu tu sĩ nho nhỏ nơi hạ giới như ngươi biết được sao ? còn tên gọi ta không có, ngươi thích gọi như thế nào cũng được”
Đỗ Thiên nghe vậy cũng không hề tức giận, hắn cũng chỉ mới chân ước chân ráo bước vào tu tiên giới, trong khi đối phương có khi đã sống qua vạn năm rồi cũng không chừng. Hắn hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất :
“ Ngọc giản này có tác dụng gì ?”
Tiểu đồng nói :
“ Dù ta không phải là ngọc giản bình thường, nhưng đã là ngọc giản thì đương nhiên chức năng cơ bản nhất vẫn phải có, đó là lưu giữ thông tin, trong tay ta có mấy bộ cực phẩm công pháp”
“ Cực phẩm công pháp “ Đỗ Thiên vào hít một hơi thật sâu, hèn gì hai cao thủ kết đan kỳ cũng phải liều mình sống chết. Hôm trước đàm đạo với Đinh Huyền hắn đã biết được công pháp có vai trò cực kỳ quan trọng trong việc tu luyện của tu sĩ, nếu công pháp tốt thì không những tiến cấp nhanh hơn mà còn có pháp lực thâm hậu hơn so với tu sĩ cùng cảnh giới. Tuy nhiên theo như Đinh Huyền nói thì hầu hết tất cả công pháp ở tu tiên giới đều là hạ phẩm công pháp, trung phẩm công pháp thì chỉ có những kẻ đứng đầu danh môn đại phái mới có thể có được, như lão tổ Xích Diễm Môn cũng chỉ có trong tay một phần của trung phẩm công pháp mà thôi, thế nhưng cũng đủ để xưng hùng trong tu tiên giới Đại Việt. Tiểu đồng thấy biểu hiện của Đỗ Thiên thì bĩu môi nói :
“ Ngươi hoảng cái gì, ta còn chưa nói hết, cực phẩm công pháp còn chưa phải là cực hạn của ta”
“ Còn có công pháp trên cả cực phẩm ?” Lần này Đỗ Thiên không thể ngồi yên mà giật mình té ngửa ra phía sau. Trên cực phầm là cấp độ gì hắn không biết, điển tịch tu tiên ký cũng không hề nhắc tới, mà phỏng chừng toàn bộ tu tiên giới này cũng không mấy người biết.
Tiểu đồng nhìn kỹ Đỗ Thiên một chút rồi nói tiếp :
“ Chuyện đó đợi đến khi ngươi đạt đến đại thừa kỳ rồi nói tiếp, ta xem ngươi là tạp linh căn, hơn nữa còn là đầy đủ ngũ hành, nếu bình thường thì cho ngươi cả ngàn năm cũng đừng mong trúc cơ”
Đỗ Thiên nghe tiểu đồng không kiêng nể gì dội ngay gáo nước lạnh vào mặt như vậy thì cúi đầu phiền muộn, nhưng khi nghĩ lại lời tiểu đồng có chữ “ nếu bình thường “, tâm cơ khẽ động vội hỏi :
“ Tiền bối, người...”
Tiểu đồng thấy Đỗ Thiên đến cả cách xưng hô cũng thay đổi thì ha ha cười một lúc, làm kẻ lăn lộn giang hồ như Đỗ Thiên cũng phải đỏ mặt lên. Tiểu đồng nói :
“ Ngươi gọi ta một tiến tiền bối cũng không sai, được rồi, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ cực phẩm công pháp tên là Phá Thiên Quyết, vừa lúc có thể phát huy ra điểm mạnh của ngũ hành tạp linh căn, hơn nữa tốc độ tu luyện cũng tăng nhanh gấp cả ngàn lần so với hạ phẩm công pháp cơ sở kim thuộc tính ngươi đang tu luyện “
Tiểu đồng này không hổ là ý thức của ngọc giản đặc biệt, liếc mắt một cái là nhìn ra thuộc tính linh căn và công pháp tu luyện của Đỗ Thiên, hắn hoàn toàn tin những gì tiểu đồng nói. Tiểu đồng đứng dậy, bước lại rồi hai tay chụm vào nhau chìa ra hai ngón trỏ điểm tới thiên linh cái của Đỗ Thiên. Đầu Đỗ Thiên lập tức đau như búa bổ, hàng loạt văn tự thi nhau chui vào, đồng thời truyền tới tiếng nói của tiểu đồng :
“ Công pháp tuy tốt nhưng cũng chỉ giúp được ngươi có tốc độ tu luyện sánh với tu sĩ nhị linh căn bình thường, nếu muốn trúc cơ thành công ngươi vẫn phải cần một chút cơ duyên, đợi tới khi ngươi đạt được đại thừa kỳ ta mới chân chính có thể trợ giúp ngươi tu luyện, nếu ngươi không đạt được đại thừa thì chỉ có thể coi là ta và ngươi đã hết duyên”
Đỗ Thiên mở mắt tỉnh lại, vẫn còn đang giữ nguyên tư thế áp ngọc giản lên trán, ngoài trời vẫn còn tối, dường như vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác. Đỗ Thiên thu hồi ngọc giản cất vào túi trữ vật, sau đó điều tức một chút rồi nhắm mắt lại nghiên cứu công pháp Phá Thiên Quyết. Trong đầu hắn lúc này đã có đoạn pháp quyết tu luyện ứng với giai đoạn luyện khí kỳ, phần sau đó như có sương mù che đậy không thể nhìn rõ, hắn đoán khi đạt được cảnh giới nào thì đoạn pháp quyết tu luyện tương ứng sẽ tự mở ra. Phá Thiên Quyết không hổ là cực phẩm, thâm ảo dị thường, ngay cả tuyến đường vận chuyển linh lực cũng khác xa so với công pháp cơ sở trước đây hắn tu luyện. Mất thêm một canh giờ Đỗ Thiên mới nắm bắt được cách vận chuyển linh lực, hắn cũng không hề chần chừ mà dùng ngay Phá Thiên Quyết để củng cố cảnh giới.
Đỗ Thiên vỗ túi trữ vật, trên tay xuất hiện một bình đan dược, đây không phải là bình đan dược Đinh Huyền tặng mà là bình tẩy tủy đan hắn đoạt được của lão tán tu có ý xấu với hắn lúc trước. Lấy ra một viên bỏ vào miệng, sau đó lại đả tọa tu luyện. Hoàng linh đan dược lực lớn hơn, nếu sử dụng bây giờ thì có chút hơi phí, hắn đương nhiên để dành về sau. Đan dược xuống bụng lập tức tan ra, hình thành một cỗ dược lực, dòng chảy linh lực do Phá Thiên Quyết tạo thành cuốn tới mang theo toàn bộ dược lực rồi từ từ hoàn thành một vòng chu thiên, tới lúc về lại đan điền thì dược lực đã bị hấp thu sạch sẽ, không hề bị thất thoát lãng phí một chút nào, đồng thời lượng linh khí từ bên ngoài tiến nhập vào cũng nhiều hơn lúc trước vô số lần, đều bị Phá Thiên Quyết luyện hóa trở thành linh lực tụ tập nơi đan điền. Cứ cách ba mươi phút hắn lại phục dụng một viên tẩy tủy đan, đến lúc gần sáng thì đan dược trong bình cũng vơi hết. Lúc này đám mây linh lực trong đan điền Đỗ Thiên đã mở rộng hơn rất nhiều, linh lực nhẹ nhàng qua lại nơi kỳ kinh bát mạch cũng tăng lên trông thấy, dù chưa đột phá tầng thứ nhất nhưng nếu cứ giữ nguyên tốc độ này thì sau vài tuần chắc chắn sẽ bước vào luyện khí kỳ tầng hai. Hắn đã thành công củng cố cảnh giới. Tốc độ tu luyện sánh ngang với tu sĩ nhị linh căn, quả nhiên ngọc giản kia nói không sai. Nhị linh căn về lý thuyết thì vẫn là tạp linh căn, nhưng tu tiên giới này số tu sĩ đơn linh căn vô cùng hiếm, cả vạn tu sĩ may ra mới có một người, cho nên nhị linh căn chính là mục tiêu săn đuổi của các đại môn phái, hầu hết đều trở thành đệ tử hạch tâm.
Cảnh giới đã được củng cố, thời gian cũng còn rất ít, sáng sớm Đỗ Thiên sẽ phải tiếp tục làm tạp vụ nên không thể luyện nữa, hắn ngồi suy ngẫm một chút con đường tương lai của mình. Như ngọc giản nói thì muốn trúc cơ cần phải có thêm cơ duyên mới được. Hắn hiện tại tốc độ đã không chậm, nhưng nếu có đầy đủ linh thạch đan dược phụ trợ thì tốc độ sẽ còn được đẩy nhanh hơn nữa. Tu tiên là chạy đua với thời gian, cho nên cũng không ai ngại tốc độ của mình nhanh một chút, với lại trùng kích bình cảnh trúc cơ khi thọ nguyên còn càng nhiều thì tỉ lệ thành công càng cao. Cho nên con đường trước mắt của Đỗ Thiên vẫn không thay đổi, đó là điên cuồng tu luyện và tìm cách kiếm được đan dược và linh thạch càng nhiều càng tốt. Ngọc giản có nhắc tới một cảnh giới tên là Đại Thừa Kỳ, Đỗ Thiên chưa bao giờ nghe tới, phỏng chừng còn trên cả hóa thần kỳ, cảnh giới cỡ đó không phải là một tiểu tu sĩ nho nhỏ như hắn có thể tính tới bây giờ
Sáng hôm sau!
Năm ngày được nghỉ đã kết thúc cho nên Đỗ Thiên vẫn phải tới Luyện Phù Đường làm tạp vụ. Hắn vừa làm xong công việc buổi sáng thì một đạo độn quang hai màu lam vàng bay tới hạ xuống giữa khoảng sân, hào quang thu lại lộ ra một cô gái vô cùng xinh xắn, nàng đúng là Đinh Huyền. Nàng bước tới cười nói :
“ Đỗ sư đệ mấy hôm nay không thấy hẳn là dành để trùng quan ? Ồ ! sao lại như thế ?”
Đinh Huyền vừa nói vừa quét thần thức qua Đỗ Thiên xác nhận một chút thì ngạc nhiên thốt lên. Không hề có dao động linh lực, hay nói cách khác Đỗ Thiên vẫn là một phàm nhân ! Chẳng phải nói võ nhập đạo chắc chắn thành công sao ? Chẳng lẽ xảy ra sai lầm ngoài ý muốn ? Đỗ Thiên mỉm cười đáp :
“ Ra mắt sư tỷ, đa tạ sư tỷ đã tặng đan, cuối cùng tiểu đệ cũng thành công tiến nhập luyện khí kỳ”
Đinh Huyền dường như không nghe Đỗ Thiên nói, bước lại gần hơn nữa, thần thức đảo qua đảo lại cả chục lần, kết quả vẫn như một, nàng nhíu mày hỏi :
“ Đỗ sư đệ trong lúc trùng quan xảy ra sai lầm gì chăng ?”
Đỗ Thiên lúc này mới để ý tới thái độ khác lạ của Đinh Huyền, hắn đứng tại chỗ nội thị thuật xem xét, vẫn thấy linh lực đang nhẹ nhàng chuyển động trong cơ thể, chẳng lẽ Đinh sư tỷ không thấy được linh lực của hắn ? Hắn vô tình đảo thần thức qua Đinh Huyền một chút, thấy khắp cơ thể nàng tràn ngập linh lực, đặc biệt đám mây linh lực ở đan điền lớn hơn hắn không biết bao nhiêu lần. Luyện khí kỳ tầng mười hai ! không ngờ nàng là một cao thủ tầng mười hai. Đỗ Thiên lúc này mới trả lời :
“ Không có, tiểu đệ trùng quan thành công, bây giờ đã là luyện khí kỳ tu sĩ rồi”
“ Trùng quan thành công ?” Câu trả lời của Đỗ Thiên lại càng làm Đinh Huyền kinh nghi nói “ Sao ta không hề thấy pháp lực giao động của sư đệ ? Chẳng lẽ đệ tu luyện pháp thuật giấu diếm khí tức ? không đúng, thần thức của tỷ mạnh hơn sư đệ nhiều, sư đệ dù tu luyện ẩn dấu khí tức cũng không thể dấu diếm được thần thức của ngu tỷ. Hay đây là do võ nhập đạo nó vậy ?”
Đinh Huyền tự hỏi tự trả lời một hồi, cuối cùng đành quy rằng võ nhập đạo sinh ra tác dụng ẩn dấu linh lực như vậy. Còn Đỗ Thiên thì đã đoán được đáp án. Phá Thiên Quyết, nhất định là nó còn có tác dụng dấu diếm linh lực. Đây là một điểm vô cùng lợi thế, song cũng là một bất lợi đối với Đỗ Thiên. Lợi thế đương nhiên là khi đấu pháp làm kẻ thù không thể phán đoán được tu vi chân chính của mình, còn bất lợi, nếu việc này truyền ra ngoài đương nhiên sẽ có kẻ nghi ngờ hắn đạt được công pháp tốt, như vậy chẳng phải là rước họa vào thân sao. Còn nếu cứ giả ngây giả ngô làm phàm nhân lại càng không được, như vậy hơn bốn năm nữa hắn sẽ bị trục xuất, đi đâu tìm được nơi có linh khí sung túc như ở đây mà tu luyện. Đầu óc xoay chuyển chốc lát, Đỗ Thiên cười khổ nói :
“ Sư tỷ không cần kinh ngạc, hẳn là do linh lực của tiểu đệ vốn không nhiều, lại mới trùng quan chưa kịp củng cố cảnh giới nên linh lực tiêu tán hết”
Câu giải thích của Đỗ Thiên có vẻ còn chấp nhận được, dù sao thì tạp linh căn đầy đủ ngũ hành cũng không thể xét theo lẽ thường, xuất hiện việc tán hết linh lực cũng không có gì ngạc nhiên, Đinh Huyền quan tâm nói :
“ Như vậy sư đệ tốt nhất nên củng cố cảnh giới nhanh một chút, để nó thực sự rớt xuống trở lại phàm nhân thì dù tu luyện trở lại luyện khí kỳ không khó nhưng lại mất thời gian”
Đỗ Thiên ôm quyền nói :
“ Đa tạ sư tỷ quan tâm, tối nay tiểu đệ nhất định sẽ củng cố cảnh giới vững chắc”
Đinh Huyền gật đầu, định quay đi thì như nhớ ra chuyện gì, có vẻ lo lắng nói :
“ Sư đệ, sự việc gã họ Lưu đê tiện kia bị giết đã bại lộ, hắn lại có quan hệ họ hàng xa với Lưu trưởng lão tu vi trúc cơ hậu kỳ, sư đệ nên cẩn trọng”
Đỗ Thiên trong lòng như dậy sóng. Không ngờ kẻ hắn giết có địa vị như vậy, hèn gì giám có chủ ý với tinh anh đệ tử khác. Cao thủ trúc cơ hậu kỳ, chỉ khẽ động ngón út cũng đủ giết hắn vô số lần rồi, việc này nhất định không thể để bại lộ. Còn chuyện phân bua đúng sai với một cao thủ trúc cơ kỳ thì hắn không cần nghĩ đến, dù chưa đi lại nhiều trên tu tiên giới nhưng võ lâm thế tục thì hắn kinh nghiệm không ít. Nắm tay ngươi lớn thì ngươi chính là lão đại, lời ngươi nói chính là lẽ phải, đoán chừng tu tiên giới cũng như vậy mà thôi, không khéo còn thảm khốc hơn nữa. Tuy lo lắng nhưng ngoài mặt Đỗ Thiên như thường nói :
“ Đa tạ sư tỷ nhắc nhở”
Hai người nói chuyện được một lúc thì các đệ tử khác đã lục đục kéo đến, hai người lại tách ra, ai làm việc nấy
Tối hôm đó Đỗ Thiên sau khi tham khảo trong ngọc giản đã biết Phá Thiên Quyết đúng là có tác dụng ẩn dấu pháp lực, đồng thời cũng biết cách để lộ ra tu vi cho người khác thấy. Hắn sở dĩ phải làm vậy không phải là muốn khoe khoang, mà Xích Diễm Môn có quy định tạp vụ đệ tử nếu trong một năm tiến cấp sẽ được khôi phục lại làm đệ tử bình thường, hắn đương nhiên muốn chân chính trở thành đệ tử, không những không phải làm tạp vụ mà còn được cấp tư nguyên tu luyện hàng năm. Nhưng hắn lại có chút khác biệt người khác, vốn không phải đệ tử bình thường bị đẩy xuống làm tạp vụ mà do Vô phong chủ thương tình nhận làm tạp vụ từ đầu, cho nên có được làm đệ tử bình thường hay không còn chưa biết.
Chuyện thứ hai hắn lo lắng chính là pháp thuật. Ngươi có pháp lực thâm hậu cỡ nào mà không có pháp thuật thì cũng chỉ để làm cảnh mà thôi, cũng giống như thương mà mất mũi sắt, chỉ để nhìn cho đẹp. Pháp thuật trong Phá Thiên Quyết có hai loại tương ứng với luyện khí kỳ là Phá Thiên Kiếm Khí và Thiên Linh Thuẫn, một công một thủ. Hai pháp thuật này đi kèm với công pháp cực phẩm nên sẽ không làm hắn thất vọng. Bên cạnh đó thì hắn cũng phải học thêm một số pháp thuật cơ bản khác như khinh thân thuật, ẩn nặc thuật, linh nhãn thuật và một số pháp thuật bổ trợ khác nữa. Muốn học những thứ này cần phải tới Tàng Thư Các một chuyến mới được
Để đi xa trên con đường tu tiên thì bên cạnh tu luyện cũng phải tìm cách mà giữ lại mạng nhỏ. Cho nên chuyện thứ ba Đỗ Thiên quan tâm là vũ khí. Tu sĩ ngoài công kích pháp thuật thì còn dùng vũ khí với uy lực mạnh hơn nhiều. Vũ khí tu sĩ sử dụng chính là pháp khí đối với trúc cơ kỳ trở xuống và pháp bảo đối với kết đan kỳ trở lên, ngoài ra còn có phù lục. Pháp khí đương nhiên Xích Diễm Môn có không ít, nhưng tất cả đều rơi vào tay tinh anh đệ tử, một tu sĩ linh căn như hắn thì có mơ cũng không được. Cho nên hắn phải nghĩ cách khác có được pháp khí. Phù lục hắn cũng phải tới tay một ít. Phù lục thực ra cũng là pháp thuật, nhưng khi sử dụng thì chỉ cần kích phát là được nên vô cùng nhanh và tốn rất ít pháp lực. Trong đấu pháp nhanh hơn một chút đôi khi chính là sống và chết
Chuyện cuối cùng là tốc độ tu luyện. Muốn đẩy nhanh tốc độ tu luyện phải có đầy đủ đan dược và linh thạch, hắn cũng phải nghĩ cách tới tay. Hắn bây giờ có tốc độ tu luyện có thể sánh với tu sĩ nhị linh căn, nhưng tu sĩ nhị linh căn nếu không có đan dược linh thạch phụ trợ thì dù ở nơi linh khí đầy đủ như Xích Diễm Môn cũng phải mất vài ba chục năm mới đạt được cảnh giới cao nhất của luyện khí kỳ được. Đỗ Thiên đương nhiên không định tiêu tốn nhiều thời gian như vậy ở cảnh giới này.
Tất cả những chuyện trên muốn hoàn thành cũng không hề dễ dàng, hơn nữa ở lại Xích Diễm Môn thì không bao giờ thực hiện được, cho nên kiểu gì hắn cũng phải ra ngoài tìm kiếm cơ duyên. Mà muốn ra ngoài đương nhiên phải đạt được một mức thực lực nhất định mới có thể. Đỗ Thiên mở mắt ra thở dài một hơi, những việc hắn phải làm đúng là quá nhiều. Trong tay hắn còn mười viên hoàng linh đan và mười ba viên linh thạch, chắc cũng đủ để hắn tu luyện đến tầng ba. Đỗ Thiên vỗ túi trữ vật lấy ra bình hoàng linh đan nuốt vào bụng, sau đó lại lấy ra một viên linh thạch nắm ở tay đả tọa tu luyện. Tối nay hắn tu luyện trong thạch thất, hắn không ngu tới mức ôm đan dược linh thạch ra ngoài tu luyện để người khác nhìn thấy mà rước họa vào thân.
Tu tiên giới càng lên cao càng khó, cứ nhìn cả trăm tu sĩ mới có người trúc cơ thành công, cả nghìn trúc cơ kỳ tu sĩ mới có một hai người kết đan thành công, mà cả vạn tu sĩ chưa chắc đã có một người thăng cấp nguyên anh kỳ được. Ở trong cảnh giới luyện khí kỳ cũng đồng dạng như vậy, tầng càng cao thì càng khó, có người một năm có thể từ phàm nhân lên đến tầng bốn, nhưng lại phải mất nửa năm mới lên tầng năm, mất một năm mới lên tầng sáu. Cho nên Đỗ Thiên mới đặt mục tiêu cho mình trong vòng nửa năm phải đạt tới luyện khí kỳ tầng bốn, có như vậy mới co hi vọng vào đại đạo được. Đả tọa tu luyện là công việc vô cùng buồn tẻ, Đỗ Thiên tu luyện tới hơn nửa đêm mới đi nghỉ. Không phải là hắn không chịu được áp lực khi tu luyện, mà vì hắn còn phải nghỉ lấy sức để còn làm tạp vụ.
Hôm sau Đỗ Thiên làm tạp vụ thì gặp lại Hạ Vũ, gã vô cùng kinh ngạc khi hắn đã là luyện khí kỳ. Tuy nói mất hơn nửa năm để từ phàm nhân bước sang luyện khí kỳ không có gì kỳ lạ, thậm chí còn vô cùng chậm, nhưng nên biết Đỗ Thiên là linh căn hạng gì. Không phải nói ngũ linh căn không mất mười năm khổ tu thì đừng mong tiến cấp sao ? Hạ Vũ lắc đầu cảm thán một hồi, đối với việc này Đỗ Thiên chỉ ợm ờ cho qua. Hắn không muốn công khai quan hệ của hắn và Đinh Huyền. Cũng không phải hai người vụng trộm gì, mà chớ quên có một cao thủ trúc cơ hậu kỳ đang nổi giận đùng đùng, hai người mà có biểu hiện khác lạ có thể bị nghi ngờ mà sinh lớn chuyện. Tuy tỉ lệ không cao nhưng Đỗ Thiên vẫn luôn cẩn thận. Đến tối làm xong tạp vụ hắn lại chạy tới Chính Các báo rằng mình đã thăng cấp. Một vị trúc cơ kỳ trung niên mặt nhẵn không râu xem xét lệnh bài của Đỗ Thiên, sau khi xác nhận một chút thì đánh một đạo pháp quyết lên đó rồi nói :
“ Ngươi đủ tư cách trở thành đệ tử bình thường, nhưng theo quy củ vẫn phải làm tạp vụ hết ngày mai, không ý kiến gì chứ”
Đỗ Thiên tất nhiên là vô cùng vui mừng, với lại phải có một ngày để quản sự có thể sắp xếp người khác thay cũng là chuyện hợp lý, liền nói :
“ Đa tạ sư thúc”
Cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh cả ngày phải làm tạp vụ, Đỗ Thiên hôm sau làm tạp vụ xong thì về thạch thất không tu luyện mà ngủ một giấc no say coi như ăn mừng chuyện này. Đệ tử bình thường sẽ có quyền mở động phủ tu luyện, sẽ không phải ở khu tạp vụ nữa mà chuyển sang nơi khác linh khí sung túc hơn. Đỗ Thiên được phong chủ Phù Phong thu nhận nên đương nhiên sẽ được mở động phủ ở Phù Phong.
Sáng hôm sau !
Đỗ Thiên cũng không có gì để thu dọn nên rất nhanh bỏ lại gian thạch thất đã ở hơn nửa năm mà chuyển đi, lúc đo cũng có nhiều tạp vụ đệ tử ánh mắt nhìn hắn hâm mộ cũng có mà ghen tỵ thì nhiều hơn. Đỗ Thiên chẳng quan tâm gì, ung dung tới Chính Các xin mở động phủ. Thủ tục này khá đơn giản, giao ra lệnh bài rồi chọn một địa điểm trên bản đồ. Bản đồ này thể hiện các vị trí có thể mở động phủ dành cho luyện khí kỳ ở Phù Phong, màu trắng là chưa mở, màu xanh là mở rồi mà hiện tại bỏ trống, còn màu đỏ là đang có người ở đó. Nhìn những điểm tròn ba màu cũng chỉ khoảng chưa đến hai trăm điểm, xem ra đệ tử Phù Phong cũng không nhiều. Đỗ Thiên chọn một điểm màu xanh ở góc khá hẻo lánh cho đỡ công mở động phủ. Hắn cầu yên ổn mà tu luyện chứ không phải tới đây để kết bạn nên cũng không muốn tiếp xúc với bên ngoài nhiều, càng hẻo lánh càng tốt. Sau đó hắn được nhận thêm mấy bình ích cốc đan và một túi trữ vật dành cho tân đệ tử.
Đỗ Thiên mất hơn một canh giờ mới tới được động phủ của mình. Động phủ này cũng không có gì đặc biệt, một gian tiếp khách, một gian luyện công, một gian trồng linh thảo và một gian nghỉ ngơi. Đỗ Thiên một lòng tu luyện nên chẳng cần phải trang trí sửa sang gì, chỉ quét dọn sơ qua một chút là được. Đỗ Thiên khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn bằng vải mềm màu vàng đặt trong phòng luyện công, cầm túi trữ vật mới được phát xem xét. Bên trong có ba viên hạ phẩm linh thạch, một bình hai mươi viên tẩy tủy đơn và ba lá phù sơ cấp. Đỗ Thiên cất phù lục và linh thạch rồi lấy tẩy tủy đơn ra phục dụng tu luyện. Trên lý thuyết thì luyện khí kỳ tầng một đã có thể tu tập pháp thuật, nhưng thực tế thì do pháp lực quá nông cạn mà không mấy ai thành công. Hắn đúng là muốn đạt tới luyện khí kỳ tầng hai rồi mới bắt đầu học pháp thuật.
Tu luyện không ngừng nghỉ cả ngày cả đêm, Đỗ Thiên dành thời gian rất ít để nghỉ ngơi, lại có đan dược linh thạch đầy đủ, chưa đến một tuần sau hắn đã đạt được luyện khí kỳ tầng hai. Lúc này pháp lực của Đỗ Thiên đã nhiều gấp đôi trước đây, đã bắt đầu có thể học pháp thuật được rồi.
Đỗ Thiên trước tiên nằm ngủ một giấc say sưa. Tuy nói luyện khí kỳ tu sĩ không cần ngủ nhiều mà cơ thể vẫn không bị tổn hại gì, nhưng sắp tới học pháp thuật nên hắn muốn phục hồi về trạng thái tốt nhất. Sáng hôm sau Đỗ Thiên tỉnh dậy thần thanh khí sảng, chạy một lúc Thiên Phong bộ xem như thể dục rồi đi vào phòng luyện công, mục tiêu đúng là hai pháp thuật phá thiên kiếm khí và thiên linh thuẫn. Khoanh chân xuống bồ đoàn, Đỗ Thiên hai tay đặt lên đùi ngay ngắm sau đó nhắm mắt, trong đầu lập tức xuất hiện khẩu quyết hai loại pháp thuật. Hắn chọn luyện phá thiên kiếm khí trước. Phá Thiên Kiếm Khí chính là một thủ đoạn nén ép linh lực dưới thủ pháp đặc thù sau đó phòng xuất ra ngoài, ưu điểm là thi pháp nhanh, tốc độ nhanh và lực công phá mạnh, nhược điểm là tiêu hao nhiều pháp lực. Đỗ Thiên không vội tu luyện liền mà dành thời gian gần nửa ngày nghiền ngẫm nghiên cứu, tới khi cảm thấy đã hiểu thấu triệt mới bắt đầu thực hiện. Đỗ Thiên mở mắt ra, hai tay chụp lại bắt một ấn quyết đặc thù, linh lực trong cơ thể vận chuyển theo khẩu quyết. Song lần này Đỗ Thiên đã thất bại ngay từ bước vận chuyển linh lực. Đây không phải do hắn chưa thấu triệt khẩu quyết, mà do phẩm chất linh căn ảnh hưởng, cũng chỉ có thể dùng thời gian tạo ra kinh nghiệm để bổ khuyết. Lặp đi lặp lại mấy lần tới khi pháp lực hao hết Đỗ Thiên mới nghỉ tay xuất ra linh thạch đả tọa hấp thu linh khí, đến khi pháp lực được bổ đầy lại tiếp tục tu luyện pháp thuật.
Hai ngày sau!
Đỗ Thiên vẫn hai tay bắt ấn quyết như cũ, lập tức không gian phía trước hơi dao động một chút, hắn không hề chần chừ chỉ ngay một góc gian phòng. Lập tức một đạo kiếm khí màu xanh thủy thuộc tính hư không xuất hiện rồi nhanh như cắt lao đến góc phòng. “ Ầm” một tiếng vang lên, cả gian phòng chấn động dọa cho Đỗ Thiên đang khoanh chân cũng phải nhảy cẫng lên. Chỉ thấy nơi chỗ kiếm khí đi qua để lại một rãnh ăn sâu vào vách tường sâu hút đen ngòm, dài khoảng bảy tám xích. Đỗ Thiên cũng phải âm thầm hít một hơi, uy lực cỡ này hơn xa hắn dự đoán, quả không hổ là cực phẩm công pháp. Tuy nhiên Đỗ Thiên vẫn chưa thật sự thành công nắm được pháp thuật này, do thời gian hắn thi pháp quá lâu và linh lực còn bị thoát ra ngoài gây lãng phí, chưa phát huy được điểm mạnh của pháp thuật. Đỗ Thiên lại tiếp tục ngồi xuống tu luyện.
Tu luyện vô cùng buồn tẻ, phải có ý chí kinh người cùng nỗ lực rất lớn mới mong có thể đi xa trên con đường tu tiên được. Ba tháng sau Đỗ Thiên bước ra khỏi cửa động phủ hít thở không khí buổi sáng một chút, sau đó vừa dùng mắt vừa dùng thần thức xem xét xung quanh một chút. Cũng may chỗ này hẻo lánh nên không có ai. Đỗ Thiên lập tức lấy một tảng đá làm mục tiêu, bấm quyết thi triển kiếm khí. Lại một đạo kiếm khí màu xanh trong lao nhanh tới tảng đá, xẹt một tiếng, tảng đá đường kính gần năm thước đã bị bổ đôi, vết cắt vô cùng sắc ngọt. Đỗ Thiên gật đầu hài lòng, tuy chưa đến mức hoàn hảo nhưng cũng đã phát huy được bảy thành kiếm khí, phỏng chừng tập luyện vài ba tháng nữa có thể đạt được tình trạng tùy tâm, tâm động kiếm xuất. Bên cạnh tập luyện kiếm khí thì tu vi Đỗ Thiên cũng đã bước sang luyện khí kỳ tầng ba, nhưng đan dược được phát cũng đã hết, sắp tới hắn sẽ phải sử dụng hoàng linh đan. Hít thở một chút rồi Đỗ Thiên lại quay vào động phủ bế quan, lần này đương nhiên là thiên linh thuẫn. Đỗ Thiên dành một nửa ngày để học pháp thuật và nửa ngày để đả tọa tu luyện, ba tháng sau hắn lại xuất quan lần nữa. Lần này đan dược hắn đã hết sạch, linh thạch chỉ còn năm khối, nhưng bù lại tu vi đã đạt luyện khí kỳ tầng bốn, đồng thời thiên linh thuẫn cũng đã tiểu thành. Tính từ lúc nhập môn tới giờ đã qua một năm. Trong một năm từ phàm nhân đạt tới luyện khí kỳ tầng bốn không tính là chậm, thậm chí so sánh được với cả đệ tử hạch tâm. Đương nhiên những thiên tài hoặc những kẻ đơn linh thì không thể so sánh với.
Đỗ Thiên bước ra khỏi cửa động, vươn vai hít thở một chút, rồi điều chỉnh tu vi xuống còn luyện khí kỳ tầng hai. Dù sao thì một gã ngũ linh căn mà tiến cấp nhanh quá thì khác nào nói cho người ta biết ở đây chắc chắn có gì đó hay sao. Ở thế tục giới giết người cướp của không hiếm nên phỏng chừng tu tiên giới cũng có phong trào giết người đoạt bảo. Hôm nay hắn định tới tàng thư các ở Chủ Phong đọc một ít tài liệu tu tiên và học thêm mấy pháp thuật căn bản khác. Dù sao thì đan dược đã hết nên hắn cũng phải nghĩ cách nhanh chóng tới tay để tiếp tục tu luyện. Khoảng cách từ đây tới ngọn Chủ Phong rất xa, phỏng chừng cả đi cả về cũng mất một ngày chứ không ít. Đang định tranh thủ cất bước đi nhanh một chút thì có tiếng “ a “ kinh ngạc vang lên. Đỗ Thiên quay sang nhìn thì thấy một đạo độn quang hai màu lam vàng đang tiến tới. Đấy không phải là Đinh Huyền sao ? Đỗ Thiên mỉm cười chọc một câu :
“ Ra mắt sư tỷ, nửa năm rồi sư tỷ ngày càng xinh đẹp, không biết sư tỷ tới nơi hoang vắng này làm gì sớm vây ?”
Đinh Huyền khống chế pháp khí tới cạnh Đỗ Thiên đáp xuống, hai mắt mở tròn nói :
“ Không phải sư đệ mở động phủ ở đây chứ ?”
Đỗ Thiên đáp :
“ Đúng vậy, động phủ tiểu đệ ở ngay đây, không lẽ sư tỷ... ?”
Đinh Huyền mỉm cười gật đầu, xem ra hai người đúng là có duyên. Đinh Huyền đảo thần thức qua Đỗ Thiên một chút thì vui mừng vỗ tay nói :
“ Chúc mừng, sư đệ đã đạt tới tầng thứ hai rồi cơ đấy “
Đỗ Thiên làm vẻ cười khổ nói :
“ Cả năm trời phấn đấu mới có chút tu vi này, khiến sư tỷ chê cười rồi, tiểu đệ cũng vì có chút tu vi này mà hôm nay định đến tàng thư các tìm một số pháp thuật sơ cấp học một phen “
Đinh Huyền ngạc nhiên thốt lên :
“ Sao trùng hợp vậy, ngu tỷ cũng đang giẫm chân ở bình cảnh, định tới tàng thư các tìm một số điển tịch tham khảo đây”
Đỗ Thiên cũng chỉ biết cười cười, hai người phải nói là rất có duyên mới đúng. Đinh Huyền nói :
“ Tiểu đệ chưa có pháp khí đúng không, nếu không ngại thì để ngu tỷ chở đi, chứ nếu đi bộ thì mất cả ngày chứ không ít “
Mỹ nữ còn giám mời thì đương nhiên Đỗ Thiên cũng không từ chối làm gì, ôm quyền nói :
“ Như vậy xin đa tạ sư tỷ”
Đinh Huyền lấy ra pháp khí dải lụa ra, hai người hóa thành một đạo độn quang hai màu lam vàng bay đi, phương hướng đúng là ngọn chủ phong. Đinh Huyền có thể coi là bằng hữu duy nhất của Đỗ Thiên ở Xích Diễm Môn này, hơn nữa nhờ nàng chỉ giáo cho phương pháp võ nhập đạo, rồi lại tặng đan dược nên hắn mới có ngày hôm nay, đương nhiên hắn đối với nàng vô cùng cảm kích, vừa phi hành hai người vừa nói chuyện. Đỗ Thiên nói :
“ Tiểu đệ linh căn thấp kém, e rằng phải cần rất nhiều đan dược mới mong đi xa được thêm một chút, không biết sư tỷ biết có cách nào kiếm được đan dược không ?”
Đinh Huyền không cần suy nghĩ đáp :
“ Có khá nhiều phương pháp để có được đan dược. Đệ có thể ra ngoài tìm linh thảo linh dược về luyện đan hoặc bán lấy linh thạch, có thể săn giết yêu thú kiếm linh thạch, hoặc chấp hành nhiệm vụ của bổn môn cũng sẽ được thưởng linh thạch”
Đỗ Thiên suy nghĩ chốc lát. Với tu vi của hắn mà ra ngoài tìm kiếm linh dược thì hơi miễn cưỡng, còn chuyện săn giết yêu thú với chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm thì tạm thời khỏi cần bàn. Tu vi tầng bốn của hắn làm những việc đó thì chẳng khác tự sát là mấy. Cuối cùng cũng phải ở lại bổn môn tu luyện lên ít nhất tầng sáu và kiếm được pháp khí đã mới được.
Đương nhiên Đỗ Thiên cũng không buông tha hỏi một số gúc mắc trong tu luyện, Đinh Huyền không hổ là cao thủ tầng mười hai, chỉ điểm một chút làm những điểm mờ ảo trước đây hắn không hiểu lập tức sáng tỏ, tránh được không ít đường vòng