
trong truyện này mình lại thấy cái khốn nạn của cái của thằng đàn ông đã đến với cô gái, ra đi để lại câu ráo hoảnh: "Em mất trinh, anh không cần em nữa".
Cmn, biết là tục nhưng vẫn phải chửi, nó không tìm gái vì tiền mà xổ toẹt ra câu khốn nạn của một thằng chó má. Đời lắm thằng khốn kiếp, trời có hay không khi những thằng đểu giả ấy vẫn sống? Một con người, mà lại là một người con gái, thằng nói ra lời như vậy không có cái tư cách gì để gọi là đàn ông. Nó chỉ là thú vật, nó không biết tư duy như một con người, hay nói đúng hơn, não nó để trang trí. Buồn!