Linh Hư Sơn, tám vạn dặm phía bắc thành Nhạc Thủy, Cổ Thần dốc toàn lực ngự khí phi hành, dùng Tật Vũ Phi Phong, tốc độ ngang ngửa với một tu sĩ Thần Hải cảnh, một ngày vạn dặm, chưa đến mười ngày đã đến.
Từ giờ đến cuối năm vẫn còn năm tháng nữa, còn lâu mới đến ngày Hư Thiên Tiên Tông chiêu đồ, Cổ Thần không cần phải vội vàng, mỗi ngày phi độn hơn hai ngàn dặm, thấy đằng trước có thành trì thì tìm khách điếm nghỉ lại, hôm sau mới đi tiếp.
Tu sĩ phi độn cũng giống như người thường chạy, chạy càng nhanh, thân thể càng mệt mỏi, hơn nữa, nếu như không quá gấp rút, chẳng tu sĩ nào muốn liều mạng, Cổ Thần mỗi ngày phi độn hơn hai ngàn dặm, giống như người thường đi bộ, mặc dù nhẹ nhàng nhưng nếu như đi suốt một ngày, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Thân là một tu sĩ, lúc thân thể mệt mỏi chỉ cần ngồi xuống nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng là đã có thể hồi phục chứ không phiền phức như người thường.
Mỗi ngày hơn hai ngàn dặm, gần hai mươi ngày, Cổ Thần đi được ba vạn dặm về phía Bắc, ra khỏi phạm vi thế lực Cung Gia phía chính Đông, tiến nhập lãnh địa Thân Gia phía Đông Bắc.
Cả ngày hôm nay, Cổ Thần phi độn thêm hai ngàn dặm nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy thành trì đầu tiên thuộc lãnh địa Thân Gia. Cổ Thần đáp xuống ngoài thành, đi bộ vào bên trong.
Không phải là Cổ Thần không muốn trực tiếp bay vào trong thành, mà là ngoài cổng thành có treo mấy chữ lớn: Trong vòng ngàn trượng, cấm phi hành.
Tòa thành trì này lớn hơn Thành Nhạc Thủy rất nhiều, những thành trì kiểu này, người thường đông mà tu sĩ cũng đông, để tránh việc các tu sĩ bay đi bay lại trên trời như những con ruồi, người ta cấm phi hành luôn.
Cho dù phải đi bộ, Cổ Thần cũng không giảm tốc độ đi nhiều lắm, so với người thường nhanh hơn gấp mười lần, hoàn toàn bằng với tốc độ chạy toàn lực của người thường, nhanh chóng vào được trong thành.
Trên cổng thành, Cổ Thần nhìn thấy mấy chữ: Thân Nam Thành.
Thân Nam Thành lớn gấp đôi thành Nhạc Thủy, nhưng người đi lại trong thành thì rất ít, có thể nói là vắng vẻ, Cổ Thần thầm cảm thấy kì quái.
Nhưng, Cổ Thần đi qua một con phố, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, không phải là người trong thành ít, mà là người trên con phố Cổ Thần mới đi trên cơ bản đều chạy sang con phố trước mặt.
Mọi người xúm đông xúm đỏ, ánh mắt cùng hướng về một phía. Cổ Thần nhìn theo ánh mắt mọi người, mặc dù cách khá xa nhưng sự vật mà mọi người đang nhìn vẫn in rõ trong mắt Cổ Thần.
Trước mắt họ là một bức tường gỗ, trên tường gỗ dán một bức họa lớn, trên bức họa có đề năm chữ đen xì: Lệnh truy nã Đế Đình.
Cổ Thần vừa nhìn, năm chữ đó dường như bắn ra tinh quang, hằn sâu vào trong não hải Cổ Thần. Năm chữ "Lệnh truy nã Đế Đình" không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, không sao đuổi đi được. Hình như có một loại ma lực nào đó khiến người ta chỉ nhìn là không sao quên được.
Cổ Thần chớp chớp đôi mắt, trong lòng thoáng kinh ngạc: người viết ra năm chữ này thí ít phải có tu vi Thần Hải cảnh dẫn hồn kì trở lên, truyền đại pháp lực vào trong chữ viết, khiến người ta vừa nhìn đã ghi nhớ, không sao quên được.
Cổ Thần di chuyển ánh mắt xuống dưới, dừng lại chỗ bức họa. Người được vẽ là một thanh niên trẻ tuổi, tướng mạo vô cùng anh tuấn, thùy tai trái có một nốt ruồi đen rất rõ ràng. Tướng mạo anh tuấn và đặc điểm rõ ràng, cộng thêm năm chữ "Lệnh truy nã Đế Đình", mọi người chắc chắn sẽ ghi nhớ.
Lại chuyển mắt xuống dưới, phía dưới bức họa có viết mấy chữ lớn. Tội phạm truy nã: Lý Nghiêm, bên cạnh vẫn còn hai hàng chú thích: Người cung cấp thông tin phạm nhân cho quan phủ sẽ được thưởng một vạn linh thạch, kẻ nào che giấu thông tin, tru diệt toàn tộc.
Cổ Thần không hề xa lạ với lệnh truy nã Đế Đình, bởi vì kiếp trước Cổ Thần trở thành kẻ thù của Tàng Thiên Cơ, hắn cũng đã có vinh hạnh “được truy nã”.
Kiếp trước Cổ Thần đến đây, bây giờ đã hai năm, lệnh truy nã sớm đã không còn nữa. Lý Nghiêm, người bị truy nã lần này, Cổ Thần suy nghĩ một lúc, không thấy có ấn tượng gì.
Nhìn thêm lúc nữa, Cổ Thần không nán lại nữa mà tiếp tục đi sang một con đường khác, phía cuối con đường có mấy chữ lớn đang phất phơ trong gió: Khách điếm Đại Tiên.
Nhìn thấy tên khách điếm này, biết ngay là do người thường mở. Tu sĩ, sẽ không dùng từ Đại Tiên để gọi một tu sĩ khác, chỉ có người phàm mới gọi tu sĩ là đại tiên.
Tu sĩ Tiên Thiên cảnh nghĩ rằng bước vào Thần Hải cảnh, có pháp lực vô biên, mới được coi là vào tiên lộ. Tu sĩ Thần Hải cảnh thì nghĩ bước vào mệnh tuyền cảnh, đột phá mệnh các, mới được coi là tu tiên giả.
Có thể khiến tu sĩ được gọi là tiên thực sự, chỉ có độ hư cảnh cường giả, độ hư cảnh cường giả không sử dụng pháp bảo, lơ lửng bằng chính pháp lực bản thân mới được gọi là tiên.
Không dùng ngoại vật, tự mình nhấc mình lên, phá vỡ mọi lý thuyết, đó chính là tiên.
Nếu không, cho dù rời non lấp biển, kéo dài thọ mệnh đến hàng trăm năm thì vẫn là người, chỉ là mạnh hơn người thường nhiều lần mà thôi.
Vừa bước vào cửa khách điếm Đại Tiên, một tên tiểu nhị lập tức niềm nở chạy đến:
- Đại tiên, mời vào trong...
Bên trong khách điếm toàn là tu sĩ, người thường nhìn thấy mấy chữ đại tiên, tuyệt đối không dám vào, cho dù có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám.
Cổ Thần nhìn khắp một lượt tu sĩ trong khách điếm, nơi này quả nhiên hơn hẳn thành Nhạc Thủy, tất cả đều là Tiên Thiên tu sĩ, thậm chí, có hai người đạt đến tu vi Tiên Thiên cảnh hậu kì.
Cổ Thần mặc dù vẫn chưa tròn mười ba tuổi, nhưng thân thể cao lớn, nhìn chẳng khác gì một thiếu niên mười lăm mười sáu. Hắn quá trẻ, nếu như để lộ ra tu vi quá cao sẽ khiến người khác để ý, nên hắn chỉ khống chế tu vi bản thân ở cảnh giới Tiên Thiên tầng bốn.
Ở Thành Nhạc Thủy, còn trẻ như vậy mà có tu vi Tiên Thiên tứ tầng, nhất định sẽ khiến người khác ngạc nhiên. Nhưng ở chỗ này, sau khi tất cả tu sĩ quan sát một lượt, dù ánh mắt có thoáng kinh ngạc thì cũng không một ai giật mình. Rõ ràng, một thiếu thiên có tu vi Tiên Thiên tầng bốn ở đây không phải là ít.
Cổ Thần ngồi xuống một chiếc bàn trống, tiểu nhị lập tức đưa thực đơn cho hắn. Cổ Thần chọn vào món ăn nhẹ, tiểu nhị nhanh chóng dọn ra.
Nếu để Tiểu Bạch ăn trong khách điếm, khẳng định sẽ khiến người khác chú ý. Lần này Cổ Thần không có việc gì cần phải nghe ngóng, đương nhiên không cho Tiểu Bạch ra ngoài. Tiểu Bạch lúc này đang ngủ khì khì bên trong tay áo Cổ Thần.
Nhưng, mặc dù không muốn nghe ngóng gì, Cổ Thần vẫn để ý đến cuộc nói chuyện giữa hai tu sĩ bàn bên.
Chính là hai Tiên Thiên cảnh hậu kì tu sĩ lúc nãy, mặc dù giọng nói đã được làm cho thấp xuống nhưng vẫn không lọt khỏi tai Cổ Thần.
Hai tu sĩ này tuổi độ tứ tuần, một người mắt to mày rậm, tướng mạo thô lỗ, một người tay cầm quạt giấy, khuôn mặt ôn hòa, nhìn giống thư sinh.
Người đàn ông mắt to mày rậm thô lỗ nhìn khắp bốn phía, thì thầm nói:
- Văn huynh, nghe nói Lý gia toàn tộc bị Tàng gia giết hết rồi, hôm nay xem ra, việc này quả nhiên không giả.
Nghe được câu này, Cổ Thần nghĩ, gia tộc họ Lý Đại Kiền triều Cổ Thần cũng biết, Đại Doanh triều thì không biết có gia tộc họ Lý không? Có thể khiến Tàng gia ra tay giết hại, chắc chắn không nhỏ.
Đột nhiên, Cổ Thân thoáng giật mình: Không lẽ, là Lý gia...?
Đang nghĩ đến đây thì thư sinh được gọi là "Văn huynh" thì thầm nói:
- Không phải sao, một trong cửu địa tu tiên thế gia Đại Doanh, chọc giận Đế Đình thì cũng tan tành mây khói. Bây giờ Đế Đình ra lệnh truy nã rồi, kẻ bị truy nã chạy đâu cho thoát.
Cổ Thần thoáng rùng mình, quả nhiên là Lý gia, một trong cửu đại tu tiên thế gia Đại Doanh, cùng với Cung gia chính Đông, Thân gia Đông Bắc, Ngô gia chính Bắc... và các tu tiên thế gia khác, quản lý mười vạn dặm đất đai Tây Bắc Đế Đình.
Nhưng, bởi vì chọc giận Đế Đình, bị Tàng gia tiêu diệt, một tu tiên thế gia cường đại như vậy bị diệt, ở Cổ Hoang đại lục này, chắc chắn là chuyện lớn. Nhưng kiếp trước sau khi vào Hư Thiên Tông, Cổ Thần mới biết tin này, lúc đó Lý gia sớm đã đi vào truyền thuyết, nên ấn tượng của hắn cũng không rõ lắm.
Theo những gì Cổ Thần còn nhớ được, nghe nói Lý gia và Tàng gia cùng nhau tranh chấp một pháp bảo gì đó, còn đó là pháp bảo gì thì ngoài những thành viên chủ chốt của Tàng gia ra, không một ai biết.
Nhưng có thể khẳng định, có thể khiến Tàng gia ra tay tiêu diệt cả một thế gia tu tiên cường đại, pháp bảo đó tuyệt đối không tầm thường.
"Văn huynh" vừa nói xong, người đàn ông thô lỗ đã tiếp lời:
- Lý Nghiêm đó là cháu đích tôn của tộc trưởng Lý gia, nghe nói là người duy nhất chạy thoát.
"Văn huynh" nói:
- Ngay cả một kẻ chạy thoát cũng không tha, xem ra trên người Lý Nghiêm chắc chắn có thứ mà Đế Đình cần. Nghe nói Tàng gia đối phó với Lý gia vì một món bảo vật, xem ra quả nhiên không giả.
Người đàn ông thô lỗ cảnh giác nhìn khắp xung quanh, thì thầm nói:
- Ta có thông tin bên trong...
Cổ Thần thần sắc bất biến, tinh thần thì nâng cao lên không ít. Đối với việc Tàng gia tại sao tru diệt Lý gia, Cổ Thần cũng rất hiếu kì.
"Văn huynh " cũng nhìn tứ phía, thì thầm nói:
- Lỗ huynh, mối quan hệ giữa chúng ta còn gì mà không thể nói chứ?
Người đàn ông thô lỗ đảo đảo tròng mắt, một lúc lâu sau mới thì thầm nói:
- Nghe nói liên quan đến Côn Ngô bí cảnh, Lý gia hình như biết bí mật gì đó, nên mới rước họa vào thân.
Cổ Thần nhất thời giật mình, Côn Ngô bí cảnh, hắn đường nhiên cũng đã nghe qua. Kiếp trước, lúc hắn mười sáu tuổi, Côn Ngô bí cảnh đột nhiên xuất hiện trong thế gian, không ít đệ tử Hư Thiên Tông đi vào Côn Ngô bí cảnh, kết quả trừ Vô Chân, không một ai sống sót trở về, khiến đệ tử hậu bối Hư Thiên Tông đại thương nguyên khí.
Chính vì vậy, lần chiêu đồ tiếp theo, Hư Thiên Tông phải tăng số lượng lên rất nhiều, tiêu chuẩn chiêu đồ cũng giảm đi không ít, nếu không một Hậu Thiên cảnh tầng năm tu vi như Cổ Thần sao có thể may mắn được nhận?
Đó cũng là một mối duyên phận của kiếp trước.
- Côn Ngô bí cảnh...?
"Văn huynh" ngạc nhiên nói,
- Tiên cảnh trong truyền thuyết này thực sự tồn tại sao?
- Đương nhiên có thật.
Người đàn ông họ Lỗ thì thầm nói:
- Bí mật của Côn Ngô bí cảnh đang nằm trong tay Lý Nghiêm, nên Đế Đình mới giăng thiên la địa võng hòng bắt hắn.
"Văn huynh" nói:
- Bây giờ cả lãnh địa Thân gia đều bị phong tỏa, haizzz, Lý Nghiêm đó từ lãnh địa Lý gia, chạy qua lãnh địa Ngô gia, nhưng lại để lộ hành tung ở lãnh địa Thân gia. Nghe nói thiên tài số một Đại Doanh triều, Đế Đình thái tử Tàng Thiên Cơ đích thân đi bắt, lần này thì hắn chết chắc rồi.
- Tàng Thiên Cơ?
Cổ Thần nghiến răng, kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên ấy.
Tu vi hiện tại của Cổ Thần, vẫn còn thua xa Tàng Thiên Cơ, nhưng Cổ Thần có niềm tin, nhủ thầm:
- Tàng Thiên Cơ, kiếp này ta nhất định sẽ vượt qua ngươi.
- Tàng Thiên Cơ...
Người đàn ông họ Lỗ xuýt xoa, nói:
- Nghe nói không một ai chạy thoát khỏi tay Tàng Thiên Cơ, Tiên Thiên Cơ xuất thủ, chưa một lần thất bại...
Sau đó, hai người lại thì thầm trao đổi không ít nội dung, đều là liên quan đến truyền thuyết Tàng Thiên Cơ và những gì Tàng Thiên Cơ đã trải qua. Cổ Thần về cơ bản đều biết nên cuộc nói chuyện của họ không còn thu hút sự chú ý của hắn nữa.
Ăn xong cơm, Cổ Thần đặt một gian phòng, nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau mới khởi hành. Còn về chuyện Lý gia, Tàng Thiên Cơ, Lý Nghiêm... gì gì đó, tạm thời bỏ lại phía sau. Với thực lực hiện tại của hắn, có thể xưng vương xưng bá ở thành Nhạc Thủy, nhưng đối với cả Đại Doanh triều mà nói, mới chỉ là con tép.
Việc trước mắt hắn phải làm là vào Hư Thiên Tông, sau đó tiếp tục tu luyện, cho đến khi có thể vượt qua Tàng Thiên Cơ, đến lúc đó mới có tư cách xuất hiện, so tài cũng các tu sĩ trong thiên hạ.
Cổ Thần vào phòng, Tiểu Bạch từ trong túi chui ra, nhảy lên vai hắn, nói:
- Cổ Thần, lệnh truy nã Đế Đình là cái gì?
Cổ Thần ngồi xuống, nói:
- Lệnh truy nã Đế Đình là lệnh truy bắt phạm nhân mà Đế Đình ban bố, chỉ những phạm nhân vô cùng quan trọng mới bị truy nã.
- Đế Đình lại là cái gì?
Tiểu Bạch nghiêng nghiêng đầu, hai mắt lấp lánh, có vẻ rất hứng thú.
Tiểu Bạch sau này mặc dù thường xuyên cùng Cổ Thần ra ngoài Thành Nhạc Thủy, nhưng lần nào cũng đi đông hoang yêu vực, trừ Thành Nhạc Thủy ra, thành trì duy nhất mà Tiểu Bạch đi qua là Thái Dương thành. Lần này cùng Cổ Thần Bắc tiến, đi qua không ít thành trì của con người, thế giới của con người, khiến Tiểu Bạch vô cùng hứng thú.
Cổ Thần cười cười, biết Tiểu Bạch mà nổi máu hiếu kì thì sẽ hỏi cho đến cùng. Để giúp Tiểu Bạch hiểu, Cổ Thần giảng qua một lượt về kết cấu thế lực tu sĩ.
Thế lực tu sĩ phân thành gia tộc và tông môn hai loại. Thế lực tu sĩ Đại Doanh triều, lấy gia tộc làm chủ, Đế Đình đang bị thế gia số một Đại Doanh triều Tàng gia nắm giữ, Đại Doanh triều Đế Đình cũng chính là tộc trưởng Tàng gia.
Trừ Tàng gia ra, Đại Doanh vẫn còn tám tu tiên thế gia khác, phân chia quản lý mười vạn dặm lãnh địa Đại Doanh.
Trừ cửu đại tu tiên thế gia, các thế lực tiểu gia tộc trên cả Đại Doanh triều này nhiều không đếm hết, nhỏ thì như Cổ gia, Vân gia của Thành Nhạc Thủy; lớn thì như Tàng gia nắm giữ Đế Đình, đều là những thế lực gia tộc.
Ngoài thế lực gia tộc, cũng có không ít thế lực tông môn. Trong thế lực tông môn cũng có không ít thế lực cường đại, thực lực không nằm trong sự quản lý của một trong tám tu tiên thế gia, Hư Thiên Tông, chính là một đại tông môn như vậy.
Tất cả đất đai của Đại Doanh triều đều thuộc về Đế Đình, bát đại tu tiên thế gia chỉ là những người thay mặt Đế Đình quản lý mà thôi. Nếu như làm Đế Đình không vui, bất cứ lúc nào Đế Đình cũng có thể thu lại quyền lực của bát đại tu tiên thế gia.
Ví dụ như Lý gia, Đế Đình vừa giận, liền tan thành mây khói.
Ở Đại Doanh, Đế Đình chính là trời, mệnh lệnh của Đế Đình chính là thiên mệnh, lệnh truy nã vừa xuất, bát đại tu tiên thế gia dốc sức phối hợp, tiếp nhận mệnh lệnh Đế Đình.
Bởi vậy, Đế Đình vừa ra lệnh truy nã, chỉ cần tu sĩ đó vẫn còn trên lãnh thổ Đại Doanh, kẻ bị truy nã dù có mọc cánh cũng không thể chạy thoát.
Cổ Thần không nhìn thấy lệnh truy nã trên lãnh địa Cung gia, nhưng lãnh địa Thân gia thì có, chứng tỏ Đế Đình đã xác định được Lý Nghiêm đang trên lãnh địa Thân gia.
- Đế Đình lợi hại như vậy, lệnh truy nã của Đế Đình hiệu quả như vậy, người bị truy nã lần này chết chắc rồi...
Nghe Cổ Thần nói xong, Tiểu Bạch cảm thán nói.
Cổ Thần nhún nhún vai, nói:
- Cũng không nói trước được...
Cổ Thần nhớ lại kiếp trước, bị Đế Đình truy nã, vẫn chưa đến tu vi cảnh giới Tiên Thiên, nhưng, vẫn chạy được ra khỏi Đại Doanh, đến địa giới Thánh Đình Đại Kiền.
Tiểu Bạch ôm đầu Cổ Thần, hỏi:
- Vậy trên người kẻ bị truy nã rất có khả năng có bảo bối tốt, Cổ Thần, ngươi có nghĩ như vậy không? Nếu như tìm được hắn thì tốt biết mấy.
Cổ Thần cười cười, nói:
- Dựa vào tu vi hiện tại của ta, đi bắt tội phạm truy nã hay giành bảo bối, tất cả đều là tự tìm đến cái chết. Tốt nhất là vào Hư Thiên Tông, đợi mười hai mươi năm nữa, xem tu vi có thể đột phá cảnh giới Mệnh Tuyền hay không, sau đó mới đi so tài với các tu sĩ trong thiên hạ.
Lần này Tàng Thiên Cơ đích thân ra tay, với tu vi hiện tại Cổ Thần sao có thể can thiệp được. Đối với nhân vật bị truy nã, Cổ Thần không dám nghĩ nhiều.
Nghỉ một đêm ở khách điếm Đại Tiên, sáng sớm hôm sau, Cổ Thần dùng nửa canh giờ để hấp nạp, ăn xong bữa sáng rồi mới ra khỏi khách điếm Đại Tiên, đi tiếp về phía Bắc. Không lâu sau, hắn đã đến được cổng thành phía bắc.
Bây giờ vẫn còn sớm vậy mà hai bên cổng thành và cả bên trên tường thành đã đứng đầy tu sĩ. Họ đều có tu vi Tiên Thiên trở lên, hơn nữa người thủ lĩnh ăn vận như tu sĩ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bảy.
Cổ Thần thầm cảm thấy ngạc nhiên, hay là thành này đã biết tin có yêu tộc xâm nhập? Nếu không sao lại cảnh giới sâm nghiêm như vậy.
Sự ngạc nhiên trong lòng không hề khiến Cổ Thần dừng bước chân. Hắn tiếp tục đi về phía cổng thành, đến khi chỉ còn cách ba trượng thì thủ lĩnh Tiên Thiên cảnh tầng bảy giơ tay chặn lại, nói:
- Thành này đã bị cấm, nghiêm cấm tu sĩ ra khỏi thành.
Cấm thành? Cổ Thần nói:
- Hôm qua ta mới vào thành, sao không thấy có lệnh cấm?
Người đó nói:
- Chỉ cấm xuất thành, không cấm vào thành.
Cổ Thần nghĩ, hôm qua vào thành hình như cũng không thấy có người xuất thành.
Cổ Thần không có việc gì ở đây nên cũng không muốn ở lại lâu, cộng thêm lệnh cấm này không biết duy trì bao lâu, không lẽ cấm một tháng thì cũng phải ở lại Thân Nam Thành này một tháng?
Cầm hơn mười viên linh thạch trong tay, Cổ Thần tiến lên phía trước, đưa cho người trước mặt, nói:
- Tại hạ có chuyện gấp, mong huynh đài linh động cho.
Mười viên linh thạch tương đương với thu nhập một tháng thủ thành, người này nhìn linh thạch trong tay Cổ Thần, mắt sáng lên, rõ ràng có động lòng, nhưng, hắn vội thu ngay ánh mắt đó lại, đẩy tay Cổ Thần, nói:
- Đây là mệnh lệnh của Đế Đình, không ai linh động được.
Cổ Thần nhíu mày, nói:
- Vậy thành này bị cấm bao lâu?
Người kia nói:
- Tất cả đợi lệnh Đế Đình, Đế Đình bảo cấm bao lâu thì cấm bấy lâu.
Cổ Thần nghe vậy, lạnh sắc mặt, nói:
- Huynh đài không định cho ta xuất thành?
Người này cẩn thận nhìn Cổ Thần một lượt, chỉ thấy tu Tiên Thiên cảnh tầng bốn, khinh bỉ nói:
- Ngươi đang giận đấy à?
- Đúng là như vậy...
Cổ Thần gật gật đầu.
Lúc này, gần đó cũng đang có rất nhiều tu sĩ đi đến, la hét đòi xuất thành, rõ ràng tu sĩ từ ngoài thành đến, không chỉ có một mình Cổ Thần.
Người kia vỗ vỗ ngực, nói:
- Ta tên Thân Chiêu Sử, là tu sĩ Đông Bắc thế gia Thân gia.
Nói đoạn, tay phải Thân Chiêu Sử đẩy mạnh vai Cổ Thần, tay trái chỉ vào ngực mình, nói:
- Rất giận sao? Khó chịu sao? Nếu như muốn xuất thành thì lấy kiếm của ngươi ra, chém vào đây này... chém đi... có gan thì chém lão tử một kiếm đi, là ngươi có thể xuất thành.
- Ha ha ha ha...
Đám tu sĩ hai bên cổng thành cười vang, xem ra, đây không phải lần đầu Thân Chiêu Sử huênh hoang như vậy.
- Đến đây... chém vào lão tử đây này, không phải ngươi đang rất giận sao? Không phải đang rất khó chịu sao? Mẹ kiếp, đồ nhát gan....
Thấy Cổ Thần không nói gì, Thân Chiêu Sử càng hung hăng hơn, tiếp tục đấy vai Cổ Thần.
Cổ Thần bị Thân Chiêu Sử đẩy, lùi liền ba bước, ánh mắt nhất thời trở nên nghiêm nghị, mặc dù giết Thân Chiêu Sử chắc chắn sẽ bị Thân gia báo thù, nhưng Cổ Thần lúc này thực sự muốn rút kiếm chém Thân Chiêu Sử thành hai mảnh.
Thân Chiêu Sử dùng tay đẩy vai Cổ Thần, nói ra những lời này, chẳng khác gì đùa với mãnh hổ, tự tìm đến cái chết.
Nhưng, Cổ Thần không động thủ, lúc này sát cơ của hắn vừa lóe lên, một luồng sát khí mạnh mẽ hơn đã chụp lấy toàn bộ cơ thể hắn, Cổ Thần cảm nhận rõ ràng có một luồng thần thức vừa quét qua người mình.
Gần đây có tu sĩ Thần Hải cảnh, đang thu hết mọi chuyện xảy ra trước cổng thành vào trong mắt.
Cổ Thần đương nhiên không dại gì chọc giận Tu sĩ Thần Hải cảnh, sát cơ nhất thời tắt ngấm, chăm chú nhìn Thân Chiêu Sử, mỉm cười nói:
- Ta không giận.
Nói đoạn, Cổ Thần lùi lại phía sau, gia tăng khoảng cách, nhập vào đám tu sĩ cũng đang muốn xuất thành.
- Phì... đồ nhát gan.
Thân Chiêu Sử nhổ nước bọt, dùng chân dẫm mấy cái lên đất, sau đó mới chuyển ánh mắt sang phía đám tu sĩ muốn xuất thành, hét lớn:
- Toàn bộ lui về hết cho ta, đừng có đứng ở đây chướng mắt nữa.
- Sao?
Lúc này, một giọng nói thô nhám vang lên.
Cổ Thần nhìn, thì ra là người đàn ông thô lỗ họ Lỗ hôm qua gặp ở khách điếm.
- Cấm thành, không cho chúng ta ra ngoài.
Có người trả lời.
- Cái gì? Mẹ nó, lão tử muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, dựa vào đâu mà đòi cấm thành?
Người đàn ông thô lỗ nhất thời nổi giận, bước lên phía trước.
- Ê, cho lão tử ra ngoài.
Người đàn ông họ Lỗ bước đến trước mặt Thân Chiêu Sử, quát.
Thân Chiêu Sử Tiên Thiên cảnh thất tầng tu vi, người đàn ông họ Lỗ có Tiên Thiên cảnh tầng tám tu vi, bất luận dáng người hay tu vi, người đàn ông họ Lỗ đều chiếm ưu thế cực lớn.
Nhưng, cạnh Thân Chiêu Sử có Tu sĩ Thần Hải cảnh, đâu có coi người đàn ông họ Lỗ ra gì, nhất thời đẩy vai hắn, nói:
- Có phải ngươi giận lắm không? Khó chịu lắm không?
Những lời vừa nói với Cổ Thần, những việc vừa làm với Cổ Thần bây giờ lại được lặp lại với người đàn ông họ Lỗ.
Người đàn ông họ Lỗ đâu có được sự lanh lợi, cảm ứng mãnh liệt như Cổ Thần, không biết gần đó có Tu sĩ Thần Hải cảnh tọa trấn, đôi lông mày nhất thời nhíu chặt, rống lên:
- Ngươi muốn chết...
Lời vừa xuất, một thanh đại đao đồng thời xuất hiện trong tay, đao cương nở ra, một đao chém về phía Thân Chiêu Sử.
Thấy người đàn ông họ Lỗ xuất thủ, đám tu sĩ muốn xuất thành cũng xoa tay khởi động, Cổ Thần căng thẳng lo lắng nhìn cả hai bên.
Quả nhiên, đúng lúc này hơn mười dặm bên phải, trong một ngôi nhà nhỏ đột nhiên bắn ra một đường kiếm cương, đường kiếm cương dài hơn hai mươi trượng, tốc độ nhanh hơn tốc độ của người đàn ông họ Lỗ rất nhiều lần.
Trong lúc đao cương của người đàn ông họ Lỗ vẫn còn giữa không trung thì đường kiếm cương đó đã chém vào thân thể hắn, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người đàn ông họ Lỗ bị đường kiếm cương chém thành hai mảnh.
Đám tu sĩ mặt cắt không còn giọt máu, Tiên Thiên cảnh tầng tám tu vi mà bị giết chết bởi một kiếm?
- Phì...
Thân Chiêu Sử nhổ một bãi nước bọt lên thi thể trên mặt đất, nói:
- Dám huênh hoang, đòi chém ta, đáng kiếp cho ngươi bị chém thành hai mảnh.
Những lời Thân Chiêu Sử vừa nói không ai để ý, bởi vì lúc này họ đều hướng mắt sang phía ngôi nhà nhỏ mà kiếm cương bắn ra.
Một người thanh niên bạch y tóc dài, không biết từ lúc nào đã đứng trước ngôi nhà nhỏ, trong tay hắn lúc này không có kiếm, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám tu sĩ, bước tới.
Tuổi hắn chỉ độ hai lăm, đầu đội mũ quan, bạch y tóc dài, phất phơ trong gió, khí độ nhẹ nhàng, như ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phi thường.
Thân Chiêu Sử lập tức gật đầu cúi người chạy đến, nói:
- Đa tạ Tàng đại nhân, đa tạ Tàng đại nhân...
Tàng đại nhân?
Mọi người thoáng giật mình, họ Tàng? Vậy là nhân vật Đế Đình!
Cổ Thần cẩn thận quan sát người này, nhưng người này khá kín đáo, chỉ biết chí ít cũng là Thần Hải cảnh tu vi, cụ thể tầng thứ mấy thì không sao đoán nổi.
Tuổi mới hai tư hai lăm mà đã là tu sĩ Thần Hải cảnh, vậy mới xứng với hai chữ thiên tài.
Người này bước tới trước mặt đám tu sĩ, nói:
- Ta tên Tàng Truy Dương, đến từ Đế Đình, việc cấm thành lần này, nếu như có ý kiến gì mọi người có thể nói với ta.
Tàng Truy Dương đứng trước mặt, đám tu sĩ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, đại khí không dám xuất, uy lực của một kiếm vừa rồi đã vượt qua Tu vi Tiên Thiên cảnh. Ngay cả người đàn ông họ Lỗ Tiên Thiên cảnh tầng tám còn bị chém thành hai mảnh, đám tu sĩ này đến Tiên Thiên cảnh hậu tầng cũng không có, đối diện với Tàng Truy Dương, đâu dám lớn tiếng?
Đến ánh mắt còn không dám nhìn thẳng, Tàng Truy Dương nói xong, những cái đầu liền thi nhau lắc lư như sóng:
- Không ý kiến... không ý kiến...
Đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng của Tàng Truy Dương đột nhiên bắn ra một tia thần thái, ánh mắt khóa chặt vào người thiếu niên chỉ độ mười lăm mười sáu tuổi trước mặt, chính là Cổ Thần, chỉ có Cổ Thần, đối diện với Tàng Truy Dương, không giống như những tu sĩ khác ấp a ấp úng, thân thể không hề co lại, vẫn đứng thẳng như cũ.
Thấy Tàng Truy Dương nhìn mình, Cổ Thần nói:
- Xin hỏi, thành này bị cấm bao lâu?
Vấn đề này nhất định phải hỏi rõ, nếu như chỉ cấm hai ba ngày, mặc dù không muốn, nhưng ở lại hai ba ngày, Cổ Thần vẫn ở được. Nếu như thời gian cấm tương đối dài, vậy thì xin lỗi, Cổ Thần không muốn lãng phí thời gian của mình ở Thân Nam Thành này.
Thấy Cổ Thần dám lên tiếng, Thân Chiêu Sử đứng bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc, trước mặt Tàng Truy Dương, ngay cả hắn cũng phải dè dặt, không ngờ người thiếu niên này lại to gan đến vậy.
Tàng Truy Dương nhìn thẳng vào mắt Cổ Thần, thấy Cổ Thần không hề có vẻ sợ hãi, mắt lộ ra một tia kinh ngạc, nói:
- Cả lãnh địa Thân gia, toàn bộ cấm thành, cho đến khi bắt được thông phạm mới có thể khai cấm. Nếu như có thông tin gì về thông phạm thì báo ngay với Đế Đình, như vậy mới sớm được hưởng tự do.
Cổ Thần ra vẻ ngạc nhiên, nói:
- Nếu như thông phạm đã rời khỏi lãnh địa Thân gia, vĩnh viễn không quay về nữa thì sao? Phải cấm bao lâu?
Thấy Cổ Thần cuối cùng cũng biến sắc mặt, khóe miệng Tàng Truy Dương không khỏi nhếch lên, ánh mắt càng thêm cao ngạo, đầu hơi nghếch lên, nói:
- Thông phạm không thể ra khỏi phạm vi lãnh địa Thân gia, các ngươi cầu nguyện đi, sớm bắt được thông phạm ngày nào, thành trì sớm được khai cấm ngày ấy.
Nếu như thông phạm cứ trốn, không dễ gì bắt được, kiếp trước Cổ Thần chính là một ví dụ, nhưng thông phạm Lý Nghiêm so với Cổ Thần kiếp trước, rõ ràng được Đế Đình coi trọng hơn. Lúc Cổ Thần bị truy nã, đâu có cấm thành.
Chứng tỏ, trên người Lý Nghiêm đúng là có thứ mà Đế Đình muốn, hơn nữa, thứ này vô cùng quan trọng, nếu không toàn bộ lãnh địa đâu có bị cấm thành, hơn nữa còn phái thái tử Tàng Truy Dương đích thân truy bắt.
Nghe Tàng Truy Dương nói, Cổ Thần biết thời gian cấm thành khẳng định không ngắn, có Tàng Truy Dương ở đây, Cổ Thần không vội xuất thành mà quay trở lại khách điếm.
Đám tu sĩ cũng lũ lượt rời đi, không ai dám lên tiếng than vãn.
Cổ Thần và đám tu sĩ đi rồi, Tàng Truy Dương chỉ vào ngôi nhà nhỏ lúc nãy, nói:
- Đêm nay ngươi sẽ ở trong đó, đảm bảo không cho bất cứ ai xuất thành.
- Vâng, Tàng đại nhân, đảm bảo một con ruồi cũng không ra được khỏi Thân Nam Thành, ngài yên tâm đi!
Thân Chiêu Sử khom người gật đầu.
Trở về khách điếm, Cổ Thần tiếp tục đặt một phòng, Tiểu Bạch lập tức nhảy ra, nói:
- Tên Thân Chiêu Sử đó huênh hoang quá, Cổ Thần nên một kiếm chém chết hắn, một kiếm của Cổ Thần Thân Chiêu Sử tuyệt đối không tránh được.
Cổ Thần vò vò lông Tiểu Bạch, cười nói:
- Nếu như lúc nãy ta ra tay thì người bị chém thành hai mảnh chính là ta.
- Đúng vậy, khí tức của tên Tàng Truy Dương đó thật đáng sợ.
Nghĩ đến Tàng Truy Dương, Tiểu Bạch cũng phải lộ ra một tia sợ hãi, nhưng sau đó lại hì hì cười nói:
- Cổ Thần có Tật Vũ Phi Phong, Tàng Truy Dương không thể chém chết Cổ Thần, Cổ Thần không đánh lại hắn nhưng muốn chạy thì vẫn chạy được.
- Ừm...
Cổ Thần gật đầu nói:
- Có khả năng đêm nay Tàng Truy Dương không thủ ở cổng thành, đêm nay chúng ta sẽ rời thành, ra khỏi thành rồi, để xem còn ai đuổi được ta.
- Hi hi... Cổ Thần lại muốn giết người rồi.
Tiểu Bạch cười nói.
Cổ Thần nhún nhún vai, lườm Tiểu Bạch.
Cả ngày ở lại khách điếm Đại Tiên, Cổ Thần sớm đã nghỉ ngơi đủ, đợi đến nửa đêm, hắn từ cửa sổ nhảy xuống phố, đi thẳng đến cổng thành phía Bắc.
Rất nhanh, đến gần cổng thành phía Bắc, Cổ Thần nhìn khắp một lượt, mỗi bên cổng thành đều có một tu sĩ, trên tường thành cũng có hai tu sĩ, cho dù là đêm khuya thì lực lượng thủ vệ cũng không hề lơi lỏng.
Cổ Thần liếc sang phía ngôi nhà nhỏ mà Tàng Truy Dương ở, nhắm mắt cảm thụ một hồi, không thấy khí tức cường đại, đúng như Cổ Thần đoán, Tàng Truy Dương đó không thể trực cả đêm ở đây.
Cổ Thần cẩn thận cảm thụ một lượt xung quanh, xác định không có sự tồn tại của nhân vật nguy hiểm, búng người, lao về phía cổng thành.
Tòa thành này cấm bay, trên trời khẳng định bố trí trận pháp, trực tiếp bay ra khẳng định không ổn, chỉ có đi ra từ cổng thành. Gần cổng thành có bốn tu sĩ, Cổ Thần cần phải đột phá khỏi bốn tu sĩ này, mở cổng thành, sau đó chạy ra ngoài.
Bốn tu sĩ này, tu vi cao nhất cũng chỉ có Tiên Thiên cảnh tầng năm, thấp nhất là Tiên Thiên cảnh tầng ba, đối với Cổ Thần mà nói, không thể tạo ra bất cứ uy hiếp gì. Hắn có thể dễ dàng đột phá bốn người, mở cổng thành, mặc dù trận chiến ở cổng thành nhất định sẽ truyền đến tai Tàng Truy Dương, nhưng đợi Tàng Truy Dương chạy đến, Cổ Thần chắc đã cao chạy xa bay rồi.
Cổ Thần tính toán xong mọi thứ, xác định không còn gì nguy hiểm mới bắt đầu hành động.
- Là ai?
Bóng dáng Cổ Thần vừa xuất hiện, một tu sĩ chỗ cổng thành đã quát lớn.
Ba tu sĩ còn lại nhanh chóng chạy đến, quát:
- Đứng im...
Cổ Thần coi như không nghe thấy, tốc độ vẫn không giảm, sử dụng tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bảy, quang mang lóe lên, một đường kiếm cương dài chừng mười trượng bổ xuống.
Hai tu sĩ canh cổng thành giật mình, biết không thể chống đỡ nổi nhất loạt dạt sang hai bên, hét lớn:
- Có người bỏ trốn.... Có người bỏ trốn.
Hai tu sĩ trên tường thành thấy Cổ Thần tu vi cao thâm, không dám trực tiếp lao vào, thi nhau ném pháp bảo, hai thanh phi kiếm lập tức bắn về phía Cổ Thần.
Kiếm cương của Cổ Thần chém xuống, vù vù hai tiếng, hai thanh phi kiếm đứt đôi, thân thể tiếp tục lao về phía trước, mở cổng thành, mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi.
Đúng lúc này, một đường cương mang bắn ra từ ngôi nhà nhỏ bên cạnh, một người tay cầm trường thương, mũi thường hướng về phía Cổ Thần, miệng đồng thời thét lớn:
- Kẻ nào to gan dám bỏ trốn?
- Hửm?
Cổ Thần nhìn qua, người này vẫn chưa khoác áo mà chỉ mặc nội y, rõ ràng là vừa tỉnh dậy, một tia giận dữ nhất thời lóe lên trong mắt Cổ Thần, đây chính là Thân Chiêu Sử, kẻ mới huênh hoang sáng nay.
Thân Chiêu Sử tu vi đạt Tiên Thiên cảnh tầng bảy, cũng là nhân vật bất phàm, một thương đâm đến, phong tỏa toàn bộ trên dưới cơ thể Cổ Thần, đợi đến khi nhìn rõ dung mạo Cổ Thần, quát:
- Thì ra là thằng nhãi ngươi, buổi sáng không dám xuất thành, đêm hôm lại đến làm phiền lão tử nghỉ ngơi, để xem lão tử có đâm thủng ngươi không.
- Muốn chết...
Cổ Thần quát một tiếng, hất thanh ly kiếm lên cao, kiếm cương lóe lên, một kiếm chém thẳng vào người Thân Chiêu Sử.
Trường thương của Thân Chiêu Sử cũng là một món pháp khí thượng phẩm, mặc dù chưa bị một kiếm của Cổ Thần chém đứt, nhưng sao có thể chặn được một kiếm của Cổ Thần? "Keng" một tiếng lớn, Thân Chiêu Sử hay tay rung mạnh, trường thương bất ngờ rời khỏi tay, rơi sang một bên.
Cổ Thần vừa chuyển mũi kiếm, một đường kiếm cương nữa đã lại được tung ra. Thân Chiêu Sử không tránh kịp, trường thương thì đã rời tay, không kịp phòng thủ, kiếm cương quét qua bụng hắn, một tiếng kêu thảm thiết, thân thể Thân Chiêu Sử đứt làm hai nửa, ngay chỗ thắt lưng.
Tiên Thiên cảnh tầng bảy tu vi Thân Chiêu Sử không chịu nổi hai kiếm, thiệt mạng, bốn tu sĩ còn lại sợ vỡ mật, không dám ra tay với Cổ Thần.
Chém xong Thân Chiêu Sử, Cổ Thần động thân người, chớp mắt đã thấy xuất hiện bên cạnh cổng thành, thêm một chớp, thanh cài cổng đã bị Cổ Thần lấy xuống, sau hai chớp mắt, Cổ Thần kéo mạnh, cổng thành mở ra để lộ một khoảng không gian.
Cổ Thần mừng rỡ.
Đúng lúc này, một tiếng hú dài truyền đến từ trong thành, một đường độn quang như sao băng bắn nhanh về phía cổng thành phía Bắc.
Chết rồi, Cổ Thần thầm nghĩ, vốn định nhanh chóng mở cổng thành ra ngoài tìm chỗ trốn, như vậy Tàng Truy Dương dù có đuổi theo cũng không tìm được mình.
Nhưng, bị Thân Chiêu Sử làm mất một chút thời gian, không ngờ Tàng Truy Dương đó lại nhanh như vậy. Nhìn tốc độ độn quang này, tuyệt đối không phải Tiên Thiên cảnh tu sĩ, Cổ Thần một trăm phần trăm khẳng định, là Tàng Truy Dương đuổi đến.
Độn quang vừa đáp xuống, Cổ Thần biết, hắn đã lọt vào mắt Tàng Truy Dương, trốn, đã không thể trốn được nữa.
Cổ Thần chạy qua khổng thành, ra đến ngoài thành, phi kiếm nhất thời tung ra, đạp lên phi kiếm, Tật Vũ Phi Phong xuất hiện trên lưng, một đường độn quang bắn ra, nhanh chóng phi độn về phía Bắc.
Nếu đã muốn trốn thì chỉ có thể dựa vào tốc độ.
Chỉ trong nháy mắt, Tàng Truy Dương đã xuất hiện ở cổng thành phía Bắc, không hề nán lại, hắn lao ra ngoài thành, mắt khóa chặt quang độn của Cổ Thần, vội vã đuổi theo, chỉ để lại một câu nãy giờ vẫn âm vang trong tai bốn tu sĩ:
- Vẽ lại chân dung người này, để Thân gia tiến hành truy nã.
Với Tiên Thiên cảnh tầng bảy hiện tại của Cổ Thần, cộng thêm Tật Vũ Phi Phong gia tốc, tốc độ phi độn chẳng thua kém gì Thần Hải cảnh Trúc Thai kỳ tu sĩ. Tốc độ đã nhanh, lại dốc toàn lực, một ngày đi được hàng vạn dặm.
Chỉ vài chớp mắt, Cổ Thần quay đầu nhìn đã thấy Tàng Truy Dương từ trong Thân Nam Thành đuổi theo, tốc độ cũng nhanh không thua gì Cổ Thẩn.
Hai người một chạy một đuổi, tốc độ nhanh khủng khiếp, hơn mười chớp mắt sau đã thấy cách Thân Nam Thành hơn ngàn trượng, khoảng cách giữa hai người vẫn duy trì hơn trăm trượng.
Thông qua tốc độ của Tàng Truy Dương, Cổ Thần có thể đoán ra tu vi của hắn, có lẽ là Thần Hải cảnh Trúc Thai kỳ, Cổ Thần thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như là tu sĩ Dẫn Hồn kỳ trở lên, Cổ Thần gần như không có cơ hội sống sót.
Nhưng, Tàng Truy Dương này cũng là anh tài trong Trúc Thai kỳ tu sĩ, Cổ Thần dựa vào Tật Vũ Phi Phong, dốc toàn lực phi hành vậy mà vẫn không thể kéo dài khoảng cách. Nếu như là tu sĩ mới tiến nhập Trúc Thai kỳ, tốc độ so với Cổ Thần, có lẽ yếu hơn một chút.
Bởi vì lúc tu vi Cổ Thần ở Tiên Thiên cảnh tầng bảy, sử dụng Tật Vũ Phi Phong, tốc độ phi độn đã gần bằng tu sĩ mới tiến nhập Trúc Thai kỳ.
- Tàng Truy Dương này, tu vi có lẽ đạt đến Trúc Thai hậu kì, muốn cắt đuôi được hắn, có chút khó khăn...
Cổ Thần thầm nghĩ.
Tàng Truy Dương đuổi phía sau Cổ Thần mà không khỏi giật mình, hắn mười sáu tuổi tiến nhập Thần Hải cảnh Trúc Thai kỳ, bây giờ hai nhăm tuổi, trải qua chín năm mới tiến nhập đến Trúc Thai hậu kì.
Cho dù là Trúc Thai kỳ tu sĩ bình thường, Tàng Truy Dương tin mình vẫn có thể đuổi theo, nhưng, người thiếu niên trước mắt mới chỉ Tiên Thiên cảnh tầng bảy tu vi, đuổi lâu như vậy vậy mà không rút ngắn được một chút khoảng cách nào?
Trúc Thai hậu kì, so với Tiên Thiên cảnh tầng bảy, nếu nhìn chỉ thấy kém có mấy tầng mà thôi, nhưng trên thực tế khác biệt chẳng khác gì trời với đất! Cho dù là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín, trước mặt Tu sĩ Thần Hải cảnh, cũng là một trời một vực.
Tu sĩ Thần Hải cảnh, bên trong cơ thể đã kết thành Thần Hải, ngưng thành đạo thai, chân khí bên trong không cần dựa vào khí của thiên địa bên ngoài nữa, Thần Hải vận chuyển bên trong cơ thể, tuần hoàn không ngừng, tự thành thiên địa, Tiên Thiên chân khí hóa thành đại pháp lực, có uy năng cực lớn.
Có pháp lực, thực lực cao hơn lúc còn là Tiên Thiên cảnh không chỉ mười lần, mà còn có thể sử dụng pháp bảo, dùng pháp lực điều khiển pháp bảo phi hành, tốc độ đại tăng, nên, tu sĩ vừa vào Thần Hải cảnh, tốc độ phi độn nhanh hơn Tiên Thiên cảnh tầng chín không chỉ một lần.
Cho dù tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín, Tàng Truy Dương đã xuất mã, tóm được trở lại là chuyện đơn giản.
Nhưng, tình huống hiện tại hoàn toàn khiến Tàng Truy Dương ngỡ ngàng. Người thiếu niên đối diện tu vi chỉ có Tiên Thiên cảnh tầng bảy, nhưng tốc độ phi độn có thể sánh ngang với một Trúc Thai hậu kì như hắn.
Hiện tượng này không bình thường, rất không bình thường...
Tàng Truy Dương sầm nét mặt, nhủ thầm:
- Xem ra trên người hắn có bảo bối gia tăng tốc độ, có thể khiến Tiên Thiên cảnh tầng bảy phi độn như một Trúc Thai hậu kì, khẳng định là một món trọng bảo...
Nghĩ đến đây, Tàng Truy Dương mừng thầm, giết được Cổ Thần, món bảo bối đó sẽ thuộc về hắn, nếu như có được món bảo bối đó, tốc độ phi độn tuyệt đối vượt qua Dẫn Hồn kỳ tu sĩ, trực tiếp chạm đến Bồi Nguyên kỳ.
Tiên Thiên cảnh tu sĩ, thông qua cây cầu thiên địa, dung hòa chân khí trong cơ thể và khí của thiên địa bên ngoài, hình thành Tiên Thiên chân khí, một lần sử dụng Tiên Thiên chân khí trong cơ thể lại giảm đi một phần, cần phải thông qua tu luyện mới tiếp tục sản sinh Tiên Thiên chân khí mới.
Tu sĩ Thần Hải cảnh, bên trong cơ thể ngưng kết thành Thần Hải, tự thành thiên địa, pháp lực vận chuyển, tuần hoàn không ngừng, không cần phải tu luyện, tiêu hao một phần pháp lực, cơ thể sẽ tự động trào ra một phần pháp lực mới, vĩnh viễn không hết.
Nên, tu sĩ Tiên Thiên cảnh toàn lực phi độn, đến khi Tiên Thiên chân khí trong cơ thể gần hết, nhất định phải dừng lại, thông qua tu luyện để hồi phục. Nếu như Tiên Thiên chân khí tiêu hao hết mà vẫn tiếp tục phi độn, sẽ tổn hao tinh nguyên, tinh nguyên tổn hao quá nặng, tu sĩ sẽ hư thoát, thậm chí trọng thương...
Một canh giờ sau, Cổ Thần, Tàng Truy Dương một trước một sau phi độn hàng trăm dặm về phía Bắc, mỗi lần Tàng Truy Dương tăng tốc, kéo gần khoảng cách, Cổ Thần lại ra sức phi độn, kéo dài cự ly thêm một chút.
Khoảng cách giữa hai người lúc dài lúc ngắn, nhưng lúc nào cũng duy trì khoảng một trăm trượng, xem ra, tốc độ bay của họ tương đương nhau, có tiếp tục đuổi theo thế này, Tàng Truy Dương có vẻ vĩnh viễn không có khả năng bắt kịp.
Mặc dù như vậy, sắc mặt Tàng Truy Dương không hề có nửa phần buồn bã, ngược lại, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, mắt lấp lánh nụ cười, với tộc độ phi độn này hắn có thể duy trì được mấy ngày mấy đêm nữa. Nhưng người thiếu niên trước mặt chỉ là tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bảy, phi độn như vậy, cùng lắm duy trì được mấy canh giờ, đợi Tiên Thiên chân khí tiêu hao hết, tinh nguyên bị tổn hại, tốc độ phi độn đương nhiên sẽ chậm lại.
Đến lúc đó, hắn chẳng mất tí lực nào vẫn có thể bắt được người thiếu nien này, và món bảo bối nâng cao tốc độ phi độn sẽ rơi vào tay hắn.
Huống hồ, bay thêm nửa canh giờ nữa sẽ có thành trì mới, thời gian cấm thành, ban đêm có tuần không sử tuần tra trên trời. Cổ Thần cứ bay về phía Bắc, kiểu gì cũng bị tuần không sử chặn lại, Tàng Truy Dương hắc hắc cười, người thiếu niên trước mặt sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Bị Tàng Truy Dương truy đuổi, Cổ Thần tăng tốc kiểu gì cũng không cắt được, trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Mặc dù rất khó chịu với cái đuôi phía sau, nhưng... cái đuôi này thực lực quá mạnh, không thể giống như trước đây, dừng lại giải quyết cái đuôi rồi đi tiếp, bây giờ chỉ có duy nhất một cách là điên cuồng bỏ chạy.
Mặc dù nói bên trong túi càn khôn vẫn còn một tấm thượng phẩm bạo diễm liệt viêm phù, không phải quá bất đắc dĩ, Cổ Thần không muốn lãng phí. Hơn nữa một tấm thượng phẩm bạo diễm liệt viêm phù, cũng không đủ giết chết một Trúc Thai hậu kì tu sĩ.
Bay thêm gần nửa canh giờ nữa, đột nhiên phía trước vang lên một tiếng quát lớn:
- Là ai? Dừng lại...
Giọng nói truyền đến từ ngàn trượng trước mặt, một đường độn quang lóe lên, một tu sĩ xuất hiện phía trước Cổ Thần và đang bay về phía hắn.
Trong bóng tối, Cổ Thần không nhìn rõ tướng mạo tu sĩ này, nhưng từ khí tức bên ngoài hắn đoán đây là một Tiên Thiên cảnh tầng tám tu sĩ. Cổ Thần phóng tầm mắt ra xa, cách đó khoảng vài ngàn trượng là đường nét mơ hồ của một thành trì.
Cổ Thần giật mình, nhủ thầm không ổn, tu sĩ phía trước rõ ràng là tuần không sử của thành này. Là vì cấm thành nên ban đêm có tuần không sử tuần tra, cả quãng đường phi độn, sớm đã cách Thân Nam Thành gần ngàn dặm, cà đến một thành trì mới.
Đúng lúc này, giọng nói Tàng Truy Dương từ xa vọng đến:
- Ngăn hắn lại, là tội phạm Đế Đình bỏ trốn...
Tuần không sử nghe xong, quang mang lóe lên, một đường kiếm cương dài chừng mười trượng chém thẳng về phía Cổ Thần, nói:
- Chạy đi đâu.
Hai người lao vào nhau, khoảng cách một ngàn trượng, chớp mắt đã thấy chạm mặt. Phía trước có người chặn, sau lưng có truy binh, Cổ Thần dù có chạy sang hai bên thì hai người này vẫn có thể áp sát, ngăn hắn lại, rõ ràng là không còn đường thoát...
Cổ Thần trừng mắt, sát khí nổi lên, kiếm cương bạo trướng, thi triển thiên cương thối thể đại pháp, tốc độ không giảm, một đường kiếm cương dài chừng mười trượng bổ mạnh xuống tuần không sử trước mặt.
Đồng thời, Cổ Thần hét lớn:
- Tiểu Bạch, phân thần...
Trong chớp mắt, Cổ Thần và tuần không sử áp sát vào nhau, hai đường kiếm cương cùng bổ xuống đối phương. Đột nhiên, một cái bóng trắng lóe lên trên vai Cổ Thần, một con bạch hồ chỉ dài chừng một thước bất ngờ xuất hiện.
Chỉ thấy Tiểu Bạch liếc sang phía tuần không sử, một đường mục quang kì dị lóe lên, tuần không sử cảm thấy trước mắt trống rỗng, hoàn toàn không có cảm giác, thân thể Cổ Thần lách sang một bên, tránh khỏi đường kiếm cương của hắn.
Còn kiếm cương của Cổ Thần thì cũng thay đổi quỹ tích, không chạm vào kiếm cương của tuần không sử mà trực tiếp chém xuống cổ hắn...
Cho đến khi thấy cổ lành lạnh, tuần không sử mới tỉnh lại từ trạng thái phân thần, nhưng, đã quá muộn, đầu hắn bay ra khỏi thân thể, còn thân thể thì rơi bịch xuống đất.
Cổ Thần không bị ngăn cản nữa, tiếp tục bay nhanh về phía trước, chuyển phương hướng sang phía Đông, tránh thành trì trước mặt, phi độn theo hướng Đông Bắc, như vậy sẽ không còn tuần không sử ngăn cản, hướng Đông Bắc hoàn toàn thông thoáng.
Tàng Truy Dương trợn mắt há mồm nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, một Tiên Thiên cảnh tầng tám vừa giáp mặt đã bị Cổ Thần chém chết, không hề ngăn Cổ Thần được một giây nào.
Tàng Truy Dương ở phía sau, không nhìn thấy ánh mắt quỷ dị của Tiểu Bạch, chỉ biết Cổ Thần lại có thêm một bảo bối nâng cao thực lực nào đó, sát cơ càng thịnh, tiếp tục đuổi theo...
Phi độn về phía Bắc còn tiếp tục gặp phải một số thành trì, chỉ có một tuần không sử thì được, chứ gặp phải hai, cho dù có phân thần kì thuật của Tiểu Bạch giúp đỡ, Cổ Thần cũng không thể chớp mắt giết chết hai tu sĩ, cách tốt nhất là tránh những thành trì này ra.
Không ngừng bay về phía trước, Cổ Thần không ngừng điều chỉnh phương hướng, cuối cùng, hoàn toàn hướng về phía chính Đông, chạy về Đông Hoang yêu vực. Vào đến Đông Hoang, sẽ không còn thành trì của con người nữa, Tàng Truy Dương nếu còn đuổi nữa, còn đuổi lâu, Cổ Thần càng bất lợi.
Lại một canh giờ nữa, trời đã sáng, trước mắt đã là rừng rậm mịt mùng. Đã đến địa giới Đông Hoang yêu vực, Cổ Thần liếc lại phía sau, Tàng Truy Dương vẫn duy trì khoảng cách một trăm trượng, tiếp tục theo sát.
- Tiểu tử, xem ngươi duy trì được bao lâu....Chạy đến chân trời góc bể cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta.
Tàng Truy Dương cười lạnh nói.
Quả nhiên, chạy liền hơn ba canh giờ, liên tục duy trì tốc độ nhanh nhất, Cổ Thần sớm đã mệt mỏi vô cùng, Tiên Thiên chân khí trong cơ thể đã tiêu hao hơn nửa, Tàng Truy Dương vẫn bám sát sau lưng, rõ ràng không có ý định từ bỏ, thật đúng là một trận chiến bền bỉ.
Cổ Thần giơ tay, một viên cực phẩm nguyên linh đan xuất hiện trong lòng bàn tay, vỗ vào miệng, nuốt chửng. Trong Càn Khôn Trạc còn rất nhiều cực phẩm nguyên linh đan, đối với việc tiêu hao Tiên Thiên chân khí, Cổ Thần không hề áp lực...
Thấy Cổ Thần nuốt cái gì, tốc độ vừa giảm xuống lại tăng lên, Tàng Truy Dương sầm nét mặt:
- Trên người tiểu tử này, không lẽ còn có đan dược?
Ý nghĩ này khiến cho sát khí trên người Tàng Truy Dương càng thêm đậm.
Đã sang ngày thứ ba, Cổ Thần, Tàng Truy Dương hai người, một trước một sau duy trì khoảng cách một trăm trượng, lúc này đã vào trong Đông Hoang được hơn năm vạn dặm.
Ba ngày ba đêm này, Cổ Thần, Tàng Truy Dương không hề dừng lại, liên tục duy trì tốc độ nhanh nhất, tốc độ bay của hai người vốn dĩ đã là vạn dặm một ngày, ngày đêm không dừng lại, phi độn một ngày một đêm, cự ly lúc này đã gần hai vạn dặm.
Thời gian ba ngày, Cổ Thần liên tục mười lần, cứ cảm thấy Tiên Thiên chân khí trong người cạn kiệt là lại nuốt một viên cực phẩm nguyên linh đan, hơn nữa, lúc phi độn, hai tay Cổ Thần nắm chặt hai miếng linh thạch không ngừng cọ xát. Dựa vào cực phẩm nguyên linh đan và linh thạch, Tiên Thiên chân khí trong cơ thể nhanh chóng hồi phục, không hề ảnh hưởng đến tốc độ phi độn của Cổ Thần.
Đối với việc này, Tàng Truy Dương hoàn toàn bất ngờ, trong lúc phi độn cấp tốc mà vẫn có thể hồi phục Tiên Thiên chân khí đã tiêu hao, thứ mà Cổ Thần uống, tuyệt đối là linh đan, hơn nữa, còn là linh đan có hiệu quả rất tốt.
Ba ngày nay, Cổ Thần cứ ba bốn canh giờ lại nuốt một viên, số linh đan đã uống không dưới mười viên.
Số lượng linh đan được uống, ngay cả một người đến từ Đế Đình như Tàng Truy Dương cũng không thể tin được, vì trên người hắn cũng không có nhiều linh đan như vậy.
- Không lẽ... hắn là đan dược sư? Hoặc là đồ đệ của một đan dược sư nào đó?
Tàng Truy Dương thầm nghĩ.
Nghĩ đến việc bắt được một đan dược sư, hoặc đồ đệ của một đan dược sư, Tàng Truy Dương càng thêm kích động. Mặc dù Đế Đình có đan dược sư, nhưng Tàng gia gia tộc quá lớn, nội bộ phân thành vô số đoàn thể nhỏ, đan dược sư nằm trong tay những đoàn thể lớn của gia tộc.
Tàng Truy Dương không phải thành viên chủ chốt của gia tộc, cũng giống như những đệ tử bàng hệ của Cổ gia, đoàn thể của hắn, trong quần thể lớn Tàng gia, không phải thế lực gì lớn, đoàn thể đương nhiên không có đan dược sư.
Nếu như bắt được đan dược sư về, đối với lợi ích đoàn thể mà nói, tương đối lớn, cho dù chỉ là đồ đệ đan dược sư, bắt được hắn nghĩ là có thể uy hiếp sư phụ hắn, hoặc là đổi được rất nhiều linh đan.
Nghĩ như vậy, Tàng Truy Dương càng đuổi càng hưng phấn, thay đổi tâm ý, quyết tâm bắt sống người thiếu niên trước mặt.
Về phần người thiếu niên đó lai lịch thế nào, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Tàng Truy Dương, ở Đại Doanh triều, Đế Đình chính là trời, chỉ có việc các thế lực không dám chọc giận Đế Đình chứ không có việc Đế Đình không dám chọc giận các đối tượng...
Huống hồ, Cổ Thần không lên tiếng nói mình là đệ tử thế gia nào, thậm chí trừ mấy thế gia lớn ra, nhưng thế lực còn lại, Tàng gia đâu có coi ra gì?
Đối với sự truy đuổi của Tàng Truy Dương, Cổ Thần càng lúc càng cảm thấy khó chịu, chỉ là bỏ chạy khỏi thành mà thôi, không ngờ bị người này truy đuổi suốt năm vạn dặm liền, hoàn toàn không có dấu vết từ bỏ.
- Làm sao mới có thể cắt được hắn?
Cổ Thần không ngừng suy nghĩ, tìm cách cắt đuôi Tàng Truy Dương, nhưng tốc độ phi độn của Tàng Truy Dương thực sự quá nhanh, nếu như không phải Cổ Thần liên tục uống linh đan, không ngừng ra sức phi độn thì e rằng sớm đã bị Tàng Truy Dương đuổi kịp rồi.
Liên tục ba ngày, Cổ Thần vừa bay vừa quan sát bốn phía xung quanh, hi vọng có thể tìm được nơi cắt đuôi Tàng Truy Dương. Phi độn trên không trung, tầm nhìn quá lớn, cho dù có bay cả đời với tộc độ tương đương, cũng không thể cắt được Tàng Truy Dương.
Nên, Cổ Thần chuyển ánh mắt xuống mặt đất.
Quãng đường năm vạn dặm thâm nhập Đông Hoang, mặc dù chỗ nào cũng là rừng rậm chằng chịt, nhưng rừng vẫn chưa rậm đến mức độ từ trên trời hoàn toàn không nhìn thấy mặt đất. Cổ Thần cho dù có vào rừng rậm thì Tàng Truy Dương vẫn có thể dễ dàng đuổi được từ trên trời.
Những địa hình khác, có vài nơi không tệ, dùng để trốn thì được, nhưng với sự truy đuổi quá chặt của Tàng Truy Dương, Cổ Thần căn bản không có cơ hội trốn.
Hơn năm vạn dặm, đột nhiên, Cổ Thần sáng mắt.
Cách đó vài ngàn dặm, ở hướng Đông Bắc, đột nhiên xuất hiện một khoảng rừng rậm rạp. Cây trong rừng lớn hơn cây ở nơi khác rất nhiều, gốc nào gốc nấy che kín bầu trời, nhìn xuống chỉ thấy một mảng tối om, hoàn toàn không nhìn rõ.
Cổ Thần phóng tầm mắt ra xa, mãi không nhìn thấy bìa rừng, chí ít cũng phải rộng hơn một trăm dặm vuông.
Nhìn thấy cánh rừng, Cổ Thần liền đổi phương hướng, phi độn vào giữa cánh rừng rậm, chỉ có thể dùng rừng rậm để che chắn tầm mắt mới hi vọng cắt được Tàng Truy Dương.
Tàng Truy Dương Thần Hải cảnh Trúc Thai kỳ tu vi, thần thức vừa mới sinh thành, vẫn chưa cường đại, cùng lắm chỉ quét được cự ly một trăm trượng, chỉ cần Cổ Thần vào trong rừng rậm, tương đương với việc bịt mắt Tàng Truy Dương là có hi vọng cắt đuôi hắn.
Khoảng cách vài ngàn trượng, hơn mười chớp mắt đã tới, Cổ Thần không giảm tốc độ, lao vào rừng rậm, bên ngoài trời vẫn còn sáng mà vào trong này tối om một màu, như đi vào trong bóng đêm.
Với thực lực của Cổ Thần, cũng chỉ nhìn xa được chừng hơn hai mươi trượng, Cổ Thần mừng rỡ, tầm nhìn càng gần, cơ hội chạy thoát khỏi tay Tàng Truy Dương càng lớn.
Bên ngoài nhìn vào thấy tán lá rợp trời, thực chất bên trong khu rừng trống trải vô cùng, mỗi một gốc cây đều vô cùng lớn, nhỏ nhất cũng phải mười người ôm, khoảng cách giữa mỗi gốc cây rộng vài chục trượng.
Vào trong rừng rậm, Cổ Thần giữ vững tốc độ, tránh cành cây, phi độn vào nơi sâu nhất của khu rừng. Chỉ mới vào Đông Hoang khoảng hơn năm vạn dặm, là địa bàn của Tiên Thiên cảnh trung kì yêu thú, với tu vi hiện tại của Cổ Thần, căn bản không quan tâm đến yêu thú bên trong rừng rậm, cho dù là con độc ly giao khô hồn cốt Tiên Thiên cảnh tầng chín, bây giờ có gặp phải, Cổ Thần vẫn có thể dùng tam tuyệt đại trận giết chết nó.
Tàng Truy Dương ở sau Cổ Thần một trăm trượng, sau khi vào trong rừng rậm, để lạc Cổ Thần khỏi tầm mắt, hắn có dùng thần thức quét thử phạm vi một trăm trượng xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện ra dấu vết Cổ Thần.
Cổ Thần sau khi vào trong rừng, chạy thẳng về phía trước vài trăm trượng, sau đó lập tức đổi phương hướng, phi độn theo hướng Tây Bắc, hắn muốn giữ một khoảng cách trên một trăm trượng với Tàng Truy Dương nên không ngừng chạy về phía trước, cũng không thể phi độn về hướng đối diện.
Phi độn thêm nửa canh giờ nữa, đi được khoảng hơn một trăm trượng, địa thế trước mặt đột nhiên cao lên, một bức tường đá dựng đứng trước mặt, là một ngọn núi lớn.
Vì tầm nhìn bị hạn chế, lúc phát hiện ra ngọn núi thì Cổ Thần chỉ còn cách nó chừng hai mươi trượng, với tốc độ phi độn của Cổ Thần, chỉ như một cái chớp mắt, còn chưa kịp đưa ra phản ứng thân thể Cổ Thân đã sắp va vào vách núi.
Cổ Thần vội vàng giảm tốc, lập tức sử dụng thiên cương thối thể đại pháp, chuẩn bị cho cú va chạm, đồng thời nhủ thầm tệ thật, âm thanh va đập nhất định sẽ thu hút sự chú ý của Tàng Truy Dương.
Vù...
Thân thể Cổ Thần đã dừng lại, nhưng không chạm vào vách núi, chỉ cảm thấy như có vô số sợi dây leo quét qua cơ thể, tiếng động phát ra không quá lớn.
Cổ Thần nhìn bốn phía, chỗ này là sơn động, chỉ rộng chừng nửa trượng, cao một trượng, miệng động phủ đầy dây leo, từ bên ngoài nhìn vào cứ tưởng giống những nơi khác là vách đá.
Cổ Thần mừng rơn, thần thức của Tàng Truy Dương chỉ quét được phạm vi hơn trăm trượng, nếu như bị bùn đá ngăn cản, phạm vi thần thức cùng lắm chỉ hơn mười trượng. Chỉ cần đi sâu vào trong sơn động mười trượng, Tàng Truy Dương chắc chắn không thể phát hiện ra, như vậy có thể thoát khỏi sự truy đuổi của hắn.
Nhưng, như vậy cũng tương đối nguy hiểm, nếu như Tàng Truy Dương phát hiện sơn động, chạy vào đây, vậy chẳng khác gì con cá trong lu.
Cổ Thần suy nghĩ, cảm thấy nếu như sơn động này đủ sâu thì cứ vào trong trốn, nếu như bên trong sơn động có ngã rẽ, vậy thì càng tốt. Cổ Thận ngự khí bay vào bên trong động, quyết định thám hiểm bên trong rồi mới quyết định.
Mặc dù ngự khí phi hành, tốc độ của Cổ Thần cũng không nhanh hơn tốc độ đi bộ là mấy. Bên trong sơn động này còn tối hơn cả trong rừng, Cổ Thần chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi ba trượng. Nếu như người thường vào đây, chắc chắn không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay trước mặt.
Khoảng mười chớp mắt sau, Cổ Thần vẫn chưa nhìn thấy đáy động, đã hơn hai mươi trượng, xem ra sơn động này rất sâu.
Một cánh rừng không có mặt trời, một sơn động không rõ độ sâu, bỗng nhiên thu hút sự hiếu kì của Cổ Thần. Sơn động này chính là nơi ẩn nấp tốt nhất, vừa hay có thể vào trong xem xét.
Trong sơn động không có bất cứ dấu vết di chuyển của sinh linh nào, chứng tỏ, trong động không có yêu thú, có lẽ là động chết, không có yêu thú càng tốt, tránh rắc rối, Cổ Thần tiếp tục tiến sâu vào bên trong.
Ba mươi trượng... năm mươi trượng... một trăm trượng....
Cổ Thần dần dần bắt đầu kinh ngạc, không ngờ sơn động này lại sâu đến vậy, uốn lượn hơn một trăm trượng, vậy mà vẫn chưa nhìn thấy đáy đâu.
Sau năm mươi trượng, Cổ Thần cảm nhận rõ ràng địa thế sơn động càng lúc càng thấp, dần dần thông đến lòng đất, một sơn động u thâm như vậy, càng khiến Cổ Thần muốn khám phá nhiều hơn.
Sau một trăm trượng, sơn động trước mặt đột nhiên phân ngả, biến thành hai con đường một trái một phải, Cổ Thần mỉm cười, bây giờ dù Tàng Truy Dương có đuổi vào trong sơn động, thì cũng không thể dễ dàng tìm ra hắn.
Với thói quan nam trái nữ phải, Cổ Thần đi vào sơn động bên tay phải, bên trái, đương nhiên để dành cho kẻ đuổi theo thói quen như Tàng Truy Dương.
Lại tiến thêm một trăm trượng nữa, vẫn chưa nhìn thấy đáy động, nhưng, địa thế càng lúc càng thấp, thậm chí, Cổ Thần còn cảm thấy một tia hàn khí.