Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã -----oo0oo-----
Chương 186: Sửa đổi chiếu thư
Nhóm dịch: S Team
Sưu Tầm
Chung vui với một đại mỹ nhân như Nhất Thanh đương nhiên không thể thức dậy sớm rồi, Hòa Thân ngủ tới trưa mới lật mình tỉnh giấc, tứ chi mệt nhoài, nhìn sang bên cạnh thấy Nhất Thanh vẫn đang say ngủ, vẻ mặt tràn đầy mãn nguyện, Hòa Thân thò tay vào dưới mền đặt lên ngực nàng, cảm giác hệt như chạm vào miếng ngọc lung linh hoàn hảo.
Nhất Thanh trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ bị Hòa đai ca dẫn dắt, hai người lại quấn vào nhau hoan lạc một chập, cuối cùng Nhất Thanh thẹn thùng van xin Hòa Thân mới hài lòng bước xuống giường rửa mặt dùng điểm tâm.
Bước đi trên đường, Hòa Thân chú ý bầu trời xám xịt, gió rét vẫn không hề suy giảm, xem ra hôm nay lại là một ngày thời tiết xấu, Hòa Thân trở về thực tại, nghĩ tới mọi biến cố xảy ra sau này, thú vui hoan lạc nam nữ liền bị gạt sang một bên.
Nhìn từ góc độ lịch sử, Gia Khánh có thể diệt trừ Hòa Thân thành công chỉ nhờ ra tay thần tốc, không ai ngờ Gia Khánh vừa mới đăng cơ sau khi Càn Long băng hà lại ra tay ngay vào ngày thứ 2 của quốc tang, đảng phái Hòa Thân quyền khuynh triều dã trở tay không kịp, nếu không phải giữ yếu tố bất ngờ, tin chắc Gia Khánh không thể nắm cả 3 phần thắng lợi.
Hòa Thân nghĩ thầm: “Dù lịch sử đã xảy ra chút sai lệch do mình xuyên việt đến đây, Càn Long không nhường ngôi cho Gia Khánh trước 3 năm thì sau này ta vẫn phải ra tay trước Gia Khánh chiếm lấy tiên cơ mới được. Giờ đây mọi việc không thể căn cứ lịch sử hành động rồi, chỉ cần Càn Long tắt thở sẽ lập tức động thủ, ta phải xem thử Gia Khánh ngoài giơ tay đầu hàng ra còn làm được gì! Nếu kết cục phải là một mất một còn thì Hòa Thân ta đành đại nghịch bất đạo một phen rồi.”
Trận tuyết suốt mấy ngày liền đã biến Tây Sơn thành một thế giới trắng xóa, Hòa Thân và Nhất Thanh xuống ngựa dưới núi, đi men theo con đường nhỏ cây cối trơ trụi dọc hai bên, dưới cơn gió lạnh tạt vào mặt thẳng tiến.
Phương lão tiên sinh mà Hòa Thân cần tìm chính là cháu chắt của Lữ Lưu Lương đời Khang Hy, vào năm thứ 7 Ung Chính từng xảy ra vụ án phản Thanh chấn động do Hồ Nam danh sĩ Tăng Tịnh phát động, Lữ Lưu Lương bị liên lụy, Ung Chính hoàng đế hạ lệnh khai quật quan tài tán xương cốt thành tro, con cháu họ Lữ bị chu di, trở thành vụ án oan lớn nhất chấn động toàn quốc triều Đại Thanh.
Phương Bất Tri tiên sinh (Tên thật Lữ Phong) dựa vào tài mô phỏng thư pháp tuyệt diệu của mình, vào lúc nguy nan đã ngụy tạo chiếu thư của Ung Chính, nhờ đó thoát chết dưới nhát đao của Lý Vệ, sau đó sự việc bị Lý Vệ phát giác nhưng Phương Bất Tri đã trốn bặt tăm, Lý Vệ vì sợ mất mặt nên giấu nhẹm chuyện này, xem như đã diệt trừ tận gốc khâm phạm.
Phương Bất Tri mai danh ẩn tích trốn đến Phúc Kiến, sau lại gia nhập tổ chức phản Thanh phục Minh Thiên Địa hội, Thiên Địa hội bị triều đình tiêu diệt ở Dương Châu, ông lại mang theo đứa cháu mới 3 tuổi lưu lạc đến Nam Kinh, do ông từng được trọng dụng trong Thiên Địa hội, nắm giữ nhiều điều cơ mật nên bị dư đảng Thiên Địa hội truy sát diệt khẩu, vào lúc đám người Thiên Địa hội định ra tay sát hại hai ông cháu thì trời xui đất khiến gặp được Hòa Thân.
Lúc ấy Càn Long hoàng đế nam tuần, Hòa Thân có thời gian là dẫn theo đội quân tâm phúc hoạt động quanh khu vực Nam Kinh, thế là tiện tay cứu mạng ông cháu Phương Bất Tri.
Nghe nói hai ông cháu cần đến Bắc Kinh, Hòa Thân phái người hộ tống dọc đường, sau cùng sắp xếp cho họ vào ở trong một ngôi miếu hoang trên Tây Sơn, Phương Bất Tri trải qua nhiều biến cố, buồn chán sự đời nên đặt tên nơi ở là “Lãnh đình”, từ đó chuyên tâm dạy dỗ cháu trai, mong nó khôn lớn thành người sẽ trả mối huyết hải thâm thù giúp Lữ gia.
Tài văn chương của Phương Bất Tri chỉ bình thường không gì nổi bật, kỳ lạ là ông có tài thư pháp cực giỏi, mô phỏng nét chữ của ai đó là giống y như đúc, khó trách Lý Vệ từng theo hầu Ung Chính mấy mươi năm lại vô cùng tinh khôn mà bị mắc lừa bởi bức chiếu thư giả.
Những việc này đều do Phương Bất Tri tiết lộ trong lúc trò chuyện phiếm với Hòa Thân sau khi đến Bắc Kinh. Lúc này Phương Bất Tri thấy Hòa Thân đến tìm trong thời tiết gió tuyết lớn, vội bảo cháu trai chuẩn bị rượu thịt thết đãi khách quý, đứa cháu của Phương Bất Tri đã mười bốn mười lăm tuổi, tư chất thông minh, nhìn là biết sau này thuộc lớp nhân tài đủ sức gánh vác việc lớn.
Hòa Thân hiểu Phương Bất Tri lo lắng tính mạng của đứa cháu nên mới chịu ẩn cư ở chốn thâm sơn cùng cốc này, bèn mở lời trước: “Phương lão tiên sinh gần đây thế nào? Gió tuyết rơi suốt nửa tháng, ở đây không thiếu thốn gì chứ?”
Phương Bất Tri xúc động nói: “Hòa đại nhân hết lòng chiếu cố ông cháu ta, lão đây vô cùng cảm kích, không biết nên báo đáp thế nào! Tuy thời tiết giá rét nhưng thuộc hạ của đại nhân mang tặng củi than lương thực còn dư nhiều, lão thấy đủ dùng trong một tháng, Hòa đại nhân mỗi lần còn dặn người mang thêm rượu thịt và giấy mực, lão đây thật hổ thẹn!”
Hòa Thân vội khách sáo vài câu, sau đó nghiêm túc nói: “Thật không dám giấu, lần này Hòa mỗ đến đây là có chuyện quan trọng cần Phương lão tiên sinh giúp đỡ.”
Phương Bất Tri không hề tỏ ra ngạc nhiên, thành khẩn nói: “Hòa đại nhân có việc gì cứ sai bảo, lão đây tất nhiên toàn lực tương trợ!”
Hòa Thân thở dài một tiếng, sầu não nói: “Thật ra ta cũng không muốn làm phiền tiên sinh, nhưng lần này ta đã rơi vào đường cùng rồi, nếu không có tiên sinh ra tay chắc Hòa mỗ sẽ không qua khỏi ải này.”
Hòa Thân vừa nói hết câu, Phương Bất Tri đã khóc òa, nấc nở nói: “Hòa đại nhân có ơn cứu mạng hai ông cháu ta, khi xưa lão rơi vào tuyệt cảnh, may có Hòa đại nhân ra tay hiệp nghĩa, sau đó Hòa đại nhân biết ta là hậu duệ của tội thần lại không hãm hại, bao năm qua còn chu cấp đầy đủ, đại ân đại đức không gì báo đáp, Hòa đại nhân có việc gì hãy cứ sai bảo!”
Hòa Thân từ tốn nói: “Trước kia cũng từng nhờ tài thư pháp của tiên sinh cứu ta thoát khỏi nguy nan, lần này chỉ e lại phải phiền tiên sinh viết giúp ta tấm hộ thân phù rồi…” Dứt lời, Hòa Thân đưa bức mật chỉ của Càn Long qua cho Phương Bất Tri xem.
Phương Bất Tri liếc mắt xem qua, mỉm cười bảo Hòa Thân chờ đợi giây lát, đứng dậy đi vào phía sau nhà.
Một lúc sau, Phương Bất Tri cầm bức chiếu chỉ giả giao cho Hòa Thân, tự tin nói: “Mời Hòa đại nhân xem thử!”
Hòa Thân xem qua một lượt, hài lòng cất vào túi, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt khắc khổ của Phương Bất Tri nhìn vào đứa cháu, liền hiểu rõ tâm ý của ông.
Hòa Thân gọi Nhất Thanh vào dặn dò vài câu, sau đó cùng hai ông cháu ngồi vào bàn thưởng thức nồi lẩu thịt rừng do đứa cháu mới săn được. Ăn được một lúc, Nhất Thanh đã dẫn người quay lại, Hòa Thân rót rượu uống cạn, mỉm cười nói: “Hòa mỗ hiểu tiên sinh đang lo điều gì, tiên sinh lo cháu mình sau này không ai chăm sóc, hơn nữa ẩn cư núi rừng đã lâu e khó có thành tựu.”
Phương Bất Tri nước mắt ngắn dài gật đầu nói: “Lão đã muốn cầu xin Hòa đại nhân từ lâu, nhưng lão nợ Hòa đại nhân quá nhiều rồi, giờ đây lão đã gần đất xa trời, chẳng còn gì phải ân hận nữa, chỉ còn lo cho tương lai của mỗi đứa cháu này…”
“Tiên sinh đừng lo! Ta sẽ giúp tiên sinh hoàn thành tâm nguyện, giờ ta sẽ đưa hai ông cháu đến Giang Nam, xe ngựa cũng đã đợi dưới núi, đến Giang Nam rồi tìm nơi nào đó an cư, cháu tiên sinh cũng dễ học hành thích ứng thời thế. Chuyện quá khứ của tiên sinh vốn ít người biết, năm tháng trôi qua mọi thứ sớm rơi vào quên lãng, ta nghĩ Gia Khánh hoàng đế sắp đăng cơ rồi, nhất định sẽ đại xá thiên hạ, mọi việc xem như an bài.”
Hòa Thân chỉ tay vào mấy thuộc hạ đứng sau lưng, nói tiếp: “Họ đều là thuộc hạ trung thành của ta, ta nhờ họ hộ tống tiên sinh đến Giang Nam, sau khi thu xếp ổn thỏa xong, tiên sinh viết bức thư bảo họ mang về cho ta là được. Ta cũng đã chuẩn bị sẵn 5000 lượng bạc đặt trên xe ngựa, nếu Hòa Thân may mắn qua khỏi nạn này sẽ thường xuyên sai người đến bái tạ tiên sinh!”
Tiễn hai ông cháu Phương Bất Tri xuống núi, Hòa Thân đột nhiên dấy lên một niềm thương cảm. Nhất Thanh thì ngược lại, từ lúc trao thân cho Hòa Thân nàng vô cùng phấn khích, dường như trên thế gian chẳng còn gì đáng để phiền não nữa.
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã -----oo0oo-----
Chương 187: Ván cờ sinh tử
Nhóm dịch: S Team
Sưu Tầm
Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên Hòa Thân làm chính là đem bức mật chỉ giả đặt vào trong hộp niêm phong lại như cũ, sau đó đặt về trên người Phúc Khang An. Đến chiều tối Phúc Khang An mới hồi tỉnh, tất nhiên hắn không mất trí nhớ, câu đầu tiên khi tỉnh dậy là mỉm cười cảm kích với Hòa Thân, nói: “Hòa lão đệ, đa tạ ơn cứu mạng!”
Hòa Thân dặn dò gia nhân dâng nước cho Phúc Khang An, mỉm cười nói: “An huynh, huynh nói vậy chẳng phải xem đệ là người ngoài rồi sao? Giờ huynh đừng suy nghĩ gì cả, cứ yên tâm dưỡng thương cho tốt, khi nào khỏe đệ sẽ gọi thêm Dung ca, 3 chúng ta sẽ uống một bữa no say tại Thúy Minh lầu.” Ngoài miệng nói thế, Hòa Thân nghĩ thầm trong bụng: Lúc này ngươi chưa biết nhiệm vụ đến Phong Đài nhậm chức là để lấy mạng Hòa Thân này vào thời khắc quyết định, không biết sau khi ngươi xem được bức mật chỉ thật của Càn Long sẽ nghĩ gì nhỉ?
Phúc Khang An uống vài hớp nước, sắc mặt hồng hào hơn, cất tiếng: “Hòa lão đệ, ta… ta không thể dưỡng bệnh ở đây được, đại ca xin đệ… đệ mau đưa ta đến doanh trại Phong Đài đi!”
Hòa Thân bất ngờ trước thái độ kiên quyết của Phúc Khang An, vẫn quan tâm giải thích: “Không được! Hiện nay huynh phải chuyên tâm tịnh dưỡng chứ!”
“Hòa lão đệ, hoàng thượng đối với ta ân trọng như núi, phụ thân quá cố của ta trước lúc lâm chung căn dặn phải suốt đời tận trung với đương kim hoàng thượng. Nay hoàng thượng sai ta đến Phong Đài nhậm chức, ta lại nằm ở đây… thế chẳng phải kháng chỉ hay sao?” Phúc Khang An cố sức thều thào.
Hòa Thân biết Phúc Khang An canh cánh trong lòng chiếc hộp chứa mật chỉ, nhưng hắn cũng biết Phúc Khang An vẫn chưa mở ra xem nên không nghi ngờ tình nghĩa huynh đệ của hắn, bèn thành khẩn đề nghị: “Hay là thế này, đệ lập tức vào cung xin ý chỉ hoàng thượng, tấu trình rõ huynh bị loạn đảng Bạch Liên giáo phục kích giữa đường, nay thân mang trọng thương, đặng hoàng thượng hạ chỉ cho phép huynh về nhà tịnh dưỡng! Đệ nghĩ hoàng thượng sẽ chấp thuận thôi.”
“Đừng… đừng! Hòa lão đệ, Phúc Khang An này ngoài phụ mẫu tổ tông và đương kim hoàng thượng ra chưa từng khom lưng xin xỏ ai, hôm nay xem như ta cầu xin đệ vậy, đệ mau đưa ta về doanh trại Phong Đài đi!” Phúc Khang An không thể động đậy, chỉ dùng ánh mắt cầu khẩn để van xin.
Cuối cùng Hòa Thân đành chiều ý Phúc Khang An, sau khi dặn dò vài câu bèn ra ngoài chuẩn bị một đội thân binh tinh nhuệ, tìm một chiếc xe ngựa thoải mái đưa Phúc Khang An đến Phong Đài.
Làm xong mọi chuyện, Hòa Thân thở phào nhẹ nhõm, buổi chiều cùng Hòa Lâm nói chuyện phiếm với mẫu thân Diệp Hác Nã La Thị, tối nay Hòa Lâm còn phải về nha môn thống lĩnh bộ binh liên lạc với Nhạc Sâm Đặc, dùng cơm tối xong Hòa Thân nôn nao về phòng tìm Nhất Thanh rồi.
Sáng sớm thức dậy, Hòa Thân vẫn còn quấn quýt với Nhất Thanh trong mền, đột nhiên nghe tiếng bước chân rầm rập ngoài cửa, chưa kịp cất tiếng hỏi xảy ra chuyện gì, Đỗ Tử Kiệt đã gõ cửa hối hả.
Hòa Thân biết đã xảy ra đại sự, vội lật người xuống giường, chả kịp đợi Nhất Thanh hầu hạ mặc áo, khoác vội áo bào lớn liền ra mở cửa, Đỗ Tử Kiệt vào trong không mất thời gian thỉnh an, thở hồng hộc nói: “Đại nhân, trong cung vừa có tin báo về, Càn Long bệnh nặng, triệu kiến tất cả a ca và quan viên tam phẩm trở lên ở kinh thành tại Dưỡng Tâm điện, xem ra lão hoàng đế sắp quy tiên rồi!”
Hòa Thân lập tức ra khỏi cơn hưng phấn của cuộc hoan lạc đêm qua, vừa định hỏi rõ chi tiết tình hình, chợt tiếng vó ngựa vang lên ngoài cổng. Hòa Thân định trở vào phòng mặc y phục, chỉ thấy Lương Kiện hối hả chạy vào thông báo: “Hòa đại nhân, mấy tên thị vệ đại nội đã đến đây, họ bảo phụng thánh chỉ hộ tống Hòa đại nhân lập tức vào cung kiến giá!”
Lúc này Hòa Thân không được để lộ chút sơ hở, thoáng nghĩ ngợi giây lát, ra lệnh với Lương Kiện: “Ngươi nghĩ cách trì hoãn chúng một lúc, Đỗ Tử Kiệt, ngươi gọi bọn Tạ Phi Kiếm vào đây, chúng ta lập tức thương nghị đại sự.”
Lương Kiện và Đỗ Tử Kiệt biết đã vào thời khắc quyết định rồi, cả hai mang sắc mặt nghiêm nghị lui ra ngoài chuẩn bị. Nhất Thanh giúp Hòa Thân mặc y phục chỉnh tề xong, mấy tên thân tín đều tập hợp đầy đủ, hôm nay có thêm vài thủ lĩnh đội hỏa thương, chỉ có Hòa Lâm đêm qua đến nha môn thống lĩnh bộ binh nên vắng mặt, nhưng Hòa Thân đã căn dặn kỹ bảo em trai lúc nào cũng đề cao cảnh giác, chỉ cần nhận được mệnh lệnh sẽ lập tức hành động cùng Nhạc Sâm Đặc.
Hòa Thân nhìn một lượt các thuộc hạ, nghiêm giọng nói: “Các vị, tình hình hiện nay chắc các vị đã biết rồi, nay Càn Long bệnh nặng, ta tin lão đã sắp tắt thở, chắc không qua khỏi đêm nay đâu, mọi việc giờ sẽ hành động theo kế hoạch định sẵn!”
“Hòa đại nhân xin hãy ban lệnh!” Mọi người đồng thanh hô lớn.
Hòa Thân trịnh trọng nói: “Các huynh đệ, các vị từng đồng cam cộng khổ với ta, nay đang vào thời khắc sinh tử tồn vong, hy vọng các vị đồng tâm hiệp lực giúp ta vượt qua ải này!”
Chỉ vài câu ngắn gọn đã khơi gợi kí ức của chúng thuộc hạ, mọi người đều nhận ra Hòa Thân chính là người họ sẽ theo hầu suốt đời. Không mất thêm thời gian, Hòa Thân dõng dạc hạ lệnh: “Đỗ Tử Kiệt, ngươi lập tức ra thành đến đại doanh Phong Đài, Tây Sơn, Mật Vân trú quân và đại doanh Mã Lăng, bảo bọn Đa Luân bắt đầu tập hợp quân đội, sẵn sàng đợi lệnh ta! Ngoài ra nói với họ Nhất Thanh phụ trách truyền đạt mệnh lệnh của ta, khi cần thiết họ cứ làm theo lời Nhất Thanh là được.”
“Tuân lệnh!” Đỗ Tử Kiệt quay lưng ra ngoài.
“Thôi Minh, Tạ Phi Kiếm, hai ngươi lập tức triệu tập 500 tay súng mai phục ở Hồng La Tự của chúng ta, bảo họ trang bị đủ hỏa dược, sau đó dẫn đến mai phục ngoài Huyền Vũ môn, đợi cửu môn đề đốc Nhạc Sâm Đặc và Hòa Lâm mở cổng thành, các ngươi lập tức xông vào Tử Cấm thành, đến lúc đó người của nha môn thống lĩnh bộ binh khống chế nội thành, các ngươi xông thẳng vào hoàng cung, Thôi Minh dẫn 300 người toàn lực đối phó với thị vệ đại nội, Tạ Phi Kiếm dẫn 200 người bao vây Dưỡng Tâm điện, chúng ta tùy cơ hành sự!”
Đợi mọi người lui ra chuẩn bị, Hòa Thân nhìn sang Nhất Thanh, mới đêm trước vừa hiến thân, thế mà nay đã cùng sống chết, Hòa Thân thở dài nói: “Nhất Thanh, Hòa đại ca vừa cùng muội sống 2 ngày an nhàn nay đã bắt muội lao vào chốn hiểm nguy rồi.”
Nhất Thanh đỏ hoe đôi mắt, cố nén nước mắt nói: “Hòa đại ca, dù hôm nay sống hay chết Nhất Thanh đã mãn nguyện! Ngoại trừ sư phụ thì chỉ có Hòa đại ca tốt với Nhất Thanh, giờ Nhất Thanh cần làm gì, đại ca cứ dặn dò đi!”
“Đợi khi ta vượt qua ải này, Hòa đại ca sẽ dẫn muội đến Anh quốc, chẳng phải muội luôn nhớ mấy tỷ muội Lăng Vân hay sao?” Hòa Thân vừa nói vừa đưa tay lau nhẹ hai hàng nước mắt lăn dài trên má Nhất Thanh.
“Hòa đại ca, huynh đừng nói nữa…”
Hòa Thân biết giờ không phải lúc bàn chuyện tình cảm nam nữ, liền nói: “Muội lập tức đến nha môn thống lĩnh bộ binh thông báo với Hòa Lâm và Nhạc Sâm Đặc, bảo họ chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh, một khi nhận được lệnh ta sẽ hành động ngay! Sau đó muội đến Ngọ môn hội tụ với Lương Kiện cùng huynh vào cung, lúc đi nhớ mang theo nhiều bạc, phải hối lộ bọn thái giám để ngăn họ cản đường hai người vào cung.”
“Muội nhớ rồi!” Nhất Thanh quay lưng toan đi khỏi.
“Nhất Thanh, muội nhớ cẩn thận!” Hòa Thân quan tâm dặn dò thêm.
“Huynh yên tâm!” Nhất Thanh quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt tình tứ của Hòa Thân, sống mũi cay cay, quay lưng chạy nhanh khỏi phòng.
Từng chi tiết nhỏ Hòa Thân đều không dám lơ là, nhiều tấm gương trong lịch sử chứng minh đại sự thất bại chỉ vì bị đối phương bắt mất sứ giả đưa tin khiến không thể tận dụng thời cơ.
Sắp xếp đâu vào đấy, Hòa Thân chỉnh trang lại y phục, thong dong bước ra ngoài sân, dẫn theo Lương Kiện đi cùng các thị vệ đại nội hướng về phía Tử Cấm thành…
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã -----oo0oo-----
Chương 188: Càn Long quy tiên
Nhóm dịch: S Team
Sưu Tầm
Khi Hòa Thân đến trước cổng Ngọ môn, Nhất Thanh đã y lời dặn đến thông báo với Nhạc Sâm Đặc và Hòa Lâm, nay đang đứng đợi hắn, đám thị vệ đại nội chỉ phụng lệnh hộ tống Hòa Thân vào cung, thấy hắn định mang theo hai thuộc hạ, một tên thị vệ trưởng định ngăn cản, nhưng nghĩ tới lời dặn của Gia thân vương trước lúc xuất phát nên đành cho qua, thế là Hòa Thân, Lương Kiện, Nhất Thanh cùng đám thị vệ đại nội cùng vào đến Dưỡng Tâm điện.
Đến Dưỡng Tâm điện Hòa Thân mới biết mình đến trễ rồi, phàm là quan viên tam phẩm trở lên ở kinh thành nay đã tề tụ tại Càn Thanh cung, mọi người đều quỳ dưới nền đất lát vàng đợi chỉ, chỉ có mấy vị a ca và thân vương, quân cơ đại thần quyền cao chức trọng được vào trong hầu cận bên Càn Long hoàng đế.
Hòa Thân phụng chỉ đến gặp Càn Long nên được vào thẳng Càn Thanh cung không cần tấu trình, lúc này khí tức Càn Long đã rất yếu, toàn thân chẳng còn tí sức lực, chỉ là đôi mắt sáng vẫn mở thao láo quan sát mọi người.
“Hoàng a mã, người nhất định phải bảo trọng long thể!” Ngung Diễm khóc lóc ra vẻ tiếc thương.
Càn Long thều thào yếu ớt: “Những lời của trẫm vừa rồi… con đã nhớ kỹ chưa?”
“Nhi thần khắc cốt ghi tâm, xin hoàng a mã yên tâm!”
Hòa Thân thót tim một cái, nghĩ thầm: Chẳng lẽ vừa rồi Càn Long lén căn dặn Ngung Diễm, vậy lão ta truyền mình vào cung để làm gì?
Càn Long lại thổn thức: “Còn nữa… còn nữa…”
Ngung Diễm cũng biết Càn Long sắp trụ không được rồi, nếu tiếp tục đóng vai hiếu tử khuyên phụ hoàng nghỉ ngơi thì sẽ không còn cơ hội nữa, bèn nghẹn ngào nói: “Nhi thần xin lắng nghe giáo huấn của hoàng a mã!”
Càn Long nhắm mắt định thần một lúc, sau đó lấy hết sức lực nói: “Bạch Liên giáo ở phương nam là đại họa đe dọa Đại Thanh ta, sau khi con lên ngôi phải dốc sức tiêu diệt chúng, không được dung túng để lại mầm mống tai họa.” Nói xong, Càn Long trợn mắt lên, đầu ngoặc sang một bên.
Khắp đại điện lập tức nhốn nháo, Ngung Diễm hét lớn: “Thái y đâu!”
Tận mắt chứng kiến Càn Long hoàng đế quy tiên, Hòa Thân vô cùng kích động, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, liên tục tự cảnh tỉnh: Hòa Thân ơi, thời khắc hoàn thành đại sự của ngươi đã đến rồi.
Hòa Thân thấy thời cơ chín mùi, dáo dác nhìn xung quanh, thấy mọi người tập trung hết vào Càn Long, bèn lén lui ra ngoài Dưỡng Tâm điện, gọi Nhất Thanh và Lương Kiện trốn trong một góc ra, dặn dò vài câu xong mới quay vào.
Càn Long nằm đơ ra trên giường, Ngung Diễm khóc lóc thảm thiết, Hòa Thân cũng làm bộ thương cảm, dùng đuôi mắt quan sát Ngung Diễm sắp trở thành Gia Khánh hoàng đế, phát hiện trên mặt y không giấu nổi vẻ phấn khích và kích động.
Hòa Thân rủa thầm: Tiểu tử nhà ngươi cuối cùng đã mong được đến lúc cha chết rồi.
Mấy tên thái y sợ hãi vây lấy Càn Long bắt mạch, Hòa Thân hồi hộp nín thở chờ đợi, chỉ cần thái y tuyên bố: “Thái thượng hoàng giá băng!” là hắn sẽ lập tức hành động.
Đúng lúc này, mấy vị vương gia, công chúa, a ca, phi tần trong cung lại ùa vào chật kín đại điện. Hòa Thân đột nhiên phát hiện ra một người quen thuộc trong đám đông, nhìn kỹ hơn giật mình thất kinh, thì ra là Thành thân vương Ngung Tinh bị Càn Long hạ chỉ giam cầm vĩnh viễn trong Tông Nhân phủ, Hòa Thân nghĩ thầm: Tại sao tên tiểu tử này lại ra ngoài rồi? Chẳng lẽ Càn Long trước khi chết thả hắn ra, hay là Ngung Diễm tự tung tự tác?
Hòa Thân vừa định chào hỏi một tiếng, chợt ý thức được giờ không có thời gian làm chuyện không đâu, phải hành động ngay thôi, một khi thái y tuyên bố Càn Long quy tiên, tất cả vương gia, a ca, đại thần ở đây đều sẽ quỳ xuống chờ chiếu thư truyền ngôi đằng sau tấm bảng Quang Minh Chánh Đại treo trên Càn Thanh cung, đến lúc ấy Gia Khánh sẽ đề cao cảnh giác, không chừng sẽ hạ lệnh bắt giữa mình trước.
Hòa Thân nhìn ra bên ngoài, thấy cửu môn đề đốc Nhạc Sâm Đặc và em trai Hòa Thân đã đến trước Dưỡng Tâm điện, bèn nháy mắt ra hiệu với họ, Hòa Lâm và Nhạc Sâm Đặc hiểu ý chia nhau ra hành động, Hòa Lâm dẫn quân bao vây Dưỡng Tâm điện, còn Nhạc Sâm Đặc dẫn theo thuộc hạ mặc y phục thị vệ chen chúc ngoài cửa đợi lệnh Hòa Thân.
Hòa Thân chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, vừa định mắng chửi bọn thái y, đột nhiên có tiếng nói yếu ớt cất lên làm hắn giật nảy mình: “… Hòa Thân… Hòa Thân đã đến chưa…”
Những ai có mặt trong đại điện đều nghe ra vẻ uy nghiêm trong câu nói đứt quãng, chính là Càn Long đang gọi Hòa Thân, thế là mọi người đều ngưng bặt tiếng khóc, đổ dồn hết mọi ánh mắt về phía Hòa Thân, không ai hiểu tại sao câu cuối cùng của Càn Long hoàng đế trên thế gian lại dành cho Hòa Thân.
Hòa Thân lo sốt vó, run rẩy nghĩ tới trường hợp xấu nhất: “Thôi rồi, chẳng lẽ Càn Long giả chết để dụ mình vào bẫy, nay sẽ trị tội mình ngay để trừ hậu họa giúp Ngung Diễm, nếu đúng thế thật thì cái mạng ta khó giữ!”
Giờ muốn hủy bỏ kế hoạch đã không còn kịp, lúc này Hòa Lâm đã dẫn người bao vây Dưỡng Tâm điện, cửu môn đề đốc Nhạc Sâm Đặc cũng dẫn người chờ ngay bên ngoài, chỉ đợi lệnh lăm lăm xông vào, còn Tạ PhI Kiếm và Thôi Minh chắc đã dẫn 500 tay súng tinh nhuệ tấn công vào Tử Cấm thành rồi, theo mệnh lệnh vừa rồi của Hòa Thân, Nhất Thanh đã trên đường đến đại doanh Phong Đài, chẳng bao lâu nữa binh mã các nơi sau khi nhận được thông báo từ Đỗ Tử Kiệt sẽ tập hợp 20 vạn người bao vây cả thành Bắc Kinh.
Phải làm thế nào đây? Lần này Càn Long không chết thì Hòa Thân ta xem như toi đời.
Càn Long cai trị Đại Thanh mấy mươi năm, các cấp quan quân trong ngoài kinh thành đều nô tài trung thành với lão, khi Hòa Thân bàn với các tướng lĩnh sách lược chống lại Gia Khánh, số tướng lĩnh trên đều đặt ra điều kiện duy nhất là phải đợi Càn Long quy tiên, bằng không sẽ không dấy binh hành động.
Tên Nhạc Sâm Đặc chính là một minh chứng rõ ràng nhất, hắn vừa xông vào Dưỡng Tâm điện, chợt nghe tiếng Càn Long, thế là sợ đến són cả ra quần, bò lê bò lết ra ngoài trốn vào một góc quỳ xuống đợi chỉ.
Ngung Diểm nhận ra có gì bất thường, tại sao cửu môn đề đốc lại dẫn người chạy vào Dưỡng Tâm điện? Vừa định ra ngoài xem thử, nghe Càn Long gọi Hòa Thân đành nán lại nghe phụ hoàng nói gì, nhưng vẫn lén nháy mắt ra hiệu với thái giám thân cận Đức Lâm.
Hòa Thân cố giữ bình tĩnh, quỳ xuống khóc lóc thảm thương nói: “Hoàng thượng, người sao rồi? Người đừng đùa với thần nữa!”
Lần này Hòa Thân khóc thật chứ không hề giả tạo, nhưng hắn không khóc vì Càn Long mà khóc cho số phận của mình.
Hòa Thân còn tưởng Càn Long sẽ hạ chỉ lập tức bắt giữ hắn, nhưng điều bất ngờ là Càn Long lắp bắp nói một câu: “Hòa Thân… Tang sự của trẫm sẽ giao cho khanh phụ trách…”
Nói xong câu cuối cùng, Càn Long nhắm mắt tắt thở, đám thái y lại nhốn nhao nhảy vào bắt mạch, sau đó khóc lớn tuyên bố: “Thái thượng hoàng long ngự quy tiên rồi!”
Khắp Dưỡng Tâm điện lại vang lên tiếng khóc, lần này thì cửu môn đề đốc Nhạc Sâm Đặc không còn e sợ gì nữa, bò dậy dẫn thuộc hạ xông thẳng vào Dưỡng Tâm điện.
Theo thông lệ, hoàng đế vừa mất, các trọng thần sẽ lập tức đến lấy di chiếu đặt sau tấm bảng Quang Minh Chánh Đại xuống tuyên đọc, sắc lập vua mới xong mới phụng chỉ thu xếp tang sự của tiên đế, đồng thời bố cáo thiên hạ.
Chỉ thấy Văn Uyên các đại học sĩ, quân cơ đại thần Vương Kiệt và Lễ bộ thượng thư Tào Thích Bảo, còn có tổng quản thái giám Cao Vân Tùng, thái giám thân cận bên cạnh Ngung Diễm Đức Lâm đứng ngoài cửa Dưỡng Tâm điện hô lớn: “Đại hành hoàng đế di chiếu!”
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã -----oo0oo-----
Chương 189: Mưu ma chước quỷ
Nhóm dịch: S Team
Sưu Tầm
Tránh cho các hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, Càn Long đã sớm chuẩn bị từ nửa tháng trước, đầu tiên là bãi miễn chức hàm quân cơ đại thần và Hộ bộ thị lang của Lưỡng Giang tổng đốc Doãn Kế Thiện, bảo ông tức tốc rời kinh, nhờ đó Đại Thanh giữ được rường cột quốc gia; tiếp theo phái thập thất a ca Ngung Lân đi nghiệm thu công trình lăng tẩm, nhờ đó hai thế lực tranh đoạt ngôi vị chênh lệch rõ rệt, Lão bát Nghi thân vương vốn ở thế yếu, nay mất đi lão trượng nhân Doãn Kế Thiện và người huynh đệ trung thành, xem như thua chắc thập ngũ a ca Ngung Diễm rồi.
Tuy Gia Khánh sớm được Càn Long chọn làm người kế vị, Càn Long cũng từng vô tình cố ý tiết lộ với các quan trong triều nhiều lần, nhưng lời nói gió bay, phải có chiếu chỉ truyền ngôi mới được công nhận, vào thời khắc tuyên đọc chiếu chỉ, mọi người đều ngưng khóc hồi hộp chờ đợi.
Ngung Diễm sắp trở thành hoàng đế hồi phục bình tĩnh, biết một khi chiếu chỉ kia được tuyên đọc xong thì mình sẽ trở thành hoàng đế Đại Thanh, sắp tới đây đám người có mặt phải quỳ xuống hành lễ quân thần rồi, Ngung Diễm không còn do dự, háo hức quỳ xuống tiếp chỉ.
Với tính khí của Hòa Thân, hắn muốn ra tay hành động ngay, nhưng hắn hiểu nếu lúc này hành động thì chắc chắn bị khép tội mưu phản, dù trừ khử được Gia Khánh e quần thần cũng không phục, Hòa Thân phải đợi giây phút thích hợp để tung lá bài tẩy, vì thế hắn cũng cung kính quỳ xuống chờ nghe chiếu thư của Càn Long.
Di chiếu của Càn Long ghi rất rõ ràng, người kế thừa đại thống chính là Gia thân vương Ngung Diễm.
Chiếu thư vừa tuyên đọc xong, Ngung Diễm lập tức nhập vai hoàng đế, chỉ thấy hắn đứng dậy làm bộ buồn đau khóc vài tiếng, sau đó dõng dạc nói: “Hoàng a mã vừa quy tiên, nay việc quan trọng nhất là lo tang sự. Hòa Thân, vừa rồi tiên đế đã hạ chỉ cho khanh lo hậu sự trước lúc lâm chung, theo trẫm thấy khanh không cần về phủ nữa, cứ ở lại trong cung toàn quyền xử lý tang sự của hoàng a mã!”
Chỉ một số người tưởng Gia Khánh có ý tốt cho Hòa Thân chủ trì tang sự, phần lớn những người còn lại đều hiểu đôi bên đã vào giai đoạn một mất một còn, mệnh lệnh vừa rồi chính là giam lỏng Hòa Thân trước, đợi khi tang sự Càn Long hoàn tất sẽ ban chỉ trừng trị hắn ngay.
Quần thần xôn xao bàn tán, họ bất ngờ vì Gia Khánh hành động quá nhanh, ngay khi Càn Long vừa nhắm mắt đã muốn xử Hòa Thân ngay, thế là mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía Hòa Thân xem hắn phản ứng thế nào.
Hòa Thân thấy Gia Khánh đã trở mặt, giờ hắn cần ra tay trước để nắm tiên cơ, bằng không sẽ trở thành cá nằm trên thớt. Gia Khánh vừa nói dứt câu, Hòa Thân bước nhanh tới chính giữa Dưỡng Tâm điện, hét lớn một tiếng: “Đại Thanh Càn Long hoàng đế mật chiếu, Ngung Diễm và quần thần quỳ xuống nghe chỉ!”
Biến cố đột ngột khiến mọi người đứng như trời trồng, tuy ai cũng biết Hòa Thân không thể nào khoanh tay chịu trận, nhưng không ai ngờ hắn lại hành động táo bạo như thế, Càn Long sao lại để lại di chiếu khác cho Hòa Thân chứ? Nhưng khi nghe Hòa Thân gọi thẳng tên đương kim thánh thượng thì ai cũng biết ngay sự thể nghiêm trọng.
Quần thần ngơ ngơ ngác ngác, Gia Khánh chẳng biết nên làm gì, căn cứ theo lời dặn của Càn Long trước lúc lâm chung, hắn dám khẳng định không có di chiếu để lại cho Hòa Thân, lúc này một ý niệm khủng khiếp vang lên trong đầu: “Chiếu thư giả!”
Hòa Thân lại hét to: “Chẳng lẽ các ngươi dám kháng chỉ!”
Lưu Dung và Kỷ Hiểu Lam vừa được thả về từ Tân Cương quỳ ngay xuống, quần thần răm rắp làm theo, Gia Khánh nổi tiếng là người con hiếu thuận, nay tuy Càn Long đã chết nhưng uy nghiêm của tiên đế vẫn còn, hơn nữa trước mặt bao nhiêu hoàng thân quốc thích và triều thần, Gia Khánh đâu thể tỏ ra bất kính với tiên đế chứ?
Do dự giây lát, Gia Khánh miễn cưỡng quỳ xuống, nhủ thầm: “Hay cho tên Hòa Thân láo toét! Ta để ngươi oai phong thêm một lát, ta thề sẽ phanh thây xẻ thịt ngươi!”
Khắp đại điện im phăng phắc, mọi người hồi hộp chờ nghe bức mật chiếu của Hòa Thân có nội dung thế nào.
“Hòa Thân từ khi vào bộ quân cơ đến nay một lòng vì Đại Thanh, chính là rường cột quốc gia, đại thần được trẫm tin tưởng nhất, sau khi trẫm nhắm mắt, lệnh sắc phong Hòa Thân làm Liên thân vương, tấn phong Nhất đẳng công tước, có quyền nhiếp chính quốc gia đại sự, Ngung Diễm sau khi lên ngôi phàm là việc quan trọng gì cũng phải hỏi ý Hòa Thân mới được quyết định!”
Đáng lý sau khi nghe đọc di chiếu xong phải hô to vạn tuế, nhưng lần này ai cũng há hốc mồm kinh ngạc, nếu theo nội dung di chiếu trên thì Gia Khánh còn phải nghe lệnh của Hòa Thân ư?
Thật là phi lý quá mức? Gia Khánh đã vào tuổi trưởng thành, tiên đế dù không an tâm cỡ nào cũng không thể sắp đặt Hòa Thân nhiếp chính. Xem ra chiếu thư trên là giả rồi.
Gia Khánh trước biến cố bất ngờ tức giận sôi gan, hắn hiểu Hòa Thân nếu không nắm chắc phần thắng sẽ không ngu dại chỉ bằng một bức di chiếu giả mà mạo muội hành động, hẳn Hòa Thân đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, nói không chừng còn dẫn quân khống chế Tử Cấm thành nữa chứ, càng nghĩ càng sợ, Gia Khánh lăn đùng ra té xỉu.
Khắp đại điện lại được một phen nhốn nháo, các thái y lập tức ùa vào bắt mạch chẩn trị giúp Gia Khánh. Hòa Thân thấy cục diện trong tầm kiểm soát, bèn bước nhanh ra ngoài điện hạ lệnh với Hòa Lâm và Nhạc Sâm Đặc: “Lập tức hành động!” tiếp đến hỏi Nhất Thanh: “Bọn Đa Luân đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
Nhất Thanh hớn hở trả lời: “Mấy đại doanh xung quanh kinh thành đều đã xuất phát, giờ có 20 vạn đại quân bao vây Bắc Kinh. Tạ Phi Kiếm và Thôi Minh đã xông vào Tử Cấm thành, Hòa đại ca, giờ nên làm gì nữa?”
Chỉ cần Hòa Thân hạ lệnh, Tạ Phi Kiếm và Thôi Minh sẽ chia làm 2 ngã toàn lực đối phó các thị vệ đại nội dám ngoan cố chống cự trong cung, làm vậy tuy nhanh gọn nhưng máu rửa Tử Cấm thành quá tàn nhẫn, sau này khó giành được sự ủng hộ của các đại thần trong triều.
“Mọi người duy trì cảnh giác cao độ! Không có lệnh ta không được manh động!” Hòa Thân suy nghĩ nhanh ra lệnh: “Nhất Thanh, muội theo sát phía sau huynh!”
Sắp xếp xong mọi việc, Hòa Thân quay vào trong điện, Gia Khánh được các thái y chẩn trị một hồi đột nhiên bật dậy như lò xo, sấn tới trước mặt Hòa Thân, giận dữ quát lên: “Hòa Thân to gan, ngươi dám làm giả chiếu chỉ của hoàng a mã!”
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã -----oo0oo-----
Chương 190: Thâu thiên hoán nhật – ĐẠI KẾT CỤC
Nhóm dịch: S Team
Sưu Tầm
Quần thần thấy đương kim thánh thượng sắp đối đầu trực diện với Hòa Thân, tất cả đều lui sang một bên quan sát, nói thật lòng phần lớn quan viên trong triều đều từng nếm quả ngọt lúc Hòa Thân quản lý tài chính từ mấy năm trước, nay Gia Khánh muốn trừ đi vị thần tài của họ, ai cũng không vừa lòng hành động trên.
Lúc Hòa Thân đọc di chiếu, quần thần không ai đứng ra chỉ trích là vì hắn nhìn thấu tâm địa của bọn quan viên này rồi, chỉ cần có lợi lộc, vơ vét đầy túi riêng thì ai làm hoàng đế, ai nắm quyền lớn cũng mặc.
Hòa Thân vô cùng tự tin về kế hoạch của mình, nghe Gia Khánh chỉ trích mình làm giả di chiếu, bèn cười ha hả nói: “Hoàng thượng không đùa đấy chứ? Hòa Thân này có làm giả chiếu chỉ tiên đế hay không đâu thể chỉ bằng mỗi câu nói của hoàng thượng mà khép tội, có quan võ cả triều tại đây, bút tích của tiên đế mọi người đều biết, vậy xin các vị đại nhân giám định thật giả, hoàng thượng thấy thế nào?”
Gia Khánh nhìn quanh một lượt đại điện, thấy ngoài tên cửu môn đề đốc Nhạc Sâm Đặc ra vẫn chưa có động tĩnh binh đao gì, tin rằng đa số triều thần vẫn trung thành, bèn nén giận quay sang thái giám Đức Lâm nói: “Truyền chỉ bãi giá Càn Thanh cung!”
Càn Thanh cung là nơi nghị sự của triều đình, ý đồ của Gia Khánh rất rõ ràng, đó là vạch mặt Hòa Thân trước triều thần, sau đó khép tội hắn làm giả di chiếu lôi ra Ngọ Môn trảm thủ thị chúng.
Thế là cả quân thần kẻ trước người sau kéo đến Càn Thanh cung, thật ra trước kia trong lúc trò chuyện, Càn Long có nhắc cái đầu của Hòa Thân sau này sẽ để lại cho Gia Khánh lập uy, bởi thế Gia Khánh tự tin chiếu chỉ kia không thể nào là thật. Nếu vậy thì càng tốt, trong số triều thần có nhiều người đủ sức giám định nét chữ của Càn Long, Hòa Thân ngươi muốn giãy giụa trước lúc chết, thế thì trẫm sẽ cho ngươi toại nguyện.
Gia Khánh ngồi chễnh chệ trên ngai vàng, Hòa Thân đứng ung dung bên dưới, quần thần hành lễ quân thần cung kính xong khép nép đứng dọc hai bên. Gia Khánh mỉm cười đắc ý, hất hàm về phía Hòa Thân nói: “Hòa Thân, ngươi hãy đưa di chiếu của hoàng a mã cho các vị đại nhân xem qua! Chiếu chỉ kia có phải là thật hay không cũng không thể dựa vào lời nói một phía của ngươi, đúng chứ?”
Hòa Thân tuyệt đối tin tưởng vào tài nghệ của Phương lão tiên sinh, thấy Gia Khánh đòi công khai giám định thật giả, mừng thầm trong bụng, lập tức giao bức mật chiếu cho Kỷ Hiểu Lam, chắp tay nói: “Hiểu Lam công là cao thủ thư pháp, mời Kỷ đại học sĩ xem qua trước!”
Kỷ Hiểu Lam trải qua nhiều biến cố đã mất hết đấu chí, không ngờ vừa hồi triều đã có một trọng trách đè lên đầu, vội đeo kính lão vào xem đi xem lại bức di chiếu của Càn Long, vừa xem vừa lấm tấm mồ hôi.
Hồi lâu không nói tiếng nào, một số người đứng xung quanh bắt đầu mất kiên nhẫn hối thúc: “Hiểu Lam công, ngài mau nói ra kết quả đi chứ!”
“Già rồi! Ta đã già thật rồi! Xem nửa ngày mà không biết phân biệt thật giả, thần hổ thẹn!” Kỷ Hiểu Lam thở dài một tiếng, giao lại bức di chiếu cho Hòa Thân.
Hòa Thân biết Kỷ Hiểu Lam đang giả đò ngu ngơ, dù nói di chiếu kia là thật hay giả cũng chết, nếu bảo thật thì đắc tội đương kim hoàng thượng, sau này chắc chắn sẽ bị tính sổ, còn bảo giả, nhìn điệu bộ tự tin của Hòa Thân đủ biết hắn đã chuẩn bị đâu vào đấy, nói không chừng sẽ lấy mạng mình ngay tức khắc ấy chứ.
Hòa Thân lại đến trước mặt Tào Thích Bảo, mỉm cười nói: “Tào đại nhân xuất thân trạng nguyên, cũng là một cao thủ thư pháp, mời Tào đại nhân giám định!”
Tào Thích Bảo ma lanh chẳng kém Kỷ Hiểu Lam, cũng gật gù xem tỉ mẩn rồi bảo không biết cách phân biệt thật giả.
Hòa Thân bắt đầu nóng ruột, ngay cả Gia Khánh cũng mất hết kiên nhẫn, vội nói lớn: “Hòa Thân, ngươi hãy để Chu sư phụ và Vương sư phụ xem qua!”
Chu sư phụ chính là Chu Quế, Vương sư phụ là Văn Uyên Các đại học sĩ Vương Kiệt, cả hai từng là thầy dạy học của Gia Khánh, trong mắt Gia Khánh họ đương nhiên đứng về phía mình nên mới nhờ hai người giám định.
Hòa Thân cảm thấy việc này cũng nên kết thúc nhanh, bèn giao di chiếu vào tay Chu Quế và Vương Kiệt, cả hai lập tức cầm lấy xem xét tỉ mỉ.
Điều làm Gia Khánh không ngờ là Chu Quế, Vương Kiệt vốn đôn hậu, dù có chết cũng không chịu nói sai sự thật.
Chu Quế xem qua di chiếu, quỳ ngay xuống dập đầu lia lịa, nói lớn: “Khải tấu hoàng thượng, di chiếu này đúng là do tiên đế ngự bút thảo ra đó ạ!”
Câu này bật ra, cả đại điện lập tức chấn động, quần thần cùng “Ồ!” lên kinh ngạc, Gia Khánh điếng người lắp bắp: “Chu sư phụ… Khanh… khanh xem rõ chưa? Không được nói lung tung đấy!”
“Thần đã xem rõ rồi, đây đúng là bút tích của tiên đế, thần dám lấy sinh mạng ra đảm bảo!” Chu Quế khẳng định chắc nịch.
Vương Kiệt vốn nhát gan nên không dám đứng ra trước bảo di chiếu là thật, nay thấy Chu Quế lên tiếng, cũng vội quỳ xuống bẩm tấu: “Hoàng thượng, di chiếu đúng là do Càn Long hoàng đế tận tay viết ra, thần dám đem tính mạng cả nhà ra đảm bảo!”
Gia Khánh hối hận thì đã muộn, tự trách mình quá tin tưởng vào hai lão già này, phải chi họ giả ngây giả dại như bọn Kỷ Hiểu Lam thì mình còn thừa cơ phủ nhận được, giờ thì toi mất rồi.
Gia Khánh lâm vào đường cùng, cố bấu víu vào chút lý do hắn nghĩ ra được: “Hòa Thân to gan! Ngươi dám thừa lúc hoàng a mã bệnh nặng thần trí không minh mẫn, dụ người viết cho ngươi tờ chiếu thư kia…”
Hòa Thân không đợi Gia Khánh nói hết câu đã ngắt lời: “Hòa Thân không đồng ý với lời buộc tội của hoàng thượng! Các vị đại nhân có mặt đều biết tiên đế anh minh thần võ, trước lúc lâm chung còn căn dặn hoàng thượng tiêu diệt Bạch Liên giáo, các vị vương gia, nương nương đều ở ngay bên cạnh nghe rõ, tiên đế có khi nào không minh mẫn để bị Hòa Thân dụ kia chứ?”
“Im miệng! Tổng quản thị vệ Ha Lâm đâu, mau bắt lấy Hòa Thân cho trẫm!” Gia Khánh điên tiết gào to.
Ha Lâm hấp tấp chạy vào điện, quỳ mọp xuống nói: “Nô tài vô dụng, sáng nay thuộc hạ của nô tài đã bị cửu môn đề đốc thay đi hết rồi.”
Gia Khánh thất kinh hồn vía, vội hét hỏi: “Nhạc Sâm Đặc đâu? Ai là ngươi làm vậy hả? Trẫm lệnh ngươi mau điều hai đội ngự lâm quân phong tỏa hoàng cung, không có chỉ ý của trẫm không ai được rời khỏi đây!”
Nhạc Sâm Đặc thong dong bước lên phía trước nói: “Xin hỏi hoàng thượng, các vị đại thần ở đây đều là trung thần của Đại Thanh, hoàng thượng điều ngự lâm quân muốn bắt ai? Chiếu chỉ của tiên đế vừa rồi nô tài nghe rõ, dù hoàng thượng muốn điều quân cũng nên hỏi qua ý Hòa đại nhân trước, xem Hòa đại nhân có chấp thuận hay không? À, nô tài gọi sai rồi, không phải Hòa đại nhân, là Liên thân vương mới đúng!”
Gia Khánh đến lúc này đã hiểu Hòa Thân đã đi trước mình một bước, tức giận mắng chửi: “Nhạc Sâm Đặc to gan! Ngươi đừng quên ngoài thành còn có đại doanh Phong Đài, Tây Sơn, Mật Vân… binh lực của họ gấp mấy lần nha môn thống lĩnh bộ binh của người đó!”
Nhạc Sâm Đặc thấy Gia Khánh lâm vào bước đường cùng mà còn cố tỏ ra oai phong, hất hàm đáp trả: “Nô tài hành sự theo ý chỉ tiên đế! Thần nghĩ các tướng sĩ ngoài thành cũng sẽ nghĩ vậy thôi!”
Đúng lúc này, thái giám Đức Lâm hốt hoảng chạy đến bên Gia Khánh thông báo: “Hoàng thượng, vừa nhận được tin, đề đốc Phong Đài Đa Luân, đề đốc Tây Sơn Quảng Anh, thống lĩnh Mật Vân Tô Nhĩ Ha, còn có tổng binh Mã Lăng Nghĩ Luật Kha Nhĩ đã dẫn quân bao vây ngoài thành rồi…”
“Cái gì? …” Gia Khánh nghe tin dữ xong không còn tí sức lực, thều thào: “Giỏi lắm! Thủ đoạn giỏi lắm! Hòa Thân, ngươi tưởng trẫm sẽ chịu thua ư?”
Hòa Thân biết Gia Khánh đã cùng đường mạt lộ, chẳng còn hứng thú đôi co nữa, bèn vênh mặt nói: “Hoàng thượng nói gì thần không hiểu, thần chỉ hành sự theo ý chỉ tiên đế, thần làm vậy cũng vì nghĩ cho giang sơn xã tắc Đại Thanh, sợ hoàng thượng sau này xử lý triều chính sai sót nên mới phò trợ hoàng thượng thôi!”
Gia Khánh biết mọi việc đã được an bài, ngồi chết trưng như tượng gỗ, Hòa Thân quay ra ngoài ban lệnh: “Người đâu! Hoàng thượng đã mệt rồi, mau đưa hoàng thượng hồi cung nghỉ ngơi!” Lương Kiện và Hòa Lâm lập tức đi vào hộ tống Gia Khánh ra khỏi đại điện.
Hòa Thân cười ha hả đắc ý, liếc mắt nhìn vào ngai vàng trên cao, hắn cảm thấy quyền lực tối cao vô thượng đang ở rất gần…