Tốc độ của hỏa mang quá nhanh, Cổ Thần căn bản không thể tránh kịp, nhưng, có hiện tượng kì quái lúc nãy, Cổ Thần căn bản không cần tránh, chỉ lặng im đứng yên tại chỗ, nhìn ba đường hỏa mang xuyên qua cơ thể mình.
Ba đường hỏa mang tan biến, Cổ Thần vẫn bình yên vô sự, hỏa mang không tạo nên bất cứ thương tổn gì cho hắn, ngược lại, lần này không còn cảm giác sợ hãi, lúc ba đường hỏa mang đi vào cơ thể, Cổ Thần cảm thấy khoan khái một cách lạ thường, ba đường hỏa mang như biến thành năng lượng cường đại, lưu động trong cơ thể hắn.
Cổ Thần có thể cảm nhận, nếu luyện hóa ba đường năng lượng này, tu vi khẳng định tăng lên không ít.
Không biết vì lý do gì, Cổ Thần có thể xác nhận điểm này, hắn có thể hấp thu hỏa mang phát ra từ hỏa diễm lệnh bài, hóa thành thực lực của mình.
Hỏa mang đối với hắn mà nói, chẳng khác gì linh đan diệu dược. Cổ Thần dang rộng hai tay, mừng rỡ nói:
- Nhanh... Nhiều hơn chút nữa, bắn nhiều hỏa mang thêm chút nữa.
Ma tu Tà Băng Tông há hốc miệng, thậm chí quên mất cảm giác đau đớn trên người, quên cả nói, hai mắt đỏ ngầu, chỉ vào hỏa diễm lệnh bài, lại một đường pháp lực nữa được đánh vào đó, hét:
- Đốt cháy đi! Đốt hắn thành tro đi... đốt thành hư vô... a...
Hỏa mang trên hỏa diễm lệnh bài đại trướng, trong nháy mắt bắn ra hàng chục đường hỏa mang, như cả một biển lửa, mấy chục đường hỏa mang cuồn cuộn bắn vào thân thể Cổ Thần.
Sức mạnh của mấy chục đường hỏa mang này, so với ba đường hỏa mang còn lại cường đại gấp mười lần, Cổ Thần chẳng có biểu hiện khó chịu nào, ngược lại, thân thể như được uống một ngụm trà mát, vô cùng dễ chịu. Mười mấy đường hỏa mang, hóa thành năng lượng, lưu động trong cơ thể hắn.
Đường pháp lực cuối cùng vừa bắn ra cũng là lúc Ngũ Linh Phân Thần Trùy đóng ngập vào trong thân thể Ma tu Tà Băng Tông. Hắn run lên từng trận, ngã vật xuống đấy, máu tươi bắt đầu trào ra từ tai, mắt, mũi, miệng.
Cổ Thần nhìn về phía Ma tu Tà Băng Tông, chỉ thấy hắn giơ ngón tay chỉ Cổ Thần, nói:
- Không ngờ... ngươi lại có... có... cổ... cổ...
Ma tu Tà Băng Tông còn chưa nói hết, tay đã rơi xuống đất, hai mắt trợn tròn nhìn Cổ Thần đầy vẻ không tin, thân thể không hề động đậy.
Quang mang trên hỏa diễm lệnh bài tối đi rồi rơi xuống đất.
Cổ Thần sáng mắt, nghe câu Ma tu Tà Băng Tông nói câu cuối cùng, hình như hắn biết tại sao Cổ Thần có thể hấp tu được công kích của hỏa diễm lệnh bài? Vội vàng di chuyển đến trước mặt Ma tu Tà Băng Tông, Cổ Thần nói:
- Ngươi nói gì? Ta có cổ gì...?
Ma tu Tà Băng Tông không nói không rằng, Cổ Thần bắt mạch cổ, thấy hắn đã bị ngũ linh phân thần dùi giết chết.
Không nghe được câu cuối cùng, Cổ Thần trong lòng có chút hụt hẫng, tại sao Tàng Truy Dương bị hỏa mang công kích thiêu cháy thành hư vô, mà hỏa mang chui vào thân thể Cổ Thần lại hóa thành năng lượng?
Cổ Thần nghĩ mãi mà không nghĩ ra. Tư duy của tu sĩ đúng là rất đáng sợ, không hiểu chuyện gì là cứ ghi nhớ mãi trong lòng, nghe Ma tu Tà Băng Tông nói câu cuối cùng, Cổ Thần nghĩ:
- Không lẽ hắn nói mình có huyết mạch Cổ gia? Hỏa diễm lệnh bài biết nhận chủ bằng huyết mạch sao?
Cổ Thần lập tức phủ nhận suy nghĩ này, hỏa diễm lệnh bài mới nhìn đã biết không phải phàm vật, pháp bảo thông thường sao có thể so sánh với nó. Cổ gia chỉ là một gia tộc nhỏ trong Lạc Thủy Thành. Thời kì huy hoàng nhất cũng chỉ có được vài tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín, chưa từng có Thần Hải cảnh tu sĩ nào, sao có thể luyện ra pháp bảo nhận chủ bằng huyết mạch?
Nghĩ mãi không ra, Cổ Thần chuyển hướng chú ý sang hỏa diễm lệnh bài đang nằm trên mặt đất. Nhặt hỏa diễm lệnh bài lên, Cổ Thần chăm chú quan sát.
Cầm hỏa diễm lệnh bài trong tay, Cổ Thần lập tức cảm nhận được một luồng khí tức cổ xưa. Những hình ảnh hỏa diễm bên trên bề mặt nó, Cổ Thần chưa từng thấy qua. Số lượng hỏa diễm ở cả hai mặt đều bằng chín.
Con số chín, chính là đại diện của cực hạn, là tượng trưng của thân phận cao nhất, như tứ đại đế chủ Đế Đình, đều được gọi là cửu ngũ chi tôn, Thánh Đình thánh hoàng, được gọi là cửu cửu chí tôn.
Hai mặt đều có hình ảnh chín ngọn lửa, chứng minh món bảo bối này có lai lịch không nhỏ.
Nhìn hỏa diễm lệnh bài, Cổ Thần nói:
- Cũng không biết ngươi tên gì, xem ra ngươi có lai lịch không nhỏ, nếu cứ trực tiếp gọi là hỏa diễm lệnh thì sỉ nhục ngươi quá, chi bằng gọi ngươi là Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh.
Cổ Thần nói xong, thu Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh vào Càn Khôn Trạc, nhưng, Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh không hề có phản ứng, Cổ Thần thu liền ba lần, vẫn không có động tĩnh gì.
Bây giờ thì Cổ Thần hiểu, Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh khẳng định không thu vào được không gian pháp khí, có thể thấy Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh còn đặc biệt hơn rất nhiều những pháp bảo lợi hại khác.
Ngẫm nghĩ một lúc, Cổ Thần rạch một vết thương nhỏ trên đầu ngón tay, nhỏ máu lên Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh. Quả nhiên, giọt máu vừa nhỏ lên, lập tức bị Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh hút hết.
- Thu...
Cổ Thần làm bộ dạng của một tu sĩ thu pháp bảo vào trong cơ thể.
- Thu...
- Thu...
...
Cổ Thần làm liền ba lần, Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh cũng không bị hắn thu vào cơ thể.
- Chắc phải cần có tu vi Thần Hải cảnh, có pháp lực mới có thể thu được nó.
Cổ Thần nghĩ.
...
Cổ Thần dùng rất rất nhiều cách với Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh, kết quả Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh như một miếng gỗ, căn bản không có nửa phần phản ứng, nói gì hỏa mang với uy lực đáng sợ mà nó bắn ra lúc nãy.
Ma tu Tà Băng Tông đã đẩy tu vi của mình lên cảnh giới Mệnh Tuyền cảnh, mới có thể sử dụng Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh, xem ra không đến Mệnh Tuyền cảnh, rất khó sử dụng nó.
Cổ Thần bây giờ chỉ là Tiên Thiên cảnh tầng bảy tu vi, Mệnh Tuyền cảnh? Còn cách xa lắm, đành phải cất nó đi, đợi sau này nghiên cứu.
Thấy trên đầu Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh có một cái lỗ nhỏ, Cổ Thần dùng dây xuyên qua, đeo trước ngực rồi mới chuyển ánh mắt sang phía thi thể Ma tu Tà Băng Tông.
Nói một cách chính xác là hắn đang nhìn cổ tay Ma tu Tà Băng Tông, trên đó có một cái vòng màu đen, không phải là Càn Khôn Trạc thì còn là vật gì khác?
Cổ Thần lấy Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông xuống, truyền thần thức vào trong. Càn Khôn Trạc lập tức lóe lên một đường quang mang pháp lực.
Càn Khôn Trạc đã ở trên người Ma tu Tà Băng Tông không biết bao nhiêu năm, sớm đã được bồi luyện thành pháp bảo, Cổ Thần muốn sử dụng được nó, nhất định phải luyện hóa được pháp lực linh thức mà Ma tu Tà Băng Tông vẫn còn lưu lại bên trong Càn Khôn Trạc, nếu như đợi pháp lực linh thức đó tự động tiêu tán, chí ít cũng phải mất mười năm.
Bây giờ Cổ Thần vẫn chưa đến Thần Hải cảnh, tạm thời không thể luyện hóa, đành phải mang Càn Khôn Trạc trên người, sau đó rồi tính. Ma tu Tà Băng Tông tu vi bất phàm, bên trong Càn Khôn Trạc có lẽ có rất nhiều thứ hay ho.
Nhìn sang chỗ mà thi thể Tàng Truy Dương biến mất, Cổ Thần thầm cảm thấy tiếc rẻ, ngay cả vật phẩm trên người cũng bị thiêu trụi, nếu không, với một nhân vật đến từ Đế Đình như Tàng Truy Dương, trên người khẳng định có không ít thứ tốt, nếu như có thể thu hoạch được một món pháp bảo thì tốt biết mấy.
Đứng dậy, Cổ Tần nhìn khắp một lượt động sảnh, chẳng còn một chút cảm giác lạnh lẽo nào nữa, cũng không có nửa miếng băng đá, quan tài và chiếc giường băng lúc nãy đã bị sự xuất hiện của Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh làm cho tan thành hư vô.
Ma tu Tà Băng Tông chết đi, Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh cũng mất đi khí tức nóng bỏng, sơn động trở lại bình thường, biến thành một sơn động phổ thông, không lạnh lẽo, cũng không nóng bỏng.
- Hắc hắc... Tàng Truy Dương biến mất rồi. Ai bảo hắn cứ không ngừng truy đuổi Cổ Thần, chết cũng tốt...
Một bóng trắng lóe lên nơi đầu vai Cổ Thần, Tiểu Bạch xuất hiện, hắc hắc cười nói.
Nghĩ đến Tàng Truy Dương bị thiêu cháy thành hư vô, Cổ Thần nhún nhún vai không nói gì, chỉ cảm thấy bên trong thân thể đang có hàng chục dòng năng lượng chảy tán loạn, nói:
- Ta muốn bế quan ở đây một khoảng thời gian, luyện hóa năng lượng hỏa mang trong cơ thể, nếu như ngươi cảm thấy nhàm chán thì cứ ra ngoài động chơi.
Tiểu Bạch ngơ ngác, nói:
- Bế quan bao lâu?
Tàng Truy Dương cảm nhận cường độ năng lượng bên trong cơ thể, nói:
- Chí ít phải bế quan hai tháng.
- Lâu như vậy à?
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nói:
- Vậy Cổ Thần cứ ở đây bế quan, Tiểu Bạch tự đi chơi một mình.
Cổ Thần gật gật đầu:
- Cần linh đan thì cứ vào bất cứ lúc nào, ngươi đi đi!
Tu vi hiện tại của Tiểu Bạch chẳng hề thua kém tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bảy, hơn nữa, còn có kì thuật "phân thần". Nơi này chỉ mới thâm nhập vào Đông Hoang hơn năm vạn, chỉ có Tiên Thiên cảnh trung kì yêu thú qua lại, không có nguy hiểm gì, Cổ Thần không cần lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Bạch, yên tâm bế quan tu luyện.
Sau khi Tiểu Bạch xuất động, Cổ Thần Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh trên ngực, sau đó điều chỉnh lại tâm thái, loại bỏ hết tạp niệm ra khỏi đầu, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt luyện hóa năng lượng đang hoành hành trong cơ thể.
Mỗi một đường hỏa mang mà Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh phát ra đều do Ma tu Tà Băng Tông sử dụng pháp lực điều khiển, nên, ẩn chứa một lượng nhỏ pháp lực năng lượng của Ma tu Tà Băng Tông. Pháp lực của Ma tu Tà Băng Tông, Cổ Thần không thể hấp thụ, nhưng, thông qua Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh, lại dẫn vào thân thể Cổ Thần, hóa thành năng lượng mà hắn có thể hấp thu.
Mặc dù pháp lực ẩn hàm trong mỗi một đường hỏa mang vô cùng ít, nhưng đối với một Tiên Thiên cảnh như Cổ Thần mà nói, là một luồng năng lượng cực lớn, hơn nữa, bên trong cơ thể Cổ Thần đang có mấy chục đường năng lượng như vậy. Nếu như luyện hóa toàn bộ, thực lực Cổ Thần sẽ có một bước nhảy vọt lớn.
Hắn vừa mới vào Tiên Thiên cảnh tầng bảy chưa được bao lâu, nói không chừng, sẽ nhanh chóng đột phá Tiên Thiên cảnh tầng tám.
Cổ Thần nuốt một viên nguyên linh đan cực phẩm, bây giờ Cổ Thần phải luyện hóa hỏa mang năng lượng trong cơ thể chứ không phải cố ý luyện hóa nguyên linh đan cực phẩm, tất cả linh lực ẩn chưa trong một viên nguyên linh đan cực phẩm đủ để Cổ Thần không phải ăn uống trong vòng vài tháng.
Mấy chục luồng hỏa mang năng lượng trong người, Cổ Thần dự định sẽ luyện hóa hết một lần, nên chắc phải bế quan trong một thời gian dài.
Trong người có một lượng lớn năng lượng, đợi Cổ Thần tiêu hóa xong, sẽ không cần luyện hóa linh đan hay hấp thu linh thạch gì nữa, chỉ cần luyện hóa năng lượng trong cơ thể, chuyển thành năng lượng của mình, tu vi sẽ đại trướng.
Từng ngày trôi qua, Cổ Thần ngồi trong sơn động, ròng rã ba tháng liền...
Thời gian ba tháng, cả ngày lẫn đêm, Cổ Thần không dừng lại dù chỉ một lúc, không ngừng luyện hóa mấy chục luồng năng lượng cường đại trong cơ thể. Mỗi lần luyện hóa được một luồng, tu vi của Cổ Thần lại tăng lên một ít.
Ba tháng bảy ngày, tròn chín mươi bảy ngày, Cổ Thần mới luyện hóa hết toàn bộ năng lượng trong cơ thể, tu vi so với chín mươi bảy ngày trước, cao hơn mấy lần.
Một tháng trước, một cách vô thức, Cổ Thần đạt tới Tiên Thiên cảnh tầng bảy đỉnh phong, căn bản không cố ý trùng kích bức tường Tiên Thiên cảnh tầng bảy. Càng luyện hóa năng lượng trong cơ thể, tu vi càng lúc càng cao, đương nhiên, nhanh chóng đột phá bức tường Tiên Thiên cảnh tầng bảy, tiến vào cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng tám.
- Tiên Thiên cảnh tầng tám... ha ha... không hay không biết, đến cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng tám rồi.
Cổ Thần mở mắt, cảm nhận tu vi của mình, đột nhiên bất ngờ người nói.
Bên trong cơ thể đang có vô số năng lượng dâng trào, Cổ Thần đánh ra một quyền, quyền cương và bắn ra, chớp mắt đã thấy đánh trúng bức tường đá bên cạnh.
Ầm một tiếng lớn, động sảnh nghiêng ngả, thành động bị quyền cương làm thủng một lỗ lớn, vô số đá vụn rơi xuống, bay tán loạn tứ phía.
Nhìn uy lực một quyền, Cổ Thần trong lòng vô cùng hưng phấn, không lâu trước đây hắn mới bước vào cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng bảy, không ngờ, ba tháng sau, tu vi của hắn lại có đột phá, tiến nhập Tiên Thiên cảnh tầng tám.
Tất cả công lao đều là của hỏa mang do Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh phát ra.
Đương nhiên, không có Ma tu Tà Băng Tông, Cổ Thần sao có thể bị Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh công kích? Không bị Tàng Truy Dương đuổi bắt, Cổ Thần sao gặp được Ma tu Tà Băng Tông?
Nói đi nói lại, người Cổ Thần phải cảm tạ vẫn là Tàng Truy Dương, nếu như không phải hắn không ngừng truy đuổi, nơi này cách Đại Doanh hơn năm vạn dặm, Cổ Thần sao có thể chạy đến đây. Cho dù chạy đến đây, không có hắn không ngừng truy đuổi, Cổ Thần sao chạy vào khu rừng rậm này và vô tình phát hiện sơn động.
Mặc dù Cổ Thần không lấy được thứ gì từ Tàng Truy Dương, nhưng vì hắn, tu vi của Cổ Thần tăng lên được một tầng, hơn nữa, giành được Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh - món pháp bảo mà uy lực của nó ngay cả Cổ Thần cũng không thể tính toán. Còn lấy được Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông, mặc dù tạm thời không thể lấy được những thứ bên trong Càn Khôn Trạc, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày lấy được.
Nghĩ lại ngày bị Tàng Truy Dương truy đuổi ba tháng trước, Cổ Thần không khỏi lắc đầu, lúc đó bị Tàng Truy Dương không ngừng truy sát, ai ngờ lại có kết cục này. Tàng Truy Dương thì chết không còn một chút dấu vết, Cổ Thần không chỉ tu vi tăng cao, còn được không ít lợi ích.
Cổ Thần đứng dậy, tiếp tục quan sát động sảnh.
Hả...? Đột nhiên, Cổ Thần hả lên một tiếng kinh ngạc, ánh mắt dừng lại nơi đáy động. Nơi đó, vốn dĩ là chiếc giường băng, sau này giường băng bị Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh làm cho tan chảy, không còn gì nữa.
Nhưng, bây giờ nơi đó lại kết thành một miếng bắng đá lớn chừng một chiếc bàn, dày độ một thước. Cổ Thần nhanh chóng cảm nhận, không khí bên trong động sảnh, so với lúc bế quan, lạnh hơn rất nhiều. Chút hàn khí này không ảnh hưởng gì đến Cổ Thần, nên lúc nãy hắn không để ý đến.
Chiếc giường băng rõ ràng đã bị Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh làm cho tan chảy, sao còn có thể kết băng?
Cổ Thần đi đến chỗ miếng băng, cẩn thận quan sát, phát hiện vấn đề không nằm ở miếng băng. Một quyền đánh xuống, cả miếng băng nứt thành bốn năm mảnh, Cổ Thần ngây người, hai mắt sáng rực...
Một đóa băng diễm tử lam sắc vừa xuất hiện trong mắt Cổ Thần, hai mắt Cổ Thần lập tức cảm nhận được một luồng hàn ý.
Đây chỉ là một đóa băng diễm lớn độ nửa bàn tay, nằm ở vị trí hai thước dưới mặt đất, chẳng trách lúc giường băng tan chảy, Cổ Thần không nhìn thấy nó. Nếu như không lại gần, căn bản không thể nhìn thấy.
Khí tức mà Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh phát ra mặc dù nóng bỏng, làm tan chảy quan tài và chiếc giường băng, nhưng đóa băng diễm này mới là thủ phạm thực sự khiến sơn động này biến thành băng động, hơi lạnh tỏa ra từ nó còn cường liệt hơn cả giường và cỗ quan tài băng.
Giường và cỗ quan tài băng cũng chính là đóa băng diễm này mà sinh tồn.
Mới thời gian ba tháng, ở đây đã kết thành miếng băng lớn độ chiếc bàn, Cổ Thần có thể tưởng tượng, trăm ngàn năm sau, có lẽ sơn động này, sẽ hồi phục lại vẻ như lúc hắn phát hiện, một chiếc giường băng, một cỗ quan tài băng, cả sơn động hóa thành băng động.
Cổ Thần cười sung sướng, bây giờ hắn đã phát hiện ra đóa băng diễm này rồi, đương nhiên sẽ không để nó lại đây, làm ra giường băng hay quan tài băng gì nữa. Đóa băng diễm này lạnh như vậy, biết cách sử dụng, Thần Hải cảnh tu sĩ cũng phải chịu thua. Nếu như luyện hóa nó vào trong cơ thể, uy lực của băng diễm không hề thua kém một món pháp bảo.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 13: Tử diễm băng viêm.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm By Bảo Bảo - 4vn
Cổ Thần đứng cách băng diễm vài thước mà vẫn cảm nhận được hàn ý vô tận phát ra từ nó, muốn luyện hóa được đóa băng diễm này, vô cùng khó. Cổ Thần giơ tay cầm đóa băng diễm. Vừa mới tiếp cận một thước đã cảm thấy lạnh thấu xương, thêm một tấc nữa, bàn tay Cổ Thần hoàn toàn mất đi cảm giác, bắt đầu kết băng.
Cổ Thần vội vàng thu tay lại, một lúc lâu sau máu huyết mới có thể lưu thông lại bình thường.
Ngay cả tay cũng không đụng vào được, muốn luyện hóa được băng diễm, tương đối khó.
Cổ Thần ngồi xuống vị trí cách băng diễm ba thước, đầu tiên lưu động Chân khí Tiên Thiên trong cơ thể, dồn sự chú ý lên hai cánh tay, chỉ vào phía trước. Hai đường Chân khí Tiên Thiên bay đến băng diễm, nếu như không thể đụng tay thì có thể dùng Chân khí Tiên Thiên trực tiếp luyện hóa.
Một thước... một tấc...
Chân khí Tiên Thiên không ngừng tiếp cận, Cổ Thần đột nhiên cảm thấy lạnh buốt, nhưng so với lúc trực tiếp chạm tay vào thì cảm giác này vẫn dễ chịu hơn nhiều, chí ít, Chân khí Tiên Thiên cũng không bị kết thành băng.
Chỉ có điều, sau khi tiếp cận thêm một tấc nữa, Chân khí Tiên Thiên bỗng nhiên trở nên nặng nề hơn, từ chân khí vô hình, biến thành băng khí trắng mờ, mặc dù Cổ Thần vẫn còn cách băng diễm ba thước nhưng hắn đã lạnh đến run lẩy bẩy.
Run là việc của run, Cổ Thần vẫn còn chịu đựng được, tiếp tục khống chế Chân khí Tiên Thiên, tiếp cận băng diễm, nửa tấc... gần nửa tấc... Cổ Thần mừng rỡ, cuối cùng, Chân khí Tiên Thiên cũng tiếp cận băng diễm thành công.
Nhưng, niềm vui của Cổ Thần mới duy trì chưa đến một giây, trong lòng đã thoáng rùng mình, một cảm giác lạnh thấu xương đột nhiên lan ra tứ chi, trong nháy mắt, bên trên bề mặt lông mi xuất hiện một tầng băng mỏng.
Mức độ lạnh của đóa băng diễm này, nằm ngoài tầm dự đoán của Cổ Thần. Với tu vi hiện tại, Cổ Thần căn bản không thể ra tay, nhìn món bảo bối trước mắt, mà không làm được gì, Cổ Thần trong lòng khó chịu vô cùng.
Cổ Thần nhanh chóng cắt đứt liên kết với hai đường Chân khí Tiên Thiên, hàn ý thấu xương đột nhiên biến mất, thân thể dễ chịu hơn rất nhiều, hai đường Chân khí Tiên Thiên vĩnh viễn biến thành hàn băng, vây xung quanh đóa băng diễm.
Nếu như luyện hóa thành công, Cổ Thần có tự tin dù phải đối diện với Tàng Truy Dương cũng có thể đánh thắng hắn, chỉ cần Tàng Truy Dương bị băng diễm đánh trúng, tuyệt đối biến thành một bức tượng băng.
Nhưng, đóa băng diễm này rõ ràng không muốn bị người khác luyện hóa, căn bản không chịu để Chân khí Tiên Thiên của Cổ Thần tiếp cận, nếu như Cổ Thần muốn hoàn toàn luyện hóa đóa băng diễm này, chí ít phải hạ bớt năng lực của nó.
Cho dù là tu sĩ Trúc Thai kỳ, tiếp xúc với đóa băng diễm này, cũng thành một bức tượng băng, tu vi hiện tại của Cổ Thần, sao có thể hạ bớt được?
Nghỉ ngơi một lúc, Cổ Thần lại phóng ra hai đường Chân khí Tiên Thiên, kết quả cũng giống như lần đầu tiên, vừa tiếp xúc với băng diễm, Chân khí Tiên Thiên liền kết thành băng, thu cũng không thu lại được.
Liền năm sáu lần, tất cả chân khí mà Cổ Thần phóng ra đều bị băng diễm biến thành băng đá, hình thành nên một vòng bảo vệ bên ngoài băng diễm. Liên tục tổn hao Chân khí Tiên Thiên khiến tu vi Cổ Thần giảm đi không ít.
Cổ Thần đứng dậy, đi lại vài bước, bảo bối đã ở ngay trước mặt mà không lấy được, cảm giác này, đúng là rất khó chịu. Mặc dù Cổ Thần biết muốn luyện hóa đóa băng diễm này vô cùng khó khăn nhưng... vẫn không muốn từ bỏ.
Tác dụng của đóa băng diễm này quá lớn, có đóa băng diễm này Cổ Thần hoàn toàn có thể vượt qua Trúc Thai cảnh tu sĩ, không còn phải sợ bị những tu sĩ như Tàng Truy Dương truy đuổi nữa.
Đi lại vào vòng, cũng không biết đã mất bao nhiêu thời gian, Cổ Thần không dám ra tay với băng diễm nữa, trong đầu không ngừng nghĩ cách hàng phục nó luyện hóa thành của mình.
Hồi tưởng những lần trước, lúc Chân khí Tiên Thiên chạm vào băng diễm, tứ chi Cổ Thần đều run lẩy bẩy, lông mày và tóc kết băng, mặt tái mét. Mỗi một đợt hàn khí, đều truyền đến từ sâu tận trong tim, nhưng cuối cùng cảm giác lạnh lại tập trung ở đầu và tứ chi.
- Tại sao thân thể lại không bị lạnh đến phát run nhỉ?
Cổ Thần nghĩ, tay xoa xoa lên ngực một cách vô thức.
Hai mắt Cổ Thần đột nhiên sáng rực, thần sắc tươi tỉnh, bởi vì hắn vừa chạm vào Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh.
- Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh...
Cổ Thần hô lên một tiếng, lấy Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh ra, nhớ lại việc hỏa mang phát ra từ Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh có thể thiêu cháy Tàng Truy Dương trong nháy mắt, Cổ Thần đột nhiên đại ngộ, nói:
- Băng diễm là vật cực hàn cực âm, Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh là vật cực nóng cực dương, lúc nãy Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh vừa xuất, cả chiếc giường băng cũng phải tan ra, dùng Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh, nhất định có thể hàng phục băng diễm...
Tìm ra cách giải quyết, Cổ Thần mừng rỡ, lại đứng dậy, cầm Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh trong tay, nói:
- Băng diễm a băng diễm... nếu như ngươi không để ta luyện hóa ngươi, ta sẽ dùng Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh này tiêu diệt ngươi... Uy lực của Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh ngươi cũng đã thấy rồi, có thể làm tan chảy băng động mà ngươi phải mất một ngàn năm mới đông kết được trong nháy mắt. Nếu như bị Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh trực tiếp công kích, ngươi cũng có thể bị thiêu thành hư vô...
Cổ Thần không phải tiểu tử chưa từng nhìn qua thế gian, biết vạn vật trên thế gian này đều có linh tính, nhất là những món bảo bối hoặc pháp bảo lợi hại, thậm chí còn có ý thức tự chủ, ví dụ Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh, nếu như không có linh tính, sao có thể biến Tàng Truy Dương thành hư vô, nhưng lúc công kích Cổ Thần lại biến thành năng lượng trong người hắn?
Đóa băng diễm này cũng là thiên địa linh vật, tồn tại ở đây không biết bao nhiêu năm, nếu như có linh tính, linh tính ắt hẳn không thấp. Cổ Thần lắc lắc Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh trên tay, sau đó giơ tay phải, trực tiếp nắm lấy đóa băng diễm.
Nếu như băng diễm sợ Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh, sẽ không chủ động công kích Cổ Thần, sẽ không xuất hiện tình huống tay Cổ Thần còn chưa chạm vào đã biến thành băng đá.
Bàn tay từ từ áp sát băng diễm... nửa thước... một tấc...
Khuôn mặt Cổ Thần xuất hiện một nụ cười mơ hồ, mặc dù bàn tay vẫn còn cảm thấy lạnh buốt, nhưng chỉ là hàn khí bẩm sinh của băng diễm, mặc dù chỉ còn cách băng diễm một tấc nữa, nhưng bàn tay Cổ Thần vẫn chưa bị kết thành băng. Mặc dù cảm thấy lạnh, nhưng hoàn toàn có thể chịu được.
Cổ Thần dự đoán không sai, đóa băng diễm này đúng là sợ Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh trên tay hắn, mặc dù hiện tại Cổ Thần chưa thể sử dụng Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh, nhưng băng diễm suýt chút nữa bị Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh phá hủy, rất sợ nó.
Nếu như hôm đó Ma tu Tà Băng Tông giữ lâu hơn chút nữa, dưới khí tức nóng bỏng của Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh, rất có khả năng đóa băng diễm đó cũng hóa thành hư vô.
Băng diễm không phát công kích với Cổ Thần, Cổ Thần tóm chặt lấy nó trong lòng bàn tay, truyền Chân khí Tiên Thiên vào trong, bắt đầu tiến hành luyện hóa.
Băng diễm không kháng cự nữa, dần dần, Cổ Thần cảm thấy mình với băng diễm dung hòa làm một, Chân khí Tiên Thiên có thể len lỏi vào từng góc nhỏ của băng diễm, hơi lạnh của nó không còn đủ sức khiến Cổ Thần bị thương nữa.
Chân khí Tiên Thiên vừa tan, băng diễm theo Chân khí Tiên Thiên, từ lòng bàn tay dung nhập vào thân thể Cổ Thần, Cổ Thần có thể cảm nhận rất rõ vị trí của băng diễm, tâm niệm vừa động, băng diễm liền nổi lên giữa lòng bàn tay.
Tâm niệm vừa thu, băng diễm liền dung nhập vào trong cơ thể, chỉ có một chút cảm giác lành lạnh, băng diễm đã hoàn toàn luyện hóa thành công, biến thành một phần tử bên trong cơ thể Cổ Thần.
- Ha ha... có tử diễm băng viêm, cho dù là Trúc Thai cảnh tu sĩ, cũng không nhất định là đối thủ của ta.
Tiếp tục buộc chí tôn thánh diễm lệnh lên cổ, Cổ Thần tung phi kiếm, phi độn ra ngoài động, ở trong sơn động ba tháng, Cổ Thần đã tròn mười ba tuổi, chỉ còn cách thời điểm cuối năm hai tháng, đã gần đến thời điểm Hư Thiên Tông thu nạp đồ đệ.
Cổ Thần và Tiểu Bạch cùng nhau lưu lại cấm chế, chỉ cần không cách quá xa, đều có thể dế dàng cảm nhận được nhau. Ra khỏi sơn động, chẳng mất bao lâu, Cổ Thần tìm thấy Tiểu Bạch, cùng Tiểu Bạch phi độn về phía Hư Thiên Tông.
Nơi này cách Thân Nam Thành khá xa, Cổ Thần đương nhiên không quay lại Thân Nam Thành nữa mà trực tiếp bay về hướng Tây Bắc, cách xa Thân Nam Thành một ngàn dặm, từ một nơi khác tiến nhập vào lãnh địa Thân gia.
Lần này đi vào Đông Hoang, bị Tàng Truy Dương truy đuổi, Cổ Thần rất không vui, bây giờ ra khỏi Đông Hoang, trong lòng Cổ Thần vô cùng vui sướng, không chỉ tu vi lên đến Tiên Thiên cảnh tầng tám mà còn có được hai món bảo bối Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh và tử diễm băng viêm, còn có Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông nữa, đúng là tứ hỉ lâm môn, khiến Cổ Thần tràn ngập hỉ khí.
Không có kẻ thù truy đuổi phía sau, Cổ Thần mất vài tiếng mới ra khỏi Đông Hoang, quay trở lại phạm vi Đế Đình Đại Doanh.
Xa xa, cách đó vài ngàn trượng, Cổ Thần thấy xuất hiện đường nét của một tòa thành trì.
Từ lần vào Thân Nam Thành ba tháng trước, cũng không biết Đế Đình đã bắt được kẻ truy nã và thành trì đã khai cấm hay chưa. Để tránh rắc rối như lần trước, Cổ Thần không vào thành, đổi phương hướng, độn về phía Bắc, chuẩn bị tìm một nơi vắng vẻ tiến nhập lãnh địa Thân gia.
Ở biên giới Đế Đình Đại Doanh và Đông Hoang yêu vực, mỗi một ngàn dặm lại có một tu sĩ, ven theo giới tuyến, tuần tra qua lại, gần như phong tỏa hết toàn bộ giới tuyến.
Có thể thấy, phạm nhân Lý gia suốt ba tháng qua vẫn chưa rơi vào tay Đế Đình.
Cổ Thần phi độn hơn một ngàn dặm về phía Bắc, đột nhiên thấy ba đường độn quang xuất hiện ở hướng Đông Hoang, tốc độ cực nhanh, phương hướng chính là phía Cổ Thần.
Cổ Thần còn cách biên giới vài trăm dặm nữa, chỉ có thể nhìn thấy độn quang ẩn hiện chứ không nhìn thấy bóng người, huống hồ tướng mạo. Ba đường độn quang đó, chắc chắn không phải đến đây vì Cổ Thần, cách xa như vậy, nếu như không phải tu sĩ có tu vi cao hơn Cổ Thần, tuyệt đối không thể nhìn thấy được.
Tàng Truy Dương mặc dù không phải Cổ Thần giết, nhưng cũng vì đuổi theo Cổ Thần mà chết, Cổ Thần lúc này không muốn gặp phải Đế Đình hay Thân gia, nhanh chóng đáp xuống, chui vào một khu rừng, ẩn dưới cành lá của một cái cây lớn.
Ba đường độn quang đó tốc độ rất nhanh, chẳng mất bao lâu đã thấy tiếp cận Cổ Thần, ở cự ly gần Cổ Thần có thể nhìn thấy ba đường độn quang đó không phải đang đi cùng nhau, mà là hai người đang truy đuổi một người.
Ba đường độn quang bám rất sát nhau, hai người phía sau có vẻ nhanh hơn một chút, trong lúc truy đuổi, ba tu sĩ đều phi độn hết tốc lực, nâng tốc độ lên giới hạn nhanh nhất.
Dựa vào tốc độ, Cổ Thần có thể đại khái đoán ra tu vi của ba tu sĩ đó, người chạy phía trước là Tiên Thiên cảnh tầng tám, hai người đuổi theo sau là Tiên Thiên cảnh tầng chín.
Cùng là Tiên Thiên cảnh hậu kì tu sĩ, nhưng tu vi lại hơn kém nhau một tầng, nên mặc dù tốc độ phi độn rất sát nhau nhưng vẫn có một chút khoảng cách.
Trải qua vài trăm dặm truy đuổi, hai tu sĩ phía sau dần dần tiếp cận tu sĩ phía trước.
Hai tu sĩ phía sau tuổi độ hai mươi, tu sĩ phía trước thì trẻ hơn, khoảng mười ba mười bốn gì đó, chắc cùng độ tuổi với Cổ Thần.
Hơn nữa, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi này đầu trọc, mặc một bộ tăng y, rõ ràng là một tiểu hòa thượng.
Ánh mắt Cổ Thần dừng lại chỗ tiểu hòa thượng, mãi không rời đi, trong lòng thầm cảm thấy ngạc nhiên. Tiểu hòa thượng mới mười ba mười bốn tuổi mà tu vi đã đến Tiên Thiên tầng tám, chẳng hề thua kém Cổ Thần. Cổ Thần có kinh nghiệm của kiếp trước, hơn nữa còn ăn linh dịch, linh đan, không ngừng hấp thu linh thạch, cối cùng còn luyện hóa năng lượng của mấy chục đường hỏa mang Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh mới có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng tám ở tuổi mười ba.
Nếu như tiểu hòa thượng này dựa vào thiên tư bản thân để đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng tám, thì thiên tài có chút biến thái. Tốc độ phi độn của tiểu hòa thượng chỉ kém hơn hai người phía sau một chút, chứng tỏ tu vi của tiểu hòa thượng đã đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng tám đỉnh phong, còn Cổ Thần thì mới vào Tiên Thiên cảnh tầng tám.
- Đúng là tuyệt thế thiên tài biến thái...
Cổ Thần thầm cảm thán, không khỏi tự so sánh mình với tiểu hòa thượng, nhưng, vẫn cảm thấy Tàng Thiên Cơ biến thái hơn, nếu như nói tiểu hòa thượng là tuyệt thế thiên tài thì Tàng Thiên Cơ là cực phẩm yêu nghiệt....
Ba người phi độn cực nhanh, chiu một cái, xẹt qua đầu Cổ Thần, đi thẳng vào trong Đông Hoang, xem ra Đông Hoang luôn là lựa chọn hàng đầu của các tu sĩ ẩn trốn.
Thiên tư của tiểu hòa thượng khiến Cổ Thần có chút thắc mắc, hơn nữa, lại rất tò mò tại sao hai tu sĩ phía sau lại đuổi theo tiểu hòa thượng.
Bám sát theo ba đường độn quang, Cổ Thần bay là là trong khu rừng rậm.
Không lâu sau, hai tu sĩ đằng sau cuối cùng cũng đuổi kịp tiểu hòa thượng, giữa không trung đột nhiên xuất hiện hai đường cương khí, sau đó, ba đường độn độn quang đáp xuống, vào giữa khu rừng rậm.
Cổ Thần thấy vậy, tăng tốc độ, rất nhanh tìm thấy ba người. Cổ Thần núp trên một cái cây lớn cách đó vài chục trượng, thu hết cảnh tượng ba người vào trong tầm mắt, ngay cả giọng nói cũng nghe rất rõ.
Không có Thần Hải cảnh tu sĩ, Cổ Thần dù ở rất gần nhưng nấp mình trên cây, mấy người họ không hề hay biết.
Tiểu hòa thượng bị hai đường cương mang ép đáp xuống, nói:
- Hai vị thí chủ, hai người đuổi theo ta mấy ngàn dặm, không mệt sao?
- Tiểu tặc, dám đến Nhưỡng Tiên Các trộm đồ, đúng là tự tìm đến cái chết.
Tu sĩ bên phải chỉ pháp khí vào tiểu hòa thượng, quát.
Tiểu hòa thượng nhún vai, cười nói:
- Các ngươi cũng thật ki bo, ta chỉ lấy một chút xíu thôi, đâu có cần phải đuổi theo như vậy? Phật dạy: nếu đã nhớ thì chẳng có gì trong thiên hạ này là không thể lấy, ta nhớ thịt rượu trong thiên hạ, lấy mấy bình rượu cho các ngươi là mở rộng phật tâm lắm rồi, ta công đức viên mãn, sao các ngươi lại không cảm thấy vui? Các ngươi khổ sở đuổi theo ta mấy ngàn dặm, có nhiều thời gian rảnh như vậy, sao không ủ thêm ấy bình rượu nữa, để lần sau ta đến còn có cái mà lấy...
Tu sĩ bên trái mắng:
- Ngươi chỉ lấy một chút ít? "Ngọc quỳnh tiên nhưỡng" cả năm mới ủ được ba mươi sáu bình, ba mươi sáu bình này phải cống lên Đế Đình mười tám bình, Thân gia ba bình, tổng cộng chỉ còn lại mười lăm bình, bị ngươi một lần trộm mất mười bốn bình, vậy mà gọi là một chút ít thôi sao? Tiểu tặc, có phải ngươi muốn trộm hết mười lăm bình mới cam tâm sao?
Tu sĩ bên phải mắng:
- Một tiểu hòa thượng thối như ngươi mà cũng tự xưng phật? Thêm nữa, cẩu phật của ngươi thì có liên quan gì đến ta? Giao hết "ngọc quỳnh tiên nhưỡng" mà ngươi trộm ra đây, đền thêm một ngàn viên linh thạch nữa, nếu không, hôm nay đừng hòng chạy khỏi đây...
Tiểu hòa thượng hắc hắc cười, nói:
- Các ngươi muốn bắt nạt ta? Nói cho các ngươi biết, sư phụ của ta ở gần đây, sư phụ ta thích nhất là việc lớn bắt nạt nhỏ, ỷ đông hiếp yếu, các ngươi nếu như chọc giận sư phụ ta, thì mua sẵn quan tài đợi chết đi, đừng nói hai người các ngươi, cả Nhưỡng Tiên Các, sư phụ ta mà giận, chỉ cần đập một cái là mọi thứ nát như tương. Hắc hắc... các ngươi mau về đi, đừng để sư phụ ta nhìn thấy, đến lúc đó đừng trách ta không nhắc các ngươi.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 15: Cổ Thần ra tay.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm By Bảo Bảo - 4vn
Những lời của tiểu hòa thượng khiến hai tu sĩ của Nhưỡng Tiên Các giật mình, ngẩng đầu nhìn bốn phía, có thể dạy được một đồ đệ Tiên Thiên cảnh tầng tám mười ba mười bốn tuổi, tu vi của sư phụ nhất định không kém.
Cổ Thần thầm nghĩ, tiểu hòa thượng này rốt cục lai lịch thế nào? Sư phụ là người ở đâu? Đế Đình Đại Doanh, với tôn nghiêm Tàng gia, các đại thế gia, đại tông phái đều có pháp quyết của mình, Phật môn ở Đế Đình Đại Doanh, căn bản không có ảnh hưởng gì, bởi vậy Đại Doanh có rất ít người tin Phật, thậm chí, không ít người phàm, ngây cả Phật là gì cũng không biết, hòa thượng càng ít hơn.
Chỉ có Đại Linh triều phía tây Thánh Đình Đại Kiền, ở đó mới tin Phật, thượng cổ tam đại thánh địa Thiên Đàn Tông nằm ở Đại Linh triều, trong Đại Linh triều, địa vị của Thiên Thiền Tông cao hơn Đế Đình Đại Linh một chút, Đế Đình Đại Linh cũng so tu sĩ Phật môn nắm giữ.
Tiểu hòa thượng tuổi còn nhỏ mà đã đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng tám, về lý mà nói đủ để khiến Tiên Thiên cảnh tầng chín tu sĩ thận trọng đối đãi, nói không chừng là đệ tử thân truyền của trưởng lão đại tông môn, hoặc là truyền nhân trực hệ đại thế gia nào đó...
Nhưng Đế Đình Đại Doanh không có thế gia hay tông phái nào là thế lực Phật gia, nên đối với tiểu hòa thượng, hai tu sĩ này căn bản không cần để ý, thứ duy nhất họ để ý là sư phụ mà tiểu hòa thượng nhắc đến...
Nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có tông tích một ai, tu sĩ bên phải hắc hắc cười nói:
- Tiểu tặc, cho dù sư phụ của ngươi có là thiên vương lão tử, ăn trộm ngọc quỳnh tiên nhưỡng của Nhưỡng Tiên Các thì phải nghe theo Nhưỡng Tiên Các, hắc hắc... nếu ngươi không chủ động giao ngọc quỳnh tiên nhưỡng ra, vậy chúng ta đành phải động thủ...
Tu sĩ bên trái nói:
- Nhưỡng Tiên Các ta chuyên môn luyện chế ngọc quỳnh tiên nhưỡng cho Đế Đình, đắc tội với Nhưỡng Tiên Các, là đắc tội với Đế Đình, hắc hắc... bất luận sư phụ ngươi bản lĩnh lớn thế nào, dám chống đối Đế Đình hay không? Tề sư phụ, đối phó với tên tiểu tặc này mình đệ đủ rồi, huynh đứng một bên giúp đệ áp trận, đợi đệ bắt sống hắn, giải về Nhưỡng Tiên Các giao để các vị trưởng lão, lột da rút gân...
Tu sĩ họ Tề lùi ra sau mấy bước, nói:
- Được, Hàn sư đệ, chỉ là một Tiên Thiên cảnh tầng tám mà thôi, đệ ra tay một mình là đủ rồi...
Thấy hai ngươi muốn động thủ thật, tiểu hòa thượng lẩm bẩm:
- A di đà Phật, hai vị thí chủ sao phải động thủ chứ? Các vị xem khu rừng này có hoa có cỏ, đẹp biết chừng nào, ngộ nhỡ các vị không đánh trúng ta mà làm hỏng số hoa cỏ này thì không tốt chút nào, như vậy sẽ phá hoại hoàn cảnh, nếu hai vị thí chủ tức giận thật, tiểu hòa thượng niệm cho các vị vài đoạn vô lượng thọ kinh, đại từ bi chú, dưỡng sinh kinh, an thần chú, vãng sinh chú có được không? Đảm bảo khiến các vị hết giận, tâm tư an nhàn, sớm siêu thoát vô lượng vãng sinh...
- Tên tiểu tặc này, tóc không có một cọng mà nói nhiều thế, đợi lão tử siêu thoát cho ngươi trước, rồi ngươi muốn niệm vô lượng thọ kinh, vãng sinh chú gì cũng được!
Tu sĩ họ Hàn giận dữ quát một tiếng, một chân dẫm mạnh, một đường kiếm cương dài hơn mười trượng đột nhiên xuất hiện, chém về phía tiểu hòa thượng, trường kiếm trong tay hắn là một món thượng phẩm pháp khí, uy lực một kiếm vô cùng lớn.
Cổ Thần núp trên cây, tạm thời không có ý định ra tay, tiểu hòa thượng có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng tám, một chọi một không dễ gì đánh bại, vừa hay có thể xem tiểu hòa thượng chiến đấu, Cổ Thần kiếp trước Phật, Nhu, ma, đạo, yêu... môn thần thông nào cũng đã tiếp xúc, tiểu hòa thượng xuất thủ, hắn khẳng định có thể nhìn ra lai lịch.
Hơn nữa, cứu người cũng là một môn học, nhất định phải ra tay vào thời điểm người được cứu nguy hiểm nhất, như vậy người cứu mới khiến người được cứu sản sinh cảm kích.
Một đường kiếm cương chém xuống, tiểu hòa thượng không né không tránh, thân thể bất ngờ lóe lên, bắn ra một trận kim quang, nhìn đường kiếm cương đang chém xuống, tiểu hòa thượng tay phải chỉ về phía trước, một đường chỉ cương chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng đột nhiên bắn ra, điểm lên kiếm cương.
Ầm một tiếng lớn, vô số sóng khí trào dâng, tỏa ra bốn phía, tiểu hòa thượng thân thể không lùi, kiếm cương của tu sĩ họ Hàn bị chỉ cương điểm, biến mất không chút dấu vết.
Cổ Thân hai mắt trợn tròn, giật mình thảng thốt, chiêu mà tiểu hòa thượng vừa dùng là công pháo "Kinh tiên nhất chỉ" của Hư Thiên Tông. Dù là đồ đệ của Hư Thiên Tông, nếu như không phải là người nổi trội, tu vi cao thâm, cũng không thể học kinh tiên nhất chỉ, tiểu hòa thượng này sao lại biết?
Cổ Thần hai mắt sáng rực, nhờ lại hồi ức khó quên kiếp trước, Hư Thiên Tông bị Tàng Thiên Cơ diệt, Cổ Thần bị Vô Chân bắt, có một ngày, đột nhiên xuất hiện một đạo sĩ trung niên, một hòa thượng thanh niên, đạo sĩ và Tàng Thiên Cơ cùng xuất thủ, không bên nào thua kém bên nào, tiểu hòa thượng đấu với Vô Chân, cũng chiếm ưu thế.
Cổ Thần tranh thủ lúc đạo sĩ và hòa thượng đấu với Tàng Thiên Cơ và Vô Chân mới có thể chạy thoát, kể từ sau đó, Cổ Thần không gặp lại đạo sĩ và hòa thượng nữa. Nhưng đạo sĩ và hòa thượng đó cũng có thể coi như ân nhân cứu mạng của Cổ Thần, không có họ, Cổ Thần không thể chạy thoát khỏi tay Tàng Thiên Cơ và Vô Chân.
Nên, Cổ Thần luôn ghi nhớ một đạo một tăng đó trong lòng, bởi, một đạo một tăng đó không chỉ cứu mạng Cổ Thần, hơn nữa, tất cả công pháp họ dùng đều là pháp quyết Hư Thiên Tông, chỉ vì sau này không có cơ hội gặp lại, Cổ Thần cũng không biết, một đạo một tăng đó có quan hệ gì với Hư Thiên Tông?
- Tiểu hòa thượng này, chính là hòa thượng thanh niên cứu mạng ta kiếp trước?
Cổ Thần ngộ ra, hòa thượng có tuổi tác tương đương Cổ thần, bây giờ không phải cũng mười ba mười bốn sao?
Tu sĩ họ Tề thấy hòa thượng chỉ một cái mà đã tiêu diệt kiếm cương của tu sĩ họ Hàn, mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, liền sau đó, kiếm cương lóe lên, quát:
- Hàn sư đệ, tiểu tặc thực lực không thấp, chúng ta liên thủ cùng lên...
- Được...
Tu sĩ họ Hàn quát một tiếng, đồng thời kiếm cương nổi lên, chém thêm một đường về phía tiểu hòa thượng.
Đối diện với hai đường kiếm cương, khuôn mặt nhăn nhở của tiểu hòa thượng cũng lộ ra vài phần nghiêm trọng, hai người này đều có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, một chọi một còn khó đối phó, hai người đồng thời ra tay, uy lực tăng gấp đôi.
Tiểu hòa thượng hai chân cùng động, là bí pháp Ngưng Hư Đạp Thiên bộ của Hư Thiên Tông, tránh khỏi kiếm cương của tu sĩ họ Hàn, kinh tiên nhất chỉ lại xuất ra, đánh trúng kiếm cương của tu sĩ họ Tề. Cũng giống như một kiếm vừa rồi, chỉ cương vừa điểm, kiếm cương lập tức tan.
Chỉ có điều, tu vi của tu sĩ họ Tề cao hơn tu sĩ họ Hàn, tiểu hòa thượng điểm tan kiếm cương, thân thể rung một cái, tự động lùi lại phía sau một bước, tu sĩ họ Hàn thấy vậy, kiếm cương bạo trướng, một kiếm vung ngang.
Tu sĩ họ Tề thúc Tiên Thiên chân lực, kiếm cương lại nổi lên, kiếm ảnh vừa động, liên tục chém ra ba kiếm, từ ba phương hướng chém thẳng về phía tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng nghiêm sắc mặt, chặn đứng đòn liên thủ của hai người. nhưng hình như có chút khó khăn....
Đúng lúc nãy, không trung đột nhiên có một đường kiếm cương chém xuống, đường kiếm cương dài hơn mười trượng chụp cả tu sĩ họ Tề lẫn họ Hàn vào trong.
Lúc nãy tiểu hòa thượng nói sư phụ của hắn đang ở gần đây, lúc đường kiếm cương đột nhiên xuất hiện, cả họ Tề lẫn họ Hàn đều giật mình, từ bỏ việc công kích tiểu hòa thượng, kiếm ảnh nhảy lên, hai đường kiếm cương nhất tề chém vào đường kiếm cương trong không trung.
Cổ Thần dồn sức chém xuống, cộng thêm Thiên Cương Thối Thể đại pháp cường hóa thân thể, uy lực một kiếm vượt xa hai người Tề, Hàn.