Nó lặng lẽ ngồi xuống, khẽ tá»±a đầu và o thà nh ban công cá»§a căn phòng trá». Nhẹ nhà ng như thể nó sợ đánh thức má»™t ai đó. Bóng tối bao trùm lấy nó. Äêm. Nó ngước nhìn lên bầu trá»i, chẳng có má»™t vì sao, chỉ thấy má»™t thứ ánh sáng mỠảo phát ra từ ngá»n đèn đưá»ng, phản chiếu và o khuôn mặt đầy suy tư cá»§a nó. CÆ¡n gió nhẹ thoảng qua, nó khẽ rùng mình, đưa tay ôm chặt đầu gối, nó lại Ä‘ang hồi tưởng vá» những kỉ niệm đã qua. Những kỉ niệm mà nó tá»± nhá»§ phải chôn chặt trong lòng….
*****
Ngà y 4 tháng 11…
Ngà y sinh nháºt nó.
Nó dáºy sá»›m hÆ¡n má»i khi, lon ton chạy xuống bếp phụ mẹ nấu buổi sáng; nói là phụ váºy thôi, chứ tháºt ra nó cÅ©ng chẳng là m gì ngoà i việc đứng bên cạnh “cổ vũ†cho mẹ khẩn trương chuẩn bị thức ăn không thì ba nó sẽ trá»… là m và nó sẽ muá»™n há»c mất. Hoà n tất. Má»™t đĩa bánh sanwich nướng kÄ©, thÆ¡m phức được đặt ra giữa bà n, má»™t đĩa rau cạnh bên, ba phần trứng ốp la “thịnh soạnâ€; và tất nhiên, sẽ không thiếu má»™t tách cafe cho ba, má»™t ly nước cam cho mẹ và má»™t há»™p sữa lạnh cho nó. Ngồi và o bà n ăn, nó không quên cảm Æ¡n vá» nụ hôn cá»§a mẹ và món quà cá»§a ba trước khi dùng bữa. Ba xoa đầu, chúc nó sinh nháºt vui vẻ. Nó cưá»i tÃt mắt. Nó đã bước sang tuổi 16 rồi mà sao trông nó cứ như con nÃt váºy nhỉ?!
Äứng trước gương, nó có vẻ Ä‘iệu đà hÆ¡n má»i khi. Diện và o mình bá»™ áo dà i trắng muốt, tóc buá»™c cao gá»n gà ng trông nó xinh hÆ¡n rất nhiá»u. Nó cứ chần chừ, Ä‘i tá»›i Ä‘i lui chẳng chịu bước ra khá»i phòng. Chỉ đến khi mẹ cất tiếng gá»i vì sợ con gái trá»… há»c thì lúc đó nó má»›i láºt Ä‘áºt chạy xuống. Äẩy nhẹ cánh cổng sắt, nó vươn vai, hÃt lấy cái không khà se se lạnh cá»§a tháng 11, khà trá»i hòa quyện và o hÆ¡i thở cho nó cảm giác hạnh phúc đến lạ ngưá»i. Nó rảo bước trên con đưá»ng quen thuá»™c để đến trạm xe buýt, xuýt xoa ngồi lên trên chiếc ghế chá» còn vương chút hÆ¡i sương. Lạnh lắm! Lúc nà o cÅ©ng váºy, nó luôn là vị khách đầu tiên. Ngồi đợi xe buýt, nó tranh thá»§ trả lá»i tin nhắn cá»§a lÅ© bạn, nó nháºn được bao nhiêu là lá»i chúc, nà o là sức khá»e, nà o là xinh đẹp, nà o là thà nh công…và có má»™t Ä‘iểm chung duy nhất ở má»i tin nhắn là ai cÅ©ng chúc nó tìm được nữa kia cá»§a mình. Nó khẽ mỉm cưá»i. Ừ! Thì cÅ©ng đúng tháºt, trong đám bạn nó chÆ¡i, cÅ©ng chỉ có má»—i nó là “đơn chiếcâ€. Nhưng nó chẳng buồn vì Ä‘iá»u đó. Äôi khi, lÅ© bạn ghẹo nó, bảo sao nó vô cảm; nó cÅ©ng chỉ biết cưá»i trừ vì sá»± tháºt nó chẳng há» có nổi má»™t xúc cảm khi đứng trước tụi con trai. Cứ mãi suy nghÄ© miên man, rồi…xe buýt Ä‘i qua lúc nà o nó cÅ©ng chẳng hay. Công cốc. Nó tức ứa nước mắt. Sáng nay còn có bà i kiểm tra, chắc nó chết mất…
- Nhóc sao váºy? - má»™t giá»ng nói là lạ cất lên sau lưng nó.
Nó ngước mặt lên, hóa ra là anh chà ng hà ng xóm mới chuyển tới.
- Sao đi ké không bé con!
Thá»±c sá»± thì bây giá» nó cÅ©ng chẳng biết phải là m sao, thôi thì đánh liá»u nhá» ngưá»i bạn “chưa quen†nà y xem thế nà o.
Ngà y 4 tháng 11…
Ngà y đầu tiên nó và anh nói chuyện với nhau!
Và thế là từ ngà y có được ngưá»i bạn má»›i đó nó không phải dáºy sá»›m, không phải lo trá»… há»c. Nó chỉ có má»™t việc duy nhất là đúng giá» ra trước cổng nhà chá» anh tá»›i rước nó Ä‘i. À! Quên mất, nó chưa kịp giá»›i thiệu. Anh bạn ấy tên Phong ( gió to đấy!), há»c cùng trưá»ng vá»›i nó và tất nhiên là phải hÆ¡n nó má»™t lá»›p má»›i vinh dá»± được nó gá»i là anh chứ! CÅ©ng con đưá»ng quen thuá»™c dẫn đến trạm xe buýt, cÅ©ng những cÆ¡n gió mà nó đã quen cả mùi. Nhưng, hôm nay có cái gì khang khác, phải chăng chÃnh sá»± có mặt cá»§a anh đã là m thay đổi những thói quen trong cuá»™c sống cá»§a nó.
Ngà y nà o cÅ©ng như ngà y nà o, từ lúc chở Ä‘i cho đến lúc chở vá» anh phải nghe không biết bao nhiêu câu chuyên rắc rối cá»§a lÅ© con gái chúng nó. Thế là chẳng bao lâu, từ má»™t ngưá»i không biết má»™t chút gì vá» tụi con gái, không dÃnh dáng gì tá»›i cái “má»› bồng bông†ấy, anh đã trở thà nh má»™t con ngưá»i khác hoà n toà n. Anh quan tâm nhiá»u hÆ¡n tá»›i những chuyện đó để vô hình dung anh trở thà nh chuyên gia gỡ rối những chuyện đâu đâu cho nó.
Thá»i gian cứ thế trôi Ä‘i, những câu chuyện như gắn kết anh và nó lại vá»›i nhau hÆ¡n. Anh đã rất thân vá»›i nó rồi..!
Váºy mà đã má»™t năm kể từ ngà y nó quen anh. Anh vá»›i nó giỠđây cÅ©ng chỉ như hai ngưá»i bạn, không hÆ¡n không kém, và tháºm chà nó nghÄ© anh còn không biết hôm nay là sinh nháºt nó. Vẫn cái khà trá»i se lạnh đó, vẫn là nụ hôn cá»§a mẹ, vẫn là món quà cá»§a ba, vẫn là những tin nhắn chá»c ghẹo cá»§a lÅ© bạn…nhưng, sao nó cảm thấy buồn lắm, phải chăng trái tim nó đã không còn vô cảm như xưa nữa!
Ngồi sau lưng anh để anh đèo đến trưá»ng, nó cứ muốn mở lá»i, khoe vá»›i anh hôm nay là sinh nháºt nó, khoe vá»›i anh món quà nó nháºn được từ ba, mẹ cùng lÅ© bạn, nhưng sao nó chẳng thể cất lên thà nh lá»i. Nó cứ thấy kì cục là m sao ấy!.
Cả ngà y hôm ấy, nó tắt Ä‘iện thoại. Má»™t mình lang thang ngoà i biển, cảm nháºn vị mặn cá»§a biển, lắng tai nghe tiếng biển vá»—, nó hi vá»ng biển có thể hiểu nó, ôm nó và o lòng mà an á»§i, mà sẻ chia. Cứ ngồi váºy, nhìn những cÆ¡n sóng đánh áºp và o bá», nó cảm thấy lòng nó thoải mái hÆ¡n rất nhiá»u.
- Bé con! – giáºt mình nó quay ngưá»i lại. Anh đứng đó, chìa ra trước mặt nó má»™t bó hồng – Happy birthday to you! – anh khẽ nói.
Chưa kịp suy nghÄ© phải là m gì thì anh đã tiếp lá»i:
- Là m bạn gái của anh nhé!.
Anh là m nó tháºt bất ngá», nó chẳng nói nên lá»i, chỉ cảm nháºn được cÆ¡ thể nó như Ä‘ang run lên vì sung sướng, những dòng nước mắt cứ theo váºy mà lăn dà i trên má. Anh khẽ ôm nó và o lòng, lần đầu tiên nó có cảm giác ấm áp đến lạ thưá»ng. Nó đã biết “thươngâ€.
Ngà y 4 tháng 11…
Ngà y anh và nó chÃnh thức quen nhau!
Nó thÃch má»—i buổi sáng thức dáºy được đứng đợi anh trước cổng nhà . ThÃch con đưá»ng dà i ngoằn từ nhà đến trưá»ng để nó có thá»i gian tâm sá»± vá»›i anh nhiá»u hÆ¡n. ThÃch những buổi chiá»u khi anh phải sang nhà nó, là m gia sư bất đắc dÄ© cho nó. ThÃch nhất là những cá» chỉ quan tâm, chăm sóc cá»§a anh dà nh cho nó.
Tình yêu cá»§a anh và nó đẹp lắm. Anh vẫn cứ gá»i nó là “nhócâ€, vẫn cứ chá»c ghẹo cho nó giáºn lên, vẫn cứ ôm chằm lấy nó khi nó há»n dá»—i, vẫn cứ nuông chiá»u nó khi nó đòi há»i vô lý.
Nó nhá»› những cÆ¡n mưa chiá»u bất chợt. Nó và anh nấp dưới mái hiên đủ để che cho mái tóc mây cá»§a nó không bị ướt. ÄÆ°a tay hứng những giá»t mưa à o ạt nó khẩn cầu cho ông trá»i mau tạnh để nó còn vá» nhà . Äôi khi không đủ kiên nhẫn, nó và anh chạy à o ra giữa mưa, để mưa cuốn trôi Ä‘i tất cả bao muá»™n phiá»n âu lo trong tình yêu cá»§a nó.
Nó nhá»› những buổi chiá»u Ä‘i dạo ngoà i biển, đôi bà n tay nhá» xÃu cá»§a nó nằm gá»n trong lòng bà n tay cá»§a anh, những lúc như váºy nó tháºt hạnh phúc. Khi ở bên anh, nó cảm nháºn rõ được sá»± an toà n, sá»± bình an khi được anh chở che, bảo bá»c.
Váºy là nó đã lá»›n…!
Nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì nó đã phải nếm vị đắng trong tình yêu đầu mùa của mình…
Nó vẫn nhá»› như in cái ngà y hôm đó, anh lạ lắm, chẳng nói chẳng cưá»i như má»i hôm mà cứ ngồi bất động. Anh cứ ngồi váºy. Nó gặng há»i thì anh cÅ©ng không trả lá»i. Nó biết rằng có chuyện gì đó Ä‘ang xảy ra, nhưng cÅ©ng đà nh lặng im ngồi bên anh mà không dám mở lá»i.
Rồi…đột ngá»™t anh chuyển nhà , không nói vá»›i nó má»™t lá»i nà o. Nó như chết trân tại chá»—, cuá»™c sống vốn dÄ© không chút mà u mè cá»§a nó như được nhuá»™m sắc bởi bà n tay anh và cÅ©ng như chÃnh anh xóa má» tất cả. Anh ra Ä‘i, nhưng đâu biết sau lưng anh vẫn còn má»™t con nhóc luôn dõi theo anh… Tim nó cứ nhói lên từng nhịp, da thịt nó như có ngà n vết dao cứa và o. Nó buồn lắm. Bao đêm nó cứ nhắm mắt rồi lại chợt vùng dáºy, nước mắt nó sao cứ rÆ¡i mãi. Nó khóc. Khóc để xóa Ä‘i má»i kà ức vá» anh, xóa Ä‘i má»i tình cảm cá»§a nó dà nh cho anh và xóa Ä‘i tất cả, tẩt cả má»i thứ liên quan đến anh. Chỉ còn lại trong nó là những giá»t nước mắt vẫn cứ lăn dà i…
Nó hụt hẫng, giỠđây nó như ngưá»i vô định, không xác định được đâu là phương hướng cho mình. Nó vẫn không thể nà o hiểu được lý do vì sao anh nỡ đối xá» vá»›i nó như váºy. Không lẽ tình yêu cá»§a nó không đủ lá»›n để có thể nÃu kéo anh sao?.
Nó muốn chạy trốn, muốn thoát khá»i nÆ¡i nà y. Nó là m hồ sÆ¡ thi Äại há»c ở táºn Sà i Gòn và nó trúng tuyển. Ngà y nó ra sân bay, mẹ nó khóc hết nước mắt, ba nó ôm nó và o lòng dặn dò đủ Ä‘iá»u. Thương mẹ, thương ba nó chỉ còn biết dặn lòng phải há»c tháºt giá»i.
Ngà y 4 tháng 11…
Anh và nó đã không còn là của nhau.
Lần đầu tiên ăn sinh nháºt ở nÆ¡i đất khách quê ngưá»i. Cô đơn - đó là cảm giác duy nhất trong lòng nó. Bất chợt, nó nháºn được tin nhắn cá»§a anh, dòng tin nhắn đủ dà i để nó hiểu ra những Ä‘iá»u bấy lâu nay nó luôn thắc mắc. Nhưng, đối vá»›i nó chuyện đó đâu còn quan trá»ng nữa, trái tim nó đã chết lặng từ lâu rồi. Äá»c dòng tin nhắn cá»§a anh mà nó chẳng có cảm giác gì, nước mắt cá»§a nó cÅ©ng đã cạn khô kể từ ngà y anh bước Ä‘i. “Tôn – giáo†chỉ hai từ thôi, nó đã hiểu ra tất cả. Nó tá»± há»i phải chăng do nó Ãch kỉ? “Tạm biệt anh! Tình yêu đầu mùa vẫn chưa kịp chÃn cá»§a nó!â€
*****
Ngà y 4 tháng 11…
Ngà y nó viết ra những dòng đầu tiên kể vỠmối tình đầu nhưng còn quá non nớt của mình.
Váºy mà cÅ©ng đã hai năm rồi đấy, hai năm xa quê để bon chen ở đất Sà i thà nh. Hai năm sinh nháºt mà không có gia đình, ngưá»i thân bên cạnh…