 |
|

23-07-2008, 05:23 PM
|
 |
Quá»· Vương Äại Lão Gia
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
|
|
Yến Tháºp Tam
Tác giả: Cổ Long
Hồi 43
Thông tỠngõ ngà nh
Nguôn:story.mi9.com
Giản Truyá»n Há»c nhất định sai! Tạ Hiểu Phong tuyệt nhiên không có má»™t lý do nà o cần thiết phải giết ông già nà y, mà dù có lý do, chà ng cÅ©ng tuyệt nhiên không thể ra tay được! Giản Truyá»n Há»c nói là nói má»™t ngưá»i khác cÆ¡, rất có thể gã căn bản cÅ©ng không biết là trên Ä‘á»i tồn tại má»™t ông già như thế nà y, gã lại cà ng không thể biết bà i thuốc bà truyá»n cá»§a Hoa Äà đã được truyá»n lại cho Ä‘á»i.
Tạ Hiểu Phong thở ra má»™t hÆ¡i nhẹ nhõm, thá»a mãn vá»›i cách giải thÃch cá»§a mình.
Ông già :
"Có má»™t loại ngưá»i dưá»ng như trá»i sinh ra đã có số may mắn hÆ¡n những ngưá»i khác, và ngay ông trá»i cÅ©ng toà n chiếu cố đến há» má»™t cách đặc biệt!" Ông già nhìn Tạ Hiểu Phong:
"Chà ng thuá»™c loại ngưá»i ấy đấy. Chà ng khá»e trở lại nhanh hÆ¡n nhiá»u so vá»›i sá»± tưởng tượng cá»§a tạ" Tạ Hiểu Phong không thể phá»§ nháºn Ä‘iểm nà y và cÅ©ng không ai có thể phá»§ nháºn ná»—i vì thể chất cá»§a chà ng mạnh mẽ hÆ¡n những ngưá»i khác rất nhiá»u.
Có má»™t số Ä‘iá»u nếu phát sinh thấy ở ngưá»i khác thì là chuyện kỳ quái nhưng bất kỳ lúc nà o cÅ©ng có thể thấy phát sinh ở chà ng.
Ông già :
"Chỉ cần qua và i ba ngà y nữa chà ng khá»e lại hoà n toà n như trước!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Sau đó cháu phải thay cụ Ä‘i giết ngưá»i nà o đây?" Ông già :
"Äó chẳng phải là điá»u kiện để đỗi mạng cá»§a chà ng đã nói trước là gì!" Tạ Hiểu Phong:
"Như thế là cháu nhất định phải Ä‘i á»" Ông già đáp:
"Nhất định!" Tạ Hiểu Phong cưá»i gượng:
"Cháu từng giết ngưá»i, không để ý là giết ai!" Ông già đáp:
"Ta biết rồi!" Tạ Hiểu Phong:
"Nhưng ngưá»i nà y đến mặt mÅ©i ra sao cháu còn không biết!" Ông già :
"Ta sẽ cho cháu biết mặt ngưá»i ấy!" Nhìn chà ng, ông già bá»—ng báºt cưá»i, cưá»i rất bà hiểm:
"Chỉ cần cháu thấy ngưá»i ấy rồi là không giết không xong!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Tại sao ạ?" Ông già đáp:
"Vì đáng chết!" Vẻ cưá»i cợt cá»§a ông già vụt tắt, trong ánh mắt mang đầy Ä‘au buồn và thù háºn.
Tạ Hiểu Phong há»i:
"Cụ căm thù ngưá»i ấy tháºt á»" Ông già đáp:
"Ta rất căm háºn, căm háºn hÆ¡n bất cứ ngưá»i nà o kể cả trong tưởng tượng!" Ông già nắm chặt tay rồi cháºm chạp nói tiếp:
"Vì suốt cuá»™c Ä‘á»i ta bị kẻ đó là m hại, nếu không vì kẻ đó thì cuá»™c Ä‘á»i ta bây giỠđã vui sướng hÆ¡n nhiá»u!" Tạ Hiểu Phong không há»i thêm gì nữa.
Chà ng chợt nghÄ© đến cuá»™c Ä‘á»i mình, cuá»™c Ä‘á»i đã qua cá»§a chà ng có may mắn hay không? Hay là bất hạnh?
Bất giác chà ng lòng tá»± há»i lòng:
"Cuá»™c Ä‘á»i ta tại sao lại biến đỗi ra như thế nà y?
Trong lòng con thuyá»n nhá» hẹp nhưng cá»a bồng lại mở to, trên sông ánh trăng rá» rỡ. Ông già nhìn ánh trăng ngoà i cá»a thuyá»n:
"Hôm nay đã mưá»i ba rồi!" Tạ Hiểu Phong lặp lại:
"Mưá»i ba!" Chà ng cảm thấy kinh lạ vì đến giá» chà ng má»›i biết hóa ra chà ng đã mê man hai ngà y ròng.
Ông già :
"Ngà y kia rằm, chà ng có thể thấy ngưá»i ấy!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Ngưá»i ấy tá»›i đây á»" Ông già đáp:
"Kẻ đó không tá»›i, chà ng phải Ä‘i, nhất định chà ng phải Ä‘i!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Äi đâu ạ?" Ông già thuáºn tay trá» ra ngoà i thuyá»n, ngoà i cá»a bá»—ng bảo:
"Äi theo đưá»ng nà y!" Con thuyá»n nhẹ áp mạn cáºp bá», dưới ánh trăng quả nhiên có má»™t con đưá»ng mòn nhá» hẹp bị cá» mùa thu phá»§ kÃn.
Ông già bảo:
"Chà ng cứ Ä‘i thẳng, tá»›i má»™t giải rừng phong, bên ngoà i rừng phong có má»™t quán rượu nhá», chà ng cứ tùy ý và o đó nghỉ ngÆ¡i hai ngà y." Tạ Hiểu Phong há»i:
"Rồi sao ạ?" Ông già bảo:
"Äợi đến đêm rằm khi trăng tròn lên cao chà ng Ä‘i bằng cá»a sau quán rượu theo con đưá»ng nhá» chạy trong rừng phong thì sẽ gặp ngưá»i mà ta muốn chà ng giết." Tạ Hiểu Phong há»i:
"Là m thế nà o cháu nháºn ra ngưá»i ấy đúng là kẻ đó?" Ông già đáp:
"Chỉ cần chà ng gặp là nháºn ra ngay mà !" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Tại sao?" Ông già đáp:
"Vì đó là ngưá»i đợi ở đó để giết ta, chà ng có thể nháºn ngay ra luồng sát khà ấy!" Tạ Hiểu Phong không thể phá»§ nháºn. Sát khà là thứ không nhìn thấy bằng mắt, không sỠđược bằng tay những ngưá»i như loại chà ng má»›i có thể cảm nháºn thấy.
Ông già bảo:
"Khi chà ng gặp kẻ đó, kẻ đó cÅ©ng cảm nháºn thấy sát khà ở chà ng vì váºy nếu chà ng không định ra tay thì kẻ đó sẽ giết chà ng đấy!" Tạ Hiểu Phong cưá»i gượng bảo:
"Xem ra cháu không còn bước đưá»ng nà o khác rồi!" Ông già bảo:
"Vốn là chà ng dứt khoát không còn đưá»ng nà o khác!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Nhưng sao cụ lại biết có ngưá»i ấy ở đó?" Ông già từ tốn bảo:
"Vốn chúng ta hẹn gặp nhau ở đó, nếu ngưá»i ấy không chết thì ta tất chết trong tay ngưá»i ấy và ước hẹn nà y cÅ©ng không còn chá»n được đưá»ng nà o khác!" Giá»ng ông già trầm thấp và quái lạ, ánh mắt lại lá»™ đầy vẻ buồn thương.
Rất lâu sau, ông già mới nói tiếp:
"Äây chÃnh là số mệnh cá»§a chúng ta, chẳng có ai có cách nà o tránh thoát!" Tạ Hiểu Phong hiểu ý ông già . Äối vá»›i má»™t số ngưá»i nà o đó số mệnh tháºt là tà n khốc nhưng dưá»ng như ông già nà y không phải là ngưá»i như thế.
"Chẳng lẽ ông già cÅ©ng có những hồi ức bi thương thê thảm hay sao?" "Xưa kia ông già là ngưá»i như thế nà o?" Tạ Hiểu Phong định há»i những chuyện đó nhưng rồi lại không há»i gì. Chà ng biết là ông già nhất định sẽ chẳng nói ra, nên đến tên hỠông già chà ng cÅ©ng không há»i nữa.
Tên hỠđâu có quan trá»ng, Ä‘iá»u quan trá»ng là ông già đã cứu mạng chà ng. Äối vá»›i ông già , chỉ ná»™i Ä‘iá»u đó là biết đủ rồi.
Ông già vẫn đăm đăm nhìn Tạ Hiểu Phong, bỗng bảo:
"Giá» chà ng có thể Ä‘i được rồi đó!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Bây giỠcụ muốn cháu đỉ" Ông già bảo:
"Phải... Bây giá» ta muốn chà ng Ä‘i!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Tại sao ạ?" Ông già bảo:
"Vì cuá»™c giao dịch giữa chúng ta bà n xong rồi!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Chẳng lẽ chúng ta không thể kết giao được á»" Ông già đáp:
"Không thể!" Tạ Hiểu Phong gặng:
"Tại sao ạ?" Ông già đáp:
"Vì có những ngưá»i trá»i sinh ra là không có bè bạn!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Cụ là hạng ngưá»i ấy á»" Ông già đáp:
"Dù ta có phải hạng ngưá»i ấy hay không nhưng chà ng là hạng ngưá»i ấy!" Tạ Hiểu Phong hiểu ý ông già . Hạng ngưá»i ấy trá»i sinh ra dưá»ng như để cô độc, đó là kiểu số kiếp cá»§a há»! Ông già cháºm rãi nói thêm:
"Không ai có thể thay đỗi được số pháºn cá»§a mình, nếu như muốn thay đỗi số mệnh, kết quả chỉ cà ng bất hạnh hÆ¡n mà thôi!" Trong đôi mắt cá»§a ông già lóe lên ánh sáng cháºp chá»n cá»§a ngá»n lá»a, ông già bảo:
"Chà ng hãy nhá»› kỹ câu đó, đó là lá»i khuyên bảo cá»§a ta rút kinh nghiệm từ không biết bao nhiêu lần Ä‘au buồn thê thảm để nói vá»›i chà ng!" Sắc đêm không hoà n toà n Ä‘en sì mà là sắc xanh Ä‘en già độ gần vá»›i Ä‘en sì. Tạ Hiểu Phong từ cầu ván bước lên đưá»ng mòn, bước lên bá» sông ướt rượt thì chợt phát hiện ra chân mình vẫn còn rất yếu á»›t.
Ông già nhắc nhở:
"Chà ng phải nhá»› kỹ là phải ngá»§ tháºt tốt trong hai ngà y nà y!" Trong giá»ng nói cá»§a ông già dưá»ng như trà n trá» sá»± quan tâm tha thiết:
"Vì ngưá»i ấy không dá»… đối phó đâu, chà ng cần phải khôi phục đủ thể lá»±c đấy!" Tạ Hiểu Phong không ngoảnh lại. Sá»± quan tâm tha thiết chân thà nh đó là m cho ngưá»i lãng tá» cÅ©ng thấy lòng chua xót. Tuy váºy chà ng không nén ná»—i mà không há»i:
"Cụ có còn cần gì nữa không?" Ông già bảo:
"Còn cần má»™t chút váºn may và má»™t cây kiếm, má»™t cây kiếm rất lẹ!" Lá thuyá»n nhẹ cá»§a ông già đã không thấy đâu nữa.
Dòng sông sắc lam sẫm, đêm trưá»ng sắc sẫm lam.
Tạ Hiểu Phong Ä‘i theo con đưá»ng mòn bị cá» mùa thu phá»§ kÃn, cứ tiến thẳng vá» phÃa trước. Trong lòng chà ng chẳng nghÄ© ngợi gì nữa chỉ lo mau mau Ä‘i tá»›i quán rượu nhá» ven rừng phong. Chỉ lo sao đến ngà y trăng tròn má»c.
Dưới ánh trăng tròn và nh vạnh ngoà i rừng phong, ngưá»i như thế nà o đó Ä‘ang chá» chà ng?
Phải chăng ngưá»i đó sẽ đưa lại cho chà ng chút váºn may và cây kiếm lẹ chà ng Ä‘ang cần? Chà ng cÅ©ng không dám chắc. Dù chà ng là Tạ Hiểu Phong anh hùng thiên hạ vô song nhưng chà ng cÅ©ng không nắm chắc.
Chà ng dần dần cảm thấy ngưá»i đó là ai! Chỉ có cá»p beo má»›i truy lần được ra tung tÃch cá»§a con cá»p beo khác và cÅ©ng chỉ có cá»p beo má»›i cảm thấy sá»± tồn tại cá»§a con cá»p beo khác. Vì khứu giác cá»§a chúng là giống nhau. Trừ bản thân chúng đối vá»›i nhau ra, trên thế gian nà y là m gì có loà i thú dữ nà o dám sáp lại gần chúng, đến thá» khôn ngoan, hồ ly ranh mãnh cÅ©ng chẳng dám lại gần.
Vì váºy chúng thưá»ng sống rất tịch mịch! "Trong Ä‘á»i ta có bao nhiêu bè bạn?" Tạ Hiểu Phong Ä‘ang tá»± há»i lòng. DÄ© nhiên chà ng cÅ©ng có bạn bè, cÅ©ng có cả đà n bà . Nhưng thá» há»i có được mấy ngưá»i bạn trung thà nh vá»›i chà ng? Có bao nhiêu đà n bà chân chÃnh thuá»™c vá» chà ng?
Chà ng nhá»› đến Thiết Khai Thà nh, nhá»› đến Giản Truyá»n Há»c, nhá»› đến Lão Miêu Tá». Chà ng nghÄ© cả đến "cô bé", cả Má»™ Dung Thu Hoạch.
"Do ngưá»i khác có lá»—i vá»›i chà ng ư? Hay là chà ng có lá»—i vá»›i má»i ngưá»i?" Tạ Hiểu Phong không thể nghÄ© tiếp được nữa. Lòng chà ng Ä‘au đến ná»—i miệng phát đắng ra. Chà ng tá»± há»i lòng:
"Trong cuá»™c Ä‘á»i ta, còn thêm bao nhiêu kẻ thù nữa?" Lần nà y câu trả lá»i cá»§a Tạ Hiểu Phong tương đối khẳng định hÆ¡n má»™t Ãt. Có ngưá»i căm háºn chà ng cÆ¡ hồ hoà n toà n không vì nguyên nhân nà o khác mà chỉ vì chà ng là Tạ Hiểu Phong. Ngưá»i háºn chà ng có thể quả không Ãt nhưng xưa nay chà ng không để ý. Có lẽ chà ng chỉ để ý má»—i má»™t ngưá»i. Ngưá»i đó trong tim óc chà ng vÄ©nh viá»…n là má»™t bóng Ä‘en không sao xóa ná»—i.
Xưa nay chà ng vẫn hy vá»ng được thấy ngưá»i đó và ngưá»i đó nhất định hy vá»ng được gặp chà ng. Há» biết là sá»›m muá»™n rồi cÅ©ng có ngà y hai ngưá»i sẽ gặp nhau.
Nếu trên cõi Ä‘á»i đã có Tạ Hiểu Phong mà lại còn có Yến Tháºp Tam, nhất định sá»›m muá»™n gì há» cÅ©ng gặp nhau! Khi phải gặp nhau, phải có máu cá»§a má»™t ngưá»i thấm đỠmÅ©i kiếm cá»§a ngưá»i kia.
Äó là số mệnh cá»§a há»! Ngà y đó dưá»ng như bây giỠđã gần tá»›i! Rừng phong. Lá phong đỠnhư lá»a cháy.
Ven rừng phong quả có má»™t quán trá» nhá», kèm cả bán rượu.
Ngưá»i Ä‘i đưá»ng xa thông thưá»ng Ä‘á»u tịch mịch, chỉ cần lữ khách thấy trong lòng cô quạnh thì quán trá» nhất định phải có rượu bán. Bất kể khách sạn lá»›n, nhà trá» nhá» Ä‘á»u như váºy cả.
Trên thế gian nà y thá» há»i còn có gì dá»… xua tan ná»—i quạnh hiu bằng rượu?
Chá»§ quán trá» là má»™t ông già lẩm cẩm và tê liệt nhưng lại có má»™t ngưá»i vợ trẻ vá»›i đôi mắt to không có thần dưá»ng như chất chứa má»™t sá»± mệt má»i mênh mang khó nói nên lá»i. Trước sau buá»—i chiá»u tà nà ng ta cứ ngồi ngây dại sau quầy ngây dại nhìn con đưá»ng bên ngoà i dưá»ng như Ä‘ang vô vá»ng đợi chá» chà ng hoà ng tá» cưỡi ngá»±a bạch tá»›i đón nà ng Ä‘i khá»i cuá»™c sống nhạt nhẽo và cứng đỠnà y.
Kiểu sống nà y đâu có hợp vá»›i sức sống còn bồng bá»™t cá»§a tuá»—i trẻ nhất là má»™t khi có đôi bạn trẻ tuá»—i Ä‘ang trà n trá» sức sống dạt dà o. Há» coi sóc cái quán trá» tá»±a hồ như ngưá»i mẹ hiá»n từ săn sóc con mình, hết lòng hết sức, chịu vất vả buồn phiá»n mà không đòi há»i má»™t chút gì công sá cÅ©ng chẳng mong được báo đáp bất cứ gì.
Khi há» nhìn thấy bà chá»§ quán trẻ tuá»—i kia thì ánh mắt chan chứa nhiệt tình. CÅ©ng có thể vì nhiệt tình đó mà hỠđã ở lại. Tạ Hiểu Phong đã nháºn thức ra Ä‘iá»u đó rất mau.
Chà ng còn phát hiện ra trong cặp mắt to và nhìn rất mênh mang kia ẩn chứa rất sâu xa má»™t cảm giác cám dá»— khó nói nên lá»i.
Ngay buá»—i chiá»u lúc bước chân và o quán trá» nhá», Tạ Hiểu Phong đã phát hiện Ä‘iá»u nà y.
DÄ© nhiên chà ng còn phát hiện thêm má»™t số Ä‘iá»u khác nữa.
Lúc hoà ng hôn bà chủ quán tự bưng cơm canh đặt lên bà n.
Tuy quanh năm ngồi ở sau quầy, eo lưng nà ng ta vẫn rất nhá», áo quần má»m mại bó chặt từ hông trở xuống khiến má»i đưá»ng cong nét thẳng cá»§a cÆ¡ thể nà ng ta hiện ra lồ lá»™ trước mắt Tạ Hiểu Phong ư tháºm chà cả đến phần cÆ¡ thể thần bà nhất cá»§a ngưá»i đà n bà cÅ©ng không ngoại trừ! Nà ng ta đứng quay lưng vá» phÃa Tạ Hiểu Phong, chà ng có thể không há» cố ý không kỵ không nhìn và o nÆ¡i đó.
Nà ng ta chá»§ tâm là m váºy chăng? hay là vô ý? Nhưng bất kể thế nà o, tim Tạ Hiểu Phong cÅ©ng Ä‘áºp lên rá»™n rà ng, Ä‘áºp nhịp rất nhanh.
Quả thực đã từ lâu chà ng không gần gũi phụ nữ nhất là loại phụ nữ như thế nà y.
Lúc ban đầu chà ng đâu có để ý cho đến giỠchà ng cũng không tin tưởng lắm.
Nhưng cái ngưá»i đà n bà dung tục, uể oải xem kỹ tháºm chà còn hÆ¡i bẩn bẩn nữa mà lại thá»±c là má»™t ngưá»i đà n bà tháºt sá»± vá»›i má»—i bá»™ pháºn trên cÆ¡ thể Ä‘á»u gieo rắc má»™t nguồn sức nóng nguyên thá»§y đủ dụ dẫn ngưá»i ta phải phạm tá»™i lá»—i. Tạ Hiểu Phong đã từng nghe chồng nà ng gá»i tên vợ.
Ông ta gá»i nà ng ta:
"Thanh Thanh Æ¡i!" Cuối cùng là "Thanh Thanh" hay là "Thân Thân" (mấy tên gá»i nà y theo tiếng Trung Quốc cùng âm, khác nghÄ©a ư ND) NghÄ© đến ông già đần độn, tê liệt đè lên tấm thân tươi trẻ cá»§a nà ng ta, luôn miệng gá»i "Thanh Thanh", "Thân Thân" gì đó, lòng Tạ Hiểu Phong đột nhiên rất khó chịu. Chẳng biết nà ng ta đã quay đầu lại từ lúc nà o Ä‘ang giương cặp mắt to và mênh mang nhìn Tạ Hiểu Phong.
Tạ Hiểu Phong đâu còn là đứa trẻ con nên cÅ©ng chẳng tránh né ánh mắt cá»§a nà ng ta. Má»™t ngưá»i đà n ông như chà ng thông thưá»ng không che giấu dục vá»ng cá»§a mình đối vá»›i phụ nữ.
Chà ng cÅ©ng chỉ cưá»i nhạt nhẽo bảo:
"Lần sau nà ng có và o phòng cá»§a khách tốt nhất nên ăn mặc xiêm áo dầy dặn má»™t chút!" Nà ng ta không cưá»i, cÅ©ng không đỠmặt. ánh mắt cá»§a nà ng ta nhìn trở xuống, Ä‘á»ng ở chá»— sẽ xẩy ra biến hóa trên thân thể Tạ Hiểu Phong và bảo:
"Chà ng chẳng phải ngưá»i tốt!" Tạ Hiểu Phong cưá»i gượng bảo:
"Thì ta vốn không phải mà !" Thanh Thanh bảo:
"Căn bản chà ng đâu muốn tôi Ä‘i thay xiêm áo dầy, mà chà ng chỉ muốn tôi tuá»™t hết xiêm áo nà y ra thì có!" Nà ng ta quả là hạng đà n bà thô tục nhưng cách ăn nói cá»§a nà ng ta lại khiến ngưá»i ta không sao phá»§ nháºn ná»—i.
Thanh Thanh lại bảo:
"Lòng chà ng thì nghÄ© thế nhưng miệng lại chẳng dám nói ra, chỉ vì tôi là vợ ngưá»i ta chứ gì!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Thế ra nà ng không phải á»" Thanh Thanh đáp:
"Tôi có là vợ ngưá»i ta hay không thì cÅ©ng thế thôi!" Tạ Hiểu Phong:
"Cũng thế?" Thanh Thanh bảo:
"Tôi vốn tá»›i đây để dẫn dụ chà ng thôi!" Tạ Hiểu Phong ngẩn ngưá»i ra.
Thanh Thanh bảo:
"Vì chà ng không phải đà n bà , lại trông được lắm, và nhìn chà ng cÅ©ng không giống bá»n du đãng khố giây, vì tôi muốn kiếm Ãt tiá»n tiêu nên má»›i dùng đến cách nà y để kiếm tiá»n. Tôi chẳng quyến rÅ© chà ng thì quyến rÅ© ai đây?" Tạ Hiểu Phong muốn cưá»i mà cưá»i không ná»—i. Trước kia chà ng cÅ©ng từng nghe đà n bà nói những lá»i như váºy nhưng chưa bao giá» nghÄ© là có loại đà n bà nói lá»i lẽ đại loại thế nà y vá» việc như thế nà y vá»›i thái độ như thế nà y. Thái độ cá»§a nà ng ta nghiêm túc và tháºt thà cứ như má»™t nhà buôn tháºt thà đang tháºt thà bán mua sòng phẳng.
Thanh Thanh bảo:
"Chồng tôi cÅ©ng biết việc nà y. Vùng nà y hiếm tiá»n, đến mình ông ấy nuôi còn chưa xong nên ông ấy đà nh để tôi dùng cách nà y kiếm tiá»n, tháºm chà đến cả công xá cá»§a hai đứa ngưá»i là m cÅ©ng phải nhá» cách nà y cá»§a tôi để có tiá»n trả!" Giá ngưá»i đà n bà khác dùng thái độ nà y nói lá»i lẽ thế nà y vá» chuyện nà y chắc chắn sẽ là m ngưá»i nghe sinh ghét.
Nhưng ngưá»i đà n bà nà y lại khác! Vì trá»i sinh ra nà ng ta đã là con ngưá»i như thế nà y, dưá»ng như trá»i sinh ra cÅ©ng để là m chuyện nà y! Cứ y như miếng thịt lợn dù sà o rán kiểu gì thì cÅ©ng vẫn là thịt lợn, vẫn có thể là m cho ngưá»i Ä‘ang đói bụng phải ứa nước dãi.
Cuối cùng Tạ Hiểu Phong báºt cưá»i. Trong tình hình như thế nà y mà ngưá»i đà n ông cưá»i coi như vụ giao dịch đã thà nh.
Thanh Thanh đột nhiên Ä‘i tá»›i đè cả thân hình đầy đặn lên Tạ Hiểu Phong và hông bắt đầu cá»±a quáºy, cá» sát. Nhưng khi Tạ Hiểu Phong vươn tay ra thì nà ng ta nhẹ nhà ng khéo léo tránh ra xa.
Hiện giỠnà ng ta mới chỉ cho Tạ Hiểu Phong "xem qua mặt hà ng" mà thôi:
"Tối nay tôi sẽ tá»›i, cá»a phòng chà ng mở sẵn ra và nhá»› tắt đèn Ä‘i đấy!" Äêm.
Tạ Hiểu Phong tắt hết đèn lá»a.
Trên mình chà ng dưá»ng như còn vương vấn mùi son phấn rẻ tiá»n nhưng trong lòng chà ng tuyệt không có má»™t chút cảm giác tá»™i lá»—i nà o. Chà ng vốn đâu phải là ngưá»i bình thưá»ng, cách nhìn nháºn sá»± việc do đó cÅ©ng đâu có giống như ngưá»i bình thưá»ng. Huống hồ đây lại là kiểu giao dịch cÅ© kỹ và thà nh tháºt:
ngưá»i đà n bà nà y cần sống mà ! Mà chà ng Ä‘ang cần đà n bà ! Phần lá»›n ngưá»i trên giang hồ Ä‘á»u hiểu là đêm trước tráºn quyết chiến tuyệt đối không được gần gÅ©i nữ sắc. Nữ sắc, đà n bà khiến thân thể ngưá»i ta phải thương tá»—n! Nhưng Tạ Hiểu Phong lại nhìn nháºn khác hẳn. Chà ng cho rằng gần gÅ©i đà n bà không há» bị thương tá»—n mà lại Ä‘iá»u hòa, hòa hợp.
Rượu vốn không được pha nước lã nhưng rượu Nữ Trinh lâu năm nhất định phải pha Ãt nước lạnh trước thì má»›i dáºy hương rượu. Tình hình cá»§a Tạ Hiểu Phong cÅ©ng váºy. Tráºn chiến nà y rất có thể là tráºn đánh cuối cùng cá»§a chà ng.
Äối thá»§ cá»§a chà ng gặp trong tráºn đánh nà y rất có thể là đối thá»§ mạnh nhất trong Ä‘á»i chà ng. Trước khi quyết chiến chà ng phải để cho cÆ¡ thể mình được thả lá»ng hoà n toà n.
Chỉ có đà n bà má»›i giúp chà ng hoà n toà n thả lá»ng.
"Chà ng là Tạ Hiểu Phong mà !" "Äã là Tạ Hiểu Phong tuyệt nhiên không thua được!" Vì váºy để già nh được thắng lợi, các việc khác chà ng không thể kiêng cữ quá nhiá»u được! Äến cá»a sá»— cÅ©ng mở toang luôn. Giấy dán cá»a sá»— quá dầy và thô, ánh trăng không rá»i qua ná»—i.
Trăng sắp tròn. Trong phòng tăm tối. Tạ Hiểu Phong nằm lặng lẽ một mình trong bóng tối. Chà ng chỠđợi. Nhưng chà ng không phải đợi lâu.
Cá»a mở ra. ánh trăng theo ô cá»a mở mà ùa và o phòng theo má»™t bóng ngưá»i dẻo quẹo như con mèo mặc áo bà o rá»™ng. Cá»a láºp tức đóng lại ngay, bóng ngưá»i láºp tức bị bóng tối nuốt chá»ng.
Tạ Hiểu Phong không lên tiếng, nà ng ta cũng không luôn.
Äêm rất tÄ©nh mịch. Nà ng ta đến bước chân cÅ©ng không thà nh tiếng, dưá»ng như tụt giầy Ä‘i chân đất lẻn và o. Nhưng Tạ Hiểu Phong vẫn cảm giác thấy nà ng ta dần dần tiến lại gần giưá»ng, cảm thấy cả chiếc áo bà o rá»™ng Ä‘ang tuá»™t rÆ¡i dần trên tấm thân trần trụi cá»§a nà ng ta.
PhÃa dưới áo bà o rá»™ng nhất định là không còn gì nữa.
Nà ng ta đâu phải là loại con gái nhá» quen là m phiá»n ngưá»i khác và nà ng ta cÅ©ng không thÃch là m phiá»n ngay cả bản thân mình.
Tấm thân trần trụi cá»§a nà ng ta ấm nóng, má»m mại, xinh xắn nhưng lại đầy đặn.
HỠvẫn không lên tiếng.
Ngôn ngữ lúc nà y là thừa. Há» dùng ngay phương thức cá»— xưa nhất, có tá»± lâu Ä‘á»i nhất cùng ngấu nghiến lẫn nhau.
Nhiệt tình cá»§a nà ng ta quá mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng. Tạ Hiểu Phong rất ưa thÃch kiểu nhiệt tình nà y nhưng đồng thá»i chà ng cÅ©ng phát hiện ra đây không phải là ngưá»i đà n bà gá»i là "Thanh Thanh", "Thân Thân" gì đó.
Nà ng ta là ai nhỉ?
Giát giưá»ng phát ra những âm thanh khó chịu, há» liá»n chuyển luôn xuống đất.
Mặt đất câm tiếng, vừa lạnh vừa cứng.
Chà ng đã đạt quá mức yêu cầu, tưởng tượng và cho ra hết cÅ©ng quá nhiá»u, vượt quá mức tưởng tượng cá»§a chà ng.
Chà ng đang thở hỗn hển.
Äợi tiếng thở há»—n hển cá»§a nà ng ta ngừng, chà ng má»›i khe khẽ thở dà i.
"Là cô!" Nà ng ta cháºm rãi ngồi dáºy và âm thanh thốt ra mang ý vị cá»±c kỳ châm biếm chẳng hiểu là châm biếm chà ng hay châm biếm mình:
"Tôi đấy!" Nà ng ta bảo:
"Tôi biết rõ dù trong má»™ng chà ng cÅ©ng không thể tưởng tượng được là tôi!" Trăng đã tròn. Nà ng ta đẩy mở ô cá»a sá»— nhỠở bên giưá»ng. Mái tóc Ä‘en mượt rÅ© rượi đỗ trên đôi bá» vai trần. Trông nà ng ta dưới ánh trăng cứ như má»™t cô gái nhá» má»›i lần đầu tiên nếm thá» vị phong tình.
Tất nhiên nà ng ta đâu còn là cô gái nhỠnữa.
"Tôi biết là chà ng nhất định rất cần có đà n bà , má»—i khi chà ng khẩn trương lo lắng chà ng Ä‘á»u thế cả mà !" Xưa nay nà ng ta đã quá hiểu chà ng.
"Nhưng tôi biết chắc chắn chà ng nhất định không biết là tôi!" Nà ng ta khe khẽ thở dà i, bảo:
"Trừ tôi ra, đà n bà thế nà o Ä‘á»u đâu có bị cá»± tuyệt, nhưng chà ng nhất định cứ cá»± tuyệt tôi!" "Vì thế cô má»›i là m trò như thế nà y chứ gì!" "Äúng, chỉ có dùng cách nà y tôi má»›i khiến chà ng cần đến tôi!" "Nà ng vì gì nà o?" "Vì tôi vẫn còn thÃch chà ng!" Nà ng ta quay đầu nhìn thẳng và o Tạ Hiểu Phong, sóng mắt còn trong trẻo còn ướt át còn ôn nhu hÆ¡n cả ánh trăng.
Lá»i nà ng ta nói là thá»±c tình.
Chà ng cÅ©ng tin như váºy. Giữa hai ngưá»i, há» hiểu lẫn nhau quá sâu sắc, căn bản là không nói bịa những Ä‘iá»u tất yếu vá» nhau.
Có lẽ vì duyên cớ đó mà nà ng ta vẫn yêu chà ng mà nà ng ta vẫn muốn chà ng phải chết.
Vì nà ng ta là Má»™ Dung Thu Hoạch. Nhưng không phải là hoa lau trong gió mùa thu mà là đóa hà n mai trong tuyết lạnh mùa đông, là bông hoa anh túc trong thung lÅ©ng ấm là nụ hoa mai khôi giữa ngà y hè đầy quáºt cưá»ng, có độc và nhất là lắm gai.
ChÃch như ná»c ong.
Tạ Hiểu Phong bảo:
"Cô thấy là tôi đang khẩn trương lo lắng ư?"
|

24-07-2008, 12:40 PM
|
 |
Quá»· Vương Äại Lão Gia
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
|
|
Yến Tháºp Tam
Tác giả: Cổ Long
Hồi 44
Kiếm đoạt mạng
Nguôn:story.mi9.com
Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Tôi không thấy nhưng tôi biết. Nếu chà ng không lo lắng là m sao chà ng lại để mắt đến con đà n bà có cặp mắt cá ươn như thế chứ?" Nà ng ta ngồi cạnh Tạ Hiểu Phong:
"Có Ä‘iá»u tôi nghÄ© không ra tại sao chà ng lại lo lắng như váºy?" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Cô mà cũng có chuyện nghĩ không ra cơ à ?" Mộ Dung Thu Hoạch thở một hơi dà i khe khẽ rồi bảo:
"Có khi tôi nghĩ ra rồi nhưng chẳng qua không muốn tin mà thôi!" Tạ Hiểu Phong:
"Hừ!" Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Xưa nay tôi rất hiểu chà ng, chỉ có sợ hãi má»›i là m chà ng lo lắng thôi!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Ta sợ gì?" Mộ Dung Thu Hoạch đáp:
"Chà ng sợ thua dưới kiếm cá»§a ngưá»i khác!" Rồi giá»ng nà ng ta chợt trở nên châm chá»c:
"Vì Tam thiếu gia nhà hỠTạ vĩnh viễn không thể thua mà !" Tuy đã được lót nệm nhưng mặt đất vẫn lạnh và cứng lắm.
Má»™ Dung Thu Hoạch nhÃch động thân mình đỗi tư thế ngồi, gieo cả sức nặng toà n thân lên chân Tạ Hiểu Phong rồi má»›i nói tiếp:
"Tuy váºy ở Ä‘á»i nà y ngưá»i có thể uy hiếp chà ng vốn không có nhiá»u, có lẽ chỉ có má»™t ngưá»i thôi!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Ai?" Mộ Dung Thu Hoạch đáp:
"Yến Tháºp Tam!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Sao cô biết lần nà y là ỷ" Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên thiếp biết chứ! Vì chà ng là Tạ Hiểu Phong còn chà ng ta là Yến Tháºp Tam. Hai ngưá»i các ngưá»i sá»›m muá»™n gì cÅ©ng có ngà y gặp nhau, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng có ngưá»i chết dưới kiếm đối phương!" Nà ng ta thở dà i bảo:
"Äó là số kiếp cá»§a các ngưá»i, chẳng ai có cách gì thay đỗi được ngay tôi cÅ©ng chẳng có cách nà o thay đỗi ná»—i!" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Cô á?" Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Vốn dÄ© tôi muốn chà ng phải chết vì tay tôi, ai ngá» lại có ngưá»i cứu được chà ng!" Tạ Hiểu Phong nói:
"Cô biết ngưá»i ấy là ai nà o?" Má»™ Dung Thu Hoạch bảo:
"Nếu tôi sá»›m biết trên Ä‘á»i có ngưá»i như thế thì tôi sẽ giết quách Ä‘i từ lâu rồi!" Nà ng ta thở dà i bảo:
"Giá» thì tôi biết rồi, nhưng quá muá»™n rồi!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Giá» cô biết ngưá»i ấy là ai nà o?" Má»™ Dung Thu Hoạch bảo:
"Lão ta tên là Äoạn Tháºp Tam. Lão có mưá»i ba cây Ä‘ao nhưng là đao cứu mạng!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Sao xưa nay ta không nghe tên ông tả" Mộ Dung Thu Hoạch đáp:
"Vì Yến Tháºp Tam muốn giết lão. Nếu Yến Tháºp Tam còn sống, lão đâu dám thò mặt ra!" Tạ Hiểu Phong bá»—ng thở ra má»™t hÆ¡i dà i như vừa cất được gánh nặng đè trên ngưá»i, bảo:
"Giá» thì ta yên tâm rồi!" Má»™ Dung Thu Hoạch há»i:
"Yên tâm cái gì?" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Trước giá» ta cứ nghi ông ta là Yến Tháºp Tam, cứu sống ta cốt để cùng ta giao tranh phân tà i cao thấp!" Má»™ Dung Thu Hoạch bảo:
"Nhưng nếu lão đã cứu sống chà ng là m sao chà ng có thể bắt ông ta chết dưới kiếm của chà ng được?" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Không sai!" Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Chà ng lo lắng vì mỗi điểm ấy chứ gì, thế thì bây giỠchà ng đã có thể yên tâm được rồi đấy!" Nà ng vỗ vỗ và o ngực chà ng bảo:
"Tôi biết Yến Tháºp Tam quyết không phải là đối thá»§ cá»§a chà ng. Nhất định chà ng sẽ giết được chà ng ta!" Tạ Hiểu Phong nhìn Má»™ Dung Thu Hoạch, nhịn không được phải há»i:
"Thế ra cô tá»›i đây cốt để tôi yên tâm đấy hẳn?" Má»™ Dung Thu Hoạch dịu giá»ng xuống bảo:
"Tôi đến đây chỉ vì tôi vẫn còn thÃch chà ng!" Thanh âm cá»§a nà ng ta bá»—ng lá»™ vẻ chân tình bảo:
"Lắm lúc tôi cÅ©ng háºn chà ng, háºn đến ná»—i chỉ mong cho chà ng chết nhưng kẻ khác mà đụng đến chà ng thì tôi lại ná»—i giáºn. Chà ng có chết là phải chết vì tay tôi cÆ¡!" Nà ng ta nói thế là tháºt tình! Suốt Ä‘á»i Má»™ Dung Thu Hoạch rất có thể chỉ sống trong mâu thuẫn và đau khá»— háºn thù. Nà ng cÅ©ng rất muốn tìm hạnh phúc như má»i con ngưá»i Ä‘á»u muốn tìm hạnh phúc nhưng chỉ vì cái cách Ä‘i tìm hạnh phúc cá»§a nà ng lại sai lầm.
Tạ Hiểu Phong thở dà i nhẹ nhà ng gạt tay nà ng ra.
Có thể cả hai cùng sai nhưng chà ng không muốn suy nghÄ© tiếp nữa. Chà ng chợt cảm thấy vô cùng mệt má»i.
Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Chà ng Ä‘ang nghÄ© gì váºy?" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Ta chỉ muốn tìm má»™t chá»— ngá»§ cho tá» tế đây!" Má»™ Dung Thu Hoạch há»i:
"Thế chà ng không ngá»§ ở đây á»" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Có cô ở bên cạnh, ta là m sao mà ngá»§ ná»—i?" Má»™ Dung Thu Hoạch há»i:
"Tại sao?" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Tại vì ta chưa muốn chết trong tay cô, Ãt ra thì cÅ©ng là lúc nà y!" Má»™ Dung Thu Hoạch vốn đâu có muốn giữ Tạ Hiểu Phong ở lại. DÄ© nhiên nà ng ta có lạ gì tÃnh nết Tạ Hiểu Phong, chà ng đã muốn Ä‘i, đã nói Ä‘i thì dù ai cÅ©ng đừng mong lôi được ở lại.
Nếu như có nắm chặt tay chà ng mà kéo lại, chà ng dám chặt bỠtay để mà đi. Nếu có chặt cụt chân, chà ng có phải bò cũng sẽ bò mà bỠđi.
Nhưng hôm nay nà ng ta lại nÃu kéo chà ng bảo:
"Hôm nay chà ng có thể cứ yên tâm mà ngá»§ ở đây!" Rồi nà ng giải thÃch:
"Cứ cho là trước kia tôi háºn chà ng chỉ mong sao cho chà ng chết nhưng hôm nay tôi không muốn nữa hay Ãt ra cÅ©ng không muốn thế trong ngà y hôm nay!" Tạ Hiểu Phong cưá»i:
"Chẳng lẽ hôm nay là ngà y đặc biệt á»" Má»™ Dung Thu Hoạch đáp:
"Hôm nay không phải là ngà y đặc biệt tốt nhưng là vì có ngưá»i đặc biệt tá»›i!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Ai váºy?" Má»™ Dung Thu Hoạch cháºm rãi ngồi xuống vấn gá»n mái tóc Ä‘en nhức lên đầu rồi má»›i khe khẽ nói:
"Chà ng cần phải nhớ kỹ là chúng ta còn có con trai." Dĩ nhiên Tạ Hiểu Phong nhớ.
Trong chuá»—i ngà y qua, chà ng đã há»c được cách phải là m thế nà o để có thể nhá»› được những Ä‘iá»u cần phải quên. Nhưng những Ä‘iá»u đó chà ng lại không muốn quên hoặc không thể quên.
Chà ng cơ hồ nhẩy cẫng lên mà reo nếu không nén được:
"Nó cÅ©ng tá»›i á»" Má»™ Dung Thu Hoạch cháºm rãi gáºt đầu bảo:
"Tôi mang nó tới!" Tạ Hiểu Phong nắm chặt tay nà ng ta:
"Thế nó đâu?" Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Nó không biết chà ng ở đây, chà ng cũng chẳng tìm thấy nó đâu!" Nà ng ta bỗng khe khẽ thở dà i bảo:
"Cho là có tìm thấy thì là m được gì? Chẳng lẽ chà ng không biết nó háºn chà ng. Háºn chà ng xưa nay không coi nó là con đẻ cá»§a mình, háºn chà ng xưa nay không là m hết trách nhiệm ngưá»i cha đối vá»›i nó!" Nà ng ta đăm đăm nhìn Tạ Hiểu Phong:
"Chẳng lẽ giá» chà ng có đủ dÅ©ng khà để bảo nó chà ng là bố nó á»" Tạ Hiểu Phong thả tay nà ng ta ra. Tay chà ng giá lạnh, tim chà ng cÅ©ng buốt giá.
Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Nhưng nếu chà ng đánh bại được Yến Tháºp Tam, tôi sẽ đưa nó đến gặp chà ng để chà ng bảo vá»›i nó chà ng là bố nó!" Trong mắt nà ng ta lá»™ đầy vẻ Ä‘au khá»—:
"Má»™t thằng con trai nếu suốt Ä‘á»i không biết bố mình là ai nó không chỉ khá»— Ä‘au suốt cuá»™c Ä‘á»i mà mẹ đẻ ra nó cÅ©ng Ä‘au khá»— y như váºy!" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Vì thế cô xưa nay vẫn không cho nó biết cô là mẹ đẻ cá»§a nó á»" Má»™ Dung Thu Hoạch đáp:
"Không!" Thần sắc nà ng ta cà ng đau khỗ hơn nữa:
"Vì tôi bây giá» tuá»—i tác cÅ©ng dần dần cao, tôi nghÄ© những gì mình muốn phần lá»›n Ä‘á»u đã đạt rồi, Ä‘iá»u bây giá» tôi muốn là có được má»™t đứa con trai như nó!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Chẳng lẽ cô quyết tâm nói hết má»i chuyện vá»›i nó!" Má»™ Dung Thu Hoạch bảo:
"Tháºm chà tôi có thể nói vá»›i nó là chà ng không sai, tất cả sai sót là do tôi!" Tạ Hiểu Phong không thể tin và cÅ©ng không dám tin. Chà ng nén không được, báºt há»i:
"Nếu như nà ng đã quyết tâm như thế, sao còn phải đợi tôi đánh bại Yến Tháºp Tam rồi má»›i nói cho nó biết?" Má»™ Dung Thu Hoạch bảo:
"Vì nếu chà ng không thắng thì chỉ có chết thôi!" Tạ Hiểu Phong không thể phá»§ nháºn. Chỉ có Tạ Hiểu Phong chiến thắng, trên Ä‘á»i không có Tạ Hiểu Phong chiến bại! Má»™ Dung Thu Hoạch bảo:
"Nếu chà ng chết dưới kiếm cá»§a Yến Tháºp Tam thì hà tất tôi phải cho nó biết nó có má»™t ngưá»i bố như thế là m gì, hà tất phải là m cho nó thêm Ä‘au khá»— và phiá»n não!" Má»™ Dung Thu Hoạch bảo:
"Hà cá»› gì tôi lại để nó Ä‘i tìm chết!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Tìm chết?" Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Nếu nó biết bố đẻ cá»§a nó chết dưới kiếm cá»§a Yến Tháºp Tam tất nhiên nó phải đến báo thù thì liệu nó có thể là đối thá»§ cá»§a Yến Tháºp Tam được không? Chẳng phải là đi tìm chết là gì?" Tạ Hiểu Phong trầm ngâm. Chà ng không thể không bảo là lá»i Má»™ Dung Thu Hoạch nói có lý, tất nhiên chà ng không mong gì con trai mình Ä‘i tìm chết! Má»™ Dung Thu Hoạch lại cưá»i bảo:
"Nhưng tôi tin tất nhiên chà ng không thể thua được, bản thân chà ng chắc phải nắm vững lắm nhỉ?" Tạ Hiểu Phong trầm ngâm rất lâu sau mới bảo rất từ tốn:
"Lần nà y ta không thắng!" Má»™ Dung Thu Hoạch có vẻ kinh ngạc há»i:
"Chẳng lẽ chà ng không phá được tháºp tam kiếm cá»§a chà ng tả" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Äoạt mệnh tháºp tam kiếm" không đáng sợ, chỉ sợ "tháºp tứ kiếm" thôi!" Má»™ Dung Thu Hoạch bảo:
"Lại còn có đến "tháºp tứ kiếm" á»" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Có chứ!" Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Chà ng nói là "Ä‘oạt mệnh tháºp tam kiếm" cá»§a chà ng ta lại vẫn còn biến hóa thà nh "tháºp tứ kiếm"?" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Không sai!" Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Cho là tháºt có "tháºp tứ kiếm", chỉ sợ chưa chắc chà ng ta đã biết!" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Cho rằng trước kia chà ng ta không biết, giỠthì nhất định biết rồi!" Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Nhưng tôi tin cái "tháºp tứ kiếm" ấy vị tất đã thắng được chà ng!" Dưá»ng như Má»™ Dung Thu Hoạch vÄ©nh viá»…n tin tưởng ở Tạ Hiểu Phong.
Tạ Hiểu Phong trầm ngâm rất lâu sau mới bảo:
"Không sai! Vị tất chà ng ta đã thắng nỗi ta!" Mộ Dung Thu Hoạch lại vui trở lại bảo:
"Tôi nghÄ© chắc là chà ng đã tìm ra cách phá giải kiếm cá»§a chà ng tả" Tạ Hiểu Phong không trả lá»i. Chà ng nghÄ© đến đòn đánh ra như tia chá»›p Ä‘iện đó.
"Tháºp tứ kiếm cá»§a Yến Tháºp Tam rõ rà ng không có chá»— nà o không rắn để mà đẩy Ä‘i, không có chá»— nà o lÆ¡i lá»ng để mà đánh và o nhưng bị tia Ä‘iện chá»›p kia đánh và o thì láºp tức biến ngay, biến ra thà nh buồn cưá»i ngaỵ" Äó là lá»i Tạ Hiểu Phong hôm nà o đã nói vá»›i Thiết Khai Thà nh, chà ng không khoa trương thá»—i phồng cÅ©ng chẳng khoe khoang.
"Má»™t con ngưá»i đến khi sắp thở hắt ra thì trong thoáng giây đó há» nghÄ© gì?" "Phải chăng là nghÄ© đến tất cả những ngưá»i thân thÃch, bạn bè hoặc nghÄ© đến những niá»m vui sướng, những ná»—i thống khá»—?" Những gì chà ng nghÄ© đến lại không phải thế, chÃnh trong thoáng giây sắp chết đó chà ng nghÄ© đến "tháºp tứ kiếm" cá»§a "Äoạt mệnh tháºp tam kiếm".
Cả má»™t Ä‘á»i cá»§a chà ng đã vì kiếm mà hy sinh sao khi sắp chết còn có thể nghÄ© gì đến chuyện khác ngoà i chuyện kiếm.
"ChÃnh trong thoáng giây đó, lòng chà ng chợt như bá»—ng có tia lá»a Ä‘iện đó sẹt qua đánh ra. Có Ä‘iá»u chuyện đó chỉ xẩy ra do má»™t Ä‘iểm linh cÆ¡ nhanh trà lúc đó chứ đâu phải do cầu may mà có, rõ rà ng chà ng đã Ä‘em xương máu cả Ä‘á»i ra dâng hiến cho giây phút đó nên trong lòng chà ng má»›i thoáng hiện ra sá»± nhanh trà như tia lá»a Ä‘iện đó! Nhìn thần sắc hiện trên vẻ mặt Tạ Hiểu Phong, Má»™ Dung Thu Hoạch lá»™ vẻ rất vui mừng:
"Tôi nghÄ© giá» chà ng đã nghÄ© ra cách phá được Äoạt mệnh tháºp tứ kiếm đó rồi." Nà ng ta lại nhìn chà ng rồi mỉm cưá»i bảo:
"Chà ng khá»i phải tìm cách giấu tôi, chà ng không giấu được tôi đâu!" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Không sai! Ta có thể phá được thế kiếm nà y, chỉ tiếc là ..." Má»™ Dung Thu Hoạch há»i dồn:
"Tiếc là là m sao?" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Chỉ tiếc là chiêu kiếm nà y không phải tinh túy thá»±c sá»± cá»§a kiếm pháp cá»§a chà ng ta!" Vẻ mặt chà ng nghiêm túc và nặng ná». Má»™ Dung Thu Hoạch cÅ©ng không nén ná»—i đỗi thay sắc mặt:
"Chiêu kiếm nà y vẫn chưa phải á»" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Tuyệt đối không phải!" Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Thế tinh túy trong kiếm pháp của chà ng ta thực sự là gì?" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Là "Äoạt mạng tháºp ngÅ© kiếm!" Má»™ Dung Thu Hoạch bảo:
"Rõ rà nh rà nh chỉ có "Äoạt mạng tháºp tam kiếm", là m sao lại có "tháºp ngÅ© kiếm" được?" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Äoạt mệnh kiếm pháp tinh thâm huyá»n diệu, quyết không thể chỉ có đến "tháºp ngÅ© kiếm" biến hóâ mà cứ như là ... như là ..." Má»™ Dung Thu Hoạch há»i:
"Như là gì?" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Như là má»™t đóa hạt châu!" Mắt chà ng bá»—ng lóe sáng vì cuối cùng chà ng đã nghÄ© ra được sá»± so sánh thá»a đáng đến thế! Chà ng nói tiếp rất nhanh:
"Mặt trước cá»§a "tháºp tam kiếm" chẳng qua chỉ là cái cà nh cá»§a hoa mà thôi, "tháºp tứ kiếm" chỉ là má»™t số cuống lá, phải đợi tá»›i biến hóa cá»§a "tháºp ngÅ© kiếm" thì bông hoa má»›i bắt đầu nở được vì bông hoa hạt châu không thể gá»i là hoa thá»±c được." Tạ Hiểu Phong bảo:
"Äoạt mạng tháºp tam kiếm" cÅ©ng váºy, nếu không có "tháºp ngÅ© kiếm" thì cả bà i kiếm pháp đó không có giá trị gì!" Má»™ Dung Thu Hoạch lại há»i:
"Nếu có "tháºp ngÅ© kiếm" rồi thì sao?" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Lúc ấy thì không chỉ ta không phải là đối thá»§ mà khắp thiên hạ cÅ©ng không có ai là đối thá»§ cá»§a chà ng ta!" Má»™ Dung Thu Hoạch lại há»i:
"Lúc ấy chà ng sẽ chết dưới tay kiếm của chà ng ta chứ?" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Chỉ cần được thấy kiếm pháp đó xuất hiện ở Ä‘á»i, dù ta có chết dưới kiếm cá»§a chà ng ta cÅ©ng không còn gì đáng tiếc!" Mặt chà ng sướng vui đến thà nh rạng rỡ. Chỉ có kiếm má»›i là mục tiêu cá»§a sinh mệnh chân chÃnh má»™t Ä‘á»i chà ng, má»›i thá»±c sá»± là cuá»™c sống cá»§a chà ng. Chỉ cần kiếm còn tồn tại mãi mãi thì sinh mệnh cá»§a chà ng có còn tồn tại hay không đã trở thà nh vấn đỠkhông còn trá»ng yếu lắm nữa! Má»™ Dung Thu Hoạch rất hiểu Tạ Hiểu Phong nhưng riêng Ä‘iểm nà y thì nà ng ta vÄ©nh viá»…n không bao giá» hiểu được.
Mà nà ng ta cũng không muốn hiểu.
Nà ng ta chỉ quan tâm mỗi một điểm:
"GiỠđây Yến Tháºp Tam đã sáng tạo ra "tháºp ngÅ© kiếm" ấy chưa?" Tạ Hiểu Phong không đáp. Vấn đỠnà y không ai giải đáp được, cÅ©ng chẳng ai biết được.
Äêm dần khuya. Trăng đã gần tròn.
Tuy là vùng đất khác nhau nhưng vẫn cùng vầng trăng ấy, tuy con ngưá»i có khác nhau nhưng có khi tâm tình vẫn như váºy.
Dòng sông trôi xuôi dưới vầng trăng. Trên sông má»™t lá thuyá»n nho nhá».
Äầu thuyá»n vẫn má»™t há»a lò lá»a cháy, má»™t nồi trà , má»™t ông già lặng lẽ.
Trong tay ông già cầm một đoạn côn, một cây đao. Côn gỗ dà i bốn thước, đao dà i bẩy tấc.
Ông già đang dùng cây Ä‘ao cháºm rãi gá»t cây côn.
Ông già định gá»t côn thà nh cái gì đây? Äịnh gá»t thà nh cây kiếm chăng?
MÅ©i Ä‘ao cá»±c sắc, Ä‘ao ông già cá»±c á»—n định. Dù ai trông thấy cÅ©ng không thể bảo đó là má»™t ông già suy bại già nua vì không thể có đôi tay vững và ng đến thế! Cây côn gá»— dần dà gá»t mãi đỗi hình dạng, quả nhiên có hình lưỡi kiếm.
Cây côn gá»— dà i bốn thước gá»t thà nh danh kiếm ba thước bảy tấc, có lưỡi kiếm, có mÅ©i kiếm hẳn hoi.
Ông già khẽ vuốt mÅ©i kiếm. ánh lá»a nhẩy nhót trên thân kiếm. Trên mặt ông già lá»™ vẻ gì rất kỳ quái. Không ai nháºn ra đó là vẻ vui mừng, buồn rầu hay cảm khái.
Nhưng nếu ai nhìn sâu và o mắt ông già sẽ thấy rõ đó chỉ là hoà i niệm.
Hoà i niệm, nhớ nhung lại một đoạn dĩ vãng trà n trỠhưng phấn, vui vẻ, cũng đầy dẫy tháng năm buồn thương, đau khỗ.
Ông già cầm chắc chuôi kiếm và từ tốn đứng dáºy.
MÅ©i kiếm chúc trở xuống, thân hình ông già gù gáºp bá»—ng đột ngá»™t vươn thẳng lên.
Ông già đã đứng lên hẳn và chỉ trong thoáng giây đó toà n bá»™ thân mình đã biến đỗi hoà n toà n. Sá»± biến hóa nà y cÅ©ng chẳng khác gì má»™t cây kiếm sắc bị che Ä‘áºy bởi cái vá» kiếm bằng da cÅ© nát bên ngoà i, đột nhiên được tuốt ra khá»i vá» lóe lên ánh kiếm lấp lánh.
Con ngưá»i ông già cÅ©ng y như váºy. Trong chá»›p mắt ngưá»i ông già cÅ©ng như tá»a sáng. Thứ ánh sáng là m cho con ngưá»i ông già hóa thà nh đầy sức sống tưởng như ông trẻ lại và i chục tuá»—i.
"Má»™t con ngưá»i vì sao chỉ nhá» có cây kiếm trong tay mà thay đỗi hoà n toà n như váºy?" "Phải chăng ông già xưa kia đã là má»™t con ngưá»i từng tá»a sáng?" Nước sông chảy trôi, lá thuyá»n nhá» dáºp dá»n trên mặt nước.
Nhưng ông già vẫn đứng vững như đóng chắc xuống mÅ©i thuyá»n, mắt đăm đăm nhìn mÅ©i cây kiếm trong tay rồi nhè nhẹ phÆ¡i phá»›i đưa má»™t kiếm đâm ra phÃa trước.
Kiếm gá»t bằng gá»— đà o, xám xịt mà xù xì. Nhưng khi nhát kiếm đâm ra cây kiếm như biến đỗi, biến hóa má»›i xẩy đến, đến má»™t cách tá»± nhiên như nước chẩy trôi.
Cây kiếm gỗ trong tay ông già bỗng như thà nh cây búa trong tay Lỗ Ban, như cây bút trong tay Vương Hy Chi không chỉ có cuộc sống mà còn có cả khà thiêng.
Ông già nguệch ngoạc đưa và i đưá»ng tùy tiện, thoáng chốc đâm ra mưá»i ba kiếm.
Kiếm pháp như đám mây nhẹ ná»—i trôi nhưng lại như dòng nước trên sông nhưng mưá»i ba kiếm đâm ra xong má»i sá»± biến hóa dưá»ng đã cùng kiệt, cÅ©ng như dòng sông nước đã chẩy tá»›i chá»— kiệt cùng.
Thế kiếm cá»§a ông già rất cháºm, tháºt cháºm.
Tuy tháºt cháºm nhưng vẫn Ä‘ang biến thế. Bá»—ng nhiên má»™t kiếm vẩy ra không có ranh giá»›i, không thà nh chương hồi nhưng nhát kiếm cứ như Ngô Äạo Tá» vẽ rồng Ä‘iểm thêm mắt, tuy là không có gì nhưng lại là đầu mối cá»§a má»i sá»± chuyển biến.
Sau đó ông già má»›i đưa ra "tháºp tứ kiếm" cá»§a mình... Kiếm khà và sát khà trên mặt sông rất nặng ná», cứ như bầu trá»i vần vÅ© đầy mây Ä‘en.
Kiếm đó đưa ra, bá»—ng nhiên như mây Ä‘en bị quét sạch, ánh mặt trá»i lại ló ra.
Không phải là ánh mặt trá»i ấm áp và rạng rỡ mà là mặt trá»i gay gắt nóng chẩy và ng tan đá, thứ mặt trá»i chiếu đỠbầm như máu. Kiếm đó đưa ra má»i sá»± biến hóa đến lúc đó như má»›i tháºt là cùng táºn, má»›i là dòng nước chẩy đến chá»— táºn cùng và trở nên hoà n toà n khô kiệt. Sức lá»±c cá»§a ông già cÅ©ng đã kiệt.
Nhưng đúng lúc đó, mÅ©i kiếm bá»—ng nẩy lên má»™t chấn động kỳ lạ. MÅ©i kiếm vốn Ä‘ang tà tà chÄ©a và o ngá»n đèn, chấn động rồi bá»—ng ngá»n đèn phụt tắt. Lưỡi kiếm Ä‘ang chấn động, vốn Ä‘ang chấn động bá»—ng dừng ngay láºp tức. Con thuyá»n nhá» Ä‘ang không ngừng lắc lư trên sóng nước dáºp dá»nh cÅ©ng hoà n toà n đứng lặng. Và dòng nước dưới đáy thuyá»n như cÅ©ng ngừng trôi.
Không có lá»i lẽ nà o có thể miêu tả để hình dung được tình hình lúc đó mà chỉ có má»™t từ, má»™t từ đơn giản:
"Chết!" Không có biến hóa, không còn sức sống! Nhát kiếm nà y đưa tá»›i chỉ có chết! Chỉ có "chết" má»›i là sá»± kết thúc cuối cùng cá»§a tất cả, má»›i là sá»± kết thúc thá»±c sá»±! "Nước chẩy cạn khô, biến hóa đến cùng kiệt, sức sống kết thúc, vạn váºt tiêu vong!" Äó má»›i là tinh túy cá»§a "Äoạt mệnh tháºp tam kiếm"! Äó má»›i là nhát kiếm Ä‘oạt mệnh thá»±c sá»±, chân chÃnh! Nhát kiếm nà y hiển nhiên là "tháºp ngÅ© kiếm Ä‘oạt mệnh"! "Rắc" má»™t tiếng, cây kiếm gá»— gẫy ngang.
|

24-07-2008, 12:43 PM
|
 |
Quá»· Vương Äại Lão Gia
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
|
|
Yến Tháºp Tam
Tác giả: Cổ Long
Hồi 45
Äối thá»§ gặp nhau
Nguôn:story.mi9.com
Dòng sông lại tiếp tục trôi. Con thuyá»n nhẹ lại dáºp dá»nh.
Ông già vẫn đứng nguyên tại chá»— không nhúc nhÃch, mồ hôi khắp mình đầm đìa như mưa, thấm ướt đẫm cả quần áo.
Nét mặt ông già lộ vẻ ngạc nhiên đến cùng cực. Chẳng hiểu là sợ? hay là mừng?
hay khiếp hãi?
Äó là má»™t thứ sức mạnh mà loà i ngưá»i không tà i nà o dá»± biết trước, không cách nà o khống chế ná»—i để sinh ra ná»—i khiếp sợ! Chỉ có ông già tá»± mình hiểu được là kiếm đó đâu phải tá»± ông phát ra! Căn bản không có ai sáng tạo ra chiêu kiếm đó, không ai có thể hiểu được sá»± biến hóa xuất hiện cá»§a chiêu kiếm đó, cÅ©ng y như bản thân "cái chết" chẳng ai có thể hiểu ná»—i ra sao, chẳng ai có thể dá»± liệu được trước. Sức mạnh biến hóa nà y cÅ©ng chẳng ai khống chế ná»—i! Mặt đất tối tăm cả vùng. Ông già đứng như trá»i trồng trong bóng tối, toà n thân Ä‘ang như lên cÆ¡n run rẩy, như sợ quá phát run rẩy.
Tại sao ông già sợ? Phải chăng ông già sợ đến mình cũng chẳng có cách nà o khống chế được chiêu kiếm đó?
Trên dòng sông chẩy bá»—ng vang lên má»™t tiếng thở dà i dằng dặc rồi tiếng ngưá»i than thở:
"Quá»· sao vẫn còn chưa khóc? Sao thần vẫn chưa đỗ lệ?" Trên dòng sông lại xuất hiện má»™t con thuyá»n, nhìn xem phong cảnh lại nhá»› con thuyá»n hoa trong cảnh mặt hồ đầy mưa khói... Trên thuyá»n đèn sáng rá» rỡ, có má»™t bà n cá», má»™t hồ rượu, má»™t hòn đá mà i kiếm.
Ngưá»i đó vẫn đứng ở đầu thuyá»n nhìn ông già , nhìn Ä‘oạn kiếm gẫy ông già cầm trên tay thì mặt ngưá»i đó lá»™ đầy vẻ buồn thương và sợ hãi. Ông già chầm cháºm ngẩng đầu lên nhìn ngưá»i má»›i tá»›i.
"Ông có nháºn ra tôi không?" "Ta dÄ© nhiên nháºn ra chứ!" Núi Thúy Vân Phong, con thuyá»n hoa trên hồ Lục Thá»§y... Con thuyá»n hoa chỉ có ngưá»i vượt sóng Ä‘i mà không trở lại... Những Ä‘iá»u đó ông già đá»u nhá»› ghi tất cả. CÅ©ng từ trên con thuyá»n hoa nà y, ông già đã ném chìm cây danh kiếm cá»§a mình, đã ném chìm cả những năm tháng anh hùng cá»§a Ä‘á»i mình. Äúng là con ngưá»i ấy từng thở than cho sá»± ngu xuẩn cá»§a mình, đã từng bá»™i phục trước trà tuệ cá»§a chà ng. Hồi ấy chà ng ta là m như váºy là thông minh hay ngu dại?
"Ông chá»§ quán há» Tạ!" "Yến Tháºp Tam!" Há» cùng đăm đăm nhìn nhau, âm thầm mà than thở:
"Tháºt không ngá» chúng ta còn có ngà y gặp lại nhau!" Giá»ng than cá»§a chá»§ quan há» Tạ còn nặng ná» hÆ¡n nhiá»u:
"Thương Kết tạo ra chữ, quá»· thần khóc ban đêm. Ông sáng tạo ra chiêu kiếm nà y, quá»· thần cÅ©ng phải chẩy nước mắt y như váºy!" Ông già hiểu ý cá»§a ông chá»§ quán. Chiêu kiếm nà y đã lá»™ thiên cÆ¡ nhưng là m mất lòng trá»i. Lòng trá»i vốn nhân háºu. Chiêu kiếm nà y tuy đã sáng tạo ra không hiểu từ nay trở Ä‘i sẽ có bao nhiêu ngưá»i chết vì chiêu kiếm nà y đây! Ông già trầm ngâm. Rất lâu sau má»›i ôn tồn bảo:
"Chiêu kiếm nà y vốn không phải cá»§a ta sáng tạo ra!" Chá»§ quán há» Tạ há»i:
"Không phải á»" Ông già lắc đầu bảo:
"Ta sáng tạo ra "Ä‘oạt mệnh tháºp tam kiếm", rồi lại tìm ra biến hóa thứ mưá»i bốn nhưng xưa nay ta vẫn chưa hà i lòng vì ta biết chắc chắn còn má»™t biến hóa nữa." Chá»§ quán há» Tạ há»i:
"Xưa nay ông vẫn tìm á»" Ông già bảo:
"Không sai! Xưa nay ta vẫn tìm, vì ta biết rằng có tìm ra được biến hóa đó má»›i có thể chiến thắng được Tạ Hiểu Phong!" Chá»§ quán há» Tạ há»i:
"Thế mãi ông vẫn tìm không ra á»" Ông già bảo:
"Ta đã bỠcả tâm huyết mà tìm vẫn không ra thì Tạ Hiểu Phong lại chết!" "Sau bức trướng bằng vải đen ở Thần kiếm sơn trang là chiếc quan tà i gỗ mà u đen..." Ông già ảm đạm bảo:
"Tạ Hiểu Phong chết đi, thiên hạ còn ai là đối thủ với ta? Ta hà tất phải kiếm tìm chiêu kiếm ấy là m gì nữa?" Ông già thở dà i bảo:
"Vì thế chẳng những ta ném chìm kiếm, mai danh ẩn tÃch, đồng thá»i cÅ©ng ném chìm xuống đáy hồ ý niệm truy tìm biến hóa cuối cùng cá»§a "Ä‘oạt mệnh kiếm" luôn! Và cÅ©ng kể từ đó ta không há» nghÄ© ngợi gì vá» Ä‘iá»u đó nữa!" Chá»§ quán há» Tạ trầm ngâm ôn tồn bảo:
"Có lẽ vì ông không nghÄ© gì đến chuyện tìm tòi nữa nên má»›i tìm ra chăng?" Chiêu kiếm đó là "thần" trong kiếm pháp! "Thần" nhìn không thấy, tìm không thấy. Khi nà o "thần" muốn đến thì tá»± nhiên đến. Tuy váºy bản thân ta phải đạt mức độ "không ngưá»i, không mình, không quên" thì "thần" má»›i tá»›i cho. Äạo lý đó cÅ©ng đúng như sá»± "đốn ngá»™" (tức giác ngá»™ đột xuất ư ND) trong Thần tông.
Chủ quán hỠTạ lại bảo:
"Hiện giá» chắc ông cÅ©ng biết là Tam thiếu gia chưa chết chứ?" Ông già gáºt đầu.
Chủ quán hỠTạ bảo:
"Hiện nay ông đã cầm chắc đánh bại Tam thiếu gia chưa?" Ông già đăm đăm nhìn đoạn kiếm gẫy trên tay bảo:
"Nếu như ta có cây kiếm tốt!" Chá»§ quán há» Tạ há»i:
"Ông muốn tìm cây kiếm cÅ© chứ gì?" Ông già há»i:
"Ông có thể tìm lại được á»" Chá»§ quán há» Tạ bảo:
"Chỉ cần ông muốn tìm thì có thể tìm được!" Ông già há»i:
"Tìm ở đâu bây gi�" Chủ quán hỠTạ đáp:
"ở ngay đây!" Trên mạn thuyá»n vẫn còn dấu vết kiếm khắc và o.
Chủ quán hỠTạ bảo:
"Ông nên nhá»› rằng, dấu nà y chÃnh ông dùng kiếm cá»§a mình khắc lên." "Lúc ấy cây kiếm lừng danh đã chìm, còn ngưá»i? Äến giá» ngưá»i vẫn ở đây." Có má»™t số ngưá»i cÅ©ng y như cây kiếm do thép trăm lần luyện mà thà nh, tuy có dìm Ä‘i nhưng vẫn còn tồn tại mãi.
Ông già nén không được thở dà i sưá»n sượt:
"Chỉ tiếc rằng nơi đây chẳng phải chỗ ta ném chìm kiếm năm nà o!" Chủ quán hỠTạ bảo:
"Vạch thuyá»n tìm kiếm, chỉ có ngưá»i ngu má»›i là m chuyện đó!" Ông già bảo:
"Quả không sai!" Chủ quán hỠTạ bảo:
"Ông vốn chẳng phải ngưá»i ngu, ông vạch thuyá»n ném chìm kiếm là cÅ©ng cốt sau nà y trở lại tìm kiếm!" Ông già bảo:
"Phải!" Chủ quán hỠTạ bảo:
"Ông là m váºy là vô ý, trong vô ý lại là có cÆ¡ trá»i!" Ông ta cháºm rãi nói tiếp:
"Ông trong cÆ¡n vô ý lại tìm ra được tinh túy trong kiếm pháp cá»§a mình, tại sao lại chẳng có thể trong vô ý mà tìm thấy lại kiếm cá»§a mình?" Ông già không nói gì vì ông ta đã lại thấy kiếm cá»§a mình. Trong nước hồ Ä‘en kịt, má»™t cây kiếm Ä‘ang từ từ ná»—i lên, đã có thể nhìn thấy mưá»i ba hạt minh châu nạm trên vá» kiếm.
Kiếm tất nhiên chẳng thể tự nhiên mà nỗi lên, cũng chẳng thể tự đi tìm chủ cũ năm xưa của mình. Bản thân thanh kiếm nà y nỗi được lên là nhỠchủ quán hỠTạ kéo lên.
Ông già không giáºt mình ngạc nhiên. Ông già đã nhìn thấy sợi dây buá»™c và o xống kiếm và đầu kia sợi dây nằm trong tay ông chá»§ quán há» Tạ. Trên Ä‘á»i nà y có biết bao chuyện không nghể nghÄ© ra, biết bao chuyện nẩy sinh không thể giải thÃch ná»—i nhưng tất cả má»i chuyện Ä‘á»u có đầu dây mối nhợ như sợi dây nà y chẳng qua chỉ vì ngưá»i ta không nhìn thấy mà thôi.
Sau khi trải qua rất nhiá»u kinh nghiệm Ä‘au khá»—, ông già dần dần hiểu ra đạo lý đó.
Chá»§ quán há» Tạ giải thÃch:
"Hôm ấy sau khi ông ra đi tôi đã mạn phép ông mò cây kiếm nà y lên và gìn giữ cho ông từ bấy đến nay!" " Ông già là m thế là m gì?" Chủ quán hỠTạ bảo:
"Tôi biết ông và Tam thiếu gia nhà tôi sớm muộn cũng có ngà y gặp gỡ." Ông già bỗng thở dà i bảo:
"Ta cũng biết đó là số kiếp của chúng tạ" Chủ quán hỠTạ bảo:
"Dù sao Ä‘i nữa, giỠông cÅ©ng đã tìm thấy kiếm cá»§a mình rồi!" Kiếm đã cầm trong tay. Mưá»i ba hạt châu nạm trên vá» kiếm vẫn phát sáng.
Chủ quán hỠTạ bảo:
"Hiện giỠông đã nắm chắc chiến thắng chưa?" Yến Tháºp Tam không đáp. Kiếm cá»§a ông ta giỠđã vá» tay, vẫn sắc bén như xưa.
Ông ta nắm chắc chuôi kiếm nà y tung hoà nh thiên hạ chưa bao giỠđánh mà không thắng. Xưa nay ông ta vốn vô tình lại không sợ hãi gì. Huống hồ bây giỠông ta đã tìm ra tinh túy cá»§a kiếm pháp nà y nhất định sẽ vô địch thiên hạ! Tuy váºy tá»± nhiên trong lòng ông ta lại dấy lên má»™t ná»—i sợ hãi khó tả, tuy ông ta không nói ra nhưng ngưá»i khác có thể thấy. Tháºm chà cả chá»§ quán há» Tạ cÅ©ng nhìn thấy, nhịn không được đà nh phải há»i:
"Ông Ä‘ang sợ?" "Sợ cái gì?" Yến Tháºp Tam bảo:
"Äoạt mệnh tháºp tam kiếm" vốn như nuôi má»™t con rắn độc tuy dá»… cắn chết ngưá»i ngay nhưng ta còn có thể khống chế được, nhưng bây giá»..." Chá»§ quán há» Tạ:
"Bây giá» là m sao?" Yến Tháºp Tam đáp:
"Giá» con rắn độc nà y đã trở thà nh má»™t con rồng độc, tá»± có sá»± biến hóa thần thông riêng!" Chá»§ quán há» Tạ há»i:
"Chẳng lẽ đến ông cÅ©ng không có cách gì khống chế được á»" Yến Tháºp Tam trầm ngâm rất lâu rồi má»›i từ tốn bảo:
"Ta không biết... mà cÅ©ng chẳng ai biết..." ChÃnh vì không biết nên má»›i sợ! Chá»§ quán há» Tạ dưá»ng như đã hiểu ý Yến Tháºp Tam. Cả hai cùng đăm đăm nhìn xa xa trong ánh mắt cùng lá»™ vẻ rất kỳ quặc.
Mãi rất lâu sau Yến Tháºp Tam má»›i há»i:
"Ông đặc biệt mang kiếm lại cho ta phải chăng là hy vá»ng ta đánh bại được chà ng?" Cố nhiên chá»§ quán há» Tạ thừa nháºn:
"Phải!" Yến Tháºp Tam há»i:
"Ông không phải là bạn cá»§a chà ng á»" Chá»§ quán há» Tạ đáp:
"Phải chứ!" Yến Tháºp Tam lại há»i:
"Thế sao ông mong tôi đánh bại chà ng?" Chủ quán hỠTạ bảo:
"Vì xưa nay chà ng chưa bại bao giá» cả!" Yến Tháºp Tam lại há»i thêm:
"Tại sao ông cứ nhất định mong chà ng phải bại?" Chủ quán hỠTạ bảo:
"Vì có thua má»™t lần chà ng má»›i biết mình chẳng phải là thần thánh, má»›i biết là mình không phải là không bại tráºn. Có qua lần dáºy dá»— nà y chà ng má»›i tháºt sá»± trưởng thà nh!" Yến Tháºp Tam bảo:
"Ông sai rồi!" Chá»§ quán há» Tạ há»i:
"Sai chá»— nà o?" Yến Tháºp Tam đáp:
"VỠđạo lý không sai, chỉ có Ä‘iá»u lấy chà ng ra dùng để dáºy dá»— là sai!" Chá»§ quán há» Tạ há»i:
"Tại sao?" Yến Tháºp Tam bảo:
"Vì chà ng không phải là ngưá»i khác, chà ng là Tạ Hiểu Phong! Tạ Hiểu Phong chỉ có thể chết chứ không thể thua được!" Chá»§ quán há» Tạ há»i lại:
"Thế còn Yến Tháºp Tam?" Yến Tháºp Tam đáp:
"Yến Tháºp Tam cÅ©ng thế!" Yến Tháºp Tam đã trở lại lá thuyá»n cá»§a mình. Con thuyá»n nhẹ trôi Ä‘i.
Chá»§ quán há» Tạ đứng lặng ngưá»i ở đầu mÅ©i thuyá»n mắt dõi theo lá thuyá»n nhẹ xa dần. Trong lòng ông ta chợt dấy lên má»™t ná»—i sợ hãi và buồn rầu khó tả.
Trên Ä‘á»i luôn luôn có hai hạng ngưá»i. Má»™t loại ngưá»i có mục Ä‘Ãch cuá»™c sống không phải là tồn tại mà đốt cháy cuá»™c sống. Có đốt cháy thì cuá»™c sống má»›i phát sáng. Dù cho ánh sáng chỉ lóe lên trong khoảng khắc cÅ©ng tốt, không há» sợ.
Có má»™t loại ngưá»i nữa chỉ sống để xem ngưá»i khác bốc cháy, để lấy ánh sáng cá»§a ngưá»i khác soi sáng bản thân mình. Loại ngưá»i nà y có phải là ngưá»i thông minh không?
Chủ quán hỠTạ cũng không hiểu rõ. Ông ta chỉ biết mình buồn đau không phải vì hỠmà là đau buồn cho mình.
Chưa đến hoà ng hôn. Bóng tịch dương còn đỠối, đỠnhư lá»a Ä‘ang bùng bùng bốc cháy.
Rừng phong dưới ánh tà dương cũng đang bốc cháy.
Tạ Hiểu Phong ngồi trong ánh chiá»u tà , bên ngoà i rừng phong bốc cháy. Trong tay chà ng không có kiếm, đến má»™t khúc gá»— đẽo thà nh kiếm cÅ©ng chẳng có. Chà ng Ä‘ang chỠđợi.
Äợi ngưá»i? Hay đợi mình bốc cháy?
Mộ Dung Thu Hoạch đứng xa xa mà nhìn chà ng, nhìn đã từ lâu lắm, đến lúc ấy mới đi lại.
Dáng Ä‘i cá»§a nà ng ta má»›i dá»… coi là m sao! Dù biết là nà ng tá»›i giết ta, ta cÅ©ng không thể nà o không khen dáng Ä‘i đẹp mắt cá»§a nà ng! Thì má»™t ngưá»i đà n bà đẹp trá»i sinh ra cốt để kẻ khác nhìn mà ! Bất kỳ lúc nà o ta cÅ©ng không thể quên câu nói đó. Chỉ cần nà ng cảm thấy có đạo lý thì nà ng ta vÄ©nh viá»…n chẳng há» quên.
Nà ng Ä‘i tá»›i trước mặt Tạ Hiểu Phong, nhìn chà ng rồi bá»—ng há»i:
"Hôm nay à ?" Tạ Hiểu Phong đáp:
"ừ, hôm nay!" Chà ng phải chá» ngưá»i bây giá» có thể tá»›i bất kỳ lúc nà o.
Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Thế thì Ãt ra trong tay chà ng cÅ©ng phải có cây kiếm chứ!" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Ta không có kiếm!" Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Phải chăng trong lòng chà ng đã có kiếm cho nên trong tay căn bản không cần đến kiếm!" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Ngưá»i đã há»c kiếm, trong lòng tất phải có kiếm!" Nếu trong lòng không có kiếm thì há»c sao được kiếm? Tạ Hiểu Phong bảo:
"Chỉ tiếc là kiếm ở trong lòng không giết được Yến Tháºp Tam!" Má»™ Dung Thu Hoạch bảo:
"Thế sao chà ng không đi tìm lấy một cây kiếm?" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Vì tôi biết cô nhất định tìm kiếm thay tôi!" Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Chà ng cần cây kiếm như thế nà o?" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Không được chá»n tùy tiện đâu!" Má»™ Dung Thu Hoạch bảo:
"Sao lại thế?" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Vì kiếm cÅ©ng như ngưá»i, cÅ©ng có rất nhiá»u loại lắm. Má»—i cây kiếm xét vá» hình thức, sức nặng, dà i ngắn, rá»™ng hẹp Ä‘á»u hoà n toà n chẳng giống gì nhau. Cây kiếm nà o cÅ©ng có đặc tÃnh riêng cả!" Má»™ Dung Thu Hoạch thở dà i, bảo tiếp:
"Vì váºy má»—i ngưá»i chá»n má»™t cây kiếm có khác nà o chá»n má»™t ngưá»i bạn cho mình?
Tuyệt đối không thể qua loa, cà ng không được tùy tiện!" DÄ© nhiên Tạ Hiểu Phong quá hiểu đạo lý nà y. Cao thá»§ đánh vá»›i nhau, dù chỉ má»™t ly cÅ©ng không được sai sót. Cây kiếm thưá»ng là nhân tố quyết định sá»± thắng bại cá»§a há».
Má»™ Dung Thu Hoạch bá»—ng cưá»i bảo má»™t cách rất đắc ý:
"May sao chà ng nói chẳng sai, tôi biết trong lòng chà ng Ä‘ang nghÄ© cây kiếm ấy!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Cô cũng biết à ?" Mộ Dung Thu Hoạch đáp:
"Chẳng những biết, mà tôi còn mang tá»›i cho chà ng nữa cÆ¡!" Äúng là nà ng ta mang kiếm tá»›i cho chà ng tháºt. Chiếc vá» kiếm Ä‘en đúa cÅ© mèm, hình thức lưỡi kiếm cá»—, nhã, tháºm chà những sợi tÆ¡ Ä‘en trên cán kiếm bình thá»i được cá» sát đến sáng lên, đó là những gì thân thiết mà Tạ Hiểu Phong chẳng thể nà o quên.
Äối vá»›i chà ng, cây kiếm nà y không khác gì má»™t ngưá»i bạn cùng chà ng chung hoạn nạn sống chết đã bị xa cách lâu ngà y. Tuy chà ng vÄ©nh viá»…n không thể nà o quên thương nhá»› nhưng xưa nay không nghÄ© là rồi còn có ngà y gặp lại. Ngưá»i hầu bà n trẻ tuá»—i trong nhà trá» khe khẽ đặt cây kiếm lên má»™t tảng đá xanh rồi len lén bá» Ä‘i.
Tạ Hiểu Phong không nén ná»—i bèn thò tay khe khẽ vuốt ve vá» kiếm. Tay chà ng Ä‘ang run run nhưng vừa chạm và o cây kiếm bà n tay láºp tức lại vững và ng ngay.
Chà ng nắm chặt cán kiếm chẳng khác gì chà ng thanh niên Ä‘a tình nắm chặt bà n tay ngưá»i tình đầu tiên.
Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Tôi cÅ©ng biết nếu tôi ở lại đây thì lòng chà ng sẽ bối rối, vì váºy tôi Ä‘i đây!" Nà ng ta khe khẽ nắm tay chà ng dịu giá»ng mà bảo:
"Nhưng tôi sẽ chá» chà ng ở nhà trá». Tôi tin là chà ng sẽ trở vá» rất nhanh thôi!" Nà ng ta bá» Ä‘i tháºt. Dáng Ä‘i trên đưá»ng má»›i dá»… coi là m sao! Tạ Hiểu Phong nhìn theo bóng dáng yểu Ä‘iệu cá»§a Má»™ Dung Thu Hoạch, bất giác nén không ná»—i mà lòng tá»± há»i lòng:
"Phải chăng đây là lần cuối cùng ta được nhìn nà ng?" Vì đúng lúc ấy chà ng cảm thấy má»™t là n sát khà đầy uy hiếp áºp tá»›i.
Cứ y như một cơn gió lạnh từ trong rừng phong thỗi tạt ra.
Mu bà n tay chà ng cầm kiếm ná»—i gân xanh cuồn cuá»™n. Chà ng không quay đầu lại nhìn mà cÅ©ng không cần quay đầu nhìn cÅ©ng biết ngưá»i chà ng Ä‘ang chỠđã tá»›i.
Ngưá»i đó đương nhiên phải là Yến Tháºp Tam! Bóng tịch dương đỠrá»±c như máu Ä‘á»ng, rừng phong cÅ©ng đỠối như máu Ä‘á»ng.
Trong khoảng đất trá»i vốn đã dà n dụa sát khÃ, huống hồ lại đưa thêm và o khoảng đất trá»i nà y hai con ngưá»i như hai ngưá»i nà y! Trong rừng lá đỠngáºp núi bá»—ng xuất hiện má»™t bóng ngưá»i Ä‘en Ä‘en. Mà u Ä‘en tượng trưng cho buồn thương, bất hạnh và chết chóc, mà u Ä‘en cÅ©ng đồng thá»i tượng trưng cho cô đơn, kiêu ngạo và cao quý. ý nghÄ©a cá»§a các Ä‘iá»u tượng trưng ấy chÃnh là sinh mệnh cá»§a ngưá»i kiếm khách. CÅ©ng như phần lá»›n các kiếm khách, Yến Tháºp Tam rất thÃch mà u Ä‘en, sùng bái mà u Ä‘en.
Khi còn ngang dá»c trên giang hồ, Yến Tháºp Tam chưa bao giá» mặc quần áo mà u nà o khác. Bây giỠông ta lại khôi phục cách ăn mặc ấy, tháºm chà đến mặt cÅ©ng dùng má»™t vuông vải Ä‘en che luôn. Ông ta không muốn để Tạ Hiểu Phong nháºn ra ông ta chÃnh là ông già gù, ốm yếu ngồi bên há»a lò sắc trà thuốc trên thuyá»n. Ông ta không muốn Tạ Hiểu Phong khi ra tay phải kiêng dè bất cứ Ä‘iá»u gì.
Vì nguyện vá»ng lá»›n nhất cá»§a Yến Tháºp Tam là được đánh nhau má»™t tráºn mất còn vá»›i kiếm khách thiên hạ vô song Tạ Hiểu Phong.
Chỉ cần được đánh để hoà n thà nh nguyện vá»ng là đủ còn thua hay chết có gì là trở ngại?
Và bây giá» Yến Tháºp Tam đã tin chắc hoà n toà n là Tạ Hiểu Phong không thể nháºn ra ông già yếu á»›t ngưá»i gù gáºp như con tôm trên thuyá»n lại là ngưá»i kiếm khách áo Ä‘en Ä‘ang đứng ngưá»i thẳng băng như ngá»n giáo nà y. Và Tạ Hiểu Phong nháºn ra ông ta chÃnh là Yến Tháºp Tam đối thá»§ mạnh nhất trong Ä‘á»i cá»§a mình! Vì cây kiếm ông ta cầm trong tay trên bao kiếm Ä‘en sì có khảm mưá»i ba hạt châu.
Tuy cây kiếm nà y không phải loại kiếm báu chém sắt như chém bùn nhưng lại là má»™t cây kiếm danh vang thiên hạ. Trong tim mắt ngưá»i giang hồ cây kiếm khảm mưá»i ba hạt minh châu nà y tượng trưng cho bức tưá»ng và chết chóc.
Tạ Hiểu Phong vừa quay mình lại thì ánh mắt cá»§a chà ng đã bị cây kiếm kia cuốn hút chẳng khác nà o cây kim bị hút và o hòn đá nam châm. Tất nhiên chà ng biết cây kiếm đó là tiêu chà cá»§a Yến Tháºp Tam.
Tay chà ng cũng có kiếm.
Cả hai cây kiếm Ä‘á»u chưa rút ra khá»i vá» nhưng dưá»ng như đã có khà kiếm xoay vần Ä‘i lại.
Yến Tháºp Tam bá»—ng bảo:
"Ta nháºn ra chà ng!" Tạ Hiểu Phong há»i lại:
"Ông đã gặp tôi rồi á»" Yến Tháºp Tam đáp:
"Chưa!" Ông ta chỉ để đôi mắt sắc như dao ló ra ngoà i khăn che mặt, bảo:
"Ta nháºn ra chà ng. Chà ng nhất định là Tạ Hiểu Phong!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Vì ông nháºn ra cây kiếm nà y á»" Yến Tháºp Tam đáp:
"Cây kiếm đó thì có gì đâu! Nếu lá»t và o tay má»™t ai khác thì có khác gì má»™t thanh sắt thưá»ng!" Rồi ông ta cháºm rãi nói tiếp:
"Lần trước ta thấy cây kiếm nà y dưá»ng như đã được chôn theo chá»§ nhân đã chết, giỠđây kiếm lại và o tay chà ng láºp tức có ngay sát khÃ!" Tạ Hiểu Phong thở dà i mà bảo:
"Yến Tháºp Tam quả không há»— là Yến Tháºp Tam! Tháºt không ngá» chúng ta lại vẫn gặp gỡ nhau!" Yến Tháºp Tam bảo:
"Äáng lẽ chà ng phải nghÄ© tá»›i rồi cÆ¡!" Tạ Hiểu Phong há»i:
"Há»?" Yến Tháºp Tam bảo:
"Trong thiên hạ có hai con ngưá»i như chúng ta, sá»›m muá»™n gì rồi cÅ©ng sẽ có ngà y gặp gỡ!" Tạ Hiểu Phong:
"Khi chúng ta gặp mặt nhau, phải chăng nhất thiết cần có ngưá»i chết dưới kiếm cá»§a ngưá»i kiả" Yến Tháºp Tam đáp:
"Phải!".
Ông ta cầm chắc kiếm bảo:
"Yến Tháºp Tam có thể sống đến giá» chỉ cốt đợi đến ngà y nà y. Nếu không được đánh má»™t tráºn vá»›i Tạ Hiểu Phong thiên hạ vô song thì Yến Tháºp Tam nà y có chết cÅ©ng không nhắm được mắt!" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Tại sao ông muốn nhìn rõ bá»™ mặt tháºt cá»§a tôi, đến khi nà o ông má»›i để ngưá»i khác biết bá»™ mặt tháºt cá»§a ông?" Yến Tháºp Tam cưá»i nhạt nói tiếp ngay:
"Tạ Hiểu Phong là con ngưá»i như thế nà o tháºt sá»± xưa nay giang hồ cÅ©ng chưa ai biết!" Tạ Hiểu Phong ngáºm miệng. Chà ng không thể không thừa nháºn. Bá»™ mặt tháºt cá»§a chà ng ra sao đến bản thân chà ng cÅ©ng quên rồi.
Yến Tháºp Tam bảo:
"Cho dù chà ng là con ngưá»i thế nà o cÅ©ng không quan trá»ng vì ta đã biết chà ng là Tạ Hiểu Phong, là Tam thiếu gia nhà há» Tạ!"
|

24-07-2008, 12:46 PM
|
 |
Quá»· Vương Äại Lão Gia
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
|
|
Yến Tháºp Tam
Tác giả: Cổ Long
Hồi 46
Mối ngỠkhó giải
Nguôn:story.mi9.com
Tạ Hiểu Phong bảo:
"Vì..." Yến Tháºp Tam nói ngay:
"Vì váºy chà ng chỉ cần biết ta là Yến Tháºp Tam là đủ rồi!" Tạ Hiểu Phong đăm đăm nhìn ông ta rất lâu, bá»—ng cưá»i vang bảo:
"Tháºt ra tôi chỉ cần nhìn kiếm cá»§a ông là đủ rồi!" Chà ng đã xem qua "Äoạt mệnh tháºp tam kiếm". Trong bà i kiếm pháp nà y má»i tình tiết má»i biến hóa chà ng cÆ¡ hồ hiểu thấu hoà n toà n. Nhưng Ä‘iá»u đó chưa đủ ảnh hưởng đến sá»± thắng bại cá»§a tráºn đánh nà y giữa hai ngưá»i. Vì bà i kiếm pháp nà y từ tay Yến Tháºp Tam sá» ra dù là khà thế, sức mạnh và độ thÃch ứng Ä‘á»u không sá» dụng tháºt hoà n toà n. Vì váºy Tạ Hiểu Phong hy vá»ng được thấy Yến Tháºp Tam sá» dụng Äoạt mệnh tháºp tam kiếm má»™t cách hoà n toà n tháºt lá»±c, táºn thiện.
Nhưng Tạ Hiểu Phong cÅ©ng biết chiêu kiếm chân chÃnh trá»ng yếu nhất vÄ©nh viá»…n không nhìn thấy được.
Nhát kiếm trá»ng yếu chÃnh là nhát kiếm quyết định thắng bại, sống chết, chÃnh là nhát kiếm chà mạng. Nếu "Äoạt mệnh tháºp tam kiếm" có đến biến hóa thứ mưá»i lăm thì "tháºp ngÅ© kiếm" đó má»›i là chiêu kiếm chà mạng.
Dĩ nhiên chà ng không thấy được.
Và khi chiêu kiếm ấy sá» ra thì chà ng đã chết rồi còn gì! Nếu quả tháºt có chiêu kiếm ấy thì chà ng chết là chắc chắn! Vì váºy suốt Ä‘á»i chà ng mong được thấy chiêu kiếm ấy nhưng suốt Ä‘á»i chà ng vÄ©nh viá»…n chẳng được thấy chiêu kiếm ấy.
"Chẳng lẽ đó là số mệnh cá»§a chà ng á»" "Tạo hóa đùa dai vá»›i con ngưá»i, tại sao nỡ vô tình như thế?" Chà ng không muốn nghÄ© tiếp nữa, bá»—ng nói:
"GiỠđây trong tay chúng ta đã có kiếm, có thể ra tay bất cứ lúc nà o!" Yến Tháºp Tam bảo:
"Không sai!" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Nhưng ông không thể tùy tiện ra tay được!" Yến Tháºp Tam há»i:
"H�" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Vì ông nhất định phải đợi. Äợi tôi sÆ¡ hở, đợi cÆ¡ há»™i cá»§a ông!" Yến Tháºp Tam há»i:
"Thế chà ng cÅ©ng đợi như váºy á»" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Có chứ!" Chà ng lại thở dà i bảo:
"Chỉ tiếc là cÆ¡ há»™i như thế không thể sá»›m có được đâu!" Yến Tháºp Tam cÅ©ng thừa nháºn như váºy.
Tạ Hiểu Phong bảo:
"Vì thế nhất định chúng ta phải đợi còn lâu, chưa biết chừng phải đợi đến lúc má»i ngưá»i sức cùng lá»±c kiệt má»›i có loại cÆ¡ há»™i như váºy xuất hiện, tôi tin là chúng ta có thể bình tÄ©nh được lắm!" Tạ Hiểu Phong thở dà i nói tiếp:
"Nhưng tại sao chúng ta lại đứng ngây ra như hai thằng ngốc ở đây má»›i được chứ?" Yến Tháºp Tam há»i:
"Chà ng cÅ©ng nghÄ© thế á»" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Ãt nhất chúng ta cÅ©ng có thể Ä‘i đâu đó chÆ¡i, Ä‘i đâu đó xem ngắm chứ!" Mắt chà ng lá»™ vẻ cưá»i:
"Tiết trá»i đẹp thế nà y, phong cảnh đẹp thế nà y, trước lúc chúng ta chết Ãt nhất cÅ©ng hưởng thụ cuá»™c sống má»™t chút chứ nhỉ!" Thế là há» Ä‘i. Bước đầu tiên tá»±a hồ hai ngưá»i cùng cất bước má»™t lúc. Cả hai ngưá»i không ai muốn già nh phần hÆ¡n vá»›i đối phương. Vì tráºn chiến nà y đối vá»›i há» Ä‘iá»u già nh được không phải là sống chết thắng thua mà là có má»™t sá»± thể nghiệm giao lưu trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a bản thân mình. ChÃnh vì thế mà há» không thể tá»± khinh nhá»n mình được.
Lá phong cà ng Ä‘á», buá»—i chiá»u tà cà ng rá»±c rỡ.
Trước khi bóng tối sẽ phá»§ trùm mặt đất dưá»ng như trá»i xanh cố ban phát tháºt nhiá»u ánh sáng cho thế gian khác nà o má»™t con ngưá»i hấp hối trước khi thở hắt ra Ä‘á»u tá» ra cà ng rõ lòng thiện, cà ng rõ thêm trà tuệ.
Äó má»›i là đá»i ngưá»i. Nếu ta quả tháºt có thể hiểu được cuá»™c Ä‘á»i thì Ä‘au buồn cá»§a ta sẽ giảm bá»›t Ä‘i và sướng vui cá»§a ta sẽ tăng thêm.
Trong rừng phong đã có lá rụng. Há» dẫm trên lá rụng mà tiến vá» phÃa trước, tiếng chân bước nghe xà o xạc. Tiếng chân há» bước cà ng lâu cà ng dà i nhưng bước Ä‘i cà ng lâu cà ng nhẹ nhõm vì tinh thần và thể năng cá»§a há» Ä‘á»u có thể dần dần đạt tá»›i đỉnh cao. Äợi đến giây phút mà há» thá»±c sá»± đạt tá»›i đỉnh cao thì há» sẽ ra tay.
Ai đạt tá»›i đỉnh cao trước ngưá»i ấy sẽ ra tay trước.
Cả hai Ä‘á»u không nghÄ© đến chuyện chá» cÆ¡ há»™i vì cả hai Ä‘á»u hiểu là chẳng ai lại tạo cÆ¡ há»™i cho đối phương Ä‘ang chá» mong cả.
Dưá»ng như cả hai đồng thá»i ra tay.
Chẳng ai nhìn thấy động tác rút kiếm của hỠvì kiếm của hỠbỗng nhiên lóe sáng như tia chớp đánh ra.
Trong thoáng giây ấy trá»ng lượng xác thịt cá»§a há» dưá»ng như hoà n toà n mất tiêu biến thà nh như luồng gió có thể bay tá»± do trên không trung.
Bởi vì hỠđã hoà n toà n tiến và o ranh giá»›i quên cả mình, tinh thần cá»§a hỠđã vượt lên trên tất cả má»i thứ, khống chế tất cả má»i thứ.
ánh kiếm lưu động, lá phong vụn nát rÆ¡i xuống phÆ¡i phá»›i như tráºn mưa máu.
Nhưng cả hai đâu có thấy cảnh đó! Trong tâm trong mắt há», tất cả má»i thứ trên thế giá»›i nà y Ä‘á»u như không còn tồn tại, tháºm chà đến cái xác thịt phà m tục cá»§a há» hầu như cÅ©ng không còn tồn tại nữa.
Giữa khoảng trá»i đất thứ tồn tại duy nhất là kiếm cá»§a đối phương.
Rừng phong cây rắn chắc trong mắt hỠchỉ vùng đất bằng, kiếm của hỠmuốn đi tới đâu thì kiếm đi tới đó.
Trên Ä‘á»i nà y không còn sá»± váºt nà o ngăn cản ná»—i mÅ©i kiếm cá»§a há».
Từng cây phong bị đốn ngã, đầy trá»i mưa máu bá»™t lá phong. ánh kiếm di động không ngừng nhưng rồi bá»—ng xẩy ra má»™t sá»± biến hóa kỳ dị, biến thà nh nặng ná» mà thô sÆ¡.
"Keng" má»™t tiếng, sao lá»a tóe ra bốn phÃa.
Kiếm quang tắt, thế kiếm dừng. Yến Tháºp Tam nhìn mÅ©i kiếm trong tay, trong đôi mắt như có lá»a cháy lại như có băng giá ngưng Ä‘á»ng. Kiếm vẫn còn trong tay ông nhưng má»i biến hóa cá»§a kiếm đã đến chá»— táºn cùng. Ông đã sá» dụng đến "Ä‘oạt mệnh tháºp tứ kiếm" Giá» cây kiếm cá»§a ông đã chết. MÅ©i kiếm cá»§a Tạ Hiểu Phong chong thẳng và o đầu mÅ©i kiếm cá»§a ông.
Nếu cây kiếm của ông là con rắn độc thì mũi kiếm của Tạ Hiểu Phong là cây kim đã ghim và o "khoảng bẩy tấc" trên mình rắn độc, ghìm chết con rắn độc tại chỗ.
Tráºn đánh vốn đã là kết thúc.
Nhưng đúng lúc ấy, cây kiếm vốn đã bị ghim chết bỗng nẩy lên một chấn động kỳ lạ.
Äầy trá»i lá cây bay múa bá»—ng dưng tan tác, vốn Ä‘ang động bá»—ng thà nh ngừng.
Tuyệt đối ngừng hẳn.
Trừ cây kiếm Ä‘ang chấn động ra trong khoảng đất trá»i nà y không còn sức sống.
Trên cây kiếm cá»§a Tạ Hiểu Phong bá»—ng để lá»™ vẻ cá»±c kỳ kinh sợ. Chà ng đột nhiên cảm thấy cây kiếm tuy vẫn ở trên tay mình nhưng dưá»ng như cây kiếm đã chết! Khi cây kiếm trên tay đối phương bắt đầu có sức sống trở lại thì kiếm cá»§a chà ng lại chết, không còn cách nà o để biến hóa được nữa vì má»i biến hóa đã bị kiếm cá»§a đối phương khống chế hết cả.
Má»i vai trò và sức mạnh cá»§a chà ng vá»›i cây kiếm đã bị cây kiếm kia Ä‘oạt mất.
GiỠđây bất kỳ lúc nà o cây kiếm kia cÅ©ng có thể tùy ý đâm xuyên ngá»±c hay đâm suốt há»ng chà ng mà không có sức mạnh nà o trên Ä‘á»i có thể ngăn ná»—i.
Chỉ vì cây kiếm đó đã "chết"! Và khi cái chết tá»›i, trên Ä‘á»i nà y có sức mạnh nà o ngăn ná»—i?
Nhưng cây kiếm kia lại không đâm tá»›i! Và trong mắt Yến Tháºp Tam bá»—ng cÅ©ng lá»™ đầy vẻ cá»±c kỳ khiếp sợ, tháºm chà còn có vẻ sợ hãi hÆ¡n cả Tạ Hiểu Phong! Liá»n đó ông ta là m má»™t việc mà bất kỳ ai cÅ©ng không há» nghÄ© tá»›i, bất kỳ ai cÅ©ng không thể tưởng tượng ná»—i. Ông ta bá»—ng quà nh mÅ©i kiếm, cứa đứt cuống há»ng cá»§a mình.
Yến Tháºp Tam không giết Tạ Hiểu Phong mà lại giết chết mình! Nhưng trong thoáng giây mÅ©i kiếm sẽ cứa đứt cá»— há»ng cá»§a Yến Tháºp Tam thì ánh mắt cá»§a ông ta lại không còn vẻ sợ nữa. Trong thoáng giây đó, thần sắc trong mắt cá»§a ông ta bá»—ng trở nên trong trẻo và sáng suốt.
Tâm hồn trà n trỠhạnh phúc và bình yên.
Cho tá»›i khi Yến Tháºp Tam ngã xuống, cho tá»›i khi trái tim cá»§a ông ta đã ngừng Ä‘áºp, hÆ¡i thở cÅ©ng tắt hẳn mà cây kiếm trong tay ông ta vẫn chấn động không ngừng.
ánh tà huy đã tắt lịm, lá rụng tan tác hết nhưng Tạ Hiểu Phong vẫn chưa đi.
Tháºm chà đến nhúc nhÃch chà ng cÅ©ng không. Chà ng không hiểu, không rõ, nghÄ© mãi không thông, chà ng không thể nà o tin được là m sao má»™t con ngưá»i vừa tá»›i đỉnh cao cá»§a thắng lợi thì lại tá»± giết mình?
Nhưng chà ng không tin cÅ©ng không được. Con ngưá»i nà y đã chết Ä‘Ãch xác rồi, con ngưá»i tim ngừng Ä‘áºp, hÆ¡i ngừng thở rồi, con ngưá»i nà y chân tay bắt đầu giá lạnh rồi. Mà đáng lẽ phải chết là Tạ Hiểu Phong chứ đâu phải Yến Tháºp Tam.
Nhưng trong thoáng giây trước khi chết trong lòng Yến Tháºp Tam tuyệt không há» sợ hãi, oán háºn gì mà chỉ trà n ngáºp hạnh phúc, bình yên. Trong thoáng giây đó ông ta đã là thiên hạ vô địch và đương nhiên cÅ©ng chẳng có ai cưỡng bức ông ta.
Như thế thì tại sao Yến Tháºp Tam lại là m như váºy?
Ông ta vì sao?
Vì sao?
Vì sao?
Äêm đã khuya, rất khuya, đã rất khuya.
Tạ Hiểu Phong vẫn cứ đứng ở đó, không nhúc nhÃch.
Chà ng vẫn không hiểu, vẫn không rõ, vẫn nghÄ© không thông, vẫn chẳng biết gì cả! Ngưá»i nà y khi ngã chết, mảnh khăn che mặt đã láºt lên... Tạ Hiểu Phong đã nhìn thấy mặt ông ta.
Ngưá»i nà y là Yến Tháºp Tam, là ông già suy nhược ngồi bên há»a lò sắc thuốc, là ngưá»i đã cứu mạng chà ng! Ngưá»i nà y cứu mạng chà ng chỉ vì chà ng là Tạ Hiểu Phong! "Nếu không đánh được vá»›i Tạ Hiểu Phong má»™t tráºn, Yến Tháºp Tam có chết cÅ©ng không nhắm được mắt!" Tạ Hiểu Phong không thể nà o quên được cái chết cá»§a Giản Truyá»n Há»c, cÅ©ng không bao giá» quên được lá»i cá»§a Giản Truyá»n Há»c đã nói:
"Con ngưá»i đó nhất định sẽ cứu ông nhưng rồi nhất định sẽ chết dưới kiếm cá»§a ông!" Äêm dà i dằng dặc. Dằng dặc đêm dà i rồi cÅ©ng phải qua Ä‘i. Tia nắng mặt trá»i đầu tiên len qua những cà nh phong cụt nhánh rụng lá chiếu tá»›i, khéo sao lại rá»i đúng mặt Tạ Hiểu Phong lại cÅ©ng chẳng khác gì má»™t nhát kiếm.
Gió đưa lá cà nh, ánh dương nhẩy nhót không ngừng, cũng lại chẳng khác gì một sự chấn động thần kỳ của kiếm.
Äôi mắt mệt má»i đến thất thần cá»§a Tạ Hiểu Phong bá»—ng sáng rá»±c lên, chà ng thở dà i não nuá»™t rồi lẩm bẩm tá»± nhá»§:
"Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi!..." Bá»—ng ở phÃa sau chà ng có ngưá»i thở dà i nói ngay:
"Tôi lại chẳng hiểu gì..." Tạ Hiểu Phong quay ngoắt lại má»›i phát hiện ra có ngưá»i quỳ phÃa sau mình, tóc tai bù rối và áo quần ướt đẫm sương đêm chứng tá» là đã quỳ ở đó rất lâu rồi.
Tâm thần Tạ Hiểu Phong tán loạn. Chà ng không biết ngưá»i nà y đến từ lúc nà o.
Ngưá»i kia từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tạ Hiểu Phong bằng cặp mắt đỠvằn tia máu, lá»™ rõ vẻ cá»±c kỳ mệt má»i và đau thương.
Tạ Hiểu Phong bá»—ng dùng sức túm chặt lấy vai ngưá»i ấy bảo:
"Là ngươi à ? Ngươi tá»›i rồi à ?" Ngưá»i ấy bảo:
"Vâng tôi đây, tôi đến từ đầu nhưng tôi chẳng hiểu ra sao cả!" Ngưá»i ấy quay lại hướng vá» di thể Yến Tháºp Tam dáºp đầu bảo:
"Ông nên biết xưa nay tôi vẫn hy vá»ng được gặp lại ông!" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Ta biết, dÄ© nhiên ta biết!" Lâu nay chà ng đã quên bẵng mất lá»i Thiết Khai Thà nh.
"Ông ấy không có bạn bè, không có ngưá»i thân, tuy ông ấy đối vá»›i tôi rất tốt, dáºy dá»— tôi kiếm pháp nhưng xưa nay không cho tôi ở gần. Xưa nay ông ấy vẫn không cho tôi biết ông ấy từ đâu tá»›i và sẽ Ä‘i đâu" "Vì ông ấy chỉ sợ mình có cảm tình vá»›i ngưá»i khác!" "Vì má»™t con ngưá»i muốn thà nh kiếm khách thì phải vô tình!" Chỉ có Tạ Hiểu Phong biết được tình cảm tế nhị đó giữa hai ngưá»i vì chà ng biết tháºt tình Yến Tháºp Tam đâu có vô tình! Rồi Tạ Hiểu Phong lại thở dà i, lại nói:
"Ông ấy cÅ©ng rất muốn gặp lại ngươi vì ngươi tuy không phải là há»c trò ông ấy nhưng ngưá»i được truyá»n lại kiếm pháp cá»§a ông ấy duy nhất chỉ có ngươi, ông ấy nhất định mong ngươi được thấy chiêu kiếm cuối cùng cá»§a ông ấy!" Thiết Khai Thà nh há»i:
"Chiêu kiếm ấy là tinh túy trong kiếm pháp cá»§a ông ấy á»" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Không sai! Äó là biến hóa "tháºp ngÅ© kiếm" trong "Äoạt mạng tháºp tam kiếm", xét khắp cả gầm trá»i nà y không ai có thể ngăn đỡ tránh né khá»i chiêu kiếm ấy." Thiết Khai Thà nh bảo:
"Cả ông cÅ©ng không thể á»" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Kể cả ta cũng không thể!" Thiết Khai Thà nh bảo:
"Nhưng ông ấy đã không dùng chiêu kiếm đó để giết ông!" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Nếu kiếm ấy đánh ra tháºt thì ta chết là chắc chắn, khá»i còn nghi ngá» gì nữa. Chỉ đáng tiếc là trong thoáng giây cuối cùng đó kiếm đó cá»§a ông ấy lại không có cách gì đánh được ra!" Thiết Khai Thà nh há»i:
"Tại sao?" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Vì trong lòng ông ấy không có ý giết ngưá»i!" Thiết Khai Thà nh há»i:
"Sao lại váºy?" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Vì ông ấy đã cứu mạng ta!" Biết là Thiết Khai Thà nh không hiểu, Tạ Hiểu Phong nói tiếp:
"Nếu ngươi đã cứu mạng cho má»™t ai đó thì khó lòng có thể ra tay giết ngưá»i đó vì ngươi đã có cảm tình vá»›i ngưá»i đó rồi!" Rõ rà ng đó là má»™t thứ cảm tình cá»±c khó giải thÃch vì chỉ có ở loà i ngưá»i má»›i có loại tình cảm nà y. Và cÅ©ng vì loà i ngưá»i có việc đó nên ngưá»i ta má»›i là ngưá»i! Thiết Khai Thà nh bảo:
"Bây giỠông nghÄ© thông rồi á»" Tạ Hiểu Phong cháºm rãi gáºt đầu, ảm đạm nói:
"Bây giỠta mới rõ, quả thực ông ấy không chết không xong!" Thiết Khai Thà nh lại cà ng không hiểu.
Tạ Hiểu Phong bảo:
"Là vì trong giây phút đó, trong lòng ông ta tuy không nghÄ© chuyện giết ta, không nỡ giết ta, nhưng lại chẳng có cách gì khống chế ná»—i cây kiếm trong tay vì sức mạnh cá»§a cây kiếm lúc đó vốn chẳng có ai khống chế ná»—i nữa vì kiếm chiêu ấy đã phát ra là phải có ngưá»i chết dưới kiếm má»›i được." Ai mà chẳng có lúc gặp những chuyện mình chẳng có cách nà o khống chế ná»—i, chẳng có cách nà o hiểu ná»—i. Trên Ä‘á»i nà y vốn chẳng có má»™t loại ngưá»i không có cách nà o có thể khống chế ná»—i sá»± tồn tại cá»§a sức mạnh thần bà ư! Thiết Khai Thà nh nói:
"Tôi vẫn chưa hiểu ông ấy tại sao lại cứ nhất định phải hủy mình là m gì?" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Thứ mà ông ấy định hủy, không phải là hủy mình mà là hủy kiếm!" Thiết Khai Thà nh bảo:
"Chiêu kiếm đó đã lên tới chỗ "đăng phong tạo cực", là kiếm pháp thiên hạ vô song sao ông ấy lại muốn hủy đỉ" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Bởi vì ông ấy chợt phát hiện ra chiêu kiếm đó chỉ có đưa lại há»§y diệt và chết chóc, ông ấy không thể lưu truyá»n kiếm pháp ấy lại cho Ä‘á»i sau được. Ông ấy không muốn là kẻ có tá»™i đối vá»›i võ há»c!" Tinh thần chà ng bá»—ng trở nên nghiêm túc và buồn rầu, bảo:
"Tuy nhiên sá»± biến hóa và sức mạnh cá»§a chiêu kiếm đó đã trở thà nh thứ mà ông ta không thể nà o khống chế được nữa khác nà o má»™t ngưá»i chợt phát hiện ra con rắn mình Ä‘ang nuôi lại hóa thà nh con rồng độc. Tuy dá»±a theo ngưá»i nhưng lại không nghe theo sá»± chỉ huy cá»§a chá»§ má»™t chút nà o, chá»§ muốn vứt không vứt được nên đà nh đợi con rồng độc đó hút cạn cả máu huyết cá»§a mình má»›i thôi!" Thiết Khai Thà nh lá»™ vẻ sợ sệt trong ánh mắt rồi bảo:
"Vì thế ông ấy chỉ còn cách trước hết là tự hủy mình đi." Tạ Hiểu Phong nói rất ảm đạm:
"Vì xương máu cuá»™c sống cá»§a ông ấy đã cùng con rồng độc kia hòa thà nh má»™t thể vì con rồng độc kia là phần tinh túy cá»§a ông ấy vì váºy muốn há»§y diệt con rồng độc thì chỉ còn cách trước hết há»§y diệt mình!" Câu chuyện bi thảm đáng sợ đó trà n trá» má»™t ná»—i sợ hãi tà dị và thần bà mà cÅ©ng trà n trá» tÃnh triết lý cá»±c sâu sắc, cá»±c ảo diệu.
Câu chuyện nghe có vẻ hoang đưá»ng nhưng lại tuyệt đối chân thá»±c, tuyệt không ai có thể phá»§ định được sá»± tồn tại cá»§a nó.
GiỠđây sinh mạng vị kiếm khách má»™t Ä‘á»i đã bị chÃnh mình há»§y diệt và thứ kiếm pháp thiên hạ vô song mà ông ta sáng tạo ra cÅ©ng đồng thá»i bị tiêu diệt.
Tạ Hiểu Phong nhìn lại di thể cá»§a Yến Tháºp Tam rồi từ tốn bảo:
"ChÃnh trong phút giây đó, rõ rà ng ông ấy đã vươn tá»›i đỉnh cao xưa nay chưa từng có và sau nà y cÅ©ng không há» có nên ông ấy có chết cÅ©ng không còn tiếc háºn gì nữa!" Thiết Khai Thà nh đăm đăm nhìn Tạ Hiểu Phong bảo:
"Ông có tình nguyện chết chÃnh mình không?" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Có chứ!" Trong mắt chà ng lá»™ rõ vẻ chán chưá»ng và buồn thương không bút má»±c nà o miêu tả ná»—i mà bảo:
"Ta tình nguyện kẻ chết chÃnh là bản thân mình!" Äó là đá»i ngưá»i.
Äá»i ngưá»i đầy dẫy mâu thuẫn, được mất khó lòng phân biệt được rà nh rẽ.
Thiết Khai Thà nh cởi bá» tấm áo bà o dà i ướt đẫm sương đêm đắp lên thi thể Yến Tháºp Tam, đồng thá»i lòng tá»± há»i lòng:
"Nếu ngưá»i chết cÅ©ng có lòng yêu Ä‘á»i, phải chăng ông ta cÅ©ng mong mình được sống còn ngưá»i chết lại là Tạ Hiểu Phong?" Chà ng ta không sao giải đáp ná»—i. Thiết Khai Thà nh khe khẽ gỡ tay Yến Tháºp Tam lấy cây kiếm ra đút và o vá» kiếm có khảm mưá»i ba hạt minh châu.
Ngưá»i kiếm khách lừng danh đã ngã lòng nhưng giỠđây kiếm vẫn còn.
Còn ngưá»i? Mặt trá»i má»›i má»c nhô lên từ đằng Äông, ánh dương ngợp trá»i. Tạ Hiểu Phong theo con đưá»ng mòn đất và ng trà n trỠánh mặt trá»i trở vá» quán trá» không tên. Hôm qua khi chà ng từ con đưá»ng nhá» nà y ra Ä‘i không nghÄ© được là mình có thể còn trở lại được hay không?
Thiết Khai Thà nh Ä‘i theo phÃa sau Tạ Hiểu Phong, bước chân cÅ©ng nặng ná» và cháºm chạp y như váºy.
Nhìn đằng sau lưng Tạ Hiểu Phong, không nén được Thiết Khai Thà nh bá»—ng lòng tá»± há»i lòng:
"Bây giỠông ấy vẫn là Tạ Hiểu Phong, là kiếm khách vô song Tạ Hiểu Phong, sao trông ông ấy lại thay đỗi nhiá»u đến thế?" Bà chá»§ nhà trá» vẫn không biến đỗi gì.
Trong đôi mắt to và không thần sắc vẫn man mác má»™t ná»—i bâng khuâng mệt má»i khó tả. Nà ng ta vẫn ngồi trÆ¡ trÆ¡ sau quầy, trân trân nhìn con đưá»ng bên ngoà i quán, dưá»ng như vẫn Ä‘ang chỠđợi chà ng hoà ng tá» cưỡi ngá»±a bạch tá»›i đón nà ng ta Ä‘i thoát khá»i cuá»™c sống ngây độn nà y.
Nà ng không gặp hoà ng tá» cưỡi ngá»±a bạch nhưng lại gặp Tạ Hiểu Phong. Cặp mắt to vô thần bá»—ng lá»™ nét cưá»i ấm áp bảo:
"Chà ng vá» rồi à ?" Dưá»ng như nà ng ta không tưởng tượng được là Tạ Hiểu Phong còn trở lại nhưng dù sao chà ng cÅ©ng vẫn trở lại, nà ng ta cÅ©ng chẳng ngạc nhiên gì. ở Ä‘á»i cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i như thế, quen vá»›i sá»± an bà i tất cả cho mình cá»§a số mệnh. Tạ Hiểu Phong cưá»i vá»›i nà ng ta, dưá»ng như đã quên hết những chuyện gì đêm hôm trước nà ng ta đã là m vá»›i mình.
Thanh Thanh bảo:
"PhÃa sau có ngưá»i Ä‘ang chá» chà ng, đợi chà ng lâu lắm rồi!" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Ta biết rồi!" Má»™ Dung Thu Hoạch vốn phải đợi chà ng, lại còn cả con trai cá»§a há» nữa. Tạ Hiểu Phong há»i:
"HỠở đâu?" Thanh Thanh uể oải đứng dáºy bảo:
"Äể tôi đưa chà ng Ä‘i!" Trên mình nà ng ta vẫn mặc cái áo vừa má»m mại vừa má»ng tang. Khi nà ng ta Ä‘i phÃa trước thì má»i bá»™ pháºn ở phÃa dưới eo nà ng ta Tạ Hiểu Phong Ä‘á»u nhìn rõ mồn má»™t.
Äi qua tiá»n sảnh, Ä‘i và o sân sau, nà ng ta bá»—ng quay ngoắt lại ngắm nghÃa Thiết Khai Thà nh. Thiết Khai Thà nh giả vá» không để ý tá»›i nà ng ta nhưng giả trang không được chút nà o.
Thanh Thanh bảo:
"ở đây không có ngưá»i đợi chà ng!" Thiết Khai Thà nh bảo:
"Ta biết rồi!" Thanh Thanh bảo:
"Tôi cũng có bảo chà ng đi theo đâu!" Thiết Khai Thà nh bảo:
"Nà ng không bảo!" Thanh Thanh há»i:
"Thế sao không ra đằng trước mà đợi?" Thiết Khai Thà nh bá» Ä‘i rất nhanh dưá»ng như không dám đối mặt vá»›i đôi mắt to tướng và vô thần cá»§a nà ng ta.
Trong mắt Thanh Thanh lại lá»™ rõ nét cưá»i ấm áp nhìn Tạ Hiểu Phong bảo:
"Tối hôm trước, tôi vốn đã sẵn sà ng đến chỗ chà ng." Tạ Hiểu Phong:
"ừ!" Thanh Thanh vá»— vá»— và o phÃa dưới hông bảo:
"Äến chân tôi cÅ©ng rá»a ráy sạch rồi!" Tất nhiên là nà ng ta đâu chỉ rá»a chân, tay nà ng ta đã nói rõ Ä‘iểm đó rồi.
Tạ Hiểu Phong cố ý há»i:
"Sao nà ng không đến?" Thanh Thanh đáp:
"Vì tôi biết ngưá»i đà n bà ấy cho tôi tiá»n còn nhiá»u hÆ¡n so vá»›i chà ng. Tôi đã nhìn ra chà ng chẳng phải là loại đà n ông vung tiá»n trên thân xác đà n bà đâu!" Bà n tay nà ng ta Ä‘ang móc máy rõ rà ng:
"Nhưng để là m chà ng vui, tối hôm nay tôi có thể..." Tạ Hiểu Phong bảo:
"Nhỡ ta không thÃch?" Thanh Thanh đáp:
"Thế thì tôi Ä‘i tìm ngưá»i bạn cá»§a chà ng, tôi đã nhìn ra chà ng ta rất thÃch đấy!" Tạ Hiểu Phong cưá»i, gượng gạo.
Ngưá»i đà n bà nà y Ãt ra cÅ©ng có má»™t Ä‘iểm hay là xưa nay nà ng ta không há» che giấu trong lòng những gì nà ng ta định là m. Xưa nay nà ng ta không bao giá» chịu bá» qua má»™t chút cÆ¡ há»™i nà o vì nà ng ta muốn sống, muốn sống ngà y má»™t khá hÆ¡n. Nếu chỉ xét vá» má»™t mặt nà y thôi, rất nhiá»u ngưá»i còn không bằng nà ng ta tháºm chà đến cả chà ng cÅ©ng còn không bằng.
Thanh Thanh há»i:
"Chà ng có muốn tôi đi tìm chà ng ta không?" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Nà ng phải Ä‘i Ä‘i!" Chà ng nói rất tháºt lòng. Má»—i con ngưá»i Ä‘á»u có quyá»n Ä‘i tìm má»™t cuá»™c sống tốt đẹp hÆ¡n.
Có thể phương pháp cá»§a nà ng ta sai, chẳng qua vì xưa nay nà ng ta không có cÆ¡ há»™i để chá»n má»™t cách tá» tế hÆ¡n, tốt đẹp hÆ¡n.
Cơ bản là vì chẳng có ai cho nà ng ta cơ hội ấy cả.
"Äợi chà ng ở trong gian phòng ấy nhé!" Gian phòng ấy tức là căn phòng tối hôm trước cá»§a Tạ Hiểu Phong.
Thanh Thanh đã đi rồi, đi xa rồi thì bỗng quay đầu, đăm đăm nhìn Tạ Hiểu Phong bảo:
"Chà ng có cảm thấy thiếp là loại đà n bà mặt dầy mà y dạn không?" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Ta không thấy!" Thanh Thanh cưá»i. Cưá»i tháºt sá»±. Cưá»i như má»™t đứa trẻ con thÆ¡ ngây không má»™t chút tà ý.
Tạ Hiểu Phong thì lại cưá»i không ná»—i. Chà ng biết là ở Ä‘á»i còn có rất nhiá»u đà n bà cÅ©ng như nà ng ta, dù cuá»™c Ä‘á»i đã như nướng trên lò lá»a nhưng vẫn cưá»i được như má»™t đứa trẻ thÆ¡ ngây vì xưa nay há» chưa bao giá» có cÆ¡ há»™i biết rõ việc mình Ä‘ang là m là đáng thương hại đến thế nà o. Chà ng chỉ háºn cuá»™c Ä‘á»i sao không cho há» má»™t cÆ¡ há»™i tốt rồi hãy trị tá»™i cá»§a há».
Gian phòng tăm tối và ẩm ướt giá» như đã được ánh mặt trá»i chiếu rá»i và o.
Bất kỳ nÆ¡i nà o tăm tối đến đâu rồi cÅ©ng sẽ có ngà y được ánh mặt trá»i soi sáng.
Má»™t ngưá»i đà n ông gầy khô tiá»u tụy đối mặt vá»›i ánh mặt trá»i, ngồi xếp bà n tròn trên chiếc giưá»ng gá»— á»p ẹp động má»™t chút lại kêu kẽo kẹt. ánh mặt trá»i nhức mắt nhưng đôi đồng tá» xám trắng cá»§a chà ng vẫn không há» nhấp nháy.
|

24-07-2008, 12:50 PM
|
 |
Quá»· Vương Äại Lão Gia
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
|
|
Yến Tháºp Tam
Tác giả: Cổ Long
Hồi kết
Nhạt nhẽo danh lợi
Nguôn:story.mi9.com
Ngưá»i ấy là má»™t ngưá»i mù.
Má»™t ngưá»i đà n bà lưng quay ra cá»a, nằm trên giưá»ng, dưá»ng như Ä‘ang ngá»§, ngá»§ rất say.
Mộ Dung Thu Hoạch không ở trong phòng nà y, "chú em" cũng không.
Ngưá»i há»ng mắt đáng thương và ngưá»i đà n bà ham ngá»§ nà y chẳng lẽ đến đợi Tạ Hiểu Phong ở trong phòng nà y ư?
Nhưng xưa nay chà ng chưa gặp há» bao giá». Chà ng vừa bước và o thì định quay ra nhưng ngưá»i mù đã gá»i giáºt chà ng lại.
Hình như phần lá»›n ngưá»i há»ng mắt, mắt tuy mù nhưng tai lại rất thÃnh.
Tạ Hiểu Phong ngạc nhiên vô cùng. Chà ng không ngỠđược ngưá»i mù lại biết ngưá»i tá»›i là chà ng.
Trên nét mặt tiá»u tụy cá»§a ngưá»i mù chợt hiện lên vẻ cá»±c kỳ kỳ dị lại há»i má»™t câu cÅ©ng kỳ dị không kém:
"Lẽ nà o Tam thiếu gia không nháºn ra ta á»" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Là m sao tôi nháºn ra ông?" Ngưá»i mù bảo:
"Nếu chà ng nhìn tháºt kỹ cà ng Ä‘i thì sẽ nháºn ra!" Tạ Hiểu Phong nhịn không được bèn dừng lại, nhìn tháºt tỉ mỉ, tháºt lâu, rồi bá»—ng như thấy có má»™t dòng Ä‘iện lạnh chạy ngược từ gót chân lên.
Quả nhiên chà ng đã nháºn ra ngưá»i nà y.
Ngưá»i mù đáng thương nà y rõ rà ng là Trúc Diệp Thanh, con ngưá»i mù mắt nhưng còn độc hÆ¡n cả rắn độc Trúc Diệp Thanh! Trúc Diệp Thanh cưá»i bảo:
"Tôi biết là chà ng nháºn ra tôi mà ! Chắc chà ng đã nghÄ© ra mắt tôi tại sao lại bị mù rồi chứ?" Nụ cưá»i cá»§a gã khiến ngưá»i ta trông thấy phải thấy lạnh lòng:
"Nhưng mà nà ng ta vẫn đại từ đại bi, vẫn còn để lại cái mạng nà y cá»§a tôi, lại còn lấy cho tôi má»™t ngưá»i vợ!" Tất nhiên Tạ Hiểu Phong hiểu gã bảo "nà ng ta" là ngưá»i nà o, nhưng lại không Ä‘oán được tại sao Má»™ Dung Thu Hoạch lại không giết gã, chà ng lại cà ng không Ä‘oán được sao nà ng ta lại lấy vợ cho Trúc Diệp Thanh.
Trúc Diệp Thanh bỗng thở dà i bảo:
"Dù thế nà o Ä‘i nữa, nà ng ta lấy cho tôi ngưá»i vợ nà y quả tháºt cÅ©ng là ngưá»i vợ tốt, giá đỗi cho tôi bằng cách Ä‘iếc thêm má»™t đôi tai tôi cÅ©ng tình nguyện!" Giá»ng gã vốn đã đầy oán độc quả biến thà nh ôn tồn tháºt. Gã vươn tay đánh thức ngưá»i đà n bà đang ngá»§ mê mệt, bảo:
"Có khách đến, ngươi dáºy rót cho khách bát trà chứ!" Ngưá»i đà n bà vâng lá»i ngồi dáºy, đầu cúi gục, lấy má»™t bát trà cÅ© kỹ, sứt mẻ rót má»™t bát trà nguá»™i bưng tá»›i.
Tạ Hiểu Phong vừa đón bát trà thì bát trà trên tay cÆ¡ hồ tuá»™t khá»i tay rÆ¡i xuống.
Tay chà ng lạnh giá, toà n thân cÅ©ng giá lạnh, còn lạnh hÆ¡n cả lúc nháºn ra Trúc Diệp Thanh.
Cuối cùng chà ng cÅ©ng nhìn thấy mặt ngưá»i đà n bà . Ngưá»i vợ thuáºn thảo cá»§a Trúc Diệp Thanh rõ rà ng là "cô bé", "cô bé" bị gã hại cho thảm thê.
Tạ Hiểu Phong không kêu không gá»i chỉ vì "cô bé" đã van xin chà ng, cô đã dùng đôi mắt gần trà o nước mắt để cầu xin, xin chà ng đừng có há»i han gì cả, bất kỳ gì cÅ©ng đừng há»i.
Chà ng không hiểu sao "cô bé" lại là m như váºy? Sao cô lại cam chịu là m vợ kẻ thù?
Nhưng rồi cuối cùng chà ng vẫn phải ngáºm miệng. Xưa nay chà ng không muốn nhẫn tâm cá»± tuyệt yêu cầu cá»§a cô gái đáng thương nà y.
Trúc Diệp Thanh bá»—ng cất tiếng há»i:
"Vợ tôi rất tốt, rất đẹp phải không?" Tạ Hiểu Phong miễn cưỡng chế ngự bản thân, đáp:
"Phải!" Trúc Diệp Thanh lại cưá»i, sướng đến ná»—i bá»™ mặt tiá»u tụy rạng rỡ hẳn lên, dịu giá»ng bảo:
"Tôi tuy không nhìn thấy mặt cô ấy nhưng tôi cÅ©ng biết là cô ấy rất đẹp. Má»™t ngưá»i đà n bà có tấm lòng tốt như váºy thì ngưá»i không thể xấu được!" Gã không biết vợ gã là "cô bé".
Nếu gã biết ngưá»i vợ hiá»n háºu cá»§a gã là ngưá»i đà n bà từng bị gã hại cho thê thảm thì gã sẽ ra sao? Tạ Hiểu Phong không muốn nghÄ© gì thêm nữa, cao giá»ng há»i:
"Phải chăng ngươi đợi ta? Phải chăng "phu nhân" muốn ngươi đợi tả" Trúc Diệp Thanh gáºt đầu, giá»ng nói chợt trở nên băng lạnh:
"Nà ng ta muốn tôi bảo vá»›i chà ng là nà ng ta Ä‘i rồi. Dù chà ng thắng hay bại, sống hay chết từ sau trở Ä‘i nà ng ta không muốn gặp lại chà ng nữa!" DÄ© nhiên đây không phải là ý tứ tháºt sá»± cá»§a nà ng ta.
Nà ng ta lưu gã ở lại cốt để Tạ Hiểu Phong nhìn thấy Trúc Diệp Thanh đã biến thà nh con ngưá»i như thế nà o và lấy ngưá»i vợ ra sao?
Trúc Diệp Thanh bỗng nói:
"Vốn nà ng ta cÅ©ng muốn "chú em" ở lại nhưng "chú em" cÅ©ng Ä‘i, "chú em" bảo muốn lên núi Thái SÆ¡n!" Tạ Hiểu Phong nén không được bèn há»i:
"Lên là m gì?" Lá»i đáp cá»§a Trúc Diệp Thanh đơn giản mà sắc bén:
"Äi là m việc mà gã thÃch là m!" Giá»ng gã trở nên đầy châm chá»c:
"Vì gã chẳng có gia thế gì, không cha không anh em, đà nh Ä‘i thá» váºn may má»™t phen, gây dá»±ng thiên hạ cá»§a mình!" Tạ Hiểu Phong không nói gì thêm nữa. Äiá»u gì cần nói dưá»ng như nói hết rồi.
Chà ng len lén đứng dáºy len lén bá» Ä‘i.
Chà ng tin là "cô bé" sẽ Ä‘i theo chà ng, "cô bé" có biết bao nhiêu chuyện cần giải thÃch! Và đây là lá»i giải thÃch cá»§a "cô bé".
"Khi Má»™ Dung Thu Hoạch ép thiếp phải lấy gã Trúc Diệp Thanh, vốn thiếp đã quyết lòng chết cho rồi." "Thiếp chịu lấy gã là để chá» cÆ¡ há»™i giết gã, báo thù cho cả nhà !" "Nhưng không ngá» sau nà y thiếp chẳng có cách gì xuống tay cho được." "Vì gã đâu còn là tên Trúc Diệp Thanh ngà y trước tà n hại cả nhà thiếp mà chẳng qua chỉ còn là má»™t kẻ mù lòa đáng thương hại, chẳng những mắt đã mù mà ngay gân hai chân cÅ©ng bị cắt đứt luôn." "Có má»™t lần thiếp đã ná»—i lòng độc ác định giết gã nhưng khi thiếp sắp ra tay thì gã chợt khóc trong cÆ¡n mÆ¡ mà tỉnh giấc, Ä‘au đớn khóc lóc kể lại những chuyện tệ hại gã đã là m xưa kia... Từ đó trở Ä‘i, thiếp chẳng còn bụng dạ nà o mà căm háºn gã nữa." "Tuy lúc nà o thiếp cÅ©ng tá»± nhắc nhở mình là không bao giỠđược quên háºn thù đối vá»›i gã nhưng khá»— ná»—i trong lòng thiếp không còn háºn thù mà chỉ còn sá»± thương hại và đồng tình." "Gã thưá»ng khóc lóc van xin thiếp chá»› bá» rÆ¡i gã vì nếu không có thiếp thì má»™t ngà y gã cÅ©ng không sống ná»—i." "Quả tháºt gã không biết là đến giá» thiếp cÅ©ng không xa rá»i ná»—i gã cÅ©ng y như gã.
Vì chỉ có ở gần gã thiếp má»›i thấy mình tháºt sá»± là má»™t ngưá»i đà n bà ." "Tất nhiên gã không biết quá khứ cá»§a thiếp, cÅ©ng không coi rẻ thiếp lại cà ng không rẻ bá» thiếp nhân lúc thiếp ngá»§ say mà bá» trốn Ä‘i. Tháºt tình chỉ có ở gần gã thiếp má»›i cảm thấy an toà n và hạnh phúc vì thiếp hiểu là gã rất cần thiếp." "Äối vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà , biết được có má»™t ngưá»i đà n ông tháºt sá»± cần đến mình đó chẳng phải là niá»m hạnh phúc lá»›n nhất á»" "CÅ©ng có thể chà ng vÄ©nh viá»…n không có cách gì hiểu được cảm giác ấy, nhưng dù chà ng muốn nói gì thì nói thiếp cÅ©ng không bao giá» rá»i bá» gã đâu!" Tạ Hiểu Phong còn có thể nói được gì nữa? Chà ng chỉ còn nói được ba tiếng vì trừ ba tiếng nà y ra thá»±c chà ng không còn nghÄ© ra lá»i nà o khác. Chà ng bảo:
"Chúc mừng cô!" Trăng lạnh. Má»™ má»›i. Má»™ Yến Tháºp Tam.
Dùng đá hoa cương đục thà nh bia chỉ có bốn chữ giản dị vì dùng bao nhiêu chữ Ä‘i nữa cÅ©ng chẳng thể nà o vẽ nên đầy đủ cuá»™c Ä‘á»i đầy bi thảm và truyá»n kỳ cá»§a ông ta. Vị kiếm khách tuyệt trần Ä‘á»i đã vùi thân ở đây. Ông đã vươn lên đến đỉnh cao cá»§a kiếm thuáºt mà không má»™t ngưá»i nà o khác đạt tá»›i, nhưng bây giỠông cÅ©ng nằm dưới đất và ng, cÅ©ng y như má»i ngưá»i khác! Gió thu heo hắt. Tâm tình Tạ Hiểu Phong cÅ©ng hiu hắt như váºy.
Thiết Khai Thà nh từ lâu đến giỠvẫn ngồi nhìn chà ng, chợt bảo:
"Có tháºt là ông có thể chết mà không tiếc chăng?" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Tháºt đấy!" Thiết Khai Thà nh bảo:
"Ông có tháºt sá»± tin rằng con rồng độc đã giết hại ông ấy không thể sống lại ở ông được không?" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Quyết không thể!" Thiết Khai Thà nh bảo:
"Nhưng ông đã biết hết biến hóa trong kiếm pháp cá»§a ông ấy, ông lại đã được trông thấy táºn mắt chiêu kiếm cuối cùng ấy!" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Nếu có thể nói trên Ä‘á»i nà y còn có ngưá»i có thể sá» chiêu kiếm ấy thì ngưá»i ấy phải là ta!" Thiết Khai Thà nh:
"Chắc chắn là ông rồi!" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Nhưng suốt cuá»™c Ä‘á»i nà y cá»§a ta sẽ không thể sá» lại chiêu kiếm ấy!" Thiết Khai Thà nh há»i:
"Tại sao?" Tạ Hiểu Phong không đáp mà chỉ thò đôi tay trong ống tay áo ra. Trên hai bà n tay chà ng hai ngón cái đã bị chặt đứt.
Không còn ngón cái là không còn cầm được kiếm. Äối vá»›i má»™t con ngưá»i như cỡ Tạ Hiểu Phong không cầm được kiếm cầm bằng như chết còn hÆ¡n.
Thiết Khai Thà nh biến sắc mặt. Nhưng Tạ Hiểu Phong lại mỉm cưá»i bảo:
"Trước kia thì ta chẳng là m thế nà y đâu, có chết ta cÅ©ng chẳng là m!" Chà ng cưá»i nhưng gượng gạo:
"Nhưng giá» ta đã nghÄ© thông rồi. Má»™t con ngưá»i chỉ cần trong lòng được bình tÄ©nh thì dù có phải hy sinh đến đâu cÅ©ng đáng!" Thiết Khai Thà nh trầm ngâm rất lâu dưá»ng như Ä‘ang nghiá»n ngẫm ý vị câu nói cá»§a Tạ Hiểu Phong. Rồi bá»—ng chà ng ta nén không ná»—i báºt nói:
"Chẳng lẽ hy sinh cả tÃnh mạng cÅ©ng được á»" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Ta không biết!" Giá»ng chà ng á»—n định và ung dung:
"Ta chỉ biết má»™t ngưá»i nếu trong lòng không yên á»—n bình tÄ©nh thì có sống còn khá»— hÆ¡n chết nhiá»u!" DÄ© nhiên Tạ Hiểu Phong đủ tư cách nói như váºy vì chà ng đã thá»±c sá»± có cả má»™t cuá»™c Ä‘á»i dà i những kinh nghiệm trải qua Ä‘au khá»— và cÅ©ng không biết tiếp thu kinh nghiệm qua bao Ä‘au buồn thê thảm má»›i cởi mở được tâm tình, má»›i giải thoát được mình.
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tạ Hiểu Phong, Thiết Khai Thà nh cũng thở dà i rồi trấn tĩnh bảo:
"GiỠông định đi đâu?" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Ta cÅ©ng chưa biết. Có khi ta phải trở vá» nhà xem sao nhưng trước khi trở vá» nhà ta còn Ä‘i các nÆ¡i thăm thú xem sao!" Chà ng lại cưá»i bảo:
"Giá» ta không còn là kiếm khách thiên hạ vô song Tam thiếu gia Tạ Hiểu Phong nhà há» Tạ nữa, ta giá» chỉ còn là má»™t ngưá»i bình thưá»ng mà thôi nên bất tất phải dà y vò bản thân như trước kia để là m gì!" Má»™t con ngưá»i rút cuá»™c là má»™t con ngưá»i như thế nà o? Rút cuá»™c nên là m má»™t con ngưá»i như thế nà o? Thông thưá»ng Ä‘á»u do con ngưá»i ấy quyết định.
Tạ Hiểu Phong lại há»i Thiết Khai Thà nh:
"Còn ngươi? Ngươi định Ä‘i đâu?" Thiết Khai Thà nh trầm ngâm cháºm rãi đáp:
"Tôi cÅ©ng không biết nữa, có lẽ tôi cÅ©ng nên trở vá» xem nhà ra sao nhưng trước khi vá» nhà , có khi tôi cÅ©ng Ä‘i các nÆ¡i thăm thú xem sao!" Tạ Hiểu Phong mỉm cưá»i bảo:
"Cá»±c tốt đấy!" Lúc đó là lúc ánh mặt trá»i trong trẻo rá»i chiếu trên mặt đất như hoa gấm.
Äó là má»™t thị trấn nhá» chất phác và thuần nhất nhưng lại nằm trên con đưá»ng phải Ä‘i qua để lên núi Thái SÆ¡n. Tuy hai ngưá»i bảo là sẽ tùy tiện rong chÆ¡i, tùy tâm thăm thú các nÆ¡i nhưng lại cùng Ä‘i đến con đưá»ng nà y. Có khi quan hệ giữa ngưá»i vá»›i ngưá»i cÅ©ng giống y như ta thả má»™t cánh diá»u theo gió, dù diá»u bay cao mấy xa mấy nhưng vẫn còn quan hệ vá»›i sợi giây buá»™c dưới gốc.
Chẳng qua sợi dây buá»™c đó cÅ©ng y sợi dây buá»™c kiếm ở dòng sông thông thưá»ng kẻ khác không nhìn thấy mà thôi! Trong thị trấn nhỠđó cÅ©ng có má»™t quán trá» nói to thì không phải to nhưng nói nhá» thì không quá nhá». Tất nhiên quán trá» nà y cÅ©ng bán cả rượu.
Thiết Khai Thà nh bảo:
"Ông đã thấy quán trỠnà o không bán rượu chưa?" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Chưa!".
Chà ng mỉm cưá»i:
"Trong quán trá» không bán rượu có khác gì xà o thức ăn không cho muối, chẳng những ngưá»i khác không xà i được mà mình cÅ©ng xà i không được!" Äiá»u quái lạ là quán trá» nà y không bán rượu mà dưá»ng như bán thuốc.
Hương thuốc theo từng là n gió phả tá»›i, ngá»i còn nồng hÆ¡n mùi rượu.
Thiết Khai Thà nh:
"Ông đã thấy quán trỠbán thuốc bao giỠchưa?" Tạ Hiểu Phong chưa kịp nói thì chủ quán đã nói tranh:
"Quán nhá» nhà tôi cÅ©ng không bán thuốc, có Ä‘iá»u và i ngà y trước có vị khách trá» ngã bệnh, bạn ông ta sắc thuốc cho ông ta uống." Thiết Khai Thà nh há»i:
"Ông ta bị bệnh cấp tÃnh á»" Chá»§ quán thở dà i bảo:
"Äúng là bệnh cấp tÃnh tháºt, má»™t con ngưá»i Ä‘ang khá»e mạnh, thoáng cái đã ngã bệnh gần chết." Bá»—ng như ông ta thấy mình nói sai, nên cưá»i giả lả vá»™i giải thÃch:
"Bệnh nà y cÅ©ng không truyá»n nhiá»…m cho ngưá»i khác đâu. Xin quý khách cứ yên tâm mà nghỉ lại!" Nhưng bệnh cấp tÃnh "thoáng má»™t cái đã khiến ngưá»i ta ngã bệnh gần chết" thông thưá»ng phải là loại bệnh lây lan sang ngưá»i khác.
Ngưá»i giang hồ lăn lóc phong trần ai mà chẳng có hiểu biết thông thưá»ng nà y.
Thiết Khai Thà nh cau mà y đứng dáºy Ä‘i ra cá»a sá»— phÃa sau nhìn thì thấy dưới mái hiên nhà ở sân nhỠđằng sau có má»™t chà ng trẻ tuá»—i Ä‘ang dùng quạt quạt bếp lò. Khi sắc thuốc cho bè bạn trên mình thông thưá»ng không ai dắt binh khà nhưng gã nà y lại Ä‘eo kiếm, đã thế lại còn má»™t tay nắm chắc chuôi kiếm dưá»ng như lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng phòng bị kẻ khác đánh lén. Thiết Khai Thà nh nhìn má»™t lúc lâu bá»—ng gá»i:
"Tiểu Triệu!" Ngưá»i kia nhẩy báºt dáºy, tuốt kiếm khá»i vỠđến lúc nhìn rõ là Thiết Khai Thà nh mởi thở ra nhẹ nhõm cưá»i giả lả:
"Té ra là Tá»—ng tiêu đầu!" Thiết Khai Thà nh vá» là m như không thấy dáng vẻ lo lắng cá»§a gã, mỉm cưá»i bảo:
"Ta đang uống rượu ở ngoà i kia, ngươi sắc thuốc xong ra uống với ta và i chén cho vui được không?" Tiểu Triệu tên là Triệu Thanh vốn là một tên chạy cỠtrong tiêu cục Hồng Kỳ nhưng từ nhỠđã rất cầu tiến, mấy năm trước đã xin và o là m môn đệ núi Hoa Sơn.
Tất nhiên đó là do sự cố gắng của gã nhưng cũng do Thiết Khai Thà nh dốc sức vun đắp cho.
Thiết Khai Thà nh đã má»i, tất nhiên gã đâu dám từ chối. Gã láºp tức ra ngay.
Uống và i chén rượu xong, Thiết Khai Thà nh há»i:
"Ngưá»i bạn ngã bệnh kia cá»§a ngươi là ai váºy?" Triệu Thanh đáp:
"Là sư huynh cá»§a tôi!" Thiết Khai Thà nh há»i:
"Hắn bị bệnh gì váºy?" Triệu Thanh đáp:
"Bệnh... bệnh cấp tÃnh!".
Gã vốn là má»™t thanh niên xởi lởi bây giá» bá»—ng nói năng ấp a ấp úng, dưá»ng như không muốn để lá»™ bà máºt cho ngưá»i khác biết.
Thiết Khai Thà nh mỉm cưá»i nhìn Triệu Thanh, tuy không vạch trần gã nhưng xem ra còn khó chịu hÆ¡n là bị vạch trần. Mặt Triệu Thanh bắt đầu bừng Ä‘á», gã đã có thói quen xưa nay không bao giá» nói dối trước mặt Tá»—ng tiêu đầu, gã cÅ©ng định nói thá»±c cho tá»—ng tiêu đầu biết nhưng hiá»m ná»—i bên cạnh tá»—ng tiêu đầu lại có ngưá»i lạ.
Thiết Khai Thà nh mỉm cưá»i:
"Tạ tiên sinh đây là bạn ta, bạn ta không bán rẻ bạn bè đâu!" Cuối cùng Triệu Thanh thở dà i, cưá»i gượng:
"Bệnh của sư huynh tôi là bị kiếm đâm trúng!" Bị kiếm đâm, đúng là bệnh gấp, vừa gấp vừa nặng. Thiết Khai Thà nh:
"Ngưá»i bị bệnh là vị sư huynh nà o cá»§a ngươi váºy?" Triệu Thanh đáp:
"Là Mai đại sư huynh!" Thiết Khai Thà nh đỗi sắc mặt:
"Có phải là vị "Thần Kiếm vô ảnh" (Kiếm thần không bóng) Mai Trưá»ng Hoa phải không?" Quả tháºt Thiết Khai Thà nh cÅ©ng giáºt mình. Mai Trưá»ng Hoa là đệ tá» trưởng môn phái Hoa SÆ¡n, là má»™t kiếm khách đã thà nh danh trên giang hồ.
Xét vá» kiếm thuáºt cá»§a há» Mai, sao lại có thể "bị bệnh" vì kiếm cá»§a ngưá»i khác được?
Thiết Khai Thà nh lại há»i:
"Ai là m gã bị ngã bệnh?" Triệu Thanh đáp:
"Là má»™t đệ tá» má»›i nháºp môn phái Äiểm Thương, tuá»—i còn rất trẻ!" Thiết Khai Thà nh cà ng ngạc nhiên. Uy danh cá»§a Kiếm phái Hoa SÆ¡n còn trên cả Äiểm Thương. Má»™t tên đệ tá» má»›i nháºp môn Äiểm Thương là m sao đánh đỗ được đệ tá» trưởng cá»§a phái Hoa SÆ¡n?
Triệu Thanh kể:
"Chúng tôi trở vá» núi Hoa SÆ¡n há»™i há»p đến đây thì gặp gã. Bá»—ng dưng gã cùng đại sư huynh xung đột thách đại sư huynh đấu má»™t chá»i má»™t đến phân thắng bại." Tiểu Triệu thở dà i kể tiếp:
"Lúc ấy chúng tôi còn cho là gã Ä‘iên, cho là gã Ä‘ang muốn chết, ai ngá»... tháºt không ai ngỠđược đại sư huynh lại bại dưới kiếm cá»§a gã." Thiết Khai Thà nh:
"Các ngươi đánh mấy chiêu mà bị bại?" Triệu Thanh cà ng lúng túng, ngần ngừ giây lâu mới khe khẽ bảo:
"Dưá»ng như chưa đầy mưá»i chiêu!" Má»™t đệ tá» má»›i nháºp môn phái Äiểm Thương trong mưá»i chiêu mà đánh bại Mai Trưá»ng Hoả! Äiá»u nà y khiến ngưá»i ta không biết nghÄ© sao mà quả là chuyện "mất mặt", chẳng trách Triệu Thanh cứ lúng ba lúng búng không muốn nói ra.
Huống hồ Mai Trưá»ng Hoa xưa nay kiêu căng tá»± phụ, trên giang hồ kết nên không Ãt kẻ thù cho nên dÄ© nhiên là há» phải phòng bị sợ kẻ khác thừa cÆ¡ tá»›i báo thù.
Triệu Thanh lại bảo:
"Nhưng kiếm pháp cá»§a gã lại không phải hoà n toà n là kiếm pháp Äiểm Thương nhất là chiêu kiếm cuối cùng chẳng những đã độc địa kỳ quái mà há»a hầu lại già dặn, coi bá»™ Ãt ra cÅ©ng phải là công phu khá»— luyện mưá»i năm!" Thiết Khai Thà nh há»i:
"Ngươi nghÄ© là gã đã có nghệ rồi má»›i theo há»c thầy á»" Triệu Thanh đáp:
"Nhất định thế!" Tạ Hiểu Phong bá»—ng há»i:
"Gã ngưá»i thế nà o?" Triệu Thanh đáp:
"Gã tuá»—i rất trẻ nhưng là m việc rất lão luyện, tuy rất Ãt nói nhưng lá»i nói ra là có phân lượng lắm!" Triệu Thanh nghÄ© ngợi má»™t chốc rồi lại bảo:
"Coi bá»™ gã không phải hạng ngưá»i chỉ má»™t lá»i nói không hợp là đè nhau ta quyết đấu, xem ra lần nà y nhất định là gã láºp oai lấy tiếng trên giang hồ nên má»›i ra tay như váºy." Tạ Hiểu Phong há»i:
"Gã tên là gì?" Triệu Thanh đáp:
"Gã hỠTạ, Tạ Tiểu Hoạch!" Tạ Tiểu Hoạch! Ba chữ tên nà y bỗng chốc đã lừng danh giang hồ.
Chỉ trong năm ngà y ngắn ngá»§i Tạ Tiểu Hoạch đã đâm bị thương Mai Trưá»ng Hoa, đánh bại Tần Äá»™c Tú, tháºm chà đệ nhất cao thá»§ trong hà ng Ä‘á»i sau cá»§a phái Võ Äang là Âu Dương Vân Bằng cÅ©ng bại luôn dưới kiếm cá»§a gã.
Sá»± quáºt khởi cá»§a chà ng trẻ tuá»—i nà y có thể coi là má»™t kỳ tÃch! Äêm.
Trên bà n có để đèn, có bà y rượu.
Thiết Khai Thà nh nâng chén rượu trầm ngâm rồi bá»—ng cưá»i bảo:
"Tôi Ä‘oán biết hiện giỠông đã biết Tạ Tiểu Hoạch là ai rồi!" Tạ Hiểu Phong không trả lá»i trá»±c tiếp câu nói cá»§a Thiết Khai Thà nh mà chỉ thở dà i:
"Ta chỉ biết gã bây giỠđang vội muốn thà nh danh vì có thà nh danh xong gã mới xua đuỗi được bóng đen trong lòng." "Bóng đen trong lòng gã là gì?" "Phải chăng là ông bố quá nỗi tiếng của gã?" "Hay là đoạn hồi ức đau khỗ đè nặng trong lòng gã bấy lâu nay?" Thiết Khai Thà nh:
"Gã cố ý tìm cách danh gia đệ tỠđể gây chuyện, tôi cho rằng gã muốn tranh Ä‘oạt ngôi vị minh chá»§ ở Thái SÆ¡n!" Nhưng gã lại không là m như váºy.
Vì gã biết là danh vá»ng cá»§a gã chưa đủ vì váºy gã vẫn á»§ng há»™ Lịch Chân Chân lên ngồi trên bảo tá»a cá»§a minh chá»§.
Äó là chuyện cá»§a hai ngà y trước. Tin tức hôm nay là gã đã lấy minh chá»§ má»›i nháºn chức là Lịch Chân Chân là m vợ.
Thiết Khai Thà nh mỉm cưá»i:
"Hôm nay tôi má»›i biết gã thông minh hÆ¡n chúng ta tưởng nhiá»u!" DÄ© nhiên Lịch Chân Chân cÅ©ng là ngưá»i thông minh nên hiểu là chuyện kết hợp nên vợ nên chồng nà y Ä‘á»u có lợi cho cả đôi bên! Thiết Khai Thà nh lại bảo:
"Xưa nay tôi vẫn nghÄ© không hiểu khi nghe tin tức nà y thì Má»™ Dung Thu Hoạch phu nhân có cảm giác thế nà o?" Tạ Hiểu Phong cÅ©ng không hiểu. Tháºm chà trong lòng chà ng có cảm giác gì chà ng cÅ©ng khó phân biệt rõ.
Bá»—ng Thiết Khai Thà nh cưá»i:
"Tháºt ra chúng ta cÅ©ng chẳng nên lo thay cho há». Má»—i Ä‘á»i trên giang hồ Ä‘á»u có những ngưá»i như loại há» xuất hiện. Trong khi há» vùng vẫy để cố leo lên tháºt cao thì có lẽ há» chẳng cần chá»n thá»§ Ä‘oạn đâu, đợi đến khi há» thà nh danh rồi thì sẽ nhất định Ä‘i mà là m cho tốt thôi!" Vì há» Ä‘á»u rất thông minh nên quyết không dá»… gì chôn vùi cái danh tiếng phải mất bao gian khá»— má»›i dá»±ng nên. Có lẽ vì trong giang hồ vÄ©nh viá»…n tồn tại những ngưá»i như há» nên có thế má»›i giữ được thế á»—n định, thăng bằng. Vì ngay giữa há» cÅ©ng vẫn kiá»m chế lẫn nhau và quan hệ đó cá»§a há» có khác gì trên Ä‘á»i chẳng những có há»—, báo, sư tá» mà còn cần có cả chuá»™t bá» ruồi muá»—i má»›i duy trì được sá»± cân bằng trong tá»± nhiên.
Tạ Hiểu Phong bỗng thở dà i:
"Chà ng trai nà y tuy không có gia thế hiển hách, cÅ©ng chẳng có cha mẹ có thể nhá» cáºy nên muốn thà nh danh quả không dá»… dà ng!" Thiết Khai Thà nh bảo:
"Nhưng ngưá»i trẻ tuá»—i chỉ cần có chà khà như thế. Nếu quả là gã Ä‘ang tìm cách leo lên cao thì không ai có thể bảo là gã Ä‘i sai đưá»ng!" Tạ Hiểu Phong:
"Phải!" Chà ng vừa nói như váºy thì có má»™t bá»n trẻ tuá»—i xá»™c và o, cao giá»ng há»i to:
"Ông là Tạ Hiểu Phong?" Tạ Hiểu Phong gáºt đầu.
Gã trẻ tuá»—i kia láºp tức rút kiếm ra, chong mÅ©i kiếm và o chà ng:
"Ông rút kiếm ra để cùng ta má»™t tráºn thắng bại!" Tạ Hiểu Phong:
"Ta tuy là Tạ Hiểu Phong nhưng đã không dùng được kiếm nữa rồi!" Chà ng chìa bà n tay cho chà ng trẻ tuỗi nhìn.
Chà ng trai trẻ không hỠxúc động. Tấm lòng muốn nỗi tiếng của hỠquá cấp thiết.
Bất kể lúc nà o, Tạ Hiểu Phong đã là Tạ Hiểu Phong, nếu ai giết được Tạ Hiểu Phong thì kẻ đó sẽ ná»—i tiếng! Cả bá»n cùng rút kiếm đồng thá»i đâm thẳng và o Tạ Hiểu Phong... Tạ Hiểu Phong tuy không cầm được kiếm nhưng chà ng còn tay. Tay chà ng khẽ chặt và o Mạch Môn cá»§a chúng cứ như má»™t tráºn gió lướt qua.
Kiếm cá»§a cả bá»n láºp tức rá»i khá»i tay.
Chà ng kẹp cây kiếm dùng ngón trỠvà ngón giữa khẽ bẻ một cái cây kiếm gẫy thà nh hai đoạn.
Sau đó chà ng buông gá»n má»™t chữ:
"Cút!" Cả bá»n láºp tức chạy sạch. Chạy Ä‘i còn nhanh gấp mấy lúc đến.
Thiết Khai Thà nh cưá»i.
Bá»n há» còn trẻ tuá»—i, nhiệt tình như lá»a cháy, hà nh động thì lá»— mãng, là m việc gì thì cứ cắm đầu là m không nghÄ© đến háºu quả. Tuy váºy giang hồ không thể thiếu những ngưá»i trẻ tuá»—i nà y nếu không có thì khác gì biển cả không má»™t bóng cá.
Có lẽ trẻ tuá»—i như bá»n nà y má»›i khiến cho trong giang hồ mãi mãi duy trì được những kÃch thÃch má»›i mẻ, bản sắc sinh động.
Thiết Khai Thà nh:
"Ông không trách bá»n chúng á»" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Ta trách bá»n chúng là m gì!" Thiết Khai Thà nh:
"Phải chăng vì ông biết đợi bá»n chúng trưởng thà nh lên rồi thì sẽ không bao giá» là m những chuyện như váºy?" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Phải!" Chà ng nghĩ ngợi một lúc rồi bảo:
"Trừ các lý do đó ra, vẫn còn nguyên nhân khác!" Thiết Khai Thà nh há»i:
"Nguyên nhân gì cở" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Vì ta cÅ©ng là ngưá»i trong giang hồ!" Ngưá»i sống trong giang hồ khác nà o chiếc lá rụng trong cÆ¡n gió, như cánh bèo trên dòng nước. Tuy há» không chằng không rá»… nhưng lại có khà phách, có nghÄ©a khÃ. Há» tuy thưá»ng xuyên sống trong khó khăn nhưng há» không oán trá»i, không trách ngưá»i. Bởi vì há» cùng có cuá»™c sống lắm mầu nhiá»u vẻ, phong phú những Ä‘iá»u tốt đẹp.
Tạ Hiểu Phong:
"Ta có má»™t lá»i, muôn và n mong ngươi chá»› có quên!" Thiết Khai Thà nh há»i:
"Câu gì ạ?" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Chỉ cần má»™t ngà y ngươi là m ngưá»i giang hồ rồi sẽ thà nh ngưá»i giang hồ!" Thiết Khai Thà nh bảo:
"Tôi cÅ©ng xin có má»™t câu." Tạ Hiểu Phong há»i:
"Câu gì?" Thiết Khai Thà nh:
"Chỉ cần má»™t ngà y ông là Tạ Hiểu Phong thì sẽ vÄ©nh viá»…n là Tạ Hiểu Phong!" Chà ng ta cưá»i, cháºm rãi nói tiếp:
"Dù ông không còn cầm kiếm nữa nhưng ông vẫn cứ là Tạ Hiểu Phong!"
Hết
|
 |
|
| |