Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 18: Ý niệm hóa hồn (hạ).
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Chương 18: Ý niệm hóa hồn (hạ).
Bí địa Lý gia ở phía tây bắc Đại Doanh, Cổ Thần hiện tại đang ở chính bắc Đại Doanh, từ đây tới bí địa Lý gia cách nhau khoảng mười vạn dặm.
Cho dù Cổ Thần phi hành liên tục cũng cần tới hơn mười ngày thời gian.
Hiện tại Cổ Thần chỉ có một mình một người, thứ nhiều nhất chính là thời gian, đi muộn một chút cũng không sao, hắn hiện tại mơ hồ cảm giác được, tu vi đã đạt tới đỉnh phong Trúc Thai hậu kỳ, cũng rất nhanh chạm vào bình cảnh Trúc Thai hậu kỳ rồi.
Hiện tại tiên căn của Cổ Thần đã đạt tới mức siêu phẩm, lại có pháp quyết vô thượng tu luyện, cộng thêm kinh nghiệm kiếp trước và vô số linh đan, linh thạch, muốn đột phá tiến vào Dẫn Hồn sơ kỳ chỉ cần tiêu tốn chút thời gian là được.
Tới bí địa Lý gia, nói không chừng sẽ gặp phải tu sĩ lợi hại của Tàng gia, nếu tu vi càng cao hơn một bậc, như vậy sẽ càng đảm bảo hơn, hệ số nguy hiểm sẽ giảm xuống.
Từ khi hắn bước vào Trúc Thai hậu kỳ cho tới bây giờ căn bản không quá lâu, tốc độ tăng trưởng tu vi ngay cả chính hắn cũng cảm thấy quỷ dị.
Trải qua mấy trận đại chiến trong di chỉ địa cung, tu vi của hắn tăng tiến giống như ngồi tên lửa, mỗi một lần giết người đều có cảm giác thư sướng không nói nên lời, giống như lữ khách đi sa mạc vô cùng đói khát đột nhiên được uống một ngụm nước thơm ngon tới cực điểm, đồng thời cường độ ý niệm cũng trở nên cường hóa mạnh mẽ.
Phong ấn cửa vào sơn động, Cổ Thần lập tưc bắt đầu tu luyện Đỉnh Thiên Quyết, lần tu luyện hiện tại tựa hồ như trong cơ thể có một đầu phệ linh thú vô cùng đói khát, vô số linh khí thiên địa bị hút vào trong cơ thể hắn, tốc độ hấp thu đối với nguyên thạch, thai nguyên đan cũng tăng lên trên diện rộng.
Thân thể Cổ Thần tựa hồ như một hắc động không đáy, điên cuồng thôn phệ tất cả linh khí xung quanh, ý niệm của Cổ Thần đang tăng trưởng với tốc độ kinh khủng.
Linh khí là thứ hư huyễn, mắt thường không thể nhận ra, thần thức không thể dò xét, chỉ có cảm giác của tu sĩ mới có thể chạm được. Nếu như mắt thường có thể nhìn thấy linh khí, như vậy sẽ phát hiện lấy Cổ Thần làm trung tâm, linh khí trong phạm vi nghìn dặm xung quanh chậm dãi lưu động hướng về trung tâm, nhất là trong vòng chu vi nghìn trượng, tốc độ lưu động linh khí phi thường nhanh chóng, từng trận từng trận hội tụ vào trong sơn động.
Thân thể Cổ Thần tựa hồ giống như một phệ linh thú đói khát, điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa xung quanh, ý niệm của hắn không ngừng lớn mạnh… Lớn mạnh…
Một ngày đêm… Hai ngày đêm… Ba ngày…
Thời gian ba ngày trôi đi, ý niệm của Cổ Thần mới có một loại cảm giác ăn no, lớn mạnh chạm tới điểm giới hạn, so với ba ngày trước, cường độ ý niệm mạnh hơn tới mấy lần.
Lúc này, linh khí thiên địa trong phạm vi nghìn dặm xung quanh bắt đầu khôi phục bình tĩnh ban đầu.
Trong nháy mắt này, Cổ Thần rốt cuộc chạm vào bình cảnh Trúc Thai hậu kỳ, tùy thời đều có thể tiến hành hóa hồn.
Thời gian như nước, lẳng lặng chảy xuôi, trong nháy mắt mười ngày trôi qua… Hai mươi ngày trôi qua… Tròn một tháng trôi qua.
Cổ Thần bế quan trong sơn động, đột nhiên mở to hai mắt, trong hai mắt của hắn bắn ra tinh quang giống như thực chất, lấp lánh hữu thần.
Cùng lúc đó, trong đan điền của Cổ Thần, ý niệm vô hình đã biến mất, hiện tại xuất hiện một bóng người nho nhỏ trong suốt.
Bóng người thật nhỏ này giống như quang thể, nếu như phóng to một chút sẽ thấy giống y hệt Cổ Thần, đây chính là linh hồn của hắn.
Trải qua một tháng bế quan, Cổ Thần rốt cuộc đã thành công hóa hồn ý niệm, tu vi cũng đột phá tới Dẫn Hồn sơ kỳ.
Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín tới Trúc Thai sơ kỳ, Cổ Thần tiêu hao thời gian mười ngày.
Trúc Thai sơ kỳ tới Trúc Thai trung kỳ, Cổ Thần tiêu hao thời gian tám tháng.
Trúc Thai trung kỳ tới Trúc thai hậu kỳ, Cổ Thần tiêu hao thời gian hơn năm tháng.
Trúc Thai hậu kỳ tới Dẫn Hồn sơ kỳ, Cổ Thần tiêu hao thời gian một tháng/
Sau khi bước vào Thần Hải cảnh, tu sĩ bình thường khác cần thời gian tu luyện càng lúc càng nhiều, thế nhưng Cổ Thần sau một loạt kỳ ngộ, thời gian mỗi một lần đột phá ngược lại càng lúc càng ngắn.
Linh hồn hình thành trong đan điền liền mở rộng hai mắt, giống như một người mù lâu ngày đột nhiên khôi phục ánh sáng, trong mắt tràn ngập vẻ hân hoan.
Linh hồn vừa mới hình thành, thoạt nhìn giống như một tầng sóng gợn trong suốt, tựa hồ chỉ cần có cơn gió thổi qua là có thể thổi tan thành hư vô.
Linh hồn do ý niệm chuyển hóa mà thành, tuy có thể khống chế lực lượng cường đại nhưng bản thân lại phi thường nhỏ yếu, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là có thể khiến linh hồn bị dập tắt.
Linh hồn chính là ý thức, ý niệm của Cổ thần, thân thể của hắn là do linh hồn khống chế, linh hồn tuy có năng lượng pháp lực cường đại, thế nhưng vừa mới hình thành, không có chút năng lực phòng ngự nào, chỉ có thể dựa vào thân thể bảo vệ, chỉ cần hơi chút rời khỏi thân thể lập tức bị dập tắt không cần bàn cãi.
Linh hồn Cổ Thần vừa mới sản sinh liền không hề ngăn cản đạo thai, dọc theo một đường chủ mạch, một đường tiến nhanh, vượt qua trái tim, không dừng lại, cuối cùng tiến vào trong đầu.
Chỗ mi tâm của tu sĩ thường có một không gian nho nhỏ, bình thường luyện hóa pháp bảo đều bị tu sĩ thu vào trong không gian mi tâm, ngoại trừ không gian không còn gì khác, không ngũ hành, không âm dương, không có thời gian lưu động.
Linh hồn hình thành, không gian mi tâm chính là chỗ ẩn thân tốt nhất, chỉ cần thân thể tu sĩ không bị diệt, linh hồn ẩn náu trong mi tâm sẽ không bị tiêu vong.
Tu vi bước vào Dẫn Hồn sơ kỳ, năng lượng pháp lực của Cổ Thần so với thời điểm Trúc Thai hậu kỳ lớn hơn mấy lần, nhất là thần thức, sau khi có linh hồn, thần thức bạo tăng, thần thức của tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ tối đa có thể bao trùm phạm vi hơn trăm trượng.
Cổ Thần lúc tu vi đạt tới Trúc Thai hậu kỳ, thần thức vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới, phạm vi thần thức cũng chỉ hơn ba trăm trượng, thế nhưng bước vào Dẫn Hồn sơ kỳ, ý niệm hóa hồn, lúc này phạm vi thần thức của Cổ thần có thể kéo dài ba nghìn trượng, so với thời điểm Trúc Thai hậu kỳ lớn hơn không chỉ mười lần.
Cổ Thần giơ hai tay lên, chưởng trái xuất hiện tử diễm băng viêm, chưởng phải xuất hiện viêm hỏa phần thiên, bước vào Dẫn Hồn kỳ, sự khống chế của Cổ Thần đối với Huyền Băng Tử Diễm quyết và Ngự Hỏa Thần Thiên Quyết càng thêm tinh thâm một tầng, uy lực của tử diễm băng viêm và viêm hỏa phần thiên cũng theo đó đề cao không ít.
Đương nhiên, luận về uy lực, tử diễm băng viêm chính là huyền băng tử diễm do ma tu Tà Băng Cung lưu lại, hiển nhiên càng mạnh hơn một chút.
- Oa… Tu vi của Cổ Thần lại đột phá, tốc độ tu luyện của Cổ Thần thực sự quá nhanh rồi, Tiểu Bạch làm thế nào cũng đuổi không kịp a!
Khi linh hồn của Cổ Thần phiêu đãng tới không gian mi tâm, lúc đứng dậy, Tiểu Bạch lập tức nhảy lên bờ vai Cổ Thần, hưng phấn nói.
Cổ Thần sờ sờ đầu Tiểu Bạch, nói:
- Hiện tại tu vi của ta đã tới Dẫn Hồn sơ kỳ, Bồi Nguyên cảnh sơ kỳ bình thường cũng không thể chịu nổi công kích của tử diễm băng viêm, lực lượng thân thể của ta dưới Thiên Cương Thối Thể đại pháp cường hóa so với tu sĩ Bồi Nguyên sơ kỳ không hơn kém bao nhiêu, so với tu sĩ luyện hồn càng cường đại hơn nhiều, mà tới Dẫn Hồn kỳ ta đã có thể tu luyện Thiên Cương Thối Thể đại pháp tới trọng thứ bảy.
Tiểu Bach hài lòng nói:
- Tốt nha! Cổ Thần càng lợi hại càng tốt, lúc nào mới tới cái địa phương Cổ Thần nói trước kia?
Cổ Thần mỉm cười:
- Hiện tại bắt đầu đi, sau khi tới bí địa Lý gia lấy thứ đó, chúng ta sẽ trở lại thành Nhạc Thủy một chuyến, xem xem phụ thân và mọi người thế nào…
Tiểu Bạch gật đầu:
- Rời đi gần được bốn năm rồi, hì hì, Cổ Thần trở về, tu vi hiện tại sợ là dọa bọn họ nhảy dựng.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 19: Bí địa Lý gia.
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Chương 19: Bí địa Lý gia.
- Trở lại thành Nhạc Thủy ta chỉ cần len lén nhìn phụ thân và mọi người là được, hiện tại ta có rất nhiều địch nhân, không nên để cho người khác biết ta là người Cổ gia thành Nhạc Thủy, tránh khỏi mang tới tai nạn cho Cổ gia. Từ khi mười hai tuổi ta đã rời khỏi thành Nhạc Thủy, mà thành Nhạc Thủy lại ở nơi cực đông, sát biên giới Đông Hoang, hầu như chỉ giao lưu với các thành trì trong phương viên nghìn dặm xung quanh, đối với phương viên hơn mười vạn dặm của Đại Doanh mà nói, quả thực chính là tiểu thư không mấy khi ra khỏi cửa, gần đó cũng không có tông môn nào đặc biệt lợi hại, chỉ cần ta không chủ động để lộ thân thế, cho dù các tu sĩ khác tìm một trăm năm cũng rất khó có thể tìm ra được, lấy tư chất của phụ thân ta, cộng thêm số linh đan ta lưu lại, hẳn là đã đột phá tới Thần Hải cảnh rồi, phương viên nghìn dặm xung quanh không có thế lực nào có thể uy hiếp tới Cổ gia, chỉ cần Cổ gia không có vấn đề gì, ta liền an tâm bước trên con đường tu chân.
Cổ Thần nhìn phương hướng thành Nhạc Thủy, tuy là nói với Tiểu Bạch, nhưng cũng không khác lẩm bẩm với chính mình.
Qua một lát, ánh mắt Cổ Thần vừa lưu lại, thần thái trên mặt sáng láng nói:
- Đi, chúng ta đi bí địa Lý gia, nhìn xem nơi này đến tột cùng là có để lại vật gì khiến cho Đế Đình không tiếc tiêu diệt tu tiên đại thế gia như Lý gia.
Ra khỏi sơn động, Tiểu Bạch thu nhỏ lại, chui vào trong áo Cổ Thần, Cổ Thần lại thu liễm tu vi ở cấp độ Trúc Thai kỳ, phóng ra pháp bảo phi kiếm, lấy độc tốc tu sĩ Trúc Thai kỳ bình thường, chậm rãi phi độn về phương hướng Lý gia.
Hiện tại Cổ Thần dùng dịch dung hoàn, so với tiển ma đan trước kia cao cấp hơn, đều là dùng một số dược liệu ngoài nghìn năm trong động phủ Hạo Thiên luyện chế thành, tên là vô tướng đan. Vô tướng đan là đan dược cấp mười, sau khi phục dụng sẽ thay đổi tướng mạo tương đối bình thường, bất luận người nào cũng khó nhớ được tướng mạo, tên là vô tướng, tu sĩ dưới Kim Đan kỳ hoàn toàn không thể nhìn ra được, chỉ có tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh dùng thần thức mới có thể để lộ một ít cổ quái.
Kỳ thực Cổ Thần còn có thể luyện chế ra được đan dược càng cao cấp hơn, ngay cả tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng không thể nhận ra dung mạo và tu vi đích thực, dùng loại đan dược này cho dù là Mệnh Tuyền cảnh cũng không nhìn ra được mánh khóe, cho đó là dung mạo chân thực, tên là chân nhan đan.
Vốn Cổ Thần định luyện chế chân nhân đan, như vậy cho dù gặp phải Tàng Thiên Cơ cũng không sợ bị nhận ra, mà vô tướng đan gặp phải Tàng Thiên Cơ có độ phiêu lưu tương đối lớn, chỉ là chân nhan đan cần một loại thảo dược phi thường hiếm thấy tên là hóa hình thảo, đồng thời số năm tuổi phải vượt qua nghìn năm.
Hóa hình thảo chính là một loại linh dược được yêu thú cực kỳ yêu thích, yêu thú Thần Hải cảnh không thể hóa hình người, thế nhưng sau khi dùng hóa hình thảo đã thành thục liền lập tức biến thành hình người.
Chuyển hóa hình người chính là mộng tưởng của tất cả yêu tu, hóa hình thảo hầu như chỉ sinh trưởng trong yêu vực Đông Hoang, một khi có hóa hình thảo xuất hiện, yêu tu sẽ tranh đấu với nhau so với nhân tu tranh đoạt bảo bối còn kịch liệt hơn nhiều.
Có thể nghĩ, tìm được một cây hóa hình thảo thành thục là khó khăn cỡ nào.
Tuy rằng trong động phủ Hạo Thiên có tài liệu luyện chế chân nhan đan, thế nhưng không có hóa hình thảo thì không thể nào luyện chế thành chân nhân đan.
Bất đắc dĩ, Cổ Thần chỉ có thể tạm thời dùng vô tướng đan.
Cổ Thần dùng vô tướng đan, các đường viền trên mặt đều trở nên rút gọn nhiều, góc cạnh cũng trở nên bình đạm, đồng thời làn da thô ráp, thoạt nhìn giống như trung niên nhân ước chừng ba bốn mươi tuổi, tướng mạo vô cùng bình thường.
Tu sĩ Trúc Thai kỳ ba mươi tuổi, tại Đại Doanh mà nói hoàn toàn là tu sĩ phổ thông bình thường, hơn nữa tướng mạo hình dáng bình thường của Cổ Thần hiện tại, càng bình thường tới không thể bình thường hơn. Ba ngày Cổ Thần liên tục phi độn về phương hướng bí địa Lý gia, khi hoàng hôn xuống thì tạm thời tìm một nhà nghỉ đặt chân, tuy nói tu vi tới Thần Hải cảnh, tiêu hao năng lượng duy trì sự sống hàng ngày phi thường nhỏ bé, chỉ cần ba ngày ăn chút cơm là được, thế nhưng mỗi ngày Cổ Thần đều tìm một nhà nghỉ qua đêm.
Không vì cái gì khác, một người tướng mạo bình thường, hơn nữa tu vi bình thường cần phải có hành vi bình thường đối xứng, có nhà nghỉ không thích, buổi tối lại thích nghỉ ngơi nơi dã ngoại thực sự khó khiến người khác không chú ý.
Vào đêm Cổ Thần trước tiên tu luyện Thiên Cương Thối Thể đại pháp trọng thứ bảy, tới khuya Cổ Thần tu luyện Linh Kình Thuấn Tức Quyết, đang ngủ cũng có thể bảo trì tu luyện, căn bản không dành nhiều thời gian cho tu luyện Đỉnh Thiên Quyết.
Về phần Âm Dương Trận Đồ và Hỗn Độn Âm Dương chân quyết, tạm thời Cổ Thần không quản tới, sắp tới bí địa Lý gia, trong khoảng thời gian hắn khó có thể hiểu ra được chút gì đó, tốt nhất nên tu luyện thứ đề cao tu vi ngay trước mắt, càng thêm bảo đảm một chút.
Âm Dương Trận Đồ và Hỗn Độn Âm Dương chân quyết đối với việc lấy bảo vật trong bí địa Lý gia mà nói không có thời gian rảnh rỗi, trở lại chậm rãi tìm hiểu cũng không trễ.
Đối với địa đồ bí địa Lý gia, mấy năm qua, Cổ Thần đã nghiên cứu rất kỹ, không cần nhìn bản đồ trong lòng cũng có thể khắc ghi tất cả trong bản đồ bí địa, đối với bố cục bí địa Lý gia vô cùng hiểu rõ.
Cổ Thần thực sự quá mức bình thường, sau mười ngày đã xuất hiện tại lãnh địa Lý gia. Mỗi ngày đều là sinh hoạt giống nhau như đúc, lúc phi hành, ở trọ tuy rằng có gặp không ít tu sĩ ngang đường nhưng Cổ Thần không hề bị ngăn trở, thuận lợi tiến vào lãnh địa Lý gia.
Từ sau khi Lý gia bị diệt vong, Đế Đình không còn nâng đỡ thế gia tu tiên nào khác, mà trực tiếp phái một chủ mạch Tàng gia nắm giữ toàn bộ lãnh địa Lý gia.
Các thành trì nhỏ của Lý gia trước kia vẫn duy trì quản lý như cũ, thế nhưng hơn mười thành lớn đều được an bài tu sĩ Tàng gia tới quản lý.
Thành Bảo Tháp là thành chính nằm tại trung tâm lãnh địa Lý gia, bốn phía đều có khoảng cách năm sáu vạn dặm, mà bí địa Lý gia lại hơi ngả về phương hướng bắc, cách thành Bảo Tháp khoảng hơn năm nghìn dặm.
Càng tới gần thành Bảo Tháp, Cổ Thần gặp mấy tu sĩ, tu vi càng lúc càng cao, tu sĩ Dẫn Hồn kỳ có thể nói thường xuyên gặp phải, tu sĩ Bồi Nguyên kỳ cũng không ít, thậm chí ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng đã từng gặp qua một lần.
Tu sĩ Kim Đan kỳ khó có thể nhìn ra được vô tướng đan, nhưng chung quy vẫn có cơ hội, nếu như Cổ Thần có địa phương nào đó biểu hiện sai, tu sĩ Kim Đan kỳ có thể nhìn ra được vấn đề, vì vậy, vừa mới nhìn thấy tu sĩ Kim Đan kỳ, Cổ Thần liền lập tức đi vòng, tận lực không chính diện đối mặt với tu sĩ Kim Đan kỳ.
Sáu ngày sau, Cổ Thần vòng qua thành Bảo Tháp, đang lúc hoàng hôn, Cổ Thần đã tới gần vị trí bí địa Lý gia, cách bí địa Lý gia ngoài nghìn dặm, Cổ Thần liền dừng cước bộ.
Ẩn dấu tu vi pháp lực, ẩn thân trong một chỗ hoang sơn dã lĩnh.
Một đường đi tới, Cổ Thần liên tục hỏi thăm tin tức, biết được chỗ vào bí địa Lý gia vẫn luôn luôn bị Tàng gia phái tu sĩ tới giám thị.
Có người nói trong số nhân viên giám thị bí địa Lý gia có tồn tại đại tu sĩ Kim Đan kỳ, vì vậy Cổ Thần hành động phi thường cẩn thận. Bị tu sĩ Kim Đan kỳ gặp phải, lấy tu vi của hắn hiện tại căn bản không thể chống đỡ, cho dù có Tật Vũ Phi Phong gia tốc, muốn chạy trốn khỏi tay tu sĩ Kim Đan kỳ cũng tương đối khó khăn.
Đối với cửa vào bí địa Ly gia, Cổ Thần phi thường rõ ràng, đó là một tòa đại trận phương viên mấy trăm dặm, tên là Lục Long Nhiếp Tâm trận, bí địa Lý gia ở ngay bên dưới Lục Long Nhiếp Tâm trận.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 20: Lục Long Nhiếp Tâm trận (thượng).
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Chương 20: Lục Long Nhiếp Tâm trận (thượng).
Lục Long Nhiếp Tâm trận là một hợp trận cỡ lớn, kết hợp sát trận, khốn trận, huyễn trận thành một thể, uy lực không tầm thường, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh không thể xâm nhập, chỉ khi đi dọc theo lộ tuyến ghi lại trên bản đồ bí địa Lý gia mới có thể tiến vào an toàn.
Cho dù có tu sĩ Kim Đan kỳ trấn thủ, thế nhưng Lục Long Nhiếp Tâm trận có phạm vi phương viên mấy trăm dặm, Cổ Thần từ bất cứ chỗ nào cũng có thể tiến vào trong trận, mà khi đã tiến vào trong trận, coi như là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng không thể truy đuổi theo.
Chỉ là khi vào trận muốn đánh chết tu sĩ Kim Đan kỳ coi như có cơ hội.
Cổ Thần ẩn dấu hoàn toàn tu vi pháp lực, tiến về phía trước, không dùng thần thức điều tra, tuy rằng không phát hiện ra bất cứ tu sĩ nào trong tầm nhìn, nhưng đồng thời các tu sĩ khác dùng thần thức cũng không phát hiện ra Cổ Thần.
Trừ khi có tu vi cao hơn Cổ Thần mới có thể.
Đồng thời, Tiểu Bạch cũng phun ra một ngụm sương mù, bao phủ toàn thân Cổ Thần vào bên trong, như vậy coi như tu sĩ Kim Đan kỳ dùng thần thức cũng không phát hiện ra thân ảnh Cổ Thần.
Tiểu Bạch từ sau khi nuốt yêu đan của kim sư thú, tu vi bành trướng bước vào Trúc Thai sơ kỳ, hiện tại thời gian đã trôi qua hai tháng, yêu đan của kim sư thú đã bị Tiểu Bạch luyện hóa hoàn toàn.
Một viên yêu đan của yêu thú Dẫn Hồn hậu kỳ, yêu lực ẩn chứa trong đó phi thường to lớn, Tiểu Bạch luyện hóa toàn bộ, tu vi tiếp tục tăng lên hai cấp độ, đạt tới Trúc Thai hậu kỳ.
Thôn phệ yêu đan không phải là bản năng của yêu tộc, mà chỉ là một số yêu thú cực kỳ nhỏ mới có bản lĩnh như vậy, yêu thú bình thường ăn yêu đan rất có thể chuyển hóa yêu lực trong đó trở thành yêu lực của chính bản thân mình.
…
Dù chưa ngự khí phi độn, tốc độ của Cổ Thần cũng không bình thường.
Cường độ thân thể của Cổ Thần, chỉ cần đạp nhẹ bước chân một chút, thân thể liền lập tức vọt về phía trước hơn mười trượng, tu sĩ Tiên Thiên cảnh phi độn so với tốc độ chạy bộ của Cổ Thần còn kém hơn nhiều.
Qua chừng nửa canh giờ, Cổ Thần đã vượt qua khoảng cách gần nghìn dặm, cách cửa vào bí địa Lý gia càng lúc càng gần rồi, dọc theo đường đi thỉnh thoảng lại nhìn thấy tu sĩ tuần tra trên không trung, nhưng đều bị hắn xảo diệu né tránh được.
Lúc này khoảng cách tới Lục Long Nhiếp Tâm trận phía trước không quá một trăm dặm, lực lượng trông coi của Tàng gia nhất định sẽ cường đại hơn. Cổ Thần tạm thời dừng lại, nhìn thoáng qua vị trí bốn phương, trong đầu tính toán phương vị của hắn hiện tại.
Lục Long Nhiếp Tâm trận có phạm vi mấy trăm dặm, trong phạm vi này có rất nhiều vị trí có thể vào trận, thế nhưng không phải là mỗi một vị trí đều có thể an toàn vượt qua trận.
Lục Long Nhiếp Tâm trận chia làm sáu đạo trận cơ: sát, khốn, sinh, tử, huyễn, hồn. Sáu đạo trận cơ này không phải chia làm sáu khu vực, mà là đan xen tương hỗ lẫn nhau.
Trong sát đạo có vô số cương phong lôi điện, có thể đả thương thân thể tu sĩ, khốn đạo có quang tráo pháp lực cường đại, cản trở đường lui, tiến vào huyễn đạo sẽ bị ảo cảnh mê huyễn thôn phệ, tiến vào hồn đạo sẽ phải đối mặt với vô số công kích linh hồn kinh khủng.
Nếu như đi vào tử đạo, liền gặp phải cương phong lôi điện và công kích linh hồn, còn cs quang mạc pháp lực nhằm hạn chế hành động, hầu như không còn đường sống.
Chỉ khi đi vào sinh đạo mới an toàn tiến lên, vượt qua Lục Long Nhiếp Tâm trận, tiến vào trong bí địa Lý gia.
Lục Long Nhiếp Tâm trận này có phương viên mấy trăm dặm, cách chừng mỗi mười dặm sẽ có sáu cửa vào tiến vào sáu đạo khốn, sát, sinh, tử, huyễn, hồn, Cổ Thần suy tính vị trí chính là chỗ sinh đạo kia.
Từ lâu Cổ Thần đã nhớ rất rõ ràng bản đồ bí địa Lý gia, Cổ Thần căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh liền tính ra được vị trí sinh đạo, nhất thời liền nhằm vị trí sinh đạo bước đi.
Càng gần bí địa Lý gia, tốc độ bước tiến của Cổ Thần càng lúc càng chậm lại, lợi dụng địa hình hoàn cảnh xung quanh, tận lực che giấu hành tung của chính mình.
Có sương mù do Tiểu Bạch phun ra, tu sĩ dưới Bồi Nguyên kỳ không thể nhìn ra được, coi như là tu sĩ Bồi Nguyên kỳ cũng chỉ nhìn thấy cái bóng trong suốt, nếu không tới gần quan sát, căn bản không thể phát hiện ra.
Bất quá càng gần bí địa Lý gia, trong lòng Cổ Thần càng thêm cẩn thận, cũng không hề bởi vì Tiểu Bạch phun ra sương mù mà buông lỏng cảnh giác.
Phạm vi hơn một trăm dặm này, tuần tra trên không trung càng lúc càng thêm nghiêm mật, thường xuyên có một gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ trong phạm vi trăm dặm liên tục bay tới bay lui, tiến hành dò xét nghiêm mật.
Bất quá tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, mặc kệ là dùng thần thức hay mắt thường đều không thể nhìn ra nửa điểm tung tích Cổ Thần.
Không đợi quá lâu, Cổ thần tiến vào năm mười dặm… Tiếp tục về phía trước, lại bước vào phạm vi ba mươi dặm.
Cách cửa vào sinh đạo Lục Long Nhiếp Tâm trận không tới khoảng cách hai mươi dặm rồi, Cổ Thần tiếp tục đi về phía trước, lại qua mười dặm.
Cách cửa vào sinh đạo còn trên dưới ba dặm, lúc này thân thể Cổ Thần đột nhiên dừng lại, phía trước mấy trăm trượng có một tu sĩ tuổi tác ước chừng năm mươi, y phục thêu thanh long, chính là tu sĩ Tàng gia, hắn ngoại phóng tu vi, có cảnh giới Bồi Nguyên cảnh trung kỳ.
Cổ Thần khẽ nhíu mày, tu sĩ Bồi Nguyên cảnh, cho dù hắn hóa long sợ là cũng chỉ đánh ngang tay với hắn, khó đối phó.
Tàng Trạch Uyên đứng cách Lục Long Nhiếp Tâm Trận hơn trăm dăm, hay tay chắp sau lưng, hai con mắt lẳng lặng nhìn phía trước hơn trăm trượng, nơi đó có một tầng quang tráo trong suốt gần như vô hình.
Tàng gia đối với Lục Long Nhiếp Tâm trận rất có nghiên cứu, tính ra ngoại trận của Lục Long Nhiếp Tâm Trận chỉ là một trong năm bộ phận, càng đi vào trung tâm, Lục Long Nhiếp Tâm trận càng lợi hại.
Chỗ trung tâm nhất của Lục Long Nhiếp Tâm trận từ nơi vào tiến thêm ước chừng khoảng cách hơn dặm, tu sĩ Dẫn Hồn kỳ mới có tư cách vào trận, cũng có thể xông vào trên dưới một dặm, tu sĩ Bồi Nguyên kỳ có thể xông vào trên dưới ba dặm, tu sĩ Kim Đan kỳ có thể xông vào trên dưới mười dặm, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh có thể xông vào hơn ba mươi dặm.
Tàng Thiên Cơ đã từng xông qua Lục Long Nhiếp Tâm trận một lần, vượt qua hơn ba mươi dặm phải lui trở về, hắn cũng chỉ có thể tiến vào một phần tư bộ phận, muốn tiến vào hơn nữa sợ là không đỡ được các đạo công kích sát, huyễn, hồn…
Tuy rằng Tàng gia không vào được bí địa Lý gia, thế nhưng lại biết rất rõ ràng Lục Long Nhiếp Tâm trận có mấy cửa sinh nối thẳng từ ngoài vào trong, vì vậy mỗi một chỗ cửa vào sinh đạo đều có một gã tu sĩ Bồi Nguyên kỳ trấn thủ.
Vận khí của Cổ Thần coi như bình thường, Tàng Trạch Uyên phía trước chính là tu sĩ Bồi Nguyên trung kỳ.
Tàng Trạch Uyên cách cửa vào sinh đạo chỉ chừng hơn trăm trượng, Cổ Thần muốn vòng qua cũng không ổn, biện pháp chỉ có một, đó là vượt qua phong tỏa của Tàng Trạch Uyên, tiến vào sinh đạo.
Cổ Thần thả chậm cước bộ, tiếp tục tiến gần về phía trước, hoặc là không làm, Tàng Trạch Uyên đưa lưng về phía Cổ Thần, Cổ Thần vừa lúc đánh lén, giết Tàng Trạch Uyên được thì tốt, giết không xong lập tức chạy vào sinh đạo, không sợ hắn đuổi theo.
Trăm trượng… Tám mươi trượng… Năm mươi trượng…
Khoảng cách giữa Cổ Thần và Tàng Trạch Uyên càng lúc càng gần, dần dần, chỉ còn ba mươi trượng.
Ba mươi trượng, Cổ Thần đã có thể xuất thủ đánh lén rồi, bất quá đối phương là tu sĩ Bồi Nguyên trung kỳ, nếu như tới gần khoảng cách hai mươi trượng, đánh lén căn bản không sản sinh hiệu quả, đối phương hoàn toàn có đủ thời gian phản ứng.
Cổ Thần tiếp tục nhẹ bước về phía trước, hai mươi tám trượng… hai mươi lăm trượng…
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 20: Lục Long Nhiếp Tâm trận (hạ).
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Chương 20: Lục Long Nhiếp Tâm trận (hạ).
Đột nhiên, Tàng Trạch Uyên cảm giác phía sau lưng lành lạnh, giống như bị ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn vào, cơn lạnh dọc sống lưng tràn lên đầu.
Trong lòng Tàng Trạch Uyên cả kinh, lập tức quay đầu lại, Cổ Thần dừng bước bộ, không nhúc nhích, Tàng Trạch Uyên liếc mắt tỉ mỉ nhìn bốn phương tám hướng, không hề phát hiện ra bất cứ thứ gì khác.
Đồng thời, Tàng Trạch Uyên dùng thần thức tỉ mỉ quét qua phương viên nghìn trượng xung quanh một lần, vẫn không hề phát hiện ra bất cứ thứ gì khác.
Tàng Trạch Uyên nhíu mày, thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ là tinh thần khẩn trương, sinh ra ảo giác? Thế nào vừa cảm giác có sát khí?”
Ánh mắt và thần thức không có phát hiện gì, Tàng Trạch Uyên xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nhìn về phương hướng Lục Long Nhiếp Tâm trận, bất quá một tầng sóng gợn trong suốt đột nhiên bao phủ hắn lại, Tàng Trạch Uyên vô cùng cẩn thận, tuy rằng không hề phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, nhưng vẫn dùng quang tráo pháp lực, bảo hộ hắn bên trong.
Cổ Thần thấy thế nhất thời thầm mắng:
“Khá lắm, rất cẩn thận, quả nhiên là càng già càng cay, nếu là tu sĩ trẻ tuổi sao lại cẩn thận tới như vậy?”
Thấy thân thể Tàng Trạch Uyên chuyển về phía trước, Cổ Thần tiếp tục cẩn thận bước thêm vài bước, rốt cuộc đã tới gần khoảng cách hai mươi trượng…
Không dám tới gần hơn nữa rồi, tu sĩ đối với nguy cơ uy hiếp có cảm ứng nhất định, tuy rằng càng tiếp cận gần thì tỉ lệ tập kích thành công càng lớn, nhưng lại càng dễ bị phát hiện hơn, từ hành động của Tàng Trạch Uyên vừa rồi, hiển nhiên hắn đang cảnh giác rất cao độ, tiếp tục đi tới không phải là hành động sáng suốt.
Khoảng cách hai mươi trượng đã đủ cho Cổ Thần xuất thủ đánh lén rồi.
Đột nhiên…
Cổ Thần nháy mắt bộc phát pháp lực, thân thể chợt lóe về phía trước, xông thẳng vào Tàng Trạch Uyên, chưởng phải đánh mạnh về phía trước, một đoàn tử diễm băng viêm từ lòng bàn tay phun ra, hóa thành băng chưởng.
Tay phải Cổ Thần nắm quyền, lấy viêm hỏa phần thiên oanh kích ra một đạo Kim Cương Thần Quyền, quyền cương bao phủ trong hỏa diễm bốc cháy hừng hực trong nháy mắt thành lớn, oanh kích vào sau lưng Tàng Trạch Uyên.
Hầu như trong nháy mắt Cổ Thần cảm giác được mấy đạo thân thức đảo qua trên người hắn, trong đó dĩ nhiên có thần thức của tu sĩ Kim Đan kỳ, giống như lưỡi dao sắc bén, tiết lộ hàn khí kinh người.
Cổ Thần biết, chủ nhân của mấy đạo thần thức này đã phát hiện ra hắn, khẳng định đang cấp tốc tiến về bên này, bất quá Cổ Thàn không phân tâm quản nhiều, mà toàn tâm toàn ý dốc môt kích toàn lực đánh ra một quyền và một chưởng.
Nguy cơ trí mạng, trong nháy mắt bao phủ Tàng Trạch Uyên, khuôn mặt Tàng Trạch Uyên biến đổi, lập tức quay người lại, quang tráo pháp lực càng tăng thêm, giữa mi tâm bay ra một khối mộc bài, khối một bài biến thành khổng lồ, chính là một kiện pháp bảo trung phẩm chắn trước Tàng Trạch Uyên.
Ầm…
Một tiếng nổ vang, mộc bài còn chưa kịp che phủ toàn bộ thân thể Tàng Trạch Uyên, băng chưởng, hỏa quyền của Cổ Thần đã oanh kích vào cương tráo pháp lực, nhất thời đánh cho cương tráo pháp lực nát bấy.
Mộc bài còn chưa kịp bộc phát uy lực lớn nhất đã bị một chưởng một quyền của Cổ Thần đánh trở lại nguyên hình, bay ngược trở về mi tâm của Tàng Trạch Uyên.
Băng chưởng và quyền cương tuy rằng đã yếu đi rất nhiều, nhưng tiếp tục bay về phía trước, đánh vào người Tàng Trạch Uyên.
Nhất thời, Tàng Trạch Uyên giống như bị rơi vào hố lửa hầm băng, chỉ cảm thấy thân thể như chớp mắt bị đảo qua hỏa lò, chớp mắt lại bị chuyển tới hầm băng, công kích từ lạnh vô cùng tới nóng vô cùng đảo qua đảo lại trong nháy mắt bộc phá lực phá hủy kinh người trong cơ thể Tàng Trạch Uyên. “Phốc…” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, đã bị nội thương.
Cổ Thần thầm nghĩ đáng tiếc, phản ứng của người này quá nhanh, dĩ nhiên trong thời khắc nguy cấp, linh hồn còn có thể tạo thành phản ứng kịp thời như vậy, trực tiếp phóng ra pháp bảo, nếu như không phải kiện pháp bảo trung phẩm kia trung hòa phần lớn lực công kích của băng chưởng và quyền cương, như vậy băng chưởng và quyền cương trực tiếp đánh trúng thân thể người này, cho dù không chết cũng phải trọng thương không dậy nổi, đợt công kích thứ hai có thể dễ dàng thu gặt tính mạng hắn.
Tuy rằng pháp bảo mộc bài của Tàng Trạch Uyên bị Cổ Thần đánh bật trở lại nguyên hình, thế nhưng đã thành công chặn được phần lớn lực công kích. Lúc này tuy rằng Tàng Trạch Uyên phun máu tươi đầy miệng, nhưng bị thụ thương không đến nỗi quá nặng, nhìn Cổ Thần, Tàng Trạch Uyên bùng phát lửa giận ngập trời.
Hắn đường đường là một tu sĩ Bồi Nguyên trung kỳ, cho dù là ở Tàng gia cũng là thành viên tinh anh hạch tâm, đang khi làm nhiệm vụ thủ hộ bên ngoài bí địa Lý gia lại bị một gã tu sĩ Dẫn Hồn sơ kỳ đánh lén thiếu chút nữa bỏ mạng đương trường, Tàng Trạch Uyên làm sao không giận dữ cho được?
Thời điểm đi đường, Cổ Thần luôn bảo trì bình thường, bảo trì điệu thấp, tự nhiên biểu hiện tu vi ở mức Trúc Thai kỳ, lúc này đánh lén giết người còn ẩn dấu thì quả thực là kẻ ngốc, vừa ra tay phải lấy lực lượng mạnh nhất của chính mình.
Nếu như Tàng Trạch Uyên chỉ là một gã tu sĩ Bồi Nguyên sơ kỳ, bị Cổ Thần đánh lén một kích như vậy không mất mạng thì cũng phải trọng thương khó dậy nổi.
- Cẩu tặc muốn chết…
Tàng Trạch Uyên hơi lui người về phía sau, quát lớn một tiếng.
Thần thức của Cổ Thần bao trùm hơn ba nghìn trượng, lúc này phạm vi phụ cận có tới gần mười đạo độn quang, chính là những tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ phụ trách tuần tra trong không trung cách địa điểm này gần nhất, bất quá khoảng cách trăm trượng hầu như nhìn thấy rõ tướng mạo của Cổ Thần.
Cổ Thần hiển nhiên biết rõ nơi này không thể ở lâu.
Tuy rằng Tàng Trạch Uyên đã bị thương, thế nhưng chung quy vẫn là kình địch, Cổ Thần không muốn bị hắn kéo chân, lợi dụng cơ hội khi Tàng Trạch Uyên bị đánh thụ thương thối lui, trực tiếp khống chế pháp bảo phi kiếm từ trong mi tâm bay ra, không nói hai lời bước lên phi kiếm, Cổ Thần hóa thành một đạo độn quang, trong hai cái nháy mắt đã lao qua màn gợn sóng trong suốt ở phía trước hơn trăm trượng.
Tàng Trạch Uyên vừa mới ổn định thân thể, Cổ Thần đã biến mất trong gợn sóng trong suốt.
Giương cánh tay lên, Tàng Trạch Uyên nhanh chóng phóng ra một đạo phù chú, phù chú bay lên cao hơn trăm trượng, một tiếng nổ vang, tỏa vô số đóa hoa lửa, phương viên trăm dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sau khi phóng ra bạo diễm phù truyền tin, Tàng Trạch Uyên không nói hai lời, cũng hóa thành một đạo độn quang, lao vào trong Lục Long Nhiếp Tâm đại trận.
Tàng Trạch Uyên là tu sĩ Bồi Nguyên kỳ, bằng vào thực lực mạnh mẽ xông trận có thể thoải mái trở ra trong phạm vi ba dặm, hắn vừa nhìn người xông trận chỉ có tu vi Dẫn Hồn sơ kỳ, cách hắn quá xa, vừa rồi bị thụ thương chẳng qua là bị đánh lén, đối với tu vi của Cổ Thần hắn cản bản không thèm để vào mắt.
Cổ Thần vừa mới xông vào trong trận, khung cảnh lập tức thay đổi, giống như tiến vào một không gian khác, nơi này lấp lánh vô số ánh sao, từng bước từng bước phiêu phù xung quanh Cổ Thần. Nơi đây không có mặt đất, không có bầu trời, trên dưới trái phải, bốn phương tám hướng đều giống nhau như đúc.
Lục Long Nhiếp Tâm trận có tên là nhiếp tâm tự nhiên là một huyễn trận cường đại, vừa vào trận cho dù là tiến vào một đạo nào trong sáu đạo cũng bị ảnh hưởng của huyễn cảnh, nơi này trên dưới trái phải bốn phương tám hướng đều không thể phân biệt rõ ràng, nếu như không hiểu lộ tuyến trận pháp, tùy tiện đi nhầm một bước sẽ rơi vào một trong năm đạo sát, tử, hồn, khốn, huyễn… Đạo nào cũng đủ sức giết chết người xông trận.
Cổ Thần vừa mới tiến vào Lục Long Nhiếp Tâm trận, lập tức dựa vào phương pháp di chuyển trong bản đồ bí địa Lý gia, vừa mới tiến lên không tới mười bước, đột nhiên phía sau hắn chợt lóe bạch quang, tựa hồ như có thứ gì đó chui ra từ trong không gian.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 21: Mượn trận giết người.
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Chương 21: Mượn trận giết người.
Cổ Thần xoay người nhìn, chính là Tàng Trạch Uyên.
- Chạy đi đâu?
Tàng Trạch Uyên thấy Cổ Thần ngay phía trước, nhất thời bạo rống một tiếng, thân thể chợt lóe, để lại một đạo tàn ảnh, lập tức vọt về phía Cổ Thần.
Ánh mắt Cổ Thần lạnh lùng, khóe môi nhếch lên nở nụ cười nhạt. Lục Long Nhiếp Tâm trận này đã được hắn thôi diễn vô số lần, tuy rằng lần đầu tiên thực sự xông vào, thế nhưng đối với lộ số Lục Long Nhiếp Tâm trận đã quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, trong trận pháp có sáu đại trận nhỏ, Cổ Thần đều hết sức rõ ràng, gã tu sĩ Bồi nguyên trung kỳ này dám truy đuổi vào trong trận, quả thực là tự tìm đường chết.
Tốc độ của Tàng Trạch Uyên đủ nhanh, tốc độ của Cổ Thần cũng không kém, chợt lóe liền cấp tốc chạy về một phương hướng, trong loại không gian mê ảo không phân biệt được phương hướng này mà nói căn bản không hề có phương hướng, trên dưới trái phải cũng chỉ là lấy tiêu điểm bản thân.
Chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, Cổ Thần đã chạy về phía trước hơn một dặm, đều là dựa theo lộ tuyến sinh đạo chạy trốn, Tàng Trạch Uyên vẫn truy đuổi theo phía sau hơn ba mươi trượng, trong lòng vô cùng kinh ngạc, Cổ Thần tiến vào Lục Long Nhiếp Tâm trận dĩ nhiên không hề xuất hiện một lần nhầm lẫn bước vào năm trận nhỏ sát, tử, hồn, huyễn, khốn, luôn luôn chạy đúng sinh đạo.
Trong lòng Tàng Trạch Uyên nhất thời khiếp sợ, đối với điều này thực sự phi thường hiếu kỳ, càng phát hiện ra nghiêm trọng, từ tình huống trước mắt xem xét, hiển nhiên Cổ Thần đã hiểu được phương pháp tiến vào Lục Long Nhiếp Tâm trận, nói cách khác không phải là vận khí?
Tuy rằng thực lực của Tàng Trạch Uyên có thể chạy vào phạm vi trên dưới ba dặm rìa ngoài Lục Long Nhiếp Tâm trận, như đó hoàn toàn là bằng vào thực lực mạnh mẽ vượt qua, dọc theo đường kia không gặp vào khốn đạo thì là huyễn đạo, hoặc là sát đạo, coi như là phạm vi ba dặm rìa ngoài, công kích trong những trận nhỏ đối với tu sĩ Bồi Nguyên cảnh có sức uy hiếp không nhỏ.
Nhất là tử đạo, tu sĩ Bồi Nguyên kỳ hơi có chút sai lầm có thể lập tức bỏ mình, vì vậy tiến vào Lục Long nhiếp tâm đại trận, trong lòng Tàng Trạch Uyên không hề thả lỏng cảnh giác, khống chế tốc độ phi hành giảm đi rất nhiều, cuối cùng phát hiện Cổ Thần dĩ nhiên hiểu được lộ tuyến sinh đạo, nhất thời đẩy nhanh tốc độ đuổi theo.
Bên ngoài Lục Long Nhiếp Tâm đại trận, tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ tuần tra là những người chạy tới nơi này trước tiên, đều dừng lại ngoài trận.
Không lâu sau liền xuất hiện một đạo độn quang hạ xuống, một gã tu sĩ bay tới, tu vi đại khái vào khoảng Bồi Nguyên sơ kỳ, rất nhanh liên tục có mấy đạo độn quang hạ xuống, đều có tu vi Dẫn Hồn kỳ hoặc Bồi Nguyên kỳ.
Một gã tu sĩ Bồi Nguyên hậu kỳ tuổi chừng lục tuần xuất hiện, mọi người nhất tề cung kính cúi đầu hành lễ đối với hắn, hiển nhiên địa vị không thấp.
- Ở đây có tình huống gì? Trạch Uyên đâu?
Tu sĩ lục tuần hỏi.
Tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ đầu tiên tới nơi nói:
- Vừa rồi có người xông vào Lục Long Nhiếp Tâm trận, Trạch Uyên đuổi vào trong trận rồi.
- Xông trận? Người nào?
Thanh âm tu sĩ lục tuần cả kinh.
- Một tu sĩ tuổi chừng ba mươi, thoạt nhìn vô cùng bình thường, ta cũng không nhớ được tướng mạo của hắn, không biết hình dung như thế nào.
- Tu vi ra sao?
Ánh mắt tu sĩ lục tuần sáng ngời, một lần nữa hỏi.
- Tu sĩ Dẫn Hồn sơ kỳ, so với Trạch Uyên thấp hơn nhiều, bất quá Trạch Uyên đã đuổi vào trong đó một thời gian rồi, giờ vẫn chưa thấy ra.
Đôi lông mày tu sĩ lục tuần nhíu lại, noi:
- Nếu đã dám xông trận hiển nhiên có chút nắm chắc, người này cùng với Lý Nghiêm đã chết khẳn định có quan hệ gì đó, Mục Nam, nhanh chóng bẩm báo chuyện này cho thái tử Thiên Cơ, các ngươi ở đây chờ, ta vào trận trợ giúp Trạch Uyên.
Mọi người gật đầu, tu sĩ lục tuần nói xong lập tức tiến vào trong Lục Long Nhiếp Tâm trận, Tàng Mục Nam thì hóa thành một đạo độn quang, hướng về phía thành Bảo Tháp, lúc này Tàng Thiên Cơ đang ở trong thành Bảo Tháp.
Tu sĩ lục tuần tên là Tàng Hồng Uyên, cùng với Tàng Trạch Uyên là huynh đệ đồng mạch, hắn biết Lục Long Nhiếp Tâm trận nguy hiểm không gì sánh được, nếu như người xông trận thực sự là hung thủ sát hại Lý Nghiêm, chiếm được địa đồ bí địa Lý gia.
Như vậy người này phải hiểu rất rõ Lục Long Nhiếp Tâm trận, trong lòng Tàng Trạch Uyên thầm cấp bách, tuy rằng Tàng Mục Nam nói tu sĩ xông trận chỉ có tu vi Dẫn Hồn sơ kỳ, nhưng Tàng Hồng Uyên vẫn rất lo lắng cho Tàng Trạch Uyên.
Lo lắng của Tàng Hồng Uyên không phải là không có lý.
Tàng Trạch Uyên truy đuổi vào trong trận đại khái hơn hai trăm trượng đã rút ngắn khoảng cách với Cổ Thần khoảng hai mươi trượng, trong lòng vui vẻ, đang muốn bắt đầu công kích thì đột nhiên thân ảnh Cổ Thần phía trước chợt lóe, biến mất không thấy.
Tàng Trạch Uyên thầm cả kinh, phía trước xuất hiện một cơn gió nhẹ, đột nhiên thổi vào mặt, trong sát na cảnh tượng hoàn toàn biến mất, bốn phương tám hương xung quanh tràn ngập cương phong lôi điện.
Cổ thần thấy Tàng Trạch Uyên vẫn đuổi kịp, thân thể chuyển động theo sinh đạo, lập tức tiến vào trong sát đạo.
Tuy nói sát đạo rất nguy hiểm, nhưng Cổ Thần rất quen thuộc đối với trận pháp này, nơi này chính là chỗ vào Lục Long Nhiếp Tâm trận, có thể dễ dàng né tránh công kích trong sát đạo.
Tàng Trạch Uyên thì không giống, đối mặt với công kích sát đạo, hắn chỉ có thể liều mạng, vừa mới tránh thoát được đạo cương phong thứ nhất, đạo cương phong thứ hai kèm theo một đạo thiểm điện thô to như cánh tay đồng thời oanh kích về phía Tàng Trạch Uyên.
Trong lòng Cổ Thần biết tiết tấu công kích của sát đạo, linh hoạt né tránh hết mọi công kích, vòng tới phía sau Tàng Trạch Uyên.
Pháp bảo mộc bài trong mi tâm Tàng Trạch Uyên bay ra, hóa thành hơn một trượng, cương phong, lôi điện đều bị cản lại.
Đúng lúc này đột nhiên phía sau lưng hắn mát lạnh.
Một băng chưởng lớn chừng mười trượng đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ vỗ về phía Tàng Trạch Uyên, theo sau băng chưởng là một pháp bảo phi kiếm bao phủ bằng hỏa diễm bốc cháy hừng hực.
Tàng Trạch Uyên thất kinh, nhất tề đánh mạnh một chưởng, cũng là một chưởng cương lớn chừng mười chượng va chạm một chỗ với băng chưởng.
Ầm… ầm…
Một tiếng nổ vang vọng, băng chưởng và chưởng cương đồng thời vỡ vụn, một cỗ hàn khí đóng băng tới cực điểm dung mãnh tiến vào trong thân thể Tàng Trạch Uyên.
Cổ Thần bị Tàng Trạch Uyên phản kích một chưởng mạnh mẽ khiến khí huyết cuồn cuộn, Tàng Trạch Uyên ngự khống pháp bảo mộc bài chặn lại công kích cương phong lôi điện vẫn còn có thể phát ra một chưởng uy lực tới như vậy, tu vi xác thực hơn xa Cổ Thần.
Thế nhưng công kích của Cổ Thần không chỉ dừng lại ở đó, pháp bảo phi kiếm mang theo phần thiên viêm hỏa sau khi băng chưởng vỡ vụn tiếp tục bay về phía Tàng Trạch Uyên, bắn thẳng vào yết hầu của hắn.
Đồng thời Cổ Thần kết pháp ấn chưởng trái, băng chưởng một lần nữa ngưng tụ, mi tâm hắn lòe ra mấy đạo cương mang, Ngũ Linh Phân Thần Chùy trong nháy mắt bắn ra.
Cương phong lôi điện trong sát đạo công kích tầng tầng bất tận, Tàng Trạch Uyên căn bản không thể thu hồi lại pháp bảo mộc bài chống lại công kích của Cổ Thần.
Cương mang chợt lóe, trong mi tâm Tàng Trạch Uyên lại bay ra một kiện pháp bảo, va chạm một chỗ với phi kiếm của Cổ Thần, hắn một lần nữa đánh ra một chưởng, một đạo chưởng cương đón nhận băng chưởng của Cổ Thần.
Thế nhưng đột nhiên hai mắt Tàng Trạch Uyên trợn tròn, năm tia chớp từ hai bên trái phải vòng qua vọt về phía chính mình, kinh hãi bật thốt:
- Ngũ Linh Phân Thần trùy?
Trong ánh mắt kinh khủng của Tàng Trạch Uyên, Ngũ Linh Phân Thần trùy nhanh như thiểm điện đâm vào cơ thể hắn, một chiếc cắm giữa mi tâm, hai chiếc cắm giữa ngực, hai chiếc cắm ở bụng.
Tàng Trạch Uyên tức thì mất mạng.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius