Kiêu Thần
Tác giả: Canh Tục
Quyển 3: Giang Ninh Phong Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 145 : Vội về lo việc tang
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm by Mít tơ Goncopis ----- 4vn
Sau khi Lâm Đình Huấn chết đến ngày thứ tư Lâm Đình Lập cử con trai trưởng là Lâm Tục Lộc đem theo thê tử ,nha hoàn, vú già, tùy tùng tổng cộng sáu người một đoàn đi Giang Ninh để hỗ trợ xử lí việc hậu sự của Lâm Đình Huấn, thay mặt cha giữ đạo hiếu.
Trong các huynh đệ Lâm Thị Lâm Tục Lộc đứng thứ ba, vừa bước qua tuổi nhi lập ( ba mươi), phía môi trên để một đường râu ngắn và dày, tướng mạo không hề tầm thường, đỗ tú tài từ rất sớm, cử nhân công danh, năm nay khi tham gia kì thi Hội bị rớt bảng mới quay trở về Đông Dương.
Sau khi Lâm Tục Lộc đến cửa sông, thay đồ tang đến nghĩa trang nơi linh cữu được dừng để tế bái Lâm Đình Huấn, sau khi nhìn thấy các vị thẩm nương, liền tới thảo đường bái yết Lâm Phược, đưa bức do tay thân phụ tự viết cho Lâm Phược.
- Tam ca, người ngồi xuống đi
Lâm Phược mời Lâm Tục Lộc ngồi xuống, hắn ngồi ở phía sau thư án mở bức thư của Lâm Đình Lập ra, thư viết tay của Lâm Đình Lập được viết bằng mấy trang chữ Khải, phần mở đầu viết về tình hình mới nhất của Đông Dương.
Huyện Thạch Lương bị rơi vào tay bọn trộm tặc đã bảy tám ngày rồi, các tin tức tiếp theo cũng sẽ được truyền tới Giang Ninh.
Khi Lưu An Nhi đánh hạ Thạch Lương, tri huyện Thạch Lương Tả Nhậm đã tập trung đám đông ở trên tường thành đáp trả, bị trúng tên mà bỏ mạng, sau khi Tả Nhậm chết, quân coi giữ tường thành cũng không chiến đấu nữa mà tự tan rã, Trần Lăng đã bị rơi vào tay kẻ thù, theo tin tình báo mới nhất Trần Lăng sau ngày bị thất thế liến thất tiết theo địch, sau đó khuyên răn Lô Đông Dương và các quan sử dù có chết cũng không được khuất phục, đã bị Lưu An Nhi bắt áp giải về Tứ Châu.
Khi Thạch Lương bị thất thủ, tri phủ Đông Dương Thẩm Nhung cũng bị trọng thương dẫn tới hôn mê bất tỉnh, là thông phán của Đông Dương Lâm Đình Huấn trở thành viên quan có chức vị cao nhất ở huyện Thạch Lương. Nguyên nhân huyện Thạch Lương bị thất thủ có rất nhiều, mọi người đều hết sức cố gắng, nhưng Lâm Đình Lập lại không chống cự lại được, không có cách nào hoàn thành chức trách.
Tri phủ Đông Dương Thẩm Nhung khi ở huyện Thạch Lương hôn mê bất tỉnh, nhưng sau khi trở về Đông Dương lại bỗng dung tỉnh lại đúng là kì tích, thậm chí có thể miễn cưỡng nằm trên giường bệnh mà xử lí công vụ, điều này khiến Lâm Đình Lập rơi vào thể bị động.
Lâm Tế Viễn, Trần Thọ Nham dẫn đầu hơn hai trăm xã dũng hộ tống án sát phó sử Cố Ngộ Trần tới Đông Dương giám sát vụ việc phản bội và bình định Đông Dương, mới có thể khiến tình cảnh của Lâm Đình Lập tốt hơn một chút.
Lâm gia và Cố gia từ lâu đã có ân oán với nhau, nhưng đó là chuyện đã qua rồi, sau khi Cố Ngộ Trần rửa tội và được trọng dụng lại, Lâm gia và Cố Ngộ Trần hoàn toàn không có chút mâu thuẫn nào, hơn nữa Cố Tụ Doanh cũng là người đàn bà góa, Lâm Phược cũng là con cháu của Lâm gia, Cố Ngộ Trần cho dù muốn lôi kéo tâm tư của Thẩm Nhung, cũng không đành lòng mà nhìn Thẩm Nhung chèn ép quá đáng đối với Lâm Đình Lập.
Sau khi Cố Ngộ Trần đến Đông Dương, tạm thời đem những mâu thuẫn của Thẩm Nhung và Lâm Đình Lập nén xuống, thậm chí trước khi ủy nhiệm vị trí mới Lâm Đình Lập, Lâm Tông Hải còn phải phụ trách tổ chức huấn luyện các xã dũng trong vùng.
- Phụ thân ở Đông Dương thường nói lão thập thất ngươi chắc chắn sẽ là trụ cột vững chắc của Lâm gia, muốn ta tới Giang Ninh thông thường cần phải thương lượng với ngươi; ta tới Giang Ninh nhìn khí tượng của cửa sông thật không tầm thường chút nào…
Lâm Tục Lộc nói.
- Để nhị thúc, Tam ca khen ngợi, Lâm Phược ta thật không dám nhận.
Được người khác tin tưởng Lâm Phược nhất định sẽ gắng hết sức, việc xưng hô với Lâm Đình Lập, Lâm Tục Tộc tự nhiên cũng thân thiết hơn.
Nói cho cùng Lâm Đình Lập lúc ấy tạm thời có thể lật ngược tình thế cũng là nhờ có quan hệ giữa Lâm Phược và Cố Ngộ Trần, hơn nữa những mối nguy hiểm trên người gã vẫn chưa thực sự hết, Lâm Phược lại bảy tỏ thái độ không mượn thời cơ để tranh đoạt tài sản Lâm gia.
Đọc kĩ bức thư, trong lòng Lâm Phược có chút than vãn, nói tóm lại thủ đoạn của Lâm Đình Lập vẫn không đủ tàn nhẫn, Thẩm Nhung bị trúng tên trọng thương, gã hoàn toàn có thể khiến cho Thẩm Nhung trong quá trình trị thương không cẩn thận làm vết thương ngày càng nghiêm trọng dẫn tới tử vong, thì đâu đến nỗi bị lâm vào tình thế bị động như thế này?
Lâm Tục Tông dẫu sao cũng là tới chạy việc tang, Lâm Phược cũng không tiện vì gã mà bày đặt yến tiệc rửa bụi trần, đêm đến liền bày một bàn tiệc nhỏ trong thảo đường, mời Lâm Mộng Đức, Lâm Cảnh Trung, Lâm Tục Hoành và ba vị lão tộc tới cùng tiếp đãi Tam công tử Lâm Tục Lộc. Để Liễu Nguyệt Nhi, Tiểu Man ở trong phòng cùng với thê tử của Lâm Tục Lộc ăn cơm.
Lâm Tục Hoành và ba vị tộc lão nhận thức được Lâm gia nếu rơi vào tay Lâm Tục Hi, bọn họ rất có khả năng bị đá sang một bên, cảm xúc đối lập của Lâm Phược lúc nàu chẳng khác gì cục băng tuyết khi bị đun nóng đang tan chảy. Sau khi Lâm Phược bày tỏ lập trường không hề màng tới chuyện khống chế tộc quyền, tranh đoạt tài sản, đặc biệt là sau khi Lâm Mộng Đắc đề cập tới sự việc ở Giang Ninh , bọn họ mấy ngày nay đều ra sức nịnh bợ Lâm Phược.
Đại công tử bên đó nhanh nhất cũng phải hơn một nửa tháng mới có thư gửi tới, chuyện của Lâm gia chẳng khác gì một mớ bòng bong, làm sao có thể đợi tới khi đó để giải quyết được. Tam phu nhân, Lục phu nhân và thiếu phu nhân Mã Thị thường ngày đều ở trong chốn nhà cao cửa rộng, là hạng nữ lưu không có nhiều kiến thức hiểu biết, Tam công tử Lâm Tục Tộc đại diện cho Nhị công tử tới, Lâm gia ở Giang Ninh nói tóm lại cũng được coi là người có chủ kiến.
Sau bữa tiệc, khi chuẩn bị bàn chuyện chính sự, Lâm Tục Lộc nói với Lâm Phược:
- Vẫn phải cùng với lão thập thất tìm một địa điểm, ta sẽ cho người mời Tam thẩm, Lục thẩm, Thất thẩm và Nhị sảo tới cùng bàn chuyện…
- Cái này…
Lâm Phược chần chừ nói
Lâm Phược chỉ ra một vài địa điểm trên sân trong nhà vây để sắp xếp người nhà Lâm gia và bọn Lâm Tục Tộc bàn chuyện lớn trong gia tộc, kiếm một địa điểm nơi này, rõ ràng là muốn hắn cùng tham gia, Lâm Phược lúc này tự nhiên lại không muốn tham dự.
- Tình hình ở Giang Ninh, lão thập thất và Lâm Mộng Đắc thúc là rõ nhất, khi ta tới đây, phụ thân cũng đã dặn dò, cho dù hiện tại lão thập thất ngươi công việc bộn bề, cũng cần ngươi và Lâm Mộng Đức thúc cho ý kiến; phụ thân có nói hiện tại Tục Hi và Chiêu Dật tuổi còn nhỏ, trong nhà cũng cần có người có thể đưa ra quyết sách, hiện không có ai phù hợp hơn Thất thẩm nương. Câu này đương nhiên là chỉ nói ở buổi nói chuyện hôm nay, không cần phải nói cho Tam thẩm nương, Lục thẩm nương biết, ta thực không muốn đắc tội với tam thẩm nương, lục thẩm nương…
Lâm Tục Lộc nói
Lúc này Lâm Mộng Đắc mới biết bước “ không tranh đoạt” của Lâm Phược lợi hại đến mức nào.
Việc gì phải tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, chia năm xẻ bảy, không bằng lùi một bước có thể khiến Lâm gia càng thêm đoàn kết để đối mặt với các nguy cơ trước mắt.
Lâm Phược ở Giang Ninh có thể coi như địa đầu xà ( người có máu mặt) chỉ cần không tồn tại việc tranh đoạt quyền lực gia tộc, các mâu thuẫn lớn về gia sản của dòng họ, mọi việc ở Giang Ninh vẫn sẽ dựa vào Lâm Phược.
Thất phu nhân không có con nối dõi, lẽ ra sau khi Lâm Đình Huấn chết, sẽ không được tiếp tục tham dự vào chuyện gia tộc nữa, Lâm Đình Lập lại vẫn một mực đề nghị Thất phu nhân quản việc trong nhà, chủ yếu xem trọng Thất phu nhân là người nhà Cố gia, việc Lâm Đình Lập có khả năng thoát được nguy cơ ở Đông Dương hay không, có liên quan rất nhiều tới Cố Ngộ Trần.
Tuy nói Lâm Đình Lập không có khí phách, nhưng dẫu sao cũng không phải là kẻ ngu ngốc, hắn biết lúc này đây việc sống chết với hai mươi ngàn lượng bạc, một đống khế ước, khế đất, khế ước mua bán nhà không sao có thể so bì với nền móng vững chắc của Lâm gia, chỉ cần người còn, thì quyền thế còn, tiền tài mất đi sau này vẫn còn có cơ hội lấy lại được, cho dù cần tranh cướp quyền lực, thì cũng phải để Lâm gia trải qua được mối nguy hiểm trước mắt rồi mới tính tiếp được.
Lâm Cảnh Trung tạm thời không có đủ tư cách tham gia bàn các chuyện lớn trong Lâm gia, gã lui ra ngoài, được một lúc lâu, Tam phu nhân, Lục phu nhân, Thất phu nhân và thiếu phu nhân Mã Thị cũng được mời ra ngoài.
Tam phu nhân, Lục phu nhân và thiếu phu nhân Mã Thị đều biết rằng lúc này mình là người ăn nhờ ở đậu, trứng không thể chọi với đá, để Lâm Phược tham sự bàn chuyện lớn trong gia tộc lúc này đây là tốt nhất, thế của Cố gia lại lớn, cũng biết nhiều chuyện lớn nhỏ bọn họ đều không bằng Tiểu Thất Cố Doanh Tụ, hơn nữa những chuyện đó đều do Nhị lão gia Lâm Đình Lập ra quyết định, đương nhiên sẽ không phản đối nữa.
Mọi người ngồi ở phía trước đại sảnh, ánh nến bị gió thổi mạnh tạt hướng vào phía trong.
- Ý của phụ thân còn quan trọng hơn tiền đồ trước mắt của Đại ca, những chuyện này nếu không cần phiền đến y thì không cần nói với y, thế cục cửa sông Hồng Trạch đang yên ổn, sau khi bác trưởng quay trở về với tổ tiên, đại ca quay về giữ đạo hiếu cũng được.
Lâm Tục Lộc nói
- Ba vị thẩm nương thấy thế nào? Nếu thấy hợp lí, ta sẽ lập tức viết cho đại ca một bức thư nói rõ tình hình bên này sau đó cho người lập tức đi Yến Kinh, để đại ca tự mình giải quyết.
Lâm Phược ngồi bên cạnh không nói gì, bức thư này muốn nói với Lâm Tục Văn về quyết định của Lâm gia, cho dù gã có phản đối cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến đại cục, không bằng cứ ở Yến Kinh đợi cơ hội thăng chức, lúc này Lâm Phược cũng không lo lắng Lâm Tục Văn sẽ tới Giang Ninh để báo hiếu, cho dù lúc này Sở Đảng ở trong triều có nắm được quyền lực, thì cũng may mắn vì mình là người thân cận của Cố Ngộ Trần, mọi việc đã đâu vào đấy, Lâm Tục Văn sao có thể tự mình làm tình hình phức tạp lên được?
- Ý của phụ thân, là muốn tới tận nhà Cố Ngộ Trần thăm hỏi để biểu thị tình thân, nhưng đang mặc đồ tang trong người, không tiện đến nhà, chuyện này nên làm thế nào đây, hay là nhờ Thất thẩm nương cho ý kiến.
Lâm Tục Lộc nói với Thất phu nhân Cố Ngộ Doanh, lần này gã đem theo vợ đi cùng, chính là vì muốn đi theo con đường của phu nhân.
Cố Ngộ Trần ở Đông Dương có thể quyết định vận mệnh của Lâm Đình Lập, nhạc phụ của Cố Ngộ Trần, thân phụ của Cố phu nhân là Dương Hạo Tín nguyên là đại lão trong Sở Đảng, có ảnh hưởng rất nhiều tới việc Đại công tử có được tín nhiệm trong triều không, lúc này đây đã triệt để hóa giải được mâu thuẫn Lâm , Cố, không thể vì việc giữ đạo hiếu ảnh hưởng tới việc này.
- Hôm qua Cố phu nhân còn gửi thư tới, nói hôm nay sẽ đến đây phúng viếng, có lẽ hai ngày nữa sẽ tới.
Lâm Phược ở bên cạnh nói bậy, đang nghĩ ngày mai sẽ cử người đi vào thành báo tin, phải để Cố phu nhân vất vả đi một chuyến tới cửa sông để thụ lễ, Cố phu nhân sao có thể từ chối được?
Trong lòng Lâm Đình Lập vẫn chưa nắm giữ được khí phách của đại cục, bản lĩnh luồn cúi đúng là thật đáng nể.
Lâm gia và Cố gia vốn đã không có mâu thuẫn không thể giải quyết, tuy nhiên người của Cố gia vẫn có những lời oán hận với Lâm gia, nhưng điều này ảnh hưởng không nhiều tới đại cục, Lâm gia và Cố gia đều là hương đảng của Đông Dương phủ Thạch Lương huyện, trong triều nếu hợp tác được với nhau sẽ có lợi cho đôi bên, lúc này khó có thể khiến Lâm gia chủ động cúi đầu, Cố Ngộ Trần cũng không thể từ chối được.
Nếu Cố Ngộ Trần muốn từ chối, lúc đầu cũng không thể đưa tất cả xã dũng của Lâm gia đi Đông Dương phủ.
- Thật sự không thể tốt hơn
Lâm Tục Lộc nói
- Phụ thân có bảo ta đem ít vật phẩm tới đây, chỉ sợ gửi cho Cố gia vẫn không đủ, vẫn cần nhờ tới ba vị thẩm nương cho ta ý kiến…
Lâm Tục Lộc lấy từ trong túi ra một danh sách quà tặng, đưa cho Lâm Phược xem trước tiên. Nên làm cách nào có được quan hệ tốt với Cố gia, Lâm Phược và Thất phu nhân Cố Ngộ Doanh mới là cốt yếu, trong lòng hai cha con Lâm Đình Lập, Lâm Tục Lộc là người rõ nhất.
Lâm Phược nhìn trên danh sách viết một đống những món vàng bạc, ngọc, châu báu, hắn cũng không thực sự hiểu về những món đồ này, nói tóm lại tổng giá trị cũng không hề thấp, gia sản của Lâm Đình Lập ở phủ Đông Dương cũng rất lớn.
Lâm Phược đưa danh sách cho Cố Ngộ Doanh, sau khi Cố Ngộ Doanh xem xong, đã cùng thương lượng với Tam phu nhân, Lục phu nhân và thiếu phu nhân Mã Thị. Khi bọn họ cùng nhau rút khỏi Thượng Lâm, ngoài đem một đống vàng bạc, ngọc, châu báu ra, những vật này đa phần đều là đồ riêng trong phòng của mỗi vị phu nhân. Sau khi bốn người này thương lương xong, đều quyết định lại làm thêm một danh sách giống như thế nữa, gộp tất cả lại sau đó đem tặng cho Cố gia.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius