Ngũ Chỉ Bà Bà bật quát :
- Nếu ngươi còn vọng động thì đừng trách lão thân sẽ phải nặng tay hơn lần này.
Nếu thiết trượng của Ngũ Chỉ Bà Bà có mục đích là ngăn Hà Thái Hoài lại, không cho Hà Thái Hoài tiến đến thu hồi tín vật hiện do Trác Duy Lãm cầm giữ thì một đao bất ngờ bật lóe lên của Thẩm Tuyệt Đao mới chính là chiêu công đầu tiên dành cho Hà Thái Hoài :
- Hóa ra bọn ta đã lầm mưu kế thủ đoạn của ngươi. Thử xem ngươi còn chối cãi như thế nào nữa với chiêu này của ta. Đỡ !
Ào…
Hà Thái Hoài vội bật tung ngược về phía sau, kịp tránh chiêu đao khá lanh lẹ của Tuyệt Đao.
Vút !
Lập tức bóng thiết trượng bật lóe lên ngay bên cạnh Hà Thái Hoài.
- Bách Cầm thân pháp ! Thì ra kế mưu của tiểu tử ngươi là muốn gồm thâu càng nhiều tuyệt càng tốt. Vậy đến bao giờ mới đến lượt ngươi thâu đoạt tuyệt kỹ của lão thân ? Hay ả Lưu Ngọc Bội đã kịp chỉ điểm cho ngươi trước lúc ả chết. Hãy đỡ !
Vụt !
Hà Thái Hoài lại tràn người tránh chiêu, miệng cố kêu lên :
- Mọi ngưới đừng ngộ nhận nữa có được không ? Tại hạ…
Có tiếng thét lanh lảnh của Uyên Uyên vang lên :
- Ngay từ đầu ta đã đoán biết là ngươi có ý đồ, quả không sai. Giờ thì ngươi đừng hi vọng còn người nào nữa tin ngươi. Đỡ chiêu !
Một ánh đao lóe lên, cho Hà Thái Hoài biết cả Thẩm Uyên Uyên cũng có đao, cho dù trước đó Thẩm Uyên Uyên không hề có đao trong tay.
Ào…
Hà Thái Hoài đành trông mong vào sự thâm trầm, nói lên sự nhận định chín chắn ắt phải có của phụ tử Trác Quang Minh. Do đó, Hà Thái Hoài vừa lo tránh đao của Uyên Uyên vừa hối hả gọi :
- Trác huynh, Trác tiền bối ! Nhị vị xin minh định cho Hà Thái Hoài này. Tại hạ…
Có giọng nói trầm trầm của Trác Quang Minh vang lên :
- Mọi chuyện rồi sẽ minh bạch nếu Hà huynh đệ ngay lúc này hãy chịu khuất tất một phen.
Trác Duy Lãm tiếp lời :
- Tệ nhi nói rất đúng, sao tiểu hữu không cố nhẫn nhịn, tạm thời thúc thủ để cùng mọi người ngồi lại và tìm hiểu mọi thực hư ?
Hà Thái Hoài thất vọng :
- Tại hạ sẽ tuân theo, chấp nhận cho chư vị chế ngự với điều kiện là Ngũ Chỉ Bà Bà ngay lúc này cũng phải xếp vào dạng tình nghi. Ý của tại hạ là…
Tiếng rít của Ngũ Chỉ Bà Bà liền vang lên, cắt ngang câu nói của Hà Thái Hoài :
- Chỉ có ngươi mới là kẻ đáng ngờ. Và ngay lúc này tự thân ngươi cũng đâu thể định đoạt. Hãy xem tuyệt kỹ của lão thân.
Và một tia chỉ kình liền được Ngũ Chỉ Bà Bà phát xạ, lao thẳng vào Hà Thái Hoài.
Víu…
Bất phục xen lẫn bất bình, Hà Thái Hoài theo bản năng tạt ngang một kình, quất hất ngọn chỉ lực của Ngũ Chỉ Bà Bà bật ra.
Vù… Ầm…
Ngọn chỉ kình bị đánh bật thật, điều đó vô tình làm cho người phát chỉ kình và người vừa đánh bật ngọn chỉ vô cùng kinh ngạc.
Ngũ Chỉ Bà Bà the thé cười lên :
- Khá khen cho tiểu tử ngươi có nội lực thật sự vượt ngoài sự dự đoán của lão thân. Hãy đỡ thêm một lần nữa xem. Đỡ ! Ha…ha…
Và Hà Thái Hoài thì kinh ngạc đến thất sắc.
- Một trong Ngũ Kỳ như lão bà bà thật khó tin là chỉ có nội lực yếu kém như vậy. Trừ phi…
Trừ phi điều gì thì Hà Thái Hoài không còn cơ hội để nói tiếp. Vì đúng lúc đó, dường như ở tám phương tứ hướng đều có những tràng cười ngạo mạn và đắc ý vang lên :
- Thật là may mắn cho bổn cung, tam trong ngũ kỳ đều vô tình hiện diện đông đủ, đỡ cho bổn cung khỏi phải phí lực truy tìm. Ha…ha…
- Cung chủ có lệnh chỉ được bắt giữ, không được sát hại tam tuyệt ! Hãy mau phát động trận Ngũ Hành Huyết Hoa ! Ha…ha…
- Mộc Tinh đàn tuân lệnh !
- Kim Tinh đàn tuân lệnh !
- Thổ Tinh đàn…
Hà Thái Hoài không cần nhìn cũng biết Huyết Ma Cung vậy là đã có cách xông qua Hoàng Diệp Lâm. Và chúng không phải xuất hiện chỉ một ít người, hoặc một vài quan ải như Hà Thái Hoài từng trông thấy và cũng từng vượt qua. Trái lại chúng xuất hiện rất nhiều và nhiều đến độ cho dù Hà Thái Hoài có cơ hội cùng mọi người ở đây liên thủ cũng không thể đủ lực lượng đương đầu.
Nhận thức rõ điều đó, Hà Thái Hoài vận dụng toàn lực vào thân pháp Bách Cầm, ung dung tránh thoát ngọn chỉ lực đang xạ đến của Ngũ Chỉ Bà Bà và hối hả lao về phía Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên :
- Trác huynh và Uyên tỷ xin hãy nhớ đến lời dặn trước của tại hạ. Hãy mau chạy đi ! Nhanh nào !
Thẩm Uyên Uyên đáp lại bằng cách tạt ngược một đao về Hà Thái Hoài :
- Vẫn là thủ đoạn của ngươi thôi. Chẳng phải lúc nãy ngươi là kẻ đi sau cùng và đó là dịp để ngươi lưu ám ký cho bọn chúng bất ngờ xông vào ư ? Hãy nạp mạng cho ta.
Ào…
Luôn luôn bị nghi ngờ và hễ càng nói, càng giải thích thì càng bị nghi ngờ nhiều hơn. Hà Thái Hoài chợt hít vào một hơi thật dài để bất ngờ có một hành động mà tất cả mọi người đương diện đều không ai ngờ đến.
Hà Thái Hoài vươn tay, thi triển một thủ pháp diệu kỳ, nhẹ nhàng tước đoạt thanh đại đao trên tay Thẩm Uyên Uyên :
- Đắc tội !
Rồi với đao vừa chiếm đoạt, Hà Thái Hoài bật tung người lao vào giữa bọn Huyết Ma Cung đang hăm hở triển khai Huyết Ma Ngũ Hành Trận :
- Bọn ngươi phải chết ! Kẻ nào ngăn ta, kẻ đó phải chết ! Ha…ha… ! C…h…ế…t… ! Ha…ha…
Đao pháp của Hà Thái Hoài đã biểu hiện và cùng với tràng cười đang sặc sụa của Hà Thái Hoài, hàng loạt những tiếng kêu thét vừa thảm thiết vừa bi phẫn của bọn Huyết Ma Cung cũng vang lên :
- Mau mau ngăn tiểu tử lại a..a…
- Chính Thất Tình Kim Tinh đã bị tiểu tử sát hại, hãy báo thù cho a…a…
- Chao ôi đao pháp của…á..
Máu đã đổ và thây người đã gục, Hà Thái Hoài càng cười to hơn và đắc ý hơn :
- Chết ! Ha…ha… Bọn ngươi chạy đâu cho thoát ? Chết này ! Ha…ha..
Những tiếng gầm thét quanh đó không còn lọt vào tai Hà Thái Hoài nữa, đối với Hà Thái Hoài lúc này, chỉ có những bóng người di chuyển là đáng cho Hà Thái Hoài quan tâm mà thôi.
Một bóng nhân ảnh lao vút qua Hà Thái Hoài :
- Tiểu tử ngươi lẽ nào không sợ độc ? Hãy xem độc thủ của ta !
Rào…
Hà Thái Hoài ung dung ở giữa màn độc vụ để loang thanh đại đao lên :
- C…h…ế…t… ! Ha…ha…!
Phựt ! Oa !
Một bóng nhân ảnh khác đang vừa lùi vừa tháo chạy :
- Tiểu tử không ngại độc ! Chúng ta xem ra…
Ánh đao của Hà Thái Hoài đã vươn đến :
- Chạy à ? Chết ! Ha…ha…
Phập ! Oa…
Những bóng nhân ảnh càng lúc càng náo loạn và hậu quả là chỉ làm cho thanh đại đao của Hà Thái Hoài càng được phát động loạn xạ hơn.
- Đỡ ! Ha…ha…
Phập ! Oa…
- Sao ngươi không chạy nữa ? Đỡ ! Ha…ha…
A…a…
Hà Thái Hoài không hề nuối tiếc những sức lực đang bỏ ra, thanh đại đao cứ thế tiếp tục loang loáng.
Một nhát bên đông.
Vù…
Một bóng đen ngã gục.
Huỵch !
Một đao bên tây !
Ào…
Một bóng cao lừng lững ngã xuống.
Rào…rào…
Càng có nhiều bóng đen thì càng có nhiều chiêu đao được Hà Thái Hoài quật ra.
Ào…
Hà Thái Hoài quật mãi, quật mãi cho đến lúc hoàn toàn kiệt lực.
Và cho dù đã kiệt lực Hà Thái Hoài vẫn cười, tuy là cười với thanh âm đã khào khào vì khản giọng :
- Ha…ha…
Hà Thái Hoài cười cho đến lúc không thể nào cười được nữa và phải ngất lịm…
**********
Mở mắt ra, Hà Thái Hoài thất kinh, ngồi bật dậy, tay lại thủ thanh đao.
Đứng ngay phía trước Hà Thái Hoài là nhị tuyệt Kiếm Đao cũng đang hốt hoảng cùng thủ đao thủ kiếm.
Nhìn thần sắc của nhị tuyệt và sau khi đưa mắt nhìn quanh, Hà Thái Hoài tuy vẫn ngồi, vẫn thủ đao nhưng lại lên tiếng :
- …
Thất sắc vì không thể nào mở miệng để phát lên bất kỳ thanh âm nào, Hà Thái Hoài liền hắng giọng :
- …
Vẫn không có thanh âm nào phát ra, Hà Thái Hoài hốt hoảng đứng bật lên, tự vận lực để kiểm tra toàn bộ kinh mạch và toàn bộ huyệt đạo.
Động thái của Hà Thái Hoài làm cho nhị tuyệt cùng nhảy lùi lại, vẫn thủ kiếm thủ đao và cũng hốt hoảng như lúc đầu Hà Thái Hoài đã nhìn thấy.
Tự biết huyệt đạo vẫn thông suốt, nội lực vẫn đủ đầy cho dù có suy giảm phần nào sau một phen cuồng loạn, nghĩa là bản thân huyệt đạo không hề bị ai chế ngự, Hà Thái Hoài cười gượng, ngồi xuống và bất ngờ quẳng thanh đại đao qua một bên.
Coong…
Trác Duy Lãm lúc bấy giờ mới lên tiếng :
Ngươi làm thế là có ý gì ? Thúc thủ do đã cạn kiệt chân lực ? Hay trận đồ sát đã làm ngươi hối hận ?
Cạnh chỗ Hà Thái Hoài là một phiến đá, Hà Thái Hoài vận lực vào một ngón tay, vạch lên phiến đá một hàng chữ :
- “trong trận đồ sát, có ai trong chư vị bị phương hại ?”
Thẩm Tuyệt Đao tái mặt dần dần và thầm thì với Trác Tuyệt Kiếm :
- Y không phải bị kiệt lực.
Riêng Trác Duy Lãm thì hoang mang nhìn Hà Thái Hoài :
- Ngươi không nhớ gì thật ư ? Như ngươi muốn nói ngươi cũng không biết ngươi đã gây ra một trận đồ sát ?
Hà Thái Hoài thở dài, dùng tay vạch thêm vài chữ lên phiến đá :
- “Trác huynh và Uyên tỷ ?”
Ánh mắt của Trác Duy Lãm phát ra tia phẫn nộ :
- Bọn ta đã lầm vì đã không nghe theo lời đề tỉnh của ngươi. Chúng đã bị Ngũ Chỉ Bà Bà và Huyết Ma Cung bắt giữ.
Chát !
Hà Thái Hoài giận dữ vỗ một chưởng vào phiến đá vừa được Hà Thái Hoài dùng thay cho lời phát thoại.
Phiến đá vỡ tung, làm cho Hà Thái Hoài tỉnh ngộ :
“Ta không được phẫn nộ, phẫn nộ vào lúc này là hỏng hết”.
Tự căn dặn như vậy, Hà Thái Hoài chợt nhặt lại đao, sau đó dùng đao để gạt sạch lớp cỏ phủ trên nền đất trước mặt.
Soạt !
Cỏ bị gạt hết, chỉ còn lại là lớp đất mịn màng, Hà Thái Hoài ném bỏ đại đao và dùng một ngón tay vạch lên nền đất :
- “Vãn bối không thể phát thoại chỉ có thể bút đàm. Nhị vị tiền bối nếu không ngại…”
Trác Duy Lãm lên tiếng cắt ngang câu đang được Hà Thái Hoài viết dở dang :
- Bọn ta tuy biết ngươi bây giờ vô hại nhưng nếu bất đồ ngươi nổi hung lên…
Đến lượt Hà Thái Hoài cắt ngang câu nói của Trác Duy Lãm bằng cách vạch lên mấy chữ sau hi nôn nóng xóa bỏ hàng chữ đã viết :
- “Hãy điểm huyệt vãn bối”
Len lén, nhị tuyệt nhìn nhau. Sau đó, cũng len lén như thế, nhị tuyệt cùng tiến về Hà Thái Hoài bằng những bước chân sợ sệt.
Gật đầu nhìn họ khuyến khích và Hà Thái Hoài không hề nhăn mặt dù bị nhị tuyệt cùng một lúc vươn tay chết trụ huyệt đạo.
Thở phào nhẹ nhõm, Trác Duy Lãm vừa ngồi xuống cạnh Hà Thái Hoài vừa dè dặt hỏi :
- Chuyện gì đã xảy ra ? Ngươi hãy vắn tắt kể qua cho bọn ta nghe nào !
Hà Thái Hoài cười buồn, kể qua cho họ nghe bằng cách nãy giờ đã sử dụng :
- “Chưa biết tại sao, nhưng mỗi khi vãn bối bị khích nộ đến tột cùng thì tâm trí liền trở nên cuồng loạn. Vào những lúc như thế vãn bối thường không phân biệt nổi ai là bằng hữu ai là thù nhân. Cũng may chuyện vừa qua vẫn không gây phương hại gì cho nhị vị hoặc cho Trác huynh và Uyên tỷ.
- Nhưng chuyện gì đã xảy ra cho ngươi ? Sao ngươi bỗng phát cuồng mỗi khi bị khích nộ ? Liệu có liên quan gì đến sở học của ngươi ?
Hà Thái Hoài lắc đầu :
- “Tuy không thể do sở học nhưng nhất định là có liên quan đến chuyện đã xảy ra ở Tuyệt Minh Cốc, Huyết Ma Phủ”.
- Là thế nào ?
Lần này cái lắc đầu của Hà Thái Hoài mang ý nghĩa khác :
- “Vãn bối vẫn chưa rõ. Chỉ biết rằng ở đó vãn bối đã suýt chết, như Lưu Ngọc Bội đã chết vì rơi đúng vào làn nước nóng”
- Vậy nhất định là do sở học của ngươi, những thứ công phu khác với sở học Lưu gia và càng không phải võ học do Bách Cầm lão nhân lưu lại.
- “Vãn bối không ngại độc. Và khi vô tình lọt vào Mê Hoa Ảo Tiên Bồng những sở học của vãn bối là do Khúc lão nhân truyền thụ”
- Nhạc phụ của Lưu Khánh Hà ?
- “Đúng”
- Lão còn sống ?
- “Đã chết ! Vì đã đến hạn kỳ Ngọa Tiên Lâu độc phát tác”
- Nói tóm lại nguyên nhân khiếnngươi phát cuồng là cho đến giờ ngươi vẫn chưa rõ ?
- “Chưa”
- Vậy nội lực của ngươi thì sao ?
- “Cũng do Khúc lão trao truyền”
- Toàn bộ ?
- “Phải”
Thủy chung Thẩm Tuyệt Đao vẫn chưa một lần lên tiếng. Và điều này thật khác lạ nếu so với tính khí luôn háo thắng và chỉ muốn lấn lướt Trác Duy Lãm trước đây của Thẩm Tuyệt Đao. Hà Thái Hoài mãi đến lúc này mới nhận ra điều khác lạ này nhưng nhận ra lúc đã muộn.
Thẩm Tuyệt Đao đến lúc này mới lên tiếng, để nói lên một câu mà dù Hà Thái Hoài có nằm mơ cũng không thể ngờ đến :
- Đủ rồi, sư huynh ! Đã đến lúc chúng ta phải nghĩ đến tiểu Minh và tiểu Uyên.
Trác Duy Lãm chợt cười gượng khi miễn cưỡng điểm huyệt làm cho Hà Thái Hoài bất động hoàn toàn :
- Ngươi đừng trách ta, tiểu hữu. Sinh mạng của tiểu Minh, tiểu Uyên đang do Huyết Ma Cung và Ngũ Chỉ Bà Bà khống chế. Chỉ có đem sinh mạng ngươi đi trao đổi, bọn chúng mới chịu buông tha cả hai.
Thẩm Tuyệt Đao nhấc bổng Hà Thái Hoài lên, vẫn trong tư thế ngồi :
- Có ích gì khi sư huynh cố tìm lời biện bạch ? Nguyên ủy sự việc là do tiểu tử gây ra. Nếu không có y bất ngờ xuất hiện, dẫn theo sự xuất hiện của bọn kia có phải đến tận lúc này chúng ta vẫn được yên ổn và thong dong tự tại đó sao ? Đi nào !
Ngoài Thẩm Tuyệt Đao lòng dạ vẫn không thay đổi, Trác Duy Lãm thì tuy đi theo nhưng áy náy thì cứ áy náy. Lão bảo :
- Sư muội nói như thế là sai rồi. Chúng ta phải thừa nhận rằng sự việc xảy ra là do chúng ta không nghe theo lời đề tỉnh của tiểu hữu đây, hậu quả có thế nào đều là lỗi của chúng ta. Tuy vậy, việc cứu tiểu Minh và tiêu Uyên là điều chúng ta vẫn phải cứu. Nhưng cứ theo phương cách này, thật lòng sư huynh cứ cảm thấy xốn xang.
Thẩm Tuyệt Đao cười lạt :
- Muội tuy không muốn tranh luận với sư huynh, nhưng sao sư huynh cứ biết một mà không biết đến hai ? Phải chi tiểu tử này đừng gây chi một trận đồ sát, khiến Huyết Ma Cung mất một lúc những vài mươi mạng, thì Ngũ Chỉ Bà Bà đâu thể trút giận vào bọn ta, buộc phải câu lưu tiểu Uyên và tiểu Minh, uy hiếp bọn ta và bắt bọn ta đi tìm tiểu tử đem đi đổi mạng ?
Thái độ của Thẩm Tuyệt Đao buộc Trác Duy Lãm phải nhân nhượng, và mãi mãi vẫn nhân nhượng cho dù lập luận của Thẩm Tuyệt Đao là không thể chấp nhận.
Bởi đó, suốt đoạn đường còn lại, Trác Duy Lãm hầu như cứ để mặc cho Thẩm Tuyệt Đao đưa đi, lão lẽo đẽo theo sau và không còn lần nào lên tiếng. Bất quá lão chỉ thi thoảng thở dài, khiến Hà Thái Hoài càng nghe càng thông hiểu rằng Trác Duy Lãm hiện rất áy náy và cảm thấy bức rức vì phải nhục nhã vận dụng phương cách này để giải nguy cho Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên.
Chỉ có Thẩm Tuyệt Đao là khi cần mới lên tiếng.
Như lúc này chẳng hạn, mụ bắt đầu bước trở vào vùng Hoàng Diệp Lâm. Mụ bảo :
- Ngươi hãy thử nhìn xem kiệt tác của ngươi đi. Đến Hoàng Diệp Lâm cũng bị ngươi phá hủy trong cơn cuồng loạn, nói gì đến trận đồ trong đó nguyên là chỗ ỷ trượng duy nhất giúp bọn ta yên tĩnh hơn mười năm?
Hoàng Diệp Lâm đã bị phá hủy quá nửa, toàn là những thân cây bị phạt ngang bằng lợi khí sắc bén cộng thêm vào đó là thần lực của người đã sử đao phá hủy.
Hà Thái Hoài thở dài và tự ghê sợ cho cơn cuồng loạn của bản thân.
Nghe tiếng Hà Thái Hoài thở dài, Thẩm Tuyệt Đao hằn học :
- Chưa hết đâu, ngươi cứ chờ đến lúc nhìn thấy những hàng mộ vẫn còn tươi màu đất mới. Đó chính là cơn phẫn nộ của ngươi đã dẫn đến cơn phẫn nộ tiếp theo sau của Huyết Ma Cung và Ngũ Chỉ Bà Bà. Hừ, chỉ có bọn ta là phải hứng chịu những gì do ngươi và do Huyết Ma Cung gây ra.
Tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng lúc nhìn thấy có đến ba hàng mộ dài, mỗi hàng có đến mười hoặc ngần ấy nấm mộ có lẻ, Hà Thái Hoài cũng cảm nhận trạng thái bàng hoàng chợt hiển hiện và đi xuyên suốt khắp thân thể, làm cho Hà Thái Hoài nghe khắp người đều nổi gai.
Bởi đó, Hà Thái Hoài gần như không còn chút cảm xúc nào cho dù đã đến lúc phải đối diện với Ngũ Chỉ Bà Bà và khoảng mười mấy nhân vật vận y phục có màu nửa là màu đỏ và nửa còn lại thì mang màu sắc của từng người tùy theo cương vị của họ trong Ngũ Hành Đàn : kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Và cứ thế, diễn biến câu chuyện xảy ra sau đó đối với Hà Thái Hoài cứ như gió thoảng qua tai.
Đầu tiên là Ngũ Chỉ Bà Bà cười móm mém :
- Hai người cũng khá nhanh đấy. Thật không hổ danh nhị tuyệt võ lâm đã kịp khống chế và đưa về đây một tiểu tử hầu như đã cạn kiệt chân lực.
Trác Duy Lãm vậy là tăng thêm phần hổ thẹn, đành khỏa lấp bằng cách hậm hực hỏi :
- Tiểu Uyên và tiểu Minh đâu ? Bọn ta đâu thể tiến hành trao đổi một khi chưa nhìn thấy người ?
Ngũ Chỉ Bà Bà bật cười :
- Ngươi vội lo làm gì chứ ? Cứ để người xuống và minh chứng cho lão thân thấy tiểu tử đã bị chế ngự huyệt đạo toàn thân đã.
Thẩm Tuyệt Đao thật nhanh nhẹn, vừa đặt Hà Thái Hoài ngồi xuống liền tung một cước làm cho Hà Thái Hoài ngã lăn :
- Tiền bối cứ yên tâm, tiểu tử đã hoàn toàn bị huynh muội vãn bối chế ngự.
Bất nhẫn, Trác Duy Lãm định tiến đến đỡ Hà Thái Hoài ngồi trở lại, vì Hà Thái Hoài tuy bị ngã lăn nhưng do toàn thân cứng đờ nên vẫn ngã với tư thế ngồi, thì nghe Ngũ Chỉ Bà Bà quát :
- Dừng lại ngay ! Lão thân không thể tin ngươi. Nhỡ ngươi vừa đỡ tiểu tử dậy nhưng nhân đó ngấm ngầm giải huyệt cho tiểu tử thì sao ? Hộ Giá Cung Chủ đâu ?
Sau tiếng quát hỏi này một bóng đỏ khắp thân liền xuất hiện. Và trên hai tay Huyết y nhân chính là Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên.
Đặt cả hai đứng hai bên, Huyết y nhân Hộ Giá Cung Chủ liền ứng tiếng :
- Thuộc hạ chờ lệnh !...
Ngũ Chỉ Bà Bà hất hàm :
- Tiến đến và đỡ tiểu tử dậy !
Trác Duy Lãm vụt quát :
- Không được ! Người không tin ta thì đừng trách ta cũng không thể tin người. Tốt hơn hết là cứ tiến hành việc trao đổi, càng sớm càng tốt.
Ngũ Chỉ Bà Bà cười lạt :
- Đâu dễ như thế. Trước hết là hãy nói về những gì lão thân cần biết có liên quan đến tiểu tử.
Vẫn là Thẩm Tuyệt Đao luôn nhanh nhẹn hơn Trác Duy Lãm :
- Sở học của tiểu tử, cũng như nội công là do một lão nhân họ Khúc trao truyền. Lão này đã táng mạng tại Mê Hoa Ảo Tiên Bồng và là một nhân vật Đông Hải Môn.
Ngũ Chỉ Bà Bà gật gù :
- Lão thân có biết người này. Như mười sáu năm trước đã bị trúng độc, tưởng đã chết lúc đó, nào ngờ lão còn sống đến tận bây giờ. Còn gì nữa không ?
Trác Duy Lãm nạt :
- Hết rồi ! Nếu có chăng thì chính tiểu tử cũng không rõ nguyên nhân vì sao y phát cuồng.
Ngũ Chỉ Bà Bà cười khảy :
- Lão thân chưa thể tin ngươi, trừ phi phải do sư muội ngươi minh định.
Thẩm Tuyệt Đao lập tức lên tiếng :
- Bọn vãn bối đã dò hỏi cặn kẽ trước khi rat ay chế ngự tiểu tử, quả tình tiểu tử không hề biết rõ nguyên nhân.
Ngũ Chỉ Bà Bà cau mày :
- Liệu ngươi tin không nếu chính tiểu tử dường như biết rõ lúc nào y sẽ phát cuồng. Lão thân đã nghe y căn dặn như thế với tiểu Uyên và tiểu Minh.
Thẩm Tuyệt Đao bối rối :
- Chính vãn bối cũng không tin khi nghe tiểu tử thú nhận là y chỉ phát cuồng như vậy mỗi lúc bị khích nộ thái quá.
Ngũ Chỉ Bà Bà gật gù :
- Bị khích nộ thái quá ư ? Tốt ! Và bọn ngươi đã tìm thấy tiểu tử ở đâu ?
Trác Duy Lãm giận dữ :
- Mụ Ma bà ngươi chớ được đằng chân lấn đằng đầu. Yêu sách này không nằm trong giao ước liên quan đến việc trao đổi.
Ngũ Chỉ Bà Bà ngửa cổ cười sằng sặc :
- Lão thân chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, đáp hay không đáp đối với lão thân nào có quan hệ, việc gì Trác Duy Lãm ngươi phải tỏ ra giận dữ đến vậy ? Ha…ha…
Trác Duy Lãm cố dằn lòng :
- Nếu như vậy, việc đổi người đến lúc nào mới tiến hành ?
Ngũ Chỉ Bà Bà hất một tay :
- Ngay bây giờ. Nào, phiền Hộ giá Cung Chủ phóng thích bọn chúng cho. Nhân đó hãy đến thu thập luôn tiểu tử.
Ném Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên đến chỗ Trác Duy Lãm. Huyết y nhân cũng theo đó lao đến chỗ Hà Thái Hoài.
Sự việc xảy ra thật nhanh, Trác Duy Lãm vừa vươn tay định đón lấy Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên hai người thì nghe Ngũ Chỉ Bà Bà bật thét :
- Nghịch ngã giả vong, Trác Duy Lãm ngươi phải chết.
Và một luồng chỉ kình liền cuộn xoáy vào tâm thất Trác Duy Lãm.
Vịu…
Trác Duy Lãm bật quát lên :
- Mụ Ma Bà ngươi…
Đúng lúc này Hà Thái Hoài bỗng bị Thẩm Tuyệt Đao tung chân hất bay đi, và thế chỗ Hà Thái Hoài là một ngọn đao đang sẵn sàng chờ Huyết y nhân Hộ Giá Cung Chủ lao đến chộp.
Thẩm Tuyệt Đao còn quát :
- Đúng lúc rồi, sư huynh ! Giết !
Trác Duy Lãm đang quát chợt nghe như thế liền sững sờ :
- …Ý muội là… ! Ôi !
Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên vụt gào lên :
- Phụ thân !
- Sư bá !
Thẩm Tuyệt Đao nghe rõ hai loạt gào thét này nên vội vã rít lên :
- Tiểu Uyên, tiểu Minh ! Hãy mau cùng Hà Thái Hoài bỏ chạy ! Cứ để mặc ta liều chết với lũ ác ma. Đỡ đao !
Ào…
Bung !
Huyết y nhân Hộ Giá Cung Chủ do bất ngờ nên đành vận lực chấn thẳng vào đại đao của Tuyệt Đao, nhờ đó y may mắn thoát mạng.
Y quát :
- Hóa ra đây chỉ là kế của mụ dám đương đầu với bổn cung ư ? Mụ phải chết !
Vù…
Chợt có tiếng kêu giận giọng của Ngũ Chỉ Bà Bà vang lên :
- Mau mau tìm cách chế ngự mụ. Chúng ta còn phải hỏi về nơi táng thân của lão Bách Cầm. Ôi chao…! Tiểu tử họ Hà hóa ra chưa hề kiệt lực ? Hãy đề phòng võ học kỳ quái của tiểu tử họ Hà.
Thẩm Tuyệt Đao cũng bất ngờ thét vang :
- Lưỡng Nghi công phu ! Hóa ra Hộ Giá Cung Chủ ngươi vốn là người có xuất xứ từ Ngọa Long Cốc ? Tiếp đao.
Bùng ! Bùng !
Bị đao chiêu của Tuyệt Đao bức dồn. Huyết y nhân buộc phải lùi lại và ngay lập tức y thấy Hà Thái Hoài xuất hiện ngay trước mặt
Hà Thái Hoài cười lạt :
- Có phải ngươi là người của Ngọa Long Cốc ? Đỡ chưởng.
Hà Thái Hoài hất vào y một kình và thuận tay chộp luôn vào vuông lụa đỏ đang che kín diện mạo y.
Ào…
Chợt có tiếng Thẩm Uyên Uyên kêu thét lên :
- Mẫu thân !
Tiếng thét của Thẩm Uyên Uyên là quá bi thảm, khiến Hà Thái Hoài vừa nghe liền rùng mình khắp lượt.
Last edited by kedatinh1974; 28-07-2008 at 01:48 PM.
Phát hiện thần sắc Hà Thái Hoài có biến đổi, Huyết y nhân Hộ Giá Cung Chủ lập tức tung cả song chưởng quật vào Hà Thái Hoài :
- Đỡ ! Chết này !
Ào…
Hà Thái Hoài kịp trấn định, nhấn thêm chân lực vào chưởng đang đà tung ra :
- Vị tất đã như ngươi nói !
Ầm ! Ầm !
Và nếu Huyết y nhân vụt đưa cả hai tay lên che mặt vì phát hiện vuông lụa che giữ diện mạo y đã mất thì Hà Thái Hoài bật cười rú lên :
- Bọn ngươi muốn chết ! Ha…ha…! Bọn ngươi muốn chết ! Ha…ha…
Và Hà Thái Hoài cứ như hổ đói vồ mồi, lao đến chụp vào thanh đại đao của Thẩm Tuyệt Đao đang do Thẩm Tuyệt Đao cầm trên tay và nhảy vào bọn Huyết Ma Cung.
- Chết ! Ha…ha…
Có tiếng Trác Quang Minh hô hoán vang lên, gọi Thẩm Uyên Uyên :
- Lại nữa rồi ! Uyên muội, chạy mau !
Cũng có tiếng Ngũ Chỉ Bà Bà thất thanh hạ lệnh :
- Tất cả mau triệt thoái, tìm chỗ ẩn mau. Tiểu tử lại phát cuồng nữa kìa.
Bọn Huyết Ma Cung bỏ chạy thác loạn, Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên cũng thế, cả hai chạy thục mạng.
Như cảm thấy đã đúng lúc, Hà Thái Hoài ném bỏ thanh đao, sau đó chộp đủ vào hai thi thể của nhị tuyệt và lao đuổi theo Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên.
Vút !
Nhờ thi thoảng vẫn quay đầu lại nhìn nên sau cùng Trác Quang Minh cũng phát hiện hành vi ngấm ngầm bám theo của Hà Thái Hoài. Y kinh hoảng suýt nữa dừng lại.
Hà Thái Hoài cũng nhìn thấy cử chỉ của y nên khẽ cau mặt :
- Đệ chỉ giả vờ thôi. Bọn Huyết Ma Cung có lẽ lúc này cũng đã biết, Trác huynh đã chạy tiếp đi.
Nghe rõ thanh âm của Hà Thái Hoài, đến lượt Thẩm Uyên Uyên suýt kêu hoảng lúc quay đầu nhìn thấy Hà Thái Hoài đang chạy ngay phía sau.
Cũng may nhờ có Trác Quang Minh trấn tĩnh. Y chộp vào tay Thẩm Uyên Uyên lôi đi :
- Có lẽ Hà huynh đệ chỉ giả vờ thế thôi. Bằng chứng là Hà huynh đệ có mang theo di thể… A ! Chạy nhanh nào, Uyên muội !
Nhưng chính câu nói đột ngột bỏ lửng của Trác Quang Minh đã làm cho Thẩm Uyên Uyên quá đau lòng chợt nhũn ra :
- Mẫu thân !
Trác Quang Minh bối rối dừng lại.
Hà Thái Hoài chạy đến, vội hét bảo vào tai Trác Quang Minh :
- Đừng dừng lại như thế. Mau điểm huyệt và đưa Uyên tỷ cùng đi. Nhanh nào.
Trác Quang Minh tỉnh ngộ, vội điểm huyệt và nhấc Thẩm Uyên Uyên lên vai, đoạn hối hả chạy.
Vút ! Vút !
Hà Thái Hoài vừa chạy vừa quan sát địa hình :
- Trác huynh, chúng ta cần phải tìm ngay một chỗ thật an toàn. Liệu huynh có chỗ nào như thế không ?
Trác Quang Minh phóng mắt nhìn quanh :
- Nếu có thì chỉ còn một chỗ. Nhưng e chúng ta không thể đến.
Hà Thái Hoài chợt cau mặt :
- Đã có tiếng bọn Huyết Ma Cung đuổi theo. Trác huynh hãy nói rõ về chỗ đó xem nào.
Trác Quang Minh vụt nghiến răng :
- Bọn chúng còn dám đuổi theo ư ? Được, phen này ta quyết liều chết với chúng.
Sợ Trác Quang Minh làm như thế thật, Hà Thái Hoài chợt bảo :
- Cũng không hề gì nếu Trác huynh muốn đệ một lần nữa phát cuồng và có thể hạ thủ luôn cả Trác huynh và Uyên tỷ
Hiệu quả của câu Hà Thái Hoài nói có làm cho Trác Quang Minh tăng nhanh cước lực hơn. Đồng thời y thở dài :
- Chỗ duy nhất có thể giúp chúng ta ẩn náu là một khe núi rất sâu. Và có thể hiểu đó là chỗ chúng ta cùng tán thân, tại đáy khe núi đó.
Hà Thái Hoài chợt đanh giọng :
- Phía sau là bọn Huyết Ma Cung truy đuổi. Một mình đệ thì không sao nhưng sẽ nguy cho tất cả nếu chúng ta dừng lại. Cứ đi tiếp thì hơn. Nào !
Hà Thái Hoài nhờ hưởng trọn vẹn nội lực của lão nhân họ Khúc ở Mê Hoa Ảo Tiên Bồng nên dù phải mang theo hai thân hình bất động vẫn có cước lực nhanh hơn Trác Quang Minh bội phần. Huống chi cước lực của Trác Quang Minh phần nào suy giảm là do phải mang theo Thẩm Uyên Uyên.
Tuy nhiên Thẩm Uyên Uyên đã tỉnh lại đúng lúc :
- Mẫu thân…
Phát hiện tiếng Thẩm Uyên Uyên rên, Hà Thái Hoài tuy vẫn tiếp tục chạy ở phía trước nhưng vẫn nói vọng lại với Trác Quang Minh:
- Hãy mau mau giải thích và giải khai huyệt đạo cho Uyên tỷ. Cần phải cho Uyên tỷ hiểu điều gì đang xảy ra.
Trác Quang Minh làm theo. Nhưng vừa mới giải huyệt cho Thẩm Uyên Uyên xong, Trác Quang Minh liền nghe nàng nói :
- Bọn Huyết Ma Cung đang truy đuổi theo chúng ta kìa. Như Trác huynh định đến khe vực phía sau núi ?
Chợt hiểu Thẩm Uyên Uyên nhờ nằm ở trên vai và đầu thì quay về phía sau nên mới dễ dàng phát hiện có sự truy đuổi của Huyết Ma Cung, Trác Quang Minh vội nói :
- Chúng ta không còn cách nào khác. Quân tử báo thù mười năm cũng không muộn. Uyên muội có nghĩ như thế không ?
Thẩm Uyên Uyên thoắt người nhảy khỏi vai Trác Quang Minh :
- Hãy để muội dẫn đường, có thể sẽ làm bọn chúng mất dấu.
Kể như được nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Uyên Uyên vừa nói dứt lời đã lao vượt người qua Hà Thái Hoài :
- Đi phía này !
Vút !
Nhờ có Thẩm Uyên Uyên dẫn đường, với cách di chuyển cũng lạ lùng như Lưu Ngọc Bội thưở nào, Hà Thái Hoài dần dần phát hiện bọn Huyết Ma Cung đã khó theo chân.
Trác Quang Minh cũng lao vượt qua Hà Thái Hoài, lên tiếng khen Thẩm Uyên Uyên :
- Nếu ta nhớ không lầm thì đây là lối mà đã lâu lắm rồi muội từng dẫn ta trốn đến chơi. Muội vẫn nhớ kỹ thế sao ?
Hà Thái Hoài nghe tiếng Thẩm Uyên Uyên chùng lại :
- Nhưng bây giờ chúng ta dù muốn cũng không còn thân sinh phụ mẫu để lén trốn đi. Mối thù này muội không thể không báo phục.
Trác Quang Minh dừng lại :
- Huynh cũng nghĩ như thế nếu việc tìm xuống khu vực không làm chúng ta táng mạng.
Hà Thái Hoài cũng vừa vặn chạy đến và lập tức cảm nhận sự hoang mang lo lắng tột cùng khi nhìn thấy một địa thế hiểm trở chưa từng thấy ở khe vực trước mặt.
Đó là một khoảng hoàn toàn trống không và được lờ mờ che kín bằng một lớp sương vụ luôn luôn cuộn đảo. Và nhờ mục lực tinh tường, đồng thời lớp sương vụ bao phủ ở bên trên hãy còn tương đối mỏng nên Hà Thái Hoài nhìn thấy phần vách đá ở bên này khe vực chỉ là một vách đá vừa thẳng vừa phẳng phiu, đến tìm một chỗ khả dĩ tỳ chân hay bấu tay vào cũng không có.
Thần thái của Hà Thái Hoài làm cho Trác Quang Minh lo ngại. Y nở một nụ cười gượng gạo :
- Vô vàn khó khăn, phải không Hà huynh đệ ?
Hà Thái Hoài rùng mình :
- Còn hơn thế nữa là khác. Phải nói đây chính là tử địa, như tử địa Mê Hoa Ảo Tiên Bồng ở cách nơi này không xa.
Thẩm Uyên Uyên thở dài :
- Có lẽ vì xem đó là tử địa nên trước kia Bách Cầm lão bá mới chọn nơi này làm chỗ táng thân, tránh không bị ai quấy nhiễu, nhất là bọn phàm phu tục tử.
Hà Thái Hoài động tâm :
- Chỗ Bách Cầm lão nhân táng thân ư ? Sao lúc trước đệ nghe Uyên tỷ nói với ý như muốn ám chỉ rằng vẫn chờ Bách Cầm lão nhân quay lãi để giúp khuyên giải nhị vị lão nhân gia ? Nếu đã rõ Bách Cầm lão nhân đã chết thì cớ gì Uyên tỷ còn có ý trông chờ ?
Thẩm Uyên Uyên lắc đầu :
- Ta cũng chưa hề nghĩ Bách Cầm lão bá đã chết. Sở dĩ ta nói như vậy vì lúc nãy ta có nghe mụ Ngũ Chỉ Bà Bà có bảo phải truy tìm chỗ lão bá Bách Cầm táng thân. Điều này khiến ta nhớ lại lời Trác sư bá trước kia từng nói với ta.
Hà Thái Hoài nghi ngờ :
- Lệnh sư bá đã nói như thế nào ?
Trác Quang Minh đáp thay :
- Hà huynh đệ bếu vẫn nhớ thì chính gia phụ từng bảo là đã tận mắt nhìn thấy Bách Cầm lão bá chỉ điểm thân pháp Bách Cầm cho Lưu Khánh Hà. Chuyện đó đã diễn ran gay tại đây. Và sau đó…
Hà Thái Hoài nôn nóng :
- Sau đó thì thế nào ?
Thẩm Uyên Uyên thở ra nhè nhẹ :
- Sau đó chỉ có một mình Lưu Khánh Hà quay lại và từ giã ra đi. Chỉ nghe gia mẫu hỏi về Bách Cầm lão bá thì Lưu Khánh Hà mới miễn cưỡng đáp. Rằng Bách Cầm lão bá đã vĩnh viễn ra đi và bảo mọi người hãy xem Bách Cầm lão bá như một thế ngoại cao nhân, đừng mong chờ có ngày Bách Cầm lão bá quay lại.
Hà Thái Hoài gật gù :
- Hỉểu rồi ! Bách Cầm lão nhân vì đã phó thác xong việc truyền nhân cho Lưu Khánh Hà nên yên tâm, kể như đã dứt bỏ chuyện đời, và lão nhân đã bỏ đi từ chỗ này, hoặc chết, hoặc sống chỉ có một mình lão nhân biết.
Trác Quang Minh tán thành :
- Ta vì nghĩ như thế nên mới bảo đây là chỗ duy nhất cho chúng ta ẩn thân. Huống chi mụ Ma Bà Ngũ Chỉ đâu phải ngẫu nhiên muốn truy tìm nơi táng thân của lão bá Bách Cầm.
Hà Thái Hoài đành chấp nhận lập luận của Trác Quang Minh :
- Đệ nghĩ chúng ta cần phải có ngay một quyết định, hoặc quay lại để cùng bọn Huyết Ma Cung tử chiến, hoặc phải tìm lối xuống ngay đáy khe vực này. Theo Trác huynh đáy vực sâu bao nhiêu?
Trác Quang Minh dùng chân hất một mẫu đá nhỏ cho lăn xuống đáy vực.
- Hà huynh đệ cứ lắng nghe thì biết.
Hà Thái Hoài càng lắng nghe càng giật mình :
- Mọi thanh âm đều mất hút ! Là một vực không đáy sao ?
Trác Quang Minh miễn cưỡng gật đầu :
- Chính gia phụ cũng từng nghĩ như thế !
Vẫn lo sợ bọn Huyết Ma Cung thế nào cũng tìm đến, Hà Thái Hoài liền vốc một nắm đá vụn, tung bừa vào khe vực :
- Thật khó tin nếu bảo trên đời này lại có loại khe vực sâu đến độ không thấy đáy. Đệ nghĩ…
Hà Thái Hoài chợt buông lửng câu nói khiến Trác Quang Minh lo ngại :
- Có điều gì bất ổn chăng ?
Hà Thái Hoài chỉ tay qua bên kia khe vực :
- Phía bên kia là gì ? Là một khoảng không hay một vách đá ?
Thẩm Uyên Uyên nghi ngờ :
- Sao Hà huynh đệ lại hỏi câu này ?
Hà Thái Hoài đáp :
- Trong nắm đá vụn đệ vừa ném ra, như có tiếng vang dội ngược lại từ phía bên kia.
Trác Quang Minh liền nhặt một hòn đá và lẳng mạnh sang bên kia.
Cứ thử xem, đâu có mất gì.
Bộp !
Thẩm Uyên Uyên trố mắt :
- Là vách đá ? Nghe đâu xa đến bảy hoặc tám trượng ?
Hà Thái Hoài bần thần :
- Theo đệ thì phài là chín trượng chứ không ít hơn. Không ai nhận biết là có vách đá này ư ?
Trác, Thẩm cùng lắc đầu. Và thái độ của họ làm cho Hà Thái Hoài cười thần bí :
- Nếu đệ đoán không lầm thì đó mới chính là chỗ cho chúng ta náu thân.
Đoạn, Hà Thái Hoài đặt hai thi thể của nhị tuyệt xuống. Vừa lùi lại thật xa để lấy đà vừa dặn họ :
- Đệ cần phải mạo hiểm một phen, Trác huynh và Uyên tỷ nếu có nghe đệ gọi thì hãy đáp lời. Còn nghe không nghe đệ gọi gì cả, hừ, phần của đệ như thế là xong.
Cả hai cùng giật mình lo ngại, định lên tiếng khuyên ngăn lại thì đã thấy Hà Thái Hoài vận lực lao đi.
Hà Thái Hoài sau khi chạy lấy đà, chờ cho thân chạm vào chí mí mép vực mới bật lên một tiếng thanh thoát :
- Đi !
Lập tức toàn bộ bóng nhân ảnh của Hà Thái Hoài liền chìm vào làn sương vụ vẫn cứ mênh mang cuộn đảo.
Vù…
Nhịp thở của Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên cũng lập tức như muốn dừng lại theo…
Và cả hai chỉ dám khì khì thở ra khi nghe thanh âm của Hà Thái Hoài từ bên kia gọi vọng sang :
- Tốt rồi ! Đúng là chỗ ẩn thân thật tốt ! Phiền Trác huynh tuần tự ném di thể của nhị vị lão nhân gia qua đây, gọi là cho có bầu có bạn với lão bằng hữu Bách Cầm.
Trác Quang Minh ngỡ ngàng và cố nhìn xuyên qua lớp sương vụ mờ mờ bằng ánh mắt bán tín bán nghi :
- Hà huynh đệ vừa nói gì ? Lẽ nào chỗ Hà huynh đệ đang đứng lại là chỗ Bách Cầm lão bá táng thân thật sao ?
Thanh âm hồi đáp của Hà Thái Hoài đầy quả quyết và hối thúc :
- Chờ đến lúc nhị vị cùng qua được nơi này khắc biết. Nào, muộn lắm rồi, Trác huynh hãy mau làm theo lời đệ vừa bảo đi thôi. Và nhớ, hãy định lượng phương vị thật chuẩn xác, hãy căn cứ theo chỗ phát thoại của đệ mà ném. Nào !
Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên lần lượt dụng lực đẩy hai thi thể của nhị tuyệt lao xuyên qua lớp sương vụ.
Có tiếng cười của Hà Thái Hoài vang lên, cho biết tất cả đều mỹ mãn :
- Giờ thì đến lượt Uyên tỷ. Nhờ Trác huynh hỗ trợ cho Uyên tỷ. Đừng quá lo lắng, hiệp lực của nhị vị nếu dồn cả cho một lẽ nào không vượt qua khoảng cách chín trượng ? Yên tâm đi, ở bên này đệ cũng chuẩn bị sẵn, sẽ không có sơ suất nào dù là nhỏ. Thế nào ?
Thẩm Uyên Uyên kinh hoảng nhìn Trác Quang Minh :
- Muội không thể. Khoảng cách này là quá sức của muội. Ngộ nhỡ…
Trác Quang Minh cũng có nỗi lo ngại riêng nên hỏi vọng qua chỗ Hà Thái Hoài :
- Bọn ta không ngại mạo hiểm đâu nếu biết rằng Hà huynh đệ hoàn toàn thật lòng với bọn ta.
Có tiếng Hà Thái Hoài chép miệng :
- Đệ thật không phải biết nói sao cho nhị vị hiểu. Chỉ biết rằng ngay khi nhị vị lão nhân gia khống chế huyệt đạo,toàn bộ niềm tin của đệ đối với mọi người có thể nói là không còn nữa. Nhưng hóa ra đệ đã lầm, Tuyệt Đao tiền bối tuy ngoài mặt cho thấy là có ý dùng đệ để đánh đổi sinh mạng nhị vị nhưng kỳ thực lại ngấm ngầm hàm sẵn ý là quyết cùng mụ Ma Bà liều một phen. Càng nhớ lại đệ càng ân hận về những gì đã nghĩ sai cho Tuyệt Đao tiền bối. Và người cũng giáo huấn cho đệ thật nhiều điều. Nhị vị nên tin đệ, dù chỉ một lần này thôi.
Thẩm Uyên Uyên nhìn lại Trác Quang Minh :
- Có lẽ phải như thế thôi, Trác huynh. Vì muội vẫn còn ghi nhớ lời căn dặn sau cùng của gia mẫu, bảo chúng ta phải cùng Hà huynh đệ tháo chạy. Gia mẫu vậy là đã tin, chúng ta không thể không tin lời Hà huynh đệ.
Trác Quang Minh thở hắt ra và định nói gì đó thì ở xa xa phía sau chợt có một loạt âm thanh mờ mờ vang lên :
- Thanh âm lúc nãy như được phát ra từ phía này ?
Và có giọng nói già nua của Ngũ Chỉ Bà Bà đưa đến :
- Lục soát, phải tìm bọn chúng cho bằng được.
Sắc mặt vụt đanh lại, Trác Quang Minh chợt bảo Thẩm Uyên Uyên :
- Chúng ta không còn cách nào để chọn. Để ta giúp muội vượt qua nào !
Thẩm Uyên Uyên bỗng thay đổi ý định, vừa lắc đầu vừa bảo Trác Quang Minh :
- Muội sẽ giúp huynh. Vì nếu cần ai đó sau này báo thù thì đó phải là huynh. Nào, huynh chuẩn bị đi.
Chợt có tiếng gã Hộ Giá Cung Chủ Huyết y nhân cười vang :
- Bọn chúng kia rồi. Hóa ra bọn chúng đã tự đâm đầu vào tuyệt lộ. Ha…ha…
Tràng cười này khiến Trác Quang Minh lần đầu tiên quyết không nhân nhượng Thẩm Uyên Uyên, y sẵn giọng :
- Chúng ta trước sau gì cũng phải trở thành phu phụ. Phu xướng phụ tùy, muội dám trái lời ta ư ? Nào, đừng chần chờ nữa, mau vận dụng toàn bộ chân lực chuẩn bị nào. Đi !
Nắm lấy tay Thẩm Uyên Uyên, Trác Quang Minh nương theo chân lực nàng phải miễn cưỡng vận dụng để ném thật mạnh vào giữa làn sương vụ cuộn đảo.
Vù…
Gã Huyết y nhân Hộ Giá Cung Chủ cũng vừa vặn xuất hiện :
- Bọn ngươi thật xuẩn động ! Tìm cách tự sát như thế thì mối thù của nhị tuyệt ai sẽ thay bọn ngươi báo phục ? Hử ?
Y vừa dứt lời thì Hà Thái Hoài chợt xuất hiện, cứ như từ dưới đất chui lên :
- Đa tạ ngươi đã nhắc nhở, và bây giờ mới là lúc ta thay họ báo thù cho nhị tuyệt ! Đỡ !
Bùng !
Xuất hiện bất ngờ và xuất thủ bất ngờ. Một kích của Hà Thái Hoài làm cho đối phương bị chấn dội.
Hự !
Và Hà Thái Hoài chợt cười vang :
- Ha…ha…! Ta sẽ báo thù cho nhị tuyệt ! Tất cả bọn ngươi đều phải chết ! Ha…ha…
Thật khó biết lúc đó là Hà Thái Hoài phát cuồng giả hay thật sự đang phát cuồng. Chỉ biết Hà Thái Hoài đột ngột vươn tay ra chộp vào Trác Quang Minh và cười sằng sặc :
- Kẻ đầu tiên mất mạng chính là ngươi. Ha…ha…
Theo phản ứng tất yếu, Trác Quang Minh vận lực quát to :
- Hà huynh đệ ngươi lại phát cuồng nữa sao ? Buông ta ta !
Và Trác Quang Minh cũng phát một kình quật vào Hà Thái Hoài lúc đó chỉ cách đúng một tầm tay.
Ào…
Cũng chính lúc đó Hà Thái Hoài đột ngột vận lực ném thật mạnh Trác Quang Minh vào khoảng không bao la đang bị lớp sương vụ mờ mờ che phủ.
Vụt !
Nhờ đó ngọn kình của Trác Quang Minh khi chạm đích chỉ làm Hà Thái Hoài loạng choạng một ít rồi thôi.
Trong khi đó, từ khoảng không bao la đã vọng lên tiếng kêu la hốt hoảng của Trác Quang Minh.
A..a…
Không biết là vì tiếng kêu đó hay do ngọn kình vừa bị Trác Quang Minh quật vào mà toàn thân của Hà Thái Hoài chợt rung động.
Gã Huyết y nhân phát hiện điều đó và không bỏ lỡ dịp may, y từ phía sau lao đến sát tận lưng Hà Thái Hoài :
- Hãy nạp mạng cho ta !
Ầm !
Toàn thân Hà Thái Hoài liền bốc lên cao, bay chếch vào miệng vực và nặng nề rơi vào làn sương vụ cuộn đảo.
Vụt…
Ngũ Chỉ Bà Bà đến lúc đó mới hiện thân. Sau khi nghiêng đầu nhìn vào miệng vực, Ngũ Chỉ Bà Bà chợt hỏi gã Huyết y nhân :
- Sao huynh không tìm cách chế ngự y ? Hạ thủ như thế này thì dễ cho y quá ?
Gã Huyết y nhân trầm giọng :
- Y lại phát cuồng. Chỉ do thiên ý tại hạ mới có cơ hội hãn hữu như thế.
Ngũ Chỉ Bà Bà thở dài :
- Đành rằng y chết là đỡ cho chúng ta về sau nhưng cái chết của y cũng làm chúng ta thiệt hại phần nào.
Gã Huyết y nhân bước lùi lại :
- Muội lo không tìm thấy di học thượng thừa của Thiên Hạ Đệ Nhất Tăng ?
Ngũ Chỉ Bà Bà cũng lùi theo nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn xuống vực :
- Huynh có tin chắc là huynh đánh rơi y xuống chứ không phải y tự ý rơi ?
Gã Huyết y nhân phì cười :
- Muội sợ y giở trò, giả vờ rơi xuống nhưng kỳ thực đó là thủ đoạn thoát thân của y ?
Ngũ Chỉ Bà Bà lắc đầu :
- Y đã từng giả vờ phát cuồng một lần, cũng có thể đây là lần giả vờ thứ hai của y ? Do đó, chúng ta cần phải biết chắc là y đã chết !
- Muội muốn thám thính đáy vực ?
Ngũ Chỉ Bà Bà giải thích :
- Cũng có thể lão Bách Cầm đã từng táng thân ở nơi này. Hy vọng huynh đừng vội quên những gì chúng ta đã bàn định.
Huyết y nhân thở hắt ra :
- Ta không quên. Nhưng sao muội không cho người lùng sục khắp nơi trước ? Miễn cưỡng lắm chúng ta hãy cho người thám thính đáy vực. Và âu đó cũng là thời gian cần thiết cho chúng ta nghĩ được phương cách xuống đến đáy vực một cách an toàn.
Ngũ Chỉ Bà Bà sau một lúc ngẫm nghĩ mới gật đầu :
- Nghĩ như huynh cũng đúng ! Chúng ta đi thôi !
- Chờ cho mọi tiếng động hoàn toàn im bặt, Thẩm Uyên Uyên mới dám lên tiếng và là lên tiếng thì thào vào tai Trác Quang Minh :
- Muội thật không ngờ huynh lại có hành động hồ đồ đến vậy, chính huynh đã hại chết Hà huynh đệ rồi.
Sắc mặt của Trác Quang Minh trông thật thểu não :
- Huynh làm sao biết đó là kế của Hà huynh đệ. Nhưng dẫu sao muội nói cũng đúng. Hà huynh đệ mất mạng chính cũng vì huynh. Muội nói đi, huynh phải làm gì bây giờ ?
Vẫn tỏ ra quyết đoán như thưở nào, Thẩm Uyên Uyên đưa mắt nhìn quanh :
- Trước hết chúng ta hãy lo an tán cho phụ mẫu chúng ta. Sau đó phải tìm cách xuống đáy vực, biết đâu Hà huynh đệ rất trông chờ sự tiếp ứng của chúng ta?
Trác Quang Minh đưa tay chỉ vào thạch động cạnh đó. Nơi duy nhất có địa thế vừa cao vừa có một khối đá bít chặt lối xuất nhập :
- Lư bằng nơi này vừa hẹp vừa chỉ toàn là đá, rất có thể thạch động này chính là chỗ Bách Cầm lão bá từng táng thân như Hà huynh đệ lúc nãy có ám chỉ. Huynh nghĩ chúng ta chỉ còn cách dời di thể nhị vị lão nhân gia vào đó mà thôi.
Thẩm Uyên Uyên gật đầu :
- Muội cũng từng có ý nghĩ tương tự. Nhưng không biết dựa vào đâu mà Hà huynh đệ thoạt nhìn đã biết đó là chỗ tán thân của Bách Cầm lão bá ? Huynh có cảm thấy lạ không ?
Trác Quang Minh tiến lại gần thạch động và quan sát :
- Hà huynh đệ luôn có những hành vi và suy nghĩ khác người. Nhưng huynh tin chắc Hà huynh đệ nói đúng. Còn như muốn biết tại sao, trừ phi chúng ta tìm lại được Hà huynh đệ và nghe chính miệng Hà huynh đệ giải thích. Muội hãy giúp huynh lăn khối đá này ra nào.
Do không dám gây thành những tiếng động to nên cả hai phải hợp lực với nhau và từ từ lăn khối đá qua một bên.
Ánh dương quang vừa tràn vào thạch động, cả hai suýt nữa kêu hoảng vì nhìn thấy Hà Thái Hoài đã nằm bất động sẵn trong đó từ lúc nào rồi.
Họ chậm chậm tiến vào và rốt cuộc cũng nhìn thấy một quyển kinh phổ nhỏ đang nằm lăn lóc ngay bên cạnh thân hình bất động của Hà Thái Hoài.
Họ nhìn nhau :
- Là Bách Cầm bí phổ ?
- Không sai ! Và đó là lý do khiến Hà huynh đệ minh định đây chính là chỗ táng thân của lão bá Bách Cầm.
Thẩm Uyên Uyên chợt gật gù :
- Huynh định làm gì bí phổ này ?
Trác Quang Minh đưa mắt nhìn Hà Thái Hoài :
- Hành tung của Hà huynh đệ càng lúc càng kỳ bí, thật khó đoán Hà huynh đệ là hạng người như thế nào. Muội có nghĩ như thế không ?
Thẩm Uyên Uyên nhặt quyển Bách Cầm bí phổ lên :
- Không biết trong này có những gì mà gần đây, như Hà huynh đệ từng nói, giang hồ đang xao động vì vật này ? Đến cả mụ ma bà Ngũ Chỉ cũng vì nó mà trở mặt gây thảm họa cho chúng ta.
Trác Quang Minh vụt kêu :
- Muội định làm gì thế ? Bí phổ này là do Hà huynh đệ tìm thấy, có thể hiểu đó là vật đang do Hà huynh đệ sở hữu. Cả muội lẫn huynh, không ai trong chúng ta được quyền chiếm hữu, đến việc xem qua cũng không nên.
Thẩm Uyên Uyên chợt mỉm cười :
- Muội chỉ thử lòng huynh thôi. Kỳ thực muội nào có ý chiếm hữu hay xem qua bí phổ này.
Trác Quang Minh vụt thở dài :
- Huynh cũng biết, phàm ai cũng vậy, hễ thấy vật gì tương tự như bí phổ này đều động lòng tham. Bản thân huynh cũng thế, nếu không nhớ đến việc nhờ Hà huynh đệ mà chúng ta vào lúc này được toàn mạng. Xem ra, bất luận Hà huynh đệ có là người như thế nào đi nữa và hành tung của y có kỳ bí đến đâu cũng vậy, huynh muội ta vẫn mãi mãi cảm kích y.
Thẩm Uyên Uyên đặt quyển bí phổ trở lại nguyên vị :
- Muội thì nghĩ đơn giản hơn huynh. Hữu ân tất báo. Sinh mạng của chúng ta đã hai lần nhờ Hà huynh đệ cứu nguy, sống chết gì từ nay về sau chúng ta cũng phải ở bên cạnh y, giúp y những gì y cần. Huynh nghĩ sao ?
Trác Quang Minh nghiêm mặt :
- Còn suy nghĩ gì nữa nếu chúng ta không mau cứu tỉnh Hà huynh đệ ? Bọn Huyết Ma Cung vị tất sẽ cho chúng ta nhiều thời gian.
Đúng lúc này Hà Thái Hoài chợt cựa mình, Sau đó, Hà Thái Hoài ngơ ngác nhìn Trác, Thẩm hai người :
- Trác huynh, Uyên tỷ. Cuối cùng chúng ta lại gặp nhau.
Không như Thẩm Uyên Uyên đang tỏ ra vui mừng vì sự lai tỉnh bất ngờ của Hà Thái Hoài, Trác Quang Minh thì nhìn sững vào vẻ mặt còn ngơ ngác của Hà Thái Hoài :
- Hà huynh đệ đừng có giả vờ nữa được không ? Vì nếu ta đoán không sai thì nãy giờ Hà huynh đệ vẫn nghe bọn ta nói không sót một lời và Hà huynh đệ đã thử bọn ta ?
Đến lúc này Hà Thái Hoài mới chịu thôi vẻ mặt ngơ ngác, Hà Thái Hoài còn nhặt quyển bí phổ lên :
- Không sai ! Và như đệ từng nói, niềm tin của đệ dành cho mọi người hầu như không còn nữa. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Đệ đã minh bạch nhiều điều, nhất là về tâm ý của Trác huynh và Uyên tỷ. Tội của đệ đã mạo phạm, mong Trác huynh và Uyên tỷ lượng thứ cho. Còn quyển bí phổ này, nhị vị muốn cứ xem. Vì nó chỉ là một phế vật không hơn không kém. Nếu không nói đó chỉ là trò đùa của Bách Cầm lão nhân nhằm hí lộng những ai tham tâm.
Đang muốn nổi giận vì hành vi thái quá của Hà Thái Hoài nhưng những lời nói sau cùng của Hà Thái Hoài đã làm cho lòng hiếu kỳ nổi lên, khiến Thẩm Uyên Uyên quên cả giận.
Thẩm Uyên Uyên liền vồ lấy quyển bí phổ và mở ra :
- Chỉ là những tờ giấy trắng ? Bách Cầm lão bá không ngờ lại có ý hoạch kê như thế này ?
Trác Quang Minh chỉ cần nhìn lướt qua cũng hiểu vì sao Thẩm Uyên Uyên lại có phản ứng như vậy. Y thở dài và quay đầu nhìn Hà Thái Hoài :
- Chuyện gì đã xảy ra ? Tại sao Hà Thái Hoài lọt được vào đây mà bọn ta không hề hay biết ?
Hà Thái Hoài mỉm cười và thản nhiên thu lại quyển bí phổ Bách Cầm vô giá trị :
- Đệ sẽ giải thích sau. Bây giờ đệ sẽ chỉ cho Trác huynh cùng Uyên tỷ chỗ cần phải đưa di thể nhị vị lão nhân gia đến.
Hà Thái Hoài đi vào cuối động và dừng lại trước một khe vực chỉ đủ một người chui lọt :
- Bách Cầm lão nhân đã có cách thế hữu hiệu hầu lưu truyền tuyệt kỹ Bách Cầm. Không tin, Trác huynh cứ thử ném di thể của lệnh tôn vào đó sẽ rõ.
Trác Quang Minh ngỡ như đang nghe lầm :
- Ném vào đó ư ? Liệu di thể của gia phụ có bị hủy hoại vì rơi đến tận đáy vực không ?
Hà Thái Hoài phì cười :
- Chẳng phải Trác huynh từng bảo đệ luôn có những hành vi và những suy nghĩ khác người, nhưng vẫn luôn đúng đó sao ? Yên tâm đi, do địa hình ở bên dưới rất kỳ lạ nên di thể của lệnh tôn không những không bị hủy hoại mà còn tự tìm thấy chỗ táng thân thật yên tĩnh. Huynh cứ thử xem.
Miễn cưỡng, Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên lần lượt để di thể của nhị tuyệt lần lượt rơi vào khe vực mất hút.
Sau đó Hà Thái Hoài bảo họ :
- Để giữ kín tung tích, nhị vị hãy giúp đệ lăn khối đá trở lại nguyên vị, sau đó hãy cùng đến xem qua chỗ táng thân lần lượt của tam tuyệt lão nhân gia. Nào !
Cả hai tuy làm theo lời Hà Thái Hoài nhưng vẫn cứ bán tín bán nghi. Và họ vẫn nghi hoặc như thế khi nghe Hà Thái Hoài bảo họ hãy tự mình reo người vào khe vực nọ :
- Ở bên dưới lúc nào cũng có những luồng quái phong thổi ngược lên. Nếu nhị vị không đủ tự tin thì cứ để luồng quái phong cuốn nhị vị đến chỗ cần đến. Phần đệ, đệ sẽ nhân cơ hội này tự luyện thêm thân pháp Bách Cầm, như đệ từng làm và nhờ đó đã thoát chết lúc bị gã Huyết y nhân tận lực quật cho đệ một kình. Thế nào ?
Trác Quang Minh sau một lúc ngẫm nghĩ mới lên tiếng :
- Dường như ý của Hà huynh đệ là muốn bọn ta cứ phải tin tuyệt đối vào Hà huynh đệ ?
Hà Thái Hoài miễn cưỡng thừa nhận :
- Những diễn biến gần đây phần nào cho đệ thấy chuyện hư thực là khó lường, giả giả thật thật khó phân. Và đệ thì rất cần Trác huynh cùng Uyên tỷ hỗ trợ. Do đó, nếu chúng ta hoàn toàn không tin tưởng lẫn nhau thì đó sẽ là sơ hở cho bọn ác ma tận dụng. Không sai, đệ muốn nhị vị phải hoàn toàn tin ở đệ, và ngược lại sau sự việc lần này đệ cũng hoàn toàn tin ở nhị vị. Cứ thế nha. Đệ sẽ tự lao xuống dưới đó trước và hi vọng sẽ nhìn thấy nhị vị cũng có hành động như đệ.
Ào…
Hà Thái Hoài lao xuống mất hút. Và một lúc lâu sau đó, Trác, Thẩm hai người cũng có quyết định như Hà Thái Hoài.
Last edited by kedatinh1974; 28-07-2008 at 01:50 PM.
Đưa một đầu ống trúc vào miệng, Hà Thái Hoài nhại theo tiếng gà gáy sáng để phát lên những thanh âm trầm bổng kéo dài.
Đã hiểu Hà Thái Hoài làm như thế có ý gì nên Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên không hề tỏ ra ngạc nhiên khi phát hiện từ xa có hai bóng người chạy đến.
(mất mấy trang)
Có làm Hà Thái Hoài hoang mang nhưng dần dần cũng mơ hồ hiểu là vì sao.
Do đó, ngay khi Hàn Thuyết vừa bỏ đi, Hà Thái Hoài thay vì chờ được mời đi vào trụ sở của Bách Hoa Cung thì lại lên tiếng hỏi ngay:
- Như Đàm tiền bối đã nhận ra hai nhân vật theo chân vãn bối chính là hậu nhân của Nhị Tuyệt Đao Kiếm?
Đàm Thất Khoa nghiễm nhiên gật đầu:
- Đã gặp qua một lần, cho dù đã lâu nhưng ta vẫn nhận ra.
Hà Thái Hoài lại hỏi:
- Và dường như chỉ điểm cho vãn bối biết chỗ lưu ngụ của Nhị Tuyệt là tiền bối đã có sẵn chủ ý?
Đàm Thất Khoa ung dung đáp:
- Nói về chủ ý thì không phải chỉ có một. Chủ ý thứ nhất là ta hy vọng sự xuất hiện của ngươi, với niên kỷ xấp xỉ đôi trẻ từng bị Nhị Tuyệt khiếm khuyết sự quan tâm chăm sóc, ắt thế nào cũng làm cho Nhị Tuyệt đổi ý và cho chúng cùng ngươi bôn tẩu giang hồ. Quả nhiên điều đó ngươi đã làm được.
Phát hiện Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên định lên tiếng, Hà Thái Hoài xua tay ngăn lại và tiếp tục cật vấn Đàm Thất Khoa:
- Tiền bối xin hãy nói thêm về chủ ý kế tiếp!
Đàm Thất Khoa chợt xạ ánh mắt nhìn nghi ngại về phía Trác - Thẩm hai người, nhưng sau cùng vẫn phải đáp lời Hà Thái Hoài:
- Chỉ còn một chủ ý nữa thôi. Đó là ta từng nghe biết chuyện lão Bách Cầm đã vĩnh viễn ra đi như thế nào, qua lần gặp Nhị Tuyệt cách đây khá lâu, và ta hy vọng ngươi cũng được nghe. Để biết đâu ngươi sẽ thật sự trở thành truyền nhân thực thụ của lão Bách Cầm. Thế nào, thần sắc của bọn ngươi hiện rất lạ, phải chăng trong tính toán của ta có điềm sai?
Hà Thái Hoài sau tiếng thở dài thật dài, chợt sầu thảm nhìn Đàm Thất Khoa:
- Sẽ không có gì là sai trái nếu tiền bối thật tâm đáp thêm cho vãn bối một nan để cuối cùng:
Đàm Thất Khoa kinh nghi:
- Đã có chuyện gì hệ trọng lắm sao?
Hà Thái Hoài ném cho lão mảnh tre, tín vât Cái Bang:
- Hệ trọng hay không là ở vật này. Xin tiền bối cho biết Giả bang chủ Cái Bang hiện nay như thế nào?
Đàm Thất Khoa liếc nhìn Gia Cát cung chủ. Tương tự, Gia Cát cung chủ cũng liếc nhìn Đàm Thất Khoa.
Sau cùng cả hai cùng cười lên:
- Cung chủ nhận định về y như thế nào? Liệu có đáng là người mà võ lâm Trung Nguyên chúng ta đang kỳ vọng không?
- Mọi tiên kiến của lão hữu đến đây đều hoàn toàn đúng. Xem ra chỉ có y mới vực dậy nổi một Trung Nguyên đang thời kỳ đầy những bất trắc này. Tốt lắm, tốt lắm. Ha…ha…
Hà Thái Hoài ngơ ngác nhìn họ:
- có chuyện gì khiến nhị vị tiền bối vui đến vậy?
họ ngưng cười và lần lượt lên tiếng. Đầu tiên là Đàm Thất Khoa:
- Ngươi muốn gặp Giả bang chủ?
Tiếp đó là Gia Cát cung chủ vừa đưa tay mời vừa bảo:
- Hơn mười năm qua Giả bang chủ luôn được đích thân bổn cung chủ chăm sóc, nếu muốn gặp, mời tiểu hữu cùng mọi người theo chân. Nào!
Sau một thoáng lưỡng lự, do Gia Cát cung chủ đã thoăn thoắt đi trước, Hà Thái Hoài đành động thân đi theo, với một tiếng chép miệng hàm nhiều ẩn ý.
*
* *
Mắt thì nhìn vào thân hình tàn phế của một nhân vật được Đàm Thất Khoa và Gia Cát cung chủ Bách Hoa cung bảo đấy là bang chủ Cái Bang, tại Hà Thái Hoài vẫn nghe giọng nói của Đàm Thất Khoa kể:
- “ …Đông Hải Môn vẫn luôn tìm cách gieo đại họa cho võ lâm Trung Nguyên, đương nhiên cũng chỉ dám len lén thực hiện sau lần bị quần hùng cùng liên thủ bức chúng phải triệt thoái. Và hai năm sau lần bị triệt thoái đó chúng đã lừa cơ lập mưu và hãm hại Giả bang chủ. Mãi đến khi có ta cùng Tư Mã minh chủ và Gia Cát cung chủ đây tình cờ xuất hiện và giải vây, Giả bang chủ kể như đã lâm cảnh thập tử nhất sinh.
Gia Cát cung chủ đến lúc này mới tiếp lời:
- Vì một nguyên do mà hiện giờ ta chưa tiện giải thích, ta và lão Đàm đã tìm đủ mọi cách để lén đưa Giả bang chủ về đây chăm sóc. Và tiểu hữu có biết Giả bang chủ đã nhờ bọn ta điều gì không?
Hà Thái Hoài vẫn im lặng.
Hiểu ý Đàm Thất Khoa bảo:
- Thoạt tiên Giả bang chủ định nhờ ta tạm thời chấp chưởng cương vị bang chủ Cái Bang, sau đó chọn một đệ tử Cái Bang hội đủ mọi điều kiện để đưa lên làm bang chủ. Ta đã từ chối, với lý do ta không thể cùng một lúc đảm đương hai trọng trách.
Hà Thái Hoài nghi hoặc:
- Tiền bối còn có trọng trách nào nữa?
Đàm Thất Khoa đáp gọn:
- Sư thù!
Hà Thái Hoài thuận miệng hỏi:
- Sư môn của tiền bối là môn phái nào?
Trác Quang Minh chợt chạm vào Hà Thái Hoài:
- Long đầu đại ca...
Hà Thái Hoài quay lại:
- trác huynh muốn nói gì? Hay trác huynh có ý muốn bảo đã biết rõ sư môn của Đàm tiền bối?
Thẩm Uyên Uyên lấy làm lạ:
- Hóa ra Long đầu đại ca vẫn chưa biết gì thật sao? Trong Ngũ Tuyệt, Đàm tiền bối đây chính là Tuyệt chưởng.
Hà Thái Hoài thất kinh...
kể cả Gia Cát cung chủ cũng thất kinh:
- Nói sao? Lão hữu đây chính là truyền nhân của tuyệt chưởng?
Đàm Thất Khoa gượng cười:
- Chỉ là chút hư danh do gia sư để lại. Đàm mỗ thật không dám giấu, chỉ vì ngại tiếng đời thị phi, bảo Đàm mỗ mưu đoạt cương vị bang chủ Cái Bang nên bấy lâu nay chỉ một lần duy nhất buộc phải thong tỏ cho nhị tuyệt Kiếm, Đao biết rõ lai lịch sư thừa. Nếu chưa thật sự đến lúc có lẽ Đàm mỗ cũng ngăn không cho tiểu Minh nói ra như vậy.
Hà Thái Hoài vẫn còn hoang mang:
- Đến cả Lưu ân công vốn là tỷ phu của tiền bối cũng không hề biết ư?
Đàm Thất Khoa gật đầu:
- Ta xa cách Lưu gia đã lâu. Và nhân một lần lâm nạn mới tình cờ gặp gỡ sư phụ. Sau đó, do diện mạo của ta đã đổi khác nên ta càng ngại việc phô trương không cần thiết. Đó là lý do khiến tỷ phu ta vẫn chưa biết chuyện này.
Hà Thái Hoài càng có thêm thiện cảm với Đàm Thất Khoa:
- Tiền bối bảo đã đến lúc là có ý gì?
Đàm Thất Khoa hỏi ngược lại:
- Ngươi còn nhớ lời đề xuất của ta?
Hà Thái Hoài gật đầu:
- Tiền bối vẫn muốn thu vẵn bối làm truyền nhân?
Đàm Thất Khoa cười:
- Ta đã giao cho ngươi tín vật! Không lẽ ngươi vẫn chưa rõ ý của ta?
Hà Thái Hoài vụt tỉnh ngộ, liếc mắt nhìn Giả bang chủ:
- Là tiền bối muốn thay Giả bang chủ thu nhận truyền nhân?
Gia Cát cung chủ nghiêm giọng?
- Chủ ý này cũng là chủ ý của Giả bang chủ lúc biết rõ Đàm lão hữu khước từ. Và gần đây Đàm lão hữu có đề cập đến chuyện của tiểu hữu, bảo tiểu hữu mới xứng là bang chủ Cái Bang kế nhiệm.
Dù đã đoán ra nhưng khi nghe Gia Cát cung chủ nói rõ như thế Hà Thái Hoài cũng phải giật mình:
- Không được! Vì vãn bối đang phải đa mang nhiều trọng trách. Không phải hai như Đàm tiền bối trước kia.
Đàm Thất Khoa bảo:
- Đó là kế để ta dễ thoái thác lúc đó thôi. Vì kỳ thực, so về bối phận ta đâu thể tiếp nhận chân truyền của Giả bang chủ.
Hà Thái Hoài nghi ngờ:
- Bối phận như thế nào:
trác Quang Minh xen vào:
- Vậy là Long đầu đại ca chưa biết rồi. So về niên kỷ, Bách Cầm lão bá còn phải gọi sư phụ của Đàm tiền bối đây là nghĩa huynh. Và sự thật Đàm tiền bối không thể gọi Giả bang chủ là người chỉ có niên kỷ xấp xỉ bằng sư phụ.
Đàm Thất Khoa gật đầu:
- Chính Giả bang chủ cũng nhận ra điều đó, là so về niên kỷ giữa ta và bang chủ, nên cuối cùng cũng phải thuận theo đề xuất của ta.
Gia Cát cung chủ nói tiếp:
- Đề xuất của Đàm lão hữu là sẽ tìm thay cho Giả bang chủ một truyền nhân, nhưng không buộc phải có giới hạn trong số đệ tử Cái Bang. Và người đó chính là tiểu hữu.
Hà Thái Hoài thoáng ngây người:
- Đệ tử Cái Bang, nhất là Hàn Thuyết và những vị trưởng lão đã biết việc này chưa?
Đàm Thất Khoa lắc đầu:
- Thiên cơ bất khả lậu. Ta chỉ thổ lộ một phần nào sự thật cho riêng Hàn Thuyết biết mà thôi. Vì trước kia ta đã giao cho y trách nhiệm phải ngấm ngầm ám trợ ngươi.
- Nhưng chuyện về Giả bang chủ, ý vẵn bối là muốn hỏi chuyện này.
Đàm Thất Khoa vẫn lắc đầu:
- Vẫn chỉ có một mình Hàn Thuyết là biết rõ Giả bang chủ còn sống.
Hà Thái Hoài cười nhẹ:
- Vậy còn Tư Mã minh chủ thì sao? Không lẽ đến minh chủ võ lâm nhị vị tiền bối cũng nghi kỵ?
Đàm Thất Khoa nhìn Gia Cát cung chủ. Gia Cát cung chủ thì nhìn Đàm Thất Khoa. Sau cùng thì nhận được cái gật đầu của Gia Cát cung chủ, Đàm Thất Khoa liền hỏi Hà Thái Hoài:
- Trước hết ta muốn biết ngươi có ưng thuận việc mà ta vừa đề xuất không?
Hà Thái Hoài do cang lúc càng nghi ngờ nên bảo:
- Vãn bối sẽ có quyết định sau khi được cùng Giả bang chủ hội thoại.
Đàm Thất Khoa lại nhìn Gia Cát cung chủ.
Lần này chính Gia Cát cung chủ tự ý nói ra chủ trương:
- Việc này thì được. Nhưng tiểu hữu hãy luôn minh bạch một điều, Giả bang chủ chỉ tỉnh lại lần này nữa là lần cuối. Nếu tiểu hữu khước từ đề xuất của Giả bang chủ thì mọi việc hòan toàn hỏng. Giả bang chủ sẽ chết trước khi kịp điểm chỉ mọi điều cần thiết cho vị bang chủ kế nhiệm là người mà bọn ta không thể nào tìm ra ngay lúc này để thay cho tiểu hữu vốn là người được chọn. Mong tiểu hữu hãy cân nhắc cho kỹ.
Hà Thái Hoài giật mình:
- Sao chỉ tỉnh lại một lần?
Đàm Thất Khoa bảo:
- Bọn ta sẽ giải thích sau. Ngươi chỉ cần biết đó là sự thật, bọn ta không hề dối gạt ngươi.
Hà Thái Hoài hoang mang:
- Thời gian cho Giả bang chủ tỉnh lại là bào nhiêu lâu?
Gia Cát cung chủ đáp:
- Nhiều lắm cũng không quá hai canh giờ. Để cho chắc, tiểu hữu cung nên dự bị sẵn những gì cần nói và cần hỏi. Trong khi đó bọn ta tất cả sẽ lui ra, phòng Giả bang chủ có lẽ chỉ muốn nói riêng những gì là cần kín.
Đàm Thất Khoa lại hỏi:
- Thế nào?
Hà Thái Hoài do dự:
- Vãn bối...
Đàm Thất Khoa bảo:
- Tình thế của Cái Bang hiện như thế nào? Có lẽ ngươi cũng rõ dù chỉ là một phần. Nhất là giang hồ hiện nay đang có tin Đàm Thất Khoa ta mưu đoạt cương vị bang chủ Cái Bang. Ngoài ngươi ra ta e không còn ai khác gánh vác nổi trọng trách này của Cái Bang.
Hà Thái Hoài cố vớt vát lần cuối cùng:
- Hàn Thuyết thì sao?
Đàm Thất Khoa thở dài:
- Đưa Hàn Thuyết lên làm bang chủ chỉ là biện pháp miễn cưỡng. Vì y vừa thiếu tư chất để luyện võ công đến đại thành vừa thiếu quyết đoán nếu chẳng may lâm vào tình thế bất ổn.
Gia Cát cung chủ giải thích thêm:
- Tiểu hữu đừng quên suốt mười năm qua ta đã cùng Đàm lão hữu đã điểm kỹ từng khuôn mặt của từng nhân vật Cái Bang rồi. Nếu có người đủ tư cách, Bọn ta đâu nỡ để Giả bang chủ kéo dài mãi kiếp sống tận đến hôm nay?
Hà Thái Hoài hít vào một hơi thật dài:
- Nếu là vậy, được, vãn bối chấp thuận.
Ngay sau câu nói ưng thuận của Hà Thái Hoài thật khó nói đến nỗi vui mừng hoàn toàn rất chân thật của Đàm Thất Khoa và Gia Cát cung chủ. Đến cả Trác Quang Mịnh và Thẩm Uyên Uyên cũng mừng cho Long đầu đại ca của họ sắp trở thành bang chủ một đại bang là Cái Bang.
Last edited by kedatinh1974; 28-07-2008 at 01:52 PM.
Sau thủ thuật của Gia Cát Đại Mỹ cung chủ Bách Hoa Cung, một thủ thuật được gọi là Đại Hồi Thiện Thuật, một mình Hà Thái Hoài đứng cạnh đó bồi hồi chờ lúc Giả bang chủ tính lại:
Và Giả bang chủ tính lại thật.
Hà Thái Hoài tiến lại gần:
- Tiền bối là bang chủ Cái Bang?
Giả bang chủ chậm chậm quay đầu lại về phía có tiếng phát thoại, đôi mắt của Giả bang chủ cũng từ từ mở ra.
Và đôi mắt của Giả bang chủ đã mở đến độ to nhất – có thể nói là trợn trừng hai mắt thì đúng hơn – thì Giả bang chủ lại đột ngột thét lên:
- Ngươi là…ngươi là…môn chủ…Đông …Hải ..môn..hự!
Hà Thái Hoài thoạt tiên thì ngỡ ngàng, sau đó thì bàng hoàn khi nhận ra đầu của Giả bang chủ bỗng ngã ngật qua một bên rồi bất động hoàn toàn.
Và Hà Thái Hoài càng bàng hoàng hơn khi nghe tiếng quát hỏi của Đàm Thất Khoa chợt cất lên:
- Chuyện gì đã xẩy ra? Ngươi đã làm gì Giả bang chủ?
Đàm Thất Khoa xuất hiện thì Gia Cát Đại Mỹ, Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên cũng xuất hiện.
Gia Cát Đại Mỹ chạy đến và nhìn qua thân hình bất động của Giả bang chủ.
- Giả bang chủ đã chết?! sao ngươi nhẫn tâm hạ thủ một người đã vô phương hoàn thủ?
Hà Thái Hoài cũng nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên, Hà Thái Hoài lắc đầu:
- Tại hạ không phải hung thủ, tại hạ cũng chưa chạm gì đến Giả bang chủ.
Và Hà Thái Hoài cảm thấy sự thật được an ủi khi nhận được cái gật đầu lần lượt của Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên.
nhờ đó, Hà Thái Hoài cảm thấy vững tin đối mặt với đôi mục quang lạnh đến rợn người của Đàm Thất Khoa, lúc lão gằn giọng hỏi:
- Ngươi thử lập lại xem?
Hà Thái Hoài thở ra nhè nhẹ:
- Vãn bối đã chờ đến lúc Giả bang chủ hoàn toàn tỉnh lại và vãn bối chỉ hỏi một câu.
Gia Cát Đại Mỹ cũng lạnh giọng xen vào:
- Ngươi hỏi câu gì?
- Vãn bối hỏi có phải người chính là Giả bang chủ của Cái Bang?
Đàm Thất Khoa bắt đầu nở một nụ cười lạnh:
- Sau đó thì sao?
- giả bang chủ không đáp. Thay vào đó người bỗng bật thét lên.
Ánh mắt của Gia Cát Đại Mỹ cũng bắt đầu tia ra luồng sát khí:
- Giả bang chủ thét như thế nào?
- Người thét: Môn chủ Đông Hải môn. Cứ như người đã lầm tưởng vãn bối chính là Đông Hải Môn vậy.
Đàm Thất Khoa bật cười như tiếng âm hồn kêu rít:
- Chỉ có thế thôi ư? Và ngươi tưởng ta có thể tin được sao? Ngươi mau nói đi, có phải lúc ở Huyết Ma phủ ngươi đã bị Huyết Ma Cung thu phục và tất cả những gì ngươi thực hiện đều tuân theo mọi mệnh lệnh của ác ma cung chủ Huyết Ma Cung, chính là Tư Mã Vương thay hình đổi dạng? Hãy nói xem nào! Ha… ha…
Hà Thái Hoài chưa kịp có phản ứng thì đến lượt Gia Cát Đại Mỹ thét lên:
- Dù ngươi không nói bọn ta cũng biết, và cái chết trước kia đã từng xảy ra cho toàn gia Lưu Khánh Hà cũng là do lũ ác ma bọn ngươi gây ra. Hãy nạp mạng cho ta.
Ào…
Một cung chủ Bách Hoa Cung, lại còn được xếp vào loại cao thủ nhất nhì võ lâm thì thân thủ đương nhiên phải có chỗ cao minh thật sự. Hà Thái Hoài càng thêm chậm chân điều đó khi bất ngờ bị Gia Cát Đại Mỹ phát chiêu tấn công và chiêu công ngay lập tức vây phủ kín lấy Hà Thái Hoài.
ngộ nhận sẽ tăng lên nếu ngay lúc này Hà Thái Hoài có cử chỉ đối địch. Vì không muốn có điều đó xảy ra nên Hà Thái Hoài vừa vội vàng nhảy lùi lại vừa hô hoán:
- Xin cung chủ hãy cho vãn bối một cơ hội giãi bày. Sự thật là…
Đàm Thất Khoa đột nhiên nổi giận đến độ diện mạo đầy những vết sứt sẹo đều biến dạng. Và Đàm Thất Khoa lao đến:
- Sự thật là ta đã tự se dây trói buộc ta. Ngươi còn dám dùng thân pháp Bách Cầm để đối phó với bọn ta sao? Ngươi thật đáng chết. Đỡ.
Động thái nhảy lùi mà Hà Thái Hoài đang thực hiện chính là thân pháp Bách Cầm. Và đó là lý do khiến Đàn Thất Khoa giận dữ. Một chưởng đầy uy lực vậy là được Đàm Thất Khoa quật ào vào phương vị đang dịch chuyển của Hà Thái Hoài.
Ào…ào…
Đó là tuyệt chưởng danh bất hư truyền, Hà Thái Hoài càng nghĩ càng thêm cuống cuồng tìm cách nhảy tránh.
Vút!
Và lập tức tràng cười lạnh lung của Gia Cát Đại Mỹ vang lên:
- Đàm lão hữu chớ quá lo. Địa hình của bí thất này chính là khắc tinh của Bách Cầm thân pháp tiểu tử đâu thể chi trì lâu hơn. Xem này!
Đoán trước phương vị Hà Thái Hoài sẽ di chuyển đến, một kình lực mạnh liền được Gia Cát Đại Mỹ phóng ra, dành sẵn cho Hà Thái Hoài.
Vù…
Bí thất dùng để ẩn dấu và chi trì sinh mạng của Giả bang chủ ở ngay Bách Hoa Cung này quả tình vì quá hẹp nên có làm khó khăn cho Hà Thái Hoài. Và cứ nhảy tránh mãi thì địa hình chật hẹp này vô tình biến thành khắc tinh của thân pháp Bách Cầm thật Hà Thái Hoài vừa có nhận định này thì thân hình đang dịch chuyển đã di chuyển đúng vào ngọn kình chờ sẵn của Gia Cát Cung chủ.
Đối đầu hay tiếp tục tránh chiêu? Câu hỏi đã tự đến với Hà Thái Hoài và đồng thời câu trả lời cũng ập đến. Đó là còn tránh được cứ tránh, chứ đã hễ rat ay đối đầu thì nỗi oan sẽ vô hình chung biếnn thành sự thật và Hà Thái Hoài sẽ vô vàn khó khăn trong việc giải bỏ oan khiên.
Và để tránh Hà Thái Hoài chỉ còn mỗi một cách.
Ở vực sâu phía sau Thiên Phong Nhất Trụ Sơn, nơi được biết là chỗ Bách Cầm lão nhân tang thân từng có những luồng quái phong thổi thốc ngược lên và giúp Hà Thái Hoài luyện thêm đến mức tinh thông thân pháp Bách Cầm. Và với tình thế lúc này Hà Thái Hoài buộc phải mạo hiểm, xem luồng chưởng lực của Gia Cát Đại Mỹ chính là luồng quái phong độ nào. Thế là Hà Thái Hoài buông lỏng thân hình, đưa toàn bộ chân nguyên lên thượng bàn và sẵn sang chờ luồng chưởng lực của Gia Cát Đại Mỹ lao ạp đến.
chuyện đó đương nhiên phải diễn ra ngay sau đó và luồng kính đã lập tức ập đến.
Ào…
Nhưng, luồng chưởng lực ngoài việc tạo một chút chấn động ngay khi tiếp xúc thì chỉ còn lại tác động duy nhất là làm cho thân hình Hà Thái Hoài chao đảo và chập chờn bay theo sức tống đi của lực đạo luồng kình.
Vù…
Phát hiện sắc diện Hà Thái Hoài vẫn tươi tỉnh cho dù toàn thân có bị chao đảo và chập chờn bay. Đàm Thất Khoa lập tức hiểu rõ nguyên nhana và quát lên phẫn nộ:
- Giỏi cho tiểu tử. Ta thật không tin Bách Cầm thân pháp lại vẫn tiếp tục giúp ngươi chi trì sinh mạng. Đỡ!
Ào...
Tuyệt chưởng của Đàm Thất Khoa rốt cuộc cũng có hiệu quả tương tự như chưởng lực vừa rồi của cung chủ Bách Hoa Cung. Nghĩa là chỉ làm cho Hà Thái Hoài bị chấn động một ít lúc tiếp xúc và sau đó toàn bộ lực đạo còn lại chỉ còn một tác động mà ai ai cũng nhìn thấy là tiếp tục đưa đẩy thân hình Hà Thái Hoài bay đi bất định.
Vù...
Sắc mặt của Gia Cát Đại Mỹ chợt tái dần:
- Quả là thân pháp thượng thừa!! Đúng là đệ nhất tuyệt kinh công trước kia của Bách Cầm lão nhân. Đàm lão hữu, chúng ta hãy tận lực thì hơn, nào, đánh!!
Ào... ào...
Tuyệt chưởng của Đàm Thất Khoa cũng được tung ra.
Vù..
Khác với quái phong, lực đạo của chưởng phong rất lợi hại ngay lần đầu tiếp xúc, và điều đó đã được Hà Thái Hoài dùng bản thân để thể nghiệm qua hai lượt mới rồi. Nhờ vậy, Hà Thái Hoài cũng có một ít kinh nghiệm tích lũy.
Tuy nhiên, phải đối đầu với hai đợt chưởng cùng một lúc và hai đợt chưởng xuất phát hai phương vị khác nhau là điều quá ư mới mẻ đối với Hà Thái Hoài.
Và lẽ đương nhiên ở diện mạo Hà Thái Hoài phải xuất hiện vẻ bối rối và hoảng hốt. Cũng chính lúc này Hà Thái Hoài phát hiện Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên như cùng một lúc thủ đao giương kiếm.
„ không thể nào lầm lẫn, Trác, Thẩm hai người đng có ý định tiếp trợ ta! Không được, ta không thể để họ rơi vào cảnh bị ngộ nhận như ta, phải ngăn họ lại!”
và chỉ là vô tình Hà Thái Hoài há miệng để bật lên tiếng hú thanh thóat:
- Hú...u...
toàn bộ chân lực đã được Hà Thái Hoài dồn cả lên thượng bàn đã theo tiếng hú mà thoát bớt ra ngoài. Thân hình Hà Thái Hoài vì thế bỗng trở nên nhẹ nhõm.
Đó là lúc hai loại kình của Đàm Thất Khoa và Gia Cát Đại Mỹ, hai nhân vật cao minh cùng ập đến.
Ào...
Vù...
Thân hình đã nhẹ nhõm, chân lực thì thóat ra khá nhiều. Những điều này làm cho bản thân Hà Thái Hoài tiếp xúc hai ngọn kình chợt biến thành một vật rỗng cùng bị hai vật cứng giáng vào, và đợt tiếp xúc chỉ còn là hai tiếng động khó thể cảm nhận.
Bịch! Bịch!
Khó thể cảm nhận, không phải không có cảm nhận, và vì cảm nhận nên Hà Thái Hoài càng không thể giấu nỗi vui mừng do vừa tình cờ phát hiện ra đạo lý thượng thừa của võ học mà cụ thể là đạo lý thượng thừa đó được áp dụng vào kinh thân pháp Bách Cầm.
để thể hiện nỗi vui mừng, Hà Thái Hoài bật hú dài hơn, mạnh hơn và thanh thóat hơn.
- Hú... ú...
đồng thời thân hình Hà Thái Hoài cứ thể, cứ như một vật vô lực đang được hai ngọn kình hữu lực tha hồ đem đi.
Đã hiểu đạo lý thượng thừa của võ học, năng nhu thắng cương, Hà Thái Hoài còn vận dụng đạo lý đó, nương theo lực đưa đẩy để điều động thân hình đi về phía mong muốn. Và Hà Thái Hoài được đưa đến chỗ Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên.
họ đã giương sẵn kiếm, thủ sẵn đao. Hà Thái Hoài đột ngột xuất hiện làm họ cùng chững lại.
sợ nhất là thái độ của họ ắt sẽ bị Đàm Thất Khoa và Gia Cát Đại Mỹ phát giác, Hà Thái Hoài lao vào giữa họ và đồng loạt vương song chưởng chộp vào họ:
- Hú.... ú...
Với thủ pháp tuyệt luân, Hà Thái Hoài dùng tả thủ vừa chộp vào thanh kiếm của Trác Quang Minh để hất kiếm lên, cũng là lúc hữu thủ của Hà Thái Hoài làm cho đại đao của Thẩm Uyên Uyên cũng hất lên theo hướng ngược lại.
Hà thái hòai vận lực làm cho hai khí giới đó liên hợp chạm nhau ngay trên đầu Hà Thái Hoài.
Choang choang choang...
Trác- Thẩm hai người cùng biến sắc.
Nhân lúc hai ngọn kim thiếc chạm nhau Hà Thái Hoài nói vào tai họ:
- Đừng manh động cũng đừng biểu lộ thái độ gì cả. Nhị vị hãy lưu lại đây với họ. Cáo biệt.
Và Hà Thái Hoài đổi giọng, cười vang lên:
- Đến nhị vị cũng không tin Hà Thái Hoài này sao? Ha…ha…
vận lực lần cuối, Hà Thái Hoài làm cho hai loại khí giới phải chạm nhau và cùng bị chấn gãy.
Coong…! Coong!
Đúng lúc này Đàm Thất khoa và Gia Cát Đại Mỹ phẫn nộ cùng lao đến:
- Tiểu tử quả nhiên đã lộ rõ mưu đồ! Đỡ!
- Phải loại bỏ ngay tiểu tử để trừ đại họa về sau. Đỡ!
Ào…
Vù…
Vẫn để bật thoát chân lực theo tiếng hú, một lần nữa Hà Thái Hoài tự biến thành vật vô lực để được hai ngọn kình hữu lực kia đưa đi.
Vụt…
Bí thất vốn hẹp, lực đạo thì giăng đầy và điều dĩ nhiên là tự thân lực đạo phải tìm lối thoát, đó là chỗ xuất nhập bí thất!
Và khi lực đạo thoát đi thì Hà Thái Hoài cũng cùng một lúc thoát ra.
Vù…
Phẫn hận, Đàm Thất Khoa tận lực lao theo:
- Cung chủ mau phát lệnh phong tỏa, đừng để tiểu tử thoát đi! Súc sinh! Đỡ.
Ào…
Cũng phẫn hận và cũng bật lao đuổi theo như Đàm Thất Khoa đang thực hiện, Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên cùng vờ quát ầm lên:
- Chạy đi đâu? Đỡ!
- Hãy mau đứng lại. Xem chiêu!
Và lúc cả hai phát kình thì vô tình cũng là lúc Đàm Thất Khoa quật chiêu. Kết quả là cả ba ngọn chưởng phải chạm nhau, do lối xuất nhập vốn hẹp không đủ chỗ cho cả ba ngọn kình cùng hiện diện.
Ầm! Ầm!
Chỗ chạm kình là nơi xuất nhập bí thất, vì thế phản kình khi xuất hiện lập tức tạo thêm lực đẩy vừa đuổi theo vừa tác động vào Hà Thái Hoài đang thoát đi.
điều đó càng làm cho Hà Thái Hoài thoát đi nhanh hơn.
Vút!
Cung chủ Bách Hoa Cung đã phát lệnh phong tỏa. Hà Thái Hoài nhận ra điều đó khi khắp nơi trong Bách Hoa Cung chợt xuất hiện nhiều bóng người và họ từ tứ phương tám hướng đổ dồn đến.
Họ đã nhìn thấy Hà Thái Hoài và mọi nỗ lực của họ là ngăn chặn cho bằng được hành vi đào thoát của Hà Thái Hoài.
Có một nhóm khoảng mười hai người đang giương cung lắp sẵn trường tiễn và cùng nhắm vào Hà Thái Hoài.:
- Đây là đội Thập Nhị cung thủ lợi hại nhất của bổn cung. Nếu ngươi không ngừng lại thì đừng trách…
Hà Thái Hoài không chờ nhân vật có lẽ đứng đầu đội cung thủ hô hoán dứt lời, thân hình Hà Thái Hoài vụt mờ đi cùng với tiếng Hà Thái Hoài quát vang dội:
- Các hạ hãy dành những lời hăm dọa đó cho những kẻ thực sự là kẻ thù của Bách Hoa Cung. Phần tại hạ, cáo biệt!
Vút!
sắc mặt của nhân vật nọ chợt đanh lại:
- Xạ tiễn!
mười hai ngọn trường tiễn cùng xé gió lao đi tạo thành hang loạt những tiếng rú rít kinh thế hãi tục:
Viu…! Viu…!
Không dám xem thường từ những lực đạo từ những ngọn trường tiễn của đội cung thủ Thập Nhị lợi hại nhất Bách Hoa Cung Hà Thái Hoài tuy vẫn tiếp tục mức độ khinh thân pháp lợi hại nhất nhưng hai ống tay áo cũng bắt đầu khua loạn.
Vù!
Nhưng sự lợi hại của đội Thập Nhị cung thủ không chỉ dừng ở đây. Hà Thái Hoài chợt nghe nhân vật nọ quát:
- Loạt thứ hai, phát tiễn!
Vìu…! Vìu…!
Chưa hóa giải hoặc vượt qua loạt tiến thứ nhất thì khắp nơi quanh Hà Thái Hoài lại vang lên những tiếng rú rít kinh nhana của loạt xạ tiễn thứ hai.
Và,
Soạt! Soạt
ở hai ống tay áo của Hà Thái Hoài vậy là bị hai mũi tiễn xiên vào và cứ lủng lẳng theo đà khua loạn của hai ống tay áo.
Hà Thái Hoài thất kinh, tự mường tượng khắp thân bị bao tiễn xuyên thủng!
giận dữ, Hà Thái Hoài thu hai ống tay áo vào và bắt chéo hai tay lại với nhau. Sau đó, hà thái hòai vừa vung loạn lên vừa thét:
- hãy xem tuyệt kỹ kiếm đao song hành của Nhị tuyệt võ lâm.
Hà Thái Hoài hạ thân xuống, cố tình xông thẳng vào đội cung thủ mười hai người:
Ào.. ào..
đội cung thủ vẫn trầm tĩnh phát tiễn theo lệnh của nhân vật đầu lãnh:
- Tam phát liên hoàn! Xạ!
Viu..
Viu…
Như Hà Thái Hoài đang nhìn thấy, những cung thủ kia lập tức lắp vào dây cung mỗi người ba mũi trường tiễn. Và theo mệnh lệnh, họ bật dây cung, ba lần liên tiếp để phát xạ từng loạt tiễn gọi là Tam phát liên hoàn.
Tuy thật sự kinh tâm nhưng thủ pháp này của đội cung thủ vô tình nhắc cho Hà Thái Hoài nhớ đến một loại sở học mà Hà Thái Hoài chưa một lần thật sự vận dụng.
Tự tin với ý nghĩ này, Hà Thái Hoài vùng cười vang:
- tại hạ cũng có tuyệt kỹ liên hoàn! Xem đây.
với hai mũi trường tiễn trên tay thay cho đôi trường kiếm, Hà Thái Hoài vận dụng sở học của Khúc lão nhân, thi triễn tam chiêu Cửu Thức Kiếm Thuận Nghịch Chuyển Liên Hoàn. Và lập tức quanh thân Hà Thái Hoài liền xuất hiện vầng tiễn quang, đủ để che kín môn hạ và giúp Hà Thái Hoài tiếp tục xông thẳng vào đội cung thủ Thập Nhị môn vẫn an toàn.
những mũi trường tiễn bay đến chạm vào vầng tiễn quang và bị chấn động rơi lả tả.
Cạch…cạch…cạch…
Nhân vật đứng đầu đội Thập Nhị cung thủ bắt đầu lo ngại:
- Dồn toàn bộ mọi phát xạ vào mỗi một hướng mà thôi. hướng chính diện, xạ tiễn!
lập tức có đủ mười hai mũi trường tiễn được đội cung thủ nhất loạt xạ vào phía chính diện của Hà Thái Hoài.
Viu…! Viu….!
Đó là lúc Hà Thái Hoài phát hiện Đàm Thất Khoa, Gia Cát Đại Mỹ, Trác Quang MInh và Thẩm Uyên Uyên rốt cuộc cũng có đủ thời gian chạy đến.
một ý nghĩ chợt đến với hà thái hòai, chần chừ thêm nữa là tự chuốc họa vào thân, nhất là sẽ tạo thêm sự nghi ngờ thế nào cũng đến với Trác - Thẩm hai người nếu họ lộ ý nhân nhượng Hà Thái Hoài.
Với ý nghĩ đó Hà Thái Hoài chợt có hành vi liều lĩnh. Hà Thái Hoài bật tung lên cao và thản nhiên đạp chân vào những mũi trường tiễn vừa vặn lao đến chỉ theo mỗi một hướng duy nhất:
- Lên!
Vút!
Như Nhật Hạc Xung Thiên, thân hình Hà Thái Hoài nhờ những lượt đạp chân lấy đà đã bay thẳng lên cao, ước đến tám trượng!
đội cung thủ lập tức xạ thêm nhiều loạt tiễn cùng bắn lên:
viu…! Viu…!
Và một lần nữa Hà Thái Hoài chờ loạt tiễn đuổi đến nơi để đạp chân lấy đà và bay cao thêm một lọat nữa.
- Lên !
Vút !
Tình thế này càng khiến đội cung thủ phải phát xạ thêm nhiều loạt tiễn khác.
Viu…! Viu…!
Và lần này đội cung thủ quên rằng mũi trường tiễn của họ càng bay cao càng mất dần lực đạo.
Đó là lúc Hà Thái Hoài có dịp thoát thân với lần phô diễn thân pháp Bách Cầm lợi hại nhất.
Hà Thái Hoài lần lượt đạp chân lên từng mũi trường tiễn đã đến lúc mất dần lực đạo và theo đó Hà Thái Hoài đi xa dần với thân hình cứ tiếp tục lơ lửng ở độ cao ngoài mười hai trường tiễn.
Vút !
Nhận ra sự thể này hễ càng xa tiễn là càng giúp Hà Thái Hoài thoát đi dễ dàng hơn, đích thân cung chủ Bách Hoa Cung phải ra lệnh:
Đừng xạ tiễn nữa ! Dừng lại ngay!
Khi đó Hà Thái Hoàn đã đi xa có đến hai mươi trượng và thân hình cũng là đà chếch xuống!
Hà Thái Hoài chợt cười vang:
- Đa tạ chư vị đã tiễn chân. Tại hạ quyết sẽ quay lại sau khi làm sang tỏ mối nghi ngờ của chư vị . Xem đây ! Ha… ha…
Hà Thái Hoài lần lượt ném hai mũi trường tiễn vẫn cầm trên tay ra phía trước để lần lượt đặt chân lên đó và ung dung lao đi biệt dạng.
Vút!
Đưa mắt nhìn theo, Trác Quang Minh không thể không kêu lên:
Vậy là rõ rồi. Y đã luyện đến độ tinh ảo nhất của Bách Cầm thân pháp lúc còn nơi Bách Cầm lão nhân từng táng thân.
Hà Thái Hoài có vẻ giật mình và thất kinh:
-Ngươi nói thế là có ý gì, tiểu Minh? Không lẽ tiểu tử thật đã phát hiện chỗ Bách Cầm lão nhân tang thân và đắc thủ bí phổ Bách Cầm?
Một cơ hội thật may cho Trác Quang Minh và thẩn Uyên Uyên lần lượt kể về chuyện đã xảy ra tại Hoàng Diệp Lâm, Thiên Phong Nhất Trụ Sơn.
Cái chết của Nhị Tuyệt và thái độ biểu hiện mưu đồ độc bá võ lâm của Ngũ Chỉ Bà Bà là quá quan trọng, khiến Đàm Thất Khoa và Gia Cát Đại Mỹ phải tạm bỏ qua việc truy đuổi Hà Thái Hoài. Ý của Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên vậy là có hiệu quả.
Mọi người quay vào Bách Hoa Cung, lo nghĩ về cách đối phó của Ngũ Chỉ Bà Bà và Huyết Ma Cung…
Last edited by kedatinh1974; 28-07-2008 at 01:54 PM.
Địa hình xung quanh Hà Thái Hoài lẽ đương nhiên càng lúc càng thay đổi theo mức độ càng lúc càng xa dần Trung Nguyên. Không những thế, phong tục tập quán và nhất là y phục của dân cư ngụ ở những địa phương Hà Thái Hoài càng lúc càng đi qua cũng có những đổi thay khác biệt!
Do đó cứ mỗi lần Hà Thái Hoài thay đổi những loạt y phục cho phù hoqpj là mỗi lần bản thân lại tự hỏi:
- “ Ta đi như thế này liệu có đúng không? Cái Bang và Bách Hoa Cung rồi sẽ đối phó như thế nào nếu đúng vào những lúc như thế này Huyết Ma Cung có âm mưu hãm hại họ ?”
Và lần nào cũng như lần nào, Hà Thái Hoài đều tự trấn an như sau:
- “Nhưng ta dẫu có lưu lại cũng đâu được họ chấp nhận? Không khéo, sự hiện diện của ta càng làm cho Huyết Ma Cung đắc ý, bởi một mình ta sẽ là đối tượng cho mọi môn bang phái cùng nhắm vào. Và chỉ có Huyểt Ma Cung là người hưởng lợi nhiều nhất trong nỗi nguy khốn của ta! Ta nên đi tiếp thì hơn, một là giúp Khúc lão nhân hoàn thành tâm nguyện, hai ta biết đâu ta sẽ vô tình khám phá nguyên nhân cái chết bí ẩn của Giả bang chủ Cái Bang? Ta nên đi tiếp thì hơn.”
Vậy là Hà Thái Hoài đơn thân độc lực tiến dần về phía Đông Hải.
Biển đông đã có dấu hiệu biểu hiện ỏe đâu đó phía trước Hà Thái Hoài.
Tiếng rì rào của song biển, hòa quyện vào đó là mùi nồng tanh có lẽ của nhiều sinh vật biển đã bị những ngư phủ loại bỏ sau chuyến ra khơi đánh bắt cá dài ngày và chúng đã chết khô.
Tự nhìn lại bản thân, Hà Thái Hoài hài lòng với lớp y phục bạc phếch mới tìm cách đánh đổi với một gã trạo phu đang cần bộ y phục mới cho lần hồi gia này của gã.
Hà Thái Hoài đã giải thích với gã:
Tại hạ vừa được bạc sau trò đỏ đen. Nhưng gia huynh sẽ rất giận nếu biết tại hạ lại tham gia vào trò đổ bác như thế này. Sẽ tiện hơn cho hai ta nếu nhân huynh cùng tại hạ thay đổi y phục. Mong nhân huynh giúp cho.
Lẽ đương nhiên gã nọ phải mừng rõ vì bất ngờ gặp một kẻ ngu xuẩn là Hà Thái Hoàn. Ánh mắt chê bai cười cợt của gã có ý nghĩ như thế nào.
Và đến lượt Hà Thái Hoài cười thầm vì quá may nên mới gặp gã trạo phu chất phát thuần hậu. không nghi ngờ gì về hành vi có hơi khác thường của Hà Thái Hoài.
Đang định đi luôn đến bờ biển, nơi chắc chắn sẽ có nhiều ngư thuyền sẵn sang đưa Hà Thái Hoài ra khơi. Chợt nhứng loạt huyên náo từ xa vọng đến làm Hà Thái Hoài thất kinh.
Không những thế, từ phía bờ biển đang có một đám người nhốn nháo, chạy ngược về phía Hà Thái Hoài.
Hà Thái Hoài sau một thoáng ngẫm nghĩ cũng quay đầu chạy như họ và chạy trước họ. Nhưng do cố tình chạy chậm nên Hà Thái Hoài lần lượt bị năm bảy ngưới chạy vượt qua.
Đúng y như đã định, Hà Thái Hoài vờ hào hển hỏi người chạy kế bên:
Chuyện gì xảy ra vậy?
Gã nọ vô tâm, xem Hà Thái Hoài là người đồng cảnh ngộ, đáp:
Bọn hải tặc Đông Hải lại đến. Hãy tìm chỗ nấp mau. Để chúng bắt đi thì đừng mong có ngày quay trở về.
Thoạt nghe, Hà Thái Hoài thịnh nộ chỉ muốn quay lại đối mặt và diệt trừ lũ hải tặc dám ngông nghênh gieo rắc khinh hoàng cho những thường dân vô tội.
Tuy nhiên hai chữ Đông Hải lại làm cho Hà Thái Hoài động tâm. Liệu đó có phải là người của Đông Hải Môn mà những thường dân thiếu hiểu biết này đã gán thêm cho họ hai chữ Hải Tặc? Vì theo Hà Thái Hoài nghĩ, đã là người của Đông Hải môn thì dù sao họ cũng là những nhân vật võ lâm. Như Khúc lão nhân mà Hà Thái Hoài từng biết- mà đã là nhân vật võ lâm thì họ không động đến lũ thường dân vô tội để làm gì?
Do nghĩ vậy nên Hà Thái Hoài đang lếch thếch chạy theo mọi người đã cố tình vấp chân tự ngã úp mặt vào nền cát.
Huỵch !
Trong những người chạy phía sau Hà Thái Hoài có một ngưới trạo phu tuy đã chạy vượt qua nhưng vì từ tâm bỗng quay lại và đỡ Hà Thái Hoài dậy:
- Chạy mau! Ta chỉ giúp tiểu huynh đệ như thế thôi. May rủi thế nào là tùy vào tiểu huynh đệ có chịu gắng sức hay không. Chạy nào!
Hành vi của người đó vừa làm cho Hà Thái Hoài cảm kích vừa khiến bản thân Hà Thái Hoài hổ thẹn,. Bởi, nếu cần Hà Thái Hoài có lẽ thừa sức loại bỏ chuyện kinh hoàng này cho bọn họ ĩnh viễn.
Và đó là lý do khiến Hà Thái Hoài ngây ngưới trong một thoáng.
Đúng lúc đó.
Hự!
Toàn thân Hà Thái Hoài liền bất động. Và từ phía sau Hà Thái Hoái lập tức có đôi ba bóng ngưới lao vượt qua. Chúng vừa lao đuổi theo những thường nhân vô tội kia vừa hớn hở kích bác nhau:
- Vậy là năm lão Kiều này chỉ cần hạ thủ thêm năm mạng nữa là đủ số được giao phó. Nhất định bọn ngươi không tài nào đuổi kịp thành tích của lão Kiều ta. Ha... ha...
Một trong ba bóng nhân ảnh đó chợt rướn lên, nhờ đó dễ dàng vươn chạm vào người chạy sau cùng trong số những thường nhân vô tội đang hốt hoảng chạy:
- Gã này là của ta. Ha... ha.., vậy là ta cũng hạ được năm, bằng số của lão Kiều rồi. Ha... ha...
Cái chạm của bóng nhân ảnh này làm cho người chạy sau cùng nọ phải khựng lại và bất động, chính là tình huống vừa xảy ra của Hà Thái Hoài.
Hà Thái Hoài càng nhìn theo càng hiểu. Hóa ra bọn hải tặc này cũng là những nhân vật thuộc võ lâm, vì biết võ công nên mới biết kinh thân pháp và biết điểm huyệt. Nhờ kinh thân pháp nên chúng tuy chạy sau nhưng vẫn ung dung đuổi kịp những thường dân vô tội. Chúng điểm huyệt và bắt gĩư những ai xấu số lệt phệt chạy phía sau, Hà Thái Hoài cũng là một kẻ xấu số như vậy.
Sau khoảng thời gian ước đến hai khắc (bằng một canh giờ nếu tính theo cách của Trung Nguyên) cũng là khoảng thời gian vừa đủ cho Hà Thái Hoài tự khai giải huyệt đạo, bọn kia chợt quay lại.
Đi theo chúng là ba hàng người, đều là những thường nhân vô tội. Họ chậm chân hơn nhiều người nên bị lũ hải tặc bắt giữ.
Họ bị trói vào nhau bằng ba cuộn dây dài. Và ở đầu mỗi sợi dây là một gã hải tặc nên có ba hàng người và số người ở mỗi hàng có chênh lệch nhau là tùy thuộc theo bản lãnh bắt người của mỗi gã hải tặc.
Hà Thái Hoài nghe bọn chúng kháo với nhau bằng giọng huyênh hoang:
- Dù sao lão Kiều này cũng là người đầu tiên bắt đủ số người đầu tiên. Công đầu đương nhiên thuộc về ta.
- Nhưng lão Kiều ngươi tính ra cũng chỉ bắt được sáu hoặc bảy tên đúng vào loại đồng nam. Không như ta mười đủ mười đều là loại đồng nam cả. Công đầu lần này e lão Kiều phải nhượng cho ta thôi. Ha...ha...
- Thôi hai ngươi đừng tranh công nữa. Vệ tổng quản chẳng đã ra lệnh đó sao, số đồng nam nếu dành cho Tân môn chủ luyện công thì số còn lại cũng được Vệ tổng quản dùng vào việc khác. Ai trong ba người bọn ta thì cũng vậy, hễ bắt đủ mười người đều được Vệ tổng quản trọng thưởng, miễn sao phải giữ kín, đừng để Hà tiểu thư phát hiện. Bằng không công chẳng bù tội , bọn ta đừng mong toàn mạng nếu bị Hà trưởng lão xét sử theo môn quy hàng mấy trăm năm của Đông Hải Môn chúng ta.
Những lời nói của bọn hải tặc làm cho Hà Thái Hoài nghĩ lại. Do đó, thay vì để lộ thân thủ để trừng trị lũ hải tặc, Hà Thái Hoài vẫn đứng yên, vờ như huyệt đạo vẫn còn bị khống chế, chấp nhận cho lũ hải tặc bắt giữ.
Và điều đó đã xảy đến. Hà Thái Hoài bị cột vào một sâu người thuộc về quyền sở hữu của gã hải tặc cao niên nhất đã tự xưng là lão Kiều.
Hà Thái Hoài bị lôi đi và vô tình nghe một câu lầm bầm than oán:
- Nếu đoán biết trước sau gì tiểu huynh đệ cũng bị bắt, lúc nãy ta đâu cần phí thời gian dừng lại và đỡ tiểu huynh đệ đây? Chỉ khổ cho thân ta kiếp này phải bỏ lại thê tử vẫn mỏi mòn mong đợi tin ta quay về.
Hà Thái Hoài nhìn vào người đó và hiểu tại sao lại có lời than oán này. Vì đó là người đã có lòng từ tâm quay lại và đỡ Hà Thái Hoài đứng dậy, trong khi bao người khác dù có thấy vẫn thản nhiên chạy vượt qua. Hà Thái Hoài tuy có suy nghĩ như thế nhưng không hề trách ai cả. Có chăng, Hà Thái Hoài đang tự trách mình vì đã gây hệ lụy đến cho bao nhiêu người ở đây. Bởi chẳng phải ngay lúc này Hà Thái Hoài có thừa năng lực để giải thóat cho tất cả sao? Nhưng vì mưu đồ riêng tư, Hà Thái Hoài đành để chuyện đó xảy ra bất quá thì chỉ có thể nhủ thầm:
Chưa biết kết quả sẽ như thế nào? Nhưng dù thành hay bại ta cũng phải giải cứu và đưa tất cả những người vô tội này về với người thân của họ.
Và Hà Thái Hoài đưa mắt nhìn người vừa than oán:
Đệ cũng tự biết là có lỗi với huynh đài và kể từ hôm nay đệ sẽ đêm ngày cầu khẩn trời phật thương đến huynh đài. Đệ tin chắc lời cầu khẩn của đệ chắc sẽ được ứng nghiệm. Thật đấy!
Vừa ể oải nhấc chân đi theo hang người buộc phải bước đi, người nọ vừa lắc đầu:
Bỏ đi, ta cũng không có ý oán trách tiểu huynh đệ. Chỉ vì không cam tâm nên ta mới nói như thế. Kỳ thực, ta hiểu đó là số phận đã dành sẵn cho ta.
Bọn hải tặc cũng có thính lực khá tinh tường. Lời của Hà Thái Hoài và người nọ đã bị chúng nghe rõ mồn một. Có một tên há miệng cười vang:
Cả hai người đều nói đúng.Muốn cầu khẩn trời phật thì cứ cầu khẩn nhưng phải hiểu rằng đây chính là số phận dành sẵn cho bọn ngươi. Những chuyện còn lại thì cứ để bọn lão gia đây lo cho. Ha… ha…
Và kết quả là có đủ số ba mươi người bị bắt, bị lùa lên một chiếc thuyền to rộng và bị nhất kín trong ba khoang thuyền.
Chiếc thuyền cứ thế dập dềnh tách bờ ra khơi, đưa tất cả về phương trời vô định, một nơi mà có lẽ chỉ có một mình Hà Thái Hoài là biết. Đó là Đông Hải Môn
*
* *
Không như những người khác cứ ngủ li bì sau nhiều lần tỉnh lại để chỉ than trời trách đất, Hà Thái Hoài chợt căng tai nghe ngóng khi phát hiện có nhiều tiếng bước chân gõ rộn rã trên phần sàn thuyền ngay bên trên đầu.
Một lúc sau, tiếng những bước chân đó đã bắt đầu vang vọng ở khoang thuyền bên cạnh. Và cũng từ bên đó bỗng vang lên tiếng thét bi thảm.
Ư…ừ…
Tiếng kêu thét vang lên quá đột ngột làm cho những người chung số phận với Hà Thái Hoài bật tỉnh dậy. Họ nghi ngại nhìn nhau, như muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có Hà Thái Hoài là đang mím chặt miệng, mặt sa sầm và giận dữ.
Tuy nhiên Hà Thái Hoài vẫn ngồi yên bất động, chờ đến lượt cánh cửa dẫn vào khoang thuyền này mở tung.
Sầm!
Cánh cửa bật mở và một gã hải tặc hung hăng xuất hiện. Tả thủ của gã có nhấc theo một hình hài đẫm máu, là máu từ miệng và hai tai của người này tuôn ra. Phần gã hải tặc thì cười độc ác:
Tất cả phải ra ngoài, tự tim một việc gì đó để làm. Và nhớ phải ngậm câm miệng. Không được nói, không được hỏi chuyện nhau. Cho dù có bị hỏi cũng phải giả vờ như không nghe. Nếu bất tuân. Hừ, hãy nhìn gã này thì biết. Lão gia đã cắt lưỡi và trọc thủng hai tai gã.Bọn ngươi cũng sẽ bị như thế nếu dám bất tuân mệnh lệnh của lão gia. Rõ chưa? Ra ngoài ngay, từng người một. Nào, ngươi trước. Đi!
Bị chỉ tay vào người, một ngư dân vô tội đồng cảnh ngộ với Hà Thái Hoài liền sợ hãi bước ra. Lúc đi ngang gã hải tặc, người này càng sợ hãi hơn khi bất ngờ bị gã hải tặc chạm tay vào người:
Ư…ư…
Gã hải tặc giận dữ:
- Không được kêu, dù chỉ là một thanh âm nhỏ. Tiếp tục đi, ngươi!
Gã hải tặc chỉ vào người thứ hai. Và cảnh này cứ tuần tự diễn ra cho đến khi cả mười người trong khoang thuyền đều bị lùa ra ngoài. Trong đó đương nhiên có cả Hà Thái Hoài. Tuy biết từng người một đều bị gã hải tặc điểm huyệt chế ngự á huyệt và phong nhĩ huyệt nhưng Hà Thái Hoài vẫn để sự việc diễn ra, cũng như chấp nhận huyệt đạo bản thân cũng bị gã hải tặc chế ngự.
Cánh cửa dẫn vào ba khoang thuyền vạy là được mở toang, cho Hà Thái Hoài biết một cách chắc chắn là sắp có chuyện diễn ra đúng như lúc nãy Hà Thái Hoài đã vận thính lực nge biết.
Cố tình chờ đợi điều đó, Hà Thái Hoài thay vì theo chân nhiều người để leo lên phần sàn thuyền bên trên thì lại tìm cách để quanh quẩn phía dưới này.
Mỗi người đều phải tự mình tìm một việc gì đó để làm . Hà Thái Hoài quơ một mảnh vải vờ lau chỗ bẩn dưới sàn thuyền.
Ở dưới này chỉ có sáu người , tính luôn Hà Thái Hoài nữa là bảy được một gã hải tặc lưu lại để điều động sai bảo những gì mà bọn Hà Thái Hoài cần phải thực hiện.
Được một lúc, không những chỉ có phần sàn thuyền đều bị một chấn động mạnh làm cho chao đảo.
Cái chao đảo này nếu làm cho gã hải tặc lo ngại phải phóng vọt nhanh lên sàn thuyền phía bên trên thì lại làm cho bọn Hà Thái Hoài bảy người cùng chao đảo ngã qua ngã lại.
Bị chao đảo nhiều nhất là Hà Thái Hoài, đã lần lượt ngã và chạm vào lần lượt sáu người còn lại.
Lúc mọi người đang cố ổn định khi chiếc thuyền rồi cũng thôi chao đảo. Từ bên trên phóng vọt xuống trở lại là gã hải tặc lúc nãy.
Gã thét:
Làm việc đi! Khắp nơi đều bẩn cả, bon ngươi không thấy sao? Bẩn như thế này làm sao xứng đáng để nghênh tiếp thượng khách mới đến? Làm việc đi, nhanh nào!
Chợt có âm thanh một nữ nhân đuổi theo gã hải tặc:
Có bẩn thì cũng không hề gì. Hà Như Hoa ta đâu phải là loại thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng mà không chịu nổi cảnh bẩn thỉu? Họ là ai vậy Trương Thất?
Từ bên trên bước xuống là một tốp nữ lang ba người. Tất cả đều xinh đẹp, khiến họ có vẻ lạc loài ở một nơi có thể nói là bẩn nhất của chiếc thuyền chỉ là một phương tiện đi khơi để đánh cá.
Câu hỏi của nữ lang đi đầu không làm cho gã hải tặc bối rối. Gã cười toe toét:
Họ chỉ là những trạo phu cùng bọn thuộc hạ ra khơi bắt cá theo lệnh của Vệ tổng quản. Nếu tiểu thư có hứng thú xin mời lưu lại, cũng sắp đến lúc bọn thuộc hạ buông lưới rồi.
Nữ lang đi đầu đã xuống đến sàn thuyền. Ả lách qua một bên và cùng hai nữ lang còn lại phân khai, chia nhau ra mỗi người đi vào một khoang thuyền, những nơi từng nhốt giữ mỗi khoang thuyền là mười ngư dân vô tội.
Gã Trương Thất cố tình bám theo sau nữ lang đi đầu:
Vào Trung Nguyên để bắt người về hầu hạ bổn môn, kể từ khi Hà Trưởng lão và tiểu thư ra lệnh cấm ngặt, bọn thuộc hạ nào dám chẳng nghe theo. Còn đây là những khoang thuyền hãy cong trống, là nơi bọn thuộc hạ sẽ chứa số lượng cá bắt được, xin tiểu thư tường minh.
Nhân cơ hội đó Hà Thái Hoài vội lẻn bước lên bên trên và nhanh nhẹn hòa mình vào tốp người vô tội khác cũng đang chăm chỉ làm việc dưới sự điều động của gã hải tặc họ Kiều.
Cũng như lúc ở bên dưới, có một đôi lần Hà Thái Hoài vờ như vô tình ngã chạm vào một người ngư dân vô tội. Nhân lúc chiếc thuyền bị song biển làm cho chao đảo lắc lư. Bỗng ở phía dưới có tiếng thét giận dữ chợt vang lên:
Trương Thất, ngươi bảo những người này đều là người của bổn môn thật sao? Thế ai vừa than thở, bảo không biết đến lúc nào mới được gặp lại thê nhi ở Trung Nguyên?
Nếu Hà Thái Hoài nghe rõ tiếng thét đó thì lão Kiều đương nhiên cũng nghe. Hà Thái Hoài nhìn thấy sắc mặt lão Kiều vụt tái lại và lão nhanh nhẹn lao ra ngoài.
Đảo mắt nhìn quanh thật nhanh, biết chắc sẽ không bị ai nhìn thấy, Hà Thái Hoài cũng động thân lao theo lão Kiều.
Ra đến bên ngoài, Hà Thái Hoài kịp theo gã hải tặc còn lại đang hốt hoảng hỏi lão Kiều:
Lão nói thật chứ? Bọn chúng đều bị điểm huyệt, đâu có thể tự lên tiếng?
Lão Kiều đã hạ thủy xong chiếc thuyền con vốn lúc nào cũng được cột theo những chiếc thuyền lớn phòng khi hữu sự. Lão Kiều nhẹ nhàng phi thân nhảy vào long chiếc thuyền con nọ:
Ngươi tin hay không cũng được. Hoặc Trương Thất đã sơ suất hoặc y đã cố tình phản lại bọn ta. Ta không thể lưu lại được nữa. Chỉ cần vào đến Trung Nguyên là sẽ có người thu nhận ta. Cáo biệt!
Gã hải tặc nọ càng thêm hoảng hốt, gã đảo mắt nhìn quanh và vô tình phát hiện Hà Thái Hoài đang quanh quẩn cạnh đó. Gã thét gọi lão Kiều:
Chờ ta với nào, lão Kiều. Ta sẽ theo lão.
Và xuất kỳ bất ý gã bật tung người vào Hà Thái Hoài.
Đâu phải ngươi có phần việc ở trên này? Ngươi lẻn lên đây phải chăng là có ý đồ ám muội? Đúng là số ngươi phải chết! Đỡ!
Ào…
Bị gã nọ hất chưởng đánh vào, nếu như Hà Thái Hoài không cảnh giác nhìn quanh và vô tình phat hiện nữ lang Hà Như Hoa lúc nãy cũng mới bước lên trên này thì có lẽ Hà Thái Hoài có phản ứng đáp trả. Nhưng vì nhìn thấy ả nọ nên Hà Thái Hoài đành phải tiếp tụcgiả vờ như người không hề có võ công.
Hà Như Hoa đang tận lực lao đến và ả quát:
Đinh Ngũ và Kiều Tam to gan!
Bọn ngươi dám xem thường Hà Như Hoa ta đên thế sao?
Ả lao đến tuy nhanh nhưng vẫn không giúp ích gì cho Hà Thái Hoài
Ầm!
Hà Thái Hoài dù đã vận kình lên khắp châu thân để tránh mọi thương tổn không cần thiết nhưng cũng vờ như bị chúng kình chấn vào và ngã bay về phía sau, va luôn vào vách gỗ của khoang thuyền.
Rắc!
Vách gỗ vỡ tung, làm cho Hà Thái Hoài ngã lọt luôn vào trong.
Cũng lúc này Hà Thái Hoài nhìn thấy ả Hà Như Hoa đang hậm hực nhìn từ thuyền xuống lòng biển cả, cho Hà Thái Hoài biết hai gã hải tặc nọ đã yên thân ly khai thuyền bằng chiếc thuyềncon đã được Kiều Tam hạ thuỷ.
Và trước khi quay người lại, ả Hà Như Hoa lẩm bẩm:
Hai ngươi tuy may thoát khỏi tay ta nhưng nểu giông tố nổi lên, số phận của hai ngươi cũng không phải là may mắn lắm đâu. Hừ!
Sợ bị ả phát hiện ra bản thân không hề mang thương tích gì cho dù một chưởng chấn vào, Hà Thái Hoài liến len lén vânh lực làm cho một ít máu huyết thổ ra khắp miệng. Đó là lúc ả Hà Như Hoa tiến đến chỗ vách gỗ vờ và đưa mắt nhìn Hà Thái Hoài.
Hà Thái Hoài đang nhắm mắt mắt mở và vờ nhăn nhó vì đau, nên nhìn thấy ả Hà Như Hoa cũng đang nhăn mặt thở dài:
Tiểu Lan, tiểu Huệ! Bọn ngươi xử lý Trương Thất như thế nào rồi? Gã chịu nhận tội chưa?
Hai nữ lang kia từ dưới đi lên, một ả đáp:
Gã đã thừa nhận. Tất cả là ba mươi người bị bắt giữ kì này.
Ả thứ hai nhìn thấy Hà Thái Hoài:
- Chuyện gì đã xảy ra , tiểu thư?
Là Kiều Tam hay Đinh Ngũ hạ thủ người này?
Hà Như Hoa hất hàm:
Đó là Đinh Ngũ. Gã đã cùng Kiều Tam dùng thuyền con bỏ chạy. Chuyện đó sẽ xét sau, bây giờ hãy đưa người này xuống thuyền của chúng ta. Giao thuyền này cho bọn người vô tội tự quay về Trung Nguyên.
Một trong hai ả nọ chợt hỏi;
Vậy còn Trương Thất?
Hà Như Hoa phì cười:
Tiểu Lan ngươi sợ bị bẩn người? Cũng được, hãy bảo Trương Thất đem người này qua bên kia. Và gã phải có nhiệm vụ hầu dịch người này cho đến khi hoàn toàn bình phục. Sau đó ta sẽ liệu cách đưa người này trở lại Trung Nguyên sau.
Hà Thái Hoài được Trương Thất đưa qua thuyền thứ hai, một thuyền nhỏ và nhẹ nhưng rất chắc chắn, cũng là chiếc thuyền của bọn chủ tớ Hà Như Hoa lúc nãy đã bất ngờ cập vào thuyền của bọn Kiều Tam và làm cho cả hai thuyền cùng bị chấn động.
Trước lúc được Trương Thất đưa xuống một khoang thuyền phía dưới để tịnh dưỡng, Hà Thái Hoài vẫn kịp nhìn thấy những ngư dân vo tội đang nửa mừng nửa lo, cố điều động chiếc thuyền của hải tặc- giờ đã là của họ- đi càng nhanh càng tốt, càng xa chiếc thuyền của Hà Như Hoa chừng nào càng tạo yên tâm thêm cho họ chừng nấy.
Ả Hà Như Hoa đi theo gã Trương Thất đến tận chỗ dành cho Hà Thái Hoài
Ả thản nhiên dùng tay thám sát qua các kinh mạch của Hà Thái Hoài:
- Quả nhiên á huyệt và phong nhĩ huyệt vẫn bị cầm chế. Còn kinh mạch có đôi chút tổn thương ở phế kinh. Y không chết thì may cho ngươi đấy, Trương Thất! Bây giờ là đến lượt ngươi hầu hạ cho người, để biết thế nào là nỗi cực nhục mà lâu nay những kẻ như ngươi đã gây ra cho bọn họ, những ngư dân vô tội. Ngươi rõ ý ta chứ, Trương Thất?
Trương Thất sợ đến tái mặt:
Thuộc hạ rõ rồi, chỉ cần người này bình phục là tiểu thư có thể châm chước, tha cho thuộc hạ phần nào. Còn ngược lại, nếu người này có mệnh hệ gì thì tội của thuộc hạ sẽ nặng hơn.
Hà Như Hoa quay người bỏ đi ra :
Ngươi hiểu rất đúng. Và gia phụ sẽ rất nghiêm minh trong việc xét công luận tội, đúng như ngươi vừa nói:
Đã được giải khai huyệt đạo, Hà Thái Hoài vờ rên rỉ:
Tiểu thư…, tiểu nhân muốn..muốn quay về với gia thân…
Hà Như Hoa quay lại:
Nhân huynh hãy yên thân ở đây dưỡng thương. Ta hứa sẽ cho nhân huynh hồi gia ngay khi nhân huynh hồi phục,
Hà Thái Hoài lấm lét liếc nhìn gã Trương Thất:
Hắn…hắn…
Hiểu ý, Hà Như Hoa thở dài:
Thuyền của bọn ta chỉ toàn là nữ nhân, việc chăm sóc nhân huynh rất bất tiện. Yên tâm đi , gã không dám hại gì nhân huynh đâu một khi đã có ta ở đây.
Trương Thất vội gật đầu với Hà Thái Hoài:
Đương nhiên rồi. Lệnh của Hà tiểu thư những hạng người như bon ta nào dám kháng lại. Ta sẽ chăm sóc ngươi tử tế, yên tâm đi.
Vừa lấy gã vừa lấy mảnh vải sạch lau qua miệng và khắp mặt Hà Thái Hoài.
Đó là lúc Hà Như Hoa đã bỏ đi và Hà Thái Hoài vì vờ phải nhìn theo Hà Như Hoa nên không hề phát hiện ở gã Trương Thất có biểu hiện kì lạ.
Mà dù có phát hiện đi nữa Hà Thái Hoài cũng không việc gì phải lo lắng. Vì kì thực, nếu cần, Hà Thái Hoài chỉ với một vài phần chân lực là đủ ngăn chặn mọi ý đồ bất kỳ của loại người như gã Trương Thất.
Cũng may cho gã , suốt chuyến hải trình đưa tất cả đến Đông Hải Môn ,Hà Thái Hoài không hề phát hiện ra cử chỉ nào khác lạ ở gã. Và đó là lý do khiến Hà thấi Hoài bỏ qua cho gã tuy có nhìn thấy nhiều lúc gã tỏ ra tư lự đăm chiêu, ngẫm nghĩ và mưu tính điều gì đó.
Đêm cuối cùng trước lúc thấy đến nơi cần đến, cũng như mọi đêm Hà Như Hoa lại xuống thăm Hà Thái Hoài:
Thương thế của nhân huynh tuy đã bình phục nhưng nếu muốn tìm thuyền đưa nhân huynh quaylại Trung nguyên thì cũng cần một ít thời gian. Do đó đành phải phiền nhân huynh lưu lại bổn đảo trong thời gian chờ đợi và ta sẽ an trí cho nhân huynh một nơi yên ổn.
Gã Trương Thất bỗng vọt miệng, tự đề xuất:
Gần nơi thuộc hạ lưu ngụ có một chỗ có thể dùng tạm, không hiểu tiểu thư…
Hà Thái Hoài giãy nảy lên:
Không được.Tiểu nhân không dám ở một mình giữa một nơi xa lạ, nhất là ở với vị Trương Thất này.
Hà Như Hoa mỉm cười:
Ta cũng không chấp thụân đề xuất của gã, nhân huynh yên tâm. Vì ngay khi cập bến ta sẽ giao gã ngay cho Chấp Pháp Đường. Ngươi nghe rõ chưa Trương Thất?
Trương Thất cúi đầu:
Suốt mấy ngày qua thuộc hạ đã cố hết sức lấy công chuộc tội, mong tiểu thư đại lượng , tha thứ cho thuộc hạ một lần.
Hà Như Hoa gật đầu:
Do vật bất vị thân nên ta không thể không giao ngươi cho Chấp Pháp Đường. Tuy vậy, mọi biểu hiện phục thiện của ngươi, ta cũng đã ghi nhận. Rồi gia phụ sẽ lượng định, giảm khinh cho ngươi phần nào. Hiểu chứ?
Và ả quay qua Hà Thái Hoài:
Tương tự,ta cũng bẩm báo đến gia phụ, ắt hẳn người sẽ biết cách thu xếp ổn thoả cho nhân huynh. Cứ thế nha!
Ả bỏ đi. Và như mọi lần. Trương Thất sau một lúc lâu trầm tư ngẫm nghĩ liền thổi tắt hết ngọn nến đèn để cùng Hà Thái Hoài chìm vào giấc ngủ của đêm cuối cùng trên thuyền.
Một bàn tay chợt bịt vào miệng làm Hà Thái Hoài tỉnh giấc. Và quá muộn cho Hà Thái Hoài có bất kì phản ứng nào dù cho bên tai đang nghe rõ lời thì thầm đắc ý của Trương Thất:
Ngươi thừa biết nếu ngươi lên tiếng thì hậu quả sẽ rất tệ hại đối với ngươi. Đổi lại nếu ngươi chịu tuân theo mọi mệnh lệnh của ta thì dù ta không am hiểu thuật đoán quẻ vẫn biết chắc chắn tiền đồ ngươi sau này sẽ rất xán lạn và có khi ngươi còn cảm kích lại ta mới đúng. Cứ thế nha, rồi ngươi sẽ rõ lời của Trương Thất này đúng như thế nào. Còn bây giờ , hà…hà…
Đó là những âm thanh sau cùng Hà Thái Hoài được nghe. Vì ngay sau đó thuỵ huyệt của Hà Thái Hoài đã bị gã Trương Thất chế ngự.
Và trong giấc ngủ miễn cưỡng đó, Hà Thái Hoài lờ mờ có cảm nhận bị gã đưa đi. Ngọn sóng vỗ nhè nhẹ vào mạn thuyền và sau đó là tiếng chiếc thuyền chầm chậm rẽ nước trôi đi.
Trôi về đâu thì Hà Thái Hoài không thề biết. Và dù có biết Hà Thái Hoài cũng không thể làm gì một khi ngay lúc vừa tỉnh dậy Hà Thái Hoài đã cảm nhận toàn thân đều nhũn ra, đến một chút chân nguyên nội lực cũng không còn…
Last edited by kedatinh1974; 28-07-2008 at 01:56 PM.