“Lại là một bí thất?” Hà Thái Hoài đã thầm kêu lên như vậy khi toàn thân huyệt đạo đã tự khai giải và Hà Thái Hoài gượng ngồi lên để nhìn quanh nhìn quẩn.
Và Hà Thái Hoài thêm thất vọng khi phát hiên chân nguyên nội lực đã thất bị thất tán, đồng thời ở bí thất này đến một chỗ xuất nhập cũng không hề có.
“Gã Trương Thất đã làm cách nào làm cho võ công ta thất tán? Ta không ngại độc, đó là một điều chắc chắn, vậy thì tại sao ta lại lâm vào tình huống này? Trừ phi phải, trừ phi gã đã phát hiện ta là người am hiểu võ công và gã đã tiên hạ thủ vi cường, điểm huyệt phế bỏ võ công của ta! Phải chăng ta đã để lộ sơ hở !”
Vận nạn này cuả Hà Thái Hoài liền ngay đó sáng tỏ. Đó là lúc một phần vách đá của bí thất chợt dịch chuyển và để cho âm thanh Trương Thất ùa vào:
- Hoạt trưởng lão rồi phải tin lời thuộc hạ. Đúng là diện mạo của y rất phù hợp cho hành động của môn chủ. Kia rồi, y đã tỉnh lại, cho dù Nhuyễn Cân Tán của thuộc hạ vẫn còn hiệu lực thêm đôi ba ngày.
Bước vào bí thất ngay phía sau gã Trương Thất là một lão nhân có đôi mắt đầy những giảo hoạt.
Lão nhân ngắm nhìn Hà Thái Hoài một lúc lâu và gật gù:
- Ngươi nói quả không sai. Và kế của ngươi sẽ rất vẹn toàn nếu như…
Trương Thất đang có nét mặt hớn hở chợt hoang mang:
- Có điều gì bất ổn ư, Hoạt trưởng lão?
Lão nhân họ Hoạt gật đầu:
- Có! Đó là ngươi sẽ làm mọi việc vỡ lở nếu ngươi vẫn còn sống. Ngươi hiểu rõ ý của lão phu chứ, Trương Thất!
Trương Thất giật nảy người và lùi thật nhanh về phía sau:
- Hoạt trưởng lão định sát nhân diệt khẩu?
Lão họ Hoạt bám theo, còn nhanh hơn động thái lùi của Trương Thất:
- Ngươi hiểu sai rồi. Đó là lão phu không thể kháng lệnh truy tìm ngươi do Chấp Pháp Đường ngay sáng nay đã phát ra. Và ngươi phải hiểu, chẳng thà ngươi chết ngay còn hơn bị bọn Chấp Pháp Đường hành hạ kéo dài. Cứ thế nha, vĩnh biệt!
Oa!!
Bằng thủ pháp thật độc, Hoạt trưởng lão đủ ngũ trảo vào giữa lồng ngực Trương Thất, làm cho ngũ tạng lục phủ gã phải phơi bày sau tiếng kêu ré lên và mất mạng.
Thản nhiên lau năm đầu ngón tay đã nhuộm huyết vào y phục gã Trương Thất, lão họ Hoạt sau đó rắc một ít bột tán vào thi thể còn đầm huyết của gã.
Bột tán gặp huyết nồng liền sôi lên lách táchm và huyết đó thấm đến đâu đều làm cho thi thể gã họ Trương rã dần đến đó.
Và khi toàn bộ thi thể gã tan biến hoàn toàn, như gã chưa hề hiện hữu, lão họ Hoạt quay mặt, mỉm cười với Hà Thái Hoài:
- Ngươi kinh hãi? Và đó sẽ là kết quả của ngươi nếu sau này ngươi dám hé môi hoặc làm trái lại bất kỳ mệnh lệnh nào của lão phu! Còn bây giờ…
Lão đặt ngay bên cạnh Hà Thái Hoài môt bọc thức ăn:
- …ngươi cứ yên tâm tạm lưu ngụ ở đây. Không bao lâu nữa đâu, lão phu đoán chắc như thế, ngươi sẽ được ăn ngon ngủ yên và có rất nhiều người hầu hạ phục dịch. Và ngươi sẽ mãi mãi thụ hưởng những gì trời ban cho ngươi, miễn là luôn ghi nhớ lời lão phu căn dặn. Rõ chưa?
Lão vừa đi mất thì vách đá của bí thất cũng từ từ dịch chuyển trở về nguyên vị, trả lại trước mắt Hà Thái Hoài một bí thất như bưng, đến một lối xuất nhập cũng không hề có. Cũng như thi thể của gã Trương Thất đã hoàn toàn tan biến vào hư vô.
*
* *
Càng ngày Hà Thái Hoài càng hiểu rõ ý đồ của lão Hoạt, nhưng càng hiểu Hà Thái Hoài càng hoang mang.
Hà Thái Hoài không hoang mang sao được khi có người từ bên ngoài bí thất đi vào và bào:
- Hẳn ngươi phải có phúc phận đến ba đời nên mới được làm môn chủ bổn môn. Và muốn thế, trước hết ngươi phải học cách phát âm, cách phát thoại và nhất là cách ra lệnh như một môn chủ đích thực. Ngươi chỉ có ba ngày để học, nều ngươi không muốn bị mất mạng!
Và nhân vật đó tỏ ra rất hài lòng vì nhận thấy rằng Hà Thái Hoài vừa là người dễ bảo vừa khá thông tuệ để tiếp nhận những gì y chỉ vẽ.
Y quay lại nói với nhân vật thứ hai cũng vừa mới đến bí thất:
- Để đề phòng những gì sơ xuất có thể xảy ra, Hoạt trưởng lão bảo ngươi phải truyền thụ cho y một ít võ công?
Người mới vào gật đầu:
- Không phải một ít. Mà nếu cần vẫn phải chỉ điểm cho y tường tận. Ta chỉ ngại nhất là nội lực của y, khó thể giúp y dù chỉ là một sớm một chiều là có mức nội lực ngang bằng người đã luyện năm mười năm!
- Hoạt trưởng lão đã liệu tính cả rồi. Đành phải cho y dùng một hoàn Tuyệt Kỳ Hải Sâm. Chỉ mong Hoạt trưởng lão đừng tính lầm.
Người nọ có phần tư lự:
- Chỉ cần kéo dài độ một tuần trăng là đủ. Hi vọng sẽ không đến nỗi nào.
- Ta cũng mong như vậy! Đến lượt ngươi rồi đó. Ta phải quay lại bổn đường, kẻo bị bọn họ nghi ngờ.
Tiễn chân người thứ nhất- là người đã chỉ vẽ Hà Thái Hoài mọi cách nói cần thiết của môn chủ- người thứ hai nói với theo:
- Ngươi hãy nói với Hoạt trưởng lão, đêm nay có thể đưa Đường chủ Nội Trung Đường đến được rồi.
Và khi quay lại, người này bảo với Hà Thái Hoài:
- Nếu ngươi vẫn tỏ ra thông tuệ, tiếp nhận mọi chỉ điểm của ta cũng nhanh như vừa rồi ngươi đã tiếp nhận của Chung bộ pháp thì sau hai ngày nữa ngươi sẽ hưởng nhiều tiện nghi mà có nằm mơ ngươi cũng không bao giờ dám mơ đến rõ chưa? Vì thế ta hi vọng ngươi phải tận lực tập luyện những thứ này.
Và đúng như Hà Thái Hoài mơ hồ nghĩ đến, nhân vật này bắt Hà Thái Hoài luyện võ công, những chiêu thức hoàn toàn không dễ luyện chut nào nếu người luyện không hề am hiểu những môn công phu cơ bản. Đây chính là điểm khó giả vờ nhất đối với Hà Thái Hoài.
Vì phải chi Hà Thái Hoài là người am hiểu võ công, có lẽ những khó khăn mà Hà Thái Hoài phải đối mặt sé có lphần khác với cách Hà Thái Hoài định bụng là sẽ giả vờ. Đằng này, vì Hà Thái Hoài là người biết võ, lại có bản lãnh cao minh hơn người cả người đang cố gắng truyền thụ cho Hà Thái Hoài, nên không những Hà Thái Hoài phải giả vờ sao cho khéo đồng thời còn không được để lộ bất kỳ sơ hở nào hầu người truyền thụ không được nghi ngờ rằng Hà Thái Hoài quá ư thông tuệ, mộ mức thông tuệ không cần thiết.
Để đạt được điều này, chí ít là duy trì sinh mạng cho đến lúc Nhuyễn Cân Tán tự tiêu tan và bản thân thì khôi phục công lực, Hà Thái Hoài đành giả vờ ngây ngô cứ hỏi đi hỏi lại một vài điều có liên quan đến võ học mà người nọ có nhắc đến.
Buộc phải giải thích và vì phải lo giải thích nên người nọ hầu như không còn nghi ngờ gì thêm và kể như yên tâm rằng Hà Thái Hoài quả là chưa từng luyện võ công.
Y đã chỉ điểm cho Hà Thái Hoài một pho chưởng , một bộ kiếm pháp và những yếu quyết cần thiết để sau này khi có nội lực Hà Thái Hoài sẽ vận dụng thành kinh công.
Chưởng thì phải dẫn kình tự lực, sau đó phát thành từng chiêu chưởng một tuỳ theo mỗi cách tụ kình hữu bịêt. Kiếm pháp thì lại phải dồn kình vào thân kiếm, sao cho kiếm vừa phát ra xó uy lực vừa khôngquá cứng ngắc do mãi dồn lực vào thân kiếm làm cho chiêu thức mất linh hoạt.
Sau cung,. Khi tất cả đã có vẻ ổn thoả thì không phải chỉ có một mình Hà Thái Hoài là có sắc mặt mệt nhoài. người truyền thụ cũng mệt nhoài không kém vì đã tận lực truyền thụ những môn công phu quá cao minh cho người chưa biết chút gì về võ học.
Y ngưng tay:
- Ngày mai và ngày kia ngươi vẫn luyện những chiêu này, cho đến lúc ngươi thật sự nhập tâm mới thôi. Và điều này sẽ định đoạt số mạng của ngươi, tuỳ và ngươi có là người dễ nhớ và mau quên hay không! Hừ!
Có thanh âm của lão nhân họ Hoạt từ xa vọng đến:
- Xem ra nhị vị hộ pháp cũng không đến nỗi thất vọng nhờ gặp phải một tên đồ đệ tuy là bất đắc dĩ nhưng lại tỏ ra dễ dạy?
Theo chân lão họ Hoạt là một nhân vật trung niên có dáng cao to vạm vỡ.
Nhân vật này cũng có những ánh mắt thật kinh khiếp và ngay khi xuất hiện đã nhìn chằm chằm vào Hà Thái Hoài.
Không cần giả vờ, Hà Thái Hoài cũng tự cúi mặt nhìn xuống vì có phần hoảng sợ trước đôi mắt chỉ luôn báo hiệu điềm dữ cho người nào bị đôi mắt này nhìn vào.
Thái độ của Hà Thái Hoài làm cho lão Hoạt tỏ ra đắc ý khi lên tiếng hỏi:
- Thế nào, Nguỵ Đường chủ?
Nhân vật nọ tuy có dáng cao to và vạm vỡ là vậy nhưng thật không ngờ lúc phát thoại lão lại chỉ phát ra những thanh ấm sin sít khó nghe:
- Bỏ mưu kế này đi, lão Hoạt!
Lão Hoạt giật mình- và Hà Thái Hoài cũng giật mình- len lén nhìn lên :
- Sao vậy , lão Nguỵ? Không giống ư?
Lão Nguỵ chẳng lắc mà cũng chẳng gật, lão chỉ lập lại điều đã nói:
- Bỏ mưu kế này đi. Nếu miễn cưỡng e lợi bất cập hại?
Và lão Nguỵ quay quả bỏ đi, để lại nhiều nghi vấn cho mọi người đương diện.
Sau đó khá lâu, lão Hoạt mới hỏi người kia:
- Việc truyền thụ chiêu thức có khó khăn gì không?
Người kia đáp:
- Có khó chăng là tiểu tử chưa am hiểu võ học nên phải hỏi nhiều về những điều cơ bản như những kẻ lần đầu nhập môn phải hỏi.
Lão Hoạt gật đầu:
- Sau đó thì dễ hơn?
Người kia nhìn nhận:
- Quả nhiên tiểu tử có tiếp thu nhanh hơn lúc đầu.
- Thật ư?
Và bất ngờ lão Hoạt chồm đến tung một chiêu vô lực vào Hà Thái Hoài:
- Lão phu ta ra chiêu này, ngươi phải đỡ thế nào?
Rất tiếc , Hà Thái Hoài chỉ biết ngớ người nhìn lão và không có bất kì phản ứng nào cả.
Lão giận dữ:
- Sao bảo ngươi đã tiếp thụ một chiêu nào đó? Hãy cố gắng đón xem nào?
Lão lại ra chiêu và lần này ẩn ước có mang theo một ít nội kình.
Vù…
Hà Thái Hoài hoảng sợ, đưa mắt nhìn người kia, vẻ cầu cứu.
Người kia mỉm cười đứng yên. Và đến thế là đủ cho Hà Thái Hoài hiểu, nên bật kêu:
- Tiểu nhân biết đón đỡ như thế nào đây, nếu như…
Bung!!
Nhìn Hà Thái Hoài ngã bật về phía sau, lão Hoạt thu tay và nhún vai:
- Cần phải bắt y luyện đi luyện lại nhiều hơn. Cứ như thế này thì đến phải loại bỏ mưu kế như lão Nguỵ vừa nói. Và đương nhiên cũng cần giết luôn tiểu tử để diệt khẩu.
Hà Thái Hoài hốt hoảng:
- Xin đừng giết, tiểu nhân sẽ tận lực hơn, sẽ không để lão gia thất vọng.
Không nói gì cả, lão Hoạt và người nọ lui ra, chỉ để lại một mình Hà Thái Hoài trong bí thất hoàn toàn không lối xuất nhập.
Càng thêm thất thần vì sợ hãi, Hà Thái Hoài hầu như suốt đêm đó cứ ngồi nhìn mãi, nhìn trừng trừng vào chỗ mà bọn họ đã theo đó lui ra.
Đến khi trời sáng, lối dẫn vào bí thất bỗnh dịch chuyển, cho Hà Thái Hoài thấy người truyền thụ võ công đang đứng từ ngoài nhìn vào:
- Ngươi không ngủ cả đêm thì lấy đâu sức để luyện tập?
Hà Thái Hoài chồm dậy ngay:
- Có thức một hai đêm tiểu nhân vẫn chịu được, miễn sao đừng để lão gia kia lấy mạng tiểu nhân là được rồi! Tiểu nhân vẫn đủ sức để tập luyện ngay.
lại thêm một ngày nữa đi qua và lão Hoạt xuất hiện vào lúc cuối ngày:
- Thế nào?
Người kia lắc đầu:
Không có điều gì khả nghi ngoại trừ việc y tỏ ra có phần thông tuệ.
Lão Hoạt thở ra:
- Lão phu cũng vừa nhận được lệnh xong. Mọi việc vẫn cứ tiến hành, không vì nỗi nghi ngờ vu vơ của lão Nguỵ mà đình lại.
Người kia tỏ ra phấn khích:
- Phản ứng của lão Nguỵ là thế nào?
Lão Hoạt gượng cười:
- Đương nhiên phải bất đồng. Nhưng lão cũng không thể làm gì khác vì lệnh là lệnh và vì đây là điều mà ai trong chúng ta cũng trông đợi.
Người kia bảo:
- Chỉ trừ lão Hà và lão chủ mẫu là không trông đợi?
Lão Hoạt cười lạt:
- Phần lão Hà thì không phải lo. Cũng vào giờ này ngày mai lão sẽ không bao giờ lên tiếng được nữa.
- Vậy còn lão Chủ mẫu?
Lão Hoạt lắc đầu:
- Có khó khăn hơn vì dù sao cũng là chỗ thâm tình cốt nhục, Tuy nhiên, khi mọi chuyện đã rồi, lão chủ mẫu ắt sẽ vì kết quả mà bỏ qua chuyện này.
- Vậy ngày mai thì thế nào?
Lão Hoạt liếc nhìn Hà Thái Hoài:
- Do Nhuyễn Cân Tán hết dược lực, có thể tiếp tục tài bồi cho y. Nhưng đó là phần việc của Chung hộ pháp, Tả hộ pháp có thể lui về nghỉ được rồi.
Tuy bảo thế, nhưng lúc nhân vật họ Tả lui ra, lão Hoạt cũng lui theo, để lại một mình Hà Thái Hoài tuy ngoài mặt vẫn giả ngây giả ngô nhưng khắp lòng thì bấn loạn.
*
* *
Chung hộ pháp đến và mang theo cho Hà Thái Hoài một bộ y phục mà có lẽ suốt đời Hà Thái Hoài không bao giờ nhìn thấy.
Đó là bộ y phục may bằng gấm hảo hạng vời những vật dụng kèm theo đều vào loại hãn hữu trên đời.
Chung hộ pháp bảo:
- Kể từ ngày mai ngươi sẽ là môn chủ bổn môn, cần phải có cách ăn mặc xứng hợp! Bây giờ thì hãy sưng hô theo lối mới nào.
Với y phục mới đã khoác vào người, Hà Thái Hoài hắng giọng:
- Bắt đầu ngay bây giờ ư?
Chung hộ pháp khích lệ:
- Đương nhiên phải tập dần cho quen. Nào, bắt đầu đi.
Hà Thái Hoài lo ngại:
- Sẽ không ai bắt lỗi tiểu nhân chứ? Là Hoạt lão gia hay Ngụy lão gia chẳng hạn?
Chung hộ pháp mỉm cười:
- Không những họ không bắt lỗi mà với tín vật này, khi cần ngươi cứ nâng lên, bất luận ai nhìn thấy cũng cúi đầu tuân phục, kể cà lão Hà ở Chấp Pháp Đường.
Hà Thái Hoài vờ hỏi:
- Thế nào là Chấp Pháp, thế nào là Nội Trung Đường?
Chung hộ pháp gật gù:
- Đó là những gì ta phải nói với ngươi ngày hôm nay. Bổn môn có tất cả tam đường là Nội Trung, Ngoại Môn, và Chấp Pháp. Trên tam đường là đương kim môn chủ. Dưới tam đường là Bát Hộ Pháp, Bát Tiên Đông Hải, trong số đó có ta và có lão họ Tả. Còn dưới nữa là có môn nhân thuộc hạ được gọi chung là Đông Hải Môn hạ.
Hà Thái Hoài gật đầu:
- Lão gia họ Hà thì là đường chủ Chấp Pháp Đường. Vậy còn Đường chủ Ngoại Môn Đường phải chăng là lão gia họ Hoạt?
- Ngươi hiểu biết nhanh thật đấy. Ba nhân vật này cũng là trưởng lão bổn môn, cùng với lão chủ mẫu là nội tổ của môn chủ đương nhiệm hợp thành bốn trụ cột của Đông Hải Môn bọn ta. Nếu ý nào đó của Môn chủ mà không được ba trong bốn nhân vật này tán thành thì kể như hủy bỏ.
- Sao bảo tiểu nhân là môn chủ? Còn vị môn chủ thứ hai nữa ư?
Chung hộ pháp chợt hít vào một hơi thật dài:
- Đương nhiên bổn môn vẫn luôn có môn chủ. Nhưng vì môn chủ đương nhiệm sắp có việc phải xuất môn, mà lão chủ mẫu thì không yên tâm để môn chủ ra đi như thế, lên phải cần có người tạm thế vào cương vị môn chủ một thời gian.
Hà Thái Hoài lo sợ:
- Liệu có ổn không nếu tiểu nhân vì sơ xuất để sự việc bại lộ?
Chung hộ pháp ngắm nhìn Hà Thái Hoài:
- Ngươi chưa chết và còn sống đến ngày nay đó là do ngươi ngẫu nhiên có diện mạo hoàn toàn giống với môn chủ đương nhiệm. Và khi ngươi vận bộ y phục này vào theo ta sẽ không ai nhận ra sự giả mạo chỉ trừ phi tự ngươi làm cho bại lộ. Nếu đã thế , đó là tự ngươi làm đoản mạng ngươi. Rõ chưa?
Hà Thái Hoàigật đầu và bất ngờ đổi giọng:
- Bổn môn chủ rõ rồi. Phiền Chung hộ pháp hãy giao ngay tín vật nọ cho bổn môn chủ.
Cách thức đổi giọng của Hà Thái Hoài chỉ làm cho Chung hộ pháp bật cười
- Ngươi giả thật giống. Và nếu không phải ta nãy giờ vẫn trò chuyện với ngươi, có lẽ ta sẽ nghĩ người là môn chủ thật.
Hà Thái Hoài không cười, trái lại càng trầm giọng hơn:
- Bổn môn chủ đã có lệnh, sao Chung hộ pháp vẫn chưa chịu giao tín vật môn chủ.
Chung hộ pháp có phần bàng hoàng:
- Ngươi…
Hà Thái Hoài điềm một nụ cười nhẹ:
- Tội kháng lệnh tất phải bị xử phạt. Hay Chung hộ pháp nghĩ Bổn môn chủ không nhớ những gì đã được thọ giáo từ Chung hộ pháp, hoặc cho Bổn môn chủ không đủ bản lãnh xử phạt?
Lão Chung giật thót mình, sau đó giận dữ:
- Không được đùa nữa. Trừ phi ngươi không phải gã ngư dân mà ta từng biết!
Hà Thái Hoài nhẹ gật đầu:
- Quả đúng như Chung hộ pháp vừa nói. Bổn môn chủ chính là…
Chung hộ pháp liền hất tay:
- Ngươi là ai thì cũng phải nạp mạng. Đỡ!
Vù…
Hà Thái Hoài lắc đầu:
- Sao không uống rượu mời, chỉ muốn uống rượu phạt thôi ư? Vậy thì xem đây!
Hà Thái Hoài chỉ khẽ lạng người là đã xuất hiện ngay phía sau lão hộ pháp họ Chung:
- Lão còn kém lắm. Đành vậy nha. Hừ!
Lão hoàn toàn bất động vì bị Hà Thái Hoài chế ngự huyệt đạo:
- Thân thủ của ngươi…
Hà Thái Hoài xuất hiện phía trước lão:
- Lão quên cách xưng hô rồi sao. Hãy gọi lại nào. Lão phải gọi như thế nào, có nhớ không ?
Vừa hỏi Hà Thái Hoài vừa lục người lão lấy ra hai vât. Một trong hai vật đó chính là tín vật môn chủ Đông hải môn, một viên minh châu màu đỏ rực.
Lão kinh hoảng kêu lên:
- Ngươi không được động vào vật đó. Xích Long Châu chỉ có môn chủ Bổn môn…
Hà thái hòai xạ tia mắt rợn người nhìn lão họ Chung:
- Lão định gọi đồng bọn đến tiếp ứng? vậy thì khi họ xuất hiện lão đừng quên gọi ta là môn chủ. Vì với Xích Long Châu này, tuy là vật giả nhưng vẫn đủ cho ta tiếp tục giả làm môn chủ Đông Hải Môn.
Lão tái mặt và thật sự không dám kêu lớn tiếng nữa:
- Ai bảo ngươi Xích Long Châu này là vật giả?
Hà Thái Hoài chợt ngưng động thanà sắc, hết nhìn lão rồi lại nhìn viên minh châu đỏ rực trên tay:
- Nói đi, trong Bát Tiên Đông Hải hiện còn bao nhiêu người? Đủ cả tám hay đã khiếm khuyết một hoặc hai?
Lão sợ hãi:
- Sao ngươi hỏi ta về việc này? Ngươi cần biết những gì về những việc có liên quan đến Bát Tiên Đông Hải?
Hà Thái Hoài thâu giữ Xích Long Châu vào người, sau đó xem qua vật thứ hai:
- Có phải đây là Tuyệt Kỳ Hải Sâm, cần cho ta có nội lực sấp sỉ mười năm công phu tu vi?
Giọng của lão đầy lo lắng:
- Kể cả hoàn linh đan đó ngươi cũng không được phép dung. Vì ngươi…
- Vì ta chỉ là kẻ giả mạo môn chủ? Lão yên tâm ta không cần dùng vật này vẫn có nội lực cao minh hơn lão nhiều. Chỉ do ta sơ ý nên mới bị Nhuyễn Cân Tán làm cho thất tán nội lực. Mà cũng may, nhờ đó mà ta phát hiện âm mưu của lão và đồng bọn lão định thực hiện. Sẽ không hề gì nếu ta nhờ lão đến thăm lão chủ mẫu một chuyến chứ?
Lão bĩu môi
- Ngươi dám ư?
Hà Thái Hoài mỉm cười, thu giữ luôn hoàn linh đan vào người:
- Đã có Xích Long Châu và Tuyệt Hải Sâm làm vật chứng, nhân chứng thì chính là lão, sao ta lại không dám? Đi nào?
Hà Thái Hoài thúc lão đi ra là thì thào vào tai lão lúc giải khai một phần huyệt đạo:
- Nhớ đấy, sinh mạng lão đang do Bổn môn chủ nắm giữ. Lão sẽ phải hối hận nếu lão dám giở trò.
Và lão đã tỏ ra thật ngoan ngoãn, đưa Hà Thái Hoài từ gí thất nọ đến một nơi có kiến trúc thật nguy nga.
Trước lối vào tòa nhà nọ là hai nhân vật Đông Hải Môn. Cả hai cùng cúi gập người khi thấy Chung hộ pháp và Hà Thái Hoài đến gần:
- Môn chủ quang lâm , chúng thuộc hạ xin tham kiến môn chủ và Chung hộ pháp.
Lão họ Chung ậm ừ:
- Vào bẩm với lão chủ mẫu là có môn chủ đến vấn an. Nhanh nên!
Hai gá nọ cùng ngớ người:
- Chung hộ pháp sao lại...
Và thật bất ngờ hai gã cùng đổi giọng:
- Được rồi, được rồi. Thuộc hạ xin bào bẩm bào ngay!
Cả hai vội vã quay vào một cách vội vã thật đáng nghi.
- Đứng lại! Hãy xem đây là vật gì?
tiếng quát khẽ của Hà Thái Hoài chỉ làm cho một gã quay đầu lại nhìn. Và gã này lấp tức phục người xuống, hoàn toàn không nghe tiếng thở dài nhè nhẹ của lão họ Chung. Gã rối rít kêu:
- Môn chủ nếu có lệnh dụ, thuộc hạ...
Vút!
Gã chỉ nhìn thoáng thấy có một bóng nhân ảnh lướt qua gã nghe thanh âm hoảng sợ của gã đang chạy vội vào trong kêu lên:
- Ngươi là... à...
Gã quay lại thấy đồng bọn gã đã bị Hà Thái Hoài chế ngự. Tiếp đó cũng là gã nghe Hà Thái Hoài khẽ rít:
- Chung hộ pháp to gan thế sao? Hay do gã đang mưu phản lên có ý xem thường bổn môn chủ?
Và một lần nữa gã nọ nhìn thấy một bong nhân ảnh lao lướt qua, lần này gã hiểu đó là Hà Thái Hoài với khinh than pháp bất phàm đang nhanh nhẹn đuổi theo Chung hộ pháp vừa tất tả bỏ chạy.
Gã nghe Chung hộ pháp cố hô hoán:
- Vệ tổng quản. Hãy gọi Vệ tổng quản!
Nhưng Hà Thái Hoài đã xuất hiện chận lối lão:
- Chung hộ pháp muốn gọi Vệ tổng quản sao không nói sớm cho Bổn môn chủ gọi hộ cho.
Và Hà Thái Hoài thản nhiên hướng mặt vào tòa nhà mà Chung hộ pháp đã cố tình đưa Hà Thái Hoài đến để lớn tiếng gọi:
- Vệ tổng quản!
Thần thái của Hà Thái Hoài ngay lập tức làm cho gã nọ hốt hoảng:
- Chuyện này là thế nào đây? Sao Chung hộ pháp mưu phản mà lúc nãy còn nháy mắt làm hieuẹ cho thuộc hạ?
Hà Thái Hoài cười với gã:
- Ngươi sẽ hiểu tất cả nếu ngay bây giờ phièn ngươi đi gọi Hà Chấp Pháp và thỉnh mới lão chủ mẫu cùng đến đây. Đi đi!
Gã chưa kịp đi thì trong tòa nhà bỗng vọng ra tiếng quát:
- Không phải đi đâu cả. Mọi việc ở đây đã có bổn tổng quản lo liệu.
Gã nọ càng them hoang mang khi thấy Hà Thái Hoài nâng cao Xích Long Châu:
- Đây là vật gì? Nếu xem đó là phế vật thì ngươi cứ tùy tiện kháng lệnh. Thế nào?
Gã nọ sợ hãi:
- Thuộc hạ sẽ đi ngay! Thuộc hạ sẽ đi ngay!
Gã nọ chưa kịp nhấc bước chân nào thì đã thấy Hà Thái Hoài vút nhắm vào chỗ nào đó phía sau gã mà lao vọt đến. Chỉ có tiếng quát của Hà Thái Hoài làm gã yên tâm:
- Tổng quản to gan! Dám trước mặt bổn môn chủ mà sát nhân hạ thủ ư? Lùi lại nào!
Vút!
Ầm!
Gã vội bỏ chạy vừa chạy vừa len lén nhìn lại phía sau là nơi Hà Thái Hoài vừa kịp hất một kình làm chấn lùi một nhana vật mà gã thừa biết đó là Vệ tổng quản. Sauk hi minh bạch là bản than suýt bị Vệ tổng quản lấy mạng gã bỏ chạy thật nhanh, cho dù có nghe ở phía sau vang lên tiếng quát tháo thịnh nộ của Vệ tổng quản:
- Tiểu tử thật ngông cuồng! Ngươi có bản lãnh này thảo nào dám mạo danh môn chủ bổn môn. Bổn tổng quản sẽ lấy mạng ngươi. Đỡ!
Bung! Bung!
Khi cảm thấy thật an toàn gã mới dám cất tiếng hô hoán loạn xạ:
- Mọi người đâu, ra xem này. Vệ tổng quản đã cùng Chung hộ pháp mưu phản, dám bảo môn chủ là có người giả mạo. Vệ tổng quản đang giao đấu với người giả làm môn chủ kia kìa! Hãy ra xem này mọi người đâu!
Nghe tiếng hô hoán này, nhân vật Vệ tổng quản cười lạnh với Hà Thái Hoài:
- Càng tốt. Mọi người sẽ kéo đến và ngươi thì bại lộ than phận tất phải chịu trừng trị theo môn quy dung cho những kẻ to gan như ngươi.
Hà Thái Hoài cũng cười lạnh:
- Đó cũng là ý của ta. Liệu xem bọn người cùng âm mưu với ngươi sẽ chịu sự trừng trị như thế nào. Giờ thì ngoan ngoãn nằm xuống cho ta. Đỡ!
Hà Thái Hoài hất mạnh một loạt chưởng, đủ làm cho Vệ tổng quản phát hoảng:
- Võ học của lão Khúc? Lão Khúc chết lâu rồi, còn ai truyền thụ chưởng pháp này cho ngươi? Ta... đỡ!
Vệ tổng quản buộc phải đối phó với loại chấn kình làm cho Vệ tổng quản loạng choạng
Ầm!
Ầm!
Không bỏ lỡ cơ hội, Hà Thái Hoài thần tốc lao đến Vệ tổng quản:
- Ngươi không nghĩ là Khúc lão còn sống và chính ta được Khúc lão ủy thác quay lại để báo thù sao? Xem chiêu!
Ào!
Đúng lúc này Hà Thái Hoài nghe một loạt quát lồng lộng.
Last edited by kedatinh1974; 28-07-2008 at 01:58 PM.
- Môn chủ của bổn môn đã đến đây. Kẻ giả mạo môn chủ còn không mau nạp mạng!
Cùng với hai loạt quát này, Hà Thái Hoài còn cảm nhận có hai đợt song kình tràn trề uy lực đang lao đến uy hiếp sinh mạng từ phía sau.
Ào…
Ào…
Không dám khinh thường, Hà Thái Hoài đành bật tung người lên cao, uốn lượn một vòng và thản nhiên hạ thân ngay phía sau nhân vật tổng quản họ Vệ.
Vút! Vút!
Cả chủ nhân của hai loạt kình vừa rồi cũng xuất hiện ngay đương trường. Một người là lão Hoạt và lão nhếch môi cười lạt:
- Bách Cầm thân pháp vậy là bổn đường chủ đã nhận ra lai lịch của ngươi, Hà Thái Hoài?
Nhân vật còn lại là một trang nam tử hán có niên kỷ sấp sỉ hoặc hơn Hà Thái Hoài một ít và đó là người có diện mạo khá giống Hà Thái Hoài. Đích thị môn chủ Đông Hải Môn. Gã môn chủ hất mặt:
- Bổn môn chủ từng nghe nói nhièu về ngươi, kẻ đang bị khắp võ lâm Trung Nguyên truy nã?
Hà Thái Hoài do đang hướng mắt nhìn ra ngoài xa nên bất ngờ sầm nét mặt và quát:
- Ngươi là ai? Sao dám tùy tiện xưng là môn chủ? Cả Hoạt trưởng lão nữa, lão cũng đồng mưu với Chung hộ pháp, Vệ tổng quản phản bội bổn môn ư? Thật không ngờ những kẻ thân tín nhất của bổn môn chủ lại cam tâm phản bội.
Gã môn chủ tái mặt, bật tung người lao đến:
- Tiểu tử muốn chết!
Vù…
Hà Thái Hoài vẫn ung dung đứng nhìn, đã thế, miệng còn điểm một nụ cười đắc ý.
Và lẽ đương nhiên phải có lý do cho Hà Thái Hoài tự tin đến vậy, đó là có một tiếng quát vang lên thật đúng lúc:
- Dừng tay!
giả thật thế nào đã có ta, Đường chủ Chấp Pháp Đường và lão chủ mẫu đến phân xử. Dừng tay ngay!
Nhưng nụ cười của Hà Thái Hoài phải biến mất, do gã môn chủ vẫn lặng lẽ lao đến với ngọn kình vẫn giữ nguyên phương vị là quâtj vào Hà Thái Hoài.
Hoang mang, Hà Thái Hoài đành hất Vệ tổng quản lao vào giữa luồng kinh của gã môn chủ.
Vụt!
bằng thân thủ tuyệt luân gã môn chủ chỉ ngoắc tả thủ một lượt là đẩy thân hình Vệ tổng quản nhè nhẹ rơi chếch qua một bên, còn hữu chưởng của gã thì vẫn giữ nguyên phương vị, lao ập vào Hà Thái Hoài.
Càng than phục, thân thủ của đối phương Hà Thái Hoài càng cảm thấy cần phải biểu lộ chân thủ bản thân để cho đối phương biết rằng Hà Thái Hoài cũng không phải hạng người dễ đối phó mà có lẽ đối phương đang lầm tưởng.
Nhưng khi Hà Thái Hoài vận lực định nghênh đón chưởng kình của đối phương thì bất ngờ nhìn thấy có quá nhiều ánh mắt đang nhìn và như đang chờ đợi Hà Thái Hoài thực hiện chính điều đó. Một cảm giác nghi ngại chợt lan tỏa khắp người Hà Thái Hoài
“ không , ta không được để lộ thân thủ dù với bất kỳ hình thức nào. Đúng vậy, chính gã môn chủ đang có một ý đồ như vậy, gã muốn ta bộc lộ thân thủ, nghĩa là ta phải tự bộc lộ thân phận thật của ta. Hừ, gã sẽ không bao giờ toại nguyện đâu.”
Và thay vì phát kình chống trả, Hà Thái Hoài định nhảy lùi.
“ cũng không được. Trừ khi ta phải vận dụng một ít sở học giới hạn đã được lão Tả hộ pháp từng chỉ điểm. Ta tuyệt đối không thể vận dụng mọi sở học của ta, nhất là thân pháp Bách Cầm”
Và thế là,
Vút!
Bằng khẩu quyết khinh thân pháp từng được lão hộ pháp họ Tả chỉ điểm, Hà Thái Hoài kịp lùi lại và chỉ suýt nữa là tránh thoát hoàn toàn chiêu công của gã môn chủ
Không thể tránh thoát hoàn toàn đó là vì chiêu công của gã môn chủ quá ảo diệu và có nhiều biến hóa mà lần đầu giao chiêu Hà Thái Hoài không thể nào lường hết. Điều này làm cho Hà Thái Hoài bối rối.
Gã môn chủ chợt điểm một nụ cười tự phụ khi phát hiện Hà Thái Hoài đang rơi vào tâm trạng bối rối.
nụ cười của gã ngay lập tức khích nộ Hà Thái Hoài xoay tay phát chiêu, một chiêu trong pho chưởng cũng được lão họ Tả chỉ điểm.
- Xem chiêu!
Ầm!!
Cả gã môn chủ lẫn Hà Thái Hoài đều bị chấn lùi. Gã môn chủ nhếch mép:
- Hảo nội lực. Hóa ra lời đồn đại ở Trung Nguyên về bản lãnh thật sự của ngươi cũng có phần đúng. Nhưng bấy nhiêu đó cũng đâu xó đủ cho ngươi muốn khuấy động Đông Hải Môn này như thế nào cũng đươc? Hãy tiếp nhận một chưởng của Bổn môn chủ. Đỡ!
Ào…
Hà Thái Hoài cũng nhếch môi:
- Nội lực của ngươi cũng khá đấy. Chỉ tiếc, ngươi gặp phải ta, nguyên là môn chủ đích thực của Đông Hải Môn này. Và đây là lúc bổn môn phải ra tay xử trị ngươi đúng theo môn quy. Đỡ!
Vù…
Càng lúc càng có nhiều người chạy đến và tất cả đều hoang mang nhìn hai nhân vật có diện mạo tương tự nhau vừa giao đấu vừa có những lời tranh luận, tự nhận mình là môn chủ Đông Hải Môn và bảo người còn lại là giả mạo, cho dù người vừa xuất hiện đã vô hình chung đứng thành ba nhóm. Nhóm thứ nhất là nhóm có hai lão nhân vật trưởng lão dẫn đầu, Hoạt trưởng lão và Ngụy trưởng lão. Sau đó chính là Chung hộ pháp và một họ Tả, đồng thời còn có thêm hai nhân vật nữa đang chen vai đứng ngang hang với hai lão Tả-Chung. Có lẽ đó là hai Hộ pháp nữa trong bát tiền Đông Hải. Ở nhóm thứ hai tuy chỉ có một trưởng lão chính là Hà đường chủ Chấp Pháp Đường. Nhưng đứng cạnh lão Hà là Hà Như Hoa, một nữ lang mà Hà Thái Hoài từng biết. Sau lão Hà là bốn nhân vật đều có thần thái nghiêm trọng như tứ hộ pháp ở phe nhóm bên kia, đủ làm cho Hà Thái Hoài đoán họ cũng là bốn trong tám hộ pháp Bát Tiên Đông Hải môn còn lại. Riêng nhóm cuối cùng là nhóm thứ bam thì chỉ có ba người đều là nữ nhân. Một đã cao niên và do xó sắc thái uy uy lẫm liệt, với xiêm y trịnh trọng nên Hà Thái Hoài thầm đoán đó chính là lão Chủ Mẫu, nội tổ của gã môn chủ kia. Hai nữ nhân còn lại thì đã đứng tuổi, mười phần đủ mười hai nữ nhân này chính là hai vị bảo nương có phận sự quan tâm và chăm sóc cho lão Chủ Mẫu. Tất cả ba nhóm đều lặng yên như tờ. Chờ xem diễn biến sẽ xảy đến như thế nào.
Ầm!
Hà Thái Hoài và gã môn chủ vẫn tiếp tục giao chiêu, và với thế thượng phong càng lúc càng nghiêng về gã môn chủ.
Hà Thái Hoài tự biết bản thân bị bất lợi vì chiêu thức kém cao minh, kém ảo diệu và nhất là kém hẳn sự biến hóa so với đối phương vốn là môn chủ Đông Hải Môn đích thực. Hà Thái Hoài may vẫn có thể duy trì đó là nhờ vào nội lực không hề kém đối phương.
Chính gã môn chủ cũng nhân ra điều đó gã cười:
- Nếu ngươi là môn chủ đích thực thì sao không am hiểu những chiêu thức như bổn môn chủ đã tỏ ra am hiểu? Với tình thế này, hừ, bổn môn chủ thật sự muốn biết ngươi liệu sẽ duy trì được bao lâu với nội lực có phần thâm hậu của ngươi. Đỡ!
Ào!
Đúng là tình thế này không thể kéo dài, vì sẽ càng thêm bất lợi nểu Hà Thái Hoài do giữ kín thân phận nên không thể và cũng không dám tận dụng mọi sở học.
“Đành phải liều lĩnh thôi. Hy vọng ta sẽ thành công!”
Khí thế vụt tăng cao, Hà Thái Hoài tạn lực quật vài loạt kình và gã môn chủ:
- Xem chưởng!
Ầm! Ầm!
Gã môn chủ cười ngạo mạn:
- Cuối cùng ngươi cũng phải tự bộc lộ thân phận giả mạo của ngươi. Tốt lắm. Đỡ! Ha… ha…
Ào…
Hà Thái Hoài vột biến mất:
- Ta bại lộ thân phận thì ngươi cũng phải là bại tướng vì những âm mưu của ngươi cũng bị thất bại. Tiếp chiêu!
Vù…
Bên ngoài có nhiều người cùng hô hoán:
- Bách Cầm thân pháp của một trong Ngũ Tuyệt Trung Nguyên?
- Sao môn chủ bổn môn lại vận dụng chưởng pháp như là chưởng của Khúc trưởng lão độ nào?
- …
Ầm!
Chính gã môn chủ cũng vừa bị chấn lùi vừa hoang mang:
- Ngươi am hiểu cả võ học của Khúc lão?
Hà Thái Hoài băng băng lao đến:
- Rồi ngươi sẽ minh bạch tất cả thôi. Đỡ chiêu!
Ào…
Hoạt trưởng lão vụt lao đến:
- Khúc lão từng là phản đồ của bổn môn. Tiểu tử này càng đáng tội chết vì ngang nhiên nhận sự ủy thác của lão Khúc quay về đây quấy động Bổn môn. Mọi người còn chờ gì nữa mà chưa hợp lực lấy mạng tội đồ? Tiểu tử đỡ!
Tiếng hô hoán của lão Hoạt ngay lập tức có hiệu quả. Và nhiều thật nhiều bóng người đã xông ào lên, tạo thành một vòng quay kín lấy xung quanh Hà Thái Hoài và gã môn chủ đích thực.
Tình thế này càng khiến Hà Thái Hoài thêm quyết tâm hiển lộ thân thủ. Vây áp lấy gã môn chủ, đó là phương cách duy nhất giúp Hà Thái Hoài tạm thời chưa bị bọn người vây quanh lỗ mãng xuất chiêu. Vì họ đương nhiên phải lo ngại cho sinh mạng cuat môn chủ họ.
Hà Thái Hoài cứ bám lấy gã môn chủ:
- Đỡ!
Ào…
- Còn nữa đây. Đỡ!
Ào…Ầm!
- Tiếp chiêu, tiếp chiêu, tiếp chiêu!
Vù… Ầm!
Ào … Ầm!
Như đoán biết ý đồ của Hà Thái Hoài. Gã môn chủ cũng tận lực sở học, vừa đón đỡ hang loạt chiêu liên tục bất tận của Hà Thái Hoài vừa tìm cách lừa thoát khỏi sự bám đuổi quyết liệt cũng cuả Hà Thái Hoài. Gã cũng quát liên hồi:
- Ngươi còn mong liều lĩnh nữa sao? Đỡ thì đỡ.
Ào… Ầm!
- Với thế lực một mình ngươi đừng mong thoát chết. Hãy xem đây!
Vù … Ầm!
Hoạt trưởng lão đương nhiên cũng hiểu rõ tâm ý của Hà Thái Hoài. Và lão chỉ sau một lúc bối rối là đã có cơ hội xen vào tiếp trợ cho môn chủ của lão:
- Tiểu tử chớ có ngông cuồng. Đỡ!
Vù…
Hà Thái Hoài thất vọng, ý đồ khống chế gã môn chủ để làm sang tỏ mọi việc vậy là đã bị lão Hoạt xen vào phá hỏng. Hà Thái Hoài phải cố kiềm nén nhiều thật nhiều mới không để tâm trạng phẫn nộ bộc phát lên làm cho cuồng tâm.
“ Ta không được phẫn nộ bộc phát lên làm cho cuồng tâm.”
“ Ta không được phẫn nộ. Trước lúc Tuyệt Đao lâm chung , chính Tuyệt Đao cũng muốn khuyên nhủ ta điều này. Đừng phẫn nộ, nếu không sẽ hỏng tất cả”
với toàn bộ sở học và nhất là thân pháp Bách Cầm , Hà Thái Hoài vừa gắng chi trì vừa cứ quấn mãi vào lão Hoạt và nhất là gã môn chủ:
- Hãy xem chiêu của ta. Đỡ!
Ào...
Ầm! Ầm!
Một phải đối phó với hai và nhất là hai đó đều là cao thủ vào hạng lợi hại nhất Đông Hải Môn hai loạt chạm kình vừa rồi có làm cho hà thái hòai phần nào chấn động.
Và đó là lúc để lão Hoạt và gã môn chủ cùng bật cười tự mãn.:
- Ngươi không thể chi trì lâu hơn nữa sao? Ha...ha... đỡ!
Ào...
- Tiểu tử ngươi phải chết thôi. Ha... ha..
Vù...
Nhìn những chiêu có thể nói là tối hậu của đối phương hai người, Hà Thái Hoài dù có là người thật sự kém thông tuệ vẫn nhận biết sẽ có hai hậu quả xảy ra. Trước hết, nếu Hà Thái Hoài tránh chiêu thí sẽ là cơ hội cho láo Hoạt và môn chủ nhảy ra ngoài vòng vây vậy là một mình Hà Thái Hoài còn lại phải đối phó tình thế hiểm nghèo hơn. Sau nữa, nếu Hà Thái Hoài cương cường, cứ cùng họ đối chiêu thì do nội lực bản thân khó thể đối đầu với hợp lực hai người. Hà Thái Hoài đương nhiên phải bại và bại có nghĩa là phải mất mạng.
„ Không được. Ta mà mất mạng thì ai sẽ thay ta vạch rõ âm mưu thâm độc của lão Hoạt cùng đồng bọn?”
và để không rơi vào một trong hai tình huống này, Hà Thái Hoài chợt ngửa mặt hú lên, làm phun ra một chuỗi thanh âm thânh thoát:
- Hú... ú...
Có nhiều nhân vật Đông Hải Môn vụt tái mặt:
- Tiểu tử vẫn còn đồng bọn? Y đang phát tín hiệu cứu viện?
Và có một ít người chạy tản đi khắp nơi...
Nội nguyên chân lực vẫn là thoát bớt ra, làm cho thân hình Hà Thái Hoài càng lúc càng biến thành thân vô lực.
Đó là lúc nhị kình của lão Hoạt và gã môn chủ lần lượt quật ập vào Hà Thái Hoài.
Ầm!
Ầm!
Kết quả, thân hình Hà Thái Hoài chỉ sau một thoáng chao đảo không đáng kể đã từ từ đảp lượn bay qua bay lại theo sóng kình.
Lão chủ mẫu ở bên ngoài vụt đanh giọng ra lệnh:
- Quả nhiên là thân pháp Bách Cầm thượng thừa. Hà đường chủ còn chưa chịu ra tay ư?
Lão nhân họ Hà lập tức ứng tiếng:
- Hà mỗ cũng đang chờ điều đó. Lão chủ mẫu yên tâm. Tiểu tử sẽ không thể nào thóat!
Vút!
Vậy là hết, Hà Thái Hoài tự nhủ, mọi nỗ lực của Hà Thái Hoài chỉ tạo ra kết quả làm cho toàn bộ Đông Hải Môn thêm đồng lòng chung sức, đến lão chủ mẫu và lão Hà cũng đang xem Hà Thái Hoài là địch họa cần phải loại bỏ.
Hà Thái Hoài càng thêm phãn nộ khi thấy lão Hà đã nhanh chóng lao đến tiếp cận và đang tận lực phát kình. Lão Hà còn quát:
- Cuồng đồ sao còn chưa chịu thúc thủ chờ xét xử? Đỡ!
Đúng lúc này, bằng khóe mắt Hà Thái Hoài chợt nhìn thấy Hà Như Hoa đang có sắc diện đầy vẻ phân vân xen lẫn nghi ngại. Nhờ đó , thay vì để cơn phẫn nộ dâng trào, Hà Thái Hoài lại tiếp tục hú vang, vận dụng thân pháp Bách Cầm để sẵn sàng chờ đón ngọn kình đầy uy lực của lão Hà ập đến.
Ầm!
Và khi ngọn kình ập đến, thân hình Hà Thái Hoài liền nương theo đó trao lượn ra xa và bay chếch chếch về phía Hà Như Hoa.
Vụt!
Chợt thanh âm thịnh nộ của lão Chủ Mẫu vang lên:
- Lão thân tự biết thế nào tiểu tử ngươi cũng có phản ứng này. Giờ thì ngươi hết đường vùng vẫy. Xem đây!
Cùng với bóng nhân ảnh của lão Chủ Mẫu chợt lao vút qua. Hà Thái Hoài còn phát hiện từ tay lão Chủ Mẫu bỗng bung ra một màn vân vụ trắng mờ.
Rào...
Cho bản thân không ngại độc, Hà Thái Hoài nhân lúc lão Chủ Mẫu chỉ tung độc vụ chứ không phát kình, tiếp tục thực hiện ý định vừa nảy ra.
Và thân hình của Hà Thái Hoài thần tốc lao đến phía sau Hà Như Hoa, để ngay sau đó điểm huyệt khống chế nàng.
Hự!
Hà Thái Hoài ngay sau đó còn quát:
- Dừng tay ngay, tất cả. Nếu không...
Hà Thái Hoài đột ngột ngừng bặt vì không thể nào phát ra trọn câu hăm dọa kèm với hành vi vừa khống chế Hà Như Hoa. Lý do, toàn thân chân lực của Hà Thái Hoài vừa bay biến đâu cả.
Hà Thái Hoài thất thần hoảng sợ:
„ Lại là Nhuyễn Cân Tán?!!! Ta...” Chợt tiếng của lão hộ pháp họ Chung hô hoán thất thanh:
- Mau mau chế ngự tiểu tử. Đừng để tiểu tử kịp dùng Tuyệt Kỳ Hải Sâm!
Cùng với hoàn linh đan, Hà Thái Hoài cùng vô tình lấy ra một vạt khác, là Xích Long Châu.
Ném cả vào miệng, Hà Thái Hoài chỉ nuốt mỗi một vật là linh đan Tuyệt Kỳ Hải Sâm, còn Xích Long Châu thì cho cắn vào giữa hai hàm răng, để lộ cho mọi người thấy một viên minh châu đỏ rực đang làm đỏ từ miệng Hà Thái Hoài đến cả khuôn mặt.
Có tiếng lão Chủ Mẫu thét lên:
- Dừng tay! Xích Long Châu e sẽ bị phá hủy nếu như…
Lão Hà , lão Hoạt, lão Ngụy cùng khựng lại một lúc.
họ sợ Hà Thái Hoài tuy chân lực không còn nhưng biết đâu vẫn có thể cắn vỡ Xích Long Châu.
Chỉ có gã môn chủ Đông Hải Môn là vẫn tiếp tục lao đến. Và thần thái của gã cho thấy gã sẵn sàng hủy diệt Hà Thái Hoài, bất kể vì thế mà Xích Long Châu có thể bị phá hủy.
Hà Thái Hoài kinh tâm, lộ rõ sắc mặt.
Đột nhiên có tiếng lão Chủ Mẫn cất lên lần thứ hai:
- Đoàn nhi không được hồ đồ. Dừng lại ngay!
Lập tức gã môn chủ có một thoáng dừng lại.
Đúng lúc này ở Hà Thái Hoài cũng xuất hiện hiệu quả từ dược lực của Tuyệt Kỳ Hải Sâm và một phần nhỏ chân nguyên nội lực cũng xuất hiện ở bản thân.
Khẩn trương, Hà Thái Hoài cố thúc đẩy chỗ chân lực ít ỏi đó, hi vọng sẽ làm cho dược lực của Tuyệt Kỳ Hải Sâm phát tán mau hơn.
Gã môn chủ sau một thoáng khựng lại đã tiếp tục lao về phía Hà Thái Hoài
Vút!
Và gã, cũng như mọi người đều nghe âm thanh khàn khàn của Ngụy trưởng lão vang lên:
- Xích Long Châu đã phát quang. Hóa ra đó là cách duy nhất để làm cho Xích Long Châu phát sinh hiệu dụng.
một lần nữa gã môn chủ khựng lại và lần này gã trố mắt nhìn vào Hà Thái Hoài đang đứng ngay phía sau Hà Như Hoa, nghĩa là chỉ còn cách gã chưa đầu một trượng:
Hà Thái Hoài thì vẫn mải mê dụng lực đạo nhỏ nhoi ban đầu đã làm cho dược lực Hải Sâm phát tán nhiều hơn, tạo thành lực đạo lớn hơn. Và lực đạo lớn hơn này lại tiếp tục thúc đẩy Tuyệt Kỳ Hải Sâm phát tán dược lực nhiều hơn. Đến nỗi Hà Thái Hoài hoàn toàn không biết rằng do việc cật lực dụng lực nên Xích Long Châu đã càng lúc càng làm cho diện mạo của chính bản thân Hà Thái Hoài thêm đỏ rực bội phần.
Đó là lúc gã môn chủ trố mắt nhìn hùng hổ lao thẳng vào Hà Thái Hoài:
- Ngươi phải chết!!
Gã nhả kình, một ngọn kình nếu muốn quật vào Hà Thái Hoài thì phải có phạm vi bao trùm luôn Hà Như Hoa.
Ào…
Nhưng gã ra tay lần này là quá muộn Hà Thái Hoài đột nhien cười ầm nên sau khi tự nhả Xích Long Châu vào long bàn tay tả:
- Ngươi mất cơ hội rồi, Đoàn môn chủ! Ha… ha….
Tay hữu của Hà Thái Hoài cùng lúc đó nhấc bổng Hà Như Hoa lên và cả hai cùng lao đi mất dạng, vượt thoát ngọn kình của đối phương.
Vút!
Last edited by kedatinh1974; 28-07-2008 at 03:50 PM.
Vẫn tiếp tục lao đi thật nhanh, Hà Thái Hoài nói như rót vào tai Hà Như Hoa:
Vậy là hai lần nhờ cô nương mà tại hạ thoát mạng, nếu tính luôn lần đầu là lần cô nương kịp xuất hiện trên chiếc thuyền bắt người của Kiều Ngũ, Đinh Tam và Trương Thất!
Như thừa biết thế nào Hà Như Hoa cũng muốn lên tiếng, Hà Thái Hoài cất xích long chat vào người và dung tay đó giải khai á huyệt cho nàng.
Nàng hỏi thật:
Hóa ra ngươi là gã ngư dân từng giả vờ mang thương tích ở trên thuyền Kiều Ngũ? Ngươi tìm đến Đông Hải Môn là có mưu đồ ?
Hà Thái Hoài giải khai luôn toàn bộ huyệt đạo cho nàng:
Nếu cô nương mà cũng nghi ngờ cho tại hạ, thì đây, huyệt đạo của cô nương đã được giải khai, cô nương có chủ ý gì thì tùy!
Nàng dừng lại ngay:
Ngươi muốn ta tin ngươi, được, hãy giao Xích Long Châu cho ta.
Hà Thái Hoài giao luôn cho nàng:
Cô nương không ngạc nhiên khi nhận biết tại hạ vừa am hiểu võ học của Khúc lão nhân vừa có diện mạo phần nào giống Đoàn môn chủ?
Nàng định cất Xích Long Châu vào người thì khựng lại:
Ngươi như thế là có ý gì?
Hà Thái Hoài thở dài, đồng thời cũng nhìn ngay vào hai mắt nàng:
Cô nương nghi vấn thì tại hạ cũng có thật nhiều nghi vấn. Sao cô nương không tìm một chỗ nào để chúng ta có thể yên tâm trò chuyện?
Nàng cười lạt, nhưng lập tức đổi sang nụ cười hoang mang:
Ngươi không sợ ta lập kế hại ngươi?
Hà Thái Hoài gượng cười:
Đó là suy nghĩ cuối cùng của tại hạ, lúc tại hạ cố tình khống chế cô nương. Và tại hạ sẽ đành cam chịu nếu điều đó thật sự xảy ra.
Nàng lo lắng nhìn quanh:
Ngươi cũng … to gan lắm. Thôi được, nếu ngươi tin thì hãy theo ta. Nào!
Nàng lao đi và lẽ dĩ nhiên là Hà Thái Hoài liền theo chân.
vừa lọt vào một gian nhà xập xệ, nàng bảo:
Trong này có một bí đạo. Chỉ có ta và một người nữa là biết thôi. Và người đó chính là…
Đang định khai mở bí đạo thì chỗ mà Hà Như Hoa định khai mở đã khai mở. để từ đó vang ra một âm thanh:
Người đó chính là ta. Như hoa, ngươi to gan thật đấy!
Phát hiện đó là một trong hai bảo nương từng theo chân lão Chủ Mẫu, Hà Thái Hoài liền đanh giọng:
Nương nương đã đoán biết ra địa điểm này, cũng có thể hiểu đã có nhiều người cùng đoán biết. Nương nương có muốn bị tại hạ hạ thủ không?
Hà Như Hoa thất kinh:
Đừng. Đó là cô mẫu của ta. Có thể ta thương lượng được.
Hà Thái Hoài thoáng giật mình và dừng ngay ý định sẽ xuất thủ. Đó là lúc vị bảo nương đó lên tiếng:
- Ta chỉ có thể thương lượng nếu Hà Như Hoa có thể bỏa tiểu tử kia cho ta xem qua phàn gần với huyệt Hoàn Khiên bên chân tả của y.
Hà Thái Hoài giật nảy người:
- Vậy là đúng rồi, đúng như tại hạ gần đây đã nghi ngờ. Sự thật tại hạ có xuất thân từ Đông Hải Môn.
Hà Như Hoa ngạc nhiên tột độ:
- Xuất thân của ngươi sao lại...
Cô mẫu của nàng, vị bảo nương kia thì giật thót cả người:
- Ngươi muốn nói ngươi có một vết chàm ở ngay vị trí ta vừa đề câp? Đâu? Cho ta xem nào!
Không còn giữ gì thể diện, Hà Thái Hoài nóng nảy vén cao y phục và để lộ nguyên cẳng chân bên tả:
- Đây! Có phải là...
Hà Như Hoa đỏ mặt quay đi. Cô mẫu của nàng thì cuống quýt:
- Vào bí đạo mau. Như hoa, ngươi lo phong tỏa bí đạo. Để ta đưa tiểu tử vào thẳng khuê phòng của ngươi. Mau!
Và Hà Thái Hoài cứ như người trong mơ, đi theo bảo nương mà không biết bản thân đã đi qua những địa điểm nào.
Hà Thái Hoài chỉ sực tỉnh khi nghe Hà Như Hoa thì thào, oán trách vị bảo nương:
- Sao cô mẫu lại đưa y đến tận khuê phòng của tiểu nhi? Nhỡ chuyện này vỡ lỡ thì còn gì là hai chữ tiết trinh của…
Cô mẫu nàng nôn nóng ngắt lời nói mà không cần úp mở:
- Hắn là trượng phu của ngươi, đã cùng ngươi định sẵn hôn ước từ thủa mới lọt lòng, hắn không vào khuê phòng của ngươi thì bíêt vào khuê phòng của ai?
thế là, cả Hà Thái Hoài lãn Hà Như Hoa đều hoang mang nửa mê nửa tỉnh, nghe mà như không nghe câu chuyện kỳ lạ đang do vị bảo nương kể:
- … Khúc gia có hai vị tiểu thư. Đại tiểu thư thì gả cho phụ thân của Đoàn môn chủ hiẹn giờ. Nhị thiểu thư thì lỡ thân thất tiết với một người họ Lưu ở Trung Nguyên. Chuyện của nhị tiểu thư vỡ lở và bị giam vào đại lao theo đúng môn quy bổn môn. Đến lúc nhị tiểu thư mãn nguyệt khai hoa, trẻ sơ sinh liền được Khúc lão đến nhận, sau giao cho ta nuôi dưỡng, thế chỗ đứa con của ta đã yểu mạng từ lúc chưa tròn tháng. Chưa được một năm thì phụ thân của như hoa nghe lỏm tin lão Hoạt theo lệnh ngầm của môn chủ lúc đó là phải hạ sát cốt nhục của nhị tiểu thư. Ta đã cưu mang đứa bé cả năm trời nên thoạt nghe tin đã rụng rời tay chân. Phụ thân Hà Như Hoa vì thương ta và vì vẫn ngấm ngầm cảm phục Khúc lão vì phải đêm ngày bồng theo đứa bé đi tìm phuc thân nó là Lưu Khánh Hà. Chỉ có xa cách mấy ngày mà lòng ta cứ như lửa thiêu đốt. Ta liền lẳng lặng ly khai, quyết đuổi theo Khúc lão, nhận lại đứa bé và sữ lưu lại Trung Nguyên cùng đứa bé vĩnh viễn. May mà ta đuổi kịp và phát hiện lão Khúc đã bị bằng hữu của lão Hoạt là một người ở trong Trung Nguyên hạ độc hãm hại. Ta bèn nhân lúc lão Khúc tọa công bức độc, lẻn mang đứa bé đi. Sau đó, chỉ độ nửa năm gì đó, ta lại sợ sự thất tung của ta có thể làm cho phụ tử Hà Như Hoa liên lụy. Ta đem gởi đứa bé vào một nơi và định bụng sẽ quay lại tìm nếu sự thể ở Đông Hải Môn chưa đến nỗi nào. Thật không ngờ lão Hoạt vì có ý nghi ngờ nên định hãm hại ta. Hoảng sợ, ta vội tìm lão chủ mẫu và giãi bầy tất cả. Đến khi hiểu rõ tự sự, lão Chủ Mẫu đã trách mắng tất cả những ai đã bày mưu hãm hại một đứa bé vô tội. Và đang tức giận, lão chủ mẫu liền ban lệnh nội bất xuất ngoại bất nhập với toàn thể môn nhân bổn môn. Có nghĩa là ta mất cơ hội tìm lại đứa bé cho mãi đến tận bây giờ.
Hà Thái Hoài dù đã trấn tĩnh nhưng liền sau đó vẫn lẩm nhẩm như người đang mơ:
- Hóa ra đó là nguyên do mà từ bé cho đến giờ vãn bói phải mang họ Hà?
Vị bảo nương gật đầu:
- Đó là họ của ta và ta đã căn dặn người nhận nuôi ngươi thay ta như vậy. Họ hiện nay thế nào?
Hà Thái Hoài lắc đầu:
- Chuyện quá khứ hầu như vãn bối đã quên hết. Có lẽ là do ngay từ bé vãn bối đã bị nhiễm độc.
Vị bảo nương lại gật đầu:
- Cũng có thể. Vì lúc ta tìm thấy ngươi thì một phần nào đó ngươi cũng bị nhiễm độc lúc Khúc lão bị hạ độc. Nhưng ta vẫn nghĩ là không sao vì liền sau đó ta có giúp ngươi bức hết độc tố ra ngoài.
Hà Thái Hoài vỡ lẽ:
- Thảm nào từ bé diện mạo của vãn bối cứ mang mãi màu vàng bệch bệnh hoạn. Thì ra đó là vì ảnh hưởng của chất độc do cốc chủ Ngọa Long đã hạ thủ ngoại tổ Khúc lão nhân gia.
Vị bảo nương giật mình:
- Ngươi bảo kẻ hạ độc Khúc lão ngoại tổ ngươi là cốc chủ Ngoạ Long Cốc? Có phải là một người họ Đoàn. Đoàn Mẫn Hạc?
Đến lượt Hà Như Hoa giật mình:
- Đoàn Mẫn Hạc nào? Có phải là nghĩa tử của lão Chủ Mẫu phu phụ, ba mươi năm trước vì tội lén học công phu tuyệt truyền chỉ dành cho môn chủ nên đã bị trục xuất?
Hà Thái Hoài nghe khắp người nổi gai:
- Vậy thì rõ rồi. Đó là lý do khiến Đoàn môn chủ hiện nay đang cùng lão Hoạt, lão Ngụy mưu đồ chuyện du nhập Trung Nguyên, hợp với Huyết Ma Cung để thực hiện việc đồ bá võ lâm.
Giật mình một lượt, vị bảo nương lo lắng:
- Sao ngươi dám chắc là họ có mưu toan này? Và họ làm thế có khác nào kháng lại mệnh lệnh trước kia của lão chủ mẫu là nội phải bất xuất và ngoại phải bất nhập?
Hà Thái Hoài chợt thở hắt ra:
- Bằng chứng là họ định sử dụng vãn bối vào việc thế thân cho Đoàn môn chủ. Họ còn quả quyết, chỉ cần làm như thế độ một tuần trăng là họ sẽ thành sự. Và họ tin rằng, do lão Chủ Mẫu bị đẩy vào tình thế đã rồi nên sẽ không còn trách cứ họ nữa.
Hà Như Hoa nghi ngại:
- Ngươi nói phải cho minh bạch. Vì đây là chuyện thuộc vào lọai kinh thiên động địa, chỉ một nhật định sai lầm dù nhỏ sẽ chẳng có ai tin ngươi.
Hà Thái Hoài nhìn nàng:
- Cô nương còn nhớ đêm cuối cùng trên thuyền, lúc chỉ còn non một ngày nữa là thuyền cập bờ Đông Hải và tại hạ đã bị Trương Thất lẻn đưa đi?
Nàng thừa nhận:
- Ta nhớ. Và sau khi bẩm báo, gia phụ có gia lệnh truy lùng Trương Thất cũng là tìm kiếm cho bằng được ngươi. Chuyện gì đã xảy ra?
Hà Thái Hoài thuật lại tất cả:
- Trương Thất đã nhận biết ra sự giống nhau giữa tại hạ và Đoàn môn chủ, lúc y bất ngờ lau sạch diện mạo tại hạ. Sau đó, suốt thời gian còn ở trên thuyền, vì y cố tình để diện mạo tại hạ lúc nào cũng nhơ bẩn, và đó cũng là phù hợp với ý muốn của tại hạ nên cô nương không thể nhận biết sự giống nhau đó. Y nhờ đó nảy ra kế mưu và trước lúc thuyền cập bến y đã lẻn đưa tại hạ đến một bí thất cho lão Hoạt thẩm định lại kế mưu của y. Lão Hoạt chấp thuận và thế là Trương Thất phải bị lão Hoạt sát nhân diệt khẩu. Tiếp đó là họ bắt đầu việc đào luyện tại hạ, sao cho sau này tại hạ càng xử sự giống Đoàn môn chủ nhiều chừng nào tốt chừng ấ...
Càng nghe Hà Thái Hoài kể, Hà Như Hoa và vị bảo nương họ Hà càng thêm kinh tâm. Sau cùng Hà bảo nương gật đầu.
- Hai ngươi cứ tạm thời lưu lại đây. Một mình ta sẽ lẻn đến chỗ lão chủ mẫu và bẩm báo tường tận.
Hà Như Hoa thất kinh gọi lại:
- Cô mẫu! Tiểu nhi đâu thể một mình cùng y lưu lại đây?
Hà bảo nương nghiêm mặt:
- Chuyện rào hôn giữa ngươi và y là sự thật. Không tin sau này ngươi có thể hỏi lại phụ thân ngươi. Và nhất là Khúc nhị tiểu thư lúc này vẫn đang còn bị giam.
Hà Thái Hoài mừng rơn:
- Nghĩa mẫu nói thật ư? Gia mẫu vẫn còn sống?
Hà bảo nương rùng mình khắp lượt”
- Ngươi vừa gọi ta là gì?
Hà Thái Hoài phục người xuống:
- Nếu không có nghĩa mẫu tam phen tứ thứ cứu mạng, hài nhi làm gì còn sống đến ngày nay. Nếu nghĩa mẫu không cho hài nhi thất thố hoặc vượt quá phận. Xin hãy cho hài nhi xem người là nghĩa mẫu!
Hà bảo nương chợt rưng rưng lệ:
- Hài tử! Ta... Ta thèm nghe ngươi gọi như thế này từ lâu lắm rồi. Được, ta nhận, ta nhận. Và ta sẽ nghĩ cách mau mau đưa tin này đến cho Khúc nhị tiểu thư, mẫu thân ngươi. Hãy ở lại đây chờ ta. Và đừng quên Hoa nhi chính là hôn thê của ngươi. Ta đi đây!
Hà bảo nương đi rồi, Hà Thái Hoài và Hà Như Hoa cứ ngượng ngùng lúng túng mãi không dám nhìn mặt nhau.
Sau cùng, vì có nhiều việc cần phải bàn định. Hà Thái Hoài đánh bạo.Tiến đến và thi lễ đáp tạ Hà Như Hoa:
- Hà nương, ta sẽ không bao giờ phụ bạc cũng như quên hai lần đại ân mà nương tử đã làm cho ta. Ta chỉ sợ không xứng là tướng công của một thiên kim tiểu thư như nàng.
Hà Như Hoa kinh hãi lách tránh vì thế nàng quên mất thái độ ngượng ngùng cần phải có đúng vào tình huống của nàng. Nàng xoa tay:
- Xin tướng công đừng qua đa lễ. E phận thê nhi như muội không thể đảm đương, việc vô tình ứng cứu tướng công phần vì do đó là thiếp định, phần khác cũng là chủ ý từ trước của tướng công thôi. Vì nếu không có muội, thân thủ như tướng công đâu dễ gì lâm nguy?
Hà Thái Hoài gật đầu:
- Nàng nói tuy đúng, quả nhiên ta đã có sẵn chủ ý từ trước và nhất định không thể để bọn người như Trương Thất hãm hại. Nhưng nếu không có nàng, ta làm sao có đúng cơ hội gặp nghĩa mẫu, nhân đó hiễu rõ lai lịch và bất ngờ có một nương tử khả ái như nàng? Ta phải cảm kích nàng, đó là điều hoàn toàn hợp lẽ, vừa thuận theo ý trời vừa đúng theo nghĩa tào khang.
Đến lúc này Hà Như Hoa mới đỏ mặt. Nàng giao lại Xích Long Châu cho chàng:
Tướng công xin đừng nói như thể muội là người xinh đẹp khả ái nhất. Ở Trung Nguyên mới có lắm giai nhân mỹ nữ, hạng như muội chỉ là…
Chợt bên ngoài khuê phòng vang lên tiếng bẩm báo:
Tiểu thư có ở trong đó không?
Hà bảo gia vừa có lệnh gọi.
Nhìn sắc mặt có phần lo lắng của Hà Thái Hoài, Hà Như Hoa trấn an:
Việc muội tuy bị tướng công uy hiếp nhưng sau đó muội lại đưa tướng công về đây cả A Lan và A Huệ đều hay. Nếu không có việc trọng đại, họ không lên tiếng đánh động như thế này đâu.
Hà Thái Hoài trầm ngâm:
Ta chỉ sợ không phải chỉ có một mình Hà nhạc phụ đến. Vạn nhất, giả như lão Hoạt vì vẫn có ý nghi ngờ nghĩa mẫu và hành tung của nghĩa mẫu đã bị người của lão phát hiện, thì e rằng…
Không chờ Hà Thái Hoài nói dứt lời, Hà Như Hoa hỏi vọng ra:
A Lan, ngoài Hà lão gia còn ai khác đến không?
Có tiếng A Lan hồi bẩm:
Có cả môn chủ lẫn lão chủ mẫu.
Hà Thái Hoài cũng buột miệng hỏi:
Vậy còn lão Hoạt, lão Ngụy, nhất là Vệ tổng quản?
Phát hiện A Lan chậm đáp, Hà Như Hoa vì hiểu nguyên do nên lập tức lên tiếng giải thích:
A Lan, tướng công đây chính là cốt nhục của Khúc nhị tiểu thư ở Khúc lão gia và cũng là…
A Lan ở bên ngoài lao xộc vào:
- Tiểu muội hiểu rồi. Thảo nào, tướng công vừa có diện mạo giống Đoàn môn chủ, do cả hai đều là thân huynh đệ cùng có xuất xứ từ Khúc gia, vừa là chưa gì tiểu thư đã đưa vào tận khuê phòng, hóa ra là cô gia của bọn tiểu muội. Cô gia, xin cho nô tỳ được tham kiến.
Tuy đỏ bừng mặt nhưng Hà Như Hoa vẫn không quên tình thế khẩn trương trước mắt. Nàng bảo:
Biết cô gia thì sao chưa đáp lại câu vừa hỏi của cô gia?
A Lan đáp:
- Không thấy những người đó. Riêng Vệ tổng quản thì nghe đâu đang đích thân đi vào khu biệt giam.
Hà Như Hoa giật mình:
Lão Vệ vào đó để làm gì?
A Lan liếc nhìn Hà Thái Hoài:
- Theo lệnh lão chủ mẫu, lão vào đó là để thu xếp chỗ biệt giam có lẽ dành cho cô gia đây.
Hà Thái Hoài lập tức bữu môi:
Theo ta nghĩ thì không phải vậy, nhất định là lão được lệnh theo dõi nghĩa mẫu.
Vừa nói đến đây Hà Thái Hoài chợt đổi giọng:
Không ổn rồi. Nếu vì diện mạo của ta có làm cho nghĩa mẫu nghi ngờ và đoán biết lai lịch thì có lẽ lão Hoạt cũng từ từ đoán biết. Chuyện lão Vệ vào đó nhất định là muốn uy hiếp sinh mạng của mẫu thân ta. Như Hoa, nàng có nghĩ như thế không?
Hà Như Hoa rung động:
Nội Trung Đường và Ngoại Nhân Đường đều đo phe họ nắm giữ. Thông tin giữ họ và Trung Nguyên có lẽ vẫn thông suốt từ ấy đến nay chuyện của tướng công nhất định họ phải rõ như nhìn vào long bàn tay. Tướng công nói đi, liệu có điểm nào liên quan đến tướng công có thể khiến họ đoán biết lai lịch thật?
Có ! Ta từng là một cô nhi và có đúng năm năm ta được chính gia phụ đưa về nuôi dưỡng, cho dù gia phụ hoàn toàn không ngờ ta chính là cốt nhục của người.
Hà Như Hoa tái mặt:
Nếu là vậy, có lẽ tướng công nói đúng. Họ đã đoán biết lai lịch của tướng công. Ở Đông Hải môn này chỉ có lão Vệ là thâm trầm nham hiểm nhất. Nếu không có sự việc ngày hôm nay xảy ra, có lẽ muội cũng không ngờ lão Vệ là người đồng phe với lão Hoạt.
Như nàng muốn nói lão Vệ sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào nếu thủ đoạn đó có thể loại bỏ ta? Kể cả việc đem sinh mạng gia mẫu ra uy hiếp ta?
Nàng ngập ngừng:
Chuyện này tuy khó nhưng xét theo tâm tính lão thì… cũng có thể. Toàn thân hà thái hoài vụt chấn động. Hà Thái Hoài nhìn A Lan:
Phiền Lan muội ra ngoài bẩm báo hộ rằng tiểu thư do vừa trải qua cơn hung hiểm, hãy còn bang hoàng nên có thể chậm ra tiếp nghinh và nhớ đừng đả động gì đến sự hiện diện của ta. Đi đi.
A Lan lưỡng lự một thoáng mới chịu bỏ đi.
Chờ A Lan đi thật khuất, Hà Thái Hoài chợt hạ thấp giọng:
- như hoa, nàng có kiếm hay đao gì không? Hãy cho ta mượn tạm.
Hà Như Hoa tiến đến góc phòng lấy ra và giao cho Hà Thái Hoài một thanh kiếm:
- Muội ít khi sử dụng nên hầu như quên rằng muội từng có thanh kiếm này. Tướng công định làm gì?
Hà Thái Hoài cất thanh kiếm vào giữa ống tay áo và hạ thấp giọng hơn nữa, gần như chỉ là lời thì thào:
Ta sẽ theo bí đạo để trở ra ngoài kia. Nàng cố gắng kéo dài thời gian và lựa lời dò hỏi hộ ta, xem nghĩa mẫu và gia mẫu lúc này như thế nào, phần ta sẽ tùy theo từng lời đối đáp của họ mà có biện pháp thích ứng để đối phó. Và giả như điều đó có xảy đến, ta muốn nàng giúp ta một việc.
Nàng giật mình:
Sẽ là bất tiện nếu sự việc chưa minh bạch mà muội đứng về phe tướng công, đối đầu với bọn họ.
Hà Thái Hoài lắc đầu:
Trái lại ta còn muốn nàng giữ kín chuyện giữa ta và nàng. Nàng nói đúng, sự việc kể như chưa có gì là minh bạch nếu chưa có sự thừa nhận của nhạc phụ đại gia và gia mẫu.
Nàng băn khoăn:
- Vậy tướng công muốn muội giúp chuyện gì?
Thay vì đáp, Hà Thái Hoài chợt hắng giọng:
Là Lan muội đó ư? Đã bẩm báo thế nào rồi?
A Lan từ bên ngoài tiến vào, sắc mặt đầy lo ngại:
- Hà lão gia biết tiểu thư quay về từ lâu, dường như là theo bí đạo mà Hà lão gia có ý ám chỉ. Và Hà lão gia bảo nếu tiểu thư không ran gay thì vì lỗi thất lễ của tiểu thư đối với môn chủ và lão chủ mẫu, Hà lão gia đành phải xông vào.
Hà Thái Hoài gật gù:
Phiền Lan muội quay ra lần nữa bảo rằng tiểu thư sẽ ran ngay.
Nhìn A Lan vội vã bỏ đi, Hà Thái Hoài cười nhẹ:
Bói thì nói vậy thôi, kỳ thực ta đành uy hiếp nàng một lần nữa. Nào, nàng hãy cùng ta thoát ra theo bí đạo thật nhanh. Ta không thể tin A Lan.
Bất luận phản ứng của Hà Như Hoa như thế nào, Hà Thái Hoài vẫn đẩy Hà Như Hoa bước đi.
Tuy ngấm ngầm bất phục nhưng Hà Như Hoa vẫn đành miễn cướng bước theo đi.
Chỉ đên khi cả hai bước trở lại vào bí đạo thì dựa theo từng thanh âm vang vang đến tai họ, Hà Như Hoa mới chịu tin lời Hà Thái Hoài.
Đó là thanh âm của phụ thân Hà Như Hoa vọng theo bí đạo vang đến:
Ngươi bảo tiểu thư có đưa tiểu tặc vào đây thật sao, A Lan? Chúng đâu rồi?
Hiểu rõ tâm ý của nàng, Hà Thái Hoài khẽ hỏi:
A Lan không biết gì về bí đạo?
Nàng nghiến răng:
Cũng may là chưa! Bằng không…
Hà Thái Hoài chận lại:
Vậy thì tốt. Ta sẽ giả như uy hiếp nàng, nhờ nàng đưa ta đến chỗ biệt giam. Còn bây giờ nàng hãy nghe ta dặn đây.
Sau một lúc thì thào giải thích, Hà Thái Hoài lại nói:
Đấy là việc ta muốn nhờ nàng. Hi vọng nàng đừng xem nhẹ. Bằng không hậu quả sẽ thật khó lường.
Sắc thái của Hà Thái Hoài là quá nghiêm trọng nên Hà Như Hoa không thể không đáp ứng:
Được, muội sẽ nghĩ kế, tuy rằng chuyện tướng công vừa nói là khó tin.
Hà Thái Hoài gượng cười:
Rồi nàng sẽ phải tin nếu như sinh mạng của gia mẫu thật sự bị bọn họ uy hiếp. Chỉ sợ lúc đó ta không phẫn nộ không được và nàng thì sẽ mãi mãi xem ta là một hung nhân, không đáng là tướng công của nàng.
Cả hai đã tiến đến đầu còn lại của bí đạo, càng giúp Hà Như Hoa nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của thái hoài nàng rung mình:
Có những việc không thể không phẫn nộ, chỉ mong tướng công biết tự kiềm chế. đừng để hậu quả đáng tiếc nào xảy ra.
Hít vào một hơi thật dài, Hà Thái Hoài chợt đổi ý:
- Nếu muốn vậy, được, nàng không cần đưa ta đi đến chỗ gia mẫu, nàng hãy lưu lại đây, cố cầm chân mọi người càng lâu càng tốt. Và nhớ, đừng nên để ý từng động thái của Đoàn môn chủ, ta e môn chủ sẽ có cử chỉ bất lợi cho nàng.
Nàng cảm kích:
Muội chỉ lo cho tướng công thôi. Vì một mình tướng công sẽ phải đối phó với biết bao nhiêu nguy hiểm, khác với muội, muội chỉ đối phó với một mình môn chủ.
Hà Thái Hoài cười trấn an nàng:
Ta có thể nói thật cho nàng nghe điều này. Là một khi ta phát cuồng thì thiên binh vạn mã cũng không ngăn được ta. Có khó khăn chăng là làm sao sau đó ta tự kiếm chế, chỉ sợ ta không còn là ta nữa.
Nàng chợt bảo:
Xích Long Châu vốn là báu vật, có thể giúp người định an tâm khí. Đó là lý do khiến bổn môn từ khi có Xích Long Châu đã lấy đó làm tín vật và cũng là vật bất ly than của môn chủ. Muội tin tưởng tướng công dù có bị phát cuồng vì phẫn nộ cũng không đến nỗi cuồng tâm quá lâu. Vì Xích Long Châu hiện do tướng công lưu giữ.
Không muốn nàng thất vọng vì đã tin tưởng vào một chuyện quá ư mơ hồ, Hà Thái Hoài liến lấy Xích Long Châu ra và thủ chặt vào long bàn tay tả:
Được, ta sẽ giữ mãi như thế này. Nhất định Xích Long Châu sẽ giúp ta an tâm định khí như nàng vừa chỉ điểm. Và đã đến lúc nàgn chỉ cho ta biết chỗ biệt giam rồi.
Hà Như Hoa chỉ mới kịp điểm chỉ thoáng qua thì từ đầu bên kia bí đạo đã có nhiều âm thanh vang dội đến.
Hà Thái Hoài cũng nghe nên bảo nàng:
Bao nhiêu đó đủ rồi. Bầy giờ phải chế ngự huyệt đạo của nàng, làm cho việc uy hiếp phải giống như thật. Tạm biệt.
Hự!
Last edited by kedatinh1974; 28-07-2008 at 03:51 PM.
Hà Như Hoa không thích chút nào ý đồ của Hà Thái Hoài.
Và do Hà Thái Hoài chỉ điểm huyệt đạo nàng với lực đạo vừa phải nên ngay khi được phụ than nàng chạm vào, nàng cử động được ngay. Hà Như Hoa sau đó lên tiếng nói được ngay không chờ nghe hoặc phụ than hoặc lão chủ mẫu hay chờ nghe Đoàn môn chủ hỏi:
Y và cô mẫu Hà Như Nguyệt đã đồng mưu với nhau. Họ lừa hài nhe, bảo hài nhi là hôn thê gì đó của y. Phụ than, hai nhi vậy là đã hai làn bị uy hiếp. Danh giá của hài nhi cũng bị y làm cho hoen ố, phụ than hãy giúp hài nhi rửa sạch mối nhục này.
Vì không hề chờ nghe Hà Như Hoa nói những lời tương tự thế này nên những nhân vật vừa chậy đến đã phải ngơ ngác nhìn nhau.
Hà Như Hoa tức tối giẫm chân thình thịch:
Lão chủ mẫu, môn chủ, không lẽ cả hai cũng không tin lời của tiểu nữ ? Nếu vậy tất cả hãy cùng tiểu nữ chạy đến chỗ biệt giam là sẽ tỏ tường hư thật.
Và nàng quay qua hỏi phụ than:
Phụ than nhất định không giúp hài nhi rửa sạch nỗi ô nhục này phải không? Vậy thì được, hài nhi sẽ tự đi một mình.
Đoàn môn chủ vụt quát:
Đứng lại! Nếu Hà Như Hoa ngươi thật sự muốn rửa nhục thì không cần đi đến chỗ biệt giam làm gì cho phí công.
Hà Như Hoa ngơ ngác:
Nhưng y vừa buộc thuộc hạ phải chỉ đường cho y đến chỗ biệt giam?
Đoàn môn chủ cười lạt:
Y đi đến chỗ đó nếu không tự đâm đầu vào tử địa thì y cũng phải quay lại đây thôi. Vì bổn môn chủ vừa ngấm ngầm hạ lệnh cho Vệ tổng quản bắt giữ và giải Hà Như Nguyệt đến tận đây. Chúng ta quay lại nào.
Bảo mọi người cùng quay lại nhưng khi mọi người đi qua thì Đoàn môn chủ lại cố tình nấn ná lại.
Lão chủ mẫu nghi hoặc:
Đoàn nhi sợ tiểu tử quay lại theo lối này?
Đoàn môn chủ gật đầu:
Và y sẽ phải thất vọng vì thấy bí đạo này đã bị phá hủy.
Dứt lời, Đoàn môn chủ hất ra một loạt kình, phá hủy toàn bộ lối xuất nhập bí đạo.
Ầm! Ầm! Ầm...
Nhân tiếng dư âm vẫn âm vang, Hà Như Hoa len lén báo cho phụ than biết chuyện Hà Thái Hoài có thể phát cuồng, cùng những lời Hà Thái Hoài dặn nàng phải cố ngăn cản, đừng cho những người không đáng phải chết lại vô tình đưa mạng đến nạp cho một Hà Thái Hoài đã cuồng tâm.
Hà trưởng lão thọat nghe vội giật mình.
Có thật như thế ư?
Lão chủ mẫu nghe được vội hỏi:
Chuyện gì đó, Hà đường chủ?
Hà trưởng lão lại đem câu chuyện vừa nghe kể cho lão chủ mẫu hay.
Đoàn môn chủ nhờ đó cũng nghe rõ. Và Đoàn môn chủ gật đầu thừa nhận:
Theo tin từ Trung Nguyên đưa qua thì Hà Thái Hoài từng có bản lãnh kinh thiên động địa này, nhất là lúc y vì quá phẫn nộ phải phát cuồng. Tuy nhiên, đó là vì y chưa biết bản lãnh thật sự của chúng ta. Cứ để đấy, giả như tiểu tử thật sự phát cuồng, sẽ do bổn môn chủ tự đảm đương. Đi nào!
Lão chủ mẫu tuy bước đi nhưng bỗng hắng giọng:
Thì ra Đoàn nhi vẫn lén ta liên lạc vói súc sinh Đoàn Mẫn Hạc?
Đoàn môn chủ bối rối:
- Dù sao người cũng từng là nghĩa thúc thúc của hài nhi. Nghĩa thúc thúc nay đã bị thù nhân hãm hại, chính nghĩa huynh Đoàn Mẫn Chung có nhờ hài nhi tiếp tay báo thù cho nghĩa thúc Mẫn Hạc.
Lão chủ mẫu vặn hỏi:
Chuyện oán thù của Trung Nguyên, Đoàn nhi xen vào không gi? Huống chi hậu nhân của Mẫn Hạc vẫn còn Ngọa Long cốc đó, lực lượng đó lẽ nào không đủ giúp y báo thù?
Đoàn môn chủ cố gắng biện bạch:
Mẫn Chung huynh tuy có Ngọa Long cốc nhưng do thù nhân qua lợi hại, Mẫn Chung huynh tuy muốn phục thù nhưng lực bất tong tâm.
Thù nhân của y là ai? Ngũ tuyệt kỳ hay chính là Hà Thái Hoài này?
Đoàn môn chủ cố tình thở ra:
- Ngũ kỳ ngũ tuyệt tuy lợi hại nhưng thế lực e không bằng thù nhân của Đoàn Mẫn Chung nghĩa huynh.
Phụ thân Hà Như Hoa chợt xen vào:
Trung Nguyên có câu: tam gia phái, nhất bang, thấy đại phái võ lâm. Có phải thù nhân của Ngọa Long cốc là một trong những nhân vật này?
Đoàn môn chủ vụt trầm giọng:
Chính là hai trong tam phái võ lâm. Một là minh chủ Tư Mã Vương đệ nhất thần trang, hai là Lưu Khánh Hà đệ tam gia phái, Trung Nguyên Đệ Tam phủ.
Lão chủ mẫu lo ngai:
Đoàn Mẫn Hạc làm gì gây hấn cùng một lúc với hai nhân vật lợi hại nhất nhì võ lâm Trung Nguyên này?
Đoàn môn chủ lắc đầu:
Hài nhi có nghe Đoàn Mẫn Chung nói thì đó là do hai nhân vật ngụy hiệp này động long tham với phổ Lưỡng Nghi mà Đoàn Mẫn Hạc nghĩa thúc lúc lưu lack vào Trung Nguyên có tình cờ phát hiện. Ở võ lâm Trung Nguyên vốn là thế, cứ hễ nghe ở đâu có bí kíp là toàn bộ nhân sĩ võlâm đều nhao nhao đến tranh giành lẫn nhau. Đoàn Mẫn Hạc nghĩa thúc vì không am hiểu đạo lý này nen mất mạng.
Lão chủ mẫu giận dữ:
Giỏi cho Lưu Khánh Hà và tên minh chủ thối tha Tư Mã Vương. Mẫn Hạc dù sao cũng từng goị lão than này là nghĩa mẫu, mối thù này nhất định lão than phải giúp Đoàn Mẫn Chung báo phục.
Đoàn môn chủ gật gù phụ họa:
Hài nhi cũng từng phẫn nộ như thế ngay khi nghe tin của Đoàn Mẫn Chung đưa đến. Vì thế, ...
Câu nói của Đoàn môn chủ bỗng bị Hà Như Hoa cắt ngang bằng cách vờ hô hoán:
Đên rồi. Chỉ mong sao Vệ tổng quản kịp bắt giữ tiểu tặc để hài nhi có cơ hội báo thù.
Nàng bảo đến là ám chỉ mọi người đã đi đến chỗ cuối cùng của bí đạo, đó chính là khuê phòng của nàng, nơi đang có A Lan phấp phỏng đứng chờ.
Hà Như Hoa thản nhiên hỏi A Lan:
Đã có tin gì chưa? Vệ tổng quản có đưa ai đến đây cho lão chủ mẫu và môn chủ xét xử chưa?
A Lan thật sự kinh ngạc như không ngờ lại thấy Hà Như Hoa đang ung dung đi cùng với lão chủ mẫu và nhất là Đoàn môn chủ:
- Tin về Vệ tổng quản hay tin tức của cô gia?
Hà Như Hoa giận giữ đánh vào một bên mặt A Lan:
Ngươi dám gọi y là cô gia nữa sao? Hay ngươi cũng về hùa vời tiểu tặc, với cô mẫu của ta cố tình hủy hoại danh tiết của ta? Hử?
Bị trừng phạt vô cớ, A Lan hậm hực liếc nhìn Đoàn môn chủ:
Môn chủ...
Đoàn môn chủ xua tay:
Tất cả chỉ là thủ đoạn của tiểu tử, có sự tiếp tay của mụ bảo nương Hà Như Nguyệt. Tội của mụ rồi sẽ được phân xử, cần nhất là phải truy tìm cho bằng được tiểu tử kia. Thế nào rồi?
Tuy rất ấm ức nhưng A Lan không thể không đáp:
Vẫn chưa thấy Vệ tổng quản đưa người đến. Hoạt trưởng lão, Ngụy trưởng lão cũng vừa mới từ đây đi đến chỗ biệt giam, có lẽ là muốn tìm hiểu xem sự thể như thế nào. Hà Như Hoa lại phát hiện lời dối trá thứ hai của A Lan thủ túc của nàng. Vì như A Lan vừa bẩm báo thì lúc mọi người đến đây tìm nàng đã có mặt luôn lão Ngụy và lão Hoạt, chứ không phải không có như lúc đầu Alan cố tình bẩm báo sai lạc cho như hoa và Hà Thái Hoài biết.
Càng them oán ghét A Lan, Hà Như Hoa cố tình ra lệnh:
Tiểu tặc hiện đang tìm đến chỗ biệt giam, ngươi mau chạy đến đấy, kịp bẩm báo cho nhị vị trưởng lão và Vệ tổng quản biết để sẵn cách đối phó. Đi đi/
Đoàn môn chủ liền phụ họa:
- Tiểu thư ngươi nói cũng đúng. Ngươi đi đi, và nhớ dặn mọi người là đừng quá xem thường tiểu tử.
Có nghe môn chủ hạ lệnh A Lan mới chịu đi. Điều đó cho Hà Như Hoa biết rằng đã từ lâu A Lan không còn là tâm phúc của nàng nữa mà chính là tâm phúc của Đoàn môn chủ. Càng nghĩ nàng càng giận đến tận tâm can.
Đông Hải môn tuy là đảo nhưng địa hình khá bằng phẳng và rộng. A Lan do quá thông thạo địa hình nên dễ dàng tìm đến chỗ biệt giam cho dù ả khởi hành sau Hà Thái Hoài một lúc lâu.
Phát hiện ả Hà Thái Hoài cũng đang kiếm tìm chỗ bịêt giam cũng từ xa lao đến đón đầu:
A Lan, ngươi đến đây làm gì?
vừa nhìn thấy Hà Thái Hoài, ả lung túng:
Cô gia… nô tỳ đến… đến…
Hà Thái Hoài mỉm cười:
Nếu ta đoán không lầm thì không phải tiểu thư sai ngươi đến để dẫn đường cho ta?
A Lan vụt tươi tỉnh:
- Chính là tiểu thư sai nô tỳ đến. Tiểu thư sợ cô gia…
Hà Thái Hoài trầm giọng:
Thôi đi! Chuyện ngươi phản bội tiểu thư ta và tiểu thư đã biết. Nói mau, ai sai ngươi đến đây?
Ả chối bay:
- Phản bội? Nô tỳ làm sao dám phản bội long tin tưởng tiểu thư luôn dành cho nô tỳ?
Hà Thái Hoài nheo mắt nhìn ả và bất ngờ gật đầu:
Vậy thì tổt. Có ngươi được tiểu thư sai đến cũng hay. Đỡ cho ta khỏi phải phí thời gian tìm kiếm. Nào, nói đi, nơi mẫu thân ta bị giam giữ là chỗ nào?
Ả nhanh nhảu:
- Cô gia hãy theo nô tỳ!
Ả quay người và định bỏ đi, chợt nghe Hà Thái Hoài gọi giật lại:
- Ngươi không nghe rõ câu ta hỏi sao? Ta bảo ngươi đưa ta đến chỗ mẫu thân ta bị giam, ngươi đi đâu vậy?
Ả giải thích:
- Phải đi thêm một đỗi nữa. Cũng không xa lắm đâu!
Hà Thái Hoài cười lạt:
Đúng như thế thật sao? Hóa ra có đến hai chỗ giam người ở Đông Hải môn này và ngươi và A Huệ mỗi người biết một chỗ?
Ả tái mặt:
- Cô gia đã gặp A Huệ? Và A Huệ đã nói với cô gia rằng…
- Ngươi không chối nữa chứ, rằng chỗ biệt giam chính là chỗ này?
Ả từ từ lùi lại:
- Có lẽ nô tỳ đã lầm lẫn và…
Và ả bất ngờ lao tọt vào chỗ mà Hà Thái Hoài biết chắc là nơi biệt giam.
Vút!
Hà Thái Hoài bật cười:
Ngươi có khôn mà không có ngoan. Và ta chưa hề gặp A Huệ như lời ta vừa cố tình bịa để ngươi tự tố cáo sự giả dối của ngươi, ha … Ha…
Đáp lại tràng cười của Hà Thái Hoài, từ chỗ A Lan vừa lao vào vừa có mấy loạt cười hất ngược ra:
Ngươi có biết A Lan vừa lừa dối ngươi cũng chẳng ích gì. Vì ngươi đâu còn có cơ hội nào để trừng trị A Lan hoặc ngông nghênh tự đắc. Ha… ha…
Và giữa mấy loạt cười này Hà Thái Hoài không thể không nghe thấy tiếng nghĩa mẫu Hà Như Nguyệt kêu thét:
Ngươi mau chạy đi. Đừng để chúng dung sinh mạng của ta và mẫu thân ngươi uy hiếp ngược lại ngươi.
Hà Thái Hoài dừng phắt lại và hiểu chẳng thể ngẫu nhiên nghĩa mẫu Hà Như Nguyệt dù bị khống chế nhưng vẫn có thể lên tiếng hô hoán như thế.
Và Hà Thái Hoài đoán không lầm. Thanh âm của lão Hoạt vọng ra:
Nếu lão phu đoán không lầm thì Hà Thái Hoài vốn là một nam nhi hảo hán luôn coi trọng nghĩa khí. Lẽ nào ngươi chỉ biết lo thân và để mặc cho bao nhiêu người vì quan tâm đến ngươi nên phải mất mạng vì ngươi? Lão phu nói như thế có đúng không? Ha …ha…
Hà Thái Hoài lùi dần ra xa:
Lão nói chẳng sai và nhất là ta nếu muốn bỏ chạy thì chạy đâu cho thoát Đông Hải môn này? Yên tâm ta vẫn ở bên ngoài chờ đợi mẫu thân ta và nghĩa mẫu ta là Hà Như Nguyệt ra đây.
Tiếng lão Hoạt thật tự đắc:
Đương nhiên lão phu phải cho ngươi nhìn thấy. Vì nếu không như thế bọn lão phu đâu dễ gì uy hiếp được ngươi. Ha…ha…
Lão Hoạt đi tay không xuất hiện trước. Lão Ngụy đi kế tiếp cũng chỉ có hai tay không. Mãi đến người thứ ba và người thứ tư là lão Vệ tổng quản và Chung hộ pháp thì mới có người kèm theo.
Đây là hai phụ nhân, một đã quen mặt với Hà Thái Hoài chính là nghĩa mẫu Hà Như Nguyệt. Một còn lại thì mặt mày nhợt nhạt, tóc tai rối bù, y phục bẩn thỉu, là một nữ nhân mà Hà Thái Hoài thật không ngờ đó là thân mẫu. Nhân vật xuất hiện kế tiếp chính là A Lan
Ả cao ngạo nhìn Hà Thái Hoài:
- Có vẻ như ngươi chưa tin đây là mẫu thân của ngươi?
Dứt lời và không cần nghe Hà Thái Hoài hồi đáp, ả đột nhiên vung tay đánh thật mạnh vào người của phụ nhân nhơ bẩn nọ.
Chát!
Phụ nhân nọ do đau, buộc phải ré lên:
Được rồi, đủ rồi, đừng đánh ta nữa, đừng hành hạ Khúc Liễu Châu này nữa. Ta nhận tội là ta chót nghe lời đường mật của gã họ Lưu. Ta đã thông dâm với y. Đừng đánh ta nữa.
Ánh mắt của Hà Thái Hoài chợt toát ra vẻ lạ kỳ, làm cho lão Hoạt hiểu sai bỗng ra lệnh cho Chung hộ pháp:
Hãy giải khai huyệt đạo một lần nữa cho phản đồ Hà Như Nguyệt!
Lão họ Chung vừa giải khai thì nghe Hà Như Nguyệt bật thét lên:
Ta không biết gì về điều này. Mẫu thân ngươi trước kia vẫn tỉnh táo, không hề gọi phụ thân ngươi như vậy.
Hà Thái Hoài cứ từ từ hít vào một hơi thật dài, thật sâu:
Nhưng đó vẫn đích thực là gia mẫu? Đúng không nào, nghĩa mẫu?
Hà Như Nguyệt căm phẫn:
Chính là mẫu thân ngươi. Nhưng ta thật không ngờ chỉ chưa đầy một năm, chưa gặp mà chúng đã làm cho mẫu thân ngươi ra nông nỗi này!
Hà Thái Hoài từ từ quay nhìn lão Hoạt:
Lời nghĩa mẫu ta là hoàn toàn đúng?
Lão Vệ, người đang giữ phụ nhân nhơ bẩn nọ trong tay bỗnh ngang nhiên lên tiếng:
Ngươi khỏi phải truy hỏi dông dài. Tất cả những việc này đều là chủ ý của ta. Và nguyên nhân chỉ vì ta căm thù Lưu Khánh Hà. Nếu không có y đột nhiên xen vào, khúc liễu châu đã là thê nhi của ta. Càng hận Lưu Khánh Hà bao nhiêu ta càng thích thú khi nghe mẫu thân ngươi phải tự miệng nói ra những lời thú tội đó bấy nhiêu. Và ngươi, ha…ha… ngươi làm gì được ta nào? Ha…ha…
Bàn tay của Hà Thái Hoài chợt đỏ lên, một màu đỏ kỳ dị và màu đỏ đó lan dần khắp cánh tay tả.
Cũng lúc đó, do Hà Thái Hoài đang quá ư phẫn nộ nhưng cố kềm lại nên đã vận lực lên song thủ làm cho Xích Long Châu tự phát quang mà Hà Thái Hoài khôgn hay, từ bàn tay hữu của Hà Thái Hoài đang từ từ nhô ra một thanh kiếm.
Lão Hoạt kinh nghi:
Là Chấp Pháp Kiếm lệnh!
Lão Ngụy, lão Vệ và cả lão Chung cùng A Lan nữa, tất cả đều phải chú mục nhìn vào thanh kiếm đã hiển hiện rõ ràng trên hữu thủ của Hà Thái Hoài.
Đó là một cơ hội cực kỳ tốt, Hà Thái Hoài vụt đanh giọng:
- Phiền nghĩa mẫu chăm sóc hộ mẫu thân, còn tất cả phải chết ….ha…ha…
hữu thủ hất kiếm ra, cái vẫy tay của hà thai hoài tuy không bất ngờ nhưng vẫn gây bất ngờ cho tất cả. Vì nào có ai ngờ Hà Thái Hoài sẵn sàng ném bỏ thanh kiếm được gọi là Chấp Pháp Kiếm Lệnh kia bay đi?
Và đường bay đi của thanh kiếm chính là nơi lão Vệ và lão Chung đang đứng.
Viu…
Trong khi đó Hà Thái Hoài vẫn cười như cuồng như dại:
Ha…ha…
Sợ thanh kiếm thì ít mà sợ tiếng cười của Hà Thái Hoài thì nhiều, lão Chung có phần sơ hở trong một sát na.
Hà Như Nguyệt lập tức vẫy vùng và thoát khỏi tay lão Chung.
Rồi đến lượt lão Vệ bị bất ngờ khi phát hiện Hà Như Nguyệt liều lĩnh xông đến và chụp vào phụ thân nọ.
Đối với Hà Thái Hoài thì bấy nhiêu đó là quá đủ. Hà Thái Hoài liền buông thả để mặc cho cơn phẫn nộ dâng lên và chiếm ngự hoàn toàn tâm trí.
Ha…ha…Chết! Bọn ngươi đều phải chết! Ha…ha…
Lão Vệ đang tung kình quật vào Hà Như Nguyệt, một cách đối phó hữu hiệu nhất để vừa giữ lại phụ nhân nhơ bẩn nọ vừa trừng trị hành vi chống đối lại Đông Hải môn của Hà Như Nguyệt. Chợt lão kinh tâm, mắt bỗng bị lóa khi có một thủ ảnh màu đỏ huyết lao vào lão! Và lão thập phần hoảng hốt khi nhận ra chủ nhân của Xích Thủ Ảnh nọ lại là Hà Thái Hoài! Lão Vệ vội vã nhảy lùi và cuống cuồng kêu thảng thốt:
- Chao ôi! Một công phu thật kỳ lạ! Ta…
Lão không thể kêu hết lời vì Xích Thủ Ảnh nọ vẫn theo sát lão. Và mãi đến tânh lúc này, khi nữa thân hình bên tả của lão chợt tê dại vì bị Xích Thủ Ảnh nọ chạm vào, lão mới nghe tiếng rít đầy căm phẫn của Hà Thái Hoài vang bên tai:
Lão đã làm ta phát tởm lợm vì tâm địa hẹp hòi và độc ác của lão. Hãy đón nhânh số phận dành cho lão.
Và.
Soạt!!
tiếng kêu như tiếng y phục bị xé toạc, điều này làm cho lão Vệ phải quét mắt thật nhanh nhìn vào mé thân hình bên tả của chính lão để xem xem Hà Thái Hoài tung chưởng xé bỏ y phục của lão.
Và lão bật thét lên, là tiếng thét đầy kinh hoảng và không còn chút nào giận dữ hoặc phẫn nộ:
- Ôi chao! Da thịt của ta! Công phu của tiểu tử sao có thể phá hoại da thịt ta như thế này? A...a...
chính Hà Thái Hoài cũng cảm thấy bất ngờ về chiêu vừa thực hiện và còn về hiện trạng kỳ lạ đang xảy ra cho bản thân nữa. Thứ nhất, Hà Thái Hoài vẫn đang rất phẫn nộ nhưng lần này chẳng hiểu vì sao tâm trạng phẫn nộ đó lại không làm Hà Thái Hoài cuồng tâm uổng trí. Trái lại Hà Thái Hoài vẫn nhận thức rõ những gì bản thân đang tiến hành. Vì nhận thức được nên Hà Thái Hoài thật sự bất ngờ khi phát hiện hữu kình vừa rồi của bản thân không những mang theo một màu đỏ quái dị mà khi hữu kình đó chạm lướt qua người lão Vệ còn có một kết quả thật khó tưởng tượng là làm cho một nửa người bên tả của lão Vệ phải tuột chảy toàn bộ da thịt và đương nhiên để lộ ra những gì còn lại ở nửa người bên này của lão chính là xương cốt của lão.
Một công phu mang đến một hậu quả quá ư quái đản của công phu này và hậu quả của công phu này làm cho Hà Thái Hoài rùng mình.
Hà Thái Hoài thầm nghĩ, nếu chiêu công đó không phải Hà Thái Hoài tung ra chỉ nhằm đe dọa lão Vệ, buộc lão phải bỏ dở hành vi hạ thủ nghĩa mẫu Hà Như Nguyệt, nghĩa là Hà Thái Hoài đừng xuất thủ chiêu đó chỉ lao phớt qua lão, mà quật thẳng vào lão thì không hiểu hậu quả sẽ như thế nào nữa đối với lão Vệ và nhất là đối với nghĩa mẫu, đối với mẫu thân thế nào cũng lọt vào phạm vi uy lực của chiêu công kỳ dị đó?
Đó là thứ công phu Hà Thái Hoài chưa nhìn thấy cũng không hề nghĩ là bản thân có am hiểu. Và Hà Thái Hoài hoang mang không thể hiểu vì sao bản thân bổng vô tình có thể xuất thủ thành chiêu công quái đản này.
Chợt có tiếng gầm thét của lão Ngụy vang lên:
- Mụ chạy đi đâu Hà Như Nguyệt?
hầu như toàn trường đang trấn dộng vì mục kích chiêu công kỳ lạ của Hà Thái Hoài và kết quả đã biến lão tổng quản họ Vệ thành một quái nhân với một bên là còn đủ da thịt cùng y phục và với nửa bên còn lại là phần khung xương loang lổ đỏ trắng, tiếng gầm thét của lão Ngụy vô tình giúp mọi người choàng tỉnh, vượt qua cơn mê loạn kinh hoàng.
A Lan tung người đuổi theo Hà Như Nguyệt đang cố đưa phụ nhân nhơ bẩn bỏ chạy.
Lão Chung, lão Hoạt thì phẫn nộ lao vào Hà Thái Hoài.
- Ngươi chỉ gặp may thôi và Xích Long Châu chỉ có thể giúp ngươi một lần thôi. Giờ thì phải nạp mạng!
Đỡ chiêu!
Ào…
Vù…
Xích Long Châu? Hà Thái Hoài kinh nghi, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay tả. Xích Long Châu nguyên thủy là viên minh châu có màu đỏ rực thì lúc này chẳng hiểu vì sao nó chỉ còn là viên minh châu bình thường, không còn chút gì màu đỏ, cứ như thể nó chưa từng có sắc đỏ bao giờ.
Hoang mang vô tưởng, Hà Thái Hoài chỉ suýt nữa vứt nó đi nếu như đúng lúc đó hai ngọn kình của lão Hoạt và lão Chung không ồ ạt đổ ập đến.
Nhìn thấy mặt hiểu lão này là Hà Thái Hoài lại phẫn nộ. hữu kình liền hất ra, Hà Thái Hoài quát:
Ta không may hay chính hai lão không gặp may?
Đỡ chiêu!
Và một lần nữa Hà Thái Hoài bị bất ngờ vì rõ rang lần này Hà Thái Hoài phát kình theo công phu sở học của Khúc lão nhân - ngoại tổ của chính Hà Thái Hoài - một công phu từng sử dụng. Nhưng đâu có lần nào Hà Thái Hoài lại thấy công phu đó phát ra ánh đỏ như lần này?
Ào…
Và đó cũng là điều làm cho hai lão Chung, Hoạt cùng hốt hoảng. Hai lão hốt hoảng lo thu chiêu về và cũng thu nhảy thân hình về phía sau thật xa.
Hai lão nhảy lùi, đó chính là điều Hà Thái Hoài đang cần và thật sự cần. Vì thế, bóng nhân ảnh của Hà Thái Hoài vụt biến mất.
Vút!
Ở cách đó mười trượng, việc tháo chạy của Hà Như Nguyệt đã bị lão Ngụy bất ngờ xuất hiện chặn lối.
Hà Như Nguyệt bối rối lùi lại và thêm kinh hãi khi phát hiện A Lan đang chờ sẵn ở phía sau.
Quá khẩn trương và không thể không phẫn nộ, Hà Như Nguyệt một tay ôm đỡ phụ nhân nhơ bẩn, tay còn lại quật bừa một kình vào A Lan...
Tiện tỳ to gan. Ta giết chết ngươi!
Ào…
Có tiếng lão Ngụy bật gầm từ phía sau làm cho Hà Như Nguyệt chấn động đến rụng rời:
Mụ mới đúng là to gan lớn mật. Còn không mau nạp mạng! Hừ!
Chợt Hà Như Nguyệt nghe nhẹ nhõm cả người khi giữ thinh không bất ngờ vang lên tiếng cười bình thản của Hà Thái Hoài:
Nghĩa mẫu cứ tùy tiện khu xử A Lan, ả đã rắp tâm phản lại như hoa. Phần lão Ngụy đã có hài nhi lo liệu.
Và Hà Như Nguyệt hoàn toàn yên tâm thật sự khi chính tai nghe rõ tiếng kêu kinh hoàng của lão Ngụy vừa vặn vang lên:
Huyết Ma Công! Tiểu tử ngươi đã luyện được Huyết Ma Công của Huyết Ma hai trăm năm trước? Chao ôi…
Bùng!
Phần việc kể tiếp là quá dễ dàng cho Hà Như Nguyệt.
Trước mặt Hà Như Nguyệt là một A Lan đang đứng như trời trồng, mắt trợn nhìn về phía sau. Có lẽ đang nhìn vào diễn biến đang xảy ra cho lão Ngụy- miệng ả thì lẩm bẩm biểu lộ sự thảng thốt tột cùng:
Vẫn là điều đã xảy ra cho Vệ tổng quản? Chao ôi, một công phu thật là khủng khiếp? Hà Như Nguyệt xô kình ập đến:
Nạp mạng mau, tiện tỳ phản bội.
Ầm!
A Lan bật ngửa, miệng thổ huyết và ngã đúng vào vòng tay của một bóng nhân ảnh vừa kịp xuất hiện đón đỡ.
Bóng nhân ảnh đó còn kêu:
A Lan!
A Lan nghe âm thanh đó cô nhoẻn miệng cười với gương mặt đó:
- Môn chủ! Nô tỳ vậy là không còn cơ hội nào nữa để hầu hạ môn chủ. Nô tỳ thật có lỗi, hự!
Đoàn môn chủ, nhân ảnh vừa đón đỡ A Lan chính là Đoàn môn chủ, y gào vang:
- A Lan ! Nàng yên tâm. Đoàn Chí Hải ta sẽ báo thù cho nàng.
Và y lập tức quắc mắt nhìn Hà Như Nguyệt lúc này đang lấm lét nhìn lại.
Hà Như Nguyệt có thái độ như thế cũng phải. Bởi xuất hiện chậm hơn môn chủ Đông Hải môn một ít chính là lão chủ mẫu, đường chủ Chấp Pháp đường Hà trưởng lão và rất đông môn hạ Đông Hải môn. Tất cả đang đăm đăm nhìn vào Hà Như Nguyệt, nhìn vào phụ nhân nhơ bẩn đang được Hà Như Nguyệt đỡ trên tay và nhiều nhất vẫn là nhìn vào chỗ nào đó phía sau Hà Như Nguyệt.
Phía sau Hà Như Nguyệt quả nhiên vẫn còn người hiện diện, không phải là một mà hai. Và một trong hai đó bỗng lên tiếng phát thoại:
- Đúng là bất ngờ nha, tỳ nữ của Hà Như Hoa tiểu thư lại kiêm luôn phần việc hầu hạ cho môn chủ . Đoàn Chí Hải môn chủ, chuyện này Lưu thái hoài ta phải hiểu như thế nào đây? Ha… ha…
Cảm nhận đã có chỗ dựa vững trãi, Hà Như Nguyệt từ từ lùi lại, mang theo phụ nhân nhơ bẩn cùng lùi lại. Và ý của Hà Như Nguyệt chỉ muốn lùi về phía sau nghĩa tử Thái Hoài để nhờ Thái Hoài che chở, tránh khỏi nhiều thật nhiều ánh mắt đang xạ nhìn. Thế nhưng, chỉ suýt nữa Hà Như Nguyệt kêu thét lên khi phát hiện trên đường lùi đã lùi ngang qua một thân hình bất động với dáng vẻ bên ngoài thật kinh khiếp.
Đó là lão Ngụy, đường chủ Nội Trung Đường Đông Hải môn. Lão đã chết và cái chết bi thảm chưa từng có. Toàn thân lão giờ chỉ còn là đống da thịt nhầy nhụa đã tuột chảy khỏi khung xương cốt của lão, chỉ còn mỗi một thủ cấp của lão là còn vẹn toàn, vẹn toàn để cho bất kỳ ai nhìn qua cũng phải nhân rõ thi thể đó đích thị là thi thể của ai, của lão Ngụy từng là trưởng lão đường chủ Nội Trung Đường.
Cùng với tiếng kêu thét đã cố nén chặt của Hà Như Nguyệt cũng có lẽ cũng đã có rất nhiều người do mãi đến bây giờ mới nhìn thấy cái chết quá ghê khiếp của lão Ngụy nên suýt nữa cũng kêu thét lên như họ không kịp đè nén và kềm hãm.
Đoàn Chí Hải cũng nhìn thấy và tâm trạng sợ hãi của y cũng được biểu lộ qua cử chỉ là y để tuột dần thi thể của A Lan vừa mới tắt hơi ra khỏi cánh tay vòng đỡ của y, có khá hơn mọi người một ít là y còn phần nào nhận thức về lý trí để thốt lên một lời đầy vẻ bàng hoàng:
Huyết Ma Công? Là công phu thập thành có được từ Huyết Hoa công phu? Hóa ra Hà Thái Hoài ngươi cũng đã lọt vào Huyết Ma phủ, đắc thủ và luyện thành Huyết Hoa tâm pháp?
khắp người khẽ chấn động, Thái Hoài bất ngờ gầm vang làm cho mọi người đương diện thảy đều giật mình và hoang mang vô tưởng. Vì Thái Hoài gầm như thế này:
- Ngươi cũng biết Huyết Ma phủ và Huyết ma tâm pháp? Ngươi chính là cung chủ Huyết Ma Cung đang mưu đồ độc bá võ lâm Trung Nguyên chính là ngươi? Có phải ngươi không , Đoàn Chí Hải? Có phải ngươi không?
Và sau tiếng gầm Thái Hoài chợt ngửa mặt gào vang:
Là ngươi đã lập mưu thảm sát Lưu gia? Là ngươi đã câu kết với Đoàn Mẫn Chung gây loạn khắp giang hồ sát hại trước sau tam tuyệt trong Ngũ Kỳ Ngũ Tuyệt võ lâm? Và cũng chính là ngươi đã khiến mẫu thân ta Khúc Liễu Châu phải biến thành nửa người nửa ngợm? Ha… ha…ha…ha….Ngươi phải chết, tất cả những ai đồng mưu với Đoàn Chí Hải ngươi đều phải chết ha...ha...ha...ha… Tất cả sẽ phải chết ha…ha…
Và tất cả những người đương diện đều phải bàng hoàng khi nhìn thấy hữu thủ của Thái Hoài chợt ửng lên dần dần một màu đỏ kỳ quái. Là màu đỏ của huyết, nếu bảo đó là Huyết Ma Công và sẽ là màu đỏ của xích quang nếu như có người chợt liên tưởng đến ánh đỏ từng có của Xích Long Châu.
Đoàn Chí Hải sau vài lượt rùng mình vì những gì vừa nghe và đang thấy y bỗng dưng cũng ngửa mặt và cười dài:
Ngươi sẽ không bao giờ biết ai là cung chủ Huyết Ma Cung, và ta dù biết cũng không bao giờ thố lộ. Có chăng ha …ha… ngươi đừng tưởng chỉ có một mình ngươi là luyện được Huyết Hoa tâm pháp và đã đến lúc ta phải báo thù cho A Lan, báo thù cho nghĩa thúc ta Đoàn Mẫn Hạc đã bị phụ thân ngươi Lưu Khánh Hà mưu hại.
Xem chiêu! Ha...ha…
Thoạt ngỡ ngàng khi nghe Đoàn Chí Hải đang thi triển Thái Hoài bật gầm vang dậy:
- Huyết ma trảo? Càng tốt cho ta vì càng biết ngươi là hạng người như thế nào thì càng dễ cho ta hơn khi phải đối phó ngươi. Xem đây ha...ha...
Đoàn Chí Hải và Hà Thái Hoài từ hai phía lao ập vào nhau cùng một lúc với công phu của cả hai cùng một màu đỏ quái dị
Vút! Vút...
Ào! Ào...
Và,
Ầm!
Ha…Ha…! Ngươi thấy chưa, Thái Hoài! Đâu phải chỉ có một mình ngươi am hiểu Huyết Ma Công! Ha…Ha…! Đỡ!
Ào
Ầm! Ầm!
Đoàn Chí Hải! Ta quyết vì đại cục võ lâm, diệt trừ ngươi như diệt trừ hung nhân ác bá! Xem chiêu!
Ào…
Ầm! Ầm!
Thật thế sao? Huyết hoa công phu của ngươi chỉ có vỏn vẹn một chiêu đó thôi sao? Vậy thì ngươi có tư cách gì đòi diệt trừ ta? Ngươi có tư cách gì để đối đầu với Đoàn Chí Hải ta? Hãy đõ!
Ào…
Ầm! Ầm!
Hai bóng nhân ảnh đang quấn lấy nhau bỗng có một bóng bị tách ra và bay về phía hậu một quãng xa.
Vụt!
Đó chính là Thái Hoài. Sắc diện của Thái Hoài cũng đã ửng đỏ và Thái Hoài đang khom người nhặt lại thanh kiếm, chính là thanh Chấp Pháp Kiếm Lệnh đã bị Hà Thái Hoài ném bỏ.
Đoàn Chí Hải lao đến như cơn lốc thần tốc.
Ngươi còn chi trì được bao lâu, với những sở học hãy còn non kém của ngươi? Nạp mạng đi thôi! Ha…Ha…
Vút! Ào…
Thái Hoài lập tức bật tung người lên cao và thân pháp Bách Cầm đã đưa Hà Thái Hoài cùng với vầng kiếm quang vừa lóe lên lao thẳng vào vùng chưởng ảnh đỏ rực của Đoàn Chí Hải.
Vậy thì hãy đỡ những sở học non kém của ta. Tuyệt kiếm đây! Đõ!
Bung bung!
Choang…
Tuyệt đao đây! Đỡ
Bung bung!
Choang…
Còn đây là tam chiêu cửu thiên Thuận Nghịch Chuyển Liên Hoàn của ngoại tổ ta. Đỡ!
Bung bung bung…
Choang! Ầm!
Choang! Ầm!
Ha…Ha…! Ngươi chạy đâu cho thoát Bách Cầm thân pháp thượng thặng của đệ nhất tuyệt kinh công! Ha…Ha…
Hai bong nhân ảnh cùng lao đi, một lao trước và một bám đuổi phía sau chợt khựng lại.
Đó là lúc mọi người cùng nghe tiếng cười man rợ của lão Vệ tổng quản.
Ngươi phải chết thôi, Hà Như Nguyệt! Sao ngươi dám chiếm đoạt Khúc Liễu Châu của ta. Ha…Ha…
Bóng nhân ảnh nọ nhờ khựng lại nên mọi người mới nhận ra đó chính là Thái Hoài.
Thái Hoài khựng lại, vì nghe lão Vệ tổng quản cười.
Và chỉ cần nhìn thọat qua, Thái Hoài liền hiểu ngay vì sao lão Vệ đột nhiên phát ra tràng cười man rợ đến vậy.
Hai tay lão, một tay trơ xương thì đang bấu vào chặt vào một cánh tay của phụ nhân nhơ bẩn đang do Hà Như Nguyệt ôm đỡ, còn tay kia, tay nguyên vẹn da thịt của lão thì không hiểu bằng cách nào đã tóm chặt vào huỵêt hầu lộ của Hà Như Nguyệt.
Phản ứng của Hà Như Nguyệt là cố cùng lão Vệ giành giật và bảo vệ cho bằng được phụ nhân nhơ bẩn, chính là mẫu thân của Thái Hoài và là Khúc Liễu Châu như lão Vệ vừa luôn miệng nhắc đến tên.
Vì kết quả là hà như nguỵệt phải có khuôn mặt tái dần vì nghẹt thở. Đổi lại, phụ nhân nhơ bẩn vẫn được Hà Như Nguyệt giữ chặt, chưa bị lão Vệ đpạt khỏi tay/
cảnh tượng này lám cho Thái Hoài bang hoàng bất động, chẳng biết làm cách gì để có thể ứng cứu và nhất là chi trì sinh mạng cho cả hai. Hà Như Nguyệt và mẫu thân.
Và không riêng gì Hà Thái Hoài, tâm trạng của mọi người đương diện hầu như cũng bị tê dại đến bất động, dù họ có đồng tình hay không đồng tình với những hành vi vừa rồi của Thái Hoài. Tương tự, dù họ biết Vệ tổng quản có bị kết quả như thế này cũng có lẽ có phần nào đáng tội, nhưng họ không làm gì để ứng phó thay cho Thái Hoài vốn là một ngoại nhân hoàn toàn xa lạ với Đông Hải môn của họ. Họ cũng bất động.
chỉ có Hà Như Hoa là dám bất ngờ hét lên:
Tướng công. Đó là nghĩa mẫu của tướng công và đó cũng là thân mẫu cốt nhục của tướng công. Hãy mau tiến đến hạ sát lão, giải nguy cho họ.
Hà Thái Hoài bừng tỉnh. Nhưng bỗng có người có phản ứng, nhanh hơn Thái Hoài.
một ngọn chỉ kình chợt hiển hiện, xoáy thẳng vào Thiên Linh Cái của lão Vệ.
Viu…
Last edited by kedatinh1974; 28-07-2008 at 03:53 PM.
Không thể ngờ là có ngọn chỉ kình này xuất hiện, Thái Hoài hầu như bang hoàng nhìn Ngũ Chỉ Bà Bàđang thản nhiên tiến đến và gỡ bỏ dần thân hình đã chết của lão Vệ ra khỏi Hà Như Nguyệt và phụ nhân nhơ bẩn kia.
Và Hà Thái Hoài càng bang hoàng hơn khi tận mắt nhìn thấy Ngũ Chỉ Bà Bàtừ từ đõ lấy phụ nhân nhơ bẩn từ tay Hà Như Nguyệt qua tay của chính Ngũ Chỉ Bà Bà.
Quá đỗi bàng hoàng. Hà Thái Hoài chợt buông kiếm, hoảng sợ và lảm nhảm kêu:
Đó là gia mẫu…! Bà Bàmuốn Thái Hoài chết thì Thái Hoài này sẵn sàng chết, miễn sao Bà Bàbuông tha… Chấp thuận buông tha cho gia mẫu! Bà Bàơi…
Mọi việc sau đó diễn biến thật nhanh, thật hỗn loạn và thật phức tạp.
đầu tiên là tiếng kêu có phần nào hoang mang của Lão Chủ Mẫu, nhân vật có cương vị cao nhất Đông Hải môn hiện nay:
Tôn giá chính là Ngũ Chỉ Bà Bà? Một trong ngũ kỳ ngũ tuyệt võ lâm Trung Nguyên? Đây là Đông Hải môn, tôn giá tùy tiện đến đây là có ý gì?
Hà đường chủ Chấp Pháp Đường kịp hồi tỉnh lại vội quát:
Có địch nhân xâm nhập Đông Hải môn! Người đâu? Sao không mau mau vây bắt địch nhân.
Cùng với lão Hà, có đến mấy mươi môn hạ Đông Hải môn cùng ùa đến, vây kín Ngũ Chỉ Bà Bàvào giữa.
Trong vòng vây vừa thành hình cũng có Hà Như Nguyệt cũng vừa hoàn hồn. Hà Như Nguyệt thật sự khiếp đảm, phải buột miệng kêu ré lên hoang mang và sợ hãi.
Mọi người bảo sao? Đây chính là Ngũ Chỉ Bà Bàtừng vang danh võ lâm Trung Nguyên? Sao một phạm nhân của Đông Hải môn lại có thể là Ngũ Chỉ Bà Bà, một cao nhân tuyệt thế? Đừng, xin đừng hại một mạng người vô tội cũng là một phạm nhân đồng cảnh ngộ với Bà Bà.
Thái Hoài chợt cảm thấy chấn động khắp thân. Và lập tức Thái Hoài bằng thân pháp Bách Cầm vô thượng lao thật nhanh vào giữa vòng vây kể như đã hình thành:
Dừng tay! Xin tất cả dừng tay! Vì dường như đây là một đại ngộ nhận cần phải được minh bạch! Hà nhạc phụ, nhạc phụ đại nhân xin bảo tất cả dừng tay, xin hãy cho tiểu tế có cơ hội giãi bầy.
Hà trưởng lão giật bắn thân mình. nhất là khi nghe Hà Như Hoa kêu xin:
Phụ thân! Lão Chủ Mẫu! Xin cả hai hãy vì hài nhi, hãy vì Hà Như Hoa này mà cho Thái Hoài có đôi lời giải thích. Vì hài nhi cũng nhận ra rồi, nếu Bà Bàkia dù có là Ngủ Chỉ Bà Bàvang danh thiên hạ thì cũng từng là phạm nhân bị giam tại Đông Hải môn chúng ta! Xin hãy dừng tay!
Phạm nhân? Vô lý! Bổn môn đã lâu lắm rồi không gây thù oán với võ lâm Trung Nguyên. Và dù có đi nữa thì ở bổn môn ai là người có bản lãnh bắt giam một nhân vật như Ngủ Chỉ Bà Bàmà đến lão thân cũng chẳng hề hay biết?
Thanh âm của Lão Chủ Mẫu vừa cất lên đã vô tình tạo điều kiện cho hà trưởng lão tỏ bày một vài nghi vấn:
Lão Chủ Mẫu đừng quên bấy lâu nay môn chủ vẫn giấu việc đã ngấm ngầm tự luyện công phu Huyết Ma như mọi người chúng ta vừa nhìn thấy. Có lẽ trong việc này hãy còn nhiều ẩn tình cần phải tìm hiểu cho tỏ tường hư thực!
Diễn biến nãy giờ nếu có xảy ra nhanh thì khi mọi việc có minh bạch cũng được xảy ra nhanh không kém.
Và Thái Hoài đã lên tiếng hỏi ngay khi thấy toàn bộ môn nhân Đông Hải môn cuối cùng cũng phải ngừng lại việc phát động trận chiến. Thái Hoài nhìn Hà Như Nguyệt:
Nghĩa mẫu! Có chắc chắn là Bà Bàđây từng bị giam không , nghĩa mẫu?
Hà như nguỵêt có vẻ như yên tâm khi phát hiện Ngũ Chỉ Bà Bànhư đang tìm cách cứu tỉnh phụ nhân nhơ bẩn Khúc Liễu Châu, chứ không phải để hãm hại như lúc đầu đã tưởng. Hà Như Nguyệt đáp lại nhè nhẹ:
Cũng phải gần một năm ta nhìn thấy người này bị giam bên cạnh mẫu thân ngươi. Và ta thật sự không ngờ đấy chính là Ngũ Chỉ Bà Bà.
Hà trưởng lão kinh nghi, lớn tiếng quát hỏi:
Có chuyện như thế thật sao? Ta là Đường chủ Chấp Pháp đường ở đây, sao ta không hề biết gì về chuyện này
Hà Như Hoa lo lắng, đáp thay Hà Như Nguyệt:
Cô mẫu có từng nói cho hài nhi nghe chuyện này. Nhưng vì cần phải tìm hiểu minh bạch, xem vị Bà Bàkia là ai nên hài nhi vẫn chưa bẩm báo đến phụ thân.
Lão Chủ Mẫu thì hết nhìn Ngũ Chỉ Bà Bàlại đưa mắt nhìn qua Thái Hoài:
Tiểu tử ngươi giải thích đi. Thế này là thế nào? Sao ngươi lại gọi Khúc Liễu Châu là mẫu thân, gọi Hà trưởng lão là nhạc phụ và tại sao ngươi dám gây náo loạn cho bổn môn?
Đã có cơ hội, Thái Hoài nào bỏ lỡ. Thế là Thái Hoài tuần tự thuật lại về thân thế bản thân, về những gì bản thân đã trải qua kéo dài từ Trung Nguyên cho đến tận Đông Hải môn xa xôi này.
Câu chuyện khá dài nhưng không làm người nghe sốt ruột, và đó là lý do khiến Thái Hoài sau khi thuật xong vẫn có đởm lược nói thêm:
tiểu bối bấy lâu nay vẫn ngỡ Ngũ Chỉ Bà Bàlà cung chủ Huyết Ma Cung. Nhưng nếu việc bị giam ở đây là có thật và việc lệnh điệt Đoàn Chí Hải có luyện qua công phu Huyết Hoa đã là sự thật thì tiểu bối có thể kết luận…
Lão Chủ Mẫu xua tay:
Chậm đã! Ngươi có bảo vào đâu khoảng mười hai năm trước người của bổn môn từng du nhập Trung Nguyên và phải gánh chịu thảm bại nặng nề?
Hà Thái Hoài lập lại lời đã kể:
Chuyện đó là có thật nếu như Lão Chủ Mẫu lập tức cho người vượt khơi vào Trung Nguyên và hỏi bất kỳ nhân vật võ lâm Trung Nguyên nào.
Lão thân sẽ hỏi. Đó là điều chắc chắn còn bây giờ thì nói đi, ngươi có bảo Xích Long Châu và thủ cấp của đệ tam hộ pháp bổn môn từng xuất hiện tại Trung Nguyên Đê Tam Phủ cách đây chừng một năm?
Thái hòai chợt đề xuất:
Tiểu bối từng nhìn thấy ở đây vẫn hiện diện đông đủ Bát Tiên Đông Hải, tám vị hộ pháp của quý môn. Lão Chủ Mẫu có thể cho hỏi vị nào là Tam Tiên tam hộ pháp?
Ta đây! Ta chưa hề đến Trung Nguyên bao giờ. Sao lại bảo thủ cấp của ta đã xuất hiện ở đó?
Thái Hoài nhìn người đó và thở ra một hơi dài:
- Cũng dễ hiểu thôi. Vì nếu Xích Long Châu bấy lâu nay vẫn ở Đông Hải môn thì vật xuất hiện ở Trung Nguyên Đệ Tam Phủ chỉ là vật giả. Xích Long Châu còn giả được, một Ngũ Chỉ Bà Bàvẫn sống đây còn giả được thì làm gì bọn họ không giả được một thủ cấp của một người mà họ cho là đã chết? Tôn giá thử nói xem, người luôn sinh sống quanh quẩn ở Đông Hải Môn này như tôn giá thì ai là kêt muốn thấy tôn giá phải chết nhất?
người nọ lộ vẻ bàng hoàng và ánh mắt liến xạ nhìn Hà trưởng lão.
Hà Như Hoa thấy thế nghi nan:
- Tam thúc? Không lẽ gia phụ là người bấy lâu nay vẫn mong muốn tam thúc phải chết?
Hà trưởng lão lập tức xua tay quở trách như hoa:
- không được hồ đồ. Hãy im nào và cứ chờ nghe tướng công ngươi còn gì nói nữa không.
Cách gọi thài hoài như Hà trưởng lão vừa gọi góp phần làm cho Thái Hoài tăng thêm đởm lược. Thái Hoài nói tiếp:
- bọn họ đã quen trò giả mạo. Giả từ người cho đến vật và gần đây nhất là có mưu đồ biến tiểu bối thành một môn chủ Đông Hải môn giả mạo. Nếu được phép đoán tiếp, tiểu bối có thể đoán rằng...
Thái Hoài đang ngập ngừng thì nghe từ phía ngoài có tiếng người bẩm bào vọng vào:
- Trưởng lão và tứ lão hộ pháp Chung-Tả-Triển-Hổ vừa mới đoạt thuyền ra khơi. Bất chấp lệnh truyền của Lão Chủ Mẫu do thuộc hạ tống đạt.
Lão Chủ Mẫu xua tay:
- Đủ rồi, quả đúng như lão thân định liệu, Đoàn nhi càng ngày càng tỏ ra bất trị khiến lão thân thật sự thất vọng về y.
Thái Hoài ngạc nhiên nhìn Lão Chủ Mẫu:
- Lão Chủ Mẫu đã định liệu như thế nào? Làm sao Lão Chủ Mẫu đoán biết họ sẽ bỏ đi?
Đôi mắt già nua của Lão Chủ Mẫu càng nheo tít lại:
- Ngươi vừa bảo ngươi đã đoán biết chuyện gì đó, không lẽ bằng vào niên kỹ như lão thân lại không thể đoán bằng ngươi?
Có vẻ như Thái Hoài sẽ không nói gì nếu không được nghe lời giải thích minh bạch. Hà trưởng lão vụt lên tiếng xen vào:
- Ngay sau sự việc có hai môn chủ cùng xuất hiện, vì có ý nghi ngờ nên Lão Chủ Mẫu có ngấm ngầm hạ lệnh giám sát và ngăn cản bất kỳ thuyền nào nếu có ý ra khơi. Đó là lý do khiến ngươi nghe lời bẩm báo vừa rồi.
Lão Chủ Mẫu chợt thở dài:
- Không lẽ bấy nhiêu đó vẫn chưa đúng với những gì ngươi định đoán?
Thái Hoài chợt đưa mắt nhìn quanh sau đó dừng mắt ở Hà trưởng lão:
- Nếu được, xin nhạc phụ đại nhân cho lệnh khám xét nơi lưu ngụ của Đoàn môn chủ.
Hà trưởng lão nhăn mặt:
- Ngươi có ý gì? Sao không nói thẳng ra mà cứ làm mọi người hoang mang mơ hồ!
Thái Hoài hít vào một hơi thật sâu:
- Tiểu bối trộm nghĩ Đoàn môn chủ bấy lâu nay của chư vị cũng là một Môn chủ giả!
Giả? Sao ngươi dám đoán như vậy? Đâu, hãy giải thích rõ xem nào?
Phản ứng này của Lão Chủ Mẫu là tất yếu vì nếu lời nói của Thái Hoài là đúng thì thời gian qua kẻ giả mạo Môn chủ đó đã ngang nhiên qua mặt một nhân vật cao niên nhất, lịch lãm nhất và có quyền uy cao nhất ở Đông Hải môn này.
Thái Hoài định đáp, định giải thích thì bất chợt nghe Ngũ Chỉ Bà Bàthở dài:
- Đã khá lắm rồi. Nếu chỉ chậm thêm một lúc nữa thì bao tâm huyết của lão thân suốt nửa năm qua đều đổ sông đổ biển.
Thái Hoài nghi hoặc:
- Bà Bàcó ý ám chỉ điều gì?
Bà Bànhìn Thái Hoài như lần đầu gặp mặt:
- Ngươi là Thái Hoài, hơn năm năm trước đã được Lưu Khánh Hà nhận về cưu mang và truyền cho Bách Cầm thân pháp?
Thái Hoài đương nhiên phải đáp:
- Chính là tiểu bối. Và Bà Bà...
- Và như lão thân vừa mơ hồ nghe thì Khúc Liễu Châu đây chính là mẫu thân của ngươi?
Thái Hoài không thể không thừa nhận:
- Đúng vậy nếu những gì tiểu bối vừa biết về lai lịch là không có điều nhầm lẫn.
- Không có chuyện nhầm lẫn đâu. Đoạn duyên tình ngang trái giữa Lưu-Khúc hai nhà lão thân đã được nghe đích thân Lưu Khánh Hà thuật lại. Và y có nhờ lão thân nếu tình cờ tìm thấy ngươi, nghĩa là tìm thấy đứa bé lạc loài của y, thì trao cho ngươi một vật. Chính là vật này.
nhận từ tay Ngũ Chỉ Bà Bàmột vật là vật mà Thái Hoài chưa biết đó là vật gì, đồng thời vật đó có ý nghĩa gì thì nghe Hà trưởng lão bật kêu lên:
- Mau đưa cho ta xem, có phải đó là mảnh ngọc bội, trên đó có khắc chữ Hà?
Hà Như Hoa giật mình lấy từ trong người ra một mảnh ngọc bội khác, chạy đến so sánh với mảnh ngọc bội trên tay Thái Hoài.
Đó là hai nửa mảnh nếu được ghép lại thì được một mảnh nguyên vẹn với hai chữ Khuc- Hà được ghép cạnh nhau.
cả hai còn đang bàng hoàng và mắt nhìn vào hai nửa mảnh ngọc bội đính ước thì nghe Ngũ Chỉ Bà Bàđang thao thao lên tiếng:
- ...chuyện đó là có thật vì lão thân ngay từ khi bị nghịch đồ hãm hại thì chính lão thân đã bị Đoàn Mẫn Chung tra khảo. Sau đó cũng chính Đoàn Mẫn Chung đưa lão thân đến giam ở đây và thi thoảng y vẫn xuất hiện để tiếp tục tra khảo dù đó là những lúc y có diện mạo của Môn chủ Đông Hải môn.
Và Thái Hoài nghe Hà trưởng lão hối hả ra lệnh, cũng là gọi Thái Hoài:
...
có người bẩm báo tiếp. Đó là một trong những người vừa thực hiện theo mệnh lệnh của Hà trưởng lão:
- Chúng thuộc hạ có tin đầu tiên cần bẩm báo. Đó là đã tìm thấy vật này ở thư phòng của Môn chủ.
vừa nhìn thấy vật đó chỉ là một cái trâm cài đầu, Hà Như Hoa bỗng nghiến răng:
- đoàn Mẫn Chung quả là hạng phong lưu, không riêng gì A Lan, đến A Huệ cũng bị y mê hoặc.
Và nàng hạ lệnh cho người vừa mới bẩm báo:
- Lập tức truy tìm A Huệ đưa về đây!
người này chưa kịp chạy đi thì gặp người thứ hai đang chạy đến:
A Huệ đã bị bức tử! Thi thể vẫn còn trong tịnh phòng của Môn Chủ. A Huệ có lưu tự, bảo Môn Chủ chỉ là kẻ giả mạo.
Đoạn cũng người thứ hai này quay qua Hà trưởng lão:
Toàn bộ linh đan Hải Sâm Tuyệt Kỳ đều biến mất. Vẫn chưa thấy tung tích Môn Chủ tật sự ở đâu.
Thái Hoài chợt đưa cao tay:
Đủ rồi, không cần tìm nữa. Vì nếu đây là ý của Đoàn Mẫn Chung và là để báo thù thì Môn Chủ đích thực của Quý Môn chỉ có thể tìm thấy ở Ngọa Long Cốc, tại Trung Nguyên mà thôi. Nếu muốn biết rõ hơn cần phải hỏi Ngũ Chỉ Bà Bà.
Ngũ Chỉ Bà Bàvội lắc đầu:
Lão thân không hề có chút manh mối nào.
Thái Hoài nghiêm mặt:
Ý tiểu bối là muốn hỏi Bà Bàvề việc y đã tra khảo. Y muôn tra khảo gì ở Bà Bà?
Ngũ Chỉ Bà Bàđáp:
Bí ẩn của Xích Long Châu.
Lão Chủ Mẫu giật mình:
Sao y lại hỏi điều đó ở tôn giá? Không lẽ tôn giá am hiểu về Xích Long Châu hơn mọi người ở Đông Hải môn?
Ngũ Chỉ Bà Bàmỉm cười:
Xích Long Châu nguyên có xuất xứ ở Trung Nguyên và bị thất tung cách đây một trăm năm đương nhiên lão thân phải am hiểu hơn mọi người. Tuy nhiên, cũng như lão thân đã từng đáp với Đoàn Mẫn Chung. Lão thân sẽ không bao giờ hé môi tiết lộ về điều bí ẩn đó. Trừ phi báu vật đã tự tìm thấy chủ.
Thái Hoài hồ nghi:
Vật tự tìm thấy chủ là ý gì?
Ngũ Chỉ Bà Bàvẫn mỉm cười:
Điều đó chỉ khi nào xảy ra thì nhân vật này là chủ nhân tất sẽ tự hiểu. Lão thân vẫn sẽ không nói.
Hà Như Hoa chợt kinh nghi, kêu và bảo Thái Hoài:
Tướng công, Xích Long Châu đâu? Hay là đã bị Đoàn Mẫn Chung chiếm đoạt?
Thái Hoài ngượng ngùng:
Ta đâu thể để y chiếm đoạt. Chỉ có điều dường như ta đã làm hỏng Xích Long Châu rồi.
vừa xòe tay tả cho mọi người nhìn thấy một viên minh châu bình thường. Thái Hoài vừa tìm lời biện bạch với như hoa:
Ta nghe nàng, luôn giữ kín Xích Long Châu để trấn áp cơn cuồng tâm loạn trí. Và kết quả là ta tuy không bị phát cuồng nhưng Xích Long Châu bỗng mất đi ánh đỏ vốn có.
Ngũ Chỉ Bà Bàchợt xòe tay:
- Mau đưa cho ta xem nào! Vì vị tất người cầm là Xích Long Châu thật!
Thái Hoài ném qua và Ngũ Chỉ Bà Bàvừa nhìn thoáng qua bỗng kêu:
- Là vật thật! Nhưng sao Xích Long Châu bỗng hóa thành Bạch Long! Nhìn đây.
Thái Hoài đứng gần Bà Bànên dễ dàng nhìn thấy lúc Bà Bàxoay xoay viên minh châu trên tay thì ở ngay bên trong viên minh chây đã thật sự ửng hiện lên hình một Thần Long cũng đang uốn éo quẫy lộn, cứ như đó là Thần Long thật và đã bị ai đó bắt giữ, thu nhỏ và giam hãm vào giữa viên minh châu…
Thái Hoài nhìn sững và buột miệng kêu lên thành những tiếng khào khào:
Như đó là một pho công phu? Thân pháp hoặc chưởng pháp gì đó!
Nghe thế, Lão Chủ Mẫu lao đến:
Pho công phu gì nào!
Ngũ Chỉ Bà Bàvụt thu về và thản nhiên nói một cách thẳng thừng với Lão Chủ Mẫu:
Dù đó là pho công phù gì đi nữa thì chỉ có nhân vật nào thật sự là chủ nhân của báu vật, mới được quền xem qua. Xin thứ lỗi cho lão thân dù lão thân không hề có lỗi gì!
Ai sẽ là chủ nhân của vật này?
Câu hỏi xẳng giọng của Lão Chủ Mẫu không hề làm Ngũ Chỉ Bà Bànao núng. Bà Bàvẫn đáp như đã đáp:
Người nào là chủ nhân người đó sẽ tự biết và lão thân có thể nói thêm một điều, đủ Ban cho tất cả đều yên tâm, đó là lão thân không phải chủ nhân của báu vật này. Cũng vì thế, đừng nói là lão thân mà cho dù ai cũng vậy, nếu không phải chủ nhân nhưng vẫn miễn cưỡng luyện qua công phu này tất sẽ gặp phải hậu quả vô cùng tệ hại. Thiên cơ bất khả lậu, lão thân chỉ có thể nói bấy nhiêu đó thôi.
Lão Chủ Mẫu vẫn còn hậm hực:
Vậy thì ngay lúc này, ai sẽ là người thu giữ vật đó?
Ngũ Chỉ Bà Bàtrao lại cho Thái Hoài:
Lão thân nhận của ai thì trao hoàn cho người đó.
Thái Hoài nhận lấy và lập tức trao qua cho Lão Chủ Mẫu:
Dù thế nào đi nữa thì đây vẫn được xem là tín vật của môn chủ quý môn. Tiểu bối hoàn toàn không có tư cách thu giữ.
Lão Chủ Mẫu đưa tay ra định nhận nhưng ngay lúc đó bỗng rụt tay về:
Hà trưởng lão, Việc truy tìm Môn chủ bổn môn, trưởng lão đã có chủ ý gì chưa?
Hà trưởng lão lắc đầu và có phần ngơ ngẩn:
Thuộc hạ vẫn đang chờ lệnh. Chưa có chủ ý của Lão Chủ Mẫu, thuộc hạ nào dám có chủ ý gì trước!
Lão Chủ Mẫu bỗng chép miệng:
Theo trưởng lão, sinh mạng lệnh điệt Đoàn Chí Hải vào lúc này an ngụ thế nào? Có bào nhiêu phần là toàn mạng?
Hà trưởng lão cúi đầu:
Thuộc hạ không dám đoán.
Vậy còn việc báo thù thì sao? Theo trưởng lão ai trong chúng ta đủ bản lãnh đương đầu Đoàn Mẫn Chung và giết y để báo thù cho Chí Hải?
Hà trưởng lão liếc nhìn Thái Hoài, đầu thì lắc:
Với Huyết Ma Công với Hải Sâm Tuyệt kỳ linh đan và với bí kíp Đông Hải Phi Thiên Chỉ y lén lấy đi thì theo thuộc hạ ở bổn môn có lẽ không bao giờ tìm thấy người có đủ bản lãnh thực hiện từng ấy tâm nguyện của Lão Chủ Mẫu.
Không có? Nghĩa là thanh danh bấy lâu nay của bổn Môn sẽ mãi mãi bị chôn vùi? Và bổn môn sẽ tự hủy diệt nếu không tìm được nhân vật kiệt xuất đủ tài vực dậy bổn môn?
Hà trưởng lão cúi đầu:
Thuộc hạ chỉ e là vậy!
Lão Chủ Mẫu vụt nổi giận:
Không được! Ngươi hiện là trưởng lão duy nhất còn lại vẫn trung thành với bổn môn, lão thân giao phó mọi trọng trách cho ngươi, bằng mọi giá ngươi phải để cho bổn môn mãi mãi trường tồn, nhất là phải báo thù cho bằng được tệ điệt Đoàn Chí Hải. Và không chừng cái chết của phụ thân Đoàn Chí Hải năm xưa cũng có liên quan đến phụ tử tên súc sinh Đoàn Mẫn Hạc. Ngươi nghe rõ chưa?
Ẩn ước đoán biết ý của Lão Chủ Mẫu nói gì, Thái Hoài từ từ thu Xích Long Châu vào lòng bàn tay:
Lão Chủ Mẫu xin cho hỏi, người có thừa nhận tiểu bối chính là hậu nhân của Khúc lão?
Lão Chủ Mẫu đáp:
Khúc lão từng là Đường chủ Ngoại Môn Đường, chuyện của Khúc lão, lão thân đây từng biết và lấy làm tiếc là Khúc lão đã không khéo giáo dưỡng nữ nhi, để cho Khúc Liễu Châu trong một sát na mềm yếu đã làm Khúc lão đến cuối đời phải chết trong tủi nhục.
Thái Hoài chợt nhận ra bản thân đang nắm chặt hai lòng bàn tay:
Gia mẫu tuy lỗi đạo nhưng gia ngoại tổ là người duy nhất có quyền xét xử lại sẵn long tha thứ cho gia mẫu cùng gia phụ. Theo thiển ý, gia ngoại tổ đã tỏ ra rất thông suốt khi có thái độ này.
Thông suốt như thế nào?
Thái Hoài cất cao giọng:
Gia ngoại tổ có lẽ đã nghĩ rằng tứ hải giai huynh đệ, dù là Đông Hải Môn hay võ lâm Trung Nguyên thì ai ai cũng là người luyện võ. Đã là người luyện võ thì đương nhiên phải lấy đạo nghĩa làm đầu, diệt tà trừ ác, duy trì chính nghĩa võ lâm. Do đóm Lưu-Khúc nhị gia tuy cách xa về xuất xứ nhưng lại giống nhau ở chỗ là luôn hành hiệp trượng nghĩa. Và gia ngoại tổ đã sẵn long tác hợp cho song thân, như muốn nói lên Đông Hải Môn và võ lâm Trung Nguyên phải có được sự hợp tác như vậy.
Có ích gì chứ?
Thái Hoài dõng dạc bảo:
Có và có rất nhiều. Giả như, vào lúc này Đoàn Mẫn Chung đâu chỉ là thù nhân của Đông Hải Môn? Mà từ đầu y đã là thù nhân của toàn thể võ lâm Trung Nguyên rồi. vậy thì nếu có chung thù nhân sao Đông Hải Môn và võ lâm Trung Nguyên không hợp lại đối phó? Và khi đã có sự hợp lực, tiểu bối hứa, chính tiểu bối sẽ báo thù hộ Đông Hải Môn.
Lão Chủ Mẫu nhăn mặt?
Báo thù hộ cho Đông Hải Môn? Ngươi lấy tư cách gì để làm điều đó?
Tiểu bối là hậu nhân của Khúc gia. Đó chính là tư cách của tiểu bối.
Lão Chủ Mẫu xua tay:
Ngươi đừng quá vội vàng. Đừng quên, lão thân vẫn chưa thừa nhận tư cách đó của ngươi. Hay nói cách khác, ngươi có đúng là cốt nhục của Khúc Liễu Châu hay không thì điều này vẫn chưa được minh chứng minh bạch.
Hà như nguỵệt vụt kêu:
Lão Chủ Mẫu, thuộc hạ có thể minh chứng điều này. Y có vết chàm đúng vào vị trí trước kia đã từng có ở đứa bé, ngay từ lúc Khúc Liễu Châu sinh hạ. Hơn nũa, diện mạo của y…
Lão Chủ Mẫu nóng nảy cắt ngang:
Diện mạo và vết chàm, tất cả đâu phải là khó giả mạo đối với Đoàn Mẫn Chung?
Thái Hoài chợt nhích lại thật gần Hà Như Hoa:
Tiểu bối còn là trượng phu đã được đính ước từ bé của Hà Như Hoa. Với tư cách này…
Lão Chủ Mẫu như quăc mắt nhìn Hà Như Hoa đang đỏ mặt lúng túng:
Y là trượng phu của ngươi? Ngươi thừa nhận?
Hà Như Hoa đang cúi gầm đầu, nhờ đó nhìn thấy hai chữ Khúc-Hà đang kề sát vào nhau hiện rõ trên hai nửa mảnh ngọc bội đang ghép lại. Nàng ngẩng đầu lên:
Tiểu nữ thừa nhận. và tiểu nữ nghĩ gia phụ ắt hẳn cũng thừa nhận.
Lão Chủ Mẫu đảo mắt nhìn qua Hà trưởng lão:
Ý của trưởng lão là như thế nào?
Hà trưởng lão cúi mặt khuất phục:
Trước kia, lúc cùng Khúc lão gia bàn định về việc định sẵn hôn ước cho hai đứa bé, thuộc hạ quả có tán đồng định ý của Khúc lão. rằng đông Hải môn dù có vị trí xa xôi nhưng không phải vì thế mà trở nên đối đầu với võ lâm Trung Nguyên vì vậy…
Trưởng lão thừa nhận y là tiểu tế?
Hà trưởng lão ngước mặt nhìn lên:
Thuộc hạ cho rằng…
Thừa nhận hay không thừa nhận? Lão thân chỉ muốn nghe trưởng lão đáp thật ngắn gọn thôi.
Chẳng đặng đừng, Hà trưởng lão đành liếc mắt nhìn qua Hà Như Hoa và khi thấy Hà Như Hoa đang tự dịch sát vào người Thái Hoài, lão đáp:
Thuộc hạ thừa nhận.
Lão Chủ Mẫu thoáng mỉm cười:
Như vậy cũng tốt. Và tiểu tử kể như có được một nửa tư cách để thay Đông Hải môn báo thù. Chỉ còn thiếu một nửa nữa là đủ.
Đến lúc này Thái Hoài chợt bật cười:
Tiểu bối hiểu rõ ý tứ của Lão Chủ Mẫu rồi. Nói gần nói xa chẳng qua Lão Chủ Mẫu chỉ muốn tiểu bối đứng ra cáng đáng cương vị Môn chủ Đông Hả môn mà thôi. Về việc này:
Lão Chủ Mẫu giật giọng hỏi:
- Sao? Nếu đúng là lão thân cố ý như thế thì ngươi nghĩ sao?
Mọi người kinh ngạc nhìn Thái Hoài, có lẽ họ không ngờ Lão Chủ Mẫu lại có ý định như vậy. Và tất cả còn ngạc nhiên hơn khi nghe Thái Hoài thản nhiên đáp:
Tiểu bối nghĩ như thế nào ư? Không khó lắm đâu, tiểu bối sẽ vì Khúc gia, Hà gia mà báo thù hộ Đông Hải Môn. Còn về cương vị Môn chủ, xin thứ lỗi, tiểu bối không đủ tư cách cáng đáng.
Lão Chủ Mẫu nhẹ gật đầu:
Có nghĩa là ngươi khước từ?
Thái Hoài trao Xích Long Châu cho Hà Như Hoa:
Tiểu bối khước từ. Vì nếu Lão Chủ Mẫu nghĩ tiểu bối muốn chiếm hữu Xích Long Châu nên sẽ hăm hở nhận ngay cương vị Môn chủ Đông Hải môn thì đó là điều hoàn toàn lầm lẫn. Tiểu bối không phải hạng người như vậy. Huống chi tiểu bối vẫn còn hai cương vị khác cũng khá quan trọng ở võ lâm Trung Nguyên.
Lão Chủ Mẫu giật mình:
Là hai cương vị gì?
Thái Hoài mỉm cười:
Thay gia phụ chấp chưởng Trung Nguyên Đệ Tam Phủ.
Lão Chủ Mẫu gật đầu:
Đó là một, và điều này cũng hợp lẽ thôi. Vậy còn cương vị thứ hai?
Tiểu bối đã hứa trước Tuyệt Chưởng Đàm Thất Khoa và Gia Cát Cung Chủ Bách Hoa Cung là sẽ phải đảm trách cương vị Bang Chủ Cái Bang.
Ngũ Chỉ Bà Bàchợt giật mình hỏi xen vào:
Đàm Thất Khoa muốn ngươi làm Bang Chủ Cái Bang ? Sao lạ vậy?
Thái Hoài lấy làm lạ:
Sao Bà Bàtỏ ra kinh ngạc?
Ngũ Chỉ Bà Bàxua tay:
Lão thân không kinh ngạc, chỉ nghi ngờ thôi. Vì từ lâu nay lão thân vẫn nghĩ chính Đàm Thất Khoa mới là người duy nhất muốn chiếm giữ ngôi vị Bang Chủ Cái Bang. Hóa ra lão thân đã lầm lẫn và họ Đàm không hề có ý đó.
Thái Hoài định bỏ qua, không muốn đề cập đến nữa vì việc Đàm Thất Khoa có bị nghi ngờ như thế thì nào phaỉ chỉ có một mình Ngũ Chỉ Bà Bànghi ngờ. Cả võ lâm Trung Nguyên không phải đã từng ngờ sai về Đàm Thất Khoa như thế sao. Tuy nhiên, do sắc mặt của Ngũ Chỉ Bà Bàlà quá kỳ lạ nên Thái Hoài không thể không hỏi:
Vì sao Bà Bàlại có ý nghĩ là Đàm Thất Khoa muốn chiếm giữ ngôi vị đó?
Ngũ Chỉ Bà Bàchợt thở dài:
Lão thân cũng chỉ đoán thế thôi. Nhưng ai mà chẳng sai lầm? Cả lão thân cũng thế. Thật may, Đàm Thất Khoa lại không là người như lão thân nghĩ.
Ai mà chẳng sai lầm, câu nói này tuy đúng nhưng quá mơ hồ. Bà Bàcó thể nói rõ hơn không?
Ngũ Chỉ Bà Bàchợt tỏ ra tư lự:
Lão thân có thể nói nếu như nghịch đồ Lưu Ngọc Bội thật sự đã chết như lúc nãy ngươi đã kể.
Có chuyện gì ư?
Ngũ Chỉ Bà Bànhẹ gật đầu và giọng nói vì thế cũng chùng lại:
Vì Lưu Ngọc Bội chẳng phải cốt nhục của Lưu gia!
Thái Hoài thở ra nhè nhẹ:
Trong thời gian gần đây tiểu bối có phần nào cũng nghĩ như vậy, khi biết rằng gia phụ mười tám năm trước đã gặp gia mẫu và được Ngoại tổ vì đại lượng nên chấp thuận sự tác hợp này. Chứng tỏ ngoại tổ đã tìm hiểu và biết lúc đó gia phụ vẫn chưa cùng ai lập gia thất! Tiểu bối chỉ không hiểu Lưu Ngọc Bội tỷ vì sao lại được gia phụ nhận nuôi và Ngọc Bội tỷ có thân thế lai lịch ra sao?
Ngũ Chỉ Bà Bàđáp nhẹ qua hơi thở:
Ả là cốt nhục duy nhất của họ Đàm. Lưu Khánh Hà nài nỉ lão thân thu nhận ả đã nói rõ như vậy.
Thái Hoài giật mình:
Hóa ra Đàm Thất Khoa đã từng có thê nhi? Vậy tại sao Đàm tiền bối sau này có gặp lại đã tỏ ra quá lạnh nhạt với chính cốt nhục?
Có chuyện này ư? Là thế nào?
Thái Hoài liền kể cho mọi người nghe về chuyện có liên quan đến Lưu Ngọc Bội và Thái Hoài vì bị nhân vật các phái truy đuổi nên phải bỏ chạy và tình cờ được Cái Bang ứng cứu. Tuy thế, giữa Đàm Thất Khoa và Lưu Ngọc Bội vẫn thường xảy ra xung khắc nếu không muốn nói giữa cả hai hầu như không hề có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy họ là phụ tử tình thâm.
Ngũ Chỉ Bà Bàkinh ngạc:
- Chính Đàm Thất Khoa đã nài nỉ Lưu Khánh Hà hãy nhìn nhận Ngọc Bội như cốt nhục thực thụ của họ Lưu. Chuyện che đậy tình cảm phụ tử là điều có thể nhưng sẽ là vô lý nếu Đàm Thất Khoa vẫn cố tình che dấu khi đã biết Lưu Ngọc Bội bị mất chỗ nương tựa. Ngươi có cảm thấy kỳ lạ không?
Thái Hoài và Ngũ Chỉ Bà Bàsẽ còn tiếp tục nữa nếu như Lão Chủ Mẫu Đông Hải Môn không bất chợt lên tiếng:
Chuyện đó hãy để sau này từ từ xem xét lại. Còn vào lúc này và ở ngay tại đây hãy bàn về chuyện Đông Hải Môn. Tiểu tử ngươi muốn như thế nào mới ưng thuận cương vị môn chủ nếu quả lão thân có ý như thế?
Thái Hoài quay lại:
Tiểu bối không thể…
Nhưng lão thân lại muốn như thế?
Lão Chủ Mẫu dù muốn hay không muốn thì cũng vậy thôi!
Ta muốn. ngươi là hậu nhân của Khúc gia. Khuc-Hà nhị gia bao đời nay đều là môn nhân trung thành của bổn môn, ngươi là hậu nhân của họ, lẽ nào...
Ai...ai là hậu nhân của Khúc gia?
Câu hỏi yếu ớt bỗng bật ra từ cửa miệng vừa hé mở của phụ nhân nhơ bẩn làm cho Hà Như Nguyệt đứng gần nhất thảng thốt kêu lên:
Khúc Liễu Châu, muội đã tỉnh rồi ư?
Ngũ Chỉ Bà Bàlập tức tiến đến và vội vàng xem qua mạch tượng của phụ nhân:
Ồ...! Thật sự đã ổn rồi. Vậy mà lão than nghĩ có lẽ phải tiếp tục điều trị them cho người đáng thương này một thời gian nữa? Hóa ra là không cần. Ắt đã có nguyên nhân nào khác vừa vô tình xảy đến khiến nàng ta như được tiếp them sức lực đã khôi phục thần trí.
Thái Hoài thắc thỏm mừng, mắt thì nhìn mẫu than nhưng miệng vẫn hỏi Ngũ Chỉ Bà Bà:
Điều trị thêm là thế nào? Phải chăng Bà Bàmuốn nói thời gian qua Bà Bàtuy bị giam hãm nhưng vẫn có cơ hội điều trị cho...cho gia mẫu?
Phụ nhân đưa mắt nhìn Thái Hoài:
Thiếu hiệp vừa gọi ai là gia mẫu? Còn về việc điều trị...
Phụ nhân đảo mắt nhìn qua Ngũ Chỉ Bà Bà:
Vãn bối vẫn chưa có lời đa tạ tiền bối. Vì,
Ngũ Chỉ Bà Bàxua tay:
Có gì đâu mà nàng đa tạ? Bất quá ta chỉ giúp nàng tạm thời giữ nguyên nguyên khí sau mỗi lần bị họ Vệ hành hạ. Và ta thật không ngờ tuy nàng bị cuồn tâm nhưng vẫn nhớ đến việc ta đã giúp nàng. Phải chăng đó là nhờ trong tâm tưởng nàng vẫn còn nhớ đến cốt nhục, đứa bé mà nàng vẫn mỏi mòn trông chờ có ngày gặp lại?
Đứa bé? Phải rồi, cốt nhục của vãn bối làm thế nào vãn bối có thể tìm lại cốt nhục của vãn bối? Mong tiền bối hãy giúp...
Lão Chủ Mẫu, có phải Lão Chủ Mẫu đã bảo Vệ tổng quản bắt giữ cốt nhục của thuộc hạ? Hà đường chủ, hay đó là lệnh của Hà đường chủ? Đường chủ quên rồi sao định ước giữa Liễu Châu và đường chủ về nhân duyên của đôi trẻ? Hãy vì Liễu Châu, Đường chủ, xin hãy vì Liễu Châu mà buông tha cho...
Vì cố gắng đứng lên nên nói tới đây phụ nhân chợt khuỵu xuống.
Thái Hoài, Hà Như Nguyệt cũng như Hà Như Hoa đều hốt hoảng lao đến đón đỡ. Và Hà Như Hoa cùng Hà Như Nguyệt đều tranh nhau kêu, tranh nhau an ủi và tranh nhau giải thích:
Liễu Châu muội đừng lo lắng nữa, đừng âu sầu nữa. Vì cốt nhục của muội hiện đang ở đây. Tỷ đã thay muội tìm lại được cốt nhục cho muội.
Phải đó bá mẫu. Kể cả Lão Chủ Mẫu cũng đã tha thứ tất cả và lệnh lang cốt nhục của bá mẫu đang được Lão Chủ Mẫu cho lệnh phải tiếp nhận cương vị Môn chủ bổn môn. Mọi người sẽ không ai trách cứ bá mẫu nữa đâu.
Phụ nhân lại nhìn quanh:
Có thật thế ư? Cô nương là ai? cốt nhục của ta đâu? Có phải thế không Lão Chủ Mẫu? Tệ nhi nếu được Lão Chủ Mẫu tha thứ là tốt lắm rồi, làm gì dám mơ tưởng đến...
Lão Chủ Mẫu hắng giọng và tiến đến nắm tay phụ nhân:
Khúc Liễu Châu! Bởi lão thân hẹp lượng, bởi lão thân bị thù nhân che mắt nên bấy lâu nay có quá khắt khe với ngươi. Yên tâm đi, lão thân sẽ cho mẫu tử ngươi trùng phùng vói điều kiẹn là ngươi phải khuyên bảo y, nói thế nào để y phải tuân Theo mệnh lệnh của lão thân.
Không dừng được nữa, Thái Hoài ôm chầm mẫu thân:
Hài nhi bất hiếu, mẫu thân, hài nhi thật bất hiếu đã để cho mẫu thân mười mấy năm dài phải chịu nhiều đau khổ. Mẫu thân...
Thiếu hiệp là...
Lẹ tay Hà Như Nguyệt vén một phần y phục của Thái Hoài lên và đưa tay chỉ cho phụ nhân nọ nhìn thấy một vết chàm ở ngay trên huyệt Hoàn Khiêu bên chân tả:
Y chính là cốt nhục của muội. Y có tên là Thái Hoài, thời gian qua y mang họ Hà là họ của tỷ. Còn bây giờ y sẽ là Lưu Thái Hoài của muội!
Đột nhiên mọi người nghe tiếng Hà Như Hoa kêu:
Ồ lạ quá! Sao lại như thế này?
Mọi người giật mình và phát hiện Hà Như Hoa đang nhìn chằm chằm vào phần da thịt bên chân tả của Thái Hoài.
Và họ chăng thấy ở đó có gì khác lạ ngoài việc một nữ nhân như Hà Như Hoa lại ngang nhiên có ánh mắt nhìn như thế vào thịt da của một nhân vật khác phái.
Nhưng tiếng kêu của Hà Như Hoa đó cũng làm Thái Hoài động tâm nên tất cả cũng vỡ lẽ khi thấy Thái Hoài cũng nhìn và đến lượt Thái Hoài kêu:
Sao lại thế này?
Thế là mọi người tranh nhau hỏi:
Là chuyện gì?
Là thế nào mới được?
Thái Hoài vội vuốt thẳng y phục, che phần da thịt vừa để lộ ra và nhìn quanh giải thích:
Không có gì đâu. Có lẽ do tại hạ hoa mắt nên mới nhìn cứ ngỡ vết chàm lan rộng ra. Nhưng kỳ thực thì vẫn vậy.
Đoạn Thái Hoài cố tình quay lại mẫu thân và tuần tự giải thích mọi chuyện.
Phải nghe một lúc một câu chuyện khá dài, đối với người vừa mới hồi phục như Khúc Liễu Châu quả là điều vượt quá sức.
Do đó, chờ khi Thái Hoài dứt lời, Khúc Liễu Châu chỉ trách mỗi một câu: Nam nhi đại trượng phu cần phải gánh vác những chuyện trọng đại, không được nệ hà. Cớ sao Lão Chủ Mẫu đã có lời, hài tử vẫn khăng khăng từ chối, không vì Khúc gia mà đảm đương chuyện của Đông Hải môn?
Chỉ chờ nghe có thế, Lão Chủ Mẫu liền gật đầu:
- Đúng lắm. Vậy kể từ nay Lưu Thái Hoài sẽ là môn chủ bổn môn. Việc báo thù thế nào sẽ do Tân môn chủ định đoạt. Tất cả nghe rõ chưa?
Last edited by kedatinh1974; 28-07-2008 at 03:54 PM.