Hồi mới đầu làm cái gì mình cũng hấp tấp, gặp chuyện là bị rối. Một lần đi trên đường gặp 1 nhà sư đi hành khất trên đường. Ông ấy bước từng bước chậm rãi, cực kỳ chậm rãi và cứ như mọi chuyện trên thế gian xung quanh không tác động tới ông ấy. Ông nhà sư người cao gầy, khuôn mặt khắc khổ. Gặp ổng lần đầu, lần thứ hai rồi lần thứ ba, mình chợt hiểu được phần nào chữ nhẫn, cái chữ tưởng dễ hiểu mà hóa ra mình chẳng hiểu gì cả..
Phật pháp cao thâm, nghe một khóa giảng của thầy triết học về phật pháp mà mình ngộ ra nhiều điều. Hóa ra mình còn trẻ con quá... ài
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mạc Tà
Từ bé đã được đọc nhiều chuyện về đạo đức, nghe bố mẹ nói nhiều về cách sống đạo đức, lên trường đọc nhiều bài đạo đức, về nhà đọc nhiều câu chuyện với những lời khuyên tốt. Từ bé đã nhát và hiền, có lẽ nói nhát đúng hơn, gặp thằng bạn du côn thì tránh xa, có lẽ mình hiền quá nên nó k muốn đánh , cứ tưởng rằng du côn là ghê nhất, ai ngờ lớn lên một chút mới biết kẻ ngụy quân tử mới là kẻ đáng sợ nhất. Vậy nên hồi bé chuyện gì cũng kể cho tất cả bạn bè, lớn lên giữ lại một chút làm vốn, biết đâu....
Tên ngụy quân tử đóng vai kẻ quân tử, trước mặt nói lời quân tử, sau lưng nói và làm chuyện tiểu nhân. Nó uốn lưỡi rất khéo và da mặt rất dày, nó đặt chuyện rất hay và xúi giục rất giỏi. Nó vỗ về cực hay và ra tay rất gọn. Lúc trước gặp người như vậy mình thường hay tránh xa, chịu thiệt một chút rồi đừng quan hệ nữa. Bây giờ thì nóng tính hơn, muốn chửi thẳng vào mặt, ôi mình lại quên chữ nhẫn rồi.
Thằng du côn có vẻ rất băm trợn, nhưng lúc chơi với nó thấy nó cũng rất được, ít ra có chuyện gì nó nói thẳng, nó đập thẳng... Mà cũng lắm thằng nghĩa khí lắm, có điều ít hay ngồi nhậu chung vì sợ bị đập nhầm
Lại nói về cái lòng người, như đã nói vẻ ngoài k phản ánh tất cả, nhưng mà ai cũng có trực giác. Gặp anh bạn mới quen, è dè nói chuyện, gặp chị bạn mơi biết, lúng túng k cởi lòng. Có điều có những tình bạn như là định sẵn, anh em quý nhau cốt ở tấm lòng, tấm lòng hay lòng người là gì... Chỉ có những người quý nhau mới hiểu.
Một đêm lâng lâng mà lòng lại tỉnh, chúc tất cả những người bạn tôi quý thật mạnh mẽ, đừng gục ngã vì những điều k đáng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Mạc Tà
Thấy Tà nhà ta nhiều tâm sự quá.
Có cái này cần đính chính chút: Con cáo và chùm nho là truyện ngụ ngôn La Fonten chứ không phải ngụ ngôn Edop.
Đời người nói ngắn chẳng ngắn, nói dài chẳng dài, sống hết thọ trời cũng được 60, trải nhiều sẽ hiểu nhiều, giác ngộ nhiều, sẽ có nhiều thời gian để ngẫm lại mình.
Điều thứ nhất ta thấy là: nói dễ hơn làm, khuyên người thì dễ khuyên mình thì khó.
Điều thứ hai ta thấy là: ai cũng có lòng thương người, nhưng chỉ là thương người thôi, chứ không phải là giúp người.
Điều thứ ba ta thấy: trong chúng ta ai cũng có một AQ.
Điều thứ tư... Điều thứ năm... Để từ từ suy nghĩ.
Nói về chữ nhẫn: Chữ này tiếng Trung viết là dao đâm vào người, dù máu chảy ra, nhưng vẫn phải chịu, thế gọi là nhẫn. Ai hiểu chữ nhẫn, sẽ sống yên vui. Nhưng nhẫn nhịn không phải là nhẫn nhục. Lấy đạo Phật làm lá chắn để trốn tránh việc đời thì không phải nhẫn. Thực ra đạo Phật là tốt, nhưng vì đạo Phật mà bỏ hết đạo làm người thì lại khác.
Ta không tin tưởng các tôn giáo, ta chỉ thuận theo tín ngưỡng người Việt, cái ta tin là ở chính mình, mình có niềm tin vào mình là được.
Thằng bé nó học kém, lười học. Ông thầy cho nó ôn tập cái đề cương cực kỳ gần. Thế là trò thi tiến bộ. Thầy trò chúng mừng vì chất lượng được nâng cao. Chỉ là khi thằng bé ra đi làm, bà chủ cửa hàng bảo: làm mỗi cái hóa đơn mà cũng k biết, thế mà ăn học chuyên ngành gì????