Chương 3.6:
A Linh nằm lặng ở góc giường, một vạt ánh trăng sắc xuyên qua lớp giấy dán cửa phủ lên những tấm rèm lụa mỏng, lấp lánh và lạnh tới băng giá. Mỗi một hơi thở đều là sự dày vò và đau đớn khôn nguôi. Chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh ban chiều sẽ đổ về như thủy triều. Đôi mắt từng vô cùng hoạt bát và trong sáng của Tiểu Thanh như bị một thứ tồn tại khủng khiếp nào đó ăn mòn từ bên trong, đồng tử ánh những vết nứt mỏng. Nàng tồn tại, nhưng dường như chẳng còn sống theo đúng nghĩa nữa.
Nỗi đau đớn, cả về thể xác lẫn tinh thần của Tiểu Thanh, trong khoảnh khắc ấy truyền tới Linh vô cùng rõ nét. Là khổ hình kinh khủng nhất, trái tim như bị vạn kiếm xuyên qua, toàn thân đau tới độ tưởng chừng muốn vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Còn tâm hồn nàng, khi sáng khi tối, khi lí trí khi lại bị khống chế bởi giọng nói yêu ma. Linh rùng mình, giây phút ấy, bé tưởng như mình chính là Thanh tỷ, thống khổ rên xiết trong một vũng lầy tối đen không lối thoát.
Những giọt nước mắt đầy thương cảm của Linh rơi xuống chiếc gối mềm, từ nóng ấm chuyển thành lạnh ngắt. 
Bé đột nhiên sợ, trời mưa tuyết như thế, liệu tỷ ấy có lạnh lắm không? Mối lo âu ấy vừa bùng lên, trái tim Linh càng day dứt. Đột nhiên, bé nảy ra một suy nghĩ cực độ to gan, chuồn ra ngoài và đem tấm áo cho Thanh tỷ, nếu được, Linh muốn đưa nàng ấy về đây nữa. Bé chưa nói với Cầm chuyện ban chiều vì sợ muội muội lo lắng, giờ càng không, một việc vượt qua khuôn phép như thế, sao bé dám lôi kéo Cầm nhi chứ. 
Rón rén đi xuống lầu, tim bé như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nghe trong phòng của đám nha hoàn phát ra tiếng cạch nhỏ, nhưng thật may mắn, không có ai bước ra bên ngoài cả. Đợi cho tới lúc chỉ còn nghe thấy tiếng gió đông gào thét trong đơn côi, Linh run rẩy tiến về phía rừng cấm.
Vừa bước chân ra khỏi sân, bé đã ngờ ngợ có điều gì đó không ổn. Linh chưa bao giờ học chữ, sấp lịch trình Dung mama đưa cho bé hoàn toàn không hiểu, cũng chẳng dám nhờ hai tỳ nữ, chỉ e nghe xong họ lại chẳng nhét ngay vào phòng. 
Con đường lát sỏi hôm nay dường như có điều gì đó thật khác lạ. Khi Linh cắm cúi đi về phía trước, bé cảm thấy dường như có hàng trăm con mắt đang dõi theo bước chân mình. Vào thời khắc mà Linh tự cho là mình suy nghĩ quá nhiều, một cái bóng khổng lồ đột nhiên bao trùm lấy bé, có thứ gì đó đang tiếp cận Linh từ phía sau. Lạnh cả người, A Linh đứng sững lại, nhìn chết trân vào mặt đường trước mắt mình, đằng sau bé là một thứ gì đó thật sự quá gớm ghiếc, kết hợp của vô số bàn tay dài ngoẵng và những xúc tu vặn vẹo một cách yêu ma, bé chỉ biết được điều đó nhờ cái bóng ma quái của nó. Bé nín thở, từ từ quay đầu lại, không có gì cả, chỉ vi vu tiếng gió đông, gò má Linh lạnh tới đỏ ửng lên. Đứa nhỏ đột ngột quay đầu giảo bước, nhanh gần như chạy. Bé mơ hồ cảm thấy những cái bóng đang rùng mình chuyển động. Hai bên đường, không gian bắt đầu cuộn xoáy và vỡ vụn thành những vạt đen trải dài tới vô tận. 
Tiếng nhạc ghê rợn ấy bắt đầu nổi lên, lúc thì nhẹ như một làn gió mơn man nơi mi mắt, khi thì dội mạnh tới độ đầu Linh đau tưởng chừng vỡ thành trăm mảnh. Bé đứng lại thở dốc, không ngăn nổi bản thân ngoái cổ ngó về phía sau. Những cái bóng đen in trên nền sỏi, chúng đang di chuyển nhanh như một cơn gió dọc theo con đường này. Nhưng kinh khiếp ở chỗ, Linh có thể nhìn thấy bóng, lại tuyệt nhiên không trông thấy thứ gì khả dĩ là chủ thể của đám bóng ấy, không gì cả. 
Bầu trời cuộn xoáy thành những hố màu đen đục, đột nhiên một tia sét khủng khiếp rạch phá tầng không. Ngay khoảnh khắc mà ánh chớp nhá lên, Linh há hốc mồm nhìn cảnh tượng phía sau lưng, một đoàn người y phục trắng toát, ánh nhìn vô hồn đang nhảy múa và hát những lời ca cổ quái. Chân họ gần như lướt đi trên mặt đất, trên tay cầm một chiếc chuông bằng đồng. Tốc độ di chuyển nhanh tới nỗi mới một giây trước, họ còn ở địa điểm này, một giây sau, họ đã xuất hiện cách đó chừng vài chục trượng. Đoàn người rất đông, ai nấy làn da trắng lạnh như tuyết, hốc mắt trũng sâu và đôi môi thâm đen nứt nẻ. Linh nín thở nhìn chiếc quan tài bằng đồng mà họ đang vây quanh ca hát nhảy múa, giờ thì những mảnh tiền giấy trắng xóa đất trời. Bé ngẩn người, đây thực là một TANG LỄ. Ánh chớp vụt tắt, hình ảnh đám người nọ cũng biến mất, nhạc dịu lại, chỉ còn những chiếc bóng lặng lẽ lướt trên mặt đường.
Những kẻ đó không còn sống – thông điệp lặp đi lặp lại trong đầu khiến bé sợ hãi tới rùng mình, đôi chân nhỏ nhắn chạy nhanh theo con đường rải sỏi – con đường duy nhất còn tồn tại, một đầu vươn tới Luyện Ám sâm lâm- cấm địa của Tô phủ. Cảnh vật bên tay trái và tay phải của bé đều đã vụn vỡ thành các xoáy ốc tối đen như mực.
Khu rừng âm u và ghê sợ tới độ Linh muốn nhắm mắt lại mà băng qua, dường như có những tiếng cười vọng theo gió núi đâm mạnh vào lòng bé. Cành cây ngả nghiêng uốn mình theo điệu nhạc vọng lại từ đằng xa. Đám người đó đã đến sát bìa rừng, Linh sợ hãi bật khóc nức nở. Đột nhiên, mặt đất dưới chân bé nứt ra, Linh nhảy vội qua một bên, chỉ thấy một chiếc hòm gỗ trồi lên từ lớp đất đen đúa. Khắp nơi trong khu rừng, hàng loạt chiếc quan tài nổi lên, nắp hòm kêu ken két như thể đang bị đánh phá từ bên trong.
-	Á á á- Linh hét lớn và càng cố chạy nhanh hơn. Nước mắt che nhòa tầm nhìn của bé.
Nắp hòm bật mở, những cánh tay đen đúa vươn ra, mùi thi thể hôi tanh đến tởm lợm. Những nơi mà Linh đi qua, các bàn tay ấy siết lấy quần áo và bất kì bộ phận nào trên thân thể bé. Tiếng vải áo rách toạc, bắp chân tóe máu. Linh không dám nhìn nữa, trong đầu chỉ âm vang một suy nghĩ duy nhất: Chạy và chạy.
Đột nhiên, bé cảm thấy cổ chân bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, Linh loạng choạng ngã xuống nền đất rắn như thép. Thi thể vừa chộp được bé mở to đôi mắt mờ đục với những ánh nhìn không tiêu cự lên, cánh tay còn tự do đẩy mạnh nắp quan tài, nó bò ra ngoài với tư thế kì dị, tưởng như sống lưng bị vặn xoắn. Những thây ma khác uốn mình mò tới nơi này, bắt đầu xông vào tấn công bé.
-	Không, tránh xa ta ra. Không…
-	Linh nhi ngoan ngoãn của bà bà, để ta vấn tóc cho cháu nào… - Bà bà mỉm cười hiền hậu, khuôn mặt ấm áp nhân từ ấy mờ ảo trong hơi thở của ký ức xa xăm.
-	Tỷ tỷ, người ăn đi nhé, Cầm nhi thực sự không đói, không đói một chút nào cả…- A Cầm đưa cho bé nửa chiếc bánh bao, tỉ tê nói.
-	Nào, bé ngoan, củ khoai này tuy cháy một tí, nhưng ăn ngon lắm đó. – Chàng Côn Luân nô cười hiền, dịu dàng dụ dỗ bé.
-	Hừ, đánh người ta thành sẹo rồi thản nhiên quăng đi, đúng là đồ cầm thú. – Tiểu Thanh chun mũi bất bình.
Trong khoảnh khắc ấy, A Linh như sống lại cả cuộc đời của mình, những ký ức đẹp tưởng như đã chìm vào lãng quên. Khuôn mặt phủ mờ một thứ hạnh phúc ấm áp, bé thực sự muốn buông xuôi, rời xa nơi này, tránh xa nơi mà lòng người còn lạnh hơn băng tuyết.
Bỗng nhiên, một thân hình từ đâu đứng ra chắn trước mặt bé, cố sức gạt hết đám cô hồn đang vươn tới. Gắng nhìn xuyên qua mớ tóc xõa, Linh trông thấy một khuôn mặt hằn đóa hoa quỷ dị màu đỏ tươi như máu, chỉ khác là đôi mắt đó, không điên loạn như trước nữa mà dịu hiền một thứ cảm xúc yêu thương, Tiểu Thanh mỉm cười với bé, có lẽ là nụ cười cuối cùng của đời nàng, ấm áp tình cảm và dìu dịu chút bi ai. 
-	Mau chạy đi.
Có lẽ Linh sẽ không thoát nổi, nhưng Thanh Thanh vẫn muốn làm nốt việc tốt cuối cùng của cuộc đời mình. Gia cảnh sa sút tới độ phải bán thân làm nha hoàn, nếu phụ mẫu còn sống, giờ có lẽ nàng đã êm đềm ngồi trong khuê phòng, mơ mộng về một phu quân như ý. Tiếc thay, trên thế gian không có từ nếu. Thanh hiểu, nhưng nàng thèm cái hạnh phúc xa xôi ấy. Đẩy mạnh A Linh về phía trước, nhìn bóng bé do dự một hồi rồi loạng choạng rời đi, hốc mắt Tiểu Thanh rơi xuống một giọt lệ nóng hổi. Nàng ngẩn ngơ nhìn những kẻ mình đang ngăn cản, phải chăng, phải chăng, rồi một ngày không xa, nàng cũng sẽ trở thành một cô hồn như thế, phiêu lãng và gào thét trong đau khổ. Thanh Thanh buông tay xuống, nhìn dòng lũ những chiếc bóng tràn qua thân thể mình. 
A Linh chạy được một đoạn thì dằn lòng không nổi, quay đầu quay trở lại, lệ ướt gò má, những lời nói dịu dàng của Tiểu Thanh còn vang bên tai, sao bé nỡ quay đầu chứ?
Tận mắt trông thấy vị nghĩa tỷ ấy ngã xuống, trái tim bé như lặng đi, đầu óc trống rỗng. Đau xót, vẫn là đau xót. Thương tiếc đổ về, mạnh mẽ tới nỗi lòng như chết lặng. Tại sao lại không phải ta chứ? Tại sao? Tại sao?
Dưới chân Linh xuất hiện một hố đen sâu thẳm, bé thậm chí chẳng nhận ra là mình đã rơi vào vòng xoáy đen đặc ấy. Đám cô hồn không dám tiến lại gần, chiếc quan tài bằng đồng nhấp nhô ở phía xa. Một tiếng long ngâm trấn động thiên địa, rốt cục vẫn là vang lên trong đầu bé hay âm thanh ấy vốn trải rộng khắp non sông?
Nơi tận cùng của hố đen, một đôi mắt đỏ rực và lạnh lẽo ngước lên.
Có thể Linh rơi vào tử địa.
Cũng có thể sẽ gặp tao ngộ để từng bước tiến lên.
Nhưng riêng ta lại cho rằng, bé đơn giản chỉ đang rơi vào định mệnh.