Chúng tu sĩ nghe xong, sao có thể không khiếp sợ, bọn họ cho rằng chỗ dựa lớn nhất của Cổ Thần chính là pháp bảo, nếu như không thể dùng pháp bảo, vậy trăm triệu lần không phải đối thủ của Mông Anh Hạo.
Linh Anh trung kỳ đấu với Nguyên Thần sơ kỳ, kết cục của Mông Anh Minh vừa rồi đã chứng minh được sự khác biệt giữa hai cảnh giới, đồng thời Mông Anh Minh còn sử dụng hai kiện pháp bảo cực phẩm, nhưng không duy trì nổi hai cái chớp mắt.
Cổ Thần cũng chỉ có tu vi Linh Anh trung kỳ, lại dám phát ngôn bừa bãi không cần sử dụng bất cứ pháp bảo nào là có thể đánh bại được Mông Anh Hạo, chúng tu sĩ nghe vậy, nhìn về phía Cổ Thần, trong ánh mắt hiện rõ biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
Cổ Thần muốn chính là hiệu quả này, hôm nay thay Mông Tiên Âm xuất chiến, muốn không phải là điệu thấp, mà là cường thế, cường thế, lại cường thế!
Tuy rằng biểu hiện bên ngoài rất nhiều người cam chịu để Mông Tiên âm tham gia đại hội luận võ đoạt đế, nhưng trên thực tế, trong lòng tuyệt không nhận thức như vậy, nếu Mông Tiên Âm thực sự lên làm đế quân, khẳng định sẽ bị rất nhiều người phản đối hoặc tối hoặc sáng.
Vì vậy cần phải cường thế tuyệt đối, để tất cả mọi người phải phục, không dám có bất cứ dị nghị nào.
Sử dụng pháp bảo, tuy rằng có thể dễ dàng chiến thắng được Mông Anh Hạo, thế nhưng điều này nằm trong dự liệu của chúng tu sĩ, cho dù thắng cũng không thể tạo thành bao nhiêu chấn nhiếp!
Duy chỉ khi trong tình huống chúng tu sĩ cho rằng không có khả năng, đánh bại Mông Anh Hạo, bọn họ mới có thể kinh ngạc, mới có thể khiếp sợ, mới có thể sợ hãi, mới có thể thu được hiệu quả chấn nhiếp lớn nhất.
Chúng tu sĩ còn đang trong khiếp sợ, Mông Anh Hạo cuồng ngạo cười lớn:
- Cổ Thần, uổng cho ngươi vang danh thiên hạ cái tên Cổ Sát Thần, theo ta thấy, ngươi chỉ là một kẻ cuồng vọng, không biết trời cao đất rộng!
- Xem ra Cổ Sát Thần đánh bại Tàng Thiên Cơ, lòng tin tăng mạnh, tự cho là thiên hạ vô địch rồi, đích thực là quá cuồng vọng!
Một gã cao thủ Băng Thần Tông nói.
- Thực sự là kiêu ngạo, không dùng pháp bảo, làm sao là đối thủ của Mông Anh Hạo, hắn quả thực chính là muốn chết!
Một gã cao thủ chi thứ Mông gia đối với lời nói của Cổ Thần vô cùng phẫn nộ.
- Ta là kẻ cuồng vọng cũng tốt, không biết trời cao đất rộng cũng được! Mông Anh Hạo, cũng không phải là ta xem thường ngươi, mà là ngươi chỉ có bổn sự này, ta muốn đánh bại ngươi giống như lấy đồ trong túi, rất dễ dàng!
Cổ Thần nhìn Mông Anh Minh, trong mắt mơ hồ có một tia coi thường.
Đối với biểu hiện của Cổ Thần, trong đầu Mông Tiên Âm có điểm đầy sương mù, không biết vì sao Cổ Thần lại không giống như bình thường, không chững chạc như trước, bất quá thiên tư của nàng thông tuệ, chỉ suy nghĩ một chút liền hiểu được.
Tuy Mông Tiên Âm là nữ nhi của đế quân, nhưng chung quy là nữ tử, đồng thời tuổi còn rất trẻ, tu vi còn chưa bước vào Mệnh Tuyền cảnh, Cổ Thần là người ngoài, đồng thời còn đến từ Hư Thiên Tông.
Hai điều này so sánh với những người khác mà nói hoàn toàn đứng tại vị trí yếu thế, nếu như không lập uy, làm sao có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục?
Mông Anh Hạo đường đường là cao thủ Nguyên Thần kỳ, ngoại trừ mấy lão bất tử Mông gia, hắn thực là đệ nhất nhân của Mông gia, dĩ nhiên bị Cổ Thần coi thường như vậy, một kích của Cổ Thần, nhất thời trúng đích, đã có chút hiển lộ máu tươi.
Mông Anh Hạo âm lệ nói:
- Tiểu nhân cuồng vọng, chỉ biết tranh miệng lưỡi lợi hại, có giỏi thì đừng dùng pháp bảo tiếp ta một chưởng!
Nói xong, không khí không gió tự động, một đạo cự ảnh phá không vọt tới, chính là nguyên thần của Mông Anh Minh.
Uy lực của Như Ý Linh Lung bảo tháp vô cùng, trong lòng Mông Anh Hạo cũng có vài phần sợ hãi, tuy rằng Cổ Thần mở miệng nói không cần pháp bảo, thế nhưng hắn lại không dám phớt lờ, tuy rằng một câu nói ngăn chặn Cổ Thần, nhưng vẫn cẩn thận như trước.
Thế nhưng, tiến tới gần Cổ Thần, Cổ Thần vẫn đứng nguyên một chỗ, không chút động đậy, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt Mông Anh Hạo.
- Thực sự là muốn chết!
Trong lòng Mông Anh Hạo giận dữ, rất nhanh nguyên thần đã tới trước mặt Cổ Thần, bàn tay to lớn lập tức tát ngang về phía Cổ Thần.
Khóe miệng Cổ Thần vừa vểnh, chưởng phải nhấc lên, liền phách một chưởng nghênh tiếp, quát lớn:
- Một chưởng ngươi cũng không tiếp được.
Hai chưởng cấp tốc va chạm một chỗ, ngay trong nháy mắt này, lòng bàn tay Cổ Thần mơ hồ lóe lên quang mang, Trấn Minh Ngọc Bi mơ hồ hiện lên trong lòng bàn tay, lúc này hai chưởng va chạm, không có bất cứ kẻ nào nhìn thấy bàn tay Cổ Thần có chút biến hóa.
- A…
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, nguyên thần của Mông Anh Hạo như thiểm điện vọt trở về thân thể, giống như bị trúng thương tổn chí mạng.
Trấn Minh Ngọc Bi là gì? Khắc tinh của nguyên thần quỷ hồn thiên hạ, một khi quang mang chiếu ra, linh hôn của tu sĩ Thần Hải cảnh lập tức bị diệt, linh anh, nguyên anh của tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng phải hóa thành hư vô, cho dù Nguyên Thần cũng khó thoát chết.
Tu sĩ Nguyên Thần kỳ nguyên thần xuất khiếu, đối phó với tu sĩ dưới Nguyên Thần kỳ hầu như đứng ở thế bất bại, ngoại trừ pháp bảo đặc thù có thể thương tổn tới nguyên thần, cho dù số lượng nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Thế nhưng, nguyên thần của Mông Anh Hạo xuất khiếu đối phó với Cổ Thần quả thực chính là muốn chết, không, đây hoàn toàn là muốn chết, Trấn Minh Ngọc Bi vừa ra, nguyên thần quỷ hồn nào có thể ngăn cản?
Cổ Thần ẩn Trấn Minh Ngọc Bi trong tay, chỉ lộ ra một chút, để nguyên thần của Mông Anh Hạo bị thương, nếu như hoàn toàn tế ra Trấn Minh Ngọc Bi, nhát mắt có thể khiến nguyên thần của Mông Anh Hạo hóa thành hư vô, hôi phi yên diệt.
Bất quá Cổ Thần và Mông Anh Hạo không thù không oán, thứ hai lúc này trợ giúp Mông Tiên Âm tranh đoạt vị trí đế quân, nếu như giết chết Mông Anh Hạo, vậy không cần phải tỷ thí tiếp nữa, sợ là Cổ Thần phải lập tức đối mặt với hơn trăm vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh cùng vây công.
Cổ Thần nắm chặt, chỉ để Trấn Minh Ngọc Bi hơi lộ ra một chút, thế nhưng vẫn đủ khiến nguyên thần của Mông Anh Minh thụ thương.
Có Trấn Minh Ngọc Bi nơi tay, ai dám nguyên anh, nguyên thần xuất khiếu trước mặt Cổ Thần, đó chính là muốn chết!
Nguyên thần của Mông Anh Hạo thối lui cực nhanh, giống như thiểm điện, trong sát na liền xẹt qua khoảng cách mấy trăm trượng, tiến vào trong mi tâm thân thể.
Quang mang Thiểm Thiên Phong Dực phía sau lưng Cổ Thần đột nhiên bùng phát, biến dài tới trăm trượng, mạnh mẽ vỗ một cái, nguyên thần của Mông Anh Minh vừa tiến vào thân thể, thân thể của Cổ Thần đã xuất hiện ngay trước mặt Mông Anh Hạo, Kim Cương Thần Quyền đánh ra.
Mông Anh Hạo làm sao có thể nghĩ được tốc độ của Cổ Thần nhanh như vậy? Còn chưa kịp phản ứng, nắm tay đủ sức khai sơn phá thạch của Cổ Thần đã oanh kích vào ngực hắn.
Tiếng kêu thảm thiết của nguyên thần chưa dứt, tiếng kêu thảm thiết của thân thể vang lên, thân thể Mông Ngưng Băng giống như đạn pháo phóng lên cao, lực lượng thân thể của Cổ Thần ngay cả đại cao thủ Đoạt Xá kỳ cũng không thể so sánh được, khuynh hết toàn lực đánh ra một quyền, lực đạo mãnh liệt như thế nào?
Mông Anh Hạo bị Cổ Thần đánh bay lên trời gần nghìn trượng, cuối cùng xẹt qua một đường vòng cung đường kính hơn ba nghìn trượng mới rơi xuống đấy, rời khỏi phạm vi lôi dài, nặng nề nga xuống Bình Nguyên Đế Đô.
Nói thì chậm, khi đó diễn biến cực nhanh, từ lúc Mông Anh Hạo dùng nguyên thần phát động công kích đối với Cổ Thần, đến khi nguyên thần bị thương, Cổ Thần phản kích, Mông Anh Hạo bị đánh bay ra xa hơn ba nghìn trượng, rơi xuống Bình Nguyên Đế Đô, tổng cộng thời gian không vượt qua hai lần nháy mắt.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nói thì chậm, khi đó diễn biến cực nhanh, từ lúc Mông Anh Hạo dùng nguyên thần phát động công kích đối với Cổ Thần, đến khi nguyên thần bị thương, Cổ Thần phản kích, Mông Anh Hạo bị đánh bay ra xa hơn ba nghìn trượng, rơi xuống Bình Nguyên Đế Đô, tổng cộng thời gian không vượt qua hai lần nháy mắt.
So với thời gian Mông Anh Hạo đánh bay Mông Anh Minh vừa vặn bằng nhau.
Khác nhau chính là, lần trước người bị đánh bay ra ngoài là Mông Anh Minh, hiện tại bị đánh bay đi lại là Mông Anh Hạo.
Mông Anh Hạo phát ra tiếng kêu thảm thiết, chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh trên thành tượng không khỏi khiếp sợ, trong mắt hiện rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi, đợi khi nguyên thần của Mông Anh Hạo nhập vào thân thể, vào một cái đã bay ra ngoài lôi dài hơn ba nghìn trượng, các cao thủ càng cả kinh tới mức thiếu chút nữa cái cằm rớt xuống đất, trong miệng đủ có thể nhét một trứng gà.
Cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ cư nhiên bị một gã tu sĩ Linh Anh kỳ trong nháy mắt đánh văng ra khỏi lôi dài?
Không nói với hơn mười vị đại tu sĩ Kim Đan kỳ, hơn trăm vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh trên thành tường đều trợn to hai mắt nhìn, trong đó cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ cũng có gần mười vị, không có một người nào nhìn thấy Cổ Thần sử dụng bất cứ pháp bảo gì!
Quả thực không sử dụng bất cứ pháp bảo gì, Cổ Thần đã đánh văng Mông Anh Hạo ra khỏi lôi đài!
Tuy rằng Cổ Thần sử dụng Trấn Minh Ngọc Bi, thế nhưng chỉ trong sát na Mông Anh Hạo và lòng bàn tay của hắn va chạm với nhau, đột nhiên lòng bàn tay xuất hiện Trấn Minh Ngọc Bi, tự nhiên không có bất cứ tu sĩ nào nhìn thấy/
Mỗi một vị tu sĩ quan sát trận chiến trên thành tường căn bản không thể tin tưởng được tất cả mọi chuyện phát sinh.
Thấy Mông Anh Hạo dùng nguyên thần tát một cái mạnh mẽ, trong đầu đại bộ phận tu sĩ đều đã tưởng tượng ra cảnh Cổ Thần giống như Mông Anh Minh, chuẩn bị bay ra khỏi lôi đài.
Nhưng tình huống xảy ra trước mắt thực sự khiến chúng tu sĩ giật mình kinh hãi, trong nháy mắt Mông Anh Hạo đã bị Cổ Thần đánh thương xuyên thần, đồng thời thân thể bị đánh văng đi hơn ba nghìn trượng, nếu như tu sĩ Đoạt Xá kỳ chịu một kích này, sợ rằng ngay cả Mệnh Tuyền cũng bị nghiền nát mà chết.
Cổ Thần giơ cánh tay phải vừa mới đánh văng Mông Anh Hạo lên cao, quát lớn:
- Mông Anh Hạo, ngươi so với Mông Anh Minh cũng không mạnh hơn bao nhiêu, ta không chỉ không dùng pháp bảo, đồng thời còn không dùng tới một tay, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta!
Tuy rằng nói Mông Anh Hạo, thế nhưng ánh mắt của Cổ Thần lại quét qua nhìn về phía chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh trên thành tường cách mấy nghìn trượng, ánh mắt như điện khiến tất cả mọi người cảm giác như bị điện giật, đại bộ phận tu sĩ hơi yếu một chút, trong lòng khiếp đảm không dám dối diện nhìn ánh mắt này.
Cái tên Cổ Sát Thần trong lòng chúng cao thủ lại có một độ cao hoàn toàn mới, vừa nghĩ đến cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ cũng bị Cổ Sát Thần dùng một quyền đánh bay, trong lòng chúng cao thủ cảm giác vô lực, sợ hãi, tựa hồ trước mặt Cổ Thần, bọn họ căn bản không hề có chút lực phản kháng nào.
Lực chấn nhiếp của Cổ Thần đã bắt đầu ăn sâu vào trong lòng chúng tu sĩ.
Mông Anh Hạo bị thua, phương lên lôi đài tiếp theo chính là bên phía Mông Anh Minh rồi, Mông Ngưng Băng thoáng bước về phía trước, lớn tiếng nói:
- Vòng thứ hai do ta xuất chiến, ta buông tha tỷ thí.
- Cái gì? Tông chủ Băng Thần Tông dĩ nhiên buông tha tỷ thí? Ngay cả dũng khí đánh một trận với Cổ Sát Thần cũng không có?
Lời nói của Mông Ngưng Băng khiến mỗi một tu sĩ ở đây đều cảm thấy kinh ngạc.
Bất quá Mông Ngưng Băng tự có quyết định của mình, nàng tại Băng Thần Tông từng tận mắt nhìn thất trận chiến đấu giữa Cổ Thần và Tàng Thiên Cơ, sớm biết chính mình không phải là đối thủ của Cổ Thần, nhưng đây không phải là nguyên nhân chính nàng buông tha tỷ thí, nếu như chỉ có Mông Anh Minh và Mông Tiên Âm tham gia tranh đoạt vị trí đế quân, cho dù Mông Ngưng Băng biết rõ không phải là đối thủ của Cổ Thần cũng sẽ đánh một trận, cho dù Cổ Thần chiến thắng thì cũng phải tiêu hao một ít pháp lực.
Mà hiện tại, Mông Anh Minh, Mông Tiên Âm, Mông Anh Hạo, tổng cộng ba người tranh đoạt vị trí đế quân, bên phía Mông Anh Hạo còn có hai vị cao thủ tuyệt đỉnh Hầu Quân Cực, A Cưu La vương.
Mông Ngưng Băng thầm nghĩ:
“Tuy rằng Cổ Thần lợi hại, thế nhưng vị tất đã chiến thắng được Hầu Quân Cực và A Cưu La cương, nếu bản thân đánh một trận với hắn, hiển nhiên hắn tiêu hao một phần pháp lực, trận đấu sau sẽ bị thua rất nhanh, không bằng để hắn bảo trì pháp lực đầy đủ, đánh một trận với Hầu Quân Cực và A Cưu La vương, mặc kệ là ai thắng ai thua đều sẽ tiêu hao pháp lực vô cùng to lớn, trận tiếp theo Vu Đạo Tông lên lôi dài có thể thủ thắng nhanh hơn, nếu như bản thân tiêu hao pháp lực của Cổ Thần, ngược lại bất lợi đối với Vu Đạo Tông. Nếu Vu Đạo Tông có thể bảo trì được phần lớn pháp lực, đánh một trận với bất cứ người nào trong hai người Hầu Quân Cực và A Cưu La vương, có thể còn có chút hi vọng thắng lợi.”
Vì vậy Mông Ngưng Băng quyết đoán buông tha tỷ thí, ném lại khối xương cứng Cổ Thần cho bên phía Mông Anh Hạo.
- Gần đây nghe nói thanh danh Cổ Sát Thần mới nổi, danh chấn thiên hạ, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, bản quân đánh một trận với ngươi!
Một thanh âm từ trong đám người chi thứ Mông gia phát ra, mặc dù thanh âm không lớn, thế nhưng rất vang, giống như có một loại uy áp hoàn toàn đè mọi thanh âm nghị luận của mọi người xuống, mỗi một vị tu sĩ đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Chỉ dựa vào thanh âm cũng biết được, người nói có pháp lực vô cùng cường đại.
Lời nói vừa dứt, một người bay lên không, dĩ nhiên chân đạp hư không bước về phía lôi dài, bước tiến rất chậm, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, chân đạp hư không chính là thần tông chỉ cường giả Độ Hư cảnh mới có.
Đương nhiên người này không phải là cường giả Độ Hư cảnh, người có con mắt tinh tường một chút là có thể nhìn thấy được, dưới chân người này không phải là hư vô, mà là hai con hạc giấy, chính hai con hạc giấy này nâng đỡ người này bước đi giữa hư không, trông giống như chân đạp hư không.
- Truyền nhân chư tử thế gia quả nhiên không giống bình thường, chỉ là hai con hạc giấy dĩ nhiên có thể giúp con người huyền phù giữa hư không, đạp hư không mà đi, nếu không tận mắt nhìn thấy thực sự không thể tin được!
Một gã cao thủ nhìn Hầu Quân Cực đạp không bước đi, trong thanh âm lộ vẻ kinh ngạc.
- Này, ngươi không hiểu hay sao? Hai con hạc giấy kia không phải là hạc giấy bình thường!
- Chẳng lẽ lại là bảo bối gì?
- Đương nhiên là bảo bối, bảo bối cực lớn, đây chính là thủ cảo do chư tử đại tiên lưu lại, truyền thuyết chư tử đại tiên có thần thông vô cùng to lớn, ngôn xuất pháp tùy, hô gió là có gió, gọi mưa là có mưa, chữ viết đều ẩn chứa pháp tắc, ẩn chứa thiên đạo, viết chữ “phi (bay)” xuống trang giấy, trang giấy có thể bay, viết xuống chữ “hỏa” liền có thể tạo thành lửa cháy hừng hực…, hai con hạc giấy dưới chân Hầu Quân Cực tên là Chư Tử Thủ Cảo, khẳng định có viết chữ “phi”.
Người nói là một trưởng giả của Mông gia, tựa hồ hiểu biết rộng rãi, ngay cả truyền thuyết về chư tử thượng cổ cũng biết một ít, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh bình thường đối với tin tức về chư tử thượng cổ đều rất ít hiểu biết, chỉ trong các chư tử thế gia mới có truyền lưu.
- Chư tử thượng cổ dĩ nhiên lợi hại như vậy? Ngôn xuất pháp tùy? Nói gió gió lền tới, nói mưa mưa liền đến? Pháp lực như vậy cung quá mức kinh khủng đi?
Mọi người sợ hãi than thở không ngớt, so với lúc nhìn thấy Cổ Thần đánh bay Mông Anh Hạo còn muốn sợ hãi than thở hơn gấp mười lần.
Last edited by Lôi Đế; 15-01-2013 at 10:35 AM.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Hắc hắc… Không như vậy sao có thể xưng là đại tiên?
- Vậy thực lực của đệ tử chư tử thế gia chẳng phải lợi hại tới cực điểm? Chư tử thủ cảo đã lợi hại như vậy, nếu mấy con hạc giấy đều đánh ra, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh có ai là địch thủ?
- Tuy rằng chư tử thủ cao rất lợi hại, thế nhưng còn chưa tới mức quá nghịch thiên.
Vị trưởng giả này lắc đầu nói:
- Thủ cảo do chư tử viết ra tuy rằng mỗi một tấm đều có uy lực kinh thiên động địa, thế nhưng căn cứ vào người sử dụng rót vào pháp lực khác nhau, uy lực cũng khác nhau, từ thượng cổ tới nay đã qua vạn năm, không ít thủ cảo đã qua số lần sử dụng quá lớn mà bị phế đi, hiện tại còn lưu lại chư tử thủ cao không nhiều lắm, chư tử thế gia có nhiều người như vậy, một mình Hầu Quân Cực làm sao có thể được phân quá nhiều?
Hai người vừa nói chuyện, Hầu Quân Cực giống như tản bộ sau nhà, chậm rãi bước tới lôi dài.
Thời kỳ thượng cổ, cường giả Độ Hư cảnh ùn ùn, chư tử đại tiên không hề thiếu, mỗi một chư tử đại tiên đều không thu đệ tử rộng hãi, sáng lập tông môn, hầu hết đều lấy nữ nhân sinh con cái, thành lập thế gia.
Vạn năm trôi qua, đại bộ phận truyền thừa đạo thống của chư tử đại tiên đều đã chấm dứt, nhưng vẫn còn không ít lưu truyền tới ngày nay, thậm chí là thành lập tông môn như: Âm Thư Tông, Tàng Thư Tông…
Thế gia cũng như tứ đại Đế Đình.
Thánh Đình Đại Kiền có rất nhiều truyền thừa chư tử thế gia, trải qua vạn năm, đại bộ phận truyền thừa đã chấm dứt, các chư tử thế gia còn tồn tại tới ngày nay thực lực có mạnh có yếu.
Thực lực yếu nhất cũng tương đương với một môn phái cỡ lớn, thực lực trung bình tương đương với một tiên tông đại phái, còn chư tử thế gia thượng đẳng hoàn toàn có thể so sánh với tứ đại Đế Đình.
Hầu gia của Hầu Quân Cực chính là một trong những chư tử thế gia cực mạnh trong số các chư tử thế gia còn tồn tại.
Kiếp trước khi tu vi Cổ Thần đại thành đã hơn 150 tuổi, Hầu Quân Cực đã là cao thủ Minh Khiếu kỳ đứng đầu, có thể so sánh với tồn tại tứ đại đế quân, khi đó danh khí của Hầu Quân cực giống như mặt trời giữa trưa, Cổ Thần căn bản không thể so sánh.
Hầu Quân Cực là một đệ tử trực hệ trong tứ đại chư tử thế gia thực lực cực mạnh, địa vị tương đương với đế tử của tứ đại Đế Đình.
Năm 22 tuổi Hầu Quân Cực bước vào Mệnh Tuyền cảnh, sau hơn hai mươi năm, 53 tuổi trở thành đại cao thủ Đoạt Xá kỳ, tiếp qua hơn năm mươi năm, mới chỉ 106 tuổi đã bước vào Nguyên Thần kỳ, trở thành một trong những cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ trẻ tuổi có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ có tuổi thọ hơn 500 năm, mới chỉ 106 tuổi đã bước vào Nguyên Thần kỳ, tương lai bước vào cảnh giới cao thủ Minh Khiếu kỳ đứng đầu hầu như là chuyện khẳng định, trên thực tế đúng như vậy, tại kiếp trước của Cổ Thần, năm Hầu Quân Cực 270 tuổi đã bước vào Minh Khiếu kỳ, trở thành một trong những đại cao thủ đỉnh cao nhất trung thổ, thọ nguyên tăng nhiều, đủ sống gần nghìn tuổi.
Vô luận là thiên tư hay là thân phận, Hầu Quân Cực đều là tồn tại nhất đẳng.
Hôm nay Hầu Quân Cực đã 130 tuổi, bước vào Nguyên Thần Kỳ gần ba mươi năm, tu vi củng cố vững chắn từ lâu, lại có xu thế đột phá tiến vào Nguyên Thần trung kỳ, bằng vào tu vi pháp lực so với Mông Anh Hạo mới bước vào Nguyên Thần sơ kỳ mạnh hơn không ít, cộng thêm là đệ tử chư tử thế gia, pháp bảo trên người vô cùng lợi hại, thực lực tổng hợp tự nhiên hơn xa Mông Anh Hạo.
Hầu Quân Cực đứng cách Cổ Thần gần nghìn trượng, thoạt nhìn tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám, mười phần trẻ tuổi, thân hình cao lớn, chừng một mét chín, quần áo hoa lệ, bộ dáng khí thế phú quý.
Nhìn Hầu Quân Cực, trong lòng Cổ Thần không khỏi thổn thức, kiếp trước hoàn toàn là tồn tại hắn phải ngước đầu nhìn lên, hôm nay đứng chung một lôi dài đối với hắn, đồng thời sắp phân chia cao thấp.
Bất quá, trong lòng Cổ Thần càng dâng trào ham muốn có thể đánh một trận với đại cao thủ đứng đầu kiếp trước này, đây quả thực là một chuyện vô cùng sung sướng!
Cổ Thần chắp tay nói:
- Đã sớm kính ngưỡng đại danh Hầu vương quân, hôm nay có thể đánh một trận với Hầu vương quân, Cổ Thần cảm giác vinh hạnh sâu sắc.
Hầu vương quân chính là tại thời điểm Hầu Quân Cực mới bước vào Mệnh Tuyền cảnh, Thánh Hoàng tự mình ban danh hiệu cho hậu nhân của tứ đại chư tử thế gia cực mạnh, những người này đều là tuyệt thế thiên tài, tuổi chưa tới ba mươi đã bước vào Mệnh Tuyền cảnh, được Thánh Hoàng ban tặng cho danh hiệu chữ “quân”, ngay sau tiếp nhận gia nghiệp, là nhân vật cùng cấp độ với tứ đại đế quân.
Tứ quân của chư tử thế gia không chỉ vang danh khắp Thánh Đình Đại Kiền, càng danh chấn thiên hạ.
Hầu vương quân là một trong những người nổi bật trong tứ quân của chư tử thế gia, địa vị so với Mông Anh Hạo quả thực hơn kém như trời và đất.
Cổ Thần có thể coi thường Mông Anh Hạo, nhưng không thể coi thường Hầu Quân Cực, nếu như đối đãi Hầu Quân Cực giống như Mông Anh Hạo, cho dù có thể thủ thắng, nhưng cũng không phải là lập uy, mà là coi rẻ Thánh Đình, khiêu khích Thánh Đình, huống hồ một đại nhân vật như Hầu Quân Cực, không cần phải áp dụng bất cứ thủ đoạn đẹp mặt gì, đánh bại hắn chính là chấn nhiếp lớn nhất đối với Đại Mông.
Dành cho Hầu Quân Cực sự tôn kính, vô luận kết quả chiến đấu như thế nào cũng không đến mức đánh vào mặt quái vật lớn Thánh Đình, hiện tại Cổ Thần có thể gọi nhịp với Đế Đình Đại Doanh, thế nhưng muốn gọi nhịp với Thánh Đình, quả thực là tự tìm đường chết.
Cổ Sát Thần VS Hầu vương quân!
Lúc này đây, chúng tu sĩ trên thành tường đều mở to hai con mắt, không hề nháy lấy một cái, đây không cần nghi ngờ chính là trận quyết đấu cao cấp nhất, chúng tu sĩ rất sợ bỏ qua chi tiết nhỏ nhất.
Nguyên bản chúng tu sĩ suy nghĩ, Cổ sát Thần sợ rằng không phải địch thủ của ba người Hầu Quân Cực, A Cưu La vương, Vu Đạo Tông, thế nhưng từ tốc độ đánh bại Mông Anh Hạo vừa rồi xem xét, Cổ Sát Thần hoàn toàn có thực lực khiêu chiến tam đại cao thủ tuyệt đỉnh trẻ tuổi.
Trong lòng chúng tu sĩ đã coi Cổ Sát Thần trở thành tồn tại cấp bậc tương đương với tam đại cao thủ tuyệt đỉnh.
Chưởng phải Cổ Thần vừa nhấc, một tòa bảo tháp chín tầng lấp lanh kim quang hiện lên trên lòng bàn tay, nói:
- Như Ý Linh Lung bảo tháp, tiên bảo vô thượng Bảo Tháp Thiên Vương thái cổ lưu lại, có đối thủ như Hầu vương quân, Cổ Thần sẽ lấy ra thực lực mạnh nhất, khuynh hết toàn lực đánh một trận với Hầu vương quân!
Sử dụng pháp bảo lợi hại nhất, sử dụng thực lực mạnh nhất, đây chính là biểu hiện tôn kính đối thủ. Hầu Quân Cực vô luận là xuất thân hay tư chất đều là tồn tại nhất đẳng, nếu Cổ Thần coi thường chiến đấu, đó chính là coi rẻ đối với Hầu Quân Cực, sẽ khiến Hầu Quân Cực khó chịu, nếu như toàn lực đánh một trận, nói rõ Cổ Thần coi Hầu Quân Cực như kình địch, đánh giá cao hắn.
Quả nhiên, thấy Cổ Thần nói như vậy, trên mặt Hầu Quân Cực nở nụ cười vui vẻ, tay phải hắn khẽ vươn ra, một thanh đại kích thủ xuất hiện, nói:
- Kiền Thiên Kích, binh khí tổ tiên Hầu gia thời thượng cổ đã từng sử dụng qua!
Đại kích này dài chừng ba trượng, hàn quang lập lòe, sát khí bức người, binh khí chư tử đại tiên từng sử dụng, trải qua nhiều năm pháp tắc lĩnh ngộ tẩy rửa, uy lực vô cùng, so với tiên bảo vô thượng thời thái cổ chỉ kém hơn một bậc.
Vô thượng tiên bảo thái cổ chống lại thần binh chư tử thượng cổ, bên nào mạnh bên nào yếu?
Chúng tu sĩ đứng quan sát trận chiến không khỏi vươn cổ, trận đại chiến này vô cùng kích thích thần kinh mọi người.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chương phải Cổ Thần ném nhẹ, Như Ý Linh Lung bảo tháp phóng lên cao, hóa thành lớn nghìn trượng, dựng đứng bên cạnh, quát to:
- Kim hành chi pháp, mở…
Cạch…
Cửa tháp tầng thứ nhất trong nháy mắt mở ra, tỏa kim quang vạn trượng, bao phủ Hầu Quân Cực vào bên trong.
Quang mang vạn trượng càng hoàn toàn bao phủ toàn bộ thành tường cách mấy nghìn trượng, chỉ là quang mang chiếu tới nơi này đã bị suy giảm uy lực rất nhiều, chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh đều tung pháp bảo ra, tạo thành một đạo quang tráo trong suốt, bao phủ toàn bộ thành tường bên trong.
Hầu Quân Cực và Cổ Thần cách nhau không tới nghìn trượng, chính là khu vực công kích mạnh nhất của kim quang, công kích pháp tắc cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ cũng không thể đỡ được, mỗi một bị cao thủ đều nhìn chằm chằm vào người Hầu Quân Cực, muốn nhìn xem hắn làm cao chống đỡ đối với công kích từ tiên bảo vô thượng thái cổ Như Ý Linh Lung bảo tháp.
- Kiền Thiên Kích --- Nhất Kích Phá Càn Khôn.
Hầu Quân Cực hét lớn một tiếng, quang mang Kiền Thiên Kích trong tay trương lên, rồi đột nhiên biến lớn, hóa thành dài trăm trượng, một kích chém xuống, tạo thành một đạo cương mang nghìn trượng, ngay cả kim quang vạn trượng cũng bị chém thành hai nửa. Nếu như kim quang là một mảnh đại địa, vậy một kích vừa rồi đã bổ xuống đại địa tạo thành một cái khe dài tới nghìn trượng, hầu như đã chém toàn bộ đại địa thành hai nửa.
- Kiền Thiên Kích --- Nhị Kích Phân Thiên Địa!
Hầu Quân Cực ném Kiền Thiên Kích đi, hay tay kết pháp ấn, Kiền Thiên Kích đảo qua, một đạo cương mang chói mắt dài tới nghìn trượng bổ ra, kim quang bị cương mang chém thành hai nửa.
Mũi kích dựng thẳng chém xuống, một kích chém ngang, giao nhau thành hình thập tự, chỉ hai kích đã phân chia kim quang vạn trượng từ Như Ý Linh Lung bảo tháp tạo thành một không gian phương viên nghìn trượng, không gian này tựa hồ cũng tràn đầy một loại lực lượng pháp tắc nào đó, kim quang không thể tiến thêm.
Như Ý Linh Lung bảo tháp vừa ra, không gì có thể tranh phong, từ trước tới nay chỉ có Cổ Thần áp chế người khác, thế nhưng hôm nay trong nháy mắt kim quang vạn trượng của Như Ý Linh Lung bảo tháp đã bị Hầu Quân Cực phá giải. Uy lực của chư tử thần binh rất mạnh, tựa hồ không hề thua kém mảy may so với tiên bảo vô thượng.
Tuy rằng đã sớm có dự liệu Hầu Quân Cực có thể phá giải được công kích từ Như Ý Linh Lung bảo tháp, thế nhưng thấy Hầu Quân Cực chỉ dùng hai kích đã tạo thành một không gian cách ly phương viên nghìn trượng trong kim quang vạn trượng, mọi người vẫn sợ hãi tới mức trợn mắt há mồm.
Phải biết rằng, trấn tông chi bảo Cực Băng Ngọc Bích của Băng Thần Tông, Xích Dương Thần Hỏa kính Tàng Hồng Cơ đã từng sử dụng qua đều là tiên bảo nhưng cũng chỉ có thể bảo trì phạm vi nhất định không bị Như Ý Linh Lung bảo tháp công kích, nếu như muốn phản kích quả thực trăm triệu lần không thể.
Mà Kiền Thiên Kích lại có thể chặt đứt công kích pháp tắc của Như Ý Linh Lung bảo tháp, thực sự nghe mà rợn cả người.
Cổ Thần và Hầu Quân Cực chỉ cách nhau gần nghìn trượng, tất cả kim quang chiếu tới gần hầu như đều bị Hầu Quân Cực phá giải.
Hầu Quân Cực liên tục chém hai kích, thân thể đột nhiên bay lên trời, chân đạp hai tấm chư tử thủ cảo, thân ảnh như điện, tay nắm Kiền Thiên Kích, một lần nữa quát lớn:
- Kiền Thiên Kích --- Tam Kích Tru Tiên Thần!
Kiền Thiên Kích nguyên bản chỉ dài ba trượng trong nháy mắt hóa thành nghìn trượng, đây không phải do pháp lực cương khí ngưng tụ thành, mà là thực sự bản thân kích dài nghìn trượng, mạnh mẽ chém xuống Cổ Thần. Trong sát na sấm sét thiên địa nổ ì ùng, phong vân biến sắc, một kích này tựa hồ ẩn chứa lực lượng siêu cường xé rách thiên địa, ngay cả thiên địa cũng xảy ra biến hóa. Mỗi một vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh đều run rẩy, con ngươi co cụm nhìn một kích kinh thiên động địa này, ngay cả tiên thần đều có thể truy sát, uy lực một kích này có thể nghĩ. Mỗi một vị cao thủ đều run rẩy, một kích này đủ sức khiến bọn họ thần hình câu diệt, thậm chí ngay cả nguyên anh cũng bị giết ngay tức khắc, tránh né không nổi.
Kim quang không thể ngăn cản được công kích từ Kiền Thiên Kích, nhìn một kích nghìn trượng từ trên cao chém xuống, trên mặt Cổ Thần không hề kinh hoàng, hai bàn tay kết pháp ấn, Như Ý Linh Lung bảo tháp trong nháy mắt thu nhỏ lại, xuất hiện trên lòng bàn tay, lập tức hai chưởng của Cổ Thần đẩy mạnh về phía Kiền Thiên Kích, kim quang từ Như Ý Linh Lung bảo tháp bạo phát, chiếu rọi cự kích nghìn trượng đang chiếu tới, đồng thời Như Ý Linh Lung bảo tháp càng lúc càng lớn, trong nháy mắt đã hóa thành nghìn trượng, va chạm cùng một chỗ với Kiền Thiên Kích nghìn trượng.
Ầm…
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, vang vọng thiên địa, thẳng chấn cửu tiêu, chỗ va chạm trong nháy mắt xuất hiện một vết nứt không gian thật lớn, chừng phương viên trăm trượng.
Một đạo ba động sóng khí hữu hình trong nháy mắt khuếch tán bốn phía, trong sát na đã truyền đi mấy nghìn trượng, toàn bộ mặt đất đều bị cương khí tạo thành khe rãnh sâu hơn mười trượng, còn đang tiếp tục rạn nứt về bốn phía.
Quang tráo pháp lực bao phủ thành tường bị ba động sóng khí bổ trung, không ít cao thủ Mệnh Tuyền cảnh bị chấn tới thân hình lay động, lui lại mấy bước, mười mấy đại tu sĩ Kim Đan kỳ càng trực tiếp bị đánh văng ngược lại, không biết bao nhiêu trượng mới dừng được thân hình.
Tiên bảo vô thượng thái cổ và chư tử thần binh thượng cổ trực tiếp va chạm với sau sản sinh sóng gợn cương khí cường hãn tới mức này.
Cho dù như vậy ánh mắt các cao thủ vẫn như trước không hề nháy lấy một cái, tỉ mỉ nhìn chăm chú vào lôi đài phía trước. Trong sát na cái khe không gian trăm trượng biến mất, hút đi rất nhiều cát đá đất đai, thế nhưng Như Ý Linh Lung bảo tháp và Kiền Thiên Kích vẫn bình yên vô sự, không chút tổn hại nào, đồng thời bắn ngược trở lại, thể tích cấp tốc thu nhỏ, hạ xuống tay hai người.
Một kích này, lực lượng ngang nhau, cân sức cân tài. Bất quá trong lòng Cổ Thần kinh hãi, pháp lực Hầu Quân Cực cao cường, rung động pháp lực từ trong Như Ý Linh Lung bảo tháp truyền tới hầu như khiến thân thể hắn nháy mắt bạo tạc thành vô số mảnh nhỏ, may mà thân thể hắn luôn luôn bảo trì tại trạng thái Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ thập trọng mới ngạnh kháng được rung động pháp lực cường đại này.
Đổi lại các tu sĩ khác, coi như là đại cao thủ Đoạt Xá hậu kỳ sợ là thân thể bạo tạc, Mệnh Tuyền thương nặng.
Hầu Quân Cực danh chấn thiên hạ, quả nhiên không giống bình thường.
- Một kiện tiên bảo vô thượng thật tốt!
- Chư tử thần binh thật tốt!
Pháp bảo thu hồi vào tay, Cổ Thần và Hầu Quân Cực nhìn chăm chú vào nhau, đồng thời quát lên.
Trong thanh âm của hai người tràn ngập vẻ tán thưởng, đối với pháp bảo của đối phương đều cảm thấy kinh ngạc.
- Cổ Sát Thần, Hầu gia chúng ta tổng cộng truyền xuống Thần Kích cửu thức, bản quân xuất thủ chưa bao giờ dùng tới thức thứ sáu, ngày hôm nay bản quân mới sử dụng ba thức đầu tiên mà thôi, ngươi nên chú ý!
Hầu Quân Cực nhìn Cổ Thần, trịnh trọng nói.
Trong quá trình tỷ thí nhắc nhở đối thủ, đủ để nhìn ra Hầu Quân Cực đã coi Cổ Thần có địa vị ngang băng với chình mình, đồng thời không sinh ác cảm đối với hắn.
Thần Kích Cửu Thức là truyền thừa đạo thống của chư tử thượng cổ còn lưu truyền lại tới nay, là tuyệt học vô thượng, tại thời kỳ thượng cổ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khó gặp địch thủ, bằng không trải qua vạn năm Hầu gia đã không thể trường tồn bất diệt, thủy chung đứng hàng đầu tiên trong các chư tử thế gia.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đối với Thần Kích Cửu Thức, kiếp trước Cổ Thần đã từng nghe nói, giống như sấm đánh bên tai, là một loại tuyệt học vô thượng có chiến lực rất mạnh, Nhất Kích Phá Càn Khôn, Nhị Kích Phân Thiên Địa, Tam Kích Tru Tiên Thần, Tứ Kích Xạ Nhật Nguyệt, Ngũ Kích Loạn Âm Dương, Lục Kích Định Sinh Tử… Về phần kích thứ bảy, tám, chín, đó chính là bí pháp vô thượng dành cho cường giả Độ Hư cảnh tu luyện.
Đối với sự coi trọng của Hầu Quân Cực, Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Trong lúc bất chợt, ta không kịp phát huy hết uy lực mạnh nhất của Như Ý Linh Lung bảo tháp, Hầu vương quân cẩn thận!
- Ha ha…
Hầu Quân Cực cười lớn một tiếng, nói:
- Tốt, lúc này ta sẽ dốc hết toàn lực, thức thứ tư Xạ Nhật Nguyệt!
Nói xong, hai tay Hầu Quân Cực nắm Kiền Thiên Kích, Kiền Thiên Kích phóng quang mang sáng rực, chói mắt không gì sánh được, ánh mắt không thể nhìn gần, thể tích Kiền Thiên Kích vẫn duy trì ba trượng, thế nhưng khi pháp lực mạnh mẽ không gì sánh được của Hầu Quân Cực điên cuồng rót vào trong Kiền Thiên Kích, lực lượng ẩn chứa trong Kiền Thiên Kích ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ cũng cảm thấy nguy hiểm trí mạng.
Cổ Thần có thể cảm thụ được vô cùng rõ ràng, nguyên khí thiên địa vô tận đều hội tụ về phía Kiền Thiên Kích, Kiền Thiên Kích đã không còn nhìn thấy hình dáng, chỉ thấy một đoàn quang mang dài hơn ba trượng chói mắt không gì sánh được.
Từ trên đạo quang mang chói mắt kia, Cổ Thần cảm thụ được khí tức nguy hiểm trí mạng, chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh trên thành tường cách xa mấy nghìn trượng đều cảm thấy lông tơ nổi lên, tuy rằng các xa hơn ba nghìn trượng, thế nhưng Kiền Thiên Kích tản mát ra lực lượng kinh thiên vẫn như trước khiến chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh cảm thấy sợ hãi không ngớt.
Cho dù là đại cao thủ Đoạt Xá hậu kỳ cũng cảm giác được tính mệnh của chính mình không nằm trong vòng khống chế của bản thân, chỉ cần Kiền Thiên Kích quay ngược về chính mình đủ khiến thần hình câu diệt.
Quang mang từ Kiền Thiên Kích càng lúc càng mãnh liệt, lực lượng càng lúc càng mạnh.
Cổ Thần cảm giác uy hiếp càng lúc càng gần!
Không thể đợi thêm được nữa rồi, càng chờ Hầu Quân Cực càng tích súc thêm nhiều lực lượng, lực công kích phát động ra càng lớn.
Cổ Thần cũng vận chuyển pháp lực tới đỉnh cao nhất, điên cuồng rót vào Như Ý Linh Lung bảo tháp, mạnh mẽ khống chế bảo tháp bay về phía trước, quát lớn:
- Đi…
Như Ý Linh Lung bảo tháp trong nháy mắt biến thành lớn nghìn trượng, giống như một ngọn núi lớn mạnh mẽ đánh về phía Hầu Quân Cực.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương!
Khí thế của Hầu Quân Cực càng tích càng mạnh, Cổ Thần phải giành trước công kích, cắt đứt hắn tích súc lực lượng.
Quả nhiên, đối mặt với Cổ Thần khống chế Như Ý Linh Lung bảo tháp ập tới vô cùng mạnh mẽ, Hầu Quân Cực không dám phớt lờ, phải lập tức nghênh chiến.
Ngay lúc Như Ý Linh Lung bảo tháp trong tay Cổ Thần ném ra ngoài, thân thể Hầu Quân Cực ngửa ra sau, giống như giương cung, lập tức mạnh mẽ bắn tên, quát lớn:
- Bắn…
Kiền Thiên Kích trong tay ném mạnh về phía trước, giống như giương cung bắn tên, quang mang chói mặt đẹp tới cực điểm bắn thẳng vào Như Ý Linh Lung bảo tháp.
Tứ Kích Xạ Nhật Nguyệt, ngay cả nhật nguyệt trên trời cũng có thể bắn, có thể nghĩ uy lực một kích này, coi như là cao thủ tuyệt đỉnh đối mặt với thức thứ tư Xạ Nhật Nguyệt, hơi có chút không cẩn thận đều phải ôm hận mà chết.
Đương…
Như Ý Linh Lung bảo tháp và Kiền Thiên Kích mãnh liệt va chạm một chỗ, tiếng nổ giống như thiên băng địa liệt, lúc này còn kèm theo tiếng răng rắc, Như Ý Linh Lung bảo tháp và Kiền Thiên Kích chạm vào một chỗ, rung động pháp lực cường liệt khiến lôi dài trong nháy mắt bạo liệt ra một huyệt động phương viên hơn mười trượng, vô số vết nứt khuếch tán bốn phía, giống như mạng nhện, đủ phát tán mấy trăm trượng mới dừng lại.
Tuy rằng lôi đài vô cùng kiên cố, lại bị hạ cấm chế, trận pháp, cho dù pháp bảo cực phẩm cũng không thể tạo thành một vết nứt nhỏ, thế nhưng trước mặt hai kiện tiên bảo vô thượng Như Ý Linh Lung bảo tháp và Kiền Thiên Kích, giống như đậu hũ, bị phá hủy vô cùng đơn giản.
Lúc này đây, các cao thủ Mệnh Tuyền cảnh trên thành tường đã sớm có chuẩn bị, liên hợp với nhau hình thành một cương tráo pháp lực, bao phủ toàn bộ thành tường, như vậy sẽ không ai bị ba động pháp lực phát tán đánh bay đi.
Cương khí pháp lực trên lôi dài bay tán loạn, vô số vị trí xuất hiện vết không gian nứt nẻ, nơi chốn đều là vết rách không gian, quang mang lóng lánh, khó có thể nhìn thấy rõ tất cả.
Thế nhưng trận chiến đấu giữa Cổ Thần và Hầu Quân Cực chưa vì những cương khí pháp lực cuồng bạo tán loạn này mà dừng lại, Hầu Quân Cực vừa mới ném Kiền Thiên Kích, trong tay lại nhiều hơn một con hạc giấy.
Trên giấy vô cùng trống trải, chỉ có duy nhất một chữ “hỏa”, chính là thủ cảo chư tử thượng cổ lưu lại. Tu vi của chư tử thượng cổ đã đạt tới cảnh giới ngôn xuất pháp tùy, một chữ “hỏa” ẩn chứa pháp tắc hệ hỏa, chỉ riêng một chữ “hỏa” này so với bất cứ pháp bảo cực phẩm nào đều lợi hại hơn, hoàn toàn cùng cấp bậc tồn tại tới tiên bảo.
Không nói hai lời, Hầu Quân Cực liền cầm tờ chư tử thủ cảo có viết chữ “hỏa” này ném ra ngoài, Như Ý Linh Lung bảo tháp và Kiền Thiên Kích chạm vào nhau, cương khí pháp lực tán loạn còn chưa ngừng lại.
Chư tử thủ cảo có khắc chữ “hỏa” phát sinh một đạo xích mang, xích mang phát tán đủ nghìn trượng, cực nóng không gì sánh được, trong sát na hóa thành một mảnh hỏa hải nghìn trượng, hỏa này tinh thuần tới cực điểm, không giống hỏa diễm bình thường, ẩn chứa pháp tắc hệ hỏa, đủ đốt chat mọi thứ, ngay cả pháp bảo cực phẩm cũng có thể bị pháp tắc hệ hỏa đốt cháy thành tro tàn.
Biển lửa nghìn trượng phô thiên cái địa ập về phía Cổ Thần.
Cương khí pháp lực sau khi Như Ý Linh Lung bảo tháp va chạm với Kiền Thiên Kích vừa mới tan đi, quang mang chói mắt vừa mới biến mất, Cổ Thần liền phát hiện đỉnh đầu hóa thành một biển lửa, chụp mạnh về phía hắn.
Đúng lúc này, Chiến Thần Lệnh trước ngựa đột nhiên lay động mãnh liệt, so với thời điểm Tàng Thiên Cơ thi triển Xích Hỏa Ấn còn mãnh liệt hơn nhiều, có thể thấy được biển lửa trước mắt so với Xích Hỏa Ấn do Tàng Thiên Cơ phát ra mạnh liệt hơn rất nhiều.
Cổ Thần có thể cảm giác được, Chiến Thần Lệnh tựa hồ phát ra rên rỉ vui vẻ, có thể thấy được biển lửa so với Xích Hỏa Ấn của Tàng Thiên Cơ giống nhau, Chiến Thần Lệnh đều có thể hấp thu.
Chỉ bất quá, biển lửa là so chư tử thủ cảo phóng ra, uy lực không phải Xích Hỏa Ấn do Tàng Thiên Cơ phát ra có thể so sánh được, tuy rằng run rẩy một chút, thế nhưng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của Chiến Thần Lệnh, vẫn như trước ập về phía Cổ Thần.
Xích Hóa Ấn khi còn đang ở trong không trung đã bị Chiến Thần Lệnh hóa thành hỏa diễm, hấp thu toàn bộ.
Chiến Thần Lệnh rốt cuộc là loại pháp bảo như thế nào, Cổ Thần không thể phán đoán ra được, ngay cả tiên bảo vô thượng cấp bậc như Như Ý Linh Lung bảo tháp cũng không cùng một đẳng cấp đối với nó, Cổ Thần đối với Chiến Thần Lệnh có lòng tin tuyệt đối, không hề ngăn cản, để biển lửa khắp bầu trời phô thiên cái địa đổ xuống.
Trong sát na, Cổ Thần liền bị biển lửa nghìn trượng bao phủ, từ bên ngoài thoạt nhìn, biển lửa nghìn trượng từ bốn phương tám hướng vây quanh Cổ Thần, sau đó không ngừng thu nhỏ lại, hiển nhiên Cổ Thần đã bị pháp tắc hệ hỏa đốt cháy.
- Hỏa diễm do chư tử thủ cảo phát ra chính là pháp tắc hệ hỏa, ngay cả pháp bảo cực phẩm cũng có thể bị đốt thành tro tàn, cao thủ Minh Khiếu kỳ đứng đầu cũng không thể trực tiếp dùng thân thể chống lại, Cổ Sát thần…, xem ra lành ít dữ nhiều rồi!
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế