Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #101  
Old 02-08-2008, 10:45 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 101

BINH LỬA DẬY TƯƠNG DƯƠNG



Kim Luân Pháp Vương dắt Quách Tưá»ng chạy ra ngoài mưá»i trượng, đột nhiên phát sanh má»™t độc kế.

Mắt ông nhìn thấy hai sợi dây thừng cá»™t chặt vào hai cây đại thá», ông muốn chặt đứt hai sợi dây này để cho má»i ngưá»i xuống hang lúc nãy kẹt chết hết dưới hang sâu.

Suy nghÄ© xong, ông quay trở lại dùng hết ná»™i lá»±c bứt bá» hai sợi dây nầy. Quách Tưá»ng cả kinh chạy đến bên ông, dùng ná»™i lá»±c đánh vào uyên hạ duyệt cá»§a Pháp Vương thá»±c mạnh.

Pháp Vương vừa thoát được đại nạn, không mảy may đỠphòng Quách Tưá»ng, nên bị Ä‘iểm trúng huyệt đạo khá nặng, làm cho toàn thân ông đã bị têbuốt, thân thể mất cả sức lá»±c.

Quách Tưá»ng lại dùng song chưởng đánh mạnh vào lưng ông và quát to:

-Cũng tại ngươi hết cả! ác hóa thượng! Ngươi chết chẳng oán than!

Pháp Vương tuy bị trúng huyệt khá nặng, nhưng ông cố vận ná»™i lá»±c hóa giải và giả bá»™ cưá»i to:

-Ngươi có bao nhiêu công lực mà dám kình chống ta?

Quách Tưá»ng lúc bấy giỠđã biết kính sợ Pháp Vương. Nàng biết rằng Pháp Vương chưa hóa giải hết huyệt đạo nên nàng cố vận dụng song chưởng, đánh bình, bình vào lưng Pháp Vương. Nàng lại vươn tay Ä‘iểm vào mưá»i bảy mưá»i tám huyệt đạo, cố ý làm cho ông ta té nhào xuống hang sâu, không thể chuyển vận được kinh phái mà hóa giải cho kịp.

Nàng lại chạy ra gành đá trước mặt và quay đầu lại nói:

-Ta không như mẫu thân ta chịu chết ở đây đâu.

Nói xong nàng băng mình chạy thật xa. Pháp Vương cả kinh, há»›p vài luồng chân khí để hóa giải huyệt Uyên dạtÕ, mà không kịp chặt đứt dây thừng, tung mình rượt theo Quách Tưá»ng đã chạy xuống gành núi khá xa.

Äịa thế ở Äoạn trưá»ng nhai rất cổ quái, cây cối rất kỳ lại má»›i thấy Quách Tưá»ng từ hướng Äông, ông vừa Ä‘uổi tá»›i đã thấy nàng qua hướng Tây.

Thân thể cá»§a Pháp Vương to lá»›n mà đưá»ng xá ngoằn ngoèo, ông thở hồng há»™c vẫn không Ä‘uổi theo kịp Quách Tưá»ng. Nàng nhá» mình nên len theo kẽ lá cành cây thoăn thoắt. Kẻ chạy ngưá»i Ä‘uổi suốt ngày mà Pháp Vương vẫn không theo kịp Quách Tưá»ng.

Ông cả giận tung mình lên không theo môn pháp Bình sa nhạc lạc mà bay lÆ¡ lá»­ng cản đầu Quách Tưá»ng. Khi hạ xuống bên nàng, ông đưa tay ra chá»™p mạnh.

Quách Tưá»ng vừa thoát ra khá»i cÆ¡n khá»§ng hoảng tinh thần nay vừa định tỉnh đã bị Pháp Vương chá»™p bắt, làm cho nàng hốt hoảng kêu to:

-Mẹ ơi ! Mẹ!

Pháp Vương vá»™i vã đưa tay bụm chặt miệng Quách Tưá»ng. Bây giá» lại nghe tiếng cá»§a Hoàng Dung từ xa đưa lại:

-Bé Quách Tưá»ng đã Ä‘i đâu?

Pháp Vương lẩm bẩm:

-Uổng ! Uổng quá ! Ta bỠlỡ một cơ hội!

Nói xong ông Ä‘iểm vào huyệt á khẩu để cho Quách Tưá»ng câm lặng, bế xốc nàng lên rồi chạy như gió.

Thá»±c ra Pháp Vương bá» mất cÆ¡ há»™i không chôn được bá»n Hoàng Dung dưới đáy hang.

Lục Vô Song bước lên trước, không thấy Quách Tưá»ng đâu, nàng dáo dác Ä‘i nhìn khắp phía mà không gặp.

Tuy vậy, nàng không dám đuổi theo, vì đã một lần nguy hiểm, nàng như chim sợ ná, chỉ còn chỠđợi Hoàng Dược Sư và Nhất đăng đại sư lên mới trình bày tự sự.

Trong phút chốc Hoàng Dược Sư đã lên tá»›i, Lục Vô Song liá»n thuật câu chuyện Quách Tưá»ng bị Kim Luân Pháp Vương dẫn Ä‘i.

Hoàng Dược Sư ở dưới hang quan sát rất tỉ mỉ cÅ©ng không tìm ra vết tích cá»§a Dương Qua, má»i ngưá»i Ä‘á»u cho chàng đã gặp há»a rồi, nên há» xúm lại bàn luận tính kế hoạch khác.

Lên đầu là Lục Vô Song, kế đến Trình Anh và bà Anh Cô. Trong lúc má»i ngưá»i Ä‘ang tiếp tục lên bá» thì nghe Trình Anh kêu réo om sòm:

-Bé Quách Tưá»ng, bé Quách Tưá»ng, ngươi ở đâu?

Hoàng Dung Ä‘ lên tá»›i đất, nhìn thấy Quách Tưá»ng và Kim Luân Pháp Vương mất tích, bà liá»n đưa mắt nhìn Hoàng Dược Sư , Nhất Äăng, Châu Bá Thông, Anh Cô tá» vẻ khẩn cầu.

Má»i ngưá»i há»™i ý vá»™i vã chia nhau Ä‘i lục soát khu Tuyệt Tình cốc, cÅ©ng không thấy bóng cá»§a hai ngưá»i đâu cả, chỉ gặp chiếc giầy cá»§a Quách Tỉnh để rÆ¡i lại.

Trình Anh cầm chiếc giầy nói: Theo ý cá»§a tiểu muá»™i, thì Tưá»ng nhi chẳng có sao cả, sư tỉ chá»› khá lo sầu. Theo dấu tích này có lẽ Pháp Vương và nó Ä‘i vá» hướng nam. Tưá»ng nhi thông minh cố ý làm rÆ¡i chiếc giầy để mẫu thân an lòng mà theo dõi. Tôi dám quả quyết nó không có việc gì đến đỗi.

Hoàng Dung nghÄ© lại lá»i nói Pháp Vương lúc nãy là ông muốn thâu nhận Quách Tưá»ng làm đồ đệ truyá»n y bát, thì đối vá»›i số vận Quách Tưá»ng không có gì đáng ngại, nên bà bá»›t Ä‘i má»™t phần lo lắng.

Äoàn ngưá»i này lên đưá»ng xuôi nam. Vừa Ä‘i vừa há»i tin tức, nhưng Pháp Vương và Quách Tưá»ng chẳng để lá»™ tông tích gì hết. Äi được vài ngày, bá»—ng nghe lá»i khách qua đưá»ng đồn đại: Quân Mông Cổ kéo hai đạo quân từ hướng Bắc đến vây thành Tương Dương thật muôn phần nguy cấp.

Hoàng Dung hốt hoảng bảo:

-Quân xâm lăng Mông Cổ vây thành Tương Dương thế rất ngặt ngèo! Chúng ta hãy trở lại cứu thành! Công việc Tưá»ng nhi hãy tính sau.

Hoàng Dược Sư , Châu Bá Thông và Nhất Äăng Äại Sư là những ngưá»i xuất thế, xa lánh ngoại vật, chuyện Ä‘á»i không còn ràng buá»™c tá»›i nữa, nhưng đối vá»›i việc thành Tương Dương là ải địa đầu cá»§a giang san nhà Tống, không lẽ ngồi khoanh tay mà trông cảnh nước non bị giầy xéo, chà đạp dưới gót xâm lăng. Tất cả Ä‘á»u nghe theo lá»i thỉnh cầu cá»§a Hoàng Dung trở lại Tương Dương thành.

Hoàng Dược Sư , Nhất Äăng và Hoàng Dung đã Ä‘em hết diệu thá»§ khinh công chạy như bay vá» thành Tương Dương. Chỉ chá»n má»™t ngày, hỠđã đến ngoài thành.

Má»i ngưá»i đứng xa xa nhìn thấy Ä‘oàn quân Mông cổ phô trương thanh thế, há» cÅ©ng e ngại vô cùng. Hoàng Dung bình tÄ©nh nói:

-Äịch quân tuy đông, nhưng chúng ta võ phu chí dÅ©ng không có gìđáng ngại, chúng ta hãy đến thành, thừa đêm tối sẽ tiến vào thành.

Bây giá» trong bá»n bảy ngưá»i, ai ai cÅ©ng lá»™ vẻ lo lắng, duy có Châu Bá Thông luôn luôn cưá»i há»nh hệch. Há» rút vào rừng lên lá»i Ä‘i vá» hướng thành Tương Dương, đợi đêm tối hành sá»±.

Vào khoảng canh hai Hoàng Dung dẫn đầu, xâm nhập vào doanh trại địch quân.

Bảy ngưá»i khinh công đến mức cao diệu, nhưng Ä‘oàn quân Mông Cổ trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp, lá»›p đứng, lá»›p ngồi, há» chỉ Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng dài là đồi tuần Ä‘oàn Mông Cổ trông thấy. Chúng thổi còi lên báo hiệu. Chiêng trống nổi vang dá»™i trá»i đất.

Lập tức có ba trăm đội túc trá»±c kéo ra vây hãm bảy ngưá»i. Còn lính gác giữ doanh trại không thấy chúng náo loạn hay tá» vẻ gì lo lắng cả.

Hoàng Dung cảkinh nói.

-Quân xâm lăng Mông Cổ lịnh nghiêm minh, hèn chi đánh đâu thắng đấy. Hôm nay chúng bủa vây thành, việc giải vây rất khó thập bội.

Châu Bá Thông nhanh tay chá»™p lấy hai thanh trưá»ng kiếm vung lên loáng loáng để mở lối tiá»n phong. Hoàng Dược Sư và Nhất đăng má»—i ngưá»i Ä‘oạt má»™t thanh trưá»ng thương Ä‘i Ä‘oạn hậu, còn bốn ngưá»i phụ nữ Ä‘i Ä‘oạn giữa phụ lá»±c mở lối.

Quân Mông cổ vì sợ tổn thương đến nhÆ¡n mã , nên chúng không bắn tên vào nhóm ngưá»i này. Nếu chúng xạ tên thì Hoàng Dược Sư và Nhất Äăng có ba đầu sáu tay chống trả cÅ©ng không nổi. Vả lại môn cung xạ là má»™t môn đặc biệt nhứt cá»§a giống nòi Thành Cát Tư Hãn.

Bảy ngưá»i càng đánh càng tiến dần. Nhưng trước mắt há» gươi giáo chÆ¡m chởm, khí giá»›i như rừng khó mà tiến thêm được.

Châu Bá Thông, Hoàng Dược Sư liá»n vung chưởng đánh gãy mấy lá»›p trưá»ng thương. Nhưng lệnh cá»§a quân Mông cổ rất nghiêm, tên nầy ngã , tên khác thế, vững chắc như vách đá tưá»ng đồng, không má»™t ngưá»i thối bá»™.

Châu Bá Thông bá»—ng nhiên cưá»i to bảo:

-Hoàng lão tà! Chúng ta hãy liá»u ba cái mạng này để bảo vệ cho bốn con nhãi ranh khá»i nạn, thoát khá»i vòng vây.

Bà Anh Cô hừm một tiếng to, nói:

-Ngưá»i già mà ăn nói hồ đồ há»—n độn Lão Thái bà là ta mà ngươi dám bảo nhãi ranh ư ? Ta thá» sẽ chết nÆ¡i đây, bảo vệ cho ba cô gái mặt hoa da ngá»c.

Hoàng Dung nghe hai ngưá»i nói nghÄ© thầm:

- Lão Ngoan Äồng trá»i chẳng sợ, đất chẳng kiêng, mà hôm nay nói toàn những lá»i bi quan, thật là má»™t việc đại bất thưá»ng! Tình hình thật không kém phần nguy hiểm.

Trong khi bà Ä‘ang suy nghÄ© thế thì Ä‘oàn quân Mông Cổ càng lúc càng đông vây hãm không còn má»™t kẽ hở. Tất cả Ä‘á»u Ä‘em hết sức bình sanh ra chống trả.

Hoàng Dung vừa đánh vừa đưa mắt quan sát, bà ngó thấy phía tây có hai phía doanh trại Ä‘en huyá»n. Bà nhá»› lại lúc Ä‘i theo Thành cát Tư hãn chinh Tây; há»… doanh trại Ä‘en là kho chứa lương thá»±c. Nên bà nảy ra má»™t kế, hướng vào chá»— này đánh mạnh ra. Bà lừa má»™t tên Mông cổ cầm Ä‘uốc, giật mạnh và phá vòng vây lần đến doanh trại nầy.

Hoàng Dung tiến đến gần trại, ném bó đuốc vào nóc trại trữ lương thực. Lửa cháy phừng phừng loang cả doanh trại. Phút chốc, ánh lửa như Trùng Dương cung thu nào!

Châu Bá Thông khoái trá nhảy múa tưng bừng. Kho lương thá»±c trong phút chốc, ngá»n lá»­a đã cháy ngất trá»i. Châu bá Thông khóai chí, quăng cây trưá»ng kiếm và giật mạnh mấy bó Ä‘uốc ném túi bụi. Ông rá»§i vô ý quăng nhầm yên ngá»±a làm cho con ngá»±a này nhẩy lên trên mình con ngá»±a kia la hí vang trá»i. Thá»±c là cảnh há»—n loạn.

Thừa cÆ¡ há»™i, há» cướp được năm con ngưá»i mã cưỡi lên mình xáp chiến vá»›i địch.

Quách Tỉnh ở trong thành Tương Dương nghe ngoài thành tiếng quân reo dậy đất, lật đật leo lên thành quan sát, nhìn thấy khói bốc ngất trá»i ngá»±a hí vang dậy, quân binh Mông cổ há»—n loạn, lật đật Ä‘iểm hai ngàn binh mã , phái Võ Tu Văn, Võ Äôn Nho Ä‘em quân ra ngoài thành tiếp chiến.

Hai anh em há» võ ra khá»i thành độ chừng ná»­a dặm, nhìn thấy bẩy ngưá»i cỡi năm con ngá»±a. Hoàng Dược Sư đỡ Lục Vô Song nằm ngay lưng ngá»±a, Nhất Äăng thì đỡ Châu Bá Thông phi ngá»±a tá»›i gấp.

Hai anh em hỠvõ lật đật xua quân bày trận thế, đem cung nỠxạ vào địch quân, bảo vệ Hoàng Dung từ ngoài thành chạy vào.

Quách Tỉnh đứng lên thành thấy nhạc phụ và hiá»n thê, Nhất đăng đại sư và Châu bá thông Ä‘á»u đến đông đủ, lòng mừng rối rít, khiến quân binh mở rá»™ng cá»­a thành nghinh tiếp.

Khi Ä‘oàn ngưá»i vào trong thoạt thấy Châu Bá Thông bị trúng phải ba mÅ©i tên sau lưng, tóc bị thiêu trụi còn Lục Vô Song trúng phải má»™t mÅ©i giáo dài ngang bụng. Hai ngưá»i thương tích quá nặng.

Hoàng Dung, Trình Anh và Anh Cô tuy bị trúng tên độc, nhưng không trúng vào yếu huyệt.

Riêng Nhất Äăng và Hoàng Dược Sư không có vết thương nào. Hai ông là ngưá»i lão thông y dược, khi xem xét vết thương cá»§a Lục Vô Song và Châu bá thông, cÅ©ng phải cau mày không nói ra lá»i.

Châu Bá Thông chua chát nói:

-Äoàn Hoàng Gia! Hoàng lão tà! Hai ông chẳng nên buồn cho tôi. Lão Ngoan đồng máu nóng tá»±a dầu sôi khó mà chết sá»›m được. Xin hai ông hãy để tâm lo lắng giúp đỡ và chữa trị cho được Lục Vô Song Ä‘i. Lão Äồng chẳng hệ gì đâu.

Hoàng Dược Sư nghe Châu Bá Thông nói mỉm cưá»i, coi ông này hy hữu, ngó Nhất Äăng tá» vẻ cầu xin và kính trá»ng. Trong cái kính trá»ng còn pha thêm sợ sệt, e dè.

Tuy Nhất Äăng xuất gia đầu Phật rất lâu, nhưng má»—i lần đến ông, lão Ngoan Äồng luôn luôn xưng hôlà Ä oàn Hoàng Gia.

Nhất Äăng và Hoàng Dược Sư thấy lão Ngoan đồng Ä‘ang bị thương tích hành hạ mà vẫn không mất nụ cưá»i nên hai ông lấy làm cảm động bồi hồi.

Còn Lục Vô Song thì hôn mê bất tỉnh. Trình Anh ngồi kế bên giưá»ng nhìn thấy thương tích quá nặng, bất giác hai dòng lệ rÆ¡i lã ch ã.

Qua ngày thứ hai, mới vừa sáng tinh sương đã nghe ngoài thành tiếng còi thúc quân càng lúc càng dồn dập.

Quan trấn thá»§ là Lữ Văn Hoán đốc suất quân mã tăng cưá»ng cho bốn cá»­a thành.

Quách Tỉnh, Hoàng Dung lên mặt thành xem xét, thấy Ä‘oàn quân Mông cổ tràn ngập núi rừng, không Ä‘oán được bao nhiêu, từng làn sóng ngưá»i dồn dập kéo tá»›i bốn cá»­a thành.

Quách Tỉnh là tham mưu hành quân cá»§a Mông cổ má»™t thá»i khá lâu, ông biết hết chiến lược công thành cá»§a chúng, nên ông ra lệnh phòng bị đầy đủ.

Äịch quân dùng cung tên, há»a pháo đá nhá»n thang mây công thành, Ä‘á»u bị Tống quân loại ra hết.

Hai bên giao chiến vá»›i nhau từ sáng đến chiá»u. Tống quân dưới sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a Quách Tỉnh đã sát hại trên hai ngàn nhÆ¡n mã cá»§a Mông cổ. Äoàn quân Mông, bị tổn thất quá nặng, nên vá»™i vã lui ra xa đóng doanh trại để bàn mưu lược tấn công nữa.

Trong thành Tương Dương bây giá» gần hai mươi binh sÄ© còn có mưá»i muôn bá tánh trẻ già, ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u biết, nếu thành bị phá vỡ ắt khó tránh được cái chết thêthảm. Do đó, há» phân từng Ä‘oàn, trai tráng thì gươm Ä‘ao, dao mác ra trận, còn già nua thì khuân đá nấu cÆ¡m, giúp những ngưá»i trai tráng giết giặc giữ thành.

Trong thành, ngoài thành, tiếng reo hò giết giặc vang dậy cả trá»i đất. Quách Tỉnh tay cầm trưá»ng kiếm, làm đốc tướng chỉ huy binh mã đứng lên mặt thàh. Hoàng Dung Ä‘i theo má»™t bên giúp ý kiến.

Bình minh đã ló dạng, báo hiệu máu sắp đổ. Ngoài thành, đoàn kị binh Mông cổ phi ngựa như bay, trùng trùng điệp điệp.

Nhìn lại Quách Tỉnh thấy ông như má»™t vị thiên thần, mặt mày nghiêm trang lẫm liệt, binh sÄ© và dân chúng Ä‘á»u tá» vẻ ái má»™ vô cùng.

Quách Tỉnh, Hoàng Dung đứng lên trên thành đốc quân một lượt chẳng lìa nhau.

Hôm nay bị địch quân áp bức, hai ngưá»i thá» trước binh sÄ© má»™t bước chẳng lùi.

Hoàng Dung nghÄ© thầm. Tỉnh ca kết nghÄ©a vợ chồng trên ba mươi năm dài đăng đẳng, bao nhiêu tâm cÆ¡ khí huyết Ä‘á»u do thành Tương Dương nung nấu. Bây giá» hai ngưá»i hiệp sức chống địch, dầu máu đổ thịt rÆ¡i trên mặt thành cÅ©ng không tiếc.

Bà lại quay nhìn Quách Tỉnh thấy râu tóc ông bây giỠđã ngả mầu đen bạc, bất giác bà than:

-Nếu địch quân vây mãi như vầy, thì mỗi đêm Quách Tỉnh lại bạc trắng một phần râu tóc.

Hoàng Dung đang nghĩ ngợi miên man, bỗng nghe tiếng reo hò của quân Mông cổ:

-Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Tiếng reo hò từ xa tiếp đến gần như sóng cá»§a đầu gành, sấm rá»n vang dậy, vì cảmá»™t doàn hai mươi muôn binh Ä‘á»u hô má»™t loạt.

Lại thấy má»™t cây cá» mao chín tua giÆ¡ lên cao. Kế đó là con ngá»±a ô chùy, yên vàng khá»›p bạc. Ngồi dưới ngá»±a là Hoàng Äế Mông cổ. Má»™t cây lá»ng vàng cá»±c to che phụ cảngưá»i lẫn ngá»±a.

Quân Mông cổ thấy nhà vua đến, vội phân đội ngũ rất chỉnh tỠtiếp giá, và kịch liệt. Chúng xông vào phía cửa Bắc.

Mỗi lần Hòang đế ngự giá thân chinh, thì Hoàng đế đi trước kế đó là quốc sư và các tướng theo sau.

Äó là má»™t dịp để cho binh sÄ© trổ tài đánh giặc, chúng hăng say tá»­ chiến.

Quách Tỉnh đưa hai tay tá»›i trước gá»i đám thân binh và đám dân chúng hô to:

-Hỡi anh em! Hôm nay Hoàng đế Mông cổ xâm lăng đến đây cốt ý xem khí phách cá»§a ngưá»i trai đại tống.

Ông vận hết ná»™i lá»±c phát ra âm thanh nên tiếng nói, truyá»n Ä‘i thật xa, khiến má»—i ngưá»i nghe rõ mồn má»™t.

Binh sÄ© trên thành giao chiến hÆ¡ n ná»­a ngày, sức lá»±c đã mệt, nay nghe tiếng hô hào cá»§a Quách Tỉnh, làm má»i ngưá»i hăng chí trở lại.

Há» quyết liá»u thân tá»­ chiến Nhìn ra ngoài thành, thấy thi thể cá»§a quân Mông cổ nằm chồng chất, càng lúc càng cao. Tốp binh sÄ© hậu tập tràn lên như nước vỡ bá», giầy đạp lên những thân đồng đội, cốt ý tiến vá» phía trước để công thành.

Hoàng đế Mông cổ lại truyá»n cho đám kị binh Ä‘iá»u động thêm binh tá»›i truá»›c để công thành.

Màn đêm bao phá»§, quanh cảnh chiến trưá»ng càng thêm ảm đạm thê lương.

Giữa lúc giao tranh thì trong thành ngoài ná»™i hàng muôn bó Ä‘uốc đốt lên sáng rá»±c cả má»™t góc trá»i.

Vị sứ quân thủ thành là Lữ văn Hóan nhìn thấy thanh thế của địch mạnh như cuồng phong, thác lũ, không có một sức mạnh nào cản nổi, khiến ông thối chí bi quan cực độ.

Gương mặt xám ngắt như mẩu đất. Ông bước đến bên Quách Tỉnh nói nhá»:

-Quách, Quách đại hiệp! Theo tôi thì không thể nào giữ được thành Tương Dương, vậy chúng ta hãy mở cửa nam mà rút quân.

Quách Tỉnh cau mày, mặt giận hầm hầm nói như quát:

-Chá»› nên thốt lá»i như thế! Tương dương còn là chúng ta còn. Tương dương mất là chúng ta phải thác.

Hoàng Dung biết Lữ Văn Hoán bị khá»§ng hoảng tinh thần e lão hạ lịnh thâu quân thì khốn khổ cho má»i ngưá»i, làm nản lòng binh sÄ©, nên bà rút thanh kiếm đưa ngay trước mặt Lữ Văn Hoán, nói:

- Nếu ông còn nói thêm má»™t lá»i thối quân, thì trước nhất tôi chặt ông ra làm ba để ngăn ngừa binh sÄ©.

Lữ Văn Hoán có bốn tên cận vệ bên mình, thấy Hoàng Dung vô lễ với chủ tướng, lật đật bước lên trước mặt bà cản đỡ.

Hoàng Dung quét mạnh một đá làm cho bốn tên cận vệ xiểng niểng, té lăn xuống dưói thành.

Quách Tỉnh lại nói :

- Làm trai giúp nước, là lúc nước nhà điên đảo, chứ mỗi khi thấy giặc là chùn chân, chưa đánh đã đau, đâu xứng đáng là hàng nam tử tu mi ?

Ông dùng lá»i khiển trách chá»§ tướng, và cố ý khích động tinh thần binh sÄ©, nên quân sÄ© Ä‘á»u hăng hái đổ xôlên mặt thành hết sức chống địch.

Lại nghe quan xướng ngôn cá»§a quân Mông Cổ truyá»n lịnh :

- Tất cả quan binh sÄ© tốt hãy nghe đây ! Hoàng thượng truyá»n chỉ, ngưá»i nào lên được thành trước tiên thì ngưá»i ấy được phong làm trấn thá»§ thành này.

Quân Mông Cổ nghe lá»i truyá»n, Ä‘ua nhau trèo lên vách tưá»ng đông như kiến cá». Chúng bất kể sống chết, chạy theo những vị cầm cỠđỠxung phong lên mặt thành.

Quách Tỉnh thấy thế cá»§a giặc dữ, liá»n rút ngay chiếc cung ra khá»i vai, đặt lên mÅ©i tên răng sói, nhằm ngay tướng tiên phong mà xạ má»™t phát mãnh liệt.

MÅ©i tên xuyên qua cổ há»ng, tên tướng này ngã xuống đất giãy đành đạch. Kế đó ông nhằm ngay tên quan xướng ngôn xạ má»™t phát ngay mặt, làm cho con mắt cá»§a viên quan này bắn ra ngoài, té xuống ngá»±a chết tươi.

Bao nhiêu ý chí chiến đầu cá»§a địch quân bị chùn bước hai nguá»i tiên phong. Qua mấy phút sau, lại có má»™t Ä‘oàn quân cảm tá»­ leo lên thành lần nữa

Gia Luật Tá» tay cầm trưá»ng thương, chạy đến bên Quách Tỉnh cúi đầu thưa :

- Nhạc phụ ! Nhạc mẫu ! Quân Mông Cổ chẳng chịu lùi, vậy nhạc phụ cho phép tiểu tế ra ngoài thành đánh với chúng một trận.

Quách Tỉnh vui vẻ bảo :

- ÄÆ°á»£c ! Ngươi hãy lÄ©nh ba ngàn nhân mã ra thành khai chiến, nhưng nhá»› đỠphòng cẩn thận.

Gia Luật Tá» liá»n chạy xuống thành, gióng trống tập binh. Chàng mang theo má»™t ngàn tên Khất Cái và hai ngàn binh ra thành chiến đấu.

Cá»­a Bắc thành Tương Dương là má»™t trong các cá»­a bị tấn công rất ngặt, quân Mông Cổ Ä‘ang ồ ạt công thành, bá»—ng thấy cá»­a thành mở toang, hàng ngàn dÅ©ng sÄ© trào ra như nước lÅ©. Äám binh sÄ© nhà Tống còn khá»e khắn, lại hăng say, ùa nhau giết vô số địch quân. Äoàn quân Mông Cổ cuốn vó chạy dài. Bá»—ng nhiên trong doanh trại nổi lên ba tiếng pháo lệnh, hai đạo binh thiết mã ào ra như thác lÅ©, vây hãm Gia Luật Tá» và ba ngàn binh sÄ© vào giữa.

Äoàn quân cá»§a Gia Luật Tá» cốt cán là má»™t ngàn Khất Cái, má»—i ngưá»i Ä‘á»u võ nghệ tinh thông, kiêu hùng thiện chiến. Tuy bị vây hãm nhưng há» vẫn không lá»™ vẻ gì lo sợ, càng đánh càng say.

Quách Tỉnh, Hoàng Dung và Lữ Văn Hoán ba ngưá»i đứng trên thành quan sát thế trận, thấy ba ngàn quân cá»§a Gia Luật TỠđội ngÅ© chỉnh tá», tá»›i lui có trật tá»±, lấy má»™t mà cá»± vá»›i mưá»i, nên ba ngưá»i cổ võ hoan hô vang dậy. Má»—i cây Ä‘uốc, má»—i ngá»n Ä‘ao loang loáng tụa như con rắn khổng lồ, Ä‘ang vưon mình giao chiến.

Viện binh Mông Cổ càng lúc càng đến tiếp viện, có trên hai muơi muôn binh thiết kỵ đã bao vây Gia Luật TỠvà ba ngàn quân Tống dày kịt.
Quách Tỉnh thấy Gia Luật Tá» dàn binh án ngữ, cản đội quân công thành cá»§a Mông Cổ, liá»n nảy ra má»™t kế, sai hai anh em há» Võ Ä‘em hai ngàn tinh binh, phục kích ngay cá»­a, chá»— quân Mông Cổ tiến quân lên thành, và lén sai ngưá»i đến truyá»n lệnh cho Gia Luật TỠđánh rốc vá» phía trước.
Trong khoảnh khắc, quân Mông Cổ đã tấn công lên đầu thành đến hơn ngàn tên.

Lữ Văn Hoán thấy quân địch đã lên đến đầu thành, đang hùng hổ giao chiến với quân Tống, làm cho mặt của Lữ Văn Hoán như gà cắt tiết, tay chân run lập cập.

Ông cất giá»ng run run :

- Quách đại hiệp ! Nếu để như vậy giặc vào thành thì sao ?

Quách Tỉnh làm ngÆ¡ không đáp, chỉ đứng yên như pho tượng gá»—. Lúc ông nhìn thấy trăm ngàn binh lính Mông Cổ đã đầy dẫy trên đầu thành, má»›i đưa cá» vàng ra phất mạnh ba cái, tức thì từ hang hốc nhô lên vô số binh gia tướng sÄ© cá»§a anh em há» Võ, kế đó có Chu Tá»­ Liá»…u cùng Võ Tam Thông xuất lãnh 10 đội quân hợp vá»›i binh sÄ© cá»§a Võ Tu Văn và Võ Äôn Nho bao vây thật chặt cánh quân Mông Cổ.

Bấy giỠngòai thành thì quân Tống bị bao vây, trên đầu thành thì năm ngàn quân Mông Cổ bị kẹt.

Ba cá»­a thành Äông, Tây, Nam gây ra má»™t trận đánh vô cùng khốc liệt. Những tiếng rú phát ra hãi hùng.

Hoàng đế Mông Cổ từ trên lưng tuấn mã trên một gò cao chỉ huy quân sĩ công thành.

Äoàn giáp binh Mông Cổ ngưá»i chết kẻ bị thương, chỉ còn năm mươi tên máu thấm giáp sắt, tá»±a hồ như há» mang hồng giáp.

Hoàng đế Mông Cổ là ngưá»i Vạn thắng chí tôn, thân thể rất trá»ng, ông đưa mắt nhìn đám quân nhà Ä‘ang gục không biết bao nhiêu, khiến cho ông nÆ¡m ná»›p lo sợ và nghÄ©:

"Nghe ngưá»i ta đồn quân Nam là phưá»ng vô dụng, kỳ thật há» không phải nhu nhược, mà anh dÅ©ng vô cùng.

Bấy giỠđêm đã canh ba, vầng trăng non vừa khuất núi, để lại vòm trá»i má»™t giải ngân hà và muôn ngàn vì sao lấp lánh.

Trận đại chiến kéo dài từ sáng sá»›m đến ná»­a đêm, đôi bên Ä‘á»u tổn hại quá nhiá»u, kẻ chết, ngưá»i bị thuÆ¡ng.

Tống quân chiếm được phần địa lợi, quân xâm lăng Mông Cổ không vì nhiá»u ngưá»i mà háo chiến lâu.

Bá»—ng nghe tiếng còi thâu quân, quân Mông Cổ vừa đánh vừa thối lui, thì hai đạo quân hậu tập cá»§a Tống triá»u kéo đến hợp lá»±c vá»›i đội tiên phong Ä‘uổi quân Mông Cổ vá» hướng gò cao chá»— hoàng đế Ä‘ang ở.

Hoàng đế Mông Cổ thấy khí thế quân Nam quá mạnh, vá»™i hạlệnh bắn đạn vào Ä‘oàn quân này, để đạo quân cá»§a ông dá»… bá» rút lui. Hoàng đế Mông Cổ ngồi trên ngá»±a cao nhìn xuống thấy trong đội hậu tập cá»§a Tống quân có má»™t vị trung niên cưỡi ngá»±a to, tay cầm trưá»ng thương tảxung hữu đột, oai phong lẫm liệt như Triệu Tá»­ Long đánh trận ÄÆ°Æ¡ng Dương, bao nhiêu mÅ©i lang nha tiá»…n bắn vào ngưá»i mà không má»™t mÅ©i nào phạm Ä‘uợc than thể.

Hoàng đế Mông Cổ lấy làm lạ, đưa tay vẫn má»™t tên quân già Ä‘ang đánh trống há»i :

- Ngươi có biết tên dũng tướng kia là ai không ?

Tên lính già đầu bạc hoa râm nói :

- Khải tấu bệ hạ, ngưá»i này là Quách Tỉnh ! Ngày trước đức Thái tổ Cao hoàng đế phong cho gã làm Kim Ä‘ao phò mã , đã từng theo Thái tổ chinh tây, lập nhiá»u chiến công hiển hách cho nước ta.

Hoàng đế Mông Cổ kinh ngạc :

- A ! Chính là gã sao ? Thật là dÅ©ng tướng Tống triá»u, tiếng đồn chẳng sai.

Những tên dũng tướng thấy nhà vua khen ngợi địch quân, làm giảm oai phong của mình, trong lòng căm tức, miệng hét vang lừng, múa đao vun vút, tiến lên giao chiến với Quách Tỉnh.

Quách Tỉnh nghe tiếng hét như sấm, tiếp thấy có 4 tên võ tướng ngưá»i cao vạm vỡ, cưỡi 4 con ngá»±a thật to, má»—i ngưá»i cầm mâu dài, giáo nhá»n, tiến đến !

Ông vá»™i thúc ngá»±a nghênh địch. Bốn tên dÅ©ng tướng xông ra má»™t lượt tấn công, đứa thì xà mâu đứa thì Ä‘ao bén, thương dài, má»—i ngưá»i cầm má»™t binh khí khác nhau, tấn công Quách Tỉnh tá»›i tấp.

Quách Tỉnh ung dung chống đỡ được 10 hiệp, bỗng hét to một tiếng như sấm nổ, làm cho hai tên dũng tướng thất kinh té xuống ngựa.

Còn hai tên cố chống cá»± vá»›i Quách Tỉnh, bị má»—i đứa má»™t mÅ©i tên vào bụng. Nhá» chúng mặc giáp sắt nên khá»i lá»§ng bụng, nhưng sức mạnh nhu thiên thần cá»§a Quách Tỉnh chúng không sao chịu nổi, cả hai ôm bụng rÆ¡i xuống ngá»±a.

Mấy tên thân binh cận tướng cá»§a Mông Cổ thấy 4 ngưá»i võ nghệ tuyệt luân còn phải bại dưới tay Quách Tỉnh, tuy có mặt Hoàng đế, nhưng không có má»™t cận tướng nào dám cậy tài ra đấu vá»›i Quách Tỉnh nữa.

Còn những tên xạ thá»§ sững sá» quên cả xạ tiá»…n. Quách Tỉnh liá»n thúc ngá»±a tiến lên gò, thấy vô số thương, mâu bá» trước mặt Hoàng đế. Vì chúng đã hoảng sợ liệng khí giá»›i mà chạy.

Quách Tỉnh bị các chướng ngại cản đưá»ng nên phi ngá»±a đến bên Hoàng đế không được.

Bỗng con ngựa của ông hí lên một tiếng vì trúng phải hai mũi tên lút vào bụng, nó lảo đảo ngã quỵ.

Quách Tỉnh không nao núng, nhảy xuống ngựa nhắm ngay một tên kỵ binh đâm tới một thương. Trong khi bất ý, tên này chẳng biết chống trả làm sao chỉ kịp kêu "ái" một tiếng rồi té xuống ngựa.

Quách Tỉnh cướp được ngá»±a, cố giết thêm mưá»i mấy tên cận tướng cá»§a Hoàng đế Mông Cổ.

Hoàng đế Mông Cổ nhìn thấy quân mình rất đông mà không cản trở được Quách Tỉnh, bất giác nhíu mày nói to :

- Hỡi ba quân tướng sÄ© ! Ai giết được Quách Tỉnh sẽ được thưởng mưá»i ngàn lạng vàng, thăng quan ba cấp !

Nghe tiếng trá»ng thưởng, Ä‘oàn thân binh Mông Cổ đổ xô đến như bầy ong vỡ tổ.

Quách Tỉnh thấy tình thế nguy cấp nên đưa trưá»ng thương đánh vẹt quân Mông Cổ, Ä‘oạn giương cung, đặt tên nhắm ngay Hoàng đế Mông Cổ bắn tá»›i.

Mũi tên bay vun vút, hai tên thân binh hộ giá thấy thế, vội nhảy đến trước chắn ngay trước mặt Hoàng đế cản tên.

"Vút" một cái, mũi tên xuyên qua ngực tên thứ nhất. "Vút" một tiếng thứ hai xuyên qua bụng tên thứ hai. Quách Tỉnh buông hai mũi lang nha tiễn kế tiếp xâu hai tên binh thành một, đứng như cột chân trước mặt Hoàng đế.

Hoàng đế thấy việc nguy, mặt mày biến sắc, lật đật thúc ngựa chạy xuống gò

Bấy giá» trong đạo binh Mông Cổ há»—n loạn, tiếng giáo mác rá»™n lên, binh Tống đến tiếp viện. Äi đầu là tướng trung niên tay múa đôi thiết trưá»ng kiếm, chính là Tứ Thá»§y Ngư ẩn đến tiếp tay vá»›i Quách Tỉnh theo lá»i truyá»n cá»§a Hoàng Dung.

Äạo quân Mông Cổ thấy Hoàng đế rút lui, nên trong lòng rối loạn, trận thế mất cả hàng ngÅ©, chá»±c chạy trốn.

Hoàng Dung trên thành thấy đội ngÅ© giặc rối loạn liá»n bắc loa gá»i to :

- Gia gia phát binh ra trận, đã giết chết Hoàng đế Mông Cổ rồi !

Binh sĩ nhà Tống reo hò tở mở :

- Hoàng đế Mông Cổ chết rồi, anh em ơi !

Quân trong thành Tương Dương đã cầm cá»± vá»›i quân Mông Cổ rất lâu, ai nấy Ä‘á»u há»c Ä‘uợc ít nhiá»u Mông ngữ. Bấy giá» dùng tiếng "cô lô ca la" nói vang trá»i dậy đất

Binh Mông Cổ nghe tiếng la hét cá»§a binh Tống, muôn mắt đổ dồn vá» phía Hoàng đế, thấy đức vua há» ngồi sững trên lưng ngá»±a, vẻ mặt như kẻ đã chết rồi. Chúng không phân biệt thá»±c hư mà chỉ Ä‘inh ninh vua đã bá» mạng, làm cho tất cả bá»n binh sÄ© Mông Cổ mất hết tinh thần chiến đấu. Không ai bảo ai, chúng ồ ạt thối lui ra sau.

Hoàng Dung hạ lệnh đuổi theo, mở toang cửa Bắc xuất ba ngàn tinh binh theo truy nã .

Ba ngàn quân của Gia Luật TỠthừa thế đánh giết không biết bao nhiêu quân Mông Cổ

Quân Mông Cổ rất thạo vỠchiến đấu, tuy rút lui nhưng cũng để lại mấy ngàn quân thiện chiến cản hậu. Vì thế mà Tống quân truy nã không được.

Hoàng Dung và Gia Luật TỠrút quân vào thành, kiểm điểm lại số tử thi của địch để lại trên năm ngàn ngưòi.

Hoàng Dung cho ngưá»i nhặt xác Ä‘em chôn. Bốn cánh quân bao vây ở bốn cá»­a thành Ä‘á»u rút sạch. Trá»i rạng sáng, má»i ngưá»i nhìn lại cảnh chiến trưá»ng chỉ thấy thịt rÆ¡i máu chảy, gươm dao kiếm kích còn đầy dẫy trên chiến địa rải rác trong vòng mưá»i dặm.

Khi kiểm điểm tổn thất, quân Mông Cổ thiệt hại từ ba muôn, thành Tương Dương tổn thất một muôn ba ngàn binh sĩ và dân chúng.

Từ khi đạo quân Mông Cổ cất bước xâm lăng đến nay ít khi bị thảm bại như vậy.

Hoàng đế Mông Cổ sau khi rút quân khá»i thành Tương Dương 40 dặm má»›i an doanh hạ trại, nhá»› lại chuyện vừa qua làm ông ná»­a say ná»­a tỉnh, ngồi thất thần trên án thư .

Hoàng đệ Hốt Tất Liệt liá»n Ä‘i đến ngá»± dinh há»i thăm tình hình chiến sá»±. Hoàng đế phán :

- Ngá»± đệ ! Thá»§a trước phụ hoàng khen tặng Quách Tỉnh là anh hùng, hôm nay qá»§a nhân má»›i thấy tận mắt, thật là danh bất hư truyá»n.

Nguyên vua Mông Cổ và hoàng đệ Hốt Tất Liệt là con cá»§a Äà Lôi ! Lúc Quách Tỉnh ở xứ này đã kết nghÄ©a an đáp vá»›i Äà Lôi, 2 ngưá»i đối đãi vá»›i nhau rất thân. Bấy giá» vì nhiệm vụ mà thá»§ thành chống địch, trên chiến trưá»ng không thể nhận mặt nhau.

Hốt Tất Liệt gật đầu không đáp, vẫy tay gá»i tên thị vệ đến bảo :

- Ngươi Ä‘i triệu má»i Tuyên Quốc Sư

* * *

Mặc dầu thành Tương Dương thắng trận, đẩy lui được kẻ địch, nhưng nhà nhà trong thành Ä‘á»u nghe tiếng khóc bi ai. Mẹ khóc con ! Vợ khóc chồng !

Quách Tỉnh, Hoàng Dung không kịp cởi áo giáp nghỉ ngÆ¡i đã lo việc Ä‘i tuần soát khắp thành, á»§y lạo các binh sÄ©. Vợ chồng Quách Tỉnh đến thăm Châu- bá- Thông và Lục Vô Song xem thương tích có thuyên giảm chút nào không. Khi thấy cả hai Ä‘á»u bình phục, vợ chồng Quách Tỉnh má»›i ra vưá»n hoa trở vá» phá»§.

Buổi sáng hôm sau, khi mặt trá»i vừa má»c, thì Quách Tỉnh và Lữ Văn Hoán Ä‘ang ngồi trong phá»§ đàm đạo mưu lược diệt trừ quân xâm lược. Bá»—ng má»™t tên thám báo chạy vào nói :

- Có má»™t đạo binh Mông Cổ trên muôn ngưá»i từ hướng Bắc đến

Lữ Văn Hoán kinh hãi há»i :

- Äạo quân Mông Cổ đã rút xa rồi kia mà ?

Quách Tỉnh xốc kiếm đứng dậy, lên mặt thành quan sát. Thấy đạo quân này cách thành khoảng 3 dặm, quân số uớc dư ba môn, đứng bày thế trận, nhưng không tấn công thành.

Trong vài giỠsau, chúng đã đốn cây cất một cái đài gỗ cao trên 10 trượng.

Bấy giỠtrên mặt thành có cả Nhất-đăng đại sư , Hoàng Dược Sư , Chu Tử Liễu và Hoàng Dung đứng quan sát địch tình.

Khi thấy chúng dá»±ng lên má»™t cái đài cao, má»i ngưá»i Ä‘á»u không hiểu gì cả.

Chu Tử Liễu nói :

- Quân man rợ, không biết chúng cất ngôi đài cao này để làm gì? Chẳng lẽ cất lên để quan sát tình hình trong thành. Äiá»u này rất vô lý. Nếu chúng muốn vậy,đâu có cất xa đến thế ? Vả lại, quân ta có thể bắn tên lá»­a đốt Ä‘i thì xây cất làm chi cho tốn kém ?

Hoàng Dung cau mày nghĩ không ra lẽ. Không rõ dụng ý của địch quân làm gì.

Khi đài vừa dá»±ng lên xong, thì thấy trên hàng trăm quân Mông Cổ áp tải đến đây cả má»™t đàn ngá»±a cả trăm con. Má»—i con ngá»±a có chở trên lưng cá»§i, chà, rÆ¡m, cá» khô. Chúng chất đầy quanh đài. Má»i ngưá»i thấy thế lấy làm lạ.

Chu Tử Liễu lại nói :

- Không lẽ bá»n man di này lấy thành không được cất đài để tá»± thiêu ? Hay là chúng muốn bày trò quá»· mị để ếm đối chúng ta ?

Hoàng Dung lắc đầu bảo :

- Chẳng bao giỠcó chuyện tà quái ấy. Tôi ở tại đất Mông Cổ rất lâu, nhưng không thấy chúng làm những chuyện dị đoan.

Trong lúc má»i ngưá»i nói chuyện, thì thấy cả ngàn binh sÄ©, kẻ đào ngưá»i cuốc xung quanh đài thành má»™t cái hào, bùn đất vét lên để dá»±a bá» hào thành bức tưá»ng thành nho nhá».

Hoàng Dung cả giận nói :

- Äất Tương Dương là quê hương cá»§a Gia Cát Võ Hầu Ä‘á»i Tam Quốc, quân rợ Mông Cổ vô lá»…, trước cá»­a vị đại hiá»n mà dám bày trò khuấy rối, không coi ngưá»i Tống ra sao cả.

Bấy giỠbỗng có tiếng còi thổi ba hiệp, trống to trống nhỠđánh "bồng bồng". Hai đạo quân chia hai, mỗi đạo trấn một bên . Trước mặt đài một muôn, sau đài một muôn, tất cả bốn muôn binh vây phủ ngôi đài.

Má»—i đạo dùng má»—i khí giá»›i khác nhau. Chúng Ä‘á»u cầm trưá»ng thương, giáo nhá»n, siêu Ä‘ao, cung tên ná lẫy, tá»±a hồ như có má»™t nhân vật tối quan trá»ng ở bên trong.

Lại nghe má»™t hồi còi lệnh, tiếng trống ngưng bặt, má»i ngưá»i đứng yên phăng phắc.

Từ ngoài xa có hai ngưá»i kỵ mã Ä‘i tá»›i mặt đài. Cả hai Ä‘á»u nhảy xuống ngá»±a và Ä‘i tuốt lên đài. Vì cách quá xa, má»i ngưá»i không nhận rõ mặt mÅ©i hai ngưá»i này, nhưng cÅ©ng rõ má»™t ngưá»i đàn ông và má»™t thiếu nữ.

Má»i ngưá»i càng ngạc nhiên không Ä‘oán Ä‘uợc sá»± tình. Hoàng Dung nhìn trân trối, Ä‘oạn kêu lên má»™t tiếng "a", mặt mày bà xám lại, đầu óc choáng váng muốn té ngã . May nhá» má»i ngưá»i ra tay đỡ kịp, nhưng bà ngất xỉu rất lâu.

Má»i ngưá»i lo cấp cứu cho bà tỉnh dậy, há»i dồn dập :

- Chuyện gì thế ? Tại sao thế ?

Hoàng Dung mặt mày nhợt nhạt, nghẹn ngào nói :

- Ngưá»i thiếu nữ kia chính là con ta Tưá»ng nhi ! Má»i ngưá»i cả kinh đưa mắt nhìn nhau.

Chu Tá»­ Liá»…u lại há»i :

- Quách phu nhân, bà có nhận đúng không ?

Hoàng Dung nghẹn ngào nói :

- Tuy ta nhìn không rõ mặt mày nó, nhưng thấy tay áo và vạt áo rách nát, thì chính là nó chẳng sai. Thật quân Mông Cổ dã man không lưá»ng Ä‘uợc. Chúng đánh không thắng nổi, má»›i bày ra gian kế bắt con ta làm vật hy sinh. Thật là quân xâm lược bạo tàn.

Hoàng Dược Sư , Chu Tử Liễu nghe Hoàng Dung nói hỠđã hiểu cái độc kế thế nào rồi. Cả hai mặt mày biến sắc.

Quách Tỉnh ngây ngưá»i không hiểu gì cả, nên há»i :

- Tưá»ng nhi à ? Vô lý. Tưá»ng nhi Ä‘i đâu lên đài này chứ ? Còn quân Mông Cổ bày kế gì?

Hoàng Dung đứng thẳng ngưá»i lên và nói :

- Tỉnh ca ca ! Tưá»ng nhi rá»§i lá»t vào tay quân giặc nên chúng Ä‘em nó lên đài mà đốt, buá»™c ông phải hàng phục, nếu ông không hàng phục thì cha con vÄ©nh viá»…n lìa xa, tâm trí má» tối, đâu có ý chí mưu lược để chống lại chúng ?

Quách Tỉnh ca ûgiận la lớn :

- Dung nhi ! Ngươi ở đâu mà lại để Tưá»ng nhi Ä‘i lá»t vào tay quân giặc ?

Hoàng Dung trả lá»i :

- Mấy ngày qua tình thế rất ngặt nghèo, tôi sợ ông bối rối nên không dám nói cho ông nghe.

Hoàng Dung liá»n kể lại đầu Ä‘uôi Quách Tưá»ng bị Kim Luân Pháp Vương bắt tại Tuyệt Tình Cốc.

Quách Tỉnh nghe Dương- Qua còn ở dưới hang sâu tại Tuyệt Tình Cốc, lật đật gạn há»i đầu Ä‘uôi tá» ra lo lắng cho Dương- Qua còn hÆ¡n cả Quách Tưá»ng.

Võ Tam Thông, Tứ Thá»§y Ngư ẩn, Chu Tá»­ Liá»…u ba ngưá»i này gật gù khen thầm :

- Quách đại hiệp thấy con gái sắp bị thảm tá»­, hoàn cảnh nguy cấp hiểm nghèo, mà không nghÄ© tá»›i việc giải cứu, lại lo sá»± mất còn cá»§a Dương- Qua, thật là ngưá»i nhân hiệp, ít ai bì kịp.

Quách Tỉnh nghe Hoàng Dung nói xong, ông nhíu mày :

- Dung nhi ! Em làm như thế là sai rồi. Qua nhi sống chết chưa biết, sao em nỡ bỠđi ?

Quách Tỉnh là ngưá»i rất kính yêu vợ, không khi nào ông nặng lá»i vá»›i vợ trước đám đông, hôm nay ông lỡ lá»i trách cứ khiến cho Hoàng Dung sượng mặt.

Nhất-đăng đại sư lên tiếng bào chữa cho Hoàng Dung :

- Quách phu nhân đã lặn xuống bá» hồ, tuyết đóng đầy mặt, lục soát khắp nÆ¡i mà không gặp Dương- Qua. Lúc Quách tiểu cônương lá»t vào tay tên ác tăng, chính lão vầy Ä‘oàn vá»›i Quách phu nhân Ä‘i tìm, mà chẳng gặp. Quách đại hiệp không nên trách cứ Quách phu nhân.

Nghe Nhất-đăng đại sư nói thế, Quách Tỉnh không trách vợ nữa, thở dài nói :

- Chuyện cá»§a Quách Tưá»ng không can hệ bằ ng đại sá»± quốc gia. Tôi muốn để quân Mông Cổ thiêu nó thành tro cho rồi.

Hoàng Dung không nói má»™t lá»i, lặng lẽ bước xuống đài, chá»n má»™t con tuấn mã phi nước đại ra ngoài cá»­a Bắc.

Má»i ngưá»i nghe Hoàng Dung đơn thân độc m ra khá»i thành, ai cÅ©ng lo lắng.

Nhất-đăng đại sư , Hoàng Dược Sư , Quách Tỉnh, Chu Tử Liễu lật đật lên ngựa đuổi theo.

Khi há» chạy đến gần đài cao này thì nhìn thấy trên đài có hai ngưá»i, má»™t lão hòa thượng mặc áo bào vàng, và má»™t cô bé gái còn trẻ, hai tay bị cá»™t vào giữa đài. Äó chính là Kim Luân Pháp Vương và Quách Tưá»ng.

Quách Tỉnh tuy cho việc Quách Tưá»ng là nhá», nhưng phụ tá»­ tình thâm, làm cho ông không khá»i chua xót n o ná». Ông vá»™i vã gá»i to :

- Tưá»ng nhi ! Có cha mẹ đến cứu con đây ! Ná»™i lá»±c cá»§a Quách Tỉnh quá sung mãn, nên tiếng nói cá»§a ông vang Ä‘i ở bên đài nghe rất rõ.

Quách Tưá»ng bị trói tại đây, vì bị tia nắng chiếu vào mặt làm lòa cả mắt. Khi nghe tiếng cha gá»i, nàng vá»™i kêu to :

- Cha mẹ ! Mau đến đây ! Cha mẹ !

Nàng bị trói trên cá»™t trụ cao, nói vá»ng xuống rất nhá», Quách Tỉnh và Hoàng Dung không nghe được tí nào.

Kim Luân Pháp Vương đắc chí cưá»i to :

- Quách đại hiệp ! Việc phóng thích lệnh ái rất dễ ! Không biết đại hiệp nghĩ sao ?

Quách Tỉnh càng nghÄ© ngợi càng buồn ! Äứng vào hoàn cảnh này thật khó xá»­. Nghe Pháp Vương nói, ông tức giận vô cùng, hét :

- Pháp Vương ! Ngươi muốn đưa ra vấn đỠgì, hãy nói thẳng ra !

Kim Luân Pháp Vương cưá»i ngất, nói :

- Nếu ngươi vị tình phụ tá»­, muốn Ä‘em lệnh ái vá» thì khó khăn gì đâu, ngươi hãy lên đài trói tay vào cá»™t trụ, má»™t ngưá»i đổi má»™t ngưá»i.

Pháp Vương biết ý Quách Tỉnh là ngưá»i cang trưá»ng đại nghÄ©a, đâu vì đứa con nhá» mà bá» bá tánh trong thành Tương Dương. Do đó Pháp Vương má»›i dùng lá»i nói khích, đánh vào lòng cương dÅ©ng cá»§a Quách Tỉnh để Quách Tỉnh lá»t vào mưu kế cá»§a mình.

Không ngá» Quách Tỉnh chẳng mắc mưu cá»§a lão, từ tốn trả lá»i :

- Không thể được. Rợ Mông ! Nếu chúng bay không sợ ta thì đâu có Ä‘em con gái ta ra để dá»a nạt.

Pháp Vương cưá»i lanh lảnh nói :

- Ngưá»i ta nói Quách đại hiệp võ công trác tuyệt, kiêu dÅ©ng khôn lưá»ng, ta ngỠđâu lại là má»™t kẻ tham sống sợ chế, nỡ bá» con mình.

Dù cho Pháp Vương có nói khích đến mức nào, Quách Tỉnh cÅ©ng cố nhịn. Sứ mạng bảo vệ thành Tương Dương là trá»ng hÆ¡n, cho nên Quách Tỉnh chỉ im lặng không đáp.

Mấy lá»i nói xúc phạm đến danh dá»± cá»§a Quách Tỉnh làm cho Võ Tam Thông và Chu Tá»­ Liá»…u nổi giận, kẻ song trùy, ngưá»i song thương vùn vụt phi ngá»±a lên trước.

Quân Mông Cổ đã dàn sẵ n cung ná»i chỉ chá» hai ngưá»i đến bên đài thì hàng ngàn mÅ©i lang nha tiá»…n bắn ra.

Nhất-đăng đại sư thấy tình hình nguy ngập, sợ mấy ngưá»i này làm há»—n mà hư việc, vá»™i vã nhảy xuống ngá»±a, chạy đến trước đầu ngá»±a cá»§a hai ngưá»i cản lại.

Ông giơ tay áo phất mạnh, hai con ngựa bị sức mạnh của luồng kình phong dừng hẳn lại. Ông quát to :

- Chúng bay hãy trở vỠngay !

Võ Tam Thông và Chu Tá»­ Liá»…u sẵn mang trong ngưá»i bầu nhiệt huyết, há» cÅ©ng biết đến đây là không còn mạng trở vá». Khi thấy sư phụ bước đến cản, hai ngưá»i chẳng dám trái lá»i, quay ngá»±a trở lại.

Quan binh Mông Cổ thấy lão hòa thượng chạy Ä‘uổi kịp đôi tuấn mã , không ngá»›t lá»i ca tụng và thán phục vô cùng.

Pháp Vương nói :

- Quách đại hiệp ! Lệnh ái thông minh lanh lợi, lão rất lấy làm hoan hỉ. Thâm ý cá»§a lão muốn thu nói làm đệ tá»­ để truyá»n hết võ há»c cá»§a mình. Nhưng thánh chỉ đã hạ lệnh nếu ta không quy hàng được Tống quân thì cho đốt lá»­a thiêu đài. Không phải má»™t mình ngươi thống khổ, mà lão tăng cÅ©ng phiá»n muá»™n vô cùng.

Quách Tỉnh xì má»™t tiếng, đưa mắt nhìn bốn bên, thấy trên mưá»i tên dÅ©ng sÄ© tay cầm Ä‘uốc đỠrá»±c, chỉ chá» lệnh Pháp Vương là châm vào cá» khô. Dưới đài, bốn muôn binh mã đã dàn trận.

Quách Tỉnh Ä‘au buồn nghÄ© đến khi ngá»n lá»­a bốc cháy, biết liệu cách nào để cứu được Quách Tưá»ng ?
Tài sản của than_long_vn

  #102  
Old 02-08-2008, 10:56 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 102

CÃCH BIỆT TRÙNG PHÙNG
­


Quách Tỉnh ngước lên thấy Quách Tưá»ng mặt mày tiá»u tụy, chua xót vô cùng. Ông đã ở trong các doanh trại quân Mông Cổ rất lâu. Chính ông đã tưá»ng tận những cảnh tàn nhẫn cá»§a chúng gây ra môt khi phá vỡ thành địch. Chúng giết sạch đàn bà con trẻ rất tàn khốc.

Nếu chúng phóng há»a đốt cháy Quách Tưá»ng, bất quá như chúng giết má»™t con kiến chẳng gá»›m tay. Ông nghiến răng trợn mắt, nói to vá»›i Quách Tưá»ng :

- Tưá»ng nhi ! Cha mẹ má»™t lòng vì nước, thân sống chết chẳng cần ! Con là con dân nước Äại Tống, vì đại nghÄ©a mà bị khổ hình ! Con hãy can đảm lên, đừng sợ hãi. Nếu cha mẹ không cứu được con ngày hôm nay thì ngày nào đó cha mẹ cÅ©ng sẽ giết tên ác tăng để rá»­a hận cho con ! Hãy can đảm lên Tưá»ng Nhi! Nhá»› lá»i cha dặn !

Quách Tưá»ng nước mắt chảy ròng ròng, gật đầu đáp lại :

- Cha mẹ hãy yên lòng mà lo việc nước ! Thân con dù chết cũng không sao !

Quách Tỉnh vui vẻ hô to :

- Như thế mới xứng đáng là con ta !

Nói xong ông lắp cung tên, nhắm ngay ba tên quân cầm đuốc phía dưới đài. Ba mũi tên răng sói vun vút cắm mạnh vào bụng chúng, làm cả ba ngã lăn xuống đất.

Quách Tỉnh từng nổi danh xứ Mông Cổ vỠtài bách bộ xuyên dương, lại thêm 10 năm khổ luyện, tài xạ thủ của ông nhỠđó vượt đến mức siêu phàm.

Sau khi thấy ba tên quân té nhào, chúng binh Mông Cổ đổ ào tới vây phủ Quách Tỉnh và bắn ra muôn ngàn mũi tên độc.

Quách Tỉnh vội quay ngựa cùng Hoàng Dung chạy vỠthành. Hoàng Dung vừa vỠđến thành đã vội lên mặt thành trông vỠhướng đài cao, lòng như kim châm xát muối.

Hoàng dược Sư thấy vậy gá»i bà vào dinh há»i :

- Theo ta nghĩ, Dung nhi, con hãy bày ra trận Nhị thập bát tú mà đấu với chúng một phen.

Hoàng Dung nói lẩm nhẩm :

- Dù thắng chúng thì cái đài cao chúng cũng thiêu ra tro, chẳng ích lợi gì!

Quách Tỉnh nói :

- Theo tôi nghÄ©, chúng ta hãy dốc toàn lá»±c mà giết địch. Tánh mạng cá»§a Tưá»ng nhi phó mặc cho trá»i đất. Nhạc phụ ! Xin nhạc phụ cho biết phương pháp bày cách lập trận này.

Hoàng dược Sư cưá»i lá»›n nói :

- Nhị thập bát tú trận, ta phá»ng theo Bắc đẩu trận cá»§a phái Toàn chân mà biến hóa cho lợi hại hÆ¡ n. Ta đã khổ luyện và tập dượt hÆ¡n mưá»i mấy năm, muốn Ä‘em nhị thập bát tú trận này mà đấu vá»›i các đạo sÄ© phái Toàn Chân má»™t phen, nhưng chưa có dịp.

Nhất Äăng đại sư nói :

- Hoàng lão tà ! Thuật kỳ môn ngũ hành là một môn pháp vô song trong thiên hạ, dẫu Vương Trùng Dương còn sống cũng khó lòng thắng nổi ! Vả lại Nhị Thập Bát tú trận là một môn pháp ngũ hành rất kỳ ảo.

Hoàng dược Sư trầm ngâm giây lát rồi nói :

- Theo thế trận cá»§a tôi, chỉ dùng muá»i ngưá»i võ lâm cao thá»§ cÅ©ng có thể chiến thắng má»™t ngàn binh địch. Cứ thế mà biến hóa ra hai mươi tám thế. Nhưng tiếc thay lại thiếu má»™t ngưá»i và má»™t cặp chim Äiêu.

Nhất Äăng đại sư há»i :

- Xin cho biết tưá»ng tận !

Hoàng dược Sư đáp :

- Nếu cặp chim Ä‘iêu không bị tên ác tăng giết chết, ta sẽ thừa lúc trận pháp Ä‘ang giao động, lén thả cặp song Ä‘iêu đến đài cao mà cứu Quách Tưá»ng thì hay lắm. Vả lại trận Nhị thập Bát tú lấy theo sanh khắc cá»§a ngÅ© hành mà chế ra, phải có năm vị cao thá»§ làm chá»§ trận.

Theo đó bốn vị trấn ngôi Äông, Nam, Bắc và Trung ương, nhưng lại thiếu hướng Tây !

Tây Äá»™c Âu Dương Phong đã chết, còn Châu- bá- Thông lại bị thương, không có ai kế vị. Nếu như có Dương Qua ở đây thì tốt quá. Gã này rất tinh linh cổ quái, võ công không kém gì Âu Dương Phong mà bây giá» gã Ä‘i mất hút, biết Ä‘i đâu mà tìm ? Ngưá»i chá»§ tướng giữ hướng Tây phải là má»™t tay võ lâm cao diêu, vì phải phí rất nhiá»u ná»™i lá»±c công phu.

Quách Tỉnh hướng mặt vỠphía Bắc, nói lẩm bẩm một mình :

- Qua nhi ! Không biết sống chết lẽ nào, làm ta vẫn nhớ nhung mến tiếc.

* * *

Nhắc lại lúc Quách Tưá»ng gặp Dương Qua tại hang Tuyệt Tình Cốc, mà Hoàng Dung Ä‘i tìm mãi không gặp. Tại sao chỉ có má»™t hôm mà tông tích Dương Qua mất hút như thế ?

Nguyên ngày ấy Dương Qua biết rằng mình không thể nào gặp mặt Tiểu Long nữ nữa, nên tung mình nhảy xuống hang sâu. Chàng Ä‘inh ninh thế nào cÅ©ng tan xương nát thịt, bá»—ng nhiên lại lá»t xuống má»™t cái đầm nước.

Vì từ trên cao rÆ¡i xuống, nhưng bị sức nước ép quá mạnh, đẩy vá»t chàng lên mặt nước.

Ngay lúc đó, Quách Tưá»ng tại rÆ¡i xuống hồ. Bây giá», Dương Qua không kịp nghÄ© ngợi gì nữa, chỉ chá» Quách Tưá»ng nổi lên mặt nước là cứu Quách Tưá»ng lên bá».

Sau khi nàng hồi tỉnh, Dương Qua há»i :

- Tiểu muội ! Tại sao tiểu muội té xuống đây ?

Quách Tưá»ng đáp nhanh không nghÄ© ngợi :

- Tôi thấy đại ca nhảy xuống đây thì tôi cũng vội nhảy xuống đây.

Dương Qua lắc đầu :

- Quá sức ! Quá sức ! Ngươi không sợ chết sao ?

Quách Tưá»ng đáp:

- Äại ca không sợ chết, thì tôi há lại sợ hay sao ?

Dương Qua rung động nhủ thầm :

- Cô bé mới ngần này tuổi đầu mà chân tình đến thế ?

NghÄ© đến đây, Dương Qua nghe chân tay run rẩy vì cảm xúc bồi hồi. Quách Tưá»ng lấy ra má»™t cây trâm vàng giao cho Dương Qua và nói :

- Äại ca ! Lúc trước tôi đưa đại ca ba cây trâm vàng, giao má»—i cây trâm vàng xin đại ca đáp ứng má»™t chuyện, thì đại ca đã làm tròn. Hôm nay tiểu muá»™i giao cho đại ca cây trâm vàng thứ ba để thỉnh cầu má»™t Ä‘iá»u tâm nguyện là Nếu Long tỉ tỉ không bằng lòng gặp lại đại ca, thì muôn ngàn lần đại ca nghe lá»i tiểu muá»™i mà không được Ä‘i tìm cái chết nữaÕ

Dương Qua đưa mắt nhìn cây trâm vàng trong lòng bàn tay cô bé, đoạn nói :

- Ngươi ở Tương Dương đến đây chỉ nói với ta có bao nhiêu đó thôi ư ?

Quách Tưá»ng mừng rỡ nói tiếp :

- Chỉ có bấy nhiêu thôi ! Kẻ trượng phu lá»i nói ắt trá»ng, tín nghÄ©a ắt giữ. Nay đại ca hữa vá»›i tiểu muá»™i là sẽ bằng lòng Ä‘i.

Dương Qua thở má»™t hÆ¡ i dài chua chát. Chàng nhá»› lại Ä‘oạn Ä‘á»i mình vào sinh ra tá»­, cái chết đối vá»›i chàng không quan trá»ng, nhưng muốn làm cho chết cÅ©ng là chuyện khó khăn.

Chàng nhìn lại Quách Tưá»ng, thấy quần áo ướt loi ngoi, hàm răng đánh vào nhau cầm cập, nhưng vẻ mặt lá»™ ra tia mừng há»›n hở.

Chàng thấy vậy vội đi tìm một ít que củi khô, nhưng không có lửa lấy gì mà nhóm lên để sưởi ?

Chàng lại nghÄ© hai ngưá»i Ä‘á»u ướt hết, biết liệu làm sao, do đó Dương Qua má»›i nói :

- Tiểu muội ! Ngươi hãy vận lại phần nội công, kẻo hơ i lạnh xâm nhập vào ngũ tạng mà sinh bệnh tật.

Quách Tưá»ng nói :

- Vậy thì đại ca cũng luyện nữa chứ ?

Dương Qua gật đầu, ngồi kế bên Quách Tưá»ng Ä‘iá»u hòa chân khí. Dương Qua lúc nhỠđã ngồi trên giưá»ng Hàn Ngá»c luyện tập ná»™i công, cho nên khí lạnh không thể xâm nhập vào tim. Chàng đưa tay áp nhẹ lên lưng Quách Tưá»ng ngay Ngá»c đưá»ng huyệt. Má»™t luồng khí êm ấm chạy dần vào cÆ¡ thể cá»§a Quách Tưá»ng, chẳng mấy chốc Quách Tưá»ng nghe khoan khoái trở lại.

Dương Qua đợi Quách Tưá»ng hÆ¡i thở Ä‘iá»u hòa, tinh thần khá»e lại, chàng má»›i bắt đầu há»i Quách Tưá»ng đến Tuyệt Tình Cốc có chuyện gì?

Quách Tưá»ng nhất nhất kể cho Dương Qua nghe. Sau khi nghe xong, Dương Qua giận nói :

- Kim Luân Pháp Vương thật là đứa quái ác ! Hãy để ta lên đập cho nó một trận cho hết cái thói mục hạvônhân.

Dương Qua vừa dứt lá»i, bá»—ng thấy trên không có má»™t con bạch Ä‘iêu rất to rÆ¡i xuống mặt hồ. Nó trồi lên hụp xuống chứng tá» con Bạch Ä‘iêu này bị thương nặng.

Quách Tưá»ng thấy thế kêu to :

_ Chính là con Bạch điêu ở nhà muội ! Bỗng con bạch điêu trống từ trên bay xuống, và chở con Bạch điêu mái bay lên miệng hang

Trong phút chốc con bạch Ä‘iêu lại bay xuống má»™t lần thứ hai nữa. Dương Qua vá»™i bế Quách Tưá»ng đưa lên lưng bạch Ä‘iêu. Chàng tưởng bạch Ä‘iêu lại trở xuống lần nữa để đưa chàng lên, nào giá» mải mê chỠđợi mà bạch Ä‘iêu vắng bóng không trở lại.

Chàng có biết đâu con bạch Ä‘iêu trống này đã vì tình mà chết. Dương Qua thất vá»ng thẫn thá» nhìn xem phong cảnh dưới hang, bốn bá» vách đá chập chùng, có má»™t cây đại thá» rất lá»›n.

Trên cành cây có mưá»i tổ ong mật, má»—i tổ to hÆ¡n những tổ ong thưá»ng gấp bá»™i.

Chàng quan sát con ong thấy hình dáng hÆ¡i giống loài Ngá»c Phong mà Tiểu Long nữ nuôi ở Cổ Má»™.

Dương Qua chợt nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, kêu lên má»™t tiếng và đứng sững sá» như ngưá»i mất trí.

Trong khoảng khắc, chàng bước đến gần ổ, trông kỹ lại má»™t lần nữa, chỉ thấy mấy tổ ong này kết đóng rất vụng vá», không phải do loài ong làm ra.

Theo ý chàng nhận xét thì có lẽ do bàn tay ngưá»i nào đó kiến tạo, vì phía dưới bầu vật có tô lên má»™t lá»›p đất bùn thật dày.

Ôi ! Äúng là bàn tay cá»§a Tiểu Long nữ. Dương Qua cúi đầu nghÄ© ngợi Ä‘oạn thầm nói :

- Chắc là Long nhi năm xưa cÅ©ng lâm vào hoàn cảnh như mình hiện tại, rồi nàng chá»n chá»— này làm chá»— cố cư .

Chàng đưa mắt nhìn xem, thấy vách đá chập chùng. Ngước mắt nhìn lên trá»i, thấy trá»i cao thăm thẳm, vòm trá»i như gom nhá» lại, làm chàng sá»±c nhá»› đến câu châm ngôn ếch ngồi đáy giếng thấy lao năm trá»iÕ.

Bất giác chàng mỉm cưá»i má»™t mình. Qua vài phút sau, Dương Qua đứng dậy bẻ má»™t cành cây lá»›n Ä‘i gõ chung quanh vách đá, hầu tìm xem có gì khác lạ nữa không.

Chỉ thấy những vá» cây bị ngưá»i ta phạt thật nhiá»u cÅ©ng như những trái bị nguá»i ta chẻ lấy há»™t hết cả.

Dương Qua nhất định là có ngưá»i trú ngụ nÆ¡i đây làm chàng ná»­a mừng ná»­a lo. Chàng run lên vì hồi há»™p.

Chàng nhất định là có Tiểu Long nữc trú tại đây, ròng r ã16 năm trá»i, tấm thân ngá»c ngà phải ẩn thân chốn này không ngưá»i biết tá»›i.

Dương Qua không tin có quỷ mị, nhưng gặp tình thế này chàng cũng phải cố bám víu vào sự cao cả thiêng liêng. Sau khi chàng quỳ xuống đất, chắp hai tay trước ngực khấn thầm :

- Cầu Æ¡n trá»i phật phù há»™ cho con là Dương Qua sá»›m gặp lại được Tiểu Long nữ.

Chàng khấn vái một hồi, đoạn đưa mắt tìm kiếm khắp nơ i, cũng không thấy tông tích của Tiểu Long nữ.

Sau rốt, chàng Ä‘i gần lại gốc cây đại thá», ngồi xuống nghÄ© thầm :

- Nếu Tiểu Long nữcó chết tại đây ắt nắm xương tàn cũng phải còn lưu lại, trừ khi hài cốt của nàng đã chìm xuống đáy hồ.

Nghĩ đến đây, chàng đứng dậy cất tiếng hét to :

- Ta nhầm rồi ! Ta nhầm rồi ! Nước chảy đá mòn ! Có lẽ xương cốt của nàng đã chìm sâu dưới đáy hồ, nếu nàng đã chết.

Dương Qua nhảy xuống hồ và cố lặn xuống đáy sâu. Càng lặn xuống sức lạnh càng tăng, tựa hồ như tuyết đóng.

Tuy Dương Qua không sợ lạnh, nhưng xuống càng sâu, sức nước ép càng mạnh, nếu chàng không giá»i ná»™i công có thể bị bể ngá»±c, máu trào ra chết tức khắc.

Chàng cố gắng lặn thêm vài trượng nữa, vẫn không xuống được đáy hồ. Bấy giỠchàng ngồi trên mặt hồ, tìm một hòn đá thật to, ôm chặt vào lòng nhảy xuống hồ một lần nữa.

Lần này lại khác hÆ¡n lần trước ! Khi nghe má»™t luồng nước chảy mạnh, đưa chàng Ä‘i như chong chóng, tay chân không thể nào ká»m hãm được nữa. Giữa lúc đó, Dương Qua nghe sóng vá»— vào gành đá. Chàng vá»™i vàng bá» phiến đá trồi lên trên mặt nước. Chàng thấy ánh sáng nhưng không thấy mặt trá»i. Má»™t mùi hương trăm hoa bay ra tá»a ra ná»±c mÅ©i, thá»±c là cảnh trí thÆ¡ má»™ng thần tiên.

Dương Qua vá»™i bước lên bá», đưa mắt quan sát thấy nÆ¡ i đây trồng đủ các loại hoa, cá» xanh mượt, như thể hoa viên cá»§a kẻ hào phú. Nhưng lại vắng tanh không má»™t bóng ngưá»i hay tiếng chim kêu.

Chàng nửa mừng nửa sợ, vội bước lần đến chừng 10 trượng, bỗng thấy vài gian nhà cỠthấp le te.

Dương Qua liá»n đứng lại hít má»™t luồng chân khí vào, Ä‘oạn sá»­a soạn như khách thừa lương, bước thật chậm chạp đến trước mấy ngôi nhà này.

Chàng lại suy nghĩ :

- Ta sẽ vào nhà há»i thăm tin tức cá»§a Long nữ, may ra há» biết nàng hạlạc nÆ¡i nào.

Chàng Ä‘i đến sân, ngần ngại không dám bước tá»›i nữa. Chẳng phải Dương Qua sợ ngưá»i ta không tiếp mình, mà chỉ sợ hy vá»ng cá»§a mình tan nh bá»t nước khi nghe chá»§ nhà trả lá»i.

Do đó Dương Qua bước nhẹ qua chái nhà sau, nghiêng tai nghe ngóng. Bốn bá» vắng lặng, không má»™t tiếng động nhá», chỉ nghe tiếng vo ve cá»§a đàn ong Ä‘ang hút mật.

Dương Qua đánh bạo há»i vào :

- Dương mỗ mạo muội đến đây, xin ra mắt gia chủ.

Nói đến hai ba lần, tuyệt nhiên không có tiếng đáp từ. Dương Qua vội bước nhẹ đến trước, đưa tay đẩy khẽ cánh cửa, bước vào trong nhà.

Khi bước ngang qua ngưỡng cửa, thấy các vật bên trong làm cho chàng rúng động.

Bên trong nhà trần thiết rất đơn giản, nhưng sạch sẽ vô cùng, giữa nhà kê má»™t cái bàn và má»™t cái ghế, cách thức trang hoàng giống hệt như gian phòng cá»§a chàng ở tại Cổ Má»™, chỉ hÆ¡i khác là Cổ Má»™ bàn ghế và Hàn Ngá»c sàng làm toàn bằng đá, cònưở đây dùng toàn cây gá»—.

Chàng lại thấy phía cá»­a song treo lá»§ng lẳng má»™t áo nhá», tết bằng các sá»› da cây rất khéo, nhưng tương tá»± như lúc ở Cổ Má»™ Tiểu Long nữ kết tÆ¡ làm áo.

Dương Qua thấy những cảnh quen, bất giác hai dòng lệ chảy ràn rụa. Chàng cảm thấy hình như có bàn tay má»m dịu đưa lên vuốt mấy sợi tóc bạc ! Lại má»™t giá»ng êm như gió thá»ang :

- Qua huynh ! Việc đã qua là hết ! Thống khổ ích lợi gì?

Chàng nhá»› lại ngày nào cÅ©ng má»™t giá»ng nói hiá»n lành êm dịu cá»§a Tiểu Long nữan á»§i chàng khi buồn rầu thất chí.

Bá»—ng chàng nghe sau lưng có tiếng má»™t ngưá»i con gái khẽ kêu lên má»™t tiếng thảng thốt, Dương Qua vá»™i quay phắt ngưá»i lại, thấy trước mặt chàng má»™t cô gái mặc toàn đồ trắng, mặt ngá»c da ngà, đứng yên như pho tượng thần Nữ Oa, đẹp hÆ¡n tiên nga miá»n ha ïgiá»›i.

Chính là ngưá»i mà chàng phải ngày đêm mÆ¡ tưởng suốt mưá»i sáu năm trưá»ng. Mắt chàng má» lên, như ngưá»i trong má»™ng gặp tình nhân theo câu hát cá»§a má»™t nhà thÆ¡ nổi tiếng :

Ná»­a đêm nằm má»™ng gặp ngưá»i thương Má đỠau lên, đẹp lạ thưá»ng Bàn tay má»m mại nên thÆ¡ quá Tà áo tung bay má» tá»±a sương Chính là Tiểu Long nữ, ngưá»i yêu cá»§a Dương Qua Ä‘ang đứng đấy trong thá»±c tại mà chàng cứ ngỡ như trong mÆ¡, chàng vá»™i đưa tay lên dụi mắt xem có phải mình Ä‘ang hoa mắt hay chăng.

Hai ngưá»i đứng yên nhìn nhau sá»­ng sốt, há» chỉ kêu lên má»™t tiếng a rồi ôm nhau nức nở nghẹn ngào.

Như đôi bạch yến khắn khít, như đôi oanh líu lo. Trong thực tế thơ mộng. Câu chuyện 16 năm dài đằng đẵng làm sao nói hết bây giỠ? Một lúc lâu, Dương Qua mới nói đuợc :

- Long nhi ! Diện mạo của nàng không khác thủa xưa, còn ta thì đã già đi mất rồi.

Tiểu Long nữ chớp làn mi đẹp, nhìn chàng nói :

- Không già đâu Qua huynh ! Ngày nay Qua huynh đã trưởng thành hÆ¡n thá»§a ná», vì đã nhuá»™m nhiá»u phong sương.

Tiểu Long nữ vốn lá»›n hÆ¡n Dương Qua sáu tuổi, nhưng thá»§a nhá» nàng ở tại Cổ Má»™ luyện công há»c theo phương pháp cá»§a sư phụ, dứt bá» má»i lo nghÄ© muá»™n phiá»n, do đó nàng vẫn giữ được nét xuân cá»§a ngưá»i đồng trinh xá»­ nữ.

Còn Dương Qua lúc nhá» côi cút, cô đơn, buồn nhiá»u hÆ¡n vui, khổ nhiá»u hÆ¡n sướng, nên chàng già trước tuổi. Vì thế lúc thành hôn hai ngưá»i thoạt nhìn thì tuổi tác rất tương xứng vá»›i nhau.

Cái ngày mà Dương Qua vào Cổ Má»™, hai ngưá»i đã gần nhau rất lâu, cảm nghÄ© sanh tình, những chuyện không nói không làm và không vui không giận dần dần buông lá»ng, không kìm chế nổi, và nàng đã sa vào bể ái, tình trưá»ng.

Sau ngày lá»… thành hon lại phải ly biệt nhau 16 năm trá»i. Dương Qua phải chịu đựng phong trần, phiêu bạt, mặt rám nắng, tóc nga ûmàu, còn Tiểu Long nữ ở nÆ¡i u tịch, tuy nàng bị ná»—i tương tư làm khổ mình, nhưng có được cứu cánh là yên tÄ©nh, cho nên dần dần nàng hết lo, hết tưởng, hết muá»™n, hết phiá»n, ở má»™t mình cô quạnh dưới hang sâu, lòng nàng cÅ©ng nguá»™i lạnh theo thá»i gian.

Không ngỠ16 năm cách biệt, nay được trùng phùng, nàng trẻ hơn Dương Qua gấp bội.

Tiểu Long nữ má»™t mình cô quạnh suốt 16 năm không há» nói chuyện vá»›i ai, bây giá» gặp Dương Qua tuy lòng há»›n hở, nhưng những lá»i nói ra có lẽ ngập ngừng, chưa được đầm ấm như trước.

Hai ngưá»i mắt nhìn nhau, như trao đổi muôn lá»i. Há» chỉ mỉm cưá»i ! Dương Qua nghe máu nóng sôi trào, muốn ôm sát Tiểu Long nữ vào lòng cho thá»a dạ. Nhưng chàng chưa kịp cá»­ động thì Tiểu Long nữ đã đưa tay nắm lấy tay chàng run rấy, và kéo chàng đứng dậy Ä‘i ra cá»­a, Ä‘oạn nói :

- Qua huynh ! Tôi vẫn mạnh khá»e đấy chứ ?

Tiểu Long nữ liá»n leo lên cây đại thá» chuyá»n thoăn thoắt. Dương Qua cÅ©ng ra sức Ä‘uổi theo. Hai ngưá»i đùa giỡn rất lâu, mà Dương Qua thá»§y chung vẫn Ä‘uổi không kịp Tiểu Long nữ.

Mồ hôi trên trán chàng chảy lấm tấm. Tiểu Long nữ thấy chàng có vẻ mệt, nên nàng quay lại, đưa tay áo lên lau cho chàng.

Dương Qua nắm chặt tay nàng, nhìn kỹ cái áo nàng đang mặc được dệt bằng sớ cây đại thỠrất dày.

Chàng chua xót nghĩ đến nàng đã chịu khổ sở như vậy suốt 16 năm qua. Chàng vội đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của nàng, đoạn nói nhỠnhẹ :

- Long nương ! Vì tôi mà nàng đã chịu khổ suốt mưá»i mấy năm trá»i.

Tiểu Long nữ thở nhẹ và nói :

- Nếu tôi chẳng sinh trưởng trong phái Cổ Mộ, thì đâu còn sống đến giỠnày ?

Lá»i nói này đúng lắm. Nếu Dương- Qua ở vào hòan cảnh cá»§a nàng, má»™t thân má»™t bóng, không có má»™t món gì có thể dùng, mặt dầu võ công chàng cao siêu, cÅ©ng không sống nổi đến hai năm.

Tiểu Long nữ sinh trưởng ở Cổ Má»™, không tiếp xúc vá»›i ai. Lúc nhá» thì có sư phụ và Tôn bà nuôi dưỡng, đến sau khi gặp Dương- Qua bầu bạn. Bởi vậy nàng quen nếp sống tá»± lập, mà không cần chuyện vãn vá»›i ai. NhỠđó nàng má»›i sống nổi dưới hang sâu má»™t mình, tưởng trên Ä‘á»i này không còn ngưá»i nào trẻ như nàng mà có thể chịu đựng nổi như thế. Hai ngưá»i ngồi trên phiến đá ká» vai tâm sá»±. Dương- Qua nóng lòng muốn biết cảnh sinh hoạt cá»§a nàng như thế nào, há»i liên miên.
Tiểu Long nữ thở má»™t hÆ¡i dài, thuật lại câu chuyện mình lưu lạc thế nào, trong vòng 16 năm biến cố ra sao, cho Dương- Qua nghe. Dần dần tiếng nói cá»§a nàng trong thanh trở lại, mất hẳn giá»ng ngưá»ng ngượng ban đầu.
Nguyên ngày trước Dương- Qua ném lỠTuyệt Tình đơn xuống hang sâu, Tiểu Long nữ hiểu chàng đã biết mình trúng độc không trị được, nên chàng không muốn sống một mình.

Nàng đã nghÄ© thiên phương bách kế, chỉ có cách là nàng phải rá»i xa Dương- Qua má»›i mong chàng bỠý định tá»± tá»­.

Do đó, ná»­a đêm nàng lần ra Äoạn Trưá»ng Nhai lấy mÅ©i kiếm vạch vài hàng lên đá, má»™t là để Dương- Qua yên lòng phục dược, hai là vá»›i thá»i gian 16 năm dài, sá»± thương nhá»› dần dần loãng Ä‘i theo ngày tháng.

Quả nhiên Dương- Qua cố sống cho đến ngày nay. Dương- Qua lại thở dài há»i :

- Tại sao Long nương lại hẹn đến 16 năm sau, mà không hẹn bảy tám năm thôi có được không ?

Tiểu Long nữ đáp :

- Tôi biết Qua huynh đối vá»›i tôi ân nghÄ©a thâm trá»ng, thì thá»i gian sáu bảy năm quá ngắn, chưa thể há»§y diệt được nhá»› nhung. Ôi ! Ai ngá» 16 năm qua, chàng vẫn má»™t lòng thương tưởng.

Dương- Qua nói :

- Thật là con tạo xoay vần ! Trá»i không phụ lòng nguyện ước. Giả như tôi đến Äoạn Trưá»ng Nhai chỠđợi không gặp chỉ khóc lên vài tiếng rồi bá» Ä‘i, thì trá»n Ä‘á»i không được gặp lại Long nương nữa.

Hai ngưá»i ngồi trò chuyện rất lâu, vẫn chưa thá»a mãn vá»›i cuá»™c trùng phùng này. Tuy chẳng nói ra mà trong tâm hai ngưá»i không quên tạơn trá»i đất. Hai ngưá»i ngồi yên lặng má»™t lúc lâu, Dương- Qua lại há»i :

- Long nương ! Sau khi em té xuống đầm, rồi câu chuyện ra sao ?

Tiểu Long nữ đáp :

- Khi tôi nhảy xuống hang sâu, thì tâm thần mỠám, kể chắc đã chết, nhưng làn nước bạc đưa tôi đến chá»— triá»n đá cao. Khi nước hạxuống, tôi dần dần tỉnh lại. Lúc má»›i bước chân lên đây chỉ có cây cối má»c ngổn ngang, không má»™t tiếng chim kêu, không má»™t loài dã thú. Nhưng có rất nhiá»u nước ngá»t, trái lành quanh năm ăn uống không hết, chỉ thiếu có vải để mặc. Lúc ấy tôi lá»™t vá» cây bện lại thành chiếc áo này đây.

Dương- Qua lại há»i :

- Lúc bấy giá» em trúng phải Băng Phách Ngân Trâm cá»§a Quách Phù, chất độc ấy đã lâm vào tận kinh phái, trên Ä‘á»i này không có thuốc gì chữa được thì làm sao em sống bình yên vô sá»± dưới hang này ?

Tiểu Long nữ đáp :

- Lúc đến đây được vài ngày, chất độc bá»—ng dưng hành hạ, toàn thân nóng như lá»­a, đầu óc như dần. Tôi sá»±c nhá»› lúc ở Cổ má»™, cái đêm động phòng hoa chúc cá»§a chúng ta, chàng có dậy tôi cách vận chuyển nghịch các huyệt đạo và kinh phái mà chúng ta đã ngồi trên giưá»ng Hàn ngá»c. Nhưng ở đây làm gì có giưá»ng Hàn ngá»c để ngồi vận chuyển kinh mạch ? Tôi liá»n tìm ra má»™t khối băng muôn Ä‘á»i ở trên mặt nước kia, và ngồi lên đó chuyển nghịch các kinh mạch. Sá»± Ä‘au đớn bá»›t dần. Rồi má»™t ngày ná», tôi thấy từ trên miệng hang bay xuống má»™t con Ngá»c Phong đúng là cá»§a Lão Ngoan đồng lúc Ä‘em đến Tuyệt Tình Cốc chúng lạc đàn ở lại đây.

Khi thấy Ngá»c Phong, tôi tưởng như vừa gặp bạn tốt, lập tức tết trúc làm cho chúng má»™t cái tổ, sau đó ong đến ngày càng nhiá»u, tôi má»›i lấy mật cá»§a nó mà dùng.

Thật lạ thay, bao nhiêu đau đớn tan biến ! Mật ong chính là môn thuốc khử độc rất công hiệu. Tôi uống mật mỗi ngày. Lúc đầu mỗi ngày đau hai lần, kế là mỗi ngày đau một lần, và sau một tháng đau một lần, đến lần cuối là sáu năm mới đau một lần. Rồi từ đó đến sau là hết tuyệt.

Dương- Qua cả mừng tiếp lá»i :

- Há»… có lòng tốt, ắt hưởng sá»± lành ! Nếu năm xưa em không cho Lão Ngoan đồng má»™t bầy Ngá»c Phong, thì lấy ai mang mật đến Tuyệt Tình Cốc để em có cÆ¡ há»™i chữa bệnh?

Tiểu Long nữ lại nói :

- Sau khi hết bệnh, tôi lại nhá»› đến chàng. Như ngã ở dưới hang sâu biết lấy ai để thông tin tức. Tôi cÅ©ng không biết lên bằng cách nào, vì vách đá thẳng tắp lại trÆ¡n tuá»™t. Do đó tôi má»›i bắt mấy con ong lấy gai nhá» xăm vào đôi cánh mấy chữ "Tôi tại Tuyệt Tình Cốc đáy", hy vá»ng mấy con ong này có ngưá»i trông thấy. Trong mấy năm qua tôi xăm trên cánh có hàng ngàn con. Nhưng hy vá»ng cá»§a tôi trở thành thất vá»ng, vì không ai ngó ngàng đến. Má»—i độ xuân vá» là lòng tôi lại rạo rá»±c u buồn, tôi buồn là nghÄ© chắc trá»n Ä‘á»i không thấy ánh nắng mặt trá»i, không thấy ngưá»i trần thế, không gặp lại được chàng !

Dương- Qua vỗ đùi, chàng hối hận :

- Má»—i năm vào ngày hẹn ước, tôi Ä‘á»u đến Tuyệt Tình Cốc cốt ý tìm em. Thá»±c ta vô ý không suy xét. Ta có thấy đàn ong bay lảng vảng má»—i lần đến đây, mà không để ý nhìn xem những chữ này để cho em phải Ä‘au khổ suốt mưá»i mấy năm nay.

Tiểu Long nữ mỉm cưá»i nói :

- Trong lúc Qua huynh Ä‘au khổ thì còn để ý đến việc gì nữa ? Vả lại có ai ngá» trên con ong bé bá»ng như thế mà lại có chữ ở trên cánh. Dẫu nó có bay hàng trăm con qua trước mắt, chàng cÅ©ng không thể nhìn thấy được. Trừ khi có con ong nào vô phúc bay vô dính vào mạng nhện trước mặt chàng lúc đó chàng thấy vật nhá»› ngưá»i, may ra đưa tay ra cứu nó thì má»›i có dịp quan sát.

Tiểu Long nữ không ngá» ngưá»i thấy chữ trước tiên lại là Lão Ngoan đồng Châu- bá- Thông. Nhưng ông lại chỉ cho đó là do tạo hóa sinh ra và không nghÄ© xa xôi. Ông chỉ đùa giỡn hay Ä‘em khoe khoang là má»™t kỳ quan cá»§a loài ong mật.

Duy có Hoàng Dung trí tuệ hÆ¡n ngưá»i, biết rõ không phải do tạo hóa sinh ra. Nhưng bà có ẩn ý là xong chuyện nhà rồi má»›i Ä‘em ra bàn vớí má»i ngưá»i Ä‘i tìm Tiểu Long nữ.

Dương- Qua và Tiểu Long nữ ngồi đàm đạo suốt ná»­a ngày má»›i thấy vợi bá»›t ná»—i niá»m tâm sá»±.

Dương- Qua thấy đói, bèn ngỠý với Tiểu Long nữ. Chàng và nàng bước vào nhà, thì nàng đã nướng vài con cá và mang ra trái cây, mật ong, nước suối để đãi Dương- Qua.

Cá nướng này tuy nhá» mà thịt thÆ¡m, nước suối mát lạnh, trái cây chua, mật ong ngá»t. Tuy không có hương vị đầy đủ, song Dương- Qua ăn má»™t bữa ngon lành.

Chàng vừa ăn vừa kể những biến chuyển cá»§a mình trong 16 năm lưu lạc. Chàng sống má»™t thá»i hoạt động không ngừng, nào là uy hiếp quần hùng, nào là giúp ngưá»i khốn khó.

Còn nàng thì trái lại, sống vá»›i thá»i gian lặng lẽ cô đơn, chỉ bầu bạn cùng đàn ong mật. Hai nếp sống khác biệt rất xa.

Tiểu Long nữ không há» nghÄ© đến thế sá»± nhân tình, nàng chỉ cầu sao gặp lại Dương- Qua là đủ. Hôm nay trá»i xui hai ngưá»i há»™i ngá»™ khiến lòng nàng rá»™n rã như cánh én giữa mùa xuân. Tiểu Long nữ chẳng biết nói gì hÆ¡n chỉ mỉm cưá»i mãn nguyện. Dương- Qua lại há»i đến những tiểu tiết như : làm sao bắt cá, làm sao cất nhà, làm sao lá»™t vá» cây dệt áo...

Tiểu Long nữ kể rõ từng chi tiết. Mặc dù chỉ có đôi bàn tay má»m mại nàng cÅ©ng tạo được sá»± nghiệp cÆ¡ đồ, thật là má»™t kỳ công trong thiên hạ.

Hai ngưá»i tâm sá»± suốt đêm, đến lúc trá»i gần sáng há» má»›i Ä‘i ngá»§. Khi tỉnh giấc thì trá»i đã đứng bóng, Dương- Qua lại nói :

- Này Long nương ! Chẳng lẽ mình giam hãm suốt Ä‘á»i dưới hang sâu hay sao ? Theo tôi nghÄ©, mình nên tìm cách trở vá» sống vá»›i thế giá»›i loài ngưá»i chứ ?

Tiểu Long nữ muốn sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i lặng lẽ, thái bình. Nàng không muốn sống vá»›i cuá»™c Ä‘á»i phiá»n tóai. Nhưng nàng biết Dương- Qua vốn ưa cuá»™c Ä‘á»i náo nhiệt phồn hoa nên nàng đáp lại :

- Vậy Qua huynh hãy tìm cách lên mặt đất ! Nếu không được thì... tìm cách khác, cÅ©ng có ngày vá» Ä‘uợc vá»›i xã há»™i loài ngưá»i.

Tiểu Long nữ muốn nói "ở lại đây", nhưng sợ phật lòng ngưá»i yêu. Thế là hai ngưá»i chui qua phiến đá tiếp, vào má»™t cái khe nhá», lá»™i qua lên bá» hồ.

Má»™t cảnh tượng bày ra trước mắt, há» thấy má»™t sợi dây lá»›n từ trên miệng hang thòng xuống tá»›i đáy, xung quanh bỠđầm có rất nhiá»u dấu chân ngưá»i, lại có má»™t đống cá»§i cháy lỡ dở.

Dương- Qua cả mừng kêu lên :

- A ! Có ngưá»i xuống ! Không chừng há» còn lẩn quất đâu đây !

Dương- Qua và Tiểu Long nữ Ä‘i vòng quan sát, lại thấy trên cây vạn thá» có ngưá»i dùng kiếm khắc mấy chữ như sau "Nhất đăng, Châu- bá- Thông, Anh Cô, Hoàng Dung, Trình Anh, Lục Vô Song và Hoàng Dược Sư có đến tìm Dương- Qua nhưng không gặp, tất cả Ä‘á»u trở vá»"

Dương- Qua cảm động nói :

- Vậy ra cÅ©ng có ngưá»i cảm nghÄ© đến Dương- Qua này ư ?

Tiểu Long nữnói :

- Có ai lại quên được chàng ?

Dương- Qua lại nói :

- HỠđã xuống tận đây mà không tìm ra lối vào chỉ vì một tảng đá chặn khuất lối đi. HỠkhông ngỠlại có ngách. Nếu ta xuống đây bằng dây cũng không chắc đã tìm được nàng.

Tiểu Long nữ nói :

- Vạn vật Ä‘á»u do tiá»n định, tạo hóa đã an bài số phận cho má»—i ngưá»i.

Dương- Qua lắc đầu nói :

- Không hẳn như vậy ! Ngưá»i Ä‘á»i thưá»ng vì "có công mài sắt, có ngày nên kim". Hết sức mình má»›i đổ mạng trá»i.

Nói xong chàng đưa tay nắm sợi dây giật mạnh, thấy sợi dây thật vững chắc, có thể nhỠnó mà lên mặt đất được.

Dương- Qua lại nói :

- Äể tôi lên trước xem Kim Luân Pháp Vương có còn đấy không ? Nhưng đã có Nhất-đăng đại sư , Hoàng Dược Sư , Châu- bá- Thông thì ác tăng cÅ©ng đã cao bay xa chạy rồi.

Chàng lại há»i :

- Long nương ! Võ công của em có kém sút phần nào không ?

Tiểu Long nữ mỉm cưá»i nói :

- Mưá»i sáu năm qua tuy không rèn luyện chiêu thức nào nhưng cÅ©ng còn đủ sức.

Dương- Qua quay đầu lại, nắm sợi dây giật thá»­ lần nữa rồi bám lấy leo lên. Nhưng hiá»m vì chỉ có má»™t tay không thể leo được, chàng liá»n dùng đôi chân chá»i vào vách dá, leo thoăn thoắt như vượn, chẳng mấy chốc đã lên khá»i hang.

Tiếp đến Tiểu Long nữ nắm dây phăng lên miệng hang . Hai ngưá»i ká» vai Ä‘i lên trên gành đá cao cá»§a Äoạn Trưá»ng Nhai.

HỠđưa nhau Ä‘i xem lại vết tích mấy hàng chữđ khắc mưá»i mấy năm vá» trước. Tuy thá»i gian mưa sa tuyết phá»§, hàng chữvẫn còn rõ ràng, không bị hao mòn vì gió mưa bão táp.

Dương- Qua nhìn Tiểu Long nữ mỉm cưá»i, có cảm tưởng như 16 năm qua mau như trong khoảnh khắc.

* * *

Nói vá» Kim Luân Pháp Vương đã xây dá»±ng má»™c đài ngoài thành Tương Dương, phóng há»a đốt Quách Tưá»ng buá»™c Quách Tỉnh vỠđầu hàng.

Hoàng Dược Sư đã nói vỠtrận "Nhị thập bát tú", quyết bày ra để tranh hùng sống chết với quân Mông Cổ.

Quách Tỉnh liá»n xin tướng lịnh cá»§a Tống triá»u sứ quân Lữ Văn Hoán, giao cho Hoàng Dược Sư khiển tướng Ä‘iá»u binh.

Bấy giá» những ngưá»i tham dá»± Anh hùng đại yến buổi nỠđã vá» phân ná»­a, trong thành chỉ còn má»™t phần.

Hoàng Dược Sư thá»a thuận và bảo há» phải tuân theo quân lệnh. Giữa má»™t cuá»™c há»™i thảo tại võ trưá»ng, Hoàng Dược Sư nói to :

- Quân Mông Cổ dùng bốn muôn binh vây bá»c há»a đài, theo ta nghÄ© muốn thắng chúng phải cần bốn muôn binh sÄ© thật giá»i. Lấy má»™t chống má»™t, theo binh thư đã dạy, thì không còn gì đáng ngại nữa.

Nói xong ông trở lại đứng trên đài hô to :

- Theo trận "Nhị thập bát tú" gồm năm ngôi "ngũ hành" án theo ngũ phương

Ông vẫy tay má»i các tướng lãnh đến nghe ông giải thích từng chi tiết đại cương. Và ông nói thêm :

- Thế trận này biến hóa khôn lưá»ng, không phải má»™t lúc mà giảng hết độn giáp ngÅ© hành được. Cho nên hôm nay ta má»i năm cao thá»§ võ há»c đứng trấn năm ngôi ngÅ© hành, được quyá»n Ä‘iá»u khiển binh tướng. Vậy tất cả má»i ngưá»i hãy nghe theo hiệu lệnh cá»§a há».

Má»i ngưá»i dá»u cúi đầu vâng lệnh. Hoàng Dược Sư nói tiếp :

- Trung ương mồ ká»·, thuá»™c thổ, sắc vàng, trấn áp bốn cung Thìn, Tuất, Sá»­u, Mùi do Quách Tỉnh đứng chỉ huy. Quách Tỉnh phải lãnh tám ngàn quân mã Ä‘em đến trấn tại trung ương. Tất cả binh gia tướng sÄ© cá»§a ngươi chỉ lo má»™t việc là cứu Quách Tưá»ng không được đánh nhau vá»›i địch. Binh sÄ© cá»§a ngươi phải Ä‘em theo má»™t bị đất vàng, khi đến dưới thành hãy lấy đất đắp mà dập lá»­a, và triệt hạ đài.

Quách Tỉnh vâng mạng, lui ra ngoài lo điểm binh. Hoàng Dược Sư nói tiếp :

- Nam phương đơn tăng, thuá»™c sắc há»a, trấn áp bốn cung Bính, Äinh, Tý, Ngá», xin phiá»n Nhất-đăng đại sư lãnh chỉ huy, mang theo tám ngàn quân. Chiết ra má»™t ngàn để bảo vệ chá»§ tướng, còn lại bảy ngàn chia ra làm bảy đội. Giao cho Chu Tá»­ Liá»…u, Võ Tam Thông, Tứ Thá»§y Ngư ẩn, Võ Äôn Nhu, Võ Tu Văn, Gia Luật Yến và Hoàng Nhan Bình đứng ra chỉ huy 7 đội ứng theo 7
ngôi sao trên càn trượng. Bảy ngôi sao này thuá»™c há»a trấn Nam phương.

Nhất-đăng đại sư , Chu Tá»­ Liá»…u chá» lãnh lệnh Ä‘i diểm binh mã . Hoàng Dược Sư truyá»n lệnh nói :

- Bắc phương Ngươn lăng, thuá»™c thá»§y, màu Ä‘en, trấn áp bốn cung Nhâm, Quý, Hợi, Tý, do Hoàng Dung chỉ huy, lãnh tám ngàn quân, chiết ra má»™t ngàn để bảo vệ chá»§ tướng, còn lại bảy ngàn chia ra làm bảy đội. Giao cho Lương trưởng lão, Gia Luật Tá», Quách Phù vá»›i trưởng lão Khất Cái chia ra chỉ huy má»—i đội. ứng theo 7 ngôi sao trên trá»i, 7 ngôi sao này thuá»™c thá»§y trấn.

Hoàng Dung cúi đầu lãnh mạng. Nhóm này dùng toàn chủ lực của Cái Bang.

Hoàng Dược Sư tự điểm cho ông tám ngàn binh và nói :

- Äông Phương ở Thanh Lăng, thuá»™c má»™c, màu xanh, trấn áp bốn cung Giáp, ất, Dần, Mẹo. Äạo quân này do ta chỉ huy và lãnh tám ngàn quân.

Má»i ngưá»i nghÄ© Hoàng Dược Sư Ä‘iá»u binh khiển tướng rất tài, Äông phương chá»§ tướng là Äông Tà, Nam phương là Nam đế, Bắc phương chá»§ tướng là Bắc Cái, trung ương chá»§ tướng là đệ tá»­ cá»§a Trung Thần Thông Vương Trùng Dương, Quách Tỉnh, giữ ngôi trung ương má»›i cứu được Quách Tưá»ng, nhưng còn hướng Tây là ai ?

Bỗng nghe Hoàng Dược Sư nói tiếp :

- Riêng vá» lão, đệ tá»­ Ä‘á»u chết sạch. Cô Ngốc không có ở đây, chỉ có Trình Anh.

Ông liá»n chá»n 6 vị anh hùng có tham dá»± Anh hùng đại yến và Trình Anh đến bảo rằng:

- Hướng Äông, tám ngàn quân, chia ra làm tám đội, má»™t đội ở lại bên chá»§ tướng, còn bảy đội giao cho Trình Anh và sáu vị chỉ huy, ứng theo ngôi càn trượng, bảy vị tinh tú dóng hướng Äông.

Khi kiểm điểm quân xong, Trình Anh và sáu vị anh hùng lãnh mạng ứng hầu.

Còn đạo quân hướng Tây là chấm dứt, Hoàng Dược Sư nói :

- Tây phương Kim Lăng, thuá»™c kim, sắc trắng, trấn áp bốn cung Canh, Tân, Dậu, Thân, do Toàn Chân chưởng giáo Lý Chí Thưá»ng...

Má»i ngưá»i Ä‘á»u ồ lên kinh ngạc, vì há» rõ Lý Chí Thưá»ng là tân trưởng giáo còn trẻ và yếu Ä‘uối.

Bỗng nghe một tiếng nạt rất to phát ra :

- úy ! Hoàng lão tà ! Ngươi bỠquên thằng già này à ?

Má»i ngưá»i nhìn lại thì ra là Lão Ngoan đồng Châu- bá- Thông Hoàng Dược Sư mỉm cưá»i nói :

- Châu huynh ! Tôi tính để Châu huynh giữ hướng Tây, nhưng bịnh trạng của Châu huynh cần tịnh dưỡng. Nếu làm quá sức thì vết thương trên lưng sẽ đau lại, cho nên...

Châu- bá- Thông vươn hai tay múa máy và nói to :

- Sá gì! Sá gì vết thương nhá» bé này ! Hoàng lão tà, hãy để ta lãnh trấn hướng Tây được không ? Này Lý Chí Thưá»ng, ngươi dám cùng ta tranh tài cao thấp không ?

Lý Chí Thưá»ng vòng tay đáp :

- Äệ tá»­ đâu dám !

Châu- bá- Thông vá»— tay cuá»i đắc ý nói :

- ấy đấy ! Ta vẫn biết là ngươi không dám !

Nói xong ông thò tay chá»™p lấy cây lệnh tiá»…n trên tay Lý Chí Thưá»ng. Lý Chí Thưá»ng vẫn tôn kính Châu- bá- Thông nên không lấy đó làm phiá»n lòng.

Hoàng Dược Sư lại nói :

- Nếu Châu huynh nhận lãnh, hãy đỠphòng cẩn thận. Hướng Tây chá»§ tướng là Châu- bá- Thông, lãnh tám ngàn binh sÄ©, má»™t ngàn giao cho Anh Cô bảo vệ chá»§ tướng, còn bảy ngàn giao cho Lý Chí Thưá»ng cùng đệ tá»­ Toàn Chân Phái thống lãnh, theo bảy ngôi sao thiên trượng mà Ä‘i theo lá»™ Tây.

Hoàng Dược Sư Ä‘iểm tướng xong, liá»n đốc thúc binh sÄ© nên Ä‘em theo những vật dụng cần thiết. Äoạn ông phất cá» lịnh tiến quân.

Bốn muôn binh chia làm 5 đạo, Äông, Tây, Nam, Bắc và trung ương, Ä‘i như nước vỡ bá».

Hoàng Dược Sư cất giá»ng bảo to :

- Ngày xưa hai mươi tám tướng Ä‘uợc đài mây mở rá»™ng, ứng theo Nhị thập bát tú đã phù tá vua Quang Võ trùng hưng. Theo ta nghÄ© Nhị Thập Bát tú trận không dám sánh vá»›i thanh thế Quang Võ gia, nhưng giặc Ä‘ tá»›i nhà, thìnước mất nhà tan, kẻ tiá»n phong lãnh đạo, đạo chân chánh là đệ tá»­ danh gia, nếu đã hưởng tấc cá» ngá»n rau, nên vìlòng trung quân ái quốc. Chư quân, hãy theo lệnh chá»§ tướng, thá» quyết tá»­ cùng bá»n Mông Cổ xâm lăng.

Tất cảquan binh Ä‘á»u hô:

- Hãy quyết liá»u mình tá»­ chiến

Tiếng hô vang dậy. Ba tiếng pháo hiệu nổ lên, cả năm đạo quân bước Ä‘i như gió lốc, làm cho cát bụi bay rợp trá»i.

Trận Nhị thập bát tú vô cùng kỳ ảo, biến hóa vô cùng. Äạo binh Äông má»—i ngưá»i mang trên lưng má»™t cây ná»c đến hướng Äông há»a đài. Má»™t ngàn quân xạ thá»§ bắn vãi ra, để bảy ngàn quân mang cây ná»c đến công thành. Trong phút chốc, bảy ngàn cây ná»c được cắm theo hình bát quái vây chặt ngôi đài hai hướng Äông Tây.

Äạo binh Tây, tất cả đệ tá»­ phái Toàn Chân Ä‘á»u cầm trưá»ng kiếm, bảo Ä‘ao, chÄ©a mÅ©i vá» phía trước. Bảy ngưá»i má»™t hàng ngang, cả Ä‘oàn gồm bốn mươi chín ngưá»i, tay tả cầm ná»c, tay hữu cầm kiếm, tiến ồ ạt như ong vỡ tổ.

Bá»—ng nghe tiếng hò hét vang trá»i, đạo quân hướng Bắc do Hoàng Dung thống suất tràn đến. Tất cả Khất Cái bang Ä‘á»u rành vá» thuật phóng độc trâm, chúng ào ào như nước vỡ bá», xáp lại bên quân Mông, Ä‘ua nhau xạ độc phóng trúng vào nhức nhối khôn tả.

Bá»n Mông Cổ chống cá»± không nổi, ùa nhau thối lui. Cá»­a Bắc thành công phần nào.

Hướng Nam, cánh quân cá»§a Nhất-đăng đại sư ra lệnh bắn há»a chân và thổi khói, làm cho quân Mông Cổ sợ cháy tóc tai, quần áo nên chạy vào trung ương.

Quách Tỉnh thống lãnh đạo trung binh, tiến chậm vào giữa đài, thấy thế giặc hỗn loạn, không đuổi theo hay giết hại, mà thúc quân đánh nhanh vào trung ương.

Nguyên vị soái cầm quân Mông Cổ là kẻ cÆ¡ trí, đã đào lá»— cá nhân cho binh sÄ© mai phục quanh đài, mà đạo binh phục kích này có dư muôn ngưá»i.

Quách Tỉnh hành quân chẳng kém, khi thấy đạo binh Mông Cổ đột nhiên biến đi, ông đưa mắt nhìn vỠphía đài cao thấy rải rác vài ba tên quân, thì biết rõ đám quân chủ lực còn mai phục.

Mặc dầu Hoàng Dược Sư căn dặn không được giết hại đối phương mà chỉ kéo rốc vào trung ương mồ kỳ, nhưng Quách Tỉnh nhận rõ địch tình bên trong có mai phục không dễ gì vào, còn bên ngoài địch quân làm loạn không dễ làm ngơ.

Bấy giá» tiếng trống giục quân "bồng bồng" liên tiếp, binh Tống và binh Mông Cổ xáp chiến vá»›i nhau vang trá»i dậy đất.

Phía trên đài hàng ngàn cung nỠxạ tiễn như mưa.

Quách Tỉnh vá»™i vàng buá»›c đến múa trưá»ng kiếm đỡ vẹt muôn ngàn mÅ©i tên. Hai đạo quân đấu vá»›i nhau cát bụi bay ngất trá»i, tiếng reo hò vang dậy đất. Cả giá» qua mà hai bên vẫn chưa phân thắng bại.

Hoàng Dược Sư giÆ¡ cao thanh kỳ phất mạnh, bá»—ng thấy đạo quân Äông chạy sang Nam, đạo quân Tây chạy sang Bắc, trận bắt đầu chuyển động, quân Mông Cổ hàng ngÅ© rối loạn chạy tứ tán .
Tài sản của than_long_vn

  #103  
Old 02-08-2008, 11:13 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 103

Nhị Thập bát tú trận



Trận nhị thập bát tú lấy âm dương ngÅ© hành mà chế hóa. Nhất Äăng đại sư tay cầm cỠđỠphất mạnh, chạy vá» trung ương mồ ká»·. Quách Tỉnh phất ngá»n cá» vàng rút vá» hướng Tây. Chậu Bá Thông phất cá» trắng chạy vá» hướng Bắc. Hoàng Dung cầm cá» Ä‘en chỉ vá» hướng Äông, tất cả Khất Cái Bang chạy vá» hướng này. Hoàng Dược Sư vẫy ngá»n cá» xanh chỉ vá» hướng Nam.

Trận Ngũ Hành biến ra thế sanh vượn là hoả năng sanh thổ, thổ năng sanh kim, kim sanh thuỷ, thuỷ sanh mộc, mộc sanh hoả.

Binh Tống chỉ có bốn muôn, nhá» có trận pháp tinh diệu, lại nhá» ngưá»i chỉ huy lại là tay cao thá»§ võ lâm hạng nhứt ra Ä‘iá»u khiển nên đám binh Tống quyết hy sinh để cứu con Quách Tỉnh.

Quân Mông Cổ nhiá»u gấp đôi cÅ©ng phải thua liểng xiểng. Trận chiến kéo dài rất lâu, Hoàng Dược Sá»± liá»n rúc ra hồi còi dài, biến trận NgÅ© Hành ra thế khắc bại, ông đưa cây cá» xanh vẫy quân rút lui vào Trung Ương mồ ká»·, cỠđỠvẫy quân vá» hướng Tây, cá» vàng đánh vá» hướng Bắc, cá» trắng xuyên quanh hướng Äông, cá» Ä‘en huy động binh sÄ© rút vá» hướng Nam. NgÅ© hành khắc bại là môn khắc thổ, thổ khắc thuá»·, thuá»· khắc hoả, hoả khắc kim, y há»c văn tài là Hoàng Dược Sư !

Trận thế má»›i biến hoá có hai lần mà tên chá»§ tướng chỉ huy hoả đã thấy mắt hoa, đầu choáng váng, thấy quân Tống lúc ở trước, lúc ra sau, khi quay tả, vượt qua hữu không biết Ä‘iá»u quân cách nào để truy cản.

Kim Luân Pháp Vương thấy thế trận kỳ ảo cũng bối rối vô cùng. Ông không rõ binh Tống dùng chiến thuật gì?

Má»™t lần ông đã bị cô bé Hoàng Dung đã bầy thổ trận vây hãm, ông không biết lối nào thoát thân, huống hồ gì Hoàng Dược Sư , bụng chưá đầy thá»±c há»c, giá»i hÆ¡n con gái gấp bá»™i.

Vả lại, trận Nhị thấp bát tú gồm có năm vị võ lâm cao thá»§ đương thá»i đứng ra chỉ huy bảo sao chẳng linh động sao được.

Pháp Vương khen thầm:

Äất Trung Nguyên thá»±c lắm kỳ nhÆ¡n cao thá»§ mà đất nước ta lại kémÕ Ông thấy đạo quân Mông lá»›p lá»›p bị thương càng lúc càng nhiá»u thêm, cây cá» càng lúc càng nhiá»u thêm, cây cá» vàng trên tay Quách Tỉnh lay động bay phấp phá»›i tiến gần đến bên đài. Ông Ä‘em bé Quách Tưá»ng ra trói giữa đài vá»›i dụng ý là uy hiếp cho Quách Tỉnh đầu hàng, chá»› thá»±c ra ông không cố ý thiêu nàng.

Ông liếc xem thấy Quách Tưá»ng bị trói hai tay vào cá»™t, chỉ còn thừa cái đầu quay qua quay lại thôi, nhưng vẻ mặt cô bé vẫn vui tươi mỉm cưá»i không lá»™ má»™t chút sợ hãi, buồn lo.

Pháp Vương liá»n bảo:

-Bé Quách Tướng, ngươi hãy gá»i phụ thân ngươi từ má»™t đến mưá»i tiếng, bảo gã phải quy hàng, nếu phụ thân ngươi chẳng quy hàng thì ta cho đốt ngươi ra tro.

Quách Tưá»ng cưá»i nói:

-Má»™t cÅ©ng không chứ đừng nói đến mưá»i. Ta không gá»i đâu? Ông thá»­ đếm xem?

Pháp Vương giận giữ nói:

- Bé Quách Tưá»ng! Ngươi tưởng ta không dám đốt ngươi hay sao?

Quách Tưá»ng cưá»i lanh lảnh:

- Tôi thấy tình cảnh ông đáng thương thật.

Pháp Vương trợn mắt quát:

- Ta đáng thương vỠviệc gì?

Quách Tưá»ng nói:
- Này nhé! Ông đánh không lại phụ thân tôi, đánh không lại ngoại tôi, đánh không lại Nhất Äăng đại sư , đánh không lại Lão Ngoan Äồng Châu Bá Thông, và khong thể đánh lại Dương Qua đại ca, chỉ còn cách là trói tôi lên cá»™t, tôi đối vá»›i thành Tương Dương là má»™t Ä‘iá»u tốt vô dụng, trưá»ng hợp cá»§a ông như thế không đáng thương hay sao? Pháp Vương, tôi có má»™t câu muốn khuyên ông, Ông nghÄ© sao?

Pháp Vương há»iÕ

- Ngươi khuyên ta cái gì?

Quách Tưá»ng đáp:

- Những ngưá»i như ông, sống ở trên Ä‘á»i nầy cÅ©ng vô vị, chi bằ ng nhẩy xuống đài tá»± tá»­ cho rồi?

Lúc bấy giá» Quách Tưá»ng đã vào sanh ra tá»­, không còn biết sợ gì nữa, nên má»›i dám nói thao thao bất tuyệt không kể đến hậu quả ra sao. Nhứng lá»i nói này, như má»™t gáo nước sôi hắt vào mặt Pháp Vương, làm ông giận run hét to:

-Bá»› Quách Tỉnh! Ngươi hãy nghe đây, ta đếm từ má»™t đến mưá»i tiếng mà ngươi không hàng phục, thì ta phóng hoả đốt con bé Quách Tưá»ng.

Quách Tỉnh nói:

- Ngươi thấy Quách Tỉnh là má»™t loại ngưá»i dá»… đầu hàng lắm sao?

Hoàng Dược Sư tiếp lá»i nói:

- Kim Luân Pháp Vương hãy nghe đây. Thân làm tể tướng, ngươi không biết thế địch động tÄ©nh như thế nào , như vậy là bất trí, bức bách đứa bé yếu Ä‘uối là bất nhân, không dám lấy binh Ä‘ao, sức lá»±c, trí hoá để chiến thắng là bất dÅ©ng. Con ngưá»i mà mất cả trí, dÅ©ng, thắng thì ai gá»i là lão anh hùng hảo hán được! Ngươi ở tại Tuyệt Tình cốc bị ta cấm giữ, ngươi tham sống sợ chết, Ä‘i khẩn cầu má»™t đứa bé mưá»i bẩy mưá»i tám tuổi đầu xin dung mạng! Than ôi! Vị quốc sư cá»§a nước Mông Cổ vÄ© đại mà hèn như thế ư ?

Nói cầu khẩn Quách Tưá»ng tha mạng sống là chuyện không có, nhưng Hoàng Dược Sư cố ý bịa chuyện nói to lên để làm cho Pháp Vương xấu hổ trước ba quân tướng sÄ©.

Tất cả quân Mông Cổ Ä‘á»u tôn ông như thánh sống và ngưá»i Mông Cổ tư chất thá»±c thà, dá»… nghe dá»… bảo, nay nghe Hoàng Dược Sư nói như vậy làm chúng xám mặt. Tất cả tướng sÄ© Ä‘á»u ngước mặt nhìn lên đài, làm cho Pháp Vương thẹn đỠmặt hét to:

-Quách Tỉnh! Quách Tỉnh!! Ngươi nghe cho rõ, ta bắt đầu đếm má»™t đến mưá»i nếu ngươi không đầu hàng thì ta sẽ xuông lệnh phóng hoa ûđốt đài. Nào bắt đầu má»™t hai ba

má»—i tiếng ông ngưng má»™t giây phút cố ý làm cho Quách Tỉnh xốn xang mà lui hàng hoặc tim kế ho n binh, thìông xẽ vÆ¡i được nhiá»u bá»±c tức.

Bây giá» dưới đài, Quách Tỉnh, Nhất Äăng, Hoàng Dược Sá»±, Châu Bá Thông và Hoàng Dung Ä‘á»u nghe rõ Pháp Vương Ä‘ang đếm từng tiếng má»™t.

Bên đài hàng trăm cây Ä‘uốc sáng rá»±c, chá» Pháp Vương đếm số mưá»i là châm vào bá»™i cá» khô đánh dưới chân đài.

Má»i ngưá»i thấy tình trạng cấp bách, xua quân đánh rốc đến dưới đài, hầu cứu Quách Tưá»ng. Nhưng má»™t giàn cung nỠđược lệnh bắn ra như mưa truy cản Ä‘oàn quân Tồng, làm cho Chu Tá»­ Liá»…u, Lương trưá»ng lão, Võ Tu Văn và Tứ Thuá»· Ngư ẩn Ä‘á»u bị trúng tên. Bốn danh các thá»§ Khất Cái cá»§a phái Ûba vịÕ đã trúng tên vào chá»— nhược chết. Còn năm tên đàu lãnh Bang Khất Cái toàn quốc cÅ©ng trúng tên bá» mạng.

Hoàng Dược Sư lúc trước đã giao cho Hoàng Dung chiếc áo trúc giáp, bà lại nhưá»ng cho Quách Phù hay gặp hoàn cảnh này phải cần có nó để mang má»›i cứu Quách Tưá»ng được.

Hoàng Dược Sư lại sợ nữ nhi vì thương tâm khổ hận mà liá»u mình, nên chẳng muốn con mình xông xáo vào giữa rừng tên mÅ©i giáo.

Ông lại cởi chiếc giáp trúc choàng lên mình Châu Bá Thông, bởi vì vết thương cá»§a Châu Bá Thông chưa thuyên giảm mà vì đứa cháu gái cá»§a minh, nên ông không nỡ để lão Ngoan Äồng xả thân vì cháu mình.

Châu Bá Thông thấy bao nhiêu tên bay đến mình Ä‘á»u rÆ¡i lã chã , làm cho ông vô cùng vui vẻ, xông xáo đến trước đôi tay vung song chưởng đánh những tên cầm Ä‘uốc té giẫy đành đạch.

Lại nghe tiếng đếm to của Pháp Vương:

Tám chín mưá»i tốt lắm! Phóng hoả mau lên.

Tức thì những ngá»n đỠrá»±c trá»i được châm vaà rÆ¡m cá», làm cho đám cá» bổi khônày bốc cháy dữ dá»™i.

Tám ngàn quân cá» vàng hò hét vang trá»i, má»—i tên quân lấy ra má»™t bao đất mang trên lưng xuống, nhưng không ném tá»›i trước dược vì đứng xa đến hai ba trăm năm thước, chỉ còn đứng bên ngoài hò hét mà thôi.

Hoàng Dung đứng dưới đài nhìn thấy ngá»n lá»­a, sắc mặt xám nhợt, run rẩy muốn té ngã .

Gia Lụât TỠvội chạy đến đỡ nhạc mẫu nói:

- Nhạc mẫu! Hãy đứng sau lưng tôi, vì tôi biết tính mạng không còn chịu đựng bao lâu nữa, nên liá»u thân cứu Tưá»ng muá»™i.

Bây giá» ngá»n lá»­a càng lúc càng cao, tiếng reo hò đắc thắng cá»§a quân Mông Cổ vang dậy. Hàng vạn bình giáp sắt thương dài đưa nhau tấn công tá»›i tấp làm cho binh sÄ© Tống triết chết thối vô số.

Lại nghe quân Mông Cổ hô to:

- Vạn tuế! vạn tuế! Thì một đoàn quân Mông kéo như thác lũ. Chính giữa đạo trung quân một cái cỠmao chí tụi giơ cao ấy là hiệu kỳ của Hoàng đế Mông Cổ.

Äạo quân này không phải đến chi viện Pháp Vương mà đến tấn công thành Tương Dương.

* * *

Tinh binh dõng tướng Ä‘á»u do Hoàng đế Mông Cổ chỉ huy phá thành. Quách Tỉnh tay tả cầm kích, tay hữu cầm thương, múa như vÅ© bão. Ông tả xung hữu đột như Triệu Tá»­ phá trận ÄÆ°Æ¡ng Dương, không má»™t mÅ©i tên nào phạm vào ngưá»i.

Cách đấy chứng ba trăm thước, thấy đạo binh của Hoàng đế Mông Cổ đến tấn công thành, ông kinh hai than thầm:

Ôi chao! Ta mắc kế Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n cá»§a Mông Cổ. Lư Van Hoán làm sao Ä‘iá»u khiển tướng cho được, rồi đây cả hai Ä‘á»u thất bại:

Trận Nhị Thập Bát Tú cá»§a quân Tống đã xua hết bốn muôn Mông Cổ. Lúc Quách Tỉnh và Hoàng Dung ra khá»i thành thì đã xếp đặt cách phòng bị rất chu đáo, tuy vậy ông vẫn lo ngại Sá»­ Văn Hoán đối địch cho nổi.

Quách Tỉnh nghĩ thầm:

Việc cứu con là nhá», giữ thành là đại sá»± quốc giaÕ.

Ông hô to:

- Nhạc phụ! Hãy bỠviệc Tưởng nhi mà lo lui quân cứu thành.

Hoàng Dược Sư thấy ngá»n lá»­a bốc lên cao sắp đến mặt đài, Pháp Vương bước xuống đài, chỉ còn má»™t mình Quách Tưá»ng trên đài sắp sá»­a bị lá»­a hồng đốt cháy, ông Ä‘ang phân vân giữa hai con đưá»ng phải giải quyết gấp. Má»™t là cứu Quach Tưá»ng, hai là cứu thành Tương Dương. Quách Tưá»ng chỉ có má»™t ngưá»i, nếu có chết Ä‘i cÅ©ng chẳ ng quan hệ gì. Còn thành Tương Dương là vận mệnh cá»§a đất nước, lại có hàng muôn nhận mạng Ä‘ang nguy ngập, ông quyết chá»n con đưá»ng vá» cứu thành Tương Dương.

Ông buông thõng câu:

- Thôi đành vậy!

Nói xong, ông đưa cao ngá»n cá» xanh phất mạnh, Ä‘iệu quân trở vá» hướng Nam.

Quách Tưá»ng ở trên đài thấy ngoại công và nhạc mẫu không có giải pháp tiến đến bên đài, nên nàng kể chắc mình phải chết ra tro.

Lúc đầu Quách Tưá»ng sợ chết, nhưng nÆ¡i sá»± chết đã đến nÆ¡i lòng nàng phấn khởi lạthưá»ng. Nàng liá»n quay đầu nhìn vá» hướng Bắc nhìn thấy xa xa má»™t dãy bình nguyên màu bích thuá»·, nằ m dưới ngá»n đồi xanh, lòng nàng rá»™n lên má»™t niá»m vui và nghÄ© rằng:

"Non xanh cũng biết cảnh thiêng liêng, thân ta nếu chết đi rồi cũng vui lòng, nhưng chẳng biết hiện giỠDuơng đại ca ở nơi nào ?"

Nàng đưa mắt nhìn má»™t dãy núi xanh, nhá»› lại ngày nào Ä‘ gặp Dương Qua ở đấy. Tuy không hẹn ngày tái ngá»™, nhưng Dương- Qua đã đáp ứng cho nàng 3 Ä‘iá»u tâm nguyện. Ba Ä‘iá»u ấy cÅ©ng đủ làm cho nàng toại chí rồi.

Tuy nàng đang ở trong cảnh thập tử nhất sinh nhưng chỉ nghĩ đến Dương Qua, không biết chàng sống chết ra sao dưới Tuyệt Tình Cốc.

Bá»—ng nhiên nàng nghe má»™t tiếng hú ngân dài, làm rung động cả núi rừng. Äúng là tiếng cá»§a Dương- Qua lúc ở Vạn Thú SÆ¡n trang. Lập tức nàng quay đầu vá» tiếng hú, thì thấy hai ngưá»i má»™t nam, má»™t nữ chạy như bay biến vá» phía há»a đài.

Phía trước mặt hai ngưá»i là má»™t con Ä‘iêu cá»±c lá»›n, giang đôi cánh rá»™ng chạy như bay. Bao nhiêu mÅ©i tên cá»§a quân Mông Cổ bắn vào mình nó, gặp sức mãnh liệt cá»§a chưởng phong Ä‘á»u bị đẩy rÆ¡i tán loạn.

Mặc dầu muôn mÅ©i tên bay như gió, nhưng cÅ©ng không sao cản được bước tiến cá»§a Thần Äiêu.

Quách Tưá»ng cả mừng, giương mắt to nhình hai ngưá»i. Ngưá»i đàn ông đầu chít khăn xanh, mặc áo màu vàng sậm, chính là Dương- Qua. Còn ngưá»i thiếu nữ mặc y phục toàn màu trắng, tà áo bay phất phÆ¡ không rõ thiếu nữ này là ai.

Cả hai Ä‘á»u cầm trưá»ng kiếm, múa như vÅ© lá»™ng, biến đưá»ng gươm thành má»™t vòng tròn, bao bá»c thân mình há» nên không mÅ©i tên nào bắn trúng được.

Thần Äiêu chạy trước, Dương- Qua, Tiểu Long nữ theo sau hướng vào phía đài cao.

Quách Tưá»ng gá»i to :

- Dương đại ca, có phải là Long tỉ tỉ chăng ?

Phần ở trên cao nói xuống, phần thì Dương- Qua ở cách chá»— nàng cả ba trăm bước nên Dương- Qua không nghe tiếng Quách Tưá»ng.

Chính thật là Dương- Qua và Tiểu Long nữ đang đến cứu nàng.

Tuy Thần Äiêu là má»™t thiên sanh thần vật, nhưng có thể cÅ©ng da thịt xương máu, cho nên thấy tên bay đến càng nhiá»u, Thần Äiêu quạt cánh càng dữ dá»™i.

Quân Mông Cổ thấy con quái Ä‘iêu này quá hung ác, vá»™i phi ngá»±a Ä‘uổi theo, dùng trưá»ng thương đâm vào nó.

Dương Qua và Tiểu Long Nữ dùng trưá»ng thương gạt phăng hai cây thương này, làm cho hai tên Mông Cổ té nhào xuống ngá»±a. Hai ngưá»i, má»™t Ä‘iêu, tương trợ lẫn nhau, phút chốc đã đến trước mặt đài.

Dương Qua kêu lớn:

- Tiểu muội! Có ta đến cứu! Tiểu muội đừng sợ.

Nói xong chàng chạy nhanh leo lên cái thang lá»­a chưa cháy kịp. Äi được ná»­a chừng, bá»—ng nghe má»™t luồng gió mạnh giáng xuống đất, chính là Kim Luân Pháp Vương từ trên sàn đài giáng xuống má»™t chưởng.

Dương Qua vận lá»±c vào trưá»ng kiếm đẩy lên cao má»™t chưởng cá»±c mạnh. Binh binhÕ hai tiếng nổ kinh hồn, làm cho cả hai lắc lư thân hình. Ca ûhai kinh hãi và đòng nghÄ© như nhau

ÛMưá»i sáu năm gặp lại, công lá»±c cá»§a nó vượt bậc thật!

Dương Qua thấy tình thế quá nguy ngập, vội đưa kiếm lia mạnh lên trên, và dùng hết nội lực đẩy lên trên làm thành một trận cuồng phong. Chưởng phong rất dữ dội.

Kim Luân Pháp Vương đứng trên sàn đài chỉ có việc giữ và đỡ, chớ không đánh được Dương Qua, vì ông chỉ có bánh xe vàng quá ngắn, không thể đưa tới công đả đói phương.

NhỠđó mà Dương Qua vá»t mạnh lên mặt đài. Chàng vung kiếm chém mạnh vào lưng đối phương. Pháp Vương không quay đầu lại, mà ông đã lấy má»™t bánh xe vàng đưa trái ra sau lưng đỡ lưỡi kiếm.

Sau khi đỡ vẹt lưỡi kiếm của Dương Qua, Pháp Vương quay mặt lại giáng xuống mặt chàng một bánh xe vàng.

Dương Qua hét to:

- Tặc đầu đà! Ta sẽ quật ngươi xuống đài.

Vừa hét, chàng vừa né mình má»™t bên đưa ra má»™t thế kiếm gạt mạnh bánh xe vàng. Chàng đã dùng hết sức làm cho lưỡi kiếm lẫn bánh xe rá»i khá»i tay, cả hai văng xuống đài.

Pháp Vương và Dương Qua loạng choạng suýt té. Cả hai dùng chưởng lực đánh với nhau. Dương Qua dùng hết tuyệt kỹ võ công, vung ra cốt ý hạ Pháp Vương ở chiêu đầu, không ngỠông lại đưa ra một chưởng chống trả, hai sức chưởng gặp nhau kêu bùng một tiếng, làm cho cánh tay Dương Qua rúng động.
Chàng nghĩ:
Không rõ lão trá»c này há»c ở đâu thế chưởng kỳ lạnh thế? Chưởng lá»±c cá»§a ta cÅ©ng khá, thế mà bị đánh bạiÕ.

Chính Kim Luân Pháp Vương cÅ©ng kinh ngạc không rõ thế chưởng cá»§a Dương Qua là thế chưởng gì? Ông liá»n rút ra hai bánh xe vàng nữa vung ra đả kích Duong Qua. Tiếng kim khí cá»§a lão vung ra kêu u, u, o, o như rồng gầm, tượng rống.

Dương Qua lại rút cây trưá»ng kiếm còn lại Ä‘em chống đỡ, Chàng đưa ra má»™t thế ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng. Pháp Vương sá»­ dụng thế Long Tượng Bang Khổ Công đẩy mạnh bánh xe vào trưá»ng kiếm phát ra tiếng kêu Ûlách cáchÕ.

Cây kiếm cá»§a Dương Qua gãy làm ba Ä‘oạn thoát khá»i tay, rÆ¡i xuống đài. Äôi bánh xe cá»§a Pháp Vương chịu không nổi chưởng lá»±c ám Nhiên Tiêu Hồn vụt khá»i tay, rÆ¡i xuống đài, chúng vào đầu ba tên xạ thá»§ vỡ sá» chết tươi.

Ca hai đã má»™t phen loạng choạng, đôi tay há» cảm thấy tê rần. Pháp Vương lại đưa tay vào bá»c lấy ra hai bánh xe đồng vung ra má»™t chiêu long tượng nữa.

Dương Qua hiện giỠtrong mình không còn tấc sắt nào, tay tả đưa ra phong lực, tay hữu đưa ra chưởng lực quây quần mình Pháp Vương.

Quách Tưá»ng thấy vậy kêu to:

- Äại hòa thượng, tôi nói có đúng không? Chính ông đánh không lại Dương Qua đại ca ta? Chính ông đã tá»± phụ là võ nghệ tuyệt luân, mà tay cầm binh khí đánh vá»›i đại ca ta, còn đại ca ta chỉ có má»™t cánh tay không?

Pháp Vương xì má»™t tiếng, không đáp lá»i Quách Tưá»ng mà vÅ© lá»™ng hai bánh xe đồng đánh Dương Qua tá»›i tấp.

Hoàng Dược Sư , Quách Tỉnh, Hoàng Dung vừa lui binh vá» cứu thành Tương Dương thì thấy Dương Qua, Tiểu Long Nữ và Thần Äiêu đến làm tinh thần há» phấn khởi trở lại.

Hoàng Dược Sư phất mạnh cá» lệnh, gá»i năm đạo binh Äông, Tây, Nam, Bắc và trung ương hợp lại má»—i đạo bốn ngành binh thành hai muôn, để triệt hạhai muôn quân Mông trấn giữ trước mặt đài để cứu viện Dương Qua.

Quân Tống tuy bị thiệt hại hÆ¡n phân ná»­a, nhưng chúng thấy Dương Qua đã đến được trận đài, nên tất cả Ä‘á»u Ä‘em hết sức mình liá»u thân tá»­ chiến.

Quân Mông Cổ thấy chủ tướng mình bị bức bách và đoàn quân Tống quay lại, nên không còn đủ sức chiến đấu, vì thế càng lúc đạo binh Tống càng tiến đến gần bên đài.

* * *

Nói vỠđạo quân Mông kéo đến công phá thành Tương Dương dưới sá»± đốc binh cá»§a Hoàng Äế, nên tên nào cÅ©ng hăng hái đánh phá rất mạnh, nên viên quan trấn thá»§ là Lữ Văn Hoán chẳng giám leo lên mặt thành, ông khoác áo giáp sắt Ä‘i vá»›i hai cô thiếp đến bá» lÅ©y nhá» hầu nguyện Æ¡n thoát chết.

Hai tên tiểu thiếp lại ưỡn ẹo, mơn trớn với viên quan. Nói toàn những câu nồng nàn, âu yếm.

Äoàn thám báo đến trước mặt há» bẩm to:

- Cửa đông quân Mông hàng vạn yểm trợ, cửa bắc chúng ào đến vây hàng muôn, xin Tổng trấn định đoạt.

Lữ Văn Hoán không biết nói gì, sắc mặt càng nhợt nhạt, lão rên rỉ há»i:

- Quách hiệp chưa vỠư ? Tại sao lại chẳng lui binh Mông Cổ?

Bây giỠDương Qua đã dùng Xích Thủ Không Chưởng, chỉ có một tay mà chống lại bánh xe đồng của Pháp Vương.

Hai ngưá»i giao đấu vá»›i nhau trên bốn trăm chiêu, mà không thắng nổi, vì má»—i ngưá»i luyện công má»™t cách không giống nhau.

Bá»—ng nhiên Dương Qua nhìn thấy Pháp Vương ném mạnh bánh xe vào mặt Quách Tưá»ng. Cô bé này bị trói chặt vào cá»™t cây làm sao né tránh.

Dương Qua cả kinh tung mình nhảy lên cao, phất mạnh tay áo gạt rơi bánh xe đồng.

Pháp Vương thừa lúc chàng đang lơ lửng trên không, đánh vào bắp chân chàng một bánh xe đồng.

Chàng không tài nào tránh kịp, chỉ kêu a má»™t tiếng, bắp thịt nÆ¡i vế xẻ má»™t đưá»ng máu tuôn xối xả.

Chàng chưa kịp đứng vững thì Pháp Vương đánh vào Quách Tưá»ng má»™t bánh xe đồng nữa, Dương Qua vá»™i cá»­ chưởng đánh.

Quách Tưá»ng kinh hãi kêu lá»›n:

- Dương đại ca! Äừng nghÄ© đến tôi nữa. Hãy giết lão tăng Tây Tạng mà rá»­a hận cho tôi.

Lại nghe Dương Qua kêu a một tiếng, vai trái bị bánh xe đồng đánh vào. Chỉ một lúc bị hai vết thương quá nặng, Dương Qua không thể nào chịu đựng nổi chực ngã xuống đài.

Tuy vậy chàng cũng gắng gượng chống trả kịch liệt, Quách Tỉnh thấy vậy không biết cách nào cứu giúp cho chàng, chỉ có Hoàng Dung lanh trí hơn, bà đưa tay rút lưới gươm đeo trên mình Gia Luật TỠgiáo chỠQuách Tỉnh và nói:

- Tỉnh ca! Ném lên cho Qua nhi.

Quách Tỉnh ước độ từ chá»— đứng đến đài cách xa trên ba bốn chục bước mà đài thìcao trên trăm trượng, khó ném đến, ông vá»›i thấy cây thiết huyá»n cung ra khá»i vai, đặt lưỡi kiếm vào, giương thẳng cánh bắn lên đài. MÅ©i kiếm như má»™t luồng bạch quang loang loáng thẳng lên đài.

Trưá»ng kiếm kêu vù vù hướng sau lưng Dương Qua bay tá»›i. Cánh tay áo Dương Qua phất mạnh, thanh kiếm bị giữ chặt.

Äựơc khí giá»›i, Dương Qua vá»™i chống trả mãnh liệt vá»›i Pháp Vương. Phía dưới đài, Tiểu Long Nữ, Thần Äiêu và Châu Bá Thông hợp sức tấn công Ä‘oàn xạthá»§ Mông Cổ.

Tiểu Long Nữ và Châu Bá Thông nhìn thấy cầu thang bắc lên đài đã cháy hết nửa, muốn lên cứu, nhưng không biết làm sao?

Dương Qua ở trên đoán chắc mình sẽ bỠmạng nơi đây vì mấy trăm thế chưa hạnổi Pháp Vương, nên chàng hướng xuống đài nói to:

- Long nương, hãy mau vá» Ä‘i, hãy bảo trá»ng lấy thân.

Bấy giá» bánh xe đồng cá»§a Kim Luân Pháp Vương đã đánh vào mạng môn cá»§a Dương Qua, chỉ còn cách trong ba gang tấc. Dương Qua lá»›p tinh thần má»i mệt, lá»›p mang thương tích nặng, nên đầu óc chàng nóng ran.

Khi thấy bánh xe đồng tới bên mình, tay áo phất mạnh đỡ tay tả đưa ra một chưởng vào ngực Pháp Vương.

Bá»—ng nghe giá»ng nói cá»§a Châu Bá Thông vang lên:

- Tốt nhất là Trì NêÄái Thá»§y. Äấy là má»™t chiêu trong ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng ông bị Dương Qua đánh ở Vạn Hoa Cốc.

Dương Qua vô tình thá»§ bại, quên hẳn các chiêu tuyệt luân trong ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng, nên khi nghe Châu Bá Thông nhắc tá»›i, chàng liá»n tung ra liên tiếp, nào là Trì NêÄái Thá»§y, Hồn Bất Thá»§ Xá, Äảo Hành Nghịch Thi. Ná»™i ba chiêu chưởng này làm cho Pháp Vương rụng rá»i, tránh không kịp.

Dương qua thấy mình thắng thế, vá»™i vận hết mưá»i thành lá»±c cho vào chưởng phong, đẩy má»™t chiêu Hành Thế, Äẩu Phục, đánh ngay Äàn Trung Huyệt cá»§a Pháp Vương.

Pháp Vương vì quá mất tinh thần trước mấy chiêu thế khốc liệt, ông không chống đỡ kịp, chỉ u lên một tiếng, miệng phun ra mấy búng máu tươi, rớt xuống đài.

Tất ca ûquân sÄ© hai bên Ä‘á»u không hẹn mà kêu Ûai daÕ kinh sợ. Chúng đã nhìn rõ má»i việc. Quân Tống kêu lên mừng rỡ, còn quân Mông Cổ kêu lên ai bi.

Bấy giá» ngá»n lá»­a cháy lan tràn, tiếng kêu răng rắc, cái đài đã cháy hết cá»™t.

Dương Qua nghÄ© không thể nào mở trói cho Quách Tưá»ng kịp, chỉ còn cách ôm chặt nàng và cá»™t cây, vì cá»™t trụ đã cháy gần đến chân Quách Tưá»ng. Dương Qua vận ná»™i lá»±c hô to:

- Äiêu huynh! Äiêu huynh! Hãy tiếp tôi. Chàng vừa nói đến đây là cây cá»™t gãy kìa.

Thần Äiêu tuy bay không được, chứ nhảy rất cao, có thể cao hÆ¡n mấy trượng. Nghe Dương Qua kêu, Thần Äiêu tung mình kên cao trên ba trượng vừa kịp lúc Dương Qua ôm Quách Tưá»ng và gốc trụ thừa thế nhầy mạnh lên lưng Thần Äiêu và hạ dần xuống đất.

Pháp Vương bị Dương Qua đánh rÆ¡i xuống đài, tuy không đến ná»—i phải chết, nhưng Ä‘au đớn ê chá». Ông cố chịu đựng, toan đứng dạy để chạy, bá»—ng má»™t giá»ng cưá»i ha hả nổi lên, má»™t vòng tay cứng như sắt ôm chặt ngang lưng Pháp Vương. Pháp Vương giật mình quay lại thì ra đó là lão Ngoan Äồng Châu Bá Thông.

Lão Ngoan Äồng biết Pháp Vương rất lợi hại, nên giở hết ra siết chặt mình Pháp Vương và ôm ông này chạy như gió vào đống lá»­a. Pháp Vương bị thương nặng, bất thần lão chưa chuẩn bị để chống chế thì đã bị lão Ngoan Äồng ném mạnh vào biển lá»­a.

Thế má»›i biết những kẻ ngậm máu phun ngưá»i dÆ¡ miệng mìnhÕ. Lão tăng Tây Tạng cốt ý hại Quách Tưá»ng chưa thành thì há»a đài do ông tạo ra đã đốt thân ông.

Hoàng Dung thấy con mình thoát chết, lòng vui vẻ bồi hồi, bà ngó qua Dương Qua với tia trìu mến biết ơn.

Trong lúc gấp rút bà không biết nói gì để cảm tạ chỉ biết chạy nhanh đến bên Quách Tưá»ng mở trói cho Quách Tưá»ng.

Quách Tỉnh, Hoàng Dược Sư , Nhất Äănng đại sư và Quách Phù tất cả Ä‘á»u mừng rỡ vô cùng. Äạo quân Mông Cổ thấy chá»§ tưá»ng mình đã thác, chúng ùa chạy tán loạn. Năm đạo quân nhà Tống được dịp đánh giết túi bụi.

Quách Tỉnh thấy vậy ho âto:

- Tất ca ûtướng sĩ! Chúng ta hãy vỠthành Tương Dương giết luôn vị hoàng đế xâm lăng.

Quân Tống nghe lệnh, tất cả Ä‘á»u quay đầu trở vá» Tương Dương. Há» hướng vào đám quân hậu tập cá»§a Hoàng Äế Mông Cổ tiến tá»›i.

Tiểu Long Nữ xé vạt áo buá»™c vết thương nÆ¡i đùi cho Dương Qua, nàng Ä‘au đớn mà chả nói nên lá»i.

Dương Qua gượng chịu Ä‘au, mỉm cưá»i bảo:

- Lúc ta giao chiến trên đài, Long nương ở phía dưới có lo lắng không?

Tiểu Long Nữ má ửng hồng không đáp. Lại nghe tiếng reo hò đắc thắng của quân Tống vang dậy, ào ạt đuổi theo đạo quân Mông.

Dương Qua hết Ä‘au nhức vì Tiểu Long Nữ có đưa thuốc cho chàng uống. Khi khá»e lại, Dương Qua đứng dạy nhìn vỠđạo quân Mông Ä‘ang phá thành Tương Dương, quân mã đông bắc mưá»i đạo quân Mông Cổ, đội ngÅ© rất chỉnh tá», còn đạo quân Tống ào ạt như nước lÅ© không hàng ngÅ© đầu Ä‘uôi gìcả.

Dương Qua nói với Tiểu Long Nữ:

- Long nương! Tên đại gian ác tuy đã chết, nhưng quân địch chưa bại. Ta nghĩ nên đánh nữa, Long nương! Em có lo lắng không?

Câu nói cá»§a Dương Qua ná»­a muốn ná»­a không vì sợ nàng phật lòng. Tiểu Long Nữ hiểu ý mỉm cưá»i, nói

- Qua huynh! Anh muốn đánh thì đánh.

Bỗng nghe tiếng nói trong trẻo của cô gái phát ra, hướng vào Dương Qua và Tiểu Long Nữ:

- Äại ca ca! Tôi thật không ngá» Long tá»· tá»· đẹp như tiên nga trên thượng giá»›i.

Tiểu Long Nữ quay lại nhìn Quách Tưá»ng mỉm cưá»i:

- Tiểu muá»™i ! Äa tạ ngưá»i đã cầu chúc cho cuá»™c trùng phùng cá»§a chúng tôi. Äại ca ngưá»i đã nói hết má»i việc cho tôi nghe, cho nên tôi bảo đại ca đưa tôi đến thành Tương Dương để gặp mặt muá»™i muá»™i.

Quách Tưá»ng thở nhẹ nói :

- Thật là tỉ tỉ xứng với đại ca của tôi !

Tiểu Long nữ nắm tay nàng tá» ra thân thiện và trìu mến. Tiểu Long nữ có tính kỳ quặc, đối vá»›i bất cứ ai lanh lợi thì nàng không thích. Nhưng nàng được Dương- Qua kể rõ vá» tình cảm cá»§a Quách Tưá»ng và khen nàng có nhân có nghÄ©a, bấy giá» chính mắt Tiểu Long nữ đã trông thấy cô bé này tuổi còn nhá» mà gan da ïcó thừa, tuy ở trong sá»± nguy nan mà không tá» vẻ gì sợ hãi, nên Tiểu Long nữ đã thấy mến ngay.

Dương- Qua thấy mấy con ngá»±a chết chá»§, đứng ngÆ¡ ngác, liá»n bắt má»™t con, Ä‘oạn nói :

- Ta Ä‘i trước mở đưá»ng, cả hai có theo không ?

Nói xong chàng nhảy lên ngá»±a tung vó Ä‘i trước. Tiểu Long nữ và Quách Tưá»ng má»—i ngưá»i má»™t con ngá»±a Ä‘uổi theo DươngQua.

Ba ngưá»i giục ngá»±a vá» hướng Nam. Há» nhìn vá» phái thành Tương Dương thấy hàng trăm đám mây cuồn cuá»™n bay, đó là cát bụi giữ a chiến trưá»ng bốc lên.

Binh Mông Cổ như muôn ngàn con kiến bò bám lên vách thành. Cả ba vá»™i giục ngá»±a lên gò cao quan sát. HỠđưa mắt nhìn tứ phía, bá»—ng thấy bhốn ngàn truy binh Mông Cổ Ä‘ang vây hãm Gia Luật Tá» và ba trăm quân Tống. Äạo quân Mông Cổ cầm toàn giáo dài, mâu lá»›n, má»—i cây giáo dài ngót má»™t thức dư , vung ra loang loáng. Äám tùy tướng cá»§a Gia Luật Tá» lần lần rÆ¡i rụng, lá»›p chết lá»›p bị thương.

Quách Phù thống lãnh một đạo quân, xông vào trùng vây để cứu chồng, nhưng bị hai ngàn binh Mông Cổ cản trở, vợ chồng chỉ lấy mắt nhìn nhau mà không thể đến gần được.

Quách Phù vội thối lui ra nhìn vào trùng vây, thấy sĩ tốt của chồng mình càng lúc càng ít, biết rằng không thể thoát được, dù võ công cao diệu đến bực nào cũng đành bó tay trước cả ngàn đội binh Mông Cổ.

Quách Phù cất tiếng khóc òa Dương- Qua đứng cách nàng độ ba mươi thước, thấy vậy liá»n cất tiếng kêu rằng :

- Quách đại cô nương ! Hãy cúi đầu lạy ta ba lạy, ta sẽ xông vào trùng vây mà cứu chồng ngươi !

Chàng tưởng rằng Quách Phù vốn tính kiêu hãnh, thà chết chứ không chịu lạy ai, cho nên má»›i kiếm lá»i trêu nàng như thế. NgỠđâu trái vá»›i sá»± tưởng tượng cá»§a Dương- Qua, Quách Phù nóng ruá»™t không suy nghÄ© gì cả, nàng giục ngá»±a đến gò cao chá»— Dương- Qua đứng, nhảy xuống ngá»±a quỳ má»p lạy lia lịa.

Dương- Qua cả kinh, vội nhảy xuống ngựa đỡ nàng dậy và vội nói :

- Tôi nói chơi mà cô nương làm thiệt sao ? Gia Luật huynh với tôi là bạn, không lẽ tôi đứng yên mà chẳng cứu ?

Chàng liá»n giục ngá»±a xuống gò. Trên chiến trưá»ng những con ngá»±a mất chá»§ đứng rải rác trước mặt chàng. Chàng liá»n gom chúng lại, kết chặt dây cương. Mưá»i sáu con ngá»±a chia ra làm hai đội cá»™t chặt bên tả hữu, Ä‘oạn hét lên má»™t tiếng, làm cho Ä‘oàn ngá»±a há»ang chạy vá» hướng Mông Cổ.

Ngày trước nhà Tống cÅ©ng có bày trận này gá»i là Liên hoàn giáp mã pháp để vây đánh Lương SÆ¡n Bạc. Nhá» có Liên Hoàn mã trận đó má»›i đẩy lui Ä‘uợc bá»n anh hùng Tống Giang Thá»§y Há»­.

Dương- Qua giật mạnh hai sợi liên hoàn cương, chia mưá»i sáu con ngá»±a ra làm hai đạo tiến nhanh vá» phía quân Mông Cổ, theo binh pháp gá»i là "Tiểu liên hòan mã ".

Quân Mông Cổ thấy Dương- Qua xua ngá»±a vá» phía chúng, làm chúng ngÆ¡ ngác không hiểu chàng Ä‘ang dùng kỹ thuật gì? Bấy giá» 16 con ngá»±a ồ ạt như nước lÅ©, càn đạp lên quân Mông. Chúng có giáo nhá»n, gươm dài cÅ©ng không cản trở được Ä‘oàn quân mã kỵ cá»§a Dương- Qua.

Hai tướng Mông Cổ tiến đến cách Gia Luật TỠchừng ba bước, toan cử giáo giết chàng. Dương- Qua vội đưa ra một chiêu "ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng đẩy mạnh vỠphía chúng khiến hai tên này té nhào xuống ngựa.

Vòng vây được nới rộng, vì binh sĩ Mông Cổ thối lui để tránh bầy ngựa. Dương- Qua kêu lớn :

- Gia Luật huynh ! Hãy thoát ra mau lên !

Gia Luật Tá» cướp được cây đại kỳ, quay ngá»±a chạy theo Dương- Qua thoát khá»i vòng nguy hiểm.

Gia Luật TỠnói :

- Dương thế huynh ! Äa tạngưá»i cứu mạng ! Cả thuá»™c hạ Ä‘á»u bị vây, tôi đã định liá»u chết vá»›i chúng.

Dương- Qua bá»—ng nảy ra má»™t kế liá»n bảo :

- Gia Luật huynh ! Hãy đưa cây đại kỳ cho tôi !

Gia Luật Tá» liá»n Ä‘ a cây cá» cho Dương- Qua. Chàng lấy lá»­a đốt cháy ngá»n cá», Ä‘oạn nhảy lên lưng ngá»±a

Gia Luật TỠhội ý nói :

- Thật là diệu kế !

Chàng thúc ngựa, nhặt lên một cây đại kỳ, dùng lửa đốt cháy, đoạn thúc ngựa theo Dương- Qua.

Hai ngưá»i hét to má»™t tiếng, giục ngá»±a chạy nhanh như gió. Ngá»n há»a kỳ quạt mạnh trên đầu quân Mông Cổ, khiến chúng tóc tai cháy xém, trán phá»ng, mặt nám. Quân Mông Cổ đại loạn, cuốn vó chạy dài.

Gia Luật Tá» kiểm Ä‘iểm lại tàn binh, ba trăm quân chỉ còn sống sót chừng năm sáu mươi ngưá»i. Chàng kéo lên đồn trú trên gò cao nghỉ ngÆ¡i.

Quách Phù tiến đến bên Dương- Qua, vòng tay cúi lạy hai lạy nói :

- Dương đại ca ! Tôi cư xử với đại ca thật bất nghĩa, nhưng đại ca khoan nhân đại độ, lấy ân trả oán, lại cứu ...

Äến đây nàng nghẹn ngào, nói chẳ ng nên lá»i, chỉ ôm mặt khóc sướt mướt. Dương- Qua thấy nàng biết ăn năn nên mãn nguyện, vá»™i bước đến nâng Quách Phù dậy nói :

- Phù muá»™i ! Theo ta nghÄ©, lúc nhá» ai chẳng thế ! Nhưng biết lá»—i mà sá»­a, đó là chuyện rất hay, ít ngưá»i làm được. Phù muá»™i ! Dù sao chúng ta cÅ©ng còn nghÄ©a huynh muá»™i, không nên khách sáo làm gì. Ta chỉ mong từ nay muá»™i tá»­ tế vá»›i ngưá»i khác, đấy là Ä‘iá»u ta mong ước.

Quách Phù ngây ngưá»i, hồi tưởng lại những việc xảy ra từ 20 năm vá» trước, bất giác lòng hối hận dâng trào lên khóe mắt. Gương mặt nàng lúc đỠlúc nhợt, nhiá»u ý nghÄ© kỳ lạnổi lên khuấy động tâm tư .

Dương- Qua, Tiểu Long nữ, Gia Luật Tá» và Quách Tưá»ng đứng yên như tượng, đưa mắt nhìn vá» phía thành Tương Dương khói lá»­a ngập trá»i.

Há» thấy Quách Tỉnh và Hoàng Dược Sư Ä‘ang xua quân đánh vào Ä‘oàn quân hậu tập cá»§a Mông Cổ, nhưng thế cá»§a quân Tống rất má»ng manh, không hy vá»ng gì chiến thắng Ä‘uợc.

Vì quân Mông Cổ rợp trá»i, dưới ngá»n cá» mao chín tụi, chúng tràn như bầy kiến Ä‘en ngập cả bốn mặt thành.

Quách Tưá»ng hốt há»ang :

- Dương đại ca ! Tính sao đây ?

Dương- Qua nghĩ thầm :

- Ta và Long nhi há»™i ngá»™ thật là trá»i đất ban Æ¡n, dù hôm nay ta có chết Ä‘i cÅ©ng không oán hận gì. Ngưá»i trai sinh ra ở Ä‘á»i lấy việc quốc gia làm trá»ng, chết giữa chiến trưá»ng là vinh quang !

Lòng nghÄ© như thế, tâm cÆ¡ huyết quản cá»§a nguá»i trai sôi lên sùng sục, chàng quay sang bảo Gia Luật Tá» :

- Gia Luật huynh ! Chúng ta hãy tiến vỠthành Tương Dương, đánh với chúng một trận. Gia Luật huynh nghĩ sao ?

Gia Luật TỠnói :

- Như vậy thì hay lắm !

Tiểu Long nữ cùng Quách Tưá»ng vá»™i lên tiếng :

- Cho chúng tôi cùng theo với !

Dương- Qua mỉm cưá»i nói :

- Tốt lắm ! Ta Ä‘i tiá»n phong mở lối, ai có thương dài cho ta mượn.

Gia Luật Tá» nghe thế liá»n vẫy đám thá»§ hạmang đến má»—i ngưá»i ba bốn cây trưá»ng thương cho Dương- Qua sá»­ dụng.
Tài sản của than_long_vn

  #104  
Old 02-08-2008, 11:26 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 104

TIẾNG NÓI SAU CÙNG



Dương- Qua tay cầm trưá»ng mâu, giục ngá»±a chạy như bay tá»›i trước, Thần Äiêu cÅ©ng giở hết sức lá»±c chạy theo bên chân ngá»±a.

Tiểu Long nữ, Gia Luật Tá», Quách Phù, Quách Tưá»ng bốn ngưá»i nối gót chạy theo sau. Dương- Qua nhắm ngay cây cá» mao chín tụi chạy như bay đến. Gia Luật Tá» kinh hãi, chàng biết rõ dưới cây cá» mao là chá»— Hoàng đế Mông Cổ ngá»±, dõng tướng cận vệ trên muôn, tả phù hữu bật toàn là những ngưá»i cừ khôi cá»± phách, không lẽ Dương- Qua muốn tá»± sát hay sao ? Trái lại sanh mạng cá»§a mình là do Dương- Qua cứu sống, nếu gã Ä‘i vào biển lá»­a, dù sao mình cÅ©ng không nỡ bá» Ä‘i cho đành.

Há» chạy rất nhanh, chỉ phút chốc đã rá»i xa mấy dặm, đến gần duá»›i chân thành Tương Dương.

Bá»n tùy tướng cá»§a Hoàng đế Mông Cổ thấy Dương- Qua xông đến lướt giáo ngay chá»— đức vua ngá»±, chúng vá»™i chia quân ra cản trở.

Dương- Qua vÅ© lá»™ng cây trưá»ng mâu nhắm ngay tên cận tướng Mông Cổ đâm má»™t nhát từ trước bụng xuyên ra sau lưng thì Gia Luật Tá» cÅ©ng vừa phi ngá»±a đến tận bên chàng, thuận tay Dương- Qua vá»›i chá»™p cây thương trên tay Gia Luật Tá», vì cây mâu cá»§a chàng mắc cứng trong thi thể tên cận tướng, kế đó Dương- Qua phóng mạnh vào tên tùy tùng thứ hai, khi cây thương rút ra khá»i xác, máu phun có vòi, tên cận tướng thứ hai cÅ©ng nhào lăn chết nốt. Bá»n cận tướng còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì Dương- Qua đã luá»›t qua trận. Chúng thân binh sợ Dương- Qua phạm đến Hoàng đế, nên chúng chạy như ong, phân gươm Ä‘ao giáo mạc ra truy cản Dương- Qua.

Chúng có biết đâu cánh tay trái cá»§a Dương- Qua có má»™t sức mạnh trầm khiếp, chịu nổi muôn cân vì chàng đã dùng kiếm gá»— luyện ná»™i lá»±c suốt mưá»i năm trá»i dưới làn sóng triá»u cuồng ná»™, bao nhiêu ná»™i lá»±c truyá»n vào trưá»ng thương, dù cho đá cây cÅ©ng phải tan nát thì xương thịt con ngưá»i chịu sao cho thấu. Cho nên cây truá»ng thương bay đến đâu là đầu rÆ¡i máu đổ đến đấy, chỉ trong khoảnh khắc chàng đã giết chét trên mưá»i mấy tên thân binh Mông Cổ.

Dương- Qua đã lạc giữa rừng gươm, nhưng chàng Ä‘i như vào chá»— không ngưá»i, chỉ phút chốc chàng đã mở má»™t con đưá»ng máu đến gần Hoàng đế Mông Cổ. Hai tên tả phù, hữ u bật vá»™i nhảy đến trước mặt Hoàng đế làm bia đỡ giáo sắt cá»§a Dương- Qua. Dương- Qua há»›p vào má»™t luồng chân khí, tay vung ra cây trưá»ng thương gạt mạnh làm cho chúng ngã nhào xuống ngá»±a chết tốt. Hoàng đế Mông Cổ hồn vía lên mây, vá»™i kéo cương con tuấn mã quay sang má»™t bên, chạy dài.

Con ngá»±a cá»§a vua Mông Cổ là má»™t loại Thần mã , cổ Ä‘iểu lưng rá»™ng, tiếng hí như sấm, bốn vó như phong, có tên là "Phi vân mã ", tương đương vá»›i con Hãn huyết bảo mã cá»§a Quách Tỉnh cưỡi. Dương- Qua nhìn thấy Hoàng đế Mông Cổ giục ngá»±a chạy như bay biến, chàng biết loại ngá»±a mà vua cưỡi, nếu không phải Long Câu thì cÅ©ng là Thần mã , nên giục ngá»±a Ä‘uổi nhanh, nhưng càng Ä‘uổi nhanh thì con tuấn mã cá»§a vua Mông Cổ càng lúc càng xa. Dương- Qua sợ mất mồi, vá»™i tung mình xuống ngá»±a chạy lẹ hÆ¡n gió, phút chốc đã đến sau lưng Hoàng đế Mông Cổ, chàng vung trưá»ng thương loang loáng nhắm ngay lưng Hoàng đế đâm tá»›i, những tên thân binh hầu cận rụng rá»i đưa mắt nhìn nhau, lại thấy con Phi vân mã quay đầu lại rất nhanh, cây trưá»ng thương cá»§a Dương- Qua chỉ cách lưng Hoàng đế trong gang tấc, cây trưá»ng thuÆ¡ng mất đà văng ra ngoài.

Quân Tống ho âto : "Há»ng rồi !" Quân Mông Cổ cả mừng la vang : "Vạn tuế ! Vạn Tuế !" Lúc bấy giá» phía sau lưng Dương- Qua có Nhất-đăng đại sư , Hoàng Dược Sư , Quách Tỉnh, Hoàng Dung Ä‘uổi theo rất gấp, nhưng hỠđã giục ngá»±a buông cương. Äàn ngá»±a này cÅ©ng không theo kịp con Phi Vân Mã cá»§a vua Mông Cổ, thành ra há» muốn đến trợ giúp cho Dương- Qua cÅ©ng không được.

Hoàng đế Mông Cổ có cÆ¡ há»™i thoát nạn, phi ngá»±a chạy như bay, khi quay đầu lại thấy Dương- Qua còn cách mình khá xa, trong lòng hoan hỉ vô cùng, giÆ¡ cao cây trưá»ng mâu và kéo má»™t muôn quân Ä‘i vá» hướng Tây. Äạo quân này thấy Hoàng đế mình thoát nạn, cất tiếng hò reo vang trá»i dậy đất. Dương- Qua bản lãnh cao cưá»ng như thế mà không đả thương Ä‘uợc Hoàng đế Mông Cổ, chàng tức giận bồi hồi, vùa giở hết ná»™i lá»±c khinh công chạy như bay Ä‘uổi theo, vừa chạy vừa nghÄ© thầm :

- Cây trưá»ng mâu này khá nặng, khó phóng xa được, tại sao ta không dùng đá nhá» ?"

NghÄ© Ä‘oạn, Dương- Qua lấy ra hai hòn đá nhá», thi triển môn Äàn chỉ thần công, phi má»™t viên vào đôi chân Phi Vân Mã , làm cho con ngá»±a Ä‘au quá hí lên má»™t tiếng to, nhảy dá»±ng đứng hai chân trước, nhưng không quăng Ä‘uợc Hoàng đế Mông Cổ rÆ¡i xuống đất Ä‘uợc. Bởi vì Hoàng đế Mông Cổ từ thá»§a bé thÆ¡ đến nay chuyên cưỡi ngá»±a bắn cung, nối chí tổ phụ là Thành Cát Tư hãn và theo sá»± chỉ dạy cá»§a phụ hoàng là Äà Lôi cho nên ngồi trên lưng ngá»±a có thể ăn, uống, nghỉ ngÆ¡i, dù cho biến cố thế nào cÅ©ng khó rÆ¡i ngã ngá»±a Ä‘uợc. Khi con Phi vân mã vừa nhảy dá»±ng lên là ông rút loan cung ra, đặt vào má»™t mÅ©i tên dài nhắm ngay Dương- Qua bắn tá»›i.

Dương- Qua cúi đầu tránh khá»i, thuận tay vung ra mấy viên đá to, nhá», theo chỉ pháp Äàn chỉ thần công bắn ngay ngá»±c Hoàng đế Mông Cổ.

Hoàng đế Mông Cổ không tài nào tránh kịp đòn sát thá»§ lợi hại này, trúng ngay má»™t thạch chưởng như cả ngá»n núi đổ tá»›i, làm cho xương ngá»±c bể tung, máu huyết bắn ra rất ghê sợ, không kịp la lên tiếng nào đã té xuống ngá»±a chết tốt.

(Tác giả Kim Dung viết theo Nguyên sửÕ trong quyển thứ ba có viết rằng : OÄÆ°á»i vua Hiến Tông tên húy là Mông Ca, kế vị Hoàng đế Äà Lôi ... Äá»i Hiến Tông thứ chín vào tháng hai Bính Tý, Hoàng đế ngá»± giá thân chinh công thành Tương Dương bên Trung Nguyên. Công phá lúc thắng lúc bại... đến ngày Quý Hợi, đế băng... không để lại di ngôn nào ...

Theo tài liệu cá»§a Tục thông giám, ... Hiến Tông hoàng đế là vị vua cương minh hùng tráng...đốc quân công thành... không ngá»... chúa tể đã thăng hà... Sá»­ Thiên Trạch vá»›i quần thần chịu tang nÆ¡i đất Bắc...

Tài liệu Tục thông giám khả o dị chép : Nguyên hoàng đế Hiến Tông hành quân đ lâu... ngày Quí Hợi... bị xạthạch, đế băngÕ.

Tác giả dựa theo lịch sử mà viết ra đúng theo Nguyên sử chứ không thêm bớt, có chăng là đỠcao tinh thần quốc gia Trung Nguyên mà thôi)

Äoàn binh Mông Cổ thấy nhà vua rÆ¡i xuống ngá»±a, tất cả Ä‘á»u kinh hoàng, chúng xúm lại vá»±c hoàng đế lên và rút lui. Quách Tỉnh thừa thế Ä‘uổi theo truy kích.

Chúng binh Mông Cổ thấy tưá»ng tận nhà vua bị trúng thương súyt té ngá»±a hai lần, và bấy giá» Hoàng đế lại băng hà làm cho chúng tiêu tan tinh thần chiến đấu. Hai tên phụ bật vá»™i giá»±t xác nhà vua chạy thoát hiểm.

Quách Tỉnh thừa thế rượt theo, quân trong thành cÅ©ng mở toang cá»­a ùa ra như nước vỡ bá». Hoàng dược Sư , Hoàng Dung, Quách Tỉnh đồng huy động nhị thập bát tú trận tàn sát quân Mông Cổ chết vô số kể. Quân Mông Cổ đạp lẫn nhau chạy trối chết vá» hướng Bắc.

Quách Tỉnh Ä‘ang Ä‘uổi theo, bá»—ng thấy má»™t đạo quân hàng ngÅ© rất chỉnh tá», trong quân đưa đến có cá» mao chín tụi, chính là Hiệu kỳ cá»§a Hoàng đế Hốt Tất Liệt, Ä‘oàn bại binh thấy cứu tinh đến liá»n xếp thành hàng gia nhập vào Ä‘oàn quân cá»§a Hốt Tất Liệt.

Tuy Hốt Tất Liệt trị quân rất nghiêm, nhưng bị đoàn bại binh nhập vào và đồn rầm lên là Hoàng đế đã băng hà. Hốt Tất Liệt thấy tình thế rất nguy ngập, vội xuất vài trăm quân đi đoạn hậu để mấy muôn tàn binh rút lui. Quách Tỉnh truy đuổi theo trên ba mươi dặm mới trở vỠtheo sự triệu hồi của biên thủ thành Lữ Văn Hoán, quân Tống ca khúc khải hoàn trở lại thành Tương Dương.

Äêm ấy trong thành Tương Dương bày yến tiệc linh đình để khao ba quân tướng sÄ©. Quách Tỉnh bá»—ng nhiên cảm thấy lòng chua xót, nhá»› lại Æ¡n sâu cá»§a sư phụ Hồng Thất Công.

Mông Cổ Hoàng đế thân bị tan nát dưới thành Tương Dương nên quân Mông Cổ rút cả vỠBắc. Bá tánh trong thành ngoài quận, nhà nhà treo đèn kết hoa làm lễ ăn mừng.

Tuy há» phải chịu cả như cha xa con, vợ mất chồng, nhưng há» rất vui, vì gia đình mình đã Ä‘em xương máu bảo vệ ngá»n rau tấc đất, sống làm tuá»›ng, chết làm thần.

Äêm nay trong dinh quan trấn thá»§ Lữ Văn Hoán bày tiệc yến để khánh hạ. Lữ Văn Hoán thấy Dương Qua đã lập được công đầu nên nài nỉ chàng ngồi ghế chá»§ tá»a bữa tiệc. Dương Qua nhất định chối từ. Má»i ngưá»i nhưá»ng chá»— cho nhau rất lâu, sau cùng Nhất Äăng đại sư ngồi ghế đầu, tiếp đến là Hoàng dược Sư , Châu- bá- Thông. Dương Qua, Tiểu Long nữ và Gia Luật Tá» ngồi sau. Lữ Văn Hoán trong lòng chẳng vui vì nghÄ© : Hoàng đảo chúa, hòa thượng Nhất Äăng tướng mạo rất hiá»n từ nhưng võ nghệ cao siêu đáng trá»ng, chỉ có lão Châu- bá- Thông là không được đứng đắn lắm, mà để ngồi trên sao coi được ? Tất cả quần hùng ăn uống luận bàn, ai cÅ©ng khoe chiến quả cá»§a mình, duy có LÅ© Văn Hoán thẹn thùng không nói được ná»­a câu.

Rượu được vài tuần, từ quan viên, đại tướng, đến thân binh lần lượt đến chúc tụng Quách Tỉnh và Dương Qua. Há» tán dương ca tụng hai ngưá»i, nào là tài ba lá»—i lạc, võ nghệ siêu quần, cừ khôi cá»± phách, đại hào kiệt, đại anh hùng, làm cho Quách Tỉnh và Dương Qua nhắm ít rượu cá»§a má»—i ngưá»i mà muốn say.

Quách Tỉnh nhớ đến công ơn của sư phụ, bèn nói :

- Sở dÄ© Quách má»— lập được kỳ công, là nhá» Toàn Chân giáo chá»§ Khưu Xứ CÆ¡, vá»›i bả y vị ân sư từ xa lặn lá»™i đến Mông Cổ, và công Æ¡n lá»›n là cá»§a Hồng Thất Công nuôi dạy má»›i có được ngày nay. Hôm nay quý vị hoan hô chúc tụng, tôi xin dâng lên anh hồn cá»§a các vị ân sư , trừ ra Kha ân sư là ngưá»i danh tiá»n ! Theo tôi nghÄ© chúng ta nên tưởng niệm anh hồn những ngưá»i đã khuất.

Nhất Äăng biết rõ việc này, nên tá» vẻ chia sẻ tâm tình vá»›i Quách Tỉnh. Riêng viên sứ quân Lữ Văn Hoán là má»™t văn quan bổ nhiệm, có óc khinh ngưá»i, lại thêm tá»± tôn tá»± đại, nên ông nghÄ© thầm :

- Bá»n thảo mãng này thật không biết kính trá»ng là gì. Thá»±c là phưá»ng cá» dại, hoa đưá»ng không biết lá»… phép, Ä‘ang khi vui vầy khánh chúc, nó lại Ä‘em ngưá»i chết ra tán tụng, thật vô lá»… hết sức.

Quách Tỉnh lại nói :

- Bây giỠđại sự đã yên, tôi muốn ngày mai chúng ta lên đỉnh Hoa Sơn mà tảo mộ cho ân sư .

Dương Qua nói tiếp :

- Chính tôi cũng muốn nói câu này, vậy chúng ta đi cùng một lượt được chăng, Quách bá bá ?

Nhất Äăng, Hoàng dược Sư ,Châu- bá- Thông ngồi yên đợi má»i ngưá»i tưởng niệm các vị lão hữu đã tạ thế, cÅ©ng tán đồng ý kiến cá»§a Quách Tỉnh, Dương Qua. Äêm nay quần hùng há»p nhau ăn uống chuyện trò đến ná»­a đêm má»›i Ä‘i nghỉ.

Sáng hôm sau, há» tụ tập nhau lại trước dinh cá»§a Lữ Văn Hoán để chia tay, quan quân và dân chúng Ä‘á»u cảm Æ¡n Quách Tỉnh và quần hùng, nên hợp thành Ä‘oàn đưa ra khá»i cá»­a Bắc trên dặm dưá»ng má»›i trở lại, Ä‘oàn ngưá»i thẳng hướng Hoa SÆ¡n tiến tá»›i.

Riêng Châu- bá- Thông, anh em há» Võ, Lục Vô Song và Tứ Thá»§y Ngư ẩn thương thế chưa lành, nên cả Ä‘oàn phải cho ngá»±a Ä‘i chậm để chá» mấy ngưá»i này. Lúc bấy giá» không còn việc gìquan hệ, nên quần hùng thong thả, Ä‘i rất chậm độ 10 dặm đưá»ng má»—i ngày.

Không đầy mưá»i ngày sau, Ä‘oàn ngưá»i Ä‘ Ä‘i đến chân núi Hoa SÆ¡n, những ngưá»i bị thương nhá» dưỡng sức lúc Ä‘i đưá»ng cho nên đến nÆ¡i hỠđã thuyên giảm rất nhiá»u.

Từng ngưá»i má»™t leo lên núi. Dương Qua đưa Quách Tỉnh đến nÆ¡i phần má»™ cá»§a Âu Dương Phong và Hồng Thất Công,

Hoàng Dung thìở dưới chân núi mua cải tươi, gà béo để làm cá»—, vì lúc sanh tiá»n Hồng Thất Công rất thích món gà hấp cải nên Hoàng Dung làm cúng để tưởng niệm.

Tất cả quần hùng Ä‘á»u bái lá»… trước má»™ phần cá»§a Hồng Thất Công, riêng Quách Tỉnh do dá»± không muốn lạy vì ngôi má»™ cá»§a Hồng Thất Công nằm ngay kế má»™ cá»§a Âu Dương Phong Tây Äá»™c là ngưá»i thù không đội trá»i chung cá»§a Quách Tỉnh. Lúc Âu Dương Phong còn sống đã giết chết các ân sư cá»§a ông là Châu Thông, Hàn Tiểu Oanh, Hàn Bá»­u Câu. Tuy đó là chuyện đã qua, nhưng Quách Tỉnh vẫn chưa quên mối đại thù, cho nên ông đứng xéo qua má»™t bên để lạy má»™ Hồng Thất Công. Chỉ có Dương Qua và Tiểu Long nữ nhá»› đến cá»±u tình cá»§a Âu Dương Phong là cha nuôi nên đến trước má»™ Âu Dương Phong lá»… bái.

Châu- bá- Thông cũng đến trước mộ Âu Dương Phong xá vài cái và kêu lớn :

- Lão độc vật ! Bá»› lão độc vật ! Lúc sanh tiá»n ngươi tạo ác Ä‘a Ä‘oan, lúc chết lại xui cho ngươi được nằm bên lão Hồng, khiến cho ngưá»i không muốn nhìn, cÅ©ng phải lạy ngươi, thá»±c là tam sanh hữu hạnh cho ngươi. Hôm nay má»i ngưá»i Ä‘á»u quỳ bái lão Hồng mà không ái ngó ngàng đến mồ mả cá»§a ngươi. Chỉ có vợ chồng thằ ng nhãi con Dương Qua là nó cúi đầu trước má»™ ngươi, vậy hồn ngươi có linh thì vá» mà chứng chiếu!

Nói xong ông giả bá»™ khóc hu hu, làm má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i ầm lên. Má»i ngưá»i bày rượu cải gà ra ăn uống trước má»™. Xảy nghe từ sau núi đưa đến những tiếng binh khí chạm nhau loảng xoảng, nghe rõ thật là có tiếng hò hét đánh nhau.

Châu- bá- Thông lật đật quăng chén đũa chạy ra sau núi xem, vài ngưá»i cÅ©ng bá» dỡ cả ăn uống chạy theo Châu- bá- Thông, khi chạy qua khá»i hai ngá»n đồi nhá», há» thấy má»™t nhóm ngưá»i tụ há»™i trên mặt đá phẳng, già có, trẻ có, cao có thấp có, cả tăng lẫn tục, cả nữ lẫn nam, má»—i ngưá»i Ä‘á»u cầm trên tay má»™t thanh kiếm hoặc Ä‘ao.

Má»i ngưá»i Ä‘ang đánh kịch liệt, nhìn thấy Nhất Äăng, Hoàng dược Sư , Quách Tỉnh đến, Ä‘á»u cho là khách du sÆ¡n không ai thèm ngó tá»›i. Lại thấy má»™t tên đại hán thân thể như há»™ pháp cất tiếng nói to :

- Chúng ta không nên đánh nhau để làm trò cưá»i cho thiên hạ. Chỉ có cãi nhau vá» danh hiệu Thiên hạđệ nhất cao thá»§ mà nỡ đánh nhau ư ? Hôm nay hảo hán các nÆ¡i kéo vỠđây tụ há»™i, thì chúng ta hoặc Ä‘ao kiếm, hoặc chưởng cước, hãy Ä‘em ra tranh hùng. Äể xem ai thắng ai bại, chừng nào chúng ta khâm phục thá»±c sá»±, thì hãy tôn ngưá»i ấy lên làm Äệ Nhất Cao Thá»§, phải vậy chăng ?

Lão già râu dài, vung kiếm múa loang loáng nói :

- Äúng đấy ! Lão có nghe các giá»›i võ lâm đồn đại, trên đỉnh Hoa SÆ¡n có câu chuyện Hoa SÆ¡n luận kiếm, thì chúng ta cÅ©ng nên ngồi luận bàn lại, để xem kẻ anh hùng Ä‘uÆ¡ng thá»i hiện ở đâu.

Bá»n há» Ä‘á»u ho âto Ûđ ồng ýÕ, tất cả Ä‘á»u ngưng lại không đánh nhau nữa. Má»™t ngưá»i có vẻ cao nhất bá»n, chống kiếm hô to :

- Có vị nào dám tỉ thí với ta ? Hãy vào đây !

Vừa nói vừa nhìn sang nhóm ngưá»i cá»§a Äông Tà, Nam Äế như khiêu khích.

Châu- bá- Thông, Hoàng dược Sư và Nhất Äăng tất cả nhìn bá»n này, không biết má»™t ngưá»i nào cả.

Lần thứ nhất luận kiếm Hoa SÆ¡n, thì Quách Tỉnh vẫn chưa ra Ä‘á»i, chỉ có Äông Tà, Tây Äá»™c, Nam Äế, Bắc Cái và Trung Thần Thông năm ngưá»i há»p nhau tranh quyá»n làm chá»§ quyển Cá»­u Âm Chân Kinh, hỠước hẹn tại đỉnh Hoa SÆ¡n để đấu võ, ngưá»i nào võ nghệ cao nhất sẽ được quyá»n giữ Cá»­u Âm Chân Kinh, kết quả Vương Trùng Dương Trung Thần Thông chiến thắng cả bốn ngưá»i, được tôn xưng là Thiên hạ đệ nhất cao thủÕ.

Äến hai mươi lăm năm sau, Vương Trùng Dương đã tạthế. Lần này Hoàng dược Sư mở cuá»™c luận kiếm tại Hoa SÆ¡n, vẫn còn đủ Äông Tà, Tây Äá»™c, Nam Äế, Bắc Cái, nhưng vẫn thiếu má»™t vị thế vào ngôi Trung Thần Thông. Lúc ấy có Châu- bá- Thông, Cừu Thiên Nhận và Quách Tỉnh ba ngưá»i sau tham dá»±, tuy má»—i ngưá»i Ä‘á»u là tay cá»± phách nhưng chẳ ng ai thắng nổi các phương vị Äông Tây Nam Bắc, cho nên cái chức Thiên hạ đệ nhất cao thủÕ không vá» tay ai cả. Không ngá» ngày hôm nay tình cá» lại thấy má»™t cuá»™c luận kiếm thứ ba, không ưước hẹn. Hoàng dược S lấy làm ngạc nhiên lắm, nếu bá»n này mở cuá»™c luận kiếm Hoa SÆ¡n thì ít ra trong nhóm ngưá»i này ông cÅ©ng biết được má»™t hoặc hai chứ, có lẽ nào lại phù hợp vá»›i câu :

Trưá»ng Giang hậu lăng suy tiá»n lăng Nhứt bối tâm nhân thắng cá»±u nhân

Dịch :

Sông Trưá»ng Giang sóng sau đè sóng trước, nguá»i má»›i thắng ngưá»i xưa ?

Có lẽ nào ta là Hoàng dược Sư mà lại là hạng ngưá»i ếch ngồi đáy giếng ? Lại thấy trong nhóm ngưá»i này, có sáu ngưá»i cầm gươm Ä‘ao giáo mác nhảy ra đánh túi bụi. Qua vài thế võ, Hoàng dược Sư , Châu- bá- Thông nhìn thấy tức cưá»i nôn ruá»™t, chính đại sư Nhất Äăng là ngưá»i ôn hòa thuần hậu, nghiêm nghị từ bi cÅ©ng nhịn không được, mỉm cưá»i chúm chím.

Vài phút sau, Châu- bá- Thông, Hoàng dược Sư , Dương Qua, Hoàng Dung, Quách Tỉnh tất cả Ä‘á»u ngưá»i cưá»i khúc khích, ngưá»i cưá»i hi hí, chỉ có Châu bá- Thông cưá»i lên ha hả.

Nguyên mấy ngưá»i này má»›i há»c đâu Ä‘uợc vài thế võ Thần đồng tấn nhứtÕ, ÛMai hoa quyá»n thá»±c là hạng bét cá»§a võ lâm, nếu Ä‘em ra so sánh thì sẽ thua xa hai chị em Quách Phù, hoặc anh em há» Võ. Vậy mà chúng dám đại ngôn lên Luận kiếm Hoa SÆ¡n để tranh chức Thiên hạ đệ nhất cao thủÕ, tuy chúng thuá»™c vào hàng tiểu bối hạ thừa, nhưng múa máy trông rất ngoạn mục. Sáu ngưá»i này Ä‘ang đánh nhau say sưa, há» thấy Châu- bá- Thông ôm bụng cưá»i dài, tức giận không đánh nhau nữa mà hét to :

- Không biết sống chết ất giáp gì mà cưá»i à ? Lão già Ä‘ang tỉ võ luận kiếm hay sao chứ ? Tất cả các ngươi hãy xuống núi tức khắc nếu không chúng ta làm hại đến tính mạng thì chá»› than !

Dương Qua chẳng nói gì, vận ná»™i lá»±c dồn vào ngÅ© tạng, Ä‘oạn cất tiếng cưá»i ha hả vang dá»™i, rúng động cả gió núi mây ngàn, lúc đầu chàng cưá»i có vẻ vui tươi, kế đến là má»™t tràng cưá»i Ä‘iên dại, tiếng cưá»i nặng ná» làm cho cây rừng rung chuyển, tiếng cưá»i tá»±a sấm động núi băng, tiếng cưá»i nghe rầm rầm rá»™ rá»™ như muôn binh thao luyện ! Tiếng cưá»i o o vu vu như muôn mÅ©i tên bay. Tiếng cưá»i cá»§a Dương Qua làm sáu tên này run cầm cập, bao nhiêu vÅ© khí binh Ä‘ao rá»›t nhào xuống đất. Dương Qua thấy vậy bước lại nói :

- Ta sẽ lãnh giáo tất cả ! Cả bá»n mưá»i ngưá»i lá»›p lết, lá»›p bò, ngổn ngang như cua, không dám lượm võ khí hay quay đầu lại, chỉ la lên :

- Chạy mau ! Chạy mau ! Thần Äiêu Äại hiệp giá lâm !

Trong khoảnh khắc chúng chạy xuống núi mất dạng. Bà Anh Cô, Quách Tưá»ng và Quách Phù cưá»i nôn ruá»™t nói chẳng ra lá»i. Bá»n háo danh doạ ngưá»i, chúng không dè trước mặt chúng là những ngưá»i đã Luận kiếm Hoa SÆ¡n từ lần đầu tiên.

Châu- bá- Thông trịnh trá»ng nói :

- Ngày trước trong thiên hạ có NgÅ© Bá, bây giá» Tây Äá»™c, Bắc Cái, Trung Thần Thông đã khuất núi, hôm nay trong võ lâm chỉ còn hai ngưá»i làm sao xưng được Võ lâm ngÅ© bá ?

Hoàng Dung mỉm cưá»i nói :

- Nhất Äăng đại sư và gia gia võ công trác tuyệt quần hùng, thì vẫn còn giữ lại hai ngôi Äông và Nam. Hôm nay muốn lập lại NgÅ© Bá thì cÅ©ng chẳng khó khăn gì. Như tiểu Ä‘iệt Hoàng Dung đây có thể gá»i là nối chí cho Bắc Cái là má»™t, và Dương Qua tuy tuổi còn trẻ, nhưng võ công trác tuyệt, thống lãnh quần hùng, lại là con nuôi cá»§a Âu Dương Phong, có thể nối chí Tây Äá»™c.

Châu- bá- Thông lắc đầu nguầy nguậy nói :

- Không được ! không được !

Hoàng Dung há»i :

- Tại sao không được ?

Châu- bá- Thông nói :

- Âu Dương Phong xưng là Tây Äá»™c, tâm tính độc địa ! Còn Dương Qua hiá»n lành, lại độc thá»§, gá»i là Tây Äá»™c nghe không ổn, và không xác nghÄ©a.

Hoàng Dung cưá»i nói :

- Nếu vậy thì chúng ta cải lại các danh hiệu thì má»›i ổn. Gia gia không cần phải cải danh hiệu nữa, cứ xưng là Äông Tà như cÅ© là được. Nhất Äăng đại sư không còn là Hoàng đế mà là hòa thượng, gá»i là Nam đế không được, nên đổi lại là Nam Tăng. Còn Qua nhi, theo tôi nên đặt cho nó má»™t chữ ÛCuồng là hạp nhất ! Vậy Lão Ngoan đồng nghÄ© xem : Äông Tà, Nam Tăng, Tây Cuồng có ổn chăng ?

Hoàng dược Sư nói nhanh :

- Hay lắm, hay lắm ! Äông Tà, Tây Cuồng, má»™t già má»™t trẻ, là hợp ý ta nhất. Danh hiệu này ta đồng ý lắm. Qua nhi, ngươi thấy sao ?

Dương Qua khiêm tốn nói :

- Tôi tuổi trẻ tài sÆ¡, đâu dám cùng quý vị tiá»n bối sánh vai ?

Hoàng dược Su nói :

- Tốt lắm, ngưá»i bạn nhá» ! Ngưá»i bằng lòng nhận chữ Tây Cuồng Ä‘i ! Vì cuồng mà không dại thì đã sao ? Phải nói là hôm nay danh dá»± cá»§a ngươi đã khá cao, võ công lại tuyệt giá»i, có thể hÆ¡n Lão Ngoan đồng má»™t phần.

Sở dĩ Hoàng dược Sư nói thế là thấy Hoàng Dung không đỠcập đến Lão Ngoan đồng, biết là con gái mình muốn kiếm chuyện khích cho lão tức giận chơi, nên ông kiếm chuyện nói ra.

Dương Qua đã rõ ý Hoàng Dung, nên ngó Tiểu Long nữ mỉm cưá»i và bảo :

- Chữ Cuồng thực hợp với ta lắm.

Châu- bá- Thông ngó Hoàng Dung châm bẵm, nói :

- Bé Dung, ngươi đã cải Äông Tà, Nam Tăng, Tây Cuồng, còn Bắc Cái không cải hiệu hay sao ?

Chu Tử Liễu nói :

- Hào kiệt đương thá»i, ai ai cÅ©ng suy tôn Tỉnh huynh là Quách đại hiệp, đã mưá»i năm bảo quốc an dân, cố thá»§ thành Tương Dương, thá»±c xứng vá»›i danh hiệu hiệp sÄ© lắm. Theo tôi nghÄ© ít có ngưá»i bì kịp. Vậy ta nên cải lại là Bắc Hiệp, ắt má»i ngưá»i sẽ cảm phục.

Nhất Äăng và Võ Tam Thông Ä‘á»u vá»— tay đồng ý. Hoàng dược Sư nói :

- Äông Tà, Tây Cuồng, Nam Tăng, Bắc Hiệp, vậy là đủ và hợp danh nghÄ©a lắm. Chỉ có Trung ương còn thiếu má»™t vị, không rõ nên chá»n ai và cải danh hiệu thế nào ?

Châu- bá- Thông ngó Hoàng dược Sư trân trối, chỉ thấy lão ngó lại ông mỉm cưá»i và nói :

- Dương phu nhân là Tiểu Long nữ là ngưá»i đệ tá»­ chính tông cá»§a Cổ Má»™ phái, là ái đồ cá»§a Lâm Triá»u Anh nữ hiệp, oai trấn giang hồ, nàng có thể nối chí được Vương Trùng Dương chân nhân. Vả lại, phái Cổ Má»™ còn di truyá»n môn Ngá»c Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp. Hôm nay anh hùng nữ hiệp há»p nhau ở Hoa SÆ¡n đỉnh để luận kiếm, chứ không phải chỉ có việc đổi danh hiệu. Dương tiểu huynh đệ lại há»c được võ công từ phu nhân, tất nhiên gá»i vợ là thầy, không lẽ đệ tá»­ nổi danh trong NgÅ© Bá mà lại không đỠcập đến thầy hay sao ? Vậy theo ý tôi nên chá»n Tiểu Long nữ vào Trung ương để nối chí Trung Thần Thông là nhất vá»›i chữ Thiên ha ïđệ nhất cao thủÕ!

Tiểu Long nữ cả cưá»i nói :

- Việc này muôn ngàn lần tôi không dám dự !

Hoàng dược Sư cố tình trêu chá»c Châu- bá- Thông nên nói tiếp:

- Nếu Dương phu nhân không nhận thì để cho Dung nhi vậy ! Quách phu nhân võ công quán chúng, mưu lược xuất thần, từ xưa đến nay lấy trí thắng lực, có thể liệt nó vào hàng Võ Lâm Ngũ Bá, nối chí Vương Trùng Dương mà an vị ngôi Trung ương !

Châu- bá- Thông vá»— tay cưá»i nói :

- Hay lắm ! Hay lắm ! Ta nói thật chứ Hoàng lão tà hay Quách đại hiệp ta cũng không phục đâu. Ta chỉ phục con bé Dung là có thể đứng vào hàng võ lâm ngũ bá, xứng đáng chữ Thiên hạđệ nhất cao thủÕ, lão đồng ý, đồng ý !

Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngÆ¡ ngác, không ai ngá» lão lại nói thế. Chính ra Hoàng dược Sư và Nhất Äăng biết Châu- bá- Thông xứng đáng đứng trong ngÅ© bá, nhưng sở dÄ© Hoàng dược Sư không đỠcập đến lão, cố tình đưa Hoàng Dung lên làm chức vị Trung ương là muốn trêu chá»c khích ná»™ lão cho vui. Không ngá» lãa lại không nghÄ© tá»›i Ä‘iểm gì vá» vấn đỠnày, thật là má»™t ngưá»i xứng đáng trá»ng vá»ng, thiên tính hiá»n hòa, không ham danh háo lợi, quyết không nghÄ© đến mình thuá»™c hàng tiá»n bối cao nhân.

Hoàng Dược sư nói :

- Lão Ngoan đồng ! A ! Lão Ngoan đồng ! Thá»±c chỉ có Châu huynh má»›i xúng dáng được nể trá»ng hÆ¡n ai cả ! Ta Hoàng lão ta danh hiệu đạm bạc, Nhất Äăng đại sư danh hiệu Hảo, chỉ có Châu huynh tấc lòng trong sạch, không bợn chút bụi Ä‘á»i, vả lại cái danh hiệu Ngoan đồng rất phù hợp. Vậy thì ta nên đặt lại danh hiệu ngÅ© bá như thế này : Äông Tà, Tây Cuồng, Nam Tăng, Bắc Hiệp, Trung Ngoan đồng. Trong hàng ngÅ© bá, Châu huynh đứng đầu phải chăng ?

Má»i ngưá»i nghe võ lâm ngÅ© bá xưng danh Äông Tà, Tây Cuồng, Nam Tăng, Bắc Hiệp, Trung Ngoan đồng, cái danh hiệu nghe qua rất quái gở, ai cÅ©ng bắt tức cưá»i.

Sau khi phân chá»n xong, môĩ ngưá»i Ä‘i xuống núi Hoa SÆ¡n dạo xem phong cảnh.

Dương Qua đưa tay chỉ ngá»n đồi Ngá»c nữ và bảo Tiểu Long nữ :

- Long nương ! Em có Ngá»c nữ kiếm pháp, tại sao chúng ta không đến dạo chÆ¡i đồi Ngá»c nữ ?

Tiểu Long nữ cả cưá»i nói :

- Nên đi chứ !

Hai ngưá»i nắm tay nhau Ä‘i lên đồi Ngá»c Nữ, dá»c theo đưá»ng lên đồi hai bên lá»™ hoa cá» xinh tươi, hương hoa cá»§a núi rừng bay bát ngát, khi đến ngá»n đồi thấy má»™t tòa miếu nhá», trước miếu có má»™t con ngá»±a đá đứng chầu vào. Nhìn lên tấm hoành treo trước miếu có đỠNgá»c Nữ TừÕ, bước vào trong thất bên hữu cá»§a ngôi miếu có má»™t hòn đá lõm sâu chứa má»™t vÅ©ng nuá»›c xanh biêng biếc. Lúc Dương Qua ở Hoa SÆ¡n có nghe Hồng Thất Công kể lại, liá»n day qua bảo Tiểu Long nữ :

- Äây là nÆ¡i gá»™i đầu cá»§a Ngá»c nữ, quanh năm nước không cạn.

Tiểu Long nữ nói :

- Vậy chúng ta nên vào chánh điện để lạy cầu chư vị thần linh !

Hai ngưá»i bước vào chính Ä‘iện, nhìn thấy tượng thần Ngá»c Nữ đã phai màu vàng mạ, nhưng dung nhan cá»±c kỳ diểm lệ, mắt phượng mày ngài, mÅ©i thẳng, mồm hoa, oai phong lẫm liệt, thá»±c giống tượng Lâm Triá»u Anh ở Cổ Má»™. Cả hai Ä‘á»u kinh ngạc nói :

- Không lẽ đây là tượng của Sư tổ ?

Dương Qua nói :

- Lâm sư tổ thá»§a xưa hành hiệp khắp thiên hạ có nhiá»u ngưá»i má»™ ân mến đức, lập miếu mạo để thá», cÅ©ng có lẽ miếu này thá» Lâm sư tổ !

Tiểu Long nữ ngẫm nghĩ giây lâu rồi nói :

- Chắc hẳn là thế. Nếu là vị tiên cô thưá»ng thì ai lại tạc thạch để thá», chỉ có Lâm sư tổ suốt Ä‘á»i hành hiệp, tung vó ngá»±a khắp nÆ¡i, má»›i có tạc thạch ghi công đức ngưá»i anh thư nữ kiệt.

HỠđứng một lúc lâu, cả hai vì lòng sùng kính hỠcúi xuống khấn thầm :

- Xin tổ sư chứng giám cho chúng tôi được bá»n duyên tÆ¡ tóc đến trăm năm !

Khấn xong hai ngưá»i đứng dậy bước đến gần thần tượng để chiêm ngưỡng. Bá»—ng có tiếng chân động nhẹ sau lưng, hai ngưá»i quay lại thì thấy Quách Tưá»ng.

Dương Qua vui mừng nói :

- Tiểu muội tử, hãy cùng đi du ngoạn với chúng tôi nhé !

Quách Tưá»ng nói :

- ÄÆ°á»£c vậy thì còn gì bằng !

Dương Qua Ä‘i trước, Tiểu Long nữ nắm tay Quách Tưá»ng theo sau. Khi ba ngưá»i Ä‘i ra khá»i Ä‘iện thỠđộ mưá»i bước, há» thấy má»™t hòn đá to nằm vá» phía hữu, cả ba Ä‘i lại xem thấy khuất sau hòn đá này là má»™t cá»­a hang. Quách Tưá»ng nhìn vào trong, cảm thấy má»™t luồng gió lạnh hắt vào mặt, cả ba vá»™i bước vào trong. Thấy hang này sâu không kém cái hang ở Tuyệt Tình Cốc, nhưng có lối Ä‘i lần xuống rất dá»…, cả ba đã quen nguy hiểm nên không còn biết sợ là gì, vẫn bước xuống hang sâu. Tiểu Long nữ nắm chặt tay Dương Qua và Quách Tưá»ng nói :

- Hãy cẩn thận !

Dương Qua nói :

- Chẳ ng lẽ cái hang này Ä‘i không ra sông Hoàng Hà hay sao ? Hoặc nó ăn thông xuống Thá»§y phá»§ ? Äá»i Äuá»ng Huyá»n Tông có hạn ở phương Bắc, vua ÄÆ°á»ng viết thư cầu mưa, Ä‘em thả xuống sông Hoàng hà để mong thư này được đưa xuống Thá»§y phá»§ ?

Quách Tưá»ng nói :

- Vậy sông Hoàng hà đáng ngại lắm sao ?

Dương Qua nói :

- Ta nghe lá»i truyá»n tụng cá»§a mấy bô lão chứ chưa Ä‘i đến nÆ¡i này, không rõ sông Hoàng hà có Ä‘i thông xuống địa phá»§ chăng ?

Quách Tưá»ng nói :

- Lúc ÄÆ°á»ng Huyá»n Tông hạ chiếu đồ thư , chắc là có DuÆ¡ng Quý Phi ở bên cạnh. Vậy chiếu chỉ cá»§a Hoàng đế gá»­i Ä‘i có cầu được mưa không ?

Dương Qua cưá»i nói :

- Tiểu muá»™i há»i ta, ta chẳng biết trả lá»i sao. Những việc cá»§a nhà trá»i làm sao ta biết ! Trá»i muốn mưa là mưa, muốn không là không, đã là trá»i thì đâu cần nghe lá»i Hoàng đế.

Quách Tưá»ng nhìn xuống hang sâu tá» vẻ buồn, nói :

- Äến như Hoàng đế Vạn Thắng Chí Tôn, cÅ©ng không chắc má»i việc Ä‘á»u vừa lòng.

Dương Qua nghe nàng nói vậy, lòng chàng suy nghÄ©, toan dùng lá»i an á»§i cho cô bé vui lòng. Chàng toan mở lá»i an á»§i thì nghe Tiểu Long nữ suỵt má»™t tiếng và nói khẽ :

- Có ngưá»i Ä‘i lại ! Ba ngưá»i vá»™i lần lên miệng hang, đưa mắt quan sát thì thấy từ phía gành đá co hai ngưá»i bò thoăn thoắt trên thảm cá» tá»±a hồ như cặp rắn. Hai ngưá»i có võ lá»±c khinh công thật cao, há» bò thoăn thoắt như tên bay, không gây tiếng động mạnh. Dương Qua nói khẽ :

- Hai ngưá»i này làm ma quá»· gì thế ? Võ công chẳng yếu mà làm ra vẻ núp lén sợ sệt thế kia ? Há» lên núi Hoa SÆ¡n ắt hẳn có duyên cá»› gì chá»›, chúng ta hãy nom theo xem chúng giở trò gì?

Thế là cả ba ngưá»i núp sau phiến đá dưới tàng cây đại thá» chỠđợi. Trong phút chốc bá»n chúng đã đến gần. Lúc bấy giá» khí trá»i bắt đầu lạnh vì màn đêm kéo đến đã lâu, ná»­a vành trăng non lÆ¡ lá»­ng trên ná»n trá»i xanh ngắt. Quách Tưá»ng đứng bên Tiểu Long nữ, nàng không quan tâm đến hai ngưá»i lạ, chỉ nhìn theo bóng Dương Qua mà nghÄ© thầm : Nếu trá»n Ä‘á»i ta được như thế này, theo mãi bên Dương đại ca và Long tỉ tỉ thá»±c không có gì bằ ng !

Nàng thấy cả như tượng này rất hạnh phúc, nhưng thá»i gian không thể kéo dài, cho nên vẻ mặt cá»§a Quách Tưá»ng in rõ má»™t ná»—i buồn man mác. Tiểu Long nữ nhìn theo làn sương má», liếc thấy nÆ¡i khóe mắt Quách Tưá»ng đẫm ướt đôi dòng lệ, Tiểu Long nữ lại nghÄ© : Cô bé này cảm tình rất lạ, không hiểu nó có tâm sá»± gì mà chẳng tiện nói ra. Ta và Dương lang hãy dò há»i xem nó có cần giúp đỡ gì, thì hãy giúp cho tròn để nói không âu sầu nữa.

Ôi, Tiểu Long nữ có ngỠđâu, trong Ä‘á»i này lại có nhiá»u chuyện éo le, mà không ai có thể giúp đỡ được.

Hai ngưá»i lạ len lá»i đến gần hòn đá, chúng đứng núp sau phiến đá to, trong giây phút má»™t ngưá»i nói :

- Tiêu Tương huynh, núi Hoa SÆ¡n rừng dày cây rậm, lão trá»c đầu thần thông quảng đại đến bá»±c nào cÅ©ng không thể biết chá»— mà tìm. Chúng ta hãy chỠít hôm nữa, nếu không thấy lão trá»c đầu lai vãng đến, chúng ta hãy lên đưá»ng trở vá» Tây Vá»±c.

Dương Qua không nhìn rõ mặt mÅ©i hai ngưá»i nhưng nghe qua tiếng nói cá»§a hai ngưá»i thì chàng độ là Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tá»­. Bởi lẽ rất dá»… hiểu là ngưá»i này gá»i ngưá»i kia là Tiêu Tương huynh, thì chắc là Tiêu Tương Tá»­ chứ gì. Dương Qua nghÄ© thầm :

- Chư võ sÄ© giúp Mông Cổ, giúp kẻ ác như Kim Luân Pháp Vương và Ni ma Tinh Ä‘á»u bị tiêu diệt, Äạt NhÄ© Ma và Mã Quang Tổ làm ác chẳng nhiá»u nên chúng đã trở vá» xứ sở, chỉ còn lại hai tên ác đồ là Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tá»­, hai tên ác tặc này đã mấy lần ta tha mạng sống nhưng ác tính vẫn còn, không rõ hôm nay chúng đã tạo ra chuyện tác tệ gì nữa đây ?

Tiếng Tiêu Tương Tử nhỠnhư hơi thở :

- Doãn huynh chá»› vá»™i mừng, lão trá»c nếu không kiếm ra chúng ta thì sẽ xuống núi ngồi rình theo đưá»ng cái. Äợi chúng ta xuống dưới là lão tóm liá»n/.

Doãn Khắc Tây nói :

- Tiêu Tương huynh mưu cao kế thâm, sự lo xa này hợp lý lắm. Vậy Tiêu huynh có kế gì hay không ?

Tiêu Tương Tử đáp :

- Tôi có má»™t kế như thế này : Trên núi Hoa SÆ¡n có má»™t ngôi chùa cao von vót kia, chính là chá»— chúng ta có thể ẩn thân được. Vậy chúng ta hãy lên quan sát ngôi chùa, bất luận là chùa Phật hay Âm tiên, trụ trì là Hòa thượng hay Äạo sÄ©, chúng ta hợp nhau giết chết trụ trì, chiếm lấy ngôi chùa mà ẩn thân. Lão trá»c không lẽ á» năm này tháng kia chầu chá»±c mãi hay sao? Lão có giá»i lắm là chịu Ä‘uợc 2 tháng, lúc ấy lão sẽ nghÄ© chúng ta bị hùm tha sấu nuốt rồi, lão sẽ ngã lòng mà trở vá».

Doãn Khắc Tây cả mừng nói :

- Tiêu Tương huynh, kế hoạch này rất hay !

Doãn Khắc Tây mừng quá nói rất to. Tiêu Tương Tá»­ há»ang hồn nói :

- Suỵt ! Nói khẽ chứ !

Doãn Khắc Tây Ä‘iá»m nhiên nói :

- Phả i đó, tôi hoan hỉ quá nên quên để ý !

Theo lá»i hai ngưòi này nói, Dương Qua đã hiểu má»i việc. Chàng lấy làm lạ nghÄ© thầm : ÛHai tên ác đồ này lại sợ lão hoà thượng, không rõ chúng sợ vấn đỠgì? Theo công phu cá»§a chúng, trừ ra Hoàng dược Sư , Quách bá bá, đại sư Nhất Äăng, chưa dá»… gì có ngưá»i chống lại vá»›i chúng, và lai chúng liên kết vá»›i nhau thì sức lá»±c càng mạnh hÆ¡n, tại sao lại sợ lão hòa thương ?

Vậy lão hòa thượng là ai ? Chàng lại suy nghÄ© Nếu hai tên này giết ngưá»i cướp chùa, ta há lại khoanh tay đứng nhìn hay sao ?Õ

Lại nghe từ xa vá»ng đến tiếng kêu cá»§a Quách Phù :

- Dương đại ca ! Dương đại tẩu ! Nhị muội ! Mau vỠăn cơm !

Dương Qua quay đầu nhìn Tiểu Long nữ và Quách Tưá»ng xua tay ra hiệu bảo đừng lên tiếng. Quách Phù lại kêu má»™t hồi nữa rồi ngừng bặt. Tiếp theo đấy là má»™t giá»ng trầm trầm trá»—i lên :

- Kẻ trộm sách, mau hiện hình lên, để chúng ta bàn lại ! Hỡi kẻ trộm sách !

Theo giá»ng nói cá»§a ngưá»i này đúng là má»™t tay võ công cao trá»ng, ná»™i lá»±c phi phàm, có thể ngang bằng tiếng hú cá»§a Dương Qua.

Dương Qua cả kinh nghĩ :

- Ta không dè trên Ä‘á»i này lại còn kẻ cao diệu đến thế ?

Dương Qua lẻn nhẹ ra ngoài nhìn cho tưá»ng tận. Chàng lắng nghe rõ là tiếng chân cá»§a hai ngưá»i, má»™t vị tăng gia mặc áo thụng màu nâu và môt chú tiểu tuổi vừa đôi tám. Chính lão tăng này Ä‘i tìm Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tá»­. Tiêu Tương Tá»­ và Doãn Khắc Tây hai ngưá»i nằm má»p xuống đất không dám thở má»™t làn hÆ¡i nhẹ. Dương Qua thấy hình dáng và lá»i nói cá»§a lão tăng, chàng lấy làm lạ nghÄ© thầm :

- Ta và Tiểu Long nữ khinh công và võ thuật chưa hẳn bằ g lão tăng này, Ä‘i trên sưá»n núi mà Ä‘eo theo chú tiểu chạy như bay, thật là ít ngưá»i sánh kịp. Chính Hoàng dược Sư , Quách Bá bá và Nhất Äăng đại sư chưa hẳ n địch lại lão. Tại sao trên chốn giang hồ chưa nghe tên tuổi cá»§a lão ?

Hai thầy trò lão tăng Ä‘i như gió, lùng kiếm xục xạo khắp chốn vẫn không thấy tung tích hai nguá»i, liá»n Ä‘i sang hướng Tây. Dương Qua thấy vậy phất tay áo đúng dậy. Quách Tưá»ng nhịn không được liá»n hô to :

- Bá»› hòa thượng, hai ngưá»i đó ở tại đây !
Tiếng nói Quách Tưá»ng vừa dứt, bá»—ng nghe tiếng gió veo veo, hai mÅ©i ám khi nhắm ngay óc Quách Tưá»ng bắn tá»›i. Dương Qua lanh mắt trông thấy liá»n giÅ© tay áo gạt phăng hai mÅ©i ám khí. Quách Tưá»ng võ công không thâm hậu nên tiếng kêu léo nhéo, hai thầy trò lão tăng không rõ, càng Ä‘i thật mau vá» hướng Tây. Quách Tưá»ng cả kinh nói vá»›i Dương Qua :
- Äại ca ! Hãy kêu phụ tôi vá»›i !

Dương Qua liá»n cất tiếng ngâm lá»›n :

- Hữu duyên thiên lý năng tương ngá»™ Vô duyên đối diện bất tương phùngÕ Tiếng ngâm vang dá»™i cả núi rừng, làm cho hai thầy trò lão hòa thượng đã Ä‘i đến sưá»n non bá»—ng dừng lại, lão hòa thượng quay đầu lại há»i :

- Nhá»c công ngưá»i chỉ lối mê tân !

Dương Qua cao giá»ng ngâm tiếp :

Äạp phá thiết hài vô mịch xứ Äắc lại toàn, bất chí công phu (Trổi gót sắt Ä‘i tìm cùng khắp Khi đựoc rồi chẳng uổng công phu) Hai thầy trò lão tăng mừng rỡ, quay gót trở lại nhắm hướng Dương Qua thẳng tá»›i.

Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tá»­ cÅ©ng nghe rõ mồn má»™t. Lúc trước Ni ma Tinh và Doãn Khắc Tây đã khiếp vía trước tiếng la cá»§a Dương Qua, bây giỠđược nghe lại hồn vía đã rụng rá»i, vá»™i kéo Tiêu Tương Tá»­ chạy thóat thân. Dương Qua nhìn thấy lão hòa thượng Ä‘i rất nhanh, nhưng bị các chướng ngại vật là gai cá» lá»— hang ở triá»n Hoa SÆ¡n cản trở, nếu để hai tên ác đồ này thoát thân thì biết lối nào tìm ra chúng, vì bóng đêm đã dày mịt, bởi vậy Dương Qua nhắm ngay hướng Tiêu Tương Tá»­ đã ném ám khí hại Quách Tưá»ng lúc nãy, mà đưa ra má»™t loạt hai đàn chỉ thần công. Tiếng Ûtình tangÕ nổi lên nhẹ hướng vào Tiêu Tương Tá»­ và Doãn Khắc Tây xạ tá»›i. Dương Qua không rõ hai tên ác đồ đã phạm tá»™i khinh trá»ng ra sao, cho nên chàng chỉ làm cho chúng biết tay để chúng sợ không dám trốn thoát. Hai ngưá»i bị Dương Qua ra mặt cản trá», liá»n ra khá»i chá»— núp dá»±a lưng vào vách đá. Chúng biết khó thoát khá»i tay chàng độc thá»§, nên cả hai vá»™i rút binh khí há»™ thân. Má»™t ngưá»i tay cầm gậy khốc tang, má»™t ngưá»i cầm roi kim long thá»§ thế đứng chá». Hai thầy trò lão tăng đã đến nÆ¡i, chỉ thấy Doan Khắc Tây và Tiêu Tương Tá»­ mà không thấy kẻ há»— trợ mình, nên chỉ biết vòng tay thi lá»… và nói :

- Tiểu tăng pháp danh là Giác Viễn, môn phái Thiếu Lâm Tự kính tạc sĩ giúp đỡ.

Dương Qua liếc nhìn thấy lão tăng này thân hình tao nhã , cốt cách phi phàm, tiếng nói tá»±a chuông ngân, nếu ông không có đầu tròn áo vuông, thá»±c là má»™t vị tướng công sang cả. Nếu Ä‘em ra so sánh lão tăng vá»›i Hoàng dược Sư , thì Hoàng dược Sư lại kém hÆ¡n ông ở dáng Ä‘iệu hào hoa phong nhã , nếu Ä‘em so sánh vá»›i Chu Tá»­ Liá»…u thì lại hÆ¡n Chu Tá»­ Liá»…u cái tác phong kim mã ngá»c đưá»ng, có vẻ triá»u đình quý phái.

Giác Viá»…n đại sư , tuối quá năm mươi, nhưng thư sách, thi phú, trù tụng, kinh pháp Ä‘á»u lầu thông hết cả, thật là má»™t ngưá»i thâm nho bác há»c.

Dương Qua chẳng dám chậm trễ, vội vã bước ra vòng tay thi lễ :

- Tiểu tử là Dương Qua, xin bái kiến đại sư !

Chàng vừa nói vừa suy nghĩ :

- NÆ¡i chùa Thiếu Lâm, ta đã quen thá»§ tá»a Lạt Ma đưá»ng, võ công cá»§a ông này lại kém xa Giác Viá»…n đại sư . Tại sao trưởng lão Äạt ma chẳng đỠcập đến Giác Viá»…n đại sư kìa ?

Giác Viễn đại sư tỠvẻ cung kính, nói tiếp :

- Tiểu tăng nghe danh của Dương cư sĩ, nay hội ngộ thật là may mắn,

ói xong ông quay sang bảo chú tiểu :

- Lệnh đồ ! Hãy bái kiến Dương cư sĩ.

Tiểu hòa thượng cúi đầu bái lá»…. Dương Qua vòng tay đáp lại, Tiểu Long nữ và Quách Tưá»ng vá»™i bước ra bái kiến Giác Viá»…n đại sư , cả hai tá» vẻ tôn kính vô cùng. Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tá»­ đứng lặng như trá»i trồng, vì chúng biết khó mà thoát khá»i tay thầy trò lão tăng, bây giá» lại thêm Thần Äiêu Äại hiệp nữa, dá»… gì mà chạy thoát, nên cả hai quét cặp mắt căm há»n nhìn Dương Qua và Giác Viá»…n đại sư .

Dương Qua nói :

- Sáu năm vá» trước, tại hạ có đến lá»… phật tại Thiếu Lâm Tá»± theo lá»i má»i cá»§a Thiên Minh thiá»n sư . Tại hạ còn có duyên được Äạt Ma Viện trưởng là Vô Sắc thiá»n sư , cùng quý vị trong bá»­u tá»± đã tiếp đãi hết sức nồng hậu, vô duyên thay đệ tá»­ lại không được gặp đại sư để bái kiến !

Thần Äiêu Äại hiệp vang danh thiên hạ, má»i ngưá»i lá»›n bé trẻ già Ä‘á»u biết, thì Giác Viá»…n đại sư há chẳng biết hay sao ? Nhưng Giác Viá»…n chỉ Ä‘iá»m đạm trả lá»i :

- Làn thay ! Dương cư sÄ© đã được Vô Sắc sư huynh, Vô Tướng Sư huynh và Thiên Minh sư thúc biết qua. Rất tiếc là tiểu tăng ngày đêm lo sắp xếp và viết lách trên Tàng Kinh Các, trên ba mươi năm, chưa ra khá»i gác má»™t bước, chỉ biết mặt giấy trắng má»±c Ä‘en, nên lúc Dương cư sÄ© đến chùa tiểu tăng không hay để tiếp kiến.

Dương Qua nói thầm :

- Thật là trá»i đất bao la, kỳ nhân dật sÄ© vẫn còn ẩn thân nÆ¡i thảo dã . Giác Viá»…n đại sư võ công cao diệu, nhưng cố giấu má»i ngưá»i, đến ngay Vô Sắc và Vô Tướng thiá»n sư cÅ©ng không hay biết, nếu há» biết bao giá» há» lại lặng im chẳng nói qua.

Dương Qua đứng trên núi nói xuống, Giác Viá»…n đứng phía dưới nói lên, cả hai nói chuyện thưá»ng mà làm cho núi rừng rung chuyển, Hoàng dược Sư và Nhất Äăng nghe rõ, vá»™i cùng má»i ngưá»i chạy túa ra ngoài xem sá»± thế ra sao ?

Hoàng dược Sư , Nhất Äăng, Châu- bá- Thông, Quách Tỉnh, Hoàng Dung, tất cả những ngưá»i này danh dương thiên hạ ai cÅ©ng biết rõ.

Thế mà Giác Viá»…n đại sư chỉ lấy mắt nhìn qua vòng tay thi lá»… má»i ngưá»i, và bảo tên tiểu đồ bái kiến. Má»i ngưá»i thấy Giác Viá»…n đại sư , uy nghi đạo mạo, cốt cách trang nghiêm, tất cả Ä‘á»u tá» lòng kính trá»ng.

Giác Viá»…n thi lá»… vá»›i má»i ngưá»i xong, Ä‘oạn vòng tay vào Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tá»­ nói :

- Tiểu tăng là quản thủ Tàng kinh các, đã bị mất hết vài mảnh giấy, tiểu tăng phải chịu tội với Phương Trượng. Vậy hai vị cư sĩ có lấy xin hoàn trả, tiểu tăng cảm ơn sâu!

Dương Qua nghe rõ Ä‘oán biết là hai tên ác đồ này ăn cắp cá»§a lão, lão tăng đã không trách mắng còn tá» vẻ khiêm tốn ôn hòa, thật là trên Ä‘á»i hiếm có ngưá»i như thế.

Chỉ thấy Doãn Khắc Tây cưá»i hì hì, nói :

- Äại sư nói sai rồi, chúng tôi Ä‘á»u gặp Ä‘iá»u bất hạnh đã được đại sư cứu thoát, đã không trả Æ¡n thìchá»›, lẽ nào trá»™m sách làm chi ? Vả lại chúng tôi không phải là phật tá»­, tín đồ, thì lấy kinh Phật để làm gì?

Doãn Khắc Tây là gã lái buôn, mồm mép lanh lợi, lá»i nói cuả gã má»›i nghe qua thật là chí lý không thể bắt bẻ vào đâu.

Nhưng Dương Qua đã biết chúng quá rõ, chàng Ä‘oán thầm là hai tên ác ôn này đã đánh cắp kinh sách, ắt không phải loại kinh sách tầm thưá»ng, mà là những loại thiên vá» võ thuật như kiếm phổ, hoặc chưởng kình. Nếu Dương Qua ở vào hòan cảnh cá»§a Giác Viá»…n đại sư , chàng sẽ nhảy lên đánh cho chúng má»—i đứa má»™t chưởng cho tan thây, mà lấy lại bá»™ sách, chứ hÆ¡i đâu nói chuyện vá»›i chúng cho uổng lá»i.

Lại nghe Giác Viễn đại sư nói rất êm :

- Tiểu tăng nói những chuyện xảy ra để quý vị bình luận xem, tiểu tăng chẳng dám nói vu cho ngưá»i.

Quách Tưá»ng tính tình sảng khoái, nhịn không được nên lên tiếng nói to

- Äại hòa thượng ! HÆ¡i sức nào mà nói vá»›i hai tên này, chính tôi đã nghe chúng bàn vá»›i nhau định giết ngưá»i chiếm tá»±, để cho ông không tìm ra chúng. Nếu chúng chẳng hung hăng làm gì có ác tâm loạn ý như vậy ?

Giác Viễn đại sư nói :

- Tá»™i nghiệp ! Hai vị cư sÄ© đã tạo Ä‘iá»u oan nghiệt, cầu xin Æ¡n trên trá»i Phật độ trì cho hai vị sá»›m cải hối ăn năn.

Má»i ngưá»i thấy việc ông làm cÅ©ng như lá»i ông nói, má»—i Ä‘iểm Ä‘á»u từ bi chí thiện, không có vẻ lưu ý đến thế sá»± nhân tình, đối vá»›i hai tên ác ma đạo tặc mà cầu xin cho chúng cải hối ăn năn thật là má»™t việc phi phàm. Má»i ngưá»i tức cuá»i muốn nôn ruá»™t, nhưng cố dằn xuống làm cho hỠđỠmặt tía tai.

Doãn Khắc Tây thấy Giác Viá»…n đại sư không động thá»§ thì gã Ä‘oán thầm lá»i biện bạch cá»§a gã có ít nhiá»u hy vá»ng, lại nghe thiá»n sư nói tiếp :

- Có má»™t hôm tiểu tăng soát lại má»› văn thư á» Tàng kinh các bá»—ng nghe sau núi có tiếng reo hò đánh nhau, rồi có tiếng kêu cứu vang dậy. Tiểu tăng liá»n lần ra xem, thì thấy hai vị cư sÄ© đây quỳ dưá»i đất, bị bốn tên quan binh Mông Cổ đánh trối chết, tiểu tăng lòng lành không nỡ để thấy cảnh Ä‘au thương, bức bách ngưá»i, liá»n lên tiếng khuyên cả bốn tên quan viên Mông Cổ, chúng nghe lá»i tiểu tăng bá» vá», lúc ấy thì hai vị cư sÄ© đây bị thương rất nặng, nên tiểu tăng vá»±c vào Tàng kinh các nghỉ ngÆ¡i. Xin há»i hai vị lá»i nói cá»§a tiểu tăng có đúng không?

Doãn Khắc Tây đáp :

- Äúng đấy ! Công việc có xảy ra như thế, cho nên cả hai chúng tôi luôn cảm kích Æ¡n này.

Dương Qua xì một tiếng nói :

- Khéo đóng kịch, vá»›i võ công cá»§a hai ngươi, đừng nói là bốn tên quan binh Mông Cổ, dù cho bốn mươi tên, bốn trăm tên cÅ©ng không làm gì được hai ngưá»i. Giác Viá»…n đại sư rất đáng tôn kính mà các ngươi dám giở trò dối gạt.

Giác Viễn nói tiếp :

- Tiểu tăng đã chăm sóc suốt má»™t ngày, vì nÆ¡i Tàng Kinh Các lại không có hậu liêu, chỉ để hai vị đây nằm trên giưá»ng kế cận phòng Ä‘á»c sách, theo lá»i hai vị yêu cầu. Tiểu tăng chuyên lo hoàng hóa Phật pháp, thấy ngưá»i ham chuá»™ng đạo, tiểu tăng lấy làm hoan hỉ vô cùng nên có cho hai vị cư sÄ© mượn vài bá»™ kinh để Ä‘á»c, không ngá» má»™t đêm ná» hai vị cư sÄ© thừa lúc tiểu tăng Ä‘ang tham thiá»n nhập định, lấy bốn quyá»n Kiết dà kinh cá»§a tiểu đồ Trương Quân Bảo Ä‘ang Ä‘á»c, mà ra Ä‘i không má»™t tiếng cáo từ, hành động cá»§a hai vị hÆ¡i kém quang minh, vậy tiểu tăng xin hai vị vui lòng trả lại.

Nhất Äăng đại sư Phật há»c tinh thâm và Chu Tá»­ Liá»…u cÅ©ng nghiên cứu rất nhiá»u sách Phật, nghe lá»i nói cá»§a Giác Viá»…n thiá»n sư làm cho hai ngưá»i kinh ngạc vô cùng. Nhất Äăng nghÄ© thầm :

- Hai ngưá»i này đánh cắp kinh thư cá»§a Thiếu Lâm Tá»±, tưởng đâu là chúng trá»™m lấy chưởng kinh thư kiếm để luyện võ, ai ngá» chúng đánh cắp bốn quyển Kiết dà kinh. Kiết dà Kinh là má»™t bá»™ Phật luật rất cao do Äạt ma tổ sư truyá»n lại, bá»™ này nói vá» Tứ diệu đế, Bát chánh đạo, phân tích rất rõ ràng nghiệp duyên cá»§a nguá»i Ä‘á»i, há»c được sẽ minh tâm kiến tánh, và đạo pháp sẽ lên đến mức thượng thừa. Kiết dà kinh không quan hệ mảy may đến võ thuật, tại sao chúng đánh cắp làm gì? Vả lại, Kiết dà kinh đầy rẫy trong các chùa chiá»n, nÆ¡i nào cÅ©ng có, thì đâu có gì quan trá»ng hay bí mật ! Tại sao Giác Viá»…n đại sư khổ công Ä‘i tìm như thế, ắt là có Ä‘iá»u bí ẩn ?

Lại nghe Giác Viễn nói :

- Bá»™ Kiết dà kinh này nguyên bản cá»§a Äạt Ma Tổ sư mang đến Trung Nguyên, viết bằng toàn tiếng Phạn ngữ, nhị vị không biết tiếng Phạn có lấy được cÅ©ng chẳng dùng vào đâu, nhưng đối vá»›i tiểu tăng thì đó là ká»· niệm rất quý báu cá»§a tổ sư để lại.

Má»i ngưá»i nghe nói vỡ lẽ, nguyên đó là di vật cá»§a tổ sư , thảo nào Giác Viá»…n Ä‘i tìm.

Doãn Khắc Tây cưá»i ha hả nói :

- Chính chúng tôi không biết Phạn ngữ, lấy kinh ấy cÅ©ng không làm gì. Tuy nói là di vật quý báu, nhưng bá» tiá»n ra mua thiếu gì? Mấy bậc cao tăng Phật há»c, chức thiếu gì ngưá»i có nghiên cứu và lưu giữ nó ? Chỉ vì đại hòa thượng thân không mảnh vật, thì đào đâu ra tiá»n để mua, nên bảo nó quý trá»ng chứ gì?

Má»i ngưá»i nghe Doãn Khắc Tây nói Ä‘á»u lá»™ vẻ tức giận. Giác Viá»…n vẫn giữ vẻ Ä‘iá»m nhiên, không mảy may tức giận. Ông nói tiếp :

- Cư sĩ nhầm rồi ! Bởi vì Kiết dà kinh có bốn quyển chú thích bằ ng Hán văn, nhưng giỠchỉ còn ba bộ :

1) Vào Ä‘á»i Lưu, Tống triá»u có Vệ đà la chú thích, đặt tên là Kiết dà. Vệ đà la bảo kinhÕ chia ra bốn quyá»n, ngưá»i Ä‘á»i quen gá»i là ÛTứ quyển Kiết dà

2) Vào Ä‘á»i Nguyên Ngụy có Bồ Äá» Lưu Chi chú thích, lấy tên là Nhập kiết dà kinh công lại vá»›i mưá»i quyển gá»i là Thập quyển Kiết dà.

3) Vào Ä‘á»i ÄÆ°á»ng có A Nam Äà chú thích lấy tên là Äại thừa nhập Kiết dà kinhÕ, cá»™ng lại thành bảy quyển gá»i là Thất quyển Kiết dàÕ.

Ba loại chú thích chỉ có bảy quyá»n Kiết dà kinh là rất rõ ràng, tiểu tăng có mang đến đây, nếu cư sÄ© có lòng má»™ đạo, tiểu tăng xin kính tặng nhị vị. XIn nhị vị Ä‘em bốn quyá»n Kiết dà kinh chữ Phạn đổi lại, tiểu tăng hết sức cảm tạ.

Nói xong ông thò vào tay áo lôi ra bảy quyển Kiết dà kinh đưa cho chú tiểu bảo đem cho Doãn Khắc Tây.

Dương Qua nhủ thầm :

Thá»±c là đạo hạnh cá»§a má»™t nhà tu chân chính, hiếm có nhất trần gian, không rõ vì sao là má»™t bậc kinh luân võ há»c, lại bị hai tên ác đồ này trá»™m sách mà chẳng hay ?

Lại nghe chú tiểu nói :

- Nếu hai vị không có gian ý tại sao lại dùng võ lá»±c khá»§ng bố chúng tôi. Hình như hai vị cho rằng Thiếu Lâm tá»± không có kẻ nào biết võ nghệ sao ? Hai vị có thể lợi dụng được lòng từ bi cá»§a sư phụ tôi, nhưng không thể qua mặt được các cao thá»§ ở đây đâu. Äừng ngụy biện vo âích.

Châu- bá- Thông đắc chí cưá»i ha hả nói :

- Tốt lắm, ngươi hãy đứng cho vững mà nghe đây : Tân Võ lâm ngÅ© bá bao gồm : Äông Tà, Tây Cuồng, Nam tăng, Bắc Hiệp, Trung Ngoan đồng. Trong năm vị, Lão Ngoan đồng đứng vào hạng nhất. Ta bảo các ngươi đã lấy trá»™m kinh sách cá»§a đại hòa thượng, nếu các ngươi cất giữ trong mình thì hãy lập tức mang ra trả cho đại hòa thượng, nếu các ngươi muốn diên trì, ta xẻo má»—i đứa má»™t lá»— tai rồi nói chuyện sau.

Lão Ngoan đồng cố vận ná»™i lá»±c để nói ra má»™t giá»ng thật hùng hậu. Sau khi nói xog, lão xắn tay áo bước lên toan đánh hai ngưá»i.

Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tá»­ cau mày, chúng tá»± biết mình có lá»—i, mà kẻ buá»™c tá»™i lại là tay võ công siêu phàm, khó mà tránh khá»i.

Bỗng nghe Giác Viễn nói tiếp :

- Châu cư sÄ© nhầm rồi ! Chuyện Ä‘á»i phải há»i cho rõ lý do. Hai vị cư sÄ© đây nếu nhỡ có lá»—i thì cÅ©ng ngoài ý muốn cá»§a há». Nếu hai vị cư sÄ© đây có lá»—i thật sá»± thì há» phải nói ra rõ ràng, giao trả lại bốn bá»™ kinh là đủ rồi.

Châu- bá- Thông cưá»i :

- Äại hòa thượng nghÄ© sao vậy ? Há» nhất định là có lá»—i rồi, cần gì phải phân biện dài dòng vô ích. Äại hòa thượng, tôi nói rõ cho ông nghe : không bao giá» ta Ä‘oán nhầm đâu, nếu bốn cuốn có mất thật thì tôi sẽ áp tải hai đứa này vá» Cao SÆ¡n Thiếu Lâm Tá»± để làm lại cái trò ăn cắp cá»§a chúng cho má»i ngưá»i thấy, như vậy là rõ ràng và hợp lý lắm, dù không có trá»™m cÅ©ng là kẻ trá»™m.

Giác Viá»…n đại sư nghe Lão Ngoan đồng nói má»™t thôi dài toàn lá»i buá»™c tá»™i cả hai, nên ông vá»™i tiếp lá»i :

- Lá»i nói cá»§a Châu cư sÄ© không hợp vá»›i đạo lý nhà Thiá»n. Phật có dạy rằng : Sắc tức thị không, không tức thị sắc, hai sá»± có và không có. Chẳng nên lấy sức mạnh mà phân giá»›i hạn, hai tiếng trá»™m sách sẽ làm cho há» tá»§i lòng. Dù thật sá»± có như vậy, chẳng qua ngoài ý muốn mà thôi, nếu ngoài ý muốn ta buá»™c tá»™i nặng sao phải ?

Má»i ngưá»i nghe Giác Viá»…n đại sư giằng co mãi vá»›i hai tên trá»™m ai ai cÅ©ng bá»±c tức vô cùng. Dương Qua nhịn không được há»i thẳng :

- Äại hòa thượng ! Hai tên này tá»™i ác đầy rẫy, chúng đã làm sai đạo lý luân thưá»ng, dắt đưá»ng cho quân Mông Cổ xâm phạm quốc gia lãnh thổ Trung Nguyên, tá»™i chết cÅ©ng vừa lắm rồi. Hôm nay có Nhất Äăng và Giác Viá»…n đại sư ở đây, nếu tôi ra tay giết chúng thì hai vị sẽ bất nhẫn và tôi cÅ©ng là kẻ vô lá»…. Vậy hiện giá» chỉ có hai con đưá»ng, do chúng tá»± lá»±a chá»n, má»™t là giao trả bốn bá»™ kinh cho đại sư , rồi lập tức quay vá» Trung thổ. Hai là má»—i đứa lãnh má»™t chưởng cá»§a tôi, dù chúng có vận ná»™i lá»±c cÅ©ng khó toàn mạng.

Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tá»­ cả hai Ä‘á»u bị tay Dương Qua đánh sống dở chết dở, nên chẳng dám mở lá»i biện há»™. Chúng lượng sức, má»™t chưởng cá»§a Dương Qua chắc là chịu không nổi, Doãn Khắc Tây nghÄ© thầm : Chỉ vài ngày sau thôi, ta sẽ luyện thành thần công, ta sẽ quay trở lại trả thù cái nhục ngày hôm nay. Nhìn lại chỉ có hòa thượng là ngưá»i tốt không cố ý buá»™c tá»™i mình, chỉ có bá»n ma vương ác quá»· này là rắc rối!

Cho nên Doãn Khắc Tây nói :

- Dương đại hiệp ! Câu chuyện tôi vá»›i đại hiệp sẽ bàn sau. Võ công cá»§a đại hiệp hÆ¡n tôi đến vạn lần nhưng tôi có lá»—i gì vá»›i đại hiệp đâu ? Cho đến việc có trá»™m hay không trá»™m kinh thư thì việc này nên để cho Giác Viá»…n đại sư nói rõ ngá»n ngành, và câu chuyện này chẳng liên can đến Dương đại hiệp.

Dương Qua chưa kịp trả lá»i thì Giác Viá»…n đại sư đã gật đầu nói :

- Äúng thế ! Äúng thế ! Doãn cư sÄ© nói đúng lẽ !

Dương Qua tức muốn bể ngá»±c vì tánh gàn dở cá»§a lão, chàng quay đầu lại thì thấy Trương Quân Bảo đôi mắt trợn trừng , toan nhảy vào hạ thá»§ hai ngưá»i.

Dương Qua láy mắt ra hiệu cho chú tiểu bảo cứ ra tay đi, có chàng phụ lực. Trương Quân Bảo hiểu ý, cất tiếng quát to :

- Doãn cư sÄ©, bữa ấy ta Ä‘ang ngồi Ä‘á»c sách dưới mái hiên, thì ngươi lén đến sau lưng Ä‘iểm huyệt ta, rồi Ä‘oạt bốn quyển Kiết dà kinh ra Ä‘i, vậy chuyện này có hay không ?

Doãn Khắc Tây nham nhở cưá»i nói :

- Nếu ta thích Ä‘á»c thì mượn coi, chứ cần gì phải Ä‘iểm huyệt làm chi ? Ta há»i mượn sư cụ vẫn Ä‘uợc kia mà ?

Giác Viễn đại sư nói :

- ừ, nếu mượn ta vẫn cho ...

Trương Quân Bảo nói to :

- Nếu hai vị lỡ tay mượn tạm hay không có mượn, thì hãy để ta lục sóat khắp mình mới rõ được.

Giác Viễn đại sư lắc đầu đáp :

- Không thể như vậy, xét ngưá»i giữa công chúng là việc vô lá»…, chúng ta không thể làm vậy. Việc này tiểu tăng không nhìn tưá»ng tận, nếu hai vị cư sÄ© có lòng tốt nên giao trả lại thì hay hÆ¡n cả nếu quý vị lỡ mượn

Doãn Khắc Tây muốn Ä‘em lá»i ngụy biện để nói ra, thì Dương Qua lại há»i :

- Giác Viá»…n đại sư , hai tên đạo tặc này nhất định là không có Phật tâm, phật tánh gì cả, thì không thể nào chúng lấy cắp kinh sách này, trừ khi trong 4 quyển Kiết dà kinh có chứa đựng Ä‘iá»u gì quái lạ, thì may ra...

Giác Viễn đại sư thành thật nói :

- Kẻ tu hành không vá»ng ngữ, lá»i nói cá»§a Dương cư sÄ© đúng phần nào, bá»™ kinh Kiết dà bên trong do tổ sư Äạt Ma viết ra vá»›i tá»±a đỠlà Cá»­u Dương Chân Kinh...

Bốn chữ Cá»­u Dương Chân Kinh vừa thoát ra khá»i cá»­a miệng lão làm cho má»i ngưá»i Ä‘á»u xám mặt. Ngày trước trong ná»n võ thuật bá»—ng xuất hiện quyển Cá»­u Âm Chân Kinh đã làm đổ máu không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, ai cÅ©ng giành quyá»n độc chiếm, đến sau cùng má»›i rÆ¡i vào tay NgÅ© bá, năm vị này há»p nhau tại Hoa SÆ¡n đỉnh luận kiếm để tranh chức vô địch và Ä‘á»c quyá»n giữ quyển sách này. Cá»­u Âm chân kinh sau lá»t vào tay Vương Trùng Dương. Nhưng Vương Trùng Dương lại là nhà cách mạng, không hay lo việc tư riêng, nên chẳng ham danh vị hão huyá»n. Khi được làm chá»§ bá»™ Cá»­u Âm Chân Kinh, khác hÆ¡n ngưá»i là ông không sá» mó đến nó. Ông chia làm hai phần chôn giấu dưới đất, sợ rằng truyá»n lại cho ngưá»i Ä‘á»i nó sẽ gây há»a không nhá». Äến sau Äào hoa đảo chá»§ Hoàng dược Sư Ä‘uổi hết đệ tá»­, Châu- bá- Thông bị cầm tù, Âu Dương Phong phát Ä‘iên, Äoàn Hoàng gia bá» ngôi Ä‘i tu hành, tất cả những việc này Ä‘á»u có liên hệ đến quyển Cá»­u Âm Chân Kinh, quyển sách do Äạt Ma Tổ Sư trước tác, vá» sau Äạt Ma Tổ sư có trước tác quyển Cá»­u Dương Chân Kinh oai lá»±c càng dÅ©ng mãnh hÆ¡n. Má»i ngưá»i nghe đến tên Cá»­u Dương Chân Kinh Ä‘á»u kinh ngạc. Hoàng dược Sư , Nhất Äăng, Quách Tỉnh, Hoàng Dung, Châu- bá- Thông, Dương Qua, Tiểu Long nữ, tất cả những ngưá»i đã biết sÆ¡ vá» uy lá»±c cá»§a Cá»­u Âm Chân Kinh Ä‘á»u xúc động vô cùng, vẻ mặt má»i ngưá»i lúc đỠlúc nhợt. Giác Viá»…n đại sư rất thành thật không để ý tá»›i sá»± thay đổi đó nên ông tiếp tục nói :

- Vì tiểu tăng giữ chức quản thá»§ Tàng Kinh Các cho nên má»—i quyển sách Ä‘á»u có Ä‘á»c qua ít nhiá»u. Tiểu tăng tưởng má»—i bá»™ kinh Phật Ä‘á»u dậy sá»± giác mê, hành thiện, danh ngôn, tiểu tăng không ngá» rằng quyển Cá»­u Dương Chân Kinh không dậy vá» Phật pháp mà lại dạy vá» cách làm cho thân thể cưá»ng tráng, mạnh khá»e sống lâu. Tiểu tăng má»—i ngày má»—i tập trên 10 năm nay, không có bịnh hoạn gì cả. Mấy năm gần đây tiểu tăng lại truyá»n dạy cho Trương Quân Bảo, quyển Cá»­u Dương Chân Kinh bất quá truyá»n dạy cách bảo vệ thân thể để sống lâu. Vả lại, quyển kinh này truyá»n dạy cho Quân Bảo Ä‘ang dở dang, nay mất Ä‘i rồi thì lấy gì cho tiểu đồ há»c tập ? Nhị vị cư sÄ© lại không thông Phạn ngữ, nhỡ mượn quyển Kiết dà kinh thì vui lòng hoàn trả để tiểu đồ tiếp tục há»c hành.

Dương Qua nói lẩm bẩm :

- Cá»­u Dương Chân Kinh là tinh hoa cá»§a võ thuật, thế ra đại hòa thượng này không hiểu võ nghệ nên lầm tưởng nó là má»™t cuốn sách dùng để phòng trừ bệnh. Thật là má»™t chuyện hi hữu, thảo nào hai vị thiá»n sư Vô Sắc và Vô Tướng đã ở cùng trên 10 năm chẳng rõ nÆ¡i thiá»n viện có má»™t bậc vÄ© nhân.

Chỉ má»™t mình Nhất Äăng hiểu ý gật đầu :

- Theo vị sư huynh này Cá»­u Dương Chân Kinh bất quá chữa trị bị phá»§ ná»™i tạng. Thật là má»™t ngưá»i thâm ngá»™ vá» Phật pháp. Theo há»c thuật phái Thiá»n Tông, chỉ cầu cho minh tâm kiến tánh, nhưng Cá»­u Âm Chân Kinh hay Cá»­u Dương Chân Kinh theo nghÄ©a nhà Thiá»n là tập dần cho đến chá»— kiến tánh minh tâm, nên sư huynh này chẳng hiểu là phải, tuy vậy luyện được 10
năm thì công lực cũng xuất quỷ nhập thần rồi, mà chính lão có biết đâu

Doãn Khắc Tây giÅ© tay đứng dậy, cả cưá»i nói :

- Tại hạ thân mình trÆ¡ trá»i, có món gì trong ngưá»i đâu ?

Tiêu Tương Tử mặc áo bào dài, gã cũng đứng dậy nói :

- Tôi cũng không có gì nốt.

Trương Quân Bảo bỗng quát to :

- Äể ta xét lại thá»­ coi !

Nói xong cậu bé chạy đến trước mặt Doãn Khắc Tây toan lúc xét, Doãn Khắc Tây đưa ra má»™t chưởng nhẹ đánh vào ngưá»i Trương Quân Bảo cốt ý đẩy cậu bé thối lui.

Giác Viễn đại sư cả kinh nói lớn :

- ối da ! Quân Bảo, chẳng đỡ được đâu. Ngươi hãy dồn nguyên khí xuống sơn căn, lấy sức giữ mình cho thẳng, xem chúng làm gì được ngươi ?

Câu bé nói to :

- Xin vâng ! Và làm theo lá»i dạy cá»§a thày tiến đến bên mình Doãn Khắc Tây lục sóat. Má»i ngưá»i lấy làm hoan hỉ khi nghe Giác Viá»…n đại sư chỉ Ä‘iểm võ há»c cho đệ tá»­, nên há» nghÄ© thầm :

- Chúng ta nghĩ không ra vị quân tử hòa thượng này, lão đợi đến giỠphút chót mới nhắc nhở đệ tử !

Sá»± thật không hẳn thế, vì Giác Viá»…n là bậc thông minh xuất chúng, thấy đệ tá»­ mình không sao trong chưởng phong đầu, thì ông hiểu ra Cá»­u Dương Chân Kinh là sách dạy võ thuật, nên ông đành liá»u nói thá»­ ra má»™t thế vững chắc nhất trong lúc luyện tập mà bảo đệ tá»­.

Má»i ngưá»i thấy Doãn Khắc Tây tung ra má»™t chưởng thật lợi hại để giết chết cậu bé, không ngá» cậu bé đã y lá»i thày dặn vận chân khí Ä‘iá»u hòa để chống lại Doãn Khắc Tây. Nào ngá» chưởng phong cá»§a Doãn Khắc Tây khi tá»›i đẩy mạnh cậu bé ngã quỵ xuống đất.

Doãn Khắc Tây cuá»i ha hả nói :

- Tiểu sư phó, không cần hành đại lễ !

Câu bé thẹn đỠmặt. Giác Viễn đại sư ôn tồn nói :

- Ta nhầm lẫn cách gã vừa sá»­ dụng là hư , phải lấy khôngÕ để thắng có. Tại ngươi không chá»§ tâm vận khí, này nhé, ngươi hãy vận chân lá»±c, mà không chá» ngoại khí. Kìa ngươi hãy xem ngá»n đồi kia ..

Vừa nói ông vừa đưa tay chỉ vá» hướng ngá»n đồi và giảng tiếp :

- Nó nằm yên như thế cả ngàn năm. Gió mạnh từ Äông lại, bão lá»›n từ Tây qua, dồn dập gió sưong, nó vẫn bất động. Vậy ngươi hãy cố ý làm như thế xem sao.

Trương Quân Bả o thông minh đĩnh ngộ, nghị lực dồi dào. Khi nghe sư phụ chỉ đến đâu là hiểu đến đấy, nên gật đầu nói :

- Sư phụ, con nhớ kỹ rồi, vậy con làm lại.

Nói xong cậu bé đến trước mặt Doãn Khắc Tây. Dương Qua thấy cậu bé hai lần quá vá»™i vàng, sau khi nghe Giác Viá»…n chỉ dạy nên làm liá»u lại thất bại, nên chàng nghÄ© thầm :

- Hai thày trò lão hòa thượng há»c đã quán thông quyển Cá»­u Dương Chân Kinh nên ná»™i lá»±c cao siêu thấy sợ. Hiá»m vì không biết rõ làm sao khắc địch chế thắng, nên khi bị tấn công là không biết làm gì, nếu ná»™i lá»±c cá»§a cậu bé này chẳng dồi dào ắt phải tan xác dưới tay cá»§a Doãn Khắc Tây.

Dương Qua vội đưa mắt theo dõi, thấy Doãn Khắc Tây tay hữu quét một chưởng, chặn bước tiến của Trương Quân Bảo, tay tả đẩy một chưởng vào bụng cậu bé. Vì cao thủ đứng như rừng chung quanh Trương Quân Bảo nên Doãn Khắc Tây chỉ dám dùng một thành lực , cố ý đánh cho cậu bé đau điếng mà thôi. Trương Quân Bảo thấy vậy kêu lên :

- Sư phụ, có nên đánh lại không ?

Luông chưởng phong của Doãn Khắc Tây đến trước bụng cậu bé đã biến mất, làm cho Doãn Khắc Tây kinh ngạc vô cùng, gã vội vươn tay ra chụp mạnh vào vai Trương Quân Bảo, nhưng cậu bé vẫn đứng trơ như tượng gỗ bất động. Trương Quân Bảo đã thắng thế, cậu bé cố chịu đựng cho Doãn Khắc Tây đánh đông đánh tây, công tả phạt hữu một hồi vẫn không suy xuyển gì cả.

Doãn Khắc Tây cưá»i gượng nói :

- Thôi, tiểu sư phó ! Tôi cÅ©ng không cần đánh nhau vá»›i tiểu sư phó làm gì. Quân tá»­ nên dùng lá»i nói là phải hÆ¡n., dùng chân tay chẳng ích gì, vậy tiểu sư phó lui ra ngoài, chúng ta sẽ thảo luận.

Miệng nói như vậy nhưng gã cố vung chưởng lực đánh bao nhiêu, Trương Quân Bảo càng đứng yên bấy nhiêu, không biết phải chống lại thế nào. Cuối cùng Quân Bảo nói to :

- Äau quá ! Sư phụ, gã đánh mãi, thầy mau tiếp tay vá»›i đệ tá»­ !

Doãn Khắc Tây nói :

- Ngươi nói gì lạ thế ? Ta đứng cách ngươi bốn thước, làm sao mà đánh được ngươi, chỉ có ngươi nhào vô đánh ta trước mà thôi.

Doãn Khắc Tây nói thế là dụng ý làm cho Giác Viễn phân vân vì ông đâu biết chưởng phong và võ thuật.

Giác Viễn đại sư lắc đầu khổ não, nói :

- Äúng vậy ! Äúng vậy ! Doãn cư sÄ© nói chẳng sai. Äá»i ÄÆ°á»ng, đại đức Sanh Công thuyết pháp, há»i tượng đá cÅ©ng gật đầu. Hai vị cư sÄ© dầu có ngu ngoan đến bá»±c nào, cÅ©ng không cứng rắn như đá được, thì chuyện gì phô trương võ nghệ. Ai da, ta bênh là không bênh, nhưng ngưá»i nên nhá»› nẻo hư và thật cho rõ ràng, má»™t Ä‘iá»u hư có kèm theo má»™t sá»± thật, chuyện gì cÅ©ng do hư thật mà ra. Ngươi hãy nhá»› lá»i ta nói : HÆ¡i ngưá»i như trống sấm, tinh thần là ná»™i kiếm. Không Ä‘i đưá»ng khuyết hãm, chẳng vào lối gồ ghá», không nên có Ä‘iá»u Ä‘oạn tục

Trương Quân Bảo nghe lá»i thầy nói vụt tỉnh ngá»™. Theo phái Thiá»n Tông cá»§a Thiếu Lâm Tá»±, thầy trò Ä‘á»u phải chịu theo giá»›i luật nhà chùa, là cầu cho tinh thần quy tá»±u, xóa bá» những Ä‘iá»u mắt thấy tai nghe, để trở nên má»™t vị cao tăng cùng khổ, chừng ấy má»›i giác ngá»™ được Phật pháp nhiệm màu. Trương Quân Bảo lúc vào chùa má»›i mưá»i mấy tuổi đầu, ngày đêm ở bên Giác Viá»…n đại sư trên Tàng Kinh các lo quét dá»n, châm trà. Giác Viá»…n Ä‘em Cá»­u Dương Chân Kinh ra truyá»n cho cậu bé, chính ông cÅ©ng luyện cho nhuần thêm, tuy há»c đã lão thông nhưng chẳng ai biết mình Ä‘ang há»c được má»™t môn võ tối thượng thá»i bấy giá». Còn tất cả tăng chúng thấy Giác Viá»…n là má»™t bạch diện thÆ¡ sanh không cần Ä‘i đâu mà phải chỉ dạy chưởng lá»±c, mặc dù chưởng lá»±c là môn võ oai trấn giang hồ chỉ có Thiếu Lâm Tá»± là xưa nay giữ địa vị độc tôn. Vả lại, tính tình thầy trò Giác Viá»…n lại không thích dòm ngó đến ngành võ, má»—i lần tăng chúng luyện tập võ nghệ thì cả hai lẻn Ä‘i lên Tàng Kinh Các. Cho đến bây giá» Giác Viá»…n vẫn Ä‘inh ninh là hai thầy trò ông chỉ biết giấy trắng má»±c Ä‘en và thầm tiếc không há»c lấy mấy thế võ phòng thân. Trương Quân Bảo có căn cÆ¡ thông tuệ, cho nên khi nghe lá»i thầy nói : Không Ä‘i đưá»ng khuyết hãm, chẳng vào lối gồ ghá», không nên có Ä‘iá»u Ä‘oạn tục... Tuy cậu bé chẳng sá»­ dụng đúng má»±c nhưng cÅ©ng đủ chống trả lại sá»± Ä‘au nhức cá»§a chưởng phong mà Doãn Khắc Tây đã đả kích, cậu vẫn an nhiên như ngưá»i khá»e mạnh la ïthưá»ng, lúc này cậu lại nhảy vào Doãn Khắc Tây.

Dương Qua, Tiểu Long nữ, Châu- bá- Thông, Quách Tỉnh đứng cách chá»— Do n Khắc Tây và Tiêu Tương Tá»­ chừng mươi trượng cho nên Doãn Khắc Tây dù hung ác đến đây cÅ©ng không dám hạ độc thá»§ đánh cậu bé. Hai ngưá»i đánh vá»›i nhau trông rất chênh lệch, tuy vậy hỠđánh vá»›i nhau rất lâu. Trương Quân Bảo bàn tay nhá» bé, cánh tay quá ngắn nên đánh không trúng ngưá»i Doãn Khắc Tây, trái lại Doãn Khắc Tây mình to lá»›n, hai tay vạm vỡ, dài nhưng không đánh trúng cậu bé má»™t cái nào, vì cậu bé bá»™ pháp lẹ như cheo. Dương Qua và má»i ngưá»i cưá»i rá»™, làm Tiêu Tương Tá»­ đứng bên ngoài sượng mặt.

Quách Tưá»ng bá»—ng kêu to :

- Tiểu huynh, sao không đánh cho nó một trận mà tránh né làm gì?

Giác Viễn đại sư nói to :

- Không nên ! không nên! Äừng giận, đừng phiá»n, đừng mắng, đừng đánh.

Quách Tưá»ng nói to :

- Tiểu huynh cứ đánh thẳng tay, có tôi trợ giúp cho !

Trương Quân Bảo đáp :

- Äa tạ cô nương !

Nói xong Trương Quân Bảo nhảy tá»›i tấn công quyết liệt vào ngưá»i Doãn Khắc Tây.

Giác Viễn lắc đầu than :

- Nghiệp chướng, nghiệp chướng, lòng ngưá»i khi nổi giận thì ác quả sẽ dấy lên từ đấy.

Dương Qua, Hoàng Dung, Chu Tá»­ Liá»…u cÅ©ng nói lên hưởng ứng giúp Trương Quân Bảo, làm cho cậu bé hứng khởi hăng hái đánh nhanh hướng Äông. Giác Viá»…n Ä‘á»c lên má»™t câu cổ ngữ : Tẩu thất kỳ lá»™c, thiên ha ïcông toại chíÕ, cậu bé hiểu nghÄ©a câu này, liá»n vươn tay ra đánh ngay ấn đưá»ng Doãn Khắc Tây nhanh như chá»›p, gã này không kịp phòng bị té nhào xuống đất hết cá»±a quậy.

Má»i ngưá»i hô lên cổ võ :

- Hay quá ! Hay quá ! Lộc tẩu thùy thủ rất tuyệt diệu !

Trương Quân Bảo hạđược đối phương liá»n nhảy ra má»™t bước vòng tay nói :

- Äắc tá»™i !

Nói xong cậu bé lại bên mình Doãn Khắc Tây lục xét, cũng không tìm ra tung tích 4 quyển Kiết dà kinh.

Trương Quân Bảo quay đầu lại nhìn Tiêu Tương Tá»­, gã này hiểu ý cậu bé muốn khám ngưá»i mình, nhưng Tiêu Tương Tá»­ đã suy nghÄ© biết làm mình không thể cao hÆ¡n Do n Khắc Tây, nếu đánh lại vá»›i nó mà thua thì nhục nhã vô cùng, dù có thắng thì các cao thá»§ võ lâm cÅ©ng chẳng tha cho, nên gã đứng dậy giÅ© quần áo và nói :

- Thân ta không có giấu sách vở gì cả, ta nghĩ nên hẹn nhau ngày khác thì hơn !

Nói xong gã phóng mình sang hướng Tây nam chạy như bay. Giác Viễn phất mạnh tay áo, nhảy đến trước mặt Tiêu Tương Tử cản lại.

Tiêu Tương Tá»­ nổi giận đứng lại, há»›p má»™t luồng chân khí bổ sung cÆ¡ thể, Ä‘oạn đưa ra má»™t chưởng Trưá»ng sanh công đánh ngay bụng Giác Viá»…n đại sư .

Môn Trưá»ng Sanh Công hắn đã luyện trên 10 năm, chịu không biết bao nhiêu khổ sở, nên chưởng lá»±c vô cùng lợi hại.

Quách Tỉnh, Châu- bá- Thông, Dương Qua thảy Ä‘á»u biến sắc kêu to :

- đạI sư , hãy cẩn thận !

Khi tiếng nói cá»§a mấy ngưá»i này vừa dứt thì nghe hai tiếng bình bìnhÕ nổi lên, chưởng phong đã đánh trúng ngá»±c Giác Viá»…n đại sư , má»i ngưá»i kêu to :

- Chết ! Chết mất !

Nhưng trái lại đại sư không ngã , mà Tiêu Tương Tử văng ra xa mấy trượng, nằm co ro như con cuốn chiếu. Giác Viễn vẫn đứng trơ như đá, vững như trồng.

Nguyên Giác Viá»…n đại sư không biết tí gìvá» võ thuật, nên chưởng phong cá»§a Tiêu Tương Tá»­ kỠđến mà ông chẳng biết làm thế nào né tránh, chỉ đành đứng yên mà gánh chịu cái đòn ác liệt này. Nhưng má»t việc mà chính ông không ngá» là ông đã luyện 10 năm công lá»±c trong Cá»­u Dương Chân Kinh, cho nên thân thể ông có má»™t luồng dịch khí lưu thông không dứt, muốn yếu là yếu, muốn mạnh là mạnh, chưởng phong Trưá»ng sanh công vừa chạm phải ngưá»i ông, như chạm phải vách sắt tưá»ng đồng, dá»™i ngược lại Tiêu Tương Tá»­ làm gã này mang thương tích rất nặng.

Giác Viễn đại sư vội niệm :

- A di đà Phật !

Trương Quân Bảo chạy đến bên mình Tiêu Tương Tử lục lại cũng không thấy bộ kinh.

Dương Qua nói :

- Ta đã nghe rõ hai tên này nói chuyện, ta đóan chắc là chúng đã trộm sách, mà không rõ chúng giấu nơi nào.

Võ Tu Văn bảo :

- Có khó gì đâu, căng hai đứa ra tra khảo một trận thì ra manh mối chứ gì?

Giác Viễn lắc đầu chắp tay nói :

- Mô Phật ! Tội lỗi, tội lỗi lắm, không nên đâu, cư sĩ ạ!

Hoàng Dung mỉm cưá»i :

- Hai tên gian manh ác đạo này, dù chặt một tay một chân nó cũng không nói, nữa là tra khảo làm chi vo âích.

Trong lúc ấy, bá»—ng nghe từ ngá»n đồi phía Tây có tiếng vượn hú từng chập, má»i ngưá»i quay lại nhìn thấy Thần Äiêu cá»§a Dương Qua Ä‘ang Ä‘uổi theo má»™t con vượn già, vươn đôi cánh trụi ra đánh túi bụi vào con vượn. Má»i nguưá»i nhìn kỹ con vượn thì thấy hình vóc nó rất to, cao lá»›n bằng con ngưá»i, trên đầu lốm đốm trắng chứng tá» nó đã già lắm. Tuy cao lá»›n hÆ¡n Thần Äiêu song nó không dám chống trả, chỉ chạy qua Äông xuyên qua Tây, cất tiếng hú rất thêthảm bi ai .

Quách Tưá»ng thấy vậy thương hại vá»™i chạy đến nói :

- Äiêu huynh ! Äiêu đại ca hãy tha cho nó Ä‘i !

Thần Äiêu xếp cánh đứng lại nhình vẻ rất uy mãnh. Con vá»±on già hết chạy đến chá»— Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tá»­, nó lại nắm tay hai ngưá»i này tá» ra thương mến lạ! Äoạn nó kéo hai ngưá»i chầm chậm Ä‘i xuống núi. Má»i ngưá»i thấy tình cảnh như thế lấy làm cảm động bồi hồi nên không Ä‘uổi theo Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tá»­ nữa.

Quách Tưá»ng quay lại thấy Trương Quân Bảo vết thương trên đầu máu chảy rỉ ra bèn lấy chiếc khăn tay chậm máu. Trương Quân Bảo cảm động muốn thốt lá»i cảm tạ, bá»—ng thấy đôi mắt Quách Tưá»ng đỠhoe, và có vẻ thương tâm sầu hận. Bá»—ng Dương Qua nói:

- Cuá»™c há»™i ngá»™ hôm nay, đến đây đã đủ ! Trá»i dài đất rá»™ng, trên chốn giang hồ còn ngày gặp lại. Hiện giá» chúng ta hãy tạm biệt tại đây !

Nói đến đây tay áo Dương Qua phe phẩy mạnh, dìu Tiểu Long nữ cùng Thần Äiêu Ä‘i dần xuống núi.

Vành trăng sáng in rõ trên ná»n trá»i ! Má»™t luồng gió động, lá vàng rÆ¡i lác đác. Tiết trá»i thu man mác buồn.

Quách Tưá»ng hai dòng lệ lăn trên má, nhìn theo.

Thu phong thanh, thu nguyệt minh
Lạc diệp tụ hòan tán
Hàn nha tẩy phục kính
Tương tư tương kiến tri hạ nhật
Thá»­ thá»i thá»­ dạ nan vi tình

Dịch :

Thu đến hoàng hôn, gió quyện nhiá»u X
ót tình lÅ© quạ gá»i hoang liêu
Tả tơi lá úa rơi ngàn cánh
Vằng vặc trăng thu tá»a má»™t chiá»u
Cám cảnh bồi hồi lòng tráng sĩ
Tình sầu lay động khóm vân tiêu
Tương tư một giấc năm canh mộng
Thôi nói làm chi đến chữ yêu !

Hết
Tài sản của than_long_vn

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì, åêàòåðèíáóðã, àíåêäîòû, çàêàç, çíàêîìñòâà, êèòàéñêèé, êîíäèöèîíåð, êîììåðñàíò, êîíòîðà, ìåáåëü, ìåäèöèíà, îäíîêëàñíèêè, íèêîëü, ïîäàðîê, ïîäðîñòêîâîå, ìóðàò, ïðàéñ, ñàéòîâ, ñïåöîäåæäà, ñïðàâî÷íèê, ñöåíàðèè, ñòèðàëüíûå, ñòðèì, öèôðîâûå, õîëîäèëüíèê, òî÷êà, than dieu, than dieu dai hiep, than dieu dai hiep 4vn, than dieu dai hiep du bo, ýêîëîãèÿ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™