Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn Tác giả : Trương Tiểu Hoa Quyển 3
-----oo0oo-----
Chương 25: Bá Vương Thương.
Nhóm dịch: Lưu linh hội
Biên: Lão Sầu
Nguồn: TTV
Lý Tĩnh Thủy xuống đài, tôi lại lên đài nói tiếp, vẻ hơi ngại ngùng: “Hội nghị hôm nay kết thúc ở đây, cuối cùng tôi có chút việc tư muốn mời vài vị đang ngồi ở đây hỗ trợ.” Tôi móc ra bản fax Nhan Cảnh Sinh giao cho tôi nói: “Vài ngày tới tôi muốn kết hôn, tôi mới nghĩ một chút, thiếp mời này nhờ Vương Nhan Liễu ba vị sư phụ quan tâm, có vài vị tại trường mà tôi dùng máy in ấn thì không thích hợp.”
Nghe nói tôi muốn kết hôn mọi người lại nhấc lên sóng to gió lớn, mấy vị nghe tôi điểm danh đều vui vẻ khoan khoái vuốt râu, để vài vị đại thần viết thiếp mời giúp tôi, thứ nhất là vì tôi là một phần tử của Dục Tài, thiếp mời cũng cần chú trọng một chút nên hẳn phải xuất ra nhân văn cùng thực lực. Nói tới viết thiếp mời, còn một chuyện khiến tôi thương tâm, tôi có một vị bằng hữu kết hôn, nhà hắn cũng nhiều bạn bè, trước lúc kết hôn tìm tôi nhờ viết giúp thiếp mời, nhưng là có một vị khách tên giống hệt tên quán cơm, tôi cực kỳ hứng thú viết giúp 20 tấm, cầm lại quan sát hồi lâu mới chắp tay sau lưng hứng khởi rời đi, sau đó tôi vô tình nghe thấy một ông già nói với bạn tôi: “Có hơn 20 người gọi điện cho bố thông tri...” sau đó 20 tấm thiếp mời tôi tiện tay viết giúp bị đốt, ông ta còn lẩm bẩm: “Nếu mà mọi người đều hiểu lầm, mất hết thể diện rồi?” Từ đó về sau tôi cố tình giả bệnh, ngoại trừ đi ngân hàng cần phải ký tên, còn không sẽ không chịu viết tay, còn về giá thị trường thì chữ của tôi tuyệt đối kém hơn cái giá 1 vạn đồng xa, hơn nữa xét thấy hai chữ “Tiêu Cường” có rất nhiều nét, tôi đặc biệt hâm mộ vị bạn học “Đinh Nhất” học cùng trung học với tôi.... (丁一 đinh nhất)
Đương nhiên là mời các đại sư viết thiếp dùm tôi thì tôi không lo lắng thân phận của họ bị nhìn ra, đây là giới hạn. Kỳ thật tôi vẫn luôn mâu thuẫn, cũng sợ tác phẩm của các đại sư chảy ra ngoài gây phiền toái, nhưng phương diện khác lại không nghĩ là để họ mất đi liên hệ với thời đại này, bao nhiêu người yêu mến thư pháp đều sao chép lại các tác phẩm của họ bao nhiêu lần, nếu để mấy người Vương Hi Chi sáng tác ra chút tác phẩm, đó là cống hiến cỡ nào với văn hóa truyền thống? Cho nên tôi nghĩ biện pháp điều hòa dùng bút pháp của chính bọn họ viết một loạt nội dung không liên quan, ví dụ như là “Học, học nữa, học mãi”.
Mấy lão nhân mặc dù rất hài lòng hỗ trợ, nhưng tôi vẫn lo lắng tới việc bọn họ còn chưa quen chữ giản thể, tôi liền nhắn Tiêu Nhượng hỗ trợ công tác của họ, các hảo hán đều la hét ầm ỹ, hôm đó cho bọn họ uống thả cửa, thế mới không lo có người chuốc rượu tôi.
Vừa mới tan họp, tam đại danh y liền tiến hành hội chẩn cho Hoa Mộc Lan, hơn nửa tiếng nghiên cứu cùng tranh luận cuối cùng cũng không thành công, nguyên nhân là họ kiên trì mình mới đúng. Bọn họ gặp khác biệt lớn ở vài vị dược thảo, cuối cùng Hoa Đà rời khởi, quyết định dùng châm cứu trợ giúp Hoa Mộc Lan, Biển Thước cùng An Đạo Toàn mỗi người viết một phương thuốc, tùy người bệnh lựa chọn lấy làm quyết định cuối cùng. Về mặt niên đại, Biển Thước trước hai vị kia, Hoa Đà cùng An Đạo Toàn cũng rất tôn trọng ông ấy, nhưng khi liên quan tới bệnh lý cụ thể ba lão già này đều tỏ ra “Ta kính tiền bối, nhưng ta càng yêu chân lý”.
Tổng thể hội nghị lần này làm các vị hộ khách hiểu nhau sâu sắc hơn, bồi đắp thêm cảm tình, đương nhiên là cũng giúp mọi người mở rộng tri thức lịch sử, khiến họ chính thức làm được “Trước thông 500 năm, sau rành 500 năm”, xét thấy sự thành công của hội nghị, chúng tôi quyết định mỗi tuần tiến hành một lần hội nghị khách hàng, nếu có người mới tới sẽ triệu tập một hội nghị hoan nghênh cỡ nhỏ, hơn nữa dần dần trở thành một thường lệ.
Khi tôi vừa gọi điện với Lưu Bang, thuận lợi truyền lời hỏi thăm ân cần của Tô Võ tới anh ấy thì đứa con của vị thợ rèn chạy hùng hục vào. Nhìn thấy tôi vội nói: “Tiêu sư phụ, ba con nói thương của thầy đánh xong rồi.”
Hạng Vũ không nói hai lời sải bước đi ra, các hảo hán đều hỏi tôi: “Chú muốn đánh thương làm gì?”
“Vũ ca cùng Nhị béo quyết đấu.” Tôi vừa nói vừa đi theo Hạng Vũ tới cửa hàng rèn.
“Nhị béo là ai?” Trương Thuận không hiểu.
“Lữ Bố!”
Các hảo hán đều sôi trào, vừa chạy theo vừa hét lên: “Hai người bọn họ có cừu oán gì?” Ngay cả Nhan Chân Khanh, Ngô Đạo Tử cũng chạy theo ra, Sở Bá vương đại chiến Lữ Bố, chỉ cần biết tới hai cái tên này thì dù là văn hay võ cũng không thể bỏ qua.
Bọn tôi tới cửa hàng rèn, thấy một cái thương còn cao hơn người đang dựng ở đó, Hạng Vũ chạy tới nhấc lên, xem tỉ mỉ, thợ rèn vô cùng tự tin với tay nghề của mình, ngồi một chỗ cười tủm tỉm: “Thế nào, vừa lòng chưa?”
Hạng Vũ đặt thương ngang ngực, cúi đầu vuốt ve thân thương, xem ra anh ấy rất vừa lòng về sức nặng, nhưng những cái khác thì chưa biết.
Chiếc thương này, đầu thương còn dài gấp rưỡi bình thường, bên trên có vô số vân văn, thương thân thô như miệng chén, cổ thương cùng vĩ thương có một vòng hoàng kim, nhìn nó đã thấy uy phong lẫm lẫm.
Thang Long xông ra, duỗi tay với Hạng Vũ: “Tôi xem xem.” Anh ấy cầm thương, khen: “Phân lượng tốt.” lại nhìn đầu thương, kinh ngạc: “Đây là thép damacus, loại thép này bọn tôi không có, có loại này chém sắt như chém bùn.” Anh ấy lại nhìn thân thương: “Ừm, độ kim.” Tôi nghe ra anh ấy nói mới hiểu được ông thợ rèn bỏ toàn bộ 2000 đồng tiền mua vật liệu ném vào đó.
Vị thợ rèn đứng lên, hơi kích động: “Hành gia nha.”
Con vị thợ rèn kêu lên: “Đó là sư phụ của bọn con.”
Thang Long nhìn một lúc lâu còn chưa buông, cân nhắc kỹ rồi bĩu môi: “Đáng tiếc thương này không dùng cho chiến tranh được.”
Thợ rèn ngạc nhiên nói: “Chiến tranh? Hiện tai ai còn dùng nó chiến tranh? Đầu thương dùng thép tốt tôi mài ra.”
Thang Long nói một câu trúng tâm Hạng Vũ, anh ấy đặt tay lên vai Thang Long hỏi: “Vậy chú xem có thể sửa không?”
Thang Long nói: “Đương nhiên có thể.”
“Cần thời gian bao lâu?”
Thang Long vừa cởi áo ngoài vừa nói: “Một giờ là xong.” Anh ấy nói với các hảo hán đang đứng xem: “Cần hai người khỏe mạnh tới.”
Hạng Vũ nói: “Ta tính một cái.”
Lý Quỳ xắn tay áo lao ra: “Cần em làm gì?”
Thang Long: “Kéo bễ.”
Vị thợ rèn nông thôn vẫn sử dụng lò luyện với ống bễ, Hạng Vũ cùng Lý Quỳ một trái một phải bắt đầu quạt gió, cũng may việc này không cần kỹ thuật gì, chỉ cần liều mạng kéo là tốt rồi.
Thang Long thấy than trong lò dần sáng chói, bỗng cầm lấy nửa đoạn dưới thương thả vào, vị thợ rèn kinh sợ: “Anh làm gì vậy?”
Thang Long chẳng buồn để ý tới, lẳng lặng xem thân thương dần biến đỏ, sau đó kéo ra, vốc một đống mạt thép để bên miệng, cẩn thận thổi mạt thép lên thân thương. Thân thương lóe lên máu đen màu đỏ, lấp láy không ngừng, thổi một lúc, Thang Long đẩy phần thân thương đã thổi vào nước, mọi người kể cả thợ rèn đều không biết anh ấy muốn làm gì, chỉ đứng bên nhìn xem.
Nửa đoạn trước đã hết đỏ, Thang Long lại cầm nửa đoạn sau dùng cách vừa rồi, chờ khi toàn bộ thương đều được gia công, cán thương đều đầy tro thép rất nhỏ, tôi sờ cũng có cảm giác rách tay, tôi hỏi: “Thương này còn có thể dùng sao?”
Thang Long giơ thương quăng ra miếng đất bên ngoài, lấy đất cát cọ xát một lúc, cầm lên dùng áo lau một lần, lại nhìn mạt thép đã biến thành từng viên nhỏ hợp nhất với thân thương, hơn nữa nhìn lại, mạt sắt lung tung lại uốn lượn thành khúc, hiện tại nhìn giống như một con ô long uốn lượn dọc theo thương, cứ thế, thân thương thật dài không còn vẻ đơn điệu nữa, trọng yếu nhất là nó đã biến từ một tác phẩm nghệ thuật thành một vũ khí đăng đằng sát khí.
Vị thợ rèn lập tức không biết hổ thẹn hỏi: “Vị sư phó này, ngài làm vậy ngoại trừ đẹp còn có tác dụng gì?”
Thang Long đưa thương chỉ cho ông ta: “Làm thế có thể gia tăng sự ma sát giữa tay cùng cán thương, trọng yếu nhất là thân thiết thương không rời tay, hơn nữa có thể ngăn ngừa nó dính nước rồi đông lạnh cắm chặt vào đất.
Vị thợ rèn nghe trợn mắt há mồm, ông ta vỗ đứa con cũng đang trợn mắt há hốc mồm nói: “Sau này cố gắng học tập sư phó, nghe chưa?”
Thang Long mỉm cười, cẩn thận mài lưỡi, trình trọng giao cho Hạng Vũ: “Hạng đại ca, anh xem vừa lòng không?”
Hạng Vũ ngắm thương một lúc, cuối cùng trầm giọng nói: “Có thương này nơi tay, tên mập xui xẻo rồi.” Nói xong, Hạng Vũ tiện tay quăng cây thương cho tôi, lấy điện thoại ra gọi, tôi nhanh chóng nghe được tiếng Nhị béo: “Uy?”
“Ngựa tao tìm được rồi, thương cũng có, khi nào chiến?”
Nhị béo suy nghĩ chút rồi nói: “Mày nói sao?”
Hạng Vũ hừ lạnh: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, tao thấy hôm nay cũng tốt.”
Tôi: “...”
Nhị béo nói: “Mày chờ chút, tao hỏi ý ông chủ bọn tao đã.”
Tôi đỏ mặt tía tai: “...”
Lát sau, Nhị béo nói: “Được, ông chủ bọn tao đồng ý, hai giờ nữa gặp ở biệt thự Xuân Không, mày tìm được chứ?”
Tôi lảo đảo lắc lư: “....”
Hạng Vũ nói: “Một lời đã định.”
Anh ấy cúp điện thoại, nhìn thoáng qua bốn phía hỏi: “Oài, thương của tôi đâu?”
Tôi hấp hối: “...”
Hạng Vũ nhìn thoáng qua mặt đất, cầm cây thương đang đè trên ngực tôi lên, cười nói: “Tiểu Cường, chú nằm dưới đất làm gì?” Anh ấy thấy tôi không đứng dậy cúi xuống ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Chú vừa rồi có gì muốn nói, chú muốn nói gì?”
Tôi thở dốc một lúc mới nói: “Đè... đè chết ông rồi.”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn Tác giả : Trương Tiểu Hoa Quyển 3
-----oo0oo-----
Chương 26: Tố nhân biểu thái Lữ Bố.
Nhóm dịch: Lưu linh hội
Biên: Lão Sầu
Nguồn: TTV
Thực sự may mắn vũ khí Hạng Vũ dùng đi quyết đấu không phải Bát đại chùy, nghe nói quả chùy đó không phải 400 cân mà là 800 cân, ít nhất cũng nặng tầm 100 200kg.
Có lẽ có một số người không rõ cảm giác bị 130 cân đè lên là thế nào, kỳ thật 130 cân (65kg) cũng không nặng lắm, tương đương với sức nặng của một người bình thường, nhưng dù gì người ta có đè toàn bộ cơ thể lên cũng không tập trung ở một điểm, dù sao người còn có đầu, có cổ, có ngực, có đùi.
Nhưng mà thương của Hạng Vũ ném ra lúc tôi không đề phòng, 130 cân tương đương với một người trưởng thành lao thẳng vào ngực làm tôi ngã ngồi xuống, hơn nữa còn bị động năng tác động, tôi không nằm lăn ra mới lạ -- nếu các bạn không phục thì cứ thử xem, tôi cũng khoảng 130 cân, rất vui lòng hỗ trợ.
Hạng Vũ cầm thương vào tay, tùy ý múa mấy thương, thương trong tay anh ấy như một cái côn nhựa, tôi hiện tại cũng tin tưởng cách nói là anh ý vạn nhân địch, cầm cái vũ khí giết người biến thái này, chiêu pháp không cần tinh diệu cỡ nào, trong đám đông chỉ cần quét ngang thì cũng là một cái máy xay thịt rồi.
Lam Xung, Đổng Bình, Trương Thanh đều là cao thủ dùng thương, nhưng nếu để họ dùng Bá Vương thương này, vậy cũng không múa nổi, bởi vậy bọn họ rất tin tưởng vào khả năng Hạng Vũ thắng trận này.
Đoàn Cảnh Trụ tiếc nuối: “Đáng tiếc Tiểu ôn hầu Lã Phương ca ca không ở đây, nếu không để anh ấy mớm chiêu cho Hạng đại ca, giúp đại ca hiểu thêm về Phương Thiên họa kích.”
Trương Thanh vỗ vai anh ấy: “Hạng đại ca là anh hùng hảo hán, sao lại thèm chiếm chút tiện nghi này chứ?”
Lâm Xung lão luyện thành thục nói với Hạng Vũ: “Hạng huynh, thương mặc dù có rồi, nhưng anh còn chưa xem thuận tay hay không, hôm nay chiến có vội vàng quá không?”
Tôi vừa mới lấy lại chút sức lực nói: “Đúng vậy Vũ ca, có vội vàng quá không?”
Hạng Vũ không nói gì, quay lưng đi lẩm bẩm: “Anh không còn nhiều thời gian...”
Hạng Vũ cầm thương, trở lại trường tìm con thỏ thọt. Anh ấy xoay người lên ngựa, ôm quyền nói với chúng tôi: “Các vị, Hạng mỗ đi đây.”
Phương Trấn Giang vội la lên: “Không nên như vậy, chúng ta cũng đi theo quan chiến.”
Ngô Tam Quế cũng nói: “Hạng lão đệ, đại chiến sắp tới phải chú ý tiết kiệm mã lực.” Anh ấy vừa nói vậy mọi người đều ý thức được vấn đề này, từ đây tới núi Xuân Không cũng hơn 30 dặm (15km), con thỏ thọt mặc dù thần tuấn nhưng chở anh ấy cùng đại thương cũng hơn 400 cân, chạy hết quãng đường cũng không dễ dàng.
Hạng Vũ sững sờ: “Không sao đâu.”
Vương Dần xông về phía trước kéo cương con thỏ thọt lại nói: “Thế này đi, tôi lái cái xe chở than đá chở ngựa cùng thương đến. Hạng đại ca cùng mấy người Tiểu Cường ngồi xe tới.” Xe tải của Vương Dần để lại ở trường Dục Tài khi đi Singapore, thân phận hiện giờ của anh ấy là đội trưởng đội xe của Dục Tài, lần này có lẽ là lần cuối cùng lái xe chở than.
Hạng Vũ nghĩ lại, lập tức xuống ngựa, giao thương cho Vương Dần: “Làm phiền rồi.”
Vương Dần đặt thương ở thùng xe, khó xử hỏi: “Nhưng con ngựa lên xe kiểu gì?”
Thùng xe cách mặt đất khoảng tầm 1m5, người bò lên còn phải vịn tay à.
Bảo Kim kéo Lý Quỳ nói: “Đến, tôi ôm chân trước cậu ôm chân sau. Hai ta đưa ngựa lên.”
Mọi người: “...”
Thời Thiên chui từ đám đông ra, không ngừng kêu lên: “Tôi có biện pháp, tôi có biện pháp.” Anh ấy nhảy lên xe, móc ra một quả táo lắc lắc trước mặt con thỏ thọt: “Ngựa ngoan, lên nào.” Vẫn là bộ dáng trộm gà cắp chó, con thỏ thọt khinh miệt nhìn anh ấy, mũi phì phì, nước mũi văng lên mặt Thời Thiên.
Hạng Vũ mỉm cười, hai ngón tay đặt lên miệng huýt gió, kêu lên: “Tiểu Hắc, lên.”
Con thỏ thọt nghe thấy chủ nhân gọi, đi lùi ra sau vài bước, chạy chầm chậm lao lên. Hai chân trước nhẹ nhàng nhấc lên đặt lên thùng xe, hai chân sau nhẹ nhàng lăng không hạ xuống. Vững vàng dừng trên thùng xe, sau đó trừng mắt đối thị với Thời Thiên một lúc, cúi đầu ăn quả táo trong tay Thời Thiên, mọi người cười ha hả, đều khen: “Súc sinh giỏi lắm.” Trong lòng tôi nói thầm: Không hổ là đã từng chui qua vòng lửa.
Sau đó tôi kêu Ngụy Thiết Trụ cùng Lý Tĩnh Thủy lái hai chiếc xe khách lớn của trường chở mọi người đi, tôi cùng Hạng Vũ với Tần Thủy Hoàng vẫn đi chiếc xe bánh mì nát, lao thẳng tới biệt thự núi Xuân Không.
Lúc này trên xe chúng tôi có thêm một thằng nhóc – Tào Tiểu Xung, thằng nhóc này rất thích Bánh Bao, tiếp đó nó thân với Tần Thủy Hoàng nhất, bá bá mập mạp của nó từng vô tư đưa bí tịch hồn đầu la truyền cho nó, hai người cùng sóng vai chiến đấu một thời kỳ, tiếp đó nó thích dán lấy Hạng Vũ, Hạng bá bá mặc dù chưa từng tỏ ra thân thiện, nhưng dạy nó những thứ mới mẻ kích thích, hiện tại Tiểu Xung thích Ngô Tam Quế, lão hán gian đối với người khác luôn như thâm cừu đại hận, nhưng chơi với Tào Tiểu Xung rất vui, một già một trẻ thỉnh thoảng cười khanh khách.
Ngô Tam Quế cảm khái: “Lúc anh chết… cháu anh cũng lớn bằng Tiểu Xung.”
Tôi nói thầm lão kiếm đâu ra cháu, Ngô Ứng Hùng chả bị Kiến Ninh công chúa thiến là gì?
Tôi vừa lái xe vừa hỏi Tiểu Xung: “Hạng bá bá đấu với Lữ Bố, con hy vọng ai thắng?”
Tào Tiểu Xung không chút hàm hồ đáp: “Đương nhiên hy vọng Hạng bá bá thắng, cha nói Lữ bố không phải người tốt.”
Tôi cười nói: “Cha con đánh giá Lữ Bố thế nào?”
“Cha con thường nói với mấy ngươi Hứa Trử thúc thúc rằng, làm người không cần làm Lữ Bố.”
Cả xe đều cười, Hạng Vũ cũng cười nói: “Đứa nhỏ này nói chuyện rất có duyên nha.”
Tôi nói: “Vũ ca, nhân duyên thì nhân duyên, nhưng Lữ Bố quả thực là kình địch.”
Hạng Vũ ngừng cười nói: “Anh chỉ không thích nó thôi, cho dù vì A Ngu anh cũng sẽ không khinh địch.”
Tôi trầm mặc một lúc nói: “Anh cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, nơi này cách thời đại các anh mấy ngàn năm, chị dâu vị tất có thể cùng thời đại chúng ta, Quan nhị ca cũng thế là gì, huynh đệ có ba người thì đại gia cùng tam gia đi Bắc triều với Tùy triều.”
Hạng Vũ gật đầu: “Anh hiểu.”
Chờ khi chúng tôi tới biệt thự, thằng nhóc Nhị béo còn chưa tới, lần trước chúng tôi tới đây làm to chuyện nên tới giờ vẫn không ai ở, cỏ sắp mọc đầy rồi, trên lầu vẫn lộn xộn. Ngô Tam Quế giả bộ đi dạo chung quanh, kỳ thật là quan sát bốn phía có phục binh không, lão già này lục đục với người khác cả đời rồi, đến đâu cũng phải cẩn thận, tôi kêu lão về: “Muốn biết có mai phục hay không cần phải phiền toái thế sao?” Tôi quay lại hỏi Triệu mặt trắng: “Tiểu Triệu, có sát khí không?”
Lúc này đám đông đi theo chúng tôi ồn ào xuống xe, Ngô Đạo Tử cầm theo giấy chuẩn bị sẵn, bút vẽ cũng cầm sẵn trong tay. Vẻ mặt vô cùng hưng phấn, ngay cả mấy vị văn nhân cũng không muốn bỏ qua tràng cảnh Hạng Vũ chiến Lữ Bố. Tôi tiếc nuối nói: “Nếu có camera thì tốt.”
Các hảo hán lấy điện thoại cầm tay ra: “Điện thoại của bọn anh quay được.” sau đó bắt đầu thảo luận: “Điện thoại của chú mấy megapixel?” “Của em 3.0, của anh thì sao?”
Tôi: “...”
Vương Dần vì không khiến con thỏ thọt cảm thấy mệt nên đi rất chậm, tới nơi sau cùng, đằng sau anh ấy là một chiếc xe container lớn, hoàn toàn đóng kín, cái xe này chạy tới giữa đồng cỏ, cửa sau chậm rãi nâng lên. Từ phòng điều khiển có mấy người chạy ra bắt đầu dựng cầu.
Chúng tôi cũng không biết đây là ý gì, vây tới xem náo nhiệt. Chờ cho cầu nhỏ đáp xong, lái xe lại ấn một cái nút, bên trong cánh cửa cuối hiện lên một hàng rào nhỏ, chúng tôi nhìn qua, nguyên lai trong container có một con ngựa.
Con ngựa này so với cao thỏ thọt cao to hơn một chút, toàn thân trắng phau, không một sợi lông tạp. Bờm ngựa không cần chỉnh sửa, khẳng định phải bỏ tiền chăm sóc bộ mã nhiều hơn cả David Bechkham, nhìn cứ như mây trắng.
Xem vẻ con ngựa được hầu hạ cẩn thận, đám công nhân vội vàng giúp nó xây thang, nó chẳng thèm nhìn lại bọn tôi, chỉ liếc đông ngó tây, chờ khi cái thang dài đáp xong, nó mới thử giẫm một móng lên xem sao, sau đó gật gù đắc ý hổ báo bước xuống xe, công nhân vội vàng đặt lên lưng nó một tấm thảm mỏng, cẩn thận xoa lông. Trương Thuận nhìn qua xe container: “He he, là xe điều hòa.”
Con thỏ thọt đứng trên xe chờ than đá thấy vậy cũng choáng. Khi nó đua ngựa cũng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy. Nó nhòm nhòm con bạch mã kia, con ngựa trắng cũng đang dò xét nó, nó thấy con thỏ thọt nghèo nàn đứng trên xe than đá, kêu phì phì, tựa hồ đang cười nhạo con thỏ thọt, con thỏ thọt hất đầu phì phì, cũng chẳng biết là hâm mộ hãy tức giận, nó nhảy thẳng từ trên xe chở than xuống.
Trận đấu còn chưa đánh mà so về mặt khí thế đã kém một bậc, mọi người đều khó chịu, thấy một con ngựa như vậy, không biết Lữ Bố sẽ kiêu ngạo mức nào.
Kết quả khi Lữ Bố tới bọn tôi được mở rộng tầm mắt, thằng nhóc đi tới bằng một chiếc xe 250 phân khối nát be nát bét.
Lữ Bố thấy đám công nhân còn chưa làm xong, cởi Phương Thiên họa Kích ra, tôi móc điều thuốc qua mời – trong mắt người khác hắn là Lữ Bố, trong mắt tôi nó là Nhị béo đánh nhau với tôi từ nhỏ, không thể không chào hỏi một câu.
Tôi đưa thuốc cho nó: “Tới rồi hả?”
Nhị béo nhìn thuốc trong tay tôi đầy do dự: “Vì lần quyết chiến này tao cũng đã cai thuốc rồi.”
“Cai thuốc bao lâu rồi?”
“...Mới sáng hôm nay bắt đầu cai.”
Tôi đá vào mông nó, cười mắng: “Hút đi! Hút có một điếu mà chết à?”
Sau đó hai chúng tôi lại chẳng có gì để nói, chung tôi hiện tại thuộc hai trận doanh đối địch.
Nhị béo nắm Phương Thiên Họa Kích trong tay chờ các công nhân hoàn thành công việc, mấy người kia chỉ lo làm việc, cẩn thận cọ rửa từng chỗ một, cuối cùng Nhị béo không thể chịu nổi nữa, hét lên: “Bọn mày xong chưa? Đó là ngựa chứ có phải động cơ đâu, lau cái gì mà lau, sơn mà tróc tính đầu ai đây?”
Mấy công nhân nghe vậy vội làm nhanh hơn, sau đó vội lên xe rời đi.
Nhị béo cắm cây kích trên cỏ, cởi xuống từ xe máy một đống lớn mở ra, nguyên loại là một bộ bì giáp chế tác tinh xảo, bất quá vừa thấy là biết đồ thủ công hiện đại, chắc cũng là do Hà Thiên Đậu đầu tư.
Nhị béo mặc áo giáp che ngực, rồi mặc áo choàng, tôi phì cười: “He he, thanh đồng thánh đấu sĩ, còn chưa tạo xong thập nhị cung hoàng đạo hả.”
Nhị béo ngượng ngùng cười cười, ném tàn thuốc xuống đất, cẩn thận kiểm tra yên ngựa, sau đó xoay người lên ngựa. Hạng Vũ thấy thế cũng lấy Bá Vương Thương từ trên xe than đá xuống nhảy lên con thỏ thọt, hai người ngồi trên lưng ngựa đi vòng vòng.
Chạy qua chạy lại, con ngựa kia dù kiêu căng nhưng thật sự cùng con thỏ thọt một đen một trắng lao đi như tên rời khỏi cung.
Tôi không hiểu: “Bọn họ làm gì vậy?”
Lâm Xung: “Trước tiên dắt ngựa đi rong, hai người kia lúc động thủ không qua ba năm trăm chiêu khẳng định không phân thắng bại, nhất định phải bảo đảm mã lực.”
Một lát sau, các hảo hát cùng Tứ đại thiên vương đều ngồi vào vị trí, tôi biết sắp bắt đầu rồi, quả nhiên, hai người dần dần giảm tốc độ, quay nửa vòng, sau đó Nhị béo bên trái Hạng Vũ bên phải đứng sẵn sàng, nhị béo ôm quyền với Hạng Vũ; “Anh trước tôi, tôi xưng một tiếng Hạng huynh, anh vị tất có thể biết tên tôi.”
Hạng Vũ thi lễ: “Không cần khách khí, tôi biết cậu là đệ nhất mãnh tướng của tam quốc.”
Nhị béo nói: “Anh tôi giao chiến, chỉ có thể nói đều vì việc riêng, nhưng vô thù oán, trên chiến trường đao thương không có mắt, chúng ta dùng hết sức là được. Không cần tử chiến, ý Hạng huynh thế nào?”
Trong đám đông có người hô: “Còn chưa đánh mà thằng nhóc này đã sợ.” Tôi quay đầu lại trừng mắt, biết hẳn là người của đám hảo hán nói, tứ đại thiên vương bon họ sẽ không nói loại lời nói này. Hai phương giao chiến, mỗi người hiện đại thức tỉnh thì từ trình độ nhất định sẽ nhân từ nương tay, bình thản hai ba mươi năm, bọn họ đã không muốn thấy máu nữa. Kỳ thật đừng nói là hai thế làm người, cho dù một người mà đã sống vài chục tuổi, có vợ có con, dù kiếp trước là kiêu hùng cũng không động nổi đao.
Hạng Vũ nghe nhị béo nói vậy, mỉm cười: “Tao cũng không muốn mạng của mày hay ném mạng ở chỗ này.”
Tôi thở dài một hơi, đoạt lấy đồ ăn vặt của Tú Tú ăn ngấu nghiến, hiện tại tôi có thể thoải mái xem trận đấu này rồi.
Hạng Vũ nói tiếp: “Chỉ là tao có một yêu cầu.”
Nhị béo: “Mời nói.”
“Nếu tao thắng, bọn mày đáp ứng tao tìm Ngu Cơ phải không?”
“Uh.”
“Vậy được, yêu cầu của tao là nếu tao thắng, bọn mày trước không kinh động cô ấy. Chỉ cần mang tao đi để tao nhìn thấy cô ấy, tùy quyết định của tao khi nào khôi phục trí nhớ của cô ấy.”
Nhị béo nói: “Không vấn đề, tao thay ông chủ của bọn tao đáp ứng mày.”
Hạng Vũ hoành thương : “Mời.”
Nhị béo đặt Phương Thiên Họa Kích ngang trước mặt nói: “Mời.”
Các hảo hán đều tập trung nhìn xem. Mọi người đều mở điện thoại, khẩn trương chờ hai người khai chiến. Chỉ sợ một phút không lưu ý sẽ bỏ lỡ mất đoạn phấn khích. Ngô Đạo Tử tay nắm bút, có vẻ đang giết thời gian, nhưng tôi phát hiện mắt ông ấy không nháy một chút, chờ vẽ lại hình ảnh.
Nhìn lại Hạng Lữ hai người thấy bọn họ đồng thời giục ngựa lao tới đối phương, con thỏ thọt dù sao cũng là chiến mã có trí nhớ của kiếp trước, tương thông tâm ý với chủ nhân, Hạng Vũ hơi khom lưng nó đã hiểu chủ nhân muốn công kích, chưa cần có hiệu lệnh đã lao thẳng tới, Hạng Vũ một tay nắm thương, thét dài, chờ khi cách Nhị béo hơn mười bước bỗng nhiên dùng hai tay nắm thương, lao thẳng tới đập Nhị béo. Nhị béo vừa mới khởi động, thấy thương tơi giơ ngang Phương Thiên Họa Kích đón đỡ, “rầm” một tiếng nổ to, hai con ngựa lướt qua nhau, Hạng Vũ kéo cương, con thỏ thọt xoay người vô cùng xinh đẹp, mắt hổ chằm chằm chuẩn bị lần công kích thứ hai.
Nhị béo đỡ một thương, thái độ vô cùng khó hiểu nhìn lại con ngựa, nó thử kéo cương, nhưng con ngựa không nhúc nhích.
Kỳ thật vừa rồi trong nháy mắt bọn tôi cũng thấy rõ, Hạng Vũ nện xuống một thương, con ngựa lảo đảo, khi đó, thắt lưng con ngựa tựa hồ sụp xuống phân nửa, hiện tại nhị béo kéo dây cương, con ngựa vô lực phản ứng, không thể tưởng tượng nổi con ngựa nhìn qua uy phong lại là cái giàn hoa giấy.
Vì vậy một màn khiến mọi người phát điên xuất hiện: Hạng Vũ cầm thương chờ Nhị béo quay đầu, nhưng nhị béo chậm chạp không nhúc nhích. Mông người cùng mông ngựa đều quay về phía Hạng Vũ.
Một lúc lâu sau, con ngựa mới hồi lại được chút lực, bắt đầu động đậy, hai chân trước của nó chõe ra, hai chân sau cũng chõe ra nốt, chậm rãi lay động chuyển đầu lại, tựa hồ như khi còn bé tôi ngồi ngựa gỗ.
Con thỏ thọt thấy con ngựa kia đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm, cũng đáng đời, thờ phì phì nhe răng cười.
Nhị béo cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, lát sau “hừ” một tiếng sau đó nhảy xuống ngựa lên xe máy đi luôn, tôi không hiểu gì cả hô: “Mày không dắt ngựa đi à?”
Tiếng Nhị béo từ xa vọng lại: “Tặng cho bọn mày đấy.”
Sau đó trận quyết đấu này cứ vậy đã kết thúc.
Cổ đại sư nói rất hay, cao thủ quyết chiến thường một hai hiệp, lời ấy tôi không thể phản đối.
Trận đại chiến này từ lúc chuẩn bị đã khiến mọi người chú ý, mặc dù là cuộc chiến của hai người, nhưng tuyệt không kém trận chiến giữa hai nước, bởi vì thanh danh khủng bố của Sở bá vương cùng Lữ Bố, người ta nghe qua đều phải nhíu mày, kết quả là một trò cười, chẳng có gì đáng chú ý, ngay cả cơ hội tìm quân y cũng không có.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn Tác giả : Trương Tiểu Hoa Quyển 3
-----oo0oo-----
Chương 27: Bảo Ngân.
Nhóm dịch: Lưu linh hội
Biên: Lão Sầu
Nguồn: TTV
Nhị béo đi mất hút chúng tôi vẫn chưa thích ứng được, thiên cổ đệ nhất Bá vương quyết đấu với tam quốc đệ nhất mãnh tướng lại kết thúc qua loa như vậy, ngay cả tôi là một thằng sợ chọc phiền toái cũng cảm thấy rất bất mãn, không đấu võ thì vật tay cũng được mà.
Còn có một phiền toái nữa là con ngựa mà Nhị béo lưu lại, hôm nay con súc sinh này đoạt hết danh tiếng, đáng tiếc thời khắc mấu chốt lại tuột xích, thằng Nhị béo vỗ mông bỏ chạy, vứt vị gia gia này lại cho chúng tôi. Đại bạch mã một lúc sau cũng đứng thẳng lên được. Tôi chỉ vào mặt nó mắng: “Nhà ai thiếu ngựa kéo xe thì lôi nó đi.”
Đoàn Cảnh Trụ tới xem qua nói: “Không sao, nuôi thì cũng chạy được, nhưng không đánh trận được thôi.”
Đại bạch mã cũng biết mình mất thể diện, không còn vẻ kiêu ngạo nữa, cúi thấp đầu mặc chúng tôi xử lý, Hạng Vũ cũng không nhìn nổi nữa nói: “Kéo về nuôi chung với Tiểu Hắc đi.”
Con thỏ thọt thấy việc đã xong, ngựa quen đường cũ nhảy lên xe than đá, đại bạch mã thấy xe điều hòa của mình mãi chẳng thấy đâu, biết mình bị vứt bỏ rồi, nó dùng ánh mắt thương cảm nhìn con thỏ thọt, rồi cũng nhảy lên xe, mọi người cười mắng: “Mả mẹ nó, ra là nó cũng biết nhảy.” Từ đó về sau đại bạch mã có tên mới: Đại bạch thỏ.
Mọi người đi dạo trên bãi cỏ một lúc, Phương Trấn Giang không xem được trận quyết đấu tức giận vô cùng, dậm chân bình bịch, nhìn thấy 12 bức bình phong cẩm thạch hầm hừ: “Mịa nó chứ, lão Vương (Phương Tịch) chuyển đi đi, em không thể đi về một chuyến tay không, kéo hết về Dục Tài đi.” Tôi hài lòng gật đầu, tinh thần vì trường Dục Tài của Phương Trấn Giang khiến tôi rất cảm động.
Phương Trấn Giang gọi Vương Dần ở phía xa: “Anh đánh xe tới, em chuyển lên.”
Vương Dần mắng: “Chú mày có thể chỉ huy anh từ khi nào đới?” Nói vậy, nhưng vẫn đánh xe tới, chẳng tới mấy phút đã cùng với Phương Trấn Giang chuyển toàn bộ đồ lên trên xe.
Tôi cũng nhìn bọn họ cười nói: “Đúng là oan gia.”
Hoa Vinh cùng Bàng Vạn Xuân ngồi dưới đất thảo luận tiễn pháp. Hai người bọn họ thuộc loại có tiếng nói chung lại chẳng có cừu oán, cho nên thường xuyên ngồi một chỗ tâm sự.
Lệ Thiên cùng Phương Tịch ở chung một chỗ, bọn họ quay lưng về phía đám hảo hán Lương Sơn nói chuyện gì đó, nhưng đứng quay lưng cho đối phương, nói rõ bọn họ đã không có địch ý gì rồi, hiện tại chỉ còn chuyện Bảo Kim cùng Lỗ Trí Thâm là chưa kết thúc thôi.
Tôi vỗ vai Bảo Kim: “Anh cùng Lỗ hòa thượng không thể không đánh nhau sao?”
Bảo Kim lắc đầu khẳng định: “Anh với nó thì không được, gặp mặt là phải đánh nhau chết sống luôn.” Tôi biết rõ Bảo Kim là người thế nào, bình thường rất tùy tiện nhưng lại cứng rắn, nếu chuyện gì muốn làm thì phải làm bằng được, điều này khiến tôi vô cùng đau đầu.
Chợt điện thoại của Bảo Kim vang lên, anh ấy nhận điện không nói hai lời, vẻ mặt vô cùng vui mừng, hét lớn: “Thật hả, mấy giờ tối tàu tới?”
“Ai?” chờ anh ấy cúp máy tôi mới hỏi.
“Huynh đệ của tôi, vẫn ở bên ngoài. 9 giờ tối nay xe lửa trở về, ha ha.”
Tôi nói: “Có cần vui sướng thế không, em còn tưởng rằng mối tình đầu của anh còn giữ tấm thân xử nữ tới cậy nhờ anh cơ.”
Bảo Kim cười nói: “Đây là thân nhân duy nhất của anh trên thế giới này, bọn anh đã nhiều năm không gặp mặt rồi.”
Tôi nói: “Nó đang làm gì vậy?”
“Cũng là công nhân - duy tu sân bay.” Bảo Kim vừa nói vừa móc ra ví tiền giơ ra ảnh chụp người em của mình, tôi thật sự lần đầu thấy có người anh nào đem ảnh chụp của em mình nhét vào ví tiền để lúc lúc có thể nhìn thấy. Xem ra hai anh em cảm tình thật sự vô cùng thân thiết.
Bảo Kim vừa nhìn vừa nói tiếp: “Anh với Lỗ Trí Thâm, không chỉ là ân oán đơn giản, bọn anh là...” Anh ấy nói tới đây đột nhiên ngừng lời. Khuôn mặt như bị người ta dùng giấy xanh dán lên mặt, biến sắc sầu thảm.
Tôi vội hỏi: “Sao vậy?”
Bảo Kim cầm ví tiền sửng sốt nhìn mãi không nói gì. Vẻ mặt đổi tới đổi lui, tròng mắt như muốn nổ ra. Qua một lúc lâu, anh ấy mới thì thào: “Đệt con mịa nóa.”
Sau đó mặc kệ tôi hỏi thế nào cũng chỉ lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại “Đệt mịa…”, tôi tức điên, tát anh ấy một cái nói: “Con mịa nó, rốt cục thua bao nhiêu tiền?”
Một cái tát của tôi cũng khiến anh ấy sống lại, Bảo Kim chẳng buồn để ý tới tôi, kéo Thời Thiên ở bên cạnh tới, dí ví tiền vào mũi anh ấy hét lớn: “Mày biết nó không?”
Thời Thiên hoa tay múa chân hồi lâu bỗng ngẩn ngơ, giọng the thé: “Đây chẳng phải là Trí Thâm ca ca sao?”
Tôi lập tức chết sững, đứng nguyên tại chỗ vò đầu bứt tai không ngừng. Các hảo hán Lương Sơn vừa nghe được Thời Thiên nói vậy, ồ ạt vây lấy, nhìn vào ảnh chụp trong ví tiền Bảo Kim, như cá mập thấy máu la hét: “Trí Thâm ca ca.”
Lư Tuấn Nghĩa đặt tay lên vai Bảo Kim hỏi: “Chú gặp qua Trí Thâm huynh đệ rồi hả? Ảnh chụp này từ đâu tới vậy?”
Bảo Kim không trả lời, ngồi phịch xuống đất, tự nhủ: “Không thể tin nổi, không tin nổi, 30 năm là anh em, hóa ra đời trước là cừu nhân...”
Các hảo hán ầm ĩ: “Đây là em cậu à?”
Bảo Kim cầm ví cười mếu: “Lỗ Trí Thâm, ngày ngày tao nhớ tới mày, ai ngờ được lại là mày - Ngân Tử?”
Hỗ Tam Nương nghi hoặc: “Ngân Tử?”
Ngô Dụng nói nhỏ: “Huynh đệ của Bảo Kim tất nhiên gọi là Bảo Ngân.”
Tôi lấy ví tiền nhìn qua bức ảnh chụp, Bảo Ngân cũng mày rậm mắt to, mũi củ tỏi, có một hai phần tương tự Bảo Kim, nhưng điểm khác biệt cũng rất lớn, Bảo Ngân còn khờ hơn Bảo Kim mấy phần, ánh mắt ngơ ngơ, hẳn cũng là một hảo hán ngay thẳng.
Tôi cẩn thận hỏi kỹ lại Bảo Kim: “Ngân Tử giống Lỗ Trí Thâm như đúc, thế ngày anh khôi phục trí nhớ nên nghĩ tới anh ấy à.”
Lúc này đại thể mọi người cũng đã hiểu được khúc chiết trong đó: “Sao có thể liên hệ người phải trả thù với huynh đệ sớm chiều ở chung chứ? Huống chi hai đứa lớn lên với nhau từ nhỏ.” Mọi người không rõ, Hoa Mộc Lan là người ngoài mới nói rõ được mấu chốt.
Tôi không thể không thừa nhận Hoa Mộc Lan nói có lý, kỳ thật thân nhân lớn lên từ nhỏ với mình nên mình rất xem nhẹ tướng mạo của họ, ví dụ đệ đệ khó đánh giá tỷ tỷ là mỹ nữ hay không, mặc kệ là xấu hay đẹp, thì vẫn luôn thích khuôn mặt trời sinh. Bảo Kim cùng Bảo Ngân tách ra nhiều năm, nếu không bỏ ra ảnh chụp nhìn thoáng quá thì còn không ý thức được đệ đệ của mình giống Lỗ hòa thượng.
Bảo Kim ngồi dưới đất như bị thần kinh lẩm bẩm: “Không ngờ, thật không ngờ -- chẳng trách khi bé mình luôn thích ăn hiếp nó...”
Các hảo hán vừa tức vừa cười: “Đệ đệ của cậu hiện ở đâu?”
Bảo Kim lăn lông lốc đứng lên: “Tối nay 9h xe lửa tới. Tôi phải đi đón nó.”
Các hảo hán còn vội hơn anh ấy: “Bọn tao cũng đi.”
Bảo Kim ngạc nhiên: “Bọn mày đi làm gì? Đó là anh em của tao.”
Các hảo hán không vui: “Bọn tao làm huynh đệ với nó còn sớm hơn mày đấy.”
Ngoại trừ Tứ Đại Thiên Vương ra, các hảo hán thấy việc này rất khôi hài, kiếp trước là đối thủ thì đời này biến thành anh em ruột. Chuyện này còn náo nhiệt hơn con gái ruột yêu bố đẻ ở Nhật Bản nhiều, mấy người Hạng Vũ không đi theo họ.
Chúng tôi trước tiên đưa hai con ngựa thả ở Dục Tài, sau đó tập hợp một đội mới tới nhà ga, khi chúng tôi tới vừa lúc 9 giờ kém 5 phút, cả đám ầm ầm lao tới vây lấy cửa nhà ga, đã nghe được tiếng loa nhắc nhở chuẩn bị tiếp đón khách tới ga.
Tất cả mọi người đều hứng phấn nghị luận, Phương Trấn Giang nói: “Một lát nữa có nói cho Lỗ Trí Thâm - hay là nói cho Bảo Ngân chân tình không?”
Tôi nói: “Em thấy đừng nói vội, mặc kệ cậu ta tin hay không, dù sao anh trai của cậu ta đời trước đánh nhau với cậu ta, tái tục tiền duyên hay không là chuyện khác.” Tôi thấy Tứ Đại Thiên Vương cùng Phương Tịch tránh ở một bên lo lắng thảo luận gì đó, liền hỏi: “Lão Vương, mọi người nói cái gì vậy?”
Phương Lạp lau mồ hôi nói: “Bọn anh đang nghĩ lại xem trong đám thân nhân có ai là cừu gia đời trước không – anh có đứa em họ xa giống hệt Tống Giang.” Các hảo hán đều nói: “Thật à, kéo đến cho bọn tôi gặp mặt.”
Lệ Thiên ảm đạm không nói, tôi hỏi: “Lệ ca, anh cũng nghĩ ra gì rồi à?”
Lệ Thiên ậm ừ một lúc lâu mới nói: “Mọi người đều chưa xác định. Không giống anh, nhà của anh thật có một cừu nhân kiếp trước.”
Mọi người ngạc nhiên: “Ai?”
“Vợ anh, anh sực nhớ ra cô cợ giống hệt một tên huyện lệnh anh từng giết. Chẳng trách kiếp này cô ấy ác với anh thế.”
Mọi người lạnh gáy - vợ của Lệ Thiên bộ dạng thế nào?
9h10, người ra trạm bắt đầu nhiều, mọi người mặc kệ có biết Lỗ Trí Thâm hay không đều nhón chân nhìn quanh.
Không bao lâu, từ chỗ soát vé một người cao to đi ra, mày rậm mắt to, lộ rõ vẻ khờ khạo thô hào thẳng tính, vừa đi vừa nhìn quanh tìm kiếm. Các hảo hán vui vẻ kêu lên: “Tới rồi, quả nhiên là Trí Thâm ca ca.”
Bảo Kim lúc này mới sững sờ, tôi đẩy anh ấy: “Đi đi, tìm thân huynh đệ của anh đập nhau sống chết đi.”
Bảo Kim như lạc trong mây mù chậm rãi đi tới, Bảo Ngân liếc thấy anh ấy, lao ra sân ga. Ném túi hành lý xuống đất, thân mật ôm vai Bảo Kim: “Ca.”
Còn không chờ Bảo Kim nói chuyện. Các hảo hán đã vây lấy Bảo Ngân , đều la hét: “Anh có biết tôi không?”
Bảo Ngân nhìn lần lượt từng người, chợt cười ha hả: “Biết, biết cả.”
Các hảo hán vui mừng: “Thật biết cả à nha?”
Bảo Ngân cũng bắt tay với bọn họ: “Các anh vừa cùng anh tôi đi Singapore thi đấu còn gì?”
Các hảo hán từng người từng người quay lại vây lấy Ngô Dụng hỏi: “Quân sự, ông xem đó thật sự là Trí Thâm ca ca hả?”
Ngô Dụng nâng cằm quan sát thật lâu nói: “Tuyệt đối chính xác, anh thấy dáng nó đi, rồi tính cách cũng chẳng thay đổi nhiều, ngoại trừ trí nhớ cùng võ công kiếp trước, nó vẫn là nó thôi.
Tôi thoải mái nói: “Bảo Kim thảnh thơi rồi.”
Mọi người ôm Bảo Ngân đi ra, Bảo Kim bị đẩy tới cuối cùng, Bảo Ngân quay lại hô lên: “Ca, chúng ta đi đâu đây?”
Tôi tiến lên nói: “Đi ăn cơm trước, buổi tới về trường học ở, anh cậu giờ là thầy giáo ở trường Dục Tài rồi.”
Bảo Ngân bắt tay tôi: “Tôi biết anh, tôi đã từng xem anh thi đấu một trận ở giải toàn quốc.”
Lần thi đấu đó tôi cũng từng đánh một trận, là lần tôi đánh Đoàn Thiên Lang hộc máu, cho nên Bảo Ngân đại khái cũng cho rằng tôi là cao thủ hiếm có, tay lắc mạnh làm nó cứ bay lên bay xuống. Lỗ Trí Thâm thật sự là một tên ngốc.
Chờ khi nó thả tay tôi ra thì tay tôi đã đau nhức lắm, tôi chỉ tay vào một gốc cây to bằng nửa người nói : “Bảo Ngân, chú có thể rút cây kia lên không?”
Bảo Ngân cười nói: “Nói đùa gì vậy, đời trước em là Lỗ Trí Thân còn tạm được.”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn Tác giả : Trương Tiểu Hoa Quyển 3
-----oo0oo-----
Chương 28: Trâu Tinh Trì.
Nhóm dịch: Lưu linh hội
Biên: Lão Sầu
Nguồn: TTV
Ra khỏi nhà ga, Bảo Ngân cứ quay đầu lại nhìn Bảo Kim: “Ca, mau lên chứ, sao chậm chạp thế?”
Phương Tịch ôm vai Bảo Ngân nói: “Chú cần thông cảm với anh chú, nó đang mâu thuẫn lắm.”
Bảo Ngân ngạc nhiên: “Anh ấy phân vân gì?”
Bảo Kim dường như nghĩ thông suốt, bước tới lôi tay Bảo Ngân: “Đi, đi uống rượu.”
Bảo Ngân không hiểu: “Cơm còn chưa ăn, uống rượu làm gì?”
Bảo Kim ôm quyền với bọn tôi: “Các vị huynh đệ, hai anh em chúng tôi đã lâu chưa gặp mặt, muốn có chút riêng tư, cơm nước xong chúng tôi sẽ trở về trường.”
Bảo Ngân bị Bảo Kim lôi đi, vừa đi vừa nói chuyện: “Kêu mọi người cùng đi đi...” chốc lát hai người đã đi xa.
Trương Thanh nói: “Các anh nói xem Bảo Kim liệu có nhân lúc Trí Thâm ca ca uống say hại mạng anh ấy?”
Vương Dần khinh thường: “Bảo Kim mà muốn hại Lỗ Trí Thâm cần phải dùng rượu sao?”
Trương Thanh cả giận: “Mày nói gì, chẳng lẽ hảo hán Lương Sơn bọn tao không bằng Bát đại thiên vương bọn mày sao?”
Tú Tú nói nhỏ: “Các anh đừng ồn ào nữa, nào có ca ca hại đệ đệ của mình?”
Vương Dần: “Lỗ Trí Thâm bây giờ kém Bảo Kim xa.”
Trương Thanh nói: “Có bản lãnh không uống thuốc thử coi.”
Vương Dần hừ lạnh: “Không uống thuốc sao tao nhận ra mày hả đồ ngu.”
Phương Tịch cười ha hả nói với Lư Tuấn Nghĩa: “Tuấn Nghĩa huynh, lần này nếu không có chúng ta, sợ là đám Lương Sơn các vị tới đây một năm cũng chẳng có việc gì làm nhỉ.”
Lư Tuấn Nghĩa cũng cười nói: “Nói thế cũng phải.”
Tới lúc này, tôi rốt cục cũng xem như giải quyết được một mối quan ngại. Từ biệt mọi người, nguyên ban nhân mã chúng tôi lao thẳng về hiệu cầm đồ. Ở trên xe Hạng Vũ bỗng nói: “Kỳ thật anh thật sự hâm mộ Bảo Kim, mặc kệ là cừu nhân hay huynh đệ, ít nhất cậu ta rốt cục cũng gặp được người ngày đêm mong nhớ.”
Tôi bỗng nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, Vũ ca, lúc nãy anh nói gì với Nhị béo? Tìm được chị dâu thì không vội kinh động là có ý gì?” Tôi đoán đây đại khái là Hạng Vũ thận trọng, vạn nhất Ngu Cơ là một hót girl chuyên khoe hàng tạo scandal trên internet thì tốt nhất không nên nhận.
Ai ngờ Hạng Vũ thản nhiên nói: “Anh chỉ muốn nhìn cô ấy một lần rồi rời đi, anh không sống được vài ngày nữa, không đáng lại làm cho A Ngu thống khổ.”
Oa ha ha, thế kỷ 21 rồi vẫn có nam sinh ngây thơ thuần khiết thế, tựa hồ trong sách cũng nói: Mỹ lệ, anh chỉ dám tránh ở trong xó y y (quay tay)...
Tôi nói: “Anh sao phải khổ vậy chứ. Nhìn Trương Băng không phải cũng thế sao, anh coi như là cô ấy là chị dâu chuyển thế, bề ngoài cũng giống mà.”
Hạng Vũ chậm rãi lắc đầu.
Tôi nói: “Anh cũng hiểu được cô ấy không phải Ngu Cơ mà?”
Hạng Vũ cười khổ.
Buổi tối Bánh Bao cũng bắt đầu nói với tôi: “Cường tử, anh nói em có nên nghỉ làm ở quán bánh bao không? Mồng 10.10 thì cưới mà giờ cũng cuối tháng 9 rồi.” Tôi gật đầu.
“Còn có xe cộ nữa, thêm nữa ít nhất phải mua thêm ít gia cụ, dù sao sô pha phải thay.” Tôi gật đầu, tôi cũng không định trong ngày cưới người ta thấy tôi còn xài cái sô pha ba chân, hơn nữa phòng tân hôn cũng không nên ở hiệu cầm đồ.
Cuối cùng Bánh Bao vẫn lo lắng nói: “Ngày mai em xin nghỉ, cùng anh đi chọn mua đồ đi.”
Tôi vội xua tay: “Không được, anh không phê chuẩn.” Có cô ấy đi theo tôi không làm được gì cả.
Bánh Bao cười nói: “Anh lại không phải ông chủ củua em, anh phê chuẩn hay không phê chuẩn gì?”
Tôi cười cao thâm mạt trắc: “Bánh Bao, em hâm mộ việc của ai trong cửa hàng nhất, muốn làm quản lý không?”
Bánh Bao không cho là đúng: “Làm quản lý làm gì? Chẳng qua nhiều hơn em 1000 đồng lương mà mệt chết.”
Ha ha, tâm tư rộng nhỉ, lương hơn có 1000? Sao cô ấy không nói tiền lương tổng cộng chưa tới 1000?
Tôi nói: “Vậy kế toán. Thoải mái chứ.”
Bánh Bao bĩu mỗi: “Quá phí nơ ron thần kinh, còn phải quan tâm hóa đơn đúng sai.”
“... Vậy em hâm mộ ai?” Xem ra Bánh Bao mưu đồ không nhỏ, có thiên phú làm đại chưởng quỷ.
Bánh Bao đặt tay lên ngực: “Nói thật nha. Em hâm mộ người bóc hành trong quán bọn em, ngồi ở ghế dài chỉ để ý lột vỏ hành, lại chẳng cần quan tâm việc khác, mà cũng không mệt nữa.”
Tôi: “....”
Quên đi, chuyện này không thể đáp ứng cô ấy, cô ấy lột hành một tuần chắc phòng tân hôn của hai đứa sặc mùi hành mất.
Nhưng mà ngày thứ hai tôi thật sự vội rồi, trước tiên gọi điện cho các khách sạn lớn, kết quả hỏi qua, sáu thành đã đầy, còn mấy nhà chỉ có một hai phòng, vừa nghe tôi muốn tổ chức một bữa tiệc quy mô 500 người ăn là cúp máy. Cũng chẳng trách bọn họ, kết hôn mời 500 người thì chúng tôi ít nhất cũng là công tử của lãnh đạo cấp cục trở lên, công tử của lãnh đạo tháng 10 cưới thì không thể nào cuối tháng 9 mới vội vã tìm khách sạn – kỳ thật 500 người cũng không nhất định đủ chỗ ngồi, đám hảo hán Lương Sơn thêm cả Nhạc gia quân đã gần 400, nhà chúng tôi là tiểu gia tiểu hộ, 10 bàn thân bằng bạn hữu vẫn là có, thêm ý tứ của bố Bánh Bao là hai nhà làm chung...
Chẳng mấy chốc đã tới trưa, nhanh thật, nếu không tìm khách sạn thì chúng tôi đành phải tổ chức trên đường thôi, ai bảo chưa từng có kinh nghiệm kết hôn chứ.
Cuối cùng tôi đành gọi điện thoại xin Kim Thiếu Viêm trợ giúp, mấy khách sạn lớn thì nó chắc chắn biết hơn tôi, ai ngờ Kim Thiếu Viêm nghe xong cũng lấy làm khó xử, mấy ngày này là đỉnh điểm mùa cưới, muốn tìm một khách sạn lớn có thể tiếp nhận trừ phi đặt trước mấy tháng, điều này cũng vô cùng khó khăn. Kim Thiếu Viêm chợt nói: “Nếu không làm ở dã ngoại theo mô hình như tiệc rượu, kiểu đám cưới phương tây nhé?”
Tôi nói: “Cái mà “em nguyện ý, anh nguyện ý” hả?”
Kim Thiếu Viêm hưng phấn: “Đúng rồi, đúng rồi, anh mà đồng ý thì không cần lo lắng, em phái người chuyên phụ trách tới, tuyệt đối cho người ta vừa thấy liền nghĩ đây là nghi thức của nữ hoàng Elizabeth.”
“Được rồi! Elizabeth tới Trung Quốc làm quái gì – chú muốn quay “Ngô Tam Quế” không? Chủ ý của chú còn chẳng bằng bọn anh tới quán cơm nhỏ làm bữa cơm thân mật.”
Kim Thiếu Viêm bị tôi mắng, hạ giọng: “Vậy được, em chỉ có thể phụ trách đoàn xe, anh nghĩ nhanh đi, nếu không thiếp mời không phát được, đúng rồi, thiếp mờicho em một cái, tốt nhất cho vài vị đại gia viết vài nét bút.
Tôi cúp điện, không nghĩ ngợi vài phút, điện thoại lại vang lên, tôi tiếp điện nghe, đối diện là một thanh êm lén lút: “Tiểu Cường hả, mau tới đón anh rời đi.”
Tôi hỏi: “9257?”
“Là anh.”
“Mày sao vậy?”
“Không nói nhiều, chú mau tới đi.”
Lúc tôi tới Dục Tài mới biết chuyện gì, Ngụy Thiết Trụ cùng Lý Tĩnh Thủy trở về như là một tín hiệu, ngắn ngủi nửa ngày đã có hơn 50 chiến sĩ trở về, còn lại đại khái đang ở trên đường, các chiến sĩ trở về mấy ngày này thấy cảnh vật mới lạ, thường đi chung quanh trường xem xét, Dục Tài trong mắt tôi dường như chẳng có gì thay đổi, đó là vì tôi luôn ở đó, kỳ thật nó sớm đã từ một khu nhà giáo học hoang vu bị virus đánh phá siêu tốc biến thành một con cự long. Các chiến sĩ từng tham dự kiến thiết nó, cũng có thể nói là chủ nhân của nó, hiện tại trở về đương nhiên muốn đi lại một lần mỗi tấc đất.
Nói cách khác, Tần Cối không dám ra khỏi cửa một bước nếu không sẽ bị tử sĩ của Nhạc phi phát hiện, cho dù lão ở trong phòng không ra sợ rằng cũng không có cảm giác an toàn – tựa hồ con chuột trong lồng sắt bị 50 con mèo vây quanh.
Cho nên Tần Cối yêu cầu lập tức rời đi, đối với yêu cầu này tôi vô pháp cự tuyệt, tôi cũng không muốn trước khi kết hôn phải xử lý bầm thây án, 300 binh sĩ không cần làm nhiều, mỗi người chém một đao thì Tần Cối sẽ biến thái giống hệt như người máy cơ khí dạng hóa lỏng trong “Terminator 2”
Tôi đi vào phòng Tần Cối, thằng già này đã sợ tới đáng thương, màn che kéo chặt, sắc mặt tái nhợt, tôi đi qua nhìn xuống dưới lầu, ngẫu nhiên có bóng các chiến sĩ đi qua, hiện tại dù muốn đem Tần Cối rời khỏi đây cũng rất trắc trở.
Tôi trừng mắt với lão: “Trước kia không làm chuyện tốt, giờ hối hận rồi chứ?”
Tần Cối run rẩy: “Đừng nói lời vô dụng, mau dẫn anh rời khỏi đây... , kiếp sau anh làm người tốt.”
Tôi khinh bỉ: “Làm người tốt? Mày cho rằng người tốt dễ làm lắm sao, không nhặt của rơi, gái ngồi trong lòng mà tâm không loạn, không sợ khi ngồi trong phòng tối, mấy việc này lão làm được sao?”
Tần Cối cúi đầu không nói gì, mãi sau mới ngẩng đầu hỏi tôi: “Thế chú làm được sao?”
Tôi: “Ách...”
Tần Cối cười ha hả đứng lên bắt tay tôi: “Kiếp sau chúng ta cùng cố gắng nhá.”
Vì cải trang cho Tần Cối nên tôi mất nhiều công sức, đầu tiên là cho lão mang cái kính râm, lại mượn một cái mũ bảo hộ lao động cho lão đeo, cuối cùng tôi cũng cắt luôn chòm râu dưới cằm lão, chỉ lưu lại râu mép, hơn nữa cắt thành hình chữ bát, tôi lui ra sau nhìn lại lão rất vừa lòng: “Tốt, hiện tại lão mới giống Hán gian.” bởi vì lão Tần Cối này vẫn rất đẹp trai, tôi sớm cảm thấy không tự nhiên.
Trước lúc ra cửa, tôi rất trịnh trọng nhắc nhở : “Đi ra ngoài phải thoải mái như không có gì, mày mà cứ lấp la lấp ló sợ sệt run rẩy nếu bị Nhạc Gia Quân bắt tao cũng không cứu mày.”
Sau đó tôi phát hiện tôi nhắc nhở dư thừa, các bạn xem lại cái lão Hán gian này ở nhà thì run rẩy sợ hãi, nhưng mà vừa ra cửa lập tức trở nên lững thững, tôi cũng không thể không phục, tôi phát hiện, gian thần hán gian bị người ghen ghét thì luôn có bản lãnh hơn so với người thường, có lẽ cũng là do thân phậm của bọn họ nếu biến chất thì mang lại tai nạn thật lớn cho chính phủ cùng nhân dân.
Tới xe, Tần cối tránh sau cửa kính xe màu tối, bỏ mũ quạt mát, hình dáng thanh nhàn làm cho tôi hận không thể một cước đá bay, tôi tức tối: “9527, tố chất tâm lý tốt đấy, sao lão lại làm được giỏi thế.”
Lão hán gian nhàn nhã: “Chuyện nào đáng nói tới, anh coi mình là Trâu Tinh Trì đang tránh né fan nữ là được.”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn Tác giả : Trương Tiểu Hoa Quyển 3
-----oo0oo-----
Chương 29: Hán gian vs hán gian.
Nhóm dịch: Lưu linh hội
Biên: Lão Sầu
Nguồn: TTV
Ngoài việc làm tôi không nói được gì thì tinh thần tự sướng của lão hán gian còn khiến tôi cảm thấy hay hay. Đã là người, khi còn sống thì phải vui vẻ, dù sao chuyện đã làm rồi, giống như tôi đã tìm một người vợ là Bánh Bao thì còn nói gì nữa?
Nghĩ tới đây, tôi quay lại trừng mắt với lão: “Nhanh lên đê, tao còn có việc.”
Tần Cối: “Quay lại chỗ lần trước anh ở đi.”
Tôi: “Mơ à mày, đó là nhà mới của ông, mày muốn ra đó phá hoại à.”
Lão hán gian xua tay: “Vậy chú tính đi rồi làm, dù sao anh ở với ai cũng được.”
Lúc này có hai chiến sĩ Nhạc gia quân vừa đi qua cổng trường, từ xa họ đã thấy tôi vội chạy tới chào hỏi, tôi không dám xuống xe, chỉ nói vài ba câu rồi kêu họ về trước. Quay lại nhìn, Tần Cối đã nép xuống sàn xe từ lúc nào.
Không thể ở nơi này lâu hơn.
Hôm qua, Lý Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ tới tôi đã cảm thấy có gì không đúng, nhưng tôi cũng không cố hỏi Từ Đắc Long, tôi vừa lái xe vừa hỏi: “Nhạc gia quân mà tìm được Nhạc Phi thật thì thằng nhóc mày cứ chờ thiên đao vạn quả đi (băm ngàn nhát).”
Tần Cối chui ra, nói rất thoải mái: “Tìm được thì được, anh còn mong gặp mặt Nhạc Phi cơ.”
“Trước kia mày hại chết Nhạc Phi mà chẳng chút hối hận hả?”
Tần Cối bĩu môi: “Chưa tính tới chuyện anh hối hận hay không hối hận, Nhạc gia quân muốn giết anh là chuyện bình thường, nhưng Nhạc Phi là người hiểu chuyện, hắn khẳng định biết hắn chết là vì phạm vào cấm kỵ của hoàng thượng, hắn thật sự muốn làm trung thần thì đừng có oán trách, người muốn sống thế nào là do mình chọn mà.”
Lão hán gian nói một hồi tôi cũng sững sờ, ngẫm lại cũng phải, một vị nguyên soái bách chiến bách thắng, cuối cùng chết vì tội “Mạc tu hữu” (Không cần có). Chắc chắn ông ấy hiểu được là chuyện gì, cho dù không có Tần Cối, Tống Cao Tông mà đưa ra một chén rượu độc trước mặt Nhạc Phi và nói “Ngươi chết đi!”, Nhạc Phi chắc hẳn sẽ không cau mày uống vào, đây là vận mệnh bi thảm. Kỷ luật thép của Nhạc gia quân đã tạo thành một đội quân chỉ biết Nhạc Phi mà không biết đến hoàng đế, đây là sai lầm trí mạng trong xã hội phong kiến, đây là công cao chấn chủ gặp phải ghen ghét, kỳ thật mỗi một đội quân được mang danh “Nào đó gia quân” rồi, các tướng lĩnh hơn phân nữa sẽ không được kẻ thống trị ưa thích, từ Lưu Bang giết Hàn Tín tới Triệu Khuông Dận dùng rượu tước binh quyền, rồi tới Nhạc gia quân, Thích gia quân bị ghẻ lạnh đã nói rõ điểm này.
Đương nhiên, một câu cuối cùng của lão hán gian “người sống thế nào đều do mình chọn” cũng rất có lý, đổi chỗ Nhạc Phi với Ngô Tam Quế, lão Ngô sẽ không chút cau mày phản lại tiểu Triệu, mà Nhạc Phi chắc hẳn sẽ vừa khôi phục Đại Minh vừa tử thủ Sơn Hải Quan, cũng không khó để lưu danh thiên cổ.
Nghĩ tới Ngô Tam Quế, tôi cười nói: “9527, cứ tạm thời như vậy, chờ tao kết hôn rồi tính.”
“Gì cơ?”
“Trước tiên mày đừng hỏi vội, nói mày mày cũng không biết, hai người khẳng định là có tiếng nói chung.”
Tôi hưng phấn, vội vàng lái xe về nhà, hiện tại niềm vui cuộc sống của tôi là nghe những người ở các triều đại bất đồng ở cùng một chỗ tranh luận, chẳng biết hai lão tặc này gặp nhau giữa biển người mênh mang sẽ phát sinh kiểu đối đáp gì.
Về tới nơi, Tần Cối xuống xe: “Chú ở chỗ nát thế này hả?”
Tôi vừa đóng cửa xe vừa nói: “Bớt nói nhảm đi, đây là đầm rồng hang hổ đó – Anh Kha, dẫn đường.” Nhị ngốc đi tới liếc nhìn Tần Cối: “Tao nhận ra mày.” Chúng tôi đã gặp nhau trong lần Trương Băng mời cơm.
Lên lầu, Hoa Mộc Lan cùng Ngô Tam Quế đang ngồi chơi cờ, Hạng Vũ ngồi một bên xem cuộc chiến. Hoa Mộc Lan cùng Ngô Tam Quế một người cầm quân đen một người cầm quân trắng. Đều là người giỏi đánh cờ, bộ dáng vô cùng cao thâm, đợi Ngô Tam Quế hạ cờ, Hoa Mộc lan bỗng đập một quân cờ trắng lên bàn, cười nói: “Em bắt sống 3. Anh thua rồi.” Ra là hai người chơi cờ năm quân – khẳng định là Bánh Bao dạy cho họ, kỳ thật bộ cờ vây chúng tôi mua về giờ còn đúng 5 quân.
Trong cả đám, Hạng Vũ đã gặp Tần Cối, thấy lão đi lên, hướng lão gật gật đầu, tôi nói: “9527”
Tần Cối lại phát bệnh nô tài nịnh hót, kéo tay Hạng Vũ cười nói: “Tiểu đệ mới đến, thỉnh chiếu cố nhiều.”
Tôi lại giới thiệu Hoa Mộc Lan: “Vị này là nữ anh hùng thay cha nhập ngũ Mộc Lan tỷ.”
Tần Cối chẳng quan tâm tới người vô quyền vô thế, chỉ gật đầu với Hoa Mộc Lan, tôi chỉ Ngô Tam Quế nói: “Đây là bằng hữu tao giới thiệu cho mày - Ngô Tam Quế, sau này mày cứ gọi Tam ca.”
Ngô Tam Quế nghe tôi nói biết Tần Cối là người một nhà, vừa đánh cờ vừa hỏi: “Tiểu Cường, vị lão huynh này xưng hô thế nào?”
Tần Cối thấy Ngô Tam Quế khí thế vô cùng, cười nịnh nọt: “Tại hạ Tần Cối, đã từng đảm nhiệm tể tướng vài năm.”
Ngô Tam Quế vẫn tiếp tục đánh cờ, chỉ “à” một tiếng, hiển nhiên toàn tâm toàn ý suy nghĩ làm sao thắng Mộc Lan.
Tôi chỉ vào phòng ngủ nói: “Anh béo đang chơi game là Tần Thủy Hoàng.”
“Ai gia” vội chạy lại: “Thủy Hoàng bệ hạ, nô tài tại đây cung nghe thánh huấn.” Lão mới chạy tới cửa phòng ngủ, Ngô Tam Quế cũng tỉnh lại, ngẩng phắt đầu qua: “Mày nói mày là ai?”
Tần Cối quay đầu lại nói: “Tại hạ Tần Cối.”
Ngô Tam Quế buông quân cờ, hỏi: “Là Tần Cối Tần Hội Chi thời Nam Tống dưới sự cai trị của Cao Tông hả?”
Tần Cối thấy có người biết rõ tên tự của mình, vui mừng nói: “Đúng, đích thị….”
Lúc này tôi thấy Triệu mặt trắng đi cùng Kinh Kha lên lầu bỗng làm một động tác rất kỳ quái, nó cầm một tờ tạp chí che mặt.
Sau một giây, Ngô Tam Quế đột nhiên nổi điên, anh ấy ném hộp chứa quân cờ về phía Tần cối, gầm lên: “Cẩu hán gian! Để mạng lại.”
Mọi người trong phòng đều bất ngờ không kịp đề phòng, thấy hai người đang nói chuyện an lành, ai dè nhoáng cái choảng nhau? Ngô Tam Quế chinh chiến cả đời, tay vô cùng khỏe, ném hộp đựng cờ vô cùng chuẩn xác, đập trúng thái dương Tần Cối, quân cờ trong hộp bay lung tung, trúng vào mặt cũng đau vô cùng – tôi giờ mới hiểu vì sao Triệu mặt trắng làm vậy, quân cờ đập vào tạp chí kêu cộp cộp chẳng thương tổn tới nó chút nào.
Tôi thấy lạ, vội kêu Hạng Vũ ngăn cản Ngô Tam Quế, cũng chạy xuống lầu, thấy Tần Cối đứng cạnh cửa xe đập đập kêu cha gọi mẹ, tôi vội mở cửa xe cho lão vào, sau đó vào xe nhấn ga rời đi khỏi hiệu cầm đồ, vẫn nghe tiếng Ngô Tam Quế mắng chửi điên cuồng:“Cẩu hán gian” còn có thêm cả: “Quân bán nước” nữa chứ.
Chờ khi rời xa khỏi “hiểm địa”, Tần Cối kinh hồn, rút ra một đống giấy bịt trán, mãi một lúc mới kêu lên: “Lão điên đó sao vậy, chẳng phải chú giới thiệu bạn cho anh sao?”
Tôi cũng tức điên: Đều là hán gian, bình thường là phải chí hợp đồng đạo chứ.
Tần Cối nói: “Ngô Tam Quế… tên thực lạ, chẳng lẽ là dư đảng của Nhạc Phi?”
Tôi nói thực: “Sau lão, cũng chẳng phải thứ tốt gì.” Tôi kể sơ qua sự tích Ngô Tam Quế cho lão.
“Vậy vì sao nó đánh anh?” Tần Cối nước mắt nước mũi sụt sịt, bị đệ tử của Nhạc Phi bổ còn đỡ, nhưng giờ bị một hán gian hậu bối phỉ nhổ, 9527 cũng không thể kìm nén nỗi uất ức này.
Tôi cũng uất ức thay cho lão, các bạn nghĩ xem ngồi cùng bàn với Hạng Vũ, Tần Thủy Hoàng đều an lành, hiện lại bị Ngô Tam Quế đánh, giờ tìm ai đòi công lý? Hai người đều bị bêu danh, tôi cũng nghĩ: Hai người này một người bán mạng cho quân Kim, một người thả Thanh binh nhập quan, đó đều là Mãn tộc mà.
Cuối cùng tôi vỗ đùi cái đét nói: “Biết rồi, lão Ngô căn bản không coi mình là Hán gian.”
Tần Cối hét lên: “Sao nó không là hán gian?”
Tôi cười khẩy: “Mày khác người ta, lão Ngô khi đánh trận xung phong đi trước sĩ tốt, người hận lão chỉ một đao chém đầu lão, còn mày?”
Tần Cối ngạc nhiên: “Anh thì sao?’
“Mọi người hận mày vô cùng, nghĩa là dù mày rơi vào tay ai thì người ta cũng sẽ băm nát mày – tao nói thế mày đã hiểu chưa?”
Tần Cối tức tối: “Chú đang chơi anh phải không, lúc trước cho lão Tô Võ chơi anh, sau lại lôi anh tới đây để bị oánh một trận – hay là chú lấy gạch đập chết anh đi.”
Tôi cười nói: “Đi giày mới không đạp *** chó.”
Tần Cối: “….”
Nói thật, tôi cũng không nghĩ vậy, vốn tưởng Lý Sư Sư không có mặt thì không ai biết Tần Cối là cái thứ gì, nhưng Ngô Tam Quế khẳng định sẽ cùng lão tâm tâm tương tác, kết quả Ngô Tam Quế chẳng thèm mặc chung một quần, cứ xem lão Ngô mắng dữ dội là “Cẩu hán gian”, “Quân bán nước” như vừa rồi, chẳng khác gì hòa thượng mắng bọn đầu trọc, cũng chẳng quản xem đầu mình cũng láng o như ai.
Tần Cối xụ mặt: “Hiện giờ chú định đưa anh đi đâu?”
Tôi dừng xe ở ven đường nghĩ ngợi một lúc, ngoại trừ Dục Tài cùng hiệu cầm đồ, tôi muốn an bài một người kỳ thật không khó, võ quán của lão Hổ hay là trà lâu của Cổ gia đều được, nhưng Tần Cối không phải Tô Võ, Tô Võ ở bẩn một chút nhưng cái tâm thanh tịnh, Tần Cối là tên có tính bức xạ lớn, thấy người có gia thế phải hại người ta, cũng có thể đưa tới chỗ bà nội Kim Thiếu Viêm, nhưng chỉ sợ sau đó sẽ trở mặt với tôi.
Tần Cối thấy tôi khó xử, vội vãi đái nói: “Chú đừng nghĩ nữa, trực tiếp ném anh vào một nơi mà bại hoại sống thành đàn đi.”
Nghe lão nói vậy, tôi lập tức nghĩ ra, đúng là có một chỗ….
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế