-Con đi theo ta nào. Nguyễn Sán lên tiếng đánh tỉnh nhi tử của hắn.
- Vâng ạ. Ôi, Thật là thần kỳ . Quang thế thốt lên, rồi nhanh chân rảo bước theo cha hắn.
Tiến qua cửa thạch thất Quang Thế phát hiện dưới chân có một cầu thang dẫn xuống có mười mấy bậc, cuối cầu thang có một chỗ rẽ.
Sau khi xuống cầu thang rẽ qua một bên, Nguyễn Sán đẩy nhẹ một công tắc trên tường, bóng tối trước mắt bỗng dưng trở nên sáng sủa hẳn lên, lộ ra một gian thạch thất vuông, rộng ước chừng ba trượng, phía trong có một kệ sách được kê sát tường , bên cạnh đặt một chiếc rương được khóa cẩn thận, Ở giữa gian thạch thất có một chiếc bàn và băng ghế, tất cả đều bằng đá, Trên tường treo mấy thứ vũ khí hết sức quái lạ, trong đó làm cho Quang Thế chú ý nhất là Một cặp Roi dài mầu nâu sẫm dài chừng một trượng (4m) không biết được làm bằng gì.
- Trong này là tất cả những gì tổ tiên chúng ta để lại, cho dù một trang sách, một góc tranh đặt ở đây đối với người ngoài không là gì, nhưng đối với Nguyễn tộc chúng ta nó là vô giá, ngàn vàng không đổi, người mất nhưng vật còn, chúng ta phải đối với chúng như đối với tổ tiên vậy. Con có hiểu không?
- Con hiểu rồi ạ, có nghĩa là nếu chúng ta bán chúng đi, hoặc đem chúng tặng cho người khác thì cũng như chúng ta đem bán tổ tiên của chúng ta vậy phải không cha?
- Ừ, đúng vậy, Quang Thế ngoan! con phải nhớ lòng người khó dò, chuyện này chỉ có nội tôn của Nguyễn gia mới biết được, là một bí mật của Nguyễn gia chúng ta, con không được nói cho người ngoài biết, đồng thời từ nay về sau cũng không được nhắc đến vấn đề này, ngay cả đối với huynh đệ của con trong Nguyễn gia! nếu không, con sẽ là tội nhân của Nguyễn tộc, một kẻ vong ân bội nghĩa, uổng công ta nuôi nấng, thương yêu.
- Dạ vâng, bí mật của Nguyễn gia sẽ vẫn là bí mật, con chưa từng tới mật thất này vì mật thất này chưa từng tồn tại. Quang thế hào hùng nói, hắn thấy mình thật quan trọng khi nắm giữ bí mật của gia tộc.
- Mười hai tuổi đầu! một đứa trẻ có thể nghĩ ra và nói được những lời như vậy được sao? Nguyễn Sán thầm nghĩ, giật mình đánh giá lại nhi tử của hắn.
Mật thất này là một khảo nghiệm đối với của nó, nhưng có lẽ ta đã quá lo lắng rồi.
– Con ta đã lớn rồi, đã lớn rồi! ha ha ha. Nguyễn sán cười vang.
- Con trưởng thành rồi, chứ không phải lớn rồi. Quang Thế phản bác cha hắn.
- Sao?
- Con muốn làm người trưởng thành, không muốn làm người nhiều tuổi!
- Ừ được rồi, con trưởng thành. Nguyễn Sán mất hứng nói. Hừ, thằng này đôi lúc cũng không nên nhớ dai như vậy chứ, thật là cụt hứng quá mà.
- Con hứng thú với cặp Trường côn( roi dài) này sao?
- Vâng ạ ! Nó được làm bằng gì vậy cha? sao dài kinh vậy nhỉ?
- Đây là cặp roi dài của cụ tổ tên Nguyễn Bá Giáng. Ông là một kỳ tài võ thuật.
- Chuyện kể rằng, khi xưa có một tộc người nhan hiểm, trán lép, mũi tẹt, mắt hí không biết từ đâu tới, ngồi trên Diều giấy bay lượn trên bầu trời Thanh Chiêm thành với ý định trấn yểm nơi này. Ông cùng với hơn bốn mươi nghĩa sĩ các gia tộc như: Dương, Phạm, Đỗ, Lê... kẹp tranh bay qua các ngọn tre một trận thư hùng với chúng.
- Dân chúng còn kể ngày hôm ấy trời đang trong xanh bỗng nhiên sấm chớp đùng đùng, gió mưa gào thét, rồi lác sau máu bay đầy trời, còn nghe tiếng thét hãi hùng như đến từ cõi âm.
Không biết trận chiến đó kết cuộc thế nào nhưng khi cụ tổ trở về Nguyễn tộc thì cả người bê bết máu me, da thịt cháy khét, thấy được cả xương trắng nhìn rất khiếp đảm, cụ để lại cặp roi và chiếc áo tơi này chỉ nói một câu cái gì : Pháp bảo để lại cho con cháu Nguyễn Gia. Rồi đi mất không biết sống chết thế nào!
-Thật là thần kỳ. Bay! con người có thể bay được sao! Quang Thế lẩm bẩm.
- Thật ra chuyện này như ta được biết khi luyện võ đến một cảnh giới nào đó thì có thể bay được, mà những người như vậy phần lớn là những người tu đạo, không màng thế sự, rất ít xuật hiện trên thế nhân.
- Người tu đạo. Ta phải tìm cho được họ, hắn thầm nhủ - Bay, thật thích thú biết nhường nào! Quang thế ước ao. Trong lòng hắn hình tượng người tu đạo từ giờ đã được khắc sâu, là mục tiêu mà hắn sẽ tìm kiếm.
- Trong mật thất này còn nhiều vật khác nữa, đến lúc con đủ tuổi hiểu biết, con có thể trở lại nơi này mà nguyên cứu. Khi đó con cứ thưa với bá phụ Nguyễn Chân của con là được. Phải nhớ không được phép của bá phụ thì không được tự tiện đến nơi này nghe chưa!
- Vâng ạ.
- Không còn sớm nữa, chúng ta trở lại Nguyễn gia trang nào, còn phải đi thưa các bá phụ, thúc phụ và gia gia của con nữa.
Quang Thế luyến lưu nhìn một vòng các vật dụng của tổ tiên một lần nữa, rồi hắn lén thả thần thức ra, nhìn vào các vật trong chiếc rương được khóa bên góc tường ghi nhớ lại tất cả rồi vội vã theo cha hắn ra ngoài.
Giống như mô tiếp quen thuộc của tiên hiệp Nhân vật chính sẽ có một sủng vật là một siêu cấp dị thú đi bên cạnh. Vậy sủng vật siêu cấp của Quang Thế chúng ta có gì khác so với các sủng vật đã từng có trước đó. Mời các bạn xem tiếp chương sau sẽ rõ
Đại sảnh của Nguyễn gia hay còn gọi là tiền đường là một căn nhà ba gian, nằm trong quần thể kiến trúc hình chữ nhất gồm ba căn nhà lớn Tiền đường, Trung đường, Chính đường và cả ba căn nhà này được gọi với cái tên chung là Phục linh đường. Tiền đường là nơi tiếp khách còn trung đường là nơi ở của các bậc trưởng bối trong nguyễn gia, Chính đường là nơi thờ phụng hay còn gọi là Tự đường.
Hơn mười vị trưởng bối của Nguyễn gia hôm nay đều có mặt tại đại sảnh chúc mừng cho Nguyễn Phán có nội tôn (cháu nội) được trở về Gia trang. Tuy rằng việc nội tôn (cháu nội) trở về gia trang là chuyện bình thường trong tộc, nhưng một đời Nguyễn Phán chỉ có mỗi một nội tôn (cháu nội) vì cha Quang Thế là đứa con độc nhất của lão, nên mọi người đều ra đại sảnh để mừng cho lão.
- Chúc mừng Nguyễn Phán lão, a cuối cùng nội tôn (cháu nội) của lão cũng về gia trang rồi đó nha, từ giờ ông cháu tha hồ hàn huyên đó mà.
- Phan Khôi lão tam, sao không ở trong Trung Đường mà bấm tỉa mấy chậu boonsai của lão, ham vui lại chạy ra đây?
- Nguyễn Chân lão điên, lão có khác gì ta chứ? hàng ngày lão chơi với lũ chuột bạch, có biết chuyện gì của gia tộc đâu mà cũng chạy ra đây.
- Á à cái đó gọi là thí nghiệm tân dược lão biết chưa. Lão bảo ta chơi với chuột? vậy ta không chơi nữa, ta chơi với lão, thí nghiệm trên người lão nha? ây có tân dược ta mới nguyên cứu đây, lão lại đây ta chơi với lão.
- Ây giết người, giết người rồi, Nguyễn Chân lão điên rồi.
- Mười sáu này là thôi nôi con trai lão Hữu Kính phải không Nghiệp lão đại?
- Ưh, may nhờ lão Bai nhắc ta mới nhớ, ầy nhanh thật nha mới đó mà đã một năm rồi, mà Hữu Kính lão cũng tài năng thật a 68 tuổi mà cũng còn sanh được. Cháu của ta sắp có vợ cũng phải kêu nó bằng thúc phụ (ông chú) rồi. Ha, ha cực khổ cho lão rồi, cực khổ cho lão.
- A các người nói chuyện tốt đẹp gì của ta đó.
- Ha ha ha, không có gì, không có gì. Ha ha ha
- Nguyễn Kỳ lão, con trai của lão đi chuyến hàng qua Cao Ly sao rồi?
..............
- Thưa Phụ thân (cha), bá bá (bác), thúc thúc (chú). Cháu Nguyễn Sán cùng con trai Nguyễn Quang Thế đã về, muốn thưa với các người ạ.
- Mấy lão già các ngươi im lặng lại nào, hình như là thằng Nguyễn Sán qua thắp hương tổ tiên đã về rồi.
- Nguyễn Sán đó hả? vào đi cháu.
- Vâng ạ.
- Ha ha ha Quang Thế cháu nội của ta vào đây. Nào lại đây thưa bá phụ (ông bác) Nguyễn Nghiệp đi nào!
- Cháu Quang Thế, thưa ông bác.
- Ha ha ha cháu ngoan, đã lớn như vầy rồi à. Đây là quà của cháu.
- Cháu cảm ơn ông bác.
- Ha ha ha.
- Đây là ông bác Nguyễn Chân.
- Cháu Quang Thế, thưa ông bác .
- Ngoan, cháu ngoan ha ha ha quà chứ, đây quà của cháu đây.
- Thank lão. (tả cảnh khách sáo này mệt quá rồi, ước gì có nút thank cho thằng Quang thế).
- Đây là ông chú Nguyễn Phan Khôi.
- Đây quà.
- Thank lão.
- Đây là ông chú Nguyễn Hữu Kính
- Đây quà.
- Thank lão.
-........
-............
-............
Nguyễn Sán chán ngấy với mấy cái thủ tục thưa gởi, nhưng với mấy lão già trong Gia trang đó lại là một thú vui không thể thiếu. Có lẽ một khi mình già, mình cũng vậy thôi, già rồi, có niềm vui nào lớn hơn con cháu? Nguyễn Sán thầm nghĩ.
- Nguyễn Sán, ta nghe nói ngươi cho thằng cháu ta uống Hồng Đào đến bất tỉnh hả? đang suy nghĩ miên man Nguyễn Sán giật mình khi nghe nhắc đến tên.
- Thưa, bá bá (bác) chuyện này... chuyện này...
- Chuyện này thế nào? có hay không? Nguyễn Nghiệp lớn tiếng quát. Cả đại sảnh bỗng nhiên im bặt tiếng người .
- Dạ ... thưa.. có...ạ !
- Giỏi, giỏi cho tên tiểu tử nhà ngươi biết cách làm cha. Nguyễn Nghiệp lạnh lùng nói
- Dạ cháu biết sai rồi.
- Hừ, còn không mau xuống dưới kêu phụ nhân chuẩn bị tiệc rượu.
- Vâng.
- Quang Thế, ngươi lại đây.Chuyện ngươi uống rượu là do lỗi của cha ngươi nhưng ngươi cũng không được lặp lại chuyện này nghe chưa.
- Vâng ạ. Quang Thế lí nhí đáp.
- Thôi được rồi, giờ ngươi có thể theo huỳnh lão quản gia trở về phòng của ngươi.
- Vâng ạ, Thưa ông bác, cháu có thể đem theo mấy túi quà này về được chứ ạ.
- Uh, đó là của cháu, cháu cứ tự tiện.
- Thưa ông nội, mấy ông bác, mấy ông chú, cháu về.
- uh.
- uh.
- Cha con Nguyễn Sán đi rồi chứ.
- Đi rồi.
- Ha, ha, ha Nguyễn Phán lão được đó, mừng cho lão, nói về rượu thì cái khâu này ai có thể qua được lão đây? thật đúng là hổ phụ sanh hổ tử mà, à còn có thể là hổ cháu nữa. ha . ha .ha
- Hừ, Nghiệp lão làm ta chết khiếp huống chi thằng nhỏ. hừ nói đến rượu lại làm ta ngứa ngáy rồi đây nè.
- Ha ha ha. mấy lão già chúng ta còn không làm một bữa cho ra trò, mừng cho lão Phán nào.
- ha.ha .ha
...............
Như đã giới thiệu chương này sẽ xuất hiện linh thú siêu cấp nhưng do bận quá được chừng này chữ thôi hẹn các bạn độc giả ở chương sau vậy.........
Thế là một tháng cũng đã trôi qua kể từ ngày Quang thế trở về gia trang, nội trong thời gian này Nguyễn gia trang cũng không phát sinh chuyện gì lớn, chỉ có một lần náo nhiệt là lễ thôi nôi của con trai lão Nguyễn hữu kính mà thôi.
Thời gian dần qua, Quang Thế cũng dần quen với nề nếp sinh hoạt trong gia trang. Phụ thân cha hắn cũng đã trở lại với đội thương thuyền của Nguyễn tộc. Hàng ngày hắn cùng mười mấy huynh đệ đến tàng thư lâu để học chữ.
Tàng thư lâu là một tòa biệt viện nằm phía tả của Phục linh đường, một điểm nhấn trong quần thể kiến trúc Nguyễn gia (cái này không phải Tàng thư lâu của 4eu.vn đâu nha). Tàng thư lâu có hai tầng. Tầng thứ nhất là một đại sảnh rộng được kê hai dãy bàn dài, tầng thứ hai là nơi lưu giữ rất nhiều sách có cả những bí tịch, cổ thư thuộc đủ các thể loại: tác phẩm văn học, thi ca, võ thuật, trù nghệ .`v.v....
- Hôm nay ta muốn hỏi các ngươi một câu hỏi? Ta tự hào về pho kiến thức kim cổ của ta, nhưng câu hỏi này đã làm ta trăn trở rất nhiều năm. Ta hỏi, chỉ là hỏi không buộc các ngươi phải có câu trả lời. Chỉ là muốn thổ lộ cùng các ngươi mà thôi.
Cuối buổi học hôm nay Nguyễn Phán, người phụ trách dạy dỗ đám trẻ Nguyễn gia nổi hứng muốn hỏi đám nhóc một câu hỏi mà lão tâm đắc rất nhiều năm, câu hỏi đã làm bí tất cả các lão nho quanh vùng.
- Ông bác cứ hỏi đi ạ. Chúng cháu cũng rất tò mò muốn nghe.
- Hỏi đi ông.
- Làm mình tò mò muốn chết.
- Ông cố tình câu giờ đấy.
- Hỏi đê ê ê. (kiểm duyệt câu này sẽ bỏ ^_^).
Nguyễn phán mỉm cười nhìn lũ nhóc loai choai bên dưới, lão lấy chiếc đèn cày rồi thắp nó lên, nhờ đó mà gian phòng được sáng hơn. Rồi lão hỏi: - Lúc nãy nến chưa thắp sáng, nhưng chỉ một thoáng sau đã cháy sáng. Vậy các cháu có biết ánh sáng từ đâu đến không?
- Ánh sáng từ đèn cày đến ạ.
- Vậy trong đèn cày có ánh sáng sao? ta cũng bổ cây đèn cày ra rồi, sao không thấy ánh sáng?
-?
-?
-?
- Ông cho cháu trả lời ạ.
- Quang Thế, đây là câu hỏi để cho các Anh lớn của con suy nghĩ, để biết được sách vở không phải là tất cả. Cháu hiểu không?
- Nhưng cháu trả lời được. Quang Thế khẳng định.
- Thôi được rồi cháu nói đi.
Quang Thế mỉm cười đi lên chiếc bàn của Ông bác hắn, rồi hắn thổi Phụp, chiếc đèn cày tắt ngúm và nói.
- Ông thấy ánh sáng biến mất, vậy ông bảo ánh sáng đã đi đâu?
-........... Ha, ha, ha con đã làm ta hiểu ra rồi. Ánh sáng đến từ đâu? thì đi về đó. Chúng đến từ đâu hay đi về đâu chúng ta cần phải tìm hiểu sao? chúng ta chỉ cần biết nó sáng là đủ rồi. ha ha ha có khác chi là con người, chúng ta cần phải biết họ từ đâu đến sao ? chỉ cần biết họ, chính là họ là được rồi. Cần gì phải soi mói và săm soi nơi người ta đến. Ha ha Giỏi, giỏi lắm cháu trai.
- Thôi được rồi, hôm nay đến đây thôi. Quang Thế hôm nay rất suất sắc, nhưng như vậy cũng không được tự mãn cháu biết chưa.
- Dạ, vâng ạ.
..............
Phòng của Quang thế nằm trong khu vực dành cho con cháu Nguyễn gia cách không xa Tàng thư các. Sau khi cơm chiều là thời gian Quang Thế rảnh rang nhất, cũng như mọi ngày thú vui của hắn là tản thần thức ra đi dạo quanh Nguyễn Gia trang. Nhờ vào việc cố gắng luyện tập nên Thần thức của hắn lúc này có thể tản ra xa khoảng trăm trượng (400m).
Đang xăm soi từng chỗ trong gia trang mà hắn có thể thì Quang Thế bỗng thấy một chùm ánh sáng màu vàng đang di chuyển bên góc tả của tàng thư lâu. Nhìn kỹ lại thì thấy đó là một chú Chim hình dáng kỳ lạ, cả thân hình lấp lánh ánh kim quang đang đi ăn đêm.,
Thế là cuối cùng tên linh thú này cũng xuất hiện, nhưng để xây dựng tình huống Quang thế và con chim này gặp gỡ rồi thân thiết với nhau cho hơp logic đó là vấn đề. Mời các bạn độc giả xây dựng tình huốn này vậy. Xong tình huống này là chúng ta có thể tiếp tục với chương 9 được rồi đấy.