Cổ Thần sử dụng thuấn di, tiểu sơn mạch chỉ cách đó mấy ngàn dặm, chưa hết trăm tức đã đến nơi.
Biên giới phía Tây đại thảo nguyên, giang diện rộng đủ ngàn trượng, tựa hồ vắt ngang đại thảo nguyên, từ đó tiếp tục chảy về phía Tây.
Phía Bắc đại giang có một dải tiểu sơn mạch kéo dài mấy trăm dặm, đương nhiên, nó chỉ nhỏ sơ với tu sĩ, đối với phàm nhân mà nói, tiểu sơn mạch là một đường thiên hiểm rất khó vượt qua.
Phía Đông sơn mạch là đại thảo nguyên mênh mông vô bờ, phía Tây sơn mạch dưới chân núi có khoảng một trăm thôn trang.
Trong thôn trang có không ít phàm nhân cư trú, tất cả dựa vào dải sơn mạch này ngăn chặn mãnh thú từ thảo nguyên tấn công, trên thực tế dải sơn mạch này căn bản không chặn được bước chân mãnh thú, chí là thức ăn trên thảo nguyên đã đủ, đám thú ăn thịt rất ít khi vượt qua núi hãm hại thôn trang.
Lâu dần, phàm nhân trong thôn trang dần dần phồn uy.
Dải sơn mạch này không phải từ đầu đến đuôi đều thuộc một dải sơn mạch, từ đại giang đi thêm một trăm dặm về hướng Bắc có ngọn núi lớn tách rời, ở giữa hình thành một dải tà cốc dài, địa thế cao hơn thảo nguyên mười trượng, so với cả dải sơn mạch thấp hơn rất nhiều, từ phía Tây sơn trang, thông thẳng đến thảo nguyên.
Bởi vậy, dải sơn cốc này trở thành nơi thôn dân bị mãnh thú thảo nguyên tấn công nhiều nhất, gần như mỗi năm đều có người đụng phải mãnh thú thảo nguyên ở dải cốc này, không ít người vì thế mà thiệt mạng.
Lâu dần, thôn dân coi dải sơn cốc này là bất tường chi địa, gọi là Tử Vong Cốc, gần như là cấm địa trong thôn trang.
Cổ Thần đến Tử Vong Cốc, một thiếu niên mười tuổi đang nằm trong vũng máu, bên cạnh là một con sư tử đực dài ba mét.
Sự có mặt của Cổ Thần khiến con sư tử đực uy vũ toàn thân run rẩy, bản năng thiên phú của dã thú giúp nó cảm nhận được uy hiếp chí mạng trên người Cổ Thần.
Cổ Thần tiến về phía con sư tử, phẩy tay, con sư tử như được đại xá, hừ khẽ một tiếng, quay người chạy về phía cốc, vòng qua Cổ Thần, cuồng bôn mà đi, ra khỏi Tử Vong Cốc, biến mất trên thảo nguyên.
Thiếu niên chưa chết, thân thể mặc dù vong nhưng ý thức vẫn còn.
Trong nháy mắt, trong não hải Cổ Thần chuyển qua vô số ý niệm, sau đó, hắn hạ quyết tâm, cứu sống thiếu niên này.
Nếu như không có Cổ Thần, thiếu niên này chắc chắn sẽ chết, Cổ Thần cứu chính là nghịch với mệnh trời.
Cổ Thần muốn chính là như vậy, hắn không chỉ nhìn nhân sinh biến hóa mà còn muốn biến hóa vận mệnh, một người chắc chắn phải chết, trùg lâm nhân thế, vi phạm thiên mệnh, sẽ sống một cuộc sống như thế nào?
Một giọt sinh mệnh tinh nguyên từ mệnh tuyền Cổ Thần trào ra, Cổ Thần hư tử nhất điểm, giọt sinh mệnh tinh nguyên phi nhập vào trong miệng thiếu niên.
Dưới sinh mệnh tinh nguyên thôi hóa của Cổ Thần, trong nháy mắt, thân thể thiếu niên hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, máu tươi trên mặt đất cũng phân ly khỏi bùn đất, được diotj sinh mệnh tinh nguyên, hút vào trong thân thể thiếu niên.
Một lúc sau, thiếu niên mở trừng hai mắt, kinh hô một tiếng:
- Ơ... ta vẫn còn sống?
Nhìn thấy Cổ Thần đang ngồi bên cạnh mình, thiếu niên chớp chớp mắt, nói:
- Đại thúc, thúc là ai? Là thúc cứu ta sao?
Cổ Thần lúc này phong ấn tu vi, chẳng khác gì ngườiphamf, Ngô Tinh bảo hắn làm ít nhìn nhiều, không làm chỉ nhìn, hắn đã động thủ, nghịch thiên mệnh, cứu sống thiếu niên, không muốn làm bất cứ chuyện gì nữa, chỉ muốn quan sát thiếu niên cả đời.
Cổ Thần lắc lắc đầu, nói:
- Ta đi qua nơi này, thấy ngươi hôn mê bất tỉnh, chạy đến xem thì ngươi đã tỉnh, ngươi tên gì?
- Không lẽ ta vẫn đang ngủ? Và lúc nãy chỉ là nằm mơ?
Thiếu niên nghi hoặc sờ sờ đầu, nghe Cổ Thần hỏi, nói:
- Ta tên Cốc Trần, là người của Cốc gia bên kia.
Cốc Trần?
Thiếu niên thanh âm không lớn, nhưng rơi vào trong tai Cổ Thần như một tiếng nổ kinh thiên động địa, nhưng, Cổ Thần sắc mặt không hề thay đổi, bề ngoài vẫn rất bình thường, hỏi:
- Cốc nào? Trần nào?
Cốc Trần rõ ràng vẫn chưa hiểu lúc nãy là mơ hay thực, nghe Cổ Thần hỏi, nói:
- Cốc của đạo cốc và Trần của vạn trượng hồng trần, đại thúc, thúc vẫn chưa nói cho ta biết thúc là ai? Ta chưa từng nhìn thấy thúc, thúc hình như không phải người vùng này.
- Cốc Trần!
Cổ Thần trong lòng mặc niệm một câu, mỉm cười, nói:
- Ta là dân du cư, phiêu đãng khắp nơi, ta thấy nơi này phong cảnh không tệ, cho nên dạo quanh một vòng, không ngờ nhìn thấy ngươi đang ngủ, đại thúc tên Cổ, gọi ta là Cổ thúc!
Cốc Trần hiếu kì hỏi:
- Tên của Cổ thúc chỉ có một chữ thôi sao?
Cổ Thần khẽ gật đầu, nói:
- Nơi này hung hiểm, một đứa trẻ như ngươi vô duyên vô cớ sao lại đến đây?
Cốc Trần toét miệng cười, thần sắc vui vẻ, nói:
- Đại thúc, thúc không biết, ta cùng bạn bè trong thôn đánh cược, nếu như người nào dám vào Tử Vong Cốc này, ở lại một canh giờ thì người đó chính là lão đại, xem ra một canh giờ sắp hết, ta sau này chính là lão đại của họ rồi, hắc hắc... chắc tên tiểu tử Thành Chiến sẽ phải giận đến hộc máu, ha ha...
Cổ Thần trong lòng khẽ thở dài, trẻ con quả nhiên vô tri, lại dám đánh cược với nhau như vậy, nếu như không phải gặp được hắn, tính mạng Cốc Trần hôm nay đã kết thúc rồi.
Có điều, Cốc Trần hình như đã coi nguy hiểm lúc nãy chỉ là giấc mơ, không còn thấy sợ nữa, cười lớn nói:
- Cổ thúc, nghe người lớn nói trong cốc này trường xuyên có mãnh thú xuất hiện, nếu ta ngủ lại đây, cực kì không thích hợp, may mà có đại thúc, nếu không bị dã thủ tha đi rồi không biết chừng, thúc đến thôn ta một chuyến, để ta có cơ hội cảm ơn thúc.
Cổ Thần đang muốn vào trong cốc, nói:
- Ta đã đi cả quãng đường dài, lưu lạc bốn phương, hôm nay đến đây, cuối cùng tìm được một nơi hợp ý, chuẩn bị dừng chân, tạm thời ở lại một thời gian.
Cốc Trần mừng rỡ, mặc dù không bị thương nhưng cảnh tượng bị con sư tử cắn xé vẫn hiển hiện trong não hải, mặc dù chỉ là một giấc mơ nhưng cũng khiến nó sợ hãi, bởi vì có Cổ Thần bên cạnh nên mới cảm thấy yên tâm, có lẽ là linh hồn cảm ứng, nó có ấn tượng rất tốt Cổ thúc vừa mới gặp mặt này, biết Cổ thúc định ở lại thôn, thập phần vui sướng.
Cốc Trần nói:
- Cổ thúc, đợi nửa khắc nữa là tròn một canh giờ, chúng ta sẽ rời khỏi đây.
Cổ Thần gật gật đầu, thuận tiên hỏi qua tình hình trong thôn, cũng như chi tiết quá trình đánh cược của Cốc Trần. Thông qua miệng Cốc Trần, sơ lược biết một số chuyện.
Dải tà cốc này thông đến sơn mạch phía Tây, ở đó có một thôn trang tên là "Cốc gia trang"
Tên gọi Cốc gia trang nhưng trên thực tế người họ Cốc trong thôn không nhiều, mà các họ thị đều có, bởi vì Cốc gia tổ tiên từng phồn thịnh, trăm năm trước toàn thôn đều họ Cốc, nên mới có tên "Cốc gia trang".
Trăm năm nay, thiên hạ không thái bình, chiến loạn phân phi, cường đạo tung hoành, tiểu sơn thôn này mặc dù hẻo lánh nhưng cũng trải qua mấy lần binh sự, trong chiến loạn người họ Cốc tử thương không ít, dần dần thế suy, Cốc gia thôn đất rộng người thưa, sai đó không ít người ngoài thấy nơi này hẻo lánh, xa vùng chiến loạn, dần dần đến đây dừng chân.
Quốc độ nơi này một trăm năm trải qua vô số triều đại, như bây giờ vẫn là chia năm xẻ bảy, chiến loạn không ngừng, càng lúc càng nhiều người ngoài dừng chân ở Cốc gia, đến hôm nay, mặc dù tên gọi "Cốc gia trang",. trên thực tế là một thôn trang với rất nhiều họ thị tạp cư, người họ Cốc, chỉ chiếm một phần năm thôn trang.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cốc Trần năm nay mười tuổi, có một em trai tên là Cốc Đan, năm nay chín tuổi, Cốc Trần và bốn thiếu niên cùng trang lứa trong thôn quan hệ rất tốt, chúng là: Trương Viễn, Thành Chiến, Quan Kì, Tư Mã Diên...
Trong đó Thành Chiến lớn nhất, năm nay mười một tuổi, cơ thể to lớn là người có võ lực mạnh nhất trong các thiếu niên.
Trương Viễn, Quan kì và Cốc Trần cùng tuổi, đều là mười tuổi, ba người là hạch tâm trong sáu người, Thành Chiến mặc dù lớn hơn một tuổi, cao hơn cường tráng hơn nhưng muốn làm thủ lĩnh sáu người thì vẫn bị ba người tập thể phản đối và hạ bệ.
Tư Mã Diên và Cốc Đan cùng tuổi, năm nay chín tuổi, giống như Cốc Đan, là cái đuôi trong nhóm, không có quyền phát ngôn, Cốc Đan chỉ nghe Cốc Trần, Cốc Trần nói gì nó làm theo nấy, Tư Mã Diên thì không nghe ai, chỉ theo tập thể đại thế mà đi.
Cốc Trần, Cốc Đan, Trương Viễn, Thành Chiến, Quan Kì, Tư Mã Diên, sáu người là tập thể thân thiết nhất trong Cốc gia trang, người khác đừng hòng phá hoại được tập thể kiên cố đó.
Chỉ là, một quần thể, lúc nào cũng cần có người lãnh đạo, gặp phải sự tình nên có người đưa ra quyết định, nếu không chỉ cần Cốc Trần, Trương Viễn, Thành Chiến, Quan Kì bốn người ý kiến không hợp, sẽ là một trận tranh cãi không bao giờ kết thúc, cuối cùng dùng vũ lực phân thắng bại, không ngoại lệ, Thành Chiến cao to tráng đại bao giờ cũng nhẹ nhàng đánh bại Cốc Trần, Trương Viễn, Quan Kì ba người, bắt mọi người phải nghe theo ý kiến nó.
Cho nên, Thành Chiến bị Cốc Trần, Trương Viễn, Quan Kì bài trừ khỏi hạch tâm tập thể, nhưng trong tập thể này, phân lượng vẫn là hết sức quan trọng.
Tranh cãi lâu dần, sự tình càng lúc càng bị Thành Chiến dùng vũ lực cường hình làm chỉ, Cốc Trần, Trương Viễn, Quan Kì ba người cảm thấy sự tình không thể tiếp tục phát triển như vậy, sớm muốn đến một ngày, tập thể của chúng sẽ trở thành Thành Chiến chí tôn, nghe Thành Chiến sắp xếp.
Cho nên, nhất định phải chọn ra một lão đại, chấm dứt những cuộc tranh luận không có hồi kết, Cốc Đan và Tư Mã Diên bị loại ra ngoài, chỉ còn phát sinh giữa Cốc Trần, Trương Viễn, Quan Kì, Thành Chiến bốn người.
Muốn trở thành lão đại nhất định phải khiến mọi người tâm phục khẩu phục mới được, bởi vì Thành Chiến vũ lực rất cao, cho nên, Thành Chiến nêu phương án dùng vũ lực giải quyết, bị Cốc Trần, Trương Viễn, Quan Kì ba người trực tiếp phản đối, lấy tư thái ba chọi một, giết ngay suy nghĩ của Thành Chiến từ trong nôi.
Đã không dùng vũ phân thắng bại, mấy người đều là nam nhi, không thể đọ thêu hoa mà phải đọ cái gì có thể hiện nhiệt huyết nam nhi, cho nên, Cốc Trần đệ nghị đọ gan, quá trình tỷ thí là ai dám ở lại trong Tử Vong Cốc nổi tiếng nguy hiểm một canh giờ, người đó sẽ chiến thắng, nếu hai người cùng lưu lại một canh giờ, vậy thì dùng thời gian dài ngắn để phân thắng bại.
Cuộc thi này có sinh mệnh nguy hiểm, trưởng bối Cốc gi trang từ nhỏ đã dạy hậu bối Tử Vong Cốc rất nguy hiểm, bên trong không chỉ mãnh thú mà còn có cả yêu quái, mỗi một thiếu niên đối với Tử Vong Cốc đều có tâm lý sợ hãi.
Cuộc thi này, Trương Viễn, Quan Kì, Thành Chiến ba người nghe xong đều giật mình, ba người càng sợ, Cốc Trần càng mừng, nói:
- Các cậu không dám vào Tử Vong Cốc, vậy thì mình sẽ ở trong đó một canh giờ, chứng minh gan mình lớn hơn các cậu, mình chính là lão đại.
Trương Viễn, Quan Kì, Thành Chiến ba người đều nghĩ Cốc Trần không dám, gật đầu đáp ứng, mà không biết Cốc Trần vốn là một đứa trẻ trời không sợ, đất không sợ, thực sự chạy vào Tử Vong Cốc.
Lúc này Trương Viễn, Quan Kì, Thành Chiến và cả Cốc Đơn, Tư Mã Diên đều đang lo lắng đợi bên ngoài Tử Vong Cốc, nhìn vào bên trong, mặt lộ rõ vẻ lo lắng, không phải chúng sợ Cốc Trần an toàn từ Tử Vong Cốc đi ra, trở thành lão đại của chúng mà là sáu người chơi với nhau từ nhỏ, cảm tình thâm hậu, sợ Cốc Trân xảy ra chuyện.
Cốc Đơn nhìn lên trời, đột nhiên thần sắc thoáng động, nói:
- Đủ rồi đủ rồi, đủ một canh giờ rồi.
Nói xong, lại nhìn vào trong cốc, lo lắng nói:
- Ca ca tại sao vẫn chưa ra?
Thành Chiến cao hơn mọi người một cái đầu, xoa xoa đầu, nói:
- Cốc Thần không phải bị dã thú ăn rồi chứ?
- Phì phì phì...
Cốc Đơn giận dữ nhìn Thành Chiến, nói:
- Ca ca còn lâu mới bị dã thú ăn thịt, nếu ăn, phải ăn đứa nào nhiều thịt như ngươi mới đúng.
- Đúng vậy!
Trương Viễn trợn mắt lườm Thành Chiến, nói:
- Dã thú ăn ngươi, miếng đầu tiên là ăn cái miệng dởm này!
Tai Quan Kì nãy giờ vẫn vểnh vào trong cốc, nói:
- Ta thấy Cốc Trần nhất định sẽ ra, đến lúc đó hắn trở thành lão đại của chúng ta, ngươi nói hắn bị dã thú ăn thịt, xem hắn có bạt tai ngươi không.
Tư Mã Diên phụ họa nói:
- Đúng, bạt tai ngươi.
Thành Chiếntrợn mắt nhìn Tư Mã Diên, Tư Mã Diên lập tức ngậm miệng, Thành Chiến nói:
- Cốc Trần đánh không lại ta, muốn bạt tai ta sẽ đá đít hắn.
Cốc Đơn nói:
- Đợi ca ca ta thành lão đại, ngươi còn dám đá đít ca ca ta? Nếu ngươi muốn mưu phản, năm người chúng ta sẽ hợp lại đánh ngươi, để xem ngươi còn dám mạnh miệng hay không.
- Năm người chúng ta đánh một mình ngươi...
Tư Mã Diên tiếp lời, quay sang nhìn Cốc Đơn, nó với Cốc Đơn nhỏ nhất, hai bên hay nói chuyện, quan hệ cũng thân thiết nhất.
Thành Chiến bĩu bĩu môi, biến thành mục tiêu của đám đông, nó chỉ có một cái miệng, đừng mong thắng được bốn cái miệng.
- Ra rồi... ra rồi!
Đúng lúc này, Quan Kì, người nãy giờ vẫn nhìn vào trong cốc, đột nhiên hoan hô, nói:
- Cốc Trần ra rồi, ha ha...
- Ca ca...
Cốc Đơn vẫy tay với Cốc Trần, lớn tiếng gọi.
Trương Viễn, Tư Mã Diên cũng nhất thời tinh thần phấn chấn.
Thành Chiến cũng vui vẻ vẫy tay với Cốc Trần, nhảy cẫng lên, nhưng đột nhiên nghĩ ra cái gì, hai tay ôm chặt lấy miệng, thầm nghĩ:
- Chết rồi, Cốc Trần thành lão đại thật, không phải nó sẽ bạt tai mình sao?
- Ý...
Đang hoan hô, mấy người đồng thời kinh hô, nói:
- Đại thúc bên cạnh Cốc Trần là ai? Không phải người của Cốc gia trang, cũng không phải thôn dân gần đây...
Nhìn năm người Cốc Đơn, Cốc Trần cũng hưng phấn vẫy tay, hét lớn:
- Ta là lão đại, ha ha, ta chính là lão đại...
Vừa hoan hô vừa chạy, rất nhanh, Cốc Trần đến trước mặt năm người, Cổ Thần từng bước hành tẩu phía sau, pháp lực trong cơ thể đã bị cấm cố hoàn toàn, như một phàm nhân chân chính, từ từ bước đến.
Sáu người tụ lại với nhau, năm người lập tức hỏi tình hình bên trong Tử Vong Cốc.
Cốc Trần nói:
- Sau khi vào Tử Vong Cốc, ta lập tức lăn ra ngủ, rồi nằm mơ, đợi đến khi tỉnh dậy một canh giờ đã gần trôi qua, gặp phải Cổ thúc sau đó cùng Cổ thúc ra ngoài.
- Cổ thúc...
...
...
Cốc Trần dưới thiệu vị đại thúc sau lưng, năm người Cốc Đơn lễ phép chào, Cổ Thần cũng vẫy tay chào lại mọi người, gật gật đầu, bước chân vẫn chậm như cũ, từng bước tiến về phía mọi người.
Sau khi nhiệt tình chào hỏi Cổ Thần, năm người lập tức dồn ánh mắt lên người Cốc Trần, đồng thành hỏi Cốc Trần đã nằm mơ thấy gì?
Cốc Trần kể lại y nguyên, nói trong mơ thấy mình bị một con sư tử lao đến, xé cổ họng, năm người nghe mà không khỏi kinh hô.
- Ca ca... huynh ở trong Tử Vong Cốc một canh giờ, đã là lão đại của bọn đệ rồi. C
Cốc Đơn cười nói.
Những người còn lại gật đầu đồng ý, Thành Chiến mặc dù không muốn những cũng phải bất đắc dĩ thuận theo hình thế.
Cốc Trần vui vẻ cười vang, nói:
- Bắt đầu từ lúc này, ta chính là lão đại của các ngươi, ha ha... Nếu như có ai không đồng ý, bây giờ có thể vào trong Tử Vong Cốc, ở lại đó một canh giờ, sai đó tiếp tục cùng ta tỉ thí...
- Ta đồng ý ca ca làm lão đại.
Cốc Châu nhất thời giơ tay, hoan hô nói.
Trương Viễn và Quan Kì quay sang nhìn nhau, hai người đều không có dũng khí vào Tử Vong Cốc, đồng thành nói:
- Bọn ta cũng đồng ý.
Tư Mã Diên thấy đại thế đã định, cũng giơ tay nói:
- Ta cũng đồng ý... Cốc Trần lão đại.
Thành Chiến một lần nữa nhìn vào Tử Vong Cốc, trong mắt có chút sợ hãi, thu hồi ánh mắt, nói:
- Ta cũng đồng ý!
- Ha ha ha ha...
Cốc Trần vui vẻ cười vang, nói:
- Gọi mấy câu lão đại xem nào...
- Lão đại...
Cốc Châu là người đầu tiên lên tiếng, đi đến bên Cốc Trần.
- Lão đại...
- Lão đại...
Trương Viễn, Quan Kì, Tư Mã Diên, Thành Chiến bốn người lần lượt gọi.
Cốc Thần gật đầu, nói:
- Được rồi, ta là lão đại của các ngươi, cũng là huynh đệ của các ngươi, sáu người chúng ta cả đời là hảo huynh đệ phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!
- Cả đời làm huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu...
Năm người đồng thành.
- Cổ thúc...
Cốc Trần hướng ánh mắt sang phía Cổ Thần, nói:
- Mời thúc làm chứng cho bọn ta, hôm nay ta cùng năm vị huynh đệ này kết thành bát bái chi giao.
Cổ Thần nhìn sáu thiếu niên, tựa hồ vượt không gian quay về năm trăm năm trước, Cổ Thần lúc đó còn là một thiếu niên, hắn cùng Cổ Hằng, Cổ Lam... cũng chỉ bằng sáu thiếu niên này, cùng nhau vui chơi, cùng nhau thề nguyện, chỉ là theo phúc diệt Cổ gia, lời thề đó đã chìm sâu trong tháng năm xưa cũ, không còn xuất hiện nữa.
Kiếp này, Cổ Thần bắt đầu từ trùng sinh, không còn trải qua tâm tính thiếu thời, hắn không ngừng tu luyện, vốn tưởng có thể thay đổi vận mệnh Cổ gia, ai ngờ, cuối cùng vận mệnh Cổ gia vẫn chẳng khác gì kiếp trước, chỉ là thời gian lùi lại hơn ba mươi năm...
Cả đời giết chóc, kể từ lúc Cổ Thần trùng sinh, bàn tay hắn dính không biết bao nhiêu máu, chưa từng sạch sẽ qua, nhất làn lần Cổ gia bị diệt, Cổ Thần nghịch lân nhất nộ, hủy cả Đại Doanh đế đình, giết hết Tàng gia tu sĩ, mấy vạn người, máu chảy thành sông...
Rất nhiều rất nhiều, trong tim Cổ Thần không còn thời đại thiếu niên thuần chân với thứ tình cảm thiên chân thuần tính nữa...
Hôm nay nhìn sáu thiếu niên trước mắt, Cổ Thần tựa hồ tìm lại phần tâm cảnh thuở thiếu thời, hắn mặc dù phong ấn tu vi, phong ấn pháp lực, nhưng trong thân thể vẫn tự động sản sinh sóng pháp lực, luồng sức mạnh không hề tương quan đến pháp lực thân thể đó sau đó xuất hiện trong người hắn.
Mặc dù tia ba động đó rất nhỏ, nhưng vẫn khiến tu vi vốn đã phong ấn của của Cổ Thần lại trở nên vô cùng mẫn cảm, một tiếng cỏ động cách đó trăm dặm hắn vẫn có thể cảm thấy rõ ràng.
Đó không phải sức mạnh của Cổ Thần mà là một loại tự nhiên chi lực đến từ thiên địa!
- Đây... đây là, đạo sao?
Cổ Thần trong lòng thầm nghĩ.
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Cốc Trần, Cổ Thần gật gật đầu.
Thấy Cổ Thần gật đầu, Cốc Trần mừng rỡ nói:
- Được rồi, có Cổ thúc làm chứng cho chúng ta, chúng ta kết thành bát bái chi giao, đồng sinh cộng tử, phúc nạn đồng đương...
- Được...
Năm người đồng thanh trả lời, sau đó, chạy đến bên cạnh Cốc Trần, xếp thành hàng một, quỳ xuống đất.
- Thiên địa vi bằng, nhật nguyệt vi giám, hôm nay có Cổ thúc làm chứng, ta cùng Trương Viễn, Quan Kì,
Thành Chiến, Cốc Châu, Tư Mã Diên năm vị huynh đệ kết thành bát bái chi giao, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, dù không sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng sẽ chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Cốc Trần cùng năm người còn lại, dưới sự chứng kiến của Cổ Thần, kết thành bát bái chi giao.
Đối với tương lai của năm vị thiếu niên này, Cổ Thần lúc này không hề hay biết, cũng không muốn đoán, bây giờ hắn có thể làm là đứng một bên quan sát, nhìn hoa nở hoa tàn, tháng tháng năm năm, sáu thiếu niên này trưởng thành biến hóa...
Sáu người kết thánh bát bái chi giao, bời vì có Cổ Thần, ai về nhà nấy, Cốc Trần Cốc Châu đưa Cổ Thần về nhà mình. Cốc ba, Cốc má thịnh tình chiêu đãi Cổ Thần, biết Cốc Trần đi vào Tử Vong Cốc, hơn nữa còn ngủ trong đó, nổi giận lôi đình, và không thôi cảm ơn Cổ Thần!
Rời khỏi Cốc gia, Cổ Thần lên sơn dốc gần Tử Vong Cốc, dựng một căn nhà gỗ nhỏ, ở lại Cốc gia trang, mỗi ngày quan sát thôn dân Cốc gia trang ban ngày làm việc, ban đêm nghỉ ngơi, cuộc sống mặc dù khó khăn nhưng trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ.
Cổ Thần mặc dù có sức mạnh thôn dân không thể tưởng tượng nhưng Cổ Thần không có được niềm vui sống như những thôn dân bình thường đó.
Ngày này qua ngày khác, Cổ Thần ở lại Cốc gia trang, hình như bị thôn dân cảm nhiễm, tâm cảnh Cổ Thần càng lúc càng dịu lại, hắn nhìn thấy một sự thật kì dị, thôn dân mặc dù không biết trời cao đất dày, mơ mơ hồ hồ sống cuộc sống hết sức bình thường nhưng niềm vui lúc nào cũng ở bên họ.
Còn Cổ Thần phi thiên độn địa, thuấn di hư không, một ngày đi được mấy trăm vạn dặm, nhãn giới mênh mông, phàm nhân không thể tưởng tượng nổi, nhưng chính vì như vậy đạo tựa hồ đóng cửa với hắn, nhìn như đạo nơi nào cũng có, pháp tắc nơi nào cũng có nhưng Cổ Thần không thể chạm vào được sự đạo tồn tại, không thể cảm thấy pháp tắc tồn tại.
Sự thực kì quái này khiến Cổ Thần nghĩ mãi không ra, đành phải đem câu hỏi này khắc trong não hải, mỗi một khoảng thời gian lại tiến hành tham ngộ.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Hằng năm, Thanh Long Trại cường đạo đến thu cống phẩm một lần.
Một năm rồi lại một năm trôi qua, chớp mắt, Cổ Thần đã sống trong Cốc gia trang được năm năm.
Ba năm trước, Cốc gia trang thu hoạch không tệ, sau khi trừ cống phẩm mỗi năm,
lương thực còn lại đủ để thôn dân no đủ trong vòng một năm.
Nhưng, hai năm gần đây, khí hậu không tốt, năm ngoái đến một trận đại hạn, năm nay lại hồng thủy, Cốc gia trang thu hoạch giảm sút, nhưng số cống phẩm Thanh Long Trại thu
không hề ít đi.
Thu hoạch không tốt, không nộp đủ cống phẩm, Thanh Long Trại đại đương gia lên tiếng nói, thôn trang nộp không đủ cống phẩm, thiếu nữ từ mười lăm đến hai lăm tuổi, mỗi cô gái tương đương một trăm cân lương thực, cố gái giao nộp ba năm sau mới được về thôn.
Cốc gia trang địa thế tương đối cao, ảnh hưởng của trận hồng thủy ít hơn so với những thôn trang khác, lương thực cũng nhiều hơn. Năm nay nghe nói có thôn nộp cho Thanh Long Trại bảy tám có gái, có thôn thậm chí nộp mười mấy cô gái, còn Cốc gia trang chỉ phải nộp hai cô gái.
Hai gia đình bị Thanh Long Trại cướp đi con gái, ngay đêm hôm đó, vợ chồng rủ nhau thắt cổ tự tử.
Năm năm nay, sự biến hóa của Cốc gia trang, Cổ Thần đều nhìn thấy hết. Trong lòng mặc dù phẫn nộ nhưng không động thủ, địa giới hai ba chục vạn dặm vuông trong Bắc Hoang phàm nhân khu vực, thế lực như Thanh Long Trại nhiều không đếm xuể, cả những thôn trang bị ức hiếp như Cốc gia trang cũng hằng hà sa số.
Mắt Cổ Thần không chỉ thu lại trong một Cốc gia trang nhỏ bé, hắn biết muốn vải biến hiện trạng này, diệt trừ một Thanh Long Trại, chưa phải đã hết chuyện, Thanh Long Trại biến mất, vẫn còn Hắc Long Trại, Bạch Long Trại...
Cho dù Cổ Thần dành mấy trăm năm thời gian, giết hết cường đạo trong phàm nhân quốc độ này, đợi Cổ Thần đi rồi, sẽ còn xuất hiện nhiều hơn, cũng có thể Cổ Thần căn bản không diệt trừ được, diệt bên này lại diệt bên kia, qua mấy năm bên này lại có, cho dù Cổ Thần thần thông quảng đại, sống trên ngàn năm liên tục diệt trừ thì ngàn năm sau, Cổ Thần thân tử đạo tiêu, cường đạo trên thế gian này vẫn như ngàn năm trước...
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 5: Thuần Dương Chiến Thần.
Chương 117 : Một trận huyết chiến
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Cổ Thần từng muốn cải biến tất cả, nhưng trong lòng thì vẫn mê võng, không biết phải cải biến thế nào, trực tiếp giết Thanh Long Trại không phải là một biện pháp tốt!
Cổ Thần đến Cốc gia trang, không chỉ lĩnh hội niềm vui của thôn dân mà cũng lĩnh hội cả phẫn nộ, bi thương...
Chớp mắt, lại một năm nữa qua đi.
Năm thứ sáu, một đội quan binh đến Cốc gia trang xưng là vây bắt sơn phỉ, ở lại Cốc gia trang nửa tháng, ăn hết bao nhiêu lương thực, trước khi đi còn mang theo không ít, nhưng sơn phỉ thì một tên cũng không bắt được, cuối năm, Thanh Long Trại lại đến thu cống phẩm năm nay.
Cường đạo Thanh Long Trại không nhiều, chỉ hơn ba mươi người nhưng mang theo hơn trăm con tráng mã, từ ngựa đã cưỡi, số còn lại dùng để gùi lương thực.
Cốc gia trang tổng cộng có hơn hai trăm hộ, nhân số khoảng ngàn người, trong đó già trẻ phụ nho hơn sáu trăm, nam tử từ mười lăm đến bốn lăm tuổi gần bốn trăm người.
Một thôn trang gần bốn trăm người chiến đấu lại run rẩy trước hơn ba mươi tên cường đạo!
Trong tay đám cường đạo đều cầm mã đao sáng loáng, dài bốn thước, hơn ba mươi thanh mã đao vung lên, làm người ta không khỏi hoa mắt chóng mặt, tâm sinh sợ hãi.
Năm nay Cốc gia trang thu hoạch nhiều hơn năm ngoái hồng thủy, vốn dĩ đủ để nộp cống phẩm.
Nhưng vì chúng quan binh ăn ở nửa tháng, còn mang theo rất nhiều lương thực, nên lương thực năm nay thấp nhất trong lịch sử.
Nộp xong cống phẩm mà vẫn còn thiếu hơn hai ngàn cân, cần phải giao nộp hơn hai mươi thiếu nữ từ mười lăm đến hai lăm tuổi cho Thanh Long Trại.
- Cô này... cô này... và cả cô này.
Thanh Long Trại tam đương gia cầm mã đao sáng choang lần lượt chỉ vào từng thiếu nữ.
Đột nhiên, mắt Tam đương gia sáng quắc, vội vàng tiến lên trước, chỉ mã đao trong tay vào một thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh thiếu niên tuấn dật.
Thiếu niên tuấn dật này không ai khác chính là Trương Viễn, người sáu năm trước cùng bọn Cốc Trần kết thành bát bái chi giao, sáu năm trôi qua, Trương Viễn đã thành một thiếu niên mười sáu tuổi tuấn dật.
Thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh là muội muội Trương Tiêu, nhỏ hơn Trương Viễn hai tuổi, năm nay mới mười bốn tuổi mà đã là mỹ nhân tuyệt sắc.
- Đại nhân, nó vẫn chưa tròn mười lăm tuổi.
Phụ thân Trương Viễn nhất thời lao ra, quỳ xuống trước mặt Tam đương gia.
- Cút!
Tam đương gia giơ chân đá phụ thân Trương Viễn lăn ra đất, quát:
- Không ngờ chỗ này vẫn còn một tuyệt sắc mỹ nhân, ha ha, lão tử muốn nàng.
Mấy thiếu niên đồng thời chặn trước mặt Trương Tiêu, chính là Cốc Trần, Cốc Châu, Thành Chiến, Tư Mã Diên, Trương Viễn, trong tai họ đồng thời vang lên bốn chữ: Nghịch giả hữu sinh!
Cốc Trần, Cốc Châu, Thành Chiến, Trương Viễn, Quan Kì, Tư Mã Diên...
Trong sáu người, Thành Chiến lớn nhất đã mười bảy tuổi, Cốc Châu, Tư Mã Diên nhỏ hơn mười lăm, ba người còn lại cùng mười sáu, đều là thiếu niên huyết tính, ở cái tuổi dễ động tâm với dị tính nhất.
Trương Viễn thường ngày bảo vệ muội muội của mình không nóilamf gì, năm người còn lại trong lòng cũng rất nâng niu đóa hoa xinh đẹp này.
Thanh Long Trại Tam đương gia cầm mã đao chỉ vào các thiếu nữ, sáu người đã cảm thấy rất phẫn nộ.
Lần này chỉ đúng Trương Tiêu, càng khiến sáu người huyết tính trùng đầu.
Đúng lúc quan trọng, Cổ Thần dùng Kình ca tự nhiên chi thanh vô thượng thần thông, nói một câu "Nghịch giả hữu sinh", ở đây không ai nghe thấy, chỉ vang lên bên tai sáu người, nhất thời thổi bùng ngọn lửa trong lòng họ.
Thấy Tam đương gia lao đến, thôn dân ai cũng tránh, chỉ còn Cốc Trần sáu người chặn trước Trương Tiêu.
Tam đương gia đại nội, quát:
- Chết đi!
Chân vừa nhấc, mã đao sáng loáng trong tay liền bổ ra trước.
Thành Chiến hét vang một tiếng, lao lên.
Tuổi mới mười bảy, Thành Chiến đã trở thành một cự hán cường tráng thân cao một mét chín, là đại lực sĩ của Cốc gia trang, hai cánh tay đủ nâng ngàn cân chi lực.
Tam đương gia mã đao vẫn chưa bổ xuống, Thành Chiến đã một quyền đánh ra, trúng cánh tay của Tam đương gia, chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay Tam đương gia nhất thời gãy gập, mã đao loáng lên, rơi xuống bên cạnh.
Tam đương gia ôm chặt cánh tay, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Có người dám phản kháng đã ngoài sức tưởng tưởng của mọi người, đồng thời, tam đại đương gia bị thương khiến chúng đạo tắc đại nộ. Tiếng vó ngựa vang lên, mã đao trong tay vung sáng loáng, thúc ngựa lao vào sáu người.
Người đầu tiên hai chân dẫm mạnh, trực tiếp nhảy xuống từ lưng ngựa, mã đao sáng loáng bổ ra một đường quang mang lấp lánh, chém thẳng vào đầu Thành Chiến.
Thành Chiến lăn mình trên mặt đất, nhặt lấy mã đao Tam đương gia đánh rơi, bò dậy.
Lúc này đã thế thành nước lửa, không phải người chết thì là ta vong!
Cốc Trần quát lớn một tiếng:
- Các hương thân, xử lý đám cẩu tặc này...
Chỉ là lời Cốc Trần không nhận được quá nhiều hưởng ứng. Dưới mã đao sáng loáng, các thôn dân ai cũng sợ run người, hai chân không ngừng run rẩy, chỉ có phụ mẫu sáu nhười thấy con mình nguy hiểm, nhất thời lao ra cùng một số người họ Cốc, cũng nhặt khúc gỗ bên cạnh, theo sát phía sau.
Có khoảng sáu bảy mươi người lao đến, nhưng, trong tay họ không có ngựa cũng không có đao sắc. Đối diện với gần ba mươi tên cường đạo cưỡi ngựa trong tay cầm mã đao, thực lực hoàn toàn không tướng xứng.
Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhất thời có mấy người bị chém ngã xuống đất, những thôn dân phía sau thấy vậy đảm khí tán tẫn, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy.
- Kẻ nào dám phản kháng, ta chém kẻ đó thành thịt nát...
Tam đương gia hai mắt tràn đầy nộ khí, rít lên trong cổ họng.
Thân ảnh bên cạnh loáng một cái, một tên cường đạo loạng choạng lùi về phía hắn, Tam đương gia định giữ lại hắn thì phát hiện máu tươi đang trào ra từ miệng và người này đã tắt thở.
Một nắm đấm xuất hiện trong mắt Tam đương gia, sau đó biến lớn trong giây lát.
Cốc Trần xuất thủ như điện, một quyền đánh ra.
Thịch...
Một âm thanh trầm đục, Cốc Trần thu hồi nắm đấm, trên mặt Tam đương gia bị đánh ra một dấu tay sâu hoắm, không kịp kêu thảm đã thiệt mạng.
Cơ thể Cốc Trần sau khi chỉnh hợp một giọt sinh mệnh tinh nguyên của Cổ Thần, sức mạnh trở nên càng cường đại.
Mấy năm nay, Cốc Trần kinh ngạc phát hiện, từ sau lần đi Tử Vong Cốc, thân thể hắn so với trước mạnh hơn rất nhiều, sức mạnh ẩn hàm thậm chí còn lớn hơn Thành Chiến, chỉ là hắn giấu sức mạnh trong cơ thể chứ không triển hiện như Thành Chiến.
Không chỉ sức mạnh, thân thể Cốc Trần còn rất linh hoạt, xuất quyền như điện, một quyền đánh ra, cường đạo không chết thì bị thương.
Thành Chiến tay cầm một thanh mã đao, mã đao chém đến đâu, mã đao trong tay cường đạo hoặc là bị đánh bay, hoặc là bị Thành Chiến chém thành hai nửa, sau đó bổ xuống đầu.
Tuyệt đại bộ phận thôn dân không động, thôn dân đến ứng cứu sáu người lúc nãy mặc dù nhân số không ít nhưng vẫn không phải đối thủ của cường đạo. Cốc Châu, Trương Viễn, Quan Kì, Tư Mã Diên bốn người mặc dù sức mạnh không nhỏ, nhưng cũng chỉ có thể giữ thế cân bằng với một cường đạo thành niên.
Gần ba mươi đạo tặc, toàn dựa vào Cốc Trần và Thành Chiến hai người chém giết.
Tràng diện thập phần tàn liệt, không ngừng có cường đạo chết dưới tay Cốc Trần và Thành Chiến, cũng có thôn dân không ngừng chết dưới tay cường đạo.
Nhưng Cốc Trần và Thành Chiến di dũng không phải mười người có thể địch nổi, cường đạo dưới sự giết chóc của hai người, càng ngày càng ít, càng lúc thế càng mỏng.
Thôn dân còn lại vẫn không dám động, Thanh Long Trại cường đạo, không chỉ có ba mươi tên, đến ba trăm tên còn chưa đủ, phải hơn ngàn người, đều là nam tử tinh tráng có thể chinh chiến.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 5: Thuần Dương Chiến Thần.
Chương 118 : Đại thế quật khởi (thượng,hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Giết ba mươi tên cường đạo này, sẽ bị Thanh Long Trại điên cuồng báo thù, họ nhìn cảnh tàn sát trước mắt, nhưng nỗi sợ trong lòng khiến họ có chút trơ lì, thậm chí sản sinh nhu nhược, nghĩ rằng phản kháng sẽ càng chọc giận Thanh Long Trại, khiến họ cũng bị liên lụy.
Một trận huyết chiến...
Ba mươi đạo tặc Thanh Long Trại tất cả đều chết, Cốc Trần, Cốc Châu, Trương Viễn, Thành Chiến, Quan Kì, Tư Mã Diên sáu người đều bảo toàn tính mạng, nhưng thôn dân chết dưới tay cường đạo không chỉ ba mươi người, hơn nữa, trên cơ bản đều là người thân của họ.
Trong Cốc gia trang vang lên những rống bi phẫn của sáu người!
Lúc nãy tràng diện hỗn loạn, người thân rời đi không kịp bi thương, nhưng bây giờ, cả sáu người đều đang ngửa mặt lên trời gào thét điên cuồng.
Một lão thôn dân từ đám đông bước ra, nói với bọn Cốc Trần:
- Các ngươi chọc giận Thanh Long Trại, đại đương gia nhất định không bỏ qua cho các ngươi đâu, cả Cốc gia trang rồi sẽ bị liên lụy. Đám yêu tinh hại người các ngươi đúng là hại người hại cả mình!
Thanh Long Trại cường đạo đã chết, những thôn dân còn lại mặc dù vẫn còn sợ Thanh Long Trại, nhưng không còn sự uy hiếp trực tiếp, thân thể không còn run rẩy nữa.
Nghe lão thôn dân nói vậy, không ít thôn dân chỉ chỉ trỏ trỏ bọn Cốc Trần, ngữ khí có vẻ trách mắng, nói là làm liên lụy đến họ.
Đao quang lóe lên, một đầu người rơi xuống.
Lão thôn dân thân thể còn đứng ở đó, đầu lâu đã bay ra xa, máu tươi từ cổ ồng ộc trào ra.
Cốc Trần tay cầm mã đao đứng bên cạnh thi thể không đầu của lão thôn dân, trên mã đao vẫn còn vết máu loang lổ, hắn dùng đôi mắt bạo nộ nhìn khắp một lượt thôn dân, quát nói:
- Còn ai dám nói thêm câu gì, ta sẽ chém đầu kẻ đó!
Nói xong, Cốc Trần đá chân, thi thể không đầu của lão thôn dân đổ vật xuống đất.
Phụ mẫu đều đã thiệt mạng dưới tay cường đạo vậy mà những thôn dân này lại chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, trong lòng Cốc Trần sớm đã nộ hỏa ngút trời, sát tâm đột khởi. Từ giây phút này, Cốc Trần trưởng thành từ Cốc gia trang, tâm cảnh phát sinh biến hóa cực đại.
Nhu nhược và tòng thuận chỉ có thể mang đến áp bức chứ không thể mang đến tôn nghiêm.
Năm người còn lại mặc dù không bằng lòng với thủ đoạn của Cốc Trần nhưng người thân của họ cũng thiệt mạng, ai cũng đang ở trong nộ hỏa, nên không lên tiếng ngăn cản.
Cổ Thần ở trong căn nhà gỗ của mình, tất cả những gì trong thôn hắn đều cảm nhận được hết. Hắn liếc nhìn Cốc Trần, mặc dù cách cự ly rất xa, còn có vô số cây cối che chắn tầm nhìn, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn lộ ra một tia quỷ dị, cuộc đời Cốc Trần phát sinh cải biến, đón nhận một chương mới. Đối với tương lai sắp tới, Cổ Thần trong lòng càng hiếu kì!
Càng là nhân sinh nhiều trắc trở, càng ẩn hàm đạo, mặc dù đạo chỗ nào cũng có, trong cuộc sống bình thường cũng tồn tại, nhưng nếu muốn lĩnh ngộ đạo trong cuộc sống bình thường tựa hồ không thể, cho dù qua ngàn năm vạn tái, cũng khó có thể chạm đến đạo.
Chỉ có trong nhân sinh kịch tính mãnh liệt mới tâp trung thiên địa đại đạo, để quan sát và ngộ.
Lần này, nhân sinh Cốc Trần bắt đầu biến hóa, tâm cảnh cũng chuyển biến theo, Cổ Thần quan sát mà trong lòng cũng có cảm ứng vi diệu.
Cốc Trần sinh ra và lớn lên ở Cốc gia trang, đương nhiên biết Thanh Long Trại cường đại, mấy chục trang thôn gần đó, mỗi năm đều bị Thanh Long Cốc áp bức, nhưng không dám nổi giận cũng chẳng dám lên tiếng, cường đạo thu nạp cống phẩm bị giết, trong đó còn có Tam đương gia Thanh Long Trại. Cốc gia trang khẳng định sẽ bị Thanh Long Trại điên cuồng báo thù.
Cốc Trần, Thành Chiến dù dũng, nhưng dựa vào sức hai người đối kháng cả Thanh Long Trại khẳng định là không thể.
Chuyện này Cốc Trần biết, muốn đối phó với Thanh Long Trại không thể một mình chiến đấu!
Ánh mắt Cốc Trần dừng trên người chúng thôn dân, nói:
- Đám cẩu tặc Thanh Long Trại chết ở Cốc gia trang, bất luận các người có động thủ hay không đều bị Thanh Long Trại coi như kẻ thù, chỉ có một con đường chết, chỉ có nghe theo sự sắp xếp của ta, cùng Thanh Long Trại huyết chiến đến cùng, mới có đường sống, các người cầu sinh hay cầu tử, các người tự mình lựa chọn!
Những lời Cốc Trần nói, chúng thôn dân không phải không hiểu, thế nhưng muốn đối kháng với Thanh Long Trại thì họ vạn phần không dám, trong lòng họ vẫn còn một chút hi vọng: dù sao người không phải mình giết, chỉ cần mỗi năm mình cống nạp đầy đủ có lẽ sẽ không tìm mình gây chuyện.
Lão ấy phụ nho không nói làm gì, nam tử có thể chiến đầu vẫn còn hơn ba trăm người, nhưng chỉ có một trăm người bước đến phía sau Cốc Trần, hơn hai trăm người còn lại trong lòng vẫn còn e sợ Thanh Long Trại, không dám phản kháng.
Cốc Trần tiến lên phía trước, tóm lại một nam tử tráng kiện tuổi độ ba mươi, nói:
- Tại sao ngươi lại lựa chọn cái chết?
Nam tử này nói:
- Cùng ngươi phản kháng Thanh Long Trại mới là đường chết, người của Thanh Long Trại không phải chúng ta giết, Thanh Long Trại cần chúng ta giao nộp cống phẩm, sẽ không giết chúng ta đâu, đi theo ngươi mới là tự sát.
Hai mắt Cốc Trầm đột nhiên trở nên âm trầm, nói:
- Thanh Long Trại không giết ngươi, nhưng ta sẽ giết ngươi.
Lời vừa dứt, đao quang lóe lên, đầu nam tử này tung lên, máu tươi như sóng triều từ trong cổ hắn trào ra, đôi mắt đầu lâu còn đầu kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Cốc Trần sẽ hạ sát thủ.
Lại thêm một người bị Cốc Trần giết, thôn dân còn lại sắc mặt đại biến, nhìn Cốc Trần như nhìn sát thủ đội lốt.
- Đại ca, họ đều là người cùng thôn, không đi theo ta thì thôi, cớ gì phải cường hoành giết chết người ta?
Giọng nói Quan Kì vang lên từ phía sau.
Họ mặc dù là thiếu niên huyết tính, nhưng không phải cuồng ma giết người, Cốc Trần một lúc giết liền hai thôn dân, khiến mọi người sắc mặt không vui.
Cốc Trần đối với lời nói của Vu Quan Kỳ không hề để vào tai, hắn quét mắt nhìn về phía thôn dân quát:
- Đi theo ta phản kháng Thanh Long trại, sống! Người sợ chết, chết!
Cốc Trần biết rõ chỉ có đem tất cả mọi người buộc cùng một chỗ mới có thể đại chiến cùng Thanh Long trại một trận, nếu không chỉ có một con đường chết, mặc kệ dùng thủ đoạn gì đều phải buộc tất cả mọi người lại với nhau.
Từ trong lời nói của Cốc Trần, chúng thôn dân cảm nhận được nồng đậm sát cơ.
Từ dấu hiệu vừa rồi, nếu có bất kỳ người nào có can đảm không theo, Cốc Trần chắc chắn sẽ không do dự chặt đầu người đó xuống làm gương.
Thanh Long trại hung danh ngập trời, nhưng giờ phút này sát danh của Cốc Trần tại đây còn cao hơn!
Tình nguyện cũng được, không tình nguyện cũng được, tất cả thôn dân đều bị sát danh của của Cốc Trần uy hiếp mà đi đến sau lưng hắn.
Mặc kệ đám thôn dân này có thật tâm hay không thật tâm phản kháng lại Thanh Long trại, ít nhất hiện tại đã đều nhất trí, chỉ cần bọn họ đi vào con đường chống lại Thanh Long trại, thì về sau lựa chọn đã không còn là quyền của họ nữa rồi.
Dù sao số người muốn phản kháng cũng đã chiếm đa số rồi.
Đem nam tử Cốc gia thôn có thể chiến đấu gom lại một chỗ, trừ đi hơn mười người vừa mới chết thì vẫn còn được 388 người. Cốc Trần đem 388 người này chi thành sáu đội ngũ, sáu huynh đệ bọn hắn mỗi người mang một đội.
Cốc Trần mang chín mươi chín người cộng thêm hắn là tròn một trăm, Cốc Thuyền, Trương Xa, QUan Kỳ, Tư Mã Duyên mỗi người mang theo bốn mươi chín người là tròn năm mươi người một đội. Còn lại tám mươi bảy người đều cho Thành Chiến đái lĩnh.
Cốc Trần đem những thôn dân không thật tâm đối kháng với Thanh Long trại phân tán trong các đội ngũ lại để cho người khác giám thị, nếu phát hiện người có dị tâm lập tức giết không tha.
Sau khi phân đội xong, Thành Chiến nói:
- Đại ca, những thôn trang gần đây cũng đều chịu ức hiếp của Thanh Long trại, từ sớm đã chịu không nỗi nữa rồi, chúng ta sao không hô hào lên để tụ tập thêm càng nhiều người muốn phản kháng Thanh Long trại, lúc đó thực lực của chúng ta sẽ càng mạnh thêm. Mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, đánh bại đám cẩu tặc Thanh Long trại đi!
Cốc Trần nói:
- Nói ngươi đầu óc ngu sĩ quá đúng mà! Ngươi cho rằng ngươi hô một tiếng là người ta sẽ quắn đít chạy tới à? Ngươi đừng có mơ, nghe theo mệnh lệnh của ta, mang theo đội ngũ của mình tiến hành bố trí cùng với hợp tác huấn luyện. Từ giờ khắc này trở đi cấm bất luận kẻ nào rời khỏi Cốc gia thôn một bước, kẻ nào dám tiết lộ tin tức trong Cốc gia thôn lập tức giết không tha!
Một cái Cốc gia thôn phải thông qua giết người uy hiếp mới có thể miễn cưỡng đem toàn bộ thôn dân tụ tập cùng một chỗ phản kháng lại Thanh Long trại, nhưng chỉ như vậy mà muốn kêu gọi những thôn trang khác thì có khác gì nằm mơ?
Ngược lại, có khi vừa hô hào lên thì tin tức đã lọt tới tai Thanh Long trại, nói không chừng còn chưa có bao nhiêu người tới đây, mà nếu có tới cũng là toàn quân ô hợp, lúc đó Thanh Long trại đại đương gia phái toàn bộ binh lực dưới trướng tới chinh phạt thì cho dù có tụ tập được thêm mấy ngàn thôn dân cũng chỉ là để cho người ta giết thêm mà thôi.
Cho nên lúc này biện pháp duy nhất là phong toả tin tức, Thanh Long trại chbỉ biết là mấy người đi Cốc gia thôn thu cống phẩm không trở về, cho dù có thể đoán được nguyên nhân, Thanh Long trại muốn phái người tới trả thù một cái Cốc gia thôn cũng sẽ không phái đi bao nhiêu người!
Tanh Long trại chính là hang ổ của bọn chúng, dễ thủ khó công, trừ khi bất đắc dĩ, sẽ không thể nào khinh suất điều động toàn bộ binh lực. Nếu không có lực lượng phòng thủ mạnh mẽ ơ rlại thì van nhất bị quan binh đánh lén thì hối hân không kịp.
Huống hồ, mọi việc phát sinh trong Cốc gia thôn, Thanh Long trại cũng không thể nào biết được. Theo tình huống bình thường thì đại đương gia của Thanh Long trại cũng chỉ phái khoảng ba trăm người tới Cốc gia thôn điều tra một phen. Bă trăm cường đạo, mỗi tên đều là giết người như ngoé, mà người có thể chiến đấu trong Cốc gia thôn cũng chỉ có khoảng bốn trăm người, cái kia còn không đủ uy hiếp sao?
Cốc Trần an bài ổn thoả hết thẩy liền đem một trăm con tuấn mã phân phối cho người trong đội ngũ của mình, tổ kiến một chi tiểu kỵ binh, đây chính là lực lượng trọng yếu nhất của thôn hiện tại. Cái bách nhân đội này có bảy thành đã ngoài đều là thật tâm muốn phản kháng Thanh Long trại.
Cốc Trần bổ nhiệm một vị nam tử làm đội trưởng tạm thời hướng dẫn các thôn dân huấn luyện. Sau khi an bài thoả đáng, Cốc TRần liền đi tới chỗ ở của Cổ Thần tại Tử Vong cốc.
Cổ Thần ở tại Cốc gia thôn sáu năm, bình thường đều sinh hoạt giống như các thôn dân. Cổ Thần chính mình đã đạt tới ích cốc cảnh giới nên cũng không cần ăn bất kỳ thứ gì, do đó lương thực tích luỹ trong nhà hắn cũng ngày càng chất đông.
Bởi vì Cổ Thần thường này cũng ít lộ mặt, luôn ở lại phụ cận Tử Vong cốc, mà lương thực hàng năm của hắn đều chủ động đưa ra cho mọi người, cho nên các thôn dân trừ khi tới chỗ hắn mượn điểm lương thực thì cũng rất ít khi liện hệ.
Người quen thuộc với Cổ Thần ở trong Cốc gia thôn cũng chỉ có mấy người Cốc Trần, Cốc Thuyền, Thành Chiến, Trương Viễn, QUan Kỳ, Tư Mã Duyên sáu người mà htôi. Bởi vì Cổ Thần là người đã chứng kiến sáu người họ kết nghĩa huynh đệ.
Đương nhiên trong sáu người chỉ có Cốc Trần là quan hệ gần với Cổ Thần nhất, thường xuyên chạy tới chỗ của Cổ Thần chơi.
Cốc Trần từ cái nằm gặp được Cổ Thần trong Tử Vong cốc về sau, thân thể ngày càng biến cường. Mà Cốc Trần cũng không phải người ngu ngốc gì, liên tưởng đến cảnh bị con sư tử mạnh mẽ kia xé xác trong mơ, trực giác nói cho hắn biết Cổ thúc là một người không đơn giản.
Cổ Thần bởi vì danh tự của Cốc Trần và cũng bởi vì Cốc Trần là người để hắn trực tiếp quan sát trong quá trình ngộ đạo lần này cho nên đối với Cốc Trần hắn cũng rất hiền lành, trừ một ít không nên cho người thường biết ra, căn bản là Cốc Trần có nghi vấn gì hắn đều giải đáp.
Cốc Trần giờ phút này đã gặp phải thời kì phi thường chuyên biến mấu chốt trong cuộc đời hắn, tuy vẻ ngoài hắn lạnh lùng tàn nhẫn nhưng trên thực tế trong lòng của hắn cũng rất hoang mang. Mà trong cả Cốc gia thôn lúc này cũng chỉ có Cổ Thần là người hắn có thể linh giáo được.
Đối với tương lai cho dù là Cổ Thần cũng không thể nào nhìn thấu được, bất quá đối với biểu hiện của Cốc Trần hắn cũng rất tán thưởng, nói:
- Người làm không sai, chỉ có như vậy mới có thể khiến toàn thôn đoàn kết lại, như vậy mới có hi vọng đối kháng với Thanh Long trại, bất quá phòng bị đối với Thanh Long trại ngươi không thể chờ tới ngày mai! Buối tối hôm nay, Thanh Long trại thấy có ngươi chưa trở về sẽ lập tức phái người tới đây, là cường đạo nên chúng đều có thói quen giết người phóng hoả, sức chiến đấu viễn siêu thôn dân. Mà hiện giờ thôn dân có thể chiến đấu cũng chỉ có hơn ba trăm người, các ngươi muốn giành thắng lợi là quá khó khắn, nếu như số lượng cường đạo tới đây hơn bốn trăm thì các người chắc chắn chết!
Cốc Trần nghe vậy thì lập tức hỏi:
- Cổ thúc, chúng ta vậy phảo làm thế nào mới có hi vọng thắng?
Cổ Thần nói:
- Mai phục trên con đường mà Thanh Long trại muốn tới đây phải đi qua tiến hành phục kích. Như vậy cho dù người của Thanh Long tại tới đây có nhiều hơn chút nữa, sau khi bị phục kích cũng sẽ trở tay không kịp mà đại bại, chuyện sau đó hẳn là người đã biết làm thế nào.
Cốc Trần nói:
- Đánh bại Thanh Long trại thì thực lực của Thanh Long trại sẽ hao tổn nhiều, mà sĩ khí của chúng ta sẽ nâng cao, đến lúc đó vung tay hô hào chắc chắn sẽ có thôn trang khác hưởng ứng. Đến khi đó, cho dù đại đương gia của Thanh Long trại có mang toàn bộ lực lượng tới đây thì ta cũng muốn cho hắn vẫn mệnh!
Ban đêm, không ngoài Cổ Thần sở liệu, Đại đương gia của Thanh Long trịa phát hiện người đi thu cống phẩm ở Cốc gia thôn không trở về lập tức sinh gnhi, phái nhị đương gia suất lĩnh năm trăm người suốt đêm đi tới Cốc gia thôn điều tra hạ lạc của tam đương gia.
Năm trăm người trong tay cầm đao loáng bóng vung vẩy hùng hổ tiến tới Cốc gia thôn. Đại đương gia đã hạ lệnh nếu tam đương gia có mệnh hệ gì thì dùng tính mệnh toàn bộ Cốc gia thôn bồi táng theo.
Thanh Long trại thu thập cống phẩm cũng phải mấy chục thôn trang, cho nên có thiếu mất một cái cũng không không hề gì, mà còn có tác dụng giết gà doạ khỉ để cho đám thôn dân còn lại không dám sinh lòng phản kháng, nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng sự tình đã vượt quá dự đoán của Đại đương gia, nhị đương gia suất lĩnh năm trăm cường đạo đi tới cách Cốc gia thôn khoảng sáu dặm tại chỗ một tiểu sơn cốc thì bị Cốc gia thôn mai phục.
Bọn hắng vừa mới đi tới đầu sơn cốc thì một loạt lao đột nhiên phóng tới, phỏng chừng trăm cái. Lập tức có vài chục tên cường đạo bị đâm xuyên lồng ngực chết tại chỗ.
Lượt lao đầu tiên vừa qua thì đợt thứ hai đã tới khiến đám cường đạo sợ hãi nhanh chóng lùi vào trong sơn cốc.
Mà giờ phút này, hai bên vách núi, lại có vô số cự thạch lăn xuống, mỗi khối cự thạch đều cao cỡ nửa thân người, bị cự thạch đập trúng nhẹ thì bị trọng thương nặng thì lập tức mất mạng!
Vừa bị ném lao, lại bị cự thạch đè xuống khiến năm trăm cường đạo liền mất đi một nửa. Đám cường đạo còn lại thì hồn phi phách tán, hoảng loạn bỏ chạy ra ngoài sơn cốc. Lúc này nhân số cũng đã tổn thất hai phần ba, còn thừa lại chưa tới hai trăm người hoảng loạn tới cực độ.
Đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên, một đội kỵ binh từ bên sườn núi xông tới. Cốc Trần xugn trận phía trước, trong tay cầm thanh loan đao sáng bóng, một đao vung lên lập tức liền có một cái đầu của một tên cường đạo văng ra.
Hai trăm cường đạo vốn là một cỗ lực lượng cường đại nhưng giờ phút này lại bị một cỗ kỵ binh một trăm người giết cho không còn manh giáp.
Mà phía sau lại có Thành Chiến, Trương Xa, Cốc Thuyền, Quan Kỳ, Tư Mã Duyên bộc hậu bao quanh giết toàn bộ những tên cường đạo chạy trốn.
Cuối cùng nhị đương gia cũng chết dưới đao của Cốc Trần, toàn bộ năm trăm tên cường đạo chạy trốn không được năm mươi tên.
- Đại ca, những tên bị thương xử lý thế nào?
Sau cuộc chiến, Trương Xa hỏi.
- Giết!
Cộc Trần lạnh nhạt nói.
Trương Xa kinh hô:
- Tổng cộng có hơn một trăm ba mươi tên lận đó!
- Giết! Một tên cũng không lưu!
Thanh âm lạnh lẽo của Cốc Trần một lần nữa vang lên.
Trương Xa một lần nữa nhíu mày hỏi:
- Còn hơn chín mươi tên đầu hàng thì sao?
- Giết! Một tên cũng không lưu!
Giọng điệu của Cốc Trần vẫn lạnh lụng như trước vang lên.
Trương Xa khẽ cắn răng, thở dài một hơi nói:
- Vâng!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 5: Thuần Dương Chiến Thần.
Chương 119 : Di bảo của Đại Đế
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Một trận chiến này, Cốc gia thôn giết bốn trăm năm mươi lăm tên địch, không tù binh, không thương binh.
Đến ngày thứ hai, trận chiến này đã truyền khắp các thôn trang phụ cận. Tên Cốc Trần nhất thời vang dội.
Cốc Trần vung tay hô hào muốn diệt trừ Thanh Long trại, chỉ trong một ngày số thôn dân đến tụ tập đã vượt hơn hai ngàn. Cộng thêm người vốn có trong Cốc gia thôn thì binh lực của Cốc Trần đã hơn hai ngàn sáu trăm người.
Cốc Trần, Thành Chiến mỗi người đều mang theo một đội hơn năm trăm người. Cốc Thuyền, Trương Xa, QUan Kỳ, Tư Mã Duyên mỗi người mang đội bốn trăm người. Trong chốc lát đã có một đội ngũ chiến đấu khá cường đại.
Đại đương gia của THanh Long trại giận dữ điều đái lĩnh một ngàn tên cường đạo muốn vì nhị đương gia và tam đương gia báo thù!
Thanh Long vốn không phải là tên của đại đương gia Thanh Long trại, tên thật của hắn là Lý Thanh Thuỷ, là người của một cái thôn trang nằm bên cạnh một con sông lớn cách Cốc gia thôn khoảng mấy trăm dặm về phía nam. Bởi vì thân ở thời loạn thế, nhiều lần bị cướp bóc, sinh tồn khó khăn. Hắn vì cuộc sống mà đã cướp đoạt tài vật của người khác và bị thôn trang dùng hình phạt dìm sông.
Lý Thanh THuỷ bị trói gô lại ném vào trong lòng sông, nhưng không ngờ hắn lại không chết. Khi tái hiện trong thiên hạ hắn đột nhiên có một thân thần lực, một cánh tay có thể nâng vật nặng cả ngàn cân, dũng mãnh vô cùng, trăm người cũng không phải địch thủ của hắn.
Sau khi trở về, Lý Thanh Thuỷ đã dùng biện pháp máu tanh nhất đối với thôn trang đã dìm sông hắn trả thù. Trong ba ngày thời gian, Lý Thanh Thuỷ bằng vào một thân thần lực đồ diệt toàn bộ bốn thôn trang, trong cộng giết hơn ba trăm năm mươi bảy người, không phân biệt già trè lớn bé, nam nữ lão ấu gì, cả bốn thôn trang đều bị hắn giết không còn một ai.
Cái này chính là sự việc từ ba mươi năm trước, lúc đó một vị quan quản hạt khu vực này của một tiểu quốc thấy tức giận liền phái một chi tinh binh hai trăm người muốn giết Lý Thanh Thuỷ.
Lý Thanh Thuỷ bị hai trăm tinh binh vây khốn đại chiến mấy ngày, giết hơn một nửa quân địch sau đó hắn bị thương chạy trốn vào trong một cái đại sơn mạch ở phía đông. Hoàn cảnh bên trong sơn mạch hiểm ác, không thích hợp nhiều người đuổi bắt, mà vũ lực của Lý Thanh Thuỷ quá mạnh mẽ, nhân số binh lính vây bắt lại không còn bao nhiêu nên không thể nào bắt được hắn.
Hơn nữa, bên trong sơn mạch còn có mãnh thú qua lại cho nên không có mấy ai dám đi vào.
Kẻ từ đó quan binh đối với Lý Thanh Thuỷ đã trốn vào trong núi không có biện pháp xử lý nữa. Từ lúc đó về sau, Lý Thanh Thuỷ ở trong sơn mạch chọn một ngọn núi làm lâm tặc, thành lập ra Thanh Long trại.
Thanh Long trại là bởi vì có hung danh của Lý Thanh Thuỷ công thêm Thanh Long trại ở trong vùng khỉ ho cò gáy nên quan binh cũng không thể tiến hành vây bắt được. Trong ba mươi năm, thời loạn thế, chính quyền thay đổi mấy lần, cũng đã tiến hành vây bắt Lý Thanh Thuỷ không ít lần những đến bây giờ Thanh Long trại vẫn tồn tại không ngã!
Lý Thanh THuỷ tiến hành thu nạp cống phẩm của hơn mười thôn trang xung quanh, thời gian dần trôi qua quan binh cũng mặc kệ hắn, từ từ vậy mà Thanh Long trại đã phát triển thành một ổ cường đạo có tới năm sáu trăm người.
Ba mươi năm trôi qua, số thôn dân lúc trước biết đến hung danh của Lý Thanh Thuỷ dần chết đi, đến hiện tại đã không còn bao nhiêu người nhớ tới. Nhưng cái tên đại đương gia Thanh Long trại vẫn là cái tên vang dội trong các thôn xóm quanh đây.
Ba mươi năm nay, Thanh Long trại làm ác không ít nhưng vì hung danh đã từng đồ sát bốn thôn trang lúc trước cho nên không có một thôn trang nào dám cả gan chống lại cả, bọn họ sợ chọc phải lửa giân của đại đương gia mà toàn thôn sẽ bị tàn sát.
Suốt ba mươi năm qua, vị đại đương gia này không hề rời khỏi Thanh Long trại mà vẫn một mực ở lại vùng khỉ ho cò gáy này hưởng hết bao nhiêu là mỹ thực, mỹ nữ, tiền tài, quyền lực ... như một thổ hoàng đế tại đây.
Vị đại đương gia Thanh Long trại này phi thường hưởng thụ cái cảm giác hiện tại. Hàng năm luôn luôn đều có một ít thôn trang không giao nộp đủ cống phẩm, hắn sẽ lợi dụng những thiếu nữ tuổi từ mười lăm đến hai lăm để bù vào. Muốn có xử nữ liền có xử nữ, muốn có mỹ phụ liền có mỹ phụ ...
- Coi như là hoàng đế lão nhân cũng không thể thoải mái được như lão tử ở đây ....
Đây chính là lời mà Lý Thanh Thuỷ thường xuyên nói với đám cường đạo Thanh Long trại đi theo hắn. Lúc nói những lời này, trên mặt hắn luôn lộ vẻ đắc ý không thôi.
Ba mươi năm nay, quan binh không thể đụng đến, thôn dân lại không dám làm phản khiến cho Lý Thanh Thuỷ cảm giác như hắn chính là trời, hắn muốn thế nào thì người khác không được phép nói chữ không!
Cho nên, nhị đương gia và tam đương gia chết đi khiến cho khuôn mặt luôn tươi cười của vị đại đương gia này hơn ba mươi năm qua lập tức biến thành vặn vẹo chưa từng có. Hắn thề phải huyết tẩy cả Cốc gia thôn, huyết tẩy tất cả những ai dám can đảm phản kháng lại hắn.
Đối với người thường thì hung danh từ ba mươi năm trước của Lý Thanh Thuỷ đã như một truyền thuyết rồi!
Thanh Long ngồi trên một đầu tuấn mã cao lớn, ánh mắt nhìn về phương xa, thầm nghĩ: "Lão tử muốn để cho đám sâu bọ các ngươi biết được chữ "Chết" viết như thế nào!"
Cốc Trần lúc này mặc dù đã có hơn hai ngàn sáu trăm binh lực, nhưng lúc đại đương gia Thanh Long trại làm đại động tác như vậy, hắn cũng không dám đại ý.
Uy danh của Thanh Long không phải nhỏ, Cốc Trần nhưng cũng không lắm uý kỵ, lực lượng của hắn cũng rất mạnh mẽ, một thân thần lực so với Thành Chiến lúc trước còn mạnh mẽ hơn nhiều. Hai người đều có khả năng lấy một địch trăm, hai người liên thủ lại đối phó tên đại đương gia kia hản là không có gì đáng ngại.
Cốc Trần phá Cốc Thuyền suất lĩnh năm trăm binh sĩ đi đường vòng xâm nhập vào trong hang ổ của Thanh Long trại, thừa dịp Thanh Long đã dốc toàn bộ lực lượng tinh nhuệ ra ngoài đánh lén hang ổ của hắn, diệt trừ đường lui của hắn.
Sau đó, Cốc Trần tự mình suất lĩnh số quân sĩ còn lại muốn cùng tên đại đương gia kia quyết một trận tử chiến.
Cốc Trần cùng Thành Chiến liên thủ đánh với Thanh Long, hai ngàn binh sĩ còn lại thì đánh với một ngàn binh sĩ của Thanh Long, xem ra phần thắng bên Cốc Trần vẫn lớn hơn.
Có giáo huấn của nhị đương gia lần trước, đại đương gia Thanh Long phái ra hai đội ngũ mỗi đội chừng trăm người chia trước sau chủ binh lực tám trăm người hắn mang theo. Như vậy ý đồ mai phục của Cốc Trần sẽ mất đi hiệu quả, tối đa cũng chỉ có thể phục kích một đội ngũ trước hoặc sau mà thôi, đối với chủ lực không thể tạo thành uy hiếp.
Đã không thể dùng mưu kế, vậy thì chỉ thể dựa vào sức mạnh, quyết một trận tử chiến!
Bên ngoài Cốc gia thôn khoảng một dặm có một bãi đất trống tương đối bằng phẳng và rộng lớn. Cốc Trần lựa chọn chỗ này sẽ là chiến trường giữa hắn và đám cường đạo Thanh Long trại.
Binh sĩ bên phía Cốc Trần tuy nhiều nhưng sức chiến đấu lại kém, chỉ có thế mượn nhờ số lượng và ưu thế tại đất bằng xông lên mới có thể phát huy ra sức chiến đấu lớn nhất. Nếu tại khu vực nhỏ hẹp, nhân số có nhiều hơn nữa cũng khó có thể triển khai binh lực được, lúc đó khai chiến với đám cường đạo Thanh Long trại chỉ có rơi xuống hạ phong.
Bởi vì vậy, các thôn dân chỉ có xông lên, dùng sĩ khí mạnh mẽ cùng với một ngàn tên cường đạo tương chiến, chiếm lấy thế thượng phong.
Một ngàn cường đạo kia đều là tinh anh của Thanh Long trại, thường cùng với đám quan binh tác chiến, có tiến có lùi, tuy bị trùng trùng điệp điệp thôn dân xông lên bao vây nhưng cũng không chút kinh hoàng mà hợp thành một đoàn thủ vững vị trí.
Thôn dân cùng với đám binh lính cường đạo chiến đấu nhất thời khó phân thắng bại, chiến đấu trọng điểm liền chuyển dời đến trận chiến giữa Thanh Long và hai người Cốc Trần, Thành Chiến.
Lẽ ra đại đương gia Thanh Long lúc thành lập Thanh Long trại tuổi đã gần ba mươi, hiện nay thêm ba mươi năm đi qua tuổi phải gần sáu mươi mới đúng. Thế nhưng khi Cốc Trần và Thành CHiến nhìn thấy hắn thì chỉ là một trung niên tuổi không quá bốn mươi, thân thể cường tráng, nào có nửa điểm già nua?
Nhưng vừa rồi Cốc Trần và Thành Chiến đều rõ ràng nghe thấy đám cường đạo hô tên này là đại đương gia, vậy thì hắn chắc chắn là đại đương gia Thanh Long rồi.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế