Kim Bằng Vương vừa rống vừa lập tức thu hồi vô số lông vũ còn sót lại vào trong thể nội rồi một lần nữa biến thành lông vũ bên ngoài thân thể hắn.
Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, mười thành đã có bảy tám thành lông vũ bị Thuần Dương Hoả đốt thành hư vô!
Giờ phút này, lông vũ trên người Kim Bằng Vương so với lúc đầu đã thiếu hơn một nửa, có nhiều chỗ thậm chí không có cọng lông nào, nhìn vào chỉ thấy như một mảng da gà ...
Trông Kim Bằng Vương lúc này cực kỳ chật vật.
Thuần Dương Hoả cũng bị Cổ Thần thu lại vào trong Chiến Thần Lệnh, đồng thời thân ảnh loé lên, Cổ Thần lại tiếp tục xông tới Kim Bằng Vương.
Kim Bằng Vương lúc này nào dám vận dụng ức vạn kiếm cương đối phó với Cổ Thần mà trực tiếp giang rộng hai cái cự trảo có thể so sánh với vô thượng tiên bảo vồ tới Cổ Thần.
Sáu cánh tay Cổ Thần khẽ động, đồng thời đánh ra, sáu đạo chưởng cương từ trong lòng bàn tay Cổ Thần bắn mạnh ra rồi hoá thành ngàn trượng cự chưởng.
Ba thanh ba ngân, ba đạo Bổn Nguyên Mộc Ấn và ba đạo Bổn Nguyên Thuỷ Ấn, mỗi đạo đều trầm trọng vô cùng.
Hai đạo trong đó đánh về hai cai cự trảo của Kim Bằng Vương, ba đạo khác phong bế ba hướng khác của Kìm Bằng Vương, còn lại một đạo thì từ trên trời giáng xuống như muốn bắt lấy Kim Bằng Vương.
"Oanh! Oanh!"
Hai đạo chưởng ấn cùng hai cái cự trảo của Kim Bằng Vương đánh vào nhau rồi lập tức tán loạn, hoá thành Bổn Nguyên Mộc và Bổn Nguyên Thuỷ tiếp tục công kích tới Kim Bằng Vương.
Hai cánh của Kim Bằng Vương cố gắng vẫy mạnh muốn ngăn cản lại công kích này nhưng đột nhiên một đạo Bổn Nguyên Thuỷ Ấn lại từ trên cao đánh trúng lưng hắn.
"Rầm!"
Bổn Nguyên Thuỷ Ấn vô cùng trầm trọng đánh lên trên người Kim Bằng Vương, lập tức đập hắn từ trên cao rơi nhanh xuống dưới, va mạnh vào một khối đại địa lơ lửng trên tầng mây rộng khoảng mười dặm.
Thân ảnh Cổ Thần cũng loé lên theo sát tới, tay đấm chân đá lên người Kim Bằng Vương.
- Tạp mao điểu, cho ngươi hung hăng càn quấy, cho ngươi có mắt không tròng, cho ngươi dánh đánh chủ ý lên Tiểu Bạch ... lão tử đánh chết con tạp mao điểu nhà ngươi, lão tử đốt trụi lông ngươi!
Cổ Thần vừa quát lớn, sáu cánh tay đồng thời thi triển Bổn Nguyên Mộc Ấn, Bổn Nguyên Thuỷ Ấn, Bổn Nguyên Hoả Ấn, Chiến Thần Diệt Tinh Quyền liên tục nện lên người Kim Bằng Vương.
Trong thoáng chốc, tình hình của Kim Bằng Vương đã rơi vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng, kim băng liên tục bắn ra trong hư không, toàn bộ đều là lông vũ của hắn bị đánh văng ra, sau đó liền bị Bổn Nguyên Hoả thiêu rụi.
Từng cái, từng cái Bổn Nguyên Ấn trùng trùng điệp điệp đánh lên người Kim Bằng Vương.
Cái đầu của Kim Bằng Vương bị đập mạnh xuống mặt đất tạo thành một cái hố sâu cực lớn dài mấy trăm trượng, toàn bộ lông vũ trên đầu đều đã rụng sạch, hơn nữa còn có không ít vết thương chảy máu đầm đìa.
Bổn Nguyên Thuỷ Ấn vỡ ra hoa thành đại lượng Bổn Nguyên Thuỷ tràn vào trong hố, Bổn Nguyên Thuỷ vô cùng nặng bao phủ toàn bộ phần đầu của Kim Bằng Vương, gắt gao ghim chặt cái đầu hắn vào trong hố, mặc cho hắn giãy dụa thế nào cũng không thể ngẩng đầu lên.
"Rầm!"
Cổ Thần lại tiếp tục đánh ra một cái Chiến Thần Diệt Tinh Quyền vào một cái cánh của Kim Bằng Vương, tiếng nổ rung trời vang lên, vô số kim quang lóng lánh trong hư không, lại có thêm không ít lông vũ bị đánh rơi ra bắn về bốn phương tám hướng.
Trên mặt đất xuất hiện một cái quyền ấn cực lớn, cánh của Kim Bằng Vương máu chảy ròng ròng, trực tiếp bị đánh lún vào trong cái hố kia.
"Rầm!"
Cổ Thần lại hướng cái cánh còn lại đánh ra một cái Bổn Nguyên Mộc Ấn.
Bổn Nguyên Mộc Ấn trùng trùng điệp điệp cái cánh còn lại của Kim Bằng Vương, lông vũ trên đó bị đánh rơi ra hơn nửa, Bổn Nguyên Mộc Ấn lại tán ra hoá thành vô số căn nguyên Bổn Nguyên Mộc từ trên không ép cái cánh kia xuống dưới hố.
Cổ Thần nhảy lên cao, ba đạo xích sắc chưởng cương hoá thành ba cái Bổn Nguyên Hoả Ấn nện xuống.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Ba cái Bổn Nguyên Hoả Ấn đồng thời đánh lên lưng và cái đuôi của Kim Bằng Vươn, không chỉ đem toàn bộ thân thể hắn đánh ngập vào trong hố mà Bổn Nguyên Hoả còn biến thành một cái biển lửa bao phủ hoàn toàn thân thể Kim Bằng Vương vào trong đó.
"Bùng! Bùng! ..."
Mặc dù có tiên lực hộ thể, lông mao của Kim Bằng Vương vẫn bị thiêu đốt, trong thoáng chốc cả người Kim Bằng Vương đã biến thành một màu đen kịt, trong không khí tràn ngập mùi khét.
Sau khi đánh ra ba đạo Bổn Nguyên Hoả Ấn, thân thể Cổ Thần lại một lần nữa đạp lên người Kim Bằng Vương, sáu tay nhất tề động thủ, hoặc là quyền cương, hoặc là chưởng cương điên cuồng nện lên người Kim Bằng Vương, khiến Kim Bằng Vương thống khổ liên tục tru lên.
- Lão tử đốt trụi lông ngươi, lão tử đánh chết con tạp mao điểu nhà ngươi!
Cổ Thần dẫm lên lưng Kim Bằng Vương, mỗi một lần quyền cương và chưởng cương đánh xuống đều quát lớn một tiếng, thanh âm truyền ra rất xa, cho dù ở ngoài ngàn dặm cũng có thể nghe được.
Không chỉ là cường giả Độ Hư của Yêu Tộc mà Mệnh Tuyền cao thủ bên trong Thiên ĐÌnh của Yêu Tộc cũng bị chấn động mà từ khắp các cung điện chạy ra quan sát.
Giờ phút này, Yêu tộc Độ Hư cường giả hay Yêu tộc Mệnh Tuyền cao thủ đều trợn mắt há mồm!
Kim Bằng Vương được xưng là người mạnh nhất của Yêu tộc lại bị Cổ Thần hung ác hành hạ như thế này?
Càng thêm châm chọc là trước cuộc chiến, Kim Bằng Vương còn hăng hái trở thành Yêu tộc Yêu Đế, tuyên bố trước muốn diệt Vu tộc, sau diệt Nhân tộc, nhất thống Cổ Hoang, chưởng quản thiên hạ ...
Hùng tâm của hắn còn chưa kịp ló đầu ra đã bị Cổ Thần dẫm nát dưới chân, hung hăng ngược đãi, đánh như đánh một con chó!
Đám cường giả Yêu tộc đứng từ xa xa nhìn Kim Bằng Vương bị Cổ Thần dẫm dưới chân hành hạ mà không một ai dám bước lên tương trợ. Thực lực của hai người kia đã vượt quá đa số Yêu tu trong Thiên ĐÌnh, cho nên cuộc chiến của họ căn bản không ai có thể nhúng tay vào.
Duy chỉ có một mình Thần Giao Vương có thể nhúng tay vào thì đã sớm bị thương nặng, vết thương dưới sườn kia vẫng đang không ngừng đổ máu.
Về phần Ngọc Kình Vương, thực lực lại so với Thần GIao Vương yếu hơn không chỉ một chút, cho nên không thể uy hiếp được tới Cổ Thần, huống chi Ngọc Kình Vương có muốn xuất thủ cứu tên Kim Bằng Vương kia không còn chưa biết!
Hận!
Thao thiên đại hận!
Tâm tình lúc này của Kim Bằng Vương chỉ có thể diễn tả bằng một chữ HẬN!
Hắn đem Thiên Đế Ấn tế luyện thành công, cơ bản cũng đã nắm giữ được lực lượng của Thiên Đế Ấn thuần phục được đám cường giả Yêu tộc đăng làm Yêu Đế. Trong lúc còn đang dương dương tự đắc, hắn không hề để Cổ Thần vào trong mắt.
Nhưng cái tên mà hắn không để vào mắt này hiện tại đang dẫm hắn dưới chân, hung hăng ngược đãi hắn, tàn phá tôn nghiêm hắn, đưa tất cả hăng hái của hắn đánh thành phấn mạt, đưa tất cả sự đắc ý của hắn biến thành trò cười!
- A a a a a a a ...
Kim Bằng Vương rống lên một tiếng choi tai, thanh âm xuyên thấu qua cả Bổn Nguyên Thuỷ, sau đó hắn quát lớn:
- Thiên ... Đế ... Ấn!
Cùng lúc đó, thân hình Kim Bằng Vương bùng lên hào quang, một cái ngọc ấn hình vuông toả ra một vầng quang mang huyễn bạch nhu hoà từ trong ngực hắn hiện ra, nhanh chóng biến lớn lên ... lớn lên ...
Chương 94: Thiên Đế Ấn. (Hạ)
Trong chớp mắt, cái ngọc ấn này đã to cỡ vạn trượng, đem toàn bộ thân hình Kim Bằng Vương bao phủ vào trong.
Thân thể của Cổ Thần lại bị cái ngọc ấn này đẩy ra ngoài, mặc cho các loại Bổn Nguyên Ấn của Cổ Thần oanh kích mãnh liệt cỡ nào nó cũng không dao động mảy may.
Cái ngọc ấn này chính là trấn tộc chi bảo của Yêu tộc - Thiên Đế Ấn.
Kim Bằng Vương đã bị Cổ Thần đánh cho không còn hình thù gì, bằng lực lượng của hắn căn bản không đủ để địch lại Cổ Thần, cho nên hắn phải dùng đến chí bảo Thiên Đế Ấn, phóng thích lực lượng bên trong Thiên Đế Ấn do Yêu Đế đời trước để lại.
Thiên Đế Ấn phóng lớn đến vạn trượng liền đình chỉ, nhưng mà quang mang huyễn bạch sắc nhu hoà kia lại lập tức biến đổi, hoá thành vô số đạo huyễn bạch cương mang bắn ra khắp nơi.
"Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! ..."
Âm thanh như vải vóc bị xé vụn liên tục vang lên, cả hư không đều bị Thiên Đế Ấn cắt thành vô số mảnh vỡ.
Cổ Thần ở ngay tại phụ cận Thiên Đế Ấn nên liền bị đám huyễn bạch cương mang này công kích.
- Lực lượng thật cường đại!
Nội tâm Cổ Thần chấn động, huyễn bạch cương mang này lại khiến hắn cảm nhận được một cổ khí tức khủng bổ đến trí mạng.
Pháp tắc lực lượng ẩn chứa trong huyễn bạch cương mang này viễn siêu một trảo duy ngã độc tôn lúc trước của Kim Bằng Vương, so với Ngũ Hành Bổn Nguyên Ấn và Chiến Thần Diệt Tinh Quyền Cổ Thần thi triển còn mạnh hơn gấp trăm lần.
Ngay cả Chiến Thần Diệt Tinh Quyền sáu mươi sáu quyền hợp nhất ở trước lực lượng của huyễn bạch cương mang này đều không đáng nhắc tới.
Pháp tắc lực lượng ẩn chứa bên trong huyễn bạch cương mang này cũng đủ để miễu sát bất kỳ cường giả nào dưới Hư Không hậu kỳ, mà Cổ Thần cũng là một trong những đối tượng có thể bị miễu sát.
Nguy hiểm trí mạng tới gần, thân thể Cổ Thần cấp tốc bạo lui hơn ngàn trượng, sau đó tiếp tục lui ra xa.
Nhưng tốc độ của huyễn bạch cương mang nhanh hơn, giống như thuấn di một loại, trong chốc lát đã bắn tới trước mặt Cổ Thần.
- Thái Hư Tiên Đỉnh!
- Như Ý Lung Linh bảo tháp!
Trước nguy cơ sinh tử, mi tâm Cổ Thần liền loé lên quang mang, Như Ý Lung Linh bảo tháp lập tức xuất hiện bên cạnh, đồng thời một toà cổ đinh tang thương cũng nhanh chóng bao bọc lấy quanh thân Cổ Thần.
"Keng!"
Một tiếng bạo nổ vang lên, Thiên Đế Ấn phát ra huyễn bạch cương mang trảm mạnh lên Thái Hư Tiên Đỉnh.
Thái Hư Tiên Đỉnh không hổ là một trong những vô thượng tiên bảo kiên cố nhất, lực công kích khổng lồ như thế cũng không thể lưu lại bất cứ vết tích nào trên nó.
Nhưng lực phản chấn cực lớn lại khiến Cổ Thần chấn động không thôi, thiếu chút nữa tiên lực trong cơ thể đã tán loạn, hộ thể cương tráo lập tức bị chấn nát.
Thái Hư Tiên Đỉnh bị đánh văng mạnh ra xa, tốc độ như lưu tinh cản nguyệt.
Cổ Thần cũng đã sớm tính toán Thái Hư Tiên Đỉnh sẽ bị đánh bay đi nên Như Ý Lung Linh bảo tháp đã mở sẵn cửa tầng thứ ba ngăn ngay phía sau Thái Hư Tiên Đỉnh. Thái Hư Tiên Đỉnh mang theo thân thể Cổ Thần trực tiếp bắn vào trong tầng thứ ba của Như Ý Lung Linh bảo tháp.
"Ầm! Ầm!"
Cửa tháp ầm ầm khép lại.
Cổ Thần thầm thở phào một hơi, Thiên Đế Ấn cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể nào phá vỡ được phòng ngự của hai kiện vô thượng tiên bảo là THái Hư Tiên Đỉnh và Như Ý Lung Linh bảo tháp.
Cửa tháp vừa đóng lại, Như Ý Lung Linh bảo tháp mãnh liệt chấn động, hiển nhiên huyễn bạch cương mang do Thiên Đế Ấn đánh ra đã trảm lên Như Ý Lung Linh bảo tháp, chất liệu tạo ra Như Ý Lung Linh bảo tháp có chút không so được với Thái Hư Tiên Đỉnh, nhưng tu sĩ ở trong Như Ý Lung Linh bảo tháp lại có thể thừa nhận được lực công kích so với Thái Hư Tiên Đỉnh cao hơn nhiều.
Không gian trong Thái Hư Tiên Đỉnh quá nhỏ, nếu bị công kích sẽ bị lực phản chấn cường đại ảnh hưởng lên thân thể người ở bên trong.
Mà Như Ý Lung Linh bảo tháp, ở bên trong lại là một tiểu thế giới, thành lập một không gian độc lập, lực công kích ở bên ngoài cường liệt thì vào trong này đã bị giảm đi rất nhiều, căn bản không thể tạo thành uy hiếp đối với tu sĩ trốn bên trong.
Lực phòng ngự của Thái Hư Tiên Đỉnh tuy rất mạnh nhưng dù sao nó cũng chỉ là một cái đỉnh dùng để luyện đan, trên thực tế vốn không phải là một kiện phòng ngự tiên bảo, chỉ bởi vì chất liệu tạo ra nó qua mức rắn chắc cho nên Cổ Thần mới dùng nó như một kiện phòng ngự tiên bảo.
Dưới sự không chế bằng tiên lực của Cổ Thần, Như Ý Lung Linh bảo tháp giống như thiểm điện nhanh chóng bắn mạnh ra xa, sau khi cách Kim Bằng Vương ngoài năm sáu trăm dặm, thấy Kim Bằng Vương không đuổi theo, Cổ Thần mới dừng lại.
Cửa tháp mở ra, Cổ Thần từ bên trong đi ra, Như Ý Lung Linh bảo tháp hoá thành một đoàn kim quang chui vào trong mi tâm Cổ Thần, Thái Hư Tiên Đỉnh chậm rãi thu nhỏ bằng cơ thể Cổ Thần, cùng thân thể của hắn dung hợp lại, tiếp tục bảo hộ cho hắn.
Đằng xa xa, huyễn bạch cương mang do Thiên Đế Ấn bắn ra dần dần yếu bớt, rồi cuối cùng biến mất không thấy, sau đó Thiên Đế Ấn thu nhỏ lại, cuối cùng hoá thành một cái ngọc tỷ chỉ tầm một tấc hơn.
Kim Bằng Vương hoá thành nhân hình, áo bào màu vàng kim trên người đã rách te tua, thân thể cũng loang lỗ vết máu, Thiên Đế Ấn bị hắn nắm vào trong tay.
Giờ phút này, Kim Bằng Vương tay nắm Thiên Đế Ấn, trên người tản ra một cổ lực lượng kinh thiên, tựa hồ lại giống như chúa tể thiên địa như lúc nãy.
Ánh mắt Kim Bằng Vương đầy căm giận, hận ý tận trời nhìn chằm chằm vào Cổ Thần, hung hãn nói:
- Cổ Thần, không ngờ thực lực của ngươi lại mạnh mẽ như vậy, Hư Không trung kỳ cũng không phảo đối thủ của ngươi, ngay cả Thiến Đế Ấn cũng bị người bức ta sử dụng! Hảo! Hảo! Hôm nay ta sẽ dùng máu của ngươi để tế luyện Thiên Đến Ấn, ngươi sẽ vinh hạnh là người đầu tiên chết dưới Thiên Đế Ấn của bổn đế.
Kim Bằng Vương rống lên liên tiếp ba chữ "Hảo!" đủ thấy hiện tại hắn đang căm giận như thế nào!
Cổ Thần cũng khẩn trương, cẩn thận nhìn Kim Bằng Vương, Thiến Đế Ấn ẩn chứ lực lượng quá khổng lồ, làm cho Cổ Thần rất kiêng kị. Yêu Đế đời trước có tu vi Hư Không hậu kỳ đỉnh phong, thực lực tương đương với Ngô Tinh, Cơ Nghiêu và Độ Thiền đại sư.
Tu vi Hư Không hậu kỳ đỉnh phong là cường giả rất gần với Hợp Đạo kỳ, chỉ thiếu một chút nữa là có thể bước tới một bước cuối này, cho nên mặc dù chỉ là một chút lực lượng còn sót lại của cao thủ đẳng cấp này, Cổ Thần cũng khó có thể ngăn cản được.
Nhưng Cổ Thần xông vào Thiên Đìn là vì muống mang Tiểu Bạch rời đi, mục đích chưa đạt được, Cổ Thần tất nhiên sẽ không lui bước.
Huống chi, lực lượng của Thiên Đến Ấn tuy lợi hại nhưng cuối cùng cũng chỉ là lực lượng của Thiên Đế Ấn mà không phải của Kim Bằng Vương.
Nếu đối mặt thật sự là một siêu cấp cường giả Hư Không hậu kỳ đỉnh phong thì Cổ Thần có lẽ còn không có lực hoàn thủ, nhưng đối mặt là một kiện tiên bảo cường đại thì Cổ Thần không phải không có cách khắc chế.
Chỉ cần khắc chế được Thiên Đế Ấn để Kim Bằng Vương không thể nào mượn nhờ lực lượng của nó thì hắn vẫn như cũ không phải là đối thủ của Cổ Thần.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thân ảnh Kim Bằng Vương loé lên, chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mặt Cổ Thần khoảng bảy trăm trượng.
Tuyệt đối lĩnh vực của Cổ Thần so với Kim Bằng Vương thì nhỏ hơn nhiều, cũng chỉ có thể tác dụng trong phạm vi khoảng hai ngàn trượng, địch thủ chỉ có thể tiến vào đến phạm vi cách Cổ Thần khoảng ngàn trượng là không thể thuấn di được nữa, nhưng tu vi của Kim Bằng Vương cao hơn Cổ Thần nhiều, vực của Kim Bằng Vương cũng mạnh hơn Cổ Thần nhiều, cho nên có thể khắc chế được vực của Cổ Thần, do đó hắn có thể trực tiếp thuấn di tới Cổ Thần gần bảy trăm trượng.
Nếu tu vi của Kim Bằng Vương không bị giam cầm mà vẫn còn là Hư Không hậu kỳ thì vực của hắn còn cường đại hơn, sự khắc chế với cực của Cổ Thần còn mạnh hơn, đủ để thuấn di đến cách Cổ Thần chỉ tầm năm trăm trượng.
Nếu là cường giả Hư Không hậu kỳ đỉnh phong, vực của họ càng mạnh mẽ và cường đại hơn nữa, có thể khắc chế vực của Cổ Thần đến khoảng bảy thành, trực tiếp thuấn di tới gần Cổ Thần khoảng ba trăm trượng.
Còn nếu là Hợp Đạo kỳ Chư tử đại tiên, thực lực so với Cổ Thần đã là thiên soa đia viễn, vực của Cổ Thần cơ bản đối với những cao thủ đẳng cấp này không có chút ảnh hưởng nào, chỉ chớp mắt một cái là họ có thể trực tiếp thuấn di tới cạnh Cổ Thần trong vòng mười trượng, thậm chí còn có thể trực tiếp xuất hiện bên cạnh Cổ Thần cũng không chừng.
Nếu cùng cường giả Hợp Đạo kỳ giao thủ, không cần nói đến khả năng ngôn xuất pháp tuỳ của họ, chỉ cần họ từ mấy vạn dặm ở ngoài thuấn di một cái là có thể tới ngay bên cạnh Cổ Thần cũng đủ cho hắn chết bất đắc kỳ tử rồi.
Kim quang sau lưng Kim Bằng Vương loé lên, một cặp cánh kim sắc dài ngàn trượng xuất hiện.
Hai cánh đập một cái, khoảng cách bảy trăm trượng cũng chẳng khác gì khi Kim Bằng Vương thuấn di, trực tiếp xông tới trước mặt Cổ Thần, một tay Kim Bằng Vương cầm Thiên Đế Ân, tay còn lại vỗ xuống Cổ Thần, một chưởng ấn to ngàn trượng áp xuống.
Cưởng ấn này là Kim Bằng Vương mượn nhờ lực lượng bên trong Thiên Đế Ân đánh ra, cũng tương đương với một kích của siêu cấp cao thủ Hư Không hậu kỳ đỉnh phong, uy lực rất khủng bố, nếu bị đánh trúng thì mười Cổ Thần cũng chỉ có đường chết.
Bất quá, Cổ Thần tự nhiên sẽ không ngu ngốc đứng một chỗ cho người ta đánh.
Từ lúc Kim Bằng Vương thuấn di tới cách bảy trăm trượng, Cổ Thần đã phản ứng lại, thân thể hắn chợt loé lên, để lại trong hư không một đạo tàn ảnh, trong chốc lát đã xuất hiện tại ngàn trượng bên ngoài, mặc dù không phải thuấn di nhưng tốc độ so với thuấn di cũng không khác mấy.
Có Càn Khôn ngọc bích trong người, Cổ Thần ở trong hư không giống như là nguyên tố phong phiêu động vô cùng dễ dàng, khoảng cách hơn ngàn trượng, loé lên liền tới, so với độn tốc của Kim Bằng Vương thì nhanh hơn nhiều.
Tuy tu vi của Kim Bằng Vương hơn xa Cổ Thần nhưng hắn vẫn không cách nào thuấn di trực tiếp tới cạnh Cổ Thần được.
Độ Hư cường giả sau khi lĩnh ngộ không gian pháp tắc đều sẽ hình thành vực của của riêng mình, để tránh địch thủ có thể trực tiếp xuất hiện bên cạnh.
Nếu không, một khi bị địch nhân thuấn di tới ngay bên cạnh, bản thân còn chưa kịp phản ứng, tiên bảo của đối phương đã đánh lên người, chẳng phải chết ngay tức khắc sao? Lúc đó thì còn làm sao có thể được xưng là cường giả nữa?
Độ Hư cường giả sở dĩ được xưng là cường giả, so với cao thủ Mệnh Tuyền cảnh thực lực trên nhau một trời một vực là bởi vì địch nhân không có cơ hội đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh xuất thủ miễu sát được.
Cho dù là cao thủ Minh Khiếu Kỳ cực hạn, chỉ cần Độ Hư cường giả có thể vô thanh vô tức xuất hiện ngay bên cạnh cho một kích thì làm sao có thể ngăn cản?
Độn tốc của Cổ Thần cực nhanh, vượt quá dự đoán của Kim Bằng Vương cho nên thủ ấn của hắn liền biến đổi, biến chưởng thành quyền.
"Ầm! Ầm! ..."
Từng cái quyền cương mãnh liệt đánh tới Cổ Thần.
Hư không phía trước lập tức sụp đổ hoá thành từng vùng chân không đen kịt, quyền cương khổng lồ ngàn trượng bắn mạnh tới Cổ Thần.
Lực công kích của quyền cương so với chưởng cương lúc trước còn khủng bố hơn một phần.
"Vèo ...."
Thân ảnh Cổ Thần loé lên, một lần nữa đã di chuyển đi hơn ngàn trượng, tránh thoát quyền cương của Kim Bằng Vương.
- Xem ngươi có thể trốn đến bao giờ?
Hai mắt Kim Bằng Vương trợn trừng lên, quát lớn, một tay nắm Thiên Đế Ân, một tay không ngừng biến ảo thủ ấn, lúc thì quyền cương, lúc thì chưởng cương, lúc lại là chỉ cương liên tục công kích tới Cổ Thần.
Cổ Thần dựa vào tốc độ cực nhanh, mỗi lần đều di chuyển hơn ngàn trượng khoảng cách, tránh thoát toàn bộ công kích của Kim Bằng Vương.
Vừa tránh né, Cổ Thần vừa thầm nghĩ: "Lực lượng của Thiên Đế Ân cũng phải có giới hạn, ngươi đánh không tới được ta thì ta sẽ so hao tổn với ngươi, nói về tránh né, Thuần Dương tiên lực trong cơ thể ta cuồn cuộn không dứt, cho dù có liên tục phi độn nhiều năm cũng không sao. Để ta xem xem lực lượng ẩn chứa trong Thiên Đế Ân của ngươi có thể dùng được bao lâu? Đợi đến lúc lực lượng trong Thiên Đế Ân hao tổn hết thì cũng là lúc mạng Kim Bằng Vương ngươi vứt đi!"
- Không đúng!
Trong lòng khẽ động, Cổ Thần đột nhiên nghĩ tới một vấn đế: "Thời gian của Cấm Thần Tiên Phù có hạn, chỉ có thể duy trì trong một canh giờ, nếu trong một canh giờ không đánh chết được Kim Bằng Vương, đợi hắn khôi phục lại tu vi Hư Không hậu kỳ thì không cần dùng đến Thiên Đế Ân ta cũng không phải đối thủ của hắn. Mặc dù ta có ba tấm Cấm Thần Tiên Phù, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời giam cầm tu vi của hắn trong thời gian ngắn mà thôi! Hừ! Kim Bằng Vương, xem ra ta chỉ có thể phải bộc lộ một ít thủ đoạn đem ngươi đánh chết!
Công kích liên tục không ngừng phủ xuống nhưng Cổ Thần lại không hề hao tổn một cọng tóc nào khiến Kim Bằng Vương càng thêm giận dữ, quát lớn:
- Cổ Thần, tên chết nhát nhà ngươi, có bản lĩnh đừng chạy, có dám cùng bổn đế ngạnh chiến một trận?
Không ít Yêu Tộc tu sĩ nghe vậy đều thầm mắng vô sĩ, Kim Bằng Vương tay cầm Thiên Đế Ân, mượn dùng lực lượng của Thiên Đế Ân phát ra thực lực của siêu cấp cường giả Hư Không hậu kỳ đỉnh phong, ai mà ngu chi cùng hắn liều mạng?
- Ha ha ha ha ...
Cổ Thần cười dài một tiếng rồi đột nhiên dừng lại, quát lớn:
- Tạp mao điểu, ngươi thực sự cho rằng ta sợ ngươi sao? Chiến Thần Lệnh! Phá cho ta!
Vừa nói, chỗ ngực Cổ Thần bắn ra mộtg đạo xích mang hạ xuống bàn tay Cổ Thần, đây là một khối lệnh bài hai mặc đều có khắc hoả diễm phù văn cổ xưa. Vật này chính là chí bảo của Cổ Vu Tộc - Chiến Thần Lệnh!
Cổ Thần không lùi mà tiến, thân hình loé lên xông tới Kim Bằng Vương, vung tay lên, Chiến Thần Lệnh hoá thành một đạo xích sắc hào quang bắng tới trước, Kim Bằng Vương cũng đồng thời đánh ra một đạo quyền cương.
Lực lượng khủng bố ẩn chứ trong chưởng cương bị xích sắc hào quang xem như đậu hủ kích thành bột phấn hoá thành hư vô.
"Vèo!"
Tốc độ của xích mang vượt qua tất thảy mọi vật, không khác gì thuấn di, chỉ một sát na đã đánh lên Thiên Đế Ân trên tay Kim Bằng Vương.
- Chiến Thần Lệnh?
Chương 95: Chiến Thần Lệnh. (Hạ)
Kim Bằng Vương sợ hãi hô lên, nội tâm hắn đại chấn! Tuy hắn không trải qua lần tam tộc đại chiến ngàn năm trước nhưng hắn cũng biết được Chiến Thần Lệnh trong trân chiến đó làm nên mưa gió cỡ nào, hơn nữa là một tu yêu giả từ thời kì trung cổ, Kim Bằng Vương cũng minh bạch Chiến Thần Lệnh khủng bố đến mức nào.
Nhưng lúc này hết thảy đều quá đột ngột, vô luận là Kim Bằng Vương hay những Yêu Vương đang đứng đằng xa quan chiến đều không ai có thể ngờ được trên người Cổ Thần lại có chí bảo đã biến mất gần ngàn năm nay của Cổ Vu Tộc - Chiến Thần Lệnh.
Chiến Thần Lệnh đánh lên Thiên Đế Ân!
Một kiện là Tiên Thiên Linh bảo, một kiện là Vô Thượng Tiên bảo!
Vô thượng tiên bảo cho dù có cường đại cỡ nào cũng không thể sánh được với Tiên thiên linh bảo!
Một tiếng bạo nổ vang lên, huyễn sắc bạch quang của Thiên Đế Ân lập tức ảm đạm, Kim Bằng Vương cũng theo đó bị phản chấn, thực lực kịch liệt hạ thấp, khí thế xuống dốc như không phanh.
Xích sắc hào quang bắn ngược trở về trong tay Cổ Thần.
- Chịu chết đi tạp mao điểu!
Cổ Thần rống to một tiếng, trong thoáng chốc đã đánh ra ba đạo sáu mươi sáu quyền hợp nhất Chiến Thần Diệt Tinh Quyền. Tương đương trong nháy mắt đó Cổ Thần đã đánh ra một trăm chín mươi sáu lần Chiến Thần Diệt Tinh Quyền.
Trăm quyền Hư Không tử! Một trăm chín mươi sáu quyền cũng đủ để miễu sát một cường giả Hư Không Kỳ rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là toàn bộ phải đánh trúng được mục tiêu.
Kim Bằng Vương là cường giả Hư Không hậu kỳ, trên người hắn không có khả năng không có tiên bảo phòng hộ. Cổ Thần đánh ra Chiến Thần Diệt Tinh Quyền mục đích là muốn phong ấn hư không, không cho Kim Bằng Vương đào thoát mà thôi.
Nếu không, Kim Bằng Vương thuấn di bỏ chạy mà vực của Cổ Thần lại không thể so được với hắn, không cách nào thuấn di đến cạnh hắn trong vòn năm ngàn trượng thì cho dù độn tốc của Cổ Thần có nhanh hơn Kim Bằng Vương cũng không thể đem Kim Bằng Vương đánh chết được.
Quả nhiên, Chiến Thần Diệt Tinh Quyền vừa ra, hư không lập tức bị phong ấn, Kim Bằng Vương giống như bị hãm vào vũng bùn, không thể thuấn di được, mi tâm hắn chấn động lên, kim thanh hoàng tam đạo quang mang phóng ra. Đây là ba kiện thượng phẩm phòng ngự tiên bảo, chúng hoá thành ba cái vòng sáng ngăn tại phía trước.
Ba kiện thượng phẩm phòng ngự tiên bảo cộng thêm tiên lực cương khí cường đại của Kim Bằng Vương cũng đủ để ngăn trở Chiến Thần Diệt Tinh Quyền của Cổ Thần rồi.
Nhưng mà sát chiêu chính thức của Cổ Thần hiển nhiên không phải là Chiến Thần Diệt Tinh Quyền!
- Thuần Dương Hoả! Thiếu chết con tạp mao điểu nhà ngươi!
Cổ Thần quát lớn một tiếng, cánh tay thứ sau cầm Chiến Thần Lệnh vỗ mạnh một cái, Chiến Thần Lệnh lại hoá thành một đạo xích quang lướt qua phòng ngự của ba kiện thượng phẩm tiên bảo, mang theo đại lượng Thuần Dương Hoả ập tới Kim Bằng Vương.
Trong vài sát na, Thuần Dương Hoả đã bao phủ hoàn toàn Kim Bằng Vương!
- A a a a a ...
Bên trong biển Thuần Dương Hoả liên tục truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Kim Bằng Vương!
Từ lúc Cổ Thần xuất ra Chiến Thần Lệnh đánh lên Thiên Đế Ấn, rồi dùng Thuần Dương Hoả bao phủ Kim Bằng Vương bất quá chỉ trong vài sát na mà htôi.
Hết thảy mọi việc xảy ra quá nhanh.
- A! Đó là Chiến Thần Lệnh!
- Tam tộc đại chiến ngàn năm trước cũng chính vì nó, nhưng nghe nói nó đã mất tích rồi, tại sao hiện giờ lại ở trên tay Cổ Thần?
- Đúng, Chiến Thần Lệnh ngàn năm trước Yêu Tộc cường giả chúng ta chết dưới vật này cũng không ít, sau đó nó không phải bị Tà Băng Tông cường giả cướp đi sao? Tại sao hiện giờ lại ở trong tay Cổ Thần?
Chiến Thần Lệnh mất tích đã ngàn năm, hôm nay lại hiện thế khiến tất cả Yêu Tộc cường giả đều vì việc này mà khiếp sợ không thôi.
Không ít người ở đây đều đã tận mắt thấy qua uy lực của Chiến Thần Lệnh khi ở trong tay của Chiến Thần Sí.
Chiến Thần Sí là cường giả Hư Không hậu kỳ đỉnh phong, thực lực tự thân đã có thể quét ngang Hư Không Kỳ, lúc đó Cơ Nghiêu, Yêu Đế đời trước tu vi cũng tương đương với Chiến Thần Sí nhưng đơn đả độc đấu lại không phải đối thủ của Chiến Thần Sí.
Cầm Chiến Thần Lệnh trong tay, thực lực của Chiến Thần Sí cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng được, đánh giết Độ Hư cường giả giống như thái rau vậy, mấy chục cường giả Độ Hư cũng không ngăn cản được hắn.
Đi vào vòng vây của mấy chục cường giả như vậy chém giết, Chiến Thần Sí giống như đi vào chỗ không người.
Đến cuối cùng hắn bị đại lượng cường giả vây quanh, trong đó Hư Không hậu kỳ không dưới mười người, dùng chiến thuật biển người mới có thể đánh chết hắn, mặc dù vậy cũng vẫn bồi theo hơn mười vị cường giả.
Trận vây công đó quả thực rất thảm liệt, Nhân Yêu hai tộc đều tổn thât thảm trọng.
Đương nhiêng Cổ Vu Tộc tổn thất càng lớn hơn, giết chết Chiến Thần Sí đã làm cho truyền thừa Chiến Thần của Cổ Vu Tộc đứt ngang, lực lượng của Cổ Vu Tộc giảm xuống ngàng trượng.
Mà Chiến Thần Lệnh này nàng năm sau lại đột nhiên xuất hiện trong Cổ Thần, làm sao đám cường giả Yêu Tộc lại không khiếp vía?
Ngàn năm trước, cường giả Độ Hư của Cổ Hoang nhiều như mây, mỗi một cái Nhân tộc đại môn phái hoặc là bầy đàn Yêu tộc, bộ lạc của Cổ Vu Tộc đều có hơn mấy chục cường giả Độ Hư, cùng số lượng cường giả Minh Khiếu Kỳ lúc này đồng dạng.
Khi đó mặc dù là cường giả như mây, Chiến Thần Sí lực chiến đấu vô song nhưng cuối cùng cũng phải chết trong chiến thuật biển người.
Mà lúc này, cường giả Độ Hư trên Cổ Hoang đã trở thành truyền thuyết, nếu đem tất cả cường giả Độ Hư của Nhân Yêu hai tộc tập hợp lại, đánh chết Cổ Thần tự nhiên là dễ dàng, nhưng lúc này chỉ dựa vào cường giả bên trong Yêu Tộc chỉ sợ toàn bộ cùng lên cũng không thể chống nổi Cổ Thần.
Chiến Thần Lệnh vừa hiện, đám cường giả Yêu Tộc đều theo bản năng muống giết chết Cổ Thần, nhưng cảm giác sợ hãi mãnh liệt trong nội tâm lại làm cho họ không một ai dám động.
Đang lúc đám cường giả Yêu Tộc còn đang sợ hãi thì Kim Bằng Vương đã bị Thuần Dương Hoả nuốt trọn vào bên trong.
Nếu Kim Bằng Vương sớm có chuẩn bị, mặc dù không ngăn được Chiến Thần Lệnh công kích, cũng sẽ sớm né tránh, tuyệt đối sẽ không rơi vào kết quả thế này.
Nhưng mà Kim Bằng Vương lúc đó đang có lực lượng của Thiên Đế Ân phụ thế, trong lòng rất tự tin, cho rằng đánh chết Cổ Thần dễ như trở bàn tay, trong đầu hắn chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ bị lật thuyền trong mương!
Cho nên, khi Chiến Thần Lệnh đánh tới Kim Bằng Vương không kịp phản ứng, bị Chiến Thần Lệnh đánh đứt đi liên hệ giữa hắn và Thiên Đế Ân. Lúc này Kim Bằng Vương muốn chạy trốn cũng đã trễ rồi, Cổ Thần vừa lúc tung ra một trăm chín mươi sáu quyền Chiến Thần Diệt Tinh Quyền phong ấn cả hư không.
Nếu là Bổn Nguyên Hoả, mặc dù lợi hại nhưng Kim Bằng Vương với tư cách là một cường giả Hư Không trung kỳ với thân thể của Hư Không hậu kỳ cường giả, muốn chống cự cũng không phải quá khó khăn, sau đó có thể chạy ra khỏi phạm vi công kích của Cổ Thần.
Nhưng Thuần Dương Hoả so với Bổn Nguyên Hoả còn bá đạo hơn rất nhiều, tiên lực cương khí của Kim Bằng Vương đối với nó không khác gì không khí.
Thuần Dương Hoả vừa bao phủ thân hình Kim Bằng Vương đã gây ra cho hắn thương tổn cực lớn.
Trong chốc lát, Kim Bằng Vương cũng chỉ có thể liên tục rú thảm, thân thể kịch liệt giãy dụa không còn bất luân lực kháng cự nào nữa.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 6: Ngũ Hoang Tứ Hải.
Chương 96 : Kim Bằng Vương chết
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Một trăm chín mươi sáu đạo quyền cương của Cổ Thần đánh lên ba kiện thượng phẩm phòng ngự tiên bảo của Kim Bằng Vương, bởi vì không còn được tiên lục của Kim Bằng Vương thao khống cho nên lực phòng ngự của chúng liền giảm xuống đáng kể, hai kiện trực tiệp bại đánh bạo, còn một đạo hoàng sắc quang mang cũng bị đánh bay về phía xa.
Vừa kêu gào thảm thiết, thân hình Kim Bằng Vương vừa biến lớn, thành ngàn trượng lớn nhỏ, hắn bị Thuần Dương Hoả đốt cho thành nguyên hình rồi.
Cái này cũng không phải là hắn chủ động mà do tổn thương quá lớn mà bức trở về nguyên hình, loại tổn thương này đã nói lên tính mạng hắn đã rất nguy kich, cho dù có thoát được thì không có mấy trăm năm hoặc hơn ngàn năm điều dưỡng cũng khò lòng mà hồi phục được thương thế, thậm chí có khi cả đời cũng không thể khôi phục được.
Mà Kim Bằng Vương lúc này đã ở vào tình thế cực kỳ nghiêm trọng rồi, bởi vì cho dù hắn biến trở về nguyên hình, với thân hình cả ngàn trượng này bà vẫn bị Thuần Dương Hoả bao trọn bên trong như trước.
Kim Bằng Vương ở trong hư không không ngừng giãy dụa, gầm rú liên hoòi, rất nhanh, thanh âm gào rú của hắn đột nhiên ngừng bặt, thân hình cũng đình chỉ giãy dụa, thân hình cực lớn của hắn từ trong hư không rơi thẳng xuống dưới một mảnh thổ địa lơ lửng bên dưới.
Tất cả Yêu Tộc cường giả lúc này, trong nội tâm đều kịch liệt rung động, Kim Bằng Vương vừa mới trở thành Yêu Đế một đời của Yêu Tộc mà đã vẫn lạc, trực tiếp bị Thuần Dương Hoả thiêu chết, trong không khí lúc này tràn ngập mùi thịt khét!
Đám Yêu Tộc này thập phần hoảng sợ, Kim Bằng Vương đã chết, cũng đồng nghĩa với họ không cách nào là đối thủ của Cổ Thần, không có ai có đủ can đảm tiến lên ngăn cản Cổ Thần cả.
Thứ nhất là vì uy thế của Cổ Thần chấn nhiếp, sau là Kim Bằng Vương cùng với đám Yêu Tộc này cũng không có bao nhiêu giao tình.
- A, Cổ Thần cẩu tặc kia, ngươi lại dám giết ta? Bổn đế là Kim Sí Đại Bằng Điểu, bổn đế có được thái cổ Kim Ô thần điểu huyết mạch, mau dừng tay lại, giết bổn đế, người sẽ dính lấy khí tức tử vong của bổn đế, Kim Ô tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi! Mau dừng tay! Nguyên thần của ta a a a a a .....
Thanh âm rống giận và sợ hãi của của Kim Bằng Vương từ trong biển lửa truyền ra.
Vừa rồi, thân thể bị thiêu đốt kịch liệt đau đớn khiến Kim Bằng Vương không cách nào làm ra bất kỳ phản kháng nào, khi cái thân thể này tử vong thì nguyên thần lập tức lộ ra ngoài, bị Thuần Dương Hoả tiếp tục thiêu đốt!
Thân thể của Kim Bằng Vương dưới sự thiêu đốt của Thuần Dương Hoả ngày càng thu nhỏ lại rồi hoá thành hư vô, không bao nhiêu lâu thân thể cả mấy ngàn trượng của Kim Bằng Vương đã toàn bộ hoá thành hư vô, nguyên thần ẩn nấp bên trong cũng sẽ bị đốt thành hư vô.
Thuần Dương Hoả có thể thiêu tẫn thế gian vạn vật, nguyên thần của Kim Bằng Vương căn bản không dám lao ra khỏi thân thể cho nên chỉ có thể dùng uy thế của tổ tiên đến doạ Cổ Thần ...
Thái cổ Thiên Đình chưởng quản thiên hạ, không ít Nhân tộc tiên vương tiên tôn thời thái cổ đều ở trong Thiên Đình nhậm chức vị, quy phục Thiên Đế, như Bảo Tháp Thiên Vương cũng chính là thần tử dưới trướng của Thiên Đế lúc đó.
Cổ Thần nếu không gặp được Côn Ngô Tiên Đế, biết rõ bộ mặt thật của Thiên Đế Kim Ô thần điểu cũng chỉ là toạ kị của Côn Ngô Tiên Đế, mà Thiên Đình này cũng không phải do Thiên Đế tạo ra, mà do chính Côn Ngô Tiên Đế kiến tạo. Đối với tên Thiên Đế này đã sớm khinh bỉ rồi, hiện giờ làm gì còn có thể ở chỗ này chấn trụ được Cổ Thần?
Huống chi, Thiên Đế từ sớm đã đi đến phàm trần vũ trụ rồi, không còn ở Cổ Hoang thế giới từ rất lâu, làm sao có thể ảnh hưởng tới Cổ Thần?
Cổ Thần cười lạnh một tiếng nói:
- Tạp mao điểu, trong Côn Ngô bí cảnh ngươi dùng bí pháp trọng sinh, nếu không phải ta đánh trọng thương ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho Nhân tộc tu sĩ trong Côn Ngô bí cảnh lúc đó sao? Ta mặc dù đánh trọng thương ngươi, đối với ngươi có oán thù, nhưng tại trong Hắc Đế mộ huyệt ta đã cứu mạng ngươi ở tầng thứ hai, ân oán xem như triệt tiêu, vậy mà ngươi lại vong ân phụ nghĩa, vừa ra khỏi Hắc Đế mộ huyệt đã lật mặt thành thù. Đối với loại tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi, ta có thể buông tha tính mạng của ngươi sao? Để cho ngươi có cơ hội một lần nữa quay lại cắn ta? Ngươi đã muốn giết ta thì ta chỉ có thể giết chết ngươi trước mà thôi! Tạp mao điểu, hoá thành tro tàn bên trong Thuần Dương Hoả của ta đi!
Cổ Thần không có chút ý niệm dừng tay nào trong đầu, đối với Kim Bằng Vương hắn đã hạ quyết tâm phải diệt!
- A a a a ... Cổ Thần ngưoi dám giết bổn đế .... A a a a a a ... Ngươi muốn chết sao ....
Tiếng kêu thê lương của Kim Bằng Vương vang lên liên tục, nhưng lúc này một nửa thân thể của hắn đã bị Thuần Dương Hoả thiêu cháy thành hư vô. Nguyên thần của Kim Bằng Vương cũng đã cân kề nguy hiểm chí mạng, cho nên ngữ khí của hắn đã chuyển biến:
- Ngươi đừng giết ta, ta hết thảy đều nghe ngươi, ta cũng không dám kiêu ngạo nữa, ta không dám phản kháng nữa, ta không dám a a a a a ...
Cổ Thần bất vi sở động, Thuần Dương Hoả bá đạo vô cùng, theo thân thể ngày càng nhỏ lại, Kim Bằng Vương rốt cuộc không cách nào tiếp tục để nguyên thần trốn trong thân thể nữa, hắn kiệt lực ngưng kết tiên lực thành một cái cương tráo kim sắc khoảng một trượng bao lấy nguyên thần hắm, liều mạng phóng ra bên ngoài.
Giờ khắc này, thân thể Kim Bằng Vương đã bị huỷ, hiệu quả phong ấn của Cấm Thần Tiên Phù cũng đã mất tác dụng, tu vi của Kim Bằng Vương lại khôi phục đến Hư Không hậu kỳ, cương tráo do pháp tắc lực tạo thành có sự thấu hiểu thiên đạo rất sâu, do đó ở trong Thuần Dương Hoả cũng không lập tức bị đốt thành hư vô.
Gần lao ra khỏi Thuần Dương Hoả, chỉ còn một xíu nữa, Kim Bằng Vương liền rống to lên:
- Cổ Thần, ngươi sẽ phải trả giá đắt ...
Cổ Thần khẽ nhấc tay lên, một đạo ánh sáng cực kỳ đẹp mắt đánh tới kim sắc quang cầu bao lấy nguyên thần Kim Bằng Vương đánh tới.
Nguyên thần Kim Bằng Vương vừa lao ra khỏi Thuần Dương Hoả đã bị đạo ánh sáng này tập kích, lập tức một tiếng hét thảm thiết lại vang lên, trong chốc lát tiên lực cương tráo của hắn liền hoá thành hư vô.
Đạo ánh sáng đẹp mắt đó chính là Trấn Minh Ngọc Bia chuyên dùng để diệt sát nguyên thần, âm hồn. Tiên lực cương tráo của Kim Bằng Vương vừa mất, Thuần Dương Hoả lại lập tức vồ tới, trong chốc lát nguyên thần của Kim Bằng Vương đã hoá thành hư vô.
Kim Bằng Vương, thần hình câu diệt!
Toàn bộ Thiên Đình lúc này đều chìm trong im lặng quỷ dị.
Tất cả các Yêu Tộc tu sĩ lúc này đều có thể nghe được nhịp hô hấp của nhau.
Đang lúc bọn họ còn kinh ngạc vì Cổ Thần xuất ra Chiến Thần Lệnh thì Kim Bằng Vương đã bị Cổ Thần diệt sát, bị Thuần Dương Hoả thiêu đốt hình thần câu diệt.
Lúc này, Cổ Thần đang đạp không đứng trên Thuần Dương Hoả hải, trông như một tử vong sứ giả đến từ địa ngục vậy. Mỗi một tu sĩ Yêu Tộc nhìn tới Cổ Thần, trong nội tâm đều không nhịn được run rẩy.
Thân thể Cổ Thần biến lại về nguyên hình, hư không một trảo chụp lấy Chiến Thần Lệnh vào tay.
Chiến Thần Lệnh giống như miếng bọt biển, hút toàn bộ Thuần Dương Hoả vào trong, chỉ chốc lát tất cả Thuần DƯơng Hoả đã biến mất.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Sau đó, Cổ Thần đem Chiến Thần Lệnh đeo tại bên hông, không còn giấu trong ngực nữa.
Đây là lần đầu tiên Cổ Thần quang minh chính đại sử dụng Chiến Thần Lệnh chiến đấu trước mặt người khác.
Dĩ vãng, Cổ Thần dùng Chiến Thần Lệnh chiến đấu đều luôn tránh để người khác biết.
Chiến Thần Lệnh một khi bạo lộ khẳng định sẽ dẫn tới cường giả Độ Hư công kích, sẽ rất nguy hiểm.
Cho dù khi Cổ Thần đã bước vào Độ Hư cảnh cũng vẫn không dám bạo lộ CHiến Thần Lệnh, Hư Không Kỳ lúc đó vẫn là tồn tại mang tính uy hiếp đối với hắn.
Thẳng đến khi Cổ Thần tiến vào Phong Bạo Thâm Uyên gặp được Côn Ngô tiên đế, tâm tình sợ hãi đối với Chiến Thần Lệnh mới thả lỏng xuống. Đạt được Cấm Thần Tiên Phù, dùng thực lực Giá Vụ trung kỳ của Cổ Thần thì ngay cả Hư Không hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Mà Hư Không hậu kỳ đỉnh phong như Ngô Tinh, Cơ Hoàng, Độ Thiền đại sư ba người đều đang bị trọng thương chưa phục nguyên, huống chi cho dù Cơ Nghiêu, Độ Thiền đại sư thực sự đến đây, Cổ Thần với Càn Khôn ngọc bích trong tay, cho dù Hư Không hậu kỳ đỉnh phong cường giả cũng không thể so tốc độ với hắn.
Có thể nói, Cổ Thần hôm nay đã không có người nào khiến hắn sợ hãi nữa rồi. Trong tam tộc, bất luận cường giả nào cũng không thể bắt kịp được tốc độ vô song của hắn.
Điều này nói rõ, Cổ Thần đã có đầy đủ thực lực để có thể để Chiến Thần Lệnh quang minh chính đại hiện ra ánh sáng, để cho thiên hạ biết Cổ Thần hắn nắm trong tay chính là Chiến Thần Lệnh.
Tuy nhiên Chiến Thần Lệnh xuất thế vẫn sẽ khiến cho vô số cường giả chú ý, thậm chí một ít siêu cấp cường giả ẩn giấu trong thế gian cũng sẽ hiện thân.
Kim Bằng Vương có Thiên Đế Ân trong tay, có thể phát ra công kích của Hư Không hậu kỳ đỉnh phong cường giả, nếu như không thể khắc chế Thiên Đế Ân Cổ Thần cũng không phải là đối thủ của Kim Bằng Vương, mà có thể khắc chế Thiên Đế Ân cũng chỉ có thể là Tiên Thiên Linh Bảo.
Càn Khôn ngọc bích là Tiên Thiên Linh Bảo phụ trợ, Trấn Minh Ngọc Bia là trấn giới chi bảo dùng để đối phó quỷ hồn cho nên đối với Thiên Đế Ân không có chút tác dụng khắc chế nào, chỉ có Chiến Thần Lệnh mới là lựa chọn chính xác nhất.
Giữa đánh chết Kim Bằng Vương và che giấu Chiến Thần Lệnh, với thực lực hiện nay của Cổ Thần, hiển nhiên là lựa chọn cái thứ nhất.
Thuần Dương Hoả nhạt dần, một cái ngọc ấn hình tứ phương toả ra quang mang huyễn bạch sắc yên tĩnh đứng yên trong cái hố to do thân hình Kim Bằng Vương tạo thành.
Càn Khôn Trạc trên người Kim Bằng Vương cũng đã bị Thuần Dương Hoả đốt thành tro bụi, tất cả vật phẩm bên trong cũng theo đó hoá thành hư vô, duy chỉ có Thiên Đế Ân dưới sự thiêu đốt của Thuần Dương Hoả mà vẫn không hề tổn hao gì.
Mất đi sự khống chế của Kim Bằng Vương, Thiên Đế Ân cũng không thể chủ động tiếp tục công kích Cổ Thần, Cổ Thần hư không bắt một trảo, tiên lực cương khí hoá thành một cự chưởng chộp Thiên Đế Ân vào trong tay.
Thuần Dương tiên lực bùng lên, mạnh mẽ đem một tia tinh thần lạc ấn còn sót lại của Kim Bằng Vương trên Thiên Đế Ân xoá bỏ, trong thoáng chốc Thiên Đế Ân đã thành vật vô chủ.
Ngay lúc đó, Cổ Thần liền cảm ứng được từ bên trong Thiên Đế Ân một cổ lực lượng rất cường đại đang bành trướng.
- Tồn trữ lực lượng, nghe nói chỉ có cường giả đã ngoài Hợp Đạo kỳ mới có thể thi triển được. Vậy mà cái Thiên Đế Ân này cũng có thể khiến cho cường giả Hư Không Kỳ có thể tồn trữ được lực lượng, quả nhiên lợi hại!
Nhìn Thiên Đế Ân trôi nổi trong lòng bàn tay, Cổ Thần nhẹ cảm khái.
Cổ Thần ở trên Thiên Đế Ân lưu lại một đạo ấn ký, Thiên Đế Ân lập tức biến thành một kiện bảo vật của Cổ Thần, chỉ là Cổ Thần mặc dù cảm giác được lực lượng bành trướng bên trong Thiên Đế Ân nhưng lại không thể vận dụng được.
Tiên lực còn sót lại bên trong Thiên Đế Ân rất cường đại, đối với Thuần Dường tiên lực của Cổ Thần rất bài xích, cái Thiên Đế Ân này chính là Thiên Đế luyện chế thành, mà Thiên Đế lại là Yêu Tộc cường giả, có lẽ Thiên Đế Ân này chỉ có cường giả của Yêu Tộc mới có thể khu sử.
- Thiên Đế Ân ẩn chứa lực lượng quá cường đại, Kim Bằng Vương hao tốn mấy chục năm mới có thể dung hợp được với tiên lực bên trong nó mà mượn nhờ sử dụng. Có thể thấy được muốn vận dụng được Thiên Đế Ân cũng không phải việc đơn giản. Ta tạm thời lưu nó bên mình, nhìn xem có hi vọng tế luyện thành công hay không, nếu không có hi vọng thì lưu lại cho Tiểu Bạch dùng cũng không tệ. Vật này thiếu chút nữa đã giết chết ta, nếu không có Như Ý Lung Linh bảo tháp và Thái Hư Tiên Đỉnh bảo hộ thì có lẽ mạng ta đã xong rồi. Muốn ta trả nó lại cho Yêu Tộc đúng là chuyện không tưởng, nếu nó lại bị một cường giả Yêu Tộc khác tế luyện thành công thì ta lại vô duyên vô cớ có thêm một địch nhân à?
Tâm niệm Cổ Thần khẽ chuyển một chút, Thiên Đế Ân liền bị hắn thu vào trong Càn Khôn Trạc.
Đối với kiện thượng phẩm phòng ngự tiên bảo bị Chiến Thần Diệt Tinh Quyền đánh bay kia, Cổ Thần cũng không buông tha, thân thể loé lên đã xuất hiện ở mấy ngàn dặm xa, đưa tay một trảo, một kiện hoàng kim chung liền xuất hiện trong tay Cổ Thần rồi bị hắn thu vào trong Càn Khôn Trạc.
Làm xong mọi việc, ánh mắt Cổ Thần mới nhìn tới đám cường giả Yêu Tộc kia.
Bị ánh mắt của Cổ Thần quét tới, đám cường giả Yêu Tộc chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí đột nhiên chạy dọc theo sống lưng. Cổ Thần chém giết Kim Bằng Vương đã hoàn toàn chấn trụ họ, không ai trong họ có can đảm nghĩ có thể ngăn cản được công kích của Cổ Thần cả.
- Thiên Hồ Vương ở đâu?
Trong hư không yên tĩnh lúc này, thanh âm của Cổ Thần vang lên rõ một một.
Thần Giao Vương thầm hít vào một hơi, mặc dù hắn cũng có tu vi Hư Không trung kỳ nhưng khi ánh mắt sắc lạnh của Cổ Thần nhìn tới lại làm hắn có cảm giác như miệng vết thương trên người lại càng thêm đau đớn.
- Nàng ... ở trong Thiên Đình!
Thần Giao Vương không dám có bất kỳ ý tứ lãnh đạm nào, Cổ Thần vừa hỏi hắn liền lập tức trả lời.
- Dẫn ta đi gặp nàng!
Thân ảnh Cổ Thần loé lên đã xuất hiện bên cạnh Thần Giao Vương gần ngàn trượng, rồi lập tức xuất hiện bên cạnh Thần Giao Vương.
Thấy Cổ Thần đang tới gần, Thần Giao Vương chỉ cảm thấy như có một mũi kiếm sắc nhọn đang đâm tới gần hắn, khiến nội tâm hắn càng thêm sợ hãi, nhưng lại không dám bỏ chạy. Độn tốc của Cổ Thần hắn đã được chứng kiến, cộng thêm một cái Chiến Thần Lệnh, hi vọng chạy trốn của hắn liền tan thành mây khói.
Cổ Thần đi theo phía sau Thần Giao Vương, hắn cũng không sợ Thần Giao Vương sử dụng âm mưu gì, Thiên Đình này là do Côn Ngô Tiên Đế kiến tạo, bên trong có những trận pháp gì, Côn Ngô Tiên Đế đều đã dung nhập vào trong Phá Thiên Chỉ cho nên không thể ngăn cản được bước chân của Cổ Thần.
Một khi Thần Giao Vương có chút không đúng, Cổ Thần ra tay tuyệt không lưu tình, sẽ lập tức dùng Chiến Thần Lệnh biến Thần Giao Vương thành hư vô.
Thần Giao Vương đã hoàn toàn bị Cổ Thần chấn nhiếp, làm gì có ý định nảy sinh tà niệm gì nữa? Trong nội tâm hắn lúc này chỉ thầm cầu mong Cổ Thần đừng đem cơn giận đổ lên đầu hắn là được.
Tuổi thọ của tu si hơn ra phàm nhân rất nhiều, nhưng cũng vì như vậy mà họ càng sợ chết.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cổ Thần đi theo Thần Giao Vương vào trong Thiên Đình điện, ở bên trong lại xuyên qua mấy cái sân nhỏ, cuối cùng đi vào hậu điện của một toà tiểu viện.
Khoé mắt Cổ Thần khẽ giật, trong tiểu viện này lại bố trí một tầng cấm chế, cái cấm chế này đối với Cổ Thần chẳng có chút tác dụng gì, nhưng ở bên trong cấm chế ẩn chứ pháp tắc lực cũng đủ để vây khốn bất cứ tu sĩ nào dưới Độ Hư cảnh, ngay cả tu sĩ vừa mới tiến vào Độ Hư cảnh cũng có thể bị cấm chế này vây khốn thời gian ngắn.
Cổ Thần nội tâm thầm nghĩ ngợi một lúc, lập tức sắc mặt âm trầm hẳn.
Thần Giao Vương cảm ứng được sát khí của Cổ Thần đang dâng lên, trong nội tâm càng thêm kinh hãi, vội vàng nói:
- Ngài ... ngài đừng nóng giận, ta lập tức đem cái cấm chế này thu hồi thỉnh Thiên Hồ Vương đi ra. Bổn vư .... không, tiểu Giao cam đoan Thiên Hồ Vương không hề bị tổn thương một cọng tóc nào!
Thần Giao Vương vừa nói đã gián tiếp chứng minh Tiểu Bạch đúng là bị nhốt ở trong cái cấm chế này.
- Hừ!
Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, bàn tay phải đưa lên, năm ngón tay vũ động bắn ra năm đoạ chỉ cương phân biệt bắn về năm chỗ hẻo lánh khác nhau trong nội viện.
Cấm chế này gọi là Ngũ hành tù tiên trận, là một cái trận pháp lợi hại trong ngũ hành trận, nhưng vận dụng Ngũ hành pháp tắc lực cũng không sâu, Cổ Thần với tư cách là một Trận pháp tông sư, chỉ cần liếc qua một cái đã nhận ra tất cả mọi thứ trong trận.
Năm ngón tay điểm ra, cái cấm chế này lập tứ bị phá, Ngũ hành phong ấn lực bên trong cũng lập tức biến mất.
Sau đó, không cần Thần Giao Vương mở miệng, Cổ Thần đã vọt vào bên trong, kích động hô lên:
- Tiểu Bạchhhhhh!
Trong nội viện chỉ có một căn phòng đang đóng kín cửa.
- Tiểu Bạchhhhhh!
Cổ Thần chỉ dừng lại trong nội viện một chốc lát, rồi vọt tới trước cửa phòng đẩy cửa vào.
Trong phòng, một thiếu nữ vận áo trắng đang đứng đó kinh ngạc nhìn về phía cửa ra vào.
Thiếu nữ áo trắng này khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, da thịt trắng ngần nhưng mỹ ngọc hoàn mỹ vô khuyết.
Tuy nhiên thiếu nữ này so với Tiểu Bạch trăm năm trước có chút khác biệt, tướng mạo chín phần giống nhau nhưng càng thêm thành thục, càng thêm thuỳ mị và hoàn mỹ hơn.
Hơn nữa, trên người thiếu nữ này còn tản ra phong thái quyến rũ khiến người nhìn chỉ cảm giác như đối diện với thiên tiên, khiến lòng nhộn nhạo không nhịn được yêu thương trìu mến.
Mặc dù cách hơn trăm năm không gặp, nhưng Cổ Thần có thể khẳng định, thiếu nữ trước mặt chính là Tiểu Bạch, cho nên hắn hưng phấn hô lên:
- Tiểu Bạch, ta tới tìm nàng rồi đây!
Thiếu nữ nhìn Cổ Thần có chút nghi hoặc, trong mắt cũng không lộ vẻ kinh hỉ, mà thản nhiên hỏi:
Cổ Thần quát lớn một tiếng, hắn thiên tân vạn khổ xâm nhập vào trong Thiên Dình chém giết hai gã cường giả Yêu Tộc, lực chiến Thần Giao Vương, diệt sát Kim Bằng Vương, hao hết tâm sức mới tương kiến được Tiểu Bạch.
Giờ phút này tâm tình hắn đang rất kích đông, cảm xúc hưng phấn không thôi, nhưng ngữ khí lạnh băng và xa lạ của Tiểu Bạch cùng với câu nói vừa rồi đã khiến lòng hắn đột nhiên lạnh lẽo.
- Nàng mất trí nhớ?
Cổ Thần chấn kinh, duỗi tay ra hướng bàn tay mềm của Tiểu Bạch chộp tới, nói:
- Đưa tay ta xem!
Cổ Thần muốn dùng Thuần Dương tiên lực kiểm tra cơ thể Tiểu Bạch. Phản ứng của Tiểu Bạch quá không bình thường, một tu sĩ trí nhớ rất kinh ngươic, chỉ cần là người quen biết, cả đời đều sẽ không quên, mà Cổ Thần cùng Tiểu Bạch quan hệ có thể nói là thập phần thân thiết, câu chuyện của hai người ngồi nói bả mấy ngày đêm cũng không thể hết được.
- Đừng chạm vào ta!
Thình lình, Cổ Thần vừa đưa tay ra, Tiểu Bạch liền nhanh chóng lui lại phía sau, ánh mắt nhìn Cổ Thần đầy cảnh giác.
Cổ Thần có thể xác định, Tiểu Bạch chắc chắn một trăm phần trăm đã mất trí nhớ, bởi vì từ ánh mắt của nàng lúc này, Cổ Thần chỉ thấy được sự lãnh đạm và lạnh lùng, nàng không hề có một chút ấn tượng về Cổ Thần trong đầu.
- Là ta đây, Cổ Thần đây, nàng không nhớ sao?
Cổ Thần nhìn Tiểu Bạch, nhẹ giọng nói hòng muốn đả động trí nhớ của nàng:
- Chúng ta quen biết nhau ở Linh Phù sơn, cùng nhau xâm nhập vào Hạo Thiên động phủ ở Đông Hoang, cùng nhau tiến vào Hư Thiên Tông, tại Lý gia bí địa nàng thay ta ngăn cản một chương của Tàng Thiên Cơ, sau đó bị truyền tống tới Yêu vực. Rồi tiến vào Côn Ngô bí cảnh chúng ta mới bị tách ra, nàng bị người mang vào Thiên Đình này, lúc chia tay ta đã nói sẽ sớm ngày trở lại Thiên Đình tìm nàng, hiện tại ta đã đến rồi ... chẳng lẽ tất cả nàng đều quên hết sao?
- Cổ Thần?
Tiểu Bạch dò hỏi.
- Là ta, nàng nhớ rồi sao?
Cổ Thần vui nói.
Tiểu Bạch lắc lắc đầu nói:
- Không nhớ, đối với ngươi ta không có một chút ấn tượng nào cả, ta làm sao có thể cùng ngươi trải qua nhiều kinh nghiệm như vậy? Ngươi đùng hòng gạt ta, ta sẽ không cùng tên Kim Bằng Vương kia song tu Thiên Yêu đại pháp gì đó đâu. Chết cũng không!
- Ta không hề lừa nàng, ta là từ bên ngoài Thiên Đình, Trung thổ Cổ Hoàng tới đây, đó là nơi chúng ta quen biết nhau, về phần tên Kim Bằng Vương kia, đã bị ta trảm sát rồi, vĩnh viễn không thể làm phiền nàng nữa!
Cổ Thần nói tiếp:
- Từ nay về sau, nàng có thể làm tất cả những gì nàng muốn, không có bất kỳ ai dám ngăn cản nàng, nếu có một dám tới ta giết một, có hai cái ta giết cả hai!
- Thật sự?
Trên mặt Tiểu Bạch lộ vẻ kinh hỉ, hiển nhiên nàng ở Thiên Đình cũng không được thoải mái gì.
Cổ Thần gật gật đầu nói:
- Chắc chắn một trăm phần trăm!
Tiểu Bạch vui vẻ nói:
- Ta muốn rời đi cái nơi quỷ quái này, ta đã bị nhốt ở đây mấy chục năm rồi, cấm chế bên ngoài quá lợi hại, ta muốn đi ra ngoài cũng không thể được.
- Đương nhiên không thành vấn đề, ta đến Thiên Đình chính là muốn dẫn nàng rời khỏi đây mà!
Cổ Thần nói tiếp:
- Nhưng trước khi đi, ta muốn hiểu rõ, nàng rốt cuộc tại sao lại mất trí nhớ!
Dứt lời, Cổ Thần liền quát lớn:
- Thần Giao Vương!
- Tiểu Giao ở đây, ngài có gì phân phó?
Thần Giao Vương lập tức đi vào, không dám chậm trễ chút nào.
- Thiên Hồ Vương lúc mới vào Thiên Đình, mỗi ngày đều được Khổng Tước Vương kèm nàng tu luyện, nàng tiến bộ rất tốt, chỉ là sau khi Kim Bằng Vương tới Thiên Đình trở thành đầu lĩnh liền muốn cùng nàng song tu Thiên Yêu đại pháp. Nhưng nàng nhất quyết không theo, hơn nữa còn đối với Kim Bằng Vương vô lễ, nói ngài sớm muộn cũng sẽ có một ngày tới tìm nàng khiến Kim Bằng Vương bạo nộ. Nhưng bởi vì có Khổng Tước Vương và Ngọc Kình Vương ngăn trở hắn mới không ép buộc nàng song tu. Nhưng hắn rất ghét nàng mỗi ngày đều gọi tên ngài, do đó hắn cho nàng ăn một khoả Vong Trần đan khiến nàng quên hết tất thảy mọi việc trước đây, sau đó đem nàng nhốt ở chỗ này. Mặc dù nàng vẫn có thể tu luyện nhưng không thể gặp được người khác.
Chương 98: Vô Thượng tiên đan. (Hạ)
- Vong Trần đan?
Cổ Thần thì thầm ba chữ này, hắn từng tại bên trong Tiểu Đô Thiên Cửu Thiên Hung Hoả Trận, từ trong Càn Khôn Trạc của Cực Băng Tông trưởng lão biết được loại đan dược này. Đây là một loại tiên đan cũng rất hiếm thấy ở thời thượng cổ, có tác dụng đoạn tuyệt ý niệm, xoá bỏ trí nhớ. Từ sau thời thượng cổ loại đan dược này đã sớm thất truyền rồi.
Thấy sắc mặt Cổ Thần không tốt, Thần Giao Vương lập tức giải thích:
- Đây là một loại thượng cổ tiên đan, phương pháp luyện chế sớm đã thất truyền, nhưng trong Thiên Đình vẫn còn truyền xuống một chút. Đến gần đây còn thừa cũng không bao nhiêu, trừ một khoả cho Thiên Hồ Vương ăn ra thì tất cả đều ở trên người Kim Bằng Vương và cũng đã theo hắn hoá thành tro bụi rồi!
- Thuốc giải thế nào?
Cổ Thần hỏi, Kim Bằng Vương đã chết, trách nhiệm không thể nào truy cứu được nữa, trọng yếu nhất hiện giờ là phải tìm được giải dược để giúp Tiểu Bạch khôi phục trí nhớ.
Thần Giao Vương nói:
- Có một loại thượng cổ tiên đan gọi là Ức Tâm đan có thể giải trừ được Vong Trần đan, chỉ là ...
- Chỉ là cái gì?
Cổ Thần lạnh lùng gắt.
Thần Giao Vương lau lau cái trán đầy mồ hôi, nói:
- Ức Tâm đan ở thời thượng cổ so với Vong Trần đan còn hiếm thấy hơn, phương pháp luyện chế cũng đã sớm thất truyền. Trong Thiên Đình không có Ức Tâm đan lưu lại, cũng chưa từng nghe nói có nơi nào cất chứa Ức Tâm đan, không biết thánh địa Phật môn Thiên Thiện Tự lấy luyện đan làm trọng có hay không Ức Tâm đan truyền xuống. Nếu không chỉ có thể tìm đến các di tích của cổ tu sĩ may ra có hi vọng.
- Phật Môn Thiên Thiện Tự? Hừ!
Cổ Thần lạnh lùng nói:
- Thiên Thiện Tự đâu phải là nơi dễ dàng đi vào! Thần Giao Vương, ngươi là cố ý muốn ta ác đấu với tu sĩ Phật môn?
Thần Giao Vương sợ hãi không thôi, rung giọng nói:
- Tiểu Giao không dám, Thiên Thiện Tự đối với thuật luyện đan có tạo nghệ rất sâu. Nghe nói ở đó có một loại đan dược gọi là Hư Không đan có thể làm cho tu sĩ Giá Vụ hậu kỳ lĩnh ngộ pháp tắc đến mức độ cực sâu sắc, trăm phần trăm có thể bước vào Hư Không Kỳ, loại đan dược này chỉ có Thiên Thiện Tự mới có thể luyện chế ra!
- Hư Không đan!
Cổ Thần thầm ghi nhớ cái tên này.
Nếuđúng như lời Thần Giao Vương nói, Hư Không đan cùng với Ngộ Hư đan chính là một lại đan dược cực kỳ hiếm thấy, có thể cho ngộ tính của tu sĩ tăng lên, có thể giúp tu sĩ lĩnh ngộ pháp tắc sâu hơn theo đó trực tiếp đột phá một giai vị. Đúng là vô thượng tiên đan!
Hơn nữa Giá Vụ kỳ muốn bước vào Hư Không Kỳ khó khăn còn hơn khi từ Đằng Vân Kỳ bước vào Giá Vụ kỳ không chỉ mười lần. Nhìn số lượng Giá Vụ kỳ và Hư Không Kỳ của tam tộc là biết.
Giá Vụ kỳ cường giả tuy nói không nhiều lắm nhưng ít nhất cũng được vài chục người, mà Hư Không Kỳ siêu cấp cường giả lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Từ Giá Vụ kỳ bước vào Hư Không Kỳ, thọ nguyên gia tăng gấp đôi có dư, mà tuyệt đại đa số cường giả Giá Vụ kỳ đều không thể bước qua được một bước này. Người có thể bước qua một bước này nhanh cũng năm sáu trăm năm, chậm thì phải hơn ngàn năm.
Nếu có thể có được một khoả Hư Không đan thì tiết kiệm được tới mấy trăm năm tu luyện, thậm chí tới ngàn năm, thật đúng là vô thượng tiên đan, giá trị so với Ngộ Hư đan còn lớn hơn rất nhiều.
Luyện hoá một khoả Ngộ Hư đan, Cổ Thần tốn biết bao nhiêu tinh lực? Hư Không đan mặc dù tốt, chỉ sợ dược liệu cũng không phải dễ kiếm, Cổ Thần trong lòng biết rõ nhưng vẫn không ảnh hưởng tới hứng thú của hắn với Hư Không đan.
- Cút đi!
Sắc mặt Cổ Thần hơi chuyển biến tốt lên một chút, phất tay nói.
Thần Giao Vương như thả được cả ngàn cân gánh nặng trong lòng, nhanh chóng lui ra ngoài.
Cổ Thần đưa mắt nhìn lại Tiêu Bạch, nói:
- Tiểu Bạch, nàng cũng đã nghe được những lời Thần Giao Vương nói thì chắc cũng đã minh bạch, nàng ăn phải Vong Trần đan mất đi trí nhớ trước kia, ta sẽ dẫn nàng rời khỏi đây đi tìm Ức Tâm đan để nàng khôi phục lại trí nhớ ngày trước!
Tiểu Bạch khẽ gật đầu, vừa rồi nàng ở một bên cũng nghe được rõ ràng, nhưng trong lòng đã không có một chút trí nhớ nào, cho nên nàng vẫn nghi hoặc, hỏi:
- Ta thật sự được gọi là Tiểu Bạch sao? Người ở đây đều gọi ta là Thiên Hồ Vương!
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Đợi nàng khôi phục lại chí nhớ sẽ nhất thanh nhị sở thôi, còn có mấy người rất muốn gặp nàng, các nàng cũng nên gặp nhau một chút đi.
Dứt lời, mi tâm Cổ Thần loé lên kim quang, Như Ý Lung Linh bảo tháp bay ra đứng bên cạnh, cửa tháp tầng thứ sáu theo đó cũng mở ra, Hư Tử Uyên, Mông Tiên Âm và Tự Ngọc ba người đều bước ra.
Tam nữ vừa từ trong Như Ý Lung Linh bảo tháp đi ra, ánh mắt lập tức tập trung lên người Cổ Thần một chút rồi dời lên thiếu nữ xinh đẹp đến hoàn mỹ đứng gần Cổ Thần.
Mông Tiên Âm lộ vẻ rất kinh ngạc, nhìn thấy Tiểu Bạch, nàng mới biết được trên đời này vẫn còn có người có tư sắc không hề thua kém so với Tự Ngọc, hơn nữa, trên người Tiểu Bạch còn có một tia quyến rũ trời xinh, khiến cho người nhìn bất tri bất giác yêu thích. Tướng mạo cùng Tự Ngọc tương xứng, nhìn kĩ có vẻ còn rung động lòng người hơn một chút.
- Tiểu Bạch, rốt cuộc cũng tìm được muội!
Hư Tử Uyên thấy Tiểu Bạch một cái liền nhận ra ngay, cười nói:
- Sư đệ luôn đối với muội nhớ mãi không quên, lúc nào cũng mong sớm ngày có thể xông vào Thiên Đình mang muội ra ngoài!
- Nàng chính là Tiểu Bạch sao? Trách không được Cổ Thần lại gấp gáp muốn đi tới Thiên Đình tìm gặp như vậy, thậ sự so với thiên tiên còn đẹp hơn!
Mông Tiên Âm và Tự Ngọc cũng cười chào hỏi Tiểu Bạch.
- Tiểu Bạch bị ép ăn phải Vong Trần đan nên đã quên hết quá khứ rồi!
- Cái gì? Vậy phải làm thế nào?
Cổ Thần đem tình huống của Tiểu Bạch kĩ càng nói lại một lần cho tam nữ nghe, khiến cho các nàng chấn động không thôi.
Sau một hồi nói chuyện, tam nữ mới hiểu rõ tình huống lúc này của Tiểu Bạch.
Cả ba nàng đều mời Tiểu Bạch cùng đi chung, thái độ của Cổ Thần và tam nữ đối với Tiểu Bạch hiển nhiên bất đồng so với đám cường giả Yêu Tộc. Sau khi cân nhắc, Tiểu Bạch liền đồng ý đi theo mấy người Cổ Thần thẳng đến khi khôi phục trí nhớ mới tiếp tục quyết định đi hay ở.
Sau bao nhiêu sóng gió, rốt cuộc cũng đã được tương kiến cùng Tiểu Bạch, mặc dù nàng bị mất đi trí nhớ nhưng như trước vẫn đi theo hắn ra khỏi Thiên Đình.
Trước khi rời khỏi Thiên Đình, Cổ Thần liền thông qua Nam Thiên TIên Môn đi vào Côn Ngô bí cảnh.
Lần trước Cổ Thần vẫn chưa thể tìm tòi được tới tận cuối của Âm MInh Đầm, bên trong có không ít Võng Lượng thạch, thậm chí còn có khả năng tồn tại cực phẩm tiên phẩm VÕng Lượng Thạch. Nghe Côn Ngô Tiên Đế nói, Âm MInh Đầm chính là thông đạo giữa âm dương nhị giới, Cổ Thần càng có thêm hứng thú muốn tìm tòi!
Trong khu vực Vân Hải của Côn Ngô bí cảnh, hoàn cảnh rất giống với bên trong Thiên Đình.
Duy nhất khác nhau là, ở trong Thiên Đình, đại bộ phận trên các đám mây bồng bềnh giữa không trung kia đều có cung điện được kiến tạo, mà Vân Hải trong Côn Ngô bí cảnh thì lại hoàn toàn vắng vẻ, không có bất kỳ kiến trúc nào.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế