21-05-2013, 01:12 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Sáng Thế ÄoÌ£a LaÌ£cCá» non cá»§a Chan   
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2012
					Äến từ: Vô gia cư.
					
					
						Bài gởi: 6,716
					
                    Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 2 ngày 
                
					
 
	Thanks: 3,360
	
		
			
				Thanked 75,248 Times in 4,586 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Tẩm quân/Cực sủng    
 Tác Giả : Nguyệt Sinh  
   -----oo0oo-----    
 
Chương 109 
 
Chương kết 
 
      Ngưá»i dịch: Nhi 
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com      
 
 
 
 
 
 
Khi ra khá»i thiên lao, nàng cảm thấy giống như vừa được tái sinh, tuy cõi lòng trống trải nhưng nhẹ nhõm hÆ¡n rất nhiá»u. 
  
Không còn gánh nặng đè lên tim. 
  
Nàng mỉm cưá»i ngước đầu. 
  
Bầu trá»i hôm nay trong xanh quá. 
  
Nàng phát hiện, đây là lần đầu tiên, nàng ngắm nhìn trá»i cao má»™t cách thá»±c sá»±. 
  
Thì ra, thế giá»›i cá»§a nàng, rốt cục không dừng lại ở thá»i Ä‘iểm năm tuổi Ä‘en tối đó. 
  
Trưởng ngục đuổi theo, hầu hạ nàng lên xe ngựa, nàng liếc mắt nhìn hắn, trong lòng có chút áy náy, nàng hiểu dụng ý của hắn, nhưng đáng tiếc, nàng không thể nâng đỡ hắn câu nào ở trước mặt Hách Liên Bá Thiên. 
  
Nàng phải ra Ä‘i ngay bây giá». 
  
Tuy rằng không đành lòng, nhưng tháºt sá»± giống như được giải thoát. 
  
Nàng cháºm rãi lên xe ngá»±a, đúng lúc nàng vén rèm chuẩn bị vào trong xe, lại nhìn thấy ở đầu đưá»ng, có má»™t ngưá»i đàn ông Ä‘ang vẫy tay vá»›i nàng. 
  
Ngưá»i kia không phải ai khác, chÃnh là Chu Äãi. 
  
Sao hắn lại đến đây? 
  
Hơn nữa hắn có vẻ như đang muốn nói chuyện gì. 
  
Nàng lại cháºm rãi xuống xe ngá»±a, nói vá»›i thị vệ đứng cạnh: “Bản cung tâm tình phiá»n muá»™n, muốn Ä‘i má»™t mình, các ngươi không cần Ä‘i theo.†
  
Ngữ khà tuy êm ái, nhưng tỠrõ sự ra lệnh không cho phép chống đối. 
  
Thị vệ có phần lúng túng: “Tuyết Phi nương nương…†
  
Khinh Tuyết nhìn hắn má»™t cái: “Không có việc gì, bản cung chỉ Ä‘i dạo loanh quanh má»™t lát thôi.†Nói xong nàng Ä‘i vá» phÃa Chu Äãi. 
  
Chu Äãi tìm gặp nàng, nhất định là có chuyện quan trá»ng. 
  
Rẽ qua ngã tư, chỉ thấy Chu Äãi Ä‘ang cưá»i khổ. 
  
Nàng lên tiếng: “Không biết Chu Thái y có chuyện gì đấy?†
  
Äối vá»›i Chu Äãi, nàng tháºt sá»± rất cảm kÃch, ngưá»i đàn ông này tuy thoạt nhìn có chút lạnh lùng, nhưng thá»±c tế rất tốt bụng, nếu không nhá» hắn, nàng cÅ©ng không có được ngày hôm nay. 
  
Äối vá»›i hắn, nàng tháºt sá»± rất cảm kÃch. 
  
“Còn có thể có chuyện gì! Sao ta lại xui xẻo thế chứ, suốt ngày vướng phải những chuyện thế này!†Chu Äãi nói vá»›i vẻ bá»±c bá»™i, Khinh Tuyết chỉ nhìn hắn, không nói gì thêm, nàng Ä‘ang đợi hắn mở miệng nói vào vấn đỠchÃnh. 
  
Nàng biết tÃnh tình hắn, lòng vòng vài câu rồi má»›i vào Ä‘á», rõ ràng rất tốt bụng, nhưng lại làm ra vẻ không muốn giúp đỡ ai. 
  
Con ngưá»i rất thú vị. 
  
Quả nhiên, hắn bắt đầu vào Ä‘á»: “Ta không thể hiểu được, tại sao cô lại muốn rá»i khá»i hoàng cung cÆ¡ chứ? Cô Ä‘ang lúc được sá»§ng ái nhất, tấn phong Hoàng háºu chỉ là chuyện sá»›m hay muá»™n, là giấc mÆ¡ mãi mãi nằm ngoài tầm tay vá»›i cá»§a biết bao nhiêu cô gái, tại sao cô lại muốn ra Ä‘i?†
  
Hắn há»i vá»›i vẻ nghi hoặc. 
  
Khinh Tuyết nghe xong thì hiểu thêm một chút. 
  
Vốn là nàng hẹn Hách Liên Trưá»ng Phong đưa nàng ra Ä‘i, xem ra, là Hách Liên Trưá»ng Phong tìm Chu Äãi nhá» há»— trợ. 
  
Nhưng theo lý thuyết, hắn không nên tìm đến Chu Äãi, sá»± tình đã an bài thá»a đáng rồi. 
  
Chẳng lẽ đang có chuyện gì? 
  
Nhưng nhìn dáng vẻ nghi hoặc cá»§a Chu Äãi, nàng liá»n báºt cưá»i, má»™t nụ cưá»i khuynh đảo chúng sinh, thản nhiên phong tình, như má»™t đám mây trắng ngang trá»i. 
  
Chu Äãi không khá»i choáng váng, ngÆ¡ ngẩn nói: “Quả tháºt là sắc đẹp mê ngưá»i!†
  
Khinh Tuyết cưá»i, nhìn bá»™ dạng hắn thế, nàng tháºt sá»± rất cảm động: “Tuy nói là thánh sá»§ng, nhưng từ xưa đến nay, háºu cung là chốn nhiá»u oán thù, hết xuân sẽ chỉ biết thui thá»§i má»™t mình, nhanh chóng rá»i Ä‘i, để lại cho đối phương ấn tượng tốt đẹp nhất, chẳng lẽ không phải là cách tốt nhất.†
  
“Chẳng lẽ cô không há» lưu luyến địa vị?†Chu Äãi nghe nàng nói thế, không khá»i tán thưởng vài phần, có thể nhìn thấu sá»± Ä‘á»i, thế gian này không nhiá»u lắm. 
  
Hắn cũng không tự tin rằng bản thân mình có thể thấu suốt. 
  
Không thể tưởng tượng nàng không bị quyá»n lá»±c quyến rÅ© má»™t chút nào. 
  
“Có gì để lưu luyến chứ? Thân pháºn địa vị, chẳng qua chỉ để trói buá»™c vá»›i hồng trần, rá»i Ä‘i má»›i là vui vẻ!†Khinh Tuyết cưá»i. 
  
Khiến Chu Äãi cÅ©ng nở nụ cưá»i theo: “Không thể nháºn ra, cô lại là ngưá»i dá»ng dưng như thế!†
  
“Äảo ngược cái nhìn mà ngươi dành cho ta không?†Khinh Tuyết cưá»i, nàng biết, tuy rằng Chu Äãi bằng lòng giúp nàng, nhưng hắn vẫn luôn để tâm, sá»± thá»§ Ä‘oạn mưu kế cá»§a nàng trước kia. 
  
Hắn là má»™t ngưá»i nghiêm chỉnh, vì váºy mà ác cảm khinh thưá»ng vá»›i thá»§ Ä‘oạn. 
  
“Tháºt sá»± đấy!†Chu Äãi gáºt đầu: “Xem ra ta không giúp cô thì không được!†
  
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên!†Khinh Tuyết báºt cưá»i vui vẻ. 
  
Lúc này nàng má»›i nhá»› ra để há»i: “Tại sao Hách Liên thị vệ trưởng vẫn chưa đến?†
  
“Lúc này hắn không có cách nào để đến hết, dưá»ng như Hoàng thượng hoài nghi cô và hắn có quan hệ bà máºt, luôn cho ngưá»i âm thầm theo dõi hắn, hắn vừa đến tìm ta xin thuốc tranh thá»§ để lại mảnh giấy nhá» vả.†Chu Äãi nói. 
  
Khinh Tuyết gáºt gáºt đầu, nhÃu mày lo lắng: “Nếu đã như váºy, nếu Hoàng thượng biết ta mất tÃch, liệu có thể đổ trách nhiệm lên đầu hắn không?†
  
Nàng không muốn liên lụy đến Hách Liên Trưá»ng Phong. 
  
“CÅ©ng có khả năng, nhưng ta nghÄ© Hoàng thượng sẽ không làm khó hắn đâu, nói thế nào thì từ trước đến giá» hắn luôn táºn trung công tác, là võ quan trung trinh nhất Nháºt Liệt Quốc, nhiá»u phen cùng Hoàng thượng vào sinh ra tá». Huống hồ không có căn cứ chÃnh xác, Hoàng thượng cÅ©ng không thể định tá»™i hắn khÆ¡i khÆ¡i váºy.†Chu Äãi nói, nhưng tháºt sá»± lòng cÅ©ng không dám chắc. 
  
Dù sao Ä‘i nữa, Hoàng thượng có tác phong âm độc, ngưá»i bình thưá»ng như hắn không thể dá»± Ä‘oán. 
  
Nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể đánh cược một ván. 
  
“Tháºt sao?†Lòng Khinh Tuyết bắt đầu do dá»±. 
  
“Ừ.†Chu Äãi gáºt đầu. 
  
Khinh Tuyết nghe thế má»›i không há»i thêm nữa. 
  
Chu Äãi liá»n nói hết kế hoạch cho nàng, sau đó lại đưa cho nàng má»™t bá»™ quần áo. 
  
Khinh Tuyết nháºn bá»™ quần áo, gáºt gáºt đầu, vì đỠphòng thị vệ chú ý, nàng kẹp bá»™ quần áo vào giữa hai đầu gối, phá»§ váy lên là không nhìn thấy gì. 
  
Sau đó nàng cháºm rãi trở vá» xe ngá»±a, cho ngưá»i hồi cung. 
  
Khi Ä‘i tá»›i chợ, ngưá»i trên đưá»ng dần nhiá»u lên, nhưng dân chúng thấy xe ngá»±a hoàng gia cÅ©ng không dám làm chuyện khinh suất, Ä‘á»u dạt ra hai bên nhưá»ng đưá»ng, chỉ trá» ngưá»i ngồi trong xe. 
  
Có kẻ hâm má»™, có ngưá»i kÃnh sợ… Khinh Tuyết nắm chặt tay, căng thẳng không thôi, nàng đã thay bá»™ quần áo đàn ông Chu Äãi đưa cho nàng, áo ngoài màu xám, thoạt nhìn không khác dân chúng trong chợ chút nào. 
  
Nàng đem bộ cung phục hoa lệ kèm theo đầy đủ trâm vòng nhẹ nhàng đặt lên ghế đệm. 
  
Nghe thấy âm thanh lao xao bên ngoài, nàng có chút không đành lòng, nhưng lại cÅ©ng có chút phấn khÃch. 
  
Äúng lúc này, gió thổi qua, Khinh Tuyết ngá»i thấy má»™t hương thÆ¡m nhàn nhạt, đó là mê hương cá»§a Chu Äãi, loại mê hương này, có mùi giống như son, không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho ngưá»i hÃt phải, chỉ khiến ngưá»i đó ngÆ¡ ngẩn trong thá»i gian má»™t khắc, qua má»™t khắc đó là giống như chưa từng bị sao. 
  
Giống như má»™t ảo giác nhất thá»i. 
  
Khinh Tuyết đưa tay bịt mũi, rồi sau đó nhẹ nhàng xốc màn xe, quả nhiên ở một bên xe ngựa, có một chiếc xe ngựa khác đang điên cuồng lao đến. 
  
Bá»n thị vệ không há» nháºn ra, có phần ngÆ¡ ngẩn. 
  
Khi xe ngá»±a kia đến bên xe cá»§a nàng, má»™t bàn tay vươn ra từ cá»a sổ xe. 
  
Khinh Tuyết không chút do dự, vươn tay nắm lấy bàn tay đấy, hai cánh tay to lớn mạnh mẽ nhẹ nhàng kéo nàng sang. 
  
Rồi sau đó xe ngựa hiên ngang chạy tiếp. 
  
Gió thổi, hương tan. 
  
Khinh Tuyết đã yên vị trong một xe ngựa khác. 
  
Ngồi bên cạnh nàng là Chu Äãi. 
  
Hắn Ä‘ang cưá»i rất tươi. 
  
Khinh Tuyết cÅ©ng cưá»i, không thể ngá» má»i chuyện lại trôi chảy thế. 
  
Nàng vốn tưởng sẽ rất khó khăn. 
  
Mê hương cá»§a Chu Äãi tháºt sá»± có hiệu quả rất tuyệt vá»i. 
  
“Cứu ta thế này, ngươi không sợ Hoàng thượng biết được sẽ trách tội sao?† 
  
Khinh Tuyết mỉm cưá»i há»i, ánh mắt có vài phần áy náy, nàng không biết Ä‘iá»u mình Ä‘ang làm là đúng hay sai nữa. 
  
Nàng rất lo, sá»± Ãch ká»· cá»§a nàng, sẽ hại Hách Liên Trưá»ng Phong và Chu Äãi. 
  
Nếu tháºt sá»± như thế, nàng vạn lần không muốn. 
  
“Cứu thì cÅ©ng cứu rồi, thêm bá»›t má»™t lần cÅ©ng có thay đổi được gì đâu?†Chu Äãi quay đầu cưá»i sảng khoái, dứt lá»i hai ngưá»i xuống xe ngá»±a. 
  
Bởi vì sợ là lúc này thị vệ đã phát hiện có Ä‘iểm bất thưá»ng, dù sao đó Ä‘á»u là những thị vệ tinh nhuệ nhất đại ná»™i, giá» phút này chỉ sợ đã phong tá»a hết các cổng thành. 
  
Nếu mạo muá»™i tìm cách ra khá»i thành rất dá»… thất bại trong gang tấc. 
  
NÆ¡i nguy hiểm nhất chÃnh là nÆ¡i an toàn nhất. 
  
Không mấy ai hay biết, Chu Äãi biết thuáºt dịch dung, hÆ¡n nữa đã lên hàng cao thá»§. 
  
Sau má»™t phen hóa trang, cô gái có vẻ đẹp khuynh thành trở thành má»™t ngưá»i có ngoại hình rất tầm thưá»ng, tháºm chà còn hÆ¡i xấu xÃ, mặt lấm tấm tàn nhan, không ưa nhìn tý nào. 
  
Khiến ngưá»i khác không thể ngá» tá»›i hÆ¡n, là chuyện Chu Äãi dẫn Khinh Tuyết trở lại Hoàng cung. 
  
An bài cho nàng làm một tiểu quan nhặt thuốc trong Thái y viện. 
  
Äối vá»›i hắn mà nói, đây là chuyện hết sức dá»… dàng. 
  
GiỠhắn là Thái y cao minh nhất Thái y viện, dẫn một dược đồng tiến vào, không ai sinh lòng hoài nghi. 
  
* * * 
  
Ba ngày sau. 
  
“Ta tháºt không ngỠđấy, khả năng nhặt thuốc cá»§a cô không thua kém bất cứ ai đâu!†Chu Äãi ngồi xổm bên cạnh Khinh Tuyết Ä‘ang nhặt thuốc, cưá»i nói. 
  
“Chuyện đơn giản này còn làm không xong, làm sao mà giữ được thể diện cá»§a ngươi!†Khinh Tuyết cưá»i trả lá»i. 
  
Dung mạo xinh đẹp của nàng có lẽ có thể che dấu. 
  
Nhưng đôi mắt trong veo ướt át long lanh có làm thế nào cũng không che dấu được. 
  
Chu Äãi có chút than vãn. 
  
Nhìn bốn bá» vắng lặng, Khinh Tuyết vá»™i há»i: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?†Hai ngày nay, nàng lo lắng không thôi, lại không dám Ä‘i tìm hiểu tình hình, sợ khiến kẻ khác sinh lòng hoài nghi. 
  
Nhưng lòng nàng tháºt sá»± thấp thá»m không yên. 
  
Ngay hôm nàng mất tÃch, Hách Liên Bá Thiên đã cho láºt tung toàn thành, nhưng lại không lục soát trong Hoàng cung. 
  
Äúng váºy, hắn tuyệt đối không nghÄ© đến khả năng, nàng vẫn Ä‘ang ở trong Hoàng cung cùng hắn. 
  
Vì thế, hôm qua, hắn đã Ä‘em Hách Liên Trưá»ng Phong và tất cả thị vệ há»™ tống nàng nhốt vào thiên lao. 
  
Nàng chỉ sợ, Hách Liên Bá Thiên sẽ tháºt sá»± xuống tay. 
  
Hắn chưa bao giỠbiết đến khái niệm ‘nhân từ’, chuyện hắn muốn làm thì không từ thủ đoạn. 
  
Tác phong không từ thá»§ Ä‘oạn dù là những thá»§ Ä‘oạn độc ác tàn nhẫn nhất, là Ä‘iá»u Ä‘ang khiến nàng lo lắng nhất. 
  
“Bây giá» Trưá»ng Phong Ä‘ang bị giam trong thiên lao, nhưng vẫn chưa phán quyết, nghe nói Hoàng thượng sẽ Ä‘Ãch thân thẩm vấn hắn vào tối nay. Ta cÅ©ng không biết rốt cục là Hoàng thượng Ä‘ang nghÄ© gì.†
  
Khinh Tuyết cắn răng một cái, nhãn thần có chút không thể chịu đựng. 
  
Cuối cùng nàng đã liên lụy Hách Liên Trưá»ng Phong: “Ta nghÄ©, ta nên trở vá».†
  
Chu Äãi vừa nghe liá»n cau mày: “Cô nghÄ© kỹ Ä‘i, chuyện đã đến nước này, nếu cô trở vá» sau này sẽ không còn cÆ¡ há»™i ra Ä‘i, cÅ©ng không thể khẳng định là Hoàng thượng sẽ không làm gì Trưá»ng Phong.†
  
Khinh Tuyết không nói gì thêm. Mắt ầng áºc nước. 
  
“Có ngưá»i đến, đừng khóc nữa, để ngưá»i khác nhìn ra manh mối không phải chuyện hay đâu.†Chu Äãi nói, nhìn ngưá»i Ä‘ang Ä‘i tá»›i là Trương Thái y, vì thế cưá»i lá»›n má»™t tiếng nói: “Biểu muá»™i a, chịu khó há»c táºp Ä‘i, chá» muá»™i phân biệt được hết các vị thuốc, huynh sẽ dạy muá»™i má»™t Ãt y thuáºt, tương lai làm nữ y quan, ngưá»i nhà sẽ không bắt muá»™i Ä‘i làm thiếp cho kẻ nào nữa!†
  
“Äa tạ biểu ca…†Khinh Tuyết cắn môi, khẽ đáp, hai mắt hoe Ä‘á». 
  
Trương Thái y thấy thế, thở dài: “Cô bé a, Ä‘á»i nó thế đấy, đừng khổ sở, chịu khó nghÄ© rá»™ng hÆ¡n má»™t chút, hiện tại cháu đã vào cung, ngưá»i nhà cÅ©ng không ép uổng được cháu nữa! Chỉ cần cháu chịu khó há»c há»i, làm nữ y quan không phải chuyện ngoài khả năng.† 
  
Khinh Tuyết nhìn Trương Thái y, cúi đầu: “Cám Æ¡n đại nhân dạy bảo, An nhi nhất định sẽ để tâm há»c há»i.†
  
Chu Äãi đứng lên, nhẹ nhàng giÅ© giÅ© vạt áo: “Yên tâm, chuyện ngưá»i nhà muá»™i huynh sẽ lưu ý há»™ muá»™i, có tình huống gì sẽ báo ngay.†
  
Hắn biết, Khinh Tuyết lúc này Ä‘ang vô cùng lo lắng, nếu không nói rõ sợ là nàng sẽ hoảng loạn không yên, ngặt ná»—i có ngưá»i khác ở đây, hắn chỉ có thể nói bóng gió. 
  
Khinh Tuyết là ngưá»i thông minh, vừa nghe liá»n hiểu, ngẩng đầu cưá»i, ánh mắt tràn ngáºp cảm kÃch: “Cám Æ¡n biểu ca.†
  
* * * 
  
Ngoài rèm bóng hoa lạnh lùng, tà dương hắt bóng, rèm cá»a ân cần ôm ấp đóa hoa. Gió đưa, bóng lay, đóa hoa run rẩy, bướm ong chấp chá»›i má»i mệt, chim én vá» tổ, thì ra đã là lúc hoàng hôn. 
  
Tà dương đỠối như hồng ngá»c, hắt lên ngưá»i nàng, tạo thành má»™t cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. 
  
Nàng lẳng lặng nâng bát cơm trong tay, nhưng ăn không vào, nỗi lo lắng đè nặng lòng nàng chưa từng suy giảm. 
  
Nàng không biết, Hách Liên Bá Thiên sẽ thẩm vấn Hách Liên Trưá»ng Phong thế nào, liệu có tra tấn không? 
  
Nghĩ đến đó, nàng sao có thể nuốt trôi cơm? 
  
Chỉ cảm thấy khó chịu. 
  
Thở dài, nàng đặt bát cÆ¡m xuống bàn, lẳng lặng ngồi xuống báºc cá»a. 
  
Cung y màu lam nhạt khiến nàng có vẻ gầy đi, tuy che dấu dung mạo khuynh thành, nhưng không thể che dấu sự thu hút. 
  
Nàng Ä‘ang đợi Chu Äãi trở vá» sau khi Ä‘iá»u tra tình hình. 
  
Lúc nào chưa biết tin tức thì nàng ăn không ngon ngủ không yên. 
  
Mấy canh giá» sau, nàng vẫn ngồi trên báºc cá»a, không chút nhúc nhÃch, lòng ngổn ngang trăm mối. 
  
Äem tất cả những chuyện từng xảy ra giữa nàng và Hách Liên Bá Thiên nhá»› lại má»™t lượt. 
  
Nhưng càng nhớ lại càng rầu rĩ. 
  
Giữa hai ngưá»i có lẽ có tình yêu, nhưng lại bị ngăn cách bởi má»™t cánh cá»a khóa chặt. 
  
Vợ chồng bình thưá»ng không cách trở gì còn khó lòng ân ái, nữa lại là hắn và nàng, hai con ngưá»i không phải vợ chồng đơn thuần, mà là đế vương và phi tá». 
  
Chỉ má»™t sÆ¡ xuất nhá», má»i sá»± sẽ khác rất nhiá»u. 
  
Dù thế nào, nàng vẫn không muốn trở vá». 
  
Hy vá»ng Hách Liên Bá Thiên cÅ©ng không cưỡng cầu nữa. 
  
Nhưng… Hách Liên Bá Thiên sao có thể không ép buộc chứ? 
  
Äây là lần đầu tiên hắn yêu, cÅ©ng là lần đầu tiên yêu đến sâu Ä‘áºm, nàng làm sao có thể nói Ä‘i là Ä‘i chứ? 
  
Bảo hắn chấp nháºn làm sao? 
  
Dưới ánh đèn chiếu rá»i, vạt long bào màu vàng chói nhàu nhÄ©, nhưng hắn không thèm để ý, toàn thân không còn vẻ hăng hái ngày thưá»ng, chỉ thấy tiá»u tụy cô đơn. 
  
Hắn cứ đứng một mình như thế. 
  
Rèm châu buông thả, lóng lánh như sao, làn khói mảnh như rồng vá»n mây tá»a ra từ lò hương đồng Ä‘á». Hương thÆ¡m lượn lá» khắp phòng, vừa chạm liá»n tan, làn khói mong manh, ngáºp tràn cung Ä‘iện. 
  
Ãp lá»±c nặng ná», khiến không má»™t cung nữ thái giám nào dám bước vào ná»a bước, đến thở cÅ©ng không dám thở mạnh, chỉ sợ không cẩn tháºn chá»c giáºn long nhan. 
  
Trong tay hắn… là một chùm hoa quế. 
  
Loài hoa nàng thÃch nhất là hoa quế. 
  
Hắn xiết chặt lòng bàn tay, kỠlên môi, nhẹ nhàng hôn chùm hoa quế. 
  
Äôi mắt sâu thẳm khẽ nhắm lại, vẫn chẳng thể đóng chặt ná»—i Ä‘au. 
  
Tại sao nàng lại bỠhắn ra đi? 
  
Chẳng lẽ, nàng không lưu luyến hắn dù chỉ là một chút? 
  
Nàng nói nàng yêu hắn, nhưng đây là ‘yêu’ của nàng ư? Hay là nàng dối gạt hắn? 
  
Làm sao có thể, làm sao có thể như thế chứ! 
  
Hắn yêu nàng nhiá»u như váºy, sao nàng nhẫn tâm làm thế! 
  
Ngày đó, hắn đã lá» má» cảm giác nàng có chá»— không bình thưá»ng, nhất là má»™t đêm Ä‘iên cuồng đấy, hắn có cảm giác, nàng giống như giải tá»a áp lá»±c. 
  
Nhưng có thế nào hắn cũng không thể ngỠđến chuyện nàng sẽ bỠhắn ra đi. 
  
Hơn nữa còn rất quả quyết, không hỠdo dự. 
  
Khinh Tuyết, sao nàng có thể vô tình đến thế? 
  
Rõ ràng nàng biết, nàng làm thế là khiến ta tổn thương nặng ná»! 
  
Lưu công công đứng gần đấy, nhìn Hách Liên Bá Thiên như thế, không dám nhúc nhÃch chút nào. 
  
Ông ấy biết, nếu Tuyết Phi còn không thấy tăm hÆ¡i, nhất định háºu quả sẽ rất nghiêm trá»ng. Ông ấy chưa từng thấy Hoàng thượng có trạng thái này. 
  
Thế này, tháºt quá đáng sợ. 
  
Nếu Hoàng thượng bá»™c phát, chỉ sợ sẽ liên lụy rất nhiá»u ngưá»i. 
  
Ãt nhất thì đám kẻ hầu ngưá»i hạ như ông ấy, sẽ chẳng có nổi má»™t ngày bình yên. 
  
Còn có Hách Liên thị vệ trưởng cùng nhóm thị vệ đã hộ tống Tuyết Phi đang bị nhốt trong thiên lao, chỉ sợ chẳng được toàn mạng đi ra. 
  
“Hoàng thượng… Không phải ngài nói muốn Ä‘i thẩm vấn Hách Liên thị vệ trưởng sao?†Thấy thá»i gian chẳng còn sá»›m, Lưu công công nén sợ lên tiếng, hiện đã là ná»a đêm, Hoàng thượng nói muốn Ä‘i thiên lao thẩm vấn Hách Liên thị vệ trưởng, nhưng vẫn chưa Ä‘i. 
  
Ông ấy rất hy vá»ng, có thể thuyết phục Hách Liên thị vệ trưởng tiết lá»™ chút manh mối, được váºy, bá»n há» cÅ©ng không cần chịu khổ nữa. 
  
Nhãn thần Hách Liên Bá Thiên nheo lại hung ác, rốt cục cÅ©ng đứng lên, sát khà nặng ná» tá»a ra từ ngưá»i hắn khiến ngưá»i khác phải khiếp sợ mà lùi lại má»™t bước, hắn trầm giá»ng lạnh nhạt: “Không cần, ngươi Ä‘i tuyên ý chỉ cá»§a trẫm, nếu ngày mai vẫn không tìm thấy Tuyết Phi, Hách Liên Trưá»ng Phong và nhóm thị vệ đã há»™ tống Tuyết Phi, sẽ bị chém đầu toàn bá»™ vào giá» Ngá» ngày mai!†
  
Dứt lá»i, hắn Ä‘i ra ngoài cá»a: “Bãi giá Hải ÄÆ°á»ng Cung!†
  
Những lá»i hắn nói, khiến Lưu công công ngây ngẩn cả ngưá»i, ngỡ ngàng đứng đó, không biết phải làm gì. 
  
Có thế nào ông ta cũng không thể nghĩ được rằng Hoàng thượng sẽ xuống tay dứt khoát như thế. 
  
Sá»ng sốt ná»a ngày, rốt cục ông ta thở dài má»™t cách bất đắc dÄ©, Ä‘i đến thiên lao. 
  
à chỉ cá»§a Hoàng thượng, ông ta không thể cÅ©ng không được cãi lá»i, chỉ đành Ä‘i truyá»n chỉ. 
  
Äi đến thiên lao, chỉ thấy Hách Liên Trưá»ng Phong Ä‘ang ngồi nghiêm trong lao, Lưu công công thở dài, kêu: “Hách Liên thị vệ trưởng!†
  
Hách Liên Trưá»ng Phong ngẩng đầu lên: “Lưu công công, có gì căn dặn?†
  
“Hách Liên thị vệ trưởng, rốt cuá»™c ngài có biết hành tung cá»§a Tuyết Phi nương nương không, nếu biết, ngài nhanh nói ra Ä‘i, nếu không nói ra, sẽ liên lụy chết ngưá»i!†Lưu công công ai oán nói. 
  
Hách Liên Trưá»ng Phong chỉ thở dài má»™t tiếng, có thể vì nàng mà chết, hắn đâu còn gì để nuối tiếc. 
  
Sống hay chết, hắn chưa bao giỠđặt nặng. 
  
“Vua muốn mạng của kẻ bầy tôi, kẻ bầy tôi nào có thể do dự! Lưu công công, ông đừng nói nữa.†Hắn cũng không biết biết nói gì hơn lúc này. 
  
“Thị vệ trưởng Æ¡i, sao ngài lại ngoan cố thế! Äang sống tá» tế, chết thế sao đành, haizzz… Huống hồ, dù ngài không để ý đến tÃnh mạng bản thân, nhưng thuá»™c hạ cá»§a ngài thì sao? Bá»n há» trung thành táºn tâm vá»›i ngài, chẳng lẽ ngài đành lòng nhìn bá»n há» chết như thế?†Lưu công công nói. 
  
Tháºt sá»± thì ông ấy cÅ©ng không Ä‘au lòng vì tÃnh mạng cá»§a nhóm thị vệ. 
  
Sống trong cung nhiá»u năm, ông ấy đã coi nhẹ chuyện sống chết. 
  
Nhưng ông ấy biết, ngày nào chưa tìm thấy Tuyết Phi nương nương thì còn có vấn đỠngày đấy, giết Hách Liên Trưá»ng Phong và các thị vệ thì cÅ©ng có tác dụng gì chứ? 
  
Chỉ là giải quyết phần ngá»n chứ không trị được táºn gốc. 
  
Tuyết Phi nương nương không xuất hiện, Hoàng thượng sẽ không buông tay. 
  
Hoàng thượng chưa buông tay má»™t ngày, bá»n há» sẽ khổ sở thêm má»™t ngày. 
  
“Hoàng thượng muốn xá» lý bá»n há» thế nào?†Thấy liên quan đến tÃnh mạng cá»§a thuá»™c hạ, rốt cục Hách Liên Trưá»ng Phong cÅ©ng có chút cảm xúc, hắn có thể không màng sống chết bản thân, nhưng giá» liên lụy đến tÃnh mạng thuá»™c hạ, hắn sao có thể bá» mặc? 
  
Huống hồ ai nấy Ä‘á»u là huynh đệ vào sinh ra tá» vá»›i hắn. 
  
Cúi đầu, hắn tháºt sá»± không còn tâm trà nào để nghÄ©. 
  
Nếu chỉ có má»™t mình hắn, hắn có thể bất chấp tất cả, vì nàng, có phải lên Ä‘oạn đầu đài cÅ©ng không sợ, nhưng liên lụy bao ngưá»i vô tá»™i, hắn không thể thanh thản. 
  
Lưu công công thấy Hách Liên Trưá»ng Phong đã bắt đầu dao động, thở dài nhẹ nhõm, nói: “Hách Liên thị vệ trưởng, ngài nghÄ© kÄ© lại Ä‘i, nếu có bất cứ manh mối nào vá» hành tung cá»§a Tuyết Phi nương nương thì nói cho ta, nhưng phải nghÄ© nhanh má»™t chút, Hoàng thượng đã hạ chỉ, nếu giá» Ngá» ngày mai Tuyết Phi nương nương còn không xuất hiện, ngài và tất cả thị vệ đã há»™ tống Tuyết Phi nương nương sẽ phải rÆ¡i đầu!†
  
Hách Liên Trưá»ng Phong thở dài, hắn vốn cương trá»±c, luôn tuân lệnh vua, lúc này vì Khinh Tuyết mà phạm tá»™i khi quân. 
  
Cho dù Hách Liên Bá Thiên không trừng trị hắn, hắn cũng chuẩn bị từ quan quy ẩn. 
  
Nhưng sự tình giỠđã trở nên quá phức tạp, hắn cũng không biết phải làm thế nào. 
  
Vá» phần Hách Liên Bá Thiên, kỳ tháºt hắn cÅ©ng không có ý định xá» chém Hách Liên Trưá»ng Phong, đối vá»›i Trưá»ng Phong, hắn vẫn rất coi trá»ng, dÄ© vãng, Trưá»ng Phong là thần tá» mà hắn tÃn nhiệm nhất. 
  
Lòng trung thành cá»§a Trưá»ng Phong, ai nấy Ä‘á»u hay. 
  
Nhưng không ngá», giá» Trưá»ng Phong lại phản bá»™i hắn. 
  
Chẳng qua hắn cÅ©ng không có ý định trách Trưá»ng Phong, chỉ cần tìm được Khinh Tuyết, hắn có thể bá» qua tất cả. 
  
Äiá»u hắn muốn làm, là ép Khinh Tuyết phải lá»™ diện. 
  
Hắn biết, Khinh Tuyết có vẻ lạnh lùng, nhưng không vô tình, nhất định nàng sẽ không trÆ¡ mắt đứng nhìn Hách Liên Trưá»ng Phong vì nàng mà chết. 
  
Hắn cứ ngồi lặng lẽ bên cá»a sổ phÃa Tây, hắn vẫn nhá»›, má»—i má»™t đêm mất ngá»§, nàng luôn ngồi trước cá»a sổ này ngắm trăng. 
  
Nàng ngồi âm thầm như cam chịu, ưu thương khiến ngưá»i khác phải Ä‘au lòng. 
  
Hương hoa quế vẫn ngào ngạt, cả hương thÆ¡m từ ngưá»i nàng vẫn như lẩn quất đâu đây. 
  
Màn trắng lay động, ánh nến láºp lòe, rèm châu lấp lánh. 
  
Má»™t vầng trăng đơn độc trên trá»i, hắn ngồi lặng lẽ, dưá»ng như vẫn nghe thấy tiếng nàng cưá»i nói, dịu dàng mà giảo hoạt, là ngưá»i hắn yêu nhất thế gian. 
  
Hắn biết nàng có phần âm mưu, nhưng hắn lại càng thêm yêu nàng. 
  
Chuyện vá» Linh Phi và Hoa Phi, kỳ tháºt hắn đã tra ra chân tướng, hắn biết là nàng sai Lý Ngá»c Ä‘i giết, nhưng hắn không nói ra. 
  
Hắn không muốn nàng gặp rắc rối. 
  
Hơn nữa hắn biết, nàng chỉ là có thù nên báo. 
  
Con ngưá»i nàng, ân oán phân minh. 
  
Hắn không so đo chuyện đó, chỉ cần là nàng, cái gì cũng tốt, cái gì hắn cũng sẽ giúp nàng, che chở nàng. 
  
Bởi vì… hắn yêu nàng! 
  
“Hoàng thượng, ngài nên Ä‘i ngá»§, ngày mai còn phải lâm triá»u!†Lưu công công trở vá» từ thiên lao, vẫn thấy Hách Liên Bá Thiên chưa ngá»§, vì thế lên tiếng khuyên nhá»§. 
  
Tuy rằng Hách Liên Bá Thiên tâm tình không tốt, nhưng cÅ©ng không tức giáºn, chỉ quay đầu, thanh âm nặng ná»: “Hắn không nói gì thêm sao?†
  
Lưu công công biết Hoàng thượng muốn há»i gì, vì thế trả lá»i: “Hách Liên thị vệ trưởng không nói gì thêm, nhưng nô tài thấy ngài ấy đã dao động. Ngài ấy có thể không cần tÃnh mạng bản thân, nhưng không thể bá» mặc hÆ¡n hai trăm mạng ngưá»i!†
  
“Ừ.†Hách Liên Bá Thiên gáºt đầu: “Ngươi lui ra Ä‘i! Trẫm muốn ở má»™t mình.†
  
“Dạ.†Lưu công công không dám khuyên nữa, gáºt đầu lui xuống. 
  
* * * 
  
Chu Äãi nhiá»u phen há»i han, rốt cục cÅ©ng biết được ý chỉ cá»§a Hoàng thượng, nghe xong thánh chỉ, hắn sợ tái mặt, không dám cháºm trá»…, cuống quÃt Ä‘i tìm Khinh Tuyết. 
  
Sáng sá»›m, trá»i đất mịt má», tuy tùng bách đứng trang nghiêm, nhưng sương mù che phá»§, gió rét lạnh lùng, có phần ma quá»·. 
  
Khinh Tuyết ngồi dá»±a vào hành lang, nàng đã mất ăn mất ngá»§ mấy ngày, đêm qua chong đèn chá» tin đến ná»a đêm, chỉ vừa chợp mắt qua loa. 
  
Chu Äãi thấy nàng Ä‘ang ngá»§, vì thế bước cháºm lại. 
  
Hàng mi dài hắt bóng, như hai mảnh trăng rằm tịch mịch. 
  
Sắc mặt nàng hồng má»™t cách bất thưá»ng. 
  
Cả kinh. 
  
Tuy chưa vào đông, nhưng đêm cuối thu cÅ©ng rất dá»… khiến ngưá»i cảm lạnh. 
  
Thể chất nàng vốn không tốt, chỉ mặc má»™t bá»™ cung y má»ng manh này mà ngồi ngoài trá»i, chỉ sợ phát sốt rồi. 
  
Hắn duỗi tay đặt lên trán nàng. 
  
Quả nhiên là hơi nóng. 
  
Khinh Tuyết Ä‘ang mÆ¡ thì giáºt mình tỉnh lại, tim Ä‘áºp thình thịch, thấy là Chu Äãi, má»›i có chút an tâm, nàng nhÃu mày há»i: “Ngươi đã đến rồi?†
  
“Ừ.†Hắn gáºt đầu nói. 
  
“Hắn thế nào rồi?†Khinh Tuyết vá»™i vàng há»i, nàng rất không đành lòng, nàng rất hiểu con ngưá»i Hách Liên Bá Thiên, hắn rất độc Ä‘oán. 
  
Äể đạt được mục Ä‘Ãch, hắn có thể bất chấp tất cả. 
  
Chuyện hắn có thể làm, chưa bao giá» nằm trong tầm dá»± Ä‘oán cá»§a ngưá»i bình thưá»ng. 
  
“Tình huống không ổn!†Chu Äãi đè thấp thanh âm, nhìn dáng vẻ mệt má»i cá»§a nàng, bá»—ng nhiên cảm thấy không biết phải mở lá»i thế nào. 
  
“Sao lại thế? Ngươi nói mau Ä‘i!†Khinh Tuyết cảm nháºn được sá»± lo lắng trong lá»i nói cá»§a Chu Äãi, đầu nàng hiện ra kết quả tồi tệ nhất. Xem ra, Hách Liên Bá Thiên thá»±c sá»± xuống tay. 
  
Chu Äãi thở dài: “Hoàng thượng đã hạ chỉ, giá» Ngá» hôm nay vẫn không thấy bóng dáng hoặc tung tÃch gì cá»§a cô, sẽ Ä‘em Hách Liên Trưá»ng Phong và hÆ¡n hai trăm thị vệ cung nữ ra chém đầu.†
  
“Cái gì?†Khinh Tuyết vừa nghe liá»n kêu lên thoảng thốt, hai mắt trợn trừng, không thể tin nổi. 
  
Tiếng kêu cá»§a nàng làm kinh động chim chóc Ä‘áºu trên cây, bầy chim rÃu rÃt kinh hoàng… Nàng đã nghÄ© ngược nghÄ© xuôi, nhưng không thể nghÄ© ra rằng Hách Liên Bá Thiên có thể tàn nhẫn đến thế, căn bản là hắn Ä‘ang ép nàng xuất hiện, hắn biết, nàng không thể ngoảnh mặt làm ngÆ¡ nhìn ngưá»i khác chết oan. 
  
Nàng hoàn toàn tuyệt vá»ng, đáng lẽ nàng nên biết sá»›m, muốn thoát khá»i tầm tay Hách Liên Bá Thiên nào phải chuyện dá»… dàng? 
  
Sau một tiếng kêu thoảng thốt, không gian lại chìm trong yên lặng. 
  
Hồi lâu sau, Chu Äãi má»›i há»i: “Cô định làm gì bây giá»?†
  
Khinh Tuyết nhìn hắn má»™t cái, cưá»i thảm: “Ta còn có thể làm gì nữa, nếu ta ngoảnh mặt, sẽ dùng tÃnh mạng cá»§a Hách Liên Trưá»ng Phong và hÆ¡n hai trăm ngưá»i vô tá»™i đổi lấy tá»± do cho má»™t mình ta… Hắn đã sá»›m biết ta không thể làm thế, vì váºy má»›i hạ chỉ như thế… Äúng, hắn rất thông minh, ta biết mục Ä‘Ãch hắn làm váºy, nhưng vẫn không dám đánh cược, bởi vì, nếu ta thua cuá»™c, ta sẽ không thể thanh thản suốt phần Ä‘á»i còn lại. 
  
Chu Äãi nhìn nàng, đột nhiên cÅ©ng cảm thấy xót xa. 
  
“Kỳ tháºt ở trong cung chưa hẳn đã không tốt, ta nhìn ra được, Hoàng thượng yêu cô sâu sắc, nhất định hắn sẽ đối xá» tá» tế vá»›i cô.†Chu Äãi nói. 
  
“Tảo bị thiá»n quyên ngá»™, dục trang lâm kÃnh thung. Thừa ân bất tại mạo, giáo thiếp nhược vi dung. Phong noãn Ä‘iểu thanh toái, nháºt cao hoa ảnh trá»ng. Niên niên việt khê nữ, tương ức thải phù dung (29). Nhà bình thưá»ng đã khó tìm được cặp vợ chồng yêu thương chân tình, huống hồ lại là nhà đế vương!†Khinh Tuyết khẽ thở dài, có phần Ä‘au thương. 
  
Ngẩng đầu, sắc trá»i đã tá» má» sáng : “CÅ©ng được, coi như trá»i cao đã định.†
  
Nghe thấy Khinh Tuyết nói váºy, Chu Äãi chỉ cảm thấy đáy lòng ê ẩm. 
  
Nhưng hắn không nói gì, bởi vì trước mắt, ngoại trừ để Khinh Tuyết trở vá», không còn biện pháp nào khác cứu mạng hÆ¡n hai trăm ngưá»i vô tá»™i. 
  
Hắn không nhẫn tâm, nàng càng không nhẫn tâm. 
  
Hoàng thượng quả tháºt quá nhẫn tâm, chỉ sợ là hiểu rõ Khinh Tuyết không đủ nhẫn tâm, má»›i hạ cái ý chỉ đó, nhưng tháºt sá»± đã khiến không ai tìm ra được đối sách gì. 
  
“Ta Ä‘i tìm hắn.†Nàng cháºm rãi nói. 
  
Chu Äãi gáºt đầu, không nói gì thêm. 
  
Khinh Tuyết cháºm rãi đứng lên, đến bên giếng nước, múc má»™t gàu lên. 
  
Nước có phần lạnh lẽo, hắt lên mặt khiến toàn thân run rẩy, nhất thá»i tỉnh táo hÆ¡n rất nhiá»u. 
  
Nhá» thuốc tẩy lá»›p dịch dung cá»§a Chu Äãi vào trong nước, nàng dùng khăn lau mặt, lá»›p dịch dung bị tẩy Ä‘i, lá»™ ra dung nhan khuynh thành. 
  
Mặt nước gợn sóng lăn tăn, khiến bóng phản chiếu của nàng có chút hư ảo. 
  
Nàng đưa tay xoa mặt, da trắng nõn nà, lạnh lẽo mịn màng… Không biết, nếu không có dung nhan xinh đẹp này, liệu hắn có yêu nàng không? 
  
Nhưng đó chỉ là nghÄ© thế, thân thể là nhá» Æ¡n cha mẹ, nàng không dám há»§y hoại, hÆ¡n nữa, theo con ngưá»i cá»§a Hách Liên Bá Thiên, nếu thấy nàng làm thế, nhất định sẽ giáºn cá chém thá»›t. 
  
“Ta đưa cô Ä‘i!†Chu Äãi nói, Thái y viện cÅ©ng không gần Háºu cung cho lắm. 
  
Khinh Tuyết lắc lắc đầu: “Không cần, ngươi tìm há»™ ta má»™t bá»™ cung y bình thưá»ng Ä‘i, ta không muốn liên lụy đến ngươi, chuyện này, không thể liên lụy thêm bất cứ ai nữa.†
  
Chu Äãi nghe xong không nói gì, tuy hắn không sợ hãi nhưng nàng nói rất đúng, không nên phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào nữa, sức ảnh hưởng cá»§a chuyện này quá khá»§ng khiếp. 
  
“Váºy cô nhá»› cẩn tháºn.†Chu Äãi khẩn khoản dặn dò. 
  
Khinh Tuyết cháºm rãi gáºt đầu, “Ta biết rồi.†
  
Äêm đấy, không chỉ Khinh Tuyết mất ngá»§, Hách Liên Bá Thiên cÅ©ng chưa từng chợp mắt, hắn vẫn ngồi bên cá»a sổ, chá» Khinh Tuyết xuất hiện. Lòng hắn rất sợ hãi, sợ đến trưa mà nàng vẫn không xuất hiện, hắn sợ, sẽ mất nàng mãi mãi. 
  
Bởi vì nàng không xuất hiện chứng tá» nàng không còn ở trong kinh thành, mà nếu đã ra khá»i thành, muốn tìm nàng sẽ rất khó khăn. 
  
Mà đây chÃnh là chuyện khiến hắn sợ hãi nhất. 
  
Bóng hình nàng hiện lên trong trà óc khiến lòng hắn hoảng loạn. 
  
Thứ cảm giác bất lá»±c, lần đầu tiên áºp lên hắn. 
  
Äối vá»›i nàng, hắn tháºt sá»± bất lá»±c. 
  
Khinh Tuyết thay bá»™ y phục cung nữ, cháºm rãi bước từng bước vá» Hải ÄÆ°á»ng Cung. 
  
Nàng không nghÄ© được rằng, dù nàng không còn ở trong Hải ÄÆ°á»ng Cung, Hách Liên Bá Thiên vẫn chá» nàng ở đó. 
  
Nàng không biết Ä‘iá»u này chứng tá» chuyện gì, nhưng nàng biết, dù nó chứng tá» chuyện gì, thì nàng cÅ©ng vô cùng cảm động. 
  
Gió thổi hương hoa quế Ä‘i khắp không gian, toàn bá»™ Hải ÄÆ°á»ng Cung ngào ngạt hương hoa quế. 
  
Nàng má»›i vừa Ä‘i vào, liá»n nhìn thấy trước cá»a sổ phòng ngá»§ phÃa Tây, có má»™t bóng dáng lặng im… Bóng dáng quen thuá»™c đó… Ä‘ang ở trước mắt nàng… Hách Liên Bá Thiên vẫn luôn chá», chá» bóng hình hắn vẽ lên trong đầu bằng kà ức không biết đã bao nhiêu lần… đã thầm gá»i tên nàng vô số lần, váºy mà giá» chỉ biết trợn mắt không nói được lá»i nào. 
  
Hắn không dám nháy mắt, chỉ sợ mình đang trong cơn mộng mị, cô gái mặc cung y đỠnhạt, lẳng lặng đứng đó. 
  
Dáng ngưá»i thon thả mê ngưá»i. 
  
Mặt mày như há»a, môi đỠmÅ©i cao, da trắng nõn nà, còn có đôi mắt man mác buồn, má»—i má»™t chi tiết, hắn Ä‘á»u vô cùng quen thuá»™c. 
  
Hắn chỉ cảm thấy cổ há»ng mình như cấm khẩu… Dù sương đêm chưa tan, hắn vẫn nhìn thấy rất rõ ràng ngưá»i tá»›i là ai! Thá»i gian như ngừng trôi… “Khinh Tuyết, là nàng sao?†Hắn dè dặt, cháºm rãi há»i. 
  
Khinh Tuyết nghe được ngữ khà dè dặt đấy, cảm thấy giống như đang nằm mơ, bỗng nhiên cảm thấy nghẹn ngào, đáy lòng chua xót. 
  
Ngưá»i đàn ông này, tại sao hắn phải nhìn nàng bằng ánh mắt đấy? 
  
Hắn thừa biết ánh mắt đó khiến nàng không thể kháng cự, khiến nàng sợ hãi… Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, nàng mới hay, mấy ngày nay, không chỉ có nàng nhung nhớ hắn, mà hắn cũng rất nhớ nàng. 
  
“Là thiếp… Bá Thiên…†Nàng nhẹ nhàng lên tiếng. 
  
Nở má»™t nụ cưá»i đẹp tuyệt trần. 
  
Hách Liên Bá Thiên sá»ng sốt, như má»™t thiếu niên lần đầu biết yêu, manh động liá»u lÄ©nh lao ra khá»i cá»a sổ, phi vá» phÃa Khinh Tuyết. 
  
Hắn vá»™i vã ôm chặt lấy nàng: “Tuyết Nhi… Tuyết Nhi… Là nàng tháºt rồi…†
  
“Là thiếp, Bá Thiên…†Giá» phút này, nàng không muốn gá»i hắn là Hoàng thượng, nàng rất muốn gá»i tên cá»§a hắn, vì như thế, nàng má»›i có thể quên trở ngại giữa hai ngưá»i. 
  
Nàng vùi đầu vào trong lòng hắn, để mặc hắn vòng tay ôm chặt, đột nhiên cảm thấy, thân hình của hắn quá quyến rũ, khiến nàng không thể cưỡng lại. 
  
“Sao nàng có thể bá» ta ra Ä‘i như thế!†Trong ngữ khà cá»§a Hách Liên Bá Thiên có chút quở trách, nhưng lại tràn ngáºp âu yếm. 
  
“Thiếp chỉ là… chỉ là… chỉ là quá sợ hãi…†Nàng chỉ là vì sợ hãi, chÃnh là vì yêu hắn, thế nên má»›i sợ hãi, sợ hãi nếu cứ lún sâu trong tình cảm vá»›i hắn thì tương lai sẽ thế nào? 
  
Nếu không yêu, nàng có thể cứng rắn, nhưng vì yêu, nàng mới thành yếu đuối. 
  
“Nàng sợ cái gì?†Hách Liên Bá Thiên há»i, có vài phần khó hiểu, đôi mắt thâm sâu sáng quắc, như muốn nuốt chá»ng nàng. 
  
“Sợ rằng… có má»™t ngày chàng sẽ không còn yêu thiếp nữa, lúc đó thiếp sẽ sống không bằng chết!†Khinh Tuyết cháºm rãi nói. 
  
“Không bao giỠcó ngày đó, ta sẽ không để nàng bỠta ra đi nữa!†Hắn tuyên bố độc đoán, cúi đầu hôn nàng, mạnh mẽ chiếm đoạt nàng. 
  
Hai cánh tay ôm chặt lấy nàng không buông. 
  
Như thể chỉ cần hắn khẽ lÆ¡i lá»ng, nàng sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện. 
  
Hắn tháºt sá»± lo sợ chuyện đấy. 
  
 
 
  
 
 
  
Chú thÃch 
  
(1) Ngưá»i đẹp xế chiá»u hết được yêu. 
  
(2) Bị chồng bá». 
  
(3) Không cần ra khá»i cá»a cÅ©ng biết chuyện khắp thiên hạ. 
  
(4) Thanh lâu. 
  
(5) Ban CÆ¡ có lẽ là Ban Chiêu, má»™t nữ sá» gia có tiếng Ä‘á»i Hán, Tạ Äình là Tạ Äạo Uẩn, con nhà thế phiệt Ä‘á»i nhà Tấn (265-419), ý nói Khinh Tuyết không quyến rÅ© kiểu lẳng lÆ¡ thấp hèn mà thanh cao quà phái. 
  
(6) Ão tiên không vết vá, ý là không sÆ¡ hở má»™t manh mối nào. 
  
(7) Tức là quan hệ xác thịt giữa quân vương và ái thiếp, không phải yêu thương tình cảm. 
  
(8) Hoa Phi. 
  
(9) Chắc là 18 danh hiệu để phong cho phi tần. 
  
(10) Trong tiếng Trung, 苦 vừa có nghĩa là đắng, vừa có nghĩa là khổ. 
  
(11) Ngưá»i đẹp xế chiá»u hết được yêu. 
  
(12) Thá»i Thanh: Nương nương được chá»n thị tẩm sẽ được đưa Ä‘i tắm rá»a sạch sẽ, sau đó bị dùng chăn bông quấn quanh ngưá»i (trong trạng thái khá»a thân) (như má»™t cái nem), bốn thái giám sẽ khiêng nương nương quấn chăn đến tẩm cung cá»§a Hoàng đế. 
  
(13) Bản lĩnh chẳng kém đấng mày râu. 
  
(14) Ngoái đầu cưá»i lại, khuynh đảo chúng sinh. 
  
(15) Khó có thể tin nổi. 
  
(16) Há»a không đến chỉ má»™t lần. 
  
(17) Cà độc dược. 
  
(18) 23h – 1h. 
  
(19) “Äông sÆ¡n tái khởi†là nói vá» tể tướng Tạ An thá»i Äông Tấn, ông là trụ cá»™t cá»§a triá»u đình, sá»›m đã muốn thoát khá»i vòng luẩn quẩn cá»§a quyá»n lá»±c. Tuy nhiên lúc đó nhà Tấn hết sức suy yếu, sau loạn Bát Vương cùng nhiá»u chuyện linh tinh khác, Tấn thất phải dá»i đô vá» Nam, đóng tại thành Kiến Khang (trước là thành Kiến Nghiệp, thuá»™c nước Ngô trong thá»i Tam Quốc). 
  
Tình hình phÃa Bắc Trung Quốc lúc đó là “quần Hồ tranh thá»±câ€, Tạ An cứ vá» Äông SÆ¡n quy ẩn má»™t thá»i gian lại bị lôi ra gánh vác trá»ng trách, lần sau chức cao hÆ¡n lần trước. Nên ý cá»§a câu “Äông SÆ¡n tái khởi†có nghÄ©a là tương lai sẽ còn cÆ¡ há»™i, biết đâu tốt hÆ¡n nhiá»u. 
  
(20) Tội phi chứ không phải quà phi đâu. 
  
(21) Vợ gá»i chồng là lang, nhất dạ thất thứ là 1 đêm 7 lần. 
  
(22) Bài từ Vũ Lâm Linh – tác giả Liễu Vĩnh – bản dịch của Nam Trân. 
  
(23) ÄÆ°á»£c gá»i là mỹ nhân chÃnh là: mặt đẹp như hoa tươi, tiếng nói như chim hót, tinh thần như trăng, dáng vẻ như liá»…u, xương cốt như ngá»c, da trắng như băng tuyết, phong tư như nước mùa thu, trong lòng như thÆ¡ ca. Không có chá»— nào để ta chê được. 
  
Sở vi mỹ nhân giả : dÄ© hoa vi mạo, dÄ© Ä‘iểu vi thanh, dÄ© nguyệt vi thần, dÄ© liá»…u vi thái, dÄ© ngá»c vi cốt, dÄ© băng tuyết vi phu, dÄ© thu thá»§y vi tư, dÄ© thi từ vi tâm. Ngô vô gián nhiên hỹ! 
  
(24) Hồng Môn Yến là má»™t Ä‘iển tÃch có nguồn gốc từ thá»i chiến quốc. 
  
Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô cá»§a nước Tần thá»i bấy giá»). Ngưá»i tham dá»± có : Lưu Bang, Hạng VÅ© là những ngưá»i có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tá»›i khởi nghÄ©a nông dân cuối thá»i Tần và cuá»™c chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sá»± diệt vong cá»§a Hạng VÅ© và sá»± thành công cá»§a Lưu Bang láºp ra nhà Hán.  
  
Äiển tÃch Hồng Môn Yến nói vá» việc Hạng VÅ© tổ chức tiệc mừng công vá»›i ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiá»u phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.  
  
Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cá»› hại ngưá»i! 
  
(25) Không có việc nhá» cáºy thì chẳng tìm gặp/ 
  
(26) Khu Ma: xua đuổi ma quỷ 
  
(27) Nguyên văn Ä‘oạn trên là “Thỉnh quân nháºp ungâ€. 
  
Nguyên yÌ của “Thỉnh quân nhập ung†laÌ€ mời ngài vaÌ€o trong chum. CoÌ€n yÌ chiÌnh của câu thaÌ€nh ngữ naÌ€y laÌ€ chỉ: “DuÌ€ng biện phaÌp triÌ£ người của anh ta để triÌ£ laÌ£i anh taâ€. NoÌ tương tự như “Gậy ông Ä‘áºp lưng ôngâ€. 
  
Câu thaÌ€nh ngữ naÌ€y coÌ xuâÌt xÆ°Ì từ “Tư triÌ£ thông giaÌm – ÄÆ°Æ¡Ì€ng Ká»·â€. 
  
Võ TăÌc Thiên thời nhaÌ€ ÄÆ°Æ¡Ì€ng laÌ€ một viÌ£ nữ hoaÌ€ng duy nhâÌt trong liÌ£ch sử TQ. Nhằm giữ giÌ€n aÌch thôÌng triÌ£ của miÌ€nh, baÌ€ Ä‘ã giở thủ Ä‘oaÌ£n khủng bÃ´Ì maÌ£nh mẽ vaÌ€ hậu thưởng cho người tÃ´Ì giaÌc. Do Ä‘oÌ, một sÃ´Ì quan viên haÌ€ khăÌc của baÌ€ Ä‘ã tiÌ€m Ä‘ủ moÌ£i caÌch để vu caÌo cho người bâÌt đồng chiÌnh kiêÌn vÆ¡Ìi miÌ€nh, vaÌ€ không ngừng cải tiêÌn duÌ£ng cuÌ£ tra tâÌn để tiêÌn haÌ€nh bưÌc cung đôÌi vÆ¡Ìi phaÌ£m nhân. Trong Ä‘oÌ, Ä‘aÌ£i thần Chu Hưng vaÌ€ Lai TuâÌn Thần laÌ€ thôÌi tha nhâÌt.  
  
Một hôm, coÌ người mật baÌo vÆ¡Ìi Võ TăÌc Thiên laÌ€ Chu Hưng mưu laÌ€m phản, Võ TăÌc Thiên beÌ€n cử Lai TuâÌn Thần Ä‘i xử lyÌ vuÌ£ aÌn naÌ€y vaÌ€ ra haÌ£n phải giải quyêÌt xong. Lai TuâÌn Thần vaÌ€ Chu Hưng vôÌn quan hệ mật thiêÌt vÆ¡Ìi nhau, nên cảm thâÌy râÌt khoÌ xử. Ông suy Ä‘i tiÌnh laÌ£i mãi, cuôÌi cuÌ€ng Ä‘ã nghĩ ra một kêÌ. Ông mời Chu Hưng đêÌn phủ miÌ€nh chÆ¡i, rồi hỏi Chu Hưng coÌ caÌch naÌ€o hay nhâÌt để bưÌc cung phaÌ£m nhân. Chu Hưng không hề hay biêÌt yÌ Ä‘Ã´Ì€ của Lai TuâÌn Thần laÌ€ nhằm vaÌ€o miÌ€nh, beÌ€n đăÌc yÌ noÌi rằng, coÌ thể đặt sẵn một caÌi chum, đôÌt lửa ở xung quanh rồi bỏ phaÌ£m nhân vaÌ€o trong chum, như vậy phaÌ£m nhân không chiÌ£u được Ä‘aÌ€nh phải khai ra hêÌt. Lai TuâÌn Thần beÌ€n sai người chuẩn biÌ£ moÌ£i thÆ°Ì như Chu Hưng Ä‘ã noÌi, sau Ä‘oÌ trở mặt noÌi vÆ¡Ìi Chu Hưng rằng: “Nay coÌ người caÌo ông mưu laÌ€m phản, bệ hạ cử tôi xeÌt hỏi ông, bây giờ xin mời ông vaÌ€o ngồi trong chumâ€. Chu Hưng sợ mâÌt hồn viÌa, không biêÌt noÌi thÃªÌ naÌ€o cho phải, Ä‘aÌ€nh ngoan ngoãn nhận tội. Hiện nay, người ta vẫn hay duÌ€ng câu thaÌ€nh ngữ naÌ€y để chỉ hiện tượng duÌ€ng caÌch triÌ£ người của anh ta để triÌ£ laÌ£i anh ta. 
  
(28) Làm việc nghĩa không được chùn bước. 
  
(29) Xuân cung oán – tác giả Äá»— Tuân Hạc. 
  
Xuân Cung Oán 
  
Tảo bị thiá»n quyên ngá»™ 
  
Dục quy lâm kÃnh dung 
  
Thừa ân bất tại mạo 
  
Giao thiếp nhược vi dung 
  
Phong noãn điểu thanh toái 
  
Nháºt cao hoa ảnh trùng 
  
Niên niên Việt khê nữ 
  
Tương ức thái phù dung 
  
Äá»— Tuân Hạc 
  
Há»n Oán Cung Xuân 
  
 
  
1- Äẹp xinh càng duyên bạc 
  
Muốn vỠbiếng gương soi 
  
Ơn vua chẳng vì sắc 
  
Trang Ä‘iểm chi vẽ vá»i 
  
Gió xuân mừng chim hót 
  
Bóng hoa rợp ánh trá»i 
  
Bao năm cô gái Việt 
  
Phù dung hái nhá»› ngưá»i 
  
 
  
2- Sắc tài bạc pháºn duyên cÆ¡ 
  
Muốn vỠbiếng nhác ơ thỠsoi gương 
  
Chẳng vì nhan sắc vua thương 
  
Nên chi thiếp chẳng hay thưá»ng Ä‘iểm trang 
  
Xuân hồng chim hót du dương 
  
Bóng hoa khoe sắc ánh dương cháºp chùng 
  
Bao năm gái Việt lạnh lùng 
  
Nhớ nhau hái đóa phù dung lỡ làng 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Dương Thiên Mạc  
 
		
        
		    
  Chữ ký của Dương Thiên Mạc         
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				21-05-2013, 01:15 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Sáng Thế ÄoÌ£a LaÌ£cCá» non cá»§a Chan   
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2012
					Äến từ: Vô gia cư.
					
					
						Bài gởi: 6,716
					
                    Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 2 ngày 
                
					
 
	Thanks: 3,360
	
		
			
				Thanked 75,248 Times in 4,586 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
		
		
		
		
Tài sản của Dương Thiên Mạc  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
 
	
		 
	
	
		
		
		 
	
 
	
	
	
		
			
			 
			Từ khóa được google tìm thấy 
		 
	 
	
		dinh cap luu manh , doc tam quan nguyet sinh , êðåñòîì , hách liên bá thiên , íàëîãîâûé , lâu khinh tuyết , nguyệt sinh , quan sinh ta da lao ch46 , tac gia nguyet sinh , tam quan , tam quan chuong 029 , tam quan cua nguyet sinh , tam quan cuc sung , tam quan cuc sung full , tam quan nguyet sinh , tam quan(cuc sung) , tam quan/cuc sung , tam quân cưc sung , tác giả nguyệt quan , tác giả nguyệt sinh , tẩm quân , tẩm quân full , tẩm quâm , tẩm quân , tẩm quân 4vn , tẩm quân cá»±c sá»§ng , tẩm quân chuong 040 , tẩm quân chuong 89 , tẩm quân ebook , tẩm quân full , tieu thuyet tẩm quân , truyện tẩm quân , truyen tam quan , truyen tam quan full , truyen tẩm quân , truyen tẩm quân , truyen tẩm quân full , xem tam quan