Trá»i tạnh mưa và o lúc sáng sá»›m. Trong khu công viên rá»™ng lá»›n, nước giá»t xuống từ những hà ng cây và Lauren thì vẫn chưa ngá»§ được. Cô mặc quần áo và o, khoác lên vai má»™t chiếc áo mưa và ra khá»i phòng.
Ôtô chạy nốt những phút cuối cùng cá»§a cái đêm dà i ấy, đèn pha rá»i sáng những dải mà u da cam và trắng xen kẽ nhau ở má»—i chá»— ngoặt xẻ sâu và o vách đá. PhÃa xa, cô phá»ng Ä‘oán những con đưá»ng viá»n quanh khu nhà và lái xe Ä‘i và o má»™t con đưá»ng đất nện. Äến khúc ngoặt cá»§a má»™t đưá»ng cong, cô đỗ xe lại ở má»™t chá»— thụt và o, giấu ôtô sau rặng bách. Cái cổng sắt mà u xanh lá cây sừng sững trước mặt cô. Cô đẩy cánh cá»a chấn song sắt được khép lại bởi má»™t sợi dây thừng nhá» buá»™c và o vá»›i tấm biển ghi địa chỉ cá»§a má»™t hãng bất động sản ở vịnh Monterrey. Lauren lách ngưá»i và o giữa hai cánh cá»a.
Cô ngắm nhìn khung cảnh xung quanh cô. Những luống đất đỠto, trồng má»™t và i cây thông lá»ng hay thông bạc, cây cù tùng, cây lá»±u và cây minh tuyết, dưá»ng như lan ra đến táºn biển. Cô Ä‘i theo chiếc cầu thang nhá» bằng đá ven đưá»ng. Äến ná»a đưá»ng, cô Ä‘oán ra được dấu tÃch còn lại cá»§a má»™t vưá»n hoa hồng phÃa bên tay phải. Vưá»n hoa bị bá» hoang nhưng vô số mùi hương quyện và o nhau gợi lên theo má»—i bước chân má»™t vÅ© Ä‘iệu farandole cá»§a những ká»· niệm. Những cây to trÄ©u xuống dưới là n gió nhẹ buổi bình minh.
Trước mặt cô, cô nhìn thấy ngôi nhà cá»a sổ đóng kÃn mÃt. Cô tiến đến bên thá»m, trèo lên mấy báºc thang và dừng lại dưới mái hiên. Äại dương dưá»ng như muốn Ä‘áºp vỡ những má»m đá, các đợt sóng cuốn Ä‘i những đám rong rêu quyện lẫn những búi lá kim. Gió lùa và o tóc cô, cô hất tóc lại vá» phÃa sau.
Cô vòng quanh nhà , tìm cách Ä‘i và o. Tay cô lướt nhẹ trên mặt tưá»ng, những ngón tay cô dừng lại trên má»™t miếng chêm, dưới má»™t cánh cá»a sổ. Cô rút miếng chêm và o cánh cá»a gá»— mở ra vá»›i tiếng kêu ken két ở bản lá».
Lauren áp đầu và o cá»a kÃnh. Cô thá» nâng tấm cá»a kÃnh kiểu "máy chém" lên; kiên quyết, cô nhẹ nhà ng kéo chốt cá»a ra, nó liá»n trượt theo cái rãnh dà nh cho nó. Không còn gì ngăn cản cô luồn và o nhà nữa.
Cô khép lại tấm cá»a gá»— và cá»a kÃnh phÃa sau mình. Rồi cô Ä‘i xuyên qua căn phòng là m việc nhá», liếc mắt nhìn thoáng qua chiếc giưá»ng rồi Ä‘i ra.
Cô bước cháºm rãi trong hà nh lang, sau những bức tưá»ng, má»—i căn phòng chứa đựng má»™t bà máºt. Và Lauren tá»± há»i không biết cái cảm giác gần gÅ©i nà y xuất phát từ câu chuyện được kể trong má»™t căn phòng bệnh viện hay từ xa hÆ¡n nữa.
Cô và o bếp, tim Ä‘áºp mạnh hÆ¡n; cô nhìn xung quanh mình, mắt đẫm lệ. Trên bà n, má»™t ấm pha cà phê kiểu à trông có vẻ quen thuá»™c đối vá»›i cô. Cô ngáºp ngừng, cầm cái ấm lên, vuốt nhẹ rồi lại đặt xuống.
Cánh cá»a tiếp theo mở và o phòng khách. Má»™t cây đà n dương cầm dà i nằm im lìm trong bóng tối cá»§a căn phòng. Cô rụt rè bước lại gần, ngồi trên ghế; những ngón tay cô đặt lên phÃm đà n dạo những nốt nhạc yếu á»›t đầu tiên trong bản "Ãnh trăng" cá»§a Werther. Cô quỳ xuống tấm thảm và để bà n tay lướt nhẹ trên những sợi tÆ¡ len.
Cô đi xem lại từng chỗ một, trèo lên trên gác, chạy từ phòng nà y sang phòng khác; và dần dần, những kỷ niệm của ngôi đã biến thà nh khoảnh khắc hiện tại.
Má»™t lát sau, cô Ä‘i xuống cầu thang và trở lại phòng là m việc. Cô nhìn chiếc giưá»ng, bước từng bước lại gần chiếc tá»§ tưá»ng và đưa tay ra. Cô chỉ khẽ chạm và o nắm đấm, cá»a tá»§ đã bắt đầu xoay. Dưới mắt cô, ánh lên hai ổ khoá cá»§a má»™t chiếc vali nhá» mà u Ä‘en.
Lauren ngồi xếp hà ng, cô kéo hai cái chốt, và nắp vali mở ra.
Trong vali đầy các đồ váºt đủ kÃch cỡ, có những bức thư, má»™t và i tấm ảnh, má»™t chiếc máy bay là m bằng bá»™t nặn, má»™t chuá»—i vòng cổ bằng vỠốc, má»™t chiếc thìa bạc, những chiếc già y cho trẻ sÆ¡ sinh và má»™t cặp kÃnh râm loại cho trẻ em. Má»™t chiếc phong bì là m bằng giấy Rives có đỠtên cô. Cô cầm phong bì trong tay, hÃt mùi giấy, bóc phong bì và bắt đầu Ä‘á»c.
Theo những dòng chữ, cô khám phá ra một bà n tay run rẩy, những mảnh kỷ niệm cuối cùng đã tái hợp lại thà nh một câu chuyện...
Cô bước lại giưá»ng và ngả đầu lên gối, để Ä‘á»c lại và đá»c lại nữa trang cuối cùng, vá»›i những dòng chữ sau:
... Câu chuyện đã khép lại như váºy đó, vá»›i nụ cưá»i cá»§a em và khoảng thá»i gian cá»§a má»™t sá»± vắng mặt. Anh vẫn còn nghe thấy những ngón tay em dạo trên phÃm dương cầm cá»§a tuổi thÆ¡ anh. Anh đã tìm em khắp nÆ¡i, cả ở những nÆ¡i khác nữa. Anh đã tìm thấy em, dù anh ở đâu, anh ngá»§ thiếp Ä‘i và trong cái nhìn cá»§a em. Da thịt em là da thịt cá»§a anh. Vá»›i hai ná»a cá»§a chúng ta, chúng ta đã sáng tạo ra những lá»i hứa hẹn; cùng nhau, chúng ta đã từng là ngà y mai cá»§a chúng ta. Từ đây,anh biết là những giấc mÆ¡ Ä‘iên rồ nhất được viết nên bằng thứ má»±c cá»§a trái tim. Anh đã sống ở nÆ¡i mà những ká»· niệm được xây đắp chung đôi, xa ánh mắt ngưá»i Ä‘á»i, trong bà máºt cá»§a má»™t Ä‘iá»u thầm kÃn riêng tư duy nhất, nÆ¡i em vẫn còn ngá»± trị.
Em đã cho anh cái mà anh chưa từng ngá» tá»›i, má»™t khoảng thá»i gian mà má»—i giây phút bên em Ä‘á»u có ý nghÄ©a trong Ä‘á»i anh hÆ¡n tất cả những giây phút khác. Sẽ có ngà y em nhá»› lại được không? Anh đã yêu em đến mức mà anh chưa từng tưởng tượng nổi rằng có thể yêu như váºy. Em bước và o Ä‘á»i anh như ngưá»i ta bước và o mùa hè.
Anh không thấy tức giáºn, không thấy hối tiếc. Những khoảnh khắc mà em đã cho anh có má»™t cái tên, tuyệt diệu. Nó vẫn mang cái tên nà y, nó được là m từ sá»± vÄ©nh cá»u cá»§a em. Dù không có em, anh cÅ©ng sẽ không bao giá» còn đơn độc nữa, bởi vì em tồn tại ở má»™t nÆ¡i nà o đó.
Arthur.
Lauren nhắm mắt lại, áp tỠgiấy và o mình. Một lúc lâu sau đó, giấc ngủ bị thiếu hồi đêm cuối cùng đã đến với cô.
*
* *
Buổi trưa, má»™t luồng ánh sáng và ng rá»±c rá»i và o qua khe cá»a chá»›p. Tiếng bánh xe ôtô kêu in Ãt trên đưá»ng sá»i, trước cổng và o. Lauren giáºt nảy mình. Cô vá»™i và ng tìm má»™t chá»— an toà n để trốn.
*
* *
- Tá»› Ä‘i lấy chìa khoá rồi sẽ quay lại mở cá»a cho cáºu - Arthur vừa nói vừa mở cánh cá»a xe Saab.
- Cáºu không muốn để tá»› Ä‘i à ? - Paul đỠnghị.
- Không, cáºu không biết mở cá»a sổ đâu, phải có mẹo đấy.
Paul xuống ôtô, anh mở thùng xe và lấy cái túi đựng dụng cụ.
- Cáºu là m cái gì váºy? - Arthur vừa Ä‘i vừa há»i.
- Tớ sẽ tháo cái biển "bán nhà " đi, nó che mất tầm nhìn.
- Äợi má»™t phút nhé, tá»› sẽ mở cá»a cho cáºu - Arthur nói tiếp và đi vá» phÃa cánh cá»a sổ đóng kÃn.
- Cứ thong thả, ông bạn! - Paul trả lá»i, tay cầm má»™t cái cá» lê.
*
* *
Arthur đóng cá»a sổ lại và đi lấy cái chìa khoá dà i để trong chiếc vali Ä‘en. Anh mở cá»a tá»§ và giáºt nảy mình. Má»™t con cú nhá» mà u trắng Ä‘áºu trên bà n tay từ trong bóng tối hướng thẳng và o anh, cái nhìn được giấu sau má»™t cặp kÃnh râm trẻ em mà Arthur nháºn ra ngay láºp tức.
- Tôi nghÄ© là nó đã khá»i bệnh rồi, nó sẽ không bao giá» sợ ánh sáng ban ngà y nữa - má»™t giá»ng nói rụt rè ẩn trong bóng tối cất lên.
- Tôi sẵn lòng tin Ä‘iá»u đó lắm, cái kÃnh nà y chÃnh tôi đã từng Ä‘eo cÆ¡ mà ; có thể nhìn thấy qua đó những Ä‘iá»u kỳ diệu đủ mà u sắc.
- Hình như váºy đó! - Lauren trả lá»i.
- Tôi hoà n toà n không muốn tò mò đâu, nhưng cô vá»›i chú cú nà y là m gì ở đây váºy, cả hai vị?
Cô bước lên má»™t bước và ra khá»i bóng tối.
- Äiá»u mà tôi sắp nói vá»›i anh đây không phải là dá»… nghe, tháºt khó mà chấp nháºn, nhưng nếu anh vui lòng nghe câu chuyện cá»§a chúng ta, nếu anh vui lòng dà nh cho em sá»± tin cáºy, thì có thể cuối cùng anh sẽ tin em, và điá»u đó rất quan trá»ng, bởi vì bây giá» em đã biết, anh là ngưá»i duy nhất trên Ä‘á»i mà em có thể chia sẻ bà máºt nà y.
Và thế là Arthur cũng bước và o trong tủ...
ÄOẠN KẾT
Và o dịp Noel, Paul và Onega dá»n đến ở tại má»™t căn há»™ cạnh khu Marina.
Bà Kline đã thắng trong cuộc thi đánh bà i bridge của thà nh phố, rồi đến mùa hè sau đó thì bà lại thắng trong cuộc thi của bang California. Bà bắt đầu chuyển sang chơi poker, và và o lúc những dòng nà y được viết ra, bà đang tham dự vòng bán kết giải vô địch toà n quốc tại Las Vegas.
Giáo sư Fernstein qua Ä‘á»i trong phòng cá»§a má»™t khách sạn ở Paris. Norma đã đưa ông đến Normandie để ông yên nghỉ không xa ngưá»i chú ruá»™t cá»§a mình, ngưá»i đã ngã xuống trên mảnh đất Pháp và o má»™t ngà y tháng Sáu năm 1944.
George Pilguez và Nathalia đã kết hôn trong má»™t nhà thá» nhỠở Venise. Ở Da Ivo, má»™t quán ăn bình dân cá»±c ngon, há» ngồi ăn tối đối diện vá»›i bác sÄ© Lorenzo Granelli mà không biết. Há» tiếp tục má»™t chuyến du lịch dà i ở châu Âu. Má»›i đây, đồn cảnh sát quáºn 7 đã nháºn được má»™t tấm bưu ảnh gá»i từ Istanbul.
Bà Morrison đã thá»±c hiện được việc tưởng chừng bất khả thi là cho Pablo gá duyên vá»›i má»™t con chó cái giống jack russell, nhưng sau khi lÅ© chó con ra Ä‘á»i thì má»›i té ra rằng đó là má»™t con chó giống fox terrier. Pablo nuôi hai trong số sáu đứa con cá»§a nó.
Betty vẫn là y tá trưởng của khoa cấp cứu bệnh viện San Francisco Memorial
Vá» phần Arthur và Lauren, há» chỉ mong má»i ngưá»i đừng có quấy rầy há»...
Trong má»™t thá»i gian nữa...