 |
|

05-08-2008, 12:00 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Tiểu Tà ThầnTG:Lý Lương
Tiểu Tà Thần
Chương 1
HỎA TÃNG LÃO QUÃI NHÂN
Miếu Lão Quân không phải là nơi thỠcúng mà chỉ là một địa danh. Không ai biết địa danh nà y có từ lúc nà o, chỉ biết đó là một nơi hiểm yếu dưới chân núi Liên Sơn.
Vùng đất nà y tuy ở ngoà i ven thà nh, nhưng rất náo nhiệt, vì đó là Gia Cốc quan, má»™t cá»a lá»›n cá»§a Vạn lý trưá»ng thà nh.
Tưá»ng cao sừng sững, cùng vá»›i Ngá»c môn quan và Sanh tá» quan Ä‘á»u là chá»— tiếp giáp vá»›i Trung Nguyên và vùng sa mạc.
Xưa nay, ngưá»i dân trong vùng thưá»ng nói:
“Ai Ä‘i qua Quan Gia Cốc thì hai dòng nước mắt chảy không ngừngâ€. NÆ¡i đây lúc nà o bụi cát cÅ©ng ngất trá»i, khà háºu vô cùng khắc nghiệt không thể chịu nổi.
Tuy váºy, cách Miếu Lão Quân chừng dặm, dưới chân núi Liên SÆ¡n dân cư rất đông đảo. Số dân cư nà y toà n là dân săn bắn táºp trung. Ngoà i ra, còn có những ngưá»i Trung Nguyên thưá»ng lai vãng.
Ở vùng đất chết nà y có má»™t tiểu thị trấn nằm dưới chân núi, đỉnh núi cao chá»c trá»i.
Núi cao, tuyết trắng phá»§ đầy, gió rÃt run ngưá»i ...
Äứng xa trông như má»™t ngá»n núi bao má». Tuy nhiên, ánh nắng và ng dá»™i xuống, phản chiếu đủ sắc mà u, vẻ đẹp khiến ngưá»i ta phải say mê.
Từ trên núi cao có một thác nước đổ xuống, tiếng dội như ngà n vạn quân hò reo, đêm ngà y bất tuyệt.
Dưới chân thác nước là một hồ nước xanh không thấy đáy.
Hồ nước nà y tên là hồ Má»™t Tháp. Hồ Má»™t Tháp mang cái tên đẹp, nhưng lại chứa đựng má»™t sá»± kinh hoà ng trong dân chúng. Vì đó là nÆ¡i con ngưá»i bất khả xâm phạm. Nước lạnh thấu xương, đáy hồ như vô táºn, ngoà i ra nguồn thá»§y lưu từ trên núi chảy xuống sức mạnh tạo thà nh những cuá»™n sóng xoáy tròn không bao giá» dứt.
Bởi váºy, hồ Má»™t Tháp là nÆ¡i nguy hiểm Ãt ai dám tá»›i. Ai đã rá»§i ro té xuống đây chỉ có chết mà thôi.
Ngưá»i ta đồn đãi quanh bá» hồ có rất nhiá»u ma quái do vong hồn những kẻ chết oan báo oán. Dân địa phương ai cÅ©ng cho là nÆ¡i nà y là cấm khu cá»§a tỠđịa, nên không bao giá» dám ghé mắt đến.
Ấy váºy mà lại có ngưá»i không sợ chết. Kẻ đó đã dám tìm đến gần hồ Má»™t Tháp để cư trú.
Tháºt váºy, vá» hướng Tây Nam hồ Má»™t Tháp, địa thế hÆ¡i bằng phẳng hÆ¡n, có má»™t túp nhà nhá» lợp lá, nom đã cÅ© kỹ. Xung quanh nhà có hà ng rà o, nhưng đã ngã sáºp, má»™t đôi chá»— loà i dây leo đã bò lên.
Mái nhà xiêu vẹo vì đã trải qua mưa gió nhiá»u năm. Chỉ thấy rõ, trước cá»a trúc có gắn má»™t cái bảng nhá», viết mấy chữ “Thông Thá»±c Tiểu Trúcâ€. Nét chữ đã má» phai.
Chữ ngoằn ngoèo, siêu vẹo, nét bút giống như ngưá»i Ä‘iên biểu diá»…n tÃnh chất Ä‘iên khùng cá»§a há» váºy.
Mùa thu đã đến ...
Lá và ng rơi lác đác ...
Mặt trá»i ngả vá» chiá»u ...
Bá»—ng bên ngoà i túp nhà lá có tiếng nói rất lá»›n. Tiếng nói lanh lảnh cá»§a má»™t gã đồng tá»:
– Ta vá» rồi! Mau mở cá»a tiếp ta Ä‘i! Ta mệt quá rồi ...
Không có một tiếng đáp lại. Bốn bỠim lặng. Chỉ thấy đằng xa có một thiếu niên phóng mình chạy đến, vừa chạy vừa kêu, hướng vỠbên trong túp nhà lá.
Chà ng thiếu niên vẻ mặt rất tá»± đắc, má»™t tay cầm má»™t bá»c đồ ăn khá lá»›n, má»™t tay cầm má»™t bầu rượu đầy, trạc mưá»i lăm tuổi, tướng diện khôi ngô, trên đầu cá»™t tóc trái đà o, mình mặc quần áo mà u tÃm, lưng thắt khăn trắng, chân Ä‘i dép Ä‘en, vai áo có hai miếng vá.
Tuy y phục hÆ¡i cÅ©, nhưng có vẻ sạch sẽ, miệng tươi cưá»i nhưng rất tinh quái, biểu lá»™ má»™t tánh tình hồn nhiên, lanh lẹ và trà dÅ©ng.
Con ngưá»i gã có dáng dấp kỳ lạ, nhưng không kỳ lạ bằng cái tên cá»§a gã là Dương Tiểu Tà .
Gã chưa và o đến nhà mà đã cưá»i hà hà cợt đùa giống như má»™t đứa trẻ vừa được phần thưởng Ä‘em vá» khoe vá»›i cha mẹ váºy.
– Lão đầu tá»? Là m cái gì mà suốt ngà y cứ nằm trong nhà ? Tôi đã vá» rồi mà sao lão không ra há»i thăm má»™t tiếng?
Chỉ nghe lá»i nói cá»§a gã, ai cÅ©ng nghÄ© rằng gã là má»™t đứa trẻ vô giáo dục. Tại sao gã gá»i lão già trong nhà bằng lão đầu tá»?
Thá»±c ra không đơn giản như váºy. Lão già nà y là má»™t ngưá»i mai danh ẩn tÃch, không muốn má»i ngưá»i biết lão là ai. Lão đã buá»™c Dương Tiểu Tà gá»i lão như váºy.
Trong túp nhà lá nà y chỉ có hai ngưá»i, má»™t già má»™t trẻ. Thá»i gian đã trôi qua đằng đẵng bao nhiêu năm, giữa hai con ngưá»i kỳ quái nà y.
CÅ©ng như nhiá»u bữa khác, hôm nay Dương Tiểu Tà vẫn nét mặt vui tươi, hai tay vung lên, thân mình như con đại bà ng, đánh thoắt má»™t cái đã bay qua khá»i tưá»ng rà o, đứng trong sân túp nhà lá.
Gã gá»i to:
– Lão đầu tá»! Nếu lão không ra đây thì ta ...
Vẫn im lặng không có tiếng trả lá»i.
Dương Tiểu Tà cưá»i nói:
– ÄÆ°á»£c! Váºy thì gói thịt chó nà y ta có quyá»n ăn hết, không để dà nh cho lão.
Ha ... ha ...
Vừa nói, gã vừa móc ra mấy miếng nhai ngon là nh, và kê bầu rượu và o miệng uống mấy hớp.
Hắn lại cưá»i lá»›n, tiếng cưá»i vang Ä‘i rất xa.
– Ha ... ha ... hảo tá»u ...
Cá» chỉ cá»§a gã muốn trêu chá»c lão già trong nhà , tại sao gã đã Ä‘em rượu thịt vá» mà không ra đón.
Nhưng gã đã ăn hết ba miếng, và uống hết ba hớp rượu, vẫn không thấy lão già đâu.
Tháºt là chuyện khác thưá»ng, không giống như má»i bữa. Dương Tiểu Tà lẩm bẩm:
– Có chuyện gì rồi?
Dương Tiểu Tà má»i khi thưá»ng lấy chuyện nà y là m trò chÆ¡i, trêu chá»c lão già , nhưng hôm nay có vẻ không linh nghiệm, nên gã buồn bã than:
– Có lẽ nà o lão đầu tá» không có trong nhà ? Nếu váºy cÅ©ng được. Ta khá»i tốn kém gói thịt chó nà y. Không có lão thì ta cà ng đầy bụng.
Dương Tiểu Tà mở hé cá»a ra, ló đầu nhìn và o trong, trông thấy lão già đang nằm ngá»§ say trên giưá»ng. Gã lá»›n tiếng:
– Té ra lão đầu Ä‘ang ngá»§ say. ÄÆ°á»£c! Ta ăn hết!
Gã nói rất to. Cốt ý muốn nhìn thấy lão già từ trên giưá»ng nhảy xuống cướp gói thịt chó cá»§a gã.
Nhưng chuyện không xảy ra như váºy. Lão già vẫn nằm im, như má»™t xác chết.
Gã cau mà y:
– Tại sao hôm nay kỳ lạ như váºy?
Qua một lúc, gã nheo mắt nghĩ thầm:
– Má»i hôm ta trêu ghẹo lão, hôm nay có lẽ lão muốn ghẹo ta chăng?
NghÄ© như váºy, Dương Tiểu Tà đắc ý nói lá»›n:
– Lão đầu! Äừng có là m trò đùa.
Vừa nói, gã vừa Ä‘i từng bước đến gần chiếc giưá»ng cá»§a lão già , cưá»i hì hì ...
Lão già vẫn không nhúc nhÃch, chỉ thấy râu tóc bạc phÆ¡, mình mặc áo mà u xanh, da nhăn, má hóp, tướng mạo giống như má»™t ngưá»i bệnh nặng. Gương mặt cá»§a ngưá»i chết.
Dương Tiểu Tà đưa tay sỠvà o mũi, và o ngực, nói:
– Là m sao rồi? Lão đầu bệnh sao?
Lão già vẫn nằm yên ...
Dương Tiểu Tà mở to đôi mắt lẩm bẩm:
– Chết rồi? Tại sao kỳ váºy? Chẳng lẽ muốn chết thì chết? Không biết lão có là m trò gì không? á»’ ... mặc lão ...
Gã quay lưng uống thêm má»™t há»›p rượu, rồi bước tá»›i để bầu rượu và gói thịt chó lên bà n, kéo chiếc bà n đến gần đầu giưá»ng, quỳ xuống, lấy tay chà lên hai lá»— mÅ©i, đôi mắt nhìn chòng chá»c và o lão già từ chân đến má»› tóc bạc.
Gã khấn vái:
– Lão đầu! Hãy hưởng và i miếng thịt chó nà y rồi sẽ đi chầu Diêm vương cũng chưa muộn.
Bỗng, đôi mắt hắn mở to lên:
– Phạch! Phạch! Phạch!
Gã đưa hai tay tát mạnh và o hai má của lão già hét:
– Lão đầu tá»! Không ngá» có ngà y hôm nay thân xác lão lá»t và o tay ta. Äã mưá»i mấy năm nay, ngà y nà o lão cÅ©ng hà nh hạ, đánh Ä‘áºp ta rất khổ sở. Hôm nay đã tá»›i phiên ta rồi.
Lúc đầu gã có vẻ giáºn dữ, nhưng sau đó gã lại cưá»i khoái trá, chứng tá» tâm trạng cá»§a gã thay đổi rất bất thưá»ng.
Gã cưá»i lá»›n, hai tay Ä‘áºp và o hay gò má lão già :
– Lão đầu! Lão chết không đúng lúc!
Vừa nói, gã vừa đánh mạnh và o mặt ông lão mỗi lúc một nhanh hơn.
Thá»±c ra, Dương Tiểu Tà đã sống chung vá»›i lão già nà y trong túp lá»u tranh khá lâu, lẽ nà o trong lúc tá» biệt lại không có chút vui buồn?
Chỉ vì Dương Tiểu Tà là đứa trẻ thông minh lại có chút Ãt tà khÃ, không ai có thể qua mặt gã được.
Gã là m váºy chÃnh là vì gã không tin lão già chết thá»±c, mà chỉ là má»™t trò chÆ¡i gạt gẫm gã thôi.
Tuy gã là đứa trẻ thông minh, nhưng lại không lo chuyện táºp võ công, suốt ngà y chỉ ham chÆ¡i, lừa gạt kẻ khác.
ChÃnh lão già nà y cÅ©ng nhiá»u lần bị gã phỉnh gạt để là m trò đùa. Nên hôm nay gã biết chắc lão già đã lừa gạt gã để thá» thách.
Bình thưá»ng trong túp nhà nà y, má»™t già má»™t trẻ luôn luôn có chuyện lừa gạt lẫn nhau để đấu trÃ. Hôm nay quả là má»™t cuá»™c chÆ¡i quyết liệt.
Dương Tiểu Tà đánh lão già má»™t lúc, cưá»i hì hì:
– Lão đầu! Ta không phải muốn đánh lão đâu, nhưng mà lúc lão còn sống rất ranh mãnh, độc ác. Bây giỠlão chết xuống Diêm vương, e rằng tội lỗi của lão không bỠqua được, phải bị Diêm vương cưa xương nấu dầu đấy.
Ta đánh lão ta cũng đau lòng, nhưng chắc chắn Diêm vương sẽ tha tội cho lão vì những tội ác của lão trên dương thế nà y đã được ta báo oán xong.
Gã tiếp.
– Lão đầu! Ta chỉ hy vá»ng ông hiểu rõ được lòng ta. Cứ yên tâm báo lại vá»›i Diêm vương là tá»™i lá»—i cá»§a lão đã được Dương Tiểu Tà xá» lý rồi. Từng bữa ta sẽ đốt nhang cầu khấn Diêm vương nể mặt ta bá» qua tá»™i lá»—i cá»§a lão.
Nói xong, Dương Tiểu Tà chắp tay sau lưng, chạy tá»›i chạy lui, lúc than thở, lúc vui cưá»i, có lúc lại lắc đầu:
– Lão đầu hãy chỠđợi để ta xem còn có gì dặn dò nữa hay không đã.
Im lặng một lúc, gã nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Cứ tá»± ý Ä‘i.
Gã đến bên bà n cầm bút mực ...
Äây là lần thứ hai trong cuá»™c Ä‘á»i, bà n tay cá»§a Dương Tiểu Tà má»›i dÃnh lại má»±c.
Gã hét lên một tiếng, đưa tay viết nhanh như bay, như có thần bút phụ và o.
Trên mặt giấy xuất hiện những dòng chữ ngoằn ngoèo như côn trùng, như vẽ bùa ma. Viết xong. ChÃnh Dương Tiểu Tà cÅ©ng không biết được hắn viết cái gì.
Tấm bảng treo trước nhà chÃnh tay gã đã viết ở lần cầm bút thứ nhất. Lúc đó, gã loay hoay mãi đến ba ngà y má»›i viết xong. Lần nà y gã chỉ vun bút má»™t lúc đã đầy cả má»™t tấm giấy lá»›n.
Viết xong, gã chạy đến trước giưá»ng ông lão, nói:
– Không xong rồi! Ông chưa kịp nói gì đã bá» Ä‘i, luôn cả Liên sÆ¡n đạo sÄ© cÅ©ng chưa kịp má»i đến. Bây giá» chỉ có Dương Tiểu Tà là m thay ông ta được rồi. Bản viết nà y tiá»…n chân ông tuy không đẹp nhưng đã ghi hết các bà ngữ. Ông phải từ từ nghiên cứu, tương lai cÅ©ng sẽ tìm ra tâm ý. Ta không được há»c nhiá»u nên viết không ra gì, xin tha thứ.
Gã than thở má»™t lúc, lấy bản viết xếp lại, nhét và o miệng lão già , rồi chắp tay niệm Pháºt.
Gã khóc ra nước mắt, nhưng trong lòng không chút bi ai. Muốn cưá»i thì cưá»i, muốn khóc thì khóc.
Gã nói:
– Lão đầu! Tại sao ông nhẫn tâm như váºy? Ông bá» ta lại đây rất cô đơn. Má»™t ngà y sống trên thế gian không chá»— nương tá»±a thì là m sao sống được? Lão đầu! Tuy ông hà nh hạ, đánh Ä‘áºp ta hà ng ngà y nhưng ta vẫn thấy rằng ông rất thương ta. Bây giá» không có ngưá»i hà nh hạ, đánh Ä‘áºp ta nữa, ta buồn lắm.
Dương Tiểu Tà vừa nói xong, chạy ra cá»a, ngay lúc đó lão già nằm trên giưá»ng rón rén cá»±a mình.
Rõ rà ng lão già giả chết, dùng má»™t công phu tuyệt há»c, bế khà để gạt Dương Tiểu Tà , dò xét tâm ý cá»§a gã.
Lão không dám cỠđộng mạnh, sợ phát ra tiếng động là m Dương Tiểu Tà biết được. Nhưng lão cảm thấy hai gò má ê ẩm.
Lão đưa tay sỠhai gò má, than thầm:
– Tiểu tá» nà y hạ thá»§ rất độc, không chút lưu tình ... Nhưng như váºy cÅ©ng được, gã không biết ta giả chết, gã đã bá»™c lá»™ thương tâm, hình như sá»± tháºt. Nhưng ... có phải gã lầm ... hay cố ý là m cho ta bỠý định lừa gạt cá»§a ta đối vá»›i gã ... Ôi! Ta lừa gạt gã cÅ©ng chỉ để là m cho gã hồi tâm suy nghÄ©, cố gắng rèn luyện võ công mà thôi. Không ngá» gã lại đánh ta đến sưng cả hai gò má, vá»›i lá»i lẽ biện luáºn vô cùng quái dị. Không biết gã còn tiếp tục là m gì nữa đây. Äã váºy, ta phải giả chết đến cùng thá» xem sao.
Lão già cà ng nghÄ© cà ng có cảm giác thá»a mãn trước hà nh động quá»· quái cá»§a Dương Tiểu Tà .
Vừa nghÄ© đến đây thì Dương Tiểu Tà đã quay và o. Lão già láºp tức bế khà nằm yên.
Dương Tiểu Tà đưa mắt quan sát lão già một lần nữa, rồi bảo:
– Lão đầu! Ông chết tháºt không đúng lúc. Mùa nà y thá»i tiết Ä‘ang lạnh. Ông phải mặc thêm quần áo, mà còn phải dùng cá»§i khô đốt cho ấm thân.
Giá»ng nói cá»§a Dương Tiểu Tà rất chân tháºt.
Lão già nghe xong than thầm:
– Thôi rồi! Tiểu tá» nà y tại sao phải suy nghÄ© như váºy. Gã định dùng há»a thiêu thì còn gì gạt gã được nữa. Trò chÆ¡i nà y tháºt xui xẻo ...
Chẳng bao lâu, Dương Tiểu Tà đã thay quần áo cho ông lão, lấy rượu rá»a sạch mình mẩy. Trong lúc là m việc nà y, miệng gã luôn luôn ca hát, không có gì buồn bã cả.
Lão già cảm thấy rất kỳ quái, than thầm:
– Dương Tiểu Tà ! Ta không biết phải là m thế nà o để thấy được nỗi thương tâm và đau khổ của lòng ngươi. Rốt cuộc, ta vẫn thấy ngươi là đứa trẻ không biết buồn đau, khổ sở ...
Dương Tiểu Tà đã lau toà n thân của lão già , mặc mấy lần quần áo, rồi lấy ra bốn hột xà ngầu, nói:
– Lão đầu! Bữa nay thuáºn tay thá» bói má»™t lần. Nếu được số tốt, ta sẽ chôn cất lão tá» tế, bằng không, ta chỉ lấy lá»a đốt xác rồi ném xuống hồ Má»™t Tháp là xong.
Như váºy, lão không là m phiá»n ta nhiá»u.
Nói xong, Dương Tiểu Tà cầm hột xà ngầu ném xuống đất nói:
– Bắt đầu!
Ba há»™t xà ngầu quay tÃt. Lúc dừng lại thì thấy má»™t há»™t sáu nút, má»™t há»™t ba nút, và má»™t há»™t má»™t nút.
Gã lắc đầu, kêu khổ:
– Mẹ kiếp! Lại là số mưá»i.
Gã thất vá»ng, đôi mắt ứa lệ như má»™t tên cá» bạc thua đã cầm hết đồ đạc.
Gã là má»™t tên đại bợm vá» cá» bạc. Công phu ném xà ngầu cá»§a gã đã luyện đến mức tinh vi, thuá»™c và o hà ng đệ nhất thiên hạ. Gã muốn cho xà ngầu ngã vá» số mấy cÅ©ng được. ChÃnh vì váºy mà trước cá»a nhà gã gắn tấm bảng đỠbốn chữ “Thông thá»±c tiểu trúc†để phô trương cái tà i nghệ hiếm có đó. Gã bà y trò để lừa gạt lão già .
Gã lượm ba hột xà ngầu bỠvà o túi, nói:
– Xin lá»—i lão đầu! Hôm nay không phải ngà y tốt. Nếu có cá» bạc chắc chắn sẽ thua. Như váºy, lão ráng chịu thống khổ má»™t chút là xong chuyện. Ta phải láºp tức siêu độ cho lão.
Gã ôm lão già như ôm một khúc củi đưa ra trước sân, dựng đứng tại một gốc cây, nói:
– Lão đầu! Lão muốn ta luyện phi đao không? Nếu ta không biểu diễn thì từ nay lão xuống âm phủ không còn cơ hội nà o để xem đoạn “Tinh hải phi đao†nà y nữa.
Tiếng nói vừa dứt, thân mình Dương Tiểu Tà đã uốn cong má»™t bên, dùng chiêu “Trưá»ng hồng quán nháºt†phóng mình lên như má»™t con chim én.
Hét lên một tiếng rất lớn, thân hình gã trong tư thế rất đẹp, đáp xuống giữa sân, và nói:
– Lão đầu! Bây giá» thì ta biểu diá»…n cho lão xem. Trước đây nhiá»u lần lão bắt ta biểu diá»…n chưởng lá»±c, lần nà y ta biểu diá»…n phi Ä‘ao.
Gã thò tay và o túi lấy ra mấy ngá»n phi Ä‘ao nhá» và má»ng như lá liá»…u, nhìn lão già :
– Lão đầu! Lâu nay lão chê ta lưá»i biếng, không chịu luyện võ công. Lần nà y nếu có xâm phạm đến thân xác cá»§a lão thì đó chỉ là vì sá»± sÆ¡ sót, không cố ý. Bây giá» lão là má»™t thây ma, như váºy lão đâu còn sợ chết.
Lão già tuy nghe được lá»i nói cá»§a Dương Tiểu Tà , nhưng vẫn cứ nhẫn nại, bế khà không cỠđộng.
Dương Tiểu Tà quay mình một vòng, vung tay lên, phi đao loang loáng bay xa.
– Phựt!
Chiếc phi Ä‘ao thứ nhất má»ng như chiếc lá bay cắm sát nÆ¡i vùng tóc bạc cá»§a lão già , ghim và o thân cây rất chÃnh xác.
Gã reo lên:
– Không sai! Không sai! May mắn không là m hại đến xác chết của lão.
Láºp tức, gã tiếp tục phóng ra má»™t lúc bảy chiếc phi Ä‘ao. Thân mình Dương Tiểu Tà bay lên, đáp xuống như má»™t cánh bướm, biểu diá»…n nhiá»u cách khác nhau.
Cho đến chiếc phi đao thứ bảy, gã reo to:
– Ngưng rồi!
Gã phi thân xuống mặt đất, cảm giác thất vá»ng.
Chỉ thấy hai cây phi đao cuối cùng đâm gần mái tóc lão sai mất một ly, suýt cắt đứt lỗ tai.
Gã nói lớn:
– Xin lá»—i! Xin lá»—i! Chuyện nà y đối vá»›i ta rất bình thưá»ng, nhưng thưá»ng ngà y lão đã mắng ta nhiá»u lần, chê ta luyện phi Ä‘ao không giá»i, ngà y sau ra giang hồ không thể kiếm cÆ¡m ăn. Hôm nay lão còn khen chê gì nữa chứ? Váºy là lão an lòng nÆ¡i âm phá»§ rồi. Ta thì chẳng thù oán ai, cÅ©ng không ai thù oán ta. Môn phi Ä‘ao nà y chỉ để là m trò vui cho thiên hạ thôi, lão có biết không?
Gã nhổ hết các cây phi đao, chỉ để chừa lại một cây cuối cùng găm sát mái tóc bạc phơ của lão già .
Bá»—ng gã khoái chÃ, nói lá»›n:
– Phải rồi! Ta quên nói cho lão biết, lão không cần đến địa ngục, chỉ cần ta bắt lão biến thà nh hòa thượng là lão sẽ được đến Tây thiên, yết kiến Pháºt Như Lai rồi.
Gã cầm lưỡi dao.
– Xạch ... Xạch ... Xạch ...
Bà n tay gã rất lẹ, phút chốc đã cạo đầu ông lão đến sạch bóng.
– Phạch! Phạch!
Dương Tiểu Tà đánh hai bà n tay và o đầu ông lão, cưá»i nói:
– Thấy sỠông vẫn còn rất tròn.
Sau đó, Dương Tiểu Tà lấy dầu xoa và o đầu trá»c lão già đến nhẵn bóng, rồi cưá»i lên khoái trá:
– ÄÆ°á»£c rồi, Ta cÅ©ng không còn nhìn ra lão đầu nữa. Pháºt Như Lai nhất định sẽ tưởng rằng lão là đệ tá» cá»§a Thiếu Lâm đấy.
– Phạch!
Gã đánh thêm và o đầu lão già một cái nữa, rồi nói:
– Xong rồi! Chúng ta phải cỠhà nh lễ an táng.
Dương Tiểu Tà lượm một số củi khô chất ngoà i sân, ôm lão già bỠlên đống củi, quay và o nhà lấy chén đĩa, nồi, bỠthịt chó và o một cái đĩa.
Tất cả chuẩn bị xong, gã bà y ra trước mặt lão già , lấy nhang đốt cắm dưới đất, lạy bốn lạy, rồi thuáºn tay uống lén chén rượu, sau đó cầm chiếc nồi lên, lấy cây gõ:
– Tung ... tung ... tung ...
Nét mặt gã rất trang nghiêm khi gõ đáy nồi.
Bấy giỠđã quá ná»a đêm.
Gã vụt la lên:
– Há»a táng! Lão đầu! Lão siêu thoát Ä‘i!
Gã lấy số rượu còn lại, đổ lên đống cá»§i, đốt lá»a lên, chuẩn bị há»a thiêu lão già .
Lão già vẫn không cỠđộng. Dương Tiểu Tà cÅ©ng không nhúc nhÃch.
Dương Tiểu Tà nhÃu mà y:
– á»’! Có đúng lão đã chết tháºt hay không?
Ngá»n lá»a đã cháy đến quần áo cá»§a lão già , lòng Dương Tiểu Tà cảm thấy lo lắng hối háºn, tay chân gã luống cuống.
Bá»—ng lão già đứng dáºy, nhảy ra khá»i đống lá»a, nhìn vá» phÃa Dương Tiểu Tà phóng tá»›i.
Dương Tiểu Tà kinh hãi, vừa chạy vừa la lên:
– Ma ... ma ... ma ...
Lão già rượt theo bén gót ...
Lúc đầu Dương Tiểu Tà tưởng là thấy ma, chạy trốn rất lẹ, nhưng sau đó gã quay lại nhìn thấy lão già hai tay dáºp tắt ngá»n lá»a trên mình, nên gã bá»›t sợ, nói:
– Lão đầu! Té ra ông giả chết. Ta tưởng rằng ông đã biến thà nh thây ma. Bây giỠđừng có rượt theo nữa. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Lão già hét:
– Nghịch tá»! Ta giả chết thá» xem. Không ngá» ngươi đối xá» thân xác ta như váºy.
Lão già vừa giáºn dữ, Ä‘uổi theo.
Má»™t ngưá»i trước, má»™t ngưá»i sau Ä‘uổi nhau khắp chân núi.
Dương Tiểu Tà ngoái đầu lại:
– Lão đầu! Tôi không cố ý há»§y hoại thể xác cá»§a ông. Ông không thấy tôi khóc đến đỠcon mắt hay sao? Äồng thá»i, tôi cÅ©ng sợ ông xuống âm phá»§ bị trừng phạt, nên phải đánh ông. Ông phải hiểu rõ ná»—i khổ tâm cá»§a tôi chá»›.
Lão già vừa Ä‘uổi theo, vừa háºm há»±c:
– Tiểu tá», ai cần ngươi khóc? Ngươi lấy Æ¡n trả oán ... Má»i ngà y ta đối xá» vá»›i ngươi như thế sao?
– Má»i ngà y thì ông đánh tôi sưng cả mặt. CÆ¡ há»™i nà y tôi không lá»™t da ông là may mắn rồi. Lão đầu! Như váºy không nên trách tôi, mà phải thấy rõ lòng thương cá»§a tôi.
Lão già hét:
– Câm miệng! ChÃnh ngươi dùng biện pháp nà y chỉ vì thấy ta chưa chết, nên cố ý đùa cợt ...
Dương Tiểu Tà cãi lại:
– Ông đừng nói váºy. Nếu tôi không dùng cách đó thì còn biết dùng cách nà o hÆ¡n. Nếu ông chết tháºt, Tiểu Tà nà y là m sao sống trên thế gian đây. Ông nghÄ© xem, có chuyện nà o ông giao phó mà tôi không là m tròn.
Tuy nói váºy, nhưng Dương Tiểu Tà vẫn thấy năn nỉ không xong, vì lão già chưa hết cÆ¡n giáºn dữ, nên tiếp tục chạy nhanh.
– Tiểu tá»! Dù sao ngươi cÅ©ng không được cạo đầu ta là m hòa thượng.
Dương Tiểu Tà nói tiếp:
– Lão đầu! Nếu ông không muốn là m hòa thượng thì bị lá»a đốt cÅ©ng thà nh hòa thượng. Váºy không phải cùng má»™t lúc trá»c đầu sao?
Lão già hét:
– Tiểu tá»! Ngươi đã lấy thân xác ta là m trò chÆ¡i trêu cợt.
Dương Tiểu Tà nói:
– Không phải như váºy đâu. Chỉ vì tôi không muốn ông chết xuống địa ngục.
Tôi là m như váºy tất cả cÅ©ng vì muốn cứu ông.
Dương Tiểu Tà nghÄ© đến câu chuyện vừa rồi muốn cưá»i lên, nhưng chỉ vì lúc nà y không được phép cưá»i.
Lão già nói:
– Ta không cần tìm hiểu ý ngươi ra sao, nhưng hôm nay nhất định ta phải đánh ngươi má»™t tráºn.
Tiếng nói cá»§a lão già có vẻ nghiêm trá»ng, nhưng Tiểu Tà thấy lão không chịu bá» qua, nên cÅ©ng không nhịn.
Gã nói:
– Lão đầu! Tôi là m tất cả cÅ©ng vì ông! Ai ngỠông giả chết gạt lấy nước mắt cá»§a tôi. Từ khi hiểu biết đến nay tôi chưa khóc ai. Ông là ngưá»i thứ nhất tôi đã khóc, ông vẫn chưa vừa lòng hay sao? Äừng có nói cạo trá»c đầu, dù cho ngưá»i khác cạo trá»c mưá»i cái đầu như váºy tôi vẫn không khóc má»™t tiếng. Thôi được rồi!
Nếu ông có bản lãnh thì cứ đuổi theo tôi. Chỉ cần ông bắt được tôi, tự ý ông muốn là m gì cũng được.
Dương Tiểu Tà cáºy có tà i chạy giá»i hÆ¡n ai hết, không dùng khinh công mà chạy như bay. Äó là do thiên phú tá»± nhiên. Từ lúc nhá» gã đã chạy cho ngưá»i ta Ä‘uổi theo, nhưng chưa má»™t ai bắt kịp gã. Gần đây, lão già lại dùng kim châm độ huyệt, phương pháp đả thông huyệt đạo, là m cho gã không giống ngưá»i bình thưá»ng, không thở bằng mÅ©i mà bằng lá»— chân lông. Vì váºy trong thiên hạ không có ngưá»i nà o chạy mau hÆ¡n gã được.
Lão già giáºn hét:
– Tiểu tá»! Ngươi má»›i há»c được chút đỉnh đã khoe khoang. Ta phải bắt ngươi Ä‘em vỠđánh má»™t tráºn nên thân để ngươi thấy được trá»i cao đất rá»™ng.
Lão già váºn dụng chân khÃ, láºp tức phóng mình vá» hướng Dương Tiểu Tà , tay phải vung lên “Äại tứ chỉ†dùng cách không Ä‘iểm huyệt, nhắm và o đùi sau chân trái cá»§a Dương Tiểu Tà điểm tá»›i.
Dương Tiểu Tà cảm giác thân mình rúng động, đằng sau chân trái tê liệt, nên đã cháºm má»™t bước, bị lão già truy đến gần hai bước.
Lão già tiếp tục dùng phương pháp cách không điểm huyệt ép đến gần.
Dương Tiểu Tà bị Ä‘iểm huyệt Khúc tuyá»n tê cứng. Hai lần cảm giác không ổn, gã tÃnh quay thân chạy tiếp, nhưng không may đã đến trước bá» suối, nÆ¡i nà y là chá»— táºn cùng.
Lúc trước, gã đã từng nhảy theo dòng suối mà xuống, nhưng lần nà y vì chân bị Ä‘iểm huyệt, gã có chút Ãt sợ hãi.
Gã nghĩ thầm:
– Tại sao lại chạy và o con đưá»ng nà y. Tháºt là xui xẻo!
Tiểu Tà thấy chỉ cháºm má»™t bước là bị lão già ném kim châm tá»›i Ä‘iểm huyệt.
Gã chỉ còn có cách liá»u mạng hướng vá» phÃa núi cao chạy tá»›i.
Nhưng má»™t luồng hà o quang phóng tá»›i, huyệt Khúc Tuyá»n cá»§a gã đã bị kim châm trúng.
Dương Tiểu Tà cả kinh, quay thân lại vung ra một chưởng.
Một cây phi đao bắn và o vai phải của lão già .
Lão né qua bên trái, tay phải dùng chỉ công đánh qua.
Vèo!
Phi đao bị đánh trượt đi. Tức thì lão già tung ra bảy cây kim châm, chia nhau hướng vỠcác huyệt đạo Dương Tiểu Tà bắn tới.
Dương Tiểu Tà cảm thấy huyệt Khúc tuyá»n tê cứng, thân thể lảo đảo mấy lần.
Gã định tiếp tục chạy vá» bên phải, tức thì má»™t bà n tay đã nắm được đầu tóc gã, là m cho gã không còn nhúc nhÃch được, tê liệt nằm xuống đất.
Lão già cưá»i lá»›n:
– Ha ... ha ... muốn bắt được ngươi không phải dễ dà ng gì.
Dương Tiểu Tà nói:
– Lão đầu! Ông dùng ám toán bắt ngưá»i ta, như thế có gì là anh hùng đâu?
Lão già nói:
– Nếu ta không là m như váºy thì bắt ngươi sao được?
Dương Tiểu Tà lắc đầu:
– Äó không phải là bản lÄ©nh chân chÃnh. Có gì mà ông đắc ý? Ông còn dám tá»± xưng là đại hiệp, tháºt xấu hổ.
Dương Tiểu Tà lần nà y phải bị đánh má»™t tráºn rồi. Nhưng gã nghÄ© trước đây lão già má»—i ngà y đã đánh gã ba lần thì có gì phải sợ hãi nữa.
Lão già nói:
– Thiên hạ trừ ta ra không ai bắt được ngươi.
Dương Tiểu Tà nói:
– Cái gì thiên hạ trừ ông ra? Ông không biết xấu hổ. Nếu ông không dùng kim châm tiếp tục phóng và o huyệt Khúc tuyá»n là m cho tôi tê liệt thì ông không có cÆ¡ há»™i nà y.
Lão già bắt Tiểu Tà đem trở lại túp lá»u cÅ©.
Dương Tiểu Tà tức giáºn:
– Ông tưởng rằng hôm nay ông đã khống chế được tôi hay sao? Gừng già thì lúc nà o cũng cay ... Nhưng hôm nay không phải tôi thua trà ông đâu. Nếu tôi không bị ông dùng kim châm điểm huyệt thì đừng mong bắt được tôi.
Lão già cưá»i lá»›n:
– Hà ... hà ... ngươi chỉ có tà i cá» bạc và chạy trốn, còn công phu võ há»c thì chẳng hÆ¡n ai. Tháºt chẳng có gì hứng thú để khoe khoang.
Dương Tiểu Tà trỠmôi:
– Lão đầu! Cá» bạc có gì là không tốt? ChÃnh nhá» cái nghá» cá» bạc đó mà tôi đã Ä‘em rượu thịt vỠđây hằng ngà y để sinh sống. Tôi đã có gần mưá»i năm kinh nghiệm trong nghá», tôi nghÄ© rằng công phu luyện táºp đó đứng và o hà ng đệ nhất cao thá»§. Tấm bảng treo trước nhà đã nói lên Ä‘iá»u đó.
Lão già cháºm rãi nhổ mấy cây kim châm nÆ¡i huyệt Khúc tuyá»n cho Dương Tiểu Tà , đồng thá»i giải khai huyệt đạo và nói:
– Tiểu Tà ! Äừng là m trò nữa. Ta đã từng là m hòa thượng rồi ... Hôm nay ta cÅ©ng không phạt ngươi vá» cái tá»™i cạo trá»c đầu ta. Chỉ ân háºn là ta đã là m má»™t trò đùa mà để cho ngươi biết được. Tại sao ngươi biết ta giả chết?
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Rất đơn giản. Ông quên rằng tôi là đứa bé đã từng giết chó để ăn thịt. Một con chó chết khác với một con chó chưa chết.
Lão già há»i:
– Ngươi căn cứ và o đâu mà nói như váºy?
Tiểu Tà nói:
– Lúc đầu tôi thấy ông nằm, chưa có suy Ä‘oán gì, nhưng sau đó tôi lấy tay sá» và o lá»— mÅ©i và trên da thịt. Trong ngưá»i ông có hiện tượng co rút, như váºy, chứng tá» là ông chưa chết.
Lão già nói:
– Như váºy là sao?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Má»—i lúc giết chó, chỉ cần chó đứt hÆ¡i, thì trong bụng cá»§a chó chất bẩn tiết ra, nhưng ông không có. Như váºy là ông sÆ¡ hở.
Lão già gáºt gù:
– Té ra là như váºy! Ta sÆ¡ hở má»™t chút nên có là m hòa thượng cÅ©ng không có gì oan ức.
Lão già cưá»i lên má»™t hÆ¡i dà i, cầm bầu rượu cá»§a Tiểu Tà uống liên tiếp mấy há»›p, rồi nói:
– Hôm nay ta phải say một bữa mới được.
Tiểu Tà can:
– Lão đầu! Hôm nay đừng uống say. Tôi cạo đầu để ông là m hòa thượng cũng đủ vui rồi.
– Không lẽ ngươi muốn ta vui thú mãi vá»›i cái đầu trá»c nà y sao? Có gì vui thú đâu?
– Nếu không là m hòa thượng thì là m ni cô.
Lão già vung tay hướng vá» phÃa Dương Tiểu Tà đánh tá»›i.
– Phạch!
Tiểu Tà không né.
Hai ngưá»i cùng cưá»i lá»›n.
Không phải Dương Tiểu Tà cố ý không né, chỉ vì gã đã từng bị lão già đánh Ä‘áºp quen rồi. Còn lão già thì muốn luyện cho thân thể Tiểu Tà má»—i ngà y ba lần đánh ba tráºn, sau đó, dùng kim châm độ huyệt, bắt Tiểu Tà ngâm mình và o thùng nước thuốc, là m cho thân thể gã chịu đựng má»i đả kÃch từ bên ngoà i tác động đến cÆ¡ thể.
Cứ má»—i ngà y, lão già đánh Tiểu Tà như váºy đã gần mưá»i năm. Lúc đầu Tiểu Tà còn sợ Ä‘au, nhưng bây giá» không bị đánh, không bị ngâm thuốc thì không chịu nổi.
Tiểu Tà xoa ngực:
– Lão đầu! Ông ăn uống Ä‘i! Äã đùa hết ná»a ngà y rồi. Tôi phải nghỉ ngÆ¡i, nếu không hai chân có vẻ khó chịu.
Nói xong Tiểu Tà chạy lại nằm lên giưá»ng.
Lão già nói:
– Äừng là m biếng! Lúc trước ta bảo ngươi muốn ngá»§ thì là m sao? Nếu không là m đúng cách thì đừng mong ta bá» qua.
Tiểu Tà dạ má»™t tiếng, háy mắt nhìn lão già rồi đứng dáºy cầm hai cái ly, má»™t cái để ở đầu giưá»ng, má»™t cái để dưới chân giưá»ng.
Gã nhảy phóc lên, nằm đúng và o giữa khoảng cách hai cái ly. Má»™t cái gối trên đầu, má»™t cái kê dưới chân, lưng không đụng đến mặt giưá»ng.
Té ra lão già lâu nay đã bắt Tiểu Tà luyện má»™t công phu rất kỳ lạ. Gã phải váºn dụng chân khà toà n thân để bảo trì cân bằng thể xác trong lúc ngá»§.
Lão già ngồi uống rượu một mình, suy nghĩ:
– Luyện công phu đã xong rồi, chỉ vì há»a hầu chưa đủ mà tiểu tá» nà y thì không nhiệt tâm, chỉ biết được thì không chịu cố công nghiên cứu. Chuyện khác thưá»ng thì có thể dùng áp lá»±c bắt buá»™c, nhưng ná»™i lá»±c thì không thể cưỡng bức.
Nhưng võ công mà không có ná»™i lá»±c thì là m sao giao đấu vá»›i các đối thá»§. Không biết là m cách nà o cho gã say mê võ công. CÅ©ng không biết lúc nà o gã thá»±c tình luyện táºp.
Lão già cảm thấy như lão đã là m một cái gì không đúng cách. Lão nhủ thầm:
– Tiểu tá» nà y bản chất thông minh, cốt khà phi phà m. Chỉ vì gã chưa bao giá» gặp hoà n cảnh khổ Ä‘au, nhục nhã, lại mang tÃnh khà khôi hà i trong ngưá»i, thÃch vui đùa, còn rèn luyện võ công thì ...
Ngay cả hai tiếng “Võ lâm†gã cÅ©ng chỉ hiểu má»™t cách mÆ¡ mà ng. Váºy phải để hắn xuất thân ngoà i giang hồ, nếm mùi cam khổ thì gã má»›i có thể thay đổi tÃnh tình cá»§a gã được.
Váºy ta cho gã thêm má»™t và i tháng nữa, dùng kim châm độ huyệt cho hoà n chỉnh, sau đó cho gã hà nh hiệp giang hồ.
Trong lòng lão già có sắn má»™t dá»± kiến, nên ngồi uống rượu rất thÃch thú ...
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by tieu_thusinh; 15-08-2008 at 03:07 AM.
|

05-08-2008, 12:07 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 2
HẮC LONG CÂU THẦN MÃ
Ngà y thứ hai đã qua ...
Dương Tiểu Tà thức dáºy thấy lão già đang ngá»§ say. Gã lấy áo đắp cho lão già , rồi phóng mình ra cá»a.
Buổi sáng tinh sương, nơi núi rừng gió lạnh từng cơn. Sông núi bao trùm một mà n tuyết trắng.
Tiểu Tà theo thưá»ng lệ, tiếp tục luyện công. Gã chỉ luyện hai môn “Äại Bi Chỉ†và “Phi Ä‘aoâ€. Còn “Äại Phi Chưởng†và “Cô Tinh Kiếm Pháp†thì Ãt khi luyện tá»›i.
Tại vì gã cảm giác chưởng pháp và kiếm pháp không tác dụng bằng phi Ä‘ao và Äại Bi Chỉ.
VỠ“Äại Bi Chỉ†và “Phi Ä‘ao†gã rất khá, còn chưởng pháp và kiếm pháp gã chỉ đạt năm mươi phần trăm công phu.
Tuy váºy, gã lại sáng tạo được môn võ công “Lãng tá» tam chiêuâ€. Môn nà y gã thưá»ng xuyên dùng để đối phó vá»›i lão già . Tiếng là “Lãng tá» tam chiêuâ€, nhưng sá»± tháºt nó chỉ là má»™t môn võ công tá»± vệ.
Äệ nhất chiêu chá»§ công ...
Chiêu nà y công địch lúc bất cẩn, là m cho địch không phản công được, chỉ lo thá»§ thế. Äó là môn “DÄ© công chế côngâ€.
Äệ nhị chiêu là thá»§ ...
Chiêu nà y không chỠđịch công đến đã thủ trước. Thủ địch chỉ bất công tức là thủ địch lúc muốn công mình.
Äệ tam chiêu chá»§ sát ...
Chiêu nà y chỉ xuất sát thủ, tức là phải xem uy lực của địch để diễn biến, áp đảo.
Tuy có ba chiêu, nhưng liên miên bất tuyệt. Äây chÃnh là môn võ há»c tối cao “Hữu chiêu như vô chiêuâ€. Cách công thá»§ sinh sinh bất táºn, giống như hà ng hải cà n khôn, không bá» không bến.
Dương Tiểu Tà chưa chắc đã hiểu rõ cÆ¡ bản cá»§a đạo lý nà y, gã chỉ biết số chiêu thức nà y rất phức tạp, táºp luyện bằng cảm giác.
Như váºy gã không thÃch bằng “Lãng tá» tam chiêuâ€.
Với chiêu nà y đánh nhau chỉ cần sức lanh lẹ là đủ rồi.
Gã có tà i chạy rất lẹ, không ai Ä‘uổi kịp nên nghÄ© rằng chiêu thức cÅ©ng chỉ cần lanh lẹ là đủ thắng thiên hạ, như chạy Ä‘ua váºy.
Dương Tiểu Tà trong lúc luyện công, nếu lão già không để mắt xem thì chẳng bao giá» gã luyện táºp từ đầu đến cuối.
Hôm nay Dương Tiểu Tà táºp luyện cà ng biếng nhác hÆ¡n, vì gã biết rằng đêm qua lão già đã uống má»™t bữa say mèm, sáng nay rất mệt má»i không thể dáºy sá»›m được.
Gã nghĩ bụng:
– Bây giỠta nên đến hồ Một Tháp, bắt và i con cá chép nấu canh cho lão đầu ăn giã rượu.
NghÄ© như váºy, gã cởi áo ra, thân thể rất khá»e mạnh. Gã Ä‘eo theo má»™t lưỡi dao nhá», láºp tức chạy đến bá» hồ.
Nhìn quanh hồ Má»™t Tháp, nước chảy rất mạnh. Gã tÃnh toán thá»i gian, vì cá chép trong hồ phải chỠđến lúc mặt trá»i má»c má»›i ra ngoà i kiếm ăn, còn lúc chúng ở trong Tháp thì không thể bắt được.
Nói vá» hồ Má»™t Tháp, gã đã gần mưá»i năm kinh nghiệm. NÆ¡i đây rất quen thuá»™c và giúp cho gã bÆ¡i lá»™i tà i tình.
Gã đã được đổi khà qua lỗ chân lông nên trong nước không sợ bị ngộp thở.
CÅ©ng chÃnh vì thế mà gã rất thÃch thá»§y công. Dù thá»§y lưu mạnh đến đâu gã cÅ©ng không sợ. Gần mưá»i năm rồi gã không bao giá» bị vất vả trong dòng nước xoáy đó.
Gã tự tôn mình:
– “Cá» bạc và chạy Ä‘ua thì ta ở và o hà ng đệ nhất thiên hạ, còn vá» thá»§y công thì đứng hạng nhìâ€.
Té ra, trong hồ Má»™t Tháp có má»™t con cá chép thiên nhiên, gã bắt mãi không được, nhưng gã lại kết bạn để đùa nghịch vá»›i con cá chép nên hắn nhưá»ng chức đệ nhất thiên hạ vá» bÆ¡i lá»™i cho nó.
Bây giỠthì con cá chép trong hồ Một Tháp gã đã bắt được, nhưng gã lại kết bạn để đùa nghịch trong lúc bơi lội, không muốn xâm phạm đến sinh mạng nó.
Hiện nay con cá chép và Dương Tiểu Tà là đôi bạn tương thân, đầy cảm tình.
Trên đỉnh núi, ánh sáng mặt trá»i đã từ từ chiếu xuống hồ Má»™t Tháp.
Dương Tiểu Tà lẩm bẩm:
– Äúng lúc rồi.
Vừa nói hắn vừa lao mình xuống nước.
Tại hồ nà y, trên mặt nước sóng cuộn à o à o, khà thế rất hung hăng, nhưng bên dưới lại rất im lặng.
Dương Tiểu Tà đã quen bÆ¡i lá»™i ở đây, nên gã chỉ né tránh má»™t ngá»n sóng rồi trầm mình dưới đáy hồ.
Gã đưa tay Ä‘áºp mạnh và o chân tháp, liá»n có má»™t con cá chép mà u đỠđáºm.
lá»›n bằng thân ngưá»i từ từ phóng tá»›i.
Dương Tiểu Tà đưa tay sỠđầu con cá chép tá» vẻ thân máºt. Sau đó, cả hai đùa giỡn vá»›i nhau rất thÃch thú.
Lần nà y Tiểu Tà không chÆ¡i lâu, lần mò lên chá»— cạn bắt ba con cá chép nhá» xâu lại treo trên ngá»±c, rồi từ giã cá chép lá»›n lên bá».
Khi gã ló lên mặt nước đã thấy lão già đứng trên bá» cưá»i.
Dương Tiểu Tà nói:
– Lão đầu! Ông thức dáºy rồi sao?
Vừa nói gã vừa chạy nhanh đến bên ông lão.
Lão già nghiêm nét mặt há»i:
– Tiểu Tà ! Công phu đã luyện táºp xong chưa? Tại sao Ä‘i ra hồ sá»›m như váºy?
Lão già chỉ lo lắng Dương Tiểu Tà bá» bê luyện võ, ham thÃch chÆ¡i đùa.
Dương Tiểu Tà nói:
– Äã luyện rồi. Ông xem.
Vừa nói, gã vừa đưa bà n tay lên, quả nhiên lòng bà n tay có á»ng lên má»™t chấm Ä‘á», chứng tá» gã đã trải qua việc luyện công.
Lão già gáºt đầu nói:
– ÄÆ°á»£c rồi. Ngươi bắt cá chép Ä‘em vá» nấu chÃn má»›i ăn. Äã đến giá» tắm rá»a rồi, ngươi không cảm thấy ngứa ngáy sao?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– ÄÆ°á»£c rồi, tôi Ä‘i liá»n.
Dương Tiểu Tà trở vá» nhà bếp rá»a sạch cá, đốt lá»a nướng chÃn. Sau đó má»›i trở ra sân.
Lão già đã bá» thuốc và o má»™t thùng nước, để lên má»™t há»a lò đốt lá»a lên.
Tiểu Tà chạy đến thấy thuốc đã hòa tan láºp tức hai chân thá»§ thế, hay tay ôm tròn. Còn ông lão thì lấy kim châm đâm và o toà n thể các huyệt đạo trên mình Dương Tiểu Tà .
Không bao lâu, ông lão đã ghim xong hơn một trăm cây kim châm và o thân mình Tiểu Tà , và nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Tiểu Tà bắt đầu Ä‘i.
Tiểu Tà gáºt đầu, hai chân nhún má»™t cái đã nhảy và o thùng nước.
Láºp tức gã co chân lại, ngồi cúm rúm như má»™t pho tượng. Cả đến đầu tóc cÅ©ng ngáºp trong nước.
Lão già bắt đầu Ä‘un lá»a ...
Lá»a cháy phừng phừng ...
Thuốc nước bắt đầu nóng đến sôi, trong thùng nổi bá»t lên, mà Dương Tiểu Tà vẫn phải chịu đựng. Lối luyện công nà y rất kinh khá»§ng.
Äá»™ má»™t thá»i gian vừa đủ uống hết bình trà , lão già giảm lần nhiệt độ.
Dương Tiểu Tà nhảy phóc ra ngoà i.
Chỉ thấy toà n thân gã đỠlên như má»™t trái đà o. Má»—i huyệt đạo Ä‘á»u có bảy lá»— sâu vừa ngấm kim châm. NÆ¡i huyệt đạo có má»™t luồng khói trắng thoát ra.
Cho đến khi nhiệt độ hạ xuống thì những lá»— sâu trong ngưá»i gã má»›i trở lại nguyên trạng, nếu không để ý sẽ không thể tìm ra.
Qua má»™t lúc, bạch khà trong ngưá»i Tiểu Tà thoát ra hết, các môn huyệt cÅ©ng lặn xuống.
Dương Tiểu Tà thở ra một hơi, nói:
– Äến nay đã tiến bá»™ ra sao rồi lão đầu?
Lão già đáp:
– Ta dùng kim châm độ huyệt. Thá»§ pháp nà y bắt toà n bá»™ kinh mạch lưu thông. Ta đã dùng má»™t lúc đến lá»— kim, và môn dược thảo, Ä‘á»u hòa tan trong nước, để cho ngươi tắm. TÃnh ra thá»i gian nà y đã gần mưá»i năm rồi. Rất tốt, ta không để cho ngươi thất vá»ng.
Lão già nghĩ một lúc, rồi nói tiếp:
– Biện pháp nà y từ Thiếu lâm Äạt ma chân kinh truyá»n lại. Ngươi có biết Thiếu lâm là thiên hạ đệ nhất võ lâm không? Äạt ma tổ sư đã luyện đến mưá»i tầng khà công. Nhưng hôm nay có thể nói là ngươi đã đạt được bốn phần. Ngươi sẽ không bị khống chế huyệt đạo. Hôm qua, ta đã dùng kim châm khống chế huyệt Khúc Tuyá»n cá»§a ngươi chỉ là tạm thá»i là m cho ngươi bị tê liệt má»™t chút. Ngươi có thể dùng lá»— chân lông đổi khÃ, vì ta đã đả thông huyệt đạo chân lông, còn dùng thá»§y dược gần mưá»i năm nên khà chân lông không bị tái thu hồi. Như váºy, là ngươi đã đạt được công phu tối cao đó. Khà từ tâm sanh chu lưu khắp ngưá»i. Chỉ cần ngươi không bị nhiá»…m kim phấn, ngươi không thể chết được.
Tiểu Tà nghe nói đến đây cÅ©ng phấn khởi, há»i:
– Tại sao không chết được?
Lão già nói:
– Má»™t trăm lẻ tám món thá»§y dược nà y là Thiên hạ chi độc. Ná»™i công cá»§a ngươi đã chịu được gần mưá»i năm, thì ta nghÄ© các độc dược không hại ngươi được.
Có thể nói vạn độc bất xâm. Tóm tắt má»™t câu. Ta luyện cho ngươi được thoát thai hoán cốt, chỉ cần ngươi bảo vệ được tâm khuyên khà thì bất cứ thương tÃch thế nà o cÅ©ng cứu chữa được.
Nhưng rất tiếc ...
Tiểu Tà nói:
– Lão đầu! Ông đừng than thở, sá»± tháºt tôi cÅ©ng cố công luyện táºp rồi.
Gã đưa tay vá»— và o vai lão già như ngưá»i lá»›n an á»§i trẻ con.
Lão đầu lắc đầu:
– Cố công? Sá»± tháºt ngươi cÅ©ng chỉ thÃch luyện loại tà môn như ném xà ngầu, chạy cho ngưá»i ta Ä‘uổi theo, hoặc chui xuống nước ... Như váºy môn nà o là công phu võ há»c đây?
Tiểu Tà nói:
– Ba môn đó Ä‘á»u là công phu tuyệt há»c. Nếu ngưá»i khác xin há»c tôi không dạy đâu.
Lão già cưá»i nhạt:
– Ngươi nên biết ba môn đó, trừ ra môn chạy lẹ, thì còn lại Ä‘á»u không sá» dụng được để đối phó vá»›i các cao thá»§ võ lâm đương thá»i. Mai mốt ngươi gặp các cao thá»§ giang hồ, ngươi sẽ bị thiệt thòi không Ãt.
Tiểu Tà cau mà y:
– Cái gì là cao thủ giang hồ? Tôi tin rằng chúng nó không bắt tôi là m gì!
– Ngươi nói như váºy, ngươi gặp ta không phải bá» chạy sao?
– Äó là ông biết được bản lãnh cá»§a tôi. Äối vá»›i ngưá»i khác tôi không nhịn như váºy. Chỉ cần má»™t bà n tay tôi đã bóp chết hắn rồi.
Lão già cưá»i lá»›n:
– Ha ha! ÄÆ°á»£c rồi! Nếu tranh cãi ta không cãi lại ngươi. Bây giá», chỉ còn cách nấu ngươi thêm và i lần nữa để đỠphòng những trưá»ng hợp xảy ra ngoà i ý muốn cá»§a ta.
Dương Tiểu Tà nói:
– Ông đã nấu tôi gần mưá»i năm rồi, thì nấu thêm và i lần nữa có thấm và o đâu?
Lão già lắc đầu:
– Không còn thá»i gian nữa đâu. Ta dá»± tÃnh sai ngươi và o Trung Nguyên thay ta là m và i công việc.
Dương Tiểu Tà trố mắt:
– Cái gì? Ông muốn cho tôi và o Trung Nguyên sao?
Sá»± tháºt Dương Tiểu Tà là má»™t cô nhi, từ lúc nhá» lưu lạc ở các tiểu trấn, được ông lão Ä‘em vá» nuôi. Hắn lấy Trung Nguyên là m quê nhà . Hắn cÅ©ng muốn được và o Trung Nguyên chÆ¡i má»™t chuyến.
Hắn reo lên:
– A Tam! A Tứ! Ta sắp vá» Trung Nguyên rồi. Ta sẽ cho chúng bay giáºt mình.
A Tam, A Tứ chÃnh là những bạn bè cá»§a hắn từ lúc nhá» Ä‘i lang thang trong thị trấn. Riêng Tiểu Tà thì bị ông lão bắt Ä‘i, nên phải chia tay từ lúc đó.
Dương Tiểu Tà rất nhớ, nếu có dịp gặp lại, gã vui mừng không thể tả.
Rất tiếc, lúc đó chúng nó Ä‘á»u còn nhá», bây giá» biết chúng nó lưu lạc nÆ¡i đâu.
Dương Tiểu Tà đối vá»›i bạn bè rất thân tình. Gã muốn tìm lại hai ngưá»i bạn thuở nhá» nà y.
Lão già cưá»i nói:
– Không sai! Ta muốn cho ngươi và o chơi Trung Nguyên một chuyến. Ta cũng có chuyện phải đến Thiếu Sơn một lần.
Tiểu Tà nói:
– Lão đầu! Ông không theo tôi và o Trung Nguyên sao? Chỉ cần ông đi theo tôi, tiểu tỠnà y bảo lãnh ngà y nà o cũng cho ông ăn uống đầy đủ.
Lá»i nói cá»§a Dương Tiểu Tà không phải nói ngoa, lão già cÅ©ng tin như váºy, nhưng dụng ý cá»§a lão già là muốn để hắn lưu lạc giang hồ má»™t thá»i gian, nếm mùi cam khổ, sau nà y má»›i dá»… dạy.
Lão nói:
– Không! Ta không đi được! Ta phải để ngươi đi một mình.
Dương Tiểu Tà mừng rỡ nhảy dựng lên:
– Và o Trung Nguyên phải ăn uống cho tháºt ngon ...
Lão già cưá»i lá»›n, tiếng cưá»i vang cả núi rừng ...
Dương Tiểu Tà kinh ngạc há»i:
– Lão đầu! Ông là m sao váºy?
Lão già nói:
– Ngươi lo lắng cho ta?
Tiểu Tà lắc đầu:
– Chuyện nà y nhá» thôi. Ông cứ cưá»i lá»›n hÆ¡n nữa xem sao?
Lão già nói:
– Không! Ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa. Ngươi đừng lo cho ta.
Tiểu Tà thở dà i một tiếng:
– Xưa nay anh hùng ai cÅ©ng muốn thá» thách vá»›i Ä‘á»i. Cứ tá»± nhiên Ä‘i ...
o O o Gió lạnh đìu hiu ...
Tuyết bay lả tả ...
Nhưng có má»™t ngưá»i từ trước đến nay không biết lạnh lẽo là gì. Äó là Dương Tiểu Tà .
Ở vùng hồ Má»™t Tháp nà y chỉ có duy nhất má»™t tiểu trấn gá»i là thị trấn Tái Ngá»™.
Thị trấn nà y chỉ có má»™t con đưá»ng, gồm má»™t trăm ngôi nhà , do những dân săn bắn cư ngụ.
Trong đó có hai tiệm tạp hóa, má»™t tiệm cầm đồ, ba quán rượu, má»™t quán trà , má»™t nhà trá».
Dân cư ở đây rất tháºt thà , chân chất. Ai cÅ©ng lo việc săn bắn để sinh nhai.
Cuộc sống rất gian khổ.
Mùa đông đến, gió lạnh đìu hiu. Ai nấy Ä‘á»u phải mặc áo da thú, tụ táºp ở nÆ¡i kÃn gió.
PhÃa đông tiểu trấn có má»™t quán trà nhá», gồm tám bà n, trông rất đơn giản.
Bỗng có tiếng nói rất lớn phát ra:
– Tiểu nhị ca! Ta đến đây rồi.
Äó là tiếng nói cá»§a Dương Tiểu Tà . Ngưá»i chưa đến mà giá»ng nói đã oang oang.
Tên tiểu nhị ở trà thất nà y độ hai mươi tuổi, vóc ngưá»i bình thưá»ng, trước đây đã từng quen biết Dương Tiểu Tà .
Hắn thấy Dương Tiểu Tà vội chạy ra, mừng rỡ:
– Hôm nay ngươi đến đây sao? Mau và o đây trốn lạnh. Ta pha trà ngươi uống cho ấm.
Dương Tiểu Tà thở má»™t hÆ¡i trắng như khói, từ ngoà i cá»a nhảy và o, không có vẻ gì lạnh lẽo, cưá»i nói:
– Tiểu nhị ca! Tôi không cần uống trà , chỉ đi tìm Hai Ngốc. Chẳng biết nó có ở đây không?
Hai Ngốc cũng là một cô nhi, lưu lạc nơi đây, mang cái tên đứa trẻ lang thang.
Tiểu nhị cÅ©ng rất thương Hai Ngốc, vì hắn chỉ má»›i mưá»i hai tuổi không nÆ¡i nương tá»±a, phải đến là m công việc phụ giúp ở trà thất, nhưng thưá»ng ngà y bị tiểu nhị đánh Ä‘áºp luôn. Tuy váºy, tánh tình Hai Ngốc ai cÅ©ng mến, vì hắn tháºt thà , khá» khạo.
Tiểu nhị cưá»i nói:
– Hôm nay quán trà Ãt khách, nên ta cho hắn Ä‘i chÆ¡i rồi. Tiểu Tà , ngươi có việc cần thì cứ Ä‘i tìm hắn ở gốc cây, xó chợ ...
Tiểu Tà nói:
– Như váºy ta phải Ä‘i tìm Hai Ngốc.
Tiểu nhị cưá»i nói:
– Chốc nữa ghé lại đây. Ta chỉ ...
– ÄÆ°á»£c rồi! Chốc nữa ta sẽ trở lại. Tiểu nhị ca tánh tình hiá»n hâu, ta rất mến.
Tiểu Tà là đứa bé thương ngưá»i, nên kết bạn vá»›i má»™t số trẻ lang thang trong tiểu trấn nà y, luôn luôn giúp đỡ.
Gã nghĩ rằng trong thiên hạ nếu ai cũng giống như gã, cứ vui vẻ, không lo lắng, khổ đau thì tốt biết bao nhiêu.
Chỉ chốc lát, Tiểu Tà đã đến một gốc cây cổ thụ. Thấy một bầy trẻ không sợ lạnh xúm nhau chơi đùa ở đây.
Tiểu Tà kêu lên:
– Hai Ngốc! Ta đã đến đây.
Tiểu Tà vừa kêu vừa chạy đến.
Bá»n trẻ nhìn thấy Tiểu Tà la lá»›n:
– A! Tiểu Tà đến rồi! Chúng ta Tiểu Phán, Tiểu Äiá»n, Äại Ngu cÅ©ng ở đây.
Trong nhóm nà y có má»™t đứa trẻ trên đầu cá»™t ba nhúm tóc, mình mặc áo xanh, đưa tay phất phất. Hắn chÃnh là Hai Ngốc.
Tiểu Phán mặt như trái bưởi, tròn vo, độ mưá»i má»™t tuổi, giống như Thổ địa.
Äại Ngu thì đúng như tên gá»i, ngưá»i to như con heo, độ mưá»i lăm tuổi, so vá»›i Tiểu Tà cao hÆ¡n ná»a cái đầu.
Tiểu Äiá»n thì rất nhá» bé, chỉ má»›i chÃn tuổi, thân mình ốm teo.
Chúng nó Ä‘á»u là con cháu nhà săn bắn, thưá»ng ngà y sống rất kham khổ, xúm lại tụ táºp để bà y trò chÆ¡i.
Hai Ngốc chạy đến nắm tay Tiểu Tà :
– Tiểu Tà ! Tại sao lâu nay không thấy đến chÆ¡i, bá»n ta rất buồn muốn Ä‘i tìm mi ...
Tiểu Äiá»n xen và o:
– Tiểu Tà ! Hôm qua cha ta săn được con heo rừng, cha ta muốn Ä‘em cho mi Ãt thịt. Ä‚n ngon lắm ...
Tiểu Tà nói:
– Tiểu Äiá»n! Ta rất cảm Æ¡n tình thương cá»§a cha ngươi. Ta sẽ đến lấy. Ta sẽ Ä‘em chút Ãt trà tặng cha ngươi.
Bá»n trẻ vui vẻ cưá»i lên.
Cưá»i má»™t lúc Tiểu Tà nói:
– Hai Ngốc, Tiểu Äiá»n, Tiểu Phán ... ta báo cho chúng bay biết, ông ná»™i ta cho ta Ä‘i Trung Nguyên chÆ¡i sáu tháng. Các ngươi có thấy hứng thú không?
Tiểu Tà nói đến lão già trong túp nhà lá bao giá» cÅ©ng kêu là ông ná»™i. Nhưng sá»± tháºt mấy năm vá» trước, Tiểu Tà đã bị lão già nà y bắt Ä‘em vá» hồ Má»™t Tháp. Sá»± quan hệ giữa hai ngưá»i nà y vẫn còn chưa rõ.
Tiểu Tà gá»i lão già là lão đầu đã quen miệng, không sao sá»a được, và chÃnh lão già cÅ©ng thÃch Dương Tiểu Tà gá»i mình như váºy. Tên há» lão già giỠđây Tiểu Tà cÅ©ng không được biết.
Như váºy, cả hai ngưá»i kỳ quái sống chung vá»›i nhau má»™t chá»—. Nhưng phải công nháºn rằng cả hai Ä‘á»u có tình cảm thâm háºu. Cảm tình nà y và như má»™t sư phụ và má»™t đệ tá». Cảm tình nà y chỉ có hai ngưá»i trong cuá»™c biết thôi, còn ngưá»i ngoà i thì không ai hiểu rõ.
Hai Ngốc nói:
– Cái gì? Tiểu Tà muốn bỠchúng ta ư?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Hai Ngốc cứ yên tâm! Ta sẽ trở vỠđây rất nhanh. Nếu không trở vá» thì còn ai đến đây? Ta tÃnh há»i ngươi có muốn Ä‘i vá»›i ta và o Trung Nguyên hay không? Ở đó chắc chắn là rất vui.
Hai Ngốc nói:
– Ngươi chưa và o Trung Nguyên thì là m sao biết được ở đó rất vui? Thực ra ta cũng muốn đi theo.
Tiểu Phán reo lên:
– Tiểu Tà ! Ta cũng muốn đi theo nữa.
Tiểu Tà cưá»i.
Sá»± tháºt hắn đâu có muốn dẫn ai Ä‘i. Hắn nghÄ© đến bản thân hắn chưa biết phải ra sao.
o O o Tiểu Tà chạy và o trong trấn, vung tay múa chân, mặt mà y vui vẻ, nói với Hai Ngốc:
– Sá»± tháºt cá» bạc là cá» bạc, không có bản lãnh thì không được.
Hai Ngốc há»i:
– Tiểu Tà ! Hôm nay kiếm được bao nhiêu tiá»n?
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta hôm nay ăn không Ãt tiá»n, bây giá» chia nhau tiêu xà i.
Hai Ngốc nói:
– Chỉ cần cho chúng tôi chút Ãt là đủ rồi.
Tiểu Tà nói:
– Không được! Ta sắp Ä‘i Trung Nguyên, thá»i gian không biết bao lâu. Từ nay ai cho tiá»n chúng bay tiêu xà i? Chúng bay nên giữ số tiá»n nà y để sá» dụng khi cần thiết. Trên Ä‘á»i nà y tìm được ngưá»i tốt rất khó. Ta đã có mưá»i năm kinh nghiệm.
Hoà n cảnh khổ sở nà y ta không muốn nhìn thấy.
Nói xong, Tiểu Tà lấy tiá»n bạc chia cho tất cả bạn bè, bản thân chỉ để lại chút Ãt.
Số tiá»n Tiểu Tà chia cho Hai Ngốc hai trăm lượng. Äại Ngu ba mươi lượng, Tiểu Phán ba mươi lượng, Tiểu Äiá»u ba mươi lượng.
Hai Ngốc nói:
– Tiểu Tà ! Sao anh cho tôi nhiá»u quá váºy? Tôi dùng không hết số tiá»n nà y!
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Hai Ngốc! Ngươi chỉ có tiểu nhị ca, không cha mẹ, nếu có chuyện mướn ngưá»i ta giúp đỡ khó tìm được. Äể lại số tiá»n nà y ngươi sẽ an tâm hÆ¡n, nếu tiêu xà i không hết lúc ta trở vá» sẽ trả lại cho ta.
Hai Ngốc không từ chối, hắn đã biết dụng ý cá»§a Tiểu Tà , có nói cÅ©ng vô Ãch.
Äại Ngu nói:
– Tiểu Tà ! Tại sao anh không để dà nh tiá»n?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Không cần! Chỉ cần nÆ¡i nà o có chó thì ta không chết đói. NÆ¡i nà o có ngưá»i thì ta có tiá»n xà i. Äồng thá»i, bản thân ta cÅ©ng không cần xà i tiá»n. Các ngươi không phải lo lắng cho ta.
Äại Ngu cưá»i nói:
– Như váºy Trung Nguyên vẫn dá»… kiếm tiá»n sống sao?
Tiểu Tà nói:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Ngưá»i Trung Nguyên rất chân chất. Nghe nói lừa và ngá»±a há» cÅ©ng còn không phân biệt được. Váºy ta rất dá»… kiếm ăn.
Bá»n chúng nghe nói cưá»i hÃp mắt, vì trong óc bá»n chúng Tiểu Tà là má»™t ngưá»i bản lãnh siêu phà m, lá»i nói cá»§a hắn giá trị như và ng ngá»c. Rất tiếc, Tiểu Tà lại là má»™t tay nói dóc số má»™t trên Ä‘á»i nà y.
Tiểu Tà thấy mặt trá»i sắp lặn liá»n nói:
– Thôi, chúng ta chia tay. Trá»i sắp tối rồi!
Tiểu Phán nói:
– Như váºy lần chia tay nà y là lần chót sao? Tiểu Tà ! Äừng quên lúc đến Trung Nguyên phải có tin tức vá» cho chúng ta biết.
Tiểu Tà cưá»i:
– Nhất định rồi! Dù ở nÆ¡i chân trá»i góc bể ta cÅ©ng không quên những ká»· niệm lúc thiếu thá»i.
Cả bá»n chia tay, vui vẻ trở vá» mang theo má»™t tình cảm rất sâu sắc.
Chỉ chốc lát có tiếng vó ngựa vang lên trong tiểu trấn.
Trên con đưá»ng và o tiểu trấn bấy giá» có má»™t con ngá»±a ô phi rất nhanh, bốn vó ráºp rá»nh, khà thế rất hùng dÅ©ng là m cho dân chúng ai nấy Ä‘á»u kinh ngạc.
Nhìn qua con ngựa, ai cũng biết đó là giống kỳ mã Hắc long câu, từ sa mạc đến, thân mình vạm vỡ, sắc lông đen mướt.
Trên lưng ngựa là một Hắc y thiếu nữ xinh đẹp.
Thiếu nữ mặc võ phục, mang già y cao cổ, trên đầu thắt hai bÃm tóc bá» dà i xuống lưng, tay cầm roi da.
Toà n thân mà u đen, trông thấy uy nghiêm, thanh lịch.
Vừa rẽ và o thị trấn, Hắc y thiếu nữ hình như có vẻ kiêu căng, muốn phô diễn uy phong của mình, nên hét lên một tiếng, đưa roi đánh và o mông con Hắc long câu, là m cho con ngựa nà y đã phi nhanh còn phi nhanh hơn nữa.
Con ngá»±a hà lên mấy tiếng, bụi cát tung trá»i, phóng mình như gió, không còn biết trên đưá»ng có ngưá»i hay không.
Giữa lúc đó, Tiểu Tà nhìn thấy Tiểu Äiá»n Ä‘ang Ä‘i bá»™ qua đưá»ng.
Té ra Tiểu Äiá»n vừa được chia tiá»n, lòng phấn khởi, chạy vá» nhà không để ý đến tình trạng nguy biến sắp xảy ra.
Hắn không để ý, vì bình thưá»ng trong tiểu trấn nà y là m sao có thể xảy ra chuyện lạ như váºy.
Tiểu Tà nhìn thấy kinh hãi, trước mặt gã như đã thấy Tiểu Äiá»n sắp bị con Hắc long câu cá»§a cô gái áo Ä‘en giẫm nát.
Gã hét lên má»™t tiếng lá»›n, phi thân hướng vá» phÃa Tiểu Äiá»n phóng tá»›i.
– Phạch!
Tiểu Tà đã xô Tiểu Äiá»n tránh sang má»™t bên té nằm trên mặt đất.
Hắc long câu hà lên má»™t tiếng, phóng qua ngưá»i Tiểu Tà , chỉ cần má»™t chút không may là dáºm lên lưng gã rồi.
Tiểu Tà nhìn thấy Tiểu Äiá»n đã thoát hiểm, tuy bản thân đã bị té dưới đất, nhưng vẫn vô sá»± nên rất tá»± mãn cưá»i nói:
– Không sai! Ớt cay là ớt hiểm! Hi ... hi ...
Ai ngá» tiếng cưá»i chưa dứt, trên lưng Tiểu Tà đã nghe “Phạch†má»™t tiếng, là m cho gã nhà o lăn tá»›i trước.
Qua má»™t vòng nhà o lăn, Tiểu Tà đứng dáºy chưa vững thì thấy thiếu nữ áo Ä‘en mặt giáºn dữ, vung roi hướng vá» phÃa gã đánh tá»›i.
Tiểu Tà kêu lớn, hai tay phất ra một chiêu nắm cứng roi ngựa của hắc y thiếu nữ nói:
– A đầu! Ta không gây chuyện đến ngươi thì đã may lắm rồi. Sao ngươi còn dám đánh ta? Ngươi tưởng ta dễ hiếp sao?
Tiếng nói vừa dứt, hắc y thiếu nữ đã phóng má»™t mÅ©i phi tiêu nhắm ngay ngá»±c Tiểu Tà , kèm theo giá»ng nói lanh lảnh:
– Con trai thối tha! Ngươi dám cản đưá»ng bổn cô nương!
Giá»ng nói tuy kiá»u mỵ, nhưng có vẻ hung dữ.
Tiểu Tà kinh hãi, hai tay vạch chéo, phát ra má»™t chiêu Phất vÅ© đánh tạt mÅ©i phi tiêu, đồng thá»i đánh tạt vá» phÃa đầu ngá»±a má»™t chưởng.
Gã nghÄ© rằng đánh ngá»±a tốt hÆ¡n đánh ngưá»i, cố ý muốn cho hắc y thiếu nữ té xuống.
– Hà ... hà ...
Hắc long câu bị đánh, hà lên mấy tiếng, nhảy lồng lên.
Hắc y thiếu nữ kinh hãi hét lên, nhưng nhỠtà i kỵ mã hay, nên không vì thế mà té xuống. Roi ngựa của nà ng vẫn hướng vỠTiểu Tà đánh tới.
– ÄÆ°á»£c!
Tiểu Tà hừ một tiếng, thân mình chớp động, hai tay tung ra, nắm cứng roi ngựa của thiếu nữ hét to:
– Tiểu a đầu! Cỡi ngá»±a không mở mắt, đã đụng ngưá»i còn dám đánh ngưá»i.
Cô là hạng ngưá»i nà o?
Thiếu nữ cưá»i nhạt:
– Tiểu quá»·! Ngươi là hạng ngưá»i nà o mà dám cản đầu ngá»±a cá»§a bản cô nương?
Lưng của Tiểu Tà vừa rồi đã bị thiếu nữ đánh một roi, nên gã giả trò đưa tay xoa xoa, trêu ghẹo:
– Ôi! Äau quá!
Hắc y thiếu nữ nói:
– Tiểu quỷ! Ngươi dám động đến ta, Phi Long Bảo cha ta nhất định không bỠqua.
Câu nói vừa kiêu ngạo vừa Ä‘e dá»a ...
Lúc nà y trên đưá»ng đã có nhiá»u ngưá»i đứng xem.
Hắc y thiếu nữ muốn biểu dương uy danh cá»§a nà ng trước mặt má»i ngưá»i, nên thúc mạnh hai chân và o hông ngá»±a, muốn cho ngá»±a nhảy tá»›i đạp nát Dương Tiểu Tà .
Tiểu Tà phi thân né qua ...
Lúc nà y Tiểu Tà có ý muốn đùa cợt. Gã cưá»i lá»›n:
– Phi Long Bảo là cái gì? Dương Tiểu Tà ta đâu có sợ ai? Nếu được gặp một lần thì chưa chắc cái tên Phi Long Bảo đó còn dám ...
Câu nà y Tiểu Tà cảm thấy rất đắc ý ...
Nhưng nếu Tiểu Tà biết rằng Phi Long Bảo là đệ nhất võ lâm Äại Bảo, có thể gã đã bá» chạy rồi, là m sao dám trêu tức hắc y thiếu nữ như váºy.
Hắc y thiếu nữ nổi giáºn:
– Tiểu quỷ! Ngươi dám sỉ nhục Phi Long Bảo? Ngươi chán sống rồi sao?
Nà ng vung tay trái ra, phóng một cây phi tiêu và o mắt trái của Tiểu Tà .
Hà nh động của hắc y thiếu nữ nà y rất ác hiểm, song Tiểu Tà chỉ cần phất tay một cái, dễ dà ng đánh tạt cây phi tiêu sang một bên, và nói:
– Con bé phách lối! Bản lãnh rất tầm thưá»ng, đâu đáng cho tiểu gia để ý.
Vừa nói Tiểu Tà vừa phóng trả lại cây phi đao.
– Xạch!
Cây phi đao lá liễu đã ghim và o cổ áo của hắc y thiếu nữ.
Tiểu Tà đắc ý cưá»i to:
– Sao, có khá hơn cô nương không? Cô nương phải mở to mắt mà nhìn cho kỹ.
Hắc y thiếu nữ không ngá» tên tiểu quá»· dÆ¡ dáy như váºy mà võ công lại uyên thâm. Cô ta muốn tránh né nhưng lá»±c bất tòng tâm. May mà Tiểu Tà chỉ biểu diá»…n phi Ä‘ao, không có ác ý hại ngưá»i.
Mặt mà y hắc y thiếu nữ biến sắc. Nà ng lá»›n giá»ng:
– Tiểu quỷ! Ngươi dám vô lễ với ta! Cha ta là Phi Long Bảo chủ không thể bỠqua cho ngươi.
Cô gái áo Ä‘en nà y chÃnh là ái nữ cá»§a Phi Long Bảo chá»§, tên VÄ© Diệu Cầm. Từ nhá» gia đình nuông chiá»u quá mức, không chịu táºp luyện võ công, bây giỠđã thấy bản thân không đối phó nổi vá»›i giang hồ, nên phải lấy uy danh cá»§a cha nà ng để uy hiếp má»i ngưá»i.
Rất tiếc, Dương Tiểu Tà không phải là ngưá»i đã từng sống trên giang hồ, nên không biết nể sợ ai ...
Gã cưá»i hì hì:
– Ta còn muốn giết luôn cả Phi Long Bảo nữa.
Tiểu Tà phóng tiếp một cây phi đao thẳng và o đùi hắc y thiếu nữ.
Hắc y thiếu nữ lắc mình tránh né, tưởng rằng bản thân đã trúng phi đao rồi.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Äừng vá»™i! Ta chưa muốn cô nương sá»›m khai hoa. Ta chỉ muốn phóng ngay yên ngá»±a, là m má»™t trò đùa cho cô nương vui mắt. Nếu có gì thất lá»… xin tha thứ.
Hắc y thiếu nữ mặt tái nhợt, vừa sợ vừa giáºn, hét lên má»™t tiếng, thúc ngá»±a nhảy tá»›i đạp Tiểu Tà . Äồng thá»i xuất thá»§ ném má»™t cây phi tiêu vá» phÃa Tiểu Äiá»n, ý muốn là m cho Tiểu Tà bối rối.
Tiểu Tà đâu ngá» cô gái nà y độc ác như váºy, nổi giáºn hét lên má»™t tiếng, dùng chiêu Truy hồn quán nháºt phóng má»™t cây phi Ä‘ao vá» phÃa Tiểu Äiá»n.
– Cheng!
Hai tiếng thép chạm nhau vang lên, cây phi Ä‘ao cá»§a Tiểu Tà đã đánh tạt cây phi tiêu cá»§a thiếu nữ áo Ä‘en sang má»™t bên. Chỉ cháºm trá»… má»™t chút Tiểu Äiá»n đã mất mạng rồi.
Lúc nà y, hắc y thiếu nữ liếc thấy phÃa sau lưng Tiểu Tà bá» trống, không đỠphòng, đắc ý cưá»i má»™t tiếng, phóng luôn năm cây phi tiêu và o lưng Tiểu Tà hét:
– Lần nà y xem thỠngươi còn né tránh được hay không?
Tiểu Tà cảm giác sau lưng có năm luồng chỉ công đâm tới, rất tiếc bản thân hắn đang treo trên không trung, không thể né tránh được, chỉ còn có cách rút cây phi đao ra đánh đỡ.
Vai bên trái của gã đã bị một cây phi tiêu đâm trúng, thân hình hắn té xuống đất, máu rướm ướt áo.
Tiểu Tà giáºn dữ hét lên:
– Tiểu a đầu! Không ngỠngươi quá độc ác.
Vừa nói Tiểu Tà vừa lao mình và o hắc y thiếu nữ, khà thế như con cá»p bị thương, rất hung dữ.
Hắc y thiếu nữ thấy Tiểu Tà đã bị trúng phi tiêu mà vẫn còn hung hăng như váºy, nên kinh hãi, không dám giao đấu.
Nà ng quay đầu thúc ngựa chạy trốn vỠhướng Tây tiểu trấn.
Tiểu Tà chạy theo thét to:
– Tiểu a đầu! Ngươi trốn đi đâu?
Tiểu Tà đã nổi tiếng là ngưá»i chạy vô địch, nên chỉ trong chốc lát gã đã Ä‘uổi kịp, nắm chặt Ä‘uôi ngá»±a.
– Phạch!
Hắc y thiếu nữ vung roi quất ngược và o vai gã.
Tiểu Tà không né, cứ tiếp tục nắm chặt Ä‘uôi ngá»±a, tay phải đâm má»™t cây phi Ä‘ao và o mông ngá»±a, hai chân Ä‘eo cứng lên, miệng cưá»i hà hÃ:
– Soẹt!
Tiểu Tà đã dùng phi đao cắt mất đuôi ngựa rồi.
Gã cưá»i lá»›n:
– Má»™t cô gái đẹp cưỡi ngá»±a không có Ä‘uôi. Hà hÃ!
Tiểu Tà đã chịu đựng một roi để cắt đứt đuôi ngựa, trêu ghẹo cô gái đẹp.
Trong thiên hạ tìm ra ngưá»i thứ hai tháºt hiếm có.
Gã cà ng nghÄ© cà ng tức cưá»i.
Lúc đó ngựa đã chạy mất và o rừng.
Tiểu Tà vừa cưá»i, vừa xem lại thân mình, thấy không há» gì cả. MÅ©i phi tiêu chưa đủ là m cho hắn bị thương, nhưng cÅ©ng chảy rất nhiá»u máu.
– Phì!
Hắn nhổ má»™t bãi nước bá»t xuống đất, giáºn dữ nói:
– Tháºt xui xẻo! Ta chưa từng gặp má»™t cô gái nà o ác độc như váºy. Lần sau ta nhất định phải cạo trá»c đầu cô gái nà y để cho cô ta là m ni cô.
Nói xong, Tiểu Tà chạy đến chá»— Tiểu Äiá»n.
Má»i ngưá»i xung quanh Ä‘ang đứng xem, thấy cuá»™c biểu diá»…n nà y có vẻ hấp dẫn, Ä‘á»u vá»— tay tỠý khen ngợi Tiểu Tà .
Tháºt ra, lần nà y Tiểu Tà đã là m vui cho dân cư trong tiểu trấn.
Tiểu Tà đến bên Tiểu Äiá»n há»i:
– Tiểu Äiá»n! Có sao không?
Tiểu Äiá»n nói:
– Không sao! Nhưng trên mông hơi đau một chút.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Váºy thì khá»i lo! Không bị thương thì khá»e rồi. Bữa khác ta bắt cô gái nà y rá»a nhục. Bây giá» trá»i đã gần tối rồi, hãy vá» nhà để cha mẹ khá»i trông.
Tiểu Äiá»n nói:
– Cảm ơn anh Tiểu Tà ! Em vỠnhà ngay.
Bá»—ng có Hai Ngốc chạy đến há»i:
– Tiểu Tà có bị thương không? Con nhá» nà y tháºt hiểm ác. Có thể từ Trung Nguyên đến đây.
Giá»ng Hai Ngốc có vẻ giáºn dữ cô gái áo Ä‘en vừa rồi.
Tiểu Tà nói:
– Con bé đó có gì mà khoe khoang, ả chỉ cáºy thế hiếp ngưá»i. Ả lấy uy danh cá»§a Phi Long Bảo gì đó để dá»a thiên hạ.
Hai Ngốc nói:
– Nhưng vừa rồi hình như Tiểu Tà không muốn là m hại cô gái hiểm ác ấy.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Ta thì chuyên môn giết chó.
Hai Ngốc vừa rồi rất lo lắng sợ Tiểu Tà gặp nguy hiểm. Nhưng bây giỠthì thấy gã vẫn bình yên, trong lòng rộn rã vui mừng.
Tiểu Tà nói tiếp:
– Huynh cứ yên tâm! Ông nội tôi đã nói trong thiên hạ không ai lấy được sinh mạng của tôi.
Vừa nói Tiểu Tà vừa đưa cánh tay trái lên để chứng tỠgã chỉ bị thương ngoà i da thôi.
Hai Ngốc yên tâm:
– Không ngỠvõ công của đệ rất cao siêu, từ nay huynh yên tâm rồi.
Tiểu Tà nói:
– Huynh quá khen. Nói vá» võ công thì đệ không đủ bản lãnh. Lúc nãy đệ cÅ©ng bị té dưới đất, như váºy võ công còn rất kém.
Hai Ngốc nói:
– Tại vì đệ muốn cứu Tiểu Äiá»n nên bị sÆ¡ hở, nếu không dá»… gì con bé áo Ä‘en đó hạ nhục đệ được.
Tiểu Tà nói:
– Huynh nói rất đúng. Lần nà y tại vì đệ không cẩn tháºn, thiếu kinh nghiệm giao đấu, lần sau nếu gặp con nha đầu đó đệ phải cắt đứt cái Ä‘uôi tóc cá»§a ả má»›i đã giáºn. Thôi chúng ta Ä‘i. Äệ phải trở vỠđể ông ná»™i khá»i chá».
Hai ngưá»i và o trà thất, uống trà ăn mấy cái bánh bao, tán gẫu má»™t hồi rồi chia tay.
Trên đưá»ng vá», Tiểu Tà lúc vui lúc giáºn, gã lẩm bẩm:
– Phi Long Bảo là cái gì mà là m cho thiên hạ phải sợ hãi. Lần sau ta phải bắt chúng nó cạo trá»c đầu, đà n ông là m hòa thượng, đà n bà là m ni cô. Pháºt ta phổ độ ...
phải quảng khai thiá»n môn ...
Gã cà ng nói cà ng hứng thú, quên hết những chuyện nguy hiểm lúc nãy.
|

05-08-2008, 12:08 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 3
DẤN BƯỚC GIANG HỒ
Gió lạnh cuốn lên ...
Mặt trá»i chen núi ...
GiỠnà y tại “Thông Thực Tiểu Trúc†cũng im lìm.
Lão già đang chá», thấy Tiểu Tà trở vỠđầu tóc quần áo xốc xếch, láºp tức há»i:
– Chuyện gì xảy ra váºy? Có phải vừa dá»± má»™t cuá»™c thà võ không? Có Ä‘áºu được Trạng Nguyên hay không?
Lão già nà y cứ má»—i khi có cÆ¡ há»™i thì chá»c ghẹo, không bá» qua.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Thi thì chưa Ä‘áºu, nhưng đã bị con chó Ä‘en cắn rất Ä‘au.
– Con chó nà o thế? Có hung dữ không?
– Nó là con cẩu cái. Vì nó là con chó cái nên tôi mới bị thương. Con chó cái nà y hung dữ lắm.
– Chó cái ư? Váºy thì chuyện kỳ lạ rồi! NÆ¡i thị trấn nà y hình như không có con chó cái nà o biết cắn ngưá»i. Nó từ đâu đến váºy?
– Phi Long Bảo.
Lão già giáºt mình đứng phắt dáºy, nhìn Tiểu Tà há»i lại:
– Tháºt Phi Long Bảo sao?
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Sao? Lẽ nà o con chó cái nà y có một lai lịch đáng sợ?
Lão già không nói, cứ lặng yên Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, hình như Ä‘ang suy nghÄ© Ä‘iá»u gì quan trá»ng lắm.
Qua một lúc, lão lẩm bẩm:
– Không thể được! Không thể được! Chúng nó ẩn cư mãi nÆ¡i Hà Lan SÆ¡n, không lẽ đã phát triển tá»›i đây rồi? á»’! Hoặc là có thể ... vì đã mưá»i năm rồi ...
Tiểu Tà ngạc nhiên:
– Lão đầu! Ông Ä‘ang nói gì váºy? Phi Long Bảo nà y là cái gì? Nếu tốt thì bá» qua, nếu xấu thì cÅ©ng tha thứ cho chúng nó má»™t lần, nhất là con chó cái nà y.
Lão già than thở:
– Chuyện nà y khó nói lắm! Thá»±c ra chúng là ngưá»i chánh phái, nhưng ta cảm thấy như có vấn Ä‘á». Tiểu Tà , lần nà y ta sai ngươi Ä‘i là m công chuyện cho ta, bên trong có chuyện Phi Long Bảo nữa.
Tiểu Tà vui vẻ:
– Thiệt sao?
Tiểu Tà tưởng không có cÆ¡ há»™i để đến Phi Long Bảo tái ngá»™ cô gái áo Ä‘en ranh mãnh kia. Nhưng như váºy là có dịp rồi.
Äầu óc cá»§a Tiểu Tà đã nghÄ© cách đối phó, nên rất há»›n hở, múa tay múa chân, như đứa bé được ăn kẹo.
Lão già thấy cá» chỉ cá»§a Tiểu Tà rất lấy là m lo ngại, sợ Tiểu Tà còn quá non trẻ, gây nên đại há»a, liá»n nói:
– Tiểu Tà ! Trước khi chưa hiểu rõ Phi Long Bảo, không được là m khó dá»… ngưá»i ta. Tuy bá»n chúng thế lá»±c má»—i ngà y má»™t mạnh, nhưng chúng chưa là m Ä‘iá»u gì quấy, ảnh hưởng đến võ lâm. Ngươi chỉ được âm thầm Ä‘iá»u tra. Hiểu chưa?
Tiểu Tà trỠmôi:
– Con cảm thấy Phi Long Bảo cũng là thứ ma quỷ ác nhân, không tốt gì. Nếu không thì sao có cô gái nà y xuất hiện.
Nói câu nà y rõ rà ng Tiểu Tà đã có ác cảm với Phi Long Bảo qua thái độ của hắc y thiếu nữ.
Lão già thở nhẹ:
– Tiểu Tà ! Con đừng có ngá»™ nháºn. Con chưa bước ra giang hồ, nên có nhiá»u chuyện không thể lấy lý suy Ä‘oán được.
– Không phải con lấy lý suy Ä‘oán, hay cố chấp, nhưng chưa thấy chúng nó là m Ä‘iá»u gì gá»i là chÃnh nghÄ©a.
Lão già lắc đầu:
– Äừng nói báºy! Có lúc dùng lý luáºn suy Ä‘oán hay sai lạc. Bây giá», con phải chuẩn bị hà nh trang và i ngà y nữa lên đưá»ng và o Trung Nguyên.
Lão già biết tánh cá»§a Tiểu Tà hay gây rắc rối, cái gì đã in qua trà óc gã thì cÅ©ng như vết má»±c bôi trên vách tưá»ng, khó lòng xóa Ä‘i được.
Lão già ôn tồn:
– Con đến Trung Nguyên phải tu luyện bản thân, đừng ham chÆ¡i nhụt chà khÃ.
Tiểu Tà hừ một tiếng:
– Lão đầu! Ông đã nghiêm khắc vá»›i tôi gần mưá»i năm nay. Nếu tôi thiếu chà khà đã chết trong tay ông rồi. Ông chưa thấy sao?
Lão già nói:
– Không phải ta muốn ngươi cá»±c khổ đâu, nhưng tu luyện là ná»n tảng cá»§a con ngưá»i khi phải đối phó vá»›i cuá»™c sống. Hôm nay bản lãnh cá»§a con tương đối rồi, nhưng kinh nghiệm giang hồ còn chưa đủ. Nếu con có đủ kinh nghiệm giao đấu thì vừa rồi không bị thương, cÅ©ng không bị té đến mình mẩy dÆ¡ dáy như váºy. ChÃnh vì võ công cá»§a con rất yếu kém.
Tiểu Tà lúc nà o cÅ©ng nghe lảo già chê hẳn vô công yểu kém, nên chán nản há»i:
– Lảo Äầu! Ông cố tình bắt tôi đến đây luyện võ công là m hao mòn tuổi trẻ cá»§a tôi, nên tôi nhất định không há»c. Ông còn muốn sai tôi dấn bước giang hồ mà không cho tôi có quyá»n suy Ä‘oán việc thiên hạ.
Lão già đôi mắt đầy ưu tư, nhìn Tiểu Tà không nói.
Tiểu Tà biện minh:
– Bởi vì con tiểu a đầu đó dùng ám khà hại mạng Tiểu Äiá»n, nên tôi phải phất phi Ä‘ao đánh bạt ám khà cứu hắn, vì thế mà địch thá»§ lợi dụng cÆ¡ há»™i đả thương.
Lão già dịu giá»ng:
– Cứ tranh cãi mãi! Nếu con có đủ kinh nghiệm thì đã thấy địch thá»§ lợi dụng tình cảm cá»§a con, kÃch và o Tiểu Äiá»n, để con phân tâm, tìm cÆ¡ há»™i sÆ¡ hở ám toán.
Mặt khác, nếu võ công của con cao siêu, thì phi tiêu cô nương kia cũng không hại con được.
Tiểu Tà cưá»i lá»›n:
– Phải rồi! Con hiểu rồi.
Lão già nói:
– Từ nà y vá» sau con phải nhá»› rằng khi cùng vá»›i địch thá»§ giao tranh, không được phân tâm. Nhiá»u trưá»ng hợp vì má»™t chuyện nhá» mà phải bá» mạng đấy. Con hiểu chưa?
Tiểu Tà cúi đầu:
– Con đã hiểu rồi.
Lão già liếc một mắt nhìn Tiểu Tà :
– Äã bị thương nhất định phải Ä‘iá»u trị, không cần nặng hay nhẹ. Con hãy Ä‘i trị thương mau. Ngưá»i sống trên giang hồ phải lo cho bản thân mình, nếu bản thân mình không lo được thì còn mong giúp gì cho kẻ khác.
Tiểu Tà cau mà y nghĩ thầm:
– Ra ngoà i bị chó cắn, vá» nhà lại bị chá»i rá»§a. Tháºt xui xẻo.
Sá»± tháºt thương thế cá»§a Tiểu Tà đã hồi phục, nhưng lão già đã ra lệnh, Tiểu Tà không dám cãi lá»i.
Gã cầm kim châm ghim và o mấy huyệt đạo.
Lão già cÅ©ng biết Tiểu Tà đã ngâm thuốc nước gần mưá»i năm, không dá»… gì nhiá»…m độc, nhưng lão là m như váºy chỉ táºp cho Tiểu Tà phải tháºn trá»ng giữ mình không để sÆ¡ suất.
Äợi Tiểu Tà chữa thương xong, lão già lên tiếng:
– Mấy ngà y còn lại trước khi và o Trung Nguyên con phải luyện công chăm chỉ, có gì không hiểu phải há»i ngay. Thá»i gian nà y chúng ta vẫn còn sống bên nhau, vẫn còn cÆ¡ há»™i nhắc nhở. Äến lúc và o Trung Nguyên, nếu con muốn há»i thì không có ngưá»i chỉ bảo đâu. Äến lúc đó bao nhiêu khó khăn con phải gánh vác hết.
Tiểu Tà bâng khuâng:
– Vâng, con phải luyện thêm võ công ...
o O o Trăng lạnh ...
Tuyết rơi lả tả ...
Ãnh trăng lóng lánh trên tuyết như pha lê ...
Từ đó, hÆ¡n má»™t tháng, Tiểu Tà không rá»i khá»i túp lá»u ná»a bước, suốt ngà y đêm lo luyện táºp võ công.
Cùng vá»›i việc táºp luyện, Tiểu Tà lại có cảm giác thay đổi trong tâm tưởng.
Cùng vá»›i lão già không rõ lai lịch, chung sống vá»›i nhau gần mưá»i năm, nay đến lúc chia tay là m sao không bùi ngùi, xúc động.
ChÃnh cuá»™c chia ly nà y đã là m cho Tiểu Tà đổi tánh.
Lòng Tiểu Tà rất Ä‘au xót. Trong thá»i gian ngắn nà y, Tiểu Tà cố gắng nghe lá»i dạy bảo, không là m cho lão già pháºt ý, tức giáºn.
Lão già đối vá»›i Tiểu Tà cÅ©ng rất thương yêu, ngoà i việc chỉ dạy võ công và dùng kim châm độ huyệt, lão còn dạy má»™t số kinh nghiệm giang hồ, việc nà o phải cẩn tháºn để tránh cho Tiểu Tà những thiệt thòi.
Nháy mắt một tháng đã qua rồi.
Má»™t hôm lão già thức dáºy sá»›m, pha trà ngồi uống, nét mặt đầy ưu tư.
Äôi lúc lão nhìn trá»i ... có lúc lão già nhìn dòng thác đổ ... có lúc thở than ...
Lão già biết Tiểu Tà sắp rá»i khá»i nÆ¡i đây, lòng thấy sầu thảm, quạnh hiu.
Bao nhiêu năm qua, tình cảm nà y rất sâu Ä‘áºm, không sao diá»…n tả nổi.
Tiểu Tà thức dáºy, trông thấy kêu lá»›n:
– Lão đầu! Ông dáºy sá»›m như váºy sao?
Lão già nói:
– Ta đang ở ngoà i hiên.
Tiểu Tà chạy ra ngoà i, ngồi bên ông lão.
Lão vuốt tóc Tiểu Tà , thở một hơi dà i:
– Tiểu Tà ! Äã đến lúc con phải ra Ä‘i rồi.
Tiểu Tà nhìn lão già . Bốn mắt nhìn nhau. Lão già hơi run run, quay nhìn hướng khác, lão sợ nước mắt rơi xuống.
Tiểu Tà đứng dáºy, chắp tay lạy lão già :
– Lão đầu! Con cảm Æ¡n ông dạy dá»— để con không trở thà nh ngưá»i vô dụng.
Lão già gượng cưá»i:
– Tiểu Tà , đừng nói báºy. Bao nhiêu năm qua có ngà y nà o con không hiếu thuáºn đâu? Tuy có lúc con cợt đùa, mà bây giá» nghÄ© đến ta cÅ©ng muốn cưá»i. Con đã để lại cho ta ấn tượng tình cảm sâu xa rồi.
Tiểu Tà xúc động:
– Con xin lỗi lão đầu. Có gì không phải con xin lão đầu tha thứ.
Lão già tiếp tục vuốt tóc Tiểu Tà :
– Con mau thu xếp hà nh trang. Ngà y hôm nay phải lên đưá»ng. Äi sá»›m vá» sá»›m. Con hãy ghi nhá»› những Ä‘iá»u ta dặn dò.
Tiểu Tà ngạc nhiên:
– Lão đầu! Ông hy vá»ng cái gì sao không nói cho con rõ.
Lão già muốn nói, nhưng hình như có gì ngại ngùng, chỉ than thở:
– Sá»± tháºt không có gì. Ta chỉ hy vá»ng lần nà y con ra Ä‘i được nhiá»u lạc thú, an toà n trở vá».
Tiểu Tà há»i:
– Không phải ông muốn con thay ông là m việc gì đó sao?
Lão già cưá»i nhẹ:
– Công việc cÅ©ng không quan trá»ng gì. Con đến Trung Nguyên chỉ thuáºn tiện thì là m mà thôi. Thà nh hay không thà nh cÅ©ng không sao.
Tiểu Tà nói:
– Váºy ông cÅ©ng phải nói ra cho con biết chứ.
Lão già uống hết một chung trà , suy nghĩ rất lâu, nói:
– Không có gì quan trá»ng. Chỉ cần con đến Trung Nguyên để ý má»™t chút.
Hiện tại võ lâm hai đại môn phái Phi Long Bảo và Thần Võ môn, má»™t bên tại phÃa Bắc, và má»™t bên tại phÃa Nam.
Tiểu Tà chú ý:
– Con phải để ý những gì?
Lão già nói:
– Gần đây mưá»i mấy năm, trong giang hồ rất nhiá»u cao thá»§ bị mất tÃch. Số ngưá»i nà y thanh niên cÅ©ng có, trưởng lão cÅ©ng có. Ta cảm giác bá»n há» mất tÃch có liên quan vá»›i hai đại môn phái nà y. Con để ý má»™t chút là được rồi.
Tiểu Tà lảm nhảm:
– Cao thá»§ mất tÃch ... Phi Long Bảo ... Thần Võ Môn ... có chút đỉnh phức tạp.
Gã gáºt đầu:
– ÄÆ°á»£c! Con nhá»› rồi! Nhưng còn có chuyện gì khác nữa không?
– Ta có ngưá»i bạn thân ẩn cư tại Chung Nam sÆ¡n, Tây Thiên phong. Con có rảnh thì đến đó má»™t lần, nói rằng ta rất nhá»› hắn, má»i hắn đến hồ Má»™t Tháp thăm ta. Con Ä‘i rồi ta cÅ©ng phải có má»™t ngưá»i bạn nuôi ta chứ.
– Chung Nam sơn, Tây Thiên phong, ông ta tên hiệu gì?
Lão già đáp:
– Ông ta há» Lý tên Mẫn Cốc, thÃch mặc quần áo trắng. NÆ¡i đó chỉ có má»™t mình hắn ở, con đến đó rất dá»… tìm hắn.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Con nhất định má»i ông ta đến đây cho ông có bạn.
Lão già hà i lòng:
– Äúng rồi! Nếu má»i được hắn thì công việc cá»§a con cÅ©ng đã là m xong, con có thể theo hắn trở vá» cùng má»™t lúc.
Tiểu Tà vui mừng:
– Váºy thì là m sao phải tá»›i, mấy tháng?
Lão già lắc đầu:
– Không thể vá» sá»›m được. Nếu vá» sá»›m là m sao dạo chÆ¡i cho thá»a thÃch giang hồ? Con cứ yên tâm Ä‘i chÆ¡i. Äến lúc có hai vấn đỠnà y con má»›i trở vá».
Thứ nhất:
Con phát hiện má»™t loại kim rất nhá», so sánh vá»›i kim chúng ta Ä‘ang sá» dụng thì còn nhá» hÆ¡n nhiá»u. Nó có tên là “Hắc Huyết Thần Trâmâ€. Phải nhá»› cho kỹ bốn chữ “Hắc Huyết Thần Trâm†nà y. Nếu con nhìn thấy phải láºp tức trở vá».
Thứ hai:
Con nghe nơi Thất tinh phong của Thiếu Lâm tự đánh lên hai mươi bốn tiếng chuông cùng một lúc thì con cũng phải trở vỠhồ Một Tháp.
– Nhất định con phải nhá»› tháºt kỹ hai vấn đỠnà y.
Tiểu Tà phân vân:
– Con thấy được “Hắc Huyết Thần Trâm†thì láºp tức trở vá». Nhưng Thiếu Lâm tá»± đánh chuông hai mươi bốn tiếng là m sao con biết được. Hà ng ngà y con không phải ở mãi gần Thiếu Lâm tá»±. Nếu chúng nó gõ mà con không nghe được thì là m sao đây?
Câu nà y chứng tá» Tiểu Tà rất quyết tâm thá»±c hiện lá»i dạy cá»§a ông lão.
Lão già cũng biết tánh Tiểu Tà , nên nói:
– Con không cần lo lắng chuyện nà y. Thiếu lâm tá»± có chi nhánh rải khắp giang hồ. Nói vá» Thất tinh phong, khi đã đánh hai mươi bốn tiếng chuông cùng má»™t lúc, thì chỉ trong ná»a ngà y toà n Trung Nguyên các Ä‘á»n chùa Ä‘á»u đánh theo. Con chỉ cần không rá»i khá»i Trung Nguyên thì nhất định nghe được. Ta muốn con đến Trung Nguyên, không nên Ä‘i lang thang tá»›i vùng khác.
Tiểu Tà nói:
– Nếu váºy con an tâm rồi. Xin ông nói tiếp “Hắc Huyết Thần Trâm†có gì bà hiểm không?
Lão già nhấp nháy đôi mắt:
– Ta chỉ được nói chút Ãt cho ngươi biết mà thôi. “Hắc Huyết Thần Trâm†là thiên hạ chi độc, mà u Ä‘en lóng lánh, so vá»›i kim thêu bông vẫn còn nhá» hÆ¡n. Ngưá»i nà o bị kim đâm trúng thì bá» mạng ngay láºp tức. Nó là loại khắc tinh duy nhất vá»›i con. Con trúng “Hắc Huyết Thần Trâm†tuy không láºp tức bá» mạng cÅ©ng bị toà n thân tê liệt, nếu trong vòng bảy ngà y không được thuốc giải, sẽ nguy đến sinh mạng. Äiá»u rất đáng sợ là loại “Hắc Huyết Thần Trâm†khi đâm và o ngưá»i không để lá»™ má»™t vết thương giống như chá»— da thưá»ng.
Tiểu Tà nói:
– Rất là lợi hại! Con xin để ý loại kim nà y.
Lão già nói:
– Nhưng con cứ yên tâm. Tuy trong thiên hạ có mưá»i hai cây “Hắc Huyết Thần Trâmâ€, theo ta biết chỉ xuất hiện có hai cây, số còn lại thì ở và o tay ngưá»i khác.
– Ai?
– Hắn.
Lão già suy nghĩ một lúc rồi từ từ nói:
– Ngưá»i nà y ta đã gặp qua, nhưng không biết hắn tên há» gì. Ta tin rằng hắn nhất định sá» dụng “Hắc Huyết Thần Trâm†để hại ngưá»i.
– Nếu hắn bị ngưá»i ta ăn cắp hoặc là m mất thì sao?
– Nếu váºy thì khó nói rồi! Chỉ cần con để ý. Ta nghÄ© không có vấn đỠgì xảy ra đâu.
Tiểu Tà ngẫm nghĩ:
– Dù là kim độc, nhưng mình không chá»c nó thì là m gì phải sợ nó. Rốt cuá»™c thì cứ chạy cho hắn rượt theo. Tà i chạy trốn thì chắc chắn hắn không Ä‘uổi kịp mình.
NghÄ© như váºy, Tiểu Tà không quá quan tâm vỠ“Hắc Huyết Thần Trâmâ€. Vì tÃnh Tiểu Tà không sợ chết, chỉ thÃch chuyện vui đùa. Và o Trung Nguyên là m công việc cho lão già hắn nghÄ© không quan trá»ng lắm, Ä‘iá»u đáng nói là được vui chÆ¡i, ăn uống sang trá»ng.
Lão già cởi má»™t miếng ngá»c bá»™i trong ngưá»i lá»›n bằng đồng tiá»n, mà u xanh lục, trong đó có chạm hình long phụng rất sắc sảo trao cho Tiểu Tà :
– Miếng ngá»c nà y con Ä‘em theo, Ãt nhiá»u cÅ©ng có tác dụng.
Tiểu Tà cau mà y:
– Váºy là muốn khÃch tá» tôi sao?
Tuy nói váºy, nhưng hắn vẫn đưa tay nháºn lãnh, bụng nghÄ© thầm:
– Dù sao đây vẫn là váºt lưu niệm lúc chia ly, xin cảm Æ¡n lão đầu.
Nói xong, gã bỠvà o túi.
Lão già thở nhẹ:
– Con phải Ä‘i thu tháºp kinh nghiệm giang hồ má»™t chút. Äi sá»›m vá» sá»›m.
Tiểu Tà quay mình và o nhà , thu xếp quần áo, nhìn cảnh váºt xung quanh lưu luyến má»™t chút, rồi má»›i chạy ra hướng vá» lão già nói:
– Con thu xếp hà nh trang xong rồi.
Lão già miễn cưỡng:
– Con đã đem theo đầy đủ chưa?
Lão lấy ra má»™t đỉnh bạc. Lão biết Tiểu Tà đánh bạc ăn rất nhiá»u tiá»n, nhưng sợ hắn buồn, chỉ cho hắn Ä‘em theo chút để phòng thân.
Tiểu Tà thò tay ấn và o bụng nói:
– Lão đầu! Con có tiá»n rồi! Con Ä‘i rồi xin ông hãy bảo trá»ng.
Lão già rơi lệ nhìn Tiểu Tà vẫy tay:
– Con cÅ©ng phải bảo trá»ng lấy thân, đừng có say mê đùa cợt.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Lão đầu! Ông nội! Tái ngộ ...
Lão già thấy Tiểu Tà lúc kêu sư phụ, lúc kêu ông nội, nhưng lão đâu có để ý.
Chỉ có tiếng “ông ná»™i†lần nà y gá»i là m cho ông hiểu rõ nguyện vá»ng xưa nay cá»§a gã.
Loáng mắt Tiểu Tà đã đi xa rồi. Lão già nhìn theo lẩm bẩm:
– Tái ngộ ... Tiểu Tà ...
Nói xong nước mắt lão chảy xuống hai gò má nhăn nheo, chân Ä‘i lảo đảo, lão bá» chạy và o trong túp lá»u cá».
Lúc nà y tại tiểu trấn, bạn bè Tiểu Tà há»p lại đông đủ, gồm có Äại Ngu, Tiểu Phán, Tiểu Äiá»n, Hai Ngốc, Tiá»u Long, Tiá»u DÅ©ng, Tiá»u nhị ca và Tiá»u Lý.
Chúng nó thắt một vòng hoa tặng.
Nhất là Tiá»u Lý, cô gái cá» bạc hay khóc, hôm nay rất trẻ đẹp.
Tiá»u Tà lấy vòng hoa đội lên, chân chạy rất nhanh, biến mất.
Má»i ngưá»i nhìn theo bóng Tiểu Tà thở dà i buồn bã.
Một cuộc chia ly chưa biết đến bao giỠtái ngộ ...
o O o Tiểu Tà chạy khá»i Hồ Má»™t Tháp đến má»™t vùng sa mạc mênh mông.
Tuyết hết rơi, nhưng toà n một vũ trụ cát. Nơi nà o cũng chỉ là cát.
Cát trắng, cát và ng mênh mông, là m cho ngưá»i ta hoảng sợ.
Mùa đông đã đến ...
Äừng nói đến ngưá»i, ngay cả thú váºt cÅ©ng không thấy bóng.
Gió cát ùn ùn, hÆ¡i lạnh phiêu phiêu, cát không bá» bến. Äâu đâu cÅ©ng im lặng, cái yên lặng cá»§a má»™t vùng đất chết.
NÆ¡i nà y nếu có ai cưá»i thì đó chỉ là Dương Tiểu Tà mà thôi.
Váºy là đã qua ngà y thứ ba, Tiểu Tà vẫn đội vòng hoa, chân chạy không ngừng, giống như má»™t con thú lạ, hướng vá» phÃa Quan Gia Cốc.
Trước đây, lão già đã nói vá»›i gã khi nà o qua khá»i Quan Gia Cốc là đã đến Trung Nguyên rồi. Lúc đó gã sẽ rất sung sướng vì tá»›i ngà y được cá» bạc, ăn ngon.
NghÄ© như váºy nên gã rất phấn khởi ...
Tiểu Tà dự định đến Trung Nguyên trước tiên phải tìm một khách sạn nghỉ ngơi.
Qua Quan Gia cốc thì đến Hà Tây. NÆ¡i nà y vẫn còn thuá»™c vá» sa mạc, nhưng khà háºu phần nà o đã thay đổi. Äồng thá»i gió cát cÅ©ng giảm bá»›t rất nhiá»u.
Tiểu Tà lần đến thị trấn Lâm Thủy, một thị trấn ở Hà Tây. Gã nghĩ thầm:
– Äã chạy má»™t khoảng đưá»ng khá xa, lương khô đã ăn hết, bữa nay phải tìm chá»— ăn ngon má»™t bữa. Nếu gặp dịp thì tìm sòng bạc để giải buồn.
Tinh thần gã lúc nà y rất sảng khoái, nhưng hai chân tê buốt.
Tìm được má»™t tá»u lâu, Tiểu Tà mừng rỡ chạy tá»›i.
Tên tiểu nhị thấy khách đến, vui mừng ra đón tiếp:
– Tiểu ca, xin má»i và o trong. Tiá»u Ä‘iếm nà y nổi tiếng ở đây, khách muốn ăn bất cứ món ngon váºt lạ nà o cÅ©ng có.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Ta thì không có tham vá»ng ăn những món ăn cao quÃ! Cứ Ä‘em ra đây những món ăn bình thưá»ng là được rồi.
Gã nghÄ© bản thân vừa đến Trung Nguyên, chưa từng quen biết ai, cÅ©ng chưa kiếm ra nhiá»u tiá»n, tiện tặn để khá»i tốn kém.
Tiểu nhị thấy Tiểu Tà dá»… thương, đưa gã đến má»™t cái bà n nhá» trong góc cá»a sổ và nói:
– Tiểu ca! Má»i ngồi tại đây. Sá»± tháºt là ta từng thấy nhiá»u ngưá»i ăn uống phung phÃ, không phải là tốt. Chúng ta cÅ©ng là ngưá»i là m công, má»™t ngà y ba bữa ăn no đủ rồi. Có ngưá»i ăn má»™t bữa bằng tiá»n lương cá»§a ta ba tháng. Như thế là không công bằng. Nhưng chúng ta đã ăn cÆ¡m ngưá»i khác thì không được nói nhiá»u.
Tiểu ca đừng khách sáo là m gì, dù ăn những món ăn đơn giản chúng tôi cÅ©ng hoan nghênh. Xin cho biết tiá»u ca dùng món gì?
Tiểu Tà thấy tiểu nhị ăn nói tháºt thà , có vẻ cảm mến, cưá»i nói:
– Tôi chỉ cần một dĩa thịt bò, một bình rượu và ba cái bánh bao.
Tiểu nhị gáºt đầu:
– ÄÆ°á»£c! Tiểu ca chá» má»™t lát, tôi sẽ Ä‘em tá»›i.
Nói xong, hắn hướng và o trong chạy mất.
Chẳng bao lâu, tiểu nhị đã Ä‘em ra má»™t mâm thức ăn đúng như Tiểu Tà yêu cầu, cưá»i mỉm:
– Tiểu ca, đồ ăn đã có đây rồi.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Äã lâu chưa ăn đồ mặn.
Vừa nói, Tiểu Tà vừa ăn ngấu nghiến, trông rất ngon là nh.
Chưa đến giá» Ngá», tá»u lầu khách khứa đã vắng vẻ. Trừ Tiểu Tà ra, chỉ còn có hai thương khách Ä‘ang ngồi ăn ở bên kia bà n.
Tiểu nhị cÅ©ng buồn tình, muốn tìm ngưá»i chuyện trò. Trước mặt hắn, chỉ có Tiểu Tà là thuáºn tiện nhất.
Hắn tiến đến gần bên Tiểu Tà :
– Tiểu ca! Nhìn trang phục, tôi đoán chừng như tiểu ca từ quan ngoại đến đây phải không?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Phải! Phải! Tiểu nhị ca đoán không sai. Tôi từ miếu Lão Quân đến đây.
Tiểu nhị mở to đôi mắt, nhìn Tiểu Tà ngạc nhiên:
– á»’! NÆ¡i đó cách xa xứ Hà Tây khá nhiá»u.
Tiểu Tà há»i:
– Tiểu nhị ca cũng biết vùng miếu Lão Quân sao?
Tiểu nhị nói:
– Lúc nhá» có lần tôi theo thân phục đến vùng miếu Lão Quân. Nếu Ä‘i bằng xe ngá»±a cÅ©ng phải mất mưá»i ngà y. Bây giá» quan lá»™ đã được sá»a chữa lại, nếu nhanh lắm cÅ©ng phải mất má»™t tuần lá»….
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Tôi đã chạy hết ba tuần mới tới đây.
Giá»ng nói cá»§a Tiểu Tà có vẻ tá»± hà o.
Tiểu nhị ngơ ngác:
– Cái gì? Tiểu ca chạy bộ qua dãy sa mạc đó ư?
Tiểu nhị có cảm giác như đã nghe lầm câu nói của Tiểu Tà .
Tiểu Tà nói:
– Không sai! Trên con đưá»ng nà y đâu phải riêng tôi Ä‘i bá»™? Có gì lạ lùng đâu?
Tiểu nhị cà ng kinh ngạc hơn, nghĩ thầm.
– Khoảng đưá»ng nà y là m sao có ngưá»i Ä‘i bá»™ suốt ba tuần lá»… để vượt qua? Như váºy trên thế gian nà y chỉ có má»™t ngưá»i. Chẳng lẽ ngưá»i nà y là má»™t siêu nhân?
NghÄ© như váºy, tiểu nhị cưá»i hì hì không tin lá»i nói Tiểu Tà là sá»± tháºt.
Sá»± tháºt, Tiểu Tà đã vượt ká»· lục trở thà nh đệ nhất thiên hạ vá» môn chạy bá»™.
Từ miếu Lão Quân chạy đến quan ná»™i không thể có ngưá»i thứ hai.
Tiểu nhị suy nghĩ một hồi, nói:
– Không thể được! Từ miếu Lão Quân đến quan ná»™i Ãt nhất cÅ©ng hÆ¡n má»™t ngà n dặm, đồng thá»i sa mạc mênh mông nếu có ngưá»i chạy bá»™ vượt cả ngà n dặm tá»›i đây thì là chuyện phi thưá»ng.
Ngừng lại một lúc, như để đùa cợt, tiểu nhị tiếp:
– Tiểu ca! Ta nghÄ© từ xưa đến nay chỉ có mình ngươi chạy bá»™ từ miếu Lão Quân đến đây. Những ngưá»i cùng Ä‘i bá»™ vá»›i ngươi trên đưá»ng chỉ là khách Ä‘i đưá»ng gần, từ địa phương nà y qua địa phương khác. Ngươi từ miếu lão quân chạy đến đây vẫn còn mạnh khá»e, tháºt đáng khâm phục.
Tiểu Tà nghe nói nghĩ bụng:
– CÅ©ng đúng! Ngưá»i ta Ä‘i bằng xe ngá»±a, mình chạy bá»™ mau hÆ¡n nhiá»u. Hi hi ...
Gã nói:
– Tiểu nhị ca! Tôi đi xe trực tiếp ... đôi chân tôi cũng là một loại xe mà ...
Tiểu nhị nói:
– Ngưá»i ở quan ngoại đến thì phải được nháºp quan, nhưng ngưá»i ta Ä‘i bằng xe ngá»±a, có ai Ä‘i bá»™ đâu?
Câu nói đó tiểu nhị muốn nói Tiểu Tà khá» khạo không biết dùng xe ngá»±a Ä‘i đưá»ng xa.
Tiểu Tà há»i:
– Ngồi xe ngựa? Có phải tiểu nhị ca muốn nói đến số xe ngựa đi trên quan lộ đó?
Tiểu nhị gáºt đầu:
– Äúng rồi! Äó là số xe ngá»±a rước khách đưá»ng xa. Tại sao ngươi không Ä‘i?
Có phải ngươi không có tiá»n nên không dám Ä‘i? Nhưng giá xe ngá»±a rẻ mạt, luôn cả ngưá»i bình thưá»ng cÅ©ng trả nổi.
Tiểu Tà ngơ ngác:
– Không phải số xe ngá»±a đó là cá»§a riêng những ngưá»i già u có mua sắm để Ä‘i đưá»ng sao?
Tiểu nhị cưá»i nói:
– Tiểu ca lầm rồi! Äó chỉ là loại xe ngá»±a chở mướn để lấy tiá»n.
Tiểu Tà nghĩ lại, cảm thấy mình rất khỠkhạo.
Gã nói:
– Té ra là váºy! Tôi tưởng mình phải có tiá»n mua sắm xe. Váºy mà lão đầu không nói cho tôi biết việc nà y, hại tôi chạy rất xa, bá» phà thá»i gian. Bởi váºy, những ngưá»i phu xa thấy tôi cứ vẫy tay, tôi tưởng há» chá»c ghẹo ...
NghÄ© đến câu chuyện vừa qua Tiểu Tà cÅ©ng thấy buồn cưá»i.
Tiểu nhị nói:
– Tiểu ca rất vui tÃnh, có lẽ lần thứ nhất má»›i ra khá»i nhà ?
Tiểu Tà thà nh tháºt:
– Äúng rồi! Nếu không phải lần thứ nhất thì là m sao tôi đến ná»—i ngu dốt như váºy? Lần nà y má»›i bước chân và o Trung Nguyên đã bị thiệt thòi rồi!
Tiểu nhị cưá»i:
– Tiểu quan khách đừng vá»™i! Từ đây đến Trung Nguyên vẫn còn xa. Lát nữa tiểu ca đến cuối trấn xem có xe ngá»±a thì nói cho há» biết tiểu ca muốn đến đâu, há» sẽ thu xếp lá»™ trình cho. Tiểu ca sẽ thá»a mãn đến Trung Nguyên, không còn bị gió cát, khổ cá»±c đâu.
Tiểu Tà nói lẩm bẩm:
– Rốt cuá»™c cÅ©ng có má»™t ngà y là m hà nh khách ngồi trên xe ngá»±a. Lần nà y nhất định không để thiên hạ cưá»i chê.
Hai ngưá»i tiếp tục trò chuyện. Qua má»™t lúc, Tiểu Tà trả tiá»n ăn, mang hà nh trang tiến vá» trạm xe ngá»±a.
NÆ¡i nà y rất nhiá»u ngưá»i Ä‘ang chá» xe.
|

05-08-2008, 12:10 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 4
MỘT ÄÊM HÃI HÙNG
Trạm xe ngựa không lớn, chỉ có một cái bà n và mấy cái ghế dà i.
Ngưá»i ngồi trước bà n là má»™t thư sinh, tuổi độ bốn mươi, râu ria, mặc quần áo mà u tÃm, giống như khách thưá»ng. Hắn Ä‘ang ghi sổ.
Tiểu Tà bước tá»›i nói vá»›i ngưá»i thư sinh:
– Chà o ông! Tôi muốn đến Trung Nguyên có thể đi bằng xe không?
Câu nói nà y Tiểu Tà lặp lại lá»i nói cá»§a tiểu nhị đã chỉ bảo. Gã sợ nói sai sẽ phải tiếp tục Ä‘i bá»™ nữa.
Ngưá»i thư sinh áo tÃm ngưng viết, ngá»a mặt nhìn Tiểu Tà há»i:
– Ngươi muốn đến đâu?
Tiểu Tà nói:
– Tôi muốn đến Trung Nguyên.
– Trung Nguyên? Trung Nguyên cũng phải có địa danh cụ thể chứ? Ngươi muốn chúng ta đưa đi du lịch Trung Nguyên sao?
Tiểu Tà nghÄ© má»™t lúc, cưá»i nói:
– Thì đến Khai Phong cũng được rồi! Nghe nói nơi đó rất náo nhiệt.
Ở thị trấn thưá»ng ngà y hắn có nghe má»™t số chuyện kỳ lạ, nhất là ở Khai Phong phá»§. Những chuyện nà y như đã in và o trong óc gã. Gã chỉ biết có hai nÆ¡i Khai Phong và Bắc Kinh mà thôi. Bây giá» trong lúc hạch há»i nÆ¡i muốn đến hắn bá»—ng nhiên nói ra rất nhanh.
Thư sinh áo tÃm gáºt đầu:
– Äúng rồi! Khai Phong là nÆ¡i rất náo nhiệt, nhưng ngươi phải Ä‘i bá»™ đến đó.
Tiểu Tà há»i:
– Tại sao váºy? Ông không có xe ngá»±a chở khách sao?
– Không phải không có xe ngá»±a, nhưng xe chỉ đến Lang Châu, còn lại Ä‘oạn đưá»ng đến Khai Phong ngươi phải sang xe khác.
Tiểu Tà thở nhẹ một hơi:
– Äến Lang Châu cÅ©ng được. Tháºt ra tôi không có mục tiêu nhất định.
Thư sinh áo tÃm nói:
– Äi xe ngá»±a đến Lang Châu phải trả ba lạng hai chỉ bạc. Phải trả tiá»n trước má»›i được lên xe.
Tiểu Tà chưa từng ngồi xe ngá»±a, gã nghÄ© bụng ngồi xe ngá»±a đương nhiên phải chịu sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a ngưá»i ta. Còn số tiá»n ba lạng hai chỉ bạc cÅ©ng không nhiá»u.
Tức thì gã lấy ra bốn lạng bạc trao cho thư sinh.
Thư sinh không nói chuyện, cÅ©ng không thối tiá»n, chỉ lấy ra má»™t miếng giấy trắng có ghi mấy chữ, rồi đóng dấu đưa cho Tiểu Tà .
Tiểu Tà xem không hiểu.
Thư sinh áo tÃm nói:
– Má»™t chốc nữa có xe ngá»±a đến, ngươi cầm giấy nà y lên xe. Khoảng ná»a đưá»ng xa phu sẽ dừng lại cho hà nh khách ăn uống. Nếu ngươi muốn mua lương khô vẫn còn có thá»i gian. Còn lại ba chỉ, ta sẽ xếp chá»— ngồi cho ngươi và o hạng nhất.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Cám ơn! Tôi đi mua chút đồ dùng. Xe đó bao giỠthì đến Lang Châu?
Thư sinh áo tÃm nói:
– Nếu không có vấn đỠgì thì hai ngà y sau lúc mặt trá»i lặn sẽ đến.
Tiểu Tà mỉm cưá»i, quay mình bước ra ngoà i, nghÄ© thầm:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là mau rồi! So vá»›i Ä‘i bá»™ thì quá mau.
Gã vừa đi vừa nghĩ:
– Bây giỠphải mua gì đây? Lương khô? ... Chỉ có hai ngà y là đến Trung Nguyên đâu cần phải mặc quần áo rách nà y. Nếu không khéo lúc đến đó hỠcho ta là ăn mà y, không cho và o thà nh. Tốt hơn nên mua quần áo mặc cho mới một chút.
Qua má»™t thá»i gian không lâu, trong trấn đã xuất hiện má»™t chiếc xe ngá»±a, có sáu con ngá»±a kéo đã chạy đến.
Tất cả ai cũng lên xe. Tiểu Tà cũng lên chiếc xe nà y.
Ngưá»i phu xe vung roi “xạch†má»™t cái, xe ngá»±a đã băng đưá»ng chạy.
Tiểu Tà ngồi ghế trước. Như váºy gã là khách hạng nhất. Tuy váºy gã cÅ©ng không thoải mái bằng được ngồi bên cá»a sổ nhìn ngắm phong quang.
Gã liên tục lúc thì hướng vá» ngưá»i Ä‘i bá»™, ngoắc tay, có lúc đăm chiêu nhìn cảnh váºt.
Qua một ngà y, Tiểu Tà đã đến Lang Châu thà nh.
Vừa xuống khá»i xe ngá»±a, Tiểu Tà reo to:
– Quả là một nơi đẹp đẽ, sang già u ...
Tiểu Tà là má»™t đứa trẻ, từ nhỠđến lá»›n ở tại miếu Lão Quân, vùng núi non quê mùa, nên khi đến chá»— phồn hoa, thà nh thá» cái gì cÅ©ng thấy má»›i lạ. Gã nhìn Äông, ngắm Tây, Ä‘i trên đại lá»™ giống như má»™t đứa trẻ khá» khạo.
Rất nhiá»u cô gái đẹp nhìn gã, chỉ vì há» thấy má»™t đứa trẻ kỳ lạ trước mắt há».
Tiểu Tà không để ý, cÅ©ng không thắc mắc tìm hiểu tại sao má»i ngưá»i lại nhìn gã có vẻ cưá»i cợt.
Thá»±c ra dáng dấp cá»§a Tiểu Tà tá»± nó phảng phất má»™t vẻ khôi hà i, rất khác vá»›i những đứa trẻ bình thưá»ng.
Tiểu Tà vừa đi lang thang, vừa ngắm phong cảnh tráng lệ của thà nh phố, vừa suy nghĩ:
– Ở thà nh thị nà y chắc chắn có nhiá»u sòng bạc. Vá»›i cuá»™c sống xa hoa, sang trá»ng như vầy, thế nà o cÅ©ng có kẻ nhiá»u tiá»n dùng cá» bạc là m thú vui. Ta không cô độc rồi!
Gã và o tiểu Ä‘iếm, gá»i tiểu nhị bưng ra mấy món ăn, má»™t bình rượu, là m ra vẻ khách sang, ngồi ăn chỉnh tá», há»i tiểu nhị:
– Ngươi có biết ở đây nơi nà o có sòng bạc lớn không?
Tiểu nhị nhìn thấy Tiểu Tà chỉ là một đứa trẻ mới lớn, ăn mặc lối nhà quê, nên không muốn tiếp chuyện, đưa tay chỉ vỠhướng Tây thà nh, khinh bỉ:
– Ở bên đó có má»™t hà trưá»ng, có sòng cá» bạc, nhưng muốn và o phải có đủ má»™t ngà n lượng bạc. Tiểu quan khách có đủ không?
Tiểu nhị nói xong quay lưng bá» Ä‘i, vẻ mặt chưa phai nụ cưá»i chế nhạo.
Tiểu Tà nhìn bá»™ quần áo mình, mỉm cưá»i, lẩm bẩm:
– Quần áo nà y mới mua, mặc có ba ngà y mà biến thà nh cũ kỹ dơ dáy, nên tiểu nhị mới khinh dể ta. Chốc nữa ta phải thay bộ quần áo mới, nhưng ... Lang Châu thà nh rộng lớn, nguy nga, biết hiệu bán quần áo ở đâu mà tìm? Thôi thì cứ mặc tạm cho xong.
Gã cứ quanh quẩn, suy nghÄ© mãi đến chuyện cá» bạc để kiếm tiá»n ăn xà i cho thong thả.
Nhưng cà ng suy nghĩ, Tiểu Tà cà ng lo lắng:
– Ta vừa đến Lang Châu thà nh, chưa quen biết má»™t ai. Nếu cá» bạc mà thắng chúng nó thì cÅ©ng không an toà n. Có thể ngưá»i ta sẽ sát hại ta.
Gã tìm được một phương pháp rất đắc ý:
– Tốt hÆ¡n ta phải kiếm cho nhiá»u phi Ä‘ao Ä‘eo lên ngá»±c, giả là m má»™t cao thá»§ võ lâm, để bá»n chúng trông thấy không dám gây rắc rối.
NghÄ© như váºy, Tiểu Tà đi tìm được má»™t nÆ¡i bán vÅ© khÃ, thuê thợ rèn năm trăm cây phi Ä‘ao.
Không bao lâu, phi đao đã là m xong. Tiểu Tà đeo toà n bộ năm trăm cây phi đao từ ngực xuống đến đầu gối.
Từ xưa nay không ai là m như váºy, dù là kẻ đại hiệp.
Tiểu Tà than:
– á»’! Rất nặng! Nhưng muốn là m đại hiệp phải như váºy để thiên hạ kiêng nể chứ.
Trên đại lá»™ lần đầu ngưá»i ta không phải nhìn gã mà cưá»i, ngưá»i ta nhìn má»™t kẻ kỳ quái, như má»™t tên há» lạ mắt để đùa cợt vá»›i nhau, nhất là gã giả cách uy nghiêm như má»™t vị thái giám.
Không chỉ có ngưá»i trong võ lâm cưá»i đùa, mà cả đến dân chúng cÅ©ng cưá»i.
Ngay cả bản thân Tiểu Tà cÅ©ng thấy tức cưá»i không nhịn được.
Trong Lang Châu thà nh chá»— nà o có bóng dáng Tiểu Tà thì nÆ¡i đó náo nhiệt lên. Bá»n trẻ con trông thấy thì sợ hãi khóc òa.
Tiểu Tà thấy váºy nghÄ© thầm:
– Quả nhiên ta Ä‘eo phi Ä‘ao thiên hạ đã sợ nhốn nháo rồi! Ai còn dám xâm phạm đến tÃnh mạng ta nữa.
Suy nghĩ vẩn vơ, nhưng gã vẫn nhắm hướng Tây thà nh tiến tới.
Không phải dá»… dà ng gì má»›i tìm được hà trưá»ng.
Nhưng vừa đến gần hà trưá»ng, gã lại nghe từ bên trong có tiếng thét vá»ng ra.
Tiểu Tà cảm thấy là lạ, không cần giả bộ là m đại hiệp nữa, mà phóng mình và o.
Vừa đến cá»a hà viện, thấy hai đại hán đứng canh cá»a cản lại nói:
– Tiểu tá»! Ngươi đến đây là m gì? NÆ¡i đây không phải chá»— biểu diá»…n phi Ä‘ao.
Hãy Ä‘i ... Äi! Nếu cháºm trá»…, ta đánh nát Ä‘Ãt.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Äại ca! Tôi đến đây kha ... la ... kha ... la ... kiếm tiá»n mà ! Äây không phải là chá»— cá» bạc sao?
Vừa nói, tay Tiểu Tà giả hiệu như ném xà ngầu.
Äại hán canh cá»a nói:
– Hãy Ä‘i nÆ¡i khác, nÆ¡i nà y không cho con nÃt và o.
Hắn vừa nói vừa đẩy và o ngực Tiểu Tà xô ra.
Tiểu Tà nói:
– Äừng vá»™i! Tôi tuy là con nÃt nhưng Ä‘em theo rất nhiá»u tiá»n.
Hắn lấy ra hai quả minh châu và hai đỉnh nguyên bảo cho hán tỠthấy.
Hai hán tỠnhìn thấy la lên:
– Ãi da! Ngươi là má»™t con heo máºp. ÄÆ°á»£c rồi, chỉ cần có tiá»n thì con nÃt cÅ©ng được và o cá» bạc.
Hai tên gác cá»a buông Tiểu Tà ra, nói:
– Tiểu huynh đệ! Té ra huynh đệ là đại gia công tá». Xin má»i!
Hai ngưá»i cưá»i hà hÃ, tiếp Tiểu Tà .
Tiểu Tà cÅ©ng không khách sáo, đưa tặng hai hán tá» mưá»i lạng bạc.
Lần nầy hai hán tá» rất vui vẻ, láºp tức dẫn Tiểu Tà và o sòng bạc.
Sòng bạc nà y rất lá»›n, hÆ¡n mưá»i mấy ngưá»i Ä‘ang ném xà ngầu.
Há» nhìn Tiểu Tà rất kinh ngạc, vì thấy Tiểu Tà chỉ là đứa trẻ mà trên mình rất nhiá»u phi Ä‘ao.
Sá»± kiện nà y nhất định có bà ẩn, không ai dám khinh thưá»ng, vá»™i tránh ra nhưá»ng chá»— cho Tiểu Tà .
Tiểu Tà cÅ©ng không khách sáo, ngồi lên ghế, là m ra kẻ lão luyện giang hồ, nhìn thẳng và o ngưá»i là m cái để quan sát.
Ngưá»i là m cái khoảng bốn mươi tuổi, râu mép rất dà i, mặc áo trắng.
Lúc nà y nhà cái Ä‘ang lắc xà ngầu, Tiểu Tà lấy tiá»n ra đặt lên bà n.
Tiếp theo mấy lần, Tiểu Tà đá»u đặt trúng Ä‘Ãch. Kết quả là nhà cái phải chung tiá»n rất nặng.
Tiểu Tà biết nhà cái không có gian ý, nên tiếp tục đặt tiá»n.
Gã đặt đâu trúng đó.
Nhà cái mặt biến sắc ...
Sòng bạc nổi lên rối loạn.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Chuyện nhỠmà ! Nếu không đủ giá trị thì đặt lớn một chút.
Nhà cái tiếp tục lắc xà ngầu, nhưng lần nà o cũng bị Tiểu Tà đánh trúng.
Má»i ngưá»i cảm giác tiểu quá»· nà y không tầm thưá»ng, ai nấy Ä‘á»u đặt theo Tiểu Tà . Kết quả nhà cái thua liểng xiểng.
Chá»›p mắt, Tiểu Tà đã ăn được má»™t đống bạc để trước mặt, Ãt nhất cÅ©ng đến hai chục ngà n lượng.
Tháºt ra, Tiểu Tà không muốn kiếm má»™t số tiá»n lá»›n như váºy, mà chỉ biểu diá»…n tà i nghệ cá»§a gã trong má»™t thà nh phố cao sang thôi. Rõ rà ng ở đây không ai hÆ¡n gã.
Nhà cái toát mồ hôi lạnh, biết rằng hôm nay gặp cao thá»§, vì váºy không tiếp tục chÆ¡i, bá» chạy.
Các con bạc cùng cưá»i, nói:
– Tiểu huynh đệ rất lợi hại! Chỉ má»™t thá»i gian ngắn đã Ä‘uổi nhà cái chạy dà i.
Nhá» tà i nghệ cá»§a tiểu huynh đệ mà bá»n ta cÅ©ng kiếm được má»™t Ãt. Rất cảm Æ¡n.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Có đáng gì? Chá»— nà o có tiá»n thì cứ kiếm, chỉ cần sòng bạc có bao nhiêu tiá»n mình tóm thâu trá»n vẹn là hay rồi.
Tiểu Tà lấy ra má»™t số tiá»n cho lại các ngưá»i lúc nãy bị thua.
Các con bạc tuy được tiá»n, nhưng trong lòng không an, nghÄ© thầm:
– Sòng bạc nà y không phải dá»… ăn! Chỉ ăn chút Ãt còn dá»…, còn ăn lá»›n tiá»n thì muốn ra Ä‘i cÅ©ng khó rồi! Trừ ra ngưá»i có bản lÄ©nh, không ai dám can đảm như tiểu huynh đệ nà y.
Chỉ má»™t lần ra tay, Tiểu Tà đã là m cho chá»§ sòng khó chịu, rõ rà ng có ý muốn phá phách chuyện là m ăn cá»§a hà trưá»ng.
Sá»± tháºt Tiểu Tà không nghÄ© như váºy. Gã chỉ chÆ¡i cá» bạc cho vui mà thôi, dù cho thua tiá»n cÅ©ng đỡ ghiá»n. Thắng, thua đối vá»›i gã Ä‘á»u tốt cả.
Không lâu, có má»™t thiếu nữ Ä‘i theo ngưá»i là m cái lúc nãy, và o phòng.
Thiếu nữ rất xinh đẹp, thân mình ẻo lả, y phục mà u Ä‘á», trên ngá»±c có thêu má»™t con phụng hoà ng mà u bạc, đầu cà i trâm.
Nà ng bước và o đại hà trưá»ng, nhìn Tiểu Tà , há»i:
– Xin há»i tên há» cá»§a tiểu huynh đệ?
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– á»’! Äà n bà xuất hiện rồi! Không khéo bị say mê.
Tiểu Tà nói:
– Tôi tên Dương Tiểu Tà .
Thiếu nữ cưá»i chúm chÃm. Nà ng chưa từng nghe trên giang hồ có cái tên như váºy.
Thiếu nữ nói:
– Tôi là Phụng Cô! Xin chà o tiểu huynh đệ.
Tiểu Tà đáp lại:
– Tôi cũng xin chà o Phụng Cô nương! Cô rất xinh đẹp tôi chưa từng thấy.
Câu nói nà y Tiểu Tà rất thà nh thực, không có trêu ghẹo.
Phụng Cô há»i:
– Tiểu huynh đệ! Huynh từ đâu đến? Sau nà y muốn đi đến đâu?
Phụng Cô có ý thăm dò lai lịch cá»§a Tiểu Tà vì nà ng nghÄ© Tiểu Tà đến đây gây chuyện. Nếu là má»™t ngưá»i dám đến hà trưá»ng Lang Châu thà nh gây chuyện thì phải là ngưá»i có lai lịch trên giang hồ.
Rất tiếc, Phụng Cô lần nà y Ä‘oán sai. Dương Tiểu Tà chỉ là ngưá»i má»›i hà nh hiệp giang hồ, là m gì có lai lịch cá»§a má»™t đại nhân váºt.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Tôi từ quan ngoại miếu Lão Quân đến đây. Bây giỠmuốn đi đâu tôi cũng chưa biết. Chỉ mong được vui chơi, đến đâu hay đến đó. Nếu cô nương có vấn đỠgì hãy đỠsau đi, tôi đang ngứa, cô nương để tôi đánh thêm một sòng bạc nữa được không?
Tiểu Tà chưa qua khá»i cÆ¡n ghiá»n cá» bạc, nên nói chuyện vá»›i ngưá»i đẹp vẫn không thấy thÃch thú.
Phụng Cô cưá»i nói:
– Tiểu huynh đệ! Huynh bữa nay rất may mắn, chỉ chốc lát đã ăn được nhiá»u tiá»n, như váºy chưa muốn nghỉ hay sao?
Phụng Cô có ý bảo Tiểu Tà đến đây chấm dứt. Phải Ä‘em tiá»n cút Ä‘i. Rất tiếc, Tiểu Tà là m sao hiểu được ý nà y, đồng thá»i hắn Ä‘ang ghiá»n cá» bạc, khó thôi được.
Tiểu Tà nói:
– Chỉ cần đánh cho đã ghiá»n, không cần nghỉ ngÆ¡i cÅ©ng được.
Gã nói rất chân tháºt, nhưng Phụng Cô tưởng hắn Ä‘ang khiêu khÃch, tức giáºn:
– Nếu váºy thì để ta thay thế là m nhà cái có được không?
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Ai là m cái cÅ©ng được. Chỉ cần có sòng bạc để chÆ¡i là thÃch thú rồi. Mau lên!
Thá»i gian rất quý!
Phụng Cô quay sang ngưá»i cầm cái:
– Ông đến bà n thứ hai đi. Bà n nà y tôi thay thế.
– Dạ.
Phụng Cô kêu lớn:
– Äổi xà ngầu! Cái nà y cÅ© rồi.
Láºp tức có ngưá»i Ä‘em đến ba há»™t xà ngầu.
Phụng Cô cưá»i nói:
– Các ngưá»i có muốn kiểm tra không?
Không ai trả lá»i. Phụng Cô chỉ ngay Tiểu Tà :
– Tiểu huynh đệ nà y?
Tiểu Tà là ngưá»i rà nh cá» bạc, biết rằng nhà cái đổi xà ngầu nhất định có gian ý, nhưng gã á»· và o tà i nghệ cá»§a mình, và cÅ©ng muốn thá» sức nên không cần suy nghÄ©:
– Không cần! Cô nương bắt đầu lắc đi.
Phụng Cô mỉm cưá»i:
– Nếu váºy tôi cÅ©ng không khách sáo.
Nà ng bắt đầu lắc xà ngầu, dáng điệu thong dong, chỉ cần dùng một bà n tay thảy lên, rồi đưa ly ra hứng.
Äá»™ng tác rất dịu dà ng lanh lẹ, công phu tuyệt đỉnh. Ai nhìn thấy đôi tay cô ta cÅ©ng phải khen là cao thá»§ nghệ thuáºt.
Tháºt ra Phụng Cô muốn biểu diá»…n tay nghá», là m cho khách chÆ¡i mất tinh thần.
Nà ng nói:
– Má»i huynh đệ đặt Ä‘i.
Tiểu Tà cưá»i, đặt năm trăm lượng vá» phÃa “Tà iâ€.
Hắn nghĩ:
– Dù cô ta có rà nh nghỠđến đâu, chỉ qua sáu lần ta vẫn chiếm thượng phong mà .
Xà ngầu khui ra ...
Tiểu Tà bị thua. Nhưng Tiểu Tà vẫn không nản ý.
Kết quả liên tục sáu lần, Tiểu Tà vẫn bị thua hết.
Các khách chÆ¡i cÅ©ng không dám đặt theo Tiểu Tà nữa. Ai nấy Ä‘á»u hiểu rõ hai cao thá»§ đấu chiến.
Qua sáu lần, Tiểu Tà đã suy đoán ra trong ba hột xà ngầu có gắn thủy ngân, một hột tại số một, một hột tại số sáu, một hột tại mặt số bốn. Bây giỠđoán điểm đã không khó khăn gì.
Tiểu Tà thản nhiên:
– Phụng Cô! Cô nương là m cái rất lợi. Ta đã bị thua không Ãt.
Phụng Cô hé cánh môi hồng:
– Tôi chỉ được may mắn mà thôi. Chúng ta đến đây tạm nghỉ được chưa?
Nà ng tưởng Tiểu Tà không dám chÆ¡i nữa, cố ý cho hắn rá»i khá»i nÆ¡i đây.
– Tôi chưa hết tiá»n chưa muốn bá» Ä‘i. Lần nà y phải đặt lá»›n hÆ¡n má»™t chút. Cô nương đừng giáºt mình.
– Tiểu huynh đệ! Nếu huynh đệ muốn chÆ¡i thì ta chiá»u ý.
Nói xong nà ng tiếp tục lắc xà ngầu.
Tiểu Tà kêu lớn:
– “Tà iâ€.
Hai tay đặt ra ngân lượng.
Phụng Cô biến sắc, từ từ khui ra.
Äúng là “Tà iâ€.
Nà ng kêu to:
– Ngưá»i đâu! Hãy lấy năm mươi đỉnh Kim nguyên Ä‘em đến đây.
Láºp tức có ngưá»i lấy nguyên bảo Ä‘em lên chung cho Tiểu Tà .
Lúc nà y các bà n chơi ai cũng chạy đến đây xem thắng phụ.
Phụng Cô biết rằng hôm nay gặp cao thá»§, đánh tiếp thì không thắng nổi, không chừng hà trưá»ng nà y sẽ bị tiêu tan.
Nà ng hướng vỠkhách cỠbạc:
– Quà vị! Hôm nay đến đây chấm dứt cuá»™c chÆ¡i. Ngà y mai có rảnh xin má»i tiếp. Tiểu huynh đệ cÅ©ng xin má»i ngà y mai tái ngá»™. Chúng ta hôm nay tiá»n bạc đã bị tiểu huynh đệ ăn sạch rồi.
Tiểu Tà nghe chá»§ chứa tuyên bố không tiá»n chÆ¡i tiếp, cưá»i lá»›n:
– Không sao! Không sao! Tôi thì từ trước đến giá» chưa há» thua. Ngà y mai sẽ đến đây tái ngá»™. Số tiá»n nà y chỉ cần hà viện đổi giùm cho tôi má»™t tấm ngân phiếu được không?
Phụng Cô gáºt đầu:
– ÄÆ°á»£c! Không có gì khó khăn.
Nà ng bảo thuộc hạ viết một ngân phiếu ba ngà n lượng trao cho Tiểu Tà .
Tiểu Tà thâu ngân phiếu, còn lại tiá»n lẻ Ãt nhất cÅ©ng hai trăm lượng, Ä‘em cho tất cả:
– Hôm nay gặp may mắn, ai cÅ©ng có phần, má»—i ngưá»i chia má»™t Ãt.
Gã rất rá»™ng rãi chia Ä‘á»u cho khách cá» bạc, luôn cả bá»n thá»§ hạ ở hà trưá»ng cÅ©ng có phần.
Chuyện nà y là m cho Phụng Cô rất khó chịu. Nhưng nà ng không thể là m gì được.
Tiểu Tà miá»…n cưỡng rá»i khá»i hà trưá»ng, hy vá»ng ngà y mai đến sá»›m chÆ¡i cho thá»a mãn.
Gã tìm được một phòng khách điếm để nghỉ ngơi.
Lúc nà y Tiểu Tà đã tỉnh táo, nằm trên giưá»ng ôn lại cuá»™c chÆ¡i ở hà trưá»ng Lang Châu thà nh cùng vá»›i Phụng Cô.
Nhất là nghÄ© đến Phụng Cô, bá»—ng nhiên gã đâm ra nghi ngá», nghÄ© rằng:
– Tại sao nÆ¡i hà trưá»ng nà y chỉ chÆ¡i có ná»a chừng rồi nghỉ, chẳng lẽ tiá»n bạc bị ta ăn hết rồi sao? Chúng nó chỉ cần viết má»™t tá» ngân phiếu là xong. Theo ta nghÄ© sẽ có chuyện rắc rối gì đây. Chúng nó nhất định đêm nay thế nà o cÅ©ng lén xâm nháºp và o phòng ta để cướp cá»§a giết ngưá»i, không chừng chúng nó bắt ta phanh thây. Nếu váºy ta cùng đưá»ng sao? Thua cÅ©ng không được, ăn cÅ©ng không xong.
Gã nghĩ tiếp:
– Ta liệu cách nà o để đối phó vá»›i chúng đây. Thôi thì ngà y mai Ä‘em tiá»n hoà n lại cho bá»n chúng là xong, đặng khá»i lo lắng ngá»§ không yên. Nhưng chúng nó đêm nay đến đây thì mình phải là m sao má»›i có cÆ¡ há»™i nói rõ ý định cá»§a mình.
Vẻ mặt đăm chiêu suy nghÄ©, nhìn ra bốn phÃa Tiểu Tà lẩm bẩm:
– Chúng nó nhất định đêm nay sẽ đến. Không chừng ta đã bị theo dõi rồi.
Như váºy chỉ chỠđến lúc đó má»›i phóng ra cá»a sổ chạy trốn.
Hà trưá»ng nà y má»›i có mấy vạn lượng đã kiệt quệ, tháºt là kém.
Gã cảm thấy không yên lòng, cứ lăn qua lăn lại trên giưá»ng, hết lấy phi Ä‘ao trên ngá»±c xuống biểu diá»…n, rồi có lúc phóng ra cá»a sổ, có lúc phóng lên bà n, có lúc cưá»i má»™t mình để trấn an tinh thần, là m như nguy hiểm đã qua Ä‘i rồi váºy.
Äối vá»›i Tiểu Tà , tÃnh tình lúc nà o cÅ©ng váºy, sá»± u sầu hay lo lắng đến vá»›i gã lẹ tháºt nhưng cÅ©ng tan biến trong nhất thá»i. Vì trong đầu gã lúc nà o cÅ©ng nghÄ© ra má»™t giải pháp tốt nhất để giải quyết má»i vấn đỠnan giải. Sau đó thì gã vui vẻ bình thưá»ng như không có gì xảy ra đối vá»›i gã.
Trong lúc Tiểu Tà rá»i khá»i hà trưá»ng, thì các bà n khác cÅ©ng giải tán. Phụng Cô táºp hợp tất cả ngưá»i giúp việc há»i:
– Chưởng quản! Ông có biết lai lịch hắn không?
Chưởng quản đáp:
– Không biết rõ. E rằng không phải bằng hữu rồi.
Phụng Cô nói:
– Ta cÅ©ng không biết, chỉ biết hắn tên Dương Tiểu Tà , từ miếu Lão Quân đến đây. Chuyện nà y do hắn nói ra. Theo ta nghÄ© hắn cá» bạc nghệ thuáºt rất cao siêu.
Chỉ nghe tiếng xà ngầu đã biết rõ chân giả. Bá»n ta có ngưá»i nà o nghe tiếng xà ngầu mà biết số Ä‘iểm như hắn đâu. Ta nghÄ© trong thiên hạ chỉ có má»™t mình hắn mà thôi, luôn cả Lá»™c Dương bang chá»§ cÅ©ng không bằng. Các ngươi nghÄ© xem ta là m sao dám tiếp tục mở sòng?
Nghĩ một hồi cô ta nói tiếp:
– Không biết võ công cá»§a hắn đến đâu, ngoà i mặt thấy bình thưá»ng nhưng có lúc thì giống như cao thá»§. Con ngưá»i hắn tháºt không đơn giản đâu, nếu nói hắn lợi hại, tại sao trên ngá»±c Ä‘eo nhiá»u phi Ä‘ao giống như má»™t trò há», là m cho ngưá»i ta tức cưá»i và nghi ngá». Äối vá»›i hắn chúng ta phải cẩn tháºn. Äêm nay cho thuá»™c hạ Ä‘i do thám. Nhá»› đừng để lá»™ tung tÃch, hắn biết được chạy trốn đó.
Tên quản gia cúi đầu:
– Tuân lệnh.
Ông ta ra khá»i hà trưá»ng, chạy vá» phÃa Nam, nÆ¡i Tiểu Tà đang trú ngụ trong má»™t khách Ä‘iếm.
Lúc đó Phụng Cô cÅ©ng hướng vá» bá»n thá»§ hạ nói:
– Không có chuyện gì nữa. Hôm nay chấm dứt. Các ngươi lui ra. Sáng mai tám giỠtiếp tục.
Bá»n thá»§ hạ tức thá»i giải tán.
Phụng Cô cÅ©ng vá» háºu viện nghỉ ngÆ¡i sau má»™t canh bạc cháy túi.
Lang Châu thà nh tuy lớn nhưng vừa đêm đã yên tịnh.
Lúc ná»a đêm, tại Cao SÆ¡n khách Ä‘iếm, trước cá»a xuất hiện mưá»i mấy bóng ngưá»i.
Nhìn kỹ bá»n chúng gồm má»™t số Hắc y võ trang bịt mặt. Trên lưng chúng Ä‘eo trưá»ng Ä‘ao dà i ba thước, đôi mắt lóe hà o quang. Nhìn thấy biết ngay là võ lâm cao thá»§.
Bá»n chúng thân pháp nhanh lẹ, mưá»i mấy tên Hắc y bịt mặt đã bay lên nóc nhà .
Má»™t tiếng động cÅ©ng không có. Hình như có má»™t ngưá»i thống lÄ©nh, tay trái hướng vá» phòng bên trái phất tá»›i. Láºp tức có năm ngưá»i bay theo hướng đó.
Chỉ còn lại bốn ngưá»i hắn dẫn theo, nhẹ nhà ng bay vá» hướng phải, tiếp tục mò xuống.
Bá»n nà y không lâu đã xuống háºu viên, chia nhau lục soát bốn phÃa, bao vây căn phòng cá»§a Tiểu Tà .
Má»™t Hắc y phóng mình tá»›i, định tung cá»a sổ nhảy và o trong thăm dò.
Hắn vừa dòm và o má»™t lá»— phát hiện trên cá»a sổ có dán má»™t tấm giấy.
Trong giấy viết:
“Ngưá»i ngoà i đến xin má»i và o, coi chừng phi Ä‘aoâ€.
Hắn kinh hãi vá»™i hướng vá» sau thụt lui, nhưng đã muá»™n, chỉ thấy bên trong bắn ra hà o quang, năm cây phi Ä‘ao cùng má»™t lúc bắn ra cá»a sổ.
Tên Hắc y nà y thân pháp cÅ©ng không tầm thưá»ng, hai tay xô ra, búng rÆ¡i bốn cây phi Ä‘ao, nhưng cây phi Ä‘ao thứ năm phát sau mà đến trước.
– Vù!
Phi đao đã ghim và o vai trái của Hắc y. Hắn đau đớn bỠchạy tới nơi tên Hắc y thủ lãnh đang chỠđộng tĩnh.
Thủ lãnh Hắc y nhỠthấy ánh hà o quang từ phòng Tiểu Tà phát ra, biết là có mai phục, vội kêu lên:
– Tất cả chia ra, canh ngay từng cá»a sổ má»™t.
Bản thân hắn phóng và o cá»a chÃnh, kêu lá»›n:
– Xông và o!
Má»™t nhóm mấy ngưá»i rút trưá»ng kiếm xông và o phòng Tiểu Tà .
Tiểu Tà đã dá»± Ä‘oán trước số ngưá»i nà y chắc chắn sẽ đến táºp kÃch, láºp tức thắp đèn cầy lên. Bên ngoà i Hắc y đôi mắt bị ánh sáng phản chiếu, thân hình hắn cháºn lại ngay cá»a sợ Tiểu Tà thừa cÆ¡ tẩu thoát.
Tiểu Tà thấy hắn chần chá», liá»n vung tay má»™t cái, mưá»i mấy câu phi Ä‘ao bắn luôn và o mắt mưá»i mấy địch thá»§ Ä‘ang xông và o cùng lúc vá»›i hắn.
Vèo ... vèo ...
Lợi dụng bá»n Hắc y náo loạn, Tiểu Tà phóng mình ra cá»a lá»›n.
Tên thủ lãnh Hắc y lòng nghi hoặc ám khà không dám cản trở Tiểu Tà , nên né mình sang một bên.
Tiểu Tà thoát ra cá»a phòng kêu lá»›n:
– Muốn bắt ta ư? Không dễ đâu.
Lúc nà y bên trong đám Hắc y rối loạn không phân định được hướng đi.
Tiểu Tà phi thân lên một cây cổ thụ, yên tâm nhìn xuống, theo dõi từng cỠđộng của đối phương.
Tên Hắc y thủ lãnh ra lệnh:
– Äuổi theo!
Láºp tức có năm bóng ngưá»i hướng vá» phÃa trái bá» tưá»ng chạy ra.
Trong khách sạn bỗng nhiên ánh đèn sáng rực.
Tiểu Tà nằm trên Ä‘á»t cây, hối tiếc không là m sao nhìn thấy mặt bá»n Hắc y nà y, vì ngưá»i nà o cÅ©ng bịt mặt bằng vuông vải Ä‘en.
Gã muốn nhảy xuống bắt má»™t tên Hắc y lá»™t mặt nạ ra xem thá».
Nhưng gã lại chợt nghĩ:
– Ngu quá rồi! Trong lúc chúng nó Ä‘ang Ä‘uổi bắt, lẩn trốn là yên thân, tại sao lại có ý định như váºy? Mau chạy trốn là hÆ¡n.
NghÄ© như váºy, Tiểu Tà nhảy qua má»™t bức tưá»ng cao thì đã phát hiện sau lưng có ngưá»i Ä‘uổi theo.
Tiểu Tà cất tiếng cưá»i.
– Kha ... kha ... đêm nay chắc chắn không ngủ được rồi. Cũng được! Chúng ta chạy đua chơi. Trò chơi nà y cũng thú vị lắm.
Tiểu Tà không chạy nhanh, cứ chạy cách đối phương khoảng ba trượng để cho đối thủ rượt theo.
Lúc nà y ngoà i năm tên Hắc y Ä‘uổi theo còn có năm tên từ cá»a khách sạn chạy ra đón đưá»ng, là m cho Tiểu Tà trước sau Ä‘á»u bị giáp công.
Tiểu Tà kinh hãi:
– Mẹ kiếp! Không xong rồi! Cuộc chạy đua nà y không may mắn chút nà o.
Nhìn thấy mưá»i mấy tên Hắc y sắp cháºn ép lại, Tiểu Tà suy nghÄ©:
– Trước sau Ä‘á»u có truy kÃch, váºy phải mạo hiểm má»›i xong.
Gã hướng vỠbên trái phóng lên.
NÆ¡i nà y có má»™t ngôi nhà rất lá»›n, tưá»ng cao mấy trượng, đúng là nhà cá»§a má»™t phú gia.
Tiểu Tà suy nghĩ:
– Ta phải là m cho dân chúng toà n thà nh đổ ra đưá»ng bắt cướp thì má»›i ngăn chúng nó được.
NghÄ© như váºy, Tiểu Tà váºn sức nhảy qua cổng lá»›n cá»§a má»™t ngôi nhà cao, Ä‘áºp và o khung cá»a sắt, la to:
– Bắt cướp! Bắt cướp!
Ngưá»i trong nhà thức dáºy, chạy à o ra.
Äằng sau nghe má»™t tiếng động như tiếng khua chuông, Tiểu Tà thất kinh, kêu to:
– Kha ... kha ...
|

05-08-2008, 12:11 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 5
QUÃI VẬT GẶP TIỂU QUá»¶
Tiếng nói chưa dứt, sau lưng đã có mưá»i mấy cây đại Ä‘ao cá»§a bá»n Hắc y công tá»›i.
Trong trưá»ng hợp khẩn cấp nà y, Tiểu Tà thuáºn tay phóng má»™t lúc ra sau mưá»i mấy cây phi Ä‘ao, nhắm và o bá»n Hắc y bịt mặt.
Mưá»i mấy tên Hắc y nhìn thấy nghÄ© rằng địch thá»§ phải bá» mạng dưới chân tưá»ng, không ngá» bị phi Ä‘ao phóng ngược lại, bất đắc dÄ© phải lui lại thá»§ thế.
Tiểu Tà kêu lớn:
– Ăn cướp! Ăn cướp!
Tiếng kêu như sấm, trong đêm vắng vang xa mấy dặm.
Gã vừa la, vừa chạy thoát ra ngoà i, trong lúc bá»n Hắc y ngỡ là Tiểu Tà còn ở trong viện, cứ xông và o.
Trong viện có tiếng la:
– Ăn cướp! Ăn cướp!
Trong lúc bá»n Hắc y Ä‘ang bị chá»§ nhà truy Ä‘uổi thì Tiểu Tà đã chạy ra đưá»ng, dùng đá ném và o các ngôi nhà lân cáºn, la lên:
– Ăn cướp! Ăn cướp!
Kết quả, má»i ngưá»i trong khu phố Ä‘á»u cầm gáºy mác xông ra, Ä‘uổi bắt bá»n áo Ä‘en bịt mặt.
Bây giá», Lang Châu thà nh náo loạn, nhà nà o cÅ©ng hoang mang ... chó lá»›n, chó nhá» nhà nà o cÅ©ng sá»§a vang lên.
Cả má»™t khúc đưá»ng đông nghẹt.
Lang Châu phá»§ đã cho lệnh xuất phát binh mã ra đón đưá»ng truy cướp.
Tiểu Tà thấy tình thế không còn nguy hiểm nữa, leo lên má»™t cây cổ thụ hướng vá» bá»n Hắc y xem xét.
Mưá»i tên Hắc y bấy giá» trở thà nh mục tiêu cá»§a quân dân Lang Châu thà nh Ä‘uổi bắt. Chúng nó muốn thoát thân cÅ©ng không còn kịp nữa.
Tên lãnh đạo nhóm Hắc y thấy váºy ra lệnh:
– Rút vá»!
Mưá»i tên Hắc y bịt mặt láºp tức rút lui, nhưng không cách nà o qua mắt dân chúng. Bên ngoà i Ä‘á»u bị quan quân bao vây, muốn chạy thoát đâu có dá»….
Tên lãnh đạo Hắc y tinh khôn, núp và o nhà dân, thay đổi hết y phục, má»›i thoát khá»i.
Lúc nà y, Tiểu Tà ra mặt chạy tá»›i gần bá»n Hắc y bị bắt, cố tình xem thá» mặt mÅ©i bá»n nà y ra sao.
Quan binh giải mấy tên Hắc y bị bắt hướng vỠnha phủ.
Tất cả vải bịt mặt Ä‘á»u bị lá»™t xuống, Tiểu Tà nhìn thấy kinh hãi.
Chúng nó ngưá»i nà o mặt mà y cÅ©ng bị há»§y hoại, trừ ra đôi mắt, lá»— mÅ©i, lá»— tai, còn toà n bá»™ da mặt Ä‘á»u bị nhiá»u vết sẹo chằng chịt, không ra mặt ngưá»i.
Trên thế gian nà y có ai nhẫn tâm hủy hoại mặt mà y, để mang một hình hà i kỳ dị.
Tiểu Tà suy nghĩ:
– Nhất định bên trong việc nà y có nhiá»u âm mưu mà ngưá»i thưá»ng không rõ được.
Trong lúc quân binh Ä‘ang áp giải bá»n Hắc y vá» thà nh thì nghe:
– Xạch! Xạch! Xạch!
Bảy mÅ©i tên từ trên các Ä‘á»t cây cao bay xuống cắm ngay và o ngá»±c bảy tên Hắc y. Chúng nó Ä‘á»u ngã xuống tắt thở.
– Có thÃch khách!
Quan binh la hét mấy tiếng, hà ng ngÅ© lá»™n xá»™n, hướng vá» phÃa Tây thà nh Ä‘uổi theo.
Vá» phÃa Tây thà nh thì có bốn bóng ngưá»i chá»›p mắt đã mất dạng.
Dương Tiểu Tà biết không cách nà o Ä‘uổi kịp, nghÄ© rằng đồng bá»n cá»§a chúng đã thá»§ tiêu nhau đỠbảo vệ bà máºt cá»§a tổ chức.
Nhưng đây là tổ chức gì? Do ai Ä‘iá»u khiển?
Tiểu Tà là má»™t đứa trẻ má»›i ra giang hồ là m sao biết được những Ä‘iá»u lá»›n lao trong giá»›i võ lâm?
Gã buồn bã trở vỠkhách sạn ...
Bây giá» tÄ©nh trÃ, Tiểu Tà nằm trên giưá»ng, ôn lại chuyện đã qua.
– Số ngưá»i Hắc y láºt mặt nà y xem tuổi còn trẻ, tại sao bị há»§y mặt? Tại sao có liên quan đến hà trưá»ng? Trong đó chắc có vấn Ä‘á».
Gã nghÄ© mãi không ra chuyện, chắc chắn phải tốn nhiá»u thá»i gian má»›i xác minh được.
Qua một lúc Tiểu Tà lẩm bẩm:
– Không lẽ số ngưá»i nà y chÃnh là số ngưá»i thất tung mà lúc ở hồ Má»™t Tháp lão đầu ta thưá»ng nhắc đến? Nếu váºy, sá»± việc bắt đầu từ hà trưá»ng nà y. Ta theo dõi sẽ có kết quả.
Té ra ngưá»i lãnh đạo bá»n Hắc y nà y lại chÃnh là ngưá»i bảo vệ hà trưá»ng – ngưá»i quản gia.
Chỉ thấy hắn sợ sệt chạy vá» phÃa háºu viện cá»§a hà trưá»ng.
Háºu viện nà y trang trà rất đẹp, sang trá»ng vô cùng.
Bên trong vang ra một điệu đà n du dương, sầu cảm.
Tên quản gia không dám nói, rón rén chạy đến trước cá»a căn phòng giá»ng run run.
– Viện chủ! Thuộc hạ Giang TỠSơn có chuyện cần gấp xin thỉnh ý.
Bên trong không trả lá»i. Giang Tá» SÆ¡n không dám xông và o, đứng bên ngoà i vẻ mặt đầy lo lắng.
ChỠđến lúc tiếng đà n bên trong dứt, Giang TỠSơn mới lặp lại:
– Viện chủ! Tại hạ xin yết kiến.
Má»™t giá»ng nói đà n bà truyá»n ra:
– Công việc xong chưa?
Giá»ng nói nà y chÃnh là cá»§a Phụng Cô.
Giang Tá» SÆ¡n nói nhá»:
– Viện chủ! Thất bại rồi.
Sắc mặt tên quản gia đầy vẻ sợ hãi, hình như hắn biết chuyện nà y rất quan trá»ng.
Phụng Cô há»i:
– Thất bại? Mất bao nhiêu ngưá»i?
– Bẩm viện chá»§! Mất bảy ngưá»i, bị thương hai ngưá»i.
Phụng Cô từ bên trong bước ra, thân hình toà n mà u trắng, bước đi uyển chuyển, phong cách đoan trang, giống như tiên nữ.
Nà ng nhìn Giang TỠSơn:
– Giang Tá» SÆ¡n! Ngươi đã lão luyện giang hồ, tại sao để thất bại như váºy?
Giang TỠSơn sợ sệt:
– Bẩm viện chủ! Thuộc hạ trước đã có kế hoạch, ai ngỠtiểu tỠnà y quả nhiên lợi hại. Hắn biết trước đêm nay chúng ta đến bắt hắn, nên đã có mưu mô, đưa chúng ta và o bẫy.
Phụng Cô cau mà y liễu:
– Nếu váºy ngưá»i ta cố ý là m rắc rối chúng ta sao?
– Phải! Hắn chạy lung tung, là m chấn động cả má»™t góc thà nh, dân chúng và quan binh ùa ra bắt cướp. Kế hoạch cá»§a thá»§ hạ bị đảo lá»™n, không xoay xở kịp, nên bảy anh em chúng ta bị bắt. Thuá»™c hạ đà nh phải thá»§ tiêu để giữ bà máºt.
Phụng Cô nói:
– Không ngá» tiểu tá» nà y có tà môn. Như váºy bảy ngưá»i nà y giải quyết xong chưa?
Giang TỠSơn nói:
– Thuá»™c hạ thay đổi y phục, trở lại xem xét thì thấy bảy ngưá»i bị bắt đã bị cấp trên thá»§ tiêu để bảo vệ bà máºt rồi.
Phụng Cô giáºt mình, há»i nhá»:
– Giang Tá» SÆ¡n! Ngươi biết việc nà y thất bại gây háºu quả thế nà o không?
Giang TỠSơn biến sắc quỳ xuống đất:
– Viện chủ tha mạng! Thuộc hạ không có ý ...
Phụng Cô ngá»a mặt lên trá»i má»™t lúc rồi nói:
– NghÄ© tình ngươi theo ta lâu năm, ta bá» qua cÅ©ng được. Nhưng ngươi là m hại đến bảy mạng ngưá»i anh em, nếu không trừng phạt ngươi chút đỉnh ta không có cách gì bênh vá»±c ngươi được. Cấp trên sẽ khiển trách ta. Ngươi chặt má»™t tay Ä‘i.
Giang TỠSơn nghe xong nói:
– Dạ!
Trưá»ng kiếm đã vung lên, tay trái chặt xuống.
– Khạch ...
Cánh tay của Giang TỠSơn đã rơi xuống đất.
Hắn láºp tức Ä‘iểm huyệt cầm máu, nói:
– Cảm ơn viện chủ tha mạng.
Nói xong mồ hôi tuôn xuống, da mặt tái nhợt.
Tuy nhiên hắn không một tiếng thở than.
Phụng Cô nói:
– Ngươi trở vá» nghỉ ngÆ¡i Ä‘i! Công việc ngà y mai má»›i tÃnh.
– Äa tạ viện chá»§! Cấp trên có truy vấn xin viện chá»§ che chở cho.
– Ngươi yên tâm! Ta tha mạng cho ngươi thì không ai dám bắt bẻ.
Giang TỠSơn cúi xuống nhặt cánh tay, bước ra ngoà i trở vỠphòng riêng.
Phụng Cô cũng thấy thương hại, và o phòng viết mấy chữ, bỠvà o trong ống, đến một căn phòng khác.
Chẳng bao lâu, má»™t con bồ câu đã hướng vá» phÃa trá»i Tây, tung cánh bay Ä‘i.
o O o Một đêm trôi qua ...
Trá»i bắt đầu rá»±ng sáng ...
Hà trưá»ng vẫn còn nghe nhá»™n nhịp ...
Tiểu Tà đã suy nghĩ suốt đêm dà i, không biết là m cách nà o để an thân.
Ham cỠbạc, nhưng lại chạm và o ổ kiến, cái vui không tránh được cái buồn.
Gã Ä‘i rá»a mặt, ăn Ä‘iểm tâm, và quyết định:
– Hôm nay, ta đến hà trưá»ng xem. Nếu cần ta sẽ trả lại số tiá»n cho hắn là xong. Cần gì phải lo lắng.
Gã nhìn thấy trên ngá»±c còn Ä‘eo lá»§ng lẳng má»™t số phi Ä‘ao, liá»n tức giáºn nói:
– Äã Ä‘eo hết bao nhiêu phi Ä‘ao, váºy mà chỉ là m trò cưá»i ngoà i đưá»ng phố, không ai kiêng nể. Ban đêm chúng nó vẫn còn tiếp tục đến đây ám hại. Äâu có gì an toà n. Bá»n ngưá»i nà y không phải chỉ đến đây để hăm dá»a, mà còn có ý sát hại ta. Ta không cần Ä‘eo phi Ä‘ao nữa. Không khéo lại xảy ra nhiá»u chuyện rắc rối khác.
Tiểu Tà bước đến trước má»™t tấm kÃnh, trông thấy hình dáng cá»§a mình, bá»—ng cưá»i lá»›n:
– Tháºt là hà i hước. May mà ta chỉ Ä‘eo có má»™t ngà y, nếu Ä‘eo mãi như thế nà y con gái ở Lang Châu thà nh không dám ra đưá»ng nữa. Má»i ngưá»i tưởng ta là ngưá»i bán cao đơn hoà n tán hoặc là má»™t đứa Ä‘iên khùng ... Nên nhìn ta cưá»i chê là phải.
Tiểu Tà cởi bỠphi đao, lấy tấm ngân phiếu ba vạn lượng, hướng vỠhà viện Lang Châu thà nh chạy đến.
Chẳng bao lâu đã đến hà trưá»ng.
– Tiểu huynh đệ đã đến rồi à ? Xin má»i và o trong.
Phụng Cô hôm nay dáºy rất sá»›m, chỠđợi Tiểu Tà . Thấy Tiểu Tà hôm nay cởi bá» hết phi Ä‘ao, thân mình uy dÅ©ng, quần áo sạch sẽ, nở má»™t nụ cưá»i duyên.
Tiểu Tà nói:
– Hôm nay nếu tôi không đến đây, thì ngà y mai khó đến nữa rồi.
Phụng Cô hé cưá»i:
– Có chuyện gì váºy? Có phải tiểu huynh đệ có chuyện gấp muốn rá»i khá»i Lang Châu thà nh không?
Tiểu Tà lắc đầu:
– Tôi chưa muốn rá»i khá»i đây, nhưng không biết tại sao có mấy con chó Ä‘iên muốn ám hại tôi. Nếu tôi không sá»›m tìm nÆ¡i yên ổn chắc phải bá» mạng.
Phụng Cô nheo mắt:
– Tiểu huynh đệ! Huynh đệ thÃch nói đùa. Lang Châu thà nh nà y là m gì có chó Ä‘iên. Dù cho có chó Ä‘iên thì cÅ©ng chỉ cắn ngưá»i ham ăn thịt chó mà thôi. Không lẽ huynh thưá»ng ăn thịt chó hay sao?
– Tôi rất thÃch ăn thịt chó, nhưng gần đây chỉ được ăn thịt dê. Có khi nà o nghe nói ăn thịt dê sẽ bị dê cắn không?
Phụng Cô mỉm cưá»i:
– Huynh lại nói đùa. Sá»± tháºt huynh muốn ăn thịt dê thì cÅ©ng được thôi, không ai chá»c ghẹo huynh đâu. Äúng không?
Tiểu Tà lắc mình một cái:
– Phụng Cô nương! Cô nương cũng đừng nói đùa. Tôi đến đây trả lại ba vạn lượng bạc để tránh chuyện cô nương sai một số chó điên đến cắn tôi. Tôi không thể chịu được ngà y nà o cũng bị chó điên đuổi theo mãi.
Tiểu Tà nói chuyện rất rõ ý.
Phụng Cô không ngá» Tiểu Tà lại thá»§ Ä‘oạn như váºy, ngÆ¡ ngác:
– Tiểu huynh đệ! Ngươi đang nói gì ta không nghe rõ.
Tiểu Tà biết Phụng Cô giả ngây ngô như không há» biết việc gì xảy ra đêm qua nên không thèm trả lá»i, nói:
– Äây là ngân phiếu ba vạn lượng, cô nương cứ cất lấy, từ nay chúng ta không xâm phạm nhau. Nếu chỉ vì số tiá»n nà y mà gây cho cô nương khó xá» trong hà trưá»ng, tôi không vui. Bây giá» tôi trả lại số tiá»n và nói má»™t câu:
“Tôi không phải ngưá»i phiêu bạt giang hồâ€. Mặc kệ các ngưá»i thuá»™c bang phái nà o, mong cô sau nà y đừng là m khó dá»… tôi nữa.
Phụng Cô ngạc nhiên:
– Tiểu huynh đệ! Ngươi cà ng nói thì cà ng xa vá»i. Ta tháºt không hiểu ngươi Ä‘ang nói gì.
Tiểu Tà bình thản:
– Cô nương không biết rồi sẽ biết. Tôi không phải thuá»™c hạng ngưá»i ngu ngốc.
Hôm qua các ngưá»i chÆ¡i ná»a vá»i rồi dẹp, phải chăng vì tiá»n mà đêm hôm cho ngưá»i dò xét, ám sát tôi? Tôi cÅ©ng Ä‘oán được rằng đêm qua thế nà o các ngưá»i cÅ©ng đến, nên tôi đã đỠphòng, nếu không đã bá» mạng rồi, còn đâu có ý định trả tiá»n lại cho cô nương. Bây giá» tôi mong cô nương nháºn lại tấm ngân phiếu nà y.
Äừng gây cho tôi nhiá»u rắc rối nữa. Tôi nói rõ như váºy rồi, chẳng lẽ cô nương không hiểu nữa hay sao?
Gã lại thở ra rồi nói tiếp:
– Mẹ kiếp! Tóm lại nội dung câu chuyện xảy ra đêm qua cô nương đã biết.
Phụng Cô tức cưá»i:
– Tiểu huynh đệ! Ngươi hiểu lầm rồi, số ngưá»i đó không phải do ta sai tá»›i hà nh thÃch ngươi đâu.
Tiểu Tà biết cô ta không thừa nháºn, nghÄ© thầm:
– Cô ta là ai? Dám qua mặt ta à ?
Gã nhìn xoáy và o mắt Phụng Cô:
– Ai nói cô nương không quen biết chúng nó? Lúc đó tôi cầu xin ngưá»i quản gia tha mạng tôi. Kết quả ông ta đồng ý, tôi vá»™i chạy vá» hướng Tây trấn, đồng thá»i còn tặng cho hắn ba vạn lượng nữa.
Phụng Cô trừng đôi mắt phượng:
– Hắn dám ... Có lẽ hắn ...
Phụng Cô định nói gì đó vá» ngưá»i quản gia, nhưng Tiểu Tà đã tiếp lá»i:
– Ha ha ... hắn quả tháºt không dám nháºn, mà cÅ©ng chẳng nói lá»i nà o ... ha ...
ha ... không ngá» hắn lại là ngưá»i quản gia cá»§a cô nương.
Phụng Cô nghe nói biết đã trúng bẫy cá»§a Tiểu Tà rồi. Cưá»i gượng:
– Tiểu huynh đệ! Äừng hiểu lầm! Ta tÃnh má»i huynh đến đây đêm qua để cùng uống trà tâm sá»±, lẽ đâu có ý cho ngưá»i hại huynh chứ!
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Phụng Cô nương! Không ngá» cô nương cÅ©ng có lòng tốt như váºy, nhưng chúng ta đâu có gì để nói. Tôi nói thêm má»™t lần nữa, tôi không phải là ngưá»i phiêu bạt giang hồ, tôi chỉ là ngưá»i ... ha ... ha ... cá» bạc mà thôi. Hôm qua tôi không cố ý phá phách hà trưá»ng cá»§a cô. Cô cÅ©ng biết tôi chỉ dá»±a và o bản lãnh cá»§a chÃnh mình thôi. Cô nương là ngưá»i có bang phái, tôi không dám ghẹo. Chúng ta từ nay giảng hòa. Ngân phiếu trả cô nương. Tôi phải Ä‘i đây.
Gã đưa ngân phiếu cho Phụng Cô rồi quay lưng chạy đi.
Tiểu Tà sợ chá»c ghẹo Phụng Cô lần nữa sẽ sinh rắc rối, là m cho gã không an vui. Vả lại nếu chỉ vì hai túi tiá»n đầy nhóc mà má»—i ngà y phải bị truy sát, thà để hai túi rá»—ng mà tá»± do còn hÆ¡n.
Phụng Cô nhìn theo bóng dáng của Tiểu Tà một lúc lâu không nói tiếng nà o.
Nà ng nghĩ:
– Dương Tiểu Tà tháºt sá»± là ai đây? Hắn từ đâu tá»›i?
Phụng Cô nghĩ mãi không ra, một lúc lâu sau mới hướng vỠsau viện lắc đầu bỠđi.
Tại háºu viện Phụng Cô đánh đà n, thanh âm ngắt Ä‘oạn, rất thương tâm, hình như Ä‘ang nói rõ ná»™i tâm u sầu và cảm mến cá»§a nà ng đối vá»›i ngưá»i nà o đó.
o O o Linh Nghiêm Tá»±, cách Lang Châu Thà nh ngoà i ba mươi dặm, bên cạnh sông Hồng Hà là má»™t dãy núi sừng sững gồm hang động cao trên mưá»i trượng.
Thá»i đại ÄÆ°á»ng tên Hưng Long tá»±, quanh năm hương khói rất nghiêm, trong nước hiếm có nÆ¡i nà o như váºy.
Trong Lang Châu thà nh, nơi nà y là phân tự cũng là Linh Nghiêm tự.
Tuy là phân tá»±, nhưng kiến trúc Ä‘iêu khắc rất đẹp, uy nghiêm. Ngưá»i bổn đạo cÅ©ng không Ãt.
Trước chùa, nhiá»u sạp buôn bán đủ thứ. Nà o là hát trò, xem tướng mạo, tạp hóa, bán cao đơn, trái cây ... gì cÅ©ng có.
Tiểu Tà đến đây tìm được một chỗ kê tấm ván, treo lên một mảnh vải trắng lắc tà i xỉu bên cạnh bà n xem tướng số.
Tiểu Tà kêu lên:
– Mau Ä‘i! Mau Ä‘i! Các vị có cÆ¡ há»™i kiếm tiá»n rồi. Có đặt thì có chung, có chung má»›i kiếm được tiá»n. Äặt nhiá»u chung nhiá»u, đặt Ãt chung Ãt. Không đặt xem chÆ¡i cÅ©ng được. Mau Ä‘i! Mau Ä‘i! Các vị thá» váºn may.
Tiểu Tà chỉ nghĩ đến cỠbạc, đến nỗi chuyện lão già giao phó gã cũng quên khuấy đi mất.
Gã vừa lắc xà ngầu vừa rao lên, chẳng bao lâu chung quanh bà n cá»§a gã ngưá»i đến bao quanh đông nghẹt. Tất cả ai cÅ©ng muốn thá» thá»i váºn.
HÆ¡n ná»a ngà y rồi, Tiểu Tà kiếm được mấy trăm lượng, chẳng bao lâu trá»i đã sụp tối nhưng khách vẫn đông. Gã thắp đèn lên đánh tiếp, đến ná»a đêm má»›i chịu vá».
Chủ chùa đã kháng nghị, nhưng gã rất hăng say. Liên tục ba ngà y chơi rất sảng khoái, ngủ rất ngon là nh.
Phụng Cô cÅ©ng không sai ngưá»i đến kiếm chuyện. Nên gã cà ng yên tâm là m ăn ở đây hÆ¡n.
Hôm nay là ngà y thứ tư, Tiểu Tà sáng sớm đã bà y ra trước Linh Nghiêm tự đánh bạc tiếp.
Bên cạnh gã, lão xem tướng số là má»™t ngưá»i ốm cao, râu dà i, mình mặc áo đạo bà o mà u tÃm tiên phong đạo cốt Toán mạng tiên sinh.
Bữa nay lão tướng số hướng vỠTiểu Tà nói:
– Tiểu huynh đệ! Ta thấy ngươi khà sắc hôm nay không được tốt, chắc chắn có nạn sắp tới. Ta khuyên ngươi nên dẹp sớm đi.
Lão ta cưá»i cưá»i nhìn Tiểu Tà .
Tiểu Tà nghe lão nói váºy, vá»™i đáp lại:
– Lão bá! Ông bói có chÃnh xác không?
– Nhất định chÃnh xác. Văn khúc thân âm, thiên mã qui phá»§, huyá»n quang khóa chặt, nhất định chÃnh xác. Ngươi không tin thá» xem thì biết. Nhưng mà ngươi thiên sinh linh đà i phát quang thất khả thông thần, thần há»™ anh đình. Ta thấy váºy nên má»›i nói thôi.
Không có ý bói cho Tiểu Tà , nhưng ông ta nhìn kỹ rồi chợt kinh hãi kêu lên:
– Tà môn! Tà môn! Tháºt tà môn! Ngươi là kim cang mạng, phúc tinh cao chiếu, nếu ở triá»u đình thì là vương tướng ... Nhưng ngươi ngá»c hư triá»u dương, thái âm âm âm, bất thá»§ bổn pháºn, vui thÃch tá»± do, giống như mạng giang hồ ... ha ... ha ...
Lão đệ đừng gấp! Hôm nay có hung hiểm, nhưng không dá»… chết đâu. Ta nghÄ© lão đệ cùng ta cÅ©ng là ngưá»i phiêu bạt giang hồ.
Tiểu Tà thở ra:
– Chỉ cần không chết là được rồi. Tôi sợ là sống chưa đủ mà đã chết Ä‘i, nên không muốn dấn thân và o giang hồ nữa. Tại sao lão bá nói tôi mạng giang hồ? Cả ngà y ngá»§ không được ăn không xong, như váºy phải là m ngưá»i là m sao?
Toán mạng tiên sinh cưá»i nói:
– Tiểu huynh đệ! Ngươi ngÅ© quan đản phong, ngưá»i Ä‘á»i Ãt có. Tương lai nhất định có hy vá»ng. Nhưng ngươi nhất định chạy không thoát mạng giang hồ. Tại vì thân ngươi đã ở trong giang hồ rồi, ngươi có biết không?
Tiểu Tà khoái chÃ:
– Tại sao váºy? Tôi chưa từng có liên hệ vá»›i ngưá»i giang hồ, tại sao lại nhảy và o giang hồ?
– Ngươi luyện cá» bạc thì tiến thân nháºp và o giang hồ. Chỉ cần ham cá» bạc thì đã là ngưá»i giang hồ. Ngươi chạy không thoát rồi.
Toán mạng tiên sinh nói xong, cưá»i lá»›n.
Tiểu Tà nghĩ:
– Nếu không cho cá» bạc ta sẽ bệnh chết. Nhưng nếu gia nháºp giang hồ gặp được má»™t số hung thần ác quá»· như mấy ngà y trước đây, luôn cả tánh mạng cÅ©ng không còn, như váºy đâu có ý nghÄ©a gì?
Gã nghĩ một hồi vẫn không biết sống cách nà o tốt hơn.
Toán mạng tiên sinh nói tiếp:
– Tiểu huynh đệ! Ngươi đừng suy nghÄ© nhiá»u. Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có thiên mệnh.
Ta là Châu Bát Bát, toán mạng từ trước đến nay chưa từng sÆ¡ sót, mạng cá»§a ngươi nhất định phải dấn thân giang hồ đồng thá»i còn có tiếng nữa, tương lai ngươi có thể sẽ trở thà nh Thiên hạ đệ nhất nhân.
Tiểu Tà nghe đến bốn chữ “Thiên hạ đệ nhất†trong lòng rất phấn khởi:
– Lão bá nói váºy là thế nà o? Sá»± tháºt tôi đã có mấy môn Thiên hạ đệ nhất rồi.
Nói xong gã nhún vai ra vẻ tá»± hà o. Châu Bát Bát cưá»i nói:
– Ta tin rằng môn cỠbạc của ngươi là Thiên hạ đệ nhất ... gồm có ...
Tiểu Tà rất vui mừng. Rốt cuá»™c đã có ngưá»i thừa nháºn gã là Thiên hạ đệ nhất nhân cá» bạc, nên vừa thở gấp, gã vừa nói mau:
– Còn má»™t số thứ nữa đó là môn chạy bá»™. Ông ná»™i tôi từng nói tôi là ngưá»i chạy nhanh nhất thiên hạ. Có thể là như váºy.
Châu Bát Bát ngạc nhiên:
– Chạy bá»™! Ta chưa nghe qua có môn chạy bá»™ bao giá».
Tiểu Tà đắc ý:
– Chạy bá»™ là môn chạy cho ngưá»i ta Ä‘uổi theo. Thiên hạ không có ngưá»i Ä‘uổi kịp tôi.
Châu Bát Bát nói:
– Có chuyện như váºy sao? Ngươi phải giá»i khinh công má»›i được a.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Không phải! Không phải! Khinh công phải đỠchân khà váºn công, mình nhảy hÆ¡n mấy chục thước cao. Võ công cá»§a tôi chưa luyện được nhiá»u nên thuáºt khinh công còn kém, bởi thế nên má»›i cải thà nh chạy bá»™ Thiên hạ đệ nhất thôi.
Châu Bát Bát gáºt gù:
– Có lý! Có lý! Ngươi tháºt là ... Ta là Châu Bát Bát toán hết ngưá»i thiên hạ cÅ©ng xem đó là toán mạng thiên hạ đệ nhất, váºy mà cÅ©ng còn mấy vấn đỠtừ xưa đến nay chưa biết. Thế má»›i biết thiên hạ vô táºn.
Tiểu Tà nói:
– Lão bá nói ông là Châu Bát Bát sao? Có phải hỠChâu, số tám. Bát Bát là sao?
Châu Bát Bát cưá»i nói:
– Tiểu huynh đệ! Ngươi có gì nghi ngỠkhông?
Tiểu Tà vội nói:
– á»’ không! Không có gì, chỉ là tôi thưá»ng nghe ông tôi nói qua! Lão bói toán mạng thiên hạ vô song, má»™t lá»— miệng giải quyết không biết bao nhiêu chuyện khó cá»§a ngưá»i ta, nên nghe đến tên cá»§a lão bá cảm giác rất quen thuá»™c.
Châu Bát Bát lắc đầu, than:
– Tiểu huynh đệ! Không giấu gì ngươi, ta cũng có chuyện bói toán không ra.
Và dụ bá»n ngưá»i truy sát từ đâu đến? Do ai chỉ huy? Má»™t chút manh mối cÅ©ng không biết, nên má»›i ẩn thân đến đây.
Tiểu Tà há»i nhanh:
– Sao? Lão bá cũng bị truy sát à ?
Châu Bát Bát gáºt đầu:
– Không sai! Lúc trước lão phu bị truy sát, may mắn trá»ng thương không chết, má»›i ẩn thân đến ...
Lão nhìn vá» hướng đại lá»™, cưá»i nói:
– Tiểu huynh đệ! Rắc rối cá»§a ngươi đến rồi, ngươi đừng nói ta là Châu Bát Bát. Hãy bình tÄ©nh đối phó, hắn nổi tiếng là quái váºt đó.
Tiểu Tà nghe nói vội nhìn nhanh ra lộ. Thì ra có một lão già đầu tóc bù xù, quần áo rách nát, độ năm mươi tuổi, râu ria xồm xoà m, đặc biệt trên ngực đeo hai cục xà ngầu lớn, đang tiến dần đến chỗ gã và Châu lão tiên sinh.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Hắn không phải quỷ thì là gì đây? Trên ngực hắn đeo xà ngầu nữa, tôi nghĩ tôi phải dẹp bà n nà y rồi.
Lão đầu nà y là má»™t trong Giang hồ lục quái, tên Äoạn Khắc Xu. Lão cá» bạc tầm thưá»ng, nhưng thÃch chÆ¡i bạc. Thua bạc rồi mạng cÅ©ng cầm thế luôn. Ngưá»i nà o biết được thì không dám thắng lão, nếu không bị lão Ä‘eo Ä‘uổi không cách nà o thoát khá»i.
Lão má»™t thân võ há»c Ãt có địch thá»§, nhất là môn “Bát Quái Chưởng†nổi tiếng trong thiên hạ.
Lúc nà y lão đã đến bên sạp của Tiểu Tà , kêu:
– Tiểu quỷ! Chúng ta đánh và i ván xem sao.
Tiểu Tà nói:
– Ông cứ đặt ...
Tiểu Tà có cảm giác cao thủ đã đến rồi.
Äoạn Khắc Xu lấy ra má»™t chỉ bạc, đặt bên “Tà i†giáºt xà ngầu trên tay Tiểu Tà lắc và cưá»i không dứt.
Lúc mở ra là “Xỉuâ€.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Ông thua rồi!
Liá»n thò tay nắm lấy số tiá»n đặt cá»§a Äoạn Khắc Xu. Nhưng Äoạn Khắc Xu đưa tay bấm cứng bà n tay cá»§a Tiểu Tà .
– Hỗn láo.
Tiểu Tà kêu lên:
– Ãi da ...
Tiểu Tà cảm giác bà n tay bị dáºp nát.
Äoạn Khắc Xu hầm hừ:
– Ngươi thua rồi, tại sao lại muốn ăn của ta?
Tiểu Tà nhăn nhó:
– Ông lắc rõ rà ng là hai con một, một con sáu là “Xỉu†mà .
– Nói láo! Rõ rà ng ta lắc được hai con năm, má»™t con sáu, tức là “Tà iâ€.
Vừa nói, vừa dùng tay trái bắt xà ngầu trở thà nh năm nút và sáu nút. Äồng thá»i chỉ cho Tiểu Tà xem:
– Rõ rà ng là mưá»i sáu nút là “Tà iâ€. Ngươi tÃnh đùa vá»›i ta sao?
Bà n tay Tiểu Tà bị bấm rất Ä‘au, gã không muốn tiếp tục tranh luáºn liá»n nói:
– ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Tôi Ä‘á»n. Ông buông tay tôi ra.
Äoạn Khắc Xu nói:
– Ai cần ngươi Ä‘á»n? Ta muốn cái bà n cá»§a ngươi đây!
Tiểu Tà nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Ông muốn cái gì cÅ©ng được, ông buông tay tôi ra.
– Váºy má»›i được chứ.
Äoạn Khắc Xu thả tay Tiểu Tà ra, khiêng bà n để đối diện vá»›i Châu Bát Bát, trải khăn là m chá»§ sạp.
Tiểu Tà run run:
– Lão bất tá»! Ông kiếm chuyện vá»›i tôi, bóp bà n tay tôi rất Ä‘au. Rồi ông sẽ biết!
Gã lượm nhiá»u cục đá bá» trong túi, chạy tá»›i trước mặt Äoạn Khắc Xu la lá»›n:
– Lão bá! Ông rất giá»i. Chỉ nháy mắt đã ăn hết bà n cá»§a tôi. Rất khâm phục.
Ông dạy tôi được không?
Tiểu Tà bây giỠđã biết ông lão nà y rất ghiá»n cá» bạc, nhưng tay nghá» rất kém, lại còn có chút đỉnh Ä‘iên khùng, cứ tưởng rằng bản thân tà i giá»i hÆ¡n thiên hạ.
Quả nhiên lão già thấy có ngưá»i khen mình, vui cưá»i đắc ý, quên cả bản thân mình là ai, vá»™i nói:
– Tiểu huynh đệ đừng vá»™i, chá» ta kiếm được số tiá»n lá»›n, ta má»i ngươi uống rượu. Äến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi rõ.
Tiểu Tà lòng Ä‘ang háºm há»±c, chá»i thầm:
– Lão đầu tá» nà y không biết trá»i cao đất rá»™ng là gì. Hôm nay ta sẽ cho lão biết tay.
Gã nhìn thẳng và o mặt ông lão, thấy trên mặt lão đã trở lại bình thưá»ng, nên cưá»i nói:
– Lão bá! Ông có thÃch cá» bạc không? Chắc lâu nay chưa từng gặp đối thá»§?
Äoạn Khắc Xu hừm má»™t tiếng:
– Ta từ xưa đến nay chưa từng thua. Ngươi thấy trên ngực ta đeo hai quả xà ngầu cũng đủ biết ta là Thiên hạ vô địch rồi.
– Lão bá quả nhiên lợi hại, nhưng lão bá có biết hiện nay cái gì là tay nghỠmới mẻ nhất không?
Tiểu Tà đang khai thác Ä‘iểm yếu cá»§a lão già nà y. Nếu ngưá»i nghiá»n cá» bạc thì cứ nói chuyện cá» bạc là hay nhất.
Äoạn Khắc Xu đã bước và o cạm bẫy cá»§a Tiểu Tà , nên lần mò há»i:
– Cái gì là tay nghỠmới? Cũ mới gì cũng chỉ là lắc xà ngầu thôi.
Tiểu Tà nói:
– Lão bá! Cá» bạc và võ công cÅ©ng như nhau. Má»—i ngà y cÅ©ng có những chiêu thức má»›i phát sinh. Nếu không, ngưá»i ta cưá»i là không tân tiến.
Äoạn Khắc Xu nghe nói rất lạ tai liá»n há»i:
– Tiểu quỷ! Chiêu thức mới là cái gì?
Tiểu Tà bà máºt:
– Tôi báo cho ông biết. Nghệ thuáºt cá» bạc, thá»§ pháp má»›i là phải bịt mặt, dùng miệng cắn cái ly, hai tay trói chặt sau lưng. Tôi thá» là m má»™t lần cho ông coi.
Gã là m theo động tác đã nói.
– Xong rồi! Mấy cục xà ngầu bỠvà o ly, nếu ai đoán trúng mấy nút sẽ thắng.
Ông có muốn thỠxem không?
Äoạn Khắc Xu vui vẻ. Từ xưa đến nay không ai dạy qua tay nghá» cá» bạc, bây giá» có ngưá»i chịu dạy phương thức má»›i. Lão đã quên hết, láºp tức cởi y phục, bịt cứng đôi mắt, sau đó cắn chặt mép ly, hai tay chắp ra sau lưng chỠđợi Tiểu Tà hướng dẫn.
Tiểu Tà nói:
– Tôi muốn bỠxà ngầu và o ly, ông đã chuẩn bị chưa?
Äoạn Khắc Xu nói:
– Xong rồi! Tiến hà nh đi.
Tiểu Tà cưá»i mấy tiếng:
– Lão bá! Tôi há»i ông có thể cắn chặt và nh ly không?
– Ngươi yên tâm! Ta giữ lá»i.
– Chúng ta chÆ¡i công phu rất má»›i. Chiêu thức nà y phải lấy vải cá»™t chặt hai tay, đỠphòng hai bên có ngưá»i nà o nhìn thấy, lấy tay mò và o ly thì sẽ không công bằng. Nhưng tôi thấy ông là lão tiá»n bối, không cần là m như váºy.
Nói câu nà y, Tiểu Tà cố ý câu cá thả dây dà i, quả nhiên Äoạn Khắc Xu tá»± ái, gắt lên:
– Äừng có nói lôi thôi, cứ là m theo quy định, cá»™t chặt hai tay để khá»i nghi ngá».
Tiểu Tà nói:
– ÄÆ°á»£c! Thôi thì chiếu theo quy ước.
Hắn lấy miếng vải trên bà n trói chặt hai tay Äoạn Khắc Xu ra sau lưng. Sau đó lắc ly mấy cái, nói:
– Không được! Không được! Lúc nãy ông nói chuyện đã là m cho và nh ly lá»ng ra ngoà i. Hãy cắn sâu và o má»™t chút.
Äoạn Khắc Xu muốn thá» xem nghệ thuáºt má»›i nà y, láºp tức chiá»u theo. Miệng ú á»›, bảo Tiểu Tà phải mau mau má»™t chút.
Tiểu Tà nhìn thấy thá»i cÆ¡ đã đến, cưá»i lá»›n:
– Chiêu thức mới đây nà y.
“Phạch! Phạch! “ Tiểu Tà đã Ä‘áºp cái ly và o miệng Äoạn Khắc Xu.
Gã đánh Äoạn Khắc Xu không ngừng tay, hét:
– Lão đầu tá»! Ông dám ăn thịt chuá»™t, uống máºt gấu sao? Mà dám trêu chá»c ta. Ông chán sống rồi sao?
Vừa nói vừa thò và o túi lấy cục đá Ä‘áºp tá»›i tấp.
“Khà ... Khà ... Khà ...â€.
Äoạn Khắc Xu đâu ngá» Tiểu Tà to gan, dám lừa phỉnh má»™t ông lão vang danh thiên hạ vá» môn cá» bạc như váºy.
Rất tiếc, Tiểu Tà là đứa trẻ tinh nghịch, má»›i gia nháºp giang hồ, quái nhân mặc kệ quái nhân, nếu ai động đến gã thì gã láºp tức phản ứng.
Äoạn Khắc Xu miệng không nói được, tay bị trói cứng ra sau, mắt không nhìn thấy, chỉ còn lại đôi chân thôi.
Chỉ thấy ông ta đá trước, đá sau, là m cho đất đá bay lên, con đưá»ng há»—n loạn.
Tiểu Tà vừa chạy vừa đùa cợt.
– Lão đầu tá»! Không có tiá»n thì đừng cá» bạc. Ông tưởng Dương Tiểu Tà nà y dá»… hiếp sao? Ta không cắt lưỡi ông là may lắm rồi. Sau nà y đừng có là m rắc rối ngưá»i khác.
Tay phải gã tiếp tục ném má»™t viên đá và o đầu Äoạn Khắc Xu, là m sưng lên má»™t cục.
Äoạn Khắc Xu nếm mùi Ä‘au khổ vì ham mê cá» bạc, tức giáºn váºn công cắn bể cái ly, hét to:
– Tiểu quỷ! Mau nạp mạng đi!
Má»™t luồng kình phong tống vá» phÃa Tiểu Tà , nhưng Tiểu Tà đã nhanh chân chạy vá» phÃa sau lưng Äoạn Khắc Xu cưá»i hà hÃ.
Äoạn Khắc Xu nhà o tá»›i, nhưng nghe tiếng cưá»i cá»§a Tiểu Tà đã ở sau lưng.
Lão quay ngưá»i lại, thì Tiểu Tà đã vá»t hướng khác, là m cho Äoạn Khắc Xu không sao bắt kịp.
Láºp tức, Äoạn Khắc Xu váºn công, bứt miếng vải trói tay, gỡ tấm bịt mắt ra, rượt theo.
Tiểu Tà thất kinh, la lên:
– Kha ... kha ...
Äoạn Khắc Xu trá» tá»›i, tống má»™t chưởng và o ngá»±c Tiểu Tà :
– Bình ...
Tiểu Tà té nhà o ra hơn tám thước và khóe miệng rỉ máu.
Mặc kệ, Tiểu Tà không quan tâm, hai tay chấp lại xuất chiêu “Äại phi chưởng†đánh tá»›i Äoạn Khắc Xu nhanh như chá»›p.
Äoạn Khắc Xu nhìn thấy chưởng pháp quái lạ, không dám sÆ¡ hở, hét lên má»™t tiếng đã phát ra tuyệt chiêu “Bát Quái Chưởngâ€.
– Phùm!
Hai bên tiếp tục chạm nhau.
Tiểu Tà té ra sau. Äoạn Khắc Xu cÅ©ng lùi lại ba bước, kinh hãi mặt mà y ngÆ¡ ngác.
Tiểu Tà liá»u mạng, nhà o vá» phÃa đối phương hét to:
– Pháºt tổ từ bi đã triển khai sát giá»›i.
Láºp tức phát ra má»™t chiêu, thân mình cá»§a gã phóng tá»›i trước, tay phải đổi chưởng thà nh chỉ Ä‘iểm ngay và o huyệt “Nhâm trungâ€, tay trái Ä‘iểm và o huyệt “Ngá»c thầnâ€.
Lão già kinh hãi hét to má»™t tiếng, váºn đủ mưá»i thà nh công lá»±c táºp trung và o tả chưởng xoay ngưá»i hướng và o sau ót Tiểu Tà chặt tá»›i.
Nhưng huyệt đạo cá»§a Äoạn Khắc Xu đã bị Tiểu Tà điểm trúng.
Rất tiếc, Tiểu Tà công lá»±c còn chưa đủ, chỉ là m cho Äoạn Khắc Xu bị chảy máu mÅ©i, đồng thá»i bản thân cÅ©ng bị má»™t chưởng.
Äoạn Khắc Xu kêu lên má»™t tiếng, phát ra má»™t tuyệt chiêu trà mạng hướng vá» Tiểu Tà .
– Mau nạp mạng!
Tiếng nói vừa dứt, lão đã đứng gần Tiểu Tà không quá ba bước.
Tiểu Tà kinh hãi, biết đã gặp đại nạn, “A†lên một tiếng, phát ra một chiêu “Tây Thiên Như Lai†công tới.
Hai luồng chưởng chạm nhau.
– Bùng!
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
äåíüãè, àâòîâàç, äîñòàâêà, êàëüÿíû, ïèööà, ïî÷òîâûå, ñâèíãåðû, ñïîðòèâíûå, òåïëûé, òþìåíü, tiểu tà thần prc  |
| |