Tuy rằng người này có mái tóc màu đen, y phục màu hồng, nhưng khuôn mặt của hắn lại là khuôn mặt của một lão nhân. Từ đầu tới cuối trên người hắn đều không có bất kỳ sát khí nào. Trên mặt của hắn trước sau đều lộ vẻ tươi cười.
Đây là điều một kẻ địch không thể có. Cho nên Âu Dương phán đoán, đây chính là quốc sư thần kỳ của Đại Vận, Sở Tương Hợp!
- Tiểu tử, xem ra năng lực của ngươi không chỉ đơn giản là Chân Thực Chi Nhãn!
Sở Tương Hợp nói xong liền kéo Âu Dương đến bên cạnh của hắn. Đồng thời hắn lại bố trí ra một Huyễn Thuật trên tường thành này. Trong huyễn trận này hắn tự tin trong thiên hạ tuyệt đối không có người nào có thể nghe thấy câu nói tiếp theo của hắn. . .
Nằm trong huyễn trận, Âu Dương nhìn quốc sư của Đại Vận Sở Tương Hợp. Hắn không rõ tại sao Sở Tương Hợp lại lựa chọn nói chuyện với mình trong tình huống như vậy.
- Tiểu tử. . .
Sở Tương Hợp vừa định nói với Âu Dương về chuyện quan tới năng lực miễn dịch Huyễn Trận của Âu Dương, chợt hắn phát hiện một điểm cổ quái. Trên người Âu Dương toả ra khí tức không giống với khí tức của một bán yêu giả nên có. Đây hẳn là lực lượng của Yêu Chiến Sĩ sau khi yêu hóa mới có thể có được!
- Ngươi. . . Ngươi đã đột phá?
Lần đầu tiên Sở Tương Hợp trở nên không bình tĩnh. Nếu như nói khi hắn phát hiện Âu Dương nắm giữ năng lực miễn dịch đối với Huyễn Trận, hắn có chút giật mình, vậy bây giờ nhìn thấy Âu Dương có thể tiến giai hắn liền vô cùng kinh hãi!
Một bán yêu giả nắm giữ năng lực miễn dịch đối với Huyễn Trận không đáng sợ. Cho dù yêu đan của hắn có cổ quái hơn nữa, hắn nhất định sẽ không có thành tựu quá cao. Nhưng một quái vật có thể nhanh chóng tiến giai lại nắm giữ năng lực miễn dịch đối với Huyễn Trận? Điều này thật sự quá đáng sợ!
- Vâng. . .
Âu Dương biết, chuyện như vậy không lừa được người khác. Hắn cũng không định giấu. Hắn chỉ hi vọng giấu được một điều. Đó chính là chuyện liên quan đến việc mình có thể hấp thu lực lượng của người chết.
- Ngươi làm như thế nào?
Sở Tương Hợp hỏi tương tự như Bì Ba. Tuy nhiên hắn nhất định cũng giống như Bì Ba không thể nào nhận được đáp án thực sự.
-Không biết. . .
Âu Dương làm bộ như rất vô tội quay về phía Sở Tương Hợp lắc đầu. Chuyện giương cung bắn tên là thăng cấp có thể lừa gạt được Bì Ba đã là không tồi. Nếu muốn lừa gạt Sở Tương Hợp, độ khó cũng cao hơn có chút. Lão quỷ này liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra yêu đan của mình có năng lực cắn nuốt. Tuy nói người khác không nhìn thấy năng lực đặc biệt của mình, nhưng nếu như mình dùng lý do cấp thấp như vậy để lừa gạt, không biết chừng lão quỷ này sẽ nhìn ra được điều gì.
- Không biết?
Sở Tương Hợp nhìn vẻ mặt vô tội của Âu Dương. Nói thật, đáp án này khiến hắn không hài lòng. Nhưng hắn nhìn ra Âu Dương không muốn nói. Hắn biết, dưới tình huống như vậy nếu như Âu Dương không muốn nói, hắn hỏi cũng không được điều gì.
- Được rồi, mỗi người đều có bí mật của mình. Nếu ngươi không muốn nói, vậy lão phu sẽ không hỏi nữa. Bây giờ chúng ta đi xuống xem tiểu tử Lăng gia kia một chút!
Trên khuôn mặt Sở Tương Hợp lại khôi phục vẻ tươi cười. Hắn xoay người liền đi về phía trong thành. Nhưng Âu Dương phát hiện, mặc kệ hắn đi đâu, người nơi này đều không phát hiện được sự hiện hữu của hắn.
- Huyễn thuật này quả thật đáng sợ. Một người như thế có thể đi tới bên cạnh ngươi, ngươi lại không hề cảm giác được!
Âu Dương cảm thán, nếu như không phải mình nắm giữ năng lực miễn dịch đối với tất cả Huyễn Trận, như vậy khẳng định mình cũng không có cách nào phát hiện ra sự tồn tại của Sở Tương Hợp.
Cứ như vậy hắn theo Sở Tương Hợp một đường đi từ tường thành tiến vào trong quân doanh. Dọc đường đi, thậm chí không có bất kỳ người nào phát hiện được Sở Tương Hợp. Sở Tương Hợp không chút kiêng kỵ đi vào bên trong Kiến Phong Thành. Vẻ tiêu sái này khiến Âu Dương ước ao một hồi lâu.
- Xem ra năng lực cảm ứng của tên tiểu tử Bì Ba này không tệ!
Sở Tương Hợp nhìn vào quân doanh nói. Khi hắn nói ra câu này, đã nhìn thấy Bì Ba từ trong quân doanh vọt ra! Trong tay hắn cầm một Đại Khảm Đao liên hoàn, bộ dáng như lâm đại địch.
- Là quốc sư sao?
Con mắt của Bì Ba cảnh giác nhìn bốn phía. Hắn có thể cảm giác được, xung quanh mình đang có một Huyễn Thuật Sư cực kỳ cường đại ẩn nấp. Tuy nhiên hắn không có cách nào xác định được đó có phải là quốc sư hay không!
- Bì Ba! Tiến bộ không ít!
Trong lúc Sở Tương Hợp nói chuyện, hắn đã lộ ra thân thể. Một khắc khi hắn lộ ra thân thể, binh sĩ chung quanh hắn đều giống như nhìn thấy quỷ, mở to mắt nhìn Sở Tương Hợp đang đứng trước mặt bọn họ.
- Tham kiến quốc sư!
Trong lúc nhất thời, tất cả tướng sĩ kể cả Bì Ba đều quỳ một chân trên mặt đất chào Sở Tương Hợp quốc sư, người đã bảo vệ Đại Vận vô số năm!
- Không cần phải làm như thế. Ta không thích. Bảo tiểu tử Lăng gia đi ra đây.
Sở Tương Hợp mỉm cười lắc đầu. Tuy nhiên ở đây, người có thể nhìn thấy hắn mỉm cười cũng chỉ có một mình Âu Dương. Trong lòng Âu Dương không khỏi thầm mắng lão quỷ quá dối trá. Rõ ràng hắn rất hưởng thụ loại cảm giác này còn giả vờ ta không câu nệ.
Sở Tương Hợp dường như có thể cảm giác được sự biến hóa của Âu Dương. Liền thấy hắn chậm rãi quay đầu lại trừng mắt với Âu Dương một cái. Sau đó hắn bước nhanh về phía quân doanh.
Đi theo phía sau Sở Tương Hợp, Bì Ba không ngừng giới thiệu với Sở Tương Hợp về tình hình trận chiến có liên quan với quân đông nam lúc này. Nhưng từ trên mặt Sở Tương Hợp Âu Dương có thể thấy, hắn không mấy quan tâm tới tình hình chiến tranh này.
Quốc sư tới! Chưa tới mười phút, tin tức này đã được truyền khắp Kiến Phong Thành. Quốc sư Sở Tương Hợp, nếu như nói về dáng vẻ của Sở Tương Hợp, nơi này không có mấy người biết. Nhưng Sở Tương Hợp tại Đại Vận đại biểu cho thần! Thần thủ hộ. Tại Đại Vận, Sở Tương Hợp chính là thần trong lòng dân chúng. Cho dù các binh sĩ chưa từng nhìn thấy Sở Tương Hợp, khi nghe được tin tức quốc sư tới, mỗi người đều vô cùng kích động!
Bên trong soái trướng, Âu Dương nghe thấy từ bên ngoài không ngừng vọng vào những tiếng hô quốc sư vạn tuế. Âu Dương có thể cảm nhận được, những tiếng hô này lớn hơn nhiều so với lúc bọn họ gọi tên mình.
Bọn họ gọi tên của mình bởi vì lúc đó mình tỏ ra uy phong. Nhưng bọn họ gọi tên Sở Tương Hợp lại hoàn toàn xuất phát từ nội tâm. Âu Dương hiểu rõ, Sở Tương Hợp này không chỉ có thực lực trác tuyệt. Thanh uy của hắn tại Đại Vận đã vượt qua tất cả. Âu Dương thậm chí có chút nghi ngờ, cho dù là quốc chủ Đại Vận Vương Văn Viễn tự mình tới đây, cũng không chắc có thể vượt qua được Sở Tương Hợp.
Nhưng tất cả những thứ này không phải là điều hiện tại hắn nên nghĩ tới. Lúc này Lăng Túc cũng đã bị Bì Ba phái người dẫn vào trong soái trướng. Vào thời điểm nhìn thấy Sở Tương Hợp, Lăng Túc lập tức quỳ một chân trên đất quay về phía Sở Tương Hợp hành lễ!.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Khi nhìn thấy dáng vẻ của Lăng Túc, lúc này Âu Dương mới biết, Sở Tương Hợp không phải là một quốc sư đơn giản như vậy! Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lăng Túc quỳ một chân trên đất hành lễ người khác như vậy. Đây tuyệt đối là lần đầu tiên. Nhưng Âu Dương nhìn ra được, lần này Lăng Túc thật lòng.
- Tiểu tử Lăng gia, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy. Ngươi đã trở thành Lục Tiên! Xem ra thời gian này thực sự quá nhanh!
Sở Tương Hợp đưa một tay kéo Lăng Túc từ trên mặt đất lên. Lúc này hắn giống như một trưởng bối chứ không phải là một quốc sư cao cao tại thượng.
- Lăng Túc vẫn phải cảm ơn năm đó quốc sư đại nhân đã tặng Cửu Thiên Vân Động Quyết cho. Nếu như không có Cửu Thiên Vân Động Quyết này, cũng không có Lăng Túc ngày hôm nay!
Lăng Túc hiểu rõ ân tình này. Cửu Thiên Vân Động Quyết chính là do Sở Tương Hợp tặng cho hắn. Chính nhờ có Cửu Thiên Vân Động Quyết nên hắn mới có thể tích lũy lực lượng lâu dài sử dụng một lần. Hắn biết, điều này đã tạo một cơ sở tốt cho tương lai của hắn.
- Ha ha, ta không thể ở lại đây lâu. Hôm nay ta tới đây chủ yếu là muốn hỏi xem các ngươi có nguyện ý theo ta trở về Đô Thành hay không?
Sở Tương Hợp không tiếp tục nói việc nhà. Phải biết rằng bản thân hắn là quốc sư. Mỗi ngày hắn đều có rất nhiều chuyện phải xử lý. Lần này nếu như không phải vì Âu Dương hắn không thể nào chạy đến tiền tuyến này. Hiện tại gặp được hai người Lăng Túc và Âu Dương, tất nhiên hắn muốn hỏi xem hai người có đi với hắn hay không.
- Tất cả đều nhờ quốc sư đại nhân làm chủ!
Lăng Túc tất nhiên không có vấn đề gì. Đi theo Sở Tương Hợp trở về Đô Thành tu luyện, đây là mơ ước của hắn lúc còn nhỏ. Bây giờ rốt cuộc hắn đã trưởng thành đến trình độ này, tất nhiên không thể nào cự tuyệt.
- Được! Vậy còn Âu Dương ngươi thì sao?
Sở Tương Hợp nhìn Âu Dương. Từ trên mặt của hắn, Âu Dương có thể nhìn ra vẻ chờ mong. Sự chờ mong của Sở Tương Hợp đối với hắn thậm chí còn hơn cả thiên tài như Lăng Túc. Âu Dương biết, Sở Tương Hợp có thái độ như vậy đều bởi vì những bí mật trên người mình. . .
- Ta?
Âu Dương có chút lúng túng. Thật ra hắn biết, lần này Sở Tương Hợp tới đây mục đích chủ yếu chính là mình. Nhưng hắn thật sự không thể đi.
- Đúng vậy. Nếu như ngươi nguyện ý đi theo ta về Đô Thành, vậy ngươi có thể ở lại quý phủ của ta. Ta sẽ đích thân dạy cho ngươi!
Sở Tương Hợp mỉm cười nhìn Âu Dương. Hắn cảm thấy trong Đại Vận quốc sẽ không có người nào từ chối yêu cầu như thế.
Quả nhiên, hắn vừa nói ra câu này, Bì Ba và Hồ Hiểu Thông đứng bên cạnh đều bối rối. Thậm chí Lăng Túc mới nãy còn vui mừng cũng ngây ngẩn cả người! Sở Tương Hợp là cấp bậc thế nào? Hắn tự mình dạy người? Trong biệt viện Lăng Hoa có bao nhiêu Yêu Chiến Sĩ và Lục Tiên? Thậm chí cũng có không ít Huyễn Thuật Sư thiên phú trác tuyệt. Nhưng bọn họ có mấy người có thể thường xuyên nhận được sự hướng dẫn của Sở Tương Hợp?
Ba người thực sự không nghĩ ra được rốt cuộc Âu Dương có điểm nào khiến Sở Tương Hợp coi trọng như thế! Lẽ nào Chân Thực Chi Nhãn kia đáng sợ như vậy sao?
- Ta... Ta...
Âu Dương nhìn bốn người. Sở Tương Hợp có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ba người kia lại dùng ánh mắt ước ao đố kị nhìn mình. Tất nhiên hắn biết tại sao ba người này lại có dáng vẻ như vậy. Tại Đại Vận, Sở Tương Hợp chính là thần. Người có thể được hắn chỉ điểm thực sự quá ít. Bây giờ mình lại có cơ hội như thế.
- Âu Dương đồng ý đi! Mau đáp ứng đi!
Lăng Túc nhìn thấy Âu Dương vẫn đang do dự, hắn còn tưởng rằng Âu Dương không hiểu rõ về Sở Tương Hợp. Không phải nói khoa trương, chỉ cần có thể bái vào môn hạ của Sở Tương Hợp, cũng có nghĩa là sẽ nhanh chóng thăng chức. Cũng có nghĩa là ngươi trực tiếp được kéo từ dưới chân núi lên giữa sườn núi. Lên tới đó, đường còn lại sẽ trở nên bằng phẳng khác thường.
Âu Dương nhìn Lăng Túc một chút. Hắn biết Lăng Túc chỉ muốn tốt cho mình. Nhưng đáng tiếc mình quả thật không thể bái vào môn hạ của Sở Tương Hợp. Nếu như vậy, hắn căn bản sẽ không có cách nào tu luyện. Cho dù là nửa phế vật, nếu như mất đi bãi săn bắn, vậy hắn sẽ không là gì cả. Âu Dương không phải là kẻ ngu ngốc. Tương lai của mình chỉ do mình nắm giữ.
- Thật xin lỗi. Quốc sư đại nhân, ta vẫn muốn ở lại đây...
Rất lâu sau, Âu Dương mở miệng cự tuyệt Sở Tương Hợp. Hắn vừa mở miệng nói ra câu nói này. ba người đứng bên cạnh thiếu chút nữa đã trực tiếp phát điên. Đây quả thực chính là một miếng bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống. Cái bánh này rơi xuống đầu bất kỳ ai, người đó không phải sẽ mừng tới phát điên sao? Nhưng tại sao Âu Dương lại ngốc như vậy? Không ngờ hắn lại cự tuyệt!
- Âu Dương, ngươi điên rồi!
Lăng Túc lập tức tóm lấy cánh tay Âu Dương, nhưng từ trong mắt Âu Dương hắn nhìn thấy lại vẻ tươi cười và kiên định!
Nhìn thấy dáng vẻ của Âu Dương như vậy, tay Lăng Túc đang cầm cánh tay của hắn từ từ thả ra. Tuy rằng Âu Dương rất ít nói chuyện, nhưng Lăng Túc lại hiểu Âu Dương. Trên thực tế Âu Dương là một người rất có chủ kiến. Một khi hắn đã xác định chuyện gì, như vậy sẽ không thể nào thay đổi nữa.
- Tại sao?
Sở Tương Hợp đứng bên cạnh cũng cảm thấy thất vọng. Hắn thông qua Bì Ba biết được Âu Dương chỉ cần hai tháng đã từ bán yêu giả biến thành một yêu cung thủ nhị giai. Tốc độ thăng cấp này thực sự quá đáng sợ! Sở Tương Hợp rất muốn dẫn Âu Dương trở về cố gắng nghiên cứu xem Âu Dương đã làm như vậy bằng cách nào. Cho nên hắn mới nói như vậy. Nhưng hiện tại Âu Dương mở miệng cự tuyệt hắn cũng không có cách nào.
- Quốc sư đại nhân, Âu Dương tự do quen rồi. Nếu thật sự đến Đô Thành, có thể sẽ gặp rắc rối. Cho nên Âu Dương ở lại chỗ này là được rồi!
Âu Dương nói nửa thật nửa giả. Cái gì mà tự do quen rồi? Cái gì mà sẽ gặp rắc rối? Với tính cách cao ngạo của Âu Dương, thật sự phải tới Đô Thành, nơi công tử bột đầy đường, quý tộc nhiều như chó, hẳn Âu Dương sẽ thật sự không nhịn được.
Sở Tương Hợp nghe Âu Dương nói vậy, hắn gật đầu. Thật ra hắn biết đây chẳng qua chỉ là lý do của Âu Dương mà thôi. Trở thành đệ tử của Sở Tương Hợp hắn, tất cả Đại Vận, ngoại trừ hoàng đế ra, cho dù gặp Thái tử cũng có thể đứng ngang hàng. Cho dù ngươi muốn gặp rắc rối, chỉ sợ cũng không có cơ hội.
- Được rồi, mỗi người đều có con đường của chính mình. Nếu Âu Dương ngươi chọn lựa như vậy, ta không còn gì để nói nữa. Nhưng có vài điều ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Ngươi là người của Đại Vận ta. Bất cứ lúc nào ngươi cũng là...
Sở Tương Hợp biết, với tính cách của Âu Dương và năng lực cổ quái của hắn, sau này hắn nhất định sẽ trở nên bất phàm. Bởi vậy hiện tại hắn mới nói với Âu Dương nghe những lời này.
- Xin quốc sư đại nhân yên tâm. Bất cứ lúc nào Âu Dương cũng là người của Đại Vận quốc. Huynh đệ thân thuộc của Âu Dương đều đang ở Đại Vận!
ưng tu luyện giả khác không thể so sánh với Trận Đồ Sư. Bọn họ nắm giữ những năng lực mà tu luyện giả khác không thể so sánh được. Những tu luyện giả khác chỉ có thể bắt đầu từ nhất giai. Nhưng Trận Đồ Sư trời sinh có trận đồ, trận đồ hoàn thành đó là thất giai. Người khác nhọc nhằn khổ sở cả đời đều không thể chạm đến điều mà trời sinh ra bọn họ đã được nắm giữ..
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Âu Dương nói rất kiên định. Hắn đã trực tiếp nói Sở Tương Hợp có thể yên tâm!
Đúng như lời hắn nói, Lý Vĩ, Lăng Túc, còn có huynh đệ trung đội số 7 vẫn thuộc về Đại Vận. Âu Dương là người rất coi trọng tình cảm huynh đệ. Bất luận thế nào, chỉ cần Đại Vận không làm ra chuyện gì tổn thương tới huynh đệ hắn, vậy hắn sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Đại Vận.
Sở Tương Hợp quay về phía Âu Dương gật đầu. Hắn rất hài lòng với câu trả lời của Âu Dương.
- Âu Dương! Âu Dương...
Trong lúc năm người bắt đầu nói về một vài đề tài tẻ nhạt, giọng nói của Lý Vĩ từ bên ngoài truyền vào. Lúc này Lý Vĩ đang đứng bên ngoài soái trướng. Trên mặt của hắn có mấy phần lo lắng. Vừa nãy hắn nghe nói quốc sư của Đại Vận đến đây muốn dẫn Âu Dương và Lăng Túc rời khỏi, bản thân là huynh đệ tốt nhất của Âu Dương, hắn đương nhiên phải chạy tới từ biệt Âu Dương.
- Người nào vậy?
Bì Ba nghe thấy có tiếng kêu gào ầm ĩ, hắn hơi nhướng mày. Tuy nhiên lúc hắn nói chuyện, Âu Dương đã ra khỏi soái trướng.
- Sao vậy?
Âu Dương nhìn Lý Vĩ đứng ở bên ngoài có vẻ do dự, hắn không rõ vì sao Lý Vĩ lại đột nhiên chạy đến đây tìm hắn!
- Có phải ngươi sắp đi hay không?
Giọng nói của Lý Vĩ có chút run rẩy. Tuy rằng sau khi hai người vào trong quân, sự giao lưu đã giảm đi nhiều, nhưng tình cảm huynh đệ giữa hai người vẫn chưa từng thay đổi. Hiện tại hắn đột nhiên nghe tin Âu Dương phải đi, nếu hắn còn có thể bình tĩnh, vậy hắn đã không phải là Lý Vĩ nữa.
- Đi? Tại sao phải đi?
Âu Dương cười nhìn về phía Lý Vĩ hỏi! Nhưng ngay khi hắn vừa thốt ra câu này, đột nhiên có một hồng ảnh vọt đến bên cạnh Lý Vĩ, tóm lấy cánh tay của Lý Vĩ!
Hồng ảnh này chính là Sở Tương Hợp từ bên trong soái trướng đi ra. Lúc này Sở Tương Hợp đã không còn vẻ ung dung như lúc nãy. Trên mặt hắn lộ vẻ giật mình không tin nổi!
Hắn dùng tay sờ trên sờ dưới người Lý Vĩ, sau đó luôn miệng kêu:
- Không thể nào! Ở đây làm sao có thể gặp được!
- Ha ha ha ha! Chuyến đi này thực sự không uổng, chuyến này không uổng!
Giờ phút này Sở Tương Hợp giống như một người điên. Hắn không hề để ý tới thân phận quốc sư, đứng ở đó, điên cuồng cười lớn, kêu to.
- Này... Ngươi làm gì thế...
Lý Vĩ bị một người không nhìn rõ mặt giống như người điên đột nhiên tới tóm lấy mình sờ soạng một hồi. Điều này cho dù là ai cũng không chịu nổi!
- Đừng nhúc nhích! Tiểu tử! Ta thấy từ thiên linh cái của ngươi có đạo linh quang phun ra. Bằng chừng ấy tuổi đã dễ dàng nắm giữ năm mã lực. Nếu như có một ngày thành tựu Tu luyện giả, vậy ngươi không phải là rồng bay thẳng lên trời cao sao? Cái này gọi là ta không vào Địa ngục, ai vào địa ngục...
Lời của Sở Tương Hợp vừa ra khỏi miệng Âu Dương liền cảm thấy bối rối!
- Ta ngất! Không phải ngươi cũng là người “xuyên qua” chứ?” Đây là suy nghĩ duy nhất của Âu Dương lúc này...
- Hả?
Lý Vĩ bị Sở Tương Hợp nói mình thật giống như thần có năng lực cứu vớt thế giới, hai mắt hắn hiện ra ngôi sao nhỏ nhìn Sở Tương Hợp, dáng vẻ như muốn nói ngươi nói làm sao ta sẽ làm như vậy, chỉ cần ta có thể cứu vớt thế giới..
- Này này này... Điều này là vô căn cứ, không đáng tin...
Âu Dương bước một bước tới bên cạnh Lý Vĩ. Hắn cho rằng nếu Sở Tương Hợp tiếp tục lừa dối, có lẽ Lý Vĩ sẽ khai báo cả tổ tông mười tám đời.
- Âu Dương! Hắn nói ta có thiên phú khoáng cổ tuyệt kim!
Trong mắt Lý Vĩ vẫn lóe ngôi sao nhỏ. Rõ ràng hắn đã trầm mê!
- Quốc sư đại nhân, chuyện này...
Âu Dương biết, vào lúc này nói gì với Lý Vĩ nói cũng vô dụng. Rõ ràng Sở Tương Hợp chỉ dùng một chút huyễn thuật nho nhỏ. Huyễn thuật này không đối phó Âu Dương được, nhưng đối phó với Lý Vĩ lại quá dễ dàng.
- Âu Dương, ngươi với hắn có quan hệ thế nào?
Sở Tương Hợp không rõ tại sao Âu Dương sẽ lại lo lắng cho Lý Vĩ như vậy. Hắn nhận ra được, quan hệ giữa hai người bọn họ hẳn là rất tốt.
- Đó là huynh đệ của ta!
Âu Dương không che giấu. Huynh đệ chính là huynh đệ, cho dù Lý Vĩ là tội phạm lớn nhất bị toàn thiên hạ truy nã hắn cũng dám đứng ra nói như vậy.
Sở Tương Hợp nghe thấy điều này, trong mắt liền sáng ngời. Sau đó hắn gật đầu nói:
- Vậy ngươi có biết tại sao lão phu lại làm như vậy không?
Lần này đừng nói là Âu Dương, cho dù là Bì Ba đứng ở bên cạnh cũng mê man không biết có phải mình đang nằm mơ hay không. Trong ấn tượng của Bì Ba, từ trước đến nay Sở Tương Hợp với thân phận quốc sư đều là dáng vẻ nghiêm trang thận trọng. Tại sao vừa nhìn thấy Lý Vĩ hắn lại trở nên thất thố như vậy? Lẽ nào trên người Lý Vĩ có bí mật còn lớn hơn cả Âu Dương hay sao?
- Kính xin quốc sư chỉ bảo cho!
Âu Dương không giống với Lý Vĩ. Hắn không bị Sở Tương Hợp mê hoặc. Nếu như không thể nhận được một đáp án hợp lý, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Ngươi đã nghe nói về Trận Đồ Sư chưa?
Sở Tương Hợp bỗng nhiên mở miệng nói. Một câu nói này của hắn đã khiến Lăng Túc, Bì Ba còn có Hồ Hiểu Thông đứng gần đó đều đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Vĩ. Giờ phút này bọn họ dường như đã hiểu rõ điều gì.
- Quốc sư! Ý của ngài muốn nói...
Âu Dương cũng đã hiểu! Trận Đồ Sư! Đây là tồn tại thần bí nhất, cũng hiếm hoi nhất trong Tu luyện giả. Một Trận Đồ Sư cho dù là nhất giai, nhị giai cũng đã là vô địch!
Khả năng khống chế trận đồ khủng bố, có vô số bùa chú có khả năng công kích vượt xa Lục Tiên. Bản thân rành về trận pháp trận đồ. Cứu người hay giết người chỉ cần khẽ động thân! Lần đầu tiên khi Âu Dương xem được phần giới thiệu trong Hóa Yêu Quyết có liên quan tới Trận Đồ Sư, cảm giác đầu tiên của hắn, đây chính là một bug!
Khả năng khống chế khủng bố phối hợp lực công kích khủng bố còn có thể có năng lực phòng ngự hoàn mỹ. Bug như vậy thật sự tồn tại sao? Âu Dương đã từng hoài nghi. Dù sao bên trong Hóa Yêu Quyết đã nói rõ ràng. Trong toàn bộ thế giới, đã ngàn năm qua không có Trận Đồ Sư nào xuất thế. Âu Dương từng nghĩ Trận Đồ Sư có thể chỉ là khoa trương. Nhưng bây giờ nghe thấy Lý Vĩ lại có thể trở thành Trận Đồ Sư, cho dù hắn muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh nổi!
Không sai! Trời sinh trong thân thể Lý Vĩ có tồn tại trận đồ. Hắn là một Trận Đồ Sư trời sinh! Thật không ngờ được! Ngàn năm rồi! Cuối cùng Trận Đồ Sư cũng xuất thế! Hơn nữa còn xuất hiện ở trong Đại Vận ta. Đây đúng là trời thương Đại Vận ta!
Sở Tương Hợp lại kích động! Lần này hắn không phải đang diễn trò, hắn sự thật kích động!
Một Trận Đồ Sư, đó chính là kẻ huỷ diệt..
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Người khác có lẽ cả đời cũng không chạm đến cửu giai, nhưng đối với bọn họ mà nói lại rất dễ dàng. Có thể nói bất luận là Trận Đồ Sư nào chỉ cần trên đường đi không ngã xuống, nhất định sẽ đạt tới cửu giai thậm chí còn cao hơn.
Nghe Sở Tương Hợp nói như vậy, Âu Dương ngẩng đầu nhìn về phía Lý Vĩ. Trong mắt của hắn đầy vẻ vui mừng. Thật ra trước sau hăn chỉ có một vướng mắc. Đó chính là Lý Vĩ! Mình trở thành yêu cung thủ. Mình không còn phải đi con đường bình thường nữa. Nếu như có một ngày hắn thành công đứng ở nơi cao nhất, nhưng huynh đệ của hắn vẫn chỉ là một người bình thường, vậy hắn làm sao chịu nổi?
Bây giờ nghe nói Lý Vĩ không ngờ thật sự như có thiên phú dị bẩm giống như Lăng Túc nói, hắn không có bất kỳ đố kị hoặc là gì khác. Trong lòng hắn rất vui vẻ, thật lòng mừng thay cho Lý Vĩ.
- Âu Dương! Trận Đồ Sư là thế nào?
Lý Vĩ cảm thấy khó hiểu nhìn Âu Dương. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị người ta nhìn như quái vật. Hắn có chút không thích ứng.
- Trận Đồ Sư cũng là một loại Tu luyện giả. Hơn nữa còn là Tu luyện giả rất cường đại!
Âu Dương đánh một quyền vào người Lý Vĩ. Rốt cuộc tiểu tử ngốc này đã có cơ hội ra mặt, hơn nữa còn là một cơ hội không tầm thường.
- Hả? Ta cũng có thể thành Tu luyện giả? Có phải ta cũng có thể yêu hóa hay không? Hay là bay trên trời như đội trưởng Lăng Túc?
Lý Vĩ liền ôm lấy Âu Dương hỏi. Người khác nói gì hắn cũng không tin. Hắn chỉ tin tưởng nhất chính là Âu Dương!
- Phải!
Âu Dương quay về Lý Vĩ liên tục gật đầu.
- Ha ha ha! Ta có thể làm Tu luyện giả! Ta cũng có thể bay!
Lý Vĩ lập tức liền từ trên mặt đất nhảy lên, sau đó ôm lấy Lăng Túc, dáng vẻ kích động, khiến đám người vừa nãy còn đứng nhìn cau mày tự hỏi, đều khẽ mỉm cười.
- Quốc sư đại nhân, ngài chuẩn bị dẫn Lý Vĩ đi sao?
Âu Dương biết, Lý Vĩ không giống mình. Nếu như Lý Vĩ không có năng lực tu luyện, vậy mình sẽ bảo vệ hắn cả đời, để hắn được bình an và vinh hoa phú quý. Nhưng hiện tại biết hắn nắm giữ thiên phú trở thành Trận Đồ Sư cấp bug, trái lại Âu Dương hi vọng Lý Vĩ có thể đi theo Sở Tương Hợp rời khỏi đây. Chỉ có như vậy Lý Vĩ mới có thể dễ dàng trưởng thành hơn.
- Đương nhiên! Trận Đồ Sư thực sự quá quý hiếm!
Mặc kệ Lý Vĩ có thể ngưng kết hoàn toàn trận đồ trong vòng năm năm hay không, chờ tới lúc Chân Linh Giới mở ra hắn nhất định sẽ được phá cách thu vào Chân Linh Giới. Điều này là chắc chắn.
Một Trận Đồ Sư, chỉ cần trưởng thành, đây quả thực chính là một người địch vạn người! Cái gì mà Yêu Chiến Sĩ cái gì mà Lục Tiên Huyễn Thuật Sư các loại, trận đồ vừa mở ra phong thiên tỏa địa. Ngay cả thời gian cũng có thể đông kết. Bùa chú còn đủ để dẫn động Cửu Thiên Thần Lôi đánh chết tất cả kẻ địch ngăn cản hắn. Đó thật sự là một quái vật. Cho dù ngày hôm nay Âu Dương không đáp ứng, Sở Tương Hợp cũng nhất định phải dẫn hắn rời khỏi đây!
Âu Dương khẽ gật đầu một cái. Hắn nhìn Lý Vĩ ở bên cạnh nghe thấy người ta nói mình có thể trở thành tu luyện giả liền giống như một đứa bé nhảy nhót tưng bừng, khóe miệng hắn thoáng cong lên.
- Bì Ba, chuyện Trận Đồ Sư quan hệ tới toàn Đại Vận. Chuyện này nhất định phải phong tỏa tin tức. Hẳn ngươi biết nên làm như thế nào chứ?
Sở Tương Hợp quay đầu nhìn về phía Bì Ba, ý tứ của hắn đã rất rõ ràng. Ngày hôm nay trừ mấy người bọn họ ra, tất cả những binh sĩ biết về điều này, mặc kệ bọn họ có trung thành với Đại Vận hay không, mặc kệ bọn họ có hiểu cái gì là Trận Đồ Sư hay không chắc chắn đều phải bị diệt khẩu!
- Quốc sư yên tâm, tin tức về Trận Đồ Sư tuyệt đối sẽ không có người nào khác biết được!
Bì Ba cũng biết chuyện này có quan hệ trọng đại. Trừ mấy tu luyện giả bọn họ ra, nhất định phải giết chết những binh sĩ bình thường kia để diệt khẩu.
Bì Ba và Hồ Hiểu Thông thì không cần phải nói. Gia tộc của bọn họ thuộc về Đại Vận, tự nhiên có thể bảo mật tuyệt đối. Lăng Túc lại càng không cần phải nói. Phụ thân hắn là Lăng Trung Thiên có mối quan hệ mật thiết với Sở Tương Hợp. Sở Tương Hợp đã nhìn hắn lớn lên, cho nên hắn không thể nào tiết lộ bí mật này.
Cuối cùng chính là Âu Dương! Nếu như nói ở đây có người nào an toàn nhất, vậy khẳng định là Âu Dương! Nơi này ai có quan hệ mật thiết với Lý Vĩ nhất? Vậy khẳng định là Âu Dương. Âu Dương sẽ hại Lý Vĩ sao? Cái này còn cần phải hỏi sao?
Lý Vĩ đi, Lăng Túc cũng đi! Bọn họ đều đi theo Sở Tương Hợp. Âu Dương không muốn tỏ ra lưu luyến. Bởi vì hắn biết bọn họ sẽ còn gặp lại.
Vèo!
Một mũi Tam Lăng Tiến màu đen từ trong tay Âu Dương bắn ra, liên tiếp bắn xuyên qua bốn, năm tên binh sĩ sau đó mới ngừng lại! Âu Dương cũng không hề sử dụng yêu khí. Bởi vì lúc này hắn đang đứng trước trận. Nếu như hắn dùng yêu khí linh tinh, như vậy Trịnh Công Danh đang ở nơi nào đó nhìn thấy mình giống như kẻ thù giết cha nhất định sẽ lựa chọn ra tay!
Âu Dương không ngừng hấp thu lực lượng của những kẻ bị hắn giết chết đưa tới. Hắn có thể cảm giác được, trong vòng nửa tháng sau khi Lý Vĩ rời khỏi, hắn đã trải qua năm lần đại chiến, giết mấy trăm người. Huyết lực của những người này đã khiến yêu đan của hắn sắp đạt được mức độ phân chia làm ba.
- Tam giai sao? Ha ha, xem ra ta quả thật quá biến thái!
Âu Dương tự nhủ. Nếu như cuộc chiến tranh này vẫn tiếp tục, vậy hắn không cần đến hai năm đã có thể trở thành bậc cường giả như Sở Tương Hợp.
Nhưng nghĩ đến Sở Tương Hợp, trong lòng Âu Dương lại có một nghi vấn! Sở Tương Hợp đã là cường giả cấp chín! Vậy hắn theo đuổi điều gì? Còn nữa, trong lúc vô tình, hắn từng nghe nói về Chân Linh Giới. Chân Linh Giới là cái gì? Thánh thể là cái gì? Những điều này đều khiến hắn thắc mắc. Nhưng hiện tại hắn không có cách nào biết được. Có lẽ phải chờ tới sau khi chiến tranh chấm dứt, hắn trở lại Đô Thành mới có thể hỏi Sở Tương Hợp.
Vèo!
Lại một mũi tên bay ra. Sau khi Âu Dương bắn xong mũi tên này hắn lựa chọn ngừng tay. Hắn phát hiện lúc này Trịnh Công Danh đứng phía xa mặt đã tái cả lại. Trong mấy lần giao chiến, một mình mình đã tiêu diệt mấy trăm người. Tuy rằng bọn họ đều là binh lính bình thường, nhưng Trịnh Công Danh lại không có biện pháp nào bắt được hắn. Loại thống khổ này chỉ có người nào từng trải qua mới biết được.
Âu Dương khoác Thứ Kiêu Cung lên trên lưng, sau đó hắn nhảy lên tường thành. Lúc gần đi hắn còn không quên đưa một ngón tay giữa về phía Trịnh Công Danh! Ý tứ của hắn quá rõ ràng:
- Lão tử giết người của ngươi. Ngươi có giỏi thì cắn ta đi!
- Ngông cuồng! Thực sự quá ngông cuồng!
Vào lúc này Trịnh Công Danh hận không thể bắt Âu Dương đến lột da rút gân. Nhưng hắn không thể làm gì được. Âu Dương không hề trái với điều ước của tứ quốc. Hắn không giống với Yêu Chiến Sĩ bình thường. Yêu Chiến Sĩ bình thường đều cận chiến. Nếu như không yêu hóa, vọt vào trong trận khó tránh khỏi sẽ bị giết chết. Nhưng hắn là
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Nhưng hắn là một yêu cung thủ. Hắn đứng từ xa kéo cung bắn chết kẻ địch. Người khác không có cách nào bắt được hắn.
- Hoàng thúc không cần tức giận. Ám Ảnh đã đến. Lần này bốn người Ám Ảnh ra tay. Dù thế nào, bọn họ cũng sẽ giết chết người này!
Trịnh Tú Nhi lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn. Thật ra người bên Ám Ảnh đã đến ba, bốn ngày nay, nhưng Âu Dương quá vô sỉ. Trước sau hắn đều chỉ ở bên dưới thành, chưa bao giờ đi qua sông đào bảo vệ thành. Cho dù bốn người của Ám Ảnh muốn ra tay giết hắn cũng không có cơ hội!
Bốn người bên Ám Ảnh chỉ mới đạt tới tứ giai mà thôi. Nếu như bốn người bọn họ tới quá gần thành trì, như vậy Bì Ba chắc chắn sẽ phát hiện ra sự hiện hữu của bọn họ. Khi đó bọn họ muốn ra tay cũng khó.
- Ám Ảnh rất khó tìm được cơ hội xuất thủ. Tiểu tử này rất cảnh giác. Từ trước đến nay hắn đều không dễ dàng đi ra ngoài!
Trịnh Công Danh khổ chính ở điểm này. Rõ ràng có năng lực giết chết kẻ địch, nhưng lại không có cơ hội. Điều này thực sự quá buồn bực!
Trịnh Tú Nhi không nói. Nàng biết Trịnh Công Danh nói đây là sự thực. Không phải bọn họ không nghĩ tới chuyện dụ Âu Dương đi ra, nhưng mỗi lần quân Tây Kỳ rút quân, gia hoả này nhất định sẽ quay lại, tuyệt đối không đi theo truy sát! Điều này thực sự khiến bọn họ vô cùng phiền muộn.
- Hoàng thúc, nếu không để ta ra trước trận khiêu chiến với hắn...
Trịnh Tú Nhi mới vừa nói tới đây đã bị Trịnh Công Danh bác bỏ. Chợt nghe Trịnh Công Danh nói:
- Không được, hắn am hiểu tác chiến từ xa. Tầm bắn của hắn đến mấy dặm. Nếu như cháu khiêu chiến hắn, hắn căn bản không cần xuống khỏi tường thành cũng có thể đánh bại cháu...
- Ôi...
Trịnh Tú Nhi thở dài một hơi. Hiện tại nàng hận tên quỷ khó chơi Âu Dương này muốn chết. Thực lực của hắn không tính là mạnh, nhưng chỉ dựa vào công kích từ xa lại không ngừng khiêu khích khiến bọn họ vô cùng tức giận.
Trở về trong thành, Âu Dương cảm thấy yêu đan trong thân thể của mình bắt đầu run rẩy. Hắn biết lần này mình lại thành công! Mình rất vô sỉ đạt được tam giai. Chỉ có điều lần này hắn không nghênh ngang đột phá ở đây. Hắn theo cửa sau của Kiến Phong Thành chạy ra ngoài. Sau khi chạy ra ngoài chừng mười mấy dặm, hắn mới tìm một rừng cây không có người ngồi xuống bắt đầu phân chia yêu đan.
Không giống với lần trước. Lần này yêu đan phân chia có phần chậm rãi. Hai viên yêu đan trong cơ thể Âu Dương không ngừng run rẩy. Âu Dương cố gắng khống chế chúng để tách ra viên yêu đan thứ ba. Nhưng hắn còn chưa kịp khống chế đã phát hiện hai viên yêu đan trong cơ thể không ngờ bắt đầu đồng thời tách ra!
- Chuyện gì thế này?
Âu Dương cảm thấy điều này có chút cổ quái! Tại sao hai viên yêu đan lại đồng thời tách ra? Lẽ ra hẳn chỉ có một viên yêu đan tách ra thành một viên yêu đan thứ ba theo thế chân vạc mới đúng. Nhưng bây giờ hai viên yêu đan của mình lại bắt đầu đồng thời tách ra. Chẳng lẽ chúng muốn chia ra thành bốn viên sao?
Giống như xác nhận suy nghĩ của hắn, hai viên yêu đan trong ngực hắn đồng thời tách ra. Hai viên yêu đan khá là nhỏ. Không ngờ hai viên yêu đan đồng thời tách ra khiến trong ngực hắn đồng thời có bốn viên yêu đan!
Bốn viên! Sao lại có thể là bốn viên được! Mình rõ ràng mới đạt tới tam giai. Trên lí thuyết, mình có ba viên yêu đan mới phải! Âu Dương nhớ trên Hóa Yêu Quyết có ghi chép rõ ràng về điều này.
Yêu Chiến Sĩ nhất giai có một viên yêu đan. Giai tăng cao, mỗi lên tăng lên một giai thì có thêm một viên yên giai. Chờ khi Yêu Chiến Sĩ đạt được cửu giai, trong thân thể, chín viên yêu đan sẽ hợp lại biến thành một viên yêu đan.
Nhưng yêu đan của mình lại hoàn toàn không theo con đường quen thuộc. Người khác tứ giai mới bốn viên. Mình tam giai đã có bốn viên! Người khác là hai viên yêu đan tách ra thêm một viên, nhưng mình lại hai viên yêu đan tách ra thêm hai viên yêu đan nữa!
Âu Dương bắt đầu cảm thấy không thể nói được gì nữa! Chẳng lẽ Huyết Sắc Yêu Đan của mình lại kỳ quái như thế! Nếu cứ tiếp tục như vậy đi lên. Khi mình đạt được tứ giai không phải sẽ có tám viên yêu đan sao?
Tám viên yêu đan! Đây chính là Yêu Chiến Sĩ bát giai mới có thể có được! Chẳng lẽ nói mình đạt được tứ giai liền nắm giữ lực lượng bát giai? Âu Dương nghĩ tới điều này bắt đầu cười ngây ngô. Nhưng hắn cười chưa được bao lâu liền tự tát mình một cái.
- Suy nghĩ lung tung gì vậy? Mặc dù mgươi là người “xuyên qua”, nhưng ngươi không thể biến thái như vậy được!
Âu Dương biết, suy nghĩ kia của hắn chỉ có thể là suy nghĩ. Cho dù số lượng yêu đan của mình có nhiều hơn, lực lượng khẳng định tăng mạnh, tuy nhiên cũng không phải nói có mấy viên yêu đan thì có thể có cấp mấy. Nếu như theo cách đó mà tách ra, khi mình ngũ giai thì có mười sáu viên yêu đan. Vậy mình được coi là cấp mấy? Quái vật sao?
- Nhất giai một viên, nhị giai hai viên, tam giai bốn viên. Như thế tính ra khi ta đạt được bát giai không phải sẽ có 128 viên yêu đan sao?
Âu Dương chắc chắn rất bình thường. Hắn đếm trên đầu ngón tay suốt nửa ngày, rốt cuộc cũng tính ra!
- Ta đến bát giai có 128 viên yêu đan! Ta có 128 viên yêu đan?
Âu Dương đếm trên đầu ngón tay, con số này quá kinh khủng. 128 viên yêu đan, người ta tám viên, số lẻ của mình cũng nhiều hơn người ta! Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Khi Âu Dương trở về Kiến Phong Thành, cửa thành Kiến Phong Thành đã mở. Đại Vận đã bắt đầu truy kích. Quân Tây Kỳ xuất hiện tan rã. Âu Dương nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy kích động muốn thừa dịp cháy nhà cướp của!
- Mẹ nó, cầu phú quý từ trong hiểm nguy. Nói thế nào lão tử cũng đã đạt được tam giai. Dù sao cũng nên trâu bò một lần!
Âu Dương nói xong lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi đóng quân của trung đội số 7. Từ trong nơi đóng quân hắn lấy ra con chiến mã của mình. Âu Dương xoay người nhảy lên lưng ngựa, sau đó giục ngựa chạy ra khỏi Kiến Phong Thành!
Lần này quân Tây Kỳ tan tác còn lợi hại hơn nhiều so với mấy lần trước. Bởi vì Đại Vận đã đuổi theo sát phía sau ra đến 20, 30 dặm. Quân Tây Kỳ chí ít đã tổn thất hơn vạn người!
Trịnh Công Danh ngồi trên lưng ngựa. Hắn cảm thấy vô cùng đau lòng! Tuy nói thắng bại trong binh gia là chuyện thường tình, nhưng tan tác với quy mô lớn như vậy, chỉ sợ sẽ tổn thất không ít người!
- Hoàng thúc! Thúc xem!
Trịnh Tú Nhi ở bên cạnh Trịnh Công Danh. Lúc này nàng đưa một ngón tay chỉ về phía xa để Trịnh Công Danh nhìn thấy.
- Ha ha ha! Rốt cuộc tiểu tử này đã đi ra! Để người của Ám Ảnh động thủ! Mấy vạn người đổi một Yêu Chiến Sĩ! Đáng giá!
Thoáng cái, vẻ chán chường trên mặt Trịnh Công Danh đã biến mất. Hắn quay về phía bốn nam tử đang cúi đầu đi theo bên cạnh nói:
- Lập tức ra tay. Bất luận làm thế nào, nhất định phải giết chết người này!
- Vương gia yên tâm!
Người lớn tuổi nhất trong bốn người vừa mở miệng. Nói xong, bốn người bất ngờ đồng thời trốn vào trong đất, biến mất không còn tăm hơi! Không ngờ bốn người này là Yêu Chiến Sĩ tứ giai!
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa