Sở Tương Hợp mỉm cười. Hắn bước tới trước một bước, theo bước chân của hắn, xung quanh liền có sương mù dâng lên. Không ngờ một bước này, hắn đã đi tới bên ngoài sân luyện võ!
Lúc này trong sân luyện võ, Vương Phong Minh bay trên không. Hơn trăm đạo kiếm linh thủ hộ xung quanh thân thể của hắn. Lôi quang xung quanh người hắn lúc ẩn lúc hiện. Trên mặt của hắn lộ rõ thần sắc: tiểu tử, ngươi chết đi. Dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn Âu Dương như vậy, khiến Âu Dương cảm thấy khó chịu!
- Tiểu tử! Ta nhường ngươi ba chiêu!
Vương Phong Minh dường như muốn thể hiện sự cường thế của hắn. Vừa mở miệng hắn liền muốn nhường Âu Dương ba chiêu!
- Tốt!
Âu Dương không quan tâm cái gì là công bằng hay không công bằng. Ngày hôm nay đụng phải một tên công tử như vậy, còn nhường mình ba chiêu! Gia hoả này bị lừa đá trúng đầu sao? Mình là cái gì? Mình là Yêu Chiến Sĩ. Mình có thể chui xuống đất. Hơn nữa mình còn yêu cung thủ, mình tấn công từ xa! Mình chui vào lòng đất ẩn thân, con chó nhật này ngoại trừ làm bia ngắm cho mình còn có thể làm được gì! Hiện tại gia hoả này vẫn chơi trò phong độ nhường mình ba chiêu. Xem ra mình chắc chắn phải dùng một chiêu bắt hắn phải từ trên đó rơi xuống mới được!
Hắn đưa tay ra phía sau lưng rút một mũi Tam Lăng Tiễn! Âu Dương đặt Tam Lăng Tiễn lên trên dây cung Thứ Kiêu Cung đã yêu hóa. Ngày hôm nay phải cho Vương Phong Minh học một bài học. Cho hắn biết, muốn phong độ cũng phải có thực lực!
Vù!
Từ từ kéo dây cung, lần này Âu Dương gần như tập trung lực lượng toàn thân vào phía trên mũi tên này của mình. Yêu khí đã hoàn toàn biến Tam Lăng Tiễn từ màu đen biến thành màu đỏ như máu. Yêu khí nồng nặc kia hoàn toàn không giống như yêu khí do một Yêu Chiến Sĩ tứ giai phát ra!
- Trời ạ! Không ngờ hắn không cần yêu hóa đã có thể sử dụng yêu khí!
Đám học viên đứng một bên xem chiến đã phát hiện ra bí mật của Âu Dương! Mỗi người trong bọn họ đều mở to mắt nhìn Âu Dương đã vận dụng yêu khí. Bọn họ không phải không hiểu rõ Yêu Chiến Sĩ. Nhưng Yêu Chiến Sĩ không cần yêu hóa vẫn có thể sử dụng yêu khí, bọn họ vẫn mới nhìn thấy lần đầu tiên!
- Chuyện này... sao có thể như vậy được!
Lần này Mạch Thiên Nhai cũng sửng sốt! Tuy rằng ban đầu hắn đã cảm nhận được yêu khí từ trên người Âu Dương, nhưng hiện tại thời điểm Âu Dương thực sự sử dụng yêu khí lại không cần biến thân vẫn khiến Mạch Thiên Nhai cảm thấy bối rối!
Âu Dương hoàn toàn vi phạm phương thức tu luyện của Yêu Chiến Sĩ. Nếu như Yêu Chiến Sĩ không cần yêu hóa, vậy bọn họ còn là Yêu Chiến Sĩ sao?
- Cẩn thận chân trái của ngươi. Bởi vì thời gian tới, ngươi sẽ phải biến thành một người què!
Âu Dương vừa nói một câu, hắn đã buông dây cung ra! Liền thấy từ trong tay hắn có một đạo lưu quang huyết sắc giống như sao băng từ mặt đất cắt qua trời cao bắn thẳng đến chỗ Vương Phong Minh đang đứng với vẻ hiên ngang!
Mũi tên này bắn ra với tốc độ rất nhanh. Nhưng Vương Phong Minh, người chân chính bị xem là mục tiêu lại không cho là như vậy! Mũi tên này hoàn toàn không có bất kỳ điều gì được tính là kỹ thuật! Vương Phong Minh chỉ có thể ngăn cản mũi tên này, bởi vì hắn đã vênh váo nói muốn nhường Âu Dương ba chiêu!
Vèo!
Lưu quang huyết sắc giống như đâm xuyên qua thời không, vừa lóe lên đã đến trước người Vương Phong Minh. Vị trí bắn tới đúng như Âu Dương đã nói chính là chân trái! Giờ phút này Vương Phong Minh đã dùng tất cả kiếm linh che chắn ở vị trí chân trái của mình! Hắn tự tin với thực lực ngũ giai của mình muốn ngăn cản mũi tên này hoàn toàn có thể làm được.
Nhưng khi mũi tên này thực sự va chạm vào kiếm linh của hắn, hắn biết mình đã sai! Đây không phải là một mũi tên bình thường! Mũi tên này mang theo lực xoắn ốc! Thời điểm kiếm linh của hắn va chạm vào lưu quang, toàn bộ kiếm linh bị lực xoắn trên lưu quang đánh văng sang một bên!
- Không...
Mắt Vương Phong Minh nhìn thấy mũi tên này vọt tới bắp đùi của hắn, hắn bất chấp chuyện mình đã nói nhường ba chiêu! Thân thể hắn lập tức di chuyển sang bên phải. Trong một khắc khi hắn di động, lưu quang đã bay sát qua bắp đùi của hắn! Cho dù chỉ bay sát qua cũng khiến hắn thấy một cảm giác đau đớn từ chân trái truyền đến!
- Ta cho ngươi vênh váo!
Âu Dương giống như đã sớm dự đoán trước Vương Phong Minh sẽ né tránh như thế. Cho nên sau khi hắn bắn ra mũi tên đầu tiên, hắn lại rút một lần ba mũi Tam Lăng Tiễn! Một cung bắn ba mũi tên! Ba đạo lưu quang huyết sắc tuy không cường thế bằng mũi tên đầu tiên, nhưng số lượng lại vượt qua mũi tên đầu tiên!
Ba mũi tên bắn một lượt, gần như bịt kín tất cả đường lui của Vương Phong Minh! Sắc mặt Vương Phong Minh đại biến. Hắn cố gắng thôi động linh nguyên của mình. Sau đó liền thấy một tấm lá chắn màu vàng kim bỗng nhiên hiện ra phía trước người của hắn. Ba đạo lưu quang đánh vào tấm lá chắn phát ra một tiếng ầm! Trong nháy mắt khi ba đạo lưu quang cùng tấm lá chắn đồng thời nổ tung, Vương Phong Minh liền cảm giác chân trái của mình bỗng nhiên tê dại. Hắn có thể cảm giác được chân trái của mình giống như đã bị cái gì xuyên qua!
- A...
Một tiếng hét thảm từ trong miệng Vương Phong Minh truyền đến. Sau đó hắn giống như một con diều đứt dây nghiêng ngả từ trên trời rơi xuống!
Trái lại, lúc này Âu Dương đang khinh thường nhìn Vương Phong Minh! Chỉ có chút thực lực này cũng xứng làm ngũ giai sao? Mũi tên đầu tiên của mình là hù dọa hắn. Mũi tên thứ hai chẳng qua chỉ mê hoặc tầm mắt của hắn. Bắn hắn chỉ có mũi tên thứ ba! Mũi tên thứ ba theo sát hai mũi tên thứ hai. Trong nháy mắt khi mũi tên thứ hai toàn bộ nổ nát, mũi tên thứ ba liền xuyên qua bắp đùi của Vương Phong Minh!
- Ba chiêu! Như ngươi mong muốn!
Âu Dương gằn ra từng tiếng một. Nhưng giờ phút này không có người nào cảm thấy hắn ngông cuồng nữa! Giữa sân, có thể nhìn thấy hắn bắn ra mũi tên thứ ba cũng chỉ có mấy người. Tuy nhiên tất cả những người nhìn thấy mũi tên thứ ba của hắn đều hiểu rõ một đạo lý, ngày hôm nay cho dù Vương Phong Minh không nói nhường Âu Dương ba chiêu, hắn cũng chắc chắn phải bại!
Một yêu cung thủ nắm giữ kỹ thuật bắn cung đáng sợ như thế, nếu như trốn ở trong lòng đất bắn chết một Lục Tiên, như vậy Lục Tiên này muốn thắng, chỉ có một khả năng, đó chính là cấp độ hoàn toàn đè chết Âu Dương. Giống như lúc Lăng Trung Thiên tiêu diệt Mộc Vãn Phong vậy!
Bằng không Lục Tiên này chỉ có hai lựa chọn, chết hoặc là chạy!
Tiêu Vân Cận đứng ở trong đám người. Nếu như nói người nào chấn động trước ba mũi tên của Âu Dương nhất, chẳng định chính là hắn! Tuy rằng hắn giống như một người biết điều, nhưng trên thực tế hắn chỉ giấu sự ngạo mạn của mình ở trong lòng mà thôi. Hắn không muốn tranh với Vương Phong Minh, bởi vì hắn biết Vương Phong Minh không phải là đối thủ của hắn! Hoặc là nói cách khác trong lòng hắn xem thường Vương Phong Minh.
Nhưng hôm nay Âu Dương biểu hiện ra cường thế như vậy đã khiến hắn chấn động sâu sắc. Giờ phút này hắn đang suy nghĩ, nếu như đổi Vương Phong Minh thành mình, vậy mình có thể thắng sao?
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của N4mPh0ng
Tiêu Vân Cận không biết đáp án, nhưng hắn cảm thấy, nếu như ra ngoài gặp phải cảnh ngộ như vậy, có lẽ mình còn chưa có cơ hội yêu hóa đã bị Âu Dương bắn chết tại chỗ!
Yêu cung thủ! Chưa bao giờ có yêu cung thủ nào đáng sợ như vậy!
- Còn ai nữa?
Âu Dương cầm chiến cung trong tay, con mắt của hắn lướt qua tất cả những người đang đứng trong sân luyện võ. Hôm nay hắn tới đây chính là thu thập những kẻ tự cho mình là thiên tài.
Âu Dương vừa nói câu này ra khỏi miệng, tuy rằng hắn nhìn thấy được sự phẫn nộ trong mắt những học viên tự cho mình là thiên tài này, nhưng cũng hắn phát hiện, những người này đều đưa ánh mắt nhìn về phía một người trẻ tuổi mặc áo giáp da màu đen, đang cúi đầu không nói gì!
- Đây chính là Tiêu Vân Cận!
Âu Dương biết, vào lúc này người có thể được những học viên trông cậy, hẳn chỉ có thiên tài Tiêu Vân Cận kia!
- Còn ai nữa không?
Âu Dương lại gầm một tiếng. Tuy nhiên trong tiếng gầm này hắn đã dùng tới yêu khí. Theo giọng nói của hắn phát ra, tạo ra một chấn động lớn. Nhưng trong sân vẫn lặng lẽ!
Hắn bắn ba mũi tên đã khiến Vương Phong Minh phải từ trên trời rơi xuống. Hầu như mọi người đều hiểu rõ, Âu Dương vẫn có ý nhường. Nếu như hắn nguyện ý, hiện tại Vương Phong Minh nằm trên mặt đất không phải đang hôn mê mà là tử vong.
- Được rồi Âu Dương!
Thật ra Sở Tương Hợp vẫn luôn chờ đợi! Hắn đợi Tiêu Vân Cận đi ra. Nhưng đáng tiếc hắn đã thất vọng. Tiêu Vân Cận vẫn lựa chọn lùi về phía sau! Đây chính là điểm Sở Tương Hợp không hài lòng nhất về Tiêu Vân Cận.
Vương Phong Minh lộ ra phong mang sắc bén, nhưng Tiêu Vân Cận lại quá mức che dấu bản thân! Vương Phong Minh vào thời điểm không nên ra tay lại ra tay. Nhưng Tiêu Vân Cận vào thời điểm nên ra tay lại không ra tay. Hai người này hoàn toàn là hai thái cực.
Vào lúc này, Âu Dương đột nhiên xuất hiện trực tiếp quét hết tất cả mặt mũi của Lăng Hoa biệt viện. Nếu là Sở Tương Hợp, cho dù nắm chắc thất bại hắn cũng nhất định phải ra đánh một trận! Nhưng Tiêu Vân Cận lại lựa chọn nhẫn nhịn. Giờ phút này Sở Tương Hợp hiểu rõ, tính cách của Tiêu Vân Cận chỉ có thể là sát thủ ẩn núp trong bóng tối cho kẻ địch một đòn trí mạng. Hắn vĩnh viễn không có cách nào trở thành một lãnh tụ!
Không giống Âu Dương, hắn lại có khí chất của một vị lãnh tụ nên có! Thời điểm nên cứng rắn thì cứng rắn, giết chóc quyết đoán. Mặc kệ ngươi là hoàng tử gì, ngăn cản trước mặt ta đều phải bị đạp ở dưới chân! Hơn nữa Âu Dương hiểu cách dựa thế. Ngày hôm nay hắn mượn thế của mình. Hắn biết chỉ cần không giết chết Vương Phong Minh, bất kể làm nhục Vương Phong Minh như thế nào, bản thân đều không bị trừng phạt! Đây chính là chỗ thông mình của Âu Dương.
- Quốc sư đại nhân, ta nghĩ năng lực của ta hẳn là đủ để chờ tiếp ở đây!
Âu Dương không tính không buông tha cho người khác. Chớp mắt một cái, sát khí mới vừa tràn ngập toàn thân hắn đã biến mất. Thay vào đó, hắn giống như một con cừu nhỏ!
Sở Tương Hợp trừng mắt với Âu Dương một cái! Tuy rằng gia hoả này đã lập được uy. Nhưng ngày hôm nay bất kể nói thế nào đều khiến mình có chút mất mặt! Mình khổ sở vất vả mới thành lập Lăng Hoa biệt viện, một nơi để thiên tài tụ hợp. Hiện tại lại bị một kẻ luôn miệng nói mình không phải là thiên tài quét ngang.
Cái gì mà hoàng tử xuất sắc nhất Đại Vận, thiên phú đứng hàng thứ ba trong thiên hạ? Ngay cả ba mũi tên của Âu Dương cũng không đỡ nổi! Thiên tài thế hệ trẻ tuổi như Tiêu Vân Cận thậm chí còn không dám ra tay! Đây là quét ngang. Đây chính xác là quét ngang.
- Được rồi, ngày hôm nay ta dẫn Âu Dương đến chính là muốn nói cho các ngươi biết, hội võ tứ quốc không là cháu đi thăm ông nội. Nếu như các ngươi vẫn giữ trạng thái như bây giờ, ta có thể nói rất rõ ràng cho các ngươi biết, không một người nào trong số các ngươi có thể sống sót từ Tây Kỳ quốc trở về!
Sở Tương Hợp không hề nói khoa trương. Hội võ tứ quốc nói là cuộc tỷ thí của người trẻ tuổi, trên thực tế mỗi người đều phải giết đối thủ của mình.
Nếu như thực lực ngươi không đủ, như vậy ngươi chỉ có thể chết trong hội đấu võ. Nơi đó không có nhường, cũng không nguyên tắc thi đấu hữu nghị. Nơi đó chỉ có nguyên tắc sinh tồn. Mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, giết chết kẻ địch sống sót mới là người chiến thắng sau cùng!
Đây không phải là lần đầu tiên Sở Tương Hợp nói như vậy với những học viên này. Tuy nhiên trong bọn họ có mấy người ghi nhớ vào tâm khảm? Hoặc là bọn họ có mấy người thực sự coi chuyện này là to tát?
Sở Tương Hợp biết, trước kia những học viên này từ luôn cảm thấy mình chính là đệ nhất thiên hạ. Tu luyện giả của ba nước khác so với bọn họ đều không đáng để nhắc tới. Nhưng hôm nay Âu Dương đến, trong chớp mắt đã đả kích sự tin tin của mỗi người bọn họ, khiến bọn họ hiểu rõ cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn!
- Âu Dương sẽ là đội trưởng đội tham dự hội võ tứ quốc của Đại Vận ta lần này. Tuy rằng hiện tại còn chưa có danh sách rõ ràng. Nhưng ta muốn nói rằng, lần này bất kỳ ai không phục Âu Dương cũng không thể tiến vào trong danh sách tham dự hội võ tứ quốc!
Sở Tương Hợp cũng muốn tàn nhẫn hạ dược. Người giống như Vương Phong Minh vậy, thực lực có, nhưng nếu hắn ở tại hội võ tứ quốc lại ra vẻ ta đây, ta nhường ngươi ba chiêu, vậy hắn sẽ trực tiếp hộc máu.
- Không công bằng! Hắn chẳng qua chỉ lợi dụng kỹ xảo để thắng ta thôi!
Lúc này Vương Phong Minh được Mạch Thiên Nhai chăm sóc đã tỉnh lại. Hắn vừa tỉnh lại chợt nghe được Sở Tương Hợp nói câu này, hắn thiếu chút nữa thì tức giận phun ra một ngụm máu tươi.
- Hừ!
Sở Tương Hợp trừng mắt nhìn Vương Phong Minh. Ngày hôm nay hắn thực sự thất vọng với Vương Phong Minh! Trước đây Vương Phong Minh cuồng ngạo, nhưng cuồng ngạo cũng không sao. Dù sao có thực lực đều rất ngông cuồng. Nhưng hắn không biết Vương Phong Minh không chỉ có cuồng ngạo, còn là một kẻ ngu ngốc!
- Không quan tâm có đúng hắn lợi dụng kỹ xảo để thắng ngươi hay không. Nếu như vừa nãy là trên hội võ, hiện tại ngươi chỉ còn một thi thể! Cho nên ta tuyên bố, trong hội võ tứ quốc lần này Vương Phong Minh bị hủy bỏ tư cách!
Sở Tương Hợp bắt đầu giết gà dọa khỉ. Hắn nói ra câu này, tất cả Lăng Hoa biệt viện thiếu chút nữa đã té xỉu tập thể!
Những học viên này biết, ngày hôm nay Sở Tương Hợp không phải nói đùa! Hắn nói thật. Tuy Vương Phong Minh là hoàng tử, tương lai rất có cơ hội trở thành nhân vật đế vương, nhưng hôm nay Sở Tương Hợp lại không cho hắn một chút mặt mũi!
- Ngươi... Ta xem thử rốt cuộc Đại Vận này là do phụ hoàng ta định đoạt hay là ngươi định đoạt!
Vào lúc này, Vương Phong Minh chỉ có chuyển hướng sang Vương Văn Viễn. Nhưng Sở Tương Hợp sẽ sợ hắn sao? Cho dù Vương Văn Viễn tự mình đến nơi này thì có thể làm được gì?
Đại Vận này nếu như không phải do Sở Tương Hợp hắn khổ sở chống đỡ, chỉ dựa vào phế vật như Vương Văn Viễn có thể giữ được Đại Vận sao? Hoàng thất Đại Vận đúng là đời sau không bằng đời trước.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của N4mPh0ng
Tuy Vương Văn Viễn không có bản lãnh gì, nhưng Vương Văn Viễn là một người thông minh. Hắn biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Nhưng đến đời Vương Phong Minh này, ngay cả chút thông minh cũng không còn nữa, chỉ còn lại tự cao tự đại!
Hoàng thất! Sở Tương Hợp nghĩ thầm, hắn thủ hộ chính là Đại Vận không phải là ngươi hoàng thất. Nếu như hoàng thất cho rằng không cần thể diện, hắn hoàn toàn có năng lực trong nháy mắt lật đổ hoàng thất khiến hoàng thất Đại Vận thay đổi họ!
- Thiên Nhai, đưa điện hạ trở về đi thôi. Miếu Lăng Hoa biệt viện của ta quá nhỏ, không chứa được phật lớn như vậy!
Sở Tương Hợp thật sự nổi giận. Một thằng nhãi con muốn ỷ vào thân phận hò hét với mình sao? Nếu như không phải sợ nháo nhỏ thành lớn, hắn đã trực tiếp một tát đập chết Vương Phong Minh.
Âu Dương đứng ở bên cạnh Sở Tương Hợp. Từ đầu tới cuối hắn đều không nói gì. Hoàng tử Đại Vận đã cho hắn một ấn tượng tồi tệ! Một gia hoả như vậy mặc dù thiên phú có tốt tương lai cũng chẳng ra sao. Nếu để cho người như vậy tiếp nhận Đại Vận, Âu Dương nghi ngờ có phải Đại Vận sẽ lập tức kết thúc hay không.
Được Mạch Thiên Nhai nâng ra khỏi Lăng Hoa biệt viện, Vương Phong Minh quay đầu lại trừng mắt với Âu Dương! Hắn tự biết mình không có năng lực đối phó với Sở Tương Hợp. Cho dù là phụ hoàng hắn cũng không dám động tới vị đại thần này. Nhưng để đối phó với một Âu Dương hắn vẫn có một vài biện pháp...
- Xem ra đúng là ta quá dung túng các ngươi. Mỗi người các ngươi đều tự cho mình là thanh cao, không biết mình ngu xuẩn tới mức nào! Chỉ còn nửa tháng nữa là tới hội võ tứ quốc. Trong thời gian nửa tháng này, nếu như các ngươi không cách nào làm ta thoả mãn, vậy trong hội võ tứ quốc lần này, Đại Vận chỉ có thể bỏ quyền tham gia!
Lần này Sở Tương Hợp đã quyết định chủ ý. Bất luận thế nào cũng phải khiến đám tiểu tử trước sau tự cho mình là thiên tài này hiểu rõ thế nào gọi là tàn khốc!
- Âu Dương! Trong nửa tháng tiếp theo, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, cố gắng thao luyện đám tiểu tử này. Cho bọn họ biết đây chân chính là đối chiến không phải trở về nhà ông nội!
Sở Tương Hợp lại nhìn về phía Âu Dương nói.
- Danh sách một ngày có mấy người tử vong?
Âu Dương lắc đầu nhìn Sở Tương Hợp. Tuy nhiên sau khi hắn nói danh sách tử vong kia, tất cả Lăng Hoa biệt viện xuất hiện tiếng hít sâu!
Tiểu tử này cũng quá tàn nhẫn? Mở miệng liền nói danh sách tử vong... Chẳng lẽ hắn là một tên cuồng giết người sao?
Sở Tương Hợp trừng mắt nhìn Âu Dương. Cho dù thế nào, hắn cũng không ngờ Âu Dương sẽ nói tới danh sách tử vong. Tuy rằng mỗi thiên tài ở đây đều là những kẻ tự cao tự đại, nhưng bọn họ đều là tương lai của Đại Vận. Nếu quả thật cho Âu Dương danh sách tử vong, Sở Tương Hợp bảo đảm, mỗi ngày Âu Dương đều có thể hoàn thành một cách viên mãn...
- Muốn giết đợi tới hội võ tứ quốc hãy giết. Hiện tại không cho phép xuất hiện tử vong trong Lăng Hoa biệt viện! Tuy nhiên ta có thể cho phép đả thương tới mức tàn phế!
Sở Tương Hợp biết, vào lúc này phải dùng thuốc mạnh mới có thể khiến đám thiên tài không biết trời cao đất rộng này hiểu rõ hai chữ tàn khốc có ý gì!
- Không thú vị...
Âu Dương trừng mắt với Sở Tương Hợp một cái. Hắn cần gì quan tâm tới chuyện đánh tàn phế? Hắn không phải loại tâm lý biến thái. Hắn giết người để tiến giai. Điều này cũng giống như con người ăn thịt heo để sống vậy. Nhưng hắn không thích ngược đãi người khác... Chỉ có loại người tâm lý biến thái mới thích ngược đãi người khác!
- Ta phải tiến cung gặp quân vương. Lần này ta sẽ xin tước vị Trấn Viễn Hầu cho ngươi. Thời gian tới ngươi cứ ở trong Lăng Hoa biệt viện chuẩn bị cho hội võ tứ quốc. Còn tưởng thưởng thế nào, hẳn cũng phải chờ tới sau khi hội võ tứ quốc chấm dứt!
Sở Tương Hợp biết, tước vị Trấn Viễn Hầu này không dễ lấy được. Đó là tước vị chỉ đứng sau Vương. Cũng là tước vị cao nhất mà hoàng thất không thể đạt được. Tuy biểu hiện của Âu Dương trên chiến trường rất khoa trương, nhưng vẫn không đủ để phong hầu. Cho nên hắn nhất định phải đau đầu phân tích rõ lợi hại cho Vương Văn Viễn nghe. Đến lúc đó Vương Văn Viễn mới có thể quyết định.
- Quốc sư đi thong thả. Ta sẽ cố gắng ở lại đây huấn luyện những tiểu tử này!
Âu Dương nhìn theo bóng dáng Sở Tương Hợp rời khỏi. Hắn nói câu này thực sự quá quỷ dị. Bản thân hắn mới bao nhiêu tuổi? 80 % những người ở đây đều lớn tuổi hơn hắn. Bị hắn gọi là tiểu tử, nhưng đám thiên tài này lại chỉ có thể dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ nhìn hắn.
Tuy nhiên Âu Dương không để ý tới những người này. Hắn đi từng bước tới trước mặt Tiêu Vân Cận vẫn đang cúi đầu ngẫm nghĩ. Nhìn bộ áo giáp da màu đen trên người Tiêu Vân Cận, với tướng mạo bình thường của hắn, Âu Dương nói:
- Ngươi hẳn là thiên tài Tiêu Vân Cận! Ta nghĩ ngươi không ngại dẫn ta đi dạo Lăng Hoa biệt viện này chứ...
Lời Âu Dương vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người trong Lăng Hoa biệt viện đều nở nụ cười! Tiêu Vân Cận là nhân vật thế nào nào. Bình thường cho dù là Vương Phong Minh hắn cũng mặc xác. Ngươi chỉ một người mới đến dựa thế vào Sở Tương Hợp và chút bất cẩn của Vương Phong Minh giành được một trận thắng đã muốn Tiêu Vân Cận phải cúi đầu sao? Hắn thực sự biết nói đùa!
Nhưng rất nhanh Âu Dương lại dùng sự thực nói cho đám hài tử không biết tốt xấu này biết, thông minh và thiên phú của bọn họ thật sự rất kém!
Tiêu Vân Cận thoáng nhìn về phía Âu Dương, liền thấy hắn khẽ gật đầu một cái nói:
- Cầu còn không được...
Cầu còn không được? Câu nói này nghe thế nào đều có vẻ yếu thế hơn! Khi Tiêu Vân Cận nói ra câu này, tất cả đám người trong Lăng Hoa biệt viện thiếu chút nữa thì té xỉu trên đất!
Ngày hôm nay thế nào vậy? Sở Tương Hợp luôn hòa ái dễ gần biến thành như vậy. Ngay cả Tiêu Vân Cận luôn mặc kệ mọi người cũng có thái độ khác thường! Lẽ nào Yêu Chiến Sĩ tứ giai mới xuất hiện này lại có ảo thuật nào đó, có thể khiến người ta lạc lối sao?
- Mời!
Tiêu Vân Cận quay về Âu Dương đưa tay ra hiệu xin mời, sau đó trước những tiếng bàn tán của vô số người, hai người đi sâu vào trong Lăng Hoa biệt viện...
- Hừ! Một tiểu tử vắt mũi chưa sạch. Chẳng qua chỉ dựa vào uy phong của quốc sư. Ngược lại ta muốn xem thử rốt cuộc hắn có năng lực gì để thao luyện chúng ta!
Một người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi tuổi nhìn Tiêu Vân Cận và Âu Dương rời khỏi, trong mắt của hắn đầy vẻ khinh thường.
- Tên tiểu tử Tiêu Vân Cận này đúng là quỷ nhát gan. Ngoại trừ thỏa hiệp ra cái gì cũng không biết! Thật không ngờ được tiểu tử này lại là kẻ vô dụng như vậy!
Một người khác chỉ đầu mâu về phía Tiêu Vân Cận.
- Không thể nói như vậy được. Ba mũi tên vừa nãy của người này quả thật rất lợi hại!
Có người vẫn rất tán thưởng đối với kỹ thuật bắn cung của Âu Dương.
- Như vậy thì sao? Đều là Yêu Chiến Sĩ. Một khi ta yêu hóa tiếp cận hắn, hắn còn có cơ hội sao?
Cũng có người không ủng hộ. Chỉ có điều hắn không để ý đến một vấn đề. Hắn có thể tiếp cận sao?
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của N4mPh0ng
Trong lúc nhất thời toàn sân luyện võ của Lăng Hoa biệt viện đều vang lên tiếng nghị luận về Âu Dương và kỹ thuật bắn cung của Âu Dương. Bọn họ thảo luận làm sao mới có thể phá được mũi tên của Âu Dương! Bọn họ thảo luận nửa ngày, đáp án chỉ có một điều! Đó chính là tiếp cận...
Theo Tiêu Vân Cận, Âu Dương đi tới trong thư viện Lăng Hoa biệt viện. Nơi này ngoại trừ hai người bọn họ ra hai người ra không còn một người nào khác. Lúc này Tiêu Vân Cận mới dừng bước.
- Ngươi từng giết bao nhiêu người?
Giọng nói của Tiêu Vân Cận rất nhỏ, khiến người ta có cảm giác khúm núm. Nhưng Âu Dương hiểu được, người này mới nhìn qua có vẻ khúm núm nhưng lại rất nguy hiểm! Hắn chính là một con rắn độc! Không dễ dàng ra tay, nhưng một khi ra tay, vậy nhất định sẽ một đòn giết chết!
- Mấy ngàn người đi!
Âu Dương tính toán một chút. Từ khi hắn ra trận tới nay, người chết trực tiếp hoặc gián tiếp dưới tay hắn cộng lại tuyệt đối phải tới mấy ngàn người!
- Không trách được, mỗi mũi tên của ngươi lại đầy sát ý như vậy!
Tiêu Vân Cận gật đầu. Dường như mấy ngàn sinh mạng này đối với hắn mà nói không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Lúc này Âu Dương lại cảm thấy rất hiếu kỳ về Tiêu Vân Cận. Đây rốt cuộc là quái vật gì vậy? Dưới tình huống vừa nãy, hắn còn lựa chọn lùi bước. Âu Dương cảm thấy, nếu như thực sự chiến đấu với hắn, phần thắng của mình chưa tới một nửa. Trừ phi mình xuất toàn lực, hơn nữa còn chơi xấu hết sức, bằng không, mình không chắc có thể thắng được hắn.
- Thiên tài Tiêu Vân Cận, thực lực của ngươi so với Vương Phong Minh phải mạnh hơn rất nhiều. Vừa nãy tại sao không ra đánh với ta một trận?
Âu Dương hỏi ra nghi vấn trong lòng mình. Nếu như hắn được Sở Tương Hợp chỉ định làm đội trưởng đội tham dự hội võ tứ quốc, vậy hắn cũng nên làm điều một đội trưởng nên làm. Chí ít hắn phải hiểu rõ về đội viên của mình.
- Ta không phải là đối thủ của ngươi...
Tiêu Vân Cận khẽ nở nụ cười. Tuy rằng dáng dấp hắn rất bình thường, nhưng khi cười lên vẫn rất dễ nhìn. Nhưng ở gần hắn trong gang tấc Âu Dương lại tự nói với mình, không nên bị nụ cười trên khuôn mặt hắn lừa dối. Gia hoả này rất nguy hiểm.
- Ngươi là yêu cung thủ, ngươi am hiểu tấn công từ xa. Nếu như tại sân luyện võ, ngươi có thể phát huy ra một nửa thực lực. Đánh với ngươi một trận, ta không có niềm tin tất thắng. Nếu như ở bên ngoài, ta chắc chắn phải chết...
Tiêu Vân Cận phân tích rất đúng chỗ. Hắn biết, hẳn là Âu Dương am hiểu đánh lén. Với tầm ngắm siêu dài của hắn, ngoài mấy dặm cũng có thể kéo cung bắn chết kẻ địch. Nếu mình chưa hoàn thành yêu hóa, ở bên ngoài chỉ sợ sẽ bị bắn mất mạng.
Âu Dương nghe Tiêu Vân Cận nói, hắn không mở miệng. Hắn phát hiện mình đã có chút xem thường gia hoả này. Hắn không chỉ nguy hiểm. Điểm đáng sợ nhất của hắn chính là ở chỗ hắn thông minh! Đúng như như lời hắn nói, nếu Âu Dương gặp hắn ở bên ngoài, đối diện với mũi tên xuất quỷ nhập thần của Âu Dương cho dù là Yêu Chiến Sĩ lục giai như Trịnh Công Danh cũng chỉ có thể bị động phòng ngự. Trong tình huống một Yêu Chiến Sĩ ngũ giai không có bất kỳ phòng bị nào, bị một kiếm đứt cổ đó là chuyện không thể bình thường hơn được.
- Thật ra ta cũng đã giết người!
Tiêu Vân Cận bỗng nhiên chuyển đề tài. Không ngờ từ việc thảo luận vấn đề mạnh yếu, đột nhiên lại chuyển đến vấn đề hắn cũng từng giết người.
Giết người? Nếu như là trong quá khứ khi Âu Dương ở trong thế giới của hắn, hắn nghe được có người nói cho hắn biết người đó đã giết người, hoặc là hắn cảm thấy người này phát điên, hoặc là hắn cảm giác mình thật sự gặp phải tội phạm giết người! Nhưng trong thế giới đẫm máu như nơi đây, người đã từng giết người rất nhiều. Nơi này không có hòa bình. Nơi này là thế giới chung quanh đều là chinh chiến!
- Ta mười sáu tuổi đã trở thành Yêu Chiến Sĩ. Ta tự tay tiêu diệt một đội hơn một trăm tên cướp!
Không phải Tiêu Vân Cận đang khoe khoang. Dường như hắn đang kể lại một chuyện trước kia.
- Thù hận?
Âu Dương biết, vào lúc này hầu như sẽ xuất hiện một vở kịch có nội dung máu chó. Nhưng hắn hiểu quá rõ những vở kịch có nội dung như vậy. Đại khái chính là người thân của Tiêu Vân Cận bị cướp giết chết. Sau đó hắn nỗ lực trở thành một cường giả, giết chết tất cả đám cướp đó. Nhưng hắn phát hiện người thân của mình lại không trở về được nữa! Đây là một điển hình của lệ chí lưu...
- Phải!
Nhưng không giống như tiểu thuyết lệ chí lưu một trăm chữ mà Âu Dương đã suy nghĩ, Tiêu Vân Cận chỉ khẽ gật đầu nói:
- Ta khát vọng trở thành một cường giả. Cho nên ta tới nơi này. Ta khát vọng được thể hiện chính mình, cho nên ta nhất định phải tham gia hội võ tứ quốc. Ngươi đã hiểu chưa?
- Không hiểu...
Âu Dương thật sự không có thể nói được gì khi những lời Tiêu Vân Cận nói ra lại không theo bài bảng quen thuộc như vậy! Đây là một gia hỏa có lý do kém lôgic nhất mà hắn gặp phải sau khi đi tới đây. Tóm lại hắn muốn nói gì?
- Ha ha, nửa tháng tiếp theo, ta sẽ tận lực phối hợp tất cả hành động của ngươi. Ta hi vọng ngươi sẽ không để ta phải thất vọng. Ngươi có thể dẫn dắt chúng ta cùng giành thắng lợi trong hội võ tứ quốc!
Điều Tiêu Vân Cận nghĩ tới quả thật quá xa. Âu Dương chỉ suy nghĩ một chút về việc đoạt được giải quán quân, nhưng hắn nói dường như đã rất chắc chắn!
- Tận lực đi...
Âu Dương gật đầu. Hắn không quan tâm có phải tâm lý Tiêu Vân Cận có một bóng tối đáng thương hay không, nhưng chí ít lần đầu tiên người ta công khai biểu thị muốn giúp đỡ mình, đối với người ủng hộ, người nào nói không quan tâm, vậy chỉ là kẻ nói dối!
- Ha ha, ta tin tưởng ngươi có thể!
Cũng không biết Tiêu Vân Cận có được sự tự tin này từ đâu. Hắn giống như còn tự tin hơn cả Âu Dương.
- Có thể...
Vào lúc này Âu Dương có chút cảm giác không biết phải nói gì. Thiên tài đúng là thiên tài. Không chỉ có thiên phú quỷ dị, ngay cả phong cách hành sự cũng đủ quỷ dị. May là ở cái thế giới này, nếu như ở thế giới của mình, người như vậy chính là kẻ bị mắc chứng hoang tưởng, không cẩn thận không chừng sẽ bị người ta ném vào bệnh viện tâm thần..
...
Trong Đô Thành có một tòa phủ đệ lớn một cách dị thường, quanh năm có rất nhiều binh sĩ tuần tra. Nơi này là trung tâm quyền lực chỉ đứng sau hoàng thành! Đây chính là Lăng phủ, cũng chính là nhà của Đại nguyên soái tam quân Vận Đại, Lăng Trung Thiên.
Lúc này hắn đang ở trong đại sảnh Lăng phủ tiếp khách. Sở Tương Hợp đang ngồi uống nước. Lăng Trung Thiên tự mình rót trà xanh cho hắn, vẻ mặt tươi cười.
- Nhìn quốc sư đại nhân cười như vậy, xem ra biểu hiện của Âu Dương còn tốt hơn cả sự tưởng tượng của ngài sao?
Lăng Trung Thiên là một trong số ít người biết được xuất thân của Âu Dương, cũng như hiểu Âu Dương có bí mật đầy người.
- Ha ha ha ha, vẫn là Trung Thiên lão đệ hiểu rõ lão ca ta! Trên người Âu Dương đầy những bí mật. Lai lịch của hắn giống như một mê cung. Ta đã phái người đi qua thôn Kháo Sơn, nhưng vẫn không có cách nào tra ra quá khứ của Âu Dương! Hắn giống như đột nhiên xuất hiện trên thế giới này, thật khiến người ta suy nghĩ không ra!
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của N4mPh0ng
Lăng Trung Thiên nói xong cũng ngồi xuống. Thật ra đối với Âu Dương, hắn cũng cảm tấhy rất tò mò. Lần thứ nhất hắn phát hiện Âu Dương bởi vì Âu Dương có kỹ thuật bắn cung không gì sánh kịp. Lúc đó ở trong mắt hắn Âu Dương chính là một phế vật gần như không có thiên phú để tu luyện. Nhưng không biết gia hoả này dựa vào cái gì đã biến thành một bán yêu giả. Điều này vốn đã đủ kinh thế hãi tục.
Nhưng điều này còn chưa tính là gì. Ba tháng, chỉ ba tháng không ngờ hắn từ một phế vật bán yêu giả biến thành một Yêu Chiến Sĩ tứ giai! Đáng sợ nhất chính là gia hoả này còn không cần yêu hóa vẫn có thể có được toàn bộ năng lực của Yêu Chiến Sĩ. Sự đột phá này khiến Yêu Chiến Sĩ đạt được một tầm cao trước nay chưa từng có. Nếu như hắn thật sự có thể duy trì như trước đây, có thể sẽ có một ngày hắn khiến Yêu Chiến Sĩ thực sự đứng trên đỉnh cao của thế giới!
- Tên Âu Dương này có tâm cơ rất thâm trầm. Hắn hoàn toàn miễn dịch trước huyễn thuật của ta. Ta đã thử nhiều lần nhưng đều thất bại!
Sở Tương Hợp có chút chán chường. Với thực lực của hắn, nói thiên hạ vô địch cũng không quá đáng. Nhưng Huyễn Thuật Sư như hắn tại thời điểm đối mặt với Âu Dương lại không làm được gì. Tất cả huyễn thuật của hắn đối với Âu Dương mà nói giống như không tồn tại vậy. Hắn muốn đánh bại Âu Dương chỉ có thể dựa vào pháp bảo trên người. Đây là hiện tại. Nếu Âu Dương đạt tới thất giai, vậy cho dù là mình cũng không cách nào chiến thắng được Âu Dương!
- Vậy quốc sư đại nhân cảm thấy hắn có thể trở thành người nối nghiệp cho ngài?
Tuy Lăng Trung Thiên không ra khỏi cửa, nhưng tinh tức tình báo của hắn vẫn rất nhanh nhạy. Nhất cử nhất động của Sở Tương Hợp, hắn đều có thể sớm nhận được tin tức. Giống như hành động của Sở Tương Hợp tại Lăng Hoa biệt viện ba ngày trước, hắn đã biết rất rõ ràng.
- Ta không biết. Tuy nhiên theo hiện tại có thể thấy, tiềm lực của hắn gần như vô cùng vô tận. Tốc độ trưởng thành của hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi. Ta thậm chí có cảm giác, sau năm năm nữa có lẽ hắn sẽ theo chúng ta cùng tiến vào Chân Linh Giới!
Sở Tương Hợp nói xong, chính hắn cũng cảm giác mình nói có chút phóng đại!
Tiến vào Chân Linh Giới yêu cầu thấp nhất chính là bát giai. Từ bát giai trở xuống trừ phi là thiên phú yêu nghiệt có một không hai mới có thể được phá cách chấp thuận tiến vào. Lúc này Âu Dương mới là tứ giai. Dựa theo tình huống thông thường, trong vòng năm năm bất kể thế nào cũng không thể tiến giai từ tứ giai đến bát giai được. Nhưng sâu trong lòng hắn lại có loại cảm giác này.
- Ồ?
Nghe thấy Sở Tương Hợp nói vậy, Lăng Trung Thiên có chút sửng sốt. Thật ra hắn đã định vị Âu Dương rất cao, nhưng khi nói chuyện với Sở Tương Hợp như thế hắn mới hiểu được, mình vẫn không chưa đánh giá Âu Dương cao bằng Sở Tương Hợp!
Một gia hỏa ba tháng trước vẫn còn là người bình thường. Trong thời gian năm năm khởi đầu từ số không đạt tới bát giai? Điều này có khả năng sao? Từ cổ chí kim quái vật như vậy dường như chỉ có một mình Hoàng Thiên đại đế!
- Ý của quốc sư chính là thành tựu của người này có thể so với Hoàng Thiên đại đế?
Tuy Lăng Trung Thiên nói như thế, nhưng hắn vẫn không thể nào tin được.
Nhưng Lăng Trung Thiên biết, Sở Tương Hợp không phải người bắn tên không đích. Hắn thuộc về cấp độ yêu nghiệt. Âu Dương có thể được hắn coi trọng như thế, vậy chỉ có thể chứng tỏ Âu Dương quả thật có chỗ xuất sắc.
- Truyền thuyết về Hoàng Thiên đại đế đã có vạn năm nay. Có thể thế giới này cũng nên ra có một đại đế nữa!
Trong mắt Sở Tương Hợp mang theo mấy phần kỳ vọng. Cho dù đại đế này không phải là hắn, nhưng tận mắt nhìn một đại đế từ từ bay lên, cảm giác này cũng khiến người bình thường không thể nào tưởng tượng được.
- Ngài thật sự xem trọng hắn như vậy sao?
Lăng Trung Thiên không còn cách nào giữ bình tĩnh được nữa! Ngày hôm nay, mấy câu nói của Sở Tương Hợp khiến hắn chấn động rất lớn. Đại đế! Đó là nhân vật thế nào? Cho dù trong Chân Linh Giới, đại đế cũng là nhân vật bá chủ một phương. Hiện tại Sở Tương Hợp nói cho hắn biết, Âu Dương có năng lực trở thành quái vật cấp bậc như vậy, nếu như hắn còn có thể bình tĩnh, vậy hắn không phải là Lăng Trung Thiên nữa.
- Ngươi hẳn phải biết, Huyễn Thuật Sư có trình độ nhận biết nhất định. Tuy rằng ta không rõ rốt cuộc trên người Âu Dương có bí mật gì, nhưng ta có thể cảm giác được hắn khác với tất cả mọi người. Sau hội võ tứ quốc lần này, những thứ này hẳn sẽ có một kết cục đã định!
Sở Tương Hợp cảm thấy, hội võ tứ quốc lần này sẽ không giống như những lần trước. Mà tất cả những điều này dường như đều do Âu Dương mang đến. Một Thần Xạ Thủ đột nhiên xuất hiện rong ruổi trên sa trường, từ một người bình thường một đường trưởng thành đến mức một người một ngựa đột kích địch doanh, chém liên tục ba Yêu Chiến Sĩ tứ giai, độc chiến với Yêu Chiến Sĩ lục giai. Đáng sợ là gia hỏa này chỉ dùng thời gian mấy tháng đã có thể thực hiện được điều đó. Mà lúc này chỉ còn cách thời gian Chân Linh Giới mở ra năm năm nữa. Trong thời gian năm năm này ai biết hắn còn có thể làm được gì nữa?
- Xem ra chúng ta nên chuẩn bị sớm một chút! Nếu như hắn thật sự là một yêu quái có hi vọng đi tới con đường của đại đế, nếu như chúng ta có thể phụ tá hắn trưởng thành, tương lai chúng ta cũng có thể tận mắt chứng kiến một đại đế bay lên!
Lăng Trung Thiên cũng giống như Sở Tương Hợp, hắn hiểu không ít chuyện của Chân Linh Giới. Hắn biết đó là một thế giới ra sao. Trong thế giới kia, muốn đứng vững cần phải có điều gì.
Hiện tại nói gì cũng quá sớm. Cứ chờ xem thành tích của hắn trong hội võ tứ quốc lần này đã!
Sở Tương Hợp hiểu rõ, thật ra hội võ tứ quốc lần này đối với Âu Dương mà nói có thể tính là từng bước đầy sát khí. Hồng Minh quốc cùng Tây Kỳ xưa nay là chung một phe. Âu Dương đắc tội với Tây Kỳ lớn như vậy. Lần này địa điểm tổ chức lại là Tây Kỳ. Âu Dương nhất định sẽ bị hai nước liên hợp chèn ép. Còn cả Đại Kim nữa. Đại Kim chính là một cọng cỏ đầu tường. Xử lý không tốt, đến lúc đó có thể khiến ba nhà liên hợp giải quyết một mình Âu Dương. Tuy rằng trên đường đi Âu Dương đã sáng tạo kỳ tích, nhưng hắn có thể sống qua lần này hay không đúng là rất khó nói!
- Nếu như hắn thật sự có thể ngăn cơn sóng dữ dưới tình huống như vậy, tương lai mặc dù hắn không có cách nào trở thành đại đế, nhưng ít nhất cũng có thể ngang ngược một phương! Xem ra tất cả đều phải chờ đợi đến sau khi hội võ tứ quốc chấm dứt mới có thể thấy được!
Lăng Trung Thiên lại ngồi xuống. Hắn nâng ấm trà lên rót đầy chén cho mình và Sở Tương Hợp. Hai người không bàn luận về chuyện của Âu Dương nữa. Bọn họ bắt đầu đàm luận về một vài tin đồn thú vị.
Những điều bọn họ thảo luận Âu Dương lại hoàn toàn không hay biết. Đại đế là thế nào hắn không có khái niệm gì. Hiện tại hắn chỉ biết Tu luyện giả là từ nhất giai đến cửu giai. Việc hắn phải làm bây giờ chính là dùng tất cả các thủ đoạn khiến học viên trong Lăng Hoa biệt viện hiểu rõ cái gì gọi là tàn nhẫn...
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của N4mPh0ng