Đi ra khỏi khách sạn Hoa Nắng thì trời cũng gần sáng rồi . 2 bên đường đã có 1 số ít người bày bán đồ ăn sáng . Sau khi kiếm được 1 chỗ bán bánh bao thì cả bọn đều tiến vào ngồi . Dù sao thì bây giờ cũng không thể nào mà ngủ được nữa nên đành ăn sáng rồi sẽ bắt đầu đi dạo phố . Còn 2 ngày nên cả bọn đều nhất trí đi chơi .
_ Ê, cái con đó của cậu à, lấy đâu ra thế .
Ngồi chưa nóng đít thì Thiên Vũ thắc mắc hỏi, theo hắn thấy thì con này chỉ là 1 con gián thôi, làm gì mà xoắn hết cả lên .
_ Ờ, nó là rồng đấy .
Lâm Quân hắc hắc cười nói .
_ Gì ? rồng ? sặc ? con gián thì có, ahahaha .
Nghe hắn nói Thiên Vũ phá lên cười, đây là cái thời đại nào rồi mà có 1 thằng so sánh gián với rồng, nếu mà thế thật chắc Thiên Vũ là thần tiên quá .
_ Hừ, ngươi không tin à ?
Lâm Quân hừ lạnh 1 tiếng nói .
_ Ừ .
_ Thế nghe anh kể chuyện xưa đây .
Lâm Quân uống 1 ngụm nước rồi bắt đầu kể, hắn kể lại những gì mà Tiểu Thần Đèn đã nói, đồng thời cũng không quên thêm tí xì dầu nước mắm cho câu truyện nó hấp dẫn .
Những người xung quanh lúc đầu có vẻ không tin tưởng lắm, nhưng khi Lâm Quân kể tới khúc sau thì cũng nghe say sưa, hồn nhiên không thèm để ý tới chủ quán đã mang đồ ăn lên từ lúc nào rồi .
Khi nghe xong, Thiên Vũ đập bàn lớn tiếng nói :
_ Chuẩn, anh hâm mộ con gián đó thật, dám hiếp cả rồng cơ, hahaha, anh mà có dũng khí như nó chắc chuẩn bị kiếm ai mà hiếp quá .
_ Đúng, con gián thật quá trâu .
Mọi người xung quanh cũng nhao nhao đồng ý, ai nấy đều cực kỳ hâm mộ con gián đã hấp diêm con rồng nọ .
………………….
Nói rồi cả bọn cầm bánh bao ăn, tuy nó đã nguội từ lâu nhưng cũng đành phải nuốt . Khi đã ăn xong thì mọi người đề nghị đi dạo phố . Trước đó bọn hắn cũng phải cải trang cái đã, nếu Lê Thiếu Phong chụp được thì toi .
Lâm Quân phân phát cho tất cả mỗi người 1 bộ đồ vest đen và 1 cái kính . Tuy ai mặc vào nhìn cũng rất đẹp nhưng vì bọn này chỉ là trẻ trâu nên đi đứng chả có tổ chức gì cả, nhìn hơi giống 1 bang xã hội đen cùi bắp . Lâm Quân cũng không để ý lắm, bắt đầu dẫn mọi người đi dạo phố .
SaiGon thành là một ngôi thành cực kỳ to lớn và phồn hoa, khác hẳn BaoLoc thành mà bọn Lâm Quân đã tới trước kia . Thành này trước năm 1859 thì không được to lớn và bề thế như bây giờ, lúc đó nó chỉ là 1 thành nhỏ . Nhưng trong chiến tranh với Fran quốc, người Fran đã chiếm được nó . Sau đó thì họ đã xây dựng nơi đây thành 1 ngôi thành cực kỳ to lớn và bề thế .
Vào ngày 30 tháng 4 năm 1975 thì Việt Quốc cũng chấm dứt chiến tranh . SaiGon thành sau đó chính thức trở thành 1 ngôi thành lớn thứ 2 của Việt Quốc, chỉ sau HaNoi thành . Ngôi thành này từ trước tới giờ cũng là thánh địa cho võ giả từ các nơi, bởi vì nguyên tố ở đây cực kỳ đậm đặc, hơn nữa còn có rất nhiều tài nguyên để tu luyện .
Lâm Quân vừa đi dạo xung quanh vừa cảm khái, cơ bản thì lịch sử ở đây cũng không khác lịch sử ở thế giới trước kia của hắn, nên hắn biết Fran quốc là nước nào . Chính là cái nước chết tiệt đã đô hộ Việt Quốc rất lâu . Vừa nghĩ hắn vừa chửi rủa bọn Long Tộc của Việt Quốc . Chả hiểu hộ quốc kiểu gì mà không ngừng bị người ta xâm chiếm . Nếu mà gặp được bọn Long Tộc chó má đó hắn chắc chắn sẽ không khách khí .
Đang suy tư thì hắn chợt nhìn thấy 1 tấm thông cáo, trên đó vẽ hình 1 cô gái mà hắn thấy hơi quen quen . Lâm Quân tiến tới phía trước để nhìn cho rõ . Bọn Thiên Vũ vì tò mò nên cũng đi theo hắn .
Tiến tới 1 chút thì hắn đã nhìn rõ cái gì viết trên đó, hắn đọc xong thì giận đến sôi gan . 2 bàn tay nắm thật chặt . Thấy Lâm Quân mặt mày giận dữ thì bọn Thiên Vũ phía sau đều khó hiểu, tiến tới xem cho kĩ . Nhưng khi đã hiểu cái gì rồi thì bọn họ cũng giận dữ y chang Lâm Quân . Thậm chí Thiên Vũ còn hét lên :
_ Khinh người quá đáng, ta **** tên thành chủ .
Trên đó viết rất nhiều nhưng Lâm Quân chỉ hiểu đại khái là thế này :
_ Ngày hôm sau thành chủ tổ chức triển lãm cá tại sân trước phủ thành chủ .
_ Vào cửa miễn phí .
_ Có màn đặc sắc, cá ăn thịt người . Liệu người béo và người gầy có gì khác nhau ?
Trên đó còn kèm theo 2 tấm hình của 2 cô gái mà Lâm Quân quen biết . 1 là cô cháu gái của Ngô Nguyên, người mà bắt hắn chịu trách nhiệm bấy lâu . Còn 2 là Tường Vi mà bọn hắn mới vừa quen biết ở BaoLoc thành .
Tuy 2 cô gái này Lâm Quân không quen thân lắm nhưng dù sao hắn cũng không nhịn được tức giận . Tuy cô mập mạp hay bắt hắn chịu trách nhiệm nhưng cô ta cũng là người của Thiên Long bang, còn Tường Vi dù sao cũng có thể coi là bạn của hắn . Tức giận 1 lúc thì Lâm Quân cũng bình tĩnh lại, hắn muốn cứu cô ta nhưng dù sao cũng phải nghĩ cách .
Quay qua nhìn thì thấy bọn Thiên Vũ, Đặng Tùng ai ai cũng giận dữ, Lâm Quân khoát tay nói :
_ Đi thôi .
_ Chúng ta đi như vậy sao ? Đặng Tùng thắc mắc hỏi .
_ Đương nhiên là không, chúng ta quay về nghĩ cách, dù sao ngày mai mới bắt đầu .
_ Được thôi .
Sau đó mọi người không còn hứng thú nữa đành đi kiếm 1 cái khách sạn ăn uống và bàn chuyện . Khi đã gọi tiểu nhị cho 1 phòng riêng thì bọn Lâm Quân đều tiến vào đó . Vừa ngồi xuống, Thiên Vũ đã đập bàn quát lớn :
_ Bọn c hó khinh người, bố mày ăn mày có mấy con cá nhép mà mày chơi tao thế à ?
Đặng Tùng cũng hùa theo nói :
_ Đúng, khinh người, có giỏi bắt chúng ta đi chứ, tại sao bắt 2 cô gái trói gà không chặt là sao ? Bố khinh bỉ nó .
_ Bình tĩnh đi 2 người, đây chắc chắn là âm mưu của chúng .
Ngọc Tú khuyên giải nói .
_ Âm mưu ?
_ Đúng, chính là âm mưu . Mấy ngày nay ta không thấy bọn hắn truy nã chúng ta thì ta đã nghi nghi rồi . Nghĩ kĩ lại thì hẳn đây là bọn chúng buộc chúng tar a mặt .
Lâm Quân cảm thấy khó hiểu nên hỏi :
_ Tại sao chúng không truy nã ta mà ép chúng ta ra mặt ?
_ Đơn giản thôi thưa bang chủ, bọn hắn biết chúng ta có thuật tàng hình, với lại thân pháp của bang chủ cao minh như thế nên bọn chúng chắc chắn bắt không được .
_ Tại sao lại là ta ?
Lâm Quân chỉ vào mặt mình hỏi .
_ Bởi vì thuộc hạ nghe nói thành chủ là 1 tên biến thái, và lại thích câu cá . Nếu hắn câu cá thì trước tiên phải nhắm vào con cá to là thành chủ, còn mấy con cá nhỏ như thuộc hạ đây thì hắn bắt lúc nào chẳng được .
_ Vậy ngươi nói chúng ta phải làm sao ?
Càng nghe đầu Lâm Quân càng sáng ra, thầm nghĩ tên Ngọc Tú này đúng là nhân tài, trước giờ sao hắn không biết nhỉ . Nếu là hắn thì chưa chắc hắn đã nghĩ ra mấy cái chuyện này, đúng là muốn tranh giành thiên hạ thì đầu tiên phải có 1 tên quân sư cái đã .
_ Theo thuộc hạ thì chúng ta nên tương kế tựu kế, làm cho bọn hắn không kịp trở tay . Tốt nhất chúng ta phải Ám Độ Trần Thương .
_ Ám Độ Trần Thương ?
_ Vâng, tức là cách đánh mà kẻ địch không ngờ tới, thuộc hạ nhớ bang chủ có 1 đống thứ thiên kỳ bách quái, nếu vận dụng đúng cách thì thuộc hạ nghĩ bọn chúng sẽ không đánh mà thua . VD như Viagra hay thuốc xổ của bang chủ, nếu bang chủ có thể bọ thuốc bọn hắn thì thuộc hạ nghĩ chúng ta thắng chắc .
Thuốc xổ ? Vừa nghĩ trong đầu cái từ này, Lâm Quân chợt nhớ tới thằng cha Mộ Dung Phục . Lâm Quân có 1 cái hay hơn là giọng hát heo kêu của HKT, Mộ Dung Phục và Đoàn Dự đã chứng minh được điều đó . Nếu mà hắn bật cái nhạc này trong triển lãm thì chất phải biết . Nghĩ tới đó Lâm Quân chợt nở 1 nụ cười kỳ quái .
_ Tốt, ngươi không làm quân sư thật là phí quá đi mà, xong chuyện này anh tăng lương cho, hắc hắc .
Lâm Quân cười nói, không nghĩ tới tên này bình thường ngu ngơ là thế nhưng khi cần dùng thì tuyệt đối là nhân tài .
Ngọc Tú nghe thế lập tức mừng như điên . Hắn biết “lương” mà Lâm Quân nói là gì, chính là Lâm Quân muốn dạy hắn 1 môn võ công mới . Hắn thèm thuồng đã lâu cái môn tàng hình của bang chủ rồi, nên lập tức cung tay nói :
_ Tạ ơn bang chủ, thuộc hạ xin dốc sức vì người .
_ Tốt, haha, ngươi đi gọi người của đội Ảnh Long tới cho ta .
_ Vâng thuộc hạ đi ngay .
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg
Ngọc Tú quay trở lại dẫn thêm 1 người thanh niên . Người này vẫn còn rất trẻ, quần áo thì rất bình thường, khuôn mặt nhìn rất bỉ ổi . Nếu ai vừa nhìn vào thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây là những kẻ cặn bã của xã hội, chuyên gia trộm gà bắt chó, nhìn lén phụ nữ tắm .
Tên vừa xuất hiện nhìn thấy Lâm Quân thì vội vàng quỳ xuống :
_ Thuộc hạ Ảo Ảnh tham kiến bang chủ .
_ Tốt, đứng lên đi .
Lâm Quân nhìn tên trước mặt thầm cảm khái, tên này thuộc Ảnh Long, là bộ đội tinh nhuệ nhất dưới trướng của hắn . Chỉ có những cao tầng của Thiên Long Bang mới biết được sự tồn tại của họ .
_ Vâng, bang chủ .
Ảo Ảnh đáp rồi đi sang bên cạnh .
_ Chuyện ta giao cho các ngươi làm tới đâu rồi ?
Lâm Quân cười hỏi . Ảnh Long là bộ đội chỉ chịu chỉ đạo từ hắn nên hắn đã để cho họ tới SaiGon thành từ sớm, hắn muốn phát triển bang phái thì phải sai người kiến tạo căn cứ ở nơi đây . Hắn hiểu 1 điều là tất cả trứng không bao giờ được để cùng 1 rỗ . Vì thế hắn sai bọn hắn tới đây rất sớm, bộ đội Ảnh Long của hắn trước mắt chỉ có 7 người nên việc di chuyển rất dễ dàng .
_ Bẩm bang chủ, trước mắt Ảnh Sát đã gom góp được 500 cô nhi có tố chất giống như bọn thuộc hạ, đã giao cho Ảnh Lôi bắt đầu huấn luyện rồi ạ . Dự trù là khoảng 1 năm nữa chúng ta có thể bước đầu sử dụng, nhưng đến lúc đó thuộc hạ nghĩ chỉ còn khoảng 20 người là rất cao .
Ảo Ảnh bắt đầu cặn kẽ giải thích, Lâm Quân càng nghe càng thấy hài lòng . Hắn biết điều kiện cho vào đội rất hà khắc nên chỉ có 20 người cũng là hợp lý .
_ Tốt, các ngươi làm rất tốt, không uổng công ta đào tạo các ngươi . Nhưng huấn luyện cũng phải chú ý độ trung thành, nếu thấy ai khả nghi thì lập tức giết . 1 năm sau đưa bọn chúng tới gặp ta .
_ Vâng, chúng thuộc hạ đã biết, thuộc hạ sẽ bảo đảm 6 Ảnh còn lại hoàn thành đúng nhiệm vụ của bang chủ .
Ảo Ảnh vội vàng cam đoan .
_ Được, nếu làm tốt thì ta sẽ dạy cho các ngươi 1 môn võ học mới .
Lâm Quân tung ra dụ dỗ, nếu muốn thuộc hạ tận tâm tận lực thì ngoài những điều kiện răn đe thì còn phải cho họ lợi ích nữa . Tuy hắn không thông minh lắm nhưng điều này thì hắn cũng biết được . Dù sao hắn cũng đến từ 1 thời đại mà khoa học – kỹ thuật rất phát triển, muốn biết gì cũng được .
_ Vâng, tạ ơn bang chủ .
Ảo Ảnh vội vàng nói, hắn thèm muốn cái đống võ học của bang chủ lâu lắm rồi . Ở thế giới này thì cực kỳ coi trọng võ công nên các bí kíp võ học cũng được coi trọng theo . Theo như hắn thấy thì những bí kíp mà bang chủ dạy bọn hắn, nếu đem ra ngoài e là người ta tranh nhau tới vỡ đầu . Nhưng ở đây chỉ cần bang chủ cao hứng thì bang chủ sẽ dạy cho, vì thế hắn rất tận tâm tận lực hoàn thành các nhiệm vụ mà bang chủ giao phó .
_ Tốt, bây giờ ta cần ngươi làm giúp ta 1 việc, ngươi triệu tập tất cả các Ảnh lại, đồng thời phải trà trộn vào được phủ thành chủ . Còn ngươi, tối nay ngươi đem sơ đồ của phủ thành chủ cho ta, tiện thể ta giao nhiệm vụ cho luôn . À, cả thông tin về thằng thành chủ nhé .
_ Vâng, bang chủ .
Nói rồi Ảo Ảnh lui ra ngoài .
Sau khi Ảo Ảnh lui ra, Lâm Quân trầm giọng nói :
_ Lát nữa cứ dạo phố như bình thường, nhưng tới tối chúng ta tập trung tại phòng của ta để bàn kế hoạch, ta phải cho thằng cha Lê Thiếu Phong mất dạy này ăn hành mới được .
_ Tốt, có gì cứ giao cho chúng ta, hắc ta gai thằng này lâu rồi .
Thiên Vũ cười nói, hắn hiểu ngay cả bộ đội bí mật mà Lâm Quân cũng cho bọn hắn biết thì chắc chắn cũng xem bọn hắn thành người 1 nhà rồi nên phải tỏ thái độ đúng đắn .
Nghe thế mọi người ào ào đồng ý .
Ăn xong 1 bữa trưa mọi người bắt đầu đi dạo phố như bình thường, tỏ vẻ không biết gì hết . Nhưng họ không có biết, từ lâu trong bóng tối luôn có 1 ánh mắt giỏi theo từng hành động của họ .
Tối hôm đó,
Khi mọi người đã bàn xong kế hoạch bắt đầu tan đi thì Ảo Ảnh xuất hiện, đưa cho Làm Quận 1 tập bản đồ của phủ thành chủ, đồng thời có cả các thông tin về lãnh chúa Lê Thiệu Phong .
Đọc xong tất cả Lâm Quân nhíu chặt mày . Về phủ thành chủ thì không có vấn đề gì, hầu như là rất chi tiết, kể cả từng nhành cây ngọn cỏ . Nhưng về phần thông tin của Lê Thiếu Phong thì Lâm Quân thấy có rất nhiều vấn đề cần phải nói .
Chỉ biết tên này được thừa kế gia sản từ bố hắn, cả thảy lúc trước nhà hắn có 5 người . Nhưng không hiểu sao đã biến mất từ 3 năm trước, tuy Lê Thiếu Phong lúc đó nói cả nhà đi du lịch nhưng Lâm Quân thấy trong này có vấn đề . Ngoại trừ chuyện đó ra còn 1 số chuyện lạ khác nhưng Lâm Quân cũng lười hỏi, chủ yếu là hôm nay phải nghĩ cách để cứu 2 cô gái kia mới tốt .
_ Các ngươi đã trà trộn vào được chưa ?
_ Ách, vào hết rồi ạ, chỉ có mỗi Ảnh Sát là hơi ……….. hơi………….có chút vấn đề ạ . Ảo Ảnh ngập ngừng nói, hắn không biết giải thích với bang chủ như thế nào thì tốt .
_ Vấn đề gì ? nói đi .
Lâm Quân nhíu mày, cảm giác Ảo Ảnh hôm nay rất lạ lùng, thằng này là thủ lĩnh của Ảnh Long nhưng hôm nay hình như cố kìm nén cái chi đó, mặt mũi cứ vặn vẹo quái dị .
_ Ặc, vâng . Sáng hôm nay đúng lúc phủ thành chủ tuyển nam đinh, đại khái là để chuẩn bị cho cái buổi lễ ngày mai . Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như Ảnh Sát biết kìm chế mình cả . Số là chiều hôm nay trời hơi nóng nực nên sẽ có 1 số tỳ nữ chịu không nổi phải đi tắm . Èo, Ảnh Sát chả hiểu làm sao thì đi rình trộm họ . Nhưng mà rất tiếc hắn đã bị phát hiện .
_ Ặc, kể tiếp đi .
Lâm Quân hứng thú bừng bừng hỏi, mấy cái vụ này hắn hơi bị khoái nha .
_ À, chuyện sau đó thì bị bắt nhưng hắn chả bị làm sao cả .
_ Uả ta tưởng bị ăn đòn 1 trận chứ, gì lạ thế ?
_ À, nghe nói hắn bị 1 bà quản gia coi trọng nên không trách phạt, chỉ đem hắn vào phòng bà ta . Mà bà này thì thuộc hạ thấy rồi, mập như 1 cái lu nước, người như 1 con lợn rừng, bà ta nặng chắc phải 300kg là ít . Sau đó thuộc hạ không biết chuyện gì xảy ra nhưng nghe đâu lần đầu tiên của hắn đã mất vào tay con mụ đó, ahahahahahaha .
Nói tới đây Ảo Ảnh không nhịn được nữa cười lên thành tiếng, sau đó hắn mới nhớ là bang chủ còn ở đây nên vội vàng nói :
_ Ách, thuộc hạ thất thố .
_ Không sao, đáng đời hắn, ai kêu dám đẹp trai hơn ta, đáng kiếp, hahahaha .
Lâm Quân cũng cười tươi như hoa nói, hắn ghét cái thằng nào đẹp trai hơn hắn lâu rồi, ai dè tên Ảnh Sát này còn cực kỳ đẹp nên hắn ngứa mắt đã lâu, chẳng qua vì Ảnh Sát trung thành với hắn nên hắn không dạy dỗ được . Bây giờ thì ông trời có mắt rồi, thật dễ chịu .
_ Ách, đúng, đúng, bang chủ, đáng đời hắn .
Ảo Ảnh đổ mồ hôi lạnh phụ họa, đời hắn chưa thấy thằng bang chủ nào đáng khinh như cái thằng ngồi trước mặt này, đẹp trai còn đi ghen tỵ với thuộc hạ .Giờ thì hắn đã hiểu tại sao Ảo Ảnh được bang chủ sủng ái hơn 6 Ảnh còn lại, chắc vì hắn là người xấu nhất trong Ảnh Long .
Ai nói xấu là cái tội đâu, ta thấy còn có lợi nữa là .
_ Được rồi, nè Ảo Ảnh, nếu ngươi gặp Ảnh Sát, ngươi nói với hắn 1 câu là “ nếu lần sau xem lén mà không quay phim lại cho bang chủ coi thì đừng trách ta đây vô tình “
Lâm Quân nước dãi chảy ra mãnh liệt cười nói .
_ Ách, thuộc hạ biết rồi .
Ảo Ảnh vội vàng nói, trong lòng còn thầm cảm khái tại sao ta lại theo 1 tên cực phẩm như thế này .
_ Thôi vào chuyện chính, các ngươi đã thâm nhập vào vị trí nào .
_ Bẩm tất cả 6 Ảnh đều làm gia đinh, chỉ 1 mình thuộc hạ làm quản gia .
_ Ngươi làm cách nào mà hay thế ?
_ Ách, thuộc hạ đánh ngất thằng cha đó xong nhốt hắn ở 1 nơi hẻo lánh rồi ạ, bởi vì vị quản gia này mặt mày xấu xí luôn đeo mặt nạ nên thuộc hạ mới trà trộn vào trong được .
_ Ừ, vậy được . Ngày mai ngươi cứ làm thế này…….thế này……..thế này ……..Hiểu rõ rồi chứ .
Lâm Quân giải thích cặn kẽ kế hoạch cho Ảo Ảnh biết .
_ Vâng, thuộc hạ đã hiểu .
Đoạn Lâm Quân quay ra bên ngoài, nói với Ảo Ảnh :
_ Đi ra ngoài giết con chuột ở ngoài đi, hắn đã hôn mê rồi .
_ Vâng, bang chủ .
Ảo Ảnh run lên rồi đi ra ngoài, hắn biết là mình bị theo dõi tới đây, hắn chưa từng phát hiện ra được, nhưng không ngờ là bang chủ đã biết . Đã thế còn làm người ta hôn mê nữa chứ .
Lâm Quân biết là bọn hắn đã bị theo dõi từ lâu . Nhưng để tránh đánh rắn động cỏ nên hắn không ra tay . Lúc nãy hắn đã bố trí ở ngoài 1 loại hương trầm, có thể cho người ta ngủ vùi . Loại này hắn đã đổi ở chỗ Tiểu Thần Đèn . Nghe nói dưới Võ Thánh thì đều có tác dụng .
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg
Sáng hôm sau, Lâm Quân thức dậy từ rất sớm . Vì lo lắng cho chuyện hôm nay nên hắn không tài nào ngủ được .
_ Không biết có thành công không đây .
Tuy đã chuẩn bị rất kĩ càng nhưng hắn vẫn thấy lo lo . Dù sao ưu thế của hắn là thẻ bài Thiên Long đã mất rồi, chuyện này chỉ có thể dựa vào chính hắn . Chính bản thân hắn cũng không rõ ràng lắm cái nhạc HKT có tác dụng với thằng cha thành chủ không, dù sao tên đó cũng là 1 võ thánh rồi .
Nghĩ đi nghĩ lại thì nếu có biến, chắc chắn hắn sẽ sử dụng Sky Walk chạy trối chết, chứ hắn biết là bây giờ hắn chơi không lại 1 tên võ thánh . Lâm Quân cực kỳ tự tin với cái chiêu này, tuy tên đó biết bay như nếu rượt đuổi thì làm sao lại hắn được .
Nghĩ thế Lâm Quân trút hết phiền muộn, hắn bước tới nhà ăn của khách sạn, muốn làm gì thì làm, để cái bụng đói là không được .
Khi bước tới nhà ăn, Lâm Quân thấy tất cả mọi người đều có mặt, không sót 1 ai . Người nào người nấy trên mặt đều mang theo vẻ lo lắng . Thấy Lâm Quân bước tới, mọi người đều sôi nổi chào hỏi .
_ Ăn đi, không việc gì phải làm mặt đưa đám đâu, tin ta, ta chắc chắn sẽ cứu được bọn họ .
Vừa ngồi xuống Lâm Quân đã nói, dù cho hắn không tự tin nhưng cũng không muốn nói cho mọi người biết .
Thấy mọi người im lặng, Lâm Quân tiếp lời :
_ Yên tâm, người hắn muốn bắt là ta, nếu có gì cũng nhắm tới ta . Cái khác thì anh không tự tin nhưng cái bổn sự chạy trối chết thì hẳn là không kém ai đâu . Các em cứ lo cứu 2 mĩ nhân đi, cứu được em nào anh thưởng cho em đó, hahaha .
Dường như sự tự tin của Lâm Quân cũng ảnh hưởng tới mọi người . Nghe hắn nói thế trên mặt mọi người đã bớt đi sự lo lắng . Đều chăm chú ăn hết bữa sáng của mình rồi xuất phát .
Điếm đến chính là phủ thành chủ . Sau khi cải trang hoàn tất thì mọi người từ các hướng khác nhau đi tới đó . Vì không muốn gây chú ý nên mọi người chỉ giả trang thành người dân trong thành, đồng thời đi riêng lẽ, chỉ có cặp vợ chồng nhà Đặng Tùng là sống chết cũng không muốn rời nhau mới đi chung .
Lâm Quân giả trang thành 1 cụ ông 70 tuổi đi tới mục tiêu . Chỉ thấy trước mắt là 1 bức tường cao to rộng lớn . Chỉ có 1 cái cửa duy nhất để đi ra hoặc đi vào, à còn có vài cái lỗ chó thì phải . Trước cửa có 2 dàn lính canh đứng gác . Tên nào tên nấy mũ giáp sáng choang, bên hông đeo 1 thanh kiếm . Mặt mày đằng đằng sát khí . Chỉ khi nào thỉnh thoảng có khách vip thì mới tươi cười chào được 1 cái .
Lâm Quân tiến thẳng tới cánh cửa đó, tỏ ý trước vài tên lính là muốn vào xem . Bọn lính thấy hắn có vẻ già yếu thì cũng cho vào . Nhưng trước tiên phải hối lộ cho bọn hắn chút ít đã . Lâm Quân vừa đi, trong lòng cũng chửi không ngớt . Nếu không phải đang giả trang thì hắn đã đập mấy thằng này 1 trận rồi . Người già như bố mày mà cũng đòi tiền, ****, *** biết kính già yêu trẻ à .
Buồn bực 1 trận thì đã vào trong sân . Chỉ thấy trước mắt toàn người là người, ai nấy đều râm ram bàn luận về những con cá trong tủ kính đặc chế . Giữa sân là 1 cái đài rộng, chắc hẳn là dành cho người điều khiển chương trình, hay là MC theo cách gọi kiếp trước .
Lâm Quân mới đi xem 1 vòng thì đã thấy hoa cả mắt, cá gì cũng có, loài gì cũng chơi . Có lúc hắn còn thấy những loài cá quen thuộc như cá heo, cá mập ở thế giới của hắn . Nhưng nhiều hơn là những con cá kỳ lạ thuộc thế giới này, hắn chả biết phải đánh giá làm sao .
Có 1 con nhìn thì có vẻ giống giống cá la hán và cá lau kiếng ở kiếp trước . Con này có vẻ là lai giữa 2 loài đó . Loài này nghe nói thành chủ tình cờ tìm được, không những thế tên đó còn đặt tên là cá lau háng . Khi xem cái con này Lâm Quân cười tới chảy nước mắt . ** hiểu sao mà thằng cha đó có thể nghĩ ra cái tên độc quyền này, không lẽ hắn cho con cá này đi lau háng hắn à .
Càng xem Lâm Quân càng cười, có lúc hắn còn cười phá ra thành tiếng làm cho mọi người ở đây tưởng hắn bị điên . Nhưng sự thật thì nếu họ đã sống ở thế giới trước kia của hắn thì cũng sẽ cười thôi . Loài cá heo ở đây đúng thật là cá heo, đúng theo cả nghĩa đen lẫn bóng, đó là 1 con cá có mũi heo và cả 2 cái tai to tổ bố nữa . Cá voi cũng thế, có 1 cái vòi dài ngoằng, có thêm 2 cái tai của loài voi . Nếu độc nhất phải kể đến cái loài gọi là cá mập, kiếp trước của hắn thì loài này được mệnh danh là sát thủ trên biển, nhưng ở đây thì khỏi phải nói . Cá mập gì mà ụt ịt như 1 quả bóng tròn vo, thấy nó bơi cũng khó chứ đừng nói gì tới săn mồi .
Lâm Quân sau cùng cũng biết tới cái sự biến thái của tên Lê Thiếu Phong này là như thế nào . Dưới mỗi con cá, ngoài cái chú thích dòng giống, bắt ở đâu, bắt khi nào . Thì còn có 1 dòng nữa để nói về mùi vị của nó khi ăn sống . Tất nhiên là do tên Lê Thiếu Phong viết rồi, chỉ trừ những con nào nhìn có vẻ tởm tởm như cá nóc thì hắn không ăn, chứ còn lại thì ăn sống toàn bộ . Nghe đâu còn không thèm đánh vảy gì nữa chứ . Không lẽ hàm răng thằng này làm bằng kim cương à .
Khi đã xem được 1 lúc thì có 1 người xuất hiện trên đài . Người này có vẻ đã ngoài 50 tuổi, mặc 1 bộ áo màu vàng nhạt . Vẻ mặt của người này luôn tươi cười làm cho người ta có cảm giác phúc hậu . Nhưng khi Lâm Quân kiểm tra bằng mắt thần thì biết người này tên Nguyễn Văn Sơn, tu vi chắc chắn là Đại Địa Võ Sĩ, người này rất mạnh chứ không như cái vẻ bề ngoài vô hại của hắn .
Người này bước lên đài rồi tươi cười nói vài cái thiết bị khuếch đại âm thanh trước mặt hắn :
_ Kính chào quý ông, quý bà, quý cô, quý anh, quý em, quý chú, quý ……………. Đã đến tham gia buổi triển lãm ngày hôm nay . Nó chắc chắn sẽ không làm các vị thất vọng chứ hả ?
_ Vâng, chúng tôi rất hài lòng .
_ Được, tổ chức rất tốt .
…………………………………..
Mọi người sôi nổi lấy lòng, cái triển lãm này là do thành chủ tổ chức, chỉ có thằng nào quá ngu mới dám chê .
Nghe mọi người nói thế, nụ cười trên mặt Nguyễn Văn Sơn càng ngày càng đậm, đoạn hắn vung tay nói :
_ Cảm ơn mọi người đã chiếu cố, bữa trưa hôm nay thành chủ chúng ta đãi khách, à tất nhiên món ăn là những con cá trong tủ kính kia, mong các vị đừng từ chối .
Nghe tới đây trong lòng mọi người đều kinh hãi, không phải hắn làm cá sống cho chúng ta ăn đó chứ . Nhưng trên mặt thì ai nấy đều tươi cười đáp lời, hứa sẽ ăn cho sạch, ăn cho hết .
May mắn cho mọi người là bữa trưa cũng êm ả trôi qua, không phải ăn đồ sống gì hết mà được nấu chín kĩ càng hắn hoi . Riêng Lâm Quân hắn thì mượn tuổi già sức yếu, nuốt không trôi nên đã qua được cái cửa này, hắn biết bọn Ảnh Sát đã cho vào đồ ăn 1 đống lớn thuốc xổ, chỉ chờ khi nào nhạc nổi lên thì tác dụng càng to càng lớn .
Suốt buổi ăn trưa Lâm Quân không thấy Lê Thiếu Phong xuất hiện lần nào, việc này chắc chắn là có âm mưu . Bởi vì buổi triển lãm là hắn mở, ít ra phải xuất hiện chào hỏi tân khách chứ, nhưng ruốt cuộc thì không có nên Lâm Quân càng thêm lưu tâm .
Buổi chiều, cuộc triển lãm đã vào tới cao trào, càng ngày có càng nhiều người đổ xô tới đây xem cá . Nếu thấy con nào hợp mắt thì cũng có thể mua đem về nuôi, làm cho người người càng hứng thú .
Lúc này, Nguyễn Văn Sơn tiếp tục bước lên đài, cao giọng nói :
_ Chắc hẵn bữa trưa đã làm các vị hài lòng chứ hả ? Sau đây là 1 tiết mục mới, các vị có biết người gầy khác người béo chỗ nào không ? Nếu chưa biết thì mời xem màn trình diễn sắp diễn ra bây giờ .
Nói rồi Nguyễn Văn Sơn vung tay lên, lập tức từ đằng xa 2 tên đàn ông cao to lực lưỡng vác 2 cái tủ kính to lớn tới . Trong tủ kính trong suốt là 1 đàn cá cực kỳ nhiều . Đây là cá Piranha, hay còn được gọi là cá ăn thịt người . Lâm Quân thường thấy loài cá này xuất hiện trên tivi, không nghĩ tới bây giờ lại có thể gặp được . Hắn biết là nếu ném người vào đó thì chắc chắn xương cốt sẽ không còn .
2 người đàn ông vác 2 cái tủ kính tới giữa sân rồi đặt xuống . Nguyễn Văn Sơn tiếp tục vung tay lên nói :
_ Đưa 2 người kia ra đây .
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg
Nguyễn Văn Sơn vừa dứt lời, tức thì 2 tên cao to lúc nãy tiếp tục vác 2 cái lồng sắt ra sân . Trong 2 cái lồng tất nhiên là cô mập mạp và Tường Vi rồi . Chỉ thấy 2 người đang khóc lóc bù lu bù loa . Giờ phút này trên người 2 cô cũng khá hoàn hảo, ít nhất là không bị tra tấn hay này nọ . Chỉ có điều là trên mặt không giấu được vẻ tiều tụy và mệt mỏi, chắc hẳn là mấy bữa nay 2 cô sống cũng không được tốt lắm .
Nhìn thấy cảnh này Lâm Quân như sôi máu trong lòng . Mặc dù hắn biết tên Lê Thiếu Phong mạnh hơn hắn nhiều lắm nhưng hắn cũng nhịn không được muốn lôi thằng cha đó ra đập một trận . Hắn không bao giờ muốn ai đụng vào bạn bè của hắn .
Lâm Quân đánh ánh mắt vào trong sân . Nhìn tới hướng 1 tên quản gia không chút bắt mắt trong sân, nheo nheo mắt 1 cái . Tên quản gia này thấy thế cũng đưa ra 1 thủ thế ok . Hẳn nhiên là tên này chính là Ảo Ảnh giả trang thành rồi .
Lâm Quân lần lượt đánh mắt sang bên cạnh, nhìn tới những người bọn Thiên Vũ và bọn Ảnh Lôi trong sân . Thấy tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng thì hắn cũng âm thầm chuẩn bị . Tất cả chỉ chờ tiếng nhạc nổi lên là bắt đầu hành động .
Trên sân khấu, Nguyễn Văn Sơn nói tiếp :
_ Đây là tiết mục đặc sắc nhất của ngày hôm nay, chắc hẳn các bạn cũng biết là gì phải không, đúng, chính là cá ăn thịt người .
_ Zô zô, làm đê, làm đê .
_ Đời ta chưa xem cái này bao giờ, làm đi, hahaha .
…………………………..
Nghe thế mọi người đều điên cuồng hô lên, ai cũng chưa thấy cái cảnh này bao giờ nha . Dù sao cũng không trách được bọn họ máu lạnh, đơn giản là vì ở thế giới này thì chuyện này là quá bình thường . Người yếu đuối ở đây không có quyền phát ngôn, kẻ mạnh mới là người có được tất cả . Giống như ở thế giới của Lâm Quân cũng vậy thôi, thường xuyên có cảnh người mạnh bắt nạt kẻ yếu, thậm chí là giết chết, chẳng qua là không có trắng trợn như ở đây .
Nguyễn Văn Sơn thấy mọi người đều điên cuồng, trên mặt hiện lên thần sắc vui mừng nói tiếp :
_ Vật thí nghiệm thì đã có ở đây, đây không phải là người vô tội . 2 cô gái này là đồng đảng trong 1 vụ trộm tài sản của thành chủ . Vì răn đe bọn còn lại nên thành chủ phải làm thế này thôi, xem như là trừng trị 2 đứa này .
Mặc dù mọi người xung quanh không tin tưởng lắm nhưng cũng chả ai thèm nói cái gì, dù sao người họ không quen không biết nên không cần quan tâm . Tường Vi cho dù là 1 cô gái rất xinh đẹp nhưng họ cũng không muốn vì thế mà đối đầu với 1 tên thành chủ biến thái làm gì . Tuy cũng có những người tốt không muốn điều này xảy ra nhưng họ thân cô thế cô không có quyền gì để phát ngôn nên lại thôi .
_ Sau đây, theo quy củ, trước khi hành xử tội phạm thì chúng ta sẽ cho họ 1 câu trăn trối trước khi chết .
Nguyễn Văn Sơn tươi cười nói, làm như cho họ nói trước khi chết là ân huệ lớn bằng trời hay sao ấy .
_ Cô gái nào đây nhỉ, hay là cô bé mập mạp này nhé .
Nguyễn Văn Sơn nói rồi đưa cái thiết bị khuếch đại âm thanh tới trước mặt cô gái mập mạp .
_ Nói xem, cô còn gì tiếc nối không ?
Thấy thế mập mạp nín cả khóc, hô vào cái thiết bị :
_ Tôi không cam tâm, tôi còn chưa nhìn mặt con tôi lần cuối .
_ What the hợi ? Cô đâu có bầu đâu .
Nguyễn Văn Sơn đầu to như cái đấu hỏi . Nếu việc này là thật vậy xui cmn xẻo rồi . Dù sao ở Việt Quốc cũng đã có lệnh, nếu tù nhân có con sẽ được ân xá . Ai mà dám cả gan xử tử tù nhân đó sẽ nhận lấy cơn thịnh nộ của nhà vua .
_ Đúng, tôi sắp có con rồi, theo như tính toán thì còn khoảng 2 tháng nữa, huhu .
Nói tới đây cô mập mạp lại khóc lên, giống như là cực kỳ ủy khuất, cũng giống như là 1 người mẹ thương con vì không được gặp con lần cuối mà đau lòng .
_ Hả ? cô ta có con, phải không đây ? ta chưa có làm gì nha .
Trong đám người, Lâm Quân cũng có điểm dại ra thầm thắc mắc . Không lẽ là có thật, người cô ta mập như thế chắc cũng chả nhìn ra bụng bầu đâu nhỉ, có khi là thật .
Nghe mập mạp khóc rất thương tâm, dân tình bên dưới cực kỳ phẫn nộ hét lớn :
_ Gì thế, các người vừa phải thôi chứ, người ta đã có con rồi mà còn không tha là sao ?
1 cô gái tức giận nói lớn, vì cùng là phụ nữ nên cô ta cực kỳ đồng cảm với những mãnh đời bất hạnh như này .
_ Đúng, các ngươi vừa phải thôi, cho dù là thành chủ cũng không thể 1 tay che trời được .
_ Đúng đúng, mau thả người đi .
_ Mau thả người, mau thả người .
_ Thả người đi .
………………………………..
Mọi người cực kỳ phẫn nộ hô to, thiếu điều muốn chửi luôn cả Lê Thiếu Phong . Nhân tính thật ra rất kỳ lạ, có những chuyện bọn họ có thể không quan tâm . Nhưng lại có những chuyện bọn họ không đành lòng được .
Sức mạnh của quần chúng cực kỳ to lớn, chẳng mấy chốc mà Nguyễn Văn Sơn đã chảy mồ hôi đầy đầu, sau cùng hắn gắng sức hô to 1 tiếng vào thiết bị khuếch đại âm thanh :
_ Dừng, mọi người nghe ta nói đã, chúng ta chắc chắn đã kiểm tra kĩ càng mới đem ra hành xử, bây giờ chúng ta sẽ hỏi cô gái lại, nếu sai lầm chắc chắn chúng tôi sẽ thả cô ta rời đi .
Nguyễn Văn Sơn vừa nói vừa rủa thầm trong lòng . Khi thấy mọi người đã bình tĩnh lại thì hắn mới quay ra hỏi cô mập mạp tiếp :
_ Cô nói thì 2 tháng nữa sẽ sinh, nhưng tại sao trên người cô không có 1 chút dấu hiệu nào là sao ? Cô giải thích đi .
_ Hức, người ta nói có là có mà, nhưng ai bảo ông là phụ nữ mới đẻ được, đàn ông không đẻ được à ?
Cô mập mạp nín rồi nói ra 1 câu kinh thiên động địa .
F***, đàn ông đẻ bằng rốn chắc .
_ Ách, thế ai đẻ, nói rõ ra xem .
Nguyễn Văn Sơn đầu to như cái đấu hỏi tiếp, không lẽ có chủng tộc mới xuất hiện .
_ Chồng tôi đẻ đó, tôi còn muốn chịu trách nhiệm với anh ta cơ .
Cô mập mạp tung thêm 1 quả boom .
_ Gì cơ ? chồng cô làm sao đẻ được ?
_ Sao không, tôi đã nhìn hết cơ thể anh ta, trong sách bảo làm thế sẽ có thai mà, không lẽ sách nói sai sao ? Hức, tôi không muốn chết đâu, tôi còn phải chịu trách nhiệm nữa đó, huhuhu, tha cho tôi đi mà, năn nỉ đó . Người ta còn muốn làm mẹ cơ .
Cô mập mạp khóc rống lên nói .
F*** ***, cái đậu xanh rau má .
Người xung quanh nghe thế thì thiếu chút nữa xỉu tại chỗ, cô gái này thật bá cmn đạo . Suy nghĩ cũng thật là kì lạ, ai nói với cô là đàn ông đẻ được thế . Đúng là không có thiên lý mà . Đã thế còn làm ra bộ mặt muốn chịu trách nhiệm nữa chứ .
Lâm Quân đứng trong đám người sém nữa tức tới phun máu . Bà ngoại nó, chơi nhau à . Hắn thật không ngờ con mập này lại bá cmn đạo tới thế, nếu biết trước hắn cũng chả thèm cứu làm cái quái gì . Lâm Quân run tay móc 1 điếu thuốc ra hút lấy lại bình tĩnh . Nếu không chắc chắn hắn sẽ nhịn không được lao lên đài, vả vào mồm cô ta nói “ bà ngoại cô, cô đừng có xem sách đó nữa được không ? “ quá .
_ Hừ, tốt tốt lắm, cô sẽ phải chết .
Nguyễn Văn Sơn cũng hận tới ngứa răng, thầm nghĩ lát nữa xô cá đổ cho cô ta phải gấp đôi thì mới giải được cái mối hận trong lòng hắn .
_ Không, tôi không muốn đâu, tôi chưa chịu trách nhiệm nữa mà, hic khoai anh ta tuy hơi nhỏ nhưng chắc sẽ đẻ con được thôi, huhu, tôi muốn gặp con cơ . Tôi muốn chịu trách nhiệm cơ, dù sao cũng lỡ nhìn rồi, hic, tôi còn muốn chăm sóc anh ta nữa .
Cô mập mạp khóc lớn nói, trong lòng vạn phần ủy khuất .
Lâm Quân lần này thì suýt lên tăng xông thì tức, hắn nghiến răng nghiến lợi thầm thề sẽ cho cô ta biết mùi, dám kêu cái ấy của hắn nhỏ .
Cô mập mạp thấy không ăn thua thì vội vàng cầu xin người xung quanh giúp đỡ . Nhưng lần này chẳng ai thèm lên tiếng cả, trong lòng còn thầm hận cô ta ngu ngốc, cứ kêu có con là được rồi, cô béo thế ai mà nhìn ra, việc gì phải xin chúng tôi .
Thấy mọi người quay lưng, cô mập mạp vội vàng đưa mắt tìm người giúp đỡ . Đến khi cô ta nhìn thấy 1 người thì ánh mắt chợt dừng lại tại người đó . Chỉ thấy hắn là 1 ông già 70 tuổi, mặc 1 cái áo choàng màu đen . Tay run run cầm 1 điếu thuốc .
Cô thấy điếu thuốc trên tay người này thì thầm vui mừng, bởi vì cô biết hắn là ai . Chính là tên Lâm Quân bang chủ của bang cô, bởi vì thuốc lá chỉ 1 mình Lâm Quân có .
Cô vui mừng quên cả khóc, nhìn về phía Lâm Quân hét lớn :
_ Chồng ơi, cứu em .
p/s : hôm qua đi làm về mệt quá không viết được mong anh em thông cảm mình sẽ bù trong thời gian sớm nhất có thể
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg
Nghe cô mập mạp hô to như thế, Lâm Quân đã biết là đại sự không ổn . Hắn cũng bất chấp tất cả hét :
_ Anh em, hành động đi .
Lâm Quân vừa dứt lời thì chợt có 1 tiếng heo kêu bò rống vang lên, tiếp đó là hàng loạt quả bom khói mù mịt tỏa ra khắp nơi . Người xung quanh chưa kịp hoàn hồn là chuyện gì xảy ra thì đã thấy trong bụng kêu réo mãnh liệt. ai nấy đều ra sức đưa tay ôm bụng ngồi xổm xuống, hoặc là có người gần cửa ra thì tức tốc chạy đi kiếm nhà wc .
Thậm chí có cả những người vì không chịu nổi đã xả ra tại chỗ, dù sao cái nhạc HKT uy lực cũng thực ghê gớm nha .
Chỉ may mắn cho Nguyễn Văn Sơn và bọn lính của thành chủ vì phải chuẩn bị tiết mục nên không ăn cơm, nếu không thì cũng không tránh được 1 kiếp . Khi thấy khói bụi mù mịt thì Nguyễn Văn Sơn đã biết đại sự không ổn, hắn vội vàng hét lớn :
_ Lính đâu, đóng tất cả các cửa lại, những ai trên Võ Quân tiến tới chỗ này bảo vệ 2 cô gái này cho ta .
Nguyễn Văn Sơn dù sao cũng sống rất lâu năm nên ứng phó việc này cũng khá tốt, sau khi hắn hét lên thì bọn lính răm rắp làm theo . Dù khói mù có thể cản trở tầm mắt nhưng những ai được bảo vệ ở trong đây cũng không phải là tầm thường, cơ hồ tất cả đều là mãnh tướng của Lê Thiếu Phong .
Mặc dù là Nguyễn Văn Sơn làm thế nhưng Lâm Quân vẫn có hậu chiêu đằng sau . Chỉ thấy hắn ném 1 đống boom về hướng bọn Nguyễn Văn Sơn, đồng thời bắt chước tivi hô lên :
_ Fire in the hole
Hắn vừa dứt lời thì 1 loạt tiếng “ ầm “ “ ầm “ vang lên bên tai không dứt . Vì quá bất ngờ nên đám lính của Nguyễn Văn Sơn tránh không kịp, chỉ kịp thời vận dụng chân khí thành 1 lớp màn bảo vệ xung quanh . Nhưng uy lực của boom cũng không phải là nói đùa, dù sao nó cũng là 1 trong những vũ khí có sức sát thương khá cao . Tuy người ở thế giới này mạnh hơn người Địa Cầu rất nhiều nhưng 1 lần ăn hơn 100 trái bom cũng ăn không tiêu .
Tiếng nổ vừa dứt thì bên Nguyễn Văn Sơn chỉ còn đúng 1 người đang đứng là Nguyễn Văn Sơn, còn tất cả lính đã nằm 1 cục như xác chết, trên người cắm đầy mãnh vỡ của Boom . Lâm Quân thấy thế hét lớn :
_ Ta đánh thằng già này, các ngươi giải cứu 2 cô ấy cho ta .
Nói rồi hắn tích súc sức lực vào 2 chân, thi triển Lăng Ba Vi Bộ tiến thẳng tới trước mặt Nguyễn Văn Sơn, đồng thời cũng thi triển ra 1 chiêu thức hắn cực kỳ quen thuộc là Phi Long Tại Thiên .
1 đầu rồng màu xanh lá hiện lên bao bóc nắm tay của Lâm Quân, đầu rồng mang theo khí thế của Đại Địa Võ Sĩ đánh thẳng tới trước mặt Nguyễn Văn Sơn . Nguyễn Văn Sơn chưa kịp tỉnh lại từ trong cơn choáng váng thì đã ăn thêm 1 chưởng . Hắn phun máu bay ra đập mặt xuống đất, không biết là còn sống hay đã thăng thiên .
Lâm Quân thấy mọi chuyện hình như quá mức thuận lợi nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều thế làm gì, phá tan cái lồng cứu 2 cô gái ra . Khi mập mạp thoát ra thì lao vào lòng Lâm Quân khóc nức nở :
_ Ta biết nguoơi sẽ cứu ta mà, huhu, ta yêu ngươi chết mất .
Nghe xong Lâm Quân sém xỉu . Được 1 con nhỏ như này yêu cũng chả phải điều gì thoải mái nha , nhưng vì cô ta khóc dữ quá nên hắn cũng không đẩy ra được, chỉ lẳng lặng ôm 1 tảng thịt bự mặc cho cô ta phát tiết . May mắn là Tường Vi chỉ nói 1 tiếng “ cảm ơn “ thôi chứ không khóc nên hắn cũng đỡ mất công dỗ .
1 lát sau, khi cô mập mạp khóc đã rồi thì Lâm Quân mới lên tiếng :
_ Đi thôi, chỗ này không được ở lâu .
_ Ừ .
2 người lên tiếng đáp .
Nhưng chưa kịp chạy đi thì 1 cái hàng rào bằng điện, bắn thẳng lên trời, bao vây 4 phía xung quanh của sân khấu lại . Hàng rào này tuy rằng không cao lắm nhưng nếu không biết bay thì chắc chắn là không lọt ra ngoài được .
_ Haha, ngươi tên Lâm Quân phải không ? Đúng là tuổi trẻ tài cao, dám cướp cá của ta nữa cơ đấy .
1 tiếng cười từ xa truyền tới, khi nhìn lại thì thấy 1 tên trung niên mặc áo vàng đang đạp không tiến tới . Sau lưng hắn là 1 người nam có nữ có, ai nấy mặt mũi trông cũng hung thần ác sát . Cả đám người này đều biết bay, chắc chắn thấp lắm thì cũng là Thiên Không Võ Sĩ .
Đây hẳn là thành chủ Lê Thiếu Phong và bộ hạ của hắn rồi . May mắn mà lúc nãy Lâm Quân đã truyền âm bảo bọn Ảo Ảnh rút lui ra ngoài, nếu không thì 1 lưới tóm sạch . Nghĩ tới đây Lâm Quân bước tới trước, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói :
_ À hóa ra là thành chủ đại nhân, thất lễ thất lễ . Không biết thành chủ đây là có ý gì ? Sao lại nhốt ta trong này ? Ta không có phạm pháp luật gì hết nha .
_ Ờ, đúng rồi, ta có nói ngươi phạm gì đâu, cái chủ yếu là do ngươi dám trêu ta .
Lê Thiếu Phong cảm thấy không chút ngạc nhiên đáp .
_ Ấy, trêu ngài, ta làm gì dám trêu, chắc chắn là sai lầm rồi .
Lâm Quân thề thốt phủ nhận, đùa à, ngu gì mà nhận .
_ Hừ, thế năm ngoái, quân ta đi qua DaLat thành ai cướp cá của ta nhỉ ? Mới tháng trước quân ta cũng đi chở cá, là ai cướp nhỉ ? Mấy hôm trước bộ hạ ta truy lùng bọn cướp là ai vừa chạy vừa chửi ấy nhỉ ? Hình như còn lôi ta chửi nữa phải không nhỉ ?
Lê Thiếu Phong cười như không cười nói ra 1 loạt câu hỏi, đoạn hắn nhìn thẳng vào mặt Lâm Quân hỏi tiếp :
_ Ngươi nói xem, là ai nhỉ ? Ai dám ăn gan hùm mật gấu dám làm vậy nhỉ ?
****, nhỉ nhỉ cái giao hợp mẫu thân mày .
Lâm Quân thầm rủa 1 câu rồi tươi cười đáp :
_ Làm sao ta biết, ngài hỏi ta là lộn người rồi đó, ta là công dân gương mẫu cơ mà .
_ Phải không ? sao ta lại nghe khác nhỉ ?
_ Đúng cmnr, ta quét nhà còn sợ đạp chết 1 con kiến cơ mà, làm sao ta có khả năng ăn 1 con cá cơ chứ . A di đà phật . Tại hạ theo đạo phật của mẹ, ăn chay từ nhỏ, không biết nói xạo bao giờ, nếu ngài nghi ngờ nhân phẩm của ta thì giết ta đi .
Lâm Quân đường đường, chính khí nói, phảng phất như giết 1 con cá là tội lỗi to bằng trời .
_ Ừ, nếu thế ta không nghi ngờ ngươi nữa, theo lý thuyết thì phải thả ngươi đi đúng không ?
_ Chuẩn men, ngài thả ta đi sau này ta lập cho ngài cái bài vị trường sinh .
Lâm Quân mừng húm nói .
_ Ờ, thế cũng được, nhưng ta có 1 vài thắc mắc, ngươi trả lời giúp ta được chứ ?
Lê Thiếu Phong tươi cười hiền hòa hỏi, phảng phất như quên mất cái chuyện cá cá luôn rồi .
_ Được ngài hỏi đi .
Lâm Quân không biết hồ lô tên này bán thuốc gì nên đành nói .
_ Ngươi mấy tuổi ?
_ À 17
_ Ngươi là đàn ông phải không ?
_ Phải
_ Ngươi có 2 cái mắt đúng không ?
_ Đúng
_ Cá cướp của ta ăn ngon chứ hả ?
_ Ngon, chuẩn cmnl, ngon từ thịt, ngọt từ xương ……….. ấy chết mẹ nói nhầm ta nói lại nhé .
Lâm Quân quên mất buột miệng nói luôn .
_ Không, không, hừ, ngươi được phết nhỉ, để ta xem ngươi chịu được cái vụ cá ăn thịt bao lâu .
Lê Thiếu Phong cười cười nói, thằng nhóc này thật dễ dụ . Đoạn hắn quay sang bọn lính nói :
_ Bây đâu, thu nhỏ cái lưới lại cho ta .
_ Ấy ấy, thành chủ ta nói lộn mà, nói lại được chứ .
Lâm Quân khóc không ra nước mắt nói, đồng thời trong lòng mắng mình là thằng ngu, chưa đánh đã khai .
Cái lưới điện càng ngày càng thu nhỏ, chẳng bao lâu sẽ ép chặt bọn Lâm Quân lại . Lâm Quân thấy thế chỉ cười nhạt trong lòng . Dù sao cái lưới này cũng không có che phía trên, ngược lại là cơ hội thoát tốt nhất cho Lâm Quân . Chẳng qua nãy giờ hắn nói nhảm với tên Lê Thiếu Phong này nhiều như vậy chỉ nhằm kéo dài thời gian cho bọn Thiên Vũ hoàn thành cái nhiệm vụ vĩ đại .
Lâm Quân móc cái truyền âm phù ra nói vào đó :
_ Xong chưa mấy chú .
Trong cái phù truyền lại âm thanh của Thiên Vũ :
_ Xong rồi, bảo đảm không sót lại cái cặn bã gì hết . À chúng ta đã rút rồi, chỉ chờ 1 mình người nữa thôi .
_ Ok anh rút đây .
Lâm Quân cười cười, rồi quay sang Lê Thiếu Phong nói :
_ Ấy thành chủ, ta đi nhé, cảm ơn cái tài sản của ngài, hahaha, ta đang thiếu tiền nên mượn dùng tạm nhé .
_ Hừ, các ngươi đã làm gì ?
Lê Thiếu Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng bất ổn, hắn thấy nụ cười của Lâm Quân có chứa âm mưu .
_ Haha, chẳng phải ngày cứ kiểm tra tài sản của ngài là sẽ biết sao ? 1 cái trong kho, 1 cái dưới gầm giường, 1 cái trong tủ cá, 1 cái trong nhà wc . Ta nói đúng chứ, hahaha, anh đi nhé .
Lâm Quân cười cười, kẹp 2 cô gái vào nách rồi thi triển Sky Walk . Hắn đạp không nhảy lên cao, chẳng mấy chốc đã ra khỏi tầm cao của cái hàng rào điện . Hắn cuồng tiếu 1 tiếng rồi nhảy vọt đi .
Lê Thiếu Phong thấy Lâm Quân có thể nhảy ra được thì vội vàng nói với thuộc hạ :
_ Truy, truy cho ta .
Hắn nghĩ 10 tên Thiên Không Võ Sĩ cũng đủ truy tên nhóc này rồi, còn về phần hắn thì phải chạy về xem cái kho tàng của hắn đã . Nếu như đúng thật như Lâm Quân nói thì hắn chết chắc rồi, bởi vì trong đó có 1 thứ mà hắn không thể nào để lọt ra ngoài được .
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg