Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #31  
Old 07-08-2008, 02:24 AM
phongvan15
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hồi 31

Lý Gia Trang Äá»™t Biến



Ra đến đại sảnh Lý Duy Năng thấy má»™t ngưá»i tráng niên khoảng ba mươi tuổi khí mặt hiên ngang, mặc dù vận trong mình chiếc áo thư sinh nhưng vẫn không kém phần uy vÅ©.
Ngưá»i thứ hai là má»™t lão già áo xanh, há» cùng nói chuyện vá»›i Khang Văn Huy.
HỠKhang đứng lên giới thiệu :
- Äây là Tệ Trang Thiếu Gia Äại công tá»­, còn đây là Nghiêm thiếu hiệp, Ä‘i cùng vá»›i Cổ tiên sinh.
Lý Duy Năng vòng tay thủ lễ :
- Xin má»i Nghiêm thiếu hiệp và Cổ tiên sinh an toạ.
Sau khi phân ngôi chủ khách xong Nghiêm Tú Hiệp nghiêng tai nói :
- Gia thúc cho tại hạ cùng Cổ tiên sinh tới đây vấn an tệ trang và có gửi theo một phong thư, xin Lý công tư xem qua.
Hắn lấy trong áo ra một phong thư hai tay trao cho gia chủ.
Lý Duy Năng mở thư xem ngay.
Äại ý trong thư nói :
Vì nghe Äại Trang Chá»§ bệnh lâu chưa hết nên đã đặc biệt thỉnh Cổ Thiên Khả tiên sinh đến vì Lý Trang Chá»§ mà chuẩn mạch may nhá» hồng phúc hy vá»ng Lý Trang Chá»§ qua được cÆ¡n bệnh ngặt.
Lý Duy Năng xem xong thư ,lật đật đứng lên vòng tay nói với Cổ Thiên Khả :
- Cổ tiên sinh vốn là má»™t danh y miá»n Xuyên Thiểm, thế mà tại hạ lại không biết, mong tiên sinh thứ lá»—i.
Cổ Thiên Khả vòng tay :
- Không dám, lão phu chỉ biết qua ít nhiá»u y thuật cÅ©ng vì chá»— quen biết mà nhận lá»i Nghiêm đại hiệp đến đây chỉ là chuyện cầu mong hồng phúc cá»§a Lý Äại Trang Chá»§ mà thôi.
Lý Duy Năng lại vòng tay nói với NghiêmTú Hiệp :
- Nghiêm lão bá thể sinh cố cá»±u, thật tiểu đệ ảm kích vô cùng, chỉ có Ä‘iá»u gia phụ trong mấy tháng nay nhá» có thuốc thanh trừng bệnh nên đã thuyên giảm khá nhiá»u, nhị vị khổ cá»±c đến đây khiến cho tiểu đệ cảm thấy bất an vô cùng.
Câu nói quá rõ ràng, gia chủ đã từ chối hẳn vấn đỠxem bệnh.
Ngồi kế bên, Khang Văn Huy hơi biến sắc khi nghe câu nói của Lý Duy Năng.
Tuy nhiên hắn là má»™t tổng quản, má»™t ngưá»i thuá»™c hạ nê không tiện có ý kiến ngay trong lúc đó.
Hắn ngồi làm thinh nhưng trong lòng hết sức bồn chồn.
Nghiêm Tú Hiệp khẽ cau mày nghĩ :†Quả nhiên không ngoài dự liệu của Quản huynh, Bắc Lý hẳn đã cam tâm khuất phục Ngũ Phương Môn rồi...
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn cố làm như không nghe thấy Ä‘iá»u gì khác lạ, hắn cưá»i nói vá»›i Lý Duy Năng :
- Thì ra Lý đại trang chủ đã gặp được thuốc hay, thật là chuyện đáng mừng.
Hắn ngưng một chút rồi đưa mắt nhìn quanh :
- Dám thưa đại công tử, tại hạ phụng mệnh gia thúc đến đây ngoài câu chuyện nãy giỠcòn có vấn đỠxin thưa trực tiếp nhưng nơi đây tại hạ cảm thấy hơi bất tiện.
Lý Duy Năng nói :
- Nhị vị từ xa đến vậy xin má»i vào thư phòng dùng trà rồi chúng ta nói chuyện sau.
Cả hai cùng theo Lý Duy Năng vào thư phòng và sau khi gia đinh pha trà thì Khang Văn Huy cáo thối.
Thư phòng vốn là nơi mà bình nhật dùng làm chỗ tịnh dưỡng cho Lý Quang Trí, nơi đây cách hẳn bên ngoài, quả đúng là nơi để bàn những chuyện riêng tư.
Lý Duy Năng nâng chén :
- Xin má»i nhị vị.
Nghiêm Tú Hiệp uống trà một cách chầm chậm và hắn không nói một câu nào.
Qua tuần trà thứ nhất Lý Duy Năng bắt đầu nôn nóng :
- Chẳng hay Nghiêm lão bá trao lá»i vá»›i Nghiêm thiếu hiệp như thế nào, tiểu đệ Ä‘ang cung kính xin nghe.
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Tháng trước đây gia thúc có gặp trưởng môn Hoài Dương Phái Quách Äại Hiệp...
Lý Duy Năng hÆ¡i đổi sắc, hắn há»i luôn :
- Chẳng hay Quách đại hiệp và Nghiêm lão bá có chuyện chi ?
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Gia thúc bảo rằng Bắc Hiệp SÆ¡n cầu y cho Giang Nhị công tá»­ và có gặp Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ đột nhập Bạch Vân Quan và chuyện Lý lão trang chá»§ bị ngưá»i giả mạo.
Lý Duy Năng hoàn toàn biến sắc.
Chuyện biến thiên ở Lý gia trang với hỠđã trở thành chuyện vô cùng bí mật,vì thanh danh vì sự nghiệp hỠcó không cho tiết lộ phong thanh trong thiên hạ giang hồ. Cho nên sau khi nghe Nghiêm Tú Hiệp đỠcập là Lý Duy Năng cảm thấy rất là khó chịu.
Nghiêm Tú Hiệp nói tiếp :
- Gia thúc nghe Quách đại hiệp nói vá» chuyện đó thì rất là kinh nghi nghÄ© rằng tư cách Chưởng Môn Nhân đại phái và là chá»— thân tình, nhất định không khi nào Quách đại hiệp lại không nói đúng những chuyện mắt thấy tai nghe nên gia thúc rất nóng lòng muốn đến gặp vấn an lão trang chá»§ nhưng vì Thái Bình Bảo nên tiếp biến nghiêm trá»ng thành thá»­ ra tại hạ cùng Cổ tiên sanh đến đây, má»™t là chuẩn mạch cho Lý lão trang chá»§ má»™t mặt thỉnh vấn Lý công tá»­ xem sá»± thể có đúng như thế không ?
Và Nghiêm Tú Hiệp chỉ Cổ tiên sanh nói luôn :
- Vị Cổ tiên sinh đây vốn là chá»— giao tình vá»›i gia thúc hÆ¡n ba mươi năm, ngưá»i rất thông vá» y dược, chính kỳ độc trong Giang Nhị công tá»­ cÅ©ng nhá» Cổ tiên sinh mà khá»i.
Cho nên gia thúc đã nói chuyện đột biến Lý gia trang cho Cổ tiên sinh nghe rồi xin đại công tử đừng ngại chi cả.
Lý Duy Năng cắn môi ngồi lặng thầm suy nghĩ mãi cho đến khi Nghiêm Tú Hiệp nói xong, hắn mới chầm chậm gập đầu :
- Vâng, chuyện quả đúng là đã xảy ra như thế ,gia phụ chính bị NgÅ© Phượng Môn ám toán khi đến Bắc Diệp SÆ¡n dưỡng bệnh thì bị tráo ngưá»i, nhưng vì thanh danh cá»§a gia phụ cho nên chúng tôi nhất luật không cho phong thanh. Nếu không vì chuyện tình cảm lo cho sá»± an nguy cá»§a Ngiêm lão bá cho gia phụ thì cho dù Nghiêm thiếu hiệp có ý tốt thì tiểu đệ vẫn từ chối nhưng dù sao chúng cÅ©ng đã trở thành quá khứ...
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- à đồ cá»§a NgÅ© Phượng Môn là nhắm vào “ Tứ Äại Thế Gia†cá»§a võ lâm mà công kích, Lý gia trang là mục tiêu thứ nhất cá»§a há», thế nào Lý trang chá»§ lại được an thân trở lại ?
Lý Duy Năng nói :
- NgÅ© Phượng Môn cướp tráo gia phụ, đồng thá»i ra Ä‘iá»u kiện vá»›i tiểu đệ là sẽ thả nếu gia phụ bằng lòng thoái xuất giang hồ đừng nhúng tay vào chuyện thị phi, tiểu đệ vì sá»± an nguy cá»§a gia phụ nên đã chấp nhận Ä‘iá»u kiện ấy.
Nghiêm Tú Hiệp biết ý Lý Duy Năng chỉ nói Ä‘iá»u kiện thứ nhất mà không chịu đỠcập Ä‘iá»u kiện thứ hai, Ä‘iá»u kiện buá»™c phải làm phó Thanh Kỳ Lệnh Chá»§, như vậy có nghÄ©a là hắn đã bằng lòng chấp nhận tất cả vá»›i há» rồi.
Nghiêm Tú Hiệp vẫn gật đầu :
- Gia thúc cÅ©ng đã cho tại hạ biết qua là ngay bây giá» giang hồ manh nha đại loạn, gia thúc cÅ©ng có ý quy ẩn từ lâu, chỉ hiá»m vì khi nhìn thấy bằng hữu lá»t vào tay kẻ khác nên không thể khoanh tay làm ngÆ¡.
Lý Duy Năng cứ cúi mặt lặng thinh.
Nghiêm Tú Hiệp cứ nói :
- Gia thúc và lão trang chủ thâm tình rất hậu, chính vì mối thâm tình đó mà gia thúc không được yên lòng...
Lý Duy Năng nói giá»ng lãnh đạm :
- Äa tạ Nghiêm lão bá đã có lòng nhưng gia phụ đã thoái xuất giang hồ tá»± nhiên cÅ©ng thoái xuất tất cả các thị phi.
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Nhưng lão trang chá»§ uy danh má»™t cõi, tại hạ sợ rằng bá»n NgÅ© Phượng Môn không dá»… dàng để yên thân đâu.
Lý Duy Năng cưá»i nhạt :
- Nếu bá»n NgÅ© Phượng Môn đến khuấy phá nhà này thì chúng cÅ©ng phải biết rằng Lý gia đâu phải hạng ngưá»i để chá»c.
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Khi tại hạ sá»­a soạn đến đây, gia thúc có căn dặn mấy Ä‘iá»u, muốn tại hạ thay mặt ngưá»i mà nói lại vá»›i đại công tá»­.
Lý Duy Năng gật đầu :
- Vâng, Nghiêm lão bá có dặn Ä‘iá»u chi xin Nghiêm thiếu hiệp cứ nói.
Nghiêm Tú Hiệp hơi do dự một giây, cuối cùng hắn tỠvẻ dè dặt :
- Chuyện này quan hệ khá lớn, lớn tới mức tại hạ thấy khó khăn mở miệng...
Lý Duy Năng nói :
- Nghiêm huynh không nên nói thế, gia phụ và Nghiêm lão bá vốn là chá»— thâm giao như Nghiêm huynh đã biết, vậy thì Nghiêm lão bá có lá»i căn dặn thì Nghiêm huynh cứ nói chứ không có gì phải ngại ngùng.
Nghiêm Tú Hiệp vùng nghiêm mặt và hạ thấp giá»ng :
- Gia thúc muốn tiểu đệ há»i đại công tá»­ rằng khi bá»n NgÅ© Phượng Môn đưa lão trang chá»§ vá», công tá»­ có nghÄ© rằng đó thật là Lý trang chá»§ hay không ?
Lý Duy Năng rúng động sững sá»...
Ba tháng trước đây, lúc bá»n NgÅ© Phượng Môn đưa Lý Quang Trí vá» thì Lý Duy Năng đã xem xét thật kỹ lưỡng, lúc đó Lý Duy Năng thấy cha mình Ä‘ang bị hôn mê, trên mặt không có gì tá» ra là mặt giả cả, từ đó đến nay không khi nào Lý Duy Năng nghÄ© đến vấn đỠnhư thế...
Bây giá» thì quả hắn đã giật mình, hắn nhìn sững Nghiêm Tú Hiệp và há»i dồn :
- Nghiêm lão bá còn nói chi nữa không ?
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Gia thúc căn cứ vào mấy Ä‘iá»u nghi vấn để mà Ä‘oán ra như vậy.
Lý Duy Năng càng há»i tá»›i :
- Chẳng hay Nghiêm lão bá căn cứ vào những điểm nào, có nói cho Nghiêm huynh nghe không ?
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Tá»± nhiên là gia thúc có nói, cÅ©ng căn dặn tại hạ chuyển lá»i mong đại công tá»­ hãy chú ý.
Lý Duy Năng vụt khoát tay :
- Khoan, Nghiêm huynh hãy đợi một chút.
Nghiêm Tú Hiệp ngạc nhiên dừng lại thì Lý Duy Năng đã đứng lên gá»i lá»›n :
- Thanh Hồng...
Tên tỳ nữ pha trà khi nãy khép nép bước vô :
- Chẳng hay đại công tử đòi tiểu nhân có việc gì ?
Lý Bá là má»™t trong Tứ Hổ tướng cá»§a Lý gia trang, bốn ngưá»i này bình thưá»ng luôn luôn theo sát bên ngưá»i Lý Quang Trí gần như bốn tên đồ đệ, ba ngưá»i nữa là Lý Nghiệp, Lý Thiên, Lý Thu.
Chính bốn tên “Nghiệp Bá Thiên Thu†này do Lý Quang Trí chá»n đặt cho bốn tên tùy tùng thân tín, bấy nhiêu đó cÅ©ng đủ thấy cao vá»ng cá»§a ông ta.
CÅ©ng chính vì cái tên này mà nhiá»u ngưá»i trong giang hồ đã gá»i Lý gia trang là “ Thiên Thu Trang Việnâ€.
Lý Duy Năng gá»i Lý Bá đứng xích lại gần căn dặn :
- Bắt đầu từ giá» phút nầy, phía thư phòng Ä‘á»u do Tứ Hồ Tướng cá»§a các ngươi đảm trách canh phòng cẩn mật, nếu chưa có lệnh cá»§a ta thì bất cứ ai cÅ©ng không được phép vào, biết không ?
Lý Bá cúi đầu :
- Vâng, thuộc hạ xin tuân lệnh.
Hắn cúi đầu vòng tay và hấp tấp lui ra.
Nghiêm Tú Hiệp thấy thái độ của Lý Duy Năng thì đoán biết rằng hắn từ lâu cũng đã có phần nào nghi ngỠcó địch trà trộn trong nhà nhưng có lẽ hắn chưa nắm chắc...
Lý Bá lui ra rồi, Lý Duy Năng mới quay lại vòng tay nói với Nghiêm Tú Hiệp :
- Xin Nghiêm huynh cứ nói tự nhiên.
Nghiêm Tú Hiệp nhấp má»™t há»›p trà rồi nói bằng má»™t giá»ng chậm rãi :
- Tình hình đến mức nghiêm trá»ng, xin công tá»­ thứ dung cho tại hạ những Ä‘iá»u nói thẳng.
Lý Duy Năng gật đầu :
- Xin Nghiêm huynh cứ nói thật tình.
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Gia thúc nhận thấy rằng Lý lão trang chá»§ là má»™t vị tiá»n bối võ công lịch duyệt, bình thá»i lại rất ít Ä‘i ra ngoài, cho nên cÆ¡ há»™i để có ngưá»i hạ độc là rất ít có nhưng thá»±c tế bây giá» thì quả là lão trang chá»§ đã bị hạ độc, nhất là trong tình trạng không hay biết để cho ngưá»i ta đầu độc, thứ thuốc độc chậm phát tác, đó là hai sư kiện lạ thưá»ng, không phải NgÅ© Phượng Môn cho ngưá»i vào mai phục trong nhà này thì nhất định là có ngưá»i cá»§a quý trang đã đầu hàng giặc.
Lý Duy Năng đổi sắc, hắn không nói gì mà chỉ gật gật cái đầu.
Nghiêm Tú Hiệp nói tiếp :
- Äiểm thứ hai mà gia thúc khả nghi là trang chá»§ bình thá»i ít Ä‘i đâu, nhất là khi biết mình bị ngá»™ độc thì tất nhiên rất nhiá»u ngưá»i canh phòng cẩn mật bên mình cho dù có tên giặc nào mà vào được nhà này cÅ©ng khônhg thể làm cái chuyện tráo đổi.Trang chá»§ đã đỠphòg như thế, tráo đổi để mang ra khá»i gia trang là má»™t chuyện không thể làm được.
Lý Duy Năng cau mặt :
- Nhưng chuyện tráo ngưá»i và chuyện khi tại hạ phát hiện phát hiện ở Bạch Vân Quan lại là chuyện thật hiển nhiên...
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Gia thúc nhận rằng nếu lão trang chá»§ đã không thể bị ngưá»i đánh tráo mang Ä‘i dá»… dàng như thế, cho nên nhận rằng ngưá»i đến nằm dưỡng bệnh tại Bạch Vân Quan nhất định là lão Trang chá»§ thật.
Lý Duy Năng nhướng mắt :
- Nhưng chính tiểu đệ lật mặt nạ của tên giả mạo thấy rõ ràng không phải là gia phụ...
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Äó là má»™t âm mưu vô cùng chu đáo, vì bá»n NgÅ© Phương Môn đã muốn nắm hết tứ đại thế gia võ lâm thì không thể nào không tìm bắt lão Trang chá»§.
Lý Duy Năng càng thắc mắc :
- Như thế thì bằng cách nào mà chúng bắt được gia phụ mang đi ?
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Cứ theo gia thúc suy Ä‘oán thì chính tay Lý công tá»­ đã thân tá»± đưa lão Trang chá»§ Ä‘i theo bá»n NgÅ© Phượng Môn.
Lý Duy Năng tái mặt...
Nghiêm Tú Hiệp tươi cưá»i nói tiếp :
- Căn cứ theo sá»± việc đầu tiên thì Qúy Trang rất có thể đã bị kẻ địch kiá»m phục lâu rồi, chúng đã thừa cÆ¡ dùng thuốc ngầm hạ độc lão Trang chá»§ từ trước rồi má»›i dám giả má»™t chiếc mặt nạ theo đúng mặt thật cá»§a trang chá»§, vì thế cho nên khi công tá»­ gỡ chiếc mặt nạ ấy ra trông thấy không phải là lão Trang chá»§ vì chúng đã dị dung. Và chính vì thế mà công tá»­ đã để cho bá»n chúng mang Ä‘i.
Lý Duy Năng dậm chân nghiến răng :
- Như vậy thì tiểu đệ quả đã trúng độc kế của chúng rồi...
Ngưng một giây, Lý Duy Năng tặc lưỡi :
- Thôi rồi tiểu đệ nhá»› ra rồi... Nhất định cái ngưá»i mà chúng trao trả cho tiểu đệ không phải là gia phụ...
Vừa nói Lý Duy Năng vừa định quay ngưá»i vào trong...
Nghiêm Tú Hiệp lật đật ngăn lại :
- Xin Lý công tá»­ không nên nóng nảy, những lá»i cá»§a gia thúc má»›i chỉ phá»ng Ä‘oán thế thôi, chứ thật tình sá»± việc như thế nào thì vẫn không dám chắc lắm vì chưa có bằng chứng nào xác thá»±c.
Nhá»› lại những lá»i lẽ nói vá»›i mình vừa rồi khi bàn tá»›i việc đầu bang NgÅ© Phượng Môn, quả thật không giống khẩu khí bình thá»i cá»§a cha mình, Lý Duy Năng càng nổi nóng :
- Không được, đối vá»›i bá»n này thì phải vạch mắt chúng ra.
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Xin công tá»­ cố dằn, chỉ có thế má»›i Ä‘iá»u tra đích xác...
Lý Duy Năng nói :
- Chẳng hay Nghiêm huynh có ý như thế nào ?
Chỉ vị Cổ tiên sinh, Nghiêm Tú Hiệp cưá»i nói :
- Gia thúc vì chuyện ấy nên mới cho tiểu đệ thỉnh tiên sinh đây đến trợ giúp chúng ta.
Lý Duy Năng có vẻ nghi ngỠ:
- Vị tiên sinh đây không phải thật là thầy thuốc đó chứ ?
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Chẳng những tinh thông vá» y dược mà tiên sinh đây còn thông biết vá» thuật dị dung Vuốt vuốt chùm râu bạc, Cổ tiên sinh mỉm cưá»i :
- Nghiêm thiếu hiệp quá khen, thá»±c sá»± thì lão phu cÅ©ng có biết qua loa có thể phân biệt được ngưá»i giả hay ngưá»i thật. Và đúng ra thuật dị dung cÅ©ng do từ y thuật, nhưng vì ngưá»i trong giá»›i giang hồ lạm dụng, nên bây giá» thì cách dùng cá»§a nó cÅ©ng biến hoá khá nhiá»u.
Không còn tâm tình đâu để nghe vỠy lý. Lý Duy Năng xoa xoa tay :
- Cổ lão tiên sinh đã thông vỠthuật dị dung, tự nhiên có thể thấy biết giả chân, vậy tiểu đệ xin thỉnh nhị vị vào chỗ gia phụ đang nằm.
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Má»i việc Ä‘á»u phải từ từ, xin công tá»­ không nên quá nóng nảy, bây giá» lão Trang chá»§ thật hay là giả thì vẫn chưa rõ lắm, vậy công tá»­ hãy bình tÄ©nh để mình tìm kế vẹn toàn.
Lý Duy Năng nói :
- Bây giỠthì lòng tiểu đệ đã bấn loạn cả rồi, mong Nghiêm huynh hãy giúp cho.
Bình thá»i là má»™t con ngưá»i tá»± phụ nhưng đến khi gặp chuyện nằm ngoài mức tưởng tượng như thế này quả thật lòng cá»§a Lý Duy Năng đã rối lên.
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Trong lúc tôi sắp sửa ra đi, gia thúc đã nghĩ ra được mấy cách cho nên đã cho dặn trình bày thật kỹ để mình thu xếp cho ổn thoả.
Luôn luôn cứ bảo là ý kiến cá»§a Nghiêm Hữu Tâm là chính vì đã biết tính tình ngạo mạn cá»§a Lý Duy Năng, Nghiêm Tú Hiệp không bao giá» dám nói là ý kiến cá»§a mình, mặc dầu khi đến đây không phải hoàn toàn Ä‘á»u có thể thá»±c hành những lá»i ước trước Hồng Äiểm Phán Quan ,mà còn phải tùy cÆ¡ ứng biến.
Nghe nói có sẵn phòng kế sách, Lý Duy Năng mừng rỡ :
- Nghiêm lão bá là ngưá»i từng trải nhất định là phải có kế hay, xin Nghiêm huynh hãy nói rõ cho biết.
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Mấy kế dá»± phòng cá»§a gia thúc Ä‘á»u nhắ vào việc làm cho rõ giả chân vá» lão Trang chá»§, nhưng cần phải sau khi Cổ lão tiên sinh xem qua lão Trang chá»§ rồi má»›i quyết định được.
Hắn ngừng lại và vụt há»i :
- Tại hạ có Ä‘iá»u muốn há»i công tá»­, chẳng hay quý trang có vị nào có dáng giống giống lão Trang chá»§ hay không ?
Lý Duy Năng không hiểu Nghiêm Tú Hiệp há»i như thế là có ý chi nên hắn hÆ¡i sá»­ng sốt :
- Gia phụ vốn con ngưá»i có vóc dáng trung bình, không có má»™t đặc Ä‘iểm nào khác ngưá»i cả chẳng hay Nghiêm huynh hoi thế là có ý gì ?
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Công tá»­ cứ nghÄ© thá»­ xem trong quý trang có ngưá»i nào giống lão trang chá»§ hay không ?
Lý Duy Năng nói ngay :
- Phó Tổng Quản cá»§a tệ trang là ngưá»i có vóc dáng trung bình rất giống vá»›i vóc dáng cá»§a gia phụ.
Nghiêm Tú Hiệp lại há»i :
- Chẳng hay con ngưá»i cá»§a Dương phó tổng quản ra sao ?
Lý Duy Năng nói :
- Yến SÆ¡n Song Kiệt suốt hai mươi năm nay luôn luôn ká» cận bên mình gia phụ, gia phụ xem há» như cánh tay phải tay trái, há» gần như là hai há»™ vệ không thiếu trong bất cứ trưá»ng hợp nào.Ná»­a năm trước đây Diệp tổng quản bị phục kích chết, tiếp theo là gia phụ gặp tai nạn mà tiá»u đệ thì tuổi còn quá nhá» công việc trong tệ trang không ngưá»i quán xuyến vì thế má»›i đưa Khang, Dương nhị vị đảm nhiệm chức vụ chính phó tổng quản cho đến bây giá».
Nghiêm Tú Hiệp gập đầu :
- Như thế là được rồi, tại hạ chỉ cần biết con ngưá»i cá»§a Dương phó quản như thế nào là được rồi.
Lý Duy Năng nhướng mắt :
- Nghiêm huynh...
Nghiêm Tú Hiệp mỉm cưá»i ká» vai nói nhá» vá»›i Lý Duy Năng má»™t lát, Lý Duy Năng chá»›p mắt gật gù tá» vẻ vui mừng :
- Nghiêm lão bá quả thật cao kiến, tiểu đệ xin hoàn toàn tuân theo kế hoạch.
Nói xong hắn đứng dậy Ä‘i ra cá»­a phòng gá»i lá»›n :
- Thanh Hồng, hãy cho vá»i Chính, Phó chư vị tổng quản đến cho.
Thanh Hồng vâng dạ, và một lúc sau Khang Văn Huy và Dương Sĩ Kiệt bước vào.
Lý Duy Năng đứng lên giá»›i thiệu Yến SÆ¡n song hiệp và hai ngưá»i cá»§a Nghiêm Tú Hiệp.
Kế đó Lý Duy Năng bèn thuật lại chuyện âm mưu cá»§a NgÅ© Phượng môn cho hai ngưá»i cá»§a há» Dương biết.
Yến Sơn song hiệp vừa kinh hoàng vừa căm tức.Khang Văn Huy nói :
- Huynh đệ đã từng nói chuyện này trước vá»›i đại công tá»­ rồi, tại hạ biết bá»n NgÅ© Phương Môn tàn ác lắm không thể tin theo lá»i chúng được.
Lý Duy Năng ngượng ngập :
- Thật ra cÅ©ng chỉ vì nóng lòng vì gia phụ nên nhất thá»i tiểu đệ hồ đồ...
Khang Văn Huy nói :
- Chưa gặp chuyện khó khăn thì không ai có thể lưá»ng trước được chuyện gì xảy ra, hôm nay cÅ©ng may mà Nghiêm đại hiệp đã cho Nghiêm thiếu hiệp đến đây, chẳng hay đại công tá»­ đã có dá»± định kế hoạch gì chưa ?
Dương Sĩ Kiệt nổi nóng :
- Còn bàn chi nữa cứ bắt tên ấy mà lột mặt nạ hắn ra rồi giết phứt cho rồi.
Khang Văn Huy vội nói :
- Dương nhị đệ không nên nói như thế, Nghiêm đại hiệp đã cho Nghiêm thiếu hiệp đến đây tất là đã có nhiá»u kế hoạch.
Lý Duy Năng cưá»i :
- Khang tổng quản nói đúng, sở dĩ huynh đệ thỉnh nhị vị đến đây là cốt để thương lượng bỠchuyện ấy.
Tiếp theo nghiêng tai nói nhá» vừa đủ cho hai ngưá»i nghe, Dương Sỉ Kiệt có vẻ tán thành :
- Diệu kế, quả đúng là diệu kế, chúng ta cứ y như thế mà tiến hành.
Là con ngưá»i tương đối thâm trầm hÆ¡n, Khang Văn Huy ngẫm nghÄ© rồi má»›i gật đầu:
- Tá»± nhiên đó là diệu kế nhưng có Ä‘iá»u cần phải chú ý là hậu quả.Thật lão trang chá»§ hiện tại đúng là ngưá»i cá»§a chúng giả dạng thì lão Trang chá»§ thật lại Ä‘ang ở trong bàn tay cá»§a chúng,chuyện ấy thật là hệ trá»ng, chúng ta cần phải có biện pháp thích ứng má»› có thể tránh được những Ä‘iá»u đáng tiếc xảy ra.
Lý Duy Năng cúi đầu suy nghĩ...
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Lão Trang chủ tuy đang ở trong tay kẻ địch nhưng mục đích của chúng là uy hiếp đại công tử, chỉ khi nào Bắc Lý hoàn toàn dưới bàn tay khống chế của chúng, còn không chúng nhất định chưa làm hại lão Trang chủ đâu.
Khang Văn Huy gật đầu :
- Có lý, chúng quả thật chưa dám hại.
Hắn đưa mắt nhìn Nghiêm Tú Hiệp và nói tiếp :
- Nhưng không biết đối vá»›i bá»n NgÅ© Phượng Môn đã có ý khống chế toàn bá»™ võ lâm, Nghiêm đại hiệp đã có ý gì chưa ?
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Bắt đầu khống chế theo âm mưu thì chuyện thứ nhất mà bá»n NgÅ© Phượng Môn định làm là ngoài việc nắm chặt võ lâm Tứ Äại thế gia, bá»n chúng còn âm mưu khống chế trước tiên hai môn phái Nga My và Thiếu Lâm. Gia thúc đã phái ngưá»i sang Äông Hứa chuẩn bị tập hợp Tứ Äại Thế Gia đồng thá»i cùng vá»›i Tá»­ Trúc Am và Äại Hoà Thượng Giác Minh ra mặt liên lạc triệu tập hai môn phái Thiếu Lâm và Nga My cùng đối phó.
Hắn mỉm cưá»i và nói tiếp :
- Tại hạ còn có thể tiết lá»™ má»™t chuyện để quý vị yên lòng là cứ theo lá»i cá»§a gia thúc thì hình như gần đây có má»™t tuyệt đỉnh cao thá»§ tìm cách đột nhập tổng đàn cá»§a NgÅ© Phượng Môn, như vậy nhất định vá» tung tích cá»§a lão Trang chá»§ sẽ vá» tá»›i vá»›i chúng ta trong má»™t ngày gần đây...
Lý Duy Năng nói :
- Ngưá»i ấy do Nghiêm lão bá phái Ä‘i à ?
Nghiêm Tú Hiệp lắc đầu :
- Chuyện này được xem là má»™t chuyện cÆ¡ mật hạng nhất trong toàn bá»™ kế hoạch chống địch cá»§a ta, chính tại hạ cÅ©ng không biết rõ, cứ theo gia thúc nói thì vị ấy võ công rất cao, cao hÆ¡n cả gia thúc rất nhiá»u.
Khang Văn Huy chớp mắt ngạc nhiên :
- Trong giang hồ mà lại có ngưá»i hÆ¡n cả Nghiêm đại hiệp thì thật tình tại hạ chưa từng nghe thấy có được mấy ngưá»i, chẳng hay Nghiêm thiếu hiệp có biết vị ấy là ai không?
Nghiêm Tú Hiệp lắc đầu :
- Gia thúc không có nói mà dưá»ng như ngưá»i cÅ©ng không biết...
Khang Văn Huy đứng dậy nói :
- Thá»i giá» cÅ©ng khá cấp bách, xin thỉnh chư vị tiến hành kế hoạch, tại hạ xin cáo từ để lo những chuyện riêng Lý Duy Năng đứng dậy má»i Nghiêm Tú Hiệp cùng Cổ tiên sinh theo mình và Dương SÄ© Kiệt vào hậu đưá»ng.
Qua khá»i sân lá»™ thiên bên sau, Lý Duy Năng dừng lại nói :
- Xin Dương Phó Tổng quản thỉnh Nghiêm thiếu hiệp và Cổ tiên sanh đến đại sảnh ngồi nghỉ, tại hạ vào bẩm với gia gia trước đã.
Lý Duy Năng đến thang lầu gặp ngay hai tên a hoàn, chúng lật đật vào bẩm báo :
- Phu nhân, có đại công tử đến.
Tiếng cá»§a Trầm di nương từ trong vá»ng ra :
- Hãy thỉnh đại công tử vào.
Lý Duy Năng bước vào thấy Lý Quang Trí đang nằm nhắm mắt , hắn nghiến răng nhưng có dằn bước lại vòng tay nói với Trầm di nương :
- Xin bái kiến Di Nương.
Trầm Di Nương cưá»i cưá»i nói nhá» :
- Äại công tá»­ lật đật lên đây, phải chăng có chuyện gì quan trá»ng xảy ra ?
Lý Duy Năng há»i lại :
- Gia gia đã ngủ lâu mau rồi ?
Hai tiếng “gia gia†Lý Duy Năng thốt ra thật miá»…n cưỡng nhưng vì bảo toàn bí mật chưa bị khám phá,hắn cố tâm dằn xuống nhưng dù có dằn cách mấy thì giá»ng hắn vẫn khác hÆ¡n ngày thưá»ng.
Trầm Di Nương có vẻ vô cùng ngạc nhiên , bà ta lật đật thấp giá»ng :
- Lão gia đang ngủ say, chẳng hay có chuyện gì thế đại công tử ?
Ngay lúc ấy Lý Quang Trí cựa mình :
- Năng nhi đấy à ?
Lý Duy Năng bước lại gần :
- Gia gia đã tỉnh dậy...
Lý Quang Trí há»i :
- Có gì không con ?
Lý Duy Năng nói :
- Không có chi,vừa rồi từ Thái Bình Bảo, Nghiêm lão bá có cho cháu cá»§a ngưá»i là Nghiêm Tú Hiệp đưa má»™t vị y sinh, nghe đâu là má»™t danh y vùng Xuyên Thiểm. Nghiêm lão bá muốn đưa đến đây để chuẩn mạch cho gia gia...
Lý Quang Trí cau mặt :
- Nghiêm Hữu Tâm cho ngưá»i đến đây xem bệnh à ? Hừ hắn mà lo lắng cho ai,con hãy bảo vá»›i há» rằng cha đã mạnh rồi không cần khám bệnh.
Lý Duy Năng nói :
- Gia gia và Nghiêm lão bá vốn là chá»— thâm tình, ngưá»i đã có lòng mà mình từ chối hẳn như thế sẽ làm mất mặt ngưá»i chăng ? Vả lại thật sá»± thì trong mình gia gia cÅ©ng Ä‘ang bị chât độc hoành hành, biết đâu khi xem mạch, vị y sinh đó lại có được phương cách chữa trị thì cÅ©ng là chuyện tốt.
Hình như cảm thấy lỡ lá»i, Lý Quang Trí lật đật nói chữa :
- Danh y miá»n Xuyên Thiểm mà sao cha lại chẳng biết gì cả ? Luôn cả Thiên Phong Äạo Trưởng mà còn bó tay huống chi đối vá»›i thầy thuốc tầm thưá»ng.Thôi được rồi, con hãy cho ngưá»i dâng lá»™ phí và nói rằng cha đã khá»i, khá»i bị phiá»n toái.
Lý Duy Năng cố dằn cơn tức giận, hắn nói nhỠnhẹ :
- Nghiêm lão bá đã có lòng cho ngưá»i muôn dặm đưá»ng xa tá»›i đây dù gì cÅ©ng là má»™t thịnh tình, nếu chúng ta má»™t má»±c từ chối thì dù có dâng bao nhiêu lá»™ phí cÅ©ng là chuyện hết sức mất lòng, theo con thấy thì chuyện há» vào đây xem mạch cho gia gia là chuyện có lợi chứ không có hại. Xin gia gia hãy để cho há» xem thá»­ có sao. VÃŒ con đã má»i há» ngồi chỠở dưới kia rồi.
Trầm Di Nương nói xen vào :
- Lão gia thật kỳ khôi, ngưá»i ta đã có lòng như thế thì tại sao lại Ä‘i từ chối ?
Lý Quang Trí khẽ liếc Trầm Di Nương rồi gật đầu :
- CÅ©ng được, hài tá»­, vậy con hãy má»i há» vào đây.
Lý Duy Năng mím miệng chạy nhanh ra ngoài,một lát sau hắn đưa Nghiêm Tú Hiệp và Cổ Thiên Khả bước vào.
Tiếp theo là Phó tổng quản Dương Sĩ Kiệt.
Trầm Di Nương cứ gật đầu chào chứ không chịu tránh đi vào trong.
Nghiêm Tú Hiệp bước tá»›i giưá»ng khẽ nghiêng mình :
- Tiểu Ä‘iệt kính bái Lý lão bá và xin trao lá»i gia thúc viếng thăm.
Lý Quang Trí hé mắt nhìn Nghiêm Tú Hiệp và nói bằng giá»ng yếu á»›i :
- Không dám, lệnh điệt của Nghiêm huynh đấy à ? Lão phu không thể ngồi dậy xin cam thất lễ.
Nghiêm Tú Hiệp nói :
- Năm năm vỠtrước cháu có theo gia thúc đến đây và được tham kiến lão bá...
Lý Quang Trí à luôn hai tiếng :
- Äúng rồi nhưng Nghiêm lão đại xem ra cÅ©ng không khác gì trước cho mấy, chỉ có lão phu thì thay đổi thật nhiá»u.
Nghiêm Tú Hiệp cưá»i thầm :
“ Xin lỗi, ngài đã hố rồi đấy nghe, kẻ này đâu đã gặp ngài†Thế nhưng ngoài miệng hắn vẫn cung cung kính kính :
- Vâng, lão bá có phần kém quắt thước hơn trước đôi chút chứ cũng không thay đổi gì mấy...
Hắn hơi ngưng lại rồi vòng tay nói tiếp :
- Gia thúc nghe lão bá không khoẻ mấy lúc này nhưng vì chưa tìm được thầy hay nên mãi đến nay má»›i cho tiểu Ä‘iệt đến. Äáng lý ra gia thúc thân tá»± đến đây nhưng vì gia thúc có nhiá»u Ä‘iá»u quan trá»ng đành phải cho tiểu Ä‘iệt đưa Cổ tiên sinh, vốn là má»™t lương y nổi tiếng ở vùng Xuyên Thiểm khám bệnh cho lão bá. Gia thúc nhận định là biết đâu vì tấm lòng thành cá»§a gia thúc và vá»›i tài y dược cá»§a Cổ tiên sinh mà lão bá thoát được chứng nan y.
Cổ Thiên Khả bước tới vòng tay :
- Nghiêm Thiếu hiệp đã nói quá lá»i rồi, thật ra lão phu chẳng qua biết đôi chút vá» y dược, chỉ mong nhá» Æ¡n trên phù há»™ và hồng phúc cá»§a lão Trang chá»§ mà bốc được thuốc hay.
Lý Quang Trí bảo Trầm Di Nương đỡ ngồi dựa bên chồng, vừa thở vừa nói :
- Cổ tiên sinh không ngại đưá»ng xa đến đây, lão phu thật nhiá»u thất lá»…...
Cổ Thiên Khả lật đật khoát tay :
- Xin lão Trang chủ nằm nghỉ tự nhiên để lão xem sơ qua mạch...
Lý Duy Năng nhắc má»™t chiếc ghế Ä‘em lại đặt kế bên giưá»ng má»i Cổ Thiên Khải.
Ngồi yên nơi ghế Cổ Thiên Khải dùng ba ngón tay ấn mạch, rồi nghe thật chậm và chăm chỉ, mãi đến khi xong cả hai bên, lão ngẩng mặt nói với Lý Duy Năng:
- Lão Trang chá»§ là ngưá»i ná»™i công thâm hậu tá»± nhiên khác vá»›i ngưá»i thưá»ng, cứ theo mạch Ä‘i mà suy Ä‘oán thì huyết khí bị ngưng trệ vì má»™t thứ độc chất thâm nhập khá lâu nên lục mạch Ä‘á»u biến loạn.
Lý Duy Năng nói :
- Vâng, Cổ tiên sinh nói đúng, quả gia phụ bị nhiễm độc lâu rồi, nhưng chẳng hay Cổ tiên sinh có thể chữa được chăng ?
Cổ Thiên Khải trầm ngâm một lúc rồi mới nói :
- Trị được hay không thì phải qua sau khi phóng châm rồi mới quả quyết...
Lý Duy Năng chưa kịp nói thì Trầm Di Nương đã xen vào :
- Nhưng tiên sinh có chắc trị được không đã chứ ?
Cổ Thiên Khải cưá»i dá»… dãi :
- Äối vá»›i má»™t chứng bệnh lạ như thế này, trước khi bắt tay vào chữa thá»­ lần đầu, không có má»™t vị thầy thuốc có lương tâm nào dám có lá»i tiên Ä‘oán, nhưng theo lão phu thì vẫn có thể dứt khoát được vá»›i phu nhân sau khi phóng kim châm.
Lý Duy Năng nói nhanh :
- Vâng, xin Cổ tiên sinh cứ phóng châm thử khí độc trước rồi hãy tính chuyện chữa trị vỠthuốc sau.
Cổ Thiên Khải mở tráp ra lấy hộp kim sắc vàng óng ánh và nhìn ra cửa khẽ nói :
- Phóng châm Ä‘iá»u tối kỵ là gió, vậy xin đại công tá»­ hãy đóng cá»­a lại.
Lý Duy Năng thân tự ra khép cửa.
Cổ Thiên Khải lại nhìn Trầm Di Nương nói :
- Äiá»u kiện thứ hai là có đàn bà, Ä‘iá»u này xin phu nhân vì cÆ¡n bệnh cá»§a lão Trang chá»§ mà lượng thứ cho lá»i đưá»ng đột.
Trầm Di Nương đổi sắc :
- Lão nhân gia chúng tôi bình thá»i vẫn phải có ngưá»i ngưá»i săn sóc nâng đỡ cho nên tiện thiếp không dám dá»i khá»i nÆ¡i đây.
Giá»ng nói tuy nhá» nhưng cách Ä‘iệu thật dịu dàng và khi thái luôn luôn làm cho ngưá»i đối diện phải lung lay.
Cổ Thiên Khả mỉm cưá»i :
- Giá như không phải là Ä‘iá»u tối kỵ thì lão phu không dám phiá»n đến phu nhân, nhưng đây là chuyện quan hệ cho y trị nên lão phu xin phu nhân chịu phiá»n bước ra ngoài.
Lý Duy Năng nói liá»n theo :
- Cổ tiên sinh đã nói thế xin Di Nương hãy lui ra vả lại nơi đây còn có hài tử và Dương phó tổng quản thì nếu cần nâng đỡ gia gia cũng không có chi trở ngại.
Trầm Di Nương nhìn vỠphía Lý Quang Trí và khẽ gật đầu :
- CÅ©ng được, nhưng chẳng hay thá»i gian phóng châm có lâu không nhỉ ?
Vừa thận trá»ng lau từng mÅ©i kim vàng, Cổ Thiên Khả trả lá»i :
- Có lẽ khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ chứ cũng không lâu lắm.
Như có vẻ không được yên lòng nhưng cuối cùng Trầm Di Nương cũng vẫn phải lui ra.[/QUOTE]
Tài sản của phongvan15

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #32  
Old 07-08-2008, 02:26 AM
phongvan15
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hồi 32

Äổi Mặt Tráo Ngưá»i



ChỠcho Trầm Di Nương hé cửa bước ra, Dương Sĩ Kiệt vội bước ra với cửa chốt lại.
Lý Quang Trí vụt há»i :
- Cổ tiên sinh phóng châm bằng cách nào ?
Cổ Thiên Khải mỉm cưá»i :
- Lão Trang chủ yên lòng, lối phóng châm của lão phu không khi nào làm động mạnh đến bệnh nhân.
Lý Duy Năng bước đến kéo má»n lên ngang bụng Lý Quang Trí và nói :
- Xin gia gia nằm nghỉ để cho Cổ tiên sinh phóng châm...
Miệng thì nói nhưng tay hắn hành động thật nhanh, hắn nói chưa hết câu thì trá»ng huyệt cá»§a Lý Quang Trí đã bị Ä‘iểm hôn mê...
Cổ Thiên Khải bây giỠcũng không còn vẻ lỠđỠcủa một vị thầy thuốc già nữa, lão buông nắm kim xuống và mở tráp ra lấy một hoàn thuốc dùng nước thấm vào mặt Lý Quang Trí...
Lý Duy Năng thấp giá»ng :
- Phải đến bao lâu mới có hiệu quả ?
Cổ Thiên Khải đáp nhỠhơn :
- Cũng phải tàn điếu thuốc.
Và ông ta bá»—ng vụt há»i lá»›n :
- Lý lão trang chủ cảm thấy thế nào ?
Lý Duy Năng sửng sốt...
Cứ theo kế hoạch đã bàn thì hắn Ä‘iểm huyệt vào huyệt mê cá»§a Lý Quang Trí rồi, tại sao vị Cổ tiên sinh này lại há»i như thế ?
Nhưng ngay khi ấy thì Cổ Thiên Khả đã đưa tay bóp miệng mình và nói :
- Không, không nghe chi cả. Cổ tiên sinh đã phóng châm rồi đấy chứ ?
Äúng là giá»ng nói cá»§a Lý Quang Trí không sai má»™t chút nào Và bây giá» thì Lý Duy Năng má»›i hiểu ra.
Chính Cổ Thiên Khải phải làm như thế để đánh lạc hướng bên ngoài, vì chắc chắn phải có ngưá»i rình rập.
Nhưng Ä‘iá»u hắn ngạc nhiên hÆ¡n hết là vị thầy thuốc này nhái giá»ng má»™t cách quá nhanh, má»›i nói chuyện mấy câu mà ông ta nhái giá»ng được liá»n, nhái không sai chút nào cả.
Nếu hắn đứng bên ngoài thì nhất định cÅ©ng cho rằng đó là giá»ng nói cá»§a cha mình.
Và bây giá» thì quả thật hắn không còn thắc mắc gì vá» chuyện tráo ngưá»i nữa.Má»›i có mấy giây, má»›i đối đáp mấy câu mà Cổ tiên sinh đã nhái đúng như thế huống chi nếu đối phương có thá»i gian luyện tập thì không ai có thá» phát giác được.
Cổ Thiên Khả lấy lại giá»ng nói cá»§a chính mình và cưá»i ha hả :
- Trước ngá»±c lão Trang chá»§ gồm mưá»i má»™t yếu huyệt Ä‘á»u đã được phóng châm , thế nhưng lão Trang chá»§ vẫn không nghe biết gì. Lão phu nói lúc nãy có ngoa đâu,nhất định là cách phóng châm cá»§a lão phu không há» Ä‘au đớn gì cả.
Cổ Thiên Khải nói rất chậm nhưng bàn tay lại thật nhanh, vừa nạo vừa chà xá vào mặt Lý Quang Trí và khi hết câu nói thì chuyện má»›i phát sinh Da mặt cá»§a ngưá»i bệnh vàng vàng men mét nhưng bây giá» bị chà xát đã lá»™ ra những đưá»ng trắng hồng như nước da cá»§a ngưá»i khoẻ mạnh.
Cổ Thiên Khải liếc Nghiêm Tú Hiệp và khẽ mỉm cưá»i :
- Sao ta không nói sai đấy nghe.
Nghiêm Tú Hiệp lộ vẻ mừng và thầm nghĩ :
“ Vị Quản chá»§ này quả thật là má»™t con ngưá»i bản lÄ©nhâ€.
Thì ra vị Cổ Thiên Khải này không phải là danh y nào cả mà chính là Quản Thiên Phát cải trang.
Nhìn thấy da mặt bị lau có vằn có vện cá»§a cái ngưá»i mà bấy lâu mình cứ gá»i là cha, Lý Duy Năng nổi nóng, hắn nghiến răng nói thầm “Bá»n này không giết chúng thì chúng cứ xem như thiên ha ïkhông ngưá»i†Cổ Thiên Khải lau thêm má»™t lần thuốc nữa, vẻ mặt thật cá»§a con ngưá»i Lý Quang Trí dần dần hiện rõ ra.
Vẻ mặt bệnh hoạn của Lý Trang chủ giỠđây biến mất, còn lại mặt của một gã trung niên hán da mặt hồng hào.
Nhưng bàn tay của Cổ Thiên Khải vẫn không dừng, chỉ trong nháy mắt hắn đã dị dung vào đó bằng một bộ mặt khác nữa, không phải bộ mặt của Lý Quang Trí mà là bộ mặt của Dương Sĩ Kiệt.
Không đợi Cổ Thiên Khả nói, Lý Duy Năng và Nghiêm Tú Hiệp lập tức cởi ngay quần áo của Lý Quang Trí giả.
Trong khi đó thì Cổ Thiên Khải đã quay lại dị dung cho Dương SÄ© Kiệt thành ra Lý Quang Trí vá»›i vẻ mặt bệnh hoạn đúng y như ngưá»i nằm trên giưá»ng lúc nãy.
Dương SÄ© Kiệt leo lên giưá»ng và lập tức con ngưá»i giả mạo bây giá» thành Dương SÄ© Kiệt được lôi xuống đất.
Thay ngưá»i tráo vật vốn là chuyện sở trưá»ng cá»§a bá»n NgÅ© Phượng Môn nhưng bây giá» chúng đã bị đứt tay bởi con dao hai lưỡi.
Lý Quang Trí giả bây giá» là Dương SÄ© Kiệt, còn ngưá»i cá»§a NgÅ© Phượng Môn thì trở thành Dương SÄ© Kiệt ngồi dá»±a ngá»­a bên tưá»ng.
Nghiêm Tú Hiệp sau khi kéo Dương SÄ© Kiệt giả cho nằm dưới đất rồi thình lình rút ba ngá»n phi tiêu vung tay phóng vào tưá»ng, sát bên chá»— nằm cá»§a Lý Quang Trí và cả ba ngưá»i cùng hô lên má»™t lượt :
- Phản tặc ,thật dám to gan...
Vừa hô, Lý Duy Năng vừa ôm lấy Dương SÄ© Kiệt giả tung cá»§a sổ phóng ra, tiếp liá»n theo là trên nóc nhà có tiếng binh khí vang lên.
Nhiá»u tiếng ngã từ trên nóc nhà dưá»ng như cuá»™c chiến đã có ngưá»i rÆ¡i xuống.
Nhiá»u tiếng ngưá»i từ bốn phía vang lên :
- Phó Tổng quản đã bị thương...
Lý Duy Năng đã phóng trở vào chống kiếm bên giưá»ng cá»§a cha sắc mặt hầm hầm...
Trầm Di Nương gõ cửa kêu lớn :
- Äại công tá»­, chuyện gì đã phát sinh ?
Lý Duy Năng đáp :
- Không có sao đâu Di Nương, vừa rồi có ngưá»i ngoài cá»­a hành thích gia gia nhưng không sao cả. Dương phó tổng quản đã theo truy kích...
Một tay cầm kiếm một tay mở nhanh chốt cửa.
Trầm Di Nương vịn vai a hoàng hớt hải bước vào :
- Lão gia có sao không ?
Lý Duy Năng nói :
- Rất may là vừa hoàn tất việc phóng châm và vừa ngủ yên thì chuyện xảy ra.
Cổ Thiên Khải vừa lau kim vừa nói :
- Phóng kim trục độc mà lão trang chủ ngủ ngon như thế là triệu chứng tốt, xin cứ để ngủ yên đừng kinh động.
Bước lại gần thấy hÆ¡i thở cá»§a Lý Quang Trí Ä‘iá»u hòa đúng thư thái cá»§a ngưá»i Ä‘ang ngá»§ ngon giấc. Trầm Di Nương thở phào nhẹ nhõm.
Lý Duy Năng tra kiếm vào vá» dùng vải quấn ba mÅ©i phi tiêu mà “kẻ địch†vừa ám toán, hắn nhìn vào mÅ©i phi Ä‘ao óng ánh chất độc giả bá»™ căm há»n :
- Hừ, thật là tàn nhẫn, chúng phóng phi tiêu mà tẩm độc như thế này thì quả là quyết hại gia gia...
Ngay lúc đó thì một tên tỳ nữ hớt hải bước vào cúi đầu thưa với Lý Duy Năng :
- Bẩm đại công tử, Phó tổng quản bị thương nặng lắm, hiện hôn mê bất tỉnh.
Lý Duy Năng gật đầu :
- Ta mới vừa nghe rồi, ta sẽ ra ngay.
Tên tỳ nữ cúi đầu bước trở ra ngoài Lúc đó Cổ Thiên Khải đã thu xong vật dụng, Lý Duy Năng bước tới vòng tay :
- Xin phiá»n Cổ tiên sinh đến xem dùm thương thế cá»§a Dương phó tổng quản.
Cổ Thiên Khải vòng tay nói với Trầm Di Nương :
- Lý Trang chủ có thể sẽ ngủ đến một hai tiếng đồng hồ và khi thức dậy bụng sẽ đói cồn cào vậy phu nhân cứ cho ăn uống tự nhiên không sao cả.
Trầm Di Nương vòng tay đáp lễ :
- Äa tạ tiên sinh.
Lý Duy Năng nói :
- Trong lúc gian nhân hành thích thì gia gia đã ngủ say, xin Di Nương đừng nói lại, kẻ địch dám đến đây ban ngày hành thích là đã xem Lý gia trang nầy không còn ai nữa nhưng xin Di Nương cứ yên lòng sau khi đỠđèn tôi sẽ cho tứ hổ tướng đến phía sau canh phòng nghiêm ngặt.
Và quay sang Cổ Thiên Khải hắn nói luôn :
- Xin phiá»n Cổ tiên sinh xem dùm Dương phó tổng quản.
- - [ - - Vì giữa ban ngày mà “kẻ địch†lá»™ng hành nên Khang Văn Huy đã phái hÆ¡n hai mươi bá»n dÅ©ng sÄ© nai nịt hẳn hòi canh phòng ná»™i sảnh.
Lý Duy Năng đưa Cổ Thiên Khải và Nghiêm Tú Hiệp đến thư phòng thì nơi đây đã bố trí hẳn hòi, sự canh phòng đã được Khang Văn Huy bố trí cẩn mật.
Nghiêm Tú Hiệp khẽ gật đầu :
- Bắc Lý gia liệt vào Tứ Äại Thế Gia cá»§a võ lâm quả thật không phải ngoa...
Lý Duy Năng vừa bước vào thư phòng thì Tổng quản Khang Văn Huy đã bước ra nghinh tiếp đón ngay :
- Phó tổng quản bị thương khá nặng, từ nãy giá» hôn mê bất tỉnh, thuá»™c hạ đã cho khiêng dá»i đến thư phòng để chá» lịnh đại công tá»­.
Lý Duy Năng gật đầu :
- Hay lắm.
Khang Văn Huy vẫy tay, tên thư đồng Thanh Hồng lập tức gài chặt cửa.
Lý Duy Năng vòng tay vái Cổ Thiên Khải và Nghiêm Tú Hiệp :
- Tệ trang lâm nguy vì kẻ địch, nếu không có nhị vị chắc đã không còn, xin nhị vị nhận một lạy...
Nghiêm Tú Hiệp và Cổ Thiên Khải lật đật bước tới nắm tay Lý Duy Năng :
- Xin Äại công đừng làm như thế, đây tuy là ná»™i tình cá»§a Bắc Lý nhưng sá»± thật thì vẫn là công chuyện chung cá»§a toàn thể võ lâm, công tá»­ không nên thái quá.
Cổ Thiên Khải nói :
- Chuyện phải tiến hành cho thật gấp, xin đại công tử hãy bỠquả những chuyện khách sáo.
Nghiêm Tú Hiệp gật đầu :
- Cổ tiên sinh nói phải đấy, xin đại công tử cho tiến hành ngay.
Lý Duy Năng gật đầu :
- Khang Tổng quản đã chuẩn bị chu đáo rồi chứ ?
Khang Văn Huy nói :
- Thuộc hạ đã xắp xếp đâu đó xong xuôi...
Lý Duy Năng vòng tay nói với Cổ Thiên Khải :
- Xin phiá»n Cổ tiên sinh giúp cho.
Cổ Thiên Khải gật đầu :
- Vâng xin đại công tử bắt đầu.
Ba ngưá»i Ä‘i thẳng vào trong.
Äấy không phải là thư phòng mà là má»™t gian mật thất , bình thá»i Lý Quang Trí dùng để tÄ©nh toa. vận công đồng thá»i thì khi xảy ra chuyện gì thì nÆ¡i đây cÅ©ng là nÆ¡i mà ông ta bàn luận kế sách vá»›i những ngưá»i thân tín.
Lúc bấy giá» bên trong đã lên đèn , chính giữa có má»™t chiếc ghế bên cạnh có má»™t ngá»n đèn thật tá» và má»™t chiếc gương khá lá»›n.
“Dương Sĩ Kiệt†giả đang bị trói ghịt khuỷu tay trên chiếc ghế ấy.
Và hắn vẫn còn nhắm mắt hôn mê. Hai bên có hai tên đại hán cầm cương đao sáng chói canh phòng.
Vừa đến nơi thì Cổ Thiên Khải đã lấy đồ nghỠra lau sạch sẽ cho gương mặt tên bị trói. Hắn trở lại bộ mặt thật của một trung niên đại hán có làn da trắng trẻo.
Tất cả ngồi vào chung quang, Lý Duy Năng ra lệnh :
- Khang Tổng quản hãy giải huyệt cho hắn.
Khang Văn Huy đứng lên giải huyệt và lui lại đứng phía sau lưng hắn.
Tên đại hán được giải khai huyệt đạo, hắn mở choàng mắt ra và nhìn thẳng vào Lý Duy Năng gắt giá»ng :
- Năng nhi, tại sao con lại có thái độ với cha như thế ?
Tự nhiên là hắn không ngỠgương mặt của mình đã bị hiện nguyên hình.
Lý Duy Năng lạnh lùng không thèm nói lá»i nào.
Khang Văn Huy gằn giá»ng :
- Thất phu hãy câm miệng lại.
Tên đại hán quay lại nhìn Khang Văn Huy giận dữ :
- Khang Văn Huy, từ bấy lâu nay lão phu đãi ngươi không bạc thế sao bá»n ngươi lại âm mưu tạo phản ?
Khang Văn Huy gằn giá»ng :
- Công chuyện của bằng hữu đã lộ ra rồi, hãy cứ thật khai ra là tốt hơn cả.
Tên đại hán rít giá»ng :
- Ta là Lý Quang Trí...
Lý Duy Năng đứng phắt lên, thanh kiếm đã tuốt ra khá»i vá». MÅ©i kiếm rung ring chỉ ngay giữa mặt tên đại hán :
- Khốn nạn, ngươi mà nói thêm một tiếng nữa là ta sẽ chém bay đầu......
Khang Văn Huy lật đật ngăn lại :
- Xin đại công tử bớt giận, tên khốn khiếp này đã vào tay ta nhất định là hắn phải cung chiếu. Xin công tử cứ để cho thuộc hạ nói chuyện với hắn.
Lý Duy Năng tra kiếm vào vỠtừ từ ngồi xuống mặt hầm hầm :
- Nếu nó còn ăn nói hàm hồ thì hãy lăng trì nó cho ta.
Khang Văn Huy bước lại xoay tấm gương rá»i thẳng vào mặt tên đại hán và nói:
- Xin bẳng hữu hãy nhìn vào tôn dung để rồi nên có một thái độ phải chăng vì một khi đã hiện rõ nguyên hình rồi thì mình phải giữ đúng vai trò.
Tên đại hán khẽ nhìn vào tấm gương và hắn gần như run bắn ngưá»i lên nhưng chỉ qua má»™t lúc, hắn quay lại trừng mắt nhìn thẳng vào mặt Cổ Thiên Khải :
- Tên hỠCổ, có phải là do thủ đoạn của nhà ngươi không ?
Cổ Thiên Khả cưá»i há» há» :
- Vâng, lão phu vâng lệnh Nghiêm Äại Hiệp đặc biệt tá»›i đây chỉ đơn thuần vá» má»™t chuyện ấy thôi.
Tên đại hán nghiến răng :
- Tốt lắm, nhưng rồi các ngươi định làm gì ta chứ ?
Khang Văn Huy nói :
- Cái đó còn tùy thuộc vào thái độ của các hạ có thành khẩn hay không đã.
Tên đại hán quay qua nói với Lý Duy Năng :
- Lý Duy Năng, ngươi đừng quên rằng cha cá»§a ngươi hãy còn trong bàn tay cá»§a bá»n ta đấy nhé.
Lý Duy Năng giận lắm nhưng cố dằn không nói má»™t lá»i nào...
Khang Văn Huy mỉm cưá»i :
- Chuyện đó không nhá»c đến bằng hữu phải lo nghÄ© tá»›i, má»™t khi đã hành động thì chúng tôi đã có kế hoạch sẵn sàng và bây giá» chuyện bằng hữu nên lo chính là chuyện cá»§a bằng hữu đây.
Tên đại hán cưá»i gằn :
- Các ngưá»i mong từ lá»— miệng cá»§a ta thốt ra những lá»i các ngưá»i muốn biết, đó thật là má»™t chuyện trong má»™ng...
Khang Văn Huy vẫn cưá»i :
- Cho dù da thịt của bằng hữu có là sắt thép thì chúng tôi ở đây vẫn có thừa lửa để nung chảy ra như nước.
Tên đại hán nhướng mày :
- Các ngưá»i muốn dùng đến cá»±c hình đấy à ?
Khang Văn Huy cưá»i nói :
- Thiên Thu Trang từ xưa đến nay vẫn được tiếng nhân nghÄ©a, đồng thá»i cÅ©ng nổi danh là lò nấu thép đối vá»›i địch nhân, bằng hữu muốn nói chuyện đàng hoàng thì chúng tôi không bao giá» thất lá»…, nhưng nếu bằng hữu muốn thá»­ thì ở đây chúng tôi rất sẵn sàng.
Tên đại hán mỉm cưá»i như để hắn đắn Ä‘o và hắn vùng cắn răng thật mạnh.
Cổ Thiên Khải bật cưá»i :
- Thiên cổ gian nan duy nhất tử , cái chết tuy nghe thì rất dễ nhưng thật sự muốn chết cũng đâu phải là chuyện mà mình muốn bao giỠcũng được ?
Vừa nói ông ta vừa xoè tay để cho tên đại hán nhìn thấy một viên thuốc nhỠmàu đen.
Tên đại hán mở mắt tròn xoe nhìn chầm chậm vào mặt của Cổ Thiên Khải.
Cổ Thiên Khải mỉm cưá»i :
- Cứu sống má»™t mạng ngưá»i còn hÆ¡n dá»±ng bảy cấp Phù Äồ , lão phu rất biết thá»§ Ä‘oạn cá»§a NgÅ© Phượng Môn đối vá»›i thuá»™c hạ, bất cứ ngưá»i gian tế nào cá»§a chúng Ä‘á»u có cÅ©ng có má»™t hoàn thuốc nhét vào trong má»™t chiếc răng. Nó là vật để bảo toàn cÆ¡ sÆ¡ má»™t khi bị bắt, cho nên chỉ bằng má»™t cái nhấc tay mà có thể mà có thể hÆ¡n dá»±ng bảy cái tháp phật thì tại sao lão phu lại chẳng làm chứ ?
Tên đại hán hét lớn :
- Lão thất phu, thủ đoạn của ngươi quả thật là tàn nhẫn......
Cỗ Thiên Khải cố tạo một bộ mặt ngạc nhiên :
- Uûa sao bằng hữu lại dùng lá»™n đối tượng như thế ? Vì bảo toàn kế ác cá»§a mình NgÅ© Phượng Môn đã không ngại ngùng ban cái chết thảm khốc cho những ngưá»i thuá»™c hạ thân tín bằng những viên thuốc độc cá»±c mạnh, còn lão phu làm việc không công là tìm cách thu những viên thuốc giết ngưá»i ấy, thế sao bằng hữu lại không gá»i há» là tàn nhẫn mà lại nhè lão phu.
Tên hán tử nghiến răng cúi mặt nín thinh...
Khang Văn Huy cưá»i :
- Bây giá» thì những trò ảo thuật Ä‘á»u đã hết rồi, vậy chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng vá»›i nhau được chứ ?
Tên đại hán im lặng một lúc khá lâu rồi ngẩng mặt lên :
- ÄÆ°á»£c rồi, các ngươi muốn há»i gì thì cứ há»i Ä‘i.
Khang Văn Huy mỉm cưá»i :
- Các hạ là thá»§ hạ cá»§a Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ vậy thì câu chuyện trước tiên nên nói vá» lá»±c lượng cá»§a há».
Tên đại hán nói :
- Má»—i má»™t lệnh kỳ gồm có bốn ngưá»i Há»™ kỳ Há»™ pháp và bốn võ sÄ© , má»—i đội gồm hai mươi bốn tên , dưới sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a má»™t ngưá»i Äá»™i trưởng.
Khang Văn Huy há»i :
- Các hạ đảm nhiệm chức vụ gì trong Thanh Kỳ Lệnh ?
Tên hán tử nói :
- Hộ Kỳ Hộ Pháp.
Khang Văn Huy cưá»i :
- Như vậy chức vụ của bằng hữu cũng khá cao đấy chứ. Nhưng không biết danh hiệu là chi nhỉ ?
Tên đại hán đáp cộc lốc :
- Trương Gia Xương.
- Trương bằng hữu, trong tệ trang cá»§a chúng tôi còn có bao nhiêu ngưá»i tàng ẩn cá»§a NgÅ© Phượng Môn nữa ?
Trương Gia Xương lắc đầu :
- Tại hạ má»›i đến đây khoảng ba tháng trước và chỉ biết làm nhiệm vụ giả ngưá»i nằm trên giưá»ng bệnh chứ không được quyá»n biết sang chuyện khác.
Khang Văn Huy nói :
- Các hạ đã giả mạo làm Trang chá»§ cá»§a chúng tôi thì tá»± nhiên phải là ngưá»i phụ trách công việc trong tệ trang chứ còn ai nữa ?
Trương Gia Xương nói :
- Ká»· luật cá»§a bản môn, những ai đảm nhiệm má»™t công việc gì thì chỉ biết ná»™i công việc đó, nếu tò mò sang công việc cá»§a ngưá»i khác coi như bị ghép vào tá»™i phản và tá»™i đó được coi là nặng nhất vì thế nên bất cứ ai cÅ©ng không dám tò mò.
Khang Văn Huy gật gật đầu :
- Như vậy ngưá»i chá»§ sá»­, ngưá»i chỉ huy công việc cá»§a NgÅ© Phượng Môn tại gia trang này là ai ?
Trương Gia Xương nói :
- Cái đó... cái đó thì tôi không làm sao biết được...
Khang Văn Huy cau mặt :
- Các hạ không chịu nói Ä‘iá»u đó à ?
Trương Gia Xương nói :
- Ta chỉ biết những gì thuộc phạm vi ta biết được, còn những gì nằm ngoài nhiệm vụ thì chẳng những ta mà không ai biết cả.
Khang Văn Huy há»i :
- Thế thì ai liên lạc với bằng hữu ?
Trương Gia Xương ngập ngừng nhưng cuối cùng hắn nói bằng giá»ng cả quyết :
- Không có ai cả.
Khang Văn Huy cưá»i xoà :
- Không ai liên lạc thì làm sao mà thi hành nhiệm vụ ? Như vậy là bằng hữu không muốn nói chứ không phải là không biết.
Trương Gia Xương nói :
- Những gì biết thì ta đã nói hết rồi, còn lại dù muốn nói cũng không biết sao mà nói.
Khang Văn Huy gật đầu :
- ÄÆ°á»£c rồi, vậy thì bằng hữu hãy cho biết Tổng đàn cá»§a NgÅ© Phượng Môn ở tại đâu ?
Trương Gia Xương nói :
- Ta đảm nhiệm má»™t chức vụ rất thấp trong má»™t Lệnh Kỳ, căn cứ cá»§a Tổng đàn là chuyện cÆ¡ mật trá»ng đại, trừ Lệnh Chá»§ ra ngưá»i trong má»™t Lệnh Kỳ không ai được biết.
Khang Văn Huy há»i :
- Thế còn Tổng phân đàn Giang Nam đóng ở đâu ?
Trương Gia Xương nói :
- Phân đàn chủ Giang Nam đi đó đi đây không nhất định vì thế không có căn cứ chính thức của Tổng phân đàn, cứ phân đàn chủ đi đến đâu thì coi như Tổng phân đàn ở đó.
Khang Văn Huy nhướng mắy :
- Cứ như thế thì bằng hữu coi như không biết gì nữa cả ?
Trương Gia Xương gật đầu :
- Äúng như thế.
Lý Duy Năng cau mặt :
- Hắn đã không chịu nói thì khá»i cần phải há»i nữa...
Bốn tiếng “khá»i cần phải há»i†cá»§a Lý Duy Năng có nghÄ©a là cứ dùng đến cá»±c hình, nhưng ngay khi ấy thì Cổ Thiên Khải đã đưa tay ra hiệu :
- Như thế kể ra cũng được rồi, xin đại công tử cứ để yên cho hắn, chúng ta cứ dùng cơm rồi sẽ hay sau.
Lý Duy Năng hiểu ý ra lệnh cho Khang Văn Huy cho ngưá»i canh giữ rồi cùng má»i Cổ Thiên Khải và Nghiêm Tú Hiệp đến phòng ăn.
Bữa cÆ¡m dá»n ra tuy có đủ thức nhắm hẳn hòi nhưng cả chá»§ lẫn khách không má»™t ai uống rượu, há» cắm cúi ăn và chỉ nói chuyện rì rào nho nhá» và sau bữa ăn Nghiêm Tú Hiệp, Cổ Thiên Khả được má»i vào phòng riêng nghỉ ngÆ¡i, riêng Lý Duy Năng thay đồ Ä‘i thẳng lên lầu.
Hai tên tỳ nữ Xuân Lan, Xuân Mai vừa thấy đã vội cúi đầu chào :
- Äại công tá»­ đã đến chúng tôi xin vào bẩm báo.
Lý Duy Năng khoát tay :
- Khá»i cứ để mặc ta.
Khác hÆ¡n thưá»ng lệ hắn không chá» bẩm báo giữ lá»… mà cứ thế Ä‘i sồng sá»™c Ä‘i thẳng vào phòng. Nhưng hai tên tỳ nữ vẫn cứ theo sau và giá»ng nói chúng nói lá»›n :
- Vâng, xin đại công tử cứ xô cửa, cửa không có gài chốt.
Tự nhiên, Lý Duy Năng thừa hiểu đó là một lối thông báo, hắn làm thinh xô cửa bước vào.
Trong phòng rất yên tịnh, Lý Quang Trí đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, còn Trầm Di Nương đang quay mặt vào trong bàn trang điểm kẻ lại vành mũi, hình như bà ta cũng vừa mới ăn cơm xong.
Nghe tiếng hai con tỳ nữ bên ngoài, Trầm Di Nương nhìn vao trong kiếng thấy Lý Duy Năng bèn vá»™i đứng dậy mỉm cưá»i :
- Äại công tá»­ dùng cÆ¡m chưa ?
Lý Duy Năng đáp :
- Vâng, vừa mới ăn xong.
Lý Quang Trí cựa mình mở mắt.
Lý Duy Năng bước lại há»i nhá» :
- Gia gia nghe có khoẻ hơn không ?
Lý Quang Trí gật gật đầu :
- À ... à...
Trầm Di Nương cưá»i nói :
- Lão gia đã khoẻ, vừa rồi đã có dùng lưng lưng một bát cơm.
Lý Quang Trí lừ mắt ra hiệu và vá»— nhẹ lên mép giưá»ng :
- Năng nhi, hãy ngồi tạm ở đây.
Tá»± nhiên Lý Duy Năng biết ngay ngồi như thế là để án mắt Trầm Di Nương, nên hắn ngồi xuống ngay và há»i :
- Gia gia nghe trong ngưá»i như thế nào sau khi Cổ tiên sinh phóng châm ?
Lý Quang Trí đáp :
- Cổ tiên sinh quả là bậc thần y, sau khi phóng châm bây giỠtrong mình gia gia nghe khoẻ hẳn, đúng là thần y.
Lý Quang Trí lập Ä‘i lập lại hai tiếng “ thần y†nhiá»u ý nghÄ©a.
Và ông ta vùng đưa tay bụm miệng ho mấy tiếng rồi quay lại bảo Trầm Di Nương :
- Duyên Ỷ, hãy rót cho ta chén nước.
Trầm Di Nương ứng tiếng và quay vào phòng kế bên lấy bình trà...
Dáng Ä‘i cá»§a Trầm Di Nương thật yểu Ä‘iệu nhưng cÅ©ng rất nhanh nhẹn, nhưng dù nhanh nhẹn đến đâu, thì khi quay ra hai “cha con†Lý Duy Năng cÅ©ng đã trao đổi xong những câu cần thiết ,tá»± nhiên há» nói chuyện vá»›i nhau bằng phương pháp “truyá»n âm nhập mậtâ€.
Nhất định là Trầm Di Nương không há» hay biết và cÅ©ng không há» chú ý , bà ta bưng chén nước bước lại dịu giá»ng :
- Lão gia nhấp chút nước cho đỡ khô cổ......
Lý Duy Năng đứng lên :
- Trầm Di Nương.
Mặt hắn đầm đầm và giá»ng nói khô khốc cá»§a hắn làm cho Trầm Di Nương hÆ¡i giật mình :
- Äại công tá»­ có chuyện chi ?
Chớp tia mắt như điện lạnh, Lý Duy Năng nói thật chậm :
- Vừa rồi ở đây có bắt được một tên gian tế.
Trầm Di Nương cố trấn tÄ©nh mỉm cưá»i :
- May quá, có phải tên thích khách ấy không ?
Giá»ng nói hết sức tá»± nhiên và thái độ Trầm Di Nương như không quan tâm mấy đến chuyện ấy.
Lý Quang Trí gật đầu :
- Năng nhi hãy nói tiếp thử nghe.
Lý Duy Năng nói :
- Bắt được một tên không phải là thích khách mà là gian tế trong gia trang chúng ta.
Trầm Di Nương vẫn mỉm cưá»i :
- Trong gia trang chúng ta mà có gian tế à ? Bá»n chúng là ai thế ? Có phải là NgÅ© Phượng Môn không ?
Lý Duy Năng nói :
- Tên gian tế ấy không chịu nổi cực hình của Khang Tổng quản nên đã cung chiêu.
Trầm Di Nương lừ mắt vá» phía Lý Quang Trí và há»i :
- Hắn đã cung chiêu những gì ?
Lý Duy Năng nói :
- Hắn đã thừa nhận là ngưá»i cá»§a Thanh Kỳ Lệnh, hắn cho biết vốn là ngưá»i có chức vụ kháù cao trong Thanh Kỳ Lệnh và hắn cho biết luôn cả ngưá»i chỉ huy ổ gian tế trong nhà này.
Trầm Di Nương vẫn thản nhiên :
- Hắn chỉ ai thế ?
Lý Duy Năng nói :
- Hắn cung chiêu nhưng tôi không tin lắm, muốn há»i lại Trầm Di Nương cho kỹ.
Trầm Di Nương bây giỠmới có phần đổi sắc, bà ta liếc nhanh vỠphía Lý Quang Trí và đưa tay khẽ vuốt làn tóc mai :
- Há»i tôi à ?
Liếc Lý Quang Trí một lần nữa và Trần Di Nương tiếp:
- Äại Công Tá»­ muốn há»i chi ?
Tay của Trần Di Nương lại đưa lên vuốt vuốt làn tóc mai, hành động này liên tiếp hai lần, không nói cũng đủ biết đó là ám hiệu
Tài sản của phongvan15

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #33  
Old 07-08-2008, 02:27 AM
phongvan15
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hồi 33

Sáu Năm Mai Phục



Lý Duy Năng nhìn thẳng vào mặt Trầm Di Nương, hắn đã cố kéo dài cái nhìn nghiêm khắc ấy và một lúc sau mới nói :
- Hắn bảo là ...
Hắn vừa mới nói tới đó thì nhanh như chớp, Lý Quang Trí vung tay điểm ngay vào huyệt đạo......
Lý Duy Năng tái mặt từ từ khụy xuống......
Lý Quang Trí hắt má»n đứng dậy :
- Chúng ta phải làm sao ?
Trầm Di Nương nhìn Lý Duy Năng cưá»i sằng sặc :
- Äại công tá»­ không ngỠà ?
Bà xỉa ngón tay vào trán Lý Duy Năng và cưá»i cưá»i nói tiếp :
- Tại vì công tá»­ là chú bé má»›i há»c đòi dợm bước giang hồ nên hãy còn ngu lắm.
Từ trước đến nay, đã sáu năm qua, vá» làm vợ cá»§a Lý Quang Trí, Trầm Duyên á»¶ đã giấu mình thật khéo không ai có thể nhìn vào dáng cách yểu Ä‘iệu như thế mà có thể biết cô ta là ngưá»i am hiểu võ công, chính Tiên Nhân Chưởng Lý Quang Trí là con ngưá»i từng trải giang hồ cÅ©ng không sao mà phát giác được......
Không ai có thể ngỠđược rằng Trầm Duyên á»¶ là ngưá»i cá»§a NgÅ© Phượng Môn đưa vào làm gian tế chịu đựng suốt cả mấy năm trá»i má»›i bắt đầu sá»­ sá»± .. Lý Duy Năng bị khống chế huyệt đạo tuy không cá»­ động được nhưng đôi mắt cá»§a hắn vẫn trừng trừng như muốn nuốt sống đối phương.
Trầm Duyên Ỷ quay sang bảo Lý Quang Trí giả :
- Ngươi hãy mang tên Lý Duy Năng và ta sẽ bảo hai đứa nó vào trợ giúp.
Lý Quang Trí giả nói :
- Trong gia trang chắc chắn là có bố trí đỠphòng, làm sao có thể mang Lý Duy Năng đi được ?
Trầm Duyên Ỷ nói :
- Hắn là ngưá»i mà Tổng phân đàn rất cần dùng, bất cứ giá nào cÅ©ng phải mang Ä‘i.
Lý Quang Trí giả vòng tay :
- Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Trầm Duyên Ỷ vỗ tay hai cái, hai tên tỳ nữ Xuân Lan, Xuân Mai từ ngoài cửa ứng tiếng chạy vào :
- Phu nhân có chi dạy bảo ?
Nhưng thoáng thấy tình hình,hai tên tỳ nữ vội đổi cách xưng hô :
- Thuộc hạ xin tham kiến Thị giả.
Trầm Duyên Ỷ dặn dò :
- Phải lập tức lìa khá»i nÆ¡i này, các ngươi phải theo ta.
Lý Duy Năng vụt cưá»i ha hả :
- Äi đâu mà vá»™i thế ?
Vừa nói vừa tung mình dậy vung tay điểm tới......
Biến động thình lình làm cho Trầm Duyên Ỷ mất cả bình tĩnh cố hữu, nàng nhảy tránh ra sau và thét lớn :
- Hãy vây hắn lại cho ta.
Lý Duy Năng nhanh như chá»›p vụt quạt ra và cưá»i nhạt :
- Yêu phụ, ngày cùng của ngươi đã đến rồi......
Trầm Duyên á»¶ không nói má»™t lá»i nào, nàng rút phăng thanh nhuyá»…n kiếm trong mình ra vung lên vùn vụt.
Hai ngưá»i thi triển khinh thân giao chiến ác liệt, trận chiến chỉ trong nháy mắt đã thấy toàn những tuyệt chiêu......
Hai tên tỳ nữ đã rút nhanh hai thanh kiếm, nhưng ngay khi đó thì Lý Quang Trí đã nhẩy tá»›i sát bên Xuân Mai thấp giá»ng :
- Hãy giữ chặt cửa, trao thanh kiếm cho ta.
Xuân Mai trao kiếm và lui lại, nhưng nàng vừa mới quay mình thì thấy thân thể tê rần ngã chúi xuống đất...
Xuân Lan chưa kịp ứng phó thì bàn tay của Lý Quang Trí giả đã chĩa đúng vào đại huyệt, cô ả chỉ kịp kêu lên được một tiếng rồi cũng ngã luôn.
Trầm Duyên Ỷ hớt hải la lên :
- Trương Gia Xương......
Lý Quang Trí giả cưá»i ha hả :
- Không phải, Dương Sĩ Kiệt đấy chứ !
Trầm Duyên Ỷ mất thần vừa đánh vừa lui ra cửa.
Nhưng Dương SÄ© Kiệt trong lá»›p Lý Quang Trí giả lại nhanh hÆ¡n, hắn đã hoành ngang lưỡi kiếm chặn ngay giữa cá»­a cưá»i ha hả :
- Ta khuyên nàng hãy mau bỠthanh kiếm đầu hàng thì may ra còn giữ được sinh mạng lâu dài......
Trầm Duyên Ỷ không nói thêm nửa tiếng, thanh kiếm trên tay nàng quả nhiên lợi hại, xứng đáng là một Thị giả của Ngũ Phượng Môn.
Nhưng trong tình thế gãy mất cả hai tay chân bá»™ hạ nên không thể nào tung hoành được, hÆ¡n nữa khi thấy Lý Duy Năng càng đánh càng bén rát, nàng vá»™i nhảy lên và bàn tay trái tung ra má»™t lượt bảy ngá»n liá»…u Ä‘iệp phi Ä‘ao...
Aùnh sáng cá»§a ám khí rợp trá»i...
Lý Duy Năng cưá»i nhạt :
- Những trò múa rối ấy thì thấm vào đâu...
Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngÅ©i, cánh quạt từ trong tay hắn khoa lên, bảy ngá»n liá»…u Ä‘iệp phi Ä‘ao rÆ¡i xuống như lá rụng...
Và trong phút mất thần, thanh nhuyễn kiếm của nàng chưa kịp vung lên thì sống quạt của Lý Duy Năng đã tới...
Soảng...
Thanh kiếm quặt ngang và rơi xuống đất, cổ tay Trầm Duyên Ỷ tê rần...
Lý Duy Năng thu quạt lại cưá»i :
- Trầm Duyên Ỷ , ngươi còn gì nói nữa không ?
Dương SÄ© Kiệt xốc ngang lưỡi kiếm chận sát ngoài cá»­a, giá»ng hắn hầm hầm :
- Trầm Duyên á»¶, cho dù ngươi có tài ba cách mấy, cho dù nàng có thoát được xuống thanh lâu này thì dưới kia NgÅ© Hổ Tướng và Khang Tổng quản cÅ©ng Ä‘ang chá» sẵn.Tốt hÆ¡n hết là biết Ä‘iá»u cúi nhận may ra thiên hạ còn rá»§ chút lòng thương.
Trầm Duyên Ỷ quắc mắt :
- Lý Duy Năng, ngươi nên nhớ rằng cha của ngươi còn nằm trong bàn tay sinh sát của Ngũ Phượng Môn đấy nhé.
Lý Duy Năng cưá»i nhạt :
- Ngươi khá»i phải lo vá» chuyện đó, hãy lo vá» bản thân cá»§a mình là hÆ¡n.
Trầm Duyên á»¶ vụt cưá»i khanh khách :
- Tá»± nhiên ta phải lo vá» ta chứ nhưng có Ä‘iá»u cha con cá»§a ngươi ngu quá, nếu thông minh thì đâu có đến ngày hôm nay...
Äôi mắt cá»§a Trầm Duyên á»¶ chợt long lên má»™t cách dá»… sợ , đôi mắt dị thưá»ng ấy làm cho Dương SÄ© Kiệt thoảng thốt la lên :
- Äại công tá»­......
Nhưng Trầm Duyên á»¶ vụt nhếch môi cưá»i, từ trong khoé miệng nàng má»™t dòng máu Ä‘en bầm ứa ra và da mặt nàng từ từ tái lại......
Lý Duy Năng trố mắt nhích lên thì ngưá»i đàn bà há» Trầm cÅ©ng đã từ từ ngã xuống...
Dương Sĩ Kiệt trừng mắt :
- Äá»™c dược !
Lý Duy Năng gật đầu :
- Äúng đó là ân huệ cuối cùng cá»§a NgÅ© Phượng Môn nhưng thôi hãy để cho bà ta yên ổn.
Hai tiếng bà ta và thái độ của Lý Duy Năng đã nói lên chút tình cảmsáu năm qua...
Cho dù nàng vào đây mục đích là để phá tan lá»±c lượng Bắc Lý, phá tan sá»± nghiệp cá»§a cha chàng nhưng ít nhất trong sáu năm dài dẵng đó, ngừơi đàn bà này vẫn trên danh nghÄ©a là vợ kế cá»§a Lý Quang Trí, ít nhất cÅ©ng Ä‘em lại cho cha chàng những phút yên vui trong tuổi xế chiá»u, chàng phải để cho bà ta chết trong yên ổn...
Quay vỠphía hai tên nữ tỳ Lý Duy Năng hậm hực :
- Hai tên này sống cũng chỉ vô ích...
Cánh quạt trong tay hắn vung lên điểm nhanh vào tử huyệt...
Và quay lại Dương Sĩ Kiệt, Lý Duy Năng nói nhanh :
- Chúng ta đi thôi.
Hai ngưá»i vừa xuống khá»i thang lầu thì đã có Khanh Văn Huy chá»±c sẵn :
- Äại công tá»­, sá»± tình có đúng như dá»± Ä‘oán không ?
Lý Duy Năng gật đầu :
- Quả đúng chúng là ngưá»i ẩn tàng cá»§a NgÅ© Phượng Môn.
Và Lý Duy Năng há»i luôn :
- Cổ tiên sinh đâu ?
Khang Văn Huy nói :
- Cổ tiên sinh và Nghiêm Tú Hiệp đã ở bên phòng.
Lý Duy Năng bước qua vòng tay nói :
- Äa tạ sá»± chỉ giáo cá»§a tiên sinh, sá»± tình quả đúng như tiên sinh tiên liệu.
Cổ Thiên Khải mỉm cưá»i :
- Äại công tá»­ quá khen. Thá»±c tình thì chuyện này chính Khang Tổng quản cÅ©ng đã nghi ngá» trước.
Khang Văn Huy nói :
- Nghi ngỠthì có, quyết đoán thì không, vả lại tại hạ cũng không thể có được kế hoạch lột mặt nạ của chúng như thế.
Dương SÄ© Kiệt bước tá»›i há»i :
- Kính thưa tiên sinh, chẳng hay thuốc tẩy dị dung này có khó lắm không, nếu được thì tại hạ xin tá»± làm để khá»i mất công đến tiên sinh.
Cổ Thiên Khả cưá»i :
- Không có gì khó lắm đâu.
Ông ta lấy một hoàn thuốc ra và nói tiếp :
- Phó Tổng quản dùng khăn thấm nước chà xát lên mặt là sạch ngay.
Và quay sang Lý Duy Năng ông ta há»i luôn :
- Äại công tá»­, bây giỠđã gần hết canh má»™t rồi, chúng ta nên theo kế hoạch tiến hành cho sá»›m.
Lý Duy Năng bảo Khanh Văn Huy :
- Khang Tổng quản cho ngưá»i gá»i Thu Nguyệt đến ngay Ä‘i.
Khang Văn Huy nói :
- Vâng, thuá»™c hạ đã cho ngưá»i gá»i cô ta rồi.
Một lát sau, một cô gái khoảng , tuổi bước vào, nàng cúi đầu thật thấp trước mặt Lý Duy Năng :
- Tỳ nữ tham kiến đại công tử.
Lý Duy Năng vẫy tay :
- Nguyệt tá»· tá»· hãy đứng dậy, đừng quá trá»ng lá»… như vậy.
Thu Nguyệt đứng lên khẽ há»i :
- Chẳng hay công tá»­ có Ä‘iá»u chi dạy bảo ?
Lý Duy Năng nghiêm giá»ng :
- Tuy là tỳ nữ cá»§a mẹ tôi nhưng tôi xem tá»· tá»· gần như là nhÅ© mẫu, vì thế sau khi mẹ tôi mất rồi, tôi má»›i giao việc quản đốc tất cả những tôi tá»› trong nhà này cho tá»· tá»·, Ä‘iá»u đó chắc tá»· tá»· biết chứ ?
Thu Nguyệt hình như không hiểu chuyện nghiêm trá»ng như vậy nên nàng có vẻ sợ sệt:
- Vâng tỳ nữ rất biết công tử và lão gia chiếu cố, nên tỳ nữ sẽ cố hết sức mình mong đáp ân sâu...
Lý Duy Năng biết Thu Nguyệt hiểu lầm nên hắn vá»™i mỉm cưá»i :
- Không không, tá»· tá»· đừng hiá»u lầm, sở dÄ© tôi nói như thế là chứng tá» lòng tin tưởng cá»§a ngưá»i trong gia trang này đối vá»›i tá»· tá»·, Ä‘iá»u mà tôi muốn biết là từ sau ngày mẹ tôi mất, vá» phương diện võ công tá»· tá»· có ôn luyện thưá»ng như trước nữa không ?
Thu Nguyệt mỉm cưá»i e thẹn :
- Vì ngoài giỠlàm việc không có chuyện gì khác nữa vả lại cũng muốn cho cơ thể tráng kiện nên tỳ nữ vẫn tập luyện luôn.
Lý Duy Năng cưá»i :
- Hình như lúc mẹ tôi còn sinh tiá»n, trình độ khinh công cá»§a tá»· tá»· cÅ©ng đã khá lắm rồi phải không?
Thu Nguyệt cúi mặt :
- Vâng nhỠphu nhân thương tình nên tận tâm dạy bảo...
Nàng ngập ngừng há»i lại :
- Nhưng chẳng hay... ?
Lý Duy Năng ngắt lá»i :
- Gia đình tôi không may gặp nhiá»u tai biến, nên nhá» Khang Tổng quản má»i tá»· tá»· đến đây muốn nhá» tá»· tá»· giúp cho vài chuyện.
Thu Nguyệt lại cúi đầu :
- Vâng, ân đức cá»§a gia chá»§ đối vá»›i tiểu tỳ không làmsao kể hết , nếu may ra có được ít nhiá»u đáp tạ thì quả là ý nguyện bình sinh.
Lý Duy Năng gật đầu :
- Như thế là tốt lắm rồi, vậy bây giỠtỷ tỷ hãy ở lại đây, công chuyện sẽ có Khang Tổng quản cùng chung lo liệu.
Thu Nguyệt vòng tay :
- Tiểu tỳ xin tuân mạng.
Lý Duy Năng vẫy tay, hắn cùng Dương Sĩ Kiệt hối hả đi ra...
- - [ - - Khoảng gần đến canh hai, tất cả đèn Ä‘uốc trong Lý Gia Trang Ä‘á»u tắt cả, chỉ còn thư phòng là còn le lói ánh sáng vàng vá»t bởi má»™t ngá»n đèn héo hắt bên trong.
Khuất vào trong cửa, hai tên đại hán vận kình trang trong tay cầm đại đao đứng canh phòng.
Ngay lúc ấy từ dá»c theo trái gần cá»­a sổ má»™t bóng ngưá»i vụt hiện lên.
Bằng vào vóc dáng thon nhá» uyển chuyển, dù không thấy rõ mặt cÅ©ng có thể biết ngay đó là má»™t ngưá»i con gái.
Nàng nép mình đến cửa sổ, xeo xéo chỗ hai tên đại hán đứng gác nhón chân ghé mắt vào nhìn.
Nhìn vào dáng cách cá»§a ngưá»i con gái ấy, rõ ràng cô ta rất quen thuá»™c đưá»ng Ä‘i nước bước, vì hành động tuy lén lút nhưng vẫn vững vàng chứ không có vẻ gì lúng túng, chứng tá» nàng đã nắm chắn tình hình.
Bên trong gần sát vách tưá»ng, trên má»™t chiếc ghế nhá» có má»™t ngưá»i bị trói quặt vào thành ghế, hán là má»™t tên đại hán có làn da trắng, hắn đúng là tên giả mạo Lý Quang Trí cá»§a NgÅ© Phượng Môn :
Trương Gia Xương.
Sát hai bên hắn có hai tên đại hán đứng ghìm hai thanh Ä‘ao tuốt vá», hỠđứng trong tư thế sẵn sàng ứng phó.
Ngưá»i con gái bên ngoài móc má»™t gói nhá» trút lên mảnh giấy những bá»™t trắng hồng và đưa và kẹt sổ thổi mạnh.
Chỉ trong nháy mắt, không má»™t cái hắt hÆ¡, không má»™t phản ứng nào, cả bốn tên đại hán, hai trong hai ngoài Ä‘á»u từ từ ngã xuống...
Äúng là thứ Mê Hồn Hương cá»±c mạnh.
Như một con mèo rình chuột khi bốn tên đại hán vừa ngã xuống thì cô gái đã phóng vào, nàng lấy chiếc khăn có tẩm thuốc chà xát vào lỗ mũi của Trương Gia Xương, hắn hắt hơi mấy cái rồi mở choàng mắt.
Bây giá» dưới ánh sáng cá»§a ngá»n đèn dầu tuy không sáng lắm nhưng cÅ©ng đủ thấy rõ mặt ngưá»i con gái vừa nhảy vào phòng :
Trầm Duyên Ỷ.
Trương Gia Xương vừa thấy là vội cúi đầu :
- Thị Giả...
Trầm Duyên á»¶ khoát tay và bằng má»™t cá»­ động thật nhanh, cô ta rút ra má»™t ngá»n truá»· thá»§ cắt phăng những vòng dây trói cá»§a hắn.
Trầm Duyên á»¶ thấp giá»ng vừa đủ cho Trương Gia Xương nghe :
- Thì giá» cấp bách lắm rồi, chúng ta mau rá»i khá»i chá»— này.
Và không đợi cho Trương Gia Xương há»i thêm,nàng tung mình lao nhanh ra cá»­a sổ.
Trương Gia Xương lật đật lao theo.
Ra đến bên ngoài, Trầm Duyên Ỷ ngừng lại lăm lăm thanh nhuyễn kiếm :
- Trong phủ đã có canh phòng nghiêm ngặt lắm, ngươi hãy đi trước để ta đoạn hậu.
Trương Gia Xương ngạc nhiên :
- Thị Giả cùng đi?
Trầm Duyên Ỷ cau mày :
- Ngươi tưởng hỠchưa biết à ?
Và nàng vẫy tay ra hiệu cho Trương Gia Xương đi trước...
Không dám há»i gì thêm, Trương Gia Xương lật đật lao mình vào bóng tối.
Ngay lúc ấy từ trên phía đầu tưá»ng bên trái má»™t bóng ngưá»i lao xuống thật nhanh...
Chá» cho bóng ngưá»i khuất vào hoa viên, Trầm Duyên á»¶ đứng lên gắt khẽ :
- Trương Hộ Pháp chưa đi còn đợi chừng nào ?
Trương Gia Xương không dám chần chừ, hắn nhún mình nhảy vá»t qua đầu tưá»ng và Trầm Duyên á»¶ cÅ©ng hối hả theo sau...
Hai ngưá»i sau trước không má»™t phút dám lÆ¡i, há» băng Ä‘i như gió. Tá»± nhiên Trương Gia Xương vâng lệnh dẫn đầu còn Trầm Duyên á»¶ theo sau.
Gần tới ven rừng thình lình có tiếng quát lên :
- Ai ?
Cùng một lượt với tiếng thét, hai gã kình trang đại hán xốc hai thanh đao bước tới.
Thấy hai đại hán áo xanh chặn đưá»ng Trầm Duyên á»¶ lướt lên trước :
- Trương Há»™ Pháp truyá»n lịnh.
Trương Gia Xương ứng tiếng xốc tới gần hai gã áo xanh :
- Tránh ra , có biến.
Hai tên đại hán áo xanh lật đật thối lui lại vòng tay :
- Tham kiến Trương Hộ Pháp.
Trương Gia Xương không trả lá»i vá»›i chúng mà quay lại vòng tay :
- Xin Thị Giả đi trước để thuộc hạ đoạn hậu.
Trầm Duyên Ỷ khoát tay :
- Rất có thể chúng hãy còn theo, Trương Há»™ Pháp hãy để cho ta Ä‘oạn hậu má»›i có thể ứng phó kịp thá»i.
Trương Gia Xương cúi đầu tuân lệnh phi thân đi trước.
Trầm Duyên Ỷ vẫy tay, một mũi độc trâm bay ra ghim đúng vào giữa lưng của hắn.
Trương Gia Xương nhào tới trước nằm im.
Ngay lúc ấy, nhiá»u bóng ngưá»i từ trên những tàng cây rậm rạp ào ào tuôn xuống, hai tên đại hán áo xanh không kịp kêu la má»™t tiếng là đầu ngã chúi xuống luôn.
Ngưá»i dẫn đầu tập kích tay cầm quạt đúng là Äại Công Tá»­ Lý Duy Năng, hai bên là Chính Phó Tổng quản Khang Văn Huy và Dương SÄ© Kiệt.
Sau rốt là Nghiêm Tú Hiệp và vị thầy thuốc Cổ Thiên Khải.
Không chậm trá»… má»™t giây, Lý Duy Năng lao nhanh vào rừng rậm theo hướng Trương Gia Xương vừa Ä‘i khi nãy.Bá»n Yến SÆ¡n Song Kiệt và Nghiêm Tú Hiệp theo sau.
Bên kia cánh rừng dưới chân núi vắng có ba gian nhà tranh im lìm lặng lẽ y như những mái nhà cá»§a những tiá»u phu sống cảnh an lành.
Vừa vào đến đó thì Yến Sơn song Kiệt, Nghiêm Tú Hiệp, Cổ Thiên Khải và Thu Nguyệt , cô nữ tỳ giả Trầm Duyên Ỷ gạt Trương Gia Xương dẫn đến sào huyệt vội tản khai, riêng Lý Duy Năng thì ngang nhiên đi thẳng vào mấy gian nhà.
Thình lình một tiếng quát lên :
- Ai ?
Lý Duy Năng ưỡn ngực :
- Äại công tá»­ Lý Duy Năng.
Từ phía sau chiếc bàn đá lớn một tên đại hán sá xanh bước tới :
- Lý công tử đến đây có chuyện gì ?
Lý Duy Năng chĩ thẳng cây quạt vào mặt hắn :
- Ngươi mau gá»i Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ đến đây hầu chuyện vá»›i ta.
Tên hán tử áo xanh lễ phép :
- Xin Lý công tử hãy chỠmột chút, tại hạ vào thông báo ngay.
Chợt nghe phía sau gian nhà má»™t giá»ng lành lạnh nổi lên :
- Không cần.
Cánh cửa bên phía sau hé mở , Thanh Kỳ Lệnh Chủ chầm chậm bước ra.
Phía sau Thanh Kỳ Lệnh Chủ là hai tên thơ đồng, một tên hai tay ôm thanh kiếm, một tên ôm chiếc đàn tỳ.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ vòng tay :
- Lý công tử giá lâm mà không hay trước, tại hạ xin thất lễ.
Lý Duy Năng trầm giá»ng :
- Thanh Kỳ Lệnh Chủ, ngươi có lẽ không ngỠta lại đến đây chứ ?
Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ cưá»i :
- Äúng, đúng là má»™t chuyện ngoài ý cá»§a tại hạ, nhưng chẳng hay công tá»­ đến đây có chuyện chi ?
Lý Duy Năng nói :
- Tại hạ vốn là ngưá»i không thích chuyện quanh co, vì thế nên muốn há»i ngay rằng NgÅ© Phượng Môn bắt giữ phụ thân ta là ý muốn như thế nào ?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ chớp mắt rung động nhưng rồi lấy lại được vẻ tự nhiên ngay :
- Lý công tử quả nhiên là kẻ cao minh, thật không ngỠthủ hạ của chúg tôi lại sơ hở đến mức làm cho công tử phát giác được !
Lý Duy Năng cưá»i gằn :
- Äúng, thá»§ hạ cá»§a Lệnh Chá»§ toàn bá»™ đã lá»t vào tay cá»§a tại hạ, bởi vì nếu không thì tại hạ làm gì lại tìm đến đây làm chi ?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ gật gật đầu :
- Tại hạ có thể cho công tá»­ biết lệnh tôn hiện giỠở tại Tổng đàn cá»§a NgÅ© Phượng Môn, chỉ cần công tá»­ đáp ứng lá»i yêu cầu cá»§a tệ môn thì lệnh tôn sẽ được an nhiên trở vá».
Lý Duy Năng nói như thét :
- Câm mồm lại, cái chuyện cá»§a các hạ nói đó tại hạ nghe đã nhiá»u rồi, đêm nay tại hạ chỉ có má»™t lá»i, mong các hạ đáp ứng cho chính xác.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ gật đầu :
- Vâng, xin Lý công tử cứ nói.
Lý Duy Năng gằn giá»ng :
- Bây giỠcác hạ bằng lòng bó tay chịu trói, hay là...
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nói hớt :
- Hay là liá»u mạng đánh nhau phải không ?
Lý Duy Năng gật đầu :
- Äúng là thế.
Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ cưá»i :
- Nhưng công tử đã có chuẩn bị chu đáo và có chắc là mình thắng đươc hay không?
Lý Duy Năng cưá»i nhạt :
- Äêm nay ta có thể bắt sống ngươi và cÅ©ng có thể giết chết ngươi tại nÆ¡i này.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ hơi đổi sắc :
- Äêm nay công tá»­ đã đưa ngừơi đến đây nhiá»u hay ít ?
Lý Duy Năng đưa cây quạt trong tay làm một vòng :
- Muốn thoát khá»i vòng vây này chắc không phải là dá»… gì đâu nhé.
Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên thấp thoáng trong bóng tối xa gần bóng ngưá»i lố nhố...
Chỉ trong nháy mắt bốn đội đã bao vây mấy gian nhà, má»—i đội Ä‘á»u do “NgÅ© Hổ Tướng†cá»§a Lý gia bái lãnh, má»—i đội gồm mưá»i hai kình trang đại hán, sáu tên cầm cung ná», sáu tên cầm cương Ä‘ao, há» giàn bốn đội bao quanh, hình như chỉ chá» hiệu lệnh là hành động.
Bên cạnh Lý Duy Năng lúc đó cÅ©ng hiện ra năm ngưá»i. Hai bên là Yến SÆ¡n song Kiệt, Khang Văn Huy và Dương SÄ© Kiệt, phía sau là Thiết Thư Sinh Nghiêm Tú Hiệp, Cổ Thiên Khả và Thu Nguyệt, cô gái giả Trầm Duyên á»¶.
Lá»±c lượng tinh nhuệ nhất cá»§a Hà Bắc Lý Gia đã dốc hết ra trong thế trận gia truyá»n, má»™t lá»±c lượng đáng kinh dè...
Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ cưá»i nhạt :
- Chỉ có thế thôi à ?
Lý Duy Năng từ từ nhích tới :
- Thật ra thì những ngưá»i này đến đây chỉ để đối phó vá»›i thá»§ hạ cá»§a các hạ mà thôi, bây giá» nếu các hạ ra lệnh cho thá»§ hạ cá»­ động thì lập tức không má»™t ngưá»i nào sống sót rá»i khá»i đây.
Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ sặc cưá»i :
- Rất tiếc là thủ hạ của tại hạ không có một ai ở đây cả ?
Lý Duy Năng lạnh lùng :
- Äiá»u đó không quan hệ bởi vì tại hạ đã thừa lệnh dụ cá»§a gia phụ để lại, đã truyá»n cho các binh xung quang, trong vòng ba ngày, chỉ trong vòng ba ngày tá»›i đây thôi, thá»§ hạ cá»§a Giang Nam Tổng phân đàn cá»§a NgÅ© Phượng Môn sẽ bị loại trừ tất cả.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ loé mắt :
- Công tá»­ không nên quên rằng lệnh tôn còn nằm trong quyá»n sinh sát cá»§a NgÅ© Phượng Môn đấy nhé.
Lý Duy Năng cưá»i lá»›n :
- Khoan để tại hạ bắt trói các hạ lại rồi chuyện đó hãy nói sau.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ quát lớn :
- Cuồng đồ hãy giữ mình.
Cùng má»™t lượt vá»›i tiếng thét từ trong tay bay ra vun vút má»™t chùm ánh sáng chụp thẳng vào ngưá»i Lý Duy Năng.
Cánh tay cầm quạt cá»§a Lý Duy Năng hất mạnh lên, nhiá»u tiếng kim khí khua vang bao nhiêu đốm sáng từ trong tay cá»§a Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ tung ra Ä‘á»u rÆ¡i xuống đất.
Và khi tay quạt cá»§a hắn đưa lên để gạt vùng ám khí thì thân mình cÅ©ng nhá»ng lên theo, cho nên những ám khí vừa rá»i xuống đất thì cánh quạt cÅ©ng đã tá»›i sát bên mình Thanh Kỳ Lệnh Chá»§.
Nhích lại nửa bước chân, Thanh Kỳ Lệnh Chủ với tay ra sau nắm lấy thanh kiếm từ tay của tên thơ đồng và chỉ khẽ rung lên là toa? ra như muôn đạo hào quang.
Cá»­ động cá»§a hai ngưá»i rất nhanh, há» có trước có sau, nhưng vì cái trước sau chỉ trong tích tắc, má»™t tiếng khua vang dá»™i, hai thân hình cùng đã dang ra.
Bá»n thá»§ hạ cá»§a Lý Gia Trang tuy đã từng lâm trận, nhưng cách đánh quá nhanh quá mạnh cá»§a há» làm cho má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh ngạc đứng nhìn trân trối.
Trong chớp mắt, Thanh Kỳ Lệnh Chủ và Lý Duy Năng đã thi triển ngoài ba mươi chiêu thức.
Càng đánh Lý Duy Năng càng nóng ruột, hắn cảm thấy Thanh Kỳ Lệnh Chủ quả không phải tay vừa, nếu cứ đánh cầm chừng như thế này thì giải quyết cuộc chiến rất khó khăn.
Riêng Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ cÅ©ng hÆ¡i rúng động, vừa đánh vừa cảm thấy Lý Duy Năng quả không phải tầm thưá»ng có thể không dưới Giang Nhị Công Tá»­ bao nhiêu.
Hình như Thanh Kỳ Lệnh Chủ đã có ấn tượng rất sâu với Giang Hàn Thanh.
Không ai rõ ấn tượng đó thuá»™c vá» cảm tình hay gì khác nhưng bất cứ trưá»ng hợp nào nhất là khi cùng vá»›i ngưá»i giao đấu là luôn luôn nghÄ© đến Giang Hàn Thanh.
Cao thá»§ giao đấu vá»›i nhau ngưá»i ta luôn theo dõi biến chuyển tư thế cá»§a đối phương nên cái chậm lại cá»§a Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ không sao không lá»t vào mắt Lý Duy Năng được.
Nhận thức rất mau cÆ¡ há»™i tốt và phản ứng cá»§a Lý Duy Năng cÅ©ng rất nhanh đối vá»›i thá»i cÆ¡ , Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ vừa chậm lại là cánh quạt cá»§a hắn đã biến thành má»™t làn lưới chụp xuống má»™t cách thật nhanh.
Chừng nhận ra sơ hở của mình thì đã chậm mất rồi, Thanh Kỳ Lệnh Chủ chỉ còn cách đảo nhanh thanh kiếm hộ thân và tung mình ngược lại.
Lý Duy Năng cưá»i khẩy, hắn nhích mình theo như bóng vá»›i hình, cánh quạt trong tay càng nhanh hÆ¡n nữa.
Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ bị lạc vào thế hạ phong, mà khi hai ngưá»i giao đấu ngang nhau, lạc vào thế hạ phong thì khó mà có thể gượng lại, quy luật đó cả đôi bên Ä‘á»u biết và Lý Duy Năng đâu lại Ä‘i bá» mất thá»i cÆ¡.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ vứa nhích lui là tay quạt của hắn đã bay tới như vũ bảo.
Hình như đã đến lúc sắp bước vào nguy hiểm, Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ vùng thét lên má»™t tiếng, thanh kiếm từ trên tay đã dồn cả ná»™i lá»±c đâm thẳng ra má»™t đưá»ng kiếm kinh hồn.
Cảng .. Hai ngưá»i gần như nhập vào làm má»™t và lập tức dang ra sau khi tiếng binh khí chạm vào nhau.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nghe cánh tay tê điếng, thanh kiếm thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Lý Duy Năng cÅ©ng lui lại nhưng thần sắc vẫn như không, nhưng hắn cất giá»ng cưá»i thách đố :
- Thanh Kỳ Lệnh Chủ bây giỠđã đến lúc buông kiếm được chưa ?
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng Lý Duy Năng cũng giật mình. Không phải giật mình vì thế đánh của Thanh Kỳ Lệnh Chủ nhưng hắn lại giật mình vỠtiếng thét vừa rồi.
Trong tiếng thét không còn giữ gìn giá»ng Ä‘iệu trong lúc nguy hiểm đến mình ban nãy làm cho hắn nhận ra......
Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ là má»™t ngưá»i con gái !
Qua phút bàng hoàng, Lý Duy Năng vẫy tay :
- Khang Tổng quản hãy cho tất cả tiến lên bắt con yêu phụ này cho ta.
Nhưng ngay khi ấy từ trên tầng cây rậm ở chếch phía đông má»™t bóng ngưá»i vụt xoẹt xuống như sao sa...
Ngưá»i má»›i đến mình mặc áo Ä‘en, mặt che khăn Ä‘en tay cầm trưá»ng kiếm và khi hắn cúi xuống thì thanh kiếm trên tay đã hất ngược cây quạt cá»§a Lý Duy Năng.
Chỉ cần một cái ca chạm ấy thôi Lý Duy Năng cảm thấy ngay rằng mình không phải là tay đối thủ.
Hắn dừng lại hét lớn :
- Ai ?
Ngưá»i mặc áo Ä‘en không trả lá»i nhưng riêng Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ chợt nghe má»™t giá»ng truyá»n âm nhập mật :
- Tam sư thư hãy đi trước, tiểu đệ cản hậu cho...
Trong khi đó thì thanh kiếm và cách quạt lại chạm vào nhau và khi Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ vừa tung mình lên là ngưá»i vận áo Ä‘en cÅ©ng đã đánh luôn ba kiếm nữa, bức thoái Lý Duy Năng rồi phóng mình vá»t luôn theo
Tài sản của phongvan15

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #34  
Old 07-08-2008, 02:28 AM
phongvan15
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hồi 34

Thoát Khá»i Vòng Vây



Thấy Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ đã thoát ra ngoài mấy trượng, Lý Duy Năng giận lắm hắn phóng chận ngang đầu ngưá»i áo Ä‘en và tung chiếc quạt ra như sấm sét...
Hình như không muốn tham chiến , ngưá»i áo Ä‘en chỉ hoành kiếm đánh vạt thế quạt cá»§a Lý Duy Năng và nhảy tá»›i sát chá»— đứng cá»­a hai tên thÆ¡ đồng khẽ gắt :
- Hãy theo ta...
Vừa nói hắn vừa đánh luôn hai kiếm nữa vừa đủ cho Lý Duy Năng chùn bước là vá»™i vẫy tay cùng vá»›i hai tên thÆ¡ đồng phóng vá»t ra vòng chiến.
Lý Duy Năng phóng mình vút theo như bóng với hình.
Vì Lý Duy Năng bám sát cho nên bao nhiêu cung thủ của Lý gia đành ghìm giây cung nhìn theo chứ không dám buông tên...
Hình như ngưá»i áo Ä‘en không muốn giao đấu vá»›i Lý Duy Năng cho nên hắn cứ thi triển khinh công nhắm ngay vào rừng rậm và cho tá»›i khi Lý Duy Năng theo hút đến thì hắn đã ẩn mất vào những tàng cây rậm xa xa.
Lý Duy Năng thét lớn :
- Ngươi có chạy đàng trá»i cÅ©ng không thoát khá»i tay ta.
Thân ảnh cùng một lúc bắn bổng lên chúi thẳng vào rừng.
Nhưng bóng dáng cá»§a ngưá»i áo Ä‘en đã không còn thấy nữa, Lý Duy Năng chỉ nghe loáng thoáng có giá»ng truyá»n âm nhập mật rót nhẹ vào tai :
- Ta không muốn có cuộc giao đấu này đâu...
Ngay lúc đó Lý Duy Năng vẫn còn ngÆ¡ ngác thì từ phía trong ven rừng bên trái có tiếng ngưá»i hối hả lao ra, Lý Duy Năng thét lá»›n :
- Ai ?
Khang Văn Huy lên tiếng :
- Thuộc hạ đây, đại công tử...
Tiếp theo là Dương Sĩ Kiệt.
Khang Văn Huy nói tiếp :
- Äại công tá»­, trong rừng rậm ban đêm khó lòng truy kích, chúng ta nên đành chá» dịp khác là hÆ¡n.
Dương SÄ© Kiệt nói liá»n theo :
- Cổ lão tiên sinh đã đoán đúng rồi.
Lý Duy Năng cau mặt há»i :
- Cổ lão tiên sinh đã nói sao ?
Dương Sĩ Kiệt nói :
- Khi đại công tá»­ Ä‘ang bức thối Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ thì ông ta khẽ nói :“ Tuy Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ không phòng bị để rÆ¡i vào thế yếu nhưng đêm nay không chắc bắt được đâuâ€...
Khang Văn Huy nói tiếp :
- Hình như Cổ tiên sinh biết trước sự có mặt của Hắc Kỳ Lệnh Chủ.
Lý Duy Năng cau mặt :
- Hắc Kỳ Lệnh Chủ ? Tên áo đen che mặt giải thoát cho Thanh Kỳ Lệnh Chủ quả đúng là Hắc Kỳ Lệnh Chủ. Nhưng sao Cổ tiên sinh lại đoán biết ?
Khang Văn Huy đáp :
- Chính thuá»™c hạ cÅ©ng thấy làm lạ con ngưá»i ấy...
Ngưng một chút, hắn nói tiếp tiếp :
- Chúng ta Ä‘ang cùng NgÅ© Phượng Môn chiến đấu gay go, xin công tá»­ hãy quay vá» thỉnh cầu ý kiến cá»§a Cổ tiên sinh, ngưá»i ấy tất có nhận xét cao minh lắm.
Lý Duy Năng khẽ gật đầu :
- Nghiêm huynh cÅ©ng đã có nói vá»›i tôi rằng chẳng những Cổ tiên sinh là ngưá»i tinh thông y há»c mà lại là ngưá»i có kiến thức vô cùng quảng bác, vì Nghiêm lão bá khi gặp chuyện khó khăn Ä‘á»u phải thỉnh ý ông ta và chính ông ta đã nói vá»›i Nghiêm lão bá rằng muốn đối phó hữu hiệu vá»›i NgÅ© Phượng Môn Ä‘iá»u trước tiên là phải liên hợp cho được Tứ Äại Thế Gia cá»§a võ lâm hiện tại...
Ba ngưá»i vừa nói chuyện vừa lần ra khá»i rừng trong khi đó bên ngoài trang dinh cá»§a Lý gia đã thắp Ä‘uốc sáng ngá»i bày biện đội hình nghiêm chỉnh thá»§ há»™ sát ven rừng.
Cổ Thiên Khải và Nghiêm Tú Hiệp thì thầm bàn tán.
Lý Duy Năng ra lệnh cho Khang Văn Huy Ä‘iá»u động trang dinh quay trở vá» Lý gia trang...
- - [ - - Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ chặn được bá»n Lý Duy Năng bèn theo hút bước Thanh Kỳ Lệnh Chá»§.
Theo được một khoảng khá xa chợt thấy một tên ăn vận theo lối thư đồng đứng đợi, hắn vừa thấy Hắn Kỳ Lệnh Chủ thì đã vòng tay cung kính :
- Tham kiến Tứ Lệnh Chủ.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ chưa kịp há»i thì tên thÆ¡ đồng nói tiếp :
- Tiểu tỳ là Tiểu Hương, vâng lệnh bản Lệnh Chủ ở đây đón Lệnh Chủ.
Sá»±c nhá»› Äào Ngá»c Lan có tên tỳ nữ là Tiểu Hương nên Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ há»i:
- Tam sư thư bây giỠở đâu ?
Tiểu Hương đáp :
- Bản Lệnh Chủ đang đợi ở bên trong rừng này, tiểu tỳ xin hướng dẫn.
Vừa nói vừa quay mình bước đi.
Hai ngưá»i Ä‘i được chừng mấy trượng thì thấy má»™t thÆ¡ đồng thoáng ra chặn lại :
- Ai ?
Tiểu Hương cưá»i nói :
- Tứ Lệnh Chủ đã đến.
Tên thơ đồng lật đật cúi mình :
- Tiểu tỳ là Tiểu Hoa xin tham kiến Tứ Lệnh Chủ.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ chưa kịp đáp thì tiếng cá»§a Äào Ngá»c Lan từ trong rừng vá»ng ra :
- Tứ sư đệ đã đến rồi à ? Chúng ta đi thôi...
Là Giang Hàn Thanh giả dạng , tá»± nhiên tên Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ này đâu có lạ gì Äào Ngá»c Lan ? Hắn chỉ cần nghe giá»ng nói là biết đúng ngay, nhất là khi thấy nàng từ trong bước ra hÆ¡i thở hãy còn dồn dập chứng tá» cuá»™c chiến vừa rồi vá»›i Lý Duy Năng đã làm cho nàng có phần quá sức...
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ vá»™i há»i :
- Chúng ta đi bây giỠ?
Äào Ngá»c Lan nói :
- Trở lại Biên Thành.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ há»i :
- Thuộc hạ toàn bộ tại Biên Thành, tại sao tam sư thư lại đến đây với hai tỳ nữ ?
Äào Ngá»c Lan nói :
- Lý Duy Năng tuy chưa lịch lãm giang hồ nhưng tên Tổng quản Khang Văn Huy là con ngưá»i đáng nể nhất là vùng ba tỉnh chung quanh Ä‘á»u là thế lá»±c cá»§a Lý gia, nếu không khéo sẽ bị chúng phát giác ra sào huyệt, vì thế phải chá»n nÆ¡i này tạm làm Ä‘iểm đàm phán vá»›i Lý Duy Năng.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ làm thinh gật đầu...
Bốn ngưá»i Ä‘i má»™t mạch gần ba mươi dặm qua khá»i hai dải núi là đến má»™t vùng sÆ¡n cốc. Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ đảo mắt nhìn quanh thấy nÆ¡i này là chá»— ít ngưá»i lai vãng chung quang toàn là cổ thụ chá»c trá»i.
Nhưng vì tối trá»i quá nên khôn thể nhận định tình hình cốc khẩu. Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ Ä‘oán chừng nÆ¡i đây chắc là chá»— mà Äào Ngá»c Lan vừa gá»i là “Biên Thànhâ€.
Vào trong sâu, hai bên chá»±c sẵn hai hàng vệ sÄ© áo xanh. Há» vừa thấy Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ tức Äào Ngá»c Lan thì tất cả Ä‘á»u vòng tay cúi đầu cung kính.
Càng Ä‘i vào sâu hai bên đưá»ng càng hẹp lại, chỉ vừa đủ má»™t ngưá»i má»™t ngá»±a Ä‘i qua.Bên trong lòng cốc khẩu địa thế cÅ©ng không rá»™ng lắm, thấp thoáng những toà núi nhá» như giả sÆ¡n vừa giống thiên nhiên vừa giống nhân tạo.
Äào Ngá»c Lan đưa Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ đến má»™t gian nhà dưới chân má»™t toà núi nhá».
Tiểu Hương và Tiểu Hoa bước lên trước mở cửa rồi đứng dạt bên.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ đảo mắt thật nhanh, hắn thấy bốn bên toà núi nhá» này Ä‘á»u có bốn gian nhà, có lẽ đó là những gian nhà dành cho vệ sÄ© cá»§a Thanh Kỳ Lệnh Chá»§.
Nếu cứ cho rằng trong má»™t gian nhà như thế có mưá»i tên võ sÄ© thì có bốn gian đã lên đến bốn mươi ngưá»i nhưng chắc chắn rằng má»—i gian không chỉ có mưá»i tên.
Ngay khi Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ và Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ bước vào khu vá»±c thì trong nhà đã nổi đèn ngay và Äào Ngá»c Lan đưa tay mỉm cưá»i :
- Xin thỉnh tứ đệ vào trong.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ hơi rung động, hắn vội nói :
- Vâng xin tam sư thư đi trước.
Hắn với cung cách thủ lễ như thế nhưng thật sự thì trong lòng hắn đã bắt đầu chuẩn bị, hắn cảm thấy như đang đi vào hổ huyệt, chỉ cần một chút sơ xảy thì khó mà toàn mạng...
Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ cÅ©ng không khách sáo, nàng bước Ä‘i trước và cưá»i nói :
- Tứ sư đệ cảm thấy địa thế ở đây như thế nào ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ bước theo và xuýt xoa :
- Uùi chà chỗ này thì tốt quá rồi, nó là một cốc hẹp thiên nhiên nhưng thật đúng là chỗ mà binh pháp đã nói :
má»™t ngưá»i đứng giữ ,muôn ngưá»i khó xâm nhập... Nhưng Tam sư thư làm sao tìm ra chá»— này hay thế ?
Äào Ngá»c Lan nói :
- Chính Y Há»™ Pháp tìm ra đó chứ , Hà Bắc Lý gia thanh thế lẫy lừng , thá»±c lá»±c cá»§a há» cÅ©ng đáng nể lắm, chỉ cần có gì khác lạ hiện ra là há» sẽ có tai mắt thấy ngay, vì thế nên má»›i chá»n chá»— này vì nó là chá»— hoang vu không ngưá»i lui tá»›i không ai chú ý.
Vừa nói, Äào Ngá»c Lan vừa bá» khăn che mặt, nàng thở phào má»™t hÆ¡i ngồi xuống ghế:
- Thật không ngá» Lý Duy Năng võ công cao như thế nếu không có Tứ sư đệ đến kịp thá»i đêm nay hậu quả sẽ không sao tưởng tượng.
Tuy ăn vận theo lối nam trang nhưng bằng vào khổ mặt và tư thế cá»§a nàng quả thật Äào Ngá»c Lan có má»™t vẻ đẹp... mê hồn.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ ngồi xuống chiếc ghế kế bên và nói giá»ng khiêm nhưá»ng :
- Tiểu đệ vâng lệnh của Tam sư thúc đến đây ứng cứu nhưng lại để cho Tam sư thư phải đối phó khá lâu, đúng ra đó là nỗi của tiểu đệ đấy chứ.
Ngay lúc đó Tiểu Hương bưng khay trà lên , Äào Ngá»c Lan căn dặn :
- Tiểu Hương, hãy đốt ngá»n hồng đăng.
Tiểu Hương vâng lệnh lui ra, má»™t lát sau cô ta mang vào má»™t ngá»n hồng đăng.
Äào Ngá»c Lan nhìn thẳng vào mặt Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ và há»i :
- Tam sư thúc giao cho Tứ sư đệ Ä‘iá»u tra vá» Giang Hàn Thanh, chẳng hay chuyện ấy đã Ä‘i đến đâu rồi.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ đáp hơi chậm :
- Từ lúc xá đệ bị Äá»™c Nhãn Diêm La ÄÆ¡n Hiểu Thiên bắt Ä‘i ná»­a đưá»ng thì gặp má»™t tên thư sinh áo trắng Ä‘em Ä‘i, đến nay không nghe tin tức chi cả.Tiểu đệ đã cho ngưá»i Ä‘iá»u tra khắp chá»— nhưng cÅ©ng vẫn chưa có kết quả.
Äào Ngá»c Lan sặc cưá»i :
- Tứ sư đệ nói bằng má»™t giá»ng y hệt là anh cá»§a Giang Hàn Thanh thật vậy.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ cÅ©ng cưá»i :
- Nếu khẩu khí của tiểu đệ không giống Giang Bộ Thanh thì đã lộ liễu lâu rồi.
Bên ngoài chợt có má»™t giá»ng nói rổn rảng như chuông gióng :
- Khải bẩm Lệnh Chủ, tại hạ Y Thừa Nghiệp xin bái kiến.
Äào Ngá»c Lan vá»›i khăn che mặt lại rồi ra lệnh cho tiểu Hương :
- Cho vào.
Tiá»u Hương bước ra ngoài cá»­a nói lá»›n :
- Lệnh Chá»§ cho vá»i.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ thấy thêm một chuyện lạ.
Như vậy khi tiếp kiến thuộc hạ thì hỠcũng vẫn phải che mặt lại.
Và như vậy những thuá»™c hạ trong má»™t Lệnh Kỳ cÅ©ng không phải ai cÅ©ng thấy được mặt thật cá»§a vị chỉ huy, tá»± nhiên cÅ©ng không thể biết lai lịch xuất thân cá»§a ngưá»i chỉ huy trá»±c tiếp cá»§a mình.
Hắn nhận thấy tổ chức này cũng khá là chu đáo.
Sau tiếng triệu thỉnh cá»§a Tiểu Hương, từ ngoài cá»­a bước vào má»™t ngưá»i hÆ¡i lùn thấp và trên mặt cÅ©ng che khăn.
Nhưng khi bước vào trong thì ngưá»i ấy lại lật khăn che mặt xuống ngay, ông ta là má»™t lão già trạc năm mươi tuổi có hàm râu thưa ngắn, mình vận chiếc áo màu xanh, vừa lá»™t khăn xuống đã vá»™i vòng tay :
- Thuộc hạ tham kiến nhị vị Lệnh Chủ.
Äào Ngá»c Lan khẽ gật đầu :
- Hà Bắc Lý gia có truyá»n Thiết VÅ© Lệnh Tiá»…n, há» liên lạc đồng đạo võ lâm ba tỉnh Ký, Dá»±, Tấn để tra ra tung tích cá»§a ta, vậy Y há»™ pháp hãy truyá»n lệnh cho tất cả ngưá»i cá»§a chúng ta bắt đầu từ giá» phút này phải cẩn thận trong má»i hành động , những quần áo bình thưá»ng Ä‘á»u nên thay đổi, cố tránh màu xanh để địch khá»i bị địch chú ý, ngay nÆ¡i cốc khẩu này cÅ©ng phải tăng sá»± canh phòng giá»›i bị...
Y Hộ Pháp cúi đầu :
- Thuộc hạ xin tuân mạng.
Sau đó hắn ngẩng mặt lên và nói tiếp :
- Thuộc hạ vừa nhận được sự vụ của Phân đàn nhưng vì Lệnh chủ không có mặt ở đây nên đặc biệt cho bồ câu mang tin đến, chẳng hay ...
Äào Ngá»c Lan dậm chân :
- Há»ng rồi, nếu Há»™ Pháp cho bồ câu mang tin đến là thì chắc chắn đã lá»t vào tay há» Lý...
Và ngẩng mặt lên há»i lại :
- Vụ Lệnh của Tổng phân đàn nói những gì Y Hộ Pháp đã có xem chưa ?
Y Hộ Pháp cúi đầu :
- Äó là má»™t mật thư nên thuá»™c hạ không dám mở.
Äào Ngá»c Lan cau mày nhưng nàng chưa kịp nói gì thì từ bên ngoài chợt nghe có tiếng động nhá» cá»§a chim đập cánh , nàng vá»™i vẫy tay :
- Tiểu Hương, hãy ra xem có phải bồ câu mang thư của ta trở vỠđó không ?
Tiểu Hương vâng dạ và nhanh chân chạy ra, mấy phút sau thấy nàng cầm một chiếc ống nhỠbước vào.
Äào Ngá»c Lan tiếp ống trúc, mở ra lấy mảnh giấy bên trong, nàng chỉ liếc qua rồi quay mặt nói vá»›i Y Há»™ Pháp :
- Tam sư thúc phái ta lập tức đế Hàng Châu, như vậy đối vá»›i công việc cá»§a Lý gia tạm thá»i án binh bất động và tất cả những công việc nÆ¡i đây Y Há»™ Pháp cứ toàn quyá»n xá»­ lý.
Y Há»™ pháp há»i :
- Chẳng hay bao giá» lệnh chá»§ má»›i vá».
Äào Ngá»c Lan nói :
- Trong vụ lệnh đó không nói rõ nhưng chắc có lẽ cÅ©ng phải đến mưá»i bữa hay ná»­a tháng.
Y há»™ pháp há»i luôn :
- Chẳng hay Lệnh Chủ còn có chi dạy bảo ?
Äào Ngá»c Lan nói :
- Tất cả những ngưá»i cá»§a ta phái đến ngầm phục ở Lý gia trang Ä‘á»u đã bị chúng khám phá, có thể bắt nguồn từ đó, bá»n Lý gia sẽ theo dõi truy cứu hành tung cá»§a chúng ta, như thế khi không có mặt ta ở đây , nghiêm cấm không cho má»™t ai trong Bản Kỳ xuất ngoại. Tam cung chá»§ cÅ©ng đến Hàng Châu, nhất định sẽ có lệnh má»›i, vậy tất cả những gì cÅ©ng phải chá» ta vá».
Y Hộ Pháp :
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Nói xong, hắn cúi đầu một lần nữa và lui trở ra ngoài.
Nghe nói Tam cung chủ cũng đến Hàng Châu, Hắc Kỳ Lệnh Chủ giật mình...
Phải chăng Tổng đàn của chúng đặt tại Hàng Châu ?
Sau khi Y Há»™ pháp ra rồi, Äào Ngá»c Lan trao mảnh giấy và nói :
- Sư phụ đã đến Giang Nam, hiện giỠcó mặt tại Hàng Châu.Tam sư thúc đã đến đó chúng ta cũng phải đi ngay. Tứ sư đệ hãy xem.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ tiếp lấy, thấy trong lệnh “ Dụ truyá»n Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ truyá»n Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ :
Äại Cung Chá»§ đã đến Hàng Châu, tất cả hãy lên đưá»ng đến đó ngay không được chậm trá»….
Bên dưới có má»™t dấu triện, ở trong có khắc bốn chữ “Phi Thúy Tiểu Trúcâ€.
Có thể bốn chữ “Phi Thúy Tiểu Trúc†là khẩu hiệu chính của Tổng phân đàn tại Giang Nam.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ nghÄ© thầm :“ Cứ theo khẩu khí trong vụ lệnh thì Hàng Châu không phải là tổng đàn cá»§a chúng, nhất là chỉ bảo Ä‘i đến đó chứ không nói rõ chá»— nào thì chắc chắn địa Ä‘iểm này không phải lạ, không phải chỉ má»›i đến lần đầuâ€.
Nhưng cảm thấy không tiện há»i vá» chuyện đó nên Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ há»i qua việc khác :
- Tam sư thư định bao giỠthì khởi hành ?
Äào Ngá»c Lan nói :
- Sư phụ đã đến Hàng Châu, trong vụ lệnh lại bảo chúng ta đi ngay thì tự nhiên chúng ta phải đi ngay.
Tiểu Hương há»i :
- Bẩm Lệnh Chủ, còn tiểu tỳ thì sao ? Có phải theo Lệnh Chủ đến Hàng Châu không ạ ?
Äào Ngá»c Lan nói :
- Ngươi và Tiểu Hoa hãy ở lại đây, không cần phải theo ta.
Tiểu Hương chớp chớp :
- Trên có Thiên ÄÆ°á»ng, dưới có Hàng Tô, ngưá»i ta đã ví Tô Châu và Hàng Châu là Thiên ÄÆ°á»ng hạ giá»›i, thế mà Lệnh Chá»§ không cho chúng tôi Ä‘i theo !
Hắc Kỳ Lệnh Chủ khẽ cau mày...
Cứ theo cách nói cá»§a con tỳ nữ nầy thì hoá ra cả chá»§ và tá»› cá»§a chúng Ä‘á»u chưa tá»›i Hàng Châu cả sao ?
Äào Ngá»c Lan nhìn cô tỳ nữ mỉm cưá»i :
- Tổng Phân đàn của chúng ta tại Giang Nam này thì lo gì lại không có dịp đến Hàng Châu mà ngươi nôn nóng dữ ?
Và nàng quay qua nói với Hắc Kỳ Lệnh Chủ :
- Tứ sư đệ hãy ngồi lại đây má»™t chút, để tôi vào sá»­a soạn rồi ta lên đưá»ng.
Nói xong, nàng quay vào trong sửa soạn.
Lợi dụng cÆ¡ há»™i thăm dò, Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ há»i Tiểu Hương :
- Tam sư thư đã đưa các cô đến Giang Nam mà chưa đến Hàng Châu lần nào à ?
Tiểu Hương lắc đầu :
- Äâu có. Chúng tôi má»—i lần Ä‘i Ä‘á»u hối hả lắm, luôn cả Tô Châu gần nhất mà cÅ©ng chưa được Ä‘i dạo bao giá».
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ cưá»i :
- Tam sư thư nói đúng lắm, chúng ta còn ở Giang Nam lâu dài thì lo gì không có ngày đi dạo những thắng cảnh.
- Äúng rồi, Lệnh Chá»§ đã ở Kim Lăng lâu lăm, chắc đã có dạo nhiá»u vá» cảnh Tây Hồ chứ ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói :
- Có chứ sao không. Ở đó có nhiá»u thắng cảnh đẹp lắm, ta còn nhá»› nÆ¡i tại Äại Minh Hồ có má»™t câu đối “ Tứ diện hà hoa tam diện liá»…u, nhất thành sÆ¡n sắc bán thành hồâ€, câu đối đó nếu đổi Ä‘i vài chữ thì rất giống vá»›i cảnh Tây Hồ, có thể Ä‘á»c là “Tứ diện thanh sÆ¡n tam diện liá»…u, nhất thành thanh sắc bán thành hồâ€, Ä‘á»c như thế là hình dung ngay trước mắt cảnh Tây Hồ.
Äào Ngá»c Lan từ trong bước ra mỉm cưá»i :
- Tứ sư đệ, đệ còn nhá»› hay không ? Năm trước khi ta theo Äổng giáo thụ há»c thi văn thì sư đệ cưá»i ta là kẻ lãng mạn, thế sao bây giá» sư đệ cÅ©ng sính thÆ¡ như thế chứ ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ hơi giật mình nhưng hắn lấy lại tự nhiên ngay :
- Tiểu Hương há»i đệ vá» cảnh Tây Hồ, tiểu đệ đành mượn mấy câu cổ văn Ä‘em mô tả chứ tiểu đệ mà có biết chi là thÆ¡ văn đâu.
Äào Ngá»c Lan bây giỠđã cải trang, nàng ăn vận theo má»™t ngưá»i đàn ông lối bốn mươi tuổi, mặt nàng cÅ©ng Ä‘eo mặt nạ giả,nhưng dáng cách cá»§a ngưá»i con gái vẫn giữ nguyên , nàng nhếch môi :
- Nhưng có thể nhá»› được thÆ¡ cá»§a Tô Äông Pha cho hợp cách mình muốn tả thì cÅ©ng phải là ngưá»i có chí Ä‘á»c thÆ¡ lắm đó chứ.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ thầm nghĩ :
Cứ theo khẩu khí cá»§a nàng thì Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ là má»™t con ngưá»i chỉ thích võ chứ không thích văn.
Nhưng hắn vẫn cưá»i khoa? lấp :
- Nhưng Tam sư thư đừng khinh tiểu đệ thế chứ, trong gần má»™t năm nay tiểu đệ đã phải Ä‘á»c rất nhiá»u cổ văn đấy nghe.
Äào Ngá»c Lan há»i :
- Nhưng nguyên nhân nào khiến cho tứ sư đệ thích thơ thế chứ ?
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ cưá»i :
- Tam sư thư quên rồi à ? Nó là chuyện không làm không được đây mà. Tam sư thư chắc cÅ©ng nghe qua Giang Bá»™ Thanh là ngưá»i thích thÆ¡ văn đấy chứ ? Hình như cứ lúc rảnh rá»—i là y như trên tay hắn có quyển ÄÆ°á»ng Thi Tam Bá Thá»§, và như thế nên tiểu đệ phải cố công há»c tập thì má»›i đúng vai trò chứ ?
Äào Ngá»c Lan cưá»i :
- Nhưng nhá»› rằng Tô Äông Pha vốn không phải là nhà thÆ¡ Ä‘á»i thịnh đưá»ng đâu nhé.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ cÅ©ng cưá»i :
- Äó là những bài thÆ¡ mà tiểu đệ Ä‘á»c thấy trong Thiên Gia Thị chứ không phải trong ÄÆ°á»ng Thi Tam Bá Thá»§.
Ngay khi đó chợt nghe tiếng gà xa xa báo hiệu trá»i sáng.
Äào Ngá»c Lan ngẩng mặt nhìn trá»i rồi nói vá»›i Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ :
- Trá»i sắp sáng rồi rồi, chúng ta sá»­a soạn lên đưá»ng là vừa.
Nàng nhìn Hắc Kỳ Lệnh Chủ và ngần ngừ nói tiếp :
- Tứ sư đệ cÅ©ng nên hoá trang để cho bá»›t sá»± chú ý cá»§a ngưá»i khác.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói :
- ÄÆ°á»£c lệnh cá»§a Tam sư thúc là tiểu đệ hối hả Ä‘i ngay, cho nên đâu có mang theo vật dụng cÅ©ng như y phục hóa trang, xin Tam sư thư cho đệ mượn tạm.
Äào Ngá»c Lan nói :
- Mặt giả thì tôi còn có sẵn một bộ đây, nhưng quần áo thì sư đệ làm sao mà mặc được.À Tiểu Hương, ngươi hãy đến chỗ Thích Hộ Pháp mượn một bộ quần áo, hình như vóc dáng của Tứ sư đệ và Thích Hộ Pháp có hơi vừa đấy.
Tiểu Hương vâng lệnh ra Ä‘i và Äào Ngá»c Lan đưa cho Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ má»™t chiếc mặt nạ, hắn Ä‘eo và há»i lại :
- Tam sư thư cho biết coi hiện tại tiểu đệ là ngưá»i như thế nào ?
Äào Ngá»c Lan cưá»i :
- Là một danh nhân khoảng ba mươi tuổi có làn da trắng mét.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ gật đầu :
- Vâng, tiểu đệ nhớ rồi.
Tiểu Hương mang vào một cái áo choàng ngoài trao cho Hắc Kỳ Lệnh Chủ :
- Xin Lệnh Chá»§ mặc thá»­ xem có vừa ngưá»i không ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ mặc áo vào và gật gật đầu :
- Khá lắm, thật là khít khao vừa vặn không có rộng chật gì lắm.
Äào Ngá»c Lan nói :
- Thôi chúng ta hãy đi cho gấp.
Và quay lại bảo Tiểu Hương :
- Bảo thắng ngựa cho ta.
- - [ - - Vừng đông đã lên khá»i chân trá»i, vùng đồi núi hãy còn sương giăng mù mịt.
Ngoài hai tên vệ sĩ áo xanh, chung quanh mấy gian nhà im lặng thin thít.
Äào Ngá»c Lan và Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ thì Tiểu Hương và Tiểu Hoa đã giắt hai con ngá»±a yên cương chu tất.
Sau khi căn dặn hai tên nữ tỳ, Äào Ngá»c Lan và Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ lên yên rẽ vá» hướng Äông.
Ra khá»i sÆ¡n cốc, hai ngưá»i cho ngá»±a phi nước đại, mãi đến trưa ngày hôm ấy cả hai đến má»™t tá»­u Ä‘iếm tại Võ An và nghỉ lại ở nÆ¡i này.
Võû An là giao giá»›i giữa Hà Nam, Hà Bắc. Hai ngưá»i ngồi má»™t chút thì thấy có bốn kỵ sÄ© thoát qua hướng vá» phía Bắc, ngưá»i nào cÅ©ng vận kình trang Ä‘eo vÅ© khí và dáng cách rất vá»™i vàng.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ khẽ liếc qua thầm nghĩ “Cứ theo cách này thì Thiết Vũ Lệnh Tiễn của Thiên Thu trang của Lý gia đã được gửi cùng khắp nẻo, như thế thì lực lượng của Lý Gia trang vẫn còn khá mạnh...
Hắn khẽ liếc nhìn xem thái độ cá»§a Äào Ngá»c Lan.
Hình như nàng cũng đã thấy rồi nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ thầm nhận thấy con ngưá»i cá»§a nàng quả thật khá là trấn tÄ©nh, đối vá»›i má»™t con ngưá»i như thế, hắn cảm thấy phải thận trá»ng từng ly...
Aên uống xong xuôi hai ngưá»i lại lên đưá»ng, quả đúng như ước Ä‘oán cá»§a Hắc Kỳ Lệnh Chá»§, dá»c đưá»ng há» gặp khá nhiá»u cao thá»§ võ lâm cùng phi ngá»±a vá» hướng Bắc , chứng tá» là Lý gia trang đã truyá»n lệnh khắp nÆ¡i.
Äào Ngá»c Lan chỉ cưá»i khẽ chứ không lên tiếng, hình như đối vá»›i ngưá»i Tứ sư đệ này vốn vá»›i nàng không thích hợp lắm cho nên nàng cÅ©ng rất ít hay nói chuyện.
Tá»± nhiên Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ nhận ngay ra Ä‘iá»u đó, hắn cảm thấy thật quá khó khăn bởi vì hắn còn nhiá»u vấn đỠcòn chưa biết, hắn mong trên con đưá»ng Ä‘i đến Hàng Châu sẽ chá» vào những dịp chuyện trò để phăng lần ra manh mối hầu đánh giá cho đúng mức, thế nhưng gặp phải thái độ lạnh như tiá»n cá»§a Äào Ngá»c Lan làm cho hắn đâm ra lúng túng.
Nhất là trong trưá»ng hợp này, trong trưá»ng hợp nàng đã không thích nói chuyện mà hắn há»i phăng thì nhất định sẽ bị ít nhiá»u chú ý.
Chỉ trong vòng hai ngày sau là hai ngưá»i đã tá»›i địa phận Hàng Châu.
Nói đến Hàng Châu là phải nói đến Tây Hồ.
Tục ngữ gần xa Ä‘á»u nói trên là thiên đàng, dưới có Hàng Tô, hỠđã ví Tô Châu và Hàng Châu như thiên đàng hạ giá»›i.
Nhưng thực sự thì khi đến Tây Hồ mới thấy dáng phù kỳ thực.
Khi hai ngưá»i cho ngá»±a chầm chậm vào thành, Äào Ngá»c Lan má»›i mở miệng :
- Tứ sư đệ, sư đệ đã thưá»ng tá»›i Hàng Châu rồi chứ ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ gật đầu :
- Vâng, năm rồi tiểu đệ có đến Tây Hồ , cùng Ä‘i có Hồ Há»™ Pháp, hắn vốn là ngưá»i Hàng Châu nhân có dịp nên thẳng tá»›i Tây Hồ.
Hắn nhá»› lại năm xưa đại ca cá»§a hắn thưá»ng nói Hồ Tuấn Tài vốn là ngưá»i Hàng Châu và cÅ©ng có nói đã Ä‘i má»™t chuyến sang Tây Hồ nên nói luôn như thế.
Äào Ngá»c Lan há»i :
- Như vậy đối vá»›i Hàng Châu tá»± nhiên Tứ đệ biết ít nhiá»u chứ ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ gật đầu ?
- Tiểu đệ chỉ cùng Hồ Há»™ Pháp đến Tây Hồ dạo cảnh xem hoa chứ đâu biết được nhiá»u ? Chuyến này có Tam sư thư cùng Ä‘i thì chắc chắn sẽ được Tam sư thư chỉ bảo cho biết nhiá»u hÆ¡n.
Äào Ngá»c Lan lắc đầu :
- Tôi chưa đến Hàng Châu lần nào cả.
Không biết nàng nói thật hay nói dối vì rất sợ nàng thá»­ ý mình nên Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ nhóng há»i :
- Chứ Tam sư thúc không có nói với Tam sư thư à ?
Äào Ngá»c Lan nhướng mắt :
- Tam sư thúc có nói gì đâu. Tứ sư đệ không có xem trong chỉ dụ sao ? Trong ấy chỉ nói khi được chỉ dụ thì lập tức đi ngay chứ đâu có chỉ định địa điểm.
Thấy dáng cách của nàng không phải là nói dối, hắn nghĩ thầm :
“Mình không dám há»i gì vá»›i nàng nhiá»u, nhưng bây giá» thì đúng là nàng không biết !â€.
Má»™t ý nghÄ© loé lên trong đầu, Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ mỉm cưá»i :
- Nếu Tam sư thúc không nói rõ thì tiểu đệ có cách này...
Äào Ngá»c Lan há»i nhanh :
- Tứ sư đệ có cách gì ?
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ thấp giá»ng :
- Trong vụ lệnh chỉ bảo mình tới Hàng Châu, vậy mình cứ tìm một khách sạn nào đó nghỉ ngơi nhất định sẽ có lịnh sau.
Äào Ngá»c Lan gật gật đầu :
- Cách đó thì hay đấy, lần trước đến đây Tứ sư đệ ngủ tạm ở chỗ nào ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói :
- Phía trước kia là Chiêu Hiá»n Trang, tiểu đệ xin đưa Tam sư thư đến đó.
Tài sản của phongvan15

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #35  
Old 07-08-2008, 02:31 AM
phongvan15
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hồi 35

Du Ngoạn Tây Hồ



Qua khá»i má»™t khúc quanh trên đại lá»™ là đến má»™t con đưá»ng tàng cây sầm khuất, tuy cÅ©ng có xe ngá»±a chạy qua nhưng không ồn ào lắm. Chiêu Hiá»n Trang quả là má»™t khách sạn yên tÄ©nh.
Hai ngưá»i vừa đến cá»­a thì má»™t tên tiểu nhị chạy ra niá»m nở :
- Kính chào nhị vị quan nhân, chẳng hay nhị vị đã dặn phòng số mấy ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ ngơ ngác :
- Sao lại phải dặn phòng trước ? Chúng tôi từ xa đến đây mà.
Tiểu nhị nhìn chầm chậm vào hai ngưá»i và tươi cưá»i :
- Không dám dấu chi nhị vị quan nhân, ở đây thì khá rá»™ng nhưng hầu hết phòng Ä‘á»u đã được dặn trước cả, nên nếu hai vị không dặn trước thì...
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ há»i :
- Bây giỠkhông còn phòng nào trống phải không ?
Tên tiểu nhị cưá»i má»›n :
- Xin nhị vị đợi cho má»™t chút, tiểu nhân vào há»i lại quản lý rồi sẽ thưa lại sau.
Hắn vào má»™t chút thì có quản lý cùng ra, lão nhìn hai ngưá»i bằng má»™t cặp mắt dò xét và há»i :
- Chẳng hay các vị từ Kim Lăng tới ?
Hai tiếng “Kim Lăng†làm Hắc Kỳ Lệnh Chủ giật mình, hắn gật gật đầu :
- Äúng, đúng, chúng tôi từ Kim Lăng tá»›i.
Tên quản lý lại há»i :
- Có phải quý vị đến hành hương tại Phượng Hoàng Sơn.
Ngũ Phượng Môn, Phượng Hoàng Sơn ?
Hai cái tên này thật rất gần nhau, Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ liếc nhìn Äào Ngá»c Lan há»™i ý.
Äào Ngá»c Lan há»i tên quản lý :
- Tại sao ông biết chúng tôi đến đây mà hoàn nguyện hành hương ?
Tên quản lý cưá»i :
- Là vì mấy hôm trước đây có một quan nhân đến đây thuê phòng trước và bảo rằng có nhị vị Thiếu Chủ từ Kim Lăng sẽ đến Thánh Quả Tự trên Phượng Hoàng Sơn để hành hương nên đã dành trước hai phòng...
Äào Ngá»c Lan gật đầu :
- À thì ra lão quản gia nhà mình chu đáo thiệt, nhưng lão có nói tính danh của chúng tôi cho khách sạn biết rồi chứ ?
Lão quản lý cưá»i thấp giá»ng :
- Vâng có ạ nhưng tiểu nhân ghi rồi quên mất, xin lỗi vì quá đông khách, xin nhị vị cho xem sổ lại...
Hắn lăng xăng chạy vào xem sổ rồi quay trở ra :
- Thưa, má»™t vị há» Äào, má»™t vị há» Lưu.
Há» Äào tá»± nhiên là cá»§a Äào Ngá»c Lan, còn Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ lệnh gì ? Cho đến bây giá» hắn vẫn chưa biết cái há» cá»§a hắn...
Hắn nhứơng mắt nhìn ngơ ngác...
Cái ngÆ¡ ngác cá»§a hắn tuy là thật, nhưng đồng thá»i cÅ©ng là cái mẹo khá hay.
Thứ nhất nếu không trúng hỠcủa mình, thì cái ngơ ngác đó là cái ngơ ngác thật.. Thứ hai nếu quả thật hỠmình đúng như vậy cái ngơ ngác của hắn có nghĩa là tại sao mà có sự xếp đặt trước mà không cho biết trong vụ lệnh ?
Như biết cái ngÆ¡ ngác cá»§a Hắc Kỳ Lệnh Chá»§, Äào Ngá»c Lan khoát khoát tay :
- Thôi chúng ta đi nghỉ rồi còn sửa soạn ngày mai còn đi hành hương nữa chứ.
Tên tiểu nhị khúm núm dẫn đưá»ng.
Vẫn chưa Ä‘oán chắn được cái há» Lưu cá»§a mình là thật hay giả nên khi nâng chén trà lên uống, Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ buông má»™t câu há»i :
- Tam sư thư này, tại sao ngưá»i thuê phòng trước cho chúng ta không nói tiểu đệ há» Giang mà lại nói há» Lưu ?
Äào Ngá»c Lan nói :
- Có gì mà kỳ ? Ngay bây giỠkhông phải trong lớp của Giang Bộ Thanh, nếu không nói hỠLưu thì làm sao mình biết chắc đó là đúng được ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ vụt gật đầu...
Như vậy chắc chắn rằng mình há» Lưu rồi, chỉ có Ä‘iá»u chưa biết là Lưu gì thế thôi.
Hắn nói lơ đễnh :
- Äúng rồi, tam sư thư nói đúng rồi...
Và hắn tỠvẻ băn khoăn :
- Có một việc mà thật tình tiểu đệ không biết ?
Äào Ngá»c Lan há»i :
- Không hiểu Ä‘iá»u gì ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói :
- Tiểu đệ khó hiểu vá» chuyện Thánh Quả Tá»± Ở Phương Hoàng SÆ¡n Äào Ngá»c Lan trầm ngâm :
- Cũng có lẽ Tam sư thúc ngầm chỉ thị cho chúng ta đến Phượng Hoàng Sơn...
Hắc Kỳ Lệnh Chủ làm ra vẻ hồ nghi :
- Nhưng không hiểu sao từ lâu tiểu đệ chưa từng nghe qua cái tên Thánh Quả Tự này cả...
Äào Ngá»c Lan nói :
- Ta cùng chưa từng nghe sư phụ nói lần nào cả...
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ há»i :
- Chúng ta có nên đi ngay trong đêm nay không nhỉ ?
Äào Ngá»c lan nói :
- Tam sư thúc đã cho ngưá»i thuê phòng trước cho mình rồi, tá»± nhiên là khi mình đến thì ngưá»i đã biết. Cứ chá» chỉ thị chứ nếu chưa có mà Ä‘i thì bất tiện lắm.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ gật đầu.
Tên tiểu nhị bước vào mang theo thếp đèn và hắn há»i :
- Kính thưa nhị vị khách quan, bây giỠchắc có thể dùng cơm tối được rồi chứ ?
Äào Ngá»c Lan nói :
- Cứ dá»n thẳng lên đây...
Tên tiểu nhị vâng lệnh lui ra và một phút sau hắn và hai tên khác mang cơm mang rượu vào đặt trên bàn.
- - [ - - Sáng ngày hôm sau, Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ bàn nói Äào Ngá»c Lan nên Ä‘i lên Thánh Quả Tá»±, vì theo lá»i lẽ cá»§a tên quản lý thì như Tam sư thúc cá»§a há» ngầm chỉ thị cho hai ngưá»i đến đó. Chính vì thế nên lão quản lý má»›i đỠcập chuyện hành hương.
Phượng Hoàng Sơn cách thành chừng ba mươi dặm, Thánh Quả Tự nằm giữa lưng chừng núi.
Hình như hành hương nÆ¡i đây là thói quen cá»§a khách phương xa nên chuyện há»i thăm đưá»ng cÅ©ng không khó mấy.
Phong cảnh ở đây thật đẹp, có thể nói bất kỳ ai, má»™t khi đã đặt bước tá»›i đây, trước cảnh đào liá»…u um tùm, trước cảnh núi cao suối mát trong lòng không khá»i liên tưởng đến cảnh tu hành...
Hai ngưá»i cá»§a Äào Ngá»c Lan vừa vào cổng chùa là đã nghe thấy hÆ¡i hương bát ngát, thỉnh thoảng hay có những khách thiện nam tín nữ ra vào, có lẽ há» cÅ©ng là ngưá»i phương xa đến hành hương.
Äào Ngá»c Lan vào đến khách đưá»ng thì gặp ngay nhà sư Tri Khách, ông ta chấp tay niệm phật :
- Chắn nhị vị đến đây để hành hương ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói :
- Chúng tôi từ xa mộ danh hữu tự nên đến đây chiêm ngưỡng.
Nhà sư Tri Khách chấp tay :
- A di đà phật , kính thỉnh nhị vị vào trong.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ và Äào Ngá»c Lan theo chân nhà sư Tri Khách vào hữu Ä‘iện.
Thấy nhà sư Tri Khách cứ theo sát bên mình, Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ quay lại há»i :
- Dám xin đại sư cho biết danh hiệu là gì ?
Nhà sư Tri Khách chắp tay :
- A di đà phật, tiểu tăng pháp danh là Ngộ Duyên.
Äào Ngá»c Lan há»i :
- Chúng tôi muốn ra mắt phương trượng không biết có được hay không ?
Nhà sư Tri Khách chá»›p mắt nhìn hai ngưá»i và chấp tay :
- Cá»­a phật vốn là cá»­a thập phương, chúng tăng vốn là kẻ nghinh đón tiếp, nếu nhị vị muốn gặp Phương Trượng thì tiểu tăng xin dẫn đưá»ng ngay.
Qua khá»i bá»­u Ä‘iện Ä‘i và hậu viên nhà sư Tri Khách đứng lại nói :
- Bên trái đây là khách thính, xin nhị vị tạm ngồi nghỉ và cho biết phương danh để tiểu tăng vào bẩm lại.
Äào Ngá»c Lan nói :
- Tại hạ há» Äào còn huynh đệ đây há» Lưu, ngưá»i từ Kim lăng đến xin phiá»n đại sư vào bẩm báo cho Phương Trượng.
Nhà sư vòng tay chào và đi thẳng vào bên trong.
Nhìn theo bóng nhà sư , Hắc Kỳ Lệnh Chủ thầm nghĩ :
“Hình như nhà sư này cÅ©ng là ngưá»i võ công am hiểu thông thưá»ng chứ không xuất sắc, không biết ông ta có phải là ngưá»i cá»§a NgÅ© Phượng Môn không ?â€.
Äào Ngá»c Lan không nói gì cả, nàng cứ bưng chén trà nhấp nhấp, thái độ đối vá»›i vị Tứ sư đệ thật khá lạnh lùng.
Trong mấy ngày nay, Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ cÅ©ng biết Äào Ngá»c Lan không thích mình nên hắn cÅ©ng không gợi chuyện.
Một lát sau nhà sư Tri Khách trở ra vòng tay nói :
- Phương Trượng có lá»i má»i hai vị hai ngày nữa hãy đến đây.
Äào Ngá»c Lan há»i :
- Hình như Phương Trượng không muốn tiếp chúng tôi !
Nhà sư Ä‘iá»m đạm trả lá»i :
- Xin thí chủ đừng hiểu lầm như thế.
Äào Ngá»c Lan gặn há»i :
- Chứ theo ý đại sư thì như thế nghĩa làm sao ?
Nhà sư Tri Khách nói :
- Theo ý Phương Trượng thì muốn thỉnh hai ngày sau trở lại, tá»± nhiên ngưá»i đã xem nhị vị là những ngưá»i khách đặc biệt cá»§a chùa này chứ không phải là không muốn tiếp.
Äào Ngá»c Lan thắc mắc, nàng nghÄ© cÅ©ng có thể là Tam sư thúc hãy còn chưa đến , nàng vá»™i gật đầu :
- Äã thế chúng tôi hai ngày nữa sẽ đến đây vậy.
Nàng và Hắc Kỳ Lệnh Chủ vòng tay cáo biệt.
Nhà sư Tri Khách tiá»…n hai ngưá»i ra khá»i cá»­a vòng tay nói :
- Xin phiá»n nhị vị chiếu cố lá»i thỉnh cá»§a Phương Trượng chúng tôi.
Äào Ngá»c Lan và Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ đáp lá»… và Ä‘i thẳng ra ngoài cổng.
Äi được má»™t khoảng xa xa Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ nói :
- Không hiểu tại sao lại có chuyện như thế Tam sư thư nhỉ ?
Äào Ngá»c Lan nói :
- Có lẽ Tam sư thúc hai ngày sau mới đến.
Hai ngưá»i Ä‘i má»™t mạch vào khách Ä‘iếm thì hãy còn chưa tá»›i ngá».
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ cưá»i nói vá»›i Äào Ngá»c Lan :
- Phương Trượng Thánh Quả Tự đã nói thế thì chúng ta hãy còn tới hai ngày rảnh rỗi, chẳng hay Tam sư thư có muốn đi dạo một vòng không ?
Aùnh mắt cá»§a Äào Ngá»c Lan sáng lên :
- Äúng rồi, hai ngày rá»—i ở không vô ích, đã đến đây mà không Ä‘i dạo được thì uổng quá, nhưng nếu Ä‘i thì phải Ä‘i thì phải Ä‘i bằng cách nào ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói :
- Có thể chia làm hai ngả, má»™t là theo vá» hướng Nam, từ Ngô SÆ¡n, Tá»­ Dương, Ngá»c Hồng và dá»c từ dải Nam Bình thẳng đến Cá»­u SÆ¡n Thập Bát Gian. Theo ngã này thì gặp rất nhiá»u cổ tháp và những khe cốc đầy dẫy hoa lan. Còn nếu theo hướng Bắc từ Lăng Nhạc VÅ© Mục Ä‘i sâu vào vùng Linh An, theo con đưá»ng này thì có nhiá»u ngôi thuá»· tạ và những dòng suối mát trong lành...
Äào Ngá»c Lan há»i :
- Uûa như thế du sơn chứ không phải du hồ à ?
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ cưá»i :
- Äến đây ngưá»i ta thưá»ng dùng tiếng Hồ Thượng Du SÆ¡n, có nghÄ©a là dạo má»™t lượt Ä‘i cả hai, ngồi trên thuyá»n dạo núi như vậy có lợi là vừa Ä‘i hết các vùng thuá»™c khu vá»±c Tây Hồ mà còn biết hết cả những vùng có tiếng ở đây...Chính vì thế mà ta phải dùng thuyá»n nhá» theo Tiểu Loan Châu, Tam Äàm Ấn Nguyệt, vòng theo đê đó thẳnng đến Cá»­u Khúc Kiá»u quẹo qua Vạn Tá»± Äình riết tá»›i Hồ Lâu...
Äào Ngá»c Lan cưá»i khoát tay :
- Äá»§ rồi, đủ rồi, nói riết má»™t hồi là tôi chẳng biết Ä‘i đâu là đâu cả. Äể Ä‘i tá»›i đâu nói tá»›i đó ngưá»i ta má»›i nhận ra và nhá»› chứ ? Hừ vậy mà Tứ sư đệ nói má»›i chỉ Ä‘i qua má»™t bận. Qua má»™t bận thì làm gì thành thạo kể nghe vanh vách như thế ấy ?
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ cưá»i :
- Cũng chỉ nhỠđi cùng với Hồ Hộ Pháp chuyến trước nên tiểu đệ biết sơ sơ thế thôi, nhưng chẳng hay Tam sư thư muốn đi hướng nào ?
Äào Ngá»c Lan trầm ngâm :
- Nhạc Võ Mục vốn là ngưá»i được tiếng trung nghÄ©a ngàn thu, vậy chúng ta nên đến viếng thăm má»™ ngưá»i và theo đó mà Ä‘i vòng qua các dải núi phía Bắc như sư đệ đã nói khi nãy.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ gật đầu :
- Äúng rồi, ngưá»i trong võ lâm cá»§a chúng ta Ä‘á»u tôn kính những bậc trung thần nghÄ©a sÄ©, Tam sư thư đỠnghị đến thăm má»™ phần Nhạc Võ Mục thì đúng là má»™t ý nghÄ©a thâm cao.
Aùnh mắt cá»§a Äào Ngá»c Lan vụt loé lên, nàng nhìn Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ chầm chậm và nói :
- Như thế thì chúng ta đi.
Hai ngưá»i ra khá»i khách Ä‘iếm và thuê má»™t chiếc tiểu thuyá»n lên Hồng Kiá»u Ä‘i dài theo dá»c bá» sông.
Nơi đây chợ búa sầm uất, trà quán vây quanh, cảng thật là êm ả.
Khách từ phương xa đến đây du ngoạn thật đông, phần nhiá»u là những cặp vợ chồng son trẻ và những văn gia thi sÄ©.
Trước lăng má»™ Nhạc Võ Mục có rất nhiá»u thi vịnh, phần nhiá»u là những bài thÆ¡, những áng văn thÆ¡ trở thành bất há»§ vì ý tứ thâm trầm ca ngợi bậc trung lương.
Cái nhục cho bá»n quan lại nịnh thần là ngay trước má»™ phần, ngưá»i ta tạc tượng hai vợ chồng Tần Cối tên gian thần triá»u Tống hãm hại toàn gia há» Nhạc.
Äào Ngá»c Lan bồi hồi Ä‘i qua Ä‘i lại nÆ¡i đó thật lâu, miệng nàng lẩm nhẩm Ä‘á»c mấy câu thi cổ :
“ Äại thụ vô chi hưởng bắc phong, Thiên niên di hận khắp anh hùng, Ban sư chiêu dÄ© thành tâm Ä‘iện, Xạ lá»— thư du thuyết lưỡng cung, Mối ức thượng phương thùy thỉnh kiểm, Không sai cao miếu tá»± tàng cung Thế hà lãnh thượng kim hồi thá»§, Bất kiến chi lăng bạch lá»™ trungâ€.
Bài thÆ¡ nghe vô cùng cảm khái, ngưá»i có tâm hồn thi sÄ© đương nhiên có thể hình dung nguồn thÆ¡ cảm xúc đến bá»±c nào.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nhướng mày :
- Bài thÆ¡ vịnh Nhạc Vương cá»§a Cao Khải thật là hay nhưng tiểu đệ lại thích bài Vịnh Trương Hiá»n cá»§a há» Ngô nhiá»u hÆ¡n vì bài thÆ¡ đã nói ý tứ thâm trầm để làm cho ngưá»i ta hồi ức.
Hắn ngâm se sẽ :
“Tướng quân phần má»™ cừu thê lương, Nhất cổ tinh trung bạn tịch dương, Tịch tịch tòng hoàng liêu yên vụ, Ly ly hoà sắc tán ngá»n dương, Tao phùng thịnh thế bào trung liệt, Chỉnh đốn hoang khưu đãi biểu chương, Liệu đắc anh linh ưng bất dẫn, Thiên thu di thị trấn tiá»n đưá»ngâ€.
Äào Ngá»c Lan gật gật đầu :
- Quả là má»™t bài thÆ¡ hay như thế đối vá»›i Minh Thi, Tứ sư đệ cÅ©ng thuá»™c nhiá»u đó chứ ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói :
- Vì thích bài thÆ¡ đó nên tiểu đệ Ä‘á»c hoài đâm ra thuá»™c lòng chứ đâu có biết nhiá»u.
Äào Ngá»c Lan mỉm cưá»i Ä‘iá»m đạm :
- Thôi chúng ta đi chứ.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói :
- Vâng tiá»u đệ xin dẫn đưá»ng.
Hai ngưá»i lìa khá»i má»™ phần Nhạc Võ Mục Ä‘i chầm rồi theo những thắng cảnh đương thá»i, cứ đến những nÆ¡i nào gặp những ánh thÆ¡ hay kê câu đối tuyệt, Äào Ngá»c Lan lại dừng lại bình phẩm và Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ đối đáp như lưu.
Trên con đưá»ng du ngoạn, Äào Ngá»c Lan nói cưá»i luôn miệng, so vá»›i vẻ mặt lạnh lùng và giá»ng nói như nhát gừng cá»§a mấy ngày trước đây thì y như hai con ngưá»ikhác biệt.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ cho rằng vì đối cảnh sinh tình thì con ngưá»i tá»± nhiên thay đổi đúng vá»›i bản tính sẵn có hÆ¡n là khi thi hành má»™t nhiệm vụ gì.
Khi bóng tà dương ngậm hẳn vào đỉnh núi phía trá»i thì hai ngưá»i đã đến Bạch Vân Am.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ chỉ tay vá» phía trước mỉm cưá»i :
- NÆ¡i đó gá»i là Nguyệt Lão Tá»±, má»™t cái miếu mà không biết bao nhiêu tài tá»­ giai nhân đến đây để khấn nguyện hương lá»­a ba sinh, nghe nói là hình như linh nghiệm lắm.
Äiá»u đáng nói hÆ¡n hết là chuyện xin xăm, nếu Tam sư thư thấy thích thì cÅ©ng nên vào để mà xin thá»­ má»™t lá xăm xem sao ?
Äào Ngá»c Lan mỉm cưá»i á»­ng hồng nét mặt nâng bước theo Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ mà không nói má»™t lá»i nào.
Vừa đến cửa là gặp ngay câu đối :
Nguyện thiên địa hữu tình nhân đỠthành vi quyến thuộc.
Thị tiá»n sinh chú định sá»±, mạc thố quá nhân duyên.
Äào Ngá»c Lan bước lại trước lạy hai lạy rồi cầm lấy ống xăm mà lắc, nàng xin được số.
Trên lá xăm cá»§a Äào Ngá»c Lan thấy ghi :
Dật kỳ nhân, nhân kỳ địa ,toàn kỳ thiên, tích ư sở nạn, kim ư thị hô tại.
Lá»i xăm bí ẩn nhưng Äào Ngá»c Lan vẫn thấy mang máng hình như ám chỉ nhân duyên cá»§a nàng là trá»i chẳng chiá»u ngưá»i.
Liếc sang xăm của Hắc Kỳ Lệnh Chủ thấy ghi :
Phu phụ đãi công để di.
Lá»i xăm lại càng khó hiểu hÆ¡n nữa, vì chuyện vợ chồng và huynh đệ lẫn lá»™n vào nhau nhưng không hiểu tại sao, Äào Ngá»c Lan bá»—ng thấy đỠmặt, nàng lật xếp lá xăm cho vô túi và nhìn Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ mỉm cưá»i :
- Xăm linh lắm đấy.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói :
- Tiểu đệ không đoán ra trong đó nói những gì ?
Äào Ngá»c Lan nói :
- Linh hay không linh là do lòng mình có thành khẩn hay không, có lẽ sau này sẽ thấy rõ sự ứng nghiệm.
Nàng lấy ra một đỉnh bạc để lên bàn và thi lễ với lão tự.
Từ “ Nguyệt Lão Từ†hai ngưá»i trở vá» tá»›i khách sạn thì đã lên đèn.
Tên tiểu nhị theo sát hai ngưá»i để dâng trà.
Äào Ngá»c Lan ngồi phệt xuống ghế đưa hai tay bóp hai đầu gối :
- Má»i quá, Ä‘i cả đêm không sao mà luẩn quẫn mãi như thế vá» tá»›i đây là thấy má»i lưng.
Thấy Äào Ngá»c Lan hôm nay đổi thái độ vui vẻ vá»›i mình, Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ cao hứng thúc bá»n tiểu nhị bày cÆ¡m rượu.
Sau bữa cơm, Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói :
- Tam sư thư hôm nay Ä‘i dạo có nhiá»u má»i mệt, vậy xin hãy Ä‘i ngá»§ sá»›m.
Và hắn đứng lên cáo thối vỠphòng riêng.
Äóng cá»­a phòng cẩn thận, Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ tắt đèn cởi bỠáo ngoài lên giưá»ng ngồi tÄ©nh toa. dưỡng thần.
Chá» cho trong khách Ä‘iếm im lặng, phòng nào cÅ©ng tắt đèn, Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ thay bá»™ áo xanh, đổi chiếc mặt nạ, Ä‘eo thanh trưá»ng kiếm đến gần cá»­a sổ nghe thật kỹ càng rồi phóng mình qua nhanh như chá»›p.
Ra đến bên ngoài Hắc Kỳ Lệnh Chủ lại ngồi xuống dòm quanh bốn phía khi thấy không có gì khả nghi, hắn đứng lên nhắm hướng Phượng Hoàng Sơn thi triển khinh công đi thật lẹ.
Không bao lâu hắn đã ra khá»i thành và chỉ má»™t phút sau là đến sát bên chân núi.
Ban ngày đã Ä‘i qua má»™t lần và đã đặc biệt chú ý nên đưá»ng lối đối vá»›i Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ cÅ©ng không khó khăn gì mấy, nhưng Ä‘iá»u làm cho hắn băn khoăn là từ trong Thánh Quả Tá»± đèn Ä‘uốc không má»™t ngá»n nào, bốn bên tối âm âm, không khí thật khả nghi.
Men theo những tàng cây rậm, Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ lần lần Ä‘i tá»›i trước cổng chùa, hắn không dám đương nhiên vào ngõ trước nên dá»c theo hông má»™t khoảng rồi ngồi xuống lắng nghe.
Nếu quả đây đúng là sào huyệt cá»§a NgÅ© Phượng Môn thì nhất định vỠđêm chúng canh phòng cẩn mật, chỉ cần má»™t phút giây lÆ¡ lá»ng là có thể lâm nguy.
Äá»™ nguá»™i má»™t chén trà, không nghe thấy những gì khác lạ, Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ đứng dậy phóng vá»t qua đầu tưá»ng.
Bên trong hoàn toàn vắng lặng.
Tất cả những phòng thá»§ cẩn mật nhất Ä‘á»u dồn vá» phía sau đó là thông lệ mà đó cÅ©ng là chá»— sÆ¡ hở nhất, Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ băng theo bóng tối lần ra phía sau hậu Ä‘iện, có má»™t giải dài không thấy có má»™t ánh đèn...
Nhưng khi quẹo qua một hiên ở phía sau, Hắc Kỳ Lệnh Chủ chợt thấy trong giải điện tận cùng có một ánh đèn yếu ớt hắt ra...
Không khí vắng lặng đến lạnh lùng làm cho Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ có phần cảnh giác, hắn Ä‘i thật nhẹ lần sát mép tưá»ng đến phía giải Ä‘iện có ánh đèn...
Äến sát cá»­a sổ hắn ngồi xụp xuống vận dụng thị giác và thính giác để nghe động tÄ©nh.
Bốn bên vẫn im lặng như tá».
ChỠmột lúc thật lâu, Hắc Kỳ Lệnh Chủ nhóng mình lên, ghé mắt dòm vào khe ở cửa khung cửa sổ, hắn bỗng giật mình...
Bên trong, trên chiếc phản gỗ lim bóng loáng, một lão hoà thượng mập tròn trắng nõn đang ngồi tĩnh toa. vận công...
Không, không phải vận công, đúng ra với thế ngồi của nhà sư này rất giống tư thế của những tay cao thủ dưỡng thần nhưng với lão ta thì không phải...
Trước mặt lão có một cuốn kinh và môi lão mấp máy lầm thầm, đúng là lão đang ngồi tụng niệm.
Vá»›i thân hình mập thù lù vá»›i làn da trắng á»­ng hồng đúng là nhà sư này cÅ©ng giống như trăm ngàn nhà sư khác, lão không có vẻ gì là ngưá»i biết võ công...
Chắc chắn lão là Trụ Trì cá»§a Thánh Quả Tá»±, vì theo địa thế, tuy bây giỠở bên ngoài nhưng Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ vẫn ước lượng được chính là giải Ä‘iện mà nhà sư Tri Khách đưa đến để gặp vị phương trượng cá»§a há».
Một nhà sư mập ú trắng nõn thế này lại là vị Phương Trượng thì nhất định nơi này không phải là sào huyệt của Ngũ Phượng Môn.
Nếu có thì há» cÅ©ng chỉ mượn tạm ngôi chù này làm địa Ä‘iểm liên lạc tập hợp chứ chẳng lẽ thuá»™c hạ cá»§a há» mà lại là ngưá»i tầm thưá»ng như thế ?
Thấy không có gì khả nghi và cÅ©ng không phanhg được manh mối gì Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ lập tức lui theo con đưá»ng đã Ä‘i mà lá»™n ngược trở ra...
Nhưng chính lần trở ra này hắn mới đụng đầu...
Khi vừa ra khá»i vòng tưá»ng đến khu rừng thưa bên ngoài, Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ chợt nghe má»™t giá»ng cưá»i thật nhẹ cách hắn không xa mấy.
Tuy giá»ng cưá»i chỉ phá»›t qua trong gió nhưng bằng vào thính giác tinh anh, Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ vẫn nhận ra đó là tiếng cưá»i cá»§a đàn bà , không nói đúng hÆ¡n là giá»ng cưá»i cá»§a ngưá»i con gái.
Äào Ngá»c Lan ?
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ chợt nghe á»›n lạnh, hắn nghÄ© rất có thể Äào Ngá»c Lan đã phát hiện ra hành tung cá»§a mình nên cô ta âm thầm theo dõi...
Nếu đúng như thế thì bao nhiêu công sức khó nhá»c lâu nay đành trôi theo dòng nước...
Hắc Kỳ Lệnh Chủ cau mày gắt khẽ :
- Ai ?
- Tôi đây mà.
Má»™t giá»ng nói thật thanh tao đáp lại và Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ chợt thấy yên lòng.
Không phải giá»ng nói cá»§a Äào Ngá»c Lan.
Nhưng cái yên lòng chỉ thoáng qua rồi hắn lại giật mình tiếp...
Không phải giá»ng nói cá»§a Äào Ngá»c Lan nhưng giá»ng nói không lạ lắm.
Tuy giá»ng nói đó có vẻ êm dịu nhưng hÆ¡i hám này... Äúng rồi, đúng là hÆ¡i hám cá»§a...
“ Tam Cung Chá»§ NgÅ© Phượng Mônâ€.
Hắn nhá»› lại lúc tại Yến Tá»­ CÆ¡, khi trao viên thuốc cho hắn, giá»ng nói lạnh như băng cá»§a lúc bình thưá»ng biến mất, giá»ng nói cá»§a Tam Cung Chá»§ lúc đó y hệt như giá»ng nói bây giá».
Từ phía sau gốc đại thụ, má»™t ngưá»i con gái mặc áo màu xanh lợt yểu Ä‘iệu bước ra.
Dưới ánh trăng vằng vặc cá»§a núi rừng, vẻ mặt cá»§a ngưá»i con gái cá»±c kỳ rạng rỡ.
Äã từng thấy biết bao nhiêu ngưá»i đẹp nhưng vá»›i vóc thân này, vá»›i gương mặt đó quả tình đã làm cho Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ rúng động.
Hắn buột miệng kêu lên :
- Tam Cung Chá»§.
Ngưá»i con gái mỉm cưá»i thật dịu và giá»ng nàng cÅ©ng êm ái lạ thưá»ng :
- Vâng tiện thiếp xin kính chào Hàn công tử.
Cho đến bây giỠHắc Kỳ Lệnh Chủ mới chợt nhớ ra rằng mình đã mang bộ mặt của Hàn Thiếu Sơn chứ không còn phải là Hắc Kỳ Lệnh Chủ nữa rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, Hàn Thiếu Sơn sửng sốt.
Ngưá»i như thế này mà có thể là Tam Cung Chá»§, có thể là ngưá»i mang chiếc mặt nạ bằng đồng óng ánh vá»›i giá»ng nói rá»n rợn ấy sao ?
Giả như không nghe giá»ng nói thật cá»§a nàng khi trao hoàn thuốc tại Yến Tá»­ CÆ¡ thì nhất định hắn không làm sao tin nổi.
Thấy ngưá»i đối diện nhìn mình má»™t cách sững sá», Tam Cung Chá»§ nở nụ cưá»i thật đẹp, nụ cưá»i vừa e thẹn vừa thoa? mãn :
- Tiểu muội tưởng ai chứ không dè Hàn công tử lại cũng đến Hàng Châu.
Hàn Thiếu Sơn cau mặt :
- Cô nương là Tam Cung Chủ ?
Má»™t câu há»i quá thừa vì chính hắn đã biết rồi và chính miệng hắn đã thốt lên ba tiếng “Tam Cung Chủ†trước tiên.
Nhưng chính cái vô lý đó đã bộc lộ đầy đủ sự lúng túng của hắn, và chính cái lúng túng đó càng làm cho Tam Cung Chủ hài lòng.
Cái hài lòng cá»§a ngưá»i con gái được có ngưá»i bàng hoàng khi trông thấy bá»™ mặt cá»§a mình chứ không phải cái hài lòng cá»§a má»™t vị Tam cung chá»§ đối vá»›i thuá»™c hạ hay đối vá»›i đối phương.
Qua phút bàng hoàng, Hàn Thiếu Sơn lấy lại bình tĩnh ,hắn vòng tay :
- Chẳng hay Tam cung chá»§ đón đưá»ng tại hạ có Ä‘iá»u chi chỉ giáo ?
Tam Cung Chủ nhìn hắn bằng tia mắt dịu dàng :
- Sao mà lá»i nói cá»§a Hàn công tá»­ lại có vẻ khách sáo quá như thế ? Có gì mà chỉ giáo ?
Nàng cưá»i cưá»i nói tiếp :
- Tiểu muội đoán biết thế nào Hàn công tử cũng đến Hàng Châu nhưng không ngỠlại có thể đến sớm như thế.
Bây giỠHàn Thiếu Sơn mới thấy cái im lặng của Thánh Quả Tự ấy quả thật lợi hại, như vậy lá hỠim lặng trong phòng bị chứ không phải là im lặng tự nhiên.
Hắn cưá»i nhạt :
- Nếu tại hạ không theo sát Tam Cung Chủ thì làm sao biết được địa điểm quý giá như thế này ?
Hắn nói chính mình theo dõi cô ta để đánh lạc hướng, hắn sợ hỠkhám phá ra chính mình đã đội lốt Hắc Kỳ Lệnh Chủ.
Tam cung chủ thở dài :
- Hàn công tá»­, nếu muá»™i có chuyện muốn há»i, chẳng hay công tá»­ có bằng lòng hồi đáp ?
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Xin cung chủ cứ tự nhiên.
Tam cung chủ chớp mắt nhìn Hàn Thiếu Sơn :
- Chẳng hay Hàn công tử và Ngũ Phượng Môn có thù chi ?
Hàn Thiếu Sơn lắc đầu :
- Không, không có thù hiá»m chi cả.
Tam cung chá»§ há»i tiếp :
- Như vậy chắc có Ä‘iá»u chi xích mích ?
Hàn Thiếu Sơn cũng lắc đầu :
- Không, không có xích mích chi cả.
Tam cung chủ thở phào như trút được gánh nặng nhưng ánh mắt của nàng lại kinh ngạc :
- Như thế thì tại làm sao Hàn công tử lại chống đối với Ngũ Phượng Môn ?
Hàn Thiếu Sơn vặn lại :
- Tam Cung Chủ nghĩ rằng tại hạ chống đối với Ngũ Phượng Môn sao ?
Tia mắt của Tam Cung Chủ loé mừng :
- Không phải thế à ?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Äáng lý ra phải nói rằng quý môn đã cùng chống đối vá»›i đồng đạo võ lâm khắp miá»n Giang Nam chứ ?
Tam Cung Chủ cắn môi tư lự :
- Hàn công tử nói thế thì tiểu muội biết nói làm sao...
Hàn Thiếu Sơn chớp mắt :
- Chẳng lẽ tại hạ nói sai ?
Tam Cung Chủ ngẩng mặt nhìn thẳng Hàn Thiếu Sơn, nàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi...
Má»™t lúc sau nàng há»i :
- Chúng ta đừng có nói chuyện ấy nữa có được không nhỉ ?
Hàn Thiếu SÆ¡n rúng động nhưng hắn Ä‘iá»m đạm trả lá»i :
- Thế Tam cung chủ muốn cùng tại hạ nói chuyện chi ?
ÄÆ°a tay khẽ vén làn tóc xập xòa trước trán, Tam Cung Chá»§ cưá»i thật đẹp :
- Äêm nay tiểu muá»™i không Ä‘eo mặt nạ, như thế có nghÄ©a là tiểu muá»™i không phải là Tam Cung Chá»§.
Hàn Thiếu SÆ¡n cÅ©ng cưá»i :
- Cứ như thế thì khi nào cô nương đeo mặt nạ vào thì mới chính thức là Tam Cung Chủ ?
Tam Cung Chủ gật đầu :
- Chỉ có trưá»ng hợp như trong lúc này, trong lúc không Ä‘eo mặt nạ thì tiểu muá»™i má»›i thật là tiểu muá»™i mà thôi.
Hàn Thiếu SÆ¡n cau mặt nghÄ© thầm :Äào Ngá»c Lan khi gặp thuá»™c hạ vẫn còn phải Ä‘eo mặt nạ giả hoặc là che mặt, vị Tam Cung Chá»§ này lại dùng chiếc mặt nạ bằng đồng trông cá»±c kỳ hung ác, thảo nào trong giang hồ chẳng cho há» là má»™t hệ phái vô cùng bí mật.
Thấy Hàn Thiếu SÆ¡n làm thinh, Tam Cung Chá»§ thấp giá»ng :
- Từ trước đến nay tiểu muá»™i chưa hỠđể mặt thật gặp ai cả, Hàn công tá»­ là ngưá»i duy nhất thấy mặt thật cá»§a tiểu muá»™i đấy.
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Tại hạ được diện kiến tôn nhan thật là má»™t Ä‘iá»u vinh hạnh.
Tam Cung Chá»§ sặc cưá»i :
- Tiểu muá»™i biết tên công tá»­ là Hàn Thiếu SÆ¡n, thế tại sao không há»i tên tiểu muá»™i ?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i thầm khi nghÄ© nàng tưởng đó là tên thật cá»§a mình,hắn nói:
- Äi há»i tung tích cá»§a má»™t ngưá»i đẹp hình như có phần thất lá»… nhưng nếu cô không tỵ hiá»m thì tôi rất muốn được nghe.
Tam Cung Chá»§ nhoẻn miệng cưá»i :
- Tiểu muá»™i há» Tôn nhưng vì vai thứ thuá»™c hàng nhá» nhất nên trong nhà gá»i là Tiểu Loan.
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- À thì ra đây là Tôn cô nương.
Cô gái hỠTôn nói tiếp :
- Sau này đầu nhập sư môn vì bối phận đồng hàng Ä‘á»u lấy chữ “Phi†nên tiểu muá»™i cÅ©ng gá»i là Tôn Phi Loan.
Hàn Thiếu Sơn gật đầu :
- Äổi lại má»™t chữ mà hay đấy.
Tôn Phi Loan cưá»i :
- Thật sư ngưá»i ta lá»›n rồi mà cứ gá»i là Tiểu hoài nghe thấy chướng phải không?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Cỡ đó gá»i là tiểu cÅ©ng chưa phải oan uổng lắm đâu.
Nói xong câu đó hắn bỗng giật mình.
Vá»›i NgÅ© Phượng Môn vô hình chung đã là đại nghịch, cuá»™c chiến “ Yến Tá»­ Cơ†vừa rồi cÅ©ng đã Ä‘i vào sống chết, tuy kết quả ngoài ý nhưng cÅ©ng không thể vì đó mà trở thành bạn được. Thế mà câu chuyện nầy hắn bá»—ng cảm thấy không hiểu tại sao không khí chẳng những không căng thẳng mà trái lại còn rất nhiá»u thân thiết.
Hắn vội nói lảng đi :
- Tôn cô nương bằng vào nhất thân công lá»±c quả thật xứng là má»™t trong những ngưá»i lãnh đạo NgÅ© Phượng Môn.
Tôn Phi Loan cưá»i :
- Câu nói đó phải nói vỠcông tử thì có lẽ đúng hơn vì so với cao thủ giang hồ hiện tại thì công tư nhất định không phải hàng yếu kém.
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Vâng, nếu yếu kém thì sao dám chống đối với Ngũ Phượng Môn ?
Tôn Phi Lan hÆ¡i đổi sắc, nàng cố há»i thật dịu dàng :
- Công tử nhất định chống đối với Ngũ Phượng Môn ư ?
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Dùng hai tiến nhất quyết ấy bây giỠthì chưa chính xác lắm, vì cũng cần xem Ngũ Phượng Môn có nhất quyết tiếp tục chống đối với đồng đạo võ lâm không đã.
Tôn Phi Loan lặng thinh một lúc rồi nàng thở dài :
- Hàn công tá»­ thừa biết hiện tại tiểu muá»™i chấp trưởng Tổng Phân Äàn Giang Nam, nói như thế chẳng hoá ra Hàn công tá»­ làm khó dá»… tiểu muá»™i hay sao ?
Hàn Thiếu SÆ¡n nghiêm giá»ng :
- Tại sao Tôn cô nương không khuyên lệnh huynh hãy bỠý tưởng mưu đồ bá chủ võ lâm, để cho đồng đạo cùng nhau hoà nhã ?
Tôn Phi Loan khoát tay, giá»ng nàng hÆ¡i run :
- Không nên nói những lá»i như thế... công tá»­ không biết...
Thấy gương mặt nàng biến đổi dưá»ng như sợ sệt, Hàn Thiếu SÆ¡n thầm nghÄ© :
- Cứ như thế này thì cô ta rất sợ ngưá»i đại sư huynh nhưng không biết hắn là nhân vật như thế nào ?
Tôn Phi Loan khẽ kêu :
- Hàn công tử...
Hàn Thiếu SÆ¡n chợt thấy con ngưá»i đứng trước mặt mình quá tá»™i nghiệp, hắn nhá» giá»ng :
- Tôn cô nương muốn nói chi ?
Tôn Phi Loan nhìn hắn thật lâu và nàng nói thật chậm :
- Tôi có má»™t lá»i, không biết Hàn công tá»­ có vui lòng nghe hay không ?
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Tôn cô nương nói quá lá»i, xin cô nương cứ nói những gì muốn nói.
Tôn Phi Loan nói :
- Chúng ta hiện tại tuy Ä‘ang đứng vào thế đối kháng nhưng tiểu muá»™i thá»±c tình kính trá»ng con ngưá»i cá»§a Hàn công tá»­, vì thế tiểu muá»™i có mấy lá»i không nói không được.
Nàng ngưng một giây rồi nói tiếp :
- Thật ra khi mà công tá»­ định cùng vá»›i NgÅ© Phượng Môn chống đối thì tiểu muá»™i không dám khuyên ngăn, chỉ có Ä‘iá»u...
Nàng ngập ngừng và rồi nín lặng...
Thấy nàng ấm ớ, Hàn Thiếu Sơn vội nói :
- Xin cô nương cứ nói thẳng.
Tôn Phi Loan ửng mặt cúi đầu :
- Äêm nay công tá»­ đã đến đây rồi, tiểu muá»™i có má»™t lá»i khuyên là hai ngày sau đây xin công tá»­ đừng đến nÆ¡i này nữa, không biết công tá»­ có thuận tình cho không ?
Nàng nói bằng ánh mắt lá»™ đầy vẻ khẩn khoản, giá»ng nàng khẩn thiết như đối vá»›i má»™t ngưá»i thân...
Giá»ng nói đó, ánh mắt đó đã làm cho Hàn Thiếu SÆ¡n xao xuyến...
Hai ngày sau ?
Hai ngày sau tức là ngày mà vị Phương Trượng đã hẹn vá»›i Äào Ngá»c Lan và Hắc Kỳ Lệnh Chá»§.
Như vậy thì hai ngày sau quả đúng là ngày mà tại Thánh Quả Tá»± có cuá»™c há»p quan trá»ng cá»§a NgÅ© Phượng Môn.
Nhưng Hàn Thiếu Sơn thật không ngỠTam Cung Chủ Tôn Phi Loan lại nói với mình một câu khẩn khoản như thế...
Nàng nói như thế là có ý nghĩa làm sao ?
Vì sá»± quan trá»ng cá»§a cuá»™c há»p mà có sá»± quấy rầy cá»§a mình sẽ làm há»ng chuyện hay là vì nó là ngày nguy hiểm cho tính mạng cá»§a mình ?
Có phải nàng lo sợ cho mình hay là lo cho công việc của Ngũ Phượng Môn ?
Không bằng vào giá»ng nói đó, bằng ánh mắt đó nhất định trong lòng nàng không phải lúc lo vá» công việc, bởi vì khi làm công việc cho NgÅ© Phương Môn thì nàng là Tam Cung Chá»§ mà khi đã là Tam Cung Chá»§ thì ánh mắt cá»§a nàng phải như Ä‘iện lạnh, giá»ng nói cá»§a nàng phải như giá băng chứ không phải bằng ánh mắt thiết tha, bằng giá»ng nói dịu dàng tha thiết như thế.Ngay bây giỠđúng như nàng đã nói nàng là Tôn Phi Loan là ngưá»i con gái dịu hiá»n như cái tên cá»§a nàng.
Và như vậy thì nàng chính vì lo lắng cho mình mà thốt ra những lá»i như thế.
Nhưng nên chấp nhận hay từ chối đây ?
Không hiểu tại sao không hiểu có phải vì nàng không có chiếc mặt nạ đồng nanh ác mà làm cho lòng hắn trở nên nguội lạnh trong thái độ với kẻ thù ?
Hắn vụt cảm thấy không nỡ từ chối lá»i yêu cầu tha thiết...
À , Hàn Thiếu Sơn suýt bật kêu thành tiếng vì hắn đã thấy có một lối thoát thật hay.
Hai ngày sau tự nhiên hắn sẽ có mặt chứ không thể nào không được, nhưng lúc đó hắn đâu có phải là Hàn Thiếu Sơn ?
Hai ngày sau hắn sẽ cùng vá»›i Äào Ngá»c Lan đến má»™t cách đưá»ng hoàng, hắn sẽ là Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ chứ đâu có phải vá»›i bá»™ mặt bây giá».
Hắn nghe lòng nhẹ nhõm và hắn mỉm cưá»i Ä‘iá»m đạm gật đầu.
Aùnh mắt của Tôn Phi Loan rạng rỡ hơn bao giỠhết, nàng nhích lên một bước, mặt nàng như một đoá hoa hàm tiếu, nàng nhìn hắn với đôi mắt biết ơn :
- Hàn công tử, công tử nói thật với tiểu muội nhé.
Hàn Thiếu SÆ¡n mỉm cưá»i :
- Tại hạ rất ít khi nói dối cho rằng nói với kẻ thù.
Aùnh mắt của Tôn Phi Loan vụt sầm nhưng Hàn Thiếu Sơn đã vội nói ngay :
- Huống chi vá»›i thịnh tình cá»§a Tôn cô nương thì... thì tại hạ lại càng xem lá»i nói cá»§a mình là lá»i nói sắt đá.
Tôn Phi Loan cưá»i lên trong ánh mắt và Hàn Thiếu SÆ¡n chợt đâm ra tức tối cho mình, hắn cảm thấy không hiểu tại sao mình lại nói má»™t câu như thế.
Hắn vội vòng tay :
- Nếu không có Ä‘iá»u chi khác nữa thì tại xin được phép cáo từ.
Tôn Phi Loan chá»›p mắt, nàng nở má»™t nụ cưá»i thật đẹp :
- Hàn công tá»­ sao công tá»­ không há»i nguyên nhân ?
Hàn Thiếu SÆ¡n cÅ©ng cưá»i :
- Tại hạ cảm thấy rằng bất cứ tại sao cÅ©ng phải nhận lá»i thì còn há»i nguyên nhân làm chi nữa ?
Tôn Phi Loan nhìn Hàn Thiếu SÆ¡n bằng chuá»—i mắt thật dài, giá»ng nàng càng thấp xuống :
- Thật ra bây giá» không cần phải há»i bởi vì tiểu muá»™i tin chắn rằng sau này Hàn công tá»­ sẽ hiểu tất cả...
Hình như cảm thấy có Ä‘iá»u chi bất tiện không thể lưu lâu được nữa nên nàng vá»™i vòng tay, nàng vá»™i vòng tay và khẽ cúi mình nàng nói bằng má»™t giá»ng có nhiá»u nuối tiếc :
- Vâng, xin công tử cứ đi...
Và nàng không đợi hắn đi, nàng lật đật lao mình vào trong rừng rậm.
Hàn Thiếu Sơn không chậm trễ, hắn biết nhơi này không thể nán lại lâu hơn nhất là mục đích của hắn đã đạt rồi, hắn quay mình lao nhanh xuống núi.
VỠtới khách sạn,hắn cố đi vòng vòng một lúc khá lâu, sau khi thấy không có chi khác lạ hắn mới tung mình thẳng vào phòng.
Không khí vẫn chìm trong đêm vắng, ngưá»i trong khách sạn Ä‘á»u say ngá»§, phòng kế bên cá»§a Äào Ngá»c Lan cÅ©ng im phăng phắc...
Ngày thứ ba kể từ khi Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ và Äào Ngá»c Lan đến nÆ¡i khách sạn.
Äúng là ngày mà Thánh Quả Tá»± hẹn vá»›i hai ngưá»i.
Trong suốt hai ngày qua, hôm nào Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ cÅ©ng đưa Äào Ngá»c Lan Ä‘i dạo, hai ngưá»i có vẻ khăng khít hÆ¡n nhiá»u.
Thái độ đối xá»­ vá»›i Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ cá»§a Äào Ngá»c Lan đã hoàn toàn thay đổi.
Sáng sá»›m ngày thứ ba, chính nàng dậy thật sá»›m và sang phòng đánh thức Hắc Kỳ Lệnh Chá»§, hai ngưá»i dùng Ä‘iểm tâm xong là thay đổi xiêm y nhắm hướng Phượng Hoàng SÆ¡n thẳng tá»›i.
Vừa vào đến bá»±c thá»m chùa thì đã thấy nhà sư áo xanh Tri Khách hôm nỠđã có mặt tiếp nghinh.
Hình như há» Ä‘ang đợi hai ngưá»i.
Nhà sư chấp tay cưá»i :
- Nhị vị thí chủ đã đến, tiểu tăng xin được cung nghinh.
Äào Ngá»c Lan vòng tay :
- Äa tạ đại sư.
Nhà sư mỉm cưá»i :
- Không dám, tiểu tăng phụng mệnh Phương Trượng tá»›i đây má»i nhị vị thí chá»§ vào trong dùng trà.
Hai ngưá»i theo chân nhà sư áo xanh vào đại Ä‘iện.
Há» Ä‘i thẳng ra hậu Ä‘iện và nhà sư áo xanh má»i hai ngưá»i vào phòng khách.
Nhà sư áo xanh vòng tay :
- Xin nhị vị ngồi đây dùng trà, tiểu tăng đi thông báo.
Chỉ chừng hai phút, nhà sư áo xanh quay ra và tươi cưá»i nói :
- Phương Trượng cá»§a tệ tá»± có lá»i kính thỉnh, xin nhị vị theo tiểu tăng vào trong.
Äào Ngá»c Lan và Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ theo chân nhà sư áo xanh vào hậu Ä‘iện.
Dá»c theo dãy hành lang khá dài, hai bên hoa lan thÆ¡m phức, bên ngoài là vưá»n trúc xanh um, phong cảnh cá»±c kỳ tao nhã, bất cứ ai vào đây Ä‘á»u không khá»i có cảm giác thoát tục.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ âm thầm tiếc rẻ.
Má»™t khung cảnh đậm mùi phật pháp như thế này mà không ngá» lại là nÆ¡i tụ tập cá»§a bá»n ngưá»i trong bóng tối, âm thầm chuyên chuyện mưu đồ bá vương, vá»›i tham vá»ng làm bá chá»§ võ lâm, hỠđã không tiếc dùng phật tá»± để làm sào huyệt.
Ra ở bên ngoài phòng khách sau điện, nhà sư dừng ngay trước một cánh cửa rộng và cung kính lên tiếng :
- Khải bẩm Phương Trượng, Äào thí chá»§ và Lưu thí chá»§ đã đến.
Bên trong có tiếng trả lá»i :
- Xin má»i.
Nhà sư áo xanh lui lại phía sau đưa tay má»i Äào Ngá»c Lan và Hắc Kỳ Lệnh Chá»§.
Nhích chân theo Äào Ngá»c Lan trong lòng Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ có hÆ¡i lấy làm lạ không hiểu vị Phương Trượng này là nhân vật như thế nào trong NgÅ© Phượng Môn mà xem hình như có phần hÆ¡i lá»›n lối.
Bước vào tá»›i cá»­a trong má»™t chú tiểu sa di đưa tay vén mùng rèm, hai ngưá»i Ä‘i thẳng vào thấy đó là má»™t khách thính tang hoàng rất là u nhã.
NÆ¡i này có lẽ là nÆ¡i dành riêng cho vị trụ trì chứ không phải là má»™t khách thính thông thưá»ng dành cho tất cả.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ giật mình khi nhìn thấy nhà sư trụ trì.
Äúng là nhà sư trắng mập mà hắn đã thấy đêm hôm trước.
Bây giá» hắn má»›i biết đêm hôm rồi nhà sư không ngồi trong tư thế Ä‘á»c kinh và mặc dù trước mặt có quyển kinh nhưng thật sá»± thì đó là má»™t cách để Ä‘iá»u hành chân lá»±c.
Bên phải nhà sư Phương Trượng là má»™t lão hoà thượng mặt như đất sét, vóc ngưá»i cao lá»›n đình Ä‘oàng chính là ngưá»i đã dùng Âm Cá»±c Chỉ đánh Hàn Thiếu SÆ¡n hôm trước :
Huyá»n Cảnh đại sư.
Nhà sư mập trắng ngẩng mặt lên mỉm cưá»i :
- Nhị vị thí chá»§ đưá»ng xa đến đây, bần tăng thật có lá»—i vì không tiện ra ngoài nghinh tiếp.
Äào Ngá»c Lan vòng tay :
- Không dám, chúng tại hạ mạo muội đến quý tự, được Phương Trượng dành cho thì giỠquý báu như thế là đã quá lắm rồi.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nghĩ thầm rằng như thế thì hỠcũng chưa từng quen biết.
Äào Ngá»c Lan khẽ liếc nhìn Huyá»n Cảnh Äại Sư nhưng hình như còn giữ kẽ cho nên nàng không dám há»i.
Huyá»n Cảnh Äại Sư cưá»i lá»›n :
- Xin Äào thí chá»§ không nên khách sáo, bần tăng xin tá»± giá»›i thiệu, đây là sư huynh cá»§a bần tăng, pháp danh Phi Cảnh mà cÅ©ng là Há»™ Pháp cá»§a bản môn.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ rúng động.
Hồi nãy hắn chỉ nghi ngá» thôi nhưng bây giá» thì hắn má»›i biết rằng nhà sư Phương Trượng này không phải hạng là tầm thưá»ng.
Vá»›i chức vụ Há»™ Pháp cá»§a NgÅ© Phượng Môn không phải như chức vụ Há»™ Pháp cá»§a má»—i lệnh kỳ.Ngưá»i đảm nhiệm chức vụ Há»™ Pháp cá»§a Tổng Äàn, nếu không có sá»± Ä‘iá»u động bất ngá» thì vẫn còn quan trá»ng hÆ¡n cả Tam Cung Chá»§.
Như vậy vá» phương diện võ công nhất định là phải cùng hàng hoặc hÆ¡n Quách Há»™ Pháp và Huyá»n Cảnh đại sư.
Cũng may trong đêm do thám Thánh Quả Tự, Hắc Kỳ Lệnh Chủ chưa làm kinh động đến ông ta chứ không thì nhất định đã xảy ra một cuộc chạm trán kinh thiên động địa.
Äào Ngá»c Lan lật đật vòng tay :
- Tại hạ xin tham kiến Há»™ Pháp, thật tình thì vì quy tắc cá»§a bản môn nên có Ä‘iá»u thất lá»…, mong Quách Há»™ Pháp tha thứ cho.
Phi Cảnh Äại Sư cưá»i lá»›n :
- Không có chi, xin má»i nhị vị ngồi.
Và ông ta nói luôn :
- Từ xa đến đây nhị vị tá»± nhiên là tân khách, xin má»i ngồi uống trà, chắc Phan thí chá»§ và Lục thí chá»§ cÅ©ng sắp đến nÆ¡i rồi.
Äào Ngá»c Lan và Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ vòng tay ngồi xuống.
Và Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ ghi nhá»› hai ngưá»i mà Phi Cảnh Äại Sư vừa má»›i nói, hắn nghÄ© há» Phan và há» Lục chắc chắn là Tá»­ Kỳ và Bạch Kỳ Lệnh Chá»§.
Chú sa di dâng trà và Phi Cảnh ân cần má»i má»c.
Äào Ngá»c Lan khẽ há»i :
- Äệ tá»­ và Tứ sư đệ nhận được vụ lệnh cá»§a Tổng Äàn chẳng hay Tam sư thúc đã đến chưa ?
Phi Cảnh đại sư nói :
- Tam cung chủ đã đến đây hai ngày rồi, hiện đang có mặt trong tịnh xá.
Äào Ngá»c Lan há»i Huyá»n Cảnh đại sư :
- Hộ Pháp đến cùng một lượt với Tam sư thúc ?
Huyá»n Cảnh đại sư lắc đầu :
- Không, bần tăng mới đến hồi hôm nay.
Ngay lúc đó chợt nghe trên không tiếng của nhà sư Tri Khách bên ngoài :
- Khải bẩm Phương Trượng, Phan thí chủ và Lục thí chủ đã tới.
Phi Cảnh đại sư nói :
- Hãy má»i vào.
Bức rèm khẽ động từ ngoài hai ngưá»i, má»™t mặc áo tía má»™t mặc áo trắng bước vào.
Ngưá»i mặc áo tía vóc ngưá»i cao lá»›n ,da mặt á»­ng hồng trông dáng cách uy nghiêm.
Ngưá»i mặc áo trắng thì hÆ¡i tương phản vóc ngưá»i nhỠốm dáng cách như má»™t thư sinh.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ chỉ chú ý vỠsức vóc vì hắn thầm biết hỠđã hoá trang chứ không phải là mặt thật.
Hai ngưá»i bước vào vòng tay cung kính :
- Äệ tá»­ xin tham kiến nhị vị Há»™ Pháp.
Phi Cảnh đại sư chấp tay :
- Không dám xin má»i nhị vị an toa..
Äào Ngá»c Lan và Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ cÅ©ng đứng lên theo :
- Chúng sư đệ xin bái kiến đại sư huynh và nhị sư huynh.
Tá»­ Kỳ Lệnh Chá»§ cưá»i :
- Nhị vị sư đệ đến sớm nhỉ ?
Äào Ngá»c Lan cung kính :
- Tiểu đệ và Tứ sư đệ đã đến đây ba hôm rồi.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ thầm biết trong bá»n Tứ Kỳ thì nhất định Tá»­ Kỳ Lệnh Chá»§ có địa vị cao hÆ¡n cả.
Phi Cảnh đại sư cưá»i nói :
- Tứ vị lệnh chủ cũng đã đến đông đủ vậy xin thỉnh vào trong.
Huyá»n Cảnh đại sư gật đầu :
- Có lẽ cÅ©ng đã đến giá» xin thỉnh chư vị vào bái kiến Äại Cung Chá»§.
Phi Cảnh đại sư đứng lên, cả Tứ kỳ Lệnh Chủ cùng đứng dậy theo vào trong.
Qua khá»i má»™t khu vưá»n ngăn cách thiá»n viện là đến năm gian tịnh xá, bên ngoài được trang trí thật là u nhã, vào hành lang là gặp ngay hai tên tỳ nữ Nã Vân Cẩm Nguyệt Ä‘eo kiếm canh phòng.
Thấy Ä‘oàn ngưá»i vào đến , hai tên tỳ nữ vòng tay :
- Äại cung chá»§ xin thỉnh Há»™ Pháp đại sư.
Vừa nói, hai nàng vừa quay mình Ä‘i trước đưa đưá»ng.
Äến má»™t gian tịnh xá, hai tên tỳ nữ dừng lại cất giá»ng cung kính :
- Khải bẩm Cung chủ, có Hộ Pháp đại sư thỉnh kiến.
Bên trong truyá»n ra má»™t giá»ng thật uy nghiêm :
- Xin má»i vào.
Phi Cảnh đại sư chấp tay trang trá»ng bước vào...
Tứ Kỳ Lệnh Chá»§ chưa được gá»i tên nên đứng ngoài chỠđợi.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ đứng sau cùng, hắn cố chá»§ ý nhìn vào phía trong thấy trên chiếc ghế để giữa có má»™t ngưá»i mắt phượng mày tằm , mình vận cẩm bào, chỉ nhìn qua là nhận ra ngay tư thế cá»§a má»™t đại hán uy nghi.
Bên cạnh là ngưá»i mang mặt nạ đồng chính là Tam Cung Chá»§.
Bên trái còn một chiếc ghế trống không biết để dành cho ai.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ thầm nghÄ© gã mặc cẩm bào nhất định là Äại cung chá»§ chứ không còn ai vào nữa, hắn thật không ngá» má»™t con ngưá»i như thế lại có khả năng khống chế toàn thể võ lâm...
Hắn ta có uy nghiêm nhất là đôi mắt cá»±c kỳ sắc bén thật cÅ©ng như bao nhân vật võ lâm khác, nhưng nhất định hắn phải có chá»— hÆ¡n ngưá»i vì nếu không thì ít nhất hắn phải có má»™t chá»— dá»±a bên sau lá»›n lắm...
Phi Cảnh đại sư chầm chậm bước tá»›i trước ngưá»i mặc cẩm bào chắp tay :
- Tứ Kỳ Lệnh Chủ đang đợi bên ngoài chỠlệnh đại công tử.
Ngưá»i vận áo gấm vẫy tay :
- Hộ Pháp hãy ngồi.
Phi Cảnh đại sư quay qua thi lễ với Tam Cung Chủ rồi ngồi xuống.
Äại Cung Chá»§ ngẩng mặt nhìn ra dịu giá»ng :
- Các đệ tử hãy vào.
Tất cả cùng theo Tử Kỳ Lệnh Chủ cung kính bước vào.
Há» cùng quỳ má»p xuống :
- Chúng đệ tử xin bái kiến sư phụ.
Ngưá»i mặc áo cẩm bào vẫy tay :
- Hãy đứng lên.
Tứ Kỳ Lệnh Chủ đứng lên rồi quay sang quỳ trước mặt Tam Cung Chủ :
- Chúng đệ tử xin tham kiến Tam sư thúc.
Tam cung chủ vẫy tay :
- Hãy đứng lên.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ phải quỳ luôn hai lượt như thế, trong lòng hắn hơi khó chịu nhưng vì nhiệm vụ nên phải cố giữ vẻ tự nhiên...
Bốn ngưá»i đứng khoanh tay cúi mặt không khí vụt trở nên nặng ná»...
Qua má»™t lúc thật lâu ánh mắt cá»§a Äại Cung Chá»§ từ từ đảo qua khắp bốn ngưá»i đệ tá»­...
Tất cả không nghe hơi gió mà cùng cảm nghe ớn lạnh...
Hắc Kỳ Lệnh Chủ cảm thấy không khí hơi lạ, hắn đứng yên nhưng trong bụng phập phòng.
Qua má»™t lúc thật lâu, Äại Cung Chá»§ má»›i cất giá»ng trầm trầm :
- Ta phái các ngươi đến Giang Nam, má»™t phần vì khinh thị thá»±c lá»±c võ lâm Giang Nam, má»™t phần tin tưởng khả năng cá»§a các ngươi. Ta nghÄ© rằng bằng vào sá»± giáo dưỡng bao nhiêu lâu nay cho dù võ lâm Giang Nam có bao nhiêu ngưá»i cÆ¡ trí cÅ©ng không đến ná»—i nào nhưng ta không dè để sá»± việc thảm hại như ngày nay...
Giá»ng nói tuy không cao nhưng hÆ¡i hám nặng ná» làm cho ba ngưá»i Lệnh Chá»§ toát mồ hôi lạnh, há» cùng nhất loạt quỳ phục xuống. Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ lật đật quỳ theo. Tá»­ Kỳ Lệnh Chá»§ luôn luôn thay lá»i, giá»ng hắn hÆ¡i run :
- Chúng đệ tử sơ xuất tội thật đáng chết...
Giá»ng ngưá»i mặc áo gấm vẫn lạnh băng băng :
- Hãy đứng lên.
Là ngưá»i dẫn đầu, Tá»­ Kỳ Lệnh Chá»§ không dám đứng lên, hắn khẽ đưa mắt nhìn vá» phía Tam Cung Chá»§...
Gương mặt bằng đồng cá»§a Tam Cung Chá»§ vẫn lạnh như kim khí nhưng ánh mắt thì lại như hàm chứa nụ cưá»i và khẽ gật đầu.
Ngưá»i mặc áo cẩm bào trầm giá»ng :
- Bảo đứng lên.
Tử Kỳ Lệnh Chủ lạy thêm một lạy :
- Äệ tá»­ đội Æ¡n sư phụ.
Hắn đứng lên, ba ngưá»i Lệnh Chá»§ cÅ©ng đứng lên theo.
HỠcùng đứng xuôi tay cúi mặt...
Äại Cung Chá»§ nói :
- Sự thất bại của bản môn ở Giang Nam sự thật thì ta không hoàn toàn trách các ngươi mà chính vì ta đã đánh giá không đúng được thực lực đối phương...
Tứ Kỳ Lệnh Chủ nghe đến đây, hỠcùng lén thở dài nhẹ nhõm...
Äại Cung Chá»§ nói tiếp :
- Cứ bằng vào Vạn Vật Sơn Trang mà nói, hai cha con của Hứa Kính Bá được Nga My và Thiếu Lâm ủng hộ, thêm vào đó Nghiêm Hữu Tam lại giữ được Thái Bình Bảo rồi đến đó giúp sức, giá như không có Tam sư thúc của chúng ngươi đến giúp thì có lẽ Phan Diên ThỠđã tự tiêu huỷ cả lực lượng của Tử Kỳ...
À... Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ biết thêm Tá»­ Kỳ Lệnh Chá»§ tên là Phan Diên Thá». Nhưng hắn lại thắc mắc, vì bằng vào khẩu khí cá»§a Äại Cung Chá»§ thì hình như Vạn Vật SÆ¡n Trang cá»§a Äông Hứa cÅ©ng chưa đến ná»—i nào...
Äại Cung Chá»§ nói tiếp :
- Không những thế mà cả thứ tá»­ cá»§a Giang Thượng Phong là Giang Hàn Thanh lại là môn hạ cá»§a Trúc Lão, con trai cá»§a Lý Quang Trí lại là môn hạ cá»§a Thần Phiến Tá»­, tất cả những chuyện đó nằm ngoài ý cá»§a ta. Bằng vào sở há»c cá»§a các ngươi ngay bây giá» quyết không phải là đối thá»§ cá»§a chúng...
Hắc Kỳ Lệnh Chủ giật mình...
Không hiểu tại sao hắn lại biết lai lịch của mình...
Hắn lật đật quỳ xuống và nói :
- Khải bẩm sư phụ, vì Giang Hàn Thanh mang bệnh từ lúc nhá», việc thụ huấn cá»§a hắn chính cha anh hắn còn chưa biết...
Äại Cung Chá»§ khẽ liếc Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ rồi vẫy tay :
- Ngươi hãy đứng lên. Ta không trách cứ gì ngươi cả. Cứ như Tam sư thúc của ngươi thì Giang Thượng Phong quả thật có bệnh, ngươi ở lại Giang Phủ đã lâu có biết rõ chuyện ấy hay không ?
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ giật mình, hình như cả bá»n chúng không tin rằng phụ thân mình đã chết...
Hắn vòng tay đáp :
- Äệ tá»­ chính mắt trông coi tưởng niệm như thế thì không thể giả được.
Äại Cung Chá»§ nói :
- Thế nhưng khi lật nắp áo quan thì lại không có thi hài thì giải thích làm sao ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ đáp :
- Äệ tá»­ cho rằng đã có ngưá»i trá»™m thây.
Äại Cung Chá»§ nói :
- Nhưng trước sau ngươi vẫn chưa Ä‘iá»u tra ra manh mối !
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói :
- Äệ tá»­ đã cho toàn bá»™ lá»±c lượng bản kỳ tra cứu khắp Giang Nam nhưng vẫn không thấy Ä‘iểm manh mối...
Äại Cung Chá»§ hừ hừ hai ba tiếng :
- Như thế thì rất khả nghi, sau khi trở vá» ngươi hãy Ä‘iá»u tra cho kỳ được...
Hắc Kỳ Lệnh Chủ vòng tay vâng dạ lui hẳn ra sau.
Cho tay vào túi lấy ra hai sấp giấy, Äại Cung Chá»§ nói :
- Bằng vào tình thế hiện tại, Nga My và Thiếu Lâm đã công nhiên nhúng tay vào Tứ Äại Thế Gia rất có thể sẽ liên hợp được, bằng vào võ công cá»§a các ngươi rất khó mà chống trả được.
Äại Cung Chá»§ trao xấp giấy ra và nói tiếp :
- Äây là ba chiêu tuyệt kiếm cá»§a bản môn, mệnh danh là “Thiên Phương Tam Thứcâ€, cứ theo quy luật cá»§a bản môn thì chỉ có trưởng đệ tá»­ má»›i có quyá»n há»c, kể luôn cả bốn vị sư thúc cá»§a các ngươi bây giá» cÅ©ng chưa từng luyện qua nhưng tình thế đặc biệt ngày nay ta tạm thá»i phá lệ truyá»n thụ cho bá»n ngươi. Bắt đầu từ ngày mai sẽ do Tam sư thúc cá»§a các ngươi trá»±c tiếp chỉ dẫn.
Tử Kỳ Lệnh Chủ vòng tay mừng rỡ :
- Äa tạ hồng ân cá»§a sư phụ.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ thầm nghÄ© không biết ba thức này thế nào nhưng bằng vào khẩu khí cá»§a Äại Cung Chá»§ thì hình như nó là tuyệt kỹ vô địch trong thiên hạ.
Äại Cung Chá»§ vẫy tay :
- Các ngưá»i có thể lui ra.
Tứ kỳ lệnh chá»§ vòng tay má»p mình thụt lui ra khá»i cá»­a.
Phi Cảnh đại sư đứng lên chắp tay :
- Bần tăng đã sắp đặt bốn phòng cho bốn vị, xin để bần tăng dẫn lối.
Trong Tổng Phân Äàn cá»§a NgÅ© Phượng Môn, chức vụ Há»™ Pháp được phân làm ba cấp. Äệ nhất đẳng Há»™ Pháp có địa vị thật cao, có thể thay thế Äại Cung Chá»§ Ä‘iá»u hành công việc. Phi Cảnh đại sư thân tá»± sắp xếp nÆ¡i ăn ở cho Tứ Kỳ Lệnh Chá»§ đủ thấy chuyến trở vá» cá»§a bốn ngưá»i đệ tá»­ này quả thật vô cùng quan trá»ng.
Tá»­ Kỳ Lệnh Chá»§ ngó vá» phía Tam Cung Chá»§ và hắn há»i :
- Chẳng hay Tam sư thúc có Ä‘iá»u chi huấn thụ ?
Tam Cung Chủ nói :
- Không, sáng sớm ngày mai các ngươi có thể đến đây luyện kiếm.
Tử Kỳ Lệnh Chủ vòng tay thi lễ một lần nữa rồi mới quay trở ra ngoài.
Phi Cảnh đại sư dẫn bốn ngưá»i theo hành lang phía Äông, qua khá»i khu vưá»n, bước qua khá»i dòng suối, Ä‘i đến má»™t ao sen rá»™ng hÆ¡n má»™t mẫu là thấy gian tịnh xá nằm chếch vá» hướng Bắc ao sen.
Phi Cảnh đưa bốn ngưá»i vào tịnh xá, dần Ä‘i quan sát khắp chá»—. Trên lầu là phòng ngá»§, bên dưới là thư phòng và phòng khách.
Phi Cảnh đại sư cưá»i nói :
- Äây là phương giám đưá»ng cá»§a tệ tá»±, chẳng hay chư vị thấy có được vừa ý hay không ?
Tá»­ Kỳ Lệnh Chá»§ cưá»i :
- Vâng, ở đây thì quá tốt rồi nhất là vá»›i cảnh trí u nhã này có thể làm cho má»i ngưá»i má»i việc Ä‘á»u quên, cho dù khốn khổ tá»›i đâu mà được tá»›i đây là có thể tìm ngay được sá»± an nhàn thư thái.
Phi Cảnh đại sư cưá»i ha hả :
- Qúa khen, quá khen. Bần tăng đã cho ngưá»i dá»n tiệc chay, xin thỉnh chư vị vào vì bây giá» cÅ©ng đã trá»… bữa lâu rồi.
Tài sản của phongvan15

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
êàëèíèíãðàä, êóëèíàðíûå, ïîñóäà, ïîñòåðû, îòçûâû, kiem hon 4vn.eu, ñïèðñ, ôåäåðàëüíàÿ, òåñòû



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™