- Nhưng theo chiều hướng phát triển, bây giờ ngươi đã không có lựa chọn khác rồi!
Ngụy Bỉnh Dập nắm lấy vai Âu Dương dùng sức lắc mạnh!
- Cũng bởi vì không có lựa chọn ta mới có thể dừng ở lại chỗ này!
Âu Dương bỗng nhiên nổi giận. Hắn dùng một tay đẩy Ngụy Bỉnh Dập ra. Một cái đẩy này có mang lực lượng mạnh tới cực điểm. Ngụy Bỉnh Dập không có bất kỳ sự chuẩn bị nào không ngờ trực tiếp bị đẩy bay ra ngoài bốn năm mét sau đó rơi xuống đất!
- Tại sao ta phải làm Chúa cứu thế gì đó. Thế giới này liên quan gì đến ta! Ta chỉ muốn làm Âu Dương, ta chỉ muốn một cuộc sống vui vẻ! Những đạo lý lớn này các ngươi đi mà gánh vác. Ta chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ. Ta chỉ muốn sống một cuộc sống yên tĩnh. Tại sao cứ bắt ta phải gánh chịu tất cả. Chúa cứu thế! Ha ha ha. Mụ nội nó, ai sẽ nhớ tới Chúa cứu thế. Cho dù ta cứu vớt thế giới, không chừng sau mấy năm nữ hậu nhân cũng sẽ có kẻ nói đã từng có một kẻ ngốc, bỏ qua cuộc sống của mình cứu vớt thế giới này! Ta không muốn làm thằng ngốc kia!
Âu Dương rốt cuộc đã bộc phát.
- Ta chỉ muốn kết thúc tất cả mọi chuyện. Ta chỉ muốn nắm tay người yêu dẫn theo nàng đi xem ngàn vạn thế giới. Ta chỉ muốn mở ra hành lang luân hồi, ta chỉ muốn tìm được những người bạn chuyển thế. Ta chỉ muốn nhìn bằng hữu sống một cuộc sống hạnh phúc. Ta chỉ muốn tham gia hôn lễ của mỗi người bọn họ, chứng kiến bọn họ sống hạnh phúc. Ta căn bản không có hoài bão và lý tưởng to lớn như của các ngươi!
Âu Dương luôn miệng nói ra vô số điều khiến Ngụy Bỉnh Dập đang muốn nổi giận chợt đứng ngây người.
- Nhưng từ khí mới bắt đầu ngươi đã đi con đường ngược lại với tâm của ngươi...
Yên Hồng yếu ớt nói. Câu nói này của nàng khiến Âu Dương cúi đầu.
Từ ban đầu mình khổ sở phấn đấu, là vì cái gì? Để nổi bật hơn mọi người, để trở thành người đứng trên mọi người. Vì mục tiêu này mình mất đi bao nhiêu thứ? Kết quả mình hiểu rõ, mình theo đuổi tất cả những điều này, kết quả là những thứ mình nhận được lại mất đi vui sướng.
- Không cần lo cho hắn. Hắn đã đi đến một bước này, muốn rời khỏi cũng không thể nào. Chúng ta đi thôi!
Ngụy Bỉnh Dập thoáng nhìn về phía Âu Dương đang cực kỳ chán chường. Sau đó kéo Yên Hồng cũng không để ý tới sự giãy dụa của Yên Hồng, cứ như vậy bay ra khỏi địa ngục trở lại bên trên quỷ đảo.
- Ngươi làm gì vậy? Nếu như để hắn ở lại nơi đó, có thể cả đời hắn cũng nghĩ không thông!
Yên Hồng căm tức nói với Ngụy Bỉnh Dập.
Ngụy Bỉnh Dập lại chỉ cười một tiếng nói:
- Vậy thì thế nào? Ngươi cảm thấy ngươi ở lại nơi đó đối với hắn mà nói có ý nghĩa gì sao? Ngươi ở nơi đó cũng chỉ lãng phí thời gian. Lãng phí thời gian của ngươi lãng phí thời gian của hắn. Hiện tại hắn đã rơi vào cái bẫy do bản thân hắn tạo ra. Bất kỳ ai cũng không giúp được hắn. Lúc này hắn chỉ có một lựa chọn, đó chính là quên đi tất cả đi theo con đường chí cao vô thượng kia!
- Nói rất hay...
Bỗng nhiên những tiếng vỗ tay truyền đến. Thiên Vương giống như hắc ám ở khắp nơi, không ngờ từ trong hư không từng bước đi ra.
- Là ngươi...
Nhìn thấy Thiên Vương, trong lòng Ngụy Bỉnh Dập lập tức lo sợ. Tuy nhiên hắn vẫn nhanh chóng bày ra tư thế phòng thủ.
- Đừng khẩn trương, trong mắt ta cái mạng nhỏ của ngươi không đáng giá một xu!
Thiên Vương khinh thường thoáng nhìn về phía Ngụy Bỉnh Dập. Câu nói này của hắn có lực sát thương tới cực điểm. Nhưng từ trong miệng hắn nói ra, Ngụy Bỉnh Dập chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu cam chịu.
- Một chấp niệm, Âu Dương có thể giống như một con bướm bay vào trong đống lửa. Lúc này hắn đã đứng ở trung tâm của đống lửa. Có lẽ chỉ một ý nghĩ hắn có thể dục hỏa trùng sinh biến thành một con Phượng Hoàng bay lượn cửu thiên, nhưng cũng có lẽ sẽ hóa thành tro tàn!
Trên mặt Thiên Vương mang theo mấy phần hưng phấn.
- Tuy nhiên ta hi vọng hắn có thể dục hỏa trùng sinh. Ngươi biết không? Khiến đối thủ lớn nhất trưởng thành đến cảnh giới tối cao, sau đó giết chết hắn từng chút một. Đó mới là điều ta theo đuổi!
Thiên Vương duỗi một tay ra, bộ dạng như nắm giữ càn khôn.
- Biết chưa? Ta có vô số bằng hữu. Bọn họ đều đang ở vực ngoại. Thật ra lão bà Minh Hậu kia căn bản không biết, chỉ cần ta triệu hoán bọn họ bất cứ lúc nào bọn họ có thể trở về thế giới này! Nhưng bây giờ gặp được một tiểu tử thú vị như thế. Ta rất muốn chơi đùa với hắn một chút. Ta thật hy vọng hắn có thể trưởng thành đến một độ cao khiến ta phải sợ hãi, như vậy mới có tính khiêu chiến đối với chúng ta! Chúng ta cần chính là khiêu chiến! Mà không phải là lãng phí thời gian với đám tạp nham các ngươi! Với đám tạp nham như các ngươi, một tay ta cũng có thể bóp chết!
Toàn thân Thiên Vương phát ra lực lượng cực kỳ cuồng bạo. Ngụy Bỉnh Dập liền cảm thấy thời gian xung quanh cơ thể mình giống như bất động. Một tay Thiên Vương từ phía xa đã nắm được Ngụy Bỉnh Dập!
Giờ phút này Ngụy Bỉnh Dập rốt cuộc đã hiểu rõ, Thiên Vương một mực che giấu thực lực của mình. Hắn tuyệt đối sẽ không thua kém gì so với Minh Hậu chí cao vô thượng kia!
- Yên tâm đi tiểu tử. Ta sẽ không giết ngươi. Thực lực như ngươi có thể tiếp tục sinh sống trong hủy diệt. Đến lúc đó ngươi nhất định có thể nhìn thấy thế giới hoàn toàn mới do ta sáng tạo ra! Ha ha ha, thế giới hoàn toàn mới! Đó mới là thiên đường!
Thiên Vương nói xong dùng một tay ném Ngụy Bỉnh Dập như vứt rác rưởi xuống đất. Sau đó hắn xoay người bước vào trong bóng tối.
- Ta sẽ chờ hắn. Nếu như hắn đã chết, vậy quá đáng tiếc, hy vọng cuối cùng của các ngươi biến mất. Nếu như hắn có thể sống lại, vậy chúc mừng các ngươi, thế giới này sắp bị hủy diệt rồi!
Một giọng nói từ trong bóng tối truyền đến. Yên Hồng và Ngụy Bỉnh Dập nghe thấy đều rùng cả mình.
Hai người ngơ ngác đứng ở đó. Trong lúc nhất thời không ngờ bọn họ không biết nên lựa chọn như thế nào!
- Ta cảm thấy mỗi một bước của chúng ta đều nằm trong kế hoạch của hắn. Có thể ngay cả chuyện chúng ta ở trong tiểu thế giới hắn cũng đã biết rõ! Chỉ có điều hắn rất tự phụ. Hắn muốn chơi đùa!
Trong lòng Ngụy Bỉnh Dập có chút ưu thương. Hắn vốn cho rằng ba người bọn họ liên hợp lại có thể chắc chắn giết chết Thiên Vương. Đến bây giờ hắn mới hiểu được, bọn họ đã quá ngây thơ. Người ta mới là đầu não khống chế tất cả. Bọn họ chẳng qua là nhân vật nhỏ trong trò chơi. Nói lớn chuyện ra, chỉ được xem như tiểu BOSS mà thôi.
- Chúng ta không phải không có hi vọng. Chí ít hiện tại bọn họ kiêng kỵ đang Âu Dương. Nếu như Âu Dương thật sự có thể dục hỏa trùng sinh, vẫn có thể nghịch thiên mà đi!
Yên Hồng đối với Âu Dương đầy tự tin.
- Vô dụng, Âu Dương đã nảy sinh nghi ngờ đối với chính mình. Hắn muốn sống thực sự quá khó khăn!
Ngụy Bỉnh Dập bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó hắn nhìn một chút về phía xa. Hắn biết nếu như không có kỳ tích xuất hiện, tất cả đều sẽ kết thúc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Hai người chém hư không trở về tiểu thế giới. Bất luận như thế nào, đều nên nói chuyện này cho mọi người biết...
Trong địa ngục, Âu Dương lẳng lặng ngồi ở chỗ đó. Lúc này trong lòng Âu Dương chỉ có một vấn đề: ta rốt cuộc nên lựa chọn chính mình hay lựa chọn thế giới?
Lựa chọn mình, như vậy ta có thể làm điều khiến ta vui sướng. Mặc dù thế giới sắp hủy diệt, ta cũng có một khoảng thời gian vui sướng ngắn ngủi. Nếu như lựa chọn thế giới, sẽ phải từ bỏ tất cả vui sướng, cuối cùng biến thành một quái vật ngay cả ước mơ cũng không có.
- Tại sao ta không thể nếm trải một chút cuộc sống lứa đôi chứ?
Ánh mắt Âu Dương bỗng nhiên sáng ngời. Sau đó hắn thoáng nhìn về phía sau. Đó là lối đi thông tới Phượng Hoàng thành. Trong lòng Âu Dương thoáng động. Cả người hóa thành một đạo lưu quang tiến vào Phượng Hoàng thành.
Âu Dương bước vào trong thế giới Phượng Hoàng thành. Lúc này Minh Hậu vẫn đứng tại chỗ. Nhìn thấy Âu Dương từ phía xa đi tới nàng khẽ mỉm cười. Minh Hậu với vẻ cao quý đến mức khiến người ta không có cách nào nhìn thẳng vào, giống như thật sự có thể tính được tất cả. Nàng nhìn Âu Dương đi đến không có chút kinh ngạc nào, chỉ có vẻ vui mừng.
- Xem ra ngươi đã nghĩ thông suốt!
Minh Hậu quay về phía Âu Dương nói.
Âu Dương lắc đầu hỏi ngược lại:
- Nếu như ngài, ngài có thể nghĩ thông suốt sao?
Thật ra câu hỏi này của Âu Dương cũng chẳng khác gì là không hỏi. Nếu như Minh Hậu thật sự có thể suy nghĩ rõ ràng tất cả những điều này, như vậy khi Thiên Vương mới sinh ra, nàng nên lựa chọn tiêu diệt Thiên Vương. Sau đó sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
- Đưa ta tiến vào hành lang luân hồi đi!
Âu Dương thoáng nhìn về phía xa. Hắn biết, nơi kia chính là hành lang luân hồi. Lần này Âu Dương muốn được ăn cả ngã về không. Hắn muốn thể nghiệm luân hồi. Hắn muốn trở lại quá khứ hiện đại. Hắn muốn lĩnh hội cảm giác vui sướng mà hắn chưa bao giờ từng được cảm nhận. Hắn muốn từ trong sự vui sướng này tìm kiếm đáp án của mình.
- Một khi đi vào trong luân hồi, ký ức đời này của ngươi sẽ biến mất. Ngươi thật sự chọn lựa như vậy sao?
Giọng nói của Minh Hậu có chút bi thương hỏi.
- Sẽ không đâu! Trong lòng chỉ cần còn có tình, như vậy ta sẽ không quên tất cả những điều này!
Âu Dương cho Minh Hậu một câu trả lời vô cùng kiên định. Bây giờ không có đường thối lui, chỉ có thể từ trong tuyệt lộ vượt mọi chông gai sáng tạo ra tương lai của chính mình.
- Được rồi. Hi vọng ngươi có thể hiểu ra tất cả, mà không lạc lối trong luân hồi vô tận!
Minh Hậu chỉ tay về phía trước. Một đạo hào quang lóe sáng. Một con đường huyết sắc đã xuất hiện ở dưới chân Âu Dương.
Âu Dương hít sâu một hơi nói:
- Hãy đưa ta trở về thế giới ban đầu!
- Đi thôi, đi tìm bản tâm của bản thân ngươi đi!
Minh Hậu nói xong liền nhìn theo Âu Dương đi từng bước vào trong con đường huyết sắc kia, cuối cùng chậm rãi biến mất trong phần cuối luân hồi!
- Ngươi sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại. Giống như lời ngươi nói, chỉ cần trong lòng còn có tình, như vậy ngươi sẽ không quên tất cả những điều này!
Trong mắt Minh Hậu đầy chờ mong. Nam tử không muốn làm Chúa cứu thế bị đẩy tới con đường này, chỉ có điều không biết khi nào hắn mới có thể nhớ được tất cả những điều này. Khi nào hắn mới có thể thật sự trở lại vùng đất này thống trị đại địa đây...
Ầm!
Một tiếng giày da đập vào đầu giường truyền đến khiến Âu Dương tỉnh mộng. Âu Dương kêu lên một tiếng sau đó mở mắt. Lúc này cả người Âu Dương có chút mông lung, ánh mắt ngái ngủ mông, nhìn Tĩnh tỷ được xưng là nữ phi tặc trường học hẳn đã bò qua cửa sổ vào phòng. Âu Dương gãi gãi đầu, vẻ mặt buồn bực nhìn Lưu Tĩnh.
- Âu Dương, ngươi bớt giả vờ cho ta. Ngươi đã nói cuối tuần theo ta đi dạo phố!
Lưu Tĩnh giận dữ. Mỗi lần gia hoả này đáp ứng mình chuyện gì, trên căn bản đều quên. Ngày hôm qua còn nói muốn cùng mình đi dạo phố. Nhưng hôm nay không ngờ hắn ngủ thẳng tới sắp mười giờ vẫn chưa rời giường.
- Có sao?
Đầu Âu Dương cảm thấy có chút mơ hồ. Từng mảng mảnh ký ức vỡ nát giống như bị xé thành từng mảnh xẹt qua trong đầu! Đại chiến Địa Ngục Minh Phượng, Thứ Kiêu Cung bắn chết Phượng Hoàng bất tử. Mấy câu nói của Minh Hậu bảo mình luân hồi chuyển thế, tất cả đều chân thực như vậy.
Không sai, Âu Dương thật sự đã hoàn thành chuyển thế. Tuy nhiên lực lượng của hắn quá cường đại. Cho dù là hành lang luân hồi cũng không thể nào khiến lực lượng của Âu Dương tan rã.
Điều này rất giống như mấy người trời sinh có lực vô cùng lớn, còn có người thường cằn nhằn nói mình nhớ rõ chuyện của đời trước. Có lúc những người này không phải là quái thai hoặc là bệnh thần kinh. Rất nhiều người trong số bọn họ đều giống với Âu Dương, mang theo rất nhiều chuyện chuyển thế sống lại. Chỉ có điều ký ức trong đầu những người kia không thể nào hoàn chỉnh như Âu Dương. Dù sao Âu Dương thực sự chỉ còn cách chí cao vô thượng một bước. Điều hắn muốn tìm chính là từ bỏ hay là đi tới chân lý.
Từ trên giường bò dậy, Âu Dương vỗ vỗ vào cái đầu mông lung của mình. Rất nhiều thứ vô cùng huyền ảo chớp động trong đầu Âu Dương. Nhưng sự chớp động này lại có vẻ không chân thực, khiến Âu Dương không thể tin tưởng mình thật sự trải qua hay mình nằm mơ.
- Âu Dương, ta đã nói với ngươi, nếu như ngươi còn làm phiền lão nương, lão nương đá chết ngươi!
Lưu Tĩnh căm tức hét lớn với Âu Dương. Mỹ nữ nổi danh này dù trong trường Thành Thể hay ở ngoài trường đều có biểu hiện ôn tồn lễ độ. Chỉ có khi ở cùng người bạn Âu Dương này mới lộ nguyên hình, căn bản là một con mãnh thú hình người! Không! Hẳn là một con mãnh thú không có nhân tính hình người.
Từ khi biết Lưu Tĩnh tới nay, những năm này Âu Dương bị hai nữ tử họ Lưu hãm hại không ít. Hơn nữa còn là loại hãm hại khó có thể kháng cự.
Hãm hại của huấn luyện viên Lưu Khải đối với Âu Dương gọi là huấn luyện. Lưu Tĩnh gọi hãm hại của mình đối với Âu Dương là tôi luyện! Ông trời a, một mỗi ngày sông bên trong sự "Huấn luyện" và "Tôi luyện" này, mà không coi thường mạng sống cũng như ý niệm của bản thân, có thể tưởng tượng được, tâm niệm của Âu Dương cường đại đến mức nào...
- Tỷ, không đi dạo phố được không...
Lúc này Âu Dương giống như một tiểu bạch kiểm mềm nhũn. Vẻ tội nghiệp kia ngược lại thật có mấy phần khiến người ta cảm thấy đau lòng.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Mặt Lưu Tĩnh mỉm cười. Tuy là vui tươi mỉm cười, nhưng Âu Dương nhìn thấy nụ cười này, cả người giống như một con cho hoang thoát khỏi dây xích điên cuồng xông vào bồn rửa, bắt đầu rửa mặt mình.
Bản thân là bạn thân của Lưu Tĩnh, tất nhiên Âu Dương là người hiểu rõ nhất. Mỗi khi Lưu Tĩnh phẫn nộ đến cực hạn, nàng sẽ dùng một nụ cười mỉm đặc biệt đó làm khúc nhạc dạo đầu. Một khi khúc nhạc dạo đầu kết thúc ngươi vẫn không giác ngộ, vậy tiếp theo nhất định chính là đả kích giống như mưa to gió lớn, và cho ngươi một công kích sóng âm khó có thể chịu đựng được...
- Coi như ngươi thức thời!
Lưu Tĩnh thoả mãn gật đầu. Nàng rất hài lòng trước lực sát thương do nụ cười mỉm của mình mang lại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Thật ra với khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tĩnh, nàng mỉm cười thật sự có lực sát thương rất lớn. Lưu Tĩnh ở trong trường Thành Thể, suốt ngày đều có một vài công tử nhà giàu ca hoặc là con cháu nhà quan theo đuổi Lưu Tĩnh.
Từ trước đến nay Lưu Tĩnh đều khịt mũi con thường khinh thường đối với những tên con cháu đời thứ hai thứ ba này. Ban đầu Âu Dương thậm chí nghi ngờ Lưu Tĩnh có phải đã thích mình hay không. Nhưng sau khi trải qua vô số lần xác nhận, Âu Dương nhận được một đáp án, Lưu Tĩnh nhất định là hoa bách hợp! Bằng không tại sao đối mặt với nhiều soái ca như vậy lại chẳng thèm ngó tới...
Dĩ nhiên, chuyện như vậy Âu Dương chỉ dám nghĩ ở trong lòng. Hắn đương nhiên không dám để Lưu Tĩnh biết. Bằng không hoa bách hợp Lưu Tĩnh kia nhất định sẽ bóp nát xương cốt toàn thân của Âu Dương!
- Tại sao Lão nương lại phải để bọn họ ngâm. Vậy thật sự quá mất mặt. Lý tưởng của lão nương là ngâm một tiểu soái ca!
Đây là lời Lưu Tĩnh đã từng nói cho Âu Dương biết. Lúc đó Âu Dương đã vọt tới trước gương điên cuồng soi mặt mình mười phút. Sau khi xác định mình tuyệt đối không phải là tiểu soái ca, cuối cùng Âu Dương mới thở phào nhẹ nhõm!
Lưu Tĩnh rất xinh đẹp. Nhưng mỗi lần Âu Dương nằm mơ thấy Lưu Tĩnh hắn đều giật mình tỉnh lại! Tại sao? Bởi vì Âu Dương mơ thấy mình muốn cưới Lưu Tĩnh! Nói đùa. Bị hãm hại như vậy còn chưa đủ sao? Còn muốn việc nghĩa chẳng từ nan vọt tới trước mặt Lưu Tĩnh nói với nàng:
- Thân ái, ngươi hãm hại ta cả đời đi!
Âu Dương có thể là kẻ ngu si như vậy sao?
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Âu Dương phóng đãng bất kham lại đụng phải Lưu Tĩnh càng thêm điên cuồng, hắn chỉ có thể bái phục chịu thua. Có lúc Âu Dương nghĩ một cách ác độc, tại sao ông trời không cho Lưu Tĩnh xuyên qua? Để nàng xuyên qua đến địa phương giống như công viên Jurassic, càng xuyên và thời gian trước càng tốt, vĩnh viễn không về được là thích hợp nhất.
Đương nhiên, điều này cũng chỉ có thể suy nghĩ ở trong lòng. Bằng không hắn sẽ bị bạn học hoa bách hợp Lữu Tĩnh chà đạp đủ lại. Như chuyện đi dạo phố hôm nay, trong trí nhớ của Âu Dương đã có rất nhiều.
Tuy rằng theo Âu Dương thấy Lưu Tĩnh không có biểu hiện nào giống như một người con gái. Nhưng sự thực chứng minh, nàng ngoại trừ có cấu tạo sinh lý tương tự với con gái ra, còn thừa hưởng truyền thống tốt đẹp của phần lớn các cô gái khi đi dạo phố, đủ để thuấn sát một gã đàn ông luyện tập chạy Ma-ra-tông.
Sau khi rửa mặt xong, Âu Dương mặc đồng phục học sinh của trường Thành Thể. Đây gần như là một bộ quần áo tương đối sạch sẽ trong số lượng quần áo ít ỏi của Âu Dương.
Hắn nhìn ký túc xá của mình một chút. Lúc này các cầm thú ở cùng phòng với mình đã sớm ra ngoài. Nguyên nhân rất đơn giản, ngoại trừ Âu Dương ra, những cầm thú này đều có bạn gái. Trong tình huống một tuần mới có một ngày cuối tuần, nếu như những cầm thú này không dẫ theo bạn gái ra ngoài đi dạo, đó là có lỗi với đảng và các vị khán giả.
Một phòng ngủ bốn người, chỉ có một mình Âu Dương là không có người yêu. Tuy nhiên người không có người yêu này lại khiến người ta vô cùng đố kị. Đó chính là kẻ không có người yêu này lại có một loại quan hệ ám muội không thể giải thích được với Lưu Tĩnh!
Điều này khiến rất nhiều người cực kỳ đố kị. Âu Dương cũng biết điểm này. Âu Dương từng nói với đám người đố kị kia! Mụ nội hắn, nếu như ai ngâm Lưu Tĩnh cứu ca ca ra khỏi những tháng ngày nước sôi lửa bỏng này, ca ca cảm ơn tám đời tổ tông nhà hắn!
Dĩ nhiên, Âu Dương la lên như vậy, trong mắt những người khác chính là một loại biểu hiện kiêu ngạo, giống như đang khiêu khích châm chọc với tất cả những kẻ có hormone nam tính trong toàn trường Thành Thể này.
Sau lần đó, tất cả con trai trong trường Thành Thể triển khai kế hoạch điên cuồng theo đuổi. Kết quả cuối cùng cũng chỉ có một. Đám người bọn họ đều xuống ngựa, thi nhau quỳ gối dưới váy của bạn học Lưu Tĩnh đóa hoa bách hợp của chúng ta. Cho nên, cho đến ngày nay, Âu Dương vẫn chỉ có thể sống trong nước sôi lửa bỏng khó có thể đi ra.
- Nhìn biểu hiện của ngươi ta thật muốn chết.
Lưu Tĩnh nhìn bộ dạng mặt ủ mày chau của Âu Dương, ở bên cạnh chọc chọc hắn, sau đó nói.
Nhưng sau khi nàng nói xong câu đó liền nhìn thấy Âu Dương càng thêm buồn bực! Sau đó nàng chợt nghe Âu Dương mở miệng nói:
- Tỷ, tỷ muốn chết thật sao? Ta xin thề ta nhất định sẽ cố gắng tiếp tục!
- Được! Ta đã biết bạn học Âu Dương nhà ta là một người gánh vác được bi thương. Ta đánh ngươi!
Lưu Tĩnh nói xong liền cho Âu Dương một quyền. Nhưng tiếp theo nàng thiếu chút nữa đã bị câu nói của Âu Dương làm tức chết!
- Tỷ! Thật ra ngươi chết, ta chắc chắn còn hài long hơn cả hiện tại xuyên qua sau đó đăng cơ làm hoàng đế!
Sau khi Âu Dương nói xong câu đó vèo một tiếng đã tránh về phía bên cạnh. Bởi vì hắn biết tiếp theo Lưu Tĩnh tất nhiên sẽ giống như cuồng phong bạo vũ đánh hắn.
Còn lần này Âu Dương né tránh không dám nghênh đón cú đánh của Lưu Tĩnh. Chờ khi Âu Dương xoay người lại, không ngờ hắn phát hiện không biết lúc nào Lưu Tĩnh đã nhảy cách xa hắn ngoài mười lăm mét dùng ánh mắt nhìn quái thú tiền sử để nhìn Âu Dương!
Lưu Tĩnh che miệng mình. Vừa nãy nàng thật sự muốn đuổi đánh Âu Dương. Nhưng Âu Dương vừa tránh ra, không ngờ mang theo một chuỗi dài tàn ảnh giống như thuấn di xuất hiện ở ngoài mười lăm mét!
- Tĩnh tỷ, từ lúc nào tỷ đuổi người khác lại sai hướng như vậy. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy tỷ như vậy đấy!
Âu Dương cười ha ha nhìn Lưu Tĩnh. Rõ ràng bản thân hắn cũng không biết vừa nãy hắn đã làm ra một cú né tránh kinh thế hãi tục tới mức nào!
Lưu Tĩnh lắc đầu, thoáng nhìn về phía Âu Dương đang đứng cách mình mười lăm mét. Vừa nãy cú né tránh kia thực sự quá mức kích thích. Cho dù là Lưu Tĩnh cũng không thể tin tưởng đây là sự thật. Cho nên nàng quy tất cả những chuyện nay cho việc tối hôm qua ngủ không ngon.
- Thôi quên đi. Chúng ta đi nhanh lên đi. Đã sắp tới giờ ăn cơm trưa. Lão nương còn phải xin ngươi một bữa cơm trưa. Ta phát hiện ngươi càng ngày càng có xu thế của một tiểu bạch kiểm rồi!
Lưu Tĩnh biết, Âu Dương cơ bản là một học sinh nghèo, không có kinh tế thu nhập. Đi học cũng phải nhờ tới quỹ khuyến học. Tuy nhiên Âu Dương quá xuất sắc. Với kỹ thuật bắn cung của hắn có thể khiến bất luận trường học nào cũng nguyện ý dùng giá cao nhận Âu Dương vào bồi dưỡng. Bởi vì người sáng suốt đều nhìn ra được, đây là một tuyển thủ tương lai có thể ngang dọc trong các giải thi đấu thế giới.
Đối với Âu Dương bây giờ chính là đầu tư ban đầu. Đây là một con kim lân hiện tại đang trong chỗ nước cạn. Một khi trời nổi mưa giống, hắn sẽ thuận gió Hóa Long.
- Tĩnh tỷ, tháng sau có trận đấu Kinsey, giải nhất có bao nhiêu tiền?
Lần này Âu Dương cũng không nói đùa nữa. Âu Dương thật sự nghèo, nghèo đến mức kêu lên những tiếng long cong. Bằng không hắn không thể nào cuối tuần đi ra phố còn mặc đồng phục học sinh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Có một trăm ngàn. Tuy nhiên đối thủ lần này vô cùng mạnh. Ba ta nói ngươi có thể có lấy được vị trí thứ năm!
Lưu Tĩnh đi bên cạnh Âu Dương nói.
- Chỉ là vị trí thứ năm thôi sao? Ta cảm thấy kỹ thuật bắn cung của ta đã là thiên hạ vô địch rồi!
Trước kia khi Âu Dương nói câu nói này thật ra trong giọng điệu sẽ mang theo vài phần vui đùa. Nhưng lần này thời điểm hắn nói kỹ thuật bắn cung là thiên hạ vô địch không ngờ trong lòng lại tràn đầy tự tin như vậy. Tự tin này giống như đến từ sâu trong linh hồn.
- Thiên hạ vô địch! Ân, ba ta nói nếu qua năm năm ngươi gần như có thể đạt được điều này. Nhưng bây giờ thật sự đụng tới tuyển thủ cấp thế giới, ngươi vẫn tạm thời tránh mũi nhọn đi!
Lưu Tĩnh không phát hiện được sự biến hóa trong ánh mắt Âu Dương, càng không phát hiện sự biến hóa về khí chất của Âu Dương. Bằng không với sự mẫn cảm của Lưu Tĩnh nhất định có thể phát hiện ra người bạn của mình có điểm không giống với mọi khi!
Buổi trưa cơm trưa, Âu Dương và Lưu Tĩnh ăn KFC. Đối với thanh niên hiện tại như bọn họ mà nói, ăn thứ này vẫn có cảm giác.
- Thế nào? Trước đây không phải ngươi có thể ăn rất nhiều sao? Sao hiện tại mới ăn một chút đã thôi rồi?
Ngồi trong cửa hàng KFC, Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương ăn qua loa vài miếng liền dừng lại thì cảm giác có chút khó hiểu
- Ta không đói bụng!
Âu Dương khẽ mỉm cười. Cũng không biết tại sao, hắn cảm giác trong bụng mình rất no, ăn cái gì cũng ăn không trôi.
Cái này cũng là một biểu hiện của chuyển thế. Âu Dương cường đại khiến sau khi hắn chuyển thế cũng có đã thân thể cường đại như trước kia. Chỉ né một cái đã ra xa mười lăm mét. Sự linh hoạt và tốc độ này thật ra chính là một loại biểu hiện thân thể của Âu Dương.
- Thiết... Ngươi thích ăn lại không ăn. Sau này trở về đứng khóc với ta đòi lén mua cho ngươi!
Lưu Tĩnh trừng mắt với Âu Dương một cái, sau đó ngồi ăn một mình.
Âu Dương xoay người sang chỗ khác nhìn xuyên qua cửa kính ngắm nhìn đường phố đông đúc náo nhiệt. Không biết tại sao, Âu Dương bỗng nhiên cảm giác dường như mình không thuộc về thế giới này!
- Chỉ cần trong lòng có tình, cho dù luân hồi cũng sẽ không quên...
Bỗng nhiên câu nói này xuất hiện trong đầu Âu Dương. Một vài mảnh ký ức tràn vào trong đầu Âu Dương. Tuy nhiên những ký ức này quá rời rạc, bất luận Âu Dương làm thế nào cũng không ghép được những mảnh ký ức này lại được.
Ầm!
Ngay lúc Âu Dương đang nhìn ra ngoài phố, bỗng nhiên có một tiếng nổ lớn từ bên ngoài truyền đến. Sau đó hắn liền nhìn thấy bảy tám người mặc y phục màu đen giống như đội phi hổ, cầm trong tay súng tự động không ngừng lớn tiếng kêu gào bắn về phía xa!
Trên đường vô số người kinh ngạc kêu lên sau đó vội vàng ẩn núp. Phía xa có tiếng còi cảnh sát kêu inh ỏi! Đây là một nhóm cướp, hơn nữa còn là cướp giật không tầm thường. Từ trang bị và thân thủ của bảy gia hỏa mặc y phục màu đen này có thể nhìn ra, những gia hoả này hẳn là cùng loại với đám lính đánh thuê.
- Nhanh thụp xuống! Ngươi nhìn cái gì vậy?
Bình thường Lưu Tĩnh rất dũng mãnh, nhưng đối mặt với đám cướp có đao thật súng thật, nàng vẫn cảm thấy sợ hãi. Nàng dùng một tay kéo Âu Dương ngồi thụp xuống dưới đất.
Âu Dương vừa thụp xuống, trong nháy mắt, một viên đạn xuyên qua cửa kính lớn bay qua đỉnh đầu của bọn họ. Một khắc kia Âu Dương ngẩng đầu lên không ngờ cảm thấy quỷ dị khi thấy được viên đạn bay qua trước mắt mình. Không ngờ trong mắt hắn, tốc độ viên đạn bay qua trở nên vô cùng chậm rãi, đến mức Âu Dương cảm giác mình đưa tay có thể lấy được viên đạn xuống!
- A...
Tiếp theo những tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai Âu Dương. Những viên đạn này tới quá đột ngột, trực tiếp bắn trung một đôi vợ chồng trẻ không kịp né tránh. Đôi vợ chồng trẻ chỉ kêu lên một tiếng thảm thiết sau đó liền ngã xuống vũng máu.
Sau đó lại một loạt đạn bay loạn. Âu Dương vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô bé chỉ khoảng bảy, tám tuổi bị một viên đạn bắn trúng trán ngã trong vũng máu!
Giờ phút này trong lòng Âu Dương đầy khiếp sợ! Cũng không biết tại sao, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một câu hỏi:
- Đây là cuộc sống mà ta muốn sao?
Bản thân Âu Dương không rõ vì sao hắn lại nghĩ như vậy. Nhưng giây phút nhìn thấy cô bé vô tội kia phải chết, trong lòng Âu Dương cảm thấy xúc động. Âu Dương không nhịn được từ dưới đất đứng lên!
- Ngươi làm gì thế? Mau cúi xuống!
Lưu Tĩnh nhìn thấy Âu Dương bất ngờ đứng lên trong loạt mưa đạn kia, nàng lớn tiếng la lên. Tuy nhiên Lưu Tĩnh chỉ nhìn thấy thân hình Âu Dương chợt lóe lên, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng băng!
Lưu Tĩnh thoáng ngẩng đầu lên một chút. Nàng nhìn thấy được hình ảnh mà cả cuộc đời cũng khó có thể quên được! Chỉ thấy cả người Âu Dương giống như một con linh miêu. Thân thể vừa lóe lên không ngờ đã chạy ra khỏi cửa hàng. Sau đó tay Âu Dương dường như bàn tay sắt trực tiếp bẻ gãy một cái cột đèn sắt to bằng cánh tay ở ngay ven đường. Tiếp đó không ngờ hắn nhấc cột đèn sắt trong tay giống như nhấc theo một cây thương vậy.
Thời điểm Âu Dương chạy ra khỏi cửa hàng KFC, đám cướp bên ngoài đã leo lên một chiếc xe tải. Lúc này xe tải quay đầu một cách hoàn mỹ, sau đó chạy về phía một đại lộ khác. Xem ra đám cướp này chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng hướng bọn họ chạy trốn đúng lúc lại là bên này. Mà hiện tại trên đường phố ngoài trừ Âu Dương đứng một mình cầm cột đèn sắt trong tay ra, trên căn bản tất cả những người khác đầu run rẩy sợ hãi nằm bẹp trên mặt đất.
Xe tải giống như một con trâu đực nổi điên, điên cuồng chạy về phía Âu Dương. Âu Dương cầm cột đèn sắt trong tay cứ đứng ở giữa con đường. Giờ phút này bản thân Âu Dương cũng không rõ mình lấy được dũng khí đó từ đâu. Nhưng khi đối mặt với chiếc xe tải đang điên cuồng lao tới, không ngờ Âu Dương lại hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi!
- Tránh đi!
Phía xa, vô số người lớn tiếng kêu gào. Bọn họ không có cách nào hiểu được, tại sao cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh kia lại đứng đó. Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì! Nhưng tiếp theo mọi người đều thấy được một cảnh tượng mà cho dù là trên phim cũng khó có thể biểu diễn được!
Xe tải và bảy người trên xe lao về phía cậu thiếu niên kia. Chỉ thấy cậu thiếu niên kia ung dung không vội chống cột đèn sắt trong tay xuống một góc bốn lăm độ so với mặt đất đẩy một cái! Sau đó xe tải liền lao đến trước mặt cậu thiếu niên. Trong lúc mọi người đều cảm thấy cậu thiếu niên này chắc chắn sẽ bị xe tải đâm chết, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra!
Cậu thiếu niên này dùng một tay vẩy cột đèn sắt trong tay. Sau đó không ngờ cột đèn vặn vẹo, giống như có một lực lượng có thể phá hủy tất cả trực tiếp tác động vào đầu phía trên!
Đúng! Chính là một cái vẩy này, không ngờ giống như trong những bộ phim viễn tưởng trực tiếp khiến chiếc xe tải bay ra xa!
Không sai. Chiếc xe tải thật sự bay lên. Một quái vật sắt thép không ngờ trực tiếp bị một thiếu niên dùng một cái cột đèn chống lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chiếc xe tải trực tiếp bay lên bảy, tám mét trên không, sau đó từ trên trời có bốn năm gia hỏa ngã xuống. Tiếp đó chiếc xe tải rơi xuống mặt đất thành đống sắt vụn! Lúc này đám cướp trong xe tải mặc dù không chết uyệt đối cũng mất đi lực chiến đấu!
Cảnh tượng như vậy khiến cho cả đường phố vốn tràn ngập những tiếng gào thét bất chợt trở nên hoàn toàn yên tĩnh! Không có một người nào tin tưởng vào cảnh tượng vừa mới phát sinh trước mắt bọn họ! Một cái cột đèn trực tiếp đánh bay một xe tải, khiến chiếc xe tải này bay lên bảy, tám mét trên không sau đó rơi xuống đất?
Đây là thế giới hiện thực sao? Đừng nói là dân chúng bình thường, cho dù là những người bảo vệ quốc gia kia giờ phút này cũng cảm thấy bối rối! Đây là con người sao? Hoặc nói cách khác đây rốt cuộc là nằm mơ hay là thật?
Chờ khi tất cả mọi người có phản ứng thì đã là sau một phút. Lúc này trên đường phố đã sớm không còn bóng dáng của Âu Dương nữa. Âu Dương tới chỗ Lưu Tĩnh. Ánh mắt Lưu Tĩnh nhìn hắn giống như nhìn quái thú. Nhưng Âu Dương vẫn kéo cô điên cuồng thoát khỏi hiện trường gây án...
Nhưng bọn họ đi không có nghĩa là tất cả đã xong xuôi. Khi tất cả mọi người bắt đầu có phản ứng, bọn họ cùng nhau vọt tới chỗ chiếc xe tải bị rơi. Không nghi ngờ chút nào, từ độ cao này té xuống, cho dù là ngồi trong xe là lính đánh thuê cũng hoàn toàn ngất xỉu.
Phía xa có một ký giả đang đứng. Cho đến giờ phút này miệng của nàng vẫn há hốc, đủ để nuốt vào hai quả trứng gà! Cho dù là vào lúc này, nàng vẫn không thể tin được cảnh tượng vừa nãy là sự thật!
- Yến tỷ! Mới... mới nãy là thật sao...
Bên cạnh nữ ký giả là một người thanh niên khiêng camera. Hắn cảm giác đầu óc mình choáng váng. Hắn vô cùng hoài nghi có phải mình còn chưa tỉnh ngủ hay không!
- Có phải thật hay không thì xem camera của ngươi đi!
Nữ ký giả thoáng nhìn về phía camera giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì. Cô điên cuồng xông lên lên, trực tiếp mở camera ra định kiểm tra nội dung bên trong!
Nhưng cô còn chưa mở camera xong, liền thấy có một người đàn ông mặc quân phục xuất hiện trước mặt. Trên bả vai người đàn ông này còn đeo quân hàm thiếu tá. Hắn dùng một tay giằng lấy camera trong tay cô gái sau đó giao cho một binh sĩ phía sau. Tiếp đó người đàn ông dùng một khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói cứng rắn nói với cô gái kia:
- Tốt nhất là hôm nay hai người quên đi những điều đã nhìn thấy! Bằng không tôi dám cam đoan hai người sẽ gặp phải phiền phức không thể xử lý được, kể cả lãnh đạo của hai người cũng vậy!
- Anh...
Cô gái tức điên lên. Cô ta vừa định xem cái gì, lại bị thiếu tá này giật lại. Cô gái cũng là con cháu của nhà quan. Cha của cô chính là một bí thư thị ủy. Rất ít người dám nói chuyện với cô như thế.
- Tôi biết thân phận của cô. Tuy nhiên tôi vẫn lặp lại lời đã nói, quên điều cô vừa nhìn thấy đi. Cái camera này từ trước đến nay cũng chưa từng xuất hiện. Nếu không hai người sẽ phiền phức lớn đến mức các người không thể chịu đựng được!
Thiếu tá này căn bản không cho cô gái có bất kỳ cơ hội phản bác. Hắn lập tức ra lệnh cho người binh sĩ đứng cạnh trục xuất hai người ra ngoài!
Chờ sau khi cô gái bị trục xuất, thiếu tá nhận camera. Nhìn bộ dáng kia của hắn giống như đang ôm theo quốc bảo, sợ là có chút sơ xuất sẽ bị rơi đầu.
- Xem ra người siêu năng lực ở quốc gia chúng ta rốt cuộc đã thức tỉnh!
Thiếu tá vô cùng kích động. Tuy rằng hắn chỉ là một thiếu tá, nhưng quyền hạn của hắn thật sự đã vượt qua rất nhiều người cùng một quân hàm với hắn. Hắn còn biết một vài bí mật. Trong nháy mắt khi nhìn thấy cái cột đèn kia đánh bay xe tải hắn chỉ nghĩ tới một điều. Đó chính là người có siêu năng lực!
Thật ra các quốc gia đều tồn tại một vài người có năng lực đặc thù. Những người này có lớn có nhỏ, thật sự có thể dùng siêu năng lực để chiến. Thời gian trôi qua, từ trước đến nay nơi này chưa từng xuất hiện người nào có siêu năng lực mạnh. Mà hôm nay Âu Dương biểu diễn cảnh tượng như vậy lại bị ngộ nhận là một người có siêu năng lực. Điều này thực sự có chút buồn cười.
Siêu năng lực có thể so sánh với Âu Dương sao? Tuy rằng Âu Dương chuyển thế luân hồi, nhưng hắn mang theo lực lượng của đời trước. Lúc này chẳng qua Âu Dương đã quên mất phải chiến đấu thế nào. Nếu như Âu Dương có thể nhớ được dù chỉ một chút, diệt tiên nhân vẫn là chuyện dễ dàng.
Phương pháp thánh chiến chú ý chính là tâm muốn chính là niệm đạt. Lực lượng của Âu Dương thật ra mãi mãi cũng sẽ không biến mất. Cho dù hắn chuyển thế ngàn vạn lần cũng không sao. Chỉ cần hắn có thể nhớ tới phương pháp thánh chiến, nhớ tới quá khứ của hắn, như vậy trong nháy mắt tất cả lực lượng sẽ được hồi phục. Âu Dương lựa chọn trở lại thế giới này chính là muốn thể nghiệm một chút về cuộc sống bình thường mà thôi.
Minh Hậu cho Âu Dương hai lựa chọn. Một là đi theo Thiên Đình đối kháng, có lẽ đây là một con đường hủy diệt. Đó cũng là điều Âu Dương không muốn. Lựa chọn khác chính là này chuyển thế, làm một người bình thường. Có lẽ điều này chỉ có mấy chục năm, nhưng lại là cuộc sống vui vẻ yên ổn.
Âu Dương không biết nên lựa chọn thế nào, cho nên hắn trở về đây. Nhưng tạo hóa trêu người. Thời gian hắn chuyển thế quá mạnh mẽ. Cho dù hắn muốn làm một người bình thường cũng không thể được...
Âu Dương một đường lôi kéo Lưu Tĩnh điên cuồng chạy. Tới lúc Lưu Tĩnh đã gần như không thở nổi, Âu Dương mới kéo Lưu Tĩnh lên một chiếc xe taxi trở về trường Thành Thể. Tuy nhiên lần này Âu Dương không trở về ký túc xá, mà chạy tới biệt thự riêng nơi Lưu Tĩnh hiện đang ở.
Đóng cửa biệt thự lại, qua một lúc rất lâu, Âu Dương mới sắp xếp lại một vài thứ trong đầu! Trên người mình nhất định có gì đó thay đổi. Sự thay đổi này nhất định có liên quan tới những mảnh ký ức vỡ vụn của mình!
Dùng tay bẻ một cột đèn to bằng bắp tay, đánh bay xe tải? Điều này đã vượt quá phạm trù của một người bình thường!
- Ngươi... Ngươi là siêu nhân sao?
Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương. Hiện tại đối với người bạn Âu Dương này, Lưu Tĩnh cảm thấy có chút bối rối. Cô nhìn thấy rất rõ ràng cạnh tượng vừa này. Đó là điều người bình thường có thể làm được sao?
- Ta không biết...
Âu Dương lắc đầu. Hắn không nghĩ ra được bất kỳ điều gì. Nhưng không nghi ngờ chút nào, trên người mình rõ ràng đã phát sinh biến hóa, khiến mình đã vượt quá phạm trù của người bình thường.
- Ngươi bị người ngoài hành tinh bắt đi làm thí nghiệm sao?
Trí tưởng tượng của Lưu Tĩnh cực kỳ mạnh mẽ. Chưa gì đã nghĩ đến người ngoài hành tinh. Tuy nhiên muốn nói thật ra là người ngoài hành tinh cũng đúng. Chỉ có điều người ngoài hành tinh này không hề có đĩa bay các loại. Người ngoài hành tinh sử dụng một loại lực lượng siêu tự nhiên.
- Ngươi não tàn rồi đúng không?
Âu Dương trừng mắt với Lưu Tĩnh một cái. Sau đó nhìn cái chén trên bàn. Trong tim của hắn nghĩ muốn làm cái chén kia bay lên. Tiếp theo hắn liền nhìn thấy một cái chén thủy tinh trên bàn bất ngờ bay lên lơ lửng ở trước mặt hắn và Lưu Tĩnh!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart