Chương 973: Ta cho ngươi sống, ai dám bắt ngươi chết
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Đặng Dương bất đắc dĩ nở nụ cười. Sau đó hắn đi vào trong quầy rượu, tìm một bình Thiêu Đao Tử nặng độ nhất. Tiếp đó hắn dùng một khay nâng bình rượu đi về phía trên lầu. Từ quầy bar đến lầu hai chẳng qua có mấy chục bước chân, nhưng Đặng Dương lại có cảm giác giống như đi lên núi đao.
- Đặng Dương, ngươi bảo ta phải nói ngươi thế nào đây. Ngươi có tiếng trong Bắc Kinh rộng lớn này. Những loại ở tầng dưới chót này ngươi động vào làm gì!
Thiệu Phong vỗ vỗ bả vai Đặng Dương nói:
- Ngày hôm nay nhân vật chính là ai hẳn ngươi hiểu được chứ?
- Đa tạ...
Đặng Dương gật đầu. Đặng Dương biết, ngày hôm nay ai nói buông tha cho mình cũng không có tác dụng. Chỉ cần Âu Dương nói một câu quên đi, tất cả những việc kia đều không thành vấn đề.
- Môi trường ở chỗ của ta rất tốt! Chỗ của ta là xây dựng mô phỏng kiến trúc cổ đại trước đây. Khẳng định ngươi sẽ rất thích!
Lúc này Lôi Minh vẫn không hề liếc mắt nhìn Đặng Dương một cái, vẫn chăm chú giới thiệu cho Âu Dương về chỗ ở của hắn.
- Thật không? Thật ra ta rất thích các kiến trúc giả cổ. Đừng làm cho ta thất vọng!
Câu nói này của Âu Dương là sự thật.
- Sẽ không đâu! Một lát nữa ta sẽ căn dặn người quét dọn mọi nơi!
Lôi Minh nghe thấy Âu Dương nói vậy, trong lòng rất vui vẻ. Hắn chỉ sợ Âu Dương không thích kiến trúc giả cổ ở chỗ mình ở. Mà bây giờ Âu Dương nói không thành vấn đề, tất nhiên hắn liền cảm thấy vui vẻ.
- Không cần quét dọn. Đến lúc đó Tử Thần giúp ngươi quét dọn là được!
Âu Dương cười ha ha. Thật ra quét dọn hay không đối với mình chỉ là phù vân. Trước đây trong biệt thự của Lưu Tĩnh đều do Tử Thần quét dọn.
Đương nhiên Tử Thần không dùng cây lau nhà. Âu Dương phân phó hắn mỗi ngày khống chế tâm của mình dùng lực lượng quét dọn gian phòng. Lúc đầu Tử Thần cảm thấy không có hứng thú. Nhưng nếu sư phụ đã nói, mình nhất định phải hoàn thành.
Tử Thần quét dọn lâu dần, hắn đột nhiên phát hiện, khả năng khống chế ý niệm trong lòng mình càng ngày càng linh hoạt. Theo Tử Thần thấy tiến độ này quả thực nhanh chóng. Từ đó về sau Tử Thần mới hiểu được dụng ý của Âu Dương!
Dụng ý của Âu Dương rất đơn giản. Nếu như ngươi có thể khống chế được một hạt bụi, như vậy tâm niệm của ngươi sẽ càng ngày càng giống linh quang, khiến mỗi một tâm niệm của mình cũng giống như tia chớp và ánh sáng. Đối với mỗi sự vật bé nhỏ đều quan sát. Như vậy mặc dù không có quan tâm chiến ý cũng có thể khiến Tử Thần ít phải chịu thiệt thòi!
Tử Thần đã quét dọn biệt thự suốt năm năm. Đối với Tử Thần mà nói hiện tại mỗi ngày không quét dọn phòng hắn thực sự rất khó chịu.
- Chuyện này... Chuyện này sao có thể làm phiền tới Tử Thần!
Lôi Minh còn tưởng rằng Âu Dương mắc bệnh thích sạch, sẽ sợ người của mình quét tước không sạch sẽ, vội vàng nói:
- Ta sẽ bảo bọn họ cố gắng quét dọn, tuyệt đối sẽ không có một hạt bụi!
- Sư phụ không phải có ý đó. Sư phụ làm vậy là huấn luyện cho ta. Lôi tướng quân không cần phải nói nữa. Đến lúc đó vẫn để ta làm đi!
Tử Thần nhìn thấy Lôi Minh hiểu lầm ý của Âu Dương vội vàng đứng ra giải thích.
Lôi Minh nhìn Âu Dương một chút. Âu Dương mỉm cười gật đầu. Lúc này Lôi Minh mới hiểu được! Hắn cũng gật đầu nói:
- Được! Có Âu Dương tiên sinh tọa trấn chỗ của ta, lần này ta sẽ phát thiếp mừng thọ! Xem thử Diêm vương gia làm thế nào lấy được mạng của ta!
- Có sư phụ ở đây, cho dù Diêm vương gia thật sự tồn tại cũng không dám đi thu mạng của ngươi. Nếu như hắn dám ra đây, ta bảo đảm người bị bắt đi nhất định là hắn!
Tử Thần đã sớm biết Âu Dương cường đại đến mức nào. Lúc trước Tôn Hạc chính là thần linh khống chế một thế giới. Tử Thần nghi ngờ Tôn Hạc còn lợi hại hơn so với Thượng Đế trong truyền thuyết.
Nhưng Âu Dương vì đồ đệ như hắn, chưa nói tới hai câu đã trực tiếp lôi Tôn Hạc từ trên cửu thiên xuống bổ cho một cái. Cho tới bây giờ Tôn Hạc thậm chí vẫn không dám tới trả thù! Chỉ điểm này đã nói rõ tất cả!
- Ha ha! Xem ra Lôi Minh ta sẽ trở thành người đầu tiên phá vỡ ma chú của Lôi gia!
Trong lòng Lôi Minh có mấy phần hưng phấn. Dù sao bất kỳ ai cũng muốn tiếp tục sống!
- Lôi tướng quân, ngươi phải thọ tới chín mươi hai tuổi tuổi. Ta nói ngươi có thể sống đến chín mươi hai, cho dù là Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không dám bắt người trước khi ngươi chín mươi hai tuổi. Bằng không ta lên Thiên Đình xuống Địa phủ cũng sẽ dẫn ngươi đi ra!
Câu nói này của Âu Dương đầy khí phách.
Loại khí phách này bắt nguồn từ thực lực của Âu Dương! Thực lực khống chế thiên hạ trong tay. Trời thu ngươi, ta liền xé trời. Đất thu ngươi, ta liền giẫm đất! Loại hào khí này khiến Đặng Dương đứng bên cạnh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Chí ít mọi người đã từ khuôn mặt cau có vừa nãy biến thành khuôn mặt tươi cười. Đây đã là một loại chuyển biến tốt.
- Đặng Dương, người trẻ tuổi các ngươi làm việc thực sự quá nôn nóng. Bảo lão Đặng lên đây đi!
Lôi Minh uống trà lài thoáng nhìn về phía Đặng Trung Hưng đang đứng dưới lầu.
Lôi Minh nói câu này tướng đối lớn, cho nên lần này không cần Đặng Dương truyền lời, con cáo già này đã đi theo thang lầu đi lên. Mà lúc này Đặng Trung Hưng tươi cười đầy mặt. Bất luận nhìn thế nào đây cũng vẫn là một con cáo già thuần chủng.
- Lão Đặng, ngày hôm nay mời lão đến không có ý tứ gì khác. Ba tháng sau chính là ngày đại thọ của ta. Ta thông báo với lão sớm một chút. Miễn cho đến lúc đó lão lại quên chuẩn bị lễ vật cho ta!
Lôi Minh mở miệng nói ra câu này, khiến Đặn Trung Hưng rõ ràng có chút phản ứng không kịp.
Chuyện người Lôi gia sống không quá sáu mươi, đám lão già bọn họ đều biết. Nhưng bây giờ Lôi Minh lại đột nhiên nói với hắn sẽ tổ chức đại thọ sáu mươi. Đây là ý gì? Chẳng lẽ nói Lôi Minh muốn mình mất mặt sao? Lôi gia không phải không có người làm đại thọ sáu mươi. Chỉ có điều người đó đã chết ngay trong bữa tiệc mừng đại thọ đó. Trong lúc nhất thời bữa tiệc mừng biến thành tang sự. Những người ở thế hệ trước vẫn còn nhớ tới chuyện này.
Nhưng bây giờ Lôi Minh lại muốn tổ chức đại thọ. Chẳng lẽ nói Lôi Minh vẫn còn muốn tự làm mình mất mặt? Nhưng Đặng Trung Hưng nhìn dáng vẻ cười híp mắt của Lôi Minh, dù thế nào cũng không giống như không có chuyện tự tìm việc.
Trong nháy mắt Đặng Trung Hưng nhìn thấy Âu Dương ngồi sát bên cạnh Lôi Minh. Đúng thời khắc đó, Đặng Trung Hưng nghĩ tới một vài lời đồn liên quan với Âu Dương.
Chẳng lẽ nói người được gọi là thần linh sống này có năng lực có thể giúp Lôi Minh vượt qua vạn rủi sáu mươi chắc chắn phải chết kia?
- Trà nơi này không tồi. Chỉ có điều thời gian đã khá muộn. Lôi tướng quân, chúng ta cũng cần phải trở về thôi. Vừa nãy Lôi tướng quân còn nói sẽ dẫn ta đi xem nhà mà!
Âu Dương đứng dậy. Sau khi Âu Dương đứng dậy, mọi người đều đứng lên theo. Chỉ cần có chút nhãn lực người đều có thể nhìn ra được Âu Dương mới là nhân vật chính của nơi này.
Âu Dương nói như thế cũng có nghĩa là hắn không muốn tiếp tục truy cứu chuyện nơi đây.
Dù sao đây chẳng qua là một thủ hạ trong khu vực của Đặng Dương mà thôi. Tiểu đệ nơi này không hiểu chuyện chọc người. Lão đại người ta suốt đêm chạy tới nơi này. Nếu như ngươi vẫn sống chết không tha, vậy có chút nói không được.
- Lôi tướng quân yên tâm. Đại thọ của Lôi tướng quân, ta đương nhiên phải đưa tới một phần đại lễ tốt nhất!
Đặng Trung Hưng nhìn thấy vậy, xem như có thể thở phào nhẹ nhõm. Chuyện ngày hôm nay coi như đến đây thì kết thúc.
- Được rồi. Vậy ta chờ lễ vật của lão Đặng!
Lôi Minh nói cực kỳ thoải mái. Tuy nhiên Lôi Minh biết, sau đêm nay, chỉ sợ tin tức kia sẽ khiến toàn Bắc Kinh thậm chí là toàn quốc đều biết. Tin tưởng sau đêm nay sẽ có vô số người biết chuyện của mình đều sẽ suy đoán rốt cuộc mình làm thế nào để vượt qua đại thọ sáu mươi kia...
Đoàn người rời khỏi sàn nhảy Hollywood. Đặng Dương thở phào nhẹ nhõm, thực sự có vài phần cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.
- Sau này quản thủ hạ mình của mình cho tốt. Cho dù là nơi người tầng dưới chót đến, cũng khó tránh khỏi có người giả heo ăn lão hổ. Lần này may mà bọn họ không muốn xử lý ngươi, bằng không chuyện đêm nay đủ ngươi đi vào nhà lao!
Đặng Trung Hưng nhìn người cháu này của mình. Tuy rằng Đặng Trung Hưng đã lớn tuổi, nhưng đến nay vẫn trông coi tất cả mọi chuyện trong Đặng gia.
Đặng Trung Hưng không có gì có thể lấy ra được, cũng may Đặng gia ngoại trừ một Đặng Dương còn có một Đặng Thiến. Tuy nhiên mọi người trong Đặng gia đều biết, Đặng Thiến vĩnh viễn không thể nào thật sự nắm giữ quyền to. Không phải bởi vì Đặng Thiến là nữ nhân, mà bởi vì Đặng Thiến có một nửa huyết thống dị tộc.
Chỉ riêng điểm này, các gia tộc cỡ lớn đều có cùng một quyết định. Cho nên từ nhỏ đến lớn Đặng Dương đều được bồi dưỡng như một người nối nghiệp. Trên thực tế Đặng Dương so với một nửa đám Thái tử đảng chỉ biết chơi đùa kia vẫn tốt hơn rất nhiều. Chí ít Đặng Dương biết người nào không nên trêu chọc. Đối mặt với nhân vật siêu cấp như Thiệu Phong, Đặng Dương vẫn rất thông minh không dám đi trêu chọc.
- Chuyện người của Lôi gia cứ đến mươi tuổi chắc chắn phải chết...
Đặng Dương muốn mở miệng hỏi Đặng Trung Hưng, tuy nhiên Đặng Trung Hưng lại lắc đầu nói:
- Nhất định có liên quan đến người tên Âu Dương kia. Dị năng giới gọi gia hoả này là thần linh sống. Không biết lần này vị thần có thể cứu được Lôi Minh hay không? Cũng không nên để đến lúc đó khiến Lôi Minh lại biểu diễn bữa tiệc vui biến thành tang sự.
Đặng Trung Hưng nói tới đây, thật ra vẫn có chút biểu hiện cười trên sự đau khổ của người khác.
Mọi người đều nói Lôi Minh có năng lực lớn bằng trời. Nếu như lần này Lôi Minh thật sự xếp đặt cho mình một con rồng đen lớn như vậy, sợ là tất cả uy nghiêm của Long Quân sẽ bị mất đi một phần rất lớn.
- Yên lặng xem biến đổi. Địch không động ta không động!
Đặng Trung Hưng nhìn cháu của mình một chút. Tuy rằng người cháu trai này không được tính là rất xuất sắc, nhưng trong toàn Đặng gia cũng được coi như là người duy nhất có thể khiến mình miễn cưỡng thoả mãn.
- Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào làm việc cũng phải lưu lại cho mình một đường lui tốt. Còn nhớ rõ năm năm trước không? Lần đó ngươi đã làm quá mức. Mặc dù ngươi muốn đối phó với hắn, cũng không nên chưa hiểu rõ đã làm như vậy. Ngươi không biết ngươi phải đối phó chính là một con cừu hay là một con sói đội lốt cừu. Nếu như sơ sẩy một cái, rất dễ dàng bị người khác xé nát!
Đặng Trung Hưng đang nhắc nhở Đặng Dương phải giữ bình tĩnh!
- Gia gia, chúng ta đã hiểu!
Đặng Dương gật đầu. Đặng Trung Hưng nói không hề sai chút nào. So với Thiệu Phong mình thực sự kém quá xa. Thiệu Phong co được dãn được, làm những chuyện người khác không thể làm, từng bước bò lên địa vị cao. Bây giờ Thiệu Phong càng sắc bén hơn so với trước kia.
Nếu như mình có thể trở thành người thừa kế Long Quân, chỉ sợ đuôi đã vểnh lên trời. Nhưng bây giờ Thiệu Phong trái lại còn biết điều hơn so với trước đây. Vừa nãy đứng ở nơi đó, không ngờ hắn không cảm giác trên người Thiệu Phong có chút khí tức đang ở địa vị cao nào. Từ trình độ nào đó mà nói, Thiệu Phong thật sự đã thành công! Hắn càng ngày càng giống Lôi Minh. Có lẽ cũng chính vì điều này nên Lôi Minh để hắn làm người thừa kế của mình!
Sau khi Đặng Dương nghĩ xong những điều này, cuối cùng hắn lấy ra điện thoại di động gọi người phụ trách đêm nay tới. Sau khi chuyện này xảy ra, nhất định phải nhắc nhở đám thủ hạ phía dưới một chút. Nếu như không giết gà dọa khỉ, những gia hoả này sẽ không nhớ lần giáo huấn này...
Tuy nhiên Đặng Dương làm tất cả những điều này đều không liên quan tới đám người Âu Dương. Lúc này tại một vùng ngoại ô Bắc Kinh, trong một tòa kiến trúc cổ kích giống như một cung điện, Âu Dương nhắm mắt thưởng thức mùi đàn hương thanh nhã tỏa ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
- Tòa nhà này đâu phải mới xây. Tòa nhà này phải có ít nhất hai trăm năm!
Bản thân Yên Hồng là một người "xuyên qua". Nàng liếc mắt đã nhìn ra được tuổi tác của tòa nhà này.
- Cô nương nhãn lực quá tốt. Tòa nhà này thật sự đã có hơn hai trăm năm!
Trên mặt Lôi Minh lộ vẻ tự đắc. Phải biết rằng, đây là tổ trạch của Lôi gia bọn họ. Tổ trạch có diện tích mấy ngàn mét vuông có thể tồn tại ở Bắc Kinh suốt hai trăm năm lịch sử, điều này có nghĩa là gì?
- Hai trăm năm không tính là nhà cổ. Nhớ đại điện Vân Long trên Thiên Trụ Sơn chúng ta, sừng sững tại Thiên Trụ Sơn suốt hơn hai vạn năm!
Yên Hồng vừa nói ra một câu này, ngoại trừ Âu Dương, cho dù là Tử Thần cũng phải líu lưỡi!
Trước đây Tử Thần chỉ biết là cô nãi nãi này rất mạnh. Nhưng bây giờ Yên Hồng mở miệng ra là nhắc tới một đại điện Vân Long tồn tại hơn 2 vạn năm, thật sự khiến người ta có chút không chịu nổi!
- 2 vạn năm! Vậy có bao nhiêu thế hệ truyền thừa!
Lôi Minh ngây ngốc hỏi một câu.
- Hai đời người đi!
Yên Hồng trả lời rất tùy ý. 2 vạn năm tại Tiên giới tuy rằng không dám nói trong nháy mắt, nhưng tuyệt đối không tính là quá lâu. Tại Tiên giới, một thời đại lớn kết thúc là một thời đại mới mở ra. Mỗi thời đại lớn có thể kéo dài mấy ngàn năm, huống gì là thời đại mới.
- Hai đời người?
Lúc này trong mắt Lôi Minh nhìn Yên Hồng rõ ràng có một loại thần sắc như muốn nói: ngươi không phải đang khoác lác chứ.
- Vậy thì có cái gì phải ngạc nhiên? Gia hoả này từ tiểu thế giới một đường đi đến Tiên giới sống đã vạn năm. Nhưng hắn vẫn chỉ được coi là người mới tại Tiên giới mà thôi!
Yên Hồng dùng một ngón tay chỉ vào Âu Dương. Âu Dương hơi nhíu nhíu mày, tuy nhiên cũng không nói gì thêm.
- Vạn năm...
Lôi Minh nhìn Âu Dương. Hắn không biết có phải con người thật sự vĩnh sinh hay không, cho nên hắn lấy hết dũng khí nói:
- Con người thật sự có thể vĩnh sinh bất tử sao?
- Không thể!
Lôi Minh nói câu nói này là hỏi Âu Dương. Cho nên Âu Dương xoay người liếc mắt nhìn Lôi Minh một cái trả lời. Âu Dương không nói láo. Không có ai có thể vĩnh sinh. Bởi vì thời đại lớn sẽ xuất hiện. Cho dù là mạnh như Chiến Vương, sau bảy thời đại lớn chung quy cũng có ngày kết thúc. Cho nên cho dù tuổi thọ của con người có thể vĩnh sinh, con người cũng sẽ bởi vì một vài bất ngờ mà rời đi.
- Vĩnh sinh bất tử, từ xưa đến nay bao nhiêu người bởi vì vĩnh sinh bất tử này này bỏ qua rất nhiều thứ! Âu Dương, ta đợi ở nơi này nhiều năm như vậy, ta cũng phải trở lại nhìn một chút. Ngươi thì sao?
Yên Hồng nhìn Âu Dương. Nàng rất hi vọng Âu Dương nói hắn sẽ đi cùng với nàng. Nhưng Âu Dương lại kiên quyết lắc đầu.
- Được rồi. Ta không khuyên được ngươi. Tuy nhiên ta vẫn sẽ trở lại. Lần trở lại kế tiếp, ngươi nhất định sẽ theo ta trở về Tiên giới. Ngươi nhất định sẽ trực tiếp đối mặt với Thiên Đình cố gắng một lần cuối cùng!
Sau khi Yên Hồng nói xong nàng không mở miệng nói tiếp. Nàng không ngừng quan sát sắc mặt Âu Dương. Nàng phát hiện trên mặt Âu Dương mang theo mấy phần mơ hồ. Nhưng Yên Hồng rất tự tin. Nàng biết hiện tại Âu Dương chỉ thiếu tâm ý tất thắng.
Âu Dương là một viên dũng tướng. Cả đời này hắn đều không ngừng leo lên trên. Mà khi hắn tiếp cận tới đỉnh phong vô hạn, hắn lại trở nên mơ hồ, mất đi cái tâm tất thắng kia. Nhưng điều này cũng không có gì. Yên Hồng tin tưởng mình nhất định có thể khiến Âu Dương hoàn toàn tỉnh ngộ. Tuy nhiên muốn làm được tất cả những điều này nàng nhất định phải trở lại Tiên giới, mang theo một vài thứ tới đây.
- Ngươi sẽ trở lại. Bởi vì ngươi là Âu Dương. Từ trước đến nay ngươi đều không chiến đấu vì mình. Ngươi đều chiến đấu vì người thân của ngươi, chiến đấu vì bằng hữu của ngươi. Ngươi chiến đấu với số mệnh. Ngươi không phải là Chúa cứu thế, bởi vì ngươi chưa từng nghĩ tới chuyện cứu vớt thế giới. Nhưng lần này ngươi phải cứu tất cả huynh đệ và bằng hữu của ngươi!
Trong lòng Yên Hồng thầm la lên. Hắn biết, có lẽ chỉ có lý do này mới có thể đánh động Âu Dương!
Tuy nhiên hiện tại Yên Hồng không ngốc tới mức nói ra những lời này. Hắn biết, chỉ lời nói không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nhất định phải đặt tất cả ra trước mặt Âu Dương, mới có thể khiến Âu Dương thật sự một lần nữa dấy lên cái tâm tất thắng trước kia, mới có thể khiến Âu Dương lại chiến đấu, vì bằng hữu, vì người thân của hắn.
Âu Dương tỉ mỉ quan sát tổ trạch của Lôi Minh, tất nhiên hắn không phát hiện bất kỳ sự tồn tại cổ quái nào. Lôi Minh cũng vô cùng tín nhiệm Âu Dương. Ngoại trừ người do Âu Dương dẫn đến và hai người đầu bếp ra, Lôi Minh đều điều tất cả cảnh vệ đi nơi khác.
Ban đầu những cảnh vệ này tất nhiên không đồng ý. Tuy nhiên khi Tử Thần trực tiếp dẫn lôi điện từ trên trời xuống bổ đôi cây đại thụ có người nói đã mấy trăm năm tuổi ở bên ngoài cửa, mọi người đều cảm thấy bối rối. Những cảnh vệ này cũng không phải là người bình thường. Bọn họ đều thuộc về với Long Quân, tất nhiên hiểu rõ đây là người có siêu năng lực. Người có siêu năng lực đương nhiên hữu dụng hơn nhiều so với những khẩu súng trong tay bọn họ.
Một vài cảnh vệ không yên lòng trở lại tra xét một chút về tư liệu của người dị năng. Bọn họ mới phát hiện, thì ra đây chính là Tử Thần người được toàn thế giới gọi là nhân vật nguy hiểm nhất!
Điều này càng khiến những cảnh vệ này giật mình không thôi. Thậm chí còn có một vài người cho rằng Tử Thần bắt cóc Lôi Minh. Nhưng sau khi trải qua một vài điều tra, những người này mới hiểu được, lần này có lẽ Tử Thần không phải là đầu to thực sự. Người đầu to hẳn là người tuổi còn trẻ kia.
- Nếm thử đi! Ở những chỗ khác không ăn được những món này đâu! Theo cách nói của dân chúng trước kia, đây là những món ăn chỉ có hoàng đế mới được ăn. Hai người đầu bếp này cũng có thể tính là ngự trù đại nội!
Lôi Minh vui cười hớn hở nói. Tuy nhiên lúc này bàn ăn dài trước mặt bọn họ thật sự bày đủ loại thức ăn với đủ kiểu dáng. Từ mức độ tinh xảo của những món ăn này có thể biết được ở những địa phương bình thường khác tuyệt đối không thể ăn được.
- Không biết hai người đầu bếp có thể làm được đầy đủ các món ăn đời nhà Hán hay không?
Trong ấn tượng của Âu Dương, nổi tiếng nhất hẳn là các món ăn nhà hán.
- Không thành vấn đề. Tuy nhiên bọn họ phải có thời gian chuẩn bị. Nếu như Âu Dương tiên sinh có hứng thú, để ta bảo bọn họ trong vòng một tuần chuẩn bị đầy đủ các món ăn nhà hán!
Lôi Minh vỗ ngực bảo đảm.
- Vậy ta lại có lộc ăn rồi!
Âu Dương cười ha ha. Thật ra hắn chẳng qua chỉ thuận miệng nói một chút. Tuy nhiên Lôi Minh lại không chỉ tùy tiện nghe một chút. Chỉ sợ sau khi bữa cơm này chấm dứt, Lôi Minh sẽ an bài người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nhất định sẽ làm cho Âu Dương một bữa ăn với đầy đủ các món ăn nhà.
Âu Dương vừa ăn với bộ dạng không sợ béo không sợ ngán.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
- Thật ra ta vốn cho rằng tổ trạch này của Lôi tướng quân có vấn đề. Nhưng bây giờ ta có thể nói rõ ràng cho Lôi tướng quân biết, nơi này không có bất kỳ điều gì cổ quái. Cái Lôi tướng quân gọi là không sống qua nổi sáu mươi tuổi hẳn là có vật gì niêm phong trên Lôi gia các ngươi, không ngừng quấy rầy các ngươi một chút!
Âu Dương nói ra phán đoán của mình.
- Lẽ nào ý của Âu Dương là có quỷ?
Lôi Minh tự mình đoán. Tuy nhiên lần này Âu Dương lại lắc đầu!
- Quỷ? Trong mắt ta, thứ này không tồn tại. Sau khi con người chết đi, bất luận linh hồn cường đại cỡ nào đều phải tiến vào hành lang luân hồi. Những con quỷ mọi người thường nhìn thấy chẳng qua chỉa là một vài linh hồn đang trên đường đi tới hành lang luân hồi mà thôi.
Linh hồn như thế đều có một đặc điểm, đó chính là khi còn sống cực kỳ mạnh mẽ. Thế nên sau khi chết có thể xuất hiện trong mắt con người. Muốn thật sự trở thành ác quỷ, như vậy cuộc đời này ít nhất phải là tiên nhân!
Âu Dương không hề nói dối. Cho dù là tại Chân Linh Giới, sau khi con người bị giết, linh hồn cũng rất khó bảo toàn được. Trên căn linh hồn của thân thể đã bị nghiền nát sẽ bị cưỡng chế tiến vào hành lang luân hồi.
Sau khi tiên nhân chết, chỉ cần linh hồn bất diệt đều có thể sống lại vô hạn. Tuy nhiên tỷ lệ linh hồn bất diệt rất nhỏ. Tại Tiên giới, chỉ cần ra tay là long trời lở đất, đánh thời không cũng phải nứt ra. Linh hồn không thể cường đại giống như thân thể. Lực lượng mà ngay cả thân thể cũng không chịu được đủ khả năng có thể thuấn sát linh hồn trong nháy mắt.
- Vậy đó là...
Lôi Minh muốn nhận được một kết quả từ trong miệng Âu Dương. Tuy nhiên Âu Dương lắc đầu sau đó lại gật đầu một cái nói:
- Không sao. Bất kể là cái gì, ta đều bảo vệ an toàn cho Lôi tướng quân!
Câu nói này của Âu Dương xem như đã khiến Lôi Minh an tâm. Tuy rằng Lôi Minh quyền cao chức trọng cả đời cái gì cũng có thể thấy được, nhưng thật ra hắn chưa từng thấy những điều quỷ quái.
Tuy rằng một vài người dị năng có thể dùng một ít dị thuật làm ra một vài chuyện quỷ quái, nhưng những chuyện quỷ quái như vậy chỉ có thể là huyễn thuật.
Người chỉ thuần tu luyện huyễn thuật trừ phi có thể đạt được trình độ như Âu Dương. Nếu như đạt được trình độ này, vậy có thể đạt được một trình độ đùa quá hoá thật!
Cái gì gọi là đùa quá hoá thật? Nói ví dụ như trong lòng ngươi ảo tưởng một thế giới, như vậy ngươi có thể dùng huyễn thuật chế tạo một tiểu thế giới. Đạt được trình độ như Âu Dương, chế tạo ra thế giới sẽ từ huyễn thuật biến thành tồn tại thật sự! Chỉ có điều thế giới này chưa bao giờ xuất hiện cường giả như vậy. Trước đây không có, sau đó chỉ sợ cũng rất khó xuất hiện.
Có khả năng đạt tới trình độ như Âu Dương tâm muốn chính là niệm đạt tan tác cũng chỉ có loại này năng lực đùa quá hoá thật.
- Tốt lắm. Tiếp theo ta sẽ phát thiếp mời đại thọ rộng rãi. Đến lúc đó sẽ để cho người trên toàn thế giới đều nhìn thấy Lôi Minh ta bước qua đại thọ sáu mươi. Ta xem ai dám nói Lôi gia ta gặp thiên tật!
Lôi Minh bỗng nhiên cười nói ra một câu như vậy. Câu nói này lại khiến Âu Dương lập tức thay đổi sắc mặt!
Gặp thiên tật? Đây không phải là không có khả năng! Lôi gia nhận truyền thừa sớm nhất từ Đông Hán. Từ đời Đông Hán tới nay, gia tộc này vẫn nhận truyền thừa, chưa từng xuống dốc! Theo Âu Dương thấy, cho dù mỗi đời của Lôi gia đều là người lương thiện, cũng tuyệt đối không có khả năng nghịch thiên như vậy!
Nắm giữ số phận chính là luân hồi. Người Lôi gia truyền thừa nhiều năm như vậy vẫn thịnh vượng như vậy. Đây thì vì cái gì?
- Theo truyền thuyết tổ tiên của tướng quân là Lôi Hùng từng thề, nếu như ông trời để cho Lôi gia đời đời hưng thịnh, Lôi gia nguyện ý đời đời lấy tuổi thọ còn lại cúng tế luân hồi!
Thiệu Phong đang ăn bỗng nhiên chen vào một câu. Một câu nói này lại càng khiến Âu Dương cười khổ.
- Lôi tướng quân, xem ra lần này phiền phức có hơi lớn!
Âu Dương thật sự có chút bất đắc dĩ. Hắn vốn chỉ cho rằng đây là do quái vật quấy phá. Nhưng bây giờ xem ra, không phải đơn giản như vậy.
Nếu như những lời Thiệu Phong nói là thật sự, như vậy chẳng khác gì tổ tiên Lôi gia đã ký giấy sinh tử với luân hồi với số phận, lấy tuổi thọ cung phụng luân hồi. Vậy mình muốn cứu được mạng của Lôi Minh nhất định phải chiến thắng luân hồi!
Oa! Luân hồi khống chế thiên đạo khống chế số phận trong tay. Muốn chiến thắng luân hồi, trong lòng Âu Dương thật sự có phần không tin tưởng.
- Không nên lo lắng như vậy. Điều này không tính là khế ước lớn gì. Cho dù luân hồi phát hiện có người vi phạm khế ước, nhiều nhất chỉ hạ xuống Tiên giới cửu cửu tiên kiếp thôi. Điều ngươi phải làm chính là đánh nát tiên kiếp trước khi nó đánh xuống mà thôi!
Yên Hồng biết kiến thức của Âu Dương đối với Tiên giới không nhiều bằng mình.
- Thì ra là như vậy. Tuy nhiên hiện tại cũng không dễ xác định. Chỉ có thể binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn thôi!
Âu Dương khẽ mỉm cười. Dù sao tất cả đều chưa tới. Mình cần gì phải bởi vì chuyện còn chưa từng xuất hiện mà lo lắng như vậy.
- Cơm nước xong ta sẽ đi. Ngươi ở nơi này sẽ không có vấn đề gì. Lần này ngươi làm đủ tuyệt. Thậm chí ngay cả Thiên Vương cũng không phát hiện được sự tồn tại của ngươi. Thật ra ban đầu Yêu tổ có nghĩ đến. Tuy nhiên hiện tại Tiên giới loạn muốn chết. Hắn không có khả năng bứt ra được. Bây giờ Yêu tộc và Ma tộc bị đánh đã lùi đến Tây Bắc. Nếu như Tây Bắc lại thất thủ, vậy...
Yên Hồng nói xong liền đứng dậy. Nàng biết hiện tại Âu Dương sẽ không quan tâm tới những chuyện này. Cho nên nàng ôm quyền quay về phía những người đang ngồi nói:
- Được rồi, bản thân ta là sứ giả cứu vớt Âu Dương lần này. Ta nhất định phải trở lại hoàn thành nhiệm vụ của ta. Chúng ta tạm thời chia tay một chút. Ta sẽ nhanh chóng quay trở lại!
Yên Hồng rời đi. Từ lúc Yên Hồng nói chuyện đến lúc Yên Hồng rời khỏi, Âu Dương vẫn không hề đứng lên cho dù chỉ là tiễn đưa một chút. Tuy nhiên mọi người ở chỗ này đều nhìn ra, trên mặt Âu Dương có một phần mất mát nhàn nhạt.
- Không phải ngươi thích nàng chứ?
Lúc này Lưu Tĩnh đang ngồi ở bên cạnh Âu Dương dùng cánh tay của mình nhẹ nhàng đụng vào người Âu Dương sau đó một dáng vẻ nhìn quái vật nhìn hắn.
- Nói nhăng nói quậy gì đó. Ăn cơm đi!
Âu Dương trừng mắt với Lưu Tĩnh một cái. Bẵng hữu của hắn đều không có người nào suy nghĩ một cách bình thường!
- Thiết! Thật ra Yên Hồng tỷ tỷ rất thích ngươi. Chỉ có điều bản thân ngươi chẳng khác gì khúc củi thôi!
Lưu Tĩnh trừng mắt với Âu Dương một cái. Trong mắt Lưu Tĩnh Yên Hồng cực kỳ xuất sắc. Tại sao Lưu Tĩnh lại đến với Thiệu Phong. Có nguyên nhân rất lớn là bởi vì Lưu Tĩnh nhìn ra được tình cảm của Yên Hồng đối với Âu Dương. Nàng đột nhiên cảm giác mình không có khả năng làm được như Yên Hồng.
Chí ít Lưu Tĩnh không có cách nào vĩnh viễn lẳng lặng phía sau Âu Dương như Yên Hồng. Cho nên Lưu Tĩnh lựa chọn rời khỏi. Tuy nhiên thật ra điều này là một lựa chọn sáng suốt. Bằng không cuối cùng Lưu Tĩnh sẽ bị tổn thương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Âu Dương nói tới chữ thích, trong đầu lại hiện lên cái bóng dáng nữ tử đứng trong biển mai. Thời điểm nhớ tới Vệ Thi, Âu Dương không khỏi cảm thấy ngạc nhiên đối với Yên Hồng. Tại sao nàng lại đảm bảo mình nhất định sẽ đi theo nàng?
Thời gian năm năm, đối với chuyện trong quá khứ, Âu Dương đã nhớ lại được một phần. Còn lại một phần nhỏ, Âu Dương lại tạm thời không muốn nghĩ tới.
- Thật ra Âu Dương, ngươi nên tìm một người bạn!
Thiệu Phong gắp thức ăn ở bên cạnh phụ hoạ. Tuy nhiên sau khi bị Lưu Tĩnh trừng mắt một cái, hắn liền hoảng sợ, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn của mình...
Trong lúc nhất thời tất cả trong bàn ăn đều trở nên trầm mặc. Trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ của riêng mình.
- Có lẽ trên thế giới này chỉ có một phương pháp có thể khiến ta trở lại một lần nữa!
Trong lòng Âu Dương thầm nghĩ như vậy. Tuy nhiên hắn lại lắc đầu nở nụ cười. Bởi vì Âu Dương cảm thấy không có khả năng xuất hiện phương pháp kia. Đồng thời Âu Dương cũng không tin có người nào thần thông quảng đại có thể tìm được mấy người kia!
Không sai. Âu Dương là một người rất coi trọng lời hứa. Cả cuộc đời này, Âu Dương cảm giác mình nợ nhiều nhất chính là mấy người kia! Một người chính là Sở Tương Hợp! Đây là người phát hiện ra hắn sớm nhất tại tiểu thế giới. Sau đó giống như một lão sư dẫn theo hắn từng bước trưởng thành. Nhưng cuối cùng Âu Dương lại nhận được tin tức Sở Tương Hợp đã chết!
Âu Dương biết, linh hồn của Sở Tương Hợp đã bị nghiền nát. Ai có bản lĩnh lớn như vậy, tiến vào luân hồi liều mạng lấy linh hồn của Sở Tương Hợp ra, sau đó mang theo linh hồn của Sở Tương Hợp thỉnh mình xuống núi? Có lẽ vì Sở Tương Hợp có thể chuyển thế sống lại, Âu Dương nguyện ý chiến đấu một trận, nguyện ý liều lĩnh chiến đấu một trận!
Người thứ hai chính là Trịnh Khôn! Thiên yêu Trịnh Khôn! Trong Tỏa Yêu Tháp, nếu như không có Trịnh Khôn, từ nhiều năm trước Âu Dương đã cùng với các đội viên của mình chôn xương tại Tỏa Yêu Tháp. Nếu như không có Trịnh Khôn vô tư, như vậy mình đã chết. Nếu như có người có thể tìm được linh hồn của Trịnh Khôn, vậy cũng có thể thỉnh cầu Âu Dương!
Sau Sở Tương Hợp và Trịnh Khôn, người thứ 3 chính là Triệu Cương. Triệu Cương đã từng đưa cho Âu Dương niềm tin Chí Cường Giả, khiến Âu Dương tại Tiên giới cũng có được sự nỗ lực bất khuất của Triệu Cương!
Suy nghĩ cẩn thận một chút về những người này, Âu Dương chợt phát hiện cả đời mình này mình thật sự mắc nợ không ít người. Chỉ có điều mình lại không có khả năng trả nợ cho những người này!
- Có lẽ ta đúng là kẻ nhu nhược. Tiến thêm một bước nữa ta đã có thể khiến bọn họ sống lại, nhưng ta lại không làm được...
Có đôi khi trong lòng Âu Dương cũng oán hận bản thân mình. Nhưng hiện tại hắn thật sự thiếu một sự tự tin. Nhất định phải có người mang cho hắn tự tin lớn nhất và một loại niềm tin tất thắng!
Một bữa cơm cứ như vậy trôi qua trong im lặng. Âu Dương chọn một cửa sổ khá lớn, hơn nữa có thể nhìn thấy mặt trăng. Ngồi ở trong phòng của mình, trên gường lớn ngay sát cửa sổ, nhìn ánh trăng như nước từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
- Hình như sắp đến tết rồi!
Âu Dương thoáng nhìn về phía lịch treo tường. Đúng vậy, còn một tuần lễ nữa là đến ba mươi tháng chạp, cũng chính là tết rồi!
- Sắp đến tết rồi! Chừng nào thì trong lòng ngươi mới có thể cho mình ăn tết đây?
Cửa phòng được mở ra. Lưu Tĩnh mặc áo ngủ từ ngoài cửa đi đến. Thiệu Phong lại đứng ở ngoài cửa. Thiệu Phong mỉm cười thoáng nhìn về phía Lưu Tĩnh và Âu Dương, sau đó quay về phía hai người phất phất tay rồi xoay người đóng cửa lại.
Thật ra nụ cười này dù sao cũng hơi ám muội. Dù sao hơn nửa đêm, cô nam quả nữ, một nam nhân bình thường nhìn vị hôn thê của mình mặc áo ngủ tiến vào phòng nam nhân khác. Nam nhân bình thường rất khó bình tĩnh được như Thiệu Phong.
Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ một chút cũng không có cái gì. Âu Dương là người thế nào. Nếu như hắn thật sự có ý gì với Lưu Tĩnh, như vậy sao có thể chờ được đến phiên mình.
Từ trước đến nay Lưu Tĩnh đều không phải là một người không tuân thủ nguyên tắc. Thời điểm Lưu Tĩnh nhận lời làm vị hôn thê của Thiệu Phong, nàng sẽ vĩnh viễn không thay đổi nữa. Về điểm này Âu Dương là người rõ ràng nhất.
Nhẹ nhàng nắm chặt tay Âu Dương, Lưu Tĩnh vẫn giống như khi còn bé, nắm tay Âu Dương ngồi bên giường, chân đất thả xuống giường đong đưa, hát những bài hát thiếu nhi hồi nàng còn bé vẫn thường hát cho Âu Dương nghe...
Giờ phút này tâm trạng của Âu Dương yên tĩnh một cách lạ kỳ. Hình ảnh mỗi người kia giống như đã biến mất khỏi mắt Âu Dương. Âu Dương thật sự muốn vĩnh viễn dừng ở giờ phút này ở chỗ này.
- Âu Dương, biết không? Từ sau khi ngươi tỉnh lại lần đó, ta đã cảm thấy ngươi không còn là Âu Dương trước kia, người tùy tiện để ta bắt nạt nữa. Trên người của ngươi có quá nhiều bí mật ta không biết. Hơn nữa ngày hôm nay ta nghe Yên Hồng tỷ tỷ nói xong, ta cảm thấy một ngày nào đó ngươi nhất định sẽ phải rời khỏi đây đi tới bước cuối cùng của ngươi! Âu Dương, ngươi biết không? Có lúc con người đứng ở trước một con sông lớn, chỉ nhìn thấy được nước sông chảy xiết, lại không nhìn thấy hoa nở ven sông...
- Hoa nở ven sông...
Âu Dương khẽ nhắc lại bốn chữ này. Bốn chữ này bao hàm quá nhiều thứ.
- Như vậy đi, còn một tuần nữa là đến tết. Quên đi tất cả. Ngươi không phải là thần linh thiên hạ vô địch. Ngươi không phải chịu trách nhiệm về tất cả những người kia. Ngươi chính là Âu Dương! Được không?
Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương, trong mắt ẩn chứa tình cảm sâu đậm. Loại tình cảm này không phải là tình cảm giữa nam và nữ, mà là tình bằng hữu.
Giờ phút này Âu Dương đột nhiên cảm giác thấy mình cũng quá chấp nhất. Có lẽ Lưu Tĩnh nói đúng. Mình chưa bao giờ thật sự thả xuống quá tất cả!
- Được! Ta đáp ứng ngươi!
Âu Dương mỉm cười nhìn Lưu Tĩnh. Lần này Âu Dương cười, nụ cười sáng lạng như vậy, thoải mái như vậy.
- Đứa ngốc! Không phải đáp ứng ta, là đáp ứng chính ngươi! Trong lòng ngươi mong chờ được bình thường, nhưng cả đời ngươi nhất định không tầm thường. So với bó tay bó chân, không bằng thật sự chơi cho thoải mái, sau đó bước qua này sông lớn đến xem hoa nở bên sông!
Lưu Tĩnh vỗ vỗ vào ngực Âu Dương. Giờ phút này đôi bạn bè thân nhất giống như thật sự trở về tuổi ấu thơ. Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn trên trời ngắm nhìn màn đêm cùng với mặt trăng sáng!
Có thể là ông trời không nể mặt. Không bao lâu sau, trên trời không ngờ có mây đen bay tới. Từng bông hoa tuyết bất ngờ từ trên trời rơi xuống. Tuy nhiên chuyện này với Âu Dương đại thần chúng ta mà nói thực sự không có vấn đề gì.
Chỉ thấy Âu Dương nhẹ nhàng quay về phía bầu trời xé một cái. Tất cả mây đen trên bầu trời bị xé mở một lỗ hổng. Hoa tuyết vẫn bay lượn, nhưng mặt trăng sáng vẫn soi sáng đại địa!
- Chờ thời điểm ta xé mây đen trong lòng chính là lúc ta trở về Tiên giới lật tung Thiên Đình!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart