Âu Dương nói gật đầu. Tuy nhiên trước sau hắn vẫn có một nghi vấn. Khi mình ném ra Tử Kim Hồ Lô rốt cuộc đã đưa cho người kia cái gì, lại là kiểu ân tình thế nào mới có thể khiến một người từ một thế giới khác phá tan hư không tới trợ giúp mình như vậy?
Hải ngoại vốn là nơi có phong cảnh tuyệt mỹ bây giờ đã trở thành một khu vực chỉ toàn là biển. Nơi này trong phạm vi mấy trăm ngàn dặm tuyệt đối không nhìn được bất kỳ một người sống nào. Cũng không có cảnh tượng phồn thịnh mà Âu Dương nhìn thấy lúc trước, khi lần đầu tiên tới nơi này.
Mà tất cả những điều này đều do trận chiến đấu với Chiến Vương lúc trước gây ra. Tất cả nơi này đều giống như một bản bi ca đối với Chiến Vương. Âu Dương biết, trong một vạn năm sau đó, thời không của nơi này cũng chưa thể phục hồi được!
- Muốn khiến nơi này hồi phục lại cảnh tượng trước đây, sợ là phải chờ tới khi tất cả đều kết thúc mới có thể làm được!
Ngụy Bỉnh Dập nhìn hải ngoại hoang vu, hắn lại nghĩ tới chuyện bao vây giết Chiến Vương lúc trước.
Lỡ một bước chân, thành hận thiên cổ. Nếu như lúc trước Chiến Vương không có chết, có một cường lực như Chiến Vương giúp đỡ, Tiên giới đã không bị ép thành như vậy.
Nhưng ai có thể ngờ được, Thiên Vương chính là người thống trị tất cả. Không ngờ hắn lại tính toán rõ ràng như vậy, khiến nhiều cường giả như vậy tự giết lẫn nhau?
Tuy nhiên điều này cũng không phải là quá tệ. Nếu như Chiến Vương không chết, có thể Âu Dương vĩnh viễn sẽ không trưởng thành tới trình độ như bây giờ, cũng không thể nào trở thành Chiến Vương mới. Thiên đạo này có lúc chính là huyền bí như thế.
- Bên kia chính là quỷ đảo!
Ngụy Bỉnh Dập chỉ về phía xa nói. Tuy hắn đến không nhiều lần, nhưng từ phía xa nhìn tới, bên kia chỉ có một tiểu đảo nằm lẻ loi. Nhìn vẫn tương đối rõ ràng rõ ràng.
- Trước đây luôn cảm thấy quỷ đảo âm u. Nhưng hiện tại ngươi nhìn một chút đi, tất cả Tiên giới đều âm u..
Âu Dương nhìn bầu trời phía xa một chút. Những oan hồn đã bị giết chết đều không thể tiến vào luân hồi, chỉ có thể quanh quẩn trong bầu trời Tiên giới. Càng ngày càng nhiều người bị chết, hắc vân trên bầu trời Tiên giới lại càng dày đặc.
Ngụy Bỉnh Dập gật đầu. Hắn đã từng lấy danh hiệu là Ma Vương, lấy tàn bạo để nổi tiếng. Ngày hôm nay hắn thậm chí có một suy nghĩ muốn hòa bình. Ngụy Bỉnh Dập cảm thấy thời đại lớn nên bị kết thúc. Những cường giả như bọn họ không nên trở thành công cụ của người khác. Bọn họ hẳn phải có cuộc sống của mình! Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Ngày hôm nay chúng ta liều mạng chính là vì tương lai. Tuy rằng chúng ta cũng không biết đến cuối cùng mình sẽ sống hay là chết, nhưng bất luận thế nào chí ít ngày hôm nay chúng ta đã dùng hành động của mình viết lên tương lai, lưu lại cho hậu nhân!
- Hậu nhân? Ta còn có thể có hậu nhân sao...
Rõ ràng suy nghĩ của Âu Dương i có chút sai lệch.
Không trung trên đảo quỷ không ngừng có lôi điện chớp động. Trong nơi âm u này g lộ ra một tia khủng bố. Oan hồn ở chỗ này tạo thành một vòng xoáy lớn. Bên trong vòng xoáy có một ít ác quỷ với dáng dấp oan hồn gào thét. Chúng không có cách nào bước vào trong luân hồi. Sau khi chết lại chỉ có thể bị dằn vặt ở chỗ này. Điều này đối với bọn họ mà nói chính là một loại đau khổ.
- Nhìn những oan hồn này đi. Thật ra chúng ta vẫn tương đối hạnh phúc. Chí ít chúng ta không cần giống như những gia hoả này bị vây khốn ở chỗ này, vĩnh viễn không được siêu sinh!
Ngược lại, Ngụy Bỉnh Dập rất vui vẻ tự tiêu khiển.
- Nơi này có chút cổ quái!
Âu Dương nhìn quỷ đảo này. Không biết là tại sao, Âu Dương luôn cảm thấy nơi này có chút cổ quái. Nhưng Âu Dương nhìn kỹ nửa ngày lại chẳng phát hiện có điểm nào cổ quái!
- Không phải cổ quái bởi vì cánh cửa địa ngục biến mất sao?
Ngụy Bỉnh Dập chỉ vào phía trước. Phía trước vốn phải tồn tại một cánh cửa địa ngục. Không ngờ phía trước lại chỉ có một con chó địa ngục ba đầu. À không! Phải nói là một con chó có một đầu. Bởi vì con chó địa ngục ba đầu này đã bị chém đứt hai đầu. Bây giờ chỉ còn lại có một cái đầu màu đem. Lúc này chó ba đầu đang hấp hối.
Âu Dương nhìn rất rõ ràng. Đây chắc chắn là con chó ba đầu mình đã gặp lúc trước khi mình vào trong địa ngục tầng thứ mười để cắm thanh kiếm kia. Cho nên Âu Dương cũng không muốn để ý tới chuyện có gì cổ quái hay không cổ quái. Hắn vội vàng phi thân tới con chó địa ngục ba đầu kia!
- Grừ.
Con chó địa ngục ba đầu nhìn thấy Âu Dương xuất hiện giống như nắm được ngọn cỏ cứu mạng. Móng vuốt của nó không ngừng đào xuống mảnh đất cứng rắn không gì sánh được, trong miệng gầm kêu.
- Cái gì? Ngươi muốn nói cái gì?
Ngụy Bỉnh Dập chạy đến sát bên cạnh cón chó lớn ba đầu, muốn nghe xem con chó ba đầu đang hấp hối này nói gì!
- Phía dưới.
Đây là hai chữ cuối cùng của con chó ba đầu này. Sau khi nó nói xong hai chữ này, nó liền ầm một tiếng ngã xuống đất. Sau khi nó ngã xuống, một góc cửa địa ngục bị thân thể to lớn của nó che lấp liền lộ ra!
- Xem ra chúng ta suy đoán không sai. Trong Phượng Hoàng Thành này thật sự có gì đó quái lạ!
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương nhẹ giọng nói. Âu Dương đi tới bên cạnh chó ba đầu, nhìn vẻ mặt chết không nhắm mắt của chó ba đầu, Âu Dương nghĩ tới từng cảnh tượng lúc trước khi mình xuống địa ngục để hoàn thành nhiệm vụ của Thiên Vương.
Trong lúc đó ba vị lão nhân liều mạng khuyên mình không nên làm việc ngốc nghếch. Nhưng thời điểm lúc đó, hắn quá kiêu ngạo, tin tưởng tuyệt đối không có gì có thể chiến thắng được mình. Cho nên hắn hoàn toàn không để ý cuối cùng lại tạo thành sai lầm lớn. Nếu như lúc trước mình không cắm thanh kiếm kia xuống có lẽ Thiên Vương vĩnh viễn cũng không có cách nào xoay người.
Nhưng bây giờ nghĩ gì cũng đã muộn. Binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn. Chuyện đến nước này hắn chỉ có thể lại vào địa ngục, trước tiên chém Minh Hậu đáng chết kia sau đó chờ đợi Thiên Vương!
- Cánh cửa địa ngục đã đóng lại! Nổ ra cho ta!
Âu Dương nâng thân thể của chó địa ngục ba đầu ra, nhìn cánh cửa địa ngục đang bị đóng. Hắn quay về phía Ngụy Bỉnh Dập đang đứng bên cạnh nói.
Hắc quang trên hai tay Ngụy Bỉnh Dập chớp động. Một thanh liêm đao khổng lồ đã xuất hiện trong tay Ngụy Bỉnh Dập. Liêm đao hiện ra hắc quang ầm một tiếng chém vào cánh cửa địa ngục. Trong lúc nhất thời oan hồn vô tận từ trong cánh cửa địa ngục lao ra.
Thân thể Âu Dương thoáng động. Một vị Ma thần đã xuất hiện ở phía trên đỉnh đầu của hắn. Trong tay Ma thần này nắm lấy một thanh trường kiếm huyết sắc. Trường kiếm vung lên chém xuống phía trước. Tất cả oan hồn ầm ầm tản ra. Đây là Tu La Vương của Âu Dương! Tu La Vương vừa ra không gì dám ngăn cản phía người hắn.
- Xem ra địa ngục cũng đã phát sinh biến hóa. Trước đây những oan hồn này tuyệt đối sẽ không tùy tiện lao ra như vậy!
Tu La Vương của Âu Dương không ngừng trấn áp oan hồn sát bên cạnh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trên người hắn, hỏa diễm linh hồn bốc cháy hừng hực. Tất cả những oan hồn va chạm vào Âu Dương trực tiếp bị thiêu thành tro tàn biến mất khỏi thế giới này.
Lúc này Âu Dương cũng bất chấp những oan hồn này có phải là vô tội hay không. Rất nhiều người Tiên giới giết chết. Bây giờ cho dù lại giết những oan hồn này cũng không thể coi là cái gì. Ngụy Bỉnh Dập đi theo phía sau Âu Dương. Hai người đã bước chân vào trong địa ngục. Đồng thời khi hai người vừa tiến vào, vèo một tiếng nơi chó ba đầu đào, một quang điểm cực kỳ yếu ớt từ dưới đất chui lên, sau đó hóa thành một đạo lưu quang trực tiếp trốn vào trong biển biến mất không thấy bóng dáng... Trong địa ngục biến hóa cực điểm. Các oan hồn vốn đã cực kỳ xao động. Mặc dù có Tu La Vương trấn áp những oan hồn này, vẫn không ngừng có một vài oan hồn đáng sợ vọt tới bên cạnh Âu Dương. Tuy nhiên chúng đều không ngoại lệ. Kết cục cuối cùng đều bị hỏa diễm linh hồn thiêu thành tro tàn.
Trước mặt hỏa diễm linh hồn, bất kể là oan hồn cường đại tới mức nào, chỉ cần ngươi vẫn chứa một chữ hồn, nhất định đều chết không thể lại chết.
Lúc trước Âu Dương một người một ngựa cũng dám đại sát tứ phương tại hồn giới. Phải biết rằng, lúc đó Âu Dương yếu ghê gớm. Mà bây giờ Âu Dương gần như đã đại thành. Mặc dù không có Thứ Kiêu Cung giúp đỡ, chỉ dựa vào hỏa diễm linh hồn trên người cũng đủ để thiêu đốt tất cả địa ngục.
Thời điểm lần trước Âu Dương đến, chính là tiếp cận chí cao vô thượng. Mà bây giờ Âu Dương so với những này ngụy chí cao vô thượng Thiên Đình còn cường đại hơn nhiều. Cho nên Âu Dương mới có lòng tin giết chết Minh Hậu!
Ầm...
Ngay thời điểm đám người Âu Dương vừa bước vào địa ngục tầng thứ bốn, hỏa diễm che ngợp bầu trời liền thiêu đốt về phía hắn. Trong nháy mắt hỏa diễm linh hồn của Âu Dương biến thành một cái ô lớn che trước mặt của hắn. Cái ô này xoay tròn ngăn cản ngọn lửa màu xanh xông tới!
- Địa Ngục Minh Phượng! Gia hoả này không phải đã bị giết sao?
Ngụy Bỉnh Dập thấy rõ vật phóng hỏa phía trước là vật gì. Đó là một con Phượng Hoàng lớn trăm trượng. Trên người con Phượng Hoàng này đang không như quỷ hỏa, không ngừng thiêu đốt ngọn lửa màu đen!
- Diễn trò đương nhiên phải làm giống như thật. Thật ra lần trước ta đã cảm thấy cổ quái. Phượng Hoàng vạn thế niết bàn sao có thể bị giết chết dễ dàng như vậy? Hiện tại xem ra đây đều là âm mưu của Minh Hậu!
Âu Dương nhìn Minh Phượng trong mắt mang theo vài phần khinh thường.
- Ha ha ha! Tiểu tử, ngươi đoán không sai chút nào. Tuy nhiên ta khuyên ngươi vẫn đi đi. Minh Hậu đại nhân không có bất kỳ suy nghĩ gì đối với thế giới này. Ngươi lại...
Minh Phượng còn chưa nói hết lời đã bị Âu Dương mở miệng ngắt lời!
- Bớt thả rắm đi.
Âu Dương dùng một ngón tay chỉ vào Minh Phượng. Nghe thấy câu chửi này Minh Phượng lập tức sững người tại chỗ. Nó không thể tưởng tượng được Âu Dương sẽ trực tiếp mở miệng mắng nó như vậy!
- Minh Hậu không suy nghĩ gì đến thế giới này sao? Chó má! Nhóm gia hỏa Minh Hậu với Thiên Đình chẳng qua là cấu kết với nhau làm việc xấu. Nếu như không có nàng ra tay, nhóm tiểu tử Thiên Đình ngu xuẩn kia cũng có thể phong tỏa được luân hồi sao? Tính lừa gạt quỷ sao?
Âu Dương nói rất khó nghe. Nhưng lời hắn nói khiến Minh Phượng không thể nói gì chống đỡ được nữa. Đúng vậy, Âu Dương nói không sai. Nếu như không có Minh Phượng ra tay, người Thiên Đình có thể phong tỏa luân hồi được sao? Tuy rằng đến bây giờ cũng không biết tại sao đám gia hoả này lại muốn phong tỏa luân hồi. Nhưng không nghi ngờ chút nào, Minh Hậu chắc chắn đã cấu kết với những gia hoả kia làm việc xấu!
- Tiểu tử, cho dù ngươi biết được gì có thể làm được gì? Lực lượng của Minh Hậu đại nhân cũng không thể kém hơn Thiên Đế. Cho dù các ngươi tiến vào Phượng Hoàng thành cũng chỉ có một con đường chết!
Rất rõ ràng Minh Phượng vô cùng tự tin đối với Minh Hậu. Nó căn bản không cho rằng có người nào có thể đánh bại được Minh Hậu.
- Chẳng qua chỉ là một đôi cẩu nam nữ mà thôi. Nếu như ta đoán không sai, Thiên Vương hẳn chính là Thiên Đế trong miệng của ngươi!
Âu Dương trừng mắt với Minh Phượng một cái. Vào lúc này, gần như tất cả những câu đố này đều được mở ra. Trong miệng Minh Hậu, phu thê tình thâm gì đó, không thể đối phó với Thiên Vương gì đó, đều rất thối. Nàng căn bản là người của Thiên Vương. Tuy rằng không biết sau lưng của bọn họ có chuyện gì xấu, nhưng không nghi ngờ chút nào, suy đoán của Âu Dương là chính xác.
- Vậy thì thế nào? Ngươi vẫn không thể tiến vào Phượng Hoàng thành! Ta chính là tồn tại bất tử. Cho dù là ngươi có lực lượng cường đại hơn nữa thì có thể làm được gì!
Minh Phượng kêu lên. Nó thật sự có tư cách này. Nó chính là Minh Phượng bất tử. Nó thật sự có thể trùng sinh vô hạn. Chí ít trong những năm tháng qua, nó chưa bao giờ chết đi.
- Vậy ta xem thử ngươi có thể sống dưới hỏa diễm linh hồn hay không!
Âu Dương vừa nói xong, ầm một tiếng hỏa diễm trên người hắn biến thành một con bàn tay khổng lồ tóm lấy Địa Ngục Minh Phượng. Hỏa diễm linh hồn lần này cường đại hơn lần trước tới trăm, ngàn lần. Khí tức cực nóng gần như đã khiến địa ngục tầng thứ tư phải sụp đổ!
Lần này Âu Dương liều mạng phát hỏa một lần với Minh Phượng. Vào lúc này Âu Dương chỉ muốn làm thế nào để có thể giết chết nó nhanh nhất! Sống lại vô hạn? Phượng Hoàng sống lại vô hạn nghe ra có vẻ thật sự rất trâu bò. Nhưng trâu bò thế chứ trâu bò nữa thì có ích lợi gì? Lúc trước Trầm Điễn cũng được gọi là bất tử, cuối cùng không phải hắn vẫn bị Âu Dương giết chết, thi thề nằm trong biển rộng sao?
Ầm một tiếng, bàn tay lớn chộp tới Minh Phượng. Minh Phượng giang rộng đôi cánh. Hai cánh giống như hai lưỡi dao sắc bén mang theo ngọn lửa màu xanh bổ vào bàn tay lớn do hỏa diễm linh hồn của Âu Dương tụ thành!
Ba lần này đã thể hiện ra thực lực của Minh Phượng. Không nhìn những thứ khác, chỉ lần này đã khiến Âu Dương hiểu rõ, lần trước Minh Phượng ngốc kia chắc chắn làm giả. Thực lực của mình bây giờ đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều. Cho dù là hiện tại, hỏa diễm linh hồn của mình đều bị bổ ra, nếu là lúc đó mình khẳng định càng không được!
- Ta cho ngươi bổ!
Lần này Âu Dương cũng bất chấp là con đường quen thuộc hay không, trên người run lên. Thứ Kiêu Cung đã được Âu Dương cầm trong tay. Đối với mục tiêu bay trên trời còn lớn như vậy, Âu Dương dám nói cho dù mình nhắm mắt lại cũng có thể bắn nó thành một cái sàng!
Vèo...
Một mũi tên huyết sắc so với Minh Phượng lớn như vậy, chỉ giống như một cái kim thêu hoa bé nhỏ. Minh Phượng thậm chí không kịp né tránh, kim thêu hoa đã chui vào trong thân thể Minh Phượng.
Tuy rằng phòng ngự của Phượng Hoàng Vũ không dám nói là rất mạnh, nhưng cho dù đối mặt với chí bảo như Yêu thần thương, cũng tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng thời điểm đối mặt với mũi tên của Âu Dương, Phượng Hoàng Vũ liền biến thành lông chim thật sự. Phượng Hoàng chỉ có thể cảm giác trong chỗ nào trong thân thể mình chợt đau nhói. Sau đó mũi tên huyết sắc đã bay vào bên trong thân thể mình...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Âu Dương ở phía dưới hét lớn một tiếng. Sau đó liền nghe thấy một tiếng nổ ầm. Tiếp đó thấy từ chỗ mũi tên huyết sắc bay vào, hỏa diễm huyết sắc vô tận phun mạnh ra! Dùng mũi tên mang theo hỏa diễm linh hồn chui vào trong thân thể của kẻ địch. Sau đó mũi tên giống như quả bom nổ tung trong thân thể người khác, phóng ra tất cả hỏa diễm phá nát thân thể của kẻ địch!
Quả nhiên, sau tiếng nổ, Minh Phượng trên không trung hét to hai tiếng. Nhưng muốn dựa vào lần này để thuấn sát Minh Phượng hiển nhiên là không có khả năng. Minh Phượng vỗ cánh, trong nháy mắt một quái vật khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Minh Phượng lớn như vậy, hai trảo dường như hai động cơ quái trảo bỗng nhiên vồ về phía Âu Dương.
Trên mặt đất Âu Dương chớp động một cái. Người hắn đã hóa thành cái bóng tránh sang một phía. Ngụy Bỉnh Dập đã tránh ra xa. Thật ra hiện tại Ngụy Bỉnh Dập đối mặt với Minh Phượng cũng không phải không có sức liều mạng. Nhưng Âu Dương đã ra tay, hắn cảm thấy không cần thiết phải hai người khi dễ một con Phượng Hoàng.
Âu Dương để Ngụy Bỉnh Dập đến đây chủ yếu không phải để hắn đánh nhau, mà để Ngụy Bỉnh Dập chú ý tới một vài bất ngờ phát sinh. Hiện tại Âu Dương đấu một chọi một với Phượng Hoàng, tất nhiên không cần Ngụy Bỉnh Dập ra tay.
Ầm!
Một tiếng động rất lớn vang lên. Phượng hoàng trảo với minh hỏa thiêu đốt hừng hực trực tiếp tạo thành một cái hố trên mặt đất, sâu đến mười mét. Đất trong hố dưới sự thiêu đốt của minh hỏa đã biến thành một loại giống như thủy tinh màu xanh trong suốt.
Theo nhiệt độ không ngừng tăng cao. Những thứ giống như thủy tinh màu xanh kia bắt đầu di chuyển! Oa, chỉ một trảo này không ngờ mang theo hỏa diễm thiêu đốt mặt đất thành một thứ giống như lưu ly. Có thể tưởng tượng được hỏa diễm của Minh Phượng bá đạo tới mức nào.
- Mẹ ơi. Nếu như lão tử đi tới, không dùng lực lượng bảo vệ toàn thân chỉ sợ vừa tiếp xúc ta đã biến thành tro bụi rồi!
Ngụy Bỉnh Dập co đầu rụt cổ nói. Tuy nhiên không nghi ngờ chút nào, nếu như thân thể Minh Phượng thu nhỏ lại gấp mấy ngàn, biến thành kích thước nhỏ như một con ruồi, chỉ dựa vào hỏa diễm này để đánh lén sợ là không người nào có thể phòng bị được. Trên đời này chắc hẳn ngoại trừ hỏa diễm linh hồn của Âu Dương, thật sự không ai có thể đề phòng được...
Hỏa diễm đã thiêu đốt khiến tất cả không gian của địa ngục tầng thứ bốn đều phải run rẩy. Ngay khi Ngụy Bỉnh Dập quan sát, Ngụy Bỉnh Dập đột nhiên cảm thấy một trận sát khí xuất hiện. Sau đó cả người Ngụy Bỉnh Dập giống như đứt đoạn uốn về phía trước chín mươi độ. Mà khi đầu Ngụy Bỉnh Dập uốn xuống, trong nháy mắt, một thanh trường đao sượt qua đỉnh đầu của Ngụy Bỉnh Dập, chém đứt một phần tóc của Ngụy Bỉnh Dập!
- Mẹ kiếp, trong địa ngục này toàn là những rác rưởi trộm gà bắt chó hay sao?
Ngụy Bỉnh Dập giận dữ. Hắn thoáng nhìn về phía Phượng Hoàng đang không ngừng bị Âu Dương vặt lông xuống, sau đó cực kỳ cảnh giác nhìn về bốn phía.
Nhưng xung quanh Ngụy Bỉnh Dập lại chẳng có gì cả. Chỉ có điều Ngụy Bỉnh Dập vẫn có thể cảm nhận được một cỗ sát khí nhàn nhạt!
- Hắn ẩn bên trong cái bóng của ngươi!
Rõ ràng Âu Dương cũng chú ý tới tình huống bên này. Âu Dương sử dụng quan tâm chiến ý giúp Ngụy Bỉnh Dập truy tìm một chút. Sau đó, Âu Dương liền nhìn thấy một quái vật trong tay cầm đại đao. lúc này giống như tàng hình ẩn núp trong cái bóng của Ngụy Bỉnh Dập. Ngụy Bỉnh Dập lại hoàn toàn không biết!
Âu Dương vừa nói xong, trực tiếp bị Minh Phượng phun lửa trúng vào người. Cũng may Âu Dương đã sớm dùng hỏa diễm linh hồn bao phủ toàn thân. Cho nên lần này tuy rằng bị Minh Phượng phun lửa, có chút chật vật, nhưng không đến nỗi khiến Âu Dương bị thương.
Thứ Kiêu Cung trong tay Âu Dương không ngừng bị kéo căng. Từng mũi tên cực kỳ nhỏ bé đối với thân thể của Minh Phượng, giốn như "kim" đâm vào trong thân thể của hắn. Mỗi mũi kim đâm vào, đồng thời cũng có một cỗ hỏa diễm linh hồn nổ tung trong thân thể to lớn của Minh Phượng.
Lúc này Minh Phượng cơ hồ đã bị bắn thành một cái sàng. Trên người của hắn chẳng những có minh hỏa màu xanh thiêu đốt, thỉnh thoảng còn có từng đợt hỏa diễm huyết sắc mạnh mẽ phun ra. Mỗi lần hỏa diễm huyết sắc mạnh mẽ phun ra, Minh Phượng đều kêu gào vài tiếng vô cùng thống khổ.
Ầm!
Chân Minh Phượng đạp đại địa. Trên mặt đất hỏa diễm màu xanh vô tận lan tràn bốn phía. Âu Dương bay người lên tránh né minh hỏa. Lần này Minh Phượng rất cương quyết. Thân thể bị trúng nhiều mũi tên như vậy, đã sắp biến thành con nhím, không ngờ vẫn chưa chết!
- Ta cho ngươi náu!
Trường kiếm trong tay Ngụy Bỉnh Dập lóe lên lưu quang thất sắc. Trong hào quang chớp động, Ngụy Bỉnh Dập đã phát sinh biến hóa! Hai cái cánh ác ma khổng lồ đã xuất hiện ở phía sau Ngụy Bỉnh Dập. Trên người Ngụy Bỉnh Dập chợt mọc ra một cái đuôi giống như con Giao Long!
Ngụy Bỉnh Dập chia ra làm chín đại ác ma đồng thời tách ra bốn phương tám hướng. Đây vẫn không phải là cực hạn. Chín đại ác ma vẫn đang không ngừng phân hoá. Trong nháy mắt, số lượng đã lên tới hàng ngàn, hàng vạn ác ma. Khắp nơi đều có Ngụy Bỉnh Dập!
Lần này cho dù Âu Dương cũng có chút ít bối rối. Oa, Ngụy Bỉnh Dập ra sức đánh một chiêu ảnh hóa ngàn vạn như vậy, cho dù ngươi biết Ngụy Bỉnh Dập đang ở nơi đâu muốn đánh lén hắn cũng không có khả năng.
Hàng ngàn, hàng vạn Ngụy Bỉnh Dập đứng ở nơi đó. Ngươi làm sao đánh lén? Người nào mới là thật? Cho dù quan tâm chiến ý của Âu Dương cũng không thể tìm ra được người nào là thật!
Đương nhiên tìm không ra. Trong hàng ngàn, hàng vạn Ngụy Bỉnh Dập này, mỗi người đều là thật! Chỉ cần ngàn vạn Ngụy Bỉnh Dập này có một Ngụy Bỉnh Dập không chết, như vậy Ngụy Bỉnh Dập sẽ không thất bại! Đây mới là thực lực chân chính của Ma Vương.
Lực chiến đấu mạnh nhất của Ma Vương chính là phân hoá cái bóng. Ngụy Bỉnh Dập không trở thành Ma Vương trước đó. Hắn chỉ có thể có chín ảnh. Hơn nữa chín cái ảnh kia đều là giả. Nhưng bây giờ đã khác. Hiện tại Ngụy Bỉnh Dập có thể đạt được tổ cấp. Trong nháy mắt hắn có thể phân hoá lên tới hàng ngàn, hàng vạn cái bóng giống với chân thân như đúc!
- Ta cho ngươi trốn!
Hàng ngàn, hàng vạn Ngụy Bỉnh Dập đồng thời mở miệng. Sát khí xông thẳng cửu tiêu. Sau đó liền nhìn thấy hàng ngàn, hàng vạn Ngụy Bỉnh Dập đồng thời giậm chân. Tất cả mặt đất ầm ầm sụp đổ. Mặt đất sụp đổ trong nháy mắt. Một quái vật cầm trường đao trong tay thân thể chớp động. Mà trong nháy mắt khi thân thể của hắn đang chớp động, cái bóng bên cạnh hắn đã trực tiếp bóp nát đầu của hắn...
Đây là một con ảnh yêu. Ảnh yêu này cũng không hề yếu ớt. Năng lực của ảnh yêu chính là trốn trong cái bóng để đánh lén. Nhưng sau khi Ngụy Bỉnh Dập phân hóa cái bóng của chính mình thành chân thân. Ảnh yêu không còn chỗ để độn hình nữa. Sau đó hắn bị Ngụy Bỉnh Dập nắm lấy, tất nhiên là cục diện thuấn sát rồi!
- Minh Hậu đáng chết kia, phái rác rưởi như vậy tới đây, đã tưởng có thể đối phó được với Ma Vương gia gia hay sao? Có bản lĩnh trở lại đây!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Ngụy Bỉnh Dập ngửa mặt lên trời rống giận. Lúc này ngược lại hắn thật sự có mấy phần khí phách rong ruổi thiên hạ của Ma Vương năm đó.
- Ta chơi đùa với một chút!
Một giọng nói như có như không từ trong không trung vọng tới. Sau đó liền nhìn thấy một nữ tử toàn thân mặc y phục màu trắng. Nữ tử này chỉ có một cánh tay. Không ngờ cánh tay con lại giốngh như rễ cây thực vật. Nữ tử này không có mặt. Phần đầu giống như một quả trứng gà vậy, nhìn qua thật sự rất buồn nôn!
- Cái quỷ gì vậy! Hạ xuống đây để gia gia bóp nát cái đầu trứng gà của ngươi!
Một khi Ngụy Bỉnh Dập ra tay, hắn lợi hại không kém gì Âu Dương. Lúc này Âu Dương đang ở trên không trung liều mạng với Minh Phượng đến mức ngươi chết ta sống, rốt cuộc Ngụy Bỉnh Dập đã không nhịn được ra tay.
Thời điểm xuống địa ngục lần đầu tiên, Ngụy Bỉnh Dập đã rất hoảng sợ. Còn lần này hắn không thể nào hoảng sợ được nữa. Dù thế nào đi nữa, nếu như nói một quyển sách làm ta sợ hai lần cũng không dễ làm được!
Hàng ngàn, hàng vạn Ngụy Bỉnh Dập đều cầm trường kiếm trong tay. Kiếm quang bắn ra bốn phía. Toàn bộ địa ngục đều bị kiếm quang chiếu thành bảy màu. Tất cả địa ngục tầng thứ bốn này liên tiếp chịu hết đại chiến này tới đại chiến khác đã hoàn toàn sụp đổ. Nơi này đã sớm không còn mặt đất, đã hoàn toàn biến thành một mảnh hư vô. Tuy nhiên ngày hôm nay chỉ cần có thể đi tới nơi này đều không để ý cái gì là hư vô với không hư vô nữa.
Lúc này hoàn toàn là một tình cảnh không chết không thôi. Toàn thân Minh Phượng từ trên xuống dưới đã bốc lửa hừng hực. Nhưng lửa bốc lên tất nhiên không thể nào là minh hỏa. Đó là hỏa diễm linh hồn của Âu Dương. Vào lúc này Minh Phượng đã sắp hoàn toàn hết chơi được nữa!
- Ngươi trùng sinh cho ta xem thử!
Âu Dương căm tức nhìn Phượng Hoàng đang ở trong không trung. Đừng thấy Âu Dương đã bắn ra mấy trăm mũi tên, Âu Dương lại hoàn toàn không chịu một chút áp lực nào. Một ngón tay của hắn chỉ vào Minh Phượng đang ở trong không trung, giống như cảm thấy không đã nghiền, yêu cầu Minh Phượng nhanh chóng trùng sinh.
- Hừ hừ ngươi sẽ hối hận!
Ầm một tiếng, Minh Phượng chợt nổ tung. Lực lượng khổng lồ khiến trong hư không xuất hiện một tia vặn vẹo. Sau đó Minh Phượng biến thành một đoàn minh hỏa nho nhỏ. Minh hỏa này mới vừa xuất hiện, một đám hỏa diễm linh hồn lớn của Âu Dương lập tức nhào tới. Tuy nhiên điểm kỳ quái chính là, hỏa diễm linh hồn có thể khắc chế minh hỏa không ngờ cũng không thể tiêu diệt được đốm lửa nhỏ này!
Lần này cho dù Âu Dương cũng cảm thấy giật mình. Tuy nhiên Âu Dương cũng không hề vì vậy mà cảm thấy khẩn trương. Hắn biết, không tiêu diệt đốm lửa nhỏ kia chắc chắn không phải bởi vì hỏa diễm linh hồn của mình không tốt, mà bởi vì mình không sử dụng biện pháp chính xác.
Lúc trước Trầm Điễn cũng giống như Minh Phượng, có thể trùng sinh vô hạn như vậy. Nhưng cuối cùng vạn mũi tên của cùng bắn ra đã tiêu diệt tất cả hồn phách của Thương Long khiến Trầm Điễn cũng phải chết theo.
Mặc dù phượng hoàng này được xưng vĩnh sinh bất tử vô hạn n nhưng trong quá trình hắn trùng sinh nhất định phải phát động điều kiện gì. Chỉ cần mình có thể tìm được phương pháp cắt đứt điều kiện trùng sinh của Phượng Hoàng, tất nhiên hắn sẽ không còn cách nào để trùng sinh được nữa!
- Hỏa diễm này thật cổ quái! Nó thật giống như là một hỏa diễm bình thường. Nhưng ta lại không thể dùng hỏa diễm linh hồn để tiêu diệt! Vậy thì vì cái gì?
Trong lúc Âu Dương đang suy ngẫm, hỏa diễm bỗng nhiên nổ tung. Một Địa Ngục Minh Phượng hoàn toàn không chút tổn thương đã được sinh ra trong hỏa diễm. Có lẽ gia hoả này còn khó thu thập hơn cả Trầm Điễn.
Tuy rằng Trầm Điễn có thể sống lại vô hạn, nhưng sau khi sống lại Trầm Điễn sẽ có một thời gian suy yếu. Nhưng Minh Phượng lại không có thời gian suy yếu như vậy.
- Ha ha ha ha! Ta là vĩnh sinh bất diệt. Cho dù thế giới này bị hủy diệt ta cũng sẽ không chết! Ngay cả Thiên Đế cũng không thể giết chết ta. Ngươi thì tính là gì!
Minh Phượng tùy tiện gầm rú. Tuy nhiên Âu Dương căn bản không để ý đến hắn. Một mũi tên trực tiếp bắn vào trong miệng khiến gia hoả này hoàn toàn ngậm miệng!
Ầm!
Trong hư không vô số rễ cây bao phủ bốn phía. Âu Dương bay lơ lửng trên trời tránh né những rễ cây này quấn quanh. Đây chính là rễ cây do “trứng gà” không chế đối phó với Ngụy Bỉnh Dập!
Âu Dương không có công sức đi quản "Trứng gà" này. Dù sao Ngụy Bỉnh Dập không phải chỉ ăn cơm khô. Âu Dương không cho rằng Ngụy Bỉnh Dập sẽ thất bại trong việc thu thập một gia hỏa như thế!
Một mảnh hỏa diễm bao phủ bốn phía. Minh Phượng bị một mũi tên của Âu Dương phong hầu, sau đó vô cùng tức giận. Vào lúc này cho dù hắn muốn gọi cũng gọi không ra, chỉ có thể dùng hỏa diễm biểu đạt sự phẫn nộ của mình!
Trường kiếm của Ngụy Bỉnh Dập không ngừng chặt đứt các rễ cây quấn quanh. Nhưng mỗi lần những rễ cây này bị chém, chúng lại không ngừng phân hoá thành rễ cây khác hớn hơn. Những rễ cây này gần như kéo dài không dứt, giết mãi chém mãi cũng không dứt!
Cuối cùng Ngụy Bỉnh Dập cũng nổi giận. Hàng ngàn, hàng vạn Ngụy Bỉnh Dập đột nhiên hợp lại làm một. Đối mặt với rễ cây vô tận, thật ra tách ra cũng không có ích lợi gì. Dù sao số lượng càng nhiều, tương đương với đối mặt với càng nhiều rễ cây. So với như vậy còn không bằng hợp lại cùng một chỗ!
- Ha ha ha. Ngay cả ta ngươi còn không thể thắng được, làm sao có thể đối kháng với Minh Hậu đại nhân chúng ta...
Trứng gà cười khiến người ta có chút sợ hãi. Nếu như ngươi nhìn thấy đầu trứng gà, tiếp đó nghe thấy tiếng cười của hắn như vậy, càng khiến người ta sợ hãi.
Một quái vật không có ngũ quan thậm chí ngay cả tóc cũng là một vài lá cây tạo thành, hết lần này tới lần khác còn mở miệng nói chuyện. Nghĩ tới đây ngươi sao tránh khỏi run rẩy được.
Cũng may những người ở chỗ này đều là người to gan lớn mật. Nếu không chắc hẳn “trứng gà” kia đã có thể hù chết mấy người...
Toàn thân Ngụy Bỉnh Dập bắt đầu có những cái bóng giống như ma khí bay ra từng mảng. Mỗi một cái bóng đều giống như lưỡi dao sắc. Những cái bóng này đi qua chỗ nào, tất cả rễ cây đều nát tan!
- Lão tử giết chết ngươi sau đó sẽ tới Minh Hậu của các ngươi!
Ngụy Bỉnh Dập quá bạo lực. Ma Hồn vô tận quay xung quanh Ngụy Bỉnh Dập. Khắp nơi đều là cái bóng của Ngụy Bỉnh Dập. Những cái bóng này không ngừng từng bước xâm chiếm rễ cây. Trong lúc nhất thời trứng gà bị áp lực rất lớn.
Ở góc khác, Âu Dương đã một lần nữa bắn Minh Phượng thành cái sàng. Không nghi ngờ chút nào, một con Phương Hoàng phong quang lớn như vậy. độ bén nhạy như vậy, mặc dù cao hơn nữa cũng tuyệt đối không có cách nào so đấu được với Âu Dương. Từ đầu tới đuôi Minh Phượng thậm chí không có cơ hội công kích Âu Dương. Mũi tên của Âu Dương lại vô cùng không nể tình. Mỗi lần đều mạnh mẽ đâm vào trong thân thể Minh Phượng khiến Minh Phượng muốn né tránh cũng không có cơ hội!
- Trùng sinh! Lại trùng sinh cho lão tử. Ngày hôm nay coi như lão tử đánh quái thăng cấp!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Âu Dương hung hăng càn quấy chỉ vào Minh Phượng trên trời đã sắp mất đi năng lực bay!
- Ta cho ngươi giết! Ta xem lực lượng của ngươi có thể kéo dài bao lâu!
Minh Phượng điên cuồng. Tuy nhiên lần này hắn đã sai. Lực lượng của Âu Dương đến từ chính tín niệm của hắn. Niềm tin dài bao nhiêu, lực lượng của Âu Dương xa bấy nhiêu!
Ầm!
Minh Phượng lại biến thành tiểu hỏa diễm! Lần này còn không chờ tiểu hỏa diễm rơi xuống đất, Âu Dương đã phóng người vọt tới bên cạnh tiểu hỏa diễm. Sau đó một tay chém về phía hư không. Một thông đạo nối với địa cầu đã được Âu Dương mở ra! Âu Dương dùng một tay nắm lấy hỏa diễm trực tiếp phi thân vào trong thông đạo.
Chỉ vài giây sau Âu Dương đã đi tới địa cầu. Lúc này Âu Dương đang ở trên bầu trời của Đại Tây Dương. Âu Dương cầm hỏa diễm màu xanh của Minh Phượng trùng sinh trong tay, trực tiếp ném xuống Đại Tây Dương phía dưới...
Xoạt...
Một làn khói xanh bốc lên. Một hư ảnh Phượng Hoàng lớn giẫy giụa trên không trung gào thét!
Trên mặt hắn lộ ra thần sắc đầy sợ hãi và cầu xin tha thứ. Không sai, đây chính là nhược điểm duy nhất của Minh Phượng. Khi hắn trùng sinh sẽ xuất hiện hỏa diễm. Cho dù là nước Minh Hà cũng không thể làm hỏa diễm này tắt được. Thứ duy nhất có thể khiến hỏa diễm của Phượng Hoàng bị hủy diệt chính là nước trong tiểu thế giới!
Đúng vậy, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chỉ có nước trong tiểu thế giới mới có thể phá hoại Phượng Hoàng trùng sinh. Nhưng tại Tiên giới, đi nơi nào tìm được nước của tiểu thế giới? Cho nên Phượng Hoàng nói bản thân hắn là vĩnh sinh bất tử cũng không phải không có căn cứ.
Nếu như không phải quan tâm chiến ý của Âu Dương nhìn thấu tất cả, có khả năng cả đời này cũng không ai có thể giết chết được Minh Phượng. Nhưng hiện tại hắn đã xong. Hắn bị ném vào trong Đại Tây Dương, trừ phi hiện tại Âu Dương có lòng tốt cứu hắn, bằng không thì hắn chết chắc!
- Tha cho ta! Tha cho ta... Ta đã sai! Ta nguyện ý làm nô lệ của ngươi...
Minh Phượng gào thét khủng bố. Tất cả bầu trời Đại Tây Dương đều có Minh Phượng bay lượn khắp nơi. Nhưng đáng tiếc Âu Dương căn bản không tin tưởng vào sự giảo hoạt của Phượng Hoàng. Chỉ cần ngày hôm nay mình buông tha cho hắn, ai biết hắn có quay trở ra gây họa cho mình hay không?
Âu Dương nhìn vẻ mặt sợ hãi của Minh Phượng. Hắn nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay trỏ của mình nói:
- Không ai có thể vĩnh sinh bất tử. Ngươi cũng không làm được. Thiên Vương muốn hủy diệt thế giới. Ngươi không sợ hãi, bởi vì ngươi biết mặc dù thế giới hủy diệt, ngươi cũng có thể sống lại. Hiện tại rốt cuộc ngươi đã biết được cảm giác hủy diệt! Nhưng đã quá muộn...
Âu Dương quay về phía Minh Phượng nở một nụ cười tàn khốc. Sau đó hắn xoay người bước chân vào thông đạo tiến vào thế giới hư vô kia!
Chỉ một khác khi Âu Dương biến mất, rốt cuộc Minh Phượng đã tuyệt vọng. Bóng dáng của hắn không xuất hiện lại nữa, cứ như vậy chôn vùi trong Đại Tây Dương. Minh Phương trùng sinh vạn thế không ngờ chết trong tiểu thế giới, chết trong nước biển vô cùng bình thường này. Đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết. Có thứ nhìn như vô địch, nhưng một khi tìm được nhược điểm của hắn, cho dù hắn cường đại hơn nữa cũng chỉ có thể thất bại...
Trong thế giới hư vô, lúc này toàn thân Ngụy Bỉnh Dập toả ra ma khí đang đuổi theo trứng gà. Lúc này khắp người trứng gà kia từ trên xuống dưới đã bị Ngụy Bỉnh Dập Ma Hồn giết chết sạch sẽ, chỉ để lại một trứng gà lớn bay lượn khắp nơi!
- Lão tử nói muốn bóp nát đầu trứng gà của ngươi thì nhất định phải bóp nát!
Ngụy Bỉnh Dập thật sự rất bạo lực. Lúc này hắn với đầu trứng gà giống như đang chơi trốn tìm vậy. Chỉ có điều, trò chơi trốn tìm này kết thúc, cái giá phải trả chính là đầu trứng gà bị bóp nát...
Âu Dương nhìn Ngụy Bỉnh Dập chơi đùa như thế cũng không muốn quấy rối hắn, mà cứ đứng trong địa ngục tầng thứ tư phất tay bổ ra thông đạo tới Phượng Hoàng thành. Cuối lối đi, Phượng Hoàng thành màu đỏ rực đứng sừng sững ở chỗ đó. Rất nhiều hồn phách cường đại trong Phượng Hoàng thành vừa nhìn thấy Âu Dương nghiền nát không gian, lập tức thi nhau xoay người chạy trốn.
Âu Dương lạnh lùng không có để ý tới những con la nhỏ này. Ánh mắt của hắn nhìn về phía tòa Yêu Tháp chín tầng của Minh Hậu phía xa! Lúc này tòa Yêu Tháp hết sức yên tĩnh. Nhưng Âu Dương biết trong tòa yêu tháp tâm tình của Minh Hậu tuyệt đối không thế nào bình tĩnh được!
Phụt
Trong chốc lát, rốt cuộc Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập đã bắt được đầu trứng gà. Sau đó đúng như suy nghĩ ban đầu của hắn, hắn liền bóp nát đầu trứng gà này. Đầu trứng gà nổ tung, trong não vẫn còn có một ít thứ giống như lòng đỏ trứng. Ngụy Bỉnh Dập dường như còn chưa hả giận còn đạp đá mấy cái nữa. Bộ dáng kia nhìn qua thực sự buồn nói nói không ra lời...
- Được rồi được rồi... Đừng khiến ta buồn nôn nữa có được hay không! Lịch sự một chút đi...
Âu Dương trừng mắt với Ngụy Bỉnh Dập một cái. Mấy ngày này Ngụy Bỉnh Dập kiềm chế đủ lâu. Bây giờ đến địa ngục rốt cuộc hắn đã có thể thả lỏng một chút.
- Vậy chỗ của con chó cái Minh Hậu là ở đâu?
Ngụy Bỉnh Dập thật quá giỏi. Đường đường là Minh Hậu không ngờ trong miệng hắn lại biến thành con chó cái. Chỉ sợ để Minh Hậu nghe thấy câu này, cho dù Minh Hậu không muốn liều mạng cũng không được.
- Hẳn là ở đó yêu tháp chín tầng kia!
Âu Dương chỉ vào phía trước, sau đó bước chân vào trong thông đạo!
Trong yêu tháp chín tầng, vẻ mặt Minh Hậu âm lãnh nhìn Âu Dương đang từng bước từ trong thông đạo tiến về phía Phượng Hoàng thành. Nàng biết lần này sợ là mình chạy trời không khỏi nắng.
Lúc trước nàng dùng mấy lời nói mê hoặc Âu Dương khiến Âu Dương chuyển thế sống lại. Nàng vốn cho rằng như vậy có thể khiến Âu Dương vĩnh viễn quên đi tất cả. Nhưng nàng đã sai. Nàng không thể tưởng tượng được, chấp niệm của Âu Dương quá mạnh mẽ. Một tia chấp niệm này vẫn có thể chống lại được luân hồi, khiến luân hồi cũng không thể lấy đi được lực lượng và ký ức hoàn chỉnh của Âu Dương.
Hơn nữa theo thời gian trôi đi, Âu Dương dần dần nhớ lại tất cả. Sau lần chuyển thế sống lại này Âu Dương còn cường đại hơn so với trước kia gấp mấy lần. Bây giờ Âu Dương đã bứo một chân vào chí cao vô thượng. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa sẽ chính là bá chủ nắm giữ luân hồi!
- Thiên Vương, ngươi quá chậm. Vì ngươi lại muốn liên lụy đến cả tính mạng của ta...
Trong mắt Minh Hậu có mấy phần bi ai.
Ầm!
Tường thành của Phượng Hoàng thành bị Ngụy Bỉnh Dập dùng một quyền đánh vỡ thành từng mảnh. Lúc này Ngụy Bỉnh Dập đã cao tới trăm trượng. Ngụy Bỉnh Dập giống như một vị Ma thần bắt đầu tiến vào Phượng Hoàng thành. Nơi nào hắn đi qua, tất cả kiến trúc và vong hồn đều biến thành tro bụi.
Âu Dương đứng ở trên bả vai Ngụy Bỉnh Dập chắp hai tay sau lưng, mặc cho Ngụy Bỉnh Dập phá hủy tất cả những thứ này!
- Sảng khoái! Lần trước lão tử đã muốn hủy diệt Phượng Hoàng thành chó chết này!
Rất rõ ràng Ngụy Bỉnh Dập đã rất lâu không phá hoại thoải mái như vậy. Bản thân hắn đã là một kẻ cuồng phá hoại. Hiện tại có cơ hội này, Âu Dương cũng không ngăn cản hắn, tất nhiên hắn hết sức sảng khoái.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart