Nàng cũng không phải chưa từng gặp Bì Vân Liệt trước kia, đó căn bản là một kẻ lưu manh, tuyệt đối không thể thành thật ngồi ở đó giống Âu Dương. Lúc này Vân Sinh công chúa nhìn thấy Bì Vân Liệt như vậy liền sản sinh một loại cảm giác giống như không quen biết.
- Ta không nhận nhầm người đấy chứ?
Trong lòng Vân Sinh công chúa có một nghi vấn như vậy, nhưng nàng rất nhanh xác định mình khẳng định không nhận nhầm người, bởi vì lúc này, Bì Vân Liệt lại ngồi trên giường cười dâm đãng với nàng, sau đó còn không biết xấu hổ ngoắc ngoắc ngón tay với nàng!
Nếu như thật sự là một người ám sát thông minh, lúc này khẳng định sẽ minh bạch, đối phương đã phát hiện ra mình, có lẽ nên bỏ chạy mới đúng, nhưng Vân Sinh công chúa căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Hành động này của Âu Dương không chỉ có không hù dọa được nàng, còn khiến nàng càng thêm tức giận.
Thậm chí khiến nàng nhớ tới tràng cảnh lần đầu tiên nhìn thấy đồ lưu manh này, đồ lưu manh chẳng biết xấu hổ ôm lấy mình, nói mình chính là thê tử tương lai của hắn.
- Ta làm thịt ngươi!
Vân Sinh công chúa tức giận, nàng chui từ dưới đất ra ngoài.
Trong tay cầm một cây đoản đao lục sắc, đâm về phía đồ lưu manh.
Âu Dương cũng buồn cười, hắn thoáng cái đã bị người ám sát này chọc cười, người này không chỉ là kẻ nửa vời, đầu óc của nàng cũng có vấn đề, đã bị người ta phát hiện ra tồn tại của mình, còn mặt dày mày dạn từ dưới đất chui lên tấn công? Đây quả thực là muốn chết . . .
Nhưng khi Vân Sinh công chúa từ dưới đất chui lên, khi Âu Dương nhìn thấy dung mạo của Vân Sinh công chúa, trong nháy mắt toàn thân hắn ngây dại, thậm chí đối mặt với một đao đâm tới của Vân Sinh công chúa, hắn cũng không né tránh!
Vân Sinh công chúa cũng mặc kệ Âu Dương có ngây người hay không, nàng biết, Bì Vân Liệt chính là một phế vật thuần túy. Lúc này hắn khẳng định đã bị mình doạ cho choáng váng, sau khi mình giết hắn, lập tức rời đi tuyệt đối không có người phát hiện ra tồn tại của mình.
Nhưng Vân Sinh công chúa từ đầu tới cuối căn bản không nghĩ xem, tại sao ở đây lại không có cao thủ thủ hộ? Phải biết rằng, Bì gia là gia tộc thủ hộ của Đại Vận quốc, nếu như người của Bì gia dễ giết như vậy, vậy Bì gia phỏng chừng đã sớm xong đời!
Nếu như chính xác, bên người Bì Vân Liệt chí ít sẽ có một cao thủ hóa giai theo bảo hộ. Gần đây, sau khi Âu Dương chiếm lấy thân thể của tên công tử ăn chơi này, cường giả thất giai cũng biến mất.
Có thể không biến mất sao. . . Mỗi ngày Âu Dương đều nhìn cường giả thất giai giống như đang chăm chú cái gì ẩn giấu trong bóng tối, cho dù thần kinh của hắn có vững chắc thế nào cũng biết mình không thể bị người ta nhìn chằm chằm như vậy. Cho dù hắn có da mặt dày thế nào cũng tuyệt đối không làm được trình độ của Vân Sinh công chúa, biết rõ bị người ta phát hiện còn tiếp tục xông lên.
Mà Vân Sinh công chúa còn bỏ qua một điểm, người này ở bên ngoài mười thước đã có thể dễ dàng phát hiện ra nàng.
Đồng thời còn có thể dâm đãng mỉm cười với nàng, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với nàng, tên gia hỏa đó làm sao có thể bị hù dọa khi thấy nàng xông ra?
Dù sao Vân Sinh công chúa cũng là công chúa, bất luận thiên phú của nàng tốt như thế nào, tuyệt đối cũng không có khả năng đối chiến với người khác trên sa trường như Trịnh Tú Nhi trước kia, cho nên Vân Sinh công chúa có thực lực, nhưng kinh nghiệm đối địch lại vô cùng kém.
Nói không khoa trương, lúc này nếu có một gã lưu manh ngũ giai, tuyệt đối có thể đánh ngã Vân Sinh công chúa! Cho nên có câu nói rất hay, trừ phi là thực lực của ngươi có thể cao hơn đối phương vô số lần, bằng không, kinh nghiệm và hung ác cũng cực kỳ trọng yếu.
Âu Dương trước kia ở trên chiến trường chính là dựa vào kinh nghiệm và hung ác của mình mới có thể từng bước xông pha. Nếu như ngươi ném Vân Sinh công chúa ra chiến trường, phỏng chừng kết quả chỉ có một, đó chính là cô nương này sẽ bị bắt làm tù binh. . . Còn là bị gia hỏa có đẳng giai thấp hơn nàng bắt làm tù binh. . . Đây là một kết quả đáng thương đến cỡ nào!
- Xem đao. . .
Vân Sinh công chúa quá xuất lực, khi ám sát người ta còn không quên dùng tiếng hét chín mươi đê-xi-ben kêu lên một tiếng "Xem đạo"! Cũng may, cũng chính vì Âu Dương phân phó, xung quanh không có ai, bằng không một tiếng này của Vân Sinh công chúa cho dù ở bên ngoài một dặm cũng có thể nghe thấy rõ ràng, người ám sát như vậy tuyệt đối là lần đầu tiên xuất hiện.
Khi người ta ám sát đều rất sợ bị phát hiện, có ai từng nhìn thấy thích khách từ dưới đất chui lên, không trực tiếp giết chết người mà còn kêu to "Xem đao"....
Trong nháy mắt bích lục đoản đao đã tới cổ Âu Dương, lúc này Âu Dương nhìn qua giống như đang há miệng vì quá choáng vang, nhưng trên thực tế Âu Dương cũng không phải thực sự bị doạ choáng váng, mà bởi vì hắn thấy được hình ảnh có thể khiến người ngây người.
Lúc này lại có một người thực sự bị doạ choáng váng. . . Đó chính là người ám sát Vân Sinh công chúa đáng yêu của chúng ta. Khi Vân Sinh công chúa nhìn thấy đoản đao của mình sắp sửa đâm trúng cổ tên lưu manh Bì Vân Liệt, khiến máu tươi chảy ra, nàng bỗng nhiên sợ hãi, thậm chí nàng có một loại suy nghĩ có phải ta nên thu đao, sau đó xoay người chạy trốn?
Quả nhiên là một lần ám sát kinh điển, người ám sát kinh điển, thủ đoạn ám sát kinh điển, phương thức xuất hiện kinh điển, cùng với người bị ám sát kinh điển . . . Đây tuyệt đối là một lần ám sát độc nhất vô nhị trong lịch sử. . .
Vân Sinh công chúa từ nhỏ đã quen nuông chiều, đừng nói là giết người, cho dù là một con chó phỏng chừng cũng chưa từng giết qua, lúc này chân chính đối mặt với hình ảnh máu tươi sắp sửa xuất hiện, Vân Sinh công chúa lại sợ hãi.
Nhưng nàng sợ hãi cũng đã muộn, vì lúc này bất luận như thế nào cũng không thể thu đao, nàng chỉ là lục giai, tuyệt đối không làm được loại cảm giác thu phát do tâm....
Trong nháy mắt bích lục đao mang chớp động đã cắm vào cổ Âu Dương, nhưng khi đao mang va chạm vào cổ Âu Dương, trên người Âu Dương lại chớp động một đạo huyết quang, huyết quang hóa thành một đoàn hỏa diễm nho nhỏ, trực tiếp thôn phệ đao mang, thậm chí toàn bộ bích lục đoản đao trong tay Vân Sinh công chúa triệt để bị khí hoá . . .
Vân Sinh công chúa thoáng chốc ngây người, thanh đoản đao trong tay nàng cũng có thể xem là một món bảo vật, nhưng một bảo vật như vậy lại trực tiếp bị khí hoá, làm sao Vân Sinh công chúa có thể không ngây người?
Cho nên trong nháy mắt chúng ta có thể thấy được một hình ảnh vô cùng quỷ dị! Đó chính là một mỹ nữ tuyệt thế cầm một cây lục sắc đao chỉ vào một nam nhân, nhưng hai người đều ngơ ngác nhìn đối phương, nếu cắt bỏ thanh đao trong tay mỹ nữ tuyệt thế, đây căn bản chính là một hình ảnh tình nhân gặp mặt!
Vân Sinh công chúa có chút không kịp phản ứng, nàng thực sự không rõ, vì sao thanh đao của mình lại bị hòa tan? Tại sao ngay cả tên phế vật này mình cũng không thể giết chết?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Nhưng nàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng, Bì Vân Liệt đã tiến lên một bước, ôm nàng vào trong lòng. . .
Trong nháy mắt Vân Sinh công chúa ngây người, nàng lớn như vậy, ngoại trừ phụ hoàng, đây tuyệt đối là người khác phái đầu tiên ôm nàng vào lòng, cảm thụ được khí tức khác phái cùng với cánh tay hữu lực kia, trong lúc nhất thời nàng quên luôn phản kháng!
Thế nhưng không duy trì lâu, Vân Sinh công chúa liền tỉnh ngộ! Mình đường đường là trưởng công chúa của Đại Vận lại bị một nam nhân ôm ở chỗ này! Cho nên tiếp theo chính là một tiếng hét chói tai vượt qua một trăm hai mươi đê-xi-ben!
Nhưng bất luận nàng thét chói tai như thế nào, nam nhân vẫn không buông cánh tay ôm nàng ra, Vân Sinh công chúa chợt nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm vô cùng ôn nhu:
- Thì ra thực sự có chuyển thế. . .
- Chuyển thế?
Vân Sinh công chúa thật sự có chút mê man, nàng tuyệt đối không phải loại người kém cơ trí, nhưng nàng là một nữ nhân mỹ lệ đáng yêu, hoàn toàn không giống với người mà Âu Dương quen biết.
Âu Dương ôm Vân Sinh công chúa trong lòng, lúc này hắn có thể xác định, người này người chính là người mình đã từng ôm. Loại cảm ứng đến từ sâu thẳm linh hồn, hắn vẫn có thể tìm thấy được...
- Yên Nhiên, nàng có biết ta nhớ nàng thế nào không . . .
Đây là lời nói của Âu Dương, không sai, Vân Sinh công chúa có khuôn mặt giống Sở Yên Nhiên như đúc. Nếu như chỉ dựa vào khuôn mặt, Âu Dương đương nhiên sẽ không cho rằng đây là Sở Yên Nhiên trước kia, nhưng khi hắn cảm thụ được linh hồn ba động của Vân Sinh công chúa, hắn minh bạch, đây chính là Sở Yên Nhiên, là Sở Yên Nhiên chuyển thế luân hồi.
Cho nên lúc này Âu Dương cũng không khống chế được cảm xúc của mình, vội vàng ôm nữ nhân đã từng ngọt ngào gọi mình là phu quân vào lòng.
- Phu quân, lẽ nào Yên Nhiên không phải nữ nhân xinh đẹp nhất thế giới này sao?
- Phu quân, lúc nào ngươi mới lấy Yên Nhiên?
- Phu quân, hôm nay đích thân nếm thử món ăn Yên Nhiên làm đi!
- Phu quân, món ăn cuối cùng này tên là Không oán Không hận. . .
Âu Dương vẫn nhớ rõ dáng vẻ của Sở Yên Nhiên khi nàng nấu bữa cơm cuối cùng cho mình. Lúc đó Sở Yên Nhiên mỹ lệ như vậy, ban đầu là nàng hạ con sâu tình cho mình, dùng loại phương pháp này hi vọng mình giúp đỡ yêu nữ của nàng, cuối cùng từng bước tiến vào trái tim Âu Dương. Âu Dương còn nhớ rõ, sau khi mình nhìn thấy trên ngực Sở Yên Nhiên cắm một cây chủy thủ, nàng đã nói với mình không oán không hận.
Âu Dương thực sự không ngờ lúc này hắn có thể gặp lại Sở Yên Nhiên! Mặc dù đã luân hồi chuyển thế vô số lần, nhưng Sở Yên Nhiên vẫn là Sở Yên Nhiên trước kia. Trong lòng Âu Dương, Sở Yên Nhiên vẫn là Sở Yên Nhiên luôn ngọt ngào gọi mình là phu quân, vẫn là Sở Yên Nhiên không oán không hận.
Nếu như nói Âu Dương hổ thẹn, như vậy hoàn toàn không khoa trương, ngoại trừ Lý Uyển Như, Âu Dương cảm thấy người thua thiệt nhất tuyệt đối là Sở Yên Nhiên. Nữ tử này vẫn theo mình, nhưng từ đầu đến cuối mình vẫn cho rằng nàng chẳng qua vì muốn mình giúp nàng làm việc mà thôi, nhưng cho đến khi mình chân chính giúp Sở Yên Nhiên hoàn thành tất cả, Sở Yên Nhiên lại dùng tính mạng của mình giải khai cấm chú của sâu tình. Lúc đó Âu Dương mới minh bạch, kỳ thực nữ nhân này không phải vì mục đích gì mới tiếp cận với hắn. Câu "không oán không hận" đã nói lên tất cả.
Cái chết của Sở Yên Nhiên đã khiến Âu Dương vô cùng hổ thẹn, trong mắt Âu Dương, Sở Yên Nhiên là một nữ hài tốt, nàng nên có một kết cục tốt hơn, chứ không phải một câu "không oán không hối hận", mang theo tiếc nuối rời khỏi thế giới này! Nhưng lúc đó Âu Dương không cho nàng được kết cục tốt, không cho nàng được thứ nàng muốn, lúc đó Âu Dương chỉ có thể trốn tránh.
Hiện giờ phát hiện chuyển thế của Sở Yên Nhiên, Âu Dương thề nhất định phải để Sở Yên Nhiên hạnh phúc. Mình cho thể mang đến hạnh phúc cho Sở Yên Nhiên, cũng sẽ giúp nàng tìm kiếm, tìm cho nàng một người có thể quan tâm nàng, yêu thương nàng, để nàng biết được cảm giác của hạnh phúc.
Ôm khuôn mặt Sở Yên Nhiên trong tay mình, Âu Dương mỉm cười. Hắn biết, lúc này Sở Yên Nhiên nhất định không nhớ ra hắn, nhưng Âu Dương cũng không muốn cho Sở Yên Nhiên nhớ lại mình. Theo Âu Dương thấy, chuyện đã qua cứ cho nó qua đi, hà tất phải kéo lại làm gì? Hơn nữa cho dù để Sở Yên Nhiên nhớ lại cũng có chỗ tốt gì, để Sở Yên Nhiên nhớ lại mình trước kia, để nàng một lần nữa nhớ tới tiếc nuối đã qua sao?
- Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì. . .?
Vân Sinh công chúa thực sự sợ hãi, nàng thề, nếu như biết là kết quả này, hôm nay nàng tuyệt đối không chạy đến đây.
Mình chạy đến đây là vì muốn ám sát người khác, nhưng mình lại bị đồ lưu manh này ôm vào trong ngực, kêu mình sau này làm sao ngẩng mặt nhìn người khác?
Nhưng hình như người này chính là vị hôn phu tương lai của mình. . . Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm mình sẽ được gả cho người này, nghĩ tới đây, Vân Sinh công chúa thực sự phiền muộn, lấy một phế vật như vậy, tuyệt đối không phải hi vọng của nàng.
Từ nhỏ nàng đã mộng tưởng mình có thể lấy một đại anh hùng, lấy một nam nhân mình yêu, lấy một người có thể bảo vệ mình suốt đời. Nhưng nàng sinh ra trong đế vương gia, nàng không có quyền lợi lựa chọn số phận của mình, cũng không có quyền lựa chọn hôn nhân của mình. . .
Nghĩ tới đây, trong mắt Vân Sinh công chúa hiện lên một tia bi thương. Tia bi thương này vừa vặn bị Âu Dương nhìn thấy. Lúc này Âu Dương phảng phất lại nhìn thấy lúc Sở Yên Nhiên tan biến trước kia. Lúc đó Sở Yên Nhiên cũng dùng loại nhãn thần này nhìn mình, cũng chính lúc đó, Sở Yên Nhiên nói ra câu "không oán không hận"!
- Không! Cuộc đời này ta sẽ không để nàng có bất cứ tiếc nuối gì!
Âu Dương tự nói thầm với mình mình, hắn không thể mang hạnh phúc đến cho Sở Yên Nhiên, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép Sở Yên Nhiên một lần nữa bị thương tổn, hắn sẽ bảo vệ nữ tử này, để nữ tử này có được hạnh phúc, để nàng có thể vĩnh viễn mỉm cười, chứ không phải vẻ bi thương trong mắt như vậy.
- Ngươi có phải không muốn lấy Bì Vân Liệt?
Âu Dương nhìn Vân Sinh công chúa, mở miệng hỏi, nói thật những lời này của hắn khiến Vân Sinh công chúa nhất thời không minh bạch!
Có người nói như vậy sao? Bì Vân Liệt hỏi mình có phải không muốn lấy Bì Văn Liệt? Vân Sinh công chúa có thông minh thế nào cũng không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. . .
- Có phải ngươi không muốn lấy ta?
Âu Dương phảng phất cũng phát hiện sơ suất của mình, hắn vội vàng thay đổi phương thức, nhưng những lời này cũng rất cổ quái. Hỏi vị hôn thê của mình có phải không muốn lấy mình, chuyện này đúng là kỳ lạ....
- Được rồi. . . Có phải ngươi không đồng ý hôn sự này. . .
Âu Dương lại thay đổi phương thức, nhưng nói xong câu đó Âu Dương lại cảm thấy mình ngu ngốc.... Có người nào đồng ý vị hôn phu tương lai của mình, mà còn cầm đao vọt tới đòi giết hắn không?
- Được rồi. . .
Âu Dương không biết nên nói như thế nào, nói thật khi hắn nhìn thấy chuyển thế của Sở Yên Nhiên, hắn thực sự kích động. Sở Yên Nhiên còn sống, vậy có phải nói Lý Uyển Như còn sống? Có phải nói Trịnh Tú Nhi còn sống? Thậm chí những chiến hữu từng kề vai chiến đấu với mình cũng đều luân hồi chuyển thế?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Nếu như ngươi không đồng ý hôn sự này, vậy hôn sự này sẽ hủy bỏ, đồng thời ta sẽ kêu phụ thân ngươi không thúc ép ngươi, để ngươi có thể tìm cho mình một cuộc hôn nhân ngươi cảm thấy hạnh phúc nhất!
Âu Dương nhìn Vân Sinh công chúa, trong mắt hắn tràn đầy nhu tình, hắn nói rất chắc chắn, lúc này chỉ cần Vân Sinh công chúa đáp ứng, hắn tuyệt đối không nói nhiều đi làm chuyện này!
Vân Sinh công chúa phảng phất có chút mê man, nghe một loạt những lời nói của Âu Dương, nàng chỉ có thể sững sờ gật đầu, nhưng nàng thực sự không rõ, tại sao tên gia hỏa luôn thèm nhỏ dãi vẻ đẹp của nàng lại đột nhiên từ bỏ? Lẽ nào hắn bị thứ gì đập cho choáng váng rồi?
Không đúng, mình xinh đẹp như vậy, cho dù là kẻ ngu si cũng có thể minh bạch xấu đẹp, cho dù là kẻ ngu si cũng có thể phân biệt tốt xấu. Dù sao Vân Sinh công chúa cảm thấy, nếu như mình là nam nhân, cho dù mình là kẻ ngu si, có thê tử xinh đẹp như vậy, mình cũng không thể vứt bỏ.
Cũng may Vân Sinh công chúa cũng hiểu, con người ai cũng có bí mật, cho nên nàng không tiếp tục hỏi cái gì, mà lấy tay đẩy Âu Dương ra, dùng nhãn thần cảnh giác nhìn Âu Dương nói:
- Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi còn dám ôm ta, ta sẽ kêu lên . . .
Câu nói này vô lực thế nào.....Vừa rồi khi nàng bị Âu Dương ôm lấy cũng kêu lên, nhưng dùng một câu đặc biệt kinh điển chính là, ngươi cứ kêu đi, cho dù ngươi kêu rách cổ họng cũng không ai nghe thấy.
- Ngày mai ta sẽ đi từ hôn, hơn nữa lời ta hứa, ta tuyệt đối sẽ hoàn thành, yên tâm đi!
Âu Dương nhìn Vân Sinh công chúa, trên mặt hắn thầm mỉm cười, hắn thật không ngờ, bảy ngày luân hồi lần này lại có thể gặp được Sở Yên Nhiên, chuyện này đối với Âu Dương mà nói tuyệt đối là thu hoạch lớn nhất lần này. Thu hoạch này thậm chí còn khiến Âu Dương hài lòng hơn là giết chết tứ đại cường giả. . .
Vân Sinh công chúa cảnh giác nhìn Bì Vân Liệt. Trong mắt nàng hắn không chỉ là kẻ ngu si bị đập choáng váng, ngay cả xấu đẹp cũng không thể minh bạch, nói thật lúc này nàng thật sự có chút thương cảm kẻ ngu si này.
Nhưng Vân Sinh công chúa còn không đến mức thấy người ta trở thành ngu si mà nhảy ra chiếu cố hắn, lúc này nàng đích thân nghe thấy Bì Vân Liệt khẳng định sẽ từ hôn, Vân Sinh công chúa cảm thấy bầu trời bỗng nhiên sáng sủa, cảm giác như có một vầng thái dương nhô lên cao, mỉm cười với nàng . . .
- Ngươi xác định ngươi không nói đùa với ta chứ?
Vân Sinh công chúa vẫn duy trì khoảng cách với Âu Dương, nàng thề, chỉ cần người đối diện có hành vi gây rối gì, nàng lập tức độn địa rời đi.
Kỳ thực nàng cũng không ngẫm lại, vừa rồi người ta ôm nàng vào lòng như thế nào. Với cường thế của Âu Dương, đừng nói là một Yêu Chiến Sĩ lục giai, cho dù là một nữ Chiến thần mười sáu giai tuyệt đối cũng có thể dễ dàng đẩy ngã.
Nếu như Âu Dương muốn làm gì nàng, nàng căn bản không có bất cứ năng lực phản kháng, điểm này sợ rằng người hơi chút thông minh cũng có thể thấy rõ, đáng tiếc Vân Sinh công chúa không có trong số này!
- Ta có phải nói giỡn hay không, ngày mai ngươi tự nhiên sẽ biết!
Âu Dương mỉm cười nhìn Vân Sinh công chúa.
- Ngươi có phải sợ ta giết ngươi, sau đó dùng phương pháp này. . .
Vân Sinh công chúa vốn cho rằng đối phương đặc biệt sợ hãi, vì vậy mới dùng loại phương thức tham sống sợ chết này lừa dối mình, nhưng nói đến phân nửa nàng mới nghĩ ra, từ đầu đến cuối nàng chỉ là một người yếu thế. Từ khi nàng kêu lên "Xem đao", nàng đã rơi vào trong ma trảo của Âu Dương. . .
- Ha ha, sau này hoan nghênh ngươi lại tới giết ta!
Âu Dương cười ha ha, nhìn thấy một Sở Yên Nhiên đáng yêu như vậy, Âu Dương rất hài lòng, hắn không hy vọng Sở Yên Nhiên lại trở thành nhân vật vô địch như thánh nữ yêu tộc gì đó, hắn chỉ hy vọng Sở Yên Nhiên có thể vui vẻ hưởng thụ cuộc sống.
Âu Dương trước kia cũng không ngừng truy cầu cường đại, nhưng tới cuối cùng, hắn lại phát hiện càng cường đại lại càng cô đơn, cho nên hiện tại hắn không hy vọng những người khác bước vào con đường cũ của hắn, chỉ hy vọng bằng hữu của mình có thể vui vẻ sống.
- Nếu như ngươi dám gạt ta, ta nhất định trở lại giết ngươi. . .
Vân Sinh công chúa nói xong câu đó, cho dù thần kinh của nàng có vững vàng thế nào cũng không khỏi đỏ mặt. Kỳ thực nàng cũng phát hiện, trong tay người kia, nàng tựa như một con gà con, căn bản không có lực phản kháng. Nhưng lần này Vân Sinh công chúa không rõ, vì sao đối phương lại đột nhiên từ một phế vật lớn nhất trong thiên hạ trở thành cao thủ vô địch?
Lẽ nào người này có thuật dịch dung? Không sai, trong lòng Vân Sinh công chúa nghĩ như vậy, nhưng nàng suy nghĩ một hồi lại cảm thấy không có khả năng. Mình là Yêu Chiến Sĩ lục giai có thể không nhìn ra cái gì, nhưng Bì Khánh Phong nguyên soái chính là cường giả cửu giai, hắn cũng không thể không nhìn ra cái gì. . .
- Tại sao ngươi lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy?
Vân Sinh công chúa cuối cùng không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng mình, Vân Sinh công chúa chính là một người đặc biệt đơn giản. Nàng không có tính tình công chúa, nàng chính là điển hình của người nghĩ đến cái gì thì hỏi cái đó, dùng một câu tương đối kinh điển hình dung, nàng chính là điển hình của ngốc tự nhiên. . .
- Bởi vì Bì Vân Liệt mà ngươi thấy không phải Bì Vân Liệt thật sự, ta nói cho ngươi một bí mật nhỏ!
Âu Dương lắc mình đã đi tới bên người Vân Sinh công chúa, sau đó nhẹ nhàng ghé sát bên tai nàng nói nhỏ:
- Kỳ thực ta chính là Thần Tiễn Âu Dương!
Khi Âu Dương nói ra những lời này, Vân Sinh công chúa trực tiếp hừ mũi với hắn. Âu Dương thề, từ khi hắn trở thành Thần Tiễn tới nay, Vân Sinh công chúa tuyệt đối là người đầu tiên có thể hừ mũi với hắn ở cự ly gần như vậy. . .
Âu Dương cũng không tức giận, vì trong mắt hắn Sở Yên Nhiên chính là bằng hữu tốt nhất của hắn, giữa hảo bằng hữu không có bất cứ ngăn cách gì, nếu như ngươi kêu Sở Yên Nhiên hàng ngày nhìn thấy Âu Dương lại kêu một tiếng Thần Tiễn đại nhân, như vậy Âu Dương mới thực sự không chịu nổi.
- Ta còn là Thiên Vương đây!
- Hừ. . .
Vân Sinh công chúa lại một lần nữa hừ mũi, nha đầu chuyển thế có chỉ số thông minh giảm xuống mấy lần, nhưng tính tình lại khác trước kia rất nhiều. Bằng không làm sao có thể đơn thương độc mã ám sát vị hôn phu của mình?
- Ngươi nhất định không phải Bì Vân Liệt, tên gia hoả đó là một phế vật, còn là loại phế vật không thể nào thay đổi.
Vân Sinh công chúa đã sớm rút ra định nghĩa về Bì Vân Liệt, trong mắt nàng, Bì Vân Liệt chính là một phế vật không thể cứu vãn.
Vân Sinh công chúa liếc mắt nhìn Âu Dương, lúc này nàng ngược lại không bài xích Âu Dương. Trước đây nàng ghét Bì Vân Liệt bởi vì mỗi lần Bì Vân Liệt nhìn nàng đều dùng nhãn thần vô cùng liêm sỉ. Hiện tại ánh mắt Âu Dương nhìn nàng mặc dù cũng mang theo cái gì đó, nhưng Vân Sinh công chúa có thể minh bạch, nhãn thần đó tuyệt đối không phải loại nhãn thần hiếu sắc.
- Chuyện này cũng không chừng, hiện tại Thiên Vương đang ẩn núp, hắn cũng có thể trốn trong thân thể của ngươi!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Âu Dương cười ha ha, kỳ thực đây là hắn thuần túy nói giỡn, Thiên Vương có là đồ ngốc cũng tuyệt đối không thể trốn vào thân thể của một con người. Hiện tại hắn rất yếu đuối, nhưng lúc này tiên giới hỗn loạn như vậy, quỷ biết một khắc sau hắn có thể bị người ta làm thịt hay không? Một khi hắn lựa chọn thể ký sinh, như vậy khi thể ký sinh bị chết, hắn cũng chết theo. . .
- Đừng nói như vậy, cũng có ngày ta sẽ rời khỏi, Bì Vân Liệt là nam, ngươi là nữ, mặc dù hôm nay từ hôn, nhưng không chừng ngày nào đó ngươi sẽ thích Bì Vân Liệt cũng không chừng!
Những lời này của Âu Dương không phải nói đùa. Sau khi Bì Vân Liệt chết đi, linh hồn bị Âu Dương phong ấn trong địa ngục, một khi một người chết đi sống lại, thông thường hắn đều có thay đổi.
Âu Dương tin tưởng, khi Bì Vân Liệt sống lại, có thể hắn sẽ không còn ăn chơi trác táng như trước kia! Đôi khi nếu như con người không đi đến sơn cùng thủy tận, ngươi căn bản không biết bản thân ngươi rút cuộc xấu ra như thế nào.
- Thiếu niên, ngươi lại nói đùa rồi!
Vân Sinh công chúa phảng phất cũng không muốn thảo luận chuyện này với Âu Dương, hơn nữa mặc dù nàng rất có hứng thú với Âu Dương, nhưng cũng không muốn lưu lại nơi này quá lâu, nàng nhìn Âu Dương nói:
- Ta cảnh cáo ngươi, giúp ta chuyển lời cho Bì Vân Liệt, cho dù bản công chúa có lấy trư và cẩu cũng không lấy hắn!
Nhìn Vân Sinh công chúa độn địa rời đi, Âu Dương không biết làm gì ngoài cười khổ. Bì Vân Liệt rút cuộc là kẻ ti tiện thế nào. . . Một thê tử tương lai xinh đẹp như vậy lại không muốn, hàng ngày ngược lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn quả thực là điển hình của tự ngược đãi mình . .
Ngồi trên giường, Âu Dương dùng linh hồn mở ra đường hầm thời không cô tịch phong ấn Bì Vân Liệt trước mặt mình. Từ trong đường hầm này, Âu Dương có thể thấy linh hồn của Bì Vân Liệt đang lẳng lặng ngồi một chỗ, mấy ngày nay Âu Dương đã quan sát hắn rất nhiều lần.
Khi tên công tử ăn chơi trác táng lần đầu tiến vào đây, cả ngày chỉ biết kêu gào, la hét. Nhưng trải qua một thời gian dài như vậy, hắn ngược lại trở nên yên tĩnh, hắn hiểu mình phải suy nghĩ, hắn phảng phất như minh bạch cái gì.
- Bì Vân Liệt, ngươi sinh ra như một chiếc chìa khóa vàng, ngươi sở hữu ưu thế người khác không thể so sánh, nhưng ngươi lại dùng ưu thế đó vào cuộc sống phóng túng. Trong lòng ngươi vĩnh viễn chỉ suy nghĩ cho bản thân mình, từ trước đến giờ ngươi chưa bao giờ suy nghĩ cho người khác. Ngươi là một người thất bại, còn thời gian ba ngày nữa, hãy suy nghĩ cho kỹ. Ba ngày sau ta sẽ cho ngươi sống lại, đến lúc đó ngươi muốn tiếp tục làm kẻ bất lực hay muốn thay đổi mình thì phải xem bản thân ngươi. Mặt khác nói cho ngươi biết, hôn sự của ngươi ta đã giúp ngươi hủy bỏ, ngươi không xứng với nàng!
Những lời này của Âu Dương là nói cho Bì Vân Liệt nghe thấy, nhưng lúc này Bì Vân Liệt bất ngờ cũng không có hành vi gì quá khích.
Hắn lẳng lặng nhìn bóng đêm xung quanh, nghe thấy thanh âm này, trên mặt hắn lộ vẻ mê man, hắn phảng phất minh bạch cái gì, nhưng hắn lại không tìm được gốc rễ ở đâu!
- Cảm tạ ngươi. . .
Bì Vân Liệt mở miệng, nếu như để Bì Khánh Phong nghe thấy ba chữ này, phỏng chừng Bì Khánh Phong sẽ hoài nghi gia hỏa này rốt cuộc có phải nhi tử mình hay không. Tên nhi tử kiêu ngạo ương ngạnh, ăn chơi trác táng không gì sánh được từ lúc nào lại biết nói lời cảm tạ?
- Ta có thể chiếm thân thể của ngươi cũng nói rõ chúng ta có duyên phận, nhưng ta sẽ không giúp ngươi cái gì, thân thể suy yếu của ngươi vẫn là của ngươi. Những lỗi lầm mà ngươi gây ra thì ngươi phải tự gánh chịu, không ai có thể giúp ngươi! Ngươi không phải một đứa trẻ, hi vọng ngươi có thể minh bạch. . .
Nói xong những lời này, Âu Dương trực tiếp đóng đường hầm, có vài thứ không cần nói quá minh bạch, hắn tin tưởng nếu như Bì Vân Liệt thực sự có thể hiểu, vậy hắn tự nhiên có thể hiểu, nếu như không thể, cho dù mình nói ba ngày ba đêm cũng phí lời mà thôi.
Trong bóng tối vô tận, linh hồn của Bì Vân Liệt bỗng nhiên rơi lệ, không sai, chính là câu nói kia, nếu như ngươi không chết một lần, căn bản sẽ không biết mình xấu xa thế nào! Hai ngày vừa qua, Bì Vân Liệt tỉ mỉ tự hỏi, cuộc đời mình rốt cuộc đã làm cái gì, hình như từ lúc còn nhỏ mình đã bắt đầu làm chuyện xấu, liên tục tìm phiền toái cho mình, mình chưa bao giờ làm chuyện gì cho bản thân, mọi người sợ hãi hắn, không phải vì Bì Vân Liệt hắn lợi hại, mà vì phụ thân Bì Khánh Phong của hắn....
Mẫu thân của Bì Vân Liệt sớm qua đời, cho nên từ nhỏ Bì Vân Liệt cũng rất cố chấp, dẫn đến cuối cùng hắn bước lên con đường công tử ăn chơi trác táng như vậy. Từ nhỏ đến lớn, Bì Khánh Phong cũng không bao giờ trao đổi với nhi tử của mình, trong mắt hắn Bì Vân Liệt chính là một phế vật, một phế vật chỉ biết sống phóng túng, chưa bao giờ nghĩ tới, không ai trời sinh là phế vật!
Trước kia Âu Dương cũng bị người ta nghĩ hắn là phế vật, nghĩ hắn không có khả năng tu luyện, nhưng sau vô số năm, cái tên Thần Tiễn đã truyền khắp thiên địa. Đây là vì Âu Dương chưa từng từ bỏ bản thân, Âu Dương tin tưởng mình có thể làm được!
Còn Bì Vân Liệt thì không, hắn trời sinh đã là kẻ phản nghịch, người khác càng muốn hắn tốt, hắn càng đi vào con đường tà đạo. Hiện giờ Âu Dương chiếm cứ thân thể của hắn, ngược lại cho hắn một cơ hội suy nghĩ những sai lầm mình đã phạm phải.
- Ta không phải phế vật. . . Ta sẽ sống tốt, ta sẽ làm người tốt. . .
Trong lòng Bì Vân Liệt tự nói với mình.
Mở cánh cửa phòng vừa được trang bị cách đây không lâu, Âu Dương nhìn ra bên ngoài. Trải qua lần ám sát kinh điển nhất đến bây giờ, thời gian không sai biệt lắm cũng sắp tan buổi triều sớm. Bình thường lúc này Bì Khánh Phong cũng đã trở về! Âu Dương suy đoán không sai, lúc này Bì Khánh Phong vừa mới tan triều, đang cùng đi với quốc sư Uân Thanh. Đương nhiên, lúc này không chỉ có hai người, hai người bọn họ tuyệt đối được cho là hai người có quyền thế nhất của Đại Vận, cho nên lúc này bọn họ đi trong đám người giống như ánh trăng mọc giữa các ngôi sao.
- Phương án tu kiến công trình thuỷ lợi của Lưu đại nhân hôm nay xác thực không tồi, mặc dù bệ hạ không lập tức đáp ứng, nguyên nhân cũng cũng không phải vì không tốt, mà vì kế hoạch của Lưu đại nhân không đủ chi tiết, hơn nữa toàn bộ công trình thuỷ lợi hao tổn của cải rất lớn. Cho dù bệ hạ có lòng, nhất định cũng phải bàn bạc với Vương đại nhân với tài lực của Đại Vận ta trong năm năm trong có năng lực hoàn thành hay không!
Uân Thanh nói với một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi bên cạnh.
- Quốc sư đại nhân nói không sai, bệ hạ thật sự rất tâm động với phương án công trình thuỷ lợi của Lưu đại nhân, hôm qua bệ hạ cũng phái người thông báo cho lão hủ, ba ngày sau lão hủ có lẽ sẽ một mình gặp bệ hạ một lần!
Lão giả được gọi là Vương đại nhân mở miệng. Vương đại nhân vừa mở miệng, mọi người xung quanh cũng lần lượt gật đầu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1091: Tặng ngươi một kênh đào (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Công trình thuỷ lợi thật sự là hành động lợi nước lợi dân, mặc dù hiện nay Đại Vận ta quốc thái dân an, nhưng không ai biết lúc nào sẽ hưng binh. Nếu Đại Vận ta có thể hoàn thành công trình thuỷ lợi này, sau này quân ta đối mặt với tuyến tiếp viện cua hai đại quốc phía dưới sẽ dễ dàng vô cùng, hơn nữa công trình thuỷ lợi này còn có thể được xem là vận binh của Đại Vận ta!
Bì Khánh Phong cũng mở miệng theo, hắn là võ tướng, mặc dù thời kì thái bình võ tướng rất nhàn rỗi, nhưng Bì Khánh Phong lại là một người văn võ song toàn, bằng không hàng ngày cũng sẽ không kêu hắn tham gia buổi triều sớm.
- Nguyên soái nói không sai, một khi công trình này hoàn thành, Đại Vận bất luận là hưng binh hay tiếp tế tiếp viện đều nhanh hơn hai đại cường quốc phía dưới gấp trăm lần. Phía nam thừa thải gạo cá, một khi công trình này hoàn thành, gạo cá phía nam có thể được vận chuyển tới các nơi trong cả nước với chi phí ít tốn kém nhất, công trình thuỷ lợi này tuyệt đối chỉ có lợi chứ không có hại!
Lưu đại nhân, cũng chính là người đưa ra phương án, nghe thấy nhiều người tán thành như vậy cũng rất cao hứng.
- Cũng không thể nói như thế!
Hắn vừa nói đến đây Vương đại nhân liền tiếp lời, Vương đại nhân nói:
- Công trình thuỷ lợi thật sự là hành động lợi nước lợi dân, một khi hoàn thành, bất luận là binh lực hay của cải của Đại Vận ta đều sẽ trèo lên một đỉnh phong mới trong mười năm tiếp theo, nhưng chư vị đại nhân quên mất một việc!
- Vương đại nhân muốn nói đến phí tổn sao!
Uân Thanh cũng biết rất rõ, công trình lớn như vậy, muốn hoàn thành sẽ phải tiêu tốn phí tổn rất lớn, nhưng mặc dù mấy năm nay Đại Vận thái bình giàu có, nhưng rút cuộc có thể hoàn thành công trình thủy lợi này hay không, không ai rõ bằng Vương đại nhân.
- Đúng vậy, Đại Vận ta mấy năm nay thật sự không thiếu tiền, bằng không cho dù bệ hạ tâm động cũng sẽ không tìm lão phu nói chuyện. Nhưng Lưu đại nhân có từng nghĩ tới, thời gian công trình thuỷ lợi này kiến tạo đến hoàn thành sử dụng cần Đại Vận ta liên tục tiêu tiền, đây không phải thời gian ngắn. Quá trình này chí ít cần năm năm, như vậy cho dù Đại Vận ta dùng hết số tiền trong quốc khố cũng không đủ!
Vương đại nhân trực tiếp chỉ ra điểm quan trọng nhất.
- Vương đại nhân, vì công trình thủy lợi này, Lưu Nhất Châu ta nguyện lấy ra tất cả gia sản!
Lưu đại nhân liều mạng, một khi công trình thuỷ lợi này hoàn thành, Lưu Nhất Châu hắn tất nhiên có thể trở thành nhân vật được lưu danh sử sách, vì có thể lưu danh sử sách Lưu Nhất Châu hắn thật sự không tiếc bất cứ giá naafo.
- Lưu đại nhân không nên kích động, việc này bệ hạ và Vương đại nhân tất nhiên sẽ nghĩ ra một kế sách vạn toàn.
Mọi người cũng đều có thể minh bạch Lưu Nhất Châu làm vậy vì cái gì, nhưng nếu đổi thành bọn họ, bọn họ chỉ sợ cũng sẽ làm như vậy.
- Lưu đại nhân, ngươi chỉ mới suy nghĩ đến chữ lợi của công trình thuỷ lợi này, ngươi có nghĩ đến chữ hại chưa?
Vương đại nhân thở dài một hơi. Hắn biết Lưu Nhất Châu không quản lý tài vụ, đương nhiên sẽ không nghĩ đến những thứ mình nghĩ.
- Hại? Cái gì hại?
Lưu Nhất Châu có chút sửng sốt, cùng với hắn cũng có rất nhiều đại nhân sửng sốt. Công trình thuỷ lợi này còn có hại sao?
- Lưu đại nhân, thử hỏi toàn bộ công trình từ khi kiến tạo đến sử dụng, chưa nói đến cần bao nhiêu tiền bạc, chỉ nói về thế gian, Lưu đại nhân cho rằng cần bao lâu?
Vương đại nhân bắt đầu dẫn đạo.
- Năm năm, nếu có ta đốc thúc, có thể thời gian này còn được rút ngắn.
Lưu Nhất Châu nói rất tự tin.
- Được! Thời gian năm năm, nói cách khác vì công trình thuỷ lợi này, Đại Vận ta chí ít cần thời gian năm năm nằm ở tình trạng quốc khố trống không, dưới tình hình quốc khố trống không, nguyên soái cho rằng sẽ có chỗ hại gì?
Vương đại nhân biết, phương diện này Đại nguyên soái Bì Khánh Phong tuyệt đối có quyền lên tiếng hơn mình.
- Nếu là một hai năm thiếu hụt đương nhiên không có ảnh hưởng gì, nhưng nếu liên tục ba năm quốc khố thiếu hụt, Đại Vận ta tất phải rút nhỏ chi tiêu, đồng thời quân đội cũng phải giảm bớt quân số!
Bì Khánh Phong nói ra.
- Được, vậy ta hỏi chư vị đại nhân một câu. Cho dù sau năm, Đại Vận ta muốn khôi phục đến trình độ bây giờ, các vị đại nhân, cho dù có công trình thuỷ lợi này bang trợ cần bao lâu?
Vương đại nhân nhìn qua tất cả mọi người, kỳ thực trong những người ở đây, có rất nhiều người có địa vị cao hơn hắn. Nếu là tình huống bình thường, hắn là tuyệt đối không dám dùng loại khẩu khí và nhãn thần này, thế nhưng hiện tại thảo luận quốc gia đại sự, địa vị gì đó đều có thể vứt bỏ, cái gì có lợi nhất mới là then chốt.
Một người mập mạp mở miệng nói:
- Thời gian năm năm chỉ là kiến tạo, sau khi công trình hoàn thành, Đại Vận còn cần một năm tạo thuyền và rất nhiều sự vụ khác. Mấy thứ này tiêu hao tài chính không hề kém so với công trình thuỷ lợi, thậm chí còn tiêu tốn hơn, cho nên năm năm này trên thực tế chí ít phải cộng thêm hai năm! Có lẽ là bảy năm!
Tên gia hỏa này cũng không phải phàm nhân, câu đầu tiên đã chỉ trúng điểm yếu hại.
- Còn nữa, muốn tạo thuỷ lợi cần rất nhiều nông dân từ bỏ nhà cửa, cứ như vậy, trong tương lai năm năm lương thực của Đại Vận ta sợ rằng phải giảm sản lượng một phần năm!
Tên gia hỏa mập mạp lại mở miệng, lúc này Lưu Nhất Châu đã biến sắc, vừa rồi hắn mới nói công trình này chỉ có lợi không có hại.
Nhưng hiện tại những thứ mọi người đề xuất đều đúng, những thứ này chẳng khác nào cho hắn một cái tát ngay tại chỗ.
- Cho nên toàn bộ quá trình thiếu hụt tuyệt đối không phải năm năm bảy năm, mà chí ít là mười năm! Chư vị, mười năm này chỉ là thời gian Đại Vận ta từ thiếu hụt đến thoát khỏi thiếu hụt, chứ không phải nói khôi phục cho tới hưng thịnh bây giờ. Muốn khôi phục cho tới bây giờ, cho dù có công trình thuỷ lợi, toàn bộ quá trình chí ít cũng cần ba năm, cũng chính là nói vì công trình thuỷ lợi này, Đại Vận ta cần mạnh mẽ đè ép quốc thế xuống mười ba năm!
Vương đại nhân nhìn mọi người đưa ra tổng kết cuối cùng.
- Mười ba năm nhược thế sẽ dẫn phát cái gì, ta nghĩ các vị ở đây cũng không ai không biết!
Khi mọi người nói đến đây, một đám thị vệ trong hoàng cung đã từ xa chuyển đến một đống ghế.
Rất hiển nhiên việc đàm luận ở cửa cung đã giằng co một hồi, hơn nữa nhìn tình huống này có lẽ còn lâu mới kết thúc. Cho nên bọn thị vệ vội vàng mang ghế tới cho các vị đại nhân.
Mọi người liền ngồi xuống cửa cung đàm luận tiếp.
- Lưu đại nhân, không thể không nói, nếu công trình thuỷ lợi này kiến thành, Đại Vận ta tuyệt đối sẽ tiến vào một giai đoạn mới, nhưng hiện nay xem ra, mười ba năm này hầu như là một cửa ải khó khăn không thể khắc chế!
Vương đại nhân lắc đầu thở dài tiếp tục nói:
- Nếu đẩy lùi kiến tạo công trình này thêm mười năm, có lẽ sẽ hiện thực hơn....
- Mười năm. . .
Lưu Nhất Châu vừa nghe nói mười năm, trong mắt liền hiện lên vẻ không cam lòng. Dù sao hắn biết, thế giới này đã yên bình rất lâu, không ai biết mười năm nữa có bạo phát chiến tranh hay không.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart