Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1117: Trung đội thứ bảy, truyền thuyết bất bại (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Uân Thanh đã biết người này là ai, căn cứ thời gian suy tính, hôm nay có lẽ là ngày thứ bảy, còn người này chắc chắn là Âu Dương đang chuẩn bị rời khỏi.
Âu Dương sở dĩ tiến vào hoàng cung có lẽ vì có một chuyện chưa làm, đó chính là đồng ý tặng cho Đại Vận một kênh đào.
Nếu như nói trước đó Uân Thanh còn hoài nghi Âu Dương có phải thuận miệng hứa hẹn, vậy thì hiện tại hắn tuyệt đối không còn hoài nghi. Một siêu cấp cường giả chỉ cần giơ tay có thể mở ra một thông đạo thông tới tiên giới, mở một kênh đào ở Đại Vận có gì khó khăn? Hiển nhiên là không có . . .
- Theo ta tiến cung!
Uân Thanh nói xong, nhanh chóng sải bước về phía cửa trong hoàng cung, hắn cũng không sốt ruột, bởi vì hắn biết, Âu Dương có lẽ khinh thường đối phó với những người này. Nếu như Âu Dương thật sự tới giết người, Uân Thanh bảo đảm hiện tại toàn bộ Đại Vận tuyệt đối không tìm ra sinh linh nào còn sống.
Trong hoàng cung, Âu Dương nhìn đám hộ vệ thỉnh thoảng ngã xuống, trên mặt hắn đã xuất hiện mồ hôi lạnh. Lúc này Âu Dương bắt đầu hoài nghi có phải ánh sáng nhân vật chính của mình bắt đầu bạo phát rồi không, sau đó trên người có khí bá vương gì đó, chỉ cần khí bá vương này vừa lóe có thể giết chết một đám người?
Suy nghĩ một hồi, Âu Dương loại bỏ suy nghĩ thiếu thực tế này ra khỏi đầu, khí bá vương gì chứ, những người này căn bản là bị đông cứng ngã xuống đất, hoàn toàn không có liên quan đến khí bá vương của hắn.
- Ta không muốn tiếp tục dây dưa với các ngươi, nhanh kêu Tôn Hành Quyền tới gặp ta, thời gian của ta rất quý giá!
Lúc này trên mặt Âu Dương đã xuất hiện hắc tuyến. Đây là ngày kinh diễm thế nào chứ, từ khi mình tiến vào hoàng thành, một đường tràn ngập quỷ dị. Lúc này Âu Dương cũng biết mình đã tiếp cận vô địch, bằng không Âu Dương nhất định hoài nghi có phải vì mình xuyên giới cho nên có thêm dị năng gì không.
- Muốn giết bệ hạ của chúng ta, trừ phi bước qua xác chúng ta.
Đây là lời nói của một người đàn ông chân chính, chỉ có điều người đàn ông chân chính vừa nói xong câu này liền ngã xuống, hai chân hắn cũng không còn nghe sai khiến. .
Nhìn thấy màn này, mọi người xung quanh đều lạnh run. Theo bọn họ thấy, đây là vị cường giả thực sự đã nổi giận, cho nên trực tiếp giết chết gia hỏa vừa mới mở miệng. Xung quanh nhất thời trở nên vô cùng yên lặng.
Không ai dám mở miệng, bởi vì bọn họ rất sợ mình vừa mở miệng sẽ có kết cục giống như người vừa rồi. Kỳ thực bọn họ thực sự đã sai lầm, bất luận bọn họ mở miệng hay không mở miệng, chỉ cần bọn họ tiếp tục đứng ở đây, không bao lâu phỏng chừng sẽ là toàn quân bị diệt.
Khi Uân Thanh đi tới cửa cung thứ nhất, mấy gia hỏa trước đó kêu gào vẫn còn đứng ở đó, nhưng bọn họ đã gần như đông cứng, cho nên khi Uân Thanh đi qua người bọn họ, bọn họ chỉ có thể mở miệng kêu một câu quốc sư.
Nhìn thấy màn này, Uân Thanh thầm nhíu mày, hắn đã minh bạch vì sao gặp phải chuyện như vậy . Cho nên sau khi đi qua mấy cửa cung, nhìn thấy tình huống giống như vậy, Uân Thanh quay sang nói với tên thống lĩnh Thiểm Đao Doanh phía sau mình:
- Sau đó chọn lựa thị vệ trong cung phải chọn người có đầu óc một chút.....
Tên thống lĩnh không minh bạch ý tứ của Uân Thanh, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu si. Sau một hồi hắn cũng phát hiện, thì ra hộ vệ trước cửa cung căn bản không phải bị khí bá vương giết chết, mà là trực tiếp đông cứng.
Phải nói đám hộ vệ này xác thực không có đầu óc. Phía dưới cửa cung có chỗ che mưa tránh gió lớn như vậy, tại sao phải đứng ở bên ngoài để phong tuyết làm mình đông cứng như người tuyết mới vừa lòng?
Lẽ nào chỉ có như vậy mới có thể biểu hiện bọn họ tận trung với công việc? Chẳng trách Uân Thanh nói sau này phải chọn lựa những kẻ có đầu óc. . .
Khi tên thống lĩnh suy nghĩ những chuyện này, hắn bỗng nhiên phát hiện, thì ra kẻ không có đầu óc không phải chỉ có những thị vệ này, có vẻ những người của Thiểm Đao Doanh bọn họ cũng bị đông cứng như vậy, cho nên nhất thời trên mặt hắn hiện lên vẻ xấu hổ.
- Ài. . .
Uân Thanh thở dài một hơi, việc này không thể truyền ra ngoài, bằng không tất cả thể diện của Đại Vận sẽ mất hết. Ngày đại tuyết, thị vệ của sáu cửa cung toàn bộ bị đông cứng, sau đó nhìn người ta nghênh ngang tiến vào hoàng thành, ngoại trừ kêu gào chửi bới đều không làm được gì. Nếu như việc này truyền ra ngoài, toàn bộ Đại Vận sẽ trở thành đối tượng trào phúng của các quốc gia trong trăm năm tới.
- Cũng may không phải phương bắc...
Uân Thanh cảm thấy rất may mắn vì nơi này không giống phương bắc, nếu như ở hoàn cảnh quanh năm băng tuyết như phương bắc, phỏng chừng hiện tại thị vệ đã sớm đông chết bao nhiêu lần rồi.
Khi Uân Thanh và tên thống lĩnh đi tới hoàng thành, Âu Dương còn đứng ở đó. Nhưng lúc này đám người bao vây Âu Dương mấy vòng không sai biệt lắm đều đã ngã xuống mặt đất.
Âu Dương đặc biệt có hứng thú nhìn những người còn đứng, phảng phất như tính toán xem bọn người kia rốt cuộc lúc nào mới có thể ngã xuống đất!
- Hừ!
Khi nhìn thấy màn nàn, việc đầu tiên Uân Thanh làm không phải là đi tới chào hỏi Âu Dương, mà là bị màn này chọc tức suýt nữa phun máu. Những hộ vệ này cũng đều được xưng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nhưng bọn họ lại đều bị đông cứng. . .
- Quốc sư đại nhân, hộ vệ Đại Vận hiện nay không thể so sánh với trung đội thứ bảy của ta năm đó.
Âu Dương nhìn những hộ vệ vừa kém thân thủ vừa kém đầu óc này, hắn cảm thấy có chút bi ai. Chuyện trung đội thứ bảy tấn công chớp nhoáng nghìn dặm sau lưng địch đến bây giờ vẫn được xem là giảng thuật chiến dịch kinh điển trong các học viện quân sự.
Ba mươi tám người tấn công hậu phương lớn địch quốc, thế như chẻ tre đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lần nào cũng lấy ít thắng nhiều. Đốt kho lúa giết bộ binh, dưới thành một mình Thần Tiễn uy áp toàn bộ cung tiến thủ thành trì, mỗi một bước hầu như đều là giành thắng lợi trong nguy hiểm. Vì thắng lợi, vì sinh tồn, trung đội thứ bảy chính là truyền kỳ bất bại. Truyền kỳ này truyền thừa tới hôm nay, lại trở thành truyền thuyết không thể nào phục chế.\
Nhiều năm trôi qua như vậy, đương nhiên cũng có người muốn phục chế truyền kỳ của trung đội thứ bảy, cho nên mỗi lần đại chiến hầu như đều có ba mươi tám, ba mươi chín kỵ binh chạy vào hậu phương của địch, kết quả là sau đó đám người này cũng không trở về. Chuyện này không phải nói bọn họ thiếu can đảm, mà bởi vì trong số bọn họ không có Thần Tiễn Âu Dương, cũng không có thống lĩnh toàn cục Lăng Túc. Trung đội thứ bảy có thể được phục chế, nhưng Lăng Túc và Âu Dương lại không thể được phục chế.
Thiếu khuyết hai nhân vật siêu cấp này, trung đội thứ bảy mất đi linh khí vốn có của nó, cho nên bất luận là đội ngũ phối trí hoàn mỹ cỡ nào, bất luận là kỵ binh hung ác cỡ nào, sau khi tiến vào hậu phương địch nhân nhiều nhất cũng chỉ có thể phá hoại một chút, muốn sáng tạo truyền kỳ bất bại của trung đội thứ bảy căn bản là không có khả năng.
Ba mươi tám người thâm nhập hậu phương địch, chém giết ngàn người, thiêu kho lúa, hù dọa đại quân Tây Kỳ, trở thành truyền thuyết trong truyền thuyết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1118: Trung đội thứ bảy, truyền thuyết bất bại (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Sau này vô số người muốn phục chế trung đội thứ bảy, nhưng bọn họ lại phát hiện bất luận bọn họ làm tốt thế nào cũng không thể nào phục chế được chiến tích của trung đội thứ bảy, vì vậy rất nhiều người thậm chí hoài nghi trung đội thứ bảy có thật sự tồn tại hay không.
Trung đội thứ bảy có thực sự tồn tại hay không, vấn đề này Bì Khánh Phong thân là người thừa kế Bì gia có thể vỗ bàn nói cho ngươi biết, tuyệt đối có! Bởi vì lão tổ tông Bì Ba của bọn họ đã từng nhìn thấy đoàn đội không gì cản nổi này, cũng từng nhìn thấy những binh sĩ trong đoàn đội này.
Bọn họ tuyệt đại đa số đều là binh sĩ bình thường, nhưng sau khi sở hữu linh hồn tuyệt đối bọn họ không còn bình thường nữa. Có Lăng Túc thống lĩnh toàn cục, hơn nữa lại có tiễn thuật thần kỳ của Âu Dương, mới biến tất cả những điều không thể thành có thể.
Nhiều năm như vậy, Đại Vận tiến nhập một thời đại hòa bình mới, binh sĩ trong thời đại hòa bình này còn xa mới tinh nhuệ bằng thời đại chiến loạn lúc đó, lúc này mới xuất hiện tình huống binh sĩ bị đông cứng ngã xuống.
- Tiền bối. . .
Uân Thanh đi tới trước người Âu Dương, quy củ hành đại lễ. Sự xuất hiện của hắn cũng khiến những binh sĩ đã sớm bị đông cứng triệt để giải thoát.
- Đây là binh sĩ tinh nhuệ nhất của Đại Vận sao?
Âu Dương đảo mắt nhìn qua đám binh sĩ phảng phất như được giải thoát, người nằm người ngồi, trong mắt hắn có một ít thất vọng.
- Tiền bối. . .
Uân Thanh rất xấu hổ, lúc này làm thế nào trả lời Âu Dương? Nếu như không có câu chuyện của trung đội thứ bảy, như vậy Uân Thanh hoàn toàn có thể nghĩ Âu Dương quá coi thường binh sĩ Đại Vận, dù sao trong mắt Uân Thanh, Âu Dương hầu như là thần linh vô địch. Nhưng khi nhớ tới truyền kỳ của trung đội thứ bảy, hắn mới ý thức được, lúc đó thực lực của trung đội thứ bảy kém Thiểm Đao Doanh vô số lần.
Những binh sĩ của Thiểm Đao Doanh đều là Yêu Chiến Sĩ! Nhưng trung đội thứ bảy trước kia thì sao? Người mạnh nhất của trung đội thứ bảy là Lăng Túc, nhưng Lăng Túc cũng chưa tiến vào nhất giai, chỉ là người bình thường sở hữu mấy mã lực mà thôi, nhưng đội ngũ mà người bình thường đó tổ thành lại sáng tạo ra kỳ tích như vậy.
Uân Thanh hoàn toàn không nghi ngờ, hiện tại cho dù kêu toàn bộ Thiểm Đạo Doanh đánh vào hậu phương quân địch, phỏng chừng cũng khó có thể đi ra.
- Xem ra hòa bình quá lâu sẽ làm con người trở nên lười biếng!
Những lời này của Âu Dương hoàn toàn không sai. Trước kia chiến loạn, mọi người đều sợ hãi, nhưng đồng thời cũng tìm cách để mình trở nên mạnh mẽ hơn, để mình có thể thoát khỏi loạn thế. Còn hiện nay thì sao? Hiện nay chỉ cần ngươi có chút khí lực đều không sợ chết đói.
Lần đầu tiên Âu Dương ra chiến trường cũng nôn ói. Có thể rất nhiều người không hiểu, một người có thể ra tay giết người làm sao có thể nôn? Chuyện này kỳ thực rất bình thường, chiến trường rất nhiều người tưởng tượng ra căn bản không phải chiến trường, trên chiến trường chân chính tuyệt đối là tràng diện thi chất khắp nơi.
Dưới tình huống như vậy, Âu Dương chỉ nôn chứ không bị hù chết, đã nói rõ Âu Dương rất có dũng khí rồi. Cũng chính trên chiến trường hung hãn như vậy mới khiến Âu Dương một đường đi tới đều giống như sát thần giết người.
- Ta phải đi, ta tới để hoàn thành hứa hẹn cuối cùng của ta.
Âu Dương là một người rất trọng lời hứa, hắn đã hứa cho người ta một kênh đào, vậy nhất định phải nói được làm được, theo Âu Dương thấy đây là việc nam nhân nên làm.
Nghe thấy Âu Dương nói, cho dù Uân Thanh đã sớm biết kết quả cũng có chút mừng rỡ như điên. Đại Vận rất cần kênh đào này, mà tu kiến kênh đào bất luận là nhân lực hay vật lực đều khiến Đại Vận rơi vào một thời kỳ suy yếu rất dài.
Nhưng hiện nay có Âu Dương xuất thủ, tất cả cũng không còn là việc khó, tất cả đều trở nên dễ dàng.
- Ta đi bẩm báo bệ hạ!
Uân Thanh nói xong chuẩn bị chạy đi, nhưng lại bị Âu Dương kéo lại. Âu Dương cũng không muốn nhiều chuyện, cho nên hắn mở miệng nói:
- Không cần, đưa bản vẽ kênh đào cho ta, ta sẽ dựa theo lộ tuyến trên đó giúp Đại Vận đả thông một kênh đào!
- A! Được!
Uân Thanh vội vã giao bản vẽ cho Âu Dương. Âu Dương tiếp nhận bản vẽ, nhìn qua vài lần, trong lòng đã có một lộ tuyến đại khái, hắn gật đầu nói:
- Vậy ta cáo từ, sau này có thể ta sẽ không xuất hiện ở đây nữa, tự giải quyết cho tốt đi!
Âu Dương nói xong, chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng hắn suy nghĩ một chút lại nhìn đám binh sĩ thở hổn hển trên mặt đất, lắc đầu nói:
- Các ngươi không bằng tiền bối của các ngươi, truyền kỳ mà trung đội thứ bảy đã từng sáng tạo cũng không phải không thể phục chế, chỉ có điều các ngươi chỉ nghĩ làm thế nào mô phỏng chứ không phải vượt qua. Rất nhiều người trong các ngươi hoài nghi trung đội thứ bảy có tồn tại hay không? Hiện tại ta nói cho các ngươi biết, cho dù bọn họ mất đi mấy nghìn năm, chiến hồn của bọn họ vẫn kề vai chiến đấu với ta!
Khi Âu Dương nói những lời này, hắn phảng phất như nhớ lại nhiệt huyết thời đại khi sóng vai chiến đấu với trung đội thứ bảy. Hắn khẽ giơ tay lên, toàn bộ mặt đất hoàng cung bắt đầu điên cuồng hoảng động.
Lúc này rất nhiều người thậm chí hoài nghi nơi này có phải đang có địa chấn hay không. Cùng với suy đoán của bọn họ, những gò đất bỗng nhiên nổi lên!
Ba mươi tám gò đất, khi ba mươi tám gò đất này hiện ra, đại địa lay động càng thêm kịch liệt .
Khi ba mươi tám gò đất hoàn thành lay động, nó mới hiện ra dáng dấp nên có của mình.
Đây là ba mươi tám pho tượng cực lớn, chúng cũng không đẹp như những pho tượng được các đại sư điêu khắc, nhưng trên người mỗi pho tượng đều mang theo một luồng khí thế liếc nhìn thiên hạ.
Khi ba mươi tám pho tượng hiện lên trước mặt mọi người, những binh sĩ này cũng minh bạch ý tứ trong lời nói của Âu Dương là cái gì! Không sai, đây chính là trung đội thứ bảy hoành hành Tây Kỳ, không ai có thể ngăn cản trong truyền thuyết.
- Các huynh đệ! Bất cứ lúc nào chúng ta cũng sóng vai chiến đấu!
Âu Dương nói những lời này rất thành khẩn, phảng phất như trước mặt hắn không phải là ba mươi tám pho tượng mà giống như người sống thật sự.
- Đây không phải ba mươi tám pho tượng! Đây là ba mươi tám tôn thần!
Lúc này cho dù là Uân Thanh cũng chấn kinh, hắn phát hiện, ba mươi tám pho tượng này như người sống! Bọn họ không phải vật chết, bọn họ như ẩn chứa linh hồn, bọn họ dùng hình thái của mình nói ra linh hồn của bọn họ, miêu tả khí thế đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi của bọn họ trên chiến trường!
- Đây là trung đội thứ bảy trước kia sao!
Uân Thanh cũng có chút khó khống chế cảm giác của mình. Hắn rất khó tưởng tượng, rốt cuộc phải trải qua chiến tranh như thế nào mới khiến ba mươi tám người này cấu thành đội ngũ, hình thành sức chiến đấu như vậy, rốt cuộc phải là chiến hữu như thế nào mới có thể khiến Âu Dương nhớ kỹ từng tiếng nói cử động, thần sắc của bọn họ?
- Chẳng trách không thể phục chế trung đội thứ bảy, thứ chúng ta thiếu khuyết không phải là lực lượng, mà là khí thế của bọn họ!
Uân Thanh minh bạch, vì sao nhiều năm như vậy, người ta vẫn không thể phục chế trung đội thứ bảy, chuyện này cũng không phải nói sau này bọn họ tu luyện không bằng trung đội thứ bảy, mà là bọn họ thiếu khuyết tinh thần vĩnh viễn tin tưởng mình có thể chiến thắng!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1119: Đường tinh không (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Bọn họ căn bản không phải một đoàn đội! Linh hồn của ba mươi tám cá nhân đã sớm dung hợp lại cùng nhau, bọn họ là một chỉnh thể, bọn họ là một cây chiến đao vô địch.
- Cảm tạ tiền bối!
Lúc này Uân Thanh cũng hiểu rõ, ý nghĩa của ba mươi tám pho tượng này sợ rằng còn quan trọng hơn toàn bộ kênh đào. Kênh đào xác thực có thể khiến Đại Vận càng thêm phồn vinh, nhưng bất luận một quốc gia phồn vinh như thế nào, nhưng binh sĩ quốc gia kém cỏi cũng rất dễ bị khi dễ.
Nhìn ba mươi tám pho tượng này, Âu Dương phảng phất như quay về chiến trường trước kia, sơn thôn trước kia, phảng phất như lần đầu tiên sải bước chiến mã, phảng phất lại thấy được Lăng Túc cầm Thứ Kiêu Cung giao cho hắn!
- Các huynh đệ, tin tưởng ta, một ngày kia chúng ta còn có thể gặp lại!
Âu Dương nói xong câu đó, toàn thân hắn hóa thành một đạo thiểm điện hắc sắc bay về phương bắc.
Trên bầu trời, hoa tuyết vẫn lả tả bay xuống.
Lúc này, Tôn Hành Quyền cũng nhận được tin tức tới đây, nhưng hắn không nhìn thấy Âu Dương, mà chỉ thấy ba mươi tám pho tượng đang sừng sững trong hoàng cung.
Trong nháy mắt nhìn thấy ba mươi tám pho tượng này, Tôn Hành Quyền cũng đoán được lai lịch của nó. Sát khí nồng nặc, nhãn thần sắc bén, hơn nữa số lượng cũng vừa khớp, ba mươi tám pho tượng này chỉ có thể là trung đội thứ bảy được xưng là truyền thuyết bất bại.
Một cái bóng lướt qua bầu trời Đại Vận, bay về phía bắc, thân ảnh của hắn giống như một đạo thiểm điện, cho dù là người mạnh nhất của thế giới này cũng đừng mơ tưởng nhìn thấy thiểm điện này.
- Chính là ở đây.
Âu Dương nhìn dưới chân, lúc này cơ bản đã tới cực bắc của Đại Vận, nhưng lại cách phương bắc hai trăm dặm. Đây là suy nghĩ của Âu Dương, hắn sẽ không trực tiếp mở kênh đào đến biên cảnh, bởi vì như vậy cũng không có chỗ tốt gì. Một khi phương bắc thất thủ, kênh đào sẽ bị phá hư, như vậy toàn bộ phương bắc sẽ rơi vào trong đình trệ, cho nên lưu lại một giải đất giảm xóc vẫn rất cần thiết.
- Mở!
Hai tay Âu Dương xé rách đại địa, trong nháy mắt, bất cứ nơi nào của tiểu thế giới cũng có thể cảm thụ được nhịp đập đến từ đại địa.
Đại Vận nằm ở phía đông của tiểu thế giới, mặc dù nói ở đây là phía đông, nhưng trên thực tế nơi này cũng đồng dạng được xem là khu vực tương đối gần kề trung tâm thế giới. Lúc này Âu Dương lợi dụng lực lượng của mình muốn mạnh mẽ xé mở toàn bộ Đại Vận, sau đó xây dựng một kênh đào cực lớn rộng trăm thước, điều này có thể không khiến người khác kinh hãi sao.
Cũng may vài ngày trước, khi biết được Âu Dương muốn tặng kênh đào cho Đại Vận, Lưu đại nhân đã phái người sơ tán toàn bộ hộ gia đình ven đường, bằng không, không biết lần này sẽ có bao nhiêu hộ gia đình ven đường phải bỏ mạng.
Đại địa chậm rãi mở ra, theo đại địa rạn nứt, toàn bộ con đường Đại Vận bị chia làm hai khối, một cái hào rộng xuất hiện trước mặt Âu Dương.
- Nước đâu! Đến đây!
Ngón tay Âu Dương vẽ lên thiên không, nhìn thấy nơi khởi nguyên của kênh đào phía bắc, trong hào rộng khô cạn bắt đầu điên cuồng tuôn ra dòng nước. Lúc đầu tốc độ của dòng nước rất chậm, nhưng theo sự khống chế của Âu Dương, tốc độ dòng nước càng lúc càng nhanh, sau đó hình thành làn sóng cực lớn giống như sóng triều bắt đầu đấu đá lung tung trong hào rộng.
Dòng nước này đương nhiên không thể tự nhiên sinh ra, chỉ có điều không ai nhìn thấy Âu Dương đã xây dựng một trận pháp nho nhỏ dưới đất, dẫn nước biển của đại hải phía đông vào trong kênh đào, khiến sau này kênh đào sẽ không bao giờ khô cạn. Chiêu thức này cũng chỉ có Âu Dương mới có thể làm được, nếu là người bình thường của tiểu thế giới tiến hành sửa chữa, sợ rằng chỉ riêng vấn đề dòng nước cũng cần giải quyết rất lâu mới có thể nghĩ ra biện pháp thích hợp.
Nhưng Âu Dương căn bản không cần phiền phức như vậy, một trận pháp nhỏ có thể giải quyết tất cả vấn đề. Dẫn nước biển đổ vào kênh đào, sau đó lại để nước biển chảy về biển. Như vậy chẳng khác nào một dòng sông vĩnh viễn không bao giờ đứt đoạn, cho dù thời tiết phương bắc Đại Vận vô cùng lạnh lẽo, tuyệt đối cũng không thể đông lạnh kênh đào Âu Dương tạo ra.
Như vậy kênh đào này sẽ mãi mãi không bao giờ khô cạn, chỉ riêng điểm này đã vượt xa kênh đào Đại Vận phải hao tổn bao nhiêu nhân lực vật lực kiến tạo ra.
Nhìn kênh đào mình mở ra, Âu Dương biết, đây có lẽ là tiếp xúc cuối cùng của mình với vương triều Đại Vận, cũng là lần cuối cùng giúp đỡ vương triều này. Về phần sau này vương triều vì kênh đào mà càng thêm hưng thịnh, hay vì kênh đào mà suy sụp hiển nhiên không phải chuyện Âu Dương phải suy nghĩ.
- Kênh đào này chính là một cây kiếm hai lưỡi, nếu như Đại Vận sử dụng phòng thủ và phát triển, như vậy nó sẽ là tấm chắn vĩnh viễn của Đại Vận. Nếu như Đại Vận sử dụng nó xâm lấn người khác, nó đồng dạng cũng sẽ trở thành con quỷ hút máu tát cạn huyết dịch Đại Vận!
Âu Dương nghĩ rất rõ ràng, sau khi có kênh đào này, lực lượng phòng thủ của Đại Vận chẳng khác nào tăng hơn gấp bội, nhưng sau khi có kênh đào, một ngày nào đó Đại Vận sẽ bởi vì phồn vinh quá độ mà muốn mưu đồ thiên hạ.
Cái này gọi là "thịnh cực thì suy", một khi Đại Vận chỉ đầu mâu vào thiên hạ, như vậy cho dù Đại Vận có thể dựa vào quốc lực cực mạnh thống trị thế giới này, cuối cùng sẽ có một ngày Đại Vận sẽ tan vỡ.
- Bất luận như thế nào đây cũng là nơi bắt đầu giấc mộng của ta, cuối cùng ta tặng cho các ngươi một đạo bùa hộ mệnh!
Âu Dương điểm ngón tay, nhìn thấy một đạo huyết quang từ bầu trời bay thẳng đến Đại Vận đô thành, sau đó bay vào trong Đại Vận hoàng thành, cuối cùng huyết quang này rơi vào trong ba mươi tám pho tượng biến mất không thấy.
- Cái này coi như thần thủ hộ cuối cùng ta tặng cho Đại Vận, hi vọng bọn họ vĩnh viễn không sống lại. . .
Âu Dương nhìn thoáng qua tiểu thế giới này, nơi này chính là nơi bắt đầu giấc mộng của hắn, nhưng sau hôm nay, sợ rằng hắn và quốc gia này cũng không còn quan hệ gì nữa, hắn phải đi rồi!
Nhẹ nhàng buông lỏng khống chế với thân thể của mình, Âu Dương thuận gió bay lơ lửng trên không trung. Sau khi Âu Dương hoàn toàn buông tha khống chế của mình, trên người hắn phát ra lực lượng, mở ra cánh cửa thông đến Chân Linh Giới, sau đó cánh cửa này lại truyền ra một luồng lực lượng mở rộng cánh cửa thông đến tiên giới.
Thần quang tiếp dẫn đủ loại màu sắc bao phủ trên người Âu Dương, lúc này vô số người trong tiểu thế giới nhìn thấy người trực tiếp từ tiểu thế giới hoàn thành mọc cánh phi tiên. Đương nhiên, mọc cánh phi tiên này chỉ là bọn họ nghĩ mà thôi, trên thực tế Âu Dương căn bản không tính là mọc cánh phi tiên, nhiều nhất hắn chỉ khiến quy tắc thiên địa phát hiện hắn không nên tồn tại trong thế giới này, sau đó mạnh mẽ ném hắn ra khỏi thế giới này đến tiên giới mà thôi.
- Sau khi lực lượng đạt đến đỉnh phong, thế giới này sẽ không lưu ta lại, sẽ ném ta vào một thế giới khác. Trong Chân Linh Giới cũng như vậy, lẽ nào nói sau này tiên giới cũng sẽ như vậy?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1120: Đường tinh không (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Âu Dương cũng không phải chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng Âu Dương không biết đáp án là cái gì, hắn chỉ biết cực hạn chịu đựng của tiên giới có lẽ là chí cao vô thượng.
Nhưng chí cao vô thượng đã là trình độ lấy thân hóa đạo. Hoặc là nói sau chí cao vô thượng còn có cái gì? Bản thân Âu Dương không biết có phải còn có không, nhưng hắn đã mệt mỏi, hắn đã không còn hứng thú điên cuồng truy tìm đỉnh phong như trước kia. Hắn chỉ muốn yên ổn cùng thê tử và bằng hữu tiêu dao trong thiên địa mà thôi.
- Đi thôi! Cái gì phải đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt!
Thân thể Âu Dương bắt đầu từ từ bay vào trong thông đạo tử sắc xuất hiện trên thiên không. Đây chính là thông đạo thông đến Chân Linh Giới mà Âu Dương từng đi qua. Âu Dương còn nhớ rõ, khi lần đầu tiên hắn cùng đám người Lam Thông tiến vào Chân Linh Giới, lúc đó tất cả mọi người phảng phất như bị thời gian dừng lại, duy chỉ có mình hắn có thể dựa vào thể chất quỷ dị và con mắt nhìn thấy từng điểm trong đường hầm này.
Lúc này sự cường đại của Âu Dương đương nhiên không thể nghi ngờ. Cho nên khi hắn một lần nữa xuyên qua thông đạo thông đến Chân Linh Giới, rõ ràng có thể thấy rõ tất cả mọi thứ trong thông đạo.
- Đây là một đường tinh không! Đây là một bộ phận của thiên địa pháp tắc!
Âu Dương nhìn thân thể của mình không ngừng phiêu đãng trong biển tinh hải, con mắt hắn không ngừng quan sát từng tinh cầu trôi nổi trong vũ trụ vô cùng yên tĩnh. Con mắt của hắn có thể dễ dàng nhìn thấy trong những tinh cầu đó có rất nhiều nhân loại giống như hắn. Những người này có cường giả, có người yếu, có ức hiếp có phản kháng, phảng phất như vô số tiểu thế giới cấu thành.
Cùng với Âu Dương không ngừng tiếp cận Chân Linh Giới, Âu Dương phát hiện, Chân Linh Giới chính là trung tâm của vô số thế giới. Nói một cách khác, bất luận là tiên giới, Chân Linh Giới, thậm chí là vô số tiểu thế giới, kỳ thực đều là một bộ phận trong vũ trụ vô cùng vô tận.
Tiểu thế giới phảng phất như một những hành tinh nhỏ bé, còn Chân Linh Giới giống như một tinh cầu trung tâm của tinh hệ nào đó, có những tiếp nối căn bản với những tiểu thế giới này. Khi lực lượng của cường giả trong tiểu thế giới đạt được đỉnh phong sẽ bị thiên địa pháp tắc đưa vào trung tâm tinh hệ, cũng chính là Chân Linh Giới.
Nhưng tinh cầu khổng lồ trung tâm tinh hệ Chân Linh Giới so với toàn bộ vũ trụ có vẻ rất bé nhỏ. Bởi vì trong vũ trụ đồng dạng sở hữu tinh hệ vô tận, trong từng tinh hệ này đều có một Chân Linh Giới, trung tâm của tất cả "Chân Linh Giới" chính là tiên giới, cũng chính là nơi Âu Dương muốn đến.
- Đây mới là cái khung của toàn bộ thế giới!
Kỳ thực Âu Dương đã có suy đoán về chuyện này rất lâu trước đâu, nhưng hắn vẫn không nghiên cứu mà thôi. Hiện nay một lần nữa tiến vào tinh không mênh mông, hắn mới xem như hoàn toàn thấu hiểu những chuyện này.
Lẳng lặng đứng trong tinh không, lúc này với tu vi của Âu Dương hoàn toàn có thể khống chế tốc độ của thông đạo, cho dù Âu Dương rời khỏi thông đạo cũng không có gì, hắn hoàn toàn có thể dựa vào lực lượng của chính mình mở ra một thông đạo, để mình quay về thế giới mình muốn đến.
Nhưng đây cũng chỉ là mở ra thông đạo của thế giới, chứ không phải dùng năng lực của mình bay qua. Âu Dương rất mạnh, nhưng so với vũ trụ vô cùng vô tận có vẻ vẫn rất nhỏ bé.
Âu Dương dám nói, nếu như để mình từ trong tinh không phi hành một đường bay đến tiên giới, phỏng chừng mình sẽ chết già . . .
Cái gì? Âu Dương bất tử . . Cho dù bất tử tuyệt đối cũng không có khả năng nhảy vọt qua vũ trụ, chí ít hiện tại Âu Dương vẫn chưa làm được chuyện này, về phần sau khi trở thành chí cao vô thượng trong truyền thuyết có thể làm được hay không cũng không biết. . .
- Vù!
Hóa thành một cái bóng, trong nháy mắt xuyên qua đường tinh không, tiến nhập vào trong Chân Linh Giới, lúc này trong Tiếp Dẫn thành của Chân Linh Giới vẫn tụ tập một số đệ tử các phái trông coi ở đây như trước kia. Khi Âu Dương xuất hiện ở chỗ này, ánh mắt mọi người nhìn hắn như người ngoài hành tinh!
- Sư huynh! Đây có phải là loại cường giả đến đỉnh cực hạn đỉnh phong của tiểu thế giới, tự mình nghiền nát hư không mà đến như sư phụ đã nói hay không?
Một nữ tử xinh đẹp nhìn sư huynh bên cạnh hỏi.
- Có lẽ là như vậy!
Vị sư huynh này cũng có chỗ không rõ, bởi vì hắn phát hiện cho dù với lực lượng Thánh Thể cực hạn của mình cũng không thể nào hoàn toàn không có lực lượng như người đang lơ lửng trên không trung. Trong mắt hắn người này giống như một người bình thường, khiến hắn không thể lý giải.
- Sư huynh, chúng ta mau tới đó xem, hạt mầm tốt như vậy Huyễn Thực tông chúng ta nhất định phải bắt được!
Tu vi của nữ tử này yếu hơn nam tử một chút, nhưng bởi vì tu tập huyễn thuật, cho nên nhìn qua khí chất của nữ tử vẫn cao quý hơn nhiều.
- Được! Chúng ta mau đi!
Nam tử cũng gật đầu đáp ứng, sau đó hắn thay đổi biểu tình, Theo hắn thấy, cho dù người này là đỉnh phong trong tiểu thế giới, đến Chân Linh Giới cũng chỉ bình thường.
Ngươi ở trong tiểu thế giới có mạnh hơn nữa cũng chỉ là cửu giai, nơi đó có hạn chế, cho dù thiên phú có tốt tuyệt đối cũng không có khả năng đạt được Thánh Thể.
Đối với người tiến vào Chân Linh Giới như vậy, thông thường các cường giả của Chân Linh Giới đều sẽ lựa chọn ra oai phủ đầu, để cho bọn họ biết, trong tiểu thế giới bọn họ ưu tú không có nghĩa là bọn họ tiến nhập Chân Linh Giới còn có thể ngưu bức.
Lúc này Thẩm Đông Bình chính là nghĩ như vậy, hắn chính là muốn áp đảo tinh thần người này. Thế nhưng khi Thẩm Đông Bình phi hành đến gần Âu Dương, hắn lại phát hiện mình có một loại cảm giác rất nguy hiểm. Loại cảm giác này Thẩm Đông Bình vô cùng vững tin, phảng phất như người trước mặt chỉ cần liếc mắt là có thể khiến hắn tiến vào trong luân hồi.
- Hắn rốt cuộc là quái vật gì chứ!
Trong lòng Thẩm Đông Bình cũng có chút hoài nghi, nhưng theo hắn thấy Âu Dương vẫn còn quá trẻ, hơn nữa ăn mặc cũng rất bình thường, hoàn toàn không có khí tức cường giả.
- Sư huynh, ta cảm thấy người này rất nguy hiểm!
Sư muội xinh đẹp của Thẩm Đông Bình cũng mở miệng nói. Những lời này lại khiến Thẩm Đông Bình nhíu mày. Thẩm Đông Bình vốn còn tưởng rằng tối qua mình cùng sư muội lén lút "chơi" quá muộn mới khiến hôm nay mình xuất hiện ảo giác nghi thần nghi quỷ, thế nhưng hiện tại ngay cả sư muội cũng nói như vậy, chuyện này có chút quá mức kỳ quái.
Còn không chờ Thẩm Đông Bình đi tới sủa bậy với Âu Dương, nhìn thấy trên người Âu Dương chớp động nổi lên một trận kim quang, kim quang khiến Âu Dương như mặt trời chói chang trên chín tầng trời, loá mắt không gì sánh được, thoáng chốc trực tiếp bắn ngược Thẩm Đông Bình và sư muội xinh đẹp của hắn đang bay lên thiên không xuống dưới đất.
Sau khi Thẩm Đông Bình rơi xuống mặt đất, nhìn quang mang lóa mắt trên trời, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ! Mấy trăm năm trước hắn đã từng nhìn thấy tràng cảnh một lão tổ của Huyễn Thực tông mọc cánh phi tiên, hiện tại kim quang này có chút tương tự như lão tổ mọc cánh phi tiên trước kia!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1121: Nhạc dạc tuyết sắc
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Nhưng Thẩm Đông Bình làm thế nào cũng không cảm thấy có một người từ tiểu thế giới tiến vào Chân Linh Giới, sau đó lập tức mọc cánh phi tiên. Theo Thẩm Đông Bình thấy trừ phi hắn là quái vật . . . .
- Sư. . . Sư huynh. . . Hắn không phải muốn mọc cánh phi tiên chứ?
Sư muội xinh đẹp nhìn Âu Dương trên bầu trời, trong mắt nàng cũng lộ vẻ không dám tin tưởng.
- Không biết! Chúng ta cứ chờ xem.
Thẩm Đông Bình nhẹ nhàng ôm lấy sư muội, sau đó nhìn Âu Dương. Chỉ thấy lúc này toàn thân Âu Dương sặc sỡ loá mắt, Âu Dương nhìn quầng sáng xung quanh, lộ ra một nụ cười khổ, sau đó thản nhiên nói:
- Lực lượng cảm ứng của thế giới này thật sự lợi hại, ta vừa mới tiến vào đã khiến ta mọc cánh phi tiên . . .
Âu Dương cũng không nói nhỏ, cũng chính vì như vậy, hầu như tất cả mọi người của Tiếp Dẫn thành đều nghe thấy rõ ràng, cho nên trong nháy mắt hầu như tất cả mọi người đều sửng sốt. Từ tiểu thế giới tiến vào Chân Linh Giới đồng thời trực tiếp tiến vào tiên giới của vĩnh sinh bất tử?
Có thể nói, lúc này trên mặt vô số người đều là biểu tình ước ao đố kị. Âu Dương nhìn thấy biểu tình của những người này cũng rất bất đắc dĩ. Không sai, trong mắt người bình thường, tiên giới chính là một thế giới vô cùng ôn hòa, ở đó tiên thú đi lại khắp nơi, tiên nhân nhàn nhã vui sương. Nhưng thực tế thì sao? Trên thực tế tiên giới hiện tại hỗn loạn hơn bất cứ thế giới nào.
So với đại chiến của tiên giới, chiến tranh của tiểu thế giới hoặc là đại tặc của Chân Linh Giới đều chỉ là tồn tại giống như phù vân.
Trong thế giới nhỏ bé, lật đổ trời cũng chỉ khiến thế giới này rung động một trận mà thôi. Nhưng cường giả trong tiên giới lại trực tiếp mở ra ngoại vực, tiến vào sống mái với nhau, đây là vì sao? Còn không phải vì sự cường đại của bọn họ đã khiến tiên giới có chút không thể chịu đựng, bọn họ sợ quá nhiều cường giả sống mái với nhau trực tiếp sẽ biến tiên giới thành đất hoang.
Thần quang từ trên trời giáng xuống chiếu xạ trên thân thể Âu Dương, Âu Dương nhuộm đẫm ngũ quang thập sắc, phảng phất giống như thần linh. Âu Dương nhìn thoáng qua Tiếp Dẫn thành phía dưới Chân Linh Giới, hắn biết mình không thể lưu lại nơi này, cho dù là một giây, cho nên hắn cũng không ràng buộc lực lượng của mình, mà triệt để buông lỏng lực lượng. Trong nháy mắt lực lượng của Âu Dương hoàn toàn được buông lỏng, lực lượng của hắn trực tiếp đánh vỡ đường hầm thông đến tiên giới, sau đó toàn thân bay vào trong đường hầm tiên giới kim sắc biến mất.
Sự xuất hiện và biến mất ngắn ngủi như vậy lại thu hút vô số cường giả của Chân Linh Giới, nhưng những cường giả này đều đã nghĩ tới người này là ai, cho nên bọn họ đều rất ăn ý lựa chọn trầm mặc.
Đi qua đường hầm thời không ngũ sắc chói lọi, bay lượn trong tinh hải mênh mông Âu Dương biết. Hắn sắp sửa trở về tiên giới.
Tiên giới, trong một tòa thành trì cực lớn lơ lửng trong hư không, mọi người tốp năm tốp ba ngồi đàm luận những chuyện bát quái gần đây. Những chuyện này không ngoài chuyện bảy ngày trước Thần Tiễn hiện thân trong Minh Khê thành, liên thủ với Ngụy Bỉnh Dập. Ngụy Bỉnh Dập tru sát ngàn vạn Tiên Tôn Tiên Đế, sau đó Âu Dương một mình lôi kéo tứ đại cường giả thiên đình đến nay không về.
- Ồ! Tuyết rơi rồi!
Bỗng nhiên, một lão nhân cảm thụ được trên mặt mát lạnh, sau đó vươn tay thấy được hoa tuyết lả tả từ trên trời bay xuống. Lúc này dựa theo thời tiết của tiên giới cũng đến lúc tuyết rơi . Nhưng khi mọi người nhìn thấy màu sắc của hoa tuyết từ trên trời rơi xuống, sắc mặt đều đại biến!
- Là hoa tuyết hồng sắc!
Một tiểu tử trẻ tuổi chỉ vào hoa tuyết đã bắt đầu rơi xuống kêu lên. Hoa tuyết hồng sắc, cho dù ở tiên giới chuyện này cũng chưa bao giờ xuất hiện.
- Không phải hồng sắc, đây chỉ là bắt đầu, các ngươi nhìn xem, tuyết trên trời chính là huyết sắc!
Có người chỉ lên trời lớn tiếng la hét. Không sai, theo hoa tuyết bay xuống, toàn bộ bầu trời đều biến thành huyết sắc, trận đại tuyết huyết sắc bắt đầu phủ xuống mọi góc của tiên giới.
Toàn bộ tiên giới đều rơi vào chấn động, đồng thời trong đầu bọn họ cũng nhớ đến một câu nói: Lần này tiên giới sẽ có hoa tuyết huyết sắc, ta sẽ khiến huyết dịch của cường giả nhuộm hồng hoa tuyết này!
Đây là câu nói của Âu Dương, lúc đầu mặc dù mọi người có thể cảm thụ được loại sát khí trong đó, nhưng tuyệt đối không chấn động bằng khi tận mắt nhìn thấy hoa tuyết huyết sắc!
Quá chấn động, hoa tuyết huyết sắc bay xuống mọi góc của tiên giới, phảng phất như ứng nghiệm với câu nói của người kia, dùng huyết dịch của cường giả nhuộm hồng đại tuyết lần này!
Vô số người nhìn thấy màn chấn động này đều minh bạch, trận đại tuyết này phảng phất như đang dự báo cái gì đó.
Nhưng lúc này, bầu trời bỗng nhiên ba động, kim quang xé nát bầu trời, một bóng người mang theo hỏa diễm vô tận xuất hiện trên bầu trời, hắn phảng phất như thần linh của thế giới này, đứng trên cao bao quát đại địa, bao quát núi sông!
- Thứ Kiêu Cung! Là Thần Tiễn Âu Dương!
Khi nhìn thấy linh hồn hỏa diễm kia, mọi người liền nghĩ tới Thứ Kiêu Cung, khi Thứ Kiêu Cung xuất hiện, một cái tên tựa như ma chú tiến nhập vào trong đầu mọi người.
Không sai, người xuất hiện trên trời chính là Âu Dương vừa từ Chân Linh Giới trở về tiên giới. Ngay khi hắn vừa xuất hiện cũng nhìn thấy hoa tuyết huyết sắc lả tả từ trên trời rơi xuống! Nhìn thấy màn này, cho dù là Âu Dương cũng ngây ngẩn cả người! Chuyện này cũng quá chấn động! Lẽ nào trình độ của mình đã đáng sợ đến mức ngay cả trời cũng muốn đứng cùng trận doanh với mình?
- Hoa tuyết huyết sắc! Trời đã ứng nghiệm lời nó của tai!
Âu Dương vươn tay nhìn hoa tuyết hóa thành máu loãng rơi xuống tay mình, trên đầu hắn xuất hiện mồ hôi lạnh, lúc này Âu Dương có chút miên man suy nghĩ .
Hắn dĩ nhiên đang suy nghĩ, nếu như trận đại tuyết này đủ lớn, hòa tan tất cả tiên giới, liệu có thể khiến thế giới này trở nên huyết sắc giống như địa ngục hay không?
Vấn đề này chỉ quanh quẩn một lát trong đầu Âu Dương, sau đó biến mất. Âu Dương nhìn thoáng qua tiên giới. Sau khi xác định phương bắc ở nơi nào, trực tiếp bổ ra hư không, bước vào trong đó, hướng về phương bắc xa xôi.
Lúc này, toàn bộ phương bắc đã bị hoa tuyết huyết sắc bao trùm, hoa tuyết huyết sắc phủ xuống toàn bộ tiên giới, phảng phất như ông trời cũng thừa nhận vị trí của Âu Dương, phảng phất như ông trời cũng cho rằng Âu Dương nên đồ sát toàn bộ thiên đình. Hiện giờ toàn bộ tiên giới liên quân cũng biết, Âu Dương có lẽ sắp quay về, một kích cuối cùng bọn họ giành cho thiên đình cũng sắp bắt đầu rồi.
Cùng lúc đó, linh hồn của tứ đại cường giả thiên đình cũng đã trở về, bọn họ cũng về tới thiên đình, nhìn hoa tuyết huyết sắc bay lả tả khắp nơi và sắc mặt của những người thiên đình, bọn họ biết, trận chiến này còn chưa bắt đầu, bọn họ đã thua phân nửa.
- Vì sao đều ủ rũ ? Chúng ta không phải quả hồng dễ bóp, cho dù Âu Dương thống lĩnh toàn bộ phương bắc, muốn từ phương bắc một đường đánh tới đây cũng phải mất mấy tháng, mấy tháng sau sẽ như thế nào các ngươi còn không biết sao?
Khâu Vân Bình cũng biết, thiên đình đánh tới lúc này đã thua, bọn họ không phải thua ở số lượng hoặc là thực lực, bọn họ chỉ thua bởi một người.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart