Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 07-08-2008, 11:52 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Thiên Nhai Hiệp Lữ


Hồi 9




Lãnh Như Băng có cảm giác mục quang cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương như muôn ngàn mÅ©i độc châm bay tá»›i, trong lòng cảm thấy bất an, đột ngá»™t chuyển thân phóng ra ngoài. Chỉ nghe má»™t thanh âm trong trẻo quát lên:
- Nằm xuống !
Hàn quang lấp loáng, một thanh kiếm ló ra từ sau màn cửa sổ, phong bế cánh cửa.
Lãnh Như Băng bị màn kiếm quang dày đặc đó bức thối lùi, trở lại bên trong. Công Tôn Ngá»c Sương đột nhiên lên tiếng:
- Bất tất phải cản chàng !
Mục quang chuyển lên mặt Lãnh Như Băng, thốt:
- Tỳ nữ vô tri, Lãnh lang không cần phải lấy làm khó chịu, có thể mau đi đi !
Lãnh Như Băng nhất thá»i ngá»› ngưá»i, ngÆ¡ ngác há»i:
- Vì sao ngươi không giết ta ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Nếu ta muốn giết chàng thì chẳng cần phải đợi đến ngày hôm nay.
Lãnh Như Băng im lặng không nói, trong thuyá»n có thể nghe được cả nhịp đập trái tim cá»§a hai ngưá»i. Äá»™t nhiên gian thuyá»n nghiêng theo má»™t con sóng lá»›n cùng vá»›i hai tiếng quát trong trẻo. Hiển nhiên, hai thị tỳ cố thá»§ phía trước đã cùng ngưá»i động thá»§.
Lãnh Như Băng đột nhiên ngồi xuống, thốt:
- Ta không đi nữa !
Công Tôn Ngá»c Sương thần sắc nghiêm túc, không hỠđể lá»™ hỉ ná»™, thở ra má»™t hÆ¡i dài, thốt:
- Vì sao thế ? Lãnh lang, chàng đã biết, cÆ¡ há»™i thắng hôm nay cá»§a muá»™i rất má»ng.
Lãnh Như Băng đáp:
- Cô nương đã có rất nhiá»u cÆ¡ há»™i hạ sát ta nhưng lại thả Ä‘i, hôm nay ta xá mệnh bồi quân tá»­.
Bá»—ng nghe má»™t tiếng động nữa vang lên, vách thuyá»n lại có thêm má»™t lá»— hổng lá»›n.
Tai đã nghe tiếng Trần Hải vá»ng vào:
- Công Tôn cô nương, Ä‘iá»u kiện cá»§a lão phu chẳng quá hà khắc, nếu cô nương lại chẳng đáp ứng, đừng trách lão phu phải dá»±a vào đông ngưá»i để thá»§ thắng.
Công Tôn Ngá»c Sương cau đôi mày liá»…u, thốt:
- Lãnh lang, huynh nói coi muội có nên đại khai sát giới hôm nay ?
Lãnh Như Băng run lên má»™t cái, không thể mở lá»i đáp thoại má»™t lúc, trong lòng thầm nghÄ©:
"Nếu luận vá» thưá»ng tình, sát nhân vốn không nên, nhưng trong tình cảnh này, nếu má»™t ngưá»i giữ lá»i hứa không khai sát giá»›i, trừ phi tình nguyện ngồi chá» chết".
Chỉ nghe bên ngoài vá»ng vào tiếng kim thiết chạm nhau, tiếp theo là má»™t tiếng nước văng lên, dưá»ng như có vài ngưá»i tấn công lên thuyá»n cùng hai thị tỳ giao tranh, và có má»™t ngưá»i nào đó bị thương té xuống nước. Lãnh Như Băng vô phương Ä‘oán được ai té xuống nước, nhưng chàng có cảm giác, tình cảnh cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương càng lúc càng nguy hiểm. Chàng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Công Tôn Ngá»c Sương đứng ngẩn ngưá»i ở đó, thần sắc không má»™t Ä‘iểm kinh hoàng, cÅ©ng không có má»™t Ä‘iểm ná»™ ý, ưu sầu.
Nàng trông như má»™t thần tượng mỹ lệ, đối vá»›i sinh tá»­ đại sá»±, đã không còn để trong lòng vậy. Những tia nước bắn lên xuyên qua lá»— hổng trên thuyá»n thấm ướt y phục nàng. Lãnh Như Băng khẽ thở dài, thốt:
- Cô nương muốn ngồi chỠchết thật ư ?
Trên gương mặt lạnh lùng băng giá cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương như bị má»™t luồng khí ấm áp làm tan ra, thoáng hiện má»™t nụ cưá»i mong manh như tÆ¡, há»i:
- Huynh nói coi muội nên làm thế nào ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Cô nương nên tìm cách đào tẩu.
Lá»i vừa thốt ra, đột nhiên phát giác không mấy hợp, nhưng đã không có cách gì thay đổi. Công Tôn Ngá»c Sương lại há»i:
- Thế nào ? Chẳng phải huynh hy vá»ng muá»™i chết sao ?
Lãnh Như Băng vá»™i vã ngậm miệng, không nói lá»i nào nữa, trong lòng thầm nghÄ©:
"Bất kể tình thế như thế nào, ta cÅ©ng không nên mở miệng, trong tình hình này, nàng ra tay phản kích thì tất phải giết ngưá»i, không thể sai được, bởi vậy, ta không thể cổ lệ nàng".
Bên ngoài thuyá»n, tình thế hết sức khẩn trương, tứ đại võ lâm cao thá»§ ná»™i công thâm hậu, không ngừng kích động sóng nước đánh vào thuyá»n Công Tôn Ngá»c Sương.
Nguyên vì bốn ngưá»i Trần Hải đấu qua má»™t chưởng vá»›i Công Tôn Ngá»c Sương, phát giác võ công nàng quả nhiên cao cưá»ng, chẳng phải chuyện nhá» ! Bốn ngưá»i trong lòng đã minh bạch, đơn phương độc đấu thì chẳng có má»™t cÆ¡ há»™i thắng. Sau khi thấy nàng vào trong thuyá»n, không trở ra má»™t thá»i gian dài, trong lòng hồ nghi bất định, chẳng biết nàng Ä‘ang bày mưu kế gì ?
Phía trong thuyá»n, lại như Ä‘ang ở má»™t thế giá»›i khác, cả nam lẫn nữ Ä‘á»u im lặng không nói má»™t lá»i nào. Chẳng biết qua bao nhiêu thá»i gian, Công Tôn Ngá»c Sương đột nhiên mở miệng nói:
- Lãnh lang, muội không cam lòng chết như thế này.
Lãnh Như Băng chuyển động tròng mắt, trong lòng thầm nghĩ:
"Nàng ta chết Ä‘i, trên giang hồ sẽ bá»›t Ä‘i má»™t há»—n thế ma vương, thưá»ng nhân có phước, vạn ngưá»i vui mừng, có cái gì không tốt". Chàng trong lòng có vạn lá»i nhưng chỉ "ừm" má»™t tiếng, quyết định không mở miệng. Công Tôn Ngá»c Sương lại nói:
- Ôi Lãnh lang ! Muội chưa bao giỠnghĩ tới bất cứ chuyện gì, nhưng trong phút sinh tử này, đột nhiên nghĩ đến tất cả.
Lãnh Như Băng buá»™t miệng há»i:
- Chuyện gì ?
Chàng kinh hãi phát giác ra lúc không nên nói thì lá»i lại thốt ra. Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Muá»™i phát giác ra má»™t ngưá»i, bất luận nam hay nữ, má»™t khi đã trở thành má»™t anh hùng mà tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u kính trá»ng, hoặc trở thành má»™t ma vương mà tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u thống hận, thì vÄ©nh viá»…n làm bạn vá»›i tịch mịch, muá»™i cÅ©ng vậy, Vương Tích Hương cÅ©ng vậy ...
Lãnh Như Băng "ừm" má»™t tiếng, muốn nói nhưng nén lại. Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Huynh không tin lá»i muá»™i ư ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Vương Tích Hương kia ngoài trừ Tố Mai, Hoàng Cúc thì thưá»ng giữ thân bên ngoài, Mai Hoa cư kia lạnh lẽo như má»™t phần má»™ sống, đích thá»±c rất tịch mịch, hÆ¡n nữa nàng là ngưá»i lắm bệnh, như nói là tịch mịch thì thật không sai, còn như cô nương, cÅ©ng bảo tịch mịch, đúng là má»™t trò cưá»i lá»›n, cô nương thống lãnh trăm ngàn thuá»™c hạ, má»i ngưá»i Ä‘á»u kính cô nương trên cao, má»™t tiếng hô có vạn ngưá»i hưởng ứng, thì tịch mịch ở chá»— nào ?
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Chính vì vậy, muội mới so sánh với Vương Tích Hương, Vương Tích Hương còn có một Lãnh Như Băng thương tiếc, yêu quý nàng, còn muội lại có ai ?
Lãnh Như Băng nói:
- Cô nương có trăm ngàn thuá»™c hạ, trong số đó có lý nào không chá»n được má»™t bạn phòng khuê, cô nương kiá»u mị tuyệt luân, cưá»i nghiêng thành đổ nước, chẳng biết có bao nhiêu anh hùng đã quỳ lụy dưới chân cô nương, chẳng lẽ cô nương còn chưa thá»a mãn ?
Những lá»i này tuy nói ra bằng ngữ Ä‘iệu ôn hòa, nhưng thá»±c thế hàm chứa đầy nét giá»…u cợt mai mỉa. Công Tôn Ngá»c Sương khẽ mỉm cưá»i, thốt:
- Huynh cứ mắng đi ! Nếu mắng chưởi vẫn không hết hận, thì hãy đánh muội lần nữa.
Nàng thở ra một hơi dài, tiếp:
- Không sai, dưới trướng cá»§a muá»™i có trăm ngàn thuá»™c hạ, vô số tỳ nữ xinh đẹp, hành động sở chí như quân lâm thiên hạ, bá»n hỠđối vá»›i muá»™i vô cùng tôn kính, cung cúc tận tụy, nhất cá»­ nhất động nhất tiếu Ä‘á»u cá»±c kỳ xu nịnh, chẳng dám có má»™t phản kháng nhá» ...
Lãnh Như Băng mỉa mai:
- Oai phong quá ! Sát khí quá !
Công Tôn Ngá»c Sương nở má»™t nụ cưá»i cá»±c kỳ thê lương, thốt:
- Bất tất phải châm chá»c muá»™i, hãy nghe muá»™i nói hết, há» không xem muá»™i là má»™t nữ ma đầu giết ngưá»i không chá»›p mắt, mà kính muá»™i như thần linh, không má»™t ai dám đối xá»­ vá»›i muá»™i như đối vá»›i má»™t con ngưá»i.
Lãnh Như Băng toan mai mỉa thêm vài câu, chợt trông thấy thần thái thê lương cá»§a nàng, bất giác không nhẫn tâm nói nữa. Công Tôn Ngá»c Sương thở ra má»™t hÆ¡i dài, tiếp:
- Muá»™i từ nhỠđã chịu khổ nối tiếp khổ, trải qua hết cay đắng nhá»c nhằn trong thiên hạ, vì thế sau khi xuất đạo, đối vá»›i ngưá»i khác độc ác dị thưá»ng, bất cứ ngưá»i nào mà muá»™i không cam nguyện tin, cÅ©ng không dám tin, thì bằng má»i giá tìm cách khống chế cho bằng được má»›i cam tâm. Vì thế muá»™i bất chấp thá»§ Ä‘oạn há»c tất cả các loại võ công, bình thưá»ng, muá»™i hô má»™t tiếng có trăm ngưá»i hưởng ứng, hành động tá»± tư tá»± lợi, cÅ©ng chẳng phát giác ra được gì, hiện tại trong phút sinh tá»­ này, muá»™i đột nhiên phát giác ra mình thiếu má»™t thứ, hiện tại không những muá»™i phát giác ra, mà còn phải tìm cho được nữa.
Lãnh Như Băng há»i:
- Cô nương phát giác ra Ä‘iá»u gì ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Phát giác ra muá»™i là má»™t nữ nhân, và chỉ có huynh má»›i đổi xá»­ vá»›i muá»™i như đối vá»›i má»™t con ngưá»i.
Lãnh Như Băng đột nhiên bật cưá»i thật to, lâu lắm không ngừng. Công Tôn Ngá»c Sương ngạc nhiên há»i:
- Huynh cưá»i cái gì ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Thủ đoạn của Công Tôn cô nương thật khiến tại hạ phải bái phục, nếu cô nương muốn tại hạ cam tâm tình nguyện cùng táng thân với cô nương giữa hồ này, cũng không cần dùng phương pháp đó.
Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Huynh không tin những lá»i muá»™i vừa nói ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Không tin, một câu một chữ cũng không tin, xem ra ngươi hoàn toàn không cần phải nói nữa.
Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Huynh có biết tại sao huynh không tin lá»i muá»™i chăng ?
Lãnh Như Băng không tưởng được nàng đột nhiên lại há»i như thế, thật lâu vẫn không đáp được má»™t câu. Công Tôn Ngá»c Sương lại há»i:
- Huynh có muốn muội nói cho huynh nghe không ?
Lãnh Như Băng đáp:
- ÄÆ°á»£c lắm ! Xin được lÄ©nh giáo ! Xin lÄ©nh giáo !
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Äó là tại vì muá»™i quá mạnh, bất luận vá» võ công, trí mưu, muá»™i Ä‘á»u mạnh hÆ¡n huynh. Vì thế, bất luận muá»™i thành thật vá»›i huynh thế nào, huynh cÅ©ng không chịu tin, nếu như muá»™i trở nên yếu Ä‘uối, đáng tá»™i nghiệp, huynh nhất định có cảm giác vượt trá»™i, mạnh dạn bước tá»›i, cam tâm há»™ hoa ...
Lãnh Như Băng tiếp:
- Nếu cô nương trở nên yếu nhược, thì cũng không thể tạo nên phong ba trên giang hồ.
Công Tôn Ngá»c Sương thở dài buồn bã thốt:
- Cuá»™c sống cá»§a ngưá»i anh hùng vốn đầy tịch mịch như thế ấy !
Bá»—ng nghe bên ngoài truyá»n vào má»™t âm thanh gắng gượng kêu lên:
- Cô nương hãy khá bảo trá»ng, tiểu tỳ Ä‘i đây.
Hai câu ngắn gá»n này, từ thấp từ cao, hiển nhiên má»™t trong hai vị thị tỳ cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương đã thụ trá»ng thương, ráng tận tàn lá»±c hướng vá» nàng cáo biệt, chữ cuối cùng cuối câu cá»±c kỳ yếu á»›t, rất khó mà nghe được. Công Tôn Ngá»c Sương ảm đạm thốt:
- Lãnh lang, đây là cÆ¡ há»™i cuối, Ä‘i Ä‘i ! Muá»™i tiá»…n huynh ra khá»i thuyá»n !
Äoạn đưa tay chá»™p lấy y phục cá»§a Lãnh Như Băng, kéo chàng hướng ra bên ngoài.
Lãnh Như Băng thốt:
- Tại hạ đã đáp ứng sẽ phụng bồi cô nương.
Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Vì sao thế ? Huynh một điểm cũng không thích muội, nếu như cùng chết chung một chỗ tại đây rồi biến thành quỷ, há chẳng ồn ào mỗi ngày sao ?
Nàng vừa nói vừa vén rèm bước ra ngoài khoang thuyá»n. Chỉ thấy má»™t thanh y tỳ nữ tay cầm trưá»ng kiếm, cùng Kim Phất đạo trưởng khai diá»…n má»™t trưá»ng ác đấu, công kích ác liệt tuyệt luân. Thanh y nữ tỳ đó trên ngưá»i có vô số vết thương, toàn thân nhuá»™m máu, nhưng vô cùng hăng hái không há» lùi bước. Bên cạnh đó nằm má»™t thanh y nữ tỳ khác, trên mặt nhuá»™m đầy máu, chẳng trông rõ ngÅ© quan. Lãnh Như Băng trong lòng chấn động thầm nghÄ©:
"Những ngưá»i này tá»± phụ là anh hùng hiệp nghÄ©a, mà xuất thá»§ ác độc đến thế !" Bá»—ng nghe Công Tôn Ngá»c Sương khẽ quát:
- Dừng tay !
Thanh y tỳ nữ lập tức thu hồi trưá»ng kiếm, nhanh nhẹn thối lui. Kim Phất đạo trưởng Ä‘ang trên đà công kích mãnh liệt, nhất thá»i khó thể ngừng lại, kim phất nghiêng qua má»™t bên quật trúng cánh tay trái cá»§a thanh y tỳ nữ, cánh tay áo bay mất tức thì, máu thịt bầy nhầy. Nữ tỳ này thân vốn đã thụ trá»ng thương, chỉ dá»±a vào má»™t chút nhuệ khí hăng hái khổ chiến không lùi, hoàn toàn không thể chịu nổi má»™t kích nghiêm trá»ng này, ngã xuống như má»™t cánh hoa tàn, song mục hiện lên vẻ thống khổ vô hạn, hướng vá» Công Tôn Ngá»c Sương gắng gượng thốt:
- Cô nương, tiểu tỳ vô dụng ..... Lá»i chưa dứt, ngưá»i đã chìm vào hôn mê. Công Tôn Ngá»c Sương đưa mắt nhìn vị tỳ nữ Ä‘ang bị trá»ng thương nằm đó, thần sắc cá»±c kỳ băng lãnh, chậm rãi thốt:
- Kim Phất đạo trưởng, nếu như ả không thu kiếm lùi lại, với một chiêu của đạo trưởng, có thể đả thương ả chăng ?
Kim Phất đạo trưởng lộ vẻ hổ thẹn, trầm ngâm một lúc, đoạn đáp:
- Má»™t chiêu tuy không thể đả thương, nhưng nàng ta cÅ©ng khó thể chịu thêm mưá»i chiêu nữa.
Công Tôn Ngá»c Sương song mục xạ ra hai luồng hung quang lạnh lẽo, nhìn hết bá»n ngưá»i Trần Hải má»™t lượt, Ä‘oạn nhẹ giá»ng thốt:
- Lãnh lang, chàng nên rá»i Ä‘i thôi.
Công Tôn Ngá»c Sương ngưng mục trên mặt Trần Hải, nghiêm nghị thốt:
- Ngưá»i này không phải môn hạ Mai Hoa môn, các ngươi cùng ta đối địch, bất luận cuá»™c chiến xảy ra như thế nào, các ngươi cÅ©ng không nên phương hại hắn.
Lãnh Như Băng hoàn toàn chưa kịp mở miệng, Trần Hải đã cao giá»ng đáp ứng:
- Chúng tôi đáp ứng cô nương, quyết không phương hại hắn.
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Trần đại hiệp má»™t lá»i đáng ngàn vàng, ta tin ông.
Mục quang chuyển sang nhìn Kim Phất đạo trưởng, tiếp:
- Ngươi nói là trong vòng mưá»i chiêu, có thể hạ sát ả phải không ?
Kim Phất đạo trưởng đáp:
- Không sai.
Công Tôn Ngá»c Sương giữa chân mày đã ẩn hiện sát cÆ¡, há»i:
- Ngươi có muốn thử chứng minh bằng hành động không ?
Kim Phất đạo trưởng kinh ngạc há»i lại:
- Nàng ta đã thụ trá»ng thương, lại bị há»§y Ä‘i má»™t cánh tay, làm cách nào có thể tái chiến được ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Mai Hoa môn hạ, chỉ cần còn một hơi thở, nhất định có thể tiếp tục chiến đấu.
Kim Phất đạo trưởng lắc đầu:
- Ta không tin.
Công Tôn Ngá»c Sương lạnh lùng nói:
- Không tin thì hãy xem đây.
Äá»™t nhiên giÆ¡ tay trái nâng thanh y nữ tỳ lên, tay phải thò vào trong ngưá»i lấy ra má»™t bình ngá»c, mở nắp lấy ra hai viên dược hoàn màu hồng, bóp quai hàm cá»§a thanh y nữ tỳ ra, nạp hai hoàn thuốc vào. Kim Phất đạo trưởng khẽ chau mày, toan nói nhưng ngần ngại. Chỉ thấy Công Tôn Ngá»c Sương khẽ vá»— má»™t chưởng vào hậu tâm cá»§a vị tỳ nữ, thấp giá»ng nói:
- Hãy tận hết sức, đến chết mới thôi.
Hai mắt thanh y tỳ nữ đột nhiên bật mở, trên gương mặt tái xanh đồng thá»i hiện lên má»™t sắc hồng lạ thưá»ng. Lãnh Như Băng kinh hãi thầm nghÄ©:
"Nữ tỳ kia thụ thương hết sức trầm trá»ng, làm sao có thể có khả năng tái chiến ?" Chỉ thấy thanh y nữ tỳ kia sau khi phục hai hoàn thuốc, tinh thần đột nhiên phấn khởi lạ thưá»ng, đôi mắt đã thất thần đột nhiên hiện luồng thanh quang sáng rá»±c có vẻ ngá»› ngẩn, chậm chạp quay sang nhìn Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Cô nương có gì sai bảo ?
Công Tôn Ngá»c Sương đưa tay chỉ vào Kim Phất đạo trưởng, lạnh lùng thốt:
- Äạo trưởng đó tổn thương thân thể ngươi, há»§y tiá»n đồ cá»§a ngươi, nếu như ngươi nhất định phải chết, sao không hướng vào hắn báo phục ?
Thanh y nữ tỳ dạ một tiếng, thốt:
- Cô nương nói rất phải.
ÄÆ°a tay nhặt lên trưá»ng kiếm, trên mặt đột nhiên hiện lên sắc hồng quái lạ, tay hoành ngang trưá»ng kiếm, toàn thân nhuá»™m máu, trông thập phần khá»§ng bố !
Kim Phất đạo trưởng trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ:
"Ả ta thụ thương trầm trá»ng như vậy, thật có thể tái chiến sao ?" Còn Ä‘ang suy nghÄ© thì thanh y tỳ nữ đã nhào tá»›i trước, trưá»ng kiếm vẽ lên hai đóa hoa nhắm hai đại huyệt trên ngưá»i Kim Phất đạo trưởng đâm tá»›i. Kim Phất đạo trưởng hoành kim phất ngang phong tá»a phía trên, hướng vá» phía tay cầm kiếm cá»§a thanh y tỳ nữ. Ông nghÄ© rằng nữ tỳ kia thân vốn đã thụ thương trầm trá»ng, cho dù đã được phục linh dược cÅ©ng không thể chịu nổi má»™t phất cá»§a mình.
Má»™t phất này mục đích chỉ để chấn chệch Ä‘i trưá»ng kiếm cá»§a thanh y tỳ nữ. Nào ngá» sá»± tình vượt ra ngoài sá»± tiên liệu cá»§a Kim Phất đạo trưởng, thanh y tỳ nữ kia không há» nhảy tránh, trá»±c diện chạm chiêu vá»›i ông. Cổ tay Kim Phất đạo trưởng chấn động má»™t cái, trưá»ng kiếm cá»§a thanh y nữ tỳ không há» bị gạt Ä‘i, bất giác ông kinh hãi thầm nghÄ©:
"Công lá»±c cá»§a nha đầu này so vá»›i trước khi bị thương hÆ¡n biết bao nhiêu". Trong khi ông Ä‘ang suy nghÄ© thì trưá»ng kiếm cá»§a thanh y nữ tỳ đã phóng ra má»™t kiếm hoa huyá»n ảo đâm tá»›i nÆ¡i yếu hại trên ngưá»i Kim Phất đạo trưởng. Ná»™i lá»±c cá»§a nàng đột nhiên tăng cưá»ng cá»±c kỳ, kiếm phong như gió rít lên veo véo bao trùm cả không gian. Kim Phất đạo trưởng cùng thanh y tỳ nữ đã giao đấu trên hai mươi chiêu, nhưng chẳng có cách gì chiếm má»™t Ä‘iểm ưu thế, không khá»i cảm thấy kỳ quái, thầm nghÄ©:
"Chẳng biết ả dùng dược vật gì ? Công lá»±c đột nhiên tăng cưá»ng nhiá»u thế này ?" Nguyên lai công lá»±c cá»§a Kim Phất đạo trưởng rất cao thâm, kim phất trần là vật má»m mại, nhưng khi tấn công thì lá»±c đạo lại hung mãnh dị thưá»ng, thanh y nữ tỳ kia trước khi thụ thương, má»—i lần chạm chiêu vá»›i Kim Phất đạo trưởng là trưá»ng kiếm lại bị chấn khai, nhưng sau khi phục dược vật, công lá»±c đột nhiên tăng cưá»ng rất nhiá»u, có thể cùng Kim Phất đạo trưởng bình thá»§, trá»±c diện chạm chiêu.
Chỉ nghe từ miệng Công Tôn Ngá»c Sương ngá»c sương phát ra má»™t tràng âm thanh nhá», uyển chuyển thê lương, chấn động nhân tâm. Hai ngưá»i đã đấu trên mấy chục chiêu, song phương vẫn chưa phân được thắng bại. Thanh y tỳ nữ càng đánh càng hăng, kiếm quang loang loáng, công kích hết sức ác liệt. Lãnh Như Băng im lặng quan sát tình thế, phát hiện ra kiếm thế cá»§a thanh y tỳ nữ cùng vá»›i tràng âm thanh từ miệng Công Tôn Ngá»c Sương phối hợp cùng nhau, mưá»ng tượng như tràng âm thanh đó là má»™t loại tín hiệu chỉ huy kiếm thế cá»§a thanh y tỳ nữ. Chỉ thấy kiếm chiêu cá»§a thanh y tỳ nữ càng đánh càng lạ, giống như muốn cùng đối phương đồng qui ư tận, bất chấp an nguy bản thân, má»™t má»±c công địch. Kim Phất đạo trưởng không thể làm theo phương pháp ngá»c đá Ä‘á»u vỡ này, đành dùng thân pháp nhanh nhẹn tránh né. Má»›i bắt đầu đã bị thanh y tỳ nữ chiếm mất tiên cÆ¡, tấn công ồ ạt hết sức hung hiểm !
Lúc bấy giá», không những chỉ mình Kim Phất đạo trưởng phát hiện ra chuyện bất thưá»ng, mà Trần Hải và Hạ Hầu Trưá»ng Phong cÅ©ng phát hiện ra, nếu tiếp tục đánh như thế này, đích thá»±c thanh y tỳ nữ đã chiếm được thượng phong, nói không chừng Kim Phất đạo trưởng có thể bị thương dưới kiếm cá»§a nàng. Äây thá»±c là má»™t sá»± huyá»n bí cá»§a y đạo, quần hào Ä‘á»u trông thấy công hiệu cá»§a dược vật, nhưng không ai biết đó là loại dược vật gì mà có thể cho ngưá»i ta má»™t lá»±c lượng thần kỳ như thế ?
Ngưng mục nhìn lại, chỉ thấy gương mặt trắng xanh cá»§a thanh y tỳ nữ, đột nhiên trở nên xám ngắt như gan lợn, hai tròng mắt lòi hẳn ra ngoài, thần sắc cá»±c kỳ dữ tợn, khá»§ng bố. Công Tôn Ngá»c Sương đã thôi phát tràng âm thanh kỳ lạ, nhưng thanh y tỳ nữ vẫn chiến đấu hùng dÅ©ng. Bấy giá», Kim Phất đạo trưởng đã bị ép đến thá»§ nhiá»u công ít, xuống mức hạ phong. Äang ác đấu, đột nhiên nghe Kim Phất đạo trưởng quát lên má»™t tiếng, phất trần trong tay vá»™i vàng công ra ba chiêu, những sợi tÆ¡ li ti đầy trá»i rÆ¡i xuống.
Chỉ nghe Công Tôn Ngá»c Sương đột nhiên cất tiếng hú thật cao, trưá»ng kiếm trong tay thanh y tỳ nữ cÅ©ng theo tiếng hú đó loang loáng vung lên hóa thành má»™t màn bạc. Má»™t tràng âm thanh như sóng nổi lên, kiếm quang cùng nhân ảnh, đồng thá»i biến mất không thấy nữa. Công Tôn Ngá»c Sương nhanh như chá»›p phóng đến hữu thá»§ xuất ra Ä‘iểm mấy huyệt đạo cá»§a thanh y tỳ nữ, lạnh lùng nói:
- Kim Phất đạo trưởng, ngươi có tính được bao nhiêu chiêu không ?
Kim Phất đạo trưởng chậm rãi thốt:
- Cô nương dùng dược vật gì vậy ?
Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Ngươi muốn tái đấu chăng ?
Kim Phất đạo trưởng đáp:
- Bần đạo đã nói lá»i khoa trương, trong mưá»i chiêu vốn không cách gì thắng, bất luận là vì nguyên nhân gì, bần đạo Ä‘á»u nhận thua.
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Ngươi tự phụ là nhân vật thành danh, lại nhận thua như vậy thôi sao ?
Kim Phất đạo trưởng đáp:
- Cô nương cứ hạ lệnh, bần đạo tận má»i khả năng tiếp thu Ä‘iá»u kiện cá»§a cô nương.
Công Tôn Ngá»c Sương nói:
- Äiá»u kiện rất đơn giản, chỉ cần đạo trưởng rá»i khá»i cuá»™c thị phi hôm nay.
Kim Phất đạo trưởng trầm ngâm một thoáng, đoạn nói:
- Äiá»u này ... Ä‘iá»u này ...
Công Tôn Ngá»c Sương ngắt lá»i:
- Äiá»u này cái gì, nếu như ngươi không muốn tiếp nhận Ä‘iá»u kiện này, thì cứ tính như thế.
Nên biết Kim Phất đạo trưởng trong võ lâm là má»™t nhân vật có thinh danh rất lá»›n, tuy trước trận đấu chưa từng bàn qua Ä‘iá»u kiện, nhưng theo quy cá»§ cá»§a võ lâm, Kim Phất đạo trưởng đã mở miệng nói trong vòng mưá»i chiêu sẽ đả thương ngưá»i, qua mưá»i chiêu vẫn không làm được, tá»± nhiên phải nhận thua. Äá»™t nhiên giữa hồ nổi lên tiếng mái chèo khua nước cùng vá»›i má»™t khoái thuyá»n Ä‘i tá»›i. Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghÄ©:
"Xong rồi, viện thá»§ cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương đã đến, ôi thật đáng tiếc ! Äáng tiếc !" Chàng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy trên đầu thuyá»n có hai lam y nữ tỳ ôm trưá»ng kiếm đứng đó.
Chỉ thấy Trần Hải vuốt râu cưá»i:
- Tốt lắm ! Kim Phất đạo huynh, thỉnh trở vá» thuyá»n Ä‘i ! Vương cô nương đã đến, việc chiến hay hòa, chẳng cần chúng ta phải lao tâm nữa.
Khoái thuyá»n đến gần thuyá»n cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương tám, chín thước, đột nhiên ngừng lại, cá»­a khoang mở rá»™ng, từ từ bước ra ngoài má»™t Vương Thông Huệ toàn thân vận huyá»n y.
Kim Phất đạo trưởng vung phất trần má»™t cái quét qua, hàng ngàn sợi tÆ¡ li ti làm nổi lên má»™t trận gió. Công Tôn Ngá»c Sương vung chưởng tung má»™t cá»— ám kình, bức phất trần ngừng lại, hữu thá»§ nhanh nhẹn tuyệt luân chụp lấy cổ tay Kim Phất đạo trưởng. Kim Phất đạo trưởng kinh hoàng thầm nghÄ©:
"Thá»§ pháp quả cá»±c nhanh, cổ tay trái ta đã bị nàng ta nắm giữ, khó lòng mà thoát khá»i". Chỉ thấy Công Tôn Ngá»c Sương thân ngá»c nhẹ nhàng, tung má»™t cước không tiếng động ngay đầu gối Kim Phất đạo trưởng. Kim Phất đạo trưởng chỉ cảm thấy đầu gối Ä‘au kịch liệt, thân hình lảo đảo té xuống hồ. Công Tôn Ngá»c Sương động tác cá»±c kỳ nhanh nhẹn, tả thá»§ vươn ra chá»™p lấy cổ tay phải Kim Phất đạo trưởng nhanh chóng phong bế huyệt mạch, tay ngá»c lập tức kéo Kim Phất đạo trưởng bật dậy.
Äá»™ng tác này trông chậm chạp, kỳ thá»±c cá»±c nhanh, phóng cước, xuất thá»§, cÆ¡ hồ trong cùng má»™t động tác.
Lúc này, Vương Thông Huệ đã bước tá»›i đầu thuyá»n, khẽ nghiêng ngưá»i má»™t cái, cưá»i nói:
- Công Tôn cô nương cách biệt đã lâu, tiểu muá»™i xin có lá»i vấn an.
Tay phải Công Tôn Ngá»c Sương vung lên Ä‘iểm ba huyệt đạo trên ngưá»i Kim Phất đạo trưởng, buông tay trái ra, từ từ xoay ngưá»i lại, thốt:
- Vương giáo chủ, cách biệt đã lâu.
Hai đạo mục quang cá»§a Vương Thông Huệ dán chặt trên mặt Công Tôn Ngá»c Sương, từ từ thốt:
- Công Tôn cô nương có thể nể tình tiểu muội, trước tiên buông thả Kim Phất đạo trưởng ?
Công Tôn Ngá»c Sương cưá»i nụ, thốt:
- ÄÆ°á»£c !
Äoạn huy động song chưởng cách không giải ba huyệt đạo bị bế cá»§a Kim Phất đạo trưởng, nói tiếp:
- Nể tình Vương giáo chá»§, má»i đạo trưởng !
Kim Phất đạo trưởng nói không hết sá»± xấu hổ lẫn tức giận, song mục trợn to nhìn Công Tôn Ngá»c Sương, thốt:
- Võ công cá»§a cô nương, xem ra còn cao cưá»ng hÆ¡n lệnh tôn, lệnh đưá»ng ngày trước.
Công Tôn Ngá»c Sương đưa mắt nhìn thanh y tỳ nữ Ä‘ang nằm dưới sàn thuyá»n, há»i:
- Ả là do ngươi giết ?
Kim Phất đạo trưởng đáp:
- Không sai.
Công Tôn Ngá»c Sương lại há»i:
- Chắc ngươi cÅ©ng biết sát nhân phải thưá»ng mạng ?
Kim Phất đạo trưởng nói:
- Bần đạo đã quá bảy mươi, chết cũng không tiếc.
Công Tôn Ngá»c Sương giÆ¡ tay phải lên, thốt:
- Giết ngươi tuyệt không phải là chuyện khó, nhưng ta không muốn trước khi kỳ hạn đến, lấy Ä‘i tánh mạng ngươi. Ngươi trở vá» thuyá»n Ä‘i.
Kim Phất đạo trưởng đáp má»™t tiếng, chuyển thân quay trở lại trên thuyá»n. Vương Thông Huệ khẽ nghiêng ngưá»i, thốt:
- Äa tạ Công Tôn cô nương đã nể mặt tiểu muá»™i.
Công Tôn Ngá»c Sương nói:
- Chỉ là chuyện nhá», bất tất phải Ä‘a lá»….
Vương Thông Huệ mục quang như Ä‘iện, không ngừng tìm kiếm tra xét trên mặt Công Tôn Ngá»c Sương, như muốn tìm gì đó, miệng lại ôn hòa thốt:
- Công Tôn thư thư, không ở tại Từ Châu, vạn dặm xa xôi chạy đến Thái Hồ, không biết là vì chuyện gì ?
Công Tôn Ngá»c Sương há»i lại:
- Vương giáo chủ đến đây, không biết lại vì chuyện gì ?
Vương Thông Huệ đáp:
- Không giấu gì Công Tôn thư thư, tiểu muội truy theo tung tích của Công Tôn thư thư mà tới.
Công Tôn Ngá»c Sương mục quang chuyển động, sá»›m đã không thấy bóng Lãnh Như Băng, nghÄ© đã trốn vào trong khoang, khẽ Ä‘iểm nụ cưá»i nhạt, đáp:
- Tiểu muá»™i cÅ©ng truy theo má»™t ngưá»i.
Vương Thông Huệ há»i:
- Không biết là ngưá»i nào ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Vương Tích Hương.
Vương Thông Huệ trong lòng chấn động, há»i:
- Vương cô nương hiện đang ở đâu ?
Công Tôn Ngá»c Sương cưá»i há»i:
- Thế nào ? Vương giáo chủ muốn gặp nàng lắm ư ?
Vương Thông Huệ đảo tròng mắt hai lược, mỉm cưá»i đáp:
- Gặp hay không gặp Ä‘á»u không gấp.
Công Tôn Ngá»c Sương nói:
- Vương cô nương hiện táng thân tại ..... ÄÆ°a mắt nhìn vào trong khoang thuyá»n, đột nhiên ngưng lá»i không nói nữa. Thiên hạ có biết bao nhiêu việc ngẫu nhiên xảo hợp, nếu như Công Tôn Ngá»c Sương chẳng chóng tưởng nhá»› đến Lãnh Như Băng, đưa mắt nhìn vào khoang thuyá»n, thì ngay lúc này, cho dù nàng biểu diá»…n giống thật như thế nào, bất quá chỉ lừa được Vương Thông Huệ, nhưng má»™t cái nhìn vô ý cá»§a nàng, đã khởi lên trong lòng Vương Thông Huệ má»™t nghi vấn. Nguyên vì Vương Thông Huệ quá thông minh, luôn để tâm âm thầm theo dõi nhất cá»­ nhất động cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương, chỉ vì nàng đặt toàn bá»™ tâm trí lên ngưá»i Công Tôn Ngá»c Sương nên hoàn toàn không trông thấy Lãnh Như Băng. Âm sai dương lẫn đã trợ giúp lá»i nói dối cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương thêm phân lượng. Vương Thông Huệ lập tức biến sắc, há»i:
- Thế nào ? Vương Tích Hương kia đã bị Công Tôn thư thư sanh cầm ư ?
Công Tôn Ngá»c Sương tránh không trá»±c diện trả lá»i câu há»i cá»§a nàng mà trả lá»i mập má»:
- Vương giáo chủ đến trễ một bước, chỉ sợ lại một phen phí tổn tâm cơ.
Trần Hải và Hạ Hầu Trưá»ng Phong nghe thế trong lòng chấn động dữ dá»™i, thầm nghÄ©:
"Không lạ vì sao nàng ta bình tÄ©nh như vậy, nguyên lai đã sá»›m sanh cầm Vương Tích Hương trong thuyá»n, nếu như đánh chìm thuyá»n cá»§a nàng ta xuống hồ, hại chết Vương cô nương, đó đích thá»±c là má»™t việc làm chung thân hối tiếc !" Thần sắc khẩn trương cá»§a Vương Thông Huệ từ từ trầm tÄ©nh lại, giÆ¡ tay vuốt lại má»› tóc óng ả tung bay trong gió, thốt:
- Trí giả nghĩ trăm ngàn kế, tất phải có một sơ sót, Công Tôn thư thư thân bị vây hãm trong trùng vây, không cách gì cầu cứu viện binh, cũng chẳng tính là một việc mất mặt vậy.
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Nếu nói vỠtình thế hiện tại, trước khi động thủ, ai chết ai sống hoàn toàn chưa biết được, lùi lại một bước, ta tính rằng ta không thể thắng, nhưng hoàn toàn đủ sức để phá vòng vây đào tẩu.
Vương Thông Huệ mỉm cưá»i nói:
- Nếu như ở trên núi non đồng bằng, tiểu muá»™i rất tin rằng Công Tôn thư thư có thể sống, nhưng ở giữa Thái Hồ này, sóng bạc muôn trùng, nhìn không thấy bá», Công Tôn cô nương tuy võ công tuyệt thế, chỉ tiếc rằng không biết thá»§y công.
Công Tôn Ngá»c Sương khẽ cưá»i nhạt, không tá» ra đồng ý cÅ©ng không phản đối.
Vương Thông Huệ nói tiếp:
- Chung quanh Công Tôn thư thư là bốn chiếc thuyá»n chở đầy há»a dược, dầu đồng, tiểu muá»™i chuyên vá» Ä‘iá»u khiển há»a khí, cả thiên hạ Ä‘á»u biết, bốn chiếc thuyá»n nếu như nhất tá» phát há»a nổ tung, phương viên bốn mươi trượng nhất định trở thành má»™t biển lá»­a.
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Äó chưa chắc gì có thể thiêu chết ta.
Vương Thông Huệ nói:
- Cho dù không chắc, nhưng thực tế không đáng cho Công Tôn thư thư bỠcông mạo hiểm như thế.
Công Tôn Ngá»c Sương nói:
- Không cần phải ngại, Vương giáo chủ như muốn khảo nghiệm công lực của ta, cứ tự nhiên thử.
Vương Thông Huệ mỉm cưá»i thốt:
- Tiểu muội đã hiểu rõ khả năng của Công Tôn thư thư, trí mưu không ai bằng, nếu như thư thư nói có thể thoát được trận biển lửa do muội bố trí, thì thật có phần quá khoa trương ...
Sắc mặt nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc, gằn giá»ng:
- Nhưng thư thư có khả năng sanh cầm má»™t ngưá»i như Vương Tích Hương, thật ngoài dá»± liệu cá»§a tiểu muá»™i.
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Việc ngoài dự liệu chỉ sợ không chỉ có thế.
Vương Thông Huệ thốt:
- Trừ Ä‘iá»u ấy ra, tiểu muá»™i thật không nghÄ© ra Công Tôn thư thư lại có gì kinh nhân nữa ?
Công Tôn Ngá»c Sương trầm ngâm má»™t thoáng, Ä‘oạn nói:
- Chúng ta bất tất phải nói chuyện tình nghÄ©a xưa cÅ©, má»i Vương giáo chá»§ nói thẳng ra Ä‘i thôi.
Vương Thông Huệ há»i:
- Công Tôn thư thư muốn bức bách tiểu muội phải quyết một trận sống chết thật sao ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Trông tình thế hiện tại mà luận, ta đang ở thế kém, chiến hay không chiến, chẳng còn ở trong tay ta thao túng.
Vương Thông Huệ nghe thấy giá»ng Công Tôn Ngá»c Sương đột nhiên má»m xuống, trong lòng không khá»i dấy lên má»™t sá»± thương hại, nàng khổ công bố trí cục diện phải thắng hôm nay, không ngá» vì chuyện Vương Tích Hương bị sanh cầm mà có chút biến hóa, xem ra trận này, có thể bại dưới tay Công Tôn Ngá»c Sương. Tâm niệm vừa chuyển động, miệng lập tức nở má»™t nụ cưá»i:
- Nếu như Công Tôn thư thư chịu thả Vương Tích Hương, tiểu muá»™i nguyện cung kính tiá»…n thư thư lên bá».
Công Tôn Ngá»c Sương thầm nghÄ©:
"Quá»· nha đầu quả nhiên Ä‘iêu ngoa xảo quyệt, nếu không thấy được mặt Vương Tích Hương, hôm nay chắc chắn không để ta Ä‘i". Cho dù võ công trí tuệ nàng cao siêu như thế nào, cÅ©ng vô phương đưa ra má»™t Vương Tích Hương còn sống, tình thế cấp bách, khiến nàng phải suy tính hÆ¡i lâu, tức sẽ làm tăng gia sá»± nghi ngá» cá»§a Vương Thông Huệ, nên chỉ Ä‘iểm nụ cưá»i nhẹ, thốt:
- Việc này ta khó lòng mà tác chủ, để ta vào hội ý với Vương cô nương rồi tính sau.
Dứt lá»i xoay lưng tiến vào trong khoang thuyá»n. Nàng quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy Lãnh Như Băng ngây ngưá»i ngồi đó, ngÆ¡ ngẩn nhìn vách thuyá»n má»™t cách xuất thần. Công Tôn Ngá»c Sương khẽ hắng giá»ng, thốt:
- Lãnh lang, chắc huynh đã trông thấy nàng rồi ?
Nàng tuy không nói ra danh tự, nhưng Lãnh Như Băng đã biết nàng muốn ám chỉ ai, gục gặc đầu, đáp:
- Thấy rồi.
Công Tôn Ngá»c Sương thần sắc nghiêm túc thốt:
- Những lá»i cá»§a Vương Thông Huệ, chắc huynh cÅ©ng đã nghe hết ? Nàng nói không sai má»™t Ä‘iểm, trong tình thế này, muá»™i gần như chẳng còn sức để kháng cá»±, nếu như dá»±a vào võ công, muá»™i vị tất đã sợ bá»n há», nhưng há» bố trí trận há»a công này khiến muá»™i vô phương kháng cá»±. Nếu như muá»™i phải thương vong ở tay bá»n há», thì thà rằng cái công lao chấn thế hãi tục này rÆ¡i vào tay huynh.
Lãnh Như Băng há»i:
- Công lao gì ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Huynh có thể giết muá»™i, hoặc Ä‘iểm vào huyệt đạo cá»§a muá»™i, xong nói vá»›i há» là huynh đã giết chết hoặc bắt sống Công Tôn Ngá»c Sương, đó chẳng phải là má»™t việc chấn động võ lâm sao ?
Song mục Lãnh Như Băng lấp loáng thần quang, nhìn chăm chú vào mặt Công Tôn Ngá»c Sương, há»i:
- Lá»i này có thật không ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Trăm ngàn lần không sai, huynh lúc nào cũng không tin muội, hiện tại có thể chứng minh.
Dứt lá»i, nhắm chặt hai mắt. Lãnh Như Băng nhìn lên gương mặt tươi cưá»i cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương, trong lòng do dá»± khó quyết định, nghÄ© đến nếu để nữ ma đầu này lưu lại trên thế gian thì cá»±c kỳ tai hại, hôm nay đúng là má»™t cÆ¡ há»™i tốt để trừ khá»­ nàng.
Nhưng Lãnh Như Băng phát giác hành động này chẳng mấy quân tá»­, nếu sau này truyá»n ngôn trên giang hồ nói rằng Lãnh Như Băng bắt sống Công Tôn Ngá»c Sương, cho dù đó là sá»± thật, cÅ©ng sợ có rất nhiá»u ngưá»i chẳng dám tin. Chỉ nghe Công Tôn Ngá»c Sương cất giá»ng mÆ¡ màng thốt:
- Lãnh lang, sao huynh còn chưa hạ thủ ? Chỉ cần huynh giơ tay điểm xuống một cái, nửa khắc sau sẽ danh chấn thiên hạ.
Lãnh Như Băng thầm nghĩ:
"Hôm nay nếu ta còn lòng dạ nhân từ của đàn bà, sau này không biết có bao nhiêu anh hùng hào kiệt võ lâm sẽ đổ máu, mất mạng vì sai lầm của ta hôm nay".
Tâm niệm chuyển động, khẽ nghiến răng giÆ¡ tay lên, nhưng khi nhìn thấy Công Tôn Ngá»c Sương nhắm chặt hai mắt, miệng cưá»i như hoa nở, trong lòng đột nhiên phát sinh cảm giác bất nhẫn, ngón tay sắp chạm vào ngưá»i nàng bá»—ng buông thõng xuống, thở dài má»™t tiếng, nói:
- Ngươi lúc nào hành động vì tham vá»ng cá»§a mình, giết ngưá»i không chá»›p mắt, sao tại giây phút này lại trở nên khiếp nhược như thế ?
Công Tôn Ngá»c Sương đột nhiên mở mắt, nở má»™t nụ cưá»i nhẹ, thốt:
- Äây không phải là khiếp nhược, muá»™i bình sinh chưa từng có qua cái đại dÅ©ng khí thúc thá»§ chịu chết, không chút phản kháng, đối vá»›i muá»™i mà nói, đó là má»™t chuyện hết sức khốn nạn ...
Nàng đưa tay vuốt lại mớ tóc rối, nói tiếp:
- Hôm nay cho dù muá»™i Ä‘ang ở thế kém, nhưng nếu muá»™i xuất toàn lá»±c phản kích, sẽ có hÆ¡n ná»­a số ngưá»i trong bá»n há» bị thương vong, muá»™i hoàn toàn có được ba phần cÆ¡ há»™i đào tẩu.
Lãnh Như Băng há»i:
- Nếu nói như vậy, sao ngươi không cùng bá»n há» liá»u mạng má»™t trận ?
Công Tôn Ngá»c Sương mỉm cưá»i:
- Vì huynh.
Lãnh Như Băng thốt:
- Vì ta cái gì ? Hừ ! Lá»i nói khó tin.
Công Tôn Ngá»c Sương mỉm cưá»i thốt:
- Nếu muá»™i thoát khá»i vận kiếp hôm nay, sau này hành động thế nào, Ä‘á»u làm huynh thống hận, chán ghét, đúng hay không đúng ?
Lãnh Như Băng trầm ngâm một thoáng, đáp:
- Không sai.
Công Tôn Ngá»c Sương tiếp:
- Nếu như muá»™i bị thương mà chết tại đây, chết trong tay ngưá»i thì thật không cam tâm, nhưng nếu chết trong tay huynh thì khác.
Lãnh Như Băng há»i:
- Khác chỗ nào ?
Công Tôn Ngá»c Sương nở nụ cưá»i buồn bã, đáp:
- Bởi vì chết trong tay huynh, muội sẽ có được cảm giác chết vì tình.
Lãnh Như Băng thốt:
- Chuyện này từ đâu mà có, chúng ta lúc nào cÅ©ng tâm bất đồng, ý bất hợp, làm sao có thể gá»i là chết vì tình ?
Công Tôn Ngá»c Sương nói tiếp:
- Bất luận huynh nghÄ© cái gì, hôm nay nếu như muá»™i chết dưới tay huynh, bất luận Vương Tích Hương hay Vương Thông Huệ, tất cả Ä‘á»u thua muá»™i má»™t bước, có thể há» sẽ cùng huynh sống tá»›i bạc đầu, nhưng chẳng có cách gì lưu lại trong tim huynh má»™t hình ảnh trước khi chết. Ôi ! Trong cuá»™c Ä‘á»i muá»™i chưa bao giá» nhưá»ng bất cứ ngưá»i nào má»™t việc gì, chỉ có huynh ...
Lãnh Như Băng thốt:
- Ta thế nào ? Lãnh Như Băng ta đưá»ng đưá»ng má»™t thân tu mi sáu thước, tuy võ công, tài trí Ä‘á»u thua ngươi, nhưng không thể chịu sá»± khuất nhục cá»§a ngươi dù chỉ má»™t chút, đại trương phu khả sát bất khả ...
Công Tôn Ngá»c Sương mỉm cưá»i cắt ngang:
- Äiá»u này không cần nói, muá»™i đã biết !
Lãnh Như Băng nói:
- Vậy thì tốt ...
Äoạn thấp giá»ng, tiếp:
- Việc cá»§a ngươi hôm nay, ta tá»± biết không cách gì để quản, nếu ngươi quyết định không phản kháng, thì ta chỉ tốn công nhấc má»™t ngón tay, nhưng chuyện này truyá»n ra, tin rằng chẳng ai tin được.
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Sao không nói sá»± thật ra, hÆ¡n nữa lại có bốn vị võ lâm cao thá»§ đức cao trá»ng vá»ng làm chứng.
Lãnh Như Băng lắc đầu nói:
- Cảm tình xin tâm lĩnh, chuyện này tại hạ không làm được. Tại hạ vô năng lực giúp đỡ cô nương, cũng không muốn giúp cô nương, nhưng cũng không muốn danh dự bị thế nhân khinh khi.
Công Tôn Ngá»c Sương thở dài:
- Lãnh lang, trước khi muội thay đổi chủ ý, hãy nhanh hạ thủ !
Bá»—ng nghe tiếng cá»§a Vương Thông Huệ từ bên ngoài vá»ng vào, nói:
- Công Tôn thư thư, Vương cô nương có đồng ý cùng tiểu muội tương kiến không ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Nếu như ngươi có can đảm, thỉnh qua thuyá»n má»™t lần.
Chỉ nghe Vương Thông Huệ nói:
- Bất luận Công Tôn thư thư nói gì, tiểu muội đối với chuyện Vương cô nương bị bắt, thủy chung vẫn có cảm giác không mấy gì tin.
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Nếu như ngươi không tin, thì má»i quá bá»™ sang thuyá»n má»™t lần.
Vương Thông Huệ thốt:
- Tiểu muá»™i đếm đúng mưá»i tiếng thanh la, nhưng nếu như không thấy Vương cô nương hiện thân, tiểu muá»™i lập tức hạ lệnh tổng công. Mưá»i tiếng này, sánh như cấp cho thư thư má»™t cÆ¡ há»™i tìm cách đào tẩu, thoát được hay không thì phải xem khả năng cá»§a thư thư.
Tiếng thanh la trong trẻo gióng lên má»™t tiếng lá»›n, âm thanh rõ ràng truyá»n qua.
----------------- Bài viết của đc ghép lại-----------------------
Thiên Nhai Hiệp Lữ


Hồi 10




Công Tôn Ngá»c Sương nhướng đôi mày liá»…u, thấp giá»ng nói:
- Vương Thông Huệ có lòng muốn giết muá»™i, nhưng biện pháp duy nhất có thể giết muá»™i là phóng há»a đốt thuyá»n, lúc đó, huynh cÅ©ng sẽ bị thiêu sống.
Lãnh Như Băng chưa kịp đáp lá»i thì đã nghe "boong", thêm má»™t tiếng thanh la nữa.
Chàng đưa mắt nhìn qua cá»­a sổ, chỉ thấy Vương Thông Huệ chỉ huy má»™t số khoái thuyá»n, bố thành má»™t thế trận liá»n lạc, Ä‘iá»u kỳ lạ là Công Tôn Ngá»c Sương Ä‘ang ngồi trên chiếc thuyá»n sắp bị tàn phá, lại Ä‘iá»m nhiên bất động. Lãnh Như Băng không khá»i nhíu mày, thốt:
- Nếu lúc này có hai chiếc thuyá»n trợ thá»§ cô nương, không cần đợi dứt mưá»i tiếng thanh la, cô nương có thể thoát khá»i vòng vây cá»§a bá»n há».
Công Tôn Ngá»c Sương mỉm cưá»i nói:
- Tiểu thuyá»n này đã bị há» dùng xích sắt buá»™c lại, chung quanh lại có bốn chiếc thuyá»n chở đầy há»a dược, dầu ngô đồng phía trên vây chặt, trừ phi muá»™i lặn xuống hồ, ngoài ra không có cách gì thoát.
"Boong" một tiếng, đã ba tiếng thanh la. Lãnh Như Băng thốt:
- Vậy cô nương chuẩn bị thúc thủ chỠchết ?
Công Tôn Ngá»c Sương Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, thong thả đến bên cạnh Lãnh Như Băng ngồi xuống, nói:
- Muá»™i sinh ra trong má»™t thế giá»›i mang đầy cừu hận, không thể không giết ngưá»i, nếu không giết, muá»™i đã phải chết má»™t trăm lần rồi.
Trong lòng Lãnh Như Băng thầm nghĩ:
"Nàng đã phát hiện ra không có khả năng xoay chuyển cục diện ngày hôm nay, không cách gì khác, má»›i tá» ra vẻ khinh thưá»ng sống chết như thế này". Chàng Ä‘ang suy nghÄ©, bá»—ng phát hiện ra má»™t làn u hương xông vào mÅ©i, Công Tôn Ngá»c Sương đã từ từ tá»±a sát thân hình kiá»u diá»…m qua. Lãnh Như Băng vốn định giÆ¡ tay đẩy nàng ra, hốt nhiên phát giác nàng cô độc không chá»— nương tá»±a, trong lòng bất nhẫn, thầm nghÄ©:
"Má»™t nữ ma đầu cái thế nay lâm vào tuyệt cảnh chẳng khác nào hổ trong lồng sắt, rồng sa nước cạn, thật khiến ngưá»i ta phải thương hại. Hôm nay trước sau gì cÅ©ng chết, sao chẳng đối xá»­ vá»›i nàng ôn hòa má»™t chút".
Thá»i gian Ä‘i thật nhanh, chỉ trong chá»›p mắt đã nghe thanh la gióng đến tiếng thứ tám. Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Công Tôn Ngá»c Sương thần thái bình thản, tá»±a như không há» phiá»n não, khóe môi hé nở má»™t nụ cưá»i như Ä‘ang ngá»§ say, bất giác trong lòng không khá»i nảy sinh cảm giác bá»™i phục, thầm khen:
"Công phu trấn tÄ©nh cá»§a nàng thế này, thật khiến tu mi như ta phải hổ thẹn !" Bá»—ng nghe thanh âm cá»§a Vương Thông Huệ từ bên ngoài truyá»n vào:
- Công Tôn thư thư, chỉ còn hai tiếng thanh la nữa là muá»™i sẽ phát động há»a trận, thá»i gian không còn nhiá»u, không biết thư thư đã chuẩn bị xong chưa.
Lại nghe má»™t tiếng thanh la nữa, tiếng thứ chín, vá»ng vào. Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghÄ©:
"Vương Thông Huệ này cÅ©ng thật khả ố, như nàng ta đã quyết tâm sát hại Công Tôn Ngá»c Sương, bố trí má»™t trận há»a công ác độc trên mặt nước, khiến nàng vô phương chá»n đưá»ng Ä‘i, đã tính như vậy, mà ngoài miệng lại ngá»t ngào nhá» nhẹ, má»™t thư thư hai thư thư, thật hết sức âm hiểm".
Lãnh Như Băng trong lòng đã biết má»™t khi há»a trận khởi dậy, thì bản thân chàng cÅ©ng bị thiêu sống tại đây, tuy tính cách anh hùng nhưng đứng trước má»™t cái chết tàn khốc như thế, nói rằng không cảm xúc, thá»±c tế không thể. Chỉ nghe Vương Thông Huệ thở dài má»™t tiếng, thốt:
- Công Tôn thư thư, Vương cô nương không muốn cùng muội diện kiến thật sao ?
Nguyên vì sá»± trấn tÄ©nh cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương vô tình khiến Vương Thông Huệ phát sinh cảm giác bất an, vạn nhất thiêu chết Vương Tích Hương, thì đúng là má»™t chuyện hối tiếc cả Ä‘á»i. Lúc này, sóng yên gió lặng, trên mặt hồ má»™t vùng u tịch, bầu không khí tá»­ vong khá»§ng bố âm thầm lan rá»™ng nhanh chóng. Lãnh Như Băng nghÄ© đến sau này khó lòng gặp lại mẫu thân cùng ân sư, không khá»i buồn bã buông má»™t tiếng than !
Công Tôn Ngá»c Sương đột nhiên mở lá»›n hai mắt, nhìn Lãnh Như Băng má»™t cái, dịu giá»ng há»i:
- Lãnh lang, huynh có sợ chút nào không ?
Lãnh Như Băng khẽ than:
- Nghĩ không ra Lãnh Như Băng ta lại cùng ngươi táng thân tại Thái Hồ này !
Công Tôn Ngá»c Sương mỉm cưá»i há»i:
- Huynh hối hận rồi ư ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Má»™t lá»i đã thốt, há lại hối cải.
Công Tôn Ngá»c Sương Ä‘iểm nụ cưá»i nhẹ, thốt:
- Lãnh lang, Vương Thông Huệ chẳng phải là má»™t ngưá»i lá»— mãng, nếu nàng không xuất hiện kịp lúc, chúng ta có lẽ Ä‘ang bị thiêu sống, nhưng nàng xuất hiện, ngược lại chúng ta đã được cứu.
Lãnh Như Băng ngạc nhiên há»i:
- Vì sao thế ?
Công Tôn Ngá»c Sương cưá»i thốt:
- Vương Thông Huệ tuy tài trí tuyệt luân, nhưng luận vá» bối phận tuổi tác thá»±c vô phương lãnh tụ võ lâm, lúc này lòng nàng Ä‘ang phân vân, nếu như muá»™i là Vương Thông Huệ, sẽ không khởi trận há»a công này.
Lãnh Như Băng run lên má»™t cái, há»i:
- Vương Thông Huệ đại trí đại dũng, sao có thể mang lòng riêng tư ?
Công Tôn Ngá»c Sương mỉm cưá»i đáp:
- Trước Từ Châu đại há»™i, nàng đích thá»±c là má»™t vị cô nương đại trí đại dÅ©ng, nhưng bây giá» tình hình đã có chút khác biệt. Nàng có má»™t giấc má»™ng không vá»›i tá»›i là, trong vòng má»™t thá»i gian ngắn, bước lên vị trí minh chá»§ võ lâm, thêm tình trưá»ng chẳng được như ý, trong trái tim đã khắc má»™t cái tên, dÄ© nhiên hôm nay không thể sánh vá»›i hôm xưa.
Lãnh Như Băng trầm ngâm một thoáng, đoạn thốt:
- Ta có một chút không tin.
Công Tôn Ngá»c Sương cưá»i nhẹ thốt:
- Thanh âm thứ mưá»i kia, nên sá»›m đã gióng, sao tá»›i bây giá» vẫn chưa nghe ?
Lãnh Như Băng âm thầm tính toán cá»± li cá»§a từng tiếng thanh la, xác thá»±c đã quá thá»i hạn, nhưng không biết tại sao không nghe tiếng cuối cùng. Chàng khẽ vén má»™t góc rèm, ngưng mục nhìn ra, chỉ thấy chiếc thuyá»n Vương Thông Huệ Ä‘ang cỡi, đã quay đầu lặng lẽ bá» Ä‘i. Theo sát phía sau là thuyá»n cá»§a Trần Hải, Hạ Hầu Trưá»ng Phong, Thiên Bình đại sư, và chiếc thuyá»n nhỠđặc biệt cá»§a Kim Phất đạo trưởng, toàn bá»™ Ä‘á»u quay đầu bá» Ä‘i hết.
Biến hóa này thật ngoài dự liệu, chỉ thấy trong lòng Lãnh Như Băng cực kỳ chấn động, tự kêu lên một mình:
- Chuyện này là thế nào ?
Công Tôn Ngá»c Sương vén hẳn rèm cá»­a sổ lên nhìn theo bóng năm chiếc thuyá»n xa xa. Lãnh Như Băng thở dài:
- Lại bị cô nương đoán trúng rồi.
Công Tôn Ngá»c Sương cau chặt đôi mày, trầm ngâm không nói. Dưá»ng như việc năm chiếc thuyá»n đột ngá»™t thoái lui, đối vá»›i nàng có Ä‘iểm không hiểu rõ. Lãnh Như Băng từ trong tá»­ vong, lại bắt được sinh cÆ¡, trong lòng nảy sinh cảm giác bất an, từ từ ngồi xuống, thốt:
- Vương Thông Huệ đối vá»›i cô nương, cÅ©ng như cô nương đối vá»›i Vương Tích Hương, bất luận tính toán cÆ¡ há»™i thắng, Ä‘á»u nhất má»±c nghiêm cẩn, tinh mật, đến cuối cùng, chung quy cÅ©ng thất bại trong tay cô nương ...
Chàng thở một hơi dài, nói tiếp:
- Ngày hôm nay, bá»n há» rõ ràng Ä‘ang ở tình thế toàn thắng, đột nhiên giữa đưá»ng triệt binh. Ôi ! Thật khiến ngưá»i không hiểu nguyên nhân ở đâu.
Công Tôn Ngá»c Sương khẽ chuyển tấm thân má»m mại, bước ra bên ngoài, Ä‘iểm vào mấy huyệt đạo cá»§a thanh y nữ tỳ, ôm nàng ta vào trong khoang thuyá»n, phục thêm má»™t hoàn thuốc, đặt nằm bên cạnh, Ä‘oạn thấp giá»ng nói:
- Hai thị tỳ chèo thuyá»n, má»™t ngưá»i bị thương, má»™t ngưá»i chết, phiá»n Lãnh công tá»­ giúp muá»™i má»™t tay lái thuyá»n.
Lãnh Như Băng trông thấy nàng tránh nói vỠviệc Vương Thông Huệ đột ngột bỠđi, cũng không muốn tra vấn nữa, cất bước ra phía ngoài, thốt:
- Tại hạ không có kinh nghiệm lái thuyá»n, nếu như đụng vào đá ngầm, cÅ©ng không thể trách tại hạ.
Công Tôn Ngá»c Sương dưá»ng như có tâm sá»± gì đó, chẳng há» nghe Lãnh Như Băng nói gì, chỉ đưa mắt nhìn chàng má»™t cái, nở má»™t nụ cưá»i tươi. Lãnh Như Băng thầm nghÄ©:
"Nữ ma đầu này đích thá»±c không nên giữ lại, Vương Thông Huệ cam nguyện bá» Ä‘i cÆ¡ há»™i giết chết nàng, chỉ có Lãnh Như Băng ta hạ thá»§, nàng ta không há» biết thá»§y công, chỉ cần ta cố ý đụng thuyá»n vào đá ngầm cho vỡ tan từng mảnh, khiến nàng ta chết chìm giữa Thái Hồ".
Tâm niệm chuyển động, lập tức bước nhanh ra bên ngoài, bẻ bánh lái chuyển hướng, song thá»§ huy động hai mái chèo. Tiểu thuyá»n từ từ di động trên mặt hồ u tịch, vạch lên má»™t lằn sóng trắng xóa. Công Tôn Ngá»c Sương vẫn ngồi ngây ngẩn ở đó, trầm ngâm không nói, tá» ra đối vá»›i việc Vương Thông Huệ đột ngá»™t bá» Ä‘i, cÅ©ng có cảm giác má» mịt khó lưá»ng.
Lại nói vá» Lãnh Như Băng trong lòng đã quyết, chuẩn bị lái thuyá»n đâm vào đá ngầm, dìm chết má»™t Công Tôn Ngá»c Sương Ä‘ang sống, nhưng chàng chẳng có kinh nghiệm, nhìn tá»›i nhìn lui, cÅ©ng không biết đá ngầm nằm ở chá»— nào. Äang lúc khẩn cấp, đột nhiên thấy rèm cá»­a vén lên, Công Tôn Ngá»c Sương thong thả bước ra. Công Tôn Ngá»c Sương trông thấy hướng chàng lái thuyá»n Ä‘i, không khá»i nhíu mày, há»i:
- Huynh muốn đi đâu ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Sóng bạc mênh mông, nhìn không thấy bá», Ä‘i hướng nào cÅ©ng như nhau.
Lúc này, mặt trá»i đã chìm vá» phía Tây, Công Tôn Ngá»c Sương nhìn hoàng hôn giăng khắp chân trá»i, mỉm cưá»i nói:
- Lãnh lang, thuyá»n nhẹ má»™t chiếc, sóng bạc mênh mang, trông thấy cô nhạn giữa ráng chiá»u, thá»±c là má»™t chuyện hoan lạc cá»§a kiếp ngưá»i.
Lãnh Như Băng khẽ cưá»i nhạt, thốt:
- Nếu như thuyá»n chạm phải đá ngầm, chìm xuống đáy Thái Hồ, chẳng phải ngày ngày cùng làm bạn vá»›i sóng bạc, cô nhạn sao ?
Công Tôn Ngá»c Sương thong thả bước đến ngồi xuống bên cạnh Lãnh Như Băng, cưá»i nói:
- Lãnh lang, trong lòng chàng dưá»ng như Ä‘ang đè nén má»™t cÆ¡n giận sắp bá»™c phát.
Lãnh Như Băng há»i:
- Ngươi cao hứng lắm ư ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Chúng ta vừa thoát qua má»™t đại nạn trong gang tấc, tá»± nhiên phải cao hứng, huynh chắc từng nghe ngưá»i ta nói qua, đại nạn không chết, tất hữu hậu phước ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Ngươi mà có phước, thì võ lâm thiên hạ sẽ thảm thương.
Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Vì sao lại như thế ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Ngươi ngày hôm nay không chết, tất sau này sẽ tạo nên má»™t trưá»ng đồ sát trên võ lâm, chẳng phải là ngươi có phước, thiên hạ thảm thương sao ?
Công Tôn Ngá»c Sương nói:
- Trong giá»›i hạn cá»§a kẻ địch, huynh cùng muá»™i Ä‘á»u có thể có hậu phước.
Lãnh Như Băng cưá»i lạnh lùng, thốt:
- Cho là ngươi có thể hoành hành nhất thá»i, sau này cÅ©ng khó tránh khá»i bại vong.
Công Tôn Ngá»c Sương mỉm cưá»i há»i:
- Huynh hy vá»ng muá»™i sá»›m chết chăng ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Chết má»™t cá nhân ngươi, có muôn vạn ngưá»i được sống, dÄ© nhiên muốn ngươi phải chết.
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Nếu như lúc nãy huynh xuất hiện nói dù một câu một chữ, tính rằng Vương Thông Huệ cũng sẽ không muốn giết muội, lúc nãy đã không có khả năng, bây giỠnếu có lòng muốn giết muội, cũng chỉ xảy ra khi không có huynh bên cạnh !
Lãnh Như Băng thốt:
- Ta phải lái chiếc thuyá»n này tông vào đá ngầm trong hồ, chúng ta Ä‘á»u chết tại đây !
Công Tôn Ngá»c Sương nói:
- ÄÆ°á»£c lắm ! Sống không chung giưá»ng, chết chung má»™, cuá»™c chiến này, muá»™i tính là đã thắng cả Vương Tích Hương lẫn Vương Thông Huệ.
Lãnh Như Băng thầm nghĩ:
"Nàng ta vốn tánh tình lãnh khốc, đối vá»›i thuá»™c hạ nghiêm khắc không tả, thưá»ng động đến là muốn giết ngưá»i, sao bây giỠđối vá»›i ta lại nhẫn nại đến thế ?" Lập tức mở miệng nói:
- Chuyện đó chưa chắc, ngươi có thể chết ngộp, ta không nói là cùng chết theo.
Công Tôn Ngá»c Sương giÆ¡ tay ra phía trước, cưá»i thốt:
- Äể muá»™i giúp huynh lái thuyá»n, Thái Hồ độc má»™t thuyá»n, chỉ có hai ngưá»i chúng ta, sao lúc nào cÅ©ng cãi vả làm gì ?
Lãnh Như Băng đột nhiên buông mái chèo xuống, nói:
- Cô nương cứ lái thuyá»n, tại hạ vào trong nghỉ ngÆ¡i má»™t lúc.
Công Tôn Ngá»c Sương chẳng há» nổi giận, đưa mắt nhìn Lãnh Như Băng mỉm cưá»i, tiếp lấy mái chèo, tá»± chèo má»™t mình. Lãnh Như Băng bước vào bên trong thuyá»n, nhắm mắt Ä‘iá»u tức, trong lòng ngầm tính toán biện pháp sát hại Công Tôn Ngá»c Sương. Chàng nghÄ© tá»›i lui, vẫn không nghÄ© ra má»™t biện pháp có thể sát hại nàng, bất luận vá» võ công, cÆ¡ trí, chàng biết Ä‘á»u khó lòng thắng Công Tôn Ngá»c Sương, khả năng duy nhất có thể sát hại Công Tôn Ngá»c Sương là ám toán, nhất kích ngay chá»— yếu hại, nhưng thá»§ Ä‘oạn đê hèn như thế, trong lòng chàng chẳng muốn thi hành.
Tiểu thuyá»n chầm chậm lướt trên mặt hồ, chẳng biết qua bao lâu thá»i gian. Bá»—ng nghe tiếng nói trong như chuông bạc cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương vá»ng vào:
- Lãnh lang, đã đến bá».
Lãnh Như Băng lập tức cất bước ra ngoài, chỉ thấy tiểu thuyá»n đã ghé vào bá», Công Tôn Ngá»c Sương đã sá»›m phóng lên bá». Chàng trông thấy sau lưng Công Tôn Ngá»c Sương có vô số khôi sắc võ sÄ© khác nhau, dẫn đầu là má»™t nhân vật toàn thân vận hoàng y, thân hình cao lá»›n, tay trái quặp xuống, trên tay đặt má»™t cái giá sắt, trên giá có má»™t con quái Ä‘iểu màu xám, thần sắc cá»±c kỳ lạnh lùng.
Lãnh Như Băng trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ:
"Thì ra Công Tôn Ngá»c Sương đã có bố trí, chỉ là thá»i gian, địa Ä‘iểm chưa nắm chắc thôi". Trong lòng suy nghÄ©, bước chân đã rá»i khá»i thuyá»n. Công Tôn Ngá»c Sương quay đầu lại thì thầm vài câu vá»›i lão nhân có con quái Ä‘iểu, lão nhân vâng dạ liên tục, lập tức lùi vá» phía sau.
Lãnh Như Băng quan sát kỹ lưỡng đám võ sÄ©, thấy phân ra rõ ràng bốn sắc vàng, trắng, xám, xanh lam, má»—i màu tám ngưá»i, tổng cá»™ng bốn đội, trên mặt bá»n há» Ä‘á»u mang má»™t chiếc mÅ© đồng giống nhau, bao phá»§ từ mặt mÅ©i đến tóc tai, chỉ lá»™ hai con mắ t sáng rá»±c, trông thập phần quái dị, khá»§ng bố.
Chỉ nghe tiếng y phục phất phá»›i, hai tỳ nữ áo xanh, tay nâng má»™t chiếc giưá»ng má»m mại, chẳng biết từ đâu chạy đến, cung kính im lặng đứng hầu. Nhưng chàng thấy tứ sắc phục trang võ sÄ© đó, Ä‘á»u mang vÅ© khí bén nhá»n khác nhau, màu vàng Ä‘eo kiếm, màu trắng mang Ä‘ao, màu xám dắt nhuyá»…n tiên sau lưng, màu xanh lam tay cầm hổ xoa.
Bốn đội tám ngưá»i tổng cá»™ng ba mươi hai ngưá»i đứng đó bất động, dưới trăng trông như những pho tượng bằng gá»—.
Công Tôn Ngá»c Sương uyển chuyển gót sen bước đến trước mặt Lãnh Như Băng, thấp giá»ng nói:
- Lãnh lang, huynh cùng muội trải qua nguy hiểm, lo lắng, cũng kể như là hoạn nạn chi giao, kể từ lúc này, muội phải đối xử tốt với huynh.
Lãnh Như Băng thốt:
- Thịnh tình của cô nương, tại hạ xin tâm lãnh, bây giỠcô nương đã có thuộc hạ nghiênh tiếp chu đáo, đại cục chuyển nguyên thành an, tại hạ cũng xin được cáo từ.
Công Tôn Ngá»c Sương run lên má»™t cái, vá»™i há»i:
- Huynh muốn đi đâu ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Chân trá»i góc bể, hành tung vô định.
Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Còn dược vật trên mặt huynh, chẳng lẽ không muốn muội xóa đi sao ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Không cần thiết, tại hạ nhìn lâu cũng đã quen với dung mạo xấu xí này, tại hạ xin cáo biệt.
Äoạn ôm quyá»n vái chào, quay lưng bước Ä‘i. Công Tôn Ngá»c Sương môi đào mấp máy, tính nói nhưng lại thôi. Lãnh Như Băng bước được vài bước, đột nhiên quay mình trở lại, nói:
- Tại hạ có một việc muốn thỉnh cầu cô nương, không biết ...
Công Tôn Ngá»c Sương thở dài đáp:
- Äừng nói má»™t việc, dù tám mưá»i việc, muá»™i cÅ©ng đáp ứng huynh.
Lãnh Như Băng thốt:
- Cô nương chớ đáp ứng nhanh quá, việc này đối với cô nương có liên quan rất lớn.
Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Chuyện gì mà nghiêm trá»ng đến thế ?
Lãnh Như Băng buông rõ từng câu từng chữ:
- Tại hạ muốn cô nương đáp ứng, sẽ không trở lại Mai Hoa cư quấy rầy Vương cô nương nữa.
Công Tôn Ngá»c Sương trầm ngâm má»™t thoáng, Ä‘oạn nói:
- Bệnh tình cá»§a nàng ta trầm trá»ng, muá»™i nghÄ© mưá»i phần hết chín là không thể sống.
Lãnh Như Băng ngắt lá»i:
- Nàng chết hay sống, đối với cô nương vô can, cô nương chỉ cần không đến quấy rầy nàng là đủ.
Công Tôn Ngá»c Sương trầm tư má»™t thoáng, Ä‘oạn thốt:
- ÄÆ°á»£c ! Muá»™i đáp ứng huynh.
Lãnh Như Băng ôm quyá»n thốt:
- Äa tạ cô nương đã nể mặt tại hạ, Lãnh Như Băng cảm kích bất tận.
Lập tức chuyển thân bước nhanh Ä‘i, chỉ nghe từ phía sau truyá»n đến tiếng thở dài buồn bã cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương cùng vá»›i tiếng than:
- Lãnh lang, khoảng cách giữa chúng ta, dưá»ng như càng ngày càng xa.
Lãnh Như Băng nghe rất rõ ràng nhưng vá» như không nghe, xoãi bước thật dài, không há» quay đầu nhìn lại. Công Tôn Ngá»c Sương lặng lẽ nhìn theo bóng Lãnh Như Băng càng lúc càng xa, trong lòng chẳng biết có tư vị gì, cho đến khi bóng chàng khuất hẳn Ä‘i, không còn trông thấy nữa, má»›i từ từ chuyển thân bá» Ä‘i.
Nói vá» Lãnh Như Băng bá» Ä‘i má»™t mạch, đã hÆ¡n mưá»i dặm đưá»ng, má»›i từ từ ngừng chân lại, đưa mắt nhìn vầng trăng sáng rá»±c trên cao, tá»± mình há»i mình:
- Ta nên đi đâu bây giỠ?
Trước mặt chàng chỉ có hai con đưá»ng, má»™t là trở lại Mai Hoa cư xem Vương Tích Hương sống chết thế nào, hai là trở vá» Phong Diệp cốc, thăm mẫu thân cùng ân sư.
Nhưng sư đệ Lý Tiểu Hổ đã thất tung, khiến chàng có cảm giác hổ thẹn khi gặp lại mẫu thân, ân sư. Chàng đứng thừ ngưá»i ra đó, chẳng biết qua bao nhiêu thá»i gian, cho đến khi vầng lãnh nguyệt chìm xuống sau núi, vẫn chưa quyết định được hành trình cá»§a mình.
Hừng đông bắt đầu lóe lên tia sáng, đã qua má»™t đêm bắt đầu ngày má»›i. Sương mai thấm qua vai áo cá»§a Lãnh Như Băng, khiến chàng như tỉnh táo sau má»™t cÆ¡n mê. Chàng đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy sóng bạc chập chùng, có má»™t chiếc thuyá»n đánh cá nhá» vẫn còn đậu ven bá» Thái Hồ. Äá»™t nhiên vá»ng đến má»™t tràng âm thanh ngá»±a phi gấp gáp, phá tan sá»± tÄ©nh mịch quanh hồ. Lãnh Như Băng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy má»™t thá»›t ngá»±a cao lá»›n phóng như bay tá»›i. Trên lưng ngá»±a nằm rạp má»™t ngưá»i, nhắm hướng Lãnh Như Băng xông thẳng đến.
Lãnh Như Băng trong lòng lửa giận phừng phừng, thầm nghĩ:
"Kẻ này Ä‘ui mù hay sao, mà nhắm vào ngưá»i ta phóng nhanh tá»›i ?" Hữu thá»§ lập tức vươn ra, chụp cương ngá»±a lại. Kiện mã Ä‘ang phi như Ä‘iên, bá»—ng bị Lãnh Như Băng vận lá»±c ghì lại, phải quay má»™t vòng. ngưá»i trên lưng ngá»±a đột nhiên nghiêng ngưá»i má»™t cái, té xuống, nằm dài trên mặt đất.
Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn xuống, không khá»i ngây ngưá»i. Chỉ thấy má»™t ngưá»i vận áo lót màu xanh, đích thị là Lục Tinh đưá»ng thiếu môn chá»§ Hạ Hầu Lam. Lãnh Như Băng cấp tốc chạy qua, đưa tay đỡ Hạ Hầu Lam dậy, miệng gá»i:
- Hạ Hầu huynh ...
Hữu thá»§ huy động, vá»— liá»n mấy chưởng vào các đại huyệt trên ngưá»i. Hạ Hầu Lam từ từ mở mắt, nhìn Lãnh Như Băng má»™t cái, ngÆ¡ ngác há»i:
- Các hạ là ai ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Tiểu đệ Lãnh Như Băng.
Hạ Hầu Lam ngẩn ngưá»i ra, há»i:
- Các hạ thật sự là Lãnh huynh đệ sao ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Chính là tiểu đệ, chẳng lẽ Hạ Hầu huynh nhận không ra thanh âm của tiểu đệ ?
Hạ Hầu Lam lắc đầu, thốt:
- Lãnh huynh đệ mặt mày như ngá»c, phong độ như hành vân lưu thá»§y, tiêu sái bất phàm, đích thá»±c là má»™t thế gia công tá»­, sao có thể như các hạ ...
Chàng muốn nói sao có thể xú quái như các hạ, nhưng lá»i sắp thốt ra, chợt nhá»› ngưá»i này đối vá»›i mình có ân cứu mạng, sao có thể mở lá»i khinh rẻ. Lãnh Như Băng thở dài, thốt:
- Tiểu đệ bị Công Tôn Ngá»c Sương há»§y Ä‘i dung mạo, chẳng trách gì Hạ Hầu huynh không nhận ra được.
Hạ Hầu Lam hít vào má»™t hÆ¡i dài, tung mình bật dậy, há»i:
- Các hạ thực là Lãnh huynh đệ ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Äích thá»±c là Lãnh Như Băng.
Hạ Hầu Lam thốt:
- Ôi ! Tiểu huynh suýt nữa mất mạng, may nhỠLãnh đệ tương cứu.
Lãnh Như Băng nói:
- Huynh đệ chúng ta tình nghÄ©a chi giao, không phải là ngưá»i ngoài, chẳng biết thương thế cá»§a huynh thế nào ? Có cần nghỉ ngÆ¡i nhiá»u không ?
Hạ Hầu Lam đáp:
- Thương thế cá»§a tiểu huynh không nặng lắm, chỉ vì đối phương dùng má»™t loại bế khí tá»a mạch thá»§ pháp, làm tắt nghẽn vài kinh mạch yếu huyệt, nếu như Lãnh đệ không kịp thá»i tương cứu, giải khai mấy kinh mạch bị phong bế cá»§a tiểu huynh, thá»i gian đã lâu, chỉ sợ sẽ thụ trá»ng thương.
Lãnh Như Băng thốt:
- Bế khí tá»a mạch thá»§, thật chưa bao giá» nghe ai nói qua vá» loại võ công này.
Hạ Hầu Lam đột nhiên bật dậy, giục:
- Äi, chúng ta phải mau Ä‘i.
Lãnh Như Băng ngạc nhiên há»i:
- Äi đâu ?
Hạ Hầu Lam đáp:
- Hoa viên của Nam Xương phủ.
Lãnh Như Băng càng nghe càng hồ đồ, không nhịn được phải há»i:
- Chúng ta thật đi đến hoa viên ?
Hạ Hầu Lam đáp:
- Thiên hạ anh hùng cùng cao thá»§ các đại môn phái Ä‘á»u tập trung tại hoa viên cá»§a Nam Xương phá»§, cùng nhau suy tôn má»™t vị minh chá»§ lãnh đạo thiên hạ đối phó Công Tôn Ngá»c Sương, má»™t thịnh sá»± như thế, trăm năm chưa gặp má»™t lần, sao có thể bá» qua.
Lãnh Như Băng trầm ngâm một thoáng, đoạn nói:
- Chuyện tranh danh Ä‘oạt vị, xem đã chán ngán má»i mệt, thứ cho tiểu đệ không thể phụng bồi.
Dứt lá»i chuyển thân bá» Ä‘i. Hạ Hầu Lam vá»™i vàng gá»i vá»›i theo:
- Lãnh huynh đệ ...
Lãnh Như Băng quay ngưá»i lại, ôm quyá»n thi lá»…, thốt:
- Má»—i ngưá»i má»™t chí, trong lòng tiểu đệ quả thá»±c rất chán ngán mấy chuyện này, không thể hợp vá»›i Hạ Hầu huynh, ngưỡng mong lượng thứ, huynh đệ chúng ta nghÄ©a như núi xanh, tình tá»±a nước chảy, vÄ©nh viá»…n bất biến, má»™t ngày ắt sẽ gặp lại.
Hạ Hầu Lam buông một tiếng thở dài, nói:
- Lãnh huynh đệ, đệ hãy nghe huynh nói.
Lãnh Như Băng đáp:
- Trừ chuyện thiên hạ anh hùng đại há»™i gì đó ra, Hạ Hầu huynh có gì phân phó, tiểu đệ Ä‘á»u xin tuân theo.
Hạ Hầu Lam nói:
- Trưá»ng đại há»™i anh hùng này, tuyệt không phải đơn thuần là vì danh vị, mà là vì sá»± an nguy cá»§a võ lâm.
Lãnh Như Băng thốt:
- Tiểu đệ xem ra, bất luận là ngưá»i nào Ä‘oạt được chức vị minh chá»§, Ä‘á»u như nhau.
Hạ Hầu Lam nói:
- Nếu Công Tôn Ngá»c Sương đưa ngưá»i ra tranh giành, thì tình thể đã khác Ä‘i.
Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghĩ:
"Vương Tích Hương như là đã chết, đương kim chi thế, lại có ai có khả năng chế phục Công Tôn Ngá»c Sương ? Cho dù Vương Tích Hương còn sống, luyện thành ma công, tính tình cÅ©ng sẽ biến đổi lá»›n, là thiện hay ác, rất khó mà Ä‘oán, Vương Thông Huệ tuy là má»™t ngưá»i tốt, nhưng vì chức vị võ lâm minh chá»§, đã nhẹ tay phóng thích Công Tôn Ngá»c Sương, Công Tôn Ngá»c Sương đối vá»›i võ lâm đồng đạo rõ ràng như rắn rết, mãnh thú, nhưng đối vá»›i Lãnh Như Băng ta đích thá»±c không tệ !" Chỉ thấy thị thị phi phi, má»™t vòng tròn há»—n loạn, chàng suy nghÄ© nát óc, vẫn không thể minh bạch ra.
Hạ Hầu Lam trông thấy chàng trầm tư không nói, chẳng biết có tâm sá»± gì ? Không nhịn nổi lên tiếng há»i:
- Huynh đệ, đang nghĩ gì thế ?
Lãnh Như Băng thở dài một tiếng, đáp:
- Tiểu đệ trong vòng vài tháng gần đây đã gặp nhiá»u kỳ ngá»™, khiến tiểu đệ phát giác ra những nhân vật thành danh hiệp nghÄ©a, chưa hẳn là ngưá»i tốt, những kẻ mang danh bại hoại, chưa chắc là ngưá»i xấu.
Hạ Hầu Lam ngÆ¡ ngác há»i:
- Lá»i này nghÄ©a là thế nào ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Nếu như Vương Thông Huệ trở thành minh chá»§ võ lâm, vị tất đã tạo phúc cho thiên hạ võ lâm đồng đạo, vãn cứu má»™t trưá»ng hạo kiếp, nếu như Công Tôn Ngá»c Sương trở thành minh chá»§ võ lâm, cÅ©ng chưa chắc đã khiến thiên hạ tá»›i cảnh giá»›i đại loạn, đã như không thể nhìn xa, sao chúng ta phải khổ công tham dá»± vào cuá»™c thị phi này.
Hạ Hầu Lam sửng sốt nhìn Lãnh Như Băng, từ từ lên tiếng nói:
- Lãnh đệ, đệ đã biến đổi, hÆ¡n nữa còn biến đổi rất nhiá»u.
Lãnh Như Băng thốt:
- Có thể đệ đã biến đổi, nhưng những lá»i này cá»§a đệ, là vì đệ đối vá»›i ngưá»i và việc trên giang hồ đã có má»™t sá»± hiểu biết thâm sâu. Nếu như chân thành muốn tạo phúc cho võ lâm, tất không thể Ä‘i con đưá»ng tắt, đơn thuần chỉ chăm chú vào danh vị, thì bổ ích gì ?
Hạ Hầu Lam thốt:
- Lãnh đệ nếu như đã kiên quyết có lòng qui ẩn, thì tiểu huynh không tiện khuyên nhủ nữa.
Lãnh Như Băng nói:
- Tiểu đệ tuyệt không có lòng muốn qui ẩn sÆ¡n lâm, chỉ là cảm khái trước chuyện tranh giành hư danh Ä‘oạt vị, không những không giúp ích gì cho đại cuá»™c, hÆ¡n nữa còn tăng thêm phiá»n phức, tiểu đệ muốn ...
Lá»i chưa hết ý, đột nhiên ngưng lại không nói tiếp. Hạ Hầu Lam không tiện truy vấn, ôm quyá»n thốt:
- Tiểu huynh vì môn phái, thân mang trá»ng mệnh, không thể ở lâu, đành cáo biệt ở đây.
Lãnh Như Băng nói:
- Thứ cho tiểu đệ không tiễn.
Hạ Hầu Lam nhảy lên ngá»±a, quay đầu lại há»i:
- Huynh đệ, chúng ta năm nào tháng nào gặp lại ?
Lãnh Như Băng trầm ngâm một thoáng, đoạn đáp:
- Trung Thu năm tới, tiểu đệ xin ở tại Vũ Xương Hoàng Hạc lâu hầu giá.
Hạ Hầu Lam thốt:
- Tốt lắm ! Từ sáng đến tối, không gặp không đi.
Dứt lá»i giục ngá»±a, cấp tốc phóng Ä‘i. Lãnh Như Băng nhìn theo bóng Hạ Hầu Lam cho đến khi không còn trông thấy nữa, má»›i quay vá» phía chiếc thuyá»n Ä‘ang đậu ven bá» Thái Hồ, đưa tay vẫy gá»i. Ngư thuyá»n trông thấy có ngưá»i vẫy gá»i, lập tức Ä‘i tá»›i. Äến gần khoảng má»™t trượng, vừa trông thấy gương mặt nhiá»u màu sắc hết sức quái dị cá»§a Lãnh Như Băng, rú lên má»™t tiếng, vá»™i quay quyá»n bá» chạy. Lãnh Như Băng đỠkhí, đột nhiên bay thẳng lên thuyá»n, ngưá»i chèo thuyá»n là má»™t lão nhân khoảng ngÅ© tuần, mắt trông thấy Lãnh Như Băng chỉ nhún chân má»™t cái đã phi qua hÆ¡n má»™t trượng dư, trong lòng sợ chàng sát hại, vá»™i vàng thốt:
- Äại gia, tiểu lão đánh cá qua ngày, sinh hoạt khốn khổ ...
Lãnh Như Băng thò tay vào lòng lấy ra một đĩnh vàng, đưa ra thốt:
- Lão trượng bất tất phải sợ hãi, tại hạ tuyệt không phải là cưá»ng đạo.
Lão ngư nhân trông đĩnh vàng đó phải trên năm lượng, hai mắt lập tức sáng rực nhưng chẳng dám thò tay ra đón, miệng liên tục thốt:
- Äại gia có việc gì xin cứ tận tình phân phó, tiá»n cá»§a đại gia, tiểu lão nào dám lấy.
Lãnh Như Băng nhìn gương mặt thèm thuồng cá»§a lão, bất giác bật cưá»i, đặt đĩnh vàng xuống, thốt:
- Lão trượng đưa ta đến phía Tây Äá»™ng Äình sÆ¡n, đĩnh vàng này kể như là tiá»n công, ta vào thuyá»n nghÄ© má»™t lát, khi tá»›i Äá»™ng Äình sÆ¡n thì gá»i ta má»™t tiếng.
Dứt lá»i lập tức nhắm mắt tÄ©nh tá»a, vận khí Ä‘iá»u tức. Chẳng biết qua bao lâu thá»i gian, bá»—ng nghe thanh âm cá»§a lão ngư nhân cất lên:
- Äại gia, đã tá»›i Äá»™ng Äình sÆ¡n.
Lãnh Như Băng đứng ở đầu thuyá»n, chỉ cho lão ngư nhân lái thuyá»n đến gần cá»­a thá»§y đạo, đỠkhí kêu lên:
- Có ai đó không ?
Thanh âm thá»±c tế không lá»›n lắm, nhưng truyá»n Ä‘i rất xa. Khoảng chừng ná»­a khắc, phía sau thạch nham ở thá»§y đạo bước ra má»™t thiếu nữ toàn thân vận thanh y, đích thá»±c là Hoàng Cúc, chỉ thấy nàng mặt mày sầu não, thần sắc bi thương, vừa trông thấy Lãnh Như Băng, đột nhiên khuôn mặt thoáng hiện nét vui mừng, kêu lên:
- Lãnh công tử đó ư ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Chính là tại hạ.
Hoàng Cúc vội vàng thốt:
- Lãnh công tử đến thật đúng lúc, mau đi theo muội.
Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn lão ngư nhân, nói:
- Sau khi lão trượng rá»i khá»i nÆ¡i này, không được nhắc lại chuyện ngày hôm nay.
Tung thân má»™t cái, rá»i thuyá»n phóng lên bá». Hoàng Cúc vá»™i vàng bước tá»›i nghênh tiếp, thốt:
- Cô nương cứ mãi gá»i tên công tá»­ mà không thấy công tá»­ xuất hiện. Vừa sau khi công tá»­ rá»i khá»i, cô nương đã tá»± bước ra khá»i thạch thất, vừa nghe tin công tá»­ bị Công Tôn Ngá»c Sương bắt Ä‘i, rú lên má»™t tiếng rồi ngất xỉu, muá»™i và Tố Mai tá»· tá»· sợ đến nổi hồn lìa khá»i xác, vừa thôi huyệt vừa kêu khóc, cuối cùng cÅ©ng chẳng làm cô nương tỉnh lại được.
Lãnh Như Băng buồn bã há»i:
- Vương cô nương hiện đang ở đâu ?
Hoàng Cúc đáp:
- Ở trong khuê phòng.
Äoạn nắm áo Lãnh Như Băng kéo vào bên trong sảnh đưá»ng, hai ngưá»i bước vào tiểu lâu, nhắm hướng khuê phòng cá»§a Vương Tích Hương thẳng tiến. Chỉ thấy Tố Mai Ä‘ang quỳ cạnh giưá»ng, hai tay nắm chặt tay Vương Tích Hương, gục xuống mà khóc.
Hoàng Cúc run lên má»™t cái, há»i:
- Tố Mai tỷ tỷ, cô nương .. Tố Mai ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Cúc và Lãnh Như Băng một cái, đáp:
- Cô nương .. cô nương .. cô nương ...
Nàng như nghẹn ngang cổ há»ng, lắp bắp cả ná»­a ngày, lá»i vẫn chưa ra khá»i miệng.
Hoàng Cúc khẽ chá»›p đôi mắt to, lệ rÆ¡i xuống như mưa, chảy đầy cả mặt, từng câu từng chữ há»i má»™t cách rõ ràng:
- Chẳng lẽ cô nương đã tuyệt ......... khí ?
Tố Mai than:
- Cô nương không xong rồi.
Hoàng Cúc rú lên một tiếng:
- Thật sao ?
Äoạn buông ngưá»i má»™t cái, toan nhảy lên giưá»ng. Lãnh Như Băng đưa tay phải ngăn nàng lại, thốt:
- Không nên làm loạn lên, Vương cô nương thân thể yếu nhược, cho dù là má»™t ngưá»i mạnh khoẻ cÅ©ng khó thể chịu nổi cú nhảy cá»§a cô nương, huống hồ bệnh tình trầm trá»ng như thế.
Trong tình thế khẩn cấp hiện tại, má»›i thấy sá»± khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân, Lãnh Như Băng tuy trong lòng cá»±c kỳ Ä‘au khổ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ được sá»± trấn tÄ©nh như thưá»ng. Hoàng Cúc run lên má»™t cái, thốt:
- Lãnh công tử nói thật không sai.
Lãnh Như Băng từ từ bước đến cạnh giưá»ng, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Vương Tích Hương mặt mày trắng nhợt, hai mắt nhắm chặt, hÆ¡i thở đã tuyệt. Chỉ nghe Tố Mai ảm đạm thốt:
- Lãnh công tử, hơi thở của cô nương, đã ngừng khoảng nửa tuần trà.
Lãnh Như Băng nhẹ nhàng mở chiếc áo ngá»§ bằng gấm trên ngưá»i Vương Tích Hương ra, đưa tay đặt trước ngá»±c nàng, phát giác ná»™i tạng vẫn còn đập yếu á»›t. Lãnh Như Băng trầm ngâm má»™t thoáng, đưa mắt nhìn Tố Mai cùng Hoàng Cúc má»™t cái, há»i:
- Trước mắt bệnh tình của Vương cô nương đã đến cảnh giới hết sức hiểm ác, xem ra chỉ còn cách thử dùng biện pháp khẩn cấp một lần.
Tố Mai há»i:
- Biện pháp khẩn cấp gì ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Tại hạ muốn dùng nội lực thúc đẩy máu huyết vận hành trong tâm tạng, khiến nàng thở chậm hơn một chút.
Hoàng Cúc hấp tấp lên tiếng tán đồng:
- Vậy tốt lắm !
Lãnh Như Băng nói:
- Nhưng tại hạ phải nói trước, Vương cô nương hiện tại Ä‘ang trong tình trạng ná»­a sống ná»­a chết, tùy thá»i có thể hoàn toàn tuyệt khí, cÅ©ng có thể kéo dài má»™t thá»i gian rất lâu, nếu như chiếu theo biện pháp cá»§a tại hạ, hoặc có thể có khả năng lai tỉnh, nhưng cÅ©ng có khả năng tâm mạch lập tức đình chỉ, hoàn toàn chết Ä‘i.
Tố Mai há»i:
- Cơ hội sống chết đó, lớn nhỠthế nào ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Phải là năm mươi đối năm mươi, nửa phần sống nửa phần chết.
Tố Mai trầm tư một thoáng, đoạn thốt:
- Tốt lắm, thỉnh công tá»­ động thá»§ Ä‘i, muá»™i đã có lòng tuẫn thân vì chá»§, má»™t khi cô nương tuyệt khí, Lãnh công tá»­ hãy mang theo Hoàng Cúc muá»™i muá»™i lập tức ly khai chốn này, muá»™i phải phát động cÆ¡ quan phong bế Mai Hoa cư, sau đó đưa thi thể cô nương vào mật thất, trá»n Ä‘á»i bên cạnh bầu bạn.
Hoàng Cúc bật khóc kêu lên:
- Muá»™i không Ä‘i, muá»™i phải ở lại bầu bạn vá»›i hương hồn cô nương trá»n Ä‘á»i.
Lãnh Như Băng thốt:
- Hai vị bất tất phải tranh chấp vá» Ä‘iá»u ấy, cát nhân tá»± hữu thiên tướng, có thể Vương cô nương sẽ tỉnh lại.
Chàng đưa tay trái nâng thân hình Vương Tích Hương dậy, tay phải đặt trước Mệnh Môn huyệt cá»§a nàng. Chỉ thấy thân thể gầy gò cá»§a Vương Tích Hương đột nhiên rung động má»™t cái, môi đào hé mở, phun ra má»™t cục Ä‘á»m đặc. Lãnh Như Băng đã chuyển thân đến trước mặt Vương Tích Hương để tiện bá» xem xét hÆ¡i thở cá»§a nàng, cục Ä‘á»m ấy, vô tình phun thẳng vào mặt chàng. Lúc bấy giá», chàng Ä‘ang vận toàn lá»±c thúc đẩy ná»™i công vận hành máu huyết trong ngưá»i Vương Tích Hương, hai tay không thể cá»­ động để gạt Ä‘i, đành để cục Ä‘á»m từ từ trôi từ trên mặt xuống vào trong miệng. Hai mắt Ä‘ang nhắm chặt cá»§a Vương Tích Hương bá»—ng hé mở, trông thấy trên mặt Lãnh Như Băng còn vương chút nước dãi Ä‘ang chảy xuống, vẫn chưa biết rõ, không thể nhịn được khẽ mỉm cưá»i.
Tố Mai, Hoàng Cúc, hai ngưá»i bốn mắt Ä‘á»u dán chặt trên mặt Vương Tích Hương, vừa trông thấy nàng mỉm cưá»i, mừng rỡ reo to:
- Cô nương tỉnh rồi !
Lãnh Như Băng thở ra má»™t hÆ¡i dài, từ từ buông tay ra khá»i Mệnh Môn huyệt cá»§a Vương Tích Hương, thốt:
- May không đến nổi nhục mệnh.
Vương Tích Hương đột nhiên giơ tay vỠphía trước lau chùi gương mặt Lãnh Như Băng, thốt:
- Huynh đã trở lại.
Lãnh Như Băng ngạc nhiên há»i:
- Trở lại ?
Vương Tích Hương lần tay xuống gối rút ra má»™t mÅ©i kim châm, đâm vào huyệt đạo trên ngưá»i, lập tức tinh thần trở nên phấn chấn, trên gương mặt trắng nhợt, đã thoáng hiện sắc hồng, há»i:
- Công Tôn Ngá»c Sương thả huynh Ä‘i ư ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Thân thể cô nương yếu nhược, nguyên khí đã tổn thương nặng, vậy mà còn dùng kim châm quá huyệt, kích thích sanh mạng tiá»m lá»±c, chẳng phải tá»± vắt cho kiệt sức lá»±c cá»§a mình sao ?
Vương Tích Hương ngắt lá»i:
- Hãy nói cho muá»™i biết là không phải Công Tôn Ngá»c Sương phóng thích huynh.
Lãnh Như Băng nói:
- Chuyện đó rất dài ...
Vương Tích Hương nói:
- Không sao, muội có đủ nhẫn nại để lắng nghe.
Lãnh Như Băng Ä‘em chuyện đã trải qua, từng chi tiết má»™t kể tỉ mỉ ra. Vương Tích Hương quả nhiên để tâm chăm chú lắng nghe, sau đó Ä‘iểm nụ cưá»i nhẹ:
- Vương Thông Huệ vì tình trưá»ng thất ý, đã chuyển tâm dá»i ý vá» phía danh lợi.
Lãnh Như Băng há»i:
- Có phải nàng ta cố ý buông tha Công Tôn Ngá»c Sương ?
Vương Tích Hương thốt:
- Nếu như Công Tôn Ngá»c Sương chết Ä‘i, không còn ai là địch thá»§ cá»§a Vương Thông Huệ, muốn lên ngôi võ lâm minh chá»§, há không phải là chuyện dá»… dàng sao ?
Lãnh Như Băng nói:
- Nếu nói như vậy thì lá»i Công Tôn Ngá»c Sương má»™t Ä‘iểm cÅ©ng không sai, ôi, xem ra ...
Äá»™t nhiên ngưng lá»i không nói tiếp nữa.
Vương Tích Hương thốt:
- Xem ra trên thế gian này không còn có má»™t ngưá»i nào khả dÄ© có thể tín nhiệm được, đúng không ?
Lãnh Như Băng thở dài, nói:
- Má»™t cá nhân nếu muốn thoát khá»i sá»± ràng buá»™c cá»§a danh lợi, thì đương nhiên chẳng có dá»… dàng. Như Trần Hải đại hiệp, thân được võ lâm đồng đạo kính trá»ng như thế, thá»±c là chuyện không dá»….
Vương Tích Hương mỉm cưá»i nói:
- Không sai, má»™t ngưá»i nếu như muốn chẳng có có tư tâm, nói dá»… mà làm chẳng dá»….
Vương Thông Huệ buông thả Công Tôn Ngá»c Sương, chá»§ yếu là muốn nhá» vào Công Tôn Ngá»c Sương để lên ngôi vị minh chá»§. Sau đó, vá»›i thân phận minh chá»§, hiệu lệnh thiên hạ võ lâm, cùng Công Tôn Ngá»c Sương tranh bá trên giang hồ. Chẳng biết sẽ có bao nhiêu cao thá»§ võ lâm vì ý nghÄ© sai lầm cá»§a nàng mà phải đổ máu, bá» mạng.
Tài sản của aspirin


Last edited by aspirin; 07-08-2008 at 11:53 PM. Lý do: Hệ thống tự ghép bài chống spam
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #7  
Old 07-08-2008, 11:55 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Thiên Nhai Hiệp Lữ



Hồi 11



Lãnh Như Băng than:
- Ôi ! Phụ nhân chi kiến ...
Äá»™t nhiên nhá»› đến Vương Tích Hương cÅ©ng là nữ nhân, vá»™i vàng im bặt. Vương Tích Hương thốt:
- Không nên trách Vương Thông Huệ, nếu như là muá»™i, muá»™i cÅ©ng sẽ phóng thích Công Tôn Ngá»c Sương. Nếu không trút ná»—i oán khí vì sá»± thất bại trong tình trưá»ng cá»§a nàng vào việc tranh giành danh lợi, thì bảo nàng sau này phải sống ra làm sao ?
Lãnh Như Băng thở dài, thốt:
- Nhân tâm cá»§a con ngưá»i Ä‘á»u tá»± tư tá»± lợi, cõi giang hồ sẽ càng thêm há»—n loạn, cô nương thật sá»± không nên chết sá»›m.
Vương Tích Hương Ä‘iểm nụ cưá»i nhẹ, thốt:
- Muá»™i chết Ä‘i bây giá», trong lòng huynh, muá»™i vẫn là má»™t nữ nhân tốt, nếu muá»™i còn sống lâu, có thể sẽ biến đổi cùng Vương Thông Huệ, Công Tôn Ngá»c Sương trở nên cá mè má»™t lứa.
Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghĩ:
"Nàng thay đổi ư ! Trong võ lâm đầy rẫy cÆ¡ trá, không có đến má»™t ngưá»i hoàn mỹ, cho dù đích thá»±c có má»™t ngưá»i tốt, Ä‘á»u không thể tìm gặp giữa chốn võ lâm há»—n tạp này, tuy nhiên kẻ bại hoại thì có quá nhiá»u, nếu như nàng biến thành bại hoại, cÅ©ng chẳng có gì phải khẩn cấp ! Má»™t ao có biết bao nhiêu nước, thêm má»™t giá»t nhá» xuống, lại có quan hệ gì ?" Tai bá»—ng nghe thanh âm dịu dàng cá»§a Vương Tích Hương cất lên:
- Lãnh huynh, muá»™i không biết huynh rá»i mật thất khi nào, nhưng muá»™i thức dậy rất lâu. Ngày xưa, muá»™i rất thích sá»± cô đơn, trong cõi cô đơn u tịch đó, muá»™i có thể quên Ä‘i việc mình sắp sá»­a chết, nhưng hiện tại ..... hiện tại đã không xong rồi.
Trên gương mặt kiá»u diá»…m cá»§a nàng, đã chảy xuống hai giòng lệ, tiếp:
- Hiện tại muội rất sợ cô đơn, muội rất sợ chết.
Lãnh Như Băng thốt:
- Cá»­u Ma Huyá»n Công đó, chẳng phải có thể giúp cô nương trị dứt tuyệt chứng sao ?
Vương Tích Hương thốt:
- Ôi ! Nếu như muá»™i luyện ma công đó, sẽ há»§y Ä‘i hình ảnh tốt đẹp trong tim huynh, muá»™i sẽ thay đổi, sẽ biến thành má»™t ngưá»i hết sức bại hoại, má»™t nữ nhân hết sức xấu xa.
Lãnh Như Băng nói:
- Nếu phải biến đổi thì đành biến đổi thôi !
Vương Tích Hương rùng mình má»™t cái, há»i:
- Lúc đó, huynh có còn muốn kết hôn với muội không ?
Lãnh Như Băng trầm ngâm một thoáng, đoạn đáp:
- Vẫn còn.
Vương Tích Hương vươn tay tới chụp lấy tay phải của Lãnh Như Băng ghì chặt, buồn bã nói:
- Muá»™i không muốn luyện Cá»­u Ma Huyá»n Công Lục đó, nhưng muá»™i cÅ©ng không muốn chết. Ôi ! Sinh và tá»­ đích thá»±c là hai cá»±c Ä‘oan đối nhau, Lâm huynh Æ¡i ! Ở giữa chẳng có má»™t con đưá»ng nào khác để lá»±a chá»n.
Lãnh Như Băng mạnh dạn cưá»i nói:
- Muội cứ yên tâm luyện ma công đi ! Lãnh Như Băng ta đã hứa, tuyệt đối không bao giỠthay đổi.
Vương Tích Hương gật gật đầu, thốt:
- Muội tin tưởng huynh, nếu như lúc đó muội trở nên hết sức bại hoại, huynh đã thấy được cái tốt hiện tại của muội, biết đó không phải là bản tánh của muội !
Nàng dưá»ng như đã có má»™t quyết định, trên mặt thoáng hiện vẻ kiên quyết, nói tiếp:
- Muá»™i có lá»i trá»ng thệ cá»§a huynh, hy vá»ng có thể giúp muá»™i khắc phục được ma tính cá»§a Cá»­u Ma Huyá»n Công Lục.
Lãnh Như Băng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngá»c cá»§a nàng, mỉm cưá»i thốt:
- Muội vốn tài trí, có thể sau khi đi sâu vào sẽ tìm ra được một lối thoát.
Vương Tích Hương nở má»™t nụ cưá»i mê ngưá»i, yêu kiá»u thốt:
- Ôm muội đi.
Lãnh Như Băng ngập ngừng, chẳng dám đưa tay ra. Vương Tích Hương lại nói:
- Huynh đã hứa rồi, muội đã là thê tử của huynh, thì cần gì phải ngại chuyện nam nữ lễ tiết nữa ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Äúng vậy.
Äoạn giÆ¡ tay ra ôm lấy thân hình má»m mại cá»§a Vương Tích Hương. Tố Mai và Hoàng Cúc, đưa mắt nhìn nhau khẽ mỉm cưá»i, đồng thá»i lặng lẽ lui gót.
Thá»i gian vui vẻ, lúc nào cÅ©ng ngắn ngá»§i. Vương Tích Hương nhắm chặt hai mắt nằm im trong lòng Lãnh Như Băng, không biết qua bao lâu. Nàng mở mắt, nhìn ra phía bên ngoài cá»­a sổ, thở dài:
- Lãnh huynh, huynh nên đi rồi.
Lãnh Như Băng đứng dậy ngừng lại trước mặt Vương Tích Hương, mỉm cưá»i há»i:
- Khi nào ta mới có thể gặp lại muội ?
Vương Tích Hương đáp:
- Không cần thiết phải tìm kiếm muội, nếu như muội luyện thành ma công, lấy một năm làm hạn định, muội tự nhiên sẽ đi tìm gặp huynh, nếu như muội khó lòng tiến nhập ma cảnh, tối đa ba ngày sẽ vĩnh biệt nhân thế, lúc đó huynh có muốn gặp muội cũng khó mà gặp.
Lãnh Như Băng thốt:
- ÄÆ°á»£c ! Ta sẽ chá» muá»™i, bất quá, ta hành tung vô định, muá»™i biết tìm ta ở đâu ?
Vương Tích Hương nói:
- Nếu như muội có thể thoát được kiếp số, tự nhiên sẽ có cách tìm huynh.
Lãnh Như Băng nắm lấy hai bàn tay cá»§a Vương Tích Hương, cất giá»ng quan hoài nói:
- Muá»™i hãy bảo trá»ng thân mình thật tốt, thật tốt.
Vương Tích Hương nở má»™t nụ cưá»i tuyệt đẹp, nói:
- Nếu như muá»™i có thể vượt qua tá»­ vong, trá»n cuá»™c Ä‘á»i sau này Ä‘á»u sống vì huynh.
Lãnh Như Băng đột nhiên nhớ tới cái hẹn với Hạ Hầu Lam, lập tức thốt:
- Trung Thu năm tới ta có cái hẹn với một vị bằng hữu tại Hoàng Hạc lâu, nếu muội luyện công đã thành, hãy đến đó gặp.
Vương Tích Hương nói:
- Hy vá»ng muá»™i có thể mau chóng tá»›i kỳ hẹn ...
Nàng thở dài một tiếng, tiếp:
- Vạn nhất muá»™i không thể thoát khá»i cái chết, lúc đó cÅ©ng sẽ tìm cách thông báo hung tin cho huynh.
Lãnh Như Băng ảm đạm thốt:
- Chỉ mong trăng tròn ngưá»i tròn đôi !
Vương Tích Hương nước mắt lưng tròng, mỉm cưá»i thốt:
- Thâm tình như biển của Lãnh huynh, có thể giúp muội vượt qua tử vong.
Nàng khẽ chớp đôi mắt to để hai hàng lệ rơi xuống, nói tiếp:
- Lãnh huynh hãy bảo trá»ng, vạn sá»± phải nhẫn nại, chỠđợi muá»™i.
Lãnh Như Băng thốt:
- Tốt lắm ! Lá»i vàng ngá»c cá»§a cô nương, tại hạ xin ghi nhá»›.
Vương Tích Hương cao giá»ng gá»i:
- Tố Mai ở đâu ?
Tố Mai lập tức ứng thanh há»i:
- Cô nương có gì phân phó ?
Vương Tích Hương đáp:
- Muội hãy tiễn Lãnh công tử một đoạn, sau đó phát động cơ quan phong bế Mai Hoa cư.
Tố Mai dạ má»™t tiếng, cất bước Ä‘i trước dẫn đưá»ng, tiá»…n Lãnh Như Băng thẳng ra bá» hồ, sau đó má»›i thấp giá»ng nói:
- Lãnh công tử khơi dậy ý chí sanh tồn của cô nương, cũng như đã cứu tính mạng của muội và Hoàng Cúc, tiểu tỳ cảm kích bất tận.
Lãnh Như Băng thốt:
- Cô nương đã nặng lá»i, sau này nhá» cô nương chiếu cố đến Vương cô nương.
Tố Mai dạ má»™t tiếng, quay thuyá»n nhá» trở vá». Lãnh Như Băng rá»i khá»i Mai Hoa cư, tuy bước vá»™i vàng, nhưng dưá»ng như vừa giải quyết xong má»™t đại sá»± không gì so sánh được, tâm trạng cá»±c kỳ vui vẻ, bước Ä‘i thong dong, đột nhiên phát giác má»™t mùi thÆ¡m bay đến mÅ©i, chợt nhá»› ra cả ngày chưa có gì vào bụng. Chàng quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy má»™t chiêu bài đỠba chữ "Bích Vân Thiên" cá»±c lá»›n Ä‘ang bay trong gió.
Lãnh Như Băng lập tức bước vào điếm, đi thẳng lên lầu hai. Tửu điếm này nằm sát bên cạnh hai thị trấn nhỠcủa Thái Hồ, thị trấn tuy không lớn, nhưng cực kỳ nhiệt náo.
Tiểu lâu Bích Vân Thiên này đích thá»±c hết sức thanh nhã tinh khiết, tưá»ng trắng, khăn trải bàn trắng, phối hợp vá»›i rèm cá»­a màu lam, ghế màu lam, trông thập phần thanh nhã thoát tục.
Bá»—ng thấy rèm cá»­a vén mở, từ từ bước ra má»™t đồng tá»­ toàn thân vận bạch y, lá»… phép há»i:
- Khách quan muốn dùng chi ?
Äồng tá»­ này mi thanh mục tú, cá»­ chỉ văn nhã, trông chẳng giống bá»™ dạng cá»§a má»™t tiểu nhị. Lãnh Như Băng đáp:
- Một bình rượu cùng bốn dĩa rau cải.
Chàng thầm nghĩ:
"Nhân vật này thần thái chẳng chút gì giống bá»™ dạng cá»§a Ä‘iếm tiểu nhị". Không thể nhịn được buá»™t miệng há»i:
- Tiểu huynh đệ, má»i cùng tại hạ đối ẩm được chăng ?
Äồng tá»­ đáp:
- Tiểu nhân không dám.
Lãnh Như Băng thốt:
- Tứ hải giai huynh đệ, xa tận chân trá»i cÅ©ng như hàng xóm, nếu như tá»­u Ä‘iếm không bận rá»™n, thì uống vài chung rượu có gấp gáp gì ?
Äồng tá»­ nói:
- Tiểu nhân chẳng thể uống rượu, thịnh tình của khách quan, tiểu nhân xin tâm lĩnh.
Äoạn chấp tay thi lá»…, lui bước ra ngoài.
Lãnh Như Băng thấp giá»ng kêu lên:
- Tiểu huynh đệ khoan đi !
Lá»i chưa dứt đã chuyển thân chắn lối. Trên mặt đồng tá»­ thoáng hiện nét kinh hoàng, há»i:
- Khách quan có Ä‘iá»u chi phân phó ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Bộ dạng của tiểu huynh đệ trông chẳng giống khách điếm tiểu nhị.
Äồng tá»­ lập tức nói:
- Khách quan, điếm tiểu nhị phải bẩm sinh mới được sao ?
Dứt lá»i chuyển thân sang má»™t bên, nhắm hướng bên ngoài xông ra. Lãnh Như Băng nguyên phát giác ra đồng tá»­ này chẳng giống bá»™ dạng Ä‘iếm gia tiểu nhị, cá»­ chỉ văn nhã nhu hòa, có khí khất cá»§a má»™t thư hương môn hạ, trong nhất thá»i có lòng mến tiếc, nhưng hắn có cá»­ động thất thố, bất giác làm chàng khởi dậy lòng hoài nghi, thân thá»§ khẽ động, vươn tay nắm chặt uyển mạch nÆ¡i tay phải cá»§a đồng tá»­, lạnh lùng há»i:
- Ngươi chạy đi đâu ?
Äồng tá»­ bị Lãnh Như Băng nắm lấy uyển mạch, cảm thấy bồn chồn, nhưng không có cách gì thoát ra được, tá»± nhiên để rÆ¡i hai giòng nước mắt xuống. Lãnh Như Băng trong lòng càng nghi ngá», sợ hắn kêu lên, vá»™i vàng vươn chỉ Ä‘iểm vào á huyệt cá»§a hắn.
Trong vòng thá»i gian gần đây, chàng liên tiếp gặp nhiá»u cÆ¡ trá trên giang hồ, đã khiến lòng cảnh giác tăng thêm nhiá»u, hÆ¡n nữa thêm vào chuyện tại nÆ¡i hoang dã bị trúng độc cá»§a Tạo Hóa Lão Nhân, khó mà quên được. Vì thế, vừa trông thấy đồng tá»­ có cá»­ chỉ thất thưá»ng, chàng lập tức sinh lòng hoài nghi.
Chàng vén rèm nhìn ra bên ngoài, chẳng thấy má»™t ai, lập tức bế đồng tá»­ vào bên trong đặt lên ghế, thấp giá»ng nói:
- Tiểu huynh đệ, ta không có lòng muốn hại đệ, không cần phải sợ, nếu như đệ có gì khó khăn, cứ nói cho ta biết.
à huyệt cá»§a đồng tá»­ đã bị Ä‘iểm, cho dù có lá»i cÅ©ng không thể nói, chỉ thấy nước mắt rÆ¡i xuống như mưa, thấm ướt cả mặt. Lãnh Như Băng cau mày tiếp:
- Ta bây giỠgiải huyệt cho đệ, nếu như đệ sanh lòng muốn đào tẩu là tự chuốc lấy khổ.
Äoạn vươn tay giải huyệt cho đồng tá»­. Huyệt đạo vừa được giải tá»a, hắn lập tức bật mình dậy phóng ra ngoài. Tay phải Lãnh Như Băng vung lên má»™t cái, nhanh như chá»›p chá»™p lấy cổ tay phải cá»§a hắn. Chàng đưa mắt nhìn ra, đã thấy má»™t thanh y thiếu nữ xuất hiện ngay cá»­a. Sắc mặt nàng nghiêm túc, giữa chân mày đã thoáng hiện nét phẫn ná»™.
Lãnh Như Băng nhất thá»i ngẩn ngưá»i, vá»™i vàng vươn tay Ä‘iểm vào huyệt đạo cá»§a đồng tá»­.
Chỉ nghe thanh y thiếu nữ ôn nhu thốt:
- Khách quan, xin hãy buông tay, hắn niên ká»· còn nhá», nếu có gì đắc tá»™i vá»›i khách quan, cÅ©ng xin rá»™ng lòng tha thứ.
Trên mặt nàng đã hiện đầy vẻ phẫn nộ, tuy nhiên thanh âm vẫn giữ được nét nhu hòa.
Lãnh Như Băng há»i:
- Hắn là gì của cô nương ?
Thanh y thiếu nữ đáp:
- Là đệ đệ của tiểu nữ.
Lãnh Như Băng nói:
- Cô nương cứ yên tâm, cho dù vị tiểu huynh đệ này có gì không đúng với tại hạ, tại hạ cũng không phương hại hắn.
Thanh y thiếu nữ đột nhiên cất bước Ä‘i tá»›i, thần sắc cá»±c kỳ nghiêm túc. Lãnh Như Băng âm thầm vận công giá»›i bị, ngoài miệng từ từ há»i:
- Tửu điếm này là do cô nương mở ra ư ?
Thanh y thiếu nữ này đích thá»±c cá»±c kỳ mỹ lệ, chỉ nhưng ở giữa chân mày ẩn hiện má»™t luồng khí lạnh kinh ngưá»i. Chỉ thấy nàng mỉm cưá»i, đáp:
- Các hạ hãy thả đệ đệ của ta ra, chúng ta nói chuyện sau.
Lãnh Như Băng cưá»i nhạt thốt:
- Nói xong rồi thả lệnh đệ cũng chưa muộn.
Thanh y thiếu nữ khẽ nhíu mày, thốt:
- ÄÆ°á»£c lắm ! Các hạ có gì muốn há»i cứ há»i Ä‘i !
Lãnh Như Băng trong lòng có biết bao nhiêu nghi vấn, trong nhất thá»i chẳng biết bắt đầu từ đâu, trầm tư thật lâu vẫn chưa thốt ra được lá»i nào. Chỉ nghe thanh âm lạnh lùng cá»§a thanh y thiếu nữ cất lên:
- Khách quan xin há»i Ä‘i.
Lãnh Như Băng khẽ ho má»™t tiếng, há»i:
- Trong tá»­u Ä‘iếm này, chỉ có tá»· đệ hai ngưá»i thôi sao ?
Thanh y thiếu nữ lạnh lùng đáp:
- Còn có một gia huynh.
Lãnh Như Băng há»i:
- Lệnh huynh hiện đang ở đâu ?
Thanh y thiếu nữ đáp:
- Äánh cá.
Lãnh Như Băng hết lá»i, nghÄ© má»™t chút, Ä‘oạn thốt:
- Quý điếm bố trí trang nhã, chắc là do tay của cô nương ?
Thanh y thiếu nữ há»i:
- Khách quan chỉ há»i những chuyện vô can này thôi sao ?
Lãnh Như Băng chỉ thấy một luồng nhiệt khí xông thẳng lên mặt, nghĩ thầm:
“Thật xấu hổ, ta cùng vá»›i má»™t đại cô nương đàm thoại, đích thá»±c có phần thất thốâ€.
Lập tức đưa tay giải huyệt cho đồng tử, nói:
- Cô nương mắng thật đúng.
Äồng tá»­ khởi thân đứng dậy, nhìn thanh y thiếu nữ má»™t cái, nhanh chóng phóng ra ngoài. Lãnh Như Băng vươn trảo chụp lại, lập tức bị thanh y thiếu nữ hoành thân ngá»c cản đưá»ng. Äồng tá»­ kia cá»±c kỳ nhanh nhẹn, thân hình như má»™t vệt khói thoáng chốc chạy mất.
Lãnh Như Băng từ từ thu hồi hữu thủ, thốt:
- Cô nương hà tất phải cản tại hạ, tại hạ không hỠcó ý muốn phương hại hắn.
Thanh y thiếu nữ nói:
- Äệ đệ cá»§a ta niên ká»· còn nhá», các hạ hãy để hắn Ä‘i ! Có ta ở đây là đủ.
Lãnh Như Băng cảm thấy nghi hoặc khó giải thích, trong lòng thầm nghĩ:
"Quả nhiên có ngưá»i nào đó đứng sau lưng tất cả chuyện này". Trong lòng tuy đầy nghi vấn, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, khẽ Ä‘iểm nụ cưá»i nhạt, thốt:
- Cô nương trong ngày nay chắc có ...
Chàng chỉ sợ há»i nhiá»u sẽ lá»™ ra mưu kế cá»§a mình, nên cố tình kéo hai chữ "chắc có" thật dài.
Thanh y thiếu nữ gục gặc đầu, tiếp:
- Ta có dùng dược vật lưu lại hai ngưá»i, ôi, chẳng biết có phải là ngưá»i mà các hạ muốn tìm không ?
Lãnh Như Băng chỉ có cảm giác trái tim đập hỗn loạn, thầm nghĩ:
"Giang hồ đích thực hiểm ác, ai có thể ngỠmột tòa tiểu điếm thanh nhã, thiếu nữ yếu đuối tiểu đệ ngây thơ, lại là cạm bẫy do nhân vật giang hồ an bài".
Bỗng nghe thanh âm của thanh y thiếu nữ vang lên:
- Các hạ có muốn nhìn một cái không ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Tự nhiên là tại hạ muốn xem rồi.
Thanh y thiếu nữ đột nhiên chuyển thân bước ra ngoài, trực hướng hậu diện đi tới.
Lãnh Như Băng theo sát sau lưng thanh y thiếu nữ, bước lên má»™t toà tiểu lâu, thấy nàng vén vạt áo lấy ra má»™t chiếc chìa khóa, tra vào mở tung hai cánh cá»­a sắt. Lãnh Như Băng từ từ bước lên lầu, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trên này chất đầy tạp vật. Thanh y thiếu nữ di chuyển tạp vật qua má»™t bên để lá»™ hai nam nhân bị cá»™t dính vào nhau. Bên trái là má»™t ngưá»i râu dê, ốm tong, đích thị là Sấu Hầu Vương Hứa SÄ© Công, bên phải là má»™t ngưá»i vận áo lót màu lam, diện mục anh tuấn, đích thị là Hoàng SÆ¡n thế gia Vương Văn Dương.
Lãnh Như Băng chỉ cảm thấy như có ai vừa nện mấy quyá»n thật nặng vào lồng ngá»±c, ngÆ¡ ngẩn nhìn hai ngưá»i, không thể thốt má»™t lá»i. Bá»—ng nghe thanh y thiếu nữ há»i:
- Thế nào ? Hai ngưá»i này có phải là nhân vật trong võ lâm không ?
May mắn làm sao trên mặt Lãnh Như Băng mang đầy màu sắc, che giấu Ä‘i thần thái kinh ngạc, khiến ngưá»i vô phương nhìn thấy những chấn động trong lòng chàng, chàng khẽ đưa tay lên mặt gạt Ä‘i giá»t mồ hôi lạnh, thốt:
- Hai ngưá»i này rất khá, cô nương đã lập được má»™t đại công rồi.
Chỉ nghe thanh y thiếu nữ cất giá»ng thê lương nói:
- Chỉ mong chá»§ nhân truyá»n lệnh xuống, ban cho thiếp thân giải dược, giải tá»a Ä‘i ná»—i khổ ba ngày má»™t lần.
Lãnh Như Băng thốt:
- Khi ta diện kiến chủ nhân của cô nương, nhất định sẽ vì cô nương mà cầu tình.
Thanh y thiếu nữ đột nhiên quỳ xuống, hoan hỉ thốt:
- Thiếp thân xin cảm tạ đại ân trước.
Lãnh Như Băng thốt:
- Không cần phải khách khí, hai ngưá»i này đã bị cô nương nhốt mấy ngày rồi ?
Thanh y thiếu nữ đáp:
- Äại khái ước chừng ba, bốn ngày.
Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghĩ:
"Hai ngưá»i này tuy ná»™i công thâm hậu, nhưng trúng mê dược đã lâu, không biết có ảnh hưởng đến thể năng hay không". Lập tức nói:
- Äã có ngưá»i ở đây, không cần phải sợ nữa, mau Ä‘em giải dược tá»›i.
Trên mặt thanh y thiếu nữ thoáng hiện vẻ ngÆ¡ ngác, há»i:
- Giải dược ! HỠđâu có để lại đây !
Lãnh Như Băng khẽ run lên một cái, nói:
- Ô ! Thì ra hỠkhông có để lại giải dược, vậy là hỠkhông tín nhiệm cô nương rồi.
Thanh y thiếu nữ nói:
- Không sai, chúng ta đích thá»±c là ngưá»i bán rượu, cùng vá»›i nhân vật võ lâm các ngưá»i, kể như là không cùng ngá»n ngành gốc rá»…, bị các ngưá»i cưỡng bức làm đủ trò bại hoại, dùng dược vật hại ngưá»i, đương nhiên trong lòng không phục.
Lãnh Như Băng mỉm cưá»i thốt:
- Những lá»i này nói vá»›i tại hạ không sao, nhưng nói vá»›i ngưá»i khác, thì có thể mang đến há»a sát thân cho cô nương.
Thanh y thiếu nữ tức giận thốt:
- Một mình ta, chết cũng không sao, nhưng còn trưởng huynh, ấu đệ, các ngươi cũng không tha, thủ đoạn thật là tàn ác !
Lãnh Như Băng khẽ thở dài, nói:
- Tại hạ phải mang hai ngưá»i này Ä‘i.
Thanh y thiếu nữ nói:
- Ta tuy trong lòng không phục, nhưng bị các ngưá»i cưỡng ép, đã làm ra chuyện hại ngưá»i, hai ngưá»i này đối vá»›i ta không thù không oán, ta lại Ä‘i hạ mê dược vào rượu và thức ăn cá»§a há», cả cuá»™c Ä‘á»i này cÅ©ng khó mà an tâm.
Lãnh Như Băng thốt:
- Sá»± việc đã như thế, cho dù cô nương có hối hận cÅ©ng vô dụng, hai ngưá»i này tại hạ sẽ mang Ä‘i.
Thanh y thiếu nữ thốt:
- Tốt lắm ! Bá»n há» trúng thuốc mê đã vài ngày đêm chưa tỉnh, lưu há» lại đây thêm, chỉ sợ tính mạng không còn.
Lãnh Như Băng cởi dây trói cho hai ngưá»i, vác há» lên vai, cất bước xuống lầu.
Chàng đi đến cửa tửu điếm, đột nhiên tâm tư chấn động, thầm nghĩ:
"Nếu như ta rá»i khá»i nÆ¡i này, kẻ chá»§ mưu đến, chỉ sợ tá»· đệ hai ngưá»i kia khó lòng toàn mạng, chi bằng nói cho há» nghe sá»± thật, muốn cho há» chạy trốn càng sá»›m càng tốt !" Tâm niệm chuyển động, vá»™i vàng chạy trở vá», cất tiếng gá»i:
- Cô nương ...
Thanh y thiếu nữ vừa khóa cánh cổng gá»— cá»§a tá»­u Ä‘iếm, trông thấy Lãnh Như Băng quay ngưá»i trở lại, thần sắc đại biến, kêu lên:
- Vì sao các hạ quay lại ?
Lãnh Như Băng trông thấy mục quang nàng đầy vẻ khá»§ng bố, không khá»i buông tiếng thở dài buồn bã, thốt:
- Cô nương bất tất phải Ä‘a nghi, tại hạ có mấy lá»i thật lòng muốn nói vá»›i cô nương.
Thanh y thiếu nữ ngạc nhiên há»i:
- Chuyện gì ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Tại hạ tuyệt không phải là võ lâm đạo phỉ như cô nương tưởng.
Thanh y thiếu nữ há»i:
- Cái gì ? Các hạ vá»›i đám ngưá»i kia không cùng má»™t bá»n sao ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Không phải, nhưng hai ngưá»i mê man không tỉnh này thật ra là bằng hữu cá»§a tại hạ.
Thanh y thiếu nữ nói:
- Nếu là bằng hữu của các hạ, thì các hạ cứ mang đi.
Lãnh Như Băng thốt:
- Tại hạ lo lắng cho sá»± an nguy cá»§a tá»· đệ cô nương, nếu như bá»n há» trở lại tìm cô nương há»i ngưá»i, cô nương không phải đã bị tại hạ làm hại sao ?
Thanh y thiếu nữ nói:
- Bá»n há» không há» biết ta đã bắt được hai ngưá»i, ta không nói cho há» biết là xong.
Lãnh Như Băng nói:
- Ôi ! Cô nương không phải là ngưá»i trong giang hồ, sao biết được giang hồ cÆ¡ trá, bá»n há» tuy không biết được là cô nương có bắt giữ hai ngưá»i, nhưng đã cấp cho cô nương mê hồn dược vật, đã biết rõ số liệu, nếu như bá»n há» thấy dược vật mất Ä‘i má»™t ít, lại không thấy cô nương bắt giữ ai, sao có thể tránh khá»i sanh lòng nghi ngá» ?
Thanh y thiếu nữ thở dài than:
- Không sai, bá»n há» giao dược vật cho ta, Ä‘á»u là dược hoàn màu hồng, hạn định má»—i ngưá»i má»™t viên, không thể dùng hÆ¡n ...
Nói đến đây, mục quang chuyển lên ngưá»i Vương Văn Dương cùng Hứa SÄ© Công, nói tiếp:
- Ta chiếu theo lá»i phân phó cá»§a há», cho má»—i ngưá»i má»™t hoàn, quả nhiên hai ngưá»i hôn mê chưa tỉnh.
Lãnh Như Băng nói:
- Theo kế sách hiện tại, cô nương chỉ có hai con đưá»ng để chá»n lá»±a.
Thanh y thiếu nữ dưá»ng như đã bị Lãnh Như Băng thuyết phục, buồn bã thở dài nói:
- Hai con đưá»ng thế nào, mong tiên sinh chỉ thị.
Lãnh Như Băng thốt:
- Con đưá»ng thứ nhất, cô nương lập tức đưa ấu đệ đào tẩu, tại hạ nguyện tận sức giải nạn tương trợ, sông núi mênh mang, thiên hạ rá»™ng lá»›n, nÆ¡i nào lại không có chá»— để yên thân lập mệnh ?
Thanh y thiếu nữ lắc đầu nói:
- Không thể được, ta và gia huynh, Ä‘á»u bị há» cưỡng bức phải uống độc dược, nếu như không có giải dược, mưá»i ngày sau, tất bị độc phát mà chết, con đưá»ng này khó có thể Ä‘i được, các hạ nói ra con đưá»ng thứ hai Ä‘i !
Lãnh Như Băng thốt:
- Con đưá»ng thứ hai này, cần cô nương hợp tác má»›i có thể thi hành.
Thanh y thiếu nữ thốt:
- Chỉ cần cứu được gia huynh, ấu đệ thoát khá»i kiếp số, cho dù tiểu nữ phải nhảy vào dầu sôi lá»­a bá»ng, chết cÅ©ng không từ.
Lãnh Như Băng nói:
- Tốt lắm ! Cô nương có biết khi nào bá»n há» sẽ trở lại không ?
Thanh y thiếu nữ đáp:
- Theo ký ức cá»§a tiểu nữ, tá»±a hồ hôm nay bá»n há» sẽ đến.
Lãnh Như Băng đáp:
- Äiá»u đó rất tốt. Bất quá cô nương cần phải trói tại hạ lại, bá» phía trên lầu, sau khi hỠđến, cô nương dẫn há» lên lầu, còn bản thân mình phải lập tức rá»i khá»i, không được chần chá».
Thanh y thiếu nữ kêu lên:
- Làm thế nào được, nếu như tay chân các hạ Ä‘á»u bị trói lại, chẳng phải là ...
Lãnh Như Băng ngắt lá»i:
- Bất tất phải lo lắng, mấy sợi dây đó không thể làm khó tại hạ, chỉ cần bá»n há» bước lên lầu, tại hạ sẽ có biện pháp đối phó há».
Lãnh Như Băng vác hai ngưá»i Vương Văn Dương, Hứa SÄ© Công lên lầu, quấn mấy sợi dây lại, đưa hai tay ra, mỉm cưá»i nói:
- Cô nương hãy trói chặt hai tay tại hạ lại đi !
Thanh y thiếu nữ nhẹ nhàng quấn sợi dây trói hai tay Lãnh Như Băng lại, sau đó rá»i khá»i tiểu lâu.
Lãnh Như Băng chá» thanh y thiếu nữ Ä‘i khuất, lập tức khởi thân bật dậy, tính toán phương vị góc độ, quyết định phương thức xuất thá»§, sau đó má»›i ngồi xuống, vận khí Ä‘iá»u tức. Äại khái ước chừng qua ná»­a thì thá»i, đột nhiên nghe có tiếng bước chân há»—n tạp bước lên cầu thang, lại nghe giá»ng thanh y thiếu nữ cất lên:
- Tổng cá»™ng là ba ngưá»i, tất cả Ä‘á»u trên lầu, các ngưá»i chỉ có hai ngưá»i, làm sao mang Ä‘i được ?
Lãnh Như Băng thầm khen:
"Nha đầu này thông minh thật, có bao nhiêu ngưá»i đến cÅ©ng âm thầm báo cho ta biết trước".
Lập tức nghiêng ngưá»i nằm xuống, vận khí bế Ä‘i hô hấp. Chỉ nghe má»™t âm thanh thô lá»— vang lên đáp:
- Chuyện này không cần ngươi phải lo.
Bỗng nghe một tiếng động thật lớn, bụi trên trần nhà đổ xuống, hiển nhiên cánh cửa gỗ đã bị đánh bật ra. Có tiếng thanh y thiếu nữ nói:
- Ngươi phá hoại cánh cửa của ta, nếu sau này bắt được nhân vật võ lâm nữa, thì biết giam cầm ở đâu ?
Lãnh Như Băng đã chá»n trước má»™t phương vị, góc độ tốt, khẽ hé mắt nhìn, chỉ thấy hai hắc y đại hán, sánh vai Ä‘i vào. Lại nghe thanh y thiếu nữ nói:
- Thấy chưa ? Ba ngưá»i đầy đủ không thiếu.
Lá»i vừa dứt, nhanh nhẹn cất bước xuống lầu. Chỉ thấy hắc y đại hán bên trái giÆ¡ tay chỉ Hứa SÄ© Công, thốt:
- Ngưá»i này ta biết.
Äại hán bên phải tiếp:
- Tên là Hứa Sĩ Công, ta cũng biết.
Äại hán bên trái cúi xuống lôi Vương Văn Dương qua, há»i:
- Còn ngưá»i này, ngươi nhận ra không ?
Äại hán bên phải đáp:
- Ngưá»i này là Hoàng SÆ¡n thế gia tam đại đông chá»§ Vương Văn Dương.
Äại hán bên trái cưá»i nói:
- Hai ngưá»i này Ä‘á»u là nhân vật lừng danh giang hồ, nếu như chúng ta bắt vá», nhất định sẽ được trá»ng thưởng.
Äại hán bên phải thở dài, thốt:
- Vàng bạc, châu báu, đồ cổ, ta Ä‘á»u không màng, chỉ mong cùng ngưá»i đẹp Tiểu Thúy, hưởng qua má»™t đêm hoan lạc, để sống không uổng kiếp này.
Äại hán bên trái cưá»i sằng sặc:
- Ta xem ngươi là một gã điên, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, Tiểu Thúy cô nương đẹp tựa thiên tiên, há có thể để ý đến hạng hèn kém như ngươi sao ?
Äại hán bên phải đáp:
- Chá»§ nhân đã nói trước, ai mà có thể lập đại công cho Mai Hoa môn, có thể yêu cầu bất cứ Ä‘iá»u gì, cho dù Tiểu Thúy không thích ta, nhưng nếu chá»§ nhân có lệnh, cÅ©ng vô phương kháng cá»±.
Lãnh Như Băng thầm nghĩ:
"Quả nhiên là Mai Hoa môn hạ, nữ tá»­ Công Tôn Ngá»c Sương này vì mục đích bất chấp thá»§ Ä‘oạn, đích thá»±c là bất cứ chuyện gì cÅ©ng muốn làm cho được má»›i thôi".
Äại hán bên trái giÆ¡ tay chỉ Lãnh Như Băng, há»i:
- Chẳng biết tiểu tá»­ này là nhân vật nào ? Nếu là nhân vật vô danh thì thá»§ tiêu quách để tránh phiá»n phức.
Lãnh Như Băng cảm giác có má»™t bàn tay nắm lấy tay trái cá»§a mình, hiển nhiên muốn lật chàng qua, trong lòng nghÄ© cÆ¡ há»™i đã đến, lập tức ngưng thần lắng nghe, tính toán chính xác phương vị cá»§a hai ngưá»i, đột nhiên nhảy lên má»™t cái, hai tay, hai chân đồng loạt vung lên tấn công vá» phía hai ngưá»i. Hai gã đại hán nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng ra được má»™t nữ nhân yếu Ä‘uối lại dám hí lá»™ng hai gã, gạt hai gã lên đây, chưa kịp phản ứng, huyệt đạo đã bị Ä‘iểm. Chỉ nghe "huỵch" má»™t tiếng, hai gã ngã sóng xoài trên mặt đất. Lãnh Như Băng huy động hữu thá»§, Ä‘iểm má»™t lượt bốn huyệt đạo trên ngưá»i hai gã, cưá»i nói:
- Hai vị bàn tính hay lắm.
Chỉ nghe một tràng âm thanh bước chân vang lên, thanh y thiếu nữ đột nhiên chạy lên lầu, nhìn Lãnh Như Băng một cái, hoan hỉ thốt:
- Các hạ đã thu thập được cả hai ngưá»i rồi ư ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Äá»u nhá» cô nương tương trợ.
Thanh y thiếu nữ than:
- Hiện tại tuy hai ngưá»i này đã bị chế trụ, nhưng sau này ngưá»i khác sẽ đến.
Lãnh Như Băng nói:
- Tại hạ ở lại là cốt ý muốn giải nguy cho cô nương.
Äoạn vung tay vá»— hai chưởng vào hậu tâm cá»§a hai gã đại hán, lạnh lùng thốt:
- Thá»i khắc này, nếu tại hạ muốn giết hai vị, thật dá»… như trở bàn tay, bất quá chỉ muốn biết hai vị có phải là anh hùng hảo hán không sợ chết không.
Hai gã hắc y đại hán, tuy huyệt đạo bị Ä‘iểm, không có năng lá»±c phản kháng, nhưng tai nghe lá»i tán tụng cá»§a Lãnh Như Băng, trong lòng cÅ©ng phát sinh má»™t cảm giác cao hứng, bất giác không khá»i mỉm cưá»i. Lãnh Như Băng cưá»i má»™t tiếng lạnh lùng, nói tiếp:
- Vì thế tại hạ trước tiên muốn đem một vị ra cho nếm thử mùi vị phân thân thác cốt, không biết vị nào có đủ dũng khí ?
Nụ cưá»i trên gương mặt hai đại hán đột nhiên biến mất, đưa mắt ngÆ¡ ngác nhìn Lãnh Như Băng. Lãnh Như Băng trông thấy thần thái cá»§a hai ngưá»i, tá»± nhiên trong lòng phát sinh úy kỵ, không chá» lâu nữa, tùy tiện chá»™p đại má»™t gã phía trước, thốt:
- Các hạ thử trước xem sao ?
Hữu thủ chàng vung lên, lập tức có tiếng xương gãy vang lên, cánh tay trái của đại hán đó đã bị bẻ gãy lìa. Hắn rên một tiếng, thốt:
- Vị nhân huynh này, võ công cao cưá»ng hÆ¡n ta rất nhiá»u.
Lãnh Như Băng cất tiếng cưá»i lạnh lùng, thốt:
- Tới phiên vị kia thử.
Chàng chụp lấy đại hán bên phải, âm thầm vận công lực bẻ gãy tay phải của hắn.
Thá»§ pháp phân thân thác cốt này, đích thá»±c tàn khốc dị thưá»ng, hai gã đại hán bị Ä‘iểm vô số huyệt đạo trên ngưá»i, vô phương kháng cá»±, chỉ còn biết rên rỉ không ngừng. Lãnh Như Băng Ä‘iểm nụ cưá»i lạnh, nói:
- Nếu như hai vị tự biết khó thể chịu nổi nỗi khổ phân thân thác cốt, hãy mau giao giải dược ra.
Hai gã đại hán nhất tỠkêu lên:
- Giải dược hiện Ä‘ang ở trên ngưá»i ta.
Lãnh Như Băng thế hai gã đại hán bị gãy tay, thò vào trong ngưá»i bá»n chúng móc ra thuốc giải. Trước tiên bắt hai gã uống hai viên, sau đó tá»›i phiên Hứa SÄ© Công, Vương Văn Dương má»—i ngưá»i má»™t viên, luôn tiện bức bách hai gã giao ra thuốc giải cho thanh y thiếu nữ, nói:
- Cô nương mau thu dá»n hành trang, lập tức chạy trốn Ä‘i !
Thanh y thiếu nữ quỳ sát đất bái, thốt:
- Xin ân công cho biết tính danh, tiểu nữ tá»± biết khó lòng báo đáp đại ân, sau này ghi lại tính danh cá»§a ân công, thiết lập nÆ¡i thá», ngày đêm khấn bái.
Lãnh Như Băng lắc đầu, nói:
- Không cần đâu, cô nương hãy mau đi đi.
Thanh y thiếu nữ bái tạ lần nữa, quay lưng bước xuống lầu. Lãnh Như Băng ngồi xuống tÄ©nh tá»a, chỠđợi khoảng chừng ná»­a tuần trà, Hứa SÄ© Công cùng Vương Văn Dương đã tỉnh dậy. Hứa SÄ© Công vừa mở mắt đã rống lên:
- Gan cá»§a tiểu nha đầu kia quả là không nhá», dám hạ độc trong thức ăn cá»§a lão hầu nhi cha mi, ta phải chặt mi ra làm mấy khúc má»›i được.
Mục quang chuyển động, trông thấy Lãnh Như Băng, không khá»i ngẩn ngưá»i, há»i:
- Các hạ là ai ?
Lãnh Như Băng ôm quyá»n, thốt:
- Hứa huynh không nhận ra thanh âm của tiểu đệ hay sao ?
Hứa Sĩ Công đáp:
- Thanh âm đích thực rất quen thuộc, nhưng chưa từng gặp trước kia.
Lãnh Như Băng thốt:
- Tiểu đệ là Lãnh Như Băng.
Hứa Sĩ Công nhảy dựng lên, quát:
- Ngươi chỉ nói nhảm !
Hữu thủ lập tức vung lên chụp qua. Lãnh Như Băng khẽ thụt lùi cổ tay lại, tránh đi, nói:
- Hứa huynh, tiểu đệ đích thực là Lãnh Như Băng.
Hứa Sĩ Công tức giận nói:
- Lãnh huynh đệ cá»§a ta, anh tuấn tiêu sái, như cây ngá»c trong gió, sao có thể mang bá»™ dạng như ngươi ?
Lãnh Như Băng khẽ thở dài, đáp:
- Tiểu đệ bị ngưá»i há»§y Ä‘i dung mạo.
Vương Văn Dương đột nhiên lên tiếng:
- Không sai, đích thá»±c là thanh âm cá»§a Lãnh huynh đệ. Ôi, nếu như không phải là Lãnh huynh đệ mà là ngưá»i khác, thì đã chẳng cứu chúng ta.
Hứa SÄ© Công đưa mắt nhìn Lãnh Như Băng, hoang mang há»i:
- Lãnh huynh đệ, ai đã hủy đi diện mạo của đệ ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Công Tôn Ngá»c Sương.
Hứa Sĩ Công bật chưởi:
- Ha ! Cũng là nữ ma đầu đó.
Äoạn khởi thân đứng dậy, tiếp:
- Ta phải đi tìm tiểu nha đầu kia thanh toán món nợ này, Lãnh huynh đệ, chúng ta nói chuyện sau.
Lãnh Như Băng cấp tốc kêu lên:
- Hứa huynh khoan Ä‘i, không thể trách vị cô nương đó, nàng thân bị cưỡng ép, cho ngưá»i lợi dụng, má»™t nữ nhân chân yếu tay má»m, huynh muốn nàng phản kháng như thế nào.
Vương Văn Dương Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, thốt:
- Hàn huynh, không cần phải gấp, hãy chá» Lãnh huynh đệ giải thích rõ ràng má»i chuyện đã.
Hứa Sĩ Công dừng bước ngồi xuống, Lãnh Như Băng đem chuyện đã trải qua từng chi tiết một tỉ mỉ thuật lại. Vương Văn Dương khẽ than một tiếng, thốt:
- Giang hồ ân oán triá»n miên, chẳng biết ngưá»i nào có khả năng thanh trừng những việc này ?
Lãnh Như Băng muốn Ä‘em chuyện Vương Thông Huệ gặp gỡ Công Tôn Ngá»c Sương tại Thái Hồ thuật lại, nhưng chợt suy nghÄ© lại, tức thì kiên nhẫn hạ xuống. Hứa SÄ© Công đưa mắt nhìn hai gã hắc y đại hán má»™t cái, nói:
- Hai con thá» chết này, đã là thuá»™c hạ cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương, cách đơn giản nhất cứ làm thịt chúng là xong.
Lãnh Như Băng đột nhiên vung tay điểm vào hai yếu huyệt của hai gã đại hán, thốt:
- Chừa cho há» má»™t đưá»ng sống, còn sống chết thế nào cứ để ông trá»i quyết định.
Chàng trông thấy tận mắt ná»—i khổ bị ma bệnh hành hạ cá»§a Vương Tích Hương, trong lòng Ä‘au xót vô cùng, chỉ mong làm thật nhiá»u việc thiện, có thể khiến Vương Tích Hương bình an thoát qua hiểm cảnh. Trong lòng chàng mang bí mật này, không thể tùy tiện nói ra. Hứa SÄ© Công cưá»i ha hả má»™t tràng, thốt:
- Lãnh huynh đệ quả là nhân từ, hành tẩu giang hồ chỉ sợ mạnh còn yếu mất, chúng ta hôm này không giết hai ngưá»i này, có thể vài năm sau này, ngưá»i giết chúng ta là há».
Tuy miệng nói như thế, nhưng không hỠkiên trì muốn xử tử hai gã đại hán. Vương Văn Dương lặng lẽ quan sát, phát hiện ra Lãnh Như Băng ý chí tiêu trầm, không còn vẻ hào phóng anh hùng khi mới gặp, trong lòng cảm khái vô vàn, đưa tay nắm lấy cổ tay phải của Lãnh Như Băng, thốt:
- Lãnh huynh đệ, chúng ta là nam tá»­ hán đại trượng phu, hành tẩu ở giang hồ lấy khí khái làm trá»ng, Ä‘á»u không để ý đến dung mạo đẹp xấu.
Lãnh Như Băng mỉm cưá»i, thốt:
- Äa tạ Vương huynh quan hoài, tiểu đệ đã sá»›m không để chuyện này trong lòng.
Hứa SÄ© Công cưá»i ha hả, thốt:
- Äúng vậy, chỉ có đại anh hùng má»›i có bản sắc, Lãnh huynh đệ không vì dung mạo anh tuấn bị biến đổi mà sầu khổ, lão ca bá»™i phục vô cùng, mau lên, chúng ta tìm má»™t tá»­u quán, trước tiên uống vài chung cho thống khoái, lão ca muốn kính đệ ba chung.
Ba ngưá»i cất bước xuống lầu, rá»i khá»i Bích Vân Thiên.
Vương Văn Dương, Hứa SÄ© Công, bị dược vật làm hôn mê, mấy ngày chưa ăn uống, trong bụng đã sôi rồn rá»™t, phóng nhanh phía trước, hy vá»ng có thể tìm được má»™t tá»­u quán ăn má»™t bữa cho thống khoái.
Äi má»™t mạch đã hÆ¡n mưá»i dặm đưá»ng, đến má»™t thị trấn phồn thịnh, thập phần huyên náo, thương Ä‘iếm tá»­u quán tấp nập. Hứa SÄ© Công Ä‘i trước, cất bước hướng vá» má»™t khách Ä‘iếm lá»›n đỠ"Triá»u Dương Lâu".
Äây là má»™t tá»­u phạn kiêm khách Ä‘iếm lá»›n, Hứa SÄ© Công vừa bước vào cá»­a, đã hét thật lá»›n:
- Tiểu nhị, mau Ä‘em mưá»i cân Trạng Nguyên Hồng, ba cân thịt trâu luá»™c, cùng vá»›i vài dÄ©a rau cải, càng nhanh càng tốt.
Lão vừa chá»n được chá»— ngồi ngồi xuống, đã gá»i xong thức ăn và rượu. Lúc bấy giá», má»›i qua giỠăn trưa, chưa đến giỠăn tối, trong khách Ä‘iếm còn vắng lặng. Không quá ná»­a khắc, rượu và thức ăn Hứa SÄ© Công gá»i đã được mang lên. Hứa SÄ© Công lập tức nâng chén, uống liá»n hai cân rượu, má»›i bá» chén xuống, thốt:
- Lãnh huynh đệ, lão ca được đệ cứu mạng hai lần, giao tình của chúng ta, có thể nói là cùng chung sống chết.
Lãnh Như Băng mỉm cưá»i, nói:
- Äó chỉ là chuyện nhá», Hứa huynh bất tất phải nhắc tá»›i.
Vương Văn Dương đột nhiên thở dài, nói:
- Lãnh huynh, trong thá»i gian gần đây, huynh đã Ä‘i đâu ? Xá muá»™i từng sai ngưá»i Ä‘i khắp nÆ¡i tìm kiếm Lãnh huynh, nhưng Lãnh huynh như đá chìm dưới biển, chẳng tìm ra má»™t dấu vết gì.
Lãnh Như Băng cưá»i nhẹ, thốt:
- Tiểu đệ trong khoảng thá»i gian này, đã trải qua rất nhiá»u chuyện vui buồn, đối vá»›i ân oán trên giang hồ, cuá»™c sống không bao giá» có ngày yên ổn, đã cảm thấy rất má»i mệt, không muốn dấn thân vào vòng thị phi nữa.
Tài sản của aspirin

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíîå, àëèñà, àëüäåáàðàí, àðõèòåêòóðà, êàëüÿíû, êîíüêè, ìàñëåíèöà, îòçûâû, ïðàéñ, mai hoa quai kiet hoi 52, ñòèðàëüíûõ, õèëòîí, òîïàëîâ, òóðèçì, ôðàíöèÿ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™