Thiên Nhai Hiệp Lữ
Hồi 9
Lãnh Như Băng có cảm giác mục quang cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương như muôn ngà n mÅ©i độc châm bay tá»›i, trong lòng cảm thấy bất an, đột ngá»™t chuyển thân phóng ra ngoà i. Chỉ nghe má»™t thanh âm trong trẻo quát lên:
- Nằm xuống !
Hà n quang lấp loáng, má»™t thanh kiếm ló ra từ sau mà n cá»a sổ, phong bế cánh cá»a.
Lãnh Như Băng bị mà n kiếm quang dà y đặc đó bức thối lùi, trở lại bên trong. Công Tôn Ngá»c Sương đột nhiên lên tiếng:
- Bất tất phải cản chà ng !
Mục quang chuyển lên mặt Lãnh Như Băng, thốt:
- Tỳ nữ vô tri, Lãnh lang không cần phải lấy là m khó chịu, có thể mau đi đi !
Lãnh Như Băng nhất thá»i ngá»› ngưá»i, ngÆ¡ ngác há»i:
- Vì sao ngươi không giết ta ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Nếu ta muốn giết chà ng thì chẳng cần phải đợi đến ngà y hôm nay.
Lãnh Như Băng im lặng không nói, trong thuyá»n có thể nghe được cả nhịp Ä‘áºp trái tim cá»§a hai ngưá»i. Äá»™t nhiên gian thuyá»n nghiêng theo má»™t con sóng lá»›n cùng vá»›i hai tiếng quát trong trẻo. Hiển nhiên, hai thị tỳ cố thá»§ phÃa trước đã cùng ngưá»i động thá»§.
Lãnh Như Băng đột nhiên ngồi xuống, thốt:
- Ta không đi nữa !
Công Tôn Ngá»c Sương thần sắc nghiêm túc, không hỠđể lá»™ hỉ ná»™, thở ra má»™t hÆ¡i dà i, thốt:
- Vì sao thế ? Lãnh lang, chà ng đã biết, cÆ¡ há»™i thắng hôm nay cá»§a muá»™i rất má»ng.
Lãnh Như Băng đáp:
- Cô nương đã có rất nhiá»u cÆ¡ há»™i hạ sát ta nhưng lại thả Ä‘i, hôm nay ta xá mệnh bồi quân tá».
Bá»—ng nghe má»™t tiếng động nữa vang lên, vách thuyá»n lại có thêm má»™t lá»— hổng lá»›n.
Tai đã nghe tiếng Trần Hải vá»ng và o:
- Công Tôn cô nương, Ä‘iá»u kiện cá»§a lão phu chẳng quá hà khắc, nếu cô nương lại chẳng đáp ứng, đừng trách lão phu phải dá»±a và o đông ngưá»i để thá»§ thắng.
Công Tôn Ngá»c Sương cau đôi mà y liá»…u, thốt:
- Lãnh lang, huynh nói coi muội có nên đại khai sát giới hôm nay ?
Lãnh Như Băng run lên má»™t cái, không thể mở lá»i đáp thoại má»™t lúc, trong lòng thầm nghÄ©:
"Nếu luáºn vá» thưá»ng tình, sát nhân vốn không nên, nhưng trong tình cảnh nà y, nếu má»™t ngưá»i giữ lá»i hứa không khai sát giá»›i, trừ phi tình nguyện ngồi chá» chết".
Chỉ nghe bên ngoà i vá»ng và o tiếng kim thiết chạm nhau, tiếp theo là má»™t tiếng nước văng lên, dưá»ng như có và i ngưá»i tấn công lên thuyá»n cùng hai thị tỳ giao tranh, và có má»™t ngưá»i nà o đó bị thương té xuống nước. Lãnh Như Băng vô phương Ä‘oán được ai té xuống nước, nhưng chà ng có cảm giác, tình cảnh cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương cà ng lúc cà ng nguy hiểm. Chà ng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Công Tôn Ngá»c Sương đứng ngẩn ngưá»i ở đó, thần sắc không má»™t Ä‘iểm kinh hoà ng, cÅ©ng không có má»™t Ä‘iểm ná»™ ý, ưu sầu.
Nà ng trông như má»™t thần tượng mỹ lệ, đối vá»›i sinh tỠđại sá»±, đã không còn để trong lòng váºy. Những tia nước bắn lên xuyên qua lá»— hổng trên thuyá»n thấm ướt y phục nà ng. Lãnh Như Băng khẽ thở dà i, thốt:
- Cô nương muốn ngồi chá» chết tháºt ư ?
Trên gương mặt lạnh lùng băng giá cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương như bị má»™t luồng khà ấm áp là m tan ra, thoáng hiện má»™t nụ cưá»i mong manh như tÆ¡, há»i:
- Huynh nói coi muội nên là m thế nà o ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Cô nương nên tìm cách đà o tẩu.
Lá»i vừa thốt ra, đột nhiên phát giác không mấy hợp, nhưng đã không có cách gì thay đổi. Công Tôn Ngá»c Sương lại há»i:
- Thế nà o ? Chẳng phải huynh hy vá»ng muá»™i chết sao ?
Lãnh Như Băng vá»™i vã ngáºm miệng, không nói lá»i nà o nữa, trong lòng thầm nghÄ©:
"Bất kể tình thế như thế nà o, ta cÅ©ng không nên mở miệng, trong tình hình nà y, nà ng ra tay phản kÃch thì tất phải giết ngưá»i, không thể sai được, bởi váºy, ta không thể cổ lệ nà ng".
Bên ngoà i thuyá»n, tình thế hết sức khẩn trương, tứ đại võ lâm cao thá»§ ná»™i công thâm háºu, không ngừng kÃch động sóng nước đánh và o thuyá»n Công Tôn Ngá»c Sương.
Nguyên vì bốn ngưá»i Trần Hải đấu qua má»™t chưởng vá»›i Công Tôn Ngá»c Sương, phát giác võ công nà ng quả nhiên cao cưá»ng, chẳng phải chuyện nhá» ! Bốn ngưá»i trong lòng đã minh bạch, đơn phương độc đấu thì chẳng có má»™t cÆ¡ há»™i thắng. Sau khi thấy nà ng và o trong thuyá»n, không trở ra má»™t thá»i gian dà i, trong lòng hồ nghi bất định, chẳng biết nà ng Ä‘ang bà y mưu kế gì ?
PhÃa trong thuyá»n, lại như Ä‘ang ở má»™t thế giá»›i khác, cả nam lẫn nữ Ä‘á»u im lặng không nói má»™t lá»i nà o. Chẳng biết qua bao nhiêu thá»i gian, Công Tôn Ngá»c Sương đột nhiên mở miệng nói:
- Lãnh lang, muội không cam lòng chết như thế nà y.
Lãnh Như Băng chuyển động tròng mắt, trong lòng thầm nghĩ:
"Nà ng ta chết Ä‘i, trên giang hồ sẽ bá»›t Ä‘i má»™t há»—n thế ma vương, thưá»ng nhân có phước, vạn ngưá»i vui mừng, có cái gì không tốt". Chà ng trong lòng có vạn lá»i nhưng chỉ "ừm" má»™t tiếng, quyết định không mở miệng. Công Tôn Ngá»c Sương lại nói:
- Ôi Lãnh lang ! Muội chưa bao giỠnghĩ tới bất cứ chuyện gì, nhưng trong phút sinh tỠnà y, đột nhiên nghĩ đến tất cả.
Lãnh Như Băng buá»™t miệng há»i:
- Chuyện gì ?
Chà ng kinh hãi phát giác ra lúc không nên nói thì lá»i lại thốt ra. Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Muá»™i phát giác ra má»™t ngưá»i, bất luáºn nam hay nữ, má»™t khi đã trở thà nh má»™t anh hùng mà tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u kÃnh trá»ng, hoặc trở thà nh má»™t ma vương mà tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u thống háºn, thì vÄ©nh viá»…n là m bạn vá»›i tịch mịch, muá»™i cÅ©ng váºy, Vương TÃch Hương cÅ©ng váºy ...
Lãnh Như Băng "ừm" má»™t tiếng, muốn nói nhưng nén lại. Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Huynh không tin lá»i muá»™i ư ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Vương TÃch Hương kia ngoà i trừ Tố Mai, Hoà ng Cúc thì thưá»ng giữ thân bên ngoà i, Mai Hoa cư kia lạnh lẽo như má»™t phần má»™ sống, Ä‘Ãch thá»±c rất tịch mịch, hÆ¡n nữa nà ng là ngưá»i lắm bệnh, như nói là tịch mịch thì tháºt không sai, còn như cô nương, cÅ©ng bảo tịch mịch, đúng là má»™t trò cưá»i lá»›n, cô nương thống lãnh trăm ngà n thuá»™c hạ, má»i ngưá»i Ä‘á»u kÃnh cô nương trên cao, má»™t tiếng hô có vạn ngưá»i hưởng ứng, thì tịch mịch ở chá»— nà o ?
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- ChÃnh vì váºy, muá»™i má»›i so sánh vá»›i Vương TÃch Hương, Vương TÃch Hương còn có má»™t Lãnh Như Băng thương tiếc, yêu quý nà ng, còn muá»™i lại có ai ?
Lãnh Như Băng nói:
- Cô nương có trăm ngà n thuá»™c hạ, trong số đó có lý nà o không chá»n được má»™t bạn phòng khuê, cô nương kiá»u mị tuyệt luân, cưá»i nghiêng thà nh đổ nước, chẳng biết có bao nhiêu anh hùng đã quỳ lụy dưới chân cô nương, chẳng lẽ cô nương còn chưa thá»a mãn ?
Những lá»i nà y tuy nói ra bằng ngữ Ä‘iệu ôn hòa, nhưng thá»±c thế hà m chứa đầy nét giá»…u cợt mai mỉa. Công Tôn Ngá»c Sương khẽ mỉm cưá»i, thốt:
- Huynh cứ mắng Ä‘i ! Nếu mắng chưởi vẫn không hết háºn, thì hãy đánh muá»™i lần nữa.
Nà ng thở ra một hơi dà i, tiếp:
- Không sai, dưới trướng cá»§a muá»™i có trăm ngà n thuá»™c hạ, vô số tỳ nữ xinh đẹp, hà nh động sở chà như quân lâm thiên hạ, bá»n hỠđối vá»›i muá»™i vô cùng tôn kÃnh, cung cúc táºn tụy, nhất cá» nhất động nhất tiếu Ä‘á»u cá»±c kỳ xu nịnh, chẳng dám có má»™t phản kháng nhá» ...
Lãnh Như Băng mỉa mai:
- Oai phong quá ! Sát khà quá !
Công Tôn Ngá»c Sương nở má»™t nụ cưá»i cá»±c kỳ thê lương, thốt:
- Bất tất phải châm chá»c muá»™i, hãy nghe muá»™i nói hết, há» không xem muá»™i là má»™t nữ ma đầu giết ngưá»i không chá»›p mắt, mà kÃnh muá»™i như thần linh, không má»™t ai dám đối xá» vá»›i muá»™i như đối vá»›i má»™t con ngưá»i.
Lãnh Như Băng toan mai mỉa thêm và i câu, chợt trông thấy thần thái thê lương cá»§a nà ng, bất giác không nhẫn tâm nói nữa. Công Tôn Ngá»c Sương thở ra má»™t hÆ¡i dà i, tiếp:
- Muá»™i từ nhỠđã chịu khổ nối tiếp khổ, trải qua hết cay đắng nhá»c nhằn trong thiên hạ, vì thế sau khi xuất đạo, đối vá»›i ngưá»i khác độc ác dị thưá»ng, bất cứ ngưá»i nà o mà muá»™i không cam nguyện tin, cÅ©ng không dám tin, thì bằng má»i giá tìm cách khống chế cho bằng được má»›i cam tâm. Vì thế muá»™i bất chấp thá»§ Ä‘oạn há»c tất cả các loại võ công, bình thưá»ng, muá»™i hô má»™t tiếng có trăm ngưá»i hưởng ứng, hà nh động tá»± tư tá»± lợi, cÅ©ng chẳng phát giác ra được gì, hiện tại trong phút sinh tá» nà y, muá»™i đột nhiên phát giác ra mình thiếu má»™t thứ, hiện tại không những muá»™i phát giác ra, mà còn phải tìm cho được nữa.
Lãnh Như Băng há»i:
- Cô nương phát giác ra Ä‘iá»u gì ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Phát giác ra muá»™i là má»™t nữ nhân, và chỉ có huynh má»›i đổi xá» vá»›i muá»™i như đối vá»›i má»™t con ngưá»i.
Lãnh Như Băng đột nhiên báºt cưá»i tháºt to, lâu lắm không ngừng. Công Tôn Ngá»c Sương ngạc nhiên há»i:
- Huynh cưá»i cái gì ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Thá»§ Ä‘oạn cá»§a Công Tôn cô nương tháºt khiến tại hạ phải bái phục, nếu cô nương muốn tại hạ cam tâm tình nguyện cùng táng thân vá»›i cô nương giữa hồ nà y, cÅ©ng không cần dùng phương pháp đó.
Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Huynh không tin những lá»i muá»™i vừa nói ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Không tin, một câu một chữ cũng không tin, xem ra ngươi hoà n toà n không cần phải nói nữa.
Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Huynh có biết tại sao huynh không tin lá»i muá»™i chăng ?
Lãnh Như Băng không tưởng được nà ng đột nhiên lại há»i như thế, tháºt lâu vẫn không đáp được má»™t câu. Công Tôn Ngá»c Sương lại há»i:
- Huynh có muốn muội nói cho huynh nghe không ?
Lãnh Như Băng đáp:
- ÄÆ°á»£c lắm ! Xin được lÄ©nh giáo ! Xin lÄ©nh giáo !
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Äó là tại vì muá»™i quá mạnh, bất luáºn vá» võ công, trà mưu, muá»™i Ä‘á»u mạnh hÆ¡n huynh. Vì thế, bất luáºn muá»™i thà nh tháºt vá»›i huynh thế nà o, huynh cÅ©ng không chịu tin, nếu như muá»™i trở nên yếu Ä‘uối, đáng tá»™i nghiệp, huynh nhất định có cảm giác vượt trá»™i, mạnh dạn bước tá»›i, cam tâm há»™ hoa ...
Lãnh Như Băng tiếp:
- Nếu cô nương trở nên yếu nhược, thì cũng không thể tạo nên phong ba trên giang hồ.
Công Tôn Ngá»c Sương thở dà i buồn bã thốt:
- Cuá»™c sống cá»§a ngưá»i anh hùng vốn đầy tịch mịch như thế ấy !
Bá»—ng nghe bên ngoà i truyá»n và o má»™t âm thanh gắng gượng kêu lên:
- Cô nương hãy khá bảo trá»ng, tiểu tỳ Ä‘i đây.
Hai câu ngắn gá»n nà y, từ thấp từ cao, hiển nhiên má»™t trong hai vị thị tỳ cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương đã thụ trá»ng thương, ráng táºn tà n lá»±c hướng vá» nà ng cáo biệt, chữ cuối cùng cuối câu cá»±c kỳ yếu á»›t, rất khó mà nghe được. Công Tôn Ngá»c Sương ảm đạm thốt:
- Lãnh lang, đây là cÆ¡ há»™i cuối, Ä‘i Ä‘i ! Muá»™i tiá»…n huynh ra khá»i thuyá»n !
Äoạn đưa tay chá»™p lấy y phục cá»§a Lãnh Như Băng, kéo chà ng hướng ra bên ngoà i.
Lãnh Như Băng thốt:
- Tại hạ đã đáp ứng sẽ phụng bồi cô nương.
Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Vì sao thế ? Huynh má»™t Ä‘iểm cÅ©ng không thÃch muá»™i, nếu như cùng chết chung má»™t chá»— tại đây rồi biến thà nh quá»·, há chẳng ồn à o má»—i ngà y sao ?
Nà ng vừa nói vừa vén rèm bước ra ngoà i khoang thuyá»n. Chỉ thấy má»™t thanh y tỳ nữ tay cầm trưá»ng kiếm, cùng Kim Phất đạo trưởng khai diá»…n má»™t trưá»ng ác đấu, công kÃch ác liệt tuyệt luân. Thanh y nữ tỳ đó trên ngưá»i có vô số vết thương, toà n thân nhuá»™m máu, nhưng vô cùng hăng hái không há» lùi bước. Bên cạnh đó nằm má»™t thanh y nữ tỳ khác, trên mặt nhuá»™m đầy máu, chẳng trông rõ ngÅ© quan. Lãnh Như Băng trong lòng chấn động thầm nghÄ©:
"Những ngưá»i nà y tá»± phụ là anh hùng hiệp nghÄ©a, mà xuất thá»§ ác độc đến thế !" Bá»—ng nghe Công Tôn Ngá»c Sương khẽ quát:
- Dừng tay !
Thanh y tỳ nữ láºp tức thu hồi trưá»ng kiếm, nhanh nhẹn thối lui. Kim Phất đạo trưởng Ä‘ang trên đà công kÃch mãnh liệt, nhất thá»i khó thể ngừng lại, kim phất nghiêng qua má»™t bên quáºt trúng cánh tay trái cá»§a thanh y tỳ nữ, cánh tay áo bay mất tức thì, máu thịt bầy nhầy. Nữ tỳ nà y thân vốn đã thụ trá»ng thương, chỉ dá»±a và o má»™t chút nhuệ khà hăng hái khổ chiến không lùi, hoà n toà n không thể chịu nổi má»™t kÃch nghiêm trá»ng nà y, ngã xuống như má»™t cánh hoa tà n, song mục hiện lên vẻ thống khổ vô hạn, hướng vá» Công Tôn Ngá»c Sương gắng gượng thốt:
- Cô nương, tiểu tỳ vô dụng ..... Lá»i chưa dứt, ngưá»i đã chìm và o hôn mê. Công Tôn Ngá»c Sương đưa mắt nhìn vị tỳ nữ Ä‘ang bị trá»ng thương nằm đó, thần sắc cá»±c kỳ băng lãnh, cháºm rãi thốt:
- Kim Phất đạo trưởng, nếu như ả không thu kiếm lùi lại, với một chiêu của đạo trưởng, có thể đả thương ả chăng ?
Kim Phất đạo trưởng lộ vẻ hổ thẹn, trầm ngâm một lúc, đoạn đáp:
- Má»™t chiêu tuy không thể đả thương, nhưng nà ng ta cÅ©ng khó thể chịu thêm mưá»i chiêu nữa.
Công Tôn Ngá»c Sương song mục xạ ra hai luồng hung quang lạnh lẽo, nhìn hết bá»n ngưá»i Trần Hải má»™t lượt, Ä‘oạn nhẹ giá»ng thốt:
- Lãnh lang, chà ng nên rá»i Ä‘i thôi.
Công Tôn Ngá»c Sương ngưng mục trên mặt Trần Hải, nghiêm nghị thốt:
- Ngưá»i nà y không phải môn hạ Mai Hoa môn, các ngươi cùng ta đối địch, bất luáºn cuá»™c chiến xảy ra như thế nà o, các ngươi cÅ©ng không nên phương hại hắn.
Lãnh Như Băng hoà n toà n chưa kịp mở miệng, Trần Hải đã cao giá»ng đáp ứng:
- Chúng tôi đáp ứng cô nương, quyết không phương hại hắn.
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Trần đại hiệp má»™t lá»i đáng ngà n và ng, ta tin ông.
Mục quang chuyển sang nhìn Kim Phất đạo trưởng, tiếp:
- Ngươi nói là trong vòng mưá»i chiêu, có thể hạ sát ả phải không ?
Kim Phất đạo trưởng đáp:
- Không sai.
Công Tôn Ngá»c Sương giữa chân mà y đã ẩn hiện sát cÆ¡, há»i:
- Ngươi có muốn thỠchứng minh bằng hà nh động không ?
Kim Phất đạo trưởng kinh ngạc há»i lại:
- Nà ng ta đã thụ trá»ng thương, lại bị há»§y Ä‘i má»™t cánh tay, là m cách nà o có thể tái chiến được ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Mai Hoa môn hạ, chỉ cần còn một hơi thở, nhất định có thể tiếp tục chiến đấu.
Kim Phất đạo trưởng lắc đầu:
- Ta không tin.
Công Tôn Ngá»c Sương lạnh lùng nói:
- Không tin thì hãy xem đây.
Äá»™t nhiên giÆ¡ tay trái nâng thanh y nữ tỳ lên, tay phải thò và o trong ngưá»i lấy ra má»™t bình ngá»c, mở nắp lấy ra hai viên dược hoà n mà u hồng, bóp quai hà m cá»§a thanh y nữ tỳ ra, nạp hai hoà n thuốc và o. Kim Phất đạo trưởng khẽ chau mà y, toan nói nhưng ngần ngại. Chỉ thấy Công Tôn Ngá»c Sương khẽ vá»— má»™t chưởng và o háºu tâm cá»§a vị tỳ nữ, thấp giá»ng nói:
- Hãy táºn hết sức, đến chết má»›i thôi.
Hai mắt thanh y tỳ nữ đột nhiên báºt mở, trên gương mặt tái xanh đồng thá»i hiện lên má»™t sắc hồng lạ thưá»ng. Lãnh Như Băng kinh hãi thầm nghÄ©:
"Nữ tỳ kia thụ thương hết sức trầm trá»ng, là m sao có thể có khả năng tái chiến ?" Chỉ thấy thanh y nữ tỳ kia sau khi phục hai hoà n thuốc, tinh thần đột nhiên phấn khởi lạ thưá»ng, đôi mắt đã thất thần đột nhiên hiện luồng thanh quang sáng rá»±c có vẻ ngá»› ngẩn, cháºm chạp quay sang nhìn Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Cô nương có gì sai bảo ?
Công Tôn Ngá»c Sương đưa tay chỉ và o Kim Phất đạo trưởng, lạnh lùng thốt:
- Äạo trưởng đó tổn thương thân thể ngươi, há»§y tiá»n đồ cá»§a ngươi, nếu như ngươi nhất định phải chết, sao không hướng và o hắn báo phục ?
Thanh y nữ tỳ dạ một tiếng, thốt:
- Cô nương nói rất phải.
ÄÆ°a tay nhặt lên trưá»ng kiếm, trên mặt đột nhiên hiện lên sắc hồng quái lạ, tay hoà nh ngang trưá»ng kiếm, toà n thân nhuá»™m máu, trông tháºp phần khá»§ng bố !
Kim Phất đạo trưởng trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ:
"Ả ta thụ thương trầm trá»ng như váºy, tháºt có thể tái chiến sao ?" Còn Ä‘ang suy nghÄ© thì thanh y tỳ nữ đã nhà o tá»›i trước, trưá»ng kiếm vẽ lên hai đóa hoa nhắm hai đại huyệt trên ngưá»i Kim Phất đạo trưởng đâm tá»›i. Kim Phất đạo trưởng hoà nh kim phất ngang phong tá»a phÃa trên, hướng vá» phÃa tay cầm kiếm cá»§a thanh y tỳ nữ. Ông nghÄ© rằng nữ tỳ kia thân vốn đã thụ thương trầm trá»ng, cho dù đã được phục linh dược cÅ©ng không thể chịu nổi má»™t phất cá»§a mình.
Má»™t phất nà y mục Ä‘Ãch chỉ để chấn chệch Ä‘i trưá»ng kiếm cá»§a thanh y tỳ nữ. Nà o ngá» sá»± tình vượt ra ngoà i sá»± tiên liệu cá»§a Kim Phất đạo trưởng, thanh y tỳ nữ kia không há» nhảy tránh, trá»±c diện chạm chiêu vá»›i ông. Cổ tay Kim Phất đạo trưởng chấn động má»™t cái, trưá»ng kiếm cá»§a thanh y nữ tỳ không há» bị gạt Ä‘i, bất giác ông kinh hãi thầm nghÄ©:
"Công lá»±c cá»§a nha đầu nà y so vá»›i trước khi bị thương hÆ¡n biết bao nhiêu". Trong khi ông Ä‘ang suy nghÄ© thì trưá»ng kiếm cá»§a thanh y nữ tỳ đã phóng ra má»™t kiếm hoa huyá»n ảo đâm tá»›i nÆ¡i yếu hại trên ngưá»i Kim Phất đạo trưởng. Ná»™i lá»±c cá»§a nà ng đột nhiên tăng cưá»ng cá»±c kỳ, kiếm phong như gió rÃt lên veo véo bao trùm cả không gian. Kim Phất đạo trưởng cùng thanh y tỳ nữ đã giao đấu trên hai mươi chiêu, nhưng chẳng có cách gì chiếm má»™t Ä‘iểm ưu thế, không khá»i cảm thấy kỳ quái, thầm nghÄ©:
"Chẳng biết ả dùng dược váºt gì ? Công lá»±c đột nhiên tăng cưá»ng nhiá»u thế nà y ?" Nguyên lai công lá»±c cá»§a Kim Phất đạo trưởng rất cao thâm, kim phất trần là váºt má»m mại, nhưng khi tấn công thì lá»±c đạo lại hung mãnh dị thưá»ng, thanh y nữ tỳ kia trước khi thụ thương, má»—i lần chạm chiêu vá»›i Kim Phất đạo trưởng là trưá»ng kiếm lại bị chấn khai, nhưng sau khi phục dược váºt, công lá»±c đột nhiên tăng cưá»ng rất nhiá»u, có thể cùng Kim Phất đạo trưởng bình thá»§, trá»±c diện chạm chiêu.
Chỉ nghe từ miệng Công Tôn Ngá»c Sương ngá»c sương phát ra má»™t trà ng âm thanh nhá», uyển chuyển thê lương, chấn động nhân tâm. Hai ngưá»i đã đấu trên mấy chục chiêu, song phương vẫn chưa phân được thắng bại. Thanh y tỳ nữ cà ng đánh cà ng hăng, kiếm quang loang loáng, công kÃch hết sức ác liệt. Lãnh Như Băng im lặng quan sát tình thế, phát hiện ra kiếm thế cá»§a thanh y tỳ nữ cùng vá»›i trà ng âm thanh từ miệng Công Tôn Ngá»c Sương phối hợp cùng nhau, mưá»ng tượng như trà ng âm thanh đó là má»™t loại tÃn hiệu chỉ huy kiếm thế cá»§a thanh y tỳ nữ. Chỉ thấy kiếm chiêu cá»§a thanh y tỳ nữ cà ng đánh cà ng lạ, giống như muốn cùng đối phương đồng qui ư táºn, bất chấp an nguy bản thân, má»™t má»±c công địch. Kim Phất đạo trưởng không thể là m theo phương pháp ngá»c đá Ä‘á»u vỡ nà y, đà nh dùng thân pháp nhanh nhẹn tránh né. Má»›i bắt đầu đã bị thanh y tỳ nữ chiếm mất tiên cÆ¡, tấn công ồ ạt hết sức hung hiểm !
Lúc bấy giá», không những chỉ mình Kim Phất đạo trưởng phát hiện ra chuyện bất thưá»ng, mà Trần Hải và Hạ Hầu Trưá»ng Phong cÅ©ng phát hiện ra, nếu tiếp tục đánh như thế nà y, Ä‘Ãch thá»±c thanh y tỳ nữ đã chiếm được thượng phong, nói không chừng Kim Phất đạo trưởng có thể bị thương dưới kiếm cá»§a nà ng. Äây thá»±c là má»™t sá»± huyá»n bà cá»§a y đạo, quần hà o Ä‘á»u trông thấy công hiệu cá»§a dược váºt, nhưng không ai biết đó là loại dược váºt gì mà có thể cho ngưá»i ta má»™t lá»±c lượng thần kỳ như thế ?
Ngưng mục nhìn lại, chỉ thấy gương mặt trắng xanh cá»§a thanh y tỳ nữ, đột nhiên trở nên xám ngắt như gan lợn, hai tròng mắt lòi hẳn ra ngoà i, thần sắc cá»±c kỳ dữ tợn, khá»§ng bố. Công Tôn Ngá»c Sương đã thôi phát trà ng âm thanh kỳ lạ, nhưng thanh y tỳ nữ vẫn chiến đấu hùng dÅ©ng. Bấy giá», Kim Phất đạo trưởng đã bị ép đến thá»§ nhiá»u công Ãt, xuống mức hạ phong. Äang ác đấu, đột nhiên nghe Kim Phất đạo trưởng quát lên má»™t tiếng, phất trần trong tay vá»™i và ng công ra ba chiêu, những sợi tÆ¡ li ti đầy trá»i rÆ¡i xuống.
Chỉ nghe Công Tôn Ngá»c Sương đột nhiên cất tiếng hú tháºt cao, trưá»ng kiếm trong tay thanh y tỳ nữ cÅ©ng theo tiếng hú đó loang loáng vung lên hóa thà nh má»™t mà n bạc. Má»™t trà ng âm thanh như sóng nổi lên, kiếm quang cùng nhân ảnh, đồng thá»i biến mất không thấy nữa. Công Tôn Ngá»c Sương nhanh như chá»›p phóng đến hữu thá»§ xuất ra Ä‘iểm mấy huyệt đạo cá»§a thanh y tỳ nữ, lạnh lùng nói:
- Kim Phất đạo trưởng, ngươi có tÃnh được bao nhiêu chiêu không ?
Kim Phất đạo trưởng cháºm rãi thốt:
- Cô nương dùng dược váºt gì váºy ?
Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Ngươi muốn tái đấu chăng ?
Kim Phất đạo trưởng đáp:
- Bần đạo đã nói lá»i khoa trương, trong mưá»i chiêu vốn không cách gì thắng, bất luáºn là vì nguyên nhân gì, bần đạo Ä‘á»u nháºn thua.
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Ngươi tá»± phụ là nhân váºt thà nh danh, lại nháºn thua như váºy thôi sao ?
Kim Phất đạo trưởng đáp:
- Cô nương cứ hạ lệnh, bần đạo táºn má»i khả năng tiếp thu Ä‘iá»u kiện cá»§a cô nương.
Công Tôn Ngá»c Sương nói:
- Äiá»u kiện rất đơn giản, chỉ cần đạo trưởng rá»i khá»i cuá»™c thị phi hôm nay.
Kim Phất đạo trưởng trầm ngâm một thoáng, đoạn nói:
- Äiá»u nà y ... Ä‘iá»u nà y ...
Công Tôn Ngá»c Sương ngắt lá»i:
- Äiá»u nà y cái gì, nếu như ngươi không muốn tiếp nháºn Ä‘iá»u kiện nà y, thì cứ tÃnh như thế.
Nên biết Kim Phất đạo trưởng trong võ lâm là má»™t nhân váºt có thinh danh rất lá»›n, tuy trước tráºn đấu chưa từng bà n qua Ä‘iá»u kiện, nhưng theo quy cá»§ cá»§a võ lâm, Kim Phất đạo trưởng đã mở miệng nói trong vòng mưá»i chiêu sẽ đả thương ngưá»i, qua mưá»i chiêu vẫn không là m được, tá»± nhiên phải nháºn thua. Äá»™t nhiên giữa hồ nổi lên tiếng mái chèo khua nước cùng vá»›i má»™t khoái thuyá»n Ä‘i tá»›i. Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghÄ©:
"Xong rồi, viện thá»§ cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương đã đến, ôi tháºt đáng tiếc ! Äáng tiếc !" Chà ng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy trên đầu thuyá»n có hai lam y nữ tỳ ôm trưá»ng kiếm đứng đó.
Chỉ thấy Trần Hải vuốt râu cưá»i:
- Tốt lắm ! Kim Phất đạo huynh, thỉnh trở vá» thuyá»n Ä‘i ! Vương cô nương đã đến, việc chiến hay hòa, chẳng cần chúng ta phải lao tâm nữa.
Khoái thuyá»n đến gần thuyá»n cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương tám, chÃn thước, đột nhiên ngừng lại, cá»a khoang mở rá»™ng, từ từ bước ra ngoà i má»™t Vương Thông Huệ toà n thân váºn huyá»n y.
Kim Phất đạo trưởng vung phất trần má»™t cái quét qua, hà ng ngà n sợi tÆ¡ li ti là m nổi lên má»™t tráºn gió. Công Tôn Ngá»c Sương vung chưởng tung má»™t cá»— ám kình, bức phất trần ngừng lại, hữu thá»§ nhanh nhẹn tuyệt luân chụp lấy cổ tay Kim Phất đạo trưởng. Kim Phất đạo trưởng kinh hoà ng thầm nghÄ©:
"Thá»§ pháp quả cá»±c nhanh, cổ tay trái ta đã bị nà ng ta nắm giữ, khó lòng mà thoát khá»i". Chỉ thấy Công Tôn Ngá»c Sương thân ngá»c nhẹ nhà ng, tung má»™t cước không tiếng động ngay đầu gối Kim Phất đạo trưởng. Kim Phất đạo trưởng chỉ cảm thấy đầu gối Ä‘au kịch liệt, thân hình lảo đảo té xuống hồ. Công Tôn Ngá»c Sương động tác cá»±c kỳ nhanh nhẹn, tả thá»§ vươn ra chá»™p lấy cổ tay phải Kim Phất đạo trưởng nhanh chóng phong bế huyệt mạch, tay ngá»c láºp tức kéo Kim Phất đạo trưởng báºt dáºy.
Äá»™ng tác nà y trông cháºm chạp, kỳ thá»±c cá»±c nhanh, phóng cước, xuất thá»§, cÆ¡ hồ trong cùng má»™t động tác.
Lúc nà y, Vương Thông Huệ đã bước tá»›i đầu thuyá»n, khẽ nghiêng ngưá»i má»™t cái, cưá»i nói:
- Công Tôn cô nương cách biệt đã lâu, tiểu muá»™i xin có lá»i vấn an.
Tay phải Công Tôn Ngá»c Sương vung lên Ä‘iểm ba huyệt đạo trên ngưá»i Kim Phất đạo trưởng, buông tay trái ra, từ từ xoay ngưá»i lại, thốt:
- Vương giáo chủ, cách biệt đã lâu.
Hai đạo mục quang cá»§a Vương Thông Huệ dán chặt trên mặt Công Tôn Ngá»c Sương, từ từ thốt:
- Công Tôn cô nương có thể nể tình tiểu muội, trước tiên buông thả Kim Phất đạo trưởng ?
Công Tôn Ngá»c Sương cưá»i nụ, thốt:
- ÄÆ°á»£c !
Äoạn huy động song chưởng cách không giải ba huyệt đạo bị bế cá»§a Kim Phất đạo trưởng, nói tiếp:
- Nể tình Vương giáo chá»§, má»i đạo trưởng !
Kim Phất đạo trưởng nói không hết sá»± xấu hổ lẫn tức giáºn, song mục trợn to nhìn Công Tôn Ngá»c Sương, thốt:
- Võ công cá»§a cô nương, xem ra còn cao cưá»ng hÆ¡n lệnh tôn, lệnh đưá»ng ngà y trước.
Công Tôn Ngá»c Sương đưa mắt nhìn thanh y tỳ nữ Ä‘ang nằm dưới sà n thuyá»n, há»i:
- Ả là do ngươi giết ?
Kim Phất đạo trưởng đáp:
- Không sai.
Công Tôn Ngá»c Sương lại há»i:
- Chắc ngươi cÅ©ng biết sát nhân phải thưá»ng mạng ?
Kim Phất đạo trưởng nói:
- Bần đạo đã quá bảy mươi, chết cũng không tiếc.
Công Tôn Ngá»c Sương giÆ¡ tay phải lên, thốt:
- Giết ngươi tuyệt không phải là chuyện khó, nhưng ta không muốn trước khi kỳ hạn đến, lấy Ä‘i tánh mạng ngươi. Ngươi trở vá» thuyá»n Ä‘i.
Kim Phất đạo trưởng đáp má»™t tiếng, chuyển thân quay trở lại trên thuyá»n. Vương Thông Huệ khẽ nghiêng ngưá»i, thốt:
- Äa tạ Công Tôn cô nương đã nể mặt tiểu muá»™i.
Công Tôn Ngá»c Sương nói:
- Chỉ là chuyện nhá», bất tất phải Ä‘a lá»….
Vương Thông Huệ mục quang như Ä‘iện, không ngừng tìm kiếm tra xét trên mặt Công Tôn Ngá»c Sương, như muốn tìm gì đó, miệng lại ôn hòa thốt:
- Công Tôn thư thư, không ở tại Từ Châu, vạn dặm xa xôi chạy đến Thái Hồ, không biết là vì chuyện gì ?
Công Tôn Ngá»c Sương há»i lại:
- Vương giáo chủ đến đây, không biết lại vì chuyện gì ?
Vương Thông Huệ đáp:
- Không giấu gì Công Tôn thư thư, tiểu muá»™i truy theo tung tÃch cá»§a Công Tôn thư thư mà tá»›i.
Công Tôn Ngá»c Sương mục quang chuyển động, sá»›m đã không thấy bóng Lãnh Như Băng, nghÄ© đã trốn và o trong khoang, khẽ Ä‘iểm nụ cưá»i nhạt, đáp:
- Tiểu muá»™i cÅ©ng truy theo má»™t ngưá»i.
Vương Thông Huệ há»i:
- Không biết là ngưá»i nà o ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Vương TÃch Hương.
Vương Thông Huệ trong lòng chấn động, há»i:
- Vương cô nương hiện đang ở đâu ?
Công Tôn Ngá»c Sương cưá»i há»i:
- Thế nà o ? Vương giáo chủ muốn gặp nà ng lắm ư ?
Vương Thông Huệ đảo tròng mắt hai lược, mỉm cưá»i đáp:
- Gặp hay không gặp Ä‘á»u không gấp.
Công Tôn Ngá»c Sương nói:
- Vương cô nương hiện táng thân tại ..... ÄÆ°a mắt nhìn và o trong khoang thuyá»n, đột nhiên ngưng lá»i không nói nữa. Thiên hạ có biết bao nhiêu việc ngẫu nhiên xảo hợp, nếu như Công Tôn Ngá»c Sương chẳng chóng tưởng nhá»› đến Lãnh Như Băng, đưa mắt nhìn và o khoang thuyá»n, thì ngay lúc nà y, cho dù nà ng biểu diá»…n giống tháºt như thế nà o, bất quá chỉ lừa được Vương Thông Huệ, nhưng má»™t cái nhìn vô ý cá»§a nà ng, đã khởi lên trong lòng Vương Thông Huệ má»™t nghi vấn. Nguyên vì Vương Thông Huệ quá thông minh, luôn để tâm âm thầm theo dõi nhất cá» nhất động cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương, chỉ vì nà ng đặt toà n bá»™ tâm trà lên ngưá»i Công Tôn Ngá»c Sương nên hoà n toà n không trông thấy Lãnh Như Băng. Âm sai dương lẫn đã trợ giúp lá»i nói dối cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương thêm phân lượng. Vương Thông Huệ láºp tức biến sắc, há»i:
- Thế nà o ? Vương TÃch Hương kia đã bị Công Tôn thư thư sanh cầm ư ?
Công Tôn Ngá»c Sương tránh không trá»±c diện trả lá»i câu há»i cá»§a nà ng mà trả lá»i máºp má»:
- Vương giáo chủ đến trễ một bước, chỉ sợ lại một phen phà tổn tâm cơ.
Trần Hải và Hạ Hầu Trưá»ng Phong nghe thế trong lòng chấn động dữ dá»™i, thầm nghÄ©:
"Không lạ vì sao nà ng ta bình tÄ©nh như váºy, nguyên lai đã sá»›m sanh cầm Vương TÃch Hương trong thuyá»n, nếu như đánh chìm thuyá»n cá»§a nà ng ta xuống hồ, hại chết Vương cô nương, đó Ä‘Ãch thá»±c là má»™t việc là m chung thân hối tiếc !" Thần sắc khẩn trương cá»§a Vương Thông Huệ từ từ trầm tÄ©nh lại, giÆ¡ tay vuốt lại má»› tóc óng ả tung bay trong gió, thốt:
- Trà giả nghÄ© trăm ngà n kế, tất phải có má»™t sÆ¡ sót, Công Tôn thư thư thân bị vây hãm trong trùng vây, không cách gì cầu cứu viện binh, cÅ©ng chẳng tÃnh là má»™t việc mất mặt váºy.
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Nếu nói vá» tình thế hiện tại, trước khi động thá»§, ai chết ai sống hoà n toà n chưa biết được, lùi lại má»™t bước, ta tÃnh rằng ta không thể thắng, nhưng hoà n toà n đủ sức để phá vòng vây đà o tẩu.
Vương Thông Huệ mỉm cưá»i nói:
- Nếu như ở trên núi non đồng bằng, tiểu muá»™i rất tin rằng Công Tôn thư thư có thể sống, nhưng ở giữa Thái Hồ nà y, sóng bạc muôn trùng, nhìn không thấy bá», Công Tôn cô nương tuy võ công tuyệt thế, chỉ tiếc rằng không biết thá»§y công.
Công Tôn Ngá»c Sương khẽ cưá»i nhạt, không tá» ra đồng ý cÅ©ng không phản đối.
Vương Thông Huệ nói tiếp:
- Chung quanh Công Tôn thư thư là bốn chiếc thuyá»n chở đầy há»a dược, dầu đồng, tiểu muá»™i chuyên vá» Ä‘iá»u khiển há»a khÃ, cả thiên hạ Ä‘á»u biết, bốn chiếc thuyá»n nếu như nhất tá» phát há»a nổ tung, phương viên bốn mươi trượng nhất định trở thà nh má»™t biển lá»a.
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Äó chưa chắc gì có thể thiêu chết ta.
Vương Thông Huệ nói:
- Cho dù không chắc, nhưng thực tế không đáng cho Công Tôn thư thư bỠcông mạo hiểm như thế.
Công Tôn Ngá»c Sương nói:
- Không cần phải ngại, Vương giáo chá»§ như muốn khảo nghiệm công lá»±c cá»§a ta, cứ tá»± nhiên thá».
Vương Thông Huệ mỉm cưá»i thốt:
- Tiểu muá»™i đã hiểu rõ khả năng cá»§a Công Tôn thư thư, trà mưu không ai bằng, nếu như thư thư nói có thể thoát được tráºn biển lá»a do muá»™i bố trÃ, thì tháºt có phần quá khoa trương ...
Sắc mặt nà ng đột nhiên trở nên nghiêm túc, gằn giá»ng:
- Nhưng thư thư có khả năng sanh cầm má»™t ngưá»i như Vương TÃch Hương, tháºt ngoà i dá»± liệu cá»§a tiểu muá»™i.
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Việc ngoà i dự liệu chỉ sợ không chỉ có thế.
Vương Thông Huệ thốt:
- Trừ Ä‘iá»u ấy ra, tiểu muá»™i tháºt không nghÄ© ra Công Tôn thư thư lại có gì kinh nhân nữa ?
Công Tôn Ngá»c Sương trầm ngâm má»™t thoáng, Ä‘oạn nói:
- Chúng ta bất tất phải nói chuyện tình nghÄ©a xưa cÅ©, má»i Vương giáo chá»§ nói thẳng ra Ä‘i thôi.
Vương Thông Huệ há»i:
- Công Tôn thư thư muốn bức bách tiểu muá»™i phải quyết má»™t tráºn sống chết tháºt sao ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Trông tình thế hiện tại mà luáºn, ta Ä‘ang ở thế kém, chiến hay không chiến, chẳng còn ở trong tay ta thao túng.
Vương Thông Huệ nghe thấy giá»ng Công Tôn Ngá»c Sương đột nhiên má»m xuống, trong lòng không khá»i dấy lên má»™t sá»± thương hại, nà ng khổ công bố trà cục diện phải thắng hôm nay, không ngá» vì chuyện Vương TÃch Hương bị sanh cầm mà có chút biến hóa, xem ra tráºn nà y, có thể bại dưới tay Công Tôn Ngá»c Sương. Tâm niệm vừa chuyển động, miệng láºp tức nở má»™t nụ cưá»i:
- Nếu như Công Tôn thư thư chịu thả Vương TÃch Hương, tiểu muá»™i nguyện cung kÃnh tiá»…n thư thư lên bá».
Công Tôn Ngá»c Sương thầm nghÄ©:
"Quá»· nha đầu quả nhiên Ä‘iêu ngoa xảo quyệt, nếu không thấy được mặt Vương TÃch Hương, hôm nay chắc chắn không để ta Ä‘i". Cho dù võ công trà tuệ nà ng cao siêu như thế nà o, cÅ©ng vô phương đưa ra má»™t Vương TÃch Hương còn sống, tình thế cấp bách, khiến nà ng phải suy tÃnh hÆ¡i lâu, tức sẽ là m tăng gia sá»± nghi ngá» cá»§a Vương Thông Huệ, nên chỉ Ä‘iểm nụ cưá»i nhẹ, thốt:
- Việc nà y ta khó lòng mà tác chá»§, để ta và o há»™i ý vá»›i Vương cô nương rồi tÃnh sau.
Dứt lá»i xoay lưng tiến và o trong khoang thuyá»n. Nà ng quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy Lãnh Như Băng ngây ngưá»i ngồi đó, ngÆ¡ ngẩn nhìn vách thuyá»n má»™t cách xuất thần. Công Tôn Ngá»c Sương khẽ hắng giá»ng, thốt:
- Lãnh lang, chắc huynh đã trông thấy nà ng rồi ?
Nà ng tuy không nói ra danh tự, nhưng Lãnh Như Băng đã biết nà ng muốn ám chỉ ai, gục gặc đầu, đáp:
- Thấy rồi.
Công Tôn Ngá»c Sương thần sắc nghiêm túc thốt:
- Những lá»i cá»§a Vương Thông Huệ, chắc huynh cÅ©ng đã nghe hết ? Nà ng nói không sai má»™t Ä‘iểm, trong tình thế nà y, muá»™i gần như chẳng còn sức để kháng cá»±, nếu như dá»±a và o võ công, muá»™i vị tất đã sợ bá»n há», nhưng há» bố trà tráºn há»a công nà y khiến muá»™i vô phương kháng cá»±. Nếu như muá»™i phải thương vong ở tay bá»n há», thì thà rằng cái công lao chấn thế hãi tục nà y rÆ¡i và o tay huynh.
Lãnh Như Băng há»i:
- Công lao gì ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Huynh có thể giết muá»™i, hoặc Ä‘iểm và o huyệt đạo cá»§a muá»™i, xong nói vá»›i há» là huynh đã giết chết hoặc bắt sống Công Tôn Ngá»c Sương, đó chẳng phải là má»™t việc chấn động võ lâm sao ?
Song mục Lãnh Như Băng lấp loáng thần quang, nhìn chăm chú và o mặt Công Tôn Ngá»c Sương, há»i:
- Lá»i nà y có tháºt không ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Trăm ngà n lần không sai, huynh lúc nà o cũng không tin muội, hiện tại có thể chứng minh.
Dứt lá»i, nhắm chặt hai mắt. Lãnh Như Băng nhìn lên gương mặt tươi cưá»i cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương, trong lòng do dá»± khó quyết định, nghÄ© đến nếu để nữ ma đầu nà y lưu lại trên thế gian thì cá»±c kỳ tai hại, hôm nay đúng là má»™t cÆ¡ há»™i tốt để trừ khá» nà ng.
Nhưng Lãnh Như Băng phát giác hà nh động nà y chẳng mấy quân tá», nếu sau nà y truyá»n ngôn trên giang hồ nói rằng Lãnh Như Băng bắt sống Công Tôn Ngá»c Sương, cho dù đó là sá»± tháºt, cÅ©ng sợ có rất nhiá»u ngưá»i chẳng dám tin. Chỉ nghe Công Tôn Ngá»c Sương cất giá»ng mÆ¡ mà ng thốt:
- Lãnh lang, sao huynh còn chưa hạ thá»§ ? Chỉ cần huynh giÆ¡ tay Ä‘iểm xuống má»™t cái, ná»a khắc sau sẽ danh chấn thiên hạ.
Lãnh Như Băng thầm nghĩ:
"Hôm nay nếu ta còn lòng dạ nhân từ của đà n bà , sau nà y không biết có bao nhiêu anh hùng hà o kiệt võ lâm sẽ đổ máu, mất mạng vì sai lầm của ta hôm nay".
Tâm niệm chuyển động, khẽ nghiến răng giÆ¡ tay lên, nhưng khi nhìn thấy Công Tôn Ngá»c Sương nhắm chặt hai mắt, miệng cưá»i như hoa nở, trong lòng đột nhiên phát sinh cảm giác bất nhẫn, ngón tay sắp chạm và o ngưá»i nà ng bá»—ng buông thõng xuống, thở dà i má»™t tiếng, nói:
- Ngươi lúc nà o hà nh động vì tham vá»ng cá»§a mình, giết ngưá»i không chá»›p mắt, sao tại giây phút nà y lại trở nên khiếp nhược như thế ?
Công Tôn Ngá»c Sương đột nhiên mở mắt, nở má»™t nụ cưá»i nhẹ, thốt:
- Äây không phải là khiếp nhược, muá»™i bình sinh chưa từng có qua cái đại dÅ©ng khà thúc thá»§ chịu chết, không chút phản kháng, đối vá»›i muá»™i mà nói, đó là má»™t chuyện hết sức khốn nạn ...
Nà ng đưa tay vuốt lại mớ tóc rối, nói tiếp:
- Hôm nay cho dù muá»™i Ä‘ang ở thế kém, nhưng nếu muá»™i xuất toà n lá»±c phản kÃch, sẽ có hÆ¡n ná»a số ngưá»i trong bá»n há» bị thương vong, muá»™i hoà n toà n có được ba phần cÆ¡ há»™i đà o tẩu.
Lãnh Như Băng há»i:
- Nếu nói như váºy, sao ngươi không cùng bá»n há» liá»u mạng má»™t tráºn ?
Công Tôn Ngá»c Sương mỉm cưá»i:
- Vì huynh.
Lãnh Như Băng thốt:
- Vì ta cái gì ? Hừ ! Lá»i nói khó tin.
Công Tôn Ngá»c Sương mỉm cưá»i thốt:
- Nếu muá»™i thoát khá»i váºn kiếp hôm nay, sau nà y hà nh động thế nà o, Ä‘á»u là m huynh thống háºn, chán ghét, đúng hay không đúng ?
Lãnh Như Băng trầm ngâm một thoáng, đáp:
- Không sai.
Công Tôn Ngá»c Sương tiếp:
- Nếu như muá»™i bị thương mà chết tại đây, chết trong tay ngưá»i thì tháºt không cam tâm, nhưng nếu chết trong tay huynh thì khác.
Lãnh Như Băng há»i:
- Khác chỗ nà o ?
Công Tôn Ngá»c Sương nở nụ cưá»i buồn bã, đáp:
- Bởi vì chết trong tay huynh, muội sẽ có được cảm giác chết vì tình.
Lãnh Như Băng thốt:
- Chuyện nà y từ đâu mà có, chúng ta lúc nà o cÅ©ng tâm bất đồng, ý bất hợp, là m sao có thể gá»i là chết vì tình ?
Công Tôn Ngá»c Sương nói tiếp:
- Bất luáºn huynh nghÄ© cái gì, hôm nay nếu như muá»™i chết dưới tay huynh, bất luáºn Vương TÃch Hương hay Vương Thông Huệ, tất cả Ä‘á»u thua muá»™i má»™t bước, có thể há» sẽ cùng huynh sống tá»›i bạc đầu, nhưng chẳng có cách gì lưu lại trong tim huynh má»™t hình ảnh trước khi chết. Ôi ! Trong cuá»™c Ä‘á»i muá»™i chưa bao giá» nhưá»ng bất cứ ngưá»i nà o má»™t việc gì, chỉ có huynh ...
Lãnh Như Băng thốt:
- Ta thế nà o ? Lãnh Như Băng ta đưá»ng đưá»ng má»™t thân tu mi sáu thước, tuy võ công, tà i trà đá»u thua ngươi, nhưng không thể chịu sá»± khuất nhục cá»§a ngươi dù chỉ má»™t chút, đại trương phu khả sát bất khả ...
Công Tôn Ngá»c Sương mỉm cưá»i cắt ngang:
- Äiá»u nà y không cần nói, muá»™i đã biết !
Lãnh Như Băng nói:
- Váºy thì tốt ...
Äoạn thấp giá»ng, tiếp:
- Việc cá»§a ngươi hôm nay, ta tá»± biết không cách gì để quản, nếu ngươi quyết định không phản kháng, thì ta chỉ tốn công nhấc má»™t ngón tay, nhưng chuyện nà y truyá»n ra, tin rằng chẳng ai tin được.
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Sao không nói sá»± tháºt ra, hÆ¡n nữa lại có bốn vị võ lâm cao thá»§ đức cao trá»ng vá»ng là m chứng.
Lãnh Như Băng lắc đầu nói:
- Cảm tình xin tâm lĩnh, chuyện nà y tại hạ không là m được. Tại hạ vô năng lực giúp đỡ cô nương, cũng không muốn giúp cô nương, nhưng cũng không muốn danh dự bị thế nhân khinh khi.
Công Tôn Ngá»c Sương thở dà i:
- Lãnh lang, trước khi muội thay đổi chủ ý, hãy nhanh hạ thủ !
Bá»—ng nghe tiếng cá»§a Vương Thông Huệ từ bên ngoà i vá»ng và o, nói:
- Công Tôn thư thư, Vương cô nương có đồng ý cùng tiểu muội tương kiến không ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Nếu như ngươi có can đảm, thỉnh qua thuyá»n má»™t lần.
Chỉ nghe Vương Thông Huệ nói:
- Bất luáºn Công Tôn thư thư nói gì, tiểu muá»™i đối vá»›i chuyện Vương cô nương bị bắt, thá»§y chung vẫn có cảm giác không mấy gì tin.
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Nếu như ngươi không tin, thì má»i quá bá»™ sang thuyá»n má»™t lần.
Vương Thông Huệ thốt:
- Tiểu muá»™i đếm đúng mưá»i tiếng thanh la, nhưng nếu như không thấy Vương cô nương hiện thân, tiểu muá»™i láºp tức hạ lệnh tổng công. Mưá»i tiếng nà y, sánh như cấp cho thư thư má»™t cÆ¡ há»™i tìm cách đà o tẩu, thoát được hay không thì phải xem khả năng cá»§a thư thư.
Tiếng thanh la trong trẻo gióng lên má»™t tiếng lá»›n, âm thanh rõ rà ng truyá»n qua.
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Thiên Nhai Hiệp Lữ
Hồi 10
Công Tôn Ngá»c Sương nhướng đôi mà y liá»…u, thấp giá»ng nói:
- Vương Thông Huệ có lòng muốn giết muá»™i, nhưng biện pháp duy nhất có thể giết muá»™i là phóng há»a đốt thuyá»n, lúc đó, huynh cÅ©ng sẽ bị thiêu sống.
Lãnh Như Băng chưa kịp đáp lá»i thì đã nghe "boong", thêm má»™t tiếng thanh la nữa.
Chà ng đưa mắt nhìn qua cá»a sổ, chỉ thấy Vương Thông Huệ chỉ huy má»™t số khoái thuyá»n, bố thà nh má»™t thế tráºn liá»n lạc, Ä‘iá»u kỳ lạ là Công Tôn Ngá»c Sương Ä‘ang ngồi trên chiếc thuyá»n sắp bị tà n phá, lại Ä‘iá»m nhiên bất động. Lãnh Như Băng không khá»i nhÃu mà y, thốt:
- Nếu lúc nà y có hai chiếc thuyá»n trợ thá»§ cô nương, không cần đợi dứt mưá»i tiếng thanh la, cô nương có thể thoát khá»i vòng vây cá»§a bá»n há».
Công Tôn Ngá»c Sương mỉm cưá»i nói:
- Tiểu thuyá»n nà y đã bị há» dùng xÃch sắt buá»™c lại, chung quanh lại có bốn chiếc thuyá»n chở đầy há»a dược, dầu ngô đồng phÃa trên vây chặt, trừ phi muá»™i lặn xuống hồ, ngoà i ra không có cách gì thoát.
"Boong" một tiếng, đã ba tiếng thanh la. Lãnh Như Băng thốt:
- Váºy cô nương chuẩn bị thúc thá»§ chá» chết ?
Công Tôn Ngá»c Sương Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, thong thả đến bên cạnh Lãnh Như Băng ngồi xuống, nói:
- Muá»™i sinh ra trong má»™t thế giá»›i mang đầy cừu háºn, không thể không giết ngưá»i, nếu không giết, muá»™i đã phải chết má»™t trăm lần rồi.
Trong lòng Lãnh Như Băng thầm nghĩ:
"Nà ng đã phát hiện ra không có khả năng xoay chuyển cục diện ngà y hôm nay, không cách gì khác, má»›i tá» ra vẻ khinh thưá»ng sống chết như thế nà y". Chà ng Ä‘ang suy nghÄ©, bá»—ng phát hiện ra má»™t là n u hương xông và o mÅ©i, Công Tôn Ngá»c Sương đã từ từ tá»±a sát thân hình kiá»u diá»…m qua. Lãnh Như Băng vốn định giÆ¡ tay đẩy nà ng ra, hốt nhiên phát giác nà ng cô độc không chá»— nương tá»±a, trong lòng bất nhẫn, thầm nghÄ©:
"Má»™t nữ ma đầu cái thế nay lâm và o tuyệt cảnh chẳng khác nà o hổ trong lồng sắt, rồng sa nước cạn, tháºt khiến ngưá»i ta phải thương hại. Hôm nay trước sau gì cÅ©ng chết, sao chẳng đối xá» vá»›i nà ng ôn hòa má»™t chút".
Thá»i gian Ä‘i tháºt nhanh, chỉ trong chá»›p mắt đã nghe thanh la gióng đến tiếng thứ tám. Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Công Tôn Ngá»c Sương thần thái bình thản, tá»±a như không há» phiá»n não, khóe môi hé nở má»™t nụ cưá»i như Ä‘ang ngá»§ say, bất giác trong lòng không khá»i nảy sinh cảm giác bá»™i phục, thầm khen:
"Công phu trấn tÄ©nh cá»§a nà ng thế nà y, tháºt khiến tu mi như ta phải hổ thẹn !" Bá»—ng nghe thanh âm cá»§a Vương Thông Huệ từ bên ngoà i truyá»n và o:
- Công Tôn thư thư, chỉ còn hai tiếng thanh la nữa là muá»™i sẽ phát động há»a tráºn, thá»i gian không còn nhiá»u, không biết thư thư đã chuẩn bị xong chưa.
Lại nghe má»™t tiếng thanh la nữa, tiếng thứ chÃn, vá»ng và o. Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghÄ©:
"Vương Thông Huệ nà y cÅ©ng tháºt khả ố, như nà ng ta đã quyết tâm sát hại Công Tôn Ngá»c Sương, bố trà má»™t tráºn há»a công ác độc trên mặt nước, khiến nà ng vô phương chá»n đưá»ng Ä‘i, đã tÃnh như váºy, mà ngoà i miệng lại ngá»t ngà o nhá» nhẹ, má»™t thư thư hai thư thư, tháºt hết sức âm hiểm".
Lãnh Như Băng trong lòng đã biết má»™t khi há»a tráºn khởi dáºy, thì bản thân chà ng cÅ©ng bị thiêu sống tại đây, tuy tÃnh cách anh hùng nhưng đứng trước má»™t cái chết tà n khốc như thế, nói rằng không cảm xúc, thá»±c tế không thể. Chỉ nghe Vương Thông Huệ thở dà i má»™t tiếng, thốt:
- Công Tôn thư thư, Vương cô nương không muốn cùng muá»™i diện kiến tháºt sao ?
Nguyên vì sá»± trấn tÄ©nh cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương vô tình khiến Vương Thông Huệ phát sinh cảm giác bất an, vạn nhất thiêu chết Vương TÃch Hương, thì đúng là má»™t chuyện hối tiếc cả Ä‘á»i. Lúc nà y, sóng yên gió lặng, trên mặt hồ má»™t vùng u tịch, bầu không khà tá» vong khá»§ng bố âm thầm lan rá»™ng nhanh chóng. Lãnh Như Băng nghÄ© đến sau nà y khó lòng gặp lại mẫu thân cùng ân sư, không khá»i buồn bã buông má»™t tiếng than !
Công Tôn Ngá»c Sương đột nhiên mở lá»›n hai mắt, nhìn Lãnh Như Băng má»™t cái, dịu giá»ng há»i:
- Lãnh lang, huynh có sợ chút nà o không ?
Lãnh Như Băng khẽ than:
- Nghĩ không ra Lãnh Như Băng ta lại cùng ngươi táng thân tại Thái Hồ nà y !
Công Tôn Ngá»c Sương mỉm cưá»i há»i:
- Huynh hối háºn rồi ư ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Má»™t lá»i đã thốt, há lại hối cải.
Công Tôn Ngá»c Sương Ä‘iểm nụ cưá»i nhẹ, thốt:
- Lãnh lang, Vương Thông Huệ chẳng phải là má»™t ngưá»i lá»— mãng, nếu nà ng không xuất hiện kịp lúc, chúng ta có lẽ Ä‘ang bị thiêu sống, nhưng nà ng xuất hiện, ngược lại chúng ta đã được cứu.
Lãnh Như Băng ngạc nhiên há»i:
- Vì sao thế ?
Công Tôn Ngá»c Sương cưá»i thốt:
- Vương Thông Huệ tuy tà i trà tuyệt luân, nhưng luáºn vá» bối pháºn tuổi tác thá»±c vô phương lãnh tụ võ lâm, lúc nà y lòng nà ng Ä‘ang phân vân, nếu như muá»™i là Vương Thông Huệ, sẽ không khởi tráºn há»a công nà y.
Lãnh Như Băng run lên má»™t cái, há»i:
- Vương Thông Huệ đại trà đại dũng, sao có thể mang lòng riêng tư ?
Công Tôn Ngá»c Sương mỉm cưá»i đáp:
- Trước Từ Châu đại há»™i, nà ng Ä‘Ãch thá»±c là má»™t vị cô nương đại trà đại dÅ©ng, nhưng bây giá» tình hình đã có chút khác biệt. Nà ng có má»™t giấc má»™ng không vá»›i tá»›i là , trong vòng má»™t thá»i gian ngắn, bước lên vị trà minh chá»§ võ lâm, thêm tình trưá»ng chẳng được như ý, trong trái tim đã khắc má»™t cái tên, dÄ© nhiên hôm nay không thể sánh vá»›i hôm xưa.
Lãnh Như Băng trầm ngâm một thoáng, đoạn thốt:
- Ta có một chút không tin.
Công Tôn Ngá»c Sương cưá»i nhẹ thốt:
- Thanh âm thứ mưá»i kia, nên sá»›m đã gióng, sao tá»›i bây giá» vẫn chưa nghe ?
Lãnh Như Băng âm thầm tÃnh toán cá»± li cá»§a từng tiếng thanh la, xác thá»±c đã quá thá»i hạn, nhưng không biết tại sao không nghe tiếng cuối cùng. Chà ng khẽ vén má»™t góc rèm, ngưng mục nhìn ra, chỉ thấy chiếc thuyá»n Vương Thông Huệ Ä‘ang cỡi, đã quay đầu lặng lẽ bá» Ä‘i. Theo sát phÃa sau là thuyá»n cá»§a Trần Hải, Hạ Hầu Trưá»ng Phong, Thiên Bình đại sư, và chiếc thuyá»n nhỠđặc biệt cá»§a Kim Phất đạo trưởng, toà n bá»™ Ä‘á»u quay đầu bá» Ä‘i hết.
Biến hóa nà y tháºt ngoà i dá»± liệu, chỉ thấy trong lòng Lãnh Như Băng cá»±c kỳ chấn động, tá»± kêu lên má»™t mình:
- Chuyện nà y là thế nà o ?
Công Tôn Ngá»c Sương vén hẳn rèm cá»a sổ lên nhìn theo bóng năm chiếc thuyá»n xa xa. Lãnh Như Băng thở dà i:
- Lại bị cô nương đoán trúng rồi.
Công Tôn Ngá»c Sương cau chặt đôi mà y, trầm ngâm không nói. Dưá»ng như việc năm chiếc thuyá»n đột ngá»™t thoái lui, đối vá»›i nà ng có Ä‘iểm không hiểu rõ. Lãnh Như Băng từ trong tá» vong, lại bắt được sinh cÆ¡, trong lòng nảy sinh cảm giác bất an, từ từ ngồi xuống, thốt:
- Vương Thông Huệ đối vá»›i cô nương, cÅ©ng như cô nương đối vá»›i Vương TÃch Hương, bất luáºn tÃnh toán cÆ¡ há»™i thắng, Ä‘á»u nhất má»±c nghiêm cẩn, tinh máºt, đến cuối cùng, chung quy cÅ©ng thất bại trong tay cô nương ...
Chà ng thở một hơi dà i, nói tiếp:
- Ngà y hôm nay, bá»n há» rõ rà ng Ä‘ang ở tình thế toà n thắng, đột nhiên giữa đưá»ng triệt binh. Ôi ! Tháºt khiến ngưá»i không hiểu nguyên nhân ở đâu.
Công Tôn Ngá»c Sương khẽ chuyển tấm thân má»m mại, bước ra bên ngoà i, Ä‘iểm và o mấy huyệt đạo cá»§a thanh y nữ tỳ, ôm nà ng ta và o trong khoang thuyá»n, phục thêm má»™t hoà n thuốc, đặt nằm bên cạnh, Ä‘oạn thấp giá»ng nói:
- Hai thị tỳ chèo thuyá»n, má»™t ngưá»i bị thương, má»™t ngưá»i chết, phiá»n Lãnh công tá» giúp muá»™i má»™t tay lái thuyá»n.
Lãnh Như Băng trông thấy nà ng tránh nói vá» việc Vương Thông Huệ đột ngá»™t bá» Ä‘i, cÅ©ng không muốn tra vấn nữa, cất bước ra phÃa ngoà i, thốt:
- Tại hạ không có kinh nghiệm lái thuyá»n, nếu như đụng và o đá ngầm, cÅ©ng không thể trách tại hạ.
Công Tôn Ngá»c Sương dưá»ng như có tâm sá»± gì đó, chẳng há» nghe Lãnh Như Băng nói gì, chỉ đưa mắt nhìn chà ng má»™t cái, nở má»™t nụ cưá»i tươi. Lãnh Như Băng thầm nghÄ©:
"Nữ ma đầu nà y Ä‘Ãch thá»±c không nên giữ lại, Vương Thông Huệ cam nguyện bá» Ä‘i cÆ¡ há»™i giết chết nà ng, chỉ có Lãnh Như Băng ta hạ thá»§, nà ng ta không há» biết thá»§y công, chỉ cần ta cố ý đụng thuyá»n và o đá ngầm cho vỡ tan từng mảnh, khiến nà ng ta chết chìm giữa Thái Hồ".
Tâm niệm chuyển động, láºp tức bước nhanh ra bên ngoà i, bẻ bánh lái chuyển hướng, song thá»§ huy động hai mái chèo. Tiểu thuyá»n từ từ di động trên mặt hồ u tịch, vạch lên má»™t lằn sóng trắng xóa. Công Tôn Ngá»c Sương vẫn ngồi ngây ngẩn ở đó, trầm ngâm không nói, tá» ra đối vá»›i việc Vương Thông Huệ đột ngá»™t bá» Ä‘i, cÅ©ng có cảm giác má» mịt khó lưá»ng.
Lại nói vá» Lãnh Như Băng trong lòng đã quyết, chuẩn bị lái thuyá»n đâm và o đá ngầm, dìm chết má»™t Công Tôn Ngá»c Sương Ä‘ang sống, nhưng chà ng chẳng có kinh nghiệm, nhìn tá»›i nhìn lui, cÅ©ng không biết đá ngầm nằm ở chá»— nà o. Äang lúc khẩn cấp, đột nhiên thấy rèm cá»a vén lên, Công Tôn Ngá»c Sương thong thả bước ra. Công Tôn Ngá»c Sương trông thấy hướng chà ng lái thuyá»n Ä‘i, không khá»i nhÃu mà y, há»i:
- Huynh muốn đi đâu ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Sóng bạc mênh mông, nhìn không thấy bá», Ä‘i hướng nà o cÅ©ng như nhau.
Lúc nà y, mặt trá»i đã chìm vá» phÃa Tây, Công Tôn Ngá»c Sương nhìn hoà ng hôn giăng khắp chân trá»i, mỉm cưá»i nói:
- Lãnh lang, thuyá»n nhẹ má»™t chiếc, sóng bạc mênh mang, trông thấy cô nhạn giữa ráng chiá»u, thá»±c là má»™t chuyện hoan lạc cá»§a kiếp ngưá»i.
Lãnh Như Băng khẽ cưá»i nhạt, thốt:
- Nếu như thuyá»n chạm phải đá ngầm, chìm xuống đáy Thái Hồ, chẳng phải ngà y ngà y cùng là m bạn vá»›i sóng bạc, cô nhạn sao ?
Công Tôn Ngá»c Sương thong thả bước đến ngồi xuống bên cạnh Lãnh Như Băng, cưá»i nói:
- Lãnh lang, trong lòng chà ng dưá»ng như Ä‘ang đè nén má»™t cÆ¡n giáºn sắp bá»™c phát.
Lãnh Như Băng há»i:
- Ngươi cao hứng lắm ư ?
Công Tôn Ngá»c Sương đáp:
- Chúng ta vừa thoát qua má»™t đại nạn trong gang tấc, tá»± nhiên phải cao hứng, huynh chắc từng nghe ngưá»i ta nói qua, đại nạn không chết, tất hữu háºu phước ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Ngươi mà có phước, thì võ lâm thiên hạ sẽ thảm thương.
Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Vì sao lại như thế ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Ngươi ngà y hôm nay không chết, tất sau nà y sẽ tạo nên má»™t trưá»ng đồ sát trên võ lâm, chẳng phải là ngươi có phước, thiên hạ thảm thương sao ?
Công Tôn Ngá»c Sương nói:
- Trong giá»›i hạn cá»§a kẻ địch, huynh cùng muá»™i Ä‘á»u có thể có háºu phước.
Lãnh Như Băng cưá»i lạnh lùng, thốt:
- Cho là ngươi có thể hoà nh hà nh nhất thá»i, sau nà y cÅ©ng khó tránh khá»i bại vong.
Công Tôn Ngá»c Sương mỉm cưá»i há»i:
- Huynh hy vá»ng muá»™i sá»›m chết chăng ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Chết má»™t cá nhân ngươi, có muôn vạn ngưá»i được sống, dÄ© nhiên muốn ngươi phải chết.
Công Tôn Ngá»c Sương thốt:
- Nếu như lúc nãy huynh xuất hiện nói dù má»™t câu má»™t chữ, tÃnh rằng Vương Thông Huệ cÅ©ng sẽ không muốn giết muá»™i, lúc nãy đã không có khả năng, bây giá» nếu có lòng muốn giết muá»™i, cÅ©ng chỉ xảy ra khi không có huynh bên cạnh !
Lãnh Như Băng thốt:
- Ta phải lái chiếc thuyá»n nà y tông và o đá ngầm trong hồ, chúng ta Ä‘á»u chết tại đây !
Công Tôn Ngá»c Sương nói:
- ÄÆ°á»£c lắm ! Sống không chung giưá»ng, chết chung má»™, cuá»™c chiến nà y, muá»™i tÃnh là đã thắng cả Vương TÃch Hương lẫn Vương Thông Huệ.
Lãnh Như Băng thầm nghĩ:
"Nà ng ta vốn tánh tình lãnh khốc, đối vá»›i thuá»™c hạ nghiêm khắc không tả, thưá»ng động đến là muốn giết ngưá»i, sao bây giỠđối vá»›i ta lại nhẫn nại đến thế ?" Láºp tức mở miệng nói:
- Chuyện đó chưa chắc, ngươi có thể chết ngộp, ta không nói là cùng chết theo.
Công Tôn Ngá»c Sương giÆ¡ tay ra phÃa trước, cưá»i thốt:
- Äể muá»™i giúp huynh lái thuyá»n, Thái Hồ độc má»™t thuyá»n, chỉ có hai ngưá»i chúng ta, sao lúc nà o cÅ©ng cãi vả là m gì ?
Lãnh Như Băng đột nhiên buông mái chèo xuống, nói:
- Cô nương cứ lái thuyá»n, tại hạ và o trong nghỉ ngÆ¡i má»™t lúc.
Công Tôn Ngá»c Sương chẳng há» nổi giáºn, đưa mắt nhìn Lãnh Như Băng mỉm cưá»i, tiếp lấy mái chèo, tá»± chèo má»™t mình. Lãnh Như Băng bước và o bên trong thuyá»n, nhắm mắt Ä‘iá»u tức, trong lòng ngầm tÃnh toán biện pháp sát hại Công Tôn Ngá»c Sương. Chà ng nghÄ© tá»›i lui, vẫn không nghÄ© ra má»™t biện pháp có thể sát hại nà ng, bất luáºn vá» võ công, cÆ¡ trÃ, chà ng biết Ä‘á»u khó lòng thắng Công Tôn Ngá»c Sương, khả năng duy nhất có thể sát hại Công Tôn Ngá»c Sương là ám toán, nhất kÃch ngay chá»— yếu hại, nhưng thá»§ Ä‘oạn đê hèn như thế, trong lòng chà ng chẳng muốn thi hà nh.
Tiểu thuyá»n chầm cháºm lướt trên mặt hồ, chẳng biết qua bao lâu thá»i gian. Bá»—ng nghe tiếng nói trong như chuông bạc cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương vá»ng và o:
- Lãnh lang, đã đến bá».
Lãnh Như Băng láºp tức cất bước ra ngoà i, chỉ thấy tiểu thuyá»n đã ghé và o bá», Công Tôn Ngá»c Sương đã sá»›m phóng lên bá». Chà ng trông thấy sau lưng Công Tôn Ngá»c Sương có vô số khôi sắc võ sÄ© khác nhau, dẫn đầu là má»™t nhân váºt toà n thân váºn hoà ng y, thân hình cao lá»›n, tay trái quặp xuống, trên tay đặt má»™t cái giá sắt, trên giá có má»™t con quái Ä‘iểu mà u xám, thần sắc cá»±c kỳ lạnh lùng.
Lãnh Như Băng trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ:
"Thì ra Công Tôn Ngá»c Sương đã có bố trÃ, chỉ là thá»i gian, địa Ä‘iểm chưa nắm chắc thôi". Trong lòng suy nghÄ©, bước chân đã rá»i khá»i thuyá»n. Công Tôn Ngá»c Sương quay đầu lại thì thầm và i câu vá»›i lão nhân có con quái Ä‘iểu, lão nhân vâng dạ liên tục, láºp tức lùi vá» phÃa sau.
Lãnh Như Băng quan sát kỹ lưỡng đám võ sÄ©, thấy phân ra rõ rà ng bốn sắc và ng, trắng, xám, xanh lam, má»—i mà u tám ngưá»i, tổng cá»™ng bốn đội, trên mặt bá»n há» Ä‘á»u mang má»™t chiếc mÅ© đồng giống nhau, bao phá»§ từ mặt mÅ©i đến tóc tai, chỉ lá»™ hai con mắ t sáng rá»±c, trông tháºp phần quái dị, khá»§ng bố.
Chỉ nghe tiếng y phục phất phá»›i, hai tỳ nữ áo xanh, tay nâng má»™t chiếc giưá»ng má»m mại, chẳng biết từ đâu chạy đến, cung kÃnh im lặng đứng hầu. Nhưng chà ng thấy tứ sắc phục trang võ sÄ© đó, Ä‘á»u mang vÅ© khà bén nhá»n khác nhau, mà u và ng Ä‘eo kiếm, mà u trắng mang Ä‘ao, mà u xám dắt nhuyá»…n tiên sau lưng, mà u xanh lam tay cầm hổ xoa.
Bốn đội tám ngưá»i tổng cá»™ng ba mươi hai ngưá»i đứng đó bất động, dưới trăng trông như những pho tượng bằng gá»—.
Công Tôn Ngá»c Sương uyển chuyển gót sen bước đến trước mặt Lãnh Như Băng, thấp giá»ng nói:
- Lãnh lang, huynh cùng muội trải qua nguy hiểm, lo lắng, cũng kể như là hoạn nạn chi giao, kể từ lúc nà y, muội phải đối xỠtốt với huynh.
Lãnh Như Băng thốt:
- Thịnh tình của cô nương, tại hạ xin tâm lãnh, bây giỠcô nương đã có thuộc hạ nghiênh tiếp chu đáo, đại cục chuyển nguyên thà nh an, tại hạ cũng xin được cáo từ.
Công Tôn Ngá»c Sương run lên má»™t cái, vá»™i há»i:
- Huynh muốn đi đâu ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Chân trá»i góc bể, hà nh tung vô định.
Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Còn dược váºt trên mặt huynh, chẳng lẽ không muốn muá»™i xóa Ä‘i sao ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Không cần thiết, tại hạ nhìn lâu cũng đã quen với dung mạo xấu xà nà y, tại hạ xin cáo biệt.
Äoạn ôm quyá»n vái chà o, quay lưng bước Ä‘i. Công Tôn Ngá»c Sương môi đà o mấp máy, tÃnh nói nhưng lại thôi. Lãnh Như Băng bước được và i bước, đột nhiên quay mình trở lại, nói:
- Tại hạ có một việc muốn thỉnh cầu cô nương, không biết ...
Công Tôn Ngá»c Sương thở dà i đáp:
- Äừng nói má»™t việc, dù tám mưá»i việc, muá»™i cÅ©ng đáp ứng huynh.
Lãnh Như Băng thốt:
- Cô nương chớ đáp ứng nhanh quá, việc nà y đối với cô nương có liên quan rất lớn.
Công Tôn Ngá»c Sương há»i:
- Chuyện gì mà nghiêm trá»ng đến thế ?
Lãnh Như Băng buông rõ từng câu từng chữ:
- Tại hạ muốn cô nương đáp ứng, sẽ không trở lại Mai Hoa cư quấy rầy Vương cô nương nữa.
Công Tôn Ngá»c Sương trầm ngâm má»™t thoáng, Ä‘oạn nói:
- Bệnh tình cá»§a nà ng ta trầm trá»ng, muá»™i nghÄ© mưá»i phần hết chÃn là không thể sống.
Lãnh Như Băng ngắt lá»i:
- Nà ng chết hay sống, đối với cô nương vô can, cô nương chỉ cần không đến quấy rầy nà ng là đủ.
Công Tôn Ngá»c Sương trầm tư má»™t thoáng, Ä‘oạn thốt:
- ÄÆ°á»£c ! Muá»™i đáp ứng huynh.
Lãnh Như Băng ôm quyá»n thốt:
- Äa tạ cô nương đã nể mặt tại hạ, Lãnh Như Băng cảm kÃch bất táºn.
Láºp tức chuyển thân bước nhanh Ä‘i, chỉ nghe từ phÃa sau truyá»n đến tiếng thở dà i buồn bã cá»§a Công Tôn Ngá»c Sương cùng vá»›i tiếng than:
- Lãnh lang, khoảng cách giữa chúng ta, dưá»ng như cà ng ngà y cà ng xa.
Lãnh Như Băng nghe rất rõ rà ng nhưng vá» như không nghe, xoãi bước tháºt dà i, không há» quay đầu nhìn lại. Công Tôn Ngá»c Sương lặng lẽ nhìn theo bóng Lãnh Như Băng cà ng lúc cà ng xa, trong lòng chẳng biết có tư vị gì, cho đến khi bóng chà ng khuất hẳn Ä‘i, không còn trông thấy nữa, má»›i từ từ chuyển thân bá» Ä‘i.
Nói vá» Lãnh Như Băng bá» Ä‘i má»™t mạch, đã hÆ¡n mưá»i dặm đưá»ng, má»›i từ từ ngừng chân lại, đưa mắt nhìn vầng trăng sáng rá»±c trên cao, tá»± mình há»i mình:
- Ta nên đi đâu bây giỠ?
Trước mặt chà ng chỉ có hai con đưá»ng, má»™t là trở lại Mai Hoa cư xem Vương TÃch Hương sống chết thế nà o, hai là trở vá» Phong Diệp cốc, thăm mẫu thân cùng ân sư.
Nhưng sư đệ Lý Tiểu Hổ đã thất tung, khiến chà ng có cảm giác hổ thẹn khi gặp lại mẫu thân, ân sư. Chà ng đứng thừ ngưá»i ra đó, chẳng biết qua bao nhiêu thá»i gian, cho đến khi vầng lãnh nguyệt chìm xuống sau núi, vẫn chưa quyết định được hà nh trình cá»§a mình.
Hừng đông bắt đầu lóe lên tia sáng, đã qua má»™t đêm bắt đầu ngà y má»›i. Sương mai thấm qua vai áo cá»§a Lãnh Như Băng, khiến chà ng như tỉnh táo sau má»™t cÆ¡n mê. Chà ng đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy sóng bạc cháºp chùng, có má»™t chiếc thuyá»n đánh cá nhá» vẫn còn Ä‘áºu ven bá» Thái Hồ. Äá»™t nhiên vá»ng đến má»™t trà ng âm thanh ngá»±a phi gấp gáp, phá tan sá»± tÄ©nh mịch quanh hồ. Lãnh Như Băng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy má»™t thá»›t ngá»±a cao lá»›n phóng như bay tá»›i. Trên lưng ngá»±a nằm rạp má»™t ngưá»i, nhắm hướng Lãnh Như Băng xông thẳng đến.
Lãnh Như Băng trong lòng lá»a giáºn phừng phừng, thầm nghÄ©:
"Kẻ nà y Ä‘ui mù hay sao, mà nhắm và o ngưá»i ta phóng nhanh tá»›i ?" Hữu thá»§ láºp tức vươn ra, chụp cương ngá»±a lại. Kiện mã Ä‘ang phi như Ä‘iên, bá»—ng bị Lãnh Như Băng váºn lá»±c ghì lại, phải quay má»™t vòng. ngưá»i trên lưng ngá»±a đột nhiên nghiêng ngưá»i má»™t cái, té xuống, nằm dà i trên mặt đất.
Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn xuống, không khá»i ngây ngưá»i. Chỉ thấy má»™t ngưá»i váºn áo lót mà u xanh, Ä‘Ãch thị là Lục Tinh đưá»ng thiếu môn chá»§ Hạ Hầu Lam. Lãnh Như Băng cấp tốc chạy qua, đưa tay đỡ Hạ Hầu Lam dáºy, miệng gá»i:
- Hạ Hầu huynh ...
Hữu thá»§ huy động, vá»— liá»n mấy chưởng và o các đại huyệt trên ngưá»i. Hạ Hầu Lam từ từ mở mắt, nhìn Lãnh Như Băng má»™t cái, ngÆ¡ ngác há»i:
- Các hạ là ai ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Tiểu đệ Lãnh Như Băng.
Hạ Hầu Lam ngẩn ngưá»i ra, há»i:
- Các hạ tháºt sá»± là Lãnh huynh đệ sao ?
Lãnh Như Băng đáp:
- ChÃnh là tiểu đệ, chẳng lẽ Hạ Hầu huynh nháºn không ra thanh âm cá»§a tiểu đệ ?
Hạ Hầu Lam lắc đầu, thốt:
- Lãnh huynh đệ mặt mà y như ngá»c, phong độ như hà nh vân lưu thá»§y, tiêu sái bất phà m, Ä‘Ãch thá»±c là má»™t thế gia công tá», sao có thể như các hạ ...
Chà ng muốn nói sao có thể xú quái như các hạ, nhưng lá»i sắp thốt ra, chợt nhá»› ngưá»i nà y đối vá»›i mình có ân cứu mạng, sao có thể mở lá»i khinh rẻ. Lãnh Như Băng thở dà i, thốt:
- Tiểu đệ bị Công Tôn Ngá»c Sương há»§y Ä‘i dung mạo, chẳng trách gì Hạ Hầu huynh không nháºn ra được.
Hạ Hầu Lam hÃt và o má»™t hÆ¡i dà i, tung mình báºt dáºy, há»i:
- Các hạ thực là Lãnh huynh đệ ?
Lãnh Như Băng đáp:
- ÄÃch thá»±c là Lãnh Như Băng.
Hạ Hầu Lam thốt:
- Ôi ! Tiểu huynh suýt nữa mất mạng, may nhỠLãnh đệ tương cứu.
Lãnh Như Băng nói:
- Huynh đệ chúng ta tình nghÄ©a chi giao, không phải là ngưá»i ngoà i, chẳng biết thương thế cá»§a huynh thế nà o ? Có cần nghỉ ngÆ¡i nhiá»u không ?
Hạ Hầu Lam đáp:
- Thương thế cá»§a tiểu huynh không nặng lắm, chỉ vì đối phương dùng má»™t loại bế khà tá»a mạch thá»§ pháp, là m tắt nghẽn và i kinh mạch yếu huyệt, nếu như Lãnh đệ không kịp thá»i tương cứu, giải khai mấy kinh mạch bị phong bế cá»§a tiểu huynh, thá»i gian đã lâu, chỉ sợ sẽ thụ trá»ng thương.
Lãnh Như Băng thốt:
- Bế khà tá»a mạch thá»§, tháºt chưa bao giá» nghe ai nói qua vá» loại võ công nà y.
Hạ Hầu Lam đột nhiên báºt dáºy, giục:
- Äi, chúng ta phải mau Ä‘i.
Lãnh Như Băng ngạc nhiên há»i:
- Äi đâu ?
Hạ Hầu Lam đáp:
- Hoa viên của Nam Xương phủ.
Lãnh Như Băng cà ng nghe cà ng hồ đồ, không nhịn được phải há»i:
- Chúng ta tháºt Ä‘i đến hoa viên ?
Hạ Hầu Lam đáp:
- Thiên hạ anh hùng cùng cao thá»§ các đại môn phái Ä‘á»u táºp trung tại hoa viên cá»§a Nam Xương phá»§, cùng nhau suy tôn má»™t vị minh chá»§ lãnh đạo thiên hạ đối phó Công Tôn Ngá»c Sương, má»™t thịnh sá»± như thế, trăm năm chưa gặp má»™t lần, sao có thể bá» qua.
Lãnh Như Băng trầm ngâm một thoáng, đoạn nói:
- Chuyện tranh danh Ä‘oạt vị, xem đã chán ngán má»i mệt, thứ cho tiểu đệ không thể phụng bồi.
Dứt lá»i chuyển thân bá» Ä‘i. Hạ Hầu Lam vá»™i và ng gá»i vá»›i theo:
- Lãnh huynh đệ ...
Lãnh Như Băng quay ngưá»i lại, ôm quyá»n thi lá»…, thốt:
- Má»—i ngưá»i má»™t chÃ, trong lòng tiểu đệ quả thá»±c rất chán ngán mấy chuyện nà y, không thể hợp vá»›i Hạ Hầu huynh, ngưỡng mong lượng thứ, huynh đệ chúng ta nghÄ©a như núi xanh, tình tá»±a nước chảy, vÄ©nh viá»…n bất biến, má»™t ngà y ắt sẽ gặp lại.
Hạ Hầu Lam buông một tiếng thở dà i, nói:
- Lãnh huynh đệ, đệ hãy nghe huynh nói.
Lãnh Như Băng đáp:
- Trừ chuyện thiên hạ anh hùng đại há»™i gì đó ra, Hạ Hầu huynh có gì phân phó, tiểu đệ Ä‘á»u xin tuân theo.
Hạ Hầu Lam nói:
- Trưá»ng đại há»™i anh hùng nà y, tuyệt không phải đơn thuần là vì danh vị, mà là vì sá»± an nguy cá»§a võ lâm.
Lãnh Như Băng thốt:
- Tiểu đệ xem ra, bất luáºn là ngưá»i nà o Ä‘oạt được chức vị minh chá»§, Ä‘á»u như nhau.
Hạ Hầu Lam nói:
- Nếu Công Tôn Ngá»c Sương đưa ngưá»i ra tranh già nh, thì tình thể đã khác Ä‘i.
Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghĩ:
"Vương TÃch Hương như là đã chết, đương kim chi thế, lại có ai có khả năng chế phục Công Tôn Ngá»c Sương ? Cho dù Vương TÃch Hương còn sống, luyện thà nh ma công, tÃnh tình cÅ©ng sẽ biến đổi lá»›n, là thiện hay ác, rất khó mà đoán, Vương Thông Huệ tuy là má»™t ngưá»i tốt, nhưng vì chức vị võ lâm minh chá»§, đã nhẹ tay phóng thÃch Công Tôn Ngá»c Sương, Công Tôn Ngá»c Sương đối vá»›i võ lâm đồng đạo rõ rà ng như rắn rết, mãnh thú, nhưng đối vá»›i Lãnh Như Băng ta Ä‘Ãch thá»±c không tệ !" Chỉ thấy thị thị phi phi, má»™t vòng tròn há»—n loạn, chà ng suy nghÄ© nát óc, vẫn không thể minh bạch ra.
Hạ Hầu Lam trông thấy chà ng trầm tư không nói, chẳng biết có tâm sá»± gì ? Không nhịn nổi lên tiếng há»i:
- Huynh đệ, đang nghĩ gì thế ?
Lãnh Như Băng thở dà i một tiếng, đáp:
- Tiểu đệ trong vòng và i tháng gần đây đã gặp nhiá»u kỳ ngá»™, khiến tiểu đệ phát giác ra những nhân váºt thà nh danh hiệp nghÄ©a, chưa hẳn là ngưá»i tốt, những kẻ mang danh bại hoại, chưa chắc là ngưá»i xấu.
Hạ Hầu Lam ngÆ¡ ngác há»i:
- Lá»i nà y nghÄ©a là thế nà o ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Nếu như Vương Thông Huệ trở thà nh minh chá»§ võ lâm, vị tất đã tạo phúc cho thiên hạ võ lâm đồng đạo, vãn cứu má»™t trưá»ng hạo kiếp, nếu như Công Tôn Ngá»c Sương trở thà nh minh chá»§ võ lâm, cÅ©ng chưa chắc đã khiến thiên hạ tá»›i cảnh giá»›i đại loạn, đã như không thể nhìn xa, sao chúng ta phải khổ công tham dá»± và o cuá»™c thị phi nà y.
Hạ Hầu Lam sá»ng sốt nhìn Lãnh Như Băng, từ từ lên tiếng nói:
- Lãnh đệ, đệ đã biến đổi, hÆ¡n nữa còn biến đổi rất nhiá»u.
Lãnh Như Băng thốt:
- Có thể đệ đã biến đổi, nhưng những lá»i nà y cá»§a đệ, là vì đệ đối vá»›i ngưá»i và việc trên giang hồ đã có má»™t sá»± hiểu biết thâm sâu. Nếu như chân thà nh muốn tạo phúc cho võ lâm, tất không thể Ä‘i con đưá»ng tắt, đơn thuần chỉ chăm chú và o danh vị, thì bổ Ãch gì ?
Hạ Hầu Lam thốt:
- Lãnh đệ nếu như đã kiên quyết có lòng qui ẩn, thì tiểu huynh không tiện khuyên nhủ nữa.
Lãnh Như Băng nói:
- Tiểu đệ tuyệt không có lòng muốn qui ẩn sÆ¡n lâm, chỉ là cảm khái trước chuyện tranh già nh hư danh Ä‘oạt vị, không những không giúp Ãch gì cho đại cuá»™c, hÆ¡n nữa còn tăng thêm phiá»n phức, tiểu đệ muốn ...
Lá»i chưa hết ý, đột nhiên ngưng lại không nói tiếp. Hạ Hầu Lam không tiện truy vấn, ôm quyá»n thốt:
- Tiểu huynh vì môn phái, thân mang trá»ng mệnh, không thể ở lâu, đà nh cáo biệt ở đây.
Lãnh Như Băng nói:
- Thứ cho tiểu đệ không tiễn.
Hạ Hầu Lam nhảy lên ngá»±a, quay đầu lại há»i:
- Huynh đệ, chúng ta năm nà o tháng nà o gặp lại ?
Lãnh Như Băng trầm ngâm một thoáng, đoạn đáp:
- Trung Thu năm tới, tiểu đệ xin ở tại Vũ Xương Hoà ng Hạc lâu hầu giá.
Hạ Hầu Lam thốt:
- Tốt lắm ! Từ sáng đến tối, không gặp không đi.
Dứt lá»i giục ngá»±a, cấp tốc phóng Ä‘i. Lãnh Như Băng nhìn theo bóng Hạ Hầu Lam cho đến khi không còn trông thấy nữa, má»›i quay vá» phÃa chiếc thuyá»n Ä‘ang Ä‘áºu ven bá» Thái Hồ, đưa tay vẫy gá»i. Ngư thuyá»n trông thấy có ngưá»i vẫy gá»i, láºp tức Ä‘i tá»›i. Äến gần khoảng má»™t trượng, vừa trông thấy gương mặt nhiá»u mà u sắc hết sức quái dị cá»§a Lãnh Như Băng, rú lên má»™t tiếng, vá»™i quay quyá»n bá» chạy. Lãnh Như Băng đỠkhÃ, đột nhiên bay thẳng lên thuyá»n, ngưá»i chèo thuyá»n là má»™t lão nhân khoảng ngÅ© tuần, mắt trông thấy Lãnh Như Băng chỉ nhún chân má»™t cái đã phi qua hÆ¡n má»™t trượng dư, trong lòng sợ chà ng sát hại, vá»™i và ng thốt:
- Äại gia, tiểu lão đánh cá qua ngà y, sinh hoạt khốn khổ ...
Lãnh Như Băng thò tay và o lòng lấy ra một đĩnh và ng, đưa ra thốt:
- Lão trượng bất tất phải sợ hãi, tại hạ tuyệt không phải là cưá»ng đạo.
Lão ngư nhân trông đĩnh và ng đó phải trên năm lượng, hai mắt láºp tức sáng rá»±c nhưng chẳng dám thò tay ra đón, miệng liên tục thốt:
- Äại gia có việc gì xin cứ táºn tình phân phó, tiá»n cá»§a đại gia, tiểu lão nà o dám lấy.
Lãnh Như Băng nhìn gương mặt thèm thuồng cá»§a lão, bất giác báºt cưá»i, đặt đĩnh và ng xuống, thốt:
- Lão trượng đưa ta đến phÃa Tây Äá»™ng Äình sÆ¡n, đĩnh và ng nà y kể như là tiá»n công, ta và o thuyá»n nghÄ© má»™t lát, khi tá»›i Äá»™ng Äình sÆ¡n thì gá»i ta má»™t tiếng.
Dứt lá»i láºp tức nhắm mắt tÄ©nh tá»a, váºn khà điá»u tức. Chẳng biết qua bao lâu thá»i gian, bá»—ng nghe thanh âm cá»§a lão ngư nhân cất lên:
- Äại gia, đã tá»›i Äá»™ng Äình sÆ¡n.
Lãnh Như Băng đứng ở đầu thuyá»n, chỉ cho lão ngư nhân lái thuyá»n đến gần cá»a thá»§y đạo, đỠkhà kêu lên:
- Có ai đó không ?
Thanh âm thá»±c tế không lá»›n lắm, nhưng truyá»n Ä‘i rất xa. Khoảng chừng ná»a khắc, phÃa sau thạch nham ở thá»§y đạo bước ra má»™t thiếu nữ toà n thân váºn thanh y, Ä‘Ãch thá»±c là Hoà ng Cúc, chỉ thấy nà ng mặt mà y sầu não, thần sắc bi thương, vừa trông thấy Lãnh Như Băng, đột nhiên khuôn mặt thoáng hiện nét vui mừng, kêu lên:
- Lãnh công tỠđó ư ?
Lãnh Như Băng đáp:
- ChÃnh là tại hạ.
Hoà ng Cúc vội và ng thốt:
- Lãnh công tỠđến tháºt đúng lúc, mau Ä‘i theo muá»™i.
Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn lão ngư nhân, nói:
- Sau khi lão trượng rá»i khá»i nÆ¡i nà y, không được nhắc lại chuyện ngà y hôm nay.
Tung thân má»™t cái, rá»i thuyá»n phóng lên bá». Hoà ng Cúc vá»™i và ng bước tá»›i nghênh tiếp, thốt:
- Cô nương cứ mãi gá»i tên công tá» mà không thấy công tá» xuất hiện. Vừa sau khi công tá» rá»i khá»i, cô nương đã tá»± bước ra khá»i thạch thất, vừa nghe tin công tá» bị Công Tôn Ngá»c Sương bắt Ä‘i, rú lên má»™t tiếng rồi ngất xỉu, muá»™i và Tố Mai tá»· tá»· sợ đến nổi hồn lìa khá»i xác, vừa thôi huyệt vừa kêu khóc, cuối cùng cÅ©ng chẳng là m cô nương tỉnh lại được.
Lãnh Như Băng buồn bã há»i:
- Vương cô nương hiện đang ở đâu ?
Hoà ng Cúc đáp:
- Ở trong khuê phòng.
Äoạn nắm áo Lãnh Như Băng kéo và o bên trong sảnh đưá»ng, hai ngưá»i bước và o tiểu lâu, nhắm hướng khuê phòng cá»§a Vương TÃch Hương thẳng tiến. Chỉ thấy Tố Mai Ä‘ang quỳ cạnh giưá»ng, hai tay nắm chặt tay Vương TÃch Hương, gục xuống mà khóc.
Hoà ng Cúc run lên má»™t cái, há»i:
- Tố Mai tỷ tỷ, cô nương .. Tố Mai ngẩng đầu lên nhìn Hoà ng Cúc và Lãnh Như Băng một cái, đáp:
- Cô nương .. cô nương .. cô nương ...
Nà ng như nghẹn ngang cổ há»ng, lắp bắp cả ná»a ngà y, lá»i vẫn chưa ra khá»i miệng.
Hoà ng Cúc khẽ chá»›p đôi mắt to, lệ rÆ¡i xuống như mưa, chảy đầy cả mặt, từng câu từng chữ há»i má»™t cách rõ rà ng:
- Chẳng lẽ cô nương đã tuyệt ......... khà ?
Tố Mai than:
- Cô nương không xong rồi.
Hoà ng Cúc rú lên một tiếng:
- Tháºt sao ?
Äoạn buông ngưá»i má»™t cái, toan nhảy lên giưá»ng. Lãnh Như Băng đưa tay phải ngăn nà ng lại, thốt:
- Không nên là m loạn lên, Vương cô nương thân thể yếu nhược, cho dù là má»™t ngưá»i mạnh khoẻ cÅ©ng khó thể chịu nổi cú nhảy cá»§a cô nương, huống hồ bệnh tình trầm trá»ng như thế.
Trong tình thế khẩn cấp hiện tại, má»›i thấy sá»± khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân, Lãnh Như Băng tuy trong lòng cá»±c kỳ Ä‘au khổ, nhưng ngoà i mặt vẫn giữ được sá»± trấn tÄ©nh như thưá»ng. Hoà ng Cúc run lên má»™t cái, thốt:
- Lãnh công tá» nói tháºt không sai.
Lãnh Như Băng từ từ bước đến cạnh giưá»ng, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Vương TÃch Hương mặt mà y trắng nhợt, hai mắt nhắm chặt, hÆ¡i thở đã tuyệt. Chỉ nghe Tố Mai ảm đạm thốt:
- Lãnh công tá», hÆ¡i thở cá»§a cô nương, đã ngừng khoảng ná»a tuần trà .
Lãnh Như Băng nhẹ nhà ng mở chiếc áo ngá»§ bằng gấm trên ngưá»i Vương TÃch Hương ra, đưa tay đặt trước ngá»±c nà ng, phát giác ná»™i tạng vẫn còn Ä‘áºp yếu á»›t. Lãnh Như Băng trầm ngâm má»™t thoáng, đưa mắt nhìn Tố Mai cùng Hoà ng Cúc má»™t cái, há»i:
- Trước mắt bệnh tình của Vương cô nương đã đến cảnh giới hết sức hiểm ác, xem ra chỉ còn cách thỠdùng biện pháp khẩn cấp một lần.
Tố Mai há»i:
- Biện pháp khẩn cấp gì ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Tại hạ muốn dùng ná»™i lá»±c thúc đẩy máu huyết váºn hà nh trong tâm tạng, khiến nà ng thở cháºm hÆ¡n má»™t chút.
Hoà ng Cúc hấp tấp lên tiếng tán đồng:
- Váºy tốt lắm !
Lãnh Như Băng nói:
- Nhưng tại hạ phải nói trước, Vương cô nương hiện tại Ä‘ang trong tình trạng ná»a sống ná»a chết, tùy thá»i có thể hoà n toà n tuyệt khÃ, cÅ©ng có thể kéo dà i má»™t thá»i gian rất lâu, nếu như chiếu theo biện pháp cá»§a tại hạ, hoặc có thể có khả năng lai tỉnh, nhưng cÅ©ng có khả năng tâm mạch láºp tức đình chỉ, hoà n toà n chết Ä‘i.
Tố Mai há»i:
- Cơ hội sống chết đó, lớn nhỠthế nà o ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Phải là năm mươi đối năm mươi, ná»a phần sống ná»a phần chết.
Tố Mai trầm tư một thoáng, đoạn thốt:
- Tốt lắm, thỉnh công tỠđộng thá»§ Ä‘i, muá»™i đã có lòng tuẫn thân vì chá»§, má»™t khi cô nương tuyệt khÃ, Lãnh công tá» hãy mang theo Hoà ng Cúc muá»™i muá»™i láºp tức ly khai chốn nà y, muá»™i phải phát động cÆ¡ quan phong bế Mai Hoa cư, sau đó đưa thi thể cô nương và o máºt thất, trá»n Ä‘á»i bên cạnh bầu bạn.
Hoà ng Cúc báºt khóc kêu lên:
- Muá»™i không Ä‘i, muá»™i phải ở lại bầu bạn vá»›i hương hồn cô nương trá»n Ä‘á»i.
Lãnh Như Băng thốt:
- Hai vị bất tất phải tranh chấp vá» Ä‘iá»u ấy, cát nhân tá»± hữu thiên tướng, có thể Vương cô nương sẽ tỉnh lại.
Chà ng đưa tay trái nâng thân hình Vương TÃch Hương dáºy, tay phải đặt trước Mệnh Môn huyệt cá»§a nà ng. Chỉ thấy thân thể gầy gò cá»§a Vương TÃch Hương đột nhiên rung động má»™t cái, môi đà o hé mở, phun ra má»™t cục Ä‘á»m đặc. Lãnh Như Băng đã chuyển thân đến trước mặt Vương TÃch Hương để tiện bá» xem xét hÆ¡i thở cá»§a nà ng, cục Ä‘á»m ấy, vô tình phun thẳng và o mặt chà ng. Lúc bấy giá», chà ng Ä‘ang váºn toà n lá»±c thúc đẩy ná»™i công váºn hà nh máu huyết trong ngưá»i Vương TÃch Hương, hai tay không thể cỠđộng để gạt Ä‘i, đà nh để cục Ä‘á»m từ từ trôi từ trên mặt xuống và o trong miệng. Hai mắt Ä‘ang nhắm chặt cá»§a Vương TÃch Hương bá»—ng hé mở, trông thấy trên mặt Lãnh Như Băng còn vương chút nước dãi Ä‘ang chảy xuống, vẫn chưa biết rõ, không thể nhịn được khẽ mỉm cưá»i.
Tố Mai, Hoà ng Cúc, hai ngưá»i bốn mắt Ä‘á»u dán chặt trên mặt Vương TÃch Hương, vừa trông thấy nà ng mỉm cưá»i, mừng rỡ reo to:
- Cô nương tỉnh rồi !
Lãnh Như Băng thở ra má»™t hÆ¡i dà i, từ từ buông tay ra khá»i Mệnh Môn huyệt cá»§a Vương TÃch Hương, thốt:
- May không đến nổi nhục mệnh.
Vương TÃch Hương đột nhiên giÆ¡ tay vá» phÃa trước lau chùi gương mặt Lãnh Như Băng, thốt:
- Huynh đã trở lại.
Lãnh Như Băng ngạc nhiên há»i:
- Trở lại ?
Vương TÃch Hương lần tay xuống gối rút ra má»™t mÅ©i kim châm, đâm và o huyệt đạo trên ngưá»i, láºp tức tinh thần trở nên phấn chấn, trên gương mặt trắng nhợt, đã thoáng hiện sắc hồng, há»i:
- Công Tôn Ngá»c Sương thả huynh Ä‘i ư ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Thân thể cô nương yếu nhược, nguyên khà đã tổn thương nặng, váºy mà còn dùng kim châm quá huyệt, kÃch thÃch sanh mạng tiá»m lá»±c, chẳng phải tá»± vắt cho kiệt sức lá»±c cá»§a mình sao ?
Vương TÃch Hương ngắt lá»i:
- Hãy nói cho muá»™i biết là không phải Công Tôn Ngá»c Sương phóng thÃch huynh.
Lãnh Như Băng nói:
- Chuyện đó rất dà i ...
Vương TÃch Hương nói:
- Không sao, muội có đủ nhẫn nại để lắng nghe.
Lãnh Như Băng Ä‘em chuyện đã trải qua, từng chi tiết má»™t kể tỉ mỉ ra. Vương TÃch Hương quả nhiên để tâm chăm chú lắng nghe, sau đó Ä‘iểm nụ cưá»i nhẹ:
- Vương Thông Huệ vì tình trưá»ng thất ý, đã chuyển tâm dá»i ý vá» phÃa danh lợi.
Lãnh Như Băng há»i:
- Có phải nà ng ta cố ý buông tha Công Tôn Ngá»c Sương ?
Vương TÃch Hương thốt:
- Nếu như Công Tôn Ngá»c Sương chết Ä‘i, không còn ai là địch thá»§ cá»§a Vương Thông Huệ, muốn lên ngôi võ lâm minh chá»§, há không phải là chuyện dá»… dà ng sao ?
Lãnh Như Băng nói:
- Nếu nói như váºy thì lá»i Công Tôn Ngá»c Sương má»™t Ä‘iểm cÅ©ng không sai, ôi, xem ra ...
Äá»™t nhiên ngưng lá»i không nói tiếp nữa.
Vương TÃch Hương thốt:
- Xem ra trên thế gian nà y không còn có má»™t ngưá»i nà o khả dÄ© có thể tÃn nhiệm được, đúng không ?
Lãnh Như Băng thở dà i, nói:
- Má»™t cá nhân nếu muốn thoát khá»i sá»± rà ng buá»™c cá»§a danh lợi, thì đương nhiên chẳng có dá»… dà ng. Như Trần Hải đại hiệp, thân được võ lâm đồng đạo kÃnh trá»ng như thế, thá»±c là chuyện không dá»….
Vương TÃch Hương mỉm cưá»i nói:
- Không sai, má»™t ngưá»i nếu như muốn chẳng có có tư tâm, nói dá»… mà là m chẳng dá»….
Vương Thông Huệ buông thả Công Tôn Ngá»c Sương, chá»§ yếu là muốn nhá» và o Công Tôn Ngá»c Sương để lên ngôi vị minh chá»§. Sau đó, vá»›i thân pháºn minh chá»§, hiệu lệnh thiên hạ võ lâm, cùng Công Tôn Ngá»c Sương tranh bá trên giang hồ. Chẳng biết sẽ có bao nhiêu cao thá»§ võ lâm vì ý nghÄ© sai lầm cá»§a nà ng mà phải đổ máu, bá» mạng.