 |
|

09-08-2008, 09:53 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 127
Sanh Ly TỠBiệt
Tô Anh nhìn Thiết Tâm Nam, sững sỠmột chút, sau cùng buông tiếng thở dà i, thốt:
- Vì lẽ gì, ngươi quyết tâm như thế đó ?
Thiết Tâm Nam khóc lớn:
- Vì tôi yêu Hoa Vô Khuyết, vì Hoa Vô Khuyết yêu tôi ! Cả hai chúng tôi nháºn thấy không xứng đáng vá»›i Tiểu Linh Ngư, cho nên chúng tôi nghÄ© đến cái chết ! Chỉ có chết má»›i đáp tạ được những cái tốt cá»§a hắn !
Tô Anh lại thở dà i:
- Ta còn Ä‘iá»u chưa hiểu rõ, tuy ta là nữ nhân, nhưng ta vẫn không hiểu được má»™t nữ nhân như ngươi, chẳng trách tất cả nam nhân Ä‘á»u cho rằng lòng dạ cá»§a nữ nhân rất bà hiểm, tìm hiểu được nữ nhân là tìm được kim chìm đáy biển Bá»—ng, Thiết Tâm Nam run mình, co rúm lại.
Tô Anh kêu lên thất thanh:
- Ngươi là m sao thế ?
Thiết Tâm Nam nhắm mắt lại, mặt nhăn nhó, mưá»ng tượng Ä‘au đớn vô cùng !
Nhưng, nÆ¡i khóe miệng cá»§a nà ng, ẩn ước má»™t nụ cưá»i. Má»™t nụ cưá»i khoan khoái, đầy phúc hạnh.
Nà ng gằn từng tiếng:
- Hiện tại, hắn đã chết rồi ! Ta cÅ©ng sắp chết theo, chúng tôi sẽ gặp nhau trong chốc lát, những cái gì xấu xa, Ä‘au khổ, tà n khốc trên Ä‘á»i, không còn theo Ä‘uổi chúng tôi mà hà nh hạ, dà y vò, ray rứt chúng tôi nữa !
Tô Anh nắm tay nà ng, thốt:
- Äừng nói nhảm ! Ngươi không thể chết đâu !
Thiết Tâm Nam cưá»i thảm:
- Ta đã uống thứ tuyệt độc, sống thế nà o được nữa mà cô nương an úy ?
oo Hiện tại Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư đã đấu đến chiêu thứ bảy trăm rồi.
VÅ© công cá»§a cả hai như con sông dà i, tháºt dà i, cuồn cuá»™n chảy, chảy vá» vô táºn, nước cà ng chảy cà ng nhiá»u lên, sóng bão à o à o.
Chiêu thức cá»±c kỳ linh ảo, huyá»n dịu, ngưá»i xem, xem không kịp sá»± chuyển biến, không lưá»ng được sá»± ảo diệu tinh kỳ.
Nhưng, bất cứ cuộc chiến nà o cũng phải kết thúc. Kết thúc bằng một bên thắng, một bên bại. Kết thúc bằng song phương kiệt quệ nội lực, kết thúc bằng ý nguyện song phương ngưng đấu.
Nhưng cuộc chiến nà y kết thúc không vì những lý do đó.
Há» không muốn kéo dà i cuá»™c chiến nữa. Há» như hai con chim công, đã biểu diá»…n má»i thế vÅ© tân kỳ, hoa mỹ rồi há» có chết, cÅ©ng rạng rỡ mặt mà y không thẹn vá»›i Ä‘á»i là mình khiếp nhược, bất tà i.
Bây giá», hỠđịnh kết thúc tráºn đấu.
Bằng cách nà o ? Song phương cùng có chủ trương, nhưng bên nà o thực hiện được chủ trương của mình trước.
Tiên Nữ SỠkhông ngớt lắc đầu, than:
- Äáng tiếc quá ! Äáng tiếc tháºt !
Thiết Chiến há»i:
- Äáng tiếc cái gì ?
Tiên Nữ SỠđáp:
- Hai thiếu niên đó là những trang kỳ tà i trăm năm khó kiếm ! Vô luáºn ai chết, cÅ©ng là điá»u đáng tiếc !
Ná»… Tháºp Bát cÅ©ng thở dà i, gáºt đầu, phụ há»a:
- Tạo hóa sanh ra con ngưá»i, lại bà y trò lá lay, hà lá»™ng con ngưá»i !
Nà o có ai không đồng một cảm nghĩ như hỠ?
ChÃnh Yến Nam Thiên cÅ©ng lá»™ ý luyến tiếc Hoa Vô Khuyết, bởi cố nhiên lão hy vá»ng là Tiểu Linh Ngư thắng, song lão cÅ©ng không vui mà thấy Hoa Vô Khuyết chết thảm.
Lão cũng không đoán định được bên nà o bại, bên nà o thắng.
Nhưng, ngưá»i khÃch động hÆ¡n hết, chÃnh là Lân Tinh Cung Chá»§.
Bà luôn luôn tá»± há»i:
- Ta có thể để cho cả hai chết được sao ? Hoa Vô Khuyết thì do ta nuôi dưỡng từ nhá», còn Tiểu Linh Ngư chẵng những cứu mạng sống cá»§a ta, hắn lại còn bảo toà n danh diện cá»§a ta nữa ! Ta đâu có thể để cho cả hai chết trước mặt ta !
Äá»™t nhiên, bà phi thân lướt tá»›i.
Vá»›i cái vá»t đó, bà quên hết thù háºn ôm ấp suốt mấy mươi năm dà i.
Máu trong ngưá»i chảy mạnh, bà không kiá»m ná»—i áp lá»±c cá»§a máu. Bà cao giá»ng bảo:
- Dừng tay ! Ta có lá»i muốn nói !
Rất tiếc, giá»ng bà vừa khà n vừa rung, vá»›i lại má»i ngưá»i Ä‘á»u chú ý đến cuá»™c đấu, nên chẳng ai nghe bà nói gì.
Chỉ có Yêu Nguyệt Cung Chủ lưu ý đến bà .
Thấy Lân Tinh bước tá»›i, Yêu Nguyệt phóng ngưá»i theo, chụp cánh tay Lân Tinh, bóp ngay huyệt đạo, gắt:
- Ngươi muốn nói gì đó ?
Lân Tinh run giá»ng:
- Tôi ...tôi ...
Lệ thảm trà o mi, bà tiếp:
- Äại thÆ¡ ! Hai mươi năm nay, thá»i gian qua lâu, lâu rồi, tuy bá»n Giang Phong xá» tệ vá»›i đại thÆ¡, song ...hiện tại hà i cốt cá»§a hỠđã thà nh đất rồi ...đại thÆ¡ còn háºn há» nữa sao ?
Yêu Nguyệt nhìn ra Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư, từ từ đáp:
- Chẳng lẽ ngươi muốn buông tha cho chúng ?
Lân Tinh đáp:
- Äại thÆ¡ để cho chúng cảm kÃch không tốt hÆ¡n sao ?
Yêu Nguyệt nghiêm sắc mặt:
- Chẳng lẽ ngay trong phút giây nà y, ngươi tuyên bố sá»± bà máºt giấu kÃn trong suốt hai mươi năm dà i ?
Lân Tinh thốt:
- Tôi chỉ nghĩ là ...
Bá»—ng, bà nháºn thấy ánh sáng nÆ¡i mặt Yêu Nguyệt, liá»n giùn mình, nÃn lặng.
Yêu Nguyệt tiếp:
- Từ lúc ngươi được bảy tuổi, ngươi đã bắt đầu quấy nghịch ta rồi, bất cứ ta hoan hỉ vỠviệc gì, ngươi cũng tìm cách tranh già nh, bất cứ ta là m một việc gì, ngươi cũng tìm cách phá hoại.
Bà cà ng nói mặt bà cà ng sáng, sáng trong như nước thấu đáy.
Lân Tinh biến sắc, giá»ng rung rung:
- Äại thÆ¡ đừng quên, tôi là tiểu muá»™i !
Bà quay mình, tưởng nương theo thế quay, thoát khá»i bà n tay cá»§a Yêu Nguyệt.
Nhưng, má»™t luồng khà lạnh từ Yêu Nguyệt chuyển sang, xâm nháºp táºn tim bà .
Lân Tinh kêu lên:
- Äại thÆ¡ Ä‘iên sao, là m gì thế ?
Yêu Nguyệt gằn từng tiếng:
- Ta không hỠđiên ! Bất quá, ta đã chỠđợi suốt hai mươi năm qua mới có ngà y hôm nay. Ta không thể để cho bất cứ ai phá hoại sự tình. Ngươi cũng không thể ...
Má»—i lá»i bà nói ra, là má»—i đợt lạnh chuyá»n qua Lân Tinh. Äợt chồng đợt, độ lạnh chuyá»n sang cà ng lúc cà ng gia tăng, khi bà dứt câu nói, thì Lân Tinh bị lạnh là m cóng ngưá»i.
Lân Tinh có cảm giác như trầm mình lõa lồ giữa đống băng giá.
Bà không còn má»™t Ä‘iểm khà lá»±c để là m má»™t cỠđộng nhá».
Yêu Nguyệt không lưu ý đến Lân Tinh, chỉ nhìn ra Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư, má»™t nụ cưá»i quái dị dần dần hiện ra nÆ¡i khóe miệng bà , bà từ từ thốt:
- Ngươi xem kìa, tráºn đấu sắp kết thúc rồi đó, nếu Giang Phong và Nguyệt Nô biết rằng con cá»§a chúng Ä‘ang tà n sát lẫn nhau, nhất định là chúng phải hối háºn vá» việc là m ngà y trước.
Lân Tinh rung rung và nh môi, bỗng bà gom khà lực tà n, hét lớn:
- Các ngươi không nên đánh nhau ! Có nghe ta nói không ? Chỉ vì các ngươi là đồng bà o huynh đệ.
Yêu Nguyệt cưá»i lạnh, không cản trở.
Bà biết, Lân Tinh dù có táºn lá»±c la hét, cÅ©ng chẳng ai nghe, bất quá ngưá»i chỉ thấy môi nhấp nháy thôi.
Bất giác, Lân Tinh rơi lệ ròng ròng.
Lần thứ nhất trong Ä‘á»i, bà khóc. Nhưng lệ vừa trà o mi, đã ngưng Ä‘á»ng lại thà nh băng.
Bà biết, mạng váºn cá»§a Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư phải như váºy rồi, không má»™t ai trên thế gian nà y cải biến nổi.
Ngoà i bà ra, trên Ä‘á»i chỉ còn má»™t Yêu Nguyệt biết sá»± bà máºt đó ! Mà Yêu Nguyệt thì dù sấm nổ ngang đầu, cÅ©ng không tiết lá»™ ra !
Trừ phi, một trong hai anh em ngã gục, Yêu Nguyệt mới chịu hé môi !
Lân Tinh không muốn xem hồi kết cục !
Sá»± tháºt, dù bà muốn cÅ©ng không là m sao xem được.
oo Thiết Tâm Nam nằm trong lòng Tô Anh, vừa thở vừa dãy dụa, vừa thốt:
- Dù sao, tôi với cô nương cũng là thơ muội, tôi muốn yêu cầu một việc, chẳng hay cô nương có đáp ứng không ?
Tô Anh vuốt mái tóc nà ng, nhẹ nhà ng đáp:
- Vô luáºn ngươi muốn nhá» ta việc gì, ta cÅ©ng đáp ứng.
Thiết Tâm Nam tiếp:
- Sau khi tôi chết rồi, cô nương mang thi hà i tôi, chôn cạnh xác Hoa Vô Khuyết, đắp chung một nắm mộ, và cho Tiểu Linh Ngư biết, tuy tôi không phải là vợ hắn, thủy chung tôi vẫn là em gái hắn, là bằng hữu của hắn.
Tô Anh dụi mắt:
- Ta ...ta đáp ứng !
Thiết Tâm Nam nhìn nà ng, tiếp:
- Tôi hy vá»ng cô nương táºn tình chiếu cố Tiểu Linh Ngư, tuy hắn là con ngá»±a rừng bất kham, song vẫn có thể thà nh ngá»±a thuần má»™t ngà y nà o đó !
Tô Anh thở dà i:
- Chắc được váºy không ?
Thiết Tâm Nam gáºt đầu:
- Chắc ! Chỉ vì tôi biết hắn quá rõ. Tôi biết hắn chỉ hoan hỉ má»—i có má»™t ngưá»i, là cô nương đó.Còn tôi ...suốt thá»i gian qua, hắn không há» hoan hỉ tôi ! CÅ©ng bởi hắn có tánh hiếu cưá»ng, hiếu thắng !
Tô Anh sệt giá»ng:
- Ta biết, ta biết hết ! Ta yêu cầu ngươi đừng nói nữa. Vô luáºn ngươi muốn cái gì, ta sẽ là m cái đó, sẵng sà ng là m.
Thiết Tâm Nam Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, từ từ nhắm mắt lại.
Nụ cưá»i cá»§a nà ng bình tÄ©nh quá, thanh khiết quá, chỉ vì nà ng không còn phiá»n phức nữa, nà ng không còn tâm sá»± nữa.
Tô Anh nhìn nà ng, lệ tuôn như nước xối.
oo Hoa Vô Khuyết từ từ cháºm tay lại.
Hắn hiểu, thá»i giỠđã đến rồi, không nên kéo dà i lâu hÆ¡n nữa.
Vô luáºn việc gì, sá»›m muá»™n cÅ©ng có kết thúc. Biết trước việc sẽ đến, biết đúng giá» khắc việc phải đến, thì tâm tư rất bình tÄ©nh, con ngưá»i xóa má»i tình cảm như đố kỵ, ghét, lo, buồn, xóa bá» má»i tánh táºt, như hiếu thắng, hiếu cưá»ng.
Hắn hy vá»ng Tiểu Linh Ngư sống. Thiết Tâm Nam sống, bằng hữu và cừu địch cá»§a hắn sống thoải mái, an là nh.
Chỉ có phút giây nà y, con ngưá»i đạt đến đỉnh cao thượng nhất cá»§a tình Ä‘á»i.
Hắn chỠcơ hội, hắn chỠTiểu Linh Ngư xuất thủ !
Hắn chỠcơ hội để chết !
Chết đã đà nh, song hắn phải tạo cho Tiểu Linh Ngư một cái thắng quang vinh.
Nhất định không để ai nghi ngá» là chÃnh hắn bằng lòng chết.
Nhất là Tiểu Linh Ngư đừng biết !
Do đó, hắn không thể có ý để lộ sơ hở, mà cũng không thể nà o tới hứng chưởng của Tiểu Linh Ngư.
Hắn chỉ chỠTiểu Linh Ngư phát xuất một chiêu kỳ diệu rồi vỠkhông tránh kịp.
Tiểu Linh Ngư quay mình má»™t vòng, tay tả chặt xéo xuống tay hữu rút vá» phÃa sau.
Hoa Vô Khuyết biết hắn đánh hư chiêu, còn hữu thá»§ má»›i là chân chÃnh sát thá»§.
Khi đối phương đón đỡ, hắn sẽ xoay mình, lòn tay hữu dưới nách công ra.
Nhưng Tiểu Linh Ngư hình như mất cả sáng suốt, quên đi là đã đánh chiêu đó ra một lần rồi.
Và như váºy Hoa Vô Khuyết đã hiểu rõ thế xuất phát.
Hắn rá»c bà n tay từ dưới lên trên, tà tà và o nách Tiểu Linh Ngư. Hắn Ä‘inh ninh là hắn đánh ra rồi, thì Tiểu Linh Ngư phải quay mình công tiếp chiêu kia.
Lúc đó, hắn vỠlà mình đánh quá trớn, không kịp xoay sở, khi tay hữu của Tiểu Linh Ngư bay qua, chắc chắn phải trúng hắn, và hắn chết êm ru, không ai nghi ngỠgì được.
NgỠđâu, lần nà y khác hÆ¡n lần trước, chà ng quay mình rất cháºm, cháºm gấp mưá»i lần.
Khi tay Hoa Vô Khuyết rá»c tá»›i sưá»n, dưới nách chà ng, chà ng má»›i quay mình.
Sưá»n là xương non, má»™t chá»— yếu hại trong cÆ¡ thể.
Hoa Vô Khuyết đã có ý, nên đánh ra chiêu đó rất mạnh, rất mạnh mới lỡ trớn, không lấy vỠkịp.
Nhưng, thấy Tiểu Linh Ngư cháºm quay mình, hắn biết là nguy rồi, dù muốn biến chiêu cÅ©ng vô phương kịp.
Một tiếng bình vang lên, Tiểu Linh Ngư bị tung bổng lên không, bay đi.
Tiếng kêu kinh hoảng từ bốn phÃa vang lên.
Yến Nam Thiên như con đại bà ng vỗ cánh từ ngoà i bảy trượng xa, bay tới.
Bá»n Hiên Viên Tam Quang cùng chạy đến trước mặt Tiểu Linh Ngư.
Tiểu Linh Ngư mặt và ng như nghệ, hÆ¡i thở nhẹ như đưá»ng tÆ¡. Mạch cá»§a chà ng như đứt nối từng cháºp, từng cháºp. Äôi mắt thất thần phần lá»›n.
Vô luáºn là ai, trông thấy chà ng, cÅ©ng phải cho rằng chà ng không sống nổi.
Yến Nam Thiên không cầm lòng được, phải lÆ¡i rệ, dáºm chân, kêu khẽ:
- Ngươi ...rõ rà ng ngươi có thể tránh chiêu đó ...ngươi ...
Tiểu Linh Ngư cố Ä‘iểm nụ cưá»i thảm, đáp:
- Chỉ vì tôi cố ý dụ hắn ...không ngỠ...không ngỠ...
Chà ng húng hắng ho, miệng rỉ má»™t đưá»ng tÆ¡ máu, vừa thở vừa tiếp:
- Tôi quá thông minh, định dùng xảo mà thà nh ra chiết.
Chà ng láºp Ä‘i láºp lại bốn tiếng dụng xảo phản chiết mấy lượt, thinh âm cà ng lúc cà ng yếu, mắt từ từ khép, hÆ¡i thở từ từ yếu lại.
Tợ hồ chà ng muốn mở mắt ra, nhưng má»i lưu luyến trên Ä‘á»i nà y không giúp chà ng nổ lá»±c nổi.
oo Hoa Vô Khuyết còn đứng sững tại chỗ, tâm thần rối loạn. Trước mặt hắn là một khoảng không, hắn không còn thấy gì, hắn hết suy nghĩ được gì.
Tiểu Linh Ngư chết !
Tiểu Linh Ngư bị hắn hạ sát !
Hắn hy vá»ng Ä‘iá»u đó không phải là sá»± tháºt, hắn hy vá»ng đó là má»™t cÆ¡n má»™ng, má»™t cÆ¡n ác má»™ng !
Hắn không khóc được, bởi lệ đã cạn rồi.
Bỗng, Yến Nam Thiên quát lên một tiếng lớn, hoà nh thân nhắm tới Hoa Vô Khuyết đánh tới một chưởng.
Hoa Vô Khuyết vẫn đứng yên một chỗ, bất động.
Yêu Nguyệt Cung Chủ đang kiểm soát mạch lạc của Tiểu Linh Ngư, thấy thế vội phi thân đến Hoa Vô Khuyết, kéo hắn qua một bên, tránh cái chưởng của Yến Nam Thiên.
Yến Nam Thiên cao giá»ng:
- Äá»i nhỠđã xong việc cá»§a chúng rồi, đến lượt Ä‘á»i lá»›n bá»n ta.
Yêu Nguyệt Cung Chá»§ mỉm cưá»i:
- Ta vá»›i ngươi sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phải Ä‘i đến chá»— giao thá»§. Nhưng, hãy đợi ta nói ra má»™t Ä‘iá»u bà máºt rồi giao thá»§ vẫn còn kịp !
Yến Nam Thiên hừ một tiếng:
- Bà máºt ? Bà máºt gì ?
Yêu Nguyệt Cung Chủ ung dung thốt:
- Vừa rồi, ta lôi Hoa Vô Khuyết, thực ra ta cứu ngươi chứ không phải cứu hắn đâu. Chỉ vì, trên thế gian nà y, bất cứ ai cũng có thể giết hắn, trừ ngươi ra ! Ngà n vạn lần ngươi không được giết hắn !
Yến Nam Thiên há»i:
- Tại sao ?
Yêu Nguyệt Cung Chá»§ nở nụ cưá»i tà n khốc:
- Ngươi biết hắn là ai chăng ?
Yến Nam Thiên gấp giá»ng:
- Hắn là ai ?
Yêu Nguyệt báºt cưá»i vang, cưá»i cuồng dại, cưá»i má»™t lúc, chỉ Hoa Vô Khuyết, đáp:
- Hắn là con của Giang Phong, là song sinh huynh đệ của Tiểu Linh Ngư.
oo Có tiếng xà o xạt quanh cục trưá»ng. Má»i ngưá»i Ä‘á»u dao động.
Yến Nam Thiên chết lặng ngưá»i má»™t lúc lâu, bá»—ng nổi giáºn, quát:
- Nói báºy !
Yêu Nguyệt thản nhiên:
- Ngươi cho rằng ta lừa ? Tại sao ta lừa ngươi ?
Bà cưá»i lá»›n, tiếp:
- Ta chá» suốt hai mươi năm, má»›i có má»™t ngà y nay, ta chá» anh em chúng tương tà n tương sát vá»›i nhau, đúng hai mươi năm má»›i tiếc lá»™ Ä‘iá»u bà máºt nà y ! Ta cao hứng vô cùng, ta sung sướng vô cùng !
Yến Nam Thiên hét cuồng loạn:
- Vô luáºn ngươi nói gì, ta vẫn không tin nữa lá»i nói cá»§a ngươi !
Yêu Nguyệt báºt cưá»i khanh khách:
- Ta biết ngươi phải tin, nhất định ngươi phải tin ! Ngươi cứ suy nghĩ kỹ một chút đi, là phát giác ngay chúng là song sinh huynh đệ. Ngươi xem kìa, chúng giống nhau, đôi mắt chúng, chiếc mũi của chúng ...
Yến Nam Thiên nắm tròn đôi tay, mồ hôi lạnh đẫm ướt đầu.
Yêu Nguyệt lại cưá»i lá»›n:
- Ngươi biết tại sao ta bức anh em chúng tà n sát lẫn nhau chăng ? Ngươi biết tại sao ta bức Hoa Vô Khuyết phải tự tay giết Tiểu Linh Ngư ? Nhất định là các ngươi không hiểu rõ đạo lý đó, phải không ? Bây giỠthì các ngươi hiểu rồi, song cũng muộn rồi ! Qúa muộn !
Má»i ngưá»i tiếp nháºn sá»± bà máºt đó rồi, Ä‘á»u sững sá».
Rồi ai ai cÅ©ng ôn lại trong tâm trà những sá»± tình liên quan đến Tiểu Linh Ngư và Hoa Vô Khuyết trong thá»i gian qua.
Ai ai cũng bắt đầu tin câu chuyện do Yêu Nguyệt Cung Chủ vừa tiết lộ.
Và dÄ© nhiên, ai ai cÅ©ng khÃch động mạnh.
Niá»m khÃch động đó, bao gồm kinh ngạc, bi ai, đồng tình, thương cảm ...
Thương cảm cho ngưá»i hoạn nạn, cho những con cá» bất tắc dÄ© cá»§a cuá»™c an bà y suốt hai mươi năm !
Nhìn đôi huynh đệ một sống một chết, Yến Nam Thiên đau buồn cực độ.
ChÃnh lão cÅ©ng thúc giục Tiểu Linh Ngư phải chấp nháºn cuá»™c chiến nà y, không được thoái thoát.
Tại sao lão không ngăn trở ?
Hoa Vô Khuyết rung rung ngưá»i, cà ng lúc cà ng rung mạnh, rồi hắn nhÅ©n chân, ngã khuỵu xuống, rút mình tròn má»™t đống.
Äiểm má»™t nụ cưá»i tà n khốc, Yêu Nguyệt Cung Chá»§ há»i:
- Ngươi giết thân huynh cá»§a ngươi rồi, ngươi có lá»i chi để nói chăng ?
Hoa Vô Khuyết lấy tay che mặt, thu ngưá»i nhá» hÆ¡n.
Yêu Nguyệt cưá»i rợn, tiếp:
- Ngươi đừng quên, nÆ¡i mình ngươi, có còn thanh Ä‘oản kiếm BÃch Huyết Chiếu Äan Tâm ! Bây giá» ngươi phải tin là thanh kiếm ma đó bất tưá»ng, ai mang nó là phải chết.
Hoa Vô Khuyết vụt ngẩng đầu.
Thanh BÃch Huyết Chiếu Äan Tâm nằm trong tay hắn. Dưới ánh thái dương, thép kiếm chiếu má»™t mà u xanh, phảng phất cái vẻ tà .
Ai ai cÅ©ng biết hắn định là m gì. Vô luáºn là ai cÅ©ng không ngăn trở kịp, bởi không còn ai đủ bình tÄ©nh để kịp thá»i ngăn chặn ! Ai ai lâm và o cảnh đó, cÅ©ng là m như hắn ! Thì lòng nà o mà chẳng hoang mang ?
Yêu Nguyệt Cung Chủ gằn từng tiếng:
- Thá»i giỠđã đến, ngươi còn chá» gì nữa ?
Hoa Vô Khuyết đưa cao tay, mÅ©i kiếm chỉ thẳng và o ngá»±c. Cánh tay hắn nhÃch động, mÅ©i kiếm chá»›p !
hết: Hồi 127, xem tiếp: Hồi 128
Last edited by danangcity; 10-08-2008 at 01:35 PM.
|

09-08-2008, 09:56 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 128
Chân Tướng Hiện Lộ
Bá»—ng má»™t cánh tay vươn tá»›i, bà n tay chụp thanh kiếm, giáºt Ä‘i.
Äoạt kiếm nÆ¡i tay Hoa Vô Khuyết không phải là việc dá»… là m, nhưng hiện tại Hoa Vô Khuyết cầm như tan rã hoà n toà n thân thể, má»i phản ứng thiếu vắng, trừ má»™t cỠđộng. CỠđộng đó là đâm mÅ©i kiếm và o lòng ngá»±c, thấu tim.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn ngưá»i Ä‘oạt kiếm má»™t lúc lâu, táºp trung tâm thần, há»i:
- Các hạ là ai ? Tại sao lại ngăn cháºn tại hạ ?
Ngưá»i Ä‘oạt kiếm là Vạn Xuân Lưu.
Lão thở dà i, thốt:
- Má»™t con ngưá»i muốn chết thì không ai có thể ngăn chặn được !
Yêu Nguyệt Cung Chủ quát:
- Äã biết như váºy, sao ngươi còn chen và o việc cá»§a ngưá»i ?
Vạn Xuân Lưu không hỠlưu ý đến bà .
Lão chăm chú nhìn Hoa Vô Khuyết dịu giá»ng tiếp:
- Ta không há» ngăn trở ngươi ! Bất quá ta chỉ khuyên ngươi nên chá» ! Chá» má»™t lúc, không qua má»™t khắc thá»i gian. Qua khoảng thá»i gian đó rồi, nếu ngươi còn muốn chết thì chẳng ai ngăn trở ngươi đâu !
Lão nhìn thanh kiếm nơi tay, tiếp:
- Äến lúc đó rồi, vô luáºn là ai muốn chết, chẳng những ta không ngăn trở mà trái lại ta còn trao thanh kiếm nà y táºn tay !
Yêu Nguyệt cưá»i vang:
- Ná»a giá» thôi ? Chẳng lẽ trong ná»a giỠđó, có sá»± mầu nhiệm hiện ra ? Bé con Æ¡i !
Ta khuyên ngươi không nên chỠđợi. Má»—i phút giây kéo dà i là má»™t niá»m Ä‘au thầm chồng chất !
Cuồng Sư Thiết Chiến bỗng hét lên:
Bà ! - Dù cho Ä‘au thêm má»™t và i phút giây, phá»ng có sao ? Chẳng lẽ ngươi không có dÅ©ng khà ?
Yêu Nguyệt Cung Chá»§ nổi giáºn:
- Ngươi là ai mà dám khua môi múa mỠtrước mặt ta ?
Thiết Chiến cÅ©ng nổi giáºn:
- Ta khua môi múa mỠrồi ai là m gì ta ?
Gương mặt vụt sáng lên, Yêu Nguyệt Cung Chá»§ từ từ bước vá» phÃa Cuồng Sư Thiết Chiến.
Bà gằn từng tiếng:
- Ngươi phải chết !
Tiêu Nữ Sá» cưá»i lạnh, tiến lên sát cạnh Thiết Chiến, thốt:
- Bình sanh ta không thÃch gì cả, chỉ thÃch hay khua môi múa má».
Ná»… Tháºp Bát thở dà i:
- Ta cũng có cái tánh y như mụ ấy !
Du TỠNha chen và o:
- Chứ ta lại khác sao ?
Bá»n ẩn tÃch mai danh đó, bá»—ng chốc lại đứng thà nh má»™t hà ng, bình tÄ©nh nhìn Yêu Nguyệt Cung Chá»§.
Yêu Nguyệt Cung Chá»§ dừng chân lại, nhìn những ánh mắt sáng hÆ¡n sao bên cánh đối láºp.
Lâu lắm, bà cưá»i nhạt, thốt:
- Hai mươi năm ta còn chỠđược, sá gì ná»a khắc thá»i gian !
Trừ Vạn Xuân Lưu, chẳng ai biết có biến hoá gì xảy ra trong ná»a khắc thá»i gian đó.
Vạn Xuân Lưu bình tĩnh ngồi cạnh Hoa Vô Khuyết, nhắm mắt dưỡng thần.
Thá»i gian Ä‘i cháºm quá !
Nhiệt độ trong lòng má»—i ngưá»i thì lại tăng gia !
Tăng nhanh quá !
Yến Nam Thiên chỠmột lúc, cúi mình xuống, bế xác Tiểu Linh Ngư lên.
Vạn Xuân Lưu chợt cất cao giá»ng:
- Buông hắn xuống !
Yến Nam Thiên giáºt mình:
- Buông hắn xuống ? Äể là m gì ?
Vạn Xuân Lưu đáp gá»n:
- Äừng há»i. Rồi sẽ biết trong chốc lát !
Yến Nam Thiên trầm ngâm mấy phút, cuối cùng đặt xác Tiểu Linh Ngư trở lại trên mặt đất.
Bá»—ng lão giáºt mình, chụp tay Tiểu Linh Ngư.
Mặt lão thoáng trắng nhợt, rồi đỠlại dần dần, rồi lão kêu lên kinh hãi:
- Tiểu Linh Ngư không chết, hắn không chết !
Ngưá»i kinh hãi hÆ¡n hết là Yêu Nguyệt Cung Chá»§.
Nhưng bà cưá»i lạnh há»i:
- Ta biết hắn đã chết ! ChÃnh ta kiểm soát mạch lạc cá»§a hắn ! Ngươi lừa ta là m gì cho vô Ãch ?
Yến Nam Thiên cưá»i lá»›n:
- Lừa ngươi là m gì ? Dù trước đây hắn chết, song bây giỠhắn đã sống lại rồi !
Má»i ngưá»i lại dao động má»™t phen nữa. Ai ai cÅ©ng hy vá»ng Tiểu Linh Ngư sống lại, nhưng ai ai cÅ©ng không tin lá»i Yến Nam Thiên.
Yêu Nguyệt Cung Chá»§ cà ng cưá»i lá»›n hÆ¡n:
- Con ngưá»i đó Ä‘iên rồi ! Kẻ chết Ä‘i khi nà o sống lại ?
Yến Nam Thiên ngẩng mặt lên không, có bao nhiêu khà lá»±c, lão váºn dụng ra hết để phát ra tiếng cưá»i, âm thanh chấn dá»™i cả má»™t vùng.
Ngưá»i ta chỉ sợ lão Ä‘iên tháºt.
Ngưá»i chết, có bao giá» sống lại ?
Vừa lúc đó, bá»—ng má»™t ngưá»i cao giá»ng thốt:
- Ai nói ngưá»i chết không thể sống lại ? Thế ta không sống lại đây sao ?
Không ai tưởng được câu nói đó do Tiểu Linh Ngư phát xuất.
Nhưng cái xác cá»§a Tiểu Linh Ngư từ từ động Ä‘áºy, rồi ngồi lên.
Ngưá»i chết sống lại tháºt sá»± rồi.
Trước, ai ai cÅ©ng không tin lá»i Yến Nam Thiên. Bây giá» há» lại không tin chÃnh mắt há».
Phải mất mấy phút, hỠtrấn định tâm thần, rồi hỠcùng hoan hô vang dội. HỠbắt đầu thức ngộ. Thì ra Tiểu Linh Ngư giả chết.
Chỉ có Yêu Nguyệt chưa tin. ChÃnh bà ta đã kiểm soát tình trạng cá»§a chà ng tháºt kỹ, nháºn thấy mạch lạc đã đứt hết rồi, hô hấp đình trệ hẳn. Con tim cá»§a chà ng cÅ©ng ngưng Ä‘áºp luôn.
Như váºy là m sao Tiểu Linh Ngư sống lại ? Không lẽ chà ng thà nh quá»· ?
Yêu Nguyệt nhìn Tiểu Linh Ngư, lùi lại từng bước từng bước, niá»m sợ hãi hiện rõ nÆ¡i gương mặt.
Dù sao, bà cÅ©ng là nữ nhân, mà nữ nhân thì sợ quá»·, không nhiá»u cÅ©ng Ãt vẫn phải sợ !
Tiểu Linh Ngư nhìn bà cưá»i hì hì, há»i:
- Ngươi sợ phải không ? Sợ cái gì ? Lúc ta sống, ngươi không sợ ta, sau khi ta chết đi, ngươi lại sợ à ?
Yêu Nguyệt rung rung giá»ng:
- Ngươi ... ngươi đang là m trò gì đó ?
Tiểu Linh Ngư cưá»i lá»›n:
- Nếu những trò của Tiểu Linh Ngư mà ngươi đoán được thì Tiểu Linh Ngư đâu còn là đệ nhất thông minh trong thiên hạ ?
Chà ng day qua Vạn Xuân Lưu, há»i:
- Mụ ấy đã nói ra hết rồi chứ ?
Vạn Xuân Lưu nắm tay Hoa Vô Khuyết đứng lên, cưá»i nhẹ đáp:
- Bà ấy đã nói hết rồi. Các ngưá»i là huynh đệ song sinh.
Tiểu Linh Ngư hoan hô, nhà o tá»›i ôm chầm Hoa Vô Khuyết cưá»i vang:
- Ta sá»›m biết chúng ta không phải là hai kẻ trá»i sanh ra để mà đối đầu ! Trá»i sanh chúng ta, để chúng ta thà nh bằng hữu, thà nh huynh đệ !
Chà ng cưá»i, song lệ đổ ròng ròng.
Nguồn lệ xúc động.
Hoa Vô Khuyết đã khóc từ lâu, mặt còn ướt lệ, chưa nói được tiếng nà o.
Siết Hoa Vô Khuyết trong vòng tay, Tiểu Linh Ngư hét vang:
- Nhị đệ ! ... Nhị đệ ! ...
Yến Nam Thiên cũng hét vang:
- Nhị đệ ! ... Nhị đệ ! ...
Lão vòng hai tay rộng, ôm choà ng hai thiếu niên, ép sát và o ngực !
Tiêu Nữ SỠvụt thốt:
- Vô luáºn các ngưá»i như thế nà o, ta không còn muốn trở vá» hoang đảo nữa ! Cái thế giá»›i nà y đáng yêu quá !
Rồi bà dụi mắt, bà cưá»i !
Yêu Nguyệt Cung Chá»§ đứng thừ ra đó, không ai quan tâm đến bà , chừng như là thế gian nà y Ä‘á»u bá» rÆ¡i bà !
Vạn Xuân Lưu từ từ tiến tới trước mặt bà , từ từ thốt:
- Nước, có thể chở thuyá»n, nước cÅ©ng có thể đắm thuyá»n. Äá»™c, có thể hại ngưá»i chết, độc cÅ©ng có thể cứu ngưá»i sống. Cái đạo lý nà y, là do ngưá»i lái thuyá»n, do con ngưá»i chế luyện độc ! Ta có má»™t phương pháp chế luyện má»™t chất độc, có thể là m thân thể con ngưá»i tê cứng trong má»™t thá»i gian, máu ngưng chảy, tim ngưng Ä‘áºp, hô hấp đình hoãn. Sau thá»i gian đó, độc tánh tiêu tan, con ngưá»i trở lại bình thưá»ng. Tiểu Linh Ngư dùng chất độc đó giả chết, ngươi hân hoan trước cái chết cá»§a hắn, tiết lá»™ Ä‘iá»u bà máºt. Hắn biết, chỉ khi nà o hắn chết, ngươi má»›i chịu tiết lá»™ ra, nên hắn má»›i dùng đến cách đó. Äó là cái lợi cá»§a chất độc mang đến cho ngưá»i Ä‘á»i, nó cứu ngưá»i là váºy. Còn như ngươi dùng nó để cho đối phương cứng mình, rồi hạ sát đối phương, thì đó là độc hại ngưá»i, ngưá»i hại ngưá»i !
Yêu Nguyệt run mình bần báºt.
Bà giáºn, tức, hay sợ ?
Vạn Xuân Lưu hai tay trao thanh kiếm BÃch Huyết Chiếu Äan Tâm sang Yêu Nguyệt Cung Chá»§, Ä‘oạn ung dung tiếp:
- Hoa Vô Khuyết đã không còn cần đến nó nữa, ta xin giao hoà n nó lại cho ngươi.
Biết đâu, trong phút giây nầy, nó có chá»— hữu Ãch đối vá»›i ngươi.
Lão quay mình, thong thả bước Ä‘i không há» nhìn lại, chẳng sợ Di Hoa Cung Chá»§ nổi giáºn.
Bởi lão biết, hiện tại Yêu Nguyệt không còn có ý giết ngưá»i. Nếu cần giết má»™t ngưá»i, thì ngưá»i đó chÃnh là bà .
Bà chỉ còn tự sát !
BÃch Huyết Chiếu Äan Tâm là má»™t ma kiếm, má»™t váºt bất tưá»ng.
Trong lúc đó, Tô Anh đến cục trưá»ng.
Tiểu Linh Ngư vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ:
- Ngươi trở lại ! Ta biết thế nà o ngươi cũng trở lại !
Tô Anh lạnh lùng như băng giá:
- Ta đến đây, theo lá»i yêu cầu cá»§a má»™t ngưá»i, ta cần là m má»™t việc do ngưá»i ta á»§y thác.
Tiểu Linh Ngư há»i:
- Ngươi đáp ứng sự thỉnh cầu của ai ? Việc thỉnh cầu đó là việc chi ?
Tô Anh đáp:
- Ta đáp ứng Thiết Tâm Nam ! Ta đến đây để..... Thiết Chiến kêu lên thất thanh:
- Nó hiện giỠở đâu ?
Tô Anh nhìn Hoa Vô Khuyết:
- Nà ng chỉ muốn cho ngươi biết rằng, dù nà ng muốn ngươi vì nà ng chết, song nà ng đã chuẩn bị trước để chết theo với ngươi. Nà ng còn muốn ta chôn thi hà i của nà ng và của ngươi chung một huyệt.
Hoa Vô Khuyết rơi lệ:
- Ta ... ta biết chẳng bao giá» nà ng phụ ta ! Ta sá»›m biết Ä‘iá»u đó, biết từ lâu lắm rồi !
Tô Anh thở dà i:
- Mà ngươi cÅ©ng không phụ nà ng. Trá»i sanh ra hai ngươi để kết thà nh đôi, trá»i không nên dà y vò như thế đó !
Hoa Vô Khuyết há»i gấp:
- Hiện tại, nà ng ở đâu ?
- Nà ng đã uống độc dược, chuẩn bị một cái chết ...
Thiết Chiến hét lên má»™t tiếng lá»›n, nhảy vút tá»›i, chụp lấy yết hầu cá»§a Hoa Vô Khuyết, rÃt giá»ng:
- Tiểu tá» hại con ta ! Ngươi Ä‘á»n mạng !
Hoa Vô Khuyết thoáng giáºt mình, không vùng vẫy, không phản kháng, chỉ lẩm nhẩm:
- Phải ! tại hạ hại nà ng ... ChÃnh tại hạ hại nà ng..... Tiểu Linh Ngư báºt cưá»i vang.
Thiết Chiến nổi giáºn:
- Ngươi cưá»i gì ? Hỡi súc sanh ?
Tiểu Linh Ngư vừa cưá»i vừa nói:
- Ta cưá»i ngươi quá nóng nảy ! Ngươi quên mất cái tà i nghệ cá»§a vị Tô cô nương cá»§a ta !
Thiết Chiến hừ lạnh:
- Nà ng có tà i gì ?
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Äừng nói Thiết Tâm Nam chỉ uống má»™t phần nhỠđộc dược, dù cho nà ng uống hết số lượng độc dược trong Ä‘á»i nà y, Tô cô nương vẫn cứu được như thưá»ng.
Chà ng gá»i Tô Anh:
- Phải váºy không Tô cô nương ?
Tô Anh trừng mắt nhìn chà ng rồi gáºt đầu, day qua Hoa Vô Khuyết, thốt:
- Ta vốn muốn để cho ngươi bồn chồn lo lắng, song thấy ngươi như váºy, ta không nỡ. Ngươi Ä‘i gấp Ä‘i, nà ng ở tại cá»™i cây xa xa kia. Hiện tại có lẽ nà ng đã tỉnh lại rồi.
Hoa Vô Khuyết cả mừng:
- Äa tạ ! ...
Tiếng “đa†thốt tại chá»—, tiếng “tạ†từ ngoà i mưá»i trượng xa vá»ng lại, hắn vừa thốt vừa chạy Ä‘i. Trong Ä‘á»i hắn có lẽ đây là lần thứ nhất hắn táºn dụng thuáºt khinh công.
Thiết Chiến cũng vụt toan theo, nhưng Tiêu Nữ SỠnắm lão lại, bảo:
- Ngươi đi theo là m chi ? Bất tiện lắm đó ! Vả lại, ngươi vội gì chứ ?
Thiết Chiến gáºt gù:
- Phải, phải !
Tiểu Linh Ngư cưá»i hà hà , định nắm tay Tô Anh song Tô Anh trầm gương mặt, tránh tay chà ng, quay đầu bước Ä‘i.
Bên kia, Yêu Nguyệt Cung Chá»§ báºt cưá»i cuồng dại, bế thi thể Lân Tinh Cung Chá»§ lên, phóng chân chạy Ä‘i, thoáng khuất dạng sau đám sương mù.
Tiểu Linh Ngư còn thì giỠđâu chiếu cố đến bà ta ?
Chà ng bước gấp theo Tô Anh, cưá»i há»i:
- Ngươi giáºn ?
Tô Anh không quay đầu, không đáp.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Dù ta có sái quấy Ä‘i nữa, ngươi cÅ©ng không nên giáºn.
Tô Anh cứ đi luôn, Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Ta đã xuống nước rồi, ngươi chưa hết giáºn sao ?
Tô Anh mưá»ng tượng không nghe gì.
Tiểu Linh Ngư thở dà i, lẩm nhẩm:
- Ta vốn có ý yêu cầu ngươi thà nh hôn vá»›i ta, nhưng ngươi có tánh giáºn dai như thế đó, xem ra ta không nên yêu cầu là hÆ¡n ! Äể sau nà y ta không bị rà ng buá»™c !
Bá»—ng Tô Anh quay đầu lại, há»i:
- Ngươi… ngươi nói cái gì ?
Tiểu Linh Ngư chớp mắt, dang hai cánh tay ra đáp:
- Ta nói cái gì ? Ta đâu có nói cái gì ?
Tô Anh vụt nhà o tá»›i ôm cổ chà ng, cắn và o và nh tai chà ng, đấm lên đầu vai chà ng, rồi dáºm chân cưá»i nÅ©ng:
- Ngươi có nói ! Ta có nghe ngươi nói ! Ngươi nói ngươi muốn thà nh hôn với ta.
Ngươi còn chối nữa à ?
Tiểu Linh Ngư không đáp, dìu nà ng đi.
Tô Anh gắt yêu:
- Ngươi muốn gì ?
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Ở đây nhiá»u ngưá»i quá ! Chúng ta đến chá»— kia Ä‘i, vắng vẻ hÆ¡n !
Tô Anh há»i:
- Mà cái câu vừa rồi đó, ngươi còn chối nữa hay không ?
Tiểu Linh Ngư cưá»i hì hì:
- Nam tá» hán, đại trượng phu, nói là m sao, giữ là m váºy !
Mộ Dung Song tựa mình và o Nam Cung Liễu, thốt:
- Chúng ta không còn gì phải ở lại đây.
Nam Cung Liá»…u mỉm cưá»i:
- Song muội muốn trở vỠ?
Mộ Dung Song tiếp:
- Hiên Viên Tam Quang đã đưa Thiết đại hiệp đi mua rượu rồi. Chúng ta phải thết Yến đại hiệp một bữa rượu chứ !
Yến Nam Thiên cưá»i lá»›n:
- Phải uống ! Uống tháºt nhiá»u. Mừng cho Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư !
Không ! Không phải Hoa Vô Khuyết ! Mà là Giang Vô Khuyết ! Và Giang Linh Ngư !
Tiêu Nữ SỠthở dà i:
- Xem bá»n trẻ, ta hối tiếc !
Ná»… Tháºp Bát há»i:
- Tiếc ?
Tiêu NỠSỠtiếp:
- Ta hối tiếc. Trước kia, ta ba dạ hai lòng, tâm chÃn ý. Không ưa mối nà y, từ chối mối kia lại chê mối ná». Nếu chẳng váºy, bây giá» ta đâu có cô đơn ?
Nể Tháºp Bát mỉm cưá»i:
- Nhưng bây giỠngươi muốn lấy chồng cũng chưa muộn mà ! Tuổi chưa quá trăm, có muộn mà ng chi mà sợ ?
Tiểu Nữ SỠthở dà i:
- Một lão bà gần trăm tuổi, có ma nà o chịu cưới ?
Nể Tháºp Bát chỉ và o mÅ©i mình:
- Ngươi đừng quên. Ta cÅ©ng cô đơn như ngươi váºy !
Cả bá»n cùng cưá»i vang ! ! ! !
Hết
Last edited by danangcity; 10-08-2008 at 01:36 PM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àãåíòñòâî, àóäèî, ëåíêîì, ëþäåé, giang ho tha ac 4vn, giang ho thap ac-4vn, ïèööû, ïîðíîðàññêàçû, òàíöåâ, òåðüåðû, ôèòíåñ  |
| |