 |
|

10-08-2008, 08:54 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Bưu thiếp từ Stuttgart
1.
Tháng chÃn. Thá»i tiết chuyển sang khó chịu. Những vệt gió từ thung lÅ©ng trưá»n lên dải đưá»ng hẹp, Ä‘em theo các hạt nước nhá» li ti bám và o từng phân tá» không khÃ. Trong đêm, mưa rà o rất lá»›n. Âm vang cá»§a mưa dá»™i và o cả giấc ngá»§ sâu. Sá»± ẩm ướt trà n đến khiến má»i dá»± định trước chuyến Ä‘i đột ngá»™t mất kiểm soát.
Buổi sáng, nắng mặt trá»i khó nhá»c xuyên qua các vệt mây má»ng dán khắp ná»n trá»i mà u xám sắt. Bảy giá» rồi mà vẫn như tinh mÆ¡. VÄ©nh rá»i khá»i chăn, nhìn ra khung kÃnh má» hÆ¡i nước. Gió đã lặng. Anh vá»›i tay cầm gói thuốc. Cái báºt lá»a vá» chạm nổi không thấy đâu. Mất má»™t lúc, anh má»›i sá»±c nhá»› đêm qua cúp Ä‘iện, Hoan đã chạy xuống tìm chá»§ nhà trá» xin nến. Có lẽ châm nến xong, cô vứt bá» cái báºt lá»a cá»§a anh, thói khinh suất chỉ riêng thấy ở Hoan. VÄ©nh mở ngăn kéo, tìm được há»™p diêm duy nhất. Những đầu diêm ẩm ướt bở vụn. Mãi má»›i có má»™t cây diêm lóe sáng. Mùi lưu huỳnh nổi rõ trong căn phòng. Cánh cá»a ra ngoà i hà nh lang khép há», không khóa. Chẳng rõ Hoan Ä‘i đâu. Thưá»ng cô thức dáºy rất muá»™n, khi anh đã ngồi và o bà n, mở laptop là m việc được và i tiếng. Dá»± định ghé thị trấn nhá» hai ngà y, nhưng rồi anh đã ở đây gần má»™t tuần lá»…. Thoạt tiên, Hoan căm ghét cái thị trấn trên núi. Sá»± yên tÄ©nh cá»§a nó là m cô cáu kỉnh bồn chồn đến phát Ä‘iên. Cô váºt nà i anh mau chóng bay đến thà nh phố biển, như anh đã hứa vá»›i cô trước chuyến Ä‘i. Tuy nhiên, sang ngà y thứ ba thì cô lại tá» ra hà i lòng khi được ở lại đây. Dù biết Hoan gần ná»a năm, VÄ©nh không sao nắm bắt các ý nghÄ© bất thưá»ng trong đầu cô gái nhá». Hệt như má»™t hạt mầm lạ tình cá» ném xuống, niá»m say mê hướng vá» Hoan lá»›n lên trong anh, như má»™t cái cây kỳ quái, ngà y cà ng vươn dà i các cà nh nhánh ráºm rì, quấn chặt anh và o cô ta...
VÄ©nh mở má»™t ô kÃnh cá»a sổ, hút thuốc. Những đốm sáng loang lổ nhảy qua các ngá»n thông, chảy dần vá» phÃa dưới thung lÅ©ng thẫm Ä‘en. Và i chiếc xe thồ chở mấy ngưá»i đà n bà ngái ngá»§ trùm khăn len kÃn mÃt ầm ầm chạy vá» phÃa chợ. Rồi con ngá»±a cao lá»›n mà u xanh lÆ¡ xuất hiện ở Ä‘oạn rẽ, bá»™ móng mòn vẹt gõ lá»™p cá»™p, vá»›i sợi dây dà i kéo lê trước cổ. Những tiếng động tức khắc bị nuốt trá»n và o bầu không khà căng má»ng hÆ¡i nước. Bất thần, thấp thoáng sau vệt cây ráºm bên kia đưá»ng, má»™t đốm rá»±c rỡ hiện ra. Nó lao thẳng vá» phÃa nhà trá» như cÆ¡n lốc. Hoan đội cái bê rê to sụ lòe loẹt, trùm xuống táºn tai, nhưng chỉ mặc trên ngưá»i cái váy bông má»ng.
- Anh, nhìn em nà y! - Cô đứng dưới hà ng rà o, quay vù vù mảnh khăn choà ng tắm, hét lên lanh lảnh, hướng vỠVĩnh đôi mắt to mà u xám tro.
- Vá» phòng ngay, muốn ốm hả? - VÄ©nh cau mà y, nhưng không kìm nổi nụ cưá»i.
- Em má»›i Ä‘i tắm nước suối nóng vá». ThÃch kinh khá»§ng! - Cánh tay mảnh khảnh huÆ¡ nhẹ, như tung lên trá»i những quả bóng vô hình, bÆ¡m căng niá»m sướng vui.
- Lên đây vá»›i anh! - VÄ©nh dịu giá»ng.
- Anh bế em, được không. Lạnh điên lên! - Một tia sáng tinh quái lướt qua đáy mắt Hoan, nhưng rõ rà ng đôi chân và cánh tay để trần đang run khẽ.
VÄ©nh thoáng lo sợ. Anh lao thẳng xuống nhà . Quầy tiếp tân vắng vẻ. Anh siết chặt Hoan trong tay, từ ngoà i vưá»n chạy xuyên lối Ä‘i, lên cầu thang tối om sá»±c mùi ẩm mốc, dùng chân đẩy cá»a căn phòng nhá». Cô gái dụi chóp mÅ©i lạnh và o cổ anh, giá»ng cưá»i rầm rì quen thuá»™c. Hai chiếc già y dÃnh đầy bùn hất tung, nện mạnh và o tưá»ng rồi rụng xuống sà n gá»—. VÄ©nh đặt cô đứng trên nệm. Mùi da thịt tươi tắn trá»™n lẫn mùi nước suối. Cánh mÅ©i má»ng pháºp phồng tìm kiếm trong không khà má»™t là n hương bà máºt. Khoảng ngá»±c bé nhá» như vừa má»c lên, trắng má» trong là n ánh sáng nhợt nhạt, chạm và o lạnh cóng mà vẫn tháºt nhạy cảm. Äồ đạc trong phòng đột nhiên biến hình khi cánh tay Hoan hối hả quấn quanh cổ anh, nÃu anh xuống.
VÄ©nh nằm yên bất động, hạnh phúc chếnh choáng. Sức lá»±c rút khá»i anh tá»±a thá»§y triá»u, bá» lại dưới đáy mắt anh vệt mà u thẫm xanh và chút run nhẹ nÆ¡i ngón tay. Chỉ thiếp Ä‘i má»™t lúc, Hoan báºt ngay dáºy. Cô trèo qua giưá»ng, chân đất, chạy đến bà n nhặt miếng bánh ngá»t vỠđã khô Ä‘anh. Chống khuá»·u tay trên khung cá»a sổ, áp trán và o kÃnh, cô gặm cùi bánh vá»›i vẻ ngon miệng thÆ¡ dại. Anh im lặng ngắm nhìn đưá»ng lượn gầy gò đáng yêu từ cổ xuống vai và lưng Hoan, mỉm cưá»i, nhắc :
- Äừng bất cẩn thế. Có thể ai đó ngước lên cá»a sổ và trông thấy!
- Mặc kệ em. Kìa, má»™t ngưá»i Ä‘ang Ä‘i tá»›i!
- Ai váºy?
- Gã đến nhà tắm nước nóng ban nãy. Anh ta đội chiếc mÅ© bê rê tháºt hay, loại cá»§a dân chÆ¡i rock. Và em đã đánh cắp nó, ha ha...
- Em điên ư, Hoan?
Cô gái ngoảnh nhìn anh, vẻ giáºn dữ lướt qua rất nhanh rồi biến mất, trả lại ánh sáng ngây thÆ¡ dịu ngá»t. Hoan rá»i khung cá»a, đứng bên mà giưá»ng, uể oải xá» chân và o cái váy bông. Cô hếch cằm nhá»n vá» túi camera trong góc phòng :
- Sáng nay anh có đi quay phim không?
- Có. Em đi cùng anh chứ?
- Không, em buồn ngủ.
- Anh sẽ cố gắng vỠsớm.
- Anh nháºn được tin tức từ vợ anh rồi hả? - Äá»™t nhiên, Hoan nói to - Sáng nay anh đã mở e-mail chưa?
- Äừng quan tâm! - VÄ©nh quay mặt Ä‘i.
Anh dáºy, mặc quần áo Ä‘i là m, khoác lên vai túi máy tháºt chóng vánh, khoan khoái như gã thợ săn nghÄ© vá» khu rừng quen thuá»™c, bá» lại sau lưng má»i phiá»n toái khốn kiếp. Sắp ra khá»i căn phòng, anh kịp thấy Hoan ngồi im mà giưá»ng, mở to mắt nhìn anh. Những sợi lông mi thẳng viá»n quanh đôi mắt rá»™ng hắt bóng xuống gò má lấm tấm tà n nhang, tô Ä‘áºm ánh căm thù cá»§a con thú nhá» chiếu và o gã thợ săn.
2.
Cô gái nhá» chiếm gần hết thá»i gian và sức lá»±c VÄ©nh. Há» quen nhau khi anh là m việc chung nhóm là m phim đến từ má»™t đà i truyá»n hình Nháºt Bản, thá»±c hiện phóng sá»± vá» môi trưá»ng. Hoan được thuê dịch cho những phóng viên Nháºt nói chuyện vá»›i dân địa phương. Cô dịch không giá»i lắm. Cách Hoan tiến hà nh má»i việc giống hệt tÃnh cô, há»i hợt, lá»™n xá»™n, nhưng có lúc tháºt nồng nhiệt. Dù sao công việc cÅ©ng ổn thá»a. Cô xâm lấn VÄ©nh dần dần. Äôi lần, anh tá»± nhá»§ thế là đủ, đã đến lúc chia tay, anh cần phải quay vá» vá»›i Minh và mái nhà yên ổn. Nhưng chỉ cần nghe bên kia Ä‘iện thoại hÆ¡i thở gấp gáp, giá»ng nói lÃu rÃu cá»§a Hoan, má»i ý định trong anh lại vỡ vụn. Hẳn sá»± há»i hợt và kém hiểu biết chÃnh là điểm mạnh khác thưá»ng nÆ¡i Hoan. Má»™t mặt, cô nể sợ những việc anh là m. Nhưng góc khác, rõ rà ng cô xem chúng là trò vá»› vẩn, dá»… dà ng ném Ä‘i bất kể lúc nà o. VÄ©nh cố gắng duy trì nhịp sống quen thuá»™c: Viết các dá»± án hợp tác. Äi chá»n cảnh quay thá». Vá» nhà trước 8 giá» tối. Chia sẻ vá»›i Minh tin tức thưá»ng nháºt... Tuy váºy, trong sâu thẳm, anh nháºn ra dù khôn ngoan che chắn đến đâu, thì lá»›p vá» bao quanh Ä‘ang bị chÃnh chuá»—i dằn vặt bên trong bà o má»ng, má»™t lúc nà o đó sẽ để lá»™ anh hoà n toà n. PhÆ¡i bà y không chỉ mối tình kỳ dị giữa anh vá»›i Hoan, mà cả sá»± bất tÃn, cảm giác lạc lối, thái độ nhạo báng thầm kÃn cá»§a anh vá»›i thế giá»›i chung quanh. Viá»…n ảnh ấy không dá»… chịu chút nà o.
Thảng hoặc, VÄ©nh tá»± há»i vợ anh biết gì không? Minh giống như má»™t ngưá»i mắc chứng nghiện là m việc. Má»i quan tâm cá»§a cô đặt và o các bản thiết kế và những kế hoạch dà y đặc cần theo Ä‘uổi. Nhưng, hÆ¡n ai hết, anh cÅ©ng biết cô thông minh. Äến mức không ai, ngoà i anh, hiểu rõ bên dưới lá»›p vá» khoan hòa, lạnh lùng, bất khả xâm phạm cá»§a Minh, là con mắt sáng rõ, nhìn thấu tâm can kẻ khác. Anh yêu quý sá»± cân bằng trong cô, nhưng đồng thá»i, nó cÅ©ng khiến anh không nguôi sợ hãi. Bằng thứ linh cảm khôn ngoan, Minh không bao giỠđặt câu há»i là m anh khó chịu. Ngay cả khoảnh khắc gần gÅ©i nhất giữa hai ngưá»i, hồ như Minh vẫn giữ lại má»™t cánh cá»a đóng kÃn, chỠđợi gì đó. Cô yêu anh theo cách cá»§a riêng cô, VÄ©nh hy vá»ng là váºy.
Cách đây ba tuần, Minh đột ngá»™t thông báo cô sẽ bay sang Stuttgart, là m việc tại má»™t văn phòng tư vấn kiến trúc. Cô Ä‘ang theo dá»± án thiết kế cao ốc. VÄ©nh xem qua bản vẽ đầu tiên. Má»™t khối trụ ellipse trắng ngà phẳng phiu cao 80 mét, sừng sững giữa ná»n trá»i đô thị lô nhô các mảng nhà thấp. Vẻ đơn giản tÄ©nh lặng bên ngoà i che giấu sá»± choáng ngợp gây căng thẳng ná»™i tâm. Chút gì đó gợi nhá»› tảng băng ma quái nhô lên giữa đại dương, lúc ẩn lúc hiện, không gây nguy hiểm cho ai. Nhưng má»™t cách bà máºt, nó là m mặt nước chung quanh tái mét Ä‘i trong hÆ¡i thở lạnh giá. Minh thông báo chuyến công tác đúng và o lúc anh nghÄ© đến việc cắt lìa má»i dÃnh lÃu tá»›i Hoan.
- Bản thiết kế cá»§a em gần như hoà n hảo. Có cần bay sang Stuttgart tháºt không? - VÄ©nh há»i, thầm mong Minh trì hoãn chuyến Ä‘i.
- Ngay cả khi nó hoà n hảo, em vẫn muốn tìm biết thêm.
- Tìm gì? Ở đâu?
- Em không rõ lắm. Nhưng chắc chắn phải tìm một thứ gì đó. Nó đang ở đâu đó.
- Việc không hà i lòng đẩy đến tình trạng bất ổn! - Anh khó chịu.
- Không có gì để tìm kiếm sẽ bất ổn hÆ¡n! - Minh nói nhá», lÆ¡ đãng.
- Tùy em.
- Äà nh váºy.
- Khi nà o em quay v�
- Em không rõ. Có thể em sẽ e-mail.
- Ừ!
- Anh đừng căng thẳng.
- Anh không căng thẳng!
Câu trả lá»i phá»§ nháºn gay gắt để lại dư vị sợ hãi trong khoang miệng VÄ©nh. Hôm Minh ra sân bay, anh báºn há»p cùng nhóm là m phim, không Ä‘i tiá»…n. Tối vá» nhà , bước Ä‘i giữa các căn phòng im ắng trống trải, đột nhiên anh như kẻ bị bá» rÆ¡i trên tảng băng, lạnh cóng và hoang mang. Äiện thoại Hoan áºp đến. Cô đánh mất và tiá»n, đói bụng. Hoan muốn anh đến đón và đưa Ä‘i loanh quanh. Hình như cô bịa chuyện. Nhưng có há» gì. Má»™t ai đó Ä‘ang cần anh. Và anh bấu chặt lấy cô ta. VÄ©nh lái xe đến thẳng nÆ¡i Hoan là m việc. Cô nà ng phấn chấn như ngưá»i da đỠquá chén. Cô ăn nhiá»u, nói nhiá»u, cưá»i nhiá»u. Tháºm chÃ, cô còn bắt anh dừng xe trước boutique mang tên nhà thiết kế hà ng đầu. Anh mua cho Hoan cái áo lụa ngắn mà u đỠchói chang, thêu hoa xanh tươi, được sáng tạo trong cÆ¡n hoà i cổ mất trà cá»§a nữ thiết kế lừng danh.
3.
Thảng hoặc VÄ©nh nghÄ© đến việc duy trì sá»± ổn định cá»§a gia đình bằng việc có má»™t đứa trẻ trong nhà . Minh mỉm cưá»i mÆ¡ hồ. Và i ngưá»i bạn cá»§a há» trì hoãn việc sinh nở. Yêu nhau tha thiết, nhưng há» biết rõ tình cảm bấp bênh. Má»™t khi không yêu nhau nữa mà vẫn muốn duy trì thói quen chung sống, lúc ấy sinh con cÅ©ng không muá»™n. Khám phá nà y khiến VÄ©nh buồn rầu. Tuy nhiên, Minh ở ngoà i các tÃnh toan. Cô chỉ nói vá»›i anh bằng giá»ng trầm mượt: “Chá» thêm má»™t thá»i gian nữa, được không. Em cần tin chắc là mình muốn sinh ra má»™t đứa bé...â€. VÄ©nh để cô tá»± do quyết định. Khi Hoan xuất hiện, anh nhìn thấy nÆ¡i cô gái xa lạ nà y vẻ thÆ¡ dại và điên rồ cá»§a má»™t đứa trẻ. Thế giá»›i quanh anh đột nhiên biến hình.
Gần trưa nóng dần lên. HÆ¡i nước Ä‘á»ng giá»t trên tay áo. Ngưá»i chạy xe thồ chở VÄ©nh đến chân ngá»n núi, góc cánh rừng già còn chưa bị tà n phá. Anh muốn ghi hình những gốc thông vô số. Công việc mất nhiá»u thá»i gian. Xe thồ không thể chỠđợi vì có khách quen Ä‘ang muốn thuê cái xe chạy khá»e. “Má»™t tay chÆ¡i nhạc rock trả giá rất há»i. Tôi đã hứa vá»›i hắn ta rồi. Anh Ä‘i bá»™ vá» cÅ©ng được. Toà n là xuống dốc. Äi xuống bao giá» cÅ©ng rất nhanh†- Ngưá»i xe thồ liến thoắng, hà i lòng vì được tá» ra sâu sắc. Tuy váºy, ở khÃa cạnh thá»±c tế, ông ta nói đúng. ÄÆ°á»ng vá» gần hÆ¡n anh hình dung. Má»™t cảm giác khó chịu cồn lên, không rõ nguyên nhân. Những thân cây thẳng cao vút khiến khoảng trá»i xanh thẳm trở nên phi lý. Tiếng côn trùng ngắt quãng nghe cÅ©ng ẩm ướt. Bất giác, anh nhá»› Minh. Bữa cÆ¡m cuối cùng cá»§a hai ngưá»i trước chuyến bay đến Stuttgart, chẳng có gì để nói ngoà i việc căn nhà rá»™ng cần được hút bụi hằng tuần.
- Em cho rằng anh cũng như em, sẽ không ở nhà ư? - Vĩnh khó chịu.
- Em biết anh sẽ đi đâu đó. Ai có thể ở mãi một nơi?
Khi nói, đôi mắt Minh đặt và o Ä‘iểm nhìn vô hình trên đầu VÄ©nh, lÆ¡ đãng. Äó là chi tiết nhá» nhặt, nhưng khiến anh nhói Ä‘au. Anh lo sợ cô biết sá»± tháºt vá» Hoan. Nhưng phải chăng, ở nÆ¡i sâu thẳm, anh cÅ©ng muốn Minh Ä‘au đớn...
VÄ©nh vỠđến thị trấn khá sá»›m, khoảng 5 giá» chiá»u. Chân má»i rã rá»i. Muốn vá» nhà trá» vá»›i Hoan ngay, nhưng rồi anh ghé và o má»™t dịch vụ internet kiểm tra e-mail. Anh mong tin Minh khá»§ng khiếp. ÄÆ°á»ng truyá»n cháºm không sao tin nổi. VÄ©nh gá»i má»™t cốc cà phê to, uống nhanh. Cuối cùng thì há»™p thư cÅ©ng mở ra. Ngoà i đống bulk vô nghÄ©a, chẳng có tin tức gì. Việc anh vắng khá»i thà nh phố nhiá»u ngà y tháºt ra không ảnh hưởng đến ai. Thiếu anh, má»i thứ vẫn chuyển động theo lá»™ trình có sẵn. Minh hẳn đã chìm đắm và o công việc... VÄ©nh ngồi thừ trên ghế gá»—, lÆ¡ đãng nhìn qua ô cá»a mắt bò. Từ đằng xa, vẳng đến tiếng máy nổ quen thuá»™c cá»§a cái xe thồ ban sáng. Chiếc xe ầm ầm lướt qua Ä‘oạn đưá»ng lưng chừng dốc. Trên xe, mái tóc cá»§a tay chÆ¡i nhạc rock bay phần pháºt ngược chiá»u gió. PhÃa sau là Hoan. Äá»™i trên đầu chiếc bê rê lòe loẹt má»™t cách khó coi, cô gái ôm chặt chá»§ nhân cái mÅ©, gác cằm lên vai hắn ta, vẻ mặt háo hức cá»§a đứa trẻ nhảy và o cuá»™c phiêu lưu bất chợt. VÄ©nh lao ra cá»a, hoảng sợ trông theo. Chiếc xe vá»t lên dốc cao vá»›i tốc độ Ä‘iên rồ. Hoan nhá» dần. Gió ném lại phÃa sau âm vang tiếng cưá»i phấn khÃch. Và tay áo lụa đỠrá»±c biến thà nh đốm máu nhức nhối, khiến cả triá»n núi ảm đảm bá»—ng đượm vẻ man dại Ä‘au buồn.
4.
Bữa tối má»™t mình dưới phòng ăn nhà trá» có và i con cá trứng nướng giấy bạc. Cốc rượu phảng phất mùi ngô. Chừng như Ä‘oán ra tình thế kỳ quặc mà vị khách sang trá»ng rÆ¡i và o, chá»§ nhà trỠđể VÄ©nh được yên. Tháºm chÃ, mấy bản nhạc Enigma thưá»ng vẫn phát và o giá» nà y cÅ©ng im tiếng. Chỉ có hai vợ chồng du khách trung niên Ä‘ang chÆ¡i bà i bà n bên cạnh. Há» Ä‘á»u đặn đặt những quân bà i xuống bà n, gương mặt vô cảm. Chục năm nữa, anh và Minh cÅ©ng như thế, nếu còn sống cùng nhau. à nghÄ© là m anh rùng mình. Cáºu phục vụ mang ra thêm mấy quả đà o hái trong vưá»n, há»i VÄ©nh xem có cần chuẩn bị bữa tối cho vợ anh không. “Vợ ư? - Anh bối rối, sá»±c nhá»› Hoan, đà nh gáºt đầu - Ừ, cô ấy có thể vá» bất cứ lúc nà o...â€. Ngưá»i phục vụ tò mò: “Nếu cô ấy không vá» tối nay thì sao?â€. “Äó không phải việc cá»§a cáºu!†- CÆ¡n giáºn vô cá»› là m VÄ©nh tối tăm mặt mÅ©i. Anh quát lên. Hai vị khách trá» ngoảnh nhìn anh, lạnh nhạt.
VÄ©nh bá» lên phòng. Cá»a sổ báºt mở. Vệt gió mát dịu phá»›t nhẹ trên vầng trán nóng bức. Anh đã bình tÄ©nh lại mà sao các múi cÆ¡ mảnh dưới lồng ngá»±c vẫn rung bần báºt. Không phải cảm giác há»n ghen vá»› vẩn. Má»™t Ä‘iá»u gì đó lá»›n hÆ¡n, trÄ©u nặng hÆ¡n. Cảm giác cá»§a má»™t kẻ chạy thoát khá»i cÆ¡n động đất. Nhưng bất chợt nhìn thấy trước mặt vá»±c thẳm sững sá». Anh dụi Ä‘iếu thuốc, bắt đầu thu dá»n đồ đạc. Những bá»™ quần áo gấp thẳng nếp. Mấy cuá»™n phim đã quay cất và o há»™p chống ẩm. Sáng mai anh Ä‘i thẳng ra trạm, thuê má»™t cái xe vá» thà nh phố. Anh phải biến mất, cà ng nhanh cà ng tốt.
Khi VÄ©nh ngá»§ say thì Hoan vá». Cô vặn sáng ngá»n đèn ngá»§, ngồi trên mà giưá»ng, tháo già y và tất. VÄ©nh nhìn cô gái qua mắt khép há». Cô đứng lên, cởi cái áo lụa đỠnhà u nát, vươn vai. Khung xương gầy gò in bóng lên khoảng tưá»ng hẹp. ÄÆ°á»ng viá»n bá» ngá»±c lượn má»™t nét cong mÆ¡ hồ, hiện ra rất nhanh rồi lẩn hút và o khoảng tối. Hoan ngồi thừ trên mà giưá»ng, hà m răng trắng nhá» gặm nhấm môi dưới tái nhợt, đôi lông mà y má» nhạt cau lại, vẻ như suy nghÄ© Ä‘iá»u gì rất mông lung. Bất thần, cô cúi nhặt má»™t chiếc già y, ném mạnh và o bức tưá»ng đối diện. Ná»a phút sau, có tiếng gõ cá»a nhẹ. Cô gái quấn quanh ngưá»i tấm vải phá»§ giưá»ng. Giá»ng ông khách trung niên phòng bên cạnh van xin Hoan đừng là m ồn. “Tại sao tôi không thể là m ồn?†- Cô bướng bỉnh. “Vợ tôi không ngá»§ được. Bà ấy sắp chết rồi. Chuyến Ä‘i chÆ¡i nà y là lần cuối cùng cá»§a bà ấy!â€. Cá»a khép. Tiếng dép má»m mất hút. Hoan ngồi chá»— cÅ©. Cái bóng trên tưá»ng thẳng đơ bất động, thình lình gãy gáºp xuống. Cô khóc nức nở, đôi vai run lên dữ dá»™i. VÄ©nh bước xuống sà n, rót cốc nước nóng, uống và há»i :
- Em Ä‘i đâu vá» khuya váºy?
- Lên đỉnh núi bằng xe máy. Vá»›i cái gã em gặp ở nhà tắm nước nóng. Em đã lấy cái báºt lá»a quý giá cá»§a anh cho gã ta, đổi lấy chuyến Ä‘i. Anh không cáu chứ?
- Không sao! - Giá như Hoan nói dối, anh dễ hiểu và dễ chịu hơn. Vĩnh bỗng mệt ghê gớm - Thôi, em ngủ đi.
- Anh không yêu em nữa, đúng không? - Mắt Hoan lại ánh tia căm thù. Nhưng lúc nà y là cá»§a thợ săn, hướng và o má»™t con mồi to lá»›n đã bị dồn và o đưá»ng cùng.
- Äừng có chÆ¡i cái trò đố chữ vá»› vẩn và o lúc ná»a đêm như thế nà y. Em là m Æ¡n khôn ngoan má»™t chút được không? - VÄ©nh Ä‘iên tiết. Rồi anh dịu xuống rất nhanh.
Cô gái rúc và o giưá»ng, nức nở thêm má»™t hồi nữa rồi thiếp Ä‘i. VÄ©nh gấp nốt mấy bá»™ quần áo và tà i liệu, xếp tất cả và o vali. Bằng bất kỳ giá nà o, anh cÅ©ng phải rá»i khá»i nÆ¡i đây. Tảng sáng, khi anh xách tất cả hà nh lý ra cá»a, Hoan ngồi báºt dáºy, trông như má»™t thá»§y quái trồi lên từ đám bá»t nước trắng xóa. Cô là o thà o, đầy Ä‘e dá»a :
- Anh bỠtrốn em. Anh dám bỠtrốn em!
- Thôi Ä‘i. Thá»±c ra em biết em muốn gì. Cứ sống như cách em muốn. Äừng cố ý tạo ra bi kịch. Äừng có đẩy anh và o tình huống ngu xuẩn.
- Em phải bấu vÃu và o cái gì? Má»i thứ cứ tuá»™t qua kẽ tay. Em sợ lắm...
Äá»™t nhiên, Hoan ngã váºt ra, trắng bệch. VÄ©nh hoảng sợ lao đến giưá»ng. Nghiến chặt răng, cô gái nhắm nghiá»n mắt lại. Cô vòng cánh tay lạnh toát lên cổ anh, thì thà o: “Em chỉ có anh thôi. Không biết em có yêu anh không. Nhưng em biết rõ em cần anh...â€. Anh ôm chặt Hoan, gắng sức để không khóc.
5.
Sau chuyến ghi hình thá»±c địa, VÄ©nh ngá» ngợ hiểu con tà u cuá»™c Ä‘á»i anh Ä‘ang rẽ và o đưá»ng ray hoà n toà n khác. Má»™t cuá»™c sống có Hoan, bất ổn, đầy rẫy nguy cÆ¡ hoang mang, nhưng hình như đáng giá hÆ¡n. Hình bóng cá»§a Minh má» nhạt dần. Suy cho cùng, chẳng có gì bá»n vững, anh tá»± nhá»§, ngay cả các ý niệm tình yêu, sá»± gắn bó gia đình phải chăng cÅ©ng là má»™t thứ ảo giác mà má»™t khi bóc nó Ä‘i, thá»i gian sống cá»§a anh có thể hiện ra vá»›i má»™t diện mạo má»›i mẻ, đầy sinh khà và tạo được mê say. Sá»± ngá» vá»±c lẩn khuất, im lặng hÃt thở. Nhưng má»™t kẻ như anh có thể là m gì khác hÆ¡n?
Má»™t trưa chá»§ nháºt, anh chợt nhìn thấy có váºt thể má» trắng nằm trong thùng thư. Bưu thiếp cá»§a Minh, gá»i Ä‘i từ Stuttgart. Chất giấy tốt in hình ảnh quán cà phê ngoà i trá»i dá»c đại lá»™ Scholossplatz. Những má»m đồi xa thẳm che khuất đưá»ng chân trá»i. VÄ©nh nhìn rất lâu bưu thiếp, kiếm tìm Minh trong đám đông tấp náºp rảo bước trên khu phố trung tâm. Rồi anh sá»±c hiểu mình Ä‘ang là m má»™t việc vô nghÄ©a. Äiá»u nà y thoi mạnh và o ngá»±c anh, như má»™t nắm đấm vô tình nhưng đủ tà n nhẫn. VÄ©nh láºt nhẹ, cháºm rãi Ä‘á»c dòng chữ phÃa sau. Minh viết: “Công việc hiện thá»i cá»§a em ổn thá»a. Chẳng có gì phà n nà n. Anh cứ sống như anh đã chá»n. Em sẽ không gặp anh nữa. Tháºt tốt khi cuối cùng, anh và em đã thay đổi. Äó là dấu hiệu cá»§a sá»± can đảm. Chúc may mắn!â€.
Ngưá»i đà n ông trẻ đứng, lặng re. Bao nhiêu thá»i gian đã trôi qua, anh không rõ. Anh ngước lên, nhìn xuyên qua vòm lá nóng bức. Những vệt mây trắng, chẳng khác gì các vệt mây in trên bưu thiếp, Ä‘ang trôi nhè nhẹ. Chúng chuyển động im lìm đến ná»—i ngỡ như má»i thứ trên thế gian nà y không há» suy suyển gì nhiá»u.
|

10-08-2008, 08:55 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Cánh trái
1.
Phòng bên cánh trái, như hết thảy các sáng chá»§ nháºt khác, bắt đầu vang lên âm thanh kim loại. Thoạt tiên là tiếng rÆ¡i rà nh mạch má»™t số váºt thể chạm xuống mặt bà n gá»—. Sau đó, tiếng lách tách lạnh toát cá»§a những bá»™ pháºn chắc chắn bằng thép, rá»i rạc bong ra rồi lại căm phẫn siết và o nhau theo các khe rãnh và móc ngà m tinh vi. Cuối cùng, bao giá» cÅ©ng là âm thanh má»™t cú trượt duy nhất. Nó phát ra bất thần, phảng phất Ä‘e dá»a ma thuáºt. Vinh chỠđợi tiếng ô kéo đóng sáºp, chìa khóa lá»™c cá»™c xoay vặn. Giá» thì anh má»›i yên tâm nhắm mắt.
Cảm giác tiếp xúc vá»›i các váºt thể chung quanh bị triệt tiêu. Chúng cấu tạo bằng chất liệu gì, mùi vị ra sao, công dụng thế nà o, hết thảy Ä‘á»u vô nghÄ©a. Lưng và đầu anh nhẹ hẫng. CÆ¡n mÆ¡ khi vẫn thức và o các sáng chá»§ nháºt là thói quen mê hoặc, nhất là sau má»™t tuần buá»™c phải tỉnh táo váºn hà nh cáºt lá»±c ở văn phòng tư vấn kiến trúc. CÆ¡n mÆ¡ đẩy anh rÆ¡i và o trạng thái vô tâm thu.
Vinh hà i lòng vá» má»i thứ anh Ä‘ang nắm trong tay, vá» cuá»™c sống bình yên mà trong đó anh hiện diện. Äồng thá»i, anh cÅ©ng căm ghét nó. Anh quan sát bản thân má»™t cách thá» Æ¡ đượm mỉa mai. Vá»›i cái nhìn từ trên cao trong khoảnh khắc ấy, căn há»™ tầng năm bá»—ng chốc biến thà nh quả khinh khà cầu bÆ¡m căng sá»± trống trải. Theo ô cá»a sổ mở rá»™ng, nó lÆ¡ lá»ng trôi ra ngoà i không gian thản nhiên cá»§a tháng mưá»i má»™t.
Äoạn đưá»ng yên ắng. Kiến trúc nhiá»u thá»i kỳ hòa trá»™n và o nhau. Vẻ quái dị quen mắt biến thà nh việc chấp nháºn chung sống lãnh đạm. Ngay tầm đổ bóng cá»§a má»™t cao ốc phÃa đại lá»™ trung tâm, ngôi nhà mà u và ng cÅ© kỹ đứng bất động. Không có cháºu cây trang trà và sá»± lay động cá»§a những tấm rèm vải. Thảng hoặc, và i chiếc xe lướt qua Ä‘oạn phố, tiếng động cÆ¡ vá»ng lên như thấm qua lá»›p mà ng vô hình, để lại vệt âm thanh xám trắng mÆ¡ hồ, nhanh chóng tan biến. Bên kia đưá»ng, chuồng bồ câu nhô lên trên mái ngói. Và i con thưá»ng bay vụt sang, Ä‘áºu trên cá»a sổ phòng Vinh.
Tốt nghiệp đại há»c, Vinh bắt ngay và o thói quen nay đây mai đó. Anh thưá»ng chá»n những công việc không cần gắn bó lâu dà i. Hoà n tất và i dá»± án lá»›n, anh lại ná»™p đơn tìm má»™t nÆ¡i khác. Dạng free lance như anh đầy rẫy trên thế giá»›i nà y. Má»™t công ty xây dá»±ng từng thuê Vinh là m việc hai năm ở khu vá»±c Äông Phi, khảo sát các chất liệu chuyên dụng. Theo các chuyến Ä‘i ngang dá»c, anh suýt chết vì bệnh ruồi ngá»§. Ba năm sau đó anh sang Serbia và Bangladesh hoạt động cho má»™t tổ chức phi chÃnh phá»§, lắp ghép vô số dãy nhà trú đông trong những thà nh phố đổ nát hoặc ngáºp nước. Công việc trôi dạt liên tục để lại trong anh má»™t trải nghiệm bình thản: thá»±c chất, các vấn đỠtrong cuá»™c sống nà y không có gì quan trá»ng. Chỉ cần thay đổi bối cảnh, má»™t chuyện phức tạp nhất sẽ trở nên bình thưá»ng, tháºm chà lố bịch. Anh hoà n toà n yên tâm vá»›i cuá»™c Ä‘á»i không ngừng dịch chuyển cá»§a mình.
Má»™t mùa đông đầy mưa, uống vá»™i cà phê trong quán Starbucks, nhìn qua cá»a kÃnh, mắt anh bắt gặp má»™t gã vô gia cư chết cóng trên băng ghế công viên, tá» báo ướt nhoét phá»§ mặt. Những ngưá»i Ä‘i bá»™ bước ngang tháºt nhanh, chẳng buồn ngoảnh nhìn. Từ chiếc xe thùng xám, hai nhân viên áºp xuống nhặt xác gã vô gia cư, giống như cạy váºt thể dÆ¡ bẩn ra khá»i mặt phẳng nhẵn nhụi cá»§a cuá»™c sống hoà n hảo. Tá» báo phá»§ trên mặt cái xác rÆ¡i lại, bết trên mặt ghế, in ảnh các cô gái rám nắng trên bãi biển trà n ánh mặt trá»i.
Vinh choáng váng như bị thoi mạnh và o bụng. Dù ở bất cứ ngóc ngách nà o trên thế giá»›i, phải chăng ngưá»i ta cÅ©ng chỉ có má»™t và i băn khoăn: Là m sao để được đồng loại thừa nháºn? Có nên vững tin cuá»™c sống là đáng giá? Cuối cùng, ngưá»i ta cÅ©ng sẽ hoảng sợ kiếm tìm đảm bảo nà o đó cho phần Ä‘á»i còn lại và hy vá»ng vá» má»™t cái chết yên bình. Khám phá nà y khiến anh bải hoải.
Vứt bá» các công việc say mê, Vinh kiếm má»™t há»c bổng ngắn hạn. Anh sống ở tầng hầm ngôi nhà cổ giữa New York. Ngoà i giá» há»c, anh chỉ Ä‘i lang thang, mua sách và xem tất cả các triển lãm thiết kế. Chưa bao giá» anh cô độc đến thế. Và i lần tỉnh dáºy sau giấc ngá»§ dà i, anh nháºn ra mình ngáºp chìm trong sợ hãi. Má»™t buổi sáng nhiệt độ xuống dưới không, đỠđẫn nhìn bản đồ treo tưá»ng và chiếc vali sá»n góc chỉ chi chÃt logo hà ng không, Vinh quyết định trở vá» Việt Nam.
Ở tuổi ba hai, xuất hiện trong anh nhu cầu vá» má»™t nÆ¡i chốn riêng biệt. Ngưá»i quen giá»›i thiệu cho Vinh căn há»™ tầng năm cá»§a ngôi nhà xây từ thá»i thuá»™c địa, cách văn phòng tư vấn anh là m việc mươi phút Ä‘i bá»™, giá tiá»n rất vừa phải. Trái ngược vá»›i sá»± náo nhiệt các đại lá»™ trung tâm, tòa nhà nhúng trong không khà vÄ©nh viá»…n mùa thu. Phiá»n toái duy nhất là anh vẫn phải ở chung vá»›i chá»§ căn há»™, má»™t bà cụ ngoà i bảy mươi hoặc hÆ¡n thế, có đôi mắt trong veo nổi báºt trên gương mặt đầy nếp nhăn. Bà ta sống má»™t mình gần ba mươi năm. Gần đây, linh cảm vá» cái chết có thể áºp đến bất cứ lúc nà o khiến bà cụ cần ai đó sống cùng. Bà quyết định bán căn há»™ vá»›i giá rẻ mạt, vá»›i duy nhất Ä‘iá»u kiện kẻ mua căn há»™ phải để bà ở lại trong má»™t phòng nhá» cánh trái căn há»™. Khi nà o bà ta chết, căn há»™ hoà n toà n thuá»™c vá» ngưá»i mua.
Khi nói ra những Ä‘iá»u kiện ấy, đôi mắt bà cụ chiếu thẳng và o Vinh, vá»›i vẻ thăm dò nhạo báng. Anh dá»… dà ng đồng ý. Kinh nghiệm dạy anh rằng phiá»n toái đến từ các vấn đỠbên trong bản thân, chứ không dÃnh lÃu tá»›i kẻ khác.
Sau khi thanh toán bằng tiá»n mặt, Vinh dá»n vá» căn há»™. Bà cụ ở yên bên cánh trái, chỉ ra ngoà i lúc anh đã Ä‘i đâu đó. Nhiá»u khi suốt tuần, há» không chạm mặt. Tiếng chân bước vẳng sang cho Vinh biết bà cụ còn sống. Các sáng chá»§ nháºt, luôn là tiếng kim khà va chạm sắc nhá»n. Sá»± tò mò thoáng qua nhưng thói quen không xen và o cuá»™c sống kẻ khác giữ anh lại. Lâu dần, mùi trà và âm thanh kim loại mÆ¡ hồ giúp anh cảm nháºn sá»± hiện diện cá»§a ngưá»i cùng nhà , rõ rệt hÆ¡n chÃnh con ngưá»i bà cụ.
Vinh nằm trong giưá»ng, giữ nguyên trạng thái bay lÆ¡ lá»ng. Thình lình, vang lên má»™t tiếng nổ, lá»›n và đanh. Anh mở choà ng mắt. Không gian im ắng. Mấy con bồ câu biến khá»i khung cá»a sổ. Má»™t chiếc lông vÅ© bay lưng chừng ngoà i khoảng trá»i xanh. Vinh bước lại ô cá»a, thò đầu ra ngoà i, nhìn quanh. Trên mái hiên che cá»a sổ tầng dưới, má»™t con bồ câu vừa bị bắn chết. Nó nằm ngá»a, tư thế kỳ quặc vá»›i đôi cánh xoải rá»™ng. Viên đạn tạo thà nh vết thá»§ng thẫm Ä‘en trên cái ức lông tÆ¡ mịn mà ng phồng căng. Äôi chân hồng nhạt co giáºt nhẹ rồi cứng Ä‘á». Vinh trở và o, không biết là m gì khác nên mở máy pha cà phê, ngồi chá». Sau khi uống hết cốc cà phê lá»›n, anh tá»± nhá»§ tất cả những gì vừa chứng kiến chỉ là hình ảnh rá»›t lại cá»§a cÆ¡n ác má»™ng sáng chá»§ nháºt.
2.
Hoan đến, muá»™n ná»a tiếng. Lao bổ giữa các dãy ghế quán cà phê trà n trên vỉa hè, đột nhiên cô ta dừng khá»±ng, xoay khuôn đầu hÆ¡i nhá» trên cái cổ mảnh, nhìn quanh. Má»™t cái túi da hình chữ nháºt khổ lá»›n khoác trên đôi vai thẳng. Hoan bước nhanh, chạy nhanh bởi sá»± cháºm rãi không hiện diện bên trong cô.
Luôn cháºm trá»…, nhưng luôn sợ vuá»™t mất má»i thứ khá»i tầm tay, Hoan có vẻ ngoà i cá»§a má»™t con hươu non vừa ngÆ¡ ngác yếu Ä‘uối, vừa ranh mãnh khó lưá»ng. Kể từ lần gặp tình cá» tại văn phòng tư vấn kiến trúc, Hoan giữ liên lạc vá»›i anh thưá»ng xuyên. Cô khá xinh, đặc biệt ở tuổi hai ba. Mái tóc ngắn lòa xòa trên vầng trán trắng muốt. Các đốm tà n nhang trên gò má sẫm lại khi Hoan vui quá hay buồn quá. Äôi mắt rá»™ng. Ãnh nhìn lÆ¡ đãng gần như trống rá»—ng lúc trò chuyện. Nhưng có Chúa má»›i biết đầy rẫy những chuyện quái quá»· Ä‘ang nở ra trong đầu cô.
Khi Vinh Ä‘ang nói má»™t câu dà i, Hoan hay xen và o nháºn xét vá»› vẩn tráºt chìa, giá»ng lÃu nhÃu khó nghe. Ở Hoan, luôn lá»™ ra Ä‘iểm gì đó không toà n vẹn, từ hình dáng bá» ngoà i cho đến các hà nh động vụng vá», sá»± thiếu hụt má»™t số hiểu biết căn bản. Tuy nhiên, cô chẳng buồn che Ä‘áºy vấn đỠcá»§a mình. Duy nhất Hoan xóa tan cảm giác gò bó trong Vinh khi phải tiếp xúc ngưá»i ngoà i. Äó là cảm giác an toà n hiếm hoi khi đối diện vá»›i sinh thể mà mình biết rõ. Thi thoảng cả hai trải qua kỳ nghỉ cuối tuần ở má»™t nÆ¡i xa thà nh phố. Bất kỳ bối cảnh nà o, giữa căn phòng tiện nghi sang trá»ng hay trong má»™t hõm cát sát biển đầy ngáºp bóng tối, cÆ¡ thể nhạy cảm bẩm sinh cá»§a cô Ä‘á»u thoải mái bá»™c lá»™ vẻ gần gÅ©i tá»± nhiên khiến anh khoan khoái. Nhưng, ngay ở giây phút say sưa nhất, táºn cùng mắt Hoan vẫn lóe lên má»™t tia sáng bất thưá»ng. Rõ rà ng xuyên qua trạng thái nồng nhiệt thÆ¡ dại, cô vẫn chỠđợi má»™t Ä‘iá»u gì đó.
Há» gắn bó đủ lâu. Vinh tá»± nhá»§ để cô gái nà y bước và o bên trong cuá»™c sống vốn được hạn chế cá»§a mình là điá»u có thể chấp nháºn. Tháºt sá»±, cÅ©ng đến lúc anh phải nghÄ© nghiêm túc vá» gia đình yên ổn. Má»™t ngưá»i phụ nữ non trẻ. Má»™t hoặc nhiá»u đứa bé con. Vá»›i sá»± nhạy bén cá»§a loà i váºt nhá», Hoan đánh hÆ¡i ý định Ä‘ang má»c lên trong anh. Chẳng ngại ngần gì, cô nói thẳng ý muốn chung sống. Ngắc ngứ và i giây khi anh há»i vì sao, Hoan cÅ©ng tìm ra lý do khả dÄ© :
- Em muốn thay đổi. Chia sẻ Ä‘á»i sống vá»›i má»™t kẻ khác là cách thay đổi đáng kể.
- Kẻ khác mà em đang nói đến là anh - Dù không quen bắt bẻ ngôn từ, Vinh vẫn thoáng chạnh lòng.
Tia mắt Hoan chiếu thẳng và o anh, trong suốt và bình thản :
- Nếu không phải anh, cÅ©ng sẽ là má»™t ai khác. Giống như và o đúng thá»i Ä‘iểm ấy, phải có ngưá»i bước lên chiếc xe buýt mà em lái.
Sá»± thà nh tháºt đơn giản cá»§a cô ta là m Vinh lặng Ä‘i. Cả cái hình ảnh so sánh tầm thưá»ng chuyến xe buýt cuá»™c Ä‘á»i mà cô tuôn ra má»™t cách bất cẩn cÅ©ng là m khoang bụng anh nhói lên. Äá»™t nhiên, anh nháºn ra khá nhiá»u chi tiết không như anh tưởng. Hoan ngỡ rằng cô Ä‘ang Ä‘iá»u khiển anh theo cách cô muốn. Còn anh vẫn vững tin mình kiểm soát má»i việc. Nếu quyết định sống cùng nhau, há» cần nhất thiết xóa bá» những ảo giác. Như váºy, Hoan tuân theo hoạch định cá»§a anh thì hÆ¡n. Anh không cho phép cô xô lệch các thứ tá»± mà anh đã sắp đặt...
Hết ngáºt cổ ra sau rồi lại áp má»™t bên má xuống mặt bà n, cô gái bắt đầu huyên thuyên đầy hà o hứng vỠđám cưới. Vinh đà nh đưa ra má»™t sá»± tháºt khác, trấn áp cÆ¡n hưng phấn quá đà dâng lên trong mắt Hoan :
- Chúng ta có một khó khăn. Vấn đỠchỗ ở.
- Chẳng phải anh có má»™t căn há»™ ở ngay trung tâm, như anh vẫn thưá»ng kể cho em nghe đấy ư - Chẳng có dấu hiệu nà o Hoan bá»›t phấn khÃch.
- Anh không sống một mình...
- Em chưa hiểu - Cô gái ngẩng phắt lên, bỗng hết sức chú ý và o câu chuyện.
- Nếu đúng như em muốn, cần phải chá» cho đến khi căn há»™ tầng năm thuá»™c vá» anh hoà n toà n - Vinh kết lại, sau khi kể sÆ¡ qua cho Hoan nghe vá» bà chá»§ nhà già nua và bản hợp đồng liên quan đến cái chết tất yếu - Vấn đỠchỉ là thá»i gian.
- Vì sao anh không nói vá» chuyện nà y ngay từ đầu? - Äôi mắt rá»™ng tối sầm, tá»±a hai mặt nước đột nhiên Ä‘en sẫm, không ánh phản chiếu. Giá»ng nói lÃu nhÃu là o thà o - Em căm ghét sống chung chạ vá»›i ngưá»i lạ. Em căm ghét chỠđợi!
- Tùy em lá»±a chá»n!
Há» tạm ngưng gặp nhau. Vinh thấy nhẹ nhõm. Hoan má»›i tốt nghiệp đại há»c. Má»™t công việc văn phòng và dịch thuáºt tạm ổn. Vẫn ở nhà thuê. Không dÃnh và o các thèm khát phù phiếm như quần áo, xe cá»™ thá»i thượng, Hoan thừa nháºn mục Ä‘Ãch duy nhất là sở hữu má»™t nÆ¡i chốn riêng, biến giấc mÆ¡ không gian hạnh phúc - vẫn trà n lan trên các tạp chà ná»™i thất - trở thà nh hiện thá»±c cà ng sá»›m cà ng tốt. Cô không che Ä‘áºy tÃnh toán dưới lá»›p vá» tình cảm hay các lý do nhân từ. ChÃnh thái độ thà nh tháºt hiếm có nà y, khiến Vinh luôn đồng ý vá»›i cô dá»… dà ng. Hôm qua, bằng cái tin nhắn ngắn gá»n, Hoan muốn gặp lại anh. Há» hẹn nhau ở cà phê gần công ty. Chiá»u chá»§ nháºt, chỉnh xong và i chi tiết lặt vặt cho cái đồ án, anh bước xuống đưá»ng, thong thả Ä‘i bá»™ đến nÆ¡i hẹn.
Cuối cùng thì Hoan cÅ©ng nháºn ra chá»— anh. Hấp tấp kéo chiếc ghế đối diện, cô ngồi xuống, uống má»™t hÆ¡i cạn cốc trà lạnh. CÅ©ng hối hả như thế, cô liến thoắng: “Em đã nghÄ© kỹ. Em chuyển đến sống cùng anh. Tất cả hà nh lý cá»§a em trong cái túi nà y rồi...â€. Cô nói mải miết, vá» lòng can đảm không được lảng tránh, vá» ná»— lá»±c tất yếu nảy sinh, và cả tình yêu nữa. Má»™t trạng thái phấn khÃch má»›i, mạnh hÆ¡n, và cÅ©ng đáng ngại hÆ¡n.
Xuyên mặt bà n kÃnh, Vinh quan sát cháºu cây đặt giữa chân bà n, vốn là khung sắt uốn tròn. Những đốm xanh bất động phả và o không khà oi bức là n hương cá»§a loà i hoa đồng thảo ngây ngất, các vệt hÆ¡i nước xám xanh. Hệt như tâm trạng anh lúc nà y, rối bá»i và nghẹt thở. Im bặt má»™t đỗi, Hoan há»i thình lình :
- Em xuất hiện, bà cụ già nua kia sẽ nói gì?
- Không gì cả. Có lẽ.
- Em sẽ mua các cháºu cây hoa. Sô-pha và nệm giưá»ng cÅ©ng cần vá» bá»c má»›i. Em căm ghét những gì cÅ© kỹ. Má»i thứ nhất thiết phải thay đổi - Cô thở dà i khoái trá.
- Khi nà o em chuyển đến?
- Ngay bây giá» - Hoan nở nụ cưá»i rạng rỡ nhất mà anh từng thấy, vá»›i sá»± cá»™ng hưởng cá»§a vệt nắng chói chang là m nổi báºt đưá»ng lượn thanh mảnh trên xương gò má và khóe miệng ẩm ướt ngây thÆ¡ - Em đã trả lại nhà trá». Em nghÄ© tốt nhất là thá»±c hiện tức khắc những gì mình muốn.
- Còn đám cưới và các thá»§ tục cần thiết? - Anh há»i, không phải không lo sợ.
- Chúng có cần thiết tháºt không? - Cô phá»§ lên Vinh ánh nhìn long lanh tuyệt diệu cá»§a ngưá»i uống quá chén.
3.
Äầu tiên là phòng khách, gian bếp rồi đến buồng ngá»§. Lá»›p giấy bồi tưá»ng và ng ố lưu cữu mùi vị cá»§a năm tháng tà n héo bị Hoan bóc toạc, không thương tiếc. Sau đó, bằng má»™t loại sÆ¡n nước phổ thông, cô tá»± sÆ¡n lại toà n bá»™ các bức tưá»ng thà nh những mảng mà u xám, đỠvà trắng, không tuân theo má»™t tráºt tá»± nà o. Sá» dụng thẻ rút tiá»n cá»§a anh, cô tha vá» bá»™ bà n ghế thô kệch, sá»± phối ngẫu khá»§ng khiếp giữa kim loại và vải thô, thay thế cho những chiếc ghế thanh tao chạm trổ tinh vi nhưng thá»t chân sứt sẹo. Những tấm rèm cá»a má»›i tinh, bóng loáng, như má»™t cÆ¡n mưa nhiệt đới chảy trà n bất táºn trên các khung cá»a sổ. Hoan dà nh nhiá»u tâm sức cho những cháºu cây thẫm xanh, lá trổ ngùn ngụt, cao lên từng giá» từng phút, hiện diện tùy hứng khắp các góc buồng. Tá»§ lạnh cỡ lá»›n, chất đầy thức ăn. Má»i thay đổi ná»™i thất được hoà n thà nh trong vá»n vẹn ba ngà y, vá»›i má»™t quyết tâm Ä‘iên khùng thể hiện rõ rà ng ở hÆ¡i thở hổn hển khuân vác nặng, ở gương mặt vằn vện sÆ¡n và cái áo đầm đìa mồ hôi.
Không chỉ ná»— lá»±c xóa bá» má»i tà n tÃch cÅ©, Hoan còn thẳng thừng thu hẹp sá»± hiện diện cá»§a bà cụ chá»§ nhà . Bức tưá»ng bên ngoà i cánh trái bị đóng Ä‘inh ầm Ä©, treo lên má»™t bức tranh lòe loẹt. Tất cả má»› âm thanh ồn à o và đống đồ đạc đảo lá»™n diá»…n ra trong sá»± quan sát thẳng thừng từ bên cánh trái. Bà cụ không mở miệng nói má»™t lá»i, ngay cả lúc suýt bị những gã thợ khuân vác đè bẹp hay khi Hoan đứng trước mặt bà , thá» bắt chuyện má»™t cách ngạo nghá»… và thách thức. Bằng sá»± im lìm chấp nháºn quá đỗi dá»… dà ng, bà cụ đẩy kẻ má»›i tá»›i và o má»™t trạng thái rối trà phảng phất nhục nhã. HÆ¡n má»™t lần, Hoan căm tức phà n nà n vá»›i Vinh hẳn cái quả táo héo ấy đã Ä‘i xuyên qua cô như má»™t mảnh giẻ rách vô hình, nếu có thể.
Hoan cà ng thêm cáºt lá»±c. Cô nghe thấy nÆ¡i các khoảng còn trống trong căn há»™ tiếng kèn thôi thúc cá»§a vô số đồ đạc cần được hiện diện: máy nghe nhạc, lò nướng bánh, má»™t cái tá»§ gá»— nhiá»u ngăn... Thưá»ng tối khuya, cô trở vá» căn há»™, mệt lá». Anh chia sẻ vá»›i cô và i suy nghÄ© vá» tiá»n bạc, sá»± rà ng buá»™c cá»§a đồ váºt, ý nghÄ©a thá»±c chất tối giản vá» thá»i gian sống. Hoan nghe lÆ¡ đãng, chợt há»i anh có biết giá tiá»n dà n máy hát âm thanh vang to, chá»›p đèn mà u da cam là bao nhiêu hay không.
Dần dần, theo má»™t cách kỳ dị nà o đó, Vinh cÅ©ng quen vá»›i không gian má»›i. Sá»± há»—n độn. Những đồ váºt lai tạp nhảy thốc ra ngoà i đưá»ng biên hà i hòa. Tuy nhiên, anh cÅ©ng ngá» ngợ cảm giác phấn khÃch mà những chuẩn má»±c hoà n hảo không thể Ä‘em lại. Chỉ cần má»™t thá»i gian chung sống ngắn ngá»§i, Vinh nháºn ra Hoan không yếu á»›t. Cô chẳng sợ gì sất. Chỉ có má»™t sáng chá»§ nháºt, vang lên tiếng nổ và má»™t con bồ câu bám trên ô thông gió bị bắn thá»§ng cánh, rÆ¡i bá»™p xuống thà nh cá»a.
Khi đó, cô như phát rồ lên. Hoan ôm chầm lấy anh. Mặt trắng bệch. Mái tóc nâu trên đỉnh đầu quện mạnh và o cổ Vinh, run rẩy kinh hoà ng. Hệt như những cháºu cây xanh rá»n trong các góc nhà , lÅ© chim dù bị giết lần mòn vẫn sinh sôi nảy nở bất táºn. So sánh khiến anh ngạc nhiên. Nhấc đầu khá»i gối, Hoan nhìn anh bằng đôi mắt trống rá»—ng. Cô ngồi báºt dáºy. Äôi vai gầy giÆ¡ xương nhô ra trong nắng sáng. Khoảng ngá»±c trắng đầy đặn khác thưá»ng thở pháºp phồng. Äá»™t nhiên, cô ngáºt đầu ra sau, cưá»i phá lên từng chặp tá»±a bị động kinh, rồi bắt đầu khóc nức nở. Vinh ôm ghì cô, áp môi lên đôi má buốt cóng nổi rõ những mạch máu li ti. Cô hôn lại anh như Ä‘iên, từng vuông da ấm nóng dần lên. Ở và o khoảnh khắc quay cuồng nhất, Vinh chợt nghe tiếng động rất nhẹ. Cá»a phòng ngá»§ không khép. Bà cụ chá»§ căn há»™ Ä‘ang đứng lặng phắc giữa khung cá»a, đôi mắt quá»· quyệt trong suốt quan sát má»i hà nh vi cá»§a há», từ lúc nà o không rõ. Ngay cả khi bà ta đã bá» Ä‘i, Hoan vẫn nằm đỠdại, chóp mÅ©i tái xanh, nhưng giá»ng cô cá»±c kỳ thản nhiên: “Xóa sổ bà lão ra khá»i căn há»™ cá»§a mình chẳng khó gìâ€.
4.
Má»™t cách nghiêm túc, Hoan bắt đầu nghÄ© đến viá»…n ảnh cánh trái thuá»™c vá» há». Căn há»™ toà n vẹn, nÆ¡i cô sẽ có má»™t phòng tắm lát đá rá»™ng ra trò, có máy nước nóng, máy sấy khô tay và tấm gương khổng lồ, không cần chung chạ vá»›i ai. Cô nói vá» nó nhiá»u đến mức Vinh không phải không lo sợ :
- Chúng ta cần tôn trá»ng hợp đồng. Äiá»u duy nhất và tốt nhất là cùng chỠđợi.
- Nếu bà cụ ấy sống mãi, không chết thì sao?
- Anh không nghÄ© thế - Vinh lạc cả giá»ng.
- Anh là má»™t kẻ sợ hãi, dá»… tổn thương và có lý trÃ, phải không? - Hoan cắn môi, mắt long lanh - Anh phải có má»i thứ trước khi chúng ta kết hôn rồi có con...
- Thôi nà o, Hoan - Anh hạ thấp giá»ng - Nếu em già nua, cô độc, ngưá»i chung quanh cầu mong tống khứ em Ä‘i, em sẽ nghÄ© gì?
- Không gì cả.
- Vô lý.
- Biết sao được.
Cuá»™c đối thoại để lại trong khoang miệng Vinh má»™t dư vị kỳ quặc. Mất và i tiếng đồng hồ, anh má»›i nhá»› nó rất giống dư vị bải hoải cái ngà y anh ngồi ở Starbucks nhìn ra má»™t kẻ vô thừa nháºn chết cóng dưới là n mưa buổi sáng. Không sao táºp trung và o công việc, anh mở cá»a sổ văn phòng, thở. Ngoà i kia, và i con bồ câu lẫn những con chim sẻ bay vụt qua các đỉnh cây. Khuất sau các cao ốc kia, rất gần thôi, là căn há»™ cá»§a anh. Là cái tổ ấm Ä‘ang thà nh hình cá»§a anh. Và ngay bên trong nó, má»™t cuá»™c sống khác Ä‘ang tà n lụi. Chưa bao giá» anh thấy u ám và rối loạn như lúc nà y.
Sâu hút bên dưới, mấy con đưá»ng cứ trắng lên, hằn và o mắt anh, nổi rõ mồn má»™t các dòng xe cá»™ hối hả. Má»™t hình ảnh buồn rầu cá»§a đô thị mênh mông. Những chuyển động bất táºn. Má»—i con ngưá»i Ä‘á»u kiếm tìm Ä‘iá»u gì đó vừa biết rõ, vừa xa vá»i. Chẳng ai phải báºn tâm đến ai. Má»i thứ chìm và o lãng quên dá»… dà ng hÆ¡n bao giá» hết. Má»™t lá»›p vá» má»m mại đầy xoa dịu. Vinh ná»›i rá»™ng cổ áo và nhắm nghiá»n mắt.
Anh vá» nhà sá»›m hÆ¡n má»™t tiếng. Nhìn từ bên dưới, những ô cá»a đóng chặt bất thưá»ng. Vinh chạy thục mạng qua các cầu thang ám bụi. Cá»a căn há»™ khóa từ bên ngoà i. Bà cụ Ä‘i đâu đó. Anh đẩy cánh cá»a gá»— cao và nặng. Bên trong, căn há»™ buông rèm kÃn, sáng lá» má». Những đồ váºt thô kệch, các cháºu cây ráºm rạp phả và o không khà mùi nồng hắc, ngá»™t ngạt chưa từng thấy. MÅ©i già y Vinh vấp phải váºt thể trì nÃu, cứng đơ. Má»™t con bồ câu xám trắng nằm ngá»a trên sà n, đôi chân mảnh khảnh co rút nhưng mấy cái móng xòe ra như lá»i kêu cứu tuyệt vá»ng. Không có vết thá»§ng đạn bắn.
Vinh khó thở. Anh mở tung cá»a sổ. Bất giác, anh bước nhanh vá» phÃa cánh trái. Cá»a khép há». Căn phòng hình há»™p tối om, nồng ná»±c mùi gas. Vinh lần tìm công tắc. Hiện lên cái bà n nhá» kê sát tưá»ng xếp những chiếc bát úp. Má»™t há»™p trà rá»—ng. Bếp Ä‘iện và bồn rá»a ở góc đối diện cÅ©ng sạch trÆ¡n. Chỉ có sá»t rác đầy ngáºp những búi lông và xương chim bồ câu. Anh mở thá» ngăn kéo trên cùng. Những táºp tiá»n anh thanh toán khi mua căn há»™ xếp đầy, phá»§ bụi, dưá»ng như chưa bao giá» bị chạm tá»›i. Mất má»™t lúc, Vinh má»›i nháºn ra anh không má»™t mình. Khuất sau đống chăn mà n, bà cụ nhà u nát, trắng bệch nằm bất động. HÆ¡i thở thoi thóp khó nhá»c. Vinh gỡ nhẹ khẩu Brawning trong nắm tay siết chặt. Anh kiểm tra ổ đạn. Hệt như những đồ váºt khác trong cánh trái, khẩu súng cÅ©ng trống rá»—ng. Anh mở má»™t ngăn kéo khác. Những viên đạn đã sá» dụng hết.
Sau khi tắt ống dẫn hÆ¡i gas, anh bế thốc bà cụ bé choắt như má»™t đứa trẻ, lao xuống bắt tắc-xi, đưa và o bệnh viện. Bác sÄ© tin việc hÃt phải khà gas là má»™t tai nạn. Ông chẩn Ä‘oán bà cụ chỉ kiệt sức vì đói nhưng có dấu hiệu khá»§ng hoảng, triệu chứng thưá»ng gặp ở ngưá»i già sống má»™t mình. Khuya, Vinh từ bệnh viện vá» nhà . Hoan ngồi im, hai tay buông thõng, chá» anh.
- Em đã mở gas và khóa chốt cá»a ngoà i, đúng không? - Vinh kiệt sức.
- Không.
- Em cố ý!
- Em không cố ý - Thình lình cô hét lên.
Vinh nằm ngoà i sô-pha, cố gắng ngá»§. Nhưng không sao ngá»§ được. Hoan vẫn chưa thôi nức nở từng chặp. Chung quanh anh, những đồ đạc quái dị thở pháºp phồng. Má»™t giấc mÆ¡ phi lý Ä‘ang kéo dà i. Hoặc anh Ä‘ang phát Ä‘iên.
5.
Ngay khi bà cụ mất, xuất hiện ngưá»i há» hà ng xa - má»™t thanh niên trẻ sang trá»ng - đến gõ cá»a. Xem qua tá» giấy hợp đồng và chá»§ quyá»n căn há»™, anh ta chỉ há»i thêm Vinh vá» tiá»n bạc bà cụ để lại. Vinh mở ngăn kéo. Äó là khoảnh khắc duy nhất gương mặt ngưá»i há» hà ng thể hiện đôi chút biểu cảm. Lặng lẽ xếp tiá»n và o túi, anh ta buông má»™t câu sáo rá»—ng: “Chúa che chở cho bà ấy ở thiên đà ng!â€. Vinh không buồn, cÅ©ng chẳng thấy mỉa mai. ÄÆ¡n giản anh ta đã không nghÄ© gì khi nói Ä‘iá»u ấy.
Hoan ốm má»™t tráºn khá»§ng khiếp. Sốt cao chưa từng thấy, nhưng sau đó cÆ¡ thể cô lạnh toát, co thắt, ướt đẫm mồ hôi. Vinh gá»i Ä‘iện đến văn phòng, cho biết sẽ nghỉ và i ngà y. Anh ngồi im hà ng giá» bên giưá»ng Hoan, quan sát vùng sáng chuyển dịch không ngừng trên vầng trán, gò má, cằm, rồi xuống khoảng cổ tối tăm. Sẽ ra sao khi gương mặt nà y sẽ soi bóng suốt phần Ä‘á»i còn lại cá»§a anh? Phải chăng các biến cố trong cuá»™c sống rồi cÅ©ng phải mang má»™t chút ý nghÄ©a nà o đó trước khi anh tá»± an á»§i má»i thứ rồi cÅ©ng kết thúc?
Bên ngoà i cá»a kÃnh, trá»i xanh lÆ¡. Má»™t con bồ câu tÃm nhạt bay đến, Ä‘áºu ngoà i bệ cá»a, nghiêng cổ nhìn và o bên trong, đôi mắt tròn xám vô hồn. Vá»›i thói quen bị ám nhiá»…m, anh cho tay và o túi áo bên trái. Khẩu súng nhá» lạnh toát, im lìm.
Vinh mua thêm thức ăn ở siêu thị. Khi anh trở vá», đã gần tối. Giưá»ng Hoan nằm trống rá»—ng. Có má»™t giây, máu dưới da anh như đông lại. Nhưng Hoan chỉ ngồi co ro trên sà n, các nhánh lá xanh thẫm đổ bóng trên ngưá»i. Hướng vá» anh gương mặt trắng bệch, cô thì thầm :
- Em nghĩ anh quyết định bỠem!
- Äừng nghÄ© váºy.
- Chúng ta sẽ sống cùng nhau mãi, đúng không?
- Ừ.
- Em chẳng biết ra sao - Äá»™t nhiên Hoan nói hối hả, òa khóc - Em cần gì chứ? Má»™t nÆ¡i chốn mà sau những xâu xé ngoà i kia, ngưá»i ta có thể rúc và o và lãng quên. Má»™t ai đó để trông đợi. Chỉ váºy thôi. Nhưng, có thứ gì đó cứ lôi em Ä‘i, khiến em trở nên tà n nhẫn...
- Chúng ta không nghĩ vỠviệc nà y nữa - Vinh nói, bình thản hơn.
6.
Lại má»™t sáng chá»§ nháºt khác. Những tấm rèm như bầy chim khổng lồ sặc sỡ bay thốc lên má»—i lúc gió lùa qua ô cá»a. Vinh chăm chú là m việc, đôi khi uống chút cà phê nguá»™i. Hoan tha thẩn trong gian bếp, hát khe khẽ. Tiếng bánh chÃn trong lò nướng. Tiếng ngưá»i hát. Tiếng nước chảy lanh tanh. Cảm giác thanh bình dị kỳ. Äôi khi, Hoan nhẹ nhà ng rá»i nhà , cưỡi trên chiếc xe đạp nhá», chạy Ä‘i đâu đó. Từ cá»a sổ, anh đứng dõi theo bóng cô lượn qua góc phố như má»™t vệt sáng rồi khuất hẳn.T
|

11-08-2008, 09:04 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Cánh xanh trong suốt
1.
Cánh cá»a thang máy vừa đóng kÃn má»™t lần nữa mở rá»™ng. Bước và o là má»™t cô gái trong chiếc váy dà i mà u tối thẫm. Nhìn từ phÃa sau, mái đầu vươn cao đặt trên đôi vai thẳng cá»§a cô ta trông tá»±a bức tượng Ä‘iêu khắc hoà n chỉnh. Vinh thở nhẹ nhõm. Äứng má»™t mình trong buồng thang máy trắng lóa luôn khiến anh căng thẳng. Cô gái trẻ cÅ©ng lên tầng 18. Có má»™t lúc, Vinh thoáng nghÄ© cô ta Ä‘ang quan sát hình ảnh anh phản chiếu trên cánh cá»a kim loại. Giá»ng tiếng Anh thông báo số tầng hỠđến âm oang, tô Ä‘áºm dá»± cảm lạ lùng. Vinh bước dá»c hà nh lang trải thảm và o khu vá»±c triển lãm. Cô gái Ä‘i trước anh má»™t quãng, dải khăn má»m in vệt hoa xanh khoác trên khuá»·u tay bay nhẹ, thoáng gợi hình ảnh nà o từng in trong ký ức xa xăm. Vinh bước nhanh hÆ¡n. Ngưá»i xa lạ rẽ và o khúc quanh đột ngá»™t, biến mất.
Gian triển lãm hiện ra phÃa cuối hà nh lang. Bá»™ tranh nhóm há»a sÄ© trẻ nổi tiếng đặt trên giá gá»—, quây từng khu vá»±c riêng biệt. Má»—i bức tranh đắt giá được chiếu sáng bằng ngá»n đèn và ng âm. Äá»™ sáng cá»§a những ngá»n đèn khiến hình thù các nhân váºt, phong cảnh trong tranh dưá»ng như chìm và o má»™t thế giá»›i yên tÄ©nh và bà máºt, xa cách không khà trưởng giả nÆ¡i đây. Hầu hết đám đông có mặt buổi khai mạc thuá»™c giá»›i sang trá»ng. Những phụ nữ mảnh khảnh không thể Ä‘oán tuổi. Những ngưá»i đà n ông há» hững mặc trang phục danh tiếng. Giống như Ä‘oà n quân không mệt má»i, há» dịch chuyển liên tục, xem tranh bằng những con mắt lượng giá lạnh lùng. CÆ¡n thá»§y triá»u cá»§a vô số giá»ng nói thì thầm, tiếng cốc thá»§y tinh chạm nhau, và bản nhạc cá»§a Kern từ cây cello vô cảm trong góc đại sảnh từng chặp dâng lên, nhấn chìm má»i thứ và o là n nước dịu dà ng đến mức khó chịu.
Vinh đứng khuất sau cháºu cây nhiệt đới phiến lá to lá»›n xanh mướt. Cô gái trẻ xuyên qua đám đông bước nhanh vá» phÃa anh, nụ cưá»i rạng rỡ trên gương mặt tròn ngăm nâu. Ivy Trần – ngưá»i đại diện và vợ sắp cưới cá»§a Vinh. Lấy cho anh cốc rượu nhá», cô nhắc khẽ:
- Anh lại đến muộn. Và i trục trặc khi dà nh vị trà bà y tranh. Nhưng em lo liệu xong.
- Anh vẫn giao phó cho em những việc khó khăn nhất! – Vinh mỉm cưá»i
- Chẳng cần ngợi khen đâu! – Ivy nhún vai – Có và i nhà sưu táºp chú ý bá»™ tranh má»›i cá»§a anh. Em đã trao đổi. Nhưng há» cần nói chuyện vá»›i há»a sÄ© trước khi quyết định.
- Không quá phức tạp chứ? – Vinh hơi cau mà y.
- Em nói được Ãt tiếng Pháp, sẽ phiên dịch – Ivy nhẹ nhà ng chỉnh nút cravat cho ngưá»i yêu, hà i hướng – Anh nên mặc cái áo má»›i hÆ¡n. Ngưá»i ta vẫn Ãt hứng thú trước kẻ ăn mặc tồi.
Qua mái tóc ánh tÃm, qua cánh tay nâu sáng cá»§a ngưá»i yêu, Vinh lÆ¡ đãng nhìn chung quanh. Ở gian sảnh bà y tác phẩm cá»§a anh, má»™t ngưá»i đơn độc đứng lặng trước má»™t khung tranh, mái đầu và đôi vai cô ta nổi báºt khác thưá»ng. Ivy thì thầm: “Em hy vá»ng chúng ta bán hết số tranh triển lãm lần nà y. Sẽ là món tiá»n lá»›n....†Nhưng Vinh đã không nghe gì nữa. Anh bước như chạy vá» phÃa cô gái lạ. Và i khách bị xô dạt. Trước gương mặt tái nhợt căng thẳng cá»§a ngưá»i há»a sÄ©, há» im bặt, quan sát tò mò. Cô gái xem tranh giáºt mình Ä‘eo đôi kÃnh nâu che gần hết gương mặt, lẩn vá»™i và o đám đông.
“Äúng là cô ấy!†– Tiếng nói lạnh buối hét lên trong Vinh. Anh lao ra hà nh lang, chạy vá» thang máy. Má»™t khay rượu trên tay ngưá»i phục vụ rÆ¡i xuống vỡ tan. Giá»ng Ivy kêu thảng thốt. Bản nhạc cá»§a cây cello rung mạnh trước khi tắt lặng. Cá»a thang máy khép lại. Vinh kịp nhìn khuôn mặt trắng bệch sau đôi kÃnh nâu. Anh bấm nút gá»i thang máy khác. Tim anh Ä‘áºp nhanh như sắp vỡ tung ra.
2.
Căn há»™ chung cư có trần thấp. Äồ đạc rất Ãt và giản dị khiến căn phòng rá»™ng thênh. Mặt trá»i chiếu qua ô cá»a sổ sÆ¡n trắng, tưới đẫm ánh sáng tinh khiết trên các bức tưá»ng. Má»™t cây lan Ä‘áºu nở những bông hoa xanh nhạt, rung nhẹ trước đợt gió cuối thu. Cô gái mang ra má»™t tấm nệm nhá», nói khẽ: “Em thuê được chá»— nà y. Anh còn ngồi dưới sà n lạnh được chứ?†Vinh không nghe gì cả, không nhìn thấy gì cả ngoà i hình ảnh Minh. Cô bước Ä‘i, dừng lại trên đôi chân thon thả, mái đầu xoay nghiêng, là n môi má»m mại mấp máy, và đôi mắt rá»™ng hà ng trăm lần anh soi và o trong các giấc mÆ¡ vất vả, buồn rầu. Anh nói vá»›i chÃnh mình: “Là tháºt em sao?†Minh ngả nằm trên sà n, mái đầu đặt trên gối ngưá»i há»a sÄ©, như cô vẫn nghỉ mệt giữa các giá» ngồi mẫu xa xưa. Há» im lặng lâu. HÆ¡n năm năm mất liên lạc. Là thá»i gian cá»§a bao nhiêu tổn thương dằn vặt vì tuổi trẻ non ná»›t. Bao nhiêu lãng quên. Cô gái cá»±a khẽ, thì thầm:
- Äá»c trên net tin cuá»™c triển lãm anh tham gia, can đảm trong em rút cạn. Bá» hết công việc, em mua vé bay vá» nước. Kỳ dị là m sao. Má»™t Ä‘iá»u gì không cho phép em tìm lại anh. Em nghÄ© chỉ xem tranh, nhìn anh từ xa. Thế mà má»i thứ chệch ra ngoà i dá»± định.
- Em biết hết, phải không? – Chợt hiện lên trong Vinh nụ cưá»i Ivy rạng rỡ, luôn vững tin.
- Nhưng dù sao em sẽ ở lại đến cuối năm! Những mùa đông ở xứ sở đầy tuyết thưá»ng gây cho em ý nghÄ© là mình không còn sống nữa – Cô gái lau mắt, thở nhẹ.
- Nói cho anh biết em đã là m gì suốt những năm qua?
- Em Ä‘i là m, kiếm tiá»n há»c lên chương trình phê bình nghệ thuáºt. Hiện em có công việc tạm ổn tại má»™t viện bảo tà ng nhá». Em sống má»™t mình vì gia đình ở thà nh phố khác. Má»™t số há»a sÄ© bản xứ má»i em là m mẫu tranh. Nhưng em tá»± biết mình không thể nữa....
Nắng nhạt Ä‘i trên các bức tưá»ng. Dưới khúc xạ ánh sáng, những bông hoa lan Ä‘áºu xanh tÆ¡ á»ng sang trắng dịu. Tiếng bá»n trẻ chÆ¡i đùa trong sân chung cư vá»ng đến khe khẽ. Minh nằm trên tấm nệm nhá», chìm và o giấc ngá»§ sâu. Gương mặt không che dấu dưới lá»›p cảm xúc bá» ngoà i đột nhiên hiện ra tất cả sá»± mệt má»i, hoà i nghi và cô độc. Vinh cúi nhìn cô gần hÆ¡n. Cuối cùng cô ấy đã quay vá». Thá»i gian xa cách đủ để há» thay đổi, khôn ngoan hÆ¡n và trưởng thà nh hÆ¡n. Ngưá»i há»a sÄ© đến bên cá»a sổ, chống khuá»·u tay dõi nhìn không gian trước mặt. Giá như anh có thể hét to hay khóc lên, buông thả và o những biểu cảm cuồng nhiệt như ngà y xa xưa, cá»§a tuổi trẻ xốc nổi.... Má»™t đợt gió mùa thu chạy trên các đỉnh cây, thổi đến hương vị muối biển. Bầu trá»i thẳm xanh không má»™t gợn mây. Cảm giác hạnh phúc không báo trước bá»—ng ùa đến Vinh cùng là n gió dịu mát, tiếng trẻ thÆ¡ trong veo, mà u và ng bà ẩn các vòm lá cuối thu, và hÆ¡i thở nhẹ quanh đây cá»§a ngưá»i yêu cÅ©. Những chi tiết tình cá» kia Ä‘á»ng lại thà nh má»™t niá»m vui sâu thẳm, khoan dung xóa Ä‘i má»i thói quen xÆ¡ cứng và toan tÃnh lạnh lùng.
Vinh nằm bên ngưá»i yêu cÅ©. Anh cầm bà n tay rất gầy cá»§a cô, nhìn lâu những đầu ngón ram ráp vì là m việc cáºt lá»±c. Chiá»u tối buông xuống cùng tráºn mưa nhá» hạt ấm áp.
3.
Má»™t tối muá»™n, rá»i căn há»™ chung cư vá» nhà , Vinh chợt đổi ý. Anh rẽ đến xưởng vẽ gần ngoại ô. Bóng ngưá»i ngồi co ro trên báºc cá»a. Ivy. Nhìn thấy anh, giá»ng cô tỉnh táo:
- Anh vẫn không thÃch em đến xưởng. Nhưng em linh cảm tối nay anh ở đây.
- Và o Ä‘i! – Vinh mở rá»™ng cá»a. Những ngá»n đèn trắng tá»a sáng căn phòng treo đầy tranh. Ivy bước và o theo, bình thản ngồi xuống má»™t bục gá»— không dÃnh sÆ¡n ướt.
- Từ hôm kia em không thể gá»i vì anh khóa máy. Mấy nhà sưu táºp ngưá»i Pháp đã quyết định mua hết tranh. Tám bức. Má»™t trong số há» gợi ý anh tham gia trại sáng tác....
- Em đừng nhắc công việc nữa. Má»™t lần thôi, được không! – Lần đầu tiên từ lúc quen nhau, Vinh cắt lá»i Ivy. Cô lặng thinh, đôi mắt dà i tá»± tin bá»—ng má» Ä‘i.
- Chuyện gì đã xảy ra? – Ivy ngước nhìn anh, ánh nhìn chợt nghiêm trang – Anh biến mất tại cuộc triển lãm. Anh không liên lạc năm ngà y qua. Và giỠthì anh cáu kỉnh với anh.
Vinh nhắm mắt. Ngà y Minh ra Ä‘i, bá» anh ở lại vá»›i niá»m thất vá»ng, sá»± lạc lõng rồi sau đó là ná»—i thá» Æ¡ mênh mang, Ivy đã đến. Khi ấy, cô cÅ©ng chỉ là má»™t sinh viên ngoại ngữ là m thuê tại gallery bán tranh cho ngưá»i nước ngoà i. Cái tên giao dịch Ivy Trần in trên danh thiếp gá»i mãi cÅ©ng thà nh quen. Cô đã nháºn tranh Vinh, tìm nguồn khách và gợi ý anh vẽ các loại tranh có thể bán chạy. Những thá»i Ä‘iểm khó khăn nhất, thiếu thốn và mệt má»i, cô vẫn mỉm cưá»i, dà nh tiá»n bạc mua há»a liệu để anh vẽ. Tên tuổi anh bắt đầu được nhắc tá»›i thưá»ng xuyên, cô rá»i gallery, quản lý công việc giúp anh bằng tất cả vốn liếng ngoại ngữ, khả năng giao tiếp nhạy bén và gu thẩm mỹ tinh tưá»ng. “Chỉ cần anh tin và o khả năng cá»§a mình. Và em cÅ©ng váºy!†– Cô nhìn cuá»™c sống nhẹ nhõm, không bao giá» ngừng hy vá»ng. Vinh yêu phẩm chất lạ lùng ấy nÆ¡i Ivy biết bao. HÆ¡n ba năm cùng là m việc, nếm trải thất bại, rồi đến lúc thà nh công, há» quyết định sẽ sống bên nhau. Äã mua nhà , mua xưởng vẽ riêng. Cuối năm đám cưới. Sẽ sang châu Âu du lịch. Má»™t tương lai giản dị và bình yên....
Từng mảng ký ức hiện ra, sâu sắc và nhói Ä‘au. Vinh biết, tháºt kinh khá»§ng nếu anh lừa dối Ivy. Anh đến ngồi đối diện cô, nói khó nhá»c: “Hãy tha lá»—i cho anh!†Táºn đáy mắt Ivy, thoáng qua rất nhanh, có sá»± nứt vỡ choáng váng: “Má»™t cô gái khác, phải không?†Vinh gáºt đầu “Anh quen cô ấy thá»i 20 tuổi....†“Không. Anh đừng nói. Em không cần biết gì nữa!†Ivy ngăn lại, vá»™i vã đứng lên. Gần như cô bước giáºt lùi ra cá»a, rồi quay lưng bá» chạy. Con đưá»ng nhá» vắng lặng, xanh xám. Vầng trăng nhợt nhạt treo lÆ¡ lá»ng giữa khoảng trá»i trống trải. Má»™t ngưá»i chạy trên đưá»ng, bóng in dà i. Có má»™t lúc, cô gái ngã xuống, áp mặt trên đưá»ng lạnh, tiếng khóc buồn bã thâm sâu.
4.
Cuối mùa thu. Mưa liên miên. Những cÆ¡n mưa lá»›n, bắt đầu từ chiá»u và kéo dà i đến rạng sáng. Trá»i trở lạnh. Những má»m lá và ng trên đỉnh cây sau má»™t đêm bão đột nhiên biến mất, để lại đám cà nh run rẩy trÆ¡ trụi. Má»™t cách bà ẩn, Minh gầy Ä‘i, hâm hấp sốt. Vinh mang đến căn há»™ chung cư chăn má»n ấm, Ä‘i mua thức ăn cho Minh. Cô nằm dưới chăn, gò má nhô cao, đôi mắt như to thêm, cà ng gợi nhá»› mặt hồ yên tÄ©nh. “Anh đưa em đến bệnh viện nhé!†– Vinh đỠnghị, buồn lo. “Không cần đâu. Em biết Ä‘iá»u gì Ä‘ang đến. Äừng quá căng thẳng, Vinh ạ. Hãy ngồi xuống cạnh em!†Ủ bà n tay Minh khô ấm trong tay, lòng anh dâng lên ná»—i bồn chồn khác lạ. Cô siết chặt tay, nụ cưá»i mÆ¡ hồ: “Còn nhá»› lần chia tay năm năm trước, chúng ta đã tranh cãi má»™t tráºn khá»§ng khiếp. Cả em và anh Ä‘á»u không nhìn thấy tương lai trước mặt. Em từng lo sợ sa và o quẫn bách khi gắn bó vá»›i má»™t há»a sÄ© nghèo. Anh lại không buồn nÃu giữ em. Có lẽ em và anh là những kẻ không xứng đáng. Chúng ta đã phó mặc cuá»™c sống cho những tình cá». Bây giá» quay vá», em có quyá»n đòi há»i gì chứ?â€
Sau câu nói dà i, Minh nhắm nghiá»n mắt. Lăn xuống má»™t hạt nước to. Vinh lắng nghe sá»± cay đắng choán kÃn. Cô gái cá»±a khẽ, nói tiếp: “Em đã muốn ở lại đây hết mùa đông. Nhưng không thể. Em phải vá» nhà . Bác sÄ© theo dõi bệnh sẽ giúp em. ÄÆ°á»£c nhìn tranh anh vẽ, thấy anh đã tiến các bước dà i, và biết anh hạnh phúc, vá»›i em thế là đủâ€.
Há» không nói gì thêm. Ngoà i ô kÃnh, những hạt mưa rÆ¡i nối tiếp thà nh dòng nước mát lạnh, vô tư lá»±.
* * * * *
Cô gái da nâu sáng, mái tóc tÃm thẫm buá»™c cao giúp Minh gá»i hà nh lý, là m các thá»§ tục lên máy bay. Còn sá»›m. Những ngưá»i ở ga tiá»…n tò mò ngoảnh nhìn hai cô gái mang hai vẻ đẹp khác biệt thì thầm nói chuyện.
- Có sai lần không khi chị ra đi vội vã mà không cho anh Vinh biết?
- Tôi đã nghÄ© kỹ. Cảm Æ¡n cô đến trong cuá»™c hẹn đầu tiá»n và cÅ©ng cuối cùng nà y, Ivy.
- Chị đang ốm.
- Tôi cần xin lá»—i. Lẽ ra tôi đừng nên vá». Gặp lại Vinh, tôi chợt hiểu mình giống như bóng ma từ quá khứ. Chỉ là niá»m vui ngắn ngá»§i. Thá»±c sá»±, tôi không cần thiết cho anh ấy nữa.
- Äừng tà n nhẫn vá»›i chÃnh mình.
- Anh ấy yêu cô, Ivy. Cô là m anh ấy thá»±c là anh – sáng tạo, vững chãi, can đảm trước cuá»™c sống. Äiá»u ấy đáng giá hÆ¡n má»™t mối tình non ná»›t, luôn gây tổn thương lẫn nhau.
- Vì đâu chị nói vá»›i tôi Ä‘iá»u ấy?
- Hai ngưá»i sẽ sống cùng nhau. Nhất định là thế, Ivy. Tôi không trở lại, mãi mãi.
Tiếng nói âm vang báo giá» và o khu cách ly. Hai cô gái bước đến bức tưá»ng kÃnh. Bất chợt Ivy quay lại ôm vai Minh, thì thầm: “Cảm Æ¡n chị!†– “Äừng nói váºy. Chỉ cần hai ngưá»i sống hạnh phúc!†– Giá»ng Minh vang lên dịu dà ng.
Cô gái Ä‘i qua cánh cá»a. Chiếc khăn phá»›t hoa trên vai cô bay nhẹ như đôi cánh xanh trong suốt. Cô sẽ không trở lại. Ngôi nhà nhá» Ä‘ang chá» cô ở má»™t góc thế giá»›i phá»§ đầy tuyết. Và cô sẽ chìm và o giấc ngá»§ cuối cùng, chấm dứt những khắc khoải cá»§a Ä‘au ốm, cô độc.
|

11-08-2008, 09:08 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Câu chuyện cà phê
Ngá»›t mưa, âm vang các cÆ¡n sấm vá»ng vá» từ biển rÆ¡i rá»›t má»™t đỗi nữa rồi má»›i bặt. Gió mang mùi cà phê thổi men nhiá»u ô cá»a, như thể cả thế giá»›i không ngá»§, ngồi bên bà n vá»›i cốc cà phê cô độc. Cá»a hà ng đóng cá»a gần 11 giá» khuya. Äó là lúc dá»… chịu nhất trong ngà y. Cô bạn Ninh cùng há»™i cùng thuyá»n ngáp to, nói rằng cô có thể ngả lưng và đánh giấc dà i bất táºn. Thá»±c tế cô là ngưá»i duy nhất tôi biết sợ hãi giấc ngá»§, e tiêu tốn thá»i gian.
Nhà tôi không xa cá»a hà ng. Chiá»u, từ phòng thiết kế vá», tôi ghé nhà má»™t thoáng rồi Ä‘i bá»™ ra hiệu, không quên mang theo cái bình nhỠđựng cà phê. Tôi cùng cô bạn thá»i đại há»c chung tiá»n mở cá»a hà ng bán những món đồ lưu niệm cho dân Tây du lịch.
Công việc là m thêm bình thản, không đòi há»i gì khác ngoà i những buổi tối ngồi yên giữa và i mét vuông đầy cháºt kệ hà ng, vẽ, chá» và i ngưá»i khách ghé và o và nhai mấy câu tiếng Anh thuá»™c lòng nói vá» vẻ đẹp gốm sứ hay sá»± độc đáo cá»§a các bức vẽ bằng tay... Cô bạn tôi đôi lúc giải khuây vá»›i việc đếm lại tiá»n, giấy chuyển khoản có nguồn gốc từ má»i ngóc ngách thế giá»›i. Tôi uống cà phê. Cà phê không là m ngưá»i ta thông minh nhưng nó đổ đầy cảm giác vừa lòng vá»›i chÃnh mình. Thỉnh thoảng nhìn tôi má»™t cách thá» Æ¡, Ninh nhắc: “Cáºu uống nhiá»u vô cá»›!†Các cô gái Ä‘á»c sách hay đưa nháºn xét bà hiểm. Tôi thÃch uống, váºy thôi.
Äoạn đưá»ng từ cá»a hiệu vá» nhà phải lên Ä‘oạn dốc nhá». Tôi thở đầy phổi mùi thÆ¡m tươi mát cá»§a đêm, những cÆ¡n gió dÃnh muối biển và bất chợt, tôi tá»›i ngồi xệp trên cá»™t Ä‘iện gãy đỉnh dốc, nhìn vá» phÃa chung cư xa. Căn buồng T tầng 2 dá»… nháºn thấy, Má»™t cánh cá»a sổ luôn hé, con cá nylon treo dưới hà ng hiên như vÄ©nh viá»…n bÆ¡i trong ánh đèn trắng. Ngà y nà o tôi cÅ©ng gặp cô. Công ty T là m việc và phòng thiết kế chá»— tôi chung tòa cao ốc. Chúng tôi cùng Ä‘i thang máy, quen nhau lần mất Ä‘iện bị giam trong cái thùng sắt tối tăm. T là má»™t cô gái giản dị, má»› tóc thẳng, đôi mắt yên tÄ©nh và hÆ¡i thở nhẹ. Tôi chẳng biết nói gì cả nên há»i cô có thÃch xem phim Hà n Quốc không. Cô nói má»›i Ä‘i là m chưa mua ti-vi. “Còn bóng rổ?†- Tôi há»i tiếp, các nhân váºt trên phim hay chÆ¡i môn nà y. T báºt cưá»i: “Tồi lắm!â€. “Thế sách thì sao?†- Khi há»i Ä‘iá»u ấy, tôi nhá»› Ninh, cô bạn Ä‘á»c quá nhiá»u và sống hÆ¡i khác thưá»ng. Cô gái xa lạ quay nhìn tôi: “Anh Ä‘ang xem quyển gì?†Sá»± bối rối xâm chiếm và i giây trước khi tôi nhá»› má»™t tên sách Ninh để trên quầy hà ng. Cô gái mỉm cưá»i trong bóng má», nhắc tá»›i Kenzaburo Oe, Phan Triá»u Hải, Kazan... những kẻ hoà n toà n xa cách vá»›i cuá»™c sống tôi. “Anh thÃch ai trong số há» không?†- Tiếng nói T dịu dà ng, thân thiện. “Chẳng ai cả!†- Tôi đáp, vá»›i má»™t chút tổn thương. “CÅ©ng không đến ná»—i nà o...†T nói đơn giản. Bất giác cả hai cùng cưá»i to, nhẹ nhõm. Khi ấy thì thang máy mở được cá»a. Tia nhìn ngưá»i bảo trì thang đặt lên chúng tôi ngá» vá»±c tò mò. Tôi Ä‘á»c và nhá»› bảng tên cô gái. Bóng rổ, sách, cà phê, phim Hà n Quốc... những thứ tôi thÃch hay không thÃch. Thế nhưng chúng đâu quan trá»ng nữa khi má»™t ngưá»i đà n ông tìm thấy cô gái mà anh ta biết hình ảnh cô sẽ xâm chiếm anh, ngà y má»—i ngà y chất đầy lên, như những món đồ lạ lùng trong ngăn kéo...
Tôi ngồi trên trụ Ä‘iện gãy thêm má»™t chốc. Ô Ä‘en trắng tầng 2 bất động. Có lẽ T Ä‘ang theo Ä‘uổi câu chuyện trên những trang sách. Má»™t cái bóng lướt qua khung cá»a. Rất nhanh. Tôi tá»± nhá»§ cô gái sắp ngá»§ rồi. Xách cái bình thá»§y trống rá»—ng, tôi nhổm dáºy, rảo bước vá» nhà . Và i mẩu lá rÆ¡i xuống vỉa hè như những mảnh giấy cÅ©.
...
Ninh là cô gái bất thưá»ng - trên kia tôi hÆ¡i đả động Ä‘iá»u nà y. Äang là m há»a sÄ© ở má»™t xưởng phim, cô ta nghỉ ngang. Thá»i gian đó thi thoảng cô nhắn máy tôi ghé nhà , ngôi nhà lá»›n có vưá»n bao quanh mà thá»i sinh viên, tôi không thể hoặc không muốn bén mảng. Nhưng vá» sau chi tiết ấy chẳng còn ý nghÄ©a. Cô ta cần má»™t ai để nói chuyện. Tôi là thằng bạn duy nhất cô chá»n. Và tôi tá»›i. Ninh đã ở lì trong cái chòi gá»— sau vưá»n hÆ¡n má»™t tuần, như con gấu thá» Æ¡ buồn bã. Tôi leo lên căn phòng nhá» bằng gá»— trước là nÆ¡i vẽ cá»§a Ninh. Mùi giấy báo, mùi sÆ¡n khô, mùi dầu há»a nồng ná»±c xông thẳng ra như bầy ong và ng hung. Cô bạn tôi ngồi im trên cái bục mẫu, nhìn đám lá qua lá»— thá»§ng trên trần. Má»i thứ hệt má»™t cảnh phim khiến tôi chán ốm. Ninh lầu bầu cho biết cô ta không bao giá» tá»›i xưởng phim nữa. Tôi chẳng há»i lý do. Lý do cá»§a các cô gái độc láºp thưá»ng chÃnh xác nhưng khó hiểu. Dù không Ä‘au răng, Ninh dùng cháo, uống hà ng bình nước trà , rồi lại nằm im suy nghÄ© vỠđủ thứ vá»› vẩn - tuổi trẻ, thá»i gian, tình yêu, và cả sá»± sinh nở. Tôi gợi chuyện chán rồi cÅ©ng lặng thinh theo. Äến tối Ninh muốn tá»›i quán gần trưá»ng đại há»c. Quán mở mấy bà i cÅ© cá»§a Bee Gees. Tôi lầm bầm hát theo. Những ngà y đó (má»™t tuần? Có thể nhiá»u hÆ¡n) Ninh ở trong tầm nhìn và sá»± quan tâm cá»§a tôi. Và i tối muá»™n tôi ngá»§ lại xưởng vẽ gá»— cÅ©. Tôi nghe tiếng cô ta trở mình như con cá trong cháºu nước. Nhưng tất cả chỉ dừng ở đấy.
Khi tôi Ä‘i là m thiết kế hÆ¡n má»™t năm và Ninh ra khá»i trạng thái suy sụp, chúng tôi vét tiá»n mở cá»a hà ng gốm. Má»™t cô gái trẻ, nói tiếng Anh và Äức lưu loát, am hiểu tranh sÆ¡n dầu và kỹ thuáºt men- những chi tiết nà y thu hút khách tá»›i đông cá»a hà ng. Chúng tôi kiếm nhiá»u tiá»n. Thi thoảng tôi Ä‘oán Ninh sắp bá» Ä‘i. Nhưng cô ta vui tươi. Khi tôi thổ lá»™ vá» cô gái tình cá» thang máy cao ốc, ngưá»i cùng há»™i cùng thuyá»n phá lên cưá»i, nhướn mà y:
- Như thế có liên quan tới tình yêu không?
- Äi thang máy và mất ngá»§ ư? - Tôi lúng túng.
Ninh không trả lá»i, láºt báo xem những món gốm cổ má»›i vá»›t lên từ đáy biển. Khuya, lúc tôi gần tá»›i chá»— đứng trên dốc nhìn vá» chung cư có ô cá»a nhà T trắng xanh, Ninh phóng sượt qua, phanh gấp, nhìn và o mắt tôi: “Cáºu hãy láºp tức nói vá»›i cô gái kia những gì cáºu nghÄ©, hoặc đừng dÃnh lÃu và o vụ nà y nữa...†Tôi sợ gì chứ? Không biết! Chỉ rõ rà ng tôi không can đảm như ngưá»i chạy xe rất nhanh xuyên qua bóng tối. Ninh là m những Ä‘iá»u mình nghÄ©: Bá» Ä‘i khá»i xưởng phim, nhúng tay và o mối vất vả chạy hà ng, vẽ gốm, giao dịch... Tức là rá»i bá» trạng thái yên ổn để đối diện sá»± huyên náo và nguy cÆ¡ thất bại rình ráºp. Nhưng cô ta đâu có chìm xuồng. Có lẽ tôi cÅ©ng nên là m Ä‘iá»u gì, thay vì đứng yên và nhìn vỠô cá»a má»—i khuya.
...
Tòa chung cư nhìn gần lá»›n hÆ¡n tôi nghÄ©. Những bức tưá»ng liên miên thấm ướt bắt đầu lên rêu ở mấy vết nứt, má»™t con chó chạy rong ngá»i những bông hoa dại Ä‘á»ng nước mưa. Tôi há»i đưá»ng lên tầng 2. Ngưá»i đà n bà giữ xe chung cư có đôi mắt kỳ dị khiến cảm giác nhẹ nhõm tươi tắn mà Ninh truyá»n cho tôi phai nhạt chút Ãt. Tôi nhìn lại bó cúc đất xanh lam ban nãy mua, hÃt má»™t hÆ¡i dà i. Dãy hà nh lang Ä‘á»ng nước. Tôi gõ nhẹ cánh cá»a ngưá»i ta chỉ dẫn, bá»—ng dưng muốn bá» Ä‘i. Tuy nhiên cá»a đã mở. Gương mặt T đã ở đấy như hà ng trăm, không, hà ng ngà n lần tôi thấy trong tưởng tượng. Cô ngạc nhiên tá»™t độ, rồi cưá»i dịu dà ng: “Và o Ä‘i!†Bên trong căn phòng nhá» cá»§a T má»i thứ toát lên vẻ âm thầm hÆ¡i bất an cá»§a những món đồ không ở đúng vị trà cá»§a nó. Tôi liếc nhìn quyển sách trên bà n, đó là tá»±a sách mà tôi có nhắc tá»›i lần đầu gặp T để khá»a lấp sá»± bối rối. Cô gái mang ra cà phê trong cái tách nâu, bảo: “Buổi chiá»u uống cà phê thì ngà y như dà i hÆ¡n...†Tôi gáºt đầu: “Ừ, nghÄ©a là mình cÅ©ng là m thêm được nhiá»u việc. Tối nà o tôi cÅ©ng uống nó, nhưng chẳng ngon thế nà yâ€. Nụ cưá»i tá»a trên mặt T như sóng thấm lên bá» cát. Tôi nhấp má»™t ngụm Ä‘en sánh, tá»± há»i vì sao quá lâu tôi trì hoãn tá»›i tìm T. Bó cúc tá»a mùi hăng hắc nằm dưới gầm bà n. Ngoà i cá»a sổ, chiá»u chất đầy mây sẫm. Những con bồ câu xám tro rá»i bầu trá»i xám tro trở vá» tổ trên sân thượng. Cô gái đối diện cÅ©ng vừa Ä‘i là m vá», quầng mắt thoáng má»i mệt như hai mặt hồ sâu thẳm... Má»™t khung cảnh bình thản để ngưá»i ta nói tháºt nhưng suy nghÄ© cá»§a mình. Tôi nói nhanh: “T nà y, tối nay tôi không ra cá»a hà ng. Hình như tôi muốn được đưa T Ä‘i loanh quanh chÆ¡iâ€. Cô ngẩng lên, tia nhìn tối sẫm: “Anh nghÄ© như váºy sẽ dá»… chịu ư?â€. Cảm giác choáng váng giống như thể trồng cây chuối quá lâu rồi biết mình không thể đứng lên được nữa. Tôi nghÄ© cô từ chối, đơn giản là T không nghÄ© tá»›i tôi như tôi nghÄ© tá»›i cô, hoặc tệ hÆ¡n, tất cả những gì thuá»™c vá» tôi khiến cô xa lạ. Cô gái và o bếp mang ra và i quả trứng luá»™c. Chúng tôi ăn trứng chấm muối, uống cà phê, kiá»m chế tâm trạng cá»§a mình khá»i sá»± xao động thất vá»ng. Tôi chá»™p và i mẩu chuyện bay vụt qua đầu, nói huyên thuyên. T nghe nhưng nhìn đâu đâu, tháo giấy báo bá»c bó hoa cúc, cảm Æ¡n tôi đã nhắc cô bây giá» sang đông, cÅ©ng có nghÄ©a là cô ra trưá»ng Ä‘i là m gần má»™t năm rồi... Những căn há»™ chung quanh bắt đầu cuá»™c sống buổi tối. Trẻ con la hét. Tiếng bếp núc. Âm thanh cá»§a những táºp phim Hà n Quốc. Chúng tôi đứng nán bên cá»a sổ nhìn qua ti-vi mà n hình lá»›n nhà bên cạnh. Phải chăng ti-vi đã dá»±ng nên trong tôi ao ước vô hình vá» tình yêu, vá» cuá»™c sống tươi mà u và hạnh phúc như thế... Nhưng sao khi tôi Ä‘em nó ra thá» nghiệm, T đã thoái thác? Tôi chỉ cho T má»™t nhân váºt nữ là m việc cáºt lá»±c, cáu bẳn, bảo giống Ninh, ngưá»i cùng há»™i cùng thuyá»n cá»§a tôi nhiá»u năm qua. Thình lình T ngoảnh sát mặt tôi, giá»ng như hÆ¡i thở nhẹ: “Cô Ninh ấy hay lắm. Còn tôi, chỉ là thứ xúc cảm thoáng qua thôi. Như má»™t bá»™ phim, ngưá»i ta có thể cưá»i to hay khóc to vì nó, nhưng rồi phim hết ngưá»i ta ra khá»i rạp và chẳng có gì quan trá»ng nữa...†Tôi lục Ä‘iếu thuốc nhà u trong túi. Thế đấy, tôi đã nghÄ© mình sẽ không đụng và o thuốc vì T là m văn phòng, cô không chịu nổi nó. Tuy nhiên má»i việc đã khác. Tôi nhìn Ä‘iếu thuốc như quan sát má»™t váºt lạ, rồi thả nó rÆ¡i xuống sân cá».
...
Phải khá lâu sau buổi chiá»u kỳ quặc trên, tôi má»›i thu xếp ổn thá»a vá»›i cảm giác trống rá»—ng và sá»± cô độc không rõ tên. Ninh là ngưá»i bạn khôn ngoan. Cô ta không tò mò, không bà y tá» cảm thông vì ở má»™t lẽ nà o đấy, chúng tôi thân nhau tá»›i mức không thể mở lá»i an á»§i nhau được. Tôi thôi uống cà phê bởi chẳng cần nó, cÅ©ng đủ thấy má»™t ngà y dà i. Ninh lấy cái bình thá»§y vá» nhà , đổ đầy cà phê nhưng pha thêm sữa và cả hai cùng uống khi tối muá»™n. Tôi ghét sữa. Cô ta ghét thứ nước Ä‘en kịt. Má»™t sá»± trung hòa cÅ©ng được. Mưa nhiá»u, nhất là các buổi chiá»u. Khách tá»›i cá»a hà ng Ãt. Hai đứa chung tiá»n mua má»™t cái ti-vi nhá» và ngồi trong góc hiệu xem tất cả các game show, nghe các chương trình ca nhạc, cưá»i vui vẻ. Phim Hà n Quốc cÅ©ng hấp dẫn. Ninh theo dõi chúng vá»›i vẻ ngá» vá»±c. Tôi hÆ¡i xấu hổ nhá»› lại đã có lúc hình dung tình yêu sẽ má»c lên trong cảnh lãng mạn như váºy. Tình yêu, suy cho cùng, cÅ©ng chỉ là má»™t mẩu ghép nhá» trong cuá»™c sống. Và ngưá»i ta không thể ráºp và i khuôn mẫu, dù hoà n hảo và lãng mạn...
Má»i việc lại chảy Ä‘i vá»›i nhịp độ bình thưá»ng. Thỉnh thoảng tôi giáp mặt T trong tòa cao ốc. Cô bước và o thang máy, bấm nút chá», không nói gì. Ngưá»i trông xe chung cư cái chiá»u hôm đó cho biết T là tình nhân ông chá»§ cô là m thư ký, cô sống trong căn há»™ ông ta thuê gần má»™t năm nay. Mách bảo ấy từng khiến tôi cay đắng biết bao. Tôi nghÄ© giá mà cô chá»n cách sống khác. Mối tình công sở giống như ngá»n núi lá»a tà n lụi và sá»± quyến rÅ© Ä‘i cùng nó cÅ©ng tắt theo, chỉ còn chút thông cảm dịu dà ng như vệt tro nhẹ... Ninh tắt ti-vi, bắt đầu ôn ngoại ngữ. Cô ta lúc nà o cÅ©ng báºn rá»™n và tá» ra bá»±c bá»™i khi tôi nhà n tản. Thêm má»™t ngưá»i khách Tây há»i mua mấy cái cốc Phù Lãng. Tôi gói hà ng, bấm thẻ tÃn dụng, nhẩm tÃnh số tiá»n thu được trong ngà y. Bá»—ng Ninh gấp sách, nói to: “Hôm nay kiếm được thế là đủ. Chúng ta Ä‘i đâu thôi. Không nên ở trong nhà quá nhiá»u, nhất là tối không mưaâ€. Tôi ngạc nhiên, hÆ¡i buồn cưá»i. Chúng tôi chạy chung cái xe cÅ© cá»§a Ninh. Má»›i hÆ¡n 9 giá», đưá»ng phố không quá ồn à o. Tôi cho xe Ä‘i mãi, hÃt đầy phổi hÆ¡i muối bám trên những ngá»n gió từ biển lùa vá». Cảm giác ra khÆ¡i như má»™t cánh buồm đột nhiên trá»—i dáºy, không lầm lẫn. Tôi nói: “Ninh nà y, tụi mình cần là m cái gì tá» tế, trước khi thá»i gian trẻ qua mất...†Cô ta không trả lá»i, chỉ đặt nhẹ đầu trên vai tôi. Má»™t hÆ¡i ấm tưởng như bá» quên. Má»™t hương vị cà phê gần gÅ©i. Luôn là váºy, hạnh phúc, cảm giác bắt đầu từ những thứ bình thưá»ng không ngá».
|

11-08-2008, 10:21 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chỉ một lần thôi
Cuối xuân, sắp hết đợt lạnh, tôi Ä‘ang ở năm thứ ba. Má»™t chương trình há»c bổng toà n phần đưa tôi tá»›i đất nước ná»a năm chìm trong tuyết. Khi những đưá»ng phố và cây cối bong ra lá»›p vá» trắng xóa, để lá»™ cái lõi ướt át và chưa hết giá rét bên trong, là lúc tôi cảm thấy cô độc hÆ¡n bao giá» hết. Tưởng như má»i thứ - ánh sáng, bầu trá»i, những hồ nước trong thà nh phố vẫn còn chưa hẳn chia tay vá»›i cái mà u trắng đơn Ä‘iệu cá»§a chuá»—i ngà y thiếu vắng mặt trá»i. Má»i ngưá»i ở trưá»ng đại há»c mua báo, giữ lại những trang quảng cáo, lùng tìm má»™t công việc là m thêm trong đợt nghỉ dà i. Các năm trước đó, giống như há», tôi hà o hứng lao và o vô số việc kiếm ra tiá»n. Nhưng chÃnh và o cái mùa xuân kỳ lạ ấy, thôi thúc trong tôi ý định trở vá» nhà . Rút tiá»n tiết kiệm đặt mua vé máy bay, thu xếp vali, tôi gá»i Ä‘iện thoại cho Wang, bạn cùng lá»›p và là ngưá»i yêu cá»§a tôi, cho biết kế hoạch vá» nước đột xuất. Cô thảng thốt khi nghÄ© tá»›i má»™t tháng nghỉ há»c không được gặp nhau. Tôi thoáng chạnh lòng. CÅ©ng như tôi, Wang đến từ châu Ã. Cô hÆ¡i yếu á»›t, dá»… xúc động. Tuy nhiên, cô mau chóng chia sẽ nguyên cá»› tôi muốn trở vá» thà nh phố quê nhà . “Khi anh quay lại, cây trong thà nh phố đã đầy mà u xanh. Mặt trá»i sẽ chiếu và o khu há»c xá má»—i buổi sáng chúng ta thức dáºy...†- Wang thì thầm khi chúng tôi chia tay ở sân bay. Äôi môi cô má»m, lạnh và run nhẹ như đôi cánh chuồn chuồn Ä‘áºu trên trán tôi. “Anh sẽ trở lại vá»›i em. Không quá lâu đâu!†- Tôi buông nhanh những ngón tay cô. Äêm trải dà i như đôi cánh chim ưng. Trên chuyến bay xuyên qua bóng tối, tôi chìm và o giấc ngá»§ thư thái, ngá»t ngà o cá»§a má»™t ngưá»i suốt ba năm há»c táºp và là m việc cáºt lá»±c giỠđây được trở vá» nhà .
Thà nh phố thÆ¡m nồng mùi hương cây trái. Ra khá»i máy bay, tôi như bị ghì mạnh bởi cánh tay cá»§a bầu không khà nhiệt đới. Mưa lất phất. Những chiếc taxi đón những vị khách đến muá»™n trong đêm, đèn báºt sáng cắt bóng tối thà nh vô số khối vuông lăn trên mặt đưá»ng thẫm xanh. Chiếc xe cuối cùng trỠđến, tấp và o chá»— tôi đứng. Nắp sau cốp xe báºt mở. Khi sắp sá»a đặt và o chiếc vali duy nhất cá»§a mình, tôi bá»—ng phát hiện sát ngay cạnh mình má»™t ngừá»i hà nh động tương tá»±. Má»™t chú nhóc gầy gò, Ä‘eo kÃnh, mái tóc và ng nâu lấp lánh nước - lúc đó tôi chỉ kịp nhìn thấy thế. Tôi định lấy hà nh lý cá»§a mình ra, đợi xe sau. Nhưng ngưá»i lạ là m động tác ngăn lại. “Chúng ta Ä‘i cùng xe váºy. Có lẽ nhà tôi gần hÆ¡n, trên đưá»ng và o trung tâm thà nh phố. Tôi sẽ trả tiá»n Ä‘oạn đưá»ng cá»§a mình. OK?†- Tôi thương lượng nhanh vá»›i ngưá»i lạ, và o ngồi ghế trên cạnh tà i xế. Nhưng tôi nhầm. Cáºu nhóc Ä‘eo kÃnh xuống trước tôi. Cáºu ở không xa sân bay, nằm trên con đưá»ng yên tÄ©nh vá»›i những ngôi nhà phÃa sau các bức tưá»ng gạch phá»§ đầy dây hoa leo. Cho đến khi khuất sau cánh cổng lá»›n, cáºu ta vẫn không nói lá»i nà o. “Có những đứa trẻ như váºy đấy - ngưá»i lái xa cà u nhà u - Chúng được nuông chiá»u, thừa tiá»n bạc và chỉ hà nh xá» theo ý mình!†Tôi chuyển ra băng ghế sau. Äêm yên ả. Mùi thÆ¡m ngá»t ngà o cá»§a những vưá»n cây trái vô hình bám và o từng phân tá» không khÃ. Không nên phà n nà n trách móc và o má»™t tối kỳ diệu thế nà y... Giai Ä‘iệu cá»§a bản nhạc cÅ© If you go away vang lên mÆ¡ hồ. Chuông Ä‘iện thoại. Chiếc mobile mà u xám bạc ai đó bá» quên mắc kẹt giữa lưng ghế. Tôi lưỡng lá»±, rồi nhặt máy bấm trả lá»i. “Anh Ä‘ang cầm máy cá»§a tôi - Giá»ng trầm vẳng đến tá»±a hÆ¡i thở nhẹ - Tôi muốn chuá»™c lại nó!†“Ai đấy?†- trước giá»ng nói lạ lùng, tôi đã đặt má»™t câu há»i ngá»› ngẩn. Tiếng cưá»i khẽ: “Là tôi! Cô gái cùng anh đón chung chuyến taxi...†Cáºu nhóc Ä‘eo kÃnh ấy là má»™t cô gái! Không thể nà o ngá» nổi. “Hãy gá»i lại sau. Chúng ta hẹn gặp đâu đó!†- Tôi bá»±c bá»™i. Doanh Minh - tên chá»§ máy hiện nhanh trên mà n hình xanh rồi tắt ngấm và o khoảng tối. Tôi mở kÃnh xe, dõi nhìn cảnh váºt thân quen cá»§a những con đưá»ng, dòng sông, những vòm cây không bao giá» quên xanh tươi. Chợt má»™t khoảnh khắc, tôi nháºn ra mình Ä‘ang lẩm bẩm cái tên xa lạ. Tại sao cô gái bá»™ dạng kỳ quặc vá»›i tên gá»i kỳ quặc không kém lại xuất hiện và o ngà y hôm quên ấy?
Những cÆ¡n mưa dà y đặc. Và i bạn cÅ© ghé thăm, tán gẫu vỠđất nước ná»a năm chìm trong tuyết. Má»™t cầu tìm thấy ảnh Wang kẹp trong tá» tạp chà Thiết kế: “Bạn gái cá»§a cáºu đây sao?†Tôi gáºt đầu, vá»›i chút kiêu hãnh. Äó là má»™t trong loạt hình chụp Wang cho bà i táºp nhiếp ảnh mà tôi rất thÃch. Cô gái có đồi mắt dà i, ánh tÃm sẫm buồn rầu, như đứng tình cá» nÆ¡i vỉa hè lát gạch cổ xưa. “Äẹp quá!†- Các cáºu bạn trầm trồ. Tôi hà o hứng thổ lá»™: “Má»™t ngà y nà o đó, tá»› sẽ phóng to bức ảnh nà y và treo trên khoảng tưá»ng rá»™ng...â€
Quán Gá»—, nÆ¡i cô nhá» hẹn tôi đến gặp khá đặc biệt. Những chiếc ghế vải trắng và mặt bà n xanh da trá»i. Gương mặt cá»§a và i ngôi sao quá khứ từ trên tưá»ng lặng lẽ nhìn xuống các thá»±c khách. Chá»— cá»§a giá»›i sang trá»ng. Tôi lấy má»™t tá» báo nước ngoà i, Ä‘á»c, không thoải mái. Ngưá»i lái taxi đêm ấy nói đúng. Những đứa trẻ già u có và bướng bỉnh luôn muốn xoay chuyển má»i thứ theo ý riêng mình. Như má»™t vệt gió mạnh, chá»§ chiếc mobile xám bạc lướt qua lối Ä‘i hẹp, xuất hiện thình lình trước mặt tôi. Dáng vẻ má»™t chú nhóc mảnh khảnh tô Ä‘áºm ấn tượng vá» sá»± tưới tắn, sinh động. Ngồi lá»t thá»m trong ghế, hÆ¡i ngoẹo cổ, nụ cưá»i tá»a sáng sau kÃnh gá»ng xanh, cô nhóc liến láu há»i tôi chá» có lâu không. Tôi lắc đầu. Cuống quýt như thiếu thá»i gian, cô gá»i cốc nước Ä‘en ngòm và gói thuốc lá nhẹ. Những ngón tay cô sạch bóng á»ng hồng. Bà n tay cá»§a ngưá»i không cầm thuốc bao giá». Äá»™t nhiên, tôi buồn cưá»i và thấy nhẹ nhõm. “Anh sẽ khâm phục. Vì em ăn rất nhiá»u!†- Doanh Minh le lưỡi, quyết định đặt thêm bữa sáng. Câu chuyện mở ra dá»… dà ng. 17 tuổi, chuẩn bị thi đại há»c, cô sống khá tá»± do vì là con má»™t. “Tuần trước em bị bố tát do nhuá»™m tóc. Nhưng bố cÅ©ng nhuá»™m. Chỉ khác mà u thôi!†- Cô nhóc cưá»i rạng rỡ. Chén gá»n hai miếng bánh mì to và uống má»™t hÆ¡i cạn cốc nước Ä‘en ngòm, cô bắt đầu bóc gói thuốc.
- Em có biết thở khói thà nh những đồng xu không? - Tôi há»i.
- Anh biết sao?
- Tôi không bao giá» hút thuốc - Tôi nói tháºt.
Má»™t ánh thảng thốt lướt qua mắt cô gái nhá». Thả rÆ¡i gói thuốc trên bà n, cô há»i chệch sang chuyện khác :
- Em phải trả bao nhiêu tiá»n để chuá»™c lại Ä‘iện thoại?
- Không má»™t đồng nà o cả. Em chỉ cần tá»± thanh toán phần ăn. Anh đã trả tiá»n chai nước suối cá»§a mình - Tôi đưa chiếc mobile đắt tiá»n cho cô, kéo ghế đứng dáºy. Cuá»™c gặp đến đây là đủ. Tôi há»i thêm: Em sẽ là m gì vá»›i gói thuốc lá vô dụng khi chưa từng hút bao giá»?
Chá»m tóc ngắn ánh hổ phách rung nhẹ. Äôi môi mÃm chặt. Mau chóng, giá»ng trầm đặt biệt cá»§a cô nhóc tan biến âm sắc vui tươi:
- Em muốn anh nghÄ© em chững chạc... Nhưng anh không tức giáºn chứ? Vẫn đồng ý chúng ta giữ liên lạc chứ?
- CÅ©ng được! - Tôi Ä‘á»c số Ä‘iện thoại nhà cho cô nhóc ghi lại. Dù sao tôi cÅ©ng chẳng ở lại thà nh phố lâu. Kinh nghiệm cá»§a chà ng trai 22 tuổi cho tôi biết đừng bao giá» nói “không†vá»›i má»™t cô nhóc. Má»™t cô nhóc được quá nhiá»u thứ bảo vệ khá»i ná»—i lo âu, phiá»n muá»™n, hay những ước vá»ng sẽ không thể hoà n tất trong Ä‘á»i.
Doanh Minh bước và o đợt nghỉ cá»§a tôi theo những cách dưá»ng như chỉ cô má»›i tìm ra. Ban mai, buổi trưa, và lúc đã và o giưá»ng, tôi Ä‘á»u có thể bị giáºt mình bởi những cú Ä‘iện thoại đột ngá»™t. Các hồi chuông Ä‘iện thoại cô nhá» gá»i đến cÅ©ng khác thưá»ng, vá»™i vã, cáu kỉnh và có lúc như sắp lịm Ä‘i. Doanh Minh không sâu sắc, không am tưá»ng má»™t lÄ©nh vá»±c nà o. Cô nhóc cÅ©ng chẳng có khiếu hà i hước hay châm biếm sâu cay. Thế nhưng không là gì cả có thể là má»™t Ä‘iá»u vô cùng sắc nhá»n. Thi thoảng, tại má»™t góc ngách bà hiểm trong thà nh phố, cô gá»i nhá» tôi đưa vá», hoặc chỉ muốn tôi tá»›i cùng ăn và i món lạ má»›i khám phá. Má»™t lần tôi dáºp máy, chán ngán các cú Ä‘iện thoại phiá»n toái. Ná»a đêm, khi ngá»§ say, ngưá»i nhà dồn dáºp gá»i cá»a, cho biết hình như xảy ra tai nạn. Tôi chá»™p ống nghe, lạnh toát. Vẳng đến tiếng cưá»i Doanh Minh tinh quái.
- Em điên à ? - Tôi thở hắt.
- Không.
- Em đừng đùa ngu ngốc như váºy! - Tôi hét và o ống nghe.
- Anh đừng tìm cách không trả lá»i Ä‘iện thoại. - Giá»ng nói bướng bỉnh.
- Chúng ta đâu liên quan đến nhau. - Tôi muốn phát điên.
- Sai rồi! - Cô nhóc lại khẽ cưá»i.
Tôi cắt máy. Äể an toà n, tôi tháo phÃch cắm khá»i Ä‘iện thoại. Nhưng giấc ngá»§ không đến vá»›i tôi nữa. Tôi tìm bức ảnh Wang. Äôi mắt cô nhìn tôi như dò há»i, phảng phất buồn rầu.
Những ngà y sau đó, tôi nhảy xe bus đến chá»— ngưá»i bạn, cùng thá»±c hiện và i bản thiết kế ná»™i thất. Có má»™t lúc, nhìn qua ô cá»a vuông, tôi chợt nháºn thấy dưới vỉa hè bóng dáng quen. Doanh Minh. Cô nhóc ngồi trên chiếc Scooter và ng, kiên nhẫn và lặng lẽ. Tôi kéo rèm cá»a sổ, quay vá» công việc. Chiá»u muá»™n, khi tôi đã quên bẵng, thanh thản ra vá», cô nhóc vẫn chá»— cÅ©. Băng qua xe cá»™ dà y đặc trên đưá»ng, cô lao vá» phÃa tôi, hét ầm lên: “Chúng ta cùng Ä‘i ăn nhé! Em đói quá vì chá» anh hÆ¡n 3 tiếng đồng hồâ€. “Em không có gì tốt hÆ¡n để là m sao?†- Tôi há»i, không che giấu lạnh nhạt. Cô nhóc sững lại trong và i giây: “Em rất sợ anh biến mất...†Tôi đà nh buông xuôi: “Thôi được. Anh sẽ Ä‘i cùng em. Nhưng đây là lần cuối!†Cho đến bây giá», tôi vẫn không mô tả được chÃnh xác nụ cưá»i Doanh Minh. Nụ cưá»i bừng lên từ bên trong, khiến gương mặt bé nhỠương bướng đột nhiên tá»a sáng, tá»±a món đồ chÆ¡i pha lê mà u nhiệm.
Tôi Ä‘iá»u khiển chiếc scooter. Cô nhóc quần rá»™ng, áo ngắn ngồi sau, cách quãng xa. Tuy nhiên, má»™t lúc, cằm cô đã gác nhẹ trên vai tôi. “Äừng có như váºy!†- Tôi nhắc. Không có trả lá»i. Rồi má»™t cánh tay vịn nhẹ ngang lưng tôi. Tôi im lặng. Xe rẽ vá» phÃa dòng sông gần khu trung tâm. Những vưá»n cây trái thÆ¡m tho tá»a hương lan theo mặt nước biếc xanh. Mùi khói xăng váng vất trong thà nh phố. Và hương vị cá nướng cá»§a những quán ăn rải rác vỉa hè. Cô nhóc đối diện mắt sáng, môi Ä‘á», tươi tắn như niá»m hy vá»ng, không biết đến sá»± chối từ, các vấp ngã cuá»™c Ä‘á»i. Doanh Minh đặt ra vô số thắc mắc vá» cuá»™c sống há»c hà nh cá»§a tôi ở cái xứ sở đầy tuyết. Tôi trả lá»i từng câu há»i nhảy cóc, mỉm cưá»i. Có má»™t lúc, khi vẽ ra quang cảnh khoảng sân há»c xá mùa đông, tôi chợt nhắc vá» Wang.
- Wang là ai? - Những ngá»n đèn phản chiếu trong mắt cô nhóc chao đảo.
- Äầu tiên là bạn há»c. Sau đó trở thà nh ngưá»i yêu - Tôi trả lá»i dá»… dà ng. Cuối cùng đã có dịp cho tôi nói tháºt.
- Cô ta đẹp chứ? - Cung giá»ng trầm đẹp đẽ bá»—ng khác hẳn.
- Äẹp! Theo mắt cá»§a anh - Tôi đáp thà nh tháºt.
- Tức là cô ta rất tốt! - Cô nhóc thì thầm.
- Bá»n anh luôn ở bên nhau. Em biết đấy, Ä‘iá»u đó rất đáng giá vá»›i má»™t ngưá»i rá»i xa quê nhà , đương đầu bao nhiêu khó khăn.
- Ở bên nhau cả buổi tối sao?
Dưới mái tóc con trai lấp lánh và ng nâu, gương mặt bé nhá» chợt tái nhợt khi tôi khẽ gáºt đầu. Nhưng cô nhóc uống cạn cốc nước, đứng dáºy, bước theo tôi ra chá»— để xe. Tôi đưa cô vá» nhà . Ngồi phÃa sau, cô nhóc dá»±a hẳn và o tôi, co ro và nóng rá»±c như con mèo ốm hoảng sợ bị bá» rÆ¡i.
Cạnh già n dây leo cổng nhà , tôi chia tay Doanh Minh. “Äầu tuần sau anh bay. Chà o nhé. Hẳn rất lâu má»›i có thể gặp lại!â€. Äôi mắt cô nhóc như hai mẩu than cháy lên trong bóng tối: “Em sẽ bay sang gặp anh! Má»™t dịp gần nhất!†Giá»ng cô nhóc tìm lại vẻ tá»± tin và can đảm, dù còn yết á»›t. Tôi báºt cưá»i. “Em sẽ là m được - Cô bá»—ng xoay ngưá»i, hôn mạnh lên môi tôi rồi nói hối hả - Em đã tìm ra anh giữa đám đông. Phải, chÃnh em lên chiếc xe ấy, cố tình đánh rÆ¡i Ä‘iện thoại trong xe, để ta còn gặp lại...†Sá»± tháºt thốt ra giữa những lá»i rối loạn lúc đó khiến tôi chẳng kịp biết vá» nụ hôn vụng vá», chân tháºt má»™t cách mạnh mẽ cá»§a cô nhóc sẽ là điá»u lạ lùng không bao giá» tôi còn gặp lại trong Ä‘á»i.
Tôi trở lại trưá»ng há»c. Bầu trá»i sạch sẽ, ấm áp, thoang thoảng mùi nhá»±a cây. Mưa nhẹ. Cây cối và những bãi đất rá»™ng khoác và o lá»›p áo xanh tươi má»›i. Thế mà giữa khung cảnh yên ả ấy, bá»—ng tôi thấy mình lạc lõng kỳ lạ. Vì má»™t sá»± bà ẩn nà o đó, tôi không còn là con ngưá»i cÅ©. Wang và tôi bên nhau. Nhưng bà ẩn kia cÅ©ng lẩn quất bên chúng tôi. “Có bức tưá»ng giữa anh và em. Chuyện gì xảy ra váºy?†- Wang há»i. Tôi không thể giải thÃch xác đáng. Nhưng thảng hoặc, tôi bắt gặp mình Ä‘ang lùng kiếm trong đám đông đôi mắt kÃnh xanh hay dáng chạy vá»™i vã cá»§a má»™t cô nhóc chưa hoà n toà n lá»›n. Có lần, vô cùng là lạ lùng, tôi ngồi vẽ bà i thiết kế trong đêm, bất giác vẳng lên Ä‘oạn nhạc xưa cÅ© cá»§a Frank Sinatra, If you go away. Tôi nhìn qua cá»a sổ. Má»™t ai đó đứng cạnh dưới gốc cây dưới sân há»c xá. “Em sẽ bay sang gặp anh. Má»™t dịp gần nhất...†Lá»i hứa mÆ¡ hồ. Chạy băng qua những hà nh lang trống, tôi xuống sân. Nhưng không ai cả. Trong lừng ngá»±c tôi, má»™t cÆ¡n thắt Ä‘au đến ngạt thở. Tôi đứng im, lặng lẽ khóc, lần duy nhất. Cuối năm há»c ấy, Wang và tôi chia tay. Cô mỉm cưá»i dịu dà ng, nói rằng tôi rất tốt. Nhưng tôi đã là m tổn thương cô.
Tôi không gặp lại Doanh Minh, vì sao, vì sao, vì sao, tôi không thể biết. Sau năm năm há»c, tôi trở vá» nước, là m thuê má»™t thá»i gian, rồi láºp công ty riêng. Äã lâu, mà cô nhóc lạ lùng nà y vẫn ở lại trong tôi. Äôi khi trên bức tưá»ng rá»—ng, gương mặt cô như hiện ra, nhìn tôi dò há»i, ngoẹo đầu cưá»i... Câu chuyện cá»§a tôi chỉ có váºy. Tôi có nhiá»u cô há»™i gặp gỡ quen biết. Các cô gái trẻ bây giá» rất đông nhuá»™m tóc và ng nâu, dùng mobi. Cuá»™c sống thoải mái dá»… dà ng hÆ¡n. Nhưng lần duy nhất, cái cÆ¡ há»™i vô tư đẹp đẽ đã vuá»™t mất. Khi tôi nháºn chiếc hôn dưới vòm cây mùa hè...
|
 |
|
| |