 |
|

11-08-2008, 10:23 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Cổ tiÌch
Tôi chạy má»™t mạch từ ngoà i phố và o trong phòng cáºu VÅ©. Cáºu tôi Ä‘ang tỉ mẫn mà i mấy ngá»n bút chì. Mắt tròn mắt dẹt, tôi lắp bắp thông báo cái tin sốt dẻo: Chị Linh Lan đẹp nhất trưá»ng tôi là con gái bà chá»§ quán phở má»›i chuyển vỠđầu ngõ. Äáp lại nhiệt tình cá»§a ngưá»i đưa tin, cáºu tôi chỉ áºm ừ trong há»ng và i tiếng rồi lại chúi mÅ©i và o đám viết chì Ä‘en kìn kịt.
Tôi ở vá»›i bà ngoại và cáºu VÅ© trong ngôi nhà nhá» cuối hẻm. Bà ngoại gá»i tôi là con ma xó vì chuyện gì trong ngõ tôi cÅ©ng biết. Cáºu VÅ© thì ác miệng hÆ¡n, cáºu không há» kêu tên tháºt cá»§a tôi bao giá» mà chỉ gà o lên: “Con Tà Trụi đâu rồi?â€, má»—i lần cáºu nháo nhà o Ä‘i tìm sách vở và nhất định đổ riệt cho tôi cái tá»™i bừa bãi. Tôi không xem cáºu là thần tượng vì số lần bà ngoại mắng cáºu ta trong má»™t ngà y cÅ©ng sấp xỉ số lần cá»§a tôi. Thế nhưng tôi không thể nà o hình dung tuổi nhá» cá»§a mình mà thiếu vắng những chuyện thần thoại, viá»…n tưởng mê ly lẫn những câu chuyện bịa vô duyên cáºu kể khi tôi đồng ý rá»a bát há»™ cáºu. Ngồi bó tròn trên cái bà n ngổn ngang bản vẽ và bút thước, tôi quên Ä‘i mình là con Tà Trụi tóc thưa để chu du cùng chú lÃnh chì trên con thuyá»n giấy, hay kỳ diệu hÆ¡n tôi thấy mình hóa thà nh công chúa mồ côi được bầy thiên nga che chở. Lắm khi câu chuyện cá»§a cáºu hết đã từ lâu mà tôi tưởng mình Ä‘ang bay cao trong bầu trá»i nhá» hình vuông ngoà i ô cá»a.
Äã được mấy tháng từ ngà y nhà chị Linh Lan chuyển vỠđầu ngõ, má»™t chiá»u ná», cáºu VÅ© nháy tôi vô bếp. Cáºu thì thầm :
- Tà Trụi á»§i cho cáºu chiếc áo chemise má»›i may nhé!
Tôi nhảy dựng :
- Chi váºy cáºu?
Cáºu khuỳnh khuỳnh hai tay :
- Chị Linh Lan má»i cáºu đến chÆ¡i nhà .
- Äến quán phở à ? – Tôi nhăn mặt.
- Không đâu Tà Trụi Æ¡i - Cáºu hất cằm lên nóc bếp - má»i và o phòng khách chứ.
Khi cáºu VÅ© có ngưá»i yêu, thần thoại và cổ tÃch cáºu kể cho tôi bắt đầu thay đổi. Nếu trước đây cáºu hay mở đầu bằng câu: “Giả bá»™ công chúa tá»™i nghiệp là Tà Trụi nhé†thì bây giá» cáºu sẽ nói: “Hãy tưởng tượng Ä‘i! Nà ng tiên dịu dà ng là chị Linh Lan, còn hoà ng tỠđẹp trai là ... cáºu! (?)â€. Tôi thưá»ng bịt mÅ©i má»—i khi nghe câu mà o đầu ấy. Chị Linh Lan nhá» nhắn vá»›i cái cằm nhòn nhá»n là m tiên thì đúng rồi, chứ cáºu VÅ© tóc dá»±ng đứng thế kia mà đòi là m hoà ng tá» thì tháºt xấu hổ. Thế nhưng ở ngoà i Ä‘á»i thì tôi tin cáºu xứng vá»›i chị Linh Lan lắm bởi bà ngoại tôi vẫn nói: “Trai tà i gái sắcâ€. Bà tôi nói đâu trúng đó, còn cáºu VÅ© lại há»c cá»±c giá»i, trong xóm chẳng ai bì.
Há»c hết năm cÆ¡ bản, cáºu tôi nháºn há»c bổng du há»c nước ngoà i. Ãp mặt và o cánh cá»a kÃnh ở sân bay, tôi nhìn theo mái tóc bướng bỉnh dá»±ng đứng cá»§a cáºu nhấp nhô trong đám đông xanh Ä‘á». Cáºu tan và o dòng ngưá»i mà không ngoảng lại. Tôi hiểu cáºu sợ những giá»t nước mắt chảy dà i trên gương mặt Linh Lan.
Tôi há»c cấp ba ở trưá»ng ngà y xưa cáºu tôi há»c. Chị Linh Lan thôi há»c đã từ lâu nên hà ng ngà y tôi đến lá»›p má»™t mình. Cứ hai tuần má»™t lần, trong lá thư huyên thuyên đủ thứ vá» bà ngoại lẫn chuyện há»c hà nh, tôi không quên kể cho cáºu nghe vá» Linh Lan mặc dù tôi biết hai ngưá»i vẫn Ä‘á»u đặn thư từ.
Cho đến bây giá» tôi vẫn lạ lùng chẳng hiểu sao tôi lại có thể yêu quý chị Linh Lan nhiá»u đến váºy. Trái tim cá»§a tôi từng được cáºu dạy dá»— bằng cổ tÃch già u thương yêu nên phải chăng vì thế mà nó cứ lo lắng từng giá» cho công chúa khi chà ng hiệp sÄ© Ä‘i xa. Tết đầu, cáºu VÅ© vắng nhà , tôi theo chị Linh Lan vá» má»™t thị trấn nhá» thăm há» hà ng. Vắt vẻo trên chiếc xe ngá»±a Ä‘áºu ở bãi chỠđủ khách, tôi chốc chốc lại ré lên cưá»i.
Tôi cưá»i được ở bên cạnh chị, chạm tay và o tà áo lục mướt má»m. Trong bụi tung mù mịt, chị cÅ©ng thoảng cưá»i chá»›p chá»›p hà ng mi, tiếng trẻ con thị trấn à ới gá»i nhau là m con ngá»±a kéo xe chồn chân giáºm móng cồm cá»™p.
Bà tôi vá» nhà trong má»™t buổi cuối năm chợ hà ng nhá»™n nhịp. Bây giá» má»—i khi gặp lại mà u hoà ng hôn đỠtÃm như cái chiá»u cháºp choạng ấy, tôi lại buồn và sợ đến tái lòng. CÆ¡m nước xong bà ngoại thở dà i và ngồi quạt nhè nhẹ trên cái sáºp gá»—.
Bà tôi chép miệng khẽ khà ng :
- Cô Tư bán phở sắp gả con Lan cho thằng Khánh kim hoà n đấy Hương à . Sáng nay cả chợ đồn ầm lên. HỠbảo cô Tư cho cưới trước Tết.
Tôi không nghe bà ngoại nói hết. Tôi cuống cuồng bá» và o ngồi nÆ¡i xó bếp tối Ä‘en. ÄÆ°a tay lên cổ, ngón tay tôi bất giác đụng và o cái tượng Pháºt bằng và ng mà ngoại tôi dẫn tôi ra mua ở tiệm chú Khánh chá»™t mắt da Ä‘en nhá»n... Mắt tôi ráo hoảnh mở căng nhức nhối. Tôi muốn cáºu tôi vá» dẫn tôi ra khá»i khung cảnh cá»§a má»™t chuyện thần thoại bi thảm. Tiết lạnh cuối năm lẫn mùi tro bếp lưu cữu khiến thân tôi khô cứng.
Những lá thư tôi viết cho cáºu VÅ© giá» rất ngắn. Tôi không đá động đến Linh Lan nữa. Sau nhiá»u biến động, cáºu tôi ở lại là m việc ở đất nước mà cáºu đã há»c táºp. Cáºu không vá» như tôi đã má»i lòng mong. Má»™t cái Tết buồn buồn tiếp đến sau đám cưới chị Linh Lan. Ngà y mồng ba, tôi má»™t mình lên xe đò vá» thị trấn nhá» rồi đón xe ngá»±a như buổi xuân nà o. Ngồi yên trên tấm vải nhá»±a cÅ© nát trải sà n xe, tôi lau giá»t nước mắt to tướng nÆ¡i khóe mắt. Tôi không há» khóc lần nà o từ ngà y cáºu tôi Ä‘i vắng.
Tôi đã hai mươi. Tôi biết những Ä‘iá»u kỳ diệu bá» Ä‘i khá»i thế giá»›i cá»§a tôi ngà y cà ng nhiá»u. Tôi Ä‘a nghi hÆ¡n vì sợ bị tổn thương như dạo ấy. Tôi dá»ng dưng Ä‘i qua má»i ná»—i buồn vui cá»§a má»i ngưá»i. Nhiá»u đêm, tôi nhìn và o mắt tôi lạnh lẽo trong gương. Có lẽ tôi đã thà nh ngưá»i lá»›n.
|

11-08-2008, 10:24 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Cổng bình minh
MÃ u xanh
Cuối tháng 11 vừa rồi, má»™t ngưá»i bạn nhưá»ng lại cho tôi chân phục vụ háºu trưá»ng fashion show. Tôi thà nh nhân viên bán thá»i gian cá»§a má»™t hãng thá»i trang quốc tế danh tiếng. Sau và i lần là m trợ lý các nhà thiết kế trong và ngoà i nước, tôi bắt đầu thạo việc. Việc Ä‘á»c bản vẽ sắp xếp thứ tá»± mẫu thiết kế cho đêm diá»…n hay trợ giúp ngưá»i mẫu mặc tháºt chuẩn xác tôi nắm khá vững. Má»™t công việc không thú vị nhưng đảm bảo khoản lương đáng kể cÅ©ng như giúp tôi thu tháºp khá nhiá»u kinh nghiệm. Tôi theo há»c ngà nh thiết kế công nghiệp, năm thứ ba.Kể ra chẳng hay lắm khi má»™t cô gái chưa đầy 20 tuổi luôn thản nhiên nói vá» công việc và tiá»n bạc. Kể từ khi Huy, ngưá»i yêu đầu tiên cá»§a tôi bắt đầu chương trình du há»c dà i hạn, thảng hoặc tôi rÆ¡i và o cảm giác cô độc kỳ dị. Äổ đầy chÃnh mình bằng việc gì đó có Ãch là lá»±a chá»n khả dÄ©. Biết tôi là m việc trong giá»›i biểu diá»…n, má»™t và i ngưá»i quen phÆ¡i bà y ý phê phán hoặc đưa ra các phá»ng Ä‘oán kỳ quặc. Tôi không lưu tâm. Dần dần, tôi thay đổi phong cách ăn mặc. Tôi lá»±a chá»n trang phục theo ý mình, rá»™ng thùng thình, mà u và ng xám hay olive, bất kể chung quanh thÃch hay không. Mùa đông, cái mÅ© len hở chóp nhưng lưỡi trai dà i đặc biệt và chiếc kÃnh bản rá»™ng ôm sát mặt không rá»i tôi. Bên cạnh việc giữ ấm, ở má»™t khÃa cạnh nà o đó, chúng che chắn cho tôi khá»i các tò mò châm biếm gây tổn thương.
Trên lối Ä‘i nối sà n diá»…n và cánh gà có má»™t cái ngách bà máºt. hệ thống ánh sáng chói lòa bên ngoà i sân khấu nhấn chìm lối Ä‘i hẹp trong bóng tối má» dịu. Thỉnh thoảng, đã qua thá»i khắc tất báºt đầu buổi diá»…n, tôi lẳng lặng rẽ và o cái ngách, nhắm mắt lắng nghe âm nhạc vá»ng ra từ những thùng loa khổng lồ bên ngoà i khán phòng. Tôi ngồi đấy, ngá»§ lÆ¡ mÆ¡, như má»™t con thuyá»n trôi dáºp dá»nh, khoan khoái đánh cắp đôi chút nghỉ ngÆ¡i giữa chuá»—i công việc nặng nhá»c tất báºt.
Äoạn kết bà i nhạc Sigma nhá» dần rồi tắt hẳn. “Minh? Cô ta đâu rồi?†Má»™t tiếng quát vang lên khiến tôi giáºt thót. Sá»± giáºn dữ tá»™t độ bá»c trong chất giá»ng trầm mượt khiến sá»± Ä‘e dá»a nhân lên gấp trăm lần. Tôi nhá»m phắt dáºy, lách ra khá»i cái ngách, nhón chân vòng và o háºu đà i. Trong vùng đèn chói sáng khu vá»±c hóa trang, đám đông ngưá»i mẫu nhao nhác, vươn cổ hoảng hốt kiếm tìm tôi. Tháºt sá»± tôi phạm sÆ¡ suất lá»›n. Chỉ còn má»™t tiết mục nữa đến phần diá»…n bá»™ sưu táºp dạ há»™i. Thế mà tôi lại lỉnh Ä‘i, chìm và o ý nghÄ© vẩn vÆ¡ trong khi lẽ ra phải giúp ngưá»i mẫu mặc đúng theo từng mẫu thiết kế. Có thể quay lưng bá» trốn ngay lúc nà y, khi chưa ai nháºn ra. Äang phân vân tá»™t độ, má»™t dáng ngưá»i xuất hiện chắn giữa lối Ä‘i, đột ngá»™t, như bong ma cao lá»›n. SÆ¡n - ngưá»i đà n ông trẻ má»›i đảm nhiệm công việc Ä‘iá»u phối sân khấu tuần trước. Chá»™p cánh tay tôi, anh ta lôi Ä‘i xá»nh xệch, vá»›i sức mạnh thô bạo kỳ dị. Tá»›i trước cá»a phòng hóa trang, anh ta dừng lại, xô mạnh, giá»ng nói đầy Ä‘e dá»a: “Cô còn 12 phút!â€. Bắn vá»t và o phÃa trong như má»™t viên đạn giấy, Ä‘áºp lưng và o má»™t cạnh bà n, tôi lảo đảo trước vô số cặp mắt kinh hoà ng cá»§a ngưá»i mẫu. Mau chóng, há» lấy lại vẻ mặt bình thản, lần lượt ôm đến những bá»™ váy áo. Cúi xuống khâu Ä‘Ãnh lại những khoảng vải rá»™ng, tôi Ä‘au muốn ngất Ä‘i. Má»™t lần nữa, ngưá»i đà n ông trẻ có giá»ng nói trầm mượt xuất hiện ngay ngưỡng cá»a. Liếc nhìn tất cả bằng đôi mắt lượng giá tỉnh táo, anh ta lên tiếng: “Còn 3 phút!â€. Bắt gặp tia mắt căng thẳng cá»§a tôi sau lá»›p kÃnh, vầng trán anh ta cau lại, lạnh lùng. MÅ©i kim đâm và o ngón trá» tôi. Buốt thót táºn óc. “Công việc sẽ hoà n tất, bằng má»i giá! - Tôi tá»± nhá»§, bặm chặt môi - Äừng hòng kẻ nà o thấy ta khuỵu xuống như má»™t con ngốc!â€. Những cô ngưá»i mẫu xinh đẹp xoay tròn. ÄÄ©a celtic Windancer đặt và o máy. Âm nhạc thần tiên lại vang lên. Mobi báo giá» rung nhẹ. 10 giá». Thu cất đồ đạc, tôi khoác túi trên vai, vá»™i vã Ä‘i vá» cầu thang háºu trưá»ng. Tiếng chân ai đó Ä‘uổi theo. Tôi ngoảnh vá» sau. Im bặt. Không ai cả. Tôi bước tiếp. Tiếng động lại hiện rõ, mồn má»™t. Lao xuống thang như cÆ¡n lốc, rốt cuá»™c tôi cÅ©ng ra tá»›i bãi cá» bên ngoà i. Khi nhảy lên cái vespa mà u olive nổ máy phóng Ä‘i, tôi má»›i phát hiện mÅ© len hở chóp đã mất. Có thể, khi tháo chạy, tôi đánh rÆ¡i mất nó ở má»™t khúc quanh cầu thang.
Xe há»ng giữa đưá»ng vắng. Tấp và o vỉa hè, tôi tá»± tháo cốp, lấy bá»™ dụng cụ sá»a chữa, hì hục lau chùi bá»™ pháºn đánh lá»a. Ná»a tiếng má»›i xong. Âm thanh rầm rì cá»§a má»™t chiếc xe máy sang trá»ng lướt tá»›i. Tôi ngước nhìn lên. SÆ¡n, ngưá»i Ä‘iá»u phối sân khấu. Anh ta dừng phÃa bên kia đưá»ng, rút Ä‘iện thoại, trả lá»i cuá»™c gá»i từ má»™t ai đó. Tôi cố thu nhá» ngưá»i nấp sau xe. Có lẽ chúa nghe thấy lá»i cầu nguyện. Khi tôi ráp lại cốp, khẽ khà ng đạp máy, lăn bánh Ä‘i, cuá»™c nói chuyện Ä‘iện thoại vẫn chưa dứt. Gió lạnh buốt như các mÅ© dao tinh nghịch luồn trong không khÃ.
Vá» nhà muá»™n, tôi mở máy, dá»± định vẽ tiếp bà i táºp đồ hoạ. Má»™t tá» lịch rÆ¡i xuống bà n. Hôm nay thứ tư. Chỉ còn ba lần thứ tư nữa, tôi tròn 20 tuổi. Tá»± pha cốc cà phê to, lần đầu tiên tôi uống thứ nước Ä‘en đắng tháºt cẩn tháºn, như má»™t ngưá»i trưởng thà nh. Cá»a sổ mở rá»™ng. Tôi chống tay trên khung cá»a, nhìn ra bầu trá»i thẫm xanh chìm trong lá»›p bụi mưa lất phất mùa đông. Ngưá»i ta cần gì ở tuổi 20? Má»™t chương trình há»c sẽ mở ra tương lai hứa hẹn. Công việc ổn thá»a má»—i ngà y. Các cuá»™c tiếp xúc, gặp gỡ vá»›i vô số con ngưá»i má»›i mẻ, niá»m vui không bao giừo chấm dứt... Thế nhưng phÃa sau những Ä‘iá»u đẹp đẽ ấy, ẩn khuất Ä‘iá»u gì nữa?
Không vẽ bà i táºp đồ hoạ, mà tôi mở net, viết e-mail cho Huy, Ä‘iá»u tôi không là m nhiá»u tháng qua. Ngồi im rất lâu, tôi bắt đầu kể vá» chiếc xe bus sÆ¡n mà u trái cây nhiệt đới má»—i ngà y tôi chạy Ä‘ua cùng. Tôi kể vá» các bà i táºp khó khiến đầu tôi muốn vỡ tung, kể sang những ngưá»i mẫu biến đổi trong các bá»™ thiết kế lạ lẫm. Tôi kể việc chiếc mÅ© len vừa bị mất. Tháºm chÃ, tôi kể nốt cả vá» cái ngưá»i đã quát tôi, khiến tôi suýt ngất Ä‘i giữa đám đông. Cuối cùng, tôi viết: “Em rất thÃch nhá»› lại những ngà y anh và em cùng há»c, Ä‘i xem triển lãm, cùng nhau là m việc. Má»i thứ tháºt dá»… chịu. Nhưng em hiểu, nghÄ© vá» ngà y hôm qua nhiá»u quá, sẽ khôgn còn dÅ©ng khà thá»±c hiện các việc cần thiết cho ngà y hôm nay. Äó cÅ©ng là lý do anh đột ngá»™t không liên lạc vá»›i em nữa, đúng không? Hồi đầu, em vô cùng hoang mang và thất vá»ng. Tuy nhiên, giá» em không dằn vặt nữa. Em sắp 20 rồi. Em nghÄ© anh hiểu. Vì anh đã Ä‘i qua cảm giác cá»§a em lúc nà y ba năm trước. Em sẽ cố gắng sống tháºt tá» tể, là m và i thứ tháºt tuyệt. Äể mai mốt, nhìn lại, em không khổ sở nuối tiếc. Em vừa uống cốc cà phê và nhìn ra trá»i mưa. Em Ä‘oán lúc nà y anh Ä‘ang ngồi thư viện, hoặc ở sân bóng rổ khu đại há»c. Bá»—ng dưng, em nghÄ© vá» anh nhiá»u hÆ¡n bao giá» hết. Thế đấy. Nhưng bây giá» thì phải tạm biệt!†Tôi gá»i e-mail Ä‘i. Sau đó, vá»›i chiếc khăn xốp tìm thấy, tôi ngồi trên bệ cá»a sổ, lặng lẽ khóc.
Mà u trắng
Tôi nháºn e-mail cá»§a Minh buổi trưa, khi Ä‘ang trên net tìm và i dữ liệu bổ sung cho má»™t bà i tiểu luáºn. Những thong tin giản dị bá»™c lá»™ bằng giá»ng Ä‘iệu kỳ lạ khiến tôi lặng Ä‘i. Äá»™t ngá»™t, hệt như má»™t cÆ¡n sóng mạnh, tất cả ký ức vá» cô gái mà tôi từng yêu thương áºp đến, xô lệch tất cả các xếp đặt ổn thá»a lâu nay trong tôi.
Thỉnh thoảng, ngay cả giữa giấc ngá»§ ngắn, tôi lại mÆ¡ thấy Minh. Tháºt sá»±, đó là thá»i kỳ tuyệt đẹp khi chúng tôi má»›i quen nhau. Cô gái mảnh khảnh và ngượng nghịu, trong bá»™ quần áo giản dị, trông giống như má»™t chú nhóc má»›i vừa lá»›n dáºy. Cô Ä‘i há»c trước tuổi nên luôn luôn vẻ mặt đượm vẻ ngÆ¡ ngác giữa đám đông. Lúc tôi đến bắt chuyện như má»™t sinh viên đà n anh, nụ cưá»i rạng rỡ chân tháºt tá»a sáng gương mặt Minh đã là m tôi chuếnh choáng. Sau nà y, quyết định chia xa, tôi vẫn hiểu, sẽ chẳng bao giá» tôi còn cÆ¡ há»™i gặp lại má»™t ai có nụ cưá»i như thế, có cái nắm tay ấm áp tin cáºy như thế. Cái hôm tôi thong báo sẽ ra nước ngoà i há»c tiếp sau đại há»c, đôi mắt cô má» Ä‘i, và i giây rất nhanh, nhưng đủ để tôi thắt Ä‘au. Rồi cô mỉm cưá»i: “Anh sẽ há»c được nhiá»u lắm, vì anh say mê lÄ©nh vá»±c tạo dáng công nghiệp. Em biết mà ...â€. Cô đã nói như không thể ngưng nghỉ vá» những viá»…n cảnh tôi sẽ há»c, sẽ tìm thấy, sẽ thà nh công. Hồ như cô suy nghÄ© vá» nó còn nhiá»u hÆ¡n tôi. Thế nhưng, giữa má»™t khoảng dừng bất chợt, không ai nói thà nh lá»i, cả hai đột ngá»™t chạm và o ý nghÄ© sâu kÃn: Liệu tôi có trở vá» vá»›i Minh? Tôi Ä‘i há»c bằng tiá»n gia đình vay ngân hang. Khoản tiá»n quá lá»›n. Và như nhiá»u ngưá»i đã từng là m, sau thá»i gian há»c, tôi phải kiếm cách trả hết món nợ ấy. ÄÆ°á»ng vá» nhà quá xa. Thá»i Ä‘iểm vá» nhà mù mịt. Sau những váºt lá»™n vá»›i năm há»c đầu tiên quá nhiá»u khó khăn, tôi cà ng biết rõ Ä‘iá»u ấy. Không thể viết ra thà nh dòng, thà nh chữ sá»± tháºt tà n nhẫn gá»i cho Minh, tôi đã quyết định chia tay bằng im lặng. Tháºt lạ lùng, vẫn là khả năng Ä‘á»c được các ý nghÄ© chôn vùi, dù cách xa ngà n cây số, Minh hiểu thấu tôi. Cô không liên lạc, không viết e-mail ngần ngà . Ký ức vá» cô dần dần khuất Ä‘i dưới các sá»± kiện dồn dáºp áºp đến má»—i ngà y. Cho đến cuối năm thứ hai ở xứ lạ, tôi quen má»™t cô gái khác. Rồi má»™t cô khác. Nhiá»u má»›i mẻ nối tiếp, nối tiếp. Thế nhưng tháºt lạ, chúng hệt như các bá»t nước nhạt nhẽo, chẳng để lại tăm tÃch gì.
Mặc dù có xe bus chạy nối các Ä‘iểm trong campus rá»™ng mênh mông, đột nhiên tôi muốn Ä‘i bá»™ từ thư viện vá» nÆ¡i ở. Tuyết bá»—ng nhiên rÆ¡i. Và i tiếng kêu to vang lên, thich sthú hoặc sợ hãi. Khi tôi đến dưới chân ngá»n đồi, khu vá»±c sống cá»§a các sinh viên du há»c, thì tuyết đã phá»§ trắng xóa khắp nÆ¡i. Tôi lạnh cóng. Không phải tuyết, mà bởi má»™t ý nghÄ© giá lạnh bên trong. Nó đã xâm chiếm tôi khi tôi Ä‘á»c e-mail cá»§a Minh. Em nói vá» tuổi 20. Vá» những Ä‘iá»u đẹp đẽ sẽ tìm thấy trong Ä‘á»i. Hy vá»ng tinh sạch, đầy sức lôi cuốn ngưá»i ta Ä‘i vá» phÃa tương lai tốt là nh. Giản dị và sáng rõ, như ánh sáng trên ná»n trá»i mùa xuân. Thế mà tôi đánh mất tất cả, khi đánh mất em, vì chuá»—i toan tÃnh thô bạo. Vừa gò lưng Ä‘i lên đồi, tôi vừa khóc. Nước nắt mau chóng đông lại trên mặt tôi, như những tinh thể muối trắng xóa.
Mà u Ä‘á»
Ngay khi công ty phân công tôi việc Ä‘iá»u phối sân khấu trá»±c thuá»™c, tôi láºp tức chú ý Minh, cô gái trẻ hết sức đặc biệt. Những ngưá»i mẫu hay và i đồng nghiệp đưa ra các nháºn xét hÆ¡i chế nhạo vá» cô. Nhưng tôi linh cảm há» nhầm lẫn ở Ä‘iểm nà o đó. Dõi theo Minh, tôi tìm thấy cái ngách nhá» trên lối Ä‘i háºu trưá»ng. Má»™t lần, tôi thá» ghé và o. Äó là má»™t vị trà lạ lùng. Tất cả thanh âm dá»™i và o đây hồ như Ä‘á»u xuyên qua mà ng lá»c dầy đặc. Những bản hòa tấu cÅ© xưa, mấy bà i rock-ballad ngá»t ngà o hay nhạc hip-hop cuồng nhiệt Ä‘á»u hóa thà nh dòng chất lá»ng xanh thẫm. Bá»—ng dưng, tôi hiểu vì sao cô gái hay biến mất. Má»™t cảm xúc khác lạ luồn và o tôi, nhói Ä‘au - cảm xúc khi đối diện vá»›i ná»—i cô độc tá»™t cùng cá»§a ai đó. Dần dần, tôi nháºn ra ở Minh có má»™t Ä‘iá»u gì vừa yếu á»›t, vừa rắn rá»i. Vừa thÆ¡ dại, vừa trưởng thà nh. Tuy váºy, nếu tôi đến gần, cô lại trốn và o câm lặng. Má»™t lần, nổi giáºn sá»± lÆ¡ đãng cá»§a Minh, tôi đã cư xá» thô bạo, là m cô Ä‘au. Sau đó, hối háºn phát Ä‘iên, tôi chạy theo cô trên đưá»ng, như má»™t tên ngốc. Kể từ đó, tôi lặng lẽ Ä‘i theo Minh vá» hằng đêm, chỉ yên tâm khi thấy cô bước và o cổng nhà , yên ổn và an toà n.
Má»™t sáng cuối đông, có việc đến công ty sá»›m, Ä‘áºp và o mắt tôi hình ảnh hang cây hai bên đưá»ng. Chỉ sau má»™t đêm, và o thá»i khắc bà máºt nà o đó, đám cà nh trÆ¡ khấc quen thuá»™c suốt mùa đông đột ngá»™t nở ra những cụm hoa lá»›n đỠchói. Giống như má»™t cú Ä‘áºp mạnh và o ngá»±c, tôi muốn gặp Minh ghê gá»›m. Quay xe, tôi lao đến thẳng nhà cô gái lạ lùng. Có thể cô chưa rá»i nhà để đến giảng đưá»ng. Tôi đứng bên kia phố nhìn lên. Vóc dáng mảnh khảnh hà ng trăm lần tôi thấy trong mÆ¡ ngồi bên cá»a sổ. Äứng hẳn lên yên xe, tôi bắc loa, hét to tên cô, bất kể ngưá»i trên đưá»ng nhìn tôi như tên ngốc. TÃch tắc ngắn ngá»§i may mắn, đôi mắt trên cao ngoảnh tìm, bắt gặp đôi mắt tôi. Bắt đầu bằng má»™t cái cá»› ngá»› ngẩn - gặp để trả lại chiếc mÅ© len lưỡi trai nhặt được, rồi tôi phá vỡ sá»± im lặng bối rối bằng ý muốn chân tháºt: “Minh, tôi muốn chỉ cho em nhìn thấy Ä‘iá»u kỳ diêu nà y...â€. Và tôi mang cô gái Ä‘i, vá»™i vã đến ná»—i cô chẳng kịp khoác them áo. Chỉ để cô nhìn thấy những vòm cây đỠrá»±c, tươi má»›i chỉ sau má»™t mùa đông xám xanh ảm đạm. Minh ngước lên cao, hai bà n tay xòe rá»™ng dưới cằm, thì thà o: “Chao ôi, lần đầu tiên em nhìn thấy hoa nở khi trá»i còn lạnh giá. Hệt như má»™t cái cổng cá»§a Mặt trá»i bình minh!â€.
Äợt diá»…n táºp cho các show diá»…n lá»›n cá»§a mùa xuân. Tôi và Minh chạy việc hối hả phÃa sau sân khấu. Giữa những lúc tất báºt nhất, tôi ngẩng tìm mắt em, mỉm cưá»i. Tiếng nhạc vang lên, những ngưá»i mẫu bước ra sà n diá»…n, Minh và tôi cầm tay nhau, chạy và o cái ngách, báºt cưá»i vá»›i hà nh động mạo hiểm bé nhá». Và khi âm nhạc dá»™i và o đây như những đợt sóng xanh dịu, tôi ngoảnh sang, hôn tháºt nhanh đôi môi cô gái thương yêu.
Những ngà y đầu tiên cá»§a mùa xuân. Minh vẫn mặc những bá»™ trang phục mà u sắc là lạ, chưa hết hẳn buồn rầu. Nhưng cô quà ng thêm chiếc khăn len Ä‘á». Mà u đỠcá»§a cái cổng bình minh. Má»™t lần, Minh toan kể vá» mối tình đã qua, như cách thú nháºn tá»™i nghiệp, tôi quay sang đặt tay lên vai cô: “Nghe anh nói đây, Minh. Anh không quan tâm chuyện em trong quá khứ. Vì anh hiểu, em Ä‘ang là m những Ä‘iá»u tháºt tuyệt trong ngà y hôm nay...â€. Rất lâu, cô gái nắm nhẹ ngón tay tôi, thì thầm: “Ngưá»i ta cần gì cho tuổi 20, em nghÄ© mãi. Giá» thì em biết rồiâ€. Tôi lặng Ä‘i: “Em nghÄ© vá» Ä‘iá»u ấy từ bao giá»?â€. HÆ¡i thở nhẹ. Sá»± yên tÄ©nh tinh khiết cá»§a mùa xuân. Rồi Minh nói: “Và o hôm anh đẩy mạnh em từ lối Ä‘i và o vùng đèn sáng rá»±c. Cú va Ä‘áºp Ä‘au Ä‘iếng. Nhưng SÆ¡n ạ, cÅ©ng đúng khi ấy, má»™t Ä‘iá»u gì tháºt ấm áp đã sống lại trong emâ€.
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Dốc mưa
Äang những ngà y thị trấn chuyển sang những mà u sắc lạ lùng. Các tà ng cây chÆ¡m chá»›m và ng lo âu nhìn xuống những mái nhà và khoảng phố đã trả lá khô mấy lượt. Trá»i lúc chói gắt, lúc xanh xỉn như mảnh vá» cam. Äá»c Ä‘i Ä‘á»c lai bức Ä‘iên bố nó gá»i vá», nó nằm còng queo trong góc nhìn ra cá»a sổ, sợ đến cả sá»± lặng lẽ sau lưng và cái bóng gầy nhá» cá»§a bà in từ vách nà y sang vách khác. Chiá»u thứ sáu nó lên thà nh phố đánh Ä‘iện. Tối, không nhìn và o mắt bà , nó nói nhá»: “Ngà y kia cháu Ä‘i, bằng tà uâ€. Trên chuyến tà u há»a dà i dằng dặc, nó ôm chặt gói hà nh trang váng vất mùi nhà cÅ©, tì trán và o mắt lướt trông thị trấn mà u và ng ngoà i kia heo hút dần.
Chạm tay và o mẩu giấy nhá» trong túi áo nó nhẩm dòng chữ thuá»™c lòng: “Bố, dì Hải và thằng Mấm đã vá», con lên thà nh phố ở cÅ©ng tiếp tục há»c.†Nhá»› ngá»n đèn dầu tÃm xanh ở nhà bây giá» có khi đã sáng, nó bất giác thần ngưá»i.
Nhà má»›i nằm trên con đưá»ng có và i bức tưá»ng vỡ để lá»™ mấy phiến gạch nâu. Từ cổng và nhà nó băng qua mảnh sân sấp sÅ©ng nước, kịp thấy bụi cây dại má»c sát tưá»ng tò mò nhìn và o ô cá»a. Bố nó Ä‘i phái sau nhắc nhở: “Con gá»i dì là mẹ Hải. Nhá»› cưá»i vá»›i em!â€. Nó bước và o căn phòng trang trì giản dị. Má»™t tiếng động mạnh vang lên đón chà o. Nó gắng là m động tác cưá»i vá»›i mái tóc hoe và ng và đôi mắt mà u nâu cá»§a thằng bé Ä‘ang nhô lên sau ghế. Trong góc buồng, dưới bóng đèn hắt ánh nhợt nhạt, ngưá»i phụ nữ trẻ, nhá» nhắn ngồi lút trong những tấm đệm, ánh mắt đợi chá» và thảng thốt. Nó quay lại chợt nháºn ra giá»ng mình Ä‘ang rất thì thầm: “Chà o dì Hải, con má»›i tá»›iâ€. Ngưá»i phụ nữ cưá»i, nụ cưá»i nhút nhát gợi nó nhá»› đến dăm quyển sách bị nằm yên trên giá cá»§a bố nó ngà y xưa. Dì ấy há»i khẽ “Con Ä‘i tà u mệt chứ?†rồi cụp mắt xuống, không mong nghe câu trả lá»i. Những ngón chân buồn bã cá»§a nó cá» và o vệt bùn khô trong dép, giục nó bước Ä‘i. Bố nhìn lướt trên mái tóc nó, bảo: “Lên tầng trên, phòng con bên tráiâ€. Men theo cầu thang có tay vịn ẩm ướt, nó và o phòng và ngồi ghé ở mep giưá»ng cá»§a mình, lởn vởn trong đầu má»™t câu dịch ngô nghê: “Äây là nhà má»›iâ€. Nó nhìn và o tấm gương trước mặt bắt gặp con bé tóc ngắn rối tung, mặt tuá»—n dà i ngÆ¡ ngẩn. Cá»a sổ không cánh đón gió và ánh sáng, đón cả má»™t ngá»n cây dại vươn táºn nÆ¡i đây, mấy cái lá xanh động Ä‘áºy trong căn phòng hiếm sắc mà u, vá»›i nó tá»±a má»™t lá»i an á»§i vô tâm.
Cuối hè bố nó tiếp tục công việc ở nước ngoà i sau khi thu xếp cho thằng Mấm và nó vô trưá»ng. Váng bố, sợi dây liên kết những ngưá»i trong nhà biến mất. Ngôi nhà kiểu cÅ© vốn ẩm thấp, hình như trống trải và lạnh lẽo hÆ¡n. Nó bắt đầu ngà y há»c ở trưá»ng vá»›i việc lang thang phố xá và kéo dà i thá»i Ä‘iểm vê nhà bằng cách đăng ký há»c thêm các lá»›p đêm. Món tiá»n tuần bà mẹ kế rụt rè đặt trên bà n há»c nó dà nh để mua sách. Các trang giấy ngả và ng, xá»™t xoạt lâu ngà y tạo thà nh những con đưá»ng ngoằn ngoèo trong thế giá»›i khác, nÆ¡i nó rong ruổi má»™t mình. Nó cÅ©ng phát hiện ra việc bấu vÃu và o sá»± đơn độc và hoà i nhá»› là má»™t thói quen dá»… chịu. Những chi tiết dịu dà ng cá»§a ngà y xưa ở thị trấn đã nhoè và o nhau, bá» lại trong nó cái cảm giác hệt như vết nước ố trên tưá»ng. Mưa nhiá»u, vệt ố loang rá»™ng, nhưng nhạt má» Ä‘i. Nó thò tay ra ngoà i cá»a sổ, chiếc lá dại hắt ánh xanh lên tay nó gầy gò.
Qua khoảng thá»i gian lưỡng lá»±, những cháºu cảnh xếp khÃt nhau dưới sân lác đác ra hoa. Dì Hải - mẹ kế nó thi thoảng bước ra khung cá»a, có ngà y tẩn mẩn nhặt lá úa suốt buổi, có ngà y quên bẵng, bá» măc cây hoa cụp lá như kẻ thõng tay. Äi ngang phòng khách nó bước rất nhanh, không nhìn vá» phÃa ngưá»i đà n bà bé nhá» ngồi yên trong chiếc ghế má»m. Các mẩu đối thoại giữa nó và mẹ kế đôi khi diá»…n lại, từa tá»±a nhau: “Việc há»c cá»§a con có ổn không?†“Vâng, ổn ạâ€, “Con hÆ¡i xanhâ€, “Không con khoẻ lắm, cám Æ¡n dìâ€. Nó mong các câu há»i cá»§a mẹ kế xuất phát từ tâm chứ không phải vì yêu cầu trong thư cá»§a bố. Có lúc no ngăm nhìn bà mẹ trẻ khá lâu mà bà không hay biết. Dì ấy đẹp, má»™t vẻ đẹp không thÃch nghi và dá»… phai. Những cỠđộng hiếm hoi và dáng ngồi lặng lẽ cá»§a mẹ trẻ gợi nó nghÄ© đến vô số ngà y nối Ä‘uôi nhau, không Ä‘em lại dù chỉ má»™t biến cố. Nó muốn biết nguyên nhân khiến mẹ trẻ và thằng mấm vá» xứ, nhưng thấy dì thá» Æ¡ vá»›i chung quanh nó lại thôi. Thưá»ng sau và o câu há»i ngắn ngá»§i mẹ trẻ quay Ä‘i, quầng mắt to, xanh tÃm. Nó lên goc riêng, cảm nháºn quanh mình có Ä‘iá»u gì dó mÆ¡ hồ, nhẹ bá»—ng, chẳng buồn nhưng không vui.
Sang mùa. Hình như những bà ẩn thú vị nhất cá»§a phố nhá» nà y hiện ra khi trá»i đất đổi thay. Sáng thức sá»›m, nó hÃt đầy lồng ngá»±c hương lá dại ngan ngát và mùi bụi trong buồng uể oải, bình yên. Ngoà i cổng lá»›n, lúc con dế cuối cùng dừng bản nhạc đêm, những hạt sương nặng rÆ¡i xuống khoảnh đất hẹp, nếu nhìn kỹ có thể thấy ở đấy lấm tấm hoa dại nhạt mà u. Gió nhẹ là m mấy nhà nh cá» cao Ä‘ung đưa. Má»™t con bướm ma mà u lá mục bay lên, cánh như bà n tay rung láºt pháºt. Nó ngồi ngoà i hiên nghÄ© ngợi vẩn vÆ¡ rồi láºt tiếp trang sách dở dang. Thằng Mấm thức dáºy cÅ©ng mon men ra ngồi cạnh, mấy lần dụi đầu và o tay nó. Nó quay lại há»i :
- Mấm hả, Sao dáºy sá»›m váºy?
- Mấm sợ, Mấm không buồn ngá»§. - Thằng bé là nhÃ.
- Mẹ đâu? – Nó hơi cau mà y.
- Mẹ sốt trong giưá»ng. Mẹ Ä‘au giống hồi sắp vá» nước. Chẳng ai chÆ¡i vá»›i Mấm.
Äã giữa mùa mưa, trá»i lạnh se và Ãt nắng. Cánh cổng sắt hay khua động. Mẹ trẻ mặc áo ấm ra đưá»ng vẫy xe và o bệnh viện. Khi vá» có lúc mang đầy quà cho nó và thằng Mấm, nhưng cÅ©ng có khi dì nó và o trong phòng đóng cá»a nằm yên. Nó bắt đà u xuống bếp. Mấm giống món đồ chÆ¡i bị bá» quên. Thằng bé rúc trong các xó nhà , lá»§i thá»§i nói chuyện má»™t mình. Thỉnh thoảng nó lấy xe đạp đèo em ra phố Ä‘i vòng quanh.
Nó sắp há»c xong năm thứ nhất. Bụi cây dại ngà y nó chuyển đến lá lÆ¡ thÆ¡ nay xanh dầy ngoà i khung kÃnh. Mưa, nó áp mặt nhìn ra, không thấy nước, chỉ có những phiến lá run rẩy. Mẹ trẻ trở ốm nặng, gầy đến khó tin. Từ nước ngoà i bố nó thu xếp công việc để vá» nhà , vẻ lo âu và hốc hác. Cuối tuần, xe đến đưa mẹ trẻ và o năm viện. Dì ngồi nÆ¡i chiếc ghế quen, mắt trong suốt, khó phân biệt giữa mà u môi và mà u da mặt. Ra đến sân, nó thì thầm: “Dì, con mong dì chóng khá»iâ€. Ngưá»i đà n bà trẻ ngoảnh lại, gần như phảng phất nụ cưá»i. Thằng Mấm nắm ngón tay trá» cá»§a nó rất chặt. Không theo xe, nó ở nhà chuẩn bị sá»›m mai Ä‘i thá»±c tế.
Mẹ trẻ mất sau đó mấy tuần. Lần duy nhất bố dẫn nó và thằng Mấm và o thăm, nó không nháºn ra dì trong mái tóc xén ngắn, má»ng xÆ¡. Dì nhìn nó thương yêu, nụ cưá»i lạ kỳ cá»§a đôi môi heo héo. Má»™t giá»t nước mắt to tướng Ä‘á»ng ở khoé mắt, ánh lung linh. Nó vá» dá»n các buồng trong nhà bắt gặp gói ảnh và tranh sÆ¡n dầu vẽ dì trong những ngà y xa lạ, rá»±c rỡ và tươi vui. Nó nhá»› chiếc lá ngà y xưa thả và o chum nước, sau dăm tuần vá»›t lên, lá trong vắt, má»ng tá». Khi ấy, chẳng ai nhá»› tá»›i cái mà u xanh ban đầu nữa. Nó ngồi yên trên đất lạnh, hoang mang.
Mẹ trẻ nằm trên đồi đất nhá», nhìn chênh chếch xuống dòng sông. Äằng xa, má»™t cây chuối ra hoa mà u đỠsẫm. Mưa bụi cuối mùa bay lất phất. Nó cõng thằng Mấm trên lưng, men theo con dốc đất trÆ¡n Ä‘i mải miết. Nó nhìn lên bầu trá»i đã Hạ, có lẽ phải vá» quê.
Last edited by Memory; 11-08-2008 at 10:25 AM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

11-08-2008, 10:26 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Ga xép
Giống như má»™t con thuyá»n neo chặt và bị bá» quên, thà nh phố nhá» có cái tên mÆ¡ hồ thưá»ng xuyên tròng trà nh dưới các luồng gió thổi vá» từ biển. Không khà phảng phất mùi cá muối. Ra khá»i sân ga xép, Hoan không bắt gặp taxi hay loại xe chở thuê nà o. Viá»n theo con đưá»ng hẹp bá»—ng lên dốc cao, những vòm lá buổi trưa xanh sẫm. Biển hiện ra đột ngá»™t, vẫn duy nhất mà u xanh khó hiểu chỉ có ở chốn nà y. Khách sạn có lẽ cuối đưá»ng. Hoan ngồi xuống băng ghế trắng đặt dưới bóng cây bà ng. Cái túi du lịch nhá» tá»±a con chó bám đầy bụi nằm thở bên chân cô. Nếu đưá»ng sắt đừng há»ng, cô đã vá» thẳng nhà sau chuyến công tác dà i ngà y. Nhưng giỠđây cô Ä‘ang ở nÆ¡i xa xăm, không đầu mối nÃu giữ ngoà i địa chỉ khách sạn do má»™t ngưá»i đồng hà nh trên tà u ghi vá»™i. Chạm mắt mà u và ng cá»§a trạm Ä‘iện thoại, Hoan xách túi, băng ngang con đưá»ng buổi trưa trống không. Trưởng phòng đồng ý cho cô vá» muá»™n mấy ngà y, tiếng trong ống nghe như vá»ng tá»›i từ hà nh tinh khác. Thoáng lưỡng lá»±, má»™t lần nữa Hoan ấn thẻ Ä‘iện thoại. Nghe báo tin, Huân, ngưá»i mà sau chuyến Ä‘i cô sẽ cùng Ä‘Ãnh hôn, bà y tá» sá»± ngạc nhiên má» nhạt.
- Không sao cả - Cô cho biết - Em vừa xuống ga xép, Ä‘ang ở má»™t nÆ¡i yên tÄ©nh. Khi đưá»ng ray sá»a xong, em lên tà u vá» ngay.
- Thế cÅ©ng được. Äâu cần phải vá»™i vã... - Giá»ng Huân bồn chồn. Anh muốn chấm dứt câu chuyện khi có không còn thông tin nữa.
Tấm bảng gá»— ghi tên khách sạn hiện ra ở má»™t khúc quanh. Ngưá»i tiếp tân đứng trong quầy ngước đôi mắt xa lạ nhìn Hoan bước và o. Ông ta hÃt nhẹ cánh mÅ©i xanh tái, cho cô xem bảng giá phòng. “Tôi muốn nhìn ra biển†- Hoan đỠnghị. “Những cá»a sổ Ä‘á»u nhìn ra biển†- ngưá»i tiếp tân trả lá»i. Cô mượn mấy tá» báo cÅ©, cầm chìa khóa lên cầu thang. Khách sạn không trống trải ố và ng. Có má»™t lúc choà ng tỉnh giấc ngá»§ mệt nhá»c, cô sững sá» vá»›i bức tranh xanh rá»±c. Nhưng chỉ là khung cá»a sổ trên tưá»ng nhìn ra mặt biển và bầu trá»i tá»a sáng, bất động. Cô lấy mấy trang báo địa phương, lục lá»i tin tức khả dÄ©. Có lẽ cô nên tìm má»™t ai đó để phá»ng vấn hÆ¡n ngồi im chỠđợi đến khi những thanh tà vẹt được khôi phục. Ngưá»i tiếp tân gõ cá»a, đưa khay nước. Hoan há»i ông ta vá» thá»i tiết. “Ngà y nắng khô dá»… chịu. Tối khác. Tối cô sẽ thấy mưa...†- Câu trả lá»i như má»™t hứa hẹn âu lo.
Không có mối liên hệ giữa giá»ng nói qua Ä‘iện thoại đồng ý gặp Hoan hôm qua vá»›i ngưòi thanh niên trẻ có mái tóc dà i và thẳng lúc nà y Ä‘ang lÆ¡ mÆ¡ nhìn các váºt trang trà treo góc quán. Thoạt nhiên Hoan nghÄ© có sá»± nhầm lẫn. Tay kiến trúc sư gây cho cô ấn tượng lạ lùng, nhưng thói quen thÃch ứng nhanh chóng cá»§a phóng viên khiến cô giữ thăng bằng ổn thoả. Vá» những bản đồ án đã thiết kế, T. trả lá»i nữ phóng viên tuần tá»±, đầy đủ chi tiết, dá»± Ä‘oán các vấn đỠcô sắp đặt ra và phÆ¡i bà y chúng theo chừng má»±c đúng như anh ta muốn. Ngoà i ra không còn gì hÆ¡n. Các câu há»i dẫn dắt tiếp theo nữ phóng viên đặt ra hầu hết khiến tay kiến trúc sư trẻ phải bá»™c lá»™ đôi chút suy nghÄ© riêng tư bị bá» qua thá» Æ¡. Những thông tin Hoan thu nhặt giống như những con ốc rá»—ng ruá»™t nằm dà y đặc trên bãi biển. Cô đóng nắp bút, hÆ¡i khó chịu.
- Thoạt tiên tôi đã không hiểu do đâu bà i viết vá» anh rất má» nhạt trên tá» báo địa phương. Tuy nhiên có lẽ chẳng phải do ngưá»i viết.
- Thế ư? - Äôi mắt T. nhìn cô trong suốt - Nhưng cô nói Ä‘iá»u ấy để là m gì?
- Thỉnh thoảng, tôi nói tháºt suy nghÄ© mình - Nữ phóng viên giải thÃch đơn giản.
- Chúng ta còn gặp lại không? - Anh ta há»i đột ngá»™t.
- Tôi sẽ điện thoại cho anh, nếu cần.
Hiếm ai nháºn ra má»™t khi thưá»ng xuyên tiếp xúc kẻ khác, ngưá»i ta có khuynh hướng khép kÃn và lẩn tránh thiết láºp các mối quan hệ má»›i. Cô uống hạt nước cuối cùng sót dưới đáy cốc. Khoảng hÆ¡n chÃn giá». Những con ve vô hình bắt đầu cà o xước bá» mặt tÄ©nh lặng mùa hè. “Bây giá» anh Ä‘i đâu?â€. Cô há»i thay lá»i tạm biệt. “Vá» văn phòng. Và bắt tay và o bản vẽ. - T. đứng dáºy - Ngoà i ra không có gì đáng là m hÆ¡n...â€. Äó là hé mở xúc cảm duy nhất cá»§a anh ta để lá»™ suốt cuá»™c phá»ng vấn mù má» và căng thẳng. Trên chiếc xe đạp mà u xanh thuê cá»§a khách sạn, Hoan chạy dá»c con đưá»ng viá»n theo bá» biển. Hiếm khi cô thảnh thÆ¡i thế nà y. Sau những chuyến Ä‘i, các cuá»™c gặp gỡ dà y đặc, nghÄ© vá» thá»i gian trôi qua là điá»u khá»§ng khiếp, thi thoảng, như tất cả các đồng nghiệp suy nhược, cô cÅ©ng tá»± hứa quãng ngà y nghỉ ngÆ¡i. Nhưng má»™t Ä‘iá»u gì cứ lôi há» Ä‘i, không thể dừng lại... Chiếc xe đạp rẽ sang Ä‘oạn phố má»›i. Cuá»™c sống khác hiện ra trước mắt Hoan. Ngưá»i đông lên đột ngá»™t, nói cưá»i xôn xao. Nhưng xe ba bánh gõ cồng cá»™c và o vỉa hè. Quảng trưá»ng nhá» vây quanh bởi vô số cá»a hiệu treo đèn lồng, và i công sở quét vôi mà u sáºm. Äây là cuá»™c sống khác nÆ¡i cô có thể hòa lẫn và o, biến thà nh má»™t con chuồn chuồn Ä‘á», chẳng cần ná»— lá»±c - Hoan nghÄ© yên lặng, vui sướng vá»›i khám phá không ngá». Thế nhưng, bất giác cô nháºn ra cánh cá»a kÃnh tòa nhà phÃa trước báºt mở. Má»™t ngưá»i vẫy nhẹ cô bằng mảnh giấy trắng loá. Là T... Hoan nhảy lên chiếc xe đạp xanh, phóng nhanh theo hướng ngược lại. Má»™t ý nghÄ© xâm chiếm mách bảo cô anh ta ở đấy, chá» sẵn nÆ¡i đấy. Vì anh ta biết cô sẽ đến.
Tịnh không ngá»n gió. Những thân cây mảnh khảnh ánh lên như dát bạc trên ná»n trá»i đỠrá»±c. Sau giấc ngá»§ dà i trong căn phòng yên lặng, Hoan không còn tin và o mắt mình. Như thể khi cô ngá»§, cả thế giá»›i đã bay lÆ¡ lá»ng sang vùng ánh sáng khác, lạc lõng và đơn độc. Ảo giác thoáng qua ấy khiến cô thấy mình bé nhá» biết bao. Ngưá»i tiếp tân khách sạn mang lên cÆ¡m chiá»u. “Lạ quá!†- Hoan nói, chỉ mây má»—i lúc thêm bầm đỠtrên mặt biển. “Sắp mưa đấy - Ông ta giải thÃch - Mưa ở đây rất khác. Nó là m ngưá»i ta Ä‘iếc tai. Giống như má»™t bản nhạc khó chịu. Khi ấy tốt nhất đừng nghÄ© gì. Cô hãy tìm má»™t quyển sách mà đá»c.!â€. Nữ phóng viên gáºt đầu cảm Æ¡n. Khép cánh cá»a, cô ngồi trên giưá»ng cháºm rãi dùng bữa chiá»u. Lẽ ra giá» nà y cô cần ra trạm Ä‘iện thoại gá»i vá» cho Huân. Nhưng anh ta không đợi cô nữa đâu. Mối quan hệ giữa há» tháºt kỳ quặc. Vừa bá»n chặt đến mức tưá»ng táºn ý nghÄ© cá»§a nhau dù ở rất xa, vừa yếu á»›t cho sá»± lãng quên luồn và o trong khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i. Có phải như váºy mà cô và anh ta lá»±a chá»n nhau? Có phải cùng thấu suốt tá»± do ấy nên há» sẽ gắn bó vá»›i nhau lâu dà i?... Mưa. Những cà nh cây kêu răng rắc. Và i bông hoa đỠmá»ng nước rÆ¡i rượt qua dải ngói hẹp tối thẫm. Những đứa bé trồng cây chuối di chuyển trên vỉa hè. Má»™t con chó trắng bết mưa chạy xuyên là n nước. Không khà co lại vì lạnh. “Ông tiếp tân nói đúng - Hoan rùng mình - lúc nà y đừng nghÄ© gì. Má»™t ngưá»i thông minh để chuẩn bị chung sống. Ngưá»i ta thưá»ng không ý thức những gì Ä‘ang có...â€. Cô Ä‘á»c quyển sách cÅ©. Nhưng trong cô má»c lên ná»—i phân vân chưa biết rõ nguyên do.
Tiếng gõ rụt rè trên cá»a. Trán Hoan còn nặng giấc ngá»§. Kim đồng hồ dạ quang chỉ gần mưá»i giỠđêm. Ngưá»i tiếp tân mÅ©i xanh tái nhìn cô bằng con mắt buồn rầu ngoà i hà nh lang: “Có ngưá»i chá» cô dưới kiaâ€. Hoan thoáng hy vá»ng bên đưá»ng sắt báo tin tốt là nh. Tuy nhiên, khi cô xuống, nhà dưới chẳng ai cả. Có thể là trò đùa không vui. Nữ phóng viên toan trở lên phòng. Äúng lúc đó, từ chiếc ghế sau tưá»ng, đột ngá»™t T. đứng lên. Gương mặt sáng má» giữa bóng tối mà u hổ phách, những hạt nước to Ä‘á»ng trên má»› tóc dà i buá»™c chặt, và đôi mắt như hai cánh cá»a mở rá»™ng nhìn Hoan đăm đăm :
- Tôi không ngủ được!
- Mưa to ghê gớm - Cô thì thầm - Tôi đã ngủ rất lâu. Anh biết tôi ở đây ư?
Ngưá»i đà n ông trẻ nhìn sâu mắt Hoan: “Tôi Ä‘oán raâ€. Cô tiến vá» phÃa anh, chạm tay và o vai anh. “Chúng ta Ä‘i thôi!†- T. nói khẽ. Há» bước ra khá»i khách sạn nóng ẩm, bá» lại sau lưng tia nhìn bà ng hoà ng cá»§a ông tiếp tân. Men theo vỉa hè ướt sÅ©ng mưa và ánh đèn yếu á»›t, bóng hai ngưá»i mảnh khảnh trùm áo nhá»±a má»ng lấp loáng. Há» Ä‘i vá» phÃa biển. Trong cÆ¡n mưa tá»±a má»™t bản nhạc choáng váng, thà nh phố lạ giống như con thuyá»n nhổ neo, can đảm bÆ¡i ra đại dương. Gió rất mạnh, cắt là n mưa dà y đặc thà nh những khối vuông chao đảo trên mặt biển trÆ¡n nhẫy, không ngừng oằn lên thà nh những đợt sóng ầm ì. “Chúng ta Ä‘i thôi!†- T. nhắc lại. Nữ phóng viên giữ nhịp bước Ä‘á»u đặn vá»›i anh. Những chiếc xe cuối cùng cá»§a ngà y đã biến mất. Thà nh phố đăng má»c giữa vịnh nhá» xa xôi. Chẳng còn bóng tối hay cÆ¡n mưa dai dẳng, chỉ duy nhất vệt sáng quét và o khoảng không gian thẫm xanh. Vượt lên sá»± bất ổn, ná»—i vô cảm, từ sâu thẳm trong những con ngưá»i trên bá» biển cÅ©ng tá»a ra nguồn sáng lặng lẽ, không sợ hãi. Hoan lặng lẽ khóc. Khi bà n tay T. chạm nhẹ lên lưng, cô tá»±a hẳn và o anh. HỠđứng như thế, không há» biết bao nhiêu lâu, bao nhiêu mưa đã rÆ¡i qua. Tuổi trẻ, sá»± lá»±a chá»n, tình yêu, ná»—i đơn độc... Các ý nghÄ© xao xuyến, mãnh liệt áºp đến không ngá». Hai ngưá»i cùng tuổi chỉ má»›i hôm qua còn chưa há» quen biết giỠđây gắn kết vá»›i nhau trong cuá»™c Ä‘i chÆ¡i kỳ dị, không định trước. Ngưá»i kiến trúc sư trẻ đứng im, vòng tay ôm cô gái gầy guá»™c, cái ngưá»i lạc ở thà nh phố lạ nhưng đủ lòng tin Ä‘i cùng anh má»™t đêm đầy mưa. Tình cảm biết Æ¡n dâng trong anh thầm lặng, xé rách thói quen thá» Æ¡ và trạng thái không hy vá»ng... Gió mạnh và những đợt nước quất hất tung mÅ© trùm, là m áo nhá»±a hai ngưá»i rách bươn. Mặc kệ tóc và áo ướt đẫm, Hoan và T. chẳng há» cảm thấy lạnh. Há» nắm chặt tay nhau băng qua đưá»ng, rẽ sang má»™t phố khác. Mưa má»ng dần rồi ngá»›t hẳn. Há» dừng dưới má»™t hiên nhà đầy dây leo, tháo áo mưa. T. vuốt khô nước trên gương mặt cô gái phÆ¡n phá»›t xanh lÆ¡. Má»™t hà ng nước thắp đèn bán suốt đêm. Cả hai ghé đến uống cốc trà nóng, hÃt và o ngá»±c mùi lá thÆ¡m nồng, hÆ¡i mưa thÆ¡m mát và cả hương vị những con cá khô treo dưới má»™t cá»a sổ tình cá». Những vòm cây, mái nhà , mấy con ngưá»i còn lại trên vỉa hè bá»—ng dưng như được phá»§ trong không gian trà n ngáºp niá»m âu yếm thanh khiết, trong là nh. Bá»—ng dưng Hoan biết, đấy chÃnh là thá»i Ä‘iểm hiếm hoi cuá»™c sống lượng thứ cho ngưá»i ta vì những nếp nghÄ© lãnh đạm và nhá» nhen. Là hạnh phúc đến vá»›i ngưá»i ta nhá» và o các cÆ¡ há»™i mong manh. Trong khoảnh khắc, thế giá»›i đã biến hình... Khi T. đưa cô vá» trước khách sạn nhá», há» vẫn không nói thêm vá»›i nhau lá»i nà o. Tá»›i bây giá» T. má»›i nháºn thấy cô gái đã Ä‘i vá»›i bá»™ áo mặc nhà , chân xá» dép nhá»±a rá»™ng. Cái áo ướt dÃnh sát đôi vai mảnh mai. Niá»m khao khát được ở lại bên cô, tha thiết. Nhưng đồng thá»i sợi dây dịu dà ng vô hình ngăn anh lại. T. cúi hôn mái đầu đẹp, rồi bước Ä‘i. Hoan trông theo cho tá»›i lúc anh khuất góc đưá»ng. Cô đưa tay kéo chuông. Ngưòi giữ khách sạn mở cá»a, nháºn xét cháºm rãi: “Gần sáng rồiâ€.
Hoan tìm má»™t cái vải má»m từ dưới đáy va li. Khi soi gương, dưá»ng như đã tan biến nữ phóng viên hốc hác sau chuyến công tác dà i ngà y. Tan mất theo ánh nhìn nghi hoặc cá»§a má»™t kẻ tá»± bảo vệ. Thay và o đó, má»™t ngưá»i 24 tuổi trong nếp áo xanh lÆ¡ mỉm cưá»i trong ra, mắt trong trẻo, trà n đầy sức sống. Cô xuống sảnh khách sạn. Ngưá»i tiếp tân thoáng giáºt mình: “Là cô đấy ư?†“Vâng, có chuyện gì sao?†- Hoan ngạc nhiên. Ông ta lầm rầm Ä‘iá»u gì bà máºt khi nhác bóng T. hiện ra. Anh đưa cô Ä‘i trên chiếc xe Yamaha 125 hình như mà u trắng, những ống giảm sóc han rỉ nghiến ken két. Má»› tóc dà i và thẳng cá»§a anh ngược chiá»u gió, tô Ä‘áºm cảm giác hạnh phúc trong Hoan. Äó là điá»u Ãt á»i có thá»±c sau nà y dÃnh lại trong ký ức, còn tất cả tá»±a ảo giác. Äoạn dốc thoai thoải tá»a sáng dưới mặt trá»i. Bụi cây lác đác chen lẫn những cá»™t đèn sắt bị hÆ¡i muối ăn mòn. Mặt đưá»ng êm êm phá»§ đầy bụi. Thà nh phố hoà n toà n xa cách vá»›i tráºn mưa dữ dá»™i đêm qua. Bầu trá»i trống trải, đến mức ngưá»i ta tin rằng hÆ¡i nóng phả lên từ biển đã biến những đám mây thà nh má»™t bầy chim lông xanh bay Ä‘i. T. đưa cô ghé qua phòng thiết kế nÆ¡i anh là m việc. Những ngưá»i ở đấy đối xá» vá»›i cô tháºt dịu dà ng. Há» ngá» Hoan là ngưá»i T. vẫn nhắc đến, vẫn nói rằng khi nà o già u có sẽ lấy là m vợ. Cô cưá»i. Anh chở cô băng qua khu chợ duy nhất trong thà nh phố. Không khà ồn à o náo nhiệu, các mùi vị nồng nặc ghê gá»›m giữa mấy dãy phố cổ lá»— hồ như không há» vây quanh hai ngưá»i. Thi thoảng tay há» chạm khẽ nhau. Tiếng rao hà ng bằng giá»ng địa phương ánh á»i, các đèn lồng bạc mà u bay phất phÆ¡ cÅ©ng là m há» báºt cưá»i. Tất cả những gì tháºt sướng vui, là niá»m dịu dà ng vô bá» bến. Xế trưa, há» dừng xe trên má»™t bãi đá nóng, bên mấy cái ô lợp lá dừa khô. “Nếu thÃch, em cứ xuống tắm. Biển rất sạch!†- T. nhắc. Nhưng Hoan không thể. Chao ôi những Ä‘iá»u Ä‘ang xảy ra khác nà o cÆ¡n mÆ¡ dị kỳ. Mà ngưá»i ta chỉ có thể cất và o mắt, thở và o phổi, chứ không thể là m gì hÆ¡n. Và i ngưá»i da trắng xuống, bÆ¡i ra xa. Ngồi sát bên T., Hoan im lìm, tâm trà rung lên câu hát vá» khoảnh khắc hạnh phúc tìm thấy. Mấy ngưá»i ngoại quốc nghỉ hè cưá»i thân thiện vá»›i hai ngưá»i trẻ tuổi và đem cho cô gái nhánh rong mang lên từ biển. Chiá»u khá muá»™n, T. đưa Hoan từ biển trở vá» khách sạn. Ngưá»i trung niên chừng như đã chá» cô rất lâu. Chẳng buồn nhìn T., ông ta thông báo cho cô vá» việc đưá»ng sắt đã hoạt động trở lại: “Tối nay tà u và o có má»™t chuyến khởi hà nh. Cô Ä‘i chứ?â€. Khi Hoan ngoảnh lại, T. đã lặng lẽ biến mất. Cô trả phòng quãng tám giá» tối. Ông tiếp tân, cÅ©ng là chá»§ khách sạn - đóng dấu giấy công lệnh cho cô. Hoan xách cái túi da ám bụi, đứng trước cổng khách sạn chỠđợi. Ngưá»i trung niên gá»i há»™ má»™t cái xe, nói giản dị và am hiểu: “Cô lên Ä‘i, kẻo mưa! Anh ta sẽ không đến nữa đâuâ€.
Những hồi còi rúc lên, đâm xuyên cÆ¡n mưa đêm dà y đặc, Hoan áp trán và o những lưới sắt, tìm kiếm má»™t bóng dáng thân thuá»™c. Nhưng không ai cả. Tà u chạy má»—i lúc má»™t nhanh. Thà nh phố nhá» mất hút phÃa sau. Những vệt lân tinh lấp lánh trên mặt biển nối tiếp. Bản nhạc Norwegian woods cá»§a Beatles rè rè trên loa trá»™n vá»›i tiếng mưa reo vang khi rÆ¡i xuống đất... Chuá»—i hình ảnh và âm thanh cuối cùng ấy dá»™i và o cô tá»±a ngón tay gõ mãi lên phÃm la thăng duy nhất, âm oang, tá»›i má»™t cưá»ng độ không chịu nổi nữa. Ngồi co ro góc cu-pê, giữa những hà nh khách, Hoan cố ngá»§ má»™t giấc. Sáng áºp đến sá»›m. Cô choà ng dáºy, phải rất lâu cô má»›i nháºn ra mình Ä‘ang trên đưá»ng trở vá» nhà . Cô Ä‘i dá»c theo hà nh lang các toa tà u. Ngoà i kia, mặt tròi oi bức, chói chang. Những đụn cát trắng bất táºn. Tất cả hạnh phúc má»›i nguyên cá»§a hai ngà y qua như được nung nóng rồi thăng hoa thà nh má»™t vòm lá rá»±c rõ. Niá»m xúc động lá»›n lao vỡ trong lồng ngá»±c. Cô nhắm chặt mắt để đừng trông thấy ánh sáng trắng nóng rá»±c rỡ kia. “Có lẽ đúng. Anh ấy không cần gặp ta lần nữa...â€. Hoan nói má»™t mình. Äoà n tà u lên dốc, lại rúc còi, lắc lư. Cô trở vá» cu-pê chếnh choáng. Cho đến khi tà u và o thà nh phố, vẫn trà n ngáºp trong cô cảm giác chếnh choáng ấy.
Hoan thuá»™c những ngưá»i cuối cùng bước xuống sân ga. Cô xốc túi hà nh lý, Ä‘i vá» cá»a soát vé. Má»™t ai đó chạm nhẹ lên vai cô. Dưng khá»±ng, im lặng, cô không quay lại. “Em đã vá»!†- Mãi lâu sau tiếng Huân má»›i vá»ng đến. Hoan chầm cháºm ngoảnh nhìn anh. Má»™t nụ cưá»i thăng bằng, bình thản nở trên gương mặt thân thuá»™c. “Hai hôm qua, chiá»u nà o anh cÅ©ng ra ga đón em - Huân đỡ cái túi da ám bụi, khoác vai vợ sắp cưới - Em rám nắng nhiá»u đấy. Nhưng trông tháºt mạnh khá»e. Ở nhà buổi tối mưa nhiá»u ghê gá»›m...â€. Thà nh phố rá»™ng lá»›n, đông đúc. Hoan lặng thinh sau xe anh chạy cháºm. Ở chá»— rẽ, mắt cô chợt thấy ánh mặt trá»i lấp loáng trên máng nước, vô số bông hoa to bằng ngón tay vừa nở, và ng tươi. Äể ngăn má»™t cÆ¡n khóc vô cá»›, Hoan ngước lên bầu trá»i. Trá»i xanh như má»™t bầy chim xanh Ä‘ang bay.
|

11-08-2008, 10:27 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Khách trá» bà máºt
1.
Trở vá» nhà từ lá»›p luyện thi vẽ kiến trúc, Quân rẽ sang Ä‘oạn đưá»ng ngược chiá»u. Việc nà y xảy ra không thưá»ng xuyên, nhưng tá»±a như thâm nháºp và o trò chÆ¡i căng thẳng, không thể Ä‘oán trước Ä‘iá»u gì sẽ áºp đến má»™t khi bắt đầu hà nh động phạm lá»—i. Cuối đưá»ng, mảnh trá»i tam giác hiện ra giữa các vòm cây Ä‘ang biến mà u má»™t cách đáng kinh ngạc, từ sáng xanh sang óng đỠrồi tÃm thẫm lại. Nhiá»u ốc gió cuốn xoáy cát khô và lá mục trên vỉa hè. Những con chim thảng thốt bay thấp náu dưới mái hiên. Sắp mưa. Má»™t bà n tay vô hình vặn dây cót, đẩy các chuyển động lao nhanh hÆ¡n..
ChÃnh và o thá»i Ä‘iểm ấy, mắt Quân đột ngá»™t bắt được tÃn hiệu đỠbên phải con đưá»ng. Nguy hiểm băng ngang mÅ©i chiếc ô tô, xe cáºu đến rất gần tÃn hiệu Ä‘á». Äó là quả táo lá»›n đặt ở ngăn lưới ngoà i cùng chiếc ba lô lá»›n. Chiếc ba lô trÄ©u má»™t bên vai cô gái đứng bất động trên vỉa hè. Trạc tuổi Quân, không hÆ¡n, nhưng dáng vẻ cô ta Ä‘iá»m tÄ©nh và đơn độc khác thưá»ng. Giữa đám đông hối hả trốn chạy cÆ¡n mưa, cô ta hoà n toà n là kẻ ngoà i cuá»™c. Äá»™t nhiên, giá»ng Quân vang lên, chÃnh cáºu cÅ©ng không ngá» :
- Hi! Bạn có cần tôi giúp không?
Cô gái ngoảnh nhìn, lấy lại bình tÄ©nh sau cái giáºt mình nhẹ :
- Tôi cần một nơi ẩn náu, và o lúc nà y!
Không kịp ngạc nhiên, suy tÃnh chá»›p nhoáng vụt qua đầu Quân :
- Gia đình chúng tôi có một căn hộ chung cư cho thuê, hiện đang bỠtrống!
- Tôi sẽ trả đủ tiá»n - Cô gái nói nhanh! - Nhưng tôi cần được giữ bà máºt!
- ÄÆ°á»£c. Tôi đưa bạn đến nÆ¡i đó. Lên xe Ä‘i! - Quân nói, dưá»ng như tất cả diá»…n biến kỳ quặc nà y đã láºp trình trước, trong má»™t ngẫu nhiên bà ẩn.
Cô gái ngồi sau xe Quân, giữ khoảng cách, im lặng. Xe ra khá»i Ä‘oạn đưá»ng ngược chiá»u, cô chợt nói khẽ: “Chạy nhanh nữa lên, Quân!â€. Cáºu ngạc nhiên: “Bạn biết tên tôi ư?â€. “Phù hiệu áo. Chúng ta cùng tên. Tôi là Thư Quân!â€. Không nói gì thêm, Quân chăm chú và o tay lái. Mưa bắt đầu rÆ¡i các hạt nước to và nặng. Nhưng Quân không lưu tâm. Bên trong cáºu, ná»—i căng thẳng lẫn bà ng hoà ng bắt đầu hiện lên.
2.
Tráºn mưa chuyển thà nh má»™t cÆ¡n bão khi Quân vỠđến nhà . Ướt át và cóng lạnh, cáºu tái nhợt. Ngưá»i nhà nhìn cáºu, ngạc nhiên: “Con ốm sao?â€. Treo chiếc ống gá»— đựng bà i vẽ lên vách, Quân nói khẽ, khó chịu: “Vâng, gần như váºy. Con muốn được má»™t mình!â€. Ngưá»i lá»›n nhìn nhau, lặng thinh, phản ứng tôn trá»ng tế nhị trước hà nh động khác thưá»ng cá»§a má»™t chà ng trai tuổi mưá»i bảy. Quân và o phòng, đóng chặt cá»a. Mặc dù Will Young là đĩa nhạc yêu thÃch, mặc dù các bà i táºp tin há»c phức tạp tháºt đáng say mê, thì những Ä‘iá»u vừa xảy ra trong và i giá» trước vẫn là ấn tượng quá mạnh..
Khi Quân mở khóa căn há»™ chung cư và báºt đèn sáng, cô gái lạ giữ nguyên vẻ bình tÄ©nh lạnh lùng. Tuy nhiên, bước và o bên trong căn há»™ trống, tháo ba lô xuống, đột nhiên cô run láºp cáºp. Bối rối, Quân chỉ cho cô ta chiếc ghế dà i duy nhất trong phòng: “Có lẽ nó cÅ©ng là cái giưá»ng bạn nằm tối nay..â€. “Váºy tốt lắm rồi - Thư Quân nở nụ cưá»i nhợt nhạt - Ban nãy, tôi đã nghÄ© mình phải ngá»§ ở trạm xe bus hoặc trong công viênâ€. Quân đưa cho cô chai nước mang theo khi Ä‘i há»c thêm. Cô uống từng ngụm lá»›n, bá»›t run rẩy. Ngồi im lìm ngay dưới đèn, cô gái giống má»™t bức tượng trầm tư vá»›i mái tóc kỳ lạ, phÃa trước cắt ngắn giữa trán và phần Ä‘uôi dà i buá»™c chặt sau gáy. Quần áo cá»§a cô gây ấn tượng thanh nhã, má»™t phần bởi vóc dáng ngưá»i mặc khá cao, mảnh khảnh. Cô mang đôi già y đắt tiá»n, hiệu Rebok, mà u xám xanh buá»™c dây, còn khá má»›i, loại dà nh cho ngưá»i Ä‘i bá»™. Bá»—ng cô ngước lên, bắt gặp đôi mắt quan sát cá»§a Quân.
- Tối mai, và nhiá»u ngà y tiếp theo, bạn sẽ nghe mô tả vá» tôi trên ti vi. Trong mục tìm ngưá»i mất tÃch - Cô nói cháºm rãi.
- Bạn trốn nhà đi, đúng chứ? - Quân há»i.
- Äúng! - Thư Quân gáºt nhẹ - Lúc nà y tôi chưa thể nói lý do. Nhưng tôi không là m Ä‘iá»u gì xấu. Bạn phải tin tôi.
Quân bước tá»›i cá»a sổ, mở tấm mà n ngăn gió. “Äừng là m váºy - Tiếng kêu thảng thốt - Nhỡ ai đó nhìn thấy!â€. Quân nhún vai: “Nhìn thấy? Trừ phi ngưá»i theo dõi sá» dụng trá»±c thăng. Chúng ta Ä‘ang ở tầng 12 chung cưâ€. Äiện thoại dưới gầm ghế reo đột ngá»™t. Äôi vai cô gái co rúm. Nhưng chỉ là ai đó quay nhầm số. Quân gác máy, nhắc: “Nếu tôi gá»i, sẽ có hai hồi chuông báo hiệu. Ngoà i ra, đừng nhấc Ä‘iện thoại, bởi rất có thể đó là ba má tôiâ€. “Tôi hiểu. Tháºm chÃ, tôi không được lên tiếng nếu ai đó gõ cá»a - Ãnh nhìn Thư Quân lÆ¡ đãng - Nhưng lúc nà y thì tôi quá đói!â€. Quân xuống cá»a hà ng tạp hóa tầng trệt, mua và i há»™p mì và mượn ấm Ä‘un nước Ä‘iện. 9 giá» tối, Quân xách ống bà i vẽ rá»i căn há»™. Cô gái bước theo ra cá»a, đặt và o tay cáºu quả táo Ä‘á»: “Bạn sẽ không nói vá»›i ai vá» tôi, phải không?†“Tôi đã hứa†Cáºu thoáng nhÃu mà y. “Cảm Æ¡n bạn, Quân!†Cô gái thầm thì. Má»™t hạt nước mệt má»i mấp mà khoé mắt nâu lần đầu tiên cáºu nhìn sâu. Trong thang máy xuống nhà gá»i xe tầng hầm, Quân soát lại tình thế lạ lùng và nguy hiểm mình vừa mắc và o. “Mình có thể bá» mặc bạn ấy trên hè phố! Ra sao nếu ba má phát hiện má»™t cô gái hoà n toà n xa lạ trốn trong nhà ?â€. Chuá»—i suy nghÄ© đẩy cáºu lún sâu và o trạng thái âu lo, rồi chuyển thà nh ná»—i sợ hãi sắc nhá»n.
.. Quân đặt quả táo trên máy tÃnh. Quả táo đỠóng, má»™t tÃn hiệu tá»a sáng. The long and winding road, bản nhạc cÅ© Will Young hát lại vang lên tuyệt diệu. Là m hết bà i táºp tin há»c, Quân mở há»™p thư, kiểm tra e-mail. Má»™t tin nhắn kèm hình vẽ gá»i Ä‘i từ Nhi, cô nà ng dá»… thương cáºu để ý lâu nay. Nhi khoe có chiếc mÅ© má»›i. Quân không trả lá»i dòng chữ ngá»™ nghÄ©nh nông nổi trước kia vẫn khiến cáºu mỉm cưá»i thú vị má»™t mình.
3.
Thưá»ng xuyên ở nhà , căng thẳng lắng nghe các trao đổi giữa ba má, giáºt thót ngưá»i má»—i khi nghe cụm từ nhà cho thuê là tình trạng hiện nay cá»§a Quân. Ba má hÆ¡i ngạc nhiên nhưng đồng ý khi cáºu đỠnghị để mình cáºu trông nom căn há»™ chung cư cho đến khi tìm được ngưá»i cho thuê má»›i. Tại lá»›p há»c, giữa các khoảng lặng cá»§a bà i giảng, ná»—i lo âu xuyên qua Quân bằng ý nghÄ© giá» nà y Thư Quân Ä‘ang là m gì, có ai trông thấy cô ta hay không. VỠđến nhà , tức khắc cáºu gá»i Ä‘iện sang chung cư. Sau hai hồi chuông rồi tắt máy, lần bấm số kế tiếp, cáºu sẽ nghe vang lên tiếng a lô nhẹ trầm và rụt rè từ Thư Quân. Luôn là câu trả lá»i dá»… chịu “Má»i việc ổn thá»a†khi cáºu há»i “Không có gì xảy ra chứ?â€. Trước giá» há»c thêm buổi chiá»u, cáºu vá»™i vã rẽ qua căn há»™ chung cư, mua há»™ thức ăn cho cô bạn. Tiếng gõ đúng quy ước, cánh cá»a sẽ hé mở.
Nhiá»u ngà y trôi qua, vững tin hÆ¡n, Thư Quân mở tấm mà n ngăn gió. Giữa các bức tưá»ng trắng và chiếc ghế dà i cÅ©ng sÆ¡n trắng, cô gái như má»™t váºt thể nhá» nhoi. Äồ đạc luôn cất gá»n trong chiếc ba-lô lá»›n, ở tình trạng sẵn sà ng rá»i Ä‘i. Phát hiện nà y khiến Quân vừa vững tâm, vừa buồn rầu. Ngoà i và i bá»™ quần áo thay đổi, hà nh lý cá»§a cô rất nhiá»u sách, những táºp dà y cá»™p có tá»±a xa lạ, và má»™t máy nghe nhạc cầm tay.
- Bạn muốn mượn máy chÆ¡i games cá»§a tôi không? - Má»™t lần mang lên cho cô bạn túi bánh mì và há»™p fromai ăn cả ngà y, Quân gợi ý - Äể giết thá»i gian.
- Tôi Ä‘á»c sách - Cô gái nói giản dị.
- Tôi chỉ Ä‘á»c truyện tranh hoặc xem phim, khi thÃch mÆ¡ tưởng chút Ãt mà thôi.
- Má»™t quyển sách tốt còn hÆ¡n thế. Chúng giống như má»™t ngưá»i khôn ngoan nói chuyện vá»›i ta, nhưng chẳng gây ồn à o - Nụ cưá»i Thư Quân thông minh khác lạ.
- Bạn trốn nhà đi giống như trong sách, phải không? - Quân thoáng châm biếm.
Äôi mắt sẫm tối, cô gái mÃm môi, lặng thinh. “Tôi xin lá»—i!†- Quân tá»± căm ghét phản ứng ngốc nghếch là m tổn thương ngưá»i khác. “Quên nó Ä‘i! - Thư Quân nhẹ nhà ng - Tôi hay bạn Ä‘á»u có lý do để sá» dụng thá»i gian theo cách riêngâ€. Và i buổi mưa, giữa hai đầu ghế má»c lên cuá»™c trò chuyện dá»… chịu. Quân bá»™c bạch suy nghÄ© giấu kÃn, vá» khát vá»ng há»c lên cao, vá» lá»±a chá»n má»™t cách sống để má»—i giây phút trôi qua không rÆ¡i và o uổng phÃ. Lắng nghe, chia sẻ suy nghÄ© cùng Quân, cô nói khẽ: “Tháºt đáng sợ nếu có ngà y nà o, ta hối tiếc kinh khá»§ng nháºn ra đã sống dáºt dá», má» nhạt vì chạy theo các trò vô bổ hà o nhoáng bá» ngoà iâ€. Những nháºn xét từ ngưá»i bạn xa lạ gây chấn động sâu xa trong Quân. Cáºu lá» má» nhìn thấy sau niá»m vui há»i hợt vá»›i xe Ä‘á»i má»›i, trang phục đắt giá, games, phim hình sá»± hay các đĩa nhạc thá»i thượng, hiện lên niá»m khát khao lặng lẽ chạm đến những Ä‘iá»u sâu sắc hÆ¡n, ý nghÄ©a hÆ¡n, chỉ có ở tuổi mưá»i bảy..
Thư Quân ngồi bệt trên sà n, quay vá» quyển sách Ä‘á»c dở, nhÃu mà y chăm chú, có lúc cưá»i lÆ¡ mÆ¡. Äã đến giá» há»c thêm. Trước khi rá»i Ä‘i, Quân chợt tò mò :
- Việc há»c cá»§a bạn cÅ©ng đứt Ä‘oạn, Thư Quân hả?
- Bạn cho mượn sách giáo khoa váºt lý, nhé! - Món tóc ngắn giữa trán ngẩng lên, mỉm cưá»i - Äó là môn tôi tệ nhất. Rồi có lúc tôi sẽ quay lại trưá»ng há»c. Chắc chắn đấy.
4.
Buổi tối của một ngà y khó chịu.
Quân và nhóm bạn, có Nhi, sau giá» há»c ban sáng đã xảy ra tranh cãi quanh má»™t chuyện nhá»: Cáºu không tham dá»± cuá»™c cắm trại trong rừng vốn dá»± định từ lâu. Kinh ngạc và thất vá»ng, Nhi kêu lên nghẹn ngà o: “Dạo gần đây bạn cư xá» kỳ quặc là m sao. Quân, bạn đâu thèm lưu ý xúc cảm cá»§a ngưá»i khác!â€. “Äừng là m má»™t việc đơn giản trở nên trầm trá»ng. Chỉ là má»™t lần cắm trại không có mình..†Quân nói bình tÄ©nh và lặng lẽ rá»i khá»i lá»›p. Chiá»u, lúc cáºu ghé đến căn há»™ chung cư, Thư Quân hÆ¡i sốt. Quân nói: “Rất nguy hiểm nếu tối nay bạn ở đây má»™t mình!â€. Cô gái nhìn ra cá»a sổ, khẽ khà ng: “Tôi biết mình sẽ ổn. Dù sao, bạn không còn phải lo cho tôi lâu hÆ¡n nữaâ€.
Bữa cÆ¡m tối, ba má báºt ti vi, xem thá»i sá»±. Trong phần quảng cáo, có tin nhắn tìm ngưá»i thân. Bức ảnh cô gái mưá»i bảy tuổi trên mà n hình có ánh nhìn thắng, nghiêm nghị. Các chi tiết mô tả trùng khá»›p. Thư Quân. Lá»i nhắn hai lần: “Hãy vá» gấp. Thá»§ tục đã hoà n tất. Thiếu con, gia đình không thể xuất cảnhâ€. Ba chuyển kênh quốc tế, phà n nà n :
- Tháºt không thể hiểu bá»n trẻ! ÄÆ°á»£c chăm sóc chu tất, chúng còn muốn gì chứ?
- Má»™t cô bé bá» nhà phải đương đầu vô số cạm bẫy. Tháºt Ä‘iên rồ! - Má nháºn xét.
- Không đúng! - Quân kêu lên, mặt tái nhợt.
- Con sao váºy, Quân? - Ba hÆ¡i ngạc nhiên. Nhưng ông đổi đỠtà i khác. Hồi chiá»u, ba ghé căn há»™ chung cư. Cá»a sổ, cả mà n ngăn gió Ä‘á»u không đóng..
Giá»t nước lạnh giá dá»c lưng Quân, cảm giác đông cứng. Nhưng ba dừng ở đó, như kết thúc má»™t việc rất thưá»ng. Cầm Ä‘iện thoại và o phòng riêng, tay cáºu run không ngá». Chuông Ä‘iện thoại vang lên hai lần. Thêm hai lần. Không ai nhấc máy. Khi Quân dắt xe ra cổng thì Nhi đến. Cô xin lá»—i việc to tiếng ban sáng và muốn copy má»™t phần má»m má»›i. Chép xong và o đĩa đưa cho Nhi, cáºu nói nhanh: “Bây giá» mình phải Ä‘i. Có việc gấp!â€. Nhi nheo mắt: “Cho mình Ä‘i cùng nhé!â€. “Không được†“Mình ghét bạn!†Nhi kêu lên, chá»™p quả táo trên nóc máy tÃnh ném mạnh và o tưá»ng. Những mảnh vỡ đỠrÆ¡i trên sà n, tá»±a tÃn hiệu gấp gáp.
5.
Chạy xuyên cÆ¡n mưa to. Thang máy chung cư há»ng. Không nghÄ© ngợi, Quân chạy bá»™ lên tầng 12, gần như kiệt sức, áo đẫm mồ hôi lẫn nước mưa. Căn há»™ bên trong trống rá»—ng, chiếc ghế tÄ©nh lặng dưới ngá»n đèn tá»a sáng. Cáºu ngồi xuống, bên ghế, chỠđợi giá»ng nói trầm khẽ vang lên từ đầu ghế bên kia. Nhưng không ai cả. Má»™t hạt nước lặng lẽ ướt mặt. Tuổi mưá»i bảy cô độc và buồn bã. Chợt, bà n tay ấm nóng đặt nhẹ lên vai. Cáºu ngẩng nhìn lên, bà ng hoà ng: “Thư Quân, bạn đấy sao?†“Ban sáng, tôi đã toan để lại bức thư cùng món tiá»n thuê nhà . Thế mà tôi lại muốn được nhìn bạn má»™t lần nữa. Và tôi quay trở lại†Ãnh mắt ngưá»i bạn sẫm nâu, má»m mại. Quân há»i khó nhá»c: “Bạn Ä‘i đâu? Ban nãy, tôi nghe tin nhắn gia đình bạn trên ti viâ€. “Äã tá»›i lúc tôi phải vá» nhà . Quân ạ, tôi quyết định sẽ cùng gia đình ra nước ngoà i sống, rồi tiếp tục việc há»c. Trước kia, tôi hoà n toà n chỉ muốn được há»c, được lá»›n lên trên mảnh đất nà y. Tôi đã bá» nhà đi, như cách từ chối việc mà tôi không muốn. Nhưng tôi bá»—ng hiểu ra đôi khi phải biết chấp nháºn hoà n cảnh sống cá»§a mình. Bởi sẽ đến má»™t ngà y, tôi đủ sức thay đổi nó. Äiá»u ấy, tôi đã phát hiện ra trong những ngà y yên tÄ©nh trong căn phòng nà y, và khi trò chuyện vá»›i bạn..â€. Sau câu nói dà i, Thư Quân lặng thinh. Há» ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế trắng. Tia nhìn Quân dừng trên đôi già y lấm bụi dưới chân bạn. Biết bao đưá»ng dà i khắp trái đất nà y Ä‘ang chỠđợi những bước chân.
Chiếc phong bì nhỠđặt lên ghế, bối rối: “Tiá»n thuê nhà â€. Quân gạt nhẹ: “Cất Ä‘i!â€. Nụ cưá»i mÆ¡ hồ hiện trên môi cô gái: “Bạn sẽ Ä‘á»c sách chứ?â€. Quân gáºt đầu. “Tất cả sách trong ba-lô nà y là những gì tôi quý nhất. Gá»i lại bạn. Sách cá»§a Quân. Tôi thÃch viết như thế và o các quyển sách má»›i. Lạ lùng biết bao khi chúng ta cùng tênâ€. Câu nói sau cuối vang lên từ ngưá»i bạn lạ lùng, in sâu và o trà nhá»› Quân.
Phố sau mưa tinh sạch, gió mát lạnh dưới các vòm cây. Quân trở vá» nhà , má»™t cảm giác khác thưá»ng vương vất, thanh khiết và dịu buồn. Bìa má»™t quyển sách bay nhẹ trong giá» xe. Ngà y mai, má»i thứ sẽ trở lại nhịp quen thuá»™c. Cáºu lại báºn bịu các lá»›p há»c. Sẽ Ä‘iện thoại, viết mail cho Nhi.. Nhưng Quân biết, sâu thẳm bên trong, cáºu đã lá»›n lên, như vừa băng qua chặng đưá»ng dà i diệu kỳ.
|

11-08-2008, 10:28 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Không còn là những mảnh biển cô độc nữa
Chiá»u tháng mưá»i má»™t. Khoảng vưá»n giếng trá»i vuông vức nhìn qua bức tưá»ng kÃnh bá»c trong là n hÆ¡i ẩm ướt. Những con mối gió cánh má»ng chao lượn, Ä‘áºp ngưá»i và o kÃnh, lả tả rÆ¡i rụng trong luồng sáng xanh thẳm. Không khà báo trước cÆ¡n mưa dà i, khó chịu. Tôi thu xếp má»™t tư thế kiên nhẫn trogn góc quán cà phê, chá» hai gã bạn cùng đến táºp nhạc. Cuối năm, các bản nhạc trầm lặng đột nhiên được khách đến quán say mê. Lần thay đổi nhạc mục thứ ba. Hoặc táºp luyện bà i vở má»›i. Hoặc nhạc công cÅ© ra Ä‘i, nhưá»ng chá»— cho các nhóm đánh thuê đầy rẫy luôn sẵn sà ng thế chá»— vá»›i mức giá rẻ mạt. Khi ra Ä‘iá»u kiện ấy, gã quản lý cưá»i lạnh lẽo. Vá»›i tất cả vẻ thá» Æ¡ nguy hiểm, Quân “tay chÆ¡i cello và guitar bass, là trưởng nhóm chúng tôi†đứng dáºy, thu gom các quyển sách ố và ng mồ hôi và dấu tay, nhét và o cái túi da Ä‘eo bên vai, lẳng lặng bước ra cá»a. Cáºu đánh trống cÅ©ng rá»i Ä‘i. Sau thoáng ngáºp ngừng, tôi quyết định thương lượng vá»›i ông chá»§. Nếu Quân biết Ä‘iá»u nà y, cáºu ta sẽ giáºn Ä‘iên lên. Nhà cáºu ta già u có, chÆ¡i nhạc ở quán chỉ để vui. Nhưng tôi không thể phó mặc cuá»™c sống cho phản ứng tức thá»i hay thứ cảm xúc bấp bênh. Rốt cục, cuá»™c thương lượng thà nh công. Chúng tôi sẽ táºp những bản nhạc má»›i, uá»· mị ngá»t ngà o và kỹ thuáºt phức tạp. Äổi lại, mức lương tăng lên, tất nhiên. Trá»i lạnh, mùa cá»§a những quán nhạc đầy ắp khách. Chẳng lẽ gì mà không đỠnghị đôi chút. Tháºm chÃ, cuối cuá»™c trao đổi, chá»§ quán còn đồng ý chúng tôi có thể gá»i miá»…n phà và i thức uống nóng không cồn, nếu chÆ¡i thêm quá khuya dịp cuối tuần. Kể ra cÅ©ng hÆ¡i vụn vặt khi đỠcáºp đến các Ä‘iá»u khoản kỳ quặc. Nhưng đôi khi, mấy thứ vụn vặt khiến cuá»™c sống trôi Ä‘i dá»… chịu hÆ¡n.
.... Mưa. Không thể chá» nữa, tôi mở nắp piano. PhÃm ngà ố và ng. Thế nhưng âm vang và cao độ cá»§a cây đà n Äức không chê và o đâu được. Tôi láºt hú há»a tá» nhạc trong tá» ghi má»›i. Tá»±a đỠBut not for me in Ä‘áºm. Trong bóng tối, bản nhạc cá»§a Gershwin lá» má» nổi lên tá»±a thảm cá» bà máºt. Giai Ä‘iệu trầm mượt cháºm rãi và có những khoảng lặng khác thưá»ng. Bá»—ng, tiếng gõ nhè nhẹ vẳng đến. Ai đó đứng ngoà i quán. Qua ô kÃnh tròn, chiếc áo mưa xanh biếc, như vạt biển lạc lõng trôi đến góc phố đầy mưa xám ngắt buồn thảm. Má»™t ngưá»i phục vụ mở khóa chốt. Mảnh biển xanh lạnh lẽ bước và o, mang theo hÆ¡i mưa tươi mát. Không cần ngoái lại, tôi vẫn đông cứng. Cố gái cất giá»ng khản đục vì sá»± thay đổi nhiệt độ đột ngá»™t :
- Anh Quân chưa đến ư, Huy?
- Không có ở đây! - Tôi lên tiếng, với tất cả sự lạnh nhạt có được - Nhưng chị có thể đợi.
Trưởng nhóm hẹn sẽ đến. Chúng tôi có lịch táºp nhạc.
Uyên Nguyên ngồi trên băng ghế má»m sát tưá»ng kÃnh, vùi mắt và o quyển sách tiếng Pháp bìa cứng. Ãnh sáng mưa, hay chÃnh cô gái mà tôi thầm yêu suốt hai năm qua phả và o không gian chung quanh má»™t là n hÆ¡i huyá»n ảo. Thi thoảng, tôi vá»™i vã nhìn trá»™m vá» khoảng sáng kia. Uyên Nguyên vẫn bất động, chiếc khăn vẽ hình ká»· hà buá»™c há» trên cổ, cái nghiêng đầu má»m mại, dấu hiệu ý nghÄ© chìm và o bên trong. Sá»± thanh mảnh kÃn đáo mà hà ng trăm lần tôi nhìn thấy trong giấc mÆ¡ hoang đưá»ng...
- Chị muốn nghe chút gì không? - Tôi phá vỡ sự tĩnh lặng.
- CÅ©ng được, nếu cáºu hứng thú! - Câu trả lá»i không mấy thiết tha. Rồi cô khẽ khà ng - Tôi muốn gặp Quân quá! Tôi cần nói vá»›i anh ấy má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng...
Bao giá» cÅ©ng là điá»u quan trá»ng, giữa những ngưá»i Ä‘ang yêu nhau. Là m sao há» có thá»i gian hay chút tá»± do để nhìn và o ná»—i buồn rầu, sá»± cô độc hay tia nhìn hy vá»ng từ kẻ khác. Tôi thổi nhẹ các đầu ngón tay. Bản nhạc jazz kinh Ä‘iển When your lover has gone vang lên dá»… dà ng, khoái trá và đau xót. Tôi chÆ¡i mải miết, vòng lại lần thứ hai. Cưá»ng độ dá»™i xuống dãy phÃm cà ng mạnh. Những Ä‘oạn ngẫu hứng kéo dà i. Khi tôi dừng lại, buông thõng tay, mồ hôi rÆ¡i xuống đầu gối từng hạt to. PhÃa sau lưng, vang lên tiếng động khẽ. Uyên Nguyên gục đầu trên bà n. Tôi bối rối :
- Có việc gì ư?
- Không gì cả! - Cô so đôi vai gầy guá»™c nhìn đồng hồ - Äến lúc tôi phải Ä‘i. Nếu Quân tá»›i, hãy nói tôi đã đợi. Giá» thì tôi phải dạy há»c cho bá»n trẻ con.
- Có cần tôi giúp gì không? Trông chị có vẻ yếu mệt! - Tôi đỠnghị rụt rè
Uyên Nguyên hướng vỠtôi cái nhìn lơ đễnh, đen thẫm. Khi cô đã tan và o là n mưa dầy đặc, tôi vẫn ngồi lại căn phòng đầy mùi tà n thuốc và nến cũ. Tôi muốn đấm và o một cái gì đó. Nhưng không thể.
Lại có tiếng kẹt cá»a. Bây giá» thì Quân đến. Cáºu ta tức khắc ngồi và o chiếc ghế xoay chân cao, mở bao da lấy cây guitar bass, lướt tay trên những sợi dây, nheo mắt lắng nghe, chỉnh cao độ. “Bạn gái cáºu vừa đến tìm!†- Tôi nói đơn giản, chăm chú và o quyển sách nhạc. “Gì chứ?†- Cáºu ta nhướn mắt. Tôi cháºm rãi lặp lại câu nói, vá»›i chút cáu giáºn. “Có việc gì không nhỉ?â€, câu há»i lẫn và o những hợp âm rải Ä‘á»u nhạt nhẽo. “Äiên tháºt! Cáºu phải há»i cô ấy chứ!†- Gìơ thì tôi cáu giáºn thá»±c sá»±. “Cáºu sao thế, Ä‘au tim hả? - Quân tò mò nhìn tôi bằng đôi mắt bình thản, châm biếm tinh quái sau cặp kÃnh trắng - Nà y, đừng quá báºn tâm mấy cô gái. Thá»±c sá»±, há» không có vấn đỠgì cả. Vấn đỠcá»§a há», có chăng. chÃnh là thói xấu tá»± dằn vặt quá dồi dà o!â€
Sau câu nói xác đáng, cáºu bạn cưá»i phá lên, bắt đầu chÆ¡i và i bản rock cá»§a The Rolling Stones. Cáºu ta chÆ¡i tuyệt hay, đến ná»—i tôi lặng Ä‘i. Bao giá» cÅ©ng thế, ở Quân luôn có má»™t Ä‘iá»u gì đó khiến bạn không thể trách móc cáºu ta. Hoặc ngưá»i ta không bao giá» tin rằng Quân có thể phạm lá»—i. Ngay cả các sai lầm kinh khá»§ng nhất. Chẳng hạn năm ngoái, vì bất cẩn, cáºu ta là m cháy béng dà n loa đắt tiá»n phòng hòa nhạc. Nhưng rồi sá»›m được thứ tha. Cứ thá» tôi phạm phải lá»—i nhá» nhặt mà xem, chà , ra đứng ngoà i đưá»ng từ lâu rồi. Chẳng hiểu sao, Quân chá»n tôi là m bạn, má»™t tên sinh viên đà n em hÆ¡i tầm thưá»ng, há»c Sáng tác, má»™t khoa chẳng mấy giá trị so vá»›i khoa Nhạc cụ cổ Ä‘iển Quân theo há»c. Äó là chưa kể cáºu ta được xếp và o hà ng cừ khôi trong già n big band cá»§a Nhạc viện. Ở các cuá»™c tụ táºp, nhiá»u cô xinh xắn, ăn mặc khá hay đến bắt chuyện vá»›i tụi tôi. Há» chú ý Quân hÆ¡n. Nhưng ai cÅ©ng biết Quân đã chá»n Uyên Nguyên là m ngưá»i yêu. Sẽ cưới cô là m vợ sau khi tốt nghiệp. Há» yêu nhau từ lúc nà o, tôi chẳng rõ. Trong mối quan hệ ấy, tôi chẳng có vị trà gì cho đến má»™t ngà y kia...
Tôi nhá»› hôm ấy, sau khi rá»i bá» buổi tiệc tối tưng bừng, tôi chuếnh choáng ra vá» trước bá» lại Quân giữa những cô bạn tươi vui. Trên đưá»ng vá», tôi ghé nhà cáºu ta cất cây guitar Ä‘iện má»›i táºu. Có bóng ngưá»i. Cô ta ngồi ở báºc thang lên cổng nhà , ngoẹo đầu và o tưá»ng, ngá»§ im lìm. Mái tóc thẳng xòa xuống vai, và i sợi bám và o bức tưá»ng rêu. Bà n tay gầy mảnh rÆ¡i xuống thá»m gạch cÅ© như vệt sáng nâu buồn. Giống như tất cả sá»± kiên nhẫn và ná»—i cô độc trên thế giá»›i nà y gom lại, đặt lên dáng ngồi đáng thương ấy. Tôi nÃn thở đến gần Uyên Nguyên. Lặng ngắm. Không có gì xảy ra. Nhưng má»i việc không còn như cÅ©...
Chá» thêm má»™t lúc nữa, cáºu bạn đánh trống cÅ©ng đến. Chúng tôi táºp má»™t mạch được năm bản nhạc. Tôi cầm bản nhạc But not for me, bản nhạc đơn giản đã khiến tôi hứng thú. Quân vỡ bà i nhanh trên cây cello, đưa ra và i chỉ dẫn thông minh cho tôi và cáºu đánh trống. Cả nhóm tan việc lúc sáu giá» chiá»u. Quân và tôi không cùng nhau kiếm thứ gì lót dạ như má»i khi. Cáºu ta Ä‘ang lao và o mấy khóa Anh ngữ cấp tốc để kiếm suất há»c bổng du há»c. Còn tôi?
Tôi cÅ©ng lao tá»›i má»™t trung tâm ngoại ngữ, nhưng dà nh cho trẻ con. 6h30 tan há»c. LÅ© trẻ trà n ra từ cổng như má»™t đà n mối ồn à o, hấp tấp, không ngừng đâm sầm và o cái mô tô mà u trắng cá»§a tôi. Và i đứa ngó tôi nhạo báng. Cuối cùng, Uyên Nguyên hiện ra. Cô nhìn tôi, không ngạc nhiên :
- Quân nhá» cáºu đến đưa tôi vá» sao? - Trong câu há»i thấp thoáng tia hy vá»ng.
- Anh ấy hÆ¡i báºn má»™t chút! - Tôi nói nhanh. Äó cÅ©ng là sá»± tháºt.
Cô gái ngồi sau xe. Qua những ổ gà , những vÅ©ng mưa, khuá»·u tay nhòn nhá»n cá»§a cô thi thoảng khẽ chạm lưng tôi. Bạn có thể bảo cảm giác không đáng giá. Nhưng nó khiến tôi má»™t lần nữa đóng băng. Uyên Nguyên sống má»™t mình ở căn há»™ nhá», khu nhà táºp thể cÅ©. “Tầng bảy. Không thang máy!†- Cô cưá»i nhợt nhạt thay cho lá»i chia tay. Nhưng tôi chưa muốn chia tay. “Tôi lên đấy má»™t chút được không?â€. Cô cau mà y: “Äể là m gì hả Huy?â€. “Không gì cả†- Tôi nhìn thẳng đôi mắt nâu. Uyên Nguyên lắc đầu. Tôi nổ máy xe, lao ra đưá»ng. ÄÆ°á»ng buổi tối đầy ắp ngưá»i, xe, âm thanh, những vệt đèn, nhưng bên trong tôi chỉ có các khoang rá»—ng, đầy gió.
Quân già nh suất há»c bổng tại Anh dà nh cho các sinh viên âm nhạc xuất sắc đến từ Châu Ã. Tháºt ngạc nhiên, à chẳng có gì ngạc nhiên, chưa đầy ná»a năm, cáºu ta nói tiếng Anh rất lưu loát. “Nhá» Ä‘i chÆ¡i và qua đêm vá»›i các cô nà ng ngoại quốc thưá»ng đến quán nghe chúng ta chÆ¡i nhạc. á»’, thá»±c hà nh ngoại ngữ tốt nhất là khi vắt óc tìm kiếm ngôn từ lôi cuốn nhau...†Vá»›i vẻ kiêu hãnh và khoái trá hoang dã, Quân tiết lá»™ bà quyết khi nhóm nhạc, và cả Uyên Nguyên, Ä‘i ăn mừng sá»± kiện há»c bổng ở tiệm ăn sang trá»ng khu trung tâm. Tôi nhìn vá»™i sang Uyên Nguyên. Cô vẫn bình thản, dùng ngón tay út xếp vá» hạt dưa thà nh hình những con cá. Nhưng khoảnh khắc ngắn ngá»§i, tôi cảm biết máu dưới là n da nâu bình thản kia đã chuyển mà u. Tôi bước ra ngoà i quán, nhắn mẩu tin cho Quân, bịa ra má»™t lý do vá»› vẩn phải vá» trước. Không khà tù Ä‘á»ng oi bức. Tôi đứng bồn chồn, tá»± nguyá»n rá»§a vì không biết hút thuốc, vì đã hà nh động kỳ khôi. Khi tôi sắp nhảy lên mô tô phóng Ä‘i, Uyên Nguyên bước ra, lảo đảo như ngưá»i Ä‘i ngược gió. Tôi ngăn cô lên cái taxi và ng. Rốt cuá»™c, má»™t lần nữa cô ngồi sau xe tôi. Giữa đưá»ng, Quân gá»i Ä‘iện thoại. “Cáºu chăm sóc cô ấy há»™ tá»›, Huy nhé!†- Giá»ng cáºu ta vẳng xa mà vẫn châm biếm. Tôi hét lên: “Quá»· tha ma bắt thói tà n nhẫn cá»§a cáºuâ€. Tiếng cưá»i phá lên. Trong phản ứng tăm tối, tôi ném chiếc Ä‘iện thoại. Nó vỡ tan trước khi bị vô số bánh xe nghiến lên. Cô gái ngồi sau tôi lặng thinh. Nhưng tôi lại khóc.
Tối hôm ấy tôi lên nhà Uyên Nguyên. Ở lại. Cô sốt cao chưa từng thấy. Äến mức tôi sợ gần phát Ä‘iên. Tất cả những gì tôi có thể là m là mở tá»§ lạnh hà ng trăm lần, thay khăn chưá»m đá lên trán cô. Sau đó ngồi dưới chân giưá»ng, lẩm bẩm mang tên tất cả các vị Thánh trong âm nhạc để cầu nguyện, từ Mozart, Bach, Beethoven cho đến Debussy, Mahler. Gần sáng, cô má»›i dịu nóng, thiếp Ä‘i. Tôi cÅ©ng muốn chợp mắt tà chút, nhưng tôi quyết định thức, canh giấc ngưá»i ốm. Trá»i tháng Chạp buốt cóng. Má»™t ô cá»a sổ vỡ kÃnh, gió thốc tháo. Căn há»™ hai phòng cá»§a cô gái có má»™t tá»§ sách tuyệt diệu, và má»™t chai rượu brandy còn non ná»a, sót lại từ tiệc sinh nháºt nà o đó. Tôi rót Ãt rượu ra cốc đánh răng, nhấm nháp cho đỡ lạnh, và đá»c lại quyển sách cá»§a Elia Kazan, má»™t tác giả Ä‘á»c và i chục lần tôi cÅ©ng không biết chán. Äến trang cuối cùng, ngẩng lên, tôi thấy cái giưá»ng trống rá»—ng. Phát hoảng, mãi sau tôi má»›i nháºn ra Uyên Nguyên ra ngồi cạnh má»™t bể cá thá»§y tinh khô nước từ lúc nà o. Cô nhìn nó đăm đăm. Äôi mắt ráo hoảnh, gương mặt bất động che giấu sá»± tháºt lòng ngưá»i trống rá»—ng. Trống rá»—ng như bể cá bị bá» quên, phải không Uyên Nguyên?
Quân bay ngà y mồng Má»™t đầu năm. Uyên Nguyên không tiá»…n. Hai ngưá»i yêu nhau đã có má»™t tối trò chuyện. Nhưng tôi ở ngoà i bà máºt ấy. Ở ga tiá»…n, nhóm nhạc ngồi kháºt khừ. Cáºu đánh trống bá» Ä‘i mua kẹo ho. Tôi nhìn Quân, há»i nhanh: “Uyên Nguyên sẽ ra sao?â€. Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy bạn tôi nghiêm túc. Cáºu ta trầm ngâm: “Sẽ ổn thôi. Cô ta thông minh. Vì yếu Ä‘uối chÃnh là thông minh. Nếu cáºu thấy chăm sóc cô ấy là hạnh phúc, tá»› sẽ im lặngâ€. Tôi muốn bóp chết cáºu ta. Nhưng tôi bá» và o rest-room, vặn vòi nước, kê mặt và o. Dòng thác chảy qua mắt. Mất năm phút.
GiỠđây tôi giữ chân trưởng nhóm nhạc. Tôi tìm má»™t sinh viên đà n em, đệm guitar bass cho những bản nhạc rock, country và chÆ¡i cello cho những bà i nhạc bán cổ Ä‘iển hay jazz. Tôi chuyển lên chÆ¡i chÃnh, trên piano. Kỹ thuáºt không siêu đẳng như Quân, nên tôi chÆ¡i bằng xúc cảm sâu Ä‘áºm, có khi buồn rầu, cay đắng, nhưng có khi đầy hy vá»ng. Cuối tháng, gom tiá»n công khá lá»›n, tôi chia Ä‘á»u vá»›i nhóm. “Äi uống chút gì Ä‘i†- Cáºu đánh trống đỠnghị. Tôi lắc đầu. Tôi có kế hoạch khác, vá»›i món tiá»n nà y.
Má»™t bể thá»§y tinh má»›i. Bá»™ pháºn lá»c khÃ, lá»c nước. Các bá»c nylon bÆ¡m oxy đựng lÅ© cá biển bình thản rá»±c rỡ. Tôi khệ nệ bước lên từng báºc thang, cẩn trá»ng ở những Ä‘oạn rẽ. Cuối cùng, tôi cÅ©ng lên được tầng bảy. Uyên Nguyên mở cá»a cho tôi, ngạc nhiên đến độ để mặc cho tôi xếp đặt má»i thứ. Khi thả những con cá và o bể nước muối, tôi khẽ gá»i cô. Uyên Nguyên quỳ trên đầu gối, cúi nhìn đại dương thu nhá». Má»™t hạt nước mắt rÆ¡i và o bể cá. Má»™t con cá xanh biếc bÆ¡i lên, đớp lấy bóng nước ấy.
... Có thể ngà y mai Uyên Nguyên đứng chá» trước hiên quán nhạc. Có thể cô im lặng, vÄ©nh viá»…n. Nhưng tình yêu cá»§a tôi, tuổi trẻ cá»§a tôi, ná»—i đắm say cá»§a tôi đã được gá»i Ä‘i. Tha thiết. Trong sáng chân thà nh. Tôi mÆ¡ sau những thá»i gian báºn rá»™n, ngưá»i tôi thương yêu sẽ ngồi lặng ngắm những con cá xanh biếc, đỠthắm hay và ng rá»±c kia, không còn là những mảnh biển cô độc giữa cuá»™c sống lạ lùng nà y.
|
 |
|
| |