11-08-2008, 11:54 PM
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥♥Mơ ước nhỠnhoi♥ ♥1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh du lịch khắp 5 châu♥
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
CHÆ¯Æ NG 5
HÀNH TRÃŒNH KỲ Láº
Äó là má»™t táºp bản đồ. Nói đúng ra là má»™t táºp bản đồ chép tay, hai mươi mấy trang giấy trắng đóng lại vá»›i nhau, trên má»—i trang giấy Ä‘á»u có má»™t bức bản đồ vẽ tay, chỉ có hai mà u Ä‘en trắng, hình như là má»™t ngưá»i nghiệp dư thÃch vẽ bản đồ, dùng bút má»±c vẽ nên những tác phẩm nà y.
Cà ng kỳ lạ hÆ¡n là , thoáng nhìn tất cả các bản đồ Ä‘á»u y hệt nhau, nhưng nhìn kỹ lại, đưá»ng nét đại thể cá»§a má»—i tấm bản đồ Ä‘á»u giống nhau, chÃnh giữa có hai chữ “Diệm SÆ¡nâ€, nhưng lại có nét khác biệt. Và dụ bản đồ ở trang má»™t chỉ có mấy đưá»ng nét thô sÆ¡, chú thÃch ở cuối trang ghi “Năm thứ nhất Diên Hoà thá»i ÄÆ°á»ng(1), nghi là m giảâ€.
Những bản đồ phÃa sau dần tinh tế, có đưá»ng nét chi tiết hÆ¡n và đánh dấu địa danh, có tấm ghi chú thÃch “Không rõ niên đạiâ€, có khi chú thÃch rõ niên đại, và dụ “Năm thứ nhất Gia TÄ©nh thá»i Minh(2)â€, “Năm thứ hai Äạo Quang thá»i Thanh(3)â€, “năm 1935â€, gần nhất là năm 1983. Bắt đầu từ trang bản đồ “Năm thứ ba Thiên Khải thá»i Minh(4)†có má»™t vòng nhỠđánh dấu “Thị trấn Hoa Tâyâ€, những tấm bản đồ từ đó vá» sau, phạm vi cá»§a cái vòng nà y không ngừng mở rá»™ng chứng tá» quy mô cá»§a thị trấn Hoa Tây ngà y cà ng lá»›n.
************
(1): Năm 712
(2): Năm 1521
(3): Năm 1822
(4): Năm 1623
************
Thì ra đây là bản đồ của địa phương nà y, chúng sẽ đem lại cho mình những gợi ý gì?
Thôn quái dị, chắc chắn có liên quan đến Thôn quái dị.
Tư Dao đã từng xem tá»· má»· tấm bản đồ cô có được ở thôn Thạch Lạp; cô vẫn nhá»› rõ vị trà cá»§a Thôn quái dị. Cô giở tá»›i trang cuối cùng ghi “Năm 1983â€; quả nhiên ở vị trà Thôn quái dị có má»™t chấm Ä‘en Ä‘áºm, chú thÃch chữ “Aâ€.
Cô lại giở lên trang trước, chú thÃch bên dưới ghi “Năm 1957â€, xem lướt qua, vị trà Thôn quái dị vẫn là má»™t chấm Ä‘en Ä‘áºm, cÅ©ng có chữ “Aâ€, nhưng nhìn kỹ cô thấy vị trà cá»§a chấm Ä‘en hÆ¡i chếch vá» phÃa đông nam. Không có gì lạ, bản đồ vẽ tay, có sá»± sai lệch nhá» là rất bình thưá»ng. Cô lại láºt lên trang trước là â€Năm 1935â€,dưá»ng như chấm Ä‘en lại hÆ¡i lệch thêm vá» phÃa đông nam. Äúng là như váºy ư? Liệu có phải mắt mình đã lừa mình không?
Mắt mình không phải máy Ä‘o, thì chuẩn sao được? Nhất là khi Ä‘ang ngồi trên chiếc xe khách đến sân bay, ngưá»i luôn bị lúc lắc.
Má»™t ý nghÄ© chợt lóe lên, Tư Dao lấy từ trong túi xách tay ra má»™t chiếc bút bi và khăn giấy mà u trắng, giở ra đặt lên trên tấm bản đồ “Năm 1983â€, má»™t góc khăn giấy khá»›p vá»›i má»™t góc bản đồ, dấu chấm Ä‘áºm nằm ở vị trà cá»§a Thôn quái dị hiện lên qua lá»›p giấy má»ng, Tư Dao đánh dấu lên trên mặt giấy, đồng thá»i đánh dấu ở vị trà “Thị trấn Hoa Tây†và “Thôn Thạch Lạpâ€. Tiếp theo, cô lại đặt tá» giấy lên trên bản đồ “Năm 1959â€, cùng đánh ba dấu như thế, đặc biệt chú ý đến sá»± trùng khá»›p căn bản giữa vị trà Thôn quái dị và dấu chấm “Năm 1983â€, thì thấy rõ rà ng vẫn có sai lệch nhá», trong khi “Thị trấn Hoa Tây†và “Thôn Thạch Lạp†lại hoà n toà n không lệch má»™t ly.
Cứ như váºy,cô lần lượt đánh dấu từng trang từ sau lên trước cho đến “Năm thứ ba Thiên Khải thá»i Minh†là năm đầu cá»§a thị trấn Hoa Tây.
Tư Dao kinh ngạc phát hiện ra ở má»—i trang bản đồ, vị trà cá»§a Thôn quái dị không giống nhau, bản đồ cà ng cổ thì vị trà cá»§a thôn cà ng lệch vỠđông nam hÆ¡n, sau mưá»i bốn trang bản đồ, mưá»i bốn Ä‘iểm chấm trên tá» giấy đã nối thà nh má»™t đưá»ng vòng cung còn vị trà cá»§a thị trấn Hoa Tây và thôn Thạch Lạp từ đầu đến cuối không thay đổi.
Äiá»u nà y chứng tá» cái gì? Kỳ Lân nói không đúng,ai bảo lịch sá» cá»§a Thôn quái dị là ngắn? Ãt ra cÅ©ng có và i trăm năm lịch sá». Thôn quái dị lúc đầu ở gần thị trấn Hoa Tây. Theo dòng thá»i gian, Thôn quái dị dần dần dịch sâu và o núi, theo đưá»ng vòng cung nà yâ€¦ÄÆ°á»ng vòng cung nà y, chÃnh là con đưá»ng Tư Dao đã Ä‘i qua, con đưá»ng gian khổ đầy những xương cốt thiên táng trong các bụi cá» và các tấm bia không chữ!
Tư Dao chợt thấy lạnh buốt từ trong đáy lòng.
Phải! Äó là má»™t con đưá»ng chông gai biết chừng nà o, má»™t giai Ä‘oạn lịch sỠđầy biến động ghê gá»›m! Bao nhiêu bi kịch đã xảy ra ngay trước mắt ông. Những câu chuyện xa xưa, đầy bi thảm, dù ông chưa táºn mắt trông thấy nhưng những năm gần đây vẫn hiện ra trong trà não ông sống động như tháºt.
Ngưá»i mặc áo mưa không phải ngà y nà o cÅ©ng mặc áo mưa, ông Ä‘ang ngồi trên chuyến xe khách đến sân bay, má»™t ông già bình thưá»ng không có đặc trưng gì nổi báºt. Ông biết con đưá»ng vá» Giang Kinh sẽ không có gió mưa gì, nhưng trong lòng ông thì mưa gió Ä‘ang cuá»™n trà o vì ông lại trông thấy táºp bản đồ lịch sá» chép tay. Tư Dao Ä‘ang ngồi trên ghế hà ng trước, chắc là vì sợ hãi Ä‘iá»u gì, cô hÃt thở tháºt sâu, toà n thân khẽ run… Nhìn cô như váºy ông cảm thấy có má»™t chút khoái cảm báo thù.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, đây chỉ là mở mà n, ác má»™ng vừa má»›i bắt đầu.
Tà i sản của ♥huytuandc♥
Chữ ký của ♥huytuandc♥
Thịt gà xôi nếp đà n bÃ
Ba cái thứ đó phải dùng bằng tay
Ai đừng má»™t dạ hai má»
Äừng chê cu ngắn đừng mê cu dà i
Cu dà i là cá»§a bá»n tây
Việt Nam tuy ngắn nhưng cầy lâu hơn
Chỉ một lần chạm nhẹ cũng là m bụng ai.... to tướng...
2 tuổi mới cai sữa, 15 tuổi đã tái nghiện rồi....
Chưa thấy quan tà i chưa đổ lệ , chưa thấy xế vụ chưa kinh hồn ....
Cây lá»›n má»™t ôm, khởi sinh từ má»™t cái mầm nhá» - Äà i cao chÃn tầng, khởi đầu từ má»™t sá»t đất - Äi xa ngà n dặm, bắt đầu từ má»™t bước chân...
Mắt trong , môi má»m , lưỡi thì ... đừng há»i . Là 1 bầu trá»i tư cách, là 1 tấm gương đáng há»c há»i, là má»™t thanh niên yêu nước, thương dân, là 1 cốc cafe ấm áp cho các em gái má»›i lá»›n á»§ tay khi lạnh, là má»™t chà ng trai trong mÆ¡, và là hạnh phúc , ước mÆ¡ cá»§a các chị em gái ngây thÆ¡
-Bà Danh: ThÃch Giao Hợp và ThÃch Thì Thượng.
-Thà nh viên chÃnh phá»§ cao cấp các khối ASIAN vá» tình dục há»c và tâm sinh lý há»c
-Cục trưởng cục phân cục chuyên ngà nh phân tÃch cục phân
-Bá»™ phó bá»™ chém gió và các vấn đỠvá» ngôn ngữ há»c
-Há»™i trưởng há»™i thất há»c kiêm hiệu phó trưá»ng mầm non dân láºp THÃCH THÃŒ PHẬP
-Chá»§ tịch HÄQT,tổng giám đốc tâp Ä‘oà n Sexsolophy and F ucksolophist Co.Ltd..
Tình yêu thì tầm thưá»ng, Tình dục là cao thượng
Ăn thì có thể chay nhưng ngủ thì phải có thịt
Äừng nói tôi văng tục chỉ là tôi cá tÃnh thôi
Äừng tá»± hà o vì mình nhà nghèo mà há»c giá»i - Hãy tá»± há»i sao mình há»c giá»i mà vẫn nghèo
Äừng tá»± ti vì mình nhà già u mà há»c dốt - Hãy tá»± tin vì mình há»c dốt mà vẫn già u!
Có cái nắng có cái gió nhưng thiếu ..... cái đó thì ta xa nhau ngưá»i Æ¡i ....
Tá»± hà o là hai bà n tay trắng láºp nên...vô số nợ
Ngà y ta sinh ra Ä‘á»i, má»i ngưá»i cưá»i ta khóc. Hãy sống như thế nà o để khi ta ra Ä‘i má»i ngưá»i khóc ta cưá»i...
...Rất nhiá»u ngưá»i coi cụm từ viết tắt "lol" là để chỉ má»™t dụng cụ giải trà có tÃnh phức tạp cao...
11-08-2008, 11:56 PM
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥♥Mơ ước nhỠnhoi♥ ♥1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh du lịch khắp 5 châu♥
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
CHÆ¯Æ NG 6
THƯ TRONG BỤNG SÓC
Äây là tráºn tuyết và o đông đầu tiên cá»§a Giang Kinh, so vá»›i năm trước thì hÆ¡i sá»›m, nhiệt độ cao nhất luôn xấp xỉ âm mưá»i độ, cá»±c kỳ giá lạnh.
Tư Dao từ tắc-xi bước xuống, gần như chạy à o và o nhà , chưa Ä‘em hà nh lý lên gác đã chạy thẳng và o phòng Lâm Nhuáºn. Mấy ngà y nay ở bên ngoà i, nghÄ© đến tình trạng thương tÃch cá»§a Lâm Nhuáºn, cô luôn thấy cắn rứt. Những ngà y Lâm Nhuáºn dưỡng thương là rất quan trá»ng đáng lẽ nên túc trá»±c cả ngà y bên giưá»ng anh má»›i phải. Nhưng Lâm Nhuáºn rất thông cảm vá»›i cô, chỉ tỠý lo cho sá»± an toà n cá»§a cô, chứ không há» ngăn trở cô là m việc.
Cuá»™c Ä‘iện thoại đêm qua, những lá»i nhá»› thương cá»§a Lâm Nhuáºn, cô nghe còn chưa đã, cô định nói vá»›i anh hôm nay sẽ vá» Giang Kinh, nhưng kìm lại được, vì muốn Ä‘em đến cho anh má»™t sá»± bất ngá».
Má»™t tiếng cưá»i trong trẻo dá»… thương từ phòng Lâm Nhuáºn vẳng ra, lòng Tư Dao trầm hẳn xuống.
Tư Dao chầm cháºm Ä‘i và o phòng, trông thấy bên giưá»ng Lâm Nhuáºn má»™t phụ nữ dáng thanh thanh ngồi quay lưng lại, bá»™ tóc dà i như thác nước buông rá»§ trên vai. Ngưá»i ấy Ä‘ang bón cho Lâm Nhuáºn thứ gì đó, chiếc bát trong tay bốc hÆ¡i nghi ngút.
Lâm Nhuáºn nằm trên giưá»ng dịu dà ng nhìn ngưá»i phụ nữ, ánh mắt nà y cô chỉ thấy khi anh nhìn cô, đã từng khiến cô gần như tan chảy trong đó. Äáng tiếc, ánh mắt ấy lúc nà y lại Ä‘ang dà nh cho ngưá»i khác.
Thấy Tư Dao lặng lẽ bước và o, thoạt tiên Lâm Nhuáºn ngá»› ngưá»i, láºp tức đỠbừng mặt, tá» ra lúng túng: “Dao Dao, em…sao em lại vá» nhanh như váºy?â€
Phải, em vá» không đúng lúc, đã là m phiá»n hai ngưá»i. MÅ©i Tư Dao hÆ¡i cay cay. Mình nên nói gì đây? Mình nên là m gì? Nổi cáu ư? Bá» ra ngoà i ư?
Ngưá»i phụ nữ kia quay lại, mỉm cưá»i nhìn Tư Dao. Dung mạo tuyệt đẹp, đặc biệt là vẻ hiá»n thục cao nhã khiến má»™t ngưá»i vẫn luôn tin và o bản thân mình như Tư Dao cÅ©ng thấy khó mà bình tÄ©nh tá»± tin.
Thực không thể so sánh được!
â€Dao Dao…†Lâm Nhuáºn cà ng ngượng ngịu, định giải thÃch, nhưng lại nÃn thinh.
“Em…quay vá» không đúng lúc, là m phiá»n hai ngưá»i, em… vừa xuống máy bay… Ä‘i cất hà nh lý trước váºy â€. Tư Dao không muốn lưu lại thêm má»™t giây nà o nữa, nhưng Ãt ra cÅ©ng phải tìm được má»™t nÆ¡i để có thể khóc má»™t tráºn cho thá»a.
Äá»™t nhiên, má»™t giá»ng nam trong trẻo vang lên từ phÃa sau: “Äây là Dao Dao à , trăm nghe không bằng mắt thấy, ha ha, xem ra chúng tôi đến rất đúng lúc, vừa may được gặp côâ€.
Má»™t ngưá»i đà n ông gầy gò khoảng ngoà i năm mươi tuổi, Ä‘i đến từ phÃa sau, cưá»i cưá»i nhìn cô. Ông ta ăn mặc rất giản dị, chiếc áo jacket mà u xanh Ä‘áºm giặt nhiá»u tá»›i mức đã bạc mà u, cặp kÃnh dà y cá»™p, Ä‘iển hình cho má»™t trà thức đứng tuổi.
Chuyện gì thế nà y?
Ngưá»i phụ nữ kia cuối cùng cÅ©ng cất tiếng: “Cháu đúng là Dao Dao à ? Mấy ngà y cháu Ä‘i, cô và chú biết Lâm Nhuáºn cần chăm sóc nên xin đơn vị cho nghỉ...cháu còn xinh hÆ¡n cả trong ảnh!â€
Ngưá»i nà y là ai?
Rồi Lâm Nhuáºn cÅ©ng nói ra được má»™t câu hoà n chỉnh: “Dao Dao, đây là cha mẹ anh!â€
May mà mình chưa nói câu gì quá đáng! Dù là như váºy, Tư Dao vẫn cảm thấy cách nghÄ© vừa rồi cá»§a mình tháºt ngu ngốc. Phải giấu Lâm Nhuáºn Ä‘iá»u nà y. Tháºt chẳng ngá» bà mẹ anh ấy giá»i giữ gìn nên trẻ lâu như váºy! Cô nhìn kỹ mẹ Lâm Nhuáºn, vẫn có thể lá» má» nhìn thấy nếp nhăn ở Ä‘uôi con mắt, bà đúng là má»™t ngưá»i đã cao tuổi. Cô nở nụ cưá»i: “Cháu chà o chú, chà o côâ€.
Cha Lâm Nhuáºn cưá»i bảo: “Cô cá»§a cháu nhìn thấy ngưá»i xinh đẹp là không thể không trầm trồ. Có lẽ con má»t sách như tôi vẫn có cái táºt luôn cảm thấy đây Ä‘á»u là những cái thứ yếu, hai ngưá»i chung sống quan trá»ng nhất là tình cảm, đúng không?â€
Tư Dao nhá»› ra Lâm Nhuáºn từng nói cha anh là má»™t thầy giáo dạy ngữ văn ở trưá»ng trung há»c. Cha mẹ anh Ä‘á»u sống ở thà nh phố nhá» thuá»™c Tứ Xuyên xa xôi.
Mẹ Lâm Nhuáºn lừ mắt nhìn ông, cưá»i nói: “Thôi nà o, gặp ngưá»i xinh đẹp, tôi khen má»™t câu có gì là không được? Dao Dao à , cháu vá» thì tốt rồi, cô chú muốn đưa Lâm Nhuáºn vá» quê tÄ©nh dưỡng má»™t thá»i gian, chá»— cô chú là vùng quê nhá» tháºt nhưng cÅ©ng có hai bác sỹ đông y chuyên khoa xương, trình độ rất cao. Lâm Nhuáºn cứ trì hoãn mãi, nói là muốn đợi cháu vê, gặp cháu má»™t lần rồi má»›i Ä‘i…Lâm Nhuáºn, đừng trách mẹ mau miệng nhé…â€
“Không cần đâu, cháu đã vá», cháu có thể chăm sóc anh ấy ạ†Tư Dao không nỡ xa Lâm Nhuáºn.
“Kìa cháu,việc nà y đương nhiên cô chú biết. Nhưng cháu còn có sá»± nghiệp và công việc cá»§a cháu. Cô chú biết, áp lá»±c công việc cá»§a cháu rất lá»›n, không khi nà o xin nghỉ được cả má»™t ngà y. Äiá»u kiện ở quê dù không bằng ở thà nh phố lá»›n như Giang Kinh,c ô Ä‘i là m vốn chỉ kiếm được và i đồng, Ä‘i hay không Ä‘i là m cÅ©ng chẳng quan trá»ng, có thể dà nh nhiá»u thá»i gian hÆ¡n chăm sóc nó. Äợi nó bình phục hẳn, nếu nó vẫn còn lưá»i biếng nằm ỳ ở nhà thì cô sẽ vác gáºy đánh Ä‘uổi nó vá» vá»›i cháu, được không?†Bà cưá»i cưá»i nhìn Lâm Nhuáºn.
Tư Dao thấy bà nói Ä‘á»u rất có lý, dù trái tim cô luôn ở bên Lâm Nhuáºn nhưng không thể ở bên anh liên tục, chăm sóc chắc chắn không cẩn tháºn bằng cha mẹ anh nên cô gáºt đầu, cưá»i nói : “Vâng, chắc chắn là cô chăm sóc tốt hÆ¡n cháu, cháu đà nh thả anh ấy thôi…Kỳ thá»±c cháu rất không yên tâm khi để anh ấy nằm nhà má»™t mình còn cháu thì vẫn chạy rông bên ngoà iâ€
Mẹ Lâm Nhuáºn vá»™i nói: “Các chuyện cháu trải qua, Lâm Nhuáºn đã nói vá»›i cô Ãt nhiá»u. Cháu tháºt tà i giá»i và kiên cưá»ng. Nghe nói cha mẹ cháu…cÅ©ng không còn nữa. Sau nà y cứ coi cô chú là ngưá»i nhà , được không?â€
Tư Dao thấy lòng rá»™n rà ng,nghÄ© bụng: “Lâm Nhuáºn rất tốt và nhiệt tình là được thừa hưởng từ cha mẹâ€.
Sau khi tắm gá»™i thay quần áo Ä‘i xuống tầng dưới, cô thấy Lâm Nhuáºn và cha mẹ chỉnh trang để lên đưá»ng, túi lá»›n túi nhá» và xe lăn cá»§a Lâm Nhuáºn, Ä‘ang được xếp lên xe tắc-xi. Sao lại nhanh thế? Mẹ Lâm Nhuáºn giải thÃch, vừa rồi gá»i Ä‘iện đã đặt được vé máy bay tối hôm nay cho nên láºp tức gá»i xe. Tư Dao muốn cùng Ä‘i đến sân bay, nhưng cha mẹ Lâm Nhuáºn ra sức can ngăn, khuyên cô hãy nghỉ ngÆ¡i cho khá»e, và há» còn lo lúc cô quay vá» trá»i đã tối lại chỉ có má»™t mình, sợ không an toà n. Lâm Nhuáºn bịn rịn vá»›i cô hồi lâu ,cÅ©ng khuyên cô không nên Ä‘i vì cô vừa từ sân bay vá», chẳng nên lại giống như má»™t cô tiếp viên hà ng không.
Tư Dao bị Lâm Nhuáºn trêu, báºt cưá»i, hai ngưá»i lưu luyến ôm hôn tạm biệt.
Mắt không rá»i chiếc xe cho tá»›i khi nó khuất hẳn sau chá»— ngoặt, trá»i vẫn lạnh cóng nhưng đôi môi cô vẫn còn nguyên hÆ¡i ấm cá»§a Lâm Nhuáºn. Dù đã gần cháºp tối song Tư Dao lại cảm thấy trá»i sáng hÆ¡n, giống như má»™t đứa trẻ bị lạc bá»—ng trở vá» bên ngưá»i thân, cả thế giá»›i đối vá»›i cô trở nên đẹp tươi rạng rỡ.
Kể từ năm ngoái khi cha mẹ qua Ä‘á»i, chỉ còn con mèo Linda và cô nương tá»±a lẫn nhau, nó như má»™t ngưá»i thân duy nhất cá»§a cô bởi lá»i nguyá»n “Äau thưong đến chết†đáng ghét kia đã cướp Ä‘i sinh mạng những ngưá»i bạn thân, là m cho cuá»™c sống hắt hiu cá»§a cô cà ng thêm cô độc.
NghÄ© đến con mèo Linda, Tư Dao đột nhiên nhá»› ra vừa rồi tất tưởi ra và o giúp Lâm Nhuáºn chuyển hà nh lý lên tắc-xi,lúc trước Linda còn quấn theo chân ngưá»i, sau đó rình cÆ¡ há»™i chuồn ra khá»i nhà . Linda cÅ©ng là má»™t con mèo "giang hồ",luôn khát vá»ng vá» thế giá»›i bên ngoà i, há»… có cÆ¡ há»™i là lá»§i Ä‘i chÆ¡i, cho đến khi bị bá»n mèo hoang bắt nạt hoặc đói bụng má»›i vác cái bá»™ dạng đáng thương quay vá».
Trá»i sắp tối, Tư Dao không muốn Linda lang bạt bên ngoà i trá»i giá lạnh, gá»i mấy tiếng “Linda…meo meo†nhưng không nghe thấy bất cứ động tÄ©nh nà o. Tuyết trên đất đã được gạt Ä‘i, Tư Dao há»i bà già má»›i chuyển đến ở nhà bên cạnh có nhìn thấy con mèo nhá» không, bà lắc đầu. May mà má»™t đứa nhá» bên nà h hà ng xóm Ä‘i xe đạp qua,chỉ má»™t mảng rừng cây phÃa đông ,nói : “Em thấy con mèo nhà chị chạy và o đóâ€. Tư Dao cảm Æ¡n, chạy nhanh qua đó.
Gá»i là rừng cây, thá»±c ra chỉ là má»™t đám thông trồng san sát. Không trông thấy Linda đâu, Tư Dao lặng lẽ nghe ngóng má»™t lúc, và nghe vẳng đến tiếng sá»™t soạt.
Cô đột nhiên nhá»› lại đây chÃnh là nÆ¡i lần đầu Ä‘i dạo vá»›i Lâm Nhuáºn cô đã phát hiện ra có ngưá»i bám theo mình : Lâm Mang, Dục Chu hoặc thầy giáo Cung cÅ©ng từng bám theo cô, hôm nay, liệu “giác quan thứ sáu†quá nhạy cảm cá»§a cô có được nghỉ ngÆ¡i không?
Tư Dao lại gá»i “Lindaâ€, rồi chầm cháºm Ä‘i và o rừng thông, nhìn kỹ từng chá»— ná»n đất Ä‘i qua. Lá thông phá»§ dà y trên mặt đất, bên trên là má»™t lá»›p tuyết má»ng.
Những tiếng sá»™t soạt lại vẳng đến ngay phÃa trước. Tư Dao bước nhanh hÆ¡n, trong tai chỉ nghe thấy tiếng bước chân dẫm trên tuyết và lá thông nghe rin rÃt. Äi tiếp vá» phÃa trước, trên mặt tuyết xuất hiện vết chân mèo nhá» xÃu còn má»›i, chắc chắn là cá»§a Linda.
Dấu chân mèo má»—i lúc má»™t rõ, chắc chắn Linda ở gần đây. Bá»—ng nhiên cô choáng váng: dấu chân mèo đằng trước có má»™t mà u mà cô rất sợ nhìn thấy : Äá» sáºm!
Lẽ nà o Linda đã gặp chuyện bất trắc? Ai lại điên rồ như thế, đã ra tay với một con mèo vô tội? Lẽ nà o bên cạnh mình, ngoà i Lâm Mang và Dục Chu ra, cô vẫn còn kẻ thù?
Tim Ä‘áºp loạn xạ, cô lần theo vết máu, lòng cà ng nặng trÄ©u. Và i vết máu còn dÃnh những sợi lông mà u và ng xám, chÃnh là mà u lông cá»§a Linda.
Tiếng sá»™t soạt ở ngay sau cái cây trước mặt, Tư Dao che miệng Ä‘i tá»›i. Cô thét lên: trá»i Æ¡i!
Lòng cô láºp tức nhẹ nhõm hẳn Ä‘i.
Linda Ä‘ang cố gắng cắn xé má»™t con sóc- nó có mà u lông và ng xám - chắc con váºt nhỠđáng thương chưa kịp tÃch trữ đủ thá»±c phẩm cho mùa đông, phải Ä‘i kiếm ăn dưới trá»i tuyết, nên má»›i trở thà nh trò chÆ¡i cá»§a thợ săn nghiệp dư Linda. Äúng thế, Linda đã ăn no, nó bắt con sóc nà y không phải vì cái dạ dà y mà thuần tuý chỉ là tiêu khiển.
Tư Dao trừng mắt : “Linda, tà n nhẫn quá, vá» nhà mau!â€
Linda có vẻ luyến tiếc ,ngẩng đầu lên, lòng Tư Dao lại trÄ©u nặng.Con sóc nằm ngá»a ,bụng đã bị mổ ra- là bị rạch chứ tuyệt đối không phải bị Linda cắn; vuốt và răng cá»§a con mèo không thể rạch bụng con sóc má»™t cách gá»n ghẽ như thế kia.
Con ngưá»i đã là m. Là có dụng ý gì váºy?
Cô cố chịu đựng chất vị toan Ä‘ang trà o lên trong dạ dà y, chầm cháºm Ä‘i tá»›i, ngồi xuống, nhặt má»™t cà nh thông láºt da bụng con sóc ra.
Một ống đựng phim tròn bằng nhựa.
Tư Da gảy hộp phim ra, run run cầm lên nhìn kỹ. Nên là m thế nà o đây?
TÃnh cách cá»§a cô vẫn thế, không thay đổi được. Tư Dao mở nắp há»™p ra.
Trong há»™p đựng phim là má»™t tá» giấy cuá»™n tròn. Mở ra, là má»™t tấm ảnh nhá».
Cô thoáng nhìn và đỠngưá»i ra như tượng gá»—. Rất lâu cô không dám tin và o mắt mình, lại nhìn kỹ lưỡng hÆ¡n. Không sai,quang cảnh trong bức ảnh chÃnh là Bá»™ Nhai Lương-má»™t cây cầu độc đáo ở Tân Thưá»ng Cốc. Năm ngưá»i trong bức ảnh giống như má»™t gia đình, má»™t đôi nam nữ trung niên, ba thiếu niên đứng gần vách núi, sau lưng là chiếc cầu đá nhá» hẹp, xa hÆ¡n là dãy núi xanh má». Cái là m Tư Dao chú ý nhất là má»™t thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc dà i tung bay trước gió,là n da trắng mịn,má»™t cặp kÃnh Ä‘en, má»™t bá»™ váy Ä‘en, giống như ngưá»i cõi tiên “Không ăn thức ăn cá»§a trần gianâ€
Liệu có phải ngưá»i cô đã từng quen biết? Hay là hà ng ngà y Ä‘á»u gặp mặt?
Tư Dao không dám tin và o mắt mình nữa. Ngưá»i thiếu nữ tuyệt đẹp đó là Lịch Thu.
Tà i sản của ♥huytuandc♥
11-08-2008, 11:58 PM
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥♥Mơ ước nhỠnhoi♥ ♥1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh du lịch khắp 5 châu♥
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
CHÆ¯Æ NG 7
CHÂN TRẦN CHẠY TRONG ÄÊM TUYẾT RÆ I
“Có Ä‘iá»u gì mà không thể nói ở nhà ? Sao phải ra đây? Hay là cô má»›i được thưởng lá»›n cuối năm, định thết đãi?†Tá» Phóng choà ng chiếc áo lông và o lưng ghế, cầm thá»±c đơn nghiên cứu tỉ mỉ.
Tư Dao dã phá lệ, hẹn Tá» Phóng đến nhà hà ng “Tùng Viên†bên cạnh tiểu khu “á»c đảo quà tá»™câ€, nói vá»›i thái độ không mấy hà o hứng: “Thưởng cuối năm à ? Tôi xin nghỉ quá nhiá»u để Ä‘i Ä‘iá»u tra, không bị trừ lương là may rồi… Hôm nay không chỉ có chúng, còn có má»™t cao nhân nữa.â€
“Còn siêu hÆ¡n tôi?â€
“Ãt ra hai ngưá»i cÅ©ng đã nói chuyện qua Ä‘iện thoại vá»›i nhau – anh ấy là tiến sÄ© cá»§a đại há»c Giang Kinh, tên là Trương Sinhâ€.
Tá» Phóng cưá»i vang: “Tôi nhá»› ra rồi, lần đó cô bị Dục Chu bắt cóc, anh ta từng gá»i Ä‘iện cho tôi, há»i thăm tung tÃch cá»§a cô. Gã ấy khá thú vị, có má»™t chút gì không giống ngưá»i thưá»ng.â€
“Thôi nà o, nếu so sánh kỹ, thì mấy ngưá»i chúng ta ai cÅ©ng có chút gì không giống ngưá»i thưá»ngâ€. Tư Dao giÆ¡ tay xem đồng hồ. “Tuy váºy, quan niệm vá» thá»i gian cá»§a anh chà ng nà y có vẻ tệ quá, đã muá»™n ná»a giá» rồi.â€
Lại đợi thêm má»™t lúc, cuối cùng Trương Sinh cÅ©ng tá»›i, tò mò nhìn ngang ngó dá»c.
Tá» Phóng chế nhạo: “Tiến sÄ© Sinh! Lúc mẹ anh có mang anh, không biết là trai hay gái, chắc chắn cha mẹ anh đã từng bà n bạc, nếu sinh con trai sẽ đặt tên là Trương Sinh, nếu sinh con gái, nhất định sẽ đặt là Trương San San(1), đúng không?â€
------------------------------------------------------------------
(1). San San: cháºm chạp lững thững
Trương Sinh ngá»› ngưá»i: “Kìa sao anh nói tò mò, nói linh tinh như váºy?â€
Tư Dao lưá»m Tá» Phóng, rồi chỉ đồng hồ, Trương Sinh hiểu ra, cưá»i cưá»i: “Tôi đến muá»™n. Rất xin lá»—i, muá»™n mất rồi; tôi có cái táºt há»… ngồi trước máy tÃnh là quên béng cả thá»i gian, đã bắt các bạn chá» lâu. Dao Dao, sao lá»i cá»§a bạn trên Ä‘iện thoại nghe bà hiểm thế?â€
“Thứ nhất, đây là chuá»—i ký tá»± và chữ số do Viên Thuyên để lại cho cha mẹ cô ấy trước lúc chết, còn dặn há»c phải chuyển cho tôi. Ai có thể giúp tôi kiểm tra xem nó có ý nghÄ©a gì? Có phải máºt mã hay không?†Tư Dao chỉ chuá»—i ký tá»± và chữ cái trên bì thư. Tá» Phóng và Trương Sinh cúi gần để xem, quả nhiên là má»™t chuá»—i ký tá»± không có đặc trưng gì riêng biệt: LW586136697400C.
Tá» Phóng lắc đầu nói: “Tôi biết khó nên thoái lui, thứ trừu tượng thế nà y chỉ có thể giao cho tiến sÄ© Sinh.â€
Trương Sinh cẩn tháºn Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại mấy lần, rồi lẩm bẩm “Không phải nó, quả là có cảm giác đã từng nhìn thấy, nhưng xem ra nó chẳng có đặc trưng gì.â€
“Cái thứ hai là má»™t bức ảnh, các anh xem, nhất định phải bình tÄ©nh, nếu không sẽ là m đổ đồ uống trên bà n mất.†Tư Dao đưa bức ảnh lấy được trong bụng con sóc ra trước mặt Trương Sinh và Tá» Phóng, “Äây là bức ảnh chụp cầu Bá»™ Nhai ở Tân Thưá»ng Cốc, Trương Sinh đã từng nhìn thấy cảnh quan nÆ¡i nà y, đúng không?â€
Tá» Phóng và Trương Sinh cùng kêu lên “ôiâ€, mắt dán và o ngưá»i thiếu nữ xinh đẹp trên bức ảnh.
“Lẽ nà o là cô ta?â€
Tá» Phóng cuối cùng cÅ©ng đã hiểu được dụng ý tại sao Tư Dao lại chá»n nhà hà ng nà y, mà không ngồi nhà , để cùng bà n bạc phương hướng Ä‘iá»u tra.
“Không thể tưởng tượng được, sao có thể là cô ta nhỉ?†Sau khi bị choáng, Tá» Phóng vẫn nhắc lại. Trương Sinh cÅ©ng dã từng gặp Lịch Thu, trong đầu cố gắng liên hệ bức ảnh nà y vá»›i những gì mà Tư Dao gặp phải. Anh láºt phÃa sau tấm ảnh, lắc đầu nói “Ảnh không ghi ngà y tháng, không rõ chụp từ bao giá». Nếu những ngưá»i trên ảnh Ä‘á»u đã từng đến hang quan tà i, thì không biết há» còn sống hay khôngâ€.
“Äiểm nà y tôi có thể trả lá»i bạn: Ãt nhất còn má»™t ngưá»i Ä‘ang sống. Anh chưa từng gặp ‘Tiên nữ’ nà y à ?†Tá» Phóng chỉ và o Lịch Thu.
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên tôi biết “tiên nữ†mà anh nói. Nhưng bức ảnh nà y giống như chụp từ xa, tiên nữ lại Ä‘eo kÃnh râm, rất khó phán Ä‘oán 100% là cô giáo Thu. Vả lại, nếu ngưá»i trên tấm ảnh nà y đúng là cô ta thì anh dá»±a và o đâu để bảo cô ta còn sống?†Trương Sinh nói má»™t cách nghiêm túc.
“Sao? Anh có ý gì váºy? Tức là ngôi nhà cá»§a chúng tôi có ma à ? Äây là má»™t cách nói má»›i mẻ quá nhỉ.†Tá» Phóng nói có phần giá»…u cợt.
“Thôi nà o, trong khi còn chưa biết rõ sá»± tháºt, chúng ta có thể bình tÄ©nh má»™t chút để Ä‘iá»u ta không? Anh Tá» Phóng, nói thá»±c tôi rất ngại khi phải nói ra Ä‘iá»u nà y: có thể Ä‘iá»u tra vá» con ngưá»i cá»§a Lịch Thu không?†Tư Dao cảm thấy mình Ä‘ang là m má»™t việc gì sai trái.
“Không cần cô nói tôi cÅ©ng Ä‘i Ä‘iá»u tra, lòng hiếu kỳ có thể khiến ta chết dở mà !â€
Trương Sinh cảm thấy có gì đó không phải lắm, lúc nà y má»›i nhá»› ra, há»i: “Kỳ lạ quá, mấy ngưá»i Ä‘á»u ở cùng má»™t nhà , tại sao không há»i trá»±c tiếp cô ta?â€
Tá» Phóng và Tư Dao nhìn nhau, láºp tức Ä‘á»u cưá»i vang, Tư Dao nói: “Äại khái là vì tôi vẫn bị chá»™t dạ, những gì tôi trải qua cách đây không lâu mách bảo tôi: bên cạnh ta, ai rất không giống ngưá»i xấu có lẽ lại là ngưá»i nguy hiểm nhất. Trá»±c tiếp há»i cô ta, nếu cô ta trả lá»i qua loa cho xong thì sao? Trái lại sẽ còn là m rối loạn sá»± phán Ä‘oán cá»§a tôi. Huống hồ đại ca Tá» Phóng nà y không thể để cái hứng thú Ä‘iá»u tra tuá»™t khá»i tay mình, đúng không?â€
“Không sai chút nà o, thú vui lá»›n nhất cá»§a Ä‘iá»u tra là quá trình, trong khi Lịch Thu không há» phòng bị, tôi tin rằng có thể Ä‘iá»u tra ra những tư liệu giá trị nhất. Câu há»i lá»›n nhất lúc nà y là …â€
“Bạn lấy được bức ảnh nà y ở đâu?†Trương Sinh đã cướp lá»i há»i trước.
Tư Dao kể lại cho hai ngưá»i nghe chuyện cô Ä‘i tìm con mèo Linda hôm qua. Tá» Phóng vẫn ngồi ngay ngắn, còn Trương Sinh lại như ngồi trên bà n chông.
“Ai gá»i tấm ảnh nà y cho cô? Bất kể kẻ đó là ai, chắc chắn hắn là kẻ rồ dại.†Tá» Phóng Ä‘iểm lại những ngưá»i bạn cá»§a Tư Dao, chỉ còn có Thưá»ng Uyển. Thưá»ng Uyển từ khi bị Lâm Mang lợi dụng lừa dối, suýt nữa thà nh trợ thá»§ cá»§a anh ta mấy ngà y nà y giống như má»™t đứa trẻ luôn giáºt mình vì sợ hãi, khiến Tư Dao phải thưá»ng xuyên an á»§i. Chẳng có lý gì mà nghi ngá» Thưá»ng Uyển.
“Tôi nghÄ© có lẽ tôi biết đó là ai. Ông già mặc áo mưa. Bây giá» tôi cà ng ngà y cà ng cảm thấy má»i Ä‘iá»u Ä‘á»u do ông ta thao túng. Từ lần đầu tiên nói ra lá»i nguyá»n “Äau thương đến chếtâ€, ông ta lần lượt có mặt ở hiện trưá»ng các vụ tai nạn cá»§a mấy ngưá»i bạn tôi, luôn khiến tôi cảm thấy đây là má»™t trò chÆ¡i gì đó, má»™t loại trò chÆ¡i cá»±c kỳ tà n nhẫn. Lâm Mang rồi Dục Chu cÅ©ng váºy, dù há» Ä‘á»u phạm tá»™i khó tha, nhưng dưá»ng như há» chỉ là vai diá»…n vừa khá»›p vá»›i các phần trong trò chÆ¡i đó – vai kẻ ác. Còn kết quả cá»§a trò chÆ¡i nà y chÃnh là những ngưá»i tham gia lần lượt phải “Äau thương đến chếtâ€. Bức ảnh nà y, nhất định lại là má»™t nước cá» cá»§a ông ta. Äáng buồn là , tôi lại tiếp tục là m quân cá» trong tay ông ta. Còn vì sao việc nà y lại liên quan đến Lịch Thu, thì đúng là má»™t câu đố.â€
“Váºy mục Ä‘Ãch cá»§a ông ta là gì? Bất kỳ ai là m việc gì Ä‘á»u cần có mục Ä‘Ãch, nhất là ông già mặc áo mưa kia, theo cách nói cá»§a cô, ông ta mưu tÃnh thâm sâu, thì ông ta cà ng không thể mù má» là m má»™t việc, mù má» chÆ¡i má»™t trò chÆ¡i.†Lúc nà y Tá» Phóng cÅ©ng hÆ¡i thấy kinh sợ.
“Vừa may gần đây tôi luôn tá»± há»i mình. Mấy ngà y trước tôi lại đến núi VÅ© Di, phát hiện ra ông ta có gốc gác gì đó vá»›i má»™t cái thôn cô quái, những ngưá»i trong thôn đó dưá»ng như muốn đánh chết tôi, tháºt hết sức đáng sợ.â€
“Cho nên tôi biết tên thôn đó, để tôi Ä‘i kiểm tra xem sao.â€
“Nhưng thôn đón lại không có tên, trên bản đồ chỉ đánh dấu thôn A.â€
“Cô gặp ông già đó trong thôn à ?â€
“Không, má»™t chà ng trai ngưá»i ở thôn đó nói vá»›i tôi, ông già mặc áo mưa tuy có dây mÆ¡ rá»… má vá»›i thôn cá»§a há», nhưng chưa từng xuất hiện trong thôn. Sau nà y tôi nghÄ©, nÆ¡i ở chÃnh thức cá»§a ông già mặc áo mưa phải là ở Giang Kinh. Äây chỉ là suy luáºn nhưng bức ảnh nà y là má»™t chứng cứ. Nói cách khác, không chừng ông già đó luôn theo sát tôi, nắm chắc má»i bà máºt cá»§a tôi. Bức ảnh nà y chỉ là gá»i thông tin cho tôi, hy vá»ng tôi tiếp tục tham gia trò chÆ¡i cá»§a ông ta.â€
“Cứ như là cô vẫn còn bà máºt gì đó? Lẽ nà o ông ta không có việc gì quan trá»ng khác để là m, ông ta lấy gì ăn để sống chứ? Trừ phi…â€
“Ông ta rất già u!†Trương Sinh đột nhiên báºt ra má»™t câu. Ba ngưá»i nhìn nhau, đồng thá»i nghÄ© đến món tiá»n lá»›n không hiểu sao Viên Thuyên lại có được trước lúc chết.
Nhiá»u đầu mối rắc rối như váºy khiến há» không sao hiểu nổi.
Ba ngưá»i bà n bạc rất lâu, lúc ra khá»i nhà hà ng đã gần ná»a đêm. Trương Sinh đạp xe vỠđại há»c Giang Kinh, trước khi Ä‘i còn dặn Tư Dao nếu trên đưá»ng anh ta bị ngã lên tuyết thà nh má»™t đám nát nhừ thì cô phải Ä‘i bưng canh bón thuốc cho anh ta.
Vì nhà hà ng ở gần nhà nên Tư Dao và Tá» Phóng định Ä‘i bá»™ vá». Trước cá»a nhà hà ng, Tá» Phóng phát hiện ra trong Ä‘iện thoại mà ban nãy anh ta đã cố ý tắt chuông có mấy cuá»™c gá»i khẩn cấp, bèn bảo Tư Dao đợi, anh ta sẽ nói nhanh.
Tư Dao ngao ngán nhìn xung quanh, bá»—ng nhiên giáºt thót mình.
Trên con đưá»ng chếch phÃa đội diện đằng xa, má»™t cô thiếu nữ mặc váy trắng Ä‘ang Ä‘i nhanh trong mưa tuyết bay lả tả. Dưới ánh sáng đèn đưá»ng, cái bóng cháºp chá»n, má» tá», vô cùng kỳ quái.
Cô đặc biệt chú ý đến chi tiết cô ta dưá»ng như Ä‘ang Ä‘i chân trần.
Cô gái dáng ngưá»i mảnh dẻ, da trắng như tuyết, có phải ngưá»i cô từng quen?
Äúng là cô ta?!
Cô vá»™i và ng quay đầu gá»i Tá» Phóng. Tá» Phóng dùng tay bịt Ä‘iện thoại, há»i cô đã xảy ra chuyện gì. Tư Dao chỉ phÃa trước mặt nói: “Anh xem, quá chá»— rẽ kia, nhìn vá» phÃa trước, anh trông thấy gì không?â€
Tá» Phóng ngá»› ra: “Mấy cô gái đẹp đứng trên tuyết, quảng cáo áo mùa đông chứ gì!â€
“Sao váºy?†Hóa ra Tư Dao chỉ và o tá»§ kÃnh trưng bà y cá»§a cá»a hà ng Äông Äằng, trên tá»§ kÃnh là má»™t tấm quảng cáo lá»›n vá»›i ảnh và i cô gái trẻ, mặc những bá»™ quần áo mùa đông rất đẹp đùa chÆ¡i trên tuyết, khuôn mặt rặng rỡ hÆ¡n cả ánh mặt trá»i, Ä‘ang tươi cưá»i vá»›i khách qua đưá»ng. Cô gái mặc váy trắng Ä‘i như chạy kia đã không còn thấy tăm hÆ¡i.
“Nhưng vừa nãy ở đó, trước tấm quảng cáo trên tá»§ kÃnh kia tôi nhìn thấy má»™t cô gái mặc váy trắng Ä‘ang chạy nhanh trong mưa tuyết, nhìn kỹ thì hình như chÃnh là Lịch Thu!â€
Tá» Phóng kinh ngạc nhìn Tư Dao. Tuy anh không nói má»™t lá»i, nhưng Tư Dao có thể cảm thấy rõ rà ng lá»i nói cá»§a cô không là m anh ta tin được.
Ná»a đêm khuya khoắt thế nà y có ai lại mặc váy, chạy chân trần trong tuyết?
Äêm đã khuya, Tư Dao vẫn không sao ngá»§ được. Ngoà i cá»a sổ là bầu trá»i Giang Kinh, dòng khà lạnh và ấm giao tranh, tạm thá»i chưa phân thắng bại; tuyết vừa rÆ¡i đã âm thầm chảy tan trong đêm, thi thoảng có tiếng giá»t nước rÆ¡i và o mái hiên lợp ngói ở tầng dưới.
Má»™t ngà y đã trôi qua, kết quả Ä‘iá»u tra thế nà o rồi? Tá» Phóng không nói gì, chứng tá» tiến triển chưa đâu và o đâu, nếu không thì anh ta chắc chắn đã lóe xóe nói ra.
Tấm ảnh do Linda mang đến, dù có phải là do ngưá»i mặc áo mưa thao túng hay khôg, dưá»ng như Ä‘ang thầm cảnh cáo cô: có má»™t đôi mắt luôn dõi theo cô sát sà n sạt. Cảm giác nà y so vá»›i những sóng gió trên QQ cách đây không lâu, hình như còn khiến ngưá»i ta cà ng sởn tóc gáy hÆ¡n.
Và cà ng khiến cô không tà i nà o ngủ được.
Dù trên cá»a sổ đã có lồng sắt, nhưng cảm giác bị theo dõi đã từng có truá»›c đây vô tình trá»—i dáºy, cô tháºm chà còn có thể cảm thấy đôi mắt đó trong bóng tối. Cô vốn cho rằng sau vụ việc Dục Chu tá»± há»§y hoại mình và Lâm Mang bị bắt thì cặp mắt trong bóng tối sẽ không còn quấy nhiá»…u mình nhưng cô đã nhầm. Cặp mắt đó còn ngoan cố theo dõi cô hÆ¡n cả khi trước. Tháºm chà đó còn là cặp mắt cô đã từng nhìn thấy, trà n đầy oán háºn và cháy bá»ng mong muốn báo thù.
Lồng sắt ngăn cản nguy hiểm ở bên ngoà i, nhưng lại ngăn cản lối mình thoát ra. Mình Ä‘ang chạy trốn cái gì? Sá»± khá»§ng hoảng trong lòng? Ná»—i sợ hãi vá» tương lai? Sợ hãi vì “Äau thương đến chếtâ€? Chứng sợ hãi không gian khép kÃn, mà y đến rất đúng lúc.
Cuối cùng cô cÅ©ng mÆ¡ mà ng thiếp Ä‘i, má»™t giấc ngá»§ cháºp chá»n. Trong mÆ¡, dưá»ng như cô lại bị nén chặt trong má»™t không gian cháºt hẹp, tất cả xung quanh Ä‘á»u là những thứ cứng ngắc, lạnh như băng, tuyệt đối không phải là căn phòng được trang trà cẩn tháºn cá»§a cô. Hình như cô bị gông cùm, không thể cá»±a quáºy, chỉ có thể trừng mắt nhìn tất cả xung quanh vụt biến đổi từng phút. Bốn bức tưá»ng lạnh giá bá»—ng trở nên nóng hừng há»±c, cô cảm thấy từng cÆ¡n nóng áºp đến, ánh lá»a nhảy múa trong mắt. Cô gà o lên kêu cứu nhưng không ai trả lá»i.
Cô cố gắng thoát ra khá»i gông cùm ấy Ä‘i ra cá»a, muốn đẩy cá»a xông ra khá»i biển lá»a nhưng lá»a áºp và o từ bên ngoà i, cánh cá»a giống như đáy nồi đặt trên lá»a bá»ng, không chạm và o được, huống chi cá»a đã bị khóa trái.
HÆ¡i nóng hầm háºp khiến toà n thân cô ướt đẫm.
Tư Dao giáºt mình tỉnh dây mồ hôi nhá»… nhại. Cô không thể ngá»§ tiếp được bèn khoác áo ngồi dáºy, Ä‘i đến bên cá»a sổ, nhẹ nhà ng đẩy cánh cá»a ra. Má»™t cÆ¡n gió lùa và o. Cảm giác sợ hãi vì bị đè nén bởi không gian khép kÃn cÅ©ng vÆ¡i Ä‘i đôi chút.
Bên ngoà i tuyết tan và mưa rÆ¡i tà tách, luồng đèn đưá»ng phÃa xa xa chiếu rõ muôn và n hạt mưa Ä‘ang rÆ¡i.
Và một cái bóng mà u trắng xuất hiện.
Má»™t cô gái mảnh dẻ mặc váy trắng, mái tóc Ä‘en nhánh xõa trên vai. Nếu là hai tháng trước, Tư Dao sẽ sợ hãi kêu lên “Kiá»u Kiá»u.†Nhưng cô biết không phải Kiá»u Kiá»u, cái bóng nà y rất quen.
Lịch Thu!
Thế nà y là thế nà o? Tại sao trong đêm đông giá rét thế nà y mà cô ta mặc một chiếc váy dà i mong manh… có lẽ là váy ngủ, rồi chạy trong mưa? Cô ấy đang trốn tránh cái gì? Tìm kiếm cái gì?
Cái bóng cô gái mặc váy trắng lặng lẽ biến mất, Tư Dao láºp tức đẩy cá»a Ä‘i ra, đến trước cá»a phòng Lịch Thu.
Cá»a phòng Lịch Thu dang mở.
Tư Dao đứng ngoà i khẽ gá»i “Chị Thuâ€, không có tiếng đáp lại.
Cô hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, nhẹ nhà ng bước và o trong. Chiếc đèn áp tưá»ng trong phòng được chỉnh đến mức tối nhất, quả nhiên Lịch Thu không ở trên giưá»ng. Tư Dao ngẩng đầu nhìn đồng hồ Ä‘iện tỠđặt trên bà n, 12 giá» 25 phút, ná»a đêm.
Lúc cô quay ngưá»i chuẩn bị Ä‘i ra, bất chợt nhìn thấy má»™t táºp album ảnh Ä‘ang mở ra trên giưá»ng Lịch Thu. Cô nảy ra má»™t ý, bèn Ä‘i đến đó. Má»™t bức ảnh quen thuá»™c Ä‘áºp và o mắt cô.
Bức ảnh chụp năm ngưá»i đứng trước cầu Bá»™ Nhai, chÃnh là bức ảnh được cất trong há»™p đựng phim giấu trong bụng con sóc ở rừng thông.
Váºy thì, cô thiếu nữ trong bức ảnh chÃnh xác là Lịch Thu.
Cô ta liên quan gì đến Tân Thưá»ng Cốc và cả lá»i nguyá»n “Äau thương đến chếtâ€? Tại sao từ trước tá»›i nay không nghe thấy cô ta nói tá»›i việc nà y? Cô ta Ä‘ang che giấu Ä‘iá»u gì?
Dù cảm thấy không thá»a đáng nhưng Tư Dao vẫn muốn láºt giở quyển album ra xem, hy vá»ng có thể tìm thấy nhiá»u đầu mối hÆ¡n. Lúc nà y, từ tầng dưới đột ngá»™t vang lên tiếng mở đóng cá»a khe khẽ.
Chắc chắn là Lịch Thu đã vá».
Là m thế nà o bây gi� Nếu quả thực Lịch Thu có vấn đỠthì mình hoà n toà n không nên đánh động vội.
Cô nhón chân ra khá»i phòng Lịch Thu, chui tá»t và o phòng mình, nhẹ nhà ng khép cá»a, chỉ để lại má»™t khe nhỠđể nhìn ra ngoà i.
Hà nh lang gần như tối om, chỉ có ánh đèn lá» má» trong phòng Lịch Thu lá»t ra. Tư Dao cố căng mắt nhìn, thấy má»™t bóng ngưá»i mà u trắng từ từ Ä‘i lên cầu thang, không má»™t tiếng động. Dáng ngưá»i ấy đúng là Lịch Thu, chÃnh là bóng ngưá»i cô vừa thấy bên ngoà i cá»a sổ, cô gái mặc váy trắng chạy trong tuyết lả tả, cô gái mặc váy trắng chạy qua tá»§ kÃnh trưng bà y cá»§a cá»a hiệu Äông Äằng trên phố.
Lịch Thu “không ăn thức ăn cá»§a trần gianâ€, lẽ nà o thá»±c sá»± là ngưá»i đứng ngoà i trần thế?
Cô bất chợt nhá»› đến dáng ngồi cô độc cá»§a Lịch Thu trong bóng tối, nhá»› đến cuá»™c trò chuyện cách đây không lâu cá»§a hai ngưá»i, Lịch Thu từng nói, mấy ngà y nay gió mưa khiếp quá ngá»§ không ngon giấc(2).
------------------------------------------------------------------
(2). Xem lại phần 1 của bộ sách nà y.
Chạy trong đêm mưa lạnh giá, đương nhiên là ngủ không ngon.
Cô nhá»› đến đôi chân trần cá»§a ngưá»i con gái mình thấy đêm qua mà giáºt mình. Cô nhẹ nhà ng mở cá»a Ä‘i xuống tầng dưới, khẽ mở cá»a chÃnh, báºt đèn lên.
Dù đã lưá»ng trước nhưng tim cô vẫn thắt lại.
Trên mặt phiến đá ngoà i thá»m rà nh rà nh có hai vết chân ướt, vết ngón chân cho thấy rất rõ – quả nhiên là Lịch Thu chân không Ä‘i trong tuyết!
Tư Dao thẫn thá» quay vá» phòng mình, đỠđẫn nằm xuống. Tất cả những việc nà y Ä‘á»u nằm ngoà i khả năng lý giải cá»§a cô.
Có lẽ, đó chỉ là những cảnh trong một giấc mơ, giấc mơ không bao giỠhiểu nổi.
Tà i sản của ♥huytuandc♥
11-08-2008, 11:59 PM
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥♥Mơ ước nhỠnhoi♥ ♥1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh du lịch khắp 5 châu♥
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
CHÆ¯Æ NG 8
Ná»–I SỢ HÃI BỊ KHÉP KÃN
E là cả Giang Kinh nà y chỉ mình anh ấy có thể Ä‘oán được giấc má»™ng cá»§a mìnhâ€. Trên ghế ở phòng chá», Tư Dao bồn chồn nhìn vá» cánh cá»a phòng khám cá»§a Du Thư Lượng. Nháºn thấy bên cô là má»™t sá»± im lặng nặng ná», cô bèn quay sang Thưá»ng Uyển: “Cảm Æ¡n Thưá»ng Uyển đã dà nh thá»i gian đưa mình Ä‘i khámâ€.
Thưá»ng Uyển rốt cuá»™c không nén nổi, nói: “Mình biết mục Ä‘Ãch cá»§a Dao Dao khi cáºu bảo mình đưa cáºu Ä‘i…Thá»±c ra cáºu không cần ai đưa Ä‘i, mà là cáºu muốn tá» ra tÃn nhiệm mình, dù đã trải qua những chuyện đó nhưng cáºu vẫn coi mình là bạn thân. Nhưng như thế nà y lại cà ng khiến mình nghÄ© ngợi, căm ghét bản thân mình sao lại hồ đồ đến thế?â€
Thưá»ng Uyển đã từng bị Lâm Mang lợi dụng, bá» thuốc ngá»§ cho Tư Dao uống, suýt nữa thì cả hai ngưá»i cùng bị Lâm Mang sát hại.
“Uyển Nhi ngố ạ, cáºu đừng nghÄ© thế. Toà n bá»™ câu chuyện, tháºt sá»± là do cáºu rÆ¡i và o bẫy cá»§a Lâm Mang. Anh ta muốn là m cho hai đứa mình nghi kỵ lẫn nhau, ngà y cà ng không tin nhau, là m cho mình mất Ä‘i tất cả bạn bè. Chúng ta không thể nà o tiếp tục lún sâu và o cái sai như thế.†NghÄ© đến cái chết thảm bất ngá» cá»§a Lâm Mang, từ nÆ¡i sâu thẳm yếu má»m nhất trong lòng Tư Dao lại run lên khe khẽ, không hiểu sao cô vẫn thầm cảm thấy Ä‘au đớn.
“Rốt cuá»™c anh ta chết như thế nà o? Có thuá»™c vá» trách nhiệm cá»§a cảnh sát không?â€
“Cái chết cá»§a anh ta cÅ©ng là má»™t sá»± cố bất ngá» như cái chết cá»§a mấy ngưá»i kia, không thể trách ai được.â€
“Äau thương đến chết?â€
“Nghe có vẻ hÆ¡i mâu thuẫn thì phải? Nói là "Ä‘au thương đến chếtâ€, nhưng ứng nghiệm vá»›i lá»i nguyá»n chết chóc ấy lại là những sá»± cố bất ngá».â€
“Mình nghÄ© lúc anh ta chết chắc phải rất Ä‘au xót. Thá»±c ra anh ta đối vá»›i cáºu… thôi, không nói nữa, sợ cáºu lại giáºn mình.â€
“Mình biết… anh ta… nếu anh ta có thể Ä‘i gặp bác sỹ để xin trợ giúp như mình, thì có lẽ sẽ không đến ná»—i như váºy.â€
“Có lẽ thế, nhưng bây giá», chỉ còn lại mình và cáºu, há»… nghÄ© tá»›i là mình lại vô cùng sợ hãi.â€
“Cho nên chúng ta cà ng phải nương tá»±a và o nhau, rÅ© bá» hết má»i nghi ngá» trước đây, phải thương yêu nhau như chị em trước kia để cùng nghÄ© cách giải quyết vấn Ä‘á», cáºu thấy thế nà o?â€
"Tháºt ra chÃnh mình cÅ©ng sợ, có lúc sợ đến mức phải vùi đầu và o gối mà khóc. Nhưng mình không muốn vứt bá» cÆ¡ há»™i sống, mình vẫn hướng vá» cuá»™c sống tươi đẹp cá»§a con ngưá»i" - Tư Dao tá»± nhá»§.
Ngưá»i y tá Ä‘i tá»›i nói nhá»: “Mạnh Tư Dao, chá»§ nhiệm Lượng má»i cô và o!â€
Tư Dao bảo Thưá»ng Uyển: “ Phiá»n cáºu chá» mình nhé, nghÄ© xem lát nữa sẽ Ä‘i đâu ăn trưaâ€.
Thư Lượng đã giở không biết bao nhiêu lần những ghi chép ngắn gá»n vá» những lần khám cho Tư Dao trước đây. Tuy cô đã thoả thuáºn hẹn khám lần nà y, anh vẫn phải cân nhắc mãi, gần như đã có phương án Ä‘iá»u trị. Lúc nà y anh lại gắng nhá»› lại ná»™i dung lần trò chuyện trước, hy vá»ng có thể giúp cho sá»± chẩn Ä‘oán hôm nay.
“Lúc hẹn khám em có nhắc đến tình hình nằm viện ở bệnh viện số 7 cách đây không lâu. Tôi đã há»i sÆ¡ qua bác sỹ Tạ Tốn vá» bệnh tình cá»§a em, hình như mấy tuần vừa rồi em đã trải qua không Ãt chuyện?â€.
Tư Dao gáºt đầu: “ Bác sỹ Lượng thá»±c là ngưá»i có tâm.â€
“Mong là em không khó chịu vá» việc tôi đã Ä‘iá»u tra trước. Các vấn đỠvá» tâm lý luôn liên quan đến những chuyện em phải trải qua, bao gồm cả tình trạng sức khá»e, nhất là khi kê đơn thuốc tôi phải hiểu cặn kẽ quá trình bệnh trạng cá»§a em.â€
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên ạ, anh là m như váºy là để tốt cho em, đấy là lý do vì sao em cảm thấy cần anh giúp đỡ thêm.â€
Sự thà nh khẩn của Tư Dao khiến Thư Lượng có phần cảm động.
“Căn cứ và o cuá»™c nói chuyện cá»§a chúng ta lần trước, tôi cảm thấy tình hình cá»§a em khá là đặc biệt… ÄÆ°Æ¡ng nhiên má»—i ngưá»i tìm đến bác sỹ Ä‘á»u có những lý do riêng. Nói tháºt, rất nhiá»u ngưá»i mắc phải tình trạng giống em, bị ám ảnh bởi những chuyện không tháo gỡ nổi, vì thế sinh ra ảo giác nhưng những ngưá»i tÃch cá»±c Ä‘i tìm hiểu vấn Ä‘á», tìm lá»i giải như em thì không nhiá»u. Những ngưá»i đó rất bị động, chÃnh vì không cố gắng tìm lá»i giải nên cuối cùng dẫn đến tình trạng tâm thần phân liệt nghiêm trá»ng, ảo giác chiếm ưu thế, tháºm chà chỉ đạo cuá»™c sống bình thưá»ng cá»§a há»â€¦ Mong rằng những câu nà y cá»§a tôi không khiến em quá căng thẳngâ€.
“Không đâu, anh phân tÃch rất có lý, em còn cảm thấy anh Ä‘ang khen em vì em không bị động, đúng không? Em nghÄ©, mình cÅ©ng không có gì là khác biệt rõ rệt so vá»›i má»i ngưá»i. Ảo giác đã xuất hiện từ mấy tháng nay, lúc má»›i bị em cÅ©ng mặc kệ, nghÄ© là chỉ Ãt lâu sẽ hết, ai ngá» cà ng ngà y nó lại cà ng nghiêm trá»ng. Em phải đối mặt vá»›i vấn đỠnà y, thá»±c ra là vì bức bách mà thôi. Gần đây em thưá»ng nghÄ©, nếu sá»›m nghe lá»i ngưá»i bạn trai, đến tìm anh, chưa biết chừng đã chẳng bị kẻ xấu lừa gạt lâu như váºy.†Suy nghÄ© nà y là kết quả sau khi Tư Dao tá»± phân tÃch nghiêm túc và cô nháºn thấy Lâm Mang cÅ©ng như Dục Chu Ä‘á»u đã thà nh công trong việc lợi dụng ảo giác cá»§a cô.
“Nếu em tháºt sá»± ý thức được những vấn đỠnà y thì việc Ä‘iá»u trị cá»§a chúng ta từ nay vá» sau sẽ dá»… dà ng hÆ¡n rất nhiá»u.â€
“Nhưng em cảm thấy bây giá» vấn đỠmá»—i lúc má»™t nhiá»u. Không chỉ chứng bệnh sợ khép kÃn cá»§a em ngà y cà ng tăng, em còn bắt đầu không tin và o mắt mình nữa, không biết có phải ảo giác đã trở lại không.â€
“Em cứ nói từ từ, trước tiên nói vá» chứng bệnh sợ khép kÃn. Lần trước thá»i gian ngắn quá, chúng ta đã nói nhiá»u vá» những ảo giác mà chưa nói rõ vá» vấn đỠcảm giác sợ hãi. Xem bệnh án cá»§a em, trước đây em đã từng được Ä‘iá»u trị vá» nháºn thức, rõ rà ng chưa trị táºn gốc – nhưng Ãt ra cÅ©ng đã được cải thiện. Tuy váºy, xem các ghi chép thì bác sỹ trước đây chưa nhắc đến căn nguyên, hay là bản than em cÅ©ng không biết căn nguyên cá»§a ná»—i sợ hãi nà y? Nếu em đồng ý, tôi có thể giúp em cùng phân tÃch.†Thư Lượng cảm thấy giữa chứng sợ hãi bị khép kÃn cá»§a Tư Dao và chứng tâm thần phân liệt cấp độ nhẹ chắn chắn có mối liên hệ sâu xa, dù chúng vốn là hai loại bệnh thần kinh hoà n toà n khác nhau.
“Em không biết nguyên nhân, hình như là bẩm sinh. Sau khi và o trung há»c thì nó ngà y cà ng rõ rệt. Tháºm chà bác sỹ đã phải dùng thuáºt thôi miên mà em cÅ©ng không nhá»› ra được bất cứ việc gì dẫn đến chứng sợ hãi nà y.â€
“Khi cảm giác sợ hãi trà o lên mãnh liệt, có đồng thá»i nảy sinh ảo giác không? Và dụ như cảm thấy có nguy hiểm nà o đó sát sạt bên mình?â€
“Không có ảo giác. Nhất là những lần Ä‘iá»u trị trước kia, em chỉ thấy trong lòng vẩn vÆ¡ sợ hãi nhưng không biết tại sao. Tuy nhiên… gần đây, hình như mấy tháng gần đây, sau má»—i lần em nằm mÆ¡ thì ná»—i sợ hãi bị khép kÃn lại cà ng mạnh mẽ.â€
“MÆ¡ như thế nà o?â€.
“Nó cÅ©ng rất bình thưá»ng, giấc mÆ¡ không có sức tưởng tượng gì ghê gá»›m. Em mÆ¡ thấy bị nhốt trong má»™t căn phòng nhá», chỉ có những bức tưá»ng lạnh như băng, bá»—ng nhiên bốn phÃa là lá»a, hình như lá»a từ bên ngoà i, dù em không nhìn thấy nhưng cảm giác hÆ¡i nóng áp sát mình, căn phòng nhá» như chìm trong lá»a, em ra mở cá»a nhưng cá»a nóng bá»ng. Cuối cùng, em không có cách nà o chạy thoát, cảm thấy mình sắp bị thiêu chết, hoặc bị chết trong phòng đó vì nóng.â€
“Nằm mÆ¡ như váºy thì bất kể ai cÅ©ng sợ bị khép kÃn! Bản thân em đã có giả thiết tại sao lại mÆ¡ như thế chưa? Và dụ, vá» căn phòng nhỠấy, trước đây em đã từng trải qua sá»± việc tương tá»± như thế hay chưa? Tôi biết em không thể láºp tức nhá»› ra, nhưng hy vá»ng em sẽ gắng từ từ nhá»› lại tháºt chi tiết.â€
Tư Dao nhắm mắt, cố gắng hồi tưởng. Ký ức là má»™t thứ sâu xa huyá»n diệu, có những việc dù đã xa cách nhiá»u năm nhưng lại hiện ra rất rõ rà ng, có những việc má»›i xảy ra không lâu mà lại xa lắc như cả ngà n năm.
Và , có những ký ức đã quên lãng, có khi lại bất chợt hồi sinh.
Tại sao, tại sao lúc nà y khi nhắm mắt và o, dưá»ng như có thể nhìn thấy ngá»n lá»a nhảy nhót? Äây là nÆ¡i nà o? Äây là chuyện xảy ra từ khi nà o? Cô chỉ biết, ánh lá»a và sá»± bất lá»±c cá»§a mình khiến cô phẫn ná»™ và tuyệt vá»ng. Äây là cảm giác cô rất căm ghét.
Tại sao bá»—ng nhiên lại Ä‘i tìm kiếm sá»± phiá»n muá»™n như thế nà y?
Cảnh tượng hoà n toà n không có tháºt, cÅ©ng rất có thể là ảo giác.
Thư Lượng nói không sai, chứng sợ hãi bị khép kÃn Ä‘Ãch thá»±c có quan hệ sâu xa vá»›i ảo giác. Trên thá»±c tế ná»—i sợ đối vá»›i không gian khép kÃn là do ảo giác trá»±c tiếp tạo thà nh.
Äúng thế, tất cả những thứ nà y chỉ là ảo giác.
Thư Lượng nhÃu mà y, hÆ¡i thất vá»ng. Anh có cảm giác chứng sợ bị khép kÃn cá»§a Tư Dao có nguồn gốc sâu xa hÆ¡n, chỉ vì cô không thể ý thức được, hoặc đã bị thất lạc má»™t phần hồi ức nà o đó, má»™t chuyện cÅ© mà tiá»m thức đã ép mình phải lãng quên không muốn nhá»› lại. Äây là điá»u thưá»ng thấy trong những bệnh nhân cá»§a các loại bệnh thần kinh.
“Tư Dao nghÄ© lại xem, có phải chỉ là ảo giác tháºt không?â€
“Là ảo giác, chắc chắn là ảo giác, không tháºt, tất cả Ä‘á»u là không tháºt! Những thứ hư ảo trong cuá»™c sống cá»§a em quả là rất nhiá»u, em hy vá»ng là chúng sẽ rá»i em cà ng xa cà ng tốt, bác sỹ Lượng có thể giúp em, đúng không? Nếu không phải là ảo giác, chắc chắn em có thể nhá»› ra, em không bất lá»±c đến thế đâu.†Tư Dao có vẻ nôn nóng.
Sá»± kiên quyết cá»§a Tư Dao lại khiến Thư Lượng cà ng cảm thấy cô Ä‘ang cá»± tuyệt má»™t cái gì đó. Từ giấc mÆ¡ có liên quan đến chứng sợ bị khép kÃn mà cô vừa kể,có thể thấy cô căm ghét cảm giác bị trói buá»™c, căm ghét cảm giác bế tắc không lối thoát, cô có đủ can đảm muốn chiến thắng sá»± sợ hãi nà y,nhưng rồi lại thẫn thá» và má» mịt. Nếu không tìm được căn nguyên sẽ rất khó giải thoát triệt để khá»i ná»—i sợ bị khép kÃn nà y. Dưá»ng như giấc mÆ¡ đó đã cho thấy má»™t manh mối rất khả quan.
Äáng tiếc,Tư Dao có lẽ vẫn Ä‘ang bị ảo giác vây khốn nên má»›i coi cÆ¡n ác má»™ng đó là ảo giác mà cô Ä‘ang nóng lòng muốn khắc phục.
“Váºy thá» nói ảo giác gần đây nhất cá»§a em xem?â€
“Em không biết đó là ảo giác hay nhìn thấy tháºt. Nếu là trước đây em sẽ không nghÄ© đó là ảo giác; mà nếu nó xảy ra sá»›m hÆ¡n và i ngà y - trong những ngà y rối tinh rối mù đó - thì em sẽ tin chắc đó không phải là sá»± tháºt, hoặc là lại có ngưá»i Ä‘ang giở trò quấy phá. Chuyện liên quan đến sá»± riêng tư cá»§a ngưá»i khác,xin anh giữ bà máºt.â€
Thư Lượng gáºt đầu: “Äây là đạo đức nghá» nghiệp cÆ¡ bản nhất mà anh nên tuân theoâ€.
“Có má»™t cô gái rất xinh đẹp thuê má»™t căn phòng trong cùng ngôi nhà …â€
Tà i sản của ♥huytuandc♥
12-08-2008, 09:06 AM
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥♥Mơ ước nhỠnhoi♥ ♥1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh du lịch khắp 5 châu♥
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
CHÆ¯Æ NG 9
MÓN NGON, CHÉN VÀNG MỜI ẢO ẢNH
Lúc Tư Dao và Thưá»ng Uyển và o đến cá»a, vừa khéo gặp ngay Lịch Thu. Lịch Thu mặc má»™t bá»™ váy dạ há»™i mà u Ä‘en, đẹp mê hồn; chỉ riêng khuôn mặt dưá»ng như còn trắng hÆ¡n trước, trắng hÆ¡n cả tuyết trên mái nhà . Äã cháºp choạng tối, cô ta Ä‘ang muốn ra ngoà i, vẫn Ä‘eo cặp kÃnh râm to tướng.
"Chị Thu Ä‘i ra ngoà i à ?" Tư Dao bá»—ng trở nên nhanh trÃ. "Cô em Thưá»ng Uyển cá»§a tôi, hai ngưá»i đã từng gặp nhau rồi, cô ấy đặc biệt thÃch các loại kÃnh râm. Nghe nói chị đã có bá»™ sưu táºp còn nhiá»u hÆ¡n cả bảo tà ng, muốn chá» lúc nà o chị rá»—i để được xem má»™t chút... "
Äể chứng minh chắc chắn Lịch Thu là cô gái trong ảnh, Tư Dao hy vá»ng có thể tìm thấy cặp kÃnh râm trong ảnh đó ở bên ngoà i.
Lịch Thu vẫn tá» ra khiêm nhưá»ng bình tÄ©nh như má»i ngà y. Cô gỡ kÃnh xuống, ý chừng tá» ra lịch sá»± đối vá»›i khách. Nhìn kỹ, mắt cô hÆ¡i có quầng thâm, chứng tỠđêm qua không được nghỉ ngÆ¡i thoải mái. Cô mỉm cưá»i nhìn Thưá»ng Uyển: "ÄÆ°á»£c thôi, tối nay tôi có chút việc, còn bình thưá»ng thì hầu như tối nà o tôi cÅ©ng ở nhà soạn bà i, ngà y cuối tuần cÅ©ng Ãt ra ngoà i, tùy cô đến lúc nà o cÅ©ng được"
Nghe nói như váºy, Tư Dao lại giáºt mình: "Äúng, trừ lúc Ä‘i dạo, buổi tối Lịch Thu rất Ãt ra ngoà i má»™t mình, bây giỠăn mặc sang trá»ng như thế nà y là định Ä‘i đâu?"
Một ý nghĩ đã từng bị Tư Dao khinh miệt bất chợt hiện lên: phải bám theo cô ta!
Cô bá»—ng có má»™t mong muốn rất mạnh mẽ là đêm nay bám theo Lịch Thu, để biết cô nà ng "thoát tục" nà y rốt cuá»™c có cuá»™c sống bà ẩn ra sao mà không muốn cho ngưá»i khác biết.
Váºy mà cách đây không lâu, mình còn là đối tượng bị bám theo. Ai mà biết được, có lẽ bây giá» vẫn còn ngưá»i Ä‘ang ngầm theo dõi mình cÅ©ng nên.
Nhưng tại sao mình lại tồi đến mức Ä‘i theo dõi má»™t ngưá»i con gái vô tá»™i?
Nhưng nếu cô ta không vô tội thì sao?
Tư Dao mải nghÄ© đến ná»—i không nghe thấy tiếng Lịch Thu chà o tạm biệt hai ngưá»i. Äến khi Thưá»ng Uyển gá»i cô, thì Lịch Thu đã ngồi và o trong chiếc taxi rồi.
"Dao Dao, sao cáºu lại đỠngưá»i ra váºy? Nhìn mà phát sợ!"
"Thưá»ng Uyển, Ä‘i, lên xe!"
"Lên xe gì?"
"Chiếc xe VÅ© Yến cá»§a cáºu, chúng ta bám theo chiếc taxi chở tiên nữ"
"Cáºu định là m gì?"
"Lúc vá» mình sẽ giải thÃch". Tư Dao kéo Thưá»ng Uyển ra xe cá»§a cô. "Nhanh lên, bám theo chiếc taxi đó. Kể từ lúc nà y, việc tìm hiểu vá» hà nh động cá»§a Lịch Thu quan trá»ng hÆ¡n hết thảy"
Thưá»ng Uyển nhấn ga: "Nhưng mình vẫn không hiểu."
"Rồi mình sẽ nói vá»›i cáºu, bây giá» nói, chỉ sợ cáºu sẽ lái xe đâm xuống cống mất".
"Dao Dao đồ tồi!" Thưá»ng Uyển trách móc, lái xe ra khá»i tiểu khu.
Vẫn coi như chưa muá»™n, chiếc taxi kia Ä‘ang dừng chỠđèn đỠở ngã tư không xa phÃa trước.
*
* *
Ngoà i dá»± Ä‘oán, chiếc taxi ấy đỗ ở trung tâm thà nh phố nhá»™n nhịp, trước cá»a má»™t quán ăn Tứ Xuyên nổi tiếng tên là "Thiên Phá»§ Cẩm Tú"
"Kỳ lạ!"
"Sao lại nói là kỳ lạ?" Thưá»ng Uyển tò mò há»i. "Lẽ nà o cáºu cho rằng cô ta Ä‘i đến má»™t nÆ¡i hoang vắng? Cô ta ăn mặc yêu kiá»u như thế, 99,99% là hẹn hò vá»›i ngưá»i yêu, cáºu Ä‘oán xem, đó là má»™t ông già già u có hay má»™t chà ng công tá» trẻ đẹp tay chÆ¡i?"
"Mình không biết, mình chỉ cảm thấy nếu là hẹn bạn trai, có khả năng là sẽ đến má»™t nÆ¡i kÃn đáo hÆ¡n má»™t chút, nếu không thì chẳng phải quá dá»… dà ng cho chúng ta "bám theo" thế nà y sao? Äà nh để cáºu Ä‘i tìm chá»— đỗ xe váºy, mình theo cô ta và o đó". Tư Dao vừa nói vừa mở cá»a xe.
Äi và o "Thiên Phá»§ Cẩm Tú", cô nhìn thấy Lịch Thu Ä‘ang Ä‘i lên gác. Tư Dao Ä‘ang định theo lên thì nhân viên phục vụ bước đến. Tư Dao đà nh phải nói phứa mình đến cùng mấy ngưá»i đã ngồi ở trên.
Ở góc rẽ cá»§a cầu thang tầng hai, cô liếc thấy Lịch Thu Ä‘i và o má»™t phòng bao trá»n gói, thuáºn tay đóng chặt cánh cá»a lại.
Lịch Thu là m gì trong đó? Ngồi cùng với ai?
Hay chỉ là má»™t cuá»™c hẹn bình thưá»ng, Lịch Thu còn hÆ¡n mình hai tuổi, tình yêu thì chưa đâu và o đâu, mình có quyá»n gì mà tìm hiểu?
Liệu có phải mình đã quá nhạy cảm không?
Trong đầu cô lại hiện lên bức ảnh ấy và bá»™ dạng cá»§a Lịch Thu chạy chân trần trong tuyết lạnh. Không chừng, tất cả những gì diá»…n ra trong căn phòng kia, vừa khéo có thể lý giải được má»i mối nghi ngá» cá»§a cô.
Nhưng cá»a vẫn Ä‘ang đóng chặt cô chỉ cần hé mở cá»a sẽ khiến Lịch Thu chú ý.
Äang lo lắng thì ở cầu thang phÃa sau lưng vang lên tiếng bước chân. Tư Dao đà nh giả bá»™ quay lưng Ä‘i xuống. Hóa ra ngưá»i phục vụ Ä‘ang bưng khay đồ ăn lên.
Cô lại quay lên, thấy ngưá»i phục vụ Ä‘i thẳng đến trước cá»a căn phòng đó, gá»i to "Món ăn đã mang lên đủ".
"Má»i và o"
Mang đồ ăn lên nhanh thế chắc chắn là đã đặt món từ trước. Số lượng Ãt nhất cÅ©ng phải dà nh cho bốn ngưá»i ăn.
"Má»i và o".
Ngưá»i phục vụ đẩy cá»a và o, cánh cá»a kêu cót két. Má»™t lát sau, tiếng Lịch Thu vá»ng ra "Phiá»n các vị đóng cá»a giùm". Ngưá»i phục vụ Ä‘i ra, thuáºn tay đóng cá»a lại.
Là m thế nà o để có thể biết được tình hình bên trong? Há»i ngưá»i phục vụ à ? Có lẽ bá»n há» sẽ trả lá»i. Nhưng lỡ há» nói lại vá»›i Lịch Thu thì sao?
Cần nghĩ kỹ xem, nên là m thế nà o?
Kỳ thá»±c cô chỉ cần có má»™t khe cá»a là đủ.
Äiá»u gay go là đồ ăn cá»§a Lịch Thu đã mang lên rồi nên ngay cả cÆ¡ há»™i lợi dụng lúc ngưá»i phục vụ ra và o cÅ©ng không còn nữa.
"Nà y, đồ ngốc đứng đây là m gì thế?" Thưá»ng Uyển vá»— mạnh và o vai cô. Tư Dao Ä‘ang chìm đắm trong suy nghÄ© chợt giáºt mình.
Suỵt, cáºu khe khẽ má»™t chút được không. Bà chị tiên nữ Ä‘ang ở trong phòng thuê bao số 5 đấy". Tư Dao rất lo Thưá»ng Uyển lại xông ngay và o quáºy Lịch Thu.
"Äã nói vá»›i cáºu là đi gặp ngưá»i yêu, cá»a phòng đóng chặt thế kia, không chừng còn có những pha ướt át nữa. Mình vừa nhá»› ra, nghe đồng nghiệp nói, ở đây có rất nhiá»u thái tá» công tá» ra và o, chị Lịch Thu chắc Ä‘ang bước lên tầng lá»›p trên rồi".
"Dù là như váºy thì mình cÅ©ng muốn biết ngưá»i ấy là ai?" Tư Dao đột nhiên thấy mình tháºt vô lý. Có nên gá»i Ä‘iện cho Tá» Phóng không? Äây là nghá» cá»§a anh ta mà !
"Chỉ cần ngưá»i ấy không phải là chà ng luáºt sư cá»§a cáºu là được phải không? Bây giá» anh ấy Ä‘ang nằm trên giưá»ng, muốn đến cÅ©ng không đến được đâu."
Lúc nà y Tư Dao má»›i nhá»› ra hôm nay cô chưa gá»i Ä‘iện cho Lâm Nhuáºn, má»›i xa nhau có mấy ngà y mà cô đã nóng lòng muốn gặp anh.
"Không đâu, mình nói vá»›i cáºu váºy, mình cảm thấy cô ta có liên quan chặt chẽ vá»›i lá»i nguyá»n "Äau thương đến chết". Quay vá» nhà mình sẽ nói cụ thể... Tối nay cáºu ở lại chá»— mình, mình sẽ cho cáºu xem má»™t thứ. Việc khẩn cấp trước mắt là mở hé cá»a ra má»™t chút, mình chỉ cần nhìn thoáng là được".
Äã không thể trá»±c tiếp đẩy cánh cá»a "cá»t kẹt" đó ra, thì cần có má»™t lá»±c tác động bên ngoà i để cá»a hé ra má»™t cách tá»± nhiên.
Dao Dao hãy cố nghĩ xem.
Chợt cô nghÄ© ra, Lịch Thu là má»™t ngưá»i yêu thÃch trà đạo, thưá»ng uống má»™t loại trà , lúc nà y cô lại không nhá»› ra tên.
"Thưá»ng Uyển, cáºu giao tiếp nhiá»u, nghÄ© giúp mình xem, có loại trà nổi tiếng, mang má»™t chữ "Äỉnh"..."
"Nhiá»u lắm, để mình nghÄ© xem trà Äông Äỉnh, trà Mông Äỉnh..."
"Äúng, là trà Mông Äỉnh"
"Trà nổi tiếng cá»§a Tứ Xuyên, đây là quán ăn Tứ Xuyên, Lịch Thu là ngưá»i Tứ Xuyên à ?"
"Mình không biết, mình chỉ biết cô ta ở nước ngoà i vá», há»c đại há»c và là thạc sỹ giảng dạy âm nhạc. Không nghÄ© nhiá»u là m gì, thế là vừa khéo, mình muốn lấy cho cô ta má»™t Ãt trà Mông Äỉnh". Tư Dao Ä‘ang dần hình thà nh cách là m.
"Äây là hiệu chuyên bán món Tứ Xuyên, cáºu cÅ©ng phải nói cho chuyên nghiệp má»™t chút, phải gá»i là "Mông Äỉnh cam lá»™""
"Äúng, chÃnh cái tên nà y, Thưá»ng Uyển hiểu biết rất rá»™ng! Cáºu chỠở đây, mình xuống má»™t lúc rồi lên ngay".
Vừa nói Tư Dao vừa móc Ä‘iện thoại di động ra, Ä‘i xuống tầng dưới, há»i nhân viên phục vụ số Ä‘iện thoại cá»§a "Thiên Phá»§ cẩm tú", sau đó Ä‘i ra ngoà i, gá»i và o số máy đó: "Chà o cô, tôi là Lịch Thu ở phòng số 5, tôi cần má»™t ấm trà "Mông Äỉnh cam lá»™", nhá» cô bảo ngưá»i phục vụ mang lên".
Ban đầu cô gái nghe máy thuáºn miệng đáp "vâng", liá»n sau đó ngá»› ngưá»i "Nhưng chị ấy đã lấy má»™t ấm "Mông Äỉnh cam lá»™ " rồi mà ?"
Tư Dao cÅ©ng ngá»› ngưá»i, láºp tức nói "À... đúng rồi, nhưng tôi đã uống hết, nên muốn uống thêm má»™t ấm nữa"
"Nhanh như váºy à ?"
Ngắt Ä‘iện thoại, Tư Dao tất tả chạy lên cầu thang, Thưá»ng Uyển há»i: "Cáºu Ä‘ang là m trò gì thế?"
Tư Dao nói: "ChỠmột lát chúng ta có thể nhìn thấy anh chà ng trong căn phòng đó". Rồi lấy trong túi xách một tỠgiấy lau mặt.
"Có cần đánh phấn lại không; tô má»™t chút son môi?" Thưá»ng Uyển trêu ghẹo.
Tiếng bước chân lên cầu thang vá»ng đến. Má»™t ngưá»i phục vụ bê má»™t khay để hở, trên khay là má»™t ấm trà .
Hai ngưá»i giả vá» nói chuyện, ngưá»i phục vụ Ä‘i qua không hỠđể ý đến há». Hai ngưá»i bèn Ä‘i theo ngưá»i phục vụ và o hà nh lang, vẫn giả bá»™ Ä‘ang tán gẫu.
"Trà đây ạ!"
Bên trong không có động tÄ©nh gì. Ngưá»i phục vụ thấy hÆ¡i kỳ lạ, lại nói "Phòng số 5, trà đây ạ, có thể và o được không?"
"Trà vẫn còn mà ... và o đi"
ChÃnh lúc ngưá»i phục vụ Ä‘i và o phòng, Tư Dao Ä‘i vá»™i đến gần cánh cá»a, vứt đám khăn giấy và o bên cánh cá»a. Sau đó Ä‘i vụt vá» bên Thưá»ng Uyển.
Ngưá»i phục vụ mang vẻ mặt nghi hoặc Ä‘i ra, đằng sau là tiếng Lịch Thu vang lên "Xin đóng cá»a và o giùm". Ngưá»i phục vụ thuáºn tay khép cá»a lại, lúng búng: "Rõ rà ng chị nói trà uống hết rồi, tháºt kỳ lạ"
Lịch Thu không để ý cá»a chưa được tháºt kÃn, vì giữa mặt đất và khung dưới cánh cá»a đã được kẹp má»™t xếp giấy.
Tư Dao đã có được má»™t khe cá»a.
Tiếng bước chân ngưá»i phục vụ Ä‘i xa dần. Sau khi mấy ngưá»i khách ở các phòng thuê bao khác Ä‘i ra Ä‘i và o, Tư Dao và Thưá»ng Uyển rón rén bước đến trước cá»a phòng số 5.
Bên trong yên tĩnh đến đáng sợ.
Lịch Thu ăn tối với ai, sao không thấy nói một câu?
Qua khe cá»a nhìn và o, Tư Dao cảm thấy hÆ¡i choáng váng.
Lịch Thu ngồi bên cá»a sổ, uống trà má»™t mình.
Nhưng trên bà n, là năm bộ đồ ăn kể cả của Lịch Thu.
Äáng sợ nhất là trong bốn bá»™ bát kia cÅ©ng Ä‘á»u có má»™t chút thức ăn.
Là ai? Những ngưá»i khách vô hình cùng ăn tối vá»›i cô là ?
Năm bá»™ đồ ăn láºp tức khiến cô nghÄ© đến bức ảnh kia. Trên ảnh có năm ngưá»i, má»™t trong năm ngưá»i đó Ä‘ang ngồi đây, là Lịch Thu.
Lịch Thu bắt đầu nói rì rầm, ánh mắt cô ta hướng vỠbên kia chiếc bà n tròn, không có một ai.
Sắc mặt cô ta vừa có vẻ dịu dà ng vừa có vẻ ai oán.
Cô ta Ä‘ang nói gì? Äáng tiếc, tiếng nhá» quá, Tư Dao nghe không rõ
Huống hồ, Tư Dao đang trong cơn kinh hoảng thì nghe thấy bốn chữ
Äau thương đến chết!
Tà i sản của ♥huytuandc♥