Băng qua trong mắt thiếu niên này là sự hối hả vội vã của những dòng người trôi qua trôi lại. Khói bụi và khí thải công nghiệp có thể thấy được ở bất cứ nơi đâu. Nơi nóng phả ra từ động cơ những chiếc xe có vẻ thanh nhã tráng lệ như càng hun đúc thêm cái nóng mùa hè, da dẻ mọi người bóng nhẫy mồ hôi. Có người vội vã gạt đi, có người chỉ đành mặc kệ, tranh thủ tiến bước, tiếp tục hòa vào dòng người vĩ đại.
Chỉ có thiếu niên này khác biệt.
Bước đi chậm dãi thong thả, không vội vàng, không xúc động, không hối hả bon chen, nhưng lại không có mục đích.
Hắn khác biệt, nên giữa dòng đời dòng người sô đẩy này, hắn lạc lõng.
“Cuộc sống của người thường chính là như vậy, sao thế !? Cảm thấy mình không thể hòa nhập được sao !?”
Bên tai vang lên tiếng nói, thiếu niên quay sang. Đó là một cô gái trẻ, tuổi từ mười tám đến đôi mươi, ánh mắt có phần thong dong giống hắn, nhưng nhiều hơn là sự trấn định. Cô đang ôm một tập sách trước ngực, bước chân không vội vã như những con người xung quanh, nhưng không giống hắn, lạc lõng trong thế giới này. Cô là một phần tử của nó, con đường của cô có đích đến, không vô định như hắn.
Hắn là người qua đường, còn cô – chính là những người bước trên con đường đó từ đầu đến cuối. Biến lối đi ấy thành con đường.
“Đã biết tôi không thể hòa nhập, tại sao vẫn cố gắng kéo tôi vào !?” Thiếu niên hỏi.
“Không biết, có lẽ chỉ do ngẫu hứng nhất thời của tôi, cũng có thể - là bởi vì tình thương của ai đó dành cho cậu là vô bờ bến. Dù không thể ở bên cạnh cậu nữa, nhưng vẫn muốn cậu có một tương lai khác biệt so với con đường cũ kia. Thật lạnh lẽo.” Cô gái đáp khi nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử trên tay, lúc này mới lộ ra một chút hối hả của người đi đường.
“Con người có một khả năng rất đáng nể, như bao loài động vật khác, đó là thích nghi. Con đường cũ có tệ hại đến thế nào, tương lai tối tăm ra sao, tôi cũng sẽ làm quen được. Mà thật ra, tôi đã quen từ lâu rồi.”
“Chính vì muốn phá bỏ cái thói quen đó của cậu, tôi mới muốn cậu sống ở đây ! Trong thế giới của người bình thường này. Tôi muốn cậu thay đổi, tiếp đó thay đổi thế giới đó của cậu. Những bước đầu có thể lạc lõng khó khăn, nhưng tôi sẽ đi trước dẫn đường. Cậu chỉ cần bước theo là được !” Cô gái lắc đầu nói, ngừng xem đồng hồ.
Đúng giờ rồi, xe bus đã đến. Cô vội vã chen lên phía trước cùng đám người hừng hực bên cạnh, tiếng nói để lại chỉ là những đoạn đứt quãng không rõ ràng. Nhưng thiếu niên vẫn nghe rõ mồn một.
“Cậu chỉ cần bước theo là được !”
Vậy là bước chân của hắn không tự chủ được mà nhanh lên, hòa vào đám đông đang liều mạng tranh đấu một xuất đứng trên chiếc xe bus chật chội.
...
Tường rất hiếm khi nằm mơ, đối với hắn, giấc mơ là một việc hết sức xa xỉ. Bộ não hắn lúc nào cũng ở trong trạng thái tỉnh và cảnh giác với mọi thứ xung quanh, dù nhìn giống như đang hôn mê, nhưng nếu chịu uy hiếp đến một mức độ nhất định nào đó, hắn cũng sẽ có thể bật dậy như một zombie, tiến hành phản kích trong chớp nhoáng khiến vô số kẻ ôm hận mừng hụt mà ngã xuống.
Đối với giấc mơ kỳ quái vừa rồi, hắn kết luận là do mình đã sử dụng chân lý quá độ, lại cường hành đồng hóa với sóng não của Linh, gián tiếp qua đó công kích một siêu năng lực gia hệ tinh thần khác. Ba luồng ý thức thông qua chân lý kết nối với nhau, đấu đá qua lại, dù hắn thắng áp đảo, thế nhưng nghịch dại như vậy, tư duy bị ảnh hưởng một chút cũng là tất nhiên. Nếu không phải đã bất đắc dĩ lắm, hắn cũng chẳng muốn làm như vậy.
Trời đã sáng, hắn vẫn còn sống, vết thương cũng đang dần dần lành lại nhờ quá trình cộng hưởng ngày hôm qua, báo hiệu một tin khá vui vẻ. Kẻ đầu sỏ, thao túng ba siêu năng lực gia tấn công hắn ngày hôm qua, lại nhân cơ hội chiếm quyền kiểm soát cơ thể Linh đã chết tốt rồi, hoặc ít nhất cũng đã tàn phế hay điên điên khùng khùng, nếu không với tình trạng cơ thể hôm qua của hắn, dù bộ não có tỉnh đến mức nào, lên bàn thờ là việc không thể tránh khỏi.
Mỗi khi hắn chú tâm ra tay với ai, rất ít người thoát được, gã thanh niên mặc bộ giáp điện tử ngày hôm kia là ngoại lệ duy nhất trong mấy chục năm gần đây, coi như là xui xẻo. Đối với kẻ địch, hắn chưa bao giờ có ý định nương tay, hoặc để lại bất kỳ mầm họa nào. Nhưng từ khi lên hòn đảo này, năm lần bảy lượt đương đầu với đủ loại siêu năng lực gia, dần dần mọi chuyện cũng không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa.
Dẫu vậy cũng chẳng có gì để buồn bực, hắn đã làm hết mọi thứ trong khả năng rồi, ở bất kỳ tình huống nào, dù là tập kích bất ngờ hay có chuẩn bị, hắn cũng đều đã đạt được kết quả gần như tốt nhất, cố gắng không lưu lại bất kỳ nhân tố bất ổn nào, nhưng nếu thật sự có lưu lại, cũng chỉ có thể trách thế giới này quá phức tạp. Hắn không phải siêu năng lực gia dạng biết trước tương lai gì đó, tất cả đều chỉ là tính toán dựa trên những gì có sẵn mà thôi, có cả trăm ngàn khả năng có thể xảy ra, muốn lúc nào cũng chuẩn bị trước, không phải dễ dàng như nói chuyện được. Cho dù như vậy, nếu những kẻ đó lại mò tới nữa, hắn cũng không ngại tiễn cả đám lên đường một thể.
Nghỉ ngơi một đêm, nhờ có quá trình cộng hưởng, vết thương đã lành lại hơn phân nửa, ít ra cử động mạnh một chút cũng sẽ không bị rách da chảy máu, siêu năng lực ánh sáng vẫn có thể sử dụng thoải mái, dù không còn thanh vũ khí vệ tinh nào có thể sử dụng, lựu đạn và chất nổ cũng đã dùng hết hôm qua, nhưng chỉ cần không đụng phải những kẻ tầm cỡ thanh niên mặc giáp điện tử kia, hắn vẫn dư sức ứng phó.
Mà ngẫm lại, giờ này kẻ đó chắc cũng đang bận rộn với đống đổ vỡ hắn gây ra rồi.
…
Hắn đứng dậy, lắc lắc mái tóc đã trở lại màu đen nhánh, để cho cát bụi lần lượt rơi xuống, rồi lại khom người bế ngang Linh lên, ngừng ngừng một chút, cảm nhận chút thân nhiệt từ dáng người mềm mại bên dưới, đột nhiên lại lóe lên một ý nghĩ cổ quái: “Trong cuộc đời có thêm một người, nâng lên thì nhẹ, nhưng vẫn cảm thấy sâu thẳm trong chỗ nào đó, có chút gì đó nặng nặng”. Có lẽ thật sự không phải là về vấn đề trọng lượng.
Hắn cúi xuống nhìn Linh, cô vẫn đang ngủ say, đầu nghiêng về một bên, má áp vào ngực hắn, mái tóc dài xõa xuống, để lộ ra một vết thương trên cổ, thỉnh thoảng lại ửng đỏ theo hơi thở phập phồng.
“May mà vẫn còn sống.”
Hắn đặt Linh xuống giường, đưa tay lên cổ cô miết miết nhè nhẹ. Linh có vẻ thấy ngứa, đôi mắt lim rim khẽ rung rung, sau cùng hắn ngẫm lại, hình như đôi tay này… có chút không thích hợp. Hắn lục lọi trong căn nhà một lúc, bất ngờ vẫn kiếm được một mảnh khăn sạch ở đó, liền chạy ra bờ hồ, giặt lại một hồi, rồi vội vã quay vào, ngồi xuống bên giường, tỉ mẩn thấm thấm vết thương trên cổ Linh một lượt.
Vết cắt do vũ khí vệ tinh gây ra cực kỳ sắc bén, hôm qua thiếu chút nữa thì hắn đã thật sự giết cô ấy, mà theo lý thường, hắn chắc chắn sẽ làm như vậy. Chẳng qua bây giờ cô ấy vẫn còn sống, tuy không có chút cảm giác ăn năn nào, nhưng hắn vẫn sẽ chăm sóc cho cô hết sức có thể.
Hắn cất khăn đi, chỉnh chỉnh lại tóc rối trên vầng trán Linh một chút, sau đó mới rảnh rỗi nhìn quanh đống đổ nát ở phía trước, căn nhà trúc nhỏ giờ này đã bị tàn phá quá nửa, đồ đạc bên trong hỗn loạn thành một mớ, khói bụi ám khắp nơi, chẳng còn dánh vẻ thanh lương tĩnh mịch êm ả như lúc trước nữa.
“Lúc trước à…”
Đột nhiên lại có một đoàn ký ức chạy về…
…
"Nếu chúng ta đã mất công tạo ra hòn đảo này như vậy, tại sao không tạo ra một nơi thật đẹp nhỉ !?" Tiếng cười nói chan hòa của một cô gái vang lên trong đầu Tường.
"Để làm gì !?" Hắn khi đó nhíu nhíu mày hỏi.
"Sau này dỗi việc chúng ta có thể đến đây nghỉ ngơi an dưỡng, không phải rất tốt sao !?"
"Tôi có thể hoạt động liên tục mà không cần nghỉ ngơi mà !?"
"Dù có là cỗ máy tối tân nhất cũng sẽ có lúc phải rỉ sét thôi, lúc đó, chỗ này sẽ là nơi bảo dưỡng của nó." Cô gái tiếp tục mỉm cười nói với hắn.
"Được, vậy muốn kiến tạo một chỗ như thế nào đây !?" Tường ngẫm nghĩ một chút rồi cũng chấp nhận hành động mà hắn cho là vô bổ này.
"Uhm...Để xem... tốt nhất là có một ngôi nhà gỗ bên hồ, dưới một thác nước... phải rồi, hãy tạo ra thật nhiều thắng cảnh, sau này mỗi năm chúng ta sẽ đến đây ở một vài ngày, tiện thể giám sát quá trình tiến hóa của đảo luôn, nhé...!"
"Ta có thể theo dõi nơi này qua chân lý mà !?"
"Được rồi mà, cứ làm đi, sau này anh sẽ thấy việc này có ích đến mức nào." Cô gái mặc kệ câu hỏi của hắn, rồi nhẹ nhàng lăng không bay đi trước.
Tường nhất thời chưa hiểu cô ta rốt cuộc muốn làm những gì, nhưng dù sao cũng tiện một công làm lên hắn cuối cùng cũng thực hiện theo lời cô. Tính đi tính lại thì, từ lúc ở bên cạnh hắn như một cái bóng, chưa bao giờ cô ấy đưa ra yêu cầu gì cả, hắn cũng chẳng biết lấy gì để trả công cho một người như vậy, cho dù bây giờ cô ấy muốn xây Disney Land trên hòn đảo này thì hắn cũng sẽ xây cho cô.
Cảm giác lúc đó ấm áp như vậy, nhưng giờ đây trong đầu hắn chỉ như một đám dữ liệu ký ức được mấy ký tự vô cảm cấu thành mà thôi, hắn như một cái máy tính đang lôi những file cũ ra duyệt lại một lượt, chẳng có mục đích gì, chỉ đơn giản là do rảnh rỗi quá hay sao !?
"Một ngôi nhà gỗ ven hồ ... à."
Đổ nát hết cả rồi.
Người muốn ở nơi đây, người yêu cầu hắn xây ra nó, cũng chẳng còn nữa.
Thật vô nghĩa.
Nếu biết trước như vậy, có lẽ hắn khi đó… chắc hẳn vẫn sẽ xây dựng lên chỗ này mà chẳng để làm gì cả.
Khoảng nửa ngày sau thì Linh tỉnh dậy, ánh mắt cô có chút thất lạc, giống như vừa mới ốm dậy, khuôn mặt cũng có chút xanh xao hơn, có lẽ là do cú sốc do hai luồng tinh thần lực của Tường và Racha trong đầu gây ra những biến chứng này.
“Tôi hiện tại đang rất buồn bực !” Linh đưa tay gạt chiếc khăn hắn đưa tới, thu mình lại trên chiếc giường đã gãy cả bốn chân, nhìn thảm hại không chịu nổi.
“Ừm.” Tường đặt cái khăn qua một bên, lẳng lặng ngồi nghe.
“Tôi vốn dĩ chỉ là một cô gái bình thường, vì cái gì mà hết lần này tới lần khác bị một đám dị nhân chĩa súng vào đầu, kề dao vào cổ như vậy chứ !?”
Tường muốn nói “đại khái là do cậu đen đủi” nhưng vẫn thức thời ngậm miệng lại, nếu không hậu quả thật sự sẽ nghiêm trọng lắm.
Linh cũng không nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn, có lẽ là vì hai mắt cô đã ươn ướt, nhòe lệ, cái gì cũng không nhìn rõ nữa. Cô gái này quật cường đưa tay lau đi hai hàng nước mắt trên má chốc chốc lại không theo sự khống chế của mình mà chảy xuống, giống như một đứa trẻ vấp ngã đến mức chảy máu dầm dề nhưng vẫn gượng chống nói mình không đau vậy.
“Này, cậu nói xem... tại sao !? Tại sao chứ hả !?” Đối với sự yên lặng giống như mặc nhiên thừa nhận của hắn, Linh vừa khóc vừa phẫn nộ nói.
Đột nhiên, hắn ngồi sát tới, ôm chặt cô vào lòng, trước khi Linh kịp làm ra phản ứng gì, cánh tay hắn đã ấn nhẹ lên gáy cô, để khuôn mặt Linh áp vào lồng ngực ấm áp của hắn, lần đầu tiên trong đời, Tường nói được thế này:
“Xin lỗi.”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, nhưng từ khi sinh ra đến giờ, chưa một lần nào hắn nói qua, nói ra rồi, lại nhất thời không nghĩ ra được mình xin lỗi vì cái gì, thế là lại tiếp tục trầm mặc.
“Ai cần cậu xin lỗi !? Ai cần cậu xin lỗi chứ hả !?” Linh òa khóc to hơn, nước mắt thẩm đẫm một bên ngực áo của hắn, cánh tay nhỏ yếu của cô đấm bùm bụm lên một bên ngực còn lại, khiến cho hắn vốn chưa hoàn toàn khỏi hẳn giật giật mấy cái muốn thổ huyết.
Liên tục chống trọi với áp lực sinh tử đến bây giờ, trước đó còn có Tường đứng ra tiếp nhận mọi hiểm nguy, nên đều là hữu kinh vô hiểm, nhưng hai ngày trở lại đây, liên tục có tử thần nhe nanh múa lưỡi hái đòi cắt cổ mình, cho đến hôm qua, Tường gần như đã hoàn toàn mất đi khả năng chống đỡ cho cô, đến lúc này, mọi sự sụp đổ mới cùng lúc bùng phát. Tường tuy không còn đẩy đủ cảm xúc để có thể thấu hiểu, nhưng đại khái hắn cũng có thể suy luận ra được, áp lực mấy ngày hôm nay, đổi lại là một người thường chỉ sợ đã sớm muốn điên lên ôm mặt kêu khóc từ sớm rồi. Linh có thể chịu đựng đến ngày hôm nay, đã là rất giỏi.
Tường ôm Linh chặt hơn, lại cảm thấy nên nói gì đó để an ủi, cũng như thưởng cho sự cố gắng này, hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
“Thực xin lỗi, trở về tôi sẽ tặng cậu một tấm thẻ ngân hàng chưa đăng ký tên người sử dụng. 100 triệu có đủ không !? Nếu cần thêm thì...”
...
Hắn xoa xoa một bên má bỏng rát còn in năm ngón tay ửng đỏ, cũng không có quá nhiều buồn bực, chỉ âm thầm ghi nhớ thêm một trường hợp đáng đánh đòn nữa của mình, rồi tản bộ ra bờ sông.
Không phải hắn đột nhiên có tâm tình đi dạo, mà là quanh đây còn có vài thứ chưa giải quyết. Ở đoạn giữa bờ sông cùng căn nhà, có một thân thể nằm dài vất vưởng từ đêm qua tới giờ. Gã yoga tông sư này đã luyện thể thuật tới mức đăng phong tạo cực, sinh mạng lực thế mà rất dai, so với mấy gã có siêu năng lực dạng hồi phục cũng không kém hơn chút nào, đêm qua đã bị các mảnh lựu đạn vỡ găm khắp người nhưng vẫn chưa chết, còn đang ngắc ngoải.
Đáng tiếc là dư chấn vụ nổ có vẻ đã làm rạn khung xương của hắn, thành ra sức lực tự sát hắn cũng chẳng còn, không nói gì đến việc bò đi chạy trốn. Mà nói đi nói lại, nếu như hắn còn chút sức lực để bò dậy, với trạng thái của Tường và Linh ngày hôm qua, hai người cầm chắc cái chết. Bây giờ nguy cơ tử vong lại nhắm hướng hắn mà ập xuống, sinh tử chỉ cách nhau một gang tấc, hòn đảo này trước giờ vẫn là vậy.
“Hãy... giết tôi đi.”
Tường đứng trước thân thể trải dài dưới đất của gã, nhìn qua thảm trạng của đối phương, gã này chỉ còn thở thoi thóp mấy hơi yếu ớt, nhưng cứ để như vậy, chỉ sợ nửa ngày nữa hắn mới chết, các vết thương đã sớm nhiễm trùng, thỉnh thoảng thở mạnh máu cũng bật ra từ các kẽ nứt, lúc này có đưa vào viện chỉ sợ cũng chẳng có cách nào. Tường tất nhiên chẳng dấy lên chút lòng thương hại nào với đối phương, dù người này tìm cách giết hắn là do kẻ khác ép buộc, nhưng trong lúc hỗn loạn, nếu hắn không phản công thì chắc chắn là chết rồi, đến lúc đó thì chẳng có bất cứ cái tâm tình gì để mà thương hại nữa, bây giờ cũng như vậy. Đối với Tường, chết thì chỉ là chết thôi, chẳng do cái gì cả. Nếu không muốn chết, vậy thì đừng chết, cũng đừng cho người khác có cơ hội làm cho mình chết.
Hắn rút ra con dao rung động siêu tần cướp được của tên lính đặc công dạo nọ, với thứ đồ chơi này, chỉ cần thả thẳng xuống không cần thêm chút lực gì, nó cũng thừa sức xuyên qua xương sọ của đối phương mà đâm lút cán xuyên qua óc, cực kỳ sắc bén. Đang muốn đâm xuống thì lại ngừng lại, vì Linh chẳng biết từ lúc nào, đã khoanh chân ngồi đó, bên cạnh thân thể tàn tạ của gã kia.
“Cậu làm gì vậy !?” Tường kỳ quái hỏi.
“Người này còn cứu được không !?”
“Không.”
Linh lẩm bẩm nói gì đó, nhưng không nên lời. Cô lại cúi xuống, nói với gã tàn phế kia bằng tiếng phổ thông:
“Này anh, anh lên hòn đảo này để làm gì vậy !?”
Đồng tử tràn ngập cái chết của gã này giãn nở một hồi, câu hỏi này có lẽ đã chạm đến chỗ nào đó sâu kín nhất trong lòng hắn, gã này hít thở liên tục một cách dồn dập, nghẹn uất nói mấy chữ:
“Gia đình tôi... mẹ... em gái... tôi phải cứu...”
....
“A...”
Hắn đứng giữa phòng hội nghị, xung quanh là một đám quân nhân mặc trang phục chống siêu năng lực gia bằng vật liệu đàn hồi chịu nhiệt tiên tiến nhất, súng gác bên hông đều là loại đạn sốc điện tầm bắn lớn. Hắn vô cùng căng thẳng, nhiều người như vậy, dẫu có đạt tới 10% sức mạnh cube như bây giờ, hắn cũng không nắm chắc đối phó được. Tuy hắn đã chiến thắng thực nghiệm đảo, nhưng so với vô số đầu sỏ trong bóng tối, hắn vẫn chỉ là một con rối có chút mạnh mẽ mà thôi, người ta tùy tiện tìm ra mấy tay lính đánh thuê già dặn cũng thừa sức ăn đứt hắn.
“Đừng căng thẳng !” Nói chuyện là một gã công tử tóc vàng hoe ngồi trên chiếc ghế phản trọng lực dành cho quý tộc, bọc quanh hắn là một lớp màn chắn năng lượng được xưng là vô kiến bất tồi, thậm chí có thể chịu đựng một quả tên lửa đạn đạo mà vẫn nguyên xi không chút xây xát. Đây chính là người thuê hắn, hay đúng hơn là người ép buộc hắn lên thực nghiệm đảo.
“Chúc mừng ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ. Rất nhanh thôi, cổ phần của tập đoàn IMI sẽ được chuyển đến cho ngươi, chỉ cần đứng trước cánh nhà báo điểm dấu vân tay lên là ngươi sẽ thừa hưởng số tài khoản kếch xù, muốn thống trị thế giới này cũng không khó. Sao nào !? Nghe động tâm chứ !? Có sự bảo hộ của tập đoàn, ngay cả ta muốn giết ngươi, cũng không có cách nào đâu !” Gã thanh niên này nghiêng đầu, nhe hàm răng vàng khè vì rượu bia quá độ của mình ra cười khích khích mấy cái.
“Không có hứng thú !” Hắn thành thật đáp, không do dự lấy một giây.
“Ồ, thật đáng tiếc, anh bạn. Nhưng ta rất vui, vui lắm đấy ! Ngươi biết phải làm gì tiếp theo rồi chứ !?”
Hắn gật đầu rồi đặt tay lên bàn, xòe năm ngón tay ra. Một tên vệ sĩ cả người mặc kín võ trang cầm con dao rung động cao tần chạy tới, vung tay lên, nhè ngón trỏ của hắn mà chém xuống. Lực đạo khống chế rất kém, chút nữa cưa đôi luôn cả cái bàn, chẳng qua hắn cũng đã xong việc chính. Ngón trỏ của bàn tay chai sần kia đã bị cắt rời.
Lại một tên lính khác bên ra một cái hộp đông lạnh, bên trong là một ngón tay trắng ởn khác. Hắn biết rõ đây là sản phẩm công nghệ cao cấp, so với đồ thật không khác biệt gì, tạo hình cũng giống ngón tay của hắn như đúc, chỉ có điều, vân tay trên đó là của kẻ khác mà thôi. Hắn thản nhiên, không hề nhíu mày, vẫn chìa tay ra đặt trên bàn phẫu thuật cấp tốc, chỉ nửa tiếng sau đó, ngón tay mới ngoại trừ có hơi trắng ra, đã chẳng khác gì trước, một đám nhân viên make up chạy đến, phun phun phẩm màu, tiêm vài mũi sắc tố, đã hoàn toàn chẳng nhìn ra điểm gì khác biệt.
Đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, hắn gật đầu bước ra khỏi phòng, bên ngoài chính là hội trường lớn, các nguyên thủ quốc gia đều đã ở đó, nhìn khuôn mặt hắn với tâm tình phức tạp. Đối với họ, chỉ chưa đầy mười phút nữa, thanh niên này sẽ là kẻ thừa kế của con quái vật IMI vẫn luôn áp chế bọn họ bấy lâu nay, một thứ như vậy... lại rơi vào tay của một gã như vậy... thông qua một cuộc tuyển chọn ngu ngốc. Quá đáng tiếc.
Vô số ánh đèn rọi vào khuôn mặt lầm lì của hắn. Hắn mặc kệ. Khi người chủ trì, nữ hoàng Stellar Verminton, người nắm quyền điều khiển chính của tập đoàn IMI hiện tại mang lên một bảng ký kết với khuôn mặt lạnh lùng tới vô cảm, hắn chỉ thoáng gật đầu rồi đưa ngón tay mang vân tay của gã tóc vàng kia, điểm chỉ lên.
Hội trường lập tức vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
...
Vài ngày sau, hắn với khuôn mặt nát bét không ra hình thù gì, đối diện với một gã có khuôn mặt giống mình như đúc cúi đầu cảm tạ một cách chân thành trong sợ hãi. Sau lưng hắn, mẹ và em gái hắn co rúm đứng thẳng thành một hàng. Cả nhà ba người bước lên phi cơ, tiến thẳng về miền cực bắc lục địa với ba tấm chứng minh nhân dân mới toanh, từ giờ sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi mắt thế gian. Chuyến bay không có gì ngoài dự kiến, hắn ở ngôi nhà mới, thành thật trở thành một nông dân, quen được một cô hàng xóm tốt bụng, hai người trở thành vợ chồng, cuối cùng cũng có một đứa con trai để nối dõi. Em gái hắn cũng đã lấy chồng, mẹ hắn đã có thể về với cha hắn trong hạnh phúc, không còn gì để lo lắng nữa.
Cuộc đời hắn cứ như vậy.... cứ như vậy....
Trôi qua...
Ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời, trong đôi con ngươi đã đục ngầu vì thiếu sức sống của hắn, vẫn ánh lên một sự yên bình thỏa mãn khiến người khác ghen tị, trước khi bóng đêm của cái chết hoàn toàn phủ xuống, ánh sáng trong đôi mắt sắp chết ấy vẫn cứ kiên trì bám trụ, mãi về sau mới mất đi. Hắn đã không còn gì tiếc nuối nữa.
...
“Hắn vừa muốn giết cậu đấy !” Tường đứng một bên, nhìn Linh vuốt vuốt mắt cho gã đó, đều giọng nói một câu khẳng định.
“Cậu cho hắn nhìn thấy gì vậy !?” Linh không đáp mà hỏi ngược lại hắn.
Tường dụi dụi mắt nói:
“Như cậu yêu cầu, hắn muốn cái gì, thì tôi cho hắn nhìn thấy cái đó. Chẳng qua hành động này thực sự...”
“Nếu sau này tôi cũng sắp chết như vậy, hãy cho tôi nhìn thấy thứ tương tự nhé.” Linh mãi nhìn ngắm chút ánh sáng cuối cùng trong đôi đồng tử đã đục ngầu kia, đột ngột nói như vậy.
Tường lập tức tắt tiếng, nuốt ngược hai chữ "vô nghĩa" vào rồi lâm vào trầm mặc một lúc...
Lee Ji Won thừ người, gõ gõ đập đập mấy thanh sắt gia cố bức tường phía trước.
Một đoạn hang động này là hắn dùng bom chân không Mini nổ ra, vách tường cực kỳ mịn, giống như có một thanh bảo kiếm sắc bén xoẹt qua, vết cắt vô cùng trơn tru, nhìn chẳng khác gì đã được công nhân mài nhẵn. Thế nhưng kiến tạo một chỗ ở cũng không phải đơn giản như vậy, đầu tiên phải gia cố vách tường, tránh cho chấn động nhỏ một cái là đá vụn và bụi mù trên đầu lả tả rơi xuống, không để ý một chút có khi là sập hang, hắn thì không sao, nhưng Ji Jine đảm bảo sẽ bị chôn sống. Rồi còn có hệ thống thông khí, lại phải đục, cái này thì đơn giản, dùng vũ khí bắn tia beam đục xuyên mấy lỗ qua lòng núi là được, chỉ là một lỗ nhỏ, sẽ chẳng ai để ý, tiếp theo là năng lượng, pin năng lượng phần lớn đã nổ sạch hoặc hư hỏng sau vụ nổ do gã trắng sáng kia gây ra, bây giờ họ phải nghĩ cách bổ sung. Có một thiết bị sạc quang năng khá hữu dụng, Ji Jine cũng có mang theo, vụ nổ không hủy mất nó, nhưng mà nó cần phải trường kỳ ở ngoài sáng mới hoạt động được, hắn lại phải thiết kế một loại những thứ ngụy trang khác để đem thứ này đi phơi nắng mà không để ai phát hiện.
Vĩnh viễn đừng xem thường những người trên thực nghiệm đảo, tuy hắn cũng nằm trong top 5 những người đứng đầu về chiến lực, nhưng nhiều khi vẫn bị thọt bởi nhiều loại năng lực cổ quái khác nhau. Hơn nữa những người được chọn lên đảo đa phần đều đã trải qua đào tạo cực kỳ cẩn thận, việc trinh sát hay phản trinh sát đều đã học thuộc lòng. Vách núi được đục ra này nhìn có vẻ bí mật, nhưng nếu không làm tốt công tác ngụy trang, nhiều kẻ liếc mắt vẫn có thể để ý thấy sự khác biệt. Trước đây thì không sao, ai dám lại gần chỉ việc mở hệ thống phòng thủ tự động là vô số đạn pháo với tên lửa sẽ biến hắn thành thịt nướng, nhưng 80% những gì Ji Jine vất vả chuẩn bị đều đã theo một màn nổ mạnh kia mà thành mạt vụn cả, đến cái toilet cũng không còn nguyên vẹn, bây giờ thì tốt rồi, từ vị trí cao cao tại thượng gặp ai giết nấy, trở thành hai con chuột nhắt sợ đầu sợ đuôi, kể cũng đáng buồn, biết trước thì hắn không nên bật chế độ cẩu huyết, chọc vào gã trắng sáng kia làm gì.
Kim Ji Jine ngồi cách đó không xa, miệng ngậm một ống hút, tay cầm gói thực phẩm dinh dưỡng dạng gel, chốc chốc lại mút mút một cái. Gói thực phẩm xẹp đi, thỉnh thoảng nghe ra những tiếng sộp sộp chứng nó nó đã cạn đáy, cô ta buồn bực ném nó vào sọt rác. Gọi là sọt rác, thực ra trước đây nó là cái bồn cầu, nhưng đã nứt vỡ quá nở, nhưng dù sao vẫn giữ được hình dạng cơ bản, vứt đi thì phí, chỉ cần trải một túi nilon nên vẫn có thể đựng đồ được.
“Anh nói… Lilith Ren đó, có phải là thí sinh tham gia thực nghiệm đảo không !?”
Nhắc đến cái tên này, Lee Ji Won đang thừ người lại tỉnh ra, tiếp tục đập đập gõ gõ, kêu au một tiếng khi gõ nhầm ngón cái.
“Chắc là… không. Trên thực tế bây giờ cũng chưa ai biết quốc tịch của cô ta là gì, không rõ ràng cái này sẽ không thể đăng ký được. Hơn nữa… cô ta tự xưng rồi đó thôi, nữ hoàng thứ ba của IMI, cái danh hiệu này thật sự… mẹ nó !”
“Nữ hoàng !? Tức là giống như Stellar Verminton ấy hả !?”
“Cái này cũng không chắc, Stellar Verminton là người đứng đầu của IMI đã hơn mười năm nay rồi, toàn bộ quyền lực đều tập trung về phía cô ta, chưa từng có thông tin gì về việc cô ta chia sẻ quyền lực với ai cả, IMI là thống nhất, Stellar kia là đầu não của nó, xuất hiện một người giống như cô ta chỉ khiến tập đoàn chia rẽ, chắc cô ta sẽ không ngốc như vậy. Hơn nữa, nữ hoàng thứ ba… vậy người thứ hai là ai !? Mấy hôm nữa không mọc ra một nữ hoàng thứ n chứ !?” Lee Ji Won cười nhạt nói.
“Em cứ coi như cô ta là một nhân viên cao cấp của tập đoàn đi, dạng như là thành viên của ban tổ chức ấy.”
Kim Ji Jine bĩu môi nói: “Ban tổ chức đang thiên vị Thần Tiễn đó !”
Lee Ji Won cười khổ: “Từ xưa đến nay, có cuộc thi nào mà hoàn toàn công bằng !? Chiến thắng trên hòn đảo này sẽ có tư cách thừa kế tập đoàn !? Nào có chuyện hời như vậy, mới chỉ có một Thần Tiễn được thiên vị, như vậy đã là nhân đạo lắm rồi. Nếu là anh thì khi cho đám thí sinh lên đảo, cài cho mỗi đứa một quả bom nổ chậm trên người, ai sắp thắng thì kích nổ người đó mới đảm bảo an toàn kìa.”
Kim Ji Jine đang muốn nói thêm gì đó, nhưng đột nhiên máy tính trên bàn phát ra mấy tiếng tít tít liên tục, cô gái này vui vẻ ra mặt, đeo kính lên, hai tay múa may không ngừng trên bàn phím, một loạt cửa sổ hiện ra, quang cảnh khắp nơi trên thực nghiệm đảo truyền về rõ mồn một.
“Xong rồi xong rồi ! Chế độ quét hình 3D đã cài đặt hoàn tất. Mỗi ruồi máy sẽ đóng vai trò như một vệ tinh trung chuyển, chỉ cần nằm trong vùng phủ sóng của ba ruồi máy, kể cả số lỗ chân lông trên người cũng có thể đếm được ! La..la… chỉ mấy ngày đã làm xong, mình đúng là thiên tài !”
“Vậy thì bố trí một số ruồi máy xung quanh vách đá này đi, cảnh giác một chút ! Mấy hôm tới sẽ loạn lắm đây. Từ khi tay sư sãi với hai gã người chim xuất hiện, sự việc càng lúc càng bất thường rồi. Không biết còn bao nhiêu kẻ như vậy trên đảo nữa.” Lee Ji Won đã hoàn thành công tác gia cố vách hang, đứng lên vươn tay một cái, xương cốt kêu răng rắc, từng giọt mồ hôi chảy xuống theo từng bó cơ nổi bật trên cơ thể.
Kim Ji Jine thấy vậy quay đầu lại chống tay lên bàn, đỡ lấy môt bên má phồng lên, nhìn có vẻ khá vui vẻ.
“Nhìn gì vậy !?” Lee Ji Won ngớ ngẩn hỏi.
“Em đang mỏi vai, ra đây xoa bóp giùm cái coi !”
“À..” Hắn gật đầu rồi ngoan ngoãn đi tới, từ sau khi cản trở em yêu quay lén thần tượng, tạm thời phải chịu lép vế một chút. Đàn ông mà, co được duỗi được mới là đại trượng phu.
“Ừm, đúng rồi, sang phải một chút… nào nào, đừng có sờ loạn….” Ji Jine thoải mái kêu lên mấy tiếng rồi rất nhanh giữ lấy bàn tay đang không an phận của Ji Won, ngẩng đầu lên thì thấy hắn cũng không để ý mấy, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình phía trước, trên đó đang phát đoạn video từ lúc Lilith Ren mới xuất hiện.
“Đang nghĩ gì vậy !?”
“Trận này, chúng ta khó mà thắng được !” Lee Ji Won nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Không nói đến chuyện Thần Tiễn được thiên vị, những người như Lilith Ren và đám lạ mặt kia, chỉ tùy tiện một người cũng có thể giết quanh cả hòn đảo, nhìn gương Takeshi là biết. Chúng ta, tất cả thí sinh trên hòn đảo này, đứng trước mặt họ giống như một đám trẻ sơ sinh yếu ớt không chịu nổi, vậy nên nếu muốn nói chiến thắng gì đó, đúng là nằm si nói mộng.”
Tay hắn thoáng run lên, rất nhẹ, nhưng Ji Jine vẫn cảm nhận được, cô ta cười nhẹ rồi vỗ vỗ lên mu bàn tay, trấn an hắn:
“Những chuyện này chẳng phải anh đã đoán trước rồi sao !? Cũng giống như lần tuyển chọn thứ hai, khi Marik của Ai cập đấu với vị tiền bối người triều tiên kia, kết quả là bom nguyên tử từ đâu nổ ra, cả hai cùng chết. Nếu không có IMI ngầm đồng ý, ai có thể mang một quả bom nguyên tử lên đảo chứ. Rõ ràng họ chẳng muốn ai thắng cả !”
Lee Ji Won cười lạnh nói:
“Đoán được, nhưng không có nghĩa là chấp nhận được. Chỉ cần chúng ta bám trụ trên hòn đảo này được một thời gian, với khả năng của em, cho dù là cấm chế ngăn cách hòn đảo này với thế giới bên ngoài cũng có thể bị giải mã, đến lúc đó, những cảnh tượng trên video chúng ta quay được sẽ cho cả thế giới cùng xem, đảm bảo sẽ khác hẳn mấy cái video dàn dựng từ hai lần tuyển chọn trước. Đạp đổ uy tín của bọn họ trước, sau đó cả thế giới mới có cớ để chống lại họ được, lúc này uy tín từ lần kháng thần chiến trước của IMI vẫn còn quá in đậm, ra mặt chống đối họ trực tiếp cần một cái cớ chính đáng. Chúng ta sẽ cấp cho thế giới cái cớ đó !”
“À, về cấm chế trên hòn đảo, dù có màu mè như thế nào, nó cũng chỉ là một hình thức khai thác và sử dụng năng lượng trong mỗi tấc không gian thôi, chỉ cần cho em khoảng một tháng, tuy phá vỡ thì không thể, nhưng để truyền tin ra bên ngoài, chắc chắn sẽ có cách. Không lâu nữa đâu !” Ji Jine nắm lấy bàn tay hắn, dựa dựa vào, cảm giác thân thể tiếp xúc giữa hai người khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Lee Ji Won thở dài, cúi xuống, vòng tay qua ôm lấy Ji Jine thật chặt:
“Thật xin lỗi, đã kéo em vào chuyện này !”
“Tự nguyện mà… tự nguyện”
“À, trên tinh thần tự nguyện và cởi mở, chúng ta có nên làm gì đó để biểu dương chúng hay không !?”
Ji Jine bật cười: “Anh đang thấy căng thẳng và áp lực, nên muốn giải tỏa chứ gì !?”
Lee Ji Won làm ra bộ mặt nghiêm túc nói: “Tương lai xa vời không nên nhắc đến nữa, chúng ta nên sống hết mình cho thực tại, cứ sung sương trước đã.” Nói rồi xoay người Kim Ji Jine lại, mặt đối mặt, cười ma mãnh.
“Làm gì, đừng làm bậy nha… còn nhiều việc phải làm lắm !” Ji Jine bị hắn nhìn chằm chằm như vậy thoáng đỏ mặt nói. Nhưng chưa hết câu thì đã bị hắn đẩy ngã, sau đó quần áo như có ma rời khỏi người cô trong thoáng chốc.
“Khoan… chưa chuẩn bị… khoan.”
Ji Jine phản đối vô hiệu, chỉ còn phát ra mấy tiếng ưm ưm vô nghĩa, đôi môi cô đã bị khóa chặt. Được một lúc thì lửa nóng cũng bị khơi lên, cô vòng tay ra sau đầu hắn, bắt đầu đáp trả nhiệt tình.
Phòng bé, cũng có nhiều cái tiện lợi, trên hết là… âm vang vọng tứ phía, cảm giác cũng kích thích hơn khá nhiều.
Bên ngoài, cỏ cây lay động, nhìn qua giống như vách núi này cũng đang rung rung lên.
…
“Thú vị thật, đầu tiên là tiên phật đột nhập, thiên sứ mò đến, bây giờ tới cả nữ hoàng của IMI cũng chạy tới luôn, hòn đảo này càng ngày càng kém chất lượng .” Richard Kethner chép chép miệng, chùi đi chút máu còn dính trên miệng cười nhạt nói với con dơi bên cạnh.
Hắn buông tay, cô gái có đôi móng vuốt bằng sắt mà trước đó tiểu hòa thượng bỏ qua cho mềm nhũn đổ vật xuống, người không còn một chút sinh khí, cổ có một vết cắn sâu hoắm đến tận xương.
Tránh đi ánh sáng hủy diệt mà Thần tiễn phát ra, Richard cùng con dơi bay ngược với hướng tiểu hòa thượng đi đến, lại đột nhiên phát hiện ra cô gái này cùng 4 thiếu niên khác đang nằm xụi lơ ở đây, đang ngứa hàm nên tiện thể hắn cắn luôn, và vừa mới xong bữa.
“Thực nghiệm đảo được tạo ra đã hai mươi hai năm rồi, cấm chế từ ngày đó không thay đổi, có người đột nhập cũng không có gì lạ, chỉ có điều đích thân nữ hoàng cũng chạy tới đây thì… Có khi nào chúng ta bị lộ rồi không !?” Con dơi khổng lồ bên cạnh Richard nhỏ giọng nói, nó không muốn làm gián đoạn thời gian chủ nhân thưởng thức bữa tối chút nào.
Chủ nhân của nó là một người rất tao nhã mà.
“Không đâu, nữ hoàng chỉ xuất động nếu như sự việc có liên quan đến King, nếu như Lục Vân Tiên đoán không sai, gã đó chắc cũng đang ở trên đảo, tốt nhất đừng để ta gặp phải… hừ hừ….”
Richard cười nhẹ, rồi hắn ra ngồi xuống, vuốt vuốt nhẹ lên mặt cô gái có đôi vuốt sắt kia, nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô nói:
“Từ giờ, ngươi sẽ là nô lệ cho ta, nhé…” với một giọng điệu hết sức trìu mến thân thiện.
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi cô gái.
Cô gái vốn không còn chút sinh khí nào, sau khi được Richard hôn một cái, đồng tử trong mắt chợt co rút rồi nhanh chóng chuyển sang màu đỏ như máu, chầm chậm đứng lên, khom người trước Richard rồi dùng một giọng điệu cứng ngắc nói:
“Vâng, thưa ngài.”
“Ngoan lắm, cho ta biết tên ngươi nào.” Richard nhã nhặn nói, như một quý tộc đang ban ơn cho người hầu.
“Lamia Cross thưa ngài.” Cô gái máy móc trả lời.
“Rất tốt, Lamia, đây là mệnh lệnh đầu tiên ta giao cho ngươi, hãy biến cả 4 đứa kia thành nô lệ của mình, ngươi biết cách chứ !?”
“Không biết thưa ngài.”
“Làm như ta vừa làm với ngươi vậy, sau đó mang cả lũ đến địa điểm này gặp ta, nếu trên đường gặp bất cứ ai, cũng biến chúng thành nô lệ luôn, ngươi làm được chứ !?” Richard từ tốn nói, sau đó hắn nhẹ nhàng nhảy lên trên con dơi không lồ nhìn xuống 5 thiếu niên bên dưới.
Buổi sáng đẹp trời, Robert nhăn nhó tỉnh dậy sau khi bị ai đó tát bôm bốp vào má. Hắn đưa tay lên bưng mặt, ửng đỏ, giống như oán phụ khuê phòng.
“Gì vậy ông già !?”
Trước mặt hắn, ông nội với vẻ mặt đằng đằng sát khí, máu dồn lên não, gân xanh nổi đầy dùng ánh mắt cục xúc như muốn bắn laze xuyên táo đầu hắn, rít mấy tiếng qua khẽ răng vàng khè vì nước chè không điều độ:
“Nói, hôm qua mày ngủ với con nào !?”
“Với tay trái...” Robert đảo mắt đáp.
Bốp bốp.
Ông cụ nổi xung, vả hai cái lên mặt hắn, khiến đầu hắn ong ong, vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, cổ áo đã tiếp tục bị người ta nắm lấy, xách lên.
“Thế tại sao lão Thomas và thằng Daryl sáng nay đập cửa hội ta gào thét đòi cắt ch*m của mày làm gì hả !?”
“Ối mẹ ơi !” Robert mặt tái mét, Thomas chính là Thomas Lanyi, hiệu trưởng học viện pháp thuật Key West ở Đức, còn Daryl là chỉ gã Daryl Johnson, tuy gọi là gã, nhưng cũng ngoài bốn mươi rồi, là hội trưởng ESP League của Mỹ. Hai đồng chí này đều là đẩu sỏ một phương, nắm giữ hai trong sáu thế lực đứng đầu thế giới này hiện tại đó.
Bình thường một người chạy đến, cả quốc gia đã phải tổ chức tiệc đón tiếp linh đình, sân bay phải trải thảm đỏ bắn pháo hoa các kiểu nữa kìa, thế mà hôm nay hai vị đại thần cùng đến gõ cửa nhà chỉ để đòi cắt ch*m hắn. Cái vinh dự cỡ này khiến hắn khóc không ra nước mắt.
“Thế rốt cuộc đêm qua mày làm gì hả thằng mất dạy !?”
“Oan quá, tôi bị người ta đánh thuốc mà ! Hai con quỷ cái đó thấy tôi đẹp zai lai láng, nhất thời không nhịn được cùng xông lên đè ngửa tôi ra, đổ thuốc vào mồm đấy chứ !” Robert nhớ lại khoảng thời gian “kinh hoàng” tối qua mà rét run. Sau đó hắn phải vất vả lắm mới lết được về tới nhà, đến giờ cái cột sống còn đau nữa.
“Mày lừa con gái của hội trưởng ESP league và cháu gái hiệu trưởng học viện Key West lên giường cùng lúc !?” Mr.Zero – ông nội hắn, hiển nhiên không tin đoạn thú tội đáng thương của cháu trai, nghe đến đây mặt đen lại, có chút lạc giọng hỏi.
“Không phải tôi lừa, mà là người ta tự nguyện.” Robert gân cổ cãi cố.
“Tao bây giờ cũng có xúc động muốn chắt ch*m mày !”Ông nội hắn cũng gân cổ lên rồi co chân dẵm đạp thằng cháu bôm bốp.
Robert vừa yếu ớt chống đỡ vừa buồn bực nói.
“Thôi đi ông già. Còn không tìm cách cứu đứa cháu đích tôn này đi. Tôi mà bị người ta cắt ch*m thì ông chỉ còn nước lê cái thân già đi sản xuất đời kế tiếp thôi đấy !”
“Hộc... hộc... tao thà cố abc xyz ra đứa khác còn hơn cứu mày !” Mr.Zero thở hổn hển đáp.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa có tiếng gầm thét:
“Thằng nhãi Robert trốn đâu rồi ! Lăn ra đây cho ông !”
Sau đó không khí nóng lên hầm hập, một cột lửa thăng thiên trước quảng trường của công hội hiệp sĩ, ngọn lửa bốc cao ngút trời, vượt qua cả tháp Big Ben cách đó không xa, nhuộm đỏ cả bầu trời London.
“Lão già kia. Không giao ra thằng mất dạy đó thì đừng trách ta hủy cái công hội này của lão !”
Ông nội hắn cũng giận tím mặt, vận đấu khí hét vang lên:
“Bố biết rồi, câm cmm đi !”
Giọng hét giống như sóng âm trùng kích, cường độ mạnh mẽ khiến Robert cũng vãi linh hồn, cỡ này thì cả London đừng mong có ai ngủ nướng được nữa. Đúng là sấm nổ giữa trời quang. Thật sự là bôi tro chát trấu vào danh tiếng hiệp sĩ của công hội, nhưng hiển nhiên, ông hắn lúc này không quan tâm được nhiều như vậy.
Sau đó Mr.Zero quay lại, trầm giọng nói với đứa cháu quý hóa:
“Nghe đây, còn ở lại trái đất thì mày, à quên, con ch*m của mày chết chắc đó. Thằng nhãi Daryl giận điên lên mất kiểm soát tới nơi rồi, bây giờ giao cho nó một xe *** bò nó cũng thiêu luôn, chẳng quan tâm mặt mũi hay nể tình ai nữa đầu. Còn lão Thomas cũng đang ngồi một bên với cái mặt hầm hầm kia kìa, lão này không động thì thôi, động một cái là mày có đi phẫu thuật cũng đừng mong mọc lại cái của nợ kia nữa.”
“Mẹ nó, tôi là người bị hại cơ mà !?” Robert khóc không ra nước mắt.
Tính cả ông nội hắn nữa, sáng sớm mở mắt ra đã có ba danh nhân thế giới muốn cắt ch*m hắn, cái này quý giá đến vậy sao !?
“Mày ngậm mồm vào cho ông. Bây giờ cầm lấy cái này, thần thánh khải giáp của hội đấy, có thể cứu mạng mày một lần trước bất kỳ công kích nào nhỏ hơn 10% sức mạnh cube. Đây, cái này nữa, kiếm của tao, vội quá nên không tìm được cây nào tốt hơn cho mày cả. Cất kỹ, à thôi, mặc vào luôn đi. Sau đó theo lối này đến đại sứ quán của IMI ở London, ở đó có trận pháp truyền tống mày tới thực nghiệm đảo. Vừa rồi tao đã bàn bạc với bên đó rồi, chỉ cần mày lên đảo thì họ sẽ có cách che trở cho mày. Chỉ cần mày tìm được một thiếu niên có biệt hiệu là King, ảnh đây. Sau đó cùng với hắn rời đảo là được. Với thực lực của mày thì cái này cũng không khó. Được rồi, còn...”
Uỳnh uỳnh uỳnh.
Cả căn phòng run rẩy, mặt đất nảy lên từng đợt giống như có động đất, giống như cả công hội cũng đang lung lay sắp đổ, ông nội hắn nói nhiều đến mức cắn cả vào lưỡi, đau đến nhe răng nhếch miệng, nghiến răng ken két:
“Mẹ nó, lão Thomas cũng không nhịn nữa rồi. Mày chạy mau, để đấy cho ông !!”
Cứ thế, Robert ù ù cạc cạc theo lời ông nội chạy tới cái thực nghiệm đảo này để tránh cái đại nạn bị cắt ch*m.
...
Trong khu rừng cách địa điểm Thần tiễn gặp đám người Takeshi không xa, một thiếu niên với mái tóc vàng óng, cùng khuôn mặt anh tuấn nhưng đang phủ đầy bùn cát và những giọt máu vương lại nơi khóe miệng, khẽ cử động cơ thể.
Đau.
Toàn thân hắn đau ê ẩm, mảnh vụn của bộ giáp còn đang găm trên người, khẽ trở mình một chút là nó lại cắm sâu vào thêm.
Mẹ kiếp thật.
Đường đường là một trong mười ba hiệp sĩ bàn tròn danh tiếng, là người trẻ nhất và có tiền đồ rộng mở nhất, vậy mà lên đảo mới được một ngày đã phải nằm bẹp dí ở đây.
Thật mất mặt.
Robert Mullins cảm thán mấy câu rồi lồm cồm bò dậy. Nằm nghỉ cả nửa ngày, hắn cuối cùng cũng khôi phục được một chút khả năng hoạt động, dù toàn thân vẫn đau nhức như vừa bị người ta nắn gân chỉnh hình.
Mà phải đau hơn thế ấy chứ, mũi tên ánh sáng Thần tiễn toàn lực bắn ra sau thời gian tích tụ lâu như vậy, uy lực cũng phải bằng một đầu tên lửa đối không hạng nặng. Hắn có thể cản lại, chỉ hi sinh mất bộ giáp đặc biệt được làm cho mười ba hiệp sĩ bàn tròn mà vẫn còn sống cũng là nhờ có phúc tổ tiên.
Thực tế thì hắn cũng chỉ bị bất tỉnh mấy chục phút, vừa lơ mơ tỉnh lại thì thấy Thần tiễn đang được chăm sóc bởi một đám nhân vật lạ hoắc, hắn sáng suốt nằm ngủ tiếp một giấc, tranh thủ giải trừ luôn cái cấm chế mà Takeshi đặt vào sau gáy của mình.
Đại nạn không chết, lại thấy Takeshi hụt ăn, Thần Tiễn bị người ta chỉ trỏ như món hàng ngoài chợ, lúc đó hắn còn thấy có chút hí hửng, hai thằng này hắn đều ghét cả. Lúc nào cũng tỏ ra nguy hiểm, ngứa hết cả mắt.
Đến khi cái kén của Thần tiễn vỡ ra, hắn cũng đã thành công giải được cái thứ vẫn kềm chế mình cả ngày nay, còn chưa kịp sung sướng thì…
Vạn tiễn triều tịch xuất hiện, hắn có muốn giả vờ ngủ cũng không cần nữa, phần vì đám khói bụi mù bốc lên, phần vì những người khác đang chạy chối chết cả. Robert cũng nhanh cả 4 chi bò ra ngoài vùng ảnh hưởng, nuốt một ngụm nước bọt lớn rồi lôi hết các thần thánh mà hắn biết ra cám ơn một lượt. Đồng thời ân cần hỏi han mười tám đời tổ tông cũng như toàn thể họ hàng hang hốc nhà Thần tiễn.
Không tỉnh dậy sớm thì ông đây thành tương thịt rồi, may quá.
Liếc mắt sang thấy Shirayuki đang ôm Takeshi đứng cách đó không xa, hắn cũng muốn len lén lại gần chọc cho thằng lỏi kia mấy cái vì nhìn qua nó cũng có vẻ kiệt sức rồi, nhưng tính cảnh giác của Shirayuki khá cao, đột nhiên liếc về phía này làm hắn đành phải úp mặt xuống đất giả vờ hôn mê tiếp.
Đến khi Ren xuất hiện, hắn vẫn giả vờ nằm đó nên quan sát được hết một màn hành hung hai người tiên phật giới của cô, cũng muốn len lén bò đi thì sóng trọng lực đột nhiên xuất hiện, đè nửa thân dưới của hắn xuống đất.
Robert đáng thương đang quá yếu ớt nên không nhúc nhích được chút nào, nửa thân dưới bị ép chặt xuống mặt đất vì áp lực lần này cao hơn lúc Ren mới xuất hiện rất nhiều, thằng em của hắn đau muốn chết nhưng cũng cắn răng mà không dám khóc, trời mới biết con nhỏ thô bạo kia có tiện chân chạy ra dẫm cho hắn vài cái không.
Bị con bé này đạp cho hai nhát thì có là siêu khổ d*m chắc cũng phải đau thấy má. Với thực lực của tiểu hòa thượng và cô gái dùng phi kiếm kia còn bị người ta đánh cho như con, máu me be bét, mặt mũi bầm dập, răng gãy mồm méo như vậy... nếu để người ta phát hiện ra hắn, kết quả chắc là thảm không cần nghĩ.
Robert âm thầm than vãn, đồng thời cố quay người he hé mắt xem cho nốt trận coi như hoạt động giải trí hiếm hoi lúc này.
Nhìn thấy Ren dễ dàng đánh bại hai người của tiên phật giới rồi bỏ cùng Thần tiễn sau khi ra lệnh gì đó cho cây cung thần khí, hắn mới thở ra một hơi, xoa xoa con tim cùng thằng em bé nhỏ lồm cồm bò dậy.
Toàn thân vẫn đau ê ẩm, mấy mảnh giáp vụn bị trọng lực ép xuống, cắm đầy lên mông và đùi hắn, chút nữa thì hắn thành liệt nửa người rồi.
May mắn là kết thúc sớm rồi.
Robert lê cái thân xác tàn tạ đi kiếm nguồn nước gần đó, nhịn ăn uống cả ngày trời, lại tiêu hao năng lượng quá độ, hắn cần phải bổ xung thể lực gấp.
Được cái là đảo này nguồn nước và trái cây với nồng độ dinh dưỡng cao luôn có, nên hắn cũng không khó khăn gì để tìm được.
Nào ngờ khi vất vả kiếm ra được một con suối lớn, nước trong veo nhìn thấy cả lớp đá cuội cùng những viên sỏi nhỏ bên dưới thì lại có biến cố xảy ra. Không biết hôm nay là ngày đen đủi hay may mắn của Robert nữa.
Khi hắn vừa rửa xong cái mặt, đang định làm vài ngụm cho đỡ khát thì chợt thấy trên đầu nguồn gần đó xuất hiện hai người,
Chửi thầm một câu khiếm nhã, Robert rất thành thật kiếm chỗ núp.
Chịu thôi, giờ ông yếu quá mà, ra đó tìm củ hành chắc…
Ý, nhìn đứa kia trông quen quá.
Là tên pháp sư đó, đi cùng ai kia !? Người gì mà đầy rắn rết, tởm thấy ớn.
Mẹ ơi, chúng nó đổ cái gì xuống nước thế kia !? Không ổn, ông còn chưa uống.
Robert lảm nhảm mấy câu rồi cởi 1 mảnh giáp vai ra múc lấy múc để nước dưới suối lên, hắn biết chỉ vài phút nữa, nếu thứ mà hai người kia đổ xuống sông là chất độc gì đó, à không, trăm phần trăm là chất độc thì cả con suối này chắc chắn là hết uống được rồi, vì thế hắn vừa làm, vừa hung hăng nghiến răng ken két.
Kiểm tra lại thương thế một lượt, Anacharka thở dài, hắn bị gãy ba cái xương sườn. Hồi tưởng lại lúc đó, cũng thật là hung hiểm. Đây còn là do hắn nhanh chân né được mấy đợt công kích tiếp theo, nếu không chỉ sợ từng khớp xương cũng bị mấy cú đá chết người kia chấn cho rời ra.
“Khốn thật, chân với cẳng, gì mà lợi hại vậy chứ !? Có còn cho người ta sống nữa không !?”
Hắn hậm hực mắng lên một câu như vậy, nhưng ngẫm nghĩ lại, nếu đem so sánh Thần Tiễn với mấy người tới sau đó, vẫn là như đom đóm so với đèn điện. Hắn lại thấy may mắn, vì người hắn đắc tội chỉ là Thần Tiễn, chứ nếu mà là mấy kẻ ăn no rỗi việc chơi trò giả trư ăn thịt cọp kia, hẳn là bây giờ mình đã trở thành phân bón cho cây trên đảo này rồi.
Ngồi bên cạnh hắn, pháp sư đưa tới mấy hộp thuốc nhỏ, bên trong có đầy đủ các dụng cụ y tế. Anacharka cầm lấy, thuận miệng nói mấy câu tán dương gì đó, như là phép thuật hệ không gian thật tốt, có thể đem đi chở đồ, làm lớn một chút có thể đi buôn lậu, chẳng mấy mà giàu, pháp sư nghe vậy bật cười đáp lại:
“Thực tế học sinh của học viện Key West sau khi tốt nghiệp đều sẽ trở thành hình cảnh quốc tế, chuyên ngành chống ma thuật vũ trang.” Tuy là vừa nói vừa cười, nhưng giọng nói vẫn vang vọng tứ phía trong không gian xung quanh đây, méo mó không nghe ra gì, Anacharka cũng chẳng để ý, chỉ lấy tay chỉ ra sau lưng nhờ cô ta bôi thuốc cho mình.
“Nghe nói học viện Key West là một trong sáu thế lực lớn ở thế giới bên ngoài !?”
“Có tiếng như vậy thôi. Sáu thế lực lớn, chỉ có ESP league là lớn thực sự, à, Vatican cũng có thể tính. Những thế lực còn lại chỉ hoạt động trong phạm vi lãnh thổ quốc gia của họ thôi. Như Ngạo Thiên môn ở Trung Quốc, Minamoto Clan ở Nhật, Knight of the Round của Anh, còn học viện của tôi thì ở Đức. Nhìn chung, vẫn đều bị IMI ít nhiều không chế cả. Nên nếu nói đến thế lực lớn, ở trái đất này, lợi hại nhất vẫn là IMI. Người phụ nữ Stellar Verminton đó, thật sự rất đáng sợ. Nghe nói cô ta mới chỉ bằng tuổi chúng ta thôi.”
“Chúng ta so với người thường cũng rất lợi hại.” Anacharka khẳng định như vậy, rồi lảo đảo đứng lên. Mấy vết thương sau này mới phát tác làm hắn đau đến nhe răng nhếch miệng. Đáng lẽ nên nằm nghỉ một chút nữa, nhưng nếu rời đi quá lâu, hắn vẫn cảm thấy có phần lo lắng. Em trai hắn chờ ở nhà nếu thấy hắn đi lâu không về cũng sẽ lo lắng, không chừng lại quậy loạn lên một chuyến rồi dẫn tới những phiền toái không cần thiết.
“Cậu muốn đi đâu !? Tôi đưa cậu đi !” Pháp sư vội vàng đứng lên đỡ lấy hắn nói.
“Từ lúc lên đảo này, may mắn lớn nhất của tôi là gặp được chị ! Sandra ạ” Anacharka cười nhẹ rồi vòng tay qua ôm lấy pháp sư. Thân hình hai người dán chặt vào một chỗ.
“Thực ra chỉ cần nắm tay là có thể cùng nhau dịch chuyển rồi.” Pháp sư có phần ngại ngùng, luống cuống nói. Dù không nhìn thấy mặt vì lớp không gian ngăn cách, nhưng Anacharka dám chắc mặt cô ta đang đỏ lựng, hắn ì èo nói:
“Tôi biết, mà tôi thích thế này. Có vấn đề gì không !?”
“Không.” Câu này giọng nhỏ như muỗi kêu.
…
Cái tổ ấm tạm trú của Anacharka và Racha là một hang động ẩn sau thác nước. Đây vốn là chỗ ở của gã siêu năng lực gia có đầu trọc đeo kính có khả năng điều khiển gió kia, sau khi bị trùng độc của Anacharka chọc cho phát điên, hắn bị Racha dễ dàng khống chế, và trở thành người hầu trung thành nhất của hai người. Cái hang này dĩ nhiên cũng bị trưng dụng luôn.
Phép thuật hệ không gian của pháp sư là một trong những năng lực đặc biệt nhất, giúp người ta tùy ý đi dạo trên đảo. Anacharka chỉ cần nói phương vị một chút, hai phút sau cô ta đã đưa hắn tới trước cửa hang động, nhưng lại từ chối vào. Lý do đơn giản là vì không thích mấy chỗ ẩm ướt, hơn nữa cái hang động mà hai tên đàn ông chui ra chui vô, nhất là bộ dạng cả hai tên đều vô cùng mất thẩm mỹ cũng là một lý do chính đáng. Anacharka chẳng biết làm gì hơn là lê cái thân tàn trèo vô. Còn may, dù bị thương te tua, nhưng năng lực hành động cơ bản vẫn còn, thuốc mà pháp sư đem theo cũng có tác dụng trợ giúp hồi phục cực tốt, hắn cũng đã đỡ đau nhiều.
Vừa vào trong hang động, hắn còn đang tính xem nên nói với em trai thế nào về thất bại lần này, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhìn kỹ một lượt thì hắn ngây ra như phỗng.
Khắp mặt đất toàn là vết máu đã khô cong từ lâu, ngấm sâu xuống đất, làm chậm lại quá trình chuyển hóa chúng thành tinh hoa tính mạng của thực nghiệm đảo. Anacharka nhìn sơ qua một lượt, suy đoán một chút, hẳn đây là một hồi nổ mạnh rất khủng khiếp mới tạo ra hiện trạng này. Giống như có ai đó ác ôn mở nắp quả lựu đạn rồi nhét nó vào mồm nạn nhân vậy.
“Không…”
Hắn thì thào, giọng lạc hẳn đi, vội vã chạy quanh tìm kiếm trong vô vọng, dù một chút lý trí còn sót lại cũng đủ để hắn hiểu, trong cái hang bé xíu này, một người không thể trốn đi đâu được. Hơn nữa, con trùng độc hắn cài lên người em trai để thuận tiện cho việc tìm kiếm vẫn còn sống, thoi thóp ở một góc phòng. Nếu không phải ký chủ đã chết, nó cũng sẽ không trở nên thảm hại như vậy.
Anacharka vội vã nhặt nó lên, nhỏ một giọt máu vào miệng nó, con trùng vỗ vỗ cánh, cố gắng yếu ớt bay lên rồi lại rơi bịch xuống. Nhưng cũng đủ để giao tiếp với Anacharka một chút, trời sinh hắn đã có năng lực sai khiến côn trùng, sau này bản thân hắn trải qua vô số huấn luyện, về bản chất cũng chính là một con trùng độc to xác, vậy nên những tín hiệu yếu ớt từ con trùng độc truyền ra, hắn vẫn có thể hiểu được.
Em trai, xác thực đã chết.
Đầu nổ tung mà chết, trước khi chết còn phải vật lộn một hồi thống khổ.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………………”
Anacharka quỳ gối, ngửa mặt lên trời gào thét. Hết rồi.
Em trai chết rồi.
Mục đích duy nhất hắn khổ luyện 10 năm để lên đảo này tiêu tan rồi.
Hắn hét lớn lên một tiếng thống khổ rồi ngây ra như tượng đá, không biết làm gì cho phải, đầu óc chỉ còn là một mảng hỗn loạn. Nửa ngày trước, hai anh em còn đang vui mừng vì tìm được Thần tiễn, vậy mà nửa ngày sau một người đã thành dinh dưỡng cho hòn đảo, một người thân mang thương tích đi về. Vốn còn định nghĩ cớ xin lỗi em trai vì hành động thất bại, vậy mà…
Hết rồi.
Hết thật rồi.
Hắn khom lưng xuống, nước mắt chảy ra. Chưa rơi xuống đất hoàn toàn đã bị hòn đảo tham lam hút lấy, phân giải thành những quang điểm nhỏ li ti. Người hắn run run. Nắm tay bóp mạnh, con trùng độc trong tay lập tức nát bét, những chất dịch nhão nhoẹt chảy qua theo từng kẽ ngón tay hắn. Đột nhiên, đúng lúc này, đôi mắt Anacharka vốn đang ngây dại chợt xoay tròn rồi từ từ xuất hiện những quang điểm màu vàng kim, giống như những ký tự phù văn thượng cổ. Vòng xoay của các ký tự trong con ngươi ngày càng nhanh, đến cuối cùng, đôi mắt hắn sáng rực như bóng đèn, khiến cho pháp sư vừa hốt hoảng xông vào theo tiếng hét của hắn sợ hãi kêu a lên một tiếng rồi lùi lại mấy bước.
…
“Racha Anacharka theo tiếng Thái có nghĩa là vương quốc của người tự do.”
Đây là câu nói đầu tiên hắn nói với em trai, khi nó còn là một đứa trẻ sơ sinh mới lọt lòng. Cũng là những gì cha mẹ dạy cho hắn, về ý nghĩa nhưng cái tên của anh em họ.
“Nhưng chúng ta chưa bao giờ được tự do !”
Trở thành siêu năng lực gia đồng nghĩa với việc phải phục vụ đất nước, phải cống hiến cho xã hội. Và xã hội, chỉ toàn những kẻ lạ hoắc mà bọn họ không biết đó là ai. Em trai hắn được phát hiện siêu năng lực từ lúc còn nhỏ xíu, tuổi thơ của nó đã bị cướp đoạt. Năng lực nó thể hiện ra càng xuất xắc, khả năng nó phải lên thực nghiệm đảo càng lớn hơn, đến cuối cùng vẫn là không tránh khỏi.
Hắn tự biết về siêu năng lực của bản thân còn trước cả em trai, nhưng cha mẹ hắn đã giấu nhẹm chuyện này đi. Họ vẫn luôn che chở cho hắn và em trai. Nhưng đến khi họ mất đi rồi, siêu năng lực của em trai mới bộc phát, không ai có thể che giấu được nữa, hắn không thể, những người họ hàng kia cũng không thể, mà họ cũng vốn không hề muốn che giấu nó, bởi những khoản tiền bồi thường cực lớn kia.
Có những thứ đã thành định lý, không thể thay đổi được nữa. Em trai hắn sẽ phải lên hòn đảo này, liều mạng với mấy trăm siêu năng lực gia khác đã thành chuyện tất lẽ dĩ ngẫu, hắn cũng biết… nhưng không thể ngăn cản, vậy thì chỉ có thể đồng hành. Hắn công bố ra siêu năng lực của mình, trải qua quá trình đào tạo thống khổ, cả ngày ngủ với côn trùng rắn rết, đến mức tự biến bản thân mình thành một con trùng độc quái thai khác. Từng có một lần, hắn ngã xuống một cái ao, suýt chết đuối, kết quả là sau khi được người ta cứu lên, vị ân nhân đó lập tức trúng độc, cả người nổi đầy mụn nhọt rồi lăn ra chết trong đau khổ. Hắn tự biến bản thân thành quái vật, để cùng với em trai đối mặt với thế giới.
Nhưng bây giờ người đã chết. Lý do phấn đấu và kiên trì gần mười năm nay của hắn bỗng nhiên biến mất, hắn không biết phải làm gì. Đúng lúc này, một tia ý niệm như có như không từ con trùng độc bị bóp nát truyền đến.
“Anh trai… một lần nữa… cùng nhau…”
Một luồng ý thức yếu ớt truyền tới, cảm giác thân thuộc giống như hàng trăm lần em trai dùng thần giao cách cảm nói chuyện với hắn. Hắn tiếp nhận nó trong vô thức, nào ngờ luồng ý thức đó tuy yếu ớt, nhưng ngay khi bước vào trong đầu hắn đột ngột biến thành một cánh cửa lớn, bên trên khắc đầy hoa văn hình những cánh chim mỏng dẹt bay lượn.
“Gã đó sử dụng thông tin để giết chết ta. Nhưng cánh cổng này vẫn bị ta dụng tâm ghi nhớ lại được. Anh trai… sử dụng nó cho tốt…”
Siêu năng lực gia hệ tinh thần, Racha lúc này mới thật sự hoàn toàn tiêu biến khỏi thế giới. Trước khi chết vẫn còn để lại một đoạn thông tin ngắn ngủi cùng giọng nói giống như vô cảm, dùng con bọ kia như một vật chứa để gửi gắm tới anh trai. Đưa ý thức vào con bọ vốn là chuyện bất khả thi, nhưng hắn vẫn có thể, vì hắn là thiên tài. Và hắn đã thành công. Anacharka theo đó đã tiếp cận được với cánh cửa chân lý.
Rồi cánh cửa đó mở toang, một lô một lốc những dòng thông tin đên cuồng chạy vào đầu hắn. Ý thức của hắn trong phút chốc bị những dòng thông tin dào dạt như sóng này dìm xuống tận đáy vực, vừa chìm nghỉm vừa bị động tiếp nhận hàng loạt những thứ lạ lẫm mà trước giờ chưa từng biết tới.
Lục đạo đại thế giới... Các vị giới hoàng... Bảo vật định giới... Trường sinh đảo… Long giới chiến. 65 triệu năm trước… nổ mạnh… Tiên nữ xuống trần gian… Long thần… trường sinh đảo tái xuất… trận chiến 4000 năm trước… Giới hoàng vẫn lạc… rồi vô số những cái tên lần lượt xuất hiện. Lục Vân Tiên, ma tướng, khởi nghĩa, Orochi, Alucard… đến cuối cùng, quy nạp về một mối, người thừa kế tất cả những cái đó, kẻ sinh ra từ vô vàn những chuỗi sự kiện giống như những bánh răng của lịch sử,ăn khớp một cách kỳ dị đó. Thiếu niên tóc trắng với đôi mắt màu vàng kim sáng ngời. Giống như một màu trắng thuần khiết đậm khí tức hủy diệt không thể xâm phạm. King của trường sinh đảo. Kẻ thống trị chân chính của tập đoàn IMI. Chủ nhân của ba vị Queen hùng mạnh.
King của IMI.
Cũng là kẻ đã giết chết em trai.
…
Ở trong hang đá nhỏ, bên tiếng thác nước đổ cuồn cuộn, thiếu nữ pháp sư Sandra Craf lo lắng nhìn vào Anacharka, không biết nên làm sao cả. Hai tay nắm lấy vạt áo đã trắng bệch, nổi đầy gân xanh. Cô đưa tay ra vuốt vuốt lấy má hắn. Hắn vẫn ngây ra như tượng đá, điều duy nhất thay đổi là ánh mắt, nó dần dần chuyển từ đau khổ, sang hung hăng, bạo ngược, rồi cuối cùng theo màu vàng ngày càng nồng đậm, dần trở thành lạnh băng vô cảm. Chỉ là hai hàng nước mắt vẫn lăn dài trên má, không có dấu hiệu ngừng lại.
Đến cuối cùng, khi hai hàng nước mắt đã thành hai hàng huyết lệ. Máu nóng nhỏ xuống nền hang lạnh lẽo, hắn mới chớp động đôi mắt, nhìn Sandra một chút rồi cười cười.
Điệu cười sán lạn như ánh mặt trời cùng cặp mắt ti hí không còn nữa, chỉ còn những tiếng cười âm u quỷ dị, đôi mắt đã đổi thành màu vàng kim ngập trong tơ máu kia làm pháp sư cũng phải rùng mình, buông tay ra.
“King của IMI.”
“Hắn vẫn còn sống. Vẫn còn ở trên đảo.”
Anacharka cười khùng khục, đến độ ho ra máu, tiếng cười âm lãnh vang vọng cả hang động.