[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 85: Shang Yun
Vị Tiên Đế nhìn xuống chư tiên, nhẹ giọng nói:
- Đã xác định được vị trí của tên kia chưa?
Mười hai vị Tiên Quân nghe vậy thì trong lòng kinh hoàng không ngớt. Ai mà không biết tính tình của vị Tiên Đế này, hắn nhỏ nhẹ chính là thái độ trước cơn bão. Giờ mà kẻ nào đứng ra thì chỉ có nhận lấy xui xẻo.
Rốt cuộc, không ai trả lời được câu hỏi này, cũng không ai muốn đứng ra nhận lấy xui xẻo, thế nên không khí vẫn yên lặng đến đáng sợ.
- Mà thôi đi. Có tìm được thì thế nào? Chúng ta là những người giữ gìn thiên đạo, chúng ta không thể làm ra những hành động trái với thiên đạo được.
Các vị Tiên Quân còn chưa kịp ngạc nhiên trước lời lẩm bẩm ấy thì đã nghe vị Tiên Đế nói tiếp.
- Truyền lệnh xuống, lập tức tìm người bồi dưỡng người này.
Nói xong, hắn phất tay và biến mất.
Cả Thiên Cung chỉ còn lại một đoạn hình ảnh và mười hai vị Tiên Quân.
Mặc dù có nhiều điều khó hiểu, nhưng mười hai vị Tiên Quân vẫn biết điều chấp hành. Thoáng chốc cả Thiên Cung trở nên vắng vẻ.
Chỉ có một đoạn hình ảnh mơ hồ chiếu lại lần cuối cùng.
Ở nơi đó, có một người tràn đầy vết sẹo đang đứng nhìn về phía những người có khuôn mặt hung ác bên dưới. Ánh mắt của hắn đầy tàn nhẫn, hai mắt mở to, im im lặng lặng đứng đó, sát khí quanh thân bay tới bay lui.
…
...
- Hả? Một con Dratini.
Như mọi ngày, hắn lên boong thuyền, định ngồi xếp bằng thì nhìn thấy cảnh này.
Phía xa, một con Dratini đang lao vùn vụt về phía này.
Ở đầu khác, Hàn Phong Thúc cũng hướng về bên này, sắc mặt trầm xuống:
- Không đúng, nó không phải là pokemon hoang dã.
- Có chủ?
Hắn không khỏi bất ngờ.
Dratini là pokemon hệ rồng, so với các hệ pokemon khác, hệ rồng càng mạnh mẽ hơn một đoạn dài. Cũng bởi vì nó mạnh mẽ hơn các hệ khác một đoạn dài cho nên nó cực kỳ quý hiếm và khó gặp. Thế nhưng lúc này đây lại gặp một con pokemon Dratini đã có chủ, điều này cũng khiến người ta liên tưởng nhiều sự tình.
Thêm vào nữa chính là nó đang hướng về phía này. Hiển nhiên vào thời điểm này đây, cả Hàn Phong Thúc và hắn đều nghi ngờ: “Nó muốn làm gì?”.
Mặc dù khó hiểu, hắn vẫn tỉnh táo như thường, bởi vì dù gì ở đây cũng có vị đại sư Hàn Phong Thúc. Trời có sập xuống thì đại sư này còn chống được, không tới lượt con kiến nhỏ bé như hắn phải lo lắng. Khác nữa chính là ở Nhân tộc, không có bao nhiêu kẻ điếc không sợ súng đi khiêu khích các học viện.
Ai mà không biết nội tình của các học viện vô cùng thâm hậu. Chưa kể học sinh của học viện trải rộng bốn phương, trong số ấy không thiếu những cựu học sinh nắm trong tay quyền cao chức trọng. Do đó mà không ai muốn chuốc khổ mà đi trêu chọc học viện làm gì.
Nghĩ nghĩ hắn cũng bó tay toàn tập, cho dù nó không có chủ, nếu muốn thu phục, trừ khi hắn thả ra Butterfree, còn không thì chịu. Phải biết đây là đang ở trên bầu trời, Paras lại không có biết bay.
Rất nhanh sau đó, con Dratini đã đến nơi này. Vừa lên thuyền, nó nghiêng lưng, một người từ trên lưng nó rơi xuống boong thuyền.
Khuôn mặt của hắn liền đọng lại.
Đây là cái gì vận khí? Mọi ngày không sao, ngày hôm nay vừa lên boong thuyền liền nhìn thấy một con Dratini quý hiếm, đến đó thì thôi đi, từ trên lưng nó lại còn có một người. Là mớ danh hiệu tác quái sao?
Nhìn sơ sơ qua, đó dường như là một đứa con gái.
Nhìn kĩ kĩ lại, lại thấy đối phương có “túi khế” nơi cổ họng, hơn nữa bộ ngực bằng phẳng. Là một thằng nhóc mới phải.
Nhìn dáng dấp, thằng nhóc khoảng chừng 13 tuổi. Chẳng qua là lớn lên có chút tuấn tú, khuôn mặt không có gì có thể soi mói, tinh xảo mà lại có một vẻ đẹp riêng.
Làn da thì trắng nõn, nhìn như tuyết. Chỉ là ở trên trán có một vòng đen thui quấn quanh.
- Trúng độc, là Beedrill có phẩm chất Tướng cấp gây nên, là độc Poison Jab.
Hàn Phong Thúc đến gần thiếu niên ấy, quan sát chốc lát liền nhìn ra khác thường.
Lúc này đây, ở xung quanh đã xuất hiện thêm một đám thiếu niên, có cả nam và nữ.
Vừa nghe Hàn Phong Thúc nói, trong đám người, có người thở nhẹ:
- Có thể thoát khỏi Beedrill có phẩm chất Tướng cấp nổi tiếng nhanh nhẹn, thiếu niên này cũng có bản lĩnh lớn rồi.
- Thế nhưng trúng độc Poison Jab có tính ác liệt, thiếu niên này đã cách cái chết cũng không xa.
Có người biết rõ tình huống, nên khoe khoang kiến thức của bản thân.
- Hả? Đây là…
Trưởng lão Hàn Phong Thúc đang cau mày bỗng nhiên nhìn thấy thiếu niên đang cầm chặt một tấm kim loại màu vàng trong tay, cho nên kinh ngạc hô lên.
Hắn cũng bất ngờ nhìn sang, mấy ngày trụ ở nơi này, hắn chưa từng gặp qua Hàn Phong Thúc ngạc nhiên như thế này.
Hàn Phong Thúc cầm lấy tấm kim loại màu vàng. Bàn tay của hắn nổi lên một ngọn lửa hồng, đốt tấm kim loại đang cầm.
“Con gái thành chủ thành Ngọc Kinh?” – Trong lòng Hàn Phong Thúc rung động.
“Thành Ngọc Kinh xuất hiện dị biến, trước kia thành chủ đã gửi mật thư cho viện trưởng, nói rằng muốn đưa con gái đến đây trong bí mật. Thành chủ thành Ngọc Kinh hi vọng học viện Thanh Sơn chiếu cố con gái hắn, để con gái hắn chuyên tâm tu luyện, với mục đích tạo ra Thánh nữ, để tiếp nhận vị trí thành chủ. Vẫn là nghĩ không ra sẽ gặp nàng ở chỗ này.”
“Xem ra là ở trên đường đi đến học viện, nàng gặp phải một bầy Beedrill nên mới gặp nạn. May mắn Dratini đã bảo vệ chủ thoát khốn.”
“Cứu, nhất định phải cứu, dù cho phải trả bằng cái giá cực cao.”
Sắc mặt Hàn Phong Thúc trở nên nghiêm nghị, hắn thu hồi pháp thuật, bỏ tấm kim loại vào ngực. Cũng lấy ra một bình thuốc từ trong ngực, rồi từ đó lấy ra một viên thuốc. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn đem viên thuốc đưa cho thiếu niên Hành Giả.
- Nhanh chóng đem viên thuốc này nhai nát, lấy miệng dẫn thuốc qua, cứu lấy mạng sống của thiếu niên kia.
Hàn Phong Thúc vội vàng nói ra.
Trong lòng Hàn Phong Thúc biết rõ người kia chính là con gái của thành chủ thành Ngọc Kinh, cho nên hắn sẽ không tự mình hỗ trợ. Mặt khác, vị tiểu thư này lại giả nam trang để che giấu thân phận, thế nên hắn cũng không muốn vạch trần thân phận của nàng. Bởi vậy, cũng không thể gọi các thiếu nữ ở xung quanh tiến hành trợ giúp.
Không nói đến việc những thiếu nữ này có nguyện ý hay không, việc vô cớ để miệng “đối” miệng với một người thiếu niên trẻ tuổi là hành vi khiến cả hai bên va vào xấu hổ. Vì thế để che giấu tai mắt người khác, hiển nhiên không thể ra một cái lệnh kỳ quái như vậy.
Vì lẽ ấy, chỉ có thể gọi học sinh nam đến cứu trị.
Mà trong đám học sinh nam, hắn đối với thiếu niên Hành Giả có thiện cảm rất nhiều. Dù cho ngày sau tiểu thư này truy cứu, cũng có thể tránh nặng tìm nhẹ mà giải thích một vòng.
Chỉ trong một chốc ngắn ngủi, Hàn Phong Thúc suy tư vòng vo mấy lần. Sau khi suy nghĩ ổn thỏa, hắn đem viên thuốc đưa cho thiếu niên Hành Giả.
Thiếu niên trước mặt hắn bày ra bộ mắt cực kỳ bất đắc dĩ và không tình nguyện. Thiếu niên này nhìn về Hàn Phong Thúc với ánh mắt có chút u oán.
“Đây là chuyện gì chứ? Ngươi muốn cứu thì tại sao không tự mình hành động?” – Thiếu niên nghĩ vậy.
Nhưng mà nhìn thiếu niên nằm trên boong thuyền có khuôn mặt ngày càng xanh mét, mạng sống còn trong giai đoạn nguy hiểm, hắn biết không phải là thời điểm từ chối.
Bởi vậy hắn cho viên thuốc vào miệng, cắn nát, hòa lẫn với nước bọt.
Sau đó hắn cúi đầu xuống, miệng đối miệng. Hắn dùng tay kéo cằm đối phương ra, dùng lưỡi đem toàn bộ viên thuốc đẩy vào miệng đối phương.
…
Hiện tại Shang Yun đang rơi vào ác mộng. Cái chất độc Poison Jab càng khiến nàng chìm sâu vào đó, khó có thể thoát ra.
Trong mộng, nàng nhớ lại phủ thành chủ xưa cũ.
U hồn của anh trai nàng bay lượn trước mặt nàng:
- Em gái, ta chết là do bị mưu sát, chính là bị mưu sát! Bọn quan lại trong thành bị người mua chuộc, phó thành chủ cũng có người không muốn nhìn thấy ta còn sống. Ngươi phải báo thù cho ta! Nhất định phải báo thù rửa hận!
- Anh, là ai ra tay? Là ai?
Nàng lớn tiếng hỏi, lòng bàn tay lạnh lẽo, nước mắt rơi đầy mặt.
U hồn của anh trai nàng đột nhiên biến mất. Tình cảnh chợt thay đổi, nàng đứng ở bên cạnh một chiếc giường, mà trên giường là người cha bệnh nặng của nàng.
- Con gái, ví trí thành chủ thành Ngọc Kinh quyết không thể để rơi vào trong tay những tên phó thành chủ có dã tâm kia. Ngươi là người nối nghiệp duy nhất của gia tộc Shang, ngươi có trách nhiệm phải bảo vệ vị trí thành chủ! Cố gắng trở thành Thánh nữ đi…
Cha nàng đã già nua, hai mắt tràn đầy nếp nhăn nhìn chằm chằm vào đứa con duy nhất còn lại, dặn dò trong khó khăn.
- Cha, ta nhất định sẽ báo thù cho anh trai, nhất định sẽ bảo vệ vị trí thành chủ.
Shang Yun quỳ xuống, hai mắt rưng rưng, hứa với cha nàng.
Số phận luôn biến đổi không ngừng, nó luôn làm cho con người ta không thể đoán trước.
Trước đó một giây, nàng còn là tiểu thư đài cát, học tập cầm kỳ thư họa, tương lai làm nhất đại giai nhân. Nhưng giờ phút này, lại phải nhận lấy trách nhiệm của tòa thành, trở thành Thánh nữ, bảo vệ vị trí thành chủ.
Thế nhưng làm Thánh nữ cũng không phải dễ dàng như vậy. Giữa bốn bề quan lại kiêu ngạo, dã tâm bừng bừng, nàng hoàn toàn không thể làm gì được họ.
- Con gái của ta… Thiên phú huấn luyện pokemon của ngươi còn tốt hơn của anh trai ngươi. Tiếc là những năm gần đây, vì thành tựu vinh quang của anh trai ngươi, chỉ có thể áp chế sự phát triển của ngươi. Cha ngươi đều biết rõ những thứ này. Bây giờ ngươi phải che giấu thân phận, đi học viện Thanh Sơn. Viện trưởng học viện Thanh Sơn là bạn tốt của ta, ta cũng đã bàn giao thỏa đáng. Ngươi mang tấm kim loại này, còn có tấm mặt nạ Kim Thiền, đi học tập thật chuyên tâm vào. Cố gắng phát triển thực lực, thu phục nhân tài. Hai năm, hai năm sau đó nhất định phải trở về. Thân thể của cha ngươi chỉ có thể chống đỡ thêm hai năm…
Vì vậy, tiểu thư quyền quý ngày xưa cởi xuống những đồ trang sức và nữ trang yêu thích, đeo vào chiếc mặt nạ Kim Thiền, mặc vào bộ quần áo của con trai, bí mật mà lên đường.
Chương 86: Không trải qua hiểm cảnh, không trở thành cường giả
Núi cao trập trùng, cổ mộc khắp nơi, sương mù lượn lờ. Càng tiếp cận học viện Thanh Sơn, càng xuất hiện nhiều tòa núi cao, từng tòa từng tòa núi cao dựng đứng, vách núi cheo leo, nhưng cũng không tính quá hiểm trở. Không chỉ có thế, mặc dù núi cao sừng sững nhưng trời quang mây tạnh, pokemon qua lại khắp nơi.
Từ trên không nhìn xuống có thể nhìn thấy rất nhiều hồ nước trong vắt, từng con cá bơi lội, lập lòe từng miếng vảy sáng bóng, tiếp thêm sức sống cho nơi đây.
- Thực sự là một chỗ tốt. Nơi này vẫn chỉ là bên ngoài học viện mà cũng đã cảm nhận được sức sống bừng bừng rồi. Non sông tú lệ càng thích hợp cho con người tu luyện.
Trên chiến thuyền, một người học sinh than thở.
…
Sáng sớm hôm sau, trong một ngày nắng ấm tốt lành, cuối cùng chiến thuyền cũng đến bến cần đến.
Đó là một cái đảo to lớn lơ lửng giữa trời. Mà ở giữa chính là một tòa thành cực kỳ hùng vĩ.
Khi dõi mắt nhìn, có thể thấy tòa thành cực kỳ rộng lớn, bốn phía tường thành cao chừng hai mươi mét, bức tường có màu trắng tinh, thỉnh thoảng ở trên đó có màu vàng nhạt, hẳn là những trận pháp gia trì cường độ bền vững cho tường thành. Phương xa là vô số kiến trúc san sát như rừng, kiểu dáng của chúng lại không đồng nhất, có vẻ tươi mới và đồ sộ.
Ở trên tòa đảo này, thỉnh thoảng có người cưỡi pokemon phi hành ngang qua, trong tiếng gào thét của pokemon làm người sợ hãi, đa phần họ đều bay về phía tây.
- Đó là kỵ sĩ bầu trời, một trong các nhánh của chức nghiệp chiến sĩ. Chỉ cần các ngươi có một con pokemon hệ bay, các ngươi cũng có thể tiến hành nhận nhiệm vụ chuyển chức thành kỵ sĩ bầu trời. Nếu thành công thì các ngươi có thể bắt đầu con đường vinh quang trên bầu trời, còn thất bại thì đừng sợ hãi, vẫn còn vô số chức nghiệp khác đang chờ đợi các ngươi.
Ở bến cảng, từ trên chiếc thuyền đi xuống, nhìn những ánh mắt ước ao đầy ngóng trông, Hàn Phong Thúc giới thiệu.
Những học sinh mới gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Riêng bản thân đóng vai Hành Giả, đôi mắt của hắn tránh qua một tia kinh dị, tiếp tục nghe ngũ trưởng lão giải giảng.
Học sinh trên thuyền theo hướng dẫn của Hàn Phong Thúc, chúng tất bật đi xuống theo một hàng lối chỉnh tề. Mặc dù trong lòng chúng đều có hồ hởi và xúc động, nhưng chúng vẫn áp chế mà làm theo lời dặn của vị trưởng lão nọ.
Đi qua một con đường được lát bằng đá màu trắng nhạt, không ít người thấy Hàn Phong Thúc đều khom mình hành lễ, mà với chức vụ phó viện trưởng, Hàn Phong Thúc hơi hơi gật đầu đáp lại.
Không lâu sau, đập vào mắt bọn họ là một khung cảnh phấn chấn không nói thành lời.
Khi ánh bình minh rơi vãi trên nền đất xám ngắt, có hơn trăm đứa trẻ đang đứng rèn luyện trước cổng học viện. Đó là một đám trẻ từ khoảng tám tuổi cho đến mười mấy tuổi không đồng đều, hẳn là học sinh vừa nhập học chưa bao lâu, chúng đứng đón bình minh trong cái âm thanh “hây a, hây a” luyện tập buổi sáng. Từng khuôn mặt non nớt tràn đầy màu sắc chăm chú. Những đứa trẻ lớn hơn thường thường đánh ra những bài quyền xé gió, còn những đứa nhỏ hơn thì có vẻ giơ tay múa chân là chính.
Một người đàn ông có cơ thể tráng kiện như hổ báo, ăn mặc bộ quần áo làm từ da thú, làn da có màu nâu đỏ, tóc đen rối tung, đôi mắt sáng ngời đảo qua từng đứa trẻ, đang chăm chú sửa lỗi và chỉ dạy cho chúng.
- Mặt trời vừa lên, ngày mới bắt đầu, sức sống tràn trề khắp nơi. Ngay cả thú vật còn bắt đầu kiếm ăn thì con người càng không thể lơ là tập luyện. Dù không thể nuốt ánh bình minh hay sử dụng sương sớm luyện tập như truyền thuyết, nhưng ở thời điểm này, có thể rèn luyện thân thể cũng tự có chỗ tốt rất lớn. Mỗi sáng sớm chăm chỉ tập luyện, nâng cao tố chất thân thể, luyện cơ bắp, rèn kinh mạch, cường gân tráng cốt, có như vậy thì mới có tiền vốn mà sống và học tập.
Người đàn ông đứng trước đám trẻ nhỏ nghiêm túc nói, rồi sau đó quát lớn:
- Các ngươi đã hiểu chưa?
- Đã rõ!
Đám trẻ mở to cuống họng, đồng thanh hét lớn.
Hàn Phong Thúc bình thản đứng đó mỉm cười, ánh mắt không ngừng đánh giá từng đứa học sinh mới đang tò mò và ngạc nhiên nhìn tình cảnh này. Trong đó đáng chú ý nhất là một đứa khoảng mười bốn tuổi. Nó bình tĩnh đứng nơi đó quan sát, dường như nó già hơn trước tuổi nhiều quá nên khó có điều gì có thể làm nó trở nên hứng thú.
Trẻ con già hơn trước tuổi cũng tốt, nhưng cũng không phải là tốt. Tốt ở chỗ nó chín chắn hơn, mà do đó khiến người lớn an tâm hơn. Nó hành động đúng mực và hầu như không phạm lỗi, do đó người lớn càng yêu thích. Thế nhưng những đứa trẻ như thế này thường thường đánh mất tuổi thơ của mình, không có sự ngỗ nghịch hay thích tò mò và khám phá, mất đi sự hồn nhiên và đáng yêu đáng lẽ phải có.
Giữa chiến loạn, một đứa trẻ mà già hơn trước tuổi, xử sự chín chắn càng được coi trọng. Song ở đâu đó trong nội tâm, người lớn lại thở dài đầy tiếc hận. Phận làm người đi trước, khi không mang lại một cuộc sống tốt đẹp cho con cháu mình thì đau lòng cũng là điều đương nhiên.
Hiển nhiên không ai muốn chiến tranh kéo dài không dứt, không ai muốn con cái rời xa gia đình, càng không ai muốn con cái dấn thân vào chiến trường… Thế nhưng giữa tình cảnh chiến kỳ tung bay khắp chốn, kèn lệnh kêu vang khắp nơi, cho dù họ không muốn thì họ cũng không còn cách nào khác.
Hàn Phong Thúc cũng vậy, hắn cũng có phần áy náy. Chính bản thân hắn cũng không muốn nhìn thấy những đứa trẻ mất đi tuổi thơ, phải bắt đầu tiến hành cạnh tranh trong khốc liệt từ nhỏ. Song hắn cũng như bao người, hắn không có cách nào khác.
Chỉ có làm quen với sự thật tàn khốc mới có thể làm cho chúng phát triển theo chiều hướng mà thời đại cần, không phát triển theo chiều hướng ấy thì chỉ có thể làm bia đỡ đạn và chết bất đắc kỳ tử mà thôi. Chỉ có làm quen dần, mới có thể thích nghi và sống sót. Là bậc đi trước, hắn càng hiểu rõ về điều này.
Nhìn người thiếu niên Hành Giả, một vài suy nghĩ lóe lên trong chốc lát, Hàn Phong Thúc có chút thất thần, nhưng Hàn Phong Thúc lấy lại bình tĩnh rất nhanh, hắn mỉm cười giới thiệu:
- Các ngươi không cần phải lo lắng, tại học viện Thanh Sơn, đây là một chuyện rất bình thường. Tại học viện của chúng ta, vào mỗi buổi sáng sớm, học sinh năm nhất và năm hai đều phải tham gia tập luyện như thế này.
Họ tiếp tục đi tới. Chốc sau, họ lại thấy một tình cảnh khác.
Từng tiếng nổ vang truyền đến, kèm theo là những âm thanh trầm trộ khen ngợi của những người quan sát.
- An Đức, uy lực đòn pháp thuật này của ngươi thật là quá mạnh mẽ.
- Đúng vậy, tại năm ba bên trong học viện của chúng ta, uy lực đòn pháp thuật vừa rồi có thể vào vị trí 20 đòn mạnh nhất.
- Loại uy lực này tuyệt đối không phải vài người có thể cản phá.
Theo âm thanh, như bao đứa trẻ khác, ánh mắt của hắn nhìn về nơi không xa ấy. Ở đó, giữa muôn vàn lời nịnh hót của đồng bạn, một người thanh niên dương dương đắc ý.
Hắn lắc đầu, rồi cũng không để ý đến những… nhà huấn luyện pokemon này nữa.
Tại những ngày trên thuyền, hắn cũng nghe vị ngũ trưởng lão giảng giải, và hắn cũng biết những nhà huấn luyện trong học viện là chiến đấu như thế nào.
Thường thường là một đám người tụ tập cùng một chỗ, sau đó hướng về một mục tiêu mà triển khai kiểu đấu pháp quy mô. Và bởi vì ưu thế số lượng áp đảo, một đám người có thể nhẹ nhõm đạt được thắng lợi.
Đây chính là cái bọn họ gọi là chiến đấu.
Theo suy nghĩ và cái nhìn của hắn, thực lực đám người này quả thực là cặn bã.
Mặc dù biết ở trên chiến trường, đoàn chiến luôn chiếm ưu thế. Nhưng dạy học sinh chiến đấu như thế này như thế nào có thể là phương pháp tốt nhất? Hắn có thể khẳng định khi tách họ thành từng đội nhỏ hay thành từng cá nhân, kẻ địch có thể dễ dàng đập chết họ như giết một đám gà.
Rõ ràng bọn họ căn bản không hiểu cái gì gọi là tử đấu, đó là tranh đấu mà mỗi một giây đều đứng giữa làn ranh sống và chết. Như là nửa kia của hắn khi đào vong, phải biết lúc ấy, mỗi một giây, nửa đó đều phải vật lộn với những kẻ mạnh hơn cũng như xảo trá và âm mưu đầy mình.
Mỗi khắc cái chết đều quanh quẩn xung quanh nửa kia, cho nên mới khiến ý chí của nửa kia cực kỳ kiên định, và cũng vì thế mà nửa kia có thể tu luyện Nhân Hoàng Tinh Diệu Ấn tiến triển thần tốc như thế.
Nói một cách khác, nếu không phải nửa kia liều sống liều chết trên con đường tử vong, thì nhất định sẽ không có thực lực mạnh mẽ kia.
Không có kinh nghiệm tại nguy hiểm cận kề cái chết thì có tư cách gì gọi là chiến đấu?
Loại chiến đấu của học sinh trong học viện, nhiều nhất có thể nói là đang thí nghiệm kỹ năng và kỹ xảo mà thôi.
Không trải qua hiểm cảnh, không trở thành cường giả.
Học viện Thanh Sơn chỉ có 5 tòa kí túc xá gần kề nhau nằm ở phía đông thành, rất dễ tìm, học sinh và giáo viên chia ra sinh hoạt ở nơi đây. Theo lời trưởng lão Hàn Phong Thúc, người có thể trở thành nhà huấn luyện pokemon ít lại càng ít, đã vậy mà số thiên tài có độ tuổi phù hợp có thể tiến vào học tập ở nơi đây lại càng khó gặp. Do đó mà số lượng học sinh và giáo viên cũng không nhiều, 5 tòa kí túc xá hoàn toàn có thể chứa hết.
Mỗi một khu kí túc xá thường có 1 trệt và 2 lầu, mỗi lầu ít nhất 20 phòng, một phòng có thể thỏa mãn cho 4 đến 5 học sinh. Đương nhiên là để tiện quản lí, những học sinh cùng một năm học đều được thống nhất tại các gian phòng chỉ định, đồng thời mỗi kí túc xá đều có một người giáo viên phụ trách.
Hắn nhìn khu kí túc xá, dựa theo tờ giấy chỉ dẫn, tiến vào căn phòng số 7 của kí túc xá A1.
Chỉ là vừa mới tới trước cửa căn phòng số 7, hắn đã nghe được âm thanh huyên náo từ bên trong truyền lại. Cửa không khóa cho nên hắn đi tới và nhìn vào bên trong.
Đây là một căn phòng khá rộng, khoảng chừng 50 mét vuông, bên trong tổng cộng có 2 cái giường hai tầng, hiển nhiên là đủ chỗ ngủ cho 4 người. Trên giường đều đã có chăn, gối… đầy đủ. Mà lúc này đây, có 3 đứa trẻ từ tám tới mười sáu tuổi đang tranh cãi.
“Cốc cốc cốc…” - Hắn đưa tay gõ cửa.
Phút chốc ánh mắt của bọn nhỏ đang nói chuyện chuyển về hướng hắn. Trong đó đứa trẻ có vẻ lớn tuổi nhất liếc nhìn, đánh giá bộ quần áo đơn sơ của hắn, rồi hướng về phía hắn mà đi tới.
Đứa nhỏ này so với hắn thì cao hơn một nửa cái đầu, vóc người của nó cũng coi như là tương đối khôi ngô. Nó đi tới trước mặt hắn, lấy thái độ người bề trên nhìn hắn mà nói:
- Học sinh mới?
Hắn không quá để ý đến tâm tình hơn thua của lũ nhóc trong giai đoạn tâm lý bất ổn, thế nên hắn mỉm cười đầy thiện ý:
- Chào cậu, tớ là học sinh mới, tớ đến từ bến cảng Ngã Hành.
- Ta tên là Đường Thánh, nhà huấn luyện pokemon tập sự, hiện tại có một con Poliwag phẩm chất Sơn trại, tương lai là Thích khách thần thoại. Dĩ nhiên ta cũng là người đứng đầu nơi này. Nhóc con, ngươi tên là gì? Pokemon lại là con gì?
- Tên tớ là Hành Giả, Bộ Hành Giả. Pokemon là một con Paras.
- Paras? Lúc nào một con Paras ăn bám lại được nhà huấn luyện lựa chọn vậy?
Đường Thánh bày ra bộ dạng giật mình.
Hai đứa trẻ trong phòng cũng cười rộ lên, chúng nhìn hắn với ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ ngu si. Địa vị của Paras trong lòng các nhà huấn luyện pokemon, nhất là các nhà huấn luyện trẻ tuổi như thế này là cực kỳ thấp kém. Với họ, Paras chỉ có gây mê với cắn xé thì làm được gì? Xẻ gỗ bán lấy tiền hay sao?
Hắn không hề tỏ thái độ gì khác, đổi xưng hô, mặt vẫn mang theo nụ cười:
- Ta có thể vào được chứ?
Đường Thánh không để ý đến lời nói của hắn, nó nói:
- Tiểu đệ, ta là đại ca nơi này, sau này ngươi phải nghe lời ta có biết không?
“Muốn dằn mặt?” – Trong lòng hắn yên lặng nghĩ tới.
Hắn bình thản đáp:
- Ta không có thói quen nghe người khác sai khiến.
Nghe đến đó, khuôn mặt Đường Thánh trở nên khó coi. Lập tức gã lao lên, dùng tay phải đẩy đầu hắn một cái, cú đẩy khiến hắn lùi về phía sau vài bước.
- Hừ, làm thân phận đàn em thì phải biết nghe lời. Không nghe lời thì phải chịu trừng phạt. Làm sao? Không phục hả?
Hắn nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, tập sách cầm trong tay đã đặt xuống cái giường gần nhất. Trong khi Đường Thánh có chút buồn bực không hiểu hắn đang làm gì, đột nhiên gã ta phát hiện thân hình của hắn đã biến mất.
Hai người khác có thể thấy rõ ràng, hắn đạp xuống nền nhà một bước, dùng tốc độ cực nhanh lướt tới sau lưng Đường Thánh. Và hắn không hề quay đầu lại, mà nhấc cánh tay phải lên, dùng cùi chỏ húc vào bên hông của gã ta, đồng thời chân phải của hắn cũng kê ngang trước chân phải của gã.
Đường Thánh còn không kịp phản ứng, cả người ngã ra ngoài, lảo đảo lao ra ngoài cửa. May mắn lực lượng phần hạ bàn của gã không tồi, cho nên cũng không có ngã xuống nền nhà, nếu không kết cục chính là đập mặt vào nền gạch đá bóng loáng.
- Khốn khiếp, ngươi dám đánh ta?
Đường Thánh giận dữ, hét lớn xong, gã vừa chuyển thân thể, bày ra thế mãnh hổ hạ sơn, vừa đánh về phía hắn.
Bản thân hắn chỉ hy vọng trong tương lai, cuộc sống tại học viện sẽ không gặp quá nhiều phiền toái, ít nhất là cuộc sống bình thường không bị ai quấy nhiễu, hắn chỉ muốn phấn đấu cho mục tiêu của mình chứ không muốn bị cuốn vào tranh đấu vô vị. Cho nên hắn muốn chắc ăn thì ắt hẳn phải cho vị “đại ca” kia một lần giáo huấn. Đây chính là giết gà dọa khỉ.
Mắt nhìn thấy Đường Thánh đánh một quyền về ngực của mình, hắn không lùi mà tiến lên trước một bước đón đánh gã ta. Vừa bước tới, tay trái hóa đao gạt phăng nắm đấm của Đường Thánh, tay phải nắm lại, một quyền đánh vào ngực đối phương. Động tác đơn giản nhưng dứt khoát và hiệu quả.
Đường Thánh chỉ cảm thấy tay phải của mình bị gạt phăng ra, quyền đánh tới bị lệch phương hướng. Lực đẩy đòn gạt ấy còn khiến gã lảo đảo muốn ngã. Cùng lúc ấy, một quyền nặng trịch đụng vào ngực khiến gã ngã ra phía sau, ôm bụng lăn dưới mặt đất.
- Á… ui…
Một tiếng rên rỉ trầm thấp từ cổ họng Đường Thánh vang lên.
Chừng một phút sau, Đường Thánh rút quả pokemon từ thắt lưng ra, bấm nút, rống giận:
- Poliwag, Bubble!
“Pokemon. Nó vận dụng pokemon.” – Ý nghĩ này lóe lên trong đầu hắn tức thì.
Thế nhưng cho dù sử dụng pokemon thì như thế nào đây?
Từng đợt bong bóng to bằng cái lon bia từ miệng cho Poliwag lao ra hướng thẳng về phía hắn. Tuy tốc độ của chúng không nhanh, nhưng ở không gian không quá rộng của căn phòng, mà Đường Thánh đang đứng ở cửa thì chiêu thức này đúng là lựa chọn hợp lý.
- Giáp!
Hắn nhẹ giọng tự nói.
Trong tích tắc, cả người hắn được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng, khiến cả người hắn trở nên vàng óng. Chiếc giáp tinh thần tôn hắn lên như một vị thần trên trời cao.
Chỉ thấy hắn không hề tránh né, mà đâm đầu lao thẳng về phía đám bong bóng Bubble. Ý định của hắn chính là xuyên thẳng qua rừng bong bóng ấy, hạ đo ván con Poliwag, rồi dạy dỗ tên Đường Thánh một phen.
Song đôi lúc hiện thực lại không giống với suy nghĩ.
“Bùm… Bùm… Bùm…”
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Khi hắn vừa chạm vào đám bong bóng, chúng lập tức phát nổ. Vụ nổ tạo lực đẩy hắn văng về phía sau.
Lúc này Đường Thánh đã ngồi dậy, nhìn thấy tình cảnh này, gã cười to:
- Ha ha ha… Ngu ngốc, dùng thân thể chưa qua rèn luyện đặc thù mà chống lại Bubble sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Trong đầu gã ta tưởng tượng ra cảnh cái thằng oắt con chống đối gã bị oanh chảy máu, nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, nỗi giận bị nhục nhã vừa rồi cũng vơi đi phần nào, niềm vui sướng bay bay trong lòng, gã lại liên tục cười to đầy chế giễu.
- Ha ha ha ha…
Hai đứa trẻ còn lại thì do quá sợ hãi, nên chúng đã chui xuống gầm giường trốn tránh từ lâu. Nghe tiếng cười càn rỡ của vị “đại ca” kia, chúng chỉ có thể âm thầm cầu khẩn không xảy ra án mạng. Nếu xui xẻo có án mạng thì có khi chúng bị liên lụy cũng nên.
Đúng lúc này, giọng nói của hắn vang lên:
- Hừ, vậy sao?
Hắn lập tức thay đổi chủ ý. Hắn bắt đầu không ngừng lách mình né qua chỗ hở của những bong bóng nước Bubble, đồng thời lao nhanh về phía con Poliwag.
Trong thế giới này hầu như không có người mạnh nhất. Ngươi mạnh nhất thì có thể dùng số lượng pokemon đè bẹp. Ngươi có số lượng pokemon nhiều thì ta có sức mạnh đỉnh cao tranh đấu bất phân thắng bại. Vì thế khi hai bên va chạm, không thể có kết quả trong khoảnh khắc.
Thông thường, nhà huấn luyện sử dụng pokemon theo một chiến thuật nào đó, đồng thời với việc nhà huấn luyện cũng hóa thân thành một phần trong chiến thuật đó. Hai bên đánh nhau không chỉ so về sức mạnh của pokemon mà còn coi trọng tính liên kết và trình tự xuất chiến. Hiển nhiên vì thế mới cần ít nhất 5 loại pokemon mạnh nhất. Chiến đấu mà, ngươi sống thì ta chết, nói nhẹ hơn chính là pokemon của ngươi không trọng thương thì pokemon của ta phải quay về quả pokemon.
Sự phối hợp nhịp nhàng và một chiến thuật hợp lý có thể làm cho thế trận biến hóa, mà qua đó dẫn tới thắng lợi. Nói đơn giản là đánh như thế nào, thủ như thế nào, dương mưu thì sao, mà âm mưu lại ra sao?
Hai bên như người chơi cờ, chỉ khác là một bên người chơi cờ không phải là quân cờ, còn một bên khác thì người chơi cờ chính là quân Tướng. Và vì nhiều lý do, quân Tướng không có khả năng xông lên giữa chiến trận mà chém giết. Đa phần nhà huấn luyện “tỏ ra” sơ sẩy để dụ quân địch.
Thế nhưng cũng có ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất khi quân Tướng quá mạnh, khi ấy Tướng không còn là Tướng trên bàn cờ, Tướng đã có khả năng san bằng đối thủ vì chênh lệch quá lớn.
Ở đây cũng thế, hắn có sự tự tin của mình, hắn tin tưởng bản thân đủ sức vượt qua mê trận bong bóng Bubble mà kết thúc cuộc chiến. Đây không coi là mạo hiểm, bởi vì hắn vẫn còn hai con pokemon chưa có xuất chiến. Nếu gặp nguy hiểm, đối với đối thủ nhỏ yếu trước mặt, hắn thừa khả năng xoay chuyển tình thế.
Poliwag vẫn theo lệnh Đường Thánh mà nhả bong bóng không ngừng. Tuy nhiên đây không phải là nơi thuận lợi cho nó phát huy, đây là mặt đất, không phải mặt nước. Không tiếp xúc với nước, nó nhả ra bong bóng cũng có giới hạn, càng ngày nó như càng cố hết sức. Đó là chưa kể ở mặt nước nó còn lặn sâu hay bơi lội trốn tránh, còn ở mặt đất, nó là mục tiêu sống khi di chuyển chậm chạp.
Muốn giỏi việc gì thì phải làm nhiều việc đó. Học tập cũng thế, kinh doanh cũng vậy, mà rèn luyện kỹ năng cũng không khác gì.
Kỹ năng là một phạm trù mơ hồ không rõ, nhất là đối với một kẻ vừa tiếp xúc với nó không lâu như hắn. Tuy vậy nhưng dù sao hắn cũng nhận được kinh nghiệm từ nửa kia, hắn còn tiếp thu được kinh nghiệm quý báu từ cha ông. Bởi điều đó, mới có câu nói trên.
Và vì lý do ấy, hắn phải thường xuyên tập luyện, đặc biệt là ở dạng đối chiến này, thậm chí là ở các cuộc chiến sinh tử.
Có nhiều thứ nằm trên lý thuyết khó có thể thuyết phục con người, càng có nhiều thứ là lý thuyết nhưng lại không thể mang ra áp dụng vào thực tế. Vì lẽ ấy, muốn tốt, tùy từng trường hợp, con người mang chúng ra so sánh với thực tế, cái gì có thể áp dụng thì giữ lại, không thể thì tiến hành cải tiến hoặc loại bỏ. Đó cũng là điều tất yếu trên con đường phát triển.
Cảm nhận từng sợi tinh thần nhỏ bện chặt vào nhau, hóa thành một chiếc áo giáp mạnh mẽ, hắn cũng có quyền tự hào. Song đó không phải là điều hắn nên tự cao.
Thật ra lần này cũng chỉ là một thử nghiệm nhỏ, vì dù gì hắn cũng chưa biết nó có thể chịu đựng được những lực đánh lớn nhỏ như thế nào. Hắn không dám mạo hiểm dùng chiêu này ở một cuộc chiến sinh tử, nhưng hắn có thể sử dụng nó ở một cuộc chiến như thế này, dù sao đây cũng chỉ là trận chiến nhỏ, một trận chiến không đáng kể mà thôi.
Cùng với thử nghiệm chính là phải tự hỏi. Tự hỏi làm sao để cải thiện, để nó thêm tốt hơn, tự hỏi làm sao để phát huy sức mạnh của nó đến mức tột cùng. Đối với hắn mà nói, những cái tự hỏi thật sự rất khó khăn, bởi vì hắn chưa có một chút kiến thức nào về lĩnh vực này, hắn chưa hề có một thử nghiệm nào như thế này. Cho nên nó vô cùng khó.
Biết rằng nó khó, nhưng hắn tin vào cái điều đầu tiên kia: “Muốn giỏi cái gì thì làm nhiều cái đó”.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
“Ầm! Ầm!”
“Oanh… Oanh… Oanh…”
Mặc dù cố gắng tránh né, cố gắng lách mình qua những bọt bong bóng Bubble. Song bởi đó cũng chỉ là những bước chân, những cái uốn éo cơ thể, thế nên trúng đòn là điều hiển nhiên, không trúng đòn mới là lạ.
Dần dần hắn cũng cảm thấy mệt mỏi.
Tinh thần là thứ khó nắm bắt, đối với người Trái Đất, đó là thứ khoa học còn chưa nghiên cứu tới. Là người sinh sống ở nơi đây hơn mười năm, hắn cũng còn ở thời kỳ… đồ đá như vậy. Nó khó hiểu và tối nghĩa. Mà bởi vậy, như kinh nghiệm từ nửa kia, tiêu hao lực lượng tinh thần chính là một đòn tra tấn có chút kinh khủng, không, là quá kinh khủng.
Hắn có thể cảm nhận mỗi khi bị trúng đòn, lực lượng tinh thần từ trong đầu hắn lại phải bay ra thêm một lượng để bù vào chỗ trống, hoàn thiện bộ giáp vàng óng kia. Ban đầu hắn còn chưa cảm nhận được gì nhiều, nhưng khi trúng nhiều đòn, lực lượng tinh thần tiêu hao theo cấp số cộng, hắn bắt đầu cảm thấy chóng mặt, hai mắt cũng đau xót.
Và rồi khi cảm giác trái chiều này xuất hiện ngày càng nhiều, khi đầu óc dần mơ hồ, máu từ mũi chảy ra, đầu ong ong, hắn trúng đòn càng nhiều.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
“Đùng!”
May thay Poliwag đang đứng ở trên mặt đất, bởi vậy nên thật may mắn khi đòn Bubble của Poliwag là có giới hạn.
Kết thúc cuộc oanh tạp này, hắn khuỵu mình, gần như vô lực, dùng tay phải chống đỡ toàn thân, cúi đầu thở hổn hển. Từ mũi hắn, máu lăn từng giọt, rồi nhỏ tí tách trên nền nhà. Cả chiếc áo giáp vàng óng kia cũng biến mất, đã không còn thấy nữa. Riêng cánh tay trái, vì trúng nhiều đòn Bubble mà đã trật khớp, thâm tím một mảnh.
Hiển nhiên Bubble không phải dễ đỡ đến vậy.
Bị thương nặng, đầu óc còn đầy sao, nhưng hắn không hối hận vì điều gì. Thứ nhất, rèn luyện kỹ năng cũng như rèn luyện cơ bắp vậy, phải chịu kích thích nhiều với mức độ vừa phải liên tục không ngừng thì nó mới trở nên mạnh mẽ hơn. Thứ hai, hắn chưa có thua, hắn còn nắm toàn bộ trận chiến trong tay.
Ở bên kia, con Poliwag khá hơn một chút, nó suy yếu và thở hồng hộc. Mi mắt của nó cũng cụp xuống, như bất cứ lúc nào cũng có thể hôn mê.
Đường Thánh đứng ở bên trái nó, cười lạnh nhìn tình cảnh này. Đương nhiên với gã ta, kết quả trận chiến đã nằm trong tay.
- Poliwag, trở về.
Đường Thánh lại một lần nữa lấy ra quả pokemon, nhưng lúc này, gã ta thu lại Poliwag. Ra là gã muốn con Poliwag nghỉ ngơi.
Đối với nhiều người, nhất là đối với những đứa trẻ chưa trải qua nhiều, bản thân mạnh khỏe, 100% sức lực có thể dư sức hạ đo ván kẻ đang bên bờ hấp hối kia. Cho nên? Cho nên không cần phải suy nghĩ gì, đích thân đến hành hạ kẻ kia là được rồi.
Nhét quả pokemon nửa đỏ, nửa trắng vào thắt lưng, Đường Thánh chậm rãi đi tới trong ánh mắt sùng bái của hai tên đang nằm dưới gầm giường.
Gã tiến tới, dừng ở trước mặt hắn, hạ người ngồi xổm, giơ tay phải ra, định nắm đầu hắn mà lôi tới.
Đáng tiếc…
“Đùng!”
Một quả pokemon đột nhiên xuất hiện trên cánh tay trái bị thương nặng của hắn. Dựa theo cảm nhận, hắn vung quả pokemon vào mặt của Đường Thánh.
Bị tập kích bất ngờ, Đường Thánh bị đánh thẳng vào mặt.
Thế nhưng đó vẫn không phải là kết thúc.
Quả pokemon mở ra, một con Paras mang theo vẻ lạnh lùng xuất hiện trước mặt Đường Thánh, ngăn cách giữa Đường Thánh và hắn.
Paras xuất hiện, nhưng nó không có hành động gì khác, bởi nó chưa nhận được mệnh lệnh nào.
Nó đứng đó, tròng mắt mở to, đầy lửa giận và sát ý. Nó không che giấu nội tâm hung ác của mình, lẳng lặng đứng đó, im lặng như một bức tượng, không có bất cứ động tác nào khác. Thế nhưng bộ lông đỏ trên lưng nó đã dựng thẳng lên, hai cái nấm màu tím trên lưng đã không còn đong đưa. Nó lặng im, lặng im trước giờ bão nổi.
Trải qua vô số lần đánh cướp cùng vị chủ nhân, cũng trải qua một cuộc giết chóc máu tanh nơi bến cảng Ngã Hành. Paras như lột xác, từ một con pokemon lơ đễnh và vui vẻ với những trò đùa dai đã biến thành một tên lính hung hăng và kiêu ngạo. Kiêu ngạo theo bản tính của loài pokemon có phẩm chất Tướng cấp, phẩm chất có tên như chính định mệnh của chúng.
Bị đánh đau, té ngửa ra sau, nhưng Đường Thánh rất nhanh lấy lại tỉnh táo. Đường Thánh lồm chồm bò dậy, đứng thẳng nhìn về con Paras đầy “âm u” kia.
Có thể nhiều người nhìn những hành động đầy trẻ con trước kia của Đường Thánh thì kết luận ngay gã là một đứa trẻ mười sáu tuổi được nuông chiều từ nhỏ, hoặc cũng có thể nhận định gã chính là một kẻ mà từ nhỏ lấy ức hiếp người làm vui. Song đó chỉ là những nhận định sai lầm.
Đường Thánh đúng là sinh ra ở một gia đình cao quý thật. Thế nhưng được giáo dục bởi những người đi trước đầy mưu mẹo và toan tính, Đường Thánh cũng không đến nỗi nào, vì dù sao đầu óc của gã cũng không có dính vấn đề gì liên quan đến thần kinh.
Đừng nhìn Đường Thánh mới chỉ mười sáu tuổi, phải hiểu bụng gã ta chứa đựng nhiều thứ “kinh nghiệm quý báu” được gia tộc truyền thụ.
Ở cái thế giới tôn sùng thực lực, nắm tay kẻ nào to, kẻ đó chính là thần thánh. Khi thực lực còn không đủ để mọi người tôn sùng, thì con đường tắt khác chính là tạo ra một thế lực có thể làm cho mọi người tự nguyện liếm giày, cũng như tranh nhau gia nhập. Đó chính là kinh nghiệm tốn biết bao nhiêu máu và xương của tổ tiên họ Đường để xây nên một Đường gia như bây giờ.
Kế thừa kinh nghiệm từ cha ông đi trước, kế thừa lý tưởng, cũng như nương theo khát khao của chính mình, Đường Thánh cũng tự hiểu mình nên làm gì.
Thực tế mà nói, Đường Thánh đến với học viện Thanh Sơn không chỉ để học tập, gã đến với nơi đây còn với một mục đích khác. Mục đích này là mục đích mà bất cứ gia tộc “cao quý” nào cũng chú trọng, đó chính là lôi kéo nhân tài.
Cho nên cũng không khó hiểu khi gã dễ dàng thu tóm hai con giun cùng phòng kia. Có dùng thực lực chứng tỏ, có dùng tiền tài dụ dỗ. Mặc dù trong lòng cũng tự giễu chính mình, nhưng Đường Thánh không tự cho mình là quân tử, cũng không tự phong cho mình phải làm việc đường đường chính chính, bởi vậy gã không ngại, cũng chả thấy gì là xấu hổ.
Vốn căn phòng số 7 này đã nằm trong lòng bàn tay gã. Song “hành sự tại nhân, thành sự tại thiên”, một con trâu đực lại đứng ra chắn đường lúc này. Điều đó không khiến Đường Thánh giận dữ sao được?
Dù lửa giận phừng phừng, nhưng Đường Thánh cũng không đánh mất đi lý trí. Gã nhanh chóng làm ra đối sách, đối sách ấy chính là thu thập tên kia. Hành động này vừa làm vị trí đại ca vững chắc, vừa là một lời nhắc nhở cho hai thằng oắt kia, lại vừa thu thập được kẻ mới tới, cùng với khiến tên đó cúi đầu. Một mũi tên bắn trúng bốn con chim, cớ sao không làm?
Song một lần nữa: “hành sự tại nhân, thành sự tại thiên”. Thực lực của tên mới tới vượt quá tầm kiểm soát mấy lần. Thậm chí lúc gã cho rằng đã nắm chắc phần thắng lại xuất hiện biến cố nằm ngoài dự liệu.
Nhìn con Paras lạ lẫm so với kiến thức được học, dù lúc này lửa giận có thể đốt thủng bầu trời, nhưng gã cũng không dám manh động.
Pokemon biến dị không phải dễ chơi đến thế!
Hiển nhiên Đường Thánh cũng nhầm. Điều này cũng không có gì khó hiểu, con người thà lấy một cái lý do bình dân và phổ biến chứ không ai nghĩ quá xa bằng cái lý do trên trời. Vì thế, bất cứ ai nhìn thấy con Paras này, đều cho rằng nó là Paras biến dị, chứ không ai cho rằng một thằng nhóc mười bốn tuổi có được một con Paras có phẩm chất Tướng cấp.
Nhìn con Paras biến dị, Đường Thánh không chỉ không dám manh động, nội tâm của gã của là một mảnh lạnh lẽo. Dĩ nhiên gã có thể cảm nhận được sát ý của nó, sát ý báo trước nó sẵn sàng giết gã khi có mệnh lệnh mà không hề có chút chần chừ hay e sợ điều gì.
Tâm lý một màu đen làm cho con người tỉnh táo và bình tĩnh, cũng như bình thản đối diện với mọi việc. Dù nội tâm có chút sợ hãi, nhưng Đường Thánh vẫn thong dong nhìn về chủ và tớ bên đối diện.
Sợ sao? Sợ chứ. Ai mà không sợ chết.
Sợ thì sợ, nhưng cũng tự nhận biết rằng mình sẽ không chết. Đương nhiên dù học viện cấm giết hại đồng môn, nhưng sơ sẩy thì biết đâu được. Vì thế, lựa chọn khôn ngoan là nên làm, đừng để khi về âm phủ thì lại hối hận hay gào lên đòi Diêm Vương lấy lại lẽ phải.
Học viện đúng là có nhiều nhà huấn luyện pokemon mạnh mẽ, nhưng điều đó không có nghĩa là họ dành cả ngày để bảo vệ ngươi, càng không có nghĩa là họ có thể nhanh chóng can thiệp khi sự việc đi quá xa.
Đường Thánh quá hiểu, cho nên gã không hành động gì thêm.
Mạng sống chỉ có một, không quý trọng chính là ngu!
Thua thì sao? Chẳng đáng gì.
Mất mặt gì sao? Chẳng có gì.
Bị nhục nhã thì sao? Chẳng sao!
Tất cả làm sao có thể quý bằng mạng sống? Còn sống là tốt, còn sống thì tương lai còn làm được “việc này, việc nọ”, chết rồi thì người yêu cũng theo người khác mà thôi.
Cúi đầu ở những trường hợp như thế này chẳng có gì phải xấu hổ. Mà đối với những con người ôm tham vọng lớn như gã, cúi đầu cũng chỉ là việc bình thường, cúi một ngàn, một vạn lần cũng không sao, miễn đạt được mục đích là được.
Ở phía đối diện, hắn dần thích ứng, dần trở lại bình thường, dù đầu hơi đau vì tổn hao tinh thần nhiều, hơi chóng mặt vì mất máu nhiều.
Thời gian trôi qua…
10 phút sau, hắn đứng dậy.
Nếu là một cuộc chiến sinh tử diễn ra ở nơi khác, hắn đã không ngần ngại ra lệnh cho con Paras kết thúc tính mạng đối thủ. Nhưng đây không phải là một trận chiến sinh tử, đây chỉ là trận chiến của hai thằng nhóc, đây lại là ở học viện, giết người cũng là điều không nên.
Mục đích của hắn đến đây là vì học tập, không thể vì một mâu thuẫn nhỏ mà làm lớn chuyện, để rồi bị đuổi khỏi học viện, đó là hành động ngu ngốc. Mặc dù thằng nhóc đằng kia đúng là làm lớn chuyện từ mâu thuẫn nhỏ, nhưng nó là nó, mà hắn là hắn. Nó có thể, còn hắn thì không.
Vả lại mục đích của nó chỉ là dằn mặt, cùng lắm nó đánh hắn nằm giường vài tháng để thể hiện sức mạnh.
Bởi vậy cho nên hắn vẫn phải chịu chút… khó chịu.
Nói đi nói lại, nếu là ở nơi khác, hắn không ngại hạ sát thủ!
Dùng tay phải vuốt máu đang chảy từ nơi mũi xuống, hắn nhìn về tên đối diện, âm trầm nói ra:
- Ngươi nói chuyện này phải giải quyết như thế nào?
Đường Thánh dĩ nhiên hiểu con trâu chắn đường kia nói gì. Con trâu đực đáng ghét phá hoại kế hoạch của gã chính là đang đòi bồi thường.
Dù trong lòng tức giận từ đầu cho tới bây giờ, gộp thêm câu hỏi lần này nữa là thành ngọn lửa phẫn nộ to lớn đến nỗi che kín bầu trời, song một kẻ lươn lẹo thì cầm được cũng đồng nghĩa với bỏ được.
Đường Thánh không muốn phải nằm chơi mấy tháng trên giường bệnh, mà do đó bỏ mất cơ hội tranh đua vị trí, tranh giành tài nguyên trong học viện. Càng là vì cảm nhận được sát ý của con Paras cho nên gã không thể không tin tên kia là một kẻ tàn nhẫn. Pokemon tàn nhẫn thì chủ nhân có thể nào không tàn nhẫn? Pokemon máu lạnh thì chủ nhân máu nóng thế nào được?
Dẫu sao thì sao, đa phần pokemon là một động vật đơn thuần, nội tâm thế nào thì chúng biểu hiện ra ngay. Bởi vậy dù tên kia nói với giọng trầm có vẻ bình thường, nhưng nhìn con Paras, Đường Thánh hiểu việc này không bình thường được.
Mặt khác giờ này đối phương cho gã mở lời, thế nên mới khổ. Nếu đối phương mở miệng sư tử cắn gã một miếng bự, gã có thể trả giá. Còn bây giờ? Gã là người mở lời đầu tiên, là người đưa cái giá, giá không chuẩn thì sợ là phải chịu nỗi đau da thịt. Biết sao được, Poliwag đã quá mệt rồi, nó khó có khả năng xuất chiến lần hai.
Vì cái lý do khốn nạn ấy, Đường Thánh lâm vào suy tư.
Do đó, cả căn phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh, khác hẳn tình cảnh lúc trước.
Không chỉ căn phòng số bảy khu A này như thế, những căn phòng dành cho học viên mới cũng có tình cảnh tương tự diễn ra. Nếu như quen biết từ trước, hoặc tính cách hiền hòa, thân thiện, có lẽ mọi chuyện chẳng diễn ra theo cảnh bạo lực như thế này.
Khổ nỗi học viên mới đều được tuyển chọn từ những nơi khác nhau trên khắp vương quốc. Tiếp đến, là thiên tài ai cũng có tính tình khác người, họ càng có một cái tính gọi là kiêu ngạo từ xương. Từ nhỏ được mọi người hầu hạ, được mọi người cung kính và tôn sùng, thì bây giờ có thể nào chấp nhận luồn cúi làm đàn em cho kẻ khác.
Làm đàn em cũng được, trừ khi thực lực của ngươi mạnh hơn ta, còn không thì đừng mơ!
Thậm chí là thực lực mạnh hơn thì sao? Chờ đó!
Đây giống như một thử thách nhỏ cho tân sinh, cho nên giáo viên và trưởng lão đều nhắm mắt làm ngơ, đội tự vệ cũng mắt nhắm mắt mở.
Với họ, bọn trẻ đánh thì cứ đánh, đừng đánh chết người là được rồi.
Mà hiển nhiên, trừ những kẻ nóng đầu, tính tình nóng nảy cần phải giám sát, những kẻ khác thì cứ thoải mái.
Thế nên dù ở phòng số bảy ầm ĩ, cũng chả mấy ai quan tâm.
Một lát suy nghĩ, Đường Thánh cắn răng nói:
- Một nghìn kim tệ!
Lời nói “một nghìn kim tệ” vừa ra, hai con giun nhỏ dưới gầm giường lập tức sửng sốt. Cho dù là một gia tộc giàu có đi nữa, thì một thiếu gia của gia tộc có thể cầm ra một nghìn kim tệ cũng không phải đơn giản. Thiếu gia không phải cháu đích tôn được kỳ vọng cũng là thiên tài trăm năm có một của gia tộc, mà vì thế nên mới được gia tộc dốc lòng bồi dưỡng như thế.
Hắn cũng khá bất ngờ với cái giá tiền mà Đường Thánh đưa ra. Song một kẻ cướp đường bấy lâu, cùng với một kẻ bỏ tiền ấp trứng Butterfree phẩm chất Vương cấp mà nói, một nghìn kim tệ cũng… bình thường thôi.
Do đó, hắn bình thản nói:
- Mạng của ngươi chỉ đáng giá một nghìn kim tệ thôi sao?
Hắn ngồi xổm xuống, vuốt chòm lông đang dựng đứng của Paras. Paras hiểu ý, nó đong đưa 2 cái nấm trên lưng, thu lại chòm lông đang dựng đứng. Nhưng nó vẫn nhìn Đường Thánh chằm chằm.
Vừa vuốt Paras, hắn vừa nói:
- Có nhiều khi sống còn khổ sở hơn là chết.
Đường Thánh có thể nào không hiểu hắn định nói gì, hắn đang đe dọa biến gã thành người thực vật, người mà cả đời chỉ có thể nằm trong viện dưỡng thương và không bao giờ có thể tỉnh lại.
Nếu là một thằng bé không hiểu chuyện đời, e rằng nó sẽ sợ hãi mà tăng thêm giá. Nhưng Đường Thánh lại khác, dù biết mình ở thế yếu, song Đường Thánh cũng biết được bản thân mình nắm giữ cái điểm quan trọng nào trong tay.
Đường Thánh cười gằn:
- Ta là người của Đường gia, ngươi dám làm như vậy sao? Ngoài ra đây là học viện Thanh Sơn, ta không tin những giáo viên và giám sát lại để cho ta nửa sống nửa chết như thế. Dù học viện Thanh Sơn đúng là uy danh lừng lẫy thật, nhưng Đường gia cũng không phải dễ xơi.
Hắn không ngẩng mặt lên, trào phúng:
- Thế à? Có muốn thử xem không?
Nói xong, hắn đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Paras…
“Xoạt…”
Paras thu người lại, nằm ở tư thế bất cứ trường hợp nào cũng có thể vọt tới. Đồng thời hai cái càng được nó dựng thẳng dậy.
Nghe vậy, Đường Thánh biến sắc, trầm giọng:
- Ngươi dám sao?
Hắn tỏ vẻ không sao cả, mỉm cười, chất giọng tươi mới mà đầy rét lạnh:
- Paras, gõ gãy xương chân trái của hắn cho ta!
Như ảnh ảo, Paras phóng tới, khi Đường Thánh còn chưa kịp phản ứng, đã nghe một tiếng trầm đục. Lập tức, một tiếng hét thảm vang vọng toàn bộ kí túc xá.
- A… A… Á…
Đường Thánh ngã xuống sàn nhà, hai tay ôm lấy chân trái, lăn lộn khóc thảm.
Nỗi đau từ tủy xương còn đáng sợ hơn nỗi đau da thịt, bởi lẽ đó, Đường Thánh không ngừng khóc, nước mắt tràn ra, như nước mưa rơi tí tách trên sàn nhà. Khuôn mặt hắn cũng trở nên vặn vẹo vì đau đớn, vẻ khôi ngô đã trở thành vẻ dữ tợn.
Cả khu kí túc xá đang sôi sục đánh nhau, cùng với hớn hở xem trò vui bỗng chốc yên tĩnh.
Chỉ vài giây sau, nơi đây đã có đầy người trước cửa. Âm thanh bàn tán nổi lên che đậy đi âm thanh hét thảm của Đường Thánh.
- Xảy ra chuyện gì?
- Thằng nhóc kia bị sao vậy?
- Có chuyện gì mà hét đứt ruột đứt gan thế?
…
Mặc kệ những lời bàn tán, hắn lạnh lùng nhìn về phía Đường Thánh:
- Nói cái giá đi! Đừng để chân phải của ngươi cũng như chân trái.
Nghe lời nói của hắn, phía bên ngoài càng xôn xao.
- Thật tàn nhẫn. Còn nhỏ mà độc ác thật.
- Ngươi biết cái gì, cái này gọi là “vô độc bất trượng phu”. Không độc ác há có thể trở thành cường giả.
- Giá? Giá gì? Sao lại có giá cả ở đây.
…
Dù họ thì thầm to nhỏ, nhưng vẫn không có ai bước lên giúp đỡ, càng không có ai có ý định can thiệp.
Họ lạnh lùng hay là máu lạnh?
Có lẽ vậy.
Kinh khủng hơn là ở học viện Thanh Sơn, việc này cũng là cơm bữa, nhìn đâu cũng thấy.
Ở thế giới này, thực lực được tôn sùng, không có thực lực thì phải chấp nhận số phận, chấp nhận bị người chà đạp, chấp nhận tủi nhục... Không ai quan tâm kẻ yếu, họ chỉ quan tâm kẻ mạnh.
Bởi thế cho nên đến 99% ánh mắt mọi người là rơi vào người hắn.
Bị soi mói và nhìn chằm chằm, hắn vẫn bình thản.
Đã lỡ rung cây quá mạnh rồi thì dọa luôn cả đàn khỉ cũng tốt.
Ít nhất phải nói cho mọi người biết hắn không phải dễ chọc, càng không phải loài cún con cụp đuôi làm người, muốn chọc hắn thì phải trả giá cao, hắn càng không ngại cắn người.