 |
|

14-08-2008, 09:37 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Thần Võ Bà KÃp - Vô Danh
Thần Võ Bà KÃp Nguồn:vnthuquan
Hồi 1
Má»™t Con Dao Äồ ChÆ¡i
Chết Oan Ba Mạng Ngưá»i
Tiểu Hổ TỠđã trải qua cuá»™c Ä‘á»i ăn mà y năm năm ròng, gã xem chừng chỉ ngoà i mưá»i tuổi, thân hình thấp bé quắt queo thảm hại, nên má»›i được gá»i là Tiểu Hổ Tá».
Thá»±c ra thì tuổi tác cá»§a Tiểu Hổ TỠđã hÆ¡n mưá»i bốn, khoảng mưá»i lăm hoặc mưá»i sáu gì đó.
Tiểu Hổ TỠốm yếu đến độ ai nhìn cÅ©ng đâm ra tá»™i nghiệp thương hại, do đó há»… gã chìa tay ra xin Ãt khi nà o gặp trưá»ng hợp bị ngưá»i ta chối từ.
Thu tháºp cá»§a Tiểu Hổ Tá» má»™t ngà y thá»±c ra cÅ©ng không đến ná»—i tệ, song chưa bao giá» gã được ăn má»™t bữa no nê.
Thì ra tất cả tiá»n bạc Tiểu Hổ Tá» xin được Ä‘á»u phải vá» ná»™p cho sư phụ, mà sư phụ cá»§a gã lại Ä‘em hết số tiá»n mà gã đã phải cá»±c khổ Ä‘i xin được ấy dùng và o việc ăn nháºu, ** Ä‘iếm, cá» bạc. Vì váºy mà Tiểu Hổ TỠđà nh cam chịu cảnh bữa đói bữa no suốt năm ròng.
Sư phụ cá»§a Tiểu Hổ Tá» có ba vị đồ đệ. Tiểu Hổ Tá» bé nhất là em út. Trên còn có sư huynh và nhị sư huynh. Ngoại trừ phải kÃnh trá»ng sư phụ, Tiểu Hổ tá» phải chiá»u chuá»™ng vâng lá»i cả đại sư huynh lẫn nhị sư huynh, nếu không sẽ bị ăn đòn khi vắng mặt sư phụ.
Còn vá» sư phụ kia, ôi thôi khá»i phải nói đến, ngoà i là m sư phụ ra, lão chẳng dạy cho Tiểu Hổ Tá» chút bản lãnh gì cả.
Do đó, Tiểu Hổ Tá» ngà y hôm nay vá»›i Tiểu Hổ Tá» năm năm vá» trước ngoại trừ tá»± há»c há»i được thói giả dối gian xảo thì chẳng còn há»c được chút bản lÄ©nh nà o.
Trá»i xui đất khiến váºn khà hôm nay lại cà ng tồi tệ hÆ¡n, toà n gặp những tay keo kiệt. Äã gần trưa mà vẫn chưa có má»™t đồng xu dÃnh tay, Tiểu Hổ Tá» vô cùng âu lo chán ngán chưa biết là m sao thoát qua được cái ải trưa nay.
Ô ! Äằng kia Ä‘ang có má»™t đám đông quây quần.
Vụt ngẩng đầu lên, ánh mắt buồn bã cá»§a Tiểu Hổ Tá» liá»n sáng rá»±c, gã mừng rỡ.
Äây là má»™t cÆ¡ há»™i rất tốt để kiếm tiá»n.
Té ra bên trong là bá»n mãi võ.
Äám ngưá»i vây quanh có thể nói toà n bá»™ Ä‘á»u táºp trung và o má»™t vị đại cô nương xinh đẹp tuyệt trần. Ngay tuổi nhá» như Tiểu Hổ Tá» mà còn ngây ngất đến ná»—i quên cả gương mặt dữ dằn cá»§a sư phụ.
Lúc bấy giá» má»™t lão già cùng vá»›i má»™t thiếu niên Ä‘ang biểu diá»…n quyá»n cước, nhưng má»i ngưá»i hầu như chỉ thưởng thức má»™t cách há»ng há».
Xong mà n quyá»n cước, lão già và thiếu niên kia lẳng lặng lui ra đứng cạnh giá vÅ© khÃ. Vị đại cô nương liá»n nở má»™t nụ cưá»i, xoay mình chà o bốn phÃa, cất giá»ng thánh thót:
- Chư vị lão gia, đại thúc, đại ca, xin thưởng cho và i đồng để...
Chỉ nghe má»™t tiếng à o, không chá» nà ng nói hết câu, những đồng tiá»n như mưa trút xuống bên cạnh nà ng. Trong ấy tháºm chà có cả những nén bạc lóng lánh.
Tiểu Hổ TỠđã từng gặp rất nhiá»u cuá»™c mãi võ, nếu không phải ngưá»i ta uể oải ném cho và i đồng vụn hoặc ngưá»i ta giải tán ngay từ lúc đầu thì cÅ©ng sau khi nói hết những lá»i dịu ngá»t van xin cÅ©ng chỉ còn có và i đồng để trả tiá»n nhà trá» và tiá»n ăn quay ngà y mà thôi.
Như trưá»ng hợp chỉ má»›i mở miệng kêu mấy tiếng “lão gia, đại thúc, đại ca†mà tiá»n bạc đã như trên trá»i rÆ¡i xuống thế nà y thì đây là lần đầu tiên má»›i thấy.
Ãnh mắt cá»§a vị đại cô nương kia long lanh như sóng nước lướt nhìn khắp má»i ngưá»i, vòng tay xá xá và luôn miệng cưá»i như hoa nở cảm tạ không ngá»›t.
Lúc bấy giá», Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng há»›n hở ngồi xổm xuống nhặt lấy những đồng tiá»n vương vải dưới đất từng nắm nhét và o túi mình.
Thoạt đầu gã có phần lo ngại sợ bị vị đại cô nương kia trông thấy. Nhưng khi gã liếc thấy nà ng nhìn gã cưá»i tá»§m tỉm gã má»›i an tâm thở phà o nhẹ nhõm.
Äám đông bịn rịn lục tục giải tán, Tiểu Hổ Tá» ngốc nghếch đến ná»—i không chịu chuồn sá»›m, đến khi gã sá»±c nhá»› đến bá»™ mặt cá»§a sư phụ, đã gần đến giá» phải trở vá» ná»™p tiá»n thì đám đông chỉ còn lại chừng hÆ¡n mưá»i ngưá»i.
Gã vừa định cất bước bá»—ng nghe vị đại cô nương kia cất tiếng gá»i:
- Tiểu đệ đê, xin hãy cháºm bước.
Tiểu Hổ Tá» không tin là vị đại cô nương cho gá»i mình, cứ Ä‘i tiếp hai bước nữa, nà o ngá» trước mặt bá»—ng hoa lên, vị đại cô nương đã xuất hiện ngay giữa đưá»ng Ä‘i.
Tiểu Hổ TỠngượng nghịu, lắp bắp cất tiếng :
- Äại... đại cá»™.. gá»i Tiểu Hổ Tá» nà y phải không ?
Vị đại cô nương nhoẻn miệng cưá»i :
- Tiểu đệ đệ, ta có một việc cần nhỠđệ đệ được chăng ?
Tiểu Hổ Tá» khi bị nà ng gá»i lại trong bụng hết sức lo lắng, cứ sợ bị nà ng gây rắc rối. Lúc nà y nghe lá»i êm dịu váºy, gã liá»n vững dạ mạnh dạn nói:
- Äại cô có việc gì xin cứ sai bảo, Tiểu Hổ Tá» nà y bảo đảm không bao giá» là m lỡ việc.
Nói Ä‘oạn, gã vá»— mạnh lên bá»™ ngá»±c gầy trÆ¡ xương má»™t cái “bốp†ra vẻ lá»i nói cá»§a gã đáng giá ngà n và ng.
Vị đại cô nương cưá»i vui vẻ:
- Váºy thì xin cảm phiá»n tiểu đệ đệ.
Nói đoạn, nà ng đưa tay và o ngực áo.
Tiểu Hổ Tá» từ bé đến nay chưa boa giỠđược ai tÃn nhiệm, nay thấy vị đại cô nương xa lạ nà y bá»—ng nhiên lại dám tin tưởng ở mình bèn xúc động đến không thốt nên lá»i.
Vị đại cô nương thò tay và o áo trong lấy ra một con dao đồ chơi bằng đồng cỡ ngón tay cái và nói:
- Chiá»u nay hoặc ngà y mai, xin tiểu đệ hãy lưu tâm giùm ta vá»›i má»™t hán tá» trạc ngoà i ba mươi tuổi, bịt mắt trái, Ä‘eo bá»c hà nh lý mà u và ng. Khi gặp ngưá»i ấy, tiểu đệ đệ hãy trao con dao nà y cho y.
Tiểu Hổ TỠđón lấy con dao, đồng thá»i thấy tay trái vị đại cô nương loáng lên, má»™t nén bạc lóng lánh đã nhét và o trong tay gã. Vị đại cô nương tiếp lá»i:
- Äây là chút lá»… má»n, xin đệ đệ chá»› khách sáo.
Tiểu Hổ Tá» ngẩn ngưá»i, vị đại cô nương đã xoay mình bá» Ä‘i. Tiểu Hổ Tá» há miệng toan gá»i chợt thấy nhị sư huynh Nhị Mao Tá» Ä‘ang vẫy tay gá»i lia lịa.
Tiểu Hổ Tá» thầm buông tiếng thở dà i, háºm há»±c giáºm chân má»™t cái, lẩm bẩm:
- Rá»§i tháºt, lại bị y bắt gặp.
Gã không dám gá»i vị đại cô nương kia nữa, đà nh chạy đến vá»›i nhị sư huynh.
Nhị sư huynh Nhị Mao tỠchẳng nói chẳng rằng, kéo Tiểu Hổ TỠđến một con hẻm vắng, chìa tay ra nói:
- ÄÆ°a đây!
Tiểu Hổ Tá» liá»n thá»c tay và o túi lấy ra má»™t nắm tiá»n đồng. Chưa kịp đưa ra thì Nhị Mao TỠđã lắc đầu :
- Ai thèm lấy tiá»n đồng cá»§a ngươi.
Tiểu Hổ TỠxịu mặt:
- Tại sao váºy ?
- Lúc nãy vị tiểu thư kia đưa gì cho ngươi ?
Tiểu Hổ TỠthoáng do dự, nhăn nhó chau mà y lấy nén bạc ra song không đưa ngay cho Nhị Mao TỠmà chỉ cầm hươ hươ lên và nói:
- ChÃnh là cái nà y đây !
Nhị Mao Tá» mắt sáng rỡ khi thấy nén bạc, há»i dồn:
- Ngươi định sẽ tiêu xà i như thế nà o ?
Tiểu Hổ TỠngạc nhiên:
- Tiêu xà i như thế nà o ? Tất nhiên là đem vỠnạp cho sư phụ rồi !
Nhị Mao Tá» mỉm cưá»i:
- Nếu ta không nhìn thấy thì sao ?
Tiểu Hổ Tá» tuy không phải là kẻ tháºt thà nhưng ở trước mặt sư phụ và sư huynh gã chưa bao giá» dám giở trò gian dối vì biết không thể nà o qua mặt được, nên đà nh đáp:
- Vẫn giao nạp cho sư phụ như thưá»ng.
Nhị Mao tá» cưá»i nụ:
- Dóc tổ, ai mà tin ngươi.
Tiểu Hổ TỠtức tối:
- Không tin thì thôi !
Äoạn qua ngưá»i định bước Ä‘i. Nhị Mao Tá» vá»™i nÃu tay gã quát lên:
- Ngươi muốn ăn đòn phải không, dám không nghe lá»i ta ư ?
Tiểu Hổ TỠđã hơi hiểu ý nhị sư huynh bèn cau mà y nói:
- Tiểu đệ sợ sư phu.....
Nhị Mao Tá» ngắt lá»i:
- Ta không nói sư phụ biết thế nà o được? Äi, chúng ta hãy Ä‘i tìm đại sư huynh trước đã.
Hai ngưá»i tìm gặp đại sư huynh Äại Thuáºn Tá». Äại Thuáºn Tá» nháºn lấy nén bạc và hết sức dịu dà ng vá»— vai Tiểu Hổ Tá»:
- Äi ! Hãy Ä‘i giao tiá»n cho sư phụ rồi hãy đến gặp ta.
Nhị Mao Tá» vá»›i Äại Thuáºn Tá» vốn rất tâm đầu ý hợp nên y liá»n hiểu ý ngay. Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng rất lấy là m vui sướng, cảm thấy từ đây mình sẽ chẳng còn lẻ loi nữa, đã có sá»± quan tâm cá»§a đại sư huynh và nhị sư huynh rồi.
Nhị Mao Tá» dẫn Tiểu Hổ Tá» rá»i đại sư huynh đưa gã đến phÃa sau xà miếu Thà nh Hoà ng, há»i:
- Tổng cá»™ng ngươi Ä‘iếm được bao nhiêu tiá»n đồng?
- Tiểu đệ cũng chẳng rõ, còn cả ở đây nà y ?
Tiểu Hổ Tá» nói xong liá»n móc hết tiá»n đồng trong túi ra đưa cho Nhị Mao Tá» xem:
- Nhiá»u quá, không nên đưa hết, hãy giữ lấy má»™t phần.
Tiểu Hổ TỠkinh ngạc:
- Có được không?
- Ngươi cứ nghe ta, không sao đâu ! Số tiá»n giữ lại chúng ta có thể tiêu xà i, và khi nà o khôngxin được tiá»n thì cÅ©ng có để ứng phó vá»›i sư phụ.
Tiểu Hổ Tá» kêu “ồ†má»™t tiếng, lại há»c thêm được má»™t món nghá» nữa.
Bấy giá», chỉ thấy Nhị Mao Tá» móc trong túi áo ra mấy nắm tiá»n đồng Ä‘em dấu và o phÃa má»™t hòn đá. Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng bắt chước giữ lại hÆ¡n phân nữa, Ä‘oạn hai ngưá»i má»›i dắt nhau đến gặp sư phụ.
Äây là lần đầu tiên hai ngưá»i có số tiá»n nhiá»u như váºy nên sư phụ rất lấy là m vui lòng và thưởng cho má»—i ngưá»i năm đồng.
Bình sinh Tiểu Hổ TỠđây là lần thứ nhất được sư phụ ban thưởng liá»n sung sướng cưá»i hà há»ng. Sau khi từ giã sư phụ, Nhị Mao Tá» cưá»i nói:
- Tiểu Hổ Tá», ngươi thấy ta nói đúng không?
Tiểu Hổ Tá» nhoẻn miệng cưá»i:
- Nhị sư huynh, đệ hết sức bội phục.
Nhị Mao TỠcó vẻ đắc ý:
- Váºy từ nay phải nghe lá»i đại sư huynh và ta đây nhé !
- Nhất định, nhất định rồi !
Nhị Mao TỠdẫn Tiểu Hổ TỠđi thẳng ra ngoà i thà nh nhắm hướng một ngôi nhà hoang đi tới. Tiểu Hổ TỠbiết đó là một ngôi nhà có quỷ hiện, bất giác rùng mình nói:
- Nhị sư huynh, đó chẳng phải là căn nhà quỷ ư ? Tiểu đê.....
Nhị Mao Tá» cưá»i cưá»i:
- Sợ gì ? Cứ Ä‘i Ä‘i ! Äại sư huynh Ä‘ang chá» chúng ta đấy !
Tiểu Hổ Tá» theo Nhị Mao Tá» Ä‘i vòng qua phÃa sau nhà , theo má»™t chá»— tưá»ng sụp lở nhảy và o.
Chỉ thấy bên trong cá» dại um tùm cao hÆ¡n cả đầu ngưá»i, nhưng cÅ©ng có má»™t lối mòn do chân ngưá»i tạo nên.
Băng qua lối mòn là má»™t gian nhà nhá», chỉ nghe tiếng cá»§a Äại Thuáºn Tá» bên trong vá»ng ra:
- Phải Nhị Mao TỠvà Tiểu Hổ TỠđó không?
Nhị Mao TỠmau miệng nói:
- Äại sư huynh!
Äoạn chạy ngay và o gian nhà nhá», Tiểu Hổ Tá» vốn cảm thấy rá»n rợn, lúc nà y cÅ©ng đâm ra bạo dạn bước theo Nhị Mao Tá» và o nhà .
Vừa bước và o Tiểu Hổ Tá» liá»n thấy ngay gương mặt tươi cưá»i cá»§a Äại Thuáºn Tá», kế tiếp là thấy trên bà n bà y ê há» nà o là thịt gà , vịt, bò, tai heo, Ä‘áºu há»§... v.v...
Tiểu Hổ TỠnuốt nước miếng kêu lên:
- Äại sư huynh !
Äại Thuáºn Tá» cưá»i:
- Ngồi xuống mau, bá»n mình hôm nay phải vui say má»™t bữa.
Vì không có ly nên hỠđà nh uống bằng vò. Tiểu Hổ Tá» tuy được ngá»i mùi thÆ¡m cá»§a rượu mấy năm nay song thá»±c sá»± được uống má»›i là lần đầu tiên nên há»›n hở nốc ngay má»™t ngụm lá»›n.
Vì uống quá nhanh và ngụm quá to nên đến lúc nháºn ra rượu và o trong miệng chẳng khác nà o như nuốt phải lưỡi dao hết sức khó chịu, gã liá»n vá»™i và ng nhả ra nhưng không kịp nữa, rượu đã chảy và o cuống há»ng và lá»t luôn xuống bụng.
Tiểu Hổ TỠkêu to một tiếng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Thấy váºy, Äại Thuáºn Tá» và Nhị Mao Tá» phá lên cưá»i Äại Thuáºn Tá» xé má»™t đùi gà nhét và o tay Tiểu Hổ Tá» cưá»i nói:
- Äừng sợ, ăn cái đùi gà nà y là xong ngay.
Tiểu Hổ Tá» lúc nà y cảm thấy bụng nóng như thiêu đốt, tay chân luýnh quýnh vá»™i cầm lấy cái đùi gà tá»ng ngay và o miệng.
Gã nuốt vá»™i cái đùi gà , quả nhiên thấy dá»… chịu hÆ¡n, bèn thở hắt ra má»™t hÆ¡i dà i cưá»i gượng:
- Té ra rượu khó uống như thế. Lạ quá, sao sư phụ lại thÃch thế nhỉ ?
Äại Thuáºn Tá» báºt cưá»i :
- Từ từ rồi ngươi sẽ biết cái ngon của nó. Nà o, uống thêm một hớp nữa đi.
Tiểu Hổ Tá» không dám từ chối lá»i má»i cá»§a sư huynh, đà nh đón lấy vò rượu cháºm rãi uống từng há»›p nhá» rồi từ từ nuốt xuống bụng. Phen nà y quả nhiên thoải mái hÆ¡n nhiá»u.
Thế là , dũng khà của Tiểu Hổ TỠlại khôi phục.
Các sư huynh đệ cưá»i nói vui vẻ. Tiểu Hổ Tá» hoà n toà n quên mất sá»± hà hiếp cá»§a các vị sư huynh trước kia, cứ không ngá»›t luôn miệng gá»i đại sư huynh và nhị sư huynh má»™t cách thân thiết, trong bụng thầm nhá»§, định sẽ không nhắc lại chuyện nén bạc nữa.
Tuy Tiểu Hổ Tá» chưa bao giá» có được nén bạc to như váºy, song gã cÅ©ng chưa bao giỠđược hưởng niá»m vui sướng to tát trước mắt. Vá»›i gã lúc nà y có cảm giác thà không có nén bạc chứ không muốn từ bá» niá»m hưởng thụ sung sướng như thế nà y.
Äại Thuáºn Tá» bá»—ng há»i:
- Tiểu Hổ Tá», ta lấy là m lạ lùng, tại sao vị đại cô nương lại tặng cho ngươi má»™t nén bạc to như váºy nhỉ ?
Tiểu Hổ Tá» lúc nà y đã ngà say, cưá»i đáp:
- Äại sư huynh, chẳng phải tá»± dưng mà cho không bạc cho tiểu đệ đâu, mà phải là m má»™t việc cho nà ng ta đó !
Äại Thuáºn Tá» cưá»i há»i tiếp:
- Thải nà o ! Nà ng nhá» ngươi là m việc gì váºy ?
- Nà ng dặn tiểu đệ chá» má»™t ngưá»i và giao con dao nà y cho y.
Tiểu Hổ Tá» rút con dao ra đặt lên bà n để chứng tá» lá»i nói cá»§a mình là sá»± tháºt.
Äại Thuáºn Tá» cầm con dao lên ngắm nghÃa, bá»—ng vá»— đùi kêu lên:
- Hay lắm ! Vá»›i con dao nà y chúng ta sẽ kiếm thêm mưá»i lạng bạc nữa !
Nhị Mao Tá» cưá»i khoái trá:
- Váºy thì chúng ta lại có thêm má»™t bữa no say nữa !
Äại Thuáºn Tá» tiện tay vá»— mạnh và o vai Nhị Mao Tá» mắng:
- Ngươi thì chỉ biết ăn uống !
Rồi quay sang Tiểu Hổ Tá» há»i tiếp:
- Vị đại cô nương ấy còn căn dặn thêm gì khác nữa không ?
Tiểu Hổ TỠlắc đầu :
- Chẳng còn gì cả.
- Sau khi chúng ta tìm gặp ngưá»i ấy cứ nói bịa là vị đại cô nương kia dặn ngưá»i ấy trả cho chúng ta mưá»i lạng bạc...
Chưa dứt lá»i, bá»—ng có má»™t bà n tay từ phÃa sau vươn tá»›i chá»™p lấy con dao. ba ngưá»i đồng loạt quay cổ lại nhìn, chẳng rõ tá»± bao giá», má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng im lìm sau lưng há».
Ba ngưá»i cùng giáºt nẩy mình, sắc mặt láºp tức trắng bệch hồn phi phách tán la lá»›n:
- Quá»· !
Tiếng kêu thoát ra khá»i miệng, há» chỉ cảm thấy hai chân bá»§n rá»§n, không là m sao cất bước lên được, muốn chạy trốn cÅ©ng chẳng xong.
Ngưá»i ná» nhoẻn miệng cưá»i :
- Äừng sợ, ta không phải là quá»· đâu !
Ba ngưá»i cùng thở phà o song vẫn còn run sợ, nhất thá»i không biết phải nói gì.
Ngưá»i ná» xem xét con dao đồ chÆ¡i tỉ mỉ má»™t lúc rồi há»i:
- Ta ra giá hai mươi lạng bạc mua con dao nà y, các ngươi có chịu bán không?
Tiểu Hổ TỠlắc đầu:
- Không bán !
Gã trả lá»i như váºy chẳng qua là do phản ứng cá»§a trá»±c giác, gã chỉ cảm thấy vị đại cô nương xinh đẹp kia quá tốt vá»›i gã nên gã không dám tán táºn lương tâm.
Ngưá»i ná» mỉm cưá»i:
- Chê Ãt hả ? Ngươi muốn bán bao nhiêu ?
Tiểu Hổ TỠđưa mắt nhìn Äại Thuáºn Tá», mạnh dạn đáp:
- Bao nhiêu cũng không bán !
Ngưá»i ná» cưá»i tiếp:
- Năm mươi lạng, thế nà o ?
Năm mươi lạng bạc quả là món tiá»n to tát đối vá»›i huynh đệ Tiểu Hổ Tá». Gã mấp máy môi nhưng tiếng nói yếu á»›t như lạc Ä‘i không ai nghe gã nói gì cả.
Không phải Tiểu Hổ Tá» không nhá»› đến đạo nghÄ©a giang hồ, thá»±c ra thì số tiá»n năm mươi lạng bạc quá nhiá»u khiến gã quên béng lá»i giao phó cá»§a vị đại cô nương kia.
HÆ¡n nữa vá»›i gã câu “lá»i hứa đáng ngà n và ng†chẳng có nghÄ©a lý gì sâu sắc, tất cả Ä‘á»u có thể mặc cả được.
Ngưá»i ná» nhìn Tiểu Hổ Tá», há»i tiếp:
- Theo ý ngươi muốn bán bao nhiêu ?
Tiểu Hổ Tá» không dám tá»± quyết định, quay sang nhìn Äại Thuáºn Tá» có ý nhá» y quyết định giùm.
Tháºt bất ngá», Äại Thuáºn Tá» lắc đầu:
- Không bán.
Ngưá»i ná» kinh ngạc:
- Không bán ? Váºy chứ các ngươi giữ để là m gì ?
Äại Thuáºn Tá» hất hà m:
- Ngươi đã bá» ra được năm mươi lạng thì món váºt nà y nhất định là rất đáng quý.
Bá»n nà y Ä‘em trả lại cho ngưá»i ta, Ãt ra cÅ©ng có thể được thưởng hai trăm lạng bạc.
Thì ra không phải không chịu bán mà là định đòi đến những hai trăm lạng bạc.
Có Ä‘iá»u là ngón đòn bao nà y cu/a y cÅ©ng khá cao cưá»ng, khiến cho đối phương không tà i nà o mặc cả được nữa.
Ngưá»i kia mắt lá»™ sát khà chợt dịu Ä‘i, báºt cưá»i nói:
- Hai trăm lạng bạc thì hai trăm lạng... chẳng những ta cho ngươi hai trăm lạng mà còn có thể giúp ngươi kiếm thêm hai trăm lạng nữa, ngươi có muốn chăng.
Quả là váºn may đã đến, sư huynh đệ ba ngưá»i mừng rỡ gáºt đầu lia lịa.
Chỉ thấy ngưá»i kia cất lấy con dao đồ chÆ¡i, rồi lấy ra má»™t nén và ng đặt lên bà n:
- Nén và ng nà y là mưá»i lạng, má»™t lạng và ng bằng hai mươi lạng bạc, mưá»i lạng và ng tổng cá»™ng bằng hai trăm lạng bạc, váºy là sòng phẳng...
Äoạn ngưá»i kia lại móc trong túi áo ra má»™t váºt để lên bà n...
Má»i ngưá»i trông thấy thảy Ä‘á»u đỠngưá»i. Äó chẳng phải là con dao đồ chÆ¡i giống hệt nhau ư ?
Ba sư huynh đệ chăm bẳm nhìn ngưá»i ná», chẳng rõ y định giở trò gì ?
Ngưá»i ná» nhoẻn miệng cưá»i:
- Äây là con dao đồ chÆ¡i giống hệt nhau, ta tặng cho các ngươi, các ngươi hãy cứ là m theo kế hoạch như đã định, chẳng phải có thêm hai trăm lạng bạc nữa ư ?
Ngưá»i ấy nói rất đúng, sư huynh đệ ba ngưá»i mừng rỡ, theo thói quen cảm tạ và vòng tay xá lia lịa.
Nhưng đến khi há» ngẩng đầu lên thì ngưá»i ná» biến Ä‘i đâu mất rồi.
Nén và ng và con dao vẫn còn sá» sá» trên bà n, nhưng ngưá»i ná» chẳng phải ma quá»·, ắt phải là kỳ nhân rồi.
Ba ngưá»i tuy chưa từng gặp qua những việc to tát trên Ä‘á»i, nhưng cÅ©ng có nghe nói đến không Ãt những kỳ nhân dị sÄ© võ công cao siêu nên ba ngưá»i sau má»™t hồi bà n luáºn, thản nhiên như chẳng có việc gì xảy ra cả.
Äại Thuáºn Tá» liá»n tạm gác việc ăn uống, vá»™i Ä‘em nén và ng cất giấu và o má»™t nÆ¡i Ä‘oạn lại bảo Tiểu Hổ Tá» cất lấy con dao đồ chÆ¡i, căn dặn Tiểu Hổ Tá» là m thế nà o đưa dao và đòi tiá»n thưởng, xong xuôi ba ngưá»i lại vui vẻ tiếp tục ăn uống.
Tiểu Hổ TỠtừ xưa đến nay chưa bao giỠvui sướng như lúc nà y, giỠđây gã bỗng cảm thấy cuộc sống ăn xin quả là thú vị, do đó gã đã quên một gương mặt của sư phụ, và dưới sự cổ vũ của hai sư huynh, Tiểu Hổ TỠuống hết ly nà y lại đến ly khác.
Bữa ăn nháºu kết thúc ra sao, Tiểu Hổ Tá» chẳng há» hai biết chút gì. Khi gã mở mắt ra chỉ thấy mình Ä‘ang ngá»§ trong chiếc má»n rách thưá»ng khi.
Tiểu Hổ Tá» dụu mắt, quay nhìn bốn phÃa, những tưởng bữa ăn nháºu huy hoà ng chỉ có trong má»™ng ảo.
Gã giáºt mình ngồi báºt dáºy kêu lên:
- Nhị sư huynh.
Nhị Mao TỠthò đầu và o:
- Khẽ mồm, sư phụ vừa mới ngủ đấy !
Tiểu Hổ Tá» vùa nghe nói đến hai tiếng “sư phụ†liá»n sá»±c nhá»› đến gương mặt cá»§a sư phụ, bất giác rợn ngưá»i há»i:
- Sư phụ tìm tiểu đệ ư ?
Nhị Mao Tá» cưá»i tá»§m tỉm:
- Sư phụ còn say hơn cả ngươi, đâu còn nghĩ đến việc đi tìm ngươi nữa ?
Tiểu Hổ Tá» thầm cảm tạ trá»i đất, đáp:
- Bây giỠlà lúc nà o rồi hả ?
Nhị Mao Tá» mỉm cưá»i:
- Bây giỠà ? Lại thêm một ngà y mới nữa rồi !
Tiểu Hổ TỠđưa tay sỠđầu, cưá»i gượng:
- Tiểu đệ ngủ đến mức hồ đồ mất rồi!
Nhị Mao TỠkéo tay gã:
- Dáºy mau lên, đại sư huynh sáng sá»›m đã ra đầu ngõ canh chá» giùm ngươi rồi đó !
Tiểu Hổ TỠ“ồ†má»™t tiếng, láºt Ä‘áºt bò dáºy Ä‘i theo Nhị Mao Tá». Gã không có thói quen rá»a mặt súc miệng, nói Ä‘i là đi liá»n, tháºt là tiện lợi.
Ra đến ngoà i đưá»ng, phố xá hãy còn vắng tanh. May thay, ngưá»i mà hỠđịnh tìm Ä‘ang từ phÃa trước Ä‘i tá»›i vá»›i dáng Ä‘iệu hối hả.
Nhị Mao Tá» vá»™i đẩy nhẹ Tiểu Hổ Tá». Tiểu Hổ Tá» liá»n vá»t tá»›i cản ngưá»i kia nói:
- Äại giạ..
Ngưá»i kia thoáng cau mà y khoát tay nạt:
- Tiểu hóa tỠchớ có quấy rầy !
Äoạn lách ngưá»i vượt qua Tiểu Hổ Tá», thoáng chốc đã cách xa hÆ¡n má»™t trượng.
Tiểu Hổ Tá» vá»™i lá»›n tiếng gá»i vá»›i theo:
- Äại gia, có vị đại cô nương...
- Cái gì ? Äại cô nương...
Tiểu Hổ Tá» chỉ thấy mắt loa lên, ngưá»i kia đã quay lại đứng ngay trước mặt, vươn tay chá»™p lấy gã nhấc bổng lên.
Tiểu Hổ TỠgiẫy giụa:
- Äại gia hãy buông tôi xuống, thong thả rồi tôi sẽ nói cho đại gia nghe.
Ngưá»i kia kêu má»™t tiếng “ồ†cưá»i nói:
- Xin lá»—i, ngưá»i không bị Ä‘au chứ ?
Tiểu Hổ Tá» lắc đầu, cưá»i nhăn nhó:
- Không đau lắm.
- Xin lỗi nghe, tiểu đệ đệ, khi nãy ngươi...
Tiểu Hổ Tá» ngắt lá»i:
- Việc là thế nà y...
Tiểu Hổ Tá» bèn thuáºt lại những lá»i do vị đại cô nương kia nhá» cáºy.
Ngưá»i kia lá»™ vẻ vui mừng gáºt đầu nói:
- Äúng rồi, ta chÃnh là ngưá»i mà vị đại cô nương kia đã nói... váºt ấy đâu ?
Tay phải Tiểu Hổ TỠnắm chặt túi áo:
- Vị đại cô nương ấy bảo, giao váºt ấy cho đại gia, đại gia có thể thưởng cho hai trăm lạng bạc, có tháºt chăng ?
Ngưá»i kia thoáng giáºt mình:
- Nà ng bảo ta thưởng ngươi hai trăm lạng bạc.
Tiểu Hổ Tá» hÆ¡i thất vá»ng:
“Có thể trong ngưá»i y không có đủ hai trăm lạng bạcâ€.
Chưa nghÄ© dứt, ngưá»i kia bá»—ng cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c... được... được! Ta đưa ngươi má»™t nén và ng được chăng ? Bạc thì...
Tiểu Hổ Tá» toét miệng cưá»i:
- Và ng là một đổi hai mươi...
Ngưá»i kia báºt cưá»i:
- Tiểu huynh đệ tinh khôn lắm.
Má»™t nén và ng nhét và o tay Tiểu Hổ Tá». Gã bèn lấy con dao đồ chÆ¡i đưa cho ngưá»i kia. Ngưá»i kia liếc thoáng qua, gáºt đầu và nói “Äa tạâ€, Ä‘oạn quay phắt Ä‘i nhanh ra ngoà i thà nh.
Tiểu Hổ Tá» trên mình mang má»™t nén và ng, bá»—ng cảm thấy bước chân vô cùng nhanh nhẹn, như má»™t là n gió chạy nhanh đến há»™i há»p Nhị Mao Tá». Kế đến, Äại Thuáºn Tá» cÅ©ng có mặt. Sư huynh đệ ba ngưá»i cùng nhìn nhau lòng vui mừng khôn xiết.
Má»i ngưá»i nhìn nhau má»™t hồi, bá»—ng báºt cưá»i ha hả khoái chÃ.
Ãnh nắng từ góc nhà chiếu xuống, soi trên ngưá»i bá»n chúng, là m chúng ấm cả cÆ¡ thể và ấm cả tấm lòng, cảm thấy buổi sáng hôm nay tươi đẹp hÆ¡n bất cứ má»™t buổi sáng nà o khác.
Buổi chiá»u, sau khi Ä‘em số tiá»n đã giữ lại hôm qua ná»™p cho sư phụ, sư huynh đệ ba ngưá»i lại tụ táºp trong ngôi nhà hoang ná».
Hôm nay, rượu và thức ăn lại cà ng nhiá»u hÆ¡n ngà y hôm qua. Äang khi ăn uống Äại Thuáºn Tá» lấy hết hai nén và ng ra chia má»—i nén ra là m ba phần, má»—i phần được hai nén nhá», giao cho ai nấy tá»± cất giữ lấy.
Tiểu Hổ Tá» cất xong phần cá»§a mình, không bao lâu Nhị Mao Tá» bá»—ng đỠnghị đổ xà ngầu ăn tiá»n. Äại Thuáºn Tá» tán thà nh trước tiên, Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng vui vẻ tham gia.
Thế là , vừa ăn uống vừa chÆ¡i quên cả thá»i gian.
Trong nhà đã đốt đèn, hứng thú bên ngưá»i vẫn chưa giảm chút nà o.
Có Ä‘iá»u sốhai nén và ng nhá» Tiểu Hổ TỠđược chia giá» chỉ còn lại ná»a nén, nhưng Tiểu Hổ TỠđược ăn uống và chÆ¡i đùa má»™t cách khoan khoái, và ng không còn cần thiết mấy nữa.
Äang khi cả bá»n đùa vui cao hứng quên cả trá»i đất, bá»—ng nhiên có má»™t luồng gió lạnh u ám thổi và o khiến ngá»n đèn xao động co rúm.
Ba ngưá»i cả kinh rùng mình, không hẹn cùng thầm nhá»§:
- Chả lẽ ma quỷ xuất hiện?
NghÄ© đến “maâ€, ba ngưá»i không má»™t ai dám quay lại nhìn ra sau.
Ngá»n đèn vụt bùng lên, lại sáng như trước. Ba ngưá»i thu hết can đảm ngẩng lên, láºp túc vã mồ hôi lạnh.
Ngay trước mặt há» hiện ra thêm má»™t ngưá»i.
Ngưá»i ấy nhoẻn miệng cưá»i:
- Äừng sợ ! Ta đây !
Ba ngưá»i định thần nhìn kỹ, thì ra chÃnh là ngưá»i đã biếu và ng cho há», liá»n thầm thở phà o rướn ngưá»i đứng dáºy.
Ngưá»i kia không chá» há» mở miệng, lại cưá»i tiếp:
- Hai trăm lạng bạc ấy các ngươi có kiếm được không ?
Dầu sao Äại Thuáºn Tá» cÅ©ng là anh cả, đã khôi phục lại bình thưá»ng trước tiên cưá»i giả lả:
- Äa tạ đại gia, chúng tôi đã kiếm được ạ !
Ngưá»i kia liếc nhìn rượu thịt trên bà n, cưá»i nói:
- Nà o ! Nà o ! Chúng ta hãy cùng uống một ly !
Nói Ä‘oạn liá»n mở nắp bồ rượu ra, như để xem rượu còn hay không. Nhưng vì Tiểu Hổ Tá» thấy bé nên gã trông thấy ngươi kia khi mở nắp đã thừa cÆ¡ lén bá» và o trong bồ má»™t váºt gì đó.
Tiểu Hổ Tá» giáºt mình, không cần suy nghÄ© lá»›n tiếng há»i:
- Nà y, đại gia bỠcái gì và o trong bồ rượu đó ?
Ngưá»i kia biến sắc mặt, quay lại nhìn Tiểu Hổ Tá» cưá»i hắc hắc:
- Thuốc độc !
- Ô !
Tiểu Hổ TỠthảng thốt thoái lui một bước.
Äại Thuáºn Tá» hiển nhiên đã nháºn ra thần sắc cá»§a ngưá»i kia có vẻ không ổn nhưng vì có Ä‘iá»u úy kỵ nên không muốn là m to chuyện bèn giả lả cưá»i :
- Äại gia chỉ khéo nói đùa đó thôi!
Nà o ngá» ngưá»i kia không xem há» ra gì, y buông tiếng cưá»i khẩy:
- Lão tỠđây nói tháºt đó, bá»n ngươi hãy rót ra uống Ä‘i !
Y vừa nói vừa quắc mắt ghê rợn. Äại Thuáºn Tá» tắt ngay nụ cưá»i, kinh ngạc đến chẳng thốt nên lá»i.
Không khà trong gian nhà hoang trở nên ngá»™t ngạt, mắt ba ngưá»i trố to đến mức muốn lòi ra ngoà i.
Ngưá»i kia lại cưá»i u ám:
- Các ngưá»i còn chưa chịu uốn, chẳng lẽ muốn lão tá» phải nhá»c sức nữa hay sao ?
Sá»± tình biến đổi nhanh chóng, hiển nhiên không còn xoay trở được nữa, Äại Thuáºn TỠđà nh đánh liá»u giở thói lưu manh, ưỡn ngá»±c buông tiếng cưá»i khẩy:
- Hứ ! Äừng xấc láo, bá»™ ngươi tưởng rằng tiểu gia đây dá»… hiếp đáp lắm sao ?
Äoạn hất hà m quát:
- Bá»n ta hãy nện cho tên chó má nà y má»™t tráºn !
Nói là là m, Äại Thuáºn Tá» xấn tá»›i, hữu quyá»n vung lên đấm thẳng vá» phÃa ngưá»i kia.
Äại Thuáºn Tá» chẳng qua là má»™t tiểu khiếu hóa, chỉ biết đánh đấm xoà ng, nà o có luyện võ bao giá». Chỉ thấy ngưá»i kai tay phải đưa lên, năm ngón tay liá»n chá»™p ngay mạch môn cá»§a gã, tiện đà kéo Äại Thuáºn Tá» xoay má»™t vòng, cánh tay gã bị bẻ ngoặt ra sau, gã Ä‘au đớn rú lên, nước mắt chảy ròng ròng.
Nhị Mao TỠvà Tiểu Hổ TỠthấy thế hoảng sợ thừ ra tại chỗ, đâu còn dám xông và o nữa.
Ngưá»i kia giữ chặt Äại Thuáºn Tá», buông tiếng cưá»i khẩy và nói:
- Nhãi ranh như ngươi mà cÅ©ng dám múa may trước mặt lão tá»...
Bá»—ng bên ngoà i có tiếng bước chân vá»ng và o cắt dứt lá»i nói cá»§a y. Y liá»n đẩy mạnh Äại Thuáºn Tá» lao thẳng và o vách tưá»ng. Äại Thuáºn Tá» tuy cố gượng lại nhưng không thể được. Chỉ nghe rầm má»™t tiếng, ngưá»i gã va mạnh và o vách.
Bấy giá», ngưá»i bên ngoà i nghe trong nhà có tiếng động, liá»n lá»›n tiếng quát mắng:
- Hảo tiểu tá», các ngươi còn chạy trốn được ư ?
Bóng ngưá»i thấp thoáng xông và o là má»™t lão tá». Vừa thấy ngưá»i ấy, Nhị Mao Tá» và Tiểu Hổ Tá» liá»n mừng rỡ nhảy cẫng lên reo:
- Sư phụ ! Sư phụ đến tháºt đúng lúc, tên kia định giết chúng đồ nhi đấy !
Sư phụ cá»§a bá»n Tiểu Hổ Tá» vừa và o cá»a đã thấy trên bà n thịt rượu ê há», liá»n nổi cÆ¡n thịnh ná»™, chẳng cần há»i rõ trắng Ä‘en, tay phải vung lên tát và o mặt Tiểu Hổ Tá» khiến gã lá»™n nhà o, đồng thá»i lá»›n tiếng mắng:
- Bá»n ngươi tháºt cả gan, hôm nay đã bị lão tá» bắt gặp, các ngươi còn dám nói gì nữa ?
Lúc bấy giá» y má»›i trông thấy kẻ lạ mặt, sau má»™t hồi xem xét vá»›i giá»ng trách móc nói:
- Bằng hữu, bá»n trẻ con khá» dại đã đắc tá»™i vá»›i bằng hữu thì cứ báo cho tại hạ biết, bằng hữu là m váºy...
Ngưá»i kia báºt cưá»i há»›t lá»i:
- Không có gì ! Không có gì ! Vừa rồi chúng tôi chỉ vì nhất thá»i lá»i lẽ không hợp nên má»›i sinh hiểu lầm. Nà o ! Nà o ! Lão ca đây hẳn là sư phụ cá»§a chúng, tiểu đệ xin kÃnh lão ca má»™t ly để tạ tá»™i.
Nói xong, y rót má»™t ly rượu đầy đưa cho sư phụ Tiểu Hổ Tá».
Sư phụ Tiểu Hổ Tá» là má»™t tay bợm ngá»i thấy mùi rượu thÆ¡m nồng liá»n nguôi ngay cÆ¡n giáºn, cưá»i há» hỠđáp:
- Không dám ! Không dám ! Tại hạ cÅ©ng xin thay mặt bá»n trẻ xin lá»—i các hạ.
Äón lấy ly rượu nâng lên hướng vá» phÃa ngưá»i kia, Ä‘oạn ngá»a cổ đưa và o miệng.
Nhị Mao Tá» mắt thấy sư phụ sẽ uống ly rượu độc lòng vô cùng lo lắng, miệng mấp máy nhưng chẳng hiểu sao lại không thốt lên lá»i.
Lúc ấy Tiểu Hổ Tá» Ä‘ang lồm cồm bò dáºy thấy váºy cả kinh hét lên:
- Sư phụ ! Äừng uống, trong rượu có độc !
Sư phụ chá»§a há» liá»n khá»±ng lại giữa chừng, vừa định cất tiếng há»i, chợt cảm thấy thân mình tê dại, đã bị ngưá»i kia Ä‘iểm khóa huyệt đạo.
Ngưá»i kia đã trót là m thì phải đến cùng, y giáºt phăng ly rượu trong tay sư phụ Tiểu Hổ Tá», tay trái bóp và o cổ đối phương bắt hé miệng ra, thế là cả ly rượu độc được trút và o há»ng.
Bấy giá», Äại Thuáºn Tá» bị va và o vách tá há»a tam tinh, đâu còn biết đến sư phụ Ä‘ang lâm nguy sống chết trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc.
Còn Nhị Mao TỠlại cà ng sợ đến run lẩy bẩy, luýnh quýnh chẳng biết là m sao.
Chỉ có Tiểu Hổ TỠchẳng biết dũng khà từ đâu đến, hét to một tiếng :
- Ngươi không được hại sư phụ chúng ta !
Gã tung ngưá»i lên lao vá» phÃa ngưá»i kia, vòng tay ôm chặt ngang lưng y.
Nhưng ngưá»i kia chỉ khẽ uốn ngưá»i hất chân phải má»™t cái, Tiểu Hổ Tá» văng bắn ra ngoà i cá»a, hồi lâu vẫn chưa bò dáºy nổi.
Ngưá»i kia ép sư phụ cá»§a Tiểu Hổ Tá» uống xong ly rượu, tiếp theo lại cúi xuống chá»™p lấy Nhị Mao Tá» trút bồ rượu và o miệng gã.
Nhị Mao Tá» sợ mất cả hồn vÃa, chẳng còn biết phản kháng nữa, ngoan ngoãn uống hết mấy há»›p rượu độc.
Ngưá»i kia cho Nhị Mao Tá» uống xong lại chá»™p lấy Äại Thuáºn Tá». Äại Thuáºn Tá» tuy giẫy giụa dữ dá»™i, nhưng ngưá»i kia sức mạnh ghê gá»›m, Äại Thuáºn Tá» cuối cùng cÅ©ng không thoát khá»i bị độc tá»u là m cho thá»§ng ruá»™t.
Khi Tiểu Hổ Tá» lồm cồm bò dáºy được thì ngưá»i kia cÅ©ng Ä‘ang cầm bồ rượu bước ra. Tiểu Hổ Tá» thấy tình thế nguy cấp quá, vá»™i cắm đầu bá» chạy.
Ngưá»i kia buông tiếng cưá»i khan:
- Tiểu tỠkia, ngươi nhắm chạy được không ?
Nói rồi Ä‘uổi theo liá»n.
Äêm nay không có trăng, trá»i tối Ä‘en như má»±c, Tiểu Hổ Tá» ngưá»i nhá» thó lanh lợi, mau chóng biến mất và o trong bóng tối.
Ngưá»i kia Ä‘uổi ra đến bên ngoà i, khẽ chau mà y chăm chú nghe tiếng gió để định vị, má»™t chút liá»n nháºn ra phương hướng cá»§a Tiểu Hổ Tá» liá»n. Y láºp tức tung ngưá»i lên, phi thân vượt qua đầu Tiểu Hổ Tá», Ä‘oạn im lặng chá» Tiểu Hổ Tá» dẫn xác đến ná»™p.
Tiểu Hổ Tá» chui và o trong bụi cá» cao quá đầu, không thấy ngưá»i kia Ä‘uổi theo, những tưởng đắc kế, bèn nhẹ nhà ng băng qua bụi cá», chui qua chá»— tưá»ng sụp lở.
Tiểu Hổ Tá» vừa má»›i thầm thở phà o, chợt ngẩng lên, chỉ thấy ngưá»i kia cầm hồ rượu đứng trước mặt gã cách không đầy năm bước.
Tiểu Hổ Tá» kinh hoà ng rú lên, quay ngưá»i cắm đầu bá» chạy. Nhưng vừa chạy được ba bước, đã bị ngưá»i kia vươn tay chá»™p lấy cổ áo sau lưng nhấc bổng lên.
Ngưá»i kia quÆ¡ quÆ¡ bồ rượu trong tay, báºt cưá»i hăng hắc rồi nói:
- Tiểu tỠ! Há miệng ra !
Tiểu Hổ Tá» ngá» nguáºy đầu né tránh:
- Ta không uống!
Ngưá»i kia má»™t tay nhấc bổng Tiểu Hổ Tá», tay kia lại cầm bồ rượu, hai tay Ä‘á»u không rảnh, dù có giá»i đến mấy trong nhất thá»i cÅ©ng không sao trút được rượu độc và o trong miệng Tiểu Hổ Tá».
Ngưá»i kia bá»—ng nghÄ© ra má»™t kế, thầm nhá»§:
“Sao ta lại không để tên tiểu tá» nà y sống sót... thế nà y... thế nà y...†Y lặng lẽ gáºt đầu Ä‘oạn nghiêm giá»ng quát:
- Ngươi không uống cÅ©ng được, nhưng ngươi phải hứa vá»›i lão tá», từ nay hoà n toà n nghe theo lá»i lão tá». Lão tá» bảo ngươi là m gì, ngươi phải là m nấy, bảo ngươi nói gì, ngươi phải nói nấy...
Tiểu Hổ Tá» bấy giỠđã sợ vỡ máºt liá»n gáºt đầu lia lịa:
- Tiểu nhân xin nghe lá»i đại gia hết thảy, miá»…n đại gia đừng bắt tiểu nhân uống rượu độc Ngưá»i kia nhìn thẳng và o mắt Tiểu Hổ Tá», giá»ng nghiêm lạnh:
- Ngươi hãy thỠtrước đã !
Tiểu Hổ Tá» thá» liá»n:
- Tiểu Hổ Tá» nà y kể từ nay nếu không nghe theo lá»i lão gia khi ngá»§ sẽ bị chuá»™t to cắn chết!
Tiểu Hổ Tá» thân hình nhá» bé, xem qua chỉ má»›i tám chÃn tuổi, lá»i thá» như thế tháºt thÃch hợp vá»›i tuổi cá»§a nó, đồng thá»i cÅ©ng chứng tá» gan nó chỉ bé như gan chuá»™t.
Ngưá»i kia báºt cưá»i buông tay ra. Tiểu Hổ Tá» liá»n rÆ¡i ngay xuống đất chúi nhá»§i.
Tiểu Hổ Tá» từ từ bò dáºy. Ngưá»i kia nghiêm mặt:
- Trở và o nhà ngay !
Tiểu Hổ Tá» trở và o nhà , chỉ thấy sư phụ mình cùng hai vị sư huynh mắt mÅ©i tai miệng Ä‘á»u rỉ máu nằm dưới đất chết cứng rồi.
Tiểu Hổ Tá» trong lòng muốn khóc nhưng lại không dám, rụt rè nhìn trá»™m ngưá»i kia, nà o ngá» mắt ngưá»i kia cÅ©ng Ä‘ang hướng vá» phÃa gã. Hai luồng nhãn quang vừa chạm nhau, Tiểu Hổ Tá» bất giác rùng mình. Bên tai lại nghe lá»i dặn nghiêm khắc cá»§a y:
- Hãy nhá»› lấy, từ nay ngươi nếu không nghe lá»i lão tá», ngươi cÅ©ng sẽ chết y như váºy.
Tiểu Hổ TỠvô cùng kinh sợ trước cái chết thê thảm của sư phụ và hai sư huynh, run rẩy nói:
- Vâng, tiểu nhân xin nhớ.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

14-08-2008, 09:50 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 2
Khéo Nói Thoát Hang Cá»p
Mau Trà Tạm Sinh Tồn
Ngưá»i ná» mỉm cưá»i hà i lòng:
- Ngươi nhá»› thế là hay lắm, miá»…n ngươi ngoan ngoãn nghe lá»i lão tá», không những có ăn có uống mà còn có bạc tiêu sà i không hết. Äây, lạng bạc vụn nà y cho ngươi tiêu vặt trước.
Tiểu Hổ TỠcảm thấy bớt sợ hơn, rụt rè đón lấy nắm bạc vụn:
- Äại gia, để tiểu nhân Ä‘i kiếm mấy ngưá»i đến đây chôn cất sư phụ và sư huynh được không ?
Y lắc đầu :
- Không cần, chúng ta trở và o trong trấn trước rồi hãy tÃnh.
Tiểu Hổ Tá» không dám nói thêm má»™t tiếng, Ä‘i theo ngưá»i kia và o trong trấn. Trên đưá»ng, ngưá»i kia sẵn tiện dặn dò Tiểu Hổ Tá» những lá»i cần phải nói.
Và o đến trấn, ngưá»i kia dẫn Tiểu Hổ Tá» và o má»™t khách sạn, gá»i cá»a má»™t phòng và đẩy Tiểu Hổ Tá» và o trong.
Tiểu Hổ Tá» và o trong phòng, liá»n ngẩn ngưá»i, té ra vị khách trá» trong phòng nà y chÃnh là vị đại cô nương xinh đẹp đã nhá» việc Tiểu Hổ Tá».
Vị cô nương xinh đẹp vốn đã rá»i khá»i nÆ¡i đây, không ngá» lại quay trở vá».
Lúc nãy trên đưá»ng Ä‘i, ngưá»i kia đã dạy Tiểu Hổ Tá» má»™t số lá»i nói, nhưng lại không cho biết ngưá»i gặp chÃnh là vị cô nương xinh đẹp nà y, giá» gặp nà ng, Tiểu Hổ Tá» liá»n cảm thấy hổ thẹn, ước gì đất có thể nứt ra để chui xuống.
Vị đại cô nương kia lúc nà y gặp Tiểu Hổ Tá» chẳng có chút nụ cưá»i, lạnh lùng nói:
- Tiểu Hổ Tá», ta xem ngươi cÅ©ng là ngưá»i đà ng hoà ng, không ngá» tuổi nhá» như ngươi mà trong bụng lại đầy xấu xa, ngươi không biết xấu hổ sao ?
Tiểu Hổ Tá» miệng như ngáºm bồ hòn, cúi đầu không dám trả lá»i.
Ngưá»i uy hiếp Tiểu Hổ Tá» lúc nà y buông tiếng thở dà i, đỡ lá»i:
- Ngá»c muá»™i, việc nà y Ngá»c muá»™i cÅ©ng không thể hoà n toà n trách Tiểu Hổ TỠđược, thá»±c ra Ngá»c muá»™i không nên kiếm gã, giỠđây là m hại lão thất không kể, bản thân Tiểu Hổ Tá» lại cà ng thảm hÆ¡n, sư phụ, sư huynh Ä‘á»u đã gặp hoa. sát thân, bị ngưá»i ta giết chết hết rồi.
Vị cô nương kia mắt long lanh nhìn Tiểu Hổ Tá» rồi di chuyển sang ngưá»i kia, chau mà y há»i:
- Ngũ ca, Tiểu Hổ TỠđã gặp việc gì ?
Y cưá»i đáp:
- Ngá»c muá»™i, ngu ca tìm Tiểu Hổ TỠđến đây gặp Ngá»c muá»™i để chÃnh miệng gã nói cho Ngá»c muá»™i biết chẳng tốt hÆ¡n ư ?
Vị cô nương dịu nét mặt:
- Tiểu Hổ Tá», có lẽ ta đã trách lầm ngươi. Ngươi đã gặp phải việc gì, hãy kể cho đại cô nương nghe xem !
Tiểu Hổ Tá» liếc nhanh vá» phÃa ngưá»i kia, chỉ thấy y nhếch môi cưá»i nham hiểm, đôi mắt rất hung dữ nhìn mình. Tiểu Hổ Tá» bất giác lạnh cả xương sống, vã mồ hôi lạnh, run giá»ng nói:
- Việc là thế nà y...
Thế là Tiểu Hổ Tá» thú tháºt hết má»i sá»±, chỉ đổi lại kẻ hung thá»§ thá»±c sá»± trước mặt thà nh ra má»™t công tá» trẻ tuổi mặc áo dà i mà u lam.
Tiểu Hổ Tá» nói xong, trên mặt ngá»c cá»§a vị cô nương kia phá»§ má»™t lá»›p sương lạnh không ngá»›t buông tiếng cưá»i nhạt.
Tiểu Hổ Tá» vừa dứt lá»i, ngưá»i kia lại nói tiếp:
- Nếu không nhỠtiểu huynh đến kịp thì Tiểu Hổ TỠcũng đã gặp độc thủ của ác tặc kia rồi, đáng tiếc lẽ ra tiểu huynh không nên lên tiếng để cho tên ác tặc nghe động chuồn mất, không thì tiểu huynh quyết chẳng buông tha cho hắn.
Vị cô nương xinh đẹp buông tiếng cưá»i nhạt:
- NgÅ© ca, nếu quả tháºt động thá»§ ngÅ© ca có phải là đối thá»§ cá»§a ngưá»i ta chăng ?
Hứ ! Chớ có khoác lác!
Ngưá»i kia cưá»i há» há»:
- Ngá»c muá»™i cứ xem thưá»ng ngÅ© ca nà y quá !
Vị cô nương xinh đẹp không đếm xỉa đến ngưá»i kia, nắm tay Tiểu Hổ Tá» và nói:
- Nà o, đưa ta đi xem sư phụ, sư huynh của ngươi đi !
Vị cô nương xinh đẹp dẫn Tiểu Hổ Tá» Ä‘i trước, ngưá»i kia theo sau, lòng không nén được muốn cất tiếng cưá»i vang.
Ba ngưá»i quay vỠđến ngôi nhà ma, vị cô nương xinh đẹp tỉ mỉ xem xét má»™t lúc, đồng thá»i lấy ra má»™t chiếc khăn tay nhúng và o trong bồ rượu, sau đó cất chiếc khăn và rá»i khá»i gian nhà , buông tiếng thở dà i :
- Tiểu Hổ Tá», ta đã là m hại ngươi, cái chết cá»§a sư phụ và sư huynh ngươi, ta chẳng thể là m ngÆ¡ được. Bây giá» ta xin hứa vá»›i ngươi, nhất định sẽ tìm ra hung thá»§ để trả thù cho sư phụ và sư huynh ngươi, chẳng hiểu ngươi có tin được ta chăng ?
Tiểu Hổ TỠthầm buông tiếng thở dà i, nghĩ bụng:
“Hắn chÃnh là ngÅ© ca cá»§a bà , chẳng lẽ mai nà y bà có thể giết được hắn để trả thù cho sư phụ và sư huynh ta ư ?†Tiểu Hổ Tá» chẳng chút hy vá»ng, buá»™t miệng nói:
- Äa tạ đại cô nương, Tiểu Hổ Tá» nà y rất tin ở cô nương.
Tiếp đó, vị cô nương xinh đẹp quay sang nhìn ngưá»i kia, nói:
- NgÅ© ca, tiểu muá»™i thấy việc cá»§a sư phụ, sư huynh Tiểu Hổ Tá» bất tất gây thêm phiá»n phức cho địa phương, hãy đốt luôn gian nhà nà y, thế nà o ?
Ngưá»i kia gáºt đầu :
- Ngá»c muá»™i nói rất phải, đốt Ä‘i là sạch sẽ nhất.
Nói Ä‘oạn, hai vai rung động, ngưá»i đã bay bổng lên không lao trở và o gian nhà ma.
Trong thoáng chốc, từ trong gian nhà ma bốc lên má»™t ngá»n lá»a Ä‘á», không bao lâu đã nuốt chá»ng gian nhà .
Ba ngưá»i trở và o trong trấn, Tiểu Hổ Tá» do ngưá»i kia dẫn dắt, trú kế bên phòng vị cô nương xinh đẹp.
Tiểu Hổ Tá» tuy tuổi còn bé, song cÅ©ng trăn trở suốt cả đêm tâm sá»±, đến khi gã thiêm thiếp, ngưá»i kia lại lôi gã dáºy và nói:
- Tiểu Hổ Tá», lão gia cá»§a bá»n nà y đã đến, ngươi nói năng phải cẩn tháºn, lão gia bá»n nà y ghê gá»›m lắm, chỉ chừng mắt là ngươi toi mạng ngay.
Tiểu Hổ TỠđã suy nghÄ© cả đêm dà i, nên hay không ngầm lên thú tháºt vá»›i vị cô nương xinh đẹp, song quyết định cuối cùng cá»§a gã là “không nên†vạn nhất vị cô nương xinh đẹp không tin lá»i gã, đòi đối chất vá»›i tên hung thá»§ sát nhân, bất luáºn kết quả ra sao thì tánh mạng gã cÅ©ng khó bảo toà n, gã quyết không thể hà nh động ngu xuẩn như váºy.
GiỠđây cá»™ng thêm sá»± Ä‘e dá»a cá»§a ngưá»i kia, Tiểu Hổ Tá» liá»n riu rÃu vâng lá»i ngay.
Ngưá»i kia dẫn Tiểu Hổ Tá» và o trong phòng cá»§a vị đại cô nương xinh đẹp, thì thấy lão gia mà ngưá»i nói chÃnh là lão già mãi võ, vì đã từng gặp qua nên Tiểu Hổ Tá» liá»n cảm thấy nhẹ ngưá»i.
Lão già cÅ©ng chẳng há»i kỹ Tiểu Hổ Tá», chỉ vuốt đầu gã buông tiếng thở dà i, Ä‘oạn lấy ra má»™t miệng trúc bà i trao cho Tiểu Hổ Tá» và nói:
- Tiểu Hổ Tá», lão phu vốn định đưa ngươi vá» trang, nhưng vì ngươi là ngưá»i cá»§a Cái Bang, theo luáºt lệ cá»§a giang hồ có Ä‘iá»u bất tiện. Còn như không đưa ngươi Ä‘i thì lại sợ tên ác tặc kia quay lại giết ngươi để diệt khẩu. Bây giá» lão phu đưa cho ngươi má»™t tÃn váºt, ngươi hãy và o trong thà nh tìm đà chá»§ trong bang các ngươi, y thấy tÃn váºt cá»§a lão phu sẽ thu xếp cho ngươi đà ng hoà ng. Tương lai khi bản lãnh cá»§a ngươi thà nh tá»±u rồi hãy đến tìm lão phu.
Tiểu Hổ TỠăn xin năm năm trá»i, có bao giá» biết gì vá» Cái Bang, do đó chẳng biết phải trả lá»i ra sao.
Sá»± im lặng cá»§a Tiểu Hổ TỠđối vá»›i lão già có nghÄ©a là “tuân lệnhâ€. Là o già gáºt gù quay sang ngưá»i mà Tiểu Hổ Tá» sợ hãi, khoát tay nói:
- Lão ngÅ©, phiá»n ngươi má»™t chuyến, hãy đưa hắn và o trong thà nh.
Ngưá»i kia cung kÃnh:
- Thưa vâng.
Thế là Tiểu Hổ Tá» rá»i khá»i cái thôn nhá» dưới ánh mắt quan thiết cá»§a lão nhân và vị cô nương xinh đẹp để đến thà nh thị lá»›n ở ngoà i xa trăm dặm.
Cá»u Giang chÃnh là cái thà nh thị mà Tiểu Hổ Tá» giỠđây phải đến.
Sá»± rá»™ng rãi cá»§a vị lão nhân tháºt ngoà i dá»± liệu cá»§a tên sát nhân, y vốn định sau khi là m vừa lòng lão già và vị cô nương xinh đẹp sẽ trừ khá» Tiểu Hổ TỠđể tuyệt háºu hoạn.
Thế nhưng bây giỠđã có “Cô Trúc lệnh†của lão gia, nếu không đưa Tiểu Hổ TỠđến Cái Bang thì sau nà y bản thân y sẽ khó thoát tội chết.
Y tháºt chẳng muốn tà nà o, do đó suốt dá»c đưá»ng hết sức buồn bá»±c, căm háºn Tiểu Hổ Tá» vô cùng mà lại bắt buá»™t phải đưa gã đến phân đà Cá»u Giang cá»§a Cái Bang.
Tuy nhiên, y là ngưá»i kÃn đáo sâu sắc, cho dù âm thầm căm ghét Tiểu Hổ TỠđến cá»±c độ, song ngoà i mặt vẫn vui vẻ, dùng lá»i ngon ngá»t để gạ gẫm gã, để Tiểu Hổ Tá» nghÄ© lầm y đã ban ân huệ cho mình.
Tiểu Hổ Tá» tuổi còn nhá», xưa nay sư phụ, sư huynh lại đối xá» tà n tệ, cái bụng non ná»›t cá»§a gã chẳng còn phân biệt được thân vá»›i thù nữa nên đã tạm quên Ä‘i những hà nh vi hiểm độc cá»§a y, xá» sá»± vá»›i nhau hết sức thân thiện.
Lá»™ trình hÆ¡n trăm dặm đưá»ng, ngưá»i thưá»ng tối Ä‘a chỉ Ä‘i có hai hôm, nhưng há» lại Ä‘i đến những bốn ngà y trá»i.
Trong bốn ngà y đó, ngưá»i kia đã dạy cho Tiểu Hổ Tá» môn ná»™i công thổ nạp và nháºn Tiểu Hổ Tá» là m đệ tá» ký danh, song y không cho Tiểu Hổ Tá» gá»i bằng sư phụ mà chỉ bắt gá»i là đại thúc.
Y há» Lý nên Tiểu Hổ Tá» gá»i y là Lý đại thúc.
Lý đại thúc sau khi đưa Tiểu Hổ TỠđến Cá»u Giang, không đưa ngay gã Ä‘i đến phân đà Cá»u Giang mà lại đưa Tiểu Hổ Tá» Ä‘i ăn uống chÆ¡i bá»i khắp nÆ¡i suốt ngà y, qua hôm sau má»›i đưa gã đến phân đà Cá»u Giang ở là ng Tháºp Lý.
Cái Bang Cá»u Giang phần đà do Bạch Kiên là má»™t ngưá»i đà n ông hà o phú, tuổi ngoà i bốn mươi có tiếng tăm nhất trên giang hồ, vừa nghe Lý đại thúc đến từ Cá»u Lãnh Äá»— gia trang, liá»n Ä‘Ãch thân ra đón và má»i Lý đại thúc cùng Tiểu Hổ Tá» và o trong.
Chá»§ khách an vị, trà thÆ¡m dâng lên, Bạch Kiên ôm quyá»n thi lá»… và há»i:
- Xin há»i huynh đệ thượng tánh danh, vá»›i Äá»— gia trang lão gia là ...?
Lý đại thúc mỉm cưá»i, đáp lá»…:
- Tiểu đệ Lý Phi Bằng...
Quả là “ngưá»i có tên, cây có bóngâ€, Lý Phi Bằng chưa nói dứt, Bạch Kiên đã cưá»i vang ngắt lá»i:
- Thì ra là Lý ngÅ© hiệp, tiểu đệ rất ngưỡng má»™ đã lâu, hôm nay tệ đà rất hân hạnh được Lý ngÅ© hiệp giá quang lâm, chẳng hay Lý ngÅ© hiệp có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
- Dạy bảo thì không dám, tiểu đệ được lệnh gia sư đến đây có việc cần nhỠđà chủ.
- Lý huynh khách sáo, xin cứ dặn bảo.
Lý Phi Bằng chỠvà o Tiểu Hổ TỠ:
- Vị tiểu đệ Tiểu Hổ Tá» nà y nguyên ở trại trấn Phổ Äá»™, vì má»™t việc phát sinh có quan hệ tá»›i tệ trang, đến đỗi lệnh sư huynh và sư phụ cùng gặp nạn thảm tá», gia sư động lòng thương xót nên đặc phái tiểu đệ đưa gã đến đây xin nhá» Bạch huynh chuẩn chấp và thu xếp giùm cho.
Ngưng má»™t lát, y gáºt đầu ra hiệu vá»›i Tiểu Hổ Tá» và đáp:
- Tiểu Hổ Tá», hãy lấy “Cô trúc lệnh†cá»§a lão gia đã tặng đưa cho Bạch đà chá»§.
Tiểu Hổ TỠđã được Lý Phi Bằng chỉ dạy cho phép ứng đối, liá»n ung dung lấy “Cô trúc lệnh†dâng hai tay cho Bạch Kiên.
Vá»›i danh tiếng cá»§a Cá»u Lãnh Nam Bình Kiá»u Äá»— gia, lại do Ä‘Ãch thân Lý ngÅ© hiệp đưa đến, dù việc lá»›n đến đâu chỉ cần má»™t câu nói là đủ. Nay Äá»— lão gia lại tặng cho cáºu bé nà y má»™t cây “Cô trúc lệnhâ€, đủ thấy Äá»— lão gia rất là xem trá»ng Tiểu Hổ Tá», có ý trịnh trá»ng cáºy nhá».
Bạch Kiên đón lấy “Cô trúc lệnh†nghiêm mặt nói:
- Tiểu Hổ Tá», ngươi ở lại trấn Phổ Äá»™, trong gia đình còn có những ai nữa ?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Không còn ai nữa hết, sau khi sư phụ và sư huynh qua Ä‘á»i, chỉ còn lại má»—i mình tiểu nhân thôi.
Bạch Kiên ánh mắt lóe lên, ngó kỹ Tiểu Hổ TỠgiây lát rồi nói:
- Sư phụ cá»§a ngươi ở trấn Phổ Äá»™ là m gì ?
- Chẳng là m gì cả!
Bạch Kiên hÆ¡i ngẩn ngưá»i :
- Chẳng là m gì cả ư ?
Tiểu Hổ Tá» thà nh tháºt:
- Sư phụ chúng tôi ngoà i uống rượu và cá» bạc, cái gì cÅ©ng không chịu là m, tiá»n bạc do tiểu nhân và hai vị sư huynh xin được cung cấp cho sá»± tiêu dụng.
Bạch Kiên vỡ lẽ:
- Ồ ! Sư phụ của ngươi tên là gì ?
- Trong trấn Phổ Äá»™ má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i sư phụ cá»§a tiểu nhân là Tam Cước Miêu, ngoà i ra còn tên nà o khác thì tiểu nhân không biết.
Bạch Kiên mỉm cưá»i quay sang má»™t tiểu hóa tá» hầu cáºn, khoát tay nói:
- Hãy Ä‘i má»i Triệu sư thúc đến đây.
Tiểu hóa tá» ná» liá»n quay ngưá»i Ä‘i, không lâu sau Ä‘i và o má»™t hóa tá» tuổi suýt soát Bạch Kiên, cưá»i há»i:
- Äại ca, có việc gì váºy ?
Bạch Kiên trước tiên giá»›i thiệu ngưá»i đó vá»›i Lý Phi Bằng, sau và i lá»i chà o há»i khách sáo, Bạch Kiên há»i:
- Äình Giai, ngươi có biết má»™t đệ tá» tên là Tam Cước Miêu ở trấn Phổ Äá»™ không ?
Triệu Äình Giai không cần suy nghÄ©, nói ngay:
- Tiểu đệ có biết ngưá»i đó, nhưng không thể kể được là đệ tá» cá»§a bổn bang.
Bạch Kiên chau mà y:
- Tại sao váºy ?
Triệu Äình Giai đáp:
- Tên Tam Cước Miêu nà y là má»™t thằng ăn mà y ở trấn Phổ Äá»™, nổi tiếng vô đức vô hạnh nhưng không chịu sá»± quản giáo cá»§a ai. Hắn thu đến ba đệ tá» Ä‘i ăn xin thay cho hắn chứ hắn không thèm trá»±c tiếp ăn xin nên bản bang không thể thu dụng hắn.
Bạch Kiên chỉ và o Tiểu Hổ TỠ:
- Tên Tiểu Hổ Tá» nà y là má»™t trong các đồ đệ cá»§a hắn. Cá»u Lãnh Nam Bình Kiá»u Äá»— lão gia cẩn trá»ng giao thác thu nạp. Vì nể tình cá»§a Äá»— lão gia chúng ta không thể từ chối. Nhưng Tiểu Hổ Tá» tuổi còn quá nhá», tuy có thể dạy dá»— nhưng theo ngươi ta nên giao phó gã cho ai ?
Triệu Äình Giai trầm ngâm suy nghÄ© má»™t lúc rồi đáp:
- Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh là ngưá»i có tÃnh tình nhẫn nại, trước kia cÅ©ng đã từng nuôi dạy đệ tá». Äại ca nên chăng giao phó cho y ?
Bạch Kiên gáºt đầu rạng rỡ:
- ÄÆ°á»£c lắm ! Ngươi hãy mang Tiểu Hổ Tá» giao phó cho y Ä‘i !
Quay sang Tiểu Hổ Tá», há» Bạch nói:
- Tiểu Hổ Tá», hôm nay chúng ta vì Äá»— gia thu nạp ngươi, chỉ mong ngươi cố há»c táºp, mai kia hÆ¡n ngưá»i. Bất quá, nếu như ngươi là ngưá»i không có liêm sÄ©, mà theo mãi thói cá»§a sư phụngươi hoà nh hà nh không kể gì đạo nghÄ©a thì ngươi sẽ bị nghiêm trị. Ta hy vá»ng từ nay ngươi cố tâm hối cải sá»a mình, ngươi hãy cố lên.
Tiểu Hổ Tá» chỉ còn biết vâng dạ xin lãnh giáo, sau đó từ giả Bạch Kiên và Lý Phi Bằng Ä‘i theo Triệu Äình Giai.
Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh ở cách thà nh Cá»u Giang mưá»i dặm cai quản má»™t khu vưá»n rau, dưới tay có bá»n đệ tá» Cái Bang chăm sóc vưá»n rau là m kế sinh nhai, không có ai phải Ä‘i ăn xin.
Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh khoảng chừng hÆ¡n năm mươi tuổi, bình thưá»ng Ãt khi mở miệng và đối vá»›i Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng chẳng câu thúc gì lắm nên mặc dù Tiểu Hổ TỠđã ở đây hÆ¡n ná»a tháng, nhưng cÅ©ng Ãt dịp gặp.
Tiểu Hổ Tá» chỉ thân cáºn vá»›i hai đệ tá» cá»§a Cái Bang vì hai tên nà y vá» tuổi tác cÅ©ng không lá»›n hÆ¡n y bao nhiêu, chỉ khoảng trên dưới hai mươi, suýt soát vá»›i tuổi cá»§a y nên cả ba rất tương đắc vá»›i nhau.
Hai tên đệ tá» Cái Bang nà y má»™t ngưá»i lá»›n tên là Trương Thế Xương, Tiểu Hổ Tá» gá»i là Trương đại ca, ngưá»i nhá» hÆ¡n tên Hồ Tiêu, Tiểu Hổ Tá» gá»i là Hồ nhị ca, cả hai thá»±c ra không phải là đệ tá» cá»§a Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh nên chúng gá»i Thôi Phúc Sinh là Thôi đại thúc, vì Tiểu Hổ Tá» chưa là m lá»… bái há» Thôi là m sư phụ nên cÅ©ng bắt chước gá»i là Thôi đại thúc luôn.
Nếp sinh hoạt trong nhà Thôi đại thúc là suốt ngà y dá»n cá», gánh nước, bổ cá»§i.
Tiểu Hổ TỠđã quen vá»›i thói lưá»i biếng ăn chÆ¡i chưa há» là m gì nặng nhá»c, đột nhiên bị bắt là m toà n việc tay chân ấy y cảm thấy cá»±c kỳ Ä‘au khổ chẳng thÃch hợp tà nà o. Do đó khi Trương đại ca và Hồ nhị ca báºn tối mặt tối mÅ©i vì công việc thì Tiểu Hổ Tá» lÄ©nh ra bên ngoà i du hÃ.
Có má»™t hôm, Thôi đại thúc Ä‘em theo Trương đại ca và Hồ nhị ca ra vưá»n cuốc đất, Tiểu Hổ Tá» lại lén trốn má»™t mình ra ngoà i. NÆ¡i đây tuy không thể so sánh vá»›i Cá»u Giang thà nh được nhưng so vá»›i trấn Phổ Äá»™ vẫn là trên trá»i dưới đất khác xa. Vì nÆ¡i đây cÅ©ng đủ các thú ăn chÆ¡i như Cá»u Giang thà nh. Tiểu Hổ TỠđã được Lý Phi Bằng dẫn Ä‘i chÆ¡i bá»i suốt má»™t ngà y ở Cá»u Giang thà nh nên y cÅ©ng có chút kinh nghiệm ứng dụng và o chá»— ở má»›i nà y, huống gì Lý Phi Bằng cÅ©ng có ngầm cho y Ãt và ng bạc. Có tiá»n trong túi, Tiểu Hổ Tá» khác nà o cá được gặp nước, gan cùng mình, không có váºt gì Tiểu Hổ Tá» không dám ăn, không có thú vui nà o không dám chÆ¡i.
Có tiá»n ắt có ma xui khiến, trong túi Tiểu Hổ Tá» có tiá»n, nên chỉ rong chÆ¡i quanh vùng má»™t lúc, y đã là m quen được vá»›i hai tên tiểu bằng hữu cùng chà hướng ăn chÆ¡i.
Vừa có bạn, vừa có tiá»n, đương nhiên Tiểu Hổ Tá» chẳng khác là m vua tà nà o.
Lén ra khá»i vưá»n, Tiểu Hổ Tá» băng qua má»™t con đưá»ng nhá» quanh co, nhảy qua má»™t rãnh nước, tức là đã và o trong phố phưá»ng. Vừa đến má»™t ngõ hẽm bá»—ng má»™t tên hà i tỠđộ mưá»i sáu, mưá»i bảy tuổi xuất hiện gá»i y:
- Mau đến đây, Tiểu Hổ Tá». Chúng ta đợi ngươi gần má»™t buổi trá»i ngươi má»›i tá»›i.
Chúng ta định đi mất rồi.
Tiểu Hổ Tá» nhìn thấy thiếu niên ấy, tinh thần liá»n phấn chấn cưá»i há»›n hở:
- Trưá»ng Phát ca, hôm nay có cuá»™c chÆ¡i gì vui chăng ?
Thiếu niên ấy chưa kịp đáp trong hẽm lại Ä‘i ra thêm má»™t thiếu niên nữa tươi cưá»i tiếp lá»i:
- Bây giỠchưa thể cho ngươi biết trước được, đến lúc biết ngươi sẽ bieét, mau đi thôi !
Nói xong nắm lấy tay Tiểu Hổ Tá» kéo Ä‘i. Äó là hai tên tiểu bằng hữu má»›i cá»§a Tiểu Hổ Tá», thiếu niên cao hÆ¡n tên là Liêu Trưá»ng Phát, còn đứa nhá» hÆ¡n là Lãn Cẩu Tá».
Ba tên chúng vừa gặp nhau đã thân máºt, chÆ¡i bá»i vá»›i nhau rất đắc ý. Cả ba Ä‘i vòng vèo má»™t lúc đã đến bên bá» sông. Bên bá» nước Ä‘áºu sẵn má»™t chiếc thuyá»n có mui. Lãn Cẩu Tá» dẫn luôn Tiểu Hổ Tá» xuống thuyá»n.
Giữa khoang thuyá»n có đặt má»™t chiếc bà n, trên bà n đã bà y sẵn rượu thịt, xem ra khá thịnh soạn như có việc gì trá»ng yếu. Tiểu Hổ Tá» ngạc nhiên há»i:
- Chá»— nà y là cá»§a ngưá»i ta, chúng mình đến đây là m gì ?
Liêu Trưá»ng Phát mỉm cưá»i :
- Ngưá»i ta chÃnh là chúng mình, chúng mình chÃnh là ngưá»i ta, do đó chúng ta má»›i lên thuyá»n chứ!
Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng cưá»i :
- Các ngươi định bà y trò chơi gì thế ?
Lãn Cẩu TỠđáp:
- Ta há»i ngươi, ngươi biết chuyện Äà o viên tam kết nghÄ©a hay không ?
Y đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên biết, cái trong trong chuyện Tam Quốc ấy ai mà không biết.
- Thế ngươi có bằng lòng kết nghĩa đà o viên với chúng ta không ?
Tiểu Hổ TỠvừa nhảy vừa vỗ tay:
- Hay lắm, cái ấy ai mà không thÃch ?
Lãn Cẩu TỠchỉ và o mũi mình:
- Ta là tiểu huynh nhé !
Tiểu Hổ TỠ“a†má»™t tiếng mỉm cưá»i:
- Ai cao hơn ai mà đòi là m tiểu huynh?
Lãn Cẩu TỠcãi :
- Ta cao hơn ngươi, đương nhiên ta phải là tiểu huynh.
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i:
- Thế năm nay ngươi bao nhiêu tuổi ?
Lãn Cẩu TỠưỡn ngực:
- Ta mưá»i lăm tuổi rưỡi, còn ngươi bao nhiêu ?
Tiểu Hổ TỠnghiêm mặt:
- Thế thì ta lá»›n hÆ¡n ngươi, năm nay ta vừa chẳn mưá»i sáu.
Thá»±c sá»± Tiểu Hổ Tá» chưa đến mưá»i lăm tuổi, nhưng y không muốn là m em út nên nói là mưá»i sáu tuổi. Lãn Cẩu Tá» xịu mặt:
- Ngươi mưá»i sáu tuổi có trá»i mà tin chứ ta không tin.
- Ta nói thực, ngươi không chịu tin ta biết là m sao bây giỠ?
Liêu Trưá»ng Phát gắt:
- Chúng ta hãy lạy trá»i đất là m lá»… “Vưá»n đà o kết nghÄ©a†không được ai nói láo.
Xưa nay ngoà i sư phụ Tam Cước Miêu ra, Tiểu Hổ Tá» không dám nói láo còn vá»›i bất cứ ai khác y Ä‘á»u nói láo nói lếu đến thà nh quen táºt, nhưng nghe Liêu Trưá»ng Phát nói váºy, y cÅ©ng gáºt đầu:
- Ta biết rồi.
Lãn Cẩu TỠrất tức tối:
- Cũng được, ta là m lão tam cũng được.
Liêu Trưá»ng Phát trước đây cÅ©ng có được Ä‘i há»c và i năm biết chút Ãt chữ nghÄ©a nên tá»± viết tá» thá» Ä‘iá»n tên cá»§a mình trước rồi đến trên Tiểu Hổ Tá», nhưng đến khi viết đến tên y thì y tên là gì chÃnh y cÅ©ng không biết rõ vì Tiểu Hổ Tá» chỉ là má»™t tên hiệu chứ đâu phải tên tháºt ? Hình như Liêu Trưá»ng Phát cÅ©ng biết Ä‘iá»u ấy nên gã cưá»i giả lả:
- Quên tên cÅ©ng chẳng sao, ngươi cứ coi là há» Liêu như há» cá»§a ta, còn tên vẫn là Hổ Tá», có được không?
Tiểu Hổ TỠlắc đầu:
- Không cần có chữ “Tá»â€ nữa có được không?
Liêu Trưá»ng Phát gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c, váºy tên ngươi là Liêu Hổ, cÅ©ng hay đấy !
Xưa nay Tiểu Hổ Tá» chẳng biết rõ mình tên là gì, ngà y ra Ä‘á»i là ngà y nà o, hắn cứ tùy tiện nói đại má»™t ngà y để Liêu Trưá»ng Phát ghi và o tá» thá».
Xong cả ba bái lạy trá»i đất, sá»a đổi cách xưng hô. Từ nay Liêu Trưá»ng Phát là đại ca, Tiểu Hổ Tá» là nhị ca, Lãn Cẩu Tá» là tam đệ. Ba huynh đệ má»i nhau, nâng chén rượu uống qua má»™t lượt, bá»—ng Tiểu Hổ TỠ“ối chà †má»™t tiếng:
- Bao giá» thì cái thuyá»n nà y rá»i bến?
Liêu Trưá»ng Phát mỉm cưá»i:
- Nó đã rá»i bến lâu rồi !
Tiểu Hổ TỠtrợn mắt:
- Äại ca định đưa bá»n đệ Ä‘i đâu đây ?
Liêu Trưá»ng Phát đáp:
- Hoà ng Cương.
- Hoà ng Cương cách đây xa lắm, hôm nay có kịp trở vỠkhông?
- Äừng nói là hôm nay không kịp trở vá», ngà y mai cÅ©ng không kịp nữa là ...
Tiểu Hổ TỠnôn nóng:
- Hôm nay không trở vỠlà m sao được?
Lãn Cẩu TỠxen và o:
- Nhị ca sợ cái gì, Thôi đại thúc không phải thân phụ của nhị ca, không vỠcũng đâu có sao.
Tiểu Hổ Tá» từ bé đã Ä‘i ăn xin mưu sinh, bây giá» tuy đã gia nháºp Cái Bang nhưng vẫn chưa có ấn tượng sâu Ä‘áºm gì vá» Cái Bang và cÅ©ng chưa hẳn là đệ tá» Cái Bang nên cÅ©ng chẳng tha thiết gì, y suy nghÄ© má»™t chút rồi đáp:
- Ừ, không vá» thì không vá», khi nà o cần ăn cÆ¡m chắc có đại ca đây lo.
Liêu Trưá»ng Phát gáºt đầu:
- Ngươi nghÄ© váºy là hay lắm. Chuyện cÆ¡m nước đã có ta lo đủ.
Tiểu Hổ Tá» nhìn bá» nước đã xa mù tịt, lo lắng há»i:
- Äại ca, chúng ta Ä‘i đến Hoà ng Cương là m gì ?
- Chuyện ấy là vì Lãn Cẩu Tá».
- Lão tam đây có việc gì ?
Liêu Trưá»ng Phát đáp:
- Gã không cẩn tháºn là m cháy nhà , phụ thân gã đòi giết chết gã.
Tiểu Hổ TỠcà ng lo:
- Äến Hoà ng Cương rồi chúng ta sẽ là m sao ?
Lãn Cẩu TỠtrấn an:
- Ông ngoại đệ Ở tại Hoà ng Cương, chúng ta sẽ tìm ông ngoại.
Liêu Trưá»ng Phát mỉm cưá»i:
- Nhân vì chúng ta không biết đưá»ng Ä‘i đến Hoà ng Cương nên phải bao cả chiếc thuyá»n nà y và cÅ©ng vì chúng ta chẳng có má»™t xu dÃnh túi nên má»›i nhá»› tá»›i ngươi đó.
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i:
- Chỉ vì đệ có sẵn tiá»n chứ gì ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên tiá»n trả thuyá»n là do ngươi bá» ra, nhưng đến Hoà ng Cương rồi má»i cuá»™c vui vẻ sẽ do chúng ta lo cho.
Tiểu Hổ TỠlùa tay và o túi lấy ra một nén bạc:
- Hiện tại chỉ còn má»™t nén bạc nhá» nà y thôi, không biết có đủ trả tiá»n thuyá»n hay không?
Liêu Trưá»ng Phát há»i:
- Một nén nà y đổi được bao nhiêu lượng bạc ?
- Mưá»i lượng.
- Thế thì đủ, đủ lắm. Tiá»n thuyá»n chỉ tốn má»™t lượng, thêm má»™t lượng tiá»n cÆ¡m, chúng ta vẫn còn thừa đến tám lượng.
Tiểu Hổ TỠđặt nén bạc và o tay Liêu Trưá»ng Phát, chân thà nh nói:
- Äại ca là anh cả, hãy giữ lấy mà lo liệu.
Liêu Trưá»ng Phát nháºn nén bạc Ä‘ang định cất và o trong áo bá»—ng thấy thân thuyá»n rung lên, tên thuyá»n phu từ cuối thuyá»n bá»—ng bước và o khoang, vươn tay tá»›i Liêu Trưá»ng Phát:
- Äừng cất vá»™i, bây giá» hãy trả tiá»n thuyá»n trước đã.
Liêu Trưá»ng Phát giáºt mình vừa quay lại vừa giáºn, hÆ¡i do dá»± má»™t chút nắm chặt lấy nén bạc:
- Sau khi đến nơi trả không được ư ?
Năm ngón tay vươn ra thà nh chỉ cá»§a thuyá»n phu bấu và o mạch môn Liêu Trưá»ng Phát Ä‘oạt lấy nén bạc, y cưá»i nham hiểm.
- Äến Hoà ng Cương rồi, ta sẽ trả lại các ngươi tám lượng.
Nói xong y không thèm lý há»i gì đến ba ngưá»i, xoay lưng Ä‘i ngược ra phÃa sau thuyá»n. Lãn Cẩu Tá» tái mặt:
- Äại ca, xem ra cái thuyá»n nà y là thuyá»n ăn cướp mất rồi, sợ rằng ta không có hy vá»ng lấy lại được tám lượng ấy đâu.
Tiểu Hổ TỠcũng sợ:
- Y không trả lại tám lượng cũng chẳng sao, chỉ sợ tối nay y cho chúng ta ăn mỗi đứa một đao mới là oan.
Lãn Cẩu TỠchưa hỠbiết chuyện đao kiếm là gì nghe đến câu “ăn một đao†sợ tái xanh mặt ú ớ:
- Sao lại ăn đao ? Ai ăn đao mới được chứ ?
Liêu Trưá»ng Phát đưa tay bịt lấy mồm Lãn Cẩu Tá» quát nhá»:
- Nói nhá» chứ, ngươi tháºt ngu lắm, ai ăn Ä‘ao cÅ©ng không biết... Nói thá»±c cho ngươi biết, chỉ cần gã chá»§ thuyá»n quét má»™t Ä‘ao là chúng ta lá»t xuống sông liá»n...
Lãn Cẩu TỠsợ đến độ rú lên:
- Mẹ Æ i...
May mà Liêu Trưá»ng Phát đã bịt miệng hắn nên tiếng rú chỉ ú á»› trong cổ há»ng không thoát ra nổi. Liêu Trưá»ng Phát an á»§i:
- Chúng ta và gã không oán không thù, gã muốn ăn luôn tám lượng bạc, chúng ta cũng chẳng cần, chắc gã không nỡ giết chúng ta.
Tiểu Hổ TỠbuồn bã:
- Chỉ sợ gã lo Ä‘i tá»›i Hoà ng Cương thưa lại vá»›i ông ngoại Lãn Cẩu Tá» rồi việc tá»›i tai quan nên gã phải giết ngưá»i diệt khẩu, không nỡ giết cÅ©ng phải giết.
Liêu Trưá»ng Phát nghe Tiểu Hổ Tá» nói cÅ©ng có lý, biến sắc mặt, thở dà i :
- Thế ta biết là m sao bây giỠ?
Tiểu Hổ TỠchợt lóe lên một ý nghĩ, y nói:
- Äệ nghÄ© ra má»™t cách nà y, các huynh đệ xem có được hay không ?
Lãn Cẩu TỠthúc giục:
- Chỉ cần có cách nà o thoát hiểm là được, nhị ca nói mau đi !
Tiểu Hổ TỠnói:
- Bây giá» chúng ta đừng tá» ra có ý gì lạ, đợi đến khi nà o gặp má»™t thuyá»n khác Ä‘i qua chúng ta nhất tá» kêu lên xin cứu, gã chá»§ thuyá»n đâu là m gì được chúng ta nữa ?
Liêu Trưá»ng Phát gáºt đầu :
- Cách ấy kể ra cũng...
Nói đến đây, hắn bỗng trầm ngâm, cuối cùng câu nói chuyển hướng:
- E rằng gã chá»§ thuyá»n đã sẵn đỠphòng chèo thuyá»n xa hẳn những thuyá»n khác, cách ấy cá»§a chúng ta không thể thi hà nh được.
Tiểu Hổ Tá» ngáºp ngừng:
- Nếu cách ấy không thi hà nh được, đệ còn nghĩ ra mấy cách khác nữa.
Lãn Cẩu TỠsốt ruột:
- Còn cách nà o nhị ca cứ nói quách ra, cứ ấp úng mãi khiến ngưá»i ta sốt cả ngưá»i đây nà y.
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i :
- ÄÆ°á»£c, đệ còn có hai cách khác. Thứ nhất, bây giá» chúng ta nhảy đại xuống sông bÆ¡i và o bá». Sáng ngà y mai, dù gã có gan đến đâu cÅ©ng không dám Ä‘uổi theo chúng tạ..
Lãn Cẩu TỠchặn lại:
- Cách ấy không được, đệ không biết bơi.
- Còn cách thứ hai, chúng ta lén khoét lá»— dưới sà n thuyá»n để nước trà n và o, ngưá»i ta nhìn thấy thuyá»n sắp chìm tá»± nhiên sẽ đến cứu chúng ta.
Lãn Cẩu Tá» vẫn lắc đầu quầy quáºy:
- Không được, cách nà y với cách trước đâu có gì khác?
- Rất khác, khi thuyá»n chìm các thuyá»n khác đương nhiên phải có nghÄ©a vụ đến cứu, chúng ta nhân đó thoát thân.
Lãn Cẩu TỠlo lắng :
- Thế lỡ ngưá»i ta chưa đến kịp thuyá»n đã chìm mất thì sao ?
- Thì chỉ còn cách cố bơi tới bỠlà thoát.
- Nhưng đệ đã bảo đệ không biết bơi.
- Không biết bÆ¡i thì chỉ còn cách chìm theo thuyá»n xuống đáy sông.
Lãn Cẩu TỠhốt hoảng hét lớn:
- Không được, mấy cách của nhị ca không thể thi hà nh được...
Giá»ng nói cá»§a y hốt hoảng buá»™t ra khiến Liêu Trưá»ng Phát lại phải vá»™i và ng bịt miệng y lại, nhưng tên chá»§ thuyá»n đã ló đầu và o khoang cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng :
- Không ngá» các ngươi lại gian ngoan đến thế, tiếc rằng lão tỠđây đã nghe hết rồi, lão tá»...
Lãn Cẩu TỠhét lên:
- Ngươi không thể giết được chúng ta, chúng ta bằng lòng nghe lá»i ngươi, nếu ngươi không tin, chúng ta xin thá»...
Tên chá»§ thuyá»n cưá»i gằn:
- Lão tá» là m việc gì là đã tÃnh toán kỹ lưỡng không để lại háºu hoạn, cần gì các ngươi phải thá» ?
Hai chân Lãn Cẩu Tá» má»m nhÅ©n quỳ phục xuống sà n thuyá»n van vỉ:
- Äại gia, xin đại gia tha cho chúng tôi, tôi xin lạy đại gia.
Lãn Cẩu Tá» vì sợ hãi quá nên lạy liên tiếp mấy cái liá»n nhưng tên chá»§ thuyá»n vẫn lạnh như băng. Tiểu Hổ Tá» chợt nghÄ© ra má»™t ý trong lúc quẫn bách, y liá»n kêu “ái chà †má»™t tiếng :
- Thuyá»n lão đại, tiểu nhân thấy lão đại tuy thá»§ Ä‘oạn độc ác nhưng vẫn còn hồ đồ lắm. Thần tà i đến nÆ¡i mà chẳng biết gì cả !
Tên chá»§ thuyá»n hÆ¡i kinh ngạc:
- Thần tà i đến ở chỗ nà o ?
- Thuyá»n lão đại chưa biết tam đệ cá»§a chúng tôi đây có ông ngoại ở Hoà ng Cương là ngưá»i già u có thiên vạn nén và ng trong nhà ư ? Tam đệ chúng tôi là cháu cưng nhất cá»§a ông ngoại ấy !
Tên chá»§ thuyá»n “a†lên má»™t tiếng, mừng rỡ:
- Ngươi có ý nói tên tiểu tỠnà y rất đáng giá ?
Tên chá»§ thuyá»n ngần ngừ má»™t chút rồi hất cầm ra hiệu cho Lãn Cẩu TỠđứng lên, hắn khôn ngoan chuyển đỠtà i:
- Tiểu tá», ngươi tên là gì ?
- Cám Æ¡n lão đại, tôi tên là Tiểu Hổ Tá»... vị nà y là đại ca cá»§a chúng tôi tên là Liêu Trưá»ng Phát còn vị Lãn Cẩu Tá» kia là tam đệ.
Tiểu Hổ Tá» Ä‘i ngay và o vấn đỠchÃnh:
- Lão đại cần bao nhiêu tiá»n nếu thả chúng tôi ?
Tên thuyá»n chá»§ không đáp ngay, hắn giả vá» tÃnh toán má»™t chút rồi đáp:
- Năm ngà n lượng bạc chắc cÅ©ng không lấy gì là nhiá»u.
Tiểu Hổ Tá» gáºt đầu liá»n:
- Không nhiá»u, được rồi từ bây giá» chúng ta coi nhau như bằng hữu, lão đại tên tuổi là gì ?
Tên thuyá»n chá»§ cưá»i hì hì:
- Ta hỠÔ, các ngươi cứ gá»i ta là Ô lão đại cÅ©ng được.
- Ở Hoà ng Cương, Ô lão đại có bạn bè gì không ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có.
- Hay lắm, lão đại hãy cho chúng tôi địa chỉ nà o tin cẩn, chúng tôi sẽ giao số tiá»n cho lão đại ở nÆ¡i đó, không há» thiếu má»™t xu.
Sau khi viết cho Tiểu Hổ Tá» má»™t địa chỉ tin cáºy ở Hoà ng Cương, tên chá»§ thuyèn hà há»ng nói:
- Ba vị cứ việc ở trong khoang uống rượu cho vui, để ta ra ngoà i coi việc bẻ lái cho !
Hắn chuyển thân đi ra. Lúc ấy Lãn Cẩu TỠmới thất sắc kêu lên:
- Nhị ca, ông ngoại của đệ đâu có.
Tiểu Hổ Tá» vá»™i và ng đưa tay bịt lấy miệng y không cho nói tiếp. Tiểu Hổ Tá» khẽ nghiêng ngưá»i ra cá»a khoang, quả nhiên nhìn thấy tên chá»§ thuyá»n đã Ä‘i xuống táºn Ä‘uôi thuyá»n Ä‘ang xem xét bánh lái, bấy giá» y má»›i hạ giá»ng nói vá»›i Lãn Cẩu Tá».
- Tam đệ, ngươi ngu lắm, sau nà y ăn nói phải cẩn tháºn:
Lãn Cẩu Tá» ngu tháºt, y thì thà o:
- Nhị ca, ông ngoại đệ Ä‘á»i nà o chịu bá» ra năm ngà n lượng bạc ?
- Ai bảo ông ngoại ngươi bỠra năm ngà n lượng bạc?
Lãn Cẩu TỠtrố mắt:
- Chứ không phải nhị ca má»›i nói như váºy vá»›i tên chá»§ thuyá»n ư ?
Tiểu Hổ Tá» cưá»i nhẹ má»™t tiếng :
- Ta hãy tạm lừa hắn lúc nà y để bảo toà n mạng sống, khi nà o đến Hoà ng Cương rồi sẽ tÃnh.
Liêu Trưá»ng Phát vá»— và o vai Lãn Cẩu Tá» cưá»i ha hả:
- Tam đệ, không có gì phải sợ, nếu không có kế ấy của nhị đệ e rằng bây giỠchúng ta chui và o bụng cá rồi. Thôi đây, chúng ta hãy cứ uống rượu cái đã...
Uống rượu, đó đúng là má»™t ý hay. Không biết uống hết bao nhiêu rượu mà ba ngưá»i cùng say mèm li bì nằm ngá»§. Tiểu Hổ Tá» là ngưá»i đầu tiên tỉnh lại và điá»u đầu tiên y phát hiện ra là ba ngưá»i không còn nằm trên thuyá»n nữa mà nằm giữa má»™t gian phòng.
Y cố trấn tÄ©nh giương mắt nhìn lên nóc nhà , chỉ thấy mạng nhện giăng chằng chịt và đóng đầy bụi bặm. Hiển nhiên gian phòng nà y lâu lắm không có ai lai vãng. Ba ngưá»i bị vất nằm lá»ng chá»ng trên má»™t đống cá». Tiểu Hổ Tá» láºt mình dáºy lay tỉnh Liêu Trưá»ng Phát và Lãn Cẩu Tá» :
- Mau tỉnh dáºy, có lẽ đây là cÆ¡ há»™i tốt cá»§a chúng ta đây.
Liêu Trưá»ng Phát vẫn còn ná»a tỉnh ná»a mê:
- Chúng ta lên bá» từ lúc nà o váºy ?
Tiểu Hổ TỠlắc đầu :
- Äệ cÅ©ng vừa tỉnh dáºy thôi, chẳng hiểu gì hÆ¡n cản.
Lãn Cẩu TỠvội nói:
- Chúng ta mau trốn đi.
Y đứng lên định bước ra ngoà i cá»a, Tiểu Hổ Tá» kéo tay y lại:
- Äừng vá»™i, không khéo có ngưá»i canh ngoà i cá»a đấy.
Tiểu Hổ Tá» tiến sát đến cánh cá»a cất giá»ng tháºt lá»›n:
- Bên ngoà i có ai không ?
“Gâu, gâu, gâuâ€, bên ngoà không có tiếng ngưá»i, nhưng lại có mấy con chó dữ gác cá»a. Tiểu Hổ Tá» quay lại ra hiệu bằng mắt vá»›i Liêu Trưá»ng Phát và Lãn Cẩu Tá» rồi thuáºn tay xô cánh cá»a. Cánh cá»a hoà n toà n không khóa theo tay y mở rá»™ng ra. Bên ngoà i bóng con chó và ng to lá»›n như con cá»p chồm tá»›i sá»§a ran “gâu gâu gâuâ€. Tiểu Hổ Tá» chá»›p nhoáng khép chặt cá»a lại, y cháºm tay chút nữa là con chó đã áºp và o được rồi !
Tiểu Hổ Tá» sợ không còn má»™t sắc máu trên mặt vì xưa nay khi Ä‘i khất thá»±c ở Phổ Äá»™ trấn y đã bị chó cắn nhiá»u lần, y lạc cả giá»ng :
- Ta không sợ trá»i, không sợ đất, nhưng rất sợ chó. Ai có gan xô cá»a ra trước thá» coi.
Lãn Cẩu TỠlắc đầu :
- Ta thà bị chết vì đao chém, còn hơn chết vì chó cắn.
Tiểu Hổ TỠgiục:
- Äại ca ra trước Ä‘i !
Liêu Trưá»ng Phát đáp:
- Nếu ta chạy trước các ngươi sẽ là m sao ? Chỉ sợ Ô lão đại tức thá»i giết chết các ngươi thôi.
Tiểu Hổ TỠlắc đầu :
- Không sao đâu, đệ đối phó với hắn được, đại ca cứ ra trước đi.
Liêu Trưá»ng Phát đà nh thu hết can đảm bước tá»›i cánh cá»a định đưa tay đẩy ra, nhưng không cần y đẩy hai cánh cá»a đã tá»± động mở rá»™ng. Liêu Trưá»ng Phát giáºt mình bất giác lùi lại ba bước. Rất may ngoà i cá»a không phải xuất hiện con chó dữ mà là má»™t thiếu niên suýt soát tuổi ba ngưá»i há», nhưng sau lưng gã má»™t bên tả, má»™t bên hữu Ä‘á»u có má»™t con chó và ng Ä‘ang đứng quẫy Ä‘uôi.
Thiếu niên ấy đưa mắt nhìn và o trong gian nhà , mục quang dừng lại trên thân Tiểu Hổ TỠ:
- Ngươi có phải tên là Tiểu Hổ TỠkhông ?
Tiểu Hổ TỠđáp liá»n:
- Không sai, ta là Tiểu Hổ Tá», có chuyện gì ?
Thiếu niên ấy nói:
- Ô lão đại cần gặp ngươi.
Tiểu Hổ TỠlắc đầu :
- Ta không đi đâu. Có chuyện gì cứ đến đây mà nói.
- Ngươi không chịu Ä‘i ta suỵt chó tá»›i cắn chết ngay bây giá».
Vừa dứt lá»i gã hÆ¡i nghiêng ngưá»i huýt sáo má»™t tiếng. Tiếng huýt sáo vừa cất lên, hai con chó dữ tợn như hai con gấu nhe bá»™ rắng trắng dã chồm tá»›i. Tiểu Hổ Tá» sợ cuống cuồng:
- ÄÆ°á»£c, ta Ä‘i, ta chịu Ä‘i !
Tên thiếu niên cưá»i đểu giả:
- Ta biết trước là ngươi rất sợ chó.
Tiểu Hổ TỠđà nh miễn cưỡng bước đến sát bên thiếu niên :
- Ngươi hãy giữ chúng lại đừng để chúng cắn ta !
Thiếu niên gáºt đầu :
- Ngươi yên tâm, không có lệnh của ta, chúng không cắn ngươi đâu.
Tiểu Hổ Tá» vẫn không tin hắn bước tá»›i ná»a bước Ä‘i trước mặt tên thiếu niên để rá»i gian phòng đầy bụi bặm ná». Hai con chó rất khôn ngoan, má»™t con ở lại canh gác bá»n Liêu Trưá»ng Phát, còn má»™t con theo sau lưng Tiểu Hổ Tá» không rá»i má»™t bước.
Thì ra gian phòng mà chúng vừa tỉnh dáºy là má»™t gian phòng cách biệt vá»›i tòa nhà chÃnh khá xa. Phải Ä‘i xuyên qua má»™t hà ng cây rá»™ng má»›i tá»›i gian nhà chÃnh. Có lẽ nÆ¡i đây là má»™t trang viện ở nông thôn vì khá nhiá»u gian nhà nằm rải rác và chá»— nà o cÅ©ng thấy dá»±ng đầy dụng cụ là m nông.
Tiểu Hổ TỠđược dẫn và o khách sảnh. Trong khách sảnh trừ Ô lão đại ra còn có hai ngưá»i nữa. Khi dẫn y và o khách sảnh rồi, tên thiếu niên dắt chó quay ra liá»n. Tiểu Hổ TỠôm quyá»n thi lá»… trước mặt Ô lão đại:
- Xin chà o các vị.
Ô lão đại mỉm cưá»i :
- Tiểu đệ, đến đây, đến đây, ta giới thiệu với hai vị bằng hữu...
HÆ¡i dừng lá»i, hắn chỉ và o hán tỠđầu đội khăn thân mặc má»™t trưá»ng bà o mà u lam:
- Vị nà y là Ngô đại gia, chá»§ nhân cá»§a “Tứ hải tá»u gia†ở Hoà ng Cương quen rất nhiá»u ngưá»i ở vùng nà y.
Ô lão đại chỉ tiếp vị phụ nhân độ trên bốn mươi tuổi:
- Còn vị nà y là Mạc đại tẩu cũng có tai mắt khắp nơi trong thà nh Hoà ng Cương đó.
|

14-08-2008, 10:07 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 3
Hoa Ngôn Cầu Thoát Nạn
Xảo Kế Giữ Nghìn Và ng
Tiểu Hổ Tá» ra mắt Mạc đại tẩu. Sau đó không biết ba ngưá»i bà n tán vá»›i nhau ra sao, Tiểu Hổ TỠđược Mạc đại tẩu dẫn tá»›i tư dinh cá»§a Lý Bạch Vạn vì không hiểu căn cứ và o đâu Ô lão đại má»™t má»±c quả quyết ông ngoại cá»§a Lãn Cẩu Tá» chÃnh là Lý Bạch Vạn trong thà nh Hoà ng Cương. Tiểu Hổ TỠđược Mạc đại tẩu đưa Ä‘i tắm rá»a sạch sẽ thay đổi xiêm áo, y biến thà nh má»™t công tá» rất tuấn tú và theo Mạc đại tẩu đến trước cá»a đại môn dinh thá»± Lý Bạch Vạn.
Mạc đại tẩu gặp má»™t lão nhân béo tròn ngay trước cổng đại dinh, lão nhìn thấy Tiểu Hổ Tá» liá»n xoa đầy y khen ngợi:
- Hảo tiểu tá», trông tiểu tá» nà y xinh đẹp uá, Mạc đại tẩu, đây là công tá» con cái nhà ai thế ?
Mạc đại tẩu mỉm cưá»i :
- Nhị gia, nếu lão thÃch đứa bé nà y thì tháºt là phúc cho nó.
Câu trả lá»i cá»§a Mạc đại tẩu tá»±a hồ không đúng và o câu há»i cá»§a lão nhị gia nhưng hình như hai ngưá»i ngầm ra hiệu gì đó cho nhau bằng những dấu hiệu mà Tiểu Hổ Tá» không hiểu rõ. Bá»—ng Mạc đại tẩu há»i:
- Nhị gia, trước đây và i ngà y ta có nghe phu nhân nói cần tìm má»™t ngưá»i bạn cho tiểu công tá», có đúng không ?
Lão béo tròn gáºt đầu :
- Äúng, té ra Mạc đại tẩu dẫn đứa bé nà y đến đây cho thất phu nhân đấy ư ? Äứa bé tên gì váºy ?
Hình như đã có sắp đặt sẵn, Mạc đại tẩu đáp:
- Nó há» Chu tên là Thiên Cát, tiểu danh là Hổ Tá».
Lão nhị gia cưá»i ha hả:
- Thì ra nó cÅ©ng há» Chu như ta, chi bằng hãy cho ta nháºn là m con nuôi để dá»… bá» tiến cá» vá»›i phu nhân.
Tiểu Hổ Tá» là ngưá»i rất cÆ¡ trÃ, tuy biết rõ mưá»i mươi đây là sắp đặt cá»§a Mạc đại tẩu, y vẫn chân thà nh gá»i to:
- Dưỡng phụ, con xin bái tạ.
Chu nhị gia nà y là đệ đệ cá»§a vợ thứ bảy cá»§a Lý Bạch Vạn. Lý Bạch Vạn có tất cả chÃn ngưá»i vợ sinh hạ tổng cá»™ng mưá»i tám ngưá»i con gái, chỉ có duy nhất thất phu nhân (vợ thứ bảy) là sinh được má»™t mụn con trai nên được há» Lý rất quý mến, do đó tuy là vợ thứ bảy nhưng thất phu nhân có quyá»n hạn lấn áp tất cả các phu nhân khác cá»§a Lý Bạch Vạn. Chu nhị gia nhân đó cÅ©ng được thêm vây cánh trở thà nh ngưá»i tổng quản nắm hết quyá»n hà nh trong phá»§ nhà há» Lý.
Tòa nhà cá»§a thất phu nhân có lẽ là tòa nhà lá»›n nhất trong Lý phá»§, Chu nhị gia dẫn Mạc đại tẩu và Tiểu Hổ Tá» và o ra mắt thất phu nhân và công tá» Xuân Sinh. Từ đó Tiểu Hổ TỠđược ở lại trong Lý phá»§ là m bạn cùng vui đùa vá»›i Xuân Sinh và vì y nháºn lão là m dưỡng phụ nên y và Xuân Sinh coi như anh em há» Tiểu Hổ Tá» vốn là thằng nhá» sinh nhai bằng cách Ä‘i ăn xin hÆ¡n năm năm nay nên kinh nghiệm đối phó vá»›i Xuân Sinh công tá» chẳng có gì khó. Trong vòng hai tháng ở trong Lý phá»§, y đã thu phục được cảm tình cá»§a Xuân Sinh công tá» và toà n bá»™ ngoà i trong Lý phá»§. ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng vị váºy mà sinh hoạt cá»§a Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng tháºp phần sung sướng.
Má»™t ngà y ná» Tiểu Hổ Tá» và Xuân Sinh công tá» cùng mất tÃch.
Tin nà y chẳng những khiến Lý phủ hoảng hốt mà còn chấn động khắp thà nh Hoà ng Cương. Lý Bạch Vạn treo giải thưởng một vạn lượng bạc cho bất cứ ai tìm ra hai đứa bé.
Cùng ngà y hôm đó Mạc đại tẩu tìm đến Lý phá»§ than khóc vì không nghe tin gì cá»§a Tiểu Hổ Tá» bá»—ng nghe gia nhân dẫn Tiểu Hổ Tá» trở vá». Thất phu nhân vá»™i đón Tiểu Hổ Tá» :
- Chúng ta không trách con đây, hãy nói mau cho ta biết, Xuân Sinh bây giỠđang ở đâu ?
Tiểu Hổ TỠngần ngừ đáp:
- Xuân Sinh huynh bi..... bị tặc nhân bắt mất rồi...
Mạc đại tẩu quát lớn:
- Nói nhảm, vì sao ngươi không bị tặc nhân bắt mà chỉ có một mình Xuân Sinh bị bắt ?
Tiểu Hổ TỠsợ hãi:
- Con... con cÅ©ng bị chúng bắt nhưng sau đó chúng thả con vỠđể gá»i theo tá» giấy nà y...
Thất phu nhân vá»™i há»i:
- Giấy viết gì ? Mau đưa cho cô cô xem nà o.
Tiểu Hổ TỠđưa ra một tỠgiấy nhà u nát. Thất phu nhân nhìn qua chỉ thấy viết một dòng chữ:
“Chuá»™c mạng bằng ba mươi vạn lượng bạc, cần tiá»n hay cần mạng sống?
Hãy tùy tiện trả lá»i.â€.
Thất phu nhân thở dà i :
- Hãy má»i lão gia tá»›i đây, chúng ta sẽ trả tiá»n cho chúng. Thá»±c ra không cần ai Ä‘i má»i, Lý Bạch Vạn cÅ©ng đã bước và o, Thất phu nhân đưa tá» giấy cho Lý Bạch Vạn :
- Chúng đòi tiá»n chuá»™c Xuân Sinh là ba mươi vạn lượng, hãy chuẩn bị tiá»n Ä‘i chuá»™c con chúng ta.
Lý Bạch Vạn cau mà y:
- Äòi tá»›i ba mươi vạn lượng cÆ¡ à ?
Thất phu nhân nhìn vẻ mặt tiếc rẻ cá»§a Lý Bạch Vạn liá»n nổi giáºn:
- Ông tiếc tiá»n khư khư giữ bên mình là m gì, nếu con chúng ta bị giết chết ai sẽ hưởng tiá»n bạc ấy ?
Mạc đại tẩu bá»—ng há»i:
- Chúng sai ngươi vá» báo tin rồi là m sao ngươi có cách trả lá»i chúng ?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Chúng ta không cần tìm chúng, tá»± chúng sẽ sai ngưá»i đến đây nháºn câu trả lá»i...
Nói xong quay lại Lý Bạch Vạn:
- Lão gia, chúng chỉ yêu cầu lão giả trả lá»i má»™t câu là có chuá»™c mạng con hay không?
Thất phu nhân vá»™i và ng cướp lá»i:
- Chuộc, chuộc, chúng ta quyết định chuộc mạng.
Lý Bạch Vạn đương nhiên không biết sao hơn đà nh thở dà i:
- Ba mươi vạn lượng bạc, được, ta bằng lòng chuộc mạng con!
Sự việc vừa quyết định xong, bên ngoà i bỗng nhiên có một a hoà n chạy và o cấp báo:
- Lão gia, ngoà i cá»a có má»™t cá»— xe ngá»±a vừa đến nói rằng chá» câu trả lá»i cá»§a Tiểu Hổ Tá», xin lão gia định Ä‘oạt.
Lý Bạch Vạn tức giáºn quát:
- Ãc tặc lá»›n gan tháºt, dám đến đây chá»c giáºn ta.
Tiểu Hổ TỠkhóc thét lên:
- Không, không, con không ra đâu !
Mạc đại tẩu nộ khà xung thiên vỗ mạnh xuống bà n:
- Chúng ta cấp báo cho quan quân bắt giữ cỗ xe ấy lại.
Chu nhị gia vội nói:
- Không được, chúng ta báo quan là m sao giữ được mạng sống Xuân Sinh ?
Thất phu nhân nói tiếp:
- TÃnh mạng Xuân Sinh là quan trá»ng hÆ¡n hết, đừng dụng gì đến chúng.
Dứt lá»i Thất phu nhân kéo tay Tiểu Hổ Tá» cùng ra ngoà i cá»a. Bên ngoà i trá»i đã tối hẳn nên không thấy rõ tên đại hán đánh xe ngá»±a sắc diện ra sao. Chỉ nghe hắn ra lệnh:
- ÄÆ°a Tiểu Hổ Tá» lên xe, còn tất cả chạy và o, trong vòng bảy ngà y phải giao đủ số tiá»n ba mươi vạn lượng ở bên sông, nếu không cứ đến đó mà vá»›t xác Xuân Sinh công tá».
Thất phu nhân hoảng sợ rÃu cả lưỡi:
- Vâng, vâng. Trong vòng bảy ngà y chúng tôi xin giao ba mươi vạn lượng tại địa điểm ấy.
Chiếc xe quay má»™t vòng lăn bánh chạy luôn. Trong khoang xe đã có sẵn Mạc đại tẩu và Ngô đại gia. Cả hai cưá»i ha hả:
- Lần nà y công việc thà nh công phần lá»›n là nhá» Tiểu Hổ Tá», ngươi sẽ được chia má»™t phần xứng đáng...
Tiểu Hổ Tá» vá»™i há»i:
- Xuân Sinh công tỠở đâu rồi ?
Mạc đại tẩu đáp:
- Äang đợi ở cánh rừng trước mặt.
Cá»— xe chạy ước độ hÆ¡n hai giỠđến má»™t vùng rất xa lạ liá»n dừng lại. Äã thấy ba ngưá»i Liêu Trưá»ng Phát, Lãn Cẩu Tá» và Xuân Sinh chá» sẵn ở đấy. NÆ¡i nà y chỉ là má»™t sÆ¡n động nồng nặc mùi rêu phong ẩm mốc. Lý Xuân Sinh vừa nhìn thấy Tiểu Hổ Tá» bước xuống xe liá»n reo to:
- Tiểu Hổ Tá», cha ta đã giao tiá»n cho há» chưa ?
Y gáºt đầu đáp:
- Rồi.
Lý Xuân Sinh vui mừng:
- Váºy ta vá» nhà được rồi chứ ?
Vừa dứt lá»i bá»—ng má»™t tiếng cưá»i lạnh lùng nổi lên:
- Ngươi đừng hòng trở vá».
Tiểu Hổ TỠquay lại, chỉ thấy Ngô đại gia nhìn trừng trừng rất hiểm ác. Y kêu lên:
- Ngô đại gia, chúng ta đã hứa vá»›i ngưá»i ta khi nháºn được tiá»n sẽ thả Xuân Sinh vá» rồi mà .
Ngô đại thúc cưá»i rất nham hiểm:
- Äể nó trở vá» Hoà ng Cương chúng ta là m sao còn sống ở đó được nữa ?
Tiểu Hổ TỠnói:
- Chúng ta đã có nhiá»u tiá»n, cần gì phải vá» Hoà ng Cương nữa ?
Y vừa nói câu ấy bá»—ng nghe Lý Xuân Sinh kinh ngạc há»i:
- Tiểu Hổ Tá», ngươi...
Ngô đại gia không đợi Tiểu Hổ TỠđáp, liá»n cướp lá»i nói:
- Äúng đó, Tiểu Hổ Tá» cùng vá»›i chúng ta là má»™t bá»n, sở dÄ© y đến nhà há» Lý vì ở đó có rất nhiá»u tiá»n.
Câu nói cá»§a hắn khiến Lý Xuân Sinh không dám tin ở tai mình, y mở to mắt nhìn Tiểu Hổ Tá»:
- Lá»i ấy cá»§a hắn có phải là tháºt không?
Tiểu Hổ Tá» không thể phá»§ nháºn, ấp úng đáp:
- Xuân Sinh, xin tha thứ cho ta.
Lý Xuân Sinh kinh ngạc kêu to má»™t tiếng, lùi lại má»™t bước, chỉ tay và o mặt Tiểu Hổ Tá»:
- Té ra ngươi là thứ mặt ngưá»i dạ thú...
Ngô đại gia cưá»i ha hả:
- Tiểu Hổ Tá», ngươi thấy không, nếu chúng ta thả nó vá», ngà y sau là m sao ăn ngá»§ cho yên ?
Ô lão đại từ trên xe nhảy xuống hét lớn:
- Lá»i cá»§a Ngô đại gia tháºt có lý. Chúng ta không thể thả nó vá», để lão tỠđưa nó Ä‘i gặp Diêm Vương cho yên tâm.
Thân pháp hắn vượt tá»›i Lý Xuân Sinh, Tiểu Hổ Tá» không ngá» bá»n nà y lại quá ác độc, vừa lấy tiá»n lại vừa giết ngưá»i ta, bất giác hối háºn trong lòng, không sợ hãi gì nữa quát lên má»™t tiếng cháºn đầu Ô lão đại:
- Ô lão đại, các ngươi không nên táng táºn lương tâm như thế !
Ô lão đại quét má»™t chưởng xô Tiểu Hổ Tá» ngã lăn mấy vòng, cưá»i hăng hắc:
- Lương tâm là cái quái gì, lương tâm đáng giá mấy đồng tiá»n. Há» Lý kia, ngươi chá»› oán gì chúng ta độc ác...
Hắn giơ chưởng lên nhắm và o đầu Lý Xuân Sinh. Tiểu Hổ TỠhét lớn:
- Ô lão đại, đừng giết ỵ..
Thân hình Tiểu Hổ Tá» bắn tá»›i lăn xả và o Ô lão đại. Ô lão đại không ngá» Tiểu Hổ Tá» lại liá»u như thế, chưởng chưa phát y đã nhà o tá»›i, thân hình hắn né qua khiến Tiểu Hổ Tá» vá»t lướt qua ngưá»i hắn. Trong khoảnh khắc ấy, Lý Xuân Sinh đã chạy tuốt và o trong rừng cây. Ô lão đại lạnh lẽo cưá»i má»™t tiếng dá»a:
- Tiểu tá», ngươi nhắm có chạy thoát không?
Hắn cất bước Ä‘uổi theo, hữu chưởng vừa nhấc lên rÃt má»™t tiếng nhắm sau lưng Lý Xuân Sinh Ä‘áºp tá»›i. Tháºt là kỳ quái, đột nhiên thân hình Lý Xuân Sinh mất hẳn trá»ng tâm ngã chúi xuống đất chỉ trong gang tấc đã tránh được chưởng thế cá»§a Ô lão đại.
Ô lão đại đã xuất thá»§ hai lần mà chưa giết được Lý Xuân Sinh, lòng hắn lấy là m oán giáºn co thẳng chân định đá y má»™t cái... Hắn vừa đỡ chân phải lên bá»—ng thấy như bị ai đánh và o má»™t cái, bao nhiêu lá»±c tiêu tan hết không thể đá tá»›i được nữa. Hắn định thu chân lại nhưng chân hắn không tuân theo ý muốn cá»§a hắn. Hắn kinh hoảng kêu lên:
- Nguy rồi, ta bị tên tiểu quỷ ám toán rồi...
Chưa hết câu, thân hình hắn đột nhiên bắn vá»t lên văng ra xa hai trượng ngã váºt xuống đất không nghe tiếng kêu gì nữa. Cùng lúc ấy trong rừng cây chỉ thấy bóng ngưá»i lay động rồi xuất hiện hai ngưá»i, má»™t ngưá»i kéo Lý Xuân Sinh từ dưới đất đỡ dáºy, còn má»™t ngưá»i bước từng bước đến gần Ngô đại gia.
Ngô đại gia thấy tình hình không xong bèn quay sang nói với Mạc đại tẩu :
- Mạc đại tẩu, ngươi hãy cháºn bá»n chúng để ta lấy xe ngá»±a chạy trước nhé !
Hắn chuyển thân nhảy lên xe ngá»±a, chưa kịp giÆ¡ roi quất ngá»±a lên bá»—ng có cảm giác Ä‘au nhói, trước mắt bóng ngưá»i lướt qua, roi ngá»±a đã bị cướp mất. Bên tai hắn chỉ nghe má»™t tiếng quát:
- Cút đi cho ta !
Hắn bị má»™t luồng kình lá»±c Ä‘áºp tá»›i, luồng kình lá»±c rất kỳ dị hất tung Ngô đại gia xuống khá»i xe lăn hai vòng má»›i gượng đứng dáºy được. Hắn vừa đứng yên chung quanh đã xuất hiện bảy tám bóng ngưá»i. Lúc ấy, Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng đã bò lên đưa mắt quan sát những ngưá»i má»›i đến, thì ra trong bá»n ấy có Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh cá»§a Cái Bang, y vui mừng kêu to:
- Thôi đại thúc đến tháºt đúng lúc.
Thôi Phúc Sinh quát to:
- Ngươi là ngưá»i nà o ?
Tiểu Hổ TỠvui mừng đáp:
- Thôi đại thúc, cháu là Tiểu Hổ TỠđây nè.
Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh vẫy tay:
- Chuẩn bị đưa tên nà y vỠphân đà n của ta !
Tiểu Hổ Tá» chưa kịp nghe rõ câu nói cá»§a Thôi Phúc Sinh, trước mắt đã có bóng ngưá»i lướt tá»›i, chÃnh là Trương Thế Xương. Tiểu Hổ Tá» buá»™t miệng kêu:
- Trương đại ca ơi!
Trương Thế Xương nghiêm nét mặt:
- Tiểu Hổ Tá», ngươi đừng oán Trương đại ca nhé !
Chá»›p nhoáng hắn xuất chỉ Ä‘iểm huyệt Tiểu Hổ Tá», y chỉ thấy toà n thân cứng đỠkhông thể cỠđộng được nữa và cÅ©ng không thể nói thà nh tiếng được. Trương Thế Xương vươn tay ôm Tiểu Hổ TỠđến bên cạnh Thôi Phúc Sinh. Lúc ấy Ngô đại gia và Mạc đại tẩu cÅ©ng đã bị môn hạ cá»§a Thôi Phúc Sinh xuất thá»§ chế ngá»± Ä‘iểm huyệt ngã xuống đất. Chỉ có Liêu Trưá»ng Phát và Lãn Cẩu Tá» là không bị bắt và đang bị tra há»i gì đó gần đó. Thôi Phúc Sinh dặn bá»n đệ tá» :
- Các ngươi Ä‘em bá»n Liêu Trưá»ng Phát giao cho quan quân ở Hoà ng Cương, sau đó Ä‘em trở lại phân đà , lão phu sẽ Ä‘em Tiểu Hổ Tá» vá» phân đà trước.
Nói rồi quay lại Trương Thế Xương:
- Thế Xương, chúng ta đi trước một bước.
Trương Thế Xương vác Tiểu Hổ Tá» lên vai, Tiểu Hổ Tá» chỉ thấy hốt nhiên hai thân ảnh phi vá»t lên rồi vùng vụt chạy như bay, y nằm trên vai Trương Thế Xương, chỉ nghe gió rÃt hai bên tai, hai hà ng cây vùn vụt lùi lại phÃa sau chẳng khác nà o Ä‘ang cưỡi trên lưng ngá»±a cá»±c kỳ mau lẹ.
Trên đưá»ng Ä‘i Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh và Trương Thế Xương không há» trao đổi vá»›i nhau má»™t câu khiến Tiểu Hổ Tá» không sao dá»± Ä‘oán được số pháºn cá»§a cá»§a mình, rất tiếc y không thể nói năng nên không dò há»i được gì hÆ¡n. Y tá»± nghÄ© thầm:
“Ôi ! Nếu ta mở miệng nói được thì hay biết mấy. Bình thưá»ng Trương đại ca đối vá»›i ta rất tốt, nhất định huynh sẽ nói cho ta nghẹ..†Trong lúc y suy nghÄ© thân hình y như lướt trên không trung.
Äá»™t nhiên tốc độ phi hà nh cá»§a Trương Thế Xương cháºm dần, cảnh váºt chung quanh đã cho Tiểu Hổ Tá» biết, y đã vá» tá»›i khu vưá»n rau cá»§a Thôi Phúc Sinh. Ngay lúc ấy, Hồ Tiêu hấp tấp chạy đến bẩm báo:
- Thôi đại thúc, phân đà chá»§ có dặn gá»i đại thúc mang Tiểu Hổ TỠđến phân đà ngay.
Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh đón Tiểu Hổ Tá» trên vai Trương Thế Xương rồi cÅ©ng vác trên vai chuyển thân nhắm hướng phân đà . Khi hai ngưá»i đến phân đà trá»i cÅ©ng vừa sáng rõ. Thôi Phúc Sinh bá» Tiểu Hổ Tá» xuống dẫn và o trong đại sảnh. Tiểu Hổ TỠđưa mắt lấm lét nhìn chung quanh, chỉ háºn mặt đất không có lá»— để chui xuống.
Lúc ấy trong sảnh, ngoà i phần đà chá»§ Bạch Kiên và Triệu Äình Gia ra còn có hai vị khách, má»™t chÃnh là vị đại cô nương mỹ lệ mà y hằng mong ước. Thôi Phúc Sinh ôm quyá»n vái Bạch Kiên :
- Thuộc hạ xin tham kiến phân đà chủ.
Bạch Kiên hơi nhún mình:
- Thôi huynh gian khổ quá. Äến đây ta giá»›i thiệu huynh đệ vá»›i hai vị quý khách ở cá»a Lãnh Nam Bình kiá»u vừa đến.
Hơi dừng lại một chút, hỠBạch chỉ và o một hán tỠkhoảng trên ba mươi tuổi, nói:
- Vị nà y là môn hạ cá»§a Äá»— lão gia, là Vương nhị hiệp đó.
Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh ôm quyá»n xá:
- Tại hạ Thôi Phúc Sinh, rất hân hạnh ra mắt.
Tiểu Hổ Tá» nghe tên gã há» Vương ấy má»›i biết gã Ä‘i cùng vá»›i đại cô nương mỹ lệ kia. Vương nhị hiệp Vương Trạch Long đứng dáºy:
- Không dám, không dám.
Tiếp theo Bạch Kiên giới thiệu đến vị đại cô nương mỹ lệ.
- Vị Thiệu cô nương nà y nổi danh khắp thiên hạ chÃnh là “Thiên hương ngá»c phụng†mỹ lệ nhất Ä‘á»i...
Danh tiếng cá»§a “Thiên hương ngá»c phụng†hiển nhiên còn hÆ¡n cả Vương nhị hiệp, nét mặt Thôi Phúc Sinh hân hoan hẳn lên, khẽ “a†má»™t tiếng, ôm quyá»n kÃnh cẩn:
- Thì ra là Thiệu nữ hiệp, tại hạ không ăn mặc chỉnh tá», xin cam thất lá»….
Miệng Thiệu Vân Anh hÆ¡i mỉm cưá»i, nhún ngưá»i là m lá»…:
- Thôi đại hiệp, xin đừng khách sáo.
Sau khi ra mắt Vương Trạch Long và Thiệu Vân Anh, Thôi Phúc Sinh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Triệu Äình Giai. Bạch Kiên quay sang Tiểu Hổ Tá» :
- Thôi huynh, còn tên Tiểu Hổ TỠnà y sai phạm những gì ?
Thôi Phúc Sinh đáp:
- Y phạm tá»™i trốn tá»›i Hoà ng Cương, âm mưu vá»›i bá»n côn đồ cướp Ä‘oạt và ng bạc cá»§a ngưá»i nên thuá»™c hạ tóm y vỠđây để đà chá»§ định Ä‘oạt.
Bạch Kiên hÆ¡i chuyển thân sang má»™t thiếu niên mặc áo hoa đứng cạnh gáºt đầu ra hiệu, thiếu niên liá»n bước đến sau lưng Tiểu Hổ Tá» vá»— nhẹ má»™t chưởng và o lưng y, y có cảm giác thân thể nhẹ hẳn Ä‘i, lưỡi cÅ©ng linh hoạt tức thì. Y định mở miệng nói liá»n thấy Bạch Kiên nghiêm mặt:
- Tiểu Hổ Tá», ngươi còn nhá»› lần trước ta dặn ngươi những gì không ?
Lúc nà y Tiểu Hổ Tá» thẹn đỠmặt tÃa tai chỉ biết cúi gằm mặt:
- Dạ nhớ.
Bạch Kiên nói:
- Váºy ngươi hãy nhắc lại cho tất cả cùng nghe.
Tiểu Hổ Tá» len lén nhìn Thiệu Vân Anh, chỉ thấy sắc diện nà ng buồn bã như thất vá»ng vá» y. Y ngấm ngầm thở dà i nghÄ© thầm:
“Chắc cô nương ấy buồn vì ta lắm, lần trước ta đã là m lỡ chuyện cá»§a nà ng, bây giá» lại xảy ra chuyện nà y, chắc nà ng cho rằng ta chỉ là má»™t tên không đáng tÃn nhiệm. Ôi, tạ..†Tiểu Hổ Tá» tuy chỉ là má»™t tên ăn xin nhưng căn bản y vẫn ngấm ngầm có ý thức phản kháng chống đối, ý thức ấy khiến y rất tá»± tôn, vừa thở dà i xong y liá»n ưỡn ngá»±c nói:
- Lúc trước đà chủ nói:
“Trước đây chúng ta nể mặt Äá»— lão gia thu ngươi là m môn hạ, chỉ cần ngươi gắng sức cầu tiá»n, mai kia sẽ thà nh kẻ hÆ¡n ngưá»i. Còn nếu ngươi không hối cải, cứ há»c theo thói hư há»ng cá»§a sư phụ ngươi chẳng lý gì đến đạo nghÄ©a tất sẽ bị hình phạt nghiêm khắc. Hy vá»ng ngươi cố sá»a đổi tâm tÃnh, gắng là m ngưá»i tốt.†Trà nhá»› y quả rất tốt, nhá»› không sót má»™t chữ. Bạch Kiên gáºt đầu :
- Thế ngươi là m được không ?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Thưa không.
- Vì sao ngươi không là m được ?
Tiểu Hổ TỠcãi thầm trong bụng:
“Vì các ngưá»i đâu có chịu dạy dá»— ta gì đâu.â€ ÄÆ°Æ¡ng nhiên y chỉ dám cãi trong bụng như váºy chứ ngoà i miệng y lại trả lá»i khác.
- Vì cháu không muốn là m một tên ăn mà y nữa.
Bạch Kiên cưá»i ha hả:
- Do đó ngươi vá»›i âm mưu báºy bạ vá»›i bá»n Mạc đại tẩu là m chuyện đáng hổ thẹn kia chứ gì ?
Tiểu Hổ Tá» bị hắn cưá»i thẹn quá hóa giáºn:
- Lão kia tiá»n nhiá»u đến độ không biết, chúng cháu chia cá»§a lão chút Ãt đâu có gì là quá đáng.
Mặt Bạch Kiên nghiêm hẳn lại:
- Nói báºy, ngưá»i ta gian khổ má»›i dà nh dụm được tà i sản, các ngươi khi không đòi chia phần, ngươi có biết Ä‘iá»u ấy đã phạm vá»›i giá»›i luáºt cá»§a bản bang chăng ?
Tiểu Hổ TỠcãi:
- Chẳng ai nói gì với cháu, là m sao cháu biết được ?
Äá»™t nhiên Vương nhị hiệp ná» Ä‘anh sắc mặt:
- Nói nhảm nói nhÃ, ta há»i ngươi, ngươi có thừa nháºn ngươi bắt ngưá»i đòi chuá»™c tiá»n không?
Tiểu Hổ TỠgân cổ:
- Ta không thừa nháºn thì sao ?
Vương nhị hiệp gằn giá»ng:
- Rồi cÅ©ng phải thừa nháºn.
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Thừa nháºn hay không thừa nháºn chẳng khác gì nhau, các ngưá»i muốn là m gì thì là m.
Vương nhị hiệp quay mặt lại hướng Bạch Kiên, ôm quyá»n nói:
- Bạch đà chá»§, y nói váºy là đã thừa nháºn, ngu huynh muá»™i không thể không tuân theo quy cÅ© giang hồ che chở cho y được. Tất cả xin giao phó cho quý bang xá» xét y.
Bạch Kiên hÆ¡i nhún ngưá»i trả lá»…:
- Vương nhị hiệp nói quá lá»i, bổn bang chưa chÃnh thức nháºn y và o bang, má»i hà nh vi cá»§a y chưa bị môn quy cá»§a bổn bang ước thúc, nhưng chÃnh vì chuyện nà y bổn bang rất tiếc không thể thu nháºn y là m đệ tá», đà nh phụ sá»± gởi gấm cá»§a Äá»— lão gia. Xin nhá» nhị vị chuyển lá»i và xin lượng thứ.
Vương nhị hiệp nói:
- Sá»± thá»±c là Tiểu Hổ Tá» có phạm lá»—i nên chúng tôi dám trách cứ quý bang, sau khi ngu huynh muá»™i trở vá» Nam Bình kiá»u sẽ trình bà y rõ rà ng vá»›i gia sư, nhưng vì tên tiểu tá» nà y tuổi còn quá trẻ, tuy có phạm lá»—i nhưng là lần đầu, xin đà chá»§ tha thứ cho y má»™t lần.
Bạch Kiên gáºt đầu:
- Vương nhị hiệp nói cũng phải...
Äà chá»§ quay lại phÃa Triệu Äình Giai:
- Äình Giai, ngươi nghÄ© xem nên xá» trà tiểu tỠấy ra sao ?
Triệu Äình Giai trầm ngâm má»™t lúc má»›i đáp:
- Äại ca Ä‘em y đến nÆ¡i xưởng má»™c để y há»c nghỠđược không?
Bạch Kiên không gáºt đầu vá»™i, quay sang há»i Vương nhị hiệp và Thiệu Vân Anh:
- Xưởng má»™c ở lẫn lá»™n vá»›i dân chúng quanh đây, há»c được nghỠấy cÅ©ng là điá»u tốt.
Chưa nói hết câu, Tiểu Hổ TỠđã xen và o:
- Cháu không há»c nghá» má»™c!
Bạch Kiên há»i:
- Chứ ngươi thÃch há»c cái gì ?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Äó là chuyện cá»§a cháu, các ngưá»i không cần phải lo, các ngưá»i không dung nạp cháu, xin cứ để mặc cháu được không !
Bạch Kiên thở dà i :
- Äó chỉ vì lòng tốt cá»§a Vương nhị hiệp đây.
Tiểu Hổ TỠlắc đầu :
- Cháu biết thế, nhưng cháu đã có cách riêng của cháu.
Hốt nhiên Thiệu Vân Anh kêu “ái chà †một tiếng :
- Tiểu Hổ Tá», cách riêng cá»§a ngươi là cách gì, nói cho ta nghe nà o.
Tiểu Hổ Tá» thẹn đỠmặt, đối vá»›i ai y có thể giáºn ghét nhưng đối vá»›i cô nương Thiệu Vân Anh nà y y không thể giáºn ghét, y nhẹ đáp:
- Äại cô, cháu tá»± biết cách kiếm ăn mà .
Thiệu Vân Anh nói:
- Nhưng ngươi không được là m báºy nữa chứ ?
- Vâng, cháu không dám là m báºy nữa.
Thiệu Vân Anh quay sang Vương Trạch Long :
- Nhị ca, má»—i ngưá»i có chà riêng, muá»™i thấy cứ mặc cho y tá»± kiếm ăn.
Vương Trạch Long đáp:
- Y chẳng có nghỠngỗng gì cả, kiếm ăn bằng cách nà o ?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Cùng lắm cháu cứ đi ăn xin cũng được.
Bạch Kiên mỉm cưá»i :
- Tiểu Hổ Tá», ngươi là m khất cái ở quê hương ngươi thì được, Cái Bang chúng ta không mà ng tá»›i, nhưng nếu ngươi muốn là m khất cái ở đây là phải theo quy cÅ© cá»§a bản bang đó.
Tiểu Hổ Tá» há»i:
- Nói thế cháu không thể là m hà nh khất ở ngoà i quê hương ư ?
Bạch Kiên gáºt đầu :
- ChÃnh là như váºy !
Tiểu Hổ TỠnhún vai:
- Váºy thì cháu là m hà nh khất ở nÆ¡i khác cÅ©ng được.
Thiệu Vân Anh khẽ cau đôi lông mà y đẹp:
- Tiểu Hổ Tá», ngươi đã nghÄ© kỹ chưa ? Nếu tháºt ngươi không thÃch là m thợ má»™c, chúng ta cÅ©ng còn cách khác nữa.
Tiểu Hổ Tá» lắc đầu quầy quáºy:
- Äại cô, Ä‘a tạ mỹ ý cá»§a đại cô, cháu đã có định ý rồi.
Thiệu Vân Anh chuyển thân nhìn lướt qua Vương Trạch Long và Bạch Kiên :
- Nhị ca, tiểu muá»™i nghÄ© cứ để cho y tá»± ý rá»i khá»i đây cÅ©ng được.
Vương Trạch Long há»i:
- Anh muá»™i, như váºy chúng ta biết thưa lại vá»›i sư phụ ra sao ?
Thiệu Vân Anh đáp:
- Äiá»u ấy để tiểu muá»™i phụ trách bẩm báo...
Hơi dừng lại, nà ng quay sang Bạch Kiên :
- Bạch đại hiệp, quý bang có bằng lòng để cho Tiểu Hổ TỠra đi ?
Bạch Kiên đáp:
- Y có thể ra đi bất cứ lúc nà o.
Thiệu Vân Anh bước tới một bước cúi đầu bảo y:
- Tiểu Hổ Tá», ta sẽ tiá»…n ngươi má»™t Ä‘oạn đưá»ng nhé !
Nà ng đưa Tiểu Hổ Tá» ra khá»i phân đà Cái Bang. Y thi lá»… vá»›i nà ng định quay Ä‘i thì nà ng gá»i y lại:
- Tiểu Hổ Tá», ngươi hãy nói tháºt vá»›i đại cô, ngươi đã có chá»§ ý gì ? Bây giá» ngươi chuẩn bị Ä‘i tá»›i đâu ?
Tiểu Hổ Tá» nhìn ánh mắt nà ng quan thiết vá»›i y, tá»± biết nếu không nói tháºt quả là đắc tá»™i vá»›i nà ng, liá»n cưá»i ngượng ngáºp:
- Äại cô, cháu không dám dấu đại, cháu định đến Hoà ng Cương, vì ở đó cháu có má»™t bà mẹ nuôi rất tốt, cháu tìm bà xem sao.
Thiệu Vân Anh gáºt đầu :
- Không biết mẹ nuôi cá»§a ngươi là ngưá»i nà o nhưng ngươi có ý ấy cÅ©ng hay, đại cô sẽ thà nh toà n cho ngươi.
Nói xong đưa tay và o áo lấy ra hai nén mưá»i lượng và ng đặt và o tay Tiểu Hổ Tá» :
- Ngươi đến Hoà ng Cương sẽ có lúc phải dùng đến tiá»n, đại cô mang theo có chút Ãt, ngươi hãy cầm lấy Ä‘i.
Lú nà y cái mà Tiểu Hổ Tá» cần nhất không phải là tiá»n nhưng y vẫn có thói quen chìa tay nháºn lấy, vả chăng y cÅ©ng chẳng biết khách sáo là gì, thá»±c thà cất luôn số và ng cá»§a Thiệu Vân Anh :
- Äa tạ đại cô Thiệu Vân Anh thở dà i nhè nhẹ:
- Tiểu Hổ Tá», Tiểu Hổ Tá», bất hạnh cá»§a ngươi Ä‘á»u do ta ra cả, nhắc tá»›i ta tháºt thẹn vá»›i ngươi. Chúng ta sẽ chia tay ở đây, không biết ngươi có ưng nghe má»™t lá»i khuyên cá»§a ta ?
- Äại cô, xin đừng nói như thế, đại ân đại đức cá»§a đại cô. Tiểu Hổ Tá» nà y quyết không thể quên. Äại cô có gì muốn dạy bảo xin cứ nói mau.
Thiệu Vân Anh nói:
- Ngưá»i ta sinh ra ở Ä‘á»i những chuyện vinh hoa phú quà bất quá chỉ như mây khói thoảng qua mà thôi không nên quá sức cầu tìm là m gì, do đó chúng ta là m ngưá»i là phải láºp chà là m chuyện Ãch lợi cho nhân quần để không phụ trá»i đã ban cho ta tà i trà thông minh, và đối vá»›i phụ mẫu cÅ©ng không uổng công sinh thà nh...
Nà ng lại thở dà i nhè nhẹ, tiếp lá»i:
- Tiểu Hổ Tá», hiện nay tuổi ngươi còn quá trẻ, là m Ä‘iá»u gì cÅ©ng nên cố cầu tiến, đừng bá» uổng thiên phú cá»§a ngươi.
Lúc ấy Tiểu Hổ Tá» chẳng hiểu ý nghÄ©a sâu sắc gì cả, nhưng rất cảm động vì thái độ thà nh khẩn cá»§a nà ng cố nhá»› kỹ từng lá»i nói nà ng :
- Äại cô, Tiểu Hổ Tá» hứa vÄ©nh viá»…n nhá»› lá»i dạy cá»§a đại cô.
Thiệu Vân Anh tươi nét mặt:
- Tiểu Hổ Tá», ngươi nhá»› lá»i cá»§a ta, phải nhất định là m cho được nhé.
- Cháu nhất định là m bằng được.
Thiệu Vân Anh hơi trầm tư một chút, bỗng nói:
Tiểu Hổ Tá», mau Ä‘i, đại cô sẽ mua tặng ngươi và i váºt để là m kỹ niệm.
Thiệu Vân Anh dẫn Tiểu Hổ TỠđến má»™t cá»a hà ng kim khÃ, mua tặng y má»™t miếng Ngân bà i, má»™t vòng xÃch nho nhá», cuối cùng, nà ng rút chiếc ngá»c thoa trên tóc xuống váºn công lá»±c viết mấy chữ trên miếng Ngân bà i trao cho Tiểu Hổ Tá» :
- Tiểu Hổ Tá», ngươi có biết Ä‘á»c chữ không ?
Y ngượng đỠchÃn mặt:
- Cháu chẳng Ä‘á»c được chữ nà o.
Thiệu Vân Anh ái ngại vỗ vai y:
- Sau nà y ngươi nhất định phải cố há»c chữ, há»c xong rồi ngươi sẽ tá»± biết đại cô dặn ngươi gì trong nà y nhé. Bây giỠđể ta bảo nhá» NgÅ© ca cá»§a ta đưa ngươi đến Hoà ng Cương nhé.
Nà ng dẫn y đến đầu phố, quả nhiên đã thấy Lý Phi Bằng ngồi trên má»™t chiếc xe ngá»±a chá» sẵn ở đó. Nà ng dặn dò nho nhá» Ä‘iá»u gì đó vá»›i Lý ngÅ© ca cá»§a nà ng rồi đẩy y lên xe. Xe ra roi chạy liá»n. Äến Hoà ng Cương, Tiểu Hổ Tá» bảo vá»›i Lý Phi Bằng:
- Lý đại thúc có thể đưa cháu đến nhà dưỡng mẫu của cháu không?
Lý Phi Bằng đáp:
- Dưỡng mẫu cá»§a ngươi khi bị nhốt trên nha đưá»ng nhà cá»a đã bị tịch thu rồi còn đến là m gì ?
- Thế còn bốn tỷ tỷ con của dưỡng mẫu có sao không?
- Há» Ä‘á»u được má»™t ngưá»i cứu thoát.
- Ngưá»i nà o thế ?
Lý Phi Bằng miễn cưỡng đáp:
- Là bằng hữu của ta.
Tiểu Hổ TỠbuột miệng:
- Thế cháu muốn gặp hỠđược không?
Lý Phi Bằng mỉm cưá»i:
- Ta cũng đang định dẫn ngươi đến gặp hỠđây.
Tiểu Hổ Tá» nhoẻn miệng cưá»i:
- Thế sao đại thúc chưa chịu nói ngay ?
- Ngươi vá»™i và ng há»i tá»›i há»i lui, ta là m sao nói kịp ?
Lý Phi Bằng nà y, ngoà i thá»§ Ä‘oạn khá độc hiểm lúc ban đầu ra, sau đó đối vá»›i Tiểu Hổ Tá» chẳng có Ä‘iá»u gì đáng trách, dần dần Tiểu Hổ Tá» chẳng còn chút gì oán háºn hắn nữa. Vả chăng, khi xưa sư phụ Tam Cước Miêu đối vá»›i y cÅ©ng chẳng hay đẹp gì, ngoà i sá» dụng y và o việc Ä‘i xin tiá»n để phụng dưỡng cho lão, chẳng dạy cho y được má»™t tà gì tốt đẹp nên dần dần y thấy Lý đại thúc đối vá»›i y còn tốt hÆ¡n nhiá»u. Lý Phi Bằng dẫn y đến cuối cùng má»™t con hẻm, ở đó có má»™t cánh cá»a lá»›n, hắn xuống xe gõ liá»n bốn tiếng. Cánh cổng tá»± động mở ra, Lý Phi Bằng dẫn Tiểu Hổ Tá» Ä‘i và o trong, băng qua má»™t cái sân lá»›n đến má»™t tòa đại sảnh, tòa đại sảnh nà y tuy không lá»›n bằng đại sảnh ở nhà Lý Bạch Vạn nhưng trần thiết không kém phần rá»±c rỡ hoa lệ. Ngay cá»a đại sảnh là má»™t lão nhân tóc trắng phÆ¡ nghênh đón Lý Phi Bằng:
- Lão nô xin tham kiến ngũ gia.
Lý Phi Bằng xua tay:
- Không cần đa lễ, viên ngoại của các ngươi vỠchưa ?
Lão nhân đáp:
- Thưa chưa, nhưng có lẽ cÅ©ng sắp vá». Xin má»i ngÅ© gia và o.
Lý Phi Bằng tiến và o đại sảnh, lão nhân dâng liá»n trà thÆ¡m lên. Lý Phi Bằng mỉm cưá»i:
- Phùng Hải, đây là Tiểu Hổ Tá», y Ä‘ang muốn gặp bốn cô con gái cá»§a Mạc đại tẩu lắm, ngươi hãy dẫn y Ä‘i gặp há» Ä‘i !
Tiểu Hổ TỠvội và ng nhún thân là m lễ ra mắt lão nhân:
- Xin phiá»n lão nhân gia má»™t chút.
Tiểu Hổ TỠđã từng ở trong nhà Lý Bạch Vạn hai tháng nên cÅ©ng há»c đòi được chút Ãt lá»… mạo hoa dạng. Lão nhân mỉm cưá»i:
- Äừng khách sáo, hãy theo ta.
Tiểu Hổ Tá» theo chân lão nhân ra khá»i đại sảnh, Ä‘i tá»›i má»™t tòa biệt viện, chỉ nghe lão nhân gá»i má»™t tiếng:
- Bốn vị cô nương, các cô nhìn xem đây là ai ?
|

14-08-2008, 10:22 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 4
Äầu Kiếm Tìm ÄÆ°á»ng Sống
Núi Hoang Gặp Quái Nhân
Quả nhiên bốn vị cô nương từ trong viện chạy à o ra, Xuyến Xuyến là cô Ä‘i đầu reo lên má»™t tiếng, nắm tay Tiểu Hổ Tá» kéo và o trong nhà . Y nhìn thấy bốn cô chị nuôi trong lòng rất lấy là m cao hứng, lÃu lo quên bẵng cả Lý đại thúc chá» y trong đại sảnh. Äá»™t nhiên bên ngoà i có tiếng cá»§a Mạc đại tẩu:
- Tiểu Hổ Tá», ta vỠđây rồi.
Tiểu Hổ Tá» lại thêm mừng rỡ chạy vá»t ra cá»a ôm lấy Mạc đại tẩu. Nên biết từ khi y có trà khôn đến nay chưa có ai đối xá» tốt vá»›i y, y ở vá»›i Mạc đại tẩu tuy chỉ có má»™t thá»i gian ngắn nhưng Mạc đại tẩu lo lắng cho y rất cẩn tháºn khiến y cảm thấy rất hạnh phúc và cÅ©ng nảy sinh hảo cảm vá»›i Mạc đại tẩu. Do đó khi còn ở phân đà Cái Bang Cá»u Giang, y không thÃch là m bất cứ chuyện gì vì trong bụng chỉ nhá»› mong đến Mạc đại tẩu. Tiểu Hổ TỠôm lấy chân Mạc đại tẩu quan thiết há»i:
- Äại tẩu Æ¡i, bá»n chúng không là m gì khổ đại tẩu chứ ?
Mạc đại tẩu cưá»i buồn bã:
- RÆ¡i và o tay chúng, còn gì gá»i là không khổ...
- Äại tẩu có việc gì chúng ta hãy lên đưá»ng rồi nói, đừng để bá»n chúng nghe thấy.
Tiểu Hổ Tá» ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên cạnh Mạc đại tẩu còn có má»™t trung niên ước độ hÆ¡n bốn mươi tuổi. Ngưá»i ấy mặc má»™t trưá»ng bà o bằng vải thưá»ng nhưng dáng Ä‘iệu có vẻ khác tục thế.
Mạc đại tẩu không giá»›i thiệu ngưá»i ấy là ai, bước thẳng và o cá»a gá»i lá»›n:
- Mấy con nha đầu hãy theo ta rá»i khá»i đây.
Xuyến Xuyến kêu lên:
- Mẹ, chúng ta chưa sá»a soạn hà nh lý gì cả.
Trung niên nhân liá»n nói:
- Không cần sá»a soạn, sau nà y ta sẽ sai ngưá»i mang đến cho các ngươi.
Mạc đại tẩu vừa kéo Tiểu Hổ TỠđi ra vừa nói:
- Còn có gì đáng tiếc rẻ bằng mạng sống. Mau đi thôi !
Ngoà i cá»a đã chuẩn bị sẵn má»™t cá»— xe, tất cả sáu ngưá»i chui và o bên trong khoang xe buông rèm che xuống. Chiếc xe lăn bánh rá»i xa Hoà ng Cương thà nh.
Rá»i xa thà nh Hoà ng Cương rồi, Mạc đại tẩu má»›i thở phà o:
- Tiểu Hổ Tá», là m sao ngươi tìm được chúng ta thế ?
Vì vá»™i và ng quá, Tiểu Hổ Tá» quên khuấy mất Lý Phi Bằng, nghe lá»i há»i ấy y chợt nhá»› lại y không há» gá»i qua Lý đại thúc má»™t tiếng. Y “a†má»™t tiếng :
- Là do Lý ngÅ© thúc đưa con đến, tháºt hồ đồ, con quên mất không gá»i đại thúc đã bá» Ä‘i rồi.
Mạc đại tẩu bảo:
- Thì ra là Lý ngÅ© hiệp dẫn ngươi đến, lần nà y nếu không có hắn, đại tẩu tháºt không biết chạy đà ng nà o cho thoát.
Y nhìn Mạc đại tẩu mơ hồ:
- Là Lý ngũ thúc cứu đại tẩu thoát ư ?
- Trừ haán ra, còn có ai nữa ! Hắn ai bà i cho đại tẩu chạy thoát lần nà y chắc phải tốn đến cả mấy ngà n lượng và ng đó ! Tiểu Hổ Tá», mai nà y ngươi chá»› quên cái ân ấy cá»§a ngưá»i ta.
Y há»i:
- Trước đây đại tẩu có quen biết với đại thúc không ?
Mạc đại tẩu lắc đầu :
- Không quen biết gì cả. Cái ấy là do Diêu viên ngoại bảo cho ta biết.
Mạc đại tẩu “a†một tiếng :
- ChÃnh là ngưá»i mặc trưá»ng bà o đó. Ta tháºt hồ đồ, quên cả giá»›i thiệu cho ngươi.
Tiểu Hổ TỠchặt lưỡi:
- Lạ tháºt, tại vì sao Lý đại thúc lại cứu đại tẩu nhỉ ?
- Ấy chÃnh vì con, ta nghe Diêu viên ngoại nói, hắn rất yêu thÃch con, do đó má»›i ra tay cứu chúng ta đó.
Tiểu Hổ TỠvẫn chưa hiểu gì cả, y cau mặt lẩm bẩm:
- Kỳ quái tháºt, hắn...
Chiếc xe ngá»±a chạy mau như gió cuốn, má»™t mạch đã rá»i xa hÆ¡n năm mươi dặm.
Bên ngoà i trá»i đã bắt đầu tối, nhưng vì chung quanh không có thôn là ng, cÅ©ng chẳng có khách Ä‘iếm và o nên không thể dừng lại nghỉ ngÆ¡i được.
Äá»™t nhiên, bên ngoà i có tiếng ngưá»i quát to:
- Dừng xe.
Tiếp đó tiếng ngá»±a hà vang, chiếc xe bị cưỡng lại. Liá»n đó chỉ nghe tiếng ngưá»i đánh xe quát há»i:
- Các ngươi là ngưá»i nà o, cháºn xe chúng ta lại là m gì?
- Im miệng, xuống xe đi !
- á»i chà !
Äó là tiếng kêu cá»§a tên đánh xe có lẽ đã bị ngưá»i cháºn xe kéo ngã xuống. Trong bóng đêm chỉ thấy vây chung quanh là bảy tám tên che mặt kÃn mÃt. Ngay cá»a xe là má»™t hán tá» thân thể cao lá»›n vươn cánh tay Ä‘en đúa chá»™p và o trong khoang xe. Mạc đại tẩu hoà nh thân ra ngoà i cá»a quát to:
- Các ngươi định là m gì ?
Câu há»i chưa dứt, trảo pháp cá»§a hán tá» che mặt đã chá»™p tá»›i đầu vai bà ta kéo giáºt vá» khiến Mạc đại tẩu rÆ¡i xuống xe. Hán tỠấy dùng sức rất mạnh, Mạc đại tẩu không ghìm lại nổi, “bá»™p†má»™t tiếng ngã lăn xuống đất. Dưá»ng như hán tá» chưa hả giáºn bước tá»›i ngay chá»— Mạc đại tẩu ngã ấn má»™t cước và o huyệt đạo trên lưng bà quát lá»›n:
- Ngươi có phải là “Tảo bả tinh†Mạc đại tẩu hay không ?
Mạc đại tẩu vội và ng đáp:
- Äúng, đúng, ta chÃnh là Mạc đại tẩu, đại gia cần chuyện gì hãy cùng nhau thương lượng, xin để ta đứng dáºy cái đã.
Hán tá» cưá»i khanh khách nham hiểm:
- Ngươi muốn đứng dáºy đâu có dá»… dà ng...
Lúc ấy trên xe bốn cô nương sợ đến sắc mặt nhợt nhạt ôm cứng lấy nhau, chỉ có Tiểu Hổ Tá» là còn chút tỉnh táo, vừa nhìn thấy hán tá» dùng cước đá không cho Mạc đại tẩu đứng dáºy, y hét lên:
- Buông đại tẩu ta ra !
Không biết dÅ©ng khà ở đây, miệng vừa quát ngưá»i y đã vá»t tá»›i bên hán tá». Tên ná» không ngá» Tiểu Hổ Tá» cả gan như thế liá»n bị y chụp trúng.
Tiểu Hổ TỠôm cứng lấy chân hán tá» cắn má»™t cái táºn lá»±c và o đùi hắn. Sức cá»§a y tuy không mạnh nhưng cái cắn ấy bất ngá» khiến hắn Ä‘au đớn rú lên má»™t tiếng giÆ¡ chân đá Tiểu Hổ Tá» văng ra. NhỠđó, sức chân đè trên lưng Mạc đại tẩu phải nhấc lên, bà ta kịp thá»i lăn má»™t vòng ra xa hÆ¡n trượng đứng dáºy được, nhưng lúc ấy Tiểu Hổ TỠđã bị hất ra xa không bò dáºy nổi vì bị má»™t cước cá»§a tên hán tá» cÆ¡ hồ muốn ngất xỉu.
Mạc đại tẩu kêu lên má»™t tiếng, nhảy đến gần Tiểu Hổ Tá» há»i:
- Tiểu Hổ Tá», có sao không...
Mạc đại tẩu đối vá»›i Tiểu Hổ Tá» dưá»ng như có tình mẫu tá», lúc ấy quên cả sá»± an nguy cá»§a bản thân chỉ lo cho y mà thôi. Tiểu Hổ Tá» cố nhịn Ä‘au, tha thiết nhìn Mạc đại tẩu, bá»—ng y thấy sau lưng bà ánh Ä‘ao lóe lên, má»™t hán tá» giÆ¡ cao đại Ä‘ao chém tá»›i...
Tiểu Hổ TỠhét to:
- Coi chừng đằng sau !
Tiếng hét cá»§a y tuy đã rất mau nhưng vẫn cháºm hÆ¡n ánh Ä‘ao, Mạc đại tẩu trong lúc thất thần không kịp chuẩn bị nghe tiếng Ä‘ao vút sau lưng, không kịp né tránh.
Tiểu Hổ Tá» vốn là đứa trẻ cá»±c kỳ thông minh, gần đây lại có thêm nhiá»u kinh nghiệm, bản thân tuy không biết võ công nhưng trong cÆ¡n nguy cấp bá»—ng nảy mưu trÃ, láºp tức trầm thân xuống kéo Mạc đại tẩu sát và o mình. Mạc đại tẩu cùng toà n thân chúi xuống theo sức kéo cá»§a y. Nhá» thế lưỡi Ä‘ao lướt qua chỉ chém phạt má»™t miếng thịt trên vai Mạc đại tẩu.
Bà rú lên má»™t tiếng Ä‘au đớn ngã chúi xuống bên thân Tiểu Hổ Tá», mắt trừng lên giáºn dữ :
- Bá»n bay sá»± thá»±c muốn gì ? Có oán thì báo oán, có thù thì báo thù, cÅ©ng nên nói cho minh bạch chứ cứ đánh lén thế sao phải là anh hùng hảo hán ?
Tên hán tá» vừa chém hụt Mạc đại tẩu, tiu nghỉu lùi lại má»™t bên. Tên thá»§ lãnh bá»n bịt mặt nà y hình như chÃnh là tên đã kéo Mạc đại tẩu rÆ¡i xuống xe lúc ấy hốt nhiên cưá»i khan:
- Mạc đại tẩu, ngươi nói cÅ©ng có lý. ÄÆ°á»£c, lão tá» sẽ nói cho ngươi hiểu rõ để ngươi nếu có thà nh quá»· cÅ©ng khá»i ân háºn.
Mạc đại tẩu há»i:
- Xin há»i chúng ta có thù oán gì ?
Hán tỠlạnh lùng đáp:
- Không có.
Mạc đại tẩu há»i tiếp:
- Không oán thù tại sao các ngươi cháºn đưá»ng đánh chúng ta ?
Hán tỠđáp:
- Có ngưá»i xuất cho chúng ta má»™t vạn lượng bạc mua mạng sống sáu ngưá»i chúng bay, đó là lý do.
Mạc đại tẩu “a†một tiếng :
- Ngưá»i ấy là ai ?
- Mạc đại tẩu, Ä‘iá»u ấy chúng ta không thể nói ra được.
- Chúng ta trước sau cÅ©ng bị các ngưá»i giết chết, có nói cho ta biết tên ngưá»i ấy nà o hại gì ?
Tên hán tỠlắc đầu :
- Sá»± thá»±c ta có muốn nói cÅ©ng chẳng biết ngưá»i đó là ai.
Tiểu Hổ TỠxen và o:
- Không biết tên ngưá»i xuất tiá»n thế mà các ngươi cứ là m...
Hán tá» cưá»i ha hả:
- Cần gì phải biết tên ai, vì ngưá»i ấy đã giao đủ số tiá»n rồi.
Tiểu Hổ TỠlắc đầu :
- Ta không tin có kẻ nà o đưa tiá»n ra mà lại tin hẳn ở các ngươi như thế ?
Tên hán tá» mỉm cưá»i :
- Bởi vì chúng ta tÃn dụng.
Mạc đại tẩu cau mà y, ánh mắt lóe lên:
- Các ngươi đúng là bá»n “Thất tinh bangâ€...
Tên hán tỠcó vẻ hơi rung động:
- Không ngá» Mạc đại tẩu lại biết nhiá»u đến thế.
Câu nà y rõ rà ng đã xác nháºn lai lịch cá»§a chúng. Mạc đại tẩu lóe chút hy vá»ng:
- Thất gia của quý bang...
Tên hán tá» vá»™i ngắt lá»i:
- Chúng ta đã nháºn tiá»n, dù ngươi là mẹ cá»§a Thất gia chúng ta cÅ©ng không thể nương tay.
Mạc đại tẩu thở dà i :
- Nếu váºy Mạc đại tẩu ta chỉ còn cách xin chịu chết...
Tên hán tá» hÆ¡i ngáºp ngừng:
- Bất quá ta nể nang ngươi có quen biết vá»›i Thất gia, ta cho ngươi chá»n cái chết êm ả nhất.
Mạc đại tẩu cưá»i thê thảm:
- Chết thế nà o mà chẳng là chết, bất quá trước khi chết ta muốn gặp bốn đứa con gái ta má»™t lát không biết đại gia có nể tình ta vá»›i Thất gia mà ưng thuáºn cho không ?
Hán tá» hÆ¡i do dá»± má»™t chút rồi vẫy tay cho đồng bá»n:
- Gá»i bốn đứa con gái trên xe xuống đây.
Một tên hán tỠđến bên xe lôi bốn cô nương Xuyến Xuyến, Ân Ân, Lợi Lợi, Phi Phi xuống đẩy đến trước mặt Mạc đại tẩu. Bốn cô nương vốn đang sợ xanh mét cả mặt, chạy đến gần Mạc đại tẩu kêu thét lên ôm lấy Mạc đại tẩu. Mạc đại tẩu đưa mắt nhìn một lúc rồi lắc đầu nói:
- Trá»i tối quá, ta nhìn không rõ.. đại gia, đại gia có thể giúp ta đánh lên chút lá»a để ta nhìn mặt mấy đứa con ta trước khi chết không ?
Hán tỠcầm đầu lại vẫy tay:
- Äốt má»™t ngá»n Ä‘uối lên !
Ãnh lá»a lóe sang rá»i và o Mạc đại tẩu và bốn cô gái. Cả bốn cô nương vốn Ä‘á»u xinh đẹp, bây giá» Ä‘ang đầy lệ hoen trên mặt lại cà ng đẹp não nùng khiến ai cÅ©ng tiếc thương. Hốt nhiên trong bá»n bịt mặt, có má»™t tiếng thở dà i nhè nhẹ.
Mạc đại tẩu trong bụng đã hÆ¡i vui vì phát hiện ra má»™t đưá»ng sống, bà ta dịu giá»ng :
- Ân Ân và các con Æ¡i, các con vì ta mà bị liên lụy, ta tháºt là đau khổ...
Âm thanh cá»§a bà ta rất thê thảm, chuyển qua hán tá»:
- Äại gia, ta lá»›n tuổi rồi có chết cÅ©ng chẳng ân háºn gì nhưng bốn con gái ta trẻ dại thế nà y mà chết cÅ©ng tháºt là đáng tiếc. Äại gia có thể gia ân tha cho bốn con ta sống sót theo hầu hạ đại gia được chăng ?
Mặt hán tá» lạnh như tiá»n không có má»™t chút cảm giác nhưng trong bá»n bảy ngưá»i đồng bá»n cá»§a hắn đã quá ná»a có phần xúc động. Mạc đại tẩu quay sang các con gái:
- Ân Ân, bây giỠmạng sống các con chỉ trông mong và o các đại gia đây...
Cả bốn con gái nuôi cá»§a Mạc đại tẩu Ä‘á»u thông minh có thừa, vừa thấy sắc mặt cá»§a bà mẹ nuôi liá»n hiểu ngay dụng ý. Ân Ân là ngưá»i đầu tiên cất giá»ng bi ai oán:
- Äại gia, em nguyện phục thị đại gia suốt Ä‘á»i, cúi xin đại gia tha cho các em.
Thân hình nà ng nhảy đến ôm cứng lấy chân hán tỠcầm đầu van xin luôn miệng.
Tiếp theo, Lợi Lợi, Phi Phi, Xuyến Xuyến cÅ©ng bắt chước theo, má»—i cô ôm lấy chân má»™t hán tá» kêu khóc. Bốn tên hán tá» bị Ôm cứng lúng túng đến luống cuống tay chân, ba tên còn lại cá»§a “Thất tinh bang†cÅ©ng không biết quyết định ra sao đà nh đứng ngẩn ngưá»i. Mạc đại tẩu bồi thêm má»™t câu:
- Chỉ cần các đại gia tha mạng cho chúng, từ nay chẳng những chúng hoà n toà n thuá»™c vá» các đại gia mà chúng mang theo bao nhiêu và ng bạc trang sức Ä‘á»u là cá»§a các đại gia cả.
Vừa được má»™t mỹ nhân đẹp như tiên, lại vừa được và ng bạc há»i ai mà không xiêu dạ ? Tên hán tá» thá»§ lãnh Ä‘ang định cúi xuống đỡ Ân Ân dưới chân lên, bá»—ng hắn “hự†má»™t tiếng trầm uất, thân hình hắn và Ân Ân đồng thá»i ngã gục xuống đất.
Bên cạnh hắn, ba hán tỠđồng bá»n và ba cô gái cÅ©ng Ä‘á»u liên tục ngã xuống.
Tiểu Hổ TỠkinh hoảng rú lên:
- Äại tẩu, há» là m sao thế ?
Mạc đại tẩu hốt nhiên rú to “Nguy rồiâ€, không quản gì đến vết thương trên vai, bà ôm lấy Tiểu Hổ Tá» lăn mấy vòng dưới đất. Mạc đại tẩu quả là nhanh nhạy, cùng lúc thân hình cuốn dưới đất chỉ nghe “pháºp†má»™t tiếng, má»™t mÅ©i tên không biết do ai bắn tá»›i cắm sâu ngay chá»— Tiểu Hổ TỠđứng, chỉ cần cháºm má»™t chút nữa, y và Mạc đại tẩu đã bị bắn trúng rồi. Do đó có thể biết tám ngưá»i vừa ngã xuống vừa rồi đã bị trúng phi tiá»…n. Lúc ấy Mạc đại tẩu như đã biến thà nh má»™t ngưá»i khác, chỉ thấy bà lăn tròn rất mau dưới đất, chá»›p nhoáng đã lăn ra xa ngoà i năm trượng. Trong tay bà vẫn ôm cứng lấy Tiểu Hổ Tá». Mạc đại tẩu lăn thêm mấy vòng nữa đến khi đầu bà chạm và o má»™t chiếc già y vải má»m má»›i dừng lại...
Mạc đại tẩu chấn động vá»™i vươn thân dáºy. Hốt nhiên chỉ nghe tiếng ngưá»i quát má»™t tiếng:
- Không được động Ä‘áºy, đưa đứa bé cho ta !
Mạc đại tẩu cho rằng ngưá»i nà y đến cứu mình nên phục thân xuống bất động.
Ngưá»i đó đưa tay dằn lấy Tiểu Hổ Tá», hai chân hắn Ä‘iểm xuống đất triển khai tuyệt kỹ khinh công “Bát bá»™ bân thiá»n†vá»t thân phi luôn. Thân ảnh hắn vừa vá»t lên dÄ© nhiên đã có mấy nhân ảnh khác chuyển động Ä‘uổi theo hắn.
Mạc đại tẩu cứ phục thân dưới đất không há» biết bá»n ngưá»i nỠđã mất dạng rồi.
“Thất tinh bang†đã chết hết bốn tên, ba tên còn lại vá»™i vã thu tháºp thi thể đồng bá»n lên ngá»±a chạy luôn.
Qua gần má»™t khắc thấy chung quanh quả không còn má»™t tiếng động, Mạc đại tẩu má»›i từ từ ngồi dáºy thở phà o xem xét vết thương trên vai. Thương thế cá»§a bà quả không phải nhẹ. Bà nghiến răng chịu Ä‘au căm giáºn nhổ má»™t búng máu xuống đất chá»i thầm:
“Hừ, Cá»u Hoa nương ta hôm nay bị nhục thế nà y sẽ có ngà y phải trả oán... để rồi các ngươi sẽ biết thá»§ Ä‘oạn cá»§a Cá»u Hoa nương tạ..†Bá»—ng có tiếng áo bay phần pháºt từ trên không trung rÆ¡i xuống, Mạc đại tẩu biến sắc định cúi mình xuống đất, đồng thá»i tay đưa và o áo rút ám khà độc môn “Tiêu hồn châm†dá»± phòng sẵn, sau đó má»›i đưa mắt nhìn ngưá»i má»›i đến. Thân hình ngưá»i ná» vừa rÆ¡i xuống đất liá»n đứng vững, hình dạng rất giống Lý Phi Bằng.
Hai mắt Mạc đại tẩu đỠngầu:
- Ngũ gia, lòng dạ ngươi thực là độc hiểm, ngươi sai ta hà nh sự rồi lại ngầm theo ta hạ độc thủ.
Lý Phi Bằng ngạc nhiên:
- Cá»u nương, ngươi nói váºy là có ý gì ?
Mạc đại tẩu oán háºn:
- Có ý gì ư ? Chẳng phải ngươi hiểu rõ hơn ta nữa ư ?
Mắt hắn nhìn thấy vết thương trên vai Mạc đại tẩu, hắn biến sắc:
- Ngươi thụ thương rồi, đã xảy ra chuyện gì ? Tiểu Hổ TỠđâu ?
Mạc đại tẩu hơi cau mà y:
- Chẳng lẽ không phải ngươi vừa cướp nó ? NgÅ© gia, Cá»u Hoa nương ta đâu phải là ngu ngốc mà ngươi định lừa ta ?
Lý Phi Bằng vội xua tay:
- Cá»u nương, ngươi chá»› hiểu lầm, ta thá»±c không biết chuyện gì cả, hãy nhá»› kỹ xem đã xảy ra chuyện gì ?
Mạc đại tẩu nhớ lại:
- Phải rồi, với võ công của hắn, hắn ám toán chúng ta rất dễ, việc gì phải mượn tay ai khác.
Lúc đó Lý Phi Bằng cà ng há»i dồn:
- Cá»u nương, sá»± thá»±c đã xảy ra chuyện gì ?
Mạc đại tẩu thở dà i:
- Chúng ta vừa gặp bá»n “Thất tinh bangâ€, có ai đó bá» ra má»™t vạn lượng bạc thuê chúng Ä‘uổi giết chúng ta.
Lý Phi Bằng há»i:
- Chỉ có một mình ngươi chạy thoát ư ?
Mạc đại tẩu đáp:
- Cả Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng được ngưá»i khác cứu rồi.
- Kẻ cứu Tiểu Hổ Tá» là ngưá»i nà o ?
Mạc đại tẩu đáp:
- Ta không biết !
- Sao ngươi lại không biết ?
- Sự việc phát sinh như thế nà y...
Mạc đại tẩu liá»n Ä‘em đầu Ä‘uôi câu chuyện ra kể cho Lý Phi Bằng nghe, Lý Phi Bằng trầm ngâm:
- Ai lại bỠra một vạn lượng đổi lấy mạng các ngươi?
Mạc đại tẩu cau có:
- Nếu không phải là ngươi thì còn là ai ?
Lý Phi Bằng cau mặt:
- Thực không phải là ta, ta chẳng có lý do nà o giết các ngươi cả.
Mạc đại tẩu há»i:
- Thế ta há»i ngươi, vì sao ngươi muốn ta hãm hại Tiểu Hổ Tá»?
Lý Phi Bằng mỉm cưá»i:
- Ngươi lầm rồi, thá»±c ra ta đâu muốn ngươi hãm hại Tiểu Hổ Tá», bất quá ta chỉ mượn tay ngươi để thá» thách y đó thôi...
- ThỠthách ư ?
- Ngươi không biết tên tiểu tá» Tiểu Hổ Tá» bẩm chất thông minh, tương lai sẽ có thà nh tá»±u lá»›n, Äá»— lão gia để tâm muốn đà o luyện y, nên má»›i có ý mà i dÅ©a ý chà cá»§a y và khảo tra tâm tÃnh cá»§a y, do đó ta má»›i nhá» ngươi giúp ta thá» thách. Bây giá» y mất rồi, ta biết là m sao ?
Mạc đại tẩu ná»a tin ná»a ngá», không biết quyết Ä‘oán ra sao, bà ta gạt phăng:
- Chuyện ấy để sau sẽ bà n, bây giỠta phải tìm chỗ dưỡng thương cái đã.
Hãy nói tá»›i Tiểu Hổ Tá» bị ngưá»i nỠđột nhiên hiện thân chá»™p lấy chẳng khác nà o con quạ quắp gà con bay vụt lên, ngưá»i ná» thân pháp rất mau, sau khi chuyển thân đổi phương hướng, hắn nhắm hướng núi chạy như bay tá»›i.
Tá»›i má»™t vùng núi non trùng Ä‘iệp, ngưá»i nỠđặt y xuống đất, vá»— nhè nhẹ lên đầu y:
- Phải chăng ngươi là Tiểu Hổ T�
Tiểu Hổ Tá» Ä‘ang hoang mang kinh sợ, y chỉ ngây ngưá»i gáºt đầu má»™t cái. Ngưá»i ná» trầm ngâm như Ä‘ang suy nghÄ© gì lung lắm, đột nhiên hắn bảo:
- Ngươi hãy ở đây má»™t lát, ta quay lại xem bà mẹ nuôi cá»§a ngươi có chạy thoát chưa rồi sẽ vá».
Tiểu Hổ Tá» chưa kịp nói gì thân ảnh cá»§a hắn đã vá»t lên mất dạng trong đám cây rừng ráºm rạp. Y sợ hãi nghÄ© thầm:
“Bản lãnh tên nà y lợi hại như thế, nếu ta cứ ở vá»›i haán e có ngà y bị hắn giết chết, chi bằng bây giá» nhân lúc không có hắn ở đây ta chạy trốn tìm đưá»ng vá» vá»›i đại tẩu ta là hÆ¡nâ€. NghÄ© là là m liá»n, Tiểu Hổ Tá» không cần phân biệt đông tây nam bắc cứ nhắm mắt chạy cà n, bấy giá» y chỉ có má»™t ý nghÄ© cà ng bá» xa nÆ¡i nà y cà ng tốt, do váºy y cứ nhắm rừng cây ráºm nhất mà chạy.
Không biết chạy đã bao lâu và cÅ©ng chẳng biết đã đến nÆ¡i nà o, chỉ biết hai chân đã má»i rã rá»i cÆ¡ hồ không thể cất bước lên nổi. Tiểu Hổ Tá» tìm má»™t gốc cây lá»›n ngồi dá»±a lưng nghỉ mệt. Y nhắm mắt lại thở dốc, bất giác mệt má»i ngá»§ thiếp Ä‘i tá»± lúc nà o.
Y ngá»§ má»™t giấc say sưa, đến khi giáºt mình tÄ©nh dáºy trá»i đã sáng rõ. Lúc ấy y má»›i thấy trong bụng đói cà o, y đứng dáºy định Ä‘i tìm loại cây trái dại gì đó trong rừng ăn cho đỡ bụng. Y vừa Ä‘i chợt thoảng nghe bên mÅ©i có mùi thÆ¡m phức cá»§a thịt nướng. Y ngá»a đầu hÃt mấy cái rồi theo hướng có mùi thÆ¡m bước tá»›i.
Äi được chừng mưá»i mấy bước chợt thấy dưới má»™t sÆ¡n nham có má»™t bóng ngưá»i Ä‘ang ngồi trước má»™t đám lá»a chú ý nướng má»™t con gà rừng. Tiểu Hổ Tá» liếm mép thèm thuồng nuốt nước miếng. Y đã quen việc ăn xin, nên chẳng có chút ngại ngùng nà o bước tá»›i sau lưng ngưá»i ấy nhè nhẹ ho má»™t tiếng:
- Lão gia ơi...
Ngưá»i ná» tá»±a hồ đã biết có y tá»›i bên mình và tá»±a như cÅ©ng Ä‘oán biết ý muốn cá»§a y nên y vừa cất tiếng, tay phải hắn vung lên quăng má»™t miếng đùi gà và ng rợm. Tiểu Hổ TỠđón lấy đùi gà buá»™t miệng:
- Äa tạ.
Rồi đưa liá»n và o miệng nhai ngấu nghiến. Lúc ấy ngưá»i kia cÅ©ng bắt đầu ăn miếng thịt gà đầu tiên, hai ngưá»i thi nhau nhai, không ai nói vá»›i ai má»™t tiếng. Tiểu Hổ TỠăn xong đùi gà chá»›p nhoáng, lại nói thêm má»™t tiếng:
- Äa tạ.
Y chuyển thân định bỠđị..
Hốt nhiên, ngưá»i đó gá»i má»™t tiếng:
- Ngươi chẳng thèm nói rõ lý do định bỠđi ư ?
Tiểu Hổ Tá» xoay thân lại cÅ©ng vừa lúc ngưá»i ấy cÅ©ng xoay thân, bốn mắt chạm và o nhau. Tiểu Hổ Tá» rú lên ôm lấy mặt co chân định chạy.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên vì diện mạo ngưá»i ná» rất dá»… sợ, cái đầu cá»§a hắn to như má»™t cái thùng gá»—, không thấy môi hắn ở chá»— nà o, chỉ lá»™ ra hai hà m răng trắng dã, cÅ©ng chẳng có mÅ©i, chỉ có hai cái lá»— chỉa lên trá»i, cả đến hai tai cÅ©ng chẳng chẳng thấy, trừ hai con ngươi sáng quắc đảo qua đảo lại ở trên đầu. Không, có lẽ cÅ©ng chẳng giống đầu ngưá»i bình thưá»ng chút nà o.
Tiểu Hổ Tá» cất chân định chạy nhưng chưa chạy được hai thước, tay ngưá»i nỠđã chụp trúng áo y kéo trở lại. Ngưá»i ấy nhấc y lên khá»i mặt đất, cất tiếng chá»i:
- Äồ tiểu quá»·, ngươi ăn hết cá»§a lão phu má»™t đùi gà nướng mà chỉ nói hai tiếng “đa tạ†là đủ sao ?
Tiểu Hổ Tá» bị lão nhấc lÆ¡ lá»ng trên không, tay chân y dẫy dụa loạn xạ:
- Lão bá» ta xuống, ta sẽ trả tiá»n.
Ngưá»i ná» cưá»i quái dị:
- Ai thèm tiá»n cá»§a ngươi?
Tiểu Hổ TỠvùng vẫy :
- Lão không cần tiá»n chứ cần cái gì ?
Ngưá»i đó đáp:
- Ta chỉ cần ngươi là m xong cho ta một việc.
Tiểu Hổ TỠđáp gấp:
- ÄÆ°á»£c, được, lão muốn là m việc gì ta cÅ©ng là m được hết, việc gì phải giáºn dữ thế ?
Ngưá»i ná» cưá»i khanh khách:
- Thế là ngươi đồng ý rồi chứ ?
Tiểu Hổ TỠkhông cần nghĩ ngợi:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên đồng ý.
- Không được hối háºn đấy nhé ?
- Lão yên tâm, ta quyết không hối háºn.
Lúc ấy lão má»›i đặt Tiểu Hổ Tá» xuống đất, tiếp đó lão rút trong áo ra má»™t mặt nạ tá»± Ä‘eo lên đầu. Lão Ä‘eo mặt nạ xong, mặt đã dá»… nhìn hÆ¡n nhiá»u. Tiểu Hổ TỠđã bá»›t sợ :
- Xin há»i tên cá»§a lão nhân?
Lão đáp:
- Không có tên tuổi gì cả.
- Thế thì gá»i bằng gì ?
Ngưá»i nỠđáp:
- Ngươi cứ gá»i ta là “Háºn Hải Du Hồn†cÅ©ng được.
Tiểu Hổ Tá» chưa bao giỠđược Ä‘á»c qua sách vở, căn bản chẳng hiểu “Háºn Hải Du Hồn†có ý nghÄ© gì, chỉ im lặng ghi nhá»› bốn chữ “Háºn Hải Du Hồn†đến khi tháºt thuá»™c rồi gáºt đầu:
- Háºn Hải Du Hồn, lão có việc gì cần ta là m giúp, cứ nói mau Ä‘i !
Háºn Hải Du Hồn đáp:
- Ngươi đi theo ta, khi nà o đến nơi ta sẽ nói cho ngươi biết.
Háºn Hải Du Hồn bước tá»›i trước, Tiểu Hổ Tá» theo chân lão, hai ngưá»i men theo sưá»n núi Ä‘i vòng má»™t lúc. Äang Ä‘i bá»—ng lão há»i:
- Ngươi tên là gì nhỉ ?
Y đáp:
- Tiểu Hổ Tá»!
- Ngươi gan cũng lớn lắm đấy, dám một mình chui và o cánh rừng nà y.
Tiểu Hổ TỠnói:
- Chứ cháu bị ngưá»i ta Ä‘uổi giết biết là m sao được?
Háºn Hải Du Hồn ngạc nhiên:
- Äuổi giết ? Xem ngươi bé tà thế nà y mà ngưá»i nà o không tha ngươi được á»±.. A, có lẽ ngưá»i đó là kẻ thù cá»§a phụ mẫi ngươi, phải Ä‘uổi giết ngươi để trừ hết háºu hoạn, có phải không?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Cháu không có phụ mẫi, cháu chỉ là một đứa bé ăn mà y.
Háºn Hải Du Hồn quay lại trừng mắt nhìn Tiểu Hổ Tá»:
- Ngươi là đệ tỠCái Bang ư ?
Tiểu Hổ TỠlắc đầu:
- Cái Bang đâu chịu thu nạp cháu, cháu chỉ là một tên ăn mà y tự do thôi.
Háºn Hải Du Hồn nhìn kỹ Tiểu Hổ Tá», cưá»i ha hả:
- Tiểu quỷ, ngươi lừa ta rồi.
Y hốt hoảng:
- Cháu nói toà n là tháºt, đâu dám lừa lão nhân.
Háºn Hải Du Hồn nói:
- Nhìn y phục ngươi mặc thế nà y đâu phải là tên ăn mà y.
Tiểu Hổ Tá» cưá»i Ä‘au khổ:
- Bộ quần áo nà y là do Mạc đại tẩu cho cháu mượn chứ đâu phải là của cháu.
Háºn Hải Du Hồn mỉm cưá»i:
- Nhìn bá»™ y phục đẹp đẽ nà y, tên đại tẩu nà o đó ắt phải là ngưá»i già u có. Lạ tháºt, má»™t ngưá»i già u có sao lại nháºn má»™t tên ăn mà y là m con nuôi ?
Tiểu Hổ Tá» lắc đầu không đáp, y Ä‘em tất cả câu chuyện cá»§a y gặp gỡ kể lại cho Háºn Hải Du Hồn nghe, nghe xong lão thở dà i:
- Không ngá» má»™t đứa bé tà tuổi đầu như ngươi mà đã gặp quá nhiá»u bất hạnh như thế.
Tiểu Hổ Tá» cưá»i gượng:
- Cái đó cũng chẳng sao, biết đâu trong gian khổ ấy cũng có chút thú vị thì sao ?
Lão dẫn Tiểu Hổ TỠđến bên má»™t vá»±c sâu nhìn xuống chỉ thấy hÆ¡i tá»a mịt mù, không nhìn rõ đáy, đồng thá»i lại có má»™t luồng khà lạnh buốt xương thổi cuốn lên. Tiểu Hổ Tá» lạnh phát run láºp cáºp vá»™i lùi lại má»™t bước. Äá»™t nhiên Háºn Hải Du Hồn thở dà i:
- Ta tiễn ngươi xuống núi nhé !
Tiểu Hổ TỠngạc nhiên:
- Không phải lão nhân định sai cháu là m việc gì ư ?
Háºn Hải Du Hồn đáp:
- Ta nhìn ngươi đáng thương quá, không nỡ sai ngươi là m việc nà y.
Tiểu Hổ TỠchớp mắt:
- Cháu chẳng hiểu ý lão nhân định nói gì cả.
- Vì ta không muốn hại ngươi.
Tiểu Hổ TỠngạc nhiên:
- Thì ra lão nhân có ý hại cháu ư ? Cháu và lão nhân đâu có oán thù gì vì sao vô duyên vô cớ lão nhân muốn hại cháu ?
Háºn Hải Du Hồn ngáºp ngừng:
- Nhưng bây giỠta đổi ý rồi, không cần nhắc lại nữa, ta sẽ đưa tiễn ngươi xuống núi.
Tiểu Hổ TỠđộng tÃnh hiếu kỳ liếc nhìn Háºn Hải Du Hồn.
- Kế ra lão nhân cÅ©ng là ngưá»i rất tốt. Cháu xin lão nhân hãy trả lá»i cháu, nếu như cháu tình nguyện là m giúp việc ấy cho lão nhân, lão nhân có bằng lòng không?
Háºn Hải Du Hồn mỉm cưá»i:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta bằng lòng chứ, ngươi tá»± nguyện váºy ư ?
- Cháu tự nguyện. Chuyện ấy có cần lắm không?
Háºn Hải Du Hồn gáºt đầu vui mừng:
- Cần lắm lắm, thư nhất, ta sẽ già u có, thứ hai, võ công ta sẽ tiến bá»™ vượt báºc trở thà nh thiên hạ đệ nhất.
Tiểu Hổ Tá» vừa nghe nói già u có hai mắt liá»n sáng lên:
- Cái gì ? Có thể trở thà nh già u có ư ?
- Ngươi cÅ©ng thÃch già u có à ?
- Ai mà không thÃch già u có.
- Nhưng ta không thÃch già u có bằng trở thà nh ngưá»i võ công đệ nhất thiên hạ.
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i:
- Có lẽ khà váºn cá»§a cháu đã đến rồi, nếu việc nà y thà nh công, cháu sẽ trở thà nh già u có còn lão nhân trở thà nh thiên hạ đệ nhất võ công phải không?
Háºn Hải Du Hồn lắc đầu:
- Nhưng cơ hội thà nh công mong manh lắm, không phải dễ đâu !
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Gần đây khà váºn cá»§a cháu rất tốt, lão nhân cứ sai cháu là m Ä‘i, cháu sẽ nhất nhất nghe lá»i lão nhân.
Háºn Hải Du Hồn nói:
- Ta còn có vấn đỠnà y cần phải nghe ngươi trả lá»i đã.
- Vấn đỠgì ?
- Ngươi sự thực là bao nhiêu tuổi ?
Tiểu Hổ TỠcau mặt:
- Nếu cháu nói cháu đã mưá»i sáu tuổi, lão bá có tin không?
- Nhìn lá»i lẽ cá» chỉ cá»§a ngươi đúng là đứa bé mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi, nhưng nhìn thân xác cá»§a ngươi thì chỉ má»›i mưá»i tuổi thôi.
Tiểu Hổ TỠthở dà i:
- Không dám giấu lão bá, bốn năm trước đây cháu cao lớn hơn bây giỠnữa, nhưng và i năm nay không hiểu sao lớn không nổi nữa.
Háºn Hải Du Hồn chỉ xuống đáy vá»±c sâu:
- Dưới đáy vực nà y có một cái tiểu động...
Lão dừng lá»i má»™t chút rồi tiếp:
- Chúng ta xuống đó trước rồi hãy nói.
Tiểu Hổ TỠsợ hãi:
- Có thể xuống được ư ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên có thể xuống được, ngươi nhìn đây.
Nói xong, lão cho tay và o bụng lôi ra má»™t cuá»™n dây thừng lá»›n, lão cá»™t má»™t đầu rất cẩn tháºn và o gốc cây lá»›n sau đó bảo Tiểu Hổ Tá» leo lên vai ôm lấy cổ lão, lão buông thân nắm sợi dây tụt xuống vá»±c sâu. Tiểu Hổ Tá» nằm phục xuống vai lão chỉ có cảm giác thân thể như rÆ¡i xuống bất táºn, y sợ đến độ phải nhắm nghiá»n hai mắt.
Thân pháp Háºn Hải Du Hồn lẹ là ng kỳ dị. Tiểu Hổ Tá» không biết rÆ¡i xuống bao lâu, hốt nhiên cả hai dừng lại, liá»n đó nghe tiếng Háºn Hải Du Hồn:
- Tiểu Hổ Tá», đã đến rồi.
Tiểu Hổ Tá» vá»™i mở mắt, chỉ thấy bốn chung quanh mây khói mù mịt, dưới chân có cảm giác chạm và o toà n là rong rêu lạnh buốt trước má»™t cá»a động. Äó là má»™t thạch động khác rá»™ng, trong thạch động có khá nhiá»u các váºt dụng hằng ngà y cần dùng. Y kêu lên kinh ngạc:
- Ngưá»i nà o mà ở trong cái động lÆ¡ lá»ng giữa chừng vá»±c sâu nà y ?
Háºn Hải Du Hồn mỉm cưá»i:
- ChÃnh là ta.
Tiểu Hổ TỠđỠmặt ngáºp ngừng:
- Té ra là lão bá.
Háºn Hải Du Hồn đưa cho y má»™t tấm bồ Ä‘oà n, còn tá»± lão cÅ©ng ngồi xuống má»™t tấm bồ Ä‘oà n khác tiếp tục nói vá»›i y:
- Xuống sâu thêm nữa sẽ gặp má»™t sÆ¡n động khác, trong sÆ¡n động ấy cất giấu vô số ngá»c ngà trân bảo. Ta sở dÄ© trú ngụ Ở đây là vì số ngá»c ngà trân bảo ấy, nhưng ta đã uổng năm mươi năm tâm huyết vẫn chưa có cách nà o lấy được số trân bảo ngá»c ngà no.....
Chưa nói dứt câu, Tiểu Hổ TỠđã lấy là m lạ há»i:
- Tại sao không lấy được ? Có ngưá»i canh giữ ư ?
- Chẳng có ai canh giữ cả, nhưng sá»± sắp đặt còn hại hÆ¡n có ngưá»i canh giữ rất nhiá»u, thứ nhất, chiếc chìa khóa để mở cá»a kho tà ng ấy không dá»… lấy.
Tiểu Hổ TỠhồi hộp:
- Chìa khóa cất ở đâu ?
- Cất trong má»™t cái động khà lạnh thấu xương và cá»a động lại rất nhá» hẹp, ngưá»i bình thưá»ng không thể nà o chui lá»t và o được. Ta đã uổng rất nhiá»u tâm cÆ¡ huấn luyện mấy con vượn nhá» chui và o cá»a động ấy để lấy chìa khoá cho ta, kết quả hoà n toà n thất bại.
- Tất cả các con vượn Ä‘á»u chết chăng ?
Háºn Hải Du Hồn lắc đầu:
- Không chết, có hai con vẫn còn sống trở ra, nhưng chúng không tìm được chìa khóa.
Tiểu Hổ TỠnói:
- Lần nà y tìm không được, sao không bắt chúng và o tìm lần thứ hai ?
- Có đánh chết chúng cũng không dám và o lần nữa.
- Thế ra khi lão bá nhìn thấy cháu, lão bá đã nảy ra ý nhỠcháu và o động tìm chìa khóa, có phải không?
Háºn Hải Du Hồn tháºt thà gáºt đầu:
- Ta nghÄ© rằng mấy con vượn nhá» thất bại vì không có trà khôn như ngưá»i, khi gặp tình huống bất ngá» không thể ứng phó. Do đó sau khi nhìn thấy ngươi, ta định uy hiếp ngươi và o động cho ta.
Nói tới đó, lão lắc đầu:
- Ta nói tháºt vá»›i ngươi, việc nà y không phải việc đùa, nhưng chúng ta có thể bá» qua không nhắc tá»›i nữa.
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Nhưng còn số châu báu ấy mấy kiếp mới gặp được. Bây giỠcó cơ hội, cháu đâu thể bỠqua, lão bá cứ cho cháu thỠxem.
Háºn Hải Du Hồn bị Tiểu Hổ Tá» van nà i đà nh miá»…n cưỡng gáºt đầu:
- Nếu váºy chúng ta phải đến táºn nÆ¡i quan sát, nếu ngươi tin chắc có thể được, ngươi cứ thá» xem. Trái lại hãy bá» qua việc ấy.
Tiểu Hổ Tá» gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c.
Háºn Hải Du Hồn lại đặt Tiểu Hổ Tá» lên vai Ä‘u theo sợi dây thừng xuống sâu thêm bốn năm mươi trượng nữa tá»›i má»™t tòa sÆ¡n động. Ở bên ngoà i nhìn và o tòa sÆ¡n động nà y chẳng khác gì thạch động cá»§a Háºn Hải Du Hồn trú ngụ. Äiểm khác duy nhất là sÆ¡n động nà y lạnh buốt tá»›i xương, khiến sắc mặt Tiểu Hổ Tá» tái mét.
Háºn Hải Du Hồn mỉm cưá»i:
- Lạnh lắm không?
Tiểu Hổ TỠcố cưỡng nghiến răng:
- Lạnh. Nhưng cháu chịu được.
Last edited by changkho276; 14-08-2008 at 10:28 PM.
|

14-08-2008, 10:31 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 5
Mở Kho Báu Thần Võ
Luyện Cá»u Dương Huyá»n Công
Háºn Hải Du Hồn bước tá»›i má»™t hòn đá hình vuông trước cá»a động, song thỠôm hòn đá chuyển động mấy cái. Tiếp đó chỉ nghe vách núi chuyển động phát ra những tiếng rà o rà o rồi mở ra má»™t cánh cá»a. Bên trong cánh cá»a lại là má»™t gian thạch động.
Giang động đó khác hẳn bên ngoà i vì bốn bên vách sáng rá»±c như gương, tá»± nhiên chiếu rá»±c ánh sáng mà không cần đến đèn Ä‘uốc vẫn nhìn thấy rõ rà ng cảnh sắc. Rất tiếc trong động không có má»™t váºt gì ngoà i má»™t tấm bồ Ä‘oà n.
Tiểu Hổ Tá» bước và o, y có cảm giác lạnh lẽo ghê ngưá»i, lưỡi y cứng lại không nói được lên lá»i. Bá»—ng nhiên Háºn Hải Du Hồn vươn tay chá»™p và o vai y. Tiểu Hổ Tá» bá»—ng thấy chưởng tâm cá»§a lão nÆ¡i tiếp xúc vá»›i vai y toát ra má»™t luồng khà ấm áp khiến thân thể y rất dá»… chịu. Tiểu Hổ TỠđưa mắt nhìn Háºn Hải Du Hồn chỉ thấy vẻ mặt lão thản nhiên, chẳng có chút gì khác lạ. Y lạ lùng há»i:
- Lão bá không thấy lạnh ư ?
Lão đáp:
- Thoạt đầu ta cÅ©ng lạnh nhưng qua thá»i gian luyện táºp, bây giá» ta chẳng biết lạnh là gì.
Tiểu Hổ TỠmơ hồ chỉ “a†một tiếng, chuyển đỠtà i:
- Chiếc chìa khóa ấy đặt ở chỗ nà o ?
Háºn Hải Du Hồn đưa tay láºt tấm bồ Ä‘oà n lên, dưới ấy lá»™ ra má»™t phiến đá, lại đẩy phiến đá qua, lá»™ ra má»™t cá»a động tròn. Cá»a động vừa lá»™ ra, Tiểu Hổ Tá» chỉ thấy má»™t luồng khà lạnh hà n thấu xương cốt phá»§ lên mặt, toà n thân tê cứng, lạnh đến độ muốn chết giấc.
Háºn Hải Du Hồn tức thì Ä‘áºy nắp phiến đá lại, Tiểu Hổ Tá» phải hÃt mấy hÆ¡i run rẩy nói:
- Chìa khóa ở trong cá»a động nhỠấy ?
Háºn Hải Du Hồn gáºt đầu :
- Chui và o trong cái cá»a động nhá» bé ấy, bên trong sẽ có má»™t gian thạch thất, chìa khóa cất trong gian thạch thất đó.
- Lão bá đã và o trong ấy chưa ?
Háºn Hải Du Hồn cưá»i khà :
- Ta mà và o được thì đã có chìa khóa rồi !
Tiểu Hổ TỠcau mà y:
- Lão bá chưa và o tại sao biết trong đó có gian thạch thất ?
Háºn Hải Du Hồn “a†má»™t tiếng chợt hiểu câu há»i cá»§a y, dưá»ng như y chưa tin chắc trong ấy có chìa khóa. Lão nhân đáp:
- Tuy ta chưa há» và o bên trong nhưng ta có má»™t bản đồ bà máºt nên má»›i tìm tá»›i đây và má»›i biết rõ bên trong có chìa khó.
Nói xong câu ấy, lão đưa tay và o áo lấy ra má»™t tá» giấy đưa cho Tiểu Hổ Tá». Y nháºn lấy tá» giấy láºt qua láºt lại nhưng chỉ thấy dà y đặc những chữ là chữ, y không biết ná»a chữ là m sao mà đá»c ? Y đà nh cưá»i gượng:
- Cháu không biết Ä‘á»c chữ.
Và trả luôn tá» giấy cho Háºn Hải Du Hồn.
Háºn Hải Du Hồn nói:
- Gian thạch thất bên trong nằm ngay chá»— mạch âm phong lạnh lẽo, so vá»›i trên nà y không biết lạnh hÆ¡n mấy trăm lần, ngưá»i bình thưá»ng có và o được cÅ©ng không thể còn sống mà trở ra, tất phải chết cóng ở trong ấy.
Tiểu Hổ Tá» cháºn lá»i há»i:
- Lão bá chẳng đã đưa mấy con vượn và o trong ấy rồi, chúng vẫn trở ra được chứ có chết cóng đâu ?
- Vì trước khi cho chúng và o ta đã cho chúng uống một loại thuốc.
- Uống loại thuốc ấy, không sợ lạnh nữa sao ?
- Mặc dù vẫn còn lạnh nhưng không đến ná»—i chết liá»n láºp tức.
Tiểu Hổ TỠđưa tay ra:
- Váºy lão bá hãy cho cháu uống thuốc ấy, cháu chui và o thá» xem.
- Khoan đã...
Tiểu Hổ TỠnói:
- Không cần do dự nữa, cháu đã tự nguyện vì lão bá...
Háºn Hải Du Hồn mỉm cưá»i :
- Cứ từ từ, ta có cách an toà n hơn.
- Cách nà o an toà n hơn?
- Trong quyển sách nà y có ghi chép loại “Cá»u dương huyá»n côngâ€, nếu ngươi chịu khó táºp luyện công phu nà y khi chui và o động sẽ không há» sợ lạnh nữa.
Tiểu Hổ Tá» há»i:
- Táºp luyện bao lâu thì xong ?
- Ba năm.
Tiểu Hổ TỠkêu lên:
- Như váºy lâu quá.
- Thá»i gian tuy có lâu tháºt nhưng ngươi chắc chắn còn sống để trở ra, còn mạo hiểm và o ngay bây giá» có thể chết ngay ở trong đó.
- Nhưng qua ba năm sau cháu sẽ lá»›n thà nh ngưá»i lá»›n rồi, e rằng chui không lá»t và o được cái cá»a động nà y nữa.
Háºn Hải Du Hồn đáp:
- Äiá»u ấy ngươi khá»i lo, ta có thể khiến cho ngươi trong vòng ba năm thân thể không thể lá»›n hÆ¡n được... Äể ta kiểm tra lại chút nữa đã.
Äá»™t nhiên hai tay lão vươn ra vá»— và o thân thể Tiểu Hổ Tá» má»™t hồi, lão vá»— đến độ toà n thân y Ä‘au đớn ngấm ngầm, chÃnh lúc y chịu gần như không nổi nữa, Háºn Hải Du Hồn vá»— và o huyệt Bách há»™i cá»§a y má»™t cái khiến y Ä‘au gần ngất xỉu.
Không biết qua bao nhiêu lâu Tiểu Hổ Tá» má»›i tỉnh lại, ngưá»i đã trở vá» chá»— thạch động nÆ¡i trú cá»§a Háºn Hải Du Hồn. Tiểu Hổ Tá» phiên thân ngồi lên nhìn thấy Háºn Hải Du Hồn vẫn ở bên cạnh, y lạnh lùng há»i:
- Lão bá vừa là m gì cháu thế ?
Háºn Hải Du Hồn mỉm cưá»i :
- Ta xét xem thân thể ngươi có thể phát triển được nữa hay không.
- Lão bá thấy sao ?
- Từ khi ngươi má»›i ra Ä‘á»i đã có ngưá»i hạ thá»§ ngầm hại ngươi, suốt Ä‘á»i thân thể ngươi sẽ không phát triển được nữa...
Lão ngừng lại một chút, thở dà i :
- Do đó mà xét, thân thể cá»§a ngươi e rằng chẳng đơn giản chút nà o. á»’, tạm thá»i ta không nên nhắc đến việc ấy...
Lão chuyển giá»ng :
- Ta sẽ dạy ngươi luyện “Cá»u dương huyá»n công†trước.
Tiểu Hổ Tá» quỳ gáºp gối xuống :
- Lão bá dạy cháu võ công, xin cho cháu gá»i là sư phụ.
Tiểu Hổ Tá» cà ng ở gần Háºn Hải Du Hồn má»›i hiểu tuy diện mạo lão rất dá»… sợ nhưng tÃnh tình lão hiá»n là nh phi thưá»ng, huống gì y sẽ còn gần gÅ©i lão Ãt nhất là ba năm nữa, kể ra đó cÅ©ng là má»™t cái ân lá»›n. Sau khi là m lá»… bái sư, Háºn Hải Du Hồn bắt đầu truyá»n thụ võ công cho Tiểu Hổ Tá». Thá»±c là y có cÆ¡ duyên rất lá»›n má»›i bái được má»™t kỳ nhân võ công đệ nhất võ lâm là m sư phụ.
Trong ba năm Tiểu Hổ Tá» chuyên cần khổ luyện “Cá»u dương huyá»n công†và cÅ©ng trong ba năm ấy y được Háºn Hải Du Hồn dạy luôn Ä‘á»c sách, viết chữ và cả những tuyệt kỹ cá»§a lão.
Ba năm thắm thoát như thoi đưa...
Thân thể cá»§a Tiểu Hổ Tá» quả nhiên không há» lá»›n hÆ¡n chút nà o nhưng vá» văn võ sá»± thà nh tá»±u cá»§a y lá»›n vượt bá»±c. Má»™t hôm sau khi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, há» trở lại tòa sÆ¡n động nằm phÃa dưới.
Di chuyển tấm bồ Ä‘oà n và mở phiến đá, Tiểu Hổ Tá» hÃt má»™t hÆ¡i dà i chân khÃ, váºn chuyển “Cá»u dương huyá»n côngâ€, thân hình thu gá»n lại chui và o miệng động nhá» bé, may nhá» Tiểu Hổ TỠđã đạt tá»›i võ công thâm háºu nên má»›i thu ngưá»i lá»t và o được chứ ba năm trước chưa chắc y đã chui lá»t và o cá»a động quá cháºt hẹp nà y.
CÅ©ng nhá» váºn chuyển “Cá»u dương huyá»n công†y má»›i đỠkháng được khà lạnh âm phong đáng sợ trong thạch động, thân pháp y như con cá trượt xuống lòng thạch động.
Trước mắt y là con đưá»ng thông đạo không dà i không ngắn, tổng cá»™ng chỉ khoảng năm, sáu mươi trượng chi đó. Sau khi vượt qua thông đạo, quả nhiên có má»™t gian thạch thất.
Trong thạch thất có cả má»™t cái hòn đá, trên mặt bản quả nhiên có má»™t chiếc chìa khóa, chỉ khác má»™t Ä‘iá»u chiếc chìa khóa ấy không phải đặt trên mặt bà n mà có ai đó đã dùng ná»™i công thượng đỉnh ấn nó lún xuống mặt đá.
Äiá»u nà y trong bản đồ bà máºt cá»§a sư phụ y không ghi rõ nên rất dá»… hiểu khi mấy con vượn và o tá»›i đây không thể có cách nà o lấy chìa khóa lên được, vì má»™t con vượn thông thưá»ng là m sao có thể lấy được chìa khóa khi nó đã bị ấn sâu xuống mặt bà n đá ?
Tiểu Hổ Tá» má»™t mặt váºn thần công Ä‘áºp má»™t chưởng xuống ngay chá»— chiếc chìa khóa đồng thá»i y quát to má»™t tiếng :
“lênâ€. Chưởng lá»±c y rất mạnh nhưng chiếc chìa khóa vẫn nằm yên bất động. Tiểu Hổ Tá» kinh ngạc, váºn “Cá»u dương huyá»n công†lên đến mưá»i thà nh công lá»±c tiếp tục Ä‘áºp xuống mặt bà n. Lần nà y y tin chắc chiếc chìa khóa sẽ bị báºt lên.
Äúng như ý muốn, chiếc chìa khóa báºt và o tay y nhưng đồng thá»i chiếc bà n cÅ©ng bị vỡ là m bốn năm mảnh đổ xuống đất. Tiểu Hổ Tá» giáºt mình định nhảy lùi lại nhưng không kịp nữa, dưới gầm bà n vừa gãy đổ má»™t luồng hắc khà xông lên vây bá»c khắp ngưá»i y.
Luồng hắc khà vừa vây bá»c Tiểu Hổ Tá» láºp tức y như bị dìm xuống địa ngục băng giá có cảm tưởng khà lạnh nháºp và o xương cốt gần muốn đánh tan “Cá»u dương huyá»n công†trong thân thể y. Tiểu Hổ Tá» lạnh đến độ hầu như không thể cỠđộng. Tuy váºy, cÅ©ng may y chưa mất hết tri giác, đương nhiên y phải váºn hết toà n lá»±c đẩy “Cá»u dương huyá»n công†lên chống cá»± vá»›i khà lạnh. Lúc ấy trong thân thể cá»§a Tiểu Hổ Tá» như có hai cá»±c âm dương chống đối tranh Ä‘oạt vá»›i nhau dữ dá»™i.
Tiểu Hổ Tá» trong lúc tháºp tá» nhất sinh cố nhịn thống khổ. Cuối cùng, thân y dần dần có má»™t luồng khà nóng hình thà nh tá»a ra tứ chi bách huyệt, khôi phục năng lá»±c ban đầu. Tiểu Hổ Tá» hÃt má»™t hÆ¡i chân khÃ, có cảm tưởng công lá»±c cá»§a mình đã tiến tá»›i má»™t cảnh giá»›i khác.
Luồng hắc khà trong thạch thất phai nhạt dần rồi tan biến hẳn. Phục hồi nguyên trạng, Tiểu Hổ Tá» huýt sáo má»™t tiếng, thân hình láºp tức phi ra khá»i thạch thất, vượt qua thông đạo trở vá» chá»— Háºn Hải Du Hồn Ä‘ang đứng chá». Háºn Hải Du Hồn nhìn thấy Tiểu Hổ Tá» quay vá» vui mừng há»i:
- Hổ nhị ngươi gặp chuyện gì mà ở trong ấy lâu đến thế ?
Tiểu Hổ Tá» thuáºt lại tình hình trong thạch thất cho sư phụ nghe xong, sư phụ y mừng rỡ:
- Hổ nhi, ngươi biết không, khi trong thân thể ngươi hai luồng khà âm dương tương tranh là ngươi đã luyện “Cá»u dương huyá»n công†đến cá»±c Ä‘iểm rồi đấy.
Tiểu Hổ Tá» gáºt đầu :
- Äồ nhi cÅ©ng có cảm giác như thế.
Háºn Hải Du Hồn cưá»i ha hả:
- Ngươi có lấy được chiếc chìa khóa không ?
Tiểu Hổ Tá» láºt bà n tay đưa chìa khóa cho sư phụ :
- Chìa khóa đây nà y, xin sư phụ thu dụng.
Háºn Hải Du Hồn nháºn chiếc chìa khóa trong bụng rất khÃch động, nhất thá»i lão nhắm nghiá»n hai mắt lại như nằm mÆ¡. Thái độ cá»§a lão thá»±c ra không có gì lạ, vì chiếc chìa khóa nà y mà lão phải giam thân ở nÆ¡i đây mấy chục năm trá»i, nay chìa khóa đã lá»t và o tay, nhất định “Thần võ bảo tà ng†sẽ thuá»™c vá» lão và Tiểu Hổ Tá», đồng thá»i lão cÅ©ng sẽ luyện được “Thần võ thần công†tái xuất giang hồ... Tiá»n đồ trước mắt không thiếu gì rá»±c rỡ khiến lão rất hưng phấn. Háºn Hải Du Hồn vui mừng như Ä‘iên cuồng không ngá» giấc má»™ng nay đã thà nh sá»± thá»±c.
Lão ngấm ngầm hÃt má»™t hÆ¡i, trấn áp phấn khÃch sau đó má»›i chầm cháºm mở hai mắt nhìn chiếc chìa khóa. Chỉ thấy nó dà i độ năm tấc, suốt thân Ä‘en bóng lấp lánh, dùng tay búng thá» má»™t cái, nó ngân lên má»™t tiếng trong thanh rất vui tai. Chất liệu cá»§a nó không phải bằng kim loại, cÅ©ng chẳng phải gá»— hay đá, không biết đó là váºt liệu gì.
Háºn Hải Du Hồn thốt gá»i:
- Hổ nhi, hãy đi theo sư phụ.
Lão chuyển thân bước ra ngoà i động. Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng cao hứng không kém, y kêu lên hai tiếng “sư phụ" rồi gấp rút theo chân lão. Không ngá» sư phụ y lại dẫn y vá» thạch động nÆ¡i hai ngưá»i hằng ngà y trú ngụ. Tiểu Hổ Tá» kinh ngạc:
- Sư phụ, kho tà ng nằm ở nơi nà o ?
Háºn Hải Du Hồn mỉm cưá»i :
- ChÃnh ở nÆ¡i đây.
Không giải thÃch gì nữa, lão nhân bắt đầu hà nh động. Lão dụng chưởng lên như Ä‘ao váºn dụng “Cá»u dương huyá»n công†đáºp từng chưởng và o vách đá. Trong khoảnh khắc, vách đá đã bị lão chém vẹt thà nh má»™t cá»a đá. Cá»a đá có hình tròn, Háºn Hải Du Hồn ném chiếc chìa khóa và o trong ấy, chiếc chìa khóa rÆ¡i và o trong cá»a đá không gây má»™t tiếng hồi thanh như bên trong trống rá»—ng.
Tiểu Hổ TỠcau mà y kinh ngạc:
- Sư phụ, chiếc chìa khóa rơi đâu mất trong ấy rồi ?
Háºn Hải Du Hồn rất bình thản:
- Trong ấy tự sẽ có chuyện xảo diệu, ngươi cứ đợi một chút.
Vừa dứt lá»i, hốt nhiên trong cá»a động vá»ng ra tiếng chuyển nho nhá». Háºn Hải Du Hồn vui vẻ gáºt đầu :
- Äến lúc rồi đó !
Láºp tức lão váºn toà n công lá»±c Ä‘áºp má»™t chưởng và o cá»a động quát to:
- Mở ra !
Kình lá»±c chưởng vừa Ä‘áºp tá»›i, cá»a động liá»n mở to ra thêm. Liên tiếp những tiếng động “ầm ầm†phát ra, cá»a động từ từ chuyển dá»i qua bên lá»™ ra má»™t cánh cá»a lá»›n. Háºn Hải Du Hồn láºp tức bước và o trong, Tiểu Hổ Tá» bước theo sau. Bước và o cá»a động liá»n thấy má»™t thông đạo dà i hÆ¡n hai trượng, cuối cùng lại có má»™t cánh cá»a đá nữa.
Tháºt là quái lạ, chiếc chìa khóa mà sư phụ y lúc nãy ném và o nằm sẵn trong ổ khóa cá»§a cánh cá»a đá. Háºn Hải Du Hồn xoay chìa khóa, cánh cá»a theo tay mở ra liá»n.
Sau cánh cá»a là má»™t gian thạch thất.
Háºn Hải Du Hồn bước và o trước, nhưng bá»—ng nhiên lão đứng ngây ngưá»i kinh ngạc, thân hình Tiểu Hổ Tá» nhá» bé đứng sau lưng sư phụ, thị tuyến bị lưng sư phụ che khuất không nhìn thấy bên trong có gì, y ngạc nhiên há»i:
- Sư phụ, có gì bất thưá»ng chăng ?
Háºn Hải Du Hồn buông thõng:
- Ngươi hãy thỠnhìn xem !
Tiểu Hổ Tá» nghiêng thân bước lách tá»›i và o trong thạch thất, y đưa mắt nhì quanh, chỉ thấy thạch thất trống rá»—ng không có má»™t váºt gì, Tiểu Hổ Tá» thất vá»ng nói rằng:
- Sư phụ, phải chăng còn gian thạch thất nà o khác ?
Háºn Hải Du Hồn lắc đầu :
- Không có. Theo sư phụ biết chỉ có gian thạch thất duy nhất nà y mà thôi.
- Nhưng chẳng lẽ không có một chút châu báu nà o ư ?
Háºn Hải Du Hồn buá»™t miệng u oán:
- Có thể có kẻ nà o mau tay hơn chúng ta nữa chăng ?
Nói xong câu ấy lão thất vá»ng đến độ hai chân má»m nhÅ©n phải ngồi xuống đất má»›i trấn tÄ©nh được. Tiểu Hổ Tá» trầm ngâm má»™t lúc, lắc đầu than:
- Không thể có ai mau tay hÆ¡n được, vì nÆ¡i đặt chìa khóa không há» có dấu hiệu có ngưá»i động tá»›i.
Háºn Hải Du Hồn đưa đôi mắt thất thần nhìn quanh thạch thất:
- Nhưng sá»± thá»±c là thế, trước mắt chún ta rõ rà ng không có má»™t váºt gì gá»i là quý.
Tiểu Hổ Tá» cố bám lấy hy vá»ng mong manh:
- Sư phụ, có lẽ Thần công lão tiá»n bối cố ý sắp đặt gian thạch thất nà y như váºy, chúng ta chá»› sá»›m chán nản, hãy cố tìm thêm kỹ xem.
Háºn Hải Du Hồn lạnh nhạt đáp:
- Ngươi cứ tìm đi.
Nghe âm giá»ng cá»§a lão dưá»ng như đã tuyệt vá»ng. Tiểu Hổ Tá» không nhụt chÃ, quan sát tháºt kỹ chung quanh thạch thất. Gian thạch thất nà y chỉ có ánh sáng le lói từ bên ngoà i chiếu và o nên cảnh váºt Ä‘á»u lá» má» không nhìn kỹ khó thấy hết toà n bá»™.
Tiểu Hổ Tá» váºn dụng “Cá»u dương huyá»n công†táºp trung nhãn lá»±c nhìn kỹ bên vách đá, quả là chỉ có vách đá chứ không có gì khác. Y ngá»a đầu nhìn lên cÅ©ng chẳng nháºn ra Ä‘iá»u gì khác lạ. Tiểu Hổ Tá» quay lại đối mặt vá»›i thông đạo ngoà i cá»a, y bá»—ng phát hiện ra, trên ngạch cá»a có bụi đóng má»™t lá»›p dà y. Trong thạch thất kÃn đáo nà y là m gì có bụi đóng? Tiểu Hổ Tá» giÆ¡ chưởng quét qua lá»›p bụi. Bụi rÆ¡i xuống lả tả để lá»™ ra mấy chữ viết. Y vui mừng kêu to:
- Sư phụ nhìn xem, ở đây có chữ viết.
Tiểu Hổ Tá» tung thân lên ngạch cá»a dùng tay áo lau tháºt sạch bụi bám quanh dòng chữ ấy, chỉ thấy mấy chữ viết “Ngá»c không ở trong nà yâ€. Háºn Hải Du Hồn lẩm bẩm:
“Ngá»c không ở trong nà y... Ngá»c không ở trong nà y...â€. Lão lẩm bẩm luôn bốn năm lần như váºy bá»—ng nhiên báºt lên cưá»i ha hả:
- Lão phu hiểu rồi. Hổ nhi, chúng ta ra ngoà i đi.
Tiểu Hổ Tá» rất mÆ¡ hồ nhưng đà nh theo sư phụ trở ra. Háºn Hải Du Hồn nghiêm sắc mặt:
- Hổ nhi, có Ä‘iá»u gì ra ngoà i hãy nói, đừng là m rá»™n tá»›i Thần võ lão tiá»n bối.
Tiểu Hổ TỠ“vâng†má»™t tiếng theo sư phụ quay ra. Hai ngưá»i cùng ra bên ngoà i, Háºn Hải Du Hồn cưá»i ha hả:
- Hổ nhi, ngươi có hiểu rõ dụng tâm cá»§a Thần võ lão tiá»n bối chưa ?
Tuy Tiểu Hổ Tá» là má»™t đứa bé cá»±c kỳ thông minh, nhưng chưa há» có kinh nghiệm Ä‘á»i nhất thá»i có thể giác ngá»™, y mÆ¡ hồ:
- Chưa, xin sư phụ chỉ giáo.
Háºn Hải Du Hồn nói:
- Thì ra Thần võ lão tiá»n bối chẳng hỠđể lại kho tà ng châu báu nà o cả. Tất cả chỉ có ở bản kinh nà y thôi.
Vừa nói vừa đưa tay và o trong áo rút ra cuốn sách má»ng “Cá»u dương huyá»n công†giÆ¡ lên. Ná»™i dung cuốn sách ấy rất đơn giản, trừ bà i mở đầu ở trang nhất là nói tá»›i tâm pháp luyện táºp “Cá»u dương huyá»n công†và ba chiêu thá»§ pháp kỳ tuyệt. Tất cả Tiểu Hổ TỠđã ghi nhá»› rất kỹ trong thá»i gian táºp luyện “Cá»u dương huyá»n côngâ€, chỉ có Ä‘iá»u xưa nay há» chỉ chú ý tá»›i “Kho châu ngá»c†và cho rằng chỉ cần có “Cá»u dương huyá»n công†là đã có bà quyết mở kho châu ngá»c ấy nên không coi trá»ng ba chiêu thá»§ pháp. Vả chăng văn tá»± thuyết minh ba chiêu thá»§ pháp nà y rất mù má» tối nghÄ©a nên há» không có thì giá» nghiên cứu, tạm gác nó qua má»™t bên.
Lúc ấy Tiểu Hổ Tá» vẫn còn mÆ¡ hồ, há»i:
- Sư phụ, phải chăng sư phụ có ý nói toà n bá»™ tinh hoa võ há»c cá»§a Thần công lão tiá»n bối là ở ba chiêu thá»§ pháp ná» ?
Háºn Hải Du Hồn gáºt đầu :
- ChÃnh là như thế, nếu ta Ä‘oán không lầm “Cá»u dương huyá»n công†chÃnh là tên gá»i khác cá»§a “Thần võ thần công†đệ nhất vô nhị thiên hạ cá»§a lão nhân gia, vá»›i ba chiêu thá»§ pháp chÃnh là “Thần võ tuyệt thứcâ€, uy chấn võ lâm cá»§a lão nhân gia.
Dừng lại một chút, lão nhân cảm khái thở dà i :
- Sư phụ cÅ©ng quá hồ đồ, toà n tâm toà n ý đặt và o “Thần võ bảo tà ng†cá»§a lão nhân ga nên rốt cuá»™c bá» qua các thứ khác, tháºt là đáng cưá»i !
Tiểu Hổ TỠchen và o:
- Äệ tá» còn má»™t Ä‘iá»u chưa hiểu rõ, nếu cuốn sách nà y đã là tâm huyết tinh hoa má»™t Ä‘á»i cá»§a Thần võ lão tiá»n bối tại sao lão tiá»n bối còn đặt ra câu chuyện kho tà ng châu báu khiến ngưá»i ta lầm lại phà uổng thá»i gian.
Háºn Hải Du Hồn thở dà i :
- Äó cÅ©ng là chá»— dụng tâm cá»§a Thần võ lão tiá»n bối đó.
- Äệ tá» ngu muá»™i, nhất thá»i chưa hiểu chá»— dụng tâm ấy ra sao ?
- Khi sinh thá»i Thần võ lão tiá»n bối tuyệt không có truyá»n nhân, nhưng không nỡ mang theo tâm huyết cả Ä‘á»i xuống suối và ng nên má»›i lưu lại bản võ công bảo kÃp nà y tặng ngưá»i có cÆ¡ duyên. Nhưng tiá»n bối là ngưá»i cẩn tháºn, lo lắng bảo kÃp lá»t và o tay kẻ xấu di há»a cho giang hồ, do đó cố ý sắp đặt để thá» thách những ngưá»i kiên tâm nhẫn chÃ.
Äá»™t nhiên Háºn Hải Du Hồn chuyển giá»ng mỉm cưá»i :
- Nếu thá»±c sư phụ biết sá»›m Ä‘iá»u nà y “Cá»u dương huyá»n công†chÃnh là Thần võ thần công cá»§a Thần võ lão tiá»n bối, sư phụ đã Ä‘em nó tái xuất giang hồ trả ân trả oán.
Nhưng mà , hiện nay sư phụ đã nguôi hết nhiệt tâm báo thù rồi.
- Vì sao váºy ?
- Nguyên vì hai Ä‘iá»u, thứ nhất sư phụ hiện nay tuổi tác đã cao, bao nhiêu oán háºn trong ngưá»i đã bị thá»i gian là m tắt hết, thứ hai dù sư phụ có luyện thà nh “Cá»u dương huyá»n công†thá»±c ra cÅ©ng không đủ bản lãnh tái xuất giang hồ trả hết oán cừu được.
Tiểu Hổ TỠxịu mắt lắc lắc đầu:
- Sư phụ nói như váºy cà ng khiến đệ tá» thêm mÆ¡ hồ, sư phụ chẳng nói “Thần võ thần công†có uy lá»±c không gi sánh kịp, tại sao bây giá» lại nói không đủ bản lãnh ?
Háºn Hải Du Hồn mỉm cưá»i :
- Ta nói chẳng có gì mâu thuẫn cả, đúng là ta nói uy lá»±c cá»§a “Thần võ thần công†không gì sánh kịp nhưng phải có há»a hầu thâm háºu má»›i hoà n toà n có công dụng mỹ mãn. Há»a hầu khi xưa cá»§a ta còn kém lắm, do đó vÄ©nh viá»…n không thể viên thà nh.
- Äệ tá» vẫn chưa hiểu rõ.
- Lý do rất đơn giản, nhân vì ta không thể chui và o trong gian thạch thất lấy chiếc chìa khóa, do đó thụ hưởng được khà cá»±c âm đới đất để dung hòa vá»›i khà cá»±c dương cá»§a “Cá»u dương huyá»n công†cho nên không thể đạt đến cảnh giá»›i cá»±c cao như ngươi, vÄ©nh viá»…n ta chỉ đứng lại ở cảnh giá»›i nà y, chỉ là biết phần bên ngoà i cá»§a “Cá»u dương huyá»n công†mà thôi.
Tiểu Hổ TỠ“a†một tiếng :
- Sư phụ nói như váºy là đệ tá» vô hình trung đạt được cảnh giá»›i cá»±c cao.
Háºn Hải Du Hồn gáºt đầu :
- ChÃnh là như thế, ngươi may mắn có Ä‘iá»u kiện, chỉ cần nổ lá»±c dụng công sẽ có ngà y viên thà nh mỹ mãn.
Tuy Tiểu Hổ Tá» không phải là ngưá»i trong giá»›i võ lâm, nhưng trong vòng ba năm nay, má»—i lúc nghỉ ngÆ¡i nhà n hạ từ miệng Háºn Hải Du Hồn cÅ©ng biết Ãt nhiá»u vá» sá»± tÃch kỳ lạ cá»§a võ lâm nên y nói vá»›i sư phụ :
- Sư phụ, chúng ta có nên thỠphá hết gian thạch thất nà y xem trong ấy có cái gì lợi hại hơn chăng ?
Háºn Hải Du Hồn nghiêm mặt:
- Không nên, thái độ như thế đối vá»›i Thần võ tiá»n bối là bất kÃnh, ngươi nên biết chúng ta bây giá» thụ được tinh hoa võ há»c cá»§a Thần võ lão tiá»n bối, tuy không phải môn hạ cá»§a ngưá»i nhưng cÅ©ng nên coi như giữ được đạo thống tinh thiên cá»§a ngưá»i rồi, chúng ta phải tôn trá»ng di chà cá»§a ngưá»i không nên vô lá»… như thế.
Tiểu Hổ Tá» thẹn đỠmặt, ân háºn đáp:
- Vâng, đệ tá» suy nghÄ© tháºt lầm lá»—i.
Âm thanh cá»§a Háºn Hải Du Hồn bá»—ng trở nên hòa hoãn:
- Sau nà y ngươi có hà nh tẩu giang hồ cÅ©ng nên ghi nhá»› muốn ngưá»i kÃnh trá»ng mình trước hết phải tá»± kÃnh má»›i được, không nên há»c thói xấu cá»§a sư phụ mà trở thà nh kẻ “Háºn Hải Du Hồn" Từ khi Tiểu Hổ Tá» gặp Háºn Hải Du Hồn đến nay, chưa má»™t lần y nghe sư phụ tá»± nói vá» thân thế lai lịch cá»§a lão nhân gia, chắc chắn lão nhân gia phải có Ä‘iá»u khổ tâm bà ẩn lắm má»›i đến nổi giấu giếm tên tuổi ẩn tÃch nÆ¡i hoang sÆ¡n cùng cốc nà y. Bây giá» nhân có cÆ¡ há»™i, y vá»™i há»i:
- Sư phụ, đồ nhi theo há»c vá»›i sư phụ đã ba năm trá»i nhưng vẫn chưa biết gì vá» lão nhân gia, lão nhân gia có thể nà o nói rõ thân thế ngưá»i cho đồ nhi nghe để đồ nhi vÄ©nh viá»…n ghi nhá»› ân đức ?
Háºn Hải Du Hồn cưá»i ha hả:
- Hổ nhi, ngươi đánh giá sư phụ quá cao đấy. Ta là m gì có ân đức ? Ta mà nói tháºt chỉ sợ ngươi khinh thưá»ng ta thêm thôi.
Tiểu Hổ TỠsợ hãi:
- Không, sư phụ từng dạy nhân dạy nghĩa cho đệ tỠchắc chắn sư phụ phải có một thân thế tốt đẹp.
Háºn Hải Du Hồn thở dà i buồn bã:
- Không đâu, lai lịch của ta chẳng có chút gì tốt đẹp, tốt hơn là đừng nên nhắc tới nữa.
Tiểu Hổ Tá» chÃnh sắc, nghiêm trang nói:
- Con không dám thẹn vì lá»—i cá»§a cha mẹ, há»c trò không được xét đến loôi cá»§a sư phụ, ngôn hạnh cá»§a sư phụ hôm nay đệ tá» há»c được rất nhiá»u, đối vá»›i sư phụ, đệ tá» nà y trước sau như má»™t khônghá» dám bất kÃnh.
Háºn Hải Du Hồn cố nén tiếng thở dà i lần nữa:
- Ngươoi đã nói thế, lẽ nà o ta còn giấu ngươi được nữa.
- Äệ tá» xin lắng nghe.
Háºn Hải Du Hồn nhắm mắt như cố hồi tưởng lại dÄ© vãng má»™t lúc rồi nói:
- Trên trốn giang hồ ta là kẻ chẳng được ai ưa thÃch nên má»i ngưá»i tặng cho ta má»™t ngoại hiệu là “Quỉ diện nhân langâ€, có ý nói diện mạo sư phụ xấu xà như ác quá»· còn lòng dạ tà n ác như sói lang, căn bản không còn là ngưá»i nữa...
Dừng lại má»™t chút, lão cưá»i Ä‘au khổ, tiếp:
- Ngà y đó sư phụ đối xá» vá»›i má»i ngưá»i cÅ©ng có chá»— lá»—i lầm nhưng chẳng ai có được hoà n cảnh cá»§a ta, chúng cứ cho ta là má»™t kẻ hung ác tà n bạo, là má»™t ngưá»i nguy hiểm cá»§a võ lâm, có ai biết ta cÅ©ng có Ä‘iá»u khổ tâm không thể nói ra được.
Lão thở dà i một tiếng não nuột, âm thanh trở nên thê lương:
- Ta vốn cÅ©ng có má»™t gia đình đầm ấm, sau đó má»›i bị ngưá»i ta cướp mất vợ con, con gái ta bị ngưá»i sát hại, đến dung mạo ta cÅ©ng bị ngưá»i há»§y hoại. Ở trong tình cảnh ấy ta không háºn thù sao được ? Ngoà i chuyện quyết lấy oán báo thù, ta còn biết là m gì ?
Do đó, ta biến thà nh ác nhân đệ nhất trong thiên hạ và thà nh má»™t kẻ ai ai cÅ©ng muốn tiêu diệt. Sá»± thá»± ta đâu phải là kẻ mất hết nhân tÃnh ?
Tiểu Hổ Tá» gáºt đầu :
- Vâng, sư phụ bản chất không phải là kẻ mất hết nhân tÃnh, bá»n ngưá»i đối vá»›i sư phụ khắc nghiệt đến thế chắc cÅ©ng chẳng phải ngưá»i tốt là nh gì.
Háºn Hải Du Hồn đưa mắt lÆ¡ đãng nhìn y, tiếp tục nói:
- Sau đó ta gặp một cơ duyên đoạt được một bức địa đồ nên mới tìm tới đây.
Tưởng sau khi chiếm được kho tà ng trân châu, luyện được Thần võ thần công sẽ tái xuất giang hồ trả thù báo oán... Tiếc rằng ông trá»i khiến ngưá»i sá»›m già lão, lâu ngà y lòng phai nhạt oán thù, ở nÆ¡i thanh tịnh lại cà ng thêm minh mẫn tá»± kiểm xét lại mình, ta tá»± thấy lá»—i lầm phần lá»›n do mình, ta hết muốn tái xuất giang hồ nữa.
Tiểu Hổ TỠkêu lên:
- Äó là nguyên cá»› sư phụ tá»± xưng “Háºn Hải Du Hồn" phải không ?
Háºn Hải Du Hồn gáºt đầu. Tiểu Hổ Tá» há»i tiếp:
- Thế tên tháºt cá»§a sư phụ là gì có thể nói cho đệ tá» biết được không ?
Bá»—ng nhiên Háºn Hải Du Hồn trừng mắt:
- Ngươi há»i tên thá»±c cá»§a ta là m chi ?
- Äệ tá» hưởng thân ân dạy dá»— cá»§a sư phụ chẳng lẽ không báo Ä‘á»n ? Äệ tá» mong rằng sau nà y khi đã xuất sÆ¡n sẽ táºn lá»±c vì sư phụ.
Háºn Hải Du Hồn cưá»i gượng, khẽ lắc đầu :
- Chuyện cá»§a ta không cần nói tá»›i nữa, ngươi táºn lá»±c vì ta là m gì... Ạ..
Tâm niệm chuyện khác Ä‘á»u không nên nhắc tá»›i, chỉ có má»™t việc, xưa nay sư phụ nghì không ra, nếu như có dịp thuáºn tiện, mai nà y ngươi hãy tra xét cho sư phụ.
Tiểu Hổ TỠnghiêng thân:
- Xin sư phụ cứ dặn bảo.
- Äó là chuyện má»™t con trai má»™t con gái cá»§a ta, tuy ta có nghe đồn chúng bị ngưá»i giết hại nhưng ta vẫn chưa tin là sá»± tháºt, hy vá»ng ngươi sẽ chứng thá»±c cho ta, vì đó cÅ©ng là ná»—i Ä‘au canh cánh trong Ä‘á»i ta.
Tiểu Hổ Tá» há»i rõ tên tuổi hai ngưá»i con cá»§a Háºn Hải Du Hồn rồi Ä‘oán chắc:
- Nhất định đệ tỠsẽ tìm cách báo tin cho lão nhân gia.
Háºn Hải Du Hồn mỉm cưá»i :
- Tình cỠcơ duyên đến thì hãy là m, nếu không thể tra xét được thì thôi, sư phụ không có gì trách con đâu.
Hốt nhiên Tiểu Hổ Tá» nhá»› đến má»™t chuyện, y vá»™i há»i:
- Sư phụ, chẳng lẽ sư phụ không có ý xuất sơn nữa ư ?
- Ta không có ý xuất sơn nữa.
- Sư phụ thấy đệ tỠcó đủ bản lãnh xuất sơn chưa ?
Háºn Hải Du Hồn cưá»i ôn hòa:
- ÄÆ°á»£c, bây giá» chúng ta nên bà n vá» chuyện cá»§a con Ä‘i !
Tiểu Hổ TỠbuồn bã:
- Äệ tá» từ thuở bé đã phiêu bạt cô độc, lẻ loi má»™t thân, đâu có gì đáng để bà n tá»›i !
- Chẳng lẽ con không có ý muốn biết rõ thân thế của con ư ?
Tiểu Hổ Tá» cưá»i ảm đạm:
- Thân thế của đồ nhi chỉ là một tỠgiấy trắng, biết tra cứu ở nơi đâu ?
Háºn Hải Du Hồn nói:
- Ba năm trước, sư phụ đã nói với con một câu, con còn nhớ chứ ?
Tiểu Hổ TỠcố nhớ một hồi lâu:
- Phải chăng là chuyện sư phụ nói thân thể con cứ thấp bé mãi mãi không lá»›n lên được vì có ngưá»i ngầm gia hại chứ gì ?
Háºn Hải Du Hồn gáºt đầu:
- Ngươi không biết Ä‘iá»u ấy vá»›i thân thế ngươi có liên quan ư ?
Tiểu Hổ TỠcau mặt thảm hại:
- Trong ký ức của đệ tỠchẳng nhớ một tà gì, mỠmỠmịt mịt, biết tra cứu từ đâu ?
- ChÃnh từ bản thân con sẽ tra cứu ra.
Tiểu Hổ Tá» giáºt mình:
- Xin sư phụ chỉ giáo.
- Cứ theo sư phụ biết, trong võ lâm hiện nay, ngưá»i có thá»§ pháp đặc thù ức chế sá»± phát triển cá»§a thân thể ngưá»i ta không phải có nhiá»u, do đó cứ trầm tá»± tra cứu tất sẽ ra ngay.
Mục quang Tiểu Hổ Tá» chuyển động trong lòng lóe lên tia hy vá»ng, y vá»™i há»i:
- Sư phụ, những ngưá»i nà o có khả năng thi triển thá»§ pháp ấy, đệ tá» sẽ Ä‘i tìm há» láºp tức.
Háºn Hải Du Hồn tá»± chỉ và o ngá»±c mình:
- Sư phụ là má»™t trong những ngưá»i có khả năng ấy.
Tiểu Hổ Tá» báºt cưá»i:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không kể sư phụ, ngoà i ra còn những ai nữa ?
Háºn Hải Du Hồn đưa từng ngón tay ra đếm trước mặt y:
- Thái Hoà ng SÆ¡n Thiết Chi tiên sinh, Äá»™ng Äình Chỉ Thá»§y phu nhân, Võ Äang Bất Tiết đạo sÄ©, Cá»u Lãnh Nam Bình Kiá»u Äá»— Chiếm Nguyên, Quảng Tây Câu Lâu SÆ¡n Âm Dương song ma, bang chá»§ Cái Bang Ngư Hóa Long. Trừ mấy ngưá»i ấy ra, còn có ai nữa hay không thì sư phụ chưa há» nghe đến.
Tiểu Hổ TỠghi nhớ những cái tên ấy.
- Äệ tá» sẽ Ä‘i tìm sáu ngưá»i ấy trước đã.
Y sự nhớ đến một chuyện:
- Sư phụ có khả năng chữa trị được thương thế do ngưá»i nà o đó ngầm hạ độc thá»§ không?
Háºn Hải Du Hồn mỉm cưá»i:
- Thực ra với “Thần võ thần công†của con hiện nay cần gì đến sư phụ động thủ, con cũng có thể tự chữa trị được thương thế của con.
Tiểu Hổ TỠhân hoan:
- Váºy xin sư phụ hãy trị liệu cho con, giải thoát khá»i vết thương không cho con phát triển thân thể...
Háºn Hải Du Hồn vẫn cưá»i:
- Phương pháp trị liệu của sư phụ sẽ chỉ dạy cho con, nhưng theo ý sư phụ tốt hơn hết con cứ giữ thân thể ở trạng thái nà y sẽ dễ dà ng cho con trong việc truy tìm thân thế.
- Con chưa hiểu hết ý của sư phụ.
- Có gì khó hiểu, con hãy nghÄ© xem, khi xưa lúc ngưá»i nà o đó hạ thá»§ ngầm đả thương con, vì sao không giết chết con ngay để dứt háºu hoạn ?
Không cần phải suy nghĩ lâu, Tiểu Hổ TỠreo lên:
- Ạ.. có lẽ hắn ta chưa giết con vì nghĩ sẽ còn lợi dụng được sau nà y.
- Sư phụ cÅ©ng nghÄ© như thế, hắn tÃnh toán kỹ sẽ con phải cần tá»›i con nên chưa giết chết ngay, vì váºy con nên để nguyên tình trạng thân thể như bây giỠđể dẫn dụ hắn phải Ä‘i tìm con, hÆ¡n là con Ä‘i tìm hắn, phải thế không?
Tiểu Hổ Tá» gáºt đầu:
- Sư phụ nói đúng lắm, con sẽ vâng lá»i.
Ná»a năm sau, Tiểu Hổ Tá» má»™t mình xuống núi. Y vẫn giống như hÆ¡n ba năm trước, vẫn chỉ là má»™t đứa bé lưu lạc vá»›i thể xác gầy ốm xác xÆ¡i. Thân thể y chẳng có gì đổi khác nhưng trong ná»™i tâm y đã không còn là Tiểu Hổ Tá» cá»§a ngà y xưa nữa.
Xuống chân núi y má»›i hoang mang giữa ngã ba đưá»ng không biết nên Ä‘i vỠđâu.
Tiểu Hổ Tá» vẫn là má»™t đứa trẻ lạc loà i không nhà , có lẽ y nhá»› tá»›i nhiá»u nhất là hai ngưá»i huynh đệ mà y đã là m lá»… “kết nghÄ©a vưá»n đà o†năm ná» không biết há» còn ở lại cái là ng “Tháºp Lý†hay váºt đổi sao dá»i, hỠđã lưu lạc đến chốn khác rồi ?
Tiểu Hổ Tá» cắm cúi Ä‘i vá» phÃa là ng Tháºp Lý. Và o là ng khi trá»i sắp trưa, chẳng ai để ý đến má»™t đứa bé rách rưới như y nên y yên ổn bước và o má»™t quán mì định ăn lót dạ. ChÃnh khi bước và o cá»a quán mì, Tiểu Hổ Tá» trông thấy má»™t thanh niên hán tá» cao lá»›n nhưng nét mặt rất quen, y bất giác buá»™t miệng :
- Phải chăng huynh đà i tên là Liêu Trưá»ng Phát chăng ?
Tiểu Hổ Tá» chợt nhá»› lại năm xưa ở trấn Phổ Äá»™, y đã gặp Thiệu Vân Anh đại cô đối xá» rất tốt vá»›i y dù y chỉ là má»™t tiểu tá» hà nh khất tứ cố vô thân. Cánh tay nà ng còn thân ái tăng cho má»™t số tiá»n, nhá» số tiá»n ấy y hoang đà ng phá phách, cuối cùng gặp hai huynh đệ lãng tá» là Lãn Cẩu Tá» và Liêu Trưá»ng Phát. CÅ©ng vì ăn chÆ¡i hoang đà ng nên y phạm lá»—i lá»›n bị hai huynh đệ lãng tá» nà y dụ dá»— vướng và o cái án tống tiá»n nhà há» Lý ở trấn Hoà ng Cương và gặp dưỡng mẫu là đệ tá» và bốn tá»· tá»· chị nuôi.
Trong má»™t tráºn vây đánh cá»§a bá»n “Thất tinh bang†y may mắn được má»™t kỳ nhân cứu thoát, sau Ä‘ truyá»n thụ võ công, sau bao năm y trở lại là ng Tháºp Lý và hết sức cảm động khi gặp lại nghÄ©a huynh Liêu Trưá»ng Phát.
|
 |
|
| |