 |
|

14-08-2008, 10:33 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 6
Ra Tay Nghĩa Hiệp
Mang Lấy Hà m Oan
Thanh niên hán tỠvừa ăn hết tô mì ngẩng đầu lên vội đáp:
- Äúng ta là Liêu Trưá»ng Phát.
Tiểu Hổ Tá» cưá»i tươi bước tá»›i:
- Äại ca, chẳng lẽ không nháºn ra đệ đây ư, đệ là Tiểu Hổ TỠđây mà .
Liêu Trưá»ng Phát mở tròn hai mắt không dám tin ngay:
- Ngươi... ngươi... thực là Tiểu Hổ TỠ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên thá»±c là Tiểu Hổ Tá».
Liêu Trưá»ng Phát ngá» vá»±c:
- Sao ngươi vẫn bé nhỠthế nà y thôi ư ?
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i:
- Äệ không dám lá»›n vì sợ tốn tiá»n mua quần áo lắm !
Giá»ng Ä‘iệu đùa bỡn chÃnh là cá»§a Tiểu Hổ Tá», Liêu Trưá»ng Phát vẫn còn ná»a tin ná»a ngá»:
- Nhị đệ, mấy năm nay ngươi biệt tăm ở nơi đâu, ta với tam đệ cứ tưởng ngươi chết mất rồi chứ.
Tiểu Hổ Tá» báºt cưá»i:
- Chuyện còn dà i lắm, tam đệ hiện ở đâu ? Äệ thá»±c nhá»› nhị vị huynh đê.....
Liêu Trưá»ng Phát quay sang gá»i má»™t nữ tỠđứng sau bà n thu tiá»n:
- Liên Hoa, coi cá»a hà ng giùm ta má»™t chút rồi dẹp hà ng sá»›m vá» nhà sá»a soạn rượu thịt, ta Ä‘i gá»i Lãn Cẩu TỠđây...
Hắn vừa dặn nữ tỠcó lẽ là vợ hắn vừa nhấc bổng Tiểu Hổ TỠlên:
- Nhị đệ, không ngá» ngươi vẫn còn sống trở vá». Ngươi vẫn bé nhá» như năm xưa, hay quá, chúng ta Ä‘i tìm Lãn Cẩu Tá».
Tiểu Hổ TỠthẹn đỠmặt:
- Äại ca bỠđệ xuống, có phải đại tẩu cá»§a đệ kia không?
Liêu Trưá»ng Phát “a†má»™t tiếng đặt Tiểu Hổ Tá» xuống vẫy tay gá»i nữ tá»:
- Liên Hoa, đến đây, đây là ngưá»i ta thưá»ng nhắc vá»›i em, nhị đệ Tiểu Hổ TỠđấy.
Tiểu Hổ Tá» chắp tay xá Liên Hoa má»™t cái, Liên Hoa do dá»± má»™t chút rồi cÅ©ng thi lá»… lại, nà ng ta ngẩn mặt ra trong lúc Liêu Trưá»ng Phát kéo Tiểu Hổ Tá» bước mau ra quán mì. Tiểu Hổ Tá» rất nhá»› Lãn Cẩu Tá», há»i dò:
- Tam đệ hiện nay là m nghỠgì để sống?
Liêu Trưá»ng Phát đáp:
- Nó khá hÆ¡n chúng ta nhiá»u, bây giỠđã là chá»§ nhân má»™t cá»a hà ng kha khá.
Lãn Cẩu Tá» chỉ là má»™t chá»§ nhân cá»a hà ng bán gạo. Cá»a hà ng chẳng lấy gì là m lá»›n nhưng ở má»™t nÆ¡i nhá» bé như nÆ¡i nà y cÅ©ng có thể gá»i là khá giả. Khi Tiểu Hổ Tá» và Liêu Trưá»ng Phát đến nÆ¡i, hắn Ä‘ang cân gạo cho khách, Tiểu Hổ Tá» và Liêu Trưá»ng Phát đến sát bên hắn mà hắn hình như chưa biết.
Sau khi cân gạo xong, tiá»…n khách ra ngoà i, quay thân lại, hắn má»›i mỉm cưá»i vá»›i Liêu Trưá»ng Phát:
- Äại ca, hôm nay đến có chuyện gì ?
Tiểu Hổ TỠđứng sau lưng Liêu Trưá»ng Phát, tá»±a hồ Lãn Cẩu Tá» không chú ý đến, liá»n chen lá»i:
- Ngươi không nháºn ra ta là ai đây sao ?
Lãn Cẩu Tá» nhìn y không có gì ngạc nhiên chứng tá» không há» nháºn ra Tiểu Hổ Tá».
Tiểu Hổ Tá» cưá»i cưá»i:
- Nhị ca cá»§a ngươi đây, Tiểu Hổ Tá».
Lãn Cẩu Tá» giáºt mình im lặng má»™t lúc lâu rồi má»›i tiếp:
- Nhị ca, xin má»i và o.
Liêu Trưá»ng Phát xua tay:
- Ngươi dá»n dẹp Ä‘i, đến nhà ta nói chuyện.
Lãn Cẩu TỠbất bình:
- Cần gì đến nhà đại ca, nhà tiểu đệ không nói chuyện được ư ?
Liêu Trưá»ng Phát giải thÃch:
- Vì ta đã dặn đại tẩu ngươi chuẩn bị rượu thịt rồi.
Tiểu Hổ TỠxen và o:
- Không giấu gì nhị vị, đệ bây giá» Ä‘ang đói lắm, chỉ e đại tẩu nhất thá»i chưa thể chuẩn bị xong rượu thịt được. Theo đệ thì chúng ta hãy tìm nÆ¡i tá»u lâu thanh vắng nà o đó rồi hãy nói chuyện được chăng ?
Lãn Cẩu TỠđáp:
- Chúng ta nên đến “Trưá»ng Xuân lâu†được không?
Nói xong hắn và o tá»§ thu dá»n tiá»n bạc, rồi cùng hai nghÄ©a huynh bước ra cưá»i cưá»i nói nói đưa nhau đến Trưá»ng Xuân lâu.
Trưá»ng Xuân lâu vốn có ba gian quán, giá» nà y Ä‘á»u đông đặc khách ăn, ba ngưá»i và o ngồi ở cái bà n táºn ngoà i sân. Äịa phương nà y là má»™t thà nh trấn nhá», ai cÅ©ng biết mặt nhau, chỉ cần dặn mấy tiếng, rượu thịt đã được dá»n lên.
Ba ngưá»i uống cạn ba chén rượu, Tiểu Hổ Tá» rót tiếp chén rượu nữa:
- Nhá»› lại chuyện ngà y xưa tháºt như nằm mÆ¡, sau đó nhị vị huynh đệ là m sao ?
Lãn Cẩu TỠđáp:
- Lúc ấy vì chúng ta tuổi còn quá nhá» nên không bị nha huyện giam giữ gì, chỉ đưa chúng ta vá»...
Liêu Trưá»ng Phát nói tiếp:
- Nhưng không vì váºy mà được an thân, chúng ta luôn luôn bị áp bức...
Lãn Cẩu TỠchau mà y:
- Nhị ca có khổ sở bị áp bức như chúng ta không?
Chưa dứt câu nói, hốt nhiên Tiểu Hổ TỠxua tay khẽ kêu lên:
- Chúng ta đợi một chút hãy nói tiếp. Xem kìa, bên kia sắp xảy ra náo động.
Lãn Cẩu Tá» dừng lá»i nhìn theo hướng Tiểu Hổ Tá» ra hiệu. Cách há» ba bà n, bà n tứ tư có má»™t hán tá» mặc áo xanh ngồi má»™t mình, nhưng trên bà n có tá»›i bốn chén rượu, má»™t mình hắn uống cạn từng chén rượu. Do vì hán tỠấy ngồi quay lưng và o há», nên không rõ diện mạo niên ká»· cá»§a hắn. Lãn Cẩu Tá» nói:
- Bất quá hắn uống rượu giải buồn thôi, có chuyện gì náo động đâu ?
Tiểu Hổ TỠngầm đưa mắt sang hướng khác, nói:
- Äừng quay đầu lại, hãy liếc ngang vá» phÃa tả, phải chăng có hai tên má»™t gầy má»™t máºp, nhị vị huynh đệ nhìn thấy chăng ?
Liêu Trưá»ng Phát gáºt đầu:
- Nhìn thấy.
Lãn Cẩu TỠnói tiếp:
- Ta nháºn ra hai ngưá»i ấy, chúng là hai võ sư há»™ viện cá»§a Thái viên ngoại ngoà i đại nha phÃa đông.
Tiểu Hổ Tá» há»i:
- Hai vị võ sư ấy là ngưá»i thế nà o ?
Lãn Cẩu TỠđáp:
- Có thể nói là ngưá»i tốt, thôi chúng ta ăn Ä‘i !
Tiểu Hổ Tá» lại há»i:
- Còn Thái viên ngoại ra sao ?
- Thái viên ngoại cÅ©ng là ngưá»i tốt, trong là ng Tháºp Lý nà y ai cÅ©ng có cảm tình vá»›i lão. Có gì lạ không?
Tiểu Hổ TỠchỉ hán tỠáo xanh:
- Không, nhưng tên áo xanh sắp gây sự với hỠđó.
Lãn Cẩu TỠngạc nhiên:
- Vì sao nhị ca biết được?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Vì hắn đã ra dấu hiệu quy cũ võ lâm bằng mấy chén rượu, có nghĩa là không ai được xen và o chuyện của hắn.
Liêu Trưá»ng Phát có vẻ gấp vá»™i:
- Có chuyện ấy thực ư ?
Tiểu Hổ TỠngạc nhiên:
- Äại ca là m gì gấp thế ?
Liêu Trưá»ng Phát không đáp đứng báºt dáºy như sắp bước tá»›i. Tiểu Hổ Tá» há»i nhẹ:
- Äại ca định Ä‘i đâu ?
Y vươn tay kéo Liêu Trưá»ng Phát lại. Liêu Trưá»ng Phát có cảm tưởng bà n tay Tiểu Hổ Tá» phát ra má»™t kình lá»±c kỳ dị, không thể nà o động Ä‘áºy được nữa, hắn sá»±c hiểu ra Tiểu Hổ Tá» tuy vẫn nhá» bé nhưng không phải là ngưá»i bình thưá»ng nữa. Vì trong vòng bốn năm nay Liêu Trưá»ng Phát cÅ©ng gặp được kỳ ngá»™, há»c há»i được võ công và đang có nhiệm vụ cai quản vùng Tháºp Lý nà y. Liêu Trưá»ng Phát quay lại nhìn Tiểu Hổ Tá»:
- Nhị đệ, ta không thể để bá»n chúng là m náo động ở nÆ¡i đây.
Tiểu Hổ Tá» há»i:
- Äại ca có rõ lai lịch tên hán tỠáo xanh kia không?
Liêu Trưá»ng Phát lắc đầu, Tiểu Hổ Tá» há»i:
- Thế đại ca là m cách nà o ngăn cản được bá»n há» ?
Liêu Trưá»ng Phát đáp:
- Ngươi yên tâm, ta không cần phải xuất đầu lộ diện.
Tiểu Hổ Tá» buông tay ra, khi Liêu Trưá»ng Phát định bước Ä‘i, Tiểu Hổ Tá» lại đưa tay nÃu hắn lại:
- Không cần nữa, có ngưá»i đến rồi.
Ngưá»i má»›i đến chẳng phải là ai xa lạ, mà là đệ tá» coi vưá»n rau cá»§a Cái Bang, Trương Thế Xương, Liêu Trưá»ng Phát bất bình:
- Hắn xuất hiện ở đây là m gì ?
Tiểu Hổ Tá» kéo Liêu Trưá»ng Phát ngồi xuống ghế rồi y tá»± xoay mình không cho Trương Thế Xương nhìn rõ mặt.
Trương Thế Xương đưa mắt nhìn quanh tìm ghế trống, cuối cùng hắn nhìn thấy chá»— ngưá»i áo xanh. Chỉ thấy hắn hÆ¡i cau mặt rồi tiến lại gần hán tỠđưa tay cầm lấy chén rượu đặt lên miệng tu á»±c má»™t hÆ¡i. Äá»™ng tác mau lẹ hoà n tất, Trương Thế Xương vẫn đứng yên không nói má»™t lá»i. Hán tỠáo xanh cưá»i gằn má»™t tiếng:
- Ngưá»i trẻ tuổi, khá»i cần là m phiá»n ngưá»i chung quanh, hãy nói cho ta nghe tÃnh danh, địa Ä‘iểm.
Trương Thế Xương đáp rất đơn giản:
- Trương Thế Xương, vưá»n rau ở phÃa bắc.
Hán tứ đứng lên, ôm quyá»n xá má»™t cái:
- Tại hạ ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng, canh ba đêm nay nhất định sẽ đến xin được chỉ giáo.
Trương Thế Xương cÅ©ng ôm quyá»n:
- Xin chỠđại giá.
“Bá»™p†má»™t tiếng, hán tỠáo xanh quăng mấy đồng tiá»n lên mặt bà n bước ra Trưá»ng Xuân lâu liá»n. Trương Thế Xương đưa mắt quét má»™t vòng quanh, hiển nhiên hắn không phát hiện ra Tiểu Hổ Tá», hắn cÅ©ng chẳng chà o há»i hai võ sư nhà Thái viên ngoại, chuyển thân bước ra khá»i tá»u quán.
Äợi bóng hắn Ä‘i khuất, Tiểu Hổ Tá» má»›i bảo:
- Nơi đây không tiện nói chuyện, chúng ta vỠnhà Liêu đại ca đi !
Khi chia tay vá»›i hai nghÄ©a huynh nghÄ©a đệ, Tiểu Hổ TỠẩn thân vá»›i ngưá»i cá»§a Cái Bang. Từ khi y bị Cái Bang Ä‘uổi ra khá»i cá»a, y vô cùng thù háºn nhưng qua bốn năm há»c võ công vá»›i Háºn Hải Du Hồn lòng thù háºn ấy đã tiêu tan.
Tiểu Hổ TỠđã tạm trú ở khu vưá»n rau nà y nhiá»u ngà y nên trong lòng cÅ©ng còn chút hoà i niệm. Bốn năm vùn vụt trôi qua nhưng khu vưá»n vẫn không có thay đổi gì nhiá»u, các phòng ốc vẫn cÅ© kỹ, các rau cá» trong vưá»n hình như vẫn xanh tươi như cÅ©, nà o là rau cải đắng, rau cải ngá»t, rau sắn, rau lang. Chỉ không biết ngưá»i cai quản có còn là Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh nữa hay không? Tiểu Hổ Tá» vừa suy nghÄ© vừa Ä‘i xuyên qua vưá»n rau nhắm hướng gian phòng có ánh đèn sáng bước tá»›i.
Äi gần tá»›i gian phòng, y nghe bên trong loáng thoáng có tiếng nói chuyện. Thanh âm ấy nghe rất quen thuá»™c, chẳng những có Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh mà còn có cả Cá»u Giang phân đà chá»§ Bạch Kiên nữa. Có thể thấy Cái Bang không dám khinh thưá»ng ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng.
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i nhẹ, thân ảnh như má»™t con chuá»™t vừa chui xuống lại cất lên như con chim đến gần cá»a phòng ẩn thân và o nÆ¡i kÃn đáo nhìn và o trong nhà .
Bên trong ngoà i phân đà chá»§ Bạch Kiên và Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh, Trương Thế Xương và Hồ Tiêu ra còn có má»™t ngưá»i trẻ tuổi ước độ hai mươi lăm, hai mươi sáu là cùng. Niên ká»· ngưá»i ấy còn trẻ nhưng lại thản nhiên ngồi ở vị trà quan trá»ng nhất, hiển nhiên đã được phân đà chá»§ Bạch Kiên và Thôi Phúc Sinh rất tôn kÃnh.
Có lẽ há» cÅ©ng và o đây chưa lâu vì nghe Trương Thế Xương vừa thuáºt lại tình hình ở Trưá»ng Xuân lâu. Bạch Kiên nghe xong khẽ cau mà y:
- Thế Xương, khi bước và o cá»a tá»u lâu ngươi nói ngươi có nghe má»™t cầu “truyá»n âm nháºp máºt†cá»§a ngưá»i nà o đó, theo ngươi ngưá»i ấy là ai ?
Trương Thế Xương cung kÃnh:
- Dạ thưa... không biết, lúc ấy đệ tỠđã quan sát kỹ khắp tá»u lâu, chỉ tháy toà n bá»™ là những ngưá»i quen mặt ở vùng nà y, trừ ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng ra, không có ai lạ. A !
Trong ấy còn có má»™t ngưá»i, đệ tá» không nhìn rõ mặt vì y chỉ độ tám, chÃn tuổi nên đệ tá» thấy không cần phải chú ý.
Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh nói:
- Có thể sá» dụng truyá»n âm nháºp máºt cÅ©ng đương nhiên không thể là má»™t đứa hà i tá», cái ấy chẳng có gì quan hệ.
Bạch Kiên nói:
- NÆ¡i nà y do chúng ta cai quản, tháºt là kỳ quái, ngưá»i nà o lại biết chuyện cá»§a chúng ta mà đem ra là m trò cưá»i ?
Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh nói:
- Cứ theo thuá»™c hạ thấy, có lẽ ngưá»i đó ngầm dùng truyá»n âm nháºp máºt nói và o tai Thế Xương, vị tất đã biết rõ việc là m cá»§a chúng ta, cá»› gì lại có ý xúi bẩy chúng ta xung đột vá»›i hai võ sư Tứ Xuyên ÄÆ°á»ng gia trang ở tại nhà Thái viên ngoại ?
Tiểu Hổ TỠkêu thầm một tiếng nghĩ thầm:
“Thôi đại thúc Æ¡i, cháu không há» có ý nà y, đại thúc đâu biết đệ tá» cá»§a đại thúc có ý náo động chứ có liên quan gì đến cháu ? A ! Hai tên võ sư kia lÃ ÄÆ°á»ng gia nổi tiếng ám khà ở Tứ Xuyên ư ?
Bạch Kiên hÆ¡i gáºt đầu :
- Thôi huynh, chÃnh ta cÅ©ng lo nhất là điểm nà y.
Lá»i há» Bạch chưa nói xong bá»—ng nghe bên ngoà i vá»ng và o tiếng gõ sang canh ba, há» Bạch chuyển qua nói vá»›i Trương Thế Xương :
- ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng đến rồi đó, ngươi hãy ra nói chuyện vá»›i hắn. Nên cẩn tháºn, đừng để ngưá»i ta chế phục !
Trương Thế Xương cung thân:
- Äệ tá» xin tuân lệnh !
Rồi chuyển thân bước ra, Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng rá»i gian nhà âm thầm theo chân Trương Thế Xương. Vị trà cá»§a y lúc ấy ở phÃa trước bên phải cá»§a ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng nên y nhìn rất rõ diện mạo cá»§a hắn. Thì ra niên ká»· ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng không trẻ như Tiểu Hổ Tá» tưởng, Ãt nhất hắn cÅ©ng trên bốn mươi tuổi, vá»›i tuổi nà y chắc chắn hắn có địa vị không đến ná»—i thấp kém trong ÄÆ°á»ng môn. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, đó là vì Tiểu Hổ Tá» chưa lịch thiệp giang hồ, nếu y biêt rõ hÆ¡n y sẽ hiểu trong ÄÆ°á»ng môn ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng chẳng những không thấp kém chút nà o mà hắn còn là má»™t nhân váºt nổi tiếng phi thưá»ng.
ChÃnh vì nghe Trương Thế Xương báo lại tên tuổi cá»§a ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng nên Bạch Kiên cÅ©ng bị chấn động.
Sau khi Trương Thế Xương vÃ ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng đối diện, há» Trương ôm song quyá»n xá dà i:
- Äệ tá» Cái Bang Trương Thế Xương xin bái kiến ÄÆ°á»ng đại hiệp.
Hiển nhiên ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng không ngá» Trương Thế Xương lại là đệ tá» Cái Bang, vừa nghe dứt lá»i, hắn hÆ¡i ngạc nhiên, tiếp đó hắn cưá»i ha hả:
- Té ra là Trương thiếu hiệp là nhân váºt má»›i cá»§a Cái Bang thảo nà o chẳng trách được.
Trương Thế Xương nhÃu mà y không ngá» ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng chẳng có chút lá»… mạo, há» Trương gượng cưá»i :
- Tệ bang dù có gan bằng trá»i cÅ©ng không dám xúc phạm tá»›i ÄÆ°á»ng đại hiệp, chỉ vì lần nà y vạn bất đắc dÄ© có chá»— mạo phạm, xin ÄÆ°á»ng đại hiệp mở lượng hải hà nghe vãn bối thưa qua má»™t lá»i.
Lá»i lẽ cá»§a hắn bây giá» tá» ra rất khiêm cung. ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng là ngưá»i xưa nay tá»± phụ vá» bản lãnh nhưng ngôn ngữ đối phương quá ôn hòa, hắn chưa tiện trở mặt liá»n đáp gá»n lá»n:
- Thiếu hiệp có lá»i gì xin cứ nói.
Trương Thế Xương cung thân thi lễ lần nữa:
- Chiếu quy cÅ© xưa nay cá»§a bản bang đối vá»›i quý môn vẫn có giao tình, lần nà y tiá»n bối đến là ng Tháºp Lý nà y, tệ bang sẽ táºn lá»±c tương trợ, nhưng chỉ xin... chỉ vì...
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng cưá»i lạnh lẽo má»™t tiếng, ngắt lá»i:
- Phải chăng vì tại hạ đến đất quý bang mà không báo trước nên mới xảy ra chuyện nà y ?
Trương Thế Xương gượng cưá»i :
- Không... tệ bang không hỠcó ý...
Không đợi Trương Thế Xương nói dứt, hắn lại báºt cưá»i má»™t tiếng lạnh lẽo:
- Hoặc là vì ba tiếng â€œÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng" trên giang hồ chẳng có chút giá trị gì vá»›i quý bang ?
- Ha ha, ha ha, ÄÆ°á»ng đại hiệp danh chấn thiên hạ, bất cứ ai đến đây cÅ©ng biết, tệ bang đâu dám vô lá»… vá»›i ÄÆ°á»ng đại hiệp.
Cùng vá»›i tiếng cưá»i là bóng nhân ảnh di động, chỉ nhìn thấy Bạch Kiên Ä‘i đầu lướt thân pháp từ ngoà i khu vưá»n Ä‘i và o. Sau lưng Bạch Kiên là vị hán tá» trẻ tuổi, sau ngưá»i trẻ tuổi ấy là Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh. Bá»n há» không Ä‘i từ hướng gian nhà đến mà lại vòng ra ngoà i vưá»n rau rồi lại vòng ngược và o khiến ngưá»i hiểu lầm là há» vừa má»›i tá»›i. Thân hình Bạch Kiên vừa lướt tá»›i, tay phải khẽ vẫy cho Trương Thế Xương lùi lại má»™t bên.
Bạch Kiên ôm song quyá»n mỉm cưá»i:
- ÄÆ°á»ng đại hiệp đại giá quang lâm, đệ nghe tin vá»™i đến ngay, không kịp nghênh đón xin được thứ tá»™i.
Tiểu Hổ TỠẩn thân trong bụi ráºm cưá»i gằn má»™t tiếng tá»± nghÄ©:
“Có lẽ bá»n chúng quen nhau từ trước, thế thì cuá»™c đùa nà y chà ng còn gì đáng xem nữa.†Trong bụng y lấy là m thất vá»ng.
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng cÅ©ng ôm quyèn lạnh nhạt:
- Không dám, không dám !
Bạch Kiên nghiêng thân nhưá»ng cho hán tá» trẻ tuổi bước lên:
- Phạm đưá»ng chá»§, vị nà y là Tứ Xuyên ÄÆ°á»ng gia đến chÃnh lÃ ÄÆ°á»ng đại hiệp, chắc đưá»ng chá»§ chưa há» gặp mặt, xin để thuá»™c hạ giá»›i thiệu...
Tên hán tá» trẻ tuổi ná» cưá»i nhẹ bước tá»›i trước ôm quyá»n xá má»™t cái:
- Tại hạ Phạm Trung Kiệt, nghe đại danh đã lâu như sấm sét bên tai, hôm nay vinh dá»± được thấy mặt tháºt là vạn hạnh.
Nét mặt lạnh lùng cá»§a ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng vẫn không có gì thay đổi, hắn chỉ hÆ¡i miá»…n cưỡng mỉm cưá»i trả lá»…:
- Có lẽ Phạm đại hiệp là má»™t trong Cái Bang tam kiệt, váºn hạnh, váºn hạnh.
Niên ká»· cá»§a Phạm Trung Kiệt tuy chưa cao nhưng hắn nổi tiếng như cồn trong giang hồ, ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng không thể không ngấm ngầm đỠphòng. Sau má»™t hồi lá»… mạo khách sáo, Bạch Kiên nhân danh thân pháºn là phân đà chá»§ Cá»u Giang nghiêm giá»ng hướng vá» ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng :
- Xin má»i ÄÆ°á»ng đại hiệp và o trong thưởng trà .
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng má»™t thân đến đây, trong lòng vốn sẵn úy kỵ đâu dám khinh thị và o nhà , hắn cưá»i nho nhá» lắc đầu :
- Äa tạ thịnh ý, không cần. Tại hạ chỉ xin nghe má»™t lá»i cá»§a Bạch đại hiệp liá»n láºp tức rá»i khá»i đây.
Bạch Kiên mỉm cưá»i :
- Má»i ÄÆ°á»ng đại hiệp cứ há»i.
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng nghiêm mặt:
- Tại hạ vâng mệnh đến đây thi hà nh một nhiệm vụ, xin được quý bang nương tay.
Cái Bang tuy chá»— nà o cÅ©ng có phân đà , nhưng vẫn không thể tác oai tác quái tá»± ý, câu nói cá»§a ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng tuy bên ngoà i có vẻ giữ lá»… mạo nhưng bên trong ngầm ý bất mãn. Bạch Kiên cưá»i gượng:
- ÄÆ°á»ng đại hiệp, sao lại nói thế...
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng không đợi cho hết câu đã vá»™i ôm quyá»n vái:
- Äa tạ có lá»i chấp nháºn, sau nà y xin báo đáp.
Dứt lá»i, thân hình hÆ¡i xoay, song cước Ä‘iểm xuống đất như con chim bay vá»t lên.
Bạch Kiên vá»™i và ng gá»i theo:
- ÄÆ°á»ng đại hiệp, xin cháºm má»™t bước nghe tại hạ có lá»i...
Giữa khi Bạch Kiên gá»i chỉ thấy thân hình ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không hốt nhiên dừng lại rÆ¡i xuống chá»— cÅ©. Bạch Kiên vui mừng:
- ÄÆ°á»ng đại hiệp.
Thân pháp há» Bạch cùng lướt tá»›i tức thì nhưng hắn chưa kịp ổn định cước bá»™ bá»—ng nghe ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng quát to dữ dá»™i:
- Hay cho tên tiểu nhân thô bỉ, ngươi dám thỠthủ đoạn của lão tỠđây ư ?
Tay há» ÄÆ°á»ng vung ra, ba ánh hà n quang lấp lánh bay thẳng tá»›i ngá»±c Bạch Kiên.
Bạch Kiên không ngá» ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng xuất thá»§ tức giáºn cưá»i lạnh má»™t tiếng :
- Há» ÄÆ°á»ng kia, ngươi...
Tiếng “ngươi†vừa dứt, Bạch Kiên cảm thấy trước ngá»±c nhói Ä‘au, tiếp đó hai mắt hoa lên ngã váºt xuống đất bất tỉnh. Äá»™c dược ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng môn đã nổi tiếng thiên hạ, khoảng cách hai bên lại quá gần, Bạch Kiên không ngá» trong khi ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng dừng thân, tưởng đối phương sẽ đối đáp tiếp, không kịp phòng bị, nên thân thá»§ cá»§a hắn tuy cao nhưng vẫn bị ám khà bắn trúng. Thấy Bạch Kiên trúng ám toán, Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh cả giáºn rống lên má»™t tiếng :
- Há» ÄÆ°á»ng kia, ngươi tháºt là đồ vô sỉ, xem chưởng đây !
Thân ảnh biến thà nh “Thương ứng phốc thố†chưởng xuất “Khai thi tịch địa†váºn dụng công lá»±c toà n thân đánh tá»›i ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng.
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng vừa dùng độc dược ám khà đánh ngã Bạch Kiên, hai vai rung động định phi thân lên bá»—ng bị chưởng lá»±c Thôi Phúc Sinh Ä‘áºp tá»›i. Chưởng phong rÃt lên mau như Ä‘iện chá»›p khiến há» ÄÆ°á»ng không kịp né tránh, chỉ nghe “ùm†má»™t tiếng lá»›n, thân thể ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng rÆ¡i liá»n xuống đất nằm im bất động.
Sá»± tình diá»…n biến ngoà i sá»± liệu cá»§a má»i ngưá»i và mau lẹ đến độ không ai kịp trở tay. Trong chá»›p mắt, bá»—ng nhiên sau má»™t gốc cây có bóng ngưá»i lay động có lẽ Ä‘ang định lén lút tẩu thoát. Tiểu Hổ TỠđộng tâm nghÄ© thầm:
“Tên nà y vì sao lén lút như thế ? Chẳng lẽ chÃnh hắn ngấm ngầm ra tay lúc nãy ?†Vừa nghÄ© ý ấy, Tiểu Hổ Tá» nhá»› ra lúc ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng phi thân lên, đột nhiên rÆ¡i lại xuống đất là có vấn Ä‘á». Thân ảnh Tiểu Hổ Tá» lướt tá»›i, y sợ tên kia thoát thân nên không kể gì tá»›i lợi hại, quát to:
- Ngươi định chạy đâu ?
Bá»—ng má»™t tiếng cưá»i lạnh lùng phát ra từ sau lưng Tiểu Hổ Tá»:
- Bằng hữu, chuyện không dÃnh dáng gì đến bằng hữu, xin đừng nhúng tay.
Tiếp theo là má»™t kình lá»±c quái lạ đè xuống lưng y. Tiểu Hổ Tá» than thầm trong bụng, y Ä‘ang báºn táºp trung và o cái bóng lén lén lút lút trước mặt quên cả an nguy cá»§a bản thân, tình thế cấp bách, Tiểu Hổ TỠđà nh phải váºn chân khà láºt chưởng đánh ngược lại sau lưng, đồng thá»i thân hình hÆ¡i nghiêng tránh đòn chÃnh diện cá»§a đối phương.
Chưởng lực của Tiểu Hổ TỠrơi và o khoảng không, trước mắt y nhân ảnh lay động.
Cái Bang Phạm Trung Kiệt đã hoà nh thân cháºn đưá»ng y. Trong lúc cấp thá»i, Tiểu Hổ Tá» chỉ và o sau thân cây hô lá»›n:
- Sau lưng có ngưá»i...
Phạm Trung Kiệt thấy Tiểu Hổ TỠchỉ là một đứa bé, bất giác hắn có vẻ kinh dị lắc đầu:
- Tiểu đệ, xem ra thân thủ ngươi không kém.
Chưa nói hết câu, Trương Thế Xương đã từ sau chạy lên vừa nhìn thấy Tiểu Hổ Tá», bất giác hắn kêu lên má»™t tiếng:
- Té ra là ngươi...
Vừa buá»™t miệng, hắn cảm thấy lỡ lá»i, liá»n lắc đầu như không dám tin ở mắt mình, vì hắn không thể tin trước mắt hắn là Tiểu Hổ Tá». Tiểu Hổ Tá» không thể đến hôm nay mà vẫn bé nhá» như thế, Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i:
- Trương đại ca không nháºn lầm ngưá»i đâu. Ta chÃnh là Tiểu Hổ Tá».
Tiểu Hổ Tá» nhìn hắn rất thà nh khẩn, như đợi hắn sẽ tạo cÆ¡ há»™i giải thÃch vá»›i Phạm Trung Kiệt. Trương Thế Xương biến sắc mặt:
- Ai là Trương đại ca của ngươi, ngươi là thứ vong ân bội nghĩa...
Tiểu Hổ TỠvừa ngượng vừa nổi máu tự tôn, nghiêm mặt:
- Trương đại ca, chúng ta xưa nay đối vá»›i nhau không có gì xấu, sao ngươi nở chá»i ta như thế ?
Trương Thế Xương cưá»i lạnh lẽo không thèm lý tá»›i Tiểu Hổ Tá», chuyển thân vá» phÃa Phạm Trung Kiệt cung thân:
- Bốn năm trước nó là tên Tiểu Hổ TỠở đây, có lẽ nó quay trở lại để báo thù báo oán gì đó.
Tiểu Hổ Tá» nghe giá»ng hằn há»c cá»§a hắn, tức giáºn kêu lên:
- Trương đại ca, ngươi...
Phạm Trung Kiệt xua tay:
- Nếu có gì cần nói rõ ngươi hãy chịu trói tay trước đã.
Tiểu Hổ Tá» nhìn vá» phÃa gốc cây, lúc ấy bóng ngưá»i kia đã chạy mất lâu rồi, y tá»± nghÄ© thầm:
“Ta chẳng có chứng cá»› gì cả, đâu có lý do nà o để nói ?†Tiểu Hổ Tá» không muốn bị bắt giữ chút nà o, liá»n ngấm ngầm hÃt má»™t hÆ¡i chân khà ngưng tụ chân lá»±c, hÆ¡i mỉm cưá»i:
- Trương đại ca, hãy cho ta nói và i lá»i được chăng ?
Trương Thế Xương lạnh lùng:
- Ngươi có đưa tay ra chịu trói hay muốn ta động thủ ?
Hiển nhiên hắn cá»± tuyệt thỉnh cầu cá»§a Tiểu Hổ Tá». Y tức giáºn, âm thanh Ä‘anh lại:
- Trương đại ca, các ngươi như quả không cho ta có cÆ¡ há»™i giải thÃch, thì má»i động thá»§.
Trương Thế Xương không xem Tiểu Hổ Tá» và o đâu, hắn cưá»i gằn má»™t tiếng:
- Ngươi tưởng ta thÃch khách sáo vá»›i ngươi lắm ư ?
Vừa quét tay hắn vừa vươn tá»›i chụp và o đầu vai Tiểu Hổ Tá». Tiểu Hổ Tá» vẫn đứng yên bất động, đợi năm ngón tay cá»§a Trương Thế Xương chạm và o áo y má»›i láºp tức láºt bà n tay chá»™p và o mạch môn cổ tay Trương Thế Xương. Tiểu Hổ Tá» xuất thá»§ mau như gió cuốn khiến chẳng những Trương Thế Xương không kịp biến chiêu mà đến thá»§ pháp láºt tay cá»§a y ra sao hắn cÅ©ng không kịp nhìn rõ rà ng, bá»—ng đã cảm giác mạch môn Ä‘au nhói vì bị Tiểu Hổ Tá» chụp trúng.
Trương Thế Xương hoảng kinh nhưng hắn chưa kịp tin nổi mình đã bị đối phương cầm giữ uyển mạch, hắn thu hết sức mạnh kéo tay vá» nhưng khi táºn lá»±c kéo hắn lại thêm má»™t lần kinh dị nữa.
Chẳng những hắn không thể kéo thoát khá»i tay Tiểu Hổ Tá» mà còn tổn thất chân lá»±c, tay hắn má»m nhÅ©n như không còn chút sức lá»±c nà o. Lúc ấy hắn má»›i bất giác hiểu Tiểu Hổ TỠđã biến đổi thà nh má»™t ngưá»i khác. Hắn Ä‘au đớn rú lên má»™t tiếng “ôiâ€. Tiểu Hổ Tá» buông năm ngón tay thả mạch môn cá»§a hắn ra Ä‘iá»m nhiên nở nụ cưá»i:
- Trương đại ca, xin lá»—i, vì các ngưá»i không chịu cho ta cÆ¡ há»™i thanh minh, nnê ta đà nh lỡ tay.
Nói xong, thân pháp đột nhiên bắn vá»t lên bay thẳng ra phÃa ngoà i khu vưá»n.
- Ồ, ngươi muốn thoát thân không dễ dà ng đâu.
Phạm Trung Kiệt tung thân lên vươn tay chụp và o sau lưng y. Hai vai Tiểu Hổ Tá» khẽ lắc lư nghiêng hẳn xuống đồng thá»i thân thể vá»t lên cao năm thước tránh khá»i chiêu “Kim long thâm qua†cá»§a Phạm Trung Kiệt.
Xuất chiêu không trúng, Phạm Trung Kiệt vừa thu thế lại nhân ảnh cá»§a Tiểu Hổ Tá» Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không liá»n thi triển chiêu thức “Tuyết nhan tinh hồng†vá»t lên cao thêm năm thước nữa biến mất trong bóng đêm.
Phạm Trung Kiệt nằm má»™ng cÅ©ng không thể ngá» thân thá»§ cá»§a Tiểu Hổ Tá» lại đạt đến độ xuất thần nháºp hóa ấy, đà nh dừng lại vì biết không thể Ä‘uổi kịp y nữa. Hắn lặng lẽ thở dà i quay lại chá»— ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng bị thụ thương Ä‘ang nằm dưới đất. Lúc ấy thân thể ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng đã bị Thôi Phúc Sinh láºt lại dùng ná»™i lá»±c truyá»n nháºp thể ná»™i trợ giúp hắn hồi tỉnh để tra há»i hắn lấy thuốc giải độc cho Bạch Kiên.
Chỉ má»™t lúc sau, ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng tỉnh dáºy khẽ kêu “ối chà †hai tiếng, mở choà ng hai mắt. Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh vá»™i và ng tra há»i:
- Há» ÄÆ°á»ng, ngươi đả thương Bạch đà chá»§ chúng ta, hãy mau đưa thuốc giải ra, hôm nay chúng ta sẽ tha mạng cho.
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng vừa mở mắt nhìn Thôi Phúc Sinh má»™t cái rồi lại nhắm mắt lại.
Thôi Phúc Sinh tức giáºn chụp lấy đầu vai ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng quát to:
- Há» ÄÆ°á»ng, ngươi không đưa thuốc giải ra thì đừng trách chúng ta đối vá»›i ngươi tà n nhẫn.
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng mở mắt cưá»i gằn:
- Chúng bay mà còn biết nhân đạo ư ? Nếu biết nhân đạo các ngươi nà o đã dùng ám khà đánh lén ta.
Thôi Phúc Sinh nóng nảy:
- Nếu ngươi không dùng ám khà đả thương ngưá»i trước, ta nà o cần xuất thá»§.
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng bÄ©u môi:
- Nếu các ngươi không dùng ám khà đả thương ta trước, ta nà o đả thương Bạch đà chủ các ngươi là m gì ?
Thôi Phúc Sinh hÆ¡i giáºt mình:
- Chúng ta nà o có ai dùng ám khà đả thương ngươi ?
|

14-08-2008, 10:34 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 7
Truy Tìm Dấu Ẩn Dáºt
Nà o NgỠGặp Ân Nhân
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng “ô†má»™t tiếng:
- Sự thực rõ rà ng còn đây, các ngươi hãy giương mắt ra mà nhìn.
Nói xong hắn tá»± kéo áo lên rõ rà ng lá»™ ra má»™t mÅ©i cương châm vẫn còn đâm tại lưng áo hắn. Hắn tá»± tay rút mÅ©i cương châm ra quăng xuống đất gượng cưá»i:
- Chẳng lẽ mũi châm nà y do ta tự đâm và o thân ta ư ? Hừ, nếu ta không bị thương trước, với võ công của ngươi mà đả thương được ta ư ?
Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh kinh dị không nói được má»™t lá»i, nếu quả tháºt như ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng nói thì phần lá»—i rõ rà ng thuá»™c vá» Cái Bang bá»n hắn rồi. Phạm Trung Kiệt lên tiếng rất đúng lúc:
- ÄÆ°á»ng đại hiệp, mÅ©i cương châm nà y không phải do đệ tá» Cái Bang bắn ra.
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng cưá»i nhạt:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên Ä‘á»i nà o các ngươi chịu thừa nháºn.
Trương Thế Xương tiếp lá»i:
- Äúng là không do Cái Bang chúng ta bắn, ngưá»i bắn cương châm lúc nãy đã bị chúng ta phát hiện, tiếc rằng y đã đà o tẩu mất rồi.
Thôi Phúc Sinh gằn giá»ng:
- Là ngưá»i nà o ?
Trương Thế Xương đáp:
- Tiểu Hổ Tá».
Thôi Phúc Sinh kinh ngạc biến sắc:
- Là y ư ? Có lẽ nà o ?
Trương Thế Xương thâm hiểm:
- Äó chÃnh là điá»u chúng ta không ngá» tá»›i.
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng há»i:
- Tiểu Hổ TỠlà ai ?
Vẫn Trương Thế Xương đáp:
- Äó là má»™t tên tiểu hà i tá» trước đây chúng ta thu dụng để coi vưá»n rau.
- Y đâu mất rồi ?
- Chúng ta không giữ nổi y, để y đà o tẩu mất rồi.
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng cưá»i gằn:
- Một đứa tiểu tốt mà không lưu giữ nổi, các ngươi nói ta không thể tin.
Thôi Phúc Sinh cưá»i gượng:
- ÄÆ°á»ng đại hiệp có tin hay không là tùy. Sau nà y tệ bang nhất định sẽ là m minh bạch. Còn chuyện ngưá»i bị đả thương, chúng ta thà nh tháºt xin lá»—i. Bạch đà chá»§ bị ngưá»i đả thương chúng ta nói thẳng, xin ngưá»i cho chúng ta thuốc giải. Chuyện ngà y hôm nay tạm thá»i bá» qua, ngươi đồng ý chứ !
ÄÆ°Æ¡ng nhiên ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng không tin mấy lá»i hoa mỹ ấy, nhưng trong tình hình nà y, hắn Ä‘ang lá»t và o tay đối phương, không giao thuốc giải cÅ©ng chẳng được nà o.
Hắn đà nh rút từ trong áo ra má»™t lá» nhá» dốc ngược đổ ra má»™t viên thuốc đưa cho Thôi Phúc Sinh khẽ gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c, chuyện hôm nay chúng ta tạm chấm dứt, sau nà y má»›i tÃnh.
Nói xong hắn giao thuốc, đứng dáºy định Ä‘i vá».
Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh vá»™i và ng Ä‘em thuốc giải cho Bạch Kiên. Uống xong, Bạch Kiên tỉnh dáºy, tất cả kéo và o trong đại sảnh. Sau khi nghe kể má»i chuyện vừa xảy ra, Bạch Kiên lắc đầu than:
- Thì ra tên Tiểu Hổ Tá» cố ý láºp mưu ly gián, hôm nay chúng ta không nên khinh thưá»ng để sổng y.
Phạm Trung Kiệt nói:
- Theo ta thấy Tiểu Hổ Tá» chỉ là má»™t đứa bé không thể dám ra mặt chống đối Cái Bang. E rằng sau lưng y còn tiá»m phục ai đó sai khiến chăng ?
Bạch Kiên trầm ngâm:
- Nếu cho rằng có ngưá»i tiá»m phục sai khiến y thì chỉ có Cá»u Hoa nương Mạc Quyên Quyên mà thôi. Mạc Quyên Quyên có lý do xúi bẩy Tiểu Hổ Tá» chống đối Cái Bang chúng ta vì trước đây bà ta bắt con trai Lý Bạch Vạn đã bị Cái Bang phá vỡ mưu đồ bất chÃnh cá»§a y thị.
Phạm Trung Kiệt há»i:
- Ngươi nắm vững hà nh tung Mạc Quyên Quyên chứ ?
Bạch Kiên đáp:
- Không. Nghe nói y thị đã bị bá»n “Thất tinh bang†truy sát, chẳng biết sống chết ra sao.
Phạm Trung Kiệt tuy niên ká»· chưa lá»›n nhưng tỉnh táo hÆ¡n ngưá»i, không hổ thẹn là “Cái Bang tam kiệtâ€, hắn nhăn tÃt cặp lông mà y:
- Chúng ta cần phải tra cứu chuyện nà y cẩn tháºn. Còn chuyện liên quan đến ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng, chúng ta nên chịu nhún để đạt đại sá»±, ta sẽ Ä‘Ãch thân đến thăm há»i hắn và tìm hiểu cho minh bạch.
Bạch Kiên đáp:
- Vâng, thuá»™c hạ xin sá»a soạn láºp tức.
NÆ¡i ở ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng đã được các đệ tá» Cái Bang theo dõi nắm được nên Bạch Kiên và Phạm Trung Kiệt được các đệ tá» dẫn thẳng đến nÆ¡i. ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng không trú ngụ trong tá»u lâu khác Ä‘iếm, hắn lấy thân pháºn thượng khách trú ngụ trong má»™t ngôi chùa.
Gian phòng cá»§a ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng vẫn còn ánh đèn, rõ rà ng từ khi từ vưá»n rau trở vá» hắn chưa an giấc. Bạch Kiên và Phạm Trung Kiệt không muốn kinh động tá»›i ai khác, cả hai khinh thân đến gần phòng há» ÄÆ°á»ng do Bạch Kiên dẫn đầu gõ và o cá»a phòng nói:
- Cái Bang Phạm Trung Kiệt và Bạch Kiên xin được yết kiến ÄÆ°á»ng đại hiệp.
Câu nói cá»§a hắn rất thà nh khẩn, ngữ khà lại rất khách sáo. Thế nhưng, trong phòng rõ rà ng nghe tiếng hô hấp mồn má»™t mÃ ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng không lên tiếng trả lá»i. Bạch Kiên cau mà y quay lại nhìn Phạm Trung Kiệt, Phạm Trung Kiệt khẽ gáºt đầu ra hiệu. Bạch Kiên xô nhẹ cánh cá»a, chỉ khép há» nên mở ra ngay, gió thổi tạt và o khiến ngá»n đèn giao động.
Dưới bóng sáng cháºp chá»n chỉ thấy ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng Ä‘anh khoanh chân ngồi váºn công Ä‘iá»u tiết hÆ¡i thở. Bạch Kiên và Phạm Trung Kiệt chỠđợi chốc lát, thấy hắn Ä‘ang váºn công đến giai Ä‘oạn quan trá»ng, không tiện kinh động, hai ngưá»i đưa mắt ra hiệu, nhẹ nhà ng lui ra cá»a khẽ khép cánh cá»a lại cho ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng.
Äang lúc há» ra tá»›i sân ngoà i bá»—ng thấy má»™t bóng hòa thượng lướt tá»›i:
- Ban đêm nhị vị thà chủ đến chùa hèn là m chi ?
Bạch Kiên thi lễ đáp:
- Tại hạ vì có việc cần đến bái yết ÄÆ°á»ng đại hiệp, không ngỠđại hiệp chÃnh Ä‘ang dụng công Ä‘iá»u tức, không dám khinh động. Gặp sư phụ đây tháºt may, xin nhá» sư phụ chuyển lá»i tá»›i ÄÆ°á»ng đại hiệp được chăng ?
Vị hòa thượng ấy chắp tay:
- Nhị vị thà chá»§ cần dặn dò gì xin cứ nói lại, tiểu tăng sẽ chuyển báo cho ÄÆ°á»ng thà chá»§.
Bạch Kiên nói:
- Nhá» sư phụ chuyển lá»i cá»§a Cái Bang Phạm Trung Kiệt và Cá»u lãnh giang phân đà chá»§ Bạch Kiên đến vấn an và xin lá»—i ÄÆ°á»ng đại hiệp.
Vị hòa thượng “a†một tiếng :
- Té ra là nhị vị đại hiệp Cái Bang, tiểu tăng thất kÃnh.
Vừa nói vừa chắp tay cúi đầu thi lá»…. Bạch Kiên và Phạm Trung Kiệt tạ từ hòa thượng trở vá» khu vưá»n rau, nhân vì suốt đêm mệt má»i, Thôi Phúc Sinh đã sai chuẩn bị sẵn má»™t mâm rượu tiêu khiển cho qua đêm. Bá»—ng nhiên má»™t tên đệ tá» Cái Bang thở hổn hển chạy và o bẩm báo:
- Khải bẩm đà chá»§, ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng Ä‘ang ngụ tại Äại Giác tá»± vừa phát hiện hắn trúng má»™t chưởng giữa ngá»±c trong phòng cá»§a hắn.
Bạch Kiên rung rinh vì kinh dị, nhìn Phạm Trung Kiệt kêu lên:
- Nguy rồi, ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng bị thương khi chúng ta ra vá», sá»± việc nà y mang lụy đến cả chúng tạ..
Phạm Trung Kiệt cũng biến sắc cố trấn tĩnh.
Hãy nói vá» Tiểu Hổ Tá» không muốn xung đột vá»›i Cái Bang, dằn cÆ¡n giáºn rá»i khu vưá»n rau, y vẫn ấm ức vì không tìm ra ngưá»i ngầm ám toán ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng để là m bẽ mặt Cái Bang chÆ¡i. Vừa Ä‘i y vừa suy nghÄ©, cuối cùng quyết định tìm tá»›i Thái viên ngoại gia trang thăm dò xem động tÄ©nh ra sao, trước khi đến gia trang Thái viên ngoại, Tiểu Hổ Tá» tìm má»™t nÆ¡i yên tÄ©nh váºn công Ä‘iá»u kiết chân khà má»™t lúc xong má»›i thay đổi xiêm y, hóa trang thà nh má»™t đứa bé thôn dã nghèo khổ lén lút chui và o vưá»n sau nhà há» Thái.
Nhà há» Thái viên ngoại ở phÃa đông là ng Tháºp Lý, tưá»ng nhà kế cáºn vá»›i đưá»ng dẫn tá»›i là ng Tháºp Lý, kế đó là má»™t cánh đồng rá»™ng lá»›n. Khu nhà cá»§a viên ngoại chiếm má»™t diện tÃch bao la kẻ ăn ngưá»i ở đông đúc, hiển nhiên là má»™t khu nhà lá»›n báºc nhất ở là ng Tháºp Lý nà y.
Khi Tiểu Hổ Tá» tá»›i nÆ¡i, đương nhiên y thi triển công phu vượt qua tưá»ng cao. Và o đến vưá»n sau y nằm dưới má»™t gốc cây đánh má»™t giấc ngá»§ say. ChỠđến khi bị đá má»™t cái tỉnh dáºy, y mÆ¡ hồ nhìn lên má»™t hán tá» hÆ¡n hai mươi đứng trước mặt, vẻ mặt vẫn còn ngái ngá»§:
- Äại thúc, cháu đâu có là m gì... đại thúc... hãy cho cháu ngá»§ thêm má»™t chút.
Từ bé Tiểu Hổ TỠđã quen van nà i xin xá» má»i ngưá»i, y vừa nói câu ấy rất đúng giá»ng Ä‘iệu kêu van đáng thương cá»§a má»™t đứa bé ăn xin khiến tên hán tá» vừa đá y cÅ©ng có vẻ mÅ©i lòng:
- Ngươi không mau mở mắt ra mà xem nơi nà y là đâu mà lại và o đòi ngủ ?
Tiểu Hổ TỠkinh ngạc đưa mắt dáo dác nhìn chung quanh:
- Cái nà y... cái nà y... cháu không biết là nơi đâu.
Tên hán tỠquát to:
- Nói, là m sao ngươi và o đây được?
Tiểu Hổ Tá» co ngưá»i lại ấp úng:
- Cháu... cháu theo cái cá»a nhá» kia và o đây.
Sau gốc cây ấy quả là có má»™t cánh cổng nhá», nhưng cánh cổng ấy không há» mở.
Tên hán tỠđưa mắt nhìn thấy then cà i vẫn còn ở đó, hắn lắc đầu nghĩ thầm:
“Dù tiểu tá» nà y có lá»›n hÆ¡n cÅ©ng không có cách nà o vượt qua tưá»ng được, cổng sau vẫn đóng, là m sao y và o được? Hà , phải rồi, chắc trong nà y có ngưá»i nà o vừa Ä‘i ra vừa lúc y lừa cÆ¡ chui và o đây.†- Hừ ! Tiểu Äông ! Ngươi gan tháºt, dám dẫn ngưá»i ngoà i và o vưá»n là m gì ?
Äá»™t nhiên theo tiếng nói má»™t ngưá»i khác xuất hiện, thân pháp ngưá»i nà y vừa mau vừa lạ lùng, vừa cất bước đã đến gần trước mặt. Tên hán tá» hoảng hốt hướng ngưá»i thi lá»…:
- Ngô gia, tiểu tá»§ nà y đâu phải do tiểu nhân dẫn và o, chÃnh tiểu nhân phát hiện y Ä‘ang nằm ngá»§ ở đây, tiểu nhân Ä‘ang tra há»i...
Ngưá»i má»›i đến niên ká»· đã trên năm mươi, trong tay cầm má»™t ống hút thuốc, vẻ mặt thâm trầm nghiêm trang, xem ra cÅ©ng có chút Ãt thân pháºn. Ngô gia “hừ†má»™t tiếng:
- Y dùng cách nà o và o đây ?
Tên Tiểu Äông đáp:
- Y nói theo cá»a sau và o nhưng cá»a sau vẫn đóng.
Ngô gia nói:
- Thế thì nhất định phải có ngưá»i lén lút vừa ra bị y lẻn và o đúng lúc.
Tiểu Äông gáºt đầu:
- Tiểu nhân chÃnh cÅ©ng nghÄ© váºy.
- Ngươi có há»i y là con cái nhà ai chưa ?
- Dạ thưa chưa.
- Váºy ngươi hãy há»i Ä‘i !
Tên Tiểu Äông quát:
- Nói mau, ngươi là con cái nhà ai ? Ngươi tên hỠlà gì ?
Tiểu Hổ TỠrun run đáp:
- Cháu... cháu... không phải kẻ xấu, cháu đi qua đây đói bụng quá đến xin tà cơm nguội nhưng vì chẳng thấy ai cả, không dám kinh động, không ngỠngủ thiếp đi lúc nà o...
Tiểu Hổ Tá» phát âm bằng thứ khẩu âm ở Phổ Äá»™ trấn. Ngô gia vừa nghe qua biết liá»n y không phải ngưá»i bản địa liá»n gáºt đầu:
- Há» tên ngươi là gì ? Ngươi bé tà xÃu thế nà y chẳng lẽ không Ä‘i cùng ngưá»i lá»›n ?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Cháu há» Ngô, ngưá»i ta Ä‘á»u gá»i cháu là Tiểu Thố Tá», nhân vì phụ mẫu Ä‘á»u đã bệnh chết, trong nhà không còn má»™t há»™t gạo, cháu đà nh phải bá» Ä‘i.
Tiểu Hổ Tá» nghe tên hắn được gá»i là Ngô gia, do đó bịa đại mình há» Ngô, đó là cách để lấy cảm tình ngưá»i khác cùng há». Quả nhiên, vị Ngô gia kia hòa hoãn hẳn:
- Ngươi dự định đi đến đâu ?
Tiểu Hổ TỠđáp liá»n:
- Cháu định đến Cá»u Giang, cháu có má»™t ngưá»i anh há» bán Ä‘áºu há»§ ở Cá»u Giang, cháu định tìm anh ấy.
Tiểu Äông há»i:
- Anh há» ngươi ở Cá»u Giang nhưng nhà ngụ tại nÆ¡i nà o ?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Không biết nữa, cháu nghĩ cứ tìm mãi chắc cũng ra.
Tiểu Äông báºt cưá»i:
- Ngươi biết Cá»u Giang rá»™ng lá»›n thế nà o không, nếu ngươi không biết địa chỉ ngưá»i anh há» kia, e rằng khó mà tìm ra hắn.
Mục Ä‘Ãch cá»§a Tiểu Hổ Tá» chỉ muốn là m giảm bá»›t tình trạng căng thẳng, y giả vá» mở to mắt kinh ngạc:
- Cá»u Giang lá»›n đến thế ư ? So vá»›i là ng nà y lá»›n hÆ¡n nhiá»u không?
Ngô gia cÅ©ng báºt cưá»i:
- Tiểu Äông, mang y đến nhà bếp cho y ăn má»™t bữa rồi thả cho y Ä‘i !
Ngô gia chuyển thân Ä‘i sau khi dặn dò câu ấy, hốt nhiên Tiểu Äông kêu lên má»™t tiếng :
- Ngô gia, có thể nà o giữ y lại là m một đứa sai việc vặt được không ?
Ngô gia đáp:
- Như váºy sao được ?
- Y không phải là dân bản địa... nhưng tiểu nhân nghe nói Hồ lão lão có dặn muốn tìm má»™t ngưá»i xa lạ là m kẻ sai vặt, váºy ta cứ giữ y lại cÅ©ng tốt đó.
Ngô gia hÆ¡i do dá»±, cuối cùng cÅ©ng gáºt đầu :
- Váºy ngươi hãy Ä‘em y tá»›i cho Hồ lão lão xem thá» rồi cứ theo lá»i dặn bảo cá»§a Hồ lão lão.
Tiá»…n Ngô gia xong, Tiểu Äông quay lại há»i Tiểu Hổ Tá» :
- Tiểu Thố Tá», ta xem ngươi chẳng cần đến Cá»u Giang là m gì nữa, ngươi có thÃch ở lại đây là m việc không ?
- Cháu rất thÃch, việc gì cháu cÅ©ng có thể là m được.
- Không biết chúng ta sẽ chỉ cho, chỉ cần ngươi thÃch là được.
Tiểu Äông vui vẻ dẫn Tiểu Hổ Tá» và o nhà bếp ăn má»™t bụng no rồi dẫn y tắm rá»a sạch sẽ xong má»›i dẫn Ä‘i ra mắt Hồ lão lão. Äi xuyên qua nhiá»u dãy hà nh lang khúc khuá»·u tiến và o mấy lá»›p cá»a má»›i tá»›i má»™t gian phòng lá»›n, Tiểu Äông dặn:
- Tiểu đệ cứ Ä‘i theo ta, gặp Hồ lão ão phải cung kÃnh lắm đấy.
Giữa gian phòng ngồi chá»…m chệ má»™t lão bà tóc tắng như tÆ¡. Lão bà bà ấy máºp mạp mặc má»™t chiếc áo gấm mà u tÃm ngồi trên má»™t ghế bà nh có tiểu nha hoà n hầu bên cạnh. Lão bà đang hút má»™t hÆ¡i thuốc dở dang. Tiểu Äông thi lá»… rất kÃnh cẩn:
- Ngô gia tìm được một đứa bé xin lão lão chỉ thị có nên giữ y lại sai khiến chăng ?
Hồ lão lão hÃt hết hÆ¡i thuốc, hai mắt mÆ¡ mà ng nhìn Tiểu Hổ Tá» lướt qua, buông thá»ng má»™t câu:
- ÄÆ°á»£c, giữ y lại cÅ©ng được !
Tháºm chà đến há»i Tiểu Hổ Tá» má»™t câu lão bà bà cÅ©ng chẳng thèm. Từ đó Tiểu Hổ Tá» lưu lại trong Thái phá»§. Y là ngưá»i rất lanh lợi cá»±c kỳ khéo miệng, gặp ai cÅ©ng gá»i là đại thúc, đại ca nên chẳng mấy chốc thu được cảm tình cá»§a hầu hết má»i ngưá»i trong phá»§. Chỉ chưa lần nà o y có cÆ¡ há»™i và o trong ná»™i thất. Còn ở các gian nhà ngoà i tuyệt không có Ä‘iá»u gì đáng khả nghi, có lẽ tất cả bà máºt trong Thái phá»§ Ä‘á»u giấu ở trong ná»™i thất.
Trong lòng rất nôn nóng tìm hiểu bà máºt trong ná»™i thất nhưng y cố nhẫn nại chỠđợi không dám vá»ng động.
Má»™t ngà y ná» má»›i sáng sá»›m bá»—ng có lệnh cá»§a Hồ lão lão gá»i y và o. Äây là lần thứ hai y được và o gian phòng chỉ toà n phụ nữ. Gặp mặt Hồ lão lão, lão chỉ nói má»™t câu:
- Từ hôm nay, ngươi sẽ là m việc trong nội viện.
Chỉ nói má»™t câu ấy, Tiểu Hổ TỠđã được má»™t nha hoà n tên Xảo Yến dẫn ra rồi lại dẫn và o má»™t sảnh đưá»ng, chỉ thấy trong sảnh đưá»ng có sẵn hÆ¡n mưá»i nha hoà n lá»›n nhá».
Xảo Yếu giá»›i thiệu y khắp má»™t lượt rồi nói vá»›i má»i ngưá»i :
- Y tên Tiểu Thố Tá», từ nay tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u sai y truyá»n báo nhé.
Trong bá»n có má»™t tiểu nha hoà n cưá»i khúc khÃch:
- Kể cả đưa thư tình nữa ư ?
Cả bá»n cưá»i nức nẻ. Xảo Yến lại dẫn Tiểu Hổ Tá» Ä‘i coi khắp lượt ná»™i viện để y biết đưá»ng Ä‘i nẻo vá», vừa Ä‘i vừa dặn dò y các quy cÅ© trong Thái phá»§, cuối cùng dẫn đến má»™t cánh cá»a và ng nhá» bé, Xảo Yến đặc biệt trịnh trá»ng nói:
- Cánh cá»a nà y cấm tuyệt không ai được bước và o, ngươi nhá»› kỹ kẻo chết oan mạng đó...
Tiểu Hổ Tá» nghe nà ng ta nói quá nghiêm trá»ng không dằn được tÃnh hiếu kỳ vươn đầu định nhìn và o, không ngá» vừa ló đầu và o chưa nhìn thấy gì bá»—ng nghe “Soạt†má»™t tiếng, má»™t ánh Ä‘ao chá»›p nhoáng chém vụt xuống.
Tiểu Hổ TỠkinh dị kêu thầm:
“Xong rồi, thế là lá»™ hết chân tướngâ€.
Vừa động nghĩ chưa kịp có hà nh động gì Xảo Yến đã kinh hô một tiếng:
- Cô nương xin hạ thủ lưu tình !
Äồng thá»i cùng vá»›i câu nói kéo giáºt y lại khiến y ngã lăn xuống đất, may mà đao chém không trúng. Tiểu Hổ Tá» kêu lên “ái chà †thất thanh lồm cồm bò dáºy. Trong chá»›p mắt chỉ thấy thân ảnh di động, xuất hiện má»™t nữ nhân lông mà y Ä‘en mắt to trợn trừng quát:
- Nhớ đấy, lần sau còn là m thế, đầu ngươi ắt để lại đây đó.
Xảo Yến cung thân kÃnh cẩn nói:
- Vâng, y vốn là ngưá»i má»›i đến chưa biết quy cÅ©, lần sau tuyệt không dám tái phạm.
Nữ nhân “hừ†má»™t tiếng khép chặt cánh cá»a mà u và ng. Xảo Yến đỡ Tiểu Hổ Tá» dáºy, trách móc:
- Ngươi xem đó, chỉ cần sai má»™t chút là chết rồi. Lần sau ngươi lưu tâm cẩn tháºn nhé.
Tiểu Hổ Tá» giả vá» thất kinh hồn vÃa :
- Chỉ Xảo Yến, nữ nhân ấy tháºt hung ác. Trong ấy sá»± thá»±c là nÆ¡i ở cá»§a ai váºy?
Xảo Yến đáp:
- Äó là biệt viện cá»§a viên ngoại phu nhân, không ai được và o má»™t bước.
Y thuáºn miệng há»i luôn:
- Chẳng lẽ viên ngoại cũng không được và o ư ?
Ngay viên ngoại một tháng cũng chỉ được và o hai lần thôi.
Tiểu Hổ TỠ“a†một tiếng:
- Thảo nà o đệ thấy viên ngoại cư trú bên ngoà i hoà i.
Xảo Yến giục:
- Thôi không nói chuyện ấy nữa, chúng ta rá»i chá»— nà y mau.
Thấm thoát Tiểu Hổ TỠđã ở trong Thái phá»§ mưá»i ngà y, má»—i ngà y trừ việc truyá»n lệnh cho nÆ¡i nà y nÆ¡i ná», đưa cái nà y đến phòng nà y, cái kia sang phòng ná», y chẳng còn gì để là m nữa. Y cố giấu hà nh vi, không để lá»™ chân tướng, chỠđợi cÆ¡ há»™i.
Quả nhiên, trá»i không phụ ngưá»i có lòng, cuối cùng y đã gặp má»™t cÆ¡ há»™i. Hôm ấy Tiểu Hổ Tá» Ä‘ang mang thuốc hút và o cho Hồ lão lão, chợt thấy bên cạnh chá»— Hồ lão lão vẫn ngồi có má»™t nữ nhân trẻ tuổi ngồi kế bên. Chuyện ấy không có gì lạ.
Äiá»u lạ lùng là , vừa đối diện vá»›i nữ nhân ấy, cả hai Ä‘á»u ngây ngưá»i kinh dị. Thì ra, nữ nhân ấy chÃnh là tứ thư thư Xuyến Xuyến cá»§a y, Tiểu Hổ TỠđứng ngây ngưá»i như gá»—, còn XUyến XUyến chỉ ngạc nhiên má»™t chút đã lấy lại được bình tÄ©nh, chỉ y há»i Hồ lão lão:
- Lão lão, tiểu tá» nà y và o đây là m bao giá» váºy ?
Hồ lão lão dưá»ng như không biết gì, mỉm cưá»i thản nhiên:
- Phu nhân, y là do Ngô gia tiến cá», tên Tiểu Thố Tá», đừng cho y còn quá nhá», y rất thông minh chăm việc đó !
Xuyến Xuyến khẽ gáºt đầu, Hồ lão lão nói tiếp:
- Tiểu Thổ Tá», sao chưa bái kiến phu nhân Ä‘i ?
Tiểu Hổ Tá» giáºt mình tỉnh lại, ngáºp ngừng bước tá»›i bái má»™t bái dà i:
- Tiểu Hổ TỠbái kiến phu nhân.
Tiểu Hổ Tá» cố ý thăm dò Xuyến Xuyến nên giả vá» hà m hồ nói sai từ “Tiểu Thổ Tá»â€ thà nh “Tiểu Hổ Tá»â€, nếu như Xuyến Xuyến còn nhá»› lại tình chị em vá»›i y tá»± sẽ hiểu, còn không, y vẫn có quyá»n không nháºn mình là Tiểu Hổ Tá». Vì hiện nà y y vẫn nhá» bé như bốn năm trước, Xuyến Xuyến không tà i nà o xác định y là Tiểu Hổ TỠđược.
Xuyến Xuyến cưá»i tươi rất đẹp, nâng Tiểu Hổ Tá» lên:
- Ngươi rất giống một huynh đệ của ta, mau đứng lên !
Tiểu Hổ Tá» ngầm thở phà o má»™t hÆ¡i mỉm cưá»i:
- Tứ thư, đệ chỉ sợ chị không nháºn ra đệ.
Xuyến Xuyến cưá»i :
- Vì sao ta không nhá»› ngươi, ta vẫn thưá»ng nhắc ngươi vá»›i phu quân ta thôi.
Hồ lão lão mở tròn hai mắt:
- Phu nhân, y là huynh đệ của phu nhân ư ?
Xuyến Xuyến gáºt đầu vui vẻ đáp:
- Äúng đó. Chúng ta thất lạc nhau đã quá bốn năm.
Hồ lão lão vội ngồi thẳng lên nắm lấy tay Tiểu Hổ TỠấn xuống ghế:
- Cháu ngoan ơi, sao cháu không chịu nói cho sớm ?
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i:
- Cháu biết nói sao? Cháu đâu có ngỠchị Xuyến Xuyến lại ở đây.
Hồ lão lão ra lệnh:
- Dá»n rượu lên, dá»n rượu, cÆ¡ há»™i khó tìm, phu nhân lần nà y vui chứ ?
Xuyến Xuyến gáºt đầu, Hồ lão lão thú vị cưá»i tươi:
- Phu nhân, chị em phu nhân xin cứ tự nhiên hà n huyên, lão thân còn có chút chuyện xin phép được đi một lát.
Vừa cưá»i Hồ lão lão vừa Ä‘i ra ngoà i. Xuyến Xuyến nhìn Tiểu Hổ Tá» thở dà i há»i:
- Tiểu Hổ Tá», sao tiểu đệ cứ còn nhá» mãi thế ? Chút nữa ta nháºn không ra rồi.
Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng cưá»i:
- Thực tiểu đệ cũng không biết tại sao mình không lớn được.
Hốt nhiên Xuyến Xuyến “a†một tiếng:
- Äại tẩu cá»§a tiểu đệ ra sao rồi ?
Tiểu Hổ TỠcau mà y:
- Tiểu đệ không ở cùng đại tẩu nên chẳng biết gì tin tức của bà , chẳng lẽ thư thư cũng không biết sao ?
Xuyến Xuyến lắc đầu:
- Ta cũng không biết.
- Thế còn ba vị thư thư kia đâu ?
- Cũng không biết.
Y thở dà i buồn bã:
- Xem ra chỉ sống sót lại thư thư và tiểu đệ mà thôi.
Xuyến Xuyến đỠhoe hai mắt:
- E rằng chỉ còn sống sót hai ngưá»i chúng ta tháºt sao... Sao tiểu đệ trốn thoát được bá»n “Thất tinh bang†ngà y đó ?
- Rất may tiểu đệ gặp sư phụ cứu thoát.
Xuyến Xuyến long lanh ánh mắt:
- Sư phụ tiểu đệ là ai ?
- Háºn Hải Du Hồn!
Xuyến Xuyến cau cặp lông mà y liễu:
- Cái gì là “Háºn Hải Du Hồn" ?
Tiểu Hổ Tá» báºt cưá»i :
- Không biết thư thư có bao giỠnghe nói đến tên “Quỷ diện nhân lang†không?
Xuyến Xuyến “a†một tiếng:
- Có, tại sao hắn lại thà nh sư phụ tiểu đệ ?
- Toà n là do tình cá» cả, sư phụ cần má»™t ngưá»i gánh nước nấu cÆ¡m, còn tiểu đệ không biết vỠđâu, bèn theo ngưá»i váºy.
- Nghe nói hắn là ngưá»i cá»±c kỳ lợi hại, hắn đối vá»›i tiểu đệ ra sao ?
- Sư phụ đối vá»›i tiểu đệ rất tốt, dạy cho tiểu đệ rất nhiá»u Ä‘iá»u hay.
Xuyến Xuyến gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c đấy, rõ rà ng tiểu đệ bản lÄ©nh đã hÆ¡n xưa nhưng có ý giấu chưa để lá»™, tiểu đệ có mục Ä‘Ãch gì chăng ?
- Có thể nói có mà cũng có thể nói không.
- Äừng đùa nữa, hãy nói thá»±c cho ta nghe vá»›i nà o.
Tiểu Hổ TỠdo dự, y không muốn nói ra quá sớm:
- Sá»± việc là thế nà y... Ủa, tiểu đệ có hai ngưá»i bạn kết nghÄ©a, thư thư có biết không?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên có biết, má»™t là tên chá»§ tiệm gạo và má»™t là tên bán quán mì nhưng sá»± tháºt là tay chân cá»§a Cá»u Giang, tổng đầu Hòa nhân kim ưng Lã ChÃnh Bản.
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i:
- Thư thư biết chúng đang chú ý theo dõi ai không?
Xuyến Xuyến cưá»i nhẹ:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là chúng ta.
Dứt lá»i nà ng chỉ mặt y:
- Hay là tiểu đệ cÅ©ng đã là m thá»§ hạ cho Há»a nhãn kim ưng ?
- Không đâu.
- Tại sao tiểu đệ không là m thá»§ hạ cho hắn ? Các bằng hữu tiểu đệ không nghi hoặc ư ? Hay tiểu đệ và o đây vì mục Ä‘Ãch ấy ?
- Cũng không phải.
- Cái gì cũng không phải, thế nà o mới là phải ?
Tiểu Hổ TỠấp úng:
- Chỉ vì hiếu kỳ... chỉ vì Liêu Trưá»ng Phát không chịu nói nguyên nhân chúng có ý theo dõi Thái gia trang, do đó tiểu đệ tò mò tá»± tìm hiểu...
- Thế bây giỠđã gặp thư thư, tiểu đệ định là m gì ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên đệ sẽ rút lui, tình chị em chúng ta sâu nặng hÆ¡n vá»›i Liêu Trưá»ng Phát, tiểu đệ lẽ nà o lại giúp hắn ?
Xuyến Xuyến gáºt đầu :
- Äệ đệ, thư thư xin ghi nháºn tình cá»§a đệ đê..... Nhưng đệ đệ quay vá» không lấy là m tiếc ư ? Hay đệ đệ cứ ở lại đây giúp thư thư má»™t việc.
Tiểu Hổ Tá» há»i liá»n:
- Tứ thư thư, thư thư sự thực ở đây là m gì ?
Xuyến Xuyến cả cưá»i :
- Thư thư chỉ ao ước trả thù cho thân mẫu và trở nên già u có.
Y phản bác:
- Nếu chỉ có váºy, tại sao Thái gia trang lại có liên hệ tá»›i Cái Bang ?
Xuyến Xuyến nghiêm mặt:
- Äiá»u ấy sau nà y tiểu đệ sẽ rõ. Bây giá» chỉ cần trả lá»i câu há»i cá»§a thư thư :
đệ đệ có đồng ý giúp thư thư không ?
Âm thanh nà ng bỗng trầm xuống, tha thiết:
- Äệ đệ bây giá» ngưá»i thân cá»§a thư thư trên Ä‘á»i chỉ còn má»™t mình đệ đệ, đệ đệ đừng là m thư thư thất vá»ng nhé...
- Thế còn phu quân của thư thư ?
Xuyến Xuyến hÆ¡i biến sắc rồi lại á»ng Ä‘á», sắc mặt nà ng liên tục biến chuyển:
- Äiá»u ấy sau nà y đệ đệ sẽ rõ. Ta lặp lại:
bây giá» ngưá»i thân cá»§a ta trên Ä‘á»i chỉ còn mình đệ đệ, thư thư sẽ chá» và i ngà y để đệ đệ suy nghÄ© cho kỹ rồi trả lá»i cho thư thư rõ...
Vừa nói tá»›i đó má»™t nha hoà n bưng rượu và o, cả hai không ai bảo ai cùng chấm dứt câu chuyện. Thá»±c là má»™t bước lên tá»›i trá»i, từ má»™t tên tiểu đồng sai vặt biến thà nh má»™t tiểu gia gia nhưng cÅ©ng vì cuá»™c đối thoại ấy, suốt đêm Tiểu Hổ Tá» không tà i nà o chợp mắt.
Ngà y thứ hai, lấy thân pháºn là m phu nhân, Xuyến Xuyến tìm đến y trước. Tiểu Hổ Tá» thấy hai mắt Xuyến Xuyến đỠquầng, hiển nhiên nà ng cÅ©ng không ngá»§ được đêm qua, do đó có thể biết nà ng quả có suy nghÄ© đến y.
|

14-08-2008, 11:35 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 8
Äau Khổ Vì Tri Âm
Quyết Ra Tay Nghĩa Hiệp
Tiểu Hổ Tá» ngấm ngầm thở dà i, là m ra vẻ quyết định tối háºu, câu thứ nhất khi y vừa má»›i gặp Xuyến Xuyến là :
- Tứ thư thư, tiểu đệ đáp ứng yêu cầu của thư thư.
Xuyến Xuyến vui mừng đến gần rÆ¡i nước mắt. Tiểu Hổ Tá» sau đó đến ở sau cánh cá»a mà u và ng.
Chưa và o trong, y cứ tưởng trong ấy có Ä‘iá»u gì bà ẩn, và o rồi y má»›i biết chẳng có gì lạ. Trong ấy chỉ có và i chục cô nương xinh đẹp và bảy tám vị lão sư, má»—i ngưá»i sở trưá»ng vá» má»™t môn dạy cho các tiểu cô nương ấy các cách kiếm tiá»n mau già u có.
Xuyến Xuyến là nhân váºt cầm đầu cá»§a bá»n cô nương ấy nên được gá»i là đại thư, có lúc nà ng cÅ©ng theo các cô nương há»c các cách kiếm tiá»n. Còn vị phu quân nà ng là Thái viên ngoại hình như chỉ là vợ chồng bá» ngoà i che mắt thiên hạ. Thái viên ngoại giống như tổng quản ở đây thì đúng hÆ¡n. Chỉ vì há» cố ý tạo thà nh vẻ thần bà chứ chẳng có gì khác. Vì Tiểu Hổ Tá» là huynh đệ cá»§a Xuyến Xuyến nên y được hết sức tá»± do ra và o.
Không ibết các tiểu cô nương nà y mai kia ra Ä‘á»i sẽ là m gì ngoà i cái nghá» kỹ nữ dá»… dà ng kiếm tiá»n nhất ?
Vì thân thể Tiểu Hổ Tá» rất nhá» bé, nên chẳng được giao trá»ng trách gì, chỉ là m kẻ bảo há»™ Xuyến Xuyến má»—i khi nà ng ra ngoà i. ÄÆ°Æ¡ng nhiên y cÅ©ng có ý định dần dần sẽ cảm hóa Xuyến Xuyến để nà ng rá»i bá» má»™ng kiếm tiá»n. Tiểu Hổ Tá» bây giá» hoà n toà n khác vá»›i Tiểu Hổ Tá» xưa kia, qua thá»i gian sống và há»c vá»›i Háºn Hải Du Hồn, y đã có má»™t lý tưởng và má»™t hoà i bão không thể cứ nhìn Xuyến Xuyến há»c các thá»§ Ä‘oạn kiếm tiá»n.
Tiểu Hổ TỠở trong gian phòng cá»a mà u và ng ấy hai ngà y, y hết cả hứng thú, liá»n rÅ© Xuyến Xuyến ra ngoà i Thái phá»§ rong chÆ¡i.
Tiểu Hổ Tá» vừa ra khá»i Thái phá»§ liá»n Ä‘i tìm Liêu Trưá»ng Phát, cÅ©ng may vừa lúc hắn dá»n dẹp quán mì. Liêu Trưá»ng Phát nhìn thấy y liá»n vui ra mặt:
- Nhị đệ, mấy hôm nay đi đâu mà chẳng thấy mặt mũi đâu cả ?
Y thú tháºt:
- Äệ báºn dò xét nhà há» Thái.
- Có tìm được gì lạ không ?
- Không tìm được gì nên mới đến gặp đại ca đây.
Liêu Trưá»ng Phát thúc giục:
- Hãy kể đầu đuôi cho ta nghe đi.
Tiểu Hổ TỠnói:
- Khoan đã. Hãy tìm Lãn Cẩu TỠrồi sẽ nói...
Bá»—ng nhiên có tiếng ngưá»i xen và o:
- Hà tất, tại hạ má»i nhị vị má»™t chén rượu được không ?
Hai ngưá»i quay đầu lại, cách há» không xa là má»™t hán tá» mặt Ä‘en xạm.
Liêu Trưá»ng Phát dá»±ng ngược lông mà y:
- Bằng hữu...
Không đợi hắn nói hết câu, Tiểu Hổ Tá» cưá»i ha hả cướp lá»i:
- Äại ca, không uống thì thôi nhưng việc gì ta sợ không uống ?
Liêu Trưá»ng Phát cau mặt, Tiểu Hổ TỠđã bước gần tá»›i ngưá»i lạ, Liêu Trưá»ng Phát không thể sao hÆ¡n đà nh bước theo.
Không ngá» ngưá»i lạ xoay ngưá»i bá» Ä‘i, hắn rất quen thuá»™c vá»›i đưá»ng lối trong là ng Tháºp Lý nà y vòng qua vòng lại má»™t hồi đã đến má»™t ngõ vắng, hắn nhảy qua má»™t bức tưá»ng lá»t và o bên trong. Liêu Trưá»ng Phát gá»i nhá»:
- Nhị đệ, chiêu số tên nà y cao cưá»ng đấy...
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Sợ quái gì ta Ãt gặp cÆ¡ há»™i như thế nà y, cứ theo hắn Ä‘i !
Y vươn tay nắm lấy tay Liêu Trưá»ng Phát phi thân qua bức tưá»ng. Vừa rÆ¡i xuống Liêu Trưá»ng Phát đã hoảng hốt kêu:
- Nhị đệ, há»ng rồi, đây là nhà cá»§a sư phụ ta.
Bên trong là má»™t hoa viên nhá», giữa hoa viên có má»™t cái đình hình bát giác, trước đình đứng sẵn bốn ngưá»i, ngưá»i đứng giữa có lẽ là Há»a nhãn kim ưng Lã ChÃnh Bản, sư phụ cá»§a Liêu Trưá»ng Phát.
Liêu Trưá»ng Phát kéo Tiểu Hổ TỠđến trước mặt sư phụ thi lá»… kÃnh cẩn, sau đó giá»›i thiệu vá»›i y:
- Nhị đệ, đây là sư phụ của tiểu huynh.
Tiểu Hổ Tá» Ä‘o lưá»ng Há»a nhãn kim ưng, chỉ thấy hắn có tướng ngÅ© Ä‘oản, tướng mạo rất bình thưá»ng, niên ká»· trên năm mươi, đầu đã hoe bạc nhưng vẻ mặt rất hòa ái.
Tiểu Hổ TỠthi lễ:
- Vãn bối Tiểu Hổ Tá» xin ra mắt lão tiá»n bối.
Lã ChÃnh Bản vốn biết thân tình Tiểu Hổ Tá» tuy nhá» bé nhưng tuổi không nhá» không còn như má»™t đứa bé, ôm quyá»n trả lá»… :
- Lão phu má»i khách vô lá»…, xin thiếu hiệp đừng trách.
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i :
- Không dám, không dám, được lão tiá»n bối gá»i tá»›i, không biết có gì chỉ giáo ?
Há»a nhãn kim ưng nghiêng thân:
- Má»i thiếu hiệp và o trong sảnh an tá»a để lão phu từ từ bẩm báo.
Tiểu Hổ Tá» bước và o trong định, bất giác phân chá»§ khách an tá»a. Há»a nhãn kim ưng Lã ChÃnh Bản má»›i giá»›i thiêu y vá»›i ba ngưá»i kia. Hán tá» dẫn dụ y tá»›i đây tên là Phương Hùng là ngưá»i ở miá»n khác tá»›i đây, thảo nà o Liêu Trưá»ng Phát không quen mặt.
Ha ngưá»i còn lại, má»™t tên là Uông Thế Minh, má»™t tên Vương Bá»™ Xuân, thân pháºn há» ra sao, Lã ChÃnh Bản không đỠcáºp đến và Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng không tiện há»i.
Hà n huyên má»™t lúc đợi kẻ mang trà lui ra, Lã ChÃnh Bản má»›i há»i tiếp:
- Thiếu hiệp vá»›i tiểu đồ tình như chân tay, còn hÆ¡n cả chân tay, lão phu không cần phải khách sáo, hãy để cho lão phu gá»i là hiá»n Ä‘iệt.
Tiểu Hổ Tá» cưá»i nhẹ khiêm tốn đáp:
- Tiểu Ä‘iệt tuổi còn trẻ không biết, nhất thiết xin chá» lão tiá»n bối chỉ giáo.
Lã ChÃnh Bản không cưá»i, nghiêm mặt:
- Hiá»n Ä‘iệt, lão phu nghe tiểu đồ nói qua, hiá»n Ä‘iệt muốn bà n luáºn vá»›i lão phụ..
Lão dừng câu nói lại ngang chừng, hiển nhiên có ý nhưá»ng Tiểu Hổ Tá» há»i trước.
Tiểu Hổ Tá» thừa biết mục Ä‘Ãch gợi chuyện cá»§a Há»a nhãn kim ưng, nhưng dù sao lão cÅ©ng là sư phụ cá»§a Liêu Trưá»ng Phát nên tuy biết dụng ý cá»§a lão, y vẫn thản nhiên:
- Tiểu Ä‘iệt rất cảm kÃch. Xin lão tiá»n bối cứ dạy tiểu Ä‘iệt xin nghiêng tai.
Lão há» Lã không ngá» y trả lá»i rất văn hóa, liá»n đó Tiểu Hổ Tá» há»i:
- Tiểu Ä‘iệt lần trước đến tìm Liêu đại ca, vô ý phát hiện có rất nhiá»u ngưá»i chú ý tá»›i Thái viên ngoại, nhân đó sinh dạ hiếu kỳ, xin nhá» lão nhân gia chỉ giáo cho minh bạch.
Lã ChÃnh Bản hÆ¡i cưá»i :
- Sá»± thá»±c cÅ©ng chẳng có chuyện gì. Vì lão phu coi việc cai quản ở là ng Tháºp Lý nà y nên phải chú ý theo dõi tất cả má»i ngưá»i để giữ yên khu vá»±c. Lão phu phát hiện bá»n Thái viên ngoại không phải là ngưá»i hiá»n lương, đương nhiên phải cần chú ý đỠphòng tai há»a.
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i :
- Kỳ quái là cả phân đà Cái Bang cũng rất chú ý tới Thái viên ngoại.
- Có lẽ bá»n chúng có gì ân oán cÅ©ng chưa biết chừng. Nhưng lão phu xin báo cho hiá»n Ä‘iệt biết:
Cái Bang và chúng ta má»—i bên có đưá»ng hướng riêng biệt, tuyệt không can hệ.
Lão thở dà i rồi tiếp:
- Bất quá chúng ta tuy có hoà i nghi Thái viên ngoại chá»n đất nà y mà ở tất có việc lạ nhưng khổ vì không rõ ná»™i tình, lại không dám khinh thưá»ng kinh động đến lão để khá»i “đả thảo kinh xà †(cắt cá» là m sợ cả rắn) Lão chuyển giá»ng :
- Gần đây hiá»n Ä‘iệt có phát hiện chuyện gì không ?
Tiểu Hổ Tá» cả cưá»i :
- Thì ra bao nhiêu hà nh vi cá»§a tiểu Ä‘iệt, lão nhân gia Ä‘á»u biết cả.
Lã ChÃnh Bản thản nhiên:
- Kể ra cÅ©ng khéo hợp, nếu hiá»n Ä‘iệt không gặp được ngưá»i cá»§a lão phu, chắc gì và o được cá»a nhà Thái viên ngoại ?
Tiểu Hổ TỠ“a†một tiếng :
- Thì ra Tiểu Äông là ngưá»i cá»§a lão nhân gia ?
- Tiếc rằng hắn không có cách nà o xâm nháºp ná»™i tâm, nên cÅ©ng chẳng biết gì nhiá»u.
Tiểu Hổ TỠtặc lưỡi:
- Lão tiá»n bối, lần nà y bao nhiêu tâm cÆ¡ cá»§a lão tiá»n bối tìm hiểu Thái viên ngoại chỉ e uổng phà hết thôi.
Lã ChÃnh Bản giáºt mình:
- Hiá»n Ä‘iệt phát hiện Ä‘iá»u gì ?
- Tiểu Ä‘iệt tin chắc há» chẳng có Ä‘iá»u gì đáng nghi ngá» cả.
Lã ChÃnh Bản cau mà y:
- Váºy là hiá»n Ä‘iệt chưa biết gì rồi.
- Sá»± thá»±c Ä‘Ãch xác là như thế, tiểu Ä‘iệt tin chắc há» không lừa dối tiểu Ä‘iệt.
- Lấy gì là m tin ?
- Vì ngưá»i chá»§ nà o trong ấy vốn là ngưá»i quen biết cÅ© cá»§a tiểu Ä‘iệt, sau khi gặp ngưá»i nà y bao nhiêu hoà i nghi hoà n toà n tan biến hết.
Ngưá»i ngồi cạnh nãy giá» chưa há» khai khẩu là Uông Thế Minh đột nhiên há»i:
- Xin há»i thiếu hiệp, ngưá»i chá»§ não ấy là ai ?
Tiểu Hổ TỠhơi do dự:
- Là một vị chị kết nghĩa của vãn bối.
Vương Bộ Xuân cũng mở miệng :
- Nghĩa tỷ của thiếu hiệp phải chăng là một vị tiểu thư ?
Hắn tả hình dáng “vị tiểu thư" mà hắn vừa nói tới, hắn tả rất cặn kẽ nhưng chẳng giống chút nà o với tứ thư Xuyến Xuyến. Tiểu Hổ TỠlắc đầu :
- Chắc chư vị lầm rồi, nghÄ©a tá»· cá»§a vãn bối không phải như váºy.
Tuy ngoà i miệng không thừa nháºn nhưng trong bụng Tiểu Hổ Tá» chấn động nghÄ©:
“Chẳng lẽ tứ thư thư không nói tháºt vá»›i ta ?†Uông Thế Minh và Vương Bá»™ Xuân Ä‘á»u lá»™ vẻ thất vá»ng đưa mắt nhìn nhau rồi quay lại nhìn Lã ChÃnh Bản chá» lão quyết định. Lã ChÃnh Bản bảo:
- Có lẽ Tiểu Hổ TỠkhông nói dối các ngươi đâu.
Tiểu Hổ Tá» nói them để chữa thẹn cho hai ngưá»i :
- Bất quá nghÄ©a tá»· cá»§a vãn bối tuy không giống như ngưá»i nhị vị đã miêu tả, nhưng trong Thái phá»§ có nhiá»u ngưá»i giống như thế hay chăng, vãn bối chưa biết vì vãn bối chỉ má»›i gặp nghÄ©a tá»· có hai ba ngà y nay, có nhiá»u ngưá»i vãn bối chưa há» gặp mặt.
Lã ChÃnh Bản hÆ¡i cúi đầu cưá»i :
- Hiá»n Ä‘iệt nói không sai, vị tiểu thư mà hai lão đệ ta vừa nói tá»›i có thể chưa quay vá», lão phu xin hiá»n Ä‘iệt chú ý giùm chúng ta, nếu như vị tiểu thư ấy trở vá» hãy báo cho chúng ta biết được chăng ?
- Cái ấy lão tiá»n bối yên tâm, nếu quả Thái phá»§ có ngưá»i như thế, tiểu Ä‘iệt nhất định báo cho lão tiá»n bối biết.
Lã ChÃnh Bản đáp:
- Äa tạ.
Rồi lá»›n tiếng gá»i:
- Äem rượu đến đây !
Rượu thịt được dá»n lên tức thì, trong tiệc Lã ChÃnh Bản rất ân cần chuốc rượu y khiến y cà ng thêm bất an. Sau đó y chia tay vá» lại Thái phá»§. Y trở và o phòng, Ä‘ang nghÄ© cách nà o gặp Xuyến Xuyến, chợt đã nghe giá»ng nà ng gá»i cá»a.
Tiểu Hổ Tá» mở cá»a má»i Xuyến Xuyến và o, không đợi y há»i, nà ng đã cưá»i trước:
- Tiểu đệ, Há»a nhãn kim ưng đối vá»›i tiểu đệ thá»±c là khách sáo đó !
Tiểu Hổ Tá» hÆ¡i ngây ngưá»i nhìn nà ng, không nói nên lá»i. Xuyến Xuyến cưá»i khanh khách:
- Tiểu đệ, không ngỠtỷ tỷ lại biết cách phân thần phải không ?
Tiểu Hổ Tá» dần dần trấn định miá»…n cưỡng mỉm cưá»i :
- Bá»™i phục ! Bá»™i phục ! Tai mắt cá»§a thư thư tháºt là linh thông.
Xuyến Xuyến hơi có vẻ tự đắc:
- Äó là nhá» mẫu thân dạy cho thư thư đó. Mẫu thân ngà y xưa nói cà ng giao kết rá»™ng rãi, cà ng khó thất bại.
Tiểu Hổ TỠ“a, a, a†liá»n ba tiếng cưá»i gượng:
- Tứ thư thư cái gì cÅ©ng biết hết, biết tất tiểu đệ khá»i phải kể nữa.
Xuyến Xuyến gáºt đầu :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không cần kể.
Tiểu Hổ TỠnghiêm mặt:
- Tứ thư thư, thì ra thư thư cÅ©ng biết mục Ä‘Ãch cá»§a há» là gì ư ?
- Nếu thư thư đáp là không biết, tiểu đệ có tin không ?
à cá»§a nà ng đương nhiên là thừa nháºn. Tiểu Hổ Tá» nói:
- Tiểu đệ tuy có gặp há» nhưng ý tứ há» rất hà m hồ, chẳng nói rõ đầu mối gì cả, không biết bây giá» tứ thư thứ có thể giải thÃch rõ cho tiểu đệ nghe chăng ?
Xuyến Xuyến không cưá»i nữa:
- Tiểu đệ, thư thư và tiểu đệ quan hệ khác nhau, tiểu đệ dù không nói, thư thư cũng không dám dám giấu, bất quá sau khi thư thư kể hết sự thực, tiểu đệ đừng cản ngăn thư thư nhé.
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i :
- Tứ thư thư xem Tiểu Hổ Tá» là loại ngưá»i gì, tiểu đệ đâu dám ngăn cản thư thư.
Xuyến Xuyến nói:
- Tiểu đệ Æ i, thư thư coi tiểu đệ như ruá»™t thịt nên sau khi thư thư Ä‘em hết chân tướng thố lá»™, hy vá»ng tiểu đệ đừng phụ tấm lòng chân thà nh cá»§a thư thư nhé.
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Tiểu đệ là loại ngưá»i nà o, tứ thư thư đã hiểu quá rõ, ngoà i đại tẩu và chị ra, tiểu đệ còn ai là ngưá»i thân ở trên Ä‘á»i. Thư thư Æ¡i, tấm lòng cá»§a thư thư, tiểu đệ suốt Ä‘á»i ghi nhá»›.
- Tiểu đệ như thế nà o tất nhiên thư thư rất tin tưởng, nhưng tiểu đệ còn có một điểm khiến thư thư chưa được lấy là m yên tâm.
Tiểu Hổ TỠtha thiết:
- Thư thư không yên tâm vì điểm gì của tiểu đệ ?
Xuyến Xuyến đáp:
- Vì dù sao tiểu đệ vẫn là huynh đệ cá»§a bá»n Liêu Trưá»ng Phát, Lãn Cẩu Tá» nên thư thư vẫn chưa yên tâm.
Tiểu Hổ Tá» cưá»i khổ:
- Bằng hữu má»—i ngưá»i má»™t ý, chẳng lẽ thư thư không cho tiểu đệ có bằng hữu nữa sao ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên thư thư không cấm đệ có bằng hữu, nhưng bá»n chúng Ä‘ang cố dụ hoặc đệ, là m sao thư thư an tâm được ?
Tiểu Hổ TỠlắc đầu :
- Thư thư đã nói như váºy tiểu đệ đâu còn gì để phân biện ?
- Nhưng thư thư muốn đệ đệ hứa vá»›i thư thư má»™t lá»i.
- Hứa ra sao ?
- Hứa tuyệt đối không được bán rẻ thư thư.
Tiểu Hổ Tá» không hứa sao được ? Y gáºt đầu :
- Tứ thư thư vốn đã hiểu rõ dù có chết đệ cÅ©ng không phản bá»™i thư thư. Äệ xin láºp lại:
không bao giỠcó chuyện ấy xảy ra.
Xuyến Xuyến cưá»i tươi:
- Trước đây thư thư chưa hoà n toà n nói tháºt hết vá»›i đệ đệ, thư thư huấn luyện bá»n tiểu cô nương vì hy vá»ng chúng sẽ thay thư thư kiếm tiá»n tháºt nhiá»u, chỉ có má»™t Ä‘iá»u thư thư chưa nói.. Nà ng dừng lại ở đó và Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng mặc cho nà ng tá»± do suy nghÄ© cân nhắc lá»i nói. Sau tÃnh má»™t lúc lâu Xuyến Xuyến má»›i thở dà i lẩm bẩm:
- Thực ra dù ta không nói ra, sớm muộn gì cũng hiểu rõ, tại sao ta không tự nói rõ ?
Mỉm cưá»i, nà ng đưa đôi mắt diá»…m lệ nhìn y:
- Äiá»u tứ thư thư chưa nói vá»›i đệ đệ là vá» lai lịch cá»§a bá»n tiểu cô nương ấy.
Tiểu Hổ TỠkinh ngạc:
- Lai lịch cá»§a các tiểu cô nương quan trá»ng đến thế ư ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rất quan trá»ng, vì hÆ¡n nữa bá»n há» có thân thế rất lá»›n, thà dụ có má»™t cô nương là thiên kim tiểu thư tại Hoà ng Cương huyện, còn lại toà n là con gái nhà đại gia cả.
Tiểu Hổ Tá» chợt hiểu ra nguyên nhân khiến Lã ChÃnh Bản và Cái Bang táºp trung chú ý đến động tÄ©nh trong Thái phá»§. Y hÃt má»™t hÆ¡i dà i:
- Äiá»u ấy tháºt khônghay, vì sao thư thư gây ra việc ấy ?
Xuyến Xuyến gằn giá»ng:
- Vì thư thư thù háºn chúng giết chết mẫu thân và ba chị em cá»§a thư thư, do đó thư thư cần báo thù ấy, thư thư dụ hoặc chúng... Tiểu đệ, chẳng lẽ đệ đệ không háºn oán chúng sao ?
Tuy bị khÃch động, Tiểu Hổ Tá» vẫn Ä‘iá»m nhiên:
- Tứ thư, đệ cho rằng hà nh động của thư thư là quá nóng nảy.
- Tiểu đệ sớm quên lòng tốt của mẫu thân đối với tiểu đệ thế sao ?
- Không, tiểu đệ không quên mẫu thân thư thư.
- Thế sao tiểu đệ không tán thà nh chuyện thư thư báo thù cho mẫu thân ?
Tiểu Hổ TỠthan dà i:
- Tiểu đệ đâu dám không tán thà nh, nhưng mà ... tiểu đệ sợ rằng háºu quả việc là m cá»§a thư thư sẽ không như mong muốn.
Y vốn định sẽ dần dần cảm hóa Xuyến Xuyến nên không dám quá nặng lá»i vá»›i nà ng. Nà ng mỉm cưá»i :
- Tiểu đệ hãy yên tâm, thư thư đâu phải là ngưá»i dại dá»™t, thư thư dám ká»m tá»a chúng, tức là thư thư đã nắm chắc, chúng chẳng dám là m gì thư thư đâu. Tiểu đệ không thấy thư thư an nhiên ở đây mà chúng không là m gì được thư thư ư ?
Có lẽ đây là trá»ng tâm vấn Ä‘á», Tiểu Hổ Tá» nháºn dịp nói liá»n:
- Tứ thư không nên tá»± thị quá, bây giá» ngưá»i ta chưa động tá»›i tứ thư có lẽ chỉ vì chưa tá»›i lúc cần đó thôi.
Xuyến Xuyến cưá»i nhạt:
- Chúng dám động tới ta là chúng tự chui đầu và o chỗ chết đó !
Không hiểu Xuyến Xuyến đã nắm được yếu Ä‘iểm nà o cá»§a chúng mà có thể tá»± tin đến thế ? Tiểu Hổ Tá» không ngá» cô nương “tứ thư†nà y vốn rất xinh đẹp hòa ái bá»—ng nhiên biến thà nh má»™t ngưá»i thá»§ Ä‘oạn dưá»ng ấy, y đưa mắt nhìn sững Xuyến Xuyến khiến nà ng bất giác đỠá»ng hai má:
- Tứ thư có gì lạ mà tiểu đệ nhìn tứ thư kỳ cục thế ?
Tiểu Hổ TỠthở dà i :
- Tứ thư, tiểu đệ thấy chị biến đổi quá nhiá»u.
Xuyến Xuyến giáºt mình:
- Tứ thư có gì biến đổi, biến đổi thà nh xấu xà hay biến đổi thà nh đẹp hơn ?
Y mỉm cưá»i :
- Tiểu đệ không nói cái ấy.
Diện sắc Xuyến Xuyến chuyển động:
- Tiểu đệ chá»i khéo tứ thư đã biến thà nh ác độc đấy ư ?
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i :
- Tiểu đệ không dám nói thế. Không, tiểu đệ chỉ nói, tứ thư biến đổi đến độ cÆ¡ hồ tiểu đệ nháºn không ra, bây giá» tứ thư đã biến thà nh má»™t ngưá»i cương cưá»ng, khà lá»±c ấy khiến tiểu đệ thẹn không bằng.
Xuyến Xuyến đột nhiên thở dà i :
- Tất cả chỉ vì tiểu đệ đấy.
Tiểu Hổ Tá» giáºt mình:
- Vì tiểu đệ ?
Y không tin tai mình đã tháºt nghe câu ấy. Hốt nhiên, hai khóe mắt Xuyến Xuyến ướt ngấm lệ, bi phẫn nói:
- Trong lúc tiểu đệ thoát thân, tứ thư nghe nói đệ đã bị chúng giết mất rồi, cÆ¡ hồ ta Ä‘au đớn phát Ä‘iên, sau đó ta thá» sẽ báo thù cho đệ, ta sẽ đến Hoà ng Cương báo thù đồng thá»i cÅ©ng sẽ trả oán háºn vá»›i bá»n Cái Bang và Thất tinh bang.
Thì ra nguyên nhân đúng là vì y, tâm ý cá»§a nà ng khiến y rất cảm kÃch khẽ kêu lên má»™t tiếng :
- Tứ thư, nhưng bây giỠđệ đâu đã chết !
- ChÃnh vì váºy, tiểu đệ bây giá» phải giúp ta.
Tiểu Hổ TỠlắc đầu :
- Tứ thự..
Nà ng cắt lá»i:
- Tiểu đệ, chẳng lẽ tiểu đệ nỡ nhẫn tâm nhìn một mình tứ thư chết sao ?
Nói xong, hốt nhiên nà ng vươn tay ôm choà ng lấy Tiểu Hổ Tá», đôi má hây hây như hoa đà o cá»§a nà ng áp chặt và o mặt y khóc nấc lên. Bốn năm trước đây Tiểu Hổ Tá» khi còn ở trong nhà Mạc đại tẩu, đã từng có lần đùa giỡn, cÅ©ng ôm lấy Xuyến Xuyến má»™t cách rất thân máºt, nhưng lúc ấy y chỉ biết là Xuyến Xuyến tốt đặc biệt vá»›i y, đặc biệt chiếu cố tá»›i y chứ không có cảm giác gì khác lạ. Nhưng bây giá» tình hình hoà n toà n đổi khác, y không phải là Tiểu Hổ Tá» cá»§a bốn năm vá» trước nữa, trừ thân hình vẫn nhá» bé, nhưng vá» sinh lý, tâm lý, y đã thà nh má»™t thanh niên bình thưá»ng.
Khi Xuyến Xuyến áp má và o mặt y, Tiểu Hổ Tá» cảm thấy nóng bừng toà n thân, không tá»± giác liá»n vòng tay ôm chặt lấy nà ng. Trong lòng y vốn ngấm ngầm yêu thương Xuyến Xuyến từ lâu chứ không phải đến hôm nay, từ bốn năm trước khi thá»±c sá»± còn là má»™t đứa bé, y đã ưu ái vá»›i nà ng, nhưng vì lúc ấy còn quá nhá», y không hiểu nổi tình cảm ấy. Bây giá» Xuyến Xuyến ôm lấy y, vô tình như đã mở cánh cá»a tâm tình y khiến y cuồng nhiệt ôm chặt nà ng khiến nà ng ngẩn ngưá»i ra má»™t lát.
Khi nhìn ra y cũng tha thiết yêu nà ng, Xuyến Xuyến nhẹ kêu lên một tiếng :
- Hổ đệ !
Hai cánh môi anh đà o cá»§a nà ng hé mở âu yếm đặt lên má y má»™t nụ hôn. Tiểu Hổ Tá» hưởng được thú vị ấy lần đầu trong Ä‘á»i, y hÆ¡i rùng mình tỉnh lại, nhẹ đẩy Xuyến Xuyến ra :
- Tứ thư bây giỠđã có thân pháºn phu nhân...
Hai mắt ươn ướt của Xuyến Xuyến đầy vẻ ôn nhu, u oán nói:
- Thư thư chưa hỠlấy chồng, thư thư vẫn đợi đệ đệ.
Câu nói nà y thá»±c là kỳ quái, nhưng cÅ©ng khiến Tiểu Hổ Tá» cảm động, hai tay y lại ôm chầm lấy Xuyến Xuyến và o lòng, ghé môi và o má nà ng, đất trá»i bây giá» dưá»ng như chỉ còn có hai ngưá»i mà thôi.
Sau má»™t lúc đắm Ä‘uối, Tiểu Hổ Tá» dần dần định thần lại. Y đẩy nhè nhẹ Xuyến Xuyến ra, khẽ há»i:
- Tứ thư không ngại vì tiểu đệ nhỠbé chứ ?
Hai mắt si dại của Xuyến Xuyến mơ mà ng chưa tỉnh, hai má nà ng đỠbừng:
- Không, đệ đệ dù có nhỠbé ta vẫn yêu... Huống gì, đệ đệ thực sự đâu còn nhỠnữa.
Từ hai mắt nà ng, y thấy rõ sự chân tình, y khẽ thở dà i nghĩ bụng:
“Nà ng vốn là ngưá»i con gái rất khả ái, nếu được chân tình cảm hóa, chắc chắn sẽ tiêu trừ được ác niệm trong nà ng, tại sao ta không lấy nà ng là m vợ ?†NghÄ© như váºy, y cà ng tin chỉ có chân tình má»›i cảm hóa được Xuyến Xuyến, y không thể nhìn nà ng bước dần và o con đưá»ng tà ác đầy tai há»a, và y cÅ©ng không thể phụ rãy chân tình cá»§a nà ng. Tiểu Hổ Tá» quyết định chá»§ ý:
- Tứ thư Æ¡i, những lá»i nói hôm nay tứ thư không bao giá» hối háºn chứ ?
Hai mắt Xuyến Xuyến long lanh:
- Äệ đê..... chắc chắn đệ đệ cần thư thư chứ ?
Tiểu Hổ TỠrất nghiêm trang:
- Vâng, chẳng những đệ đệ cần thư thư mà đệ đệ còn muốn chÃnh thức cưới thư thư là m vợ nữa !
Âm thanh cá»§a y nghiêm cẩn, chẳng khác gì má»™t lá»i thá» nguyện. Trong tình hình ấy đáng lẽ Xuyến Xuyến phải vui mừng má»›i đúng, không ngá» thái độ nà ng biến đổi, chau mà y á»§ dá»™t thở dà i má»™t tiếng.
Tiểu Hổ TỠkinh ngạc:
- Thư thá»±.. thư thá»±.. sao váºy ? Sao thư thư không vui ? Chẳng lẽ...
Xuyến Xuyến khẽ lắc đầu :
- Thư thư rất vui đó chứ, đệ đệ yêu ta đến váºy, ta chẳng bao giá» quên được đệ đệ.
Mặc dù miệng nà ng nói rất vui nhưng mặt nà ng lại cho biết ngược lại. Chẳng lẽ nà ng đã thất thân vá»›i ai nên tá»± thẹn không dám nói tháºt ? Tiểu Hổ Tá» khẽ kêu tên nà ng :
- Xuyến Xuyến thư thư, đệ hiểu rõ lòng lắm, có lẽ...
Xuyến Xuyến vá»™i và ng dùng tay cháºn miệng y lại:
- Hổ đệ đừng nghÄ© báºy. Thân thể cá»§a thư thư thá»§y chung vẫn trong sạch vì đệ đệ.
Gương mặt ngá»c cá»§a nà ng hốt nhiên á»ng hồng thẹn thùng nói nhá»:
- Chỉ cần đệ đệ muốn, thư thư sẽ hiến dâng liá»n để chứng minh sá»± trong trắng cá»§a thư thá»±.. Nhưng thá»±c sá»± thư thư không thể là m vợ cá»§a đệ đệ được.
Tiểu Hổ Tá» cưá»i nhạt:
- Thư thư chắc vẫn ngại vì đệ còn nhỠ?
Xuyến Xuyến đưa tay ôm Tiểu Hổ TỠlắc đầu liên tiếp:
- Hổ đệ không nên nghÄ© váºy, ta tuyệt không bao giá» có ý ấy.
- Thế thì vì sao ?
Ngáºp ngừng má»™t lúc lâu Xuyến Xuyến má»›i đáp:
- Bởi vì thân của thư thư bây giỠkhông phải do mình quyết định mà được.
- Äệ không tin Ä‘iá»u ấy.
Xuyến Xuyến gục đầu xuống vai y, đau khổ như van:
- Hổ đệ, Hổ đê..... không bức bách thư thư phải nói ra chứ ?... Äiá»u nà y chẳng hay ho gì cho chúng ta đâu.
Y lạnh giá»ng :
- Tiểu đệ đã nói là không đổi, tiểu đệ sẽ cưới thư thư là cưới thư thư, do đó thư thư có khổ tâm gì, tiểu đệ tất phải biết rõ.
Xuyến Xuyến thấy y quá cương quyết không nói không được, bèn thở dà i u oán:
- Hổ đệ hãy nghÄ© xem, muốn báo thù cho đệ đệ, vá»›i sức lá»±c yếu Ä‘uối như ta phải là m sao ? Hổ đệ Æ i, ta phải nhá» sức cá»§a má»™t ngưá»i khác, lệ thuá»™c và o hắn để hắn giúp ta.
Tiểu Hổ TỠlạnh lùng :
- Và thư thư hẹn trả lại cho hắn cái gì ?
Xuyến Xuyến nức nở:
- Ta hứa với hắn khi xong việc sẽ lấy hắn là m chồng.
Tiểu Hổ TỠtrợn mắt:
- Thư thư đã hẹn lấy hắn sao còn đùa với tiểu đệ ?
Xuyến Xuyến nấc lên một tiếng ôm chặt lấy Tiểu Hổ TỠ:
- Ta có muốn lấy hắn thá»±c đâu, chắc đến lúc nà o đó ta phải cá»± tuyệt hắn, ta chỉ thÃch lấy má»™t mình đệ đệ thôi.
Tiểu Hổ Tá» má»m lòng rên lên:
- Tứ thư thư ơi...
Hai ngưá»i lại ôm lấy nhau. Trong phòng không còn má»™t tiếng động ngoà i hÆ¡i thở hai ngưá»i quyện và o nhau. Äá»™t nhiên Tiểu Hổ Tá» nói:
- Còn một chuyện nà y tiểu đệ quên chưa nói với thư thư.
- Chuyện gì váºy ?
- Thân thể của tiểu đệ muốn tăng trưởng là tăng trưởng chứ không nhỠbé mãi như thế nà y đâu.
Xuyến Xuyến long lanh hai mắt:
- Thực thế ư ?
Mắt nà ng rạng rỡ như hoa khiến y không thể dấu nà ng :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tháºt vì sư phụ tiểu đệ bảo sở dÄ© nhá» bé không thể tăng trưởng không phải vì bẩm sinh mà vì từ lúc bé đã bị ngưá»i ngầm đả thương huyệt đạo do đó không thể lá»›n được.
- Vết thương ấy có thể trị liệu được chứ ?
Y đáp:
- Äã trị liệu rồi.
- Váºy sao đệ đệ vẫn còn nhá» bé ?
- Vì hiện nay tiểu đệ chưa muốn lá»›n cho nên không váºn công để tăng trưởng?
Xuyến Xuyến nhìn kỹ y má»™t lúc, trong mắt nà ng tưởng tượng ra y là má»™t thanh niên bình thưá»ng anh tuấn, nà ng vui đến độ há»›n hở:
- Váºy thì đừng đùa nữa, hãy mau váºn công tăng trưởng Ä‘i.
Tiểu Hổ TỠlắc đầu :
- Không...
- Vì sao ? Chẳng lẽ đệ đệ không muốn thà nh ngưá»i bình thưá»ng ?
- Tiểu đệ có lý do, tiểu đệ muốn lợi dụng thân thể nhá» bé dẫn dụ ngưá»i ám hại tiểu đệ phải xuất hiện đồng thá»i buá»™c hắn phải nói ra thân thế cá»§a tiểu đệ.
Xuyến Xuyến “à †một tiếng :
- Thì ra lý do rất trá»ng đại, thư thư tháºt nông nổi. Hổ đệ, xin cứ yên tâm, việc cá»§a đệ đệ cÅ©ng là việc cá»§a thư thư, chúng ta tuy hai mà má»™t, vì việc cá»§a đệ đệ, thư thư có phải tan xương nát thịt cÅ©ng quyết không từ... Chỉ tiếc rằng thân pháºn thư thư hiện nay ở trong tay ngưá»i, thư thư lỡ cưỡi lưng cá»p, là m sao thoát được ?
- Äiá»u ấy không thà nh vấn Ä‘á», chỉ cần thư thư cho rằng chuyện cá»§a thư thư quan trá»ng hay chuyện cá»§a tiểu đệ quan trá»ng hÆ¡n ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên chuyện cá»§a đệ đệ quan trá»ng hÆ¡n.
- Váºy thì chẳng có gì khó, tất cả ná»—i khổ cá»§a thư thư chúng ta sẽ cùng nhau khắc phục.
Xuyến Xuyến ủ rũ:
- Ngưá»i ấy võ công lợi hại, chỉ sợ chúng ta không chống nổi hắn. Äệ đệ nên biết nếu đã kết thù oán vá»›i hắn là khó thoát thân vì tay chân thá»§ hạ cá»§a hắn đầy dẫy má»i nÆ¡i, suốt Ä‘á»i đệ đệ sẽ không an ổn, đệ đệ hãy cứ mặc ta lo liệu vá»›i hắn. Bắt đầu từ ngà y mai nếu có cÆ¡ há»™i đệ đệ hãy thoát khá»i nÆ¡i nà y, thư thư sẽ thoát theo, còn nếu thư thư không thoát được, đà nh chịu nháºn cái chết, Ãt nhất hắn và tiểu đệ cÅ©ng không có gì thù oán.
Tiểu Hổ TỠlắc đầu cương quyết:
- Tứ thư thư, tiểu đệ nói chúng ta đã là phu thê tất phải đồng cam cá»™ng khổ, vả chăng đệ không chịu thư thư có tình ý vá»›i ngưá»i khác.
Xuyến Xuyến ai oán:
- Hổ đệ, thư thư đối vá»›i hắn chỉ là giả váºy thôi...
- Dù có giả đệ cÅ©ng không chịu, nếu không đệ sẽ ác đấu vá»›i hắn má»™t tráºn, dù có chết cÅ©ng cam.
Xuyến Xuyến kêu lên:
- Hổ đệ, việc gì phải là m thế ?
Tiểu Hổ Tá» nháºn ra nà ng đối vá»›i y tình sâu nghÄ©a nặng, y cà ng bức bách:
- Tứ thư thư, đệ nói là là m, chỉ cần thư thư nói má»™t lá»i đệ xin tuân theo liá»n.
Xuyến Xuyến khóc nấc lên hốt hoảng nÃu lấy y:
- Hổ đệ, Hổ đệ Æ i, đệ muốn gì thư thư xin nghe được không ?
Nà ng đã hoà n toà n bị y mê hoặc tiêu tan hết ý chÃ. Tiểu Hổ Tá» thấy nà ng đã thuần phục liá»n ôm gá»n lấy nà ng nhấc lên đặt và o giưá»ng:
- Tứ thư thư ơi, chúng ta hãy thà nh thân với nhau nhé.
Xuyến Xuyến khẽ “ừ†má»™t tiếng nhá» trong cuống há»ng má»m lã trong tay Tiểu Hổ Tá».
Ná»a đêm ấy, Xuyến Xuyến nhẹ nhà ng ngồi dáºy rá»i khá»i phòng cá»§a y. Tiểu Hổ Tá» tỉnh dáºy không thấy Xuyến Xuyến trên giưá»ng, chỉ thấy trên bà n đặt má»™t tá» giấy viết hà ng chữ :
“Hổ đệ, thư thư đã suy nghÄ© suốt đêm, thư thư không muốn liên lụy đến đệ đệ. Má»i chuyện ở đây, thư thư sẽ giải quyết cho đệ đệ, đệ đệ hãy thông báo cho Lã ChÃnh Bản biết để đến đây xá» lý. Xuyến tá»· Ä‘á».â€
|

14-08-2008, 11:37 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 9
Liá»u Mạng Báo Tri Ká»·
Vạn Dặm Tìm Giai Nhân
Tiểu Hổ Tá» trấn định lại nhìn quanh phòng rồi xuống giưá»ng mở rá»™ng cá»a, chỉ thấy chung quanh tỉnh lặng không thấy má»™t bóng ngưá»i. Y vá»™i chạy Ä‘i tìm khắp nÆ¡i, không thấy Xuyến Xuyến đâu, đến mấy lão sư dạy các tuyệt kỹ cÅ©ng không thấy, tháºm chà các tiểu cô nương Ä‘á»u còn ngá»§ say trong phòng riêng.
Ngoà i ngoại thất chẳng há» thấy má»™t bóng ngưá»i, chỉ có má»™t mình Tiểu Äông ngá»§ say trên giưá»ng có lẽ bị ngưá»i Ä‘iểm huyệt đạo. Tiểu Hổ Tá» giải khai huyệt đạo cho hắn, Tiểu Äông mở mắt tỉnh dáºy, ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác:
- Tiểu Thố đệ, nghe nói đã có thân pháºn khác còn đến đây tìm ta ư ?
Y nói thẳng luôn:
- Ngươi có thể quay vá» báo vá»›i Lã ChÃnh Bản hãy đến Thái phá»§ kết thúc sá»± việc.
Tiểu Äông giáºt mình thất sắc:
- Tiểu Thố đệ nói cái gì ?
Tiểu Hổ Tá» nóng nảy nói rõ thân pháºn cá»§a hắn khiến hắn sợ đến hồn phi phách tán, chưa kịp hoà n hồn đã thấy thân pháp Tiểu Hổ Tá» di động biến mất. Hắn cố nén sợ chạy ra ngoà i má»›i biết đã xảy ra biến cố đột ngá»™t, vá»™i và ng chạy vá» nhà Há»a nhãn kim ưng Lã ChÃnh Bản báo cáo.
Sau khi vỠThái phủ, Tiểu Hổ TỠcắm cúi bước đi tùy tiện, trong lòng y vẫn lẩn quẩn hình ảnh ân ái với Xuyến Xuyến đêm qua, bây giỠy như rơi và o trong mây mù, không biết nà ng đi đâu, là m gì ? Trong lòng buồn bã y cứ đưa chân bước vô định.
Bất tri bất giác đã cách Thái phá»§ khá xa lạc và o má»™t khu rừng cây ráºm rạp. Bá»—ng nhiên, theo gió y nghe thấy những tiếng binh khà chạm nhau. Hai vai y lắc lư phi thân chá»›p nhoáng đến nÆ¡i vá»ng ra tiếng vÅ© khÃ, chá»›p mắt y đã phi thân xa hÆ¡n trăm trượng.
Xuyên qua khu rừng chỉ thấy ngoà i má»™t bãi đất trống có nhiá»u bóng ngưá»i di động vây thà nh má»™t vòng tròn, quang kiếm ảnh từ vòng tròn ấy phát ra.
Tiểu Hổ Tá» tiến tá»›i gần, y nghe thêm nhiá»u tiếng hô hoán nổi lên, bốn tên đệ tá» Cái Bang cầm Ä‘ao xuất hiện đứng thà nh hình chữ bát cháºn ngang đưá»ng Ä‘i cá»§a y.
Mắt y bắn ra hung quang vượt quá bốn tên ấy nhìn và o khoảng đất trống cạnh cánh rừng, Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh và Tứ Xuyên ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng Ä‘ang kịch liệt giao đấu. Phạm Trung Kiệt và Bạch Kiên cùng bảy tám tên khác đứng gần bên há»— trợ Thôi Phúc Sinh. Bên kia cÅ©ng có bảy tám tên khác mà Tiểu Hổ Tá» chưa há» quen mặt, có lẽ là trợ thá»§ cá»§a ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng.
Tiểu Hổ Tá» cho rằng nhất định bá»n chúng vì chút hiểu lầm từ đêm hôm trước nên ước hẹn đến đây giao đấu. Y tá»± thấy y phải có bổn pháºn giải thÃch rõ cho bá»n chúng, nên y cất bước đến thẳng nÆ¡i Ä‘ang xảy ra giao đấu.
Nhưng bốn đệ tá» Cái Bang cháºn đưá»ng y, đương nhiên không cho y Ä‘i qua. Má»™t tên quát to:
- Tiểu tỠkia, còn chưa quay vỠnữa ư ?
Tiểu Hổ Tá» không thèm đáp, thân hình thu nhá» lại vượt qua chúng. Bốn tên ấy không ngá» chẳng những y không thèm nghe lá»i chúng mà còn vượt qua. Thân hình chúng di động Ä‘uổi theo, cả giáºn vươn liá»n tay chụp và o lưng Tiểu Hổ Tá».
Bá»n chúng vì báºn cầm Ä‘ao ở tay phải và thấy Tiểu Hổ Tá» chỉ là má»™t đứa bé, không nỡ dùng Ä‘ao chém y nên chỉ dùng tay trái chụp tá»›i. Ha tên trong bá»n bá»—ng “hự†lên hai tiếng trầm uất thân hình văng báºt lên bắn ra xa hÆ¡n trượng. Còn lại hai tên Ä‘ang kinh ngạc, Tiểu Hổ TỠđã vượt qua chá»— án ngữ cá»§a chúng. Bá»—ng nghe má»™t tiếng quát:
- Ngưá»i nà o thế ? Dám gan...
Má»™t bóng nhân ảnh phi vụt tá»›i. Ngưá»i ấy nhìn thấy Tiểu Hổ TỠ“ồ†má»™t tiếng kinh ngạc:
- Tiểu Hổ Tá», lại là ngươi !
Tiểu Hổ Tá» cưá»i đáp:
- Trương đại ca, ta cũng không ngỠnữa đấy.
Trương Thế Xương đanh sắc mặt:
- Ngươi đến là m gì ?
Tiểu Hổ Tá» không muốn động thá»§ cùng Trương Thế Xương vì nếu y động thá»§ Trương Thế Xương tất nhiên không chết cÅ©ng trá»ng thương, y không muốn đả thương hắn nên đáp lá»›n:
- Ta có lòng tốt báo cho các ngươi một tin vui. Chẳng lẽ các ngươi chưa biết ư ?
Tiếng nói của hắn đã kinh động tới Phạm Trung Kiệt và Bạch Kiên. Phạm Trung Kiệt vui mừng nói:
- Äể y tá»›i đây.
Tiểu Hổ Tá» nhìn Trương Thế Xương, cưá»i ha hả:
- Trương đại ca, xin lá»—i nhé, hãy nhưá»ng đưá»ng.
Trương Thế Xương giáºn xung thiên nhưng đà nh phải nhưá»ng đưá»ng cho Tiểu Hổ Tá» Ä‘i qua. Tiểu Hổ Tá» muốn dá»a hắn chÆ¡i liá»n thi triển tuyệt thế thân pháp “Di hình lược ảnh†thân hình ẩn hiện đến liá»n trước mặt Phạm Trung Kiệt và Bạch Kiên. Phạm Trung Kiệt than thầm trong bụng:
“Thân pháp siêu tuyệt, e rằng còn cao hÆ¡n cả ta nữa !†Thân pháp cá»§a Tiểu Hổ Tá» khiến há» Phạm không vui, hắn miá»…n cưỡng mỉm cưá»i :
- Tiểu...
Hắn định gá»i y là “Tiểu Hổ Tá»" nhưng rồi chợt thấy không thá»a đáng nhưng chưa biết nên gá»i y bằng gì ? Tiểu Hổ Tá» cưá»i :
- Chẳng có gì quan hệ, cứ gá»i ta là Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng được !
Phạm Trung Kiệt cưá»i ngượng ngáºp:
- Hôm nay ngươi đến đây có việc gì ?
Tiểu Hổ Tá» thản nhiên chỉ hai ngưá»i Ä‘ang ác đấu:
- Tráºn đấu kia đúng lý không nên có, hãy bảo há» dừng tay Ä‘i rồi sẽ nói chuyện.
Phạm Trung Kiệt vẫn tin rằng Tiểu Hổ Tá» là ngưá»i ngầm ám toán ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng gây ra xung đột giữa Cái Bang và Tứ Xuyên ÄÆ°á»ng gia, bây giá» nhìn thấy Tiểu Hổ Tá» tá»± xuất hiện, tuy chưa biết y đến là m gì nhưng hắn định bắt y chứng minh Cái Bang cá»§a hắn không hỠám toán ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng, yêu cầu cá»§a Tiểu Hổ Tá» chÃnh đúng vá»›i ý muốn cá»§a Phạm Trung Kiệt, hắn không do dá»± hô lên má»™t tiếng lá»›n:
- Thôi đại thúc, xin tạm dừng tay, Tiểu Hổ TỠcó thể chứng minh Cái Bang chúng ta vô tội.
Phạm Trung Kiệt niên ká»· tuy chưa cao nhưng là ngưá»i lão luyện giang hồ, hắn gá»i câu ấy gần như đã trói buá»™c Tiểu Hổ Tá». Tứ nhãn Ä‘iá»n kê Thôi Phúc Sinh vừa nghe liá»n thu chưởng thế, chấm dứt cuá»™c đấu. Do đối phương ngừng tay, ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng cÅ©ng không thể bức, dừng tay ngưng mắt nhìn Phạm Trung Kiệt. Phạm Trung Kiệt ôm quyá»n xá ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng :
- ÄÆ°á»ng đại hiệp, như nay Tiểu Hổ TỠđã đến, đại hiệp có thể tá»± thân tra vấn y chuyện đêm hôm ấy ai là ngưá»i ám toán đại hiệp ?
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng đưa mắt Ä‘o lưá»ng Tiểu Hổ Tá», cưá»i lạnh lẽo:
- Ngươi nói là y ám toán lão phu, bất quá y chỉ là má»™t đứa bé con, dù y có thừa nháºn Ä‘i nữa lão phu cÅ©ng không thể tin được. Cái Bang các ngươi ra tay rồi không dám thừa nháºn, thá»±c là đáng thẹn.
Tiểu Hổ TỠôm quyá»n cưá»i ha hả:
- Tại hạ Tiểu Hổ Tá» tuyệt không phải là đệ tá» Cái Bang và cÅ©ng chẳng nháºn tá»™i giùm ngưá»i, xác nháºn tại hạ không há» là m chuyện ám toán...
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng ha hả cưá»i lá»›n:
- Phạm Trung Kiệt, ngươi nghe rõ rồi chứ, vị thiếu hiệp đây rõ rà ng xác nháºn không hỠám toán lão phụ..
Phạm Trung Kiệt biến sắc quát to:
- Tiểu Hổ Tá»...
Tiểu Hổ Tá» xua tay cháºn lá»i:
- Không cần đánh lảng, nghe tại hạ nói đây...
Y hÆ¡i dừng lại quay vá» hướng ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng nói tiếp:
- ÄÆ°á»ng lão ca, ngưá»i ám toán lão ca đêm ấy cÅ©ng chẳng phải là ngưá»i cá»§a Cái Bang.
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng cả giáºn:
- Thế thì là ai ?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Cái ấy vãn bối không thể nói được, nhân vì đương lúc vãn bối phát hiện ra ngưá»i ám toán lão ca, Ä‘ang định Ä‘uổi bắt liá»n bị Phạm đại hiệp hiểu lầm ra tay ngăn cháºn vãn bối nên tên ấy chạy thoát mất.
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng đưa ánh mắt nghi ngá» nhìn Tiểu Hổ Tá» :
- Lá»i nói cá»§a ngươi tháºt khó tin, ngươi không cho rằng má»™t đứa bé con như ngươi mà dám nói là đuổi bắt ngưá»i ta ư ?
Sắc mặt Tiểu Hổ TỠnghiêm lại:
- Lão tiá»n bối có ý cho rằng vãn bối không đủ công lá»±c Ä‘uổi bắt ngưá»i khác ?
- ChÃnh thị.
- Nếu thá»±c lão tiá»n bối có ý ấy, vãn bối xin được chỉ giáo.
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng không ngá» Tiểu Hổ Tá» cả gan dám khiên chiến vá»›i chÃnh hắn, sau má»™t chút ngạc nhiên, hắn mỉm cưá»i :
- Lão phu sẽ thỠvà i chiêu với ngươi để chứng minh, sau nà y sẽ có cơ hội khác gặp nhau.
Vá»›i thân pháºn cá»§a ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng, đương nhiên không nên động thá»§ vá»›i Tiểu Hổ Tá», hắn tìm lá»i khéo léo như váºy để nếu lỡ có xảy ra việc gì không ai trách hắn được. Tiểu Hổ Tá» biết ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng không thÃch hạ thấp thân pháºn, y liá»n bức bách:
- Thá»±c ra chuyện giữa lão tiá»n bối và Cái Bang hoà n toà n chỉ là chuyện hiểu lầm, bây giá» rõ là chẳng phải há» là thá»§ phạm, ta nên bãi bá» tranh chấp là hÆ¡n.
ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng lạnh lùng :
- Ngươi là đứa trẻ biết chuyện gì đúng sai ?
Tiểu Hổ Tá» cưá»i nhạt:
- Lão tiá»n bối chá»› hiá»m vì niên ká»· vãn bối, dù nhá» tuổi nhưng vãn bối biết nhiá»u hÆ¡n bất cứ ai ở đây... Thà dụ như, sở dÄ© lão tiá»n bối từ Tứ Xuyên đến đây không chỉ vì má»™t chuyện cá»§a lệnh ái cá»§a quý chưởng môn nhân...
Y chưa nói hết câu, ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng báºt kêu “ồ†má»™t tiếng ngắt lá»i như có ý không muốn y nói hết ra:
- Hay lắm, ngươi biết váºy cà ng hay.
Tiểu Hổ Tá» vẫn cưá»i nhạt:
- Còn như nguyên nhân Cái Bang không muốn cho lão tiá»n bối kinh động đến nhà há» Thái là vì có liên quan đến má»™t vị tiểu thá»±..
Câu nói cá»§a y khiến cả bá»n từ ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng đến Phạm Trung Kiệt, Bạch Kiên, Thôi Phúc Sinh Ä‘á»u đưa mắt nhìn nhau không nói nên lá»i. Sá»± thá»±c, ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng đến Tháºp Lý nà y là vì con gái cá»§a chưởng môn nhân hắn bị Xuyến Xuyến dẫn dụ và o Thái phá»§ và con gái cá»§a bang chá»§ Cái Bang cÅ©ng bị Xuyến Xuyến dẫn dụ như váºy, bất quá thá»i cÆ¡ chưa kịp đến nên há» chưa dám đột nháºp Thái phá»§ đó thôi.
Nên biết, Tứ Xuyên đưá»ng môn và Cái Bang Ä‘á»u là những môn phái hiển hách nhất trên giang hồ hiện thá»i thế mà con gái chưởng môn nhân bị bắt cóc hon năm không có chút âm hao, vì danh dá»± bản môn chẳng ai dám nói ra miệng, cứ âm thầm sai ngưá»i Ä‘i tìm cứu.
Tiểu Hổ Tá» thấy cả bá»n đứng ngẩn ra cà ng đùa dữ:
- Các vị Ở đây đánh đấm nhau đâu có biết rằng đêm hôm qua trong Thái phá»§ đã xảy ra đại biến, e rằng tất cả bá»n tiểu thư Ä‘á»u bị huyện quan bắt hết rồi.
Phạm Trung Kiệt khÃch động:
- Ngươi nói tháºt chăng ?
Tiểu Hổ Tá» gáºt đầu chưa kịp đáp bá»—ng thấy má»™t đệ tá» trẻ tuổi Cái Bang hấp tấp chạy đến thở hổn hển:
- Há»a nhãn kim ưng đã tà n phá hết Thái phá»§ rồi...
Phạm Trung Kiệt nhìn Tiểu Hổ Tá», thần sắc cá»§a hắn vừa kinh dị vừa mê hoảng, ngáºp ngừng muốn há»i Tiểu Hổ Tá» Ä‘iá»u gì đó nhưng rồi vì trong lòng quá khÃch động không thể cất tiếng. Cuối cùng, hắn lắc nhẹ đầu ôm quyá»n hướng vá» Tiểu Hổ Tá» không nói má»™t lá»i, thân pháp đột ngá»™t bắn vá»t và o trong rừng mất dạng. Tháºm chÃ, Bạch Kiên cÅ©ng không há» nói má»™t lá»i.
Phạm Trung Kiệt đã Ä‘i mất, ÄÆ°á»ng VÄ©nh Thắng vá»™i vá»™i và ng và ng ôm quyá»n thi lá»… vá»›i Tiểu Hổ Tá»:
- Tiểu huynh đệ, ngà y sau xin gặp.
Hắn quay đầu lại, vẫy tay cho hai tên thá»§ hạ Ä‘i theo luôn. Lúc ấy Bạch Kiên má»›i chỉnh sắc ôm quyá»n vái vái y hai cái:
- Tiểu Hổ Tá», đối vá»›i việc hiểu lầm đêm hôm trước, bản nhân xin đại diện tệ bang trân trá»ng tạ lá»—i ngươi.
Tiểu Hổ Tá» vá»™i và ng ôm quyá»n trả lá»…:
- Tiá»n bối xin đừng nói thế, vãn bối không dám nháºn.
Trương Thế Xương xen và o:
- Äa tạ ngươi bá» qua. Äi, hôm nay chúng ta hãy vá» vưá»n rau uống vá»›i nhau và i chén rượu.
Tiểu Hổ TỠlắc đầu :
- Tại hạ không muốn trở vá» là ng Tháºp Lý nữa.
Trương Thế Xương ngạc nhiên :
- Ngươi còn giáºn bá»n ta ư ?
- Không phải.
- Thế ngươi định là m gì ?
Tiểu Hổ Tá» gượng cưá»i :
- Không định gì cả... xin hẹn chư vị dịp khác.
Vừa nói dứt lá»i thân y đã chuyển mau lẹ bắn vá»t lên không. Cả bá»n Bạch Kiên, Thôi Phúc Sinh, Trương Thế Xương còn Ä‘ang ngạc nhiên y đã biến mất trong khu rừng ráºm.
Thá»±c ra trong lòng Tiểu Hổ Tá» Ä‘ang có Ä‘iá»u Ä‘au khổ nhưng không tiện thổ lá»™ vá»›i bất cứ ai, hiện thá»i y chưa biết Ä‘i đâu, cÅ©ng chẳng có suy nghÄ© gì, cứ nhắm mắt Ä‘i thẳng vá» hướng trước mặt.
Äá»™t nhiên y hÆ¡i chấn động dá»±ng chân lại cất đầu nhìn lên, thì ra y đã đến trước cá»a má»™t quán trà nhá». Trong quán chạy ra má»™t ngưá»i gá»i lá»›n:
- Hổ thiếu hiệp, xin má»i uống má»™t chén trà .
Tiểu Hổ Tá» nhìn gương mặt ngưá»i ấy chẳng có chút gì quen biết, ngạc nhiên há»i:
- Sao các hạ lại biết tại hạ là Tiểu Hổ TỠ?
Ngưá»i đó cưá»i nhá»:
- Tất nhiên là có lý do, xin má»i thiếu hiệp và o nghÄ© chân má»™t lát, tại hạ sẽ nói rõ cho nghe.
Tiểu Hổ Tá» miá»…n cưỡng bước và o quán, trong quán có năm sáu cái bà n và trên mặt bà n cá»§a ngưá»i sẵn bà y ấm trà và hai cái chén, hiển nhiên là hắn ngồi vá»›i má»™t ngưá»i nà o đó. Ngưá»i nà o đó chẳng là ai xa lạ mà chÃnh là con trai cá»§a Lý Bạch Vạn là Lý Xuân Sinh, bạn cá»§a y bốn năm trước. Lý Xuân Sinh nhìn thấy Tiểu Hổ Tá» kinh ngạc:
- A, không ngỠlà Lý đại cạ..
Lý Xuân Sinh hiện nay không còn là má»™t đứa trẻ nữa, thân thể hắn cao lá»›n như má»™t thanh niên cưá»ng tráng. Xuân Snh trách liá»n:
- Tiểu Hổ Tá», đã mấy năm nay sao không thấy đến thăm nhà ta ?
Tiểu Hổ TỠhơi thẹn vì chuyện cũ:
- Chỉ e nhị vị lão gia còn giáºn vì chuyện năm xưa nên chưa dám tá»›i...
Lý Xuân Sinh ngắt lá»i:
- Chỉ nghÄ© báºy, chuyện ấy ngươi vì miá»…n cưỡng bị ngưá»i ép buá»™c có gì mà giáºn ?
Ta đại diện cho phụ thân ta, chân thà nh má»i ngươi tá»›i nhà ...
Chưa dứt hẳn lá»i ngoà i cá»a quán trà bước và o má»™t đại cô nương tuổi khoảng trên dưới hai mươi, nà ng gá»i to:
- Lý công tá».
Cùng vá»›i tiếng gá»i nà ng đã phi thân tá»›i bà n má»i ngưá»i. Lý Xuân Sinh như có ý không muốn gặp nà ng ấy, vá»™i và ng kéo tay Tiểu Hổ Tá» :
- Hổ huynh, chúng ta nghỉ ngÆ¡i lâu rồi, hãy lên đưá»ng thôi.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Tiểu Hổ Tá» không thể lưu lại nữa bèn bước theo chân Lý Xuân Sinh ra cá»a. Bá»—ng nhiên nghe có tiếng vá»— xuống mặt bà n rồi giá»ng nữ nhân giáºn dữ :
- Lý Xuân Sinh ! Hãy đứng lại cho bản cô nương xem !
Lúc ấy Lý Xuân Sinh đã bước tá»›i cá»a gá»i Tiểu Hổ Tá» :
- Äừng lý gì đến cô nương há» Vạn ấy, chúng ta cứ Ä‘i !
Cước bá»™ nhanh thêm nhắm hướng đại lá»™. Vạn cô nương thấy Lý Xuân Sinh giả không nghe tiếng nà ng lá»™ vẻ tức giáºn động thân vụt tá»›i cháºn ngay đưá»ng Ä‘i, nà ng chỉ và o mặt há» Lý, mắng:
- Lý Xuân Sinh, ngươi có ta không, còn không nghe lá»i gá»i cá»§a cô nương ?
Theo tiếng nói đột nhiên thấy Lý Xuân Sinh ngã báºt ra sau. May thay lúc ấy Tiểu Hổ Tá» Ä‘ang Ä‘i sau lưng hắn nên kịp đưa tay ra đỡ lấy ngưá»i hắn. Ngay khi ấy y nhìn thấy bóng Vạn cô nương lướt ra xa mất dạng. Y chẳng hiểu đầu Ä‘uôi câu chuyện ra sao, đà nh để mặc cho Vạn cô nương ra Ä‘i vì y còn báºn săn sóc cho Lý Xuân Sinh, sau khi kiểm tra toà n thân Lý Xuân Sinh, Tiểu Hổ Tá» không há» phát hiện ra vết thương nà o.
Nhưng lúc ấy Lý Xuân Sinh đau đớn quằn quại như sắp hôn mê.
Tiểu Hổ Tá» và tên ngưá»i lạ kia – bây giá» y đã biết tên là Vương Äắc Phúc, bá»™ hạ cá»§a Lý Xuân Sinh - táºn tình cứu chữa má»™t lúc lâu Lý Xuân Sinh má»›i hồi tỉnh lại và chấm dứt Ä‘au đớn. Tiểu Hổ Tá» kinh ngạc há»i:
- Lý đại ca vừa mới bị sao đó ? Ta xét hết thân thể mà chẳng tìm thấy vết thương nà o cả.
Lý Xuân Sinh nhăn nhó:
- Bụng ta đau lắm.
Tiểu Hổ Tá» há»i:
- Bây giỠđã đỡ chưa ?
- Äỡ nhiá»u rồi, chẳng còn cảm thấy Ä‘au gì nữa cả.
Hắn vừa nói vừa vá»— và o bụng biểu thị hoà n toà n khá»i hẳn. Tiểu Hổ Tá» thở phà o:
- Vị Vạn cô nương kia là ngưá»i thế nà o ? Xem ra nà ng rất thÃch gặp Lý đại ca đó.
Lý Xuân Sinh lắc đầu :
- Ta cÅ©ng chẳng biết nà ng ta là ngưá»i thế nà o mà cứ thấy ta là như ruồi thấy máºt khiến ta rất sợ, ngươi đừng nghÄ© tá»›i nà ng ta nữa...
Chưa dứt lá»i hắn lại ôm bụng cong ngưá»i xuống :
- á»i, lại Ä‘au bụng quá...
Mặt hắn láºp tức vã mồ hôi. Rất may lần Ä‘au nà y chỉ trong phút chốc lại chấm dứt.
Vì Vạn cô nương đã đi nên Tiểu Hổ TỠđưa Lý Xuân Sinh trở lại quán trà nghỉ ngơi.
Vương Äắc Phúc nhá» mua Ãt rượu thịt uống giải khuây. Lợi dụng lúc tá»u hứng Tiểu Hổ Tá» lại há»i đến chuyện Vạn cô nương nhưng Lý Xuân Sinh chỉ đáp má»™t cách hà m hồ chẳng ra đầu Ä‘uôi gì cả.
Trong lúc tiệc rượu chia cạn bỗng có một hán tỠăn mặc như dân bản địa bước và o quán, ngó quanh một vòng rồi bước tới bà n Tiểu Hổ TỠnói:
- Xin há»i, vị nà o là Lý công tá» ?
Lý Xuân Sinh gáºt đầu :
- Tại hạ chÃnh là há» Lý, không hiểu...
Không đợi hắn nói hết câu, hán tá» cắt lá»i:
- Tại hạ là ngưá»i ở thôn gần đây vừa má»›i gặp má»™t vị cô nương, nhá» tại hạ Ä‘em đến đây váºt nà y đưa cho Lý công tá».
Hán tỠchìa ra một phong thư, mở phong thư ra chỉ thấy trong ấy có một viên thuốc, Lý Xuân Sinh cau mặt:
- Cô nương ấy có nói gì không ?
Hán tỠnỠđáp:
- Cô nương ấy nói:
Viên thuốc nà y có thể tạm thá»i giảm Ä‘au, nhưng nếu công tá» muốn trị dứt hẳn, tốt nhất là tá»± thân tìm đến cô nương sẽ trị liệu cho.
Lý Xuân Sinh biến sắc:
- Nà ng còn nói gì nữa ?
Hán tỠđáp:
- Không còn gì nữa cả.
Lý Xuân Sinh quay nhìn Vương Äắc Phúc, ra lệnh:
- Hãy Ä‘á»n Æ¡n ngưá»i ta má»™t lạng bạc.
Vương Äắc Phúc rút liá»n bạc đưa cho hán tá», hán tá» cảm tạ quay ra. Lý Xuân Sinh nhìn viên thuốc mặt cứ ngây ra.
Tiểu Hổ TỠkêu lên:
- Lý đại ca, ta đã nhìn ra lý do rồi.
- Lý do ra sao ?
- Vạn cô nương có lẽ đã hạ thá»§ ngầm bá» sâu độc và o ngưá»i đại ca.
Lý Xuân Sinh trợn tròn hai mắt:
- Cái gì ? Ngươi nói nà ng ta bá» sâu độc và o ngưá»i ta ?
- Chắc chắn như thế.
Lý Xuân Sinh chá»i đổng:
- Con nữ tặc nà y tháºt độc ác, tại sao lại đột niên bá» sâu độc và o ngưá»i ta ?
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i :
- Cái ấy đối với nà ng ta chưa chắc là ác độc, mà là vì...
Lý Xuân Sinh kêu lên thất thanh:
- Bất kể nà ng ta là m Ä‘iá»u gì ta cÅ©ng không thể nhịn được. Hổ huynh đệ, ngươi có cách nà o giải độc không ?
Tiểu Hổ TỠlắc đầu :
- Các độc môn nà y chỉ ai là m má»›i giải được, đối vá»›i loại sâu độc nà y chẳng những chúng chỉ độc mà thôi, chúng còn có linh tÃnh, ngưá»i khác muốn giải trừ chúng quả rất khó, vả chăng cần gì ai giải vì tốt nhất là ta cứ theo lá»i nà ng dặn mau Ä‘i tìm nà ng...
Lý Xuân Sinh cương quyết lắc đầu :
- Không, ta thà chết chứ không chịu tìm nà ng.
Vừa nói xong câu ấy hắn quặn mình rú lên “ối chà †ôm lấy bụng, má»›i đầu hắn định cắn răng cố nhịn Ä‘au, nhưng lần nà y hoà n toà n khác vá»›i lần trước, cà ng lúc bụng hắn cà ng Ä‘au như bị hằng nghìn con sâu cắn xé lục phá»§ ngÅ© tạng. Không còn cách nà o hÆ¡n, Lý Xuân Sinh đà nh uống viên thuốc Vạn cô nương vừa gởi tá»›i. Viên thuốc hiệu nghiệm như thần, vừa nuốt nó và o bụng, Lý Xuân Sinh đã thấy hết Ä‘au. Tiểu Hổ Tá» vá»™i há»i:
- Lý đại ca, Vạn cô nương nhà ở nơi nà o ?
Lý Xuân Sinh trợn mắt:
- Ngươi há»i là m chi ?
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i :
- Tại hạ sẽ đi tìm nà ng.
- Ngươi tìm nà ng là m chi ?
Vương Äắc Phúc đứng bên cạnh mau miệng xen và o:
- Ta biết nhà nà ng ở đâu...
Lý Xuân Sinh quát to:
- Ta chưa đồng ý, không ai được nói...
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i :
- Lý đại ca nghÄ© váºy là không đúng - Cái gì không đúng, ta không bằng lòng Ä‘i tìm nà ng ta là không bằng lòng.
- Lý đại ca, chuyện nà y tại hạ đã lỡ biết, không thể để đại ca quyết định được.
Xuân Sinh ngạc nhiên :
- Ngươi định là m gì ?
- Chẳng là m gì cả...
Tiếng “cả†vừa thoát khá»i miệng, tay phải y láºt tá»›i, chỉ lá»±c bắn ra xuất thá»§ Ä‘iểm và o “thụy huyệt†(huyệt ngá»§) cá»§a Xuân Sinh, hắn nấc khan má»™t tiếng mất liá»n tri giác.
|

14-08-2008, 11:38 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 10
Từ Tâm Chống Ãc Ã
Thiết Hán Gặp Giai Nhân
Vương Äắc Phúc cả sợ:
- Hổ thiếu hiệp là m gì đó ?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- TÃnh tình cá»§a công tá» nà y rất ương ngạnh, chỉ còn nước bắt hắn ngá»§ má»™t giấc là yên.
Vương Äắc Phúc lắc đầu :
- Công tá» chúng tôi là ngưá»i rất tốt, chỉ vì quá được nuông chiá»u nên tháºt khó sai khiến.
Tiểu Hổ TỠđanh mặt:
- Cứu mạng ngưá»i là cần kÃp, bây giá» ngươi hãy tìm ngá»±a ta đưa Lý công tá» Ä‘i tìm Vạn cô nương mau.
Vương Äắc Phúc quay Ä‘i má»™t lúc tìm được hai con ngá»±a quay vá». Hai ngưá»i đặt Lý Xuân Sinh nằm ngang lên lưng má»™t con ngá»±a do Tiểu Hổ Tá» cưỡi rồi cùng ra roi.
Hai ngà y sau đã đến gần vùng Hoà ng Cương, ngưá»i và o trấn tạm thá»i tìm má»™t khách Ä‘iếm trú chân qua đêm. Äợi Lý Xuân Sinh đã ngá»§ say, Tiểu Hổ Tá» lén gá»i Vương Äắc Phúc rồi thi triển thượng thừa khinh công rá»i bá» khách Ä‘iếm nhắm nhà Vạn cô nương phi thân đến.
Thân pháp Tiểu Hổ Tá» vừa mau vừa kỳ lạ, không quá má»™t giỠđã đến gần nhà Vạn cô nương. Cứ theo Lý Xuân Sinh cho biết, trong nhà Vạn cô nương chỉ có năm ngưá»i. Trừ Vạn cô nương là ngưá»i trẻ tuổi nhất còn có hai đôi nam nữ lão nhân phu phụ.
Äôi phu phụ thứ nhất là phụ mẫu cá»§a Vạn cô nương và đôi phu phụ thứ hai là hai vợ chồng lão bá»™c cá»§a há» tên là Thiết công và Thiết bà .
Tiểu Hổ Tá» không dám có chút khinh thưá»ng vì y đã nghe Lý Xuân Sinh nói trước đây hắn bị ngầm đánh trúng má»™t ám khà cá»§a nhà há» Vạn nà y rất lợi hại, đó là “Nê bồ tátâ€. Y muốn thám thÃnh trước xem trong nhà há» Vạn có chuẩn bị gì không để tiện ngà y mai dẫn Lý Xuân Sinh đến. Y đến đây thá»±c đúng lúc vì trong nhà vẫn còn nhiá»u ánh đèn sáng chứng tá» há» chưa Ä‘i ngá»§.
Tiểu Hổ Tá» ngầm hÃt má»™t hÆ¡i chân khÃ, thi triển cá»±c Ä‘iểm công phu khinh công, không phát ra má»™t tiếng động tiếp cáºn gian nhà . Dưới ánh đèn sáng có bốn lão nhân nam nữ Ä‘ang ngồi im lặng, không thấy Vạn cô nương có mặt. Ngồi trước là phu phụ Vạn lão hÆ¡i nhắm mắt dưá»ng như Ä‘ang trầm tư suy nghÄ© chuyện gì đó. Ngồi sau là Thiết công và Thiết bà mở to hai mắt chuyển qua chuyển lại chứng tá» Ä‘ang có gì rất lo lắng.
Äợi rất lâu má»›i nghe Thiết công sốt ruá»™t kêu lên má»™t tiếng :
- Chủ nhân hãy nói câu gì đi chứ. Có cần lão nô phải đi bắt tên hỠLý vỠđây chăng?
Vạn lão mở mắt trước, lão ngầm ra hiệu gì đó vá»›i Thiết bà , chỉ thấy Thiết công, Thiết bà đứng báºt dáºy phi thân chá»›p mắt đã biến mất.
Tiểu Hổ Tá» giáºt mình khi nghe Vạn lão tiên sinh lá»›n tiếng cưá»i :
- Bằng hữu, nếu đã đến tệ xá sao chưa xuất hiện để lão phu là m trá»n vai trò chá»§ nhà ?
Tiểu Hổ Tá» vốn ẩn thân rất cẩn tháºn, không ngá» không thoát khá»i tai mắt cá»§a Vạn lão tiên sinh, y Ä‘ang định hiện thân ra. Hốt nhiên lại có ngưá»i lên tiếng trước y, cưá»i ha hả đáp:
- Vạn lão ca, thì ra nhiá»u năm nay lã ca ẩn danh nhưng thá»±c thì không ẩn chút nà o, công lá»±c đã đến xuất thần nháºp hóa, tiểu đệ Cổ Tam Äạt xin cầu kiến.
Tiểu Hổ Tá» vá»™i và ng ẩn thân kÃn hÆ¡n, cà ng thêm đỠcao cảnh giác. Lúc ấy chỉ thấy Vạn lão tiên sinh cưá»i khanh khách bước ra đón khác. Mục quang Tiểu Hổ Tá» chuyển động, trước mắt y đã có thêm má»™t lão nhân mặc áo mà u tÃa rá»™ng rãi, ôm quyá»n thi lá»… vá»›i Vạn lão tiên sinh.
Vạn lão tiên sinh má»i khách và o khách sảnh đã có sẵn Vạn lão thái thái Ä‘ang châm trà tiếp khách, chỉ có hai vợ chồng Thiết công Thiết bà chưa thấy trở vá». Vạn lão thái thái hình như không ưa gì lão há» Cổ nà y nên châm trà xong, lão bà đứng lùi vá» má»™t bên không há» nói má»™t câu má»i khách.
Cổ Tam Äạt sau khi uống má»™t chén trà , không đợi Vạn lão há»i nguyên nhân, lão cưá»i khô khốc:
- Vạn lão ca, tiểu đệ nếu vô sá»± không dám đến quấy rầy, được lệnh đại ca đến đây cầu xin má»™t chuyện, mong được lão ca chấp thuáºn.
Vạn lão tiên sinh cau mặt:
- Cổ huynh biết rõ lão phu thá»i xuất giang hồ đã lâu chưa há» rá»i Hoà ng Cương nà y ná»a bước...
Cổ Tam Äạt cưá»i ha hả ngắt lá»i:
- Vạn lão ca hiểu lầm tiểu đệ rồi, tiểu đệ đâu dám đến má»i lão ca xuất sÆ¡n ?
Vạn lão tiên sinh ngẩn ngưá»i :
- Quả là lão phu có hiểu váºy, thế Cổ huynh đến yêu cầu Ä‘iá»u gì ?
Cổ Tam Äạt rất tá»± tin:
- Tiểu đệ đến chỉ xin lão ca gáºt đầu má»™t cái là xong.
- Cổ huynh, có việc gì xin cứ nói thẳng.
- Vá» chuyện nà y kể ra cÅ©ng khá quan trá»ng... không biết lão ca còn nhá»› đứa cháu tiểu đệ là Cổ Kiếm Thu không ?
Vạn lão tiên sinh nhạt nhẻo đáp:
- Nhớ. Nghe nói y cũng đang nổi tiếng giang hồ.
Cổ Tam Äạt cưá»i lá»›n:
- Y có chút thanh danh hão đâu ra gì mà lão ca quá lá»i. Bất quá y là ngưá»i có chà cầu tiến, may lắm sau nà y má»›i thà nh danh. Ha ha, nói đùa vây thôi, xin trở vá» chuyện chÃnh, hôm nay tiểu đệ đến đây là muốn cầu hôn cho xá Ä‘iệt theo lệnh đại ca cá»§a tiểu đệ, xá Ä‘iệt vốn để ý từ lâu đến lệnh ái Ngá»c Sương cô nương, mong được lão ca ưng thuáºn...
Lão chưa nói hết câu, Vạn lão thái thái đã biến sắc, cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng, gằn giá»ng :
- Không cần nói nữa, ta xin nói ngay, ta không bằng lòng.
Cổ Tam Äạt cưá»i khanh khách:
- Lão đại tẩu, xin đừng vá»™i nói như thế, tiểu đệ còn chưa nói hết lá»i.
Vạn thái thái “hừ†một tiếng :
- Ngươi nói gì cũng mặc, ta đã bảo không bằng lòng là không bằng lòng.
Cổ Tam Äạt nói:
- Chỉ có một điểm nà y đại tẩu cũng nên biết...
Giá»ng nói cá»§a lão bá»—ng sắc lại:
- Chỉ vì, hiện nay gạo đã nấu thà nh cơm, nếu đại tẩu không bằng lòng e rằng cà ng thêm nát.
Vạn lão thái thái tÃnh tình nóng nảy hÆ¡n chồng rất nhiá»u, chỉ nghe lão bà quát lá»›n má»™t tiếng :
- Hay lắm, thì ra các ngươi cướp mất Ngá»c Sương chúng ta rồi. Hôm nay ngươi sẽ nếm thá» thế nà o là chưởng lá»±c “Linh phi tam vấn†cá»§a lão bà .
Song chưởng lão bà giÆ¡ lên liá»n chá»±c nhắm đánh tá»›i Cổ Tam Äạt. Cổ Tam Äạt vẫn cưá»i, tay chỉ và o mặt lão bà :
- Tiểu đệ tá»± nháºn khôngtiếp nổi chưởng lá»±c “Linh phi song vấn†cá»§a đại tẩu, đại tẩu nếu tháºt muốn giết chết tiểu đệ, xin cam tâm chịu chết.
Vạn lão tiên sinh đưa tay ngăn lại:
- Mẫu thân Ngá»c Sương, đừng là m thế vá»›i Cổ lão tam.
Vạn thái thái giáºn đỠbừng mặt:
- HỠCổ, chuyện nà y coi như chấm dứt...
Cổ Tam Äạt gượng cưá»i:
- Lão đại tẩu quá nóng. Sá»± thá»±c Ngá»c Sương và Kiếm Thu rất thân cáºn nhau và rất đẹp đôi, có lấy nhau cÅ©ng chẳng có gì là miá»…n cưỡng, nếu đại tẩu nhìn thấy chúng thân thiết vá»›i nhau, e rằng đại tẩu không bằng lòng cÅ©ng không được.
Vạn thái thái bĩu môi:
- Nói láo ! Ngươi đừng hy vá»ng bất cứ Ä‘iá»u gì có thể chiếm được Ngá»c Sương cá»§a chúng ta.
Cổ Tam Äạt mỉm cưá»i:
- Tin hay không tùy đại tẩu, hôm nay tiểu đệ đến đây má»i nhị vị lão tiá»n bối đến tệ xá nhìn táºn mắt, xong rồi chúng ta có thể bà n lại.
Vạn thái thái nóng nảy định chồm tá»›i nhưng Vạn lão tiên sinh đã cháºn lại:
- Lão bà , con gái của chúng ta chưa biết ra sao, chúng ta hãy tìm gặp con rồi sẽ quyết định.
Cổ Tam Äạt há»›n hở:
- Lão ca ca gáºt đầu rồi chứ ?
Vạn lão tiên sinh đáp:
- Không. Cổ huynh hãy vá» báo vá»›i lão đại, trong vòng ba ngà y chúng ta sẽ đến quý bảo há»i lão đại và i câu cho rõ rồi sẽ có quyết định sau.
Cổ Tam Äạt gáºt đầu:
- Lão ca nói phải lắm, tiểu đệ xin cáo từ.
Song quyá»n đưa lên xá má»™t cái nhẹ, miệng cưá»i ha hả, lão phi thân vá»t ra cá»a biến mất. Cổ Tam Äạt vừa khuất bóng, Vạn thái thái đã kêu to:
- Ta tức chết mất.
Diện sắc Vạn lão tiên sinh trầm trá»ng:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên Sương nhi không bằng lòng ten Cổ Kiếm Thu kia, nhưng rất có thể bây giá» Sương nhi Ä‘ang bị chúng cầm giữ, lão bà bà , mau thu tháºp hà nh trang chúng ta cấp tốc đến nhà Cổ Tam Äạt cứu con gái.
Vạn lão thái thái “a†một tiếng:
- Vâng, mau lấy ngựa đi !
Lão bà chuyển thân và o trong liá»n. Cá»a ngoà i xoẹt xoẹt hai tiếng, Thiết công, Thiết bà đã rÆ¡i thân bước ra. Vạn lão tiên sinh vẫy tay :
- Mau chuẩn bị, chúng ta láºp tức đến Cổ gai cứu ngưá»i.
Tiểu Hổ Tá» nghe Vạn cô nương Ä‘ang xảy ra chuyện bất ngá», toà n gia há» Vạn Ä‘ang sá»a soạn lên đưá»ng trong lòng rất lo lắng. Nên hay không nên hiện thân nói rõ mục Ä‘Ãch xin há» cho thuốc giải ? Hay là cứ ngầm theo hỠđến Cổ gia cứu Vạn cô nương rồi sẽ đỠcáºp đến chuyện thuốc giải ? Chỉ cần lỡ sai má»™t chút là thiệt mạng Lý Xuân Sinh, Ä‘iá»u nà y y không muốn chút nà o.
Tiểu Hổ Tá» phân vân má»™t lúc, cuối cùng quyết định hiện thân cầu xin Vạn lão tiên sinh và tùy cÆ¡ có thể trợ lá»±c cho lão tiên sinh truy tìm con gái. Y đã quyết nên cố ýg ây ra tiếng động nho nhá» là m kinh động Vạn lão tiên sinh rồi bước liá»n ra.
Vạn lão tiên sinh vừa ngạc nhiên đã thấy nhân ảnh di động trước mắt, một tiểu hà i tỠbước và o, lão ngạc nhiên:
- Ngươi là ngưá»i nà o ?
Tiểu Hổ Tá» trong thân thể nhá» bé nhưng cá» chỉ ngôn hà nh chẳng khác gì ngưá»i lá»›n, y ôm quyá»n thi lá»…:
- Vãn bối Tiểu Hổ Tá», xin ra mắt lão tiá»n bối.
Vạn lão tiên sinh đanh sắc mặt:
- Ngươi là ngưá»i cá»§a Cổ gia bảo ?
- Chá»§ nhân, tiểu tá» nà y, lão nô đã nháºn ra, y là đồng bạn cá»§a Lý Xuân Sinh.
Thiết công vừa đến đã đáp thay Tiểu Hổ TỠnhư thế. Diện sắc Vạn lão tiên sinh hơi hòa hoãn:
- Thiếu hiệp, xin nói thẳng lý do đến đây.
Tiểu Hổ Tá» biết hiện nay lão Ä‘ang nóng ruá»™t, không có thá»i gian nói quanh co nên đáp liá»n:
- Bằng hữu chà thân cá»§a vãn bối là Lý Xuân Sinh trúng sâu độc cá»§a lệnh ái, vãn bối đến xin lão tiá»n bối gia ân ban cho thuốc giải.
Vạn lão tiên sinh cau mà y:
- Thiếu hiệp chắc nhìn sai rồi, tiểu nữ tuyệt không biết sỠdụng sâu độc.
Tiểu Hổ TỠkinh ngạc:
- Lệnh ái không biết sỠdụng sâu độc ?
Vạn lão tiên sinh nghiêm mặt:
- Không biết.
Tiểu Hổ TỠ“a†má»™t tiếng, chÃnh lá»i nói cá»§a Vạn lão tiên sinh khiến y khá»i nghi.
Thiết công Ä‘ang đứng bên cạnh mỉm cưá»i:
- Chá»§ nhân, tuy tiểu thư không biết sá» dụng sâu độc, nhưng lão nô có nghe tiểu thư nói hình như Lý công tá» vô ý đã bị trúng “Vấn tâm châm†cá»§a Thiết bà tá»...
Sắc mặt Vạn lão tiên sinh trầm xuống:
- Ta đã có lần nói không cho các ngưá»i nữ xuất “Vấn tâm châmâ€, sao các ngươi không vâng lá»i ta ?
Thiết công đau khổ:
- Việc xảy ra rồi nô tà i mới biết, xin chủ nhân tha cho lần đầu.
Vạn lão tiên sinh nhìn sắc mặt thà nh khẩn cá»§a Thiết công, lão đã biết ai là ngưá»i phạm lá»—i, do đó không cần truy vấn nữa, lão “hứ má»™t tiếng:
- Mau bảo lão bà cá»§a ngươi Ä‘i đến trị liệu vết thương “Vấn tâm châm†cho ngưá»i ta.
Thiết công ứng thanh “Dạ†một tiếng nhưng vẫn đứng yên. Vạn lão tiên sinh quát lớn:
- Mau bảo lão bà ngươi đi mau đi !
Thiết công ngáºp ngừng:
- Vết thương “vấn tâm châm†không phải chỉ trong ngà y chữa khá»i được, theo lão nô thấy hãy dặn Lý công tỠđợi Ãt ngà y đợi chúng ta quay vá» rồi sẽ trị thương cho hắn được không?
Vạn lão tiên sinh đáp:
- Nếu chúng ta không vỠđược thì sao ? Chẳng lẽ để lý công tỠchết hay sao ?
Thiết công không dám nói gì nữa, chuyển thân Ä‘i ra gá»i Thiết bà và o. Thiết bà phản đối:
- Chủ nhân, bây giỠchúng ta đâu có thì giỠcứu tiểu tỠấy nữa, sau khi cứu tiểu thư vỠxong, ta hãy cứu hắn cũng được.
Vạn lão tiên sinh chỉ ra ngoà i:
- Mau đi mau !
Thiết bà thấy Vạn lão tiên sinh thá»±c sá»± có ý giáºn liá»n trừng mắt nhìn Tiểu Hổ Tá»:
- Tiểu tá», chỉ vì ngươi là m lỡ việc cứu tiểu thư chúng ta, coi chừng ta giết cả lÅ© bây đó !
Vừa nói, lão bà vừa vươn tay chụp lấy vai Tiểu Hổ Tá» xách ra ngoà i. Tiểu Hổ Tá» khẽ cưá»i thầm mặc lão xách Ä‘i không thèm phản kháng. Sau khi ra tá»›i cá»a ngoà i, Tiểu Hổ Tá» má»›i ngầm váºn chân lá»±c lên vai bắn ra chấn động năm đầu ngón tay lão bà đau nhói lên đà nh buông y ra, y liá»n rÆ¡i xuống đất. Y nói ngay:
- Vãn bối xin dẫn đưá»ng cho lão tiá»n bối.
Y vượt lên trước mặt Thiết bà , thân hình cất lên biến thà nh má»™t luồng khà vá»t tá»›i trước. Thiết bà khinh thưá»ng chá»i thầm trong bụng “Tiểu quá»·, để xem ngươi có bao nhiên bản lãnh mà dám đòi Ä‘i trước lão bà !â€.
Cước bá»™ tăng mau Ä‘uổi theo Tiểu Hổ Tá», lão bà cho rằng chỉ chốc lát là đuổi kịp Tiểu Hổ Tá» nhưng không ngá» táºn lá»±c phi hà nh đến chân núi mà vẫn không Ä‘uổi kịp y.
Trước mặt lạ thay, Tiểu Hổ Tá» vẫn còn cách xa bà ta mấy trượng. CÅ©ng may, khi đến chân núi, cước bá»™ Tiểu Hổ Tá» hình như cháºm lại. Lúc ấy Thiết bà má»›i thu hết sức vá»t đến ngáºp ngừng nói:
- Thiếu hiệp, công phu khinh công tháºt tuyệt diệu !
Tiểu Hổ Tá» cưá»i nhạt !
Thiết bà há»i tiếp:
- Thiếu hiệp đã có công lá»±c ấy chắc phải xuất thân từ má»™t cao thá»§ chân truyá»n, không biết tôn sư thiếu hiệp là kỳ nhân võ lâm nà o ?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Gia sư là “Háºn Hải Du Hồn" !
Thiết bà giáºt mình:
- Háºn Hải Du Hồn ư ?
Hiển nhiên lão chưa há» nghe đến cái tên nà y. Lão bà dò há»i:
- Năm nay niên kỷ thiếu hiệp bao nhiêu :
- Mưá»i tám tuổi.
Thiết bà há»i lại:
- Mưá»i tám tuổi ?
Chưa kịp trả lá»i, hai ngưá»i đã đến trước cá»a khách Ä‘iếm, Tiểu Hổ Tá» bảo:
- Lão tiá»n bối, bất tất chúng ta phải kinh động tá»›i các khách nhân, chúng ta hãy vượt tưá»ng mà và o.
Thiết bà đuổi theo y suốt dá»c đưá»ng, trong bụng đã sẵn tâm phục y, đương nhiên lão bà gáºt đầu :
- Thiếu hiệp nói phải lắm.
Thân hình Tiểu Hổ Tá» cất vá»t lên vượt qua bức tưá»ng rồi phiêu thân rÆ¡i xuống trước cá»a phòng Lý Xuân Sinh. Äá»™t nhiên y nhìn thấy má»™t thi thể nằm trong má»™t bụi cá» quát há»i:
- Là ngưá»i nà o đó ?
Thanh âm ấy là cá»§a Vương Äắc Phúc, cùng lúc thân ảnh Thiết bà rÆ¡i xuống.
Vương Äắc Phúc cung tay:
- Má»i lão tiá»n bối và o phòng.
Ba ngưá»i cấp thá»i đẩy cá»a bước và o. Lý Xuân Sinh vẫn còn ngá»§ say, lay hắn má»™t lúc hắn má»›i tỉnh cÆ¡n mê. Lão Thiết bà rút từ trong ngưá»i ra má»™t viên đá bóng loáng lăn qua lăn lại trên bụng Lý Xuân Sinh rồi đánh mạnh má»™t chưởng và o ngay huyệt “Phúc kết†cá»§a hắn. Qua độ hÆ¡n má»™t khắc, Thiết bà thở phà o:
- Tốt lắm rồi !
Rồi thu cất viên đá, quay sang Tiểu Hổ TỠ:
- Thiếu hiệp có thể đến Cổ gia bảo chứng kiến vụ xung đột không ?
Từ khi lão thấy Tiểu Hổ Tá» trổ khinh công tuyệt cao, tất nhiên võ công không thể nà o kém nên má»›i há»i thế, hy vá»ng sẽ được y tương trợ. Còn Tiểu Hổ Tá» có ý tìm hiểu việc cá»§a Vạn gia trang nên nói ngay:
- Vãn bối sẽ Ä‘i cùng tiá»n bối !
Thiết bà chỉ nói “Äi†má»™t tiếng, đôi vai lay động phi thân vá»t ra cá»a. Tiểu Hổ Tá» vá»™i há»i:
- Còn Lý Xuân Sinh thì sao ?
Từ ngoà i vá»ng và o câu trả lá»i cá»§a Thiết bà :
- Bảo hắn đến Hoà ng Sơn chỠta!
Tất cả ngưá»i trong phòng Ä‘á»u nghe rất rõ câu ấy. Tiểu Hổ Tá» khinh thân vá»t luôn ra ngoà i theo chân Thiết bà . Tiểu Hổ Tá» triển khai toà n thân công lá»±c phi hà nh như gió cuốn, y gá»i to:
- Lão tiá»n bối, Cổ gia bảo ở chốn nà o ?
Thiết bà đáp:
- Cổ gia bảo khét tiếng trên giang hồ, ngươi là ngưá»i hà nh tẩu giang hồ sao lại không biết ?
Thân hình Tiểu Hổ TỠvượt lên song song với Thiết bà :
- Vãn bối xuất đạo chưa bao lâu nên biết rất Ãt tình hình trong giang hồ.
Thiết bà nói:
- Cổ gia bảo danh chấn giang hồ đâu phải chỉ mới một hai năm nay, chẳng lẽ sư phụ ngươi không hỠnhắc đến ?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Gia sư không thÃch đỠcáºp tá»›i chuyện giang hồ, cả đến hà nh tung cá»§a gia sư vãn bối chưa hỠđược nghe nhắc tá»›i.
Thiết bà khẽ “hừ†một tiếng :
- Ngay cả “Hà Hán song tinh†sư phụ ngươi cũng không nhắc tới ư ?
Không đợi y trả lá»i, lão bà tiếp luôn:
- Äó là hai phu thê chá»§ nhân cá»§a chúng ta đấy.
Thực ra Tiểu Hổ TỠcũng có nghe sư phụ y nhắc tới “Hà Hán song tinh†rồi nhưng y giả vỠlắc đầu :
- Vãn bối tháºt tình là kẻ thô láºu, chưa há» nghe qua tôn hiệu cá»§a Vạn lão tiá»n bối.
Thiết bà cưá»i nhẹ:
- Sư phụ ngươi tháºt là má»™t quái nhân, để ngươi bôn tẩu giang hồ mà chẳng chịu khai nhãn cho ngươi gì cả.
Tiểu Hổ Tá» cưá»i gượng:
- Vâng, sau nà y xin nhá» lão tiá»n bối chỉ giáo cho. Lão tiá»n bối, hiện nay vãn bối còn có má»™t thắc mắc, xin được chỉ giáo.
Thiết bà cưá»i ha hả:
- Thắc mắc Ä‘iá»u gì ? Ngươi cứ nói Ä‘i ?
- Chuyện Lý đại ca bị trúng châm độc có phải là do Vạn cô nương ?
Thiết bà rất thản nhiên:
- Äá»u là do ta cả chứ không có liên hệ gì đến Vạn tiểu thư. Sở dÄ© ta là m váºy vì có lần há» Lý ấy phạm và o Ä‘iá»u cấm kỵ cá»§a “Huyá»n nữ môn†chúng ta. Vạn tiểu thư sợ ta trừng phạt hắn nên cố ý kết giao vá»›i hắn để ngầm bảo vệ hắn đấy !
Thì ra Vạn cô nương là ân nhân của Lý Xuân Sinh hơn là kẻ thù, chợt y nghe Thiết bà chuyển câu chuyện:
- Cổ gia bảo tất cả có ba huynh đệ, lão đại Cổ Nhất Quán, lão nhị Cổ Nhị Thông, lão tam Cổ Tam Äạt, bình thá»i chúng nói nói cưá»i cưá»i giả nhân giả nghÄ©a kết giao tứ xứ, thá»±c ra trong bụng rất hiểm độc...
Chưa dứt câu hốt nhiên có tiếng ngưá»i la to:
- Lão bà tá», đừng nói lảm nhảm mãi thế.
Tiếng đến là ngưá»i đến, thì ra là Thiết công ở bên đưá»ng Ä‘i tá»›i. Thiết bà trừng mắt:
- Sao ông lại ở đây ?
Thiết công đáp:
- Chủ nhân dặn ta ở đây đợi bà ... ủa, sao bà lại dẫn thiếu hiệp nà y tới đây là m chi ?
Thiết bà trừng mắt:
- Có gì mà không được, Hổ thiếu hiệp không phải là ngưá»i ngoà i, thiếu hiệp là bằng hữu rất thân vá»›i Lý công tỠđó.
Thiết công đáp:
- Cho dù là bằng hữu cá»§a Lý công tá», chúng ta cÅ©ng không nên là m liên lụy tá»›i.
Chá»§ nhân ra lệnh, chuyện cá»§a chúng ta cấm không được kinh động ngưá»i khác.
Tiểu Hổ Tá» nghe lá»i lão như có ý không muốn cho y tá»›i Cổ gia bảo liá»n nghÄ© bụng:
“Cần gì ai dẫn đưá»ng, ta không tá»›i má»™t mình được ư ?â€.
NghÄ© váºy, y liá»n lá»›n tiếng:
- Lão tiá»n bối, vãn bối xin quay vá».
Thiết công vội và ng nói:
- Hổ thiếu hiệp, đây là ý của chủ nhân, mai nà y xong việc ta sẽ đến tạ tội cùng thiếu hiệp.
Lão chỉ nói câu ấy rồi láºp tức kéo tay Thiết bà gia tăng cước bá»™, phi hà nh Ä‘i liá»n.
Tiểu Hổ Tá» ngồi xuống má»™t tảng đá ven đưá»ng Ä‘iá»u công váºn khà chá» cho hai lão nhân Ä‘i khuất má»›i tiếp tục lên đưá»ng. Äang khi y đứng dáºy bá»—ng nhiên xa xa thấp thoáng vá»ng lại tiếng bánh xe ngá»±a chạy lá»™c cá»™c, trong chốc lát má»™t chiếc xe ngá»±a đã tá»›i nÆ¡i.
Äồng thá»i ngay lúc ấy má»™t bóng ngưá»i xuất hiện cháºn xe ngá»±a lại:
- Lão Lại, mau dừng xe không được chạy nữa.
Chiếc xe dừng lại tháºt gấp, ngưá»i trên xe há»i:
- Vương Thất, có chuyện gì đó ?
Vương Thất đáp:
- Bá»n Vạn lão vừa Ä‘i qua đây, các ngươi hãy tránh xa đừng để gặp mặt Vạn lão.
Äi đưá»ng hãy cẩn tháºn, để ta Ä‘i thám thÃnh trước há»… có động tÄ©nh gì ta sẽ báo cho.
Vương Thất chuyển thân bò Ä‘i, tên được gá»i là lão Lại đánh xe ngá»±a qua bên đưá»ng nhảy xuống rút ống thuốc hút ra, dá»±a và o má»™t tảng đá say sưa hút thuốc.
Tiểu Hổ TỠđộng tâm:
“Tại sao chúng lại cố kỵ Vạn lão tiá»n bối? Hay là chúng có âm mưu ngụy kế gì sắp thi hà nh ám hại Vạn lão tiá»n bối?†Tâm ý chuyển động, thân y nhẹ như má»™t con linh miêu bò tá»›i sát bên chiếc xe. Lúc ấy lão đánh xe Ä‘ang say sưa hút thuốc, không để ý đến gì chung quanh.
Äó là chiếc xe ngá»±a phổ thông như má»i xe ngá»±a chở hà ng hoá, trên xe chở linh tinh đủ thứ gia dụng như bà n ghế, nồi niêu soong chảo và mấy bao vải to. Xem ra giống như ai đó dá»n nhà , chẳng có gì đáng hoà i nghi. Tiểu Hổ Tá» cau mà y do dá»±, hốt nhiên y đưa tay sá» và o má»™t túi vải... Y nhìn thấy túi vải có gì là lạ nên đưa tay sá» thá». Y kinh ngạc suýt kêu lên thà nh tiếng.
- Ngưá»i nà o đó ?
Tiếng gió vụt tá»›i, ống thuốc như chiếc chùy côn xuất chiêu “Thái sÆ¡n áp đỉnh†đánh xuống đầu y. Tiểu Hổ Tá» láºp tức di đông thân hình, hia vai khẽ động, thân hình láºp tức ra xa hÆ¡n trượng. Lão Lại lúc ấy nhìn thấy y chỉ là má»™t đứa trẻ con, nên ống hút trong tay thu lại, kinh ngạc nói:
- Tiểu quỷ, ngươi lén lén lút lút định là m gì đó ?
Tiểu Hổ Tá» nhìn chung quanh vắng lặng chÃnh thÃch hợp vá»›i sá»± tốc chiến tốc thắng, y nói thẳng:
- Nói mau, ngưá»i bị nhốt trong túi vải trên xe là ai ?
Lão Lại biến sắc:
- Tiểu quỷ, sao lại tìm đến đây chịu chết, lão phu chỉ còn cách siêu độ cho ngươi !
Cán thuốc trong tay lão vÅ© lá»™ng Ä‘iểm tá»›i Tiểu Hổ Tá». Y cưá»i lạnh má»™t tiếng, tay áo bay phần pháºt triển khai “Không thá»§ nháºp bạch nháºnâ€, công phu giao đấu cá»§a lão Lại.
Bá» ngoà i lão Lại tuy chỉ là má»™t lão đánh xe, nhưng kỳ thá»±c lão có vị trà khá quan trá»ng trong Cổ gia bảo, vừa thấy Tiểu Hổ Tá» không biết trá»i cao đất dà y là gì nghiá»…m nhiên dám dùng tay không giao chiến vá»›i lão, lòng lão cả giáºn “hừ†khan má»™t tiếng, xoay chuyển cán ống thuốc rất hiểm ác như muốn giết chết Tiểu Hổ Tá» ngay láºp tức.
Không ngá», Tiểu Hổ Tá» ngưá»i nhá» gan không nhá», cánh tay láºt qua láºt lại chá»›p nhoáng chụp trúng ống hút thuốc cá»§a lão. Lão lại quát to má»™t tiếng, ấn chân lá»±c đè xuống.
Chỉ nghe “Rắc†má»™t tiếng, ống hút thuốc gãy là m hai mà thân hình Tiểu Hổ Tá» không hỠđộng mảy may. Tâm thần lão Lại chấn động cấp tốc lui lại hÆ¡n trượng kinh hoà ng há»i:
- Ngươi là ngưá»i nà o thế ?
Kể bản lãnh hạng, chỉ cần má»™t chiêu nhá» là đã biết đối thá»§ ra sao, lão dụi mắt tình hình nà y nếu xảy ra ở má»™t đối thá»§ khác lão Lại cÅ©ng chẳng có gì quá ngạc nhiên nhưng lại xảy ra ở má»™t đứa trẻ chưa đến mưá»i tuổi thì lại khác hẳn. Vá»›i má»™t đúa bé nhá» nà y, nghiá»…m nhiên chỉ có má»™t chiêu đã phá há»§y võ khà “Nhất là hương†thà nh danh giang hồ, đối phương ắt không phải tầm thưá»ng như lão tưởng.
Tiểu Hổ Tá» cưá»i lạnh má»™t tiếng:
- Bảo cho ngươi biết, xem thân chá»§ cá»§a ngươi có lẽ xưa nay là ngưá»i đã là m nhiá»u việc tà n ác lắm rồi, hôm nay ta có giết chết ngươi, hẳn cÅ©ng không có gì quá đáng.
Tay Tiểu Hổ Tá» sẵn cầm ná»a ống thuốc gãy, phóng liá»n tá»›i nhắm ngay ngá»±c lão Lại. Lão Lai động sát cÆ¡. Không đợi cho lão ổn định thân pháp, Tiểu Hổ Tá» lại búng ra liá»n má»™t viên đá, viên đá búng ra sau nhưng tá»›i trước, trúng và o đầu ống thuốc Ä‘ang bay, khiến cho ống thuốc xoay ngang, chuyển đổi phương hương, đánh và o lưng lão Lại.
Lão thất kinh định chuyển thân tránh nữa, nhưng đã không kịp, chỉ nghe lão rú má»™t tiếng, bị chÃnh ống thuốc cá»§a mình Ä‘áºp trúng, ngã chúi xuống đất co giáºt và i cái chết liá»n tức thì.
Tiểu Hổ TỠnhìn xác lão khẽ thở dà i và bảo:
“Từ nay ta không để lá»™ hà nh tung, nếu cứ phải giết ngưá»i không nên.†Y quay và o khoang xe mở dây cái túi vải ra, trong đó chÃnh là Vạn cô nương, không ngá» nà ng chưa được dẫn tá»›i Cổ gia bảo. Chẳng những nà ng đã bị Ä‘iểm huyệt mà tay chân Ä‘á»u bị trói chặt. Tiểu Hổ Tá» giải khai huyệt đạo Vạn cô nương và cởi trói cho nà ng. Thể chất nà ng hình như rất suy kiệt, vừa mở mắt nhìn Tiểu Hổ Tá» liá»n nhắm lại đến thái độ kinh ngạc cÅ©ng không biểu lá»™. Tiểu Hổ Tá» kinh ngạc:
- Vạn cô nương thấy thân thể ra sao ?
Y láºt tay ấn và o huyệt mạch nà ng rồi đẩy ná»™i lá»±c trong ngưá»i sang ngưá»i nà ng.
Nháºn được y trợ giúp ná»™i lá»±c, Vạn Ngá»c Sương dần dần khôi phục tinh thần cưá»i gượng:
- Ta chẳng là m sao cả, chỉ vì quá đói đó thôi.
Tiểu Hổ TỠnói:
- Äể tại hạ đến xe tìm thá» xem có cái gì ăn được không?
Trong xe không có gì ăn nhưng ngay chá»— ngồi đánh xe cá»§a lão Lại còn sót lại má»™t cái bánh bao lá»›n và vô số thịt gà , thịt vịt. Tiểu Hổ Tá» cả mừng đưa cả cho Ngá»c Sương:
- Vạn cô nương hãy từ từ mà ăn, tại hạ còn cần là m việc nà y...
Vạn Ngá»c Sương há»i:
- Ngươi định đi đâu ?
- Tại hạ không đi xa đâu, chỉ cần chôn cất thi thể cho lão Lại để không còn dấu vết.
Y bá» Ä‘i tìm má»™t chá»— đất bằng phẳng chôn cất tá» thi cho lão Lại. Qua gần ná»a giá», Vạn Ngá»c Sương đã ăn xong má»›i đứng dáºy nghiêng thân trước mặt Tiểu Hổ Tá»:
- Thiếu hiệp, xin đa tạ.
Tiểu Hổ TỠtránh thân:
- Cô nương xin đừng Ä‘a lẽ. Tiểu Hổ Tá» ta không dám nháºn.
Vạn Ngá»c Sương ngáºp ngừng:
- Thiếu hiệp, còn Lý công tỠđâu rồi ? Y khá»e mạnh chứ ?
- Y đã hoà n toà n khá»e mạnh, bây giá» có lẽ đã đến Hoà ng SÆ¡n phá»§ rồi.
Vạn Ngá»c Sương kinh ngạc:
- Sao y lại đến Hoà ng Sơn là m gì ?
Tiểu Hổ Tá» liá»n Ä‘em hết má»i chuyện kể cho Ngá»c Sương nghe, y vừa kể hết bá»—ng từ xa lá»ng đến tiếng gá»i khẩn thiết:
- Lão Lại, ngươi ở đâu ?
Tiểu Hổ TỠquay đầu lại, bắt gặp dáng Vương Thất đang thấp thoáng, nhưng rồi im bặt.
Tiểu Hổ TỠkhẽ nói:
- Vạn cô nương...
Vạn Ngá»c Sương cắt lá»i:
- Việc gì cứ gá»i ta là cô nương, sao không gá»i là Ngá»c tá»· cho thân máºt ?
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i:
- Ngá»c tá»·, tại sao Ngá»c tá»· đến ná»—i rÆ¡i và o tay ngưá»i?
Vạn Ngá»c Sương cau đôi lông mà y có vẻ giáºn dữ đáp:
- Ta bị trúng quỷ kế của tên Cổ Kiếm Thu nên mới bị bắt, lần sau còn gặp tên hỠCổ ấy quyết không tha cho hắn.
Nhưng “quá»· kế†như thế nà o, nà ng không nói rõ, Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng không tiện há»i kỹ vì biết nà ng chẳng có hứng thá»§ gì nhắc lại chuyện ấy.
Tiểu Hổ Tá» cưá»i nhẹ:
- Chúng ta có thể mau đến Cổ gia bảo tiếp ứng cho lệnh tôn.
Hốt nhiên Ngá»c Sương xua tay:
- Cháºm chút đã, ta còn phải lo liệu trước má»™t việc.
- Ngá»c tá»· muốn nói tá»›i việc gì ?
Ngá»c Sương há»i:
- Ta há»i ngươi, nếu ngươi là ngưá»i cá»§a Cổ gia bảo, khi phát hiện ra không có ta và chẳng có xe ngá»±a đâu, ngươi sẽ là m sao ?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải tra xét cho minh bạch, hay là ta sẽ giấu chiếc xe Ä‘i cho chúng mất thá»i giá» tìm kiếm, ta sẽ nhân cÆ¡ há»™i đột nháºp Cổ gia bảo ?
Vạn Ngá»c Sương há»i:
- Ngươi có cho rằng chúng sẽ tìm đến Hoà ng Sơn không?
Tiểu Hổ Tá» giáºt mình :
- Hoà ng Sơn cách đây không xa, rất có thể chúng sẽ tìm đến Hoà ng Sơn.
Ngá»c Sương tiếp:
- Ngươi vừa nói Lý đại ca đến Hoà ng SÆ¡n phải không? Nếu ngưá»i cá»§a Cổ gia bảo cÅ©ng đến Hoà ng SÆ¡n ắt sẽ gặp nhau.
Tiểu Hổ Tá» gáºt đầu:
- Ngá»c tá»· nói rất đúng.
- Do đó, chúng ta không đồng đến Cổ gia bảo, chúng ta có thể chia là m hai, má»™t ngưá»i đến Hoà ng SÆ¡n bảo vệ Lý đại ca, Hổ đệ, ta nghÄ© Hổ đệ nên vá» Hoà ng SÆ¡n tốt hÆ¡n.
Tiểu Hổ TỠlắc đầu:
- Äệ không rà nh địa hình ở Hoà ng SÆ¡n. Ngá»c tá»· hãy quay vá» Hoà ng SÆ¡n bảo vệ Lý đại ca, đệ sẽ tá»›i Cổ gia bảo xem sao. Chúng ta sẽ gặp nhau ở Hoà ng SÆ¡n khi ở Cổ gia bảo trở vá».
Y hÆ¡i nhấc quyá»n thi lá»…, thân hình hắn vá»t lên thấp thoáng chuyển thân và i cái đã xa ngoà i mươi trượng. Vạn Ngá»c Sương nhìn theo thân ảnh cá»§a y, nhè nhẹ lắc đầu rồi chuyển thân quay vá» hướng Hoà ng SÆ¡n. Sau khi chia tay cùng Vạn Ngá»c Sương, nhân vì ngoại mạo cá»§a Tiểu Hổ Tá» là má»™t đứa trẻ con chưa há» có tên tuổi trên chốn giang hồ do đó chẳng có ai thèm quan tâm gì đến y.
Dá»c đưá»ng Ä‘i, chỉ thấy ngưá»i cá»§a Cổ gia bảo xuất hiện lai vãng rất đông, nhưng chẳng có ai chú ý đến y. Khi Tiểu Hổ Tá» tìm đến Cổ gia bảo chỉ thấy hai cánh cổng đóng chặt má»—i lần có ngưá»i ra và o xong là liá»n khép cá»a. Y nghÄ© muốn há»—n nháºp và o trong không phải là chuyện dá»… dà ng.
Tiểu Hổ TỠẩn thân gần đó nghÄ© mãi chưa có cách và o bá»—ng thấy cánh cổng mở rá»™ng, từ bên trong Ä‘i ra má»™t đám ngưá»i. Trong đám ngưá»i ấy có hai vợ chồng Vạn lão tiên sinh và vợ chồng Thiết công mặt mÅ©i rất tươi cưá»i, há» Ä‘i ra cá»a dừng lại ôm quyá»n thi lá»… như từ giã rồi lên lưng ngá»±a do Cổ gia bảo chuẩn bị sẵn ra roi lên đưá»ng. Xem ra bao nhiêu tranh chấp đã được hòa giải, nhìn thấy tình hình ấy Tiểu Hổ Tá» rất vui, tá»± thấy không cần phảid dá»™t nháºp Cổ gia bảo nữa mà phóng thẳng vá» Hoà ng SÆ¡n. Cổ gia bảo không xa Hoà ng SÆ¡n là mấy, chỉ mất má»™t ngà y đưá»ng, y đã vỠđến Hoà ng SÆ¡n.
Khi vá» gần đến nhà há» Vạn, tá»± nhiên trong lòng Tiểu Hổ Tá» có cảm giác bất an, cảm giác khiến y tăng thêm cước bá»™ tìm đến Vạn gia. Mấy gian nhà há» Vạn bây giá» chỉ còn lại má»™t đống tro tà n khói còn bay lên nghi ngút. Tiểu Hổ Tá» nhìn qua đống tro tà n phát hiện ra nhiá»u vết máu và dấu tÃch tráºn ác đấu nhưng hoà n toà n không thấy xác chết cá»§a bất cứ ai. Ãt ra Lý Xuân Sinh cÅ©ng chưa chết ở đây... Bá»—ng nhiên y nghe trong đám cá» vá»›i vá»ng ra tiếng rên rÄ©, Tiểu Hổ Tá» tức thì tìm đến nÆ¡i. Trong đám cỠấy quả nhiên có má»™t ngưá»i Ä‘ang dẫy dụa, ngá»±c áo cá»§a hắn rách nát lá»™ ra má»™t vết dao khá sâu nhuá»™m đầu máu. Toà n thân hắn cÅ©ng nhuá»™m máu, hiển nhiên hắn bị ra máu quá nhiá»u nên bất tỉnh đến bây giá» má»›i hồi tỉnh. Lúc ấy chỉ thấy hắn cố bò dáºy nhưng có lẽ vết thương quá nặng chỉ gượng dáºy hắn lại ngã xuống.
Tiểu Hổ Tá» nhảy đến nâng hắn dáºy, nhìn rõ mặt bất giác kêu lên:
- Vương đại thúc !
Tức thì chỉ pháp bắn ra Ä‘iểm và o bảy đại huyệt cầm máu cho hắn rồi ấn chưởng tâm và o huyệt sau lưng hắn truyá»n chân khà từ chưởng qua thân thể há» Vương giúp hắn phục hồi sức lá»±c. Vương Äắc Phúc được Tiểu Hổ Tá» tiếp truyá»n chân khà dần dần hồi sức, hắn vừa nhìn rõ là Tiểu Hổ Tá» thì gượng cưá»i :
- Lý công tỠđã theo hướng tây trốn xuống núi rồi, đừng lo gì cho ta, ngươi hãy đi theo giúp Lý công tỠđi.
Tiểu Hổ TỠlắc đầu :
- Thá»i gian đã lâu quá sợ Ä‘uổi theo sẽ không kịp, để tại hạ chạy chữa cho Vương đại thúc.
Y rút ra viên thuốc cho Vương Äắc Phúc uống sau đó giúp bôi Kim sáng dược lên vết thương rồi xé áo băng bó vết thương cho hắn. Băng bó xong, y không ngại hao phà tinh lá»±c dùng ná»™i lá»±c trị thương cho hắn. Nhá» có Tiểu Hổ Tá» táºn lá»±c, Vương Äắc Phúc thoát chết. Tiểu Hổ Tá» há»i hắn:
- Vạn cô nương đã vỠđây chưa ?
- VỠrồi, đối xỠvới Lý công tỠrất tốt.
Y lại há»i:
- Vạn lão tiên sinh và phu phụ Thiết công vỠđây từ lúc nà o ? Với võ công của toà n gia như thế mà sao đến nỗi thảm bại ?
Vương Äắc Phúc lắc đầu :
- Vạn lão tiên sinh hoà n toà n chưa vá».
Tiểu Hổ Tá» giáºt mình:
- Sao ? Há» chưa vỠư ? Tháºt là la..... Chuyện nà y xảy ra lúc nà o ?
- Äang lúc ăn cÆ¡m trưa... Bây giá» là giá» nà o ?
- Chắc mới khoảng giỠThân.
Vừa buá»™t miệng, y liá»n hạ giá»ng :
- Äừng nói nữa, có ngưá»i tá»›i.
Dứt tiếng đã nghe thấy tiếng áo bay phần pháºt lướt qua không rÆ¡i thân xuống ngay khoảng đất trống ngay cá»a nhà há» Vạn. Tiểu Hổ TỠở rất gần nên nhìn thấy thân thể ngưá»i ấy khoác má»™t cái trưá»ng bà o mà u lam. Tuy chỉ nhìn thấy lưng hắn nhưng y có cảm giác rất quen, y cau mà y nghÄ© thầm có lẽ nà o lại là Lý Phi Bằng ở Nam Bình Kiá»u Äá»— lão gia, không hiểu hắn đến đây là m gì ?
Lý Phi Bằng ngần ngại trước mấy nếp nhà hoang tà n chỉ còn là đống tro tà n. Sau má»™t lúc lục lá»i tìm kiếm gì đó trong đống tro, hắn thở dà i bá» Ä‘i. Tiểu Hổ Tá» lắc đầu nhìn Vương Äắc Phúc há»i:
- Vương đại thúc, ở đây không tiện dưỡng thương, đại thúc nhìn kìa, bên kia còn một gian nhà nhỠchưa cháy, để cháu đưa đại thúc đến đó nghỉ ngơi nhé.
Tiểu Hổ Tá» dìu Vương Äắc Phúc đến trước gian nhà nhỠấy nhìn và o, bất giác báºt cưá»i vì đó chỉ là má»™t gian chuồng heo, bên trong vẫn còn má»™t con heo nái và bầy heo con.
Rất may chuồng heo nà y cÅ©ng khá rá»™ng, trừ chá»— nằm cá»§a bầy heo, miá»…n cưỡng cÅ©ng có thể bố trà chá»— nằm nghỉ cho Vương Äắc Phúc được, dù là chuồng heo Ä‘i nữa vẫn hÆ¡n nằm ngoà i trá»i rất nhiá»u. Tiểu Hổ Tá» kiếm má»™t Ãt cá» khô trải má»™t lá»›p trên đất cho sạch sẽ rồi đặt Vương Äắc Phúc nằm xuống, Ä‘ang chuẩn bị ra ngoà i tìm cái gì cho hắn ăn đỡ dạ hốt nhiên nghe có tiếng chân ngưá»i bước tá»›i.
Tiểu Hổ Tá» cứ tưởng Lý Phi Bằng trở vá», trong bụng quyết tâm xuất hiện, nên bước ra ngay nhưng vừa lúc ấy má»™t cánh tay to như cánh quạt chụp xuống vai, y chú mục nhìn kỹ thì ra đó là má»™t đại hán thân hình cao lá»›n mặt Ä‘en như lá» chảo, tay vừa chụp trảo tá»›i vừa quát:
- Tiểu tá», ngươi dám giỡn gan đốt cháy nhà ngưá»i lại còn ở lại nÆ¡i đây, lão phu là m sao tha ngươi được.
Nghe khẩu khà cá»§a hắn quả không giống ngưá»i Cổ gia bảo, Tiểu Hổ TỠđộng thân tránh trảo cá»§a hắn, xua tay:
- Bằng hữu, xin đừng hiểu lầm, chúng ta là khách cá»§a nhà Vạn lão tiá»n bối đây.
- Nói báºy, Vạn gia có bao nhiêu khách ta Ä‘á»u biết rõ, đâu có bao giá» biết tiểu quá»· mi !
Hắn không tin nên thá»§ pháp liá»n biến đổi, hay tay liên tiếp xuất trảo chụp tá»›i.
Tiểu Hổ Tá» bị bức bách, không còn biết giải thÃch là m sao, đà nh động thá»§ vá»›i hắn.
Không ngá» bản lãnh cá»§a hán tá» cÅ©ng khá cao, hắn đánh liá»n má»™t lúc mưá»i hai thế trảo khiến Tiểu Hổ Tá» phải thi triển tuyệt kỹ má»›i tránh được. Y thở dà i :
- Bằng hữu, nếu các hạ không biết phải trái, đừng trách ta vô lễ.
Dứt lá»i, thân pháp liá»n tiến, không thối lui nữa mà khinh thân tiến tá»›i, tay trái láºt lên chá»›p nhoáng gõ và o mạch môn hắn, tiếp theo tay phải xuất chiêu Ä‘iểm ngón tay cái tá»›i.
Chiêu thế của Tiểu Hổ TỠnhanh như điện chớp, hán tỠnỠchỉ thấy trước mặt nhãn ảnh hoa lên, mạch môn tay trái hắn đã bị nắm trúng, trong bụng vô cùng sợ hãi, chưa kịp phản ứng, tay phải đối phương đã điểm tới. Trong lúc nguy cấp, hốt nhiên hán tỠhét lớn lên:
- Mẹ Æ i cứu con mau ! Tiểu tá» nà y lợi hại quá.
Tiểu Hổ Tá» cưá»i báºt lên, thì ra đây là hai mẹ con, y hÆ¡i cháºm tay, hốt nhiên má»™t luồng kình lá»±c kỳ lạ mạnh mẽ đè ép xuống, đồng thá»i má»™t tiếng già lão hét lanh lảnh:
- Buông tay !
Tiểu Hổ Tá» vốn không có ý đả thương hán tá», nghe tiếng quát liá»n đẩy tay ra, đồng thá»i vai y lệnh nghiêng qua tránh kình lá»±c đối phương, y di hình hoán vị, hốt nhiên lui ra má»™t bên quay đầu nhìn lại.
Lão già vừa đến xuất chiêu đầu tiên không trúng chưa đánh vá»™i tiếp, vì lão chỉ bức bách Tiểu Hổ Tá» buông thả hán tá» là đủ. Ngưá»i đó là má»™t lão bà tóc trắng phÆ¡ phÆ¡ thần thái rất nghiêm trá»ng. Tiểu Hổ Tá» nghÄ© rằng hai mẹ con nà y có quan hệ vá»›i Vạn gia nên vá»™i ôm quyá»n:
- Lão tiá»n bối, xin nghe vãn bối giải thÃch được không ?
Lão thái bà lạnh lẽo đáp:
- Ngươi nói đi !
- Xin há»i lão tiá»n bối và Vạn tiá»n bối có phải là bằng hữu không ?
- Không phải bằng hữu việc gì xen và o việc nà y ?
- Nếu lão tiá»n bối là bằng hữu cá»§a Vạn lão tiá»n bối, bất tất chúng ta phải đánh nhau là m gì vì vãn bối cÅ©ng là bằng hữu cá»§a Vạn giạ..
Lão thái bà ấy không thèm lý gì đến lá»i y, lão hô:
- Không, đỡ chiêu !
Song thá»§ vươn liá»n mưá»i ngón tay cong lại như móc câu móc tá»›i ngá»±c Tiểu Hổ Tá»... Chỉ thấy má»™t thân ảnh xẹt tá»›i như Ä‘iện chá»›p rÃt lên úp chụp lấy Tiểu Hổ Tá» như má»™t mạng lưới chụp lấy y. Từ khi Tiểu Hổ Tá» hạ sÆ¡n đến nay tuy có động thá»§ vá»›i ngưá»i và i lần, lần ná»u cÅ©ng Ä‘á»u thẳng lợi nhưng lần nà y bị chiêu thế lão bà uy hiếp đến thế nà y là lần đầu tiên, y hoảng sợ không dám sÆ¡ hốt, miệng kêu lên:
- Lão tiá»n bối đã không cho vãn bối trình bà y, vãn bối xin chịu vô lá»….
Song thá»§ y hoà nh lên biến thà nh chiêu “Äồng tá» bái quan âm†cháºn đứng thế công cá»§a lão thái bà . Thần sắc lão thái bà hÆ¡i biến động, tiếp đó lại tấn công mạnh hÆ¡n. Tiểu Hổ Tá» nhân vì biết lão thái bà nà y không phải là ngưá»i cá»§a Cổ gia bảo, bây giá» tuy còn chút hiểu lầm, nhưng má»™t ngà y nà o đó cuối cùng sẽ minh bạch nên y vẫn giữ lá»… độ, y xuất chiêu “Äồng tá» bái quan âm†là để biểu thị sá»± tôn kÃnh, bây giá» chiêu thức y biến đổi, từ chiêu “Äồng tá» bái quan âm†y biến hóa thà nh chiêu “Vạn bái nhất thá»â€ song chưởng má»™t trên má»™t dưới đánh tá»›i những phần yếu bại cá»§a đối phương.
Thân hình Tiểu Hổ Tá» thấp bé, chiêu thế xuất ra trong công có thá»§, hoà n toà n chiếm được thượng phong, trong chá»›p nhoáng y đã đánh hÆ¡n mưá»i chiêu dồn lão thái bà phải liên tiếp lùi lại.
Lão thái bà là nhân váºt thuá»™c và o đệ nhất hạng võ lâm, tuy lùi nhưng bà không há» bấn loạn nhưng trước chiêu thế biến ảo cá»§a Tiểu Hổ Tá», lão cÅ©ng đã có hÆ¡i hoang mang:
“Nếu đánh thêm lâu nữa không hại được tên tiểu tá» nà y còn gì mặt mÅ©i vá»›i giá»›i giang hồ nữa ?†Nên biết vị lão thái bà nà y không phải nhân váºt tầm thưá»ng trong giang hồ, lão xưng hiệu là “Tam huyá»n thủ†Ngô lão lão xưa nay rất tá»± cao tá»± mãn vá» bản lãnh cá»§a mình. Tâm niệm chuyển động, Ngô lão lão lại khÃch động bởi lòng hiếu thaăng, hai lần triển động ánh mắt lóe lên dữ dá»™i quát to:
- Hà i tiểu tá», ngươi đã đỡ được thêm má»™t chiêu nữa cá»§a ta, từ nay suốt Ä‘á»i ta không thèm hạ sÆ¡n nữa.
Thá»§ pháp lão đột nhiên biến đổi phiêu phưởng bất định, lúc mau lúc cháºm khiến đối phương mắt hoa trà loạn không biết lão đến từ đâu và chuyển thân đến đâu.
Láºp tức Tiểu Hổ Tá» bị luống cuống, ứng tiếp đã giảm phần linh diệu, y phải liên tiếp thối lui năm bước, trong lòng tức giáºn, ngầm hÃt má»™t hÆ¡i chân khà ngưng tụ mưá»i thà nh há»a hầu. Ngay lúc ấy hốt nhiên nghe hán tá» lúc nãy kêu lên má»™t tiếng nói:
- Mẹ, Vương Äắc Phúc ở đây nà y.
Có lẽ hắn vừa phát giác ra Vương Äắc Phúc ở trong chuồng heo nên má»›i kinh ngạc kêu lên như thế. Ngô lão lão tuy hiếp Tiểu Hổ Tá» liên tiếp lùi lại đã lấy là m thá»a mãn bao nhiêu khà giáºn tiêu tan gần hết láºp tức thu thế quát nói:
- Tiểu tá», đừng chạy trốn, lão bà ta Ä‘i xem xét bằng hữu má»™t chút rồi sẽ quay lại đánh tiếp vá»›i ngươi.
Thân hình lão bà chuyển động, không thèm lý há»™i đến Tiểu Hổ Tá», quay và o phÃa chuồng heo. Tiểu Hổ Tá» thở phà o, lắc đầu tá»± nói:
- Công phu cao quá nhưng tháºt là Ãch ká»· chẳng biết gì đến phải trái.
Tức thì y cũng bước theo và o chuồng heo.
Lúc ấy tên hán tỠđã cõng Vương Äắc Phúc lên lưng định bước ra ngoà i, Ngô lão lão quay lại nhìn thấy Tiểu Hổ Tá», lão liá»n mắng:
- Tiểu quỷ, sao ngươi cứ đi theo...
Tiểu Hổ Tá» Ä‘ang định giải thÃch thì Vương Äắc Phúc đã lên tiếng :
- Lão tiá»n bối, y là ngưá»i cá»§a chúng ta đó.
Lúc ấy Ngô lão má»›i ngẩn ngưá»i :
- Ngưá»i cá»§a chúng ta ? Tại sao không chịu nói sá»›m ?
Sá»± thá»±c, vừa má»›i gặp hỠđã có thà nh kiến vá»›i y, chưa kịp phân biện gì đã vá»™i ra tay giao đấu đâu có kịp nghe y nói gì. Tiểu Hổ TỠđà nh cưá»i gượng:
- Xin lão tiá»n bối tha thứ.
Ngô lão lão quay sang nói vá»›i Vương Äắc Phúc:
- Lý công tá» và Vạn tiểu thư hiện Ä‘ang ở nhà ta, hãy đến đó mà dưỡng thương. Tệ xá ở trong khu trúc lâm đưá»ng xá ra khó Ä‘i, hãy cẩn tháºn theo sau chúng ta.
Xuyên qua rừng trúc, trước mặt má»i ngưá»i đã hiện ra má»™t gian nhà dá»±ng toà n bằng thân cây trúc, trước cá»a nhà đã thấy Vạn Ngá»c Sương chạy ra nghênh đón:
- Hổ đệ, sao chỉ có má»™t mình đệ trở vá», cha mẹ ta đâu ?
Tiểu Hổ TỠlắc đầu :
- Äệ cÅ©ng Ä‘ang lấy là m la..... E rằng đã xảy ra vấn đỠgì ?
Ngô lão lão quát mắng:
- Có chuyện gì và o nhà hãy nói, Ngá»c Sương, sao cô nương không chịu nói sá»›m có vị tiểu bằng hữu nà y, chút nữa chúng ta đã xảy ra lầm lỡ...
Ngá»c Sương vừa nhưá»ng cho Tiểu Hổ Tá» bước và o nhà vừa mỉm cưá»i :
- Ai ngỠy lại quay vỠsớm đến thế ?
Và o trong nhà , Tiểu Hổ Tá» mắt nhìn chung quanh, không thấy Lý Xuân Sinh đâu, y cau mà y há»i:
- Lý đại ca đâu ?
Vạn Ngá»c Sương đáp:
- Công tá» bị má»™t vết thương nhẹ vừa má»›i ngá»§ yên, đừng kinh động công tá».
Nà ng vừa dứt tiếng, không ngá» trong gian phòng đã vá»ng ra tiếng Lý Xuân Sinh :
- Tiểu Hổ Tá», ta không sao đâu.
Tiếp đó Lý Xuân Sinh từ phòng trong bước ra, Ngá»c Sương hÆ¡i trừng mắt nhìn:
- Tại sao chà ng không chịu ngủ cho yên?
Lý Xuân Sinh mỉm cưá»i :
- Trong tình hình nà y, em bảo ta ngủ sao được ?
Nghe hai ngưá»i đối đáp đã rõ hai ngưá»i đã hết giáºn oán nhau.
Tiểu Hổ Tá» cưá»i ha hả:
- Lý đại ca đáng lẽ phải cám ơn đệ đó.
Lý Xuân Sinh hơi đỠmặt quát:
- Bá» chuyện đó Ä‘i, ngươi mau kể chuyện ngươi và o Cổ gia bảo cho má»i ngưá»i nghe.
Tiểu Hổ TỠnhún vai:
- Nói ra sợ bị cưá»i chứ đệ hoà n toà n không và o Cổ gia bảo ná»a bước...
Vạn Ngá»c Sương kinh ngạc:
- Sao ? Äệ không đến Cổ gia bảo ư ?
Câu há»i cá»§a nà ng lá»™ vẻ thất vá»ng. Tiểu Hổ TỠđáp:
- Ngá»c tá»·, không phải đệ không dám và o Cổ gia bảo, nhưng vì khi đệ vừa tá»›i trước cổng Cổ gia bảo đã gặp bá»n Vạn lão tiá»n bối từ trong Ä‘i ra, do đó đệ không cần thiết phải và o đó nữa.
Vạn Ngá»c Sương há»i:
- HỠra đi đâu ?
- Nhân vì tiểu đệ không muốn gặp há», và há» lại cỡi ngá»±a là m sao tiểu đệ có thể Ä‘uổi theo kịp, vả chăng tiểu đệ cứ nghÄ© há» sẽ quay trở vỠđây nên không cần Ä‘i theo nữa... không ngá», há» Ä‘i đâu đến nay tiểu đệ cÅ©ng không thể biết.
Vạn Ngá»c Sương lắc đầu :
- HỠđâu còn có chuyện gì khác. Gia phụ từ lâu đã thôi xuất giang hồ, không há» dÃnh tá»›i chuyện giang hồ nữa.
Äá»™t nhiên Ngô lão lão xen và o:
- Ngươi có nhìn lầm ngưá»i không đấy ?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Vãn bối nhá»› kỹ diện mạo há», là m sao nhìn lầm được ?
Ngô lão lão nói:
- Äây có lẽ là âm mưu cá»§a Cổ gia bảo, chúng giả tiá»…n đưa há» vá» rồi sai thuá»™c hạ mai phục giữa đưá»ng táºp kÃch để nhằm...
Nói đến đấy lão phát giác Ä‘iá»u đó không thể xảy ra, vì vá»›i võ công cá»§a Vạn lão tiên sinh và Thiết công không có thuá»™c hạ nà o cá»§a Cổ gia bảo có thể đánh lén được, do đó lão không nói tiếp nữa. Tiểu Hổ Tá» lại nghÄ© khác, y há»i:
- Nếu Cổ gia bảo muốn tiêu diệt há», tại sao chúng không giết ngay trong thà nh mà cần thả ra rồi má»›i táºp kÃch ?
Ngô lão lão đáp:
- Lý do rất đơn giản, vì Cổ gia bảo sợ tiếng ngưá»i chê trách vả chăng nếu chúng giết Vạn lão tiên sinh trong nhà chúng, chuyện ấy nếu truyá»n ra giang hồ, chúng sẽ bị chỉ trÃch, huống gì, bằng hữu cá»§a Vạn lão rất đông, tương lai có thể liên hợp trả thù cho lão, là m sao chúng chống nổi ?
Tiểu Hổ TỠđộng tâm:
- Chẳng lẽ bá»n chúng...
Tiếng y hốt nhiên ngưng ná»a chừng, nhìn Vạn Ngá»c Sương má»™t cái không nói tiếp nữa. Vạn Ngá»c Sương tiếp há»i:
- Hổ đệ muốn nói gì ?
Tiểu Hổ Tá» ngáºp ngừng:
- Äấy chỉ là má»™t ý nghÄ© kỳ quái không nói cÅ©ng được.
Ngô lão lão nói:
- Ngươi còn nhá» tuổi đừng bắt chước cái giá»ng ấp a ấp úng ấy, chẳng hay ho đâu.
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i :
- Ngá»c tá»· tá»·, đệ xin há»i tá»· tá»·, tá»· tá»· có quen biết ai có hình dạng như thế nà y không ?
Tiếp đó, y mô tả cặn kẽ hình dáng diện mạo cá»§a ngưá»i áo lam cho nà ng nghe. Y chỉ mượn câu chuyện ấy để chuyển đỠtà i vì không muốn nói rõ ý nghÄ© vừa lóe lên cá»§a mình và cÅ©ng vì y nháºn thấy tên áo lam ấy có gì khả nghi, Vạn Ngá»c Sương cau mà y suy nghÄ©:
- Có chuyện gì quan hệ với hắn ?
- Chẳng quan hệ gì, đệ chỉ há»i Ngá»c tá»· tá»· biết hay không biết ngưá»i ấy, hắn là ngưá»i thế nà o ?
Vạn Ngá»c Sương mỉm cưá»i :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là bieét. Haán là con cá»§a lão bá ta tên Chu Thông Lương. Niên ká»· cá»§a hắn má»›i hÆ¡n ta chút Ãt, nhưng thanh danh trên giang hồ là má»™t đại hiệp...
Tiểu Hổ Tá» lại há»i:
- Hắn có thưá»ng vá» nhà thăm Ngá»c tá»· không ?
- Äã ba bốn năm nay hắn không vỠđây.
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Hắn má»›i đến đấy. Äệ không dám kinh động hắn, bây giá» nghÄ© lại, có lẽ hắn đã nghe được tin tứ gì, nếu chúng ta tìm được hắn quả là rất tốt.
Thá»±c ra y không nói tháºt ý nghÄ© cá»§a mình, nhưng nghe cÅ©ng rất có lý khiến ai cÅ©ng tưởng tháºt. Vạn Ngá»c Sương cau mà y:
- Hắn như con ngựa hoang, nay đây mai đó, biết đâu mà tìm ?
Tiểu Hổ TỠtrầm ngâm:
- Hắn má»›i rá»i khá»i đây không lâu, có lẽ chưa Ä‘i xa, để đệ Ä‘uổi theo hắn xem sao.
Nói xong láºp tức đứng lên Ä‘inh Ä‘i ra cá»a, Vạn Ngá»c Sương ngăn:
- Trá»i tối lắm, để ngà mai Ä‘i cÅ©ng chưa muá»™n.
- Không được, ngà y mai e rằng cà ng khó tìm hắn...
Ngừng lại một chút, y dặn:
- Không biết đệ vá» sá»›m hay muá»™n, nhưng Lý đại ca và Ngá»c tá»· ở lại, không nên vá»ng động nhé.
Lý Xuân Sinh vội nói:
- Hổ đệ, nếu có Ä‘i hãy nhá»› gá»i tin vá».
Tiểu Hổ TỠôm quyá»n lên xá rồi tung thân ra ngoà i cá»a biến mất và o trong bóng đêm. Ngô lão lão mỉm cưá»i :
- Cáºu bé nà y võ công cao cưá»ng mà cÅ©ng rất đáng yêu.
Tiểu Hổ Tá» phi hà nh suốt đêm. Sá»± tháºt y không phải Ä‘uổi theo Chu Thông Lương, mà là tìm đến lại Cổ gia bảo. Y biết sá»± việc đã khởi đầu từ Cổ gia bảo, chỉ có tìm đến đây má»›i mong có đáp án nên mượn cá»› nói đến hán tỠáo lam là m cách rá»i nhà Ngô lão lão và Vạn cô nương.
Lần nà y đến gần Cổ gia bảo, Tiểu Hổ Tá» phát hiện tình hình ở đây đã khác, cổng bảo mở rá»™ng ngưá»i Ä‘i ra Ä‘i và o không có gì khẩn trương, y ngấm ngầm quan sát hồi lâu, nhất thá»i không nghÄ© ra cách đột nháºp.
Má»›i đầu y định giả thà nh má»™t tên hà nh khất xin và o nhưng nếu giả là m hà nh khất ắt sẽ bị ngá» là đệ tá» Cái Bang và o dá» thám, thì khác gì tá»± mang dê đến hang cá»p.
Tiểu Hổ Tá» suy Ä‘i nghÄ© lại vẫn chưa tìm ra cách đột nháºp.
Thá»i gian qua như chá»›p mắt, vừa Ä‘ang là ban ngà y dần dần trá»i đã tối hẳn, cánh cổng Cổ gia bảo đóng “ầm†má»™t tiếng chấm dứt suy nghÄ© cá»§a Tiểu Hổ Tá». Y nhìn lên dãy tưá»ng hình bán nguyệt, nói thầm:
- Không có cách nà o và o thì ta vượt tưá»ng và o váºy.
- Vượt tưá»ng và o không được đâu !
Hốt nhiên có ai đó nói câu ấy sau lưng y, y giáºt mình quay lại, cách y không xa có má»™t ngưá»i đứng sừng sá»ng. Ngưá»i ấy mặt áo bà o lam nhìn y cưá»i khinh mạn. Tiểu Hổ Tá» buá»™t miệng:
- Chu Thông Lương, công phu khinh thân tháºt cao minh !
Trong lòng y vừa kinh ngạc vừa bá»™i phục. Chu Thông Lương cưá»i nhè nhẹ Ä‘i đến gần y:
- Ngươi là Tiểu Hổ TỠphải chăng ?
Tiểu Hổ TỠbái hắn một bái:
- Ân công, Tiểu Hổ Tá»...
Chu Thông Lương đưa tay đỡ lấy Tiểu Hổ TỠ:
- Tiểu đệ đệ, bây giá» ngươi đã là ngưá»i võ lâm, không nên quá câu thúc theo thói tục. Mau đứng lên Ä‘i !
Chu Thông Lương cưá»i tươi:
- Tiểu đệ, ta xem ngươi bình thưá»ng rất hoạt bát, sao nhất thá»i lại thà nh ngưá»i cháºm chạp thế ?
Tiểu Hổ TỠấp úng:
- Tiểu đệ đâu dám phóng túng trước mặt ân công ?
Chu Thông Lương cưá»i ha hả:
- Cái gì là ân công vá»›i không ân công ? Nếu cứ như ngươi nói, ngươi đã cứu sư muá»™i cá»§a ta, ta cÅ©ng phải gá»i ngươi là ân công ư ?
Tiểu Hổ TỠấp úng:
- Cái ấy... cái ấy đâu giống nhau.
Chu Thông Lương nói:
- Không cần phân biệt, ta chỉ lá»›n hÆ¡n ngươi chút Ãt, cứ gá»i ta là đại ca được rồi!
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Ngưá»i ta thưá»ng nói chịu ân phải nhá»› báo, đệ đâu dám quên. Chu đại ca.
Chu Thông Lương gáºt đầu :
- Váºy là tốt rồi, chúng ta hãy nói và o việc chÃnh.
Hắn dẫn Tiểu Hổ TỠđến má»™t nÆ¡i khá kÃn đáo, hai ngưá»i ngồi xuống mặt cá», hắn nói:
- Tiểu Hổ Tá», ngươi chẳng muốn gặp ta đó ư ? Sao lại má»™t thân chạy đến đây ?
Tiểu Hổ TỠlắc đầu :
- Kỳ thá»±c là đệ lừa Ngá»c tá»· thôi, đệ sợ nà ng đòi Ä‘i theo nên bịa ra câu chuyện...
A, Chu đại ca, sao đại ca biết, sau đó đại ca có gặp hỠư ?
- Không, ta cÅ©ng sợ bị há»i han lôi thôi, nên đâu dám gặp há».
|
 |
|
| |