Con đường Tân Sinh, nằm sát ngay bên rìa thành phố U, điều kiện đường xá tương đối khá , hai bên vỉa hè của vòng đường vừa mới được làm xong, người ít xe thưa, xe thông hành qua đường tốc độ luôn luôn đều và nhanh, vì nằm ở ngoại ô của thành phố, trên đường không có dải phân cách, thường xuyên có người đi đường qua đường, cho nên thỉnh thoảng có tai nạn xảy ra.
Ngày mùa hè sau giờ ngọ, dưới ánh mặt trời nóng bức chiếu xạ làm cho thân thể con người sinh uể oải , tinh thần và cảm giác cũng không được tập trung triệt để, giờ này cũng là thời điểm trên đường ít người qua lại nhất, tốc độ xe cũng nhanh nhất, mà các tài xế cũng mệt mỏi nhất trong ngày, tại thời điểm này đoạn đường cũng thường xuyên xảy ra nhiều sự cố giao thông ngoài ý muốn.
Phúc Bá, ông chủ cửa hàng Yên Tửu đang nghiêng mình dựa trên ghế, hưởng thụ chút gió nhẹ của ngày hè sau giờ ngọ, đang nhàn nhã nhắm mắt lim dim, bỗng một tiếng phanh xe chói tai truyền đến, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết, tiếng va chạm, cùng lùng bùng vô số âm thanh hỗn độn, Phúc Bá đang nửa ngủ nửa tỉnh bừng bật dậy, cảm giác đầu tiên biết là đã có chuyện xảy ra.
Nơi này không phải lần đầu tiên phát sinh tai nạn xe cộ, mọi người đưa ánh mắt nhìn về hướng đầu phố nơi thanh âm phát ra, mặc dù là đã xảy ra không ít tai nạn nhưng những người dân vẫn sợ đến ngây người vì tình huống vừa phát sinh trước mặt, một vài người nhát gan không khỏi bụm miệng nhắm mắt, một cậu bé chỉ khoảng tầm hơn mười tuổi đúng lúc đang đi ngang đường, bị chiếc xe tải chở hàng đang chạy với tốc độ cao trực tiếp đâm thẳng tới, cả người bị chấn bay bổng lên không hàng chục mét văng tuốt ra xa , máu tươi theo thân thể bị văng đi tung tóe bắn ra thành vệt dài.
Chiếc xe tải đụng vào người cũng không vì thế mà dừng lại, như mất đi sự khống chế tiếp tục lao về phía trước, tài xế đã không thể khống chế sự cân bằng, chiếc xe xiêu vẹo nghiêng trái nghiêng phải, cuối cùng tà tà đâm sầm vào chiếc Santana đỗ ven đường, chiếc Santana bị đâm vào lập tức biến hình như tờ giấy vo tròn.
Đâm vào chiếc Santana , chiếc xe tải vẫn như cũ theo quán tính tiếp tục lao về phía trước mang theo cả chiếc Santana, tiếp tục quẹt vào hai chiếc xe khác rồi đâm thẳng vào bồn hoa phía trước mới dừng hẳn lại, chỉ nghe “bồng” một tiếng, khói đặc tỏa ra mù mịt.
Toàn bộ thảm kịch tai nạn phát sinh bất quá chỉ có hai ba phút đồng hồ, nhưng cảm giác đánh vào trong tâm khảm mỗi người lại vô cùng dài lâu, mỗi một phần, mỗi một giây, đều tựa như sống một ngày bằng một năm, chiếc xe tải đã dừng hẳn lại được một lúc lâu mọi người mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, bốn phương tám hướng xô nhau chạy tới trung tâm vụ tai nạn, một vài người nhiệt tâm thậm chí đã bắt đầu bấm số 999, 120, đương nhiên , cũng không thể thiếu tiếng chửi mắng của mấy vị chủ xe vừa bị đâm - tai bay vạ gió, xe đỗ ở lề đường cũng không tránh khỏi….
Phúc Bá là đương nhiệm tổ trưởng tổ dân phố, từ trên ghế đứng bật lên chạy tới đầu tiên, bởi vì ở ngay gần nhất, hắn chạy tới trước chiếc xe tải, chiếc xe tải khá kiên cố, va chạm kịch liệt như vậy mà đầu xe chỉ có hơi chút biến hình, khói đặc bay ra, bất quá không có tia lửa, không có gì trở ngại.
Hai gã tài xế của xe tải cũng chỉ bị vết thương nhẹ, không nghiêm trọng, vẫn có thể nói chuyện bình thường, xung quanh dưới sự giúp đỡ của mọi người bắt đầu xử lý sơ qua miệng vết thương, hiển nhiên hai gã tài xế này uống không ít rượu, đi đường vẫn còn ngã siêu ngã vẹo, nói năng lộn xộn . Mấy chiếc xe bị đụng ven đường đều không có người bên trong, ngoại trừ xe bị hư tổn cũng không có thương vong nào khác.
Nhìn hai gã tài xế vẫn đang lải nhải phân bua nói năng lộn xộn, Phúc Bá âm thầm nguyền rủa:
“Mấy thằng mamen chết tiệt, cứ nốc đẫy rượu rồi lái xe làm sát thủ đường cái, bao nhiêu người chết tại đây cũng là do những kẻ như bọn chúng, bọn chúng lại thường thường chẳng bị làm sao, mong Phật tổ phù hộ, để cho cậu bé vừa rồi không có việc gì là tốt rồi.”
Phúc Bá hấp tấp chạy đến bên cạnh cậu bé, lúc này đã có nhiều người đứng xung quanh cậu bé, lại chẳng có ai biểu lộ gì, toàn thân cậu bé nằm soãi trên mặt đất, đầu bị đập xuống nền đất, nhìn bên ngoài thì như không thấy dấu hiệu to tát gì, nhưng dựa theo lẽ thường suy đoán, bị xe tải đang chạy với tốc độ 80 km/h đâm phải bắn xa hàng chục mét, hơn nữa lại là đâm chính diện, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Ôm suy nghĩ vạn nhất, Phúc Bá vẫn nhẹ nhàng đặt tay lên người cậu bé từ từ kiểm tra khắp thân thể, Phúc Bá cảm thấy cao hứng chính là, tuy khuôn mặt của cậu bé thịt máu dàn dụa, nhưng hơi thở vẫn còn, không biết chấn thương là ở chỗ nào, toàn thân cậu bé trên đầu cùng với trên người vẫn không ngừng xuất huyết.
Phúc Bá trong lòng âm thầm kinh ngạc, bị thương nặng đến như vậy mà vẫn còn sống, cậu bé này thật sự mạng lớn, cảm tạ Phật tổ phù hộ, hắn rất muốn lập tức đưa ngay cậu bé đến bệnh viện, bất quá ý niệm thoáng lên trong đầu rồi bỏ ngay, hồi còn trẻ hắn đã từng làm nhân viên phòng cháy chữa cháy, phi thường rõ ràng, không biết tình trạng cụ thể của nạn nhân, tốt nhất là giữ nguyên hiện trạng chờ xe cứu thương tới.
Phố Tân Sinh tuy nằm ở ngoại ô, có chút hẻo lánh, nhưng khoảng cách đến chi nhánh bệnh viện nhân dân cũng rất gần, giao thông cũng rất thuận tiện, chỉ chốc lát xe cứu thương đã tới, toàn bộ hiện trường mọi người liền tản ra một bên, y sinh vừa đến rất nhanh xác định được thương thế của cậu bé, thương thế rất nặng, cũng rất nguy hiểm, thiết bị cấp cứu trên xe thô sơ, cho nên trước hết dùng dược phẩm đơn giản xử lý qua, đeo bình dưỡng khí rồi dụng cáng khiêng cậu bé lên xa cứu thương.
Đám người Phúc Bá thấy các y sinh sơ cứu cho cậu bé, bắt đầu dùng cáng khiêng lên xe, cũng liền tiến lên hỗ trợ nâng cáng khiêng cậu bé leo hẳn lên xe cứu thương, Phúc Bá lo lắng liền quyết định đi theo xe, từ trong đáy lòng, hắn cảm thấy được này cậu bé rất đáng giá đồng tình, bản thân là qua đường cái, bị tai họa bất ngờ đánh bay, vạn hạnh cũng không có mất mạng, bây giờ có thể đưa đến bệnh viện, chính mình đi theo cùng, cũng nên hết tâm tận lực, cứu một mạng người còn hơn cả xây bảy tầng chùa, là công đức vô lượng.
Còi báo của xe cứu thương vang lên, những người vây xem xung quanh cũng dàn mở thành một con đường rộng cho xe cứu thương nhanh chóng rời đi, đúng lúc đó tiếng còi của xe cảnh sát cũng tới , hai gã tài xế bị thương nhẹ sau khi qua xử lý đơn giản một chút cũng không có gì đáng ngại, hai gã tài xế lúc này vẫn còn chưa tỉnh hẳn rượu , hẳn là đã uống khá nhiều, viên cảnh sát giao thông phụ trách xử lý dị thường phẫn nộ, từ đầu tháng bảy đến nay, phụ cận đã phát sinh ba vụ tai nạn xe cộ , trong ngành cảnh sát giao thông từ trên xuống dưới áp lực rất lớn, vốn định chuẩn bị tiến hành tổng hợp kiểm soát lại mấu chốt khu vực này, tai nạn đã lại xảy ra..
Tai nạn xe cộ rất đơn giản, nguyên nhân sự cố rất nhanh điều tra xong, xe tải chạy quá nhanh, lấn chiếm lòng đường, vượt đèn đỏ, uống rượu rồi lái xe, tất cả các điều trên đều trái với luật lệ giao thông , lái xe phải chịu toàn bộ trách nhiệm, đương sự người lái xe sau khi vết thương được xử lý xong , bị hình sự giữ lại, đợi chờ hắn chính là hình sự cùng với sự phán quyết của tòa án.
Sự tình đã rõ ràng, xử lý cũng đã xong, là ai chịu trách nhiệm thì người đó phải đứng ra gánh vác, bất quá cậu bé vô tội kia bị xe tải đụng bắn văng ra những chục mét, hiện tại nằm ở bên trong bệnh viện, sống chết chưa biết , hắn sai ở chỗ nào, sẽ có ai tới gánh nặng trách nhiệm?
Lưu Dương là một cô nhi, cha mẹ nó chết do tai nạn xe cộ lúc nó mới mười tuổi , từ bắt đầu mười tuổi, nó dựa vào tiền bảo hiểm bồi thường của cha mẹ cùng với chút ít di sản , cuộc sống hàng ngày cũng nhờ vào bạn bè của cha mẹ chiếu cố, cha mẹ đều mất, tất cả trong mắt của nó như trời sụp đổ , nếu là người thiếu chút năng lực thừa nhận hẳn đã sớm sụp đổ .
Lưu Dương cũng không ngoại lệ, phải trải qua suốt một tháng sau, Lưu Dương mới đứng được lên, cố nén tưởng niệm về cha mẹ xuống tận đáy lòng, dụng tâm hoàn thành những gì cha mẹ đã từng thúc dục chờ mong , ra sức học tập, nó tự đặt ra tiêu chuẩn đối với chính mình rất cao.Vừa rồi tham gia cuộc thi tuyển, lấy được thành tích cực tốt, thông qua tiêu chuẩn của ban giám khảo đánh giá, tổng điểm của các môn đạt hơn 565 điểm là đỗ, nó được 590 điểm, ở thành phố U muốn vào bất cứ trường trung học trọng điểm nào cũng không có vấn đề.
Lưu Dương lấy được thành tích tốt như vậy, liền nảy sinh ý tưởng muốn qua bái tế cha mẹ, mấy năm qua, chính mình đã không phụ lòng cha mẹ kỳ vọng, bắt xe bus đi tới đường Tân Sinh, sau khi xuống xe, chờ đèn xanh sáng , hắn liền băng qua đường cái, mộ của cha mẹ được chôn cất phía bên khu vực đường đối diện kia.
Từ khi bắt đầu xuống xe, Lưu Dương đắm chìm hoài niệm về cha mẹ, không chú ý tới xung quanh, cũng thật không ngờ, có người lái xe vượt đèn đỏ, đợi cho đến khi bên cạnh ầm ầm tiếng xe vọng vào tai, giật mình trong mắt đầu chiếc xe tải loáng như bay nhằm mình đâm thẳng tới, không hề chuẩn bị, Lưu Dương căn bản không thể phản ứng, tức thì bị chấn văng bổng ra xa.
Lưu Dương chỉ nghe “phanh” một tiếng, cảm giác chỉ thấy bị một lực lượng thật lớn va mạnh vào người, lực lượng thật lớn, vào giờ khắc này, trước mắt hiện lên duy nhất ấn tượng là giọng nói và dáng điệu nụ cười của cha mẹ, chẳng lẽ là cha mẹ đang gọi mình đi, tiếp đó là một mảng hắc ám bao chùm.
Bị chiếc xe tải chạy với tốc độ cao đâm thẳng trực diện, toàn thân Lưu Dương nhiều chỗ xuất huyết nồng đậm , kèm theo dòng máu đặc sệt từ trên đầu chảy xuống nhoe nhoét. Y phục của nó ướt đẫm, lực va đập khổng lồ phá hư thân thể của nó, nhưng cũng không có ai phát giác, khối ngọc bộ trông rất bình thường đeo trên cổ Lưu Dương sau một lúc bị ngấm máu liền phát ra hồng quang rất quỷ dị, không ngừng lóe ra, lóe ra, liên tục nhấp nháy, mà từ trong ngọc bội, tựa hồ có một âm thanh già nua kinh hô: " A?"
Ngọc bội run rẩy không ngừng, giống như có chức năng tự vận động, hơn nữa, càng lúc càng nhanh, dụng mắt thường nhìn không thấy tốc độ rung động của nó, bất chợt, quang mang màu trắng nhũ phát ra trên bề mặt ngọc bội, hơn nữa càng lúc càng sáng.
Mọi người đều bị thảm kịch tai nạn hấp dẫn sự chú ý , cho nên không có thấy được cổ hào quang, mà làn quang mang cũng nhanh chóng dịu đi, ngọc bội bắt đầu sáp nhập vào giữ lồng ngực của Lưu Dương , toàn thân Lưu Dương tựa hồ bao phủ trong một tầng hồng quang, cỗ hồng quang này tựa hồ như một loại giảm xóc, nhịp nhàng xoa dịu lại các chấn động, lực va đập khổng lồ trong nháy mắt này đều tiêu thất, tất cả biến hóa chỉ tại một cái chớp mắt, trong chớp mắt, hết thảy đều khôi phục bình thường, có thiếu đi, chính là mảnh ngọc bội đeo trên người hắn , hết thảy lại như bình thường .
Xe cứu thương đã đi rồi, xe cảnh sát 999 xử lý xong hiện trường, áp giải hai tên tài xế về trụ sở, con đường lại khôi phục vẻ bình thường, đám đông xem náo nhiệt cũng chậm chậm tản đi, mấy chiếc ô tô bị xe tải đâm quẹt phải cũng được kéo đến các xưởng sửa chữa, hết thảy đều như không có phát sinh việc gì, chỉ có những người chứng kiến sự tình vừa phát sinh, trong đầu còn lưu mãi ấn tượng một màn tai nạn kia.
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
Chương 2:Ngàn năm lão quỷ
Dịch: Tiền Như Mạng
Nguồn: Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
Lưu Dương đắm chìm trong mê man.Trong bóng tối, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, rốt cục tỉnh lại, muốn mở to mắt, ngày xưa có thể thoải mái mở con ngươi, bây giờ như bị nặng vật đè xuống, không thể mở nổi, ảo giác mông lung, tỉnh lại chính là ý thức, thân thể như vĩnh viễn không thể tỉnh lại, vô pháp khống chế bất kì động tác nào của thân thể, giờ khắc này, linh hồn cùng với thân thể chia lìa , Lưu Dương cảm thấy vô cùng quái dị, một ý niệm trong đầu hiện lên, đây là âm phủ sao?
Âm phủ, thật sự có âm phủ tồn tại sao? Vậy thì tốt quá, nói như vậy, chính mình có lẽ có thể gặp lại cha mẹ rồi, ba mẹ, Dương nhi rất nhớ các người, Dương nhi đã tới gặp các người đây!
- Hài tử , ngươi tỉnh lại rồi, ngươi còn tại dương thế, không có đến âm ty.
Một thanh âm già nua đột nhiên truyền đến, Lưu Dương cảm giác được thanh âm này không phải là ở chung quanh truyền đến , mà là từ bên trong đáy lòng của hắn truyền đến , rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là ở địa phương nào, chuyện gì đang xảy ra?
Trong nháy mắt, một màn hình ảnh lúc qua đường cái xảy ra, tất cả hiện lên trong lòng, tai nạn xe cộ, mình nhất định đã gặp tai nạn xe cộ, Lưu Dương hét lớn:
- Chuyện gì xảy ra, ta chết rồi hay chưa, nơi này là địa phương nào?!
Càng thêm làm hắn sợ hãi chính là, hắn vốn dùng hết toàn lực kêu to, lại như cũ không thể khống chế thân thể, thanh âm của chính mình, một chút ít cũng không có vang lên, bốn phương tám hướng âm u yên tĩnh đến rùng rợn.
- Hài tử , yên tâm đi, ngươi hiện tại đã không có việc gì , đúng rồi, ngươi còn sống!
Thanh âm già nua lại truyền đến.
- Còn sống, ta làm sao còn sống?
Lưu Dương cũng không rõ ràng, chiếu rọi trong ý thức của hắn lúc này là một màn tai nạn đã xảy ra, như vậy rõ ràng, lúc ấy, chiếc xe tải đã trực tiếp đâm thẳng vào mình, còn chưa chết là sao, thanh âm kia nhất định là đang lừa gạt mình, Lưu Dương trong đáy lòng hô to nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai, có phải là Diêm Vương phải không? Vì sao cái gì ta cũng nhìn không có thấy, cái gì cũng nghe không được?
- Ngươi không phải nhìn không thấy, cũng không phải nghe không được, chỉ là ngươi không có dùng cảm giác từ trái tim, hài tử, hãy cảm giác từ sâu tận đáy lòng, dụng trái tim để cảm giác, ngươi sẽ cảm giác được hết thảy.
Thanh âm già nua lại lần nữa vang lên từ trong tâm khảm của Lưu Dương, hoang mang , làm cho Lưu Dương không tự chủ được sự tin tưởng.
Dựa theo thanh âm già lão chỉ điểm, Lưu Dương chậm rãi ổn định tâm thần, bắt đầu cảm ứng, giống như đáp lại dụng tâm của Lưu Dương, cảm giác của hắn lan tràn bốn phía từ từ sáng tỏ, cảm nhận được mình tựa như đã đi tới một địa phương tràn ngập trong ánh hào quang, ngoại trừ ánh bạch quang, chung quanh là một mảnh hư vô, tư vị cảm giác có chút mờ ảo , không biết mình rốt cuộc là ở địa phương nào, đang lúc băn khoăn thấp thỏm, một hạc phát đồng nhan(1) lão giả khoảng sáu bảy mươi tuổi đột nhiên ra hiện đứng trước mặt hắn.
Lão giả xuất hiện rất đột nhiên, dọa Lưu Dương cả người giật thót, kinh tiếng hỏi:
- Lão gia gia, ông là ai, chúng ta hiện tại rốt cuộc ở nơi nào? Ông chính là người vừa rồi nói chuyện sao?
- Đúng vậy, là ta vừa nói , có điều chúng ta cũng không phải nói chuyện như bình thường, mà là dùng ý thức trao đổi, chúng ta đang cùng ở trong ý thức hải của ngươi, tất cả những lời lúc này đang nói, đều là ý thức trao đổi ở trong lòng.
“Ý thức hải?” Sao mình lại ở bên trong ý thức hải, mà ý thức hải rốt cuộc là cái gì, tựa hồ như ở trong cuốn tiểu thuyết nào đó đã đề cập qua, là tận cùng của ý thức, nhưng cũng rất xác định, nó cũng từng xem qua một vài tiểu thuyết võ hiệp, bất quá những tiểu thuyết tân thời, cũng không nhiều , ý thức hải, tựa hồ là cách nói trung gian trong các cuốn tiểu thuyết.
Nó rất kỳ quái, vì sao mình lại ở chỗ này, lão giả kia vì đâu lại hiện ra trong ý thức hải của mình, trong lòng Lưu Dương nảy ra một loạt dấu chấm hỏi tại sao, lần tai nạn xe cộ mấy năm trước làm cho mình mất đi cha mẹ kính yêu, mà vài năm sau, lần tai nạn này, rốt cuộc là có chuyện gì chuyện gì xảy ra với mình, mình rốt cuộc là đang trong hiện thực, hay là đang trong hư ảo.
- Không cần lo lắng, ý thức hải chính là nơi sâu nhất trong trí nhớ của ngươi, là tận sâu nhất trong ý thức của mỗi người, chúng ta hiện đang ở trong nơi sâu nhất đó, mỗi một câu từ đáy lòng của ngươi, ta đều nghe rất rõ ràng.
Lão giả không chút hoang mang giải thích, đối với Lưu Dương lão tựa hồ rất có kiên nhẫn.
Rất rõ ràng, không phải, vốn không có bí mật , Lưu Dương lần đầu tiên có cảm giác bất lực với chính mình, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì cái gì lại như vậy, lão giả hiền lành trước mặt làm cho tâm trí nó bình thản lại, có lẽ không có vấn đề gì, bản thân nó tự an ủi.
Lo lắng, trong lòng Lưu Dương đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vừa rồi những gì mình suy nghĩ lão giả đều nhìn ra , chỉ có lão giả cố ý nói chuyện với mình, mình mới có thể nghe được, ngoài ra những gì lão suy nghĩ mình lại không có nhìn ra, rất kỳ quái , từ đáy lòng nó hỏi:
- Chúng ta cùng tồn tại trong ý thức hải, vậy tại sao ông có thể cảm giác được những suy nghĩ của cháu, mà cháu không cảm nhận được những suy nghĩ của ông?
Trong ý thức hải, lão giả nở nụ cười, nụ cười rất vui vẻ, nở nụ cười một lúc sau, mới lên tiếng nói:
- Chúng ta đều ở trong ý thức hải, nhưng tinh thần năng lượng của chúng ta chênh lệch quá xa , hơn nữa ngươi là bản thể, cho nên ta có thể nghe được ý tưởng trong lòng của ngươi, ngươi nghe không được ý nghĩ của ta.
- Tinh thần năng lượng, đó là cái gì?
Lưu Dương bộ dáng tò mò không hiểu, truy hỏi sự việc một cách tỉ mỉ, lời nói của lão già khiến cho nó hứng thú, trung gian gì đó, từng cái từng cái ra hiện ở trước mặt hắn, đây chính là cơ hội khó mà có được.
- Tinh thần năng lượng, là độ mạnh yếu tinh thần của một người, người bình thường tinh thần cường độ rất thấp, như vậy đi , kiểu như thế này, người thường đại khái là 3, tinh thần năng lực của người có thiên phú lắm đại khái là 300, mà năng lượng của ta là 300.000.000”.
"3 trăm triệu, gấp người thường một trăm triệu lần, đây rốt cuộc là quái vật gì?.
Lưu Dương trong lòng âm thầm than.
Bất quá ý nghĩ thoáng qua cũng không có giấu diếm được lão nhân, lão nhân mở trừng hai mắt, tức giận nói:
- Ta bằng vào chính bản thân tu luyện mà đạt được, sao lại nói là quái vật, tiểu tử ngươi không biết kính già yêu trẻ, thực nên sửa chữa ngươi một trận.
Lão nhân mặc dù đang tức giận, nhưng không biết làm sao lại làm cho tâm tình của Lưu Dương tốt lên rất nhiều, hắn cảm thấy mình là không có việc gì, bất quá vì cái gì mà mình lại tỉnh lại ở bên trong ý thức hải mà không phải trong hiện thực, trong lòng Lưu Dương phát lạnh, một ý nghĩ kéo đến:
“Ta hiện tại rốt cuộc thế nào đây, có phải hay không đã biến thành người thực vật?
Trong trí nhớ rất rõ ràng, hắn bị tai nạn xe cộ, hơn nữa là tai nạn xe cộ phi thường nặng, chắc chắn vì vậy mới đến cái địa phương kỳ kỳ quái quái này, nhất định là có vấn đề , thân thể bây giờ thế nào, vì cái gì mà cái gì cũng đều không làm được.
Ý nghĩ của Lưu Dương không có giấu diếm được lão già, trong ý thức hải lão giả mỉm cười, nói:
- Ngươi bị tai nạn đúng thật rất nặng, chính ra thì đã sớm chết rồi, nếu không phải có ngọc bội của ngươi bảo hộ, giờ này ngươi cũng đã sớm hồn phi phách tán hết rồi, có điều bây giờ thì tốt rồi , đã không có gì đáng ngại.
Nghe xong lời nói của lão già, Lưu Dương có chút hiểu được , đối phương nói đều là sự thật, tại sâu thẳm trong ý thức, không có ý nghĩ nào có thể giấu diếm được lão, đặc biệt dưới tình huống tinh thần năng lượng kém quá xa, mình và lão già so sánh với nhau khác chi khác biệt giữa con kiến cùng với voi.
“Ngọc bội, là ngọc bội mà mình vẫn đeo sao?" Lưu Dương theo bản năng tự nhủ, tố chất tâm lý của nó cũng không tồi, bằng không cũng không có thể đứng dậy sau khi cha mẹ bị tai nạn nhanh như vậy, lúc này nó đang từ từ từ khôi phục lại và biến đổi lớn, cũng bắt đầu đặt câu hỏi cho vấn đề , nói như thế nào nó cũng là người phi thường thông minh, tình huống hiện tại đặc biệt quỷ dị, chỉ có thể tự hỏi, nhưng không có cách nào hành động, cảm giác không được ngoại giới , trước mắt là toàn bộ trắng xoá, không có một chút cảm giác thực nào, có lẽ nó là nên tin tưởng lời nói của lão giả , nơi này chính là ý thức hải mà lão đã nói, mặc dù thực tế thì chư từng có nghe qua, nhưng tình huống hiện tại nó cũng có nghe qua bao giờ, cứ bình tâm, chắc cũng bình thường trở lại.
- Đúng vậy, chính là cái ngọc bội mà ngươi vẫn đeo, cũng chính là chỗ mượn thể của ta, mặc dù có ngọc bội bảo hộ, nhưng thân thể của ngươi cũng bị thương tổn rất nặng, chỉ là trong lúc ý thức chìm vào hôn mê , cơ duyên xảo hợp, linh hồn của ta ở trong ngọc bội dung nhập vào thân thể của ngươi, thông tục mà nói, chúng ta là hai linh hồn cùng chung một thân thể.
Lão già giải thích.
- Hai linh hồn chung một thân thể, sao lại như vậy, chẳng lẽ ông cũng có thể khống chế được hành động cơ thể của ta, như vậy ta không phải xong đời rồi sao ?
Nó đã từng nghe qua một vài truyền kỳ về Tá Thi Hoàn Hồn, chẳng lẽ mình cũng bị linh hồn của lão già này chiếm đoạt, vĩnh viễn lâm vào vĩnh hằng hắc ám, hoặc là bị nhốt tại đây trong ý thức hải này, vĩnh viễn không thể thoát, thậm chí có thể hồn phi phách tán, tinh thần năng lượng của mình cùng với đối phương quá khác biệt, kết quả như thế hoàn toàn là có thể xảy ra, Lưu Dương trong lòng phức tạp không cùng, đủ loại ý nghĩ không ngừng lướt qua, trong đầu một mảnh hỗn loạn, bật thốt:
- Không được!
Lão già cười khổ nghĩ:
“Mình cũng tính là một cao thủ , nhưng trở lại dương gian đâu có phải là việc dễ dàng, lại là đại trượng phu có cái nên làm có việc không nên làm, nhưng chính mình đối với thân thể này, cũng không có cách nào khác”
Suy nghĩ hồi lâu, rồi nói:
- Chuẩn xác mà nói không phải là ta tiến nhập vào thân thể của ngươi, mà là thân thể của ngươi hút linh hồn của ta vào, Tá Thi Hoàn Hồn có rất nhiều hạn chế, trong tình hình chung là không thể thực hiện, dù sao ngươi cũng là chủ thể, ta chỉ là khách thể, huống hồ thân thể của ngươi có ẩn chứa lực lượng cường đại, ta không có khả năng mạnh mẽ chiếm đoạt, chỉ có tại thời điểm ngươi bị kích thích cực đoan mà mất đi ý thức, ta mới có thể tạm thời chiếm cứ thân thể ngươi, cũng là qua trợ giúp ngươi mà thôi.
- Lão gia gia, ông rốt cuộc là ai, như thế nào bị nhốt bên trong ngọc bội, ngọc bội kia như thế nào mà thành vật dẫn của ông, vì sao có thể tiến vào bên trong cơ thể của cháu.
Nghe được linh hồn của mình sẽ không bị thay thế, Lưu Dương thoáng đích xác thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngược lại nghe lão già nói về chiếc ngọc bội, linh hồn lão già bị nhốt bên trong ngọc bội , rồi ngọc bội lại cứu mình một mạng, điều này quá thần kỳ, vẫn tràn ngập tò mò, Lưu Dương liên tiếp đặt vấn đề hỏi.
Ngọc bội, Lưu Dương nhớ rất rõ ràng, cái ngọc bội kia bất quá là mấy năm trước ở một cửu hàng nhỏ, lúc ấy có 100 đồng, chuẩn xác mà nói chất liệu của ngọc bội cũng không tốt lắm, chẳng lấy gì làm tinh xảo, còn bị tổn hại nghiêm trọng, lúc ấy hắn liếc mắt một cái cảm thấy ngọc bội cùng mình như hữu duyên, mới mua theo cảm tính.
Mua về , Lưu Dương còn đặc biệt đưa cho Vương thúc thúc ở cửa hàng làm ngọc thạch xem qua, Vương thúc thúc nói mình bỏ ra 100 đồng mua nó là bị hố, ngọc bội các phương diện đều không đáng giá.
Lời nói của Vương thúc thúc cũng không có đánh mất sự yêu thích của Lưu Dương, chất liệu ngọc bội kém, chỉ là ngọc thạch, về phần nó là loại ngọc thạch nào, tạm thời nhìn không ra, Lưu Dương cũng không có để ý, chỉ cần là ngọc thì tốt rồi, hắn là thích cái kiểu cách của chiếc ngọc bội, từ lúc mua vẫn luôn đeo bên mình, không nghĩ tới trong lúc tai nạn nghiêm trọng, chiếc ngọc bội này đã cứu mình một mạng.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Lưu Dương liên tiếp hỏi thêm vài vấn đề, lão già trầm ngâm một hồi lâu, lúc này mới thở dài một hơi, bắt đầu kể về lai lịch của mình, nguyên lai lão già tên gọi Lý Long Cảnh, là một vị võ lâm cao thủ của thời Đại Đường, dựa theo lão già nói, lúc ấy lão là một thiên tài trước kia chưa từng có, thông hiểu tuyệt kỷ bí kỹ của tất cả các đại môn phái, còn vạch trần được bí mật của Vô Tự Thiên Thư vẫn được lưu truyền trong võ lâm chưa có ai giải được, sau khi tu luyện Vô Tự Thiên Thư , đạt cảnh giới Hoàng cấp mà cổ kim chưa từng có ai đạt tới, trở thành võ lâm đệ nhất cao thủ.
Trở thành Hoàng cấp cao thủ, Lý Long Cảnh trong võ lâm không hề có đối thủ, yêu cầu xa xôi dù chỉ một lần được bại mà không thể, cô độc dị thường, nhưng Lý Long Cảnh dù sao cũng là võ học thiên tài, qua mấy chục năm nghiên cứu, hiểu rõ hạo nhiên thiên địa chi khí, thời điểm lão tu luyện tới hơn một trăm tuổi , lại bắt đầu nghiên cứu thêm về Đạo Tạng bí yếu, lấy võ nhập đạo, tiến vào con đường vô thượng thiên đạo chỉ có trong truyền thuyết, nhưng trời ghen người tài, năm 120 tuổi, có một ngày, rốt cục trong lúc giao cảm hiểu được ra thiên địa ý cảnh, liền mạnh mẽ dẫn thiên địa chính khí nhập thể, đúng lúc nảy sinh ý tưởng muốn lập tức tựu thành lấy võ nhập đạo thì trời giáng thần lôi, thân thể của Lý Long Cảnh lại không hề có chuẩn bị, thần lôi từ cuối chân trời giáng xuống trước mặt, toàn thân giống như một tờ giấy, không có một chút nào lực kháng cự, lập tức hôi phi yên diệt.
Duy nhất may mắn chính là, từ hơn chục năm trước đó, lão nghiên cứu đạo tạng, học được một loại đặc thù tinh thần công pháp, dưới sự bảo vệ của tinh thần năng lượng khổng lồ, hoàn hảo lưu được một mảnh tàn hồn ẩn núp trong chiếc ngọc bội, cũng là bảo lưu lại được một tia ý thức, cái ngọc bội này cũng bởi vì che chắn thiên lôi mà linh khí hoàn toàn biến mất, từ một cái thông linh bảo ngọc biến thành mảnh bạch ngọc bình thường, thậm chí đến ngoại hình cũng bị tổn hại.
Nghe Lý Long Cảnh kể lại, Lưu Dương mới biết chiếc ngọc bội của mình không ngờ có lai lịch lớn như vậy, từ thời Đại Đường đến nay đã ngoài ngàn năm, nói cách khác, cái ngọc bội này ít nhất là cổ ngọc đã có ngàn năm, đồ cổ đó a, đồ cổ, đáng tiếc không ai nhận biết, Vương thúc thúc a, xem cháu phải chê cười ngài thế nào đây, một chiếc cổ ngọc ngàn năm, hơn nữa còn là thông linh bảo ngọc, lại bị ngài chê bai đến như vậy, tài vật mà không được trọng dụng, thật không biết bao lâu nay ngài làm ăn như thế nào, lãi lời kiểu gì.
Bất quá Lưu Dương vẫn là có chút buồn bã, ngọc bội thật là tốt, nhưng giờ vì bảo hộ nó mà tiêu thất, đeo lâu như vậy giờ như cảm thấy mất mát, có điều tia buồn bả cũng rất nhanh tiêu tán , từ lời nói của Lý Long Cảnh, nó thật sự cảm thấy có nhiều điều vô cùng hứng thú, võ lâm trong lời kể của lão với trong tiểu thuyết có nói qua chẳng lẽ là có thật, thật sự có võ lâm tồn tại sao?
Lưu Dương tuy rằng rất thông minh, cũng rất ông cụ non, nhưng dù sao thiếu niên vẫn chỉ là thiếu niên, người Trung Quốc đặc biệt thích xem những tác phẩm kiếm hiệp, những thiên tái truyền lưu, đi sâu vào tình tiết mỗi tác phẩm, đối với mỗi người đều là có chỗ giống nhau , Lưu Dương cũng không ngoại lệ, ở trường học nó là một học sinh ham mê học hỏi và hiểu biết, những tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung hay Cổ Long nó cũng từng xem qua , thế giới võ hiệp là tất cả mà tầng lớp thanh thiếu niên hay mơ tưởng tới , đi tới đi lui, đều là những màn ân cừu khoái ý của những thanh niên nhân vật chính, có điều võ hiệp đó bất quá chỉ là truyền thuyết, chỉ là những diễn biến trong tiểu thuyết, nhưng hiện tại, một chân chính võ lâm cao thủ, một võ lâm đệ nhất cao thủ hiện ra trước mặt nó, tại sao có thể không kích động cơ chứ!
Hắn rất kích động, kích động đến nỗi thanh âm thoáng run rẩy, hỏi dò:
- Lý gia gia, thật sự có võ lâm sao, võ công rốt cuộc lợi hại đến như thế nào, thật sự lợi hại giống như trong tiểu thuyết sao?
- Tiểu thuyết là cái gì?
Lý Long Cảnh kỳ quái hỏi, lão là người từ thời Đại Đường của ngàn năm trước, vốn lấy thơ đường là việc chính, làm sao nghe nói qua tiểu thuyết gì gì đó, huống chi còn là tiểu thuyết võ hiệp, tiểu thuyết là văn thể từ thời nhà Minh nhà Thanh mới lưu hành, từ thời Đại Đường làm sao có thể nghe nói tới.
Lưu Dương lúc này mới nhớ tới Lý Long Cảnh là đến từ thời Đại Đường ngàn năm trước, làm gì có tiểu thuyết mà nghe nói tới, bất quá phải nói như thế nào đây, chẳng lẽ lại phải thông suốt cho lão lịch sử phát triển của văn hóa sao, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói:
- Lý gia gia, chính là nói về hiệp khách như trong bài ca Hiệp Khách Hành đó, hiệp khách mà mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu đó, chính là một loại văn thể viết về hiệp khách, võ lâm cao thủ có phải hay không có khả năng lên trời xuống đất, tung hoành ngang dọc?
- Hiệp Khách Hành! Lý Thái Bạch tự hào là Thanh Liên cư sĩ đó hả, ta năm đó cùng với hắn cũng có tương giao, từng nâng cốc đối ẩm, bài ca Hiệp Khách Hành cũng là trong lúc đó, thôi thúc hùng tâm mà ra.
- Cái gì, ông cùng với Lý Thái Bạch có tương giao?
Lưu Dương bị kích thích , Lý Thái Bạch, thi tiên đó a, ông già thần bí Lý Long Cảnh này cùng với Lý Thái Bạch có tương giao! Hiệp Khách Hành cũng là thông qua hào tâm tự phát của lão mà có, đây chính là bài ca bất diệt vô cùng nổi tiếng của thời Đại Đường a, mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu, những thứ này là từ cảm nhận thực thể mà có, năm đó võ lâm có cảnh tượng ra sao, vốn chỉ tưởng rằng là sự khoa trương của tiểu thuyết mà thôi, ai từng nghĩ tới, không hề có khoa trương, võ lâm là thực sự tồn tại.
- Đúng vậy, phi thiên độn thổ, tốc hành thiên không như những gì ngươi vừa nói, năm đó ta cũng là miễn cưỡng đã đạt tới, nhưng cũng chỉ là đạt tới mà thôi, cái đó ngay cả Phách cấp cao thủ cũng không thể đạt tới, bọn họ không thể tự do phi không bay lượn, bất quá khi vận khởi khinh công, so với người bình thường nhanh nhẹ hơn thôi, một bình thường cao thủ chỉ là có thể phi thân, võ nghệ cao cường.
- Thật sự sao? Cấp bậc gì là bình thường cao thủ ?
Hai mắt Lưu Dương trợn lồi ra, phi thiên độn thổ, đây không phải là hành động của những nhân vật trong tiên hiệp đó sao, người trước mặt hắn là có thế so với thần tiên, đây là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết của thời ấy sao? Không ngờ mình cũng có thể tận mắt, tận tai nghe được những điều kỳ diệu này..
- Bình thường cao thủ, đó là bất nhập lưu cấp bậc.
Trong thanh âm của Lý Long Cảnh rõ ràng mang theo sự khinh thường, hiển nhiên bình thường cao thủ cũng không phải đặc biệt lợi hại.
- Bất nhập lưu cấp bậc, là tay không khiến đá vụn, dùng kiếm gỗ chặt được cây đó phải không? Những thứ này không phải phải là cực hạn cao thủ mới có thể làm được sao?
Lời nói của Lý Long Cảnh làm Lưu Dương kích động, có chút thất thanh kêu lên.
Lý Long Cảnh cười khanh khách nói:
- Tay không đá vụn, kiếm gỗ chặt cây, thế mà cũng gọi là cực hạn cao thủ sao, đối với chúng ta lúc ấy bất quá chỉ là Nhân cấp cao thủ mà thôi, không, không, không đúng, vài tên đứng đầu trong đám cao thủ bình thường cũng có thể đủ làm được điều đó.
Bình thường cao thủ mới là bất nhập lưu, bất nhập lưu cao thủ là có thể tay không khiến đá vụn, dùng kiếm gỗ chặt đổ cây cối, đây rốt cuộc là cái thế giới gì, hay là đều là siêu nhân, tâm tư Lưu Dương tựa như theo không kịp những gì Lý Long Cảnh nói, nó thì thào nói:
- Nhân cấp, Lý gia gia, ông là Hoàng cấp, như vậy ở thời của các người, Nhân cấp cao thủ rốt cuộc là cấp bậc như thế nào, Hoàng cấp của ông rốt cuộc là có khái niệm gì?
Nhắc tới cấp bậc của mình, Lý Long Cảnh rất tự tin ngạo nghễ nói:
- Hoàng cấp, là từ khi võ lâm sinh ra tới nay chưa từng có, nó dưới còn có nhiều cấp bậc kèm theo sự khác biệt, nói như vậy thôi, Nhân cấp cao thủ đã là nhập phẩm cao thủ , một Nhân cấp cao thủ ít nhất có thể đối kháng trên dưới một trăm bình thường cao thủ khác, Địa cấp cao thủ lại là có thể đối kháng với trên chục tên Nhân cấp cao thủ.
- Khác biệt lớn như vậy sao, còn trên Địa cấp thì sao, chẳng lẽ mỗi bậc trên là có thể đối kháng với 10 cao thủ cấp bậc sát dưới?
- Đúng vậy, trên Địa cấp là Thiên cấp, mỗi cấp bậc đều có thể đối kháng với chục cao thủ cấp bậc sát dưới, trên Thiên cấp còn có Phách cấp, trên Phách cấp chính là Hoàng cấp, Hoàng cấp năm đó bởi vì cũng chưa có một cái tiêu chuẩn nào, thời điểm mà ta đạt tới Hoàng cấp, cũng không phải chỉ có thể lấy một đối mười tên Phách Cấp.
- Không phải một đối mười, đó là?
Lưu Dương hỏi, sớm đối với cái cấp bậc Hoàng cấp trong truyền thuyết này có sự chuẩn bị, nhưng là sự cường đại của Lý Long Cảnh không nghĩ còn nằm ngoài dự đoán của hắn, xem ra, Nhân cấp đã là không thuộc tồn tại trong ý thức của mình, những cấp bậc phía trên, chỉ là số liệu cấp bậc trong ấn tượng.
- Ngăn cản được tất cả Phách cấp cao thủ hợp lại, hơn nữa chỉ thủ chứ không cần tấn công.
Lý Long Cảnh ngạo nghễ nói.
- Ngăn cản tất cả Phách cấp cao thủ, chỉ thủ chứ không cần tấn công.
Lưu Dương không biết Lý Long Cảnh nói năng lực của Phách cấp cao thủ là nhiều ít, dựa theo suy đoán theo lẽ vừa rồi, Phách cấp cao thủ chỉ sợ đã là vô hạn khủng bố tồn tại , Nhân cấp cao thủ chỉ sợ so với trên toàn thế giới phải là cực mạnh nhân vật rồi, tay không phá đá thành vụn, kiếm gỗ chặt đổ cây, cực hạn cao thủ trong võ hiệp tiểu thuyết cũng chẳng mấy người cao hơn như vậy, dưới tình huống không sử dụng vũ khí nóng, không ai có thể ngồi vào cái ngôi vị quyền vương ..., nâng được mấy trăm cân đã làm cho người ta kinh thán, còn đây là gì , trước lực lượng cường đại chân chính, kỹ xảo bất quá chỉ là hoa tay múa chân mà thôi.
Đánh nát cự thạch, kiếm gỗ chặt cây, lực lượng cực hạn là có đến mấy ngàn cân, Phách cấp gấp Nhân cấp ít nhất là một ngàn lần, không, đây mới là tối thiểu mà thôi, tương đương mà nói, Phách cấp cao thủ một quyền hạ xuống, không phải có đến mấy ngàn tấn sao, lực lượng như vậy đã không phải là nhân lực có khả năng đạt tới, một quyền tung ra, cả đống đều phải sụp đổ.
Dưới hợp kích của vô số lực lượng khổng lồ như vậy mà chỉ thủ chứ không công, đối mặt toàn bộ cao thủ, phòng ngự của Lý Long Cảnh mạnh như thế nào, chỉ sợ so bất cứ vật phòng ngự nào của xã hội tiên tiến này cũng đều cường đại hơn, chỉ sợ ngay cả vũ khí hạt nhân cũng vị tất có thể công phá phòng ngự của lão, không phải quái vật mà còn là hơn hẳn quái vật , Lưu Dương thậm chí có ý tưởng, Lý Long Cảnh này đôi khi là người ngoài hành tinh đi tới địa cầu, là người ngoài hành tinh không phải là nhân loại.
- Đúng vậy, năm đó ta một mình ứng đối với 27 Phách cấp cao thủ, chỉ thủ chứ không công, ước chừng mười ngày mười đêm, cuối cùng bọn họ thoát lực, cam nguyện nhận thua, cho rằng thực lực của ta vượt qua phách cấp quá xa rồi, mới cùng đề cử ta là Hoàng cấp cao thủ.
Từng câu từng chữ của Lý Long Cảnh mang theo một loại ngạo khí, Lưu Dương tựa hồ thấy được mấy ngàn năm trước, cuộc quyết chiến với sự rã rời phải dừng lại, mười mấy tên Phách cấp cao thủ chắp tay chịu thua, cảnh tượng đó là loại nào thiên kiêu, loại nào phiêu dật, nếu như lúc đó lão tấn công chẳng phải sẽ làm cho thiên địa biến sắc sao, hơn nữa trước đó lão nói về cái gì phi thiên độn thổ, không phải đó là năng lực của những thần tiên trong truyền thuyết đó sao.
Lý Long Cảnh cũng đắm chìm trong hồi ức, cũng bật thì thào:
- Năm đó ta bất quá là ếch ngồi đáy giếng, tự cho là mình có thể thiên hạ vô địch , trải qua một giáp tĩnh tu về sau, mới phát giác thành tựu của mình bất quá chỉ là một chút mà thôi, thế giới bao la còn ở phía sau, khi ta đặt bước vào thiên đạo mới thấy được một góc băng sơn kia, lúc đó cảm giác mình thật nông cạn, đáng tiếc, không thể tiến thêm một bước nữa thì đã bị thiên lôi phách xuống làm hồn bay xác tán, phải tiến vào ẩn núp trong ngọc bội, kéo dài mảnh hơi tàn.
Lưu Dương bị lời nói của Lý Long Cảnh cuốn hút, có lực lượng khiến cho thiên địa biến sắc mà vẫn là ếch ngồi đáy giếng, như vậy chân chính tiến vào thiên đạo không phải thành thần tiên rồi sao, thực là một thế giới thần kỳ , nghĩ đến đây, Lưu Dương tựa hồ quên hết thảy, một lòng một dạ muốn tiến vào thế giới võ hiệp thần bí vô lường kia, khẩn cầu nói:
- Lý gia gia, cháu muốn học võ, ông nhất định phải dạy cháu.
Lý Long Cảnh liếc mắt nhìn Lưu Dương, chỉ thoáng nhìn qua cũng thấy được gân cốt của Lưu Dương vô cùng tốt, hơn nữa bên trong huyết mạch của Lưu Dương ẩn chứa năng lượng vô cùng cường đại, với năng lượng như vậy ngay cả Hoàng cấp cao thủ như Lý Long Cảnh cũng cảm thấy dị thường kinh ngạc, một ít máu mà năng lượng đã có thể đủ kích hoạt tất cả lực lượng của ngọc bội đã mất đi, còn có thể hấp thu linh hồn cường đại của Hoàng cấp cao thủ hút vào trong ý thức hải, thật sự là khó có thể tưởng tượng.
Cường đại năng lượng vẫn chỉ là một phương diện, sau khi nhập thể, Lý Long Cảnh cũng dụng tâm tra xét kinh mạch của Lưu Dương, tuyệt đối là thiên phú anh tài, năm đó ngay cả Lý Long Cảnh lão cũng còn xa mới bằng, anh tài như thế, năm đó hắn chắc chắn không bỏ qua, huống chi hắn hiện tại chỉ còn là một mảnh tàn hồn, không thể không nhờ sự bao che trong cơ thể của Lưu Dương.
Tuổi của Lưu Dương chính ra cũng hơi lớn một chút để bắt đầu tu luyện, bất quá chẳng lo, Vô Tự Thiên Thư chính là kỳ công tẩy kinh phạt tủy, chính mình cũng luyện tập ở thời điểm vào 26 tuổi , tuy lúc đó cũng có chút trụ cột, nhưng trong kinh mạch của Lưu Dương ẩn chứa năng lượng vô cùng lớn, thiên phú lại tốt, chẳng khác gì một tờ giấy trắng, so với bản thân mình năm đó lúc có được võ công lại là sẽ không phải đi nhiều đường vòng.
- Được rồi, bất quá ngươi trước tiên phải điều dưỡng thân thể cho tốt, chờ sau khi ngươi tỉnh lại, chúng ta sẽ bắt đầu.
Lý Long Cảnh trầm ngâm rất lâu rồi đồng ý nói.
Nghe Lý Long Cảnh đáp ứng, Lưu Dương thoáng nhẹ nhõm, bất quá nghĩ đến thân thể của mình bây giờ như thế nào, rốt cuộc phải làm sao, bên trong ý thức hải là không thể luyện công, nó cũng biết mình đang ở trong hiện thực như thế nào, nghĩ tới sớm ngày tỉnh lại, có thể luyện tập võ công, càng sớm một ngày luyện công thành quả chắc hẳn sẽ càng tốt hơn, đạo lý này hiểu được liền có chút vội vàng hỏi:
- Lý gia gia, như vậy cháu khi nào thì có thể tỉnh lại?
- Năng lượng trong ngọc thạch tạm thời tu bổ thân thể của ngươi đã rất tốt rồi, nhưng thân thể bị thương quá nặng nên cần một đoạn thời gian điều dưỡng, hiện tại năng lượng của ta không còn đủ, không thể tiếp tục nói chuyện nữa, có chuyện gì sẽ nói sau vậy.
Lý Long Cảnh dứt lời, tựa như năng lượng đã cạn kiệt, trong ý thức hải của Lưu Dương bắt đầu lại dần dần trở nên tối đen, nó lại bắt đầu lâm vào một mảnh u tối bao chùm.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lưu Dương cảm giác được trước mặt sáng ngời, ánh thái dương xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ vào mắt, mang đến cảm giác ấm áp , tháng 7 thời tiết rất nóng, bất quá ánh dương buổi sớm lại mang đến cảm giác dễ chịu, có lẽ bởi do đã lâu không thấy ánh mặt trời nên Lưu Dương cũng không có cảm giác chói mắt, ngược lại nhìn ánh dương quang, từ trong đáy lòng cảm thấy có một tia ấm áp.
Lưu Dương ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt là tấm màn trắng nõn, cả phòng xộc lên mùi dung dịch oxy già, cái mùi này là mùi Lưu Dương không thích nhất , từ năm 10 tuổi, tại trong bệnh viện nhìn thấy cha mẹ phải nằm một chỗ, từ đó hắn không đến bệnh viện bao giờ, đôi khi mặc dù có chút bệnh, thà rằng tự mua thuốc uống cũng sẽ không đi bệnh viện .
Xem ra bản thân là đang nằm ở bệnh viện , tuy rằng không thích, nhưng nó biết mình bị thương rất nặng, nghiêng đầu nhìn quanh, tựa hồ mình đang nằm một mình một phòng, điều kiện tựa hồ khá tốt, trong phòng không chung với bệnh nhân nào khác, hiện tại trong phòng cũng không có ai, chỉ có một mình nó đang nằm trên giường bệnh.
Không biết là ai đưa mình tới bệnh viện, phải tìm cơ hội cám ơn họ, không biết thúc thúc cùng với mợ Lưu có biết không nữa, bọn họ bận bịu công tác như vậy còn phải thường xuyên chiếu cố mình, lần này lại gây thêm phiền toái cho bọn họ nữa rồi.
Thân thể vừa động, đầy người đau nhức, toàn thân băng bó, không biết thân thể hiện đang ở tình trạng như thế nào, Lý Long Cảnh nói là nó không có gì đáng ngại, từ trong hôn mê tỉnh lại đối mặt với cuộc sống hiện thực, Lưu Dương cũng rất tin lời Lý Long Cảnh , ngàn năm trước là thật sự có võ lâm, bằng không sao những việc không thể tưởng tượng nổi lại phát sinh với mình.
Tiếng động từ phía sau cánh cửa truyền đến, thanh âm rất quen thuộc vang bên tai, Lưu Dương cười khổ, chú Hoàng và mợ Lưu bọn họ cũng đã biết rồi, mở cửa là mợ Lưu cùng với con gái Hoàng Nhã Lỵ. Thanh âm của mợ Lưu đang mắng Hoàng Nhã Lỵ vang lên:
- Nhã Lỵ, con nhìn con xem, không học tập cho tốt, chỉ biết chơi thôi, con mà được một nửa của Lưu Dương ca ca thì đúng là má đây phải cám ơn trời đất .
Không nghe thấy Hoàng Nhã Lỵ nói lời nào, Lưu Dương nở nụ cười, nó cùng với cô bé này bình thường tính cách không mấy giống nhau, vừa lúc đó cánh cửa phòng mở ra, hai mẹ con mợ Lưu đi vào trong phòng. Mợ Lưu vẫn mặc trang phục công chức màu xanh lam, là người khá thành đạt trong công việc, tiểu cô nương Hoàng Nhã Lỵ mới được chín tuổi, còn là một hài tử , cô bé mặc áo sơmi ngắn tay, váy ngắn, mái tóc trên đầu bện lại như cái đuôi ngựa, có vẻ rất năng động.
Hoàng Nhã Lỵ nhanh nhẹn liếc nhìn thấy Lưu Dương hai mắt đang mở, hớn hỏ hô:
- Má ơi, mau đến xem nè, anh Lưu Dương đã tỉnh rồi.
- Cái gì?
Mợ Lưu vừa thấy Lưu Dương đã tỉnh, bước nhanh tới trước giường bệnh của Lưu Dương, ân cần hỏi:
- Tiểu Dương, cháu tỉnh rồi hả, đi thăm mộ cha mẹ sao không cho chú Hoàng cùng mợ biết, xem này, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu mà cháu xảy ra chuyện tồi tệ hơn nữa, mợ như thế nào còn mặt mũi đối đáp sự uỷ thác của cha mẹ cháu.
Mợ Lưu tên là Lưu Thải Vân, cùng với Vương Thải Tú mẹ của Lưu Dương là bạn chi giao, hai người chơi với nhau rất thân thiết, mẹ của Lưu Dương bị tai nạn, lúc hấp hối đem Lưu Dương uỷ thác lại cho Lưu Thải Vân, những năm gần đây, Lưu Thải Vân đối với Lưu Dương vô cùng quan tâm chăm sóc, thậm chí đến ngay cả con gái ruột cũng có chút ganh tị , đây là chân tình biểu lộ, thật sự quan tâm.
- Đúng vậy, anh Lưu Dương, anh đi một mình nguy hiểm lắm, mẹ em khi nghe được anh gặp chuyện không may, xém chút nữa là té xỉu, anh lần sau đừng có đi đâu xa như thế một mình nữa.
Hoàng Nhã Lỵ nói xong, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, ra vẻ rất hiểu biết.
- Nhã Lỵ, mợ Lưu, cháu không bao giờ đi như thế nữa đâu, cháu thi xong, kỳ thi cũng không tệ lắm, muốn là báo cho cha mẹ cháu biết tin vui, cho nên vội vàng cũng không để ý tới giao thông công cộng, mà cháu hôn mê bao ngày rồi?
- Cháu còn nói! Hôn mê hơn mười ngày rồi , doạ chúng ta đến phát hoảng, lần sau đừng có như thế nữa, được chứ?
Lưu Thải Vân nhìn chằm chằm Lưu Dương , ân cần nói.
Lưu Thải Vân mấy ngày nay vẫn lo lắng phập phồng, người bạn thân duy nhất mất đi phó thác lại cho mình đứa con , chẳng hiểu vì sao lần này cũng lại là tai nạn xe cộ, lúc vừa chạy tới bệnh viện cảnh tượng đập vào mắt thật sự thê thảm, thật sự sợ rằng đã xảy ra vấn đề lớn, bất quá nghe y sinh nói cứu chữa được tiến hành thuận lợi và đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, Lưu Dương không có việc gì , bất quá nói là không có việc gì, nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại điều này cũng làm cho cả nhà lo lắng, nếu không phải tình huống của Lưu Dương ở các phương diện đều ổn định, Lưu Thải Vân sớm đã cuống loạn lên rồi.
Mười ngày trôi qua, tình huống ổn định, vẫn không thấy tỉnh lại, vài lần hỏi y sinh, cũng không có câu trả lời chính xác, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, vừa rồi lại đến hỏi y sinh , kết quả y sinh nói vẫn là kiên nhẫn chờ đợi, bất quá lúc này thấy Lưu Dương đã tỉnh, trong lòng thật sự là cao hứng.
- Anh Dương, anh tỉnh lại, mẹ của em an tâm nhiều lắm, anh không biết đâu, mấy ngày nay mẹ bởi vì chuyện của anh mà không thèm động đến cơm cháo, gầy đi nhiều lắm .
Hoàng Nhã Lỵ chỉ vào mẹ mình, cười nói.
- Mợ Lưu, thực xin lỗi, cháu luôn mang đến phiền toái cho mợ.
Lưu Dương ánh mắt đỏ sọng nhìn Lưu Thải Vân, ngượng ngùng nói.
- Sao lại nói vậy, cháu tỉnh lại chính là tin tức tốt nhất rồi, hôm nay buổi trưa muốn ăn cái gì, mợ làm cho cháu, y sinh nói, chỉ cần cháu tỉnh lại là có thể ăn chút ít cơm , nhiều ngày như vậy không có ăn cơm, chỉ có truyền dịch, như vậy sao được.
Lưu Thải Vân ngồi xuống giường, nhìn Lưu Dương, hiền lành nói.
Lưu Dương nhíu nhíu xem xét, tựa hồ cũng không có thèm ăn gì, nhưng không thời gian dài như vậy cũng không có ăn uống nên nói:
- Mợ Lưu, cháu cũng không đói , tùy tiện ăn gì cũng được.
- Tùy tiện sao được, để xem nào, cháu bị thương mất nhiều máu, nên ăn cái gì bổ máu , hôm nay trên đường mợ thấy ở chợ có bán gà đồi, để ta đi chợ mua, nấu cho cháu bát súp gà, bổ huyết.
“Súp gà đồi!”
Lưu Dương có chút sợ hãi, tựa hồ là cho phụ nữ bồi bổ , đây là cái gì với cái gì đây chứ, bất quá mợ Lưu đã quyết định, nó cũng không tiện nhiều lời, cũng không thể nói là súp đó chỉ cho nữ nhân ăn , mất mất đi ý tốt của mợ Lưu, dù sao là súp thì súp gì cũng tốt.
- Bất công, má, lúc con bị bệnh, má cũng không nấu súp cho con, thế mà đối với anh Dương ca ca lại tốt như vậy.
Lưu Dương không nói gì , bên cạnh Hoàng Nhã Lỵ lại có chút đố kỵ , quyệt cái miệng nhỏ nhắn vểnh môi nói.
- Cho anh Dương của con thì con không uống cùng được sao, hơn nữa, trước kia con bị chút bệnh nhẹ lại cứ hay giả là nặng, nấu cho cái gì cũng không ăn, cứ đòi ăn Kentucky(1), giờ còn muốn súp làm cái gì.
Lưu Thải Vân vuốt ve mái tóc Hoàng Nhã Lỵ, từ ái nói.
- Không được, anh ấy có súp ăn, con phải có Kentucky cơ, má nhất định phải mua cho con.
Hoàng Nhã Lỵ không chịu tiếp tục đòi, hai tay kéo góc áo của Lưu Thải Vân, không ngừng xoay qua xoay lại, bắt đầu làm nũng.
Thấy nữ nhi làm nũng, hơn nữa hôm nay Lưu Dương đã tỉnh, coi như là chuyện tốt, Lưu Thải Vân liền đáp ứng yêu cầu của Hoàng Nhã Lỵ, thấy mẹ gật đầu đồng ý, Hoàng Nhã Lỵ cao hứng nhảy dựng lên, Lưu Dương cùng với Lưu Thải Vân nhìn nhau cười, thật là một cô bé , thỏa mãn yêu cầu là cao hứng đến như vậy.
Lưu Thải Vân ngồi một lát trong phòng bệnh, cúi đầu nhìn xem đồng hồ rồi quay lại nhìn Lưu Dương nói:
- Tiểu Dương, mợ quay lại công ty một lần, sau đó về nấu cơm , để Nhã Lỵ ở trong này chiếu cố cháu nhé, được chứ?
Lại quay đầu nhìn Hoàng Nhã Lỵ nói:
- Nhã Lỵ, ở trong này chiếu cố anh Lưu Dương nhé, có chuyện gì thì gọi chị y tá.
- Má má, không được a, hôm nay là ngày con phải đi học mà, má quên sao? Để được 9 điểm, con không được nghỉ học.
Hoàng Nhã Lỵ nghe Lưu Thải Vân nói, vội vàng phân bua.
- À, mẹ quên mất, như thế nào lại quên cơ chứ , vậy con đi đi, nơi này...
Lưu Thải Vân vẻ như bị làm khó, hôm nay công ty có công vụ phải đích thân xử lý, tuy rằng không phải đại sự gì, nhưng lại phải chính mình làm, mà để Lưu Dương một mình thì lo lắng, thật là vào thế khó xử .
Lưu Dương đã nhìn ra Lưu Thải Vân khó xử, vội vàng nói:
- Mợ Lưu, mợ yên tâm đi đi, công tác trọng yếu, chỗ này cháu không có vấn đề gì đâu, cảm giác toàn thân cũng không tệ lắm, thật sự có chuyện gì thì cháu sẽ gọi y tá là đựoc.
Nói xong, Lưu Dương vươn cánh tay lành lặn còn lại của mình vung qua vẩy lại, biểu hiện mình không có bất cứ vấn đề gì.
Nhìn bộ dáng buồn cười của Lưu Dương, Lưu Thải Vân cùng với Hoàng Nhã Lỵ đều nở nụ cười, Lưu Thải Vân cao thấp đánh giá một lần rồi hỏi:
- Tiểu Dương, cháu thật sự không có việc gì sao?
- Yên tâm đi, mợ Lưu, thật sự không có việc gì, mợ yên tâm cứ đi làm đi, mấy ngày nay chiếu cố cho cháu, mợ đã chậm trễ rất nhiều chuyện của công ty, hiện tại cháu đã tỉnh rồi, tự cháu có thể tự chiếu cố được mà.
- Vậy được rồi, ta sẽ dặn y tá để ý đến cháu nhiều hơn.
Lưu Thải Vân cân nhắc hồi lâu, đây là biện pháp tốt nhất, đành phải như ý của Lưu Dương, liền đứng dậy kéo Hoàng Nhã Lỵ hỏi:
- Nhã Lỵ, con là ở cùng với anh Dương thêm một lát, hay theo má cùng đi luôn.
- Sắp đến giờ rồi, con ngồi xe của má luôn, không phải đi xe công cộng.
Hoàng Nhã Lỵ sôi nổi đi tới cạnh Lưu Thải Vân, xoay thân nhìn Lưu Dương nằm trên giường bệnh nói:
- Anh Lưu Dương, em đi luôn đây, anh dưỡng bệnh cho tốt nhé, còn chơi cùng em.
Nói xong cười khẽ khoát ngón tay le lưỡi nhìn Lưu Dương.
- Chẳng biết gì cả, còn nghịch ngợm , anh Dương của con khi nào giống như con, đúng là nói nhiều mà cũng không đổi.
Lưu Thải Vân đưa ngón tay nhấn mạnh trán Hoàng Nhã Lỵ, trách cứ nói.
- Con đâu có nghịch ngợm , làm sao vậy chứ.
Hoàng Nhã Lỵ cong cái miệng nhỏ nhắn, ngoe nguẩy lắc lắc đầu.
Lưu Thải Vân kéo tay Hoàng Nhã Lỵ, cuối cùng nhìn Lưu Dương nói:
- Được rồi, Tiểu Dương, mợ đi đây, có chuyện gì cứ rung chuông, có y tá trực ở bên ngoài, mợ sẽ dặn họ chiếu cố cho cháu.
- Yên tâm, mợ Lưu, cháu sẽ tốt mà.
Lưu Dương dùng cánh tay, khoát nhẹ hướng mẹ con Lưu Thải Vân, sau đó nhìn Hoàng Nhã Lỵ nói:
- Em Nhã Lỵ, chơi vui vẻ a!
Mẹ con Lưu Thải Vân đi ra phòng bệnh, trước khi đi ra, Hoàng Nhã Lỵ còn không có quên quay đầu lại, le lưỡi hướng phía Lưu Dương làm mặt quỷ, nhìn Hoàng Nhã Lỵ bộ dáng nghịch ngợm vui đùa, Lưu Dương nở nụ cười, lại khoát tay.
......................
(1).Kentucky: (KFC = Kentucky Fried Chicken) : Nhãn hiệu gà rán đứng thứ 2 thế giới.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
Chương 5: Mỹ nữ hỗ trợ đi tiểu
Dịch: Kiếm Ma
Nguồn: Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
Mẹ con Lưu Thải Vân đi khỏi, Lưu Dương lúc này mới nghĩ đến, từ khi mình tỉnh lại, lão đầu Lý Long Cảnh kia tựa hồ không có xuất hiện, chẳng lẽ hết thảy đều là hư ảo , nếu là hư ảo tại sao lại ở tận bên trong ý thức hải của mình, đối phương còn nói thân thể của mình không có việc gì, là ngọc bội cứu mình.
Đúng rồi, ngọc bội, Lưu Dương theo bản năng đưa tay lên lồng ngực, chiếc ngọc bộ trước nay vẫn đeo trên lồng ngực lúc này đã không còn, chỉ còn chăng là dấu vết còn in hằn bóng dáng, mình thật sự mạng lớn đụng xe không có việc gì, hay thật sự chính là ngọc bội đã cứu mình, mà ngọc bội rốt cuộc là do tai nạn nên mất tích , hay sáp nhập vào trong thân thể mình.
Rất nhiều ý niệm trong đầu Lưu Dương hiện lên, rất khó có thể phân tích, hắn cũng không biết sắp xếp như thế nào cho phải, tất cả phát sinh trong ý thức hải của mình rốt cuộc là thật hay là giả , nếu thật sự mà nói thì vì cái gì lão nhân tên gọi Lý Long Cảnh kia giờ không có thấy xuất hiện, nếu giả mà nói, vì cái gì cảnh tượng trong mơ kia lại như thực như vậy, thật thật giả giả tất cả các chuyện đều vô cùng mơ hồ.
Không nghĩ được gì, Lưu Dương cũng không muốn nghĩ nữa, các loại cảm giác nảy lên trong lòng, làm cho tâm tình có chút buồn bực, Lưu Dương cười khổ, đã ngủ một khoảng thời gian dài đến như vậy, tại sao có thể không mắc tiểu cơ chứ, huống hồ toàn là truyền dịch.
Đi tiểu a, bình thường là động tác hết sức nhẹ nhàng, nhưng đối với mình hiện tại, sao cảm thấy khó khăn vô cùng, bất quá cũng không thể để cho y tá giúp cái việc này, vì thế nó gồng người chịu đựng đau đớn, đứng dậy muốn xuống giường.
Lúc này phía cửa truyền đến tiếng mở, Lưu Dương ngước mắt vừa thấy, một thân ảnh màu trắng bước vào phòng, thấy Lưu Dương muốn đứng lên, vội vàng chặn lại nói:
- Cậu bây giờ còn không thể động đậy, muốn làm gì, nói cho tôi biết là được.
Thanh âm rất ôn nhu, rất êm tai, Lưu Dương dừng động tác quay đầu nhìn lại, từ cửa đang đi vào là một y tá nữ xinh đẹp, trên tay nàng đang cầm một khay nhỏ, trên khay có nhiệt kế, ống nghe và các vật phẩm, xem ra là muốn tiến hành kiểm tra .
Không biết phải làm sao, ánh mắt của Lưu Dương cụp xuống phía dưới, vóc dáng của nàng y tá quả quyến rũ, bộ đồng phục y tá vừa vặn thân hình mê người, hai quả đào tiên cao ngất tựa hồ như muốn phá áo ngực xông ra, Lưu Dương hướng ánh mắt về phía trước, trong ánh mắt hiện rõ một khuôn mặt tuyệt diễm, thật là khuôn mặt của một thiên sứ, dáng người mê ảo làm sao, đặc biệt cặp mắt to long lanh ngập nước, so với diễn viên trên TV còn hơn bội phần, chỉ sợ cả đời này là cô gái xinh đẹp nhất mà Lưu Dương được thấy.
Từ trên xuống dưới, đều lộ ra vẻ mê người, Lưu Dương đột nhiên giật mình nghĩ, vì cái gì mà mình cảm thấy mê người chứ , không phải chỉ là xinh đẹp thôi sao, Lưu Dương cũng không biết vì cái gì, từ đáy lòng đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy.
- Chẳng lẽ không mê người sao? Một đại mỹ nữ như vậy, còn không mê người?
Từ đáy lòng Lưu Dương truyền tới một thanh âm già nua, là lão gia hoả này, Lưu Dương ức chế nghĩ, nguyên lai là Lý Long Cảnh, cảm tình ý tưởng vừa rồi chính là đến từ Lý Long Cảnh.
Vừa rồi tất cả ý tưởng hoài nghi nhìn thấy Lý Long Cảnh là ảo giác toàn bộ đều không cánh mà bay , hết thảy những phát sinh bên trong ý thức hải đều là chân thật , ý thức của Lý Long Cảnh đã ở bên trong ý thức hải của mình, bất quá vừa rồi vì cái gì hắn không nói một lời nào, làm cho mình lo lắng lâu như vậy, còn không rõ rốt cuộc là ảo giác hay không.
Kế tiếp lại nghe Lý Long Cảnh nói, giải đáp nghi vấn của Lưu Dương:
- Chúng ta hai người chung một ý thức hải, ta tuy rằng không trực tiếp khống chế ngươi, bất quá ý nghĩ trong lòng ta tuỳ thời sẽ phản ứng lên ý thức hải của ngươi, sẽ làm ảnh hưởng đến ngươi, đương nhiên , những ảnh hưởng đó đều là việc nhỏ không đáng kể , không có ảnh hưởng đến đại cục.
Nghe thanh âm tựa hồ trải qua được một đoạn thời gian nghỉ ngơi khá dài, tinh thần của Lý Long Cảnh tựa hồ tốt lên nhiều, có tráng khí mười phần, không còn quá mông lung già nua như lúc ở bên trong ý thức hải.
- Vừa rồi lão không nói lời nào, bây giờ bỗng dưng bật nói, lão nhân, có phải là do gặp mỹ nữ hay không?
Lưu Dương hung tợn nghĩ, thuận tiện nguyền rủa Lý Long Cảnh là một lão đại sắc lang.
- Sự hấp dẫn giữa nam và nữ là thuận theo lẽ tự nhiên, tại sao lại gọi là sắc lang, về phần vừa rồi ta không có cùng với ngươi nói chuyện, là bởi vì, hiện tại chúng ta không phải là tại bên trong ý thức hải trao đổi, ngươi đã tỉnh, chúng ta trao đổi bây giờ là dùng tần suất đặc biệt, ta muốn tìm đúng tần suất chính xác cho nên mới lãng phí nhiều thời gian lâu đến như vậy.
Lý Long Cảnh giọng nói hùng hồn đầy lý lẽ, không có một chút lời nào là hổ thẹn.
- Tiểu đệ đệ, ngươi làm sao vậy?
Đang cùng với lão quỷ trao đổi, cô nàng y tá xinh đẹp đã chạy tới bên cạnh hắn, cẩn thận tỉ mỉ ngắm nghía Lưu Dương, thấy hết thảy đều bình thường, lúc này mới ân cần hỏi han:
- Tiểu đệ đệ, hôn mê hơn một tuần lễ rồi, vừa mới tỉnh lại, cảm giác trên người có chỗ nào không thoải mái không? Nếu có để ta kiểm tra xem!
- Không cần, tôi tốt lắm, chỉ là...
Lưu Dương nói tới đây, chợt nhớ tới mình cũng không còn nhỏ bé gì nữa, lại là trước mắt một cô gái xinh đẹp, nói như thế nào thì nói hắn cũng là một nam thanh niên gần 15 tuổi, bây giờ mà đi tiểu trước mặt một tỷ tỷ xinh đẹp, hắn làm sao có thể mở miệng.
Cô y tá trẻ xinh đẹp mỉm cười hỏi:
- Làm sao vậy, có chuyện gì, khó nói sao?
- Này...
Lưu Dương thật sự không thể nói nên lời.
Nữ y tá xinh đẹp nhìn tiểu bệnh nhân muốn nói gì xong lại thôi, sắc mặt lại đỏ bừng lên, hạ thân còn nhấp nha nhấp nhổm, đã từng chăm sóc nhiều người bệnh, nàng làm sao có thể không biết vị tiểu bệnh nhân là đang muốn làm cái gì, liền mỉm cười, từ dưới gầm giường kéo ra cái bô, nói:
- Làm sao vậy, muốn đi tiểu phải không, thương thế của ngươi vừa mới lành một chút, bác sĩ đã đặc biệt phân phó, ngươi không thể đi lại, vậy dùng cái này đi vậy.
Nói xong đi đến đầu giường đỡ Lưu Dương ngồi hẳn dậy, sau đó xốc chăn lên, từ dưới đất cầm lấy cái bô, tựa như muốn đích thân để dưới hạ thân của Lưu Dương.
Nhìn nàng y tá xinh đẹp lại mạnh dạn như vậy, Lưu Dương càng thêm ngượng ngùng , sắc mặt càng thêm đỏ bừng, nhăn nhó nắm tay kéo lấy chiếc chăn, không muốn để cho nàng kéo lên, ấp a ấp úng nói :
- Không được, để.. để tôi tự làm.. được rồi!
Nữ y tá xinh đẹp ánh mắt cong cong cười rộ lên, ánh mắt Lưu Dương bỗng sáng ngời, nụ cười của cô y tá quả thật mê người, lại thấy nàng không chút chần chừ kéo chăn ra, nói:
- Cậu hôn mê đã mấy ngày nay rồi, tôi đây đã chăm sóc cậu không biết bao nhiêu lần , cậu bây giờ còn thẹn thùng không phải là quá chậm sao, nhanh lên đi, hơn nữa, cậu chỉ có một cánh tay có thể cử động, làm sao mà tự mình làm được
Nói xong liền đặt cái bô dưới háng của Lưu Dương.
Bởi vì để tiện cho việc kiểm tra khi bệnh nhân hôn mê, hơn nữa cũng là tiện cho các y bác sĩ khám nghiệm, ở phía dưới thân thể của Lưu Dương cũng không có mặc quần áo, chăn vừa kéo lên thì Lưu Dương mới phát hiện điểm này, thế nhưng cái bô đã đưa tới dưới háng , nó chỉ cảm thấy hạ thân chợt lạnh, một vòi nước từ tiểu đệ đệ của hắn phun ra chống lại ý nghĩ của hắn.
Ào ạt như vậy sao! Lưu Dương chưa từng có trải qua tình huống nào như vậy, một nữ y tá xinh đẹp trẻ trung hầu hạ mình đi tiểu, xấu hổ làm sao! Nó hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống, vốn đã tiểu được rất nhiều nhưng muốn ngừng cũng không được, càng muốn hãm lại, lại là càng phun trào mạnh hơn, làm cho hắn càng thêm sốt ruột.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan