Tiết Đoan ngọ năm nay không giống mọi năm. Nguyên nhân bởi vì năm nay là một năm rất đặc biệt. Đó là năm “Thiên địa phong vân, long phượng quần phương” sáu đại bảng đồng thời xuất hiện. Hôm nay vừa đúng là tiết đoan ngọ, nên cũng là ngày hiện bảng.
Cái gọi là “Thiên địa phong vân, long phượng quần phương” sáu đại bảng là chỉ “Thiên bảng”, “Địa bảng”, “Phong vân bảng”, “Long bảng”, “Phượng bảng”, “Quần phương phổ”. Trong sáu bảng này “Thiên bảng” là thần bí nhất, bởi vì sáu mươi năm “Thiên bảng” mới đổi mới một lần, hôm nay chính là ngày Thiên bảng tái hiện.
Lần đầu “Thiên bảng” xuất hiện là ở sáu mươi năm trước. Thời kỳ đó võ lâm sôi nổi chưa từng có, cao thủ nhiều như mây, đạt đến đỉnh cao hơn bao giờ hết; Lúc ấy, Thiên cơ cốc chủ - Thiên cơ thư sinh đã viết lên trên bảng năm vị cao thủ, chính là năm tuyệt thế cao thủ thời bấy giờ, có thể nói mỗi người là nhân vật thuộc cấp bậc tôn sư. Thế rồi bảng gốc được gọi là “Thiên bảng”, cũng là “Thiên bảng” lần đầu tiên. Năm đại cao thủ ghi trên Thiên bảng, cũng vì sự xuất hiện của nó mà nổi danh bốn biển, uy chấn bát hoang. Mặt khác, sau đó Thiên cơ cốc chủ tuyên bố với võ lâm, rằng cứ sáu mươi năm sửa đổi “Thiên bảng” một lần. Cho nên, “Thiên bảng” hôm nay đã là lần thứ hai rồi.
Sáu mươi năm trước, do “Thiên bảng” xuất hiện, “Địa bảng” liền xuất hiện theo, so với “Thiên bảng”, “Địa bảng” ký tải tổng cộng hai mươi võ lâm cao thủ, trừ năm cao thủ lợi hại nhất trên “Thiên bảng” ra. Song, sự khác biệt giữa “Thiên bảng” và “Địa bảng” cũng cực kỳ rõ, sự chênh lệch giữa hai bảng là rất lớn. Nếu xét về võ công thì võ công của người đệ nhất Địa bảng tối đa cũng chỉ xấp xỉ sáu bảy phần so với người đệ ngũ Thiên bảng mà thôi. “Địa bảng” xuất từ “Võ lâm thư viện”, “Võ lâm thư viện” hai mươi năm sửa bảng một lần, chỉ có hai mươi người, tuyệt không tăng thêm. Do độ khó của “Thiên bảng” cực cao, người bình thường tuyệt đối không có cách nào tiến vào được, vì vậy “Địa bảng” càng là giấc mơ mà người võ lâm mưu cầu. Vì “Địa bảng” hai mươi năm sửa đổi một lần, do đó năm nay đã là lần thứ ba rồi.
Bởi vì “Thiên bảng” và “Địa bảng” xuất hiện, khiến cho người võ lâm vì muốn được nổi danh trên bảng mà dốc sức luyện võ, phong trào tập võ rất hưng thịnh, khiến nhiều người đều khổ luyện võ công, cố gắng để một đêm thành danh. Kể từ đó, người võ lâm lớp lớp xuất hiện, cao thủ như mây, việc tranh giành “Địa bảng” cũng càng lúc càng khó khăn, rất nhiều cao thủ võ công xuất chúng, vì đủ loại quy tắc nên không thể tiến vào “Địa bảng”, tâm tro ý lạnh, chuyển sang tổ bang lập phái, muốn lấy cách thức khác để thành danh, nhằm đạt được mục đích. Bang phái trong võ lâm mọc lên như rừng, nhất thời không ít nhân vật phong vân, nổi danh không dưới cao thủ “Địa bảng”. Cũng chính khi đó, “Thiên tinh thư viện” liền lập ra “Phong vân bảng”, trên mặt ký tải ba mươi sáu nhân vật phong vân, ngoài những nhân vật nổi tiếng nhất nằm trên Thiên bảng và Địa bảng ra, đa số là nhân vật đầu não ở một số bang phái, hoặc là một số nhân vật trội nhất. “Phong vân bảng” khác với “Thiên bảng” và “Địa bảng”, bởi vì “Phong vân bảng” luôn luôn đổi mới, mỗi ngày đều có thể thay đổi, tùy theo tình thế biến ảo của võ lâm. Ngoài ba bảng vừa kể, ở hai mươi năm trước trong võ lâm lại xuất hiện ba bảng nữa, đó là “Long bảng”, “Phượng bảng” và “Quần phương phổ”. Trước tiên nói về “Long bảng”, bên trên ghi toàn là cao thủ trẻ tuổi. Hễ là thiếu niên cao thủ dưới ba mươi tuổi, đều có thể thành nhân vật trên “Long bảng”. Số người trên “Long bảng” có mười sáu, tất cả là nhân vật võ lâm kiệt xuất một đời, người nào có thể liệt danh trên “Long bảng”, thì người đó có vinh quang vô thượng, đó chính là cung điện trong tim vô số thiếu niên. Cứ mười năm “Long bảng” sửa đổi một lần, tức là mỗi mười năm, nhân vật trên bảng sẽ thay đổi toàn bộ, cũng có nghĩa là nhân vật trên “Long bảng” lần đầu tuyệt đối không thể xuất hiện trên “Long bảng”ở lần thứ hai. Mà cứ ba tháng thay mới một lần là chỉ, trên cơ bản nhân vật bài danh “Long bảng” là không thay đổi, nhưng trong ấy cá biệt có nhân vật mất tích hay chết đi hoặc là tình huống khác, khi phát sinh biến hóa, sự xắp xếp trên “Long bảng” cũng sẽ biến đổi tương ứng. Đó gọi là thế sự vô thường, lý nào há không thay đổi. “Long bảng” và “Phượng bảng” tương đối ứng với nhau, tình huống cũng như nhau, có điều một bên là thiếu niên, bên kia lại là thiếu nữ, mà số người cũng từ mười sáu trở thành mười. Cùng mười năm thay đổi một lần, ba tháng thay mới một lần. “Long bảng” và “Phượng bảng” cùng xuất từ “Bạch lộc thư viện”, năm nay đã là lần thứ ba.
Nói đến đây, không thể không nói một tý về “Bạch lộc thư viện”. Trong võ lâm lưu truyền câu nói, “Nhất cung nhị các tam cốc tứ viện” là chỉ mười địa phương trong võ lâm, trong đó bốn viện phân biệt ra là “Võ lâm thư viện”, “Bạch lộc thư viện”, “Thiên tinh thư viện” và “Phượng hoàng thư viện”. Bốn đại thư viện này gọi là bốn tổ chức tình báo trong võ lâm, đối với tình hình võ lâm cực kỳ rõ ràng. Từ “Võ lâm thư viện” - “Địa bảng”, “Thiên tinh thư viện” - “Phong vân bảng”, “Bạch lộc thư viện” - “Long phượng bảng” thì có thể nhìn ra, bọn họ hiểu rõ đại thế võ lâm như thế nào rồi. Đối với cách làm của ba đại thư viện, “Phượng hoàng thư viện” cũng không chịu rớt lại phía sau, sau khi “Long bảng” và “Phượng bảng” xuất hiện, “Phượng hoàng thư viện” cũng đã ghi một bảng, gọi là “Quần phương phổ”. Như vậy, trong sáu bảng của võ lâm, ngoại trừ “Thiên bảng” thì năm bảng kia đều xuất từ bốn đại thư viện.
“Quần phương phổ” giống với năm bảng trước ở chỗ mười năm sửa đổi một lần, ba tháng thay mới một lần, năm nay cũng là lần thứ ba rồi. Chỗ khác của “Quần phương phổ” là nó lại phân ra “Thiên tiên phổ” và “Bách hoa phổ”, trong đó “Bách hoa phổ” và “Long bảng” giống nhau, cứ mười năm sửa đổi một lần, ba tháng thay mới một lần, chỉ có điều số người vẻn vẹn mười hai mà thôi. Còn “Thiên tiên phổ” thì khác, một khi lên bảng, quyết không sửa đổi, cũng hạn chế không thay mới, điểm này giống như “Thiên bảng”. Khác biệt lớn nhất với năm bảng kia là, “Thiên tiên phổ” cứ mười năm lại tăng thêm số người, nữ nhân có khả năng tiến vào tuyệt đối phải là nhân nhi mỹ lệ nhất thiên hạ. Nếu như không có người hợp cách để chọn lựa, “Thiên tiên phổ” liền hoãn lại một lần, quyết không lạm dụng cho đủ số. Cho nên kể từ lúc xuất hiện ở hai mươi năm trước, trong võ lâm đáo để chẳng có bao nhiêu người được xưng là tuyệt thế.
Từ lúc “Thiên bảng” xuất hiện sáu mươi năm trước, nơi “Thiên bảng xuất hiện” - Phượng hoa sơn đã trở thành thánh địa võ lâm, kể từ đó, năm bảng kia cũng tuyển trạch tại nơi đây. Như vậy, rất thuận tiện cho nhân sĩ võ lâm hiểu rõ tình hình võ lâm. Từ đây, mỗi lần đến ngày niêm yết bảng đều có vô số nhân sĩ võ lâm đến xem.
Phượng hoa sơn có một tấm thạch bích, cao mười trượng dài hơn ba mươi trượng, giống như là một tấm gương lớn, bóng loáng sạch sẽ. Đây chính là nơi sáu bảng công bố. Hôm nay trời quang mây tạnh, từ rất sớm, mấy trăm người võ lâm đã tụ tập trên Phượng hoa sơn, toàn là đến xem tình hình sáu bảng công bố. Những người này phần lớn là nhân viên tình báo của một số bang phái, đến đây để lấy tin tức mới nhất. Trong đó cũng có một số kẻ mới xuất đạo, đến xem náo nhiệt; còn có một số hảo hán võ lâm độc lai độc vãng, cũng đến nhìn cảnh tượng vui vẻ.
Trong đám đông một lam y thiếu niên hai ba hai bốn tuổi cũng đang xem thạch bích đó, nhân vì toàn bộ nhân vật trên lục đại bảng chỉ có một người đã dùng kim cương chỉ khắc lên thạch bích. Nên nhìn từ xa cũng có thể thấy rất rõ ràng. Nhìn kỹ lam y thiếu niên, chỉ thấy hắn chừng hai ba hai bốn tuổi, thần khí sung túc, vẻ mặt như ngọc luôn luôn hiện nét tươi cười, hiển nhiên có chút tà khí, nhưng lại có một thứ mị lực không thể nói ra. Lam y thiếu niên theo dòng người mà đi, lúc này hắn đang đứng trước thạch bích, tĩnh lặng chăm chú nhìn thạch bích. Ánh mắt thiếu niên như bị hấp dẫn liền dính chặt vào hai chữ “Thiên bảng” cao nhất trên thạch bích. Lúc này đứng cạnh lam y thiếu niên không nhiều, chỉ có vài người mà thôi. Bởi vì hầu như những người khác đều đang vây quanh “Phong vân bảng” và “Quần phương phổ” , không ít người đứng xung quanh “Long bảng” và “Phượng bảng”. “Thiên bảng” ngược lại vì thế mà rất thanh tĩnh. Lam y thiếu niên tĩnh lặng chăm chú nhìn thiên bảng, Nơi cao nhất là ngũ đại cao thủ lần thứ nhất của sáu mươi năm về trước. Bài danh như sau: Thứ nhất: Đao hoàng – Bá Thiên.
Thứ hai: Kiếm hồn - Liễu Diệp.
Thứ ba: Vô song thư sinh - Tống Văn Kiệt.
Thứ tư: Thiên tâm thánh nữ - Sở Nhược.
Thứ năm: Phật môn thần tăng – Thiên nhất thần tăng.
Lam y thiếu niên ánh mắt nhẹ nhàng dừng lại ở trên bốn chữ lớn Đao hoàng – Bá Thiên, tựa hồ nhớ lại chuyện gì, lại giống như là lưu luyến điều chi, có lẽ là vị thiên hạ đệ nhất năm xưa này đang ám thị điều gì chăng, không ai biết được. Phía dưới một hàng chính là vừa mới khắc lên hôm nay, danh sách của những tuyệt thế cao thủ lần thứ hai, tĩnh lặng khắc trong đó, tựa hồ tuyên cáo với thiên hạ rằng, lần này đã sản sinh ra các bậc tông sư cao thủ rồi vậy, danh tự của bọn họ đã được khắc trên thạch bích đó. Thứ nhất: Thiết chưởng càn khôn – Lưu Phong.
Thứ hai: Vân trung lão nhân – Ngưu Hạc.
Thứ ba: Quyền thần – Lý Bất Hối.
Thứ tư: Cửu hiện vân long - Diệp Long.
Thứ năm: Giáng long tuyệt kiếm – Lâm Tâm Dao.
Thứ sáu: Tam tuyệt thư sinh: Tô Phóng Văn.
Lần này thiên bảng có sáu người, so sánh với lần trước đã nhiều hơn một người. Lam y thiếu niên tĩnh lặng nhìn rất lâu, rồi chuyển thân đi về phía “Địa bảng”. Trên “Địa bảng” đã ký tải tiếp theo lần thứ nhất, đến nơi hiện ra bốn mươi tám cao thủ đỉnh nhất của lần thứ tư. Lam y thiếu niên nhìn lần lượt từ trên xuống dưới, đã mất không ít thời gian. Lúc này, số người trên Phượng Hoa sơn cũng giảm đi rất nhiều, không ít người sau khi ghi lại danh sách các bảng đã lập tức rời khỏi, nơi này, vốn có bốn ngàn năm trăm người, bây giờ giảm xuống chỉ còn trên trăm người. Lam y thiếu niên nhìn phía còn lại, “Phong vân bảng” đã phí của hắn rất nhiều thời gian, khi hắn đến trước “Phượng bảng”, ở đây đã không còn bao nhiêu người rồi. Lam y thiếu niên khóe miệng chứa đựng nét cười, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua thạch bích, chỉ thấy phượng bảng lần này, tĩnh lặng khắc lên danh tự của mười người. Thứ nhất: Thánh tâm ngọc nữ - Lý Vân La, đến từ “Thiên tâm các”, hai mươi tuổi.
Thứ hai: Thiên phượng tiên tử - Tần Nguyệt, hai mươi mốt tuổi, không rõ thân phận.
Thứ ba: Bách hoa tiên tử - Hoa Ngọc Như, Bách hoa chúa, hai mươi tuổi.
Thứ tư: Thúy ngọc hồ điệp - Đường Mộng, đến từ Đường môn, hai mươi bốn tuổi.
Thứ năm: Hoa sơn nhất phượng – Thu Nguyệt, mười tám tuổi.
Thứ sáu: Thượng Quan Yến, đến từ Thượng quan thế gia, mười chín tuổi.
Thứ bảy: Tư Đồ Phiêu Phiêu, đến từ Tư đồ thế gia, hai mươi ba tuổi. Thứ tám: Phượng hoàng tiên tử - Dư Mộng Dao, đến từ “Phượng hoàng thư viện”, hai mươi hai tuổi.
Thứ chín: Ngọc tiêu tiên tử - Miêu Nhược Lan, Phi yến môn chủ, hai mươi tư tuổi.
Thứ mười: Linh lung kiếm - Diệp Tinh, đến từ Giang nam Diệp gia, hai mươi tuổi.
Lam y thiếu niên nhẹ nhàng nhớ kỹ những danh tự này, dồn lại với hai lần trước ghi nhớ tên của hai mươi mốt người này trong đầu. Đảo mắt nhìn quanh hiện trường thấy còn lại vài người, thiếu niên thân hình nhẹ nhàng di chuyển, lại đến trước “Quần phương phổ”. Lam y thiếu niên tĩnh lặng chú ý nhìn kỹ những danh tự trên thạch bích. Thiếu niên cảm thấy vô cùng hứng thú, lần này “Bách hoa phổ” ký tải mười hai vị mỹ nhân, trong “Phượng bảng” đã chiếm hết tám vị. Chỉ thấy “Bách hoa phổ” ghi chép mười hai người, phân biệt ra là: Thứ nhất: Bách hoa tiên tử - Hoa Ngọc Như
Thứ hai: Thiên phượng tiên tử - Tần Nguyệt.
Thứ ba: Ngọc tiêu tiên tử - Miêu Nhược Lan.
Thứ tư: Băng tuyết liên hoa - Bạch Liên Hoa.
Thứ năm: Thúy ngọc hồ điệp - Đường Mộng.
Thứ sáu: Hoa sơn nhất phượng – Thu Nguyệt.
Thứ bảy: Ngọc nữ kiếm – Lâm Phương.
Thứ tám: Linh lung kiếm - Diệp Tinh.
Thứ chín: Thượng quan thế gia - Thượng Quan Yến.
Thứ mười: Tư đồ thế gia – Tư Đồ Phiêu Phiêu.
Thứ mười một: Mai côi đao – Mai Hương.
Thứ mười hai: Ngọc quan âm - Diệu Duyên.
Lam y thiếu niên sau khi nhìn hết “Bách hoa phổ”, mục quang dừng lại trên “Thiên tiên phổ”. “Thiên tiên phổ” và “Bách hoa phổ” không giống nhau, “bách hoa phổ” tổng cộng ghi chép ba mươi sáu vị tuyệt sắc mỹ nhân, cứ mười năm một lần, năm nay chính là lần thứ ba. Nhưng “Thiên tiên phổ” cho đến bây giờ, trên bề mặt chỉ có tám danh tự, cũng nên nói là, từ hai mươi năm trước, cho đến hiện tại, chân chính được gọi là tuyệt thế vẻn vẹn chỉ có tám vị. Lam y thiếu niên trong thời điểm này, nụ cười trên vẻ mặt càng đậm, có một thứ tà dị nói không nên lời. “Thiên tiên phổ” bắt đầu biên soạn từ hai mươi năm trước, ở hai mươi năm trước, trên bề mặt chỉ có ba danh tự. Người thứ nhất: Huyết mẫu đơn - Ngọc Vô Hạ.
Người thứ hai: Y thánh - Liễu Vô Song.
Người thứ ba: Lãnh nguyệt tiên tử - Triệu Thanh Âm.
Tiếp phía dưới là người của mười năm trước, vỏn vẹn hai người.
Thứ nhất: Thiên hạ đệ nhất tài nữ - Trầm Ngọc Thanh.
Thứ hai: Băng nguyên chi hoa – Hàn Nguyệt.
Nhưng năm nay có ba người trên bảng, phân biệt ra là:
Thứ nhất: Giáng long tuyệt kiếm – Lâm Tâm Dao.
Thứ hai: Thánh tâm ngọc nữ - Lý Vân La.
Thứ ba: Phượng hoàng tiên tử - Dư Mộng Dao.
Lam y thiếu niên nhớ kỹ danh tự của tám người này. Trong tám người trừ “Giáng long tuyệt kiếm” – Lâm Tâm Dao và Thiên hạ đệ nhất tài nữ - Trầm Ngọc Thanh ra, sáu người còn lại tất cả là nhân vật trên “Phượng bảng”. Rõ ràng đều không đơn giản. Tuy nhiên trong lòng lam y thiếu niên lại đang nghĩ, tương lai phải kiếm cơ hội lấy tám người này về làm vợ, đó là chủ ý hay, sắc tâm đến là không nhỏ. Nghĩ đến đây, trên mặt lộ ra nụ cười có chút tà dị. Sợ rằng thiên hạ cũng tìm không ra người thứ hai có chí khí như vậy.
Lúc gần đi, thiếu niên lại nhìn “Bách hoa phổ” một cái, thầm nhủ những người này cũng không tệ, gặp gỡ cũng phải cưới về làm vợ. Thân hình nhẹ nhàng di chuyển, bóng người màu lam bồng bềnh đi xa, suốt không gian còn lưu lại tiếng cười đắc ý, chầm chậm tan nhẹ trong gió, dần dần bay xa.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu sáng, xuyên qua cành lá đầy đủ tươi tốt, như vô số đạo quang kiếm chọc vào rừng cây rậm rạp âm u, làm cho khu rừng vốn âm ám này như được liếm bằng một tia sáng đẹp đẽ.
Một thân ảnh màu lam nhạt, ở nơi sâu trong Tần lĩnh ít gặp dấu chân người, nhanh chóng chuyển động. Người này không phải ai xa lạ, chính là lam y thiếu niên xem bảng ở Phượng hoàng sơn hai ngày trước. Lam y thiếu niên nhìn giống như chậm chạp, trên thực tế lại rất mau lẹ, xuyên qua không gian cực nhanh, quần áo không lay động, cả người trên dưới đều như nhau; Người bình thường hành tẩu nhanh như vậy, cả áo và tóc đều bị thổi bay, chỉ lam y thiếu niên này là không như vậy.
Cách giải thích duy nhất là võ công của lam y thiếu niên này cực kỳ cao thâm, sớm đã luyện thành hộ thân chân khí, nhưng giống như hắn thế này, thi triển chân khí hộ thân hành tẩu nhanh như thoi đưa thậm chí không có vẻ mệt chút nào, vậy thì công phu của thiếu niên này đạt đến loại trình độ nào, thật khó có thể hình dung được. Thông thường người ta tu luyện thành hộ thân chân khí, phải đến lúc khẩn yếu quan đầu mới đồng ý thi triển, còn bình thường không khinh ý lộ ra, vả lại để luyện thành hộ thân chân khí là vô cùng khó khăn, vì vậy không có người nào chịu lãng phí chân khí cả.
Không chỉ thế lúc lam y thiếu niên này động tay nhấc chân, lại cực kỳ tự nhiên, nhìn không thấy phí sức lực cũng không lúng túng chút nào. Giữa lúc lam y thiếu niên lấp loáng cử động, chân không chạm đất, cách mặt đất khoảng chừng ba tấc, nếu như không chú ý, thì tuyệt đối không thể nhìn ra, thật là khó tưởng tượng, thiếu niên này khinh công tuyệt cao như thế, lăng không mà đi như giẫm trên đất bằng. Niên kỷ như vậy, không rõ hắn làm thế nào để luyện thành một thân võ công như thế, sư phụ của hắn lại là cao nhân phương nào.
Lại nói lam y thiếu niên chuyển động nhàn nhã tự nhiên ở trong núi, không lâu sau thì đến một sơn cốc. Thiếu niên đưa mắt nhìn quanh, sơn cốc này hai bên là vách núi cao chót vót, không có một ngọn cỏ. Từ trước ra sau tạo thành hình dạng một cái hồ lô dài và hẹp, giữa cốc cổ mộc che trời, các loại các dạng hoa dại mọc khắp nơi tùy ý có thể trông thấy, một cơn gió nhẹ thổi qua, mùi hương hoa nồng nàn tràn ngập trong không khí. Lam y thiếu niên dừng lại ở một ngọn cây đại thụ cao trên sáu bảy trượng, mắt dõi nhìn về nơi xa, phía trước khắp nơi là một màu xanh biếc.
Thiếu niên thu hồi mục quang, thân ảnh lấp loáng vọt về hướng tây. Người ở giữa không trung, chợt nghe một thanh âm kỳ quái từ trong sơn cốc truyền lại. Lam y thiếu niên trong lòng thoáng động, thân thể đang ở giữa không trung lăng không lộn trở lại, hướng vào trong sơn cốc bay tới.
Ở phía đầu lớn nhất của sơn cốc, có một cái ao to chừng mười thước. Nước trong ao màu xanh biếc, trông có vẻ rất sâu, cạnh ao có một khối đá to nhỏ sáu thước, khối đá đó có chút kỳ quái, toàn bộ hình dạng màu đen, như một loại hắc ngọc, im lìm tỏa sáng. Cái này vẫn chưa tính, càng kỳ lạ là trên đá mọc lên một đóa hoa, mà lại là một đóa hoa sen màu đen. Sự tình quái lạ này, e rằng chưa có người nào gặp qua cả.
Lam y thiếu niên rơi xuống cách ao nhỏ ngoài hai trượng, chăm chú nhìn đóa hoa kỳ lạ, ngoại trừ đóa hoa quái lạ, có vẻ kỳ quái này. Chỉ thấy một con tiểu xà dài ba tấc, toàn thân màu hồng nhạt, trên lưng một tia hồng tuyến đỏ như máu xuyên suốt từ đầu đến đuôi, vô cùng mỹ lệ, lúc này đang mở to mắt, nhả lưỡi ra, dựng thân ngoài đóa hoa sen màu đen sáu thước, tĩnh lặng nhìn nó.
Ở một mé khác với tiểu xà, một con nhện lông xanh thân thể to lớn, cũng đang yên lặng nhìn đóa liên hoa đen đó. Con nhện này kích thước gần một trượng, trông cực kỳ độc ác, vô cùng đáng sợ. Con nhện cách hắc liên một trượng, một mặt nhìn hắc liên, mặt khác chú thị con hắc sắc tiểu xà, xem ra cũng có vẻ chiếu cố tiểu xà.
Lam y thiếu niên cũng nhìn sơ hai con vật kỳ lạ đó, trong lòng suy nghĩ: “Nhìn tiểu xà hồng hồng, rất khả ái, lát nữa có cơ hội, trợ giúp nó một tay, xem có thể thu phục được nó hay không. Quan trọng nhất là có khả năng thu phục được nó, hắc hắc, thực là một bảo bối tốt. Con nhện lớn lông xanh đó, xem ra ác độc, nhất định là đến sinh chuyện với ta, ta nên bắt nó phế đi. ”
Nghĩ đến đây, ánh mắt thiếu niên lại chuyển đến đóa hắc liên, nhẹ nhàng cười nói: “Xem liên hoa này, lại có chút giống truyền thuyết ‘Thạch trung liên’, chỉ là chưa nghe nói qua ‘Thạch trung liên’ có màu đen, truyền thuyết kể rằng uống ‘Thạch trung liên’ công lực khả dĩ tăng lên một giáp, bằng thêm sáu mươi năm công lực, đúng là vật tốt . Đợi lúc liên hoa đó chín, trong lúc hai con vật kia đang tranh đoạt, ta nên nhân cơ hội đến lấy uống ngay, đến đó rồi mới tính thu phục tiểu xà. hắc hắc, quyết định như vậy đi.”
Lam y thiếu niên tĩnh lặng chăm chú nhìn hắc liên, trên mặt lộ ra nét cười tà ý, nhìn dáng vẻ khiến người tốt không an tâm chút nào. Gió bắt đầu thổi nhè nhẹ, không gian bắt đầu tản phát ra mùi hương nhàn nhạt, hương vị ấy dần dần từ nhạt chuyển thành đậm, tràn ngập trong cả sơn cốc.
Hồng sắc tiểu xà bắt đầu di chuyển chầm chậm về phía hắc liên, phía đối diện nhện lông đen cũng đến gần từng bước. Hiển nhiên đóa hắc liên ngàn năm khó gặp nhất định đã chín tới, càng đến gần hương vị lại càng nồng nên có thể đoán là ra đến nơi rồi. Lam y thiếu niên cũng quán chú toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn đóa hắc liên, chuẩn bị tùy thời cướp đoạt.
Đột nhiên, hồng quang lóe lên, tiểu xà đã phát động. Đồng thời nhện lông xanh ở phía đối diện cũng lấp loáng chạy tới không thể phân biệt được con nào trước con nào sau. Trong mồm một luồng khí thể màu xanh nhằm hướng tiểu xà vọt tới. Cùng lúc đó, trong miệng tiểu xà cũng bắn ra một tia khói hồng, đánh thẳng về phía kẻ địch nhện lông xanh phía đối diện.
Cùng thời gian đó lam y thiếu niên ở bên cạnh cũng phát động, chỉ thấy lam y thiếu niên tay phải một chiêu hướng vào bên trong, hắc liên trong đá đó, cứ như thể lăng không bay về phía lam y thiếu niên. Chiêu “Lăng không thủ vật” thật cao minh, khoảng cách hai trượng, lấy vật vào tay dễ dàng, người như thế tìm khắp thiên hạ cũng không được bao nhiêu.
Do lam y thiếu niên xuất thủ, khiến cho tiểu xà và nhện đều đồng thời mất không. Sau khi rơi xuống đất hai con vật liền cùng lúc bắn về phía lam y thiếu niên, định cướp đoạt hắc liên trong tay hắn. Lam y thiếu niên chú ý nhìn hai con vật, trên mặt phù hiện ra vẻ cười có một chút đắc ý. Nhẹ nhàng cầm hắc liên trong tay đưa vào miệng.
Hồng sắc tiểu xà thấy thế, trong tiểu nhãn thoáng qua cảm giác mất mát. Nhưng nhện lông xanh thấy vậy, trong ánh mắt lại lộ ra nét hung tàn, mồm trương lên, một luồng độc khí màu xanh bắn thẳng tới lam y thiếu niên, muốn giết chết hắn.
Lam y thiếu niên chú ý đón luồng độc khí đang bay đến, trong mắt thoáng qua một tia tà dị. Tay phải trong chốc lát trở nên đỏ rực, một chưởng đánh mạnh giữa luồng độc khí xanh. Tức thì chỉ thấy một đạo chưởng phong màu đỏ và luồng khí độc màu xanh gặp nhau tại không trung, phát ra thanh âm thiêu đốt cỏ cây. Đan độc chi khí của nhện lông xanh, toàn bộ bị “Tam muội chân hỏa” của lam y thiếu niên thiêu hủy. Thân thể đang vọt tới cũng bị chưởng phong mạnh mẽ đánh bay đi.
Tiểu hồng xà đang tiến đến thấy vậy, thân thể giữa không trung lập tức gập lại, nhắm hướng nam bay đi. Mà nhện lông xanh tựa hồ cũng hiểu được sự lợi hại của lam y thiếu niên, bèn hạ xuống khu đất phía sau, căng thẳng nhìn chòng chọc lam y thiếu niên từ trên xuống dưới, rồi cũng nhanh chóng đảo thân chạy trốn.
Lam y thiếu niên thoáng nhìn nhện lông xanh bỏ chạy, rồi cũng không thèm để ý. Chuyển thân về phía hồng quang truy đuổi, có lẽ là không muốn để nó trốn thoát. Mặt trời đã khuất sau núi, thân ảnh màu lam giữa không trung trở nên nhạt nhòa, rồi sau đó tiêu thất. Lúc xuất hiện lại, lam y thiếu niên đã cách ngoài ba dặm, trong tay hắn có một cái lồng khí màu trắng lớn mười tấc, phát tán ra hàn khí nồng đậm. Trong lồng khí màu trắng, một bóng hồng nhạt đang giãy giụa nhè nhẹ ở giữa, nhìn xem, thì ra là con hồng sắc tiểu xà đó.
Lam y thiếu niên mỉm cười chăm chú nhìn con vật nhỏ bé trong tay, biết rằng con vật nhỏ này, trông như là bé nhỏ, kỳ thực đã qua tu luyện trên ngàn năm rồi. Chưa để nó nếm đủ khổ đầu, nó còn ngang ngược chưa chịu thần phục. Mà tính rắn sợ lạnh, khí vô cùng lạnh này chính là khắc tinh của loài rắn. Nhìn trong tay, hồng xà đó đã không giãy giụa nữa rồi, tỏ ra đau đớn đáng thương, hai mắt trông ngóng lam y thiếu niên, lộ ra thần sắc cầu xin tha thứ.
Lam y thiếu niên nhìn tiểu xà nói: “Vật nhỏ không phải sợ, hiểu được sự lợi hại của ta rồi chứ, muốn sống cũng có thể được, bất quá từ nay về sau, ngươi phải nghe lời ta, biết chưa, bằng không hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi.” Tiểu hồng xà tựa hồ nghe hiểu lời của hắn, không ngừng điểm đầu, muốn trả lời đồng ý, trong mắt cố gắng lộ ra vẻ cầu xin.
Lam y thiếu niên thấy dáng vẻ như thế, cười nói: “Coi ngươi cũng ngoan ngoãn, nên tha cho ngươi. Xem dáng điệu này của ngươi, rất làm cho người ta vui vẻ, ta đặt cho ngươi một cái tên gọi là tiểu hồng, ghi nhớ sau này tên ngươi là tiểu hồng, còn ta là chủ của ngươi. Biết chưa?” Nói xong thu hồi lồng khí màu trắng trong tay.
Tiểu hồng xà nằm im lặng trong lòng bàn tay, thần tình yếu ớt nhìn hắn, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm vào tay hắn. Giống như đang lấy lòng hắn vậy. Lam y thiếu niên cười nói: “Tốt lắm, sau này ngươi phải nghe lời, ta sẽ không xử phạt ngươi giống hôm nay, nếu như không nghe lời, ngươi nên cẩn thận.” Nói xong, thân ảnh lóe lên, bóng người đã biến mất.
Lại nói lam y thiếu niên hôm nay gặp phải ba vật, đều không phải là vật tầm thường . Trước tiên nói đến nhện lông xanh, đó là một loại dị chủng kịch độc hiếm thấy vô cùng, tu luyện đã có vài trăm năm rồi. Bình thường không thể gặp được.
Còn hồng sắc tiểu xà này, tuy nhỏ như vậy, nhưng lại không giống những con rắn thông thường khác, đáng tiếc lam y thiếu niên không nhận thức được. Sợi hồng tuyến trên lưng xuyên suốt toàn thân tiểu xà, chính là đặc trưng nổi bật nhất của nó, tiểu xà này là “Hồng tuyến xà” cực kỳ khó gặp trên thế gian. Coi hồng tuyến thì biết ý nghĩa, người nào có thể thu phục được nó, thì người đó nhất định cả đời có duyên phận với nữ nhân. Lam y thiếu niên này cũng may mắn, nhất thời động lòng hiếu kỳ, đã vô ý thu phục “Hồng tuyến xà”. Có lẽ đây chính là ý trời!
Hơn nữa lam y thiếu niên ăn vào đóa hắc liên đó, nó đích xác xem như là một loại “Thạch trung liên”. Chẳng qua hắc liên này và “Thạch trung liên” trong truyền thuyết có sự khác biệt rất lớn. Hắc liên cũng như “Thạch trung liên” có thể tăng công lực thêm một giáp. Nhưng có chỗ không giống, hắc liên này chính là một loại “Thạch trung liên” cực kỳ tà dị, gọi là “Hắc ngọc ma liên”. Nó sinh trưởng ở trên hắc ngọc, trải qua ngàn năm, không ngừng hấp thu tinh hoa tà ác của hắc ngọc, mà màu sắc càng đen thêm, nếu như ai ăn vào, dĩ nhiên có thể tăng công lực lên một giáp, nhưng mà khí tà ác ẩn hàm trong hắc liên đó cũng tùy theo chân khí nổi lên, vận hành theo kinh mạch toàn thân, khiến người trở nên tà dị. Mặt khác dễ dàng làm cho tính cách người đó biến thành hắc ám.
Lam y thiếu niên đã được “Hồng tuyến xà” lại còn ăn vào “Hắc ngọc ma liên”, hắn sẽ biến đổi thành hình dạng thế nào? Ai biết được, có lẽ ...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ZORO_NDK
Lam y thiếu niên rời khỏi nơi đó một dặm, thẳng hướng đông nam mà đi. Thu phục xong “Hồng tuyến xà” khiến cho hắn cảm thấy rất cao hứng, mà việc ăn hắc liên cũng bắt đầu phát sinh hiệu ứng. Lam y thiếu niên phát hiện được một cỗ chân khí âm hàn hùng mạnh từ đan điền thăng khởi, nhanh chóng chạy khắp các kinh mạch lớn toàn thân, được bản thân hấp thụ mau lẹ.
Lam y thiếu niên thân phận thần bí này, võ công cực cao, người bình thường nếu như ăn xong linh vật ngàn năm ấy, đều phải dẹp bỏ suy nghĩ ngồi xuống điều tức, hấp thu tinh hoa của linh vật. Nhưng lam y thiếu niên lại không có sự gì, căn bản cho rằng không đáng lo, cứ theo lệ thường chạy đi.
Kỳ thực sở dĩ lam y thiếu niên như vậy, cũng là có nguyên nhân. Thứ nhất, thiếu niên này đã bái hai vị cao nhân làm sư phụ, học thành nhất thân võ công ngạo thị thiên hạ. Trong đó một vị sư phụ là nhân vật tuyệt thế danh dương tứ hải năm xưa, còn vị kia lại là Cuồng tiếu “Tà tôn” trong “Tà ma song chí tôn” nổi danh thiên hạ trăm năm trước. Cuồng tiếu “Tà tôn” cùng với Thiên sát “Ma tôn” hiệu xưng là hai nhân vật lợi hại nhất đương thế, mà “Tà tôn” lại xếp trước “Ma tôn”, có thế lực to lớn của thiên hạ đệ nhất nhân. Bởi vậy có thể nhìn thấy, võ công của lam y thiếu niên lợi hại đến mức nào. Đồng thời lam y thiếu niên cũng đã học đến mười phần tà khí của sư phụ, nên là một nhân vật khó dây vào.
Thứ hai, lam y thiếu niên lúc còn nhỏ đã từng ăn một loại linh dược cực kỳ hiếm gặp trên thế gian, đó là thần vật trong thượng cổ truyền thuyết - Vạn diệu quả. Vạn diệu quả danh như ý nghĩa, có chứa nhiều diệu dụng, khó dùng lời nói hết. Lam y thiếu niên sau khi tự ăn “Vạn diệu quả”, từ đó bách độc bất xâm, công lực đột ngột tăng mạnh, một ngày ngàn dặm. Cũng chính vì như vậy, hắn mới có thể với niên kỷ này luyện thành vô thượng tuyệt học của hai vị sư phụ. Đồng thời cũng thèm đếm xỉa đến dược lực cường mãnh của hắc liên.
Lại nói lam y thiếu niên đi về hướng tây nam, qua nửa giờ, đến một vách đá cheo leo. Thiếu niên dừng lại, nhìn tình cảnh sườn núi dốc đứng cả trăm trượng. Từ trên lao xuống, cảnh tượng tuyệt đẹp, vài dặm sơn lâm rộng lớn thu hết trong đáy mắt. Nhẹ nhàng nhìn về nơi xa, vẻ mặt thiếu niên phù hiện ra nét cười kỳ dị. Tình hình đó, phảng phất như thiên hạ to lớn, đều ở dưới chân hắn hết. Gặp dịp từ trên cao nhìn xuống, bao quát hết mọi núi nhỏ, khí thế ngạo thị thiên hạ đó không còn nghi ngờ gì nữa đã triển lộ ra.
Dưới ánh mặt trời, lam y thiếu niên toàn thân phát ra hào quang bảy màu mờ mờ ảo ảo, lóe lên rồi biến mất. Thu hồi mục quang, lam y thiếu niên nhìn xuống phía dưới huyền nhai, cách hắn ngoài ba dặm có một thung lũng, có rất nhiều khối đá xếp thành một trận pháp, khiến cho lam y thiếu niên chú ý.
Lam y thiếu niên mỉm cười nhàn nhạt, thân thể đang giữa lưng chừng không trung cứ thế bắn tới, nếu người khác trông thấy, còn tưởng rằng hắn nghĩ không còn lối thoát, nên nhảy xuống vách núi tự sát. Thân thể lam y thiếu niên chầm chậm bay xuống dưới, nhẹ nhàng rơi vào trong cốc, không bám một chút bụi nào. Người vừa đáp xuống đất, liền vọt thẳng tới tòa thạch trận.
Dừng chân ngoài thạch trận, vẻ mặt lam y thiếu niên hiện ra nụ cười tà dị, nhìn thạch trận. Thiếu niên tự mình nói: “Kỳ quái, ở đây sao lại có loại thạch trận thế này? Ai đã bày ra, thạch trận này bên trong cất giấu cái gì?” Nói xong hai mắt khép hờ, yên lặng nhìn thạch trận.
Qua một thời gian, lam y thiếu niên lại mới nói: “Quả là trận pháp lợi hại, thiên hạ sợ rằng không có bao nhiêu người có thể phá giải được, ai bày ra ‘Ngũ hành khốn tiên trận’ tại đây, xem ra bên trong nhất định ẩn tàng bí mật gì, hôm nay đã gặp, ta nên tiến lên xem thử.” Nói xong, lam sắc lóe lên, thiếu niên nghiêng mình tiến vào thạch trận.
Sau thời gian một bữa cơm, bóng người màu lam xuất hiện ở một nơi khác của thạch trận. Lam y thiếu niên lẳng lặng nhìn cảnh sắc trước mắt, hoa dại mọc khắp nơi trên đất, rất nhiều hoa cỏ dại không biết tên rải rác trước mặt. Ở không xa có một dốc đá, chỗ ấy có một hang núi, bên cạnh là một gian thảo ốc, hiển nhiên có người ở. Đây là cái mà thiếu niên không hiểu . Người ở đây có phải là người bày trận trước đây không? Hay là bị khốn tại nơi này mà không ra được?
Lam y thiếu niên dẫm mạnh chân chầm chậm bước tới, vừa đi được ba bước, chợt nghe một thanh âm kinh nghi vô bì truyền đến: “Người nào?” Thanh âm đó đã có một chút già lão rồi. Lam y thiếu niên dừng bước, nhìn người xuất hiện trước mặt.
Đó là một lão nhân, từ y phục của lão có thể nhìn ra, lão đã ở nơi đây rất lâu rồi, quần áo trên người không chịu được đã mục nát hết. Lão nhân này ước chừng sáu lăm sáu sáu tuổi, sắc mặt hồng nhuận, dáng người khôi ngô, cặp mắt kinh ngạc đang nhìn thiếu niên.
Lam y thiếu niên hỏi: “Xem hình dạng ngươi thì ở trong này không ít thời gian phải không? Nhất định rất là tịch mịch?”
Lão nhân nghe nói hồi phục tinh thần lại, than nhẹ một tiếng nói: “Năm mươi năm rồi, năm tháng dài đằng đẵng, ài! Chung quy hôm nay lại gặp được người sống. Khách khách…, lão thiên à, ngươi cuối cùng mở mắt rồi” Nói đến câu sau, bắt đầu khóc lớn. Đúng là, năm mươi năm sống ở đây, ai cũng phải điên như vậy thôi.
Lam y thiếu niên cũng có thể cảm nhận được sự chua cay đau đớn trong lòng lão, lặng yên không nói, tĩnh lặng nhìn lão. Qua được một thời gian, lão nhân mới bình tĩnh trở lại, chú thị nhìn thiếu niên hỏi: “Người trẻ tuổi, lão phu thất lễ rồi. Còn chưa hỏi ngươi là ai, từ đâu đến đây?”
Lam y thiếu niên cười nói: “Ta họ Hoa, tên chỉ một chữ Tinh, Hoa trong Hoa sơn, Tinh trong Tinh quang.” Hoa Tinh – Hoa Tâm vậy.
Lão nhân nghe nói sửng sốt: “Hoa Tinh, Hoa Tâm, danh tự này có chút quái dị, có điều rất có ý tứ. Ngươi từ đâu lại thế?” Nói xong nhìn Hoa Tinh.
Lam y thiếu niên Hoa Tinh cười nói: “Ta chẳng qua là vô ý gặp được tòa thạch trận rất thú vị này, cho rằng bên trong nhất định ẩn tàng bí mật gì đó, vì thế nên mới tiến vào xem thử. Đến nơi thì ra là ngươi, ngươi là ai vậy, làm sao ở nơi này cả năm mươi năm không chịu ra ngoài?”
Lão nhân nghe nói, vẻ mặt phù hiện ra ưu thương nồng đậm, than thở: “Ta là ai? Ta là ai? Là à, ta là ai hả? Vậy là nhiều năm ta đã quên ta là ai rồi, ta cũng không biết ta là ai rồi. Ta chỉ nhớ được, khi còn trẻ ta bài danh thứ hai trên ‘Địa bảng’, đến tên của ta, ta thật không nhớ nổi. Đến mức tại sao ở đây lâu như thế, cũng đành chịu không nhớ được, năm ấy sau khi ta tiến vào đây, rồi không ra được nữa. Ta hao phí hết mười năm ròng rã, vẫn không ra được, từ đó ý ta lạnh lòng ta như tro nguội, nên ở lại đây. Năm mươi năm dài ôi, nhiều tịch mịch lắm.”
Thiếu niên Hoa Tinh thấy tình hình như vậy nói: “Không cần thương tâm, hôm nay ta đến đây rồi, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể đưa ngươi ra ngoài.”
Lão nhân nghe nói toàn thân chấn động, ngây ngốc nhìn Hoa Tinh. Rất lâu mới nói: “Ngươi thật có thể mang ta đi khỏi đây?”
Hoa Tinh cười nói: “Dựa vào thạch trận này còn chưa vây nổi được ta đâu, ngược lại ngươi ở đất này đã hơn năm mươi năm, sau khi ra ngoài liệu có còn người thân không, ngươi tính đi đâu? ”
Lão nhân than nhẹ nói: “Thân nhân sớm đã chết cả rồi, phải a, ta ra ngoài sau đó lại đi về đâu? Ta không biết nữa.”
Hoa Tinh nói: “Như vậy được rồi, nếu ngươi bằng lòng đi theo ta, dù sao ta cũng đang muốn tìm một người hầu có võ công cao cường, coi ngươi vẫn còn dùng được, võ công của ngươi ở trong võ lâm cũng được coi là không tệ.” Nói xong vẻ mặt lộ ra nét cười nhạt kỳ dị.
Lão nhân nghe nói liền ngớ ngẩn: “Người hầu? Ngươi muốn ta làm người hầu của ngươi? Ta thấy ngươi không phải nói chơi rồi, ngươi không biết là ngươi rất ngông cuồng ư? Lấy thân phận thứ hai ‘Địa bảng’ của lão phu để làm kẻ hầu cho ngươi, rõ là trò cười lớn.”
Hoa Tinh cười nói: “Làm người hầu của ta, cũng không nhục đối với ngươi, thiên hạ vô số người muốn làm người hầu của ta, ta còn không muốn đấy. Nếu ngươi cảm thấy uất ức, có thể cùng ta động thủ tỷ thí một lần, nếu ngươi có thể tránh khỏi năm chiêu của ta, ta liền hủy bỏ lời nói vừa rồi. Còn nếu như ngươi không thoát khỏi năm chiêu, vậy thì vui vẻ làm người hầu của ta. Thế nào?”
Lão nhân nghe nói, hai mắt díp lại, chăm chú nhìn Hoa Tinh nói: “Ngươi dựa vào điều gì mà cuồng vọng như vậy, lần thứ nhất gặp mặt mà đã nhận định lão phu không địch lại ngươi trong năm chiêu, thiên hạ cũng không có bao nhiêu người dám khẩu xuất cuồng ngôn đối với lão phu như thế.”
Hoa Tinh cười nói: “Từ lúc bắt đầu gặp ngươi, ta đã hiểu được võ công của ngươi như thế nào rồi. Nội công của ngươi đã luyện đến giới hạn đại thành mười tầng rồi, nhưng khi còn trẻ ngươi phá thân rất sớm, hơn nữa ngươi tập luyện nội công “Ất mộc chân khí’ cũng không tính là võ lâm tuyệt học chân chính, cho nên, cả cuộc đời ngươi không có cơ hội tiến vào ‘Thiên bảng’. Ta nói ngươi không phải là địch thủ năm chiêu của ta, thì ngươi không phải. Không tin có thể thử một lần.”
Lão nhân lặng lẽ nhìn hắn một hồi, rồi mới nói: “Tính ra, đã nhiều năm nay, ta sớm không nghĩ đến động thủ. Nếu ngươi quả thực có thể đem ta ra khỏi đây, làm người hầu của ngươi có lẽ cũng không tệ. Ngươi đến đây không phải muốn xem xem nơi này có bí mật gì ư? Ở đây đích xác có chứa bí mật, bên trong hang động đó, giấu vô số bảo tàng, ngươi nếu có bản lĩnh thì cứ mang đi, những cái đó đối với ta mà nói, đã không quan trọng rồi.”
Hoa Tinh nghe thế cười đáp: “Thực có bảo tàng ư, cũng tốt. Về sau khỏi phải uống gió tây bắc. Có thể đưa ta đến xem thử chứ?”
Lão nhân nhìn Hoa Tinh, nhìn không thấu được hắn. Hoa Tinh rất kỳ lạ, có thể nói là rất tà môn, khiến người khác mò mẫm không ra. Lão nhân dẫn theo Hoa Tinh tiến vào trong động, động rất sâu, hai người đi thẳng đến hai mươi trượng, mới xuất hiện một căn thạch thất.
Thạch thất rất lớn, cao đến hai trượng, chiều rộng bốn trượng, chiều dài sáu trượng. Thạch thất rất sáng, bởi vì trên nóc động có một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, chiếu thạch thất sáng ngời. Bên trong có hai mươi cái giương lớn, xem bên trong thấy toàn xếp kim ngân châu báu, thực là có thể nói giàu ngang một nước.
Hoa Tinh cười nói: “Những thứ bên trong giương ngươi đã xem hết chưa?”
Lão nhân đáp: “Hai mươi cái giương này, mười tám cái trước mặt ta đều xem qua, toàn bộ để các loại các dạng hoàng kim bách ngân, châu báu ngọc khí. Nhiều đến mức đếm không hết. Hai cái phía sau có lẽ cũng giống như vậy.”
Hoa Tinh nghe nói, nhẹ nhàng đi đến chỗ hai giương cuối cùng, lấy tay mở ra. Trong giương thứ nhất để một số bức tự họa cổ quý hiếm, giương còn lại có một chút khác biệt. Bên trong không phải là kim ngân, mà là một hộp sắt hẹp và dài. Hoa Tinh nhẹ nhàng cầm hộp sắt lên, lão nhân cũng hiếu kỳ chăm chú nhìn hộp sắt.
Mở cái hộp ra, bên trong đặt một cái ngọc hạp và một thanh tiểu đao dài bảy tấc. Ngọc hạp có hình vuông kích thước sáu tấc, nhẹ nhàng mở ra, bên trong đặt một số nhẫn đeo tay, Hoa Tinh đếm số lượng, cộng lại hai mươi bốn cái. Chăm chú nhìn số nhẫn này, Hoa Tinh vẻ mặt lộ xuất một tia cười tà khí, tựa hồ đang nghĩ đến điều gì.
Hoa Tinh bỏ ngọc hạp và tiểu đao vào trong lòng, quay về phía lão nhân nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi. Trời sắp sửa tối rồi, trước khi trời tối chúng ta phải tìm được lối ra, ta nghĩ ngươi cũng không muốn ở lại địa phương ma quỷ này. ” Lão nhân nghe thế im lặng không nói gì, lặng lẽ bám theo hắn đi ra ngoài.
Ra đến cửa động, Hoa Tinh nói: “Đúng rồi, về sau ngươi đi theo ta, phải đặt một tên mới, nếu không ta làm sao xưng hô với ngươi? Ta thấy ngươi lấy cùng họ với ta thì được rồi, ta gọi ngươi là Hoa Phúc nhé, ngươi thấy thế nào?”
Lão nhân nhìn về nơi xa, thanh âm có chút trống rỗng: “Hoa Phúc thì Hoa Phúc đi, hy vọng tất cả lại bắt đầu.”
Hoa Tinh cười nói: “Được rồi Hoa Phúc, chúng ta đi nào, số bảo tàng đó nên để lại đây, rất là an toàn. Tương lai khi muốn sử dụng, ta lại đến lấy. Đi thôi ” Nói xong hướng thạch trận đi tới.
Lão nhân Hoa Phúc quay đầu nhìn lại địa phương đã sống trong năm mươi năm dài, trong mắt có chứa lệ hoa, lại có thương tang vô tận. Nhẹ nhàng quay đầu, theo sau Hoa Tinh, lặng lẽ đi vào thạch trận.
Tạm biệt, địa phương khó quên này, nơi đã sống uổng cả cuộc đời. Hôm nay ta đi rồi, tĩnh lặng rời khỏi rồi.
Đãi đắc tích niên tái hồi đầu.
Kỷ hứa tâm toan kỷ hứa sầu.
Ngoảnh đầu lại nhớ năm xưa.
Sầu bao nhiêu nỗi xót lòng bấy nhiêu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ZORO_NDK
Hoa Tinh dẫn Hoa Phúc ra ngoài thạch trận, đi về hướng đông. Trên đường vẻ mặt Hoa Tinh luôn hiện ra nụ cười tà dị, chuyển động mau lẹ như thoi đưa, quần áo không lay động, tỏ ra tùy ý tự nhiên. Còn Hoa Phúc theo phía sau Hoa Tinh, lúc đầu lão còn có chút canh cánh với Hoa Tinh, thế nhưng sau khi ở trong đại sơn đuổi theo hai chục dặm đường, Hoa Phúc đã bắt đầu cảm thấy kinh ngạc. Hai mươi dặm đường này, tốc độ của Hoa Tinh càng lúc càng lẹ, ban đầu Hoa Phúc còn có thể đuổi kịp, nhưng về sau bất luận Hoa Phúc thi triển thế nào, khoảng cách giữa hai người cũng càng lúc càng xa.
Hoa Phúc vô cùng chấn kinh, năm xưa mình là cao thủ võ lâm liệt danh đệ nhị trên “Địa bảng” lần đầu, bây giờ ở phía sau Hoa Tinh, giống như là đứa trẻ, không đáng nhắc đến. Có lẽ trong lòng cũng khó chịu, thậm chí Hoa Phúc cho rằng mình đã già, không còn dùng được nữa.
Quay đầu ngó Hoa Phúc, vẻ mặt Hoa Tinh hiện ra nụ cười lờ mờ, rồi tiếp tục lên đường. Sau nửa giờ, hai người Hoa Tinh đến một sơn lâm, ở đây cây cối cao lớn, giữa rừng cây có một mảnh đất trống cỡ năm trượng, giữa mảnh đất đã tụ tập không ít người.
Hoa Tinh và Hoa Phúc dừng lại cách ngoài hai chục trượng, yên lặng chú thị nhìn tình huống trước mắt. Hoa Tinh xem xét, có tất cả bốn đội nhân mã. Chính giữa khu đất trống có ba nữ tử, hai người trong ấy đều đã che mặt. Một nữ tử che mặt mặc áo trắng, người kia mặc áo màu xanh nhạt, mặc dù không nhìn được dung mạo, nhưng nhìn tư thế lả lướt yểu điệu thì đã cảm thấy hứng thú rồi.
Còn nữ tử không che mặt, lại cực kỳ tuyệt mỹ. Toàn thân áo quần trắng như tuyết, dáng người thon thả, song phong đều đặn cao ngất biểu thị phong vận của tuyệt sắc giai nhân; mày liễu mắt phượng, mũi dao miệng nhỏ, trên gương mặt như ngọc thấu ra sự bóng loáng trong suốt, làm lộ ra vẻ tự tin lờ mờ và xinh tươi. Môi hồng nhẹ mở, lộ ra hàm răng trắng muốt, má lúm đồng tiền sâu hoắm, khiến Hoa Tinh ở cách hơn hai chục trượng hô lớn mỹ nữ.
Hoa Tinh ngó nữ tử này, ngầm nhủ: “Không ngờ thiên hạ quả thực lại có nhân nhi mỹ lệ như thế, hắc hắc, đã để ta gặp, thì phải là của ta! Ai dám giành giật với ta, ta giết kẻ ấy. Hai nữ tử che mặt đã đi cùng nàng, nói không chừng cũng xinh đẹp như vậy, mỹ lệ như thiên tiên, coi tình hình bọn nàng, hắc hắc vừa khéo, ta đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, quả là rất tuyệt.” Nghĩ tới đây, Hoa Tinh không nhịn được ngầm đắc ý.
Ở xung quanh ba nữ tử có ba đội nhân mã đang bao vây bọn họ, đội mé tả có bốn người, cầm đầu là một người mặc áo đen che mặt, ba người phía sau đều là lão già hơn năm chục tuổi, nhìn ánh mắt thì biết đều là cao thủ khó gặp. Đáng tiếc Hoa Tinh không nhận thức được người nào.
Mé hữu ba nữ tử có năm người, cầm đầu là một người đeo mặt nạ quỷ, hàn quang lấp lánh trong mắt, lạnh lẽo nhìn ba nữ tử. Sau lưng là bốn người mặc áo xanh tuổi tác không đều. Đội nhân mã còn lại có bốn người, đứng yên lặng trước mặt ba nữ tử, cầm đầu là một người trẻ tuổi chừng hơn ba chục, người này toàn thân áo trắng, trong tay cầm một cây chiết phiến, đang nhẹ nhàng phe phẩy. Phía sau có ba trung niên ước chừng hơn ba chục tuổi, trông ba người giống như là huynh đệ.
Lúc này chỉ nghe thiếu niên áo trắng mở mồm nói: “Ta nói với hai lão huynh đối diện, lấy thực lực của ‘Phi ưng giáo’ và ‘Thông thiên môn’, cộng thêm võ công của hai vị, muốn gì mà không được chứ, bây giờ ‘Huyền âm quỷ lục’ đã bị giáo chủ ‘Thiên nhất giáo’ cướp đi rồi, bọn ta lại ở đây giằng co dây dưa cũng phí công, ta thấy không bằng hãy cứ …, heh heh.”
Người che mặt mé tả nhìn gã nói: “Tuyệt thiên môn chủ ngươi có gì cứ nói, khỏi cần quanh co tốn thời gian, mọi người đều là kẻ hiểu biết cả.”
Thiếu niên áo trắng cũng chính là “Tuyệt thiên môn” chủ cười nhẹ nói: “Mặc dù bọn ta không có cơ hội giành giật vật kia, nhưng ở đây còn có ba tuyệt sắc mỹ nhân đương thời, mỗi bọn ta có một cũng không phải là tệ, hai lão huynh thấy được không?” Nói xong nhìn ba nữ tử, ánh mắt giống như là đang nhìn ba con vịt luộc vậy.
Phi ưng giáo chủ và Thông thiên môn chủ sau khi ngó nhau một cái, Thông thiên môn chủ lạnh lẽo nói: “Cũng được, cứ theo lời ngươi, ngươi muốn người nào?”
Tuyệt thiên môn chủ nghe nói, ánh mắt đảo tới lui trên người ba nữ tử, cuối cùng chỉ nữ tử che mặt áo trắng nói: “Ta cần người này, hai người kia thuộc về bọn ngươi.”
Phi ưng giáo chủ nói: “Không được, người này ta định rồi, ta thấy ngươi nên chọn người không che mặt đi thôi.”
Ba nữ tử đều đứng im không động, tựa hồ bọn họ đều hiểu mình không phải là đối thủ của ba người trước mặt, chỉ có thể ngầm sốt ruột.
Hoa Tinh ở xa thấy ba người tranh tới tranh lui, lại đang tranh nữ tử che mặt ấy, thầm nhủ: “Coi ra hai nữ tử che mặt nhất định là mỹ lệ vô bì, nếu không ba tên chết tiệt kia cũng không tranh giành như thế, hắc hắc, lần này thiệt là may mắn, một chiêu được cả ba mỹ nhân tuyệt sắc, nghĩ tới đã cao hứng rồi! Hô hô.”
Hoa Tinh truyền lời với Hoa Phúc, sau khi nói mấy câu, thì thấy thân hình Hoa Tinh lóe lên, đã lùi ra sau mười trượng. Sau khi rơi xuống đất Hoa Tinh phóng bước chậm chạp về phía mọi người, vừa đi vừa thở hổn hển, trên đầu còn lộ ra mấy giọt mồ hôi. Bộ dạng ấy giống như người không biết tý võ công nào, sau khi đã đi không ít đoạn đường.
Khoảng cách ba mươi trượng, Hoa Tinh đi mất một hồi, mệt lại dừng nghỉ ngơi một lát, sau đó lại tiếp tục đi. Hoa Tinh xuất hiện khiến mọi người chú ý, chẳng người nào biết hắn là ai, tại sao có thể xuất hiện ở nơi này. Tỏ ra có chút kỳ quái. Ba nữ tử cũng nhìn Hoa Tinh, tựa như bị phong thái của Hoa Tinh mê hoặc. Phải biết bộ mặt của Hoa Tinh quả thực là tuấn mỹ trong thiên hạ, vẻ anh tuấn của hắn đúng là ít có người bì được, đương nhiên tương đối hấp dẫn người ta.
Hoa Tinh đi đã mệt, tay vịn vào một thân cây há miệng thở dốc. Vừa ngẩng đầu, Hoa Tinh liền nhìn ba nữ tử, trên mặt nổi lên vẻ kích động, cả người tỏ ra xúc động vô cùng. Đẩy cây ra, Hoa Tinh đi về phía ba nữ tử, một mặt hăng hái lớn tiếng hô: “Ba phu nhân, vi phu rốt cuộc đã kiếm được bọn ngươi rồi, rất tốt, rất tốt, rốt cuộc kiếm được rồi. Nhưng làm ta vội muốn chết, cuối cùng bây giờ yên tâm rồi.” Hoa Tinh vừa mở mồm đã lừa gạt mọi người, ai cũng không ngờ đi ra lại là người thế này.
Ba nữ tử phản ứng lại trước tiên, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, đều nhìn Hoa Tinh, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ.
Ngay sau đó, Phi ưng giáo chủ cũng phản ứng lại, lạnh lùng nói: “Tiểu tử ngươi tìm chết, lại nói hươu nói vượn, ba người họ rõ ràng vẫn là nguyên âm chưa phá thân, sao trở thành phu nhân của ngươi được?” Lúc này, Hoa Tinh đã đi đến cạnh ba nữ tử. Còn Thông thiên môn chủ và Tuyệt thiên môn chủ cũng đã định thần lại, hung hãn nhìn Hoa Tinh, nhưng lại không có ý ngăn cản hắn. Hiển nhiên trong mắt ba môn chủ này, Hoa Tinh chỉ là phế vật không chịu nổi một đòn mà thôi.
Hoa Tinh bước tới phía trước ba nữ tử, trên mặt vẫn giữ vẻ kích động, ngây ngốc nhìn ba nữ tử. Hoàn toàn không đếm xỉa đến lời nói của Phi ưng giáo chủ.
Tuyệt thiên môn chủ cười lạnh nói: “Tiểu tử ngươi rốt cuộc là ai, tại sao nói nhăng nói cuội.”
Hoa Tinh ngó ba nữ tử nói: “Ba phu nhân, kết cuộc ta tìm được bọn ngươi rồi. Đừng sợ, có vi phu bảo hộ bọn ngươi, ai cũng không dám động đến bọn ngươi.” Nói xong quay lại nói với Phi ưng giáo chủ: “Này, cái đồ xấu xa kia, thiếu gia nói nhăng nói cuội chỗ nào, ngươi nói đi?”
Phi ưng giáo chủ cặp mắt sắc như đao, tức giận nói: “Tiểu tử, trước tiên cho ngươi sống lâu một tý, rồi lát nữa trừng trị ngươi. Ba người họ hiển nhiên đều vẫn còn là tấm thân xử nữ, sao trở thành phu nhân của ngươi được, không phải ngươi nói nhăng nói cuội là gì.”
Hoa Tinh nghe nói, vênh mặt lên, khinh miệt nhìn Phi ưng giáo chủ nói: “Sợ lớn hãi nhỏ, ta còn tưởng là cái gì chứ? Té ra là cái này, nói cho ngươi biết nhé, ba phu nhân của ta mỗi người xinh đẹp tựa tiên trên trời, bọn họ đã nói, nếu như ta không kiếm được vật đính ước tốt nhất, bọn họ sẽ lờ ta đi, cho nên lần này ta ra ngoài kiếm vật đính ước tốt nhất, sau khi trở về nghe quản gia nói ba phu nhân tức giận đã rời khỏi, ta liền ra đi tìm bọn họ, hiện giờ cuối cùng đã kiếm được rồi. Và ta cũng đã kiếm được vật đính ước tốt nhất rồi, lần này đi về, hắc hắc.” Nói xong quay về phía mọi người cười hả dạ, vẻ mặt hệt như là tiểu nhân đắc chí, khiến Hoa Phúc ở ngoài hai chục trượng không nhịn được cười thầm.
Hoa Tinh bước tới trước mặt ba nữ, từ trong lòng lấy ra ba cái nhẫn thạch anh hướng về phía người chung quanh giơ cao lên, giống như là khoe khoang, khiến trong lòng mọi người đại nộ, ánh mắt tựa như muốn giết người đến nơi. Hoa Tinh không lý gì tới bọn họ, cười nói với ba nữ tử: “Ba phu nhân, bọn ngươi xem rốt cuộc vi phu đã kiếm được vật đính ước tốt nhất rồi, để vi phu đeo cho bọn ngươi.” Nói xong đi tới cạnh ba nữ tử, nhẹ nhàng kéo tiểu thủ trắng trong như ngọc của ba nữ tử lên, lấy ba cái nhẫn đeo vào ngón tay trái của ba nàng.
Ba nữ tử cũng không tránh, tựa hồ đã thương lượng, xem Hoa Tinh muốn làm gì. Hoa Tinh im lặng nhìn ba nữ tử, trong lòng cực kỳ đắc ý. Thấy ánh mắt đố kị của những người chung quanh, trong mắt Hoa Tinh thoáng qua ý cười tà không dễ gì nhận ra. Hoa Tinh tiến lên trước ôm bạch y nữ tử mỹ lệ vô bì, cất tiếng nói: “Phu nhân, ta nhớ bọn ngươi lắm đấy.” Giữa một cái nháy mắt Hoa Tinh ôm lấy Thiếu nữ áo trắng, cơ thể nàng liền chấn động. Hoa Tinh lại không thèm đếm xỉa tới, dùng lực ôm nàng, tấm thân nhu nhuyễn sợ sệt tựa sát vào lòng, hai tòa ngọc phong nẩy nở mềm mại dán tại ngực Hoa Tinh, vô cùng mỹ diệu. Giữa mũi truyền lại trận trận u hương, đó là mùi hương chỉ mình xử nữ mới có, dụ người muốn say.
Tuyệt thiên môn chủ thấy thế, không nhịn được nữa, phẫn nộ nói: “Tiểu tử bỏ tay ngươi ra, lão tử phải giết ngươi trước.”
Hoa Tinh tiếc rẻ buông tay, đồng thời nói nhỏ vào tai bạch y nữ tử: “Đẹp lắm, bảo bối của lòng ta.” Mấy câu này chỉ có bạch y nữ tử nghe thấy. Ngó Tuyệt thiên môn chủ, Hoa Tinh lớn tiếng nói: “Ngươi là cái thứ gì? Dám giết ta, ngươi cũng không hỏi xem ta là ai ư?”
Thông thiên môn chủ đứng bên cạnh cười nhạt nói: “Xem bộ dạng ngươi cũng chỉ là tên yếu đuối vô dụng, có gì đáng để ý đâu.”
Hoa Tinh nghe nói nổi giận: “Cái đồ không dám nhìn người kia, thân phận thiếu gia nói ra lại làm ngươi chết khiếp. Nói cho ngươi biết, thiếu gia chính là công tử của Binh mã tổng đốc thành Trường an, bọn ngươi kẻ nào dám chọc đến ta, ta sẽ phái người đến giết cả nhà kẻ đó.”
Mọi người vừa nghe đều cười rộ lên, Phi ưng giáo chủ cười lạnh nói: “Chỉ là tên cẩu quan triều đình mà thôi, đối với dân thường còn có thể dọa một cái, trước người võ lâm bọn ta lại không có tác dụng. Tiểu tử ngươi hôm nay chết chắc rồi.”
Hoa Tinh nhìn mọi người, cười lãnh khốc nói: “Phải, bọn ngươi cho rằng ta không có cách nào tóm được bọn ngươi ư, muốn giết mấy tên nhân sĩ võ lâm bọn ngươi cần gì phải tính, cho dù bọn ngươi là cái gì Phi ưng giáo, Thông thiên môn hay là Tuyệt thiên môn, ta muốn giết bọn ngươi chẳng qua chỉ nhấc tay thôi.”
Thông thiên giáo chủ cười lãnh lẽo nói: “Khẩu khí rất lớn, ta lại muốn nghe xem ngươi có bản lĩnh gì, dám tùy tiện nói khoác như vậy.”
Hoa Tinh nhìn mọi người, cười khẩy nói: “Cái đó còn không đơn giản, ta chỉ cần bảo cha ta phái mấy người đi hoàng cung ám sát hoàng thượng, sau khi bị bắt một mực đổ vấy cho Thông thiên môn, Tuyệt thiên môn còn có Phi ưng giáo giật dây, đến lúc đó, hoàng thượng long nhan đại nộ, phát binh vây quét, khắp thiên hạ đâu còn có chỗ cho bọn ngươi dung thân.”
Mọi người nghe thế toàn thân đổ mồ hôi, ngầm mắng tiểu tử này tâm trường cực kỳ độc ác, quả thực hắn mà làm như vậy, đến lúc cái gọi là Thông thiên môn chỉ có con đường diệt vong thôi.
Tuyệt thiên môn chủ tức giận nói: “Tiểu tử lòng dạ rất độc ác, lão tử giết ngươi ngay bây giờ.” Nói xong vung tay lên, từ phía sau một người trung niên hơn bốn chục tuổi lách người bước ra, chầm chậm đi về phía Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn người này, cất tiếng cười lạnh lẽo: “Muốn giết ta, ngươi còn phải hỏi xem quản gia của ta có đồng ý không đã, quản gia, ngươi chết chỗ nào rồi.” Lời nói vừa ngừng, giữa không trung truyền lại tiếng Hoa Phúc: “Thiếu gia đừng sợ, lão bộc ở đây, ai dám làm hại ngươi.”
Một bóng màu xám rơi xuống cạnh Hoa Tinh, chính là Hoa Phúc. Hoa Phúc nhìn người trung niên nói: “Người trẻ tuổi, ngươi muốn động thủ cùng lão nhân gia không? Ta thấy ngươi nên quay về sống khỏe thêm vài năm nữa đi, kẻo đến lúc lão gia nhà ta dấy năm vạn binh lính vây quét bọn ngươi, lúc đó ân hận đã muộn rồi.”
Người trung niên cười lạnh nói: “Vậy bọn ngươi nhất định phải sống mới được, đáng tiếc hôm nay là ngày chết của bọn ngươi rồi, chịu chết đi.” Nói xong song thủ nhanh như chớp đánh ra sáu quyền, từng quyền từng quyền không rời chỗ hiểm trước ngực Hoa Phúc.
Trên mặt Hoa Phúc hiện ra vẻ lãnh khốc, bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên động thủ bị người ta coi thường, trong lòng ngầm tức giận. Hoa Phúc nhìn quyền đầu công đến, hữu thủ cũng đánh ra một quyền, hai quyền đầu va chạm giữa không trung, phát ra một loạt tiếng xương vỡ, ngay sau đó vang lên một tiếng kêu bi thảm. Tả thủ của người trung niên đã bị đánh nát, cơ thể cũng bị chấn động bay đi. Giây phút này tất cả mọi người đều yên lặng nhìn Hoa Phúc, trong trường im lìm một cách đáng sợ. Ai cũng không ngờ lão đầu tầm thường này lợi hại như thế.
Người duy nhất không nhìn Hoa Phúc là Hoa Tinh, Hoa Tinh đi tới bên cạnh ba nữ tử, nhìn cơ thể lung linh tuyệt vời của hai nữ tử che mặt, ánh mắt lóe lên muôn sắc hào quang, vừa định bước gần, nữ tử áo trắng che mặt đã nhìn ra được tâm ý của hắn, biết hắn lại muốn động tay động chân rồi. Nữ tử che mặt áo trắng nhìn hắn, cặp mắt cực đẹp, khiến Hoa Tinh ngây ngốc, không nhịn được tiến lên định ôm nàng, lại bị nàng nhẹ nhàng tránh đi.
Hoa Tinh sửng sốt, gương mặt khổ sở nói: “Phu nhân, ta rất nhớ ngươi mà, ngươi cho ta ôm cái đi, chỉ một lát thì được rồi.” Vẻ mặt ấy người không biết còn cho là bọn họ thực sự là vợ chồng nữa.
Nữ tử che mặt áo trắng nhìn hắn, trong mắt thoáng qua hào quang kỳ đặc, hai nữ tử kia cũng nhìn hắn, ánh mắt đều có vẻ kinh ngạc, hơn nữa còn có cảm giác kỳ quái không thể tả. Nữ tử che mặt áo trắng khẽ nói: “Không được làm nhộn, trở về rồi nói, nghe lời đi.” Tiếng nói ấy mỹ diệu vô bì, vô cùng rung động lòng người.
Hoa Tinh nghe xong, xìu mặt nói: “Thôi được thôi được, sau khi về bọn ngươi phải cho ta ôm mới được, bằng không ta mặc kệ.” Thiên phú diễn kịch của Hoa Tinh rõ là có một không hai, ba nữ tử đều dở khóc dở cười.
Hoa Tinh nhìn Hoa Phúc lớn tiếng nói: “Quản gia, làm sao những người này còn không đi nhỉ, ta tìm được ba phu nhân rồi, ta phải về nhà thôi. Bọn họ không đi thì bọn ta đi vậy.”
Hoa Phúc nói: “Phải rồi thiếu gia, bọn ta về đi, ba vị thiếu phu nhân đều đã tìm được rồi, bây giờ lão gia không chửi thiếu gia nữa đâu, lão nô cũng không bị chửi nữa rồi.”
Hoa Tinh dắt ngọc thủ của hai nữ tử che mặt, đi ra phía ngoài, thiếu nữ mỹ lệ không che mặt cũng đi sát bên cạnh Hoa Tinh. Tuyệt thiên môn chủ giận dữ nói: “Như vậy mà muốn đi sao, bọn ngươi không để mạng lại thì đừng hòng rời khỏi.” Nói xong định nghiêng người ngăn cản, nhưng ngay lúc này, các đệ tử của Phi ưng giáo, Thông thiên môn và Tuyệt thiên môn bỗng kêu lên thảm thiết, không ít người sắc mặt biến thành màu đen ngã xuống đất mà chết.
Ngay sau đó tất cả mọi người đều tỏ ra quái lạ, không biết việc gì đã xảy ra. Cùng lúc, Phi ưng giáo chủ và Thông thiên môn chủ đều mau chóng vọt đi, tựa hồ đã nhận ra chuyện gì nguy hiểm, ba chân bốn cẳng chạy mất. Tuyệt thiên môn chủ thấy tình trạng, nhíu cặp lông mày, rồi cũng vội vàng rời khỏi.
Hoa Tinh trông thấy những người đó mau chóng rời khỏi, trong mắt thoáng qua vẻ đắc ý, thầm nhủ: “Nữ nhân của lão tử, bọn ngươi cũng dám động cân não, không giáo huấn bọn ngươi một lần, bọn ngươi không biết sự lợi hại của ta.”
Kỳ thực mấy người kia đều do “Hồng tuyến xà” của Hoa Tinh độc chết, còn ba người rời khỏi, thực ra cũng không phải Phi ưng giáo chủ, Thông thiên môn chủ và Tuyệt thiên môn chủ chân chính, chỉ là ba kẻ thế thân mà thôi.
Hoa Tinh dẫn theo ba người, vẫn cứ ra vẻ không biết võ công, chậm chạp bước đi, cầm chắc tay hai nữ tử không buông, đi một lúc mệt thì lại tựa đầu lên vai hai nữ tử, ngửi mùi hương say người ấy, lên đường đi xa.
Hoa Phúc đi theo phía sau, nhìn dáng vẻ của Hoa Tinh, vừa buồn cười, vừa tức giận. Hoa Tinh – Hoa Tâm, quả thực là người cũng như danh.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ZORO_NDK
Cuối cùng bốn người đi đến một quan đạo, lúc này còn hơn nửa giờ nữa là trời tối, trên đường còn không ít người đi lại. Thiếu nữ không bịt mặt từ trên người lấy xuống một tấm lụa trắng, che đi dung mạo tuyệt mỹ trần thế đó. Hoa Tinh bắt đầu từ lúc ở trong núi, liên tục kéo tay ngọc của hai thiếu nữ, chưa từng rời ra, có lúc hắn lại dùng ngón tay vuốt ve âu yếm hai bàn tay ngọc ngà, bỡn cợt đến mức hai nàng phải trợn mắt nhìn hắn, nhưng hắn chỉ cười ngớ ngẩn, vẫn cứ chuyện ta ta làm, hai nàng cũng không còn cách nào, đành phải đi theo hắn.
Hoa Tinh nhìn Hoa Phúc nói: “Hoa Phúc ngươi đi xem thử phía trước có nơi nào dừng chân được không, tìm được thì trở lại nói cho ta biết.”
Hoa Phúc nhìn hắn một cái, ứng thanh rồi thiểm thân tiến về trước. Lúc này Hoa Tinh cười nói: “Ba phu nhân chưa nói cho vi phu biết phương danh của các ngươi, vi phu cũng không biết xưng hô các ngươi ra sao.” Hoa Tinh đúng là đồ mặt dày.
Từ đầu đến giờ Lục y nữ tử che mặt chưa từng mở miệng lúc này bắt đầu nói, chỉ nghe một thanh âm nhu hòa truyền lại: “Đầu tiên bọn ta muốn cảm ơn ngươi, đã giúp đỡ bọn ta thoát khỏi đám người đó. Tiếp nữa, đám người đó đã bỏ đi rồi, hy vọng ngươi bỏ tay bọn ta ra; Thứ ba, bọn ta cũng muốn biết ngươi là ai, vì sao ta cảm thấy trên người ngươi có mùi của rắn, ngoài ra trên người ngươi còn có khí tức kỳ lạ, tà dị không thể tả.”
Hoa Tinh nghe xong liền sửng sốt, cười nói: “Vi phu họ Hoa, Hoa trong Hoa sơn, đơn danh một chữ Tinh, Tinh trong tinh quang.” Nói xong nhìn ba nàng cười mỉm, trên mặt có nét thần khí nhàn nhạt rất đẹp đẽ, cực kỳ mị lực, hấp dẫn người khác dị thường.
Lục y nữ tử che mặt nghe nói, trong mắt thoáng qua thần sắc quái dị, nhẹ giọng nói: “Tên ngươi rất tà môn, người ngươi cũng rất tà môn.”
Hoa Tinh cười nói: “Phu nhân nói đúng rồi, danh tự của vi phu nghe ra có hơi hơi kỳ lạ.”
Lục y nữ tử nói: “Ai không biết lại nói bọn ta là phu nhân của ngươi rồi, trên người ngươi vì sao có khí tức của rắn?”
Hoa Tinh có chút kỳ quái, nữ tử này sao lại biết trên người hắn có rắn, Hoa Tinh cười nhẹ nói: “Trên người ta đúng là có một con tiểu xà, ta để nó ra cho các người xem.” Nói xong cũng không thấy Hoa Tinh mở miệng, nhưng trên bả vai Hoa Tinh đã xuất hiện thân ảnh của “Hồng tuyến xà.”
Lục y nữ tử nhìn con hồng tuyến xà, ánh mắt lóe lên thần sắc chấn kinh vô bì, run nhẹ nói: “Hoa Tinh, ngươi biết được con rắn này là loại rắn như thế nào không?”
Hoa Tinh thấy Lục y nữ tử chấn kinh như thế, trong lòng cũng hơi kỳ lạ, hỏi: “Ngươi nhận thức à, tiểu Hồng này là loại rắn thế nào, mà ngươi phải ngạc nhiên vậy?” Bên cạnh Bạch y nữ tử che mặt cũng mở miệng nói: “Phải rồi, sao ngươi ngạc nhiên vậy, con rắn này rất độc à?”
Lục y nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Chỗ kỳ lạ của con rắn này không phải ở độc tính của nó, mà là ở tên của nó, tên ‘Hồng tuyến xà’ của con rắn này, lấy ngàn dặm nhân duyên dẫn đến ý nghĩa, cũng có nghĩa là nguyệt lão chỉ hồng xe duyên. Nếu ai có được nó, số mệnh tình duyên vô hạn, trong cuộc đời sẽ có vô số nữ tử. Không thể nghĩ được, lại thực sự có con vật này.” Nói xong thở dài nhè nhẹ.
Hoa Tinh nghe xong đại hỉ nói: “Thực là quá tốt rồi, thảo nào ta mới có nó hôm nay, tức khắc đã lấy được ba phu nhân mỹ tuyệt nhân thế, quả là thiên ý, hắc hắc.” Nói xong nhìn ba nàng cười tự mãn. Ba thiếu nữ tĩnh lặng nhìn hắn, tựa hồ muốn nhìn rõ hắn.
Một hồi sau, bạch y thiếu nữ che mặt nói: “Thôi được, nếu như thực sự là thiên ý, cũng nên thuận theo vậy. Hoa Tinh nếu ngươi thực muốn bọn ta làm phu nhân của ngươi cũng có thể được, nhưng ngươi nhất định phải thành thật, nếu ngươi cứ tiếp tục giả điên bán ngớ ngẩn như vậy, thì đừng hòng lấy được bọn ta, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Hoa Tinh thu lai nụ cười trên mặt, vẻ nghiêm túc hiếm có nhìn ba người: “Ý của ngươi ta hiểu, ta đồng ý với bọn ngươi, kỳ thực kể từ lúc đeo nhẫn cho ba người, trong lòng ta, bọn ngươi đã là phu nhân của ta rồi. Hôm nay ta thề tại đây, Hoa Tinh ta suốt đời suốt kiếp yêu quý bọn ngươi, bảo vệ bọn ngươi không phải chịu bất kỳ sự ức hiếp của người nào. Bọn ngươi mãi mãi là bảo bối quý báu của ta. Dù cho tương lai ta có nữ nhân khác, nhưng bọn ngươi vẫn là bảo bối ta trân quý nhất.”
Lời thề nhẹ nhàng trong cảnh chiều bay xa, ở khoảnh khắc này toàn thân Hoa Tinh phát ra bá khí ngạo thị thiên hạ, một làn hồng quang chói sáng trên người Hoa Tinh lóe động không ngừng, chợt hiện đã biến mất, ngay sau đó, một vòng khí thể màu hồng từ người Hoa Tinh tỏa ra kiên cố bảo vệ bên trong. Cả người Hoa Tinh bay lên ba thước đứng trên không trung, ngạo nghễ giữa trời đất.
Lúc này ba thiếu nữ đều bị Hoa Tinh làm cho kinh động ngây ngốc, ai cũng không thể tưởng tượng được, kẻ vừa mới đùa bỡn vô lại này, nhìn như người không biết một chút võ công nào, lại thân hoài vô thượng tuyệt học ngạo thị thiên địa. Trong tim ba người cũng không biết là kinh sợ hay vui mừng.
Khí thế hùng mạnh trên người Hoa Tinh nháy mắt thì tiêu thất, hạ người xuống đất, Hoa Tinh nhìn ba thiếu nữ nói: “Ba phu nhân, vi phu có lẽ không tệ chứ?” Nói xong thấy ba thiếu nữ chưa hồi lại tinh thần, Hoa Tinh liền ôm Bạch y thiếu nữ che mặt mà vừa rồi định ôm không được vào lòng. Thiếu nữ áo trắng che mặt bỗng chốc đã định thần lại, nhìn Hoa Tinh một cái, ánh mắt có vẻ e thẹn và không biết làm sao, yên lặng không vùng vẫy.
Hoa Tinh chỉ cảm thấy một làn u hương cực kỳ mê người truyền lại, trong lòng cao hứng vô cùng. Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cảm thụ thân thể mềm mại không xương. Sau khi Hoa Tinh ôm một trận, không nhịn được dần dần dùng lực, ôm chặt thân thể thiếu nữ áo trắng che mặt, khiến đôi ngọc nhũ đầy đặn đàn hồi ép sát vào ngực, nhẹ nhàng vặn người, cảm thụ xúc giác mỹ diệu đó. Bạch y nữ tử ngẩng đầu lên nhìn Hoa Tinh, tựa hồ đang trách hắn được đằng chân lân đằng đầu, ánh mắt thoáng qua thần sắc thẹn thùng.
Nhẹ nhàng đẩy Hoa Tinh ra, Bạch y nữ tử che mặt nhìn hắn nói: “Được rồi, đừng làm nhộn nữa, về sau chỉ cần ngươi nghe lời, bọn ta đều là của ngươi hết. Cũng không biết phúc khí ngươi tu đến đâu nữa.”
Hoa tinh nghe xong cười nói: “Đương nhiên là tu suốt đời rồi, ba phu nhân nói cho vi phu biết tên của bọn ngươi đi, để tránh ta xưng hô không tốt với bọn ngươi.”
Thiếu nữ áo trắng che mặt nói: “Cái này tự nhiên là phải nói cho ngươi, trước tiên nói ta nhé, tên ta gọi là Trầm Ngọc Thanh, hai bọn họ người áo xanh là Liễu Vô Song, áo trắng là Dư Mộng Dao” Nói xong nhìn Hoa Tinh.
Phen này đã làm Hoa Tinh há hốc mồm ra, bộ dạng bị làm cho ngớ ngẩn. Nhìn ba nữ nhân bất giác cười khẽ. Hoa Tinh thế nào cũng không tưởng tượng được, vận khí của mình lại may mắn đến như vậy, bỗng chốc đã lấy được ba mỹ nhân đẹp tợ thiên tiên trên “Thiên tiên phổ”. Mà lại vừa đúng ba người lần lượt xếp thứ nhất, hai, ba trong ba lần liên tiếp.
Trầm Ngọc Thanh chính là thiên hạ đệ nhất tài nữ, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của mười năm trước. Quả thực muốn lấy tấm bạch sa của nàng xuống để ngắm nhìn dung mạo đẹp nhất thiên hạ ấy. Còn Y thánh – Liễu Vô Song là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân của hai mươi năm trước. Nghĩ đến thân phận Y thánh của nàng, chẳng trách có thể cảm giác được trên người mình có khí tức của loài rắn. Nữ tử mỹ lệ không che mặt là Phượng hoàng tiên tử danh liệt đệ tam ở lần này – Dư Mộng Dao, hèn chi xinh đẹp như thế, thực là không hổ danh mỹ nhân trên “Thiên tiên phổ”.
Hoa Tinh nghe tiếng cười của ba thiếu nữ, hồi lại tinh thần. Gương mặt lộ ra thần sắc hưng phấn cùng cực, không nhịn được hú lên một tiếng, vọt thẳng trời cao, rung động bốn cõi. Hoa Tinh cười lớn: “Ha ha ha ha, rất tốt, ông trời đối với ta rất tốt, ha ha ha ha, Hoa Tinh ta là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, ta rất cao hứng!” Một mặt cười lớn, một mặt chạy vòng quanh ba thiếu nữ. Ba nàng cũng có một chút cao hứng nhìn hắn, thiệt giống như một đứa trẻ.
Sau khi Hoa Tinh cười một trận, lại khôi phục dáng điệu tinh nghịch ban đầu. Bước đến bên cạnh Liễu Vô Song, Hoa Tinh cười nói: “Phu nhân, hai người bọn họ đều để cho ta ôm rồi, ngươi cũng phải để vi phu ôm chứ.”
Liễu Vô Song vừa thấy nụ cười của Hoa Tinh, liền biết ngay ý định của hắn, vừa định tránh đi, đáng tiếc đã chậm một bước. Đôi tay mạnh mẽ có lực của Hoa Tinh đã ôm nàng vào lòng rồi. Liễu Vô Song bất giác khe khẽ vùng vẫy.
Hoa Tinh đang ôm chặt Liễu Vô Song trong lòng, thấy nàng giãy giụa, nét mặt liền lộ ra ý cười, cũng không thèm để ý đến sự vùng vẫy của nàng, ngược lại còn ưỡn ngực ra, yên lặng cảm thụ hai tòa nhũ phòng đầy đặn của Liễu Vô Song, cảm giác được sự ma sát nhẹ nhàng mỹ diệu nơi ngực, thực là kỳ diệu vô cùng. Liễu Vô Song dần dần cũng phát giác ý đồ của Hoa Tinh, bèn thôi không giãy giụa. Hoa Tinh thấy nàng ngừng lại, hai tay liền nhẹ nhàng vuốt ve âu yếm bộ lưng trơn mượt của nàng, đồng thời chầm chậm siết chặt, để cho ngọc nhũ phong mãn của nàng ép sát vào ngực, một chút cũng không hở. Cảm thụ xúc cảm mềm mại và hình dạng mỹ diệu đó.
Liễu Vô Song cảm thấy toàn thân vô lực, một cảm giác kỳ lạ nổi lên trong lòng, biết được trong lòng đã động tình dục, vội vàng đẩy nhẹ Hoa Tinh ra. Hoa Tinh nhìn hai thiếu nữ kia một cái, thấy hai nàng đều thẹn thùng đứng ngoài hai trượng, đang quay lưng về phía mình, tựa như xấu hổ. Trên mặt Hoa Tinh lộ ra muôn vẻ màu sắc, thấy Liễu Vô Song đẩy mình ra, Hoa Tinh cũng nhẹ nhàng buông tay.
Đồng thời khi buông tay, tả thủ Hoa Tinh đổi hướng chụp lên vai Liễu Vô Song, còn hữu thủ lại xuất kỳ bất ý duỗi về phía ngực Liễu Vô Song, túm chặt nhũ phòng đầy đặn cao vút vào tay. Hiển nhiên Liễu Vô Song không ngờ Hoa Tinh lớn mật như vậy, nhất thời cũng ngây ra. Hoa Tinh biết một khi nàng hồi lại tinh thần, mình sẽ không còn cơ hội, cho nên nhân lúc nàng đờ người ra, hữu thủ ở ngực nàng hoạt động cực kỳ phóng túng.
Hoa Tinh ngầm hô đã quá, hữu thủ dùng lực mân mê sờ nắn, vuốt ve hai nhũ phòng nẩy nở chắc nịch của nàng, xúc cảm chân thực đó, sự đàn hồi mềm mại mượt mà đó, thực là mỹ diệu không thể tả bằng lời được. So với cảm giác mông lung trên ngực lúc đầu quả là mỹ diệu hơn nhiều. Hình dạng mỹ diệu ở trong tay thể hiện ra chân chân thực thực. Song nhũ của Liễu Vô Song phong mãn và tuyệt vời như vậy, thì trong cảm giác của Hoa Tinh, thân thể ba thiếu nữ cũng cực kỳ mỹ diệu, eo nhỏ ngực lớn giống nhau, nhũ phòng của ba người không khác biệt bao nhiêu, nhưng hiện tại Hoa Tinh cảm thấy tuyệt nhất vẫn là nhũ phòng của Liễu Vô Song, dẫu sao đây là người Hoa Tinh tiếp xúc nhiều nhất.
Ngắm nhìn ngọc nhũ căng cứng của Liễu Vô Song đang biến ảo hình dạng trong tay mình, trong lòng Hoa Tinh tràn đầy tự hào. Không nhịn được khẽ tăng thêm điểm lực đạo, cảm giác đó càng chân thực, mềm mại như bông, nảy lên như cầu.
Cuối cùng Liễu Vô Song hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng đẩy ma thủ của Hoa Tinh ra, nhìn hắn một cái, ánh mắt hàm chứa một chút u oán, nhẹ nhàng sửa sang lại y phục. Hoa Tinh nhìn hai tòa ngọc phong ưỡn cao đường cong ưu mỹ đó, trong lòng thực muốn vĩnh viễn nắm trong tay để thưởng thức. Hoa Tinh không nhịn được lại muốn vuốt ve lần nữa, Liễu Vô Song khẽ nói: “Không được, tiểu hoại đản, tương lai còn không phải của ngươi.” Nói xong bay ra ngoài sáu thước, tránh khỏi tay hắn, nguýt hắn một cái.
Hoa Tinh nhìn nàng cười cười, trong lòng vẫn còn dư vị vừa mới cảm giác trong tay, thực là kỳ diệu vô cùng.
Khi Hoa Phúc quay lại, trời đã tối rồi. Hoa Phúc nói: “Thiếu gia, ở phía trước mười dặm có một tiểu trấn, ngươi xem thế nào?”
Hoa Tinh cười nói: “Hay lắm, bọn ta đi thôi.” Nói xong thân ảnh nhẹ nhàng lướt nhẹ, rơi ở cách vài trượng. Ba nữ nhân cũng triển khai khinh công bám theo sau.
Hoa Phúc im lìm theo phía sau, lặng lẽ nhìn bóng lưng của bốn người. Không nhanh không chậm dần dần biến mất giữa trời đêm.