Trùng Khánh, năm dân quốc 27.
Hoàng hôn ngưá»i nguá»i chen lấn nhá»™n nhịp trên đưá»ng.
Ba cô gái mặc kỳ bào, dưới nách kẹp mấy quyển sách lẫn trong đám ngưá»i mà Ä‘i. Má»™t trong nhóm thanh niên cÅ©ng Ä‘ang theo dòng ngưá»i, bá»—ng dưng dừng bước ngoái đầu nhìn há». Má»™t sinh viên dáng hÆ¡i gầy nói:
- Ba đóa hoa nhà hỠChương.
Má»™t thanh niên mặt mày tuấn tú há»i:
- Ba dóa hoa?
Má»™t chàng khác cưá»i:
- Mầy thiệt lạ, ngay ba đóa hoa mà cÅ©ng chẳng biết. Mày há»i xem, ai mà không biết ba đóa hoa!
Thanh niên tuấn tú há»i:
- Như váºy là sao?
Chàng hơi gầy nói:
- Cho mày biết, ba chị em ấy Ä‘á»u là sinh viên đại há»c. Trùng Khánh. Äại há»c Trùng Khánh tặng há» biệt danh là ba đóa hoa. Cô chị là đóa hoa sen thanh hương tao nhã, nhưng má»c trong nước, vá»›i không tá»›i, muốn hái nó ắt phải lá»™i xuống đầm sâu. Cô em kế là đóa hoa sứ diá»…m hồng thoát tục, nhưng ở trên cành cao vút khó có ai có thể vá»›i tá»›i. Cô út là đóa hồng đẹp nhất, hương thÆ¡m ngá»t ngào nhất, nhưng gai quá nhiá»u, hái nó gai sẽ đâm tay!
- Ồ thú vị quá - Thanh niên tuấn tú nói; - Thế hỠtên là gì?
- Sao, mày dám nhào vô không? Äâu thá» xem, dám cam Ä‘oan mày sẽ vỡ đầu! Cô chị lá»›n tên Chương Niệm Kỳ, cô kế tên Chương Niệm Du, cô út tên Chương Niệm Sâm! Cô chị lá»›n há»c năm thứ ba ban sá», cô kế há»c năm thứ hai ban váºt lý, cô út ban ngoại ngữ, má»›i năm thứ nhất.
- Mày Ä‘iá»u tra kỹ quá!
- Ai mà không biết ba chị em h�
- Ồ ba đóa hoa, tao không tin ba đóa hoa này sẽ không hái được! Trừ phi hỠkhông phải là con gái!
- Há» là con gái, nhưng không phải ngưá»i thưá»ng.
Má»™t sinh viên mang kÃnh quả quyết nói:
- Há» là kẻ tháºt lạ lùng, khác thưá»ng, siêu tục! Nhưng tao không biết trước mặt há» có gì, má»i sá»± váºt, nếu khác thưá»ng Ä‘á»u là không hay tà nào cả.
o0o
Ba chị em dừng lại trước má»™t cổng nhà. Chương Niệm Kỳ gõ cá»a, cất tiếng gá»i:
- Chu má Æ¡i, mở cá»a!
Cá»a mở ra, ba chị em bước vô. Ngưá»i chị hai Chương Niệm Kỳ ngó Chu Má. Bà là lão bá»™c cá»§a nhà há», bà đã làm việc ở đây 20 năm nay rồi, tuy đầu đã bạc nhưng tinh thần vẫn còn sáng suốt. Chương Niệm Kỳ nhếch mày há»i:
- Mẹ đang làm gì?
- Äang vẽ - Chu Má trả lá»i vừa mỉm cưá»i.- Vẽ khéo lắm kia!.
- Mẹ sắp 50 rồi mà vẫn mày mò, con mong có được tinh thần như mẹ!
Chương Niệm Kỳ nói mà sắc mặt tỠvẻ trang nghiêm rất chân chất.
- Chị Ba, chị đã gắng sức quá mức, váºy mà còn chưa đủ sao? - Chương Niêm Sâm nói:- Äể rồi mang kÃnh cáºn cho mà xem!
- Mang kÃnh cáºn thì có sao đâu? Miá»…n sao thành công là Ä‘uợc!
- Chà nguyện cá»§a chị quá lá»›n. Bá»™ muốn Ä‘áºu thá»§ khoa phải không?
- Thá»§ khoa thì có gì đâu nào? Này Sâm, chị nói vá»›i em, há»c vấn là trên hết. Cái duy nhất mà con ngưá»i cần dá»±a vào đó là há»c vấn. Chỉ vì Ä‘á»i quá ngắn ngá»§i, mà việc há»c quá bao la có thể há»c được bao nhiêu đâu!
- Cuá»™c sống là hữu hạn, việc há»c là vô hạn - Chương Niệm Kỳ cưá»i nói - Lấy cái cuá»™c sống hữu hạn mà duy cầu việc há»c vô hạn, chị sao có thể giải đãi phút giây? sao có thể tÆ¡ hòa buông thả.
Mấy câu nói này vốn là lá»i nói đầu miệng cá»§a Chương Niệm Du, nay Chương Niệm Kỳ lặp lại chẳng qua là để nhạo cưá»i Niệm Du thôi. Chương Niệm Du nghiêm trang nói:
- Äúng thế, đúng như váºy!
Chương Niêm Sâm xen lá»i:
- Cá tÃnh chị ba y hệt như mẹ sau này nhất định sẽ thành công!
Ba chị em Ä‘i vào nhà. Nhà trong không rá»™ng lắm, cả thảy có năm phòng lá»›n và má»™t phòng nhá». Ba chị em má»—i ngưá»i má»™t phòng, còn lại là phòng khách, má»™t phòng cá»§a bà cụ Chu Má thì ở căn phòng nhá».
Cả gia đình chá»§ bá»™c năm ngưá»i toàn là đàn bà con gái. Ba chị em xuyên qua phòng khách Ä‘i vô phòng mẹ. Chương lão thái thái tuy tuổi tác chưa cao lắm, song xem ra lại quá già. Äôi mắt bà hồi còn trẻ hẳn là đẹp lắm. Nay thì đôi mắt ấy lá»™ vẻ thâm trầm lạnh lùng và nghiêm nghị: mÅ©i cao dá»c dừa, cằm nhòn nhá»n, thấy ra hẳn là má»™t nữ thần có cá tánh kiên cưá»ng, xông xáo nháºm lẹ. Bà Ä‘ang hà hoáy trên bàn vẽ, sau khi thấy mấy đứa con bước vô, bà ngước lên há»i:
- Nãy giỠở bên ngoài kháo chuyện chi đó?
Chương Niệm Sâm đáp:
- Dạ chúng con bàn chuyện há»c hành, bàn tương lai!
Bà đưa mắt nhìn Sâm:
- Này, con nên neo theo chị ba con đấy!
Chương Niêm Sâm bước tá»›i bên bàn mẹ. Nhìn bức há»a há»i:
- Mẹ, mẹ vẽ Bát Giới phải không mẹ?
Chương lão thái thái nói:
- Mẹ vẽ Chung Ly bắt yêu!
- Mẹ vẽ Chung Ly bắt yêu làm gì?
Chương Niệm Kỳ há»i và cùng Chương Niệm Du cÅ©ng nhÃch tá»›i bên bàn nhìn xem. Nàng chau mày:
- Mẹ, con yêu bị Chung Ly bắt này sao khuôn mặt thấy quen quen, con yêu gì lạ váºy mẹ? Con chưa Ä‘á»c thấy truyện Chung Ly bắt yêu bao giá».
Bà trầm nét mặt bảo.
- Trong truyện thì không có nói tá»›i cái việc Chung Ly bắt yêu. Äây là con yêu phụ tâm! Con yêu bạc bẽo! Con yêu vong ân phụ nghÄ©a.
Chương Niệm Kỳ bỗng sực hiểu ra nói:
- À, mẹ vẽ cha, hèn chi con cảm thấy khuôn mặt quen quen!
- Hừ, cha? - Lão Thái Thái cau giá»ng - Ai là cha mi?
Chương Niêm Kỳ ấp úng:
- Con... nói mẹ vẽ đó chÃnh là ngưá»i đàn ông vô lương tâm! Ngưá»i đàn ông vô lương tâm đã ruồng bá» mẹ con mình bốn ngưá»i!
- Phải.
Bà nói mà nghiêm mặt ngó ba đứa con:
- Nhá»› đấy! các con không có cha! các con do má»™t tay mẹ nuôi nấng, dạy dá»— và cho ăn há»c. Mẹ các con là ta! Cha các con cÅ©ng là ta!
- Äúng đó mẹ - Niệm Du nói. Mẹ mẹ yên tâm Ä‘i, chúng con quyết không phụ mẹ.
Gương mặt Chương lão thái thái trở nên hiá»n hòa. Âu yếm đưa ánh mắt nhìn ba đứa con gái, bà buông cá» vẽ và ngồi xuống ghế. Thương cảm và khẩn thiết nói:
- Äừng quên, đàn ông trên Ä‘á»i này, không có ai đáng trông cáºy cả, không có tên nào không xem đàn bà con gái là trò chÆ¡i. Ba con cá»§a mẹ đừng bao giá» bước theo lá»›p bụi sau lưng mẹ! Äừng lý tá»›i đàn ông, đừng tin theo lá»i dụ ngá»t xảo trá cá»§a há», đừng xiêu lòng vá»›i bá»™ mặt gạt gẫm giả vá» cá»§a há»! Nhá»› đấy, há» nói yêu con, truá»›c mặt con há» vá» Ä‘iên vá» chết, Ä‘á»u là thá»§ Ä‘oạn, để con lá»t vào vòng tay há»! Äàn ông toàn là má»™t lÅ© quá»· yêu! Chá» khi thá»a mãn trò chÆ¡i rồi, chúng sẽ vứt bá» con má»™t cách vô tình nghÄ©a!... Các con Ä‘á»u đã lá»›n, trẻ đẹp, giỠđã thành mồi săn cá»§a bá»n đàn ông, các con nhá»› đấy, phải cảnh giác, phải lý trÃ, chá»› mắc bẫy lÅ© đàn ông xấu xa.
- Mẹ, mẹ hãy yên lòng - Chương Niêm Sâm nói - Ai dám chuốc vào con, con sẽ cho hỠbẽ mặt cho mà xem!
Chương Niệm Du tiếp lá»i:
- Bá»n con trai, con chưa há» ngó thẳng mặt há» bao giá». Thá»i gian cá»§a con để Ä‘á»c sách há»c hành còn chưa kịp thay.
Chương Niệm Kỳ xen lá»i:
- Ngưá»i mà có ý nghÄ© chá»c ghẹo chúng con má»›i là ngá»› ngẩn. Chúng con có cách dứt khoát vá»›i há». Hiện tại, không ai dám chá»c ghẹo chúng con, há» tá»± biết là chúng con không dá»… rá»› vào.
- Tốt!
Bà gáºt dầu cưá»i:
- Mẹ tin các con, các con Ä‘á»u rất sáng suốt. Äi há»c hành Ä‘i, hãy dá»±a vào mình, đừng dá»±a vào đàn ông! Mãi mãi đừng yêu, đừng lấy chồng, hãy làm má»™t cô gái má»›i cá»§a thá»i đại má»›i. Äàn ông Ä‘á»u là má»™t lÅ© chỉ biết cái lợi riêng cho mình, đáng sợ nhất, quá»· quái ác độc nhất.
o0o
Sương mù giăng bủa mỠmịt khắp nơi dày đặc đến không tan nổi.
Chương Niệm Kỳ hối hả hướng vá» cổng trưá»ng, nàng sợ nhất là gặp phải khà trá»i đầy sương mù như thế này. trên đưá»ng, xe cá»™ lăn bánh cháºm chạp, ngưá»i cách nhau ba thước nhìn không rõ nhau. Tháºt là không dá»… gì đến trưá»ng, đương nhiên là đã trá»…. Trưá»ng há»c ở gò Sa Bình, cách nhà má»™t con đưá»ng lá»›n, nếu ngồi xe buýt thì tháºt là phiá»n. Bước vô cổng trưá»ng, nàng sải bước Ä‘i nhanh, chợt đụng phải má»™t ngưá»i làm sách vở rÆ¡i xuống, nàng khá»±ng bước dừng lại. Trước mặt nàng là má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng trong làn mù, hÆ¡i thẳng thốt, hÆ¡i bàng hoàng ngó nhìn nàng. Chàng ta nói:
- Niệm Kỳ, thì ra cô!
- Anh Ä‘i sao kỳ lạ váºy.
Chương Niêm Kỳ nói, thiệt ra nàng biết ấy là do lá»—i ở mình nhiá»u hÆ¡n. Chàng trai chau mày nhìn nàng hình như cưá»i mà không phải cưá»i. Nàng cảm thấy đôi mắt kia cÅ©ng mông lung như màn mù mà lòng xao xuyến không an. Chàng hÆ¡i cao gầy, mắt mày thanh tú, mặc chiếc áo vải lam, dáng vẻ ung dung thanh thản. Chàng là Dương Âm , năm thứ tư ban Quốc Văn. Nàng biết chàng vì chàng từng viết thi phú đăng trên tá» bÃch báo khiến nàng ngưỡng má»™ tài khà cá»§a chàng. Nhưng vá» phương diện khác cá»§a chàng, nàng chẳng có chút gì hứng thú, bình thưá»ng gặp mặt chỉ gáºt đầu chào mà thôi.
Dương Âm cháºm rãi nói:
- Tôi đâu có Ä‘i trên đưá»ng, tôi Ä‘ang đứng ở đây nhìn sương mù kia mà.
- Thế thì anh không nên đứng chá»— đưá»ng ngưá»i qua lại như váºy.
- Nhưng,
Dương Âm nhìn nàng lại chau mày và không khá»i nhếch cưá»i.
- Tôi nghÄ© rằng chá»— này không phải là con đưá»ng Ä‘i!
Nàng ngó dáo dác, có thể không phải chăng? ở đây là dưới tàng cây trước phòng há»c, má»i ngưá»i Ä‘á»u nghỉ ngÆ¡i dưới tàng cây này. Nàng nhìn chàng mà bất giác nhoẻn miệng cưá»i. Dương Âm cÅ©ng cưá»i. Nàng cúi ngưá»i nhặt sách vở rÆ¡i, chàng cÅ©ng khom ngưá»i nhặt giúp nàng. Sách vở nhặt xong, chàng trao cho nàng, nàng tiếp mà không khá»i nhìn chàng. Nụ cưá»i trên môi đã mất, trong ánh mắt chàng có má»™t thứ mÆ¡ màng, khiến nàng rung động. Há» ngó nhìn nhau chừng 4-5 giây nàng má»›i vụt cúi đầu, sắp xếp sách vở ngay ngắn, đứng lên vàvá»™i vàng nói má»™t tiếng:
- Cám ơn anh nhé!
Äoạn quay ngưá»i bá» Ä‘i như trốn chạy. ÄÆ°á»£c má»™t khoảng xa nàng lại ngoái đầu, trong màn mù nàng vẫn có thể nhìn thấy bóng chàng lêu khêu trong sương mù mÆ¡ hồ mông lung. Nàng đứng lại, đưa tay đặt lên quả tim trong lồng ngá»±c Ä‘ang nhảy thình thịch.
- Hôm nay mình gặp tà ma rồi - Nàng nghÄ© váºy, và cất bước Ä‘i vá» phiá trước.
Buổi xế chiá»u hôm sau, sau khi hết giá» há»c, nàng má»™t mình ra khá»i cổng trưá»ng. Bữa nay Niệm Du và Niệm Sâm Ä‘á»u không có giá» há»c, nàng cÅ©ng chỉ có má»™t tiết nên thá»i gian còn sá»›m, mặt trá»i vẫn còn chiếu rá»i trên cổng trưá»ng. Nàng vừa ra khá»i cổng thì anh chàng áo vải lam đã bước tá»›i cháºn đưá»ng. Nàng ngước đầu, liá»n bắt gặp cặp mắt ra chiá»u tá»± lá»± cá»§a Dương Âm Nàng cảm thấy trong lòng hồi há»™p, tức thì nàng cúi mặt:
- Anh làm gì váºy?
Nàng há»i có vẻ háºm há»±c.
Chàng nhìn nàng hơi ngạc nhiên.
- Má»i cô ra quán ngồi uống nước được chăng?
Chàng há»i vá»›i thái độ rất tá»± nhiên.
- Không thÃch!
Nàng lạnh lùng đáp và vượt qua Dương Âm , ngá»ng đầu Ä‘i vá» phiá trước. Má»›i Ä‘i được mấy bước, Dương Âm đã Ä‘uổi theo chân, bước trước mặt nàng.
- Gấp gáp chi! - Chàng nói và chăm chăm nhìn nàng - Tôi có lỗi với cô phải không?
Chàng hÆ¡i vá»›i giá»ng rắn rá»i cá»§a má»™t ngưá»i bị chạm tá»± ái.
- Không có - nàng tỉnh bơ nói - Nàng đã tìm sai đối tượng rồi.
Nàng lại muốn bước Ä‘i, nhưng chàng đứng án như hòn núi không nhúc nhÃch, mắt chàng đăm đăm nhìn nàng.
- Tháºt chăng? - Chương tiểu thư? - Chàng nói - Có Ä‘iá»u tôi muốn nói vá»›i cô, tôi không có ác ý, xin cô chá»› làm cao như váºy, mà cÅ©ng chá»› hạ thấp ngưá»i. Nào má»i cô! Tiểu thư!
Chàng xoay ngưá»i, sải bước Ä‘i vô trưá»ng. Nàng lại thừ ngưá»i, đứng má»™t hồi lâu.
Ngày thứ ba, nàng gặp lại Dương Âm ở trong trưá»ng, má»›i từ xa nàng đã lách tránh. Không chào há»i, không gáºt đầu. Nàng cảm thấy không biết nói gì, cảm giác hình như đã mất.
Ngày thứ tư, cả ngày không gặp Dương Âm, hình như có gì hÆ¡i khác lạ, má»™t ngày phiá»n muá»™n, đáng ghét khó chịu.
Tối nay, Niệm Kỳ vô phòng Niệm Du. Niệm Du đang vùi đầu trong đống sách vở loay hoay đang viết. Niệm Kỳ lặng lẽ đứng một hồi lâu mới lên tiếng:
- Niệm Du!
- Gì thế?
Niệm Du há»i mà không ngước lên. Trên quyển sách nàng dùng bút đỠgạch má»™t đưá»ng. Chương Niệm Kỳ đợi nàng gạch xong, má»›i há»i:
- Nghỉ viết đi, mình đi xem phim, chịu không?
- Báºy nè - Niệm Du nói mà vẫn trầm ngâm nhìn quyển sách, bá»—ng dưng lắc đầu.
- Không có thá»i giá» tham khảo, ngày mai còn phải đến thư viện mượn hai quyển sách nữa kia.
Niệm Kỳ không vui:
- Há»c riết mà khùng!
Niệm Du nói:
- Chị chá»› quấy rầy em, đêm nay em nhất định phải xong mấy bài táºp Ä‘iện há»c.
- Sách vở có gì đâu, chị xem không vô nổi rồi.
Niệm Du ngước nhìn chị chau mày đáp:
- Có tương lai, có cuộc sống, có vui thú, có tất cả của tất cả.
Ngoài cá»a vá»ng vào âm thanh thánh thót cá»§a Niệm Sâm. Nàng bước vô, kéo Niệm Kỳ nói:
- Chị hai, chá»› quấy rầy má»t sách chị không nên tước Ä‘oạt cái vui thú cá»§a ngưá»i ta! chị muốn xem phim, em cùng Ä‘i vá»›i chị!
Hai chị em ra khá»i nhà, Niệm Sâm há»i chị:
- Chị hai, em muốn há»i chị! Hai ngày nay thấy tâm thần chị không an, phải chăng chị đã bị anh chàng nào há»›p hồn rồi?
- Nói xàm! Niệm Kỳ giáºn dá»—i nạt.
- Chị hai, để em nói chị nghe. Bữa nay em có nháºn được má»™t bức thư tình cá»§a anh chàng cùng ban vá»›i em, cái anh chàng biệt hiệu Hắc Nhân ấy. Hắn bảo, em mà không lý tá»›i hắn thì hắn sẽ nhảy xuống sông Gia Lăng. Chị xem, bá»n con trai thiệt y như mẹ nói, Ä‘á»u giả hết biết. Vì muốn gạt gẫm con gái lá»i gì chúng cÅ©ng dám viết hết phải không? chị Ä‘oán xem em làm gì nào? Em Ä‘em cái bức thư tình vÄ© đại ấy Ä‘á»c cho cả lá»›p nghe, sau đó em nói vá»›i hắn: "Cả Ä‘á»i tôi cÅ©ng không lý tá»›i anh, anh muốn nhảy xuống sông Gia Lăng hả, giá» anh ra đó nhảy Ä‘i". Cả lá»›p Ä‘á»u cưá»i rần rần, hắn nào dám nhảy.
Niệm Kỳ nói:
- Em làm thế là quá lắm, dẫu sao cÅ©ng nên nể mặt ngưá»i ta má»™t chút.
- Nể mặt à? Nể mặt bá»n con trai à? Ui cha, chị cá»§a em hẳn đã bị chàng nào dụ dá»— rồi, cái gương má còn sá» sỠđó! Äàn ông con trai là kẻ địch thù cá»§a đàn bà con gái. Äối vá»›i bá»n con trai không có nể mặt nể mày gì cả.
HỠđã xem má»™t phim tình cảm, diá»…n xuất tháºt tuyệt vá»i. Cuối cùng là cảnh nàng chết vì tình, khiến ngưá»i thương tiếc vô hạn. Từ rạp chiếu bóng trở vá», chị em tản bá»™, hai ngưá»i Ä‘á»u trầm lặng. Äêm khuya, chợt Niệm Kỳ nói:
- Chuyện tình như váºy, chẳng biết thiệt hay không hả?
- Tiểu thuyết đó thôi - Niệm Sâm nói - có Ä‘iá»u anh chàng trong phim đáng yêu quá, em không tin trên Ä‘á»i có ngưá»i như thế.
Niệm Kỳ trầm tư:
- Giả như có thì sao?
Niệm Sâm nhoẻn cưá»i.
- Thì em yêu anh ta.
Trở vỠđến nhà sắp 12 giá» khuya. ChuÆ¡ng lão thái thái Ä‘ang hết sức không yên lòng chỠđợi. Nhìn thấy há» vá», ánh mắt bà nghiêm nghị và tháºt không vui, nói:
- Xem phim gì? Xem đến khuya khoắt như vầy phải không?
Niệm Sâm đáp:
- Dạ Phim tình cảm.
Chương, lão thái thái chau mày.
- Phim gì?
- Dạ. Mộng Tình.
Niệm Sâm đáp, nàng bèn Ä‘em cốt truyện kể lại. Chương lão thái thái nhÃu mày, gục gáºt đầu nói:
- Những thứ phim ngoại quốc ôm ôm ấp ấp, dụ dá»— cho con gái hư há»ng hết! Hừ từ xưa đến nay, phụ nữ chết vì tình không Ãt, nhưng đàn ông chết vì tình thì được mấy ai? Phim ảnh toàn là thứ dối ngưá»i! Dàn ông! Dàn ông! Không có tên nào có tình cảm, toàn là thứ dã thú! Này các con, các con phải cẩn tháºn, đừng bao giỠđể mắc bẫy đàn ông!
- Mẹ mẹ, hãy yên lòng! Niệm Sâm nói: Chúng con quyết không để lá»t vào tròng bá»n đàn ông con trai đâu.
Lão thái thái nói:
- Äi ngá»§ Ä‘i! khuya lắm rồi!
Ãnh mắt bà dừng lại trên khuôn mặt Niệm Kỳ:
- Kỳ nhi! có việc gì chăng?
- Có chi đâu mẹ - Chương Niệm Kỳ vội nói.
- Thế thì đi ngủ đi!
Khi hai chị em Ä‘i ngang qua phòng Niệm Du, bên trong còn ánh đèn, Niệm Sâm đẩy cá»a ló đầu vào:
- Má»t sách! dẹp Ä‘i, kẻo ngày mai lại kêu la nhức đầu nữa dấy!
- Ồn ào - Niệm Du nói mà chẳng ngước lên - sắp xong rồi đây không thể buông tay.
- Thiệt là má»t sách.
Niệm Kỳ nói. và cùng Niệm Sâm nhìn nhau, lắc đầu cưá»i.
o0o
Chương Niệm Kỳ ngồi dưới bóng cây trong vưá»n trưá»ng, quyển Thông SỠđặt trên gối, ánh mắt thẫn thá» nhìn nhưng chiếc là Ä‘ang Ä‘ong đưa trên ngá»n cây. Bốn bên vắng lặng, không má»™t bóng ngưá»i cÅ©ng không má»™t tiếng động. Chương Niệm Kỳ thẫn thá» nghÄ© ngợi đến xuất thần, tháºm chà nàng không nghe thấy tiếng bướcchân Ä‘i gần tá»›i, mãi khi có má»™t bóng ngưá»i lắc lư ở trước mặt, nàng má»›i giáºt chợt giáºt mình. Nom kỹ kẻ tá»›i kia là ai, nàng không khá»i thết lên má»™t tiếng khe khẽ:
- á»’!
Chàng trai kia hiển nhiên cÅ©ng rất ngạc nhiên, chàng không ngá» dưới bóng râm này lại có ngưá»i ngồi. Chàng khẽ nói:
- Xin lỗi tôi đã quấy rầy cô!
Chàng nói xong liá»n chuyển mình bá» Ä‘i. Nhưng chỉ Ä‘i dược mấy bước chàng đã dừng lại, ngoái đầu nhìn nàng. Ãnh mắt chàng lá»™ vẻ thâm trầm và say sưa. Sau đó chàng trở lại ngồi xuống trên thảm cá», hai tay bó gối đăm đăm nhìn nàng. Mặt nàng thẹn hồng, tim nhảy loạn, thần hồn bất định.
Một thứ tình tợ vui mừng và chỠđợi khống chế lấy nàng, một thứ tình khẩn trương, không an và đáng sợ.
- Niệm Kỳ! – Chàng khẽ nói như ru - Cô đừng sợ tôi, tôi không làm phiá»n gì tá»›i cô đâu!
Chương Niệm Kỳ vẫn ngồi bất động, nàng chẳng nói chi, chỉ tần ngần, ngại ngùng nhìn chàng trai mặc chiếc áo vải lam trước mặt. Cặp mắt như hòa như thÆ¡, như má»™ng. Vì sao mình trốn không khá»i chàng trai này?
- Niệm Kỳ - Dương Âm khẽ nhếch mày nhìn dò xét nàng - Cô sợ ná»—i gì? Hãy tin tôi, tôi chẳng ác ý chi đâu - Chàng thở ra - Cô không biết, cô như má»™t con thá» nhá» lạc lối trong sương mù, tôi vốn không muốn biết tá»›i cô, tháºt đấy. Nhưng cô Ä‘ang lạc lối, mắt cô má» mịt không có má»™t sá»± giúp đỡ. Tôi có thể giúp cô được chăng? Giúp cô tìm ra phương hướng cá»§a cô?
Chương Niệm Kỳ cảm thấy mình như bị thôi miên, giá»ng nói khẩn thiết cá»§a Dương Âm khiến lòng nàng rá»™n ràng. Vói ý thức, ná»™i tâm nàng có thanh âm nho nhá» Ä‘ang đỠtỉnh " Äừng mắc bẫy hắn, đừng mắc bẫy hắn!"
Song cả ngưá»i nàng vô lá»±c, ngay sức váºn dụng tư tưởng cÅ©ng không có, nàng chỉ lặng thinh ngồi nhìn chàng trai.
- Cô Ä‘ang nghÄ© gì váºy? - Dương Âm há»i, cặp mắt chàng mở to nhìn nàng không hiểu.
- Niệm Kỳ, xin nói vá»›i cô, tôi chẳng có gì đáng sợ. Cô không thể cả Ä‘á»i chạy trốn hiện thá»±c, hãy thá» xem! Nếu cô bằng lòng. Chúng ta có thể trò chuyện vá»›i nhau.
Chương Niệm Kỳ bá»—ng giáºt mình, nàng vụt đứng lên, nói ấm á»›:
- Chúng ta không có chi để nói, xin lỗi!
Nàng quýnh quáng bá» Ä‘i, Dương Âm ở sau gá»i.
- Sách vở của cô bỠquên đây này!
Nàng khá»±ng bước, quay đầu ngó lại. Dương Âm đưa sách vở cho nàng và đứng ra đó, chăm chăm lặng thinh nhìn nàng. Nàng vá»™i tiếp lấy, ngẩn ngÆ¡, bàng hoàng sợ hãi. Chàng ÄÆ°a tay nhẹ đặt trên mặt nàng.
- Niệm Kỳ - Giá»ng chàng êm dịu, Ä‘i sâu vào ná»™i tâm nàng - Anh yêu em, lâu rồi, em biết chăng?
Ngón tay chàng vuốt trên sóng mũi nàng:
- Äừng lẩn tránh anh nữa, đừng tá»± khép lòng em, anh yêu em, yêu không phải là Ä‘iá»u xấu. Hãy tin anh, anh sẽ chẳng làm Ä‘iá»u gì tổn hại dến em! Äừng sợ, chá»› tá»± làm khổ cho mình em nhé?
Chân nàng má»n nhÅ©n, đầu tối sầm, ánh mắt mÆ¡ hồ, nước mắt bá»—ng dưng rân rấn qua khoé mi, tay nàng vịn cành cây bên cạnh má»™t cách yếu á»›t, tá»± vùng vằng vô lá»±c.
Nàng run run nói:
- Xin anh đi chỗ khác! để tôi một mình, xin anh đi chỗ khác!
Niệm Kỳ - chàng gá»i, tay chàng kéo nàng, nàng dá»±a vào lòng chàng, cảm thấy cánh tay cá»§a chàng trai ôm chặt thế ấy. Phút chốc nàng cảm thấy đây má»›i là thế giá»›i cá»§a nàng, ấm áp, ngá»t ngào. Äầu nàng tá»±a trên ngá»±c chàng, nàng có thể nghe được tiếng nhịp tim Ä‘áºp không ổn định cá»§a chàng. Nàng ngước mắt, tức thì thấy chàng hàm chứa bao nhiêu nhu tình, quan hoài và thương xót. Nàng thở ra, mÆ¡ hồ nói:
- Dương Âm.
Dương Âm nâng cằm nàng, và cúi xuống. Niệm Kỳ thấy mặt chàng áp tá»›i, nàng vụt ré má»™t tiếng, vùng ra khá»i vòng tay chàng. Tợ hồ nghe mẫu thân Ä‘ang kêu gá»i:
- Niệm Kỳ! Niệm Kỳ! đừng bước theo lớp bụi sau lưng của mẹ. Hãy lánh xa chàng trai này!
Nàng kinh hoàng ngó Dương Âm má»™t cái và chuyển đầu trốn chạy như bay. ÄÆ°á»£c má»™t đỗi xa, nàng vẫn không ká»m chế được trái tim nhảy thình thịch cá»§a mình. Hối hả chạy ra khá»i cổng trưá»ng rồi nàng má»›i phát hiện mình lại bá» quên sách vở. Sách vở mặc sách vở, cÅ©ng không cần đợi em hết giá», nàng má»™t mình trở vá» nhà trước. Cài then cá»a phòng mình, nàng ngã váºt trên giưá»ng. Nhưng trong đầu óc nàng cứ mãi xuất hiện bá»™ mặt, giá»ng nói cá»§a Dương Âm. Khép mắt, nàng hoảng hốt thấy mình vùi ngưá»i trong vòng tay chàng má»™t cách ngây ngất, say sưa, ấy là má»™t thứ cảm giác mà chưa bao giá» nàng có má»™t cảnh giá»›i hồn nhiên vong ngã.
Hôm sau, Dương Âm Ä‘em sách vở trao lại cho nàng, không nói tiếng nào, chàng chỉ ngó nàng thoáng qua rồi bá» Ä‘i. Nàng giở sách ra, bên trong có kèm theo má»™t mảnh giấy "Khi em đã tìm được chÃnh mình, hãy nói vá»›i anh má»™t tiếng, anh ở đây đợi chá» em."
Nàng nhìn lại mảnh giấy, cảm thấy mình như má»™t con thá» lạc đưá»ng, Ä‘i trong sương mù má» mịt mà không biết nên Ä‘i vá» hướng nào.
"Hãy giúp tôi!" Hãy giúp tôi! Hãy giúp tôi!" Trong lòng nàng kêu gá»i, song nàng không biết mình Ä‘ang kêu gá»i ai cứu giúp cÅ©ng không biết cứu giúp Ä‘iá»u gì.
Tối nay, Chương Niệm Kỳ ở trong nhà bếp giúp Chu má lặt Ä‘áºu. Nàng ngồi trên ghế, đầu dá»±a trên thành cá»a. thẫn thá» mà tư lá»±. Lát sau nàng há»i:
- Chu má, nói cho con nghe xem, chuyện mẹ cha con thế nào?
Chu má ngó nàng ngạc nhiên:
- Äại tiểu thư, sao cô lại há»i tá»›i chuyện này?
- Má nói đó! con muốn biết rõ câu chuyện.
- Tôi cÅ©ng không biết rõ lắm - Chu má chau mày - Khi tôi đến nhà cô thì cha và mẹ cô đã kết hôn ba năm rồi. Hình như cha cô vốn là ngưá»i bà con xa trong nhà mẹ cô, hai ngưá»i tá»± do yêu nhau. Nhà cha cô nghèo, bà ngoại cô không chịu gả, mẹ cô cuốn gói, mang má»› đồ đạc trang sức theo cha cô đến Tứ Xuyên và hỠđã kết hôn vá»›i nhau. Thế rồi đã sanh ra các cô. Cha cô thi trúng tuyển được Ä‘i nước ngoài, mẹ cô phải chạy tiá»n đưa cho cha cô làm lá»™ phÃ. Ông sang nước Pháp, sau ba năm lại lấy má»™t sinh viên lưu há»c bên ấy, và đã ly hôn vá»›i mẹ cô.
- Má có biết hiện giỠcha con ở đâu không?
- Có lẽ ở Nam Kinh. Tiểu thư, cô chá»› đỠcáºp đến việc này trước mặt mẹ cô làm bà giáºn. Sau khi cha cô từ nước ngoài trở vá», tôi rõ biết việc này lắm. Bà van xin ông, khóc lóc, tháºm chà còn quỳ xuống, muốn ông bá» cô con gái ấy, nhưng ông dẫu chết cÅ©ng không bằng lòng. Ôi, lòng dạ đàn ông, không còn cách chi nói được nữa! Chả trách mẹ cô má»—i khi đỠcâp đến việc đến chuyện này Ä‘á»u ân háºn phải nghiến răng.
- Chả nhẽ đàn ông con trai Ä‘á»u thế hết?
Chương Niệm Kỳ chau mày há»i.
- Việc này tôi chưa rõ lắm nên chưa dám quyết. Thôi đừng đỠcáºp tá»›i nữa trước mặt tiểu thư việc này khó nói được!
Niệm Kỳ đứng dáºy trở lên nhà trên, Niệm Du vẫn Ä‘ang vùi đầu vào trong đống sách. Nàng nghÄ© " Sao Niệm Du có thể chẳng chút động lòng? Và vì sao mình cứ bị chàng Dương Âm chết toi này gây phiá»n". Vô phòng, nàng thấy Niệm Sâm Ä‘ang ngồi ngẩn ngÆ¡ trên giưá»ng mình.
- Niệm Sâm, có chi chăng?
- Không có, Niệm Sâm nhÃu mày tá» vẻ lưỡng lá»±. Nàng nghÄ© ngợi má»™t hồi lâu má»›i nói - Chị hai, cái anh chàng Dương Âm ban quốc văn kia Ä‘ang theo Ä‘uổi chị phải không?
- Sao? Niệm Kỳ giáºt thót ngưá»i.
- Hồi chiá»u nay chị vá» sá»›m, nhà trưá»ng xảy ra má»™t chuyện chị có biết không?
- Dương Âm và ÄÆ°á»ng Chúng Dân ban địa lý đánh nhau, nghe nói là vì chị em mình!
- Chuyện thế nào? Chương Niệm Kỳ vá»™i há»i.
- Có lẽ Äuá»ng chúng Dân trước mặt má»i ngưá»i nhục mạ ba đóa hoa. Chị biết chuyện Äuá»ng chúng Dân Ä‘eo đẳng theo chị ba và gặp phải gai nhá»n chá»›? Cho nên chiá»u nay ở há»™i trưá»ng, y ta nói vá»›i má»i ngưá»i, ba đóa hoa đẹp thúi mà bên ngoài thanh khiết, bụng dạ dÆ¡ bẩn mà lá»i nói cÅ©ng dÆ¡ bẩn. Thêm vào đó lại phịa chuyện vô cá»› nói xấu vô căn cá»›. May sao Dương Âm cÅ©ng Ä‘ang ngồi ở trong há»™i trưá»ng Ä‘á»c sách, anh ta bước tá»›i, và chẳng thèm nói câu nào, liá»n khệnh cho hắn ta má»™t quả đấm vào mặt, sau đó hai ngưá»i ẩu đả nhau. Em tháºt không ngá» Dương Âm là ngưá»i nho nhã mảnh khảnh như váºy mà cÅ©ng biết đánh ngưá»i!
- Sau cùng chuyện ra sao? - Chương Niệm Kỳ nôn nóng há»i.
- Sau cùng à? ÄÆ°Æ¡ng nhiên Dương Âm thua, chàng ta đâu có biết đánh lá»™n. ÄÆ°á»ng Chúng Dân dá»nh dàng thế ấy, Dương Âm đâu phải là đối thá»§!
- Ảnh có bị thương không?
- Em đâu biết! Em không tá»›i xem, chắc là phải bị thương, vì má»i ngưá»i nói anh ta ra máu.
Niệm Kỳ "à" má»™t tiếng, liá»n xoay ngưá»i vá»t ra ngoài. Niệm Sâm ở phiá sau gá»i vá»›i theo:
- Chị chạy đi đâu đó?
Chương Niệm Kỳ chạy Ä‘i, đầu chẳng ngoái lại. Tá»›i đưá»ng lá»›n, nàng cảm thấy mình quá nóng vá»™i lại chưa biết Dương Âm hiện giỠở đâu, tá»›i chá»— nào tìm chàng đây? Nàng quýnh quáng đảo mấy vòng ngoài đưá»ng má»›i nghÄ© ra má»™t cách, nàng gá»i Ä‘iện thoại tá»›i má»™t bạn đồng há»c, ngưá»i bạn này lại giúp nàng gá»i Ä‘iện thoại Ä‘i há»i nữa. Rốt cuá»™c đã biết ra được địa chỉ Dương Âm. Nhà Dương Âm ở trong má»™t ngõ hẻm tại Bán SÆ¡n, má»™t hồi lâu má»›i tìm ra được. Äây là căn nhà lụp xụp trong khu ổ chuá»™t. Nhà chỉ có ba phòng nhá» rất cháºt chá»™i, hết sức nghèo, hết sức tạp nhạp. Khi đứng bên ngoài chỠđợi, nàng cảm thấy tai nóng bừng, tim nhảy loạn, má»™t bà cụ bước ra há»i nàng vá»›i giá»ng Tứ Xuyên rất đỗi ngạc nhiên:
- Xin há»i tìm ai?
- Dạ Dương Âm có phải ở đây không?
Không đợi bà cụ trả lá»i, Dương Âm đã từ bên trong chạy ra. Chàng đứng run run bên cá»a nhìn nàng. Chiếc mÅ©i sưng tÃm bầm, trên đầu quấn vải băng còn dÃnh máu Ä‘á», đáng vẻ bối rối. Niệm Kỳ chăm chú nhìn chàng, cháºm rãi bước tá»›i, sau đó dừng lại. Há» nhìn nhau má»™t hồi, Dương Âm má»›i mở cánh cổng nhá», má»i nàng. Nàng bước vào, Dương Âm đóng cổng nhá» lại.
- Không ngỠcô tới, trong nhà bừa bộn quá. - Chàng nói.
Tháºt sá»±, trong nhà chẳng có bày biện gì mà rất đơn giản và sạch sẽ.
Nàng ngó chàng, không nói.
- Má»i ngồi - Chàng kéo chiếc ghế cho nàng.
Nàng không ngồi, khẽ tiếng gá»i:
- Dương Âm !
Chàng giáºt mình ngó nàng.
- Có Ä‘au không? - nàng há»i.
- Không?
- Vì sao đánh nhau?
- Không biết.
- Dương Âm.
- Niệm Kỳ.
Nàng ngã vô lòng chàng, môi nóng hổi cá»§a chàng ấn trên môi nàng. Má»™t nụ hôn vá»™i vàng, thảng thốt mà ngá»t ngào.
Nàng biết nàng không dại khỠđể mất, nàng biết nàng từ đây không trốn tránh nữa. Có Ä‘iá»u chàng trai này như con rắn độc, nàng cÅ©ng không công đâu tránh nữa. Ngưá»i đắm chìm trong rượu, cam lòng chết say, há chịu chết khô, nàng cÅ©ng như váºy. Nếu như má»™t ngày nào đó chàng sẽ phụ tâm tình thì Ãt nhất, nàng đã có những khoảnh khắc không phụ tâm cá»§a chàng! Äã đủ. Hà tất cầu mong chi cho nhiá»u? Hà tất Ä‘uổi theo tương lai xa vá»i chưa thể biết? Nhưng, nhưng nhưng... nhưng và như ngày nào đó, chàng ruồng bá» nàng, ôm ấp má»™t cô gái khác - Äiá»u này không cách chi nhẫn nại! Mặt chàng dán vào ngưá»i nàng, môi nàng đụng phải vải băng, nàng đưa tay vuốt tấm vải trên trán chàng, làm chàng Ä‘au, chàng cắn răng lắc đầu. Nàng há»i:
- Äau hả?
- Không đâu .
- Thiệt yêu em không? - Em còn nghi ngỠsao? - Mãi mãi phải không?
- Äến chết, chết rồi còn kiếp sau nữa.. mãi mãi vô cùng.
- Không thay đổi chớ?
Chàng cầm tay nàng đặt trên tim mình, quả tim m nhảy trầm trá»ng. Chàng ôm khuôn mặt nàng, chăm chăm nhìn vào mắt nàng.
- Niệm Kỳ, - Chàng nghiêm túc nói - Tim anh ở đây, em hãy tin anh, anh mãi mãi không thay đổi! Anh yêu em, yêu em!
Xạo! lá»i cá»§a tình nhân nói Ä‘á»u xạo, nhưng những ngưá»i tình thÃch nghe những lá»i xạo đó. Chương Niệm Kỳ nhắm mắt, vừa cưá»i, vừa vui mừng và giải thoát. Nàng ấp úng nói:
- Nói nữa đi!
Chàng lại nói! Nàng chau mày, cưá»i:
- Nói nữa đi!
Chàng lại nói nữa.
- Nói Ä‘i! Nói mãi Ä‘i! Äừng thôi - Nàng bảo.
Chàng bưng mặt nàng.
- Con bé ngốc! Chàng nói - Ngốc quá Ä‘i thôi, Ngốc đến tức cưá»i, ngốc đến dá»… thương quá!
Môi chàng kỠtrên mặt nàng.
o0o
Chương lão thái thái nhìn Niệm Kỳ, tay run rẩy bưng tách trà, ánh mắt buồn bã và thất vá»ng.
- Kỳ Nhi, Kỳ Nhi - Bà lắc đầu - Hết biết con rồi! Con để một thằng con trai đánh vào tim con, xong cả.
Chợt bà đưa tay bóp trán:
- Äáng tiếc là ta đã dạy dá»— con bao nhiêu năm nay, má»™t tay nuôi nấng con đến trưởng thành! Äàn ông! Äá»u là ma quá»·! Kỳ Nhi Æ¡i Kỳ nhi! Bao năm rồi mẹ dặn con hãy tránh xa há», bảo con hãy đỠphòng há».
- Ô mẹ - Chương Niệm Kỳ khổ sở nói - Dương Âm sẽ không thay lòng đổi dạ, mẹ mà thấy ảnh mẹ hiểu ra ngay, mẹ con không thể không yêu ảnh. ảnh hết sức tốt vá»›i con, ảnh sẽ không như cha đâu. Con muốn nói, ảnh sẽ không phải hạng ngưá»i đểu giả như những đàn ông con trai khác!
- Äàn ông con trai Ä‘á»u y hệt nhau cả - Lão thái thái dứt khoát nói - Con phải giẫm lên bước chân cá»§a mẹ, bấy giá» con má»›i thừa nháºn lá»i nói cá»§a mẹ! ÄÆ°á»£c rồi, con cứ yêu nó Ä‘i, có nói cÅ©ng không Ãch lợi gì. Yêu Ä‘i rồi Ä‘au khổ, rồi bầm dáºp..., ôi con gái mẹ quá đáng thương!
- Mẹ! Chương Niệm Kỳ thở ra, đưa mắt cầu cứu hai em ngồi bên cạnh.Nhưng Chương Niệm Du và Niệm Sâm Ä‘á»u lặng thinh, má»™t lá»i cÅ©ng không thốt. Nàng nhìn van lÆ¡n mẹ - Mẹ con chỉ yêu thôi, chá»› chưa có gì...
- Yêu thôi - Lão thái thái thảm não nói:
- Yêu thôi cÅ©ng tiêu Ä‘á»i.
Bà vẫy tay bảo:
- Thôi được các con hãy lui hết đi, để mẹ một mình suy nghĩ.
- Mẹ, - Chương Niệm Du a tá»›i ôm chầm lấy mẹ - Con mãi không yêu đương, con ráng cố gắng há»c để Ä‘em vinh dá»± vá» cho mẹ!
Ba đứa con lặng lẽ lui ra khá»i phòng mẹ, Niệm Du nhìn Niệm Kỳ mà lắc đầu:
- Chị hai sao chị yêu anh ta? Yêu con trai mà làm gì?
- Em chả hiểu - Niệm Kỳ khổ sở nói - Con má»t sách em chỉ biết định luáºt này, nguyên lý ná», chá»› em nào hiểu được tình cảm là không có định luáºt, phép tắc chi có thể giải thÃch được, má»™t khi nảy sanh ra rồi thì không cách chi ngăn cản! Em là con má»t sách! Äể rồi má»™t ngày nào đó em cÅ©ng yêu đương thôi, bấy giá» chị xem em thế nào!
- Em chẳng hỠyêu!
Niệm Kỳ má»™t mạch bá» vô phòng, báºt đèn, và láºp tức bày sách vở trên bàn.
Niệm Sâm theo Niệm Kỳ vô phòng chị, nàng há»i khẽ:
- Chị hai, sao chị biết chị đã yêu anh ấy?
Niệm Kỳ nói:
- Em há»i tháºt buồn cưá»i!
- Tình yêu là gì chị nhỉ? Sao chị biết tình cảm của chị đối với ảnh là tình yêu? Mà không cho đó là một tình cảm khác? Có khác tình cảm của chị em mình không? có khác tình cảm của em đối với con mèo không?
Niệm Kỳ ngó Niệm Sâm:
- Chị không có cách chi giải thÃch - Nàng nói - Khi tình yêu đến rồi, em sẽ biết tình yêu thế nào. Em, xa em chị có thể sống, em mất Ä‘i con mèo nhá», em cÅ©ng có thể sống, nhưng, nếu chị không có Dương Âm, chị đành chịu chết thôi.
Niệm Sâm trố cặp mắt ngạc nhiên nhìn Niệm Kỳ.
- Thế thì - nàng ngáºp ngừng nói - Chị, nếu như anh Dương Âm thay lòng...
- Giả như ảnh thay lòng - Niệm Kỳ đưa cặp mắt nhìn ra bầu trá»i Ä‘en ngoài cá»a sổ - chị sẽ giết anh ta, hoặc chị sẽ tá»± tìm cái chết!
Niệm Sâm bổ tới ôm chặt chị.
- Äừng chị, hay là chị dừng yêu! - Nàng nói trong sợ hãi - Mẹ nói, không có đàn ông con trai nào mà không thay lòng đổi dạ!
Niệm Kỳ cưá»i:
- Con khá», biết đâu có ngưá»i sẽ không thay lòng, chÃnh là Dương Âm.
o0o
Tình yêu giữa Chương Niệm Kỳ và Dương Âm được đồn rùm beng trong trưá»ng.
Cái ý nghÄ© "Ba đóa hoa là không cách chi bẻ được" làm xôn xao trong đám nam sinh, do đó, hai đóa hoa khác trong ba đóa hoa bắt đầu bị vây công mãnh liệt. Chương Niệm Du như pho tượng thạch cao, tất cả thư từ, hẹn hò nàng Ä‘á»u không đếm xỉa tá»›i, thế giá»›i cá»§a nàng là trong sách vở, suốt ngày tay nàng không rá»i quyển sách, những thư tình gá»i đến nàng như đá chìm trong đáy biển. Tháºt ra những thư từ kia, ngay cả việc xé ra xem nàng cÅ©ng không có, lý do là: Không có thá»i gian! Những lá»i má»i má»c hẹn hò nàng cÅ©ng Ä‘á»u trả lá»i: Không có thá»i gian!
Tác phong cá»§a Niệm Sâm và ngưá»i chị ba cá»§a nàng thì hoàn toàn khác nhau. Sau khi xé thư ra, nếu hôm sau nàng không Ä‘á»c trước má»i ngưá»i thì nàng cÅ©ng quăng trả lại cho ngưá»i viết, cưá»i to nói:
- Ôn dịch, sao chép thư tình mẫu ở trong sách ra phải không?
- Con quỷ, chữ viết lăng quăng thấy tởm quá.
- Thi nhân, bài thơ này đem vỠsắc thuốc uống đi.
Cứ má»—i lần như váºy, khiến cho những anh chàng viết thư giáºn đến đỠmặt. Nhưng cÅ©ng lạ, những anh chàng gặp phải gai nhá»n này lại không nản lòng cứ muốn tiếp tục Ä‘i gặp.
Nhưng rồi, Chương Niệm Sâm vá»›i tác phong chẳng nương tình để mặt này đắc tá»™i vá»›i má»™t sinh viên tên Từ Láºp Quần. Từ Láºp Quần là sinh viên ngoại ngữ trên nàng má»™t báºc.
Thưá»ng ngày vùi đầu vào trong sách vở, chưa há» Ä‘eo Ä‘uổi hay để ý đến má»™t cô gái nào. Chàng luôn đứng nhất lá»›p, nước da ngâm Ä‘en, dáng vẻ như má»™t minh tinh Ä‘iện ảnh.
Hôm nay, Niệm Sâm vừa đến trưá»ng, Từ Láºp Quần bèn ở trước mặt rất đông bạn bè đồng há»c trao cho nàng má»™t bức thư. Nàng có hÆ¡i ngạc nhiên mà tiếp lấy, má»™t thứ kiêu ngạo cá»§a nữ tÃnh dâng tràn trong lòng, nàng không ngá», ngay Từ Láºp Quần là má»™t sinh viên như váºy mà cÅ©ng viết thư tình cho nàng! Nàng nhìn phong bì, đúng là loại phong bì màu lam nhạt rất thịnh hành bây giá», bá»n sinh viên há»c sinh chuyên dùng phong bì loại này để viết thư tình! ÄÆ°á»£c! Nàng sá»›m đã xem không vô thứ ngạo mạn "Coi thiên hạ chẳng ra gì" cá»§a anh chàng Từ Láºp Quần này. Äây là dịp tốt để cho chàng ta má»™t bài há»c nhá»› Ä‘á»i. Huống chi các bạn đồng há»c Ä‘á»u đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn nàng: Xem nàng xá» trà như thế nào vá»›i bức thư tình này. Do đó, nàng chá»›p mi xé phong bì, rút lá thư xếp hết sức tá» chỉnh ra, khinh khỉnh nói:
- Ai thÃch nghe thánh nhân trong bạn cá»§a chúng ta viết gì không?
Theo đó nàng sang sảng tuyên Ä‘á»c.
"Tiểu Thư thân ái:
Khi cô nháºn được lá thư cá»§a tôi, xin đừng cho tôi sao quá mạo muá»™i, và khi cô Ä‘á»c xong lá thư này, cÅ©ng chá»› nên cho tôi sao quá vô lá»…, vì có ngưá»i "có lá»…" vá»›i cô đã quá nhiá»u rồi. Nháºn đến thư tôi, xin cô chá»› nên thoát tục má»™t chút!
Trong số các cô gái, cô kể là nổi báºt hÆ¡n hết, bởi đỠcáºp tá»›i "Hoa hồng Chương Niệm Sâm", hầu như ai không hiểu, không ai biết. Nhưng tiểu thư, chá»› vì đó mà kiêu ngạo, cần biết hoa hồng tuy đẹp tháºt, nhưng có ngày nào đó nó cÅ©ng sẽ úa tàn. Khi ngày xuân hoa tàn rÆ¡i rụng thì biến thành đống đất hôi thúi mà thôi. Cô có thói quen Ä‘á»c huỵch toẹt thư tình cá»§a thần dân cô, đó là má»™t cái khoái lá»›n lao cá»§a cô, chá»› đâu biết thứ hành vi nông nổi lố bịch này, chÃnh là đã bá»™c lá»™ cái vinh dá»± hão và cái không có đầu óc cá»§a cô! Äáng tiếc dung mạo cô như hoa lại không tài không đức, không kiến thức... "
Chương Niệm Sâm dừng lại không Ä‘á»c nữa, từ cha sinh mẹ đẻ đến nay, nàng chưa há» có cái nhục nhã nào lá»›n lao thế này, hÆ¡n nữa là Ä‘ang trước mặt các bạn đồng há»c. Ãnh mắt má»i ngưá»i Ä‘á»u đổ vá» nàng, có ngưá»i thở ra, có ngưá»i đồng tình, có ngưá»i cưá»i nhạo. Nhóm bạn gái đồng há»c có tÃnh ganh tị vá»›i nàng, được dịp này há» cưá»i đến gáºp bụng. Gương mặt nàng biến thành nhợt nhạt, tay cầm lá thư giáºn đến phát run. Song nàng cố gắng giữ bình tÄ©nh và xem tiếp.
"... Tiểu thư, xin nói má»™t câu, má»™t ngưá»i con gái đàng hoàng có ná» nếp, quyết không công khai Ä‘á»c thư tình cá»§a nàng. Cần biết, ngưá»i Ä‘eo duổi cô, ái má»™ cô Ä‘á»u là ngưá»i xem trá»ng cô cả. Äối vá»›i những ngưá»i viết thư mà nói, há» không có lá»—i chi, cho dù cô chẳng xem há» ra gì cÅ©ng không nên cưá»i nhạo tình cảm cá»§a há». Nên biết, phàm là ngưá»i ai cÅ©ng có lòng tá»± ti, và như cô cho rằng bức thư đây đã chạm tá»›i lòng tá»± trá»ng cá»§a cô, thì xin cô thá» nghÄ©, thưá»ng ngày cô đã chạm tá»›i lòng tá»± trá»ng cá»§a há» là như thế nào. Mong sá»± tu dưỡng cá»§a cô có thể phù hợp vá»›i dung mạo cá»§a cô! phải biết, ngưá»i mà tá»± hối ắt ngưá»i sau hối theo! Dám khuyên các hạ, tá»± làm theo tốt đó.
Từ Láºp Quầnâ€
Chương Niệm Sâm buông thõng tay, gấp lá thư cẩn tháºn và bá» lại phong bì trở lại như cÅ©. Nàng giáºn đến cả ngưá»i run lên bần báºt. Cầm bức thư, nàng Ä‘i dến trước mặt Từ Láºp Quần. Từ Láºp Quần Ä‘ang ngồi dá»±a vào ghế, chàng nhìn nàng vá»›i vẻ thách thức. Nàng đăm mắt ngó chàng, cặp mắt Ä‘en to lay láy long lên má»™t thứ ánh kỳ dị. Nàng quăng trả bức thư trên bàn cá»§a chàng, bình tÄ©nh nói:
- Anh không cảm thấy hành vi của mình cũng quá lố bịch và kiêu ngạo sao?
Sau đó, nàng trở vá» chá»— mình, chống tay bên má, giáºn hầm hầm. Trong lòng nàng Ä‘ang nghÄ© cách trả háºn Từ Láºp Quần.
Từ đó vá» sau Niệm Sâm không còn công khai công bố thư tình cá»§a ngưá»i khác nữa, ngược lại, nàng bắt đầu nháºn lá»i hẹn hò, nháºn lá»i má»i má»c. Nàng và má»—i má»™t ngưá»i Ä‘i chÆ¡i, ra vào má»™t nÆ¡i công cá»™ng, cưá»i đùa, giỡn vui như đóa hoa tươi, nhứt thá»i, những danh lam thắng cảnh ở Trùng Khánh, nào là suối nước nóng Nam Ôn, nào là khe hải Dưá»ng, nào là Cá»a Phù đồ... Ä‘á»u có vết chân nàng và bạn trai nàng đặt tá»›i. Tiếng tăm cá»§a nàng càng lá»›n, kẻ bái lạy dưới chân nàng càng nhiá»u.
Niệm Du lấy làm bất mãn đối với hành động của em. Niệm Kỳ cũng không vui. Nhưng Niệm Sâm tâm sự riêng với Niệm Kỳ.
- Chị hai, em chỉ muốn dẫn dụ má»™t ngưá»i.
- Ai?
- Từ Láºp Quần! Em háºn hắn lắm, em đợi hắn Ä‘eo theo em, em sẽ cho hắn biết má»™t mẻ.
Chương Niệm Kỳ bảo:
- Không nên đùa vá»›i lá»a đâu em, kẻo phá»ng tay đấy.
Nhưng Chương Niệm Sâm vẫn cố chấp. Ở công viên nhà trưá»ng, nàng công khai nắm tay vá»›i nam sinh viên Ä‘i dạo. Khi vô lá»›p nàng và nam sinh mày qua mắt lại, tháºm chà cùng há» Ä‘i vÅ© trưá»ng má»™t tối ná» trong khi nàng và bạn trai Ä‘ang nhảy trong vÅ© trưá»ng chợt có má»™t ngưá»i dến vá»— vai bạn nhảy cá»§a nàng:
- Cho mượn bạn anh một lát nhé!
Nàng ngước đầu lên vừa giáºt mình vừa vui. Thì ra Từ Láºp Quần! rốt cuá»™c cá đã dÃnh câu. Nàng chuyển thân qua cùng nhảy vá»›i chàng và cố ý há»i:
- Anh cũng tới khiêu vũ à?
- Hãy theo tôi!
Từ Láºp Quần nói mà gương mặt sa sầm không má»™t nụ cưá»i. Chàng kéo nàng Ä‘i ra khá»i vÅ© trưá»ng và đến má»™t vưá»n hoa mé ngoài. Trong bóng cây giăng rợp, đêm nghe lành lạnh. Chàng chăm chú nhìnn nàng, nói háºm há»±c:
- Äùa vui nhỉ?
- Liên can gì đến anh? - Nàng há»i đương nhiên vui thôi!
- Cô đánh mất thân pháºn há»c sinh cá»§a cô rồi! VÅ© trưá»ng không phải là nÆ¡i để cô tá»›i lui, mà là dành riêng cho vÅ© nữ.
- Thì có dÃnh lÃu gì đến anh? - Anh dá»±a vào cái gì mà quản lý tôi - Nàng hất đầu ngang nhiên nói.
Chàng nhìn nàng, giáºn dữ.
- DÃnh dáng gì vá»›i tôi? Con hồ ly tinh ranh cô! cô biết rõ tình cảm cá»§a tôi, cô đã xem thư tôi rồi, cô quá thông minh, quá ác.
Chàng kéo nàng, kéo tấm thân nàng, nàng cố cùng vằng, song cánh tay chànnghư gá»ng sắt siết chặt nàng. Há» giằng co, thở hào hển như cặp địch thá»§ đấu váºt. Nàng quyết muốn thoát khá»i tay chàng lại muốn chế phục nàng. Nàng thở mệt, đầu óc bấn loạn, vốn không biết mình Ä‘ang làm gì, chỉ cảm thấy trước mặt anh chàng này hết sức đáng sợ, và cần phải lỉnh trốn. Nhưng vòng tay chàng quá chặt, nàng không có cách chi vùng nổi do đó nàng há miệng cánh sâu vào da thịt chàng. Nhưng chàng vẫn không buông tay, má»™t thứ vị mặn thắm vô miệng, nàng vụt nhả ra. Dưới ánh trăng, máu từ vết thương trên tay chàng chảy xuống. Nàng hoảng sợ ngước đầu lên, cặp mắt nàng tiếp xúc vá»›i đôi mắt nhu hòa và bình tÄ©nh cá»§a chàng. Nàng nhÃu mày ngó chàng, ấp úng nói:
- Anh, anh???
Chàng cúi đầu hôn lên đôi môi nàng. Tay nàng quàng qua cổ chàng, lại khẽ cùng vằng tiếp tục nói:
- Không được, tôi, tôi, tôi không yêu ai cả!
Từ Láºp Quần thấp giá»ng nói:
- Nhưng em phải yêu anh.
- Không, tôi không thể yêu bất cứ ngưá»i nào... nàng nói.
- Em đã yêu anh rồi.
- Tôi không yêu anh - nàng nói và đăm đăm nhìn chàng - Tôi háºn anh, tôi phải báo phục anh!
- Thiệt không - Chàng há»i mà lắc đầu thương xót - Niệm Sâm em! Äừng khổ sở ngó nhìn anh như váºy!
Nàng khẽ thốt một tiếng và vùi đầu vào lòng chàng.
Chiếc cằm chạm nhẹ trên mái tóc nàng, chàng thầm thì nói:
- Ngày đầu anh gặp em, anh đã yêu em!
- Yêu tới chừng nào mới thôi.
- Äá»i này kiếp sau mà mãi mãi - Chàng nói.
Nàng ngước đầu lên cưá»i.
- Lá»i giả dối tuyệt đẹp, thì ra lá»i giả dối cá»§a tình yêu là đẹp thế này, hèm chi chị hai yêu say mê Dương Âm ! Hiện giá» tôi má»›i rõ.
- Em nói gì váºy? Từ Láºp Quần chau mày nhìn nàng - Lá»i giả dối? Em cho rằng anh nói dối ư?
- Chẳng lẽ thiệt? Äấy là thá»§ Ä‘oạn để chiếm lấy tôi.
Từ Láºp Quần giáºn dá»—i xô nàng ra:
- Dối để chiếm em? anh nói dối? Dối để chiếm em?
- Không phải sao? - Nàng há»i - Chẳng lẽ anh yêu tôi tháºt? không thay đổi.
- Niệm Sâm, trong lòng em Ä‘ang nghÄ© quá»· ma gì- Chàng kéo nàng, hôn má»™t nụ hôn đắm Ä‘uối - Anh nói vá»›i em, em có thể không tin những gì trên Ä‘á»i này, nhưng xin em hãy tin anh! Trên Ä‘á»i này, nháºt nguyệt thiên địa Ä‘á»u có thể đổi dá»i, nhưng lòng anh sẽ mãi mãi không há» thay đổi!
Nàng nhìn chàng`gượng gạo nhoẻn má»™t nụ cưá»i tháºt tươi.
Bỗng dưng nàng hoảng hốt:
- Không! Không thể được.!! Tôi... tôi không thể yêu ai được..
Láºp Quần ghé vào tia cô âu yếu thì thầm:
- Nhưng em phải yêu tôi.
Cô vội đáp:
- Không, không, tôi chẳng yêu ai cả!
- Và.. chỉ yêu có một mình tôi thôi!
Cô lưá»m lưá»m cặp mắt đáp:
- Không, không phải, tôi không yêu anh, tôi ghét anh, tôi chỉ muốn trả thù.
Chàng gáºt gáºt đầu mỉm cưá»i, ung dung nói:
- Tháºt thế ư? Tá»™i nghiệp cho Niệm Sâm bé bá»ng cá»§a tôi. Em chá»› quên: Yêu và ghét vẫn luôn luôn Ä‘i liá»n vá»›i nhau. chỉ vì yêu ghét, chỉ vì ghét mà yêu!
Cô khẽ kêu lên:
- Dóc!
Rồi cô rúc đầu nép sát vào ngá»±c Láºp Quần. Chàng lấy cằm mình chà chà vào tóc óng mượt cá»§a Niệm Sâm, âu yếm, thá» thẻ nói:
- Em có biết không? Lần đầu tiên gặp em là tôi yêu em liá»n à!
- Nhưng yêu đến bao gi�
- Yêu trá»n kiếp này, hết kiếp sau, và mãi mãi!
Cô ngá»ng đầu lên, cưá»i cưá»i nói:
- Những "lá»i nói không" sao mà đẹp thế! Bây giá» má»›i hiểu, lá»i nói không đẹp biết chừng nào, nó đẹp cho đến ná»—i chị cả chị ấy bị mê hoặc mà yêu anh chàng Dương Âm!
Từ Láºp Quần nhăn mày há»i:
- Em nói gì nhỉ? Em bảo mấy lá»i chân thành tôi vừa nói vá»›i em là lá»i nói không cả hay sao?
- Không đúng thế ư? Äó là má»™t lợi khÃ, má»™t thứ thá»§ Ä‘oạn để chiếm Ä‘oạt tình yêu!
Láºp Quần đẩy cô ra, tức giáºn nói:
- Lá»i chân thành là lá»i nói không, là lợi khÃ, là thá»§ Ä‘oạn để chiếm Ä‘oạt tình yêu?
- Nếu không phải tức là anh thực bụng yêu tôi chớ gì? Nhưng rồi anh có thay lòng, đổi dạ không?
Chàng kêu lên:
- Trá»i Æ¡i! Niệm Sâm! Tôi có cái ấn tượng: Tâm hồn em như có ma đưa lối, quá»· dẫn đưá»ng , lúc nào cÅ©ng chỉ nghÄ© tá»›i toàn những chuyện hắc ám, sầu thảm...
Chàng giÆ¡ tay lôi ngưá»i yêu lại bên mình, rồi say sưa nói tiếp:
- Tôi thấy cần phải nói rõ cho em hiểu: Em có thể Ä‘em lòng ngá» vá»±c tất cả má»i ngưá»i nhưng em phải tin ở tôi! Trong cái vÅ© trụ này, sao có thể dá»i, váºt có thể đổi, riêng lòng tôi, không bao giá» biến cải cả, em nghe chưa?
Cô chỉ biết gượng cưá»i và lòng tá»± nhá»§ lòng?
"Nếu có đúng thá»±c yêu là Ä‘au khổ, ta cÅ©ng sẵn sàng chấp nháºn sá»± Ä‘au khổ đó má»™t lần!"
Äêm hôm ấy, tối khuya Niệm Sâm má»›i trở vá» nhà. Cô vừa bước vào tá»›i ngưỡng cá»a phòng khách, bà mẹ đã nổi lôi đình, cáºt vấn cô:
- Niệm Sâm! Cô đi chơi đâu mà tới giỠnày mới dẫn xác vỠhả?
Cô đứng tá»±a vào khung cá»a, hai mắt long lanh sáng, mặt đỠbừng bừng vá»›i tất cả dáng Ä‘iệu cá»§a má»™t ngưá»i chếnh choáng trong má»™t cÆ¡n say sưa bất táºn. Cô thấy không thể không thá»±c thà khai vá»›i mẹ, cái tâm trạng bối rối đó. Cô buá»™t miệng kêu lên, như ngưá»i liá»u lÄ©nh nhảy đại xuống nước, rồi muốn ra sao thì ra:
- Má Æ¡i, má, con đã yêu ngưá»i ta rồi!
Bà mẹ hoảng hốt há»i.
- Thế là thế nào?
Trên môi để lá»™ má»™t nụ cưá»i héo hắt, cô cay đắng đáp.
- Thưa mẹ, cho dẫu những lá»i ân cần cá»§a ngưá»i ta đúng hay là lá»i nói không Ä‘i nữa, con cÅ©ng cứ vững dạ tin theo, vì nó đáng yêu vô cùng, mẹ ạ!
- Nói xong, cô vá»™i vàng chạy vá» phòng mình như ngưá»i chạy trốn. Bà mẹ giương cặp mắt tuyệt vá»ng nhìn theo lẩm bẩm nói.
- Thế là lại mất thêm một đứa nữa!
Rồi ba nhìn vá» phÃa cá»a buồng cá»§a Niệm Du Ä‘ang vùi đầu trong sách vở. Bất giác, bà thầm van vái.
- Xin trá»i xanh trông lại mà phù há»™, độ trì cho con Niệm Du, để nó khá»i sa chân, sẩy bước vào con đưá»ng oan nghiệt cá»§a tình ái. Nay, tôi chỉ còn có má»™t má»™t mình nó thôi.
o0o
Năm dân quốc 30.
Chiến tranh giữa Trung Nháºt đã đến hồi quyệt liệt. Các trưá»ng há»c Ä‘á»u tạm thá»i đóng cá»a. Má»—i ngày máy bay Nháºt oanh tạc Trùng Khánh không dưới mưá»i lần, má»™t số ngưá»i phải tản cư vá» thôn làng. Tình hình kinh tế nhà há» Chương không khá lắm nên chỉ còn dắt dÃu nhau đến núp trốn trong hầm phòng không cách nhà cÅ©ng khá xa.
Hôm nay, Niệm Kỳ đến nhà Dương Âm. Còn chưa đến cá»a nhà há» Dương thì nàng đã thấy Dương Âm và má»™t cô gái từ trong sân nhà há» Ä‘i ra. Mối nghi ngá» len vào lòng, nàng núp tránh sang má»™t bên, chăm chú lén nhìn há» Dương Âm dắt tay cô gái vừa cưá»i vừa nói chi đó nghe không rõ. Cô gái ăn mặc rất sang, đầu đội chiếc nón cá» rá»™ng vành, nón đụng vào mặt Dương Âm. Niệm Kỳ cảm thấy choáng váng, máu trong ngưá»i nàng lạnh ngắt.
- Quả nhiên rồi - Nàng nghÄ©- Äàn ông! Äàn ông, Nàng nghiến chặt răng.
Há» Ä‘i hướng vá» phiá chá»— nàng đứng. Nàng nghe cô gái nói cưá»i thoải mái.
- Em không tin, Anh Âm, anh luôn xà gạt em!
Dương Âm nói:
- Anh thỠvới em đó.
Chàng xoay qua nàng thá». Niệm Kỳ tái mặt nghÄ©, cái tên đểu giả này, loài cầm thú này! Hắn đã thá» vá»›i bao cô gái rồi? “Äàn ông toàn là thứ ma quá»·!†Lá»i nói cá»§a mẹ còn văng vẳng “Äừng tin há»., đừng tin những lá»i ngon ngá»t cá»§a há», đừng để bị há» lừa gạt há» nói yêu con, ở trước mặt con há» giả vá» Ä‘iên vá» chết, toàn là thá»§ Ä‘oạn để con lá»t vào tay há»! Äợi khi được rồi, há» không còn chút tình nghÄ©a gì …..†Chương Niệm Kỳ nhắm mắt Ä‘au khổ, trong lòng nàng hô gá»i “ Mẹ Æ¡i! Mẹ Æ¡i! Con rất hối háºn đã không nghe lá»i mẹâ€
Cặp nam nữ trẻ ấy Ä‘i qua trước mặt nàng, nhưng há» không thấy nàng, giá» thì hỠđã hết cưá»i, hình như Ä‘ang bàn tÃnh chuyện quan trá»ng lắm, sắc mặt cô gái tá» ra nghi ngá» và buồn buồn, Dương Âm nói:
- Anh sẽ Ä‘i thôi, có Ä‘iá»u anh còn má»™t ná»—i lo ….
HỠđã Ä‘i xa, nàng không còn nghe lá»i há» nói nữa. Nàng cảm thấy tay chân bá»§n rá»§n cả ngưá»i má»m nhÅ©n. Chợt có tiếng báo động, nàng đứng chết trân, ngưá»i ta chạy túa qua nàng, nàng vẫn bất động. Rồi nàng thấy Dương Âm quàng tay qua lưng cô gái, dìu cô ta chạy trốn.
“Xong rồi.†Nàng nghÄ© - “Tình yêu vÄ© đại cá»§a ta.†- Nàng chệnh choạng bước như má»™t ngưá»i má»™ng du. Ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u xuống hầm núp, trên đưá»ng vắng tanh. Tiếng phi cÆ¡ rá»n rá»n tá»›i gần, nàng ngước nhìn trá»i, mong sao cho quả bom nào đó giáng xuống đầu mình. Nhưng phi cÆ¡ đã lướt qua, tiếng oanh tạc xa xa, không biết vùng nào đã gặp tai ương.
Nàng tiếp tục thong thả Ä‘i, Ä‘i từ trưa đến tối. Tiếng báo động giỠđã dứt, Ä‘uá»ng xá trở nên ồn ào, xe cứu hoả, xe cứu thương hú còi Ä‘inh tai nhức óc lướt qua tai nàng, ngưá»i Ä‘i dưá»ng dụm năm dụm ba bàn tán tình hình oanh tạc. Nàng vẫn thá» Æ¡ cứ Ä‘i.
Chợt có cánh tay nắm lấy tay nàng, má»™t ngưá»i đã đứng trước mặt. Nàng định thần nhìn ra thì ra là Dương Âm! Chàng hổn hển nói:
- Ở xa nhìn giống hệt em. Vừa rồi anh đến nhà em, mẹ nói em Ä‘i từ trưa mà chưa vá», làm anh quýnh quáng phải chạy khắp phố tìm em những mấy tiếng đồng hồ, suýt tà nữa anh định đến khu oanh tạc nháºn xác em. Em lang thang ở đây làm gì váºy?
Chương Niệm Kỳ chẳng thốt má»™t lá»i, nàng lặng thinh ngó chàng.
- Niệm Kỳ, anh có lá»i muốn nói vá»›i em, chúng ta tìm chá»— nào ngồi nói chuyện nhé?
Dương Âm nói mà sắc mặt chàng tỠra vừa mừng vừa buồn.
“Hắn muốn nói chuyện vá»›i mìnhâ€, Chương Niệm Kỳ dằn lòng nghÄ©, hắn muốn nói vá»›i mình là hắn đã thay lòng đổi dạ “Hắn là kẻ đểu giảâ€. Nàng rùng mình nhìn chàng sợ hãi, nghèn nghẹn nói:
- Anh khá»i cần nói, tôi biết cả rồi!
- Em biết rồi à?
Chàng ngạc nhiên nhìn nàng, theo đó nắm chặt cánh tay nàng mà chăm chăm nhìn nàng. Sắc mặt nàng nhợt nhạt, cặp mắt khô khan thẫn thá». Chàng thở má»™t hÆ¡i dài, run run nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên em đã biết, xin tha thứ cho anh, Niệm Kỳ, tha thứ cho phải xa em …. Äó là bất đắc dÄ© mà thôi ……
Chương Niệm Kỳ trố mắt ngó ngưá»i đàn ông trước mặt nàng, sau đó nàng dÆ¡ tay tát mạnh vào mặt chàng má»™t tát, Ä‘oạn xoay ngưá»i chạy như Ä‘iêm loạn, Dương Âm đứng ngÆ¡ ngẩn má»™t hồi má»›i bừng tỉnh. Chàng Ä‘uổi theo, song bóng hình Niệm Kỳ đã mất hút.
Äêm khuya, Niệm Kỳ như má»™t bóng u linh trở vá» nhà. Chương Lão thái thái và hai em nàng Ä‘ang ở trong phòng khách thấp thá»m lo âu. Thấy nàng tiến vào, Niệm Du liá»n buá»™t miệng reo lên:
- A, vỠrồi, ngỡ là chị bị ăn bom rồi chứ!
Niệm Kỳ má»™t lá»i chẳng thốt, nàng chạy a tá»›i, bổ vào lòng lão thái thái, hai bàn tay ôm mặt mẹ, lắc mẹ mà khóc:
- Mẹ ơi, con vì sao không chịu nghe mẹ? Con đáng chết, mẹ ơi!
Chương lão thái thái sá»ng sốt ôm nàng:
- Kỳ nhi, con nói gì váºy?
Chương Niệm Kỳ ngước đầu ngó nhìn mẹ, nói từng tiếng một:
- Mẹ, anh ta đã thay lòng đổi dạ rồi!
Chương Niệm Sâm giáºt thót ngưá»i:
- Chị nói sao? Chị Hai, Dương Âm? không đâu! Dương Âm không phải hạng ngưá»i như thế đâu. Quyết không có chuyện đó. Chắc chị hiểu lầm đó thôi.
- Hiểu lầm? – Niệm Kỳ xoay qua Niệm Sâm cưá»i lạnh lùng - Hiểu lầm, chÃnh mắt chị chứng kiến, vả lại chÃnh hắn cÅ©ng đã nói vá»›i chị!
Nàng đứng lên, chỉ Niệm Sâm, tiếp:
- Em! Hãy sớm lo liệu lấy thân!
Và nhìn mẹ u buồn nói:
- Con ngá» trên Ä‘á»i Ãt nhất cÅ©ng có má»™t ngưá»i đàn ông ngoại lệ, má»™t ngưá»i đàn ông không thay lòng! Dè đâu, con sai rồi. Mẹ, mẹ là đúng! Mẹ là đúng.
Chuyển ngưá»i, nàng má»™t mạch Ä‘i vào phòng mình. Khóa chốt lại.
- Mẹ đã biết trước sẽ có ngày này!- Chương lão thái thái lẩm bẩm nói: - Mẹ biết trước rồi! Äàn ông không có tên nào ngoại lệ, Ä‘á»u là ma quá»·! Ma quá»· cả.
Chương Niệm Sâm khoác chiếc áo ngoài và hối hả bỠđi ra.
- Sâm nhi! Con đi đâu đó - Chương lão thái thái nạt- Khuya khoắt rồi!
- Con Ä‘i tìm Dương Âm để há»i cho ra lẽ!
Niệm Sâm nói trong tức giáºn và bá» Ä‘i tuốt ra khá»i cổng, Chương Niệm Du thở dài:
- Chỉ có Ä‘á»c sách là tốt nhất. Bá» sách không Ä‘á»c, lằng nhằng ba cái tình yêu, ôi!
Sáng sá»›m hôm sau, Niệm Sâm và Dương Âm cùng trở lại. Trên khuôn mặt Niệm Sâm có vẻ kiêu ngạo và vui vẻ. Nàng hà há»ng nói vá»›i Chương lão thái thái:
- Con biết là hiểu lầm mà. Thì ra là biểu nuá»™i cá»§a Dương Âm từ Côn Minh tá»›i, Dương Âm dẫn cô ấy Ä‘i dạo phố, có lẽ chị Hai ngó thấy má»›i xảy ra chuyện hiểu lầm như váºy.
- Phải không- Chương lão thái thái lạnh lùng ngó Dương Âm, nghiêm giá»ng nói. - Mày lại tá»›i lừa gạt nữa phải không. Con Kỳ bị mày gạt như váºy chưa đủ sao! Nó nói chÃnh miệng mày đã nói vá»›i nó, giá» lại muốn trá»› trêu à!
- ChÃnh miệng cháu nói vá»›i cô ta ư? - Dương Âm rất đỗi ngạc nhiên - Cháu định nói vá»›i cô ta là cháu đã hưởng ứng lá»i kêu gá»i cá»§a ChÃnh phá»§ mà Ä‘i tòng quân, cuối tháng này cháu phải Ä‘i rồi, cô ta không đợi cháu nói hết, liá»n cuá»›p lá»i nói là đã biết rồi ….
Dương Âm dẫm chân:
- Ôi sá»± hiểu lầm này biết nói sao!! Niệm Kỳ suốt ngày cứ nÆ¡m ná»›p lo sợ cháu thay lòng nên má»›i ra nông ná»—i ấy. Cháu ngỡ cô ta biết cháu tình nguyện tòng quân mà giáºn. Hay đâu ôi …
Chàng lại giẫm chân, vá»™i há»i:
- Niệm Kỳ đâu? Cháu phải giải thÃch cho cô ta biết rõ má»›i được!
- Mày thiệt nói tháºt chăng? Hay là xảo quyệt ? - Chương lão thái thái trừng mắt ngó Dương Âm mà há»i:- Tao không tin mày, tao không tin má»™t thằng đàn ông nào cả.
- Thưa bác - Dương Âm nói mà tá» vẻ giáºn - Nếu như ngày ngày bác đừng nói vá»›i Niệm Kỳ là không nên tin cháu thì Niệm Kỳ quyết sẽ không giáºn cháu dến hiểu lầm như váºy! Giá», bác còn chưa tin cháu ư! Xin bác cho cháu gặp Niệm Kỳ, tánh tình cô ấy cứng cá»i lắm, nếu không giải thÃch thì không được!
Niệm Sâm chạy Tá»›i phòng Niệm Kỳ, gá»i:
- Chị Hai, mở cá»a! Dương Âm tá»›i nè!
Trong phòng im bặt không má»™t tiếng trả lá»i, Dương Âm bước tá»›i gõ cá»a:
- Niệm Kỳ, em mở cá»a ra Ä‘i, anh có lá»i muốn nói.
Trong phòng vẫn không có chút động tÄ©nh, Dương Âm bá»—ng cảm thấy rùng mình. Chàng gá»i lá»›n:
- Niệm Kỳ! Mở cá»a.
Trong phòng vẫn không má»™t tiếng trả lá»i, ngưá»i ngoài cá»a ngó nhìn nhau má»™t hồi. Dương Âm bèn ra sức xô mạnh cá»a, xô luôn ba bốn lần cá»a má»›i mở bung. Dương Âm đứng ngẩn ngưá»i, Niệm Kỳ nằm trên giưá»ng ngá»a mặt lên trá»i, máu dang từ cổ tay nàng tuôn chảy.
- Kỳ Nhi, - lão thái thái thét lên.
Dương Âm nhÃch từng bước tá»›i, khom ngưá»i đưa tay sá» mÅ©i nàng. Chàng láºp tức biết, không còn cách chi cứu vãn được nữa. Chàng quỳ gối xuống, đầu đặt trên ngá»±c nàng, thân tuy còn ấm, nhưng tim đã ngừng Ä‘áºp rồi, chàng ôm chầm lấy nàng, nghẹn ngào khẽ gá»i:
- Niệm Kỳ! Niệm Kỳ, Niệm Kỳ!
Dương âm gục ra đó mà lắc đầu. Chàng vùi đầu trong áo nàng. Niệm Sâm ré khóc, giáºm chân thich` thịch la lên.
- Không, không, không chị không thể chết, chị không thể chết, chị không thể chết!
Lão thái thái choáng váng bước đến bên cạnh giưá»ng. Bà đứng lặng ngưá»i nhìn khuôn mặt Niệm Kỳ không còn chút huyết sắc mà vẫn đẹp ấy. Sau cùng bà run bần báºt miệng tức tuởi nói:
- Mẹ bảo con... đừng yêu! Mẹ bảo con đừng… yêu! Mẹ bảo con...
Dương Âm chợt ngẩng đầu, mặt tái mét, mắt đỠngầu. Chàng ôm thây Niệm Kỳ, đứng lên ngó thẳng vào mặt Chương lão thái thái, từng bước đi tới bên bà, nghiến răng nói:
- Bác, bác là kẻ sát thá»§! ChÃnh bác đã giết chết Niệm Kỳ! ChÃnh cái giáo dục cá»§a bác đã giết chết Niệm Kỳ! Bác đã giết nàng, đã giết nàng!
Chương lão thái thái lùi lại sợ hãi. Chương Niệm Du la như điên loạn:
- Trá»i Æ¡i! Cuá»™c Ä‘á»i này là thế nào?
Và nàng ngất xỉu.
o0o
Chương Niệm Sâm khổ sở tá»±a đầu ttrên song cá»a sổ, nàng nhìn ra con đưá»ng trước mặt. Chị Hai chết, chị Ba Ä‘ang bệnh, Dương Âm thì Ä‘i tòng quân, Từ Láºp Quần cÅ©ng bị Ä‘iá»u đến Côn Minh công tác. Trong mấy tháng ngắn ngá»§i mà sá»± tình cuá»™c sống đã biến đổi lá»›n lao thế này! Chị Ba bệnh nằm liệt giưá»ng nay đã gần ba tháng, thầy thuốc căn dặn không được xem sách nhưng chị vẫn lén xem, xem xong lại kêu la đầu Ä‘au nhức.
Mẹ như ngá»n nến trong gió, từ ngày chị Hai chết, ngưá»i không còn thiết đến Ä‘iá»u chi nữa. Từ Láºp Quần Ä‘i Côn Minh, nàng càng tịch mịch, má»—i ngày tá»±a song, chỉ là ngóng thư chàng. Từ Láºp Quần, Từ Láºp Quần, mong chàng tháºt sá»± yêu nàng, mong chàng ở Côn Minh đừng yêu cô gái nào khác! Như cha nàng ở bên Pháp đã yêu má»™t lưu há»c sinh!
- Tiểu muá»™i - Niệm Du gá»i nàng, nàng chạy vô phòng chị Niệm Du ngồi tá»±a thành giưá»ng, tinh thần tá» ra sảng khoái.
Niệm Sâm há»i:
- Có chi không chị?
- Lấy cuốn sách trên bàn cho chị, vá»›i cây bút và quyển nháºt ký nữa.
Niệm Sâm nói:
- Nhưng bác sĩ bảo là chị không nên xem sách kia mà!
- Dẹp bác sÄ© Ä‘i, Ä‘á»u là nói trăng nói cuá»™i! Chị nằm trên giưá»ng mà sắp khùng! Thá»±c sá»±, bệnh cá»§a chị vốn có chi đâu, lấy sách đưa cho chị Ä‘i!
Niệm Sâm lấy sách đưa cho chị và ngồi bên giưá»ng, nhìn chị há»i:
- Chị Ba, sao chị mê Ä‘á»c sách quá váºy?
- Không Ä‘á»c sách thì làm cái gì? Như em đó, má»—i ngày yêu đương mà thần hồn Ä‘iên đảo đứng ngồi không yên? Như chị Hai đó, cÅ©ng vì ái tình mà phải bá» mạng? Chị đâu ngốc như váºy, trong sách có bao nhiêu Ä‘iá»u há»c há»i, nghiên cứu không hết, vui thú bao nhiêu! Ngưá»i yêu cá»§a chị chÃnh là sách!
- Cái gì trong sách cÅ©ng Ä‘á»u có, Niệm Du tiếp tục nói - Cả Ä‘á»i chị, nghiên cứu còn chưa hết, cuá»™c sống hữu hạn cầu cái há»c vấn vô cùng …
- Thôi được rồi, chi Ba. - Niệm Sâm cau có nói - cái già lý luáºn cá»§a chị tá»›i rồi!
Nàng ngóng tai lắng nghe, vụt nhảy cẫng, phóng ra ngoài cá»a, miệng reo lên.
- Nhất định là ông đưa thư tới!
Nhưng láºp tức nàng chau mày á»§ dá»™t trở vô, ngồi bên cá»a sổ mà cằm gác trên song buồn bã:
- Lại không có thư! Cái Láºp Quần chết toi này! Láºp Quần quá»· quái này! Không thể tin hắn báºn đến không có thá»i gian viết mấy chữ! Miệng thì nói yêu đương ngá»t ngào, ra Ä‘i rồi để ngưá»i ta chết khổ! Hừ! quá»· váºt!
Niệm Du ngó Niệm Sâm mà thầm lắc đầu. Äoạn mở sách ra Ä‘á»c. Hai chị em ngồi ở hai góc, má»™t ngưá»i thì thẫn thá», má»™t ngưá»i thì xem sách, thá»i gian lặng lẽ trôi qua. Chiá»u ngày thu rất ngắn, má»›i đó đã đến lúc lên đèn Niệm Sâm đứng dáºy Ä‘i báºt đèn. Äèn vừa báºt sáng Niệm Du bá»—ng dưng ré lên má»™t tiếng, tay ôm lấy đầu, Niệm Sâm chạy tá»›i há»i:
- Chị Ba, gì váºy? Chị có sao không?
- Äầu chị! Äầu chị.!
Niệm Du kêu to và váºt xuống giưá»ng ôm đầu mà lăn lá»™n, sách bút văng xuống đất. Niệm Sâm hốt hoảng, cất tiếng gá»i Chu Má và Mẹ. Chương lão thái thái và Chu má láºp tức chạy tá»›i. Niệm Du vẫn Ä‘ang kêu la dữ dá»™i:
- Äầu tôi! Ui da, đầu tôi!
Chương lão thái thái chạy tá»›i ôm Niệm Du , má»™t mặt hối Niệm Sáºm
- Mau Ä‘i má»i bác sÄ© tá»›i.
Niệm Sâm liá»n chạy như bay. Chương lão thái thái nÆ¡m ná»›p lo sợ há»i:
- Niệm Du, đầu con sao rồi?
- Úi da! Äầu tôi!
Niệm Du kêu la cuồng loạn, dùng răng cắn xé chiếu chăn:
- Äầu tôi sắp vỡ rồi, sắp nổ rồi, ui!, Trá»i Æ¡i!
Chu Má bưng má»™t thau nước lạnh, muốn thá» dùng khăn ướt đắp lên đầu nàng xem, nhưng tấtcả Ä‘á»u vô dụng Niệm Du vẫn vừa khóc vừa la. Rốt cuá»™c bác sÄ© đã tá»›i, trước hết ông tiêm cho nàng mÅ©i thuốc giảm Ä‘au, và không dá»… gì nàng má»›i ngá»§ mê. Vị Bác sÄ© này là ngưá»i nổi tiếng ở chợ Trùng Khánh ông cẩn tháºn khám mạch cho Niệm Du lại còn dòm ngó khắp phòng, ông nhặt sách, bút ký rÆ¡i dưới đất và dở ra xem, Ä‘oạn ông ra ngoài phòng khách ngồi.
Chương lão thái thái và Niệm Sâm cÅ©ng theo ra, Chu má thì trá»±c bên giưá»ng giữ Niệm Du, Chương lão thái thái dè dặt há»i:
- Thưa bác sĩ, bệnh tình con gái tôi có nặng lắm không?
Bác sÄ© ngồi trầm ngâm giây lát, há»i:
- Chương tiểu thư là sinh viên đại há»c phải không?
- Dạ phải. Äã tốt nghiệp rồi, ban váºt lý.
Lão thái thái đáp.
- Chắc cần mẫn lắm phải không?
- Dạ, má»—i ngày cháu Ä‘á»u há»c cho đến khuya.
Bác sÄ© gáºt đầu:
- Bệnh Cá»§a Chương tiểu thư vốn vì dùng óc quá độ. Từ nay trở Ä‘i, đừng để cô ấy xem sách gì nữa, đừng để cô ấy viết và làm bất cứ việc gì có tÃnh cách động não, chẳng thế, mạng sống e khó bảo toàn!
- Nhưng - Niệm Sâm xen lá»i - Chị ấy còn định thi lấy bằng nước ngoài!
- Cô ấy vÄ©nh viá»…n không thi cá» gì được nữa!- Bác sÄ© lắc đầu - Suốt Ä‘á»i không thể Ä‘á»c sách. Lão thái thái, nhá»› đấy, chá»› để cô ta cầm tá»›i quyển sách, và như thế má»›i có thể chóng hồi phục! Nếu như để cô ta cầm tá»›i sách thì tôi không còn cách chi, đành bó tay.
Tháºt váºy, nhá» tiêm và uống thuốc, ăn thêm chất bổ dưỡng nên Niệm Du rất chóng hồi phục. Sau khi thấy trong ngưá»i được khoẻ, nàng phát hiện sách vở trong phòng mình Ä‘á»u dá»i đâu mất hết, nàng dẫy nẩy há»i Chu má. Chương lão thái thái bước vô cưá»i mà bảo:
- Bác sĩ dặn, bệnh con vừa mới hết không thể xem sách được!
- Bây giá» thì con chưa xem, con chỉ là muốn sắp xếp lại thôi! Äợi chừng nào có thể xem được con má»›i xem!
Chương lão thái thái nói:
- Con không nên phà sức, sau này sắp xếp lại cũng được!
- Không, các ngưá»i Ä‘em sách cá»§a tôi bá» Ä‘i đâu? Vá»›i lại ký bút cá»§a tôi nữa? Mau trả lại cho tôi, tôi còn phải chuẩn bị thi kia mà, các ngưá»i không được giấu sách cá»§a tôi!
- Du Nhi - Chương lão thái thái nhá» nhẹ khuyên. Bà muốn nói sá»± thá»±c cho nàng - Con đã trải qua má»™t cÆ¡n bệnh trầm trá»ng, con biết chá»›!
- Bây giỠcon đã hết rồi!
- Phải - Chương lão thái thái ngáºp ngừng - Nhưng bác sÄ© bảo, con không được Ä‘á»c sách nữa!
Niệm Du nắm chặt lấy thân mẫu. Nàng quýnh quáng há»i.
- Mẹ nói cái gì?
Chương lão thái láºp lại:
- Bác sÄ© bảo, con không được Ä‘á»c sách nữa.
- Mãi mãi không được Ä‘á»c chăng? - Nàng há»i:
- Phải - Chương lão thái thái áp tay bà lên tay nàng mà xót thương - Phải đấy con, con mãi mãi không được xem sách.
Chương Niệm Du vùng tay ra khá»i bàn tay mẹ. Ngưá»i lùi lại, sau đó, nàng ngước đầu lên trần nhà, đột nhiên buông tiếng cưá»i Ä‘iên loạn. Niệm Sâm nghe tiếng chạy đến, cÅ©ng chÃnh lúc Niệm Du phóng ra. Nàng xô mạnh Niệm Sâm má»™t cái, vừa cưá»i vừa chạy. Niệm Sâm Ä‘uổi theo, gá»i lá»›n:
- Chị Ba! Chị Ba! Chị chạy Ä‘i đâu váºy?
Niệm Du chạy ra đến sân, nàng lá»™t bá» chiếc áo ấm bên ngoài, vừa lá»™t vừa cưá»i nói:
- Vứt bỠnhững cái chướng ngại này là xong! Tất cả tứ đại giai không?
Lão thái thái, Chu Má và Niệm Sâm Ä‘á»u chạy theo ra. Niệm Sâm giữ chặt tay nàng, gắt gá»ng nói:
- Chị Ba! Chị làm cái gì váºy? Chị làm cái gì váºy?
Niệm Du xô Niệm Sâm dang ra, sức xô đương nnhiên rất mạnh, Niệm Sâm té ngã xuống đất. Niệm Du mau lẹ cởi hết áo quần, chỉ còn bá»™ đồ lót. Nàng vẫn chưa vừa ý, “tẹt†má»™t tiếng, chiếc áo lót nàng cÅ©ng xé rách luôn. Äể mình trần trụi trụi chạy ra ngoài đưá»ng, Niệm Sâm bổ theo, bất kể tất cả mà ôm lấy nàng, gá»i nàng, kéo nàng. Nàng giáºn dữ đẩy mạnh Niệm Sâm quát:
- Tránh ra! Các ngưá»i xấu lắm!
Tiếp theo đó nàng ngá»ng mặt lên trá»i cưá»i to và xông ra ngoài đưá»ng cái.
- Trá»i Æ¡i, - Äôi chân Chương lão thái thái má»m nhÅ©n, bà sụm xuống đất - Trá»i Æ¡i, thương cho chúng tôi, trá»i Æ¡i. Thương cho chúng tôi - Bà lẩm bẩm nói.
Chương Niệm Sâm Ä‘uổi theo tá»›i bên ngoài, nhá» láng giá»ng giúp sức, rốt cuá»™c đã bắt được Niệm Du Ä‘em trở vô. Nhưng vô tá»›i nhà, nàng lại đá, lại cắn, lại cào, lại kêu. Má»i ngưá»i chỉ còn cách dùng dây trói nàng lại, má»™t mặt Ä‘i má»i bác sÄ© đến. Bác sÄ© tiêm cho nàng má»™t mÅ©i thuốc, nàng nằm yên. Nhưng chưa được bao lâu, nàng lại náo loạn lên, thấy ngưá»i đánh ngưá»i, thấy đồ Ä‘áºp đồ. Sau má»™t tháng, má»i ngưá»i đành chịu thua. Chương Niệm Du bị đưa vào nhà thương Ä‘iên.
Ná»a đêm. Chương Niệm Sâm từ trong cÆ¡n ác má»™ng tỉnh lại, cả ngưá»i uá»›t đẫm mồ hôi. Trong cÆ¡n mÆ¡, chốc thì nàng thấy chị Hai nàng mình mẩy đầy máu me, chốc thì lại thấy chị Ba nàng mình trần trùi trụi, chốc lại thấy Từ Láºp Quần tay quàng cô này, tay ôm cô kia, chẳng nhìn ngó tá»›i nàng …. Nàng từ trên giưá»ng báºt dáºy, tim nhảy thình thịch, trán lấm tấm mồ hôi. Nàng ngồi má»™t lúc, chợt nghe bên phòng mẹ có tiếng than. Nàng khoác áo, bước xuống giưá»ng mò sang phòng mẹ.
- Mẹ - Nàng gá»i.
- Niệm Sâm đó phải không? - Chương lão thái thái há»i.
- Dạ con đây mẹ - Niệm Sâm bò lên giưá»ng, chui vô chăn, hai tay ôm mẹ - Mẹ con không ngá»§ được.
Chương lão thái thái đưa tay vuốt má Niệm Sâm:
- Con, trá»i thương ta, trá»i thương ta!
Gần đây, hai câu này đã trở thành lá»i đầu môi cá»§a Lão thái thái.
- Mẹ, con mong Láºp Quần trở vá».
- Nó sẽ vỠthôi - Lão thái thái buông thõng một câu.
- Không, mẹ. Lâu rồi con không có nháºn được thư ảnh. Nhất định là ảnh yêu ngưá»i khác rồi!
Lão thái thái nói:
- Trá»i thương ta.
Niệm Sâm há»i:
- Mẹ. Äàn ông trên Ä‘á»i này Ä‘á»u không thể tin được phải không mẹ?
- á»’ đừng há»i mẹ! Mẹ không biết gì cả, không biết gì cả.
Niệm Sâm ôm chầm lấy mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ đáng thương quá!
Hôm sau, Chương Niệm Sâm suốt ngày ngồi bên cá»a trông thư, không có. Lúc trá»i sầm tối, nàng gá»i diện thoại tá»›i tổng cục bưu chÃnh:
- Xin há»i, đưá»ng Côn Minh xe chạy có thông không ạ? Thư từ gá»i Ä‘i có mất không?
Có tiếng trả lá»i.
- Dưá»ng Côn Minh thông suốt, nhưng dá»c đưá»ng hay có cướp, thư từ bưu Ä‘iện có thể mất!
Ngày thứ ba vẫn không có thư.
- Không thể chịu đựng được rồi. Niệm Sâm nghĩ ngợi điên đầu - Làm sao mình biết hắn còn yêu mình hay không?
Nàng ra bưu cục, và không do dá»±, nàng đánh má»™t cuốc Ä‘iện báo cho Từ Láºp Quần, trên Ä‘iện báo chỉ có 6 chữ:
“Sâm bệnh nặng, mau trở vá».â€
“Nếu như hắn láºp tức trở vá» ngay, ấy là còn yêu mình, chẳng thế, chÃnh là hết yêu mình rồi.†Nàng suy nghÄ© mà tâm thần bấn loạn, cứ lòng vòng mãi trong phòng.
Ná»a tháng sau khi Ä‘iện báo đánh Ä‘i, có ngưá»i gá»i ngoài cổng. Niệm Sâm chạy ra mở cổng. Cổng mở ra, nàng vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ. Trước cổng, Từ Láºp Quần đứng đó, mặt mày lắm phong trần, dáng vẻ phá» phạc hốc hác, áo quần lấm lem bụi, mặt không rá»a, mắt sâu hoắm, đầu tóc rối tung như má»™t phạm nhân từ trong ngục tù má»›i được thả ra. Thấy nàng, chàng trố mắt lom lom nhìn mà không tin, ngáºp ngừng há»i:
- Em? ….. em không có ….. bệnh. Em …. ra sao?
- á»’ - Niệm Sâm há»›n hở cưá»i - rốt cuá»™c anh đã vá»!
- Em khoẻ chứ? - Từ Láºp Quần ngá» ngợ há»i run run đưa tay đụng nàng dưá»ng thể nàng là ngưá»i giấy, sợ đụng làm nàng té rách Ä‘i - Em đây phải không? có tháºt phải em không? - Chàng há»i.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là em! Nàng nắm tay chàng - Anh nhìn nè, đây chẳng phải là em sao? - Nàng lắc tay chàng - Nè anh xem, em vẫn khoẻ, em đâu có bệnh hoạn chi đâu. Äiện báo tin kia là để thá» lòng anh đó thôi, giá» thì em tin anh thiệt yêu em rồi!
Từ Láºp Quần chau mày ngÆ¡ ngác nhìn nàng dưá»ng như thể chưa hiểu lá»i nàng nói. Nàng vá»™i há»i:
- Anh sao váºy? Anh chưa hiểu à? Äiện báo kia là giả, em đánh là để thá» lòng anh đó thôi. Lâu quá không nháºn được thư anh, em ngỡ là anh không còn yêu em nữa. Giá» thì em tin anh rồi! Vô nhà Ä‘i anh!
Từ Láºp Quần dá»±a vào thành cổng, từ từ hiểu ra. Chàng ngó nàng mà giáºn dữ:
- Em tin anh rồi - Chàng nghiến răng nói - Em tin anh rồi! Em có biết mưá»i mấy ngày nay anh thế nào không? Trên chiếc xe than, Ä‘oạn thì ổ gà chông chênh sàng qua sàng lại, Ä‘oạn thì xe mắc lầy, phải ra sức ì ạch đẩy, mình mẩy bùn sình không nước rá»a. Má»—i ngày còn cầu Æ¡n trên. Không má»™t đêm chợp mắt, không má»™t giá» phút nào không bị ná»—i khá»§ng bố em đã chết ám ảnh … Em biết đấy là mùi vị gì không?? Em biết nếu không có sức ý chà muốn thấy mặt em duy trì, thì mưá»i Từ Láºp Quần này cÅ©ng đã sá»›m toi mạng rồi! Thì ra em lại đùa vá»›i anh!
Chàng trừng mắt ngó nàng, trong ánh mắt chàng toàn là chỉ máu.
- Em chỉ là muốn thá» anh thôi, giá» thì chẳng là cái gì cÅ©ng Ä‘á»u xuông sẻ tốt đẹp hết rồi đó sao?
- Hừ, cái gì cÅ©ng Ä‘á»u xuông sẻ tốt đẹp? - Từ Láºp Quần gầm gừ từng tiếng má»™t - Phải, cái gì cÅ©ng Ä‘á»u xuông sẻ tốt đẹp, giữa chúng ta cÅ©ng thế là xong!
Chàng xoay ngưá»i bá» Ä‘i thẳng.
- á»’, Láºp Quần! Niệm Sâm kéo chàng lại - à anh là thế nào?
- à tôi là - Từ Láºp Quần ngoái đầu lại nói - Cô hãy tìm ngưá»i nào đó mà đùa cợt! Tôi không phải là đối tượng để làm trò đùa cá»§a cô!
- Em đâu phải đùa - Niệm Sâm hốt hoảng nói - Em chỉ sợ là anh hết yêu em.
- Niệm Sâm, tôi không thể làm đồ thà nghiệm cho cả Ä‘á»i cô! Trò đùa cá»§a cô quá sức tưởng tượng cá»§a tôi! Từ Láºp Quần tôi không chịu nổi cô, chào nhé!
Chàng chuyển ngưá»i sải bước bá» Ä‘i.
- Láºp Quần, anh Ä‘i dâu váºy? nghe em giải thÃch đây!
- Cô khá»i giải thÃch! Tôi sẽ Ä‘i đến táºn cùng thế giá»›i!
Từ Láºp Quần hầm hầm giáºn nói. Trong má»™t thoáng đã mất hút không còn thấy bóng hình nữa.
- Con chạy theo nó đi!
Sau lưng Niệm Sâm, lão thái thái không biết đứng đấy tá»± bao giá».
- Chẳng Ãch lợi gì mẹ - Niệm Sâm khóc ngất và nhào vô lòng mẹ - Con biết cá tÃnh ảnh, ảnh không bao giá» trở vá» nữa!
- Thì hãy Ä‘i tìm nó! Äến nhà nó mà tìm!
Nhưng từ Láºp Quần chẳng trở vá» nhà chàng, khắp chợ Trùng Khánh không thấy bóng dáng chàng.
Sáng sá»›m hôm sau, Chương Niệm Sâm xách má»™t chiếc túi nhá» ra Ä‘i. Trên bàn trong nhà, nàng chỉ để lại mảnh giấy nhá».
- “ Mẹ, xin mẹ tha thứ cho con, con cần phải Ä‘i tìm chàng! Xin mẹ tha thứ cho con!â€
Con - Chương Niệm Sâm.
o0o
Cuá»™c chiến đã thắng lợi, má»i ngưá»i Ä‘á»u vui mừng.
Trên đưá»ng Lâm Giang, má»™t bà cụ thẫn thá» Ä‘ang đứng nhìn dòng sông Gia Lăng cuồn cuá»™n chảy, gió thổi phất tung mái tóc hoa râm cá»§a bà.
Äám há»c sinh hỉ hả Ä‘i qua bên bà. Má»™t đứa nói:
- Xem kià! Hình như Chương lão thái thái!
Äứa khác há»i:
- Chương lão thái thái là ai?
- Còn nhớ ba đóa hoa không?
- Ba đóa hoa? Hiện giỠthế nào?
- Ai biết? Nghe đâu Ä‘á»u đã không còn!
Bá»n há»c sinh đã Ä‘i xa. Lão thái thái vẫn cô độc đứng má»™t mình. Lát sau, má»™t lão phụ kháºp khiá»…ng Ä‘i tá»›i:
- Thưa bà, trở vá» thôi! Trá»i đã không còn sá»›m.
- Chu Má, có tin tức gì không? Lão thái thái há»i.
- Không có! Chu Má lắc đầu.
- Ôi! Trá»i thương ta!
Lão thái thái nói và vẫn tiếp tục nhìn dòng sông Gia Long cuồn cuá»™n chảy. Bóng chiá»u từ từ lan tá»a.
HẾT