  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				06-06-2008, 12:04 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Mar 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 869
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                 
					
 
	Thanks: 89 
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				 
				Ma Tiêu - Liá»…u Tàng Dương (Äá»§ bá»™)
			 
			 
			
		
		
		
			
			Tác giả: Liễu Tàng Dương 
Dịch giả: Vô Danh
 Hồi 1 
Quỷ tiêu ảnh 
 
 
  
 
Tùng... tùng... tùng... 
Thá»i gian lẳng lặng trôi Ä‘i, tiếng trống Ä‘iểm canh hai. Chỉ má»™t thoáng sau, mây Ä‘en kéo vá» che kÃn bầu trá»i. Không bao lâu sau mưa bắt đầu rÆ¡i. Lúc đầu còn rá»i rạc từng tiếng, từng tiếng lá»™p độp. Nhưng sau đó tiếng mưa dá»™i xuống đất, Ä‘áºp lên lá cây nghe rào rào. Thỉnh thoảng má»™t cÆ¡n gió lạnh ào qua làm tăng thêm vẻ thê lương cá»§a tráºn mưa đêm. NÆ¡i bên ngoài góc tưá»ng cá»§a má»™t toá đình viện nguy nga, má»™t bóng ngưá»i đứng lặng dưới ma, song mục nhìn không chá»›p vá» phÃa chiếc cá»a sổ nhá» phÃa trên đầu chàng, chàng đứng im bất động, da mặt chàng chốc chốc lại giáºt giáºt, thần thái trông Ä‘au khổ cùng cá»±c, tá»±a như thỉnh thoảng lại bị xẻo Ä‘i miếng thịt trên ngưá»i váºy. Cá»a sổ mở toang, nhưng bên trong tối Ä‘en, im lìm không tiếng động, bên trong phòng nếu có ngưá»i thì chắc là đã yên giấc Ä‘iệp rồi. Nhưng ngưá»i đứng bên ngoài như Ä‘ang chá» Ä‘á»i cái gì đó. Chàng đứng như váºy suốt mấy canh giá» rồi. Thần thái chàng càng lúc càng biến đổi khó coi hÆ¡n. Vẻ Ä‘au khổ hằn sâu hai bên khoé mép, nếp nhăn giữa đôi mày má»—i lúc má»™t sâu hÆ¡n. Mưa vẫn cứ rÆ¡i Ä‘á»u Ä‘á»u. Chàng nắm chặt đôi bàn tay, nghiến chặt đôi hàm răng. Chàng như để áp chế ná»—i kÃch động má»—i lúc má»™t dâng cao trong lòng. 
Thá»i gian vẫn cứ lẳng lặng trôi, và " Tùng... tùng... tùng". Trống đã Ä‘iểm canh ba Bóng ngá»i đã không còn nhẫn nại đợc nữa, chàng hÃt ba hÆ¡i dài, quay nhìn bốn phÃa, sau khi đã chắc chắn xung quanh không có ngưá»i, chàng khẽ đỠkhÃ, thót lên đầu tưá»ng, sau đó nhẹ nhàng nhảy vào đình viện. 
Chàng men theo lối Ä‘i nhá» giữa những bồn hoa cháºu kiểng, Ä‘i thẳng vào trong nhà. 
Chàng có vẻ như rất quen thuá»™c vá»›i nÆ¡i này. Bước Ä‘i rất tá»± tin, không cần dừng lại để suy nghÄ© hay nghe ngóng gì cả. Xuyên qua hết vưá»n hoa, chàng vòng đến trá»›c má»™t ngôi tiểu lâu, bốn bên có má»™t bá» tưá»ng thấp bao quanh. 
Chàng khẽ giÆ¡ tay khẽ gõ vào cánh cá»a rào ba cái, bên trong vẫn yên tÄ©nh như cÅ©. Chàng giÆ¡ tay đẩy cá»a, cá»a khoá trái từ bên trong. 
Không chút do dá»±, chàng tung ngưá»i phóng vút vào bên trong, cá»a nhá» dẫn vào tiểu lâu chỉ khép há». Chàng đẩy cá»a bước vào. Bên trong tối Ä‘en xoè bàn tay nhìn không thấy ngón. Thế nhưng ngưá»i này vẫn thoăn thoắt bá»›c lên cầu thang. Bốn bá» im ắng, ngoài tiếng bá»›c chân nhè nhẹ cá»§a chàng, không còn bất kỳ âm thanh nào khác. 
Lên tầng trên, chàng nghiêng tai lắng nghe, vẫn không thấy má»™t tiếng động nào, chàng men theo hành lang Ä‘i vá» phÃa phòng ngá»§. Trong phòng ngá»§ có cả tiếng hÆ¡i thở. Chàng hÃt má»™t hÆ¡i dài lui ra. Chàng ngẩn ngá»i, má»™t cảm giác bất an xâm chiếm lòng chàng, cái tÄ©nh lặng mang đầy vẻ chết chóc, má»—i lúc má»™t nặng ná» làm chàng nghe khó thở đến lạ lùng Chàng bước vào căn phòng đối diện, trong phòng trống rá»—ng, chỉ có má»™t chiếc giưá»ng, má»™t cái bàn và hai cái ghế, ngoài ra chẳng còn thứ gì khác. chàng nghe má»™t luồng khà lạnh chạy dài trong xương sống, chầm cháºm lùi ra. Chàng Ä‘i vòng quanh xem xét khắp má»™t lượt, không có má»™t bóng ngưá»i, cả những váºt dụng thông thưá»ng cÅ©ng không có, rõ ràng là má»i thứ vừa được mang khá»i đây không lâu, nhưng giá» nhìn lại có vẻ như nÆ¡i đây vốn hoang lạnh như thế này từ lâu lắm rồi váºy ! Chàng càng lúc càng có dá»± cảm không lành, cháºm rãi xuống khá»i lầu, lắc đầu lẩm bẩm: 
– Không lẽ đã dá»n Ä‘i rồi ? 
Chàng đứng lặng xuất thần má»™t lúc lâu, sau đó vượt tá»ng trở ra hoa viên. có vẻ như má»i váºt ở đây rất quen thuá»™c, cho nên chàng Ä‘i thoăn thoắt, vượt qua hết thông đạo này đến hàng lang khác, má»™t lát sau đã đến trước đại sảnh, trước cá»a treo hai chiếc lồng đèn cá»±c lá»›n, trên bức liá»…n treo ngang cá»a viết bốn chữ : 
" ChÃnh khà lẫm nhiên". 
Chàng cưá»i lạnh má»™t tiếng rồi nhắc giá»ng mỉa mai: 
– Hừ ! ChÃnh khà lẫm nhiên ! Ngang qua đại sảnh, Ä‘i hết ba Ä‘oạn hành lang nữa, đến trước má»™t hoa sảnh, thấy cá»a sổ có hắt ánh đèn ra. Chàng nhẹ nhành đẩy cá»a hoa sảnh. Má»™t bòng ngưá»i nhá» gá»n yểu Ä‘iệu đứng như chết lẳng lặng trong phòng, chẳng hay biết có ngá»i đẩy cá»a vào Chàng nhìn thấy bóng ngá»i thì tá» ra hÆ¡i do dá»± ná»a muốn gá»i ná»a như không, bốn bên cá»a sổ đóng chặt, cá»±c kỳ yên tÄ©nh. Chàng bá»—ng run run gá»i khẽ: 
– Di Nhân.. Thiếu nữ giáºt nẩy ngá»i, quay phắt lại, gương mặt nàng tròn trịa như mặt trăng rằm, đôi mắt Ä‘en láy, chừng mưá»i bảy má»i tám tuổi, mặt mÅ©i khá thanh tú, nhưng lúc này sắc mặt nàng trông tái nhợt, tiá»u tuỵ Thiếu nữ "á" lên má»™t tiếng, há hốc mồm ngạc nhiên, phải má»™t lúc sau má»›i thốt lên lá»i: 
– Công tỠthế nào vào đây được ? 
Ngưá»i kia thở dài má»™t tiếng, bước đến gần, trầm giá»ng há»i: 
– Di Nhân, tiểu thư của ngơi đâu ? 
Di Nhân ngẩn ngá»i má»™t lúc, đôi mắt nhìn sững ngưá»i kia má»™t lúc, hai dòng lệ nóng chợt trào ra khá»i khoé mắt, chảy dài xuống hai má nàng, cúi đầu không đáp lá»i Ngưá»i kia kinh hãi kêu lên : 
– Có phải là.. Di Nhân vẫn cúi đầu khóc thút thÃt. 
Ngưá»i kia không dằn lòng được, bước sấn tá»›i, nắm lấy vai Di Nhân, lắc lấy lắc để, giá»ng chàng lạc hẳn Ä‘i: 
– Di Nhân ! Ngươi nói Ä‘i ! Ngươi nói Ä‘i ! Di Nhân xô ngưá»i kia ra, lui lại, giá»ng kinh hãi kêu lên: 
– Äừng há»i tiện nữ, đừng há»i... 
Ngá»i kia ngẩn ngưá»i nhìn dán chặt vào gương mặt tiá»u tuỵ cá»§a Di Nhân má»™t lúc lâu, giá»ng chàng nghe đã bình tÄ©nh hÆ¡n: 
– Äã xảy ra chuyện gì ? Ngươi cứ nói tháºt cho ta biết, ta đã đến đây rồi, ta nhất định... 
Bỗng có tiếng bớc chân nhộn nhịp ở bên ngoài, Di Nhân thất sắc kêu lên: 
– Mau Ä‘i Ä‘i ! có ngưá»i tá»›i ! Ngưá»i kia đứng chết lặng như má»™t pho tượng, song quyá»n nắm chặt lại, chừng như chàng chẳng còn lưu tâm đến việc có ngá»i sắp xông vào đây. ánh Ä‘uốc sáng rá»±c tràn vào tiểu sảnh, hai ngá»i tay giÆ¡ cao Ä‘uốc bước nhanh vào, tiếp sau lưng có hai ngưá»i nữa. Má»™t trong hai ngưá»i cầm Ä‘uốc Ä‘i đầu, khi phát hiện bên trong có ngá»i liá»n quát lá»›n: 
– Kẻ nào cả gan dám xông vào bản phủ ? 
Hai ngưá»i đằng sau cÅ©ng đã bước vào, ngưá»i bên trái lá»›n tuổi hÆ¡n, cẩm y hoa phục, trông rất phú quý, sắc diện dữ dằn. Lão liếc nhìn ngưá»i bên cạnh, hừ lạnh má»™t tiếng, nói: 
– Cuối cùng thì Quá»· tiêu ảnh Ngao đại hiệp cÅ©ng đã đến ! Thì ra ngưá»i Ä‘ang đêm thâm nháºp vào đây, chÃnh là Quá»· Tiêu ảnh Ngao Tá» Thanh, chỉ trông mày kiếm mÅ©i thẳng, song mục long lanh như hai hạt minh châu, tháºt là vô cùng tuấn dáºt. 
Nhìn vào tuổi tác, sắc diện tuấn tú cá»§a chàng, không ai có thể ngỠđược đó là vị giang hồ hiệp khách oai danh lừng lẫy thiên hạ. Lúc này, dưới ánh Ä‘uốc sáng rá»±c như ban ngày, nếu sắc diện chàng chẳng bị nhăn nhúm lại vì cÆ¡n giáºn Ä‘ang trào dâng thiêu đốt tâm can thì chắc chắn còn tuấn tú hÆ¡n nữa. Lúc này chàng Ä‘ang mặc bá»™ kinh trang màu Ä‘en, hÆ¡i nghếch mặt lên cao, đôi môi mÃm chặt hÆ¡i trá» xuống ở hai bên khoé mép, trông vô cùng cao ngạo, chừng như không coi chá»§ nhân nÆ¡i này vào đâu cả. Tuy váºy, toàn thân chàng toát lên ve siêu phàm thoát tục, đúng là long phụng giữa nhân gian ! Ngao Tá» Thanh cố nuốt ná»™ khà đang trào lên trong cổ há»ng, bình thản há»i: 
– Diệc Hồng đâu ? 
Ngá»i đứng bên phải trong hai ngá»i bước vào sau, sắc mặt đỠnhư Quan Công, là má»™t trung niên hán tá» tuổi khoảng bốn lăm, bốn sáu. Gã lá»›n bước tá»›i quát: 
– Ngươi là giống gì mà dám ngang tàng hống hách ở đây như váºy ? 
Ngao Tá» Thanh cưá»i lạnh, lặng lẽ quan sát trung niên hán tá» má»™t lát rồi nói: 
– Còn ngươi ? Ngươi là giống gì ? 
Một tên cầm đuốc kêu lên : 
– Ngao Tá» Thanh ! NgÆ¡i dám cả gan ngông cuồng như váºy trước mặt Sa đại gia, ngươi hết muốn sống rồi ! Ngao Tá» Thanh hÆ¡i nhướng mày, khoé mép khẽ nhéch lên như cưá»i mà chẳng phải cưá»i, lạnh lùng há»i lại : 
– Sa đại gia ? Có phải là Tá» Bấ VÆ¡ng Sa ÄÄ©nh ? 
Trung niên hán tá» mặt đỠcưá»i lá»›n ra vẻ đắc ý nói : 
– Không sai, chÃnh là gia gia cá»§a ngươi đó ! Song mục Ngao Tá» Thanh nhìn thẳng vào mặt đối phương, giá»ng bình thản : 
– Äáng tiếc gia gia ta đã sá»›m quy tiên, váºy ra, ngươi cÅ©ng không sống được bao lâu nữa đâu ! Cẩm y lão nhân nghiến răng quát : 
– Ngao Tá» Thanh ! Ngươi giá»i lắm ! Ngươi cÅ©ng cao ngạo lắm ! Nhưng ngươi đã chá»n sai đối tượng rồi, đây là đêm cuối cùng trong Ä‘á»i ngươi ! Ngao Tá» Thanh cưá»i nhẹ, không coi lá»i Ä‘e doa. cá»§a đối phương ra gì, trầm tÄ©nh nói : 
– Hồ Ma Thiệu Hoá Dị ! Nếu ta không vì nể mặt Diệc Hồnng ngươi đã không sống được đến ngày hôm naỵ Váºy mà ngươi còn dám diệu võ giương oai trước mặt Ngao má»—, ngươi nên tá»± cân lại phân lượng cá»§a mình Ä‘i thì hÆ¡n ! Thiệu Hoá Dị nghiến răng nói : 
– Hừ ! Ngao Tá» Thanh kia, đừng tưởng là lão phu sợ ngươi, sá»›m muá»™n rồi ngươi sẽ thấy, đừng lá»›n lối sá»›m ! Ngao Tá» Thanh lắc lắc đầu, giá»ng trầm tÄ©nh: 
– Thiệu Hoá Dị ! Ta không đến đây để đấu khẩu vá»›i ngươi, ta muốn gặp Diệc Hồng, ngươi hãy giao nàng ra đây ! Di Nhân từ nãy đễn giá» nép mình sát góc tưá»ng, giá» cất giá»ng đầy nước mắt nói: 
– Ngao công tá», tiểu th... 
Thiệu Hoá Dị nhanh như cơn lốc lớt tới, vung tay tát hai cái nghe " Bốp bốp" lên mặt Di Nhân, nghiến răng quát: 
– Tiểu tiện nhân, nơi đây có chỗ cho ngơi nói chuyện sao ? 
Di Nhân bị đánh đến tối tăm mặt mÅ©i, máu từ mÅ©i từ miệng nàng chảy ra, hai má sưng vá»u lên, hằn rõ năm ngón tay đỠhá»n Ngao Tá» Thanh nói rÃt qua kẽ răng: 
– Thiệu Hoá Dị ! Ta há»i ngươi, Diệc Hồng ở đâu ? 
Thiệu Hoá Dị nghênh mặt vá» phÃa Ngao Tá» Thanh nói: 
– Diệc Hồng là con gái ta, nó hiện ở đâu ta nhất thiết phải báo cáo với ngươi sao ? 
Giá»ng Ngao Tá» Thanh nghe rá»n rợn: 
– Ta chỉ muốn biết nàng hiện có bình an không ! Thiệu Hoá Dị bỗng thở dài, nói: 
– Ngao Tá» Thanh ! CÅ©ng tại ngươi quá cố chấp, nếu ngÆ¡i sá»›m giao váºt ấy cho ta thì giá» này ta vá»›i ngươi đã là nhạc tế vá»›i nhau rồi, đâu đến ná»—i phải động can qua như váºy ? 
Ngao Tá» Thanh hÆ¡i nhÃu mày nói : 
– NgÆ¡i nói váºy là sao ? 
Di Nhân cố lấy can đảm kêu lên : 
– Ngao công tá», lão gia đánh chết tiểu thư rồi... 
Ngao TỠThanh trợn mắt gào lên: 
– Di Nhân, ngơi nói gì ? 
Thiệu Hoá Dị không trách mắng Di Nhân nữa, chắp tay sau lưng, cực kỳ thản nhiên nói : 
– Ngao Tá» Thanh, ngươi hại chết Diệc Hồng, váºy mà ngươi còn mặt mÅ©i đến đây đòi gặp nó, ngÆ¡i đúng là... 
Ngao Tá» Thanh cảm tháy đầu óc quay cuồng, thiếu chút nữa đã ngất xỉu. Chàng nhắm mắt lại, giá»ng nghe như tiếng rên : 
– Ta đã hại chết Diệc Hồng ? Thiệu Hoá Dị, ngươi có còn là con ngưá»i nữa không ? Hổ dữ chẳng ăn thịt con, váºy mà ngươi giết con gái mình. Ngươi đúng là loài cầm thú ! NgÆ¡i tàn nhẫn, quá sức tàn nhẫn.. Thiệu Hoá Dị nổi giáºn nói: 
– Ta nuôi nó lá»›n lên, váºy mà nó đã báo đáp gì cho ta ? Nó phản ta hết lần này đến lần khác, trong đầu cá»§a nó chỉ có má»—i má»™t mình tên xú tiểu tá» ngươi làm gì có phụ thân nữa ? 
Giá»ng Ngao Tá» Thanh nghe khàn đặc : 
– Cho dù là như váºy thì ngÆ¡i cÅ©ng không nên giết nàng má»™t cách tàn nhẫn như váºy.. Vừa nói chàng vừa Ä‘i vá» phÃa Thiệu Hoá Dị, song mục loé lên những tia sát quang rợn ngưá»i. Sa ÄÄ©nh bước ra đứng trá»›c mặt Thiệu Hoá Dị quát lá»›n : 
– Ngao TỠThanh ! Ngươi tưởng ngươi ngon lắm sao ? Ngày hôm nay coi Sa đại gia đưa ngươi xuống âm phủ ! Thiệu Hoá Dị quát: 
– Sa hiá»n đệ ! NgÆ¡i lui ra ! Sa ÄÄ©nh "dạ " má»™t tiếng rồi ngoan ngoãn lùi lại, tuy nhiên song mục gã chừng chừng như muốn ăn tươi nuốt sống Ngao Tá» Thanh má»›i cam lòng. 
Thiệu Hoá Dị cất giá»ng âm trầm nói : 
– Há» Ngao kia ! Việc đến ná»›c này, Diệc Hồng đã chết rồi ! Giữa ta và ngươi chẳng còn ân tình gì vá»›i nhau nữa. Mau đưa váºt ấy cho tạ Ngao Tá» Thanh cất giá»ng khản đặc nói: 
– Nếu hôm nay ta giết ngươi, Diệc Hồng ở dá»›i suối vàng chắc sẽ oán trách ta, ta không giết ngươi, nhưng ta khuyên ngươi hãy tá»± vấn lòng, vì má»™t váºt ngoại thân mà Ä‘ang tâm giết chết con gái mình có đáng không ? 
Thiệu Hoá Dị không biểu lộ cảm xúc gì, nói : 
– Sinh nó ra, nuôi nó lá»›n, nó là váºt sở hữu cá»§a ta, là quyá»n cá»§a tạ Ngươi là má»™t kẻ ngoại cuá»™c, ngươi không có quyá»n xen vào Äôi môi Ngao Tá» Thanh khẽ động Ä‘áºy, thể hiện má»™t nụ cưá»i cá»±c kỳ thê lương, lẩm bẩm nói : 
– Diệc Hồng, lão đã đối đãi nàng như váºy, tại sao nàng vẫn má»™t má»±c hiếu lá»… vá»›i lão ? 
Tâm cá»§a nàng quá thiện lương, Diệc Hồng.. Chàng lắc đầu thở dài, sá»± kÃch động trong lòng đã giảm bá»›t phần nào. Giá»ng chàng nghe Ä‘iá»m tÄ©nh hÆ¡n : 
– Ngươi an táng nàng ở đâu ? 
Thiệu Hoá Dị lắc đầu : 
– Việc này đâu cần Ngao đại hiệp phà tâm ! Ngao Tá» Thanh nghiến răng hừ lạnh má»™t tiếng, quay nhìn Di Nhân. Di Nhân giÆ¡ tay áo lau nước mắt, nhìn chàng khẽ lắc đầu. Ngao Tá» Thanh quay lại nhìn Thiệu Hoá Dị, đôi mày chàng dá»±ng ngược lên, giá»ng băng lạnh : 
– Thiệu Hoá Dị, ngươi.. Thiệu Hoá Dị cất giá»ng âm trầm nói: 
– Nói cho ngươi nghe cÅ©ng đợc, nhưng ngÆ¡i hãy giao váºt ấy cho tạ Ta dắt ngươi Ä‘i ngay bây giá». 
Ngao Tá» Thanh phá lên cưá»i, tiếng cưá»i chàng lúc này nghe như quái thú gào thét trong rừng sâu, nói : 
– Hay ! Hay lắm ! Thiệu Hoá Dị ! Ta tháºt không ngá» ngươi không có má»™t chút nhân tÃnh nào cả. Äêm nay ta tha ngươi khá»i chết, nhưng mai đây nếu chúng ta có gặp nhau thì sẽ khác, chừng đó ngươi đừng trách ta vô tình... 
Dừng một lát, chàng lắc đầu nói: 
– Nếu Diệc Hồng có trách ta thì cứ trách, ta đã vô dụng không bảo vệ được nàng lại còn giết phụ thân nàng. 
Vừa nói chàng vừa quay mình định Ä‘i ra ngoài, xảy thấy bóng chá»›p động, Sa ÄÄ©nh tá»›i chắn trước mặt Ngao Tá» Thanh, giá»ng cao ngạo nói: 
– Ngươi còn muốn đi sao ? 
Ngao Tá» Thanh từ từ ngẩng đầu lên, khoé mép hÆ¡i nhÃch động giá»ng lạnh lùng: 
– Bằng vào hạng giá áo túi cÆ¡m ngươi? Sa ÄÄ©nh nghiến răng quát lá»›n: 
– Mẹ nó ! Tên tiểu tá» kia, ngày hôm nay Sa lão gia sẽ cho biết thế nào là trá»i cao.. Bá»—ng "bốp" má»™t tiếng, má trái nghe nóng ran, gã sá» tay lên má, nó đã nhô lên khá cao, còn hằn rõ vết lõm xuống cá»§a năm ngón tay, máu nÆ¡i khóe mép tuôn ra ròng ròng. 
Sa ÄÄ©nh chỉ Ngao Tá» Thanh mắng lá»›n: 
– Tên tiểu cẩu há» Ngao kia, ngươi tưởng đại gia không thanh toán nổi ngươi sao ? Ngươi.. Hắn chưa kịp nói hết câu thì " bốp! bốp!" liên tục bất táºn, máu cùng vá»›i răng đầy trong miệng gã. 
PhÃa bên kia sắc diện Ngao Tá» Thanh lạnh như đúc bằng đồng, giá»ng âm trầm nói: 
– Ăn nói cho sạch sẽ một chút. 
Sa ÄÄ©nh nhổ toẹt máu răng trong miệng xuống, nhảy lên chỉ mặt Ngao Tá» Thanh định nói. Thiệu Hoá Dị nạt ngang: 
– Sa hiá»n đệ ! Không đợc lá»— mãng ! Lại trấm sắc mặt nhìn Ngao Tá» Thanh nói: 
– Há» Ngao kia, ngươi còn chưa chịu giao váºt ấy cho ta, ta không nhẫn nại bao lâu đâu. – Váºt ấy ở trong tay ta, ngươi nếu như có bản lãnh... 
Thiệu Hoá Dị phá lên cưá»i đắc ý. Lão cất giá»ng âm trầm nói: 
– Nếu ngươi muốn sống thì hãy giao váºt ấy cho ta để đổi lấy giải dược, nếu không.. Ngao Tá» Thanh biến sắc, nhưng chỉ thoáng qua, sắc diện chàng lại như tạc bằng đá, ánh mắt như hai luồng Ä‘iện soi thẳng vào Thiệu Hoá Dị: 
– Giải dược gì ? 
Thiệu Hoá Dị nở má»™t nụ cưá»i chẳng giống con ngá»i chút nào, đáp: 
– Ta biết chắc là ngươi sẽ đến vì váºy ta đã rải phấn " Ngân đưá»ng hoa" má»™t chất độc không màu không mùi trong tiểu lâu cá»§a Diệc Hồng. Giá» này độc chất bắt đầu phát tác rồi. Sắc mặt Ngao Tá» Thanh chuyển qua màu xám, song quyá»n nắm chặt, giá»ng chàng rÃt qua kẽ răng: 
– Ngươi hiểm độc lắm ! "Ngân đưá»ng hoa" là độc dược vua cá»§a độc dược ! Äá»™c tÃnh cá»§a nó cá»±c mạnh, ngưá»i thư– Ờng chỉ ngá»i má»™t chút là đủ táng mạng, trong khi đó Ngao Tá» Thanh không những ngá»i mà còn chạm vào. Nếu không phải vì ná»™i công cá»§a chàng quá sức cao siêu thì đã sá»›m Ä‘á»an khà mà chết rồi. Thiệu Hoá Dị thở dài làm ra vẻ thương tiếc, nói: 
– Nhân tài xuất chúng như ngươi, ta thá»±c chẳng muốn để ngươi chết ! Ngươi giao váºt ấy cho ta, ta sẽ đưa thuốc giải, bằng không ngươi chết rồi ta vẫn lấy được như thưá»ng. Thế nào Ngao đại hiệp ? Ngươi đồng ý chứ ? 
Lúc này Ngao Tá» Thanh cảm thấy mặt bàn tay và nhiá»u nÆ¡i khác trên cÆ¡ thể bắt đầu tê tê, ngưa ngứa. Chàng vừa kinh hãi, vừa tức giáºn, thân hình hÆ¡i chao đảo, giá»ng run run nói: 
– Ngươi hiểm độc lắm ! Dứt lá»i ngưá»i lại chao nghiêng má»™t cái. Bá»—ng đâu thân hình chàng chợt lá»›t vá» phÃa Thiệu Hoá Dị, đơn trảo cá» lên, chá»™p vá» phÃa yết hầu Thiệu Hoá Dị. 
Sa ÄÄ©nh lúc này quát lá»›n má»™t tiếng, rút thanh Ä‘ao giắt sau lưng ra, xông lên tấn công Ngao Tá» Thanh. Ngao Tá» Thanh má»™t cước nhắm thanh Ä‘ao đá tá»›i, thế cá»›c cá»±c kỳ ảo diệu, mắt thấy thanh Ä‘ao phải văng Ä‘i không sai, nào ngỠđộc lá»±c quá mạnh, lá»±c đạo cú đá này không đủ để đá văng thanh Ä‘ao. Sa ÄÄ©nh gầm lên má»™t tiếng, múa Ä‘ao như Ä‘iên, uy thế khiếp ngưá»i, Ngao Tá» Thanh má»—i lúc má»™t mệt má»i, gắng gợng chống đỡ đợc chục hiệp. Äúng lúc ấy Thiệu Hoá Dị chợt xuất chởng đánh vào ngá»±c cá»§a Ngao Tá» Thanh. 
Thần thái Thiệu Hoá Dị không giấu đợc vẻ đắc ý. Thá»§ pháp kình lá»±c cá»§a lão, không còn nghi ngá» gì nữa thuá»™c vào hạng thợng thừa, lão xuất thá»§ trong tình thế như váºy coi như cầm chắc có thể hạ được Ngao Tá» Thanh. 
Mai đây lá»i đồn đại ra giang hồ Quá»· tiêu ảnh Ngao Tá» Thanh táng mạng dá»›i chưởng cá»§a Hồ Ma Thiệu Hoá Dị, danh vá»ng cá»§a lão sẽ như thuyá»n gặp nước lá»›n còn ai không bá»™i phục thần công cá»§a lão ? 
Ngao Tá» Thanh đã không còn nhanh nhẹn như lúc đầu nữa, nhưng bằng vào cá tÃnh cá»§a chàng, má»™t khi còn cất nổi tay lên thì Ä‘á»i nào chịu buông xuôi ! Chởng lá»±c cá»§a Thiệu Hoá Dị đã váºn đủ má»i thành công lá»±c, kÃch tá»›i trước ngá»±c Ngao Tá» Thanh rồi mà đối phương không đón đỡ cÅ©ng chẳng tránh né. Lão hÆ¡i giáºt mình, nhưng không còn kịp nữa, Äàn Trung huyệt trước ngá»±c lão đã bị Ngao Tá» Thanh nắm chặt rồi ! Thiệu Hoá Dị thấy lòng chìm xuống ! Bây giá» chẳng cần nghÄ© cÅ©ng thấy được, Ngao Tá» Thanh tuyệt nhiên chẳng phải không đủ sức để chống chá»i vá»›i Sa ÄÄ©nh, chàng làm như váºy hẳn nhiên là để lừa lão vào tròng. Xung quanh không biết bao nhiêu thá»§ hạ cá»§a lão, Ngao Tá» Thanh lại Ä‘ang trúng độc, chỉ có lấy tÃnh mạng cá»§a Thiệu Hoá Dị ra uy hiếp má»›i mong toàn mạng rút lui khá»i Thiệu phá»§. Có Ä‘iá»u lão lại không thấy được, Ngao Tá» Thanh sở dÄ© chá»n cách này chÃnh là vì hiểu rất rõ con ngưá»i cá»§a lão, nếu là kẻ khác chưa chắc đã nhảy vào tranh công vá»›i thuá»™c hạ. Kỳ thá»±c lão cÅ©ng không hÆ¡i đâu mà nháºn xét như váºy, bởi vì yếu huyệt cá»§a lão Ä‘ang bị Ngao Tá» Thanh nắm chặt. 
Ngao Tá» Thanh má»™t tay nắm chặt yếu huyệt cá»§a Thiệu Hoá Dị, từ từ lui ra. Lúc này ở bên ngoài, thá»§ hạ cá»§a Thiệu phá»§ thấy chá»§ nhân đã ở trong tay đối phương, liệng chuá»™t sợ bể đồ, chúng chỉ dám đứng ở xa hò hét chứ chẳng dám xông vào. Sa ÄÄ©nh gầm gừ: 
– Xú tiểu tá» ! Mau thả đại ca cá»§a ta ra, lão tá» sẽ để cho ngươi được toàn thây ! Ngao Tá» Thanh không có thá»i gian đối đáp vá»›i đối phương, chàng từng bước, từng bước lùi lại. Má»™t thoáng sau, chàng đã ra đến cá»a sau cá»§a đình viện, phi cước đã văng cánh cá»a, ấn mạnh má»™t chưởng vào Äan Trung huyệt cá»§a Thiệu Hoá Dị sau đó quay mình bá» chạy. Sa ÄÄ©nh dẫn đầu đám gia nhân chạy tá»›i, thấy Thiệu Hoá Dị nằm dưới đất, vôi. vàng đỡ dáºy lo lắng há»i: 
– Äại ca ! Thương thế cá»§a đại ca thế nào ? 
Thiệu Hoá Dị trừng mắt nhìn đám thuộc hạ một cái, thở hổn hển, nghiến răng quát: 
– Còn chưa chịu mau mau đuổi theo ? 
Mấy tên gia Ä‘inh tưởng đâu đến đây là xong chuyện rồi, nào ngá» lại còn bị mắng, hoảng kinh lách ngưá»i nhằm hướng Ngao Tá» Thanh vừa chạy Ä‘i, Ä‘uổi theo. Sắc diện cá»§a Sa ÄÄ©nh chuyển sang màu tÃm, gã nghiến chặt răng nói : 
– Äại cạ.. 
Thiệu Hoá Dị nghiến răng ken két : 
– Giá»i cho tên xú tiểu tá» ! Trúng Ngân ÄÆ°á»ng hoa rồi mà vẫn hành động nhanh nhẹn như thưá»ng ! Trên trán Sa ÄÄ©nh nổi đầy gân xanh, hai cánh mÅ©i đỠhá»n không ngá»›t pháºp phồng, đôi môi tÃm ngắt dày cá»™m mÃm chặt, há»i: 
– Có cần tiểu đệ đuổi theo xem thỠkhông ? 
Thiệu Hoá Dị gáºt đầu: 
– CÅ©ng được ! Dù sao thì hắn cÅ©ng không thể sống được. ÄÆ°Æ¡ng kim võ lâm, ta không nghÄ© ra kẻ nào có thể giải nổi Ngân ÄÆ°á»ng hoa chi độc ! Ngươi mang theo vài đứa, không cần động thá»§, chỉ chá» lượm xác hắn là được rồi ! Sa ÄÄ©nh vâng dạ má»™t tiếng rồi chạy Ä‘i.
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by minhtien384; 17-07-2008 at 11:02 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				06-06-2008, 12:05 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Mar 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 869
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                 
					
 
	Thanks: 89 
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 2 
Quyển sách bà máºt 
 
 
  
 
Trong đêm tối, Ngao Tá» Thanh chạy như Ä‘iên cuồng. Chàng biết ngưá»i cá»§a Thiệu phá»§ Ä‘ang Ä‘uổi theo phÃa sau. ÄÆ°á»ng Ä‘i lối lại cá»§a vùng này không còn xa lại gì vá»›i Ngao Tá» Thanh nữa, chẳng bao lâu sau chàng đã ra khá»i phạm vi thế lá»±c cá»§a Thiệu phá»§, đến má»™t cánh rừng thưa. Tay chân chàng má»—i lúc má»™t tê cứng và nặng ná» hÆ¡n, có Ä‘iá»u đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Chàng thở ra má»™t hÆ¡i dài, mở to đôi mắt đầy mệt má»i quan sát má»™t vòng, rồi khẽ tá»±a lưng vào má»™t gốc cổ thụ, đứng thở dốc. 
Bá»™ kình trang màu Ä‘en cá»§a chàng á»›t đẫm mồ hôi, dÃnh bệt vào da thịt. Chàng thở dài lẩm bẩm: 
– Diệc Hồng đã chết, không lẽ ta cÅ©ng Ä‘i theo nàng trong tư thế này hay sao ? Ngao Tá» Thanh Æ¡i Ngao Tá» Thanh ! NgÆ¡i đã từng hô phong hoán vÅ© trên giang hồ, váºy mà má»™t nữ nhân cÅ©ng không bảo vệ được. Nếu không tìm được thuốc giải, ngươi sẽ chết má»™t cách oan uổng thế này... 
Chàng giương đôi mắt mệt má»i nhìn tứ phia, rồi lắc đầu cưá»i khổ, nói : 
– Trên giang hồ có ai giải đợc Ngân ÄÆ°á»ng hoa chi độc ? Xem ra lần này thần may mắn đã ngoảnh mặt lại vá»›i mình rồi... 
Äôi mà mắt chàng bá»—ng như nặng ngàn cân, chàng cố sức nhướng mắt lên nhưng nó cứ sụp xuống... Ngao Tá» Thanh lắc đầu, đôi hàm răng nghiến chặt, da mặt chàng không ngá»›t giáºt giáºt. Äá»™c chất vẫn cứ cháºm rãi lan ra khắp cÆ¡ thể chàng. Toàn thân chàng như rÆ¡i vào hố băng, ngá»±c chàng nặng ná» như có tảng đá ngàn cân đè lên, đầu óc chàng nghe chao đảo. Ngao Tá» Thanh nở nụ cưá»i nói má»™t mình : 
– Ngao Tá» Thanh này quả tháºt là ngưá»i Ä‘oản mệnh sao ? 
Chàng thở dài má»™t tiếng, ngồi bệt xuống đất, lấy chiếc tiêu ra, chàng nhẹ nhàng cuốt ve nó vẻ cá»±c kỳ yêu mến. Chàng lại nhếch mép cưá»i, giá»ng bình thản nói: 
– Dù là váºt yêu quý nhất trên Ä‘á»i, nhưng khi Ä‘i vá» thế giá»›i bên kia mình cÅ©ng không thể mang theo. Chàng đưa ống tiêu lên môi, những âm thanh u oán, dịu dàng bất thần trá»—i dáºy. Dù độc dược đã lan rá»™ng trong ngưá»i chàng, nhưng trong má»™t giá» má»™t khắc cÅ©ng không thể lấy mạng chàng. Có Ä‘iá»u má»™t khắc qua Ä‘i là mạng chàng lại ngắn thêm má»™t khắc. Chàng rất hiểu Ä‘iá»u đó, nhưng biết Ä‘i đâu tìm thuốc giải bây giá» ? 
Ngao Tá» Thanh toàn tâm toàn ý thổi tiêu, chàng không cần biết tiếng tiêu có thể làm cho địch nhân phát hiện ra chàng sá»›m hÆ¡n, cÅ©ng không để ý đến tình cảnh mình hiện tại. Tiếng tiêu cá»§a chàng ngày má»™t lá»›n hÆ¡n, giá»ng tiêu cÅ©ng đầy cảm hứng hÆ¡n, nghe động lòng ngưá»i hÆ¡n, Ngao Tá» Thanh thổi tiêu được má»™t lúc lâu, cuối cùng chàng đã nghe thấy tiếng bước chân. Có vài ngưá»i Ä‘ang đến gần. Chàng vẫn tiếp tục thổi, dưá»ng như chẳng quan tâm gì đến mấy ngưá»i vừa xuất hiện Những ngưá»i kia cÅ©ng chẳng dám vá»ng động, cÅ©ng không biết đối phương trúng độc nặng đến mức độ nào, nên cứ đứng yên chỠđợi. Cuối cùng tiếng tiêu cÅ©ng im bặt, Ngao Tá» Thanh từ từ đứng dáºy, nhìn Sa ÄÄ©nh cá»i nói : 
– Sa ÄÄ©nh, nếu ngươi còn muốn sống thêm vài năm nữa thì hãy dắt thuá»™c hạ mau đào tẩu, may ra còn kịp ! Sắc diện vốn lúc nào cÅ©ng đỠtÃm cá»§ Sa ÄÄ©nh thoáng chốc biến thành trắng bệch. Äôi môi hắn giáºt giáºt, hắn hiểu rất rõ, tại sao Ngao Tá» Thanh lại có ngoại hiệu Quá»· tiêu ảnh. Bởi vì chiếc tiêu cá»§a chàng không giống chiếc tiêu cá»§a thiên hạ, nó chứa rất nhiá»u huyá»n cÆ¡ mà cho đến nay cha ai hiểu rõ, và hiển nhiên, nó cá»±c kỳ lợi hại. Nhưng để tranh má»™t chút tiếng tăm, để đạt mục Ä‘Ãch, hÆ¡n nữa đối phương lại đã trúng độc, vì váºy lá gan cá»§a hắn đã lá»›n hÆ¡n nhiá»u. Hắn trừng mắt giáºn dữ nhìn Ngao Tá» Thanh má»™t cái, sau đó quay lại nhìn ba tên đại hán sau lưng, hất hàm ra hiệu , ba tên đại hán láºp tức bao vây Ngao Tá» Thanh vào giữa. Sa ÄÄ©nh quát lá»›n: 
– Há» Ngao kia ! Äừng hòng giở trò trước mặt lão gia, mau đưa váºt ấy ra, lão gia sẽ cho ngươi thuốc giải ! Ngao Tá» Thanh nhếch mép biểu thị má»™t nụ cưá»i, bình thản nói : 
– Sa bằng hữu, ngươi cho rằng Ngao Tá» Thanh này là hạng ngưá»i nào ? Các ngươi không có thuốc giải, chẳng lẽ ta lại chẳng nhìn ra sao ? 
Sa ÄÄ©nh trợn mắt quát: 
– Ngươi đã biết váºy tại sao không thúc thá»§ chịu trói sá»›m ? Ngươi trước sau cÅ©ng chết, còn chá» lão gia phà sức làm gì ? 
Ngao Tá» Thanh tắc lỡi, cưá»i cưá»i nói : 
– Äúng là năm nay không may mắn ! Nên hạng như Sa bằng hữu ngươi cÅ©ng dám trước mặt tại hạ diá»…u võ dương oai. Nhưng e rằng cÆ¡ há»™i nh thế này không thể tái diá»…n, má»™t lần như thế này cÅ©ng đủ làm ngươi táng mạng rồi ! Sa ÄÄ©nh như có váºt gì vướng trong miệng, gã lắp bắp: 
– Tiểu.. tiểu tá» ngÆ¡i... trúng phải Ngân Äá»ng hoa, chịu được bao lâu đó.. đã là kỳ tÃch rồi. Ngươi còn dám cuồng ngạo như váºy ! Hừ, nếu ngươi dùng lá»i lẽ ngá»t ngào cầu xin, chưa biết chừng Sa lão gia động lòng, cho ngươi chết toàn thây. Bằng không ..lão giạ.lá»™t da rút gân ngươi.. Ngao Tá» Thanh cưá»i nhẹ nói : 
– Äừng tá» vẻ sợ sệt như váºy ! Cứ bình tÄ©nh, nói lá»i hiểm độc phải có hành động thá»±c tế kèm theo, chứ tá»± mình đã khiếp sợ trước thì nói gì đối phương cÅ©ng không sợ ngươi đâu! Chàng quay nhìn bốn tên, tá» vẻ tiếc rẻ, nói: 
– Äáng tiếc ! Äáng tiếc ! Các ngươi sắp rá»i bá» thế gian này mà lại chẳng hay biết. 
Ngao TỠThanh lại đưa tiêu lên miệng, tiếng tiêu lại trỗi lên nghe bi thiết hơn, như tiếng khóc gào cứ chao đi đảo lại trong không trung. 
Sa ÄÄ©nh quả nhiên không chịu được lâu hÆ¡n, gã chỉ mặt Ngao Tá» Thanh quát: 
– Câm cái miệng cá»§a ngươi lại ! Không cần làm ra vẻ thần bà trước mặt Sa đại gia ! Ngươi muốn kéo dài thá»i gian để chá» viện binh chứ gì ? Äừng nằm mÆ¡ ! Ngao Tá» Thanh dừng lại, trên gương mặt trắng bệch cá»§a chàng thoáng hiện má»™t thứ ánh sáng kỳ dị, cưá»i cưá»i nói: 
– Sa bằng hữu, ngày hôm nay các ngươi nhất định sẽ Ä‘i gặp Diêm VÆ¡ng. Tại hạ cung kÃnh tiá»…n bốn vị ! Tất cả lại đây. Sa ÄÄ©nh phẩy tay má»™t cái, ba tên thuá»™c hạ đồng cá» Ä‘ao xông tá»›i, đồng thanh quát lá»›n: 
– Tiểu tá» nạp mạng ! Ngao Tá» Thanh nhìn ba tên đại hán, sắc thái trầm tÄ©nh cá»i nói: 
– Các vị đã nghe xong tiêu khúc rồi, chá»› có trách tại hạ vô tình ! Tiếng "tình " vừa thoát khá»i miệng chàng, bóng hắc y chá»›p động, ba tên đại hán đồng loạt ngã xuống đất, mặt đầy máu tÆ¡i. Sa ÄÄ©nh cởi phăng chiếc áo ngoài vứt xuống đất, để lá»™ chiếc búa lỡi sáng ngá»i giắt sau lưng. Dong mục hắn vằn những tia máu, gầm lên má»™t tiếng như con hổ bị thương, nhằm mặt Ngao Tá» Thanh chém xả xuống ! Ngao Tá» Thanh đột ngá»™t nhảy lên, hÆ¡i xiên vá» bên phải má»™t chút, nhanh đến không thể tưởng tợng nổi, chiếc tiêu giÆ¡ lên, ánh sáng loé lên má»™t cái. Sa ÄÄ©nh ngã ngá»a ngá»i ra, trong má»™t thoáng trước khi gã rÆ¡i xuống tá»›i mặt đất, gã còn nhìn thấy chiếc tiêu được rút ra khá»i bụng mình. Gã Ä‘au đớn nằm im dá»›i đất. 
Máu tÆ¡i từ bụng Sa ÄÄ©nh bắn ra, lốm đốm trên mặt đất. 
Ngao Tá» Thanh nhìn Sa ÄÄ©nh như đống giẻ rách dưới đất, lắc đầu giá»ng tiếc rẻ: 
– Bản lãnh từng đó mà cÅ©ng dám Ä‘i lại trên giang hồ. Vá»›i chút công phu cá»§a ngươi, vá»›i thái độ ngông nghênh cá»§a ngươi, sống đến ngày nay đã là má»™t kỳ tÃch rồi đó ! Sa ÄÄ©nh nuốt ná»›c bá»t, cố giữ cho gương mặt mình khởi bị biến dạng vì Ä‘au đớn, cố giữ giá»ng bình tÄ©nh nói : 
– Ngao đại hiệp... đại lượng nhân từ. 
Ngao Tá» Thanh nở má»™t nụ cưá»i, nhng nụ cưá»i tháºt lạnh lùng, giá»ng chàng nghe Ä‘á»u Ä‘á»u, rất cháºm rãi nhưng không bày tá» bất kỳ má»™t cảm xúc nào: 
– Tại hạ đã có ý muốn tha mạng cho ngươi, nhưng ngươi không chịu nghe, ngươi đã nghe tiếng tiêu cá»§a ta rồi, tại hạ chưa từng tha mạng cho bất kỳ ai đã nghe xong tiêu khúc cá»§a tại hạ ! Sa ÄÄ©nh hai tay ôm chặt bụng dưới, gã nuốt nước bá»t, có nuốt tiếng rên Ä‘ang chá»±c trào lên cổ giá»ng run run nói : 
– Ngao đại hiệp, xin nể mặt Thiệu đại ca, à không... xin nể mặt Ä‘iệt nữ Diệc Hồng... tha mạng cho tiểu nhân má»™t lần Ngao Tá» Thanh nghe nghắc đến hai tiếng Diệc Hồng sắc mặt chàng không ngá»›t giáºt giáºt. 
Chàng nghiến răng cưá»i lạnh má»™t tiếng rồi trầm giá»ng nói: 
– Diệc Hồng được an táng ở đâu ? 
Sa ÄÄ©nh đã bình tâm lại, thở dài nói : 
– Thiệu điệt nữ... 
Ngao TỠThanh nạt ngang: 
– Ngươi không xứng đáng gá»i nàng như váºy ! Sa ÄÄ©nh kinh hãi kêu lên: 
– Da... da... Thiệu cô nơng được an táng ở... 
Bá»—ng gã nhìn Ngao Tá» Thanh má»™t cái, giá»ng giảo hoạt, nói: 
– Ngao đại giạ. nếu tiểu nhân nói ra, xin Ngao đại gia tha mạng cho tiểu nhân.. Giá»ng Ngao Tá» Thanh tháºt bình thản nói: 
– Ngươi còn đặt Ä‘iá»u kiện vá»›i tả Ta hứa sẽ cho ngươi chết toàn thây ! Sa ÄÄ©nh buá»™t miệng kêu lên : 
– Váºy ta không nói ! Ngao Tá» Thanh cất tiếng cưá»i quái dị, trầm giá»ng nói: 
– Ngưá»i quân tá» không ép ngưá»i khác khó xá» ! Tại hạ không cưỡng ép ngươi, nhưng ta sẽ chặt đứt hai chân ngươi, khoét hai mắt ngươi, sau đó... 
Sa ÄÄ©nh kêu thét lên: 
– Ngươi tàn độc lắm ! Ngao TỠThanh! Ta nói ! Thiệu cô nơng được an táng dới chân Phù Dung sơn... 
Ngao Tá» Thanh báºt cá»i khanh khách nói : 
– Hay lắm ! Ngươi rất thức thá»i ! Ta sẽ để ngươi chết không má»™t chút Ä‘au đớn. 
Chiếc quỉ tiêu đột ngá»™t vung lên, tạo nên má»™t vần hồng quang rất đẹp mắt, nhanh đến không thể nhanh hÆ¡n đợc nữa, đâm ngáºp giữa trán Sa ÄÄ©nh. Chiếc tiêu đợc rút ra, má»™t vòi máu vá»t ra, Sa ÄÄ©nh chết mà không kêu lên được má»™t tiếng. 
Ngao Tá» Thanh khẽ thở dài, ngẩng mặt lên, cất giá»ng bình thản nói: 
– Bằng hữu, giá» thì đến lượt ngươi, lá»™ diện được rồi ! Từ trên ngá»n cây trước mặt Ngao Tá» Thanh, "ào" má»™t tiếng, má»™t bóng ngưá»i nhẹ nhàng đáp xuống. Äó là má»™t hồng y lão nhân, cả tóc, mày, và râu lão Ä‘á»u má»™t màu Ä‘á», tay lão cầm má»™t chiếc thiết tiên dài độ năm thước, đỠrá»±c ! Ngưá»i này từ đầu đến gót chân, ngoài nước da Ä‘en nhẻm ra, còn thì cái gì cÅ©ng màu Ä‘á», đỠđén lạ kỳ, đỠđến ngưá»i nhìn lão chẳng dám nhìn thêm lần thứ hai. Ngao Tá» Thanh thản nhiên nói : 
– Lẽ ra tại hạ phải cảm tạ bằng hữu. Ngươi đã không thừa cÆ¡ ra tay, dù rằng ngươi có ra tay cÅ©ng cha chắc làm nên chuyện gì ! Trên gương mặt hồng y lão nhân không biểu lá»™ bất kỳ cảm xúc nào, giá»ng nói cá»§a lão cÅ©ng chẳng giống tiếng ngá»i: 
– Bằng vào tuổi tác cá»§a ngươi mà có được công lá»±c thâm háºu dưá»ng đó, hoàn toàn không dá»… dàng ! Nhưng ngươi tàn độc quá, cuồng ngạo quá, trong mắt ngươi, dưá»ng như không còn thiên hạ ! Ngao Tá» Thanh nhìn hồng y lão nhân, má»™t sát tinh từng nổi danh hung tàn kia cá»i cá»i nói : 
– Bằng hữu nói đúng lắm ! Không biết đại danh cá»§a bằng hữu có thể cho biết không ! Äến vá»›i mục Ä‘Ãch gì... 
Hồng y lão nhân mặt không lộ bất lỳ cảm xúc nào, bước lên một bước, lành lạnh nói : 
– XÃch Hồng Diêm Vương Sài Tạo Liệt ! Dưá»ng như hôm nay ta đã gặp phải đối thá»§. Váºy cÅ©ng tốt, đã má»i năm nay ta chưa gặp má»™t đối thá»§ Ä‘Ãch thá»±c. 
Ngao Tá» Thanh mỉm cưá»i gáºt đầu: 
– Quả nhiên là ngươi, tại hạ tuy chưa gặp ngươi, nhưng đại danh của ngươi thì ta ngưỡng mộ đã lâu.Hôm nay có duyên gặp mặt, quả là vinh hạnh! Sài Tạo Liệt dụi dụi mắt nói : 
– Ngươi là ai ? Nghe thấy tên ta hình như chẳng có vẻ gì là kinh hãi cả. Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy ngoại hiệu Diêm Vương của ta ? 
Ngao Tá» Thanh nhìn thẳng vào mặt đối phương trầm giá»ng nói : 
– Tại hạ biết lắm chứ ! Thiên hạ nói Ngao Tá» Thanh này ra tay cá»±c kỳ tàn độc, nhưng tại hạ tá»± nháºn thấy mình còn kém xa các hạ ! Sài Tạo Liệt chừng như không dám tin gã thiếu niên hình dung tiá»u tuỵ đưng trước mặt mình lại là nhân váºt nghe danh táng đởm, " Quá»· tiêu ảnh " Ngao Tá» Thanh ? 
Quan sát Ngao Tá» Thanh má»™t lúc lâu, lão bá»—ng như bừng tỉnh, giáºt mình, buá»™c miệng kêu lên : 
– Ngươi... ngươi chÃnh là " Quá»· tiêu ảnh " Ngao Tá» Thanh ? 
Ngao Tá» Thanh chá»›p chá»›p mắt cưá»i nhẹ há»i : 
– Sao, không giống lắm hả ? 
Sài Tạo Liệt hÆ¡i ngẩn ngưá»i, sắc diện lão thoáng hiện má»™t nét thất vá»ng khó nắm bắt đư– Ợc. Nhng chỉ thoáng qua, lão trầm giá»ng nói : 
– Ngươi còn quá trẻ ! Tháºt không thể tưởng tượng nổi ! Ta cứ ngưỡ " Quá»· tiêu ảnh " Ngao Tá» Thanh ? phải là má»™t lão già âm âm lạnh lạnh, ngoại mạo cá»±c kỳ khó coi. Nào ngá» lại trẻ tuổi tuấn dáºt như ngÆ¡i ! Ngao Tá» Thanh không thừa nháºn cÅ©ng chẳng phá»§ nháºn, chỉ hÆ¡i nhá»›ng mày nói : 
– Tại hạ chỉ mong được biết mục Ä‘Ãch cá»§a các hạ, đến để làm gì ? 
Sài Tạo Liệt hơi do dự một thoáng nói : 
– Tháºt ra thì chẳng có gì đáng to tát. Nghe nói ngươi đã lấy má»™t món bảo bối cá»§a " Hồ Ma" Thiệu Hoá Dị, lão... nhá» lão phu tìm lão đệ lấy lại. Chẳng hay lão đê... 
Ngao Tá» Thanh đưa tay sá» sá» má, cất giá»ng âm lạnh, nói: 
– Sài bằng hữu, ngươi không thá» nghÄ© xem " Quá»· tiêu ảnh " mà lại Ä‘i lấy bảo váºt cá»§a ngư– Ời khác sao ? Thiệu hóa Dị nói ta lấy cắp cá»§a lão phải không ? 
Ngao Tá» Thanh trong giang hồ có thể nói là uy danh hiển hách, đủ để được coi là anh hùng hào kệt độc bá nhất phương, xa nay chàng tá»± xem mình thanh cao, thưá»ng thì những bảo bối trong mắt thế tục chàng cÅ©ng chẳng nhìn lấy má»™t cái, đừng nói là lấy cắp cá»§a ngưá»i. Sài Tạo Liệt nháºn lá»i Thiệu Hoá Dị, Ä‘uổi theo đối phương để đòi lại món bảo váºt, lão tháºt tÃnh không biết đối tượng lại chÃnh là " Quá»· tiêu ảnh " Ngao Tá» Thanh. Lão tuy chưa má»™t lần đối đầu vá»›i nhân váºt mà hắc bạch giang hồ nghe danh táng đởm này, nhưng lúc nãy đã thấy chàng xuất thá»§ đối phó vá»›i Sa ÄÄ©nh và ba tên thuá»™c hạ, quả là tàn độc như những lá»i đồn đãi mà lão đã từng được nghe. Äồng thá»i lão cÅ©ng nháºn định thân thá»§ cá»§a chàng cao siêu hÆ¡n tất cả những đối thá»§ mà lão đã từng gặp trong mấy mươi năm hành tẩu giang hồ Lão giỠđã ngÅ© tuần, mà đối thá»§ cá»§a lão, " Quá»· tiêu ảnh " Ngao Tá» Thanh thì lại quá trẻ, lão không muốn mạo hiểm, hy vá»ng song phương có thể giải quyết má»™t cách êm đẹp, không động can quạ Vì lòng dạ có Ä‘iá»u cố kỵ, đương nhiên Ãt nhiá»u cÅ©ng có phần úy kỵ, có Ä‘iá»u lão không thể để Ä‘iá»u ấy lá»™ ra ngoài Lão vân vê má»› râu đỠnhư râu tôm cưá»i ha hả nói : 
– Ngao lão đệ ! Lão phu nháºn lá»i ký thác cá»§a ngưá»i, không thể không thá»±c hiện, nếu đúng váºt ấy cá»§a Thiệu lão nhi, mong lão đệ hãy nể mặt lão phụ. Ngao Tá» Thanh nhếch mép cưá»i nói : 
– Trong thiên hạ không ai có uy tÃn lá»›n đến ná»—i khiến tại hạ phải hai tay dâng váºt trong ngưá»i mình ra cho há» ! Mong các hạ thứ lá»—i, tại hạ không thể làm theo yêu cầu cá»§a các hạ ! Sài Tạo Liệt đứng ngẩn ngưá»i má»™t thoáng, lão cất giá»ng âm trầm nói : 
– Lão đệ, váºt đó là váºt gì mà khiến hai ngươi phải tranh giành vá»›i nhau như váºy ? Nói cho lão nghe thá», nếu quả tháºt là váºt cá»§a ngươi thì lão phu quyết chẳng tranh Ä‘oạt vá»›i ngươi ! Trên gương mặt tuấn tú cá»§a Ngao Tá» Thanh lướt qua má»™t làn âm lãnh, nhưng không dá»… nháºn ra, chàng khẽ khép mắt lại, miệng khẽ nhếch lên nở má»™t nụ cưá»i, nói : 
– Việc của ta, không nhất thiết phải báo với các hạ Sài Tạo Liệt vẫn cố nhịn, nói: 
– Lão đệ, đừng có sÃnh cưá»ng nữa ! Ngươi đã trúng độc cá»§a Thiệu lão nhi, ngươi khéo léo che Ä‘áºy cách mấy cÅ©ng không qua được mắt lão phu đâu ! Lão phu trá»ng ngÆ¡i là anh hùng hào kiệt, nên má»›i không muốn động can qua vá»›i ngươi. Ngươi đừng tưởng là lão phu sợ ngươi mà lầm. Lão phu cÅ©ng không phải là hàng dá»… coi thưá»ng đâu. Ngao Tá» Thanh chú mục nhìn Sài Tạo Liệt, sắc diện cá»§a chàng thể hiện má»™t thần thái cổ quái, bình thản nói : 
– Váºy thì ngươi cứ thá» Ä‘i ! Coi thá» há» Ngao này có phải là kẻ tá»± cao tá»± đại mà không có bản lÄ©nh thá»±c không ? 
Sắc diện Sài Tạo Liệt vốn chẳng biểu lá»™ má»™t cảm xúc nào, ngay cả lúc gương mặt lão cỠđộng để lá»™ má»™t trạng thái mà ngưá»i ta gá»i là cưá»i, giÆ¡ bá»—ng biến đổi hẳn Ä‘i. Lão trầm mặc má»™t lúc lâu chừng như để cân nhắc má»™t vấn đỠkhá là hệ trá»ng, xong lão nở má»™t nụ cưá»i nói: 
– Ngao lão đệ, chẳng qua là lão phu đùa vá»›i ngươi má»™t chút thôi, giữa hai ta không oán vo cừu, tá»™i gì mà phải động can qua cho tổn thương hoà khà ! Ngao Tá» Thanh nhếch môi cưá»i nhẹ nói : 
– Nói váºy thành ra tại hạ quá nhá» má»n, lấy dạ tiểu nhân để Ä‘o lòng ngưá»i quân tá» rồi ! Sài Tạo Liệt cưá»i lá»›n, nói y như tháºt: 
– Ngao lão đệ đã nói là váºt cá»§a mình, váºy chắc chắn là Thiệu lão nhi nói láo rồi. Lão đệ có thể nói cho lão phu biết bảo váºt ấy là thứ gì mà đáng giá đến như váºy ? Äể lão phu đại khai nhãn giá»›i má»™t phen ! Ngao Tá» Thanh mỉm cưá»i nói nhanh : 
– CÅ©ng chẳng đáng tiá»n gì chẳng qua là má»™t quyển sách rách nát, tại hạ cÅ©ng chẳng hiểu vì sao Thiệu Hoá Dị lại dùng đủ má»i cách để chiếm Ä‘oạt, Nhưng tại hạ nháºn bảo quản giùm ngư– Ời khác, dù nó là váºt gì cÅ©ng không thể để nó lá»t vào tay kẻ khác ! Sài Tạo Liệt lần thứ hai biến săc, lão lẩm bẩm: 
– Một quyển sách rách nát !Một quyển sách... mà quyển sáchgì... 
Dừng một lát, lão lại tỠvẻ không hiểu, nói : 
– Ngao lão đệ, lão phu tháºt tình không nghÄ© ra quyển sách gì mà lại quan trá»ng đến mức đó ! Ngươi có thể cho lão phu xem qua... 
Ngao Tá» Thanh chừng như không còn nhẫn nại được nữa, nhướng mày nói – Có cần thiết phải như váºy không ? 
Sài Tạo Liệt mỉm cá»i gợng gạo : 
– Nếu lão đệ không muốn thì lão phu cÅ©ng chẳng ép. Chá» lão phu há»i cho rõ ràng rồi, có thể sẽ trở lại làm phiá»m lão đệ. Chúng ta tạm thá»i chia tay tại đây, mong rằng sẽ còn gặp lại má»™t ngày không xạ Dứt lá»i, lão không chá» xem phản ứng cá»§a đối phÆ¡ng, láºp tức quay ngưá»i phóng vút Ä‘i như con dÆ¡i khổng lồ, chỉ vài lần nhô lên thụp xuống đã biến mất khá»i tầm mắt cá»§a Ngao Tá» Thanh. 
Ngao Tá» Thanh không dám sÆ¡ suất, chàng đứng lặng nhìn theo đến khi bóng áo đỠcá»§a lão khuất hẳn má»›i thở ra má»™t hÆ¡i dài nhẹ nhõm. Trán chàng láºp tức á»›t đẫm mồ hôi, chúng không ngừng tuôn chảy trên mặt chàng. 
Chàng nghe toàn thể xương cốt trong ngá»i mình như rá»i rã, ngã phịch xuống đất, gương mặt tuấn tú cá»§a chàng nhăn nhúm, biến dạng Ä‘i vì Ä‘au dá»›n. Mồ hôi lại thi nhau tuôn ướt đẫm cả áo quần, nhưng trong lòng chàng lại thầm kêu lên mừng rỡ, chàng vừa thoát qua má»™t tai kiếp. 
Thá»±c ra thì từ lúc Sa ÄÄ©nh xuất hiện chàng đã phát hiện ra còn có má»™t ngưá»i khác ẩn thân trên cây. Äể hù doa. đối phương, chàng đã cố hết sức tàn ra tay tháºt nhanh, tháºt hiểm, giết chết Sa ÄÄ©nh cùng ba tên thuá»™c hạ, đồng thá»i chàng phải cố hết sức lá»±c để giữ vẻ bình tÄ©nh, không để Sài Tạo Liệt nhìn thấy mình đã kiệt lá»±c. 
Nhưng chàng cÅ©ng biết rõ, làm như váºy càng làm cho độc dược ăn sâu vào ná»™i phá»§ cá»§a mình hÆ¡n, cÅ©ng có nghÄ©a sinh mệnh chàng ngắn hÆ¡n, nhưng thà là như váºy còn hÆ¡n thảm tá» dưới tay địch thá»§. 
Ngao TỠThanh gắng gượng đưa tay quệt mồ hôi trên trán, lẩm bẩm: 
– Äá»™c tÃnh cá»§a " Ngân đưá»ng hoa" quả là thiên hạ vô song, trước đây mình cÅ©ng đã từng trúng phải độc, nhưng không lần nào Ä‘au dá»›n như lần này. Không lẽ, Ngao Tá» Thanh này lại chết má»™t cách cô tịch như váºy sao ? 
Chàng dõi mắt nhìn xung quanh, lắc đầu ngao ngán. Mắt chàng bá»—ng trông thấy tá» thi cá»§a Sa ÄÄ©nh và đồng bá»n, chàng nở má»™t nụ cá»i thảm não nói : 
– Nếu Sài lão quá»· mà nhìn ra chân tướng, giá» này chắc mình chết còn thê thảm hÆ¡n bá»n chúng nữa ! Bá»—ng đâu nụ cưá»i cá»§a Ngao Tá» Thanh đông cứng lại trên mặt chàng. Chàng nhÃu mày, nghiêng đầu lắng nghe má»™t lát rồi lẩm bẩm nói: 
– Lại có ngưá»i đến nữa ! Không lẽ là ngưá»i cá»§a Thiệu Hoá Dị ? 
Äêm nay mình gặp phải nguy cÆ¡ trùng trùng muốn thoát nạn, dành phải trong vào váºn số. 
Chẳng bao lâu sau đã nghe tiếng vó ngá»±a vá»ng tá»›i, tiếng vó ngá»±a nghe không gấp gáp, nhưng rất nặng ná», chứng tá» ngưá»i cỡi ngá»±a tÃnh khà rất ná»ng nảy. Dần dần hai thá»›t ngá»±a xuất hiện, rất nhanh tiến gần tá»›i hiện trưá»ng. Có tiếng kêu lên kinh hãi cá»§a kỵ sÄ© phÃa bên trái. Ngao Tá» Thanh hé mắt nhìn ra, hai ngưá»i cỡi ngá»±a, má»™t là hoà thợng cao gầy, hai mắt lồi ra lóng lánh thần quang, ngưá»i kia là má»™t tiểu hoà thợng độ mưá»i bảy mưá»i tám tuổi, mặt mÅ©i khá sáng sá»§a. Ngao Tá» Thanh nghe lạnh toát ngá»i, Hai hoà thượng chẳng há» nói chuyện vá»›i nhau, nhưng nhìn bên ngoài chàng cÅ©ng Ä‘oán đợc đối phương là ai. Cả hai Ä‘á»u là những quái váºt khó đối phó. 
Ngao Tá» Thanh chẳng dám nhìn vá» phÃa hai ngưá»i nữa, nhưng chàng nghe tiếng hai ngưá»i xuống ngá»±a. Má»™t giá»ng nói mang âm sắc trẻ con vang lên: 
– Sư phụ, nhìn đây nè, bốn cái tá» thị NÆ¡i đây vừa xảy ra má»™t tráºn kịch chiến ! Tên tiểu hoà thượng này gầy như que cá»§i, giá»ng nói nghe như trẻ con, nhìn dáng Ä‘iệu hắn ốm yếu như không chịu nổi má»™t cÆ¡n gió mạnh. 
Tay hắn cầm chiếc roi ngá»±a, vừa nghịch trong tay cừa nhìn tứ phÃa. còn lão hoà thượng lúc này cÅ©ng đến bên cạnh gã, cúi nhìn mấy tá» thi rồi kêu lên : 
– Tên xú tiểu tá» này hình như là Tá» Bá Vương Sa ÄÄ©nh, chẳng biết gặp phải sát tinh nào mà chết thê thảm như váºy ? 
Tiểu hoà thượng hừ lạnh một tiếng nói : 
– Hạng giá áo túi cÆ¡m này chẳng nên tÃch sá»± gì, chết tên nào thiên hạ đỡ tốn cÆ¡m cho tên đó. Hạng này mà gặp phải đồ nhi thì chỉ có nước chết ! Äại hoà thượng lắc đầu thở dài, nói : 
– Chẳng có chút gì hết, Ä‘i thôi, ở đây làm gì cho phiá»n phức thêm ra. Tiêu hoà thượng nhìn sang bên phải, bá»—ng gã kéo áo đại hoà thợng kêu lên : 
– Sư phụ, bên kia còn má»™t ngá»i sống, chưa biết chừng mấy tên này do chÃnh hắn làm ! Qua đó coi thá» Ä‘i ! Ngao Tá» Thanh nằm dá»›i đất nghÄ© thầm : 
" Hai ngá»i này chÃnh là hắc đạo Bảo Nguyên hoà thượng và đồ đệ Quy Duyên, hai sư đồ tÃnh tình ác độc vô luân, phải khéo mà đối phó vá»›i chúng, tùy cÆ¡ ứng biến" NghÄ© đến đây đã thấy Quy Duyên hoà thượng tháºn trá»ng bước tá»›i, Ngao Tá» Thanh cố ý cất tiếng rên chừng như không chịu nổi Ä‘au đớn. 
Quy Duyên dừng lại cạnh Ngao TỠThanh, quan sát chàng một lúc rồi kêu lên: 
– Sư phụ , qua đây coi, tên này dưá»ng như bị trúng độc hay sao ấy ! Ngao Tá» Thanh tuy không phải hạng nhát gan sợ chết, nhưng lúc này chàng không khá»i nghe tim Ä‘áºp loạn nhịp, nghÄ© thầm: 
" Tên tiểu hoà thượng này má»›i từng đó tuổi đầu mà có được con mắt sắc sảo chừng ấy, phải cẩn tháºn đối phó má»›i đợc" Äại hoà thượng khoát tay lia lịa, nói : 
– Thôi bỠđi ! Thôi bỠđi ! Trúng độc gì cũng thây kệ ! Chúng ta không giết hắn thì kể là nhân từ rồi, không lẽ còn giúp hắn giải độc ? 
Tiểu hoà thượng quay nhìn bốn phÃa má»™t lúc rồi nhÃu mày nói : 
– Ngưá»i này trúng độc nặng như váºy, chắc không thể động thá»§ giết ngưá»i, chúng ta há»i hắn cho rõ thì có hại gì đâu ? 
Äại hoà thượng cằn nhằn, nói : 
– CÅ©ng cái táºt hiếu kỳ không bỠđược, việc cá»§a thiên hạ hÆ¡i sức đâu mà xen vào ? Äi thôi ! Quy Duyên chẳng để ý tá»›i lá»i cằn nhằn cá»§a Bảo Nguyên hoà thượng, tiến đến gần Ngao Tá» Thanh, cúi xuống há»i: 
– Này, xú tiểu tá», ngươi tên gì ? Tại sao lại trúng độc ? Nói cho đại gia nghe thá» ? 
Ngao Tá» Thanh vừa tức giáºn lại vừa tức cưá»i, kẻ xuất gia lại tá»± xưng là đại gia, quả tháºt không thể ưtởng tượng nôi?, nhưng chàng rên " hừ hừ" cất giá»ng yếu á»›t nói : 
– Xin đại gia đừng để ý tá»›i tại hạ, tại hạ bị cừu gia ám hại, Ä‘i giữa đưá»ng lại bị mấy vị đại gia gia kia chặn đưá»ng cướp hết tư trang. Sau đó lại có má»™t ngưá»i đến, song phương cãi vã nhau má»™t hồi rồi đánh nhau. Tại hạ vì mình Ä‘au nhức khôn cùng nên chẳng lưu tâm đến bá»n há» ai giết được ai nữa. Quy Duyên tuy buá»™c lòng phải khoác áo hoà thượng, nhưng gã lại chẳng muốn làm hoà thượng chút nào, nghe Ngao Tá» Thanh gá»i gã là đại gia lòng nghe như nở hoa. Gã uốn cong chiếc roi ngá»±a trong tay, nói: 
– Tiểu tá» ngươi khá lắm ! Trúng độc không chết, bị cướp chặn đưá»ng cÅ©ng không chết. " Äại hoa. bất tá» tất hữu háºu phúc" đó nghe ! Bảo Nguyên hoà thượng bá»›c tá»›i hất hàm há»i: 
– Tiểu tá», ngươi là ai ? 
Ngao Tá» Thanh chưa kịp trả lá»i, Quy Duyên đã cao giá»ng nói : 
– Ê, ngươi tên gì ? Sư phụ ta há»i kìa ! Ngao Tá» Thanh lại rên lên má»™t tiếng, yếu á»›t nói : 
– Tại hạ tên Ngô Chân ! Bảo Nguyên hoà thợng ngẩn ngá»i má»™t thoáng, trông tên tiểu tá» này không giống vá»›i dân thưá»ng, lão gằn giá»ng quát : 
– Tiểu tá» ! Biết Ä‘iá»u thì nói tháºt lòng ! Nếu còn dám nói dối ná»a lá»i lão tá» láºp tức đưa ngươi Ä‘i gặp Diêm Vương ! Ngao Tá» Thanh mắng thầm trong bụng, nếu ngày thưá»ng thì hai sư đồ ngươi đã sá»›m Ä‘i chầu Diêm Vương vì mấy câu này rồi ! Nhưng bên ngoài chàng giả đò run rẩy, nói : 
– Äại... đại sư, tại hạ là Ngô Chân, tại... tại hạ nói dối nhị vị làm gì ? 
Bảo Nguyên hoà thượng nổi giáºn quát: 
– Còn chưa chịu nói thiệt ? Ngươi không biết Bảo Nguyên đại sư hả ? Ngươi thuộc lộ nào ? 
Quy Duyên nhe răng cưá»i nói : 
– Tiểu tá» ! Sư phụ ta hay lá»›n tiếng như váºy đó ! Chỉ cần ngươi không nói láo thì các đại gia chẳng làm khó dá»… ngươi đâu. Lúc này Ngao Tá» Thanh đã bất đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân lạnh toát nhưng ná»™i phá»§ lại nóng như lá»a. Xương cốt trong ngưá»i chàng như từng chiếc từng chiếc má»™t rÆ¡i ra khá»i thân hình. Chàng giả vá» run rẩy nói : 
– Nhị vị đại gia... tại hạ tháºt... tại hạ là má»™t tiá»u phu... có luyện Ãt võ nghệ nhưng chỉ đủ để phòng thân khi gặp mãnh thú trong rừng, tại... ha... chẳng dám giấu diếm nhị vị đại gia... 
Bảo Nguyên hoà thượng báºt cá»i ha hả, ra vẻ đắc ý nói : 
– Coi bá»™ võ cá»§a ngươi cÅ©ng chẳng phải là nhân váºt tên tuổi gì ! Thôi ! Hai đại gia chẳng có thá»i gian ở đây đấu láo vá»›i ngươi. Quy Duyên ! Äi thôi ! Quy Duyên vì khoác áo hoà thượng ngày thưá»ng bị má»i ngưá»i gá»i là "tiểu hoà thượng", có kÃnh cẩn lắm thì là "tiểu s phụ". Nay có ngưá»i gá»i hắn là " đại gia" lòng vô cùng thÃch thú, ngẩn ngưá»i má»™t lát nói : 
– Sư phụ ! Tên tiểu tá» này trúng độc, nÆ¡i đây lại hoang dã nhiá»u dã thú, nhìn thấy hắn tháºt thà dá»… thương, để hắn chết như váºy tá»™i nghiệp quá, hay là chúng ta mang theo hắn Ä‘i ! Bảo Nguyên hoà thượng lòng dạ tàn nhẫn, cả Ä‘á»i lão chỉ biết giết ngưá»i chứ làm gì có chuyện cứu ngá»i ? Ngày thưá»ng lão sá»§ng ái đồ đệ việc gì cÅ©ng chìu chuá»™ng hắn. Nhưng lão lắc đầu nói : 
– Không ! Không được ! Ta chỉ giết ngưá»i chứ không cứu ngưá»i ! HÆ¡n nữa lần này Ä‘i tìm tên tiểu tá» Ngao Tá» Thanh, mượn hắn má»™t món đồ, mang thêm ngưá»i vướng chân vướng taỵ Thầy trò ta lại không biết giải độc, sá»›m muá»™n gì hắn cÅ©ng chết, Ä‘em theo làm gì cho thêm phiá»n! Ngao Tá» Thanh giáºt mình, thì ra hai sư đồ lão hoà thượng này Ä‘i tìm mình. "Mượn hắn má»™t món đồ" thá»±c ra là định cướp chứ gì ! Chàng nghÄ© nhanh: 
" Hai sư đồ lão tÃnh tình quái di, hành sá»± lại bất cáºn nhân tình. Mình trúng độc rất nặng, nếu tìm cách bá» chạy thì e lá»™ thân thế. Chi bằng cứ theo chúng, biết đâu còn tránh được những phiá»n toái khác, sau đó sẽ từ từ tìm kế thoát thân " Äang nghÄ© xảy nghe Quy Duyên nÃu áo Bảo Nguyên hoà thượng nói : 
– Sư phụ! Nhìn thấy tên tiểu tỠnày cũng nhanh nhẹn, thôi thì mang theo cho thầy trò mình sai vặt. 
(thiếu hai trang) Bảo Nguyên hoà thượng nhìn chăm chăm con đưá»ng tối Ä‘en trước mặt, trầm ngâm má»™t lúc nói : 
– Tháºt tình mà nói, tên tiểu tá» Ngao Tá» Thanh cÅ©ng đáng gá»i là má»™t nhân váºt đáng nể. 
Má»›i má»™t nhúm tuổi đầu mà võ công nghệ nghiệp siêu việt thiên hạ. Nếu gặp hắn, ngươi cÅ©ng phải cẩn tháºn, không khéo lại sá»›m Ä‘i gặp Diêm Vương Quy Duyên ngẩn ngá»i há»i: 
– Sư phụ ! Ngao Tá» Thanh quả tình lợi hại như váºy sao ? Bằng vào võ công như sư phụ không lẽ cÅ©ng ngán hắn ? 
Bảo Nguyên hoà thượng trầm ngâm nói : 
– Tên tiểu tá» Ngao Tá» Thanh không những võ công trác tuyệt mà còn cÆ¡ trà hÆ¡n ngưá»i, có thể nói là thiên hạ vô địch. Hắn từng má»™t đôi tay không đánh chết Hoang Mac Tháºp Tam Ưng ở hải ngoại, má»™t đêm giết ba trăm nhân mạng trong Quá»· Xà bang, còn dùng Quá»· tiêu đấu vá»›i Tháºp trưởng lão cá»§a Như lai bang. Những chuyện đại loại như thế này vá» hắn nhiá»u không kể xiết ! Quy Duyên nhe răng cưá»i nói : 
Nhưng nghe đâu hắn lại vì má»™t tiểu a đầu mà thành ra tỠđối đầu vá»›i Hồ ma Thiệu Hoá Dị ! Nghe đâu, mặt mÅ©i cá»§a hắn cÅ©ng chẳng ná»—i nào ! Hai sư đồ Bảo Nguyên hoà thượng tình đồng phụ tá», vì váºy đồ đệ nói chuyện vá»›i sư phụ nghe cứ như ngưá»i ngang hàng nhau váºy và Bảo Nguyên hoà thượng cÅ©ng chẳng lấy làm phiá»n lòng. 
Lại nghe lão "ừ" một tiếng đáp : 
– Ta cÅ©ng chưa từng thấy hắn, nhưng nghe nói hắn có má»™t bá»™ dạng rất tuấn tú, và hình như cÅ©ng rất Ä‘a tình. Hắn má»™t lòng má»™t dạ vá»›i tiểu a đầu nhà Thiệu Hoá Dị, khiến cho tiểu thư Bao gia vì việc này mà rùm beng lên, lại còn lên tiếng nhất định đòi giết chết Thiệu a đầu má»›i cam tâm" Ngao Tá» Thanh mỉm cưá»i, chàng không ngăn được cất tiếng nói : 
– Hình như đại sư biết khá rõ vá» ngưá»i có tên Ngao Tá» Thanh kia ? 
Bảo Nguyên hoà thượng trầm giá»ng nói : 
– Cái đó gá»i là tri ká»·, bách chiến bách thắng. HÆ¡n nữa tiểu tá» Ngao Tá» Thanh quá nổi danh trên giang hồ, ngươi có không nghe thì vẫn phải nghe thấy. Hừ, lần này thì lão tá» nhất định phải phân cao hạ vá»›i hắn !
 
  
  
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by minhtien384; 17-07-2008 at 11:03 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				06-06-2008, 06:05 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Mar 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 869
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                 
					
 
	Thanks: 89 
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 3 
Thanh điểu sơn trang tiểu thơ 
 
 
  
 
Ngao TỠThanh im bặt, chàng không dám nói tiếp sợ lai. để lộ chân tướng. 
Lại nghe Quy Duyên nói: 
– Ngoại hiệu của Ngao TỠThanh là Quỷ tiêu ảnh ? 
Bảo Nguyên hoà thượng nhÃu mày, Ä‘anh mặt nói: 
– Ngao Tá» Thanh dùng tiêu làm binh khÃ, trong chiếc tiêu ấy có chứa đựng huyá»n cÆ¡. 
Thân thá»§ cá»§a hắn nhanh nhẹn như quá»· ảnh. Chưa kịp nhìn thấy hắn xuất thá»§ như thế nào thì đã mất mạng rồi. Lợi hại ghê lắm ! Ngao Tá» Thanh cưá»i cưá»i há»i: 
– Äại sư nói chiếc tiêu cá»§a hắn chứa đựng huyá»n cÆ¡, nhưng cụ thể như thế nào đại sư có biết không ? 
Bảo Nguyên hoà thượng " hừ" một tiếng nặng như chì, nói : 
– Lão tá» chưa có Ä‘uyên há»™i ngá»™ nhưng chỉ cần gặp hắn thì biết ngay thôi ! Ngao Tá» Thanh không nói gì, chàng cưá»i lạnh nghÄ©: 
– Chỉ sợ khi gặp rồi ngươi cÅ©ng chẳng có cÆ¡ há»™i để biết, bởi khi ngươi biết thì cÅ©ng chÃnh là lúc Ä‘i chầu Diêm Vương !" Quy Duyên và Bảo Nguyên hoà thượng bàn luáºn thêm vài lá»i nữa, bá»—ng Quy Duyên kêu lên : 
– Có rồi ! Trước mặt có má»™t tiểu trấn, chúng ta tá»›i đó nghỉ ngÆ¡i, nhân tiện tìm đại phu cho Ngô Chân Bảo Nguyên hoà thượng gáºt đầu: 
– Trá»i cÅ©ng vừa sáng, Ä‘i cả đêm rồi, chúng ta cÅ©ng cần phải nghỉ ngÆ¡i ăn uống, đêm đến rồi Ä‘i tiếp ! Ngao Tá» Thanh liếm liếm môi nghÄ© thầm : 
" Äúng là hai thầy trò Ä‘i ăn đêm riết thành quen. Như váºy cÅ©ng hay, sẽ bá»›t phiá»n phức cho mình" Bảo Nguyên hoà thượng ngẩn mặt nhìn ra phÃa trước, nói : 
– Nhanh lên má»™t chút Ä‘i, còn chừng hai, ba dặm Ä‘á»ng nữa là đợc nghỉ ngÆ¡i rồi ! Quy Duyên " dạ" má»™t tiếng rồi hươ roi thúc ngá»±a Ä‘i nhanh hÆ¡n, cả hai nhắm tiểu trấn vá»›i ánh đèn chá»›p tắt Ä‘i tá»›i. Vào đến bên trong tiểu trấn, Quy Duyên nhìn buổi chợ sá»›m ngưá»i tụ táºp đông đúc thì toét miệng cưá»i nói : 
– Hay, tiểu trấn này cÅ©ng không đến ná»—i tịch mịch. Sư phụ coi kìa, má»›i sáng sá»›m mà ngư– Ời đã đông đến như váºy ! Mục quang Quy Duyên bị hấp dẫn bởi má»™t thiếu nữ thân hình yểu Ä‘iệu. Thiếu nữ ấy mặc má»™t bá»™ y phục màu vàng nhạt, vá»›i đôi mày liá»…u là đôi mắt to tròn Ä‘en lay láy. Chiếc mÅ©i nhá» thẳng tắp, nằm trên má»™t đôi môi đỠmá»ng trông như lá»›p máºt. Quả là má»™t giai nhân hiếm có trong thiên hạ. 
Quy Duyên cá»i nói : 
– Sư phụ, nhìn kìa... 
Bảo Nguyên hoà thượng quay nhìn theo hướng tay Quy Duyên lão gáºt đầu lia lịa, tắc lư– á» i: 
– A đầu này thú quá ! Láo vừa cỡi trên lưng ngá»±a vừa tức lỡi hÃt hà, khen không ngá»›t miệng. 
Ngao Tá» Thanh vừa tức giáºn vừa tức cưá»i, không ngá» hai sư đồ chúng lại háo sắc giống hệt nhau như váºy! Chàng quay mặt nhìn qua xem thiếu nữ ấy đẹp đến độ nào, nhng khi vừa nhìn thấy đối phÆ¡ng, chàng suýt chút nữa té nhào xuống ngá»±a, vá»™i vàng quay mặt Ä‘i, lấy tay che mặt. 
Quy Duyên nhìn không chá»›p mắt vá» phÃa thiếu nữ, miệng nở má»™t nụ cưá»i gian tà đến ná»—i nhìn thấy không khá»i buồn nôn, nói : 
– Sư phụ, a đầu này để cho đồ nhi đi ! Bảo Nguyên hoà thượng giơ tay vỗ vỗ vào vai đồ đệ, nói : 
– Không! Không! A đầu đó nhưá»ng cho sư phụ trước, lát nữa sư phụ sẽ tìm cho ngươi đứa khác đẹp hÆ¡n ! Quy Duyên nhăn mặt nói : 
– Sư phụ ! Lần nào có mối nào ngon sư phụ cũng giành hết, đồ nhi chỉ có ăn cặn ăn thừa mà thôi ! Lần này sư phụ mở lượng từ bị. Bảo Nguyên hoà thượng lại vỗ vỗ vào vai đồ đệ nói: 
– Váºy cÅ©ng được ! Äể sư phụ làm trước, sau đó không giết ả, để lại cho ngươi ! Lúc này, thiếu nữa kia đã phát hiện ra có hai tên hoà thượng vô sỉ Ä‘ang thòm thèm nhìn mình. Äôi mắt to Ä‘en đầy vẻ phẫn ná»™ và khinh thị trừng trừng nhìn vào hai sư đồ Bảo Nguyên hoà thượng Quy Duyên vá»— đùi đánh '"đét" má»™t cái nói: 
– Sư phụ nhìn kìa ! Nàng.. tiểu a đầu đã chấm đồ nhi rồi ! ối giá»i Æ¡i, đôi mắt nàng.. đôi môi nàng.. Äẹp ! Äẹp quá ! Như tiên thiên hạ phàm... 
Ngao TỠThanh kinh hãi nghĩ thầm: 
" hai tên hoà thượng này đúng là vô sỉ hết chỗ nói , nếu song phương xảy ra xung đột thì mình phải làm sao đây ? 
Quy Duyên nhìn sư phụ nháy mắt mấy cái rồi nhảy phốc xuống ngá»±a, như ngưá»i má»™ng du Ä‘i vá» phÃa thiếu nữ ná». Miệng hắn hÆ¡i há ra, trên gương mặt thể hiện má»™t thần thái quái dị khó bá» diá»…n tả cho chÃnh xác. 
Thiếu nữ " hừ" lạnh má»™t tiếng, quay nhìn vá» phÃa hai thá»›t ngá»±a má»™t cái, ánh mắt nàng bắt gặp ngay ánh mắt cá»§a Ngao Tá» Thanh. Nàng ngạc nhiên kêu lên má»™t tiếng, quan sát kỹ hÆ¡n gã thanh niên Ä‘ang lấy tay che mặt ngồi trên ngá»±a. Sắc diện nàng bá»—ng tái xám... 
Thiếu nữ bước tránh khá»i Quy Duyên rồi Ä‘i vá» phÃa Ngao Tá» Thanh Quy Duyên thấy thiếu nữ Ä‘i ngang qua ngá»i mình vá»™i giÆ¡ tay ra định nắm tay nàng kéo lại, cá» chỉ cÅ©ng như thái độ cá»§a gã khinh bạc hết sức. 
Gã cưá»i há»nh hệch nói: 
– Hảo muá»™i tá», nàng đã chấm thân ca cạ.. 
Thiếu nữ dưá»ng như chẳng nghe , cÅ©ng chẳng biết đến sá»± tồn tại cá»§a Quy Duyên, ánh mắt nàng táºp trung vào má»™t mình Ngao Tá» Thanh Bảo Nguyên hoà thượng cÅ©ng cảm thấy có gì đó không bình thưá»ng, nhưng lão không nắm bắt được cái không bình thưá»ng ấy ở chá»— nào. Lão hÆ¡i ngẩn ngưá»i má»™t thoáng rồi quay nhìn Ngao Tá» Thanh, sắc diện lão thể hiện má»™t thần thái quái dị. Lão Ä‘ang dò xét thái độ cá»§a Ngao Tá» Thanh Thiếu nữ lạnh lùng nhìn Ngao Tá» Thanh má»™t lúc, xong cất giá»ng đầy u oán nói: 
– Ngươi quay mặt lại , để bản cô nương nhìn thá». Ngươi có nghe thấy không ? 
Quy Duyên hết nhìn thiếu nữ rồi nhìn Ngao Tá» Thanh. Cuối cùng gã cháºm rãi bước lên, nói : 
– Cô nương, tên tiểu tá» này là ngưá»i hầu cá»§a chúng tạ. Thiếu nữ làm như không nghe thấy lá»i cá»§a Quy Duyên, trầm giá»ng nói – Há» Ngao kia ! Nam tá» hán đại trượng phu hành động phải quang minh lá»—i lạc, có gì mà che mày giấu mặt, không dám nhìn thiên hạ ? Bá» tay xuống ! Quay mặt lại ! Bảo Nguyên hoà thợng không lưu ý lá»i nói cá»§a thiếu nữ, nhng lão đã hiểu ra phần nào sá»± việc. 
Lão thúc ngựa tới gần, nói : 
– Tiểu cô nương ! Ngươi biết lai lịch của xú tiểu tỠnày sao? Ngươi là ai ? Gã là ai ? 
Thiếu nữ giáºn run ngưá»i, quát lên : 
– Xú hoà thượng, im mồm. 
Bảo Nguyên hoà thượng điên tiết hét: 
– Mẹ nó ! Xú a đầu ! Mấy chục năm qua chưa có kẻ nào nói chuyện vá»›i lão tá» bằng cái giá»ng đó ! Nếu không thấy ngươi mặt mày dá»… coi má»™t chút thì lão tỠđã cho ngươi Ä‘i chầu ông vải rồi. Thiếu nữ trừng mắt nhìn Bảo Nguyên hoà thượng mỉa mai nói: 
– Má»™t dãy Hồng Gia Ä‘iếm này chưa có má»™t ai dám nói chuyện vá»›i bản cô nương bằng cái giá»ng đó. Ngươi có biết quy cá»§ giang hồ hay không ? 
Bảo Nguyên hoà thượng nghe cÆ¡n giáºn trào lên trong cuống há»ng, lão gầm lên : 
– Thì ra bá»n Thanh Ä‘iểu sÆ¡n trang ! Hừ, lão tá» là Bảo Nguyên hoà thượng có biết sợ ai bao giá» ! Ngươi chắc là a đầu Bao Nghi Tâm mà tên tiểu tá» Ngao Tá» Thanh không thèm đó phải không ? 
Thiếu nữ kêu the thé : 
– NgÆ¡i dám nhục mạ bản cô nương ? Xú hoà thượng ngươi không muốn sống nữa rồi ! Ngưá»i đâu ? 
Hai tên đại han đầu chÃt khăn da hổ chạy đến, nhìn Bảo Nguyên hoà thượng quát: 
– Ngươi là hoà thượng ở chùa nào mà dám tới đây ngang tàng ? 
– Hắn là Bảo Nguyên hoà thượng ở Vu Äao môn. 
Äó là giá»ng má»™t lão nhân mặt mày hung ác Bảo Nguyên hoà thượng hừ lạnh má»™t tiếng, nói : 
– Lão tiểu tá» ngươi coi váºy mà cÅ©ng có mắt nháºn ra lão tá», thế lão là ai mà lão tá» chẳng nháºn ra ? 
Lão nhân mặt mày hung ác lạnh lùng nói: 
– Hoà thượng vô lễ, ngươi đi vào lảnh địa của Thanh điểu sơn trang không đến kiến lễ thì chớ, lại cả gan vô lễ với tiểu thư ta, không biết tại sao xú hoà thượng ngươi lại sống đến ngày hôm nay ? 
Dứt lá»i lão quay sang hai tên đại hán đứng thành thế bao vây Bảo Nguyên hoà thượng, ngưá»i nào ngá»i nấy mắt đổ lá»a, chỉ chức chá» rút Ä‘ao ra sát phạt nhau. Trong khi đó ở phÃa bên kiạ.. 
Thiếu nữ chẳng lưu tâm đên cuá»™c đấu khẩu giữa thuá»™c hạ vá»›i sư đồ Bảo Nguyên hoà th– Ợng. Äôi môi nàng run run, giá»ng thống khổ : 
– Quay mặt lại ! Äừng hòng trốn tránh ta nữa, Ngao Tá» Thanh Ngao Tá» Thanh len lén nhìn vá» phÃa Bảo Nguyên hoà thượng, thấy hai sư đồ lão không chú ý đến bên này, má»›i yên tâm bá» tay xuống, quay nhìn thiếu nữ gượng cưá»i nói : 
– Bao cô nương, cô nương cần gì phải làm như váºy ? 
Thiếu nữ mặt trắng như tá» giấy, cắn chặt môi, hai cánh mÅ©i không ngá»›t pháºp phồng hồi lâu không nói lên lá»i Ngao Tá» Thanh trầm giá»ng nói : 
– Bao cô nương, bây giá» không phải là lúc nói chuyện, mai này nếu có dịp , tại hạ sẽ.. Song mục thiếu nữ đã ngân ngấn lẹn, run giá»ng nói : 
– Ngao Tá» Thanh ! Ngươi nói Ä‘i, tại sao ngươi không thÃch ta ? Thiệu Diệc Hồng có gì hÆ¡n ta ? Gia thế, võ công, sắc ta có chá»— nào kém ả ? Ngươi nói Ä‘i ? 
Ngao Tá» Thanh kêu khổ thầm trong bụng, chàng hạ giá»ng nói : 
– Bao cô nương, xin đừng để lá»™ thân thế tại hạ, có nhiá»u việc không thể trong má»™t lúc mà nói rõ ràng được, hôm khác.. Nước mắt đã tràn khá»i bá» mi, nàng nuốt khan mấy cái nói : 
– Ta muốn ngươi phải trả lá»i ta bây giá» ! Ngươi nói Ä‘i , Thiệu Diệc Hồng có gì hÆ¡n ta ? 
Chẳng qua ả lả lÆ¡i hÆ¡n ta, ..a?..a? không biết xấu, ta quen biết ngươi trước, ả lấy quyá»n gì... 
Vẻ mặt Ngao TỠThanh đanh lại : 
– Không được nhục mạ Diệc Hồng. Nàng đã chết rồi... 
Toàn thân thiếu nữ run bắn, nàng ngẩn ngưá»i má»™t lúc, sau đó run giá»ng há»i : 
– Có tháºt như váºy không ? 
Ngao Tá» Thanh đỠmặt tÃa tai nói : 
– Tạ.. ta gạt ngươi làm gì ? Ta có thể đem sinh tỠcủa nàng để nói chơi hay sao ? 
Ngươi... ngươi... 
Thiếu nữ không biết mình nên mừng hay nên tủi, toàn thân nàng run lên, nói : 
– Váºy... từ giá» vá» sau ngươi có thưá»ng đến tìm tạ. ý ta muốn nói.. Ngao Tá» Thanh thở dài, vừa thành khẩn vừa dịu dàng nói : 
– Bao cô nương, việc tình ái không ai có thể miá»…n cưỡng đựơc, tại hạ và Diệc Hồng tình sâu tá»±a bể, nay má»™ nàng chưa xanh cá»... cô nương... cô nương mỹ miá»u lắm, lại cÅ©ng rất tốt, cô nương nhất định sẽ tìm đựơc má»™t lang quân tháºt xứng đáng. Tại ha... tại hạ tháºt không nên không phải vá»›i cô nương... 
Lúc này phÃa bên kia, hai bên đã triển khai động thá»§, Ngao Tá» Thanh đảo mắt nhìn, tình thế má»—i lúc má»™t tá» ra bất lợi hÆ¡n. Tráºn chiến bên kia kết thúc, bất kể phần thắng thuá»™c vá» phe nào, đối vá»›i chàng chỉ có hại vô lợi. Váºy chỉ còn có chước thứ ba sáu, tẩu vi thượng sách ! NghÄ© xong chàng vÆ¡ lấy cương ngá»±a giáºt mạnh, con ngá»±a giáºt mình chồm lên má»™t cái, hý vang rồi phóng Ä‘i như baỵ Thiếu nữ thấy váºy quát lá»›n : 
– Ngao TỠThanh! Ngươi đi đâu ? 
Dứt lá»i cÅ©ng vá»™i phi thân lên ngá»±a cá»§a Bảo Nguyên hoà thượng phóng theo. Bảo Nguyên hoà thượng Ä‘ang đấu say sa, bị tiếng quát cá»§a thiếu nữ làm cho giáºt mình, quay lại quát lá»›n : 
– Tiểu tạp chá»§ng ! Xú a đầu ! Hai ngưá»i gan tày trá»i, dám ăn cắp ngá»±a cá»§a đại gia ! Quy Duyên cÅ©ng công gấp mấy chưởng đẩy lùi hai đại hán, xong nhảy ra ngoài kêu lên : 
– Sư phụ, tên tiểu tỠấy là Ngao TỠThanh ! Bảo Nguyên hoà thượng gầm lên : 
– Äuổi theo mau ! Hai sư đồ má»™t trước má»™t sau phi thân Ä‘uổi theo như tên bắn ! ooo Lúc này, Ngao Tá» Thanh hầu như không thể gắng gượng được nữa, hÆ¡i thở chàng nghe gấp gáp nặng ná», mồ hôi không ngừng tuôn ra ướt đẫm áo quần. Nhưng thiếu nữ kia vẫn thúc ngá»±a Ä‘uổi theo sát sau lưng. Xem ra nếu chưa bắt kịp chàng thì quyết chẳng buông xuôi. Ngá»±a phi như gió, nước mắt Ngao Tá» Thanh chảy đầm đìa, chàng há miệng để thở dá»… dàng hÆ¡n. Chạy má»™t lúc lâu, chàng cố hết sức bình sinh nói lá»›n : 
– Bao cô nương ! Ngươi trở lại Ä‘i ! Tạ.. má»™t kẻ phàm phu tục tá», không đáng cho cô nương phải làm như váºy. Thiếu nữ càng thúc ngá»±a mạnh hÆ¡n: 
– Ngày hôm nay ta nhất định phải há»i cho ra lẽ, rốt cuá»™c thì ta có Ä‘iểm nào không tốt..nếu ngươi không nói cho rõ ràng thì ta sẽ chết trước mặt ngươi ! Ngao Tá» Thanh cắn môi, quay đầu nhìn ra phÃa sau, mấy bóng ngá»i Ä‘uổi theo chỉ còn là mấy chấm Ä‘en nhá» xÃu. Trá»›c mặt xuất hiện má»™t ngá»n núi đầy đá lởm chởm, Ngao Tá» Thanh thúc ngá»±a phi thẳng lên núi. Äi má»™t lúc lâu nữa thì Ngao Tá» Thanh cho ngá»±a Ä‘i cháºm lại, chàng mệt má»i nằm dài trên mình ngá»±a. Ngá»±a dừng lại, thiếu nữ cÅ©ng dừng ngá»±a ngay sát bên cạnh. 
Ngao Tá» Thanh cất giá»ng khản đặc thá»u thào nói : 
– Bao cô nương , cô nương có Ä‘iá»u gì muốn nói thì mau nói Ä‘i. Thiếu nữ nhảy xuống ngá»±a, chạy lại ôm cánh tay Ngao Tá» Thanh, nói gấp gấp : 
– Ngao TỠThanh ! Ngươi đã thỠthương ? Không, ngươi đã trúng độc ? Có phải không ? 
Nói cho ta biết đị.. 
Ngao TỠThanh giương đôi mắt lỠđỠnhìn nàng, vừa thở nặng nỠvừa nói : 
– Không biết lần này ta có thoát khá»i không.. ta trúng độc... "Ngân đưá»ng hoa"..ta không biết mình còn chống chá»i đợc bao nhiêu lâu nữa... 
Thiếu nữ toàn thân run bắn, mặt không một chút huyết sắc nói : 
– Ngươi... ngươi trúng độc "Ngân đưá»ng hoa" ? 
Ngao Tá» Thanh nở má»™t nụ cưá»i thảm não nói : 
Ta đã dùng ná»™i công khống chế độc dược không cho phát tác nhanh, nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thá»i... tạ. ta sắp phải đầu hàng số pháºn rồi... nàng..nàng vá» Ä‘i... Thiếu nữ kêu lên : 
– Không! Ta không để ngươi chết được ! Ta sẽ Ä‘i tìm đại phu giá»i nhất cho ngươi... 
Ngao Tá» Thanh hÃt má»™t hÆ¡i dài, lắc đầu nói : 
– Cô nương... 
Thiếu nữ ngắt lá»i chàng: 
– Ngươi không thể chết được! Ta biết có má»™t ngưá»i giải đựơc độc "Ngân đưá»ng hoa", ta có thể mang ngươi đến đó, nhưng phải có má»™t Ä‘iá»u kiện..ngươi phải hứa là... sẽ thành thân..vá»›i ta ! Ngao Tá» Thanh ngẩn ngưá»i, thở dài lắc đầu nói : 
– Như váºy không được ! Äá»™c cá»§a tạ. chưa chắc đã giải được... cô nương, tại hạ đâu đáng để cô nương phải làm như váºy ? 
Thiếu nữ lại khóc nức nở nói : 
– Ta pháºn nữ nhi đã không kể gì sỹ diện mở miệng cầu xin ngươi... váºy mà.. váºy mà..ngươi cÅ©ng không bằng lòng... Ngươi... chẳng nhẽ ngươi không hiểu chút gì tấm lòng cá»§a ta sao ? 
Ngao Tá» Thanh cất giá»ng yếu á»›t nói : 
– Bao cô nương, tại hạ chỉ lo cho thanh danh cá»§a cô nương, việc này nếu để truyá»n ra giang hồ thì... cô nương cÅ©ng biết háºu quả sẽ ra sao rồi... nếu cô nương cho biết danh y đó ở đâu..tại hạ rất cảm kÃch, mai này chúng ta vẫn còn là bằng hữu cá»§a nhau... 
Bao Nghi Tâm lắc đầu, gục mặt vào tay Ngao TỠThanh khóc thống thiết nói : 
– Ngươi... tại sao lại không biết quý tÃnh mạng mình, chỉ cần ngươi hứa vá»›i tạ.. 
– Ngưá»i ta sinh tá» hữu mệnh, Diệc Hồng vừa tạ thế không lâu, nếu tại hạ chấp nháºn hôn sá»± vá»›i cô nương, chẳng hoá Ngao Tá» Thanh này là kẻ bạc tình báºc nhất trong thiên hạ sao ? 
Chuyện ái tình... 
Bao Nghi Tâm lui phắt ra, lau nước mắt nói : 
– ÄÆ°á»£c lắm ! Ngươi tàn nhẫn lắm! Ta chịu thua ngươi, ngươi biết rõ ta không dám nhìn thấy ngươi chết nên ngươi chẳng có gì phải sợ. Ngươi ác độc lắm ! Ta háºn ngươi suốt kiếp ! Bao Nghi Tâm lại ôm mặt khóc ròng. Nước mắt cá»§a mỹ nhân quả có làm cho Ngao Tá» Thanh má»m lòng, chàng thở dài nói : 
– Tại hạ không nên không phải vá»›i cô nương, cô nương Ä‘i vá» Ä‘i, tại hạ không ép uổng cô nương, nếu cô nương không muốn nói thì thôi váºy ! Bao Nghi Tâm lau lệ, lấy lại trầm tÄ©nh nói : 
– Vùng núi phụ cáºn Nguyên Khê huyện, có má»™t cao thá»§ dụng độc, tên là "Äá»™c thánh" Phòng Ngục. Ngươi Ä‘i tìm lão, có thể lão sẽ giải độc cho ngươi. Ngươi đối vá»›i ta vô tình nhưng ta không thể để ngươi chết... 
Ngao Tá» Thanh mỉm cưá»i nói : 
– Nếu tại hạ còn sống, quyết chẳng dám quyên ân cứu mạng cá»§a cô nương, mai này nếu có duyên nguyện Ä‘em thân khuyển mã đáp Ä‘á»n. 
Bao Nghi Tâm giương đôi mắt má»ng đỠnhìn Ngao Tá» Thanh, nói : 
– Chá» khi độc dược giải xong, ngươi..có đến tìm ta không ? ý ta muốn nói, hai tạ.. còn có hy vá»ng nào không ? Ngươi..ngươi đã biết rồi đó, trong lòng ta chỉ có má»™t mình ngươi... 
Nàng lại ôm mặt khóc nức nở Ngao TỠThanh vỗ vỗ nhẹ vai nàng, nói : 
– Nếu ta qua khá»i được tai kiếp này, nhất định sẽ đến quý trang tạ ân, còn nếu... 
Bao Nghi Tâm mạnh mẽ ngắt lá»i : 
– Ta biết! Ngươi không cần nói nữa. Lẽ ra ta phải biết tá»± lượng.Ta vốn có ý định Ä‘i cùng vá»›i ngươi đến nhưng ta không dám nhìn ngươi lỡ có mệnh hệ nào.. Ngao Tá» Thanh gáºt đầu yếu á»›t nói : 
– Ta hiểu lòng cô nương... cô nương sợ ta không sống nổi để đến Nguyên Khê huyện, hoặc giả đến nÆ¡i mà không gặp được " Äá»™c Thánh " Phòng Ngục phải không ? Tấm chân tình cá»§a cô nương Ngao Tá» Thanh nguyện khắc ghi tâm khảm, chỉ mong rằng... 
Bao Nghi Tâm chú mục nhìn Ngao Tá» Thanh, nàng đã cảm nháºn được rằng, mình đã mất tất cả. Con ngưá»i đứng trước mặt nàng Ä‘ang ở rất xa nàng, vô tình, lạnh nhạt Ngao Tá» Thanh nhìn má»™t lúc lâu vào mắt Bao Nghi Tâm, cuối cùng chàng lên tiếng, giá»ng đầy thương cảm: 
– Bao cô nương hãy quay trở lại Ä‘i, bên ngoài có lẽ ngưá»i cá»§a quý trang Ä‘ang sốt ruá»™t tìm cô nương. 
Bao Nghi Tâm đứng như má»™t bức tượng đá, nhìn Ngao Tá» Thanh. Không biết như váºy trong bao lâu, nhưng cuối cùng nàng cÅ©ng gáºt đầu, nói như cái máy: 
– Ngao TỠThanh ! Có lẽ chúng ta không bao giỠgặp lại nhau nữa... 
Ngao Tá» Thanh siết chặt bàn tay nhá» nhắn cá»§a Bao Nghi Tâm, giá»ng chàng nghe yếu á»›t hÆ¡n: 
– Bao cô nương bảo trá»ng, Tá» Thanh chúc cô nương... 
Không chá» nghe chàng nói hết, Bao Nghi Tâm quay ngoắc lại, phi thân lên ngá»±a cháºm rãi bá» Ä‘i.
 
  
  
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by minhtien384; 17-07-2008 at 11:03 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				06-06-2008, 06:06 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Mar 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 869
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                 
					
 
	Thanks: 89 
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 4 
Hỗn chiến Chiêu Hồn TỠ
 
 
 
  
 
Ngao Tá» Thanh nằm trên mình ngá»±a, mãi đến khi không còn nghe tiếng vó câu nữa chàng má»›i thở dài má»™t tiếng thảm não, xuống ngá»±a, mệt má»i gieo mình xuống đất, bắt đầu váºn công lấy lại sức lá»±c. 
Äá»™c trong ngưá»i chàng phát tác má»—i lúc má»™t nhanh, nó Ä‘ang bò Ä‘i trong kỳ kinh bát mạch cá»§a chàng. Chàng biết rõ lắm, càng lúc chàng càng không thể khống chế lan rá»™ng cá»§a nó trong ná»™i thể cá»§a mình. Nhưng chàng không thể buông xuôi, chàng nhất định phải tranh đấu vá»›i tá» thần đến hÆ¡i thở cuối cùng. 
Ngay trong lúc nàng Ä‘ang hành công Ä‘iá»u tức... 
Bá»—ng trên má»™t tảng đá ngay cạnh chàng, xuất hiện má»™t bóng ngưá»i nhìn chẳng khác má»™t u linh, nhìn đầu tóc rả rượi cùng gương mặt không chút huyết sắc cá»§a hắn, ngưá»i ta nếu không nghÄ© rằng đó là ma quỉ hiện hình thì cÅ©ng tưởng rằng đó là má»™t cá»— tá» thi vừa chui ra từ quan tại! Nói tóm lại trông hắn cá»±c kỳ khá»§ng khiếp. 
Ngao Tá» Thanh đã phát hiện ra có ngưá»i đến, nhưng hai tay chàng vẫn khoanh há» trước bụng, mắt vẫn nhắm nghiá»n, toàn thân chàng mồ hôi nhÆ¡m nhá»›p, cành mÅ©i không ngá»›t pháºp phồng. 
Ngưá»i có hình ảnh ma quỉ kia cháºm rãi tiến tá»›i, sắc diện hắn không biểu lá»™ má»™t chút sắc thái nào, trông không có Ä‘iểm nào giống “ngưá»i†cả. Hắn lại xuất hiện trong má»™t khung cảnh như thế này cÅ©ng làm tăng thêm vẻ khá»§ng bố. 
Ngao Tá» Thanh lạnh ngưá»i, chàng lo sợ đối phương bất thấn hạ thá»§, nếu đúng như váºy thì chàng chỉ có chết, trong lúc này chàng không thể cỠđộng được. 
Ngưá»i kia dừng lại, chú mục nhìn chàng má»™t lúc lâu, cuối cùng cất giá»ng như từ cõi âm vá»ng vá», nói: 
– Ngươi là ai? Äến đây để chịu chết sao? 
Ngao Tá» Thanh từ từ mở mắt ra, Chàng hÃt thở liên tiếp mấy hÆ¡i dài, sắc diện chàng trông đã khá hÆ¡n, không còn tái nhợt như tá» thi giống lúc nãy nữa. 
Chàng mỉm cưá»i lạnh nhạt há»i lại: 
– Äây là địa bàn cá»§a ngươi? 
Ngưá»i kia cất giá»ng âm âm đáp: 
– Không phải! Nhưng chá»— nào có mặt Chiêu Hồn Tá» thì không cho phép ngưá»i sống xuất hiện! 
Nghe ngoại hiệu cá»§a đối phương, Ngao Tá» Thanh không khá»i giáºt mình nhưng chàng bình thản há»i lại: 
– Ngươi là Chiêu Hồn TỠTào Luyện? Ngươi còn sống? 
Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện không đáp, lão mặc nháºn. 
Ngao Tá» Thanh chống tay đứng dáºy di chuyển hai bước, chàng trầm tÄ©nh nói: 
– Cái lệ cá»§a ngươi quá sức ngang ngược. Ngưá»i ta làm sao biết được ngươi có mặt ở đâu để mà tránh ngươi? NÆ¡i đây đã không là địa bàn cá»§a ngươi thì ngươi cÅ©ng không có quyá»n nói vá»›i tại hạ những lá»i vừa rồi! 
Äôi mắt cá»§a Tào Luyện hÆ¡i mở ra, nhìn chăm chú vào Ngao Tá» Thanh, giá»ng nhàn nhạt nói: 
– ChỠđến khi ngươi chết rồi thì ngươi khắc biết ta có cái quyá»n đó hay không, báo tên há»! 
Ngao Tá» Thanh xoa xoa ngục mình như làm dịu bá»›t Ä‘i ná»™ khà đang tÃch tụ bên trong, mỉm cưá»i nói: 
– Thêm một kẻ địch không bằng thêm một bằng hữu. Chiêu Hồn TỠbỠqua tranh chấp này kết thành bằng hữu ngươi thấy thế nào? 
Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện cất tiếng cưá»i cổ quái nói: 
– Cả Ä‘á»i Chiêu Hồn Tá» này không há» có bằng hữu, cÅ©ng chẳng có kẻ địch, trong mắt cá»§a ta chỉ có ngưá»i chết! 
Ngao Tá» Thanh cưá»i để lá»™ hàm răng trắng muốt, Ä‘á»u như hạt bắp, nói: 
– Hay lắm! Tại hạ hành tẩu giang hồ cÅ©ng đã lâu, lần đầu tiên thấy có ngưá»i cuồng ngạo hÆ¡n mình. Nhưng phàm việc gì cÅ©ng váºy, vừa đến thì đủ, vượt qua thì không kịp, ngươi có hiểu Ä‘iá»u này không? 
Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện trợn trừng mắt, gằn giá»ng: 
– Thứ đồ không biết sống chết! 
– Ngươi giảng đạo lý trước mặt ta đấy phá»ng? Ngươi chán sống rồi! Lão tá» lá»™t da ngươi! Cho ngươi... 
Ngay lúc đó... 
Sau lưng Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện xuất hiện bốn ngưá»i, nhẹ nhàng như bốn chiếc lá khô rÆ¡i trên tảng đá. Bốn ngưá»i mình mặc trưá»ng bào màu lam, mặt mày lạnh lùng tàn khốc, như được thợ khéo đục ra từ đá. 
Ngao Tá» Thanh liếc nhìn bốn ngưá»i vừa tá»›i, má»™t ngưá»i đứng trước, ba ngưá»i đứng sau, gió nhẹ thoảng qua làm lay động tà áo, khiến cho cả bốn trông càn ngụy dị hÆ¡n. 
Äi đầu là má»™t lão nhân tuổi trạc lục tuần, đầu nhá», tai giảo, gương mặt chằn chịt nếp nhăn không chút biểu cảm trông lão cÅ©ng đủ biết đây là má»™t con ngưá»i gian trá hiểm độc. 
Ba ngưá»i ở phÃa sau dáng gầy nhá», tuổi cÅ©ng cỡ lục tuần nhìn sÆ¡ qua ba ngưá»i trông có nét giống nhau. 
Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện quay lại, nhìn thấy bốn ngưá»i, lạnh lùng buông má»™t câu: 
– Ngươi tới rồi. 
Ngưá»i kia nhìn lại Tào Luyện má»™t cái cÅ©ng buông gá»n: 
– Ngươi cũng tới rồi! 
Ba ngưá»i đúng ở phÃa sau đồng loạt rút thanh dao hai lưỡi ra, ba thanh song nhẫn Ä‘ao tá»a hào quang rá»n rợn, trông sắc bén dị thưá»ng. 
Ngưá»i đứng phÃa trước ném cái nhìn vá» phÃa Ngao Tá» Thanh nói: 
– Tào lão đầu! Ngưá»i này là trợ thá»§ cá»§a ngươi đó sao? 
Tào Luyện trầm sắc mặt lại, lão giáºn ứ hÆ¡i, nhưng giá»ng nói thì băng lạnh, vô cảm: 
– Ngươi có nghe nói Chiêu Hồn Tá» tìm trợ thá»§ bao giá»? Äối phó vá»›i Ngân Tiên Quyển Lãng Tân Bình Tu lão phu cần gì phải có trợ thá»§. 
Ngao Tá» Thanh hÆ¡i giáºt mình nghÄ© thầm: 
“Thì ra ngưá»i này chÃnh là Ngân Tiên Quyển Lãng Tần Bình Tu, váºy ba ngưá»i sau lưng lão là Khiêu Thiên Tam Ưng rồi! Phen này mình lại được xem náo nhiệt má»™t phen đây. Nghe đâu Tào Luyện và Bình Tu không ưa nhau từ hồi tra trẻ, tranh chấp vá»›i nhau qua mấy chục năm, không ngỠđến nay vẫn chưa chịu bá» quaâ€. 
Trong lúc chàng đang suy nghĩ thì ở bên kia Khiếu Thiên Tam Ưng đã nhất tỠhươ đao xông vào Tào Luyện. 
Tào Luyện cưá»i lên ha hả, thân hình lão nhanh như chá»›p lách sang trái, “vù!†má»™t cái xoay tÃt đồng thá»i di chuyển sang phải, đối diện vá»›i hai ngưá»i cầm Ä‘ao. 
Hữu thá»§ lão thÆ¡ lên, má»™t trong hai ngưá»i nỠđã văng ra xa hÆ¡n trượng. 
Những ngưá»i bên trong vòng chiến chỉ thất mắt hoa lên má»™t cái thì hữu chưởng cá»§a lão đã kÃch trúng ngá»±c ngưá»i kia. Ngưá»i này chưa kịp ngả xuống đất thì lão đã bồi thêm má»™t cước. Ngưá»i thứ hai rú lên má»™t tiếng hãi hùng, miệng túa máu tươi, văng ra xa hÆ¡n trượng. 
Äá»™ng tác cá»§a Tào Luyện nhanh nhẹn thuần thục, tá»±a như hai động tác chỉ là má»™t, và hai ngưá»i kia tá»±a như đã nằm sẵn dưới đất tá»± bao giá». Bóng ngưá»i chá»›p lên má»™t cái rồi dừng lại, như chưa há» xảy ra chuyện gì. 
Bằng vào danh tiếng cá»§a Khiếu Thiên Tam Ưng trong giang hồ mà lại bị hạ má»™t cách dá»… dàng như váºy, đủ thất võ công cá»§a Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện quá sức cao siêu. 
Ngân Tiên Quyển Lãng Tân Bình Tu vốn biết Khiếu Thiên Tam Ưng không phải là đối thá»§ cá»§a Tào Luyện. Nhưng sau bao năm không gặp, lão không biết võ công cá»§a đối phương thăng tiến đến mức độ nào, nên má»›i dùng Khiếu Thiên Tam Ưng để thá». Và lão tháºt sá»± bất ngá», đối phương chỉ cần giÆ¡ tay má»™t cái đã dá»… dàng hạ hai ngưá»i. 
Tân Bình Tu trợn mắt quát lớn: 
– Lui ra! 
Tên duy nhất trong Khiếu Thiên Tam Ưng láºp tức lùi lại đứng sau lưng Tân Bình Tu. 
Tân Bình Tu quay nhìn Ngao Tá» Thanh nở má»™t nụ cưá»i trông không giống cưá»i chút nào nói: 
– Tiểu huynh đệ! Ngươi trúng độc khà nặng có phải không? 
Ngao Tá» Thanh nhất thá»i không nắm bắt nối y cá»§a đối phương, chàng mỉm cưá»i nói: 
– Hiện thá»i Ä‘iá»u ngươi quan tâm không phải là tại hạ mà nên là cuá»™c huyết chiến ở phÃa trước! 
Tân Bình Tu chá»›p chá»›p mắt, giá»ng nhàn nhạt nói: 
– Khắp trong thiên hạ, chỉ có má»™t ngưá»i có thể cứu sống nổi ngươi, ngươi có muốn sống không? 
Gương mặt lạnh lùng vô cảm như hóa đá, giá»ng nói bình tÄ©nh nhợt nhạt như từ cõi âm vá»ng vá», đặc biệt là đôi mắt như mắt rắn cá»§a lão, tất cả tạo nên má»™t cảm giác rất khó chịu cho ngưá»i đối diện. Nhưng Ngao Tá» Thanh lại thấy có má»™t cái gì đó rất lý thú. 
Äôi mắt cá»§a Tân Bình Tu ngắm nhìn Ngao Tá» Thanh tá»±a như ngưá»i ta ngắm nhìn má»™t món đồ cổ. 
Ngao Tá» Thanh cưá»i cưá»i nói: 
– Xin các hạ cứ chỉ giáo! 
Tần Bình Tu liếc nhìn Chiêu Hồn TỠTào Luyện một cái, xong tiến đến gần Ngao TỠThanh nói: 
– Chỉ có ta má»›i có thể cứu sống ngươi, chỉ cần ngươi gáºt đầu, ta sẽ giải độc cho ngươi. Thế nào? Coi như má»™t cuá»™c trao đổi! 
Ngao TỠThanh vươn vai, ngáp dài nói: 
– Ngươi có thể giải độc cho tại hạ? Y thuáºt cá»§a ngươi so vá»›i Äá»™c Thánh Phòng Ngục thế nào? 
Tân Bình Tu buông gá»n: 
– Không bằng! 
Ngao TỠThanh nhếch mép nói: 
– Nếu đã không bằng thì tại sao ngươi có thể giải còn Äá»™c Thánh Phòng Mục thì không? 
Tân Bình Tu cất tiếng cưá»i cổ quái nói: 
– Ta không nói láo không giải được độc cho ngươi, nhưng trong thiên hạ chỉ còn mỗi một mình ta có thể giải độc cho ngươi. Bởi vì lão đã không còn tại thế! 
Ngao Tá» Thanh chá»›p chá»›p mắt, trầm giá»ng nói: 
– Tháºt váºy sao? Sao ngươi biết? 
Tần Bình Tu cưá»i nhẹ nói:: 
– Ta giết chết lão đương nhiên là ta phải biết, bây giá» ngươi giúp ta giết chết Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện, đổi lại ta sẽ giải độc cho ngươi. Thế nào? Äiá»u kiện trao đổi như váºy không thiệt cho ngươi chứ? 
Ngao TỠThanh hơi trầm ngâm một chút, nói: 
– Tại hạ không cần biết vì lẽ gì ngươi giết chết Äá»™c Thánh Phòng Ngục, cÅ©ng chẳng há»i vì sao ngươi muốn giết Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện. Nhưng tại hạ muốn biết, giả như tại hạ giết được Tào Luyện rồi, lấy gì bảo đảm ngươi sẽ thá»±c hiện lá»i hứa? Äó là chưa kể ngươi chưa chắc đã giải được độc cho tại hạ. 
Äôi mắt cá»§a Tân Bình Tu mở lá»›n ra rồi láºp tức thu nhá» lại, giá»ng lão vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u vô cảm: 
– Ngươi không tin hả? Ngươi bị trúng phải má»™t loại độc dược không mùi không vị, gá»i là Ngân ÄÆ°á»ng Hoa. Lúc trúng độc ngươi chẳng có cảm giác gì cả, sau má»›i cảm thất tay chân tê dại, có đúng như váºy không tiểu bằng hữu? 
Ngao Tá» Thanh gáºt đầu cưá»i nhẹ nói: 
– Ngươi nói đúng lắm, nhưng chỉ một việc đó thôi cũng chưa đủ để chứng minh ngươi giải được nói, có phải không bằng hữu? 
Tân Bình Tu gáºt đầu: 
– Ngươi chịu được má»™t khoảng thá»i gian lâu như váºy mà độc chưa phát tác quả là không phải dá»… dàng. Thế chất cá»§a ngươi khác hÆ¡n cá»§a thiên hạ, đó là Ä‘iểm để cho ta chấm ngươi. Nhưng ta bảo đảm ngươi không thể chịu đựng quá đêm nay, vì váºy ngươi phải nháºn lá»i ta! 
Ngao TỠThanh lắc đầu nói: 
– Äể nắm được hi vá»ng mong manh cứu sống được mạng mình, lẽ ra ta nên nháºn lá»i ngươi. Nhưng tÃnh khà cá»§a ta lại không thÃch để cho ngưá»i khác uy hiếp. 
Song mục Tân Bình Tu mở lá»›n ra rồi nhá» lại, lão cất giá»ng bình bình há»i: 
– Ngươi không nháºn lá»i? 
Ngao Tá» Thanh cưá»i cưá»i nói: 
– Không phải không nháºn lá»i mà tại hạ không chấp nháºn bị uy hiếp. 
Ngân Tiên Quyá»n Lãng Tân Bình Tu chừng như không tin vào tai mình, lão chú má»±c nhìn Ngao Tá» Thanh má»™t lúc rồi gáºt gáºt đầu, nói: 
– Hay lắm, tiểu bằng hữu! Có chà khÃ! Ta không uy hiếp ngươi, coi như ta thỉnh cầu ngươi hiệp trợ như thế này được chưa? 
Ngao Tá» Thanh báºt cưá»i nói: 
– Không dám, không dám! Bằng vào tình trạng cá»§a tại hạ hiện thá»i ngươi đã đánh giá tại hạ cao hÆ¡n thá»±c lá»±c cá»§a tại hạ rồi! Äịch thá»§ cá»§a ngươi chẳng phải là hạng ngưá»i tầm thưá»ng. Chỉ sợ tại hạ khó lòng đảm đương nổi trá»ng trách. 
Lần đầu tiên thấy Tân Bình Tu thể hiện má»™t nét cảm xúc, song mục lão hÆ¡i sáng lên má»™t cái, giá»ng vẫn nhàn nhạt nói: 
– Chỉ cần ngươi nháºn lá»i, việc khác ngươi không cần phải lo! 
Dứt lá»i lão cho tay vào ngá»±c áo lấy ra má»™t bình ngá»c màu trắng, cháºm rãi giở nút, trút ra hai dược hoàn trắng tinh đưa ra trước mặt Ngao Tá» Thanh nói: 
– Nếu ngươi tin được ta thì hãy nuốt vào đi! 
Do dá»± má»™t thoáng Ngao Tá» Thanh gáºt đầu, đón lấy hai dược hoàn bá» vào miệng nhai nát nuốt vào. 
Vừa nuốt qua khá»i cổ, Ngao Tá» Thanh láºp tức, cảm thấy ná»™i phá»§ Ä‘au như bị phá nát, mồ hôi vả ra như tắm má»™t luồng nhiệt khà như Ä‘iên cuồng chạy rần ráºt khắp châu thân. 
Chàng nghiến chặt răng, nói: 
– Thuốc này... 
Tân Bình Tu giơ tay ngăn chàng lại nói: 
– Dược lá»±c Ä‘ang lưu chuyển không nên nói chuyện. Nhưng cÅ©ng nói để ngươi biết. Thuốc này chỉ có tác dụng tạm thá»i áp chế độc khÃ, chá» ngươi làm xong việc ta sẽ giúp ngươi giải độc táºn gốc. 
Ngao Tá» Thanh cảm thất nhiệt khà giảm dần rồi mất hẳn, cảm giác trong ná»™i phá»§ tháºt dá»… chịu, không Ä‘au đớn như lúc trước nữa. Chàng phấn chấn tình thần đứng thẳng ngưá»i lên, váºn công kiểm tra má»™t vòng, tuy còn má»™t vài chá»— cảm thấy không được như bình thưá»ng, nhưng ná»™i lá»±c chu chuyển không bị trở ngại. 
Tân Bình Tu chá»§ mục nhìn thần thái cá»§a Ngao Tá» Thanh. Sau khi kiểm tra xong, Ngao Tá» Thanh nhìn lão gáºt đầu nói: 
– Khá hÆ¡n nhiá»u rồi! 
Tân Bình Tu cháºm rãi nói: 
– Dược tÃnh chỉ có thể kéo dài trong ná»™i má»™t canh giá», vì váºy ngươi không nên bá» phà thá»i gian, mau động thá»§ Ä‘i, đối thá»§ cá»§a ngươi không là kẻ dá»… đối phó! 
Ngao Tá» Thanh cưá»i để lá»™ hàm răng như ngá»c, gáºt đầu má»™t cái rồi quay sang Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện nói: 
– Bằng hữu, nãy giỠngươi đã nghe hết thấy hết rồi đó. Ngao mỗ vì sinh mệnh của mình đành cam đắc tội! 
Từ đầu đến giá» Tào Luyện đứng lặng quan sát. Lão chừng như không tá» vẻ lo ngại đến việc Tân Bình tu lợi dụng ngưá»i khác đối phó lão. Lúc này lão lạnh lùng nói: 
– Không cần phải phà lá»i, cả hai ngươi ngày hôm nay Ä‘á»u đáng chết, đừng hòng có kẻ nào toàn mạng mà Ä‘i khá»i đây, ai chết trước cÅ©ng giống nhau thôi. 
Ngao TỠThanh khẽ nhếch mép nói: 
– Tại hạ vá»›i ngươi không oán không cừu, nhưng Ngao má»— thưá»ng ngày không phải là kẻ nhân từ khi động thá»§, ngươi không cần phải khách sáo, tại hạ sẽ không nương tay đâu! 
Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện cưá»i lạnh nói: 
– Không cần nhiá»u lá»i, xưa nay Chiêu Hồn Tá» muốn giết ai thì ngưá»i đó tất cả chết, chưa há» có biệt lệ! 
Ngao Tá» Thanh báºt cưá»i nói: 
– Ngươi với Tân Bình Tu đấu với nhau mấy chục năm qua, nhưng lão vẫn cứ sống nhăn răng ra đó! 
Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện hừ lạnh má»™t tiếng, giÆ¡ tay lên má»™t cái, chiếc Chiêu Hồn bổng món binh khà thành danh mấy chục năm cá»§a lão đã nằm gá»n trong tay. 
Rồi nhanh như chớp, Chiêu Hồn bỗng nhằm ngay yết hầu Ngao TỠThanh chĩa tới, chiêu thức nhanh nhẹn hiểm ác tuyệt luân. 
Ngao Tá» Thanh cưá»i nhẹ má»™t tiếng, tay phải chàng giÆ¡ lên, cÅ©ng láºp tức có thêm má»™t chiếc tiêu, nhanh như chá»›p gạt phăng chiếc Chiêu Hồn bổng Ä‘ang kÃch tá»›i. 
Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện cất giá»ng âm âm nói: 
– Ngươi là Quỉ Tiêu Ảnh Ngao TỠThanh? 
Ngao Tá» Thanh cưá»i nhẹ nói: 
– Không dám, chÃnh là tại hạ! 
Chiêu Hồn tá» Tào Luyện dá»™ng Ä‘áºy đôi môi, biểu thị má»™t nụ cưá»i, cất giá»ng âm lạnh nói: 
– Hay lắm! Ngày hôm nay ta thỠcoi Quỉ Tiêu Ảnh danh chấn giang hồ có được bao nhiêu bản lãnh! 
Tiếng “Lãnh†vừa thốt ra, liên hoàn mưá»i chÃn cước đã đồng thá»i phi ra, chiêu hồn bổng cÅ©ng liên tiếp nhằm đầu đối phương giáng xuống. 
Ngao Tá» Thanh quát lá»›n má»™t tiếng, Quỉ Tiêu đột ngá»™t hươ lên, than hình chàng xoay tÃt, toàn bá»™ thế công cá»§a đối phương Ä‘á»u rÆ¡i vào khoảng không, tháºm chà còn bị thế phản công cá»§a chàng bức lui. 
Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện thoắt thoái thoắt tiến, Chiêu Hồn bổng tấn công liên tu bất táºn, từng chiêu từng chiêu hiểm ác tuyệt luân cứ dồn dáºp như sóng Trưá»ng Giang lá»›p lá»›p cuốn tá»›i. 
Song mục vốn sáng như sao cá»§a Ngao Tá» Thanh bá»—ng bắn ra những tia kim quang, chàng như hoàn toàn biến thành má»™t ngưá»i khác, hoàn toàn không còn dáng dấp mệt má»i tiá»u tụy khi nãy. Trông chàng lúc này như má»™t hung thần, uy vÅ©, hùng mạnh! 
Hai bóng ngưá»i như hai chiếc lá khô quay cuồng trong cÆ¡n lốc, kình phong cuốn bụi mù càng làm cho bóng hai ngưá»i mỠảo hÆ¡n, nhìn không rõ thân pháp lá»™ số, càng nhìn không rõ mặt mÅ©i cá»§a hai ngưá»i. 
Ngân Tiêu Quyển Lãng Tân Bình Tu đứng xem mà không khá»i kinh hãi thầm, võ công cá»§a Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện thăng tiến đến má»™t cảnh giá»›i mà lão hoàn toàn không tưởng tượng nổi. Äầu tiên lão lợi dụng Ngao Tá» Thanh vá»›i hy vá»ng làm giảm bá»›t phấn nào công lá»±c cá»§a Tào Luyện. Nhưng đến giá» phút này, lão má»›i phát hiện ra thá»±c lá»±c cá»§a Ngao Tá» Thanh cÅ©ng không thể xem nhẹ, Quỉ Tiêu Ảnh quả là danh bất hư truyá»n! 
Chỉ trong một thoáng, song phương đã trao đổi hơn ba mươi hiệp, nhanh như ánh sao xẹt trên từng không. 
Ngao Tá» Thanh cất tiếng cưá»i như cuồng dại, nÆ¡i đầu tiêu cá»§a chàng đột ngá»™t xuất hiện má»™t lưỡi Ä‘ao hình cong cong. Lưỡi Ä‘ao lướt Ä‘i còn để lại sao lưng má»™t vệt ngân quang má» má». Chỉ má»™t nháy mắt sau khi lưỡi Ä‘ao xuất hiện, nó đã bức Chiêu Hồn tá» Tào Luyện lui đến hÆ¡n ba trượng. 
Chiêu Hồn Tá» hÆ¡i ngẩn ngưá»i nói: 
– Quỉ tiêu cá»§a ngươi có chứa đựng huyá»n cÆ¡? 
Ngao Tá» Thanh cưá»i nhẹ, ôm quyá»n hướng vá» Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện nói: 
– Tháºt lá»—i quá! Tại hạ quên nói trước các hạ nên để ý chiếc tiêu cá»§a tại hạ, làm các hạ kinh hãi, may mà nói chưa làm thương tổn các hạ! 
Song mục Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện trợn trừng trừng nhìn Ngao Tá» Thanh, trong mục quang cá»§a lão hiện rõ những tia phẫn háºn, lão kêu lên the thé: 
– Ngươi đừng có khua môi múa mép trước mặt lão phu! Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện chẳng phải là kẻ để cho ngưá»i khác nhục mạ, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho những lá»i nói ngông cuồng cá»§a ngươi! 
Vị hiệp khách khinh Ä‘á»i ngạo thế, phiên dáºt thoát trần, Ngao Tá» Thanh co co vai lại, toét miệng cưá»i cưá»i nói: 
– Tại hạ thá»±c tình chẳng muốn liá»u sống chết vá»›i ngươi, tại hạ Ä‘ang suy tình coi có cách nào có thể hóa giải... 
Ngân Tiêu Quyển Lãng Tân Bình Tu đứng bên ngoài kêu lên: 
– Ngao Tá» Thanh! Ngươi hối háºn rồi sao? Ngưá»i quân tỠ“Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truyâ€, ngươi mau động thá»§ giết chết lão độc váºt Ä‘i! 
Ngao Tá» Thanh báºt cưá»i khanh khách nói: 
– Ngươi nóng nảy như váºy làm gì? Xưa nay Ngao má»— đã hứa Ä‘iá»u gì thì chẳng bao giá» không thá»±c hiện được! Ngươi cứ đứng yên ở ngoài đó, chá»› có la lối om sòm, ta biết phải làm thế nào! 
Tân Bình Tu giá»ng phẫn ná»™ quát: 
– Ngươi cả gan vô lễ với lão phu? 
Ngao Tá» Thanh cưá»i nhẹ: 
– Ngươi không cần phải nổi nóng vá»›i ta, chúng ta lợi dụng lẫn nhau trao đổi có Ä‘iá»u kiện, hÆ¡n nữa ngươi còn thình cầu ta trợ giúp! Tốt nhất ngươi đừng tá»± coi mình quá cao, giữa hai ta hoàn toàn bình đẳng vá»›i nhau trên má»i phương diện! 
Tân Bình Tu “Hừ†má»™t tiếng nặng ná», nhưng lão chưa kịp lên tiếng thì Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện đã lạnh lùng nói: 
– Hai ngươi đừng có kêu khóc trước mặt ta. Nếu đã chán sống hết rồi thì cả hai cùng nhào vô cũng được! 
Ngao Tá» Thanh mỉm cưá»i nói: 
– Không cần thiết! 
Dứt lá»i chàng đã xuất thá»§ tân công chiêu nối chiêu, thức tiếp thức, kinh phong cương khà tung hoành gào thét, đảo Ä‘i lá»™n lại. Trong không trung hình thành trăm ngàn đạo kình khà đan xen vào nhau, cá»±c kỳ uy mãnh, cá»±c kỳ hung hiểm. 
Chiêu Hồn bổng trong tay Tào Luyện, thoắt phá»§ thoắt trầm, lúc trên lúc dưới, lúc thì Ä‘iểm lúc thì gạt, như con Ä‘á»c xà phi vÅ© xoay tÃt trong không trung không lúc nào ngừng nghỉ. 
Nhanh cực kỳ nhanh! Chỉ trong một thoáng, song phương đã giao thủ năm mươi hiệp, chiêu thức mỗi lúc một nhanh hơn, thế công cũng chàng lúc càng hung hiểm hơn, tràn sang trái lách sang phải, nhảy tới trước lộn ra sau, thân ảnh xuyên qua làn tiểu ảnh trượng ảnh, nhanh không thể tưởng tượng được! 
Chiêu thức cá»§a song phương càng lúc càng nhanh, nhanh đến ná»—i kẻ bàng quan không còn nháºn ra ai là ai nữa, Tân Bình Tu hồi há»™p đến nghẹt thở. 
Lại qua năm mươi chiêu nữa... 
Ngao TỠThanh kêu lên: 
– Hay lắm! Äã lâu lắm rồi tại hạ chưa gặp được cao thá»§ nào khó chịu dưá»ng này! Ngày hôm nay tại hạ cùng ngươi đấu má»™t tráºn cho đã thèm. 
Cao thá»§ giao đấu vá»›i nhau phải cá»±c kỳ cẩn trá»ng nhìn từng thay đổi nhá» nhất cá»§a thân pháp, bá»™ pháp cÅ©ng như chiêu thức cá»§a đối phương, đâu còn thá»i gian dể mà nói chuyện. Nhưng Ngao Tá» Thanh làm như váºy cÅ©ng là má»™t chiến thuáºt giao đấu cá»§a chàng. Nó có thể làm phân tán sá»± chú ý cá»§a đối phương, là cÅ©ng để che Ä‘áºy sá»± căng thẳng cá»§a chàng, làm cho địch thá»§ không nắm bắt được thá»±c lá»±c cá»§a chàng. Chiến thuáºt này võ đạo gá»i là “Công tâmâ€, dùng nói để giành lấy tiên cÆ¡! 
Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện mặc kệ đối phương, muốn nói gì thì nói, lão lướt tá»›i bên cạnh Ngao Tá» Thanh, tả thu biến thành chưởng như Ä‘ao đâm soạt vá» phÃa yết hầu, hữu thá»§ hươ Chiêu Hồn bổng vá» phÃa hai chân Ngao Tá» Thanh. Thá»§ pháp cá»§a lão quá nhanh, nhanh đến ná»—i ngưá»i ta không tưởng tượng được đó lại có thể là hành động cá»§a con ngưá»i. 
Ngao Tá» Thanh nghiên ngưá»i, thân hình chàng đột ngá»™t xoay mạnh, bốc lên cao, không thấy chàng giÆ¡ tay hay có bất kỳ cỠđộng nào, nhưng chiếc Quỉ Tiêu đã nhằm mặt Tào Luyện giáng xuống! 
Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện tá»±a như má»™t chiếc bóng, thân hình lão nhẹ như lông hồng, xoay tròn, trôi Ä‘i trong không khÃ, hai ống tay áo rá»™ng thùng thình cá»§a lão giÆ¡ ra, động gió phành phạch tá»±a như má»c cánh váºy! Thân pháp đẹp mắt tốc độ đó nhanh nhẹn tuyệt luân. 
Ngay má»™t thoáng trong lúc Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện huy động hai ống tay áo, chiếc Chiêu Hồn bá»—ng vung lên sáng loáng như Ä‘iện, tháºt chẳng biết đưá»ng nào mà đỠphòng! 
Äến lúc này thì Ngao Tá» Thanh đã biết Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện chẳng phải chỉ có hư danh. Trước đây có má»™t độ lão vắng bóng trên giang hồ, có ngưá»i dồn rằng lão đã tạ thế, lần này tái xuất giang hồ, võ công cá»§a lão xem ra còn cao hÆ¡n trước rất nhiá»u. Ngao Tá» Thanh muốn thắng được lão hoàn toàn không phải là chuyện dá»… dàng. 
Chiêu Hồn bổng của Tào Luyện được thi triển dưới công lực tình thâm của lão đã phát huy được uy lực mạnh nhất của một món binh khà có thể tạo ra được. 
Không những nó có má»™t sức lá»±c có thể khai sÆ¡n phá thạch, phá nát binh khà đối phương, mà lá»±c đạo có thể kÃch má»™t cái khiến mưá»i con tuấn mã xếp hàng phải văng Ä‘i xa hÆ¡n trượng, con nào con nấy Ä‘á»u biến thành má»™t đống máu thịt bầy nhầy. Vá»›i chiêu biểu diá»…n này, tất cả kẻ thù đến tìm lão Ä‘á»u sợ đến vỡ máºt, từ đó không còn ai dám tìm đến lão nữa, chỉ có má»™t ngoại lệ duy nhất, đó là Ngân Tiên Quyển Lãng Tân Bình Tu! 
Äối diện vá»›i má»™t cao thá»§ có thể nói là cao cưá»ng báºc nhất trong thiên hạ như váºy, đương nhiên Ngao Tá» Thanh không dám sÆ¡ xuất má»™t mảy may. Tuy miệng cá»§a chàng không ngừng cao ngạo mỉa mai, nhưng chàng luôn dặn mình phải nhìn ra bất kỳ má»™t thay đổi nhá» nào từ cái động tay đến ánh mắt cá»§a đối phương. 
Lưỡi Ä‘ao trong Quỉ Tiêu này thưá»ng rất Ãt khi chàng dùng đến váºy mà lúc này chàng cÅ©ng đã sá» dụng. Chàng biết rõ lắm, cao thá»§ giao đấu chỉ cần má»™t sÆ¡ xuất nhá» nhất cÅ©ng sẽ tạo nên mối háºn ngàn Ä‘á»i. 
Chiếc tiêu, nếu ngày thưá»ng không khác gì bất kỳ má»™t chiếc tiêu bình thưá»ng nào khác, nhưng lúc này bá»—ng dưng lại xuất hiện má»™t lưỡi Ä‘ao mang theo bàn quang rợn ngưá»i. Ngưá»i có thể nhìn thấy được lưỡi Ä‘ao này rất Ãt, bởi phần lá»›n những ngưá»i đó Ä‘iá»u đã thành ngưá»i chết. Ngưá»i chết thì chẳng thể nói lại vá»›i ngưá»i khác vá» uy lá»±c cá»§a nói nữa! 
Lưỡi Ä‘ao bay bay theo sau Ä‘uôi tiêu tạo thành má»™t làn hàn quang, ngưá»i ngoài nhìn vào chỉ nhìn thấy vết hàn quang sau đôi nó tạo thành những vòng hồ quang tuyệt mỹ. Từng vòng từng vòng hồ quang tiếp nối, Ä‘an xen, chồng chéo lên nhau, tạo thành má»™t làn ánh sáng má» má» mang theo hÆ¡i sương bao phá»§ lấy ngưá»i Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện! 
Tào Luyện cũng chẳng phải tay vừa, Chiêu Hồn bổng trong tay lão múa lên mỗi lúc một nhanh, cơ hồ chỉ còn thấy một màn lưới sắt đen nhàn nhạt bao quanh, không còn nhìn thấy thân hình của lão nữa. 
Äá»™t nhiên... 
Hành động cá»§a Ngao Tá» Thanh biến đổi, như má»™t cÆ¡n gió êm như ru mà nhanh khôn tả. Cả thân hình chàng đột ngá»™t bắn vá»t lên không trung, từ giữa tầng không, đảo lá»™n mấy vòng rồi xoay tròn xoay tròn, hạ xuống. 
Trong má»™t thoáng, tất cả các thế công mang theo kình phong như vÅ© bão Ä‘á»u rÆ¡i vào khoảng không. 
Ngao Tá» Thanh bắt đầu phản công, chàng như con quái Ä‘iểu từ trên trá»i cao phi xuống, bá»™ hắc y tung bay trong gió, ánh hàn quang trong tay chàng không ngừng chá»›p động, tiếng gió lá»t qua các lá»— tiêu kêu lên... U! U!... nghe như tiếng quá»· khốc thần sầu. 
Lưỡi Ä‘ao trong Quỉ Tiêu cá»§a chàng là má»™t chiếc Miến Ä‘ao đặc dị, to gần bằng bàn tay cá»§a ngưá»i thưá»ng, má»ng dÃnh, má»m nhá»§n, như má»™t dải lụa, dài độ gần má»™t thước. 
Lưỡi Miến Ä‘ao này là loại Ä‘ao rất hiếm gặp trong các loại binh khÃ, tuy rất nhá» gá»n nhưng để chế tạo được nói chẳng phải là chuyện dá»…. Sau đó lại đến lượt ngưá»i sá» dụng nó, nếu luyện không đến ná»›i đến chốn, khi vung ra để tấn công, đối thá»§, chẳng những không đả thương được đối thá»§ mà rất có thể tá»± hại chÃnh mình. 
Nhưng đương nhiên, khi luyện tới nơi tới chốn rồi thì nó lại là một món binh khà cực kỳ lợi hai! 
Tào Luyện đứng bất động, miệng quát vang như sấm, hai tay lão nắm chặt Chiêu Hồn bổng múa tÃt, ngưá»i ngoài chỉ thấy lão làm má»™t Ä‘á»ng tác kỳ thá»±c trong má»™t nháy mắt đó lão đã đánh ra mưá»i lăm côn! Mà má»—i má»™t côn lại hàm chứa má»™t uy lá»±c kinh ngưá»i. Có thể nói, đương kim võ lâm, ngưá»i luyện được má»™t ná»™i công như lão Ãt như sao buổi sá»›m. 
Thân hình cao gầy cá»§a Tào Luyện đột ngá»™t di chuyển, lão di động theo má»™t bá»™ pháp rất đặc dị, chỉ thấy ngân quang lướt qua ngưá»i lão lúc ẩn lúc hiện chấp chá»›i quanh ngưá»i lão, khiến ngưá»i đứng ngoài nhìn cÅ©ng phải cảm thấy lành lạnh. 
Lại hơn bốn mươi chiêu nữa đi qua. 
Bóng ngưá»i trong đấu trưá»ng vẫn Ä‘ang bay Ä‘ang di động, Ä‘ang quay cuồng, không còn nhìn rõ ai Ä‘ang Ä‘uổi ai, ai Ä‘ang bức ai nữa. 
Không gian tÄ©nh mịch dị thưá»ng không phải nói là ngưng Ä‘á»ng lại thì đúng hÆ¡n! Trong cái tÄ©nh lặng có mùi máu lạnh, có tiếng kêu thê thảm tá»±a như con dã thú bị thương. 
Hai bóng ngưá»i lại xoắn cả vào nhau tạo thành hai cá»™t khói mỠảo, hai cá»™t khói ấy lại nằm trá»n má»™t vùng không gian phá»§ đầy bụi mù, vì váºy trông càng mỠảo hÆ¡n. Chỉ có hàn quang chá»›p động là nhìn thấy được tương đối rõ ràng, tiếng chưởng phong hùng háºu mang theo sấm sét là nghe được khá rõ ràng mà thôi. 
Kẻ xưa nay trên gương mặt không bao giỠđể lộ cảm xúc nào. Tân Bình Tu lúc nãy cũng tỠvẽ kinh hãi, lão không ngớt rùng mình, miệng lẩm bẩm nói: 
– Tháºt không ngá»! Tháºt không ngá»! 
Lão mở mắt trừng trừng nhìn vào trưá»ng đấu, không chá»›p mắt, đến cả hÆ¡i thở cÅ©ng ngừng hẳn, lão run run giá»ng thì thầm tá»± há»i: 
Nếu không phải là Ngao Tá» Thanh mà là mình, thì liệu rằng mình sẽ đương cá»± được bao lâu dưới những thế công uy mãnh hiểm ác cá»§a Tào lão đầu? Tháºt không ngá» võ công cá»§a tên tiểu tá» Ngao Tá» Thanh lại cao đến mức độ này! 
Một lát sau lại nghe Tân Bình Tu lẩm bẩm: 
– Äã qua hai trăm chiêu rồi còn gì. 
Bá»—ng... 
Trong đấu trưá»ng vang lên tiếng sấm sét ầm ầm và gần như cùng lúc đó, hàng loạt tiếng binh khà báºt gió nhá»n hoắc vang lên. Hai thứ âm thanh hãi hùng này hòa quyện vào nhau làm ngưá»i nghe cÆ¡ hồ bị thá»§ng lá nhÄ©, thần trà cÅ©ng theo đó mà phiêu phưởng ở táºn đâu đâu. 
Tân Bình Tu xám mặt, buột miệng kêu lên: 
– Tào Luyện liá»u chết tháºt... 
Tháºt ra thì hai ngưá»i trong đấu trưá»ng ai chết thì cÅ©ng chẳng có liên quan gì đến lão, nếu phải cả hai đồng quy tư háºn thì càng hay. Nhưng cục diện ác liệt trước mắt làm lão không khá»i Ä‘iếng hồn. 
Chiêu Hồn bổng cá»§a Tào Luyện như chiếc chày sắt múa lên vù vù mang theo tiếng sấm rá»n rá», từng đợt từng đợt hết lá»›p này đến lá»›p khác, liên tục kÃch tá»›i. 
Còn lưỡi Miến Ä‘ao má»m nhÅ©n như con rắn, tùng hoành trong không khà tạo nên những tiếng “Oẳng... Oẳng...†tạo thành những chiếc cầu vòng màu bạc lại còn tá»a ra hàn khà lạnh toát rá»n rợn. 
Không gian, trong một thoáng, bị hai thứ binh khà ấy cắt nát vụn ra. 
Tào Luyện bá»—ng rú lên má»™t tiếng hãi hùng, lão lá»™n vòng từ trong đấu trưá»ng ra ngoài, má»—i má»™t vòng như váºy, từ thân thế lão lại tá»§a ra má»™t vầng hồng quang, máu! 
Khi nhìn kỹ lại, trước ngá»±c, bụng, hai chân, cả mặt lão Ä‘á»u chằn chịt vết Ä‘ao, máu cùng vá»›i thịt lá»™n hết ra ngoài. 
Tình trạng thê thảm cá»§a Tào Luyện cá»™ng vá»›i dáng vẻ cổ quái vốn có cá»§a lão tạo nên má»™t tổng thể vô cùng khá»§ng khiếp khiến ngưá»i ta nhìn má»™t lần chẳng dám nhìn lần thứ hai. 
Gần như cùng má»™t lúc khi mà Tào Luyện lá»™n vòng ra sau thân hình Ngao Tá» Thanh cÅ©ng song gáºp lại như con diá»u đứt dây bay bổng lên không trung, há miệng phun ra má»™t ngụm máu tươi, rồi má»m lại như má»™t tấm vải rÆ¡i thẳng xuống đất. 
Tân Bình Tu quát lên má»™t tiếng phi thân lên giÆ¡ tay ra định đỡ lấy thân hình Ngao Tá» Thanh. Nhưng tháºt là thần kỳ, thân hình chàng co lại má»™t cái rồi duá»—i ra thoát khá»i đôi tay Tân Bình Tu nhẹ nhàng đáp xuống đất. 
Tân Bình Tu chá»™p vào khoảng không, lão đáp xuống, không kịp nhìn xem thương thế Ngao Tá» Thanh thế nào, đã cao giá»ng há»i: 
– Ngao TỠThanh, ngươi có sống nổi không? 
Ngao Tá» Thanh đáp xuống đất còn loạng choạng bước Ä‘i mấy bước má»›i dừng vững được. Nghe há»i, chàng khẽ lắc đầu nói: 
– Hiện giỠthì tại hạ chưa chết được, nhưng qua một lát nữa thì chưa dám chắc, còn phải coi ngươi có giải được độc hay không! 
Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện rõ ràng là đã táºn dụng hết ná»™i gia chân lá»±c mà lão tu luyện được để duy trì mạng sống Ä‘ang hấp hối cá»§a lão. Nhìn không rõ nét mặt cá»§a lão nhưng có thể nháºn ra thần thái lão má»™t thần thái kinh khá»§ng vì thất vá»ng, phẫn háºn vì thất bại. 
Và trong tình cảnh này tình trạng của Tào Luyện xem ra nguy cấp, tệ hại hơn Ngao TỠThanh. 
Ngao Tá» Thanh lúc khởi đấu vá»›i Tào Luyện đến khoảng ba trăm hiệp, chàng cảm thấy áp lá»±c má»—i lúc má»™t nặng ná», thế công cá»§a đối phương càng ngày càng uy mãnh, càng ác hiểm hÆ¡n, chiêu thức má»—i lúc má»™t ngụy dị khó Ä‘oán định hÆ¡n. 
Nhưng chàng cố hết sức duy trì và cuối cùng có thể nói đạt được thắng lợi. 
Tân Bình Tu cưá»i khành khạch, nhìn Tào Luyện nói: 
– Thế nào, Tào lão đầu! Äứng dáºy Ä‘i chứ! Lão phu còn muốn đấu vá»›i ngươi ba ngày ba đêm ngươi còn hứng thú không? 
Tào Luyện thở hổn hển lão “Xì†má»™t tiếng rõ dài cất giá»ng yếu á»›t nói: 
– Ngươi là lão tạp chủng vô sĩ! 
– Ngươi đã không có gan đứng nấp sau lưng ngưá»i khác mà còn giở giá»ng ra vá»›i lão phu! 
Tân Bình Tu cưá»i lạnh nói: 
– Tuổi cá»§a ngươi đủ để làm ông ná»™i Ngao Tá» Thanh váºy mà đấu không lại ngưá»i ta. Tào lão đầu ngươi đúng là quá tệ. Việc này nếu để truyá»n ra giang hồ, ngươi làm sao còn có đất đứng nữa? 
Hai ngưá»i, má»—i kẻ má»™t câu bươi móc những Ä‘iá»u xấu xa cá»§a nhau khai diá»…n má»™t cuá»™c đấu khác đấu khẩu! Tào Luyện lâm vào thảm trạng như váºy nhưng lão cÅ©ng không chịu kém cố sức phản bác lại. 
Hai ngưá»i trên giang hồ vốn chẳng có tiếng tốt gì, nhưng Ä‘á»u giành được má»™t chá»— đứng trong làng hắc đạo nay gặp mặt Ngao Tá» Thanh má»›i hay Tân Bình Tu quả đúng là vô sÄ© đến cùng cá»±c. Ngược lại Chiêu Hồn Tá» Tào luyện tÃnh tình lạnh lùng, tàn khốc nhưng thì ra cÅ©ng còn cao thượng hÆ¡n đôi chút. 
Tào Luyện cưá»i lạnh nói: 
– Tân Bình Tu, tráºn chiến giữa ta vá»›i ngươi hẹn đến ngày này năm sau chừng đó ta sẽ đến lấy đầu ngươi tên tiểu nhân gian trá! 
Tân Bình Tu cưá»i ha hả nói: 
– Ngươi tưởng rằng ngươi còn có cÆ¡ há»™i đó sao? Äừng nói năm sau, ngày mai trên giang hồ sẽ không còn có Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện ngươi nữa! 
Chiêu Hồn Tá» Tào Luyện nổi giáºn quát: 
– Cái gì? Ngươi định nhân cơ hội này giết chết ta? Ngươi... đê tiện, hạ lưu, vô sĩ đến cùng cực! 
Ngân Tiên Quyển Lãng Tân Bình Tu hừ lạnh nói: 
– Muốn ta tha mạng cho ngươi cÅ©ng được, nhưng ngươi phải dáºp đầu lạy tạ ba lạy, cầu xin ta tha cho cái mạng chó cá»§a ngươi, đồng thá»i phát trá»ng thệ không bao giá» dám đối đầu vá»›i ta nữa! 
Tào Luyện trừng mắt nhìn đối phương, song mục lão như tốc lá»a hừ lạnh nói: 
– Giá»i cho tên tiểu nhân võ sÄ©! Ngươi mà cÅ©ng xứng đáng sao? Lão Tá» Tào Luyện nào phải là phưá»ng ham sống sợ chết? đừng hòng nằm mÆ¡! 
Tân Bình Tu thản nhiên nói: 
– Tào lão đầu! Lòng nhẫn nại của ta chỉ có giới hạn thôi, nói để ngươi biết! 
Giết chết ngươi, trong giang hồ chẳng có mà nào nhá» lệ thương xót ngươi là lão ma đầu không đáng để tha mạng, ngươi là thá»§ há»a hại cho giang hồ! 
Tào Luyện cưá»i lạng đáp: 
– Tân Bình Tu, nên nhá»› tai tiếng trên giang hồ, ta vá»›i ngươi chưa chắc ai xấu hÆ¡n ai. Ngươi muốn giết thì cứ giết, không cần thiết phải mượn cá»› này ná» khiến thiên hạ phải cưá»i vỡ bụng mà chết! 
Tân Bình Tu bước tá»›i má»™t bước, trầm giá»ng nói: 
– Lão phu không tin ngươi tháºt không sợ chết. Lão phu muốn xem thá» tấm xương già cá»§a ngươi cứng đến độ nào. Ta sẽ lăng trì ngươi, từng Ä‘ao từng Ä‘ao má»™t, cho đến khi ngươi Ä‘au đớn đến chết, để coi ngươi còn nói cứng được nữa hay không? 
Nỗi đau đớn vì vết thương của Tào Luyện mỗi lúc một lớn, lão nghiến chặt răng cố để không phát ra tiếng rên rỉ, lạnh lùng quát: 
– Tân Bình Tu! Tào Luyện này không sợ ngươi, ngươi chẳng qua là tên tiểu nhân vô sĩ đồ đê tiện... 
Song mục Tân Bình Tu bắn ra những tia lá»a, lão gằn giá»ng: 
– Tào lão đầu! Ngươi đành chịu chết đi, đừng trách lão phu! 
Ngao Tá» Thanh không dằn được ná»™ há»a bốc cao trong tâm khảm, nhưng chàng cất giá»ng bình thản nói: 
– Tân bằng hữu, ngươi không cần phải Ä‘uổi táºn giết tuyệt như váºy. Ngày khác hai ngươi gặp lại nhau sẽ dùng chân tại thá»±c há»c ấn chứng võ công, thiết nghÄ© đó cÅ©ng là má»™t việc làm đẹp trong võ lâm. Xin nể mặt tại hạ bá» qua cho! 
Tân Bình Tu dừng chân, ngẩn ngưá»i má»™t thoáng, sau đó lão quay nhìn Ngao Tá» Thanh trầm mặt xuống giá»ng âm lạnh nói: 
– Ngao Tá» Thanh! Ngươi đừng quên chúng ta đã ước hẹn, ngươi phải giết chết Tào lão đầu. Nếu lão phu hạ thá»§ thì cÅ©ng chỉ làm thay ngươi mà thôi. Ngươi không cảm tạ lão phu thì chá»›, sao lại còn ăn nói ngang tàng như váºy? 
Ngao TỠThanh không ngỠđối phương lại lão luyện đến mức đó, tựa hồ chẳng có lý lẽ nào bắt bà được lão. 
Chàng mỉm cưá»i, giá»ng hòa hoán nói: 
– Lão huynh, nhị vị đã không có thâm cừu đại oán vá»›i nhau, hÆ¡n nữa, Tào lão đã bị trá»ng thương sau khi động thá»§ vá»›i tại hạ. Nếu ngươi thừa cÆ¡ hạ thá»§, xét vỠđạo nghÄ©a giang hồ thì quả là... không đủ quang mình đại lượng... 
Chàng chưa kịp dứt lá»i thì đôi mày ráºm rì cá»§a Tân Bình Tu đã dá»±ng đứng lên, song mục lão trợn tròn, sắc diện như được phá»§ bởi má»™t lá»›p hàn sương, nói: 
– Mạng cá»§a ngươi hiện còn ở trong tay lão phu, váºy mà ngươi còn dám bươi móc chuyện phải quấy cá»§a ta! Ngươi không muốn sống nữa rồi! 
Ngao TỠThanh ngầm than thầm trong dạ, nghĩ: 
“Quả đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó ăn hiếp, tên này quả là ti tiện hết chá»— nói, không khéo thì mạng mình... “ Chàng liếm liếm môi, giá»ng bình thản: 
– Tân bằng hữu, tại hạ đã từng nói trước, tại hạ không chấp nháºn bị uy hiếp trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Ngao Tá» Thanh này lại có thể là ngưá»i để cho thiên hạ khinh dá»… sao? 
Tân Bình Tu cưá»i lạnh nói: 
– Ngươi đừng tưởng là lão phu sợ ngươi! Chỉ cần một chưởng là đã có thể lấy mạng ngươi rồi. Giang hồ làm sao biết được xảy ra hôm nay? 
Ngao Tá» Thanh khẽ nhÃch mép cưá»i, nói: 
– Không sai! Ngươi có thể không cần giải độc cho ta, có thể không kể gì đến lá»i nói cá»§a mình, nhưng nếu nói má»™t chưởng có thể lấy được mạng cá»§a tại hạ thì chắc phải kiếp sau ngươi má»›i có dịp thá»! 
Song mục Tân Bình Tu bá»—ng bắn ra hai luồng Ä‘iện, giá»ng cuồng ná»™, quát: 
– Ngao TỠThanh! Ngươi ngông cuồng không đúng đối tượng rồi! 
Ngao Tá» Thanh ngẩn mặt lên trá»i cưá»i ha hả nói: 
– Võ công của ngươi so với Tào Lão đầu thế nào? Lão là tấm gương để ngươi noi theo đó! 
Song mục Tân Bình Tu không ngừng bắn ra những tia lá»a Ä‘iện, lão nhìn Ngao Tá» Thanh không chá»›p mắt, đôi môi lão run run, chứng tá» lão phẩn háºn đến cá»±c Ä‘iểm. 
Trong lúc hai ngưá»i Ä‘ang đôi co vá»›i nhau thì Tào Luyện nhân cÆ¡ há»™i đó ngồi dáºy váºn công dưỡng thương, lão hy vá»ng rằng trong thá»i gian đó có thể lấy lại má»™t Ãt tinh lá»±c. 
Ở gần đó, còn má»™t ngưá»i mà hầu như má»i ngưá»i đã quên Ä‘i sá»± có mặt cá»§a gã, đó chÃnh là kẻ duy nhất còn lại trong 'Khiếu Thiên Tam Ưng'. Lúc này song mục gã Ä‘ang trừng trừng nhìn vào Tào Luyện Ä‘ang ngồi nhắm mắt hành công. 
Ngao TỠThanh trầm mặc một chút rồi nói: 
– Việc ngươi nhỠta làm ta đã làm xong, ngươi cũng mau thực hiện nghĩa vụ của mình, giải độc cho ta! 
Tân Bình Tu lắc đầu, lạnh lùng nói: 
– Ta cầu xin ngươi giết chết Tào Luyện, ngươi đã đánh bại lão, ta có thể thừa nháºn là ngươi hoàn thành nghÄ©a vụ, nhưng nếu muốn ta giải độc cho ngươi, thì ngươi cÅ©ng phải cầu xin ta má»›i được! 
Ngao Tá» Thanh nghe ná»™ khà đột ngá»™t dâng cao đến táºn óc, chàng hừ lạnh nói: 
– Chúng ta dùng Ä‘iá»u kiện trao đổi, tất cả đã được định xong từ trước. Ngươi nên nhá»› Ngao Tá» Thanh này không bao giá» chịu để phần thiệt vá» mình, càng không bao giỠđể cho ngưá»i khác lợi dụng không công sức cá»§a mình. Tốt nhất là ngươi đừng tá»± rước lấy phiá»n phức vào ngưá»i! 
Ngay lúc đó thì... 
Bóng ngưá»i chá»›p động, ngưá»i còn lại trong “Khiếu Thiên Tam Ưng†tay cầm Ä‘ao, tung ngưá»i lên không nhằm Tào Luyện bổ xuống, khà thế cá»±c kỳ hung hãn. 
Gã cứ ngỡ Ngao Tá» Thanh báºn đôi co vá»›i Tân Bình Tu thì không có thá»i gian lưu ý tá»›i gã. Còn Tào Luyện thì Ä‘ang nhắm nghiá»n mắt hành công, càng không hay biết hoặc chống đỡ chiêu táºp kÃch cá»§a gã. Nào ngá» gã đã lầm! 
Tào Luyện vì thương thế trầm trá»ng, chẳng có sức lá»±c để phản kháng hay tránh né. Nhưng Ngao Tá» Thanh thì... 
Gần như cùng lúc với thân hình gã chớp động, Ngao TỠThanh quát lớn: 
– Ngươi muốn chết! 
á»ng tiêu đưa nhanh lên miệng, thổi “Phụp!†má»™t tiếng, hàn quang lóe lên, má»™t ngá»n ám khà xẹt ra cắm pháºp vào yết hầu cá»§a gã kia. 
Gã chỉ kịp rú lên một tiếng ngắn ngủi rồi rơi phịch xuống đất như một bao gạo, nằm im bất động, chắc là đã đoạn khà rồi! 
Sá»± việc chuyển biến quá mau lẹ. Tân Bình Tu kinh hãi há hốc mồm. Tào Luyện cÅ©ng kinh hãi trợn trừng mắt nhìn chiếc tiêu trong tay Ngao Tá» Thanh không ai ngỠđược trong chiếc Quỉ Tiêu cá»§a chàng lại còn chứa đựng má»™t thứ ám khà ghê gá»›m như váºy! Mà chàng phản ứng nhanh nhẹn, hạ thá»§ chuẩn xác hiểm độc đến không thể tưởng tượng được! 
Gương mặt Ngao Tá» Thanh thoáng hiện má»™t nụ cưá»i bình thản. Chàng vuốt ve chiếc tiêu cá»§a mình ra Ä‘iá»u rất yêu quý nó. 
Tân Bình Tu tháºt không dám tin vào những Ä‘iá»u mình nhìn thấy. Lão đứng ngÆ¡ ngẩn như ngưá»i mất hồn. 
Tào Luyện sau má»™t thoáng kinh ngạc, nổi giáºn quát lá»›n: 
– Tân Bình Tu! Ngưá»i theo ngươi cÅ©ng hạ lưu ti tiện giống như ngươi! Món nợ này lão phu khắc ghi trong lòng! 
Tuy nói cứng như váºy, nhưng hÆ¡n ai hết, Tào Luyện biết rõ, vá»›i thương thế cá»§a lão hiện thá»i, mạng sống lão kéo dài được phút nào hay phút nấy, chưa chắc lão đã có thể phục nguyên được để trả mối nhục hôm nay. Nhưng tháºt tình lão không muốn chết dưới tay kẻ thù. 
Tân Bình Tu hồi tỉnh, cuồng nộ quát: 
– Tào lão đầu! Ngươi đừng giá»i nói cứng! Äừng tưởng Tân Bình Tu này không giết được ngươi! Lão từ nào phải là hạng giá áo túi cÆ¡m! 
Ngao Tá» Thanh liếm liếm môi. Chàng hiểu rất rõ thá»±c lá»±c cá»§a mình, nếu lần này đến lượt kẻ xuất thá»§ là Tân Bình Tu thì... chàng không dám tưởng tượng háºu quả cá»§a nó. 
Nhưng Tân Bình Tu tuy mở lá»i hung ác như váºy, nhưng lão lại do dá»±. Lão do dá»± không phải có nến giải độc cho Ngao Tá» Thanh hay không, mà lão Ä‘ang lo sợ sau khi giải độc cho chàng rồi, chàng có hạ độc thá»§ vá»›i lão không? Phàm kẻ tiểu nhân, khi cân nhắc hành vi cá»§a mình để Ä‘oán định. 
Giá» thì tình hình đã đổi khác, lão không dám không giải độc cho Ngao Tá» Thanh. Bằng vào má»™t chiêu hạ sát tên thá»§ hạ cá»§a lão vừa rồi chứng tá» thương thế cá»§a Ngao Tá» Thanh không nặng như lão tưởng tượng khi nãy. E rằng trước khi độc chất phát tác, chàng vẫn có đủ thá»i gian để hạ sát lão! Ngưá»i lòng dạ càng hung ác, hẹp hòi, càng tiểu nhân thì càng sợ chết. 
Chỉ có Ngao Tá» Thanh là hiểu rõ chàng đã phải váºn hết sức bình sinh vào chiêu phóng ám khà vừa rồi vá»›i hy vá»ng lấy đó hù dá»a Tân Bình Tu. Chàng biết rõ mình không còn đủ sức động thá»§ vá»›i má»™t cao thá»§ như Tân Bình Tu nữa. Chàng chỉ mong sao Tân Bình Tu sá»›m giải độc cho chàng để kết liá»…u cục diện này! 
Và cÅ©ng vì chàng diá»…n quá dài, quá tháºt cho nên ngoài chàng ra không ai nhìn thấy được chân tướng. Cả hai tay tuyệt đại ma đầu trước mặt cÅ©ng bị chàng gạt. 
Ngao Tá» Thanh cưá»i nhẹ nói: 
– Tân Bình Tu, tại hạ không dùng lá»i để cưỡng ép các hạ, có muốn thá»±c hiện lá»i hứa hay không tùy vào hão ý cá»§a các hạ. Có Ä‘iá»u tại hạ không bao giỠđể cho ngưá»i khác chiếm phần hÆ¡n mình. 
Tuy nói không dùng lá»i cưỡng ép nhưng những lá»i nói nhẹ nhàng cá»§a Ngao Tá» Thanh có trá»ng lượng hÆ¡n bất kỳ lá»i Ä‘e dá»a nào. 
Tân Bình Tu nở má»™t nụ cưá»i gian xảo, nói: 
– Lão phu đã nói lá»i nào tất phải nặng hÆ¡n cả Thái SÆ¡n. Ngao lão đệ ngươi đừng quá xem thưá»ng Ngân Tiên Quyển Lãng này. 
Ngao Tá» Thanh hoàn toàn không ngạc nhiên trước thái độ biến đổi trái ngược cá»§a Tân Bình Tu. Chàng cưá»i nhẹ gáºt đầu nói: 
– Không dám! Có Ä‘iá»u tại hạ có thói quen nói rõ ràng má»i việc trước, để tránh những hiểu lầm không cần thiết có thể xảy ra. 
Tân Bình Tu trầm giá»ng nói: 
– GiỠthì lão phu bắt đầu giải độc cho ngươi! 
Ngao TỠThanh bỗng nghe trong nội phủ mình đau quặn thắt như có ai đang vò nát chúng ra. Nhưng nét mặt chàng vẫn cực kỳ trầm tĩnh, nhẹ nhàng nói: 
– Äa tạ các hạ trợ giúp! 
Tân Bình Tu cháºm rãi tiến vá» phÃa Ngao Tá» Thanh. Lão bước Ä‘i mà toàn thân không chút cỠđộng, tá»±a hồ lão như má»™t chiếc bóng Ä‘ang trôi Ä‘i trong không khà váºy.
 
  
  
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by minhtien384; 17-07-2008 at 11:04 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				07-06-2008, 11:35 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Mar 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 869
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                 
					
 
	Thanks: 89 
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 5 
Giải độc Ngân Hương hoa 
 
 
  
 
Tân Bình Tu đến trước Ngao Tá» Thanh, còn cách chàng hai thước. Ngao Tá» Thanh đột ngá»™t xuất thá»§, nhanh đến không thể tưởng tượng được, Ä‘iểm trúng má»™t huyệt đạo trước ngá»±c Tân Bình Tu. Miệng chàng nở má»™t nụ cưá»i, nhẹ nhàng nói: 
– Äắc tá»™i! 
Tân Bình Tu chợt nghe trước ngá»±c mình như có kiến cắn má»™t cái lão nhảy phắt vá» phÃa sau kêu lên the thé: 
– Ngao Tá» Thanh! Lão phu có hão ý giúp ngươi giải độc ngươi lại đột ngá»™t Ä‘iểm huyệt lão phu ngươi làm như váºy có ý gì? 
Ngao Tá» Thanh cưá»i nhẹ nói: 
– TÃnh cách cá»§a ngươi tại hạ đã được lãnh giáo qua. Äể đỠphòng ngươi đột ngá»™t hạ độc thá»§, tại hạ chỉ còn cách đắc tá»™i vá»›i ngươi. Nhưng ngươi yên tâm nói không làm trở ngại gì cho ngươi nhiá»u đâu, trong vòng má»™t canh giá», nói chẳng làm hại gì đến ngươi và ngươi cÅ©ng không thấy gì khác lạ, chá» ngươi giải độc cho ta xong, ta sẽ giải huyệt cho ngươi! 
Tân Bình Tu dù gì cÅ©ng là má»™t nhân váºt có vai vế trong võ lâm. Lão không phòng bị để cho Ngao Tá» Thanh Ä‘iểm trúng huyệt đạo, đã cảm thấy vừa thẹn vừa háºn đến cá»±c Ä‘iểm. Nhưng chỉ nghe chá»— huyệt đạo bị tê tái má»™t cái, sau đó không cảm thấy gì khác lạ hành động cÅ©ng không bị ngăn trở gì, lão nghÄ© thầm: 
“Ngao Tá» Thanh ôi là Ngao Tá» Thanh! Ngươi đã quá xem thưá»ng lão phu rồi! 
Hai tay lão phu còn cỠđộng bình thưá»ng không lẽ lão phu không tá»± giải huyệt cho mình được sao?†Vừa nghÄ© lão vừa váºn công vào hai tay đưa lên chổ huyệt đạo vừa bị Ä‘iểm, ấn thá» má»™t cái. Nhưng lão càng ấn vào, càng xoa bóp thì chá»— huyệt đạo càng Ä‘au nhức, như bị Ä‘iểm thêm má»™t lần nữa váºy! 
Lão kinh hãi tháºt sắc buông tay xuống ngẩn ngưá»i. 
Ngao TỠThanh lắc đầu thở dài than. 
Ngươi không cần phà tâm lá»±c nữa, thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt cá»§a tại hạ rất đặc dị không ai có thể giải khai được. Trong vòng má»™t canh giá» sẽ không có gì xảy ra, nhưng qua thá»i hạn đó, nếu không để giải khai sẽ phát tác ngươi sẽ bị Ä‘au đớn đến chết! 
Tân Bình Tu trợn tròn mắt mục quang lão tràn đầy những tia oán háºn, giá»ng lão nghe run run: 
– Ngao TỠThanh! Thủ đoạn của ngươi quá tàn độc, lão phu đã hứa giải độc cho ngươi thì nhất định sẽ thực hiện. Ngươi không nên dùng thủ đoạn đê hèn đó với lão phu! 
Ngao TỠThanh thản nhiên đáp: 
– Ngươi không nên giáºn dữ như váºy, ná»™ há»a công tâm sẽ không có lợi cho ngươi đâu! Chỉ cần ngươi tháºt tâm trị độc cho tại hạ tại hạ cÅ©ng không để ngươi bị thiệt thá»±c đâu! 
Quả thực Tân Bình Tu có ý định nhân cơ hội giải độc cho Ngao TỠThanh ngầm hạ độc thủ sát hại chàng, không ngỠlão hiểm độc Ngao TỠThanh còn hiểm hơn lão. 
Äứng lặng má»™t thoáng, Tân Bình gằn giá»ng nói: 
– Lão phu cÅ©ng trịnh trá»ng chá»a trị cho ngươi nếu ngươi có hãm hại lão phu thì dù ngươi có trốn chạy đến chân trá»i góc biển nào, lão phu cÅ©ng làm cho ngươi phải trả giá đắt vá» hành động cá»§a ngươi! 
Ngao Tá» Thanh gáºt đầu nói: 
– Ngươi yên tâm, Ngao Tá» Thanh này sẽ không bao giá» trốn chạy. Vã tại hạ cÅ©ng muốn cảnh cáo các hạ những lá»i tương tá»±. 
Tân Bình Tu trầm giá»ng nói: 
– Ngồi xuống cởi áo ngoài ra! 
Ngao Tá» Thanh biết rõ Tân Bình Tu đã tháºt sá»± khuất phục. Chàng không chút do dá»±, cởi áo ngoài ra, ngồi xuống. Tuy nhiên, tay chàng vẫn nắm chặt chiếc Quỉ Tiêu! 
Tân Bình Tu nhanh chóng đến ngồi xuống sau lưng Ngao Tá» Thanh. Song thá»§ lão bắt đầu xoa bóp các yếu huyệt trên ngưá»i chàng dụng lá»±c má»—i lúc má»™t mạnh hÆ¡n. 
Má»—i má»™t lần lão xoa hay bóp má»™t cái trong cuống há»ng lão phát ra má»™t tiếng gầm gừ khiến Ngao Tá» Thanh không khá»i á»›n lạnh trong xương sống. 
Kình lá»±c sá» dụng má»—i lúc má»™t mạnh, tiếng gầm gừ trong cổ há»ng lão cùng má»—i lúc má»™t lá»›n và nghe ghê rợn hÆ¡n. Ngao Tá» Thanh cảm thấy lục phá»§ ngÅ© tạng cá»§a chàng nóng như lá»a đốt, các huyết mạch trong ngưá»i chàng như trương lá»›n ra, huyết dịch chạy rần ráºt như muôn ngàn con tuấn mã phát cuồng Ä‘ang tung vó. Các lá»— chân lông nở lá»›n, mồ hôi tuôn ra như suối. 
Từng lá»›p từng lá»›p hÆ¡i trắng bốc lên từ đầu cá»§a Ngao Tá» Thanh, song mục chàng nắm nghiá»n, hai cánh mÅ©i pháºp phồng gấp gáp, sắc diện chàng tuy chưa thấy nhuáºn hồng nhưng trông đỡ khá hÆ¡n trước rất nhiá»u. 
Song chưởng cá»§a Tân Bình Tu hầu như dán sát trên ngưá»i Ngao Tá» Thanh. 
Lần theo kinh lạc cá»§a chàng, lão không ngừng Ä‘iểm Ä‘iểm ấn ấn. Từng luồng từng luồng nhiệt khà không ngừng trút vào ná»™i thể Ngao Tá» Thanh, nghe như những lưỡi lá»a bò Ä‘i trong kinh lạc cá»§a chàng. 
Trong lúc Ngao Tá» Thanh cảm thấy toàn thân rả rá»i, các khá»›p xương như muốn long cả ra. Chàng tá»±a hồ như không thở nổi nữa. Thì Tân Bình Tu đột ngá»™t dừng tay. Lão thở hào hển má»™t lúc rồi trầm giá»ng nói: 
Äã đến lúc quan yếu nhất, ngươi cháºm rãi phân tán cương khà bảo há»™ tâm huyệt phối hợp vá»›i lão phu! 
Ngao Tá» Thanh hÆ¡i do dá»± má»™t thoáng rồi gáºt đầu. 
Song thá»§ Tân Bình Tu lại bắt đầu chuyển động, xoa bóp theo các kinh lạc, các khá»›p xương trên ngưá»i Ngao Tá» Thanh. Äá»™ng tác cá»§a Tân Bình Tu cháºm dần lại, cảm giác Ä‘au đớn khó chịu trong ná»™i thể Ngao Tá» Thanh cÅ©ng theo đó giảm dần. 
Những động tác giống nhau, Tân Bình Tu làm Ä‘i làm lại, độ chừng ná»a canh giá». Lúc này Ngao Tá» Thanh má»›i tháºt sá»± cảm thấy hoàn toàn dá»… chịu. 
Tân Bình Tu thu tay lại, thở ra má»™t hÆ¡i dài khoan khoái. Mồ hôi đổ dầm dá» trên mặt, trên ngưá»i lão. Nhưng sắc diện lão vẫn băng lạnh, không biểu lá»™ bất kỳ má»™t cảm xúc nào. 
Lão trầm giá»ng nói: 
– ÄÆ°á»£c rồi, ngươi đứng dáºy Ä‘i! 
Ngao Tá» Thanh mở mắt ra, hÃt thở mấy hÆ¡i dài, chàng váºn khà má»™t vòng kiểm tra lại xem có chá»— nào còn chưa thông suốt không. Äến khi chàng hoàn toàn yên tâm má»›i đứng dáºy, thá» Ä‘i lại vài bước. 
Tân Bình Tu lẳng lặng quan sát Ngao Tá» Thanh, khi thấy chàng dừng lại, lão lấy ra má»™t chiếc há»™p gá»— màu Ä‘á», lấy ra má»™t dược hoàn đỠnhư hòn son, bảo Ngao Tá» Thanh nuốt vào. 
Ngao TỠThanh đưa dược hoàn lên mũi, chàng nghe mùi nhung nai nồng nặc. 
Nuốt vào bụng rồi mà mùi nhung nai vẫn còn vương vấn nÆ¡i cổ há»ng. 
Nhưng khi dược hoàn vừa vào đến bụng, Ngao TỠThanh nghe nôn nao, chỉ muốn nôn ra. Chàng chưa kịp suy nghĩ gì đã lảo đảo ngồi phịch xuống đất. 
Tân Bình Tu tiến đến gần Ngao TỠThanh lạnh lùng nói: 
– Không cần áp chế những tạp chất trong ngưá»i, cứ nôn ra cho dá»… chịu. 
Ngao TỠThanh nghe toàn thân đau đớn khó chịu như có muôn ngàn trùng độc cắn xé. Chàng hả miệng, cả chất nước tanh tưởi tuôn ra như suối. 
Lúc này chàng má»›i nghe dá»… chịu hÆ¡n má»™t chút nhưng nhiệt khà trong ngưá»i lại cuồn cuá»™n, chạy rần ráºt trong kinh bát mạch, chàng lại nôn ra không Ãt chất nước Ä‘en ngòm. 
Tình trạng như váºy láºp Ä‘i láºp lại mấy lần, toàn thân chàng co giáºt như đóng kÃnh, mồ hôi lại vả ra như tắm, chàng đã nôn ra tất cả những thứ chứa trong dạ dày, nhưng vẫn còn nghe nôn nao, chưa thể đứng lên nổi. 
Mãi má»™t lúc lâu sau, trong ná»™i phá»§ chàng dần dần bình thưá»ng trở lại, chàng thở ra má»™t hÆ¡i dài nhìn Tân Bình Tu. 
Sắc diện Tân Bình Tu vẫn lạnh lùng như tượng đá, có Ä‘iá»u nét tiá»u tụy hiện rõ qua đôi mắt mệt má»i, các nếp nhăn trên mặt lão cÅ©ng như sâu hÆ¡n lão Ä‘ang ngồi xếp bằng dưới đất. Lão Ä‘ang Ä‘iá»u tức để khôi hoàn chân lá»±c. Lão đã phải hao tổn khá nhiá»u ná»™i lá»±c. 
Nhân lúc Tân Bình Tu váºn công Ä‘iá»u tức, Ngao Tá» Thanh cùng thá» váºn khà đan Ä‘iá»n, chu chuyển khắp kỳ kinh bát mạch mấy lượt, ngá»±c chàng nghe nhẹ nhàng không còn nặng ná» khó thở, cÅ©ng không nghe Ä‘au đớn trong ná»™i phá»§ nữa. 
Chàng cảm thấy toàn thân rất dễ chịu nhẹ nhàng như chưa hỠbi trúng độc. 
Ngao Tá» Thanh đứng dáºy, chàng phát hiện ra ánh mắt cá»§a Tân Bình Tu Ä‘ang nhìn mình. 
Ngao Tá» Thanh nghe lòng mình vui mừng phÆ¡i phá»›i, nhưng chàng cất giá»ng bình thản nói: 
– Bất kể là thế nào, tại hạ vẫn cảm tạ ân giải độc của các hạ. 
Tân Bình Tu trầm ngâm một lúc rồi nói: 
– Hai ta dùng Ä‘iá»u kiện để trao đổi, độc cá»§a ngươi ta đã giải xong, giá» thì ngươi giải huyệt dùm cho ta Ä‘i! 
Ngao Tá» Thanh không thèm lưu ý đến thái độ lạnh lùng chẳng có chút nhân tình cá»§a Tân Bình Tu, cưá»i nhẹ nói: 
Huyệt đạo của ngươi không cần tại hạ giải, tự ngươi cũng có thể giải được rồi! 
Tân Bình Tu đứng phắt dáºy, mắt trợn trừng nhìn Ngao Tá» Thanh, lão sá» tay lên chiếc ngân tiên quấn quanh bụng, trầm giá»ng quát: 
– Ngươi muốn nuốt lá»i? 
Ngao TỠThanh khẽ nhếch mép nói: 
– Ngao Tá» Thanh này không phải là hạng ngưá»i đó! 
Tân Bình Tu cất giá»ng âm lạnh nói: 
– Váºy ngươi nói ngươi không cần giải, nghÄ©a là sao? Ngươi đừng hòng giỡn mặt lão phu! Ngân Tiên Quyển Lãng này không phải là kẻ dá»… xem thưá»ng! 
Ngao Tá» Thanh cưá»i nhẹ nói: 
– Tại hạ kinh qua không biết bao nhiêu là sóng gió giang hồ. Nhất thá»i bất cẩn vẫn bị trúng độc cá»§a kẻ địch như thưá»ng. Bao nhiêu đó cÅ©ng đủ thấy nhân tâm nan trác. Vá» Ä‘iểm này mong các hạ lượng thứ. Tháºt ra thì lúc nãy tại hạ đâu có Ä‘iểm huyệt ngươi, chẳng qua hù dá»a ngươi mà thôi. Cái đó binh pháp gá»i là Chưởng nhãn pháp! 
Tân Bình Tu vẫn chưa dám tin, lạnh lùng nói: 
– Lão phu không phải là trẻ lên ba! Ngươi nói không Ä‘iểm huyệt lão phu, tại sao khi nãy lão phu váºn công xoa bóp mà không giải được huyệt? 
Ngao Tá» Thanh chá»›p chá»›p mắt cưá»i nhẹ nói: 
– Bởi vì ngươi tưởng huyệt đạo đã bị bế, ngươi cố dùng lá»±c để giải khai, nhưng ngươi quên rằng làm như váºy ngươi lại tá»± Ä‘iểm huyệt mình. Lúc nãy tại hạ cố ý chá»n má»™t huyệt đạo thương, nếu trúng phải tá» huyệt, thì e rằng ngươi đã bị ná»™i thương rồi! 
Thần thái Tân Bình Tu thể hiện má»™t ná»—i oán háºn cá»±c Ä‘iểm, mục quang lão đầy sát khà chiếu lên mặt Ngao Tá» Thanh. Cất giá»ng rá»n rợn nói: 
– Ngao TỠThanh! Ngươi hãy nhớ cho kỷ ngày hôm nay! 
Ngao Tá» Thanh ôm quyá»n, mỉm cưá»i nói: 
– Tại hạ không bao giá» quên! “Hại nhân chi tâm bất khả hữu phòng nhân chi tâm bất khả võâ€! (Lòng hại ngưá»i không nên có, lòng phòng bị thì không thể không có). Äó là thói quen cÅ©ng có thể coi như là bản năng cá»§a tại hạ. Tháºt ra thì ngươi chỉ bị gạt thôi chứ cÅ©ng chẳng thiệt thòi gì phải không? Ngược lại ngươi còn được há»c khôn má»™t lần nữa là khác! 
Sắc mặt lạnh lùng tàn khốc cá»§a Tân Bình Tu lại lướt qua má»™t nét háºn cừu, oán độc. 
Song mục Tân Bình tu bắn ra những tia hàn quang như mắt rắn độc, giá»ng lão nghe càng âm lạnh: 
– Ngươi dám hi lá»™ng lão phu. Lão phu nhất định sẽ đòi lại món nợ này! Ngươi hãy cẩn tháºn đấy, Ngao Tá» Thanh! 
Ngao Tá» Thanh mỉm cưá»i bình thản đáp: 
– Lúc nào tại hạ cũng sẵn sàng lãnh giáo! 
Tân Bình Tu căm háºn quay mặt Ä‘i, bá»—ng lão buá»™t miệng kêu lên: 
– Tào lão đầu đâu rồi? 
Ngao Tá» Thanh báºt cưá»i khanh khách nói: 
– Tào lão đầu không dại đến nỗi chỠngươi tới lấy mạng lão! Lão đã bỠđi từ rất lâu rồi, ngươi không đuổi kịp lão nữa đâu! 
Tân Bình Tu quay lại, lạnh lùng nói: 
– Ngao Tá» Thanh! Ngươi đã thá»±c hiện đúng lá»i giao kết ban đầu, ngươi phải giải thÃch vá»›i lão phu thế nào đây? 
Ngao Tá» Thanh cưá»i nhẹ nhìn Tân Bình Tu nói: 
– Tân bằng hữu, không phải tại hạ xem thưá»ng ngươi chứ, tháºt tình mà nói, công lá»±c cá»§a ngươi kém xa Tào Luyện. Nếu không có tại hạ thì giá» ngươi đã sá»›m thành quá»· rồi, còn đâu mà ở đây chỉ trÃch tại hạ phải hay quấy nữa? 
Tân bình Tu ngẩn ngưá»i, lão trừng mắt nhìn Ngao Tá» Thanh má»™t cái, nghiến răng nói: 
– Lão phu sẽ không bỠqua chuyện này! 
Ngao Tá» Thanh nhe hàm răng như ngá»c cưá»i nói: 
– Ngươi giải độc dùm tại hạ, ngày khác nếu có gặp mặt, lần đầu tiên tại hạ sẽ không động thủ với ngươi. Nhưng sau đó nữa thì tại hạ không dám nói trước. 
Tân Bình Tu âm trầm nói: 
– Nhất định sẽ còn gặp lại! Ngươi hãy chỠđó! 
Dứt lá»i lão quay mình bá» Ä‘i, thân hình lão nhẹ nhàng tá»±a như không phải lão bước Ä‘i mà được gió thổi Ä‘i váºy, không có má»™t tiếng động, không nhìn thấy cỠđộng nào, nói tóm lại lão Ä‘i hoàn toàn không có dáng dấp cá»§a con ngưá»i! 
Ngao Tá» Thanh nhìn theo bóng dáng lão cho đến khi mất hút khá»i tầm mắt, chàng lại chìm đắm vào trong những tâm tưởng cá»§a riêng mình. Qua những biến cố xảy ra từ đêm qua đến giá» chàng như Ä‘i qua ranh giá»›i giữa sá»± sống vả cái chết, lòng còn Ä‘á»ng lại nhiá»u cảm xúc kỳ lạ. 
Chàng nhá»› đến Thiệu Diệc Hồng sống mÅ©i chàng cay xè, hai hàng lệ nóng không ká»m chế được chảy dài xuống má rÆ¡i trên ngá»±c áo. Lòng chàng như có muôn ngàn con trùng độc Ä‘ang cấu xé tình nhân cá»§a chàng, ngưá»i yêu quà nhất trần Ä‘á»i cá»§a chàng đã bị giết chết. Nhưng chàng lại không thể báo cừu, sá»± mâu thuẩn này khiến ná»—i Ä‘au trong lòng chàng nhân lên gấp đôi. 
Còn nhá»› có má»™t lần, Diệc Hồng lẻn trốn phụ thân chạy đến vá»›i chàng, nói cho chàng biết rằng phụ thân nàng Thiệu Hóa Dị Ä‘ang sắp đặt âm mưu giết chàng, căn dặn chàng không được bước chân đến Thiệu phá»§ nữa, để nàng khá»i phải lâm vào tình thế khó xá». Chàng vốn có ý mang Diệc Hồng Ä‘i tháºt xa, tránh khá»i vòng thị phi ân oán cá»§a giang hồ. Nhưng nàng má»™t má»±c hiếu thuáºn vá»›i phụ thân, sợ sẽ làm phụ thân nàng Ä‘au lòng nên nàng đã không thuáºn theo chàng. Váºy mà chỉ hai ngày sau... chàng căm háºn Thiệu Hóa Dị lão độc váºt mặt ngưá»i dạ thú. 
Nhưng càng lại không thể giết lão, nếu không Diệc Hồng ở trên trá»i hồn linh sẽ trách móc chàng. 
Thiệu Hóa Dị không những tàn độc mà còn vô sÄ©. Ngoài mặt lão làm ra vẻ tán thành mối lương duyên giữa hai ngưá»i. Nhưng bên trong lão lại có âm mưu. Lão lợi dụng có gái cá»§a mình làm má»™t miếng mồi để thá»a mãn lòng tham cá»§a lão. Äúng là vô sÄ© không gì bằng. Diệc Hồng tháºt vô phúc quá! 
Tháºt ra chàng có thể giao váºt ấy cho Thiệu Hóa Dị để đổi lấy được ở bên Diệc Hồng. Trên Ä‘á»i này, đối vá»›i chàng, còn có thứ gì có thể sánh bằng Diệc Hồng nữa? Nhưng chàng lại không thể làm như váºy, Ä‘iá»u cốt yếu là Thiệu Hóa Dị không phải là má»™t chÃnh nhân quân tá», kẻ tâm dạ bất chánh như lão nếu chiếm được váºt này sẽ như hổ thêm cánh, chỉ sợ di há»a cho võ lâm. HÆ¡n nữa Thiệu Hóa Dị cÅ©ng chưa má»™t lần nào chÃnh thức nêu yêu cầu đó ra vá»›i chàng, chàng chỉ Ä‘oán được dã tâm cá»§a lão qua Diệc Hồng mà thôi. 
Chàng biết quyển sách này có quan hệ rất lá»›n đối vá»›i tráºt tá»± cá»§a võ lâm. Và chàng cÅ©ng hiểu rõ, nó còn ở trên ngưá»i chàng ngày nào, thì chàng sẽ không được yên thân ngày ấy. Nhưng đã là má»™t ngưá»i trong võ lâm, chàng không thể từ chối được! 
Ngao Tá» Thanh đắm chìm vào trong những ý nghÄ© trong đầu, lát sau chàng dứt ra khá»i những ý nghÄ© ấy, chàng quyết định Ä‘i đến Phù Dung SÆ¡n thăm má»™ Diệc Hồng. 
Chàng thở ra một hơi dài, co duỗi chân tay, lẩm bẩm nói: 
– Ngưá»i ta nói mình mạng lá»›n, nghÄ© cÅ©ng không phải là quá đáng. Nếu Thiệu Hóa Dị mà biết mình sau khi trúng độc Ngân ÄÆ°á»ng Hoa vẫn không chết chắc phải tức đến ói máu! Lão đã giết chết Diệc Hồng lại còn ám hại mình, nhất định phải cho lão má»™t bài há»™c nhá»› Ä‘á»i má»›i được! 
Con ngựa mà chàng cưỡi tới đây vẫn đứng gặm cỠở gần đó, chàng đến gần vỗ vỗ lên đầu nó, dịu dàng nói: 
– Äa tạ ngươi mã huynh! Nếu không có ngươi thì ta đã không Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng xa như váºy, và chắc đã không gặp được Tân Bình Tu. Công lao cá»§a ngươi còn lá»›n hÆ¡n cả lão ma Tân bình Tu, ta nhất định sẽ cư xá» tốt đối vá»›i ngươi. 
Lúc này trá»i đã quá ngá», từ đêm qua đến giá», các biến cố xảy ra dồn dáºp, chàng mất Ä‘i má»™t ngưá»i thân yêu nhất, lại suýt chút nữa mất cả mạng. Tất cả những cái này chừng như được định Ä‘oạt từ trước, ở táºn má»™t nÆ¡i nào đó mà chàng không thể nào biết được. Thế sá»± biến hóa vô thưá»ng, con ngưá»i không thể nào biết trước được. Váºy thì con ngưá»i vì lẽ gì lại cứ gây hấn tranh Ä‘oạt lẫn nhau? Có lẽ do có má»™t chữ có thể giải thÃch được, đó là chữ “Thamâ€! 
Muốn có được cái không thuá»™c vẻ mình, hay những nhu cầu quá đáng, Ä‘á»u xuất phát từ chữ “Thamâ€. Chỉ vì chữ “Tham mà con ngưá»i có thế làm những việc đáng sợ nhất. Thiệu Hóa Dị giết chết ái nữ cá»§a mình chÃnh là má»™t mình chứng sống động cho Ä‘iá»u đó! 
Mặt trá»i Ä‘ang chiếu những tia nắng hắt xuống vạn váºt trên đưá»ng, bụi bốc cao lên táºn trá»i xanh, má»™t con bạch mã Ä‘ang tung vó phi như bay. Trên mình ngá»±a, Ngao Tá» Thanh tình thần phấn chấn, sắc mặt nhuáºn hồng biểu hiện má»™t tinh lá»±c dồi dào. 
Ngày hôm ấy chàng đến má»™t tiểu Ä‘iếm gá»i là Trần Gia Táºp, thuá»™c mạn lạc cá»§a Tâm Hưng huyện tỉnh Hồ Bắc, từ đây đến Phù Dung SÆ¡n còn khoảng năm ngày đưá»ng nữa, vừa buông cương cho ngá»±a Ä‘i cháºm lại, chàng vừa lẩm bẩm nói: 
Tại sao Thiệu Hóa Dị lại mai táng Diệc Hồng ở má»™t nÆ¡i xa xôi hẻo lánh như váºy? Dù thế nào Ä‘i nữa nàng cÅ©ng là con gái cá»§a lão, không lẽ đến khi nàng chết rồi mà lão vẫn còn căm giáºn nàng? Lão cố ý mai táng nàng ở má»™t nÆ¡i tháºt xa để không còn phải nhìn thấy má»™ nàng. 
Chàng tá»± đặt ra nhiá»u giả thiết, nhưng xem ra không có giả thiết nào khả dÄ© đứng vững được, vì xem ra không cái nào hợp lý cả. Chàng dặn lòng, khi gặp lại Thiệu Hóa Dị chàng nhất định sẽ há»i cho ra lẻ. Chàng không thể tin được tâm địa cá»§a con ngưá»i lại có thể ác độc đến mức độ đó! Vì muốn chiếm Ä‘oạt má»™t món đồ vốn không thuá»™c vá» mình, lão đã nhẫn tâm tàn hại cả con gái mình! 
Giết chết má»™t ngưá»i, đối vá»›i Ngao Tá» Thanh là má»™t việc làm quá dá»… dàng và cÅ©ng không phải là má»™t việc lá»›n cần phải là má»™t sát tinh giết ngưá»i không gá»›m tay, nhưng kẻ đáng chết chàng không bao giá» do dá»±, kẻ nào không đáng chết chàng láºp tức buông tha. Äối vá»›i Thiệu Hóa Dị, công tâm mà nói lại không xứng đáng để được tha thứ, lòng nhẫn nhịn cá»§a chàng chỉ có mức độ nếu đến má»™t lúc nào đó chàng không thể dằn lòng được nữa, chỉ cầu mong Diệc Hồng thứ lá»—i cho chàng! 
Vào đến Trần Gia Táºp, chàng lắc lắc đầu như muốn xua Ä‘uổi những ý nghÄ© phiá»n phức trong đầu. Chàng dùng bàn tay ấn ấn mạnh lên trán, nói má»™t mình. 
Chưa biết chừng mình sẽ không còn có cơ hội gặp lại Thiệu Hóa Dị nữa. Giả như có gặp lại sẽ tùy cơ mà ứng biến! 
Chàng tìm mua má»™t bá»™ y phục mang chất liệu bằng lụa trắng, đầu chÃt má»™t dải khăn nho sÄ© cùng màu trắng. Vá»›i bá»™ cánh má»›i này, trong chàng càng dè dặt cao nhã tuyệt trần. 
Äến má»™t tá»u lầu, vừa ăn uống xong, bước ra cá»a đã thấy má»™t đám đông tụ táºp ngay trên đưá»ng, tiếng ngưá»i huyên náo thỉnh thoảng có tiếng chưởng phong chạm nhau “Bình! Bình!†hình như có ngưá»i Ä‘ang đánh nhau. 
Äá»™ng tÃnh hiếu kỳ, Ngao Tá» Thanh thúc giục ngá»±a đến gần để xem thá». Giữa vòng ngưá»i vây kÃn bên ngoài, bảy tám tên đại hán bao vây má»™t lão nhân ấu đả vá»›i nhau. Lão nhân kia mình mặc thanh y, ra dáng là má»™t gia nhân, bảy tám tên đại hán mình mặc áo ngắn, xem giống như những thị dân bình thưá»ng. 
Ngỡ đây chỉ là má»™t đám đánh nhau thông thưá»ng, Ngao Tá» Thanh định thúc ngá»±a bá» Ä‘i. Nào ngá» bá»—ng thấy lão nhân phi cước láºp tức có má»™t tên đại hán bị đá lá»™n mấy vòng, thì ra lão nhân cÅ©ng là ngưá»i có võ công! 
Ngao Tá» Thanh mỉm cưá»i, chàng quyết định ở lại xem cho đến kết cục, bá»n chúng táºp trung bên ngoài, thấy tráºn đấu má»—i lúc má»™t ác liệt nên vá»™i lánh xa xa hầu tránh bị vạ lây. Vô hành trung, Ngao Tá» Thanh có cÆ¡ há»™i tiến vào gần hÆ¡n, và như váºy chàng quan sát cÅ©ng rõ ràng hÆ¡n. 
Lão gia nhân kia tuổi đã cao, lại má»™t mình cá»± địch vá»›i số đông, váºy mà chỉ trong má»™t thoáng đã đá nhào bốn tên đại hán. Ba tên còn lại thấy váºy hÆ¡i ngán, chỉ đứng bên ngoài la hét chứ không dám xông vào. 
Bá»—ng có ngưá»i ở bên ngoài kêu lên. 
– Ngưá»i cá»§a Thiết Hổ bang tá»›i rồi! 
Äám ngưá»i vây bên ngoài xem náo nhiệt như gặp phải rắn độc, không ai bảo ai, đồng len lén rút êm. 
Ngao Tá» Thanh đương nhiên là biết Thiết Hổ bang, có Ä‘iá»u chàng chưa có dịp tiếp xúc qua mà thôi. Song phương Ä‘ang tranh chấp kia, không biết bên nào là ngưá»i cá»§a Thiết Hổ bang. Thá»±c lá»±c cá»§a Thiết Hổ bang ở vùng ÄÆ°á»ng Hồ này không phải nhá», ná»™i thái độ kinh hãi cá»§a dân chúng khi nghe nói tá»›i Thiết Hổ bang cÅ©ng đủ nháºn ra Ä‘iá»u đó. Và Ä‘iá»u này càng làm cho Ngao Tá» Thanh quyết định xem đến cùng. 
Từ phÃa xa xa có má»™t ngưá»i chạy như bay tá»›i, sau lưng phÃa xa còn có hai ngưá»i nữa. Ngưá»i nào ngưá»i nấy bước chân nghe trầm trá»ng, chứng minh Ä‘á»u là những ngưá»i luyện võ công, hÆ¡n nữa thân thá»§ cÅ©ng thuá»™c loại kha khá. 
Ba ngưá»i ná» tá»›i gần, ngá»i Ä‘i đầu tuổi trạc tam tuần, sắc mặt vàng như sáp, dưới cằm để má»™t chòm râu để lÆ¡ thÆ¡. Gã đại hán nhìn mấy tên nằm dưới đất, xong quay sang lão gia nhân lạnh lùng nói: 
– Bằng hữu! Kẻ mạnh cÅ©ng không nên đến táºn nhà hiếp kẻ yếu. Ngươi dá»±a vào thế cá»§a ai mà dám đến địa pháºn cá»§a Thiết Hổ bang hiếp ngưá»i? 
Váºy ra mấy tên đại hán này thá»§ hạ cá»§a Thiết Hổ bang. Nếu váºy thì Thiết Hổ bang quá tệ hại, có những thuá»™c hạ vô tÃch sá»± dưá»ng này. 
Lão nhân ra vẻ khinh thưá»ng liếc nhìn mấy tên đại hán nằm dưới đất má»™t hồi nói: 
– Thứ đồ có mắt không tròng cho Thiết Hổ bang các ngươi quản giáo không nghiêm, lão phu đành phải dạy thay các ngươi váºy! 
Tên đại hán mặt vàng ra vẻ là đầu dá»c ở đây, quay nhìn lão nhân, song mục trợn trắng, cất giá»ng như lệnh vỡ quát: 
Bằng hữu có thể xưng danh hiệu nghe thỠđược không? Nếu hai bên có hiểu lầm chỉ cần dáºp đầu tạ tá»™i đại gia có thể niệm tình bá» qua, khá»i phải dấy động can qua. 
Lão nhân dùng giá»ng mÅ©i kêu lên the thé: 
– Dáºp đầu tạ tá»™i? Ngươi dáºp đầu hay là ta? 
Tên đầu mục trợn mắt quát: 
– Ngươi đả thương ngưá»i cá»§a ta, đương nhiên ngươi phải dáºp đầu tạ tá»™i. Nói cho ngươi biết, lòng nhẫn nại cá»§a đại gia đã có giá»›i hạn. Ngươi rượu má»i không uống lại đòi uống rượu phạt? 
Không chỠđối phương dứt lá»i, lão nhân lạnh lùng cắt ngang: 
– Ngưá»i cá»§a Mai lâm môn mà lại Ä‘i dáºp đầu trước ngưá»i khác? Ngươi có nói lá»™n không đó hả tên tiểu tạp chá»§ng kia? 
Ngao Tá» Thanh hÆ¡i giáºt mình, thì ra lão nhân ăn mặc theo lối gia nhân kia lại là ngưá»i cá»§a Mai Lâm Môn! Theo giang hồ, danh vá»ng cá»§a Mai Lâm Môn tuy là ngưá»i cá»§a làng bạch đạo, nhưng vì tá»± thị mình đứng trên tất cả thiên hạ, nên đắc tá»™i vá»›i không biết bao nhiêu là anh hùng hào kiệt. Nhưng danh vá»ng cá»§a ngưá»i này quá lá»›n, mà quần hào dám ghét mà không dám nói ra. Trong Mai Lâm môn cao thá»§ như rừng, có thể nói là má»™t bang phái hùng mạnh nhất nhì trong võ lâm đương thá»i. Không biết vì lẽ gì mà ngưá»i cá»§a Thiết Hổ bang lại Ä‘i gây sá»± vá»›i Mai Lâm môn. 
Tên đầu mục nghe nói không khá»i biến sắc, buá»™t miệng kêu lên: 
– Cái gì? Các hạ là ngưá»i cá»§a Mai Lâm Môn? 
Xong gã quay sang mấy tên hán tá» Ä‘ang đứng khép nép sau lưng. Làm mặt giáºn nạt: 
– Các ngươi vì lẽ gì mà lại để xảy ra tranh chấp với vị bằng hữu của Mai Lâm Môn? 
Một tên đại hán cúi đầu là nhà nói: 
– Bá»n thuá»™c hạ uống rượu trong tá»u lâu, đâu có chá»c ghẹo gì tá»›i lão. Tá»± nhiên lão từ bàn bên cạnh nhào qua đánh bá»n thuá»™c hạ, từ trong tá»u lâu đánh ra tá»›i ngoài này... 
Tên đầu mục vung tay tát tên đại hán má»™t cái như trá»i giáng, trên mặt tên đại hán láºp tức sưng vù lên, hằn to vết ngón tay. 
Tên đầu mục lại hừ một tiếng nặng nỠngoác miệng mắng: 
– Ai lại không biết các ngươi ăn nói ngang tàng quen thói rồi? Thiết Hổ bang phải nhục nhã vì các ngươi! 
Tên hán tá» bị đánh cúi gầm mặt không dám cải lá»i, tháºm chà không dám giÆ¡ tay lên xoa má nữa. 
Thì ra mấy tên thuá»™c hạ Thiết Hổ Ä‘ang uống rượu trong tá»u lầu. Vì đây là vùng thế lá»±c cá»§a chúng. Lại thêm rượu làm cho gan chúng lá»›n hÆ¡n thưá»ng ngày. 
Lá»›n tiếng ba hoa Thiết Hổ bang đệ nhất thiên hạ, có ngưá»i nhắc tá»›i danh vá»ng cá»§a Mai Lâm Môn, nhưng láºp tức cưá»i nhạo, chê Mai Lâm môn tàn tệ, không đáng má»™t xu. Lão nhân kia nghe chúng nhục mạ Mai Lâm Môn, không nhịn được, song phương láºp tức ấu đả vá»›i nhau. 
Tên đầu mục quay sang lão nhân, vẻ ngượng ngùng nói: 
– Tại hạ quản giáo thuá»™c hạ không nghiêm, để chúng đắc tá»™i vá»›i bằng hữu, tại hạ xin nháºn phần lá»—i vị tình mong bằng hữu bá» qua cho. 
Lão nhân nhếch mép cưá»i lạnh nói: 
– Äến giá» ngươi má»›i chịu nháºn phần lá»—i vá» mình! Hừ! Äồ có mắt không tròng, không biết tá»± lượng! 
Một trong hai tên hán tỠmới đến sau không nhịn được quát lớn: 
– Mẹ nó, lão già chết bầm! Äại ca cá»§a ta chẳng qua thấy ngươi già cả nên nhịn nhục. Ngươi lại tưởng mình ngon lắm, còn chưa chịu mau mau cụp Ä‘uôi chuồn sá»›m, đại gia... 
Lão nhân chẳng nói chẳng rằng, thân hình cất lên, vươn trảo nhằm mặt tên đại hán ná» chá»™p tá»›i, động tác nhanh nhẹn đến không ngá»! 
Tên đầu mục ná» thân làm đầu mục cá»§a Thiết Hổ bang tuy không dám đắc tá»™i vá»›i ngưá»i cá»§a Mai Lâm Môn. Nhưng cÅ©ng không thể đứng nhìn ngưá»i ta lăng nhục thuá»™c hạ mình. Thấy đối phương đã động thá»§, gã quát lá»›n má»™t tiếng: 
– Äắc tá»™i! 
Dứt lá»i nhằm lưng lão nhân kÃch tá»›i má»™t chưởng. 
Lão nhân hồi thá»§ phá ra má»™t chưởng. Song chưởng giao nhau, lão mượn lá»±c tung ngưá»i nhảy ra ngoài mấy trượng. 
Tên đầu mục lại sấn tá»›i, võ công cá»§a song phương ná»a cân tám lạng trong nhất thá»i không ai chiếm được thượng phong. 
Ngao TỠThanh đứng bên ngoài quan chiến, lòng nghĩ thầm: 
– Xem ra Thiết Hổ bang và Mai Lâm môn đã tạo nên má»™t mối oán cừu vô lý nhưng không phải dá»… dàng xóa bá»! 
Tên đầu mục cá»§a Thiết Hổ bang giÆ¡ hai tay ra sau lưng, trong tay gã láºp tức có thêm đôi song Ä‘ao. Gã múa tÃt song Ä‘ao tạo nên má»™t bức màn sắt vây lấy lão nhân. 
Lão nhân hừ lạnh một tiếng cũng vội rút binh khà ra đánh đông đỡ tây, kinh phong vù vù uy lữ kinh nhân. 
Chỉ trong nháy mắt, song phương đã giao đấu được hai mươi hiệp. 
Ngưá»i cá»§a Thiết Hổ bang thấy đầu mục cá»§a mình không hạ nổi đối phương, liá»u hè nhau liên thá»§ vây công. 
Lão nhân cưá»i lạnh nói: 
– Äây chÃnh là phong cách cá»§a Thiết Hổ bang các ngươi đấy phá»ng? 
Ngưá»i cá»§a Thiết Hổ bang không thèm để ý tá»›i lá»i nói mỉa mai cá»§a lão nhân, cứ cố sức tấn công ráo riết. Tình thế biến đổi, lão nhân láºp tức ở vào thế hạ phong, hoàn toàn bị động chỉ còn đưá»ng chống đỡ. Lão gắng gượng chống đỡ được chục hiệp nữa, sau đó lá»±a thế đá văng được má»™t tên đại hán, cướp đưá»ng rút lui. Sau khi thoát ra khá»i vòng vây lão thi triển khinh công chạy như bay, còn cố quay lại nói: 
– Món nợ này lão phu sẽ đòi lại... 
Tên đầu mục Thiết Hổ bang biết có Ä‘uổi cÅ©ng không còn kịp nữa, láºp tức giÆ¡ tay, má»™t làn ánh sáng bạc tuôn ra nhằm lưng lão nhân phi tá»›i. 
Lão nhân không ngỠđối phương lại dùng đến ám khà đối phó vá»›i lão, cứ cấm cúi chạy. MÅ©i ám khà đã tá»›i sau lưng lão nhân xem ra lão khó lòng thoát khá»i tai kiếp. 
Ngay lúc đó, Ngao TỠThanh vung tay, chiếc roi ngựa trong tay chàng như con phi xà bay ra. Xuất phát sau nhưng lại tới trước. “Keng†một tiếng đánh văng mũi ám khà ra xa. 
Tên đầu mục phóng chiếc Cang Tiêu ná»™i lá»±c hắn sung mãn, thế tiêu Ä‘i như Ä‘iện, mắt thấy lão nhân sắp phải tá» thương dưới ám khà cá»§a mình. Lòng Ä‘ang mừng thầm, không ngá» sắp thành công lại có ngưá»i phá ngang. 
Äến lúc này lão nhân má»›i hay mình vừa thoát khá»i tai kiếp, máu nóng dồn lên đầu, lão quay phắt lại trừng mắt nhìn tên đầu mục. 
Tên đầu mục cÅ©ng tức giáºn không kém chỉ Ngao Tá» Thanh mắng: 
– Tiểu tạp chủng! Ngươi là thứ không biết sống chết, ở đâu tới đây mà dám xen vào chuyện của Thiết Hổ bang? 
Ngao Tá» Thanh thấy ngưá»i cá»§a Thiết Hổ á»· đông hiếp Ãt thì đã coi không thuáºn mắt rồi, nay lại dùng ám khà ám toán ngưá»i, nên má»›i tức mình ra tay ngăn cản chứ tháºt tình chàng cÅ©ng chẳng muốn gây sá»± vá»›i Thiết Hổ bang. Nghe tên đầu mục giở giá»ng lá»›n tiếng, chàng không nổi giáºn, chỉ lạnh lùng nói: 
– Không phải tại hạ muốn sinh sự, nhưng thấy chết không cứu thì không hợp với đạo nghĩa võ lâm. Mong các hạ bỠqua cho. 
Tên đầu mục thấy Ngao Tá» Thanh dùng lá»i lẽ khiêm tốn thì càng làm già, trợn mắt quát: 
– Ngươi là thứ gì mà dám ngăn cản đại gia giết ngưá»i? Ngươi sống như váºy cÅ©ng đủ lắm rồi! 
Ngao Tá» Thanh nghe ná»™ khà xông lên táºn óc, nhưng chàng cố nén giáºn cưá»i nhẹ nói: 
– Huynh đệ! Quân tá» tuyệt giao cÅ©ng không nói những lá»i khó nghe. Ä‚n nói phải cẩn tháºn má»™t chút, nên nhá»› há»a từ miệng mà ra! 
Tên đầu mục trá» môi ra vẻ khinh thưá»ng nói: 
– Tiểu tá» ngươi dám gá»i đại gia là “Huynh đệâ€? Ngươi đúng là thứ chó không có mắt! 
Dứt lá»i gã hươ long Ä‘ao xông tá»›i miệng quát: 
– Anh em nhào vô đi! Trói cả hai tên tặc này lại rồi nói chuyện với chúng sau! 
Cả mấy tên đại hán đồng loạt nhằm Ngao TỠThanh xông tới, tên nào tên nấy vẻ hùng hổ như nhất định phải băm vằm Ngao TỠThanh ra mới hả dạ! 
Ngao Tá» Thanh cưá»i lạnh má»™t tiếng cất ngưá»i lên, ngưá»i trong cuá»™c chỉ thấy bóng ngưá»i chá»›p động má»™t cái má»™t tên đại hán rú lên hãi hùng, miệng túa máu tươi, lá»™n vòng văng ra táºn ngoài xa. 
Tên đầu mục trợn trừng mắt gầm lên: 
– Hạt Vĩ Tiêu! 
Má»™t tên đại hán lui nhanh vá» phÃa sau, song thá»§ vung lên, má»™t chùm ám khà đen ngòm, bắt ánh sáng chiếu màu xanh nhằm Ngao Tá» Thanh chụp xuống. 
Ngao Tá» Thanh liếc mắt nhìn sÆ¡ qua đã biết số ám khà này có tẩm kịch độc, chàng đã má»™t lần phải chịu khổ vì độc nay lại nhìn thấy độc, má»™t luồng ná»™ há»a vô danh chạy rần ráºt trong huyết quản, chàng hừ lạnh má»™t tiếng, thân hình chàng rùn xuống, xoay như má»™t cÆ¡n lốc, tránh khá»i chùm ám khà độc hại Ä‘ang kÃch tá»›i. 
Äám ám khà vừa lướt qua thân hình chàng như má»™t chiếc lò xo bị nén chặt nay bung ngược ra. Thân hình chàng cất lên cùng vá»›i má»™t tiếng quát vang như sấm. Hai luồng máu nóng phun ra như suối. 
Hai tên đại hán còn sót lại run như cầy sấy quay đầu tháo chạy. Nhưng chúng chỉ chạy được hai bước thân hình Ngao TỠThanh như luồng điện xẹt qua, hai tiếng “Bịch, bịch†vang lên, hai tên đại hán đã nhào lăn dưới đất! 
Từ khi Ngao Tá» Thanh xuất thá»§ đến khi bốn tên đại hán vong mạng, thá»i gian chỉ bằng ngưá»i ta thở ra hÃt vào vài hÆ¡i mà thôi. Các động tác cá»§a chàng nhanh nhẹn liá»n lạc, tá»±a hồ giữa các động tác không có Ä‘iểm dừng. 
Ngay lúc đó bỗng nghe có tiếng vó ngựa gấp gáp phi tới. Tên đầu mục mừng rỡ kêu lên: 
– Thiếu bang chủ và tiểu thư tới! 
Lão nhân hơi biến sắc nhưng rất nhanh lão lấy lại vẻ cao ngạo lạnh lùng nói: 
Long phụng song hiệp đến thì đã sao? Hừ! Trong mắt cá»§a Mai Lâm môn thì Thiết Hổ bang các ngươi không đáng má»™t xu, chỉ giá»i diá»…u võ dương oai ở Ä‘ay mà thôi! 
Lão vừa dứt lá»i thì hai thá»›t ngá»±a cÅ©ng đã tá»›i nÆ¡i. 
Song mục Ngao Tá» Thanh tá»±a hồ vừa nhìn thấy má»™t luồng hào quang cá»±c mạnh. Hai thá»›t ngá»±a má»™t vàng má»™t trắng, con nào con nấy Ä‘á»u cao lá»›n đẹp đẽ dị thưá»ng, nhưng Ä‘iá»u đáng nói ở đây là ngưá»i cưỡi trên lưng ngá»±a khiến ngưá»i ta không dám nhìn lâu! 
Ngồi trên lưng ngựa vàng là một thanh niên nam tỠvào khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thân cao gầy phong lưu tuấn tú, nhìn ra dáng một công tỠdanh gia. 
Còn bên lưng ngựa trắng là một thiếu nữ tuổi trên dưới đôi mươi, đôi mắt đen láy ướt rượt có một sức hấp dẫn có thể câu hồn đoạt phách bất kỳ nam nhân nào. 
Chiếc mÅ©i thẳng gá»n gàng như được chạm bằng ngá»c ngay bên dưới là đôi môi như hai cánh hoa đào hé mở. Làn da trắng như tuyết tháºt mịn màng. Không tìm thấy má»™t khiếm khuyết nào dù rất nhá»! 
Mái tóc Ä‘en óng ả xá»a trên đôi bá» vai, thân hình yểu Ä‘iệu mà khá»e khoắn trong bá»™ y phục màu trắng tinh. Trên vai giắt xéo má»™t thanh trưá»ng kiếm cán kiếm nạm ngá»c, có tua ngÅ© sắc Ä‘ung đưa tron gió. 
Nói tóm lại, toàn thân nàng toát lên má»™t vẻ mỹ miá»u cao quý, đủ làm đắm say lòng ngưá»i. 
Nếu không phải được táºn mắt nhìn thấy nàng, Ngao Tá» Thanh không sao tưởng tượng được trong thiên hạ lại có được má»™t mỹ nhân, hoàn hảo như nàng. Hầu như tất cả cái đẹp cá»§a nữ nhân đã được thiên nhiên ưu ái Ä‘em gán hết cho nàng. 
Hai ngưá»i tay nắm chặt cương ngá»±a, đôi ngá»±a dừng chân, đến lúc nầy Ngao Tá» Thanh má»›i nháºn ra đây là má»™t Ä‘oi ngá»±a rất quý hiếm. Màu lông không chút pha tạp thân dài, đầu ngẩn cao, ngá»±c nở vó thon, quả không hổ thẹn vá»›i hai tiếng “Thần mãâ€! 
Ngao Tá» Thanh hÃt má»™t hÆ¡i dài khen thầm: 
– Phong thái tuyệt vá»i! 
Gã thanh niên hất mặt nhìn tên đầu mục, há»i: 
– Sách Nguyên, ở đây vừa xảy ra chuyện gì váºy? 
Tên đầu mục có tên gá»i là Sách Nguyên chỉ Ngao Tá» Thanh và lão nhân nói: 
Lão đầu là ngưá»i cá»§a Mai Lâm môn, còn tên tiểu tá» kia chẳng biết ở đâu chui ra vô duyên vô cá»› xuất thá»§ đã thương ngưá»i cá»§a ta. Tiểu nhân vừa má»›i nói phải quấy, tên tiểu tỠđã giết chết bốn huynh đê... 
Gã thanh niên không đủ trầm tÄ©nh chưa nghe trá»n câu liếc xéo vá» phÃa Ngao Tá» Thanh và lão nhân, cất giá»ng ngạo nghá»… nói: 
Äánh chó cÅ©ng phải nể mặt chá»§ nhà. Các ngươi đến Trần gia táºp lại còn đả thương chá»§ nhân, làm như váºy các ngươi không thấy thất lá»… sao? 
Thiếu nữ cất giá»ng như chuông vàng nói: 
– Song phương không oán không cừu, tại sao lại nhẫn tâm giết ngưá»i như váºy? Ngưá»i cá»§a Thiết Hổ bang đã làm gì đắc tá»™i vá»›i các ngưá»i sao? 
Lá»i nói cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u nhằm vào Ngao Tá» Thanh. Lúc này chàng đã trở lên lưng ngá»±a, phong thái siêu phàm thoát tục cá»§a chàng khiến cả hai ngưá»i không khá»i không chú ý. 
Ngao Tá» Thanh biết không thể tráng khá»i việc phiá»n phức nên Ä‘iá»m tÄ©nh nói: 
– Ngưá»i cá»§a nhị vị lá»— mãng vá»›i tại hạ trước. Tại hạ chẳng qua vì tá»± vệ mà phải động thá»§. Nhị vị thá» nhìn ám khà cá»§a quý bang thì biết. Ãm khà có tẩm kịch độc kiến huyết phong hầu, như váºy chưa đủ tá»™i để phải chịu trừng phạt sao? 
Thiếu nữ mở to đôi mắt diá»…m tuyệt giá»ng kinh hãi nói: 
– Ai dám sỠdụng thứ ám khà hiểm độc này? Ta đã nói không biết bao nhiêu lần, không cho các ngươi dùng đến loại ám khà này nữa rồi mà? Sách Nguyên! 
Ngươi quên hay là biết sao vẫn cố tình vi phạm, để thuá»™c hạ theo ngươi dùng nó ám toán ngưá»i? 
Sách Nguyên cúi đầu là nhà đáp: 
– Tiểu thư, tiểu nhân quản giáo không nghiêm... 
Ngao Tá» Thanh vô ý nói má»™t câu vạch trần ý đồ dối gạt chá»§ nhân cá»§a Sách Nguyên. Lúc nãy rõ ràng gã ra tay phóng Hạt VÄ© Tiêu nhưng Ngao Tá» Thanh không thèm tố cao thêm chỉ mỉm cưá»i mà thôi. 
Lão nhân cưá»i lạnh nói: 
– Thiết Hổ bang có được huynh muội ngươi coi được hơn một chút, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại... 
Quay sang Ngao Tá» Thanh, lão ôm quyá»n nói: 
– Tiểu huynh đệ có ân cứu mạng, lão phu có dịp đi ngang xin ghé Mai Lâm môn uống trà. Lão phu bái biệt! 
Dứt lá»i lão quay mình bá» Ä‘i. Lá»i nói cá»§a lão tá» vẻ không coi Long Phụng song hiệp vào đâu, nhưng hai ngưá»i không muốn tranh chấp vá»›i Mai Lâm môn nên đành nuốt háºn để cho lão Ä‘i.
 
  
  
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by minhtien384; 17-07-2008 at 11:05 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |