 |
|

14-06-2008, 09:50 AM
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 18 phút
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Cát Bụi Giang Hồ (Äã post đủ bá»™)
Và o Truyện
Vuông khăn mà u máu
Gã thiếu niên nắm chặt thanh đao, cán đao có cột một vuông khăn.
Vuông khăn Ä‘á», mà u đỠcá»§a máu, mấy chéo khăn phất phất trong gió, phản chiếu ánh mặt trá»i chói mắt.
* * *
Trá»i nắng chang chang, ánh mặt trá»i rá»i và o lưỡi thép, dá»™i và o mắt má»i ngưá»i những tia sáng xanh chá»›p chá»›p, mồ hôi đã đẫm hết bá»™ quần áo Ä‘en cá»§a hắn, mặt hắn nhá»… nhại.
Hắn bị bao vây, những kẻ bao vây hắn gồm có bốn ngưá»i.
Nhưng hắn biết rất rõ đó là bốn kẻ dễ sợ, đã bao lần hắn định buông đao, buông bỠsức chống đối, buông bỠtất cả. Nhưng hắn vẫn không là m.
Hắn có thể chết, nhưng tuyệt đối, hắn không thể là m nhục vuông khăn đỠbuá»™c nÆ¡i cán Ä‘ao cá»§a hắn, bởi vì vuông khăn đỠtượng trưng cho má»™t con ngưá»i.
Buá»™c chiếc khăn ấy và o thanh Ä‘ao là đã nói lên sá»± quyết tâm chiến đấu đến cùng, nếu cần, chiến đấu cho đến chết, cho vuông khăn được thêm má»™t lần nữa Ä‘áºm máu, quyết không chịu tá» ra hèn yếu trước mặt địch nhân.
Vuông khăn Ä‘á», bản thân cá»§a nó, hình như phảng phất có mang theo má»™t chà khà quáºt cưá»ng, bất khuất. Bằng và o chà khà bất khuất đó, bằng và o khà thế cá»§a vuông khăn đó, hắn vung mạnh thanh Ä‘ao.
Tiếng rống cá»§a hắn, tiếng gió xé bởi má»™t đưá»ng Ä‘ao, kéo theo nhiá»u tiếng rú rợn ngưá»i.
Vuông khăn đó phất lên dưới ánh sáng chói lá»i kéo theo những tia máu bắn lên như hoa cải...
Máu bắn ướt mặt đất, máu bắn ướt thân hắn, máu nhuộm thêm vuông khăn mà u đỠrực lên.
Hắn láºp tức nghe thấy lưỡi thép cá»§a hắn chạm và o thịt ngưá»i bùm bụp, chạm và o xương ngưá»i côm cốp.
Những thây ngưá»i ngã xuống, mắt há» trừng trừng, máu ướt thây ngưá»i cá»§a há», máu trà o ra khóe miệng há», máu nhá» xuống từ tròng mắt há», mắt há» vẫn trừng trừng nhìn và o vuông khăn mà u máu buá»™c ở cán Ä‘ao cá»§a đối phương.
Há» không phải chết vì thanh Ä‘ao đó, cÅ©ng không phải chết vì cái tay cá»§a gã thiếu niên đó. Váºt thu lấy sinh mạng cá»§a há» chÃnh là vuông khăn, vuông khăn mà u máu buá»™c ở cán Ä‘ao. Khà thế cá»§a vuông khăn đó đẩy mạnh tà n lá»±c cá»§a gã thiếu niên, khà thế cá»§a vuông khăn đó là m cho bá»n bao vây run sợ, và cuối cùng, há» ngã vì khà thế khá»§ng khiếp cá»§a vuông khăn mà u máu.
Khà thế đó đã Ä‘oạt mất hồn phách cá»§a há» trước khi há» ngã xuống, trước khi há» bị lưỡi thép pháºp và o mình.
* * *
Ngưá»i thiếu nữ đứng dá»±a bên song cá»a, tay nà ng nắm chặt cánh tay cá»§a hắn, ánh mắt cá»§a nà ng long lanh hÆ¡n những vì sao Ä‘ang nhấp nháy trên không và dịu dà ng hÆ¡n đáy nước trong veo cá»§a mặt hồ sen trước ngõ.
Tay nà ng nắm cứng cổ tay cá»§a hắn, nà ng không thể rá»i hắn được.
Hắn là má»™t gã thiếu niên, tay hắn có buá»™c vuông khăn mà u Ä‘á».
Dưới ánh sáng của vừng trăng giữa tháng, mà u đỠcủa vuông khăn rực lên rạng rỡ, rạng rỡ như trái tim của tình nhân.
Trá»i đã tối lâu rồi, quả hắn cần phải Ä‘i, đáng lý nên Ä‘i.
Thế nhưng hắn vẫn đứng yên, đứng yên trong bà n tay cô gái.
Bởi vì hắn không thể là m nhục vuông khăn mà hắn Ä‘ang buá»™c trong tay, hắn không có quyá»n để cho vuông khăn đó chứng kiến má»™t sá»± thiếu hụt cảm tình con ngưá»i.
Khi đã buá»™c vuông khăn đó và o tay rồi thì không có quyá»n để cho bất cứ ngưá»i đẹp nà o thất vá»ng.
Vuông khăn đỠkhông những tượng trưng cho dõng khà mà còn tượng trưng cho sự nhiệt tình.
Cuối cùng, hắn xÃch lại gần hÆ¡n, môi hắn sát và o tai nà ng, thì thầm trong bóng tối.
Những lá»i êm như ru, ngá»t như máºt, hình như luôn già nh sẵn cho những cặp tình nhân.
Nhưng ánh mắt như đáy nước hồ thu của nà ng, như si như dại, đang trân trối, không phải và o mặt hắn, không phải và o mắt hắn, mà lại nhìn đỠđẫn và o cổ tay của hắn, và o chỗ đang buộc vuông khăn...
Y như má»™t quả bóng Ä‘ang căng bá»—ng vụt xì hÆ¡i, bao nhiêu nhiệt tình cá»§a hắn bá»—ng tiêu tan mất hết, vì hắn chợt phát hiện ra rằng có thể không phải nà ng yêu hắn, yêu cái con ngưá»i cá»§a hắn, mà cái khiến cho nà ng say mê đến ngây dại là vuông khăn trong tay hắn, vuông khăn mà u Ä‘á».
Từ sau cuá»™c chiến tại gò Bạch Hổ, Lữ Ngá»c Hồ đã trở thà nh má»™t báºc anh hùng trong con mắt cá»§a tất cả thanh thiếu niên và là thần tượng “ước mong†trong lòng cá»§a tất cả những ngưá»i thiếu nữ.
Không má»™t thanh thiếu niên nà o mà không mong ước mình sẽ là má»™t Lữ Ngá»c Hồ, không má»™t thiếu nữ nà o không mÆ¡ tưởng Lữ Ngá»c Hồ sẽ là cá»§a riêng cá»§a mình.
Má»™t thần tượng được nổi lên trong lòng cá»§a tất cả thanh thiếu niên nam nữ sau tráºn chiến tại gò Bạch Hổ...
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

14-06-2008, 09:51 AM
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 18 phút
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 1
Mộng anh hùng
Tá»± nhiên trong lòng cá»§a Äà o Thư Hương, Lữ Ngá»c Hồ là báºc anh hùng.
Äà o Thư Hương ngồi trên cái ghế mây rá»™ng có lót nệm viá»n kim tuyến, nà ng ngồi dá»±a nghiêng.
Bên ngoà i cá»a sổ, bóng cá»§a hà ng cây mát dịu.
Gió nhẹ thoảng qua, mùi hương sen từ dưới mặt hồ len và o không khÃ, bà n tay ngá»c cá»§a Thư Hương nâng chén trà có ướp hương sen, hương trà loãng theo hương sen trong gió.
Nà ng đặt chén trà xuống và nâng chén há»™t sen nấu đưá»ng có bá» và o những khối băng nho nhá», lóng lánh như kim cương.
Những khối băng dùng để cho những thức ăn thức uống trong những ngà y giá» nóng ná»±c nà y được những con kiện mã mệnh danh “thiên lý†chuyển váºn từ quan ngoại Ä‘em vá»; tại “Cẩm Tú sÆ¡n trang†nà y cÅ©ng có những hầm kÃn chứa băng, những khối băng cÅ©ng trong, nhưng Thư Hương chỉ thÃch thứ băng vùng quan ngoại, vì thứ băng nà y vừa trong mà ngâm và o thức ăn thức uống lại lâu tan.
CÅ©ng chưa chắc hẳn là như thế, chưa ai Ä‘em hai thứ băng so sánh bao giá», nhưng Thư Hương đã bảo như thế, đã thÃch như thế thì ngưá»i ta phải nghe theo như thế, nghe và truyá»n bá ra, thứ băng quan ngoại bá»—ng trở thà nh thứ băng quý giá, nó đắt tiá»n gấp trăm lần thứ băng tại địa phương.
Bởi vì nà ng là đứa con gái cưng yêu, đứa con độc nhất cá»§a “Trung Nguyên Mạnh Thưá»ng†Äà o nhị gia, ông ta là chá»§ nhân cá»§a Cẩm Tú sÆ¡n trang.
Chẳng những nà ng là má»™t cô gái con nhà già u, thế lá»±c võ lâm, mà nà ng lại còn là má»™t cô gái đẹp, nụ cưá»i cá»§a nà ng như hoa nở, vừa thấy hà m răng ngá»c cá»§a nà ng hé ra, đứng trong bóng tối cÅ©ng sáng như giữa ban ngà y, và nhất là đôi mắt cá»§a nà ng, ngưá»i ta bảo rằng khi nà ng ra đứng trên bá» hồ, cái hồ quanh năm trong vút như mèo trước sân Äà o nhị gia, thì nước hồ vụt đục ngầu, vì mắt nà ng trong quá.
Nhưng đó là chuyện tất nhiên, má»™t cô gái trong má»™t gia đình như thế, đã đẹp như thế, thì nếu ngưá»i ta có quá lá»i má»™t chút cÅ©ng không sao.
Chỉ có má»™t Ä‘iá»u mà thiên hạ “rạo rá»±c†hÆ¡n hết là Ãt thấy được mặt nà o
Chỉ trừ và o đêm Nguyên tiêu, đêm mà Äà o nhị gia phóng hoa đăng, nà ng có xuất hiện trước công chúng má»™t lần, ngoà i ra, quanh năm không ai được chiêm ngưỡng bóng hồng.
Má»™t đóa hoa tháºt đẹp, tháºt thÆ¡m, nhưng nếu Ä‘em bà y ra giữa chợ, đóa hoa đó cÅ©ng sẽ trở thà nh tầm thưá»ng nhanh nhất, nhưng nếu má»™t đóa hoa kém hÆ¡n đôi chút được giấu kÃn má»™t nÆ¡i, Ãt ngưá»i được thấy, đóa hoa đó sẽ trở thà nh thứ hoa tiên.
Huống chi, Thư Hương là một đóa hoa mà hương sắc không hoa nà o sánh kịp.
Äà o nhị gia được mệnh danh là “Trung Nguyên Mạnh Thưá»ngâ€, nhất định ông phải là con ngưá»i rá»™ng rãi. Tháºt váºy, bằng má»™t việc nghÄ©a nà o đó, có tiếng hay không cÅ©ng thế, không khi nà o ông ta tiếc rẻ ngá»c và ng, không khi nà o ông ta biết cau mà y khi phải bá» ra má»™t số và ng bạc lá»›n để giúp đỡ cho bất cứ ai cần đến ông ta, thế nhưng ông ta lại không khi nà o chịu để cho bất cứ ai thân cáºn vá»›i con gái ông ta.
Ông ta đã xem đứa con gái cá»§a mình như tất cả những ngá»c ngà trên thế gian nà y gá»p lại.
* * *
Cứ má»—i khi chén há»™t sen hÆ¡i bá»›t lạnh, hoặc băng đã tan nhiá»u, là Thư Hương trao lại cho cô tá»› gái, cho dầu chén há»™t sen đó nà ng chỉ má»›i nhấp môi.
Cô tá»› gái tên Äà o Liá»…u.
Không biết Äà o nhị gia đã mua cô bé ấy và đã nuôi cô bé ấy từ bao giá», chỉ biết cô ta được “đặc ân†cho đổi thà nh há» chá»§ và từ nhỠđã được chÆ¡i đùa vá»›i Thư Hương.
Nhưng Äà o Liá»…u vẫn là Äà o Liá»…u. Nà ng vẫn là cô tá»› gái, không thể nà o hÆ¡n được.
Tá»± nhiên chá»§ cá»§a nà ng đâu có cho như thế, mà có lẽ chÃnh nà ng cÅ©ng không bao giá» mong như thế.
Vì tuy đối vá»›i Thư Hương, cô bé Äà o Liá»…u vẫn phải giữ đúng địa vị chá»§ tá»›, từ lá»i nói đến thái độ. Nhưng khi chỉ có má»™t mình nà ng và Thư Hương, thì có khi còn thân hÆ¡n cả chị em, mặc dầu chưa bao giá» có chuyện gá»i chị em.
Thá»i gian chỉ có hai ngưá»i lại nhiá»u hÆ¡n là thá»i gian có mặt ngưá»i khác, vì thế, Äà o Liá»…u sống cuá»™c sống tháºt cởi mở nhẹ nhà ng, không giống như những con đòi nha khác.
Vá»›i Thư Hương thì cuá»™c sống cá»§a nà ng không thể thiếu cô tá»› gái Äà o Liá»…u, ăn cÅ©ng phải có Äà o Liá»…u, ngá»§ cÅ©ng phải có Äà o Liá»…u, ngồi đón gió thưởng trăng cÅ©ng có Äà o Liá»…u.
Bây giá» thì Äà o Liá»…u Ä‘ang ngồi má»™t cái ghế nhá» hÆ¡n, nhưng cÅ©ng có lót nệm cách nà ng.
Bên ngoà i, gió nhẹ mơn man cà nh trúc, tiếng rì rà o y như những câu ân ái của tình nhân.
Äà o Liá»…u Ä‘ang ngồi Ä‘ang áo.
Äà o Thư Hương thình lình ngẩng mặt lên và o giáºt phăng que chỉ cá»§a cô tá»› gái, giá»ng nà ng như gắt :
- Äan, Ä‘an hoà i, có ai đặt áo cưới đâu mà là m dữ váºy.
Äà o Liá»…u ngẩng mặt cưá»i, hai tay nà ng chống nhẹ cạnh hông để uốn mình :
- Không đan thì là m cái gì bây gi�
Äà o Thư Hương cÅ©ng cưá»i ngay :
- Nói chuyện chơi.
Äà o Liá»…u nói :
- Tối ngà y sáng đêm nói chuyện hoà i chớ có là m thinh bao giỠđâu.
Thư Hương nói :
- Kể chuyện nghe.
Äà o Liá»…u há»i :
- Chuyện gì? Không có chuyện gì má»›i cả, đám khách má»›i đến y như là chết khát rượu từ tám Ä‘á»i vương, há» cắm đầu như hÅ© chìm, có nghe lá»m được chuyện gì đâu mà kể.
Thư Hương mỉm cưá»i :
- Không cần chuyện mới, kể chuyện vỠcuộc chiến ở gò Bạch Hổ đi.
Äà o Liá»…u trố mắt :
- Trá»i đất, kể đã mấy ngà n lần rồi mà còn kể nữa à ?
Thư Hương vả nhẹ và o mặt cô tớ gái :
- Nói dóc tổ, chưa tới ba trăm lần mà dám nói mấy ngà n lần.
Äà o Liá»…u toét miệng cưá»i :
- Ba trăm lần thì cũng đã thuộc là u từng tiếng từng câu rồi, còn kể là m gì nữa?
Thư Hương cưá»i :
- Thuá»™c rồi nhưng chÃnh tai ta vẫn muốn nghe chÃnh miệng ngưá»i khác nói ra vá» chuyện đó.
Äà o Liá»…u nguýt dà i :
- Äã thuá»™c lòng rồi mà cứ bắt kể hoà i...
Thư Hương đỠmặt, nà ng phát và o mông cô tớ gái một cái rồi gắt :
- Ta bảo kể, kể không?
Äà o Liá»…u la oai oái, rồi cô ta ngồi thẳng mình lên, đằng hắng hai, ba tiếng, cất giá»ng nhừa nhá»±a như Ä‘á»c truyện tà u :
- Cuá»™c chiến tại gò Bạch Hổ tức là má»™t cuá»™c chiến là m rạng danh thiếu hiệp Lữ Ngá»c Hồ, trong vòng bảy tám chục năm nay trong giang hồ chưa có tráºn chiến nà o khá»§ng khiếp như thế ấy, cÅ©ng chưa có tráºn nà o mà máu đổ nhiá»u như tráºn ấy.
Y như má»›i lần đầu nghe kể vá» chuyện ấy, Äà o Thư Hương chồm mình tá»›i, mắt nà ng sáng lên như táºp trung tinh thần, sợ sẽ bá» sót những chá»— hay.
Äà o Liá»…u nói tiếp :
- Hôm đó là ngà y mồng năm tháng năm, tức là tết Äoan NgÅ©, má»—i năm và o ngà y ấy, trong giang hồ, thiên hạ Ä‘á»u tụ táºp tại gò Bạch Hổ - không, đó là sau nà y, trước đó chỉ có bảy ngưá»i gá»i là “Thất hổâ€, gá»i là “Hổ†nhưng há» không phải cá»p, không phải cá»p nhưng còn dữ hÆ¡n cá»p. HỠăn thịt ngưá»i, ăn toà n thịt ngưá»i, ăn toà n thịt cá»§a con gái, ăn theo cái lối... “lá»™t daâ€.
Là m như chỉ má»›i nghe má»™t lần đầu, Thư Hương trố mắt há»i :
- Như thế thì bất cứ ai cÅ©ng sợ chúng hÆ¡n là sợ... cá»p?
Ban đầu, nhiá»u lúc Äà o Liá»…u cÅ©ng suýt báºt cưá»i vì cái lối “biết rồi mà còn há»i†cá»§a Thư Hương, nhưng khi kể được má»™t Ä‘oạn là cô tá»› gái cÅ©ng nổi hứng vì câu chuyện, cô ta là m như cÅ©ng quên phắt rằng mình đã kể gần đến ba trăm báºn, cô ta lại thao thao như má»›i kể lần đầu.
- Tá»± nhiên, không phải ngưá»i thưá»ng mà cả nhân váºt võ lâm cÅ©ng Ä‘á»u sợ há», vì thế ai ai cÅ©ng Ä‘á»u muốn là m anh hùng đả hổ, ai cÅ©ng biết ngà y đó là chúng tụ táºp tại Bạch Hổ Khưu, thế nhưng không má»™t ai dám léo hánh gần nÆ¡i đó. Mãi cho đến năm năm trước đây, thì có ngưá»i dám...
Thư Hương há»i :
- Sao váºy?
Äà o Liá»…u nói :
- Vì lần đó chúng đến có bắt theo má»™t ngưá»i con gái đẹp, đó là thói quen, cứ gặp con gái đẹp là há» Ä‘á»u bắt đến gò đó. Không má»™t ai dám là m gì há» cả, vì nghe đến danh “Thất hổ†là thiên hạ đã bay hồn thất vÃa...
Äà o Thư Hương xen vô :
- Thế nhưng lần nà y thì hỠbị...
Äà o Liá»…u gáºt đầu :
- Lúc đó Lữ Ngá»c Hồ chưa có danh tiếng gì cả, không ai có thể ngá» rằng hắn cả gan dám đến gò Bạch Hổ. Lúc hắn nói sẽ đến đánh bá»n “Thất hổâ€, thì ai nấy cÅ©ng phì cưá»i. Có ngưá»i bảo hắn nói dóc, nhưng có ngưá»i lại bảo vì cô gái bị bá»n “Thất hổ†bắt là ngưá»i yêu cá»§a hắn nên hắn Ä‘iên.
Thư Hương há»i :
- Hắn chỉ đến một mình?
Äà o Liá»…u gáºt đầu :
- Chá»› ai mà dám Ä‘i, trên Ä‘á»i nà y chỉ có hắn chá»› không còn ai nữa. Và tuy hắn đã là m mang thương hai tên trong “Thất hổ†nhưng hắn vẫn bị chúng cho mang tất cả bốn mươi chÃn vết Ä‘ao.
Thư Hương nhướng mắt :
- Bốn mươi chÃn vết?
Äà o Liá»…u nói :
- Äó là quy cá»§ cá»§a bá»n “Thất hổâ€. Lệ cá»§A chúng là khi hạ bất cứ ngưá»i nà o, chúng tÃnh theo số ngưá»i cá»§a chúng rồi nhân lên cho bảy, đâm đúng bốn mươi chÃn vết rồi để ngưá»i đó mang thương chết lần, chá»› chúng không giết ngay.
Thư Hương chắt lưỡi lắc đầu :
- Là m sao mà chịu nổi bốn mươi chÃn vết thương mà không chết?
Äà o Liá»…u nói :
- Không ai chịu nổi, nhưng Lữ Ngá»c Hồ chịu nổi. Hắn cắn răng chịu Ä‘au mà không chết. Hắn quyết sống để báo thù. Và hắn đã là m được, nhưng phải mất bốn năm. Má»—i năm và o tiết Äoan NgÅ©, Lữ Ngá»c Hồ Ä‘á»u đến gò Bạch Hổ và đá»u mang theo bốn mươi chÃn vết thương. Nhưng đổi lại, số bị thương cá»§a “Thất hổ†cÅ©ng tăng lên. Mãi cho đến năm thứ tư, năm thứ tư thì thiên hạ giang hồ vây quanh gò Bạch Hổ rất đông. Thiên hạ bị uy dõng cá»§a Lữ Ngá»c Hồ thu hút. Và đến khi hắn hạ đến tên cuối cùng cá»§a bá»n “Thất hổ†thì tiếng vá»— tay, tiếng hoan hô nghe nói vang lên ngoà i mưá»i dặm.
Thư Hương nhìn sững và o là n khói trầm bốc lên từ chiếc lư đồng. Ãnh mắt nà ng long lanh, nà ng tưởng tượng đến gã thiếu niên áo Ä‘en, cổ tay buá»™c vuông khăn đỠđang tung hoà nh giữa bảy con cá»p dữ tại gò Bạch Hổ, nà ng nghe thấy tiếng hoan hô...
Äà o Liá»…u nói :
- Lúc bấy giá» trên và nh môi cá»§a Lữ Ngá»c Hồ má»›i hé nụ cưá»i, nụ cưá»i ngạo nghá»…, nụ cưá»i thá»a mãn vì đã rá»a được háºn thù cho ngưá»i yêu cá»§a hắn, chỉ tiếc vì lúc đó ngưá»i yêu cá»§a hắn không còn sống để thấy má»™t sá»± vinh quang...
Nà ng thở dà i và nói tiếp :
- Kể từ hôm đó trở vá» sau, “Thiết Nhân†Lữ Ngá»c Hồ đã trở thà nh vÄ© đại. Cái tên đó bay Ä‘i khắp cả đại giang nam bắc.
Thư Hương gáºt gáºt đầu :
- Äúng là vÄ© đại, đúng là báºc anh hùng, má»™t con ngưá»i đầy đủ nhiệt tình và dÅ©ng cảm.
Äà o Liá»…u nói :
- Vá»›i cái dÅ©ng cảm đó, vá»›i cái chung tình đó, trên Ä‘á»i không là m sao có được Lữ Ngá»c Hồ thứ hai.
Thư Hương vụt chụp nắm tay Äà o Liá»…u :
- Vì thế nên ta nhất định ưng hắn chớ không ưng ai cả.
Nà ng nói câu đó xong, là n da mặt á»ng hồng, vá»›i đôi mắt long lanh cương quyết, trông nà ng đẹp hÆ¡n hẳn lúc bình thưá»ng tháºp bá»™i.
Äà o Liá»…u sặc cưá»i :
- Không biết bây giá» cho đến ngà y có chồng tháºt sá»±, cô nương sẽ còn “ưng†bao nhiêu ngưá»i nữa?
Cô tớ gái bấm đầu ngón tay để là m một bà i toán cộng :
- Nè, nghen, đầu tiên cô nương bảo nhất định sẽ ưng Nhạc Hoà n SÆ¡n, kế đến lại bảo nhất định ưng Liá»…u Phong Cốt. Và bây giá» thì đến lượt Lữ Ngá»c Hồ, nhưng cuối cùng không biết cô nương sẽ vá» ai?
Thư Hương chớp mắt :
- Ngươi xem trong ba ngưá»i ấy, ai anh hùng hÆ¡n hết?
Äà o Liá»…u cưá»i :
- Không nói được, vì cả ba Ä‘á»u thuá»™c và o hà ng anh hùng vÄ© đại. Thế nhưng chỉ nghe nói thôi chá»› chưa gặp mặt lần nà o.
Cô gái nghÄ© má»™t hồi, mặt cô ta cÅ©ng á»ng hồng lên, và nhè nhẹ nói tiếp :
- Chỉ nghe rằng Lữ Ngá»c Hồ là má»™t thiếu niên Ä‘a tình và dÅ©ng cảm. Liá»…u Phong Cốt là báºc tà i trà hÆ¡n thiên hạ, bất cứ gặp cảnh khốn khó đến đâu, hắn Ä‘á»u có cách giải quyết ổn thá»a và cách giải quyết vấn đỠcá»§a hắn không má»™t ai không phục. Cô gái nà o được vá» hắn, chắc chắn trá»n Ä‘á»i sẽ sung sướng vô cùng.
Thư Hương há»i :
- Còn Nhạc Hoà n Sơn?
Äà o Liá»…u cắn môi :
- Không được, nghe nói niên ká»· cá»§a ngưá»i đó cÅ©ng đã xấp xỉ lão gia rồi...
Thư Hương nhếch nhếch môi :
- Ä‚n thua gì, già thì già chá»›, chỉ cần là anh hùng, là vÄ© đại, thì ta ưng chịu liá»n.
Äà o Liá»…u há»i :
- Nhưng nếu lỡ hỠđã có vợ rồi thì sao?
Thư Hương đáp tỉnh bơ :
- Có sao, là m bé.
Äà o Liá»…u báºt cưá»i :
- Nhưng nếu cả ba ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u giống như nhau, cùng anh hùng vÄ© đại như nhau, không lẽ cô nương lại ưng hết cả ba?
Thư Hương ngồi nhìn và o khoảng trống không. Mắt nà ng tháºt xa xôi, hình như nà ng không nghe câu nói bông đùa cá»§a Äà o Liá»…u. Tháºt lâu, nà ng vụt chụp tay cô tá»› gái và hạ thấp giá»ng :
- Nè, đi ra chợ mua cho ta mấy bộ quần áo đà n ông đi.
Äà o Liá»…u sá»ng sốt :
- Cô nương mua quần áo đà n ông là m chi?
Thư Hương nói :
- Ngươi nhá»› chuyện Lương SÆ¡n Bá - Chúc Anh Äà i không? Nhá»› chuyện Hoa Má»™c Lan không? Má»™t cô gái muốn Ä‘i ra ngoà i là cần phải cải nam trang.
Äà o Liá»…u tròn xoe đôi mắt :
- Cô nương muốn đi ra ngoà i?
Thư Hương cắn môi gáºt đầu :
- Ta cần phải nhìn táºn mặt xem trong ba ngưá»i đó ai xứng đáng là anh hùng hÆ¡n hết.
Äà o Liá»…u không còn cưá»i được nữa, cô ta há hốc mồm :
- Cô nương nói chơi à ?
Thư Hương nghiêm mặt :
- Ai nói với ngươi là ta nói chơi? Hãy đi mua quần áo cho ta.
Äà o Liá»…u không còn cưá»i được nữa mà lại thiếu Ä‘iá»u phát khóc. Cô ta chắp tay lại nói vá»›i cô chá»§ :
- Cô nương, tha cho tôi mà . Lão gia biết được là tôi chết... Lão gia biết được là sẽ chặt cặp giò của tôi...
Thư Hương trợn mắt :
- Ngươi không chịu đi thì bây giỠta cũng sẽ chặt cặp giò của ngươi.
Nhưng rồi nà ng lại báºt cưá»i đưa tay vuốt vuốt má Äà o Liá»…u :
- Vả lại, ngươi cÅ©ng đã lá»›n rồi, chẳng lẽ không muốn Ä‘i ra Ä‘á»i để kiếm má»™t ngưá»i chồng xứng đáng à ?
Äôi mắt Äà o Liá»…u vụt sáng lên :
- Cô nương cho tôi đi nữa à ?
Thư Hương cưá»i :
- Tự nhiên, không lẽ ta nhẫn tâm để ngươi chèo queo lạnh lẽo một mình?
Da mặt trắng bệt vì sợ cá»§a Äà o Liá»…u chợt á»ng hồng, hai mắt cô ta rá»±c lên qua cá»a sổ, cô ta nhìn ra xa xa hình như Ä‘ang mÆ¡ má»™t khung cảnh tưng bừng...
Thư Hương dịu giá»ng :
- Bên ngoà i vui lắm, chá»— nà o cÅ©ng có cảnh đẹp, cÅ©ng đông ngưá»i. Con ngưá»i mà không đến Giang Nam má»™t lần để du ngoạn thì chết cÅ©ng là m sao nhắm mắt được...
Äà o Liá»…u bước lại gần cá»a sổ hÆ¡n, đôi mắt mÆ¡ mà ng cá»§a cô ta muốn má»c cánh bay thẳng đến Giang Nam, nÆ¡i mà thiên hạ đồn “vạn lục thiên hồngâ€, nÆ¡i thắng cảnh độc nhất vô nhị trên Ä‘á»i, chẳng biết bao nhiêu thiếu niên Ä‘a tình, dÅ©ng cảm Ä‘ang chỠđợi...
Cô gái dáºy thì nà o lại không nuôi má»™ng?
Thư Hương thúc :
- Äi Ä‘i, ta không nói, ngươi không nói, lão gia là m sao biết. Chừng nà o mình có má»™t ngưá»i chồng xứng đáng đưa vá», nhất định ngưá»i sẽ không quở mắng gì cả.
Trong bụng cá»§a Äà o Liá»…u bây giỠđã chịu quá rồi, nhưng ngoà i miệng cô ta vẫn là m bá»™ sợ :
- Thôi, tôi hổng dám đâu...
Thư Hương trừng mắt :
- ÄÆ°á»£c rồi, tiểu quá»·, nếu ngươi không nghe lá»i ta thì thôi. Nhưng lấy tư cách chá»§ cá»§a ngươi, ta gả ngươi cho Vương Äại Quang.
Không biết cái tên cá»§a hắn có từ bao giá», nhưng nói đến hai tiếng “Äại Quang†thì tưởng không còn cái tên nà o thÃch hợp vá»›i hắn nữa vì hắn chÃnh là má»™t tên mã phu trong Cẩm Tú sÆ¡n trang.
Công việc chÃnh cá»§a hắn là giữ chuồng ngá»±a.
Ngựa của Cẩm Tú sơn trang cũng gần giống như cái tên của sơn trang tráng lệ nà y, toà n là giống ngựa Ngoại Mông cao lớn, sắc lông của chúng mướt rượt, vì chưa bao giỠchúng bị thiếu tắm.
Vương Äại Quang là nhân váºt quan trá»ng quyết định cho tà u ngá»±a cá»§a Cẩm Tú sÆ¡n trang.
Nhưng cái chuyện cai quản bầy ngá»±a không ăn thua gì đến con ngưá»i hắn, không ăn thua gì đến cái “đại quang†cá»§a hắn.
Hắn chỉ có má»™t Ä‘iá»u hÆ¡i “bất bình thưá»ngâ€.
Äầu hắn bằng rưởi cái đầu lá»›n nhất trong thiên hạ, cái hÆ¡i quá mức ấy cÅ©ng chưa đến đổi nà o, nếu đừng có cái vụ tóc hắn quá tiện tặn...
Khắp đầu hắn, chỉ lưa thưa phÃa sau ót và quanh chá»— mép, còn lại tất cả Ä‘á»u láng bóng.
Äà o Liá»…u thưá»ng nói : có Vương Äại Quang trong nhà , tối không cần phải đốt đèn, vì cái đầu cá»§a hắn đã đủ để... phát quang.
Äầu hắn thì láng bóng, thế nhưng mặt hắn thì chẳng bóng chút nà o. Má»—i lần xuống bếp mà muốn nói đến Vương Äại Quang thì, thay vì gá»i tên, Äà o Liá»…u cứ chỉ và o cái rá»—. Mặt hắn y như cái rá»—.
Cứ há»… nói đến Vương Äại Quang “cái rỗ†là Äà o Liá»…u phát rùng mình.
Nhất là nghe cô chá»§ định gả mình cho hắn là hai chân cá»§a cô như muốn sụm xuống luôn, và tá»± nhiên, khá»i cần nói đến lần thứ hai, cô ta đã dông ra cá»a...
* * *
Má»™t cái áo lụa má»ng manh mà u thiên thanh, má»™t chiếc khăn nho sÄ© mà u thiên thanh, nhất là cắt vừa vặn, khiến Thư Hương trở thà nh má»™t công tá» thư sinh quá đẹp.
Nà ng đứng trước tấm gương lớn, quay qua quay lại và tự trầm trồ trong bụng.
Nà ng hất mặt lên để tá» ra má»™t “tu mi ngang tà ng bảy thướcâ€, thế rồi lại không thể nÃn cưá»i :
- ThÆ¡ đồng, thấy “cáºu†đã được chưa?
“Chú†thÆ¡ đồng Äà o Liá»…u cÅ©ng chống nạnh tay nghiêng qua nghiêng lại :
- á»i chà , nhất hạng rồi! Nếu Phan An, Tống Ngá»c mà có sống lại, chắc chắn khi thấy cô... à quên, khi thấy cáºu là há» cÅ©ng sẽ lắc đầu mà nằm trở xuống quan tà i.
Thư Hương bỗng cau mà y :
- Bây giỠthì ta chỉ còn ngại một việc...
Äà o Liá»…u há»i :
- Ngại chi?
Thư Hương đáp :
- Má»™t thư sinh công tá» như vầy Ä‘i ra ngoà i đưá»ng, nhất định các cô gái sẽ bu theo.
Trong khi ta chưa kiếm được má»™t tấm chồng lý tưởng thì có má»™t bè Ä‘eo theo đòi “sá»a tráp nâng khănâ€, há»i váºy chá»› có chết không nè?
Äà o Liá»…u nhìn sững thầy mình, và cô ta vùng nghiêm giá»ng :
- Äúng là má»™t vấn đỠlá»›n rồi đó, chÃnh tôi đây mà nếu không biết cô nương giả dạng thì nhất định cÅ©ng phải trầm trồ!
Thư Hương nói :
- ÄÆ°á»£c rồi, như thế thì hay lắm, váºy thì ta sẽ... yêu ngươi.
Cô tay quay mình lại, dang hai tay ra :
- Lại đây, cô bé...
Äà o Liá»…u sặc cưá»i :
- Thôi, đừng có đùa ác như thế. Có chuyện nà y lạ lắm, tôi ra ngoà i vừa mới nghe, chuyện có quan hệ đến cô nương...
Thư Hương há»i :
- Chuyện gì?
Äà o Liá»…u xÃch lại gần nói nhá» :
- Nghe nói lão gia đã hứa gả cô nương cho đại công tỠTrương tam gia.
Thư Hương hốt hoảng :
- Trương tam gia nà o?
Äà o Liá»…u nói :
- Thì Trương tam gia là tay cự phách trong phủ nà y chớ Trương tam gia nà o?
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Thư Hương vụt nói :
- Äà o Liá»…u, thu xếp y phục Ä‘i. Tối nay chúng ta phải lìa khá»i nÆ¡i nà y.
Äà o Liá»…u trố mắt :
- Là m chi mà gấp váºy?
Thư Hương nói :
- Nghe nói đến... quái váºt cá»§a Trương tam gia là ta muốn má»c cánh bay ngay. Hồi nhá» hắn há»c đạo trong chùa, luôn mấy vị hòa thượng trong chùa cÅ©ng gá»i hắn là quái váºt đầu thai. Con ngưá»i đó xin né.
Äà o Liá»…u má»›i vừa há miệng thì Thư Hương đã nói luôn :
- Thôi, để ta thu xếp y phục, ngươi hãy đi thuê cỗ xe mau lên.
Äà o Liá»…u há»i :
- Thuê xe là m chi?
Thư Hương nói :
- Äồ đạc cá»§a ta Ãt nhất cÅ©ng bảy, tám rương. Không thuê xe thì là m sao?
Äà o Liá»…u trố mắt :
- Trá»i đất, cái gì mà đến bảy, tám rương? Cô nương định mang theo giống gì mà dữ váºy?
Thư Hương nói :
- Nhiá»u lắm chá»› sao không, chẳng hạn như đồ trang Ä‘iểm, bà n rá»a mặt, rương lượt, ná»™i những thứ đó má»™t rương cÅ©ng đã không đủ chá»—. Tuy chúng ta đã cải nam trang, nhưng có lúc cÅ©ng cần những thứ đó chá»›. Vả lại đà n ông thì cÅ©ng phải rá»a mặt chá»› đâu phải đà n ông là ở dÆ¡?
Nà ng đưa mắt nhìn quanh phòng rồi nói tiếp :
- Rồi còn mùng má»n, chăn nệm, gối... những thứ ấy má»™t rương nữa chứ! Äúng rồi, cần phải chén dÄ©a, tô muổng nữa. Ngươi biết ta có bao giá» dùng đồ cá»§a ngưá»i khác, nhưng chén đũa thì có thể chặn bao lại thà nh má»™t gói. Ngoà i ra còn lư hương trầm, bà n cá», cÅ©ng có thể gói luôn.
Äà o Liá»…u ngồi bệt xuống ghế lắc đầu :
- Tiểu thÆ¡, bá»™ tÃnh vá» nhà chồng luôn sao váºy? Trá»i Æ¡i, “ngưá»i lý tưởng†kiếm chưa ra mà đã sá»a soạn rồi, sao mà sá»›m thế?
Thư Hương nói :
- Không mang những thứ ấy theo, không lẽ đến nghỉ nÆ¡i nà o là ngươi bảo ta đắp cái thứ đồ hôi hám cá»§a bá»n đà n ông ấy à ? Không lẽ ta phải ăn uống trong những cái chén cái tô nhầy mỡ cá»§a ngưá»i ta?
Äà o Liá»…u nói :
- Nếu tiểu thÆ¡ không chịu dùng đồ cá»§a ngưá»i ta thì dá»c đưá»ng mình mua sắm.
Thư Hương lắc đầu :
- Mua, cũng dơ. Vả lại mua rồi cũng phải mang theo chớ không lẽ ăn rồi quăng đi mua cái khác? Bộ ngươi nói mua đồ mới là sạch à ?
Äà o Liá»…u nói :
- Thì những thứ cô nương dùng bây giỠcũng mua chớ là m sao?
Thư Hương vẫn không chịu :
- Thây kệ, gì thì gì cũng cứ mang đi. Ngươi phải nghe ta, nếu không nghe thì...
Äà o Liá»…u thở dà i sưá»n sượt :
- Không thì cô nương sẽ gả tôi cho “cái rỗ†phải không?
* * *
Nói muốn cái gì nhất định phải có cái đó.
Cô con gái cưng cá»§a Cẩm Tú sÆ¡n trang là như váºy.
Lần thứ nhất trong Ä‘á»i, vị đại tiểu thÆ¡ cá»§a Cẩm Tú sÆ¡n trang, cô con gái cưng cá»§a Äà o nhị gia ra khá»i cá»a.
Hướng nhắm của nà ng là đất Giang Nam.
Giang Nam là giải đất ra sao, phong cảnh như thế nà o, đi đến bao xa, nà ng chỉ nghe nói chớ chưa hỠthấy, thế nhưng nà ng không ngại, vì nà ng đã quyết.
Nà ng phải ra Ä‘i vá»™i vã là vì chuyện Äà o nhị gia định gả nà ng cho gã công tá» há» Trương, và nà ng quyết đến Giang Nam vì ba “nhân váºt lá»›n†mà nà ng định chá»n má»™t để là m chồng Ä‘á»u ở Giang Nam.
Thế giá»›i giang hồ đã thu gá»n lại trong Cẩm Tú sÆ¡n trang, nà ng không há» hay biết rằng bên ngoà i đầy dẫy nguy hiểm. Nà ng cho rằng chưa bao giá» có ai dám nói vá»›i nà ng má»™t câu hkông phải, đừng nói chi đến chuyện xúc phạm nà ng.
Nói đến Äà o nhị gia là nói đến “nhất hô bá ứngâ€, nói đến tiểu thư cá»§a Cẩm Tú sÆ¡n trang là nói đến “lá ngá»c cà nh và ngâ€. Nà ng nghÄ© cả giang hồ mênh mông Ä‘á»u như Cẩm Tú sÆ¡n trang, ai nghe đến há» Äà o là đá»u nể mặt.
Nà ng cứ tưởng tìm đến má»™t trong ba ngưá»i mà nà ng mÆ¡ tưởng cÅ©ng y như nà ng gá»i Vương Äại Quang ở nhà nà ng. Chỉ cần há» nghe tiếng gá»i là há» có mặt ngay, hay Ãt ra, khi nà ng há»i thăm, bất cứ ai cÅ©ng cung kÃnh dẫn đưá»ng.
Thư Hương mang cái tâm trạng “đầy đủ†ấy ra đi.
Nà ng không ngá» rằng trên con đưá»ng Ä‘i đến Giang Nam, nếu phải kể lại những chuyện mà nà ng đã gặp, thì có lẽ phải kể mưá»i năm không hết, y như bảo ngá»a mặt đếm những vì sao...
* * *
Bắt đầu cá»§a đêm lên đưá»ng là má»™t đêm đầy sao và ánh trăng vằng vặt.
Gió đêm tháºt mát, đúng là đêm lý tưởng cá»§a kẻ viá»…n du.
Rèm xe được vén lên, cây dá»c hai bên đưá»ng chạy lùi trở lại. Ngá»±a được gió mát nên chạy khá»e vô cùng.
Y như một con chim bị nhốt trong lòng quá lâu, bây giỠđược thả ra, cà ng bay nhanh, cà ng bay xa cà ng tốt.
Gió lướt qua cá»a xe, gió lùa và o thùng xe, gió phá»›t lên mình nà ng như đôi bà n tay cá»§a tình nhân ve vuốt. Từ trong cá»a xe thò đầu dòm ra, vầng trăng và nh vạnh vẽ ức vạn vì sao lấm tấm giữa trá»i trong vút, tâm tình cá»§a Thư Hương bá»—ng nghe thÃch thú lạ thưá»ng, y như trong Ä‘á»i lần đầu tiên má»›i thấy được vầng trăng.
Nà ng gá»i Äà o Liá»…u :
- Xem kìa, ngươi có thấy trăng không, đẹp ơi là đẹp!
Äà o Liá»…u phụ há»a, nhưng chÃnh cô ta cÅ©ng nghe thÃch lắm :
- Äẹp, đẹp ghê Ä‘i...
Thư Hương nói :
- Trăng Giang Nam nghe nói đẹp hơn gấp bội, không chừng còn hơn trăng ở đây nữa đó nghe.
Äà o Liá»…u chá»›p đôi mắt mÆ¡ mà ng giống y như đôi mắt cá»§a chú chó con :
- Bộ trăng Giang Nam khác còn trăng đây khác hay sao?
Thư Hương nguýt dà i :
- Tháºt là con ngưá»i không có má»™t chút thi tứ nà o cả!
Äà o Liá»…u vụt nói :
- Äúng rồi, nói đến thÆ¡ má»›i nhá»›, cảnh đẹp như thế nà y thì tại sao mình lại không là m thÆ¡?
Thư Hương nheo nheo mắt :
- Thơ gì?
Äà o Liá»…u ấp úng :
- Thì thơ... thơ gì cà ?... À à , chẳng hạn như Tây Du Ký!
Thư Hương cưá»i hăng hắc :
- Sao lại có chuyện... ÄÆ°á»ng Tăng trong nà y? Mà thÆ¡ mình là m ra đặt tá»±a là gì?
Äà o Liá»…u bóp trán :
- Phải rồi, mình đỠlà “Äại tiểu thÆ¡ Nam Du Kýâ€, được không?
Thư Hương vỗ tay :
- Hay, mình đi Giang Nam, đặt “Nam Du Ký†là hạng nhất.
Nhưng nà ng vụt thấp giá»ng :
- Äà o Liá»…u nè, hồi nãy uống trà nhiá»u quá, bây giá»...
Äà o Liá»…u cÅ©ng há»i nhá» :
- Sao? Bây giỠsao?
Thư Hương cú lên đầu Äà o Liá»…u cái nhẹ và hứ luôn :
- Thì bây giá»... mắc tiểu chá»› là m sao?
Äà o Liá»…u định cưá»i, nhưng lại không cưá»i được, cô ta cà ng cao giá»ng :
- Như váºy thì là m sao? Hông lẽ.. là m đại trên xe?
Thư Hương nói :
- Ta quên, tức chết, cái gì cũng nhớ mà cái... thùng tiểu không mang theo!
Bây giá» thì Äà o Liá»…u không còn nÃn nổi nữa, cô ta ôm bụng cưá»i.
Thư Hương lại cú thêm cái nữa :
- Vui lắm sao cưá»i? Chẳng lẽ ngươi lại không mắc à ?
Y như lá»i trù ếm, Thư Hương vừa má»›i há»i thì Äà o Liá»…u bá»—ng ôm bụng. Cô ta không cưá»i nữa mà đâm lo :
- Là m sao bây giá»? À, đưá»ng vắng lại tối, mình cứ tấp vô ngay bên vệ đưá»ng. Kêu xe ngừng lại Ä‘i.
Thư Hương lại cú cô ta :
- Quá»·, lỡ có ngưá»i Ä‘i tá»›i là m sao? Mình chá»› đà n ông sao mà dá»…?
Äà o Liá»…u nói :
- Không sao đâu, mình thay phiên coi chừng.
Thư Hương lắc đầu :
- Không, nhất định là không được.
Äà o Liá»…u nói :
- Không được thì biết là m sao? Chỉ còn cách... nÃn.
Nhưng Thư Hương đã nÃn rồi, bây giá» vô phương nÃn nổi. Mặt nà ng đã Ä‘á», ngồi đã phải khum.
Mà tháºt là ác, cái thứ kỳ cục. Äừng nói tá»›i còn đỡ, khi đã nói tá»›i thì như là “kêu†nó.
Äói thì có thể nhịn. Chá»› vụ nà y thì phải chịu thua.
Thư Hương vụt kêu lớn :
- Ông đánh xe, ngừng lại!
Äà o Liá»…u che miệng :
- Thôi phải không, trở lại chớ là m sao?
Thư Hương trừng mắt :
- Ngu, ngươi đúng là con nÃt, cái gì cÅ©ng phải có ngưá»i lá»›n má»›i xong.
Xe ngừng, Thư Hương nhảy xuống, nhưng nà ng không dám nhảy mạnh vì bụng đã cứng rồi.
Nà ng gá»i :
- Ông đánh xe, lại tôi dặn đây.
Tên đánh xe lót tót nhảy xuống, cháºm chạp bước ra sau, dáng cách cá»§a hắn tháºt là cục mịch.
Tá»± nhiên là Thư Hương khoái lắm, chuyến Ä‘i bà máºt cá»§a nà ng cần gặp kẻ ngÆ¡ ngÆ¡ ngáo ngáo như thế nà y.
Nà ng há»i :
- Bác đánh xe nè, bác có biết chúng tôi là ai không? Quen không?
Tên đánh xe lỠmắt :
- Có đâu? Chưa gặp lần nà o, lạ hoắc.
Thư Hương gióng thêm câu nữa :
- Bác không biết bá»n ta từ đâu đến à ?
Tên đánh xe cưá»i, cái cưá»i cá»§a hắn cÅ©ng ngÆ¡ ngÆ¡ :
- Bộ tôi điên sao mà không biết?
Thư Hương đâm lo, nà ng há»i :
- Ở đâu?
Tên đánh xe nói tháºt nghiêm trang :
- Thì từ nhà đi chớ còn đâu nữa?
Äúng là hắn không Ä‘iên, nhưng chắc có lẽ hÆ¡i... khùng.
Thư Hương thở phà o :
- Chú có biết nhà cá»§a bá»n ta ở đâu không?
Từ “bác†hạ xuống thà nh “chú†một cách... vô nguyên tắc, nhưng gã đánh xe hình như chẳng thèm chú ý, gã nói :
- Không biết.
Thư Hương há»i :
- Như váºy chú biết bá»n nà y đến đâu không?
Tên đánh xe lắc đầu :
- Không biết.
Thư Hương chớp chớp mắt :
- Chú xem bá»n nà y là trai hay là gái nè.
Tên đánh xe cưá»i, lần nà y hắn cưá»i có rá»™ng hÆ¡n, và hà m răng phÆ¡i ra trá»n vẹn.
Hắn nói :
- Nếu nhị vị mà là con gái thì chắc tôi cũng sẽ biến thà nh con gái...
Thư Hương cÅ©ng cưá»i, cố nhiên là cái cưá»i khoái ý, nà ng muốn chá»c thêm thằng cha ngÆ¡ ngÆ¡ nà y má»™t chút nữa chÆ¡i, nhưng hiá»m vì bụng bây giá» gần muốn bể, nên nà ng nói vá»™i :
- Bây giá» bá»n ta muốn... tản bá»™ má»™t chút, chú ở đây chá», chá»› không được bá» xe nghe không?
Tên đánh xe cưá»i hì hì :
- Tiá»n xe chưa có thì bá» Ä‘i đâu, giết chết cÅ©ng không thèm Ä‘i.
Thư Hương gáºt đầu :
- Tốt lắm, Ä‘i thì không có tiá»n xe, ở lại đây rồi còn được thưởng.
Bây giỠthì nà ng yên lòng.
Mà yên lòng rồi là cái... chuyện kia nôn lên. Nà ng không thể đứng lại được nữa.
Nà ng kéo tay Äà o Liá»…u mà bước Ä‘i, nghe nặng nhá»c y như sắp sá»a... tá»›i nÆ¡i rồi.
Hai ngưá»i Ä‘i tấp vô rừng.
Trá»i có trăng tháºt ác. Trăng bây giá» không còn nên thÆ¡ nữa, vì trong rừng mà nó vẫn cứ sáng hoà i. CÅ©ng may là không có má»™t ai.
Äà o Liá»…u nói nhá» :
- Äây Ä‘i, không nên Ä‘i xa quá bá» xe.
Thư Hương lắc đầu :
- Không được, chỗ nà y không được. Cái thằng cha đánh xe đó đừ câm mà sợ nổi gì.
Bất cứ ai cÅ©ng Ä‘á»u nghÄ© chá»— cà ng tối là cà ng bảo đảm an toà n. Thư Hương chá»n má»™t chá»— tối nhất, nà ng bảo Äà o Liá»…u :
- Coi chừng nghe, cứ há»… có ngưá»i thì kêu lên nghe.
Äà o Liá»…u không trả lá»i mà lại cưá»i khúc khÃch.
Thư Hương gắt :
- Cưá»i cái gì, quá»·, bá»™ chưa thấy ai tiểu tiện lần nà o sao mà cưá»i?
Äà o Liá»…u nói nhá», là m như là chuyện bà máºt ghê lắm :
- Không phải sợ ngưá»i. Tôi Ä‘ang nghÄ© chá»— nà y chắc chắn không có ngưá»i, nhưng rất có thể là có má»™t con rắn...
Äè cái thứ ngán nhất mà lại nói, Thư Hương xanh mặt mà y, xách thắt lưng chưa kịp buá»™c, má»™t tay quÆ¡ quÆ¡ như muốn tìm váºt gì đó để nhét vô cái miệng... vô duyên.
Äà o Liá»…u chạy né ra, Thư Hương chụp chụp là m cho cái quần tuá»™t lên tuá»™t xuống...
Hai ngưá»i vừa quần nhau vừa cươi hăng hắc, cưá»i giỡn cho nên tiếng ngá»±a hà bên ngoà i cÅ©ng chẳng nghe, mãi cho đến khi đã rồi, Ä‘i lần ra, má»›i hay rằng cá»— xe và cái gã đánh xe “đừ câm†đã mất tiêu.
Thư Hương đứng khá»±ng, Äà o Liá»…u cÅ©ng khá»±ng.
Hai ngưá»i nhìn nhau sá»ng sốt hồi lâu, Äà o Liá»…u má»›i thở dà i :
- Mình bảo ngưá»i ta kháºt khùng, không ngá» chÃnh mình lại kháºt khùng.
Thư Hương cắn răng, nà ng giáºn đến phát run, giáºn không nói được.
Äà o Liá»…u nói :
- Bây giỠmình là m sao?
Thư Hương nói ngay :
- Là m sao cũng được, nhưng nhất định không trở vỠnhà !
Và nà ng vụt nói :
- Có phải ngươi gói cả vòng và ng tư trang của ta mang theo không?
Äà o Liá»…u gáºt đầu.
Thư Hương dáºm chân :
- Tháºt là tức, những thứ đó đáng lý lá»™n trong mình chá»› sao lại bá» trên xe...
Äà o Liá»…u móc trong lưng ra má»™t cái gói, gói bao vải cá»™t bên ngoà i :
- Äây nè.
Thư Hương nhảy dựng lên :
- Ta biết mà . Ta biết ngươi thì lúc nà o cÅ©ng luôn cẩn tháºn.
Äà o Liá»…u lắc đầu :
- Con nÃt cuối cùng vẫn là con nÃt. Việc gì cÅ©ng không cẩn tháºn bằng ngưá»i lá»›n!
Cô ta lại nói má»™t câu mà thưá»ng ngà y Thư Hương thưá»ng hay mắng cô ta.
* * *
Nhá» có trăng nên đưá»ng Ä‘i không tối lắm.
Hai ngưá»i thong thả bước Ä‘i, bây giá» há» má»›i đúng là khách nhà n du.
Nhá» và o gió đêm mát mẻ, bao nhiêu sá»± giáºn dữ vừa rồi bây giỠđã hết, y như chuyện xảy ra là má»™t trò đùa.
Há» lại bắt đầu cưá»i giỡn.
Thư Hương nói :
- Mất của nhưng hình như có nhẹ nhà ng hơn phải không?
Äà o Liá»…u chá»›p chá»›p mắt :
- Bây giá» không sợ đắp chăn má»n hôi cá»§a đà n ông, ăn chén dÃnh mỡ nhầy nữa à ?
Thư Hương nói :
- Sợ cái gì chứ. Còn và ng là còn mua giưá»ng má»›i, đồ má»›i.
Äà o Liá»…u cưá»i :
- Biết sao tôi thÃch hầu hạ cô nương không? Vì cô nương hay giáºn nhưng lại rất mau quên.
Thư Hương vụt nói :
- Lạ má»™t Ä‘iá»u là sao hắn không chá» lấy tiá»n xe rồi hẳn Ä‘i?
Äà o Liá»…u cÅ©ng hÆ¡i ngạc nhiên, nhưng suy nghÄ© hồi lâu, cô ta chắt lưỡi :
- Äúng là cầu toà n, cái gì cÅ©ng muốn đầy đủ, nhá»› rằng xe là xe cá»§a hắn mướn, trong khi đồ váºt cá»§a mình dư sắm hai cá»— xe hÆ¡n như thế thì còn cần quái gì tiá»n xe?
Thư Hương gáºt đầu :
- Ờ hé...
Äúng là lối nói chuyện cá»§a những cô nhà già u, há» nói nhiá»u câu nghe phát giáºn mà cÅ©ng dá»… tức cưá»i luôn.
* * *
Trá»i đã sáng.
Gà trong rừng, trong xóm đã gáy ó o, bao tá» cá»§a hai cô cÅ©ng ngáy nghe á»t á»t.
Thư Hương lầm bầm :
- Không hiểu tại sao bao tá» ngưá»i ta lại có thể kêu á»t á»t như váºy?
Äà o Liá»…u nói :
- Äó là sôi bụng chá»› có gì mà lạ.
Thư Hương nói :
- Nhưng tại sao đói lại sôi?
Äà o Liá»…u chịu thua.
Cô ta thưá»ng hay chịu thua, không là m sao trả lá»i hết những câu há»i cá»§a cô mình.
Thư Hương thở ra :
- Tháºt không ngá» con ngưá»i ta đói bụng lại khó chịu như thế nà y.
Äà o Liá»…u há»i :
- Cô nương chưa từng đói bao giỠsao?
Thư Hương nói :
- CÅ©ng có, đó là những lúc trưa không thèm ăn cÆ¡m, đến xế chiá»u thì đói cồn lên, nhưng bây giá» thì ta thấy rằng những lúc đó chưa đúng gá»i là đói như bây giá».
Äà o Liá»…u cưá»i :
- Cô nương chẳng từng nói, má»™t con ngưá»i sống trên Ä‘á»i, cái gì cÅ©ng cần phải nếm qua sao?
Thư Hương nói :
- Nhưng đói thì kể như nếm đã quá đủ rồi, bây giỠcần ăn. Giá bây giỠcó một con gà quay, hay một khúc thịt quay, thì ngon biết mấy...
Äà o Liá»…u lắc đầu :
- Chỉ có nước vỠnhà .
Thư Hương nhướng mắt :
- Ủa, chá»› bá»™ dá»c đưá»ng ngưá»i ta không bán sao?
Äà o Liá»…u nói :
- Bây giá» thì chắc chắn là không có, tiệm cÆ¡m bây giỠđâu đã mở cá»a.
Cô ta suy nghĩ hồi lâu rồi nói :
- Nghe nói có quán ăn sáng sá»›m là mở cá»a, nhưng những quán như thế thưá»ng thưá»ng là gần chợ.
Thư Hương vỗ tay :
- Phải rồi, ta rất thÃch đến chợ chÆ¡i má»™t lần mà chưa Ä‘i được. Äà o Liá»…u nè, nghe nói chuyện hay chuyện lạ trong giang hồ thưá»ng được kể ra trong những quán rượu đó nghe.
Äà o Liá»…u gáºt đầu :
- Äúng rồi, bởi vì những chá»— đó có đông ngưá»i, hạng nà o cÅ©ng có, quân tá» anh hùng cÅ©ng có, trá»™m cắp gian manh cÅ©ng có.
Thư Hương chưởi :
- Lo quái gì, mình cẩn tháºn đỠphòng thì gian manh nà o cÅ©ng không gạt nổi mình. Trừ những kẻ ngu đần chá»› mình mà để đến bị lừa thì cÅ©ng còn lâu!
|

14-06-2008, 09:52 AM
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 18 phút
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 2
Thà nh thị và gian manh
Thà nh nà y chưa phải là thị trấn lớn, nhưng cũng khá phồn thịnh.
Chợ búa, hà ng quán vầy vầy.
Quán ăn, quán rượu, tá»± nhiên là có đông ngưá»i, đủ hạng, kể cả bá»n lừa đảo gian manh.
Mì ở đây thuá»™c loại “bình dânâ€, mì không giòn, nước không nóng, mà mỡ lại nhiá»u.
Tuy nhiên, chuyện đó không thà nh vấn Ä‘á», vì ai không đói thì còn suy tÃnh, chứ má»™t khi đã đói thì nhất định “bình dân†cÅ©ng ngon như thượng hạng.
Giá như ngà y thưá»ng, đừng nói chi thò đũa gắp, mà nếu tô mì như thế có Ä‘em đến để ngay trước mặt là nhất định Thư Hương sẽ khoát tay bá». Thế nhưng bây giá» thì chẳng những không la, trái lại còn húp sạch tô, má»™t cá»ng hẹ úa và ng phân ná»a cô ta cÅ©ng không chừa lại.
Äà o Liá»…u nhìn Thư Hương má»™t lúc rồi báºt cưá»i :
- Cái tô vá»›i đôi đũa cá»§a bá»n đà n ông hôi hám mà bây giá» cô cÅ©ng không chê?
Thư Hương hÆ¡i khá»±ng lại, nhưng rồi cÅ©ng cưá»i theo :
- Quên... mà nè, hình như lúc đói khó nhớ lắm, phải không?
Nà ng buông đũa và bấy giỠmới thấy hơi là lạ.
Bao nhiêu cặp mắt của thực khách trong quán gần như dồn cả và nà ng, là m như hỠđang nhìn nà ng là m trò quái dị.
Thư Hương rá» rá» mặt và há»i nhá» Äà o Liá»…u :
- Có dÃnh gì không? Xem mặt ta có dÃnh gì không?
Äà o Liá»…u lắc đầu :
- Äâu có.
Thư Hương cau mặt :
- Chá»› tại sao há» nhìn mình dữ váºy?
Äà o Liá»…u cưá»i :
- Có lẽ... coi chừng há» Ä‘ang chá»n chồng cho con gái hỠđó nghe.
Bây giá» Thư Hương má»›i thấy bà n tay cá»§a Äà o Liá»…u. Cô ta cầm cái gói và ng và đặt ngay trước bụng, cô ta chỉ ăn bằng má»™t tay thôi.
Thư Hương thúc tay :
- Äể cái gói lên bà n Ä‘i.
Äà o Liá»…u há»i :
- Chi váºy?
Thư Hương lừ mắt :
- Ngu, Ä‘i ra đưá»ng phải nhá»› rằng đừng bao giá» cho ngưá»i ta biết mình có cá»§a. Cứ ôm khư khư như thế là nói cho ngưá»i ta biết cá»§A mình đáng giá, là m cho thiên hạ chú ý, cứ là m như đồ bá» má»›i được chứ.
Äà o Liá»…u gáºt gáºt :
- Không ngỠtiểu thơ lão luyện giang hồ quá xá...
Thư Hương lừ mắt :
- Cái gì “tiểu thơ�
Äà o Liá»…u láºt Ä‘áºt nói :
- À quên, Thiếu gia... công tá»...
Thư Hương gắt :
- Cái nà o má»™t cái thôi. Thiếu gia là thiếu gia, công tá» là công tá». Cái gì gá»i là “thiếu gia công tá»â€? Ngu Æ¡i là ngu.
Äà o Liá»…u nhoẻn miệng cưá»i và đặt cái gói lên bà n.
Ngay lúc đó, một gã từ bên ngoà i bước và o vòng tay :
- Nhị vị mạnh giá»i.
Dáng cách của hắn trong qua là biết ngay hạng chẳng ra gì. Cặp mắt láo liên của hắn đủ biết hắn là loại không gian manh cũng thuộc dân... cà khịa.
Vốn không muốn là m quen, nhưng vì cần phải tá» ra phong độ “lịch thiệp giang hồ†nên Thư Hương đứng dáºy khệnh khạng vỠđáp lá»… :
- Äa tạ.
Hắn ngồi xê xuống ngay và toét miệng cưá»i... cà khịa :
- Xem chừng nhị vị là ngưá»i má»›i đến đây lần thứ nhất?
Thư Hương là m vẻ hết sức thản nhiên :
- Không, đã đến nhiá»u lần rồi chá»›. Trong thà nh nà y đâu có chá»— nà o không biết.
Ngưá»i ấy há»i :
- Nhị vị từng đi đây đó, chắc biết Triệu Hùng đại ca trong thà nh nà y chớ?
Bằng và o cách nói cá»§a hắn và nhất là bằng và o hai tiếng “Äại ca†thì nhất định cái con ngưá»i há» Triệu đó phải là kẻ có máu mặt trong thà nh nà y. Nếu bảo là không biết thì chẳng hóa ra mình không “lão luyện giang hồ†sao? Vì thế nên Thư Hương gáºt đầu bừa.
Gáºt đầu không vẫn thấy còn chưa đủ “lão luyệnâ€, nà ng lại nói thêm :
- Kể ra thì cÅ©ng không quen nhiá»u lắm, chỉ có và i lần nháºu nhẹt vá»›i nhau thôi.
Ngưá»i ấy mừng ra mặt :
- À như váºy thì là quen rồi. Tôi đây, Thiết Thá»§ đây, em cá»§a Triệu đại ca.
Và hắn vụt khom mình xuống, nói nhỠ:
- Äã là chá»— quen biết, tôi có chuyện nà y không thể không nói cho nhị vị biết...
Thư Hương Ä‘iá»m đạm :
- Vâng, xin cứ nói.
Thiết Thá»§ nhìn quan bằng con mắt chuá»™t lắc cá»§a hắn và thấp giá»ng hÆ¡n :
- Äịa phương nà y phức tạp lắm, đủ hạng ngưá»i hết, cái thứ cướp giáºt thì đầy đưá»ng.
Nhị vị có tiá»n hoặc có đồ váºt đáng giá thì phải cẩn tháºn má»›i được nhé.
Äà o Liá»…u vừa dợm tay định giữ lấy cái gói, nhưng Thư Hương lừ mắt và quay lại cưá»i ná»›i vá»›i Thiết Thá»§ :
- Không có gì, cái nà y chỉ có mấy quần áo lót và khăn tắm mà , không có gì đáng giá cả.
Thiết Thá»§ cưá»i, hắn chầm cháºm đứng lên cưá»i cưá»i :
- Tại hạ vì chỗ quen biết nên nói với nhị vị...
Hắn đứng lên tháºt cháºm và nói cÅ©ng tháºt cháºm, nhưng tay hắn tháºt nhanh, hắn chá»™p lấy cái gói và co giò chạy thẳng...
Thư Hương cưá»i khẩy.
Nà ng đã nhìn thấy cách chạy của gã lưu manh, bằng và o dáng điệu ăn cắp vặt đó, nà ng có thể chấp hắn chạy trước năm dặm.
Äà o lão gia đã đặt tên con gái là Thư Hương, giống y như ngưá»i bán cháo lòng Ä‘i ăn há»§ tiếu cá»§a hà ng kế cáºn, vì ông ta vốn là báºc thế gia trong võ lâm, ông ta đã thà nh danh mấy Ä‘á»i và bây giá», kể cả sản nghiệp, ông ta thuá»™c hà ng vá»ng tá»™c, ông ta thừa biết cái hay cái dở cá»§a võ lâm và đã chán ngấy rồi.
Mặc dầu thưá»ng nháºt cÅ©ng vẫn còn giao thiệp, nhưng chẳng qua vì là chá»— bạn bè cÅ© chứ tháºt tình thì ông không muốn con mình Ä‘i theo hướng đó, nhất là đứa con má»™t lại là gái. Ông ta không muốn con mình lăn và o vòng nguy hiểm, ông ta muốn con gái mình theo nẻo “Thư Hươngâ€. Äó là nguyên nhân ông chá»n tên cho con gái, và cÅ©ng là lý do ông không cho con Ä‘i ra ngoà i giao thiệp.
Tuy nhiên, vốn là con nhà võ, không nhiá»u cÅ©ng Ãt, Thư Hương cÅ©ng có há»c lem nhem, đối võ lâm cao thá»§ thì nà ng không thể đánh lại, nhưng đối bá»n con gái bình thưá»ng, nà ng thuá»™c và o tay có hạng.
Nhất là đối vá»›i thân pháp cá»§a tên Thiết Thá»§ nà y, nà ng coi như đứa con nÃt.
ChÃnh vì thế mà nà ng không vá»™i.
Nà ng lại mừng thầm là má»›i ra đưá»ng lại gặp ngay má»™t tên quá tầm thưá»ng, nà ng sẽ có cÆ¡ há»™i để thiên hạ “lé†chÆ¡i.
Nhưng tiếc má»™t Ä‘iá»u là cÆ¡ há»™i đó bị ngưá»i khác há»›t ngang.
Thiết Thá»§ chạy ra chưa khá»i cá»a quán, thì gã bị ngưá»i thá»™p lại.
Ngưá»i đó là má»™t gã đại hán cao lá»›n dá»nh dà ng, bắp tay chắc nịch, nhất là vết thẹo ngang mặt cá»§a gã đã là m cho Thiết Thá»§ bá»§n rá»§n tay chân...
Ngưá»i mặt thẹo vung tay xáng cho hắn má»™t tát xiểng niểng, thế nhưng hắn không dám kêu má»™t tiếng, hai chân hắn rụng rá»i.
Ngưá»i mặt thẹo trầm giá»ng :
- Mang trả lại cho ngưá»i ta, con chó!
Thiết Thá»§ má»™t tay cầm gói và ng, má»™t tay vò vò bên má, Ä‘i vá» phÃa bà n cá»§a Thư Hương.
Gã mặt thẹo cũng bước theo, hắn vòng tay nói :
- Tại hạ há» Triệu, tên nà y là anh em cá»§a tại hạ, đã được dạy dá»— rất nhiá»u nhưng chứng nà o táºt nấy, xin nhị vị niệm tình bằng hữu tha thứ cho.
Thư Hương nháºt ra ngưá»i nà y đúng mẫu má»±c cá»§a “giang hồ hiệp nghÄ©a†mà lại nhiá»u khà phách, nà ng vá»™i mỉm cưá»i :
- Äa tạ bằng hữu, cá»§a đã không bị mất thì cÅ©ng không nên lo lắng, xin bằng hữu bá» qua.
Gã mặt thẹo lừ mắt nhìn Thiết Thủ :
- Còn chưa chịu bái tạ sự rộng lượng của nhị vị công tỠhay sao?
Thiết Thá»§ láºt Ä‘áºt vòng tay má»p mình là nhà không ra tiếng.
Rõ rà ng là hắn chưa hết điếng hồn.
Thư Hương há»i :
- Huynh đà i há» Triệu, váºy chắc là Triệu đại ca trong thà nh nà y?
Gã mặt thẹo vòng tay :
- Không dám, không dám nháºn hai tiếng “Äại Caâ€.
Thư Hương vòng tay :
- Nghe danh đã lâu, nay gặp mặt tháºt là hạnh ngá»™, xinh thỉnh đại ca ngồi.
Nà ng cố sá»a giá»ng Ä‘iệu cho cao và cách vòng tay nghiêng mặt cho đúng “phong cách giang hồâ€.
Gã mặt thẹo khoát tay :
- Không không, bà n tiệc nà y xin cho tại hạ được phép thanh toán với chủ quán.
Xin nhị vị niệm tình cho tại hạ có háºn hạnh là m tròn bổn pháºn “thổ địa†má»™t phen, gá»i là để là m quen...
Thư Hương nói nhanh :
- Äâu được, đâu được... xin chá» khi khác...
Nà ng cho tay và o gói định lấy bạc, không ngá» lại chụp kéo ra má»™t chuá»—i ngá»c là m cho đôi mắt cá»§a gã mặt thẹo chá»›p chá»›p. Hắn nói nhanh :
- Äừng, thứ nà y không thể xà i như thế được. Nếu nhị vị cần thì tại hạ xin đưa Ä‘i đổi.
Và hắn lại vỗ ngực đồm độp :
- Nói tháºt không phải khoe, chá»› toà n thà nh nà y không có má»™t ai dám tÃnh chuyện lôi thôi vá»›i bằng hữu cá»§a há» Triệu đây đâu.
Tháºt ra trong gói đâu có bạc. Äà o Liá»…u vì để phòng hỠđưá»ng xa, nà ng chỉ mang toà n thứ ngá»c thạch đắt tiá»n.
Thư Hương vừa định nói lá»i cảm tạ để theo Ä‘i đổi bạc, nhưng ngay lúc ấy nà ng lại thấy má»™t ngưá»i áo xanh Ä‘eo kiếm bước vô trừng trừng nhìn gã mặt thẹo và lá»›n tiếng :
- Lão Lục, bây giá» lại là m tá»›i cái chuyện mạo danh ta để là m báºy đó phải không?
Gã mặt thẹo tá»± xưng “Triệu đại ca†bây giá» bá»—ng như trái banh xì hÆ¡i, hắn vòng tay đến má»p mình :
- Tiểu nhân không dám, mong Triệu đại gia...
Hắn má»p mình cà ng lúc cà ng thấp, và cuối cùng, hắn luồn qua mấy bà n đông khách dông luôn.
Bây giỠthì đôi mắt to tròn của Thư Hương cà ng tròn hơn. Nà ng không còn biết chuyện ra sao.
Nhưng ngưá»i trung niên Ä‘eo kiếm đã vòng tay :
- Tại hạ há» Triệu, tên tục là Hùng. Nhá» Æ¡n bằng hữu trong thà nh nà y thương tình gá»i cho vui là “Äại caâ€, nhưng tháºt thì tại hạ không dám đảm nháºn như thế.
Bây giá» thì Thư Hương đã rõ rồi. ChÃnh con ngưá»i bây giá» má»›i là “Triệu đại caâ€, còn cái tên mặt thẹo ra tuồng “hiệp nghÄ©a†hồi nãy chỉ là ... thứ giả.
Triệu Hùng lại nói :
- Tên mặt thẹo khi nãy là má»™t tên bịp bợm nổi tiếng trong thà nh nà y, trước đây cÅ©ng đã thưá»ng mạo danh tại hạ để lừa gạt. Nhiá»u ngưá»i không biết, may không chút nữa là nhị vị đã mắc bẫy rồi.
Thư Hương đỠmặt lắp bắp :
- A... không, vừa rồi cái gói đồ cá»§a chúng tôi bị ngưá»i giáºt. ChÃnh vị ấy đã lấy lại giùm cho...
Nà ng vốn là con ngưá»i không có tánh vong Æ¡n, mặc dầu biết tên đó mạo danh, nhưng dầu gì thì hắn cÅ©ng có là m nghÄ©a vá»›i nà ng. Nà ng phải nói ra sá»± tháºt đó.
Triệu Hùng cưá»i :
- Äâu có phải. Tên Thiết Thá»§ là đồng bá»n vá»›i hắn, chúng toa ráºp nhau để lừa nhị vị đó. Hắn là m thế là để cho nhị vị tÃn nhiệm hắn. Lúc đó là hắn sẽ ra tay.
Thấy Thư Hương ngÆ¡ ngÆ¡, Triệu Hùng lại cưá»i cưá»i :
- Tháºt ra thì cái ngữ đó ai mà không thấy biết, bằng và o đôi mắt sắc bén cá»§a nhị vị, tá»± nhiên đâu phải hạng như Thiết Thá»§ mà chạy thoát?
Thư Hương thở dà i :
- Äúng là chuyện chưa gặp là chưa biết. “Äi má»™t tất đà ng, há»c má»™t sà ng khônâ€!
Và nà ng vụt cao hứng ngang :
- Chỉ nhìn qua mà Triệu đại ca biết được võ công của chúng tôi sao?
Triệu Hùng cưá»i :
- Chẳng những biết nhị vị có võ công, mà còn biết đúng là cao thá»§. ChÃnh vì thế nên tại hạ má»›i quyết ý kết giao, chứ nếu không thì đâu có can thiệp là m chi.
Thư Hương chợt cảm nghe vô cùng khoan khoái, vừa má»›i xuất hà nh là đã có thể kết giao vá»›i giang hồ hảo hán, nà ng láºp tức vòng tay :
- Äa tạ Triệu đại ca có lòng tưởng đến. Xin má»i, má»i Triệu đại ca ngồi.
Triệu Hùng nhìn quanh :
- Tháºt không phải dám chê, nhưng chá»— nà y phức tạp lắm, ồn à o, đâu phải là chá»— bằng hữu tương giao. Nếu nhị vị không phân cao thấp thì tại hạ xin thỉnh đến tệ xá đà m đạo cho vui.
Äã thuá»™c nằm lòng câu “Tứ hải giai huynh đệâ€, Thư Hương đâu lại từ chối dịp may như thế?...
Giang hồ hiệp nghÄ©a, trừ những báºc “vá»ng tá»™c†như Äà o gia, hầu hết Ä‘á»u đạm bạc.
Nhà cá»§a Triệu Hùng cÅ©ng không lá»›n lắm, tiá»n viện vừa phải, trong phòng bà y biện cÅ©ng đơn sÆ¡. So vá»›i y phục đắt tiá»n cá»§a hắn không được xứng.
Thư Hương không thấy gì kỳ cả. Nà ng còn cho đó là chuyện đương nhiên.
Con ngưá»i hà o phóng qua dáng cách cá»§a “Triệu đại caâ€, nếu có tiá»n thì cÅ©ng kết giao trang trải cho bằng hữu, chá»› đâu phải hạng chỉ biết lo cho chÃnh mình sang cả?
Nà ng tuy không thấy, nhưng đã thưá»ng nghe, ngưá»i như Triệu đại ca nà y thuá»™c loại ngưá»i “bốn biển là nhà â€, không phải báºn bịu vá» gia quyến.
Triệu Hùng nói :
- Nhị vị nếu không có chuyện gì cần kÃp lắm thì xn ở lại đây và i hôm. Tại hạ sẽ thỉnh tất cả bằng hữu trong thà nh nà y lại giá»›i thiệu cho nhị vị biết. Khi nà o có dịp ghé ngang qua đây hay những vùng phụ cáºn, nhị vị chỉ cần nói má»™t tiếng vá»›i bất cứ ai thì sẽ có ngưá»i chu đáo vẹn toà n.
Tháºt còn gì hÆ¡n nữa? Äã quyết tâm biết đó biết đây, đã quyết tâm gặp những “nhân váºt lá»›n†mà có dịp được quen biết bằng hữu đông như thế nà y thì quả là đạt được ước nguyện má»™t cách quá dá»… dà ng.
Thư Hương mừng rơn :
- Như thế thì hay biết là bao nhiêu. Tiểu đệ xuất môn lần nà y mục Ä‘Ãch là để được kết bạn đông đảo đấy mà .
Äà o Liá»…u ngứa miệng chen vô :
- Nhưng chỉ ngại phiá»n cho Triệu đại gia quá Ä‘i chá»›?
Sợ lỡ cơ hội, Thư Hương lừ mắt :
- Äối vá»›i Triệu đại ca mà nếu chúng ta là m ra khách sáo chẳng hóa ra phụ lòng tốt cá»§a đại ca sao?
Triệu Hùng báºt ngón tay cái ra trước mặt và cưá»i sang sảng :
- Äúng rồi, nói như váºy là hạng nhất rồi. Là báºc nam nhi hà o phóng, báºc khảng khái anh hùng, phải như thế má»›i phải mặt tu mi chá»›!
Hay, “nam nhi hà o phóngâ€, “khảng khái anh hùngâ€, “phải mặt tu miâ€... hay!
Từng câu nói y như những đóa hoa nở rá»™ trong lòng cá»§a Thư Hương. Nà ng cưá»i rạng rỡ.
Con ngưá»i lịch duyệt như Triệu đại ca mà vẫn tôn kÃnh nà ng, vẫn coi trá»ng nà ng, vẫn không nháºn ra nà ng là gái giả trai thì chắc chắn trên Ä‘á»i nà y ai cÅ©ng phải thấy nà ng là báºc “tu mi nam tá»â€.
Là m sao nà ng lại không thÃch thú?
Thư Hương bá»—ng đâm ra phục mình ngang, nà ng cảm thấy có lẽ bẩm sinh nà ng quả là báºc kỳ tà i. Chỉ má»›i lần đầu xâm nháºp giang hồ mà đã láºp nên kỳ tÃch, giá như đừng có ai, chắc nà ng đã “cốc†lên đầu Äà o Liá»…u má»™t cái vì sá»± do dá»± cá»§a cô ta lúc ban đầu. Nếu nà ng không cương quyết thì có phải cái “kỳ tà i†cá»§a nà ng sẽ bị mai má»™t Ä‘i chăng?
Triệu Hùng lại nói :
- Lão đệ bình thá»§y tương phùng, đồng thanh tương ứng, không cần phải biết nhau lâu, lão đệ cần gì cứ nói vá»›i đại ca má»™t tiếng... À, phải rồi, may không quên, để đại ca bảo bầy trẻ mang đến Ãt bạc. Lão đệ Ä‘i đây Ä‘i đó phải mang bạc nén trong ngưá»i má»›i tiện...
Thư Hương khoát khoát tay :
- Không không, Triệu đại ca, tôi có vòng ngá»c kim cương nhiá»u mà ...
Nà ng bá»—ng dá» mặt và nói liá»n theo :
- Äây là cá»§a em gái tôi, nó dư không xà i, tôi định sẽ đổi ra bạc mà mấy bữa rà y chưa đổi đó chứ.
Triệu Hùng nghiêm nghị :
- Lão đệ nói như thế là không phải rồi. Má»›i vừa nói không nên khách sáo đây, tháºt tình không phải đại ca đối riêng vá»›i lão đệ đâu, thiếu gì, bất cứ anh em nà o ở đâu xa Ä‘i ngang qua đây, cho đại ca biết là đại ca lo cho chu đáo ngay, “Tứ hải giai huynh đệ†mà .
ChÃnh đại ca đây cÅ©ng váºy chá»›, hồi trước, khi đại ca còn trẻ tuổi, cÅ©ng lang bạt giang hồ như lão đệ bây giá», đại ca cÅ©ng phải cho báºc đà n anh chu cấp.
Hắn đứng lên và nói :
- Nhị vị lão đệ ngồi đây nghe, đại ca Ä‘i lại ngân hà ng lấy và mua rượu luôn. Mình phải nháºu má»™t bữa túy lúy để đánh dấu ngà y gặp tri ká»· ý hợp tâm đầu...
Hắn Ä‘i ra cá»a rồi lại quay trở và o. Hắn lấy chìa khóa mở cá»a tá»§ đựng sát vách trong và nói :
- Những gì cá»§a lịnh muá»™i lão đệ mang cất và o đây. Tại nhà đại ca thì không sợ má»™t ai cả, nhưng cẩn tháºn là đức tÃnh cần yếu cho hững kẻ “hà nh hiệp giang hồâ€, nhất là cá»§a riêng cá»§a lịnh muá»™i, chúng ta cà ng phải giữ gìn.
Äúng là mẫu ngưá»i thuá»™c loại “đại caâ€, cái gì đối vá»›i bạn bè Ä‘á»u chu đáo. Hắn bá» gói đồ và o tá»§ khóa lại cẩn tháºn, trao chìa cho Äà o Liá»…u và cưá»i cưá»i :
- Xem mặt là biết liá»n, lão đệ nà y tÃnh cẩn tháºn lắm, sau nà y có thể là m Äại Quản Gia cho má»™t gia trang đồ sá»™ được đấy. Cất chìa khóa nghen.
Thư Hương định khoát tay, nhưng Äà o Liá»…u đã đón lấy chìa khóa nhét kỹ và o mình.
Sau khi Triệu Hùng Ä‘i khuất khá»i cá»a rồi, Äà o Liá»…u nói nhá» :
- Tiểu thơ, tôi thấy cái gã “Triệu đại ca†nà y chắc không phải “giang hồ hà nh hiệp†gì đâu, không hiểu lão định là m gì...
Thư Hương cưá»i :
- Äúng là con nÃt, ngưá»i hà o phóng như váºy mà ngươi còn không tin thì không biết tin ai đây.
Äà o Liá»…u nói :
- Nhưng cái gói của mình...
Thư Hương nói :
- Gói đồ cát trong tá»§ đó. Chìa khóa mình giữ đây. Váºy mà chưa yên lòng à ?
Äà o Liá»…u nhếch nhếch môi nhưng rồi lại là m thinh.
Thư Hương không chú ý đến Äà o Liá»…u, nà ng chắp tay Ä‘i lại trước hiên nhà và thả lần ra sân. Nà ng thấytrong trong khu nhà nà y có đến mưá»i mấy gia đình ở liá»n nhau như những phố hẹp, giăng phÆ¡i quần áo ngang dá»c, những y phục, giặt phÆ¡i cÅ© sì cÅ© mốc.
Hình như hỠtoà n là dân là m mướn, là m thuê. Liếc và o từng gian nhà , cung cách ở của hỠhình như có phần cùng cực.
Bây giỠđã gần chÃnh ngá» rồi, mà có ngưá»i còn cởi trần táºp võ, đánh Ä‘u, nhảy sà o, vung xÃch. Có mấy cô gái còn Ä‘ang chảy tóc dưới thá»m... Thư Hương nghÄ© ngay há» là đám “SÆ¡n Äông Mãi Võâ€...
Xế bên góc, có má»™t lão già mù Ä‘ang luyện ngón Äá»™c Huyá»n, bên cạnh có cô gái đứng tá»±a bên rà o mân mê cà nh “tương tư thảoâ€.
Thư Hương biết lão già đó chuyên nghá» hát dạo, còn cô gái chắc con cháu gì cá»§a lão và hình như cô ta Ä‘ang... mÆ¡ má»™ng, cà nh “tương tư thảo†nà ng Ä‘ang cầm trên tay dám là cá»§a cáºu nà o má»›i quăng và o cho cô ta để... gợi tình.
NghÄ© đến chuyện gợi tình, Thư Hương bất giác nhìn cô gái mấy lần, cô ta vá»™i cúi mặt và giấy cà nh “tương tư thảo†ra phÃa sau lưng.
Thư Hương bỗng đâm sợ quay sang hướng khác.
Rất có thể cô ta đã để ý mình rồi, vì thế nên cô ta má»›i giấu cà nh “tương tư thảoâ€, không dám để mình thấy cô ta có tình nhân.
Nà ng sợ ngang, vì không khéo cô ta “mê†tháºt thì... nguy hiểm.
Ngoà i những nhân váºt ấy ra, trong tưá»ng cá»§a khu nhà chung đó có nhiá»u đứa trẻ chÆ¡i ngoà i sân cát, mÅ©i chảy lòng thòng.
Khu nhà tháºt lao xao có nhiá»u gian đặt bếp nấu ngay hiên trước, có má»™t bà bụng bầu Ä‘ang nổi lá»a, mặt mÅ©i kèm nhèm, bụng cá»§a bà ta chắc cÅ©ng phải chÃn tháng gì rồi, bụng cà ng nặng chừng giá» sau sẽ đẻ đến nÆ¡i.
Bà mẹ cá»§a mụ ta ngồi kế bên cà u nhà u, bảo mụ ta lưá»i biếng, lầm bầm vừa lấy cái khăn dÆ¡ lốm đốm lau mồ hôi trên mặt cho mụ ta.
Thư Hương bá»—ng nghe lòng cảm khái trước cái sinh hoạt cháºt váºt mà đầm ấm nà y.
Nà ng nghÄ© như thế má»›i đúng là gia đình thân thiết. Nà ng chưa hưởng được cảnh đó bao giá» vì nà ng già u quá, chưa muốn thì váºt đã có rồi, không còn biết đến cảm giác thèm thuồng gì nữa.
Nà ng chợt thấy ngưá»i thiếu phụ mang thai sao mà đẹp quá. Mồ hôi mụ ta đượm dà i chân tóc, hai má á»ng hồng rạng rỡ. Tuy không có đồ trang sức, tuy không có y phục lòe loẹt, nhưng chắc chắn mụ Ä‘ang yêu Ä‘á»i lắm.
Thư Hương nhìn cuá»™c sống cá»§a há» mà nôn nao, nà ng nhá»› tá»›i cuá»™c sống trong “lồng son†cá»§a nà ng mà phát ngán, tức vì không thoát ra cho sá»›m để tìm lấy cÆ¡ há»™i sống y như há»...
* * * * *
Bếp lá»a hừng hừng và nồi cÆ¡m đã cạn rồi.
Lão già ngưng đà n, ngồi hút thuốc. Cô gái khi nãy ngồi xuống đấm nhè nhẹ trên lưng lão.
Chắc cô ta là con gái cá»§a lão già mù, dáng cách cá»§a cô ta biểu lá»™ sá»± thương yêu trìu mến đối vá»›i ngưá»i cha tà n táºt.
Äà o Liá»…u Ä‘i lần ra nói nhá» :
- Sao lâu quá mà Triệu đại ca vẫn không v�
Thư Hương lơ đãng nói :
- Có lẽ còn lo Ä‘i lãnh bạc, đông ngưá»i phải chỠđợi lâu chứ.
Äà o Liá»…u nói :
- Tôi nghi lão chuồn quá!
Thư Hương lừ mắt :
- Ngưá»i ta chưa lấy cá»§a mình má»™t xu nà o thì chuyện chi lại chuồn, nói tầm báºy.
Äà o Liá»…u nhếch nhếch môi nhưng lại bá» Ä‘i vô không nói.
Mái hiên bên kia cÆ¡m đã nhắc xuống rồi, má»™t ngưá»i đà n ông vạm vỡ mình trần từ ngoà i ngõ Ä‘i và o. Có lẽ ông ta đã phải trá»n má»™t ngà y lao lá»±c.
Äám trẻ mình đầy cát đất cÅ©ng chạy vô, có lẽ mùi cÆ¡m chÃn đã kêu gá»i chúng.
Một gia đình quây quần trên manh đệm rách, hai con chó ốm ngồi châu mõ chực xương.
Ngưá»i đà n ông sá» xuống bên ngưá»i thiếu phụ có thai, kÃn dáo rá» và o bụng vợ thì thầm...
Ngưá»i thiếu phụ lưá»m hắn, nhưng cả hai cùng cưá»i âu yếm.
Gia đình nghèo mà có quá nhiá»u vui vẻ, Thư Hương cà ng trông cà ng thÃch thú.
Triệu đại ca vẫn chưa vá».
Bây giá» thì Thư Hương đã nghe thấy băn khoăn, nà ng quay lại thấy Äà o Liá»…u từ trong nhà xăn xái Ä‘i ra, dáng Ä‘iệu cá»§a cô ta hình như xá»›n xát...
Vừa đến chá»— Thư Hương đứng là cô ta dáºm chân :
- Chết rồi...
Thư Hương cau mà y :
- Cái gì? Mắc tiểu rồi phải không?
Äà o Liá»…u lắc đầu :
- Không phải, cái gói...
Thư Hương nói :
- Trong tủ chớ đâu.
Äà o Liá»…u nói :
- Không có, cái tủ trống trơn.
Thư Hương nhướng mắt :
- ChÃnh tay ta bá» vô khóa mà ?
Äà o Liá»…u nói :
- Váºy mà bây giá» không có. Tôi má»›i mở coi đây nè.
Thư Hương láºt Ä‘áºt Ä‘i và o.
Quả nhiên, cái tủ trống không.
Váºy thì cái gói ở đâu? Không lẽ má»c cánh bay Ä‘i? Không...
Äà o Liá»…u vừa thở vừa chỉ chỉ :
- Cái tá»§ sát tưá»ng có ba mặt và trên nóc trống trÆ¡n...
Cô ta dáºm chân nói luôn má»™t hÆ¡i :
- Nhất định lão hỠTriệu đã lên lấy dông rồi, tôi đã nói mà không chịu nghe...
Thư Hương mÃm miệng chạy nhanh ra sân.
Nhà nà o cÅ©ng đã ngồi và o mâm cÆ¡m, chỉ còn mấy gã đại hán còn Ä‘ang táºp luyện, có ngưá»i Ä‘ang xách nước ngoà i giếng trước sân.
Thư Hương bước ra há»i :
- Triệu đại ca đâu? Các vị có biết đâu không?
Gã đại hán ngẩng mặt lên :
- Triệu đại ca là ai? Chúng tôi ở đây không biết ngưá»i đó.
Thư Hương chỉ tay và o nhà :
- Cái vị ở trong nhà đó mà , chòm xóm với chư vị mà ? Các vị không biết sao?
Gã đại hắn lắc đầu :
- Gian nhà đó bá» trống đã mấy tháng rồi đâu có ai ở. Hồi sáng sá»›m nà y má»›i có ngưá»i đến thuê và trả có ná»a tháng tiá»n phòng. Chúng tôi chưa biết tên lão là gì.
Thư Hương sá»ng sốt. Äà o Liá»…u ngẩn ngÆ¡.
Chợt phÃa trong có ngưá»i há»i :
- Ai há»i Triệu đại ca đó?
Ngưá»i đó Ä‘i ra và tay hãy còn cầm cây roi, hình như Ä‘ang luyện võ.
Thư Hương bước lại há»i :
- Tôi há»i thăm đây, chẳng hay lão huynh có biết chăng?
Ngưá»i ấy gáºt đầu :
- Biết chá»›, ngưá»i trong thà nh nà y, bất cứ ai có là m ăn bên ngoà i Ä‘á»u biết cả.
Thư Hương mừng quá nói :
- NhỠlão huynh giúp giùm nghe, là m ơn đưa tôi đi gặp Triệu đại ca một chút.
Ngưá»i ấy nhìn Thư Hương và Äà o Liá»…u từ đầu đến chân :
- Các ngươi là ...
Thư Hương rước nói :
- Chúng tôi Ä‘á»u là bằng hữu cá»§a Triệu đại ca.
Ngưá»i ấy cưá»i cưá»i :
- Äã là bằng hữu cá»§a Triệu đại ca, thì cần gì phải nói chuyện ân nghÄ©a, tôi sẵn xe kìa, lên tôi đưa Ä‘i.
Chếch qua má»™t khuôn sân, có cá»— xe Ä‘ang Ä‘áºu, ngưá»i đánh xe nói :
- Triệu đại ca Ä‘ang uống rượu vá»›i má»™t bằng hữu, tôi vì báºn việc nên bá» vỠđây.
Cá»— xe chạy khá nhanh, ngưá»i đánh xe quả là tay lão luyện, chỉ quanh quanh má»™t lúc là dừng lại trước má»™t gian nhà cÅ© kỹ...
|

15-06-2008, 09:36 AM
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 18 phút
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 3
Triệu đại ca râu quắn
Cỗ xe vừa dừng lại thì Thư Hương đã nhảy xuống và tên phu xe chỉ và o nhà :
- Trong đó. Triệu đại ca Ä‘ang tiếp ngưá»i bạn trong đó, phải không báºn thì dá»… Ä‘i được không...
Không đợi ngưá»i đánh xe nói dứt, Thư Hương chỉ gáºt đầu rồi lao thẳng và o cá»a, nà ng sợ không kịp túm tên đại bịp...
Gian nhà cÅ© kỹ, trong nhà bà y biện sÆ¡ sà i nhưng quả có ngưá»i Ä‘ang uống rượu.
Thư Hương giáºn lắm, nà ng quyết xáng trước hắn năm ba tát chÆ¡ Ä‘Ãch đáng rồi có gì sẽ nói chuyện sau.
Ai ngưá»i uống rượu trong nhà , má»™t ngưá»i da mặt và ng bệt như sốt rét kinh niên, má»™t ngưá»i cao lá»›n râu quắn.
Thư Hương há»i lá»›n :
- Triệu đại ca ở đâu?
Ngưá»i mặt và ng há»i :
- Các hạ tìm Triệu đại ca có chuyện chi?
Thư Hương nói :
- Tự nhiên là có chuyện, chuyện rất cần.
Ngưá»i mặt và ng nâng chén lên uống má»™t há»›p rồi đặt nhẹ chén xuống bà n, không nói.
Gã đại hán râu quắn nhìn trân trân và o mặt Thư Hương :
- Nói đi, có chuyện gì nói đi. Ta là Triệu Hùng, Triệu đại ca đây.
Thư Hương sá»ng sốt :
- Cái gì? Ông là Triệu đại ca? Tôi đâu có tìm ông?
Gã đại hán râu quắn cưá»i :
- Äùa chi mà lạ váºy? Toà n thà nh nà y chỉ có má»™t Triệu Hùng, chỉ có má»™t ngưá»i bạn bè gá»i là Triệu đại ca, chá»› là m gì có đến hai ngưá»i?
Thư Hương xanh mặt.
Không lẽ cái tên áo xanh đeo kiếm gạt nà ng cũng là Triệu đại ca giả mạo?
Tên đại hán râu quắn uống má»™t há»›p rượu rồi lại nhìn Thư Hương, nhìn Äà o Liá»…u...
Thình lình, hắn Ä‘áºp tay xuống bà n cưá»i ha hả :
- Thôi, bị rồi, bị gạt rồi phải không? Bị ngưá»i tá»± xưng là “Triệu đại ca†phải không?
Có phải cái tên mặc áo xanh đeo kiếm không?
Thư Hương gáºt đầu :
- Äúng rồi, hắn đó.
Gã râu quắn lại cưá»i, hắn ôm bụng cưá»i, cưá»i sặc cả rượu ra :
- Hắn mà là Triệu đại ca? Trá»i đất, hắn là Trần đại... bịp. Hắn chỉ có má»™t bá»™ quần áo đó thôi, nhưng cái nghá» bịp cá»§a hắn thì nhiá»u lắm. Hắn có cái tên khá đẹp, tên Trần Äại Nhã, nhưng vì hắn chỉ chuyên sống bằng nghá» bịp thiên hạ, nên ngưá»i ta đã đồng lòng sá»a khai sanh hắn ra Trần đại... bịp, chắc nhị vị bị hắn bịp rồi phải không?
Thư Hương nghiến răng :
- Chẳng hay nhị vị có thể giúp cho tôi tìm được hắn chăng?
Triệu Hùng râu quắn đáp :
- Cái con ngưá»i đó gian ngoan lắm, nhất là bây giá» thì hắn trốn kỹ rồi, muốn tìm được hắn chắc cÅ©ng phải mất mấy ngà y.
Hắn vụt cưá»i và há»i :
- Hà nh lý của nhị vị đã bị lấy cả rồi phải không?
Thư Hương gáºt gáºt đầu.
Thư Hương lại há»i :
- Nhị vị lần thứ nhất đến đây phải không?
Thư Hương lại gáºt đầu, chuyến nà y thì nà ng không thể còn nói dóc nổi nữa.
Triệu Hùng nói :
- CÅ©ng không sao, đối vá»›i kẻ lỡ đưá»ng, không phải nghÄ©a hiệp nghÄ©a hiếc gì cả, nhưng lòng trắc ẩn cá»§a con ngưá»i, tôi có thể chỉ cho nhị vị má»™t chá»— an toà n tạm ở đỡ trong vòng năm sáu ngà y, sẽ cố giúp cho tìm tên Trần đại bịp.
Thư Hương đỠmặt, có lẽ nà ng thẹn vì mình bị bịp :
- Như thế... thế sao cho phải... Phiá»n Triệu... đại ca quá.
Triệu Hùng lắc đầu :
- Không, bạn hay không bạn cÅ©ng thế, ngưá»i tốt không thể là m ngÆ¡ đối vá»›i ngưá»i hoạn nạn, tôi không định là m Æ¡n để kết bằng hữu gì cả. Tôi chỉ là m cái chuyện mà bất cứ ai không xấu cÅ©ng Ä‘á»u là m thế thôi.
À, cái con ngưá»i nà y tướng mạo xe có vẻ thô lá»—, ăn nói có vẻ không tá» ra khà phách hà o hiệp gì cả, nhưng đối vá»›i Thư Hương bây giá», nà ng nghe thấy cả má»™t sá»± tháºt tình.
Giá như lúc nà ng chưa bị lừa, thì có lẽ nà ng sẽ không coi và o đâu cả, nhưng bây giá» thì nà ng đã ngán cái lối nói chữ nghÄ©a cá»§a tên Trần đại bịp quá rồi, nà ng thấy con ngưá»i gã Triệu “râu quắn†nà y mà còn dá»… tin hÆ¡n.
Thư Hương hết sức cảm kÃch, tuy đã “ê†quá rồi, nhưng vẫn nhá»› pháºn “tu mi†cá»§a mình, nên nà ng lại cÅ©ng khệnh khạng vung tay :
- Äã thế, tiểu đệ cung kÃnh bất như tòng mạng.
Triệu Hùng nhìn hai ngưá»i chăm chăm và vụt báºt cưá»i quay qua nói vá»›i gã mặt và ng :
- Tôi thấy tốt hơn hết là nên đưa nhị vị đây đến ở tạm với Vương đại nương, vì hỠcùng là đà n bà với nhau cho tiện.
Thư Hương sá»ng sốt :
- Cùng là đà n bà ? Sao váºy? Chúng tôi... chúng tôi...
Triệu Hùng cưá»i :
- Chẳng lẽ nhị vị không phải là đà n bà ?
Thư Hương đỠmặt, nà ng liếc và o mặt Äà o Liá»…u...
Äà o Liá»…u thở ra quay sang chá»— khác.
Thư Hương đà nh phải gượng cưá»i :
- Tháºt không ngá» chư vị tinh mắt quá...
Triệu Hùng đáp :
- Không phải chúng tôi tinh mắt...
Hắn cưá»i cưá»i và nÃn luôn.
Thư Hương há»i dồn :
- Không phải tinh mắt? Chớ chẳng lẽ chúng tôi cải trang không giống?
Triệu Hùng cưá»i sặc sụa :
- Nói tháºt tình nghe, cải nam trang như nhị vị, nếu có ngưá»i nà o nhìn không ra là con gái thì nhất định ngưá»i đó đã... mù.
Thư Hương cau mặt khá lâu rồi nói lầm bầm :
- Như váºy không lẽ cái gã há» Trần cÅ©ng đã biết chúng tôi là gái?
Triệu Hùng đáp :
- Bởi hắn chưa mù.
Thư Hương lại đứng sững một hồi rồi nà ng lột chiếc khăn thư sinh quăng xuống đất hầm hừ :
- Gái là gái, nhưng sớm muộn gì rồi tôi cũng sẽ cho gã hỠTrần biết con gái không phải hạng để cho hắn dễ dà ng lừa.
* * * * *
Như váºy là vị Äà o tiểu thÆ¡ lại trở vá» y lốt gái.
Nhưng khi trở lại nguyên hình, cô con gái cưng yêu cá»§a Äà o gia trang lại gặp thêm nhiá»u bà i há»c má»›i, trước hết là nà ng gặp Vương đại nương...
* * * * *
Vương đại nương cũng đà n bà .
Äà n bà cÅ©ng có nhiá»u thứ, Vương đại nương có lẽ thuá»™c loại rất là đặc biệt.
Nói “rất†có nghĩa là cái đặc biệt của bà ta không ai có thể tưởng tượng ra.
Nhà của Vương đại nương ở trong một ngõ hẻm rất yên tĩnh.
Ngõ hẻm tạo thà nh bởi hai giải tưá»ng rà o hai bên cao khuất bóng mặt trá»i, bên trong cá»a có má»™t cây vú sữa tà ng che mát tá»›i bên ngoà i.
Bây giá» thì Ä‘ang đúng ngá», hai cánh cá»a ngoà i sÆ¡n mà u đỠvẫn còn đóng kÃn, bên trong không nghe má»™t tiếng động.
Chỉ cần nhìn hai cánh cá»a bên ngoà i, cá»a cao, mà u sáng, không chút bụi, ai cÅ©ng có thể biết ngay nhà nà y thuá»™c hạng sang.
Thư Hương có vẻ mừng, nà ng há»i Triệu Hùng :
- Triệu đại ca có chắc Vương đại nương chấp nháºn cho chúng tôi tạm ngụ hay chăng?
Triệu Hùng gáºt gáºt đầu :
- Cô nương yên lòng. Vương đại nương là má»™t ngưá»i bạn tốt cá»§a tôi.
Thư Hương há»i :
- Bà ... bà ta như thế nà o?
Triệu Hùng đáp :
- Bà ta là má»™t con ngưá»i rất tốt, chỉ có Ä‘iá»u tÃnh tình có chá»— khác ngưá»i má»™t chút.
Thư Hương há»i :
- Sao gá»i là khác?
Triệu Hùng đáp :
- Bà ta rất thÃch ngưá»i khác nghe lá»i mình, chỉ cần nghe lá»i chỉ dạy cá»§a bà ta thì muốn gì được nấy, còn hÆ¡n là ở tại nhà mình nữa. Nhưng nếu ai là m trái ý bà ta thì...
thì sẽ có nhiá»u háºu quả không được đẹp.
Hắn nói câu đó vá»›i bá»™ mặt có phần nghiêm trá»ng, hình như có ẩn ý dá»a chừng.
Nhưng Thư Hương thì vẫn cưá»i như không :
- Kể ra thì cÅ©ng không đáng gá»i là khác ngưá»i, chÃnh tôi, tôi cÅ©ng không thÃch ai trái ý tôi cả.
Triệu Hùng cÅ©ng cưá»i :
- Như thế thì tốt biết bao nhiêu, như váºy thì hai ngưá»i sẽ... ý hợp tâm đầu lắm lắm.
Hắn bước lại gõ cá»a và nói vá»›i Thư Hương :
- Äể tôi và o trước nói má»™t tiếng, nhị vị hãy đợi ngoà i nà y.
Äứng ngoà i đợi có tánh cách chầu hầu như thế, đối vá»›i khách tháºt là khó chịu, bằng và o tánh tình cá»§a vị Äà o tiểu thÆ¡, cung cách đó chÃnh là sá»± hối nhục hÆ¡n nữa, thế nhưng Thư Hương vẫn ẩn nhẫn cưá»i cưá»i.
ChÃnh thái độ đó đã là m cho Äà o Liá»…u ngạc nhiên.
Má»›i ra khá»i cá»a nhà có má»™t ngà y mà vị tiểu thÆ¡ khó tánh thay đổi nhu hòa như thế hay sao?
Äúng là má»™t phép mầu.
Phải qua má»™t lúc tháºt lâu, bên trong bá»—ng có ngưá»i lên tiếng :
- Bét mắt lã đã đến, cũng không chịu chỠđến tối nữa sao?
Trá»i đất, gần quá ngá» rồi mà “bét mắtâ€?
Mà cái gì lại phải chỠđến tối?
Tháºt cung cách nhà già u có khác.
Triệu Hùng cưá»i cưá»i :
- Ta đây mà , Triệu đại ca đây mà .
Bây giá» thì hai cánh cá»a má»›i chịu rung rinh, nhưng cÅ©ng mở má»™t chút thôi, từ trong đó ló ra má»™t cái đầu tóc rối như bùi nhùi, má»™t ngưá»i ngá»§ má»›i thức dáºy.
Äó là má»™t cô gái còn nhá» tuổi.
Triệu Hùng bước nhanh tá»›i ká» tai cô ta nói mấy câu, cặp mắt cô gái chiếu vá» phÃa Thư Hương và Äà o Liá»…u, cặp mắt ném từ trên xuống dưới tháºt nhanh và sau cùng thì cô ta má»›i gáºt gáºt :
- ÄÆ°á»£c rồi, và o Ä‘i, nhè nhẹ má»™t chút nghe, các cô còn ngá»§ đó, là m cho các cô phiá»n hà là Vương đại nương lá»™t da anh.
Bá»n Triệu Hùng, Thư Hương bước vô cá»a, nhưng cả ba lại phải đợi dưới dà n hoa dạ lý, chá» cô gái và o thông báo.
Thư Hương nói nhá» vá»›i Äà o Liá»…u :
- Xem chừng các cô con nhà nà y lưá»i biếng dữ, đã váºy mà không chịu ai là m động, đúng là con gái nhà già u.
Triệu Hùng chẳng những mắt lanh mà tai cÅ©ng thÃnh, Thư Hương nói nhá», nhưng hắn vẫn nghe, hắn cưá»i :
- Như váºy đủ thấy Vương đại nương rá»™ng rãi lắm, ai và o đây là có phước lắm đó nghe.
Äà o Liá»…u vụt há»i :
- Nhưng các cô đó là gì của Vương đại nương?
Triệu Hùng đáp :
- Hầu hết là con nuôi. Con nuôi cá»§a Vương đại nương mà đi đâu là được đối đãi tốt đến đó, không má»™t ai dám khinh lá»n.
Thư Hương cưá»i :
- Tôi không muốn là m con nuôi, nhưng bằng hữu mà tốt như bà ta thì lại thÃch kết giao lắm.
Triệu Hùng gáºt lia :
- Äúng đúng, Vương đại nương cÅ©ng rất thÃch kết giao bằng hữu. Bà ta là má»™t Nữ Mạnh Thưá»ng mà , sá»± rá»™ng rãi cá»§a bà ta y như Äà o nhị gia Äà o Ngá»c Thạch ở Cẩm Tú sÆ¡n trang váºy hè.
Thư Hương đưa mắt nhìn Äà o Liá»…u, cả hai cùng mÃm miệng cưá»i.
Có ai lại không thÃch có ngưá»i không biết nhè khen cha trước mặt con!
Triệu Hùng bước và o trong một lát quay ra lộ vẻ vui mừng :
- ÄÆ°á»£c rồi, Vương đại nương đã bằng lòng, xin thỉnh nhị vị bước và o.
Theo tay hắn chỉ, Thư Hương và Äà o Liá»…u bước ngang bồn hoa Ä‘i thẳng và o thá»m.
* * * * *
Ngay giữa báºc thá»m, bên cạnh những cháºu hoa lan, má»™t ngưá»i đà n bà n trung niên Ä‘ang đứng dang tay đón khách.
Miệng bà ta Ä‘iểm nụ cưá»i tươi, nhưng bá»™ mặt vẫn mang vẻ uy nghi cá»§a má»™t con ngưá»i nhiá»u khà phách.
Äôi mắt lá râm có Ä‘uôi dà i cá»§a bà ta nhìn Thư Hương và Äà o Liá»…u từ trên xuống dưới và há»i tháºt nhẹ :
- Nhị vị tiểu muội muội đây phải không?
Triệu Hùng rước nói :
- Vâng, nhị vị đó.
Trung niên thiếu phụ gáºt đầu :
- Äẹp quá chá»›, chắc cÅ©ng là con nhà khá giả, chắc chắn Vương đại nương sẽ vui lòng.
Triệu Hùng cưá»i :
- Nếu là hạng tầm thưá»ng thì tôi đâu dám mang đến nÆ¡i nà y.
Trung niên thiếu phụ lại gáºt đầu :
- ÄÆ°á»£c rồi, để tôi đưa hai cô và o, ngươi cứ yên tâm Ä‘i ra Ä‘i.
Triệu Hùng cưá»i cưá»i :
- Vâng, tất nhiên là tôi rất yên tâm, rất yên tâm.
Thư Hương ngạc nhiên :
- Ủa, Triệu đại ca không cùng và o với chúng tôi sao?
Triệu Hùng cưá»i :
- Tôi đã nói chuyện gởi gấm với Vương đại nương rồi, xin nhị vị cứ yên lòng, có tôi là tôi sẽ đến ngay.
Hắn chà o trung niên thiếu phụ lần nữa rồi hấp tấp đi ra.
Thư Hương muốn nói thêm, nhưng hai cánh cá»a đó đã khép lại.
Trung niên thiếu phụ vẫy vẫy tay, Thư Hương đắn Ä‘o má»™t chút rồi dắt tay Äà o Liá»…u Ä‘i theo.
Trung niên thiếu phụ dịu dà ng :
- Nhị vị má»›i đến, có lẽ sẽ thấy có má»™t và i chuyện không thÃch, nhưng lâu rồi nhất định sẽ thÃch ghê lắm.
Äà o Liá»…u há»›t nói :
- Chắc chúng tôi không ở lâu đâu, nhiá»u lắm là năm, sáu ngà y thôi.
Là m như là m không nghe, trung niên thiếu phụ nói :
- Ở đây hiện có hÆ¡n hai mươi cô, tất cả Ä‘á»u như chị em ruá»™t vá»›i nhau, tất cả Ä‘á»u gá»i tôi là Mai thư vì tôi có lá»›n hÆ¡n đôi chút. Chuyện gì cần, nhị vị cứ há»i tôi nghe.
Äà o Liá»…u định nói trước nữa, nhưng Thư Hương lừ mắt và quay lại nói vá»›i Mai thư :
- NÆ¡i nà y vừa và o là thấy thÃch ngay, yên tịnh quá, chắc chắn chúng tôi sẽ vui lắm, xin Mai thư đừng lo.
Äúng là chá»— nà y rất đẹp, Ä‘i qua khá»i sân, lên thá»m, vô giải hà nh lang, nÆ¡i nà o cÅ©ng có hoa, muôn tÃa ngà n hồng, hương thÆ¡m sá»±c nức. So vá»›i vưá»n hoa cá»§a Cẩm Tú sÆ¡n trang cÅ©ng không há» kém sút.
Trong hoa viên đầy đủ giả sÆ¡n, thá»§y tạ, hoa sen, Ä‘iểm xuyết bởi những chiếc cầu nho nhá» xinh xinh vá»›i những hà ng lan can mà u son đỠthắm, rải rác mấy cô gái “đà o tÆ¡ mÆ¡n mởn†đứng ngắm cảnh đó đây, có ngưá»i Ä‘ang hong tóc bên cá»a sổ, có ngưá»i ngắt hoa liệng dưới hồ sen, hương hoa quyện và o ngưá»i đẹp, mặt hoa dá»n dá»n đây đó, tháºt đúng là cảnh bồng lai.
Những con bướm cánh mà u sặc sỡ lượn hút nụ hoa, mấy lồng chim tiếng oanh thá» thẻ, ngưá»i nhìn hoa, hoa đón bước và chim hót tưng bừng, cho dầu có tâm sá»± não ná», và o đến đây rồi, bao nhiêu phiá»n muá»™n cÅ©ng tan thà nh mây khói.
Như nhớ lại cảnh rộn rịp của nhà mình, Thư Hương chép miệng :
- Ở đây cái gì cÅ©ng đẹp, chỉ có Ä‘iá»u quá yên tịnh.
Mai thư há»i :
- Muá»™i muá»™i thÃch ồn à o chá»› không thÃch yên tịnh à ?
Thư Hương đáp :
- Quá yên tÄ©nh thì thưá»ng hay suy nghÄ© bây, tôi không thÃch nghÄ© báºy bạ.
Mai thư cưá»i :
- Như váºy lại cà ng tốt, ở đây ban ngà y yên tÄ©nh như vầy, nhưng cứ tối đến là rất ồn à o náo nhiệt, như váºy thÃch yên tÄ©nh cÅ©ng có, thÃch náo nhiệt cÅ©ng có, ở đây nhất định sẽ không khi nà o chán.
Thư Hương ngẩng lên nhìn lên lầu, nhìn mấy cô gái Ä‘ang đứng tá»±a lan can có vẻ trầm tư, nà ng há»i :
- Nhưng những vị cô nương ở đây thì hình như không thÃch lắm.
Mai thư mỉm cưá»i :
- Há» là những con mèo, ban ngà y thì hiá»n khô như cục bá»™t đó, nhưng cứ mặt trá»i sụp xuống là mắt há» sáng ngá»i, há» như con láºt Ä‘áºt, nhiá»u lúc ồn à o đến không chịu nổi.
Thư Hương nói :
- Tôi không sợ ồn à o, ở nhà có nhiá»u lúc tôi cÅ©ng đã là m thiên hạ chịu không nổi nữa, không tin Mai thư há»i a đầu nà y xem.
Äà o Liá»…u nhếch nhếch môi :
- Há»i tôi là m gì, tôi thì có lẽ cái gì cÅ©ng không hiểu, cái gì cÅ©ng Ä‘á»u không biết...
Mai thư mỉm cưá»i :
- Vị tiểu muá»™i nà y hình như là không thÃch ồn, nhưng tôi dám chắc vá» sau lần lần rồi tiểu muá»™i muá»™i cÅ©ng thÃch cho mà xem.
Mai thư là con ngưá»i hÆ¡i lạ, nà ng tươi cưá»i luôn miệng, nà ng dịu dà ng từ cá» chỉ đến lá»i nói, nhưng đôi mắt thì lạnh lùng trống vắng.
Äà o Liá»…u vốn cÅ©ng muốn nói, nhưng tình cá» nà ng bắt gặp ánh mắt gần như sâu độc cá»§a Mai thư là nà ng ngáºm miệng lại luôn.
Không hiểu tại sao, vừa bước và o đây là cô ta chợt nghe là m như có nhiá»u Ä‘e dá»a Ä‘ang rình ráºp chung quanh.
Ba ngưá»i Ä‘i qua má»™t hòn giả sÆ¡n là gặp ngay hồ sen.
Hồ sen ở đây không tròn, không vuông, mà chá»— rá»™ng chá»— hẹp luồn trong sân, ra đến sân sau, má»›i nhìn qua tưởng chừng như là má»™t con sông nhá» chảy xuyên, nhìn vòi nhiá»u vịnh.
Há» Ä‘i lên má»™t cây cầu nhá», bên dưới đáy nước trong veo, hương thÆ¡m sá»±c nức, và những con cá nhiá»u mà u phóng qua phóng lại dưới nước.
Bên câu cầu, sau hòn non bá»™, có má»™t ngôi lầu nhá», chợt nghe có tiếng kêu :
- Không, tôi không chịu nổi... tôi chịu không nổi... các ngưá»i cho tôi Ä‘i...
Má»™t cô gái nhỠđầu tóc rối bá»i, từ trong chạy ra lan can, nước mắt đầm đìa tức tưởi.
Cô ta mặc má»™t cái áo hồng tháºt đẹp, nhưng đã có nhiá»u nÆ¡i sướt rách.
Không ai để ý đến cô ta, mấy cô gái đứng dựa lan can lầu bên trên không hỠdòm lại, là m như hỠkhông thấy, không nghe gì cả.
Chỉ có Mai thư Ä‘i lại, nà ng choà ng tay qua ngang lưng cô bé, không hiểu nà ng nói gì nho nhá», nhưng cô bé bá»—ng dịu ngay, Ä‘ang gà o Ä‘ang kêu, bá»—ng lặng im như má»™t con mèo nhá», cô ta cúi đầu quay trở và o phòng.
Mai thư vẫn cưá»i tháºt tươi, là m như không có chuyện gì đáng cả.
Không ngăn được tánh tò mò, Thư Hương há»i :
- Vị cô nương đó là m sao thế?
Mai thư thở ra :
- Khi cô ta chưa đến đây thì đã từng bị những chuyện là m cho xúc động thần kinh, cho nên cô ta thưá»ng hay có những thái độ gần như Ä‘iên cuồng, chúng tôi ở đây đã quen cái chuyện ấy rồi.
Äúng chá»› sao, nếu không quen rồi thì là m gì ngưá»i ta lại có thể là m như không nghe không thấy, trong khi chuyện “lạ lùng†xảy ra trước mắt?
Thư Hương lại há»i :
- Cô ta bị cái gì là m cho xúc động thần kinh như thế?
Mai thư nói :
- Chúng tôi cÅ©ng không rõ lắm, mà cÅ©ng không đà nh há»i. Há»i chỉ gợi cho cô ta chuyện thương tâm, nghe nói hình như trước đây, cô ta đã bị má»™t tình nhân gạt gẫm sao đó, có lẽ cÅ©ng thê thảm lắm.
Thư Hương hừ hừ :
- Bá»n đà n ông tháºt là thứ chẳng ra gì.
Mai thư gáºt gáºt và dịu giá»ng :
- Äà n ông tốt Ãt lắm, tiểu muá»™i muá»™i nhá»› kỹ câu nói cá»§a tôi, sau nà y tránh được chuyện buồn lòng.
Há» Ä‘i qua khá»i hòn giả sÆ¡n, băng và o vưá»n hoa phÃa hông.
Hoa ở đây tháºt đẹp và đang nở rá»™. Những bồn hoa đủ hình đủ cỡ chen khÃt và o nhau, chỉ còn lối Ä‘i nho nhá» và cà nh hoa trà n ra ngoà i.
Xế bên vưá»n hoa có má»™t ngôi lầu, ngôi lầu không lá»›n nhưng rất xinh, mái ngói đỠtươi, những rèm cá»§a ngôi lầu cÅ©ng đỠtươi.
Mai thư nói :
- Vương đại nương ở trong ngôi lầu đó, bây giá» thì đã thức dáºy rồi, để tôi và o báo là có nhị vị muá»™i muá»™i đến.
Nà ng rẽ hoa thoăn thoắt và o trong.
Ngưá»i thiếu phụ nà y tuổi cÅ©ng đã quá ba mươi, nhưng nhan sắc trong chừng hăm mấy.
Từ lá»i nói, giá»ng cưá»i đến tướng Ä‘i, không má»™t chá»— nà o chê được.
Thư Hương nhìn theo chép miệng :
- Mình đến cái tuổi của chị ấy mà được như thế thì đủ để vừa lòng.
Äà o Liá»…u cắn má»™t tháºt chặt, và vụt nói :
- Tiểu thơ, chúng ta đi có được không?
Thư Hương cau mặt :
- Äi đâu?
Äà o Liá»…u đáp :
- Äi đâu cÅ©ng được, chỉ cần tránh khá»i chá»— nà y.
Äôi mà y Thư Hương nhÃu lại :
- Sao váºy?
Äà o Liá»…u ngáºp ngừng :
- Tôi cũng không biết tại sao... nhưng tôi cảm thấy chỗ nà y không ổn.
Thư Hương há»i :
- Có chỗ nà o không ổn đâu?
Äà o Liá»…u nói :
- Cái gì tôi thấy cÅ©ng không ổn. Con ngưá»i ở đây hình như không giống bình thưá»ng, há» có cái gì khác lạ lắm, nhưng tôi chưa biết lạ ở chá»— nà o.
Thư Hương cưá»i và nhẹ lắc đầu :
- Äúng là cái thứ nhát chết, nghi cái gì mà nghi dữ váºy. Má»™t nhà quyá»n quý như thế nà y mà cô cÅ©ng nghi xấu được à ?
Nà ng nhìn lên ngôi lầu và nói tiếp :
- Nhất là ta vẫn muốn gặp Vương đại nương, nhất định bà ta là má»™t con ngưá»i không phải tầm thưá»ng.
|

15-06-2008, 09:39 AM
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 18 phút
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 4
Ngưá»i đà n bà phi thưá»ng
Nếu ai đã gặp Vương đại nương cÅ©ng Ä‘á»u nháºn thấy được bà ta là ngưá»i đà n bà phi thưá»ng.
Nếu ai đã nói Mai thư là con ngưá»i thanh nhã, xuất sắc, thì khi gặp Vương đại nương rồi chắc chắn sẽ rút lá»i khen không dám nói ra.
Bởi vì chắc chắn trên Ä‘á»i nà y không có đủ lá»i lẽ để hình dung cái phong độ và khà chất cá»§a vị nữ chá»§ nhân nà y.
Không, không có từng chữ nà o để hình dung, “mỹ từ pháp†của những nhà thơ là phong phú nhất, nhưng cũng chịu thua luôn.
Há» sẽ không là m thÆ¡ nữa, khi há» gặp Vương đại nương, đà nh phải trở lại lá»i lẽ bình thưá»ng, hết sức bình thưá»ng, há» chỉ biết chép miệng: “Äẹp, đẹp quá!â€
Không có cách nà o nói hơn được nữa.
Äi trên sông gặp cÆ¡n sóng nhá», trá»i mây quang đảng, ngưá»i ta còn có thể nghiá»n ngẫm để đẻ ra những tiếng “gợn sóng lăn tănâ€, “mặt nước nhấp nhôâ€, “như đám mạ non dưới con gió nhẹâ€, “những cuá»™n bông trắng xóaâ€... nhưng nếu gặp cÆ¡n bão tố Ä‘en kịt thì thi bà cÅ©ng chịu thua.
Ngưá»i gặp Vương đại nương cÅ©ng giống như chiếc thuyá»n gặp phong ba.
Bất cứ ai, khi ăn, Ä‘á»u không muốn có ngưá»i nhìn.
Vì dáng cách, dáng cách khi ăn, chẳng những kém đẹp, mà lại rất khó coi.
Nhất là đà n bà con gái, khi hỠăn, nếu có ngưá»i đứng gần, há» không còn giữ được vẻ tá»± nhiên.
Nhưng Vương đại nương thì không thế.
Bất luáºn lúc bà ta Ä‘ang là m má»™t cái gì, má»™t cỠđộng cá»§a bà ta đẹp không thể tả.
Cái khó coi cá»§a con ngưá»i, sau cái ăn là ... đại tiện. Chỉ tiếc má»™t Ä‘iá»u là không có ai nhìn thấy lúc bà ta là m công việc đó, nhưng ngưá»i ta nghÄ© cÅ©ng vẫn đẹp như thưá»ng.
Bà ta ăn không Ãt, có lẽ bà ta đã nháºn được cái chân lý là muốn đẹp phải khá»e, muốn khá»e phải ăn, ăn nhiá»u và tá»± nhiên phải nhiá»u đồ bổ. CÅ©ng như má»™t cây hoa muốn lâu tà n, muốn bảo trì tươi thắm, phải có ánh dương quang, có nước, có phân, có đầy đủ.
Bà ta ăn nhiá»u, nhưng không há» mất đẹp, má»—i má»™t bá»™ pháºn trên dưới cá»§a bà ta Ä‘á»u hoà n mỹ.
Vẻ mặt, ánh mắt, cái miệng, nhất là cái miệng Ä‘ang nhai, nhưng vẫn như luôn cưá»i.
Nói đến Vương đại nương như nói câu chuyện thần thoại. Ngưá»i ta còn có thể hiểu má»™t cách khác là chỉ có thần thoại má»›i có má»™t ngưá»i đà n bà như Vương đại nương.
Nhưng nghÄ© gì thì nghÄ©, nói gì thì nói, Vương đại nương vẫn là Vương đại nương, ngưá»i đà n bà tuyệt diệu trước mặt Thư Hương.
Chỉ một cái ngẩng lên, ánh mắt của Thư Hương hoà n toà n bị bà thu hút.
Hiển nhiên là bà ta cÅ©ng rất bằng lòng Thư Hương, vì khi bà ta nhìn nà ng, nụ cưá»i cá»§a bà ta cà ng nồng đượm.
Bà ta nhìn không chá»›p và o mặt Thư Hương, giá»ng nói cá»§a bà ta thư thái :
- Lại đây, lại ngồi gần bên ta đây, để cho ta xem kỹ coi. Lại đây, cô em nhá».
Ãnh mắt, nụ cưá»i, giá»ng nói cá»§a bà ta như có má»™t mỵ lá»±c vô thưá»ng, bất luáºn đà n ông, đà n bà , con gái, bất cứ ai cÅ©ng không thể cá»± tuyệt.
Thư Hương Ä‘i ngay lại ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh bà ta, thái độ cô tháºt ngoan ngoãn.
Ãnh mắt cá»§a Vương đại nương không rá»i Thư Hương, trong khi bà ta ăn nốt chén yến còn lại gần phân ná»a, bà ta ăn chầm cháºm, ánh mắt bà ta cÅ©ng chầm cháºm lướt từ đầu đến chân cá»§a Thư Hương, dáng cách nhìn ngưá»i hình như Ä‘ang xen trá»™n vá»›i sá»± thưởng thức hương vị chén yến trên tay. Bà ta chép miệng :
- Chén yến nà y còn đang nóng, cô em ăn một chút đi.
Vừa nói, bà ta vừa trao cái chén yến đang ăn cho nà ng.
Thư Hương là má»™t cô gái khó tánh, chưa bao giá» nà ng ăn chung chén đũa cá»§a ngưá»i khác, chá»› đừng nói đến chuyện ăn đồ ăn còn lại. Trao cho nà ng chén ăn thừa, dầu đó là chén ngá»c, cÅ©ng là má»™t chuyện không thể nà o dung thứ được.
Äà o Liá»…u Ä‘ang chuẩn bị.
Nà ng biết chắc có má»™t chuyện không hay, vì nà ng biết sá»± giáºn dữ theo bản tánh cá»§a cô chá»§ mình.
Nhưng Äà o Liá»…u chẳng những khá»i phải lo, chẳng những không lo mà còn kinh ngạc, vì, bằng má»™t thái độ “tháºt nghe lá»iâ€, Thư Hương đưa tay bưng chén yến và cúi đầu ăn má»™t cách ngon là nh.
Thiếu chút nữa Äà o Liá»…u đã đưa tay lên dụi mắt, nà ng không tin chuyện trước mắt mình là tháºt.
Vương đại nương mỉm cưá»i, cưá»i thân thiết :
- Không gớm sao?
Thư Hương “ngoan ngoãn†lắc đầu.
Vương đại nương nói đã dịu mà nhìn cà ng thêm dịu :
- Miễn cô không gớm thì tất cả những gì của ta, cô cứ việc lấy, thức ăn, quần áo, bất cứ thứ gì của ta, cũng có thể chi cho cô.
Thư Hương cúi đầu nhỠnhẹ :
- Äa tạ.
Äúng là má»™t biến cố cá»±c kỳ quan trá»ng đối vá»›i Äà o Liá»…u, bất cứ ai trước mặt vị nữ chá»§ cá»§a cô dám nói như thế là nhất định sẽ hưởng má»™t tráºn lôi đình, cÆ¡n giáºn dữ sẽ “rung rinh nhà cá»aâ€. Nhưng bây giá» thì không, chẳng những không thấy má»™t chút chi khó chịu, trái lại, Thư Hương còn tá» ra hết sức cảm kÃch, cảm kÃch đến nổi má á»ng hồng, tưởng chừng như cô ta khóc được ngay.
Vương đại nương lại cưá»i cưá»i :
- Cô em xem, luôn cả cái tên cô em, ta cÅ©ng còn chưa biết, thế mà ta đã xem cô em là bằng hữu, má»™t bằng hữu tháºt thân. Thấy không.
Thư Hương hơi ngước lên một chút :
- Tôi tên Äà o Thư Hương.
Lần “viá»…n du†nà y, khi ra Ä‘i, cô cháu đã bảo nhau, cho dù trưá»ng hợp nà o, nhất định không nói tên tháºt cho ai biết để tránh chuyện cha nà ng có thể theo dõi bắt vá».
Nhưng không hiểu vì sao, trước mặt Vương đại nương, là m như nà ng không đà nh lòng nói dối.
Äà o Liá»…u ngẫm nghÄ© :
- Không hiểu “ma lá»±c†cá»§a Vương đại nương như thế nà o mà lại cảm hóa vị nữ chá»§ cá»§a ta quá nhanh như thế? Hay là ... hay là hai ngưá»i hỠ“hợp nhauâ€?
Vương đại nương gáºt gù :
- Äà o Thư Hương... ngưá»i đã đẹp mà cái tên lại còn thÆ¡m. Cô em gái cá»§a ta vừa thÆ¡m vừa ngá»t?
Thư Hương bẽn lẽn cúi đầu.
Nữa, chưa bao giá» có chuyện như thế. Thư Hương chưa bao giá» bẽn lẽn. Äà o Liá»…u cả quyết như thế.
Thái độ đó chỉ già nh cho những cô nữ tỳ được ngưá»i khác chiếu cố, những cô con gái tầm thưá»ng được ngưá»i mÆ¡n trá»›n, chá»› vá»›i con gái cưng cá»§a Äà o nhị gia, và nữ thiếu chá»§ tâm tánh ngạo mạn ấy, không có bao giá».
Thế nhưng bây giỠlại có.
Äà o Liá»…u bá»—ng có cảm giác Vương đại nương như má»™t con mèo, còn vị nữ chá»§ cá»§a cô ta như má»™t con chuá»™t tà hon Ä‘ang bị quay nhừ.
Dưới con mắt cá»§a Äà o Liá»…u, vị nữ chá»§ cá»§a cô ta bây giá» tháºt là thảm não.
Vương đại nương há»i :
- Tiểu muội, năm nay được bao nhiêu tuổi?
Thư Hương đáp :
- Thưa, mưá»i tám.
Vương đại nương cưá»i :
- Gái mưá»i tám như má»™t đóa hoa, nhưng bao nhiá»u hoa trên Ä‘á»i nà y cÅ©ng vẫn không bì kịp em đâu.
Äà o Liá»…u nóng mặt.
Thư Hương cũng nóng mặt.
Äà o Liá»…u nóng mặt vì tức tối thái độ “kẻ cả†cá»§a má»™t ngưá»i xa lạ đối vá»›i chá»§ nhân mình, nóng mặt vá» sá»± lép vế cá»§a Thư Hương.
Còn Thư Hương nóng mặt vì tâm trạng thẹn thùa vui thÃch được “ngưá»i trên†khen ngợi.
Vương đại nương vụt há»i :
- Tiểu muội xem ta chừng bao nhiêu tuổi?
Thư Hương ấp úng :
- Tôi... tôi nháºn không ra.
Vương đại nương nói :
- Cứ thỠđoán xem.
Thư Hương ngẩng mặt len lén nhìn lên.
Nếu nói hoa xuân là tươi là đẹp, thì phải nói vẻ mặt cá»§a Vương đại nương rạng rỡ hÆ¡n nhiá»u.
Thư Hương nói :
- Hai mươi? Hăm hai?... Hăm ba?
Nà ng nói mà pháºp phồng nhìn chừng dò thái độ, hình như sợ mình nói không trúng, Ä‘oán quá cao.
Vương đại nương cưá»i hăng hắc :
- Ngưá»i đã đẹp, đã thÆ¡m, mà lá»i nói lại cà ng quá ngá»t ngà o. Ta đã có cái tuổi hăm ba, nhưng đó là hồi hai mươi năm vá» trước.
Thư Hương mở tròn đôi mắt như chưa bao giỠnghe một chuyện lạ lùng như thế :
- Tháºt thế sao? Không, khó tin quá!
Vương đại nương cưá»i :
- Tại là m sao ta lại dối muội muội? Ta dối muội muội là m chi?
Bà ta nhè nhẹ thở dà i :
- Năm nay ta đúng bốn mươi ba tuổi, không phải chỉ là m chị mà ta còn đáng là m mẹ của muội nữa đó. Tiểu muội có bằng lòng không?
Thư Hương gáºt đầu nhè nhẹ, nà ng tá» thái độ bằng lòng.
Chẳng những nà ng đã bằng lòng là m “tiểu muội muội†mà lại còn bằng lòng là m con nữa, tự nhiên con mà không đẻ thì là ... con nuôi.
Äà o Liá»…u cau mà y.
Má»›i hồi nãy đây, má»›i hồi ngoà i cổng đây, chÃnh nà ng đã không bao giá» chịu là m con nuôi, cô ta đã nói thẳng và o mặt gã râu quắn như thế, váºy mà bây giá» trước mặt Vương đại nương, cô ta lại bằng lòng - bằng lòng má»™t cách đã không có gì miá»…n cưỡng mà lại còn thÃch thú.
Thế nhưng rồi Thư Hương lại lắc đầu!
- Nhưng cho dầu thế nà o tôi cÅ©ng không tin... Äại nương quá bốn mươi, nhất định không ai tin như thế.
Giá»ng nói cá»§a Vương đại nương như bùi ngùi :
- CÅ©ng có thể ngưá»i khác không tin, nhưng bản thân ta thì không thể không tin. Ta có thể lừa tiểu muá»™i muá»™i, có thể lừa bất cứ ai, nhưng ta không thể lừa ta được.
Thư Hương cúi đầu, hình như giá»ng nói ngáºm ngùi cá»§a Vương đại nương là m cho nà ng chợt thấy ngáºm ngùi.
Có lẽ đây là lần thứ nhất nà ng cảm thấy cái bi thảm của tuổi trẻ đã đi qua và cũng có lẽ đây là lần thứ nhất nà ng cảm thấy ngà y tháng là quý báu, là đáng tiếc.
Và bất tri bất giác, nà ng bỗng cảm thấy khoảng cách giữa nà ng và vị Vương đại nương nà y có vẻ gần hơn.
Vương đại nương liếc Äà o Liá»…u và há»i Thư Hương :
- Còn vị tiểu muá»™i muá»™i kia là ngưá»i gì cá»§a muá»™i muá»™i?
Thư Hương đáp :
- Cô bé ấy từ nhỠsống với tôi đến trưởng thà nh, đối với tôi như tình ruột thịt.
Vương đại nương cưá»i :
- Thế nhưng bây giá» thì tình quấn quýt giữa hai ngưá»i đã có ngưá»i chen và o... Tiểu muá»™i muá»™i, có giáºn không?
Tá»± nhiên là bà đang há»i Äà o Liá»…u.
Äà o Liá»…u hÆ¡i nhếch môi, nhưng lại là m thinh.
Cô bé nà y có cái táºt, cứ cái gì không được vừa lòng là cô nhếch môi, cái nhếch môi tháºt khó chịu, nhưng nhiá»u khi thấy dá»… yêu.
Thư Hương lừ mắt như thể rầy chừng, dặn chừng không được vô lá»…, và cưá»i nói vá»›i Vương đại nương :
- Nó còn nhá» lắm, tánh tình như con nÃt, không biết gì cả.
Vương đại nương lại thở ra :
- Có nhiá»u lúc không biết gì váºy mà hay, giá như bây giá» ta thà nh lại được má»™t cô bé không biét gì cả như thế thì ta sẽ bằng lòng lấy tất cả những gì ta có, kể cả sá»± vinh hoa phú quý, để đổi lấy cái không biết gì cả đó ngay.
Bà vụt cưá»i :
- Báºy quá, bữa nay chúng ta đáng lẽ phải vui cưá»i há»›n hở, chá»› sao lại Ä‘i nói những câu chuyện như thế nà y, có phải không nà o?
Thư Hương dợm đám lá»i, nhưng bằng cảm giác không biết từ đâu tá»›i, nà ng thấy câu há»i sau cùng cá»§a Vương đại nương không phải há»i nà ng, mà là há»i má»™t ngưá»i nà o khác...
Thư Hương “cảm giác†đúng, vì ngay lúc đó nà ng nghe phÃa sau nà ng có tiếng trả lá»i :
- Không đúng!
Có hai tiếng trả lá»i, hai tiếng mà lại nói tháºt ngắn, nhưng tháºt bén nhá»n, tháºt bén nhá»n như mÅ©i dao găm.
Giá»ng nói đà n ông, giá»ng nói y như má»™t mÅ©i nhá»n xoáy và o lá»— tai, đâm thá»§ng và o óc, và o tim cá»§a ngưá»i nghe, không phải giá»ng nói là m cho lá»— tai lùng bùng, mà giá»ng nói là m cho lá»— tai nhoi nhói.
Không thể giữ nổi, Thư Hương quay đầu lại.
Bây giá», nà ng má»›i nháºn ra trong góc phòng có má»™t ngưá»i ngồi...
* * * * *
Má»™t con ngưá»i không giống con ngưá»i.
Hắn ngồi đó nhưng y như má»™t chiếc ghế, má»™t cái bà n, hay hắn là má»™t pho tượng, nghÄ©a là hắn thuá»™c vá»... tÄ©nh váºt.
Hắn không động, không nói, hình như cÅ©ng không có thở, tháºt ra là không ai nghe hắn thở.
Không phải riêng Thư Hương, mà có thể bất cứ ai cũng không hỠhay biết, không hỠchú ý rằng hắn có mặt nơi đây.
Thế nhưng chỉ cần liếc qua hắn một cái là sẽ mãi mãi không sao quên được.
Thư Hương nhìn hắn một lần là hết muốn nhìn lần thứ hai.
Lúc nà ng nhìn hắn, nà ng có cảm tưởng hắn như má»™t thanh Ä‘ao rỉ sét lâu ngà y không ai mó tá»›i. Thế nhưng thanh Ä‘ao rỉ sét ấy có thể giết ngưá»i, là m cho ngưá»i chết bằng má»™t cách ghê hÆ¡n những thanh Ä‘ao ánh loáng, nà ng cÅ©ng có cảm tưởng hắn giống như má»™t khối băng ngà n năm chưa tan, bây giỠđã xuống mà u Ä‘en, nhưng hÆ¡i lạnh cá»§a khối băng lại cao độ hÆ¡n những khối băng má»›i đóng.
Chỉ cần liếc qua hắn một cái là toà n thân bỗng nghe cóng cả tay chân, quýnh luôn cả lưỡi.
Bất luáºn là ai cÅ©ng không thể ngá» rằng má»™t con ngưá»i như hắn lại có thể ngồi trong phòng cá»§a má»™t ngưá»i như Vương đại nương, giống y như má»™t khối băng gát ngang trên lò sưởi mà cả hai song song tồn tại.
Thế nhưng rõ rà ng hắn đang ngồi nơi đó.
Không má»™t ai có thể ngá» con ngưá»i đó lại nói năng.
Thế nhưng rõ rà ng hắn nói :
- Không đúng.
Hai tiếng nói ngắn, sắc nhá»n.
Nhưng Vương đại nương thì lại cưá»i :
- Không đúng? Tại sao không đúng?
Ngưá»i ấy nói :
- Bởi vì má»™t khi con ngưá»i Ä‘ang há»›n hở trong lòng thì, bất cứ lá»i nói nà o, phỉnh lừa hay chưởi bá»›i, giá»ng nói cÅ©ng vẫn là há»›n hở, há»›n hở y như trong lòng cá»§a há».
Vương đại nương cưá»i cà ng ngá»t :
- Có lý, lá»i cá»§a Lưu tiên sinh hình như luôn luôn là có lý.
Lưu tiên sinh lạnh như băng :
- Không đúng.
Vương đại nương há»i :
- Không đúng? Tại là m sao lại không đúng?
Lưu tiên sinh nói :
- Lá»i nói cá»§a ta là có lý, chá»› không phải “hình như†có lý.
Vương đại nương cưá»i như tiếng khánh ngá»c :
- Tiểu muội muội, các em thấy vị Lưu tiên sinh nà y có phải dễ mến không?
Thư Hương ngáºm miệng.
Äà o Liá»…u nhếch nhếch môi.
Cả hai nà ng tháºt tình không thể nà o nháºn nổi cái dá»… mến cá»§a vị Lưu tiên sinh nà y được.
Bất cứ ai có thể dùng bất cứ lá»i gì để nói vá» vị Lưu tiên sinh, nhưng nhất định, tuyệt đối không thể nói là “dá»… mếnâ€.
Thế nhưng ý kiến của Vương đại nương lại khác.
Bà ta cưá»i cưá»i :
- Khi nhìn và o con ngưá»i cá»§a Lưu tiên sinh lần đầu, có thể nhị vị muá»™i muá»™i cảm thấy hÆ¡i sá» sợ, thế nhưng cùng chung đụng vá»›i Lưu tiên sinh má»™t thá»i gian, nhất định sẽ lần lần cảm thấy con ngưá»i y dá»… mến vô cùng.
Thư Hương trong bụng có một câu nhưng không thể nói ra.
Trong bụng nà ng tháºt muốn há»i: “Con ngưá»i như thế mà có thể chung đụng lâu lâu được sao?â€
Nếu bắt nà ng phải chung đụng với hắn chừng một giỠthì có lẽ nà ng yêu cầu sắm trước cho nà ng một cỗ quan tà i.
Tuy nhiên, nếu có mặt Vương đại nương thì khác, nà ng có thể ngồi từ trưa cho đến tối...
* * * * *
Bây giỠthì đã tối.
Thế nhưng trong phòng Vương đại nương vẫn y như trong lúc má»›i bắt đầu, hay Ãt nhất Thư Hương có cái cảm giác như thế.
Nà ng cảm thấy váºn khà cá»§a nà ng may mắn quá, tình cá» mà may mắn lạ lùng.
Nà ng đã bức thoát được bá»n Trần đại bịp, cái bá»n ác đồ chuyên tâm lừa đảo. Nà ng đã gặp được Triệu đại ca và Vương đại nương, những con ngưá»i quá tốt trên Ä‘á»i.
Bá»n Trần đại bịp giống như má»™t bầy sói tham gian, còn Vương đại nương thì như chim phượng, thứ Phượng Hoà ng vừa hiá»n, vừa xinh đẹp.
Bây giá» thì hai chú nai con đã thoát khá»i bầy lang sói, cho dù chúng có hung hăng, cÅ©ng hết mong tìm đến được chá»— nà y, má»™t nÆ¡i quá an toà n.
Thư Hương bá»—ng nghe mệt má»i, cho đến bây giá», nà ng má»›i nhá»› lại đã mất ngá»§ mấy ngà y.
Như ngưá»i trên thuyá»n con bị bão, lo chèo chống, sợ hãi quên cả mệt, cho đến khi cặp được và o bá» thì má»›i thấy rá»i rã tay chân.
* * * * *
Trá»i đã tối rồi.
Trong phòng đã lên đèn, những lồng đèn được bao bá»c bằng lụa mà u hồng, ánh sáng tháºt tươi và tháºt dịu.
Ngưá»i đốt đèn đã Ä‘i ra, trong phòng im phăng phắc. Thư Hương chỉ nghe thấy tiếng Ä‘áºp cá»§a chÃnh tim mình.
Tiếng tim Ä‘áºp Ä‘á»u Ä‘á»u.
Nà ng cảm nghe toà n thân như má»m nhÅ©n, mệt má»i, không muốn cỠđộng, nhưng cổ nà ng nghe khô, khát quá.
Nà ng bỗng nhớ tới thứ băng trong vắt như pha lê, thứ băng được tải vỠtừ vùng quan ngoại và chén nước sen.
Chén nước sen thÆ¡m ngá»t, những cục băng ánh ánh, ngáºm và o miệng nghe mát táºn trong lòng.
Äà o Liá»…u đâu?
Không biết con nhỠđiên điên đó đã đi đâu?
Thư Hương nhè nhẹ ngồi lên, nhè nhẹ bỠchân xuống đất.
Äôi già y thêu kim tuyến má»›i cởi ra không biết là m sao lại mất tiêu...
Äôi già y nà ng rất ưa thÃch, đế má»ng, nhẹ nhà ng, bước Ä‘i khua êm êm, nà ng rất thÃch tiếng khua như thế.
Dòm xuống chân, đôi vá»› trắng đã quá dÆ¡, nà ng cởi bá» ra rá»a chân đã.
“Gót sen lanh Ä‘ang như gần như xaâ€...
Nà ng sá»±c nhá»› má»™t câu thÆ¡ cổ, nà ng ngâm nho nhá» và báºt cưá»i.
Tâm tình nà ng bây giá» tháºt là khoan khoái.
Giá như có nhạc, nà ng sẽ múa má»™t Ä‘iệu vÅ©, hát má»™t bà i trong khúc nghê thưá»ng.
Nà ng đẩy cánh cá»a sổ, hương hoa hắt và o thoang thoảng, và xa xa trong gió, nà ng quả nghe tiếng nhạc.
Trong vưá»n hoa, rải rác những chiếc đèn hồng.
Ãnh đèn không sáng tá», nhưng chÃnh cái lá» mỠđó lại là m cho hoa viên thêm thÆ¡ má»™ng.
“Ở đây ban đêm thiệt náo nhiệt lắm. Vương đại nương là con ngưá»i hiếu kháchâ€...
Thư Hương rất muốn Ä‘i ra, muốn xem những ngưá»i khách mà nà ng chắc chắn cÅ©ng hiá»n hòa thanh nhã như chá»§ nhân, vị chá»§ nhân tuy cao tuổi, nhưng dung nhan vẫn còn say đắm ngưá»i nhìn.
- “Giá như bá»n Lữ Ngá»c Hồ từ Giang Nam đến đây là m khách thì sẽ vui biết bao nhiêu!â€
NghÄ© đến những thiếu niên Ä‘a tình mà đầy dõng khÃ, nghÄ© đến những vuông khăn mà u Ä‘á», mặt Thư Hương bá»—ng cÅ©ng á»ng theo, cà ng ngà y má nà ng cà ng gần giống như vuông khăn mà u Ä‘á».
Äêm mùa hạ ở và o má»™t nÆ¡i thoáng mát êm Ä‘á»m, biết bao nhiêu thiếu nữ hòa xuân!
Thư Hương mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, tư tưởng mông lung, nà ng không nghe thấy tiếng bước chân cá»§a Vương đại nương, khi nà ng nghe giá»ng như máºt rót cá»§a bà ta thì bà ta đã tá»›i sát bên mình.
Bà n tay cá»§a Vương đại nương nhè nhẹ đặt lên vai, bà ta cưá»i :
- Tiểu muá»™i là m gì mà đứng trân trân váºy? MÆ¡ tưởng gì thế?
Thư Hương nhoẻn miệng cưá»i :
- Tôi Ä‘ang nghÄ© không biết con tiểu quá»· Äà o Liá»…u nó Ä‘i đâu mất biệt.
Nà ng nói dối là lẽ tất nhiên, không lẽ nà ng lại nói mình đang dệt mộng?
Từ trước đến giá», không khi nà o nà ng nghÄ© rằng mình có lúc phải nói dối, nà ng chưa từng nói dối đã đà nh, mà nghÄ© đến chuyện nói dối cÅ©ng không bao giá» nghÄ© đến, tại vì nà ng không có gì phải dối. Nà ng không giao thiệp vá»›i ai, còn đối vá»›i cha nà ng thì không bao giá» có chuyện tâm tình, chỉ có vá»›i Äà o Liá»…u, nhưng vá»›i cô tỳ nữ nà y thì nà ng đã nói tách bạch cả rồi, nà ng đâu có gì phải giấu?
Vả lại, nà ng nghÄ©, chuyện tâm tình cá»§a má»™t cô gái, chuyện mÆ¡ má»™ng đến ngưá»i chồng xứng đáng, nó vốn không phải là chuyện xấu, có chi phải giấu?
Nà ng không há» biết rằng nói dối vốn là bản tánh thưá»ng có cá»§a đà n bà , nếu giống như không muốn nói, ngưá»i đà n bà nà o cÅ©ng Ä‘á»u nói dối. Äối vá»›i há», sá»± nói dối cÅ©ng giống như nước trà n bá», khi chưa trà n thì không có gì, nhưng khi đã trà n rồi thì không có gì ngăn lại được.
Ban đầu, nói dối là để bảo vệ mình, lý do chÃnh đáng để nói dối là như thế và luôn luôn là như thế, nhưng khi đã nói dối, lần lần, ngưá»i ta má»›i thấy cái giá trị cá»§a sá»± nói dối, ngưá»i ta biết là m thế nà o lợi dụng sá»± nói dối để lừa gạt, để là m cho có lợi.
Bây giá» thì Thư Hương đã bắt đầu cho nước trà n bá».
Nhưng vẫn đang theo nguyên tắc, nghĩa là nà ng có “lý do†nói dối để bảo vệ.
Vương đại nương nắm tay nà ng kéo lại bên cái bà n tròn nhá». Cả hai cùng ngồi xuống, và bà há»i :
- Tiểu muội ngủ có ngon không?
Thư Hương cưá»i :
- Cám ơn đại nương, tôi ngủ y như một đứa bé mới sanh.
Vương đại nương cÅ©ng cưá»i :
- Ngủ ngon như thế nhất định là biết đói, tiểu muội muội muốn ăn gì không?
Thư Hương lắc đầu :
- Không muốn ăn, chỉ muốn...
Nà ng bỠlững, mắt nà ng chớp nhanh và nói lãng sang chuyện khác :
- Hôm nay hình như khách đông lắm.
Vương đại nương nói :
- CÅ©ng không nhiá»u, chưa đến hai mươi.
Thư Hương há»i :
- Ngà y nà o cũng có khách đông như thế nà y hay sao?
Vương đại nương cưá»i :
- Nếu không có khách đông như thế thì ta là m sao sống được?
Thư Hương kinh ngạc, nà ng nhìn bà ta bằng đôi mắt tròn xoe :
- Ủa, như váºy khách đến đây Ä‘á»u phải có... lá»… hết sao?
Vương đại nương chớp chớp mắt :
- Nếu há» muốn dâng lá»… thì ta cÅ©ng không có quyá»n cá»± tuyệt há», muá»™i muá»™i nghÄ© có phải thế không?
Thư Hương không trả lá»i, mà lại há»i :
- Há» là ngưá»i ở đâu đến váºy?
Vương đại nương đáp lững lơ :
- Ở đâu cũng có...
Bà ta chớp chớp mắt và nói tiếp :
- Hôm nay có má»™t vị đặc biệt, má»™t con ngưá»i danh tiếng khá.
Thư Hương buá»™t miệng há»i :
- Ai váºy? Có phải Liá»…u Ngá»c Hồ hay là Liá»…u Phong Cốt?
Vương đại nương mỉm cưá»i :
- Sao? Tiểu muội muội quen với hỠà ?
Thư Hương cúi đầu, mặt nà ng hÆ¡i á»ng Ä‘á»...
|
 |
|
| |